[Lịch sử - Quân sự] Anh lính bắn tỉa lạc về thời Tam Quốc - TG: Đông Nhất Phương
Anh lính bắn tỉa lạc về thời Tam Quốc
Tác giả: Đông Nhất Phương
Giới thiệu
Một anh lính bắn tỉa đặc chủng siêu cấp tên Vương Xán đã vượt thời gian trở về Tam Quốc, vô tình nhặt được một quyển bí kíp Thái Bình Yếu Thuật. Trường cung trên tay, thiên hạ thuộc về ta!
Với chiến thuật của lính đặc chủng hiện đại bách chiến bách thắng, với tiễn thuật lấy thủ cấp địch ngoài ngàn dặm, Lý Quảng, Hoàng Trung cũng phải khóc ròng, không còn mặt mũi gặp lại phụ lão Giang Đông.
Thu mãnh tướng, cướp địa bàn, lấy mỹ nhân, cùng chư hầu tranh đoạt Tam Quốc!
Hiện đệ đang solo bộ này, tiến độ chỉ khoảng 5-7 chương 1 tuần thôi, vị huynh đài nào có nhã hứng hãy tham gia làm chung với đệ để đẩy nhanh tiến độ (bộ này có 1k3 chương thôi )
Luận đàm tại đây
Anh lính bắn tỉa lạc về thời Tam Quốc
Tác giả: Đông Nhất Phương
Quyển 1: Nhữ Nam Hoàng Cân
Chương 1: Vãn hồi thế cục
Dịch giả: Bạch Y
Nhóm dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu
Trời đã vào thu, thời tiết lại nóng nực tựa như một buổi trưa hè.
Vương Xán nằm trên mặt đất nóng hừng hực, cảm thấy sau lưng như áp vào một tấm thép nung đỏ, nóng không tả nổi, nhấc người theo bản năng, nhảy dựng lên.
“Ôi, đây là đâu thế?”
Vương Xán phóng tầm mắt nhìn ra, cách đó hơn trăm mét, một đoàn binh sỹ đông nghịt tay cầm cương đao, trường thương đang xông qua đây.
“Sao lại thế này, ta không phải đã chết rồi sao?” Vương Xán nhìn lướt qua thật nhanh, những binh sỹ khuôn mặt vô cùng dữ tợn, hắn bỗng ngơ ngác, tình huống trước mắt bây giờ thật quá kỳ lạ. Hắn vốn là tay bắn tỉa của đại đội đặc chủng Phi Ưng thuộc quân khu Tây Nam, đang nhận nhiệm vụ đến vùng biên giới ám sát tên trùm buôn muối lậu ở đó, tuy thành công giết được tên trùm, Vương Xán cuối cùng cũng rơi vào vòng vây của kẻ địch, đối diện với sự lùng sục như thế, Vương Xán không có bất cứ cơ hội nào để trốn thoát, vì thế Vương Xán chọn cách ngọc nát đá tan, dùng lựu đạn tự sát, kéo theo những kẻ thù đang truy đuổi hắn.
Mình rõ ràng đã chết rồi, sao lại còn sống thế này?
Vương Xán trong lòng vô cùng nghi hoặc, suy nghĩ hòng tìm ra đáp án, nhưng nghĩ mãi thì cũng chẳng tìm ra cái quái gì.
“Giết!”
Một tiếng thét vang lên, tiếng gào rú từ trong chiến trường truyền tới, làm Vương Xán đang trầm tư suy nghĩ thì giật mình bừng tỉnh. Nhìn thấy tên binh sỹ càng lúc càng gần, không kịp nghĩ nhiều, hắn thu người lại như một con báo săn đang gặp nguy hiểm, liền quay người chạy.
Nguy hiểm, nguy hiểm cực độ.
Vương Xán quay đầu liếc nhìn thì thấy một đoàn người đông nghìn nghịt, đầu cảm thấy ngứa ran một trận.
Hắn là lính bắn tỉa đặc chủng, chuyên môn phụ trách ám sát nhân vật quan trọng của đối phương, việc đó đều là bắn tỉa từng người từng người, một phát xuyên táo, nhưng lúc này trước mặt là một đoàn người đông nghịt, thì coi như hắn cầm một khẩu súng bắn tỉa, bắn từ sáng đến tối, cũng giết không hết đám binh sỹ tuôn ra không ngớt như vậy.
Mấy đội ngũ cả ngàn người xuất hiện không dứt, nếu như lọt vào trong đó, thì tuyệt đối không có đường sống.
“Cung Đô, tên *** nhà ngươi, đi đâu vậy, lão tử tìm ngươi muốn chết.”
Vương Xán ba chân bốn cẳng, chạy hết tốc lực, lúc vượt qua một tên tướng lĩnh đầu đeo khăn vàng, đột nhiên nghe thấy một trận gào thết từ bên cạnh truyền tới, ánh mắt vừa chuyển, liếc sang bên cạnh thì thấy tên tướng lĩnh cũng đang chạy thục mạng.
“Tướng lĩnh giặc Hoàng Cân, Lưu Tích!”
Trong đầu Vương Xán xẹt qua một luồng ký ức về cơ thể hiện tại của hắn, cùng lúc đó thông tin về Cung Đô, Lưu Tích cũng xuất hiện từng cái một. Cung Đô, Lưu Tích, tướng lĩnh đi theo lão đạo sỹ Trương Giác dấy binh khởi nghĩa chống lại triều đình, sau khi Hoàng Cân bị triều đình đàn áp, hai người dẫn Hoàng Cân lưu vong đến Dự Châu, chiếm đóng Nhữ Nam.
Đã vượt thời gian rồi à?
Vương Xán chợt giật mình, hắn cuối cùng đã hiểu ra, hắn đúng là đã chết rồi, chỉ là linh hồn nhập vào thân xác một tên tiểu binh Hoàng Cân vừa mới chết, sống lại một lần nữa.
Năm nay là năm Trung Bình thứ sáu.
Đã thành Hoàng Cân tặc rồi, cũng không tồi, chí ít là vẫn còn sống.
Vương Xán cũng không truy cứu vấn đề vượt thời gian nữa, tóm lại có thể sống là hạnh phúc lớn nhất rồi. Hắn từ nhỏ đã đam mê lĩnh vực quân sự, đối với lịch sử hiểu rõ cực kỳ, nhất là thời Tam Quốc, Tùy Đường, thời đại mà anh hùng, mãnh tướng xuất hiện lớp lớp, hắn càng thuộc như lòng bàn tay, lòng lại thêm ngưỡng mộ. Ở cái thời đại hỗn loạn bốn phương xưng bá như thế này, nhất định là một thời đại dậy sóng, một thời đại khiến người ta nhiệt huyết sôi sùng sục.
“Vù…vù……”
Vừa chạy được một lúc, Vương Xán cảm thấy hơi thở có chút rối loạn, ngưng lại thở hồng hộc, chân cũng bắt đầu run rẩy, cơ bắp toàn thân đau nhức, không còn thể lực nữa.
“Chết tiệt, cái thân thể rách nát này, vậy mà lại kém như thế.”
Vương Xán mắng thầm trong bụng, chạy không đến ba trăm mét, cơ thể đã chịu không nổi rồi.
Vương Xán chạy không được, mà quan binh phía sau duổi tới càng lúc càng gần, càng giết càng hăng hái, Hoàng Cân tặc chết trong tay quan binh cũng càng lúc càng nhiều. Vương Xán biết rất rõ một ngày nào đó đối mặt với sự vây giết của quan binh, sẽ bị xiên như thịt nướng, không thể nào quỳ xuống dập đầu xin tha, thì quan binh sẽ tha cho ngươi một mạng, sau đó tiếp tục truy sát bọn binh sỹ Hoàng Cân tặc phía trước.
Hắn gắng gượng chịu đựng , vực dậy tinh thần, vừa chạy, hắc vừa quan sát tình hình quan binh phía sau.
Trong đoàn quan binh đang truy sát, có một tướng lĩnh dẫn đầu mặc áo bào màu trắng, phía ngoài khoác một chiếc bì giáp, trong tay cầm một thanh trường đao, đang cố gắng vung đao chém giết những tên tặc binh Hoàng Cân đang bị truy đuổi. Vương Xán thấy tình huống như vậy, cắn chặt răng, lộ ra một ánh mắt hung tợn, chạy trốn là chết, liều mạng cũng chết, thà bị loạn thương của quan binh đâm chết, vẫn không muốn chủ động xuất kích.
Đột nhiên Vương Xán nhìn thấy vũ khí rơi trên đất, hai mắt lóe sáng.
Trường cung, một cây trường cung đang rơi trên mặt đất.
Vương Xán thân là một tay bắn tỉa, không những giỏi về dùng súng trường, mà khả năng sử dụng vũ khí tầm xa như cung hay nỏ đều tinh thông như nhau.
Đối với một tay bắn tỉa mà nói, một cây trường cung chắc chắn hữu dụng hơn một thanh mã tấu hay trường thương rất nhiều. Vương Xán nhanh chóng nhặt cây trường cung rơi dưới đất lên, cùng mũi tên rơi bên cạnh. Hắn duỗi tay kéo thử dây cung, cảm thấy sức mình vẫn có thể đủ để kéo dây cung, trong lòng cười thầm một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười tự tin.
Vương Xán tay cầm trường cung, đặt mũi tên lên rồi kéo dây cung.
“Vụt~~”
Mũi tên bay ra theo âm thanh, mũi tên sắc bén xuyên trong không khí, bay thẳng đến tên tướng lĩnh mặc áo bào màu trắng đang chém giết tặc binh Hoàng Cân.
Tên tướng lĩnh mặc áo trắng đó dường như cảm giác được sự uy hiếp, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mũi tên sắc bén đang trực tiếp bay đến, cơ thể hắn nghiêng một bên, như muốn tránh mũi tên phía trước đang tiến đến, chỉ là tốc độ mũi tên quá nhanh, cơ thể tên tướng lĩnh nghiêng sang một bên, vừa vặn đúng vị trí mũi tên xuất hiện, mũi tên không bắn trúng tim, mà bắn trúng bả vai.
“Phốc!”
Mũi tên uy lực thật mạnh, mang theo lực lượng cường đại mà đâm xuyên vào bả vai, thấu tận xương, phát ra một âm thanh trong trẻo.
“A~~”
Tên tướng lĩnh áo trắng ngước lên trời kêu to, cơn đau ở bả vai làm hắn giống như một con hổ phát điên, hung uy bừng bừng.
Vương Xán đứng bên ngoài, thần sắc vô cùng bình tĩnh, trong mắt tỏa ra sự lạnh lẽo vô tận, không bắn trúng vị trí yếu hại của tên tướng lĩnh áo trắng, Vương Xán không chút thất vọng, giương cung thêm lần nữa.
“Vụt!”
“Vụt!”
“Vụt!”
Ba mũi tên liên tiếp được bắn ra, ngắm thắng vào chỗ yếu hại của tên tướng lĩnh áo trắng.
Mũi thứ nhất hướng về mặt, mũi thứ hai hướng về yết hầu, mũi thứ ba hướng về tim. Ba mũi tên mang theo âm thanh gào rít sắc bén, trong nháy mắt, đã đến gần tên tướng tĩnh áo trắng. Tên tướng lĩnh đó mở to mắt, râu phất phơ, nhìn chằm chằm vào những mũi tên với dáng vẻ kinh hãi. Đồng thời hắn vừa nghiêng đầu vừa lách mình, né được mũi tên đầu tiên, bắt được mũi tên thứ hai đang gần chạm đến yết hầu, trong lòng tên tướng lĩnh áo trắng rất vui mừng, nhưng lúc này mũi tên thứ ba đã đâm vào ngực, một mũi xuyên tim.
Vương Xán cười lạnh, trong ánh mắt không chút kích động, dường như đã sớm biết kết quả này.
“Cung tiễn này tặng cho người!” Không biết từ lúc nào, Lưu Tích đã ở bên cạnh Vương Xán, gương mặt mỉm cười.
Vương Xán gật đầu nói: “Đa tạ tướng quân!”
Lưu Tích cười cười, giương cao mã tấu trong tay, vẻ mặt kích động, hét to: “Tướng địch đã chết, các binh sỹ Hoàng Cân, theo ta… giết!”
Âm thanh vang dội hùng hồn, vọng ra chiến trường. Những tên tặc binh Hoàng Cân đang chạy tán loạn, sau khi nghe thấy lời nói của Lưu Tích, nhao nhao quay đầu lại, hướng về đám quan binh đang truy đuổi mà chém giết.
Một câu ‘tướng địch đã chết’ trong chớp mắt đã làm nổi lên sự tự tin vốn có của binh sỹ Hoàng Cân, thời cổ đại hai quân tác chiến, tướng lĩnh chính là trụ cột của quân đội, một khi đại tướng bị giết, làm cho đội quân ngay tức khắc quân tâm tan rã, không còn sức chiến đấu, Vương Xán một mũi tên giết chết tướng lĩnh quan binh, Lưu Tích lập tức nắm bắt cơ hội phản công này, thừa cơ đánh trả.
Hoàng Cân tặc khí thế ngất trời, căn bản không giống một đám ôm đầu chạy loạn, giờ khắc này lại có thể xung phong vào trận địa, dũng cảm không sợ chết.
Nhìn lại bên phía quan binh, tướng lĩnh áo trắng vừa chết, làm cho đội quân nhất thời loạn thành một mớ, không còn trận pháp gì nữa. Nhìn thấy Lưu Tích hét to, những binh sỹ này ruột gan rối bời, không còn ý nghĩ gì nữa, chỉ tranh thủ tháo chạy.
Nhất thời, đội quân vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ giờ đã binh bại như núi đổ, tan vỡ không còn đội ngũ.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Bạch Y♥
Anh lính bắn tỉa lạc về thời Tam Quốc
Tác giả: Đông Nhất Phương
Quyển 1: Nhữ Nam Hoàng Cân
Chương 2: Thăng quan
Dịch giả: Bạch Y
Nhóm dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu
Thành nam, thao trường.
Toàn quân Hoàng Cân hơn ba ngàn người đều đã tập trung lại, ai nấy đều kích động, hưng phấn nhìn về phía Lưu Tích và Cung Đô đứng ở trên cao.
Luận công ban thưởng, sự hưng phấn kích động của các binh sỹ đã không thể kìm nén được nữa.
Lưu Tích đứng trên lôi đài được xây trong thao trường, phong thưởng cho từng binh sỹ đã lập công trong trận chiến, tuy nói chức quan phong thưởng không lớn, phần thưởng cũng không nhiều, cũng chỉ là thăng quan một cấp, hai cấp, hoặc là xấp tơ lụa, một chút lương thực vân vân, nhưng ai nấy tinh thần lại rất hăng hái, hưng phấn không thôi.
Cũng không vì cái gì khác, chỉ vì được xuất hiện một lần trước đám đông, cũng đã tốt lắm rồi.
“Vương Xán, ngươi lên lôi đài đi!”
Sau khi phong thưởng hoàn tất, Lưu Tích đóng bảng chiến công lại, mắt nhìn đến chỗ Vương Xán, gọi lớn một tiếng, trong mắt đầy vẻ tán thưởng. Lần này Vương Xán tuy nói không có giết được bao nhiêu quan binh, nhưng lại bắn chết tướng lĩnh quan binh, chiến công này đủ để Vương Xán thăng chức lên làm bách phu trưởng, đạt được một chức khá cao.
Vương Xán nghe Lưu Tích gọi tên, vội vàng chạy lên lôi đài, trong mắt lộ vẻ xúc động, khom người nói: “Bái kiến tướng quân!”
“Ừm, miễn lễ!”Lưu Tích nói một cách lạnh nhạt.
Vương Xán đứng thẳng người, ánh mắt lấp lánh, trên mặt đầy vẻ xúc động. Trong lòng hắn lại không cho là vậy, kiếp trước hắn làm tay bắn tỉa chủ lực của đại đội đặc chủng, số lượng đại nhân vật mà hắn gặp qua đều đếm không hết, một tiểu tướng Hoàng Cân Lưu Tích làm sao có thể làm cho hắn xúc động như thế. Chỉ là người ở dưới trướng người khác, không thể không cuối thấp đầu, thân phận sau khi vượt thời gian của hắn chỉ là một tên tiểu binh, tự nhiên phải biểu hiện ra vẻ mặt của một tên tiểu binh nên có, để tránh cho Lưu Tích nghi ngờ.
Lưu Tích vừa duỗi tay nắm lấy cổ tay của Vương Xán, giơ lên nói: “Trận này, toàn bộ đều nhờ vào Vương Xán, là hắn đã bắn chết tướng lĩnh quan binh, các ngươi nói xem có nên thưởng hay không?”
“Nên thưởng!”
“Nên thưởng!”
Các binh sỹ đứng trong đội ngũ rống cổ la to, tuy nói những binh sỹ này có chút ghen tỵ với vinh dự của Vương Xán, nhưng trong lòng lại đồng ý ban thưởng cho Vương Xán. Suy cho cùng những người đứng trong thao trường đều là tiểu binh, Vương Xán cũng là tiểu binh lại có thể được coi trọng và khen ngợi, nhược bằng bản thân họ lập được chiến công như vậy, cũng sẽ nhận được sự khen thưởng tương ứng.
Lưu Tích nhìn thấy biểu hiện của mọi người, gật đầu vui vẻ, nói to: “Vương Xán bắn chết tướng lĩnh quan binh, thưởng ‘Thái Bình Yếu Thuật’, thăng quan ba cấp, làm bách phu trưởng!”
“Cái gì, Thái Bình Yếu Thuật?”
Lưu Tích nói đến bốn chữ ‘Thái Bình Yếu Thuật’, làm cho cả thao trường nhao nhao lên.
Thái Bình Yếu Thuật, đó là vận mệnh của Trương Giác, mọi người đều biết quyển sách này là do Nam Hoa Tiên Nhân truyền cho Trương Giác. Đó chính là thần thư mà Tiên Nhân truyền lại, Lưu Tích có thể tùy ý ban thưởng cho Vương Xán như thế, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc mà.
Cung Đô đứng bên cạnh, nhìn thấy tình huống như vậy thì bĩu môi, trong mắt hiện lên vẻ luyến tiếc.
Trương Giác đã chết, các phe phái tướng lĩnh của Hoàng Cân liền loạn thành một mớ, tranh quyền đoạt lợi, căn bản không có ai nghĩ đến Thái Bình Yếu Thuật của Trương Giác để lại. Mà lúc đó Lưu Tích và Cung Đô chẳng qua đều là tiểu binh tầm thường, vừa hay được phái đi sắp xếp hậu sự cho Trương Giác, mới xảy ra chuyện Thái Bình Yếu Thuật vô tình lọt vào tay hai người.
Hắn và Lưu Tích đều là kẻ quê mùa cục mịch, một chữ bẻ đôi cũng cũng không biết, căn bản là không biết trên Thái Bình Yếu Thuật ghi cái quái gì, mà hai người từng bắt được mấy tên sỹ tử biết chữ, để bọn sỹ tử đọc các đoạn khác nhau trong Thái Bình Yếu Thuật. Đọc qua quyển sách rồi, mấy tên sỹ tử cũng không biết trong sách rốt cuộc viết cái gì, hai người Lưu Tích, Cung Đô thì lại càng dốt đặc cán may, vẫn không hiểu gì cả. Chuyện này hai người vẫn chưa bao giờ truyền ra ngoài, chẳng qua là lần này Lưu Tích vì lôi kéo tên binh sỹ Hoàng Cân, mới đem ra ban thưởng cho Vương Xán, làm ra vẻ ngàn vàng mua xương ngựa.
Vì vậy, mới có việc Lưu Tích đem Thái Bình Yếu Thuật ban thưởng cho Vương Xán, nhằm mua chuộc lòng người.
Vương Xán hai mắt trợn lên, trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị. Thái Bình Yếu Thuật, đây chính là bảo bối mà Nam Hoa Tiên Nhân truyền lại cho lão đạo sỹ Trương Giác, nhìn những trang sách màu vàng xạm đó, Vương Xán đã hồi hộp rồi.
Hắn biết rõ lịch sử, đối với lịch sử Tam Quốc rõ như lòng bàn tay, nhưng hắn vẻn vẹn chỉ biết những thứ được ghi trong sách.
Hình như nhân vật thần tiên hành tung bất định như Nam Hoa này, mơ mơ hồ hồ, như mây như sương, căn bản không thể nào biết được hình dáng thật sự của ông ấy. Hiện tai, Thái Bình Yếu Thuật đã ở trước mắt, Vương Xán ánh mắt trông có vẻ rất nóng lòng, gấp gáp muốn biết bên trong quyển sách viết cái gì, đồng thời thông qua Thái Bình Yếu Thuất mà biết được Nam Hoa là một người như thế nào.
Kiếp trước hắn là kẻ theo thuyết vô thần, nhưng sau khi chết đột nhiên sống lại một cách kỳ dị.
Điều này đã lật đổ nhận thức của hắn, đồng thời đối với nhũng sự vật thần bí hắn cũng muốn tìm hiểu thêm.
Vương Xán hai tay run rẩy, trong lòng kích động không thôi, đưa tay cầm lấy Thái Bình Yếu Thuật. Nhưng lúc này, trong thao trường truyền đến một giọng nói to: "Khoan đã" Chỉ thấy một tên lính Hoàng Cân đứng ra, vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt như thanh đao nhìn về phía Vương Xán, trên mặt lộ ra sự coi thường, rất khinh bỉ Vương Xán.
Cung Đô sa sầm mặt mày, không chờ Lưu Tích lên tiếng, hắn đã nói: "Lưu Lợi, ngươi thân làm bách phu trưởng, chẳng lẽ còn không hiểu phép tắc hay sao? Mau lui xuống!"
Bách phu trưởng Lưu Lợi chắp tay nói: "Tướng quân thứ tội, ti chức có việc cần bẩm báo, xin tướng quân thông cảm."
Cung Đô im lặng, vốn muốn trách mắng Lưu Lợi, nhưng lại bị Lưu Tích liếc mắt ngăn cản, Lưu Tích cũng không có ý định thu hồi Thái Bình Yếu Thuật, mắt nhìn vào Lưu Lợi, trách mắng: "Lưu Lợi, ngươi thân làm bách phu trưởng, cần phải biết bacha phu trưởng chính là nền tảng của đội quân, cũng là tấm gương cho binh sỹ... Hhmm, đã có việc quan trọng cần bẩm báo thì nói đi, nếu như hợp lý, bổn tướng sẽ tha cho ngươi một lần, nhược bằng không, hừ, ngươi cũng đừng trách bổn tướng ra tay độc ác.
Vương Xán đối với Lưu Lợi trong lòng có chút thất vọng, Lưu Tích liếc mắt ngăn cản Cung Đô, hắn cũng thấy.
Chỉ là ban thưởng một quyển Thái Bình Yếu Thuật, mà lại còn lộ rõ tâm cơ, thật là xem lão tử như không tồn tại mà!
Vương Xán nhìn về phía bách phu trưởng Lưu Lợi, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị, nếu ngươi muốn làm con chó, thì đừng trách lão tử độc ác, hắn lẳng lặng đứng bên cạnh Lưu Tích, làm ra vẻ không hề bận tâm, giống như là chưa có gì xảy ra.
Lưu Lợi liếc sang Vương Xán, làm như không nhìn thấy hắn, cung kính nói: "Tướng quân, Vương Xán bắn chết tướng lĩnh quân Hán, có công tất thưởng, thăng làm bách phu trưởng, điều này các huynh đệ đều đồng ý, trong lòng ti chức cung thấy mừng cho Vương Xán. Nhưng vỏn vẹn chỉ có giết được một tên tướng lĩnh quân Hán liền ban thưởng Thái Bình Yếu Thuật, làm thế có phải hơi thái quá hay không. Tạm thời không nói đến Vương Xán thật có tài năng xuất chúng hay không, nếu như Vương Xán chẳng qua là do ma xui quỷ khiến bắn một mũi tên, liền giết chết được tướng lĩnh quân Hán, thế mà lại ban thưởng Thái Bình Yếu Thuật, há chẳng phải là bất công hay sao."
Lưu Tích đã tận mắt thấy Vương Xán giương cung bắn chết tướng địch, đương nhiên biết là Vương Xán có tiễn thuật siêu phàm.
Nhưng hắn cũng không có biện giải cho Vương Xán, mà chỉ hỏi lại: "Vậy ý của ngươi là làm thế nào?"
Lưu Lợi nghe được, vẻ mặt vui mừng, nói: "Xưa nay trong quân vốn là thực lực vi tôn, nếu Vương Xán có thực lực, có thể khuất phục mọi người, hắn được ban thưởng Thái Bình Yếu Thuật, ty chức cũng không có gì để nói. Nhược bằng hắn không có thực lực khuất phục mọi người. Vậy thì...... Ha ha, hắn có được Thái Bình Yếu Thuật chỉ e là thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội rồi."
"Nói chuyện thối quá!"
Cung Đô trừng mắt nhìn Lưu Lợi một cái, giọng ồm ồm nói: "Ngươi cứ trực tiếp đưa ra biện pháp là được, cần gì phải giở trò uy hiếp, ngươi chẳng qua chỉ là một tên bách phu trưởng, trong quân còn chưa đến lượt ngươi nói năng như thế."
Lưu Lợi quay sang Cung Đô cười vẻ nịnh bợ, rồi lại nhìn qua Vương Xán, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: "Ty chức muốn khiêu chiến với Vương Xán, nếu như Vương Xán đánh thắng ty chức, thì ty chức không còn gì để nói, Thái Bình Yếu Thuật cũng nên ban cho hắn, còn nếu như ty chức đánh thắng Vương Xán, vậy thì không thể ban Thái Bình Yếu Thuật cho Vương Xán rồi, xin tướng quân cân nhắc, ban thưởng cho người có chiến công vinh quang khác.
Chỉ nghe vang lên một tiếng, Lưu Lợi rút thanh đao đeo trên hông, chỉ thẳng vào mặt Vương Xán.
Lưu Tích gật đầu trầm tư, sau một hồi, hắn nhìn sang vẻ mặt không chút bận tâm của Vương Xán: "Vương Xán, lời của Lưu Lợi ngươi đã nghe thấy rồi, vậy ý ngươi thế nào?"
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Bạch Y♥
Anh lính bắn tỉa lạc về thời Tam Quốc
Tác giả: Đông Nhất Phương
Quyển 1: Nhữ Nam Hoàng Cân
Chương 3: Đá kê chân
Dịch giả: Bạch Y
Nhóm dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu
Lưu Tích hạ giọng, thu lại ánh mắt, chờ đợi câu trả lời của Vương Xán.
Nhưng, mơ hồ, Vương Xán lại cảm thấy trong ánh mắt của Lưu Tích dường như có ý không muốn hắn từ chới.
Khuôn mặt hắn không có thay đổi gì, vẫn không hề bận tâm như cũ, thái độ đối với Lưu Tích cũng trở nên đúng mực, chắp tay trả lời: “Tướng quân, ty chức cũng là nam nhi lòng đầy nhiệt huyết, cũng có sỹ diện của nam nhi, Lưu bách phu trưởng muốn khiêu chiến với ty chức, ty chức há có thể hèn nhát rút lui, làm mất nhã hứng của các huynh đệ.”
Lưu Tích vui vẻ nói: “Nói thế, ngươi đáp ứng lời khiêu chiến của Lưu Lợi phải không?”
Vương Xán gật gật đầu, nói: “Đương nhiên là đáp ứng, nhưng mạt tướng có một lời thỉnh cầu, hy vọng tướng quân đồng ý.”
Lưu Tích thấy Vương Xán sảng khoái đáp ứng, trong lòng vô cùng thoải mái, hắn đang lúc vui mừng, sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của Vương Xán, trên mặt lộ vẻ hoan hỉ, cười nói: “Nói đi, chỉ cần thỉnh cầu của người không vượt quá khả năng của bổn tướng, bổn tướng đều chấp nhận.”
Lưu Lợi khiêu chiến Vương Xán, là vì một quyển Thái Bình thiên sách.
Nhưng căn nguyên của sự việc, vẫn là do Lưu Tích đem quyển thiên sách này làm phần thưởng mà ra. Lưu Tích vì ban thưởng cho thuộc hạ, ngay cả quyển Thái Bình thiên sách cũng lấy ra, thì đoàn binh sỹ Hoàng Cân dưới trướng vẫn có thể không phục vụ hết mình sao?
Bán mạng vì Lưu Tích hắn, bỏ sức càng nhiều, thì nhận được càng nhiều.
Sự tình rõ ràng như thế, các binh sỹ đứng trong giáo trường đều hiểu rõ.
Vương Xán cười nói: "Thỉnh cầu của ty chức rất đơn giản, khi giao chiến với Lưu bách phu trưởng, không được sử dụng bất kỳ vũ khí gì, mà chỉ dùng tay không đánh nhau.
"Wa, tại sao vậy?" Lưu Tích ngạc nhiên nói.
Vương Xán thật thà nói: "Ty chức và Lưu bách phu trưởng đều là binh sỹ Hoàng Cân, cũng là huynh đệ trên chiến trường, nếu như hai bên dùng vũ khí để phân tài cao thấp, chẳng may làm bị thương đối phương thì không ổn rồi. Đao kiếm không có mắt, bất kể là ty chức làm Lưu bách phu trưởng bị thương, hay Lưu bách phu trưởng làm ty chức bị thương, đều ảnh hưởng đến tình cảm đôi bên. Vì vậy, ty chức hy vọng tướng quân đồng ý cho ty chức và Lưu bách phu trưởng đánh nhau bằng tay không, không sử dụng vũ khí, mong tướng quân đồng ý."
"Ừm, bổn tướng quân đồng ý!"
Cung Đô đứng bên cạnh, nhìn Vương Xán với vẻ tán thưởng, lại hung ác trừng mắt nhìn Lưu Lợi, cười lạnh nói: "Ngươi thì nhân từ rồi, nhưng lại không được dùng vũ khí, ha ha, đáng tiếc quá, ngươi đúng là lo chuyện bao đồng, nhưng người ta không có nhận tấm thịnh tình của ngươi."
Lưu Tích mở to mắt, quay sang Cung Đô hừ một tiếng: "Cung tướng quân đã đồng ý rồi, bổn tướng cũng không nhiều lời, các ngươi tự giải quyết đi."
"Đa tạ hai vị tướng quân! " Vương Xán vui mừng, quay sang Cung Đô, Lưu Tích khom người một cái.
Hành động của Vương Xán lọt vào mắt hai người, làm hảo cảm đối với Vương Xán lại tăng lên một phần, đồng thời cảm thấy thất vọng với Lưu Lợi.
Vương Xán nhìn thấy phản ứng của Lưu Tích, Cung Đô, trong lòng cười lớn, nhưng hắn không có tốt đẹp như trong tưởng tượng của hai người.
Nhân từ lương thiện, trò này trong thời chiến chính là thứ không giá nhất, hắn không phải loại người quá tốt, coi trọng lấy đức báo oán, người khác tức giận đánh hắn một quyền, hắn vẫn đưa bên mặt còn lại cho người ta đánh tiếp, giúp người ta giải tỏa con giận. Hắn thì thích phương pháp trực tiếp hơn, có thù báo thù, có ân báo ân, Lưu Lợi hung hăn càn quấy, hắn ắt sẽ không nương tay với Lưu Lợi.
Kiếp trước Vương Xán là lính bắn tỉa đặc chủng, sở trường dùng nỏ, cung tên, súng ngắm cùng một số loại vũ khí tầm xa khác.
Đồng thời, cận chiến bằng tay không cũng là một trong các sở trường của Vương Xán, bởi vì đây là một hạng mục bắt buộc phải có đối với một người lính đặc chủng.
Nếu như nói đến sử dụng vũ khí, Vương Xán chắc chắn không phải là đối thủ của những tuyệt thế võ tướng như Lữ Bố, Quan Vũ, Trương Phi, thậm chí có thể không cần những vị tướng này, ngay cả một tên võ tướng loại ba Vương Xán cũng không thế đánh thắng. Nhưng nếu là đánh tay không, một tên võ tướng loại ba chưa chắc nhai được Vương Xán, điều này không liên quan đến chiều cao hay sức mạnh, quan trọng chính là kỹ xảo cận chiến, Vương Xán có sở trường đánh tay không, hiển nhiên sẽ không dùng sở đoản của mình để đánh với sở trường của người khác
Vì vậy, Vương Xán mới dùng hình thức đấu tay không thay cho dùng vũ khí.
Lưu Lợi đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Tích và Cung Đô, hắn tức tối không thôi, nhìn sang Vương Xán một cách nham hiểm, khẽ hừ một tiếng, đặt thanh mã tấu trong tay xuống đất, cởi chiếc áo khoác trên người ra, gào lên: “Tới đây, để lão tử xem thử ngươi lợi hại như thế nào.”
Vương Xán cười lạnh một tiếng, ngoắc ngoắc tay với Lưu Lợi, khiêu khích hắn. Hơi thở của hắn thay đổi, giống như hổ gầm, một khí thế kiêu ngạo tỏa ra.
“Hây a, Xem chiêu ~~”
Lưu Lợi hét một tiếng, phóng người lên, nấm đấm đánh tới như điện xẹt, đánh thằng vào mặt Vương Xán.
Nấm đấm rất to, tốc độ rất nhanh. Nhưng tốc độ của Vương Xán còn nhanh hơn, cú đánh của Lưu Lợi vẫn còn chưa chạm đến Vương Xán, thì đã mất đi sự chính xác, bóng người trước mặt hoàn toàn biến mất. Lưu Lợi thầm kêu một tiếng không ổn, nhanh chóng thu hồi chiêu thức, thu người lại như một con nhím, chuẩn bị đánh trả Vương Xán.
Vương Xán trong lòng cảm thấy buồn cười, tên Lưu Lợi này cũng không tệ, có chút khả năng phòng thủ, biết rằng một chiêu của mình không trúng, lập tức phòng thủ.
Đáng tiếc, không có khả năng thì làm chim đầu đàn gì chứ.
“Bốp!”
Vương Xán nghiêng người phóng tới như một thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, dùng hết sức bình sinh, tay phải đánh ra một quyền vào mặt Lưu Lợi. Một quyền này vừa mạnh vừa nhanh, chớp mắt đã đánh trúng tay của Lưu Lợi đang thủ thế. Sau khi đánh ra chiêu này, Vương Xán nhanh chóng lui người về phía sau, tạo khoảng cách với Lưu Lợi, sau đó nhảy vọt tới, chân phải đá một cước nhanh như điện xẹt vào hông của Lưu Lợi
“A~~”
Lưu Lợi kêu lên một tiếng, nằm một đống dưới đất, hắn đã bị Vương Xán một cước đánh ngã, tay đặt trên eo xoa lấy xoa để.
Chỉ là trên mặt hắn có một nụ cười nhăn nhó thoáng qua, hắn tiếp tục kêu gào, trên mặt hắn lộ ra vẻ đau khổ khôn cùng. Thực sự là, vừa nãy sau khi Vương Xán xuất quyền, Lưu Lợi cũng muốn nắm bắt cơ hội phản công, chỉ có điều tốc độ của Vương Xán quá nhanh, vừa kéo gần được khoảng cách thì hắn lại lùi ra sau, làm Lưu Lợi không có cơ hội xuất chiêu, liền bị Vương Xán một cước đánh vào hông, hạ đo ván.
Vương Xán cười lạnh một tiếng, không quan tâm đến Lưu Lợi đã ngã dưới đất, quay sang nói với Lưu Tích: “Tướng quân, như vầy có tính là hắn bại không?
Lưu Lợi nằm trên đất nghe thấy, trong lòng cười lạnh, thua rồi! thua rồi còn phải làm đệm lưng cho người khác.
Hắn kêu la, lăn lộn, lúc lăn đến trước mặt Lưu Tích, hắn nắm lấy chân Lưu Tích, khóc lóc nói: “Tướng quân, tướng quân, hắn thật độc ác, còn nói không dùng binh khí sợ tổn thương tình cảm huynh đệ, nhưng hắn lại có thể ……”
Khuôn mặt Lưu Tích xám xịt, vừa đá Lưu Lợi một cước văng đi, lại bồi thêm một cước vào mông, mắng: “Mau cút xuống, đừng ở đây làm xấu mặt mình nữa, đánh không lại người ta thì trở về đi, sao còn nằm đây nói những lời thừa thải làm gì, ngươi xem ta là kẻ ngu à! Lão tử cũng là người xông pha trận mạc, vừa nãy Vương Xán đá ngươi một cước để lại hậu quả gì ngươi có biết không? Haizz, chẳng qua chỉ là đánh một chút vào da thịt, ngươi lại có thể lộn trên đất kêu la inh ỏi, lão tử ghét nhất cái bộ dáng này của người.”
“Vâng, vâng, ty chức sẽ lui xuống ngay!”
Lưu Lợi như một con gà trống thua trận, sa sầm mặt mày, trong mắt lóe một tia thù hận với Vương Xán.
Vốn tưởng mượn việc nằm trên đất giả vờ đau đớn, lấy được sự đồng tình của Lưu Tích, không ngờ là không bắt được gà còn bị mất nắm gạo, bị Lưu Tích nhìn thấu. Vương Xán nhìn thấy Lưu Lợi đi xuống đài vẻ mặt ảo não, thầm mắng hắn ngu ngốc, thật là tự làm khó bản thân. Lưu Tích, Cung Đô đều là lão binh đi theo Trương Giác khởi nghĩa, sớm đã lăn lộn trên sa trường, làm cái trò trẻ con này khác nào múa đại đao trước mặt Quan Công.
“Vương Xán, đây là Thái Bình Yếu Thuật do Đại Hiền Lương Sư truyền lại, vốn có năng lực thần kỳ khó lường, bây giờ giao cho người, mong ngươi có thể sử dụng thật tốt.” Lưu Tích vẻ mặt nghiêm nghị, hai tay giao Thái Bình Yếu Thuật cho Vương Xán, vỗ vỗ vai Vương Xán, tỏ ý khích lệ.
Vương Xán tỏ vẻ cảm kích nói: “Đa tạ tướng quân cất nhắc, ty chức chết vạn lần cũng khó báo đáp tấm ân tình của tướng quân.”
Lưu Tích cười cười: “Tốt, tốt lắm, cũng không cần người đi chết, chỉ cần người cố gắn hết sức, rèn luyện bản lĩnh cho thật tốt.”
“Vâng, ty chức tuân mệnh!”
Vương Xán đứng thẳng người, cung kính trả lời.
Lúc này trong thao trường, mọi ánh mắt đều đổ vào Vương Xán, có ngưỡng mộ, có đố kỵ, cũng có hối hận…… đủ mọi thái độ, nhưng những người này lại không dám hó hé gì, là vì Vương Xán được trọng dụng, được Cung Đô, Lưu Tích tán thưởng, Vương Xán không muốn một bước lên mây cũng khó.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Bạch Y♥
Anh lính bắn tỉa lạc về thời Tam Quốc
Tác giả: Đông Nhất Phương
Quyển 1: Nhữ Nam Hoàng Cân
Chương 4: Thái Bình Yếu Thuật
Dịch giả: Bạch Y
Nhóm dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu
Nửa tháng thắm thoắt trôi qua.
Sáng sớm tinh mơ, ánh mặt trời xuyên khe hở của căn lều chiếu nên một vệt sáng rực rỡ trên mặt đất.
Vương Xán mở hé đôi mắt còn đang lim dim ngáy ngủ, lấy tay dụi dụi vào đôi mắt có chút mệt mỏi, duỗi thẳng lưng một cách lười biếng, sửa sang lại quần áo, rồi ngồi dậy đi làm vệ sinh cá nhân. Vương Xán đang ở trong quân doanh, nhờ Lưu Tích, Cung Đô, hắn được hẳn một căn lều riêng để làm nơi ở và làm việc.
Sau bữa sáng, Vương Xán ngồi trong lều, lấy quyển Thái Bình Yếu Thuật được Lưu Tích ban thưởng, nghiên cứu tỉ mỉ.
Bây giờ hắn ngoài việc huấn luyện cho binh sỹ trong thao trường, còn phải ở trong lều đọc sách.
Từ sau khi đại quân Hoàng Cân đánh tan quan quân, thì quan quân bao vây thành Nhữ Nam biến mất không chút tung tích, hình như đã biết sợ. Vương Xán cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, liền nói cho Lưu Tích biết cách nghĩ của mình, nhưng chung quy là do thấp cổ bé họng nên không ai tin, căn bản là lời nói của Vương Xán không được Lưu Tích xem trọng, hai người họ chỉ gật gật đầu, ý như đã biết chuyện này rồi, rồi lại căn dặn Vương Xán cố gắng luyện binh, tăng cường thực lực bản thân, họ vốn chẳng ai tin lời Vương Xán.
Vương Xán lắc lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ rối ren trong đầu, chuyên tâm nghiên cứu Thái Bình Yếu Thuật.
Thông não được quyển sách, Vương Xán mới hiểu Nam Hoa Tiên Nhân thật là quá khủng bố, Thái Bình Yếu Thuật mà ông truyền cho Trương Giác chính là một quyển bách khoa toàn thư thứ thiệt. Thái Bình Yếu Thuật được phân làm ba phần: thiên văn địa lý, xem bệnh bói quẻ, hành quân bố trận, bao gồm thiên văn học, địa lý học, y học, dược học, quân sự, còn có thuật bói toán thần bí khó lường, quả là ghê gớm đến cực điểm, cho dù là một người lính đặc chủng thời hiện đại với tri thức khoa học phong phú cũng xem không hiểu hết, quả là thần kỳ. (D/G: Mình mà cầm cuốn này thì bá cơm mẹ nấu rồi, không biết có ebook không nhỉ )
Trương Giác có được Thái Bình Yếu Thuật, chẳng qua hiểu được ít y thuật chữa bệnh cứu người, dựa vào một chút y thuật đó mà lung lạc bách tính theo lão khởi binh tạo phản. Mà Lưu Tích và Cung Đô càng tệ hơn, một chữ bẻ đôi cũng không biết, tìm mấy người biết chữ nghiên cứu Thái Bình Yếu Thuật, lại gặp phải mấy con mọt sách ngu dốt, một dám hủ nho chỉ biết quân quân thần thần, khiến Lưu Tích và Cung Đô phí phạm một quyển thần thư như thế. Vương Xán trong lòng cười nhạo một tiếng, tuy hắn không có hứng thú lắm với thiên văn địa lý, y thuật bói toán, nhưng hành quân bố trận thì nhất thiết phải nghiên cứu, đây là căn bản của việc lãnh binh đánh trận.
“Đại nhân?”
Ngoài trướng, một tên binh sỹ cất tiếng gọi.
“Vào đi!” Vương Xán ngồi yên lặng, vẫn cuối đầu, tỉ mỉ nghiên cứu Thái Bình Yếu Thuật trên bàn.
“Có chuyện gì?” Vương Xán cảm thấy ánh sáng phía trước bị một bóng người che đi, mới ngẩng đầu lên, sau đó liền đóng quyển Thái Bình Yếu Thuật trên bàn lại, nhưng lúc trang sách đang đóng lại, trong mắt Vương Xán nhất thời có chút ngạc nhiên, chớp mắt đã bình tĩnh trở lại.
Tên binh sỹ liếc nhìn Thái Bình Yếu Thuật nằm trên bàn một cái, trong mắt lộ ra sự thèm muốn, nhưng lập tức lại hạ thấp đầu, cung kính nói: “Đại nhân, sự tình là như thế này, nửa tháng huấn luyện không ngưng nghỉ, thân thể của binh sỹ đã chịu không nổi nữa, rất là mệt mỏi, dám hỏi đại nhân có thể để mọi người nghỉ một ngày hay không.”
Lúc tên binh sỹ nói xong, hơi ngẩng đầu nhìn thấy Vương Xán im lặng như tờ, thầm nghĩ tình hình không ổn.
Vương Xán nghe xong, cười hắc hắc: “Ngươi đại diện cho bọn họ, có phải ngươi cũng muốn nghỉ ngơi không?”
Tên binh sỹ vội vàng lắc đầu: “Đại nhân, ty chức không có ý đó, không có ý đó!”
Vương Xán cười nói: “Hmm, không còn cách nào khác, các ngươi đã muốn nghỉ ngơi như thế, ngươi đi hỏi bọn chúng thử xem những kẻ nào không muốn huấn luyện thêm, kêu chúng trực tiếp cút đi, vậy thì sau này được nghỉ ngơi rồi.”
Tên binh sỹ há hốc mồm, lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Đại nhân, ty chức có mấy lời muốn nói, không biết có nên nói hay không.”
“Có gì thì nói thẳng ra đi!” Vương Xán giận dữ nói.
Tên binh sỹ nói: “Đại nhân thân làm bách phu trưởng, bộ hạ dưới trướng nên đạt đủ trăm người, nhưng bách phu trưởng thì đông, binh sỹ lại không đủ, bộ hạ được phân đến chỗ của đại nhân chỉ có bảy mươi binh sỹ, bây giờ đại nhân huấn luyện cường độ cao như thế, các binh sỹ chịu không nổi, e rằng sẽ rời khỏi đại nhân, thậm chí sẽ đến làm bộ hạ của kẻ khác, tình huống như thế thật bất lợi với đại nhân, xin đại nhân cân nhắc.”
Vương Xán khen: “Ngươi cũng là người hiểu biết, không đơn giản, không đơn giản.”
Nghe Vương Xán khen, tên binh sỹ vui mừng nói: “Ty chức từng đi học ở trường tư thục, đọc qua một ít sách vở, cũng biết một ít đạo lý.”
“Ừm, từng đọc sách, rất tốt, rất tốt!” Vương Xán gật gật đầu, cười mãn nguyện, nhưng khuôn mặt nhanh chóng sầm xuống, trầm giọng nói: “Ngươi từng đọc sách, cũng hiểu lý lẽ, nhưng đối với những chuyện như vầy ngươi cũng chỉ là thông minh vặt, căn bản là ngươi không hiểu mục đích ta huấn luyện binh sỹ như thế để làm gì.”
Tên binh sỹ cung kính nói: “Ty chức ngu dốt, xin đại nhân chỉ bảo.”
Vương Xán dùng ngón tay phải gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, trầm giọng nói: “Cái ta muốn là tinh binh dũng cảm không sợ chết, chứ không phải là bọn đào binh, bọn chúng nếu ngay cả một chút cực khổ cũng chịu không nỏi, thì đừng nói đến chuyện ra trận giết giặc. Tuy nói huấn luyện rất cực khổ, cả ngày mồ hôi đầm đìa, áo quần ướt sũng, nhưng thứ đạt được sẽ là mạng sống của bọn họ trên chiến trường. Bây giờ cực khổ, là vì có thể sống sót trên chiến trường trở về; bây giờ đổ mồ hôi, là vỉ để ít đổ máu trên chiến trường. Ngươi đem điều ta nói bảo cho chúng biết, nguyện ý ở lại thì hãy ở lại, muốn rời khỏi thì hãy lập tức rời khỏi, ta tin rằng sẽ có người nguyện ý ở lại.”
“Vâng, thưa đại nhân!” tên binh sỹ xúc động, mang một gương mặt ngưng trọng, thi lễ với Vương Xán, rồi mới đi ra ngoài.
Đợi tên binh sỹ đã đi xa, Vương Xán mới mở Thái Bình Yếu Thuật, dùng tay vuốt không ngừng lên trang giấy, chạm phải cái gì đó lồi lên ở nếp giấy.
Có huyền cơ, Vương Xán thầm nghĩ trong lòng.
Hắn cũng vừa mới phát hiện lúc nãy, vì khi tên binh sỹ đứng phía trước hắn, che mất một phần ánh sáng, mà một mặt khác của trang giấy vẫn bị mặt trời chiếu vào, đúng lúc Vương Xán đang lật sang trang khác, ánh sáng chiếu vào trang giấy, làm lộ ra cái bóng của một vật gì đó được giấu trong trang giấy.
May mắn chính là con mắt sắc bén của Vương Xán thoáng nhìn thấy cái bóng trong trang giấy.
Vương Xán lấy ra một con dao, sau khi tách đôi trang giáy, hắn phát hiện một mảnh lụa mịn, mỏng, màu vàng nhạt. Vương Xán vừa nhìn thấy, trong lòng khẽ giật mình, há hốc mồm, bỗng nhiên ngửa đầu nhìn lên cửa lều, thấy không có ai vào, trong lòng thong thả hơn một chút. Hắn thầm mắng mình không cảnh giác, sao lại có thể không phòng bị, ngộ nhỡ chuyện này bị người khác phát hiện, vật lấy ra từ trong sách e rằng hắn không được sử dụng rồi.
Vương Xán nhanh chóng cất mảnh vải màu vàng đi, sau đó đi ra ngoài cửa căn dặn tên binh sỹ coi chừng cẩn thận, rồi hắn lại quay vào lều, lấy mảnh vải màu vàng ra.
Trên mặt của mảnh vải có thêu bốn chữ: Chân Võ Mật Tịch
Mật tịch võ công? Đây là phương pháp luyện võ công tuyệt thế sao? Vương Xán trong lòng thấy nao nao, nhìn chằm chằm chữ viết trên mảnh vải ngẩn người ra.
“Phù~~”
Vương Xán thở mạnh một cái, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Trên mảnh vải, ngoài bốn chữ ‘Chân Võ Mật Tịch’ ra, lại không có ghi chữ gì khác. Cả mảnh vải từ trên xuống dưới, do một loạt hình nhân được thêu rất đẹp tạo thành, những hình nhân này tạo thành ba nhóm, mỗi nhóm có chín hình nhân, mỗi hình nhân đều thực hiện một tư thế khác nhau, trên mỗi hình nhân lại có nhiều chấm nhỏ màu đỏ thẫm, kiếp trước Vương Xán tường học qua huyệt vị, đương nhiên hiểu những chấm nhỏ này là huyệt vị kinh mạch của hình nhân. Hắn nhìn vào hình nhân thứ nhất, liếc sơ qua, lại tiếp tục nhìn xuống phía dưới, sau khi xem xong hai mươi bảy hình nhân. Trong lòng Vương Xán sung sướng vô cùng, hai mươi bảy hình nhân này thực hiện các tư thế khác nhau ắt sẽ là phương pháp tu luyện.
Thực ra cũng không thể trách ba người Trương Giác, Cung Đô, Lưu Tích lúc giữ Thái Bình Yếu Thuật trong tay, đều không thể tự chủ mà nghĩ đến Nam Hoa Tiên Nhân, lại có lối suy nghĩ tiên nhập vi chủ, họ đều mang một ý nghĩ cung kính mà đọc sách, căn bản sẽ không ngờ rằng trang sách có hai lớp.
Trương Giác, Cung Đô, Lưu Tích giữ bảo bối mà không biết, lại để cho hắn phỗng tay trên.
Vương Xán chăm chú nhìn hai mươi bảy hình nhân, liên tiếp lộ ra vẻ khó tin.
Tư thế của nhóm hình nhân thứ nhất vẫn dễ hơn, thuộc về phạm vi nhận thức; tư thế của nhóm thứ hai có chút đặc biệt, nhìn có chút kỳ lạ; nhóm thứ ba hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của Vương Xán, mỗi tư thế của hình nhân đều vô cùng khó thực hiện, lại còn khó có thể hiểu nổi.
Vương Xán lắc lắc đầu, tập trung lại nhóm hình nhân thứ nhất.
Tự nhủ, trước tiên luyện xong nhóm hình nhân thứ nhất rồi nói.
Vương Xán tỉ mỉ quan sát hình nhân đầu tiên, ghi nhớ tư thế đó trong đầu, sau đó mới cất mảnh vải vào trong người, một vật quan trọng như thế, chỉ có giữ bên người, hắn mới an tâm.
Bên ngoài lều, tiếng bước chân dồn dập chạy vào.
“Đại nhân?” Một tên binh sỹ cất tiếng gọi.
Vương Xán cất Thái Bình thiên sách đang để trên bàn, bình tĩnh nói: “Vào đi!”
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Bạch Y♥