Phương Kiếm Minh nghe lão nhiều lần nhắc đến Thiên Trí, vậy rốt cục Thiên Trí là ai, có quan hệ gì với lão, chẳng lẽ võ công còn cao hơn cẩ lão sao? Phương Kiếm Minh hỏi:" Bất hưu sư phụ, người nên nói cho đệ tử biết một chút về Thiên Trí, chắc hẳn là cao tăng một đời của thiếu lâm tự, võ công cao lắm sao?" Bất hưu cười ha hả:" Cái tên lừa trọc Thiên Trí này, năm lần bảy lượt lừa gạt ta đến phát khổ, ta đã tìm hắn nhiều năm, nhưng tìm khắp thiên hạ cũng không biết được tung tích của hắn, không biết hắn đã trốn đi đâu. Theo lý mà nói thì ta còn chưa chết thì hắn cũng có thể không chết, hắn lớn hơn ta khoảng mười tuổi, võ công của hắn, nói thật, ta cũng không thể không bội phục hắn, năm đó vi sư không phải là đối thủ của hắn, nhưng hôm nay thì có lẽ đã khác, 'Thụy Giác Kinh' của ta đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất, nhất định sẽ không thua kém 'Dịch Cân Kinh' và 'Tẩy Tủy Kinh' của hắn!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì kinh hãi trong lòng, Thiên Trí tăng lợi hại vậy sao! Bất hưu sư phụ đã lợi hại như thế rồi mà tìm người đó suốt nhiều năm vẫn không tìm được tung tích!
Bất hưu nhìn thoáng qua Phương Kiếm Minh thấy sắc mặt của hắn, biết hắn có chút hoài nghi thì nói:" Ngươi muốn biết hắn là người của triều đại nào, hắn chính là cao tăng của tùy triều, là vào những năm cuối của nhà Tùy, năm đó Đường Thái Tông Lý Thế Dân từng muốn phong hắn làm quốc sư mà hắn lại không muốn, hắn chỉ nói chức quốc sư hợp với người khác hơn, hắn chỉ thích hợp chỉ điểm một chút mà thôi, nên hắn không muốn mang danh quốc sư, Lý Thế Dân đối đãi với hắn như trưởng bối, rất là cung kính. Sau đó, Lý thị đoạt được thiên hạ, có thể nói hắn có được chút công lao, năm đó cùng tranh đoạt thiên hạ với Lý thị, thì có một người lợi hại nhất đó chính là 'Cầu Nhiêm Khách', người đó không chỉ hùng tài đại lược, mà còn có một thân võ công rất cao, về điểm này thì Lý Thế Dân kém hắn. Nhưng cuối cùng tên trọc Thiên Trí kia giao đấu với Cầu Nhiêm Khách kia, võ công của tên trọc đó tinh thuần hơn hẳn Cầu Nhiêm Khách, cho nên đương hiên hắn không phải là đối thủ của tên trọc Thiên Trí rồi, nhưng hắn cũng là một tên gian hoạt, hắn ra vẻ như đấu ngang sức với Cầu Nhiêm Khách, sau đó thì nói với Cầu Nhiêm Khách:" Cao thủ trung nguyên như ta, thì nhiều vô ố, Cầu Nhiêm tiên sinh chẵng lẽ còn muốn tranh đoạt thiên hạ sao? Hôm nay bên người Lý Thế Dân nhân tài vô số, mãnh tướng như hổ, văn sĩ tựa long, thiên hạ tôn kính, cầu nhiêm tiên sinh thối lui ẩn cư nơi hải ngoại thì sẽ là một cử chỉ sáng suốt." Cầu Nhiêm Khách cũng không phải kẻ ngốc, mặc dù hắn chưa tin tưởng là cao thủ trung nguyên có thực lực như hắn và Thiên Trí lại đông vô số, nhưng cũng nghĩ lại, chỉ một mình Thiên Trí thôi thì hắn đã không đấu lại rồi, cho nên đành phải rút lui, ra đến hải ngoại, thành lập quốc thổ của chính mình ở Đông Hải. Ngươi nói tên trọc Thiên Trí có lợi hại không, sau khi Lý Thế Dân giành được giang sơn, muốn phong hắn làm quốc sư nhưng hắn nhất định không chịu, chỉ muốn lý thế phân ban thưởng cho mười ba đệ tử của hắn, còn hắn thì trốn trong thiếu lâm tu luyện võ công, do đó trong võ lâm có rất ít người biết đến hắn."
Phương Kiếm Minh nghe thế thì cảm thấy kỳ:" Nếu nói như vậy thì sư phụ cũng là người đời tùy đường rồi." Bất hưu cười ha hả:" Không sai, vi sư chính là người đời tùy đường, nói về ta thì đó là một chuyện không ngắn. Tên tục gia của ta là Lý Bất Hưu, pháp danh của ta là lấy từ trong tục danh của ta, lúc nhỏ ta bái một người làm sư phụ, học được một thân đao pháp, sau đó thì xông pha giang hồ, bởi vì chiến loạn, ta lại mang họ lý, có chút liên quan đến Lý thị cho nên trong lúc ta xuất ngoại thì người nhà ta bị Dương Nghiễm sát hại, khi nghe được tin này thì trong lòng ta vừa đau thương vừa tức giận, một mình xông vào hoàng cung muốn chặt đầu của Dương Nghiễm. Nhưng không ngờ trong hoàng cung đại nội cao thủ lại quá nhiều, nhất là tên Vũ Văn Thành, võ công của hắn ngang bằng với ta, một mình ta làm sao đấu lại bọn chúng, khi ta kiệt sức, gần như là bị bọn chúng bắt giữ thì lúc đó, tên trọc Thiên Trí xuất hiện, cứu ta đi, nói là muốn đưa ta đến thiếu lâm tự xuất gia.
Khi đó ta làm gì mà muốn xuất gia chứ, ta mắng hắn là kẻ điên, không thèm để ý đến chuyện hắn cứu ta, không cáo từ mà lenn lén rời đi, ta đi lại trong giang hồ hơn một năm, lúc đó Lý Thế Dân càng đánh thế lực càng lớn, tên súc sinh dương nghiễm chui rúc trong hoàng cung suốt ngày lo sợ, ta muốn tu luyện một một tuyệt thế võ công để báo thù, sau đó ở Nhạn Đãng sơn ta phát hiện ra một cây bảo đao, đó chính là 'Thiên Thiền Đao' ( Phương Kiếm Minh nghe thế thì ngạc nhiên) ta luyện được không bao lâu thì tự tin có thể trả thù được, nhưng khi ta rời núi, không ngờ thời gian ta sống trong đó thì thiên hạ đã thái bình, chớp mắt mà đã năm năm, thế là ta lại dấn thân vào giang hồ, gặp kẻ ác là giết, một đao mà giết, ta cũng không biết là mknfh đã giết chết bao nhiêu người, sau đó tên tuổi của ta vang dội trong võ lâm, người trong võ lâm gọi ta là 'Nhất Đao Ma', nói ta một đao giết người, giết người nhập ma đạo.
Khi đó, danh khí của ta quả thật là không nhỏ, người trong giang hồ khi nhắc đến ta đều lo lắng đề phòng, nhất là những kẻ có tâm địa bất lương, không bao lâu, có hai người đến tìm ta, trong đó có một người khiến ta vừa vui vừa giận, đó là vị hôn thê của ta, nhưng vì chúng ta chia cách, ly hợp vô thường, nàng đã âm thầm thích lý thế gân, ta đối với nàng vừa hận vừa không biết làm gì, chỉ đành trách ông trời cố ý trêu người, một người nữa chính là Thiên Trí.
Thiên Trí khuyên ta không nên giết người nữa, còn nói rất nhiều đạo lý cho ta nghe, ta không muốn nghe, tự cho là có Thiên Thiền Đao trong tay thì trong thiên hạ không ai là đối thủ của ta, vị hôn thê của ta cũng khuyên ta buông hạ đồ đao, ta nghe xong thì giận dữ, nói nàng là một nữ nhân mau thay đổi, hôm nay lại đến biện hộ cho Lý Thế Dân. Khi đó ta quả thật là quá ngốc, những lời đó vừa nói ra đã khiến cho nàng thương tâm sâu sắc, lần này nàng đến là bởi vì Thiên Trí yêu cầu chứ không phải vì Lý Thế Dân. Thiên Trí nghe ta nói thì cười, nói rằng có biện pháp, đó là muốn ta và vị hôn thê của ta luận võ, nếu ta thua thì phải đáp ứng một điều kiện của hắn. Ta nghe xong thì cười lớn, võ công của vị hôn thê ta mà ta không rõ sao, không có Thiên Thiền Đao thì nàng còn chưa phải là đối thủ của ta nữa là, ta sợ một đao sẽ dọa nàng chết khiếp cho nên từ thối, Thiên Trí thấy ta không chịu đáp ứng nên dùng phép khích tướng, nói ta nhát gan, căn bản là sợ nàng, ta nghe xong thì tức giận, lập tức đáp ứng.
Lập tức ta và vị hôn thê luận võ, khi giao thủ ta mới phát hiện ra là những năm gần đây nàng tu luyện một môn thần công kỳ dị, lợi hại vô cùng, khi vừa giao thủ ta còn sợ tổn thương nàng nên không dùng toàn lực, sau đó cùng nàng giao đấu, càng đánh càng kịch liệt, khi đã hơn trăm chiêu mà không thể đánh bại nàng ta vô cùng thất vọng, thì ra ta tu luyện Thiên Thiền Đao pháp cũng chẳng khá hơn được gì, đến ngay cả một nữ nhân mà cũng đánh không lại. Nhưng nếu vị hôn thê của ta muốn đánh bại ta thì càng khó hơn, đang lúc giằng co thì nàng đột nhiên xuất ra một chiêu thức cổ quái nhất thời ta không nghĩ ra cách phá giải, nên bại dưới tay nàng, khi đó ta cảm thấy chiêu thức kia của nàng không phải là võ công thượng thừa gì mà là có cao nhân âm thầm chỉ điểm, ta chất vấn Thiên Trí, có phải hắn âm thầm giở trò không thì tên lừa trọc đó cười ha hả:" Ngươi nhìn thấy miệng ta động sao, ta đứng một bên quan sát, nếu ta giở trò thì chẳng lẽ với võ công cái thế của ngươi không nhận ra sao?" Trong lòng ta vẫn hoài nghi, chính hắn âm thầm giở trò, nhưng không tìm ra được sơ hở cho nên không còn cách nào khác là phải đáp ứng yêu cầu của hắn.
Nhưng nào ngờ, yêu cầu của hắn là muốn ta và vị hôn thê của ta cùng trở về sống chung ... Ài ... Cũng là do lúc đó ta nhất thời xúc động, nên bật thốt lên 'người nàng ta thích là Lý Thế Dân chứ không phải ta'. Khi vừa nói ra những lời đó thì ta cũng có chút hối hận, tính cách của vị hôn thê của ta thì ta rất rõ, những lời kia rõ ràng là đã tổn thương nàng rất sâu, nghe ta nói thế thì nàng không nói một lời, nàng khóc và rời đi, Thiên Trí muốn ngăn lại cũng không ngăn được. Thiên Trí thấy ta nói thế khiến cho vị hôn thê của ta rời đi thì trong lòng cũng cảm thấy tức, lập tức nói với ta:" Nếu ngươi đã cố ý như thế thì ta về thiếu lâm tự trước, ba ngày sau ngươi đến thiếu lâm tự xuất gia, nếu không thì ngươi là một người không giữ chữ tín." Nói xong rồi rời đi.
Ba ngày sau, ta đến thiếu lâm tự để chuẩn bị làm hòa thượng, người quy y cho ta chính là Thiên Trí, ta hỏi hắn vị hôn thê của ta hiện giờ ra sao, Thiên Trí nói với ta là nàng không muốn gặp lại ta nữa, bảo ta đừng có đi tìm nàng nữa, hãy lo làm hòa thượng cho tốt đi, ta nghe xong thì không nói gì. Thiên Trí có mười ba đồ đệ, võ công cao cường, quan hệ của ta và hắn rất vi diệu, nói về bối phận thì hắn có thể xem như là sư phụ của ta, nhưng còn lâu ta mới coi hắn như sư phụ, ta dựng một căn nhà nhỏ ở sau núi, mỗi ngày phải đọc cái thứ kinh thư khiến ta đau đầu, thời gian còn lại thì ta tu luyện Thiên Thiền Đao pháp.
Khi ta hoàn toàn lĩnh ngộ được Thiên Thiền Đao pháp thì tên trọc Thiên Trí kia đột nhiên đến tìm ta, nói là Thiên Thiền Đao sát khí quá nặng, muốn ta đặt nó trong tàng kinh khác, lấy kinh thư trấn áp, ta làm sao mà đáp ứng được, ta nói là tự ta có thể trấn áp Thiên Thiền Đao được, không cần phải dùng đến kinh thư, tên trọc kia thì nhất quyết nói ta không trấn áp được, thế là chúng ta giao đấu, cái tên trọc đó thần thông quảng đại, võ công cao thâm khó lường, ta không phải là đối thủ của hắn đành phải để hắn mang Thiên Thiền Đao đặt ở trong tàng kinh các.