Từ trước đến nay trong họ nào cũng thế mà có vài đời làm Quan thì họ đó thế nào cũng nẩy sinh ra một người con hoạc cháu tật nguyền, điên khùng hoặc dở dang mặt người tánh thú vật hay có dáng điệu như thú vậ t.
Đó là nghiệp chướng ác đức bị báo oán nhỡn tiền.
Cách đây không lâu những ai đã từng ở Huế đều biết tiếng hoặc đã từng nghe thiên hạ kể chuyện Cậu Chó của giòng giỏi họ Hồ Nhứt Phẩm triều đình, thân làm Quan Quốc Trượng (Cha vợ Vua). Giòng họ thuộc vào hàng danh gia lênh tộc, một năm trong họ đứng đầu Triều Nguyễn.
Trong họ Hồ này người thường cũng lã thứ Đội Lệ, còn có những người làm Quan đến chức Thượng Thơ Bộ Lại hay Luật Sư, Bác sĩ danh tiếng. Con gái thi người được tuyển vào Cụng hầu Đức Vua, người có chồng làm Quan Tứ Trụ Triều đình hay ít nhứt cũng là Tham Tá Phủ Khâm Sứ v.v.. Cỏ thể nói là ở giòng họ Hồ không thiếu gì Quan Lớn, Quan bé, giai nhân tuyệt sắc đứng vào bậc nhứt nhì trong nước.
Thế mà không hiểu vi sao, Cụ Hồ Đại Thần sanh được hàng chục người con người nào cũng làm lớn. Kẻ Tri Huyện, ngườI Tri Phủ, kẻ Bác sĩ, ngườI Tham Tá. Thế mà không hiểu có phải vì Cụ Ông chơi bời mà sanh ra hay là vì nghiệp chướng mẩy đời lâm Quan ác đức, kẻ oan bị ghép tội nặng vì không có tiền hối lộ, kẻ có tội vì nhiều tiền cho Quan nên được ung dung ngoài vòng pháp luật, tha hồ bốc lột dân nghèo áp bức người cô thế, nên Trời giáng họa cho Cụ lớn thấy rõ những điều nghiệp chướng mà Cụ và gia đình đã gây ra.
Năm ấy, Cụ Bà có mang người con thứ 7. Đứa nhỏ vừa sanh ra mặt mũi khác hẳn mấy người con trước. Mặt của cậu con trai thứ 7 này hơi dài lại gẩy. Vừa sanh mà người Cậu Bẩy đã mọc đầy lông tơ trông thật kỳ lạ.
Thấy đứa con kỳ lạ Cụ Ông và Cụ Bà đã thấy hơi lo, nhưng có điều lạ là cậu nhỏ ít khóc, nhưng hễ khóc là tiếng khóc như tiếng chó tru. Con cái người ta bình thường thì ba tháng biết lẫy, bẩy tháng biết bò, chín tháng cò rò mà đi. Đàng này cậu Bảy ba tháng ăn thật khỏe, nhng không biết lẫy, cậu Bẩy lại không ngồi được.
Quan Ông cũng như Quan Bà lo lắng vì người cậu Bảy cứ dài ra và lông l á lại mọc nhiều, tiếng khóc càng lớn càng giống tiếng chỏ sói tru ngoài rừng rậm. Quan Ông. Quan Bà phải đưa cậu Bẩy đến Bệnh viện Huế nhờ vị Bác sĩ Pháp thăm bệnh cho cậu Bẩy, coi cậu Bẩy có bệnh gì không mà cậu Bẩy ăn rất khỏe. người cứ dài ra không làm sao ngồi và đứng được?
Cụ Hồ Nhứt Phẩm Triều Ðình, lại có người con đổ Bác sĩ chữa bệnh danh tiếng khắp nước cũng vừa được đổi về bệnh viện Huế đã cùng vớI viên Bác sĩ Giám đốc Bệnh viện Huế khám bệnh cho cậu Bẩy. Cả hai vị Bác sĩ một Việt, một Pháp đều nhận rằng Cậu Bẩy không xương sống nên cậu Bẩy chỉ nằm và khi lớn cậu có thể bò được chớ không ngồi và đứng được. Lưởi của cậu Bẩy dài hơn lưỡi của thiên hạ hạ và nhọn hoắt nên cậu Bẩy không nói được nhưng tiếng la, tiếng hét của cậu Bẩy rất dài và lớn.
Khi cậu Bẩy lên 2 tuổi thì trông cậu giống con chó Berger Ðức, người cậu dài ra, lông lá mọc gần khi khắp người, cậu bò rất nhanh bằng hai đầu gối và hai khuỷu tay. Mỗi lần cậu Bẩy muốn gì, hay đòi gì, cậu tru lên như tiếng chó tru. Có điều khác hơn chó là cậu Bẩy họ Hồ có thể khóc được. Và khi cậu Bẩy giận khóc là cậu tru lên những tiếng nghe thật ghê rợn.
Để tránh tiếng tăm đồn ra ngoài về cậu Bẩy, nhứt là tiếng xấu Cụ Hồ sanh ra chó nên Cụ Ông và Cụ Bà đã làm riêng cho cậu Bẩy một căn phòng để cậu Bẩy ăn ở trong đó.
Hàng ngày Quan lớn cho một đứa đầy tớ gái đem cơm nước vào cho cậu Bẩy ăn. Người con gái này rất xinh đẹp Tên nàng là Xinh, con gái một người Phó Lý thuộc Huyện Hương Trà. Bác Phó Lý Cảnh mang ơn Cụ Lớn Hồ rất nhiều, nhứt là khi người con trai cả của Cụ Lớn Hồ làm Tri Huyện Hương Trần đã chạy cho Phó Lý Cảnh chức Lý Trưởng, cho Lý Cảnh làm ruộng rẻ và đứng thu thóc tô hai mùa cho Cụ lớn và Quan Huyện.
Vì muốn có người chăm lo cho cậu Bẩy khi cậu Bẩy đã 5 tuổi rồi, Quan Huyện được lệnh của Cụ Lớn thân phụ dạy là phải tìm cho được một đứa con gái nhanh nhẹn xinh đẹp để hàng ngày hầu cậu Bẩy. Quan Huyện Hương Trà hỏi Lý Cảnh và nhờ Lý Cảnh tìm cho một cô gái hầu cậu Bẩy.
Nghe Quan Huyện Hương Trà dạy, Lý Cảnh mừng rở cho rằng, hồng phúc nhà nào có con gái vào hầu được trong nhà Cụ Lớn Nhức Phẩm Triều Ðình tha hồ mà nhờ cậy, nên Lý Cảnh nghĩ ngay đến đứa con gái lớn của ông ta, cô Duyên năm nay đã 18 tuổi, răng đen hạt huyền, mắt tròn đen, lông mi dài thậm thượt, đôi má bầu lúc nào cũng hây hây hồng lại núng đồng tiền, thật là duyên dáng xinh đẹp.
Lý Cảnh suy nghĩ mãi, cân nhắc thiệt hại bèn gọi cô Duyên đến bảo:
- Chú bảo con điều này1 con phải nghe lời Chú.
Duyên nhìn Chú bằng cặp mắt ngạc nhiên:
- Chú cần dạy con điều chi con có bao giờ con dám cãi chú đâu!
- Ừ, Chú biệt con ngoan lắm nhưng điều này là vì tương lai của con và quyền lợi của gia đình mình nữa nên Chú không muốn là Chú cưỡng ép con phải làm. Chắc con biết nhà ta và ngay cả Chú, cái chức Lý Trưởng này là nhờ Quan Huyện cả nên việc chi thì việc Chú là người có trước có sau, Chú phải trả cái hàm ơn này cho Quan Huyện.
Sáng nay Quan Huyện có mời Chú lên, cho Chú biếl la ở nhà Cụ Lớn ngoài dinh có cần một người con gái để hầu hạ cậu Bẩy, con Quan Huyện nên nhờ Chú tìm hộ người. Chú nghĩ tội gì tìm những đứa khác, nó lọt được vào nhà đó có khác nào chuột sa chĩnh gạo nếp, không nên, Chú nghĩ ngay đến con. Chú muốn con lên hầu cậu Bẩy.
Duyên cau mặt hỏi:
- Dạ thưa Chú cậu Bẩy là người thế nào? Bao nhiêu tuổi?
Lý Cảnh cười đáp:
- Chính Chú cũng không biết cậu Bẩy ra sao nữa. Chú chỉ biết cậu Bẩy là em ruột Quan Huyện, năm nay mới 6 hay 7 tuổi chi đó. Cậu ta bị tàn tật từ khi mới sanh nên suốt ngày ở trong buồng không ra đến ngoài. Con lên hầu hạ cậu Bẩy là để cho cậu ăn cơm... uống nước chi đó...
Duyên nghĩ với đứa nhỏ 6 hay 7 tuổi lại bị tàn tật thì nàng cỏ hầu hạ chẳng sao. Nàng cói như đứa em nàng vậy nên Duyên bằng lòng ngay.
- Dạ như thế thì được rồi, có điều gì mà Chú phải ngần ngại...
Lý Cảnh cười nói:
- Con nói thế Chú mới mừng. Như thế ngày mai con sửa soạn áo quần rồi lên Huyện với Chú đè Chú đừa con trình lại với Quan Huyện, ngaì sẽ cho người đưa vè Kinh ở trong nhà Cụ Lớn.
À mà Chú cũng phải dặn con con nhớ điều này, con nên nhớ kỹ nghe Duyên. Nhà Cụ Lớn trên Kinh là Nhà vi Tứ Trụ triều đình có quyền tiền trảm hậu tấu con đừng làm điều chi mất lòng hoặc đừng làm điều chi cho trong nhà phật ý thì khổ đó. Con làm cách nào cho các Cụ thương thì chẳng những con được nhờ mà ngay cả Chú cũng được nhờ vả nhiều vì ngày nay Cụ Lớn muốn cho Chú làm chi mà không được.
Cô Duyên đứng im không nói năng gì! Cô đanh suy nghĩ không biết ngày mai đây mà lên nhà Quan ở, đời cô sẽ ra sao?
Sáng hôm sau Thầy Lý Cảnh cắp ô dẫn con gái lên đường ra Huyện. Cái tin cô Duyên con thầy Lý Cảnh ra Kinh hầu hạ Cụ Thượng đã làm cho biết bao trai tráng trong làng ngẩn ngơ, thầm tiếc. Duyên là hoa khôi làng Mỹ Hóa. Đã có biết bao chàng trai dòm ngó định nhờ người mai mối thì Duyên đã về Kinh hầu hạ trong gia đình Cụ Thượng Hồ.
Tiếng trống hầu vừa điểm, Quan Huyện vẫn chưa ra công đường, mà cha con Thầy Lý. Duyên đã khép nép đứng ngoài. Chú lính lệ hỏi:
- Thầy Lý đi đâu đây lại có cô nào nữa mà trông đẹp thế?
Lý Cảnh cười đáp:
- Đây là con cháu của tui. Quan Lớn muốn nhờ nó ra ngoài nhà Cụ Lớn đễ làm việc trong nhà đó.
Nghe Thầy Lý nói, đó là cô gái sắp ra hầu ngoài nhà Cụ Lớn, chú lính lệ đâm ngán, đánh trống lãng đi mất.
Lát sau Quan Huyện ra công đường, thấy Lý Cảnh thập thò bên ngoài bèn gọi:
- Thầy Lý Mỹ Hóa có chuyện chi đó?
Lý Cảnh sung sướng khi thấy Quan Huyện đặc biệt chú ý đến Thầy trong khi thiên hạ đứng bên ngoài rất đông mà chẳng ai được Quan Huyện gọi đến. Thầy Lý hãnh điện đáp:
- Dạ bẩm Quan Lớn, con đưa cháu lên hầu Quan Lớn về việc hôm qua Quan Lớn có dạy...
Quan Huyện nhớ ra việc Ông nhờ Thầy Lý làng Mỹ Hóa bèn gật đầu nói:
- Có rồi à Thầy Lý! May quá Cụ tôi đang giục. Mời Thầy Lý vô đây. Lệ đâu lấy ghế mời Thầy Lý ngồi.
Người lính lệ khệ lệ bưng chiếc ghế đẩu mời Thầy Lý Cảnh ngồi. Duyên khép nép đứng góc tường. Quan Huyện ngước nhìn Duyên, Ông không ngờ cô gái quê này lại xinh đẹp như thế. Trông Duyên, Quan Huyện cũng thấy động lòng dâm rồi. Ông bèn hỏi Thầy Lý Cảnh:
- Cô đó lên hầu trên Cụ tôi à?
Lý Cảnh lễ phép thưa:
- Dạ bẩm Quan Lớn, đó là con gái của tôi. Tên cháu là Duyên.
Quan Huyện ngạc nhiên vì ông không ngờ Lý Cảnh lại hy sinh đến mức đưa con gái lên hầu cậu Bẩy em trai của Ông một gã thiếu nhi không còn giống người nữa mà hình thù cũng như tiếng tru tới 90% là loài chó. Quan Huyện khen Thầy Lý Mỹ Hóa:
- Cô Duyên đây là con gái Thầy Lý à! Thật Thầy Lý đối với gia đình tui tốt quá mà...
Lúc này, Thầy Lý Cảnh mới khoe sự trung thành của Thầy đối với gia đình Cụ Lớn:
- Dạ bẩm Quan Lớn, con đã suy nghĩ nhiều rồi. Người thi không thiếu gì nhất là lên hầu trên Cụ Lớn nhưng con sợ bọn chúng bá nháp, chẳng những không làm Cụ Lớn bằng long mà còn có khi họ còn có tánh gian tham ăn cắp vặt thì khổ lây cả cho con. Chi bằng cháu nó lên hầu trên Cụ Lớn cho chắc chắn và về sau nó còn có thể nươg nhờ vào Cụ Lớn đợc nữa.
Quan Huyện biết Ông Lý Cảnh không biết cậu Bẩy tức la Cậu Chó trong nhà Cụ Thượng Hồ nên Thầy Lý nới hy vọng là con gái Thầy hầu hạ trong dinh Cụ Thượng sẽ được nương nhờ về sau. Quan Huyện thấy Cô Duyên vừa xinh đẹp lại rất duyên dáng, nên ông Huyện không muốn Cô Duyên thất vọng. Quan Huyện bảo với Thầy Lý và để gián tiếp cho Cô Duyên hay về Cậu Chó:
- Tui nói thật đe Thầy Lý biết hiện nay trên nhà Cụ tôi có mọt cậu em tôi mới sanh ra đã cỏ tật nguỵền nên trong gia đình tôi ai cũng thương chú đó. Chú muốn gì cũng chiều chú hết vì thật ra lộc của Thầy tôi để lại anh chị em chung tôi hưởng hết, chỉ có Chú Bẩy là thật tội nghiệp chẳng những không được hưởng gì ma` còn phải chịu biết bao sự khổ sở.
Nay Chú Bẩy đã lên 8 tuổi, trông Chú thật lớn mà bệnh tật vẫn còn, quan Ðốc tờ D. em ruột tôi hiện là Giám Ðốc Bệnh viện Huế hàng ngày vẫn về chữa trị cho cậu Bẩy. Nhưng khổ quá cỏ lẽ em tôi phải gánh tất cả những gì mà đáng lẽ chung tôi phải chia sẽ nên chữa bao nhiêu nó vân không khỏi.
