“Phải, là ta.” Vô Tự xác nhận.
Túy sơn, chiều tà.
Nữ tử áo đỏ bất động nhìn tấm phù vỡ tung tóe trên mặt đất. Gió thổi từng luồng mát lạnh.
Vô Tự một tay bế tôi, một tay cầm bảo kiếm, trên lưng mang Độc ma cầm.Lạc Tiên cùng tiểu nha đầu đứng phía sau.
“Chàng…vì sao lại?”. Nữ tử ngập ngừng.
Vô Tự lạnh lùng: “Không được động đến cô nương này.”
Khuôn mặt xinh đẹp có chút nhăn nhúm, phải mất vài giây mới bật ra được vài chữ: “Lí do…?
“Nàng…không cần biết.”
Nữ tử ngây người. Tôi cũng ngây người.
Cô ta ngây người vì sao tôi không quan tâm, còn tôi ngây người là vì Vô Tự gọi cô ta là “nàng”, như vậy, như vậy…chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao.?
Tôi giãy chân, muốn xuống. Nhưng Vô Tự thấy tôi cựa quậy, cho rằng tôi bị vết thương hành hạ, càng ôm chặt hơn, vỗ về tôi.
Nữ tử khóe mắt có chú ủy mị, xoay người nhanh chóng biến mất sau màn khói mù mịt. Chỉ còn tiếng nói vang lại: “Lần sau gặp sẽ là tử chiến.”
Túy sơn, đêm tối.
Tiểu nha đầu sau khi ăn chút bánh Vô Tự cho thì ngủ ngon lành trong lòng Lạc Tiên.
Tôi ngồi cách Lạc Tiên một sải tay, lại bị Vô Tự bế bổng lên lại gần đống lửa mới nhóm.
Tôi chưa kịp phản đối thì Lạc Tiên đã quát: “Muội ấy không gần được lửa, ngươi làm gì vậy?”
Vô Tự dường như không quan tâm đến lời Lạc Tiên, thản nhiên xoay người đi lại gần đống lửa, đặt tôi ngồi xuống. Tay tôi chạm phải vật mềm mại. Nhìn xuống, ra là Vô Tự cởi áo choàng trải dưới đất cho tôi ngồi. Lạc Tiên nhìn đống lửa uốn éo liền tự hiểu.
Vô tự bế tôi ra đây là để nhờ ánh sáng xem xét vết thương cho tôi kĩ hơn. Nhận thấy không tổn thương sâu bên trong. Vô Tự mới lôi ra một viên thuốc cho tôi uống.Rồi đưa một lọ thuốc khác nói: “Dùng cái này sẽ không để lại sẹo.”
Tôi chỉ tay về phía Lạc Tiên: “Phiền huynh cũng đưa một viên thuốc cho huynh ấy.”
Lạc Tiên bên kia lớn tiếng: “Không cần.”
Tôi trừng mắt. Vô Tựkhông phải nhỏ mọn, anh cũng lấy một viên thuốc cho lạc Tiên uống. Lạc Tiên dù bực tức, nhưng dưới ánh mắt giám sát của tôi, đành ngoan ngoãn để Vô Tự chữa thương.
Túy sơn, đêm muộn.
Trăng lơ lửng treo mình trên cao. Sau đó mượn đám mây mềm mại gối đầu ngủ, mặc cho đám tinh tú nô đùa bên dưới.
Lạc Tiên chắc hẳn rát mệ, cậu ta nằm ngửa ra vệ cỏ bên đường, tay cầm kiếm buông lỏng, thi thoảng gáy một chặp. Tôi lén dùng thần chú, khóa miệng cậu ta lại.
Vô Tự ngồi đối diện tôi. Ngọn lửa bập bùng che gần hết khuôn mặt anh.
“Vô Tự.” Tôi khẽ gọi.
“Tĩnh cô nương cứ nói.”
“Phiền anh qua bên này.”
Vô Tự đứng dậy, bước hai bước rồi ngồi xuống nhìn tôi.
“Vẫn xa quá. Gần thêm chút.”
Vô Tự đứng dậy, bước thêm một bước, ngồi xuống hỏi: “Vậy được chưa?”
Tôi thở dài trong lòng. Gật đầu. Nhưng lại im lặng, lấy mũi kiếm vẽ vài đường nguệch ngoạc trên đất. Vô Tự thấy thế, cười: “Tĩnh cô nương không hài lòng về tôi điều gì chăng ?”
Tôi lười biếng nhìn anh ta một cái: “Huynh vừa cứu mạng tôi, tôi có thể bất mãn huynh điều gì?”
Vô Tự lại trỏ hình vẽ người không ra người, vật không ra vật hỏi: “Tĩnh cô nương định họa cái gì vậy?”
Tôi buột miệng: “Quái thú.”
Vô Tự nhíu mày: “Nhân nói về quái thú. Tĩnh cô nương đã gặp rồi sao?”
Tôi lắc đầu. Vô Tự lại tiếp: “Trên Túy sơn có rất nhiều quái thú.”
Tay cầm kiếm dừng lại, tôi nhìn Vô Tự. “Trên đường đi không thấy, chỉ thấy người.”
“Vậy đi tiếp sẽ gặp, tốt nhất nên quay trở lại.”
Tôi nhìn tiểu nha đầu đang ôm lạc Tiên ngủ. Đã hứa rồi, người ta nói lời hứa đáng giá ngàn vàng. Nuốt lời với một đứa bé, mặt mũi để đâu. “Không được. Trời vừa sáng, liền đi tiếp.”
Vô Tựnhìn tôi: “Sẽ rất nguy hiểm.”
Tôi cười: “Vậy huynh hãy bảo vệ chúng tôi.”
Nói xong câu này, tuy miệng vẫn cười tươi, nhưng trong lòng lo lắng, nếu anh ta từ chối thì phải làm sao?
Chuyện này…” Vô Tự ngập ngừng nhìn tôi.
“Chuyện này???” Tôi tiếp lời.
Vô Tự đưa tay lên chống cằm, vẫn chậm rãi: “Chuyện này…”
Tôi sốt ruột đến nỗi vò nát cả gấu tay áo. Vô Tự bật cười: “Chuyện này…hoàn toàn có thể.”
Tôi thở phào. Đưa tay vuốt vuốt lại gấu tay áo cho phẳng.
Trời đêm lạnh lẽo. Sương như khói lởn vởn, che phủ cả con đường độc đạo lên đỉnh Túy sơn.
Thỉnh thoảng có vài âm thanh ghê rợn đặc trưng của rừng rú khiến tiểu nha đầu giật mình co rúm người.
Tôi lại gần, bế nó ra chỗ gần đống lửa ngủ với mình. Mặc kệ Lạc Tiên nằm ở đó.