Hồi 1
Ãốt Ãá»n Nấu Xương
 
Trên má»™t ngá»n cao phong mây trắng quanh năm là đà giữa lưng chừng cành cây kẽ lá trÆ¡ vÆ¡ má»™t ngôi má»™ nhá» trông khá xinh xắn nhưng chẳng láºp má»™ bia. Má»™t lão nhân mặc áo vá hàng trăm mãnh mặt dầy dạn phong trần nên nhìn lão ta già Ä‘i trước tuổi có hÆ¡n má»™t giáp, Ä‘ang ngồi trầm ngâm vá»›i vẻ bi thương. Má»™t cái lò kê bằng ba hòn đá trá»i, trên đặt má»™t cái nồi ở ngay trước mặt lão nhân trước má»™ phần.
Ãã có lò tức phải có lá»a? Nồi được kê trên lò lá»a tức phải Ä‘ang nấu má»™t váºt gì?
Thá»±c váºy, lò hiện Ä‘ang báºp bùng trước ánh lá»a. Nồi Ä‘ang được Ä‘un sôi sùng sục, tá»a khói nghi ngút.
Và lá»a nung nồi nồi đối diện ngưá»i, ngưá»i Ä‘ang ngồi yên nhìn má»™.
Tứ bỠhoàn toàn yên lặng.
Có động chăng, chỉ có tiếng nổ lốp bốp và tiếng nước sôi sục trong nồi.
Còn lão nhân?
Thỉng thoảng lão ta lại giÆ¡ cái tay trái ra sá»a lại những khúc cá»§i cho cháy Ä‘á»u, tay mặt thì luôn luôn đưa lên mắt gạt lệ.
Giữa giây phút trầm lặng ấy, đột nhiên có tiếng ngâm nga nổi lên, giá»ng ngâm nghe rất thanh tao trong trẻo:
"Rượu đào chuốc chéo dạ quang. Giục ngưá»i lên ngá»±a tiếng đàn xôn xao.
Say nằm bãi cát có sao. Xưa nay chinh chiến được bao ngưá»i vá»?"
Ãã có tiếng ngâm, tất phải có ngưá»i tìm đến.
Và, chốn núi non hoang vắng này, khi đã có thêm má»™t nhân váºt xuất hiện, thì thưa bạn Ä‘á»c, bá»™ trưá»ng thiên võ hiệp tiểu thuyết diá»…m tình này được xem như bắt đầu. Tiếng ngân ngay vừa dứt, liá»n có má»™t thư sinh áo xanh đột nhiên xuất hiện, thư sinh này là ngưá»i vừa ngâm những câu thÆ¡ tuyệt tác cá»§a Vương Hàn Cư SÄ©.
Chàng thư sinh áo xanh vừa đến, tuổi trạc hai mươi bốn, cốt cách phong lưu nho nhả, tháºt là phong trần thoát tục.
Chàng từ má»™t quãng đưá»ng mòn trên phÃa bên kia núi Ä‘i lần xuống, vừa Ä‘i, mắt chàng luôn luôn quét nhìn khắp chung quanh.
Vừa xuống hết con đưá»ng dốc, thư sinh áo xanh bá»—ng trố mắt, như vừa nhìn trông thấy váºt gì.
Tháºt ra chàng đã trông thấy lão nhân, lò lữa, thấy luôn cả ngôi má»™ lạ lùng không thấy bia nầy.
Thư sinh áo xanh bỗng khẽ xếch cao một bên mày rồi chỉ một cái lắc vai nhẹ, chàng ta đã nhẹ nhàng lướt tới trước mặt lão nhân.
Trong khi lão nhân cũng đang trố mắt nhìn thư sinh áo xanh, thì chàng vái dài một cái, rồi lễ phép nói:
- Thưa lão bá, tại hạ muốn há»i thăm lão bá má»™t việc.
Lão nhân thoáng hơi cau mày rồi khẽ thở dài lạnh lùng nói:
- Lão phu Ä‘ang buồn khá»— vì bạn thân má»›i mất, các hạ muốn há»i gì nên há»i mau cho.
Thư sinh áo xanh liá»n há»i:
- Tại hạ là ngưá»i miá»n Nam má»›i đến miá»n Bắc, muốn thỉnh giáo lão bá má»™t Ä‘iá»u.
Chẳng hay trong dãy "Quát Thương Sơn" này có nơi nào là "Mai Long Cốc" chăng thưa lão bá?
Lão nhân nghe nói váºy vụt khẽ chá»›p cặp mắt còn rưng rưng ngấn lệ, phát tá»a hai đạo hào quang lóng lánh, nhìn trừng trừng chàng thư sinh áo xanh, rồi kinh ngạc há»i:
- Các hạ đã không quản vạn dặm đưá»ng trưá»ng, từ miá»n Nam lặn lá»™i lên táºn miá»n Bắc Triết Giang tìm đến vùng "Quát Thương SÆ¡n" nầy, không lẽ chỉ để tìm kiếm "Mai Long Cốc"? NÆ¡i ấy cảnh sắc khá thanh u, nhưng không thấy gì đặc biệt lắm đâu?
Thư sinh áo xanh vội thưa:
- Tại hạ tìm Mai Long Cốc không phải để thưởng ngoạn cảnh sắc, mà để bái kiên má»™t vị tiá»n bối kỳ khách hiện Ä‘ang ẩn tÃch tại đây.
Lão nhân nghe thư sinh nói thế thì cÅ©ng tá» vẻ nhạc nhiên hÆ¡n lại há»i:
- Chẳng hay vị kỳ khách mà cách hạ định tìm là ai thế? Các hạ có thể nói rõ cho lão phu biết được chăng?
Thư sinh áo xanh tháºt tình đáp không ngần ngại:
- Vị kỳ khách áo xanh ấy đã xa lánh giang hồ từ lâu. Ngưá»i há» Quách tên Thiên Nam, năm xưa khi còn vang bóng má»™t thá»i, đã được thiên hạ vá» lâm tôn xưng là "Thiên Long Bát Chưởng".
Vừa nghe thư sinh áo xanh nói rá» tên há» luôn cả danh hiệu cá»§a vị kỳ khách ấy, lão nhân mặc áo vá vụt biến sắc, hai mắt đột rá»±c tinh quang, nhìn sá»ng thư sinh áo xanh.
Nhưng thoáng chốc, lão nhân lấy lại thần sắc trầm tỉnh, thản nhiên như chẳng có chuyện gì, há»i tiếp:
- Váºy các hạ là bạn chà thiết cá»§a "Thiên Long Bát Chưởng" Quách Thiên Nam?
Thư sinh áo xanh hình như cảm thấy lão nhân đã há»i quá nhiá»u, nên sắc mặt có vẻ không vui. Nhưng rồi chàng cÅ©ng cố gượng cưá»i vui vẻ đáp:
- Tại hạ vì má»™ danh từ lâu mà chưa há» gặp mặt, nên nhân tiện muốn tìm đến bái kiến váºy thôi.
Lão nhân áo vá bỗng thở dài:
- Các hạ chá»› trách lão phu nhiá»u lá»i! Lão không hiểu tại sao các hạ chưa há» gặp mặt "Thiên Long Bát CHưởng" Quách Thiên Nam mà lại có thể biết rá» y ẩn cư tại "Quát Thương SÆ¡n Mai Long Cốc"?
Thư sinh áo xanh mỉm cưá»i lể phép:
- Tại hạ ngao do Lục Thiá»n, nghe tin có kẻ muốn tìm Thiên Long Bát Chưởng Quách đại hiệp báo phục thù xưa, tại hạ được biết Quách đại hiệp Ä‘ang ẩn cư tại Mai Long Cốc, nên định đến đây báo tin.
Thư sinh áo xanh nói tá»›i đây, chợt nghe lão nhân hứ giá»ng mÅ©i má»™t tiếng thì ngừng lại, sẽ cau mày rồi ngáºp ngừng nói tiếp:
- Có câu "Minh thương dá»… tránh, ám tiển nan phòng", má»™t vị kiên hùng có cao đến mấy Ä‘i nữa, nếu chỉ sÆ¡ ý trong phút chốc, cÅ©ng có thể nuốt oán nháºm há»n nghìn Ä‘á»i! Tại hạ vì luôn ngưỡng má»™ thịnh đức thinh danh cá»§a Thiên Long Bát Chưởng Quách đại hiệp, nên không quản xa xôi vạn dặm đến đây báo tin cốt mong Quách đại hiệp sẽ đỠcao cảnh giác phòng bị thù gia.
Lão nhân mặt áo vá nghe thư sinh nói rõ mục Ä‘Ãch tìm kiếm Thiên Long Bát Chưởng, thì đột nhiên đứng phắt dáºy nghiêng mình vái thư sinh áo xanh má»™t vái.
Thư sinh áo xanh hoảng kinh, láºt Ä‘áºt vòng quyá»n hoàn lá»…, rồi ngạc nhiên há»i:
- Tại sao lão bá khiêm lá»… quá như váºy?
Lão nhân đáp:
- Laõ phu xin thay mặt bạn thân cá»§a lão phu là "Thiên Long Bát Chưá»ng" Quách Thiên Nam, Ä‘a tạ thiếu hiệp đã có lòng đến đây báo cho biết hung tin!
Thư sinh áo xanh hÆ¡i sá»ng sốt sau đó vui vẻ cưá»i nói:
- Lão bá quá lá»i, việc ấy có gì đáng gá»i là ân nghÄ©a! ThÆ¡i lá»i lão bã vừa nói chắc có lẽ Thiên Long Bát Chưởng Quách đại hiệp hiện không có mặt trong Mai Long Cốc?
Lão nhân không vá»™i trả lá»i liá»n há»i trở lại:
- Thiếu hiệp nhân tâm hiệp cốt, phong thần thoát tục, chắc cÅ©ng là má»™t nhân váºt lừng danh cá»§a võ lâm, váºy thiếu hiệp có thể vui lòng cho lão phu biết rõ quý đại danh được không?
Thư sinh áo xanh cúi đầu đáp:
- Tại hạ há» Trác tên là Dáºt Luân. Trác Dáºt Luân chưa nói hết lá»i, lão nhân mặc áo vá đã vá»™i ôn tồn đổi ngay cách xưng hô:
- Trác lão đệ, nếu lão phu Ä‘oán không lầm, có lẽ lão đệ là "Thánh Thá»§ Nhân Tâm" Ai Lao Ãại hiệp?
Trác Dáºt Luân vá»™i vòng tay cưá»i nói:
- Hai chỠđại hiệp, tại hạ tháºt không dám nháºn. Tại hạ cÅ©ng quên chưa kịp thỉnh giáo danh tánh cÅ©a lão bá?
Sau khi biết rõ lai lịch cá»§a Thánh Thá»§ Nhân Tâm, Trác Dáºt Luân, lão nhân áo vá hết hẳn nghi kỵ, liá»n ứng tiếng đáp:
- Lão phu hỠChâu, tên là Tam Úy, khách giang hồ thương tình tặng ngoại hiệu là "Thiên Cầm Túy Tẩu".
Bây giỠđến lược Trác Dáºt Luân hai mắt bừng sáng, ngắm nhìn Châu Tam Úy từ đầu đến chân.
Châu Tam Úy ái ngại há»i:
- Trác lão đệ, có việc gì lão đệ cứ nhìn sững lão phu như thế?
Trác Dáºt Luân liá»n mỉm cưá»i:
- Theo lá»i đồn cá»§a giang hồ thì "Thiên Cầm Túy Tẩu" Châu Tam Úy phải "tá»u bất ly khẩu, cầm bất ly thân" nhưng lão bá không những nguá»i không sặc mùi rượu, bên mình lại cÅ©ng thiếu cả cây Ä‘á»n danh quý vô song, như thế bảo sao tại hạ không khá»i ngạc nhiên được?
Châu Tam Úy báºt ồ má»™t tiếng bá»—ng buồn bã thở dài:
- Lão đệ không biết đó thôi, bởi bạn thân của lão phu mới mất nên lão phu không thiết uống rượu.
Trác Dáºt Luân như rất thông cãm gáºt đầu ngắt lá»i:
- Ngưá»i xưa có câu "Tá»u trùng bất nháºp sầu canh sầu", biết mượn rượu để tiêu sầu tháºt là má»™t dịp tốt, nhưng còn cây Tiêu VÄ© Cổ Cầm cá»§a tiá»n bối biết đâu mất rồi?
Châu Tam Úy liá»n chỉ tay vào lò lá»a hồng Ä‘ang cháy, giá»ng bi thảm:
- Lão đệ nhìn kìa, đấy tức là tàn tÃch cây Tiêu VÄ© Cổ Cầm cá»§a lão phu đó!
Trác Dáºt Luân kinh ngạc:
- Cây Tiêu VÄ© Cổ Cầm là má»™t bảo váºt hiếm có trên Ä‘á»i, tại sao lão tiá»n bối lại đốt nó Ä‘i?
Châu Tam Úy ứa lệ:
- Tá» Kỳ chết Bá Nha há»§y Ä‘á»n, vì tri âm đã mất, còn ai biết thưởng thức nhạc Ä‘iệu cá»§a mình! NghÄ© thế, nên lão phu còn giá» nó bên mình làm chi nữa.
Trác Dáºt Luân thấy Châu Tam Úy quá bi lụy, thì vá»™i tìm cách lái sang chuyện khác.
Chàng chỉ cái nồi trước mặt Ä‘ang sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút cưá»i há»i:
- Cổ nhân có câu "Nấu hạc đốt Ä‘á»n" nay Châu lão tiá»n bối đã đốt Ä‘á»n, váºy trong nồi chắc lá Ä‘ang nấu thịt hạc?
Châu Tam Úy vừa giơ ống tay áo lên lau nước mắt, vừa lắc đầu:
- Lão phu đâu phải "đốt Ä‘á»n nấu hạc" mà là Ä‘ang nấu chiếc xương chân cá»§a hung đồ đấy.
Châu Tam Úy vừa nói dứt lá»i. Trác Dáºt Luân bổng hoảng kinh la lá»›n:
- Lão tiá»n bối. Nhưng Trác Dáºt Luân chưa nói hết câu, thì có tiếng kêu cá»§a ám khà vèo vèo xé gió vang lên, kế đó có hai luồng sáng bạc lấp lánh nhanh như hai làn sao xẹt, bổng xạ thẳng vá» phÃa chàng và Châu Tam Úy.
Châu Tam Úy chưa kịp phản ứng thì Trác Dáºt Luân đã phất nhẹ tay má»™t cái đột nhiên từ ống tay áo bay ra má»™t sợi giây màu tÃm vừa vặn xâu thẳng vào hai luồng sáng bạc. Thì ra đó hai chiếc kim hoàn.
Châu Tam Úy hét lá»›n má»™t tiếng láºp tức lao ngưá»i nhảy ngay đến trước đống quái thạch chổ hai chiếc kim hoàn vừa má»›i bay ra.
Nhưng. Lão chưa nhẩy tá»›i nÆ¡i thì từ sau đống quái thạch bổng má»™t bóng ngưá»i áo vàng phóng vụt ra.
Bóng ngưá»i áo vàng nay không phóng tá»›i mặt Châu Tam Úy mà lại phóng sang hướng khác.
Thân pháp ngưá»i áo vàng nhanh như Ä‘iện quang thạch hóa, chỉ loáng cái là mất hút, khiến Châu Tam Úy giương mắt kinh ngạc, muốn Ä‘uổi theo cá»§ng không sao Ä‘uổi kịp.
Ãiểm đáng chú ý nhầt là hình bà máºt khách này bị cụt mất cả hai tay.
Trong khi Châu Tam Úy Ä‘ang ngẩn ngÆ¡ sá»ng sốt, Trác Dáºt Luân bổng cất tiếng cưá»i lá»›n:
- Châu lão tiá»n bối, thân pháp cá»§a ngưá»i này tháºt là lanh lẹ không sao Ä‘uổi kịp được đâu, tiá»n bối hãy xem thá» hai món ám khà cá»§a hắn, may ra còn có thể Ä‘oán được lai lịch cá»§a hắn.
Châu Tam Úy quay lại, lão trông thấy Trác Dáºt Luân cầm hai chiếc vòng ánh sáng loáng trao cho lão.
Hai chiếc kim hoàn này ngoài má»ng trong dầy, sắc như nưá»c long lanh sáng, bá» trá»±c kÃnh dài độ năm tấc.
Châu Tam Úy ngắm hai chiếc kim hoàn, bổng giáºt mình kêu lá»›n:
- ChÃnh là hắn!
Trác Dáºt Luân xếch ngược đôi mày, mắt xạ thần quang vá»™i há»i:
- Châu lão tiá»n bối có biết rá» lai lịch cá»§a ngưá»i áo vàng nầy không?
Châu Tam Úy gáºt đầu:
- Lão phu đã biết rỠlai lịch của hắn rồi, nhưng lão phu muốn bắt đầu bằng một câu chtruyện khác, như thế Trác Lão đệ mới hiểu rỠhơn.
Trác Dáºt Luân quét mắt nhìn ra bốn phÃa, rồi từ từ ngồi xuống khẽ há»i:
- Lão tiá»n bối bắt đầu câu chuyện "đốt Ä‘á»n nấu xương" à?
Châu Tam Úy lắc đầu, thần sắc vô cùng Ä‘au đớn, chỉ vào ngôi má»™ không bia, vá»›i giá»ng ai oán:
- Ãốt Ä‘á»n nấu xương, lão phu sẽ nói sau, hiện giá» lão phu muốn Trác lão đệ hãy Ä‘oán thá» xem ai Ä‘ang nằm trong ngôi má»™ này?
Trác Dáºt Luân cưá»i đáp:
- Thiên hạ mênh mông, bao la vô táºn, vấn đỠnầy khó khăn lắm...
Châu Tam Úy vá»™i đón lá»i:
- Lão phu nói cho Trác lão đệ rõ, đây là "Mai Long Cốc".
Trác Dáºt Luân vừa nghe nhắc lại ba chá» "Mai Long Cốc", bất giác kinh ngạc, cau mày há»i nhanh:
- Ãây là "Mai Long Cốc" và Quách đại hiệp tá»± xưng là "Thiên Long Bát Chưởng"...
Chàng nói đến đây thì Châu Tam Úy đả nước mắt như mưa, thổn thức nói:
- Trác lão đệ Ä‘oán đúng rồi, ngưá»i nằm trong ngôi má»™ nầy chÃnh là "Thiên Long Bát Chưởng" Quách Thiên Nam, ngưá»i bạn thân nhất trên Ä‘á»i cá»§a lão phu đó.
Trác Dáºt Luân vụt biến sắc, trong khi Châu Tam Úy thở dài nói tiếp:
- Trác lão đệ có lòng tốt, từ xa đến đây, để báo hung tin, nhưng rất tiếc lão đệ đã đến cháºm ná»a bước, nên bá»n ác ma vô đạo đã ra tay trước, khiến Quách đại ca cá»§a lão phu phải ôm háºn chÃn suối, thân bị thảm mất rồi.
Trác Dáºt Luân nghe nói liá»n dá»±ng ngược đôi mày, trợn mắt nghiến r8ang, tức tối:
- Khốn nân, quân vô loại đáng bầm xác tháºt!
Rồi chàng hạ thấp giá»ng:
- Tiá»n bôÃ, tiá»n bối bấc tất phải lưu lệ làm gì! Quách đại hiệp không may đã bị ám hại, chúng ta nên tìm cách báo thù trả háºn cho Quách đại hiệp được ngáºm cưá»i chÃn suối là hÆ¡n.
Châu Tam Úy giÆ¡ tay chùi sạch nước mắt, ngạc nhiên há»i Trác Dáºt Luân:
- - Trác lão đệ, lão phu vá»›i Thiên Long Bát Chưởng là đôi bạn tri giao, tá»± nhiên lão phu phải trả thù rá»a háºn cho bạn rồi. Còn lão đệ là ngưá»i xa chưa há» gặp mặt, không lẽ tá»± nhiên lão đệ lại mạo hiểm dấn thân vào vòng tai há»a?
Trác Dáºt Luân trợn mắt rá»±c thần quang dá»ng dạc nói:
- Tại hạ tuy tài nghê chưa tinh, kiến thức còn chưa uyên bác tháºt, xong khi gặp sá»± bất bình nhất Ä‘aịnh bất cam lạc háºu. Nay tại hạ đã từ vạn dặm tá»›i đây, dầu không giúp đở được gì cho đại hiệp lúc sinh tiá»n, nhưng sẽ tá»± nguyện táºn lá»±c vì cái chết cá»§a đại hiệp.
Châu Tam Úy không dằn được cãm động:
- Lòng dạ như thếm đảm lượng như thế thảo hèn Trác lão đệ bằng tuổi đầu nầy đã được tôn là "Thánh Thủ Nhân Tâm" một "Ai Lao" đại hiệp, danh trấn Tây Nam!
Trác Dáºt Luân vá»™i lắc đầu xua tay đáp:
- Lão tiá»n bối chá»› quá khen tại hạ làm gì, tại hạ hiện có mấy Ä‘iá»u nghi vấn, muốn thỉnh tiá»n bối giải đáp há»™.
- Lão đệ có nghi hoặc Ä‘iá»u gì cứ việc nói thẳng cho lão phu nghe Ä‘i.
Trác Dáºt Luân vá»™i chỉ vào ngôi má»™ há»i:
- Thiên Long Bát Chưởng oai trấn vá» lâm, Quách đại hiệp sinh tiá»n vô cùng hiển hách, tại sao trước má»™ lại không láºp bia?
Châu Tam Úy đáp:
- Má»™t vì thù gia cá»§a Quách đại hiệp vô cùng hung ác, lần nầy hắn chưa tá»± tay giết chết được Quách đại ca, nên lão phu tạm không muốn làm lá»™ cái chết cá»§a ngưá»i, để khi lão phu phong trần gió bụi, tứ hải tầm thù, đối phương không cách gì làm hại được nắm xương tàn cá»§a Quách đại ca.
Trác Dáºt Luân hằn tiếng há»i:
- Kẽ ấy là ai mà lại có thể tàn bạo như thế được?
Châu Tam Úy khoan đáp, lão nói tiếp:
- Khi nào trả xong thù háºn cho Quách đại ca, lão phu sẽ trở lại đây để láºp má»™ bia.
Trác Dáºt Luân gáºt đầu:
- Sá»± tÃnh toán cá»§a tiá»n bối tháºt là chu toàn hữa lý, Quách đại hiệp là má»™t đệ nhất lưu hảo thá»§, thuá»™c hàng tiá»n bối công lá»±c cá»±c kỳ cao siêu, chắc thù nhân độc ác ngưá»i cÅ©ng...
Châu Tam Úy vá»™i ngắc ngang lá»i Trác Dáºt Luân, khoác tay cưá»i lạt:
- Lão đệ đoán sai mất rồi, thù gia của Quách đại ca không biết qua chút võ nghệ nào hết, tay chưa đủ sức trói gà nữa kìa.
Trác Dáºt Luân kinh dị đến cá»±c độ:
- Có thể như thế được sao tiá»n bối?
- Hắn ta há» Ãá»™c Cô, tên TrÃ, từ nhá» bị bệnh tê liệt, ngay sá»± Ä‘i đứng cÅ©ng không vững, chỉ trừ hai bàn tay hÆ¡i cỠđộng được chút đỉnh thôi, thưá»ng ngày hắn Ä‘á»u ngồi hoặc nằm trên chiếc xe bốn bánh.
Trác Dáºt Luân lại càng ngạc nhiên há»›n:
- Má»™t kẽ tàn phế như thế lại có thể giết chết được má»™t cao thá»§ tuyệt vá»i như Thiên Long Bát Chưởng Quách đại hiệp được sao?
Châu Tam Úy thở dài:
- Ãá»™c Cô Trà toàn thân tuy bị tê liệt, nhưng hắn có thể đã nghÄ© ra trăm phương nghìn kế độc, trà tuệ cá»§a hắn có thể đứng đầu trong thiên hạ.
Trác Dáºt Luân sẽ cau mày suy nghÄ©:
- Nếu tháºt như thế thì kẽ địch giết chết Quách đại hiệp mà tại hạ thấy tại "Lục Chiếu SÆ¡n" hôm ná» chắc không phải là Ãá»™c Cô Trà rồi?
Châu Tam Úy thở dài:
- Quách đại ca trong lúc du hiệp giang hồ, tuy nhân nghÄ©a vang lừng, nhưng má»™t khi đã ra tay diệt tà trợ kẽ cô thế, thế nào chẳng kết oán vá»›i bá»n hung ma quá»· vá»±c. Như váºy thù gia không thể chỉ có má»™t ngưá»i được. Trác lão đệ đã nghe thấy gì tại "Lục Chiếu SÆ¡n"?
Trác Dáºt Luân vá»™i đáp:
- Tại ha đã nghe trá»™m hai tên Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhau, bá»n chúng bảo nào là Hà đại ca đã thấu rõ tin "Thiên Long Bát Chưởng" Quách Thiên Nam Ä‘ang ẩn cư tại "Quát Thương SÆ¡n Mai Long Cốc", và sẽ dùng toàn lá»±c để tầm thù báo mối cừu cụt tay khi xưa, hai ta nên giúp đỡ Hà đại ca thành công, biết đâu hai ta sẽ nhá» cÆ¡ há»™i này để xuất đầu lá»™ diện nổi danh vá»›i giang hồ.
Châu Tam Úy đảo Ä‘i đảo lại đôi thần quang long lanh sáng rá»±c há»i tiếp:
- Hai kẽ ấy có phải má»™t ngưá»i khô đét gầy còm, cón má»™t ngưá»i thân thể hùng kiện không?
Trách Dáºt Luân gáºt đầu:
- Phải rồi. Nhưng sao lão tiá»n bối lại biết rõ như thế? Hình dạng hai ngưá»i ấy y như lá»i tiá»n bối vừa nói ấy.
Châu Tam Úy liếc nhìn Trác Dáºt Luân rồi giương mi há»i:
- Trác lão đệ, có phải lão đệ đã báºn công việc dá»c đưá»ng không? Nếu không, vá»›i cước trình cá»§a hai tên ấy, quyết không thể nào đến trước được lão đệ?
Trác Dáºt Luân đỠmặt nhẹ gáºt đầu:
- Lão tiá»n bối Ä‘oán trúng, trong lúc Ä‘i đưá»ng, tại hạ quả có báºn việc nên cháºm trể mất ba ngày, nếu không...
Châu Tam Úy thở dài:
- Phải nói rằng váºn số tiá»n định, thiên ý nan hồi má»›i đúng. Nếu Trác lão đệ không vì công việc riêng mà đến trước sá»›m hÆ¡n hai tên giang hồ ác tặc ấy, biết đâu Quách đại ca đã chẳng thoát khõi số kiếp?
Trác Dáºt Luân vừa hối vừa thẹn:
- Nghe lão tiá»n bối nói thá», tại hạ không biết đâu mà rá». Không hiểu Thiên Long Bát Chưởng Quách đại hiệp đã bị Ãá»™c Cô Trà ám toán, hay đã bị hai tên hung đồ mà tại hạ đã gặp mặt tại "Lục Chiếu SÆ¡n" mưu hại?
Châu Tam Úy buồn rầu đáp:
- Quách đại ca cá»§a lão phu ở má»™t mình tại Mai Long Cốc, trong khi không may bị nhiá»…m phong, mắc phải trá»ng bệnh, hai tên ác hung đồ Triá»u Ãỉnh vá»›i Lục Phong lại vừa vặn đến nÆ¡i...
Trác Dáºt Luân nghe qua bá»—ng thất thanh kêu to:
- À, hóa ra là thế, anh hùng sợ nhất là bệnh hoạn, nếu Quách đại hiệp không vì Ä‘ang trá»ng bệnh, thì hai tên hạ lưu tiểu tốt ấy có sá gì?
Châu Tam Úy thần sắc vô cùng thượng cảm buồn rầu nói:
- Khi Triá»u Ãỉnh và Lục Phong vừa bước vào căn nhà lá cá»§a Quách đại ca, thì bệnh thế Quách đại ca Ä‘ang trầm trá»ng, gần tắt hÆ¡i. Lúc ấy trên mặt bàn tại đầu giưá»ng cá»§a ngưá»i có để má»™t há»™p sắt vuông Ä‘áºy kÃn, chưa kịp mở ra.
Trác Dáºt Luân vá»™i há»i:
- Chiếc há»™p sắt đó có phải là váºt riêng cá»§a Quach đại hiệp không?
Châu Tam Úy lắc đầu:
- Không, Triá»u Ãỉnh, Lục Phong trông thấy Quách đại ca bệnh sắp chết, cả hai cao hứng mừng rở khôn xiết, bởi chúng biết được Quách đại ca co dấu kÃn má»™t quyá»n bà kÃp chân quý.
Lòng tham đột khởi, hai đứa liá»n kiếm khắp nÆ¡i sau cùng má»›i mở nắp há»™p sắt ra xem.
- Chắc trong há»™p thế nào cÅ©ng có đựng váºt gì bà máºt?
Châu Tam Quý gáºt đầu:
- Có ba chá» chá» "Ãá»™c Cô TrÃ" đỠnhư máu. Nhưng khi Triá»u Ãỉnh và Lục Phong vừa mở nắp ra, thà ba chá» huyết hồng đột nhiên phun lá»a, chiếc há»™p sắt láºp tức nổ tan tành, Trác Dáºt Luân biến sắc:
- Ãá»™c Cô Trà quả hiểm độc, thá»§ Ä‘oạn cá»±c kỳ hung ác tháºt. Hắn ta đã tÃnh toán đến mức ấy, tháºt khiến kẽ thù không biết đâu mà phòng bị.
Trác Dáºt Luân mở miệng thở dài:
- Trá»i xanh không thương, bệnh há»a cùng má»™t lượt. Quách đại hiệp có xuống chÃn suối cÅ©ng nhắm mắt không đành. Nhưng còn Lục Phong, sao lão tiá»n bối không nhắc đến?
Không lẻ hắn ta...
Châu Tam Úy đáp:
- Lục Phong may mắn chỉ bị thương nhẹ thôi, nhưng khi ấy lão phu vừa đến nÆ¡i, láºp tức Ä‘iểm trúng huyệt hắn, há»i rõ nguyên do, lão phu vô cùng căm phẩn, định Ä‘em hắn phân thây cho hả giáºn, xong sẽ tìm kẽ cầm đầu bá»n chúng vá»›i Ãá»™c Cô Trà báo phục thâm thù cho Quách đại ca. Trác Dáºt Luân gáºt đầu vừa định cất tiếng, thì Châu Tam Úy lẹ nói tiếp:
- Không ngá», lão phu vừa chặt chân trái cá»§a Lục Phong thì đột nhiên đồng bá»n cá»§a hắn đến kịp, xông vào thà mạng cứu thoát được hắn.
Trác Dáºt Luân sá»±c nhá»› đến Châu Tam Úy có nói qua câu "đốt Ä‘á»n nấu xương" bâygiá» chàng má»›i bắt đầu hiểu rõ, vá»™i há»i:
- Váºy trong nồi này Ä‘ang nấu khúc chân trái cá»§a Lục Phong?
Châu Tam Úy gáºt đầu thở dài.
- Lão phu trông thấy ngưá»i bạn chà thân thảm mạng kỳ há»a mà ruá»™t Ä‘au như cắt nên má»™t mặt lão phu chôn cất Quách đại ca má»™t mặt đốt Ä‘á»n nấu xương để an á»§i vong linh ngưá»i quá cố. Lão phu láºp thá» sẽ Ä‘i khắp thiên nhai hải giác quyết tìm kiếm cho được Ãá»™c Cô Trà vá»›i tên cầm đầu bá»n Triá»u Ãỉnh Lục Phong để trả thù rá»a háºn cho ngưá»i.
Trác Dáºt Luân há»i:
- Ai là kẽ cầm đầu bá»n Triá»u Ãỉnh Lục Phong thế lão tiá»n bối?
Châu Tam Úy đáp:
- Tên ấy há» Hà tên Chưởng Thiên, tức là ngưá»i áo vàng đã dùng phi khuyên ám toán chúng ta lúc nãy.
Trác Dáºt Luân gáºt đầu nói:
- Ãúng rồi! Bá»n Lục Phong khi còn ở tại Lục Chiếu SÆ¡n có nói "Hà đại ca muốn báo má»™t mối tư thù cụt tay khi xưa." Châu Tam Úy không chá» cho Trác Dáºt Luân nói hết, lão vá»™i xếch mày ngắt lá»i:
- Hà Chưởng Thiên có dấu tÃch đặc biệt, ai trông thấy cÅ©ng nháºn được hắn ngay láºp tức.
Bộ hồi nãy Trác lão đệ không để ý tới hai ống tay áo phất phơ dài lượt thượt của hắn sao?
Rõ ràng hắn đã bị cụt mất hai cánh tay, khác hẳn ngưá»i thưá»ng nay.
Trác Dáºt Luân đáp:
- Vãn bối chÃnh vì vụ nay nên đã sinh nghi Hà Chưởng Thiên bị cụt mất hai tay, hắn làm thế nào có thể phi khuyên ám toán được bá»n mình?
Châu Tam Úy hai mắt rá»±c sáng, nhìn thẳng vào mặt Trác Dáºt Luân, giây lát rồi thong thả há»i:
- Trác lão đệ, có lẽ Trác lão đệ chưa biết rõ lai lịch cá»§a bá»n "VÅ© Trụ Lục Tàn"?
- "VÅ© Trụ Lục Tàn"? Ãừng nói chi lai lịch, ngay đến bốn chỠđó, vãn bối cÅ©ng chưa hỠđược nghe thấy bao giá».
Châu Tam Úy nói:
- - Lão đệ hãy ngồi xuống nay, nếu lão đệ chưa biết rõ "VÅ© Trụ Lục Tàn" thì để lão phu nói rõ cho lão đệ nghe, bởi sáu tên này cá»±c kỳ hung ác, vạn nhất sau này lão đệ có gặp bá»n chúng bất ngá» trên bước đưá»ng giang hồ, khá»i bị bá»n chúng ám toán phải ôm háºn suốt Ä‘á»i.
Trác Dáºt Luân nghe lá»i ngồi xuống, và thò tay vào trong ngưá»i móc ra má»™t bình rượu trao cho Châu Tam Úy tươi cưá»i nói:
- Lão tiá»n bối hãy thấm giá»ng đã rồi sẽ kể chuyện sau, thú vị hÆ¡n.
Mặc dầu đã tá»± xưng là "Thiên Cầm Túy Tẩu" Châu Tan Úy bình sanh thÃch được say sưa tuý luý, nhưng hiện giá» vì quá thong xót bạn thân má»›i chết, đến nổi lão không muốn giÆ¡ tay nháºn lấy bình rượu.
Trác Dáºt Luân thấy váºy báºt cưá»i thành tiếng:
- Châu lão tiá»n bối là kẽ anh hùng hào kiệt, bất tất phải phi lụy chi cho thái quá! Lão tiá»n bối đã đốt Ä‘á»n nấu xương, an á»§i được vong linh Quách đại hiệp, phần còn láºp chà báo thù rá»a háºn cho Quách đại hiệp như thế đã táºn đạo bằng há»u lắm rồi, tại sao tiá»n bối không dám uống vài há»›p rượu cho khuây khá»a cÆ¡n sầu?
Châu Tam Úy gượng cưá»i má»›i giÆ¡ tay đón lấy bình rượu mở nút nốc ồng á»™c má»™t hÆ¡i hết sạch.
Uống xong lão giÆ¡ ống tay áo rách quẹt mép rồi há»i Trác Dáºt Luân:
- Trác lão đệ văn vá» song toàn, tháºt xứng Ä‘an1g vá»›i danh hiệu "Ai Lao đại hiệp". Váºy chắc lão đệ thông hiểu hai chá» "khuyết hạm" thưá»ng khi có lá»±c lượng đáng kinh chứ?
Trác Dáºt Luân gáºt đầu:
- Kể ra vãn bối tạm cũng hiểu qua.
- Trác lão đệ đã hiểu rá» nghÄ©a lý khuyết hạm tức là lá»±c lượng, váºy lão phu bắt đầu thuáºt rõ lai lịch vá»§ VÅ© Trụ Lục Tàn cho lão đệ nghe nhé.
Trác Dáºt Luân thấy Châu Tam Úy vừa nói chuyện vừa thè lưởi liếm mép có vẻ còn chưa đã thèm, nên chàng lại lấy thêm ra má»™t cái bình bạch ngá»c nhá» nữa, trao cho lão mỉm cưá»i nói:
- Châu lão tiá»n bối, đây là thứ rượu thượng đẳng "Bách Hoa Hầu Nhi tá»u" lão tiá»n bối hãy cầm lấy uống cho thêm hứng cuá»™c đàm phám hi há»u này.
Châu Tam Úy vá»™i đở lấy bình bạch ngá»c đưa lên mÅ©i ngá»i thá», lão bổng gục gáºt đầu cưá»i ha hả, tá» vẻ xung sướng lắm.
Tuy nhiên, hình như đối vá»›i các thá» mỹ tữu hãn thế này, lão không nở tức khắc uống má»™t hÆ¡i cạn sạch, nên lão cứ ngá»i Ä‘i ngá»i lại luôn, rồi lại Ä‘áºy chặt nút bình. Lão bắt đầu nói:
- "VÅ© Trụ Lục Tàn" tức là danh hiệu chung cá»§a má»™t bá»n gồm sáu nhân váºt võ lâm. Tất cả Ä‘á»u bị tàn táºt, và má»—i ngưá»i có má»™t môn sở trưá»ng riêng biệt, nên má»›i nổi chung má»™t danh hiệu là "VÅ© Trụ Lục Tàn", toàn thân tê liệt nhiá»u nắm, nhưng cư trà cá»§a hắn thì tuyệt vá»i, nhìn khắp đương kim võ lâm, chưa có ngưá»i nào có thể so sánh nổi.
Trác Dáºt Luân gáºt đầu há»i:
- Theo thế thì Hà Chưởng Thiên, má»™t nhân váºt bị cụt mất cả hai tay, tất phải là má»™t trong nhóm "Lục Tàn"? Nhưng không hiểu môn tuyệt há»c phi thưá»ng cá»§a y là gì váºy tiá»n bối?
Châu Tam Úy đáp:
- Môn tuyệt há»c khét danh cá»§a Hà Chưởng Thiên là môn khinh công nhanh như gió, ngày Ä‘i nghìn dặm như chÆ¡i. Cặp giò cá»§a hắn tháºt thế gian chỉ có má»™t.
Trác Dáºt Luân ồ lá»›n má»™t tiếng cưá»i há»i:
- Y đã bị cụt hai tay, tá»± nhiên y phải Ä‘em tất cả công lá»±c vào đôi chân. Dù sao má»™t môn khinh công tuyệt vá»i đến thế, cÅ©ng quá là hiếm có trên Ä‘á»i phải không tiá»n bối?
Châu Tam Úy đáp:
- Hà Chưởng Thiên không những đã chạy tháºt nhanh, môn tuyệt há»c "Phá Vân Cước Pháp" cá»§a y lại càng độc bá»™ giang hồm đôi chân cá»§a y có thể phát ra má»™t lượt ba bốn thứ ám khà lợi hại má»›i đáng ngại chứ.
Trác Dáºt Luân sá»±c nhá»› tá»›i hai chiếc kim hoàn nhá», chàng bất giác cưá»i nói lá»›n:
- À đây đúng là má»™t thứ lá»±c lượng đã phát sanh do sá»± "Khuyết hạm" nếu như Hà Chưởng Thiên mà giống ngưá»i thưá»ng có đủ hai tay tất y không khi nào có thể luyện thành đôi chân lợi hại được như thế?
Châu Tam Úy nói tiếp:
- Thiên hạ tá»± thưá»ng hay kỳ diệu lắm cho nên không những có má»™t Hà Chưởng Thiên bị cụt cả hai tay, mà còn có má»™t Vân Thiên Lý bị cụt cả hai chân nữa lão đệ ạ.
Trác Dáºt Luân thoáng chút kinh ngạc, nhưng lại bình tỉnh mỉm cưá»i được ngay:
- Vân Thiên Lý đã mất hai chân chắc y cũng phải quy tụ công lực vào hai tay?
Châu Tam Úy gáºt đầu:
- Trác lão đệ đã đoán không lầm, Vân Thiên Lý không những chỉ lực và chưởng lực tuyệt thế vô song, y còn có thêm đôi tay vô cùng khéo léo có thể chế tạo các loại máy tinh diệu.
Trác Dáºt Luân cưá»i há»i:
- "VÅ© Trụ Lục Tàn" vãn bối đã biết được ba, còn ba ngưá»i nữa không hiểu há» bị táºt nguyá»n như thế váºy lão tiá»n bối?
Ãến đây Châu Tam Úy như hết nhịn được, lão vá»™i mỡ nút bầu tu hai ngụm "Bách Hoa Hầu Nhi Tá»u", thở khì má»™t tiếng khoan khoái rồi nói tiếp:
- Còn ba tên kia, hai tên là hai anh em ruá»™t, anh là Tư Mã Thông, em là Tư Mã Minh. Trác Dáºt Luân bổng đón lá»i:
- Châu lão tiá»n bối hãy thong thả má»™t chút, để vãn bối nói thá» xem có đúng không nhé.
Phải Tư Mã Không là tên mù, sở trưá»ng vỠđôi tai, còn Tư Mã Minh nhất định là Ä‘iếc, sở trưá»ng cá»§a y là cặp mắt rất nhạy không?
Châu Tam Úy lắc đầu cưá»i:
- Trác lão đệ đoán nhầm rồi, trái lại Tư Mã Minh mới là tên mắt mù, còn Tư Mã Thông là tên điếc đặc.
Trác Dáºt Luân báºt cưá»i:
- Thông là Ä‘iếc, còn Minh là mù, tháºt hết tưởng tượng nổi.
Châu Tam Úy cÅ©ng phì cưá»i:
- Nếu lão đệ chịu khó nghỉ ká»· má»™t chút, thì chẳng có gì lạ cả? CÅ©ng như kẻ cụt tay tên Chưởng Thiên, kẻ cụt chân tên Thiên Lý váºy.
Trác Dáºt Luân hiểu ra vui vẻ cưá»i nói:
- Vãn bối hiểu rồi đây chỉ là bổ khuyết trên phương diện ý thức, chẳng hạn như những ngưá»i khuyết má»™c trong ngÅ© hành thì lấy danh hiệu là Má»™c, còn những kẽ khuyết danh thá»§y thì lấy ngoại hiệu là Thá»§y, có đúng không tiá»n bối?
Châu Tam Úy gáºt đầu rồi nói tiếp:
- Còn lại tên sau chót là một kẽ đã mất hết năng lực suy nghĩ, nhưng mạnh vô song, hai cánh tay thần dũng không thua gì Sở Bá Vương khi xưa.
Trác Dáºt Luân vá»™i há»i:
- Y tên là gì?
- Bộc Thương Dũng.
Trác Dáºt Luân cau mày:
- Bá»™c Thương DÅ©ng, dùng võ lá»±c vô song, Ãá»™c Cô TrÃ, trà lá»±c tuyệt thế. Hai tên này tả thá»±c cá»§a chÃnh diện. Còn Hà Chưởng Thiên, Vân Thiên Lý, Tư Mã Minh là tả thá»±c cá»§a phản diện. á»’ thÃch thú thá»±c!
Châu Tam Úy báºt cưá»i:
- Quả tháºt là thiên hạ không còn thể đồng luáºn như nhau, ta cần phải xét theo nhiá»u khÃa cạnh, nghÄ© suy kỹ lưởng, má»›i có thể tỉm ra kết quả chân xác.
Nói đến đây, Châu Tam Úy bỗng đưa mắt nhìn ngôi phần mộ, lão bất giác lại thương cảm đôi mắt đỠhoe, buồn bả thở dài:
- Nói làm chi thị phi thành bại? Nói làm chi chân giả chÃnh tà? Mổi khi lão phu sá»±c nhá»› đến Quách đại ca nhân nghÄ©a tợ thiên, lão phu đâm ra nghi hoặc không biết ông xanh có quả tháºt linh thiêng hay không? Vạn sá»± không bằng má»™t ly trên tay cả Ä‘á»i ngưá»i có bao nhiêu lần được trông thấy trăng trên đỉnh đầu!
Thiên Cầm Túy Tẩu than thở và nâng bình Bách Hoa Hầu Nhi Tá»u lên miệng cạn má»™t hÆ¡i sạch nhẳn.
Rượu vừa hết Châu Tam Úy bổng lắc đầu lẩm bẩm:
- Ủa! Lạ tháºt! Ta thưá»ng ngày ngàn ly chưa say, xem ba mươi cân rượu mạnh không ra gì tại sao hôm nay chỉ má»›i uống có Ãt ngụm tá»± nhiên ta thất trá»i quay đất lá»™n, chóng mặt nhức đầu như thế này!
Vừa nói dứt, lão đảo mắt muốn ngã. Ãá»™t nhiên lão rùng mình má»™t cái, trợn mắt chỉ vào mặt Trác Dáºt Luân, lá»›n tiếng:
- Trác. Trác lão đệ. tốt bụng quá. tại sao. tại sao ngươi nở bỠthuốc mê vào rượu để lừa ta.?
Nói có bấy nhiêu "Thiên Cầm Túy Tẩu" Châu Tam Úy liá»n mê man bất tỉnh, miệng xùi bá»t mép, rồi ngã lăn ra đất cái phịch.
Trác Dáºt Luân nhẹ thở dài má»™t tiếng, nhìn chầm cháºp vào Châu Tam Úy:
- Châu lão tiá»n bối tha lổi cho vãn bối, nếu vãn bối không làm như thế thì làm sao cứu sống được tiá»n bối!
Hóa ra, Trác Dáºt Luân từ khi lừng danh khắp "Ai Lao" không những võ công tinh tuyệt, chàng còn rất tinh thông y lý, tài chữa bệnh không kém gì Hoa Ãà, nên má»›i được thiên hạ tặng danh hiệu là "Thánh Thá»§ Nhân Tâm".
Hồi nãy khi má»›i gặp Châu Tam Úy, vừa thấy khà sắc lão ta là chàng phát giác ra ngay "Thiên Cầm Túy Tẩu" vì quá nóng lòng trước cái chết thê thảm cá»§a bạn thân, nên uất háºn đã ngưng dồn vào phế phá»§.
Nếu trong tình trạng này, rá»§i lão bị kÃch thÃch thêm, là có thể thổ huyết vong mạng ngay, dù cho lão có sống được thuốc tiên cÅ©ng vô phương chữa khõi. Cho nên muốn cứu lão, chÄ© có giải pháp duy nhất là thế nào cho tâm tình cá»§a lão dần dần bình tỉnh trở lại, xong sẽ lợi dụng thá»i cÆ¡ cứu chá»a má»›i khõi.
Trác Dáºt Luân không những quán thông y lý, chàng còn thông đạt cả nhân tình. Chàng Ä‘oán biết má»™t nhân váºt đầy nhiệt huyết như Châu Tam Úy, trong lúc Ä‘ang thương tiếc bạn can trưá»ng sôi sục, nếu Ä‘em lá»i khuyên giải, chắc chắn sẽ không ăn thua gì. Bởi váºy, chàng không muốn bắt đầu bằng những lá»i khuyên giải, trái lại trước nhất chàng vá» tá» vẻ than tiếc "Thiên Long Bát Chưởng" cốt để xoa dịu mối thảm sầu Ä‘ang dâng ngáºp hồn lão. Sau đó chàng còn làm ra vẻ hào hiệp tình nguyện quyết chà báo thù cho Thiên Long Bát Chưởng, để vị võ lâm đại hiệp được mỉm cưá»i nÆ¡i chÃn suối. Làm váºy Châu Tam Úy má»›i nghÄ© rằng nhân tình không đến nổi bạc Ä‘en như lão ta tưởng. Rồi chành làm như sốt sắng lắng nghe lão ta kể lại má»™t câu thÃch thú lai lịch cá»§a bá»n "Võ Lâm Lục Tàn". Quả nhiên sau khi Châu Tam Úy Ä‘em hết tâm trà tưá»ng thuáºt lai lịch cá»§a bá»n VÅ© Trụ Lục Tàn tâm thần lão dần dần bình tỉnh trở lại.
Kỳ tháºt Trác Dáºt Luân cần gì phải nghe má»›i biết được, vì trên bước du hiệp giang hồ tai đã nghe mắt đã thấy quá nhiá»u nên đối vá»›i bá»n VÅ© Trụ Lục Tàn, chàng còn lạ gì hành động và tiếng tăn cá»§a chúng ná»a. Ãợi khi tâm tình cá»§a Châu Tam Úy lắng dịu ná»™i tân cá»§a lão không còn bị kÃch động mạnh ná»a, Trác Dáºt Luân má»›i bắt đầu hành sá»±. Thoạt tiên, chành kÃnh tá»u hầu lão. Tuần rượu thứ nhất, chàng vẫn chưa ra tay.
Nhưng qua tuần rượu thứ hai chàng liá»n bà máºt bá» vào trong rượu má»™t thứ thuốc mê.
Cho nên khi vừa uống xong, Châu Tam Úy má»›i cất tiếng nói được vài câu, lão liá»n mê man nằm váºt xuống trước má»™ Quách Thiên Nam ngay.
Nhìn hai bên má lão ta còn Ä‘ong những giá»t lệ thương cảm, Trác Dáºt Luân vô cùng kÃnh phục, chàng gáºt đầu thở dài, rồi móc ra hai viên linh đơn, bá» ngay vào mồm Châu Tam Úy, xong má»›i bắt đầu thoa bóp cho lão. Không bao lâu sau khi được xoa bóp khắp ngưá»i Châu Tam Úy thở những nhịp thở Ä‘á»u Ä‘á»u rồi dần dần ngáy vang như sấm, ngá»§ luôn má»™t giấc ngon lành.
Trác Dáºt Luáºn thấy váºy gáºt đầu mỉm cưá»i. Sau đó chàng ngồi xuống bên cạnh định dùng phương pháp thổ nạp tỉnh tá»a chỠđợi Châu Tam Úy lai tỉnh, để thương lượng vá»›i lão ta lần ná»a, phương sách trả thù cho Quách Thiên Nam Không ngá» chàng vừa lim dim hai mắt đột nhiên chàng lại bừng mở tia cặp tinh quang sáng rá»±c, xạ thẳng vá» phÃa trước.
Thì ra, chàng chợt nghe trong khu rừng trước mặt cách đó không xa, có tiếng chân cá»§a má»™t nhân váºt võ lâm Ä‘ang chạy tá»›i khá nhanh.
Trác Dáºt Luân có má»™t võ công cá»±c cao, nên thÃch giác cá»§a chàng rất bén nhạy.
Quả váºy, trong nháy mắt, bổng có má»™t thiếu nỠáo đỠtừ trong rừng Ä‘i nhanh ra ngoài.
Thiếu nỠáo đỠvừa xuất hiện là má»™t giai nhân sắc nước hương trá»i, đúng vá»›i câu "Thu thá»§y vi thần ngá»c vi cốc, phù dung như diện liá»…u như my"! Bất luáºn vá» vóc dáng hay dung mạo, nàng Ä‘á»u xinh đẹp tuyệt vá»i cả!
Song không hiểu vì sao màm mặt nàng lúc đó hiện đầy sát khÃ, hai mắt như dao, đôi liá»…u my dá»±ng ngược làm nét kiá»u diá»…m nhu mỳ cá»§a má»™t cô gái liá»…u đào tÆ¡ biến Ä‘i đâu mất.
Trác Dáºt Luân còn Ä‘ang nhìn thiếu ná» má»™t cách kinh dị thì thoáng cái chàng đã thoảng nghe má»™t mùi hương thÆ¡m dịu phảng phất và nàng thiếu nỠáo đỠđã hiện ra ngay trước mặt chàng rồi.
Thiếu nỠáo đỠđã thi triển thân pháp Thiên lý hồ Ãinh hay Di Hình Hoán Ảnh nàng hiện đến lẹ làng và đột ngá»™t như thế cÅ©ng đã tá» ra có má»™t tài nghệ trác tuyệt rồi.
Ãôi nhãn thần cá»§a thiếu ná» trước hết nhìn ngay vào ngôi má»™, rồi quét sang "Thiên Cầm Túy Tẩu" Châu Tam Úy, sau cùng nàng má»›i hướng thẳng vào Trác Dáºt Luân.
Bổng nàng ngạo nghể, há»i chàng:
- Nầy, có phải đây là "Mai Long Cốc" không?
Trác Dáºt Luân nghe thiếu ná» há»i thăm, như váºy thì lấy làm kỳ lạ vô cùng, bởi chàng vừa má»›i há»i thăm Châu Tam Úy "Mai Long Cốc" xong bây giá» thiếu ná» lại há»i thăm chàng "Mai Long Cốc". Chàng tá»± há»i không biết có phải nàng đến đây cÅ©ng để tìm "Thiên Long Bát Chưởng" Quách Thiên Nam?
Thiếu nỠáo đỠthấy chàng do dá»± chưa trả lá»i, thì có vẻ không vui, nàng gằng giá»ng má»§i má»™t tiếng, cưá»i khẩy:
- Xem ngươi cÅ©ng có vẽ thông minh, nhưng bá»™ ngươi Ä‘iếc hay sao? Mà ta há»i ngươi không trả lá»i?
Trác Dáºt Luân nghÄ© bụng: TÃnh nết cô nàng này cÅ©ng ngang ngạnh nóng nảy ra phết!
Tuy nghÄ© váºy, nhưng chàng không dám cháºm trể, vá»™i ôm song quyá»n đáp:
- Cô nương nói đúng, đây chÃnh là Mai Long Cốc, lúc nảy cô nương há»i, tại hạ không nghe rõ, tại hại có phần... lãng tai, xin cô nương bá» qua cho.
Cặp tinh quang long lanh như sao sáng, xinh như má»™ng, lạnh như băng cá»§a thiếu ná» dán chặt vào ngưá»i Trác Dáºt Luân và quét nhìn chàng từ đầu xuống chân, nàng bổng hất hàm há»i chàng:
- Ngưá»i là ai?
Trác Dáºt Luân thấy nàng há»i ngang như váºy, trong bụng có hÆ¡i không vui. Và chàng rất kinh ngạc khi thấy thiếu ná» này đẹp thì tuyệt đẹp nhưng thiếu lá»… độ không ai bằng!
Thiếu nỠáo đỠhình như Ä‘oán được ý nghÄ© cá»§a chàng, nàng cưá»i mÅ©i giá»ng khinh khỉnh:
- Ta gá»i ngươi như thế ngươi không bằng lòng, cho ta thiếu lá»… độ à? Hừ! Ngưá»i đừng quá câu nệ như váºy! Ngươi là ngươi ta là ta, tại sao ta phải kêu ngươi là "bằng hữu" hoặc "các hạ" hay gì gì khác? Gá»i như thế Ãch lợi gì không?
Trác Dáºt Luân thấy thiếu nữ này quá bướng bÄ©nh ngang tàng biết cải lý vá»›i nàng thì sẽ có chuyện lôi thôi, chàng đành gáºt đầu gượng cưá»i:
- Cô nương nói chà lý lắm! Cô nương... hào sảng tháºt! Tại hạ tên là Trác Dáºt Luân!
Tưởng nói như thế thiếu nữ sẽ hài lòng, không ngá» chàng vừa nói xong chưa kịp mừng thì thiếu nữ vụt sa sầm ngay nét mặt hầm hầm quắc mắt giáºn dá».
Trác Dáºt Luân Ä‘ang giáºt mình đánh thót má»™t cái, trong bụng hồi há»p lo lắng, không biết mình đã thất thố vá»›i nàng Ä‘iá»u gì, thì thiếu ná» bá»—ng dá»±ng ngược mày quát lá»›n:
- Trác Dáºt Luân, sao ngươi thiếu lịch sá»± quá váºy?
Trá»i Æ¡i! Ta có làm gì đâu mà thiếu lịch sá»± vá»›i không lịch sá»±! Cứng cÅ©ng không xong má»m cÅ©ng không chịu váºy ta biết làm thế nào bây giá»! Khổ Æ¡i là khổ?
Trác Dáºt Luân thầm kêu khổ như váºy, nhưng ngoài mặt chàng cố nở má»™t nụ cưá»i... mếu sệt, ôm song quyá»n bước lên, định ôn tồn há»i rõ xem cái "thiếu lịch sá»±" cá»§a chàng như thế nào, thì thiếu ná»a đã bước trái sang má»™t bên, ngún nguẩy la lá»›n:
- Ngươi làm cái gì váºy? Ngưá»i ta há»i tên ngươi, ngươi đã không biết lịch sá»± há»i lại tên ngưá»i ta, bây giá» ngươi còn ôm quyá»n cúi chào là sao? Ta vá»›i ngươi không liên hệ tôn phái, cÅ©ng không phân biệt bối pháºn, việc gì ngươi cúi chào ta? Hay ngươi á»· có cái tên Trác Dáºt Luân nghe có vẻ "hạc láºp kê quần", ngươi muốn khinh thị, trêu chá»c ta chăng?
Bây giá» Trác Dáºt Luân má»›i hiểu ra cái "thiếu lịch sá»±" cá»§a chàng đối vá»›i ngưá»i đẹp là quên không há»i tên nàng! Cho nên, vừa nghe qua chàng láºt Ä‘áºt ôm song quyá»n, mỉm cưá»i tạ lổi.
Thiếu nỠhơi dịu sắc mặt, nguýt mắt nói:
- Lại ôm quyá»n ná»a! Ngươi sao Ä‘a lá»… quá váºy. Ngươi là ngươi có tinh hoa ná»™i liá»…m, rõ ràng là tay bản lãnh phi thưá»ng, sao lại cứ làm như ngô nghê gàn dở hoài váºy?
Nói đến đây, nàng bổng báºt cưá»i khanh khách, rồi liếc nhanh qua bá»™ mặt đỠgay cá»§a Trác Dáºt Luân, nói tiếp:
- Ta đã chỉnh huấn ngươi cả ná»a ngày rồi, bây gá» ta cho ngươi biết, khá»i cần ngươi phải há»i nữa, ta là Hạ Hầu Quyên!
Trác Dáºt Luân tháºt tình đã bị nàng quáºt luôn cho mấy vố đến nổi mắt như muốn nổ lá»a, nhưng không hiểu sao chàng không thấy giáºn nàng chút nào cả, trái lại chàng còn thấy mến nàng má»™t cách lạ kỳ. Bởi thế, khi nghe nàng tá»± xưng tên há» xong, và thấy sắc mặt nàng không còn lạnh lùng, cau có ná»a, chàng mừng thầm, vá»™i tươi cưá»i:
- Hạ Hầu cô nương...
Nhưng chàng chưa nói được thì Hạ Hầu Quyên vá»™i giÆ¡ tay, ngắt lá»i chàng:
- Ngươi khoan hãy há»i ta, ta còn muốn há»i ngưá»i thêm.
- Hạ Hầu cô nương cứ việc há»i, tại hạ cố gắng làm cô nương vui lòng.
Hạ Hầu Quyên cưá»i lạt má»™t tiếng, sắc mặt Ä‘ang tươi vui, đột nhiên hằn lại:
- Ở đây là "Mai Long Cốc" váºy trong cốc, có ngưá»i nào kêu là "Thiên Long Bát Chưởng" Quách Thiên Nam không?
Trác Dáºt Luân giáºt mình, chàng không ngá» Hạ Hầu Quyên cÅ©ng đến đây vá»›i má»™t mục Ä‘Ãch như chàng. Thất nàng lại sắp dở chứng, chàng tháºn trá»ng đáp:
- Hạ Hầu cô nương, chÃnh tại hạ cÅ©ng đến đây tìm Quách Thiên Nam. Nhưng rất tiếc là cả hai chúng ta Ä‘á»u đến cháºm ná»a bước!
Ãến lượt Hạ Hầu Quyên ngạc nhiên:
- Ãến cháºm ná»a bước là thế nào? Không lẽ Quách Thiên Nam đã dá»n Ä‘i nÆ¡i khác?
Trác Dáºt Luân lắc đầu:
- Không phải dá»c Ä‘i nÆ¡i khác, mà là... không còn ở trên cõi Ä‘á»i này ná»a!
- Lão tặc đã chết?
Hạ Hầu Quyên bổng thất thanh la lớn, rồi bất giác tuôn trào nước mắt.
Sá»± tình biến đổi quá bất ngá», làm Trác Dáºt Luân hết kinh ngạc đết sá»ng sốt. Chàng kinh ngạc vì nghe Hạ Hầu Quyên gá»i Quách Thiên Nam là "lão tặc" và sá»ng sốt khi thấy Hạ Hầu Quyá»n bàng hoàng Ä‘au khổ lúc nàng nghe Quách Thiên Nam không còn sống trên cá»i Ä‘á»i này.
Trong khi Trác Dáºt Luân dở khóc dở cưá»i đứng trÆ¡ trên mặt tượng đá nhìn Hạ Hầu Quyên thì bất chợt, Hạ Hầu Quyên nghiến răng báºm môi khóc thút thÃt há»i chàng:
- Quách Thiên Nam đã chết như thế nào? Ngươi có thể nói rõ cho ta biết được không?
Trác Dáºt Luân thầm Ä‘oán có lẽ giữa Hạ Hầu Quyên vá»›i Quách Thiên Nam có thâm thù đại háºn gì đây nên không chút dấu diếm, chàng thuáºt lại cho nàng hay má»i sá»± tình mà chàng đã nghe Thiên Cầm Túy Tẩu Châu Tam Úy đã kể lại vừa rồi.
Hạ Hầu Quyên lẳng lặng nghe xong, nàng đứng ỳ ra như tượng gổ. Hồi lâu , nàng má»›i chỉ ngôi má»™ trước mặt hai mắt nhòa lệ, há»i chàng:
- Có phải đây là phần mộ của Thiên Long Bát Chưởng Quách Thiên Nam không?
Trác Dáºt Luân má»™t vì không thÃch nói dối, hai vì muốn tìm hiểu cặn kẽ tâm tÃnh cá»§a Hạ Hầu Quyên ra sao, nên liá»n gáºt đầu:
- Phải! Ãó chÃnh là má»™ phần cá»§a Thiên Long Bát Chưởng Quách Thiên Nam. Nhưng có phải Hạ Hầu cô nương có mối huyết hải thâm thù gì vá»›i Quách lão tiá»n bối hiện giỠđã ra ngưá»i thiên cổ, và cô nương nhất định không chịu bá» qua chăng?
Hạ Hầu Quyên hình như bị xúc động mãnh liệt nên thổn thức đáp:
- Ãúng! Ta vá»›i Quách Thiên Nam Ä‘ang có mối thù sâu tá»±a biển! Nhưng ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng bảo hể "Nhân tá» thù tiêu", vì váºy ta dù có ác độc cÅ©ng không hành động như thế được.
Trác Dáºt Luân hết sức kÃnh phục lối xữ sá»± quân tá» cá»§a nàng, nên vá»™i chấp tay nói:
- Hạ Hầu cô nương, cô nương đừng cho tại hạ quá Ä‘a lá»…, sá»± tháºt tại hạ rất khâm phục, lòng khoan nhân đại độ cá»§a cô nương.
Hạ Hầu Quyên giơ tay lên gạt lệ cương quyết:
- Không! Ta không khoan nhân đại độ. Không tìm ngưá»i chết trả thù, ta sẽ tìm kẽ sống để rá»a háºn.
Nghe nàng muốn tìm ngưá»i sống để rá»a háºn, Trác Dáºt Luân lại má»™t phen sá»ng sốt:
- Cô nương nói thế nghĩa là...
- NghÄ©a là ta sẽ tìm Ãá»™c Cô Trà và Hà Chưởng Thiên trong "VÅ© Trụ Lục Tàn", ta sẽ Ä‘em hết oán thù đổ trút vào đầu hai tên ma đầu tàn phế ấy.
Ãến đây, nàng hạ thấp giá»ng, bằng vẻ cảm kÃch nhìn Trác Dáºt Luân:
- Sau hết, ta xin Ä‘a tạ lòng tốt cá»§a ngưá»i đã cho ta biết hết sá»± tháºt. Thôi xin cáo biệt.
Hẹn khi khác sẽ gặp lại.
- Hạ Hầu cô nương hãy ở lại giây lát đã, tại hạ muốn há»i cô nương vài Ä‘iá»u.
Hạ Hầu Quyên dừng lại, trợn mắt không vui:
- Bá»™ ngươi muốn ngăn cản việc ta Ä‘i tìm bá»n Ãá»™c Cô Trà để rá»a háºn?
Trác Dáºt Luân lắc đầu mỉm cưá»i:
- Tại hà nào dám ngăn cản cô nương làm việc ấy. Có Ä‘iá»u, hai tên ma đầu khốn kiếp ấy đâu đã dá»… tìm kiếm mà cô nương lại vá»™i vã chi lắm váºy.
Hạ Hầu Quyên chá»›p chá»›p đôi mắt má»™ng, gục gáºt đầu:
- À! Có lẽ ngươi nói đúng! Nhưng ta muốn biết ngươi lưu ta lại đây làm gì. Hay ngươi cÅ©ng muốn há»i lại ta. ÃÆ°á»£c! Nếu muốn, ngươi cứ há»i, ta sẽ trả lá»i thành tháºt như ngươi.
Trác Dáºt Luân bị ngưá»i đẹp nói trúng tim Ä‘en, chàng mỉm cưá»i, vá»™i há»i ngay:
- Hạ Hầu cô nương vá»›i Thiên Long Bát Chưởng Quách Thiên Nam có thâm thù đại háºn gì, cô nương có thể cho tại hạ biết được không?
Nghe chàng nhắc đến thâm thù đại háºn, Hạ Hầu Quyên bổng sa sầm nét mặt, giá»ng như chưa nguôi uất háºn:
- - ÃÆ°á»£c rồi! Tưởng cÅ©ng nên nói rõ cho ngưá»i biết, cha ta là "Phan Thiên Thần Thá»§" Hạ Hầu Ãôn...
Trác Dáºt Luân đón lá»i, tỠý kÃnh trá»ng:
- Tại hạ được biết Hạ Hầu lão bá phụ là má»™t LÄ©nh Nam đại hiệp danh trong nhất thá»i!
Hạ Hầu Quyên nghe Trác Dáºt Luân gá»i cha mình là "lão bá phụ" vá»›i "LÄ©nh Nam đại hiệp", nàng liếc mắt nhìn chàng có vẻ hảo cảm, rồi nói tiếp:
- Cha ta vá»›i Quách Thiên Nam vốn là đôi bạn thâm giao sống chết có nhau, trong má»™t cÆ¡ duyên nan ngá»™, hỠđã tìm được má»™t quyển võ công bà kÃp "Bách Tượng Chân Kinh" và đã khổ công nghiên cứu. Không ngá», chưa được bao lâu, cha ta bổng bị Quách Thiên Nam sát hại và lão tặc khốp kiếp ấy đã chiếm trá»n quyển bà kiếp, tìm nÆ¡i bà máºt, thanh vắng tham khảo và luyện táºp má»™t mình.
Ãối vá»›i "Thiên Long Bát Chưởng" Quách Thiên Nam má»™t báºc đại hiệp tiếng tăm lừng lẩy, Trác Dáºt Luân không tin hành vi cá»§a lão có thể đê tiện như thế được, nhưng những lá»i nói cá»§a Hạ Hầu Quyên vừa nói vừa đầy vẽ chân thành nên chàng đâm ra hoang mang, nhất thá»i không tiện biện bạch dùm cho vị đại hiệp quá cố. Chàng đành gáºt đầu cho xuôi chuyện, và thuáºn miệng há»i thêm:
- Khi ấy Hạ Hầu cô nương đang ở đâu?
Hạ Hầu Quyên đáp:
- Ta Ä‘ang ở trong Tiểu Tuyết SÆ¡n Bàn Nhược Am há»c nghệ vá»›i ân sư.
- Hoá ra Hạ cô nương là ái đồ cá»§a Bách Nhẫn thần ni Hồi đại sư! Trác Dáºt Luân tôi tháºt thất kÃnh.
Hạ Hầu Quyên ngạc nhiên nhìn chàng há»i lại:
- Còn ngươi? Xem ngươi có vẻ cốt tú thần thanh phong trần thoát tục, chắc cũng là đệ tỠcủa một danh môn?
Trác Dáºt Luân nghe qua tám chá» "cốt tú thần thanh phong trần thoát tục" mà Hạ Hầu Quyên đã tháºt tình khen ngợi mình, chàng tỉnh ngưá»i tươi cưá»i đáp:
- Sư môn cá»a tại hạ vá»›i sư môn cô nương có lẽ liên hệ máºt thiết vá»›i nhau lắm. Tại hạ là môn hạ cá»§a "Thiên SÆ¡n Túy Ãầu Ãà" vá»›i "Ai Lao SÆ¡n Quy Vân Bảo" Bảo Chá»§ Bành NgÅ© Tiên Sinh.
Hạ Hầu Quyên vốn biết "Thiên SÆ¡n Tuý Ãầu Ãà" cùng vá»›i "Quy Vân Bảo chá»§ Bành NgÅ© Tiên Sinh" Ä‘á»u là những báºc đệ nhất lưu xuất thế cao thá»§, địa vị tương đẳng vá»›i ân sư cá»§a mình là "Bách Nhẫn Thần Ni" Hối đại sư, nên nàng vừa nghe xong. Liá»n đổi hẳn sắc mặt gáºt đầu đáp:
- Sá»± xét Ä‘oán cá»§a ta quả nhiên không sai, trừ phi là kẽ hãn thế kỳ tài, căn cốt thanh kỳ, chứ nếu không, ngươi dá»… gì được nhị vị tiá»n bối ấy chịu thâu làm đồ đệ!
Trác Dáºt Luân lại được nàng tâng bốc thêm lần nữa, chàng thấy tâm thần mình phiêu diêu, nghe lòng có má»™t cảm giác lâng lâng dá»… chịu.
Bấy giá», Hạ Hầu Quyên không còn nghiêm nghị lạnh lùng như lúc trước ná»a, nàng như má»™t thiếu ná» hiá»n tá»§m tỉm cưá»i nói:
- Trác huynh, giữa sư môn cá»§a chúng ta má»™t khi đã có liên hệ vá»›i nhau, và giữa chúng ta lại khi vị tương đồng, tuy má»›i gặp nhau lần đầu nhưng tiểu mụi thấy rất đáng được Ä‘Ãnh giao vá»›i nhau thành đôi bạn thân! Rất tiếc là Hạ Hầu Quyên này vì nóng lòng tìm Hà Chưởng Thiên vá»›i Ãá»™c Cô TrÃ, nên phải tạm cáo biệt, xin hẹn Trác huynh khi khác sẽ gặp lại nhau.
Ma lá»±c cá»§a mỹ nhân quả tháºt vô cùng mảnh liệt, bốn chá» "Ä‘Ãnh giao cùng nhau" đã khiến Trác Dáºt Luân hân hoan như mở cá» trong bụng! Nhưng khi nghe đến "xin tạm cáo biệt" chàng lại như kẻ mất hồn.
-Trác huynh...
Bá»—ng Hạ Hầu Quyên ngáºp ngừng, chá»›p chá»›p cặp mắt Ä‘en láy nhìn chàng rồi chúm chÃm cưá»i, thôi không nói nữa.
Trác Dáºt Luân hồi hợp chá» nghe không biết nàng muốn nói gì. Tuy nhiên, thấy ánh mắt dịu dàng lẫn nụ cưá»i tình tứ duyên dáng, sắc mặt không còn lạnh lùng xa lạ như trước, và nghe nàng thình lình đổi cách xưng hô, gá»i mình hai tiếng "Trác huynh" êm ái, chàng cảm thấy lòng như vừa nhấp chung rượu máºt.
Sau cái cưá»i tươi mát, như đã quyết định, Hạ Hầu Quyên má»›i nói rõ ý mình.
- Rất tiếc là... tiểu muá»™i còn cần tìm gặp hạ lạc cá»§a Hà Chưởng Thiên và Ãá»™c Cô Trà nên đành chia tay, nếu không tiểu muá»™i sẽ cùng Trác huynh Ä‘Ãnh ước thâm giao. Trác huynh có thÃch làm bạn vá»›i tiểu muá»™i không?
Ma lá»±c cá»§a mỹ nhân quả tháºt vô biên!
Bốn chá» "Ä‘Ãnh ước thâm giao" và câu há»i "Trác huynh có thÃch làm bạn vá»›i tiểu muá»™i không?" làm Trác Dáºt Luân thêm má»™t phen ngây ngất đến sá»ng sốt!
- Kìa! Trác huynh không trả lá»i mà đứng ngẩn ngưá»i mãi như váºy?
Ãến chừng nghe Hạ Hầu Quyên lên tiếng lần nữa, Trác Dáºt Luân má»›i giáºt mình như vừa choàng tÄ©nh cÆ¡n mÆ¡, láºt Ä‘áºt cưá»i đáp:
- á»’! ÃÆ°á»£c váºy thì còn gì bằng! Cô... cô nương định bao giá» má»›i Ä‘Ãnh giao?
Hạ Hầu Quyên nguýt mắt:
- Sao lại còn gá»i cô nương! Trác huynh không thấy ngưá»i ta xưng hô tiểu muá»™i rồi hay sao?
Bây giá», Trác Dáºt Luân má»›i lấy lại bình tÄ©nh, liá»n nói cách rất tá»± nhiên:
- Thế bao giá» nghu huynh má»›i được kết bạn vá»›i... hiá»n muá»™i?
Hạ Hầu Quyên nhoẻn miệng cưá»i:
- Bao giỠthì chưa biết, bây giỠthì chưa được, vì tiểu muội còn phải đi gấp. Thôi hẹn khi khác sẽ tái ngộ, giỠtiểu muội xin tạm biệt Trác huynh nhé.
Nói xong nàng phất tay vẫy chào rồi tung ngưá»i phóng chạy như bay.
Trác Dáºt Luân chưa kịp giữ nàng ở lại thêm giây lát thì nàng đã chạy Ä‘i xa rồi.
Tháºt khá»— tâm cho Trác Dáºt Luân, ngẩu nhiên gặp được ngưá»i đẹp hợp tình hợp lý muốn kết bạn thâm giao, chàng mừng chưa kịp nói thì ngưá»i đẹp lại đột ngá»™t chia tay, tuy có hẹn ngày tái ngá»™, nhưng rất mông lung xa vá»i, bảo sao chàng không u buồn cho được? Anh hùng tá»± cổ bổn Ä‘a tình".
Nhưng còn giai nhân? Trước cuá»™c phân ly, lẽ ra là giai nhân phải miên man khổ lụy hÆ¡n khách anh hùng gấp trăm vạn lần. Song đối vá»›i Hạ Hầu Quyên ngưá»i đẹp đáng liệt vào hạng giai nhân tuyệt sắc, thì hoàn toàn trái ngược. Nàng hiện đến bất chợp, ra Ä‘i cÅ©ng hết sức bất ngá», không tá» chút gì luyến lưu mến tiếc.
Trác Dáºt Luân thẩn thá» nhìn theo bóng hồng dần dần khuất mà nghe lòng nhuốn buồn man mác. Chàng không khá»i nghÄ© nhiá»u đến con ngưá»i Hạ Hầu Quyên. Nàng đáng mặt là má»™t trang tuyệt đại hồng quần xưa nay hiếm thấy.
"Ta từng đã dẫm bước khắp bốn mặt sông hồ, nhưng chưa gặp ngưá»i con gái nào như nàng cả. Ngưá»i sao mà khi giáºn dữ thì thần uy hiển hiện như má»™t vì chúa tể, lúc dịu dàng như thục nữ chốn khuê môn, mắt má»™ng như trá»i thu, môi hồng hàm tiếu. Ôi! Xinh đẹp, duyên dáng biết ngần nào!" - Trác huynh! Trác huynh, Ä‘ang suy nghÄ© gì mà lẫm bẫm má»™t mình váºy?
Trác Dáºt Luân khẽ giáºt mình, chừng nhìn lên, chàng thấy Hạ Hầu Quyên đã hiện thân từ lúc nào rồi, và nàng Ä‘ang đứng cạnh chàng mưá»i bước, nhìn chàng tá»§m tỉm cưá»i. Trác Dáºt Luân không dấu được vẻ vui mừng. Chàng ngỡ Hạ Hầu Quyên cÅ©ng luyến tiếc không muốn chia tay nên láºt Ä‘áºt tươi cưá»i, tiến lên nói lá»›n:
- á»’! Hiá»n muá»™i trở lại lúc nào sao không cho ngu huynh hay làm ngu huynh cứ tưởng...
- Bị Trác huynh cứ tưởng nên làm sao hay được.
Nói rồi cả hai cùng cưá»i xòa, vui vẻ mừng nhau như đôi bạn thân lâu ngày vừa gặp lại.
Sau đó, Hạ Hầu Quyên bỗng nói:
- Trác huynh này, tiểu muội trở lại đây là muốn nhỠhuynh một chuyên, chẳng hay Trác huynh có vui lòng giúp tiểu muội không?
Trác Dáºt Luân há»›n hở gáºt đầu:
- Sao lại không. Ngu huynh rất sẳn sàng. Ãâu, hiá»n muá»™i hãy nói thá» xem.
Hạ Hầu Quyên khẽ chá»›p mắt nhìn Trác Dáºt Luân:
- Lúc nãy tiểu muá»™i quên chưa há»i danh hiệu cá»§a Trác huynh, váºy chẳng hay danh hiệu cá»§a Trác huynh là gì?
Trác Dáºt Luân cưá»i đáp:
- Các nhân váºt võ lâm quanh vùng Ai Lao quen gá»i ngu huynh là "Thánh Thá»§ Nhân Tâm". Chỉ váºy thôi.
Hạ Hầu Quyên cúi đầu ra vẻ trịnh trá»ng, lẫm bẫm Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại bốn chá» "Thánh Thá»§ Nhân Tâm" má»™t hồi, rồi ngước mặt lên há»i:
- Theo nghĩa bốn chỠThánh Thủ Nhân Tam, có phải Trác huynh tinh thông cả y lý lẩn võ công không?
Trác Dáºt Luân khẽ lắc đầu:
- Nào ngu huynh đã tinh thông chi đâu. Sá»± tháºt thì ân sư cá»§a huynh là Bành NgÅ© Tiên Sinh vá»›i Nhất Thiếp Thần Y Diệp Thiên SÄ© là đôi bạn chà thân chà thiết, hể mổi lần hầu chuốc rượu hầu cá» cho hai ngưá»i xong, ngu huynh được há» thưởng công bằng cách mổi ngưá»i chỉ Ä‘iểm cho má»™t Ãt sở trưá»ng. Nên ngu huynh tạm gá»i là biết qua váºy thôi.
Hạ Hầu Quyên nghe giá»ng nói cá»§a Trác Dáºt Luân có vẻ khiêm nhượng, nàng lưá»m mắt nhìn chàng, hứ má»™t tiếng:
- ÃÆ°á»£c như váºy Trác huynh còn muốn gì ná»a.
Rồi nàng chợt thở dài giá»ng hạ thấp:
- Nhưng dù sao có được một danh hiệu nghe oai như Trác huynh, kễ cũng diễm phúc lắm rồi.
ÃÆ°á»£c ngưá»i đẹp khen tặng Trác Dáºt Luân như nở ruá»™t nở gan, Nhưng sá»±c nhá»› lúc nảy chàng không há»i tên há» nàng bị nàng mắng là thiếu lịch sá»±, Trác Dáºt Luân giáºt mình láºt Ä‘áºt há»i:
- Thế còn danh hiệu cá»§a hiá»n muá»™i gá»i thế nào?
Tá»™i cho Trác Dáºt Luân, chàng cố tránh làm buồn lòng Hạ Hầu Quyên chừng nào, lại càng mắc phải chừng nấy. Thế có khốn khổ không chứ! Bởi váºy, ngưá»i xưa thưá»ng bảo "Ngưá»i đẹp hay khó tÃnh, và chìu lòng ngưá»i đẹp còn khó hÆ¡n lên trá»i" quả tháºt không sai má»™t tà tị nào!
Nghe Trác Dáºt Luân há»i tá»›i danh hiệu mình, Hạ Hầu Quyên bá»—ng sa sầm ngay nét mặt, không vui đáp:
- Trác huynh khéo há»i tháºt. Nếu tiểu muá»™i đã có danh hiệu rồi, hà tất tiểu muá»™i Ä‘i ngưỡng má»™ danh hiệu cá»§a Trác huynh và nhá» vả Trác huynh làm gì.
Trác Dáºt Luân bị nàng sá»a nhẹ, chàng sượng sùng thẹn đỠmặt. Nhưng cÅ©ng may, lúc nàng Hạ Hầu Quyên không còn ngang tàng Ä‘anh đá như lúc nảy, chứ nếu không, chắc chắn Trác Dáºt Luân sẽ không tránh khõi má»™t tráºn sÄ© vả tÆ¡i bá»i. Trác Dáºt Luân nghÄ© lại mà hú hồn, đứng chết trân má»™t chổ, đến không dám nhìn ngay mặt Hạ Hầu Quyên.	
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: