[ Đô Thị - Quan Trường ]Quyền Lực Tuyệt Đối-- T/G: Hãm Bính - New: C135
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 001: Thời buổi rối loạn.
Nguồn: MT
Giới thiệu:
Giới thiệu:
Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính, tác giả đã quá nổi tiếng với hai tác phẩm Quan Gia và Trùng Sinh Chi Nha Nội. Sau hai tác phẩm này, tác giả tiếp tục gửi đến chúng ta một tuyệt phẩm quan trường mới – Quyền Lực Tuyệt Đối.
Quyền Lực Tuyệt Đối dựng lên một bức tranh khá sinh động về quá trình cải cách mở cửa ở Trung Quốc qua những màn đấu tranh chính trị gay cấn cũng như sự chuyển biến tư tưởng từ Trung ương xuống địa phương. Đặc biệt, chúng ta sẽ được tiếp cận phần nào với sự kiện Thiên An Môn, một tấm màn khá bí ẩn trong lịch sử Thế giới. Càng đọc Quyền Lực Tuyệt Đối ta càng thấy được kiến thức uyên thâm của tác giả, qua đó chúng ta sẽ chiêm nghiệm ra nhiều điều bổ ích. Đó chính là lý do Quyền Lực Tuyệt Đối đã tạo nên một cơn sốt thực sự đối với độc giả Trung Quốc và cũng chính là lý do bọn mình quyết định dịch và gửi đến các mem của metruyen.com bộ truyện này.
Một số thông tin vê bộ truyện:
Quyền Lực Tuyệt Đối hiện viết được 500c và vẫn ra đều đặn.
Số lượt đọc trên qidian tính tới thời điểm hiện tại: Hơn 4 triệu lượt.
Điểm bình chọn: 9.9
Đôi lời của người dịch:
Quan trường là một thể loại rất khó dịch, nó đòi hỏi Dịch giả phải có kiến thức tốt mới lột tả được hết cái hồn của truyện. Không dám nhận là người có kiến thức sống tốt, nhưng bọn mình sẽ cố gắng tìm hiểu để có thể mang đến cho các mem một bộ truyện toàn diện nhất. Hy vọng sẽ nhận được sự đón nhận nhiệt tình cũng như những ý kiến đóng góp của các mem.
Truyện sẽ được post đều 6-8c/ ngày. Truyện free 15 chương đầu tiên, và xin nhận điểm ủng hộ của các bạn từ chương 16.
P/S: Là người dịch khá nhiều truyện về Quan trường, nhưng mình chưa bao giờ thấy truyện nào được mong chờ nhiều như Quyền Lực Tuyệt Đối, có nhiều mem đã nhắn tin, gửi mail cho mình để hỏi về tình hình của bộ truyện . Mình xin chân thành cảm ơn tình cảm đó của các bạn và mong các bạn tiếp tục ủng hộ bọn mình.
Nào cả nhà, hãy cick và đọc đi nào!
Chương 1: Thời buổi rối loạn.
Thượng tuần tháng 10 năm 1986, trên con đường nhựa nối liền giữa thị xã Ngạn Hoa và thị xã Hồng Châu của tỉnh Thanh Sơn, một chiếc xe jeep quân dụng cũ kỹ đang chạy một cách rất gian nan trên con đường đầy những ổ gà.
Phạm Hồng Vũ ngồi ngẩn người trong xe jeep.
Phạm Hồng Vũ tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày rậm mắt to, mũi thẳng. Tuy tuổi tác không lớn, nhưng lại toát ra vẻ khí phách rất riêng biệt. Cộng thêm dáng người cao to, nếu như trên mặt không lưu lại vẻ ngây ngô của trẻ con thì bất cứ ai gặp cũng thốt lên “ Một người đàn ông tốt “ từ tận đáy lòng.
Nhưng hiện tại, “ Người đàn ông tốt “ này lại dường như đang gặp phải chuyện khiếp sợ nào đó vậy, sắc mặt khác hẳn so với bình thường.
Từ trong xe nhìn ra bên ngoài, cảnh sắc vừa quen thuộc mà lại vừa lạ lẫm kia không khỏi khiến cho Phạm Hồng Vũ cảm thấy mơ hồ.
Hình như, mình đã trở về rồi.
Hay nói cách khác mình đã được sống lại!
Phạm Hồng Vũ nhớ rất rõ ràng, khoảnh khắc trước, bản thân mình đang ở trong phòng riêng của quán Karaoke Đêm Thượng Hải bắt tội phạm, tại sao bỗng nhiên giờ lại ngồi trong xe jeep quân dụng như thế này? Hơn nữa, còn là một chiếc xe quân dụng cũ kỹ nữa chứ!
Phạm Hồng Vũ hai mắt hí lại!
Hắn là một con nghiện thuốc lá, bất luận là đọc sách, xem ti vi, viết báo cáo hay là đang thẩm vấn tội phạm thì đều không tách rời được điếu thuốc. Lâu dần hình thành cái thói quen hí mắt như vậy. Một số phạm nhân rất sợ hắn hí mắt như vậy, nói là trong con mắt của hắn có “ hung quang “ . Chỉ cần hắn hí mắt thì phạm nhân đều sợ xanh mắt mèo.
Phạm Cảnh Quan vốn cũng không phải là người nhân từ gì.
Chỉ là tên giảo hoạt Phạm Cảnh Quan của đội Hình sự công an huyện Vũ Dương, thành phố Ngạn Hoa, tỉnh Thanh Sơn (1), không thể tưởng tượng được rằng, việc bắt mấy tên tội phạm lại có thể bỗng chốc khiến mình trở về hai mươi năm trước.
Phạm Hồng Vũ bây giờ cũng đang lẩm bẩm trong lòng.
Không phải chứ?
Đây là trò đùa gì vậy?
(1) Phân cấp hành chính ở Trung Quốc gồm 4 cấp chính như sau:
+ Cấp tỉnh gồm: Tỉnh, khu tự trị, đặc khu hành chính, thành phố trực thuộc TW.
+ Cấp địa khu gồm: Địa khu, thành phố trực thuộc tỉnh, châu tự trị, minh.
+ Cấp huyện gồm: Huyện, huyện tự trị, thị xã, khu, kỳ, kỳ tự trị.
+ Cấp xã gồm: xã, thị trấn…
Như vậy huyện và thành phố trực thuộc tỉnh không cùng cấp như ở Việt Nam ta, mà dưới các thành phố trực thuộc tỉnh gồm các huyện, thị xã…Ví dụ như ở đây huyện Vũ Dương thuộc thành phố Ngạn Hoa. Khi Phạm Hồng Vũ trùng sinh, quay trở lại thời điểm năm 1985 thì thời điểm đó vẫn chỉ là địa khu Ngạn Hoa chứ chưa được “nâng cấp” lên thành phố.
Dưới địa khu Ngạn Hoa còn có thị xã Ngạn Hoa, giống như thành phố Thái Bình, thuộc tỉnh Thái Bình ở VN vậy.
Sở thích của Phạm Hồng Vũ, thực ra vẫn còn “ văn hóa “ chán, tuy rằng hắn là một võ phu oai phong, hai mươi năm hắn đều sống một cách rắn rỏi, nhưng trong những lúc nhàn rỗi thì hắn lại thích lên mạng đọc sách.
Loại sách gì cũng đọc.
Còn nhớ cách đây mấy năm, trên mạng rất thịnh hành loại tiểu thuyết “ Trùng sinh “ .
Phạm Hồng Vữ vừa đọc, vừa nghe nhạc, vừa hút thuốc, vừa mắng:
- Mẹ kiếp, đúng là vớ vẩn. Trên đời này mà có chuyện trùng sinh thật thì ông đây không đến nỗi phải làm một cảnh sát cỏn con cả đời như thế này.
Tính cách của Phạm Hồng Vũ là như vậy, vừa 'thối' vừa 'cứng'. Bất luận là người có nên đắc tội hay không thì sẽ làm tất.
Sau khi tốt nghiệp đại học, vốn hắn được phân công về công tác tại Văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa, kết quả là chẳng bao lâu đã bị người ta đá sang phòng Công an của địa khu, sau đó lại bị đá tiếp đến công an huyện Vũ Dương, coi như được trở về quê nhà.
Nếu như thật sự được quay ngược thời gian, ít nhất những người không nên đắc tội thì Phạm Hồng Vũ chắc chắn sẽ không đắc tội.
Không ngờ rằng, trong trận đấu ác liệt với bọn tội phạm thì danh tiếng của hắn nổi như cồn.
Mấy tên kia cũng là những kẻ liều mạng, Phạm Hồng Vũ lớn tuổi, lại là ở nơi lộn xộn như phòng hát Karaoke, cho nên không dám động súng mà chỉ có thể dùng tay bo. Trong lúc hỗn loạn đã bị trúng đạn của một tên…
Bản thân mình sẽ không trở thành liệt sỹ chứ?
Nghĩ đến điều này Phạm Hồng Vũ liền xắn tay áo, giơ cổ tay lên.
Không sai!
Thật sự đã trở lại rồi.
Đúng là khốn khiếp.
Phạm Hồng Vũ trong lòng mắng thầm một câu, trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc trở nên mịt mờ. Chuyện quỷ dị này sao lại xảy ra đối với mình chứ, Phạm Hồng Vũ cảm thấy, ông trời đang muốn đùa giỡn với mình.
Phạm Hồng Vũ tuy rằng đã đọc qua không ít tiểu thuyết trùng sinh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc, có một ngày mình lại tái sinh như vậy.
Hắn căn bản không hề có sự chuẩn bị tâm lý nào.
Nghĩ đến đây, Phạm Hồng Vũ lại cảm thấy buồn cười.
Còn chuẩn bị tâm lý cái gì chứ.
Tính tình Phạm Hồng Vũ cương nghị, nhưng đôi khi lại kích động giống như một thiếu niên, cả đời đã làm không ít chuyện sai lầm, nhưng hắn chưa từng hối hận, vì vậy cho tới bây giờ đều chưa từng ảo tưởng chuyện tái sinh này.
Hiện tại, ông trời lại cố ý để hắn được sống lại, trở lại hơn hai mươi năm trước.
Còn có chuyện gì kỳ dị hơn?
- Tiểu Phạm, nghĩ ngợi gì thế? Nào, làm điếu thuốc cho tỉnh người đi.
Phạm Hồng Vũ đang suy nghĩ miên man, người đàn ông trung niên ngồi bên ghế phụ quay đầu sang, đưa cho hắn một điếu thuốc lá.
- Haiz, được, cảm ơn Chủ nhiệm Lưu.
Phạm Hồng Vũ vội vàng giơ tay ra nhận thuốc lá, thuận miệng gọi cả chức vụ của người đàn ông trung niên kia.
Vị Chủ nhiệm Lưu này, Phạm Hồng Vũ không thể không biết được.
Phó chánh văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa, từng là lãnh đạo trực tiếp của Phạm Hồng Vũ, sau đó cũng là người đá hắn từ Văn phòng Địa ủy đến Phòng Công an địa khu.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Chủ nhiệm Lưu là ‘kẻ thù’ lớn nhất của cả đời Phạm Hồng Vũ.
Bởi vì “cú đá” chẳng chút lưu tình của Chủ nhiệm Lưu mà khiến cho một cán bộ của phòng Thư ký 2, văn phòng địa ủy Ngạn Hoa trở thành một kẻ lõi đời của đội Hình sự, công an huyện Vũ Dương. Kể từ đó chẳng thể chuyển mình được.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ cũng chẳng biết phải ghi hận Chủ nhiệm Lưu như thế nào. Chủ nhiệm Lưu tuy là kẻ đã đá hắn ra khỏi cơ quan Địa ủy, nhưng cũng chỉ là phụng mệnh của cấp trên mà thôi. Nguyên nhân sâu sa của việc Phạm Hồng Vũ bị ‘đá’ đi là vì việc Khâu Minh Sơn thất thế.
Khâu Thanh Sơn, bắt đầu đảm nhiệm chức Phó bí thư Địa ủy Ngạn Hoa, tỉnh Thanh Sơn, là nhân vật số 3 của Địa ủy. Sau khi Phạm Hồng Vũ tốt nghiệp từ trường công an Hồng Châu, vẫn chưa được phân công đến cơ quan công an công tác, mà là được Khâu Minh Sơn ‘nhét’ vào Văn phòng Địa ủy, trở thành một thành viên trẻ tuổi nhất của phòng Thư ký 2, Văn phòng Địa ủy. Những đồng chí già ở đây đối xử với đồng chí mới đến chưa đầy hai mươi tuổi này đều rất khách khí.
Bởi vì cha của Phạm Hồng Vũ là Phạm Vệ Quốc, là Phó chủ tịch huyện Vũ Dương, là tâm phúc của Bí thư Khâu. Bí thư Khâu muốn đem con trai của Chủ tịch huyện Phạm đến phòng 2 của Văn phòng Địa ủy là có ý muốn bồi dưỡng Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng có tiền đồ vô lượng.
Nhân viên công tác ở cơ quan đều rất thực tế.
Nghe nói, trong thời kỳ đại động loạn (2), nguyên Chánh văn phòng UBND tỉnh Khâu Minh Sơn bắt cải tạo lao động ở trường Phạm trang Vũ Dương, mà khi đó, Phạm Vệ Quốc đang đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Khoa Hành chính Tổng hợp ở trường này, rất chiếu cố Khâu Minh Sơn. Sau khi thời kỳ “Đại động loạn” chấm dứt, đất nước thái bình, Khâu Minh Sơn được khôi phục chức vụ, sau đó lại từ Văn phòng UBND tỉnh được điều đến làm Ủy viên Địa ủy Ngạn Hoa, Trưởng phòng Tổ chức Địa ủy. Khâu Minh Sơn liền đề bạt Phạm Vệ Quốc làm lãnh đạo cấp huyện. Hiện giờ, Phạm Vệ Quốc đã là Ủy viên Thường ủy Huyện ủy Vũ Dương , Phó Chủ tịch thường trực huyện. Ở cả địa khu Ngạn Hoa, cũng được tính là một nhân vật lớn rồi.
(2) Thời kỳ “Đại động loạn”: Chỉ giai đoạn 1949-1976, khi mà TQ chìm trong hỗn loạn với những cuộc đấu tranh chính trị và hàng loạt những chính sách sai lầm như kế hoạch Đại nhảy vọt, cách mạng Văn hóa…
Trong khoảng thời gian này, các đồng chí ở các cơ quan đều âm thầm nghị luận, nói là không lâu sau Khâu Minh Sơn sẽ đảm nhiệm chức Chủ tịch Địa khu, mà Phạm Vệ Quốc cũng có khả năng sẽ lên đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Vũ Dương.
Hai nhà Phạm – Khâu có giao tình sâu đậm như vậy, tiền đồ của Phạm Hồng Vũ không thể hạn định…
- Tiểu Phạm, không thể tưởng tượng được học sinh của trường công an các cậu mà viết lách cũng lợi hại như vậy. Văn phòng chúng ta nhiều người từng tốt nghiệp khoa Văn ra như vậy, nhưng so về tài viết lách còn kém cả câuk. Ha ha, đúng là xưa nay anh hùng xuất thiếu niên.
Chủ nhiệm Lưu vừa hút thuốc, vừa cười ha hả nói. Giọng điệu rất khoa trương, thậm chí còn có thể nói là nịnh nọt nữa.
Những nhân viên lâu năm đều biết rằng, nếu như muốn ngồi vào được vị trí vững vàng, thì việc tạo quan hệ tốt với những người thân cận bên cạnh lãnh đạo là một việc hết sức quan trọng. Những người này, không nói việc có thể “hô phong hoán vũ” nhưng sức ảnh hưởng của họ đối với lãnh đạo thì người bình thường không thể so sánh được. Chỉ cần lúc nhân tiện nói giúp vài câu trước lãnh đạo thì hiệu quả cũng đã cao lắm rồi.
Phạm Hồng Vũ cười cười, không nói gì.
Đó chính là tính cách của hắn. Đối với những lời nịnh hót này, hắn cảm thấy vô cùng phản cảm. Khả năng viết lách của hắn tuy rằng không tệ, nhưng nếu nói là xuất sắc nhất Văn phòng Địa ủy thì phóng đại quá. Chủ nhiệm Lưu hơn bốn mươi tuổi, lại là lãnh đạo trực tiếp của hắn, đường đường cũng là cán bộ cấp phó phòng lại nói với cán bộ mới đi làm như vậy, thì Phạm Hồng Vũ cảm thấy rất khôi hài.
Thấy Phạm Hồng Vũ cười thản nhiên như vậy, vẻ tức giận hiện lên trong ánh mắt của Chủ nhiệm Lưu.
Một tên hậu sinh, mà kiêu ngạo cái nỗi gì chứ?
Nếu như phải cha cậu có quan hệ tốt với Khâu Minh sơn thì đến lượt cậu ngồi ở vị trí này sao?
Cậu là cái thá gì chứ?
May mà Chủ nhiệm Lưu này cũng là một kẻ lọc lõi, việc kiềm chế thì người bình thường không thể so sánh được. Sự không hài lòng tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài, ông ta tiếp tục cười nói:
- Bí thư Khâu không hổ hanh là một người trí thức, không những làm lãnh đạo có trình độ mà tài viết lách cũng rất tuyệt vời. Thường xuyên có vài viết trên báo tỉnh và tạp chí ‘Hiệu Giác’. Bao nhiêu năm nay vẫn là người đứng đầu ở địa khu Ngạn Hoa chúng ta. Tiểu Phạm, lần này đi tỉnh thì cậu tốt nhất là nghĩ cách xem có thể mời phóng viên của báo tỉnh đến địa khu chúng ta, để đưa tin về những thành tựu mới trong việc phát triển kinh tế của địa khu chúng ta. Nghe nói Chủ nhiệm Văn ở tòa báo tỉnh là bạn cùng học với Bí thư Khâu.
Câu cuối cùng này, mang theo giọng điệu thăm dò.
- À, được thôi, tôi sẽ thử xem sao.
Phạm Hồng Vũ nói.
Cái kiểu trả lời cợt nhả này khiến cho Chủ nhiệm Lưu cảm thấy rất không thoải mái, sắc mặt hơi trầm xuống, lập tức quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía trước, không nói gì với Phạm Hồng Vũ nói.
Mặc dù Phạm Hồng Vũ có tính cách khó ưa, nhưng lần này đúng là Chủ nhiệm Lưu đã ‘làm oan’ cho hắn rồi.
Chủ nhiệm Lưu đâu biết rằng, trong lúc này Phạm Hồng Vũ trong lòng đang kêu loạn, giống như sông cuộn biển gầm, đúng là không có tâm tư nói chuyện tào lao với ông ta nữa.
Bài viết…
Bài viết!
Phạm Hồng Vũ thuận tay cầm lấy chiếc cặp tài liệu, mở ra , lấy trong đó một đống văn bản dày cộp ra. Đó là một bài viết tay, hình thức kết cấu chỉnh tề, đúng là bút tích của Phạm Hồng Vũ.
Bởi vì vấn đề kinh nghiệm lý lịch, Phạm Hồng Vũ tạm thời còn không phải là thư ký chuyên trách của Khâu Minh Sơn, mà chỉ là một thư ký bình thường của phòng 2, nhưng từ khi hắn đến cơ quan Địa ủy, toàn bộ các bài viết của Khâu Minh Sơn đều do Phạm Hồng Vũ ghi chép, các đồng nghiệp đều gọi hắn là “Thư ký thứ 2” của Phó bí thư Khâu.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ lúc này lấy ra bản thảo của Khâu Minh Sơn, cũng không phải là để tự thưởng thức bản viết của mình.
Hai mắt của Phạm Hồng Vũ chăm chú vào tiêu đề của bài viết, hai hàng lông mi nhíu lại.
Nếu hắn nhớ không nhầm, thì bài viết này là ngòi nổ để khiến cho Khâu Minh Sơn bị mất chức, đồng thời cũng đẩy bố hắn là Phạm Vệ Quốc, thậm chí là cả Phạm gia xuống vực sâu.
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 002: Đi con đường nào.
Nguồn: MT
“Tiếp tục giải phóng tư tưởng, đẩy nhanh công cuộc cải cách”.
Mười hai chữ này, mang chút phong cách thư pháp của lãnh tụ, nét bút như rồng bay phượng múa, đó chính là nét chữ viết tay của Khâu Minh Sơn.
Chỉ nhìn tiêu đề thôi thì không có bất kỳ sự không ổn nào.
Ý nghĩa chủ đề và nội dung trung tâm của bài viết này, đều là do Khâu Minh Sơn viết. Khâu Minh Sơn làm một bản đại cương, sau đó giao cho phòng Thư ký 2 trau chuốt lại. Ba đồng chí ở phòng Thư ký 2, trong đó có cả Phạm Hồng Vũ phải mất cả 1 tuần mới có thể hoàn thành được, sau khi giao cho Khâu Minh Sơn thẩm định thì Phạm Hồng Vũ sao chép lại.
Toàn văn bài viết gần 4000 chữ.
Thời điểm đó, không cần phải nói đến thư ký trẻ tuổi Phạm Hồng Vũ này, mà ngay cả như Khâu Minh Sơn cũng rất hài lòng với bài viết này. Nó đã thể hiện đầy đủ, có hệ thống quan điểm giải phóng tư tưởng, cải cách mở cửa của Khâu Minh Sơn.
Theo cách nói sau này, Khâu Minh Sơn là người của ‘phái cấp tiến’, kiên định cải cách.
Khâu Minh Sơn là người chính trực, kiến thức uyên thâm, sự hiểu biết rất rộng, là sinh viên chính quy của thập kỷ 60, rất có trình độ. Trước khi đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức Ngạn Hoa thì đã từng công tác ở Văn phòng Ủy ban tỉnh, bản lĩnh lý luận khá thâm hậu, được Chủ tịch tỉnh Lôi Vân Cương rất coi trọng. Mà Lôi Vân Cương được coi như người tiên phong của ‘Phái cấp tiến’ ở tỉnh Thanh Sơn.
Những năm giữa của thập kỷ 80, cũng là thời kỳ mà hai loại tư tưởng bất đồng đang đấu đá nhau kịch liệt nhất.
Khâu Minh Sơn thỉnh thoảng có đăng bài phát biểu trên tạp chí Đảng, trình bày suy nghĩ và quan niệm của mình. Ông được coi là một lý luận đại sư của ‘Phái cấp tiến’ ở tỉnh Thanh Sơn, là “Văn đảm” (1) của Lôi Vân Cương thậm chí còn rất nhiều người cho rằng, một vài lý luận của Khâu Minh Sơn, trên thực tế là thuộc ý của Lôi Vân Cương, thể hiện suy nghĩ của Lôi Vân Cương.
(1) Văn đảm: Là tên gọi không chính thức của các trợ lý chuyên viết các bài văn cáo, diễn giảng… cho các nhân vật chính trị cao cấp.
Phạm Hồng Vũ vừa mới hai mươi, vừa tham gia công tác được hai ba tháng, vốn không có tư cách tham dự những ‘đại sự’ này. Khâu Minh Sơn có ý bồi dưỡng hắn, xếp hắn vào trong bộ máy thư ký chủ yếu. Lần này, còn cố ý cho hắn mang theo bài viết này đi lên trên tỉnh, gặp gỡ với Chủ nhiệm Văn của tòa báo tỉnh.
Thân là một thành viên trong bộ máy thư ký của Văn phòng Địa ủy, nếu như được đồng chí phụ trách báo tỉnh ưu ái, thì đối với tiền đồ sau này của Phạm Hồng Vũ là rất có lợi.
Hơn hai mươi năm trước, lần đầu nhận nhiệm vụ này, có tâm tình thế nào thì Phạm Hồng Vũ cũng không còn ấn tượng nữa. Nhưng hiện tại, lại nhìn thấy bài viết này một lần nữa, nhìn thấy tác phẩm viết tay của mình, thì những giọt mồ hôi lạnh của Phạm Hồng Vũ lại rơi xuống.
Ở thế giới kia, trận bạo phong cuồng vũ bất chợt đó, khiến cho ký ức của Phạm Hồng Vũ vẫn còn cảm thấy mới mẻ. Lôi Vân Cương bị điều đi, Khâu Minh Sơn bị mất chức, Phạm Vệ Quốc cũng xuống theo, bị điều đến phòng Bảo vệ Môi trường của địa khu Ngạn Hoa, đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm, từ đó cho đến khi về hưu chỉ có mỗi nhiệm vụ là quản lý những công nhân dọn về sinh.
Còn vận mệnh của Phạm Hồng Vũ cũng thay đổi 180 độ.
Nhớ ngày đó, hắn cũng quyết tâm, muốn đi theo con đường chính trị, tạo phúc cho quê cha đất tổ, lưu danh sử xanh.
Chỉ có điều, con đường chính trị có nhiều thay đổi thất thường, những người bình thường đâu dễ gì mà hiểu được.
Lúc đó, cán bộ sơ sở ai có thể ngờ được rằng, gió lốc cao tầng đang nổi bên trong, không lâu sau đó, một trận tranh đấu kịch liệt diễn ra, hàng loạt đồng chí lãnh đạo cao cấp bị mất chức, bởi vậy phạm vi bạo phát của nó cực lớn.
Bài viết này của Khâu Minh Sơn, trở thành đối tượng chủ yếu để đối phương công kích, cho rằng Khâu Minh Sơn là điển hình của việc ‘nắm giữ ấn soái kinh tế’. Thân là cán bộ của Đảng, mà lại coi thường công tác xây dựng đảng, không có nguyên tắc, không có lý tưởng, là điển hình của tư tưởng tư sản hóa, vô cùng nguy hiểm.
Lần sóng gió này khiến cho bộ máy của tỉnh Thanh Sơn có sự thay đổi rất lớn, những cán bộ trong “đường dây” của Lôi Vân Cường thì gần như bị “tiêu diệt” hết.
Ba năm sau, Khâu Minh Sơn vì cứu người mà đã anh dũng hy sinh.
Thời gian thấm thoát trôi, hai mươi năm sau, ngoại trừ những cán bộ đã từng công tác bên cạnh ông, còn lại gần như không biết ông là ai cả.
Mà bây giờ, lịch sử vẫn theo quỹ tích như trước, bài văn này lúc đó đã được Lôi Văn Cương biểu dương, được mang ra đọc tại Hội nghị thường vụ tỉnh, được in phát hành rộng rãi trên Thanh Sơn nhật báo. Hiện nó đang nằm trong tay Phạm Hồng Vũ.
Một bản thảo gần mười trang giấy, ở trong tay Phạm Hồng Vũ, dường như nặng cả ngàn cân.
Nhưng, mình đã trở về rồi mà!
Mình phải làm chút gì đó.
Những âm thanh này đang gào thét ở trong lòng Phạm Hồng Vũ.
Đúng, phải nên làm chút gì đó, nhất định phải làm chút gì đó, nhất định không để hậu quả nghiêm trọng này phát sinh lần nữa.
Hai mắt Phạm Hồng Vũ, trở nên sáng suốt vô cùng.
Thông thường ở những thời điểm này, có nghĩa là Phạm Hồng Vũ đã quyết tâm rồi.
Phạm Hồng Vũ cầm bản thảo này, thân mình hơi ngửa ra phía sau, tựa vào thành ghế, hai mắt híp lại, chìm vào trầm tư.
Là người được trùng sinh. Có một điểm, đám người Lôi Vân Cương, Khâu Minh Sơn thất thế, bài viết này đều không phải là mấu chốt. Mấu chốt là hướng gió tầm cao đã thay đổi. Là một người tùy tùng trung thành nhất với một vị lãnh đạo cao cấp, Lôi Vân Cương sớm đã bị khắc “dấu vết phe phái” lên người rồi. Cho dù không có bài viết này thì Lôi Vân Cương cũng sẽ bị cho thôi chức.
Đây là điều không thể tránh được.
Đến một tầng cấp như ông, thì đường hướng chính trị, quan niệm chấp chính của ông thường sẽ quyết định tiền đồ chính trị của ông.
Mà trong phạm vi một tỉnh, cán bộ lãnh đạo chủ yếu cấp địa khu cũng tồn tại vấn đề như vậy. Huống chi Khâu Minh Sơn từ trước đến giờ vẫn được coi là một tâm phúc của Lôi Vân Cương. Cho nên khi Lôi Vân Cương xảy ra chuyện thì gần như ông sẽ không còn một “con đường sống” nào.
Càng không cần phải nói đến Bí thư Lương của Địa ủy Ngạn Hoa, từ trước tới giờ vẫn có chút kiêng dè đối với Khâu Minh Sơn.
Năng lực của Khâu Minh Sơn rất mạnh, có uy tín cao trong quần chúng nhân dân và cán bộ của địa khu Ngạn Hoa. Hơn nữa, có Chủ tịch tỉnh Lôi Vân Cương làm chỗ dựa, Khâu Mính Sơn đã trở thành sự ‘uy hiếp’ đối với địa vụ của Bí thư Lương.
Lôi Vân Cương thất thế, Bí thư Lương làm sao có thể bỏ qua cho “quả bom hẹn giờ” đã chôn cạnh mình bao nhiêu năm trời chứ?
Vậy mà, mình nên làm thế nào mới có thể xoay chuyển được kết cục này.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phạm Hồng Vũ có chút bàng hoàng vô kế.
Trước khi được quay ngược thời gian, Phạm Hồng Vũ chỉ là một viên cảnh sát hình sự bình thường, phá án bắt tội phạm là công việc thường ngày. Nói đến đại thế chính này, thì hắn không am tường cho lắm.
Điểm mấu chốt!
Điểm mấu chốt của chuyện này là gì?
Nếu muốn thay đổi kết cục của một việc, thì nhất định phải tìm được điểm mấu chốt, tiếp tục cải biến thì mới có tác dụng.
Phạm Hồng Vũ đem ra sức mạnh phá án, cố gắng suy luận, thuận tay vỗ vỗ lên tập bài viết trong tay mình. Ánh mắt vô tình đảo qua bản thảo.
Bỗng nhiên, Phạm Hồng Vũ hai mắt lại sáng lên.
Điểm mấu chốt đã tìm được rồi.
Tập bản thảo này chính là điểm mấu chốt!
Đại thế ở tầm cao, Phạm Hồng Vũ đương nhiên không có khả năng thay đổi được.
Nhưng, hắn có thể thay đổi thái độ của Khâu Minh Sơn.
Hay nói cách khác, hắn có thể giúp đỡ Khâu Minh Sơn thay đổi thái độ này.
Vừa rồi Chủ nhiệm Lưu có nói một câu không sai, chủ nhiệm Văn của “Thanh Sơn nhật báo” là bạn cùng học của Khâu Minh Sơn. Hơn nữa còn là bạn bè rất tốt của nhau. Đã tương giao hơn hai chục năm rồi. Liên quan đến việc đăng bài viết này lên trên báo tỉnh thì Khâu Minh Sơn đã sớm gọi điện cho Chủ nhiệm Văn rồi. Vốn có thể thông qua phương thức đăng ký tin sau đó trực tiếp gửi bài đến tòa soạn, nhưng đúng lúc Chủ nhiệm Văn có việc phải xuống địa khu, Khâu Minh Sơn chỉ đơn giản cử Phạm Hồng Vũ đi một chuyến, để cho hắn trực tiếp gặp Chủ nhiệm Văn, với hy vọng sau này Chủ nhiệm Văn sau này cũng có thể chiếu cố cho Phạm Hồng Vũ một chút.
Nói cách khác, trước khi bài viết này được đăng báo, Phạm Hồng Vũ còn có cơ hội để thay đổi lịch sử.
Đúng….quyết định làm như vậy
Ánh mắt của Phạm Hồng Vũ càng lúc càng sáng, lập tức rút một tập bản thảo trong cặp ra, bắt đầu gạch gạch xóa xóa trên bản thảo.
Muốn thuyết phục Khâu Minh Sơn thay đổi quan điểm, hiển nhiên không có khả năng.
Phạm Hồng Vũ lại không thể nói rõ ràng cho Khâu Minh Sơn, không lâu sau, thế cục tầng cao sẽ có một sự thay đổi kinh người, hắn và Lôi Vân Cương đều gặp phải xui xẻo. Nếu như cứ ở trước mặt Khâu Minh Sơn mà tuôn ra những lời giả thần giả thánh giống như tiên đoán thì quả thực chính là tự tìm phiền toái.
Phạm Hồng Vũ quyết định trực tiếp sửa bản thảo.
Dù sao bản thảo này cũng là do hắn sao chép lại.
Khả năng viết lách của Phạm Hồng Vũ đúng là không tồi. Mặc dù là ở một thế giới khác, thời gian mười mấy năm hắn đều làm công việc lấy lời khai của tội phạm. Nhưng với bài viết có tính lý luận cao như vậy thì tài viết lách của hắn không phải là số 1.
Quan trọng là tư tưởng và nội dung.
Thời điểm năm 86, tuyến đường nối liền địa khu Ngạn Hoa với các địa phương khác, chỗ nào cũng gồ ghề, xe jeep thì thường xuyên bị xóc nảy lên, tuy nhiên nó vẫn không ảnh hưởng đến việc Phạm Hồng Vũ viết bài.
Dù sao bây giờ cũng chỉ là viết bản nháp, viết ngoáy cũng không vấn đề gì.
Hôm nay chắc chắn không thể đi gặp Chủ nhiệm Văn, cứ ở Hồng Châu một tối rồi nói sau. Cứ chuẩn bị cho kỹ bản thảo, ngày mai đưa cho Chủ nhiệm Văn là được.
Thấy Phạm Hồng Vũ trong xe chăm chỉ như vậy, Chủ nhiệm Lưu hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm điều gì. Trong mắt y, Phạm Hồng Vũ vẫn cái kiểu thất thường như vậy, nhưng vẫn chỉ là một thằng lưu manh mà thôi.
Nếu như không có sự chiếu cố của Khâu Minh Sơn thì với tính cách của Phạm Hồng Vũ thì dù có xuất sắc cũng bị đuổi đi.
Ít nhất Chủ nhiệm Lưu chắc chắn sẽ không chào đón hắn.
Từ thủ phủ của Địa khu Ngạn Hoa là thị xã Ngạn Hoa đến thị xã Hồng Châu khoảng cách là hơn 230 km. Nếu ở kiếp sau, đi với tốc độ cao thì chỉ mất khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, cộng với thời gian ở trong thành phố nữa là khoảng ba tiếng. Nhưng hiện tại, lại phải mất đến hơn bảy tiếng, chín giờ sáng xuất phát, cộng thêm thời gian dừng ăn cơm giữa đường nữa thì phải bốn giờ chiều mới có thể đến nơi được. Chiếc xe jeep mệt mỏi thẳng thị xã Hồng Châu mà tiến.
Ở trong xe, Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng đặt bút xuống, hai tay day day huyệt Thái Dương.
Bản thảo đã hoàn thành.
Hiện tại, Phạm Hồng Vũ chỉ có một lo lắng, đó là không biết Khâu Minh Sơn đã nói qua nội dung của bài viết với Chủ nhiệm Văn trong điện thoại hay chưa. Nếu như đã nói rồi thì biện pháp treo đầu dê bán thịt chó này của hắn e rằng sẽ thất bại mất.
Nhưng việc đã đến nước này thì chỉ có tiến mà chẳng có lui.
Bất kể là như thế nào. Thì đều phải vật lộn một phen.
Tiền đồ của Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc thậm chí là chính tiền đồ của hắn đều bị giải lên rồi.
Cùng một quỹ đạo của đời người, nhưng Phạm Hồng Vũ không muốn rập khuôn máy móc lại một lần.
Như vậy thì thật không có tinh thần.
Muốn chơi thì phải chơi lớn một chút.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 003: Chơi lớn rồi.
Nguồn: MT
Phạm Hồng Vũ thật sự chơi lớn rồi.
Hôm báo phát hành, vừa mới đầu buổi chiều Chủ tịch tỉnh Lôi Vân Cương đã trực tiếp gọi điện thoại cho Khâu Minh Sơn.
Khâu Minh Sơn bốn mươi sáu tuổi, dáng người hơi gầy, khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm…toàn thân toát ra vẻ nho nhã, kiên nghị. Lúc này ông đang chậm rãi đi trong trụ sở của Địa ủy Ngạn Hoa.
Phòng làm việc của ông nằm ở tầng ba phía Tây của trụ sở Địa ủy, còn phòng của Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa thì ở phía Đông.
Dọc đường đi các cán bộ của văn phòng Địa ủy, thấy Bí thư Khâu thì đều đi chậm lại, chào hỏi rất lễ phép, Khâu Minh Sơn vẻ mặt mỉm cười, gật đầu đáp lễ.
Địa khu Ngạn Hoa được thành lập vào cuối những năm 50, nằm ở phía Tây nam của tỉnh Thanh Sơn, phía dưới có một thị xã và tám huyện, nhân khẩu là hơn 470 vạn, là một trong những địa khu lớn nhất của tỉnh Thanh Sơn, đồng thời cũng là một trong những địa khu lớn nhất của tỉnh. Địa khu Ngạn Hoa có nhiều đồi núi, giao thông không thuận tiện, đất nông nghiệp ít. Rất nhiều người dân ở vùng sâu vùng xa đến nay vẫn còn đốt rẫy gieo hạt, sống cuộc sống như “thời nguyên thủy”.
Khâu Minh Sơn bốn năm trước đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng Ủy ban tỉnh, sau đó được điều sang làm Ủy viên Địa ủy, Trưởng ban Tổ chức Ngạn Hoa, một năm sau thì lên chức Phó bí thư Địa ủy, phân quản công tác Đảng và Quần chúng, trong Địa ủy thì chỉ đứng sau Bí thư và Chủ tịch Địa khu, xếp ở vị trí thứ ba.
Khâu Minh Sơn có học thức uyên bác, tư tưởng khai sáng, là người chính trực, quan tâm đến đồng chí, ở trong Địa ủy và các huyện thị xã phía dưới đều có uy vọng rất cao.
Phải nói rằng, ở địa khu Ngạn Hoa công tác mấy năm, tâm tình Khâu Minh Sơn khá là thoải mái. Duy nhất một điều khiến ông phải tiếc nuối đó chính là, mấy năm nay đều làm công tác Đảng. Mà trong thâm tâm của ông thì muốn làm về mảng xây dựng phát triển kinh tế hơn. Tuy rằng trong lúc khảo hạch và đề bạt cán bộ, thì ông luôn suy tính đến năng lực của cán bộ đó ở phương diện xây dựng phát triển kinh tế. Cũng không ngừng cổ vũ cán bộ phía dưới, tư tưởng phải rộng mở, phải đẩy nhanh công việc cải cách, phát triển nền kinh tế. Tuy nhiên những điều đó vẫn không được sảng khoái bằng việc được trực tiếp ‘ra trận’ được.
Tuy nhiên trước đó không lâu, Chủ tịch tỉnh Lôi cũng đã nói chuyện riêng với ông. Đồng chí Lý Hữu Trí, Chủ tịch Địa khu, thì trên tỉnh đã có phân công khác, Tỉnh ủy có khả năng sẽ cho ông ta một trọng trách lớn hơn nữa.
Khâu Minh Sơn đã ở trong chốn quan trường bao nhiêu năm, những lời nói này của Lôi Vân Cương thì ông đều biết rõ.
Nếu như không có tám phần chắc chắn thì nhất định Lôi Vân Cương sẽ không nói những điều này ra với ông.
Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa và Chủ tịch Địa khu Lý Hữu Trí, đều là những cán bộ lão thành, tuổi cũng đã gần sáu mươi, cũng sắp đến lúc nghỉ hưu rồi.
Xem ra, sau này cần phải chú trọng hơn nữa đến việc nghiên cứu lý luận và thảo luận những vấn đề có liên quan đến việc phát triển kinh tế.
Lúc đi vào trong văn phòng, Khâu Minh Sơn nghĩ như vậy.
Khâu Minh Sơn kiên định cho rằng, bất luận là làm công việc gì thì lý luận đều vô cùng quan trọng. Chỉ có sự chỉ đạo của lý luận chính xác mới có được những phương hướng chính xác, khi bắt tay vào công việc cụ thể mới có được hướng đi chính xác được.
Văn phòng của Khâu Minh Sơn không lớn, trong ngoài hai gian cũng không đến ba mươi mét vuông.
Vốn là một gian phòng làm việc lớn, nhưng sau khi tách thành hai gian, gian ngoài để thư ký sử dụng.
Phòng trong bài trí cũng rất đơn giản, một chiếc bàn làm việc lớn, mấy chiếc ghế mây, tất cả đều đã cũ kỹ. Một giá sách được khảm thủy tinh đặt phía sau. Chỗ để tiếp khách thì cũng chỉ một bộ bàn ghế gỗ, được sơn màu đen, trông cũng rất đơn giản.
Những đồ dùng làm việc này, đều là mua từ thời những năm 1970, đều rất cũ kỹ rồi.
Khâu Minh Sơn là như vậy.
Từ trước đến giờ ông không bao giờ chú trọng đến vật chất và việc hưởng thụ.
Khâu Minh Sơn vừa ngồi xuống bàn, đang định lấy một bản văn kiện để đọc duyệt thì chuông ‘điện thoại bí mật’ vang lên, Khâu Minh Sơn nhướn mày, vẻ mặt nghiêm trọng hẳn lên.
Nói như vậy, chỉ có lãnh đạo cấp trên mới gọi vào số bí mật này, còn công tác hàng ngày, các đồng chí khác đều gọi vào số điện thoại bình thường.
- Xin chào…
- Minh sơn, tôi muốn có ý kiến với ông, có thể gặp mặt chút không…
Khâu Minh Sơn chưa nói lời hỏi thăm nào, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói trầm thấp của Chủ tịch tỉnh Lôi Vân Cương. Nghe giọng có vẻ Chủ tịch tỉnh đang rất mất hứng.
Khâu Minh Sơn nhất thời cảm thấy choáng váng.
Đây là ý gì?
Mình có chỗ nào bất kính với Chủ tịch tỉnh chứ?
- Chủ tịch tỉnh, tôi…tôi có chút hồ đồ rồi.
Khâu Minh Sơn hơi sửng sốt nói một câu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Ha ha, ông mà còn có chút hồ đồ ư? Tôi thấy ông đang rất tỉnh táo thì đúng hơn. Một bài viết quá “tuyệt vời”, tinh thần của Bí thư Vinh được tiếp thu triệt để, trích dẫn mạch lạc. Các đồng chí đều đang khen ngợi ông đấy, con mắt chính trị rất nhạy bén, trình độ lý luận càng ngày càng cao rồi…
Khâu Minh Sơn càng lúc càng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không biết Lôi Vân Cương đột nhiên nổi giận lôi đình, rốt cuộc là vì chuyện gì. Tuy nhiên vừa nghe qua, hình như là bài viết của mình đã chọc giận Chủ tịch tỉnh Lôi Vân Cương rồi thì phải.
Nhưng, thời gian gần đây chỉ có viết mỗi một bài lý luận, mà bài biết đó tuyệt đối sẽ không chọc giận Lôi Vân Cương mới đúng chứ. Bởi nó hoàn toàn dựa theo ý kiến chỉ đạo của Lôi Vân Cương mà viết!
Sao Chủ tịch tỉnh Lôi lại kéo cả Bí thư Vinh vào đây?
Bí thư Vinh, đương nhiên là Khâu Minh Sơn biết rõ, chính là Bí thư Tỉnh ủy Thanh Sơn – Vinh Khải Cao.
Vinh Khải Cao về phương diện quan niệm chấp chính đã đạt đến trình độ vững vàng. Cùng với Lôi Vân Cương theo chủ nghĩa ‘cấp tiến’ thì không hợp nhau. Giữa hai người từ lâu đã ‘cơm chẳng lành canh chẳng ngọt’ rồi, điểm này gần như tất cả cán bộ trong giới quan trường ở tỉnh Thanh Sơn đều biết rõ.
- Chủ tịch tỉnh Lôi, tôi…
Trong khoảng thời gian ngắn, Khâu Minh Sơn quả thực không biết nên nói gì cho phải.
Hoàn toàn sắp trở nên hồ đồ rồi.
- Đồng chí Khâu Minh Sơn, tôi thật sự không nghĩ anh lại là người như vậy…Tự giải quyết cho tốt đi.
Lôi Vân Cương phẫn nộ nói, sau đó cúp máy cái ‘cạch’.
Đối mặt với điều này, đầu óc Khâu Minh Sơn trở nên mờ mịt, một lúc sau mới bình tĩnh lại mà đặt điện thoại trở lại vị trí cũ, giơ tay vuốt tóc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Ông và Lôi Vân Cương có thể coi là cấp trên với cấp dưới, hai người còn từng học cùng trường, Lôi Vân Cương lớn hơn ông bảy tám tuổi.
Lôi Vân Cương có năng lực, quyết đoán, công tác nhanh gọn, dứt khoát, có chí tiến thủ, Khâu Minh Sơn rất kính trọng. Qua nhiều năm như vậy, Khâu Minh Sơn vẫn toàn tâm toàn ý đi theo Lôi Vân Cương, Lôi Vân Cương cũng có phần coi trọng ông, quan hệ giữa hai người xưa nay vẫn rất hòa hợp.
Trong trí nhớ của Khâu Minh Sơn, Lôi Vân Cương mặc dù tính tình không được tốt cho lắm, thường xuyên có những lời lẽ nghiêm khắc để răn dạy những cấp dưới làm sai, nhưng đối với Khâu Minh Sơn thì ông ta vẫn luôn hòa khí, gần như chưa bao giờ bực mình đối với Khâu Minh Sơn.
Nổi trận lôi đình như hôm nay, tuyệt đối là lần đầu tiên phá lệ.
Có thể nói, lần này Lôi Vân Cương không phải tức giận bình thường, mà là rất tức giận. Thật ra chính là đang chỉ vào mặt Khâu Minh Sơn và mắng ông là ‘đồ tiều nhân hèn hạ’ và từ nay trở đi sẽ cắt đứt quan hệ với ông.
Nhất định là đã xảy ra chuyện tày đình nào đó rồi.
Chỉ có điều, bản thân mình chẳng biết chút nào cả, thậm chí ngay cả chút manh mối cũng không đoán ra được.
Khâu Minh Sơn trong lòng quả thực rất buồn bực.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Bất luận là nói thế nào, việc này cũng phải được làm cho rõ ràng, không rõ ràng không được.
Buồn bực một hồi, Khâu Minh Sơn vẫn quyết định gọi điện thoại cho Lôi Vân Cương. Trong chuyện này, nhất định đã xảy ra hiểu lầm rồi. Tuy rằng Khâu Minh Sơn biết rõ Lôi Vân Cương đang nổi giận đùng đùng, lúc này gọi điện qua thì nhất định là sẽ bị mắng như tát nước vào mặt. Nhưng so sánh mà nói thì việc bị mắng chỉ là việc nhỏ, mà muốn làm rõ chân tướng của việc này mới là quan trọng nhất.
Khâu Minh Sơn đang giơ tay ra, còn chưa nhấc điện thoại lên thì thư ký đã đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một tờ báo, vẻ mặt rất kỳ lạ.
Thư ký bước vào cửa liền hoảng sợ.
Bởi vì sắc mặt Khâu Minh Sơn quá khó coi. Thư ký đã đi theo Khâu Minh Sơn bao nhiêu năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Khâu Minh Sơn có vẻ buồn bực như vậy.
Chuyện gì đã xảy ra?
- Bí thư Khâu, ‘Thanh Sơn nhật báo’ hôm nay đến rồi.
Nhấp từng ngụm nước, thư ký mới hạ giọng nói.
- Ừ!
Khâu Minh Sơn gật gật đầu, thu tay lại.
Cuộc điện thoại quan trọng như vậy, đương nhiên không thể gọi trước mặt thư ký được.
Thư ký cẩn thận đi qua, nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống trước mặt Khâu Minh Sơn. Do dự một chút mới hạ giọng nói:
- Phó bí thư Khâu, bài viết hôm đó, ngài sửa lại rồi sao?
- Cái gì?
Tâm tư của Khâu Minh Sơn căn bản là không đặt ở mấy tờ báo này, nghe thấy vậy lập tức nhíu mày lại.
- Vâng, là như thế này, bài viết đăng trên báo này hình như có chút khác so với bản gốc của chúng ta…
Thư ký vừa quan sát thần thái của Khâu Minh Sơn, sau đó dè dặt nói.
Bài viết này, thư ký cũng là một trong những người thảo ra, cho nên đương nhiên là anh ta biết rõ nội dung của bài viết đó. Hôm ‘nay tờ ‘Thanh Sơn nhật báo vừa mới được chuyển đến, Thư ký đã phát hiện nội dung của bài viết khác hẳn so với bản gốc.
- Hả?
Hai hàng lông mày của Khâu Minh Sơn dựng lên, trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường, lập tức cầm tờ báo lên, lật đến trang thứ ba. Bình thường những bài viết mang tính lý luận như thế này đều được đăng trên trang này.
“Thời điểm cảnh giác với tư tưởng tự do hóa giai cấp tư sản đang tràn lan”
Một dòng tiêu đề màu đen to tướng đập vào mắt Khâu Minh Sơn.
Điều này không có gì.
Mấy năm gần đâu, luận chiến giữa những quan điểm trái ngược nhau vẫn thường diễn ra, truyền thông thì đặt tên cho nó là sự đấu tranh giữa “phái cải cách” và “phái bảo thủ”.
Điểm mấu chốt là dòng phía dưới được viết rất rõ ràng: tác giả Khâu Minh Sơn - Phó Bí thư Địa ủy Ngạn Hoa.
Nói cách khác, bài báo này là do Khâu Minh Sơn ‘viết’.
Dù là Khâu Minh Sơn có kiềm chế như thế nào, nhưng trong phút chốc vẫn trợn mắt há mồm.
Trò đùa gì vậy?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 004: To gan lớn mật!
Nguồn: MT
- Bộp.
Một tiếng động vang lên.
Khâu Minh Sơn không thể kiên nhẫn đọc xong bài báo, không thể kiềm chế được liền đập một cái thật mạnh xuống bàn, làm cho chén trà rơi xuống đất vỡ tan.
- Chết tiệt!
Khâu Minh Sơn giận dữ gầm lên, sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét, hai con mắt như bùng lên ngọn lửa giận.
Thư ký cảm thấy sợ lùi lại vài bước, há hốc miệng mồm.
Trong khí Phó bí thư Khâu đang tức giận trong văn phòng của mình thì ngoài phòng Thư ký 2 của Văn phòng Địa ủy, đồng chí Phạm Hồng Vũ vẫn đang ung dung ngồi tựa đầu vào ghế, nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp vài ngụm.
Việc đã làm xong rồi, kết quả như thế nào thì phải đợi mới biết được.
Tuy nhiên hắn cũng biết, thời gian tới đây chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.
Khâu Minh Sơn và ba hắn là Phạm Vệ Quốc tha thứ cho hắn thì đó mới là chuyện lạ.
Cũng may mà hắn cũng là một “con chim” già đời, hơn nữa còn là một con “chim sẻ” đã trải qua bao nhiêu phong ba bão táp rồi, cho nên hắn cũng không lo sợ lắm.
Dù sao thì mình cũng đã chết một lần rồi, còn có cái gì phải sợ nữa chứ?
Trong mấy ngày này, Phạm Hồng Vũ đã dần thích ứng được với cuộc sống sau khi tái sinh của mình. Tinh thần hắn đã ổn định trở lại, suy nghĩ mọi chuyện một lần, cuối cùng hắn đã đưa ra một quyết định: Ở một thế giới khác, cảnh sát Phạm nên hy sinh thân mình vì nhiệm vụ.
Nếu không thì việc này không thể giải thích cho thông được.
Ông trời đã đùa cợt hắn như vậy, thì cho dù trong lòng cảnh sát Phạm có buồn bực vạn phần nhưng cũng không thể có cách nào khác.
Được rồi, việc đã đến nước này thì mình cứ dũng cảm mà đối mặt với sự thật vậy.
Tái sinh một lần, cũng chưa chắc đã là một chuyện xấu.
Phạm Hồng Vũ nghĩ ngợi một hồi, đang nâng chén trà lên nhấp một ngụm nữa thì thư ký của Khâu Minh Sơn là Thái Sơn mở cửa đi vào…
Thái Dương là trưởng phòng Thư ký 2, là lãnh đạo trực tiếp của những người trong phòng này. Thái Dương từ trước tới nay đều khâm phục Khâu Minh Sơn, anh ta từng tuyên bố rằng Khâu Minh Sơn chính là thần tượng mà mình sùng bái nhất cuộc đời này. Trong cuộc sống thường ngày anh ta cũng luôn lấy Khâu Minh Sơn làm tấm gương để học tập, vì vậy mà lúc nào cũng rất lịch lãm điềm đạm, không vội vàng không hấp tấp, rất có quan uy.
Vậy mà lần này, Trưởng phòng Thái lại giống như bị châm ngọn lửa vào mông vậy.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều phồng má trợn mắt, thở hổn hển nhìn Trưởng phòng Thái.
- Phạm…Phạm Hồng Vũ.
Ánh mắt của Thái Dương, lập tức nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ mà gầm lên một tiếng.
Phạm Hồng Vũ dường như cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, cho nên hắn vẫn bất động thanh sắc, nhẹ nhàng đặt chén chà xuống, mỉm cười đứng lên.
- Sếp, sếp gọi em hả?
- Cậu…cậu…
Thấy bộ dạng chẳng thèm để ý của Phạm Hồng Vũ, Thái Dương lại càng tức giận hơn, chỉ muốn xông lên mà cho hắn một cái tát!
Đây là loại người gì chứ?
Mình đã từng gặp qua bao nhiêu người to gan lớn mật rồi, nhưng chưa thấy ai to gan như người này.
Dám tự tiện bóp méo bài viết của Phó bí thư Khâu.
Tuy rằng bây giờ vẫn chưa thể khẳng định trăm phần trăm được, nhưng căn cứ vào việc phân tích thì Phạm Hồng Vũ chính là ‘hiềm nghi’ lớn nhất.
Thằng nhóc này, còn không biết mình đã gây ra họa gì rồi không?
Lại còn dương dương đắc ý nữa chứ.
- Cậu, cậu đi theo tôi.
Thái Dương cố gắng kiềm chế lại, giậm chân một cái, quát.
- Yes Sir.
Phạm Hồng Vũ cũng chẳng hỏi vì sao, vẫn tủm tỉm cười như trước, rời khỏi vị trí của mình, nhẹ nhàng đi theo.
Các đồng nghiệp trong văn phòng ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt, chưa hiểu là chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng từ bộ dạng của Trưởng phòng Thái cũng có thể đoán ra được, tuyệt đối là không có chuyện gì tốt đẹp cả. Chẳng lẽ tiểu Phạm đã gây ra tai họa gì rồi sao?
- Cậu đã làm một việc tốt lắm đấy!
Vừa đi đến góc rẽ, Thái Dương đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Phạm Hồng Vũ một cách hung tợn, nghiến răng nghiến lợi mà nhả ra từng chữ.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Sếp, đừng nổi giận ở đây, chúng ta khẩn trương đi đến chỗ Phó bí thư Khâu thôi, đừng để ông ấy chờ lâu, nếu không anh cũng bị mắng đấy.
Trương Dương thiếu chút nữa thì giận nổ con mắt, vất vả lắm mới có thể nhẫn nhịn được, cắn răng hỏi:
- Cậu, cậu nói thật cho tôi biết, bài viết kia có phải là cậu đã sửa chữa gì không?
- Đúng, em đã sửa!
Phạm Hồng Vũ thẳng thắn nhận chuyện này là do hắn làm.
Việc này, dù sao hắn cũng không thể đổ thừa cho ai được.
Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định sẽ đổ thừa cho ai.
Phạm Hồng Vũ còn có suy nghĩ đó là phải tìm cách thuyết phục Khâu Minh Sơn để ông ‘chấp nhận’ bài viết này, chấp nhận ‘quan điểm mới’. Nếu như có thể có động tác tiếp sau đó thì không có gì tốt hơn nữa, có thể đạt tới hiệu quả lớn nhất rồi.
- Được lắm, được lắm, cậu thừa nhận rồi.
Thái Dương tức giận chỉ tay vào mặt của Phạm Hồng Vũ, cả người đều run rẩy cả lên.
Nói thực, trong hai tháng Phạm Hồng Vũ đến Văn phòng công tác, Thái Dương vẫn rất chiếu cố đến Phạm Hồng Vũ. Thứ nhất là nể mặt Phạm Vệ Quốc, thứ hai Phạm Hồng Vũ là người hoạt bát, bóng rổ hay bóng bàn đều chơi rất tốt, chữ viết cũng rất đẹp, rất hợp với ‘khẩu vị’ của Thái Dương. Biểu hiện của Phạm Hồng Vũ cũng rất có quy củ, tuy trẻ tuổi không có kinh nghiệm, thỉnh thoảng có phạm chút sai lầm nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nhưng không ngờ hắn lại có thể làm cái chuyện to gan lớn mật như vậy.
Tự tiện bóp méo bài viết của Phó bí thư Khâu, còn dám lấy danh nghĩa của Phó bí thư Khâu để đăng báo nữa. Chuyện như vậy, Thái Dương chưa từng gặp qua, chưa từng nghe nói qua, cho dù là nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua.
- Sếp, em cũng không có ý định không nhận mà. Việc này, cho dù sếp Khâu không hỏi thì em cũng tự chủ động báo cáo.
Phạm Hồng Vũ vẫn ăn nói nhẹ nhàng, trông bộ vẫn rất ung dung.
- Được, được lắm. Cậu đi mà báo cáo cho Phó bí thư Khâu đi.
Thái Dương tức giận đến độ không thể nói được điều gì khác. Nói xong xoay người bỏ đi luôn.
Sắc mặt của Khâu Minh Sơn, vẫn tỏ ra cũng tương đối bình tĩnh, ít nhất là từ sắc mặt của ông cũng có thể nhìn ra những điểm khác thường lớn. Chỉ có điều trong ánh mắt vẫn toát ra ngọn lửa đùng đùng.
Phạm Hồng Vũ đi theo sau Thái Dương, chậm rãi đi vào phòng làm việc của Khâu Minh Sơn. Bước vào phòng, hắn bình tĩnh nhìn Khâu Minh Sơn, trên mặt còn nở một nụ cười như thể chưa xảy ra chuyện gì vậy.
Thái Dương khẽ khom lưng trước Khâu Minh Sơn, không nói câu nào, lùi ra bên ngoài và đóng cửa lại.
- Tiểu Phạm, thế là thế nào?
Ánh mắt của Khâu Minh Sơn nhấp nháy, chằm chằm nhìn Phạm Hồng Vũ một hồi, sau đó cầm tờ báo lên, nói với Phạm Hồng Vũ.
- Phó bí thư Khâu, bài này là do cháu sửa.
Phạm Hồng Vũ không giấu diếm, thuận miệng thừa nhận.
Khâu Minh Sơn thản nhiên nói:
- Tôi biết rồi, Chủ nhiệm Văn vừa gọi điện cho tôi. Lá gan của cậu không nhỏ nhỉ? Dám giở trò treo đầu dê bán thịt chó này.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười.
Điều này không khó khăn. Bởi vì ai cũng không thể ngờ được Phạm Hồng Vũ lại có lá gan to như vậy, dám sửa bài viết của Phó bí thư Địa ủy. Chỉ nhiệm Văn đều chưa từng phòng bị. Lúc Phạm Hồng Vũ tìm đến Chủ nhiệm Văn, thì Chủ nhiệm Văn đang có việc bận, chỉ đơn giản xem qua một chút, thấy dòng cuối cùng là chữ ký của Khâu Minh Sơn thì cũng yên tâm mà ký và đồng ý để Phạm Hồng Vũ tự đến tòa soạn gửi bản thảo.
Trên đường đi, Phạm Hồng Vũ đã đánh tráo, chỉ có một tờ là không đổi, để không có kẽ hở nào.
Là một cảnh sát hình sự, giở trò ‘bịp bợm’ như vậy đối với Phạm Hồng Vũ mà nói dễ như trở bàn tay.
- Phó bí thư Khâu, cháu cũng chỉ là thêm một số ý tưởng của mình vào mà thôi.
Phạm Hồng Vũ rất bình tĩnh nói.
Lời này của hắn có chút nghĩ một đằng làm một nẻo. Trên thực tế, ý nghĩ của Phạm Hồng Vũ có rất nhiều điểm giống với Khâu Minh Sơn. Đương nhiên sẽ có một vài điểm nhỏ không giống. Chỉ có điều hơn hai mươi năm trước, đối mặt với một biến đối chính trị to lớn và bấy ngờ như vậy thì Phạm Hồng Vũ không thể không thay đổi “quan điểm” được.
Hy vọng bài viết này có thể thay đổi được sự thật đã định.
Khâu Minh Sơn vẫn không phát hỏa, nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống nói:
- Từ đầu đến cuối là do cháu viết hết?
- Vâng, chuyện như vậy cháu không thể đi bàn bạc với người khác được.
- Có khả năng sao?
Hèn gì mà Khâu Minh Sơn không tin. Không nói đến quan điểm, mà luận điểm của bài viết này rất rõ ràng, rất có logic, luận cứ đầu đủ, tài văn chương đúng là không tầm thường. Khâu Minh Sơn tự hỏi, cho dù là mình chấp bút thì cũng chưa chắc đã viết được như vậy.
Phạm Hồng Vũ tuổi còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp đại học, mà có thể viết được bài viết như vậy sao?
Hơn nữa, trong nội tâm của Khâu Minh Sơn đã nhận định rằng đây là một âm mưu, nhưng với một người trẻ tuổi như Phạm Hồng Vũ lại có thể nghĩ ra được sao? Nhất định là có người đứng sau hắn chỉ đạo rồi.
Phạm Hồng Vũ trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Phó bí thư Khâu, bất luận là ngài có tin hay không, nhưng bài viết này là do một mình cháu sửa, từ đầu đến cuối, không có người khác tham gia.
Khâu Minh Sơn hai mắt hơi nhíu lại, im lặng nhìn Phạm Hồng Vũ.
Ánh mắt Phạm Hồng Vũ sáng ngời, không có chút nào là đang giả bộ hay trốn tránh cả.
- Được rồi, vậy thì cháu nói cho ta biết, sao cháu lại sửa bài viết của ta.
Một lúc sau Khâu Minh Sơn mới hỏi.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng hít một hơi, bình tĩnh nói:
- Phó bí thư Khâu, cháu cho rằng bất luận là cái gì cũng có hai mặt của nó. Nước ta đã tích tụ cái yếu cái nghèo đã quá lâu rồi, đã đến lúc không thể không cải cách rồi. Thể chế chính trị, thể chế kinh tế đều cần phải cải cách, cần phải tiến hành một cuộc giải phẫu lớn. Nhưng việc cải cách không có nghĩa là phá bỏ hết tất cả. Tư tưởng phải giải phóng, việc cải cách phải được tiến hành sâu rộng, điều này thì có gì là không đúng?
Hơn nữa, cải cách nhất định phải tiến hành theo chất lượng, từng bước từng bước một, chứ nóng vội đòi ăn ngay thì không được. Nước ta rộng lớn như vậy, trình độ nhận thức của người dân cũng có sự chênh lệch rất lớn. Cho nên không được áp đặt, nhất định phải tiến hành phân tích cả hai mặt phải trái tiếp đến là phân tích toàn diện. Thực hiện quy hoạch hợp lý, từng bước đưa cuộc sống của nhân dân lên mức khá giả. Cùng với việc giải phóng tư tưởng thì chúng ta cũng cần phải cảnh giác, đề phòng tư tưởng tự do tư sản hóa trở thành trào lưu…Là một nước rộng lớn, tiền đề của việc cải cách phải được thiết lập trên điều kiện vững chắc. Xã hội có ổn định, cán bộ quần chúng kiên định một lòng thì mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Bằng không, sẽ lộn xộn đấy!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 005: Trị quốc, Duy trị sử mà thôi.
Nguồn: MT
- Cậu đang lên lớp cho tôi đấy à.
Khâu Minh Sơn lạnh lùng nói.
Ông thật không ngờ Phạm Hồng Vũ lại tuôn ra một tràng như vậy. Trong mắt ông, Phạm Hồng Vũ căn bản chỉ là một đứa trẻ, mới tốt nghiệp đại học ra thì hiểu biết cái gì chứ. Không ngờ lúc này nó lại đứng trước mặt mình thao thao bất tuyệt như vậy.
- Không dám, nhưng Phó bí thư Khâu, cháu cho rằng, việc quá cực đoan, sửa chữa quá mức thì sẽ rất nguy hiểm đấy.
Hai hàng lông mày của Khâu Minh Sơn lại dựng ngược lên:
- Cậu nói tôi cực đoan, sửa chữa quá tay? Cậu có hiểu tình hình thực tế của địa khu Ngạn Hoa không? Chúng ta là một địa phương nghèo đói của tỉnh, kết cấu cán bộ thì già hóa đi một cách nghiêm trọng. Tuyệt đại bộ phận có tư tưởng bảo thủ, không chịu thay đổi, cho nên bài xích cái mới, bài xích cải cách. Nếu tình hình này không thay đổi thì kiến thiết nền kinh tế thế nào được, cuối cùng sẽ trở thành suy trị sử mà thôi. Quần chúng nhân dân làm sao có thể thoát nghèo được chứ?
Ý nghĩ của Phạm Hồng Vũ càng thêm rõ ràng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Khâu Minh Sơn nói:
- Phó bí thư Khâu, cháu không nói việc giải phóng tư tưởng là không đúng, cháu cũng không nói không phải cải cách đổi mới. Cháu nói, đồng thời với việc giải phóng tư tưởng, cải cách sâu rộng thì cũng phải tăng cường công tác giáo dục tư tưởng cho đội ngũ cán bộ, phòng ngừa hết những tình huống có thể xảy ra. Nếu như chúng ta cứ nhấn mạnh việc giải phóng tư tưởng, đập tan gông cùm xiềng xích, đập tan hết thảy cái cũ mà coi nhẹ việc giáo dục và giám sát đối với đội ngũ cán bộ thì sẽ đi từ cực đoan này đến cực đoan khác. Những đồng chí phía dưới suy nghĩ tâm tư của cấp trên, thì việc tự do hóa sẽ bị trượt đi xa hơn. Hiện tại chúng ta nghèo khó, không lâu sau e rằng sẽ càng nghèo càng khó hơn. Đội ngũ cán bộ không được xây dựng tốt, công tác giám sát không làm tốt thì cho dù chúng ta có làm ra nhiều của cải đến mấ cũng chưa chắc đã thực hiện được lý tưởng của mình. Đây là hai phương diện của một việc, thiếu đi cái nào cũng không được.
Đây không phải là ‘sáng chế’ đầu tiên của Phạm Hồng Vũ, chỉ có điều hắn ở ‘thế giới kia’ đã nhìn thấy, nghe thấy rồi. Ở thế giới kia, kinh tế liên tục phát triển, nhưng việc phát triển lại không đều, điều đó đã trở thành một nhân tố chủ yếu dẫn đến việc xã hội không an định, không đoàn kết.
Giàu có đấy nhưng chẳng thấy hạnh phúc chút nào.
Khâu Minh Sơn lúc này không khỏi ngây người.
Nếu như đứng trước mặt ông là một vị cán bộ trung niên điềm đạm chắc chắn thì cho dù địa vị công tác của cán bộ đó chỉ là một nhân viên văn phòng như Phạm Hồng Vũ thôi thì Khâu Minh Sơn cũng không cảm thấy giật mình như vậy.
Nhưng đằng này, Phạm Hồng Vũ còn quá trẻ.
Chẳng lẽ con trai của Phạm Vệ Quốc lại có tiền đồ như vậy sao?
Đạo lý này cho dù là Phạm Vệ Quốc cũng chưa chắc đã nghĩ ra được.
Trước đó, Khâu Minh Sơn cũng không phải không có ‘hoài nghi’ đối với Phạm Vệ Quốc. Khi ông nghĩ đến việc ‘tà đạo’ này thì chắc chắn là Phạm Hồng Vũ đã bị sai khiến.
Bởi vì một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thì biết cái gì chứ?
Nhất định phải có người đứng đằng sau chỉ đạo.
Khâu Minh Sơn là muốn bắt được kẻ đứng sau này.
Khâu Minh Sơn không muốn tranh đấu với ai, chỉ hy vọng tất cả đồng chí đồng tâm hiệp lực để làm tốt công việc, điều này không có nghĩa là Khâu Minh Sơn sợ hãi đấu tranh. Nếu việc đấu tranh không thể né tránh được thì Khâu Minh Sơn cũng không sợ một trận chiến nào.
Chỉ có điều, đối phương lại lợi dụng một vãn bối thân cận của ông thế này thì thật sự khiến cho ông cảm thấy rất khó khăn.
Thậm chí trong lúc nghi ngờ Phạm Vệ Quốc, thì trong lòng Khâu Minh Sơn đã có cảm giác đau đớn. Bởi vì bị người thân cận nhất của mình ‘phản bội’, có gì đau đớn hơn thế không?
Lôi Vân Cương vừa phẫn nộ vừa thất vọng nói chuyện này ra rồi.
Nhưng hiện tại, Khâu Minh Sơn đúng là có chút dao động rồi.
Chẳng lẽ tất cả những điều này là do một mình hậu sinh này gây nên hay sao?
Cậu ta thật sự có kiến thức và lá gan lớn như vậy hay sao?
- Cậu có biết, tất cả mọi việc đều có nặng nhẹ, có thứ tự trươc sau không?
Đờ đẫn một hồi, Khâu Minh Sơn trầm giọng nói.
- Vâng, Phó bí thư Khâu, cháu hiểu. Chỉ có một đội ngũ kiên định lòng tin mới là cơ sở của tất cả mọi việc. Điều này, bất cứ lúc nào cũng không được buông lỏng. Nếu hiện tại chúng ta không để ý đến việc này thì tương lai sẽ phải bỏ ra công sức gấp trăm gấp ngàn lần bây giờ mới có thể làm được. Một giai tầng lợi ích mới một khi đã được hình thành thì sẽ rất khó có thể lay động được. Nhất là một số ít người dựa vào giai tầng này để đi thay đổi quan điểm của rất nhiều người khác. Muốn bọn họ vứt bỏ đi lợi ích của mình thì vô cùng là khó khăn. Việc xây dựng và giám sát đội ngũ cán bộ, trong bất cứ thời điểm nào cũng đều là đại sự hàng đầu. Trị quốc duy trị sử mà thôi.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
Khâu Minh Sơn thật sự thấy kinh hãi.
Trị quốc, duy trị sử mà thôi.
Xưa nay đều chí lý.
Không ngờ rằng những lời này lại được nói ra từ miệng của Phạm Hồng Vũ.
Trong phút chốc, Khâu Minh Sơn thậm chi có cảm giác ‘yêu nghiệt’.
- Nói như vậy, cậu đang lên lớp cho tôi thật đấy à?
Một lúc sau, Khâu Minh Sơn mới lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ cười khổ. Ông chợt phát hiện, thậm chí mình đã bị Phạm Hồng Vũ làm cho lung lay rồi.
- Phó bí thư Khâu, vì sao sự tranh đấu về quan niệm chính trị lại không thể dung hợp lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu? Vì sao nhất định phải có cái này thì thôi cái kia? Đấu tranh, là để tìm được một phương hướng chính xác, để triển khai công việc một cách tốt nhất. Dung hợp lẫn nhau để học tập lẫn nhau, thì cũng có thể đạt được mục đích này.
Phạm Hồng Vũ nói đến đây thì có chút chần chừ, nhưng sau đó lập tức kiên định trở lại, nói tiếp:
- Phó bí thư Khâu, xin thứ lỗi cho sự kiêu ngạo ngông cuồng của cháu. Trong thời điểm thế cục chính trị không ổn định thì nguyên tắc cố nhiên phải kiên định. Nhưng nguyên tắc lớn nhất vẫn là bảo vệ chính mình. Rừng xanh còn đó, thì sợ gì không có củi đun. Lãnh tụ đã từng dạy như thế rồi, còn người mà mất đất thì cả người và đất đều còn, nhưng nếu còn đất mà mất người thì cả người và đất đều mất. Xin Phó bí thư Khâu suy nghĩ kỹ.
Nếu như cậu bị ‘xử lý’ rồi thì cho dù có bao nhiêu nguyên tắc, bao nhiêu lý tưởng thì cũng vô ích mà thôi.
Khâu Minh Sơn trong phút chốc mở to hai mắt nhìn.
Yêu nghiệt.
Lần này, ông thật sự có cảm giác như vậy.
Phạm Hồng Vũ không ngờ là ám chỉ ông, thế cục chính trị tầm cao có khả năng sẽ xuất hiện thay đổi lớn.
Thật là to gan lớn mật!
- Nói như vậy, đây đúng là chủ ý của cậu?
- Vâng.
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự.
- Phó bí thư Khâu, chính trị thật ra là một cuộc chiến tranh không có mùi thuốc súng. Đời người ngắn chẳng tày gang.
Giờ ông cũng đã bốn mươi sáu tuổi rồi, chẳng những năm tháng ở trường cán bộ ông đã quên rồi sao? Nếu như được trở lại lần nữa, thì liệu ông có cơ hội Đông sơn tái khởi lần thứ hai không?
Phạm Hồng Vũ tin tưởng, lời của mình, đã đủ rõ ràng.
Khâu Minh Sơn lựa chọn như thế nào, hắn không làm chủ được.
Hắn chỉ có thể làm hết sức.
Khâu Minh Sơn đang định nói gì đó, thì máy điện thoại bí mật màu đỏ trên bàn lại reo lên.
Không đợi Khâu Minh Sơn mở miệng, Phạm Hồng Vũ đã cúi đầu lui ra ngoài. Nhìn bóng dáng cao lớn của Phạm Hồng Vũ, Khâu Minh Sơn có chút thất thần, mấy giây sau mới nhấc điện thoại lên nghe.
- Xin chào, tôi là Khâu Minh Sơn.
- Ha ha, đồng chí Minh Sơn, xin chào.
Trong điện thoại, truyền đến một giọng nói có vẻ già nua nhưng uy nghiêm mười phần.
- Bí thư Vinh, chào anh.
Khâu Minh Sơn không kìm nổi liền đứng thẳng người lên.
Đầu dây bên kia đúng là Bí thư Tỉnh ủy Thanh Sơn – Vinh Khải Cao.
Vinh Khải Cao lần này bỗng nhiên gọi điện thoại cho Khâu Minh Sơn cũng không biết là có việc gì.
- Đồng chí Minh Sơn, bài văn hôm đó của cậu tôi đã xem rồi. Rất tốt đấy, rất có tầm nhìn, luận cứ đầy đủ, logic nghiêm chỉnh, phương hướng lớn rất chính xác, tư tưởng trung tâm rất rõ ràng, tốt lắm.
Bài viết do Phạm Hồng Vũ sửa chữa này, giống như Lôi Vân Cương nói hôm trước, gần như đã trần thuật lại một cách sâu sắc những lời phát biểu của Bí thư Vinh trong hội nghị toàn tỉnh vừa rồi, tinh thần được lãnh hội một cách triệt để.
Thảo nào mà Lôi Vân Cương giận tím mặt.
Trong mắt Lôi Vân Cương thì đây rõ ràng là sự phản bội trắng trợn của Khâu Minh Sơn.
Trong phút chốc, Khâu Minh Sơn không biết nói gì cho phải.
- Đồng chí Minh Sơn, thân là lãnh đạo cán bộ đảng viên, phải có tinh thần cầu thị, làm đến nơi đến chốn như vậy. Bài viết này của cậu viết rất tốt, tất đúng chỗ. Tôi đã giao cho các đồng chí trong ban Tuyên giáo Tỉnh ủy giới thiệu với ‘Quần Chúng nhật báo’ và tạp chí ‘Hiệu Giác’. Khi cần thiết mời cậu đi thủ đô một chuyến, trình bày quan điểm của mình với đồng chí phụ trách của tòa báo và tạp chí Đảng.
Vinh Khải Cao chậm rãi nói, giọng nói chân thật, không có gì để nghi ngờ được nữa.
Dường như mỗi một câu của ông ta đều là một mệnh lệnh, buộc Khâu Minh Sơn phải phục tùng.
Khâu Minh Sơn hít một hơi thật sâu.
Dù sao Vinh Khải Cao cũng là Bí thư Tỉnh ủy mà.
Bài viết này một khi đã đưa ra báo và tạp chí kia thì Khâu Minh Sơn không còn đường lui nào nữa. Tuy rằng chức vụ của ông không quá cao, nhưng trong tỉnh sức ảnh hưởng cũng không hề nhỏ, được coi là một trong những người có tài bên cạnh Lôi Vân Cương. Vinh Khải Cao đích thân gọi điện cho ông, thì chứng tỏ đã nhìn thấy thân phận ‘Lý luận đại sư’ của ông rồi.
Như vậy, Lôi Vân Cương sẽ bị lâm vào hoàn cảnh xấu hổ cực độ.
Thử nghĩ, ‘Văn đảm’ của Chủ tịch Lôi đã đổi màu cờ, đả kích đến tâm lý của cán bộ đi theo ông ta, như vậy thì trầm trọng đến cỡ nào chứ.
Khâu Minh Sơn cảm thấy, mình không thể do dự nữa, phải tỏ rõ thái độ của mình rồi.
Trên nguyên tắc phải trái rõ ràng như vậy, nếu đi nhầm một bước thì sẽ dẫn đến kết cục thất bại.
Mà Vinh Khải Cao cũng không cho ông cơ hội đó.
- Đồng chí Minh Sơn, tôi rất vui vì cậu có thái độ chính xác như vậy. Hy vọng cậu tiếp tục cố gắng. Được rồi, tôi còn có việc bận phải làm, tạm biệt!
Khâu Minh Sơn đành phải nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Những lời của Bí thư Vinh như vậy, Khâu Minh Sơn rõ ràng cảm giác được, bản thân mình đang đứng bên bờ vực.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius