"Mẹ xin lỗi, thế không phải con gái mẹ vẫn sống sờ sờ đây sao?"
Vừa xoa xoa đầu Kim Yên vừa hỏi. Vì khi đi xuống đã hóa lại thành Kim mẫu, nên lúc này nàng trở lại thành một người mẹ bình thường.
"Hức, nếu không phải do con gái mẹ thông minh, ăn pizza lót dạ, không thì giờ này đã lên Thiên Đường rồi!".
Như được gãi đúng chỗ ngứa, tiểu Kim nhà ta khoa tay múa chân bày ra tư thế như làm được một việc rất chi là sáng suốt, chỉ hận không được tuyên dương, trao giải hành động của năm.
Trong khi chị Kim còn đang yy mơ tưởng, thì ở bên Kim mẫu hỏi.
"Theo con thấy . . . Thiên Đường là như thế nào?"
"Thiên Đường à! Còn phải hỏi sao, đó là nơi đẹp nhất, là nơi ở của những Thiên Thần cao quý, là nơi của những phép màu. Hồi nhỏ con còn mong có một ngày sẽ được dạo chơi trên đó nữa.
Không phải mẹ thường nói, làm nhiều việc tốt thì được một điều ước từ những Thiên Thần, khi chết đi sẽ được lên Thiên Đường sinh sống sao. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy thích rồi. Mà sao mẹ lại hỏi vậy?".
Kim Yên rất nghi hoặc, bình thường mẹ mình đâu để ý đến những vấn đề này. Lúc nhỏ mình hỏi thì chỉ trả lời vài câu, cũng không thích không ghét, cứ xem như là chuyện bình thường. Tại sao bữa nay lại chú ý như vậy. Kim Hy vẫn không để ý đến vẻ mặt mờ mịt của Kim Yên, thở dài một hơi nói:
"Thật ra Thiên Đường không như con tưởng tượng đâu, làm người thường vẫn tốt hơn con à!"
"Sao mẹ lại nói vậy? Con thấy làm Thiên Thần cũng rất tốt mà!".
Kim Yên rất là không phục, Thiên Thần có đôi cánh, được bay lượn tự do trên bầu trời, còn có phép thuật nữa, hơn xa người thường, người nào người nấy đều rất xinh đẹp. Tại sao làm người bình thường lại tốt hơn chứ?
"Kim Yên, tên con có chữ Yên là do mẹ với . . . cha con đặt, có ý là muốn cho con được sống một cuộc sống yên bình, được tự do làm những gì mình thích, không bị trói buộc, chèn ép. Nên . . . !".
Đột nhiên Kim mẫu nhấn giọng, khí chất một thời trên người được thả ra, uy áp vô hình trong nháy mắt bao phủ căn phòng.
"Nên, nếu có thể, hãy hứa với mẹ, con hãy làm một người bình thường. Một người bình thường như bao người bình thường khác. Con có hiểu không?".
"Con . . . con . . . hiểu . . . !"
"Haiz, hiểu là tốt rồi. À, con còn đói không, để mẹ đi làm cơm, mẹ cũng chưa ăn cơm trưa."
Vừa nói vừa xoa đầu Kim Yên, nàng đã làm hết những gì có thể, phần còn lại chỉ mong vào tạo hóa của nó. Nhìn Kim Yên trước mặt, nàng nhớ tới khi xưa nàng cũng như con bé bây giờ, luôn tin vào mặt sáng đẹp đẽ của những người được gọi là "thần", đến khi thành "thần" rồi thì nàng mới nhận ra sự bi ai của họ. Không kìm được ôm tiểu Yên vào lòng, nàng tự hứa sẽ che chở, bảo vệ con bé, chỉ mong nó không đi vào vết xe đổ của mình trước đây.
¤¤¤
Hỏang sợ, thật sự hỏang sợ. Kim Yên không thể tin vào mắt mình:
'Mẹ mình đây ư?'
Lúc uy áp nổi lên, nàng thật sự là ngã ngồi lên ghế sô pha, vô thức dựa sát lưng ghế, đến khi được hỏi dù chỉ là gật đầu thì đối với nàng cũng rất khó khăn. Đến khi Kim mẫu xuống bếp, uy áp biến mất nhưng nàng vẫn như cũ, không thể khống chế được cơ thể mình, mồ hôi ướt lưng.
Nàng có cảm giác như vài phút vừa qua phải đối mặt với số phận, với người có thể nắm giữ sinh mạng mình trong tay, nàng chỉ sợ một câu không hợp là mình sẽ biến mất khỏi thế gian. Cũng phải thôi, dù là kẻ dưới một người trên vạn người như bọn Địa Can thì khi đối mặt với uy áp này cũng phải bất lực, huống chi lúc này nàng vẫn còn là một người bình thường.
Đây là khí thế chỉ những người nắm hết thảy sinh mạng của kẻ khác trong tay mới có được, nó không đánh vào thể xác mà là vào linh hồn. Đây là lần đầu tiên nàng thấy mẹ mình như vậy, thật đáng sợ.
Và kể từ lúc đó, Kim Yên không còn thân thiết với mẹ mình nữa, tuy tình cảm vẫn như cũ nhưng đã có thêm chút nghi kỵ, không còn được tự nhiên. Đối với chuyện này, Kim Hy cũng làm như không để ý, vẫn làm việc như thường ngày, có điều sâu trong mắt nàng lại có thêm một tia bi ai.
Căn nhà nhỏ đã vắng đi tiếng cười.