[Đô thị-Võng du] - Siêu Cấp Máy Tính - Phong Cuồng
Mãi không thấy dịch tiếp, có lẽ tên kia không dịch tiếp. Vậy ta xin mạn phép dịch tiếp bộ này!!!!
Bộ này ta đọc thấy cũng hay mà mới đến chương 107 thì drop. Ta xin dịch từ 108..........Trong lúc dịch có sai sót mong các thím lượng thứ...........!
Siêu cấp máy tính
Tác giả: Phong Cuồng Băng Hào Bao Thể loại: Đô thị-Võng du
Hắn lấy một tờ giấy tốt, dùng mực tàu không phai viết lên tờ giấy:
“Gửi con cháu của ta. Ta là Trần Húc - tổ tiên của các ngươi. Hiện tại theo giờ Bắc Kinh là 12 giờ 07 phút ngày 01 tháng 09 năm 2006, hôm nay, ta - tổ tiên của các ngươi - gặp chuyện bi thảm nhất trong đời: ngay ngày đầu tiên khai giảng đại học, ta bị trộm mất cái laptop trị giá 8.000 tệ. Nếu ngươi là con cháu của ta, vậy hãy giúp ta làm chút chuyện đi.
Nếu ở thời đại của các ngươi đã xuất hiện ‘Máy Thời gian’ trong truyền thuyết, vậy thì gởi cho ta một cái laptop nhá. Địa chỉ: khu 14, phòng 207, đại học Tổng Hợp tỉnh XX “.
Một phút sau, một cái máy tính tương lai từ trên trời giáng xuống...
Trong truyện nói về cuộc sống trong trường đại học, có các cô gái xinh đẹp, có các kỷ niệm khó quên, làm chúng ta phải nhớ đến thời hoàng kim trong cuộc đời mình – thời sinh viên.
Quản Dịch tấn công như vũ bão quả thật làm Trần Húc cơ hồ không có sức hoàn thủ, có mấy lần suýt bị con dao đả thương. Ba người Trần Húc, Cao Hiểu Tiết, Đường Bích Hiên cùng hò hét kêu tên Quản Dịch, động tĩnh lớn như vậy khiến tất cả mọi người đều chạy đến, vậy mà Quản Dịch vẫn hăng hái dốc sức liều mạng tấn công Trần Húc.
“Ách, Tiếp tục như vậy không được rồi!” Trần Húc tuy có kinh nhiệm thực chiến phong phú, nhưng cũng khó có thể chịu được mấy đòn của Quản Dịch, bởi vì cô toàn ra chiêu tấn công không phòng ngự, Trần Húc có muốn ra tay đánh lại cũng không thể, Trần Húc quả thật như đang ngồi trên cái chảo nóng gần như là chín mộng rồi.
Nếu cứ để như vậy thì xem như chết oan ức dưới tau nữ nhân này rồi.
Trần Húc cuối cùng cũng không chịu được, nhân lúc Quản Dịch đâm dao tới liền né tránh, sau đó nhanh chóng nhào tới làm cả hai người cũng ngã nhào lên mặt đất. Quản Dịch lần này coi như cũng thảm, cô chẳng những bị ngã, còn bị Trần Húc đè lên người ( Quả thật như Quan Công cưỡi ngựa).
Động tác này trong huấn luyện chưa từng xảy ra, bởi vì cả hai cùng bổ nhào như vậy nếu Trần Húc không kịp chế ngự cướp lấy con dao, như vậy Quản Dịch tuyệt đối có thể ngay lập tức một dao đâm vào lưng Trần Húc.
Nhưng cứ như vậy bổ nhào ngược lại làm đầu Quản Dịch đụng xuốn đất khiến nàng tỉnh lại. Nét mặt Quản Dịch cũng không còn thô bạo như hồi nãy mà lộ vể mơ màng cùng kinh ngạc. Con dao trong tay nàng cuối cùng cũng dần lỏng rơi xuống đât.
Rốt cục cũng tỉnh lại! Trần Húc thở dài ra một hơi, lúc này Quản Dịch cũng kịp lấy lại lí trí kêu la: “A…,đau quá! Anh làm gì vậy?”
Làm gì ư? Trần Húc tức giận trả lời : “Móa! Em có biết lúc nãy bị trúng tà, suýt chút nữa đâm chết Anh không!”
“Á!” Quản Dịch cả kinh, biểu lộ này tuyệt đối không phải giả, nàng lập tức hồi tưởng lại. Nàng lập tức sợ hãi, cũng không để ý Trần Húc đang đè lên người mình mà mê mang nói : “Vừa rồi, vừa rồi em làm sao vậy!? Vừa rồi tự nhiên em thấy rất hận anh, muốn giết chết anh, sau đó ta thấy trên bàn có con dao... Anh không có bị thương chứ!?.....”
“Không có” Trần Húc ngồi dậy ôm lấy Quản Dịch. Vẻ mặt cô còn rất sợ hãi: “Nhưng mà thiếu chút nữa, vậy rốt cục có chuyện gì xảy ra”
Quản Dịch xoa đầu, có chút mê man nói : “Em vừa rồi dường như đang nghe một đoạn nhạc, sau đó liền mơ mơ màng màng.!"
Là nó sao?!
Trần Húc vô ý thức nhìn đồng hồ trên tay, bởi vì khi hắn gặp được chuyện không thể giải quyết hoặc là không hiểu thì hắn đều hỏi Tiểu Mẫn, nhưng hiện ở bên cạnh có người không thể hỏi.
Đột nhiên đồng hồ rung lên báo động, màn hình Tiểu Mẫn hiện ra: "Cảnh báo! Có sóng âm khơi dậy tiềm thức bạo lực!"
Tiềm thức sóng âm?!
Trần Húc lập tức nghĩ tới đoạn nhạc giúp người tiến vào giấc ngủ sâu là Thanh Tâm Phổ Thiện chú cùng Đại Bi chú! Hai bài hát đều là thuộc về tiềm thức ca khúc có lợi nhưng đoạn nhạc hiện đang được phát chắc chắn rất có hại.
Nghĩ tới đây Trần Húc lập tức nói: "Tất cả mọi người mau che lỗ tai lại mau! đoạn nhạc có vấn đề!"
Sau đó Trần Húc dùng áo bịt lỗ tai lại, nhanh chóng xông vào phòng tắt đoạn nhạc đi, tiện tay tắt luôn máy tính!
