Ngày mười bảy tháng chín năm Thiên Thánh thứ hai mươi bảy, có hai việc cùng lúc diễn ra: thế tử phủ An Quốc công Doanh Trùng bị sao băng rơi trúng đánh ngất trong hẻm Câu Lan và quốc sư Đại Tần, Thủ Chính đạo nhân tay cầm Huyền Trụ Thiên Châu tọa hóa trong Bạch Vân quan ở ngoài thành.
Đây là một câu chuyện kể về một hoàn khố, kể về một tà hoàng lưu danh muôn thuở
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
Ngày mười bảy tháng chín năm Thiên Thánh thứ hai mươi bảy, có sao băng rơi xuống kinh thành, rơi xuống ngõ Câu Lan, tất cả người đi đường đều bình an vô sự chỉ riêng có thế tử phủ An Quốc công là bị sao băng đánh thương, khiêng về phủ nằm ngất mấy ngày sau mới tỉnh lại. Vị thế tử này thân là đứng đầu nhóm Hàm Dương tứ ác thiếu nên dân chúng nghe được việc này thì vỗ tay khen hay không thôi. - “Thánh Tổ sử ký quyển thứ tám”.
Ngày hai mươi tháng chín năm Thiên Thánh thứ hai mươi bảy, trong phủ An Quốc công, lão An Tây bá Doanh Định đang tức giận gầm gào liên tục không thôi:
- Thằng ranh con này! Ngươi làm phản à? Lão đây đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, đã cấm ngươi trước khi trưởng thành không được đi hẻm Câu Lan tìm vui nữa nếu không đánh gãy chân chó của ngươi cơ mà.
- Ngươi đi hẻm Câu Lan thì cũng thôi, rõ ràng còn dám đánh nhau giữa đường tranh giành tình nhân với người ta? Ngươi xem bên dưới ngươi xem đã mọc đủ lông chưa mà ngươi có biết người nọ là ai không?
- Bình thường ngươi hồ đồ lão già này cũng lười quản nhưng hôm nay là lúc nào chứ? Giờ thái hậu bệnh nặng sắp băng hà, ngươi muốn những lão già ngự sử ngôn quan cáo tội ta dạy cháu không nghiêm mới vui sao?
- Nếu không phải thấy ngươi đang bị thương ngây ngốc thế kia, lão già này đã quật chết thằng ranh con nhà ngươi rồi!
Ngoài cửa lão già nổi trận lôi đình quát ầm nhưng thầm đau lòng không thôi. Trong phòng vị thế tử phủ An Quốc công Doanh Trùng thì đầu quấn vải trắng, bình tĩnh ngồi trên giường, ánh mắt hắn có chút thẫn thờ nghi hoặc ngạc nhiên, y như linh hồn xuất khiếu vậy, ngoảnh mặt làm ngơ với những lời lão quốc công nói.
Đây cũng không phải Doanh Trùng hắn khinh thường uy nghiêm của tổ phụ mà là hiện tại hắn không thể nhúc nhích hơn nữa còn cần để ý một việc quan trọng hơn nhiều.
“Đây là chỗ quái quỷ nào?” Đây là một không gian chưa đến mười mét vuông, Doanh Trùng kinh ngạc nhìn quanh rồi ngầm đánh giá, lúc này hắn đang trong một trạng thái vô cùng quái lạ, rõ ràng là hắn còn đang trong phòng, đang bị lão già Doanh Định kia mắng nhiếc không thôi nhưng trong không gian nho nhỏ này, cũng rõ ràng hắn có một thân thể khác!
Lại nhìn trước mặt, Doanh Trùng càng thêm kinh hãi, vị thanh niên đối diện hắn có dung mạo vô cùng giống hắn, chỉ là tuổi lớn hơn chừng cỡ hai mươi tuổi mà sắc mặt trắng bệch, ánh mắt như tro tàn đầy tang thương.
- Ngươi là ai?
Doanh Trùng chau mày nghĩ ngợi chẳng lẽ là con riêng của cha sao? Cũng không đúng, cha mình nếu còn sống thì đại khái ba lăm ba sáu tuổi, không thể nào lúc mười tuổi đã có con riêng được! Vả lại bộ dáng thân hình lơ lửng, tựa như gió thổi cái là bay này thì giống quỷ hơn người! Vả lại không gian chưa đến mười mét vuông này là đâu?
Vị thanh niên đối diện cũng không để hắn nghi ngờ suy nghĩ lâu mà lạnh nhạt đáp:
- Ta chính là ngươi, là ngươi của ba mươi nắm sau, từng là Đại Tần An Vương Doanh Trùng!
Thanh âm tuy hờ hững nhưng rơi vào tai Doanh Trùng như sấm đánh vậy, hai mắt hắn trợn tròn không thể tin nổi. Kẻ đối diện nói là mình ba mươi năm sao? Kẻ này đang lừa hắn à? Thần tình nghiêm trọng đánh giá người trước mặt, Doanh Trùng thử mở miệng thăm dò:
- Việc này thật khó mà tin, vị huynh đài này định chứng minh như nào?
Vị thanh niên đối diện này dù tướng mạo thoạt nhìn thật giống hắn nhưng chuyện này như chuyện cổ tích vậy, cũng không biết tên điên này từ đâu tới nữa.
- Chứng minh? Doanh Trùng ngươi khi sáu tuổi đi tiểu vào ấm trà của tổ phụ, khi chín tuổi chơi đùa trong ngự thư phòng đập nát bình hũ của Hoàng Đế rồi lại yên tâm thoải mái giá họa cho tứ hoảng tử, những chuyện này đến nay không ai biết được, không biết có thể dùng để chứng minh không?
Tên An Vương Doanh Trùng kia ánh mắt tự như có thêm chút sức sống:
- Còn có lần này đi hẻm Câu Lan đánh nhau vì muốn tìm Lâm quốc trượng gây phiền toái thật ra là muốn làm tức gia tộc Thái Hậu, thuận tiện phá đám người chú Doanh Thế Kế một phen. Nhưng là ngươi suy nghĩ thiếu cẩn thận rồi, bệ hạ tuy không phải con ruột của thái hậu, cũng không có bao nhiêu kính trọng với thái hậu nhưng giờ phút này, ngài cũng không muốn thấy thái hậu bị người dèm pha mà băng hà. Phụ thân tuy chiến công hiển hách, rất được bệ ưu ái nhưng trong chuyện này, bệ hạ ngài chưa chắc đã niệm tình cảm năm xưa. Ngươi lần này làm việc quá hấp tấp rồi!
Doanh Trùng không khỏi ngầm hít lạnh, nội tâm phức tạp không thôi. Hai việc đầu đã đủ làm hắn kinh sợ rồi, việc này tuy chỉ là chuyện nhỏ nhưng đúng là không ai biết được. Về phần việc sau thì đúng là nói sạch tính toán của hắn rồi. Hắn lần này cố tình đến hẻm Câu Lan đánh nhau là vì Lâm quốc trượng là em trai thái hậu, khi trưởng tỷ bệnh nặng còn lưu luyến ong bướm, việc này nếu bị truyền đi thì thái hậu và mẫu tộc vô cùng mất mặt. Đáng nhẽ chuyện kia còn bị làm ồn ào hơn nữa, nếu như không phải hắn bị sao băng đánh trúng ngất mấy ngày thì việc kia không kết thúc đơn giản ở mấy ngày trước rồi.
Nhưng là Doanh Trùng tuyệt không dễ tin người kia nói, chỉ âm thầm cười lạnh, người này có bản lĩnh kéo mình vào không gian chưa đến mười mét vuông trong khi thân thể vẫn ở trong phòng thì rõ ràng một thân thần thông vô cùng! Ai biết có phải dùng pháp môn do thám biết những chuyện này không chứ, nghe nói tiên gia phương sĩ có thuật đọc hồn, bản thân nếu như dễ dàng tin như vậy thì đúng là quá ngu chứ không phải ngu bình thường rồi! Chỉ là trên mặt hắn không chút biểu lộ, giả làm ra vẻ nửa tin nửa ngờ:
- Nghe thật giống việc quan trọng, những việc này ngươi biết thì chẳng lẽ thật sự là ta ba mươi năm sau? Mà sao ngươi lúc này lại quay về ba mươi năm trước, rốt cuộc là muốn làm gì?
- Vì sao bây giờ lại đến ư?
Ánh mắt An Vương Doanh Trùng có chút biến ảo, hiện lên tia kiêu ngạo:
- Ba mươi năm sau, Doanh Trùng ngươi một tay Tà Anh thương dài tám trượng vô địch hậu thế, càng có xạ thuật bách phát bách trúng, lấy lực lượng đệ nhất thiên hạ tranh được chí bảo Huyền Trụ Thiên Châu, có thể ngược dòng thời gian trở về. Về phần vì sao ta bây giờ quay về, đương nhiên là không cam lòng rồi.
Doanh Trùng nghe xong thiếu chút nữa phì cười thành tiếng, vô địch khắp thiên hạ? Là Doanh Trùng hắn sao? Đây quả thực là chuyện cười mà, chuyện của hắn bản thân hắn hiểu rõ, vốn là thiên phú không tệ, có thể nằm trong danh sách mười người thiên phú đứng đầu Hàm Dương thành nhưng khi mười tuổi sau một cơn biến cố, bản thân bị phế đi võ mạch thì cả đời hắn vô duyên võ đạo.
Hắn hiện tại là một trong tứ ác kinh thành, việc xấu làm đủ, hung danh vang xa nhưng là cũng có một cách gọi khác chính là đứng đầu Hàm Dương tứ phế! Ba mươi năm sau vô địch thiên hạ! Tên này bịp người không khỏi quá vụng rồi, chẳng lẽ kẻ này nghĩ hắn sẽ tin sao?
- Nhưng ta nhớ đệ nhất thiên hạ ngày nay là Ngô Vương Phù Sai, có người nói vị kia chỉ cần hai mươi năm nữa, võ đạo có thể tiến vào hoàng thiên vị, trong bốn trăm năm thế gian không địch thủ.
Thiên hạ ngày nay bởi vì mặc giáp nở rộ nên tiên thuật suy bại, võ đạo sinh sôi. Võ đạo chia là chín cấp: võ đồ, võ giả, võ sĩ, võ sư, võ úy, võ tông, võ hậu, võ quân, võ tôn. Bên trên võ tôn còn có thiên vị cường giả - tiểu thiên vị, trung thiên vị, đại thiên vị, huyền thiên vị, quyền thiên vị, còn có hoàng thiên vị trong truyền thuyết, thậm chí còn có đế thiên vị nhân gian chưa từng thấy! Phân chia như vậy là cho triều đình dùng, còn ở dân gian thì không quá thịnh hành.
Ngô Vương Phù Sai trong lời hắn chính là một vị vô địch quyền thiên vị, khắp nhân gian có mười mấy vị quyền thiên vị nhưng không ai xứng là địch thủ vị bá chủ này! Về phần Doanh Trùng hắn thì trước khi bị phế võ mạch vẫn chỉ là tứ giai – võ sư mà thôi!
- Nhưng là sau này hắn chết rồi. Mười chín năm sau, Ngô Vương Phù Sai vì sơ suất lơ là nên chết trong tay Hạng Vũ đất Sở quốc. Mười năm sau đó, thiên hạ quần hùng sôi trào, những người có hi vọng tiến đến hoàng thiên vị đếm không hết! Phù Sai dù mạnh cũng không ép được anh kiệt thiên hạ!
An Vương Doanh Trùng ngữ khí vô cùng bình thản như kể lại một việc nhỏ không chút ý nghĩa vậy:
Doanh Trùng nở nụ cười trào phúng:
- Nếu như Phù Sai đã chết trong tay Hạng Vũ thì Hạng Vũ đứng đầu chứ?
Cái gì mà Hạng Vũ chứ, căn bản Doanh Trùng hắn chưa từng nghe đến.
- Hai mươi lăm năm sau, tự vẫn bên bờ sông Ô Giang.
Thanh niên đối diện nói xong câu này rồi lại bình phẩm:
- Vị kia bàn về thiên tư thì quả là đệ nhất thiên hạ, bốn mươi tuổi đã vào hoàng thiên vị, ngoại trừ ngươi thì chỉ có rải rác mấy người có thể đánh lại một hai. Đáng tiếc trên chiến trường không chỉ nhìn vũ lục, hắn cũng giống như Phù Sai kia, đều là quá mực tự phụ.
Doanh Trùng nghe người này nói hươu nói vượn thầm nghĩ nguyên nhân là do các bậc bá chủ chết sạch, bản thân mình mới vô địch thiên hạ? Kể thì cũng có chút giống thật đấy!
Khẽ lắc đầu, Doanh Trùng lại nói:
- Nhưng ngươi đã thành đệ nhất thiên hạ thì sao còn không cam lòng?
Hắn nếu thật đã thành đệ nhất thiên hạ thì khi đó muốn giết ai thì giết, muốn đánh ai thì đánh, ngay cả mấy vị hoàng đế cũng không cần để vào mắt, muốn sống sung sướng sao cũng được, thật đáng giá suy tư mà.
- Chỉ vì có quá nhiều tiếc nuối. Doanh Trùng ngươi mệnh phạm cô tinh, cha mẹ chết sớm, người thân bằng hữu đều bị chém hết, ái thê và trưởng nữ bị ngươi liên lụy sinh tử. Dù cho sau này đứng đầu Tây Tần thì cũng là người cô đơn, một thân một mình. Dù cho thiên hạ vô địch thì cũng cô đơn sống không bằng chết, tâm đau không thôi. Lại có ngoại tộc dị vực quấy nhiễu, quốc lực suy giảm, đại quân liên tục chinh chiến lâu năm, đỡ trái hở phải làm ngươi mệt mỏi không thôi, trung thần danh tướng dưới trướng vì ngươi chiến ý sa sút mà lần lượt tàn lụi. Khi tranh được Huyền Trụ Thiên Châu, nghĩ đến bản thân cứ vô vị đần độn sống tiếp còn không bằng bỏ đi hết làm lại từ đầu…
Trong mắt An Vương Doanh Trùng kia hiện vẻ đau đớn khó tột cùng:
Ngôn từ bi ai làm Doanh Trùng sởn cả gai ốc nhưng là hắn không có nhiều cảm xúc như người này, từ khi người này nói hắn cầm một cây Tà Anh thương dài tám trượng vô địch thiên hạ thì hắn đã coi người trước mắt là kẻ điên rồi. Cha mẹ mình quả thật chết sớm nhưng người thân bằng hữu của hắn chỉ quan tâm vị tổ phụ, nghĩ huynh nghĩa tỷ còn có mấy vị bằng hữu rượu thịt ra chứ đám người còn lại hắn không buồn để tâm, sinh tử của bọn họ liên quan khỉ gì đến hắn chứ? Về phần ái thê thì hắn còn chưa cưới vợ, đoán chừng có cưới thì cũng không có tình yêu. Hôn nhân thế gia đại tộc, chỉ có ngu xuẩn mới nghĩ đến có tình yêu, còn không bằng tìm mấy vị tiểu thiếp xinh đẹp như hoa đến làm ấm giường còn thực tế hơn. Về phần trưởng nữ thì vợ chưa có, lấy đâu ra con gái chứ?
Nhưng là nghe hết câu cuối, Doanh Trùng đột nhiên sởn da gà, nhớ tới thủ đoạn của tiên gia – “đoạt xá”, “phệ hồn”… mất chữ này nhanh chóng chiếm sạch đầu óc hắn. Hắn không khỏi cười khổ nói: “Không biết vị huynh đài đây có thể thả tại hạ ra trước, những chuyện này để sau lại nói. Hôm nay tổ phụ hắn hùng hổ đến chắc chắn khó mà bỏ qua. Vả lại để ta ra ứng phó trước một chút, ngươi như là ta thì chẳng lẽ thật muốn xem ta bị ăn đòn?”
Chỗ quỷ quái này hắn không muốn ở lại thêm nữa chút nào, dù cho chỉ thêm một giây!
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
“An Vương Doanh Trùng” đứng đối diện nghe hắn nói mà phì cười, khẽ lắc đầu nói:
- Những trò vặt này đừng lấy ra với ta. Doanh Trùng ngươi không tin ta cũng không bắt ép, ngày sau tự ngươi có thể chứng nhận ta nói thật hay giả. Thật ra ngươi có thể an tâm, ta tu chưa đến đế thiên vị, nghịch chuyển về quá khứ đã bị thương rất nặng, thật ra cũng đã đến lúc hai tay buông xuôi, dù ta biết đoạt xá, phệ hồn nhưng giờ có muốn cũng vô lực rồi. Ta hôm nay lưu lại cho ngươi tứ bảo: nhất thương, nhất hồ, nhất nhân, nhất đỉnh – ngươi nếu như sử dụng tốt, ngày sau còn có cơ hội nghịch chuyển vận mệnh, tránh cho tan cửa nát nhà, cũng bảo vệ được người mình thương yêu. Thương là Bá Vương thương, bên trong có tàn hồn võ ý của chín mươi chín cường giả cấp thiên vị, có thể giúp ngươi lĩnh hội võ đạo. Hồ là Nhật Nguyệt Luyện Thần hồ, bên trong có lưỡng nghi thất diệu chân hỏa, lúc cực thịnh có thể diễn hóa ba nghìn trượng hư không, kết hợp với tàn dư của Huyền Trụ Thiên Châu có thể nói diệu dụng vô cùng, người…
An Vương Doanh Trùng còn chưa kịp nói xong, thân ảnh đã hóa thành từng điểm sáng tiêu tan trong hư không.
Doanh Trùng thấy vậy không khỏi thất thần, bỗng bên tai truyền đến tiếng khóc của nữ tử. Nơi đây còn có người khác? Vừa nghiêng mắt nhìn về hướng thanh âm, hai mắt Doanh Trùng không khỏi kinh ngạc sợ than. Trong không gian chưa đến mười trượng vuông này, ở trong một góc còn có một thiếu nữ chừng mười ba, mười bốn tuổi. Nàng đang cuộn tròn ngồi khóc, trên gương mặt mịn màng treo hai vệt nước mắt.
Doanh Trùng năm nay tuy chỉ mười bốn nhưng có thể tự xưng dân làng chơi lão luyện, đã đi gần trăm nhà Hoa Lâu. Những mỹ nữ có chút danh khí hắn đều đã bái kiến, dạng tuyệt sắc như nào cũng khó làm hắn kinh tâm được nhưng là thiếu nữ trước mặt này ngũ quan gần như hoàn mỹ, khí chất thanh lệ, nói đứng đầu bảng hắn từng gặp cũng không sai!
Ánh mắt hơi lóe, Doanh Trùng khẽ hỏi dò:
- Xin hỏi cô nương là nhân sĩ phương nào? Chẳng lẽ cũng là bị người kia bắt vào đây? Cô nương có biết người kia là ai không?
Vị An Vương Doanh Trùng kia hình như không chống đỡ nổi nữa mà hồn ảnh tiêu tán nhưng là Doanh Trùng còn không tin người nọ cứ vậy biến mất, biết đâu lại là người ta cố ý diễn trò làm hắn buông lỏng cảnh giác thì sao? Luyện khí sĩ cổ đại thủ đoạn biến hóa khôn lường, hắn đã từng tận mắt chứng kiến nên không dễ dàng buông lỏng phòng bị.
Thiếu nữ nức nở hồi lâu rồi ngẩng đầu, nhìn kỹ Doanh Trùng, tròng mắt vốn mang theo lưu luyện cùng ngỡ ngàng nhưng rồi lại nhanh chóng chuyển thành phẫn hận, đau thương, gương mặt nàng nhanh chóng ướt đẫm nước mắt:
- Ngươi là người xấu, Nguyệt Nhi không để ý đến ngươi.
Tiếp theo nàng quả nhiên không để ý đến Doanh Trùng thật, nàng lại co mình khóc tiếp.
Doanh Trùng ăn quả đắng mất thể diện không khỏi khẽ hếch môi, trong lòng lại vô cùng kỳ quái biểu hiện của thiếu nữ kia nhưng hiện tại quan trọng nhất là làm sao thoát được nơi quỷ quái này. Hiện tại hắn đã có thể cảm ứng được thân hình kia nhưng cảm ứng được là một chuyện, có thể cử động lại là chuyện khác, hai cỗ thân thể này như có một lớp màng mỏng ngăn cách vậy làm hắn hiện tại không thể quay về.
Ánh mắt hắn khẽ đung đưa, cẩn thận thăm dò từng chút một không gian nho nhỏ xung quanh. Ở chỗ chính giữa có một đỉnh không tên không chữ, hoa văn phong cách cổ xưa, bên dưới còn có một ngọn lửa trắng, rõ ràng không có chút nguyên liệu nào nhưng vẫn hừng hực thiêu đốt. Dù là Doanh Trùng đến gần cách một xích cũng không cảm thấy chút nhiệt độ nào nhưng chỉ cần vừa vượt qua ranh giới này là nóng đến kinh người, suýt thì thiêu đốt tan biến luôn ngón tay của hắn nhưng là cái đỉnh vô danh phía trên kia lại không chút việc gì!
Đây chính là lưỡng nghi thất diệu chân hỏa trong lời An Vương kia sao? Vậy là hiện tại hắn đang ở trong Nhật Nguyệt Luyện Thần hồ sao?
Cách bốn trượng bên trái của vô danh đỉnh và lưỡng nghi thất diệu chân hỏa là một đoạn thương chỉ còn lại đầu thương và một nửa thân thương. Doanh Trùng chỉ nhìn đã biết mũi thương sắc bén vô cùng, chỉ thổi sợi tóc qua đó cũng đủ làm đứt sợi tóc rồi! Dải tua hồng quấn sau mũi thương không gió mà bay phần phật, từ xa nhìn như có những sợi khí đỏ thắm không ngừng nhảy múa xung quanh thân thương, đây hẳn là Bá Vương thương! Thứ này Doanh Trùng không dám đến gần, hắn hơi đến gần thì trong thương như có thứ gì đó sống lại, xông đến làm hắn choáng váng thần niệm.
Ngoài ra ở bên phải gần với vô danh đỉnh còn có một tấm bia lớn chừng chín trượng, không phải vàng hay ngọc cũng không biết do vật gì khắc thành nữa. Doanh Trùng thấy trên tấm bia đá to như vậy thưa thớt khắc mấy hàng chữ, hắn vừa nhìn thoáng qua đã mi mày nhíu lại thật chặt.
“Ngày hai mươi chín tháng chín năm Thiên Thánh thứ hai mươi bảy, trời quang mây tạnh, ta bị thương đã khỏi ra ngoài đi dạo, ngẫu nhiên thu được truyền thừa Vạn Cổ Tà Hoàng và Công Thâu, con đường võ đạo bắt đầu từ đây.”
Cái này như là tiên đoán chuyện mấy ngày sau vậy, Vạn Cổ Tà Hoàng? Đây là nhân vật nào? Thời cổ dùng Tà Hoàng làm xưng hiệu phải có đến mấy vị đều là cường giả quyền thiên vị nhưng ai là Vạn Cổ Tà Hoàng chứ? Còn có Công Thâu nữa, chẳng lẽ là thiên hạ đệ nhất xảo tượng trăm năm trước Công Thâu Ban, người không chút thua kém Mặc gia sao? Con đường võ đạo bắt đầu từ đây, điều này là thật hay giả?
Nếu nói những câu này chỉ đủ làm hắn kinh ngạc thì mấy câu sau mới làm đôi mi Doanh Trùng nhíu thật chặt.
“Ngày mười lăm tháng tư năm Nguyên Hữu thứ ba, tả tướng Lý Tư vu cáo ta mưu phản, Đế tin lời hắn mai phục tám mươi mốt cường giả thiên vị trong hoàng cung lại triệu ta vào cung, đồng thời lệnh quan Đại Lý Tự dẫn năm vạn ba nghìn Tả Võ vệ, sáu nghìn mặc giáp chém giết An Vương phủ. Tộc An Vương Doanh thị trên dưới một nghìn bảy trăm bốn mươi người đều bị chém giết, An Tây bá Doanh Định dốc sức chiến đấu đến chết, ái thê không muốn chịu nhục treo cổ tự sát! Ta mượn lực lượng Luyện Thần hồ một mình chạy ra hoàng cung, nghe được tin dữ thì bi phẫn gần chết, nếu như không phải Tín thúc hỗ trợ thì huyền công tiêu tan.”
Doanh Trùng không khỏi ngầm tức giận, trong lòng hắn dù cho không tin những điều tấm bia đá ghi nhưng những dòng chữ đó cứ đập vào mắt hắn là cảm giác nhói đau.
An Vương này chắc là chỉ mình, tước vị nhà mình hiện là An Quốc công, nghĩa là “ngày sau” bản thân được phong Vương sao? Có tạo hóa như vậy cũng không tệ a. Nhưng chuyện tiếp theo là sao? Cả tộc chết hết? Tổ phụ chết trận? Ái thê treo cổ tự tử? Đây là chuyện gì vậy, đang nguyền rủa bản thân sao?
Trong lòng khẽ hừ lạnh, Doanh Trùng đè nén lại cơn giận trong lòng tiếp tục đánh mắt xung quanh tìm cách thoát ra. Không gian mười trượng vuông này nhìn quanh không có cửa giả gì cả, cũng không có cơ quan gì nhô ra để sờ sờ xem sao. Chính đang trăm phương nghìn kế không thành thì thiếu nữ trong góc không nói lời nào ném một thẻ tre qua.
Doanh Trùng vốn không hiểu hành động của nàng thì vừa nhìn thẻ tre hắn đã hiểu ra, đó là di ngôn của vị “An Vương Doanh Trùng”. Vị này lo lắng bản thân vô lực nói hết nên trước đó đã ghi lại những gì cần chú ý vào thẻ tre. Phần đầu thẻ cơ bản giống với những lời An Vương Doanh Trùng vừa nói, cái đáng chú ý chính là đằng sau, ở đó có phương pháp ra vào Nhật Nguyệt Luyện Thần hồ, có phương pháp sử dụng lưỡng nghi thất diệu chân hỏa, vô danh đỉnh và Bá Vương thương. Nhưng đặc biệt không nói rõ lai lịch thiếu nữ kia, chỉ nói nàng có thể trợ giúp hắn luyện tập pháp môn luyện khí Công Thâu, vả lại vũ lực hơn người, là cao giai thiên vị phải chăm lo chu đáo.
Muốn ra Luyện Thần hồ chỉ đơn giản vậy sao? Doanh Trùng có chút nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn nhẹ dùng sức vỗ sau gáy, tâm niệm khẽ chuyển chốc lát sau hắn đã phát hiện bản thân trở lại ý thức của mình, về đến trong phòng. Sau đó mắt thấy tổ phụ An Tây bá Doanh Định đang ngồi kêu khóc trên bậc thang, nước mắt nước mũi rơi đủ:
- Nghĩ tới con trai ta cả đời anh hùng, sáu nghìn mặc giáp trong tay tung hoành thiên hạ, danh vang bốn bề, uy chấn bảy nước, sao có thể sinh ra tên khốn nạn nhà ngươi chứ? Ngươi như vậy thì trăm năm sau lão phu sao có mặt mũi đi gặp cha ngươi chứ?
Doanh Trùng vốn vì bản thân vừa trở về nên còn hơi hoảng hốt nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại:
- Lão già kia, ngươi còn mặt mũi nói sao? Cho dù ta Doanh Trùng cải tà quy chính thì lão già ngươi có mặt mũi gặp cha mẹ ta sao? Ngươi ở đây khóc lóc là cho ai xem, còn có vừa rồi ngươi định đánh gãy chân ai, định đánh ai?
Doanh Định cũng dừng gào khóc, hai hàng lông mày phẫn nộ trừng mắt nhìn Doanh Trùng. Nhưng trong mắt Doanh Trùng không có chút nhượng bộ nào, tràn ngập ánh mắt là phản nghịch, oán hận và bất mãn, không có chút tình thân hay áy náy nào. Trên mặt Doanh Định lúc xanh lúc trắng, chăm chú nhìn cháu mình thật lâu rồi thở dài nói:
- Ông biết Trùng nhi cháu chịu nhiều đau khổ nhưng sao phải như vậy chứ?
- Ha ha, chuyện đã như vậy rồi, nếu ta không thể sống vui vẻ thì còn sống có ý nghĩa gì chứ? Ngươi muốn gào khóc thì đi xa chút, cũng khóc lớn tiếng chút cho người khác nghe rõ, ngày sau còn nghị luận Doanh Trùng ta bất hiếu, mất tước vị An Quốc công cũng là đáng đời.
Doanh Trùng cười khẩy không thôi, sau đó phủi phủi tay áo ra vẻ không muốn nói chuyện nữa. Hắn hôm nay đầu bị thương, vừa tỉnh lại vốn còn suy yếu, lại trải qua chuyện quỷ dị Luyện Thần hồ và “An Vương Doanh Trùng” nên đầu váng mắt hoa mệt mỏi vô cùng.
- Trùng nhi sao phải vậy chứ? Dù cháu muốn báo thù thì cũng không cần phải đi trêu chọc thái hậu mà.
Thần tình Doanh Định càng thêm đau khổ bắt đắc dĩ, ông còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy Doanh Trùng đã nhắm mắt dưỡng thần, rõ ràng không chút thèm nghe nữa nên chỉ đành thở dài, bóng lưng gù dần bước xa tràn đầy thê lương.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
Hôm nay đi cả ngày :( chỉ ngồi dịch đc 1c, mai sẽ cố dịch nhiều hơn
Đợi đến khi Doanh Định rời đi, Doanh Trùng mới mở mắt ra, trong mắt hắn tràn đầy hỗn hợp của phẫn uất và ngoan độc.
- Thế tử, thật ra bá gia đại nhân vẫn rất quân tâm ngài. Mấy ngày thế tử ngài hôn mê, bá gia chưa từng rời khỏi chỗ này, một mực chiếu cố ngài mấy đêm không chút chợp mắt.
Doanh Trùng nghe vậy thì khẽ nghiêng đầu, nhanh chóng thấy một đại hán khôi ngô dị thường đứng bên giường, đây là phó tổng quản thị vệ phủ An Quốc công Trương Nghĩa, là thủ lĩnh của số ít thị vệ trong phủ. Người này tuổi mới hai mươi nhưng vì diện mạo thô kệch, để râu tua tủa nên thoạt nhìn như ba bốn mươi tuổi vậy.
Nếu nói Doanh Trùng còn có thể tin ai trong phủ An Quốc công này thì chắc chắn Trương Nghĩa nằm trong số ít người tin được, thậm chí ngay cả những thị nữ sai vặt ngay cạnh cũng không sánh được với vị phó tổng quản này. Hắn những năm nay hoành hành bá đạo trong thành Hàm Dương, việc ác làm đủ mà chưa bị trừng phạt không phải dựa vào thân phận thế tử phủ An Quốc công – nói thật việc này cũng không có gì hay ho cả, người ngoài nhìn vào danh phận thế tử của hắn chỉ như nhìn một trò cười mà thôi. Điều khiến người khác kiêng kị Doanh Trùng hắn chính là vì hắn còn đang được thánh thượng ưu ái, thêm vào có hai vị nghĩa huynh nghĩa tỷ nữa. Hai vị cô nhi này ngày xưa vốn không chỗ nương tựa nay đều giữ chức cao trong triều, tay nắm trọng binh, nhất là cả hai đều nhớ ân đức dưỡng dục của cha hắn nên một mực chăm lo cho hắn, vì vậy hắn mới có thể hoành hành khắp nơi không chút kiêng sợ.
Quay về vị phó tổng quản Trương Nghĩa, tuổi tác tuy còn trẻ nhưng đã là cường giả bát giai võ quân, thêm vào thiên phú lực lượng bẩm sinh lại tu luyện công pháp thượng đẳng nên nếu đánh nhau thì chỉ có cường giả cấp thiên vị mới có thể đánh thắng hắn. Mà nếu như thêm một cỗ thượng đẳng mặc giáp thì dù đối phương có là thiên vị cũng có thể chiến đấu một hai.
- Quan tâm? Hắn chắc ước ta chết càng sớm càng tốt thì có.
Doanh Trùng còn chưa nói xong thì đã thấy trên mặt Trương Nghĩa đầy vẻ không đồng ý nên không khỏi khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt thêm phần chăm chú, đầy trào phúng nói:
- Có thể như ngươi nói, hắn còn có chút quan tâm đến đứa cháu này nhưng quan tâm càng nhiều là Vũ Dương doanh thị, hắc hắc, quan tâm đến đứa cháu ruột kia mới đúng! Doanh Trùng ta tính là gì chứ? Trong lòng hắn có thể đứng thứ mấy đây?
Trương Nghĩa im lặng không nói, chăm chú nhíu mày nhìn Doanh Trùng sắp chùm chăm nằm ngủ. Hắn đến phủ An Quốc công khi Doanh Trùng mới mười một tuổi, khi đó Doanh Trùng đã tiếng xấu lan khắp thành rồi. Nhưng là về sau hắn hỏi dò biết được, thế tử trước kia không phải như vậy, ngài chăm chỉ hiếu học, mười tuổi đã khai thông bốn đường võ mạch trở thành tứ giai võ sư. Khi đó thế tử còn chưa tàn ác như bây giờ, đối nhân xử thế vô cùng hiền hậu nhưng kể từ khi ngài bị phế võ mạch mới dần đọa lạc, cố tình làm ác.
Doanh Trùng căm hận ông nội An Tây bá Doanh Định cũng không phải không có lý do. Hắn bản tính thông minh, từ khi mười tuổi đã bắt đầu tra tìm vì sao bản thân bị phế võ mạch, cuối cùng đáng nghi nhất trong việc kia lại chính là vị chú của hắn – quan tam phẩm Hoài Hóa đại tướng quân Doanh Thế Kế! Nhưng ngay khi chân tướng sắp rõ ràng thì tất cả manh mối, chứng cứ Doanh Trùng thu được đều tan biến sạch mà người ra tay làm vậy lại là An Tây bá Doanh Định!
Tước vị An Quốc công cũng không phải đến từ lão An Tây bá mà đến từ cha của Doanh Trùng – Doanh Thần Thông! Người này là danh tướng nổi danh Đại Tần bốn năm trước, dưới trướng sáu nghìn mặc giáp đánh khắp thiên hạ không địch thủ, vào lúc toàn thịnh dù là Ngô Vương Phù Sai cũng không thể thắng được hắn trên chiến trường.
Sau khi Doanh Thần Thông mất, vốn tước vị nên do thế tử Doanh Trùng kế thừa nhưng pháp luật Đại Tần quy định chỉ có tu đến võ sĩ, kế thừa mặc giáp gia truyền mới được kế thừa tước vị.
Điều kiện đầu tiên Doanh Trùng đã đạt được, trước khi phế bỏ võ mạch hắn đã là tứ giai võ sư. Những năm này nhìn như tự sa đọa nhưng trụ cột võ đạo vẫn còn, hắn vẫn đang không ngừng tu luyện, không dám trễ nãi nên dù không thể tiến cấp, tu vi của Doanh Trùng vẫn đứng yên ở tứ giai võ sư nhưng nếu muốn kế thừa mặc giáp thì quả thật lại là chuyện đùa! Nếu như thân là thế tử hắn không thể kế thừa tước vị thì sẽ lựa chọn người hiền tài trong dòng tộc kế thừa.
Ba đại Quận Vương, chín đại Quốc Công phủ của Đại Tần tổng cộng mười hai bộ truyền thừa mặc giáp đều là dùng cả quốc lực chế tạo, đẳng cấp đều là tiên nguyên, tương đương với võ giả huyền thiên vị!
Mặc giáp có chín cấp, một sao yếu nhất, chín sao mạnh nhất. Phía trên chín sao còn có Thần cấp mặc giáp sánh với thiên vị - nhân nguyên, không nguyên, càn nguyên, tiên nguyên, thần nguyên, hoàng nguyên phân biệt tương xứng với tiểu thiên vị, trung thiên vị, đại thiên vị, huyền thiên vị, quyền thiên vị và hoàng thiên vị. Về phần mặc giáp sánh với đế thiên vị thì thế gian chưa từng xuất hiện!
Võ giả phối hợp với mặc giáp tốt thì thường chiến lực tăng gấp bội, thậm chí còn có thể lên đến gấp mấy chục lần! Như bộ tiên nguyên “Trích Tinh” thần giáp của phủ An Quốc công thì dù là võ sĩ không chút tu vi sử dụng cũng có võ lực trung thiên vị! Nếu do võ giả huyền thiên vị không chế thì thậm chí còn có thể áp chế cả cường giả quyền thiên vị! Trọng bảo như vậy đương nhiên phải do người tài kế thừa, luật pháp Đại Tần tuyệt không cho phép trọng bảo như vậy xếp xó được!
Nói cách khác, hai tháng sau Doanh Trùng hắn chẳng những mất đi “Trích Tinh thần giáp” của phủ An Quốc công mà còn mất cả tước vị phụ thân hắn truyền lại, tất cả sắp bị người chú tốt đại tướng quân Doanh Thế Kế của hắn cướp lấy.
Cái gọi là thế tử chẳng qua chỉ là gọi xuông mà thôi! Thử hỏi thế tử như hắn sao có thể không hận, không oán chứ?
Năm đó lão An Tây bá Doanh Định ngăn hắn vạch trần chân tướng là vì bảo toàn thanh danh Hoài Hóa đại tướng quân Doanh Thế Kế và con trai hắn Doanh Phi, để tránh cho nội cung tức giận tước quyền kế thừa của chi nhánh Doanh Thế Kế, làm cho hai tước vị An Quốc công và An Tây bá đều rơi vào dòng khác. Nhưng là làm như vậy quả thật làm tổn thương sâu nặng đến Doanh Trùng hắn!
Đứng sừng sững hồi lâu, cho đến khi hơi thở Doanh Trùng dần an ổn, Trương Nghĩa mới lặng yên không chút tiếng động bước ra ngoài nhưng hắn cũng không rời đi xa mà ngồi thiền ngay nơi bậc cửa.
Thế tử khi còn nhỏ đã trải qua mấy lần ám sát nên tính tình đa nghi mẫn cảm, chẳng những bên người không dùng thị nữ thư đồng mà cơm nước hằng ngày cũng không mượn tay người trong phủ làm. Thậm chí từ khi mười một tuổi, Doanh Trùng chỉ có thể an tâm ngủ khi có hắn canh gác. Hơn nữa hôm nay Doanh Trùng mang thương bên người, tinh lực uể oải, là lúc dễ hạ sát thủ nhất nên Trương Nghĩa không dám có chút lơ là nào, đầy lo lắng không dám giao trách nhiệm hộ vệ cho thuộc hạ. Cho dù trong đó cũng có mấy người tin được nhưng thời điểm này Trương Nghĩa không dám có chút buông lỏng nào.
Không thể không làm người thở than, vị thế tử này ở nhà mình nhưng lại như ở trong địch quốc vậy!
Doanh Trùng một giấc này ngủ thẳng đến hôm sau mới tỉnh lại, lúc đó đã có thái y được Trương Nghĩa mời tới thay thuốc cho hắn.
Ngày ấy Doanh Trùng chẳng qua là bị ảnh hưởng bởi lực xung kích của sao băng rơi mà thôi, ngoài bị hôn mê ra thì bản thân thương thế không nặng, phỏng chừng chỉ hai ba ngày sau là có thể hồi phục.
Sau khi đưa tiễn thái y, lại dùng xong cơm canh Trương Nghĩa mua về, Doanh Trùng lại tiếp tục ngây ngốc trên giường. Chính là vì giờ hắn đã tỉnh táo nhưng cũng phát hiện ra trong cơ thể mình bỗng có thêm một cái ngân hồ (ấm bạc). Cái ấm này ẩn nơi dưới bụng nhưng khi hắn lấy tay sờ lại lại không có chút cảm giác dị vật nào, chỉ có thể thông qua cảm giác biết được vật kia tồn tại. Dù là vị thái y kia khám mạch hay Trương Nghĩa dùng khí thăm dò toàn thân hắn thì cũng không phát hiện chút khác thường nào.
Doanh Trùng nhớ kỹ mấy chữ trên thẻ tre hôm qua, trên đó ghi ngày sau nếu muốn vào lại Nhật Nguyệt Luyện Thần hồ thì chỉ cần dùng thần niệm cảm ứng vật kia, sau đó khẽ niệm là được. Chính mình cần trở lại không gian quái quỷ kia sao? Trong đó hình như có không ít chỗ tốt, vô danh đỉnh và Nhật Nguyệt Luyện Thần hồ tựa như có thể luyện hóa bất kể vật gì trong thiên hạ, mà Nhật Nguyệt Luyện Thần hồ sau khi dung hợp tàn dư của Huyền Trụ Thiên Châu nghe nói mỗi ngày có một lần biến một canh giờ thành sáu canh giờ.
Nhưng đây có phải do “An Vương” kia bố trí không? Cố ý để hắn tham lam chỗ tốt, chủ quan khinh thường mà tự rơi vào cạm bẫy không thể thoát thân không?
Doanh Trùng trong lòng do dự liên hồi nhưng bỗng nghĩ đến thiếu nữ trong ấm. Hắn đã ngủ trọn vẹn một ngày một đêm, cô nương kia liệu có chết đói không? Ở trong không gian bé tẹo kia, ăn uống giải quyết nhu cầu cá nhân như nào chứ? Mà Nhật Nguyệt Luyện Thần hồ còn ẩn núp trong bụng mình chứ, cô nương kia y như tiên nữ vậy nhưng dù có là tiên nữ thì cũng phải ăn thịt dính nhân gian khói lửa.
Nghĩ đến đây là Doanh Trùng đứng ngồi không yên nên sau khi cẩn thận chuẩn bị một phen, hắn cảm ứng ngân hồ nơi bụng, sau đó niệm khẽ, quả nhiên cảm giác trời đất xoay chuyển, bản thân lại lần nữa xuất hiện trong không gian mười trượng kia. Mọi thứ nơi này vẫn bố trí như cũ, giống hệt khi hắn đi ra. Ánh mắt Doanh Trùng đầu tiên hướng về phía cô gái kia, lần này nàng không khóc nhưng vẫn co rụt người, tay ôm bắp chân ánh mắt thất thần, thần tình đau thương muốn chết.
- Ê bên kia có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?
Thiếu nữ lúc này mới hoàn hồn, nhàn nhạt nhìn Doanh Trùng nhưng không nói gì, chỉ khẽ kéo ống tay áo lên.
Doanh Trùng lúc đầu cũng không phát hiện khác thường nhưng lập tức kinh hãi, ánh mắt hoảng sợ nhìn kỹ khuỷu tay, các đốt ngón tay của nàng. Đó là do kim loại không biết tên chế tạo thành, phần lộ ra bên ngoài sáng bóng ánh kim loại. Thiếu nữ này là cơ khôi?
Thiếu nữ này không kéo ống tay áo lên thì bề ngoài y như người thật hơn nữa còn là tuyệt sắc, da thịt trắng nõn nà cơ, biểu lộ thần thái của nàng cũng như người thật vậy. Hoàn hảo đến như vậy nhưng lại là cơ quan nhân ngẫu sao?
Chẳng lẽ nàng là khôi lỗi thời thượng cổ di lưu lại sao? Hắn đã từng ở phòng đấu giá ngầm chứng kiến hai cỗ cơ quan nhân ngẫu, bộ dáng cũng có chút giống người thật nhưng kém xa cô gái trước mặt này mà thực lực cũng thua xa nàng, “An Vương” nói nàng ta thực lực sánh với thiên vị cấp cao, ít nhất cũng sánh ngang huyền thiên vị. Hai khôi lỗi thời thượng cổ cao nhất cũng chỉ là tiểu thiên vị, mà vì một vài bộ phận hư hỏng nên chỉ sánh được với cửu giai võ tôn mà thôi hơn nữa thần tình khô khan ít biểu cảm, sao so được với cô gái trước mặt chứ!
Chẳng lẽ nàng là do An Vương Doanh Trùng tự tay chế tạo? Nhưng là càng ngẫm Doanh Trùng càng cảm thấy khó mà tin nổi, bản thân ba mươi năm sau có thể chế tạo được khôi lỗi như này sao? Nếu như đây là sự thật thì việc hắn thu được truyền thừa của Công Thâu ghi trên bia đá kia còn có khả năng đúng.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
Nhìn cô gái kia không để ý đến mình, Doanh Trùng cũng lười tự đi mất mặt nên lại tiếp tục đánh giá bốn phía. Nàng ta đã là khôi lỗi thì không cần Doanh Trùng hắn lo ăn uống cho rồi nhưng đã vào đây rồi thì hắn cũng không vội ra làm gì. Không gian mười trượng này quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có vậy, nhìn cái thấy hết ngay, thật ra hắn vẫn đang do dự một điều trong lòng.
Luyện Thần hồ và nửa cây Bá Vương thương kia hình như có rất nhiều công dụng, Doanh Trùng muốn thử chút nhưng lại lo ngại không thôi. Cuối cùng hắn vẫn là không nhịn được, định làm theo thẻ tre kia đọc vài câu chú ngôn.
Hôm nay trước khi tiến vào, hắn đã cố ý hỏi luyện khí sĩ cung phụng trong phủ, biết được những chú ngữ này chỉ là trụ cột để mở linh thuật, luyện khí sĩ huyền môn dùng để kích mở linh trận và phù khí mà thôi, không có chút vấn đề nào cả. Doanh Trùng biết trong phủ quốc công, ngoài Trương Nghĩa và số ít thị vệ ra thì còn lại đều là thuộc hạ của tổ phụ Doanh Định hoặc đã bị chú hắn thu mua, đều không đáng tin cả nhưng vị cung phụng này còn chưa đến mức phải lừa hắn ở phương diện này.
Sau khi niệm xong chú ngữ, thời gian trong Luyện Thần hồ có chậm hơn hay không hắn không cảm giác được. Việc hắn cần làm là luyện một vòng dưỡng khí quyết gia truyền của Doanh thị và ba mươi sáu thức Tật Phong Sậu Vũ thương (thương thức gió táp mưa sa).
Dưỡng khí quyết là phương pháp trúc cơ võ đạo của tổ tiên truyền lại, tốc độ tu luyện nhanh hơn dưỡng khí quyết bình thường bốn phần, là nền tảng để Vũ Dương Doanh thị đứng thẳng nơi đất Đại Tần. Còn về ba mươi sáu thức Tật Phong Sậu Vũ thương là do cha Doanh Trùng sáng chế, là trụ cột thương pháp. Năm đó An Quốc công Doanh Thần Thông chính là dùng ba mươi sáu thức thương tự nghĩ ra này đánh bại mười hai vị cường giả thiên vị của Đại Ngụy triều. Đáng tiếc hiện tại trong tay Doanh Trùng không có thương, chỉ có thể ra vẻ luyện một lần.
An Vương kia trong thẻ tre có nói hắn luyện thân thể trong Nhật Nguyệt Luyện Thần hồ cũng là luyện thân thể chính mình, trong ngoài ấm là một. Có thể hiểu nôm na là thân thể trong Luyện Thần hồ là trong gương còn thân thể bên ngoài là thân thể thật ngoài gương, hắn luyện võ “trong gương” thì cũng chiếu rọi lại bản thân, y như tu hành bình thường vậy.
Hai tháng sau là ngày thần giáp gia truyền “Trích Tinh” nhận chủ, Doanh Trùng dù biết hy vọng xa vời nhưng vẫn có duy trì tu vi tứ giai võ sư, dù sao thì hắn cũng vẫn còn một đường hy vọng, dù cho rất rất nhỏ! Trong lòng Doanh Trùng, dù cho bộ giáp kia chỉ trong mấy năm sẽ thiêu đốt hết tuổi thọ của hắn thì hắn cũng muốn tranh, không muốn nó rơi vào tay người chú tốt Doanh Thế Kế!
Mấy ngày nay hắn bị thương nên không thể luyện tập, nếu như bản thân có thể luyện trong Luyện Thần hồ thì cũng giúp bớt rất nhiều việc, ngày sau có thêm thời gian mưu tính chuyện khác. Về phần âm mưu của “An Vương” kia thì hiện tại Doanh Trùng không thèm quan tâm. Hắn đã suy nghĩ thông suốt, với thủ đoạn thông thiên của đối phương nếu muốn tính toán hắn thì hắn có đề phòng cũng vô dụng. Chẳng bằng trước cứ thuận theo tự nhin, nhìn xem trước đã, nếu người này có ý xấu chắc chắn sẽ có dấu vết. Nếu như bản thân cứ một mực kháng cự biết đâu chọc giận người nọ, làm hắn hết kiên nhẫn cá chết lưới rách thì sao vì vậy bản thân cứ thử trước đã.
Ba canh giờ sau Doanh Trùng mới ngừng lại, nếu như là bên ngoài Luyện Thần hồ thì hắn đã thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa nằm như chó chết rồi nhưng là ở trong này ngoài thể lực hao hết ra thì không có chút phản ứng nào khác. Quả nhiên là trong gương, ngay cả thể lực trong ngoài cũng như nhau. Hơn nữa trong ấm này, hắn không chịu bản thể ảnh hưởng – bản thể của hắn còn đang nằm dưỡng thương trên giường kia kìa!
Doanh Trùng vừa nghĩ vậy đã chuyển hướng chú ý về Bá Vương thương. Theo như An Vương kia nói thì trong cán thương này có chứa tàn hồn võ ý của chín mươi chín vị thiên vị cường giả, mình có thể dùng “mặc thạch” để triệu hoán hồn ý tôi luyện võ đạo bản thân.
Đây lợi ích hắn vô cùng quan tâm chỉ đứng sau gia tốc thời gian của Nhật Nguyệt Luyện Thần hồ, mặc dù võ mạch của hắn đã đứt, con đường võ đạo đã triệt để đứt đoạn.
- Đừng đụng!
Theo thanh âm gào to, Doanh Trùng kinh ngạc nhìn về thiếu nữ ngồi co ro trong góc. Hắn phát hiện nàng ta vô cùng chăm chú nói:
- Võ mạch của ngươi đã đứt, chưa được chân truyền Tà Hoàng thì không thể sử dụng Bá Vương thương nếu không chết đấy.
Doanh Trùng khẽ nhướng mày, tròng mắt thêm sáng. Hắn thật ra cũng không định đụng vào, chỉ là nghĩ đến một câu đề cập trong thẻ tre mà thôi, Doanh Trùng hiện tại chỉ sử dụng năng lực gia tốc thời gian đã cảm thấy bản thân quá mạo hiểm rồi, sao có thể dễ dàng chạm vào Bá Vương thương chứ? Nhưng hôm nay nghe thiếu nữ nói vậy thì hắn càng thêm hiếu kỳ, chỉ là hắn còn chưa ngu, chỉ có thể nín nhịn ý niệm nhìn thử.
Chân truyền Tà Hoàng? Bá Vương thương? Chẳng lẽ cây thương này chỉ có người võ mạch hoàn hảo mới có thể sử dụng? Chân truyền Tà Hoàng kia thật sự có thể làm bản thân khôi phục như ban đầu? Những lời trên bia đá là thật hay giả? Mình sẽ nhận được chân truyền Tà Hoàng sao?
Khi hắn còn đang suy nghĩ miên man thì cô gái nắm sang một quyển sách nói:
- Tám ngày sau ngươi có thể thu được chân truyền Tà Hoàng, phụ vương nói khi ngươi nằm dưỡng thương nhàm chán có thể đọc quyển sách này, thuận tiện học chút căn bản.
Doanh Trùng ánh mắt lơ đãng quét qua quyển sách, bốn chữ triện “chế khi tường giả” trên bìa ập vào mắt hắn.
Hắn khẽ bật cười, cầm vật đó rồi hỏi dò:
- Ngươi tên là Nguyệt Nhi sao? Ta nếu như muốn mang vài thứ vào đây thì phải làm thế nào?
Nàng ta không đáp, chỉ không chút tình cảm liếc nhìn hắn. Doanh Trùng đột nhiên cảm giác được bản thân quá ngu, hắn đã hiểu rõ bản thân muốn mang đồ ra vào Nhật Nguyệt Luyện Thần hồ này như nào rồi.
Khi Doanh Trùng đi ra khỏi ấm, hắn phát hiện quyển “chế khí tường giải” quả nhiên ở trên tay hắn. Toàn thân hắn đột nhiên đau nhức, rõ ràng đây là di chứng sau khi rèn luyện quá độ, thêm vào đau đớn từ vết thương làm hắn vô cùng khó chịu.
Hắn không khỏi âm thầm líu lưỡi, luyện trong ấm thật có thể ảnh hưởng đến thân thể! Hơn nữa dù thân thể hắn hiện tại mệt mỏi nhưng tinh thần tràn trề, luyện thần, chẳng những ấm này còn có tác dụng với tinh thần?
Càng khiến hắn kinh ngạc là hắn ở trong ấm ba canh giờ nhưng khi đi ra sắc trời còn chưa tới giữa trưa, mới qua bốn khắc một chút. Quả nhiên giống thể tre nói, sau khi khởi động khả năng gia tốc thời gian, ở trong ấm ba canh giờ mà bên ngoài mới trôi qua một canh giờ.
Hai ngày sau đó, Doanh Trùng vẫn nằm dưỡng thương trên giường. Mỗi ngày hắn sẽ dành thời gian tu luyện đõ đạo trong Luyện Thần hồ nhưng quả đúng như lời “An Vương” kia nói, hắn bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Có cái ấm này tương đương với mỗi ngày hắn có thể ăn bớt hai canh giờ luyện tập mà lại còn tinh thần sung mãn nữa chứ. Lúc tu luyện thì đương nhiên dễ dàng nhưng khi ra ngoài tinh thần dư thừa lại dễ nhàm chán mà đám bạn hữu rượu thịt của hắn rõ ràng bị tổ phụ chặn ngoài cửa, một tên cũng không thấy đâu!
Vốn Doanh Trùng còn không chút hứng thú với quyển chế khí tường giải nhưng trong lúc nhàm chán cùng cực, hắn đành lấy ra đọc thử. Vừa mở quyển sách, khúc dạo đầu đã làm Doanh Trùng hứng thú không thôi, trên mặt không còn chút tùy hứng nào mà là chăm chú vô cùng.
“Công Thâu Ban tuy thân tàn tật, không thể luyện võ đạo tiên thuật nhưng lại có thể điều khiển đồ vật chém giết Ngạc Long. Có thể thấy kỹ nghệ thông thần cũng có thể sánh vai thiên vị!”
Sự tích ở trên hắn đã từng nghe nói đến, Ngạc Long là một vị đại yêu mạnh mẽ hùng cứ phía nam Đại Sở quốc, nghe nói yêu lực kinh người có thể sánh với cường giả quyền thiên vị. Nhưng bậc đại yêu như vậy lại bị Công Thâu Ban dùng đồ vật chém giết, lời đồn là do một thần khí, Ngạc Long kia còn không ngăn được một kích của vật đó.
“An Vương” Doanh Trùng này quả là người hiểu rõ nhất. Nếu như nói khác đi, có thể hắn sẽ chỉ coi quyển “chế khí tường giải” là sách đọc giải trí nhưng viết mấy câu đầu như vậy lại làm Doanh Trùng hắn kiên nhẫn đọc chăm chú.
Hắn giờ võ mạch bị phế, võ đạo đã đứt, những năm này dù cho cam chịu sự thật này nhưng trong nội tâm luôn tồn tại không cam lòng. Kỹ nghệ thông thần có thể sánh với thiên vị - Doanh Trùng không cầu bản thân có được năng lực như Công Thâu Ban, dùng đồ vật đánh thắng quyền thiên vị, hắn chỉ mong có năng lực chống lại thiên vị là đủ vui mừng rồi.