Bây giờ cô Duyên (con gái Thầy Lý) lên trên Cụ tôi là hầu hạ cậu Bẩy. chiều chuộng cậu Bẩy. Vậy tôi nói thực để cô Duyên biết là hầu hạ Chú Bẩy nhà tôi thì khổ lắm cô phải cố gắng thì mới được, nhứt là phải giữ kín miệng đừng cho bên ngoài biết chuyện cậu Bẩy vì Thầy Lý và cô Duyên chắc cũng không lạ gì , tiếng lành đồn xa, tiếng dữ cũng đồn xa... Nếu tiếng đồn ra ngoài chuyện Chú Bẩy thì Cụ tôi phiền lắm đấy...
Thầy Lý thấy Quan Huyện dặn dò cẩn thận như thế Thầy Lý Cảnh có ý không bằng lòng, Thầy Lý Cảnh tin rằng Cô Duyên con gái Thầy rất ngoan và rất có hiếu. Thầy bảo làm gì, ở đâu cô cũng phải vâng lệnh và Thầy bảo với cô Duyên rằng gia đình và bản thân của Thầy Lý là nhờ ở sự thương xót của Quan Huyện, sự cất nhắc của Quan Huyện đã đưa Thầy Lý từ chức Phó Chức nghèo khổ lên đến chức Lý Trưởng tha hồ mà kiếm ăn trong làng trong xã.
Thầy Lý Cảnh thưa với Quan Huyện họ Hồ rằng: = - - Bẩm Quan Lớn ơn của Quan Lớn đối với cha con tôi có khác nào ơn tái tạo. Quan Lớn bắt cha con chúng tôi nhảy vào lửa chúng tôi cũng xin nhảy ngay chớ đừng nói chuyện hầu hạ cậu Bẩy. Cháu Duyên đây là đứa con có hiếu chẳng bao giờ nó dám cải lời tôi. Khi được Quan lớn cho biết Cụ Cố trên Kinh đô cần một đứa tớ gái để hầu hạ cậu Bẩy, con về bảo với cháu rằng, nhà ta đang mang ơn Quan Lớn chỉ cỏ phút này có thể trả được thì con cố gắng lên trên Kinh đô, hầu hạ trong nhà Cụ Cố, nếu được Cụ Cố và các Quan lớn thương thì chẳng những phận con còn nhờ, mà đường danh lợi của con cũng có cơ phát đạt.
Cháu Duyên sốt sắng nghe theo lời dạy của con nên hôm nay con mới dám đưa cháu lên trinh diện Quan Lớn.
Quan Huyện cười bảo:
- Nếu được như thế thì còn gì bằng nữa. Thầy Lý đối với tôi như thế thật tậnn tình. Thôi hây giờ cô Duyên vào trong nhà để quần ào trong buồng rồi dọn dẹp trong nhà đi, đợi nhà tôi lên trên cụ Cố tôi về rồi cô sẽ theo nhà tôi lên nhà Cụ tôi.
Nói rồi Quan Huyện sang bảo Thầy Lý Cảnh:
- Nói gần nói xa chẳng qua nói thật, tánh tôi lúc nào cũng muốn cưa đứt đục suốt. Vậy Thầy Lý lấy 20đ về tiêu dùng và Thầy làm giấy cho cô Duyên ở với Cụ tôi đến khi nào cô Duyên lấy chồng thi thôi.
20đ khi ấy to bằng 1000.OOđ bây giờ nên Thầy Lý Cảnh ngần ngại nửa tiếc tiền nửa lo ngại thì Quan Huyện đã dục:
- Nếu Thầy không nhận tiền thì cô Duyên thu xếp quần áo về nhà, tôi không dám nhờ cô lên giúp đở trên Cụ tui nữa.
Thầy Lý Cảnh hốt hoảng thưa nhanh:
- Dạ bẩm Quan Lớn, chúng tôi xin nhận số tiền này và xin ký giấy cho cháu Duyên ở hầu hạ Cụ Lớn bao lâu cũng được.
Quan Huyện gọi Thầy Bề vào bảo thảo tờ cam kết cho cô Duyên ở trên Cụ Cố cho đến khi cô Duyên lấy chồng.
Trong khi Thầy Đề bảo tờ cam đoan, Quan Huyện gọi lính lệ hầu trà đưa cô Duyên vào nhà trong.
Nhận tiền làm giấy xong, Thầy Lý Cảnh vô thăm con rồi ra về. Cô Duyên nhìn cha ứa lệ nhưng cô sợ cha buồn đành phải gạt lệ làm ngơ tiển cha ra cổng Huyện.
Hôm đó, Bà Huyện ra ngoài Kinh có công chuyện cần vì từ Hương Trà ra Huế chẳng mấy xa nên thường thường Bà Huyện vẫn sáng đi tối về. Hôm nay không hiểu ngoài nhà Cụ Cổ có chuyện chi hay vì ham đậu chến Tứ Sắc mà Bà Huyện quên không về huyện với Quan Huyện. Duyên dọn dẹp trong nhà, nấu cơm đợi Quan Huyện từ công đường vào là bưng lên hầu Quan Lớn.
Quan Huyện nhìn Duyên không chớp mắt, ông không ngờ ở thôn dã lại có đứa con gái nhu mì, xinh đẹp đến như thế này, ông nghĩ đến Chú Bẩy lức Cậu Chó sắp được người đàn bà trẻ đẹp này hầu hạ có lẽ nó sung sướng lắm nhưng rồi ông lại thương hại cho Duyên.
Cai thằng Bẩy ấy là cái thằnng Trời đầy vào cửa họ Hồ, cho nó làm khổ nhà họ Hồ, nên nó có nhiều cái triệu chứng bẩn thỉu và bất thường lắm. Nam nay nó mời 8 tuổI, trông người hắn lông lá rất dài. Hắn bò cả bốn chân nghĩa là hai cùi tay và da tay thành chài hêt đi rồi, đôi đầu gối cũng bị thành chai trông thật khác thường. Cậu Chó chạy rất nhanh.
Cậu không bận quần áo bao giờ cả, nên trông cậu càng giống vật bốn chân. Cỏ điều rất lạ là bộ phận sình dục của Cậu Chó khác hẳn người. Tuy mới 8 tuổi không ai nhờ bộ phận sinh dục của cậu to như của người đã 25 tuổi. Cậu ăn cơm cũng có người và, bằng không có người và cơm cho cậu Chó ăn, cậu Chó lăn ra khóc và rống lên tru kỳ cho đến khi người conn gái trẻ đẹp vào dỗ dành cậu, cậu Chó mới chịu nín và đòi ăn.
Khi ăn cậu Chó chỉ thích nằm, nhưng cậu lại bắt người con gái đẹp kia bồng cậu mằm trong lòng và khi ấy tay cậu Chó đưa lên sờ soạng mân mê làm cho người con gái đâm cuống lên. Có nhiều khi cô đập vào tay cậu Chó hoặc hất tay cậu ra thì lúc đầu cầu cười, lối cười rất kỳ lạ chẳng khác chó cắn từng tiếng. Nên lúc ấy người con gái vẫn cương quyết hất tay cậu Chó ra là cậu Chó đập chân la hét rồi tru khóc.
Nghe tiếng cậu Chó tru là Cụ Bà xuống hỏi, nếu vì người con gái không chịu theo tánh kỳ lạ, ma bùn của cậu Chó thì người con gái đó chết. Cụ đánh roi mây hành chục, hàng trăm roi, đau quặn người. Bà Cụ rít lên từng tiếng chửi:
- Tao nuôi mày là để mày chiều chuộng con tao chớ không phải nuôi mày đánh con tao, làm cho con tao khổ sở, khóc lóc. Mày nhớ rằng, dù Cậu ấy có tật nguyền cho nên tao mới phải nuôi mày hầu hạ. Bằng không thì đời kiếp nào mày vào được nbà này, con khốn nạn kia.
Một lần nữa nếu Bà Lớn nghe tiếng cậu Chó tru lêr thì người đẹp tan xương nát thịt.
Cậu Chó lại có tánh rất chó má, là tuy không nói được, cũnn không đứng được, chỉ bò và nằm nhưng hễ cho cậu Chó ăn là phải bồng cậu Chó đặt trong lòng ngườI đẹp để người đẹp đúc cơm đưa vào miệng cậu Chó. Miệng ăn mà tay cậu Chó thì lần mò, sờ soạng đủ nơi. Có nhlều cô thấy cậu Chó sờ vào những nơi không phải chỗ sờ vì nơi cấ m địa ấy, người con gái chỉ dành riêng cho một người mà cô yêu thôi. Thế mà cậu Chó cũng sờ soạng như thường. Người con gái lẽ dĩ nhiên trông thấy cậu Chó gớm ghiếc như thế làm sao mà chịu, hất tay cậu ra một lần cậu còn cười để rồi cậu thích thú sờ soạng lại. Hễ lần thứ ba hay lần thứ tư mà hất tay cậu ra nữa cậu biết con bé này không chịu cho cậu sờ bậy là câu rẫy lên đành đạch cậu đánh, cậu khóc tru lên như chó sói tru để báo cho từ mẫu của cậu biết là cậu đang bị người đẹp hành hạ, không cho cậu thỏa mãn tánh tò mò, tánh 35 của ông cha cậu để lại dù cậu mặt thú nhưng lòng người cầm thú.
Nhiều cô gái không chịu được tánh tò mò kỳ lạ, ghê tởm của cậu Chó đã phải trốn bỏ đi. Nhưng dưới thời Vua Quan phong kiến, đi ở cho nhà Quan có phải chốc chốc bỏ trốn không chịu làm việc như ngày nay đâu...
Cụ thượng Bà nghĩ rằng, những nghiệp chướng, những ai oán trong mấy đời làm quan của nha chồng nay đã dồn vô cậu Chó, một quái thai, sanh ra trong gia đình Cụ Thượng để gánh hết mọi tội lỗi dồn dập của Cụ Thượng nên Cụ Thượng Bà rất thương cậu Chó. Tuy nhốt riêng cậu Chó một căn phòng, Cụ Bà cho người hầu hạ cậu Chó rất chu đáo.
Kẻ hầu hạ Cậu Chó đều là đàn bà, con gái. Hồi nhỏ, cậu Chó được một người Vú Sữa nuôi. Khi lớn lên, từ tàm tuổi, cậu Chó được những cô gái xinh đẹp chăm sóc, cho ăn, cho uống, dỗ dành khi cậu Chó rỗi khi... Nhiều cô gái vô ở trong nhà Cụ Thượng được vài ngày, không chịu được cái lối nũng nịu, sờ soạng của cậu Chó đã phải lén bỏ đi... MỗI lần, có cô gái hầu cậu Chó bỏ đi, Cụ Bà thường nỗi tam bành, chửi rủa ầm ĩ. Cha mẹ cô gái đó phải lên tận trại lạy lục, van xin trả lại tiền mượn để xin Cụ Thượng tha tội cho họ.
Mỗi lần như rứa, Cụ Thượng Bà thường dằn mặt cha mẹ cô gái ở nuôi cậu Chó:
- Tụi mi có mồtn thì cắp, có nắp thì đậy đó hỉ! Tao mà nghe tieẤng tăm lộn xộn về cậu Bẩy thì tụi mi chết. Tao bỏ tù cả họ tụi bây hỉ!
Vì có lời hăm dọa của Cụ thượng Bà nên vụ Cụ Thượng Bà sanh quái thai, nhốt riêng trong một căn phòng, không bị lộ ra ngoài cho thiên hạ biết chê cười.
Cậu Chó mỗi ngày một lớn, tánh tình cũng thay đổi. Cái chuyện Trời sanh ra, cứ đến tuổi trưởng thành súc vật còn biết, huống con người như cậu Chó. Bởi vậy từ năm mời lăm tuổi, cậu Chó đã làm cho nhiều cô gái thất kinh. Hoảng hốt bỏ chạy… Mỗi lần như rứa, cậu Chó tru lên như chó sỏi tru trong rừng hoang...
Nghe tiếng cậu Chó tru, Cụ Bà biết, lại có chuyện trái ý cậu rồi. Cụ Bà mắng chửi mấy người hầu cậu Chó. Dù bị chửi oan, các cô gái hầu câu Chó đành im lặng chịu đựng, không dám nói ra chuyện quỷ quái của cậu Chó. Mãi về sau Cụ Bà mới biết, sự trưởng thành của cậu Chó. cụ Bà Suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó! Cụ Bà bàn với Cụ Ông:
- Cỏ lê phải hỏi vợ và cưới cho thằng Bẩy, chư nhưri không được mà! Chả đứa mô dám ở hầu thằng Bẩy...
Cụ Thượng ông cau mặt đáp:
- Lấy răng được, đứa mô dám lấy thằng Bẩy!
Cụ Bà gay gắt:
Răng không lấy được! Ðứa mô lớn lên chả có vợ huống chi thằng Bẩy lại là con Quan. Được rồI, ông để đó, tui lo chuyện ni cho ông coi…
Cụ Thượng Bà nghĩ đến con gái của Cửu Tớm, gã lính lệ hậu trong dinh của Cụ Thượng. Cụ Bà nghĩ, Cửu Tớm bằng lòng gã con cho cậu Chó thì cho hắn đi Bộ Lệ. Là Thượng Thư Bộ Lại, một chức vị đứng đầu triều đình ngày xưa, coi như là Thủ Tướng Chánh Phủ ngày nay, mộtt chức đội lệ của Cửu Tớm đối với Cụ dễ như trở bàn tay muốn đi lúc lào được lúc đó. Cửu Tớm cố lấy lòng Cụ Bà và Cụ Ông vốn nòi sợ vợ, một tiếng của Cụ Bà nói vô bằng ngàn lời nói của kẻ khắc. Cụ Ông phải chấp hành nghiêm chỉnh lệnh của Cụ Bà.
Cửu Tớm biết Cụ Bà rất quý rất thương cậu Chó. Cụ Bà chiều chuộng cậu Chó, cậu Chó muốn gì Cụ Bà cũng chiều, Cụ Bà đòi Cụ Lớn mua gái đẹp về bầu hạ cậu Chó cho câu hả hê, sung sớng Cụ Bà nói Cụ Lớn:
- Trong mười mấy đứa con, có thượng Bẩy là khổ nhứt. Nó bị tật nguyền vì nó gánh tất cả những gì khổ sở cho nhà ni, lẽ nào lại hất hủi nó. Bây giờ còn tui, tui nhứt định chiều nó. Nó muốn gì cũng được. Ông phải nghe tôi mới được. Con mô chả là con...
Cứ nói chuyện đến cậu Chó là Cụ Bà than vắn, thở dài thóc lóc oán trách thành ra Cụ Lớn muốn khỏi phải nghe giọng nói chua chát của Cụ Bà, Cụ Lớn phải chiều theo Cụ Bà.
Cửu Tớm biết Cụ Bà thương cậu Chó lắm, nên Cửu Tớm cũng làm bộ thiết tha kính trọng cậu Chó. Hắn ức vì hắn không phải là đàn bà để hắnn chiều cậu Chó mà lấy lòng Cụ Bà. Hắn vào chỗ cậu Chó ở để nịnh bợ cậu Chó. Nào ngờ cậu Chó lại chỉ ưa đàn bà chớ chúa ghét đàn ông. Hễ gặp đàn ông mà không phải là cha cậu hoặc anh cậu là cậu tru lên, rẫy rụa và vớ được bất cứ cái gì cũng ném đuổi.
Cửu Tớm không thể hầu hạ cậu Chó để lấy long Cụ Lớn, Cửu Tớm biết hầu hạ được cậu Chó là chiếm được cảm tình của Cụ Lớn, thì chẳng bao lâu nữa hắn sẽ được đi làm Đội Lệ tha hồ mà kiếm ăn, tậu ruộng, tậu nhà. Biết bao bạn đồng ngũ Khố Vàng Thanh Hóa hay Nghệ An chỉ trong vài năm là có bạc ngàn ngay.
Cửu Tớm đâm ức với cậu Chó. Hắn không hiểu vì sao gã ranh con tàn tật nói không được, chỉ biết bò, mình đầy lông lá lại chỉ thích đàn bà, không ưa đàn ông? Cửu Tớm nghĩ, may cho cậu Chó sanh vào Nhà Cụ Lớn Thượng Thơ được nuông chiều như thế, chớ lọt vào nhà thường dân thì có mà chọn đàn bà, không thích đàn ông! Vả lại không ai dám đụng vào cậu Chó vì hể cậu Chó tru lên là Cụ Bà la rồi bằng không chỉ đét cho một trận là mất cái tính ma bùn đó.
Cửu Tớm không biết cách nào để lấy lòng Cụ Ông Cụ Bà cho mau thành ĐộI Lệ. Hắn suy nghĩ mãi mà cha ra vẽ. Hắn về nhà lấy rượu ra uống. Lúc ấy con gái lớn cùa Cửu Tớm năm ấy đã 17 mắt một mí, nước da trắng, cười rất lẳng lơ.
Trai trong xóm, không mấy đứa là không biết cô Lụa, con gái Thầy Cửu Tớm bán đậu hũ. Đám học sinh bền trường Thiện Hóa trọ nhà Mệ Chi cãi nhat rồi sanh đánh nhau vì cô Lụa bán đậu hũ. Có sáu đứa tuổi gần 20 ở trọ chung một nhà, trưa nào cũng gọi gánh đậu hũ của cô Lụa để ăn. Thật ra chúng ăn đậu hũ thì ít mà nghịch ngợm hay nói chuyện tình tứ với cô Lụa thì nhiều.
Thằng Tùng đẹp trai nhứt được cô Lựa thương yêu nhưng rồi thằng San cũng khoe rằng mình đã đi chơi với cô Lụa con gái Thầy Cửu Tớm bán đậu hũ, thằng Cử nói trắng rằng hắn đã được ngủ với cô Lụa ngay gác trọ này hôm cả mấy đứa bạn của nó phải đi học, còn nó vờ đau ở lại nhà trọ đón cô Lụa lên lầu làm chuyện trong bộc, trên dâu.
Mấy đứa ghen với nhau cãi nhau rồi đánh lộn chỉ vì cô Lụa. Chuyện cô Lụa bán đậu hũ lẳng lơ có hàng chục nhân tình thì cả khu Cầu Lò Rèn biết. Cửu Tớm cũng biết chuyện con gái lăng nhăng lão không nói gì hêt. Lão còn phải suy nghĩ về bước công danh của Lão. Lão mà đi được Bội Lệ ở một Huyện hay Phủ nào vùng Thanh Hóa thì tha hồ con gái Lão lấy chồng có chút chức tước quyền thế. Con gái Thầy Đội đâu có phải thường trong một Phủ một Huyện.
Hôm nay về nhà nhậu lai rai để nghĩ kế. Cửu Tớm thấy con gái đi bán hàng về bèn bảo:
- Mày xuống bếp coi Má mày đã chiên xong con rô nào thì đưa lên cho Chú nhậu con!
Lụa “Dợ” một tiếng rồi gánh đậu hũ xuống bếp. Thím Cửu Tớm đang ngồi chiên cá rô cho chồng nhậu. Thím gắp một con ra dĩa, rồi chút nước mắm Phan thiết, vắt chút chanh cho chút ớt xé cá chấm ăn thử trước khi đem lên cho chồng. Lụa hỏi Mẹ:
- Được con rô nào cha mẹ? Chú biểu con đưa lên cho Chú nhậu đó.
- Ừa mầy đưa mấy con rô nầy cho Chú mầy nhậu, cá rô bên Cầu Rạch Hổ ngon quá béo ngấy mà...
Lụa mang dĩa cá lên cho Cha nhậu. Lụa đặt dĩa cá trong chiếc mâm đồng nhỏ với bát nước mắn Phan thiết đã chêm chút ớt chút chanh rồi, Cửu Tớm nhìn con gái, đôi má hồng nước da trắng, dáng điệu cũng xinh xinh bổng lão nẩy ra ý kiến. Lảo vổ đùi đen đét một tiếng rồi lẩm bẩm một mình.
- Cha trời quên hẳn đi. Chuyện ni mà mình quên thi thật là ngớ ngẩn Bụt, trong nhà đi cầu Thích Ca ngoài đường...
Nói rồi lão lên tiếng dõng dạc gọi con gái:
- Lụa ơi? ra Chú biểu nè con... Mau lên Chú có chuyện này hay lắm...
Tuy nghe tiếng Cha gọi Lụa vẫn đứng im không lên vội, Cửu Tớm lại gọi Lụa. Má của Lụa thấy con gái không trả lời bèn quay lại nhắc:
- Lụa mi có nghe Chú mi gọi không hè?
Lụa gay gắt:
- Có, chắc Chú lại sai chi đó...
- Thì mi lên tiếng cho Chú mi biết.
Lụa đỏng đảnh đi lên hỏi:
- Chú gọi chi con?
Cửu Tớm cười nhẹ nhàng hỏi:
- Ừ! Chú gọi con đó! Chú có việc này muốn bàn với con. Chú chắc thế nào con cũng bằng lòng vì con làm được chuyện ni thì chẳng những Chú nhấm khá, mà gia đình cũng có tiền, con cũng có tương lai.
Thấy Chú dài giòng, Lụa cau mặt hỏi:
- Chuyện chi đó Chú. Sao Chú không nói rõ cho con nghe...
- Ừ thì để Chú nói. Chắc con biết gia đình ta nghèo túng Chú đi mần việc Quan vớI số lương cũng chẳng đuợc bao nhiêu. Gia đình mình nghèo quá, chắc con biết đó, chứ nên con mới phải gánh đậu hũ đi bán. Chú thương con quá nhưng Chú không còn có cách nào hơn nữa. Bây giờ Chú muốn cho con được sung sướng và Chú cũng có phận nhờ con phải nghe lời Chú. Ý con nghĩ sao?
Lụa biết bố đã có chút men rồi, nói chuyện cà kê, dê ngỗng bèn cười nói:
- Nào Chú đã cho biết Chú định bảo con làm chi mà Chú đã hỏi con có bằng lòng hay không? Chú nói cho con biết con sẽ phải làm những gì mới được chứ?
Cửu Tớm gật đầu:
- Ừ phải Chú chưa nói cho con biết mà Chú đã bảo con bằng lòng hay không. Chú hơi say …
Bây giờ Chú nói rõ cho con biết nghen. Trong nhà Cụ Thượng mà chú đang hầu hạ coh biết đó chứ. Người ta làm lớn. Cụ Thượng là Quan Nhất Phẩm Triều Ðình. Cụ muốn giúp ai cũng được nhưng phải làm sao cho Cụ thương. Chú cố gắng hầu hạ nhưng lâu lắm mới gây được tín nhiệm. Bây giờ Chú đã tính được một việc mà chỉ có con chịu khó là làm được ngay.
Và khi ấy Chú có thể xin Cụ Lớn cho Chú đi Ðội Lệ được. Lúc ấy tha hồ mà kiếm tiền. Con biết đi Đôi Lệ lương Chú được trên 20đ00 lại còn được bổng ngoại vài trăm một tháng thì chẳng mấy lúc Chú tậu nhà, tậu ruộng, con cũng có vàng đeo.
Lụa nói:
- Con làm được việc chi để giúp Chú con không bao giờ dám từ chối hết!
Cửu Tớm nịnh con gái:
- Ừ Chú biết mà con gái Chú ngoan lắm. Ðây này con biết trong nhà Cụ Thượng có một chú con trai năm nay độ 13 hay 14 tuổi chi đó. Cậu đó là cậu Bẩy bị mang tật từ hồi còn nhỏ nên hai Cụ thương mến cận Bẩy lắm. Cậu ở riêng một căn nhà phải có người hầu cậu nhưng đứa nào hầu cũng chỉ được vài ngày hay một tháng là bỏ…
Lụa ngắt lời cha hỏi:
- Cậu Bẩy khó lắm à Chú?
- Không, cậu Bẩy không khó chỉ vì mấy đứa lười quá mà không biết chiều Cậu Bẩy nữa. Do đó. Cụ Bà không ưng, Cụ Bà nói, đứa mô hầu được cậu Bẩy thì muốn chi tao cũng cho hết!
Chú nghĩ chỉ có con gái của Chú là làm được cái công việc đó. Vì con vừa ngoan lạI vừa khéo nữa. Hễ con hầu hạ cậu Bẩy bằng lòng thì là Chú đi Bội Lệ dễ dàng. Thế là chính con đã giúp cho Chú nên danh phận, giúp gia đình làm ăn khâm khá. Chắc con nhớ ngày xưa, nàng Kiều còn bán mình chuộc tội cho cha, chớ đằng này Chủ có bắt con làm như nàng Kiều đâu?
Lụa cười nói:
- Thì con có cãi Chú đâu! Con xin bằng lòng làm theo lời Chú dạy.
Cửu Tớm mừng rỡ:
- Đó Chú biết ngay con ngoan lắm mà. Chú biết con của Chú nghe theo lời Chú dạy lắm. Thiên hạ mới bảo Cha sanh con đâu nỡ sanh lòng nhưng với Chú thì Chú hiểu rõ lòng của con hiếu đạo lắm.
Lát nữa Chú sẽ bàn với Mẹ con và ngày mai Chú sẽ đưa con vào dinh Cụ Thượng để trình với Cụ Bà thì thế nào Chú cũng thành công. Ừ thôi bây giờ con cho Chú thêm mấy con rô chiên nữa, cho Chú nhậu đã vì hôm nay Chú vui lắm…
Lụa xuống nói với Mẹ chuyện Cha dự định đưa nàng vào hầu trong dinh Cụ Thượng. Mạ của Lụa sung sướng cười nói:
- Ừ con vô trong dinh hầu Cụ Lớn thì còn gì hay bằng nửa tao không ngờ Chú mi lại biết lo cho con cái như rứa.
Lụa nói:
- Chú con hôm nay có vẻ vui lắm! Chú muốn Mạ chiên thêm vài con cá rô nữa cho Chú con nhậu thêm...
Mụ Cửu Tớm gật đầu; tay Mụ đưa đôi đũa vào chảo mở lật từng con ca rô vàng cạnh. Mùi mỡ lẫn với mùi thơm của cá bốc lên làm Lụa thấy đói bụng.
- Mạ ơi, con ăn cơm luôn nghẹn!
- Ủa, cơm Mạ ủ trong chăn lấy ra mà ăn. Mấy hôm nay Trời mưa rét quá! Cứ vào tháng rét này trời mưa quá bẩn thỉu chịu không nổi.
Hôm ấy gia đình Cửu Tớm vui lắm. Mấy thằng nhỏ em của Lụa đi học về tha hồ phá. Chú Cửu đã say rượu rồi thì Chú lại hay chiều con. Chú chín chắn thêm không bao giờ Chú nói nhảm hay say be bét.
Ngày hôm sau, chú Cửu lại vô dinh hầu. Cụ Thượng Bà đang ngồi ăn trầu. Mặt Cụ không được vui cho lắm. Cửu Tớm vừa ló đầu vô, Cụ Thượng Bà đã gọi:
- Cửu, mi xuống chỗ cậu Bẩy ở coi con nó làm những gì mà cậu Bẩy la quá, tao nóng ruột quá mà...
Đứa mô vô đây mần cũng không biết chiều cậu Bẩy hết! tao cố tìm sao cho được một đứa hầu cho được cậu Bẩy thật tội nghiệp cậu Bẩy tàn tật nên mới nhờ đến chúng nó thì đứa mô cũng làm bộ, bắt bí mình cả.... Thật bực mình.
Cửu Tớm biết Cụ Thượng Bà đang giận mấy đứa hầu cậu Bẩy không biết chiều cậu Bẩy, tánh cậu Bẩy là tánh chó má, tay cậu sờ lung tung. Chúng nó là con gái chúng nó không thể chịu được lối sờ soạng kỳ lạ của cậu Chó nên đứa nào cũng chạy hết. Cơ hội này, Cửu Tớm có thể nói thẳng ý định của hắn với Cụ Thượng Bà nên khi nghe Cụ Thượng Bà dạy xuống chỗ cậu Bẩy nằm coi chúng nó làm thể nào mà cậu Bẩy tru lên quá xá như thế?
Tiếng tru của cậu Chó vang lên nghe rõ mồn một làm Cụ Thượng Bà càng sốt ruột hơn nữa:
- Tao biểu mi xuống coi chúng nó làm chi mà cậu Bẩy la quá … Mi có nghe tiếng câu Bẩy la không?
- Dợ, bẩm Cụ Lớn, con có nghe rõ nhưng con có điều ni muốn bẩm Cụ Lớn. Dợ bẩm lạy Cụ Lớn chuyện con trình đây có liên quan đến Cậu Bẩy...
Cụ Thượng Bà ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện chi mà có liên quan đến cậu Bẩy làm chi mà liên quan đến chuyện của mi, thằng ni nói tao không hiểu điều chi cả.
Cửu Tớm hãnh diện vì sự khó hiểu của Cụ Bà. Cửu Tớm nghĩ rằng, lòng trung thành của hắn làm sao mà Cụ Thượng Bà hiểu được. Cửu Tớm gải đầu gãi tai trình trọng thưa:
- Bẩm Cụ Lớn con nghĩ như cậuu Bẩy phải cần có mặt đứa trung thành biếtt hy sinh thì mới chiều được cậu Bẩy vì tánh cậu Bẩy hơi khó.
- Ừ mà răng nữa...
- Dạ bẩm Cụ Lớn con có một đứa con gái mới lớn lên năm nay 18 thôi. Dạ bẩm Cụ Lớn, tên cháu là Lụa, nó đang tuổi lớn xinh lắm, hay, khôn khéo và có hiếu. Mấy tháng nay con thấy chẳng đứa mô hầu được cậu Bẩy cả. Đứa mô vô hầu cũng chỉ được vài ngày là chúng nó bỏ đi hoặc chúng làm cho cậu Bẩy phải gắt thêm mà thôi. Dạ bẩm lạy Cụ Lớn, cậu Bẩy tàn tật cần phải chiều cậu cho cậu đỡ tủi thì chúng nó lại không chịu chiều.
Hôm qua con có gọi cháu Lụa lên hỏi ý coi con đưa cháu vô hầu cậu Bẩy cháu có bằng lòng không? Dạ bẩm Cụ Lớn, cháu là đứa con có hiếu lắm nghe con nói nó bằng lòng xin vào hầu cậu Bẩy. Nếu Cụ Lớn chấp thuận thì nội chiều nay con xin đem cháu đến.
Cụ Thượng Bà sung sướng cảm động nói:
- Ừ mi có lòng đối với cậu Bẩy như thế tao khen mi đó. Để tao trình với Cụ Lớn để nâng đỡ mi. Chiều nay mi đưa con của mi lại đây coi ra sao?
- Dạ.
- Bầy giờ mi xuống chỗ cậu Bẩy coi chúng làm chi mà cậu la dữ vậy?
Cửu Tớm mừng rỡ đi xuống dưới nhà ngang chỗ cậu Chó ở, Cửu Tớm thấy con Tuyền đang đứng nép ngoài cửa nhìn vô, mặt nó tái xanh chân nó run. Bên trong cậu Chó la hét, tru chéo. Con Tuyền thấy Cửu Tớm đến nó có vẻ ngượng, tay nó vẫn còn giữ lấy cập quần, Cửu Tớm hỏi:
- Chi đó mi, Tuyền? Mi làm răng cậu Bẩy kêu quá Cụ Lớn đang la lên trên nhà trên đó?
- Con Tuyền ứa nước mắt nghẹn ngào đáp:
- Chú Cửu ơi, tôi sợ quá. Cậu Bẩy lộng quá mà. Cậu Bẩy định hiếp tui. Cậu xé quần tui, tôi không chịu đẩy cậu ra cậu ấy la đó.
Cửu Tớm cười nhưng nụ cười của hắn tắt ngay. Hắn lại đâm ra lo cho con gái của hắn, con Lụa mà không hứng chịu như con Tuyền thì bao kế hoạch của hắn nịnh bợ Cụ Lớn để xin chức đội lệ tiêu tan hết, Cửu Tớm biểu Tuyền:
- Thôi bây giờ mi lên trên nhà đi. Mi còn đứng đây cậu Bẩy lại tru tréo lên bây giờ.
Tuyền mừng rỡ tay xách quần, chân chạy phóng về phía nhà bếp. Cửu Tớm mở cửa vô. Cậu Bẩy thấy Cửu Tớm, cậu đang cáu liền cầm chiếc gối ném Cửu Tớm miệng tru lên dữ dội. Cửu Tớm đỡ chiếc gối bông thì cậu Bẩy lại quăng chiếc chăn. Cửu Tớm vội năn nỉ:
- Cậu Bẩy tui đây nè, Cửu Tớm đây, cậu làm chi mà dữ vậy con Tuyền chạy rồi.
Cậu Bẩy trần truồng lông lá trong người cậu đều dựng lên. Mặt cậu tái đi. Dục tình cuồng loạn trong người cậu Chó đang trổi dậỵ Cậu chỉ muốn thỏa mãn thì con Tuyền đã chạy mất. Tuy cậu không nói được nhưng cậu nghe đươc. Cậu nằm im không tru nữa.
Cửu Tớm bảo cậu Chó:
- Chiều nay con Lụa nhà tui sê vô hầu cậu. Nó ngoan lắm không như bọn con Tuyền đâu? Cậu nằm im đó. Lát nữa quan Bác sĩ về chích cho cậu mau khỏi nghen...
Nghe Chú Cửu Tớm nói, cậu Chó nằm im, ứa nước mắt. Có lẽ cậu Chó buồn cho đời cậu nên cậu khóc.
Chiều hôm ấy Cửu Tớm dẫn Lụa vô hầu Cụ Thượng Bà giữa khi Cụ Thượng Ông vẫn còn ở nhà. Lụa đánh chút phấn, bôi chút môi son nên nàng đẹp lộng lẫy. Ở tuổi mười tám sức Lụa đang khỏe, người nẩy nở ở tuổi trưởng thành nên trông Lụa đẹp hẳn lên. Cụ Thượng vừa trông thấy Lụa đã bằng lòng ngay. Cụ Thượng Bà vui vẻ quay sang phía chồng khoe:
- Con ni là con của thằng Cửu Tớm đó, nó thấy mấy đứa hầu cậu Bẩy không được, cậu Bẩy la quá nên nó đem con nó vô hầu cậu Bẩy. Không ngờ thằng Cửu Tớm lại trung trành như thế. Những đứa như thằng Cửu Tớm Ông nên nâng đỡ cho nó...
Cụ Thượng ông gật đầu bằng long.
- Nó là con gái mi đó Cửu?
- Dạ bẩm Cụ Lớn nó là con gái lớn của con …
- Năm nay nó bao nhiêu tuổi?
- Dạ bẩm 18 tuổi, cháu tuổi Hợi...
- Hợi nằm đợi mà ăn, nó hầu cậu Bẩy thì tha hồ sung sướng nhàn hạ.
- Nói rồi Cụ Thượng ông quay sang hỏi:
- Ở đây cho ngoan nghe không? Mi ngoan mà cậu Bẩy bằng lòng thì Cụ Lớn thương cha mi cũng có phận nhờ.
Cụ Thượng ông sang nói Cụ Thượng Bà:
- Ừ, để coi nó hầu hạ cậu Bẩy ra sao tui nâng đỡ thằng cha nó. Hiện đang khuyết chân Bội Lệ Hậu Lộc ở Thanh Hóa tôi sẽ cho nó đi Bội Lệ Hậu Lộc.
Cửu Tớm sung sướng khi nghe Cụ Lớn hứa, sẽ cho chú đi Bội Lệ Hậu Lộc thuộc Thanh Hóa nhưng chú lại đâm lo không hiểu Lụa có chịu đựng được sự dâm đảng của cậu Bẩy không?
Cửu Tớn thưa với Cụ Thượng:
- Bẩm Cụ Lớn để con đưa nó xuống nhà cậu Bẩy, cháu hầu hạ cậu Bẩy con tin rằng cậu Bẩy sẽ bằng lỏng...
Cụ Bà gật đầu:
- Ừ chú đưa con xuống coi cậu Bẩy có bằng lòng không? Nó cũnng khó tánh lắm đó!
Cửu Tớm bảo Lụa:
- Con đi theo Chú xuống dưới phòng của cậu Bẩy. Con chịu khó hầu hạ cậu, nếu cậu Bẩy bằng lòng là chú có phần nhờ đó con!
Lụa chấp tay vái Cụ Thượng Ông, Cụ Thượng bà rồI đi theo cha xuống nhà cậu Chó ở.
Dãy nhà ngang dài rộng dành cho gia nhân ở, đối diện là căn phòng của cậu Bẩy. Cậu Bẩy trần truồng lông lá đầy người đang bò quanh nhà. Chẳng có đứa nào đến hầu hạ cả, đứa nào cũng sợ tánh 35 của cậu, tuy cậu mới 13 tuổi. Trông thấy cậu đứa nào yếu bóng vía đã sỉu rồi, gan lắm mới đến hầu hạ đút cơm cho cậu nhưng đâu đã yên thân. Tay cậu mân mê mó máy làm cho nhiều nàng đỏ ửng mặt phát cáu với cậu. Thế là có cô không chịu nổi lối sờ soạng của cậu đã quẳng cậu xuống giương đi ra ngòai. Thế là cậu Chó tru lên.
Con Tuyền là đứa chịu khó nhứt, chiều chuộng cậu đủ điều vì cha nàng đang ở tù về tội dám chống lại Thầy Cai Tổng. Con Tuyền đem thân vào hầu trong nhà Cụ Thượng là để vận động cho cha được ra khỏi tù nên Tuyền cắn răng chịu đựng. Nhưng Tuyền không thể nào chịu được nữa khi cậu Chó bất ngờ giật quần của Tuyền định hiếp Tuyền. Tuyền vùng ra và hất cậu Chó ngã bịch xuống giường. Lúc đó cậu Chó không tru vì cậu tưởng Tuyền vẫn ở lại hầu cậu nhưng khi thấy Tuyền xách quần chạy ra cửa, cậu Chó biết là Tuyền đi thẳng, cậu tru lên, cậu rẩy rụa phá phách. Và khi Cửu Tớm vào cậu mới lấy gối, chăn ném Cửu Tớm.
Con Tuyền uất hờn ứa lệ. Như thế này cha Tuyền khó mà khỏi vòng tù tội. Nàng rất thương cha nhưng nàng không thể mang nhục được. Đời nàng còn trong trắng, nàng chiu đựng cho cậu Chó sờ soạng, nắn bóp nhưng rồi cậu lại đi quá hơn định cướp phần trinh tiết của nàng thì làm sao mà chịu được.
Tuyền về chỗ dành cho gia nhân ở, khóc thút thít nàng lo cho cha nàng, nàng sợ Cụ Bà đánh vì đã không biết chiều cậu Chó làm cho cậu Chó tru lên. Nhưng may cho nàng, Cụ Bà không nói chi đến nàng. Chú Cửu Tớm đã đưa Lụa, con gái của Chú vào hầu hạ cậu Chó thay cho nàng rồi.
