Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 1: Thiếu niên trấn nhỏ.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Giới thiệu:
Ở thế giới Linh Vực này, có vô tận hải dương, giữa hải dương là vô số đại lục. Trên đại lục sinh hoạt đủ loại chủng tộc, những chủng tộc này không ngừng dùng linh khí tôi luyện bản thân, vĩnh hằng truy tìm huyền diệu tối cao giữa thiên địa.
Ở đây, cường giả sừng sững như núi cao, có linh khí hủy thiên diệt địa, chấp nhiếp thiên hạ, có thế lực võ giả sâm nghiêm, như lưới nhện bao phủ từng ngõ ngách hẻo lảnh.
Ở đây, thế lực thấp nhất - thanh thạch cấp chỉ có thể sống phụ thuộc vào thế lực cao hơn, tôn nghiêm tùy thời bị chà đạp.
Ở đây, thế lực hoàng kim cấp - đỉnh cao của kim tự tháp, chẳng những sở hữu võ giả mạnh nhất, linh khí thần kỳ nhất, quáng mạch rộng lớn nhất, bí cảnh huyền diệu nhất, mà còn thống lĩnh vô số thế lực bạch ngân, xích đồng, hắc thiết, thanh thạch! Một khi hiệu lệnh truyền xuống, có thể khiến thiên địa biến sắc, máu nhuộm sơn hà, làm hàng triệu sinh linh đồ thán!
Mà nhân vật chính Tần Liệt bị phong ấn ký ức, được ông hắn gửi nuôi ở một gia tộc nhỏ còn không bằng thế lực thanh thạch cấp thấp nhất.
Lăng gia trấn.
Sáng sớm, mới tờ mờ sáng, thiếu niên Tần Liệt đờ đẫn rời giường, lau rửa đơn giản rồi trực tiếp đi đến nhà ăn Lăng gia. Tần Liệt vóc người gầy còm, một thân vải thô, nhìn qua cũng có chút thanh tú, chỉ là tròng mắt hắn trống rỗng vô hồn.
Ven đường, không ít thanh niên võ giả trên trấn nhìn thấy Tần Liệt đều cười hài hòa với hắn.
- Tần Liệt, sáng sớm a!
Lăng Phong mắt thấy Tần Liệt đi đến, nhếch miệng khẽ cười vươn tay chào hỏi với hắn.
Đáng tiếc, Tần Liệt vẫn như không nghe thấy gì, bộ dáng đờ đẫn, bước chân không chút ngừng nghỉ, nhanh chóng sải bước qua Lăng Phong.
- Phong đại ca, ca nói chuyện với kẻ ngu đấy làm gì? Biết rõ hắn không thể trả lời, sao mỗi sáng thấy hắn còn chào hắn thế?
Lăng Dĩnh mặt áo ngắn vàng sáng, dáng người no đủ, ngực sữa cao cao vểnh lên, dung nhan tương đối xinh đẹp. Nàng đầy khinh miệt nhìn Tần Liệt, tùy ý nói.
Thanh niên nam nữ Lăng gia xung quanh thần tình lạnh lẽo, tâm sinh không vui khi nghe thấy nàng nói mấy câu này.
Lăng Dĩnh hừ một tiếng, coi như không thấy ánh mắt mọi người, ưỡn lên bộ ngực no đủ lên, trên gương mặt vẫn tràn ngập khinh thường.
Những thiếu niên nam nữ kia, cảnh giới đại đa là luyện thể tầng bốn, tầng năm, căn bản không lọt vào mắt Lăng Dĩnh đã luyện thể tầng sáu. Trong mắt nàng chỉ có Lăng Phong luyện thể tầng bảy mà thôi.
Lăng Phong khẽ nhíu mày:
- Tiểu Dĩnh, em tới Lăng gia trấn chưa lâu, chưa gặp gia gia Tần Liệt, cho nên không có thiện cảm với Tần Liệt, điều này anh không trách. Nhưng thành viên Lăng gia chúng ta, nhiều nhiều ít ít đều được Tần Sơn gia gia giúp đỡ. Mặc dù hai năm trước, Tần Sơn gia gia qua đời, nhưng chúng ta vẫn khắc cốt ghi tâm ân tình này, hy vọng em có thể vì chúng ta, tôn trọng Tần Liệt chút.
Lăng Dĩnh ngớ người hỏi:
- Ông hắn rất lợi hại sao?
- Tần Sơn gia gia là luyện khí sư!
Lăng Phong khẽ quát nhẹ.
Lăng Dĩnh nghiêm túc đáp lại:
- Phàm cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Thần cấp, mỗi cấp chia thất phẩm, đẳng cấp của hắn là gì? Hắn từng luyện chế linh khí cho Lăng gia sao?
- Chưa từng. Tần Sơn gia gia chỉ sửa chữa linh khí phàm cấp ngũ phẩm trở xuống thôi.
Lăng Phong lắc đầu đáp:
- Ai nha, dọa chết người ta mà, còn tưởng lợi hại đến đâu, cũng chỉ như thế mà thôi!
Lăng Dĩnh vỗ vỗ bộ ngực no đủ, làm bộ khoa trương nói.
- Đối với chúng ta, như này đã rất lợi hại. Năm năm trước, Tần Sơn gia gia mang theo Tần Liệt tới Lăng gia trấn, tìm đến gia chủ bàn bạc, nhận trợ giúp sửa chữa linh khí phàm cấp cho Lăng gia, đổi lại được quyền khai thác quáng động dưới dược sơn, ở lại Lăng gia. Ba năm sau, Tần Sơn gia gia mang theo Tần Liệt tới quang động dược sơn. Khi đó, hễ là linh khí phàm cấp ngũ phẩm trở xuống, Tần Sơn gia gia đều sửa chữa giúp, chỉ cần không vượt qua phàm cấp ngũ phẩm, dù bị hỏng nặng đến đâu, Tần Sơn gia gia đều có thể sửa được, mà sau khi sửa, uy lực không chút suy giảm.
Lăng Phong thần sắc không biến, trầm giọng nói.
Hắn vừa dứt lời, oành một tiếng! Một dải lửa cháy lên trên cổ tay hắn, vòng tay hồng sắc ở cổ tay hắn đột nhiên bừng sáng. Tức thì, vòng tròn hồng sắc thần kỳ chuyển biến thành chùy rực rỡ ánh lửa. Chùy này không lớn, thân chùy chỉ bằng nửa cánh tay hắn, đám mây hỏa diễm như xăm trên mặt chùy, từng luồng khí nóng bức người không ngừng tản ra.
- Hỏa Vân chùy của ta là linh khí phàm cấp nhị phẩm, là một phần tính mạng ta. Ba năm trước, ở Cực Hàn sơn mạch, ta bị linh thú băng phách mãng phun hàn khí vào, là Hỏa Vân chùy chống đỡ hàn khí giúp ta, giúp ta may mắn sống sót. Nhưng sau đó, Hỏa Vân chùy bị hỏng nặng, nếu như không có Tần Sơn gia gia sửa giúp, thì Hỏa Vân chùy này đã hỏng rồi. Trong tộc cũng có nhiều người linh khí bị hỏng như ta, may mắn có Tần Sơn gia gia, những linh khí hỏng này mới được sửa, nếu không tổn thất của gia tộc vô cùng nặng nề.
Lăng Phong nhìn thân ảnh Tần Liệt phía xa, khẽ cảm thán.
- Nhưng hắn đã bệnh chết hai năm a.
Lăng Dĩnh kinh ngạc nói.
- Lăng gia nhận ân tất báo! Tần Liệt thật ra cũng rất đáng thương, mười tuổi hắn đã theo gia gia tới Lăng gia trấn, lúc đó đã như này rồi. Khi còn Tần Sơn gia gia, còn có người chăm sóc hắn, theo Tần Sơn gia gia qua đời, hai năm này… ài…
Lăng Phong khẽ thở dài, thổn thức không nói hết lời.
- Nhị tiểu thư chẳng phải càng đáng thương sao? Nghe nói gia chủ đã đáp ứng Tần Sơn, tháng sau vào sinh nhật mười lăm tuổi của nàng làm lễ đính hôn với Tần Sơn. Ngươi là người Lăng gia trấn, ngươi nói xem có chuyện này không? Gia chủ vì sao lại đáp ứng đính hôn chứ? Đây không phải là đẩy tiểu thư vào hố lửa sao?
Lăng Dĩnh đột nhiên hạ thấp giọng, khẽ nói:
- Không rõ lắm.
Lăng Phong cũng đầy nghi hoặc đáp lời.
Theo như hắn xem, cho dù gia chủ đã từng có ước định với Tần Sơn, theo Tần Sơn qua đời, ước định kia cũng không cần thực hiện nữa.
…
Nhà ăn Lăng gia.
Ba bàn ăn vuông ghép lại thành một bàn ăn dài, bên trên đặt cháo và bánh bao. Gia chủ Lăng gia, Lăng Thừa Nghiệp ngồi ở chủ vị, hai bên phân biệt là em dâu Đỗ Kiều Lan và tam đệ Lăng Thừa Chí. Hai bên Đỗ Kiều Lan là hai con nàng Đỗ Hằng và Đỗ Phi, mà bên cạnh Lăng Thừa Chí là hai thiếu nữ, là con gái đại ca hắn, Lăng Ngữ Thi và Lăng Huyên Huyên.
Ba anh em Lăng gia, đại ca Lăng Thừa Nghiệp, lão nhị Lăng Thừa Huy, lão tam Lăng Thừa Chí. Lăng Thừa Huy vào mười năm trước khi đột phá khai nguyên cảnh tẩu hỏa nhập ma, bạo thể thân vong, thê tử hắn Đỗ Kiều Lan và hai nhi tử mang họ Đỗ ở lại Lăng gia, dùng tài nguyên Lăng gia tiếp tục tu luyện.
Ở thế giới Linh Vực này, có vô tận hải dương, giữa hải dương là vô số đại lục. Trên đại lục sinh hoạt đủ loại chủng tộc, những chủng tộc này không ngừng dùng linh khí tôi luyện bản thân, vĩnh hằng truy tìm huyền diệu tối cao giữa thiên địa.
Ở đây, cường giả sừng sững như núi cao, có linh khí hủy thiên diệt địa, chấp nhiếp thiên hạ, có thế lực võ giả sâm nghiêm, như lưới nhện bao phủ từng ngõ ngách hẻo lảnh.
Ở đây, không chỉ võ giả phân chia theo giai cấp, mà gia tộc, tông phái, thương hội, các thế lực phức tạp cũng phân chia giai cấp.
Võ đạo Linh Vực tu luyện chia làm mười cảnh giới: luyện thể cảnh, khai nguyên cảnh, vạn tượng cảnh, thông u cảnh, như ý cảnh, phá toái cảnh, niết bàn cảnh, hư không cảnh, vực thủy cảnh. Luyện thể cơ sở chia là chín tầng, các cảnh giới còn lại chia làm ba tầng sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Cũng y như vậy, linh khí và luyện khí sư cũng phân chia cấp bậc rõ ràng: phàm cấp, huyền cấp, địa cấp, thiên cấp, thần cấp, mỗi cấp lại chia thành bảy tầng.
Càng đặc biệt là, cả những gia tộc, tông phái cũng phân chia cấp bậc rõ ràng, chia thành năm cấp: thanh thạch, hắc thiết, xích đồng, bạch ngân, hoàng kim, chế độ nghiêm cẩn, đè nén tầng tầng lớp lớp như kim tự tháp vậy.
Trong đó, thế lực thanh thạch là thấp nhất, là thế lực cơ sở của Linh Vực, số lượng nhiều như cát trong sa mạc, không thể thống kê, những thế lực này chỉ có thể sống phụ thuộc những thế lực lớn hơn, tôn nghiêm tùy lúc đều có thể bị chà đạp.
Còn về thế lực hoàng kim cấp trên đỉnh kim tự tháp, là đỉnh phong tồn tại, chẳng những sở hữu võ giả mạnh nhất, linh khí thần kỳ nhất, quáng mạch rộng lớn nhất, bí cảnh huyền diệu nhất, mà còn thống lĩnh vô số thế lực bạch ngân, xích đồng, hắc thiết, thanh thạch! Một khi hiệu lệnh truyền xuống, có thể khiến thiên địa biến sắc, máu nhuộm sơn hà, làm hàng triệu sinh linh đồ thán!
Mà Lăng gia, chỉ là một gia tộc nhỏ, thậm chí không đạt được mức thanh thạch. Lăng gia và những gia tộc xung quanh đều y phụ thế lực thanh thạch cấp Tinh Vân các ở Băng Nham thành. Hàng năm những tiểu gia tộc này phải cung phụng đầy đủ mới được Tinh Vân các bảo vệ, được yên ổn ở Lăng gia trấn.
Cộp cộp! Tiếng bước chân từ xa tới gần, không lâu lắm, thân ảnh Tần Liệt xuất hiện, y như người máy đi đến bàn ăn, ngồi đối diện với Lăng Thừa Nghiệp, bắt đầu nâng chén ăn cơm.
Năm năm này, buổi sáng mỗi ngày Tần Liệt đều đến dùng cơm, dù trong mắt mọi người, Tần Liệt chỉ là kẻ ngu, nhưng việc này y như thói quen, chưa từng thay đổi. Ba năm trước là Tần Sơn dẫn hắn đến, sau khi Tần Sơn qua đời, Tần Liệt vẫn duy trì thói quen này.
Sáng sớm mỗi ngày, Tần Liệt sẽ tiến vào dược sơn Lăng gia trấn, đi vào trong quáng động, cho đến khi trời tối mới quay về Lăng gia trấn, cùng dùng bữa tối với mọi người, sau đó lại một mình quay về nghỉ ngơi. Từng ngày qua đi, từng năm qua đi, hắn đều sinh hoạt như vậy, trước sau không chút biến hóa. Năm năm, không ai biết hắn làm gì ở dược sơn, cả gia chủ Lăng Thừa Nghiệp cũng không rõ.
- Hắc hắc. Dáng ăn của em rể cũng được đó, tháng sau Huyên Huyên đính hôn với hắn rồi, cũng không sao, coi như nuôi một con chó kỳ quái thôi.
Đỗ Phi đột nhiên không nhịn được cười, đầy mỉa mai khinh miệt Tần Liệt:
Nói xong, Đỗ Phi cười gian nhìn Lăng Huyên Huyên.
Lăng Huyên Huyên mặc một thân giáp hồng, vóc người lồi lõm vừa đủ, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, tròng mắt tròn to linh động, năm nay nàng mới mười lăm tuổi.
Ầm! Cánh tay ngọc lõa lỗ của nàng đập mạnh xuống bàn, bát cháo trước mặt chịu lực xung kích đổ văng cháo ra. Ba người Đỗ Kiều Lan, Đỗ Phi, Đỗ Hằng tuy phản ứng cực nhanh, nhưng vẫn bị cháo dính vào người khá là nhếch nhác.
- Ta chết cũng không đính hôn với hắn.
Đỗ Kiều Lan còn chưa kịp quát mắng thì Lăng Huyên Huyên đã đứng lên, nàng cũng không nhìn sắc mặt phụ thân Lăng Thừa Nghiệp khó coi như nào, mà nóng giận bừng bừng ra khỏi phòng. Khi nàng đi qua cửa gỗ, ngón tay nhỏ xinh khẽ vỗ, ánh lửa đột nhiên bùng phát, cửa gỗ rộng rãi nhanh chóng vỡ vụn, thân ảnh Lăng Huyên Huyên nhanh chóng biến mất.
Lăng Thừa Nghiệp còn đang định nổi giận thì đột nhiên sửng sốt nhìn gỗ vụn trên nền đất, tròng mắt khẽ xoay chuyển như có suy nghĩ.
- Đại ca! Huyên Huyến tiến vào luyện thể tầng bảy lúc nào thế? Linh lực phát tán, đây chính là tiêu chí của luyện thể tầng bảy! Mười lăm tuổi đã bước vào luyện thể tầng bảy, thiên phú của Huyên Huyên còn hơn Ngữ Thi a! Xem ra, nàng có thể bước vào khai nguyên cảnh trước hai mươi tuổi, tương lai nàng nhất định sẽ được Tinh Vân các chú trọng.
Lăng Thừa Chí đột nhiên hưng phấn vỗ bàn, vui vẻ nói:
Lăng Thừa Nghiệp đè nén kích động trong lòng, khẽ ho dò hỏi Lăng Ngữ Thi:
- Huyên Huyên đột phá lúc nào thế?
Lăng Ngữ Thi mặc váy dài màu xanh, tóc dài hờ hững đặt một bên vai, gương mặt tinh mĩ thanh đạm như u lan, làn da trắng trong như bạch ngọc, thêm vào vóc người cao ráo lồi lõm làm ánh mắt Đỗ Hằng dán chằm chằm vào nàng, chưa từng rời mắt chút nào.
- Nàng vừa đột phá một tuần trước, nàng vốn định nói tin tốt này cho cha, không ngờ… Không ngờ hai ngày trước nàng nghe tin cha sớm đã đáp ứng Tần Sơn gia gia, đính hôn nàng và Tần Liệt cho nên…
Lời nói Lăng Ngữ Thi chuyển đổi, nàng khẽ thở dài:
Lăng Ngữ Thi còn không nói hết, Lăng Thừa Nghiệp đã hiểu ra, biểu tình cam chịu.
- Ô.
Nhưng lúc này, Tần Liệt vốn một mực vùi đầu ăn uống, đột nhiên đứng lên, căn bản như không nghe thấy mọi người nói gì, nhanh chóng đi mất.
Hắn đi hướng dược sơn Lăng gia trấn.
- Đại ca, đệ có mấy lời muốn nói với mình đại ca.
Lăng Thừa Chí cũng đột nhiên đứng lên, ra dấu với đại ca hắn rồi rời đi.
Lăng Thừa Nghiệp như có suy nghĩ cũng rời bàn đứng lên.
Trên sơn đạo gập ghềnh, Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí bảo trì một khoảng cách với Tần Liệt, hai người cũng đi hướng dược sơn, khẽ nói chuyện.
- Năm năm, từ khi Tần Sơn mang Tần Liệt đến, hai ông cháu nhà này ban ngày đều ở quáng động. Đại ca, ca có hiếu kỳ bọn họ làm gì trong quáng động không?
- Đương nhiên là có. Nhưng ta đã ước định với Tần Sơn rồi, sẽ không xông vào quáng động, mà quáng động trong dược sơn chúng ta đã khai thác nhiều năm, căn bản không có linh thạch có giá trị, nếu không sao ta bằng lòng giao quáng động cho ông cháu hắn chứ.
- Hôn sự giữa Huyên Huyên và Tần Liệt là như nào? Đại ca, đệ cũng biết đại ca sẽ không hy sinh hạnh phúc cả đời của Huyên Huyên, chuyện này là vì sao?
- Trước khi Tần Sơn qua đời, ta đã đáp ứng hắn, xem ở nhân tình trợ giúp của hắn với tộc ta, ta đành cắn răng đồng ý. Nhưng là chuyện này cũng không như đệ tưởng, hắn chỉ hy vọng sau khi hắn qua đời, Tần Liệt vẫn được Lăng gia chiếu cố.
- Là như nào vậy?
- Chỉ là đính hôn thôi. Tần Liệt và Huyên Huyên đều mười lăm tuổi, hắn yêu cầu chúng ta chiếu cố Tần Liệt đến mười bảy tuổi. Đợi khi Tần Liệt mười bảy tuổi, ta và Tần Liệt, ai cũng có quyền giải trừ hôn ước. Hôn ước tồn tại là vì hắn hy vọng trong hai năm này Tần Liệt sẽ không bị người Lăng gia bắt nạt, vậy thôi.
- Yên tâm đi, Huyên Huyên đã đột phá đến luyện thể tầng bảy, tương lai nhất định sẽ tiến Tinh Vân các, ta cũng không muốn ảnh hưởng tiền đồ của nàng, đến thời gian ta sẽ giải trừ hôn ước!
- Hóa ra là như vậy. Đại ca, có lời này không biết có nên nói hay không…
Lăng Thừa Chí gật gật đầu, khẽ trầm ngâm rồi nói.
- Có gì cứ nói.
Gia chủ Lăng gia khẽ nhíu mày quát lên.
- Theo lời đại ca, đính hôn chỉ là hình thức thôi, cũng không nhất định phải đính hôn với Huyên Huyên, Ngữ Thi thì sao? Dù Ngữ Thi lớn hơn Tần Liệt hai tuổi, nhưng có sao chứ?
Lăng Thừa Chí khẽ dò hỏi.
Sắc mặt gia chủ Lăng gia không khỏi âm trầm xuống.
- Đại ca, đại tẩu mất sớm, đệ biết ca rất thương Huyên Huyên, Ngữ Thi. Đệ cũng như vậy. Nhưng là đính hôn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh nữ nhi. Năm nay Huyên Huyên mới mười lăm tuổi, nàng đã đạt đến luyện thể tầng bảy! Đại ca cũng có thể thấy thiên phú tu luyện của nàng, lĩnh ngộ cũng hơn xa Ngữ Thi, tương lai của Huyên Huyên tuyệt không tầm thường. Nàng là hy vọng của Lăng gia chúng ta!
Lăng Thừa Chí rất khéo léo lựa chọn từ ngữ:
Nói đến lúc này, thần tình Lăng Thừa Chí nghiêm túc lên:
- Sau này Huyên Huyên sẽ vươn tới chân trời cao hơn, đến đẳng cấp chúng ta không thể với tới. Tình huống như vậy, nàng có khả năng làm đám hỏi với thế lực mạnh mẽ nào đó, nếu như nàng có dấu vết đính hôn trong quá khứ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của nàng.
- Tam đệ, đệ càng lúc càng thực tế. Việc này ta sẽ nghĩ lại, tính tình Ngữ Thi chịu thương chịu khó, lại ôn nhu, nếu ta nói nàng sẽ đồng ý, nhưng ta không nỡ.
Gia chủ Lăng gia khẽ thở dài nói.
- Vì tương lai gia tộc, vì tương lai Huyên Huyên, đại ca hãy nghĩ kỹ.
Gia chủ Lăng gia suy nghĩ thật lâu rồi mới nói:
- Việc này tạm dừng ở đây. Mấy năm nay đệ phụ trách dược sơn, trước nay ta vẫn không hỏi đến, lần này đệ muốn ta đến dược sơn, vì chuyện gì vậy?
- Đến lúc đó đại ca sẽ biết, chuyện này có thể liên quan đến Tần Liệt.
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 2: Dược sơn.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Dược sơn Lăng gia, là từ một nhánh núi của Cực Hàn sơn mạch vươn dài, thuộc về ngoại vi của Cực Hàn sơn mạch. So với những đại sơn cao ngất nhập mây của Cực Hàn sơn mạch, dược sơn này không chút thu hút, linh khí cũng không nhiều là bao. Lăng gia trấn nằm ở bên dưới dược sơn.
Dược sơn tuy không xuất chúng, nhưng do cách Cực Hàn sơn mạch đủ xa, nên trên núi không lạnh lắm, thích hợp gieo trồng linh thảo. Linh thảo trên dược sơn là nguồn thu chủ yếu của Lăng gia, hàng năm vẫn lấy đấy làm cung phụng cho Tinh Vân các. Việc gieo trồng, thu hoạch mấy năm nay đều do Lăng Thừa Chí phụ trách, Đỗ Kiều Lan mấy lần muốn can dự nhưng đều bị huynh đệ Lăng gia ngăn lại.
Trên dược sơn, từng khu vườn chỉnh tề ngay ngắn, dược thảo trồng ở đây đều từ tam phẩm trở xuống, giá trị tuy không cao, nhưng quý ở số lượng nhiều. Trong đó ngọc thủ hoa, hàn uẩn thảo, xà quan hoa đều là linh thảo tam phẩm, cũng là trọng điểm gieo trồng của dược sơn. Ba loại linh thảo này là dược tài cần thiết của nhiều loại linh đan, nên Tinh Vân các mỗi năm đều cần lượng lớn.
Lúc này, hai huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí đang đứng trước khu trồng ngọc thủ hoa.
Ngọc thủ hoa nở rộ, giống như năm ngón của thiếu nữ mở lớn, năm lá dài mảnh như năm ngón tay vì thế tên là ngọc thủ hoa. Chu kỳ gieo trồng ngọc thủ hoa chỉ chừng nửa năm, còn ít chịu biến hóa khí hậu, nên cũng là một trong những loại linh thảo dễ trồng nhất. Nhưng mà hiện tại cả mảng lớn những đóa ngọc thủ hoa này còn chưa nở thì đã khô héo, làm cho sắc mặt Lăng Thừa Nghiệp vô cùng khó coi.
- Chỉ có ngọc thủ hoa như này sao?
Lăng Thừa Nghiệp ôm hy vọng hỏi.
Lăng Thừa Chí không khỏi cười khổ đáp:
- Ngọc thủ hoa còn đỡ, hàn uẩn thảo và xà quan hoa còn thảm hơn. Năm nay sợ rằng rất khó gom đủ dược thảo nộp lên Tinh Vân các.
Thần tình Lăng Thừa Nghiệp khẽ biến, trầm giọng quát:
- Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Sao không sớm nói cho ta biết.
Gương mặt Lăng Thừa Chí tràn ngập đắng chát, trong lòng hắn cũng tràn ngập khó hiểu:
- Đệ cũng không biết vì sao. Từ hai năm trước, khi Tần Sơn qua đời, thu hoạch của dược sơn đã giảm đi, từng quý giảm một chút, lúc đầu còn có thể đáp ứng yêu cầu của Tinh Vân các. Việc này cũng trách ở đệ, do đệ bận rộn xung kích cảnh giới, nên không coi trọng việc này. Khi đệ ý thức được không ổn thì đã không thể khống chế, đệ tốn không ít tâm tư chăm sóc dược thảo nhằm xoay chuyển cục diện. Nhưng mà, đệ cũng không ngờ, từ ba tháng trước, dược thảo dần dần khô héo, đệ còn chưa kịp làm gì thì đã thành như này.
Lăng Thừa Chí chán nản cúi thấp đầu, bộ dáng ca mắng sao cũng được, không có chút ý trốn tránh trách nhiệm nào.
Lăng Thừa Nghiệp lắc lắc đầu, trầm mặt thật lâu rồi đột nhiên hỏi:
- Lúc trước đệ nói có liên quan đến Tần Liệt? Hắn thường xuyên ở trong quáng động trong lòng dược sơn, hắn không lên đây, làm sao có thể ảnh hưởng dược thảo được? Lão tam, sao ngươi lại nghi cho Tần Liệt?
Trong mắt hắn, Tần Liệt chỉ là kẻ ngu, một cương thi sống không linh hồn, căn bản không thể ảnh hưởng đến dược sơn được.
- Khi ông hắn tiến vào quáng động, đệ đã thầm quan sát, năm năm này, dược sơn biến hóa rất ít, nhưng có một hiện tượng cực kỳ quỷ dị.
Lông mày Lăng Thừa Chí khẽ nhíu, vừa nghĩ vừa nói.
- Hiện tượng gì làm đệ cảm thấy quỷ dị?
Lăng Thừa Nghiệp ngạc nhiên hỏi.
- Chính là mỗi khi trời mưa sét đánh, lôi điện trên dược sơn vô cùng dày đặc, mỗi một lần đều có một tia lôi điện bổ vào đỉnh núi dược sơn, có đôi lúc, đệ nhìn lôi điện cũng thấy sợ hãi. Nhưng mà, trước khi ông cháu bọn họ tới, tuy khí hậu khốc liệt chút, nhưng trên dược sơn không có nhiều lôi điện tụ tập, càng không có hiện tượng lôi điện trực tiếp đánh xuống dược sơn.
Lăng Thừa Chí đầy khẳng định nói.
- Những lôi điện này có liên quan đến ông cháu họ sao?
Lăng Thừa Nghiệp khẽ lắc đầu, cảm thấy suy đoán của đệ đệ rất thiếu căn cứ.
Biểu tình của Lăng Thừa Chí càng thêm nghiêm túc:
- Đại ca, nghe đệ nói hết đã. Hiện tượng này sau khi Tần Sơn qua đời càng thêm rõ rệt! Hai năm gần đây, mỗi khi trời mưa, lôi điện tụ tập quanh dược sơn rất nhiều, đôi lúc còn dồn dập đánh xuống dược sơn! Có đôi lúc, đệ ẩn ẩn cảm giác được lôi điện cường đại kia như theo sơn thể đi vào lòng núi.
Nghe lời này, Lăng Thừa Nghiệp cuối cùng cũng chú trọng:
- Nói tiếp đi!
Lăng Thừa Chí hơn lớn giọng:
- Mấy năm nay đệ thủ hộ dược sơn, sau khi lôi điện qua đi, đệ đều ngầm để ý sơn động. Mấy lần đề nhìn thấy Tần Liệt đi ra từ sơn động, làn da cháy đen, đầu tóc dựng đứng, đệ dám đảm bảo là bị lôi điện đánh trúng. Liên hệ đến dị thường dược sơn mấy năm nay, đệ có lý do hoài nghi đến Tần Liệt. Đại ca, dược thảo không vô duyên vô cớ khô héo, đệ tin tưởng trong dược sơn tất có biến hóa kỳ lạ, mới làm dược thảo khô héo.
Lăng Thừa Nghiệp khẽ nhíu mày, sau một lúc trầm mặc thì đột nhiên lên tiếng:
- Ta từng đáp ứng Tần Sơn, sẽ không vô cớ tiến vào quáng động.
- Đại ca, nếu như việc này liên quan đến Tần Liệt, đại ca nếu không làm rõ, chỉ sợ khó cứu được dược thảo. Dược sơn là căn nguyên phát triển của Lăng gia, cứ như này Lăng gia không gom đủ linh thảo, phía Tinh Vân các sợ rằng…
Lăng Thừa Chí bộ dáng lo lắng nói.
Lăng Thừa Nghiệp lại chỉ trầm mặc, cả lúc lâu sau mới thầm thở dài một hơi, lôi ra một mặt nạ quỷ trắng bệch, khoác lên áo dài bạch sắc, trầm giọng quát:
- Ta thử đi quáng động tìm hiểu một phen, việc này cấm nói với ai!
- Đại ca yên tâm, đệ có chừng mực.
…
Lăng Thừa Nghiệp như u linh, cẩn thận từ dược sơn hẻo lánh đi xuống quáng động bên trong, chân đạp đá nhô, tay nắm dây leo, thân ảnh hắn không chút tiếng động rơi xuống sơn động. Nếu như đã hạ quyết tâm, Lăng Thừa Nghiệp không chút do dự, trực tiếp lướt nhanh vào trong.
Trong quáng động, có rất nhiều con đường to to nhỏ nhỏ trải đi khắp nơi, giữa những con đường này còn có đường nối với nhau, chỉ cần đi vào một trong những đường này, rất nhanh đã có thể đi vào sâu trong lòng núi. Những con đường này từng do người Lăng gia tạo ra để khai thác quáng động. Nhưng, khi Lăng Thừa Nghiệp tiến vào chưa được bao xa, hắn đột nhiên rung mạnh, dần dần thân hình cứng đờ.
Trong ký ức của hắn, quáng động trong dược sơn tuy có hai mươi con đường, tuy nhiều năm không đi, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ được. Chính là bởi vì khi còn là thanh niên, hắn cũng từng khai thác quáng động, đương nhiên vô cùng quen thuộc nơi này.
Nhưng hiện tại, hắn như có ảo giác đi nhầm chỗ, bởi vì con đường trong quáng động đột nhiên tăng, mà không chỉ tăng gấp mười! Nhìn những con đường rắc rối phức tạp, đan xen như mạng nhện, Lăng Thừa Nghiệp kinh ngạc vô cùng, nào có chút quen thuộc chứ!
- Trời ạ, bọn họ làm sao làm được?
Lăng Thừa Nghiệp khẽ hít một hơi khí lạnh.
Hắn còn nhớ rõ, năm đó vài chục người Lăng gia dùng ba năm cũng chỉ đả thông mười mấy con đường đi mà thôi.
Mà hai ông cháu họ, hai năm, không ngờ tạo ra mấy trăm con đường, điều này làm Lăng Thừa Nghiệp không dám tin vào mắt mình nữa.
Vài trăm con đường, đan chéo xâu chuỗi, phức tạp như mê cung, phân bố kỳ quái như gân mạch con người vậy.
Lăng Thừa Nghiệp mạnh mẽ trấn định tâm tình, hắn thử đi qua vài trăm thông đạo xem sao. Sau nửa canh giờ, ý thức gia chủ Lăng gia dần mơ hồ, mơ mơ tỉnh tỉnh thế nào lại đi ra cửa động. Khi hắn tỉnh lại, sắc mặt vô cùng chấn kinh, không tin tà, hắn lại một lần nữa tiến vào quáng động.
Bảy lần liên tục, bảy lần hiện ra ở cửa động, sắc mặt Lăng Thừa Nghiệp dần có chút trắng bệch, nhìn sắc trời trên đầu, hắn đành nhếch nhác quay về dược sơn.
- Đại ca, sắc mặt ca kém vậy? Bên trong xảy ra chuyện gì?
Lăng Thừa Chí sau khi thấy hắn hạ mặt nạ xuống, khẩn trương hỏi.
Khẽ vẫy vẫy tay, vị gia chủ Lăng gia tỏ ý đừng hỏi nhiều, hắn một lời cũng không muốn nói, biểu tình có chút nhịn đau dùng một viên hồi linh đan, vận công điều tức.
Lăng Thừa Chí muốn nói lại thôi, ngây ngốc nhìn hắn, một bộ kinh ngạc khó hiểu.
Sắc trời dần tối, sau khi đã khôi phục, gia chủ Lăng gia mở mắt ra, trước khi Lăng Thừa Chí kịp dò hỏi, hắn khẽ quát:
- Đừng hỏi vội! Hiện tại Tần Liệt hẳn đang rời động quay về Lăng gia trấn, ta muốn xuống tay thử hắn xem sao!
Nói xong, không đợi Lăng Thừa Chí nhiều lời, gia chủ Lăng gia lại đeo mặt nạ ác quỷ bạch sắc lên, nhãn thần đầy ngưng trọng đi hướng con đường nối dược sơn và Lăng gia trấn.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 3: dò xét.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
- Ài, muội à, tỷ đã dặn rồi, sau khi ăn cơm xong thì bàn chuyện đính hôn với Tần Liệt, sao lại không nghe thế, lúc đó còn có cả nhà Nhị thẩm, có những lời phụ thân sao nói ra được chứ?
Trên đường thông giữa Lăng gia trấn và dược sơn, Lăng Ngữ Thi khẽ nhíu lông mày, trên gương mặt thanh lệ thoát tục tràn đầy ý trách cứ, khẽ giáo huấn thiếu nữ bên cạnh.
Lăng Huyên Huyên hiện như thùng thuốc nổ bị châm đốt, vung tay một cách, đập vỡ đá vụn trước mặt, từng cái vung tay còn mang theo gió thổi phần phật, hừ lạnh nói:
- Nếu không phải tên Đỗ Phi chết tiệt đó trêu chọc muội, muội sao phát tác chứ? Nhị thẩm? Tiện nhân kia không phải thẩm thẩm của chúng ta!
- Nhỏ giọng thôi, có những lời không thể nói loạn!
Lăng Ngữ Thi vội vàng trách mắng.
- Nói loạn? Mọi người nghĩ muội không biết sao? Tiện nhân kia gả cho nhị thúc, tới Lăng gia trấn chúng ta bảy tháng thì sinh Đỗ Hằng. Hai năm sau, nàng trở về Tinh Vân các không lâu, lại sinh ra Đỗ Phi chết tiệt kia, rõ ràng là con riêng của nàng và biểu ca Đỗ Hải Thiên của nàng!
Lăng Huyên Huyên híp mắt lại, tràn ngập hận ý lạnh lùng nói:
- Là nghe võ giả trong tộc đàm luận. Tỷ và cha, tam thúc giấu muội, có phải vì sợ muội tức giận làm việc ngu xuẩn đúng không? Nhị thúc chết không phải vì tẩu hỏa nhập ma! Thúc ấy bị tiện nhân kia làm tức chết! Lúc nhỏ, nhị thúc thương muội nhất, thù này muội nhất định sẽ trả.
Vành mắt Lăng Huyên Huyên đột nhiên đỏ hồng, nước mắt nàng không kìm được khẽ rơi. Nàng hung hăng lau lau nước mắt, cắn răng cắn lợi nói:
"A, hóa ra võ giả trong tộc đã sớm biết chuyện. Xem ra không lâu nữa LĂng gia sẽ có đại biến." Lăng Ngữ Thi thần tình u ám thầm thở dài. Nàng vỗ vỗ vai Lăng Huyên Huyên, cố gắng khuyên nhủ:
- Vị thế của Đỗ Hải Thiên ở Tinh Vân các không thấp, cảnh giới của hắn cũng rất cao, nghe nói sắp đột phá khai nguyên cảnh hậu kỳ rồi. Tạm thời, Lăng gia chúng ta không chọc nổi hắn.
- Muội biết tỷ và cha đang nhẫn nại, muội cũng có thể nhẫn nại, chờ khi chúng ta đột phá khai nguyên cảnh, tiến vào Tinh Vân các, sau này sẽ tính sổ với bọn họ.
Lăng Huyên Huyên ngổn ngang nói.
- Muội nghĩ được như vậy là tốt, chỉ cần tỷ muội chúng ta nỗ lực, nhất định sau này sẽ vào được Tinh Vân các, sẽ có cơ hội trả thù cho Nhị thúc, nợ máu trả bằng máu!
Lăng Ngữ Thi khẽ gật đầu, đi hướng dược sơn, tâm lý lại có chút đắng chát.
Tuy nàng và Lăng Huyên Huyên đều ở luyện thể tầng bảy, nhưng nàng đã mười bảy tuổi, nếu muốn được Tinh Vân các để ý, nàng phải tiến vào khai nguyên cảnh trước hai mươi tuổi! Ba năm, từ tầng bảy đến tấn cấp khai nguyên cảnh, dễ như vậy sao?
Trong mắt Lăng Ngữ Thi tràn ngập đắng chát, tâm lý chỉ khẽ than thở, miễn cưỡng cười vui nói:
- Cha và tam thúc đều ở dược sơn, lúc nãy nhiều chuyện không kịp hỏi, để tỷ hỏi xem hôn sự giữa muội và Tần Liệt là như nào.
- Dù sao muội cũng không kết hôn với kẻ ngu kia! Cũng không biết cha nghĩ gì nữa? Tên kia một lời không nói, như kẻ mất hồn vậy, muội không thể ở cùng hắn dù chỉ một phút!
Nhắc đến Tần Liệt, Lăng Huyên Huyên lại lạnh lùng nói:
- Hiểu, hiểu, tỷ cũng không muốn muội kết hôn với hắn. Yên tâm đi, tỷ sẽ ủng hộ muội.
Lăng Ngữ Thi khẽ cười, an ủi muội muội.
Hai tỷ muội vừa đi vừa khẽ trò chuyện, hai bóng dáng mê người từ từ đi hướng dược sơn. Đi được một lát, ngay khi các nàng sắp đến dược sơn, đột nhiên, cả hai đều dừng bước chân, cùng lúc nhìn hướng Tần Liệt đang đi ra từ sơn động.
Sắc trời dần tối, giống y như mọi ngày, lúc này Tần Liệt rời khỏi sơn động. Cách một khoảng gần, nhưng hai mắt hắn vẫn trống rỗng đờ đẫn, ánh mắt phảng phất vĩnh viễn không có tiêu cự, như là không nhìn thấy hai người, cứ thế ba người lướt vai đi qua nhau.
- Năm năm như một ngày, ngày ngày đi quáng động, kẻ ngu này cầm tinh con chuột sao?
Bình thường Lăng Huyên Huyên luôn coi như không thấy hắn, coi hắn như không khí, chưa từng có chút phản cảm. Nhưng hôm nay nàng vừa thấy Tần Liệt, trong lòng bừng bừng lửa giận, ngữ khí cũng không tử tế gì.
- Muội tức giận gì chứ? Hắn không biết gì a, ài, kỳ thật hắn cũng đáng thương. Gia gia hắn qua đời rồi, để lại mình hắn sống vô hồn qua ngày. Lăng gia chúng ta chỉ lo cho hắn hai bữa mỗi ngày, không chút để ý đến hắn a.
Nhìn hướng Tần Liệt phía xa, Lăng Ngữ Thi khẽ lắc đầu đầy cảm thông.
- Muội, muội cũng biết không liên quan đến hắn, nhưng nhìn thấy hắn là không nhịn được giận…
Lăng Huyên Huyên không khỏi cứng họng, nàng mới mười lăm tuổi, cũng không phải thật sinh ý ác, chỉ là không thể tiếp nhận sự thật mà thôi.
Nhưng lúc này, một thân ảnh bạch sắc đột nhiên lướt ra từ rừng bên cạnh! Gia chủ Lăng gia mang theo mặt nạ quỷ lướt đến, tuy ông cũng nhìn thấy hai nữ nhi, nhưng phát hiện trong quáng động quá kinh người, nên vẫn quyết định thử Tần Liệt trước đã.
- A!
Trong tiếng thét của Lăng Ngữ Thi và Lăng Huyên Huyên, thân hình Lăng Thừa Nghiệp như ác quỷ hung hăng nhào hướng Tần Liệt đang đờ đẫn đi đường.
Mắt thấy đối phương sắp vọt tới, nhưng biểu tình Tần Liệt vẫn thờ thẫn vô hồn, ngay cả khi bàn tay Lăng Thừa Nghiệp vươn hướng ngực hắn, hắn vãn duy trì bước đi như người máy. Thân hình không chút dừng lại, biểu tình không chút biến hóa, chứ đừng nói đến chuyện ra tay ngăn lại hay phản kích.
- Ầm! Một chưởng Lăng Thừa Nghiệp đánh xuống ngực Tần Liệt, thân ảnh Tần Liệt nhanh chóng bị đánh lùi mấy bước. Hắn sững sờ nhìn bóng trắng đang đứng chặn đừng, nhãn thần tràn ngập mê hoặc khó hiểu, như là hiếu kỳ vì sao người này lại ra tay với hắn vậy.
Tia hiếu kỳ này chỉ tồn tại trong chốc lát, sau đó hắn lại cất bước lần nữa, phảng phất đã quên công kích của đối phương, tiếp tục tiến bước.
- Kẻ nào dám giương oai ở Lăng gia?
- Chuột nhắt phương nào đến, ngươi trốn không thoát đâu!
Hai tỷ muội đột nhiên nhảy lên, mặt nhỏ lạnh lùng, đồng thời công kích hướng Lăng Thừa Nghiệp. Hai luồng linh lực gào thét tiến đến!
Trên sơn đạo, Lăng Thừa Nghiệp quay lưng với hai nữ nhi còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhãn thần hắn kỳ quái nhìn Tần Liệt.
Tần Liệt mười lăm tuổi, thân hình thoạt nhìn nhỏ gầy, như là ăn uống không đủ, nhưng dưới một chưởng của hắn, chỉ bị đánh lùi mấy bước, cũng không ngã xuống. Tuy một chưởng này không dùng một tia linh lực nào, nhưng Lăng Thừa Nghiệp rất rõ, lực một chưởng này, đã đủ để rất nhiều võ giả luyện thể tầng ba nằm đo ván luôn!
Theo cảm nhận của hắn, trong thân thể Tần Liệt rõ ràng không có một tia linh lực bảo vệ nào, điều này chứng minh Tần Liệt không phải võ giả! Nhưng hắn lại có thể đỡ một chưởng vừa rồi không ngã! Điều này nói lên thân thể Tần Liệt tuy ốm yếu, nhưng lại cường tráng đến đáng kinh ngạc!
Chỉ thân thể cường tráng thôi sao? Gia chủ Lăng gia tâm sinh nghi hoặc, hắn hơi chút do dự rồi lại ra tay!
Răng rắc rắc! Xương cốt một cánh tay Lăng Thừa Nghiệp truyền đến tiếng kêu vang, bàn tay hắn đột nhiên to gấp đôi. Một tầng vụ khí lục sắc mờ nhạt bao lấy tay hắn, theo thân ảnh hắn di chuyển, vụ khí lục sắc cũng đông đưa bất định, tựa như một ngọn lửa lục sắc thiêu đốt quanh tay hắn vậy.
Lục viêm kình! Linh quyết phàm cấp ngũ phẩm, đây là bí công Lăng Thừa Nghiệp ngầm tu luyện, bình thường rất ít sử dụng, ngay cả hai nữ nhi hắn cũng chưa từng thấy. Lăng Thừa Nghiệp khai nguyên cảnh trung kỳ, sử dụng linh lực, ngọn lửa lục sắc thiêu đốt trên tay, lại một lần nữa vỗ tới ngực Tần Liệt!
- Tiểu nhân vô sỉ!
- Ngươi dám!
Tỷ muội Lăng gia đồng thanh hét lên, đáng tiếc còn cách Lăng Thừa Nghiệp một đoạn, chỉ có thể áp bức trên ngôn ngữ.
Lăng Thừa Nghiệp không chút bận tâm, thủ chưởng đã gần ngực Tần Liệt trong gang tấc, mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tần Liệt, như muốn tìm một tia biến hóa, dù rất nhỏ vậy.
- Oanh!
Linh lực mãnh liệt kèm theo sương khói lục sắc đập lên lồng ngực Tần Liệt, tích tắc này, hai mắt Tần Liệt phảng phất vĩnh viễn không biến hóa đột nhiên lóe lên tia điện mang băng hàn. Đồng thời, trong đầu Lăng Thừa Nghiệp vang lên tiếng sấm nổ, chấn đến tâm thần hắn thất thủ.
Lúc này, tỷ muội Lăng gia đã chạy đến, khí thế hung mãnh công đến hắn.
Lăng Thừa Nghiệp còn không kịp cẩn thận phân biệt tiếng sấm trong đầu và điện mang băng hàn trong mắt Tần Liệt liệu có phải ảo giác hay không thì hai nữ nhi của ông đã đánh đến, ông chỉ còn cách thu cờ ngừng trống, ôm hận rút lui. Thân ảnh ông như sương khói, nháy mắt đã biến mất.
- Đừng đuổi! Thân ảnh người này như sương như khói, không phải cảnh giới luyện thể có thể đối phó được.
Hai mắt Lăng Ngữ Thi sáng rực, quát ngăn lại động tác Lăng Huyên Huyên, gương mặt tràn ngập ngưng trọng:
Nàng cúi xuống nhìn Tần Liệt áo nơi ngực bị đánh vỡ nát, còn lưu lại cả dấu tay ám lục, lông mày nhíu chặt lại:
- Người kia thật đáng sợ, kỳ quái a, vì sao hắn lại hạ độc thủ với kẻ ngu? Chẳng lẽ là địch nhân của Tần Sơn gia gia trước kia?
Vừa nói, ngón tay trắng thuần, óng ánh như ngọc của nàng điểm xuống bộ phận bị thương của Tần Liệt, nghi hoặc trên mặt càng thêm nồng đậm:
- Người đó căn bản không dùng toàn lực, linh lực đưa vào ngực Tần Liệt rất yếu, hiện tại đã bắt đầu tiêu tán. Thật lỳ kỳ quái a, nếu như hắn muốn giết Tần Liệt thì không phải chỉ như vậy…
Lúc trước, Lăng Thừa Nghiệp đưa lưng về hướng hai tỷ muội, khi Lăng Thừa Nghiệp ra tay lần hai với Tần Liệt, cả hai tỷ muội còn cách một khoảng, nên không thấy tia dị thường trong mắt Tần Liệt, cũng không nghe thấy thanh âm sấm đánh nào!
- Ngữ Thi, Huyên Huyên, các ngươi đưa Tần Liệt về nhà trước đi, có chuyện gì ta và cha các con sẽ nói rõ sau.
Trên dược sơn, thanh âm Lăng Thừa Chí đột nhiên vang lên.
- Tam thúc, chúng con…
Lăng Huyên Huyên vội vã kêu lên.
- Ta biết, một bạch y nhân tập kích Tần Liệt, chúng ta đã nhìn thấy, cha con đang đuổi theo, hai con mang Tần Liệt về trước đi, tránh phát sinh chuyện ngoài ý.
Lăng Thừa Chí chỉ đành yểm trợ cho đại ca.
Lăng Ngữ Thi nghe ông nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều nữa, mắt thấy Tần Liệt hôn mê không tỉnh, nàng cũng không có biện pháp nào khác, chỉ đành cõng Tần Liệt lên.
- A, tên này thật nặng!
Dáng người nàng uyển chuyển, vừa mới đặt Tần Liệt lên lưng, đùi đẹp đột nhiên run lên, ánh mắt tràn ngập kinh dị.
- Tỷ, tỷ nói hươu nói vượn gì vậy? Kẻ ngu này gầy như vậy, sao có thể nặng được?
Lăng Huyên Huyên khẽ quệt môi, coi như tỷ tỷ đang nói đùa.
Lăng Ngữ Thi cũng không giải thích, nàng quay đầu nhìn hướng thiếu niên đang sấp trên vai nàng, hai mắt hắn nhắm nghiền, khuôn mặt kia thật vô cùng tuấn mỹ, làm nàng bất giác ngây người. Thật kỳ quái, tên này nhắm mắt lại thật dễ nhìn…
- Cha từng nói chỉ có người tôi luyện thân thể đến cực hạn, đưa da thịt, gân mạch, sợi cơ, xương cốt, nội tạng luyện đến đăng phong tạo cực mới có tình huống thân thể gầy yếu nhưng nặng hơn người thường. Hắn á? Hừ, trong thân thể không một tia linh lực, cho dù nặng chút cũng là ăn không tiêu gì đó thôi, hay là trên người mang đồ nặng.
Lăng Huyên Huyên thấy nàng không trả lời, khinh thường nói.
Lăng Ngữ Thi đang ngây người, vốn cũng không nghĩ đến điều này, nghe muội mình nói vậy, nàng đột nhiên đầy kinh dị nhìn thiếu niên trên vai.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 4: vô pháp vô niệm.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
Trên dược sơn. Gia chủ Lăng gia sau khi hạ mặt nạ xuống, trầm lặng kể lại phát hiện của hắn trong sơn động và hai lần ra tay dò xét.
- Đại ca, ca không nhìn lầm chứ? Số con đường tăng gấp mười lần sao? Sao có thể chứ? Chỉ bằng hai ông cháu bọn họ? Cho dù ngày đêm đào đường cũng không đào được nhiều như vậy a!
Lăng Thừa Chí không dám tin tưởng lắc lắc đầu nói.
- Nếu như, nếu như Tần Sơn là võ giả cấp cao, cảnh giới thực sự có thể đến phá toái cảnh thì sao? Ngươi cảm thấy có thể không?
Gia chủ Lăng gia nghiêm túc nói.
- A? Đại ca, hắn, hắn sao có thể chứ? Nếu như thật sự như vậy, cấp bậc cao như hắn tới Lăng gia trấn để làm gì chứ?
Lăng Thừa Chí đột nhiên la hoảng, môi miệng không khỏi khô khốc, thanh âm khàn khàn phát ra.
- Trừ điểm này ra, ta không nghĩ ra khả năng khác. Chỉ co siêu cấp cường giả như vậy, mới có năng lực trong thời gian ngắn tạo ra số con đường nhiều như vậy! Kỳ thật, ta sớm đã hoài nghi Tần Sơn, nhiều tiểu bối trong tộc cho rằng tu sửa linh khí dễ hơn chế tạo nhiều, nhưng ngươi cũng biết, có thể thành công sửa chữa, thì kỹ nghệ phải cao hơn người chế tạo!
Ngữ khí Lăng Thừa Nghiệp cũng có chút run rẩy.
- Ca là nói?
Lăng Thừa Chí thất kinh nói.
- Tần Sơn tuyệt không đơn giản! Có lẽ cái chết của hắn cũng chỉ là che dấu…
Suy nghĩ của gia chủ Lăng gia càng thêm rõ nét:
- Hiện tại nghĩ lại cái chết của Tần Sơn cũng có rất nhiều nghi vấn. Không rõ hắn bị bệnh gì, cũng không cho chúng ta tìm người chữa, mà chết quá nhanh, trước khi chết còn dặn phải thả thi thể trôi sông, thi thể trôi sông rồi chúng ta sẽ không thể điều tra…
- Có khả năng này. Ông không đơn giản, cháu cũng kỳ quái, hiện tại còn không thể khẳng định điều gì, nhưng thân thể Tần Liệt vô cùng cường tráng! Thậm chí ta cảm giác được thân thể Đỗ Hằng, Đỗ Phi cũng không bằng hắn.
Gia chủ Lăng gia khẽ gật đầu.
- Điều này sao có thể chứ? Đỗ Phi là luyện thể tầng năm, Đỗ Hằng là tầng tám, sao có thể không bằng hắn chứ?
Lăng Thừa Chí kinh ngạc hỏi.
- Xem ra sau này phải để ý Tần Liệt nhiều hơn. Có thể đệ đoán đúng, dược thảo khô héo có thể liên quan đến Tần Liệt.
Gia chủ Lăng gia thần tình phức tạp nói.
…
- Tỷ, tỷ nói xem bạch y nhân kia là ai? Sao hắn lại hạ thủ với kẻ ngu này chứ? Hắn thật vô sỉ!
- Ai biết được? Hy vọng cha và tam thúc có thể bắt hắn, Lăng gia trấn chúng ta hẻo lánh như vậy, rất hiếm cao thủ đi qua. Hôm nay quả vô cùng kỳ quái.
Lăng Ngữ Thi cau lông mày dài, hai tay ôm bắp đùi Tần Liệt, nhãn thần tràn ngập cổ quái.
Lăng Thừa Nghiệp vóc người cao ráo, mà còn lớn hơn Tần Liệt hai tuổi, nên nàng cũng cao hơn Tần Liệt một ít, thêm vào cảnh giới luyện thể tầng bảy, theo đạo lý cõng Tần Liệt gầy còm hẳn vô cùng nhẹ nhàng, nhưng chỉ có mình nàng biết, kỳ thật vô cùng nặng…
Điều này càng khiến nàng nghi hoặc nhiều hơn, nhưng nàng cũng không nói ra, chỉ trêu chọc tiểu muội bên cạnh:
- Nha đầu ngươi không khiến tỷ thất vọng a, khi bạch y nhân kia công kích Tần Liệt, muội ra tay truy kích còn nhanh hơn tỷ đấy. A, tỷ còn tưởng muội sẽ khoanh tay đứng nhìn, hy vọng bạch y nhân giết chết Tần Liệt, như vậy phiền não sẽ được giải quyết.
- Thật là, muội chỉ bất mãn cách làm của cha thôi, cũng không liên quan đến kẻ ngu này. Kẻ ngu này cũng thật đáng thương, muội còn chưa độc ác vô sỉ đến mức ấy.
Lăng Huyên Huyên khẽ nói.
Thanh âm thanh thúy của hai tỷ muội không ngừng vang lên, càng lúc càng về gần Lăng gia. Lăng Huyên Huyên không nhìn Tần Liệt một cái, Lăng Ngữ Thi chỉ nhìn hắn một lần lúc đầu.
Hai nàng cũng không biết Tần Liệt vốn bị xem nhẹ, không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, đôi mắt sáng như sao, thanh tỉnh bình tĩnh, nào còn tia mờ mịt nào!
Sau hai năm, Tần Liệt một lần nữa tỉnh lại từ thâm trầm tu luyện. Lần trước là bị Tần Sơn chủ động đánh thức hắn, mà lần này là bị Lăng Thừa Chí tập kích làm bừng tỉnh. Nghe thanh âm nhỏ êm của hai nàng, ngửi hương thơm tĩnh nhẹ như lan, Tần Liệt hai mắt dần nhắm, cảm thụ tình huống thân thể.
Nhắm mắt lại, từng bức tranh không ngừng bay nhanh trong não hắn, ký ức hai năm như thủy triều tuôn qua.
Hắn và gia gia Tần Sơn sống cùng nhau, hắn chỉ nhớ được ký ức sau mười tuổi, ký ức trước mười tuổi bị phong ấn trong Trấn Hồn châu ở mi tâm. Theo như Tần Sơn nói, những ký ức đó hắn cũng không thể mở ra, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của Tần Liệt, từng chút từng chút khám phá.
Tần Sơn nói cho hắn biết, khi tìm được hắn thì ký ức đã bị phong ấn. Tất cả liên quan đến thân phận, lai lịch, phụ mẫu hắn, Tần Sơn nhất mực không nói, chỉ nói cho hắn biết những thứ đó được phong ấn trong não hải hắn, tương lai do chính hắn tự tìm hiểu.
Năm năm trước, Tần Sơn dẫn hắn đến Lăng gia trấn, truyền thụ "thiên lôi cức" cho hắn, dùng quáng động đặc thù của Lăng gia trấn giúp hắn tu luyện. Trấn Hồn châu ở mi tâm hắn không chỉ phong ấn ký ức hắn, còn có tác dụng vô cùng lớn, hạt châu này có thể giúp hắn tiến vào trạng thái tu luyện tốt nhất - vô pháp vô niệm!
Vô pháp vô niệm là cảnh giới tu luyện đặc thù, trong truyền thuyết, võ giả khi tiến vào cảnh giới này, tinh thần sẽ rời khỏi thân thể, sau đó xuất hiện trong một không gian kỳ dị, có thể nhìn xem nhục thân chính mình.
Mà nhục thân thoát khỏi tinh thần khống chế, sẽ hoàn mỹ diễn giải võ học bản thân tu luyện cho tinh thần xem. Trong tình huống này, tu luyện thành làm chơi ăn thật, đây là trạng thái tu luyện mơ tưởng của tất cả võ giả!
Cảnh giới vô pháp vô niệm còn có một tác dụng, chính là tăng cường khả năng chịu đau của võ giả!
"Thiên lôi cức" là một loại linh quyết vô cùng bá đạo, dẫn động lôi đình tới tôi luyện nhục thân. Người thường tu luyện thiên lôi cức thường không chịu được đau đớn, linh hồn hoặc vỡ nát chết đi, hoặc biến thành ngu ngốc, dù cho có đại nghị lực, cũng rất khó tu luyện dài lâu. Chỉ cần là người, gần như không thể chịu được thống khổ lôi kích, đặc biệt là võ giả mới tu luyện, khó khăn càng thêm khó khăn. Đã thế thiên lôi cức còn phải tu luyện từ luyện thể cảnh, điều này biến việc tu luyện thiên lôi cức trong lòng võ giả thành mộng đẹp… Bởi vì thân thể võ giả ban đầu ốm yếu, không thể chịu được lôi điện giày vò, cho nên chưa từng thấy ai tu luyện thành công thiên lôi cức.
Nhưng cảnh giới vô pháp vô niệm có thể giúp linh hồn võ giả tạm thời thoát khỏi nhục thân, như vậy sẽ ít chịu đau đớn hơn. Thiên lôi cức kết hợp với vô pháp vô niệm, rốt cuộc cũng thấy một tia hy vọng luyện thành công quyết bá đạo này! Mà Tần Liệt bởi vì tác dụng đặc thù của Trấn Hồn châu, hắn đã tu luyện thiên lôi cức năm năm rồi!
Năm năm này, hắn một mực ở trạng thái vô pháp vô niệm, linh hồn tạm thời rời khỏi nhục thân, nhục thân theo ý thức làm những việc kia, gian khổ tu luyện thiên lôi cức. Tu luyện thiên lôi cức là mượn linh lực dẫn đường lôi đình thiểm điện, mỗi lần tôi luyện nhục thân, gân mạch, xương cốt. Mấy năm nay linh lực hắn tu luyện đều tan vào lôi đình thiểm điện, tán khắp tứ chi bách hải hắn. Cho dù không tu luyện, bởi vì thân thể bị lôi điện công kích, thương tích cũng cần linh lực chữa trị. Cho nên hắn cứ tu luyện được một ít linh lực là lại mất sạch!
Lúc đó hắn đi ra từ quáng động, linh lực đã sớm hao sạch, nên phụ tử Lăng Thừa Nghiệp không thể tra xét linh lực trên người hắn được. Do không bảo lưu linh lực thời gian dài được, nên chính hắn cũng không biết bản thân là luyện thể tầng mấy. Thường ngày, bởi vì linh hồn không tại, nên ánh mắt hắn mờ mịt trống rỗng y như kẻ đần, bị không ít người khinh thường chán ghét.
Năm năm này, hắn chỉ tình lại hai lần. Lần đầu là hai năm trước, Tần Sơn chủ động gọi tỉnh hắn, nói có chuyện cần rời đi, có thể lâu sau mới quay về, cũng có thể không thể quay về nữa… Đây là lần thứ hai hắn tỉnh lại.
"Sắp thành, còn ba tháng nữa là chân chính luyện thành cơ sở thiên lôi cức, đến lúc đó cũng không cần tu luyện trong quáng động dược sơn nữa. Tốc độ của ta so với yêu cầu của gia gia còn nhanh hơn, đáng tiếc gia gia đã đi hai năm trước, không biết hiện tại gia gia như nào…" Nhắm mắt lại, Tần Liệt nằm sấp trên lưn mềm mại của Lăng Ngữ Thi, lặng lẽ suy nghĩ.
- Hai vị muội muội, các người sao đã về chứ? A, Ngữ Thi, sao muội cõng Tần Liệt?
Cửa Lăng gia trấn, huynh đệ Đỗ Hằng và vài võ giả Đỗ Hải Thiên an bài nhàn tản đi dạo. Đỗ Hằng vừa nhìn thấy dáng người mềm mại của Lăng Ngữ Thi cõng kẻ ngu Tần Liệt, gương mặt anh tuấn của hắn đột nhiên âm trầm.
Hắn sớm đã biết phụ thân hắn là Đỗ Hải Thiên, mà không phải Lăng Thừa Huy đã chết, nên hắn không có một chút máu mủ nào với hai tỷ muội Lăng gia. Mà Lăng Ngữ Thi từ nhỏ đã xinh đẹp ngời ngời, theo tuổi tác tăng lên, vóc người càng lúc càng mê hoặc, cũng khiến hắn âm thầm nhỏ dãi, sinh tâm ngấp nghé.
Vừa thấy Lăng Ngữ Thi cõng Tần Liệt, hắn như nuốt phải ruồi, hận không được muốn đánh nát kẻ kia.
- Chúng ta đến dược sơn tìm dược thảo, trên đường thấy Tần Liệt bị người tập kích, thấy hắn thụ thương nên đưa hắn về.
Lăng Ngữ Thi cũng chưa từng gọi Đỗ Hằng là đại ca, nàng chỉ giải thích gọn nhẹ một chút, chuẩn bị vượt qua đám người Đỗ Hằng, cũng không định nói nhiều hơn.
- Thật thú vị, ai lại tập kích kẻ ngu chứ? Xem muội vất vả cõng hắn này, để ca giúp.
Đỗ Hằng trầm mặt, nói lớn:
Nói xong, cũng không đợi Lăng Ngữ Thi đáp lại, thân ảnh Đỗ Hằng chợt lóe, cực nhanh đi tới bên cạnh Lăng Ngữ Thi, cũng không phân bua, trực tiếp lôi kéo Tần Liệt.
Nhắm mắt lại, Tần Liệt khẽ hừ lạnh, đợi lúc Đỗ Hằng xuống tay, hắn hơi dùng sức chủ động dựa vào đối phương.
- A.
Đỗ Hằng sau khi cõng lên Tần Liệt, lập tức kêu thảm một tiếng.
Hắn căn bản không ngờ Tần Liệt nặng như thế, cảm giác như một tòa núi áp xuống, không chống đỡ kịp, Đỗ Hằng té ngã xuống đất, tro bụi bay đầy trời làm bộ dáng hắn vô cùng nhếch nhác.
Những võ giả Đỗ Hải Thiên bố trí bảo vệ hai anh em họ, vốn đều biết thủ đoạn Đỗ Hằng, còn đang định cười nhạo thì đột nhiên im bặt.
- Không cần ngươi giúp.
Lăng Ngữ Thi tay mắt lanh lẹ, ngay khi Đỗ Hằng còn đang mờ mịt khó hiểu, lập tức cõng Tần Liệt lên, rồi đánh mắt với Lăng Huyên Huyên, hai tỷ muội vội vàng vượt qua đám người.
- Đại ca, chuyện gì vậy?
Cả nửa buổi Đỗ Phi mới ngạc nhiên hỏi.
Đỗ Hằng cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn Tần Liệt trên lưng Lăng Ngữ Thi phía xa, hắn đột nhiên khẽ hừ:
- Kẻ ngu kia nặng đến khác thường, nhất định trên người hắn có vật cực nặng! Năm năm, kẻ ngu kia một mực ở trong quáng động, có phải hắn phát hiện thứ gì không? Nhất định là như vậy! Nếu không tỷ muội Lăng gia sao ân cần như vậy! Trên người kẻ ngu kia hẳn có bảo vật!
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 5: Trấn Hồn châu.
Dịch + Biên: Tà Phiêu
Nguồn: TTV
- Phù!
Lăng Thừa Nghiệp khẽ thở phào, mệt mỏi đặt Tần Liệt lên giường, trong con mắt sáng ngời tràn ngập nghi hoặc.
Nơi này là nhà của Tần Liệt, bao gồm ba phòng, một phòng cho hắn, một phòng cho Tần Sơn và một phòng tắm rửa. Ở Lăng gia trấn, những căn nhà bình thường như này vô cùng dễ thấy, đại đa võ giả Lăng gia trấn đều ở những nhà như này. Trong phòng của Tần Liệt, chỉ có một bàn đá, hai ghế đá và một giường gỗ, ngoài ra không còn gì khác.
- Tỷ, vửa rồi Đỗ Hằng làm sao vậy? Nghe nói tên đó gần đây hay đến Băng Nham thành, liệu có phải bị tửu sắc làm hỏng người không, sao không nâng nổi kẻ ngu này?
Lăng Huyên Huyên đầy nghi hoặc hỏi.
Lăng Ngữ Thi thả Tần Liệt xuống, cẩn thận kiểm tra chưởng ấn trước ngực hắn, ngọc chỉ dừng lại một lúc, phát hiện hắn vẫn hô hấp đều thì mới yên lòng nói:
- Hắn hẳn không sao, vết thương trước ngực hai ngày sau sẽ khỏi hẳn, chúng ta về thôi.
Lăng Huyên Huyên một giây cũng không muốn ở thêm, nghe lời tỷ tỷ nói, nàng vội quay đầu chạy mất. Khác với nàng, Lăng Ngữ Thi trước khi đi còn quay lại nhìn Tần Liệt hôn mê trên giường.
…
Sau một lúc, Tần Liệt đột nhiên ngồi dậy, hắn đóng chặt cửa phòng rồi lại đến bên giường.
Trong không gian âm u, tròng mắt Tần Liệt sáng rực, nếu cẩn thận nhìn kỹ, phảng phất có thể thấy tia lôi điện lóe lên từ con ngươi hắn, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Tách tách! Thanh âm lôi điện dần truyền ra từ thân thể hắn, lúc này thân thể hắn không ngừng tỏa ra khí thế áp bức. Ngay khi khí thế lên đến đỉnh điểm, ở mi tâm hắn đột điểm u quang đột nhiên xuất hiện, một hạt châu đen nhánh như hạt đậu dần rời khỏi mi tâm hắn. Hạt châu đen nhánh như mực làm mi tâm hắn như mọc thêm một con mắt.
Tập trung tinh thần ý chí, Tần Liệt hét lớn một tiếng, thần tình hung dữ xung kích phong ấn hạt châu.
Ầm! Tinh thần ý thức tràn vào phong ấn, như va tại vô số vòng ngăn vô hình, đầu não hắn đột nhiên đau nhói, tinh thần lực không khỏi thả lỏng. Khí thế lên đến đỉnh điểm cũng theo đó tán đi, hắn đầy mệt nhọc dựa lưng vào tường, đầy cảm thán thốt lên:
- Vẫn không được.
Hai năm trước, khi được Tần Sơn đánh thức, hắn cũng từng thử xung kích Trấn Hồn châu, nhưng kết quả cũng là thất bại như hôm nay.
Hai năm sau, hắn tự nhận thực lực tăng lớn, vốn cho rằng có hy vọng đột phá phong ấn, đáng tiếc không được như mong đợi, lại thất bại lần nữa.
Tu luyện thiên lôi cức năm năm, hắn đã sớm ma luyện ý chí mạnh mẽ kiên trì, nên cũng không chán nản là bao, rất nhanh đã tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ chuyện hôm nay.
- Là ai ra tay với ta? Là địch nhân của gia gia sao?
Do bị phong ấn ký ức, thêm vào Tần Sơn trước giờ không nói lai lịch của hắn, nên hắn không biết chút nào về lai lịch bản thân.
- Dù là ai, xem ra khoảng thời gian này không thể tiếp tục bảo trì trạng thái tu luyện vô pháp vô niệm, nếu không người đó động thủ lần nữa có thể là nhất kích tất sát.
…
- Tần Liệt không sao chứ?
Trong sảnh đường Lăng gia, giả chủ Lăng gia đang hỏi hai nữ nhi, Lăng Thừa Chí cũng có ở bên cạnh.
- Bạch y nhân kia cũng không hạ sát thủ, linh lực đưa vào người Tần Liệt không nhiều, hai ngày sau chắc sẽ khôi phục lại.
Lăng Ngữ Thi trả lời, sau đó hỏi:
- Cha, cha có giao thủ với bạch y nhân kia không? Cha có nhận ra thân phận đối phương không?
Lăng Thừa Nghiệp khẽ lắc đầu:
- Không đuổi kịp, cảnh giới đối phương không kém hơn cha, cha cũng thấy kỳ quái, không biết vì sao hắn lại động thủ với Tần Liệt.
- Cha, hôm nay khi con cõng Tần Liệt về, con thấy hắn rất nặng.
Lăng Ngữ Thi nói ra nghi hoặc trong lòng.
- Rất nặng? Nặng hơn người thường nhiều?
Lăng Thừa Nghiệp giật mình, bắt đầu coi trọng điều này.
- Nặng hơn người thường năm lần a!
Lăng Ngữ Thi khẽ trả lời.
- Trên người hắn khẳng định có vật nặng.
Lăng Huyên Huyên khẽ quệt môi nói.
- Cũng có khả năng, nhưng do nam nữ khác biệt, con không kiểm tra người hắn được. Đương nhiên, cũng có khả năng khác… Nhưng là, con không dám tin đó là sự thật.
Trong đôi mắt của Lăng Ngữ Thi tràn ngập nghi hoặc, nàng khẽ lắc lắc đầu.
Hai huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí khẽ nhìn nhau, cả hai đều thấy được tia kinh dị trong mắt đối phương. Tâm tư của hai người đều tập trung vào khả năng thứ hai Lăng Ngữ Thi nói, nhất thời không ai nói gì.
- Cha, con chết cũng không gả cho kẻ ngốc kia! Nếu cha nhất quyết gả con thì con sẽ bỏ nhà đi, vĩnh viễn không về Lăng gia!
Nhưng lúc này, lửa giận trong lòng Lăng Huyên Huyên không thể đè nén, cuối cùng bạo phát ra. Hai tay nàng nắm chặt, như cọp cái trừng mắt nhìn Lăng Thừa Nghiệp.
Lăng Thừa Nghiệp khẽ vẩy tay nói:
- Cha sẽ không thật gả con cho Tần Liệt, chỉ là cha đã đáp ứng với Tần Sơn gia gia, chiếu cố Tần Liệt đến năm hắn mười bảy tuổi. A, con và Tần Liệt chỉ đính hôn thôi, là hình thức thôi, hai năm sau sẽ giải trừ hôn ước, con không có liên quan gì đến hắn nữa.
- Hóa ra là như vậy, tỷ nói rồi mà, cha sao nhẫn tâm hy sinh hạnh phúc cả đời của muội chứ. Nhóc con yên tâm rồi nhé.
Lăng Ngữ Thi cười nói.
- Đính hôn cũng không dễ nghe a! Nếu đính hôn sẽ phải nghe lời đồn nhảm, còn phải nhịn hai năm, con không thể tập trung tinh thần tu luyện! Nếu như trong hai năm, cảnh giới của con dừng bước không tiến, mọi người cũng đừng trách con đấy!
Lăng Huyên Huyên vẫn xụ mặt nhỏ, hừ lạnh nói. Nói hết lời, Lăng Huyên Huyên tức giận chạy đi.
Lời vừa nói ra, thần tình huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí khẽ biến, đúng là đã bị đánh trúng điểm yếu. Hai huynh đệ họ ký thác hy vọng lên Lăng Huyên Huyên rất nhiều, đều mong Lăng Huyên Huyên dựa vào thiên phú tu luyện trợ giúp Lăng gia xoay người, giúp hoàn thành lý tưởng trong lòng họ. Tất cả dựa vào việc Lăng Huyên Huyên không ngừng đột phá, nếu như trước hai mươi tuổi, Lăng Huyên Huyên không thể tiến vào khai nguyên cảnh, như vậy nỗ lực cả đời của bọn họ sẽ lãng phí.
Hai huynh đệ mặt mày ủ rũ, tràn ngập đắng chát trong lòng, cả hai không khỏi khẽ than thở. Lăng Ngữ Thi nhìn thấy rõ hết, nàng không khỏi đấu tranh nội tâm hồi lâu.
Rất lâu sau đó, nàng đột nhiên buồn bã nói:
- Để con thay tiểu muội được không? Thiên phú của con không bằng tiểu muội, trước hai mươi không thể tiến vào khai nguyên cảnh. Tiểu muội là hy vọng của gia tộc, vì gia tộc, vì tiểu muội, con nguyện hy sinh.
Hai huynh đệ họ không ngờ Lăng Ngữ Thi lại chủ động gánh lấy trách nhiệm, thần sắc của hai người càng thêm chua xót, tâm lý càng thêm khó chịu, cũng không biết phải nói gì nữa.
Lăng Ngữ Thi miễn cưỡng nở nụ cười, nụ cười này càng làm lòng hai huynh đệ họ đắng chát, càng thấy xấu hổ hơn:
- Cha, tam thúc, hai người đừng lo. Dù sao con lớn hơn tiểu muội, hiểu chuyện hơn nàng, con có thể chịu được. Con biết hai người đã hy sinh rất nhiều vì tộc nhân, nhẫn nại khổ cực cỡ nào, con không phải trẻ con nữa, cũng nên nhận một ít trách nhiệm.
- Ài, ủy khuất cho con rồi. Đều là cha vô dụng.
Gia chủ Lăng gia khóe mắt ướt át, cúi thấp đầu nói.
- Không liên quan đến cha, con biết cha khó chịu, nên tất cả mời cha an bài.
Lăng Ngữ Thi khẽ an ủi.
Hai huynh đệ càng thêm khó chịu, nhưng lúc này, ngay tại sảnh đường này, cuối cùng cũng định ngày đính hôn giữa Lăng Ngữ Thi và Tần Liệt.
…
Một phòng khách khác trong Lăng gia trấn.
Lông thú hoa mỹ trải khắp mặt đất, trong phòng bài trí hoa lệ, Đỗ Kiều Lan tay cầm chén rượu, lười nhác nửa nằm nửa ngồi trên ghế. Nữ nhân này tuy tâm cơ ngoan độc, nhưng dáng người thành thục no đủ, diễm lệ bất phàm, thêm vào khí chất cao quý càng thêm hút hồn nếu không Đỗ Hải Thiên ở Tinh Vân các lại chết mê chết mệt nàng chứ.
- Kẻ ngu kia rất nặng, nhất định trên người có thứ gì đó. Mấy năm gần đây, hai ông cháu họ ở trong quáng động, không chừng có bí mật nào đó. Lăng Thừa Nghiệp phong bế quáng động cẩn thận như vậy, chắc là ông cháu họ có hoạt động bí mật gì đó! Hôm nay già trẻ cả nhà Lăng gia đều đi dược sơn, Lăng Ngữ Thi còn cõng Tần Liệt về, nhất định là có chuyện gì đó.
Đỗ Hằng âm trầm nghiêm mặt, hắn đã hiểu suy đoán của mẫu thân:
- Mẹ, quáng động trong dược sơn có thể có linh thạch đặc biệt!
Nhãn thần Đỗ Kiều Lan khẽ động, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói:
- Có thể con nói đúng, chúng ta quả thật đã bỏ qua quáng động kia, gần đây phải để ý hơn. Con tìm cơ hội để ý kẻ ngu kia, tiến vào quáng động xem sao, xem người nhà Lăng gia giở trò quỷ gì.
- Con hiểu.
- A, Lăng gia trấn sớm muộn sẽ biến thành Đỗ gia trấn, nếu như có linh thạch trong quáng động thật, không thể để bọn họ lén trộm đi được.
Đỗ Kiều Lan khẽ mân mê miệng, thản nhiên nói ra như đạo lí đương nhiên.
- Ha ha, hai nữ nhi của lão già kia, sớm muộn sẽ biến thành đồ chơi của con và nhị đệ!
Đỗ Hằng khẽ nhếch miệng cười gian.
…
Hôm sau.
Tần Liệt như thường lệ rời giường, hắn không thể tiếp tục tiến vào trạng thái vô pháp vô niệm được, nên trước khi ra khỏi cửa phải nhìn gương thật lâu, chầm chậm điều chỉnh nhãn thần. Một lát sau, nhãn thần trong gương của hắn biến thành đờ đẫn như mọi ngày, lúc này hắn mới ra khỏi nhà.
Vẫn như lệ cũ, hắn đến nhà ăn Lăng gia, khi già trẻ Lăng gia thấy hắn đến, đều một mực coi chừng đánh giá hắn. Tần Liệt tuy trong lòng khẽ động, nhưng vẫn cố duy trì đờ đẫn như thường, không lộ ra chút khác biệt nào. Hắn chỉ muốn yên ổn tu thành cơ sở thiên lôi cức, sau đó không cần ỷ vào quáng động dược sơn dẫn lôi điện nữa, lúc đó hắn sẽ rời khỏi Lăng gia trấn, ra ngoài tìm Tần Sơn.
Rất nhanh, cơm canh ăn xong, hắn lại đờ đẫn đi hướng dược sơn. Trong nhà ăn, già trẻ Lăng gia đều có chút trầm mặc, ba mẹ con Đỗ Kiều Lan cũng có chút khác thường, chỉ đến khi Tần Liệt rời khỏi nhà ăn, ánh mắt họ mới thu lại.
- Đại ca, Tinh Vân các truyền lời, lệnh chúng ta đưa dược thảo đến.
Đỗ Kiều Lan ưu nhã lau miệng, tùy ý nói.
Lông mày gia chủ Lăng gia nhíu chặt lại, nói:
- Có thể phải trì hoãn chút, gần đây khí trời không tốt, có ảnh hưởng đối với thu hoạch linh thảo.
- A, muội sẽ nói, hy vọng bọn họ kiên nhẫn được.
Đỗ Kiều Lan không khỏi kinh ngạc, mấy năm nay Lăng gia chưa một lần trì hoãn giao linh thảo. Lần này Lăng Thừa Nghiệp trì hoãn càng làm nàng thêm nghi ngờ, nhãn thần lạnh lùng nói:
- Lăng gia y phụ Tinh Vân các, nếu như chỉ trì hoãn mấy ngày hẳn không sao, nhưng nếu như cung ứng linh thảo xảy ra chuyện, sợ là không dễ giải quyết, điểm này đại ca nghĩ đến chưa?
- Ta tự biết chừng mực, không cần ngươi dạy!
Tâm tình Lăng Thừa Nghiệp không tốt, lập tức quát lớn.
- Vậy là được. Muội thân nữ nhi cũng không quản nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn nhắc đại ca chút thôi, cũng để Lăng gia không rơi vào cảnh nguy hiểm thôi! Đại ca cũng nên hiểu rõ, nếu như mất Tinh Vân các che chở, Lăng gia trấn sẽ không còn thái bình a!
Biểu tình Đỗ Kiều Lan tràn đầy âm hàn nói.
- Được rồi!
Lăng Thừa Nghiệp quát lạnh, sắc mặt khó coi đứng lên rời bàn ăn.
Già trẻ Lăng gia cũng lục tục đứng lên.
- Xem ra, phía dược sơn đã xảy ra chuyện. Hằng nhi, con và Đỗ Phi coi chừng cẩn thận bên kia, có cơ hội thì tiến vào quáng động điều tra.
Nhãn thần Đỗ Kiều Lan tràn ngập lạnh lùng, như độc xà chờ thời đã lâu, tùy lúc có thể nhảy ra cắn một miếng.
Trong tiếng sấm, thiểm điện ẩn hiện, như long xà phiêu du chân trời, không ngừng xuất hiện.
Trong tiếng sớm, toàn thân Tần Liệt chấn động, tinh thần hắn vui mừng rõ rệt, nhãn thần đờ đẫn thay bằng sáng ngời, trong mắt ẩn ẩn như có lôi long, sáng đến kinh người.
"Thời tiết này thật quá thích hợp tu luyện thiên lôi cức, hôm nay vận khí không tệ!"
Khẽ thầm thì, Tần Liệt bước nhanh hướng dược sơn, bước chân của hắn nhanh hơn trước nhiều.
Nếu như lúc này có người ở bên cạnh hắn, nhất định có thể thấy lôi điện dần tụ tập trên đỉnh đầu hắn, nếu như có thể nghe trộm thân thể hắn, nhất định có thể nghe thấy từng tiếng sấm vang lên không ngừng!
Lôi điện đầy trời phảng phất như có liên hệ kỳ dị nào đó với hắn, vì hắn mà động vậy!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế