 |
|

29-12-2009, 05:21 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Một số truyện ngắn của Thạch Lam
Gió lạnh đầu mùa
Tác giả: Thạch Lam
Buổi sáng hôm nay, mùa đông đột nhiên đến, không báo trước. Vừa má»›i ngà y hôm qua giá»i hãy còn nắng ấm và hanh, cái nắng vá» cuối tháng mưá»i là m nứt nẻ đất ruá»™ng, và là m ròn khô những chiếc lá rÆ¡i. SÆ¡n và chị chÆ¡i cá» gà ở ngoà i cánh đồng còn thấy nóng bứt, chảy mồ hôi.
Thế mà qua má»™t đêm mưa rà o, trá»i bá»—ng đổi ra gió bấc, rồi cái lạnh ở đâu đến là m cho ngưá»i ta tưởng Ä‘ang ở giữa mùa đông rét mướt. SÆ¡n tung chăn tỉnh dáºy, nhưng khôg bước xuống giưá»ng ngay như má»i khi, còn ngồi thu tay và o trong bá»c, bên cạnh đứa em bévẫn nắm tay ngá»§ kỹ. Chị SÆ¡n và mẹ SÆ¡n đã trở dáºy, Ä‘ang ngồi quạt há»a lò để pha nước chè uống. SÆ¡n nhìn thấy má»i ngưá»i đã mặc áo rét cả rồi.
Nhìn ra ngoà i sân, SÆ¡n thấy đất khô trắng, luôn luôn cÆ¡n gió vi vu là m bốc lên những mà n bụi nhá», thổi lăn những cái lá khô lạo xạo. Trá»i không u ám, toà n má»™t mà u trắng đục. Những cây lan trông cháºu, lá rung động và hình như sắc lại vì rét.
SÆ¡n cÅ©ng thấy lạnh, vá»™i vÆ¡ lấy cái chăn trùm lên đầu rồi cất tiếng gá»i chị. Mẹ SÆ¡n nghe thấy, đặt chén nước chè xuống, bảo chị Lan:
- Con và o buồng lấy thúng áo ra mẹ mặc cho em, đi.
Rồi quay lại bảo Sơn:
- Con sang đây mà ngồi cho ấm. Bước khéo để cho em bé ngủ.
SÆ¡n kéo chăn lên đắp cho em, ngồi xếp bằng bên khay nước. Mẹ SÆ¡n rót cho má»™t chén, SÆ¡n cầm lấy chén chè nóng ấp và o mặt, và o má cho ấm, rồi để mặt và o miệng chén cho hÆ¡i bốc lên. Bà SÆ¡n thưá»ng vẫn bảo là m thế cho tỉnh mắt.
Ngưá»i vú già xù xù cái áo bông cánh rách, xách siêu nước từ dưới nhà lên, vừa xuýt xoa vừa nói:
- Rét quá! Múc nước cóng cả tay.
Vú giÆ¡ tay hÆ¡ trên há»a lò. Mẹ SÆ¡n há»i:
- Năm nay rét sá»›m hÆ¡n má»i năm vú nhỉ?
Ngưá»i vú già ra vẻ nhá»› lại, đáp:
- CÅ©ng chả bằng cái năm mợ Ä‘i cân gạo bên Sông. Gá»›m, má»›i rét là m sao! Sáng tôi dáºy, bà sai Ä‘i chợ, cứ run lên cầm cáºp.
Sơn cũng nhớ cái rét năm ấy rõ rệt lắm, như mới đây thôi. Buổi sớm hôm ấy, mẹ Sơn cũng ngồi uống nước chè như sáng hôm nay và cũng lấy áo rét ra mặc.
Chị Lan từ trong buồng Ä‘i ra, khệ nệ ôm cái thúng quần áo đặt lên đầu phản. Mẹ SÆ¡n đặt cái vỉ buồm lục đống quần áo rét. SÆ¡n nháºn ra cÅ©ng những cái áo SÆ¡n đã mặc năm ngoái, năm kia: má»™t cái áo vệ sinh mà u nâu sẫm vá»›i má»™t cái áo dạ khâu chỉ Ä‘á». SÆ¡n cầm giÆ¡ những cái áo lên, thấy mát lạnh cả tay. Từ bá»™ quần áo thoảng ra hÆ¡i mốc cá»§a vải gấp lâu trong hòm, là m SÆ¡n nhá»› lại những buổi đầu mùa rét từ bao giá», lâu lắm, ngà y SÆ¡n còn nhá».
Mẹ Sơn giơ lên một cái áo bông cánh đã cũ nhưng còn là nh lặn, nói:
- Äây là áo cá»§a cô Duyên đây.
Duyên là đứa em gái bé cá»§a SÆ¡n, chết từ năm lên bốn tuổi. Mẹ SÆ¡n nhắc đến là m SÆ¡n nhá»› em, cảm động và thương em quá. Vú già là ngưá»i đã nuôi Duyên từ lúc má»›i đẻ, vá»›i lấy cái áo láºt Ä‘i láºt lại ngắm nghÃa,tay mân mê các đưá»ng chỉ:
- Giá bây giỠem nó có còn cũng chả mặc được.
Mẹ Sơn yên lặng không nói gì. Nhưng đến lúc nói với Sơn lại để mặc áo, Sơn thấy mẹhơi rơm rớm nước mắt.
SÆ¡n đã mặc xong áo ấm áp: cả cái áo dạ chỉ đỠlẫn áo vệ sinh, ngoà i lại mặc phá»§ cái áo vải thâm dà i. SÆ¡n đứng trên giưá»ng trước mặt mẹ, đã quay Ä‘i quay lại ba, bốn lần để mẹ SÆ¡n ngắm áo. Sau cùng, mẹ SÆ¡n vuốt các tà áo cho phẳng phiu, rồi đẩy SÆ¡n ra, bảo:
- Thôi, con đi chơi.
SÆ¡n xúng xÃnh rá»§ chị ra chợ chÆ¡i. Nhà SÆ¡n ở quay lưng và o chợ, cạnh má»™t dãy nhà lá cá»§a những ngưá»i nghèo khổ mà SÆ¡n quen biết cả vì há» vẫn và o vay mượn ở nhà SÆ¡n. SÆ¡n biết lÅ© trẻ con các gia đình ấy chắc bây giỠđương đợi mình ở cuối chợ để đánh khăng, đánh đáo.
Không phải ngà y phiên, nên chợ vắng không. Mấy cái quán chÆ¡ vÆ¡ lá»™ng gió, rác bẩn rải rác lẫn vá»›i lá rụng cá»§a cây Ä‘á». Gió thổi mạnh là m SÆ¡n thấy lạnh, và cay mắt. Nhưng chân trá»i trong hÆ¡n má»i hôm, những là ng ở xa SÆ¡n thấy rõ như ở gần. Mặt đất răn lại, và nức nẻ những đưá»ng nho nhá», kêu vang lên lanh tanh dưới nhịp guốc cá»§a hai chị em.
Äến cuối chợ đã thấy lÅ© trẻ Ä‘ang quây quần chÆ¡i nghịch. Chúng nó thấy chị em SÆ¡n đến Ä‘á»u lá»™ vẻ vui mừng, nhưng chúng vẫn đứng xa, không dám vồ váºp. chúng như biết cái pháºn nghèo hèn cá»§a chúng váºy, tuy SÆ¡n và chị vẫn thân máºt chÆ¡i đùa vá»›i, chứ không kiêu kỳ và khinh khỉnh như các em há» cá»§a SÆ¡n.
Thằng Cúc, con Xuân, con Tý, con Túc sán gần giương đôi mắt ngắm bá»™ quần áo má»›i cá»§a SÆ¡n. SÆ¡n nháºn thấy chúng ăn mặc không khác ngà y thưá»ng, vẫn những bá»™ quần áo nâu bạc đã rách vá nhiá»u chá»—. Nhưng hôm nay, môi chúng nó tÃm lại, và qua những chá»— áo rách, da thịt thâm Ä‘i. Má»—i cÆ¡n gió đến, chúng lại run lên, hà m răng Ä‘áºp và o nhau.
Thằng Xuân đến mó và o chiếc áo cá»§a SÆ¡n, nó chưa thấy cái áo như thế bao giá». SÆ¡n láºt vạt áo thâm, chìa áo vệ sinh và áo dạ cho cả bá»n xem. Má»™t đứa tắc lưỡi, nói:
- Cái áo nà y mặc thì nóng lắm. Chắc mua phải đến má»™t đồng bạc chứ không Ãt, chúng mà y nhỉ.
Äứa khác nói:
- Ngà y trước thầy tao cũng có một cái áo như thế, vỠsau bán cho ông lý mất.
Con Túc ngây ngô giương đôi mắt lên há»i SÆ¡n:
- Cái nà y cáºu mua táºn Hà Ná»™i phải không?
Sơn ưỡn ngực đáp:
- Ở Hà Ná»™i, chứ ở đây là m gì có. Mẹ tôi còn hẹn mua cho tôi má»™t cái áo len nhiá»u tiá»n hÆ¡n nữa kia.
Chị Lan bá»—ng giÆ¡ tay vẫy má»™t con bé, từ nãy vẫn đứng dá»±a và o cá»™t quán, gá»i:
- Sao không lại đây, Hiên? Lại đây chơi với tôi.
Hiên là đứa con gái bên hà ng xóm, bạn vá»›i Lan và Duyên. SÆ¡n thấy chị gá»i nó không lại, bước gần đến trông thấy con bé co ro đứng bên cá»™t quán, chỉ mặc có manh áo rách tả tÆ¡i, hở cả lưng và tay. Chị Lan cÅ©ng đến há»i:
- Sao áo của mà y rách thế Hiên, áo là nh đâu không mặc? Con bé bịu xịu nói:
Hết áo rồi, chỉ còn cái nà y.
- Sao không bảo u mà y may cho?
SÆ¡n bây giá» má»›i chợt nhá»› ra là mẹ cái Hiên rất nghèo, chỉ có nghá» Ä‘i mò cua bắt ốc thì còn lấy đâu ra tiá»n mà sắm áo cho con nữa. SÆ¡n thấy động lòng thương, cÅ©ng như ban sáng SÆ¡n đã nhá»› thương đến em Duyên ngà y trước vẫn cùng nói vá»›i Hiên đùa nghịch ở vưá»n nhà . Má»™t ý nghÄ© tốt bá»—ng thoáng qua trong trÃ, SÆ¡n lại gần chị thì thầm:
- Hay là chúng ta đem cho nó cái áo bông cũ, chị ạ.
- Ừ, phải đấy. Äể chị vá» lấy.
Với lòng ngây thơ của tuổi trẻ, chị Lan hăm hở chạy vỠnhà lấy áo. Sơn đứng lặng yên đợi, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp vui vui.
Nhưng cái vui cá»§a SÆ¡n không được bao lâu. Bữa cÆ¡m vá» tá»›i nhà , SÆ¡n không thấy mẹ đâu cả, há»i vú già :
- Mợ tôi đi đâu hở vú?
- Chị Lan và cáºu cứ ăn cÆ¡m trước Ä‘i. Mợ còn Ä‘i ăn giá»— đến trưa má»›i vá».
Rồi vú già nhìn rõ và o mặt SÆ¡n, há»i:
- Có phải cáºu Ä‘em cho con Hiên cái áo bông cÅ© phải không?
Sơn ngạc nhiên đáp:
- Phải. Nhưng sao vú biết?
- Con Sinh nó nói vá»›i tôi đấy Sinh là đứa em há» cá»§a SÆ¡n, vẫn hay nói há»—n vá»›i vú già , nên vú ấy ghét. Nó lại còn bảo há»… mợ vá» nó sẽ sang mách vá»›i mợ cho cáºu phải đòn.
SÆ¡n lo quá, sắp ăn, bỠđũa đứng dáºy, van:
- Thế bây giỠlà m thế nà o, hở vú? Mợ tôi biết thì chết.
- Ai bảo cáºu dại dá»™t Ä‘em cho áo nó? Bây giá» cáºu sang bảo cái Hiên trả lại thì không việc gì.
SÆ¡n vá»™i và ng ra chợ tìm cái Hiên nhưng không thấy con bé ở đó. Äến nhà cÅ©ng không thấy ai, mẹ nó cÅ©ng không có nhà . Hai chị em lo sợ, Ä‘i ra cánh đồng tìm cÅ©ng không gặp. Gần đến buổi chiá»u, SÆ¡n và chị chưa đòi được áo. Lan trách em:
- Sao em lại nghĩ đem cho nó cái áo ấy, có phải bây giỠme mắng chết không.
- Ai bảo chị vỠlấy? Nếu chị không vỠlấy thì em biết đâu.
Chị Lan đấu dịu:
- Thôi, bây giá» phải vá» nhà váºy chứ biết là m thế nà o.
- Nhưng mà em sợ lắm.
Chị Lan thở dà i, nắm chặt lấy tay em, an ủi:
- Äằng nà o cÅ©ng phải vá» cÆ¡ mà . May r a có lẽ me không mắng đâu.
Hai chị em lo lắng dắt nhau lẻn vá» nhà . Äến cá»a, SÆ¡n nghe thấy tiếng mẹ nói ở trong vá»›i tiếng má»™t ngưá»i đà n bà khác nữa, nghe quen quen. Lan dắt tay SÆ¡n khép nép bước và o, hai chị em ngạc nhiên đứng sững ra khi thấy mẹ con Hiên Ä‘ang ngồi ở cái ghế con trên đất trước mặt mẹ, tay cầm cái áo bông cÅ©.
Thấy hai con vá», mẹ SÆ¡n ngá»ng lên nhìn rồi nghiêm nghị bảo:
- Kìa, hai cô cáºu đã vá» kia. Thế áo bông cá»§a tôi đâu mà tá»± tiện Ä‘em cho đấy?
SÆ¡n sợ hãi, cúi đầu lặng im, nép và o sau lưng chị. Bác Hiên vừa cưá»i vừa nói:
- Tôi vá» thấy cháu nó mặc cái áo bông tôi há»i ngay. Nó bảo cá»§a cáºu SÆ¡n cho nó. Tôi biết cáºu ở đây đùa, nên tôi phải vá»™i và ng Ä‘em lại đây trả mợ. Thôi, bây giá», xin phép mợ tôi vá».
Mẹ SÆ¡n há»i:
- Con Hiên không có cái áo à ?
- Bẩm nhà cháu độ nà y khổ lắm, Chẳng để dà nh được đồng nà o may áo cho con cả. Thà nh thỠvẫn cái áo từ năm ngoái nó mặc mãi.
Mẹ SÆ¡n vá»›i cái âu đồng, lấy tiá»n đưa cho bác Hiên:
- Äây, tôi cho mượn năm hà o cầm vá» mà may áo cho con.
Khi bác Hiên bước ra khá»i cá»a, mẹ SÆ¡n vẫy hai con lại gần, rồi âu yếm ôm và o lòng mà bảo :
- Hai con tôi quý quá, dám tá»± do lấy áo Ä‘em cho ngưá»i ta không sợ mẹ mắng ư?
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

29-12-2009, 05:25 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Bên Kia Sông
Tác giả: Thạch Lam
Huyện lỵ nÆ¡i quê tôi là má»™t huyện miá»n hạ du, cÅ©ng giống những huyện lỵ khác cá»§a nước ta, không có gì là đặc biệt. Huyện không to lắm, nhưng rất sầm uất và đông đúc. Nhá» có con đưá»ng xe há»a Ä‘i qua, và má»™t con sông nhá», nhánh cá»§a sông Nhị hà , nên sá»± buôn bán đâm ra thịnh vượng. Phố huyện có má»™t giẫy - bên nà y là đưá»ng xe há»a, má»™t giẫy nhà lá trát vách hay tưá»ng gá»—, những cá»a hà ng nho nhá» cá»§a ngưá»i trong là ng mở bán các thức lặt vặt. Trừ hai cái nhà gạch hai tầng và khá rá»™ng: hai hiệu cá»§a ngưá»i khách đến láºp nghiệp ở đây không biết từ bao giá», hai hiệu buôn to nắm hết cả quyá»n lợi buôn bán ở trong huyện. Sau quầy hà ng bằng gá»—, lúc nà o cÅ©ng thấy má»™t hai chú Khách ngồi gảy bà n tÃnh, và ông chá»§ hiệu, ngưá»i béo tốt, hồng hà o, đầu bóng như hòn bi, ngồi bệ vệ trong ghế bà nh, luôn tay châm mồi lá»a và o cái Ä‘iếu thuốc là o. Những ngưá»i khách chú ấy, và cái cá»a hà ng đồ sá»™ cá»§a há», là những ngưá»i váºt lần đầu gây cho tôi hình ảnh cá»§a sá»± già u có, bởi là m cho tôi Ä‘oán thấy má»™t nước lạ ở đâu đâu, nước kỳ dị mà hỠở đấy đến đây; thưá»ng ngà y, có khi hà ng giá», tôi dừng lại đứng ngắm há», nhìn nháºn các cá» chỉ cá»§a há», và nghe tiếng há» nói lÃu lo, khiến tôi nghÄ© đến má»™t thế giá»›i khác lạ lùng.
Hồi ấy, tôi má»›i mưá»i ba tuổi. Thầy mẹ tôi ở Hà Ná»™i vì buôn bán thua lá»— nên má»›i dá»n hà ng vá» huyện nà y - chá»— quê cá»§a thầy tôi - đã được hai năm. Chúng tôi ở má»™t căn nhà nhá» ba gian ngay giữa phố, mặt trước nhìn ra đưá»ng xe há»a, mặt sau trông ra cảnh đồng ruá»™ng. Mẹ tôi dá»n má»™t cá»a hà ng tạp hóa nhỠđể bán cho những ngưá»i nhà quê quanh vùng đấy há» lên huyện những ngà y phiên. Vì chợ há»p ngay ở giữa phố, những hà ng quà bánh, hà ng gạo, hà ng cà , quang gánh ngổn ngang và thúng má»§ng xếp hà ng hai dẫy đối diện nhau. Dưới trá»i, tiếng ồn à o cá»§a ngưá»i há»p chợ, má»™t tiếng ồn à o đặc biệt, vang động và sang sảng, từ đám đông ấy bốc lên như ngá»n lá»a, bao trùm lấy cả huyện; má»™t đám đông hoạt động, và vui vẻ, rá»±c rỡ nhiá»u mà u, đầy ánh sáng và tiếng cưá»i, lẫn những câu chá»i rá»§a lanh lảnh như kim qua không khÃ.
Äó là tất cả nÆ¡i quê tôi, tất cả quang cảnh cái huyện Văn Dương miá»n hạ du, mà má»™t ngưá»i trong há» tôi sÃnh là m thÆ¡ đã vịnh trong bốn câu tuyệt tác nà y:
Văn Dương xuân sắc cớ sao buồn,
Äá»§ mặt ta, tà u khắp bán buôn.
Dưới bến thuyá»n buôn chen chúc Ä‘áºu.
Trên đưá»ng xe há»a lại qua luôn!
Tôi qua ở đấy tất cả cái tuổi niên thiếu cá»§a tôi, sung sướng và nhảy nhót như má»™t con chim giữa cuá»™c sống hoạt động kia bao bá»c lấy tôi, để hết cả mắt mà trông, cả tai mà nghe, cả mÅ©i mà ngá»i cái mùi cát, mùi đất, lẫn mùi khói rác ngưá»i ta đốt ở đầu là ng buổi chiá»u, theo gió vá»›i sương mà trà n và o trong phố.
Tất cả chợ huyện, những kẽ ngách hay bãi không, đối vá»›i tôi Ä‘á»u quen thuá»™c, thân máºt như má»™t váºt cÅ© trong nhà . Nhưng, bên kia sông, ở vá» phÃa huyện nha, cách chợ độ ná»a cây số, có má»™t nÆ¡i đối vá»›i tôi như má»™t xứ bà máºt, xa lạ. NÆ¡i ấy, ngưá»i trong phố vẫn gá»i là bến Sen, và con sông Ä‘i qua chá»— ấy được gá»i tên là sông Sen. Bến Sen là má»™t túm nhà độ hÆ¡n mưá»i nóc, lấp và o cây cối xanh um, ở hai bên vệ má»™t con đưá»ng giải đá Ä‘i tăm tắp không biết vỠđâu. PhÃa sau, là má»™t cánh đồng hoang, đầy bãi tha ma và bụi dứa; bên nà y, má»™t con đê nhá» và má»™t rặng cây; bên kia, má»™t cái quán cá»™t đá, đứng cạnh con đưá»ng nhá» ngoằn ngoèo Ä‘i và o là ng có cây Ä‘a tiên, má»™t cây Ä‘a cổ không biết mấy trăm năm, rá»… thẳng xuống đất to mấy ngưá»i ôm, khiến không ai có thể phân biệt được đâu là gốc, đâu là rá»…. Gần đấy, có má»™t cái phần má»™ xây đá bá» hoang, má»™t và i tượng đá mốc rêu lẫn trong cá» ráºm, dưới hai gốc thông cao vút, chá»™i lên cả má»™t vùng.
Má»™t cái cầu gá»— lung lay sắp đổ, má»™t cái cầu nhà nước đã bá», bắc qua sông, nối liá»n bến Sen vá»›i chợ huyện bên nà y. Trong những dịp rất hiếm mà tôi được sang bên ấy, không lần nà o tôi Ä‘i qua chiếc cầu đó mà không ghê sợ; các ván cầu cÅ© đã má»t rung động dưới bước Ä‘i, và qua khe hở, tôi trông thấy dòng sông thăm thẳm chảy. Nhưng những dịp sang chÆ¡i bến Sen rất Ãt, vì ngưá»i ở bên nà y không hay giao thiệp vá»›i ngưá»i bên ấy. Bến Sen ăn vá» tỉnh khác, tỉnh Bắc; những bá»n cướp nhiá»u lần và o cướp ở phố huyện rồi lùi sang đó để trốn tránh sá»± tầm nã, lại cà ng là m cho vùng đó đối vá»›i dân huyện, đối vá»›i tôi, thà nh má»™t vùng hay nhá»™n và đáng sợ. Ngưá»i trong phố thưá»ng thì thầm kể vá»›i nhau những chuyện xảy ra bên ấy; và má»—i khi có ngưá»i ở bến Sen sang, ai ai cÅ©ng chăm chú nhìn như má»™t ngưá»i ở chốn xa lạ nà o đến.
Có lần, má»™t ông cụ già râu bạc đến chÆ¡i nhà tôi, cùng thầy tôi uống rượu và ngâm thÆ¡ phú. Khi biết ông ta ở bên Sen, tôi nhìn ông ta khâm phục lắm, mẹ tôi lại bảo ông ta là má»™t ông đồ rất hay chữ, ở cái là ng ven sông phÃa bên kia, má»™t là ng nổi tiếng vì ngà y xưa, đã có má»™t thá»i mưá»i tám ông tiến sÄ©. Khi ông cụ ra vá», tôi đưa ra đến đầu cầu, tôi dừng lại nhìn ông giương ô Ä‘i qua cánh đồng, đến khi ông nhá» lấp ở chân trá»i.
Vùng bên Sen cứ luôn luôn ám ảnh trà tưởng tượng non ná»›t cá»§a tôi. Nhiá»u lần, tôi lẻn ra đằng sau nhà , đứng lên má»™t mô đất nhìn sang bên kia sông, nhìn khu nhà nấp bên cây cối, cái quán trÆ¡ vÆ¡ và rặng cây trên bỠđê, bên con đưá»ng Ä‘i không biết vỠđâu, vá» những chốn xa xăm nà o táºn bên kia giải đồi núi lá» má» xanh ở chân trá»i; vá»›i tôi, sinh trưởng ở chốn đồng bằng bùn lầy nước Ä‘á»ng, đồi núi quyến rÅ© như má»™t tiếng gá»i lạ lùng. Trong giải núi ấy, có má»™t quả đồi mà những buổi chiá»u nắng trong, tôi thấy nổi đỠlên trá»i xanh. Trên đỉnh đồi, ngưá»i ta thấy rõ má»™t chùm cây, mẹ tôi bảo đó là chùa Thiên Thai. Thiên Thai! cái tên huyá»n ảo thần tiên ấy khiến tôi nghÄ© đến những chốn bồng lai xinh đẹp, chốn vui chÆ¡i cá»§a những tiên ông mà thầy tôi vẫn Ä‘á»c đến tên trong các truyện và kể cho tôi nghe. Rồi tôi thÆ¡ thẩn cho đến buổi chiá»u, đến lúc mặt trá»i thấp xuống, để được trông cả vùng bên kia sông chói lòa, rá»±c rỡ tia ánh nắng; rồi tối hÆ¡n nữa, lúc chỉ còn ráng chiá»u chiếu các ná»n mây, được trông dẫy nhà má» Ä‘i và thấp xuống, lẫn và o mặt đất, và hai gốc thông cao lên, nổi Ä‘en trên da trá»i.
*
* *
Dần dần, tôi được có nhiá»u dịp sang chÆ¡i bên Sen. Sá»± đó là nhỠở anh Tiến, bạn tôi. Tôi Ä‘ang há»c ở lá»›p ba trong trưá»ng, gần hết năm, thì Tiến xin và o há»c. Tôi yêu mến anh ta ngay; Tiến là má»™t đứa trẻ mảnh dẻ và xinh xắn, mắt to và da trắng, tóc má»m như sợi tÆ¡. Tôi yêu Tiến như yêu má»™t cô con gái, Tiến thùy mị, hiá»n là nh và hết lòng vá»›i bạn. Nhưng ngoà i những nết tốt ấy, Tiến khiến tôi gần gụi và quyến rÅ© tôi là vì anh ở bên kia sông. Má»™t cái đó đã khiến cho anh ta đối vá»›i tôi trở nên má»™t đứa trẻ kỳ dị khác thưá»ng. Tôi kết bạn vá»›i Tiến rất là thân thiết, và chiá»u nà o tan há»c, tôi cÅ©ng tiá»…n anh ta đến táºn đầu cầu rồi má»›i trở vá».
Má»™t hôm chá»§ nháºt, Tiến rá»§ tôi sang chÆ¡i nhà . Tôi sung sướng như má»™t ngưá»i sắp được Ä‘i phiêu lưu mạo hiểm, vì lần ấy là lần đầu tôi được sang bên kia sông. Tôi vá»›i Tiến cùng Ä‘i qua cầu; chúng tôi dừng lại tá»±a và o thà nh cầu nhìn xuống sông; mấy con thuyá»n cá»§a các ngưá»i buôn bán chen nhau Ä‘áºu bên bá», trên có mấy đứa trẻ chÆ¡i đùa và con chó nằm cuá»™n tròn trên mui thuyá»n ngá»§. Äó chÃnh là những chiếc thuyá»n từ tỉnh Bắc vá», chở những thứ hà ng lạ. Tiến giÆ¡ tay chỉ và o đám thuyá»n bảo tôi:
- Ngà y trên Bắc vỠđây, chúng tôi cÅ©ng Ä‘i má»™t chiếc thuyá»n như thế nà y.
Tôi nhìn Tiến muốn há»i anh ta vá» tỉnh Bắc xa xôi ấy, nhưng lại thôi. Tiến đã giắt tay tôi qua cầu Ä‘i đến phố Sen. Nhà Tiến ở cuối phố, sát ngay cánh đồng. Tôi thấy má»™t cá»a hà ng tạp hóa cÅ©ng giống như cá»a hà ng cá»§a mẹ tôi, nhưng nhá» hÆ¡n. Trên tấm phản, sau mấy ngăn hà ng, má»™t bà cụ già tóc bạc phÆ¡, vẻ mặt nhân từ, Ä‘ang ngồi tÃnh tiá»n. Thấy tôi và Tiến bước và o, bà cụ tươi nét mặt há»i:
- Cháu đi đâu vỠthế?
Tiến vừa lấy vạt áo lau mồ hôi, vừa đáp:
- Thưa bà , con sang chợ chơi ạ.
Bà cụ nhìn và o tôi, đứng nấp sau lưng Tiến, bảo:
- Cháu vá» mà uống nước. Cả cáºu nữa, cáºu và o chÆ¡i. Trá»i nắng thế nà y mà đi có nhá»c không?
Tiếng bà cụ êm dịu và ngá»t ngà o, khiến tôi thấy dá»… chịu và vui vẻ.
Tiến má»i tôi và o trong nhà , bầy biện rất sÆ¡ sà i, những đồ đạc rẻ tiá»n và cÅ© kỹ. Chúng tôi vừa ngồi thì bá»—ng trong nhà bước ra má»™t ngưá»i con gái độ mưá»i lăm tuổi. Tôi biết ngay là chị Tiến, vì giống Tiến như hệt, cÅ©ng nước da trắng, hai mắt to. Trông thấy em, chị Thúy nở má»™t nụ cưá»i trên đôi môi thắm, má»™t nụ cưá»i tươi và duyên sắc như trong Ä‘á»i tôi chưa từng thấy bao giá».
- Em đã vỠđấy à ?
Tiếng nói cÅ©ng êm dịu như tiếng bà cụ, nhưng trong hÆ¡n. Thúy lại gần chúng tôi, săn sóc há»i em. Tôi ngây ngưá»i trước cái sắc đẹp cá»§a nà ng, trong lòng tá»± nhiên cảm động; tuy còn trẻ nhưng tôi cÅ©ng biết là tôi đương đứng bên má»™t sá»± gì quý báu và hiếm có, má»™t sá»± gì mong manh rồi sẽ không còn nữa.
Khi Thúy để tay lên vai tôi, tôi thấy rung động cả ngưá»i, tôi cảm thấy tôi bắt đầu yêu nà ng.
- Em cùng há»c má»™t lá»›p vá»›i Tiến à ?
- Vâng ạ.
Thúy vuốt sẽ qua tóc tôi, bảo:
- Em ngoan ngoãn quá.
Nà ng tiếp:
- ở đây chơi với em Tiến rồi ăn bánh nhé. Tiến, chị có để phần bánh trên bà n kia kìa.
Thúy không ăn, chỉ ngồi nhìn chúng tôi; tôi thấy nà ng nhìn Tiến rất thương yêu khiến tôi ghen vá»›i bạn đã có ngưá»i chị xinh đẹp và ân cần như thế. Nhưng nà ng cÅ©ng há»i chuyện tôi luôn, tôi trả lá»i hoạt bát và vui vẻ, không phải cốt nói, nhưng cốt được nghe cái tiếng trong trẻo và êm ái cá»§a nà ng.
Ä‚n xong, Tiến rá»§ tôi ra chÆ¡i ngoà i bãi tha ma đằng sau nhà . Lần đầu, tôi được đứng giữa cái vùng bà máºt, được nhìn gần hai gốc thông vá»›i mấy tượng đá giấu trong cá». Tiếng thông reo rì rà o như má»™t tiếng đà n xa lạ, trầm như ở má»™t cõi khác nà o đưa lại, và cái quán cá»™t đá lá»™ng gió giữa cánh đồng hình như Ä‘ang đợi chá» những ngưá»i ở thá»i nà o, lâu lắm, đến nghỉ chân.
Từ hôm ấy, thưá»ng thưá»ng tôi vẫn sang bên Sen luôn. Tôi muốn gần gụi cây cá» bên vùng ấy, đối vá»›i tôi vẫn có má»™t vẻ riêng khác hẳn cây cối bên nà y. Tôi muốn được luôn luôn trông thấy Thúy, được nghe tiếng nói cá»§a nà ng, được nhìn cái miệng xinh tươi cá»§a nà ng hé trên hà m răng Ä‘en nhánh. Cả bà cụ cÅ©ng khiến tôi yêu mến. Tôi không biết rõ gì vá» gia đình cá»§a Tiến, nhưng trên mặt các ngưá»i trong nhà ấy, lúc nà o tôi cÅ©ng thấy phảng phất má»™t vẻ trầm mặc, má»™t nét thoáng buồn, cà ng khiến hỠđáng yêu. Tôi Ä‘oán trước khi đến buôn bán ở đây, hỠđã có má»™t cuá»™c Ä‘á»i lạ lùng và phong phú, mà vết tÃch còn lại là những đồ váºt kỳ dị, như thanh gươm, cái khánh đồng, con rùa ngá»c, để trong má»™t cái tá»§ kÃnh mà gá»— đã long sÆ¡n. Vá»›i lại há» khác những ngưá»i vui vẻ, thô sÆ¡ bên nà y thế; chị Thúy và Tiến Ä‘á»u có nước da trắng xanh, chân tay nhá» nhắn, những dáng Ä‘iệu thanh nhã, tiếng nói nhẹ, không như các ngưá»i hồng hà o vì cục mịch ở trước nhà tôi. Hồi ấy, tôi cho là vì hỠở cái vùng bà máºt ấy, hay là vì há» là những ngưá»i khác thưá»ng nên má»›i dám đến ở đó.
Tôi chÆ¡i vá»›i Tiến cà ng ngà y cà ng thân máºt; tôi được coi như má»™t ngưá»i con cá»§a gia đình ấy. Chị Thúy coi tôi như em, cÅ©ng săn sóc và âu yếm tôi như Tiến. Nhiá»u khi chị để tôi ngả đầu xuống bên lòng, xoa tóc tôi, há»i những câu chuyện ân cần. Äến bây giá» trải qua bao nhiêu lâu, tôi vẫn còn nhá»›, lúc nhìn lên, đôi mắt trong và cái miệng xinh thắm cá»§a nà ng cúi xuống tôi, bà n tay nhá» nhắn cá»§a nà ng đặt trên trán tôi nóng vì chạy nhảy ngoà i cánh đồng. Tôi còn nhá»› mãi hình ảnh ngưá»i con gái yểu Ä‘iệu và tươi đẹp ấy, nổi lên trong thá»i niên thiếu cá»§a tôi như má»™t nà ng tiên hiá»n háºu, giữa má»™t vùng cây cá» lạ.
Nhưng không bao lâu, tôi phải từ giã ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi; thầy mẹ tôi dá»n nhà lên Hà Ná»™i, tôi cÅ©ng phải Ä‘i theo. Buổi cuối cùng cá»§a tôi vá»›i Tiến bên sông Sen và o má»™t ngà y mùa đông u ám và rét lạnh. Chúng tôi cùng nhau Ä‘i thăm má»™t lần cuối cùng mấy ông tượng đá vẫn ngồi yên trong cá»; giá» xa nhau gần đến, có lẽ không bao giá» còn gặp nhau nữa, song chúng tôi còn trẻ quá không biết buồn. Äến lúc Thúy đặt tay lên vai tôi, êm ái bảo:
- Bao giỠchị mới lại được gặp em?
Tôi bá»—ng thổn thức cả ngưá»i, nước mắt trà n ra khóe mắt, tôi gục đầu và o vai Thúy khóc.
*
* *
Câu chuyện phải có lúc hết. Mưá»i năm sau tôi má»›i lại có dịp trở vá» Văn Dương. Quang cảnh khác xưa, phố chợ bây giá» sầm uất hÆ¡n, nhà ngói san sát. Những ngưá»i cÅ© ngồi bán hà ng Ä‘á»u già , râu tóc bạc, và những trẻ cùng há»c vá»›i tôi trước kia bây giỠđã ngồi thay và o đấy, thà nh những ngưá»i lá»›n trông lạ hẳn Ä‘i.
Tôi sang bên kia sông; cái cầu sắt không còn nữa: má»™t đêm gió to, cầu bị sáºp và ngưá»i ta cÅ©ng không sá»a chữa vì con đưá»ng sang Bắc Ãt ngưá»i qua lại. Bây giá» qua sông phải dùng đò. Tôi qua đò lúc buổi chiá»u, lúc sương đã bắt đầu xuống lẫn vá»›i khói trong mấy chiếc thuyá»n chà i Ä‘áºu ở bến đưa ra. Má»™t cảnh hoang tà n đợi tôi: bên kia sông, giá» chỉ còn là miếng đất bá» hoang, cá» má»c trên những thá»m ná»n nhà cÅ©. Má»™t cái quán nước siêu vẹo trống không bên má»™t gốc Ä‘a cằn. Cả má»™t dẫy phố đã mất Ä‘i, những cây cối lÆ¡ thÆ¡ và xÆ¡ xác dưới gió chiá»u: chỉ giặng cây bên đê vẫn còn, vẫn như cÅ©, bên con đưá»ng xa thẳm không biết vỠđâu, con đưá»ng sắp đầy ánh tối mênh mông, táºn chân trá»i không có má»™t bóng ngưá»i nà o.
Tôi không dám Ä‘i xa nữa; buồn rầu, tôi trở lại đò, qua dòng sông đã xám dưới sương mù. Tôi không há»i ngưá»i lái đò xem những ngưá»i trước ở đây bây giỠđâu, tôi chắc anh ta cÅ©ng không biết. Thấy chân cầu gạch Ä‘en rêu phá»§, tôi nhá»› lại ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi, nhá»› đến Thúy, dáng Ä‘iệu thùy mị đáng yêu cá»§a nà ng, cái vẻ buồn lúc nà o cÅ©ng phảng phất trên mặt nà ng, bây giá» tôi Ä‘oán biết đã che kÃn bao nhiêu sá»± đổi thay Ä‘au đớn. Äôi mắt nà ng như vừng trá»i trong thẳm tôi đã được soi thấy cái dư vị cá»§a cuá»™c Ä‘á»i.
Lên bá», tôi còn quay lại lần cuối nữa, nhìn rặng cây, cái quán, vá»›i là ng mạc xa xa dưới chân giải núi táºn đâu kia; vùng bên kia sông đối vá»›i tôi không còn bà máºt nữa, chỉ còn cho tôi trông thấy cái buồn thảm cá»§a đất nghèo.
Báo Ngà y nay số 100, 6 tháng 3-1938.
|

29-12-2009, 05:27 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Bóng Ngưá»i Xưa
Tác giả: Thạch Lam
Trong lò xưởi, trên má»™t đám than hồng; ngá»n lá»a nhẩy múa reo cái vui lách tách cá»§a cá»§i khô, mặc bên ngoà i gió lạnh và mưa bụi cá»§a mùa đông. Má»™t hÆ¡i nóng toả ra, thấm dần và o má»i váºt trong căn phòng nhá». ấm cúng quá! Không còn gì thú hÆ¡n được ngồi bên lò sưởi mà nghÄ© những chuyện vẩn vÆ¡.
Vân vừa xoa tay tren ngá»n lá»a vừa hưởng thong thả như thấm thÃa cái thú ssÆ¡n sÆ¡ ấy. Chà ng để ngưá»i lá»t sâu và o chiếc ghế bà nh; ngoảnh đầu ra nhìn Mai ngồi trên phản gần đấy, bên ngá»n đèn, Ä‘ang thái mấy thứ rau trên thá»›t. Nà ng là m việc chăm chú và cẩn tháºn, như xưa nay nà ng vẫn là m. Ngà y mai là ngà y sinh nháºt đứa bé con đầy tuổi; hai vợ chồng Vân đã bà n định là m má»™t bữa tiệc nhỠđể mừng, nên tối nay vợ chà ng sá»a soạn sẵn các thức ăn.
Thấy lò sưởi ấm cứng, Vân cất tiếng bảo vợ:
- Ra đây mà ngồi cho đỡ lạnh.
Vợ Vân không ngừng tay đáp:
- Ãể em thái nốt chổ nà y đã.
- Thì mang lại đây mà là m có hơn không, ngồi đấy rét chết.
Chiá»u ý chồng, nà ng đứng lên lấy má»™t cái chiếu giải trước lò sưởi, rồi mang chiếc đèn đến.
Vân rụt chân lại để nhưá»ng chổ. Mai thu xếp đồ là m, bá» giầy bước và o chiếu rồi vén áo cúi quỳ xuống bên chồng, vừa nhìn chà ng há»i:
- Em ngồi đây nhé?
Vân gáºt đầu, rồi chà ng vá»™i bảo vì thấy nà ng sắp sá»a đổi dáng ngồi để quay vá» phÃa đèn:
- Không, không cứ ngồi yên như thế...
Nà ng nhìn Vân ngạc nhiên há»i:
- LÃ m sao?
Vâm mỉm cưá»i, trả lá»i thong thả:
- Không là m sao cả, anh bải em cứ ngồi như thế.
Mai ngồi trước ngá»n đèn chiếu qua mái tóc, là m nổi má»™t vùng ánh sáng chung quanh khuôn mặt Ä‘á»u đặn cá»§a nà ng. Dưới ánh lá»a yếu cá»§a than hồng trong lò sưởi, trong bóng tối má», Mai trông khác hẳng; Vân không thấy trước mắt mình nét mặt hà ng ngà y cá»§a vợ nữa, chà ng chỉ thấy má»™t ngưá»i vợ trẻ hÆ¡n, đẹp hÆ¡n. Những vết răn cá»§a ngưá»i đà n bà luống tuổi đã mất Ä‘i trong bóng tối; khuôn mặt trở nên Ä‘á»u đặn, cái miệng hÆ¡i trá» trên hà m răng nhá» muốt, đôi mắt loan thấy long lanh sáng. Hình ảnh đó là m Vân nhá»› lại Mai lúc trước, Mai ngà y má»›i gặp chà ng, ngà y là má»™t thiếu nữ mà vẻ xinh đẹp đã là m chà ng cảm động.
Vân lặng yên cả ngưá»i, nhìn vợ vẩn thản nhiên như thưá»ng, chăm chú và o công việc trong trà chà ng, cả má»™t dÄ© vãng nổi lên vá»›i rõ rệt má»™t hình ảnh xinh tươi cá»§a Mai còn trẻ; ấy là tất cả cái lịch sá» tình yêu cá»§a chà ng. trá»i, chà ng đã yêu mến biết bao nhiêu ngưá»i thiếu nữ ấy? Dáng Ä‘iệu và vẻ đẹp cá»§a Mai lúc bấy giỠđã khiến cho lòng chà ng bao lần rung động; chà ng đã yêu đắm Ä‘uối thiết tha, mà Mai cÅ©ng yêu chà ng như thế. Nhưng vì sá»± nghiêm khắc cá»§a gia đình, mai không lấy được chà ng mà vá» tay ngưá»i khác. Vân bá» ra Ä‘i, và sá»± Ä‘au đớn cá»§a chà ng sâu xa đến nổi bây giá» nghÄ© lại Vân còn thấy ná»—i Ä‘au giẫy giụa trong lòng.
Năm năm sau chà ng trở vá» thì Mai đã goá chồng. Hôm gặp nhau, hai ngưá»i cùng khóc; nhưng Mai bây giá» không còn đâu vẻ xinh tươi nữa, năm năm héo hon bên ngưá»i chồng ác nghiệt đã đổi thay nà ng. Những sá»± Ä‘au khổ đã in vết răn trên trán, hai mắt nà ng mất vẻ sáng tươi, và đôi môi chỉ còn nở má»™t nụ cưá»i an pháºn và buồn rầu, hình bóng cá»§a nét cưá»i duyên thắm mà chà ng đã yêu mến ngà y xưa.
Lòng thương Mai đến khiến Vân lại lấy nà ng. Hai vợ chồng bây giỠđược má»™t đứa con. Nhưng trước kia, má»™t và i tháng sau khi lấy nhau, Vân thà nh ra hối háºn đã lấy Mai. Má»™t sá»± chua chát thấm và o tâm hồn chà ng. Vân trở nên lãnh đạm, rồi ghen ghét. Chà ng thà nh ra tà n ác đối vá»›i vợ; nhiá»u khi, trong lúc giáºn dữ, chà ng đã thốt ra những lá»i cay đắng mỉa mai, chà ng hưởng cái thú lạ lùng là m Ä‘au xót ngưá»i công còn gì chống đở được cho mình. Có lần chà ng đã bảo:
- Mà y tưởng mà y còn quý hoá lắm đấy. Tao lấy mà y nghĩ mà dại, lấy cái của thừa!
Mai chỉ khóc Vân nhìn mà không thương; chà ng để cho cái giáºn chiếm lấy lòng, cho rằng lấy Mai là đã là m Æ¡n huệ cho nà ng lắm rồi.
Mai chịu hết những tá»§i nhục như thế; nà ng không há» oán trách chà ng. Dần dần Mai nhẫn nại sống bên cạnh chồng, sợ hãi và trung thà nh như má»™t đứa ở, sẵn sà ng cúi đầu trước những lá»i chá»i mắng. Ãứa con ra Ä‘á»i là m Vân trở nên dịu dà ng và tá» tế hÆ¡n đối vá»›i nà ng, nhưng lòng chà ng thì vẫn há» hững dá»ng dưng.
***
Nhá»› lại những việc đã qua, lần nà y Vân thấy xúc động trong lòng. Chà ng cúi xuống nhìn Mai, nhìn nét mặt hiá»n từ và hÆ¡i buồn bã trước ánh lá»a. Chà ng bá»—ng thấy như vẻ buồn ấy là má»™t sá»± trách móc cái tà n ác cá»§a chà ng bấy lâu nay. Má»™t tấm tình thương rung động và nẩy nở trong thâm tâm chà ng. Vân dịu dà ng đặt tay lên vai vợ, nói khẽ. Tiếng chà ng run, và lạ hẳn Ä‘i đối vá»›i tai chà ng:
- Khuya rồi đấy, thôi em đi nghỉ đi, để mai là m.
Lần thứ hai, Mai trả lá»i:
- Ãể em thái nốt chá»— nầy đã cho xong má»™t thể.
- Không, em cứ cất đi. Lúc nà o là m chả được vội gì.
Mai ngừng tay, thu dá»n. Nà ng thôi vì quen nghe lá»i chồng xưa nay, và không dám trái ý. Nhưng đến khi ngá»ng lên nhìn Vân, nà ng thấy trong mắt chà ng má»™t vẻ âu yếm khác thưá»ng. Má»™t nụ cưá»i nở trên môi, nà ng vui vẻ nói:
- Ừ nhỉ, thôi em cất đi nhé.
Vân cho thêm cá»§i và o lò sưởi, khá»i cho ngá»n lá»a sáng lên. Chà ng bảo:
- Xong em và o ngồi đây cho ấm.
Mai ngồi xÃch lại bên chân chồng, tá»±a và o thà nh ghế. Hai ngưá»i yên lặng ngồi nhìn ngá»n lá»a reo; ánh hồng trong lò toả ra là m xinh đẹp khuôn mặt cá»§a nà ng.
- Em bé bây giỠchắc đương ngũ kỹ đây.
- Mai nó dáºy thấy ngá»±a anh mua chắc nó sung sướng lắm anh nhỉ?
Vân gáºt đầu, yên lặng – DÄ© vãng lại xâm chiếm ý nghÄ© cá»§a chà ng. Vân nhá»› đến Mai ngà y còn xinh và trẻ tuổi, đến cái tình yêu mến cá»§a lòng chà ng. Nếu không có sá»± ngáo trở sẩy ra chà ng đã lấy cô thiếu nữ thÆ¡ ngây và trong sáng là Mai, trước khi nà ng biết nững sá»± Ä‘au khổ vì chồng. Chà ng sẽ âu yếm giắt nà ng cùng Ä‘i trong cuá»™c Ä‘á»i... Lòng nhá»› tiếc những ngà y sung sướng có thể có ấy rồn đến chà ng như má»™t lá»›p sống và o bá». Nhá»ng ká»· niệm cứ hiện lên trong trà nhá»› cá»§a chà ng rõ rệ. Vân ngáºp ngừng cuà xuống Mai:
- Em còn nhá»› trước ngà y em vá» hà chồng không? CÅ©ng rét như hôm nay, chả khác gì. Có phải hôm ấy em báºn chiếc áo nhung Ä‘en không?
Mai khẽ lắc đầu:
- Lâu nay em cũng không còn nhớ nữa.
Nà ng ngạc nhiên: từ khi lấy nhau, nà ng không thấy chồng nhắc đến những chuyện cÅ© vá» trước bao giá».
- Thấm thoát thế mà đã bẩy, tám năm rồi, chóng quá em nhỉ. Ãá»™ ấy, chúng ta khá» biết bao nhiêu; anh trông em khóc anh buồn quá. Có phải thế không, em Mai.
Mai yên lặng nhìn ngá»n lá»a cháºp chá»n, nà ng thấy hiện dần ra trong ấy những hình ảnh nà ng tưởng đã má». Tiếng nói âu yếm cá»§a Vân xúc động đến những mối Ä‘au khổ cá»§a nà ng... dần dần, những ngà y qua sống lại, đè nén trên tâm can. Nà ng thấy bà n tay Vân lần xuống nắm chặt lấy tay nà ng; âu yếm, Mai ngả ngưá»i dá»±a hẳn và o chân chồng. Vân tưởng như sống lại bao nhiêu năm vá» trước, chà ng tưởng ngồi dưới chân chà ng chÃnh là Mai khi xưa, lòng chà ng lại thiết tha yêu mến.
Cái ká»· niệm êm Ä‘á»m ấy đến lần vá»›i những buổi Ä‘au khổ cá»§a Mai, những lúc chà ng hà nh hạ, tà n ác vá»›i chà ng. Vân thấy má»§i lòng, nước mắt bá»—ng nhiên ứa lên cổ khiến chà ng nghẹn ngà o thương xót. Chà ng kéo Mai và o lòng thổn thức:
- Em tha lỗi cho anh nhé.
Mai lặng lẽ ngước mắt nhìn chồng. Khoé mắt nà ng đẫm lệ; bao nhiêu nỗi buồn trong lòng nà ng tan đi, chìm đắm trong tình yêu mến.
Nà ng giỠtay quà ng lên vai Vân, gục đầu và o ngực chồng, Vân sẽ hôn trên vừng trán đã răn của nà ng, nhưng chà ng tưởng ôm Mai khi xưa.
Hai ngưá»i Ä‘á»u yên lặng không nói, cùng nhìn ngá»n lá»a reo hồng trong bóng tối, Vân thấy sung sướng như vừa má»›i yêu, và từ dÄ© vãng xa xăm bóng ngưá»i xưa lại trở lại bên chà ng, tươi tắn và xinh đẹp như buổi gặp gỡ ban đầu.
Chà ng bá»—ng thấy má»™t ý muốn khêu gợi tro tà n, cái quá vãng cá»§a Mai từ khi Ä‘i lấy chồng, chưa bao giá» Vân há»i đến. Hai ngưá»i cùng lặng lẽ và đồng ý mà không nhắc đến chuyện cÅ©. Nhưng tối nay Vân muốn biết. Chà ng bắt Mai kể lại cuá»™c Ä‘á»i cá»§a nà ng bên ngưá»i chồng trước, những ná»—i Ä‘au khổ, lo nghÄ© nà ng đã trải qua, Mai vâng lá»i, thuáºt lại vá»›i má»™t giá»ng nói trầm buồn bã, má»™t giá»ng nói khẽ, như nà ng sợ là m trở dáºy trong thâm tâm những vang động đã lặng yên.
Vân thấy má»™t cảm giác lạ. Chà ng tưởng như có mÅ©i lạnh trÃch và o tim má»—i khi Mai kể đến má»™t hà nh vi tá» tế hay âu yếm cá»§a ngưá»i chồng cÅ©; không xót thượng, chà ng đợi nghe những cái tỉ mỉ, rõ rệt vẽ lại trong trà dáng Ä‘iệu thân ái cá»§a hai ngưá»i. Lòng chà ng Ä‘au đớn như chảy máu; chà ng nắm chặt lấy Mai ghì nà ng sát và o ngưá»i. Mai kể những nổi tá»§i nhục, những lúc bị đánh Ä‘áºp, Vân thấy khổ sở như chÃnh chà ng bị hà nh hạ; Vân lại nghÄ© đến những lúc, chÃnh chà ng đã hà nh hạ, tà n ác vá»›i Mai. Chà ng rùng mình cho sá»± tà n ác ấy, tá»± giáºn mình đã Ãch ká»· và tá»± ái nhiá»u.
Khi Mai đứng nói, Vân ôm đầu nà ng quay lại trước mắt mình, chà ng nhìn vợ qua nước mắt, hôn và o má nà ng:
- Anh thương em quá.
Rồi muốn ghi nhớ một sự thay đổi từ đây, Vân âu yếm nhắc:
- Ngà y mai em bé được đúng một tuổi rồi.
Mai không đáp, tin cẩn nép và o ngưá»i chồng. Ngá»n lá»a trong lò bừng sáng và rởn múa trên thân hồng, cá»§i khô lách tách nổ như vui cùng vá»›i cái vui cá»§a vợ chồng.
|

29-12-2009, 05:30 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Buổi Sớm
Tác giả: Thạch Lam
Cả đêm BÃnh trằn trá»c không ngá»§ được, tuy chà ng Ä‘i chÆ¡i vá» khuya. Trên tấm gối đẫm mồ hôi, BÃnh áp má nằm nghiêng cổ nhắm mắt. Nhưng hể cháºp chá»n má»™t Ãt lâu, những mÆ¡ má»™ng kỳ dị, không liên lạc, lại đến ám ảnh chà ng. BÃnh mở mắt, ngÆ¡ ngác nhìn lên đỉnh mà n rồi lại nhìn nếp mà n lặng rÅ© yên trong bóng sáng lá» má» cá»§a ngá»n đèn con vặn nhá». Chà ng nghe chiếc đồng hồ treo trên tưá»ng buồn bã đánh hết giá» ná» sang giá» kia, và cái tiếng tÃch tắc Ä‘á»u Ä‘á»u kêu se sẽ cái sống ban đêm cá»§a giây cót thép. BÃnh thấy mệt mõi vô cùng hÆ¡n bao giá» hết, đè nặng trên đầu các tay chân và thấm và o thá»› thịt rá»i ra: tất cả những cuá»™c chÆ¡i trác táng từ trước đến nay như cùng rồn cái mệt đến ngưá»i bÃnh trong lúc nà y.
Má»™t tiếng gà gáy đầu tiên êm từ xa đưa lại. Ãêm tà n, buổi sá»›m bắt đầu; ánh sáng má» và yếu á»›t len và o khe cá»a và khe hở cá»§a lá gói lợp nhà mà cái nóng ban ngà y đã là m hé tách ra. - Má»™t thứ ánh sáng lạnh và biêng biếc như thiếc má»›i.
BÃnh tung mà n ngồi dáºy. Không khà trong căn nhà tranh ẩm ướt qua má»™t đêm đã trở nên u uất và nặng ná», đè nén trên mà mắt chà ng. BÃnh toan nằm lại, như má»i khi; nhưng vá» sau, không hiểu tại sao, chà ng bước xuống đứng dáºy hẳn. Ãất lạnh dưới bà n chân cho chà ng má»™t cảm giác mát và dá»… chịu; chà ng để chân Ä‘i đến mở cá»a buồng, và má»™t lát sau, chà ng đã ở ngoà i sân.
BÃnh ngồi trên thểm gạch, bên gốc cau. Tháºt là lạ lùng, ban sá»›m yên tÄ©nh mà mát quá, má»™t cái yên tÄ©nh mát hay má»™t cái mát yên tÄ©nh chà ng cÅ©ng không biết nữa. Nước trong bá»… nhá» lắng trong và mát lạnh, sương ở trong bể nhá» lắng trong và mát mát, đất sân cÅ©ng mát khô và sạch sẽ. (Nước giữ cái mát cá»§a đêm trên mặt, và cây hồng giữ cái mát cá»§a đêm trong kẽ lá) BÃnh bắt đầu thấy cái mệt mõi trong ngưá»i tan dân, máu bắt đầu chảy mạnh như xô nhau Ä‘i đón khà trá»i trong.
Ãã lâu lắm, chà ng không dáºy sá»›m. Chà ng đã quên không biết buổi sáng thế nà o. Bao nhiêu năm nay miệt mà i trong những cuá»™c hà nh lạc cá»§a đêm, chà ng trở vá» nhà trong đêm khuya khi ngưá»i ta bắt đầu Ä‘i bán hà ng. Nhiá»u lần nằm mệt má»i trên chiếc xe, mắt dÃu vì buồn ngá»§, chà ng gặp những ngưá»i đà n bà gánh hà ng rau lên chợ bán; những gánh rau má»›i hái, tươi xanh và ướt nước, khác hẳn cái thân hình rá»i rã và khan ráo cá»§a chà ng lúc ấy. ba, bốn giỠđêm! Giá» Hà Ná»™i Ä‘ang ngá»§ yên trong các căn nhà đóng kÃn, giá» mà ở ngoà i, giẫy đà n Ä‘iện chiếu sáng những con đưá»ng dà i vắng, yên lặng và trống trải, chỉ có lá khô rÆ¡i. Lúc ấy chà ngmá»›i ở nhữngngõ hẻm tối tăm Ä‘i ra, mÅ© đội sụp,hai bay bá» túi và bước chân nặng trên hè gạch. Cái chấm đỠthắm như mà u mệt, cá»§a má»™t ngá»n đèn lục lá»™ treo giữa lối, lặng chiếu từ đầu xa, táºn đầu đà ng phố kia.
Chà ng đã sống như thế, bao nhiêu lâu nay rồi? BÃnh cÅ©ng không nhá»› nữa. Lâu lắm, trước ngà y vì hết tiá»n, mất việc, chà ng phải vỠở căn nhà cÅ© nà y, cái dinh cÆ¡ nghèo nà n độc nhất còn lại cá»§a nhà chà ng.
BÃnh đưa mắt nhìn mảnh vưá»n nhá» trước mắt, cái sân đất khô hãy còn vết chổi quét cá»§a mẹ chà ng chiá»u hôm trước. Cảnh váºt quen thuá»™c nà y đối vá»›i chà ng thà nh lạ, vì đã lâu chà ng không nhìn thấy trong buổi sá»›m bao giá». Cái núi non bá»™ nhá» mà thầy chà ng, khi còn sống,v ẫn hay đứng lặng ngắm hà ng giá»; cái bể con rêu phá»§,hai thân cau mốc trắng, luống rau mà mẹ chà ng vui sá»›i, cây hồng nhung nãy hoa cùng buổi sá»›m, tất cả những váºt đó bây giá» trở lại dần thân máºt như ngà y xưa.
Cái mát và rá»™ng thoáng cá»§a buổi mai khiến BÃnh nhá»› lại ngà y tuổi trẻ. Ãá»™ ấy, chà ng dáºy sá»›m cÅ©ng như má»i ngưá»i, khoẻ mạnh và tỉnh táonhư má»i ngưá»i. Chà ng lấy thau múc nước trong bẻ ra rá»a mặt, nước mưa lạnh thấm mát và o da. Buổi sá»›m bấy giá» chà ng thÃch lắm. Chà ng ưa nhìn trá»i cao và trong xanh, những lá cây ngoà i vưá»n tươi và mướt vá»›i má»™t vẻ riêng, hình như chúng cÅ©ng má»›i tỉnh dáºy như ngưá»i. Qua giáºu thưa, thấp thoáng những ngưá»i Ä‘i chợ sá»›m, tiếng cưá»i nói vang lần vá»›i tiếng đòn gánh kÄ©u kịt vì những bì gạo nặng. Rồi vùa há»c ôn lại bà i nhà trưá»ng bên chiếc án thư đầu nhà , chà ng vừa lặng nghe những tiếng gù gù cá»§a bầy chim bồ câu trong chuồng bên xóm.
Không bao giá» BÃnh nhá»› lại những ngà y tươi trẻ ấy. Chà ng vẫn quên Ä‘i, và đêm tối sau mệt má»i là m mất cái quá vãng đã xa xăm ấy. Giấc ngá»§ nặng ná» không để chá»— cho những nhá»› lại mong manh, còn lúc tỉnh chà ng đắm Ä‘uối dẫn mình và o những cuá»™c vui chÆ¡i chán nản.
BÃnh không muốn nghÄ© đến cái cá»› tại sao chà ng truỵ lạc. Từ khi thầy chà ng mất Ä‘i BÃnh đâm ra ăn chÆ¡i mà mệt. Ãêm quyến rÅ© chà ng như ngá»n lá»a quyến rÅ© con thiêu thân. Ãêm và ánh sáng rá»±c cá»§a đèn, ánh sáng là m đẹp mịn má hồng và là m thắm cặp môi cá»§a những gái đà ng Ä‘iếm lẳng lÆ¡: rượu sánh trong cốc, vá»›i gói thuốc phiện thÆ¡m cà ng là m trà chà ng say sưa. Bao nhiêu lần chà ng đã giằng tay mẹ già nÃu giữ con trước cá»a, bước vá»™i ra để không nghe tiếng nức nở ở lại trong bóng tối. Chà ng chÆ¡i mãi cho cá»§a cải hết, nhà cá»a bán dần, và sức khoẻ cá»§a chà ng ngà y má»™t mất Ä‘i. Má»™t sá»± chua chát thấm và o tâm hồn chà ng, má»™t sá»± chán nản cho mình và cho ngưá»i khác. Có lẽ mối thất vá»ng trước sá»± tan vỡ cá»§a những má»™ng tưởng cao quý và đẹp đẽ trong Ä‘á»i chà ng đã đẩy BÃnh xuống vá»±c sâu. Trong thâm tâm, chà ng mÆ¡ hồ cảm thấy như má»™t bóng lá»a sáng chiếu ngoà i đêm tối, đáng lẽ chà ng theo mà chà ng đã không theo.
Nhưng hôm nay, cái mát cá»§a buổi mai là m tươi lại những cảm giác trong sạch, thanh cao ngà y nhá». Tiếng gù gù cá»§a chim bồ câu bên hà ng xóm không còn nữa, nhưng tiếng cưá»i nói cá»§a những ngưá»i Ä‘i chợ sá»›m vẫn vang lên bên giáºu thưa. Nước mưa trong bể vẫn mát như ngà y còn trẻ; trên cao, trá»i xanh thẵm không má»™t gỡn mây, trá»i lát nữa sẽ rá»±c rỡ những ánh hồng cá»§a nắng.
BÃnh đứng dáºy bước đến bên bụi hồng nhung cạnh bể. Chà ng cúi xuống ngắt má»™t bông hoa. Như ngà y xưa, chà ng ngắt để trên đĩa xứ sá»›m mai; bông hoa vừa hé nở, cánh nhá» còn khép giữ má»™t giá»t sương long lanh trong như ngá»c. Tá»± Ä‘oá hoa bốc lên má»™t mùi hương quen mến, mùi hương má»™c mạc và đầm ấm cá»§a hồng nhà ; BÃnh tưởng mùi hương dịu dà ng và cao quý cÅ©ng như tình yêu cá»§a mẹ chà ng đối vá»›i chà ng.
Lòng thương mẹ rung động khẽ trong tâm BÃnh. Chà ng muốn sá»›m nay, khi trở dáºy, bà mẹ già đã nhiá»u lần khóc vì con lại thấy trene đĩa xứ mấy bông hoa hái trong sương sá»›m như ngà y xưa. Ãây là thức dâng cá»§a buổi sá»›m mai, cá»§a cái mát thanh cao giữ trong khe lá và trên mặt nước mưa. BÃnh thấy tâm hồn cÅ©ng trở nên mát rợi và yên tÄ©nh. Chà ng thấy mình, lại như ngà y trẻ, Ä‘ang cúi ngưá»i nhìn sương Ä‘á»ng trên chùm lá tươi non. Và tiếng buổi sá»›m, tiếng gù cá»§a đôi chim bồ câu đôi bên hà ng xóm từ những ngà y đã qua trá»ng thá»i niên thiếu, lại hình như vang vang ở đây.
Chà ng đứng dáºy; gió mát từ ngoà i đồng rá»™ng quanh nhà nhẹ nhà ng đưa lại mùi cỠướt. Trá»i đã đổi mầu xanh ra mầu hồng phÆ¡i phá»›i, trên cao. Bình minh cá»§a ngà y rá»±c rỡ bắt đầu tươi sáng ở phÃa xa.
Trong nhà , bà mẹ đã trở dáºy, vén mà n, ngồi lần trà ng hạt, cụ niệm trăm câu kinh pháºt. Tiếng mẹ chà ng còn trong và nhẹ như xưa.
BÃnh rón rén Ä‘i và o; không dám động mạnh. Chà ng đến bên bà n thỠđặt hoa trên đĩa, thay nước mưa trong chiếc bát cổ. Và khi đặt trà ng hạt xuống, mẹ chà ng há»i như ngà y xưa, dịu dà ng và âu yếm, như khi chà ng còn nhá»:
- Sao dáºy sá»›m thế, con?...
|

29-12-2009, 05:32 PM
|
|
|
Tham gia: Aug 2009
Bà i gởi: 588
Thá»i gian online: 4 ngà y 2 giá» 30 phút
Thanks: 520
Thanked 225 Times in 138 Posts
|
|
Cái Chân Què
Tác giả: Thạch Lam
Cuá»™c Ä‘á»i có nhiá»u cái chế riá»…u đắng cay và đau đớn là m cho chúng ta đột nhiên hiểu cái ý nghÄ©a chua chát và sâu xa. Tôi sẽ kể câu chuyện dưới đây là m chứng cho sá»± ấy.
Tôi có má»™t ngưá»i bạn tên là Minh. Anh ta là má»™t thiếu niên linh lợi, đảm Ä‘ang và rất có nghị lá»±c. Nhà anh vốn nghèo. CÅ©ng vì cái nghèo ấy, mà từ thuở nhá», anh Minh đã phải chịu bao nhiêu ná»—i khổ sở, thiếu thốn, không kể những ná»—i bị ức hiếp mà những ngưá»i nghèo ở thá»i nà o cÅ©ng phải chịu. Vì váºy, khi lá»›n lên, Minh chỉ có má»™t chá»§ Ä‘Ãch: là m già u. Anh ta vẫn thưá»ng nói vá»›i tôi: "Äá»i bây giá», chỉ có má»™t sức mạnh, là đồng tiá»n. Nếu anh có tiá»n, anh là m gì cÅ©ng được". Tôi mỉm cưá»i hoà i nghi trả lá»i rằng sá»± đó không chắc lắm, rằng tuy đồng tiá»n là má»™t sức mạnh đáng quý tháºt vì ai dám chê bai nó? Nhưng không phải là mục Ä‘Ãch cốt yếu ở Ä‘á»i vì đồng tiá»n không Ä‘em lại cho ta sá»± sung sướng bao giá» cả. Minh nhún vai, cho tôi là má»™t anh thi sÄ© viển vông, chỉ biết mÆ¡ mà ng hão mà không biết đến những sá»± thiết thá»±c khác cần hÆ¡n nữa.
Nhưng anh Minh hình như bị cái không may nó ám ảnh. Những công việc anh hăng hái là m Ä‘á»u bị thất bại cả. Những lúc anh tưởng được thà nh công, tưởng sẽ nắm trong tay được món tiá»n, thì lại là những lúc anh sắp được tin công việc há»ng. Cái không may ấy là m cho anh trở nên má»™t ngưá»i tấm tức, và ngà y cà ng đồng tiá»n lại cà ng là cái ám ảnh độc nhất cá»§a trà não anh, cho đến má»™t ngà y cái không may lá»›n lên nữa đến là m anh khổ sở.
Hôm ấy, anh ta đương Ä‘i trong phố thì bị má»™t cái ô tô tá»± nhiên bỠđưá»ng nhảy lên hè cán phải. Minh chỉ kịp thoáng nghÄ© đến cái sá»± không may ấy nữa, rồi anh ta Ä‘au quá ngất Ä‘i.
Khi tỉnh dáºy, Minh thấy mình nằm trên má»™t chiếc giưá»ng trong nhà thương. Anh chỉ mang máng nhá»› lại hình như sau tai nạn, há» có mang anh lên bà n mổ, vì lúc bấy giá» anh thoáng ngá»i thấy mùi thuốc mê. Nhưng rồi sau Minh mê Ä‘i không biết gì nữa.
Anh khe khẽ cỠđộng chân tay, thì biết chân bên phải như bị tê liệt. Chợt nghÄ© đến sá»± cưa chân, Minh toát mồ hôi trán, quả tim Ä‘áºp mạnh.
Vừa lúc ấy, má»™t ngưá»i khán há»™ bước và o phòng, tay cầm má»™t chai thuốc. Cái câu Minh muốn há»i ngưá»i nà y, không ra khá»i được miệng anh ta. Minh sợ sá»± thá»±c, sợ cái đã rồi, không bao giá» chữa được... Nhưng anh muốn biết.
Ngưá»i khán há»™ đặt chai thuốc lên bà n, nói vÆ¡i Minh:
- Cứ hai giỠông lại uống má»™t thìa. Äây là thuốc cầm máu.
Minh há»i lảng:
- Tôi ngất đi có lâu không, ông?
- Lúc mang và o đây thì ông mê man không biết gì cả. Có lúc lên bà n mổ thì ông hÆ¡i tỉnh lại má»™t chút. Nhưng mà lại bị đánh thuốc mê ngay. Minh hồi há»™p đưa lưỡi liếm đôi môi khô ráo, ấp úng há»i:
- Thế... thế... mổ có... lâu không?
Thầy khán há»™ không phải là ngưá»i biết tâm lý. Thầy ta đáng lẽ phải trông thấy đôi mắt cá»§a Minh sáng lên, và cái vẻ lo sợ cá»§a Minh hiện ra trên nét mặt. Thầy ta trả lá»i:
- Chỉ độ mưá»i phút. Cưa soẹt má»™t cái là xong.
Và thầy ta đưa ngón tay trỠvụt qua bà n tay trái, với một dáng điệu rất rõ rệt. Minh ngất đi.
Minh sống những ngà y chán nản ghê gá»›m trên giưá»ng bệnh. Cụt chân! Bây giá» anh đã cụt chân thì còn là m gì được nữa. NghÄ© đến lúc phải lê cái chân gá»— như những ngưá»i què anh thưá»ng vẫn gặp, Minh thấy rùng mình lạnh giá. Má»™t ngưá»i tà n táºt như anh thì còn bao giá» mong đạt được cái chá»§ Ä‘Ãch anh vẫn Ä‘eo Ä‘uổi xưa nay nữa. Còn mong gì có tiá»n! Äến mong cái chân lại là nh như cÅ© không thể nà o được rồi. Minh chỉ muốn tá»± tá».
Nhưng bốn tháng sau, khi ra khá»i nhà thương, Minh cÅ©ng quen dần vá»›i số pháºn cá»§a mình. Anh đà nh chịu váºy vá»›i má»™t chân què. Äấy là má»™t sá»± an pháºn buồn rầu và khổ não, trà n lấp hết cả những hy vá»ng, những sở ước cá»§a Ä‘á»i anh.
Nhưng, đó là má»™t cái may hay cái không may? Minh lại hy vá»ng khi ngưá»i thầy kiện cá»§a anh đến bảo cho anh biết có thể kiện hãng ô tô để xin má»™t số tiá»n bồi thưá»ng rất lá»›n được. Anh ta, từ đấy, hồi há»™p mong đợi từng ngà y cái kết quả cá»§a vụ kiện trên tòa án. Anh nghÄ© đến số tiá»n mà anh sẽ có, nghÄ© đến cái sức mạnh mà tiá»n sẽ mang đến cho anh. Tôi thấy anh ta lại vui vẻ, huýt sáo miệng, và toan tÃnh thá»±c hà nh những cái má»™ng tưởng mà anh ta theo Ä‘uổi bấy lâu nay.
Quả nhiên anh được kiện. Ngà y lÄ©nh tiá»n, Minh rá»§ tôi cùng Ä‘i. Anh mân mê những tá» giấy bạc má»™t vạn bạc má»™t cách thiết tha và khoan khoái. Mắt anh sáng lên, nhưng lần nà y vì vui mừng, anh giữ chặt và o ngá»±c táºp giấy bạc yêu quý, như ôm má»™t ngưá»i tình nhân.
Tuy váºy, lúc cùng Ä‘i xe trở vá» nhà , má»™t mối buồn lại đến ám ánh ảnh anh. Minh buồn rầu,chỉ và o cái thân gá»— cá»§a anh, nói:
- Giá không què chân mà được số bạc nà y có phải sướng biết bao không!
Rồi anh tấm tức thở dà i, mắt đăm đăm nhìn thẳng ra xa như đang suy nghĩ lung lắm.
ÄÆ°á»£c Ãt lâu, tôi gặp Minh luôn luôn ở những chốn ăn chÆ¡i trong thà nh phố. Äồng tiá»n là m cho anh đạt được má»i ý muốn. Anh lấy tiá»n bù đắp và o cái chá»— chân què cá»§a anh, cái sức mạnh đồng tiá»n là m cho anh say sưa. Muốn táºn hưởng những cái khoái lạc cÅ©ng như ngưá»i khác, Minh vun tiá»n ra không tiếc.
Tôi đã có lần khuyên anh nên dè dặt, thì Minh có vẻ tấm tức trả lá»i:
- Anh bảo tá»™i gì mà không tiêu cho sướng? mà tôi còn giữ tiá»n là m gì cÆ¡ chứ?
Anh trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Anh không biết, tôi chÆ¡i bá»i để khuây khá»a ná»—i buồn và để quên Ä‘i.
Tôi đưa mắt nhìn cái chân gá»— cá»§a anh không trả lá»i.
Mà thá»±c, trong những hà nh động cá»§a Minh, ngưá»i ta nháºn thấy như má»™t cái chua chát, má»™t ná»—i căm há»n... Có lẽ anh Minh không tha thứ cho số mệnh đã oái oăm vá»›i anh như thế, cho anh có tiá»n sau khi anh đã cụt má»™t chân. Những cuá»™c chÆ¡i bá»i cá»§a anh kịch liệt như má»™t sá»± phản động, mà chán nản như má»™t vụ tá»± tá».
Hai năm sau. Äiá»u mà ngưá»i ta có thể Ä‘oán trước được đã đến. Phung phà trong hai năm, số tiá»n má»™t vạn cá»§a anh Minh không còn má»™t xu nhá». Anh lại trở lại vá»›i cái nghèo nà n như cÅ©, vá»›i những cái thiếu thốn cá»§a kẻ không tiá»n. Nhưng tâm anh đã rướm máu bị thương, lòng anh bây giá» không như trước nữa. Bây giá» trong lòng anh đầy những sá»± chua chát và chán nản. Cái chán nản sau những cuá»™c chÆ¡i bá»i, cái chua chát khi nháºn thấy sá»± thay đổi cá»§a lòng ngưá»i đối vá»›i kẻ có tiá»n và không có tiá»n.
Tôi đến tìm anh Minh trong má»™t căn nhà ở ngoại ô. Ôn lại chuyện cÅ©, tôi há»i anh má»™t cách thân máºt:
- Thế mà , bây giỠanh đã quên chưa?
Minh buồn rầu, giÆ¡ cái chân cụt ra ánh sáng, thong thả trả lá»i:
- Không, nó ở đây, không quên được.
Anh nói cả vết thương ở ngoà i hình thể và trong tâm hồn.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
1 so tac pham thach lam, 3 tac pham cua thach lam, 4vn.eu, áèëàí, Ä‘oc tac pham thach lam, bach luyen thanh tien, cac sach cua thach lam, cac tac pham thạh lam, cac truyen cua thach lam, cactacpham cua thach lam, cactpcuathachlam, chuyen cua thach lam, chuyen cua thach lam., chuyen ngan thach lam, chuyen thach lam, doc chuyen cua thach lam, doc truyen cua thach lam, doc truyen thach lam, doc truywn thach lam, ïèùåâûõ, ìèýëü, îòåëè, nhà mẹ lê, tac pham cua thach lam, tac pham cua thach lam., tac pham cuathach lam, tac pham thach lam, tacc pham cua thach lam, tai truyen cua thach lam, taÌc pham cua thach lam, tap truyen cua thach lam, tác pham cua thach lam, tác phẩm thạch lam, thac lam, thach lam, thạch lam, tieuthuyetthachlam, tp cua thach lam, truen ngan cua tahch lam, truen ngan cua thach lam, trujen cua thach lam, truyên cá»§a thach lam, truyên ngăn thach lam, truyện thạch lam, truyện thạch lam pdf, truyen cá»§a thạch lam, truyen cua thach lam, truyen cuathach lam, truyen gan cua thach lam, truyen hay cua thac lam, truyen hay cua thach lam, truyen hay thach lam, truyen ngan cua thachlam, truyen ngan thach lam, truyen ngan thanh lam, truyen ngan thạch lam, truyen nhan thạch lam, truyen thach lam, truyen.ngan.thach.lam., truyencuathachlam, truyenngancuathachlam, truyennganthachlam, truywn ngan, tryen ngan thach lam, tu luc van doan, vu dong can khon, www.truyen thach lam, xem truyen cua thach lam  |
| |