
30-05-2009, 05:18 PM
|
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: May 2009
Bài gởi: 74
Thời gian online: 0
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
|
|
Quyển 1: Thiên Ý
Chương 6
Tiểu Nương Tử
Nguồn: 360.yahoo.blog
Còn phân vân không biết có nên vào hay không thì bỗng thấy cánh cửa hé mở. một cái đầu thò ra. Tiểu Quỷ Vân long trông thấy cái đầu còn nguyên hai bím tóc hiển nhiên là một tiểu cô nương rồi.
Quả nhiên là vậy. Cánh cửa cổng mở toang nó trông thấy một tiểu cô nương đang bước ra. Tiểu cô nương này cũng khá xinh xắn, lại có vẻ tinh nghịch. Nàng vừa bước ra đã ngó nhìn Vân Long rồi khẽ mỉm cười.
-Người phải chăng là Vân Long thế tử?
Vân long hơi ngạc nhiên. Bởi đã hỏi vậy hiển nhiên là biết nó là thế tử, mà biết nó là thế tử sao lại không quỳ xuống hành lễ. Tuy vậy nó vẫn khẽ gật đầu đáp.
-Ta chính là Vân long. Còn tiểu muội muội là ai?
Tiểu cô nương chu miệng nói.
-Ai là tiểu muội muội của người. Mà nếu người đúng là Vân long thế tử thì mau theo ta. có người đang đợi người ở hoa viên.
-A đầu này tính khí thật hay..
Vân long thầm nghĩ. Đoạn nó kéo tay Tiểu Điệp vừa đi theo tiểu cô nương vừa nói.
-Người đang đợi ta chắc là tiểu quận chúa Dương Phi phụng hả?
Tiểu cô nương gật đầu đáp.
-Người nói đúng đó.
Tiểu Quỷ Vân Long thấy tiểu cô nương không hề sợ mình thì lấy làm thích thú, quyết chọc nàng một phen. Nó cười nói.
-Tiểu muội muội có thể cho ta biết tính danh của muội không?
Tiểu cô nương khẽ gắt.
-Đã nói ta không phải là tiểu muội muội của người rồi mà.
-Hây…không cho ta gọi tiểu muội muội vậy ta gọi là tiểu tỷ tỷ nha…tiểu tỷ tỷ xinh đẹp của ta ơi. Nói cho ta biết tính danh đi?
Tiểu cô nương nghe nó nói vậy không nhịn được thì bật cười.
-Ngươi đúng là một tên tiểu quỷ lẻo mép. Dù có gọi như thế nào ta cũng không nói đâu.
Vân Long không chịu thua nó bỗng cười hềnh hệch.
-Tiểu muội muội cũng không được, tiểu tỷ tỷ cũng không xong. Chắc ta phải kêu là tiểu nương tử như vậy mới chịu nói hả?
-Ngươi vừa nói cái gì?
Tiểu cô nuơng đang đi đột nhiên quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn nó.
-Ngươi dám kêu Dương Phi Tuyết ta là tiểu nương tử. Ngươi nhắc lại lần nữa xem?
Tiểu Quỷ Vân long không sợ trái lại còn bật cười lớn.
-Ha…ha…cuối cùng tiểu thê tử cũng cho ta biết tính danh. Dương phi Tuyết, nàng quả thật là một tiểu thê tử khả ái lại biết nghe lời. Bổn lang quân rất vui.
Duơng Phi Tuyết biết mình đã mắc lừa nhưng trong lòng vẫn còn giận. Nghe tiếng cười của Vân Long khiến nàng kìm không được. Cánh ta nhỏ nhắn vung ra giáng cho Vân long một cái bạt tai đau điếng.
-Ngươi còn ăn nói lăng nhăng cẩn thận Dương Phi Tuyết ta sẽ cắt lưỡi ngươi đó.
Vân Long xúyt xoa vì đau , một bàn tay đưa lên xoa nhẹ bên má, nhưng nó vẫn cười.
-Ta nể nàng là tiểu thê tử của ta nên mới không trị tội vô lễ lần này của nàng.
-Ngươi còn nói ta…
Dương phi Tuyết định giáng thêm cho Vân long thêm một cái bạt tai nữa cho cân, nhưng bỗng một giọng nói nhẹ nhàng thoát ra đã ngăn lại.
-Tuyết muội không được vô lễ.
Chủ nhân của giọng nói ngay sau đó xuất hiện. Đó chính là tiểu quận chúa Dương Phi Phụng. Từ lúc xuất hiện, Dương Phi Phụng vẫn không một lần nhìn đến Vân Long, mà chỉ quay sang muội muội của mình thầm trách.
-Tuyết muội có biết mình vừa đắc tội với thế tử không. Muội còn không mau xin lỗi thế tử.
Dương Phi Tuyết phụng phịu chỉ về phía Vân Long.
-Đâu thể trách muội. Ai bảo hắn dám kêu muội là…
Nói đến đây nàng không dám nói tiếp.
Vân Long nhờ có đôi bàn tay mềm mại của Tiểu Điệp vuốt nhẹ bên má bị đau đã cảm thấy dễ chịu. Nó mỉm cười với Tiểu Điệp đoạn quay sang Dương Phi Tuyết cười nói.
-Sao muội không nói tiếp là ta gọi muội là tiểu thê tử.
-Ngươi!....
Dương Phi tuyết dậm chân nhưng lại chẳng thể phát tác do có mặt của tỷ tỷ, Nàng hậm hực nhìn Vân Long đoạn chạy biến vào trong.
Tên tiểu quỷ vân Long còn quá đáng gọi với vào trong.
-Tiểu thê tử phải chờ ta đó nha. Lát nữa ta sẽ qua đón nàng đó…hi..hi..
Nghe những lời này, đến Dương Phi Phụng còn phải nhăn mặt nói gì tới tiểu muội của mình. Do đó nàng thầm nghĩ.
-Tiểu tử thúi! Chờ đấy, bổn quận chúa sẽ tính sổ với ngươi. Thù cũ hận mới. xem ngươi sẽ thê thảm tới mức nào.
Bề ngoài nàng tỏ ra niềm nở với Vân Long.
-Long huynh hôm nay tới tệ phủ. Muội thật vinh hạnh.
Tiểu quỷ Vân Long nói.
-Không phải muội vẫn còn giận ta lần trước chứ.
Bị nó nói trúng tim đen, tiểu quận chúa vội xua tay khỏa lấp.
-Muội đâu nhỏ mọn thế. Hơn nữa chuyện cũng qua được một năm rồi mà.
Vân Long cười thầm.
-Để xem muội còn nói dối được bao lâu. Ta không tin muội lại chịu tha thứ cho ta. Bằng không muội làm sao biết trước ta sẽ tới đây.
Tên tiểu quỷ này xem ra cũng thật gan dạ. Biết trước là tiểu quận chúa sẽ trả thù mà vẫn đến.
Dương Phi Phụng do từ đầu đã nhìn thấy sự xuất hiện của Tiểu Điệp thì lấy làm ngạc nhiên hỏi nó.
-Long huynh! Vị tiểu muội muội này là ai vậy.
Vân Long chưa kịp trả lời thì Tiểu Điệp đã bước lên thi lễ nói.
-Nô tỳ là Tiểu Điệp. Là thị tỳ hầu hạ thế tử.
Tiểu quận chúa khẽ gật đầu nhưng trong lòng lại thầm nghĩ.
-Ngươi quả là một tên quỷ háo sắc.
Vân Long dường như rất giỏi đoán tâm ý của người khác. Chỉ qua vài biểu hiện khác lạ của tiểu Quận chúa, nó biết là có chuyện sắp xảy ra với nó. Nó cũng muốn xem thử, tiểu nha đầu này sẽ đối phó với nó như thế nào.
Dương Phi Phụng mời nó vào trong một ngôi tiểu đình. Vân long và nàng đã ngồi xuống, Tiểu Điệp do thân phận thấp kém nên chỉ đứng nép phía sau Vân Long. Đám nha hoàn trong Dương phủ đã bưng ra nào là hoa quả, bánh trái.
Tiểu Quỷ Vân long khẽ liếc về phía Tiểu Điệp không vui nói.
-Điệp nhi! muội mau ngồi xuống đây.
Tiểu Điệp lúng túng nói.
-Nô tỳ đứng được rồi. Thế tử và quận chúa không cần để ý đến nô tỳ.
Tiểu Quận chúa trong lòng thoáng tức. Nàng tính khí ngạo mạn đâu thể ngồi chung với hạ nhân, nhưng vì muốn trả thù Vân Long nên nàng đành phải chìu theo ý nó nhìn Tiểu Điệp nói.
-Nếu thế tử đã cho phép, Tiểu Điệp mau ngồi xuống đi.
Tiểu Điệp cùng là nữ nhi làm gì không nhận ra vẻ thiếu tự nhiên của tiểu quận chúa nên nàng một mực lắc đầu.
-Đa tạ quận chúa. Nô tỳ không muốn làm mất nhã hứng của hai người.
Vân Long thấy nói thế nào nàng cũng không chịu ngồi thì đành bỏ cuộc. Quay lại nhìn tiểu quận chúa, Vân Long nói.
-Hôm nay tới thăm muội. Ta chỉ có một món quà nhỏ tặng muội đó.
Nó trao cho tiểu quận chúa một mảnh lụa. và giục.
-Muội mau giở ra xem đi.
Tiểu Quận chúa khuôn mặt đỏ bừng , ngập ngừng không dám giở ra. Trong mảnh lụa này chắc hẳn lại là một bức họa, biết đâu lại giống như lần trước.
Tiểu Quỷ Vân long trông thấy thần tình của nàng thì mỉm cười.
-Muội đừng lo!
Tiểu Quận chúa sau cùng cũng giở ra. Đúng là bên trong họa một thiếu nữ đang gảy đàn. Trước mặt là cảnh non nước hữu tình . Quả thật vô cùng đẹp . Tiểu quận chúa trong lòng thoáng xao động nhưng rồi lại nghĩ.
-Ngươi đừng tưởng một bức họa đó sẽ khiến ta bỏ qua cho ngươi.
Dẫu vậy, nàng vẫn cất tiếng cảm ơn.
-Bức họa đẹp lắm. Đa tạ huynh.
Vân Long xua tay.
-Không có gì , muội chớ khách khí.
Tiểu Quận chúa mỉm cười.
-Để đáp lại muội cũng sẽ tặng lại huynh một món quà. huynh thấy sao.
Tiểu Quỷ Vân long vỗ mạnh hai tay vào nhau thành một tiếng đét rõ lớn nói.
-Vậy thì hay quá còn gì bằng.
Không hiểu sao nó lại thấy cao hứng như vậy. Tiểu quận chúa nghĩ thầm.
-Để xem tới lúc đó ngươi có còn thấy cao hứng không.
|