Chương 156: Lão Tăng Cổ Quái Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nguồn: 4vn.eu - http://4evn.eu
Phương Kiếm Minh đang đứng giữa bầy Băng Hàn Ngô Công, giương mắt lên là ngô công, hạ mắt xuống cũng là ngô công, phía trước là ngô công, phía sau cũng là ngô công, tựa như là hắn đang đứng giữa động ngô công vậy, nếu đổi lại thành người khác thì nhiều khi đã bị dọa chết rồi, cũng may Phương Kiếm Minh thân mang võ ngệ, cho nên không có bị dọa chết khiếp, hắn vận lực đem nội công chuyển hóa thành kình khí để ngăn cản bốn phía, không cho bọn Băng Hàn Ngô Công tiến đến gần mình, cũng là không để bị bọn chúng cắn.
Có nhiều Băng Hàn Ngô Công cùng tụ lại một chỗ như thế này đã là chen chúc lắm rồi, hơn nữa Phương Kiếm Minh lại dùng nội lực hóa thành kình khí chiếm lấy một khoảng trống lớn, khiến cho bọn Băng Hàn Ngô Công không thể làm gì khác hơn là con này đè lên con kia, hình thành một bức trường cao gần hai trượng, sống có, chết có, nhưng mà số lượng ngô công chết chiếm đa số, số còn sống chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi, số đao phong và chưởng lực lúc nãy Phương Kiếm Minh xuất ra đã giết rất nhiều, có thể thấy được thân thể của Băng Hàn Ngô Công không phải là cứng rắn lắm. Phương Kiếm Minh ngẩng đầu lên thì thấy lão tăng nọ hé khuôn mặt hiền hậu ra cười hì hì nhìn hắn ở phía trên, thì trong lòng chợt cảm thấy tức giận, nên mắng:" Có sư phụ như thế sao, hôm nay đồ đệ mất mạng, mà sư phụ còn cười đắc ý, ta thấy lão dung mạo nhân hậu, vốn tưởng rằng đã gặp được một sư phụ tốt, không ngờ đã mắc sai lầm lớn!"
Lão tăng cười ha hả:" Ai nói là ta dung mạo nhân hậu, ngươi nhìn cho kỹ xem ta có phải là nhân hậu không, coi chừng bị dọa chết đó!" Lão dùng tay vuốt mặt, Phương Kiếm Minh chăm chú nhìn lên, thì thấy dung mạo của lão đã biến đổi, so với Băng Hàn Ngô Công còn đáng sợ hơn. Lão lại dùng tay vuốt mặt, dung mạo lại thay đổi, đôi mắt như muốn lồi ra ngoài, lông mi thật dài nhếch lên, cái mũi dẹt đét, hầu như là ngang bằng với hai má, từ trong mũi lại lòi ra hơn chục sợi lông dài, cái miệng không phải là nằm ngang mà giống nằm dọc hơn, bên dưới cằm có hai hai vết sẹo màu đỏ, máu tươi dồn lên đó như muốn chảy ra ngoài.
Phương Kiếm Minh chưa từng thấy ai có hình dáng như thế, cũng không nghe nói qua là có người có hình dáng như thế, cho dù là cao thủ dịch dung hàng đầu giang hồ cũng không thể nào khiến cho miệng dựng thành thẳng đứng được, cả người của Phương Kiếm Minh đã nổi da gà, cúi đầu xuống, không dắm nhìn lão tăng:" Sư phụ, đệ tử biết người thần thông quảng đại, không gì là không làm được, đừng có trêu đệ tử nữa, đệ tử hiện đang trong hiểm cảnh, nội lực cũng đã dùng hết, sư phụ không nên thấy chết mà không cứu đúng không?" Lão tăng lại vuốt mặt, khôi phục lại hình dáng ban đầu, mở trừng hai mắt, tức giận mắng:" Tiểu tử thúi, thật là khiến ta tức chết mà, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đến giúp ngươi, cho nên mới không có tự mình nghĩ biện pháp, nếu như có một người ngươi gặp phải tình huống nguy hiểm hơn thế, mà ta lại không có ở bên cjanh ngươi, thì ngươi giải quyết sao hả, chẳng lẽ lại gọi ta đến giúp? Thực là tức quá đi!" Nói xong thì quay đầu đi mất dạng.
Phương Kiếm Minh nghe lão nói xong thì chợt kinh hãi, cả người ra đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:" Không sai, ta quá ngốc, chuyện của chính mình thì tự bản thân phải giải quyết, sao có thể nhờ người khác được, xem ra lúc nãy ta quá sốt ruột, biết là sư phụ thần thông quảng địa, chỉ cần người ra tay là không tốn bao nhiêu công sức, cho nên mới như thế!" Hiểu được điều này, tâm lý của Phương Kiếm Minh cũng thoải mái hơn chút, nhìn lại đám Băng Hàn Ngô Công thì không còn cảm thấy sợ hãi nữa, cảm thấy trong lòng có một niềm tin mãnh liệt, cười lớn ba tiếng, vận Đại Thụy Thần Công, một cổ kình khí mãnh liệt, mang theo cảm giác buồn ngủ từ trên người hắn phát ra.
Nhất thời, hai mắt số Băng Hàn Ngô Công còn sống trở nên mơ hồ, kêu lên một tiếng, dãy dụa cơ thể, hai mắt trở lại như thường, nhưng rồi lại chuyển sang mơ hồ, thân hình không còn giãy dụa nữa, nằm yên không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền tựa như là đã chết, hàn khí dần dần yếu đi.
Phương Kiếm Minh vận toàn lực thi tiển Đại Thụy Thần Công, thấy số Băng Hàn Ngô Công còn lại không còn động đậy thì thở dài một hơi, cảm thấy cả người thoát lực, đặt mông ngồi xuống đất, cả người đẫm mồ hôi, lần này hắn hầu như đã dùng hết nội lực để sử dụng Đại Thụy Thần Công, ngồi dưới đất thở hổn hển để hồi khí, sau đó khoanh chân lại, từ từ điều động nội lực còn sót lại trong cơ thể, qua khoảng một canh giờ, hắn cảm giác được nội lực đã sung túc trở lại, mở hai mắt ra, đứng thẳng lên. Lúc này, lão tăng lại xuất hiện trên động, cười ha hả:" Được rồi sao, xem ra ngươi cũng có chút huệ căn, khó trách cùng Thiếu Lâm Tự của chúng ta hữu duyên, ha ha ..."
Phương Kiếm Minh nhìn lão cười nói:" Sư phụ, đa tạ sư phụ nhắc nhở!" Lão hòa thượng cười hắc hắc, mở to hai mắt:" Không nên cao hứng quá sớm, Băng Hàn Ngô Công đã ngủ hết rồi, nhưng ngươi làm sao để lên!" Phương Kiếm Minh nhìn lên động khẩu cao hơn mười trượng, cười nói:" Sư phụ, đệ tử bây giờ đã khác trước, độ cao này không làm khó được đệ tử!" Nói xong thì thầm vận nội lực. Lão tăng thấy động tác của hắn thì cười hắc hắc:" Cẩn thân đó, đừng có mà té xuống nếu không thì sẽ kinh động đến Băng Hàn Ngô Công, lúc đó thì ngươi lại phải lăn qua lăn lại nữa đó, ha ha ..."
Phương Kiếm Minh hơi chần chừ, ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn quanh bốn phía. Trong mắt hắn thì thạch bích này giống với thạch bích bình thường, cũng không có điểm gì đặc biệt, mấu chốt chính là lão tăng này đã động tay động chân, cũng chính là thứ 'Hoạt Thạch Phấn', thứ phấn này đúng như tên gọi của nó, khiến cho đá cũng trở nên trơn mịn, lão tăng này thật sự kỳ quái, từ đâu mà lão có được loại phấn này, chẵng lẽ loại 'Hoạt Thạch Phấn' này là do lão bào chế?" Phương Kiếm Minh nhìn một lúc lâu mà vẫn không tìm được cách nào khác, đành dựa vào chân khí, dùng khinh công của mình mà phi thân thẳng lên, chứ không còn biện pháp nào tốt hơn.
Biện pháp này đối với hắn mà nói thì cũng không tính là khó, lúc nãy trong mật thất, hắn đã lĩnh ngộ được một đoạn trong Đại Thụy Thần Công, cho nên Đại Thụy Thần Công của hắn đã tiến thêm một bậc, tuy không thể nói là hoàn toàn tiến vào tầng thứ ba, nhưng mà đã tinh thuần tầng thứ hai, cách tầng thứ ba chỉ vài bước mà thôi. Phương Kiếm Minh thầm nghĩ, dụng Đại Thụy Thần Công làm đế, sau đó phi thân lên, lúc ấy hẳn là sẽ không có khó khăn. Nhưng như thế thì có vẻ không ổn. Theo ẩn ý của lão tăng thì lão muốn hắn phá giải hoạt thạch phấn, sau đó nương theo thạch bích mà lên, như vậy thì mới tính là vượt qua được khảo nghiệm của lão, mặc dù lão không nói ra nhưng Phương Kiếm Minh vốn thông minh, vừa rồi khi bị dọa hắn đã nghĩ là nhờ đến sự giúp đỡ của lão tăng, hôm nay hắn đã thông suốt được điều này, không còn sợ bị ngoại vật mê hoặc nữa, cũng biết được thâm ý của lão.
Nhưng mà cũng phải nói lại, mặc dù Phương Kiếm Minh biết được thâm ý của lão, nhưng bảo hắn vận "Bích Hổ Du Tường" để lên khỏi động khẩu này thì hắn không dám, "Bích Hổ Du Tường" quả thật là công phu khinh thân tốt nhất trong võ lâm, nhưng ở chỗ này thì lai vô ích, trên thạch bích có đầy hoạt thạch phấn, đừng nói là "Bích Hổ Du Tường", cho dù có là "Bích Hổ Hấp Tường" thì cũng vô ích. Phương Kiếm Minh đã từng thử qua độ trơn của "Hoạt Thạch Phấn" cho nên biết rất rõ.
Xem ra không còn cách nào khác hơn là đành phải phi thân thẳng một đường mà lên! Phương Kiếm Minh thầm nghĩ trong lòng, hít sâu một hơi, thả lỏng toàn thân, song chưởng từ từ giản ra, vừa đến một nửa thì hét lên một tiếng, hai chân nhún xuống, phi thân thẳng lên trên, khi thi triển khinh công thì hắn phát hiện ra khinh công của hắn tiến bộ hơn trước không ít, chớp mắt cái đã lên cao năm sáu trượng, cách động khẩu hơn một trượng, Phương Kiếm Minh đang ở trong không trung, xoay người, thân hình nghiêng qua, thoát ra ngoài, khó khăn lắm mới chạm được mém động, mũi chân vừa chạm thì có cảm giác như sắp trợt, Phương Kiếm Minh đã sớm cho chuẩn bị cho nên nhào người về phía trước, thầm nghĩ:" Mặc dù động tác có chút khó coi nhưng cuối cùng thì ta cũng đã lên được!"
Ý nghĩ vẫn còn trong đầu thì hắn có cảm giác là đất dưới chân đột nhiên rã ra, chân hắn chùng xuống khoảng ba thước, thân hình không vững, hắn còn chưa kịp định thần thì có một cổ chân lực nhẹ đánh lên trên đùi của hắn, Phương Kiếm Minh hoảng lên, bật mắng:" Lão hòa thượng, lại giở trò quỷ!" Thân hình mất thăng bằng, lại rơi xuống, thân hình lao thẳng về phía Băng Hàn Ngô Công. Lúc này lão tăng đang ngồi ở trên bục cao cười ha hả:" Không phải ta đã nói với ngươi là phải cẩn thận sao? Chẳng lẽ lại không nghe ra được hàm ý của ta sao, hảo đồ nhi, chớ có trách vi sư, mau mau phá giả hoạt thạch phấn đi, ta còn có việc khác giao phó nữa!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì tức giận đến mức muốn phát hỏa, khi thấy chỉ còn một lúc nữa là sẽ va vào bức tường Băng Hàn Ngô Công thì trong đầu của hắn hiện lên rất nhiều biện pháp, nhưng mà hầu như tất cả đều vô dụng, đành thở dài một hơi, thầm nghĩ:" Quên đi, cho dù có kinh động đến bọn Băng Hàn Ngô Công khiến cho chúng tỉnh lại thì vẫn có thể dùng Đại Thụy Thần Công làm chúng ngỷ lại, rồi sau đó tìm biện pháp khác đối phó với lão gia hỏa này!" Đã có quyết định, trong lòng không còn cảm giác lo lắng nữa, cảm thấy thoải mái hơn, ngay lúc thân thể của Phương Kiếm Minh sắp va vào bức tường Băng Hàn Ngô Công thì đột nhiên trong đầu hắn lóe lên bốn chữ Đại Thụy Thần Công, chẳng lẽ ngoại trừ Đại Thụy Thần Công ra thì không thể sử dụng tuyệt học khác sao?
Trong đầu của hắn hiện lên một đoạn trong Đại Thụy Thần Công, đoạn tâm pháp này chỉ có khoảng mười chữ, đó chính là " thụy giả, hô hô, hô hô, thần du bát cực!" Giống như là có một luồng khí thanh mát chạy xuyên qua đầu hắn vậy, Phương Kiếm Minh liền tỉnh ngộ, hắn cười lớn, song thủ huy động, đánh lên bảy tám Băng Hàn Ngô Công, chúng đang chìm trong mộng đẹp thì bị cơn đau đánh thức, nhìn thấy Phương Kiếm Minh thì hú lên, toàn thân lại phát ra hàn khí, hàn khí vừa xuát hiện lập tức khiến cho số Băng Hàn Ngô Công kia tỉnh lại, nhanh chóng di chuyển, nhắm thẳng về phía Phương Kiếm Minh mà lao đến.
Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Đến mà không chào hỏi là vô lễ!" Vừa nói hai chân vừa chạm lên thạch bích, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi hoạt thạch phấn, Phương Kiếm Minh lăng không bay lên cao hơn một trượng, tay phải dựng thẳng như đao, bổ xuống một cái, đánh bay hơn mười con Băng Hàn Ngô Công, văng ra xung quanh, chạm vào các con khác, đám Băng Hàn Ngô Công trở lên hỗn loạn, chân của Phương Kiếm Minh liên tục điểm lên thạch bích, thân hình di chuyển quanh động, tay xuất ra tổng cộng hơn mười đao phong, Băng Hàn Ngô Công bị đánh văng khắp nơi, mặc dù không lập tức chết nhưng đao phong của Phương Kiếm Minh há có phải tầm thường, đao phong trúng lên người của chúng, khiến cho thân thể chúng vô cùng đau đớn, kêu lên những thanh âm cổ quái, chúng nó biết Phương Kiếm Minh cũng không phải dễ chọc, nhìn chăm chăm vào thân ảnh đang bay tới bay lui trên không trung của Phương Kiếm Minh, không có một con nào dám bay lên tấn công Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh thấy chúng nó không dám tấn công nữa thì cười đắc chí, nhưng tiếng cười chưa dứt thì đột nhiên cảm giác được có một đợt hàn khí xuất hiện, mắt thấy có vài con Băng Hàn Ngô Công toàn thân tái nhợt, luồng hàn khí đó là xuất phát từ người của chúng, luồng hàn khí đi đến đâu thì thạch bích bị đóng băng đến đó, thoáng chốc cái đã đến gần chân của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh kinh hãi, không dám khinh thường, hét lên một tiếng, mũi chân điểm lên thạch bích, bay lên trên động khẩu, đững vững trên đó. Luồng hàn khí vừa đến động khẩu thì lại bị một thứ gì đó vô hình chặn lại, cho nên không lên được. Một lúc sau trong hình ảnh trong động trở nên mờ mịt, không thể thấy được, Phương Kiếm Minh le lưỡi lắc đầu. Đám Băng Hàn Ngô Công này thật là lợi hại, nếu như lúc đầu bọn chúng xuất ra chiêu này thì chỉ sợ hắn đã sớm đi đoàn tụ ông bà rồi.
Một tiếng 'két' vang lên, ở hai bên động khẩu xuất hiện hai khối cự thạch, phong bế động khẩu lại, Phương Kiếm Minh không còn nhìn thấy ở bên trong nữa, hắn muốn tìm một khe hở cũng không tìm được, cảm thán trong lòng:" Lão già này thật lợi hại, cơ quan tinh xảo như thế này thì cả thiên hạ khó tìm được người thứ hai!" Lão tăng đứng từ xa nhìn hắn, cười nói:" Ngươi thật là to can, dám cả gan chửi ta là thằng già, cái này phải gọi là khi sư diệt tổ, ngươi nói xem ngươi phải bị tội gì!" Phương Kiếm Minh quay đầu lại, gượng cười:" Người vốn thật sự là già mà, không biết là đã bao nhiêu tổi rồi!" Lão tăng giật mình, chớp mắt cái đã nhảy đến trước hơn mười trượng, đi đến bên cạnh Phương Kiếm Minh. Thân hình của lão tăng này không nhỏ, so với Phương Kiếm Minh thì cao hơn cả một cái đầu, xem ra có thể so với Đao Thần.
Lão tăng nắm đầu vai của Phương Kiếm Minh cười lớn:" Tiểu tử, làm sao ngươi phá giải được hoạt thạch phấn?" Phương Kiếm Minh cười hắc hắc:" Sư phụ, là đệ từ ngộ ra được từ 'Đại Thụy Thần Công', không phải là người đã viết trên đó là 'Thụy giả, hô hô, hô hô, thần du bát cực!', đệ tử nghĩ đến hoạt thạch phấn kia trơn trượt vô cùng, thì dứt khoát không nghĩ đến đó nữa, cũng giống như là đang trong mộng đẹp, lạc vào cõi thần tiên, những thứ muốn quấy rầy thì cứ coi như là một giấc mộng mà thôi, thật không ngờ, vừa điểm chân lên thạch bích thì hoạt thạch phấn lại không có tác dụng, he he, sư phụ, người quả nhiên là 'võ công cái thế', Đại Thụy Thần Công không chỉ là một môn nội công mà còn là một môn khinh công, thật lợi hại, lợi hại!"
Lão tăng mở trừng hai mắt:" Không chỉ là khinh công, chỉ cần ngươi muốn là nó có thể làm được, đừng nói là khinh công, cho dù là phi thăng thì cũng chỉ tốn thời gian bằng một bữa sáng mà thôi!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì âm thầm líu lưỡi, ngạc nhiên hỏi!" Sư phụ, Đại Thụy Thần Công thần kỳ vậy sao? Sao lúc đầu người nghĩ ra được, cảnh giới cao nhất của môn công phu này là gì, chẳng lẽ chính là thành tiên sao?" Lão tăng cười ha hả:" Môn Đại Thụy Thần Công này của ta là độc nhất vô nhị trên đời này, cảnh giới cao nhất à? Khó mà nói được, khó mà nói được ..." Phương Kiếm Minh thấy lão đắc ý thì cười thầm trong bụng, nhưng miệng vẫn nói:" Sư phụ, nếu Đại Thụy Thần Công lợi hại như thế thì tại sao ngoại giới chưa từng nghe nhắc đến nó, ngay cả trong tàng kinh các của Thiếu Lâm Tự chúng ta cũng không có nhắc đến môn công phu này, cả Thiếu Lâm Tự hình như không ai biết đến!"
Lão tăng nghe xong thì nhíu mày lại, nhảy dựng lên, tựa như là một đứa trẻ vậy, mắng lớn:" Tất cả đều là do cái con lừa trọc 'Thiên Trí' kia giở trò, nếu để ta biết hắn đang trốn ở đâu thì nhất định ta sẽ nắm từng nắm râu của hắn mà bứt cho sạch!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì ngạc nhiên:" 'Thiên Trí' là ai, là thần tăng của Thiếu Lâm Tự chúng ta sao?" Lão tăng hừ một tiếng, quát:" Thúi, thúi, thúi lắm, người khác coi hắn là thần tăng còn lão thì không, lúc đầu dám lừa ta vào Thiếu Lâm Tự làm hòa thượng, thật là tức chết mà!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì lại càng cảm thấy lạ, nghe giọng điệu của lão thì chỉnh là lão làm hòa thượng đều là do một thần tăng tên là 'Thiên Trí' đã 'lừa gạt' lão, và cũng nhận ra là, lúc còn trẻ lão là một mãng hán, nói chuyện thô lỗ, cho dù đã làm hòa thượng bao nhiêu năm rồi mà tính tình vẫn không thay đổi. Trong lòng của Phương Kiếm Minh có rất nhiều nghi vấn cho nên lập tức hỏi tiếp:" Sư phụ, người cùng người tên thiên trí kia có quan hệ gì, pháp danh của người là gì? Người là người của triều đại nào? Sư phụ quen biết người của 'Từ Hàng Hiên' sao? ... ..." Lão tăng nghe hắn hỏi dồn dập thì hai mắt mở to, sau đó kêu lên một tiếng, hai chân nhún một cái, bay lên trên cao, Phương Kiếm Minh đuổi theo, lão tăng thấy hắn đuổi theo thì mở trừng mắt:" Ngươi theo ta đến đây làm gì?" Phương Kiếm Minh cười lớn:" Sư phụ, không phải sư phụ có việc phân phó cho đệ tử sao? Hơn nữa, đệ tử muốn sư phụ giải thích các nghi vấn của đệ tử nữa!" Lão tăng lớn tiếng nói:" Ngươi vừa rồi là hỏi chuyện sư phụ sao, ta thấy người giống như đáng tra khảo tội phạm thì đúng hơn, ngươi coi ta là phạm nhân để tra hỏi sao hả!" Phương Kiếm Minh mở to mắt, khẩu khí không chút yếu kém:" Ai bảo vừa rồi sư phụ hại đệ tử một phen suýt chết, đệ tử biết sư phụ là một người bình dị dễ gần cho nên nói chuyện mới tùy tiện thế, hơn nữa, đệ tử vẫn thường hay nói chuyện với sư phụ của đệ tử như thế, nếu người không thích thì đệ tử sẽ cung kính hơn!"
Lão tăng cười lớn, mắng:" Cái tên tiểu đầu trọc Thanh Thành kia làm sao có thể so sánh với ta được?" Phương Kiếm Minh nghe thế thì kinh ngạc:" Sư phụ, người biết sư phụ của đệ tử sao?" Lời nói này có vẻ ngồ ngộ, người ngoài nghe thì khó mà hiểu được, chỉ tưởng Phương Kiếm Minh nói chuyện không rõ ràng gì cả, nhưng chỉ có hai người bọn họ là hiểu , lão tăng thổi thổi lên râu mép của mình:" Đừng nói là thanh thanh, cho dù là bọn tiểu tiểu đầu trọc khác ta cũng biết, trong thiên hạ không có chuyện gì là ta không biết!"
Phương Kiếm Minh nói:" Xem ra sư phụ quả thật là thần tiên rồi, hắc hắc, sư phụ, người là người của triều đại nào?" Lão tăng cười ha hả, bảo Phương Kiếm Minh ngồi xuống, trên đất không có gì cả, Phương Kiếm Minh đành phải ngồi xuống đất, lão tăng nhìn Phương Kiếm Minh một lúc, trong mắt hiện lên một tia thương cảm, thở dài một hơi, rồi trầm tư cả nửa ngày, rồi hỏi:" Minh nhi, ngươi nói trong cuộc đời này điều gì là quan trọng nhất?" Phương Kiếm Minh ngạc nhiên, không nghĩ rằng lão sẽ hỏi một vấn đề trịnh trọng như thế, trầm ngâm:" Sư phụ, đệ tử tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm không có nhiều lắm, đệ tử cũng không biết trong đời này điều gì là quan trọng nhất! Người hỏi đệ tử thì làm sao đệ tử biết được chứ!" Lão tăng nghe xong thì ngẩng đầu nhìn về phương xa, không biết là lão nhìn cái gì, Phương Kiếm Minh thấy lão vừa rồi còn cười hi hi ha ha, giờ lại có cảm giác sầu thương, trong lòng cảm thấy lạ, thầm nghĩ:" Chẳng lẽ năm đó sư phụ gặp chuyện gì đau lòng sao, sao lại đột nhiên thảy đổi như thế?" Một lúc sau lão tăng mới từ từ nói:" Minh nhi" ngữ khí hòa ái, thân cận, so với lúc trước thì khác nhau nhiều, Phương Kiếm Minh vội cung kính nói:" Đệ tử ở đây." Lão tăng nhìn hắn, mỉm cười:" Không nên cung kính như thế, pháp danh của ta là 'Bất Hưu', sau này gọi ta là Bất Hưu sư phụ!" Phương Kiếm Minh cười ha ha:" Thì ra pháp danh của sư phụ là 'Bất Hưu', sau này đệ tử sẽ gọi người là Bất Hưu sư phụ, pháp danh này thật là lạ quá, pháp danh này do chính người tự đặt cho mình sao?" Lão tăng chớp chớp mắt, cười quái dị:" Không phải, là tên lừa trọc 'Thiên Trí'!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bạch Ngọc Tuyết
Chương 157: Lão Tăng Bất Hưu (Thượng) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nguồn: 4vn.eu - http://4evn.eu
Phương Kiếm Minh nghe lão nhiều lần nhắc đến Thiên Trí, vậy rốt cục Thiên Trí là ai, có quan hệ gì với lão, chẳng lẽ võ công còn cao hơn cẩ lão sao? Phương Kiếm Minh hỏi:" Bất hưu sư phụ, người nên nói cho đệ tử biết một chút về Thiên Trí, chắc hẳn là cao tăng một đời của thiếu lâm tự, võ công cao lắm sao?" Bất hưu cười ha hả:" Cái tên lừa trọc Thiên Trí này, năm lần bảy lượt lừa gạt ta đến phát khổ, ta đã tìm hắn nhiều năm, nhưng tìm khắp thiên hạ cũng không biết được tung tích của hắn, không biết hắn đã trốn đi đâu. Theo lý mà nói thì ta còn chưa chết thì hắn cũng có thể không chết, hắn lớn hơn ta khoảng mười tuổi, võ công của hắn, nói thật, ta cũng không thể không bội phục hắn, năm đó vi sư không phải là đối thủ của hắn, nhưng hôm nay thì có lẽ đã khác, 'Thụy Giác Kinh' của ta đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất, nhất định sẽ không thua kém 'Dịch Cân Kinh' và 'Tẩy Tủy Kinh' của hắn!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì kinh hãi trong lòng, Thiên Trí tăng lợi hại vậy sao! Bất hưu sư phụ đã lợi hại như thế rồi mà tìm người đó suốt nhiều năm vẫn không tìm được tung tích!
Bất hưu nhìn thoáng qua Phương Kiếm Minh thấy sắc mặt của hắn, biết hắn có chút hoài nghi thì nói:" Ngươi muốn biết hắn là người của triều đại nào, hắn chính là cao tăng của tùy triều, là vào những năm cuối của nhà Tùy, năm đó Đường Thái Tông Lý Thế Dân từng muốn phong hắn làm quốc sư mà hắn lại không muốn, hắn chỉ nói chức quốc sư hợp với người khác hơn, hắn chỉ thích hợp chỉ điểm một chút mà thôi, nên hắn không muốn mang danh quốc sư, Lý Thế Dân đối đãi với hắn như trưởng bối, rất là cung kính. Sau đó, Lý thị đoạt được thiên hạ, có thể nói hắn có được chút công lao, năm đó cùng tranh đoạt thiên hạ với Lý thị, thì có một người lợi hại nhất đó chính là 'Cầu Nhiêm Khách', người đó không chỉ hùng tài đại lược, mà còn có một thân võ công rất cao, về điểm này thì Lý Thế Dân kém hắn. Nhưng cuối cùng tên trọc Thiên Trí kia giao đấu với Cầu Nhiêm Khách kia, võ công của tên trọc đó tinh thuần hơn hẳn Cầu Nhiêm Khách, cho nên đương hiên hắn không phải là đối thủ của tên trọc Thiên Trí rồi, nhưng hắn cũng là một tên gian hoạt, hắn ra vẻ như đấu ngang sức với Cầu Nhiêm Khách, sau đó thì nói với Cầu Nhiêm Khách:" Cao thủ trung nguyên như ta, thì nhiều vô ố, Cầu Nhiêm tiên sinh chẵng lẽ còn muốn tranh đoạt thiên hạ sao? Hôm nay bên người Lý Thế Dân nhân tài vô số, mãnh tướng như hổ, văn sĩ tựa long, thiên hạ tôn kính, cầu nhiêm tiên sinh thối lui ẩn cư nơi hải ngoại thì sẽ là một cử chỉ sáng suốt." Cầu Nhiêm Khách cũng không phải kẻ ngốc, mặc dù hắn chưa tin tưởng là cao thủ trung nguyên có thực lực như hắn và Thiên Trí lại đông vô số, nhưng cũng nghĩ lại, chỉ một mình Thiên Trí thôi thì hắn đã không đấu lại rồi, cho nên đành phải rút lui, ra đến hải ngoại, thành lập quốc thổ của chính mình ở Đông Hải. Ngươi nói tên trọc Thiên Trí có lợi hại không, sau khi Lý Thế Dân giành được giang sơn, muốn phong hắn làm quốc sư nhưng hắn nhất định không chịu, chỉ muốn lý thế phân ban thưởng cho mười ba đệ tử của hắn, còn hắn thì trốn trong thiếu lâm tu luyện võ công, do đó trong võ lâm có rất ít người biết đến hắn."
Phương Kiếm Minh nghe thế thì cảm thấy kỳ:" Nếu nói như vậy thì sư phụ cũng là người đời tùy đường rồi." Bất hưu cười ha hả:" Không sai, vi sư chính là người đời tùy đường, nói về ta thì đó là một chuyện không ngắn. Tên tục gia của ta là Lý Bất Hưu, pháp danh của ta là lấy từ trong tục danh của ta, lúc nhỏ ta bái một người làm sư phụ, học được một thân đao pháp, sau đó thì xông pha giang hồ, bởi vì chiến loạn, ta lại mang họ lý, có chút liên quan đến Lý thị cho nên trong lúc ta xuất ngoại thì người nhà ta bị Dương Nghiễm sát hại, khi nghe được tin này thì trong lòng ta vừa đau thương vừa tức giận, một mình xông vào hoàng cung muốn chặt đầu của Dương Nghiễm. Nhưng không ngờ trong hoàng cung đại nội cao thủ lại quá nhiều, nhất là tên Vũ Văn Thành, võ công của hắn ngang bằng với ta, một mình ta làm sao đấu lại bọn chúng, khi ta kiệt sức, gần như là bị bọn chúng bắt giữ thì lúc đó, tên trọc Thiên Trí xuất hiện, cứu ta đi, nói là muốn đưa ta đến thiếu lâm tự xuất gia.
Khi đó ta làm gì mà muốn xuất gia chứ, ta mắng hắn là kẻ điên, không thèm để ý đến chuyện hắn cứu ta, không cáo từ mà lenn lén rời đi, ta đi lại trong giang hồ hơn một năm, lúc đó Lý Thế Dân càng đánh thế lực càng lớn, tên súc sinh dương nghiễm chui rúc trong hoàng cung suốt ngày lo sợ, ta muốn tu luyện một một tuyệt thế võ công để báo thù, sau đó ở Nhạn Đãng sơn ta phát hiện ra một cây bảo đao, đó chính là 'Thiên Thiền Đao' ( Phương Kiếm Minh nghe thế thì ngạc nhiên) ta luyện được không bao lâu thì tự tin có thể trả thù được, nhưng khi ta rời núi, không ngờ thời gian ta sống trong đó thì thiên hạ đã thái bình, chớp mắt mà đã năm năm, thế là ta lại dấn thân vào giang hồ, gặp kẻ ác là giết, một đao mà giết, ta cũng không biết là mknfh đã giết chết bao nhiêu người, sau đó tên tuổi của ta vang dội trong võ lâm, người trong võ lâm gọi ta là 'Nhất Đao Ma', nói ta một đao giết người, giết người nhập ma đạo.
Khi đó, danh khí của ta quả thật là không nhỏ, người trong giang hồ khi nhắc đến ta đều lo lắng đề phòng, nhất là những kẻ có tâm địa bất lương, không bao lâu, có hai người đến tìm ta, trong đó có một người khiến ta vừa vui vừa giận, đó là vị hôn thê của ta, nhưng vì chúng ta chia cách, ly hợp vô thường, nàng đã âm thầm thích lý thế gân, ta đối với nàng vừa hận vừa không biết làm gì, chỉ đành trách ông trời cố ý trêu người, một người nữa chính là Thiên Trí.
Thiên Trí khuyên ta không nên giết người nữa, còn nói rất nhiều đạo lý cho ta nghe, ta không muốn nghe, tự cho là có Thiên Thiền Đao trong tay thì trong thiên hạ không ai là đối thủ của ta, vị hôn thê của ta cũng khuyên ta buông hạ đồ đao, ta nghe xong thì giận dữ, nói nàng là một nữ nhân mau thay đổi, hôm nay lại đến biện hộ cho Lý Thế Dân. Khi đó ta quả thật là quá ngốc, những lời đó vừa nói ra đã khiến cho nàng thương tâm sâu sắc, lần này nàng đến là bởi vì Thiên Trí yêu cầu chứ không phải vì Lý Thế Dân. Thiên Trí nghe ta nói thì cười, nói rằng có biện pháp, đó là muốn ta và vị hôn thê của ta luận võ, nếu ta thua thì phải đáp ứng một điều kiện của hắn. Ta nghe xong thì cười lớn, võ công của vị hôn thê ta mà ta không rõ sao, không có Thiên Thiền Đao thì nàng còn chưa phải là đối thủ của ta nữa là, ta sợ một đao sẽ dọa nàng chết khiếp cho nên từ thối, Thiên Trí thấy ta không chịu đáp ứng nên dùng phép khích tướng, nói ta nhát gan, căn bản là sợ nàng, ta nghe xong thì tức giận, lập tức đáp ứng.
Lập tức ta và vị hôn thê luận võ, khi giao thủ ta mới phát hiện ra là những năm gần đây nàng tu luyện một môn thần công kỳ dị, lợi hại vô cùng, khi vừa giao thủ ta còn sợ tổn thương nàng nên không dùng toàn lực, sau đó cùng nàng giao đấu, càng đánh càng kịch liệt, khi đã hơn trăm chiêu mà không thể đánh bại nàng ta vô cùng thất vọng, thì ra ta tu luyện Thiên Thiền Đao pháp cũng chẳng khá hơn được gì, đến ngay cả một nữ nhân mà cũng đánh không lại. Nhưng nếu vị hôn thê của ta muốn đánh bại ta thì càng khó hơn, đang lúc giằng co thì nàng đột nhiên xuất ra một chiêu thức cổ quái nhất thời ta không nghĩ ra cách phá giải, nên bại dưới tay nàng, khi đó ta cảm thấy chiêu thức kia của nàng không phải là võ công thượng thừa gì mà là có cao nhân âm thầm chỉ điểm, ta chất vấn Thiên Trí, có phải hắn âm thầm giở trò không thì tên lừa trọc đó cười ha hả:" Ngươi nhìn thấy miệng ta động sao, ta đứng một bên quan sát, nếu ta giở trò thì chẳng lẽ với võ công cái thế của ngươi không nhận ra sao?" Trong lòng ta vẫn hoài nghi, chính hắn âm thầm giở trò, nhưng không tìm ra được sơ hở cho nên không còn cách nào khác là phải đáp ứng yêu cầu của hắn.
Nhưng nào ngờ, yêu cầu của hắn là muốn ta và vị hôn thê của ta cùng trở về sống chung ... Ài ... Cũng là do lúc đó ta nhất thời xúc động, nên bật thốt lên 'người nàng ta thích là Lý Thế Dân chứ không phải ta'. Khi vừa nói ra những lời đó thì ta cũng có chút hối hận, tính cách của vị hôn thê của ta thì ta rất rõ, những lời kia rõ ràng là đã tổn thương nàng rất sâu, nghe ta nói thế thì nàng không nói một lời, nàng khóc và rời đi, Thiên Trí muốn ngăn lại cũng không ngăn được. Thiên Trí thấy ta nói thế khiến cho vị hôn thê của ta rời đi thì trong lòng cũng cảm thấy tức, lập tức nói với ta:" Nếu ngươi đã cố ý như thế thì ta về thiếu lâm tự trước, ba ngày sau ngươi đến thiếu lâm tự xuất gia, nếu không thì ngươi là một người không giữ chữ tín." Nói xong rồi rời đi.
Ba ngày sau, ta đến thiếu lâm tự để chuẩn bị làm hòa thượng, người quy y cho ta chính là Thiên Trí, ta hỏi hắn vị hôn thê của ta hiện giờ ra sao, Thiên Trí nói với ta là nàng không muốn gặp lại ta nữa, bảo ta đừng có đi tìm nàng nữa, hãy lo làm hòa thượng cho tốt đi, ta nghe xong thì không nói gì. Thiên Trí có mười ba đồ đệ, võ công cao cường, quan hệ của ta và hắn rất vi diệu, nói về bối phận thì hắn có thể xem như là sư phụ của ta, nhưng còn lâu ta mới coi hắn như sư phụ, ta dựng một căn nhà nhỏ ở sau núi, mỗi ngày phải đọc cái thứ kinh thư khiến ta đau đầu, thời gian còn lại thì ta tu luyện Thiên Thiền Đao pháp.
Khi ta hoàn toàn lĩnh ngộ được Thiên Thiền Đao pháp thì tên trọc Thiên Trí kia đột nhiên đến tìm ta, nói là Thiên Thiền Đao sát khí quá nặng, muốn ta đặt nó trong tàng kinh khác, lấy kinh thư trấn áp, ta làm sao mà đáp ứng được, ta nói là tự ta có thể trấn áp Thiên Thiền Đao được, không cần phải dùng đến kinh thư, tên trọc kia thì nhất quyết nói ta không trấn áp được, thế là chúng ta giao đấu, cái tên trọc đó thần thông quảng đại, võ công cao thâm khó lường, ta không phải là đối thủ của hắn đành phải để hắn mang Thiên Thiền Đao đặt ở trong tàng kinh các.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bạch Ngọc Tuyết
Chương 157: Lão Tăng Bất Hưu (Thượng) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nguồn: 4vn.eu - http://4evn.eu
Phương Kiếm Minh nghe lão nhiều lần nhắc đến Thiên Trí, vậy rốt cục Thiên Trí là ai, có quan hệ gì với lão, chẳng lẽ võ công còn cao hơn cẩ lão sao? Phương Kiếm Minh hỏi:" Bất hưu sư phụ, người nên nói cho đệ tử biết một chút về Thiên Trí, chắc hẳn là cao tăng một đời của thiếu lâm tự, võ công cao lắm sao?" Bất hưu cười ha hả:" Cái tên lừa trọc Thiên Trí này, năm lần bảy lượt lừa gạt ta đến phát khổ, ta đã tìm hắn nhiều năm, nhưng tìm khắp thiên hạ cũng không biết được tung tích của hắn, không biết hắn đã trốn đi đâu. Theo lý mà nói thì ta còn chưa chết thì hắn cũng có thể không chết, hắn lớn hơn ta khoảng mười tuổi, võ công của hắn, nói thật, ta cũng không thể không bội phục hắn, năm đó vi sư không phải là đối thủ của hắn, nhưng hôm nay thì có lẽ đã khác, 'Thụy Giác Kinh' của ta đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất, nhất định sẽ không thua kém 'Dịch Cân Kinh' và 'Tẩy Tủy Kinh' của hắn!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì kinh hãi trong lòng, Thiên Trí tăng lợi hại vậy sao! Bất hưu sư phụ đã lợi hại như thế rồi mà tìm người đó suốt nhiều năm vẫn không tìm được tung tích!
Bất hưu nhìn thoáng qua Phương Kiếm Minh thấy sắc mặt của hắn, biết hắn có chút hoài nghi thì nói:" Ngươi muốn biết hắn là người của triều đại nào, hắn chính là cao tăng của tùy triều, là vào những năm cuối của nhà Tùy, năm đó Đường Thái Tông Lý Thế Dân từng muốn phong hắn làm quốc sư mà hắn lại không muốn, hắn chỉ nói chức quốc sư hợp với người khác hơn, hắn chỉ thích hợp chỉ điểm một chút mà thôi, nên hắn không muốn mang danh quốc sư, Lý Thế Dân đối đãi với hắn như trưởng bối, rất là cung kính. Sau đó, Lý thị đoạt được thiên hạ, có thể nói hắn có được chút công lao, năm đó cùng tranh đoạt thiên hạ với Lý thị, thì có một người lợi hại nhất đó chính là 'Cầu Nhiêm Khách', người đó không chỉ hùng tài đại lược, mà còn có một thân võ công rất cao, về điểm này thì Lý Thế Dân kém hắn. Nhưng cuối cùng tên trọc Thiên Trí kia giao đấu với Cầu Nhiêm Khách kia, võ công của tên trọc đó tinh thuần hơn hẳn Cầu Nhiêm Khách, cho nên đương hiên hắn không phải là đối thủ của tên trọc Thiên Trí rồi, nhưng hắn cũng là một tên gian hoạt, hắn ra vẻ như đấu ngang sức với Cầu Nhiêm Khách, sau đó thì nói với Cầu Nhiêm Khách:" Cao thủ trung nguyên như ta, thì nhiều vô ố, Cầu Nhiêm tiên sinh chẵng lẽ còn muốn tranh đoạt thiên hạ sao? Hôm nay bên người Lý Thế Dân nhân tài vô số, mãnh tướng như hổ, văn sĩ tựa long, thiên hạ tôn kính, cầu nhiêm tiên sinh thối lui ẩn cư nơi hải ngoại thì sẽ là một cử chỉ sáng suốt." Cầu Nhiêm Khách cũng không phải kẻ ngốc, mặc dù hắn chưa tin tưởng là cao thủ trung nguyên có thực lực như hắn và Thiên Trí lại đông vô số, nhưng cũng nghĩ lại, chỉ một mình Thiên Trí thôi thì hắn đã không đấu lại rồi, cho nên đành phải rút lui, ra đến hải ngoại, thành lập quốc thổ của chính mình ở Đông Hải. Ngươi nói tên trọc Thiên Trí có lợi hại không, sau khi Lý Thế Dân giành được giang sơn, muốn phong hắn làm quốc sư nhưng hắn nhất định không chịu, chỉ muốn lý thế phân ban thưởng cho mười ba đệ tử của hắn, còn hắn thì trốn trong thiếu lâm tu luyện võ công, do đó trong võ lâm có rất ít người biết đến hắn."
Phương Kiếm Minh nghe thế thì cảm thấy kỳ:" Nếu nói như vậy thì sư phụ cũng là người đời tùy đường rồi." Bất hưu cười ha hả:" Không sai, vi sư chính là người đời tùy đường, nói về ta thì đó là một chuyện không ngắn. Tên tục gia của ta là Lý Bất Hưu, pháp danh của ta là lấy từ trong tục danh của ta, lúc nhỏ ta bái một người làm sư phụ, học được một thân đao pháp, sau đó thì xông pha giang hồ, bởi vì chiến loạn, ta lại mang họ lý, có chút liên quan đến Lý thị cho nên trong lúc ta xuất ngoại thì người nhà ta bị Dương Nghiễm sát hại, khi nghe được tin này thì trong lòng ta vừa đau thương vừa tức giận, một mình xông vào hoàng cung muốn chặt đầu của Dương Nghiễm. Nhưng không ngờ trong hoàng cung đại nội cao thủ lại quá nhiều, nhất là tên Vũ Văn Thành, võ công của hắn ngang bằng với ta, một mình ta làm sao đấu lại bọn chúng, khi ta kiệt sức, gần như là bị bọn chúng bắt giữ thì lúc đó, tên trọc Thiên Trí xuất hiện, cứu ta đi, nói là muốn đưa ta đến thiếu lâm tự xuất gia.
Khi đó ta làm gì mà muốn xuất gia chứ, ta mắng hắn là kẻ điên, không thèm để ý đến chuyện hắn cứu ta, không cáo từ mà lenn lén rời đi, ta đi lại trong giang hồ hơn một năm, lúc đó Lý Thế Dân càng đánh thế lực càng lớn, tên súc sinh dương nghiễm chui rúc trong hoàng cung suốt ngày lo sợ, ta muốn tu luyện một một tuyệt thế võ công để báo thù, sau đó ở Nhạn Đãng sơn ta phát hiện ra một cây bảo đao, đó chính là 'Thiên Thiền Đao' ( Phương Kiếm Minh nghe thế thì ngạc nhiên) ta luyện được không bao lâu thì tự tin có thể trả thù được, nhưng khi ta rời núi, không ngờ thời gian ta sống trong đó thì thiên hạ đã thái bình, chớp mắt mà đã năm năm, thế là ta lại dấn thân vào giang hồ, gặp kẻ ác là giết, một đao mà giết, ta cũng không biết là mknfh đã giết chết bao nhiêu người, sau đó tên tuổi của ta vang dội trong võ lâm, người trong võ lâm gọi ta là 'Nhất Đao Ma', nói ta một đao giết người, giết người nhập ma đạo.
Khi đó, danh khí của ta quả thật là không nhỏ, người trong giang hồ khi nhắc đến ta đều lo lắng đề phòng, nhất là những kẻ có tâm địa bất lương, không bao lâu, có hai người đến tìm ta, trong đó có một người khiến ta vừa vui vừa giận, đó là vị hôn thê của ta, nhưng vì chúng ta chia cách, ly hợp vô thường, nàng đã âm thầm thích lý thế gân, ta đối với nàng vừa hận vừa không biết làm gì, chỉ đành trách ông trời cố ý trêu người, một người nữa chính là Thiên Trí.
Thiên Trí khuyên ta không nên giết người nữa, còn nói rất nhiều đạo lý cho ta nghe, ta không muốn nghe, tự cho là có Thiên Thiền Đao trong tay thì trong thiên hạ không ai là đối thủ của ta, vị hôn thê của ta cũng khuyên ta buông hạ đồ đao, ta nghe xong thì giận dữ, nói nàng là một nữ nhân mau thay đổi, hôm nay lại đến biện hộ cho Lý Thế Dân. Khi đó ta quả thật là quá ngốc, những lời đó vừa nói ra đã khiến cho nàng thương tâm sâu sắc, lần này nàng đến là bởi vì Thiên Trí yêu cầu chứ không phải vì Lý Thế Dân. Thiên Trí nghe ta nói thì cười, nói rằng có biện pháp, đó là muốn ta và vị hôn thê của ta luận võ, nếu ta thua thì phải đáp ứng một điều kiện của hắn. Ta nghe xong thì cười lớn, võ công của vị hôn thê ta mà ta không rõ sao, không có Thiên Thiền Đao thì nàng còn chưa phải là đối thủ của ta nữa là, ta sợ một đao sẽ dọa nàng chết khiếp cho nên từ thối, Thiên Trí thấy ta không chịu đáp ứng nên dùng phép khích tướng, nói ta nhát gan, căn bản là sợ nàng, ta nghe xong thì tức giận, lập tức đáp ứng.
Lập tức ta và vị hôn thê luận võ, khi giao thủ ta mới phát hiện ra là những năm gần đây nàng tu luyện một môn thần công kỳ dị, lợi hại vô cùng, khi vừa giao thủ ta còn sợ tổn thương nàng nên không dùng toàn lực, sau đó cùng nàng giao đấu, càng đánh càng kịch liệt, khi đã hơn trăm chiêu mà không thể đánh bại nàng ta vô cùng thất vọng, thì ra ta tu luyện Thiên Thiền Đao pháp cũng chẳng khá hơn được gì, đến ngay cả một nữ nhân mà cũng đánh không lại. Nhưng nếu vị hôn thê của ta muốn đánh bại ta thì càng khó hơn, đang lúc giằng co thì nàng đột nhiên xuất ra một chiêu thức cổ quái nhất thời ta không nghĩ ra cách phá giải, nên bại dưới tay nàng, khi đó ta cảm thấy chiêu thức kia của nàng không phải là võ công thượng thừa gì mà là có cao nhân âm thầm chỉ điểm, ta chất vấn Thiên Trí, có phải hắn âm thầm giở trò không thì tên lừa trọc đó cười ha hả:" Ngươi nhìn thấy miệng ta động sao, ta đứng một bên quan sát, nếu ta giở trò thì chẳng lẽ với võ công cái thế của ngươi không nhận ra sao?" Trong lòng ta vẫn hoài nghi, chính hắn âm thầm giở trò, nhưng không tìm ra được sơ hở cho nên không còn cách nào khác là phải đáp ứng yêu cầu của hắn.
Nhưng nào ngờ, yêu cầu của hắn là muốn ta và vị hôn thê của ta cùng trở về sống chung ... Ài ... Cũng là do lúc đó ta nhất thời xúc động, nên bật thốt lên 'người nàng ta thích là Lý Thế Dân chứ không phải ta'. Khi vừa nói ra những lời đó thì ta cũng có chút hối hận, tính cách của vị hôn thê của ta thì ta rất rõ, những lời kia rõ ràng là đã tổn thương nàng rất sâu, nghe ta nói thế thì nàng không nói một lời, nàng khóc và rời đi, Thiên Trí muốn ngăn lại cũng không ngăn được. Thiên Trí thấy ta nói thế khiến cho vị hôn thê của ta rời đi thì trong lòng cũng cảm thấy tức, lập tức nói với ta:" Nếu ngươi đã cố ý như thế thì ta về thiếu lâm tự trước, ba ngày sau ngươi đến thiếu lâm tự xuất gia, nếu không thì ngươi là một người không giữ chữ tín." Nói xong rồi rời đi.
Ba ngày sau, ta đến thiếu lâm tự để chuẩn bị làm hòa thượng, người quy y cho ta chính là Thiên Trí, ta hỏi hắn vị hôn thê của ta hiện giờ ra sao, Thiên Trí nói với ta là nàng không muốn gặp lại ta nữa, bảo ta đừng có đi tìm nàng nữa, hãy lo làm hòa thượng cho tốt đi, ta nghe xong thì không nói gì. Thiên Trí có mười ba đồ đệ, võ công cao cường, quan hệ của ta và hắn rất vi diệu, nói về bối phận thì hắn có thể xem như là sư phụ của ta, nhưng còn lâu ta mới coi hắn như sư phụ, ta dựng một căn nhà nhỏ ở sau núi, mỗi ngày phải đọc cái thứ kinh thư khiến ta đau đầu, thời gian còn lại thì ta tu luyện Thiên Thiền Đao pháp.
Khi ta hoàn toàn lĩnh ngộ được Thiên Thiền Đao pháp thì tên trọc Thiên Trí kia đột nhiên đến tìm ta, nói là Thiên Thiền Đao sát khí quá nặng, muốn ta đặt nó trong tàng kinh khác, lấy kinh thư trấn áp, ta làm sao mà đáp ứng được, ta nói là tự ta có thể trấn áp Thiên Thiền Đao được, không cần phải dùng đến kinh thư, tên trọc kia thì nhất quyết nói ta không trấn áp được, thế là chúng ta giao đấu, cái tên trọc đó thần thông quảng đại, võ công cao thâm khó lường, ta không phải là đối thủ của hắn đành phải để hắn mang Thiên Thiền Đao đặt ở trong tàng kinh các.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bạch Ngọc Tuyết
Chương 157: Bất Hưu Lão Tăng (Hạ) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nguồn: 4vn.eu - http://4evn.eu
Qua một thời gian, sống ở Thiếu Lâm Tự làm ta cảm thấy nhàm chán, đột nhiên ta nghĩ đến võ công của vị hôn thê của ta, ta càng nghĩ càng kinh hãi, võ công của nàng thật là thần kỳ, ta đã hỏi qua Thiên Trí, võ công của nàng là do ai truyền thụ, Thiên Trí nói rằng toàn bộ võ công của nàng đều do nàng tự lĩnh ngộ, so với ta thì cao hơn nhiều. Ta nghe xong thì cảm thấy xấu hổ, thật không ngờ ta lại thua kém nàng nhiều như thế. Cho nên sau đó, ta đã thề, nhất định sẽ sáng tạo ra một môn tuyệt thế thần công.
Thời gian ở Thiếu Lâm Tự, trong lúc nhàm chán, không có ai bầu bạn thì ta lại ngủ, ngủ, ngủ và ngủ, trong lúc ngủ ta phát hiện ra một điều kỳ diệu, tại sao ta lại không thể tu luyện trong lúc ngủ nhỉ? Như thế thì trong lúc người khác ngủ ta vẫn có thể tu luyện, đến lúc đó thì chẳng phải võ công của ta cao hơn người khác sao, tục ngữ có nói: chia ra cày cấy, chia ra thu hoạch. Ta không tin ta không thể tu luyện trong lúc ngũ. Lúc đó lão trọc Thiên Trí vô cùng phóng khoáng, cả võ công bí cấp của Thiếu Lâm Tự cũng cho ta xem, dịch cân kinh, tẩy tủy kinh cũng thế, hơn nữa ở đầu giường của ta lúc nào cũng có một quyển kinh thư của trang tử, ta thỉnh thoảng vẫn thường xem, cho rằng Trang Tử nói rất đúng, ta tham khảo qua nhiều võ công như thế thì cuối cùng vào một ngày khi ta ngủ dậy thì ta phát hiện ra một điều kỳ diệu, ta có thể sáng tạo ra một thế giới ở trong mộng của mình, lúc đó ta vô cùng mừng rỡ, muốn tìm người chia sẻ niềm vui với ta.
Khi đó, Thiên Trí lại đến tìm ta có việc, hắn đến ngôi nhà nhỏ của ta, ta chụp lấy hắn, cao hứng nên nói cho hắn biết là cuối cùng ta cũng sáng tạo ra được một môn thần công, ta không còn thua kém người khác nữa, Thiên Trí nghe xong nhưng cũng không có cao hưng, đột nhiên nói cho ta biết một chuyện, ta nghe xong như sét đánh bên tai, hắn nói:" Long thí chủ sắp xa cách thế giới này, ngươi có muốn đi gặp nàng không?" Ta nghe xong thì ngây người, Tiểu Như sắp chết sao? Tiểu Như chính là vị hôn thê của ta, mặc dù ta đối với nàng vừa hận vừa tức, nhưng tận sâu trong đày lòng ta vẫn một mực yêu nàng. Sau khi nghe tin này thì ta lập tức phi ngựa không dừng muốn ngay lập tức đến bên cạnh nàng.
Khi đó nàng đã hơn tám mươi tuổi, nhưng dung mạo của nàng vẫn xinh đẹp như trước, lay động lòng người, khi chúng ta gặp lại, mọi ngăn cách trước kia đều tiêu tan, nàng thấy ta thì rất là vui, nàng bảo ta im lặng đừng nói gì mà chỉ nghe nàng nói, ta ngồi trong phòng nàng suốt ba ngày, nghe nàng thổ lộ tất cả. Lúc này ta mới biết toàn bộ đều là do ta sai, ta đã trách lầm nàng, trong lòng ta vô cùng hối hận, ta cảm thấy phẫn nộ, ta căm ghét chiến tranh, càng căm hận chính bản thân ta quá ngốc, nếu không phải do ta thì Tiểu Như sẽ không sớm rời xa thế nhân như thế, những năm gần đây, nàng trải qua một cuộc sống rất cực khổ, ta cũng không nghe nàng nhắc đến.
Đến ngày thứ tư, Tiểu Như đột nhiên giống như hồi quang phổ chiếu, kéo ta ra khỏi phòng, muốn cùng luận võ với ta một lần nữa, ta dĩ nhiên là không đáp ứng rồi, nàng tức giận, nàng nói nếu ta không đồng ý thì nàng chết cũng không nhắm mắt, ta không đành lòng nhìn thấy nàng đau khổ hcho nên đồng ý. Chúng ta ở trong hoa viên đánh nhau từ sáng đến chiều, sau đó, ta sử dụng Thụy Giác Công, chỉ một chiêu là đã khắc chế được võ công của nàng, đừng nói là nàng mà ngay cả ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, thật là kỳ diệu, nàng thấy ta chế trụ được nàng thì mỉm cười mỹ man, sau đó ngã xuống, ta kinh hãi, phi thân đến, ôm lấy nàng. Ta có một dự cảm, nàng sắp rời khỏi ta, ta có một thân võ công tuyệt thế, nhưng lại không cách nào quay ngược thời gian được, không thể cứu nàng được.
Nàng ngã vào lòng ta, cười nói:" Bất Hưu ca ca, hôm nay công phu của chàng đã cao hơn muội, chắc không còn giận muội nữa!" Ta nghe xong lời này của nàng thì vô cùng thương tâm, nói không nên lời, sau đó thân thể của nàng dần dần lạnh đi, ta biết nàng đã phải rời xa ta, trong lòng tràn ngập sự hối hận, trước khi nhắm mắt, Tiểu Như đột nhiên mở to hai mắt, cười nói:" Bất Hưu ca ca, Như nhi thật sự muốn làm thê tử của ca ca, nếu chúng ta còn có kiếp sau, Như nhi nhất định không làm Bất Hưu ca ca giận, Bất Hưu ca ca, muội nói là sự thật, sau khi Như nhi đi rồi thì ca ca hãy sống cho tốt, đừng nên hoài niệm về Như nhi, Như nhi chỉ mong kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau ..."
Cứ như vậy, Như nhi nằm trong lòng ta và ra đi, ta ôm thi thể nàng, lẳng lặng ngồi trong sân ba ngày ba đêm. Gần mấy mươi năm qua, Như nhi thu không ít nữ đệ tử, nhưng không có một đệ tử nào đến quấy rầy ta, đến ngày thứ tư, ta giao Như nhi cho một đại đệ tử của nàng, một mình rời đi, trở lại Thiếu Lâm Tự, ta trở về ngôi nhà nhỏ của mình, không có tâm tình tu luyện võ công, nằm đó ngẫm nhĩ, nhắm mắt lại, thiếp đi. Khi ta tỉnh lại thì đã là năm ngày sau, ta đã ngủ hết năm ngày, ngay cả ta cũng không ngờ.
Thiên Trí phân phó đệ tử Thiếu Lâm không đến quấy rầy ta, ta ngủ trong nhà lâu như thế thật ra đã luyện thụy giác công đến cảnh giới cao nhất, lúc này, ta đi tìm Thiên Trí, nhưng tên trọc đó đã rời khỏi Thiếu Lâm Tự, đệ tử thiếu lâm nói là hắn vân du tứ phương, ta có hỏi nhưng bọn họ cũng không biết. Mặc dù ta xuất gia tại thiếu lâm nhưng chưa từng xem mình là hòa thượng, ta ở lại Thiếu Lâm Tự ba ngày, sau đó cũng đi du sơn ngoạn thủy, và tìm kiếm tung tích của Thiên Trí, muốn hỏi hắn một vài vấn đề về võ học, ta đã tìm hơn một trăm năm, 'Thụy Giác Công' của ta đã đạt đến lô hỏa thuần thanh, sớm phám phá vô thượng thiên đạo, lúc này thì Thiên Trí đột nhiên đến tìm ta, ta muốn luận võ với hắn, nhưng hắn chỉ mỉm cười không đáp ứng, lão trọc này, không ngờ vẫn khiến cho ta có cảm giác cao thâm khó lường, ta muốn hắn đặt tên cho môn võ công này, hắn nói:" Đại đạo vô danh, ngươi cần gì phải quan tâm đến hư danh!" Ta không đồng ý với hắn, nếu hắn không chịu đặt tên thì ta tự đặt vậy, cho nên ta gọi nó là 'Thụy Giác Kinh', nhưng không ngờ ngươi lại đặt cho nó cái tên là 'Đại Thụy Thần Công', thật là thú vị, hà hà.
Trước khi đi, hắn đột nhiên nói cho ta biết một việc, năm đó khi ta và Như nhi luận võ thì quả nhiên đúng là hắn âm thầm giở trò, ta nghe xong thì tức giận, Như nhi đã rời xa nhân thế hơn trăm năm, nhưng khi nhắc đến nàng thì trong lòng ta vẫn còn đau xót và hối hận không thôi, lập tức buộc hắn giao đấu, nhưng hắn chỉ cười, chứ không đánh, thế là ta đuổi theo, truy đuổi suốt một tháng, không hề ngừng nghỉ, cũng không biết là đã đuổi theo bao xa, dù sao thì cơ hồ như dấu chân của chúng ta có khắp thiên hạ, ta cứ đuổi theo mãi, đột nhiên phát hiện đã mất tung tích của hắn, ta cố tìm kiếm nhưng không được, không biết hắn có phải đã phi thăng hay không nữa, đành phải buông bỏ.
Sau mười năm, có một ngày, ta phát hiện cơ thể của ta bắt đầu biến hóa, ngày thứ hai sau khi tỉnh giấc thì ta phát hiện linh hồn có thể xuất khiếu, hà hà, xem ra ta cũng đã sắp phi thăng, sau đó, không đến một năm sau thì ta phi thăng, nhưng bởi vì môn thần công này kỳ dị, ta không có đến tiên giới trong truyền thuyết, chân thân của ta phát hiện ra một thế giới khác, hiện giờ ngươi thấy chẳng qua chỉ là phân thân của ta mà thôi, so với chân thân không khác nhau mấy, chỉ có điều thực lực thì kém xa, phân thân đương nhiên không phải là đối thủ của chân thân rồi. Minh nhi, vi sư nói nhiều như thế chắc con nghe cũng hiểu được một ít, và chắc cũng có điều không hiểu, nhưng sau này rồi sẽ hiểu, nếu muốn giải thích tất cả thì không đến một tháng cũng phải hơn nửa tháng, nên đừng mong thế, còn nghi vấn gì nữa không?" Phương Kiếm Minh nghe lão tự thuật xong thì trong lòng cũng chấn động, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:" Hèn chi Thiên Thiền Đao lại nhận con làm chủ, thì ra Bất Hưu sư phụ chính là chủ nhân của nó!" Bất Hưu cười nói:" Đâu chỉ là thế, thiên thiên đào này còn có lai lịch không nhỏ, ta sẽ nói một cách đơn giản. Thiên Thiền Đao chính là bảo đao năm đó Xi Vưu sử dụng, sau khi bị Hoàng Đế đánh bại thì không biết thất lạc nơi nào, cho đến thời tam quốc, có một cao thủ sử dụng đao vô tình có được Thiên Thiền Đao, lúc này ma lực của Thiên Thiền Đao đã giảm đi rất nhiều, người đó tự nghĩ ra một bộ đao pháp với mười bảy thức, đó cũng chính là cơ bản của Thiên Thiền Đao pháp sau này, sau đó Thiên Thiền Đao lại cùng với người đó biến mất, qua hơn trăm năm, tại Nhạn Đãng sơn, một từ đang lâm vào tuyệt cảnh đột nhiên tìm được Thiên Thiền Đao, từ bút tích lưu lại thì biết được lai lịch của Thiên Thiền Đao. Ta có thể nói ta là người thứ ba có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất của Thiên Thiền Đao, hơn nữa năm đó ta lạm sát vô số, ma lực của Thiên Thiền Đao dần dần phát ra lại, ta liền sửa lại đao pháp từ mười bảy thức thành hai mươi hai thức, cũng chính là hai mươi thức của Thiên Thiền Đao pháp hiện nay, sau đó Thiên Thiền Đao bị Thiên Trí lấy đi, ta cũng từ chỗ hắn xem qua không ít võ công bí kíp cho nên xem như là trao đổi vậy, sau đó Thiên Thiền Đao trở thành một đại tuyệt kỷ của Thiếu Lâm Tự, bởi vì quan hệ của ta và Thiên Thiền Đao cho nên nó nhận ra ta.
Nhưng, Thiên Thiền Đao ở bên trong Thiếu Lâm Tự, có rất ít cao tăng có thể học được đầy đủ Thiên Thiền Đao pháp, chỉ có thể dùng làm vật trấn tự. Ngươi có còn nhớ, năm đó tại Thương Long cốc, lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Thiền Đao, nó thông qua ngươi phát hiện ra sự tồn tại của ta, ta cũng bị nó kích động, mọi chuyện kỳ quái ngày đó đều là do ta làm cả, còn cái tên sát thần kia cũng chính là do ta đưa hắn vào trong mộng của ngươi, sau đó hắn đã bị Tiểu Mộc siêu độ. Thiên Thiền Đao suốt nhiều năm không có nhận chút, lập tức nhận ra ta, đó cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa, nội công tâm pháp của ta cũng có cả Thiên Thiền chân lực, cho dù đã bị luyện hóa những vẫn không thể nào tiêu tán hết được. Ngươi luyện đại thụy thần công thì Thiên Thiền Đao cũng có nhiều ít nhận ra điểm quen thuộc, năm đó ta và Thiên Thiền Đao sát cánh bên nhau như hình với bóng, mặc dù Vô Danh tăng tu luyện Thiên Thiền tâm pháp nhưng làm sao có thể so sánh với ta được, cho nên nó không nhận thức con mới là lạ!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bạch Ngọc Tuyết
Chương 158: Lai Lịch Thất Tuyệt (Thượng) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nguồn: 4vn.eu - http://4evn.eu
Phương Kiếm Minh nghe xong thì muốn cười khổ cũng không xong, những nghi hoặc trước kia đã được giải thích. Trầm tư một chút rồi nói:" Bất Hưu sư phụ, theo như người nói, vị tổ sư kia chính là khai môn tổ sư của 'Từ Hàng Hiên' rồi, phải không?" Bất Hưu cười nói:" Không sai, Như nhi chính là tổ sư đời thứ nhất của Từ Hàng Hiên, nàng họ Long, tên là Long Thúy Như, sau này, mỗi đại đệ tử đều mang họ Long, theo như ta nghĩ, sở dĩ 'Thụy Giác Kinh' của ta có thể khắc chế võ công của nàng là vì khi ta tu luyện, một lòng muốn so sánh với võ công của nàng, cho nên vô tình mới được như thế, hôm nay nghĩ lại, ta cảm thấy thật đau lòn, nếu Như nhi còn trên đời này thì cho dù ta không tạo ra 'Thụy Giác Kinh' cũng được!"
Phương Kiếm Minh nói:" À mà đúng rồi, tại sao tu luyện 'Đại Thụy Thần Công' thì trở thành quý nhân của Từ Hàng Hiên, Từ Hàng Hiên có quy định này sao?" Bất Hưu nói:" Nghi vấn này vi sư không thể giải thích được, sau này con phải đến Từ Hàng Hiên một chuyến, đến lúc đó sẽ có người giải thích nghi vấn này cho con, hoàn toàn là do thâm tình của Như nhi, tất cả cũng đều do ta đã phụ nàng ..." Phương Kiếm Minh nghe ra trong lời của lão, mỗi lần nhắc đến Long Thúy Như thì cực kỳ hối hận, cho nên không dám hỏi đến chuyện có liên quan đến 'Từ Hàng Hiên' nữa, đành thay đổi đề tài, cười hỏi:" Bất Hưu sư phụ, người thần thông quảng đại, vậy người nói cho con biết lai lịch của Thiếu Lâm Thất Tuyệt đi, đương nhiên là không cần phải nói về Thiên Thiền Đao!" Bất Hưu cười nói:" Chuyện này có gì mà khó, nhưng, con lớn lên ở Thiếu Lâm Tự, chẳng lẽ lại không biết lai lịch của thất tuyệt?" Phương Kiếm Minh đỏ mặt:" Không phải con không muốn biết, mà căn bản là chưa từng có người nào nói cho con biết, con có hỏi qua sư phụ, thì người có nói là cũng không biết được bao nhiêu, con hỏi qua sư bá tổ thì người toàn nói chung chung, không có nói rõ chi tiết, nên con cũng không biết!"
Bất Hưu cười ha hả:" Bọn tiểu tử này, xem ra chắc cũng không biết rõ. Được vi sư nói cho con biết, thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự, trong đó có cả dịch cân kinh và tẩy tủy kinh, ta không cần nói chắc con cũng biết, người trong thiên hạ đều biết, đó chính là do Đạt Ma lão tổ sáng tạo ra, ta sẽ nói về tứ tuyệt kia. Trước tiên là nói về long côn, ta sẽ cho con biết Đồ Long Côn được rèn khi nào, khi Đồ Long Côn được rèn thành thì ta còn tận mắt nhìn thấy!" Phương Kiếm Minh nghe đến đó thì ngạc nhiên vô cùng:" Thật sao?"
Bất Hưu cười nói:" Thập tam côn tăng của Thiếu Lâm Tự cứu đường vương, chắc là con đã biết?" Phương Kiếm Minh cười nói:" Đương nhiên là con biết, đó chính là niềm kiêu hãnh của Thiếu Lâm Tự, cũng là quang vinh của Thiếu Lâm Tự, trong giang hồ không ai không biết!" Bất Hưu nói:" Mười ba tăng nhân đó chính là đệ tử của thiên trí, đương nhiên côn pháp của họ là do thiên trí truyền thụ, thật ra lúc đầu bọn họ không phải bái thiên trí làm sư phụ, nhưng bọn họ quả thật đối với thiên trí như sư phụ của mình, thiên trí cũng hãnh diện vì bọn họ. Thiên trí có một sư huynh, pháp danh là Thiên Nhãn, đối với việc chế tạo binh khí thì rất cao thâm, mười ba tăng nhân cứu đường vương cho nên được lý thế dân phong thưởng, nhưng chỉ có một người làm đại tướng quân, còn mười hai người khác thì vân du khắp nơi. Qua hơn mười năm, thiên nhãn đột nhiên muốn vì Thiếu Lâm mà tạo ra một kiện binh khí, nên hắn đi khắp thiên hạ, được sự trợ giúp của lý thế dân nên hắn tìm được một vài tài liệu từ thời thượng cổ, sau đó triệu tập mười ba tăng nhân kia trở lại Thiếu Lâm Tự, nghe góp ý của bọn họ, trong một trăm lẻ tám ngày, chế tạo ra một kiện binh khí, đó chính là Đồ Long Côn, mười ba tăng nhân kia có côn pháp siêu việt, đem côn pháp tâm đắc của mình dung hợp với Đồ Long Côn, Đồ Long Côn, nói về ma lực thì đương nhiên là không bằng Thiên Thiền Đao, nhưng vì nó dung nhập tâm huyết của mười ba tăng nhân, cho nên về phương diện chiêu thức, thiên biến vạn hóa, so với Thiên Thiền Đao thì tốt hơn. Đó là lai lịch của Đồ Long Côn.
Tiếp theo là A Nan Kiếm, A Nan Kiếm được chế tạo vào đầu thời tống, hoàng đế đầu tiên của tống triều và Thiếu Lâm Tự có chút qua lại, hắn nghĩ đến trước kia, lý thị trợ giúp Thiếu Lâm Tự chế tạo binh khí, tại sao hắn lại không thể, cho nên mới triệu tập những cao thủ chế tạo kiếm trong thiên hạ, lại yêu cầu những cao tăng sử dụng kiếm trong Thiếu Lâm Tự, những cao thủ sử dụng kiếm trong thiên hạ tập trung lại, dồn hết tâm huyết, cuối cùng tạo ra A Nan Kiếm sánh ngang với Đồ Long Côn. Khi A Nan Kiếm xuất thế thì đã lập tức chặt đứt hai chân của người tạo ra nó, thấy huyết rồi mới tự bay vào vỏ.
Tống triều khai quốc hoàng đế ban cho Thiếu Lâm Tự thanh kiếm này, cũng ban thưởng cho nhiều cao tăng trong Thiếu Lâm Tự, còn có một người được phong làm quốc sư, tên tiểu hoàng đế này thật sự là gian hoạt, sở dĩ hắn làm như thế là vì biết được thiên hạ sẽ không thái bình lâu được, trong chốn võ lâm cần một người dẫn đầu, nếu không có người tạo phản thì sẽ nguy hại đến triệu gia của hắn, hắn đem rất nhiều kiếm pháp của các môn phái, dung nhập vào trong kiếm pháp của Thiếu Lâm Tự, rồi dùng sức của nhiều người, sáng tạo ra chín chín tám mốt kiếm chiêu của A Nan Kiếm, hắn muốn Thiếu Lâm Tự dựa vào A Nan Kiếm mà thay hắn trấn thủ võ lâm, tục ngữ có câu "Đổ bất như sơ". Hắn hoàn toàn lĩnh hội được ý đó, không chỉ cấm võ lâm động đao động kiếm, mà còn cấp cho Thiếu Lâm Tự chú kiếm, khó trách hắn có thể ngồi ở trên ngai vàng được, bởi vì sự tồn tại của A Nan Kiếm, và sự chấn nhiếp của Thiếu Lâm Tự, cho nên trong giang hồ có rất ít người có dũng khí tạo phản.
Về phần 'Đại Từ Đại Bi Thủ', đây hoàn toàn là do cao tăng của Thiếu Lâm Tự sáng tạo ra, trước khi Đạt Ma lão tổ đến trung nguyên, Thiếu Lâm Tự có một thần tăng, tu luyện hơn mười năm, sáng tạo ra căn bản của 'Đại Từ Đại Bi Thủ', sau này, Đạt Ma lão tổ đến Thiếu Lâm Tự, cùng đến trung nguyên Đạt Ma lão tổ, còn có một tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng này là sư đệ của lão, pháp danh là 'Từ Bi', hắn ở tại Thiếu Lâm phát hiện ra bí kíp 'Đại Từ Đại Bi Thủ', từ đó lĩnh ngộ được không ít, lại dựa vào thiên phú của chính mình, phát dương quang đại 'Đại Từ Đại Bi Thủ', sau đó lại được Đạt Ma lão tổ xem xét, sửa đổi một chút thì uy lực của 'Đại Từ Đại Bi Thủ' còn cao hơn trước một bậc, nhưng bởi vì môn võ công này chú trọng nhất là 'Từ Bi Vi Hoài', cho nên giảm đi vài phần khí phách, rất thích hợp cho những người không có ham muốn tu luyện, có một số ít người học được, nhưng lại không biết được thực lực chân chính của nó, cho nên rất thất vọng, do đó danh khí của nó cũng không lớn, thật ra mà nói, về võ học chính thống của Thiếu Lâm Tự thì phải kể đến 'Đại Từ Đại Bi Thủ'.
Cuối cùng, là 'Tỉnh Thần Kinh', lai lịch của 'Tỉnh Thần kinh' có chút kỳ dị, tục truyền là nó từ trên trời rơi xuống, rời vào trong đại viện của Thiếu Lâm Tự, được cao tăng của Thiếu Lâm Tự thu lấy, sau này thành một môn kinh thư của Thiếu Lâm Tự, nhưng mà thuyết pháp này không thể khảo chứng, khó có thể kết luận được, vào thời tùy đường, ta đến Thiếu Lâm Tự xuất gia, trong số kinh thư thiên trí cho ta xem, thì không có 'Tỉnh Thần kinh', ngay cả thiên trí cũng không rõ là 'Tỉnh Thần kinh' rốt cuộc là ở nơi nào, chỉ biết trong Thiếu Lâm có lưu truyền môn tuyệt kỷ này, vào thời nguyên triều, có một người ngoại quốc tên là Mã Khả Ba La đến Thiếu Lâm Tự, hắn nói là do ngưỡng mộ đã lâu, cho nên muốn ở lại một thời gian, trước khi hắn rời đi, đột nhiên trời bỗng mưa to, cơn mưa này rất lớn và mãnh liệt, hắn đành phải tiếp tục ở lại trong Thiếu Lâm Tự, cơn mưa này liên tục suốt năm ngày.
Ngay ngày thứ năm, vào lúc sáng sơm Mã Khả Ba La ngồi bên cạnh cửa sổ ngắm mưa, đột nhiên từ trên đỉnh ốc rơi xuống một vật, Mã Khả Ba La thấy đó là một miếng ngói thì không để ý, một lúc sau, từ trên trời, một tí sét giáng xuống, đánh lên trên miếng ngói đó, nhưng miếng ngói vẫn bình thường, Mã Khả Ba La là người ngoại quốc, hiểu biết của hắn cũng không ít, nên cảm thấy lạ, gọi thị vệ ra ngoài mang miếng ngói vào, hắn ở trong phòng tìm hiểu, nhưng tìm hiểu một lúc lâu vẫn không tìm ra được gì.
Lúc này, cơn mưa cũng dần dần nhỏ đi, hắn đem miếng ngói giao cho phương trượng, chỉ nói là miếng ngói này có vẻ kỳ lạ, rồi sau đó mang theo thị vệ vội vã cáo biệt, phương trượng Thiếu Lâm cầm miếng ngói nhìn một lúc, bỗng trên mặt lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, sau đó vội vàng đi vào mật thất thầm vận nội lực, chấn vỡ miếng ngói, ở bên trong có một quyển kinh thư mỏng, trên kinh thư có hai chữ 'Tỉnh Thần', phương trượng vô cùng mừng rỡ, lập tức triệu tập các đại trưởng lão trong chùa và các vị cao tăng cùng xem xét 'Tỉnh Thần kinh', sau này Tỉnh Thần Kinh được đặt trong tàng kinh các của Thiếu Lâm Tự, do các cao thủ canh gác, trong chùa có rất nhiều đệ tử không biết là Tỉnh Thần Kinh đã tìm được, còn tưởng là đã thất lạc bên ngoài.
Thì ra Mã Khả Ba La không biết võ công, không có nội lực, mặc dù hắn cảm thấy miếng ngói có điểm lạ, nhưng không có nội lực nên không chấn vỡ được, và vì thế không biết được bên trong mà một bảo vật tuyệt thế, mà phương trượng thì lại là một cao thủ võ học, chỉ cần vận nhẹ nội lực là chấn vỡ được miếng ngói, từ đó Tỉnh Thần Kinh hiện thân hậu thế. Khi đó võ công của ta thông thần, biết được Thiếu Lâm Tự có bảo vật xuất thế, hơn nữa lại khác với lục tuyệt, nên trong lòng cũng có chút hiếu kỳ, nên mới đi đến, lén vào tàng kinh các, năm thủ hộ cao tăng không hề biết, ta cầm lấy 'Tỉnh Thần kinh' xem qua một chút, thế mới biết được thì ra Tỉnh Thần Kinh còn có một đoạn lai lịch!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bạch Ngọc Tuyết