Tiềm thức ca khúc!. Tại sao lại xuất hiện loại nhạc này? Hay là muốn truyền bá ca khúc gây bạo lực?! Trần Húc lại nhìn vào đồng hồ, phát hiện trên đồng hồ có nhắc nhở: "Phân tích tần suất sóng ngắn hoàn tất, tiềm thức âm thanh gây tâm tình bạo lực ở con người, khiến người ta muốn công kích người khác hoặc là tự mình hại mình! "
Trần Húc lập tức cả kinh, nhìn về phía nam nhân còn nằm trong vũng máu vốn đã không xong. Vốn Trần Húc cho rằng đây là mưu sát. Nhưng hiện tại xem ra đây là hành vi tự mình hại mình!
Cái này cũng thật là đáng sợ!
Thử nghĩ nếu như loại này tiềm thức âm thanh phát trên đường, hoặc là trên đài truyền hình, như vậy sẽ có bao nhiêu người bị tổn hại?! Hơn nữa người bình thường tuyệt đối không cách nào biết rõ nguyên nhân! Đây quả thực so với vũ khí có lực sát thương cao còn khủng bố hơn!
Lúc này cảnh sát cũng kịp đến, một đám cảnh sát tiến vào, chứng kiến nam nhân trong phòng đều lắp bắp kinh hãi.
Tên cảnh sát cầm đầu kêu lên: "Nhanh báo xe cấp cứu! Còn có là ai đã báo cảnh sát? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?! "
Vừa rồi Trần Húc cùng Quản Dịch đánh nhau làm không ít người vây xem. Lúc này cả đám đều bắt đầu thấp giọng bàn luận: "Nhất định là giết người ". "Đúng vậy đúng vậy! Phỏng chừng chính là tiểu tử kia làm, cô bé kia có thể là thấy bạn trai mình bị giết..........."
Lần này đúng thật là oan uổng!
Trần Húc vội vàng muốn giải thích kỳ thật vấn đề này không giống như bọn người kia nói. Nhưng là vị cảnh trưởng kia đi đến trước mặt hắn nói: "Vị này, thỉnh ngươi theo chúng ta đi một chuyến. Còn có mấy vị khác cùng đi, chúng ta sẽ đối chứng làm chuyện này minh bạch, các ngươi là nhân chứng duy nhất có mặt tại hiện trường."
Tốt rồi! Lần này Trần Húc lại bị đội lên tội giết người! Trần Húc vừa muốn giải thích bên cạnh một cảnh sát tuổi trẻ lại phụng phịu nói : Hiện tại ngươi không cần nói gì, chúng ta tự biết điều tra. Ngươi có quyền bảo trì im lặng."
Trần Húc thật sự muốn xỉu, Quản Dịch cùng Cao Hiểu Tiết cũng đều đứng ra nói: "Chuyện này thật sự không liên quan đến anh ta !", thế mà cũng vô dụng. Lúc này xe cứu thương cũng đến, một đám áo khoác trắng hô gọi to nhỏ chạy đến. Trần Húc vội rút điện thoại ra, nghĩ là định gọi cho anh cảnh sát quen ở trường nhưng sợ không đủ trọng lượng, bất quá khá tốt vì hắn có số liên lạc cho Vương cục trưởng.
Vì vậy Trần Húc liền gọi cho Vương cục trưởng, một lát sau đầu dây bên kia lên tiếng :"Tiểu Húc à, haha, cậu gọi ta có vấn đề gì vậy?", đối với Trần Húc, Vương cục trưởng vẫn là rất cảm kích, sự kiện lần trước quá lớn, vốn là nhiều năm qua đó là lần đầu tiên có vụ án lớn, có thể nghĩ vị trí cục trưởng của hắn lúc ấy cũng khó ngồi, Khá tốt là Trần Húc bắt được tên đó, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, điều này làm cho hắn chẳng những không mất công mà lại có công, hơn nữa Trần Húc chỉ là sinh viên mà lại được mọi người coi tiểu danh nhân rồi, đối với người như vậy Vương Cục Trưởng sẽ không làm giá.
Trần Húc vội vàng nói: "Chào Vương cục trưởng, người còn nhớ ta không? Hiện tại xảy ra chút vấn để! Ừ, tôi đang ở Thanh Dương , không biết người có nhận được tin tức, vừa rồi có một nam nhân bị dao đâm rất nhiều nhát, mà tôi vừa vặn lại ở đây, xảy ra một ít hiểu lầm nên tôi bị vu oan là hung thủ, bắt ta làm bản khai. Là tôi cùng báo cảnh sát mà, làm bản khai cũng không có vấn đề gì, nhưng có thể cho tôi một chút công bằng, định nghĩa lại ai là hung thủ......"
Vừa nghe xong Vương cục trưởng vội vàng nói:"Như vậy sao? Ngươi đưa điện thoại cho cảnh trưởng ở đó nghe, để ta nói chuyện với hăn!"
Cũng khó trách Vương cục trưởng có chút khẩn trương, bởi vì cục cảnh sát có chút quy tắc. Đối với những người có nghi phạm, nhất là nghi phạm nghiêm trọng. Trong quá trình Thẩm vấn sẽ không có một chút nhã nhặn?.
Vị cảnh trưởng kia nhận điện thoại lập tức đã nói:" được được, tôi hiểu rồi". Sau đó nhìn Trần Húc vẻ mặt đã hiền lành hơn nhiều--- phỏng chừng còn là vì Trần Húc đã bắt được tên cắt cổ---tuy mấy cảnh sát không biết mặt của Trần Húc nhưng tuyệt đối là đã nghe qua tên hắn.
Trần Húc lấy lại điện thoại, dạt sang một bên nhỏ giọng nói:"Vương thúc thúc, còn có một việc tôi không thể không nói, nhưng tôi nói rồi đừng bảo ta nói điêu. Người bị thương vừa rồi toàn thân bị chém hơn chục dao, có khả năng không phải người khác ra tay, là chính bản thân hắn! "
Vương cục trưởng vừa nghe xong liền choáng váng:" Làm sao có thể? Hắn rảnh rỗi không có chuyện gì sao?!"
Trần Húc xem lại tư liệu Tiểu Mẫn đưa ra rồi nói: "Thật sự! Vương thúc thúc, sự tình này rất phiền toái, chuyện này tuyệt đối không phải người cùng thị trưởng có thể giải quyết, tôi nói như vậy không phải là không tôn kính người, người trước hãy nghe ta nói!" Nghe được Vương cục trưởng có chút bất mãn ho khan, Trần Húc vội vàng nói:"Lúc nãy, tôi có vào nhà người nọ kiểm tra, phát hiện máy tính hắn đang phát một ca khúc quái dị, khi tôi nghe được ca khúc đó liền không nhịn được đột nhiên có loại cảm giác muốn đánh người! Thật sự! Đồng dạng bị trúng tà! Mà người bằng hữu của tôi nghe xong vài hát liền hướng tôi công kích! Tôi cùng bằng hữu đó vốn quan hệ rất tốt nhưng lại cầm dao tấn công tôi! Thật sự không bình thường!"
Vương cục trưởng không thể tin nói: "Không thể nào?! "
"Thật sự "Trần Húc vội vàng nói: "Tôi đã tự mình kiểm chứng chuyện này làm sao có thể giả bộ?! Mà tôi từng xem qua một ít tư liệu, nói đúng hơn loại ca khúc đó có thể là một loại tiềm thức ca khúc, có thể thôi miên con người làm ảnh hưởng tiềm thức! Trước đó không lâu không phải đài có đưa tin nói một cô gái nghe xong một ca khúc đột nhiên tự tử sao?. Ca khúc này có thể làm cho con người trở nên vô cùng dã man, liều mạng công kích người khác,
cũng có thể tổn thương chính mình, giống như người kia, tự chém mình hơn chục nhát đến sắp chết, chuyện này quả thật rất giống bị thôi miên"
"Là sự thật sao? "Vương cục trưởng cũng có chút sợ nói :"Tiểu Húc, ngươi cũng đừng dọa thúc thúc, loại chuyện này nhất thiết không đùa được! Ngươi có phải là xem quá nhiều phim Khoa Học Viễn Tưởng? Làm sao có loại nhạc như vậy?"
Lúc này tai Trần Húc đột nhiên nghe tiếng nhạc rất giống với đoạn nhạc quái dị vừa nãy, Trần Húc cuối cùng cũng nhận vội vàng nói:"Đã nghe chưa? Chính là đoạn nhạc này!Ánh?"
Trần Húc dùng áo bịt lỗ tai xông vào phòng thì thấy một đám sát đều lâm vào mê mang, một vài tên đứng ngây ngốc một chỗ, có tên vẻ mặt còn lộ ra vẻ rất thống khổ, dữ tợn.
Trần Húc lập tức hô hỏng bét, vội vàng xông lên chỗ máy tính tắt đi, tiếng âm nhạc vừa mới đứt, bọn cảnh sát liền tỉnh lại, có tên còn phát hiện tay mình đã đặt lên bao súng, khiến hắn đổ mồ hôi lạnh khắp người!.
Sự tình vừa rồi sự tình vừa rồi là sao vậy? Bọn họ cũng không phải là hoàn toàn không nhớ ra được, ít nhất có thể nhớ là vừa rồi chính mình đột nhiên xuất hiện một cổ sát ý, sau đó rất muốn phát tiết nó. Còn có một người chuẩn bị móc súng... Nếu như chậm thêm nửa phút, rất có thể là một hồi bi kịch đổ máu!
Lập tức có người đem chuyện này báo cáo nhanh cho Vương Cục Trường, Vương Cục Trường vừa nghe xong lập tức la lên: " Lập tức đem máy tính về đây, phải cẩn thận! Bất luận một chút tư liệu cũng không thể hư hao! Còn có, đem Tiểu Húc và bằng hữu của nó đến tổng bộ! Bảo vệ hiện trường, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, đồng thời nói cho bệnh viện, tận sức cứu giúp người bệnh tỉnh lại! "
Nhận lệnh của Vương Cục Trường xong tất cả mọi người không dám chậm trễ. Hơn nữa vừa rồi có thể xác thực chuyện đó, nếu không phải Trần Húc phản ứng nhanh, chỉ sợ cái phòng cảnh sát này sống không được vài tên! Tất cả mọi người ở đây đối với Trần Húc đã tràn đầy cảm kích, nói chuyện với Trần Húc càng khách khí làm cho hắn có chút ngượng ngùng.
Tuy nói làm cảnh sát cũng phải chuẩn bị tâm lí hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng dù sao không ai lại muốn chết, còn như nếu chết mà không biết tại sao mình chết! Nghĩ lại, một đám cảnh sát liền cảm thấy không rét mà run.
Bọn người Trần Húc ngồi xe cảnh sát đi đến tổng bộ, lên xe Quản Dịch liền ném chìa khóa cho một tên cảnh sát bảo hắn trả xe lại cho chủ, vừa nhìn thấy xe tên cảnh sát kia vẻ mặt vui mừng nói:"Xe này không phải là công tử nhà Vương Cục Trường sao?, Tại sao lại ở trong tay cô?! "
Quản Dịch cùng Trần Húc nhìn nhau cười rất gian xảo!
Tên cảnh sát trải qua một hồi khiếp đảm, lúc này Đường Bích Hiên mới đem sự tình vừa rồi nói một lần.
Cô giao bánh ngọt đến nhà trọ đó, lúc ấy cô gõ cửa, tên tự tử đó cho nàng vào nhà rồi bảo cô đặt bánh ngọt ở trên mặt bàn, một lát sau đột nhiên cô nghe phía sau có tiếng động lớn.
Đường Bích Hiên là một cô gái yếu đuối, sinh sống trong thành thị lạ lẫm. Tự nhiên biết nàng cũng có chút đẹp, mặc dù có chút nhu nhược nhưng tính cảnh giác của cô rất cao, nghe được tiếng đóng cửa, phản ứng đầu tiên của cô chính là trốn vào tủ, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại!
Mà sau khi cô đóng cửa lại, nhìn qua khe hở thì thấy người nam nhân kia cầm dao tự đâm vào người mình một cách điên cuồng!
Cái này thật là làm cho Đường Bích Hiên sợ hãi, cho nên cô vội vàng gọi điện cho Trần Húc -- đáng ra lúc đó cô nên gọi cho cảnh sát, nhưng Đường Bích Hiên có vài lần nghe được tin đồn, thí dụ như có một tin tức chính là một cường đạo trong đêm xông vào phòng
một cô gái cưỡng hiếp, hơn nữa còn hiếp xong giết, có cô bạn phòng bên phát hiện liền gọi điện thoại cho 110 (cảnh sát TQ) thì mãi cho tới ngày hôm sau cảnh sát mới tới.
Mặc dù nói như vậy nhưng hiện tượng đó rất ít khi xảy ra, nhưng mà nếu như gặp được nguy hiểm trước vẫn nên gọi người quen thuộc cứu.
Còn đối với Đường Bích Hiên, Trần Húc cùng Cao Hiểu Tiết mấy ngày nay đối với cô rất tốt, rất chiếu cố cô, cho nên trong lúc nguy cấp đã gọi cho Trần Húc. Sau đó cô vô cùng sợ hãi vượt qua 10 phút đen tối nhất trong cuộc đời.
10 phút này đối với cô như sống một ngày bằng một năm, bởi vì tiếng gào rú của tên tự tử rất ghê rợn. Đường Bích Hiên nào dám mở cửa xem?. Nghe được Trần Húc gọi tên mới dám mở chửa chạy ra thì cô liền chứng kiến một cảnh máu me đầm đìa.
Nhìn thấy Đường Bích Hiên thất kinh, Quản Dịch cùng Cao Hiểu Tiết đều ôm lấy an ủi cô. Xe cảnh sát một đường kéo còi inh ỏi, cối cùng cũng đến cục cảnh sát.
Đến cục công an, vừa mới bước vào cửa đã thấy Vương Cục Trường đứng ở đó chờ, lúc này ông đã biết sự tình từ đầu đến cuối, nhìn thấy Trần Húc liền thân thiết bắt tay hắn nói:"Tiểu Húc, thúc thúc thật sự muốn cám ơn ngươi! Nếu như không phải cậu phát hiện ra, chúng ta chắc chắn tổn thất rất lớn."
Trần Húc liên tục khách sáo, Vương Cục Trường kéo hắn vào văn phòng chuẩn bị trà nước xong mới đi ra hỏi han một ít sự tình cụ thể.
Ai cũng nói đến cục công an rất là sợ hãi, nhưng hiện tại bọn Trần Húc ngồi ở trên ghế sa lon uống trà. Bọn cảnh sát bên cạnh đều rất khách khí, điều này thật sự làm làm cho bọn người Trần Húc có chút thích thú. Sự Tình xảy ra một lúc sau vẫn có người không tin, thật sự cũng khó trách đây cũng quá khoa học viễn tưởng đi mà!
Vương Cục Trường nghĩ ngợi rồi nói:"Tiểu Húc, Bài hát này được phát sẽ làm hại người khác sao?"
Trần Húc gật gật đầu, Vương Cục Trường vỗ tay một cái nói:"Ta đi thử một chút!"
Mọi người cả kinh can ngăn, Vương Cục Trường nhất quyết lắc đầu nói:" Chuyện này quá lớn, Tiểu Húc! Đương nhiên ta không phải là không tin cậu, cũng không phải là không tin mấy vị cảnh sát vừa rôi đã thực nghiệm. Mà dù sao tai nghe không bằng mắt thấy, bài hát này nếu quả thật đáng sợ như vậy, một khi truyền bá ra hậu quả sẽ không lường được! Mà Tiểu Húc vừa rồi nói rất đúng, loại chuyện này chúng ta có thể quản được, lập tức báo cáo cho thượng cấp, nghĩ ra biện pháp giải quyết thích đáng. Nếu như ta không thử một chút, muốn báo lên trên cũng biết nói thế nào?"
Mọi người vừa nghe xong đều thấy có lý, vấn đề này thật sự rất giống khoa học viễn tưởng! Nói ra đều sẽ bị người khác coi như Thiên Phương dạ đàm (Nổ Bung trời đó)! Không thử một chút làm sao có thể yên tâm?
Vì vậy Vương Cục Trường cùng một vị trưởng bối cũng là cảnh sát đem những thứ có thể đả thương người cất đi. Sau đó đem máy tính đặt ở trong phòng thẩm vấn, tìm một kỹ thuật viên phụ trách thao tác.
Những người khác ở bên ngoài quan sát bằng cameras, Vương Cục Trường chuẩn bị xong, kỹ thuật viên liền mở máy tính ra, quả nhiên khởi động máy xong một phần mềm máy tính tự động được chạy, bắt đầu truyền phát bài hát đó.
Kỹ thuật viên khẩn trương nhìn xem Vương Cục Trường cùng vị cảnh sát đại kia, mà đầu tiên là hai người kia khẩn trương giữ lực mà chờ, hơn hai phút đồng hồ sau mới dần dần xuất hiện trạng thái mê mang, qua một phút nữa sắc mặt hai người bắt đầu trở nên rất thô bạo, lúc này Trần Húc lập tức hô vào microphone: "Lập tức tắt đoạn nhạc đi"
Chuyện này vốn không tới phiên Trần Húc chỉ huy, nhưng vấn đề là trong này chỉ có hắn hiểu rõ nhất bài hát đó, vị kỹ thuật viên nghe được mệnh lệnh lập tức đóng phần mềm lại mà không phải máy tính. Lúc này hai người vốn chuẩn bị lao vào nhau nhưng lập tức tỉnh lại, nhìn nhau không thể tưởng tượng nổi, đầu đầy mồ hôi lạnh!
Bọn người Trần Húc vội vàng xông vào phòng đã chứng kiến Vương Cục Trường cùng vị cảnh sát kia co quắp ngồi dưới đất không giữ một chút hình tượng nào. Vương Cục Trường có chút run:"Thật là có chuyện như vậy sao?!"
Hai người vừa rồi phản ứng tuy chậm nhưng chắc là trong nội tâm đã chuẩn bị kỹ càng, biết rõ nguyên nhân. Nhưng làm như thế nào cũng không chống đỡ được mấy phút! Bất quá bởi vì chuẩn bị kỹ càng cho nên đối với quá trình xảy ra rất là rõ.
"Vừa rồi ta đang nghe đoạn nhạc, trong lúc đó ta vẫn không có sao" Vị cảnh sát trưởng bối kia nhớ lại nói:"Nhưng là dần dần, ta liền cảm thấy có chút mê mẩn, sau đó đã cảm thấy đầu óc càng ngày càng mơ hồ, sau đó trong lòng đột nhiên có loại cảm giác muốn phá hủy hết thảy mọi thứ! Đúng vậy chính là phá hủy hết thảy, tính cả chính mình! Lão Vương, ông thấy sao?"
Vương Cục Trường hít một ngụm khói lạnh, cười khổ nói: "Ta với ông cảm giác cũng không khác nhau lắm, ta lại cảm giác mình muốn phá nát cả địa cầu."
Tất cả mọi người vừa nghe xong đều hoảng sợ, theo như lời Vương Cục Trường, ca khúc đó nếu truyền đi, không biết tạo thành hỗn loạn lớn đến thế nào! Cái này cũng xác thực cục công an này có thể quyết đinh được xử lí chuyện này thế nào. Vì vậy Vương Cục Trường lập tức gọi lên Tỉnh báo cáo.
Bên kia nghe xong báo cáo vốn cũng không tin, nhưng Vương Cục Trường xác minh mình đã từng trải nghiệm, cái này không thể không khiến bên họ coi trọng sự việc.
Vị kỹ thuật viên cùng Trần Húc đều kiểm tra chiếc máy tính, phát hiện đoạn nhạc kỳ thật chỉ là một dạng MP3 rất đơn giản, bởi vì có người lập trình khi khởi động máy sẽ phát đoạn nhạc đó, cho nên một khi khởi động máy tính, đoạn nhạc sẽ được phát.
Đối với loại chuyện này, mọi người làm việc có chút nhanh chóng, đoạn nhạc đó đã đến được tay mấy vị trên Tỉnh, sau khi trên Tỉnh nghiên cứu phát hiện đúng như lời Vương Cục Trường nói, lập tức cử người chạy tới.
Mà lúc này Trần Húc đã đi vào toilet, bắt đầu dò hỏi tiểu Mẫn.
Bởi vì Trần Húc nhớ mang máng, lúc làm trò chơi Kim Dung kì hiệp truyện đã từng phát Thanh Tâm Phổ Thiện Chú chỉ có tiểu Mẫn phát ra mới có hiệu quả những người khác cho dù dùng cách nào, cho dù dùng máy tính thu âm lại sau đó phát ra cũng không hiệu quả. Nhưng Trần Húc vẫn kiểm tra một chút, đoạn nhạc đó được phát từ một máy tính bình thường, dựa theo thuyết pháp của Tiểu Mẫn, cấp bậc phần cứng của thời này không cách nào đạt tới hiệu quả thôi miên.
"Loại thuyết pháp này là cũng không phải là đúng. "Tiểu Mẫn giải thích nói: " ở tương lai, đối với mấy loại ảnh hưởng đến tiềm thức, thôi miên đại não bằng âm tần tần số đều được quản lý vô cùng nghiêm khắc, phải dựa theo chỉ định tiêu chuẩn để tiến hành sử dụng. Cũng không thể không có ít người không lợi dụng nó để nghiên cứu thứ xấu. "
Nguyên lai là như vậy!
Loại tiềm thức âm thanh này là dùng tiêu chuẩn phần cứng hiện tại chế tác ra, như vậy nói cách khác tên phát ra có toan tính rất lớn, sự việc này thật sự rất phiền toái!
Đến chiều, Vương Cục Trường sắc mặt trầm trọng lấy tới một văn kiện nói: "Mọi người xem đi, thật sự đã xảy ra chuyện lớn. "
Văn kiện có tiêu đề: ở phía Trung Đông Ai Cập thành phố Luke phát sinh bạo động, phát hiện đoạn nhạc đó có quan hệ đến chuyện này!
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vivicaca
Thành phố Luke Ai Cập trung nam bộ, ở tại Cairo phía nam bờ sông Nile (sông Nin). Ai Cập cổ thành Thebes nổi tiếng là khu du lịch, cũng được xem là khu di tích của thế giới, Hàng năm đều có vài chục vạn du khách trên toàn thế giới đến du ngoạn.
Trên văn kiện có dấu hiệu chữ S, không biết độ cơ mật sẽ cao đến mức nào.
Văn kiện như vậy, đừng nói là Trần Húc mà ngay cả Vương cục trưởng cũng akhông có tư cách để xem. Nhưng lúc này đây Vương cục trưởng là người duy nhất phát hiện ra loại nhạc nguy hiểm đó, cho nên có vinh hạnh đặc biệt này, Vương cục trưởng đối với Trần Húc đã có một loại cảm giác tín nhiệm, cho nên cùng hắn xem.
Ngay mấy giờ trước, trên đường thành phố Luke đột nhiên vang lên một bài hát quỷ dị, bài hát này thông qua radio truyền phát vào trung tâm khu thương mại nơi đó, cư dân thành phố Luke đã xảy ra xung đột với các du khách.
Giao thông tê liệt, vô số cỗ xe đụng vào nhau, mọi người hai mắt đẫm máu lao vào nhau liều mạng, điên cuồng công kích những người bên cạnh.
Bạo loạn xuất hiện nửa giờ cho đến khi bài hát được phát hết. Trong nửa giờ xảy ra này, số lượng thống kê tổn hại căn cứ khó có thể tính được. Ước chừng 30 vạn người tham gia bạo động, mấy vạn người chết vì tai nạn! Kẻ bị thương vô số kể! Thành Cổ Luke trong nháy mắt biến thành một mảnh Tu La Địa Ngục !
Chuyện này rất nhanh làm toàn bộ thế giới rơi vào khủng hoảng, căn cứ vào những lời của người sống sót thuật lại, bọn họ nghe được loại âm nhạc về sau liền nổi giận, mà khi âm nhạc chấm dứt, thì lập tức tỉnh lại.
Một loại âm nhạc có thể ảnh hưởng đến tư duy người như vậy!
Có thể làm cho một tòa thành thị trong nháy mắt biến thành Tử Thành!
Cái này thật là đáng sợ! Quả thực so với bất luận vũ khí nào đều là lợi hại hơn gấp mấy trăm lần!
Hiệu quả của loại âm nhạc nhanh đến đáng sợ, cơ hồ là không ai có thể chịu được lâu -- nhất là đối với cảnh sát, quân đội ảnh hưởng càng thêm đáng sợ -- bởi vì những người này trong tay đều có vũ khí!
Sự kiện thành phố Luke tử vong nhiều, trong đó có một bộ phận cũng là bởi vì bị cảnh sát bắn chết. Điều này làm cho người khác nhịn không được liên tưởng nếu như đoạn nhạc đó được phát lúc không có bất kỳ phòng bị ở một căn cứ quân sự không biết sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào!
Sự kiện tại thành phố Luke đã làm toàn bộ thế giới chấn kinh, để tránh cho việc này trở thành vụ khủng hoảng, các quốc gia tuyên truyền truyền thông đối ngoại đều nói chuyện này là thành phố Luke tổ chức bạo động không phải do vũ trang của chính phủ. Liên hiệp quốc cũng mãnh liệt khiển trách, Mĩ Quốc cũng một lần nữa dùng thân phận đứng đầu thế giới, Thông qua nghị quyết. Tổ chức liên hiệp quốc quân tiến vào chiếm đóng thành phố Luke.
Về phần trong nước, đối với sự kiện này cũng chỉ có một câu "Thành phố Luke xảy ra bạo động ".
Sự tình thật sự nếu quả thật truyền đi không biết sẽ tạo thành khủng hoảng lớn đến nhường nào. Chỉ sợ căn bản không có bất kỳ quốc gia nào có thể thừa nhận được việc này. Dù sao việc này cũng không thể dấu được mãi, được từng nào hay từng nấy. Cho nên khi nghe nói tại thành phố Hòa Hài lại xuất hiện loại nhạc quỷ dị đó phía chính phủ cơ hồ là lập tức phái các chuyên gia dùng máy bay bay tới!
Lúc này Trần Húc cũng nhận được yêu cầu khẩn cấp xin giúp đỡ của Hác Ái Quốc --- ngày đó quân đội đã làm một phần mềm chuyên truyền tin cho SMMH, mục đích tất nhiên là không muốn Trần Húc lại tấn công vào hệ thống. Về phương diện khác cũng hy vọng từ nay về sau có chuyện gì có thể liên lạc với đại thần nhanh chóng.
Dù sao cùng SMMH hợp tác nhất định là rất nhiều, cho nên nếu không có chuyện khẩn yếu, quân đội cũng sẽ không tùy ý quấy rầy Trần Húc. Nếu vài việc nhỏ nhặt đều phiền toái đến đại thần thì cũng có chút không thỏa đáng.
Bất quá chuyện này rất nghiêm trọng, xác thực rất là nghiêm trọng. Trần Húc cũng lập tức gửi toàn bộ tự liệu liên quan đến cho quân đội, trong đó có cả nguyên lý thôi miên tiềm thức vân vân, nhưng chuyện kế tiếp Trần Húc chỉ có thể nói: " Kì thật xin lỗi, ta cũng không phải thần thánh. Chuyện này ta cũng chỉ có thể âm thầm điều tra, nhưng khó có giải pháp phá giải nó. Nhưng nếu như quả thực có phần tử khủng bố lợi dụng loại thủ đoạn này làm chuyện ác, như vậy các ngươi hãy phát bài hát này có thể khắc chế tác dụng của tiềm thức âm thanh đó.
Trần Húc cho quân đội tất nhiên là bài Đại Bi Chú bởi vì nó vừa vặn là khắc tinh của Ác Ma Chi Ca!.
Đại Bi Chú nguyên lai đến từ phật môn chính đạo. Ở trong truyền thuyết Phật môn cũng có chiêu sư tử hống có thể sát thương được con người. Đại Bi Chú có thể làm cho con người nhận ra sai lầm của mình mà Ác Ma Chi Ca ngược lại làm người khác phạm tội ác!
Nếu đồng thời phát Hai bài hát cùng một lúc sẽ sinh ra cái dạng gì? Không biết cái nào có thể áp chế được đối phương? Hoặc là nói nếu bài nào phát to hơn thì sẽ thắng.
Đương nhiên không phải như thế.
Ảnh hưởng của tiềm thức ca khúc cũng không phải bật to là được, mà là thôi miên. Cho nên Ác Ma Chi Ca phát lên âm thanh tuy không lớn nhưng lại có thể làm cho người ta vừa nghe đã mê mẩn, có phần giống trong truyền thuyết Sư Tử Hống có thể khiến người khác khiếp đảm.
Quản Dịch Cao Hiểu Tiết cùng Vương Cục Trường đều đã tự mình trải nghiệm qua. Tự mình trải nhiệm mới thấy Bọn họ lúc ấy đều có cảm giác đáy lòng sinh ra một cổ sát ý, trong đầu luôn suy nhĩ:"Giết hắn, Giết hắn!", loại ảnh hưởng tiềm thức này là rất ma huyễn, bởi vì vậy Vương Cục Trường cùng vị tiền bối vừa trải qua có suy nghĩ gì trong đầu a.
Hai người vốn là quen biết từ lâu, quan hệ cũng rất tốt. Mà vừa nghe xong đoạn nhạc trong đầu không tự giác sẽ nghĩ tới chỗ không tốt với mình của đối phương —— như chức vị của hắn so với ta cao hơn, tiền lương so với ta cao hơn, thậm chí có khi nào thì hắn uống trộm nước của ta, những cái này căn bản không thể là nguyên nhân dẫn đến giết người được.
Nhưng do bài hát kích thích nên chuyện đáng ghét cũng thành chuyện đáng chết. Mà Đại Bi Chú vừa vặn ngược lại với Ác Ma Chi Ca, nó ảnh hưởng là tiềm thức từ bi đối với người, làm con người tỉnh ngộ sau sai lầm của mình, dẫn dắt người đó hướng thiện.
Cho nên mấy loại âm nhạc này đều ảnh hưởng làm khuếch đại thiện niệm cùng ác niệm, như vậy nếu phát hai bài cùng một lúc, trên cơ bản có thể giúp cân bằng suy nghĩ. Bởi vì vô luận là ai, trừ phi là những vị trong truyền thuyết kiếm hiệp, nếu không không thể nào không có ác niệm mà chỉ có thiện niệm, mà dù là người đại gian đại ác cũng đều có thiện lương. Thiện cùng giao chiến vẫn luôn luôn song hành cà đấu tranh trong co người.
Cho nên khi phát cùng lúc hai bài hát đó sẽ có thể bảo trì trật tự xã hội.
Tuy nhiên Đại Bi Chú và Ác Ma Chi Ca vẫn có bất đồng. Đại Bi Chú cần thiết bị phần cứng đặc thù, Ác Ma Chi Ca thì lại không cần. Bất quá thiết bị cần dùng cho Đại Bi Chú cũng không phải khó làm, dùng kỹ thuật của thời đại này hoàn toàn có thể chế tạo ra, chỉ có điều yêu cầu về loa máy tính cao hơn chút thôi.
Hách Ái Quốc nhận được tập tin có chứa Đại Bi Chú liền thì quá đỗi vui mừng, bởi vì hắn chỉ là muốn thử cầu cứu xem, không nghĩ tới đại thần SMMH thật sự có cách giải quyết! Cái này chẳng những làm cho Hách Ái Quốc cảm thấy đại thần SMMH bí hiểm mà càng thêm kính sợ hơn nữa thủ khúc Đại Bi Chú đang thí nghiệm này cũng gần như đã hoàn mỹ. Có thể cam đoan chỉ cần có thủ khúc này tuyệt đối sẽ không tái hiện sự kiện thành phố Luke một lần nữa.
Trần Húc cung cấp tất cả các tư liệu cần đến. Âm tần phần cứng, tần suất phát ra vân vân...Hách Ái Quốc đinh ninh tối hôm nay có thể chế tạo được, sau đó lập tức phân phát cho toàn bộ các thành phố trong cả nước, sau đó an bài cho nhân viên chuyên nghiệp tiến hành giám thị, một khi xuất hiện bạo động có thể lập tức khống chế.
Sự tình rất nguy cấp, cho nên cục công an làm việc hiệu suất cũng siêu cao. Một giờ sau đã xác nhận thân phận nam tử bị thương. Nam tử tên là Mông Trùng tốt nghiệp đại học ở thành phố này đã hai năm. Nhưng đến nay không có chính thức có việc làm. Mà thông qua máy tính của hắn có thể xác đinh được người này là một hacker cấp 1.
Hacker cấp 1 thường là có ít tinh thông về phương diện máy vi tính, có am hiểu về lỗ thủng phần mềm, có am hiểu phá giải mật mã, có am hiểu hệ thống tường lửa...v...v... Trình độ của Mông Trùng tuy nhiên không được tốt lắm, nhưng là về phương diện điều tra lại rất cao tay. Thường xuyên tìm được một ít tài liệu người khác không thể tìm được.
Trần Húc xem xét bản ghi chép về máy tính của hắn, căn cứ tình báo được Vương Cục Trường cùng Hách Ái Quốc cung cấp, có thể chắc chắn tổ chức hoặc là cá nhân người dùng đoạn nhạc đó xác định là nhắm vào Trung Quốc, Mông Trùng tìm được đoạn nhạc đó có thể nói là trùng hợp. Nếu như là trùng hợp mà nói, như vậy cái máy tính này hẳn là có ghi chép lại các thứ liên quan đến tổ chức hay cá nhân đó.
Trần Húc kiểm tra bản ghi chép của máy tính cùng với những phần mềm đã sử dụng, rốt cục đem mục tiêu thu hẹp lại tại một địa chỉ ở nước ngoài.
Cái địa chỉ đó bình thương internet trong nước không thể kết nối, bởi vì những địa chỉ IP ở nước ngoài đều bị khóa lại khi sử dụng trong nước. Bất quá vấn đề này căn bản không thể tính là vấn đề, sử dụng một ít thủ thuật là có thể qua mặt.
Cái địa chỉ này là một blog, là một trang chủ cá nhân, trang chủ này dùng giao diện chỉ có một màu đen u ám đến đáng sợ.
Loại giao diện này hiện tại được rất nhiều người tuổi trẻ yêu thích sử dụng, nhưng u ám đến mức độ này thì không phải là vì đùa quá lố. Mà là bởi vì hắn tôn thờ hắc ám!
Chúa Giê-su tuy đã chiếm cứ tín ngưỡng hơn phân nửa toàn bộ thế giới, nhưng tại phương Tây lại có rất nhiều người đối nghịch với tín ngưỡng Chúa Giê-su, những người kia thờ phụng chính là Satan.
Bây giờ không phải là thời đại thần thánh, nhiều người phản bội đi thờ phụng Satan đã không phải là thứ gì kỳ lạ, mà kinh khủng hơn là quy tắc hành vi còn có một chút rất nghệ thuật, họ lấy xác người giả trang làm ma quỷ....vv.....v...
Nhận được địa chỉ websites về sau Trần Húc phát hiện trên websites hoàn toàn không có nội dung, chỉ là một mảnh màu đen mang theo đoạn nhac khủng bố, bên trong cũng không có ghi chép, chỉ có một chút ca khúc.
Trần Húc download đoạn nhạc về cho Tiểu Mẫn kiểm tra . Phát hiện đây chỉ là một bài hát rất bình thường, cũng không có loại ảnh hưởng đến tiềm thức. Trần Húc có chút không cam tâm vì vậy liền tấn công websites đó, cái websites này ở đâu cũng đều có lỗ thủng làm hắn dễ dàng chiếm quyền admin, sau đó liền tìm được bản ghi chép của địa chỉ IP của cái blog.
Trần Húc đang lúc muốn từ cái địa chỉ IP này tiếp tục tìm kiếm thì các chuyên gia vừa kịp tới không nói hai lời đã đem Trần Húc đá ra ngoài.
Người tuổi trẻ, cậu không phận sự miễn vào nha!
Bất quá Vương cục trưởng liền nói, Vị này là Trần Húc đã bắt được tên tội phạm cắt cổ cũng là người đầu tiên phát hiện ca khúc ảnh hưởng đến tiềm thức, lúc này mấy vị chuyên gia mắt cao tận trán này mới bàng quang. Sự kiện tên cắt cổ đối với các chuyên gia mà nói thì cũng không có gì to tát, nhưng người đầu tiên phát hiện loại âm nhạc ảnh hưởng tiềm thức thì chắc chắn rất có giá trị.
Trần Húc hỏi thăm các chuyên gia một chút, sau đó nghĩ nói: "Ta cảm thấy tác dụng của âm nhạc chính là thôi miên, nhất là khi đắm chìm trong đoạn nhạc đó. Nói cách khác càng dụng tâm để nghe lại càng dễ dàng đắm chìm vào. Hơn nữa đoạn nhạc này xác thực có ma lực hấp dẫn, bất tri bất giác nghe được sẽ đắm chìm vào giai điệu, nhịp điệu của đoạn nhạc, mà khi đắm chìm vào rồi thì đại não sẽ không thể khống chế. Nhưng có một điều khác, một người bạn của tôi là Đường Bích Hiên, cô ấy bởi vì quá sợ hãi mà núp ở phía phía sau cửa. Cho nên mặc dù đoạn nhạc vang lên, có nghe được cũng không có phản ứng, loại này giống như là có tai như điếc. Kể ra chuyện này cũng may, cô cũng tránh được một kiếp nạn. "
Nghe được Trần Húc nói như vậy, các chuyên gia đối với hắn có một chút cải thiện mục quang. Một vị trung niên nhân trên người mặc quân phục có treo bên vai 3 ngôi sao hòa ái nói: "Tiểu bằng hữu, cậu nói rất đúng, điểm ấy chúng ta cũng đã nghiên cứu qua. Lúc này đây thật là cám ơn cậu. "
"Cám ơn tôi? "Trần Húc gãi gãi đầu cười ha ha: "Là việc nên làm." Bất quá lời này nói một chút cũng không khiêm tốn, bởi vì Trần Húc thật sự cũng suy nhĩ thật sự các ngươi hẳn là phải cám ơn ta, cám ơn ta về một thân phận khác. Hắc hắc.
Vị chuyên gia quân hàm thượng tá vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đương nhiên là muốn cám ơn ngươi, bởi vì căn cứ vào tư liệu trong tay chúng ta, trên cơ bản đã xác nhận chuyện lần này là một tên trong tổ chức Satan làm. Trước đó không lâu, tổ chức đã tuyên bố chúng đã phát đoạn nhạc ở thành phố Luke, hơn nữa còn uy hiếp nước Mĩ phóng thích vài tên đầu mục của tổ chức. Nếu như trong 24 tiếng đồng hồ không phóng thích bọn họ sẽ lại một lần nữa tạo ra khủng bố, địa điểm đương nhiên là tại một thành phố nào đó tại Mĩ".
" Không thể nào?! "
Chuyên gia gật gật đầu nói: "Tại thành phố Luke tạo ra sự kiện lần này cũng chỉ vì giết gà dọa khỉ, tìm một chỗ làm thí nghiệm. Cái thứ hai là vì lúc ấy đoàn người phó tổng công ty Rockefeller du lịch tại thành phố Luke. Công ty Rockefeller thao túng giá cả dầu mỏ hơn nữa còn dự trữ hầu hết số lượng lớn súng ống đạn dược của Mĩ.
Nói đến đây một người bên cạnh thúc vào vị chuyên gia, vị chuyên gia này liền cười nói: "Cái này không có gì, rất nhiều người cũng biết, Chưa tính là bí mật. ". Sau đó vẻ mặt hắn nghiêm túc nói: "Gia tộc Rockefeller một mực tín ngưỡng Chúa Giê-Su, là một tổ chức giáo đồ rất thành kính. Ý tứ của Satan cũng rất rõ ràng. Trên quốc tế cũng sớm đã định nghĩa tổ chức Satan là một tà giáo, cũng là một đám khủng bố. Bất quá thế lực của bọn hắn đa số phân bố tại Châu Mỹ, Châu Âu cùng Châu Phi, ở Châu Á lại rất ít, cho nên trên cơ bản nước ta không có một chút quan hệ nào. "
"Lúc này đây chuyện tình Mông Tiểu Bạch có được đoạn nhạc có thể là vô tình. A, đừng nói như vậy, theo ta Mông Tiểu Bạch là người của liên minh hồng khách, mà liên minh hồng khách cùng quân đội có chút quan hệ, cho nên ta biết rõ hắn cũng không kỳ quái. Ta cũng biết rõ Mông Tiểu Bạch có ngoại hiệu là phi cơ trinh sát, thường xuyên có một ít phát hiện một ít thứ người khác không biết. Căn cứ vào đó có thể thấy Mông Tiểu Bạch trong lúc vô tình phát hiện bài hát này sau đó trúng chiêu. Cũng không phải Satan nhắm vào quốc gia chúng ta mà ra tay."
Trần Húc gãi gãi đầu, kỳ thật hắn cũng đã nghĩ như vậy, hắn tuy nhiên không biết Satan, nhưng căn cứ tư liệu đã xem, hắn cũng đã hơi hiểu về tổ chức đó. Mà không biết bọn chúng muốn Nước Mĩ có đông ý thả người không?.!
Vì vậy Trần Húc tựu hỏi: "Nước Mĩ đã trả lời như thế nào?"
Thượng tá cười một chút: "Trước mặt mọi người cũng biết Nước Mĩ như thế nào sẽ đồng ý? Xem bọn hắn tích cực tổ chức họp liên hiệp quốc không phải là để phá giải đoạn nhạc đó sao. Bởi vì S... "Nói đến đây thượng tá đột nhiên dừng lại một chút, nói tiếp: "Bởi vì căn cứ vào những nghiên cứu của các chuyên gia chúng ta, tấn công vào tiềm thức là một thủ đoạn cái trọng yếu của chiến tranh sau này. Loại thủ đoạn này rất là hữu hiệu và rất bí mật. Vì lẽ đó hiện tại các quốc gia bất đắc dĩ đều phải nghiên cứu, nhưng khổ nổi không có tiến triển. Lần này không nghĩ tới Satan nhanh chân đến thế, Lão Mĩ có hành động lớn như vậy, đơn giản cũng là muốn tìm được tư liệu nghiên cứu của bọn Satan."
"Mĩ Quốc bên kia cũng đã nghiên cứu ra đối pháp, chính là cầm đại loa đối kháng với đoạn nhạc. Bộ đội đặc chủng của mĩ trong một ngày đều trang bị tai nghe cách âm, hoàn toàn thông qua một kênh tần số để điều khiển bằng mệnh lệnh, một khi có biến cũng lập tức xử lý, về phần tạo ra tổn thất gì cũng không được rõ lắm. "
Trần Húc nghe thấy thú vị, nhịn không được cười nói: " Chỉ là, Phòng được một ngày nhưng không thể phòng mãi mãi?"
Thượng tá cũng cười nói: "Chính là đạo lý này, cho nên bây giờ chúng ta nhất định phải bắt được đám người kia, bất kể là vì quốc gia chúng ta hay là quốc gia khác, đối với chút ít kỹ thuật này tuy cũng là muốn có, bởi vì sóng tiềm thức không chỉ có thể hại người, càng là có thể trợ giúp người. Bất quá việc cấp bách không thể để cho Satan lại tiếp tục tồn tại, bằng không một ngày kia đến phiên nước ta bị bạo động, vậy rất là phiền phức."
Trần Húc gật đầu đồng ý, lúc này chuyên gia bên cạnh hưng phấn nói: "Đã địa chỉ Mông Tiểu Bạch tấn công, hiện tại chúng ta cũng đang tấn công vào đó, đối phương không có phát giác, tư liệu cũng đã tìm được rồi! "
"Tư liệu, tư liệu gì vậy?"
"Các ngươi xem! " Vị chuyên gia kia rất là kích động nói: "Tin Tức cho thấy đó là một máy tính tư nhân, sử dụng cửa sổ cá nhân. trong đó mặc dù không có vi phạm lệnh cấm nhưng lại có một ca khúc đặt ở ngoài Destop. Phỏng chừng lúc ấy Mông Tiểu Bạch chỉ vì hiếu kỳ đã đem đoạn nhạc đó tải về nên mới xuất hiện sự tình về sau."
Nghe được Trần Húc nói như vậy, vị thượng tá nhịn cười không được, ngươi cho rằng ngoại hiệu phi cơ trinh sát của Mông Tiểu Bạch từ đâu mà có? Cũng là bởi vì hắn những lúc đột nhập vào tư liệu của người khác trộm tư liệu, toàn bộ tư liệu tìm thấy hắn đều tải về máy mình. Cho nên thường thường có rất nhiều phát hiện hữu dụng.
Trần Húc vừa nghe liền nghĩ thầm tên Mông Tiểu Bạch có sự hiếu kỳ xem ra cũng không phải là chuyện gì tốt, vì vậy Trần Húc nói: "Trong máy vi tính của người đó có đồ vật gì khác không? Có thân phận các thành viên của Satan không?
"Không biết ", chuyên gia nói: "Xem địa chỉ là ở Nigeria thủ đô Abb cổ, vừa vặn chỗ đó có đại sứ quán nước ta... "
Thượng tá gật gật đầu, lập tức nhớ lại địa chỉ đó để goi điện. Tuy nhiên chưa nói cụ thể là chuyện gì, nhưng Trần Húc biết rõ, hắn nhất định tìm người tiến hành điều tra.
Một giờ sau, lập tức liền có tin tức, thượng tá xem xét xong không nhịn được nhíu lông mày. Trần Húc vội hỏi chuyện gì xảy ra? Thượng tá không có đem tin tức nói cho hắn, mà là quay lại các chuyên gia nói: "Người của chúng ta đến trễ, lúc đến địa chỉ đó mới phát hiện người nọ đã chết rồi."