Cả nhà bốn người quây quần bên nhau vừa ăn banh kem vừa hát vang bài ca mừng sinh nhật.
Tập tục của thành phố Hoa Hải là khi đón giao thừa sẽ thức trắng đêm.
Nói cách khác, trong đêm giao thừa sẽ không ai đi ngủ, ai cũng vui chơi thỏa thích trong suốt một đêm dài. Sau khi cả gia đình Phương gia kết thúc buổi tiệc nho nhỏ mừng sinh nhật Trác Nhã xong, lập tức di dời địa bàn hoạt động ra phòng khách, bật ti vi xem chương trình đón tết của đài truyền hình.
Cả nhà đoàn tụ bên nhau, cùng thức đón thời khắc giao thừa, thế mới là cách đón tết truyền thống, bốn người nhà họ Phương nói cười vui vẻ, không khí ấm cúng thật khiến người khác ngưỡng mộ.
“Hạo Vân, con theo ba vào phòng sách một lát, nhân dịp vui hôm nay ba muốn nói chút chuyện với con...”.
Vào lúc gần 10h đêm. Phương Tử Lân đứng dậy khỏi ghế sofa nói với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân ngớ người ra giây lát nhưng cuối cùng cũng đứng dậy đi theo Phương Tư Lân.
Phương Tuyết Di nhăn mày hỏi:
“Mẹ, ba thế này là có ý gì chứ? Cả nhà đang vui vẻ đón giao thừa mà ba cứ lôi chuyện ra nói”.
“Đừng vội, lát nữa ba con cũng sẽ gọi con vào nói chuyện thôi”.
Trác Nhã thông báo trước, hiển nhiên bà đã sớm biết trước Phương Hạo Vân sẽ bị kêu vào trò chuyện với ba hắn.
Bước vào phòng sách, Phương Tử Lân bảo con trai ngồi xuống.
“Hạo Vân, nghe ba hỏi đây, có phải Tuyết Di bảo con giúp nghĩ cách để ba mẹ từ bỏ ý định mai mối cho nó đúng không?”.
Vừa ngồi xuống là Phương Tử Lân hỏi ngay vào trọng tâm vấn đề.
Phương Hạo Vân cảm thấy bất ngờ, hắn bèn thật thà trả lời:
“Ba, thời đại thế kỷ hai mươi mốt rồi mà ba mẹ còn can thiệp vào chuyện hôn nhân của con cái sao? Bây giờ xã hội coi trọng tự do hôn nhân mà, theo con thấy ba mẹ không nên ép chị con lấy chồng. Ba mẹ cứ ép buộc chị ấy, cho dù chị con có miễn cưỡng nghe lời cũng sẽ không hạnh phúc, nói cách khác là ba mẹ ép chị Tuyết Di lấy chồng chẳng khác nào đẩy chị ấy xuống vực thẳm”.
“Con nói bậy gì đó, ba mẹ muốn chị con lấy chồng là tốt cho nó, vào độ tuổi của chị con, các cô gái khác đều làm mẹ hết rồi đấy. Hơn nữa con gái phải lập gia đình mới có được hạnh phúc thật sự. Chị con cứ sống độc thân mãi thế con tưởng là sẽ hạnh phúc hả?”.
Giọng điệu Phương Tử Lân trở nên gay gắt: “Hạo Vân, con còn nhỏ, có những chuyện con không hiểu đâu. Con gái ấy, phải có một người đàn ông bên cạnh mới có thể nhận được hạnh phúc thật sự”.
“Ba à, con đồng ý quan điểm của ba, nhưng hôn nhân không có nền tảng tình yêu sao có thể hạnh phúc được chứ? Chị con bây giờ đâu muốn lấy chồng, hơn nữa còn chưa có bạn trai vừa ý, ba mẹ cứ ép uổng như thế, có lấy nhau cũng cãi cọ suốt thôi”.
Phương Hạo Vân một lần nữa nhấn mạnh: “Giới trẻ hiện đại chúng con coi trọng tình cảm lắm”.
Phương Tử Lân bĩu môi, hình như không tán đồng lắm với cách nhìn nhận của con trai. Ông nhìn vào Phương Hạo Vân, mỉm cười nói:
“Con dám bàn cãi về cuộc sống với ba à? Ba ăn muối nhiều hơn con ăn cơm đấy nhé, bao nhiêu năm qua khổ cực gian khó gì mà ba chưa từng trải qua chứ? Ba có đạo lý gì mà không hiểu nào? Ai nói không có nền tảng tình yêu thì hôn nhân sẽ không hạnh phúc? Thế hệ của ba có mấy người lấy nhau vì tình yêu đâu? Chẳng phải hai vợ chồng vẫn vui vẻ sống với nhau hạnh phúc trọn đời đó sao? Thử xem lại lớp trẻ bọn con thử coi, ai cũng nhân danh tình yêu, nhưng hạnh phúc gia đình thì không bền vững chút nào hết, hôm nay vừa lấy nhau thì mai đã kéo nhau ra tòa ly hôn, những trường hợp này bộ ít chắc? Đừng tưởng ba già rồi không hiểu lớp trẻ bọn con đang nghĩ gì, các con không có tinh thần trách nhiệm gì cả, hôn nhân thật sự là liên quan đến một gia đình, tất nhiên sống với nhau chỉ có hai vợ chồng, nhưng ngoài hai vợ chồng còn có người thân hai họ, có bạn bè, có các mối quan hệ xã hội... Chẳng lẽ hai người lấy nhau rồi thì mạnh ai nấy sống, cái gì cũng vứt bỏ hết, con cảm thấy như vậy là hạnh phúc lắm hả?”.
Nghe mớ đạo lý dài thòng của Phương Tư Lân, Phương Hạo Vân suy ngẫm một hồi, trong mớ lý luận kia của ông, không phải đều là quan niệm cổ hủ hết, ngược lại trong đó có một số lý lẽ ra đúng cần tôn vinh trong xã hội thực dụng hiện tại.
Nhưng nghĩ kỹ lại, mớ đạo lý kia không thể trở thành lý do cưỡng ép con gái lấy chồng chứ phải không?
“Ba, con thừa nhận những gì ba nói về mặt nào đó có đạo lý, nhưng con cứ cho rằng ép buộc chuyện hôn nhân của con cái dù sao cũng không đúng”.
Phương Hạo Vân nghiêm túc tỏ thái độ:
“Con cảm thấy ba mẹ nên gặp chị con làm công tác khai thông tư tưởng trước đã, nếu chị ấy đồng ý rồi thì mới tiến hành... Còn nữa...”.
Nói đến đây, Phương Hạo Vân dừng lại thăm dò Phương Tử Lân:
“Ba, có câu này con nói ra ba đừng giận nhé”.
“Nói đi, giữa hai cha con chúng ta còn có gì mà không trao đổi được chứ?”.
Phương Tử Lân gật gù hài lòng với biểu hiện hôm nay của con trai. Khoảng thời gian gần đây, ông luôn cảm thấy con trai hiểu chuyện hơn trước rất nhiều, thế mới giống trang nam tử hán thật sự chứ. Lúc trước nó ngoại trừ đọc sách ra là không hề hỏi han tới bất cứ việc gì xảy ra trong gia đình, con trai ông đã khôn lớn rồi đây.
“Ba, vậy thì con xin nói...”. Phương Hạo Vân nghĩ ngợi giây lát, nói tiếp: “Ba, thật ra con cảm thấy chị con cứ không chịu nghĩ tới chuyện yêu đương kết hôn, lý do sâu xa chính là do ba tạo ra đó”.
“Do ba tạo ra?”. Phương Tử Lân cảm thấy kinh ngạc.
“Vâng, chính là do ba”. Phương Hạo Vân quyết định nói hết suy nghĩ của mình ra:
“Ba, chị con là một cô gái sống độc lập có cá tính mạnh, chị cứ khao khát tự mình làm ra thành tích trong công việc, hy vọng dựa vào sức mình phát huy tài năng trong tập đoàn Thịnh Hâm. Nhưng còn ba cứ nhất mực cho rằng con gái sớm muộn gì cũng đem cho người khác nên không tin tưởng chị ấy, không cho chị ấy cơ hội phát huy hết tài năng, chị con muốn để ba yên tâm nên mới quyết định từ bỏ tình yêu hôn nhân, chọn lựa sự nghiệp”.
“Nói bậy”. Phương Tử Lân nổi giận lên: “Ba đâu có ép nó từ bỏ hôn nhân của mình, ngược lại ba còn mong nó tìm được người chồng tốt cơ mà”.
“Ba, ba bình tĩnh nghe con nói đã”. Phương Hạo Vân vội điều chỉnh cách nói cho uyển chuyển hơn: “Ba không có ép buộc chị ấy, nhưng trên thực tế chị ấy đã nghĩ vậy làm vậy”.
Lần này Phương Tử Lân không nổi nóng mà ông bình tĩnh suy nghĩ những gì con trai nói, ông cảm thấy hình như con trai ông cũng có phần đúng của nó. Khi xưa, ông luôn lo sợ sản nghiệp do mình gây dựng rơi vào tay người ngoài, mối lo này cứ tồn tại cho đến khi Phương Hạo Vân thay đổi thái độ, đồng ý thừa kế sản nghiệp, ông mới yên tâm hơn nhiều.
“Hạo Vân, con nên biết ba cũng có suy nghĩ riêng của ba, năng lực của Tuyết Di rất khá, chị con hoàn toàn có thể gánh vác nổi trọng trách của tập đoàn Thịnh Hâm, nhưng ba tuyệt đối không thể đem sản nghiệp vất vả gây dựng cả đời dâng hai tay tặng cho người khác. Nếu như thế thì ba chết không được nhắm mắt...”.
Giọng nói của Phương Tử Lân một lần nữa trở nên gay gắt: “Hạo Vân, hôm nay nếu đã nói đến chuyện này thì ba cũng nhắc lại một lần nữa với con về việc thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm, sức khỏe của ba không gắng được bao lâu nữa đâu, chắc chẳng còn sống thêm được mấy năm. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, tâm nguyện lớn nhất của ba cũng là hy vọng con trưởng thành, trở thành một người thừa kế ưu tú của ba...”.
“Ba yên tâm đi, chẳng phải con đã đồng ý với ba rồi sao? Sau này con sẽ tiếp quản tập đoàn Thịnh Hâm mà. Còn nữa, sức khỏe của ba rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, xin ba đừng nghĩ tới mấy chuyện này hoài, ba phải vui tươi lên mà sống chứ”.
Phương Hạo Vân âm thầm áy náy, bảo hắn thừa kế gia sản, vậy sản nghiệp của nhà họ Phương đúng là không đổi họ, nhưng lại rơi vào tay người ngoài mất rồi.
Tất nhiên, đây là một bí mật không thể nói ra.
Phương Tử Lân mỉm cười an ủi nhìn vào con trai, đột nhiên nói:
“Con mà sớm sinh cho ba một đứa cháu thế thì tốt quá, đến lúc đó ba bỏ hết công việc, chỉ ở nhà chăm sóc cháu nội của ba thôi”.
Phương Hạo Vân cười hi hí trả lời:
“Ba à, chuyện này ba phải đợi mấy năm nữa nhé, con còn chưa tới tuổi kết hôn theo luật định mà”.
“Có gì mà phải đợi, chỉ cần con đồng ý, ngày mai ba đi lo lót giúp con và Kỳ làm giấy kết hôn đàng hoàng luôn thì có gì to tát đâu...”.
Phương Tử Lân mỉm cười khoái trá: “Thế nào? Có muốn không?”.
“Cho dù con đồng ý với ba thì Kỳ cũng sẽ không đồng ý. Ba, chuyện chăm sóc cháu nội ba cứ đợi thêm vài năm đi nhé”. Phương Hạo Vân e thẹn lấp liếm. “Bây giờ xã hội không ủng hộ kết hôn sinh con sớm đâu”.
“Đợi thêm mấy năm à? E rằng ba không đợi được rồi”. Phương Tử Lân nói chua chát, nói với Phương Hạo Vân: “Ra ngoài đi, gọi chị con vào đây”.
Phương Hạo Vân lễ phép chào Phương Tử Lân xong quay lưng ra khỏi phòng. Ngoài phòng khách ti vi đang chiếu chương trình vui xuân đón tết, Phương Hạo Vân liếc xéo vào màn hình ti vi, không biết cô ca sĩ nào đang gào rống như vịt kêu, hình như đây là tiết mục ca nhạc đêm giao thừa thì phải, có điều mấy cô ca sĩ biểu diễn quá tệ làm khán giả mất hứng.
“Chị Tuyết Di, ba gọi chị lên đó kìa...”.
Phương Hạo Vân bước lại gần thông báo.
Phương Tuyết Di nghe gọi giật mình, tiếc nhìn Trác Nhã một cái, lần này bị mẹ nói trúng rồi, rõ ràng buổi nói chuyện này đã được ba mẹ cô sắp đặt từ trước.
“Hạo Vân, qua đây đi...”. Phương Tuyết Di đứng dậy kéo tay em trai, hỏi nhỏ: “Ê, tiết lộ chút tin tức coi, ba nói về vụ gì vậy?”.
“Không có gì, chỉ là nói chuyện bình thường ôn lại kỷ niệm cũ, quý trọng hiện tại, hy vọng vào tương lai thôi mà”.
Phương Hạo Vân vỗ nhẹ vào vai chị gái, mỉm cười trấn an: “Đi đi, em tin tưởng vào chị”.
Bước vào phòng sách của ba, trạng thái tinh thần của Phương Tuyết Di cứ nôn nao không yên, trong ký ức của cô hình như rất ít khi vào phòng sách này, hơn nữa mỗi khi bước vào chỉ có chuyện không hay xảy ra thôi.
“Tuyết Di, ngồi xuống đi con...”.
Nhìn thấy tinh thần hoảng loạn của cô con gái. Phương Tử Lân thở dài một tiếng, ông đang nghĩ những ngày qua có phải đã quá nghiêm khắc với con gái rồi không? Nói thật lòng, ông luôn cảm thấy không phải với hai mẹ con Trác Nhã, nếu không phải mẹ ruột của Phương Hạo Vân là Lâm Vân Kỳ qua đời, chưa chắc ông đã đón hai mẹ con sống cực khổ kia qua ở chung.
Suy cho cùng cũng do tâm lý phong kiến của ông gây ra, bao nhiêu năm qua ông cứ không yên tâm cô con gái Phương Tuyết Di, vì con gái ông quá thông minh tài giỏi, ông lo lắng sản nghiệp sẽ bị nó chiếm đoạt hết, vì trong khoảng thời gian đầu đón hai mẹ con Trác Nhã về ở chung, Phương Tuyết Di rõ ràng có cái nhìn thù địch đối với ba ruột.
Nói cách khác, trong thâm tâm hai cha con vẫn tồn tại nút thắt tâm lý chưa được giải tỏa.
Cũng chính vì lý do này, Phương Tử Lân xưa nay luôn đề phòng con gái gây bất lợi cho công ty.
Tất nhiên ông cũng không nhận ra hành động sai trái của mình, nếu vừa nãy Phương Hạo Vân không lên tiếng nhắc nhở chắc có lẽ giờ này ông vẫn chưa tỉnh ngộ.
Ông quyết định dốc hết sức xúc tiến hôn sự của con gái để bù đắp tổn thương do ông gây ra cho nó.
“Tuyết Di, con không cần căng thẳng quá, ba chỉ muốn bàn với con chút chuyện thôi mà”. Phương Tử Lân cố gắng thể hiện bộ mặt người cha nhân từ, ông mỉm cười hỏi: “Ba và mẹ con đã tìm giúp con mấy anh chàng trông cũng khá tốt rồi, mấy hôm nữa ba mẹ sẽ sắp xếp cho tụi con gặp mặt. Tất nhiên bây giờ ba muốn trưng cầu ý kiến của con trước, con có bằng lòng không?”.
Tất nhiên là không bằng lòng rồi.
Phương Tuyết Di do dự giây lát, cuối cùng quyết định nói dối thì tốt hơn. Tuy hôm nay ba cô nói chuyện với giọng điệu rất thân thiện, nhưng cô vẫn không chịu thỏa hiệp. Hôn nhân đại sự là chuyện cả đời người đâu thể quyết định dễ dãi như trò chơi được, thời đại con người lên tận cung trăng rồi, chỉ có thế hệ trước mới chịu trò mai mối nhảm nhí kia thôi.
Phương Tuyết Di là cô gái có cá tính mạnh, hôn sự của mình cô phải tự làm chủ, tuyệt đối không nghe theo cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.
“Ba, con không có ý kiến, tùy ba mẹ sắp đặt thôi ạ”.
Phương Tuyết Di đáp lại một cách bâng quơ, dù gì thì cô và Phương Hạo Vân đã bàn tính kế hoạch với nhau trước rồi, có em trai giả làm bạn trai của cô đi xua đuổi hết bọn người kia, đi gặp mặt một chút thì cũng đâu có sao.
Phương Tử Lân cảm thấy hơi bất ngờ, ông cứ tưởng con gái đã nghĩ thông suốt rồi, bèn hí hửng nói: “Nếu con đã không có ý kiến thì lát nữa ba và mẹ sẽ thu xếp buổi gặp mặt cho con nhé”.
Dừng lại một lát, Phương Tử Lân bỗng lên tiếng nhận lỗi: “Tuyết Di, con cứ yên tâm yêu nhau lập gia đình đi, hồi trước là ba không tốt. Hôm nay ba hứa với con tại đây, sau này dù con có lấy chồng sinh con thì địa vị của con ở tập đoàn Thịnh Hâm đều sẽ không thay đổi, bây giờ con là giám đốc thì mai này vẫn sẽ là giám đốc, hơn nữa khi nào ba lui xuống còn để lại cho con một số cổ phần nữa...”.
Phương Tuyết Di há hốc miệng ngạc nhiên, sao đột nhiên ba lại tốt với cô thế nhỉ? Chẳng lẽ là do Hạo Vân khai thông tư tưởng cho ba? Thằng ranh này quả nhiên có chút bản lĩnh, lát nữa phải thưởng cho nó mới được.
“Thôi ra ngoài đi, chúng ta tiếp tục xem ti vi...”. Phương Tử Lân còn tưởng phải mất nhiều thời gian mới thuyết phục được con gái, ai ngờ chỉ hỏi một câu mà nó đã vui vẻ nhận lời.
“Xong rồi ạ?”.
Phương Tuyết Di không dám tin vào tai mình, lần nào bị ba kêu vào phòng sách cũng phải nghe ông lải nhải suốt cả tiếng đồng hồ, hôm nay sao mau quá vậy? Chỉ nói có vài câu rồi thôi.
“Xong rồi!”. Phương Tử Lân âu yếm vỗ nhẹ lên vai con gái, mỉm cười nói: “Đi nào, xong thật rồi đó. Tuyết Di, hồi trước có phải ba đã quá nghiêm khắc với con đúng không?”.
Nghiêm khắc đến nỗi nghẹt thở chết luôn ấy.
Phương Tuyết Di một lần nữa chọn lựa nói dối: “Cũng không nghiêm khắc lắm ba à. Hơn nữa con biết ba làm vậy là muốn tốt cho con, con hiểu tấm lòng của ba mẹ mà”.
‘Thật vậy sao?”.
Phương Tử Lân vui mừng kêu lên, xem ra cô con gái còn hiểu chuyện hơn cả thằng tiểu tử Hạo Vân ấy chứ.
Quyển 5 Chương 69: Chuyên Gia Tình Yêu
Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ đều không phải người bản xứ ở thành phố Hoa Hải. Vào dịp tết cổ truyền, tập đoàn Thịnh Hâm làm theo quy định của nhà nước cho tất cả nhân viên nghỉ lễ bảy ngày, nhưng Tạ Mai Nhi không về quê, một là vé xe lửa khó mua, hai là sợ về quê bị mẹ ép cô lấy chồng.
Trương Mỹ Kỳ tất nhiên rất muốn về nhà đoàn tụ cùng gia đình, nhưng ngoại trừ người cha ruột đang sống trong viện dưỡng lão, bây giờ cô đã không còn người thân. Về quê thì chắc số bà con họ hàng xa đã quên mất cô là ai, hơn nữa Trương Mỹ Kỳ cũng không có giao tình gì với họ.
Cuối cùng, hai cô bạn thân quyết định cùng nhau đón giao thừa trong căn hộ ở khu nhà ở Lam Tâm.
“Chị Mỹ Kỳ, Hạo Vân sao còn chưa gọi điện cho chị nhỉ? Thằng ranh này vô tâm quá, không có trách nhiệm...”. Trong lòng buồn bực, Tạ Mai Nhi chợt lôi Phương Hạo Vân ra nói.
Trương Mỹ Kỳ uống một ngụm rượu vang, thở dài một tiếng, ưu uất nói: “Hiện giờ Hạo Vân nhất định đang quây quần bên gia đình, cậu ấy đâu có thời gian rảnh mà gọi điện thoại cho chị. Mai Nhi, thật ra chị cảm thấy như vậy càng tốt, khó có dịp nào yên tĩnh như thế này. Nào, chị mời em một ly, chúc em tìm được một nửa của mình trong năm mới sắp tới đây...”.
“Cảm ơn chị, hy vọng em có thể tìm được người đàn ông tốt vừa tuấn tú vừa giàu có...”.
Tạ Mai Nhỉ hen xua tan nét buồn bã trên mặt, nung ly rượu trên bàn ren cụng ly với chị Mỹ Kỳ.
“Uống cạn nào!”.
Uống một hơi cạn sạch ly rượu, Tạ Mai Nhi lại rót đầy vào ty cho hai người, cô nâng ly lên tiếp, nói:
“Chị Mỹ Kỳ, em cũng kính chị một ly, em chúc chị và Hạo Vân bách niên giai lão”.
Sắc mặt Trương Mỹ Kỳ từ từ ửng đỏ, vui vẻ uống cạn thêm một ly, chỉ là nghĩ tới việc mình với Phương Hạo Vân có bách niên giai lão được hay không, trong lòng cô không mấy tự tin lắm. Dù gì thì cô cũng lớn hơn Phương Hạo Vân đến mười mấy tuổi, bây giờ cô còn chút nhan sắc, miễn cưỡng xứng đôi với Hạo Vân, nhưng tương lai thì sao? Mười năm, hai mươi năm trôi qua, lúc đó cô đã trở thành một bà lão, cô phải làm thế nào đây? Phương Hạo Vân khi ấy còn đang khỏe mạnh trai tráng vào lúc hưng phấn nhất, hẳn sẽ còn cần cô nữa không?
“Chị Mỹ Kỳ, chị có tâm sự gì hả?”.
Tạ Mai Nhi tự rót rượu tự uống một mình, thoáng chốc đã cạn thêm mấy ly.
Trương Mỹ Kỳ bừng tỉnh, sắc mặt lộ vẻ buồn bã:
“Mai Nhi, đêm nay chúng ta uống cho say mới thôi...”.
“Đúng, cạn ly liếp nào!”.
Có câu ai cũng có nỗi khổ của riêng mình, nỗi buồn trong lòng Tạ Mai Nhi không hề ít hơn so với Trương Mỹ Kỳ. Tuổi của cô đã không còn nhỏ nữa, vài bạn học của cô đã tay bồng tay bế, nhưng còn cô do quá kén cá chọn canh nên ngay cả một người bạn trai còn chưa có.
Hai cô gái mang tâm sự khác nhau nhưng tâm trạng lại giống nhau.
Rất nhanh, hai chai rượu vang đã bị hai người uống sạch, đồng thời hai cô gái cũng uống đến nỗi say mềm, nằm vắt vẻo trên ghế sofa, thổ lộ với nhau tâm sự của mình.
Rượu vào lời ra, Tạ Mai Nhi trong lúc ngà ngà say đã nói lên cảm xúc giấu kín tận đáy lòng: “Nếu Hạo Vân là một công tử giàu có thì tốt quá...”.
Trương Mỹ Kỳ nghe câu này trái tim chợt co thắt mạnh một cái, tỉnh táo lại mấy phần, cô ngớ người ra, vội hỏi: “Mai Nhi, em cũng thích Hạo Vân đó hả?”.
“Nếu cậu ta là công tử giàu có thì em mới thích...”. Đầu óc Tạ Mai Nhi lúc này đang choáng váng vì rượu, nói chuyện không thèm e dè nữa nhưng đó đều là những lời thật lòng. Tiếp xúc với Phương Hạo Vân bao lâu nay, hiển nhiên cô đã nảy sinh tình cảm với hắn, chỉ là trong thâm tâm cô vẫn mơ ước người chồng tương lai sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo giữa tình yêu và tiền bạc.
Trương Mỹ Kỳ do dự giây lát, nói:
“Mai Nhi... Chỉ nói cho em biết một bí mật nhé... Hạo Vân... Hạo Vân thật ra là đại thiếu gia nhà họ Phương, cậu ấy là người thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm sau này đó...”.
“Chị Mỹ Kỳ... Chị đùa vui quá...”.
Có nhiều khi con người là thế đấy, nói thật thì không ai tin, lừa đảo thì một đống nạn nhân. Tạ Mai Nhi tất nhiên không tin lời nói của Trương Mỹ Kỳ.
“Là thật đó”.
Trương Mỹ Kỳ lắc lư đầu qua hai bên cho tỉnh táo.
“Xạo quá chị Mỹ Kỳ... Có ma mới tin lời chị...”.
Vào lúc 12h khuya, đúng thời khắc giao thừa. Phương Hạo Vân quay số gọi vào điện thoại của Bạch Lăng Kỳ, nói với bạn gái vài câu, sau đó thông qua điện thoại chúc tết tốt lành với Bạch Văn Sơn và Liễu Hồng Hà.
Bạch Lăng Kỳ cũng gọi điện lại chúc tết với người nhà Phương gia.
Tiếp theo, Phương Hạo Vân gọi vào điện thoại của Trương Mỹ Kỳ, chúc tết cho cô và Tạ Mai Nhi, chúc xong. Còn quay mặt đi tránh tầm nhìn của người thân hôn gió vài cái vào điện thoại.
Nghe tiếng chụt chụt ở đầu dây bên kia, nỗi buồn của Trương Mỹ Kỳ mới đây liền tan biến hết, sắc mặt càng thêm ửng đỏ, cô có cảm giác một niềm hạnh phúc vô bờ bến đang lan tỏa trong tim.
Cuối cùng, Phương Hạo Vân gọi cho Trần gia, chúc tết theo đúng phép lịch sự.
Hàn gia, Trần gia đang cùng đón giao thừa chung, Hàn Tuyết Nhi giật lấy ống nghe điện thoại từ tay Trần Thanh Thanh, rót giọng nói ngọt ngào vào đó:
“Anh Hạo Vân, Tuyết Nhi xin chúc anh sang năm mới càng đẹp trai hơn, vạn sự như ý nha...”.
Phương Hạo Vân cười hi hí: “Ờ, anh Hạo Vân cũng chúc em sang năm mới càng xinh đẹp ra”.
“Cảm ơn anh Hạo Vân!” Hàn Tuyết Nhi cũng vui lâng lâng trong lòng, thừa cơ nói luôn: “Anh Hạo Vân, mấy hôm nữa em và chị họ hẹn anh đi chơi, anh phải đồng ý đó nha”.
“Ờ”. Phương Hạo Vân bị đặt vào thế không muốn đồng ý cũng không được.
Sau khi gác máy, Phương Hạo Vân phát hiện cả gia đình đều đang bận nghe điện thoại, nhất là ông bố Phương Tư Lân, hai tay cầm hai máy, quay qua quay lại bên này nói vài câu, bên kia nói vài câu, nhưng ông tươi cười hớn hở trông quá đỗi vui mừng.
Gọi điện chúc tết vào đêm giao thừa là một tập tục truyền thống của thành phố Hoa Hải, nhất là vào thời khắc giao thừa, đây là thời điểm tốt nhất để liên lạc thắt chặt thêm tình cảm với người thân bạn bè.
Trong tất cả thành viên trong nhà, các mối quan hệ của Phương Hạo Vân là ít nhất, ngoại trừ vài người bạn hắn không còn phải gọi cho ai.
Sau khi gọi điện chúc tết xong, mọi người tiếp tục thức đêm đón tết.
Vào lúc 2h sáng, Trác Nhã và Phương Tử Lân vì sức khỏe không cho phép nên về phòng nghỉ ngơi trước, đem nhiệm vụ vinh quang thức đêm đón tết giao cho hai đứa con.
Nửa tiếng đồng hồ sau. Phương Tuyết Di lấy cớ con gái thức khuya không tốt cho làn da nên chuồn về phòng ngủ, giao lại nhiệm vụ thức đêm đón tết cho Phương Hạo Vân.
Mười phút nữa trôi qua. Phương Hạo Vân ngồi một mình trong phòng khách thấy chán chán, hắn bỏ về phòng chui vào chăn êm nệm ấm ngủ vùi.
Ngoài trời bông tuyết phất phơ, khắp nơi đều bao phủ một màu trắng xóa, chỉ là thời tiết lạnh lẽo không ngăn nổi không khí đón tết tươi vui của người dân. Xa xa tiếng pháo nổ vang vọng không ngớt, theo tục lệ truyền thống, từ mùng một đến mùng ba tết, nhà nhà cũng phải đốt pháo chúc mừng cho thêm náo nhiệt.
Chính vào lúc Phương Hạo Vân quyết định bước xuống giường đi đốt pháo cho vui, hắn nghe ngoài ban công nhà mình có tiếng pháo nổ lốp bốp, mặc nhanh chiếc áo ló đầu ra ngoài, hắn thấy bà chị Phương Tuyết Di đã châm lửa vào một lọn phao dài, treo vào cây tre đưa từ ban công ra ngoài cho pháo nổ tý tách nghe rõ vui tai. Hình như chị gái hắn không ý tứ gì cả, mới sáng sớm nên mặc nguyên chiếc áo ngủ mỏng tang ra khỏi phòng, trước ngực ẩn hiện hai chấm hồng hồng kìa.
“Bạo gan quá!”.
Phương Hạo Vân khen một câu, trong ký ức của hắn hình như ít có cô gái nào dám châm lửa đốt pháo.
“Chị Tuyết Di, chào buổi sáng!”.
Đợi lọn phao nổ xong, Phương Hạo Vân mới bước tới gần chào hỏi, ánh mắt quét nhanh vào ngực của chị gái.
“Thằng ranh con, nhìn cái gì đó?” Phương Tuyết Di ném cây tre xuống, hình như phát hiện ra ánh mắt nghịch ngợm của Phương Hạo Vân, lập tức đưa tay che ngực, quát lên.
“Đâu có thấy gì đâu”. Phương Hạo Vân bối rối ra mặt, vội lấp liếm một câu.
“Nói láo, to như thế mà không nhìn thấy hả? Em chế giễu chị đúng không?”. Phương Tuyết Di tức tối ưỡn ngực ra, sau đó mới nhận ra hành động của mình rất không ổn nên vội vàng khoanh tay trước ngực che lại.
Hằn học liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, Phương Tuyết Di quay ngoắt người bỏ đi:
“Đồ xấu xa...”.
Phương Hạo Vân ấm ức trong lòng, mình ngây thơ vô tội mà, quả thật mình có nhìn thấy gì đâu? Áo ngủ cũng là áo chứ bộ, thị lực của hắn tuy tinh tường nhưng đâu có chức năng nhìn xuyên thấu.
Trác Nhã sau khi thúc dậy vội bắt tay vào việc, theo như phong tục lâu đời, sang ngày mùng một tết phải ăn chè, ngụ ý suốt năm tới sẽ được nếm trải vị ngọt cuộc sống như chè vậy.
Sau khi ăn sáng xong, Trác Nhã và Phương Tử Lân đưa tận tay cho Phương Tuyết Di, Phương Hạo Vân hai bao lý xì to, không quên dặn hai đứa hôm nay là mùng một tết, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng đi lung tung, tốt nhất là ở trong nhà.
Phương Tuyết Di lười biếng tham dự mấy vụ tiệc tùng thết đãi nên tất nhiên trốn trong nhà rồi.
Phương Hạo Vân thì chả có ai bày tiệc thết đãi hắn nên cũng ru rú trong nhà luôn.
Vào lúc hơn 10h, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Trương Mỹ Kỳ, bảo hắn có rảnh thì đến căn hộ Lam Tâm, trong lời nói tràn ngập bao nỗi nhớ nhung.
Phương Hạo Vân nghĩ ngợi giây lát bèn nhận lời, không ở cùng Trương Mỹ Kỳ qua đêm giao thừa, trong lòng hắn ít nhiều cảm thấy áy náy, hôm nay qua đó an ủi một chút cũng lốt.
Trong căn hộ số 808 dãy nha A khu Lam Tâm, Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi đang ngôi kề vai trên ghế sofa tán gẫu.
“Hạo Vân sẽ qua đây nhanh thôi, chúng ta mau thu dọn, chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn...”. Trương Mỹ Kỳ vui mừng hớn hở, hạnh phúc như một cô vợ nhỏ đón chồng về nhà.
“Chị Mỹ Kỳ, nhân dịp tết đến em thấy chị nên có một khởi đầu mới. Em nghe người ta nói ngày mồng một tết nếu những người yêu nhau thắm thiết với nhau thì trong suốt một năm tới sẽ hạnh phúc sum vầy đó”. Tạ Mai Nhi mỉm cười hiến kế: “Hôm nay chị cứ làm theo lời em dạy, bao đảm sẽ cho Hạo Vân một bất ngờ...”.
“Không cần đâu, chắc em lên mạng xem mấy chuyên gia trên đó chỉ bảo chứ gì?”. Trương Mỹ Kỳ lắc đầu nguầy nguậy: “Chị và Hạo Vân không cần những thứ ấy...”.
“Chị Mỹ Kỳ, chị nói vậy là em không đồng ý... Hai người ở với nhau phải vun đắp tình cảm mới được, đâu thể nghĩ như kiểu bỏ mặc thuận theo tự nhiên của chị. Nói một câu chị không thích nghe, chị lớn hơn Hạo Vân đến mười mấy tuổi, bây giờ chị vẫn còn xinh đẹp thì không sao, Hạo Vân cũng không chê gì chị, nhưng qua mấy năm nữa, đến lúc đó... Tất nhiên chị sẽ nói Hạo Vân không phải loại người đó. Được thôi, cho dù Hạo Vân không phải loại người đó, nhưng em hỏi chị, đến lúc đó trong lòng chị có cảm thấy tự ti không?”‘.
Những lời của Tạ Mai Nhi rõ ràng chạm vào nỗi đau của Trương Mỹ Kỳ, thần sắc của Trương Mỹ Kỳ lập tức trở nên hoảng loạn: “Vậy chị nên làm thế nào?”.
“Không sao đâu, có chuyên gia tình yêu này ở đây bảo đảm Hạo Vân sẽ yêu chị say đắm không rời bỏ đâu”.
Tạ Mai Nhi cười khoái chí: “Hôm nay em sẽ dạy cho chị cách bắt giữ trái tim đàn ông...”.
“Hạo Vân sắp đến đấy rồi, em mau nói cho chị biết chị nên làm gì nào?” Liếc nhìn đồng hồ, Trương Mỹ Kỳ thấy thời gian không còn nhiều nữa.
Tạ Mai Nhi mỉm cười đầy tự tin, hỏi: “Chị Mỹ Kỳ, để em hỏi chị trước, đàn ông cần gì nhất? Đàn ông thích nhất cái gì ở phụ nữ?”.
“Mai Nhi, em hỏi lung tung gì thế?... Em hỏi vậy bảo chị sao trả lời...”.
Hiển nhiên Trương Mỹ Kỳ hiểu sai ý, khuôn mặt ửng đỏ xấu hổ.
“Xem ra chị không biết rồi...”. Tạ Mai Nhi tự trả lời luôn: “Là hai chấm và một gạch đó”.
Trương Mỹ Kỳ nghe xong càng đỏ mặt hơn, cô thật không ngờ Tạ Mai Nhi là một cô gái chưa có bạn trai mà dám ăn nói dạn dĩ đến thế, đổi lại là cô cũng không dám nói ra câu này.
“Không nghe em nói bậy nữa”.
Trương Mỹ Kỳ nguýt một tiếng, chuẩn bị đứng dậy vào bếp nấu ăn, Hạo Vân sắp tới không để cậu ấy đói được.
“Đợi đã!”. Tạ Mai Nhi chặn Trương Mỹ Kỳ lại, nghiêm túc hỏi: “Chị Mỹ Kỳ, chẳng lẽ chị không muốn nắm giữ trái tim của Hạo Vân, để cậu ấy suốt đời đều tốt với chị sao?”.
“Tất nhiên là muốn”. Trương Mỹ Kỳ không cần suy nghĩ trả lời ngay.
“Vậy thì chị đừng đi, nghe em nói hết đã”. Tạ Mai Nhi giải thích: “Cái gì mà hai chấm một gạch, thật ra là cảm xúc đó, thật ra đàn ông thích nhất cô gái có cảm xúc. Chị Mỹ Kỳ, chị nhớ kỹ lấy, sau này lúc ở bên Hạo Vân, chị phải hừng hực như lửa, phải chủ động làm một số chuyên tạo cảm xúc. Chuyên gia tư vấn tình yêu trên mạng nói phần lớn đàn ông đều thích người phụ nữ của họ dạn dĩ khi tiếp xúc, phóng túng hơn trước mặt họ, phong cách e thẹn trước kia đã lỗi thời rồi...”.
Trương Mỹ Kỳ nghe vậy do dự một lát. Hỏi: “Mai Nhi, em nói nhiều như thế có liên quan đến hai chấm một gạch sao?”.
“Đừng vội, để em nói hết đã”.
Tạ Mai Nhi cười bí hiểm, đôi mắt dán chặt vào ngực chị Mỹ Kỳ, nói: “Hai chấm thì là của chị, còn một gạch thì là Hạo Vân...”.
“Thôi, thôi, đừng nói nữa, chị biết rồi...”. Hiển nhiên Trương Mỹ Kỳ một lần nữa hiểu sai ý, cô vội ngắt lời Tạ Mai Nhi, nhanh chân chạy trốn vào bếp.
Tạ Mai Nhi mất hứng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ chị Mỹ Kỳ cũng lên mạng xem trước rồi”.
Vừa mở cửa bước vào nhà, Trương Mỹ Kỳ đã tình tứ lao tới ôm chầm lấy Phương Hạo Vân, hơn nữa còn chủ động đặt một nụ hôn nồng thắm lên trán hắn.
Trước kia hai người thân mật chủ yếu đều do Phương Hạo Vân khởi động, hôm nay Trương Mỹ Kỳ có hành động táo bạo như thế khiến Phương Hạo Vân cảm thấy hơi bất ngờ, nếu không phải thấy Tạ Mai Nhi đang có mặt, chẳc hắn đã đáp lại một cách mặn nồng rồi.
Quyển 5 Chương 70: Ông Ngoại Của Trần Thanh Thanh
“Chị Mỹ Kỳ, chị và Hạo Vân nói chuyện đi, em vào bếp nấu nướng đây” Tạ Mai Nhi thấy cảnh hai người âu yếm với nhau chịu không được, bèn tìm một lý do chuồn vào bếp.
“Hạo Vân, đêm nay em có thể ở lại không?”.
Kéo tay Phương Hạo Vân bước tới bên cạnh cửa sổ, Trương Mỹ Kỳ dựa tấm thân yêu kiều vào hắn, vòng đôi tay ôm chặt lấy eo người đàn ông cô yêu.
Phương Hạo Vân nghĩ ngợi một lát, buộc phải từ chối:
“Trong mấy ngày tết này, buổi tối em phải về nhà ở bên cạnh ba mẹ rồi...”.
“Ờ...”. Sắc mặt Trương Mỹ Kỳ tuy hơi lộ vẻ thất vọng, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn thỏ thẻ:
“Đúng là em nên về nhà ở cùng chủ tịch Phương và tổng giám đốc Trác Nhã”.
Phương Hạo Vân nghe xong liền giật nảy mình, vội quay sang hỏi: “Chị biết cả rồi? Sao chị biết vậy?”.
“Ờ, biết hết rồi, là Kỳ nói chị nghe”.
Trương Mỹ Kỳ dựa đầu vào vai Phương Hạo Vân, dùng hai quả núi trước ngực không ngừng ma sát vào tấm lưng hắn, khuôn mặt ửng đỏ e thẹn.
“Chị Mỹ Kỳ, em xin lỗi, em không phải cố ý giấu chị điều gì, chỉ là...”.
“Hạo Vân, em không cần nói gì cả, chị biết tâm tư của em mà, chị không trách em. Em yên tâm đi, Kỳ đã dặn chị rồi, thân phận của em chị sẽ giữ bí mật, cho dù là Mai Nhi chị cũng không nói cho nó biết”.
Tất nhiên Trương Mỹ Kỳ đã quên mất đêm qua trong lúc say rượu đã nói với Tạ Mai Nhi rồi.
Có điều trong trạng thái say rượu, Trương Mỹ Kỳ không nhớ, nghĩ chắc Tạ Mai Nhi cũng không thể nhớ ra, cho dù có nhớ thì cô cũng nghĩ chị Mỹ Kỳ đang nói mơ trong cơn say.
“Chị Mỹ Kỳ, chị thật tốt!”.
Đàn ông thích nhất không phải là con gái thông minh, mà là con gái hiểu chuyện. Trương Mỹ Kỳ vừa thông minh vừa hiểu chuyện, về mặt này Phương Hạo Vân rất thích.
“Ha ha!”.
Nghe Phương Hạo Vân khen mình, trên mặt Trương Mỹ Kỳ lộ vẻ vui mừng như cô thiếu nữ si tình, trong lòng cô chợt nhớ tới lời dạy của Tạ Mai Nhi, đôi tay từ từ tuột xuống phần bụng dưới của Phương Hạo Vân, đụng ngay chỗ gồ gề cách lớp quần xoa mạnh vài cái, Phương Hạo Vân lập tức cảm thấy có luồng điện xẹt ngang óc, sảng khoái vô cùng.
Trương Mỹ Kỳ cảm nhận được cơn phấn khích của hắn, bàn tay liên tục gia tăng tốc độ, hai quả núi phía sau Phương Hạo Vân cũng không ngừng chà xát mạnh vào lưng hắn.
Dưới tác động kép của Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân không khỏi rạo rực lên, một luồng hơi ấm dâng lên từ bụng dưới, khoan khoái tuyệt diệu.
“Chị Mỹ Kỳ...”.
Phương Hạo Vân cảm giác mình sắp chịu hết nổi rồi, tuy làm vậy hắn rất sung sướng nhưng rất dễ làm bẩn chiếc quần, chiếc quần này là món quà mừmg năm mới Bạch Lăng Kỳ tặng cho hắn, hắn không dám chỉ mặc một ngày đã thay ra.
“Hạo Vân, em không thích làm vậy sao?”. Trương Mỹ Kỳ nghe được ý kháng cự từ giọng điệu của Phương Hạo Vân, sắc mặt trở nên buồn xuống, âm thanh cũng mang vẻ oán trách.
“Cái này... Cái này... Chị Mỹ Kỳ, để hôm khác nhé”.
Nói thật lòng Phương Hạo Vân rất thích kiểu kích thích này, nhưng hôm nay thì không được.
“Ờ...”.
Nói gì thì nói, Trương Mỹ Kỳ Vẫn cảm thấy mình đã thất bại, vẻ mặt lộ rõ nét không vui, tất nhiên cô chỉ biết tự trách mình, trách mình vô dụng, không có sức quyến rũ.
“Chị Mỹ Kỳ, Hạo Vân, hai người có bận tay không? Nếu không bận thì qua đây giúp em?”.
Trong bếp Tạ Mai Nhi bậu bịu tối mắt tối mũi, bèn hét vọng ra, tự nhiên câu hỏi của cô rất không ý tứ, cái gì mà bận tay với chả không bận? Cô tưởng hai người đang làm gì với nhau.
“Không bận!”.
Như để tỏ rõ mình trong sạch, Trương Mỹ Kỳ và Phương Hạo Vân không ai bảo ai cùng lúc kêu lên một tiếng.
Lúc bước vào nhà bếp, sắc mặt Trương Mỹ Kỳ đỏ chót như nuốt phải ớt, hình như cô đã làm điều chi hổ thẹn với lòng, ngược lại Phương Hạo Vân tỏ ra ngây thơ vô số tội, trong thời gian gần đây, bệnh hay đỏ mặt của hắn đã thuyên giảm đi nhiều.
“Chị Mỹ Kỳ, chị làm món Tình chàng ý thiếp đi, món này chị giỏi nhất mà...”.
Tạ Mai Nhi chỉ tay vào đĩa tim heo đã làm sạch, mỉm cười đầy ẩn ý.
Tình chàng ý thiếp? Chỉ nghe tên thôi là Trương Mỹ Kỳ đã vui lòng bắt tay vào làm rồi, cô vội đeo tạp dề vào bắt đầu trổ tài nấu nướng. Còn Phương Hạo Vân, hình như hắn chỉ giỏi cái khoản thưởng thức món ăn thôi.
“Hay là em ra ngoài kia đợi, em đứng đây sẽ ảnh hưởng hai chị...”.
Phương Hạo Vân cứ cảm thấy mình đứng trong bếp hơi kỳ kỳ, hơn nữa ánh mắt của Tạ Mai Nhi cứ chốc chốc lại tiếc nhìn vào thân dưới của hắn, có trời mới biết cô đang nghĩ gì.
“Hạo Vân, em ra ngoài coi ti vi đi, ở đây có chị và Mai Nhi là đủ rồi”.
Trương Mỹ Kỳ mỉm cười ngọt ngào nói một câu hiền thục. Vừa ra khỏi bếp, Phương Hạo Vân tò mò cúi đầu nhìn xuống, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Ui trời, thì ra chỗ quần hắn có một vết lấm lem, chắc là vừa rồi bị Trương Mỹ Kỳ kích thích quá nên... Hèn chi Tạ Mai Nhi cứ nhìn thẳng vào chỗ ấy, hắn còn tưởng chị Mai hôm nay bỗng nổi hứng lên chứ?
“Chị Mỹ Kỳ, em bị chị hại chết rồi...”. Phương Hạo Vân cười chua chát một mình.
Trong nhà bếp, Tạ Mai Nhi thấy Phương Hạo Vân đi khỏi, vội quay đầu sang hỏi nhỏ: “Chị Mỹ Kỳ, vừa rồi hai người không làm gì với nhau chứ?”.
Trương Mỹ Kỳ đang có cảm giác tội lỗi, nghe Tạ Mai Nhi hỏi thế liền đỏ mặt, lấp tiêm: “Không làm gì hết, chị và Hạo Vân chỉ đứng bên cửa số ngắm phong cảnh thôi!”.
“Ờ...”.
Tạ Mai Nhi tuy không nói ra, nhưng trong lòng ngấm ngầm khâm phục đôi nam nữ này, to gan thật đấy, dám đứng ngay cửa sổ làm chuyện ấy, họ không sợ bị quay lén hả?
Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Trác Nhã, bảo hắn về nhà có chuyện gấp cần bàn bạc. Phương Hạo Vân chỉ còn cách xin lỗi chị Mỹ Kỳ và chị Mai đi về nhà, dù sao thì hắn vẫn phải nghe lời mẹ.
Đợi sau khi Phương Hạo Vân rời khỏi, Tạ Mai Nhi tò mò hỏi:
“Chị Mỹ Kỳ, vừa rồi chị và Hạo Vân có thật là đứng bên cửa sổ... ấy với nhau?”.
“Ghét quá, có làm gì đâu?”.
Trương Mỹ Kỳ đỏ mặt nói: “Chị làm theo lời dạy của em đó, kết quả... Kết quả là Hạo Vân đâu có thích?”.
“Chị nói cụ thể ra xem nào?” Tạ Mai Nhi háo hức hỏi dồn.
“Em muốn nghe thật sao? Chẳng lẽ em không hề cảm thấy xấu hổ chút nào hả?”.
Trương Mỹ Kỳ lườm cô bạn một cái nhưng cũng kể đại khái chuyện đã xảy ra cho Tạ Mai Nhi nghe.
Tạ Mai Nhi nghe kể xong bật cười khanh khách.
“Chị Mỹ Kỳ, chị bạo dạn quá, em phục chị sát đất luôn, chắc Hạo Vân cho rằng chị đang thèm muốn rồi”.
Trương Mỹ Kỳ bị trêu chọc đến nỗi muốn kiếm cai lỗ dưới đất trốn vào đó cho xong.
“Chị Mỹ Kỳ, không sao đâu, để em chỉ dạy thêm cho chị vài bí quyết tình yêu, đều là kinh nghiệm của mấy chuyên gia trên mạng đấy nhé...”.
Tạ Mai Nhi bụm miệng cố nhịn cười, chuẩn bị tiếp tục chỉ dẫn.
“Thôi đi, chị không tin mấy bí quyết tào lao của bọn chuyên gia gì gì đó nữa, mấy lão già kia có từng yêu đương đâu, biết khỉ gì mà chỉ bảo người khác...”. Trương Mỹ Kỳ xém chút là chửi thề luôn, mấy tên chuyên gia khốn kiếp, chỉ giỏi hại người.
*
* *
Trong biệt thư nhà họ Phương, Trần Thanh Thanh đang khoác một chiếc áo lông cáo đỏ từ đầu đến chân, thể hiện rõ vẻ quý phái của tiểu thư nhà giàu, áo khoác lông cáo được thiết kế tinh xảo không tạo cảm giác đẫy đà cho người mặc, ngược lại từng đường cong quyến rũ của Trần Thanh Thanh còn phô bày ra rõ nét hơn.
Thấy Phương Hạo Vân bước vào nhà, đôi mắt xinh đẹp của Trần Thanh Thanh thoáng lộ vẻ e thẹn:
“Hạo Vân, chúc mừng năm mới...”.
“Học tỷ, sao chị lại qua đây?” Phương Hạo Vân cảm thấy ngạc nhiên.
“Hạo Vân, tới đây ba nói cho biết lý do...”. Phương Tử Lân vẫy tay bảo con trai đến gần. Đợi sau khi Phương Hạo Vân ngồi xuống, Phương Tử Lân mới nói nhỏ: “Hạo Vân, Thanh Thanh đến nhà chúng ta là muốn dẫn con đi gặp một người”.
“Ai thế?”. Phương Hạo Vân càng cảm thấy ngạc nhiên hơn.
“Ông ngoại của chị”. Trần Thanh Thanh mỉm cười nói.
“Ông ngoại của chị à?”.
Phương Hạo Vân gãi đầu gãi tai không hiểu, sao kêu mình đi gặp ông ngoại của học tỷ làm gì thế nhỉ?
“Cái này... Cái này...”. Phương Hạo Vân vuốt mũi khó xử, dè dặt hỏi: “Em có thể hỏi một chút được không ạ? Tại sao em phải...”.
“Cái thằng này không biết tốt xấu gì cả, con có biết ông ngoại của Thanh Thanh là ai không hả?”. Phương Tử Lân vội ngắt lời con trai, trừng mắt nhìn hắn, vỗ mạnh vào vai Phương Hạo Vân, nói: “Ông ngoại của Thanh Thanh là Lã Thiên Hành, là cựu thị trưởng của thành phố Hoa Hải chúng ta đó... Tuy bây giờ ông không còn giữ chức thị trưởng nữa nhưng vẫn có ảnh hưởng lớn trong bộ máy chính quyền, nghe ba nói vậy con hiểu rồi chứ?”.
Phương Hạo Vân lờ mờ hiểu ra ý của ông bố Phương Tử Lân, lúc trước giữ chức thị trưởng thành phố Hoa Hải, bây giờ vẫn còn hoạt động chính trị, đủ biết ông ngoại của Trần Thanh Thanh thuộc loại tai to mặt bự cỡ nào rồi.
Thành phố Hoa Hải thuộc thành phố lớn nhất nhì cả nước, theo cấp bậc chức vụ thì chức thị trưởng ở Hoa Hải đã tương đương với cấp thứ trưởng trung ương rồi đó.
“Hạo Vân, là ba mẹ chị sắp xếp đó, nếu em không đồng ý thì thôi vậy...”. Trần Thanh Thanh nhận ra Phương Hạo Vân không mấy hứng thú với chuyện này, trong lòng thoáng chút không vui, thật ra với quyết định này của ba mẹ Trần Thanh Thanh cũng từng kiên quyết phản đối, dẫn một người đàn ông đi gặp mặt ông ngoại, điều đó có ý nghĩa gì chẳng lẽ cô không đoán ra sao?
Nhưng sau này khi nghe Trần Thiên Huy nói Hạo Vân muốn tạo dựng sự nghiệp, sau lưng không ai chống đỡ giúp là không được, đã là bạn tốt của nhau, nếu Trần Thanh Thanh mà không giúp hắn thì thật là không phải đạo rồi.
Nghe xong lời thuyết phục của ba, Trần Thanh Thanh thế mới đồng ý dẫn Phương Hạo Vân đi gặp mặt ông ngoại.
“Đồng ý, nó đồng ý mà”.
Phương Tử Lân Vội trả lời thay cho con trai: “Nó rất vui khi có cơ hội này đó, Thanh Thanh, hai đứa sửa soạn đi liền luôn Nhé. À, nói giúp chú vài lời hỏi thăm đến ông ngoại cháu luôn”.
Cái thằng ranh này tốt số thế mà không biết trân trọng, khi xưa Lã Thiên Hành còn giữ chức thị trưởng, Phương Tử Lân còn trong giai đoạn gầy dựng sự nghiệp, ông biết rất rõ vị quan to chức cao quyền trọng này, chỉ là chưa có dịp làm quen, sau này người ta rời khỏi thành phố Hoa Hải đi nhậm chức nơi khác, Phương Tử Lân càng không có cơ hội gặp mặt, ai ngờ hôm nay con trai ông lại có niềm vinh dự đó, đúng là ông trời phù hộ cho nhà họ Phương đây mà.
“Dạ, để con đi!”.
Phương Hạo Vân thấy vẻ phấn chấn của ba hắn liền biết không thể từ chối được rồi, trước hết ải của ông là khó vượt qua, tiếp đến ý tốt của Trần Thiên Huy cũng không nên chối từ.
“Có cần mang theo quà cáp gì không?”. Phương Hạo Vân cảm thấy mình đến tay không hình như không hay cho lắm.
“Chị chuẩn bị hết rồi, ông ngoại chị và ba chị đều giống nhau, thích cực phẩm Đại Hồng Bào...”. Trần Thanh Thanh dặn dò kỹ: “Hạo Vân, đợi lát nữa đến nhà chị, nếu... Nếu ông ngoại chị có nói bậy bạ gì thì em đừng để trong lòng nha, người già cũng giống như con nít, hay nói lung tung lắm...”.
Trần Thanh Thanh cố ý báo trước với Phương Hạo Vân, tâm tư của ba mẹ cô biết rất rõ, hơn nữa cô còn biết hình như ba mẹ đã nói với ông ngoại về chuyện của Hạo Vân rồi. Nếu ông ngoại đồng ý, nói không chừng còn sắp đặt luôn hôn sự của hai người ngay lập tức, nếu như vậy chẳng phải Hạo Vân sẽ coi thường cô sao? Hơn nữa Trần Thanh Thanh còn chưa có ý định lấy chồng.
“Vâng, em biết rồi, em sẽ không chấp nhặt đâu”. Phương Hạo Vân khẽ gật đầu.
Nghe đối thoại của Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh, Phương Tử Lân hậm hực trong lòng, bọn trẻ bây giờ nói chuyện không giữ ý tứ gì cả. Lã thị trưởng là người đức cao vọng trọng, sao bị hai đứa so sánh với con nít rồi? Không biết Lã Thiên Hành nghe được sẽ có cảm nghĩ gì nhỉ?
“Hạo Vân, sau khi gặp được Lã thị trưởng phải biết lễ phép, không được ăn nói lung tung đấy nghe chưa”. Phương Tử Lân không mấy yên tâm về con trai, cẩn thận căn dặn thêm một câu.
Phương Tuyết Di thì dường như nhận ra điều gì, cô cũng là phụ nữ, nãy giờ quan sát nét mặt của Trần Thanh Thanh, cô cứ có một cảm giác rất lạ dâng lên trong lòng.
Tất nhiên, nếu quen biết được với nhà họ Lã quyền quý là một chuyện tốt đối với Phương gia.
*
* *
Lúc này Lã Thiên Hành đang ở trong nhà của Trần Thiên Huy, ông tới Hoa Hải không phải thăm thân nhân mà là có công vụ, vốn dĩ ông chỉ tính ghé qua đây thăm gia đình con gái một chút rồi đáp chuyên cơ đi Thượng Kinh làm công vụ, ai ngờ con gái và con rể cứ phải giữ ông ở lại một ngày để gặp mặt cháu rể tương lai.
Gặp mặt cháu rể thì đó là việc trọng đại đó nha. Lã Thiên Hành đem vấn đề sắp xếp lịch trình của ông giao cho mấy nhân viên cấp dưới đi theo, tóm lại phải bắt họ nhích ra thời gian nửa ngày cho ông.
“Nguyệt Hồng, cái thằng bé tên Phương Hạo Vân đó có thật là tài năng xuất chúng như hai con nói không? Ba biết con tuyệt đối không dễ dàng khen người khác đâu”.
Thừa lúc Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh chưa quay về, Lã Thiên Hành nói chuyện trước với con gái con rể.
“Ba yên tâm đi, thằng bé này quả thật là một thanh niên kiệt xuất đó, con bảo đảm ba gặp rồi sẽ thích ngay...”.
Lã Nguyệt Hồng mỉm cười nói: “Điều quan trọng nhất là con bé Thanh Thanh thích nó”.
“Đúng vậy, cái này rất quan trọng, xã hội bây giờ khác xưa rồi, hiện nay coi trọng tự do hôn nhân, chúng ta làm trưởng bối chỉ có thể góp ý kiến chứ không được ép buộc bọn trẻ nữa”. Trần Thiên Huy góp lời.
Lã Thiên Hành thở phào nhẹ nhõm, liên quan tới hôn sự của chán ngoại, ông cũng đã đau đầu rất lâu, lúc trước ông có giới thiệu không ít thanh niên tuấn tú tài giỏi cho nó, nhưng con bé Thanh Thanh này không vừa lòng một ai cả.
Dừng lại giây lát, Lã Thiên Hanh quay đầu sang con rể, nói nhỏ: “Thiên Huy, việc ở công ty thế nào rồi? Bây giờ mấy thứ bàng môn tà đạo không còn hợp thời nữa đâu nhé”.
Trần Thiên Huy nghe hỏi, vội vàng ngồi thẳng người lên trả lời: “Thưa ba, ba yên tâm đi, con đã đem chuyển gần hết tài sản của tập đoàn Trần thị vào công ty đầu tư rồi, do Thanh Thanh tiếp quản, còn công ty bảo an Trần thị thì... Theo kế hoạch của con, cố gắng trong nửa đầu năm nay thay đổi triệt để thành một công ty bảo an chính quy hợp pháp”.
“Cái đó ba mặc kệ, cái ba muốn hỏi là mấy tụ điểm vui chơi do con quản lý có làm chuyện gì phi pháp không?”.
Trong đôi mắt già nua của Lã Thiên Hành vẫn tỏ ra rất có uy.
Thần sắc của Trần Thiên Huy bỗng trở nên căng thẳng: “Ba, mấy năm qua con luôn ghi nhớ kỹ lời dạy của ba, người quân tử kiếm tiền phải bằng con đường chính đáng, mấy chuyện làm tổn hại đến đạo lý con đã dẹp hết rồi”.
Tuy Trần Thiên Huy là một đại ca xã hội đen đứng đầu mấy trăm huynh đệ, nhưng trước mặt nhạc phụ đại nhân ông vẫn khúm núm sợ sệt như thường.
Nghe Trần Thiên Huy nói vậy, Lã Thiên Hành gật đầu hài lòng, nếp nhăn trên trán như được giãn ra, ông mỉm cười nói: “Ờ, tốt lắm”.
Lã Nguyệt Hồng nói xen vào: “Ba, Thiên Huy là người như thế nào ba còn chưa rõ sao? Xưa nay anh ấy luôn nghe theo lời răn dạy của ba mà. Hơn nữa con gái ba là người gì chứ? Con đâu cho phép chồng con đi làm chuyện xấu”.
“Ha ha!”.
Lã Thiên Hành nhìn vào con gái, cười to khoái trá, nói:
“Con đó, bao nhiêu năm qua vẫn chưa hề thay đổi, chỉ biết nói giúp cho Thiên Huy thôi, nhưng có con giám sát bên cạnh chồng là ba yên tâm rồi. Thôi, chuyện của hai con ba không bàn tới nữa. Hôm nay ba nán lại đây chủ yếu là vì muốn giúp con bé Thanh Thanh, đứa cháu ngoại này, bao năm qua luôn là mối lo trong lòng ba, mấy đứa con gái cùng tuổi với nó có ai là chưa yêu đương một lần đâu? Nó thì cứ kén cá chọn canh, ba sốt một chết đi được”.
“Ba, ba cũng biết cái gì là yêu đương à?”. Trần Thiên Huy tỏ ra ngạc nhiên hỏi.
“Sao ba lại không biết chứ?”.
Lã Thiên Hành mỉm cười đắc ý: “Đừng tưởng ba già mà không biết gì nhé. Nói cho tụi con biết, lớp già như ba bây giờ cũng phải theo kịp thời đại đó”.
Lã Nguyệt Hồng liếc đồng đồng hồ, nói: “Sắp tới giờ rồi, chắc Thanh Thanh và Hạo Vân sắp về đến nơi”.
Trần Thiên Huy tỏ ra là người vui nhất, hí hửng: “Tôi phải cho thằng tiểu tử Hạo Vân một bao lý xì to mới được, không thì lão già Phương Tử Lân kia chê tôi không biết lễ nghi mất”.
“Ba, ba ngồi chơi một lát, con và Thiên Huy đi chuẩn bị trước”.
Lã Nguyệt Hồng nháy mắt ra hiệu với chồng, ngỏ ý kêu Trần Thiên Huy lại gần.
Trần Thiên Huy hiểu ý, vội xin lỗi nhạc phụ đại nhân một tiếng rồi đứng dậy đi khỏi với vợ.
Hai vợ chồng bước vào phòng, Lã Nguyệt Hồng tỏ ra lo lắng: “Thiên Huy, ông đừng vui mừng sớm quá. Ông đừng quên Hạo Vân có bạn gái đó, tuy chúng ta có thể chấp nhận cho nó một chồng hai vợ, nhưng về phía ba thì... Ông cũng biết mà, ba luôn cưng Thanh Thanh như báu vật, nếu để ba biết mình bảo Thanh Thanh đi làm vợ bé, vậy ba không giận chúng ta mới lạ”.
Trần Thiên Huy khẽ nhíu mày, gật đầu nói: “Đúng vậy, vấn đề này đúng là rất khó xử lý, với tính cách của ba chắc chắn không chấp nhận để việc này xảy ra, nhưng bây giờ chúng ta đâu còn chọn lựa nào khác... Tôi rất có niềm tin vào Hạo Vân, tôi nghĩ ba nhất định sẽ hài lòng về Hạo Vân như chúng ta thôi”.
“Ý của ông là ba sẽ vì mặt xuất chúng của Hạo Vân mà bỏ qua chuyện kia?”. Lã Nguyệt Hồng lắc đâu nguầy nguậy nói: “Tôi nghĩ chưa chắc đâu”.
“Chuyện đến nước này, chỉ có thể nhắm mắt tiến tới, không còn đường lùi nữa đâu”. Trần Thiên Huy nghĩ ngợi giây lát, nói: “Trong chuyện này thật ra mấu chốt chính là Thanh Thanh, nếu Thanh Thanh chịu chấp nhận, tôi nghĩ phía ba cũng sẽ không gây khó dễ”.
“Nói cũng phải”. Lã Nguyệt Hồng gật gù đồng ý với nhận định của chồng: “Chúng ta tùy cơ ứng biến vậy”.
Hai vợ chồng đứng bàn mưu tính kế trong phòng, ngoài kia Trần Thanh Thanh đã đưa Phương Hạo Vân bước vào cửa.
Vừa vào cửa, Phương Hạo Vân liền cảm nhận được một luồng áp lực từ kẻ mạnh, ánh mắt hắn đảo xung quanh cảnh giác, cuối cùng dừng lại trên người Lã Thiên Hành. Ông lão kia có mái tóc bạc phơ nhưng tinh thần tỉnh táo, sắc mặt hồng hào, đôi mắt sáng loáng, dáng người hiên ngang, vừa nhìn là biết ông từng đi lính.
Cùng lúc đó, Lã Thiên Hành cũng đã chú ý tới Phương Hạo Vân, khuôn mặt tuy tuấn tú nhưng đôi mắt sắc lạnh lạ thường, cho dù nhìn thẳng vào mắt ông cũng không hể lộ vẻ sợ hãi, chỉ dựa vào điểm này thôi là thằng bé này giỏi hơn Trần Thiên Huy rồi, nhưng sát khí và mùi máu tanh khiến Lã Thiên Hành nhăn mày, ông không sao hiểu nổi một công tử xuất thân nhà giàu, hơn nữa còn đang đi học, vì lý do gì mà tỏa ra sát khí ngùn ngụt trên người đến thế?
“Ông ngoại, đây chính là Hạo Vân!”.
Trần Thanh Thanh hình như trong cơn phấn khích pha chút e thẹn, cô vội giới thiệu Phương Hạo Vân cho ông ngoại Lã Thiên Hành.
Phương Hạo Vân hít một hơi sâu, điều chỉnh lại trạng thái tinh thần của mình, vừa rồi khi ánh mắt chạm nhau với Lã Thiên Hành, không hiểu sao tác dụng phụ của Thiên Phạt trong cơ thể lại đột nhiên dao động.
“Lã gia gia, chúc ông năm mới vui vẻ”.
Xét về vai vế, Phương Hạo Vân kêu Lã Thiên Hành một tiếng gia gia là chính xác. “Ha ha, tốt lắm!”. Ấn tượng đầu tiên của Lã Thiên Hành đối với Phương Hạo Vân khá tốt, ông gật đầu ngỏ ý cho phép cháu ngoại dẫn anh bạn Hạo Vân lại gần.
Sau khi ngồi xuống, Phương Hạo Vân làm theo dặn dò của Trần Thanh Thanh, dâng cực phẩm Đại Hồng Bào lên cho Lã Thiên Hành:
“Gia gia, nghe Thanh Thanh nói ông thích loại Đại Hồng Bào này, cháu đi mua một ít đến tặng ông, không biết ông có thích không ạ...”.
“Thích chứ, tất nhiên là thích rồi!” Lã Thiên Hành không thèm khách sáo, đưa tay đón lấy Đại Hồng Bào, trong lòng nhủ thầm, cái này là cực phẩm Đại Hồng Bào quý giá được cất giữ riêng mà. Thằng bé này nói mua ở ngoài, thứ này đâu có chỗ nào bán? Ngoài chợ chắc chắn có tiền cũng không mua được, chẳng lẽ là do Thanh Thanh...
Nghĩ đến đây, Lã Thiên Hành liền hiểu ra tất cả. Con gáỉ ông nói không sai, con bé Thanh Thanh chắc là thích thằng nhóc này rồi, nếu không nó đâu có lấy trộm cực phẩm Đại Hồng Bào của ông già nó đưa cho người ta làm quà chứ.
“Hạo Vân, đây là cực phẩm Đại Hồng Bào hiếm có lắm đó, cháu mua ở đâu vậy?”. Lã Thiên Hành giả đò hỏi.
“Cái này... Cái này...”.
Chỉ một câu hỏi bình thường mà Phương Hạo Vân cứng họng, làm sao hắn biết được thứ này mua ở đâu chứ?
Trần Thanh Thanh vội vàng giải vây cho hắn, ôm lấy tay ông ngoại nũng nịu, nói: “Ông à, xem ông kìa, người ta tặng quà cho ông thì ông cứ nhận đi, hỏi nhiều lôi thôi làm gì?”.
“Ha ha!”. Lã Thiên Hành vuốt râu cười to: “Có câu nữ sinh ngoại tộc, ông thấy đúng lắm nha, năm xưa mẹ cháu cũng như vậy, bây giờ cháu cũng như vậy...”.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ram76
Oạch, đúng rồi, đã sang kiểm tra thấy có bản đả tự rồi! Tại đọc bên này thấy còn ảnh, tưởng chưa có ai xử lý! Hic! Thôi thì đưa nốt phần vừa gõ!
Quyển 5 Chương 71: Không Đồng Ý (2)
“Ông ngoại, ông nói gì thế...”. Trần Thanh Thanh đỏ mặt, phụng phịu một tiếng: “Ông còn nói lung tung nữa là cháu không nói chuyện với ông luôn...”.
Từ cách nói chuyện của ông ngoại, Trần Thanh Thanh nhận ra ông đã có ấn tượng tốt với Phương Hạo Vân, nói không chừng lát nữa ông chủ động đề cập hôn nhân đại sự của cô thì nguy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Thanh Thanh vừa bối rối vừa xấu hổ.
“Hạo Vân, em nói chuyện với ông ngoại chị nhé, chị đi tìm ba mẹ, cũng không biết họ đang làm gì nữa, tự nhiên lại bỏ đi đâu mất rồi”.
Theo binh pháp Tôn Tử, ba mươi sáu kế, chạy trốn là thượng sách, Trần Thanh Thanh quyết định chuồn khỏi nơi nhạy cảm này.
“Hạo Vân, ông cháu ta nói chuyện chút nào...”. Lã Thiên Hành lên tiếng.
Trời ạ, mới có mấy câu mà đã thân thiết đến mức ấy rồi ư? Trần Thanh Thanh càng chuồn nhanh hơn.
“Lã gia gia, ba cháu rất ngưỡng mộ ông, trước khi đến đây ba cháu đã dặn cháu thay mặt ba hỏi thăm sức khỏe ông ạ”.
Phương Hạo Vân cũng không biết nên nói gì, đột nhiên nhớ tới tới dặn của Phương Tử Lân, liền đem rất làm phao cứu sinh.
“Ha ha!”.
Lã Thiên Hành cười to sảng khoái, nói:
“Ông có chút ấn tượng với Phương Tử Lân ba của cháu, đó là một nhà doanh nghiệp giỏi, khi nào về cháu cảm ơn ba cháu giùm ông một tiếng”.
“Thôi, hôm nay ông không muốn nói đến Phương Tử Lân, ông có ấn tượng mạnh về cháu đó Hạo Vân”.
Lã Thiên Hành đột nhiên thay đổi đề tài:
“Cháu là một người trẻ tuổi rất đặc biệt”.
Phương Hạo Vân giật thót trong tim, dè dặt nói: “Lã gia gia quá khen rồi, thật rất cháu chỉ là một người bình thường thôi mà”.
“Thanh Thanh nó thích cháu, cháu có biết không vậy?”.
Lã Thiên Hành hỏi thẳng vấn đề ông quan tâm không cần vòng vo.
Phương Hạo Vân ngớ người ra, tuy đã sớm chuẩn bị tinh thần đối phó với mấy câu hỏi lắt léo, nhưng câu hỏi trực tiếp của Lã Thiên Hành vẫn làm hắn cảm thấy bất ngời. Suy nghĩ giây lát, hắn lắc đầu:
“Lã gia gia thật biết nói đùa, học tỷ sao lại thích cháu được chứ? Cháu nghĩ học tỷ chỉ cảm thấy có hứng thú với võ nghệ của cháu thôi”.
“Võ nghệ?”.
Lã Thiên Hành phấn chấn hẳn lên:
“Cháu biết võ à?”.
Lần trước hai vợ chồng Trần Thiên Huy giới thiệu sơ về Phương Hạo Vân không nói rõ hắn biết võ, chỉ hết lời khen hắn tài năng xuất chúng nên Lã Thiên Hành chưa biết Phương Hạo Vân là một cao thủ võ nghệ.
“Dạ!”.
Phương Hạo Vân gật đầu xác nhận, khiêm tốn nói:
“Cháu biết một chút...”.
“Cháu rất khiêm tốn, võ nghệ đủ cho con bé Thanh Thanh cảm thấy có hứng thú tuyệt đối không đơn giản như cháu tự nhận đâu”.
Lã Thiên Hành hiểu rõ cháu ngoại của mình nhất, ông cũng biết võ nghệ của Trần Thanh Thanh không hề kém, nói như vậy anh chàng này đúng là thân mang tuyệt kỹ rồi, thêm vào sát khí tỏa rất ngùn ngụt trên người hắn, đấy không thể là một người bình thường được.
Nghĩ đến đây, Lã Thiên Hành cố tình thăm dò: “Có thể nói cho Lã gia gia biết võ nghệ của cháu được học từ đâu không?”.
“Cái này...”.
Phương Hạo Vân lập tức bối rối thấy rõ: “Lã gia gia, không giấu gì ông, sư phụ của cháu không tiện tiết lộ, xin ông tha thứ”.
Phương Hạo Vân vốn định nói tự học qua sách vở, nhưng nghĩ kỹ lại nói như thế Lã Thiên Hành chắc chắn không tin, nói không chừng còn sinh lòng nghi ngờ hắn nữa.
“Không sao, ông hiểu mà”.
Lã Thiên Hành gật đầu thông cảm, nhưng trong lòng đã đặt dấu chấm hỏi to đùng về thân phận của Phương Hạo Vân, nhất là đôi mắt sắc lạnh ấy, hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt tý nào. Thật khó tưởng tượng nổi một khuôn mặt thanh tú tao nhã lại gắn với một cặp mắt từng trải biết bao gian nan được. Xưa nay Lã Thiên Hành nhìn người rất chuẩn, nhưng đối với Phương Hạo Vân ông không nhìn rất điều gì, cảm giác mà anh chàng này tạo cho ông vô cùng hư ảo.
“Hạo Vân, cháu nói thật cho ông biết, cháu có thích Thanh Thanh không?”. Sắc mặt Lã Thiên Hành bỗng trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng cứng rắn hẳn.
Phương Hạo Vân suy nghĩ giây lát, nói ngay: “Cháu và học tỷ làm bạn với nhau rất vui, nhưng cháu chưa từng có cảm giác vượt ra khỏi ranh giới tình bạn”.
“Ý cháu là cháu không thích Thanh Thanh đúng không?”. Lã Thiên Hành mỉm cười xác nhận lại: “Ông không hiểu sai chứ?”.
Phương Hạo Vân khẽ gật đầu:
“Vâng ạ!”.
“Tốt lắm!”.
Lã Thiên Hành nghe xong câu trả lời, lông mày chợt giãn ra, ông nói: “Thanh Thanh lớn hơn cháu mấy tuổi, hai đứa đến với nhau chưa chắc thích hợp đâu”.
Nói thật lòng, Lã Thiên Hành có ấn tượng tốt với Phương Hạo Vân, nhưng ông cứ cảm thấy anh chàng này đang ẩn chứa quá nhiều bí mật, hơn nữa còn có một cảm giác nguy hiểm cận kề, đối với một người như thế, Lã Thiên Hành tất nhiên không yên tâm giao đứa cháu ngoại ông cưng nhất cho hắn rồi.
Ít ra hiện nay thì không được, đợi ông tìm hiểu rõ lai lịch của người này rồi mới tính tiếp.
Phương Hạo Vân nghệt mặt ra, nghe giọng điệu này hình như ông không mong muốn hắn tiếp xúc với học tỷ thì phải.
“Vâng”. Phương Hạo Vân ngoan ngoãn đáp lời.
Lã Thiên Hành thấy thần sắc Phương Hạo Vân ủ rũ, vội lựa lời trấn an: “Hạo Vân, thật ra cháu và Thanh Thanh không phải không có khả năng đến với nhau, chỉ là cháu hiện đang đi học, nói đến chuyện hôn nhân thì còn sớm quá...”.
Tuy Phương Hạo Vân một mực khẳng định không có tình ý với Trần Thanh Thanh, nhưng Lã Thiên Hành lại không nghĩ như vậy, ông cứ cho rằng thằng bé này ít nhiều có chút tình cảm với cháu ngoại của ông, chỉ là nó không dám thừa nhận mà thôi.
Phương Hạo Vân thu lại nụ cười nơi khóe môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói: “Lã gia gia, ông nghe cháu nói, cháu tuyệt đối không có ý nghĩ xấu xa với học tỷ đâu ạ”.
“Đừng vội nói thế... Cháu không cần căng thẳng, Thiên Huy và Nguyệt Hồng đều khen cháu hết lời, ông nhận ra Thanh Thanh cũng rất hài lòng về cháu... Chỉ dựa vào mấy điểm này thôi, ông cũng không thể để cháu thất vọng quay về đâu”.
Phương Hạo Vân không hiểu:
“Lã gia gia, ý của ông là...?”.
“Ông xưa nay thích nói thẳng, một là một, hai là hai, chuyện hôn sự giữa cháu và Thanh Thanh tạm thời không nhắc đến...”.
Nói đến đây, giọng nói của Lã Thiên Hành một lần nữa trở nên nghiêm túc:
“Ông nghe Thiên Huy kể đang hợp tác làm ăn với cháu, ông có thể tạo một ít thuận lợi cho cháu... Ông nói vậy cháu có hiểu không?”.
Phương Hạo Vân bật cười, khẽ gật đầu đáp lại: “Vâng, cháu hiểu rồi”.
Lã Thiên Hành nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nói tiếp: “Còn thuận lợi đến mức nào thì hoàn toàn quyết định nhờ vào năng lực của cháu, cháu có bao nhiêu năng lực thì ông đủ sức cho cháu bấy nhiêu thuận lợi, nhưng có điều này cháu nhớ rõ, tuyệt đối không được làm những chuyện hại nước hại dân”.
Dừng lại một lát, Lã Thiên Hành khẳng khái nói:
“Hạo Vân, tuy hôm nay cháu và ông mới lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ông biết tương lai của cháu nhất định sẽ rất vẻ vang, thành tựu chắc chắn còn hơn cả.
Thiên Huy, chỉ có điều trong lòng cháu đang cất giấu quá nhiều bí mật...”.
o O o
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ram76