Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1: Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 001: Phá án giết người nhanh như chớp
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Giới thiệu:
Đỗ Long, tốt nghiệp Trung cấp cảnh sát, ngày đầu tiên đi làm, vì cứu một cô gái mà bị côn đồ đánh một gậy suýt nữa trở thành người thực vật.
Sau khi tỉnh dậy, một mắt bị dị tật nên Đỗ Long phải đeo kính râm suốt cả ngày để che dấu dị tật đó. Tuy nhiên, cũng từ đó, Đỗ Long phát hiện ra mình có thêm những năng lực đặc biệt.
Dựa vào năng lực đặc biệt của mình, Đỗ Long liên tục phá những vụ án phức tạp, khó khăn, bắt những kẻ tội phạm gian xảo, hung ác, đồng thời cũng kiếm nhiều tiền, cưa đổ nhiều mỹ nữ.
Là một cảnh sát, Đỗ Long luôn tìm cách nhanh nhất để đưa những kẻ xấu ra trừng trị trước pháp luật, nhưng hắn cũng sẵn sàng thực hiện những hành động trái pháp luật theo kiểu “ Thay trời hành đạo “ trong những trường hợp mà kẻ xấu đó có những ô dù quá lớn khiến pháp luật tạm thời không thể can thiệp được.
Xin bật mí một chút là Đỗ Long của chúng ta cực kỳ liều lĩnh, dám cưa cả bồ nhí của Chủ tịch thành phố, dám “hấp diêm” cả nữ Bí thư thành ủy, dám... vân vân và vân vân…. hihi, không kể nữa :) mời các bạn tự khám phá!!!
Truyện có tình tiết liên tục, dồn dập, bất ngờ, xen kẽ giữa phá án và tình cảm, giữa quan trường và thương trường, không hề bị cảm giác trầm buồn, đều đều chậm rãi như một số truyện thể loại đô thị quan trường khác.
Truyện cũng có nhiều tình tiết không phù hợp với trẻ em hoặc người bị yếu tim.
Nhóm dự kiến tốc độ post tối thiểu 5 posts / ngày, nếu hôm nào thiếu sẽ bù dần vào các ngày sau.
Xin mời các bạn thưởng thức Cảnh Lộ Quan Đồ.
Chương 001: Phá án giết người nhanh như chớp
- Cứu mạng, giết người!
Đêm không trăng tối đen, trong tiểu khu yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu khiến người ta sởn tóc gáy, một người phụ nữ cắm đầu chạy, tiếng kêu cứu thê lương lúc rõ lúc không đang ở trong cửa sổ của tầng bảy khu dân cư.
Ba phút sau tiếng gào thét của xe cảnh sát đã tới. Phó sở trưởng Dương Thành đồn công an Lệ Viên quận Tây Sơn thành phố Ngọc Minh tỉnh Thiên Nam mang theo hai tên cảnh sát trẻ tuổi trực ban tới hiện trường. Dương Thành nhảy xuống xe liền nghênh đón chủ nhiệm ủy ban khu dân cư Từ Cửu Bình hỏi:
- Lão Từ, bây giờ là tình trạng gì?
Từ Cửu Bình liếc mắt kỳ quái tên cảnh sát trẻ tuổi vừa xuống xe, màn đêm đen như mực, thằng ranh này rõ ràng còn đeo kính râm, chẳng lẽ là để dọa người? Một bên âm thầm oán trách trẻ tuổi như vậy quá không hợp lý, một bên trả lời nói:
- Cửa mở không ra, hộ gia đình Chu Xuân Lan 7-3 hô cứu mạng ở cửa sổ, có thể hô mệt, bây giờ âm thanh nhỏ rồi.
Đúng lúc này, trên tầng lại truyền tới tiếng tiếng kêu cứu yếu ớt của Chu Xuân Lan, Dương Thành không chút do dự hạ lệnh:
- Phùng Vi Ngũ, Đỗ Long, mang đồ lên, chuẩn bị mở khóa hoặc là phá cửa!
Hai người cảnh sát trẻ tuổi xách đồ lên tầng 7, Phùng Vi Ngũ lấy thiết bị mở khóa điện tử mở khóa, hai phút trôi qua, khóa cửa vẫn không mở được.
Cửa chống trộm của nhà Chu Xuân Lan là một loại khóa chống trộm kiểu mới, Phùng Vi Ngũ đã mân mê hai phút vẫn chưa mở ra, chỉ sốt ruột tới mức mồ hôi đầy đầu. Đồ trang bị phá cửa bình thường của cửa chống trộm này căn bản là không có biện pháp, trừ phi dùng súng bắn cái cửa sắt tan thành một lỗ rách to, nếu không cơ bản không mở ra được. Chu Xuân Lan ở bên trong cũng không có tiếng, không biết tình trạng như thế nào. Mọi người ngay lúc này bắt đầu lo lắng lên, người đội kính râm đứng bên cạnh là Đỗ Long đưa tay ra chỗ Phùng Ngũ Vi nói:
- Anh Ngũ, để tôi tới hỏi thử xem.
Phùng Vi Ngũ vội vàng mang sự việc khó giải quyết này đưa cho Đỗ Long trẻ tuổi hơn, chỉ thấy Đỗ Long cầm dụng cụ mở khóa điện tử nhẹ nhàng cho vào trong lỗ khóa vừa chui vừa uốn éo, trong cửa truyền tới một tiếng vang lạch cạch. Đỗ Long cầm cái cửa kéo ra, cửa sắt lớn vẫn không tiếng động mở ra.
Dương Thành có chút không hài lòng liếc mắt nhìn Phùng Vi Ngũ một cái. Trong lòng Phùng Vi Ngũ luôn kêu oan, Dương Thành không để ý tới y, ánh sáng đèn pin cầm tay vừa lướt qua trong phòng tối đen, chỉ thấy ngay cả phòng khách và nhà ăn cùng một chỗ của nhà Hà Chính Dương hầu như sạch sẽ, nhưng trên mặt đất từng đồ vật giống như dính máu khiến Dương Thành đề cao cảnh giác.
- Cứu mạng…
Bệ dưới cửa sổ phòng khách truyền tới tiếng kêu cứu yếu ớt. Dương Thành theo giọng tìm thấy Chu Xuân Lan đầu tóc bù xù, chỉ thấy cô cuộn mình ngồi dựa dưới bệ cửa sổ, đầu tóc bù xù toàn thân là máu.
Chu Xuân Lan hồn bay phách lạc ngồi ở đó, trên gương mặt còn dán nửa cuộn băng dính, hai tay bị trói sau lưng, trên mắt cá chân cũng quấn băng dính, xem ra cô đã trải qua một trận giãy dụa mới có thể thoát được kêu cứu.
Dương Thành chỉ chỉ Đỗ Long, lại chỉ chỉ Chu Xuân Lan, sau đó dùng tay ra hiệu. Đỗ Long hiểu ý cẩn thận đi sát chân tường ra chỗ Chu Xuân Lan. Dương Thành mang Phùng Vi Ngũ cầm theo đèn pin và gậy cảnh sát, cẩn thận tiến vào bên trong bắt đầu tìm kiếm.
Đỗ Long đi tới bên người Chu Xuân Lan, đèn pin soi một cái vào người cô, không hiện ra vết thương, Đỗ Long hạ giọng nói:
- Chị à, tôi là cảnh sát, chị bây giờ đã an toàn, trên người của chị có rất nhiều máu, là chỗ nào bị thương phải không?
Chu Xuân Lan hai mắt trắng bệch trợn tròn, cô không trả lời câu của Đỗ Long, chỉ là mất hồn mất vía nói lặp đi lặp lại:
- Cứu mạng… Giết người…
Tinh thần của Chu Xuân Lan bị chấn động tới mức gần như sụp đổ, việc mất đi phản ứng đối với thế giới bên ngoài chính là trong đầu của cô đang tự bảo vệ mình. Đỗ Long quyết định thật nhanh, rút dao găm cảnh sát cắt đứt băng dính dán hai tay Chu Xuân Lan, dìu cô mang ra cửa, giao cho chủ nhiệm Từ đang đứng ngoài cửa tới tiểu khu bảo vệ an toàn, Đỗ Long dặn dò nói:
- Đỡ cô ấy cẩn thận đến dưới tầng nghỉ ngơi một chút, đừng cho người tới gần cô ấy, cũng không được tùy tiện hỏi cô ấy bất cứ sự việc gì, chờ chúng tôi thăm dò xong hiện tường sau mới nói.
Chủ nhiệm Từ thấy giọng điệu ra lệnh của người cảnh sát trẻ tuổi tác còn không bằng một nửa tuổi của mình này, trong lòng y nhất thời hơi khó chịu, đang muốn lạnh nhạt trả lời hai câu, Đỗ Long cũng đã quay đầu đi rồi. Chủ nhiệm Từ không có mục tiêu nữa, đành phải khó chịu nói nói với hai người bảo vệ đang dìu Chu Xuân Lan:
- Các cậu vẫn còn ngây người ở đây làm gì? Đỡ người xuống đi, không cho bất cứ người nào tiếp cận cô ấy, cũng không cho phép bất cứ ai nói chuyện với cô ta.
Đúng lúc này, đã truyền tới giọng của Dương Thành truyền vào phòng nủ chính:
- Cảnh sát số 3984, tiểu khu Lệ Viên, tòa nhà 35, phòng số 7-3 xảy ra một vụ án hung sát, người chết là một nam trung niên, mời các anh mau chóng liên hệ đội hình sự, pháp y tới tiếp nhận điều tra.
Dương Thành ngồi xổm xuống bên cạnh người nam trung tuổi đang ngửa mặt nằm trên giường. Người chết này có lẽ là chủ nhà Hà Chính Dương rồi. Chỉ thấy hai mắt y trợn lên, trong ánh mắt lộ ra sự kinh hãi và phẫn nộ vô hạn, trên tay của y có rất nhiều vết thương chỗ phòng ngự, trên đầu trên đầu máu thịt bê bết. Hung thủ đánh nhiều lần tới mức trong phủ ngủ đâu đâu cũng vết máu loang lổ. Vết thương chết người có lẽ là một dao dường như chặt đứt cổ, nhiều máu tươi chảy ra, toàn bộ cơ thể người chết đều nằm trong vũng máu.
Sau khi Đỗ Long tiến vào phòng ngủ ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, sau đó ánh mắt lập tức đặt vào chỗ người chết, chỉ thấy bên cạnh vũng máu đã tiếp cận trạng thái đông đặc có dấu vết giãy giụa rất rõ ràng. Trong lòng Đỗ Long vừa kích động, xem ra vết máu trên người Chu Xuân Lan chính là từ chỗ này.
Dương Thành không ngờ Đỗ Long có thể vào, hắn lắc đầu nói:
- Đỗ Long, cậu không nên vào, mau đi ra đi, cẩn thận không dẫm vào vết máu và những dấu chân máu đó, tới phòng khác thử tìm một chút xem có hung thủ ẩn náu không.
Đỗ Long đáp:
- Sếp Dương, tôi rất cẩn thận đấy, anh yên tâm đi, tôi chỉ là muốn tận mắt xem hiện trường…
Phùng Vi Ngũ đã tìm kiếm lục soát xong phòng còn lại, trước khi trở lại phòng ngủ chính nghe thấy lời của Đỗ Long sau đó cười lạnh nói:
- Một sinh viên trường cảnh sát vừa mới tốt nghiệp, có thể nhìn ra đầu mối gì chứ? Đừng ở chỗ này làm loạn lên nữa, nếu phá hủy chứng cớ làm cho vụ án không có cách nào điều tra phá án, phiền phức của cậu có thể sẽ rất lớn đó.
Đỗ Long thản nhiên nhìn Phùng Vi Ngũ một cái, bởi vì y đeo kính râm, vì vậy không ai nhìn thấy vẻ khinh thường vừa xuất hiện lại thôi trong mắt của y. Đỗ Long không để ý tới sự khiêu khích của Phùng Vi Ngũ, y đã rời phòng ngủ, đi tới phòng khác tìm kiếm một lần nữa, cũng không phát hiện nghi phạm ẩn nấp, nhưng khi tiếp cận một phòng vệ sinh khác cạnh phòng bếp, y tìm thấy dấu vết của sự giãy dụa. Chu Xuân Lan chắc là đã cấu xé băng dán cuốn lấy hai chân cô ở trong này, trên vòi nước cao cách mặt đất khoảng nửa mét còn dính một miếng băng dính xé nát nữa.
Loại án mạng này đồn cảnh sát nhân dân là không có quyền điều tra. Bọn họ chỉ có thể trợ giúp trung đội cảnh sát hình sự địa phương kiểm tra vụ án. Bởi vậy Dương Thành cũng không thăm dò hiện trường cẩn thận, sau khi xác định trong phòng không có nghi phạm ẩn nấp liền dẫn Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ rời khỏi hiện trường.
Phùng Vi Ngũ được ở lại trông coi ở cửa, Dương Thành mang Đỗ Long xuống dưới lầu, chỉ thấy Chu Xuân Lan ngồi ở bên vườn hoa, trong tay cầm một cốc đường mật nóng ấm đang uống.
Tinh thần của Chu Xuân Lan đã hồi phục lại một ít, Dương Thành đi tới, nói với cô:
- Chu Xuân Lan, tôi là Dương Thành - Phó Sở trưởng đồn công an Lệ Viên. Tôi muốn hiểu rõ một chút sự việc đã qua với cô, bây giờ cô có tiện không?
Chu Xuân Lan gật gật đầu, lòng còn sợ hãi nói:
- Tôi còn không biết là làm sao lại thế này, tôi cùng lão Hà đang trong phòng xem ti vi… Đột nhiên có người gõ cửa nói tới thu tiền rác, tôi thật hồ đồ… cũng không nhìn rõ là người nào liền mở cửa… hai người đàn ông xông thẳng vào, bọn họ đội mũ và đeo khẩu trang, kề dao ngang trên cổ tôi…
Chu Xuân Lan khóc sướt mướt lúc rõ lúc không nói xong những việc đã qua thật không dễ dàng. Sau khi hai kẻ bắt cóc kia dùng dao khống chế cô lập tức nhảy vào trong phòng, liền chế ngự chủ nhà Hà Chính Dương. Trước mặt kẻ hung ác dáng người cao to, trong tay cầm hung khí, hai người già tuổi gần năm mươi không có sức lực chống cự lại.
Kẻ cướp ép hỏi rồi cướp đi tất cả tiền mặt và vật phẩm nhỏ đáng giá, sau đó dùng băng dính dán vào Chu Xuân Lan rồi vứt trong nhà vệ sinh gần phòng bếp rồi đóng cửa lại.
Chu Xuân Lan nghe thấy tiếng chồng bị người đánh trong nhà vệ sinh, giọng kêu thảm thiết, đợi lúc chạy tới cô ra sức giãy cởi băng dính trói trên chân, kẻ cướp đã bỏ đi lâu rồi. Chu Xuân Lan nhìn thấy chồng ngã nằm trong vũng máu, hoảng hốt lo sợ ngã sấp xuống bên cạnh vũng máu, làm cho máu đầy người. Cô ra sức giãy dụa đứng lên, đồng thời cởi băng dính dán trên miệng, lớn tiếng kêu cứu bên ngoài cửa sổ, nhưng tinh thần phần lớn bị thương khiến cô rất nhanh rơi vào tình trạng thất thần, đi thẳng xuống tầng dưới, tinh thần mới dần dần phục hồi lại.
Khi Chu Xuân Lan nói xong chuyện đã xảy ra, trung đội trưởng trung đội hình sự quận Tây Sơn Hoàng Kiệt Hào đã mang theo mấy người tới, bọn họ nhanh chóng phong tỏa hiện trường triển khai công việc. Sau khi Hoàng Kiệt Hào đi quanh một vòng tới vụ án phòng 703 trở lại tầng một, nói với Dương Thành:
- Lão Dương, các anh tới hiện trường vụ án sớm nhất, có phát hiện gì không?
Dương Thành nói:
- Tôi không kiểm tra hiện trường cẩn thận, điều tra một lúc không thấy kẻ cướp liền mang vợ con người chết ra ngoài rồi. Điều tra vụ án là việc của đội hình sự các anh, tôi cũng không dám xen vào.
Hoàng Kiệt Hào trong lòng cười lạnh, sự oán hận của Dương Thành với đội cảnh sát hình sự còn rất sâu sắc, đây đều là vì một vụ án trộm cướp trước đây, đồn công an Lệ Viên muốn chiếm đoạt công lao của trung đội cảnh sát hình sự quận Tây Sơn, kết quả lại thất bại trở về. Đồn trưởng đồn công an Lệ Viên, Chính trị viên và mấy người đều bị quận trưởng công an phê bình dữ tợn một trận, nói bọn họ không có trình độ thì đừng có mà thể hiện, vì thế Dương Thành mới có oán hận lớn như vậy.
Đội hình sự thực sự cũng không có ý định dựa vào nhóm cảnh sát của đồn công an khu trực thuộc giúp đỡ điều tra đại án này. Hoàng Kiệt Hào đang muốn nói với Dương Thành hai câu, thình lình nghe thấy Đỗ Long đứng một bên hạ giọng nói:
- Sếp Hoàng, tôi cho rằng đây là cùng nhau ngụy trang thành cướp bóc báo thù, nghi phạm hẳn là kẻ thù của người chết.
Hoàng Kiệt Hào kinh ngạc liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, đang muốn nói chuyện, Dương Thành lại cướp lời nói:
- Đỗ Long, cậu biết cái gì, không được nói bừa ở đây, làm lỡ điều tra án của đội trưởng Hoàng, cậu có chịu trách nhiệm được hay không?
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Không thể nói như vậy, tập trung suy nghĩ rộng là có lợi với phá án. Cậu tên là Đỗ Long phải không? Vì sao cậu có ý nghĩ như vậy? Nói nghe một chút cũng được.
Đỗ Long nhìn thoáng xa xa Chu Xuân Lan vừa khóc nức nở vừa chấp nhận chụp ảnh bằng chứng, hạ giọng nói:
- Theo lời của Chu Xuân Lan người vừa sống sót, chúng ta biết được sự việc đã qua của vụ án. Nửa trước của bản án là cướp tiền không thể nghi ngờ, mặt sau cũng có chút kỳ lạ, kẻ cướp đã đạt được, theo lý thuyết thì nên nhanh chóng dời đi, vì sao còn muốn thêm rắc rối mang Chu Xuân Lan nhốt vào nhà vệ sinh gần phòng bếp đó, sau đó quay lại tra tấn Hà Chính Dương một trận sau đó lại cắt cổ giết chết vậy?
Hoàng Kiệt Hào không nói gì, ánh mắt cổ vũ Đỗ Long nói tiếp, Dương Thành lại chen miệng nói:
- Đỗ Long, cậu hoài nghi Chu Xuân Lan? Khả năng này không lớn, mặc dù tôi không quen với vợ chồng này, nhưng trong khu trực thuộc của tôi vẫn có điểm hiểu rõ đối với bọn họ. Chu Xuân Lan là một người an phận, không có khả năng làm chuyện như vậy. Cậu không có chứng cớ cũng không thể nói lung tung, cẩn thận người khác tố cáo cậu vu khống!
Đỗ Long cũng không chấp nhận ảnh hưởng của Dương Thành, y tiếp tục nói:
- Sếp Dương, anh hãy nghe tôi nói đã. Theo như lời kể của Chu Xuân Lan, trong tay kẻ cướp ít nhất có hai con dao, nhưng mà trên người Hà Chính Dương ngoài một vết dao chí mạng lại không có vết dao thương, trên đầu, trên người của y trải đầy đều là vật cùn gây thương. Trong phòng hỗn độn, tôi cho rằng kẻ bắt cóc hẳn là thuận tay dùng vật như: bàn, máy tính… trong phòng ngủ của Hà Chính Dương hành hạ y một đoạn thời gian rất dài. Cắt cổ là một cách giết chết tàn khốc, trừ phi là thù sâu oán nặng, nếu không hung thủ không phải làm như vậy…
Hoàng Kiệt Hào gật gật đầu, Đỗ Long tiếp tục nói:
- Trên mặt đất của hiện trường có dấu vết kéo, trong phòng vệ sinh gần nhà bếp có dấu hiệu của sự ra sức giãy giụa mài đoạn băng dính. Tôi cho rằng sự việc đã qua mà Chu Xuân Lan kể hẳn là không sai.
Dương Thành đã tiếp nhận một phần quan điểm của Đỗ Long, nhưng lại nghi ngờ hỏi:
- Nếu đã như vậy, hai tên cướp kia vì sao không mang cô ta đi giết? Còn phí công trắc trở mang cô trói vào trong phòng vệ sinh gần nhà bếp?
Đỗ Long nói:
- Đây chính là lý do tôi đoán. Tôi cho rằng hung thủ hận Hà Chính Dương là một chuyện, đối với Chu Xuân Lan lại là một chuyện khác. Tôi cảm thấy quan hệ của hung thủ và Chu Xuân Lan tốt đẹp, bọn họ không mong muốn Chu Xuân Lan tận mắt thấy Hà Chính Dương bị đánh chết, cho nên trói cô ta vào trong nhà vệ sinh gần phòng bếp. Hiềm nghi của Chu Xuân Lan là rất lớn, quan hệ của hung thủ và cô ta hẳn là rất mật thiết. Trên đó đều là suy đoán của tôi, mong sẽ có thể trợ giúp cho phá án.
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Hiểu ra rồi, nói tới đạo lý rõ ràng, hơn nữa còn rất có đạo lý nữa…
Dương Thành nói:
- Tôi thấy chưa chắc, tôi lại cảm thấy ngược lại… Có lẽ Hà Chính Dương y không chấp nhận mất tiền tài, cho nên…
Hoàng Kiệt Hào không phản ứng với Dương Thành, y nhìn xung quanh, y vẫy tay nói với Từ Cửu Bình:
- Chủ nhiệm Từ mời tới đây một chút… Chủ nhiệm Từ, anh có hiểu rõ tình hình gia đình của Hà Chính Dương và Chu Xuân Lan không? Hà Chính Dương là làm cái gì? Có kẻ thù hay không?
Từ Cửu Bình đã đi tới, kinh ngạc nói:
- Kẻ thù? Đây không phải là vụ án cướp bóc hay sao?
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Chúng tôi đều chưa có kết luận khẳng định, anh làm sao lại khẳng định đây là một vụ cướp bóc vậy? Anh có biết người chết làm nghề gì không? Bình thường y giao lưu với ai? Y có kẻ thù không? Tình huống của Chu Xuân Lan là như thế nào? Anh làm chủ nhiệm khu dân cư, hẳn là khá hiểu rõ chứ?
Từ Cửu Bình gật gật đầu, bắt đầu nói ra. Vợ chồng Chu Xuân Lan đã mở một cửa hàng quần áo, điều kiện cuộc sống cũng không tệ, hai vợ chồng sống chan hòa với mọi người, buôn bán tốt, lại càng không nghe nói bọn họ có kẻ thù gì…
Đỗ Long đứng bên cạnh Hoàng Kiệt Hào, trong tai nghe lời nói của Từ Cửu Bình, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm trong đám người vây quanh bốn phía, chợt nhìn thấy một người nam chen vào trong đám người đang vây xem, hướng mắt nhìn Chu Xuân Lan đang khóc, kinh ngạc hỏi han:
- Chị, đây là chuyện gì vậy? Anh rể đâu? Không phải là anh rể đã xảy ra chuyện gì chứ?
Chu Xuân Lan ngước hai mắt đẫm lệ lên nhìn y một cái nhưng không nói. Người đàn ông này vượt qua vành đai cách ly, đi tới chỗ Chu Xuân Lan, Đỗ Long lập tức tiến lên ngăn lại nói:
- Xin lỗi, nơi này là khu cách ly của hiện trường vụ án, anh không thể tùy tiện vào, mau lui ra ngoài đi!
Người đàn ông kia kháng nghị, nói:
- Tôi là Chu Văn Bân, em trai của chị ấy. Làm em trai chẳng lẽ không thể quan tâm tới chị một chút được sao?
Hai mắt đằng sau cái kính râm của Đỗ Long quan sát tỉ mỉ Chu Văn Bân trước mặtt, đưa tay phải ra nói:
- Xin chào, tôi là Đỗ Long cảnh sát nhân dân đồn công an Lệ Viên, rất vui khi anh có thể tới hiện trường phối hợp điều tra. Chu Văn Bân, anh ở gần đây sao? Bình thường quan hệ của anh và anh rể anh như thế nào?
Chu Văn Bân có chút kỳ lạ giơ tay nắm chặt Đỗ Long, thuận miệng trả lời:
- Đúng vậy, tôi cũng sống trong tiểu khu, nếu không làm sao có thể tới nhanh như vậy được chứ? Bình thường quan hệ của tôi và anh rể của tôi rất tốt.
Người đàn ông trước mặt này nói dối đều không cần suy nghĩ, y cố ý giả bộ thản nhiên và nhìn về phía Đỗ Long, nhưng vẻ bối rối trong mắt lại không thoát khỏi ánh mắt Đỗ Long. Đỗ Long ước chừng chỉ cần tháo kính râm xuống, thằng khốn tên Chu Văn Bân này lập tức chuyển ánh mắt tới y.
Ánh mắt Đỗ Long lại lần nữa đảo qua người Chu Văn Bân, sắc mặt đột nhiên thay đổi, y quát to:
- Vậy sao? Vậy vì sao anh phải giết chết người anh rể?
Sau khi lời này của Đỗ Long nói sắc mặt của Chu Văn Bân lập tức thay đổi, người xung quanh cũng đều nhìn lại về hướng Chu Văn Bân. Chu Văn Bân theo bản năng nhìn lại về phía chị y Chu Xuân Lan, chỉ thấy Chu Xuân Lan đang nhìn y một cách kinh sợ, Chu Văn Bân hoảng sợ kêu lên:
- Không phải em! Chị, thật sự không phải em! Y nói bậy!
Đỗ Long cười nhạt nói:
- Vậy trên ống quần anh làm sao có thể dính máu của anh rể anh vậy? Anh không thể nói đây là máu mũi của anh hay là máu gà, máu chó gì chứ? Mang đi kiểm nghiệm một chút thì biết ngay có phải máu của anh rể anh hay không mà.
Chu Văn Bân cúi đầu nhìn xuống, trên ống quần của mình thật sự có giọt máu đỏ thẫm. Chu Văn Bân sợ tới mức run lên bần bật, run chân trái lên nói:
- Không phải tôi, tôi không có!
Đỗ Long hừ một tiếng, đột nhiên dùng tay lấy ra một túi tiền trong túi quần bò của Chu Văn Bân. Chu Văn Bân vô cùng hoảng sợ vội vàng chìa tay ra cướp lại. Đỗ Long giơ tay đẩy y ra, từ trong túi tiền của Chu Văn Bân rút ra một tấm ảnh chụp.
Ảnh chụp đúng là hung án hiện trường chụp được, Hà Chính Dương chết không nhắm mắt càng chướng mắt rõ ràng. Đỗ Long cười nhạt mang ảnh chụp đưa cho Hoàng Kiệt Hào, nói:
- Chu Văn Bân, anh khi nào đi qua hiện trường? Còn muốn chụp ảnh lưu niệm? Hiện giờ chứng cớ vô cùng xác thực, còn muốn nói dối hay sao?
Từ lúc Đỗ Long tìm được tấm ảnh đó, Chu Văn Bân lập tức tuyệt vọng, y quay đầu bỏ chạy, nhưng chạy vẫn chưa được hai bước, đã bị người vây quanh bắt được rồi.
Chu Xuân Lan khóc hô long trời lở đất, nhào tới vừa đá vừa đánh Chu Văn Bân, cô phần nộ kêu lên:
- Vì sao! Tại sao mày phải giết chết Chính Dương! Tao đánh chết mày tên súc sinh này…
Lúc mọi người bên này vội vàng đỡ Chu Văn Bân dậy và Chu Xuân Lan dậy, Đỗ Long đột nhiên tách ra khỏi đám người vây quanh đi ra ngoài, y chỉ vào hai người đang bước nhanh rời khỏi đây quát to:
- Hai người đứng lại cho tôi, các anh là người của tiểu khu này phải không? Nhìn rất lạ mặt đó!
Sau khi hai người đó nghe thấy lời nói của Đỗ Long cũng không quay đầu lại liền bỏ chạy, Đỗ Long cũng tăng thêm tốc độ, sau khi nhanh chóng xuyên qua đám người, y phi nhanh như bay đuổi theo hai dáng người cao to kia, đồng thời quát to:
- Đứng lại cho tôi! Các người không có chuyện chạy cái gì!
Hai người kia không chạy thoát khỏi Đỗ Long, bọn họ nhìn nhau, hạ quyết tâm đồng thời dừng bước lại, xoay người chờ Đỗ Long đi tới trước mặt, trong đó một người còn trầm giọng nói:
- Quan viên cảnh sát, chúng tôi có việc gấp phải rời khỏi, không ngăn cản ai chứ?
Đỗ Long quát:
- Tôi thấy các anh hành tung rất khả nghi, theo tôi trở về nói rõ lại đi!
Hai người làm ra bộ rất nhẫn nại chỉ dáng vẻ chấp nhận, lúc Đỗ Long đi tới trước mặt hai người đột nhiên ra tay, mỗi người một quyền đánh vào mặt Đỗ Long, một chưởng ngang đánh vào cổ Đỗ Long. Bọn họ dự định nháy mắt sẽ mang Đỗ Long đánh ngã, trước khi người khác vẫn chưa phản ứng thì chạy thoát ra khỏi tiểu khu.
Đầu Đỗ Long đột nhiên lắc lư, nhẹ nhàng tránh được cú đánh của hai người. Y nghiêng người gần vào bên trái người kia, hung hăng đánh một quyền vào điểm yếu của tên kia. Người bên phải còn chưa phản ứng lại, Đỗ Long đã khom người ngang chân quét sang, một chân đá vào vị trí khoang bụng của y. Người bên trái ôm xương sườn run rẩy quỳ xuống, phản ứng của thần kinh mê man kịch liệt khiến y giọng gì cũng không thể nói ra. Người kia thì đúng lúc tương phản, sau khi y ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống lập tức kêu đau long trời lở đất.
Hoàng Kiệt Hào và Dương Thành nhanh chóng chạy tới hiện trường, bọn họ nhìn hai người lăn lộn trên mặt đất, Dương Thành phẫn nộ quát:
- Đỗ Long, cậu làm sao đánh người loạn vậy? Nếu như bọn họ không phải là nghi phạm thì làm sao?
Hoàng Kiệt Hào rốt cuộc là chuyên môn hình sự, y xem xét tương đối tỉ mỉ, đèn pin đảo qua người hai người kia, y đã phát hiện ra vài vết máu đỏ sậm trên bít tất của đối phương, vết máu ở đế giày hai người, còn có hai lưỡi dao sắc bén trên dây lưng sau lưng thì càng có thể nói rõ vấn đề.
Hoàng Kiệt Hào nhanh chóng còng tay hai người này vào, hai người này còn đang thở không ra hơi. Hoàng Kiệt Hào lại tìm ra một xấp tiền và châu báu vân vân trên người bọn họ, Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Cả nhân chứng và tang chứng cũng đều lấy được! Hai người này mới là hung thủ không thể nghi ngờ. Chu Văn Bân là chủ mưu thuê hung thủ giết người, cho nên hung thủ mới chịu chụp ảnh hiện trường cho y. Không ngờ bọn họ đột nhiên ngu xuẩn như vậy, làm việc này lại dám quay lại hiện trường xem náo nhiệt, vụ án sắp phá được rồi. Đỗ Long, cậu rất lợi hại đó, cậu làm sao hoài nghi bọn họ hay sao?
Trên mặt Đỗ Long lộ ra nụ cười vui vẻ, y đáp:
- Cũng không có gì, một nửa dựa vào quan sát, một nửa do mơ hồ. Cha tôi đã nói, lúc phá án phải chăm chỉ quan sát, lớn mật đưa ra các giả thiết. Chu Văn Bân vừa nhìn thấy người đó không giống như người tốt, trên chân của y lại có chút gì đó mà sậm đỏ. Tôi liền lừa y một chút, xem dáng vẻ hoảng sợ của y, tôi biết ngay.
Dương Thành cười nói:
- Vậy cậu làm sao biết trong ví tiền của y cất giấu bức ảnh chụp hiện trường? Nếu không phải là tìm ra bức ảnh này, chỉ sợ thằng ranh cậu lúc này sẽ phiền toái.
Đỗ Long cười ha hả ngây ngô nói:
- Tôi cũng không biết bên trong bên trong có ảnh chụp, tôi nghĩ tìm thấy đồng tiền dính máu hoặc là các đồ trang sức bị mất trộm từ bên trong. Sau khi nhìn thấy bức ảnh ta lập tức nghĩ tới nguyên nhân đó là cùng nhau thuê hung thủ giết người. Hung thủ có thể sẽ trở lại hiện trường tiếp cận quan sát cảnh sát chúng ta phá án, cho nên tôi liền nhìn thử bốn phía, đúng lúc nhìn thấy hai người lén lút rời khỏi, thân thể bọn y cao to, cũng có nét giống hai kẻ cướp như Chu Xuân Lan nói, tôi liền hô một tiếng phô trương thanh thế, không ngờ đoán đúng rồi. May mắn, chỉ do may mắn thôi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 002: Văn chương trôi chảy
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Nghe xong lời của Đỗ Long, Dương Thành không khỏi hâm mộ vận may tới của Đỗ Long, anh ta vui tươi hớn hở vỗ vai Đỗ Long nói:
- Rất nhiều đại án muốn điều tra phá án chẳng phải đều dựa vào đoán bừa sao? Bất luận như thế nào, cậu đã mang vẻ vang về cho đồn công an chúng ta rồi, quay về tôi sẽ nói một tiếng với Đồn trưởng Liêu, cấp công lao cho cậu!
Hoàng Kiệt Hào khẽ mỉm cười, biết Dương Thành đang cướp công. Trên thực tế Hoàng Kiệt Hào cũng không có ý định tranh giành cùng bọn họ, vụ án như vậy Trung đội cảnh sát hình sự thường thường phải làm một hai vụ. Những công lao đó bọn họ cũng không kém, nhưng thật ra tên tiểu tử Đỗ Long này đáng để chú ý một chút, nói không chừng là một mầm tốt trong nghề làm hình sự. Có thể phán án nhanh như vậy đồng thời bắt được nghi phạm. Ngoài may mắn ra, không có thực lực thật sự thì làm gì được chứ.
Xe cứu thương và pháp y đều tới hiện trường, Dương Thành cảm thấy vẻ vang dương dương đắc ý giải tán quần chúng vây xem chung quanh. Chờ người của đội pháp y và hình sự tiếp tục dời đi, Dương Thành vỗ vào bả vai Đỗ Long, cười nói:
- Đi! Cùng đi ăn khuya đi, tôi mời!
Đỗ Long cười nói:
- Không tốt lắm đâu? Chúng ta còn đang trong ca trực mà.
Dương Thành cười nói:
- Phép tắc là chết đó, người là sống mà. Cho dù lại có vụ án, phòng trực ban sẽ gọi cho chúng ta, đi thôi, không nể mặt tôi phải không?
Lãnh đạo đều nói đến việc này rồi, Đỗ Long cũng không từ chối nữa, ba người đi vào một quán đồ nướng gần tiểu khu. Mấy người Dương Thành và chủ quán rất quen nhau, đã gọi lên mấy chục các loại đồ nướng và một tá bia mang lên để ăn rồi.
Phùng Vi Ngũ còn không biết Đỗ Long là làm thế nào phá được án. Dương Thành thêm mắm thêm muối kể lại quá trình phá án cho Phùng Vi Ngũ nghe. Sau khi nghe xong trong lòng Phùng Vi Ngũ vừa ao ước vừa đố kị, y bĩu môi nói:
- Đỗ Long, vận may của cậu thật tốt, đáng tiếc tôi phụng mệnh canh giữ tầng bảy, nếu không án này nói không chừng được phá trong tay tôi rồi.
Lời nói chua chát này ngay cả Dương Thành nghe xong cũng có chút khó chịu, Đỗ Long mỉm cười nâng chén nói:
- Đúng vậy, tôi là có chút may mắn, đổi lại là ai cũng có thể làm tốt hơn tôi. Anh Phùng thông minh như vậy, kinh nghiệm cũng nhiều hơn tôi, nếu anh Phùng ở hiện trường vụ án tuyệt đối không thoát khỏi. Sếp Dương, anh Phùng, nhận được sự phối hợp của các anh, tôi mới có cơ hội nở mày nở mặt như tối nay, công lao trong đó, thuộc về sếp Dương, thuộc về anh Phùng, thuộc về mọi người. Nào! Tôi kính mọi người một ly!
Dương Thành nâng chén cười nói:
- Tiểu Đỗ lời này của cậu không đúng rồi. Vụ án là cậu phá, công lao của cậu lớn nhất. Chúng tôi được chút vẻ vang đã là không tệ rồi. Nào! Cạn ly!
Trong lòng Phùng Vi Ngũ cuối cùng đã thoải mái một chút, y cũng giơ chén lên, ba chai bia chạm vào lanh lảnh với nhau.
Đỗ Long ngẩng cổ lên, uống một ngụm hết sạch chai bia. Dương Thành là một con sâu rượu, cũng phải chia làm hai ngụm uống. Phùng Vi Ngũ càng không được vậy, y đã đổi bốn lần hơi mới uống hết một chai bia.
Dương Thành cười nói:
- Không nhìn ra đấy nhé. Đỗ Long, vẻ ngoài của cậu nhìn có vẻ rất hào hoa phong nhã, nhưng hai người đàn ông to lớn đó mới hai chưởng đã bị cậu thu thập rồi, uống rượu cũng sảng khoái như vậy. Tôi lúc trẻ có thể một hơi uống hết một chai bia, hai năm nay không được nữa rồi.
Đỗ Long thở dài, nói:
- Con người sẽ thay đổi, đặc biệt là lại sau khi trải qua chuyện đó… Từ sau chuyện lần trước, tôi đã đi đăng kí học lớp Wushu Sanda, chúng tôi được huấn luyện uống rượu rất lợi hại. Hai môn uống rượu, đánh nhau đều học tới lành nghề.
Dương Thành cười ha hả, ba người vừa ăn uống vừa nói chuyện. Lúc ăn tới no nê, Phùng Vi Ngũ đột nhiên thở phù liền phát ra mấy tiếng rắm. Dương Thành cau mày nói:
- Tiểu Phùng, sao cậu lại làm chuyện đó, ăn hỏng bụng rồi à?
Mặt của Phùng Vi Ngũ lập tức đỏ bừng, y há miệng muốn giải thích, nhưng lời nói tới miệng lại không thể nói ra, trong bụng quặn đau khiến y chỉ một chốc mà mồ hôi lạnh ứa ra, mặt căng ra tới mức đỏ ửng cũng nhanh chóng không một giọt máu.
- Anh Phùng đau bụng sao?
Đỗ Long đưa ra ý kiến nói:
- Bên cạnh chợ Lệ Viên có nhà vệ sinh công cộng, anh Phùng vấn đề của anh xem ra rất nghiêm trọng, mau đi giải quyết một chút đi.
- Tôi…
Phùng Vi Ngũ đau tới mức toàn thân đều sắp hư thoát (hạ đường huyết do mất máu, mất nước), làm sao còn đứng lên được. Y xì xì mấy tiếng đánh liền mấy tiếng rắm, người xung quanh đều dần dần tránh xa. Ngay cả ông chủ quán đồ nướng đều xoa xoa tay đi tới, ông ta hoảng sợ nói với Dương Thành:
- Sếp Dương, anh Phùng làm sao lại như vậy?
Dương Thành nói với vẻ không hài lòng:
- Tôi làm sao biết được? Có lẽ là bụng xấu rồi. Tôi nói này lão Vương, thịt tối nay có phải là chưa nướng kĩ đúng không?
Lão Vương vội vàng giải thích:
- Sao có thể vậy chứ? Tôi bán đồ nướng nhiều năm như vậy rồi, không thấy ai ăn rồi gặp chuyện. Phùng cảnh quan là ăn đồ không sạch sẽ ở nơi khác chứ? Anh Dương anh mau dẫn anh ta tới bệnh viện xem, bữa này chúng tôi mời anh.
Phùng Vi Ngũ ăn đồ gì Dương Thành cũng ăn, anh ta biết việc này không trách được lão Vương, vì thế nhìn rồi nói:
- Dành vậy, vậy chúng tôi đi trước đây.
Dương Thành và Đỗ Long hợp sức nâng Phùng Vi Ngũ lên xe cảnh sát. Phùng Vi Ngũ lại đánh hai tiếng rắm, Dương Thành cau mày nói:
- Tiểu Phùng, cậu sẽ không đánh rắm trên xe chứ?
Phùng Vi Ngũ không trả lời, đột nhiên y nhảy xuống, chạy như điên về hướng chợ. Dương Thành và Đỗ Long ngạc nhiên, chỉ nghe thấy Phùng Vi Ngũ một đường rắm tung ra rồi chạy, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, đồng thời cười ha hả.
Sau khi Đỗ Long cười một trận, đề nghị nói:
- Sếp Dương, tôi qua đó xem sao, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi nhé..
Dương Thành gật gật đầu nói:
- Đi đi, quả thực không được thì mang cậu ta tới bệnh viện.
Đỗ Long đi chưa lâu liền nghe thấy tiếng xì xì truyền tới sau một lùm cây xanh ven đường. Đỗ Long nhịn cười, tránh chỗ gió nói một cách nghiêm trang:
- Anh Phùng, anh không đi nhà vệ sinh à, chúng ta là cảnh sát mà. Đi đại tiểu tiện linh tinh, nếu bị mọi người nhìn thấy ảnh hưởng không tốt đâu.
Tâm tư đã chết của Phùng Vi Ngũ đã có rồi, cả đời này từ trước tới giờ chưa từng mất mặt như vậy. Y cắn răng không ra tiếng, nhưng chỗ khác trên thân thể y đang kêu xì xì không ngừng, qua một cơn y mới sợ hãi hỏi:
- Đỗ Long, cậu còn ở đây không?
- Ừ! Tôi ở đây.
Đỗ Long nói.
Phùng Vi Ngũ nói:
- Đỗ Long, cậu có mang giấy bên người không?
Đỗ Long cười nói:
- Anh Phùng, tôi chỉ sợ anh không mang giấy bên người, cho nên tới xem. Đây! Giấy tôi tiện tay lấy từ quán đồ nướng, chỉ có hai tờ, anh dùng tiết kiệm đi.
Đỗ Long đi tới lùm cây xanh, mặc dù đứng ở chỗ ngược gió, nhưng vẫn ngửi thấy mùi thối. Hắn ngừng thở dùng tay đưa giấy qua, chờ Phùng Vi Ngũ nhận được hắn lập tức chạy tới chỗ xa.
Phùng Vi Ngũ một hồi lâu sau mới toàn thân hư thoát và đi ra, sắc mặt còn trắng hơn tờ giấy. Đỗ Long thấy vậy tiến lên hỏi:
- Anh Phùng! Không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?
Phùng Vi Ngũ thật sự muốn đào hố chôn mình xuống, y xấu hổ và giận giữ nói:
- Vẫn tốt, bụng đã hết đau, chỉ là tay chân nhũn ra. Đỗ Long cậu đỡ tôi trở về đồn, ở đó tôi có thuốc chống tiêu chảy.
Đỗ Long cũng không có tâm tình dìu y, ai biết trên người y có sạch sẽ hay không? Hắn đang muốn khuyên Phùng Vi Ngũ nghỉ ngơi một chút rồi đi, điện thoại đột nhiên kêu lên, là Dương Thành gọi tới. Dương Thành nói 110 gọi bọn họ, nói cửa một quán Internet gần tiểu khu Lệ Viên có hai đứa trẻ đánh nhau. Sau khi nghe xong tình hình bên này, Dương Thành gọi Đỗ Long ở lại chăm sóc cho Phùng Vi Ngũ. Hai tên nít ranh cãi nhau, Đồn phó Dương tự mình còn sợ không làm được sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 003: Muốn xử đám cảnh sát quèn chúng mày
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Đỗ Long vừa mới cúp điện thoại, bất thình lình có mấy bóng đen đi về hướng quán đồ nướng. Đỗ Long nhướng mày nhìn người vừa tới, cảm thấy hơi bất thường.
Con đường này một bên là ký túc xá trường Đảng, một bên là trường trung học. Ban ngày mặc dù người qua lại vô cùng náo nhiệt, nhưng buổi tối lại cực kỳ yên tĩnh. Huống chi bộ dạng mấy người này hấp tấp, lén lút, nhìn qua cũng không giống người đi đường nửa đêm đi ngang qua. Đỗ Long đỡ Phùng Vi Ngũ đến một tảng đá ven đường ngồi xuống, nói nhỏ với anh ta:
- Anh Phùng, anh nhìn mấy người kia đi, hình như có hơi bất thường.
Phùng Vi Ngũ liếc mắt về phía những người kia, hạ giọng nói:
- Mặc kệ nó, chúng ta ít người, vẫn không nên gây chuyện thì tốt hơn.
Phùng Vi Ngũ vừa mới dứt lời, năm người kia đột nhiên lao nhanh về phía hai người. Lần này ngay cả Phùng Vi Ngũ cũng thấy tình hình không ổn, đổi lại lúc bình thường y tay cầm gậy cảnh sát một mình đấu một hai người ngược lại cũng không sợ. Nhưng hôm nay vừa mới bị Tào Tháo đuổi một trận tơi bời, đâu còn sức lực để đánh nhau với mấy tên du côn đó. Về phần Đỗ long, tuy là hắn đã từng đánh ngã hai tên hung thủ to con một cách gọn gàng, nhưng ở trong mắt Phùng Vi Ngũ, một người hào hoa phong nhã mới tốt nghiệp ra trường, thì sức chiến đấu cũng chỉ là vụn vặt.
So với việc Phùng Vi Ngũ bối rối lấy điện thoại báo cảnh sát, thì Đỗ Long cũng trấn tĩnh hơn. Hai mắt hắn híp lại nhìn đối phương, đột nhiên quát to:
- Chúng tôi là cảnh sát! Các anh muốn làm gì!
Một tiếng quát to này đủ để bọn cướp bình thường sợ hãi thối lui, nhưng những người kia trái lại càng xông tới nhanh hơn. Một người dẫn đầu cầm trong tay cây gậy hùng hùng hổ hổ nói:
- Bố mày chính là muốn xử hai tên tiểu cảnh sát chúng mày đây!
Đỗ Long rút gậy cảnh sát hướng về phía năm người kia nghênh đón. Phùng Vi Ngũ nhìn bóng lưng của hắn, thật không hiểu hắn là anh hùng không biết sợ hay là vô cùng ngu xuẩn. Một cây gậy cảnh sát nhỏ làm sao địch lại cây gậy to như cây đao của người ta được chứ? Lúc này nên mau chóng dìu y chạy trốn mới phải.
Gã đàn ông tay cầm cây gậy thấy Đỗ Long đến trước mặt, quơ cây gậy về phía Đỗ Long bổ xuống. Một gậy đó lực rất nặng, không nương tay chút nào, đây là muốn đánh chết người sao chứ. Đỗ Long trong lòng tức giận, thế vọt tới trước không giảm chút nào, chỉ hơi nghiêng người, một gậy kia suýt nữa đánh trúng lỗ tai hắn xẹt qua bên cạnh, lệch một ly thôi thì Đỗ Long phải đi bệnh viện chữa trị cho cái lỗ tai của mình rồi. Côn cảnh sát trong tay Đỗ Long cũng không dài, được hắn đem làm dùi cui, dùng sức vụt vào ngực gã cao to kia một phát.
Gã đàn ông kia chỉ cảm thấy cánh tay cầm gậy đột nhiên mất cảm giác, để rơi cây gậy đồng thời bị Đỗ Long huých bả vai, một luồng sức mạnh vọt tới, vóc người to lớn vạm vỡ nhất thời bị đánh bay. Chờ đến khi gã biết được, gã đã ngã chổng mông xuống dưới ngửa mặt lên trời rồi.
Đỗ Long không ngừng lại mà tiếp tục đánh về phía mục tiêu kế tiếp, đó là một thanh niên trẻ trong tay cầm cây đao dài khoảng một thước. Gậy cảnh sát trong tay Đỗ Long tiếp tục vung ra lần thứ hai, xoạt một tiếng quất vào cổ tay tên cầm đao. Gã kia kêu thảm một tiếng vứt đao rồi dừng bước. Đỗ Long bước nhanh đến phía trước giơ một chân đá vào ngực gã, gã nhất thời không khống chế được thân mình, loạng choạng lui về phía sau ngã vào bụi cây trong dải phân cách có trồng cây xanh.
Đỗ Long đánh ngã hai đối thủ một cách nhanh gọn, làm cho ba người còn lại trong lòng bắt đầu lo lắng. Nhưng bọn chúng từ trước đến nay rất hung hăng, ba người nhìn nhau, cùng lúc gầm lên giận dữ. Tiếp đó hai gã lưu manh cầm dao phay đồng thời hướng về phía Đỗ Long đánh tới, một gã khác tay cầm ống tuýp, lách người một cái xông về phía Phùng Vi Ngũ.
Hai người này cầm hung khí trong tay lại phối hợp ăn ý, dao phay mặc dù ngắn nhưng lực sát thương lại không nhỏ. Đỗ Long nếu dùng gậy cảnh sát đối đầu với bọn chúng, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không thể chế ngự bọn chúng, bên kia Phùng Vi Ngũ có thể gặp nguy hiểm.
Đỗ Long nhanh chóng ra quyết định, hắn xoay nhanh người đánh gã tới trước một gậy, thuận thế đá gã một cước ngã lăn quay. Gã la lên quay hai vòng người hơi nghiêng sang một bên, vừa đúng lúc ngăn con dao trong tay gã lưu manh bên tay phải đang xông về phía Đỗ Long.
Bước chân gã kia hơi chần chừ, Đỗ Long liền thừa dịp xông tới. Chỉ thấy Đỗ Long nháy mắt xông về phía gã lưu manh bên trái, gậy gỗ trong tay vung mạnh ra ngoài một cái, con dao trong tay gã bên trái mới vung đến nửa đường, cây gậy của Đỗ Long đã nện mạnh vào cổ tay cầm dao của gã.
Tiếng xương gãy rắc rắc truyền đến, gã kêu lên thảm thiết buông con dao xuống. Mất đi sự uy hiếp, Đỗ Long nhanh chóng xoay người lại, phóng tới tên còn lại, cây gậy trong tay vung lên, tiếp đó một âm thanh leng keng vang lên, trong bóng đêm liên tiếp vang lên hai tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng dao phay rơi trên mặt đất.
Đỗ Long sau khi hết nguy hiểm, lập tức quay người chạy về phía Phùng Vi Ngũ. Vừa rồi tiếng kêu thảm thiết thứ hai chính là của Phùng Vi Ngũ. Lúc Đỗ Long chạy tới, Phùng Vi Ngũ đã trúng vài gậy.
Đỗ Long hét lớn:
- Dừng tay!
Rồi phóng thật nhanh về phía gã lưu manh, gã quay đầu lại nhìn, trời tối như mực chỉ thấy một thân ảnh giống như mãnh hổ hạ sơn đang hướng về phía mình đánh tới, gã lại càng hoảng sợ. Sau khi thấy đúng là Đỗ Long, gã liền vung ống tuýp đập vào gáy Đỗ Long. Nếu bị gã đập trúng, chỉ sợ Đỗ Long ngay cả cơ hội làm người thực vật cũng không có.
Đỗ Long vốn có thể dùng gậy gỗ chống chọi với ống tuýp, hoặc lách người tránh sang bên, nhưng hắn vẫn không né tránh, chỉ giơ tay trái lên đón lấy ống tuýp của đối phương, tiếp đó đánh một gậy vào cánh tay cầm ống tuýp.
Một gậy đổi lại một gậy, Đỗ Long chỉ cảm thấy trên cánh tay nóng rát, nhưng hắn cố chịu đựng, còn đối phương cũng thì không chịu đựng nổi. Đột nhiên gã kia có những biểu hiện chứng tỏ tay phải gã đã bị gãy xương, cả đời này chỉ sợ không còn cách nào dùng cánh tay này hành hung người khác nữa rồi.
Đỗ Long cố nhịn đau, một cước đá gã ngã xuống đất, hắn đỡ Phùng Vi Ngũ dậy, hỏi:
- Anh phùng, anh không sao chứ?
Phùng Vi Ngũ không trả lời, trong tai Đỗ Long ngoài tiếng kêu thảm thiết ra bỗng nghe thấy tiếng chân chạy trốn xột xoạt. Hắn xoay người, đưa cây gậy trong tay lên phóng tới, gã bị một gậy ngay ngực kia mới từ trong bụi cây bò dậy định nhẹ nhàng chạy trốn, trước mắt chợt tối sầm rồi ngã xuống, vừa khéo gã ngã xuống ngay chỗ ban nãy Phùng Vi Ngũ mới tháo xong. Đợi gã hồi phục lại tinh thần thì trên mặt và trong miệng đều dính đầy chất bẩn, liền chỉ lo nôn mửa, đâu còn sức lực mà chạy trốn.
Phùng Vi Ngũ trên tay, trên lưng đã trúng mấy gậy. Tuy đau đến không chịu nổi, nhưng cũng không có trở ngại gì nhiều, thật ra cơn đau giúp cho cơ thể anh khôi phục được chút ít khí lực. Y cùng với Đỗ Long hợp sức bắt trói năm tên lưu manh lại, sau đó Đỗ Long gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Vì cảnh sát thành phố Ngọc Minh tài chính rất khó khăn, do đó Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ đều chưa được chính thức tuyên bố là tiểu cảnh sát nhân dân nên không được trang bị bộ đàm cảnh dụng, ngay cả tiền điện thoại cũng phải tự lo liệu.
Khi Dương Thành từ cửa tiệm internet chạy tới, thấy Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ đang ngồi trên tảng đá ở ven đường hút thuốc, bên cạnh bọn họ là bốn gã thanh niên đã bị còng tay.
Dương Thành lấy đèn pin soi thử, kinh ngạc nói:
- Tiểu Phùng, cậu vẫn tốt đấy chứ? Bốn tên này cũng là hai người bắt được sao?
Phùng Vi Ngũ lắc đầu đáp:
- Sếp Dương, tôi không sao rồi, những tên này đều là Đỗ Long bắt đấy, tất cả có năm tên, còn một tên đang ói ở bên kia nữa.
Dương Thành lúc này mới thấy một người khác ở xa xa đang nôn mửa chỗ gốc cây, cũng không phải là gã tự nguyện, mà là bị Đỗ Long rút dây thắt lưng trói ở chỗ đó. Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ trên người cả hai mang theo hai cái còng số tám, dư ra một người nên phải dùng thắt lưng trói vào gốc cây.
Dương Thành chỉ nhìn thoáng qua thì biết mấy người kia rất khó đối phó, anh ta tấm tắc khen:
- Đỗ Long, cậu một chọi năm bắt được toàn bộ bọn chúng đấy hả? Thật nhìn không ra, cậu có thể đánh giỏi như vậy, chuyện gì đã xảy ra với bọn chúng? Sao bọn chúng lại tập kích các cậu?
Đỗ Long vẻ mặt khổ sở nói:
- Bọn chúng cứ xông vào chúng tôi, tôi nghi ngờ bọn chúng là đồng bọn của hai tên hung thủ ở tiểu khu Lệ Viên, thấy chúng tôi đi riêng lẻ nên chạy tới muốn báo thù. Cũng may đoạn đường này đủ tối, anh Phùng lại phân tán sự chú ý của bọn họ, tôi thừa dịp xông vào đánh loạn xạ nên bọn chúng đều bị đánh ngã, nhất thời khẩn trương nên đánh có chút thẳng tay, khẳ năng có người sẽ bị tàn phế. Sếp Dương, anh có thể giúp tôi giải thích được không, tôi với anh Phùng đều bị thương rồi.
Dương Thành nhìn đống hung khí nằm dưới đất, nói:
- Bọn chúng quả nhiên là đã sớm lập kế hoạch từ trước. Tiệm internet bên kia vốn không có ai đánh nhau, bọn chúng báo án giả dụ tôi bỏ đi, tiếp đó liền ra tay với các cậu, nói không chừng Tiểu Phùng bị đau bụng cũng là do bọn chúng lén giở trò. Hai người các cậu đánh năm người, bọn chúng cầm hung khí đánh người, cho dù đánh chết cũng là phòng vệ chính đáng, huống chi chỉ mới bị đánh gãy tay gãy chân mà thôi. Yên tâm đi, không việc gì đâu, những người này bản thân chắc chắn còn dính đến các vụ án khác, bắt về thẩm tra cho thật kỹ, nói không chừng còn có thể tìm ra manh mối của các vụ án khác. Thương thế của hai cậu không sao chứ? Có cần gọi người đến giúp đỡ không? Nếu không thì áp giải năm tên này về đồn công an trước rồi nói sau!
Trong năm gã khó nuốt nhất chính là gã mặt mũi dính đầy chất bẩn kia, ai cũng không muốn tới gần gã, lại phải đề phòng gã chạy trốn. Cuối cùng Đỗ Long dẫn gã đi vào nhà vệ sinh công cộng trong chợ lấy nước rửa, rồi mới miễn cưỡng dẫn về đồn công an.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 004: Học nghề
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Trưởng đồn công an Liêu Đông Thăng được thông báo vội vàng trở về đồn công an chủ trì công tác thẩm tra, vụ án trộm cắp kia đến nay làm cho tất cả mọi người rất rối rắm. Tuy bọn Đỗ Long không có chuyện gì lớn, hắn và Phùng Vi Ngũ đều bị thương, Liêu Đông Thăng bảo bọn họ đi bệnh viện kiểm tra xem sao, rồi trở về nhà nghỉ ngơi thật tốt, để tránh ảnh hưởng đến công việc sau này. Loại kỹ thuật thẩm vấn này bọn họ vẫn còn thiếu kinh nghiệm.
Sau khi rời khỏi đồn công an Đỗ Long lái xe đạp điện chở Phùng Vi Ngũ đi trên đường lớn, Phùng Vi Ngũ rất không thoải mái nói:
- Đỗ Long, cậu nói xem người là do chúng ta bắt được, dựa vào cái gì mà lúc thẩm vấn lại gạt chúng ta sang một bên chứ? Thật là không công bằng!
Đỗ Long cười nói:
- Thế giới này có bao giờ công bằng đâu? Tất cả mọi người phải tự mình lăn lộn nỗ lực hết khả năng, chúng ta kinh nghiệm còn ít, thì phải ráng chịu từ từ vậy, sẽ có ngày nổi danh thôi. Huống chi sếp Liêu cũng là vì muốn tốt cho chúng ta. Chúng ta bị thương phải đi bệnh viện không phải tốt hơn sao? Tóm lại người là do chúng ta bắt được, công lao lớn nhất nhất định chạy không thoát đâu.
Lời nói của Đỗ Long khiến trong lòng Phùng Vi Ngũ dễ chịu hơn một chút, hai người đi không bao lâu đã đến ven đường Thành Tây. Phùng Vi Ngũ giơ tay gọi taxi, y đi đến bệnh viện kiểm tra một chút, hỏi Đỗ Long có muốn đi hay không, nhưng Đỗ Long lắc đầu từ chối. Hắn biết thân thể của mình, bị thương không nặng, không cần phải đi bệnh viện, về nhà tự mình lấy chút rượu thuốc xoa lên cho tan máu bầm là được rồi.
- Tôi đi đây, Đỗ Long, hôm nay may nhờ có cậu, tôi sẽ ghi nhớ đấy.
Phùng Vi Ngũ trước khi lên xe nói với Đỗ Long.
Đỗ Long gật đầu, đưa mắt nhìn chiếc taxi đi xa, hắn mới quay về hướng khác từ từ lái xe đi.
Đỗ Long về đến nhà đã là ba giờ sáng rồi. Hắn tắm rửa sạch sẽ, sau đó lấy chai dầu hoa hồng xoa lên chỗ tay trái bị đau đến khi nóng như lửa. Tiếp theo cũng không buồn ngủ, từ dưới gối lấy ra quyển sách nhỏ, bật đèn trên đầu giường lên xem.
Đó là một quyển sách cũ kỹ, mấy năm trước Đỗ Long mua được ở cửa hàng vỉa hè. Khi đó hắn còn đang tuổi thanh xuân, bản thân đối với cuộc đời căng tràn sức sống. Chỉ vì hoàn cảnh gia đình, hắn còn không biết đến internet, nhìn thấy trên cửa hàng vỉa hè có một quyển sách cũ bên trong vẽ một đôi nam nữ không mặc quần áo không biết có ý gì. Ngay lúc ấy Đỗ Long chỉ cảm thấy máu nóng sôi sùng sục không còn là chính mình, nhất thời trong não nóng lên nên đã bỏ ra tiền ăn sáng mấy ngày để mua quyển sách này. Bây giờ nhớ lại, khi đó chủ quán chắc chắn nhân cơ hội lừa được của hắn không ít tiền.
Thật ra thì quyển sách này không hề giống như mong đợi của Đỗ Long, đây là quyển sách người xưa dùng để dưỡng sinh luyện khí. Trong sách vẽ những người kia trên người có rất nhiều chấm màu đỏ, đó là khí huyết, huyệt đạo, động mạch vân vân, nhưng thật ra chính là thuật dưỡng sinh.
Đỗ Long xem không hiểu những chữ cổ kia, nhưng mà hắn cảm thấy rất hứng thú đối với những bức tranh đó. Lúc mới bắt đầu xem quả thực nhiệt huyết sôi sục, tuy nhiên trong chốc lát là có thể bình ổn tinh thần ngủ thật say. Dần dần hắn có thói quen trước khi ngủ xem quyển sách cũ này một lúc, như vậy hắn có thể bình tâm mà ngủ. Quyển sách này cứ đọc như vậy cũng đã được mấy năm rồi, mặc dù không thấy có tuyệt thế thần công gì, nhưng bệnh nặng bệnh nhẹ gì cũng không bám vào thân. Hơn nữa tinh lực càng dồi dào, thỉnh thoảng bị thương so với người bình thường cũng nhanh khỏe hơn.
Sáng sớm, Đỗ Long sau khi tập thể dục thì về nhà ăn bữa sáng, sau đó đi bộ tới một con đường nhỏ cách nhà không xa. Mặc dù không phải là quá rộng, thế nhưng nơi đây chính là chợ sáng, vẫn khá náo nhiệt. Đỗ Long cũng không vào chợ, đi thẳng đến một cửa hiệu treo tấm biển nhỏ “Bình đầu lão”, từ tên tiệm cũng biết đây không phải là nơi sang trọng gì.
Không gian trong tiệm rất nhỏ, chỉ có một chỗ ngồi, trên tường ngay cả sơn cũng không quét, dưới đất cũng không lát viên gạch men nào, chỉ có một cái giá gỗ treo ở bên tường để tiếp khách, người đang tiếp khách cũng là một ông cụ gần bảy mươi tuổi.
Không gian cửa hiệu như thế giống như quay ngược lại ba mươi năm trước, theo lý mà nói thì không có người nào đến, nhưng thực tế khách đến cũng không ít. Chẳng những có người già, người trẻ như Đỗ Long cũng không ít. Vào lúc bận rộn nhất, những khách cũ thậm chí còn tự mình mang ghế đẩu từ trong tiệm ra ngoài cửa ngồi xếp hàng chờ đến lượt.
Tuy nhiên bây giờ còn sớm, không có người khách nào. Đỗ Long vừa bước vào cửa hiệu, lão sư phụ liền quay lại nhìn, lạnh nhạt nói:
- Tới rồi à.
Đỗ Long áy náy nói:
- Thật ngại quá, Mã sư phụ, gặp chút chuyện nên đã đến trễ.
Mã sư phụ trong cửa hiệu lạnh nhạt nói:
- Vậy đứng một bên nhìn trước đi.
Đỗ long gật đầu, đứng ở một bên cẩn thận nhìn nhất cử nhất động của Mã sư phụ, trong tay Mã sư phụ chỉ có một cây kéo. Lúc tán gẫu cùng khách tay ông múa kéo như bay, bất kể góc độ nào trên đầu, ông đều không cần dùng đến công cụ khác, cũng không cần sửa lại, một kéo định càn khôn, mây bay nước chảy lưu loát sinh động giống như là có thể đem một cái đầu bùm xùm ngay lập tức sửa thành mái tóc húi cua chỉnh tề.
Lúc Đỗ long ở bên cạnh nhìn, tốc độ trên tay Mã sư phụ đã chậm hơn rất nhiều. Đổi lại lúc bình thường ông cắt phải nhanh hơn, hơn một phút là có thể cắt xong một cái đầu húi cua. Vì Mã sư phụ cắt đẹp mà lại nhanh, hơn nữa lấy giá rất rẻ, bởi vậy có rất nhiều khách quen đến ủng hộ, việc buôn bán của ông dĩ nhiên là vô cùng thịnh vượng.
Mã sư phụ sau khi cắt hết cho khách quen thì đưa cái kéo cho Đỗ Long nói:
- Tôi nghỉ một lát, cậu cắt đi.
Đỗ Long nhận lấy cây kéo, sau khi chờ vị khách kế tiếp ngồi xuống xong, hắn ổn định hơi thở, bắt đầu cắt. Đ. ộng tác của hắn so với Mã sư phụ đương nhiên chậm hơn rất nhiều, hơn nữa tay cũng không chuẩn như Mã sư phụ, thỉnh thoảng phải sửa lại, tốc độ càng chậm thêm.
Một người trung niên đang đợi thấy thế nói:
- Mã sư phụ, truyền nghề cho học trò à? Nhưng tôi nói trước nhé, đầu của tôi không phải để cho người học nghề luyện tập đâu đấy nhé.
Mã sư phụ cười nói:
- Người trẻ tuổi thị lực tốt, cắt cũng không tệ lắm, chỉ là còn chưa đủ thành thạo, cho nên hơi chậm, mọi người hãy cho nó cơ hội nha, ai mà chẳng phải từ học nghề luyện tập cho đến được như thế này. Đầu do Tiểu Đỗ cắt đều không lấy tiền, muốn nó cắt hay tôi cắt mọi người cứ nói nhé.
Đỗ Long hết sức chăm chú cắt tóc, từ đầu đến cuối không chú ý tới bọn họ đang nói cái gì. Hắn cắt tương đối chậm, nhưng so với người học nghề bình thường thì nhanh hơn nhiều, làm người ta không thể tin được hắn mới học không đến một tháng, đã có thể ở nơi khác mở một cửa hiệu chuyên cắt tóc húi cua rồi.
Sau khi cắt xong hai người Mã sư phụ đến thay cho Đỗ Long. Người trung niên kia vẫn là chọn Mã sư phụ, Mã sư phụ thành thạo không đến một phút đồng hồ đã làm cho người trung niên kia ngoan ngoãn trả tiền rời đi. Đỗ Long đang muốn thay thế, Mã sư phụ lại nói:
- Để ta cắt cho, cách cắt của cậu so với ngày hôm qua hơi lạ, tay trái có phải bị thương không?
Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Mã sư phụ làm sao ông biết? Tối hôm qua lúc làm nhiệm vụ bắt mấy tên du côn, bị chúng đánh cho một gậy vào tay trái, bây giờ máu bầm đã tan rồi, không đau không sưng, không ngại làm việc gì. Làm sao ông nhìn ra được vậy?
Mã sư phụ vừa làm việc vừa trả lời:
- Sớm đã nhìn ra rồi, cơ thể người là một thể hoàn chỉnh, tay trái cậu bị thương tất sẽ ảnh hưởng đến toàn thân, hớt tóc cũng đòi hỏi toàn thân phải phối hợp nhịp nhàng với nhau. Tay trái cậu bị thương, cho nên động tác của cậu khác đi, mỗi một kéo đi xuống đều bị lệch, làm lại nhiều dĩ nhiên là phải chậm. Hay là cậu nghỉ ngơi một chút đi, chút nữa tôi bôi cho cậu ít rượu thuốc.
Đỗ Long vâng một tiếng, lẳng lặng nhìn Mã sư phụ dùng kéo. Tuy rằng vật kia chỉ là một cái kéo, nhưng trong tay Mã sư phụ, cái kéo này dường như sống lại, biến hóa tài tình không gì không làm được. Mà Mã sư phụ thật giống như hoàn toàn không để tâm ở trên tay, ông nhất tâm đa dụng, lúc hớt tóc còn nhìn ti vi, cùng những khách cũ nói chuyện một câu cũng không ngừng, cũng không để lỡ công việc trong tay chút nào.
Đỗ Long từ nhỏ đến lớn luôn luôn ở chỗ Mã sư phụ hớt tóc, ngay cả lúc học ở trường cảnh sát cũng chưa từng thay đổi, nhưng hắn vẫn luôn không có chú ý tới Mã sư phụ không giống như người khác. Mãi cho đến tháng trước sau khi hắn xuất viện, mấy tên du côn chạy tới cửa hiệu quấy rối, Mã sư phụ nhẹ nhàng đưa bọn chúng đi ra ngoài, lúc này Đỗ long mới phát hiện ra chỗ đặc biệt của Mã sư phụ.
Đỗ Long sau mấy ngày khổ sở cầu xin, đối với Mã sư phụ mà hắn hiểu rõ cuối cùng đồng ý nhận Đỗ Long làm học trò. Tuy nhiên Mã sư phụ dạy hắn không phải là bản lĩnh đánh nhau, mà là tài nghệ cắt tóc. Mã sư phụ tự thấy không có năng lực đào tạo Đỗ Long thành cao thủ một địch một trăm, tuy nhiên một kỹ tinh trăm kỹ thông, chỉ cần Đỗ Long chăm chỉ luyện tập, đối phó với mấy tên côn đồ lưu manh vẫn dễ như trở bàn tay.
Mã sư phụ rất nhanh đã rảnh rỗi, ông lấy ra một chai rượu thuốc, bảo Đỗ Long kéo ống tay áo lên. Nhìn chỗ máu bầm trên cánh tay Đỗ Long đã biến mất, Mã sư phụ bôi thuốc cho hắn lần nữa, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Với khả năng của cậu hiện giờ, đối phó với vài tên vô lại phải rất dễ dàng mới đúng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Cảnh Lộ Quan Đồ Tác Giả: Thần Đăng
-----oo0oo-----
Quyển 1:Tiểu Cảnh Sát Tài Ba
Chương 005: Cá lớn – Chính trị viên
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Mã sư phụ quả nhiên mắt sáng như đuốc, Đỗ Long không dám giấu diếm lão, cười khổ nói:
- Đấy là cháu cố ý thôi, sư phụ không phải thường nói làm người phải khiêm tốn sao? Tối hôm qua đồng sự của cháu bị đánh thảm quá, cháu mà không tự mình chịu một hai gậy thì sẽ khiến trong lòng người khác cảm thấy không công bằng đấy.
Mã sư phụ gật đầu nói:
- Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, hôm nay là thứ năm, người tương đối nhiều, tay cậu giờ lại không tiện, hay là về trước đi, suy nghĩ thật kỹ những gì hôm nay nhìn thấy, lần sau đến mà tay chân còn vụng về như bây giờ thì cho dù khách người ta không đánh cậu, tôi cũng phải đá cậu ra ngoài đấy.
- Không thành vấn đề, vậy cháu đi trước.
Đỗ Long từ biệt Mã sư phụ, nhưng trên đường về nhà thì điện thoại của hắn lại vang lên. Là Dương Thành gọi tới, Đỗ Long bấm nghe điện thoại, chỉ nghe thấy Dương Thành hưng phấn nói:
- Đỗ Long, cậu có rảnh không? Mau tới đồn công an một chuyến, mình có chuyện muốn thương lượng với cậu.
Đỗ Long cười nói:
- Đồn phó Dương, có chuyện gì không thể nói trong điện thoại sao? Là chuyện mấy tên hại dân hại nước tối qua à? Ăn sáng chưa, có cần tôi mang qua cho anh một chút gì không?
Dương Thành cười nói:
- Bọn mình thật đúng là chưa ăn sáng, vật lộn cùng mấy tên khốn kiếp bị bắt tối qua tới giờ đây, cậu nhanh tới đây đi, mua… sáu phần ăn sáng nhé, nhanh lên nha. Thẩm vấn tiến triển có tính đột phá, chúng ta phải nắm chặt, đừng cho Trung đội cảnh sát hình sự bên kia biết được tin tức, rồi đoạt công lao của tụi mình.
Tinh thần Đỗ Long chấn động, lập tức đáp ứng. Sau khi cúp điện thoại, hắn rất nhanh liền mua bữa sáng, rồi về nhà lấy xe đạp điện chạy tới đồn công an Lệ Viên.
Đỗ Long chân trước vừa tới thì Phùng Vi Ngũ sau lưng cũng tới theo. Hai người sau khi trải qua chuyện tối qua thì quan hệ đã tốt lên rất nhiều. Phùng Vi Ngũ nhiệt tình theo sát Đỗ Long chào hỏi, cười nói:
- Đỗ Long, cậu cũng tới à, nghe nói tối qua chúng ta tóm được mấy con cá lớn a! Chuyện tuyên bố chính thức hẳn là không có vấn đề gì!
Đỗ Long cũng cười nói:
- Chỉ mong là vậy, mình cũng không dám ôm hy vọng quá lớn đâu.
Hai người cùng nhau vào đồn công an, cảnh sát trực ban Tiểu Trương nói cho hai người biết, Đồn trưởng, Đồn phó, Chính trị viên còn có ba vị lão cảnh sát có kinh nghiệm phong phú cũng đang ở trong phòng thẩm vấn.
Đỗ Long mang theo mấy hộp thức ăn nhanh vào phòng thẩm vấn, chỉ thấy Dương Thành đang cùng Đồn trưởng Liêu Đông Thăng ngồi trong phòng nghỉ trò chuyện. Mấy căn phòng cách ly thẩm vấn kia mặc dù hiệu quả cách âm không tệ, nhưng vẫn có thể nghe được từ bên trong không ngừng vọng ra tiếng quát hỏi, mọi người vẫn còn đang bận bịu a.
Đỗ Long đi vào, rất khoa trương nói:
- Đồn trưởng Liêu, Đồn phó Dương, các anh khổ cực rồi! Tôi và Phùng ca đại diện Đảng và Chính quyền đến hỏi thăm các anh đây!
Liêu Đông Thăng và Dương Thành cùng cười ha hả, Dương Thành cười nói:
- Cái tên tiểu tử này, có tư cách đại diện chính quyền cái con khỉ ấy, cậu thì ngay cả đảng viên cũng không phải nữa mà?
Đỗ Long cười nói:
- Mặc dù mình không phải là đảng viên, nhưng cảnh sát chúng ta không phải đại diện cho Đảng và chính quyền bảo hộ cho ích lợi của dân, đấu tranh với thế lực phản nhân dân, phản xã hội sao? Sao lại nói mình không thể đại diện Đảng và chính quyền hỏi thăm các đồng chí cảnh sát đang kiên trì chiến đấu thế?
Liêu Đông Thăng cười nói:
- Hay lắm, cậu nói thật đúng là có đạo lý, nếu quà hỏi thăm đều lấy ra rồi, lão Dương, chúng ta vẫn là không cần phải phụ kỳ vọng của Đảng và chính quyền, đem mấy thứ đó chia nhau ăn, chúng ta còn có chuyện phải làm đó nữa.
Đỗ Long cởi bỏ túi nylon lớn, bắt đầu phân phát bữa sáng:
- Đồn trưởng Liêu, đây là mì Tạc Tương (<a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Jajangmyeon" target="_blank">Jajangmyeon – Wikipedia tiếng Việt</a>) chính tông, tôi biết anh thích ăn cay nên kêu người ta bỏ thêm nhiều tương ớt. Đồn phó Dương, đây là cháo Quế Lâm Hồng Du của anh, không cay, còn rất nóng hổi đấy nhé, những người khác mỗi người ly cà phê sữa đậm đặc có cho thêm đường, và rất nhiều bánh bao hấp đảm bảo ăn no thì thôi.
Mặc dù hai vị Đồn trưởng và Đồn phó không nói gì, nhưng từ nét mặt của họ có thể thấy được bọn họ khá hài lòng với sự lanh lợi của Đỗ Long. Bữa sáng đều được phân phát, tổng cộng có mười suất, tất cả mọi người rất hài lòng.
Mọi người nói tới nói lui vài câu liền chuyển đề tài lên việc thẩm vấn. Trong năm người mà tối qua đám Đỗ Long bắt được đã có ba tên chịu nhận tội, còn lại hai tên tuy chưa chịu cung khai, nhưng nội tình của hai kẻ này thì đồn công an đã tra ra ngọn ngành. Hơn nữa, đã xác nhận một điểm, năm người này và hai tên sát thủ tối qua quả nhiên là cùng một bọn.
Đám người này không chỉ có vài tên như vậy, bọn chúng là nông dân một tỉnh nào đó ở phương bắc, chạy qua mấy tỉnh phía nam để làm công, cả đám đều có quan hệ đồng hương cho nên liền tập trung lại với nhau. Thành phần của đám người này có chút hỗn tạp, có nông dân chân chính, cũng có kẻ tính tình táo bạo thích gây chuyện, trong đó lại tiềm tàng vài tên tội phạm đã từng gây án tại quê cũ nên phải trốn qua mấy tỉnh phía nam!
Cả bảy người bị bọn Đỗ Long lần lượt bắt được này cũng không phải là loại tốt lành gì, bảy người bọn chúng do một tên có biệt danh là Lưu Lão Hổ cầm đầu. Lục soát trên người Lưu Lão Hổ thì tìm được một chứng minh thư có tên là Lưu Trường Thuận, nhưng những cảnh sát có kinh nghiệm vừa nhìn là biết đây chỉ là chứng minh thư giả, hiện tại đang tiến hành đối chiếu dấu vân tay và đặc trưng khuôn mặt với hồ sơ tội phạm truy nã trên mạng. Từ những biểu hiện của gã sau khi bị bắt, thì xem ra rất có thể gã từng gây án.
Một tên khác có biệt hiệu là Thủy Ngư, tình hình cũng tương tự với Lưu Lão Hổ. Bọn chúng có kinh nghiệm đối kháng với việc thẩm vấn khá phong phú, đến nay vẫn chưa chịu cung khai, ngược lại còn không ngừng la hét, nói phải tố cáo cảnh sát của đồn công an tự ý đánh người, tạm giam phi pháp và tra tấn bức cung.
Ba tên còn lại thì dễ dàng đối phó hơn, bọn chúng từng tên khai báo vấn đề của mình, trong đó có một tên là kẻ trộm chuyên nghiệp, hai tên còn lại đều là những kẻ cướp bóc lõi đời. Mặc dù những điều này không nói lên đây là một vụ án lớn, nhưng đám Dương Thành không có khả năng vì một điểm như thế này mà hưng phấn gọi Đỗ Long trở về thương lượng được.
Đỗ Long bình tĩnh không hỏi, Phùng Vi Ngũ sau một lúc nhịn không được liền hỏi:
- Đồn trưởng Liêu, trộm cắp, cướp bóc đều không là gì, có phải bọn chúng còn khai ra vụ án lớn nào không?
Liêu Đông Thăng cười nói:
- Cái này sắp nói tới điểm quan trọng rồi đó, mặc dù Lưu Lão Hổ và Thủy Ngư còn chưa chịu cung khai, nhưng đám đồng lõa của bọn chúng đã khai ra rằng, khi bọn chúng vừa tới thành phố Ngọc Côn, từng vì tranh đoạt vị trí lão đại mà liên kết với nhau phế đi lão đại trước đó của đám này là A Khuê. Sự hung tàn và thủ pháp lão luyện như vậy cho thấy hai tên này cũng không phải lần đầu tiên phạm pháp.
Mặc dù Lưu Lão Hổ và Thủy Ngư bình thường mồm miệng rất cứng, nhưng từ ánh mắt sắc bén của những người thẩm vấn, vẫn có thể từ trong lời khai nhìn ra hai người bọn chúng hẳn là đều có án mạng trên người, có lẽ bọn chúng đã từng giết không chỉ một người. Chính hai tên này mới là điều khiến cho mấy người Liêu Đông Thăng hiện tại vô cùng hưng phấn. Nếu bắt được tội phạm đang bị truy nã toàn quốc thì đồn công an Lệ Viên tại tỉnh Thiên Nam, thậm chí là trên cả nước chắc chắn sẽ rất nổi danh!
Mọi người nhanh chóng ăn xong bữa sáng, tiếp tục đi thẩm vấn đám người Lưu Lão Hổ. Cho dù là ba tên đã khai nhận cũng không thể buông lỏng, phải tiếp tục từ trên người bọn chúng tra ra nhiều thứ hơn nữa.
Trong phòng nghỉ rất nhanh chỉ còn lại có bốn người là Chính trị viên Vương Tố Văn, Dương Thành, Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ. Vương Tố Văn là một bạch diện thư sinh, tuổi chừng ba mươi, không có bản lĩnh gì, nên vào những lúc hội họp thì chỉ đọc bản thảo và nói suông. Bình thường chẳng những Đồn trưởng, Đồn phó đều không quan tâm, mà ngay cả những cảnh sát lão luyện bên dưới cũng không thèm để ý tới gã, chỉ có những kẻ mới tới như Đỗ Long mới có thể vẫn duy trì tôn kính với gã mà thôi.
Vương Tố Văn đưa một điếu thuốc thơm cho Dương Thành, sau đó tự mình đốt một điếu, gã nhìn Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ cười nói:
- Tiểu Phùng, Tiểu Đỗ, tối qua các cậu bắt được hai con cá lớn a!
Trên mặt Phùng Vi Ngũ lập tức lộ vẻ hưng phấn, Đỗ Long cũng có chút chờ mong, thân phận của hai tên kia chưa điều tra rõ, chẳng lẽ đã bắt đầu luận công ban thưởng rồi sao?
Chỉ nghe Vương Tố Văn nói:
- Công lao của hai cậu trong Đồn sẽ không quên đâu, mọi người tham dự vào vụ án này đều có công. Nhất là hai vị Đồn trưởng Liêu và Đồn phó Dương, những người trong quá trình thẩm vấn phát hiện ra tình tiết quan trọng của vụ án…
Phùng Vi Ngũ và Đỗ Long nghe đến đây thì trong lòng trầm xuống, công trạng của bọn họ chẳng qua có là bắt vài tên đánh lén cảnh sát mà thôi, còn về án lớn như phá kế hoạch giết người rồi lẩn trốn thì chỉ có mấy vị cảnh sát tham gia thẩm vấn là có liên quan, bọn Đỗ Long chẳng dính dáng gì a. Thời điểm luận công ban thưởng, người khác ăn thịt, bọn họ chỉ có thể uống canh thừa, đây cũng quá không công bằng mà.
Đỗ Long sắc mặt rất bình tĩnh, dù sao hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý bị người khác đoạt công lao. Tuy rằng trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng lại không biểu lộ ra ngoài. Phùng Vi Ngũ đang trong trạng thái tràn đầy hy vọng thì biến thành bọt nước, gã kích động nói:
- Chính trị viên, Đồn phó Dương, như vậy không công bằng! Người là do chúng tôi bắt về, là các vị ngại chúng tôi còn trẻ, không có kinh nghiệm, không cho chúng tôi tham gia thẩm vấn. Bây giờ tất cả công lao sao lại không có phần của chúng tôi chứ?
Sắc mặt của Vương Tố Văn có chút khó coi, gã nói:
- Tiểu Phùng, cậu phải có cái nhìn đại cục, người đúng là do các cậu bắt, nhưng nếu không có Đồn trưởng Liêu, Đồn phó Dương kinh nghiệm phong phú, lại cả đêm thẩm vấn nghi phạm thì làm sao có thể tra ra gốc rễ của bọn chúng? Công lão của các cậu tổ chức sẽ không quên, các cậu còn trẻ, ánh mắt phải nhìn xa một chút. Nghe nói bọn chúng trên cơ bản đều do Tiểu Đỗ bắt được, Tiểu Đỗ, cậu thấy có đúng không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc