Vô Tự đưa tôi đến trước cửa chính Kim môn rồi cáo từ. Trên đường phố người qua lại đông đúc, vì che giấu thân phận nên Vô Tự rời đi như bao nhiêu người bình thường khác. Bóng anh ẩn hiện trong dòng người. Đi không một lần ngoảnh lại. Tôi cúi mặt buồn bã. Sau đó tự động viên mình “game thôi mà, chỉ là thế giới game”.
Ngay sau đó, tôi nhanh chóng chuyển qua nỗi buồn phiền khác.
Kiếm được khăn trắng che nửa khuôn mặt, tôi nhìn bốn người người gác cổng một lượt, rồi mon men đến gần người có khuôn mặt xấu trai nhất, chìa ra một phiến đá, nhỏ nhẹ: “Huynh đài, tôi muốn tìm người.”
Vị huynh đài mặt xấu nhìn tôi: “Cô nương tìm ai?”
Tôi mừng rỡ: “Lạc Tiên.”
Vị huynh đài mở cửa, chỉ vào trong bảo: “Vào Nghênh khách đường gặp chủ quản ở đấy hỏi.”
Tôi rối rít cảm ơn rồi đi vào trong, chưa được hai bước đã bị giật về phía sau. Ngoái lại thấy bàn tay chìa ra, lại nhìn lên, anh mặt xấu không nhìn tôi mà chìa tay ra, tôi liền hiểu, đặt phiến đá vào lòng bàn tay anh ta rồi tiện thể khép lại giùm luôn. Quy củ vậy mà cũng dung hối lộ.
Tôi ngó bên trái ngó bên phải, ai dè ngênh khách đường ngay trước mặt. Theo thứ tự, tôi ghi tên Lạc Tiên vào cuốn sổ. Lẩm bẩm tính, còn năm mươi người nữa mới đến lượt tôi.
Đến giữa trưa, vị chủ quản lật đật chạy lại chỗ tôi thông báo không có ai tên Lạc Tiên. Tôi sém ngã ngửa. Bình tĩnh lại chút mới nhớ ra, Lạc Tiên là tên tôi đặt cho cậu ta, chắc chắn cậu ta đã dùng tên thật để ghi danh. Máu tôi trào lên não.
Ông chủ quản tốt bụng cho tôi danh sách những đệ tử nhập môn khoảng bốn tháng trước. Sau khi lọc ra theo ngày, tôi giữ lại cho mình ba mươi cái tên. Sau đó viết ba mươi bức thư, nội dung đại khái là “Lạc Tiên sư huynh, tiểu sư muội thương nhớ huynh ngày đêm, vượt ngàn dặm xa đến đây gặp mặt, huynh mau ra đây”. Do chưa viết chữ Trung bao giờ, cộng thêm ông chủ quản lâu lâu lại liếc tôi một cái, nên không dùng thần chú được. Tôi đành mắm môi mắm lợi viết. Một canh giờ cũng xong. Lúc này đã là giờ cơm chiều. Ông chủ quản sai người mang thư của tôi đi.
Mặt trời khuất núi. Gió thổi hiu hiu. Tôi đi đi lại lại trước nghênh khách đường, cảm thấy sốt ruột. Tên này không lẽ dùng xong bữa mới chịu đi ra.
Ông chủ quản thấy tôi đi lại chóng cả mặt, bèn nói: “Nhìn y phục cô nương, chắc cũng là đệ tử ở đây?”
“Chết, phát hiện ra rồi sao?” Tôi từ từ quay người lại, cười giả lả:
Ông chủ quản nhíu mày nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Nếu vậy sao cô nương không có miếng ngọc bội.”
Tôi nuốt nước bọt. Miếng ngọc bội nào? Đúng lúc đó Lạc Tiên chạy đến, nhìn thấy tôi thì xúc động: “Tiểu muội muội của ta.”
Đoạn giang tay ra lao tới ôm chầm lấy tôi. “Cậu có khiếu làm diễn viên đấy!” “Chuyện, tôi thích nghi rất tốt”. Những lời thì thầm đó mau chóng kết thúc, tôi dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn Lạc Tiên: “Huynh hứa dẫn muội đi ăn”
Lạc Tiên quay sang nói với ông chủ quản đang nghệt mặt ra nhìn màn hội ngộ của hai huynh muội tình thâm: “Chủ quản, tiểu sinh xin phép ra ngoài một canh giờ”
Ông chủ quản gật đầu: “Đi đi, mau dẫn tiểu muội của cậu đi chơi, cứ đi thoải mái”.
“Đa tạ.”
Lạc Tiên nắm tay tôi tình tứ đi ra ngoài. Khi đã xa khỏi Kim môn, Lạc Tiên quay sang chất vấn:
“Cả tháng rồi cậu đi đâu vậy?”
Tôi buồn bực kể lại việc tôi bị ngã, được Vô Tự giúp đỡ. Sau đó nhấn mạnh một câu:
“Tôi đã trông mong cậu tìm thấy tôi như thế nào.”
Lạc Tiên dở khóc dở cười: “Làm sao tôi nghĩ ra cậu leo lên được trên đó mà lại ngồi không vững.”
Tôi trừng mắt: “Ngồi rất vững, chẳng qua thấy việc kì lạ, nhất thời mất thăng bằng…”
Lạc Tiên nheo mắt: “Việc kì lạ?”
Tôi bèn thuật lại thắc mắc của mình về trận đấu. Lạc Tiên ngây ra sau đó cười lớn: “Đấu tâm pháp. Trời ạ.”
Thấy tôi không cười, mà có chiều hướng nổi cạu, Lạc Tiên liền nín cười, chỉ vào chân tôi hỏi: “Chân cậu giờ tốt không?”
Tôi cười gian: “Muốn xem thử không?”
Lạc Tiên liền lùi lại sau hai bước, cảnh giác: “Nếu tốt rồi thì không cần.”
Tôi Vẫn cười gian. Lạc Tiên vội vàng dùng hai tay giữ chặt xiêm áo: “Không chơi trò đó!”
Tôi xua tay: “Thôi tha cho cậu.”
Chúng tôi chậm rãi đi bộ, ánh nắng chiều rớt lại sau mỗi bước chân. Các hoạt động về đêm bắt đầu. Nhà nhà vội vã đem hàng hóa ra bày bán. Những nơi ban sáng người ta còn đứng kì kéo hai ba cân thịt, thì ban đêm lại là sạp bán đồ trang sức xinh đẹp cho các nàng xúng xính lựa chọn.
Tôi dừng lại trước một xe bán túi thơm. Lưỡng lự rất lâu mới mua một túi, rồi kêu Lạc Tiên trả tiền. Cậu ta có vẻ không hài lòng, càu nhàu: “Cậu mua làm gì?”
“Làm quà.” Sau đó liếc Lạc Tiên “không phải cho cậu”.
Mặc kệ Lạc Tiên phản ứng thế nào, tôi đưa túi thơm lên ngửi, một mùi bạc hà mát dịu. Trong lòng nghĩ đến Vô Tự, nếu gặp lại, sẽ tặng cho anh.
Đột nhiên thấy bàn tay nắm vào bả vai mình có phần siết chặt lại. Giọng Lạc Tiên đầy hồ nghi: “Có mùi…có mùi…”
“Không có mùi tôi mua làm gì? Cậu là đồ ngốc à?”
“Lạc Tiên đờ mặt, lắp bắp: “Có…mùi…máu…”
Tôi nhìn quanh quất, không thấy hàng bán thịt hay lò mổ nào. Gạt tay Lạc Tiên ra: “Làm gì có…”
Chưa nói hết câu thì bên tai vang lên tiếng kim loại chạm nhau keng keng. Tôi ngẩng lên nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sửng sốt của lạc Tiên. “Cậu, làm sao lại ngửi đc? Thanh âm này từ một nơi rất xa.”
Là một toán người đánh nhau. Tôi kéo tay Lạc Tiên: “Đi xem thử!”
Vì nghĩ Lạc Tiên sẽ nhấc chân theo nên không dùng lực mạnh, kết quả sém nữa ngã chúi về phía trước. Tôi cúi xuống nắn nắn chỗ chân gãy, hú hồn hú vía. Rồi ngẩng lên, thấy mặt cậu ta tái xanh thì thôi không cáu nữa. Dịu giọng: “Đừng sợ, chưa biết chừng lại là chuyện tốt.”
Thấy hắn vẫn đứng y nguyên, tôi hùng hổ: “Cậu mà không đi, tôi bỏ mặc cậu luôn. Xem cậu cách nào ra khỏi game.”
Tôi lại kéo cậu ta, lần này Lạc Tiên miễn cưỡng nhấc chân.
Chúng tôi dùng khinh công để đi đến địa điểm xảy ra trận chiến.
Đó là một miếu hoang phía Tây Kim trấn.Chúng tôi dừng lại cách miếu khoảng nửa dặm. Ngôi miếu đổ nát tràn ngập mùi máu tanh, bên trong tiếng kim loại va vào nhau triền miên. Tôi nhìn quanh quất. Những bụi cỏ khô không thể dùng để ẩn nấp, những cây cao trước miếu, lá vàng xơ xác rụng gần hết, cũng không thể dùng để ẩn nấp. Cuối cùng nhìn thấy một xe ngựa mục nát ở vị trí tương đối gần. Tôi định xài Vô ảnh thủy để tiến tới thì quay sang không thấy Lạc Tiên đâu. Ngước mắt lên đã thấy cậu ta chiễm chệ trên cây cao ngay cửa miếu. “Tên này đột nhiên can đảm vậy”.
Tôi nhẹ nhàng bay lên chỗ Lạc Tiên. Thấy tôi cậu ta nói: “Rất nhiều chiêu thức, chiêu nào tung ra cũng nhằm đoạt mạng đối thủ.”
Tôi chăm chú nhìn xuống hỗn chiến bên dưới. Mấy chục người đang say sưa vung đao múa kiếm, xác chết ngổn ngang dưới chân, tiếng rên, tiếng la, quyện lẫn vào nhau. Tôi mơ hồ suy nghĩ. Thị trấn yên bình này sao lại xảy ra một cuộc tàn sát lẫn nhau như vậy. Đánh cũng hàng canh giờ như vậy nhưng không thấy bóng dáng người chấp pháp đâu cả.
“Cẩn thận!”
Tôi chưa kịp giật mình thì Lạc Tiên đã đẩy tôi lại phía sau, vừa lúc né được đường kiếm lao tới. Sau đó nhanh chóng dùng chưởng lực đánh về phía kẻ xuất chiêu. Khi tôi kịp định thần lại đã thấy Lạc Tiên với kẻ kia giằng co trên tường miếu. Trâm ngọc cài trên đỉnh đầu Lạc Tiên lóe sáng. Thêm một tên nữa lao tới, kề lưng với kẻ kia, chĩa mũi kiếm về phía Lạc Tiên.
Tôi tập trung nhìn vào hai thanh kiếm, miệng lẩm bẩm đọc thần chú. Khi hai tên kia dậm chân lao tới Lạc Tiên thì đồng thời thanh kiếm trên tay tan chảy. Hai tên kinh hoàng nhìn nhau, nhất thời không chú ý, bị hai cước của lạc Tiên đá văng xuống đất. Lạc Tiên quay lại, tôi nháy mắt, không quên giơ ngón tay cái lên. Dưới ánh nắng chiều yếu ớt, Lạc Tiên trong xiêm áo trắng toát, đứng trên cao, nhìn xuống mỉm cười. Tôi lại hét lên: “Trông cậu rất đẹp trai!”
Lạc Tiên đỏ mặt. hai tên kia vội vã rút trong người ra một cái còi, rồi thổi. Tuy nhiên tôi chẳng nghe thấy âm thanh nào vang lên. Trong miếu tiếng kim loại không còn nữa, chỉ còn mùi máu nồng nồng. Khoảng hơn chục người cùng phi thân qua tường miếu, vừa đáp xuống đã chia thành hai nhóm, chĩa kiếm vào tôi và lạc Tiên. Một nam tử mặc áo màu đỏ như huyết nhìn tôi rồi nhìn Lạc Tiên đánh giá hồi lâu mới lên tiếng: “Hai vị, không rõ là bạn hay thù?”
Lạc Tiên bay lại chỗ tôi đứng, chắn luôn tầm nhìn của tôi rồi đáp: “Chúng tôi chỉ là qua đường. Vốn không có ý gây hấn.”
Hai tên mất kiếm nhanh chóng chạy lại chỗ nam tử, nam tử nhìn bọn họ nhíu mày: “Kiếm đâu?”
Hai tên xấu hổ chỉ lên vệt nước trên bức tường miếu. Khóe mắt nam tử tối lại. Kinh ngạc nhìn chúng tôi: “Dám hỏi hai vị, ai là người đã làm?”
Lạc Tiên khảng khái: “Đều do hai vị kia gây sự trước, tại hạ chỉ là phòng thân.”
Nam tử nheo mắt thầm nghĩ “hai kẻ lạ mặt kia chắc cũng thuộc hàng cao thủ, có lẽ họ chỉ đi qua đây thật, bằng không đã quyết tử chiến”.
“Thật có lỗi, đã mạo phạm hai vị, tại hạ xin đi trước một bước.” Nam tử đột nhiên thay đổi khẩu khí.
“Các hạ cứ tự nhiên!” Lạc Tiên đáp.
Nam tử cùng đồng bọn vội vã bỏ đi, khi ngang qua còn liếc tôi một cái, ánh nhìn lạnh lẽo để phòng.
Đến khi họ rời khỏi, bóng tối cũng đổ ập xuống. Xác chết trong miếu chất thành đống. Tôi rùng mình.
Lạc Tiên điềm tĩnh: “Vào trong kia, xem có ai còn sống không.”
“Những người đó, chắc hẳn là sát thủ, cậu cũng thấy đánh nhau một mất một còn như vậy, dễ gì để lọt lại một vài mạng.”
Lạc Tiên lật từng xác chết nằm đè lên nhau, trong khi tôi vòng ra sau miếu. Bên cạnh lu nước, một đứa bé chừng tám tuổi, đang che miệng khóc thút thít, kế bên là một người phụ nữ trung niên. Tuy bụng đã bị đâm toạc ra. Nhưng tay vẫn ôm lấy đứa bé. Tôi lại gần, cố không nấc. Người phụ nữ thấy tôi bèn dùng chút sức lực cuối cùng níu lấy vạt áo tôi cầu xin. Chỉ là tiếng ú ớ kèm nước mắt. Tôi gật đầu. Người phụ nữ buông tay, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện. Tôi ôm đứa nhóc vào lòng. Nó òa khóc, qua vai tôi nhìn xác mẹ dần lạnh ngắt.
Lạc Tiên tần ngần nhìn cảnh tang thương, hai tay nắm chặt, người run run.
Chôn cất cho mấy chục mạng người không phải chuyện dễ. Tôi và Lạc Tiên chỉ đào huyệt riêng cho cha mẹ của đứa bé, lại cẩn thẩn khắc tên lên bia đá. Còn lại, đào hố tập thể rồi chôn tập thể luôn. Đến sáng thì xong. Người bết chặt vì máu khô, tanh tưởi vô cùng.Chẳng mấy chốc nơi này sẽ tràn ngập mùi xú uế. Vì vậy ba chúng tôi mau chóng rời khỏi. Hai thanh kiếm ban nãy tan chảy thành nước giờ đã khôi phục lại hình dạng ban đầu. Tôi và Vô Tự liền cầm theo phòng thân.
Dĩ nhiên chũng tôi không trở lại Kim trấn mà men theo một con đường nhỏ lên núi Túy sơn. Vừa đi vừa hết sức cảnh giác. Đến một dòng thác nhỏ, chúng tôi dừng chân, tẩy rửa người và y phục. Tôi dùng thần chú làm khô để tất cả không bị cảm lạnh.
Đứa bé chúng tôi mang theo là một tiểu nha đầu, hai mắt sáng, khuôn mặt bầu bĩnh. Nhìn thế nào cũng dễ thương. Nó làm tôi nhớ đến tiểu nha đầu ở vườn đào.
“Tiểu muội, trên Túy sơn có người thân của muội à?” Tôi vừa lau mặt cho bé, vừa lân la hỏi.
Cô bé nghĩ nghĩ: “Muội không biết, phụ thân dặn muội còn sống thì…thì nhất định phải lên đỉnh Túy Sơn.”
Lạc Tiên chạy đi đâu kiếm được vài trái cây rừng, chia cho chúng tôi mỗi người một ít ăn lót dạ.
Dọc đường lên núi tuyệt nhiên không bắt gặp bóng dáng ai cả. Tôi lại có linh cảm không tốt, bèn dừng bước. Lạc Tiên không nghe tiếng bước chân của tôi thì ngoái đầu lại:“Sao vậy?”
“Có ác cảm!”
Lạc Tiên nhìn quanh. Yên tĩnh cực độ. Đến nỗi một chiếc lá vô tình rơi xuống cũng nghe thấy tiếng nó chạm đất. Theo quán tính tôi nắm chặt tay tiểu nha đầu, áp lưng vào Lạc Tiên. Cảnh giác cao độ.
Viên thủy châu trong ngực tôi phát sáng. Tôi cười nhẹ: “Chúng ta có thể ra khỏi đây.”
“Bằng cách nào?” Lạc Tiên ngạc nhiên.
Tôi vẫn đảo mắt quan sát: “Có người từ nơi khác tới đây được. Dĩ nhiên phải có lối ra.”
Lạc Tiên hiểu ý. “Nhưng liệu chúng ta có toàn mạng mà rời khỏi đây?” Suy nghĩ này cùng lúc hiện lên trong đầu tôi và Lạc Tiên. Đáp lại ý nghĩ đó là một luồng sáng lao bằng tốc độ chóng mặt, xuyên đổ một loạt cây cối lao thẳng đến chỗ tôi. Lạc Tiên bế tiểu nha đầu bay sang bên phải. Còn tôi phi người lên trên cao. Luồng sáng sượt qua, tôi có cảm giác khó thở trong giây lát, viên thủy châu dao động. Lạc Tiên từ bên dưới xuất chiêu “Tĩnh tâm vô thủ” tạo thành luồng khí mát bao quanh tôi. Ngay lúc đó một nữ tử xiêm áo đỏ rực xuất hiện trên ngọn cây, ngạo mạn nhìn xuống. Nữ tử ấy thật đẹp, đúng là dung nhan đắm say lòng người. Mắt nhìn lạc Tiên đã ngơ ngẩn, bèn đá cho hăn một cái vào mông. Lạc Tiên giãy nảy: “Đau quá.”
Tôi trừng mắt: “Cho tỉnh.”
Nữ tử áo đỏ nhếch mép cười, cất giọng sang sảng: “Giao đứa bé cho ta, các ngươi sẽ toàn mạng.”
Tiểu nha đầu nghe người ta nhắc tên mình thì sợ hãi nấp vào sau lưng tôi. Tôi đưa tay xoa đầu nó, đoạn nhìn nữ tử: “Vậy phải hỏi xem muội ấy có muốn đi với ngươi không.”
Tiểu nha đầu thông minh lắc đầu lia lịa. Tay vẫn bám chặt váy tôi không rời. Lạc Tiên cười: “Cô nương thấy đó, nha đầu này từ chối đi theo cô.”
Nữ tử cười vang. Từ tay áo phóng ra hàng vạn phi tiêu đỏ lòe, miệng thét lớn: “Vậy đừng trách!”
Lạc Tiên nhanh chóng tung chiêu “Tĩnh tâm vô thủ” kết hợp với chiêu “Vạn thủy quy tụ”, hóa giải kịp thời khiến vạn tiêu biến mất. Nữ tử liền tung mình lao xuống, hai tay liên tiếp phóng ra những luồng sáng mỏng manh đan quyện vào nhau, bao quanh một luồng lửa lớn lao về phía tôi. Vì vướng tiểu nha đầu nên chúng tôi chống trả hết sức khó khăn. Cùng lúc đó nữ tử chân đạp đất, tung người lên cao, chiếc váy đỏ nhiều tầng xòe ra rất đẹp mắt, kèm theo hàng loạt mũi tên lửa lao xuống đất. Tôi nhanh chóng dùng chiêu “Vạn vũ quy hà”. Xung quanh xuất hiện vô số những giọt nước nhỏ li ti, dần dần kết vào nhau thành một lớp băng mỏng, cùng chiêu Tĩnh tâm vô thủ của Lạc Tiên, một lần nữa phá được chiêu độc của nữ tử. Những chúng tôi trên người cũng không ít thương tích. Nữ tử không một giọt mồ hôi, cười lạnh: “Tài cán cũng chỉ có thế.”
Tôi và lạc Tiên đúng là cả hai mà không bằng một, nãy giờ chật vật đỡ đòn, mà không hề có cơ hội tấn công. Tôi lâu vệt máu rỉ ở khóe miệng: “Cô nương cũng vậy, ra cũng chỉ có thế.”
Nữ tử tắt nụ cười, hai mắt tối lại rồi sáng lóa. Chỉ thấy cô ta ưỡn ngực về phía trước, tấm phù khắc hình phượng hoàng nhấp nháy rồi rực sáng. Từ trên đầu hình ảnh phượng hoàng lửa từ từ hiện rõ, to lớn như tòa tháp, giương đôi mắt đỏ lòm nhìn tôi. Lạc Tiên lúc này nhổ ra một ngụm máu.
Nữ tử một tay cầm tấm phù, một tay vuốt tóc: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Tôi cười lớn: “Đừng nói chuyện hão huyền.”
“Xem ra đến chết mà khẩu khí vẫn cao lắm. Được”
Nữ tử ném tấm phù về phía trước. Phượng hoàng vỗ cánh, nhằm hướng tôi lao thẳng tới. Ánh sáng cùng hơi nóng nhanh chóng đốt cháy toàn bộ vùng đi qua. Không khí vẩn đỏ, cây cối, sỏi đá…chỉ còn là tro bụi. Một khắc, tôi cảm nhận được viên thủy châu rạn nứt. Một khắc tôi thấy Lạc Tiên oằn mình thi triển Tĩnh tâm vô thủ. Một khắc tôi thấy ánh mắt ngập nước của tiểu nha đầu.
Vào đúng lúc tôi tưởng viên thủy châu vỡ vụn, mạng tôi chấm dứt. Thì một làn hơi lạnh bao phủ lấy tôi. Tôi mơ hồ thấy bờ môi lạnh lẽo ở rất gần mình. Tôi buột miệng: “Vô Tự.”
Nữ tử áo đỏ bất động nhìn tấm phù vỡ tung tóe trên mặt đất. Gió thổi từng luồng mát lạnh.
Vô Tự một tay bế tôi, một tay cầm bảo kiếm, trên lưng mang Độc ma cầm.Lạc Tiên cùng tiểu nha đầu đứng phía sau.
“Chàng…vì sao lại?”. Nữ tử ngập ngừng.
Vô Tự lạnh lùng: “Không được động đến cô nương này.”
Khuôn mặt xinh đẹp có chút nhăn nhúm, phải mất vài giây mới bật ra được vài chữ: “Lí do…?
“Nàng…không cần biết.”
Nữ tử ngây người. Tôi cũng ngây người.
Cô ta ngây người vì sao tôi không quan tâm, còn tôi ngây người là vì Vô Tự gọi cô ta là “nàng”, như vậy, như vậy…chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao.?
Tôi giãy chân, muốn xuống. Nhưng Vô Tự thấy tôi cựa quậy, cho rằng tôi bị vết thương hành hạ, càng ôm chặt hơn, vỗ về tôi.
Nữ tử khóe mắt có chú ủy mị, xoay người nhanh chóng biến mất sau màn khói mù mịt. Chỉ còn tiếng nói vang lại: “Lần sau gặp sẽ là tử chiến.”
Túy sơn, đêm tối.
Tiểu nha đầu sau khi ăn chút bánh Vô Tự cho thì ngủ ngon lành trong lòng Lạc Tiên.
Tôi ngồi cách Lạc Tiên một sải tay, lại bị Vô Tự bế bổng lên lại gần đống lửa mới nhóm.
Tôi chưa kịp phản đối thì Lạc Tiên đã quát: “Muội ấy không gần được lửa, ngươi làm gì vậy?”
Vô Tự dường như không quan tâm đến lời Lạc Tiên, thản nhiên xoay người đi lại gần đống lửa, đặt tôi ngồi xuống. Tay tôi chạm phải vật mềm mại. Nhìn xuống, ra là Vô Tự cởi áo choàng trải dưới đất cho tôi ngồi. Lạc Tiên nhìn đống lửa uốn éo liền tự hiểu.
Vô tự bế tôi ra đây là để nhờ ánh sáng xem xét vết thương cho tôi kĩ hơn. Nhận thấy không tổn thương sâu bên trong. Vô Tự mới lôi ra một viên thuốc cho tôi uống.Rồi đưa một lọ thuốc khác nói: “Dùng cái này sẽ không để lại sẹo.”
Tôi chỉ tay về phía Lạc Tiên: “Phiền huynh cũng đưa một viên thuốc cho huynh ấy.”
Lạc Tiên bên kia lớn tiếng: “Không cần.”
Tôi trừng mắt. Vô Tựkhông phải nhỏ mọn, anh cũng lấy một viên thuốc cho lạc Tiên uống. Lạc Tiên dù bực tức, nhưng dưới ánh mắt giám sát của tôi, đành ngoan ngoãn để Vô Tự chữa thương.
Túy sơn, đêm muộn.
Trăng lơ lửng treo mình trên cao. Sau đó mượn đám mây mềm mại gối đầu ngủ, mặc cho đám tinh tú nô đùa bên dưới.
Lạc Tiên chắc hẳn rát mệ, cậu ta nằm ngửa ra vệ cỏ bên đường, tay cầm kiếm buông lỏng, thi thoảng gáy một chặp. Tôi lén dùng thần chú, khóa miệng cậu ta lại.
Vô Tự ngồi đối diện tôi. Ngọn lửa bập bùng che gần hết khuôn mặt anh.
“Vô Tự.” Tôi khẽ gọi.
“Tĩnh cô nương cứ nói.”
“Phiền anh qua bên này.”
Vô Tự đứng dậy, bước hai bước rồi ngồi xuống nhìn tôi.
“Vẫn xa quá. Gần thêm chút.”
Vô Tự đứng dậy, bước thêm một bước, ngồi xuống hỏi: “Vậy được chưa?”
Tôi thở dài trong lòng. Gật đầu. Nhưng lại im lặng, lấy mũi kiếm vẽ vài đường nguệch ngoạc trên đất. Vô Tự thấy thế, cười: “Tĩnh cô nương không hài lòng về tôi điều gì chăng ?”
Tôi lười biếng nhìn anh ta một cái: “Huynh vừa cứu mạng tôi, tôi có thể bất mãn huynh điều gì?”
Vô Tự lại trỏ hình vẽ người không ra người, vật không ra vật hỏi: “Tĩnh cô nương định họa cái gì vậy?”
Tôi buột miệng: “Quái thú.”
Vô Tự nhíu mày: “Nhân nói về quái thú. Tĩnh cô nương đã gặp rồi sao?”
Tôi lắc đầu. Vô Tự lại tiếp: “Trên Túy sơn có rất nhiều quái thú.”
Tay cầm kiếm dừng lại, tôi nhìn Vô Tự. “Trên đường đi không thấy, chỉ thấy người.”
“Vậy đi tiếp sẽ gặp, tốt nhất nên quay trở lại.”
Tôi nhìn tiểu nha đầu đang ôm lạc Tiên ngủ. Đã hứa rồi, người ta nói lời hứa đáng giá ngàn vàng. Nuốt lời với một đứa bé, mặt mũi để đâu. “Không được. Trời vừa sáng, liền đi tiếp.”
Vô Tựnhìn tôi: “Sẽ rất nguy hiểm.”
Tôi cười: “Vậy huynh hãy bảo vệ chúng tôi.”
Nói xong câu này, tuy miệng vẫn cười tươi, nhưng trong lòng lo lắng, nếu anh ta từ chối thì phải làm sao?
Chuyện này…” Vô Tự ngập ngừng nhìn tôi.
“Chuyện này???” Tôi tiếp lời.
Vô Tự đưa tay lên chống cằm, vẫn chậm rãi: “Chuyện này…”
Tôi sốt ruột đến nỗi vò nát cả gấu tay áo. Vô Tự bật cười: “Chuyện này…hoàn toàn có thể.”
Tôi thở phào. Đưa tay vuốt vuốt lại gấu tay áo cho phẳng.
Trời đêm lạnh lẽo. Sương như khói lởn vởn, che phủ cả con đường độc đạo lên đỉnh Túy sơn.
Thỉnh thoảng có vài âm thanh ghê rợn đặc trưng của rừng rú khiến tiểu nha đầu giật mình co rúm người.
Tôi lại gần, bế nó ra chỗ gần đống lửa ngủ với mình. Mặc kệ Lạc Tiên nằm ở đó.
Tôi cả đêm cũng không chợp mắt. Nằm xoay lưng về phía Vô Tự đang ngồi, trên chiếc áo choàng gấm đen của anh, ngửi thấy mùi hoa lan nhẹ nhàng lan tỏa, cảm giác rất dễ chịu.
Trời sáng rõ, Lạc Tiên và nha đầu đều thức dậy, vận động cho giãn gân cốt rồi lên đường. Vô Tự đi sau cùng. Lạc Tiên đi đầu tiên, còn tôi với nha đầu thủng thẳng đi ở giữa.
Trong màn sương lờ mờ vẩn đục phía trước, thi thoảng có một đốm sáng đỏ lóe lên rồi lặng lẽ biến mất. Vô Tự trấn an: “Không có gì đâu.”
Đi chừng nửa dặm thì bên tai truyền đến âm thanh ghê rợn, như tiếng la thét, tiếng gào khóc…tôi đưa tay bịt tai lại, nhưng âm thanh ngày một to hơn.
Vô Tự giữ hai tay tôi, lo lắng: “Sao thế?”
Lạc Tiên ôm lấy tiểu nha đầu, hướng Vô Tự nói: “Muội ấy có thể nghe được âm thanh từ rất xa, kể cả âm thanh rất nhỏ…”
Vô Tự dường như ngộ ra, anh tháo cây đàn trên lưng, nhanh chóng ngồi xuống, đặt đàn lên đùi.
Độc Ma cầm vừa vang lên nốt thứ ba, tôi liền không thấy đau đầu nữa. Tiếng gào rú cũng xa dần. Vô Tự thu lại đàn. Đặt tay lên khuôn mặt nhợt nhạt của tôi: “Đó là tiếng quái thú. Đừng sợ, sẽ không hại được cô.”
Bàn tay trắng muốt không lạnh lẽo như mọi khi, ngược lại khiến trong lòng tôi như vừa được cơn gió ấm áp thổi qua.
Lạc Tiên bồn chồn: “Hay là quay trở xuống.”
Tôi lắc đầu: “Dù sao cũng đến đây rồi.”
Đoạn quay sang hỏi Vô Tự: “Huynh đã giao đấu với quái thú bao giờ chưa?”
Vô Tự lắc đầu. Tôi lại hỏi: “Huynh xem có thể thắng không?”
“…”
Tôi nhìn Lạc Tiên.
“…”
Dường như hai người đều muốn tôi quay trở lại. Tôi lại gần tiểu nha đầu, mỉm cười: “Tiểu muội, muội có sợ không?”
Tiểu nha đầu mím môi: “Không ạ.”
Tôi định nói với nó “nhưng tỷ sợ lắm”. Cũng may kiềm lại được.
Cá mập ngửi mùi máu mới đến vây hãm. Quái thú cũng vậy, chỉ cần ngửi thấy hơi người, đã nhanh chóng xuất hiện.
Lạc Tiên lùi lại ba bước, cánh mũi động đậy: “Đến rồi.”
Tôi nắm chặt chuôi kiếm, tay còn lại quơ tìm Vô Tự. Còn chưa chạm vào người anh, đã thấy một vật lạnh tròng vào cổ tay. Giật mình nhìn xuống, đó là chiếc vòng ngọc xanh lục, trông giống như con rắn, lại giống như rồng, khi lại như rết…. Không biết là có tác dụng gì. Trong lúc phân vân suy nghĩ thì Vô Tự đã lao lên phía trước, lôi Độc Ma cầm ra đánh.
Một kết giới màu vàng nhạt bao quanh chúng tôi. Đây là kết giới một chiều. Tức là bên ngoài không xâm nhập được, còn bên trong lại có thể tự tung tự tác.
“Không được nhìn vào mắt quái thú.”. Vô Tự nhắc nhở.
Điều đó hẳn không đơn giản. Mắt quái thú nằm chỗ nào? Tất nhiên không như mắt người. Vì thế tôi dùng Vô ảnh thủy, tạo thành lớp màng bên trong kết giới. Sau đó hỏi: “Chỉ cần không nhìn trực diện là được đúng không?”
Vô Tự gật đầu, năm ngón tay uyển chuyển lướt trên dây tơ.
Đột nhiên từ xa, sương mờ nhanh chóng tan biến, bóng tối đổ xuống làm thành một vùng âm u. Mùi hôi thối theo gió đưa đến, ai nấy đều nhăn mặt, trừ Vô Tự. Anh gạt cùng lúc năm ngón tay dọc cây đàn, một luồng khí màu hồng nhạt uốn cong như lưỡi liềm nhằm hướng bóng đen lao tới. Tiếng rú thê lương vang lên chấn động cả Túy sơn. Lạc Tiên bịt tai tiểu nha đầu, lại dùng Tĩnh tâm thuật giảm tác động của âm thanh lên người tiểu nha đầu.
Quái thú không có hình dạng. Chỉ là đám khói kết tụ dày đặc, tràn ngập ma khí. Nhưng thứ khiến người ta rùng mình chính là: quái thú có cả ngàn mắt.
“Nhiều mắt thế kia huynh bảo làm sao giao chiến mà không nhìn?”
“Vậy mới nói nên quay trở lại.”- Vô Tự bàng quan đáp.
Kết giới mà Vô Tự dùng Độc Ma cầm tạo thành đang bị từng làn khói xám bao phủ. Giữa màu vàng óng, len lõi những sợi khói màu xám nhạt. Chẳng mấy chốc, cả kết giới nhuốm màu đen kịt.
Trong lúc tôi đang lo lắng thì từng mảng khói bị đánh bật ra ngoài, kết giới dần chuyển lại màu vàng óng ả. Lúc này mới để ý, Vô Tự đã chơi sang bản nhạc khác.
Tôi lấy dải lụa cột ở hông bịt mắt cho tiểu nha đầu, dặn nó ngồi im một chỗ. Sau đó bứt hai dải lụa trên đầu mình, một cái cột cho Lạc Tiên, một cái cột cho mình. Miệng nói:
“Vô Tự, huynh có cần không?”
“Cần thì sao?”- Vô Tự nghiêng đầu.
Tôi dõng dạc: “Cần thì tôi lấy khăn bịt mặt của huynh đem lên bịt mắt.”
“…”
Dải lụa trên đầu tôi để làm đẹp, nên vô cùng mỏng manh. Thêm nữa quái thú không có hình dáng, nên cũng không lo đánh không trúng. Chỉ lo chúng tôi đánh lẫn nhau.
Thế nhưng chiêu thức tung ra, xuyên qua kết giới giảm công lực không ít. Còn không thể xuyên lủng được đám khói dày đặc. Giống như đang phí sức ném từng chút sinh mạng của mình vào lỗ đen vũ trụ vậy.