Bộ truyện đã được dịch từ khoảng năm 2011 và drop, mình xin được dịch và remake lại truyện cho nó end :)
Lời giới thiệu
Hắn là một tên trùm buôn lậu súng ống đạn dược mánh khóe ngất trời, vì tiền mà liên hệ với mọi tổ chức, từ khủng bố Afghanistan cho tới chính phủ các nước.
Hắn chịu đựng mọi hình thức huấn luyện cực hạn, vì để sinh tốn trong chiến trường khủng bố mà hắn phải nắm vững kỹ năng của khủng bố.
Đó là Diệp Lăng Phi, một truyền kỳ về buôn bán súng ống đạn dược.
Ở trong đô thị phồn hoa, Diệp Lăng Phi đột nhiên phát hiện ra đối phó với những mỹ nữ thiên kiều bá mị còn khó hơn rất nhiều lần so với việc ở trên chiến trường khủng bố nguy hiểm, hơi sơ sẩy đi nhầm một bước là nhận lấy một bàn thua.
Vốn định làm một thợ săn hoa tiêu dao, kết quả hắn đã trở thành một con mồi.
Đây chắc chắn là một bộ truyện sảng khoái, cam đoan sẽ khiến cho mọi người có những giây phút thư giãn tuyệt vời!
Phía trước lại 1 cái đèn đỏ nữa. Điệp Lăng Phi mới ngồi trong xe được mười phút mà đã gặp phải ba cái đèn đỏ. Trong lòng hắn thầm mắng mình thật xui xẻo, nếu hắn sớm biết giao thông ở Vọng Hải đông đúc như vậy thì đã lái xe đi làm sớm một chút.
Đưa mắt nhìn đồng hồ thấy thời gian lúc này đã tám giờ một phút, cho dù bây giờ hắn có đi tới tổng bộ tập đoàn Tân Á thì cũng đã muộn mất rồi.
Trong lòng Diệp Lăng Phi không khỏi tự cười: “mình ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn, không biết có được ghi vào kỷ lục của tập đoàn Tân Á hay không đây?”
Không biết “Sếp” của hắn khi trông thấy tên Tiểu Bạch kiểm này thì sẽ sao? Tuy nhiên sẽ không ai ngờ rằng một người có khuôn mặt nhã nhặn như vậy lại từng không ít lần khiến cho các tổ chức võ trang cảm thấy sợ hãi.
Đối với cuộc sống này Diệp Lăng Phi đã mơ ước từ lâu. Đột nhiên “ầm” một cái, thân hình hắn nhào về phía trước, nếu như không nhờ sự trợ giúp của dây an toàn thì hắn đã bị thương rồi. Trong lòng Diệp Lăng Phi kinh hãi, hắn thầm nghĩ: “Không thể nào, chẳng lẽ mới mua chiếc Chevrolet Camaro mình vừa lại xui xẻo đến như vậy, ngày đầu tiên đã gặp tai nạn rồi!”
Hắn vội vàng xuống xe xem xét. Lông mày của Diệp Lăng Phi nhíu lại, phần đuôi chiếc Chevrolet Camaro đã bị lõm vào. Hắn tự cảm thấy mình thật xui xẻo, vừa từ London đến thành phố Vọng Hải chưa được một tuần lễ, chiếc Chevrolet camaro này cũng vừa mới mua cách đây không lâu vậy mà hôm nay đi làm ngày đầu tiên lại bị người ta đụng cho thành như thế này. Trong lòng hắn tràn đầy tức giận, chủ chiếc xe Mercedes Benz vừa đụng hắn cũng không chịu xuống mà há miệng la mắng:
- Rốt cuộc anh có biết lái xe không vậy?
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên nhìn, thấy chủ xe này là một cô gái khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc một chiếc váy dài ngang gối, phần trên khoác một chiếc áo choàng. Da thịt vô cùng mịn màng, khuôn mặt đẹp không tì vết đang giận dữ, đưa đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi.
- Chín mươi phân, bộ ngực thật là bự.
Diệp Lăng Phi cho dù kiến thức rộng rãi nhưng cũng bị cô gái có dáng người ma quỷ này hấp dẫn. Chỉ là trong lòng hắn lúc này đang thầm nén giận, rõ ràng nàng đụng phải xe mình tại sao lại vu hãm rằng mình đụng phải bả.
- Tiểu thư, phiền cô nhìn cho rõ, xe của tôi nãy giờ đứng yên không hề nhúc nhích, là cô đụng phải xe tôi mới đúng. Cô đừng tưởng dựa vào cặp chân dài của mình là có thể vu hãm tôi, nói cho cô biết tôi là một nam nhân có ý chí rất kiên định, tuyệt đối sẽ không để sắc đẹp của cô câu dẫn.
Bạch Tình Đình nghe nam nhân này nói vậy thì lửa giận bùng lên, nàng lớn tiếng nói:
- Ngươi nói rằng ta là tiểu thư sao?
- Tôi thuần túy chỉ xưng hô như vậy thôi, nếu như cô nguyện ý tiếp nhận cái danh hiệu này thì tôi cũng không ngại làm khách hàng của cô. Tiểu thư, nói đi, một đêm của cô bao nhiêu tiền:
- Diệp Lăng Phi cố ý híp mắt, mê đắm quét qua bộ ngực sữa của Bạch Tình Đình.
Khuôn mặt Bạch Tình Đình ửng đỏ lên, nàng nắm chặt đôi bàn tay trắng ngọc lại, bộ ngực sữa phập phồng lên xuống:
- Tên lưu manh này, ngươi chờ đó, ta sẽ báo cảnh sát đến bắt ngươi.
Bạch Tình Đình quay người lại, định lấy điện thoại ra báo cảnh sát thì đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát bỗng nhiên dừng lại bên cạnh, một nữ cảnh sát xinh đẹp từ trong xe đi ra.
Bạch Tình Đình nhìn thấy nữ cảnh sát này thì khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ vui mừng. Nữ cảnh sát này chính là hảo bằng hữu Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình gặp được người tâm phúc, hừ lạnh một câu nói:
- Lưu manh, nhìn cái gì.
“Mẹ nó, nữ cảnh sát này có dáng người không tệ, riêng cặp chân dài cũng đủ để người ta kính phục rồi.” Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm xem xét nữ cảnh sát này. Quả thật nữ cảnh sát này da thịt trắng trẻo, phía trên mặt một chiếc áo thun T-shirt, bộ ngực ngạo nghễ ở giữa khẽ phập phồng. Phía dưới nàng mặc một chiếc quần jean bó sát người, bao tròn cái kiều đồn lại, hai đùi thon dài, hiện lên một vẻ rất duyên dáng.
Chu Hân Mính đứng xa kêu lên:
- Tình Đình, không đi làm việc, còn đứng ở đây làm gì?
- Tớ bị một kẻ lưu manh quấy rầy.
Bạch Tình Đình chỉ thẳng tay vào người Diệp Lăng Phi, tức giận nói:
- Chính là hắn, hắn cố ý đụng vào xe của tớ, vừa rồi lại còn vũ nhục tớ.
Nghe thấy lời nói này, Chu Hân Mình liền nhìn sang phía Diệp Lăng Phi, đôi mắt đảo từ trên người của hắn xuống đất. Miệng nàng nở ra một nụ cười lạnh, bàn tay khẽ vỗ vỗ vai của Bạch Tình Đình, nàng cất tiếng nói:
- Việc này giao cho tớ.
Nói xong nàng tiến tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nâng đùi phải lên, đặt lên gác xe của Diệp Lăng Phi, tạo ra một tư thế rất bướng.
- Ca ca đẹp trai, anh định giải quyết chuyện này thế nào? Xin lỗi vị mỹ nữ kia hay là để tôi đưa anh đến cục cảnh sát đây?
Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười, hắn mê đắm đảo qua bộ ngực sữa của Chu Hân Mính rồi nói:
- Nữ cảnh quan, tôi không hiểu cô đang nói gì. Dĩ nhiên, nếu như cô định tán tỉnh tôi thì ok! Đêm nay chúng ta thuê phòng được không?
Nghe thấy lời nói của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính lại không hề tức giận mà nở ra một nụ cười. Đôi môi anh đào kiều diễm của nàng hướng về phía Diệp Lăng Phi, phả ra từng làn hương nhẹ vào mũi hắn.
- Được, không vấn đề gì, nhưng trước hết anh phải xin lỗi vị mỹ nữ này sau đó đến cục cảnh sát cùng tôi để lấy khẩu cung là anh đã phạm tội quấy nhiễu tình dục người khác. Xong việc, tôi sẽ suy nghĩ đến lời đề nghị của anh.
- Quẫy nhiễu tình dục ư? Nữ cảnh sát cô có nhầm không đó. Là vị bằng hữu kia của cô đụng phải xe của tôi, hơn nữa nàng ta còn nói năng lỗ mãng, muốn lấy khẩu cung thì phải lấy của nàng mới đúng. Nhưng mà, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tôi cũng không muốn đến trễ, không bằng chúng ta giải quyết như vậy đi: Chỉ cần nàng ta xin lỗi tôi, bồi thường hai vạn tệ thì chuyện này coi như xong xuôi. Còn về phần chuyện giữa tôi và cô thì để tôi có thời gian suy nghĩ. Tuy cô là một mỹ nữ xinh đẹp nhưng trời sinh tính tôi không có hứng thú với con gái.
Diệp Lăng Phi đưa tay phải khẽ đẩy chiếc chân phải của Chu Hân Mính đang đặt lên trên xe của mình, nhếch miệng nói:
- Dáng người của cô không tệ nhưng chỗ này của cô hơi nhỏ, cô cần vận động nhiều hơn nữa mới được.
- Hảo tiểu tử, ngươi dám đùa bỡn ta ư?
May mà Chu Hân Mính vô cùng tự tin đối với vóc người của mình cho nên vẫn chịu được sự trêu chọc của Diệp Lăng Phi. Hắn nói cái chỗ đó của mình nhỏ quả là nói dối. Cặp chân và kiều đồn của Chu Hân Mính chỉ cần đi ngang qua cũng khiến cho không biết bao nhiêu nhân viên ở cục cảnh sát phải thèm thuồng, đem nàng trở thành tình nhân lý tưởng trong mộng. Từ trước đến giờ khi nàng dùng sắc đẹp của mình phá án thì đều khiến các kẻ tình nghi thành thận khai báo, chịu gục trước mỹ nhân kế của nàng. Vậy mà hôm nay Chu Hân Mính thật không ngờ gặp được một người như vậy, dường như còn lợi hại hơn mình, không những không mắc phải mỹ nhân kế mà còn bị hắn trêu chọc một phen.
Chu Hân Mính cười lạnh nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi câm cái miệng thối của ngươi được rồi đó.
Nói xong nàng nhìn lướt qua chiếc Chevrolet Camaro rồi nói:
- Ta đang điều tra một vụ trộm xe, có người nói rằng bị mất một chiếc Chevrolet Camaro, ta thấy ngươi là kẻ hiềm nghi rất lớn, cho dù không phải là kẻ trộm thì cũng là người mua lại. Ta cần phải điều tra cho rõ, tiểu Triệu, tiểu Lý hai người mau xuống xe, đưa người hiềm nghi lấy trộm xe nguy hiểm này về cục cảnh sát.
- Nữ cảnh sát, đây là cô cố ý chơi tôi. Không ngờ một cảnh sát xinh đẹp như vậy mà cũng vu hãm người khác. Chỉ là tôi là một người công dân lương thiện, sẽ phối hợp với cảnh sát, nhưng mà tôi có một đề nghị.
Nói đến đây, Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn qua bộ ngực của Chu Hân Mính, cười hì hì nói:
- Lần sau mặc áo ngoài màu trắng thì đừng có mang áo ngực màu đen.
- Hừ, ta thích thế, liên quan gì đến ngươi.
Chu Hân Mính tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Cha mình mà biết mình như vậy thì chắc sẽ mắng một phen cho coi…
---------------------------------
- Tên!
Chu Hân Mính một tay cầm cây viết, một tay cầm một cuốn sổ.
Diệp Lăng Phi ngồi đối diện với Chu Hân Mính còn Bạch Tình Đình ngồi ở một chiếc bàn cách Hân Minh không xa, đang cầm một ly cà phê từ từ uống. Diệp Lăng Phi thì ngược lại, hắn không có đãi ngộ như vậy, trên bàn của hắn đừng nói là một ly cà phê mà cả một ly nước trắng cũng không có. Khi nghe Chu Hân Mính hỏi tên của mình, hắn thành thật đáp:
- Diệp Lăng Phi.
- Tuổi.
- Ba mươi mốt.
- Giới tính.
Chu Hân Mính lúc hỏi vẫn cúi đầu xuống, không hề ngẩng lên.
- Không cùng giới tính với cô.
Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói câu này, Chu Hân Mính cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tức giật quát:
- Anh trả lời câu hỏi đàng hoàng cho tôi, nếu như anh trả lời không thành thực, tôi sẽ giam anh hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau đó sẽ tiếp tục thẩm tra..
Nghe nàng nói như vậy Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười, sau đó hắn híp mắt lại, bắt chéo chân nói:
- Giam tôi hai mươi bốn tiếng ư? Dựa vào điều gì? Tôi nhớ rằng là bạn của cô đụng vào xe của tôi, cô mượn việc công báo thù tư.
- Hừ, bây giờ tôi hoài nghi anh là kẻ trộm xe, chỉ bằng vào điều ấy tôi cũng đã có thể giam giữ anh hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Chu Hân Mính trả lời.
- Chứng cứ đâu? Cô dựa vào cái gì mà vu hãm tôi là kẻ trộm ăn cắp xe? Xe của tôi vừa mới mua, tất cả mọi thủ tục hợp pháp đều có, vậy mà cô dám bịa đặt là tôi lấy trộm xe, chỉ dựa vào điều này tôi cũng có thể kiện lại là cô vu hãm cho tôi.
Diệp Lăng Phi nhướn mày cố ý khiêu khích nói:
- Khó trách được ngực của cô thật là quá lớn.
- Ngươi…
Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi nói câu này thì nghẹn họng đỏ cả mặt lên. Nàng hiểu rõ lời châm chọc của hắn chính là ám chỉ mình não bé. Thế nhưng đúng là nàng không có bất kỳ chứng cớ gì chứng minh hắn bị hoài nghi ăn trộm xe, nàng tức giận chuyển hướng sang bên cạnh, tức giận hỏi:
- Tiểu Triệu, đã điều tra ra hồ sơ của người này chưa?
- Tra được, tra được rồi.
Tiểu Triệu vội vàng trả lời. Bình thường anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Chu Hân Mính tức giận như vậy, hôm nay quả là được mở rộng tầm mắt. Chu Hân Mính liền đi tới, đưa đôi mắt xinh đẹp quét nhanh lên trên màn hình máy vi tính.
Diệp Lăng Phi cười thầm, hắn biết rằng hồ sơ của mình phần lớn là giả, cho dù là Chu Hân Mính có đích thân điều tra thì chắc chắn cũng không tìm ra được cái gì.
Quả nhiên, sau đó Chu Hân Mính đã nhanh chóng trở về chỗ ngồi, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Lăng Phi, nghiêm nghị hỏi:
- Diệp Lăng Phi tại sao anh lại từ London ở Anh Quốc về đây? Sáu năm trước anh ở nước ngoài làm gì?
- Về nước để đền đáp tổ quốc, chẳng lẽ chuyện này có gì sai sao? Về phần sáu năm trước tôi ở nước ngoài làm gì à? Dĩ nhiên là làm công kiếm tiền.
Chu Hân Mính cảm giác mình tiếp tục hỏi như vậy cũng không được gì. Nàng vốn định thể hiện ác khí của mình, nắm tóc dạy dỗ hắn một phen. Nhưng Diệp Lăng Phi này dường như cứng mềm gì cũng không dọa hắn, cái gì cũng không sợ, nàng chỉ còn cách tức giận hỏi:
- Anh ở London đang sống vui vẻ, tại sao lại quay về thành phố Vọng Hải?
- Tôi nói là tôi về nước để đóng góp cho tổ quốc. Dù sao tôi cũng là người Trung Quốc tôi cũng muốn làm gì đó cho đất nước này.
Nghe Diệp Lăng Phi nói lời này, Chu Hân Mính bị chọc đến mức tức điên:
- Anh nói là muốn đóng góp cho Tổ Quốc, những lời này đến quỷ nó cũng không tin. Chỉ là anh trở về cũng tốt, đỡ phải làm mất mặt người Trung Quốc chúng ta ở bên đó.
Diệp Lăng Phi khoát tay áo, làm ra một bộ dáng không để ý. Chu Hân Mính tâm tình đã không tốt, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì tức giận lên. Nàng cũng không hiểu, tại sao mình lại chán ghét con người này như thế, nàng hung hăng vỗ mạnh bàn, giận dữ nói:
- Đừng có mà làm ra dáng bắt chéo chân như vậy, tôi còn chưa hỏi anh xong.
- Nữ cảnh sát, phiền cô hỏi nhanh đi. Hôm nay là ngày tôi đi làm đầu tiên, tôi không muốn ở cục cảnh sát cả ngày.
Diệp Lăng Phi cúi đầu nhìn đồng hồ:
- Mười giờ rưỡi, tôi đã trễ đúng hai tiếng rưỡi.
- Đi làm hừ… đừng có mơ.
Chu Hân Mính sau khi cãi nhau với Diệp Lăng Phi một hồi cuối cùng cũng cầm một chén trà ở trên bàn, uống một ngụm rồi từ từ hỏi:
- Anh làm ở công ty nào? Làm việc gì?
- Tập đoàn Tân Á!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy dáng vẻ của Chu Hân Mính thì chậm rãi nói. Dù sao hắn cũng không quan tâm đến công tác của mình, ở đây chơi đùa với Chu Hân Mính một chút cũng tốt, chẳng việc gì phải gấp.
- Tôi đảm nhiệm chức trưởng phòng tiêu thụ, hôm nay chính là ngày đầu tiên tôi đi làm, nếu không tới sẽ rất phiền toái, vậy xin nữ cảnh sát hãy để tôi đi.
Nghe nói đến tập đoàn Tân Á, Bạch Tình Đình liền nhíu mày lại. Nàng cũng biết tập đoàn Tân Á chính là một tập đoàn nổi tiếng ở thành phố Vọng Hải, sản xuất sản phẩm trọng tâm chính là máy móc. Nàng không ngờ rằng tập đoàn Tân Á lại nhận một kẻ lưu manh như vậy làm trưởng phòng tiêu thụ. Bách Tình Đình thầm tính, sau này về nói chuyện với ba mình, giảm bớt đơn đặt hàng với tập đoàn Tân Á lại.
Lúc này Chu Hân Mính đang hỏi thì đột nhiên điện thoại di động réo lên. Nàng vừa nhấc máy, nghe được âm thanh trong điện thoại thì mặt sáng lên. Sau khi cúp điện thoại, nàng lập tức hướng về những cảnh sát hô lớn:
- Phát hiện ra đám trộm xe, đội trưởng lệnh cho chúng ta lập tức đuổi theo.
- Khoan đã, còn tôi thì sao?
Lúc Chu Hân Mính chuẩn bị đi, Diệp Lăng Phi nhịn không được hỏi:
- Cô không để tôi ở đây chờ nguyên một ngày chứ?
- Hừ, hôm nay tâm tình bổn tiểu thư tốt nên tha cho ngươi. Chỉ là chuyện giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc, ngươi cứ chuẩn bị đi, bất kỳ lúc nào ta cũng tìm ngươi.
- Hừ, hôm nay xem như ta đã gặp xui cả ngày.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, vuốt vuốt cặp mông đau nhức, duỗi chân ra, cười hì hì đi ra khỏi cục cảnh sát. Lúc đi ngang qua chỗ Bạch Tình Đình hắn cất tiếng:
- Mỹ nữ, bây giờ là mấy giờ rồi? Hay là chúng ta đi ăn trưa một bữa rồi tìm một chỗ nào đó tâm tình chuyện nhân sinh trên đời được không?
- Vô lại!
Bạch Tình Đình hung hãn trừng mắt liếc nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó xoay người lại, đi thẳng ra cửa.
Last edited by Tuanff10; 09-10-2016 at 12:44 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Văn phòng tập đoàn Tân Á nằm ở một khoảng đất rộng phía Bắc. Đây là tổng bộ của họ, phần lớn tập đoàn đều tập trung ở đây.
Diệp Lăng Phi đến đúng lúc đang nghỉ trưa, công nhân nhà máy với trang phục màu lam của tập Á đang lui ra lui vào.
- Xin cho hỏi văn phòng tiêu thụ ở đâu vậy?
Diệp Lăng Phi đi đến trước cửa phòng tiếp khách lầu một thì gặp một cô gái mặc quần áo màu lam nhạt. Cô gái này nhìn bề ngoài có vẻ mới mười bảy mười tám tuổi, trên khuôn mặt có một vẻ thơ ngây cùng má lúm đồng tiền dễ thương, mái tóc dài tựa như là dòng suối mát, kiều đồn tròn trịa, đôi mắt long lanh, vô cùng xinh đẹp. Điều khiến người ta chú ý nhất chính là bộ ngực của nàng, vô cùng hoành tráng.
“Khụ, hóa ra tập đoàn Tân Á cũng sử dụng lao động trẻ em”
Diệp Lăng Phi thầm lắc lắc đầu lẩm bẩm.
Đường Hiểu Uyển dừng bước lại, nàng nhìn thấy người đàn ông lạ lẫm gọi mình khoảnh chừng ba mươi tuổi, nhìn quần áo thì hình như hắn cũng không phải là người của công ty. Phải biết rằng công nhân viên của tập đoàn Tân Á đều mặc đồng phục màu lam, mà Diệp Lăng Phi ăn mặc thế này cho thấy hắn không phải là người ở đây.
“Chắc là khách hàng của công ty”
Đường Hiểu Uyển thầm đoán ở trong lòng. Điều này cũng không thể trách nàng, nàng năm nay mới hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học đã đi vào văn phòng thị trường Tân Á, coi như là giai đoạn thực tập. Thoạt nhìn dựa vào cách ăn mặc của Diệp Lăng Phi thì khó có thể đoán ra hắn đến văn phòng với mục đích gì.
Đường Hiểu Uyển sau khi kết luận Diệp Lăng Phi là khách hàng thì nở ra một nụ cười ngọt ngào:
- Phòng tiêu thụ ở chỗ kia, vừa đúng lúc tôi cũng muốn tới đó, để tôi dẫn anh đi.
- Trùng hợp như vậy sao?
Diệp Lăng Phi sững sờ, hắn nhìn từ trên xuống đánh giá Đường Hiểu Uyển, muốn đoán xem cô gái này lai lịch thế nào. Nhưng sau khi đánh giá nửa ngày trời hắn cũng không tìm ra manh mối. Đường Hiểu Uyển cảm thấy hắn có biểu hiện khác lạ liền kỳ quái hỏi:
- Tiên sinh, tôi có chỗ nào không phải ư?
- Không có.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi thấy cô nhiệt tình giúp đỡ tôi như vậy cho nên đang suy nghĩ có nên mời cô một bữa cơm hay không.
Đường Hiểu Uyển tưởng hắn nói vậy thật, nàng vội vàng lắc bàn tay nhỏ bé, từ chối nói:
- Không cần, không cần, đây là chuyện tôi cần phải làm. Nói gì thì anh cũng là khách hàng của công ty, tôi dĩ nhiên là phải đưa anh đến phòng tiêu thụ.
- Khách hàng ư?
Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển vừa mới đi ra tới thang máy, hắn nghe được câu nói này thì sững sờ, trong lòng nghĩ thầm: “Ta là khách hàng cái gì chứ?”
Sau đó hắn hiểu ra cô gái này đã hiểu lầm mình nhưng cũng chỉ cười cười, không lộ ra vẻ gì khác.
Trước thang máy tụ tập rất nhiều công nhân viên. Thang máy vừa đến, mọi người đã chen chúc đi vào. Diệp Lăng Phi đang do dự có vô thang máy này không thì Đường Hiểu Uyển đã mời hắn. Nhìn thang máy đông người, Diệp Lăng Phi thoáng chau mày rồi đi vào. Đường Hiểu Uyển cũng đi sau lưng Diệp Lăng Phi vào trong đó. Số người trong thang máy tối đa theo quy định chỉ là mười tám vậy mà ở đây đã nhồi ít nhất hai mươi người. mọi người chen chúc lẫn nhau. Đường Hiểu Uyên đứng sát gần Diệp Lăng Phi. Thân thể của nàng thấp hơn Diệp Lăng Phi một cái đầu, đứng vừa cao đến cằm của hắn. Không có chỗ đứng khiến cho cả khuôn mặt nàng áp vào lồng ngực của hắn.
Diệp Lăng Phi cảm thấy có một cái gì đó ép ép ở ngực, truyền đến một cảm giác kích thích.
“Đáng chết, tại sao lại như vậy?”
Diệp Lăng Phi thầm mắng một tiếng. Hắn biết đó là cái gì, không ngờ bộ ngực của Đường Hiểu Uyển lớn như thế, bây giờ lại ép vào ngực hắn như vậy khiến cho hắn cảm thấy một cảm giác đụng chạm mãnh liệt.
Mùi thơm từ trên mái tóc Đường Hiểu Uyển tràn vào lỗ mũi Diệp Lăng Phi, càng làm hắn thêm xúc động. Hắn định đổi vị trí để thoát khỏi tình thế xấu hổ này nhưng lần nào cũng bị người xung quanh chen đẩy lại. Nhìn bờ mông Đường Hiểu Uyển, xuyên qua lớp đồng phục, Diệp Lăng Phi cảm thấy nóng trong người. Đường Hiểu Uyển bị hắn nhìn, khẽ nhúc nhích khiến Diệp Lăng Phi càng thêm khó chịu. Hắn nhăn mày, thầm nghĩ mình phải lập tức rời khỏi đây bởi vì hắn đã phát hiện ra hạ thân đã dựng lều dựng rại rồi. Đường Hiểu Uyển cũng chẳng hiểu tại sao đúng lúc này có cái gì đó nhô lên chọt chọt, nhìn dáng vẻ cua mày của Diệp Lăng Phi, nàng cúi thấp đầu xuống.
Hai người cứ như vậy mãi cho đến khi lên tới tầng mười ba, sau khi năm sáu công nhân viên chức rời khỏi thì thang máy bỗng trở nên rộng rãi. Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển liền vội vàng tách ra. Diệp Lăng Phi dựa vào thang máy, hai tay chắp trước ngực. Đường Hiểu Uyển cũng tách ra một bên khác, giữ khoảng cách với hắn.
Phòng tiêu thụ ở tầng thứ mười tám. Nhân viên toàn bộ ở phòng đó có khoảng năm mươi người, chia làm năm nhóm chính: Cơ giới thiết bị, linh kiện, dụng cụ, điện và phụ trách tiêu thụ. Đồng thời tập đoàn Tân Á ở trong cả nước có tất cả năm chi nhánh, nhân viên tiêu thụ có đến hơn ba mươi người, không ngừng mở rộng thị trường và nhiều văn phòng làm việc hơn nữa. Phát triển thị trường nước ngoài lúc này cũng đang nằm trong kế hoạch của công ty.
Hai gò má Đường Hiểu Uyển đỏ bừng cả lên. Ở trong thang máy nàng đã cảm thấy hạ thân của mình đã bị một cái gì đó chọt chọt, loại cảm giác kích thích này khiến cho nàng cảm thấy rất tê dại, vô cùng khó chịu. Mãi cho đến khi đi ra khỏi thang máy, Đường Hiểu Uyển mới hết cảm giác này.
- Hiểu Uyển, đây là khách hàng của cô ư?
Một người đàn ông vuốt tóc, người đầy mùi nước hoa nhìn nàng hỏi.
Đường Hiểu Uyển nhíu mày, cố gắng lộ ra vẻ tươi cười:
- Không phải là khách hàng của tôi.
- Vậy à, không vấn đề gì. Cô vừa tới có nhiều thứ không hiểu vài bữa nữa tôi sẽ bày cho cô để cô năm nay có thể kiếm vài vạn tiền thưởng cũng không vấn đề gì.
- Thẩm Thiên, anh lại khoác lác, có phải là cô gái nào anh cũng quấn lấy không?
Lý Khả Hân ôm một chồng tài liệu đi qua, dẩu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nhìn Thẩm Thiên.
- Hiểu Uyển mới đến đây chưa được hai tháng, anh có thể trông cậy cô ấy làm được gì chứ. Hiểu Uyển, đừng nghe lời anh ấy, em tiếp tục đi thu thập tin tức của khách hàng, giúp người ta làm giấy tờ, không cần phải nôn nóng, cứ từ từ chậm rãi mà thích ứng.
“Chà, mỹ nữ này quả là cũng rất xinh đẹp.”
Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân, không kìm được thầm cảm thán trong lòng. Lý Khả Hân này xem ra khoảnh hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mặc một bộ đồ đồng phục màu lam đem thân thể của nàng uốn thành một hình chữ S. Mái tóc đen của nàng xõa xuống vai, trên chiếc cổ áo hình chữ V có một cái vòng thủy tinh kết hợp với chiếc cổ trắng ngần. Cách ăn mặc phối hợp hài hòa này xem ra cũng đủ làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải mê muội. Cho dù Diệp Lăng Phi là một người lão luyện cũng phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng.
- Cám ơn chị Khả Hân.
Đường Hiểu Uyển nở ra một nụ cười thành thực, sự cảm ơn này xuất phát từ tận đáy lòng của nàng.
- Hiểu Uyển, em cần phải cố gắng. Sắp tới nếu như có thể đến sớm một chút, Lý trưởng phòng có thể sẽ giúp đỡ em them một chút, khi đó em có thể học được nhiều hơn.
Lý Khả Hân nói xong lướt qua Diệp Lăng Phi, không để ý đến hắn mà ôm chồng tài liệu đi ra ngoài.
Thẩm Thiên cũng cất tiếng:
- Hiểu Uyển, em cứ cố gắng thật nhiều, anh thấy em rất có tiền đồ.
Nói xong gã vội vàng đi sau lưng Lý Khả Hân.
- Bọn họ đều là nhân viên của phòng tiêu thụ sao?
Trên đường đi tới văn phòng quản lý phòng tiêu thụ, Diệp Lăng Phi cất tiếng hỏi Đường Hiểu Uyển.
- Ừ, bọn họ rất tốt, nhất là chị Khả Hân, không chỉ phụ trách làm việc nhiệt tình mà đối đãi với người khác cũng rất nhiệt tình.
Đường Hiểu Uyển trả lời, đột nhiên nàng nghĩ đến một vấn đề, ngọt ngào cười nói:
- Tôi còn chưa biết tên của anh là gì, tôi tên là Đường Hiểu Uyển.
- Tôi tên Diệp Lăng Phi.
Hai người đi tới trước văn phòng quản lý thì Diệp Lăng Phi nói tên của mình cho Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển nghe tên của Diệp Lăng Phi, cười khúc khích:
- Tên rất có ý nghĩa, là lá cây muốn bay lên!
Đường Hiểu Uyển vẫn còn đang cười, bỗng nhiên cửa phòng quản lý mở ra. Quản lý phòng tiêu thụ Tôn Hằng Viễn đứng trước cửa ra vào:
- Anh có phải là Diệp Lăng Phi?
Quả nhiên, vừa rồi Diệp Lăng Phi nói chuyện với Đường Hiểu Uyển, Tôn Hằng Viễn ở sau cửa đã nghe thấy.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đúng thế, tôi tới muộn.
- Anh cuối cùng cũng đã đến, tôi chờ tin anh cả buổi sáng, anh làm tôi thất vọng quá.
Nói đến đây, Tôn Hằng Viễn nhìn sang Đường Hiểu Uyển nhíu mày nói:
- Tiểu Đường, đi pha hai chén trà, từ nay về sau anh ấy sẽ là trưởng phòng phòng tiêu thụ, cũng là lãnh đạo trực tiếp tổ của cô.
- Không thể nào!
Đường Hiểu Uyển trợn trừng hai mắt… “Anh ấy là người tốt nghiệp trung học rồi “hải quy” về nước sao?”
“Ta là con rùa đen ư?”*
Diệp Lăng Phi thầm mỉm cười. “Ta ở nước ngoài chuyên bán súng ống và đạn dược, chỉ muốn sống cuộc sống bình thường mới trở về Trung Quốc, chẳng lẽ như vậy cũng gọi là “hải quy” ư?”
Last edited by Tuanff10; 09-10-2016 at 01:54 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Tôn Hằng Viễn kéo Diệp Lăng Phi vào văn phòng rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha. Lúc này Đường Hiểu Uyển cũng đã mang một tách trà đến, đặt ở trên bàn trước mặt hai người. Nàng đang định rời khỏi thì nghe thấy Tôn Hằng Viễn nói:
- Hiểu Uyển, cô đi giúp Diệp trưởng phòng làm thủ tục tiếp nhận công việc.
Lúc Đường Hiểu Uyển sắp đi ra khỏi phòng, nàng liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái: “Mới thoạt nhìn thì trông anh ta có dáng vẻ của một người tốt, không giống lãnh đạo kiêu ngạo, mà khá thân thiện.”
- Giám đốc Tôn, từ nay về sau ông chính là lãnh đạo của tôi, tôi còn phải nhờ ông giúp đỡ nhiều.
- Tiểu Diệp, ở đây không có người ngoài, cậu không cần phải khách khí như vậy.
Tôn Hằng Viễn năm nay bốn mươi chín tuổi, gọi Diệp Lăng Phi là “tiểu Diệp” cũng xứng.
- Ngày hôm qua Trương tổng đã đích thân hỏi chuyện của cậu. Trong tập đoàn này, được Trương tổng hỏi đến cho thấy ông ấy rất để ý đến cậu. Về phần của tôi thì không cần phải nói, tôi có một sự kỳ vọng rất cao đối với cậu. Nói gì thì nói cậu cũng là người ở nước ngoài quay về để đóng góp. Nói về bằng cấp chúng tôi không quan tâm lắm bởi vì chỉ cần có tiền thì có thể dễ dàng mua bằng, cậu nói có đúng hay không?
Nhìn là biết Tôn Hằng Viễn là một kẻ xảo quyệt. Có thể ngồi ở cái chức vụ này ngoại trừ có năng lực, không thể thiếu các mối quan hệ được. Diệp lăng Phi cũng suy nghĩ sâu xa thái độ của Tôn Hằng Viễn với mình, thầm nghĩ: "Rất có thể tại vì phỏng đoán về bối cảnh không bình thường của mình mà ông ta mới tới đây lôi kéo mình."
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Phi cười ha hả:
- Giám đốc Tôn, đến lúc đó tôi chỉ sợ sẽ khiến ông thất vọng. Kỳ thật mấy năm nay tôi ở nước ngoài không làm được trò gì. Thực ra tôi có thể đến được Tập đoàn tân Á là do bạn bè giúp đỡ, về phần năng lực của tôi, ha ha, nói hơi thô tục, tôi tán gái thì giỏi chứ chào mời khách hàng thì không làm được.
Tôn Hằng Viễn đầu tiên sững sờ sau đó lập tức nở ra một nụ cười:
- Tiểu Diệp, cậu lại nói đùa rồi. Chỉ là tính tình này của cậu lại khiến tôi yêu thích, từ nay có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi.
- Cám ơn.
Diệp Lăng Phi uống trà nói chuyện nãy giờ cũng đã mười phút. Sau đó Đường Hiểu Uyển cầm một chiếc chìa khóa và một tập tài liệu đến trước mặt hắn.
- Diệp trưởng phòng, đây chính là chìa khóa tủ của anh, còn có một số tài liệu cần anh ký tên.
Đường Hiểu Uyển, đặt những vật này ở trước mặt Diệp Lăng Phi.
Tôn Hằng Viễn lúc này mới đứng lên:
- Được rồi, thủ tục của cậu đã xong xuôi, tôi đưa cậu đến phòng làm việc thăm quan, thuận tiện giới thiệu cậu với các nhân viên, nhận thức cấp dưới của mình.
Diệp Lăng Phi cầm chìa khóa và tài liệu đi theo sau Tôn Hằng Viễn vào đại sảnh của phòng tiêu thụ. Đường Hiểu Uyển chần chừ một lát rồi cũng đi theo hắn. Nàng sợ nhất chính là những lời đàm tiếu, phải biết rằng việc có trưởng phòng mới đến nhậm chức đã được lan truyền khắp phòng tiêu thụ, rất nhiều người “không ưa” tân chủ quản không có bằng cấp này.
Phòng tiêu thụ có hai đại sảnh, vài chục công nhân viên. Bọn họ thăm dò, lập hồ sơ, theo dõi hợp đồng đã ký kết với khách hàng. Những chuyện này đều có chuyên gia phụ trách. Lúc Tôn Hằng Viễn và Diệp Lăng Phi đi đến đại sảnh, các nhân viên phòng tiêu thụ vẫn đang làm việc.
Tôn Hằng Viễn vỗ tay, cao giọng nói:
- Các vị, đây chính là tân trưởng phòng phòng tiêu thụ Diệp Lăng Phi, mọi người mau chào đón.
- Bộp bộp.
Trong đại sảnh lác đác có những tiếng vỗ tay chào đón. Nghe thanh âm này thì biết những người ở đây không chào đón nhiệt tình với Diệp Lăng Phi. Nhất là Lý Khả Hân ngồi ở gần cửa, một chút nhúc nhích cũng không có.
Không khí có vẻ hơi khó chịu. Ngay cả Tôn Hằng Viễn cũng không ngờ đến điều này, ông hơi xấu hổ nói:
Tôn Hằng Viễn thấy Diệp Lăng Phi không có vẻ gì tức giận thì trong lòng mới yên tâm. Đại bộ phận những người này là do trưởng phòng cũ cất nhắc cho nên bọn họ dĩ nhiên không phục đối với trưởng phòng mới. Hơn nữa bằng cấp và lai lịch của Diệp Lăng Phi cũng không tốt. Ông tuy nghĩ vậy nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài.
- Trưởng phòng Diệp, tôi dẫn cậu đi xem văn phòng.
Hai người vừa đi ra ngoài địa sảnh thì Thẩm Thiên đi tới trước bàn làm việc của Hiểu Uyển, thần bí hỏi:
- Hiểu Uyển, chuyện gì xảy ra vậy? Không phải em nói hắn là khách hàng sao?
Đường Hiểu Uyển vốn đang lo lắng có người hỏi mình điều này, nàng không quanh co mà kể lại sự thật:
- Em cũng không biết, vừa rồi em gặp anh ấy ở cửa ra vào, tưởng là khách hàng của công ty nên dẫn lên đây, không ngờ lại là tân trưởng phòng.
- Xem ra cô nhóc này rất giảo hoạt, đã tạo được quan hệ tốt với tân lãnh đạo.
Thẩm Thiên cười không hảo ý nói:
- Anh thấy là em không nên thân cận quá với tân trưởng phòng. Anh nghe nói người này dựa vào quan hệ mới tiến vào được công ty, không chừng ngày nào đó hắn ta bị đuổi ra sẽ gây phiền phức cho em.
- Vâng.
Đường Hiểu Uyển vội vàng đáp.
(remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Văn phòng của Diệp Lăng Phi nằm ở phía nam, sát phòng làm việc chung. Văn phòng này rất rộng, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy quang cảnh thành phố Vọng Hải. Ở bên trên giá sách bày những tư liệu hàng hóa về tập đoàn Tân Á, trên chiếc bàn gỗ đặt một cuốn sổ ghi chép.
- Tiểu Diệp, cậu đối còn chưa quen thuộc với những sản phẩm của công ty vẫn. Bây giờ cậu hãy xem những tài liệu này, nếu như có vấn đề gì thì đến tìm tôi.
Tôn Hằng Viễn ngồi ở ghế sa lông trong văn phòng, bắt chéo chân nói.
- Cám ơn.
Diệp Lăng Phi ngồi vào chiếc ghế dựa trước bàn, bàn tay sờ vào mặt bàn trơn bóng.
- Giám đốc Tôn, tôi cảm thấy hơi kỳ quái, dường như mọi người ở đây không thích tôi, có phải tôi làm ở vị trí này khiến cho bọn họ cảm thấy không thoải mái?
- Tiểu Diệp, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Trưởng phòng trước kia làm không được tốt, kết quả là đã từ chức. Tôi thấy gã đó ngoại trừ có bằng cấp chính quy thì cũng chẳng có điểm gì hơn người. Làm việc thì lúc nào cũng theo nguyên tắc cứng nhắc, quan hệ với tôi cũng không tốt. Nói về quan điểm bán hàng của tôi thì cần phải linh hoạt, không thể thiếu việc chiếm cảm tình của khách hàng. Lúc hát cần phải hát, lúc uống rượu cần phải uống rượu. Chậc, nói nhiều làm gì, hắn cũng đã đi rồi. Tiểu Diệp, tôi tin tưởng cậu không phải là người như vậy, nói thế nào thì cậu cũng là người quản lý, những việc này không cần tôi phải nói rõ ra. Tóm lại, từ nay về sau chúng ta phải hợp tác cho thật tốt, cuối năm kiếm vài chục vạn tiêu xài cho sảng khoái, đúng không?
Tôn Hằng Viễn tuy không nói rõ ra nhưng Diệp Lăng Phi đã sớm hiểu rõ ngụ ý ở trong đó. Hắn chỉ có thể cười cười, loại chuyện này không thể trách người ta được.
- Ừ, tiểu Diệp, tôi còn có chuyện phải đi.
Diệp Lăng Phi nghe vậy cũng không có ý tiễn gã ra ngoài, chỉ đứng dậy cười nói:
- Giám đốc Tôn, tạm biệt.
Tôn Hằng Viễn vừa đi Diệp Lăng Phi đã đem những tư liệu về tập đoàn Tân Á bày ra trước bàn công tác. Tập đoàn Tân Á sản xuất mặt hàng chủ yếu là động cơ, những sản phẩm này đã quá quen thuộc với hắn. Tuy chúng có rất nhiều loại nhưng vẫn có điểm chung. Diệp Lăng Phi khi xưa chính là tên trùm trục lợi từ súng ống đạn dược, mua bán cả xe tải, xe thiết giáp, xe tăng cho nên đối với những thứ này hắn rất quen thuộc. Nói chung những thứ trên bàn hắn xem qua đều hiểu.
Last edited by Tuanff10; 22-10-2016 at 02:47 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Đô Thị Tàng Kiều (remake)
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Chương 4: Tôi sẽ đền bù tổn thất cho cô
Nguồn: vipvanda, 4vn.eu
Nhóm dịch: Tepga
Remake: tuanff10
Diệp Lăng Phi thuê một ngôi nhà gần biển, có hai phòng, diện tích khoảng tám thước vuông. Tiền thuê nhà một tháng là 500 tệ, cái này còn chưa kể đến phí quản lý, tiền điện nước và nhiều hạng mục khác.
Sau khi tan tầm, Diệp Lăng Phi liền về thẳng ngôi nhà mình thuê. Hắn đến Vọng Hải chưa được lâu, ngôi nhà này cũng chỉ mới thuê được một tuần lễ cho nên cũng không có quá nhiều sửa chữa.
Mua đồ ăn thức uống siêu thị, Diệp Lăng Phi đẩy cửa vào, móc chìa khóa từ trong túi ra thì không thấy. Lúc này Diệp Lăng Phi mới nhớ mình để quên chìa khóa ở trong xe. Nghĩ tới việc đến bãi đỗ xe để lấy chìa khóa, hắn lại cảm thấy đau đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Diệp Lăng Phi kinh ngạc, theo bản năng hắn nhảy lùi về phía sau một bước.
Nửa khuôn mặt ló ra từ trong khe cửa. Một cặp mắt xinh đẹp trong veo nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi.
- Anh tìm ai.
Ngay sau khi mở cửa, cô gái này cất tiếng hỏi hắn.
- Ta tìm ai ư?
Diệp Lăng Phi suýt chút nữa ngã người về phía sau. Ánh mắt hắn quét một vòng, xác định đây chính là tầng năm thì mới dùng một giọng nói chắc chắn trả lời:
- Tiểu thư, nếu như đôi mắt của tôi không có vấn đề thì hình như đây là phòng của tôi mới đúng.
Diệp Lăng Phi nghiêm túc, có vẻ không vui lạnh lùng nói:
- Tiểu thư, bây giờ cô trả lời tôi, cô là ai, tại sao lại ở trong nhà của tôi? Nếu như cô không có lời giải thích hợp lý, tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo cô lẻn vào nhà tôi để trộm cắp.
- Không không, anh hiểu lầm rồi!
Cô gái kia đẩy toàn bộ cửa ra. Cô gái này rất cao, ít nhất cũng phải một mét bảy. Mái tóc nàng đen nhánh xõa ngang vai, cặp mắt thanh tú, đôi môi anh đào nhỏ nhắn. Làn da trắng hồng toát ra một vẻ thanh xuân. Bộ đồ màu trắng bó sát người tạo nên một vẻ tựa như là ma quỷ. Hai cái đùi thon dài mặc dù được chiếc quần bao quanh nhưng cũng khó có thể che dấu được mị lực ở đó. Trên bộ đồ đồng phục có treo một tấm thẻ trên đó viết tên của cô gái và công ty nàng đang làm việc.
Diệp Lăng Phi cũng đã sớm đoán ra thân phận của cô gái này. Ngày hôm qua hắn đã đến công ty môi giới mong muốn có thể kiếm thêm một người quét dọn nhà ở. Vừa rồi cô gái này tỏ ra vẻ bối rối, rõ ràng không phải là một kẻ trộm. Chỉ là cô gái này đột nhiên xuất hiện trước mặt mình nên hắn cũng muốn đùa giỡn một bèn bày ra bộ dáng vẻ nghiêm túc như vậy. Đôi mắt Diệp Lăng Phi đảo qua tấm thẻ trên ngực của nàng, trong lòng thầm ghi nhớ tên nàng: Tần Dao.
- Ngài chính là Diệp Tiên Sinh!
Tần Dao dùng ngón tay chỉ vào tấm thẻ trên ngực của mình, giải thích nói:
- Tôi chính là người làm thêm giờ ở công ty phục vụ, Tần Dao! Hôm nay đáng lẽ ba giờ chiều tôi đã tới đây quét dọn nhưng bởi vì bận việc cho nên mới trễ như vậy.
Tần Dao nhìn thấy trên khuôn mặt Diệp Lăng Phi có một nụ cười thì bình tĩnh trở lại, can đảm hơn nói:
- Diệp tiên sinh cho tôi thêm năm phút đồng hồ nữa, tôi sẽ quét dọn xong ngay thôi.
- Không cần phải nôn nóng, cô cứ từ từ quét dọn.
Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng thì thấy phòng khách trở nên sáng sủa hẳn lên, chiếc cửa sổ bẳng thủy tinh lúc này đã bóng loáng như không hề có một hạt bụi nào. Ghế sô pha, bàn uống nước, tủ TV đều sạch sẽ. Ở góc phòng có một ít rác và một số vật lẫn lộn, xem ra đây là những rác mà Tần Dao mới xử lý xong.
Diệp Lăng Phi rất hài lòng với cách làm việc của Tần Dao. Hắn mang thực phẩm, đồ uồng đến trước cửa tủ lạnh sau đó lôi ra một lon cô ca, hướng về phía Tần Dao đang quét dọn cười nói:
- Cô uống cô ca đã.
- Không, không cần!
Tần Dao liên tục xua tay nói:
- Công ty đã quy định, không thể tùy tiện nhận đồ của khách hàng.
- Ha ha, cái này thì có sao, chẳng lẽ tôi lại báo cho bọn họ biết sao. Không phải cô đang hoài nghi rằng tôi cho gì đó vào trong đồ uống này đấy chứ?
- Không, không phải như vậy.
Tần Dao liên tục xua tay.
- Vậy thì uống đi.
Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt Tần Dao thì sớm biết rằng cô gái này sợ rằng công ty của mình phát hiện ra. Diệp Lăng Phi đưa một lon cô ca cho nàng sau đó mới mở cửa tủ lạnh ra, đem những thực phẩm và nước uống mới mua bỏ vào trong đó. Rồi hắn liền đi vào trong phòng vệ sinh. Bỗng nhiên Tần Dao cất tiếng nói:
- Diệp tiên sinh, tôi cần phải quét dọn phòng vệ sinh.
- Không phải cô đã quét dọn xong rồi sao?
Diệp Lăng Phi kỳ lạ hỏi:
- Mà không có gì, tôi chỉ vào trong phòng vệ sinh rửa tay mà thôi.
Nói xong hắn mở cửa phòng vệ sinh ra. Chợt có một mùi sữa tắm xộc vào mũi, trên nền và vòi hoa sen cũng vẫn còn đọng lại nước. Diệp Lăng Phi sau khi rửa tay liền quay về.
- Thật xin lỗi, tôi vừa rồi bởi vì nóng quá nên…
Tần Dao giống như là một cô bé làm sai chuyện gì cho nên lí nhí nói.
Thấy dáng vẻ này của nàng, trong đầu Diệp Lăng Phi liền có một chút ý xấu xa. Hắn nghiêm nghị nhìn nàng nói:
- Cô biết cô đang làm gì không vậy? Tôi không thể chịu được hành vi của cô, tôi phải báo với công ty.
Tần Dao bị hắn hù dọa đến mức hoảng sợ, nàng thành khẩn nói:
- Đừng, tôi van cầu anh đừng báo với công ty, tôi rất cần công việc này.
- Tôi dĩ nhiên biết cô cần.
Diệp Lăng Phi cười thầm trong lòng:“Nếu có tiền thì cô đâu cần phải làm công việc này.”
Tuy nghĩ vậy nhưng hắn không biểu hiện lên trên khuôn mặt, chỉ lạnh lùng nói:
- Tôi bây giờ đang rất tức giận, trừ phi cô đáp ứng một yêu cầu thì mới có thể dẹp được lửa giận của tôi. Đương nhiên giao dịch cũng rất công bằng, tôi sẽ không bạc đãi cô, tôi sẽ đền bù tổn thất cho cô.
Nói xong, Diệp Lăng Phi dùng một đôi mắt mê đắm đảo tới bộ ngực của Tần Dao.
- Không, không được.
Toàn thân Tần Dao liền trở nên rét run. Nàng thấy Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình thì nghĩ rằng hắn muốn qua hệ với mình. Tuy nàng sợ hắn báo lại với công ty nhưng phát sinh sự tình này nàng tuyệt đối không thể làm được.
Thấy bộ dạng sắp khóc của Tần Dao, Diệp Lăng Phi biết rằng không thể đùa giỡn được nữa. Hắn cười ha hả, đưa tay chỉ vào chiếc máy giặt trong phòng vệ sinh nói.
- Yêu cầu của tôi chính là nhờ cô giúp tôi đem quần áo trong máy giặt ra phơi. Giao dịch công bằng, sau khi cô làm xong tôi sẽ đền bù tổn thất lao động của cô. Về phần chuyện tắm rửa của cô, chỉ cần cô không làm cho ở đây bị ngập thì tôi sẽ không để ý tới. Dĩ nhiên, với điều kiện là cô phải lau dọn cho căn phòng sạch như hôm nay.
- Tôi đáp ứng, tôi đáp ứng.
Tần Dao vui mừng liên tục gật đầu. Nàng không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, mình vừa có thể kiếm tiền lại vừa có thể tiếp tục tắm rửa ở đây, đây quả thật là chuyện tốt.
Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế sa lông ngoài phòng khách, thuận tay mở TV lên. Còn Tần Dao lúc này sau khi phơi quần áo xong vẫn còn đang rất vui mừng.
Tần Dao làm việc rất tốt, nhanh chóng đem quần áo sạch sẽ phơi lên trên ban công. Sau đó nàng quay trở về phòng khách, thu dọn toàn bộ rác rưởi.
- Được rồi, để tôi trả tiền cho cô.
Diệp Lăng Phi móc ra một trăm tệ:
- Đây là tiền giặt quần áo của cô, còn tiền quét dọn tôi đã đưa cho công ty.
Tần Dao tuy nắm chặt tiền trong tay nhưng ngoài miệng lại nói:
- Diệp tiên sinh, số tiền này quá nhiều.
Miệng nói như vậy, mà Tần Dao không hề có một chút ý định buông tiền ra. Tất cả những điều này đều không qua được mắt Diệp Lăng Phi, hắn cười thầm trong lòng xua xua tay nói:
- Đây là số tiền xứng đáng với công sức của cô.
- Diệp tiên sinh, tôi còn phải quét dọn một căn phòng khác, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.
Tần Dao nói rồi đi ra ngoài.
- À, đúng rồi, nếu như cô thích những tờ tạp chí này thì có thể mang đi. Dù sao nó cũng đã cũ rồi, tôi cũng đang tính vứt nó đây.
Diệp Lăng Phi thấy đôi mắt Tần Dao hơi liếc qua đống tạp chí ở trên bàn thì trong lòng thầm hiểu cô gái này muốn cầm nó đi. Dù sao những tờ tạp chí này cũng không còn cần thiết với mình, để Tần Dao cầm đi cũng vậy.
Tần Dao lại cảm ơn một lần nữa. Nàng nhanh chóng cầm những tờ tạp chí ở dưới bàn, trong lòng thầm tính toán, sau khi xem xong đống này sẽ mang đi bán. Trước khi rời khỏi, nàng lại cảm ơn Diệp Lăng Phi một tiếng nữa rồi mới ra ngoài.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Sau khi đóng cửa phòng lại, Diệp Lăng Phi đặt mông ngồi lên trên ghế sa lông, nghĩ coi hôm nay nên ăn cái gì. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định ăn mỳ ăn liền cho nó tiện. Hắn pha xong một gói mì, mở hai chai bia ra rồi đi tới trước bàn máy vi tính. Vừa ăn mì tôm, uống bia lại lên mạng đánh bài. Nếu như có người biết thấy việc này chắc cười đến rụng răng. Hắn đã buôn lậu súng ống nhiều năm, có khi chỉ trong vòng một ngày đã ăn hết một thùng mì tuy nhiên những lời này nói ra chỉ sợ chẳng mấy ai tin.
Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm đến điều này. Hắn hồi tưởng lại, trước kia đừng nói là mỳ tôm mà cả thằn lằn cũng đều đã nếm qua. Con người ta cần phải sống, đó chính là chuyện quý giá nhất.
Ở trên mạng, hắn có nick name là “Ta còn sống”. Hắn chơi bài đã lâu, có thời gian cùng với một tên có nick name là “Đừng chọc ta” phối hợp đánh bài rất ăn ý. Hôm nay hắn vừa mới vô thì đã được “Đừng chọc ta” mời đến phòng số mười ba.
Số mười ba theo phương tây không phải là một con số may mắn, Diệp Lăng Phi cũng vô cùng ghét con số này nhưng hắn vẫn vào. Diệp Lăng Phi vừa vào cái là trò chơi bắt đầu. Lúc này hắn vừa uống một ngụm bia, nhìn thấy bài trên màn hình thì thiếu chút nữa phun hết ra. Bài toàn thấy số, số lớn nhất là số 5. Bài như thế này thì cho dù Đỗ thánh cũng bó tay huống chi là Diệp Lăng Phi.
Quả nhiên, kết thúc ván bài, Diệp Lăng Phi đã hết tiền.
Người đối diện gửi tin nhắn cho hắn. Bọn họ chơi bài đã lâu. “Đừng chọc ta” biết rất rõ kỹ thuật đánh bài của Diệp Lăng Phi, tại sao hôm nay lại tệ như vậy.
- Có cách nào đâu, cho dù muốn bắn mà không có đạn thì cũng đành chịu thôi.
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói.
- Hạ lưu!
Người đối diện gõ ra hai chữ này hiện lên trên màn hình.
Diệp Lăng Phi thấy người đối diện hiểu lầm thì lập tức giải thích:
- Cái tôi nói chính là súng.
Sợ người đó vẫn chưa hiểu rõ hắn lại ghi thêm một đoạn:
- Thứ mà tôi nói chính là những khẩu súng trơn bóng . Nếu như anh sờ qua súng thì sẽ cảm nhận được cảm giác này, trơn mềm thoải mái, cảm giác đó chính là hưởng thụ. Đương nhiên tôi A K vẫn là vũ khí tốt nhất trong lòng, tính năng ổn định, giá rẻ tiền. Cũng chính là vũ khí ưa thích nhất của những phần tử khủng bố vũ trang ở Đông Nam Á và Mỹ La Tinh, nếu anh muốn tôi có thể kiếm giúp anh một cái.
- Nói mò, bộ anh là lưu manh xã hội đen? Nếu không thì kiếm đâu ra?
- Tôi là người buôn bán súng ống đạn dược, buôn bán với các tổ chức khủng bố thế giới và thậm chí cả một số ít chính phủ quốc gia.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng gõ những chữ này.
Đối phương trầm mặc một lát sau đó mới trả lời:
- Nói bậy, tôi không tin. Ngươi nói cho tôi biết, anh có buôn bán quân hạm không?
Diệp Lăng Phi biết đối phương không tin lời mình. Đây là internet, là một thế giới ảo, không ai có thể tin ai được. Cũng bởi vậy, Diệp Lăng Phi mới dám nói thân phận trước kia của mình cho đối phương. Hắn nhìn hàng chữ của “Đừng chọc ta” , chần chừ một chút, gõ ra hai hàng chữ:
- Nếu như anh muốn, tôi sẽ bán quân hạm. Tôi đã từng bán một chiếc tàu ngầm cho bọn hải tặc Somalia, chiếc tàu ngầm đó bây giờ hẳn là đã bị nước Mỹ đánh chìm ở hải vực Somalia.
Người đối diện trầm ngâm nửa ngày trời, cuối cùng cũng gõ ra một hàng chữ:
- Ngươi nói láo, đúng là thánh chém gió. Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao thành phố Vọng Hải không có trâu, hóa ra anh đã thổi đi hết rồi.*
(*Thổi da trâu: Khoác lác)
Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười vô cùng vui vẻ. Hắn nói thật lại không ai tin, chỉ là điều mà hắn đã đoán trước, vì vậy hắn liền trả lời:
- Tôi thấy vận khí chơi bài của tôi hôm nay không tốt, nên nói chuyện một chút. Được rồi, chúng ta mau tiếp tục đổi phòng đánh bài.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi lại vô cùng nhớ rõ chiếc chiến thuyền bán cho hải tặc Somalia đã lời được một triệu mỹ kim. Thời đó, hải tặc Somalia coi đồng tiền tựa như rác.
Last edited by Tuanff10; 22-10-2016 at 02:47 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10