[Đô Thị - ???] Anh Là Thiên Thần
Tác giả: Quang Nghị
......::Kỳ 15::......
Chương 15: "Tinh Can?" "Hải Sư!"
"À, tính ra cô là mẹ con bé thì chắc cô cũng biết, trong cơ thể nó đã xuất hiện nguồn năng, nó đã không thể làm một người bình thường được nữa."
Ngồi trên ghế, nhìn những giọt mưa cuối cùng đang hòan tất con đường sinh mạng của mình, suy nghĩ một lúc Quang Nghi nói tiếp:
"Thế nhưng, tôi đã kiểm tra nhiều lần và xác định rằng, nguồn năng của con bé rất lớn và cực kì bất ổn. Chỉ số năng lúc ổn định là 9000, không ngờ lại gần đạt đến trình độ Thiên Binh, trong khi với tuổi của nó cũng như chưa từng trải qua rèn luyện thì như vậy đã cao gấp 100 lần bình thường. Đã vậy lúc nãy khi bị kích động biên độ năng tăng đột ngột từ 1000 lên đến 10000 và vẫn còn tăng lên ...".
Khi nói tới đây, Quang Nghi không nhịn được hít sâu một hơi, cao hơn nữa ư, vậy có khả năng tăng lên đến cấp bậc Thiên Sứ, Thiên Thần, Thiên Giả, Thiên Tinh, hoặc thậm chí là ... Thiên Mẫu.
Không thể nào, vội phủ định kết luận vừa rồi, Quang Nghi không thể nào tin chính mình lại nghĩ như vậy. Nhìn sang thì thấy nàng cũng đăm chiêu, đôi chân mày níu chặt lại, suy tư. Nàng tất nhiên cũng nhìn ra vấn đề này, có điều lời này là do người khác nhận định, và còn đưa ra kết luận kinh người như vậy cũng khiến nàng lo lắng. Lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên nói:
"Điều này thì tôi biết, tôi cũng đã từng cố gắng phong ấn Giới Căn của nó để hạn chế sự hấp thu các nguồn năng bên ngòai nhưng vô ích, chỉ một thời gian là các phong ấn bị vỡ ra, và mỗi lần vỡ thì Giới Căn lại mở rộng thêm. Việc này khiến cho những phong ấn sau càng ngày càng yếu đi trong khi việc hấp thu nguồn năng bên ngòai ngày càng mạnh".
Thở dài một hơi nàng nói tiếp:
"Tôi và anh ấy từng nghĩ rằng ... cứ để nó làm một người bình thường có lẽ sẽ tốt hơn, sẽ thích hợp với nó hơn. Ít ra thì ..."
Giọng nói nàng nhỏ dần, nhưng hắn biết nàng đang nói về chuyện gì. Hắn ... cũng từng trải.
"Nó có biết không?"
"Không! Nhưng tôi nghĩ chắc con bé cũng biết có gí khác thường. Dù gì khi nguồn năng tăng lên mức cao ít hay nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến các năng lực khác, tuy không biết cách sử dụng chúng nhưng những biến đổi vật chất của cơ thể thì chắc nó sẽ nhận ra!"
Biết đây là vấn đề quan trọng nên nàng nói hết những gì mình biết, lúc sau còn thêm những nhận định của bản thân. Vấn đề này nàng không thể tự mình giải quyết, cũng không tin tưởng được ai. Nhưng hôm nay khi gặp lại hắn, nàng đã thấy được cơ hội, cũng chỉ có hắn mới có thể giúp được nàng, cũng chỉ có hắn không hại nàng.
Bạn của nàng ư, một số chết, số còn lại thì đang lẫn trốn, nhưng có tin nói rằng đã có vài người đầu phục bên Ma Giới, hiện đang tìm bắt nàng. Nàng không thể nào mạo hiểm được, vì ... sẽ không có lần sau. Thuộc hạ của nàng ư, chỉ có 12 Địa Can là không phản nàng, nhưng bọn họ sẽ không nghe lệnh nàng. Lí do ư, bởi vì nàng bây giờ không còn là nàng trước đây, họ không phản nàng không phải vì nàng mà là do họ đã từng thề chết trung thành với nàng.
Thiên Giới không ưa, Địa Giới chối bỏ, Ma Giới truy bắt, Yêu Giới nham hiểm, Nhân Giới trung lập. Nàng đã không còn nơi nương tựa, mọi thứ đã sụp đổ vào 16 năm trước.
"Anh có thể giúp nó không?"
Lo lắng hỏi Quang Nghi, nàng rất mong con mình sẽ là một người bình thường, vì theo Giới điều, các Giới khác không được phép làm ảnh hưởng đến Nhân Giới. Nàng không muốn Tiểu Yên vì mình mà gặp nguy hiểm. Như biết được lo lắng của nàng, Quang Nghi trầm ngâm một lúc hỏi:
[Đô Thị - ???] Anh Là Thiên Thần
Tác giả: Quang Nghị
......::Kỳ 16::......
Chương 16:"Tôi sẽ không chết trước cô đâu!"
Nói liền ba chữ tốt, Quang Nghi không nhịn được cười khổ. Đùa à, trước giờ những người mang Tinh Can Sư Tử có người nào bình thường đâu, nếu không bá chủ một phương thì cũng là Chiến Thần bất khả chiến bại. Muốn làm một người bình thường, hơi khó đó.
Quả là cha nào con nấy, mạnh mẽ lắm a. Nếu là con trai thì hắn không ngại giúp để tạo ra một Chiến Thần bất hủ như cha nó, nam nhi thì phải đầu đội trời chân đạp đất. Nào ngờ lại là con gái, hắn cũng thật không muốn phải để cô bé đối mặt với cái thế giới đầy sóng gió bên ngòai.
Tuy không nói ra nhưng hắn là một người cuồng si cái đẹp, thề chết bảo vệ cái đẹp (tác giả: hix, lỡ nói ra trước đó rồi!). Đằng này con bé không chỉ xinh đep, mà còn rất nhiều lí do buộc hắn phải giúp đỡ, buộc hắn phải làm một điều gì đó.
"Anh có cách gì không?"
Biết là không dễ, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể trông cậy vào người trước mặt này thôi. Dù đã kiềm chế cảm xúc nhưng thanh âm vẫn có chút lo lắng.
"Hiện tại thì con bé đã bị lộ rồi, tôi có thể tìm đến đây thì người khác cũng có thể. Chuyện này không thể tiếp tục che dấu, phải tìm thời điểm phù hợp mà giải thích cho con bé. Tôi sẽ thông báo với bên ngòai nó là Thiên Nữ tập sự, điều này tuy sẽ gây chú ý nhưng bù lại nó sẽ có một danh phận. Khi đó chỉ cần chú ý bên Thiên Giới một chút là được, dù gì cũng là tập sự, đến lúc đó đánh cái dấu không đạt thì xong, trở thành sứ giả ở Nhân Giới, được Nhân Giới bảo vệ, được hưởng ưu đãi như của một Thiên Nữ có danh không phận."
"Vậy là tốt rối. Thật may anh là sứ giả Thiên Giới lần này, nhưng còn anh thì sao? Nếu như vậy anh có thể sẽ gặp nguy hiểm?".
Khi nghe Quang Nghi xác nhận sẽ giúp, nàng thở phào một hơi nhẹ nhỏm, nhưng lại suy nghĩ sang vấn đề khác không khỏi lo lắng. Kẻ thù của nàng cũng là kẻ thù của hắn, nhìn hắn khỏe mạnh như vậy nhưng nàng biết những vết thương trên người hắn vẫn chưa lành, nếu giờ lại gặp đối thủ thì chưa chắc có thể ứng phó được. Nàng không muốn hắn lại vì mẹ con nàng mà gặp nguy hiểm.
"Ha ha ha!"
Như nghe được một câu chuyện hài, Quang Nghi cười vang vài tiếng, bày ra tư thế bất cần đời hỏi:
"Trông tôi như vầy có giống không?"
Vừa nói vừa gác chân lên bàn nhịp nhịp, con mắt láo liên nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá, bộ dáng trông rất giống bọn du côn.
"Anh . . . !".
Nàng sực tỉnh. Đúng vậy, lúc đầu nàng cũng không nhận ra hắn, chỉ khi cảm giác được khí chất trên người mới biết được. Hắn rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?
Mặc dù rất muốn biết nhưng nàng không hỏi, nếu thích thì hắn sẽ nói, còn khi không thích thì cho dù người yêu của hắn hỏi thì hắn cũng chưa chắc trả lời.
"Được rồi, không cần lo lắng. Tôi sẽ không chết trước cô đâu!"
Nói xong đứng dậy bước ra sân. Mưa đã tạnh được một lúc nhưng bầu trời vẫn còn u ám, đây chỉ là cơn mưa đầu, giông tố vẫn còn ở phía trước. Tuy vậy phía chân trời xa đã hiện lên một cầu vồng nhợt nhạt, chỉ thấy thấp thóang vài màu nhưng ở trên nền trời xám xịt trông vẫn rất bắt mắt.
Dù chỉ tồn tại ngắn ngủi nhưng nó vẫn kiên cường tỏa sáng cho đến khi bị những áng mây đen kia ép tan.
"Đến lúc rồi!"
Vừa nói Quang Nghi vừa cất bước, hướng về những cánh chim bay tránh bão cuối chân trời. Hắn phải hòan thành một số việc trong lần thức tỉnh này, cũng cần chuẩn bị vài thứ cho tương lai, hắn phải thật sẵn sàng, vì đây chính là lợi thế của hắn.
[Đô Thị - ???] Anh Là Thiên Thần
Tác giả: Quang Nghị
......::Kỳ 17::......
Chương 17: "Kim Hy"
Nhìn hình bóng hắn dần tan vào không khí, nàng do dự một hồi nhưng vẫn không lên tiếng. Thở dài một hơi nhìn vào khỏang không trước mặt, xoay người trở vào nhà, nàng phải thu dọn mọi thứ trước khi Tiểu Yên nhận ra. Nhìn vào bức tường lớn với những vết nứt chằng chịt, nàng không khỏi cười khổ:
"Haiz, biết vậy lúc trước làm cái tường nhỏ hơn thì tốt biết mấy!".
Tự cười giễu mình một cái, nàng bước lại gần bức tường, đưa ngón tay trỏ lên miệng cắn nhẹ, máu đỏ tươi rỉ ra, dùng tay nhanh chóng vẽ lên tường một hình vuông. Sau đó đưa tiếp ngón giữa vào cắn. Lần này vẽ những đồ hình phức tạp hơn trong hình vuông lớn đó, vừa vẽ vừa nhẩm chú ngữ:
"Ta, Kim Hy, là đứa con của Đất mẹ vĩ đại, dùng sinh cơ làm mực, dùng nhục thể làm bút, hiệu triệu sức mạnh của người. Tạo hóa tái tạo. KẾT!!!".
Hét lên một tiếng, lại cắn thêm một đầu ngón tay, lần này nàng vẽ lên trung tâm hình vuông một kết ấn, sau đó đôi tay nhanh chóng kết thành ấn đánh thẳng vào ấn kí đó. Quang mang chợt lóe, những vết máu như được bức tường hấp thu, ánh sáng màu vạng đất từ hình vuông dần dần lan ra bao phủ tòan bộ bức tường. Những vết nứt dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được từ từ khép lại, lát sau mọi thứ đã trở lại bình thường.
Thở dốc vài hơi, khuôn mặt tái nhợt nhìn bức tường lành lặn trước mặt, Kim Hy cũng lộ ra vẻ hài lòng.
"Không ngờ có ngày mình phải sử dụng lại những câu chú ngữ khi còn là tập sự này, nhưng xem ra còn dùng tốt. Có điều mình không còn năng lượng, phải lấy tinh hoa trong máu phụ trợ. Lâu lâu làm lần thì được chứ cứ làm kiểu này hòai chắc hết máu mà chết quá".
Gắng gượng đi qua những vết nứt trên trần và dưới sàn, Kim Hy đột nhiên mất hết cảm giác, từ xúc giác, khứu giác, thính giác và cuối cùng là thị giác. Nàng vô lực ngã xuống, ngất đi.
¤¤¤
Cố gắng mở hai mí mắt như nặng ngàn cân, Kim Hy khó nhọc ngồi dậy. Khi thị lực được khôi phục thì nàng mới nhận ra mình đang nằm trên giường, trong phòng của mình. Nghi hoặc nhìn bàn tay, dù vết thương vẫn còn nhưng lại sạch sẽ, đã không còn cảm giác đau nhức nữa.
"Chuyện gì đây?"
Nàng suy nghĩ mãi nhưng vẫn không nghĩ ra được là đã xảy ra chuyện gì. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, nàng giật mình nhớ ra căn phòng vẫn chưa dọn dẹp xong, nếu để Tiểu Yên nhìn thấy sẽ không hay. Hiện tại chưa phải thời cơ thích hợp. Mặc kệ cơ thể còn suy nhược, chưa thích ứng nhưng nàng vẫn cố gắng, khó khăn đứng dậ̣y bước xuống lầu. Nhưng mọi thứ trước mắt lại làm nàng bất ngờ.
Căn phòng với những vết nứt chằng chịt hòan tòan biến mất, mà thay vào đó là một căn phòng hoàn hảo giống y như lúc sáng, chưa sứt mẻ gì. Còn Kim Yên không biết ra khỏi phòng mình từ khi nào, đang ngồi trên ghế sô pha vừa ăn pizza vừa xem TV, bộ dáng rất khóai chí. Vừa thấy nàng xuống là lật đật chạy tới, kéo cánh tay nàng lại ghế ngồi, sau đó sà vào lòng nàng hờn dỗi:
"Mẹ đó, có phải mẹ muốn con làm ma đói có phải không?. Bữa sáng biết bao nhiêu món ngon lại dành hết cho cái tên ... "lưu manh" ấy ăn, đến ngay cả bữa trưa cũng không có!".
'Trưa rồi à!' nàng ngạc nhiên nhìn chiếc đồng hồ treo tường trên TV. Đúng vậy, 1 giờ chiều rồi, mình đã ngất hơn 3 tiếng, trong thời gian đó chuyện gì đã xảy ra.
Dù không biết đã xảy sự việc gì nhưng trước khi nàng mất đi ý thức, nàng có cảm giác rất ấm áp, sự ấm áp đến từ tâm hồn, nó xoa dịu tâm hồn, khiến nàng cảm thấy rất an toàn và thân thiết.
[Đô Thị - ???] Anh Là Thiên Thần
Tác giả: Quang Nghị
......::Kỳ 18::......
Chương 18: Cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con.
"Mẹ xin lỗi, thế không phải con gái mẹ vẫn sống sờ sờ đây sao?"
Vừa xoa xoa đầu Kim Yên vừa hỏi. Vì khi đi xuống đã hóa lại thành Kim mẫu, nên lúc này nàng trở lại thành một người mẹ bình thường.
"Hức, nếu không phải do con gái mẹ thông minh, ăn pizza lót dạ, không thì giờ này đã lên Thiên Đường rồi!".
Như được gãi đúng chỗ ngứa, tiểu Kim nhà ta khoa tay múa chân bày ra tư thế như làm được một việc rất chi là sáng suốt, chỉ hận không được tuyên dương, trao giải hành động của năm.
Trong khi chị Kim còn đang yy mơ tưởng, thì ở bên Kim mẫu hỏi.
"Theo con thấy . . . Thiên Đường là như thế nào?"
"Thiên Đường à! Còn phải hỏi sao, đó là nơi đẹp nhất, là nơi ở của những Thiên Thần cao quý, là nơi của những phép màu. Hồi nhỏ con còn mong có một ngày sẽ được dạo chơi trên đó nữa.
Không phải mẹ thường nói, làm nhiều việc tốt thì được một điều ước từ những Thiên Thần, khi chết đi sẽ được lên Thiên Đường sinh sống sao. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy thích rồi. Mà sao mẹ lại hỏi vậy?".
Kim Yên rất nghi hoặc, bình thường mẹ mình đâu để ý đến những vấn đề này. Lúc nhỏ mình hỏi thì chỉ trả lời vài câu, cũng không thích không ghét, cứ xem như là chuyện bình thường. Tại sao bữa nay lại chú ý như vậy. Kim Hy vẫn không để ý đến vẻ mặt mờ mịt của Kim Yên, thở dài một hơi nói:
"Thật ra Thiên Đường không như con tưởng tượng đâu, làm người thường vẫn tốt hơn con à!"
"Sao mẹ lại nói vậy? Con thấy làm Thiên Thần cũng rất tốt mà!".
Kim Yên rất là không phục, Thiên Thần có đôi cánh, được bay lượn tự do trên bầu trời, còn có phép thuật nữa, hơn xa người thường, người nào người nấy đều rất xinh đẹp. Tại sao làm người bình thường lại tốt hơn chứ?
"Kim Yên, tên con có chữ Yên là do mẹ với . . . cha con đặt, có ý là muốn cho con được sống một cuộc sống yên bình, được tự do làm những gì mình thích, không bị trói buộc, chèn ép. Nên . . . !".
Đột nhiên Kim mẫu nhấn giọng, khí chất một thời trên người được thả ra, uy áp vô hình trong nháy mắt bao phủ căn phòng.
"Nên, nếu có thể, hãy hứa với mẹ, con hãy làm một người bình thường. Một người bình thường như bao người bình thường khác. Con có hiểu không?".
"Con . . . con . . . hiểu . . . !"
"Haiz, hiểu là tốt rồi. À, con còn đói không, để mẹ đi làm cơm, mẹ cũng chưa ăn cơm trưa."
Vừa nói vừa xoa đầu Kim Yên, nàng đã làm hết những gì có thể, phần còn lại chỉ mong vào tạo hóa của nó. Nhìn Kim Yên trước mặt, nàng nhớ tới khi xưa nàng cũng như con bé bây giờ, luôn tin vào mặt sáng đẹp đẽ của những người được gọi là "thần", đến khi thành "thần" rồi thì nàng mới nhận ra sự bi ai của họ. Không kìm được ôm tiểu Yên vào lòng, nàng tự hứa sẽ che chở, bảo vệ con bé, chỉ mong nó không đi vào vết xe đổ của mình trước đây.
¤¤¤
Hỏang sợ, thật sự hỏang sợ. Kim Yên không thể tin vào mắt mình:
'Mẹ mình đây ư?'
Lúc uy áp nổi lên, nàng thật sự là ngã ngồi lên ghế sô pha, vô thức dựa sát lưng ghế, đến khi được hỏi dù chỉ là gật đầu thì đối với nàng cũng rất khó khăn. Đến khi Kim mẫu xuống bếp, uy áp biến mất nhưng nàng vẫn như cũ, không thể khống chế được cơ thể mình, mồ hôi ướt lưng.
Nàng có cảm giác như vài phút vừa qua phải đối mặt với số phận, với người có thể nắm giữ sinh mạng mình trong tay, nàng chỉ sợ một câu không hợp là mình sẽ biến mất khỏi thế gian. Cũng phải thôi, dù là kẻ dưới một người trên vạn người như bọn Địa Can thì khi đối mặt với uy áp này cũng phải bất lực, huống chi lúc này nàng vẫn còn là một người bình thường.
Đây là khí thế chỉ những người nắm hết thảy sinh mạng của kẻ khác trong tay mới có được, nó không đánh vào thể xác mà là vào linh hồn. Đây là lần đầu tiên nàng thấy mẹ mình như vậy, thật đáng sợ.
Và kể từ lúc đó, Kim Yên không còn thân thiết với mẹ mình nữa, tuy tình cảm vẫn như cũ nhưng đã có thêm chút nghi kỵ, không còn được tự nhiên. Đối với chuyện này, Kim Hy cũng làm như không để ý, vẫn làm việc như thường ngày, có điều sâu trong mắt nàng lại có thêm một tia bi ai.
[Đô Thị - ???] Anh Là Thiên Thần
Tác giả: Quang Nghị
......::Kỳ 19::......
Chương 19: Tinh Chủ
"Không cần phải lo lắng?".
Ở một nơi nào đó trên bầu trời, tồn tại một thần điện nguy nga tráng lệ, bên trong nó là một khỏang không rộng lớn, những dải tinh hà đầy màu sắc uốn lượn xung quanh làm cho mọi người như lạc vào hư vô. Trung tâm thần điện này có một tế đàn lơ lửng, xung quanh có những khối cầu cơ giới lớn nhỏ đang chuyển động.
Thần điện này không có trần, để lộ ra khỏang không gian bao la phía trên, có thể thấy thấp thóang đâu đó vài vì tinh tú. Bên dưới tế đàn là một hồ nước rộng lớn, trong vắt và tĩnh lặng, phản chiếu ánh sáng từ các vì sao trên bầu trời tạo thành các đồ hình huyền ảo.
Nơi này gọi là Tinh Hà, thần điện này gọi là Tinh Hà Điện, tế đàn này gọi là Tinh Đàn, khỏang không rộng lớn phía trên gọi là Tinh Không, mặt nước phẳng lặng phía dưới có các đồ hình gọi là Tinh Hà Đồ, còn người con gái đang đứng trên tế đàn được gọi là Tinh Chủ. Giọng nói khi nãy là phát ra từ cô gái này. Không mang theo tạp niệm, âm thanh nhẹ nhàng mà vang vọng. Nàng chậm rãi mở mắt, sâu trong mắt ánh lên vẻ trí tuệ, đôi tay rời khỏi quả cầu pha lê đưa lên vuốt nhẹ mái tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn mỉm cười nhìn người phía dưới.
Nàng là người cai quản những vì sao, chứng kiến sự sinh ra và mất đi của chúng. Cộng với Tinh Hà Đồ, nàng là người duy nhất biết được một Thần còn sống hay đã chết, biết được nơi mà Thần đó đang cư ngụ. Nàng, được xem như là một người thông thái.
"Vậy à!"
Tiếng nói vang lên kèm theo một hơi thở dài. Phía dưới nàng trên Tinh Hà Đồ có một người đang đứng, khóac áo chòang màu trắng viền vàng kim bao phủ cả người, nón trùm đầu che hết khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi môi phớt hồng. Cộng thêm dáng người mơ hồ dưới lớp áo nhưng vẫn thể hiện đường nét cơ thể, không khó nhận ra nàng cũng là con gái.
"Tôi biết cô rất lo lắng, tôi cũng vậy. Nhưng mọi việc Thiên Mẫu làm đều có lý do của người, chúng ta cứ ngồi chờ xem kết quả là được!"
Như không có gì lo lắng, nàng vẫn lấy ngón tay se se lọn tóc trước ngực, không biết nghĩ gì lại nói tiếp, giọng nói không còn thản nhiên mà có chút nghiêm trọng.
"Tôi đã cảm nhận được hắn!"
"Cô nói sao? . . . !"
Cô gái đứng dưới không kìm được thốt lên, chợt nhận ra việc này không thể nói lớn liền lấy tay che miệng mình lại. Nếu chuyện này là thật thì thế giới này sẽ lại có thêm một hồi gió tanh mưa máu nữa.
Không ngạc nhiên trước phản ứng của người phía dưới, chính nàng lúc biết được việc này cũng kinh ngạc như vậy, giờ nghĩ lại trong tâm trí vẫn không thể tin được. Lát sau "Tinh Chủ" nói tiếp:
"Tuy không chính xác lắm, nhưng cũng rất có khả năng . . . "
Vừa nói ánh mắt vừa nhìn vào một vùng sẫm màu trên Tinh Hà Đồ, tuy không chiếm diện tích lớn nhưng bên trong lại là một mảnh u ám, dù là nàng cũng không "nhìn" rõ được.
"Ra là vậy, nếu hắn thật sự xuất hiện thì chỉ có nơi đó là nơi hắn muốn đến . . . "
Khi nhìn theo ánh mắt nàng thì người phía dưới cũng đã có chút tin tưởng, trầm mặt hồi lâu, lát sau ngẩng đầu lên nói:
"Chuyện này thì nên có càng ít người biết càng tốt!"
Tinh Chủ cũng cho là đúng, gật đầu. Đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì đó nàng mở miệng nói:
"Đúng ra cô không nên tới đây!"
"Tôi hiểu, nhưng tôi muốn biết nó có ổn không? Đã gần tới ngày Tinh Can Phụ Thể, nếu mọi chuyện suông sẻ thì tốt, bằng không rất có khả năng sẽ bại lộ. Chuyện này một khi truyền ra ngòai sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, sợ rằng Nhân Mẫu cũng không thể tiếp tục che dấu được nữa."