Thế là Tuyền thoát nạn, nàng được chọn hầu trên nhà hầu Cụ Bà và Cụ Ông.
Cửu Tớm đưa Lụa xuống chỗ cậu Bẩy ở, Cửu Tớm muốn bố trí để khi Lụa vô chỗ cậu Chó nàng không còn sợ hãi chi nữa nên Cửu Tớm dẫn Lụa xuống nhà ngang, chỗ gia nhân hầu Cụ Thượng ở, rồi một mình chú xuống chỗ cậu Chó ở coi cậu Chó đang mần chi.
Cậu Chó đang bò quanh nhà. Trông cậu Chó bò chẳng khác con khuyển mặt người. Không biết ông Trời đày đọa cậu răng hay nghiệp chướng, báo oán gia đình Cụ Hồ như thế răng mà Cụ Bà lại sanh ra cậu Chó. Mặt cậu Chó dài ra, tộc bờm xờm, người đầy lông đen mướt, cậu lại không đi được nên khi cậu bò thì thiệt là giống loài Chó như đúc. Có điều lạ là cậu mới 15 tuổi mà cái thứ để lập gia đình của cậu rất bự và suốt ngày cứng nhắc. Người cậu Chó như sung sức lắm nên hễ thấy con gái là cậu mừng rơn!
Cậu Chó bằng hai tay và hai chân lẹ làng, thoăn thoắt, mắt cậu nhìn thẳng. Thỉnh thoảng, cậu Chó lại nghễnj đầu nhìn ra cửa coi có đứa mô xuống mí cậu không? Cậu Chó bò đi, bò lại nbiều lần quanh gian phòng vẫn không thấy đứa mô xuống hầu cậu. Cậu Chó có vẻ bực, cậu ngừng lại định nhấc cao cổ lên để tru cho đỡ giận thì Cửu Tớm đẩy cửa đi vô. Nghe tiếng động cửa, cậu Chó có vẻ mừng, nghếch cổ nhìn ra cửa. Nhưng khi thấy Cửu Tớm, gã đực rựa, cật Chó cau mặt không bằng lòng...Cậu Chó định tru thì Cửu Tớm đã lên tiếng:
Răng cậu Bẩy không lên giường nằm, bò mần chi cho mỏI chân, mỏi tay. Để tui bồng cậu Bẩy lên giường rồi tui biểu em Lụa xuống chăm sóc, dỗ dành cậu hỉ! Cậu Bẩy ngoan hỉ… Tội quá…
Cửu Tớm đi lại chỗ cậu Chó bò. Hắn thấy cậu Chó bận chiếc áo dài kép, dài thậm thượt, che xuống đến bọng dưới chân. Cậu Chó không bận quần, chiếc áo dài của cậu Chó bận, che nữa thân dưới, mần thêm tác dụng của cái quần. Cái lối bận áo dài không có quần kiểu y phục Táo Quân ngày Tết của cậu Chó mần Cửu Tớm bật cười... Cửu Tớm cúi xuống định nhấc cậu Chó lên giường nhưng khi hắn vừa cúi xuống thì cậu Chó đã lắc đầu và thân minh có ý không chịu...
Cửu Tớm vội dỗ cậu Chó:
Cậuu Bẩy phải lên giường nằm thì tui biểu em Lụa, em mới xuống dưới ni hầu cậu Bẩy chớ... Cậu bò ri, em Lụa sợ, không dám vô hầu cậu mô, cậu Bảy à... Thôi! Tui bồng cậu Bẩy lên hỉ!
Hình như cậu Bẩy nghe được tiếng người nên sau khi nghe Cửu Tớm nói, cậu Bẩy lặng thinh để Cửu Tớm bồng xốc cậu Chó lên đôi tay... Chiếc áo dài của cậu Chó bật ngược lên, để lộ một nửa thân dưới của cậu Chó mần Cửu Tớm hốt hoảng, cau mặt:
- Chà, chi mà dữ ri... Thiệt là thằng quỷ… Rửa chi mà bọn nhỏ không ngán cho được!... Thiệt thằng quỷ Trời đánh... chi mà lạ rứa hỉ!
Cửu Tớm đặt Cậu Chó lên giường rồi kéo chiếc áo dài che xuống đến bọng chân, gần sát mắt cá. Cửu Tớm thấy cái chăn chiên để bên bèn rút ra, chải dài đắp lên ngang người cậu Chó và nói:
- Nằm yên hỉ Cậu Bẩy. Đừng tung cái chân ra đó hỉ… Tung ra mà lộ cái quỹ đó là người ta chạy hết đó nghen quỷ… Chao ôi, răng mà lạ rứa, thiệt là đồ quỷ chứ mô phải người...
Cậu Chó gật đầu. Cậu bằng lòng nằm yên để được có người hầu, nhứt là đó là con gái thì đúng với màu của cậu lắm.
Đặt cậu Chó nằm xong, Cửu Tớm xuống nhà ngang nhưng khi ra khỏi buồng cậu Chó Cửu Tớm đã thấy Lụa đứng ngoài cửa ngơ ngác nhìn về phía buồng cậu Chó.Cửu Tớm vẩy gọi con. - Lụa xuống đây con.
Lụa ngần ngại lo sợ... Cửu Tớm đoán là đứa nào thối mồm nói chuyện cậu Chó cho Lụa nghe rồi nên tự nhiên Lụa đang hăng hắi giúp cha lại tỏ ra ngẩn ngơ sợ hãi. Cửu Tớm vội đi xuống chỗ Lụa đứng hỏI:
- Chi đó con?
Lụa lo sợ đáp:
- Con sợ lắm cha ơi! Người ta bảo con là cậu Chó...
Cửu Tớm ức học máu đứa nào đã tiết lộ cái danh hiệu khốn nạn đó của cậu Bẩy làm cho con gái Chú đâm lo. Chú hỏi con gái:
- Đứa nào bảo đó là cậu Chó? Con chỉ cho Chú coi Chú bẩm với Cụ Bà thì Cụ Bà cắt Lưởi nó ngay… làm sao lại bảo Cậu Bẩy là Cậu Chó, đồ đểu quân khốn nạn lừa thầy phản chủ...
Chú Cửu chửi toáng lên như thế là vừa để át giọng con gái vừa để cho bọn gia nhân thối mồm làm cho kể họach đi Đội Lệ của chú có thể tiêu tan được. Quả nhiên Lụa sợ Cha làm dữ mất lòng mấy người trong nhà Cụ Thượng, Lụa vội hỏI:
Có ai biểu chi với con đâu! Đó là con nghe người ta nói...
- Người ta là ai? Lại mấy đứa khốn nạn trong nhà này ấy gì nữa, thì chó đó đã làm sao chưa?
Chó mà là con Quan Nhứt phẩm Triều đình không bằng mụ nội chúng nó sao? Chú biểu con đừng nghe mấy đứa khốn nạn đỏ mà ~mất lòng Cụ Lớn là bậc Phụ mẫu chúng ta...
Đi xuống đây với Chú con...
Lụa bẽn lẽn đi theo cha xuống nhà Cậu Chó ở, Cửu Tớm vừa dặn con gái:
- Con thấy Cụ Lớn rát thương Cậu Bẩy. Con mà hầu hạ chiều chuộng được Cậu Bẩy, thì chẳng những phận chú có nhờ, đi mần Bội Lệ ở Thanh Hóa mà con cũng có nhờ nhiều nữa. Cả nhà Cụ Lớn, từ Cụ Ông Cụ Bà đến Quan Bác sĩ, Cụ Lớn án sát, Cụ Lớn bác và ngay cả Ngài Thái hậu cũng thương cậu Bẩy là phải thương con nữa hà...
Lụa theo Cha xuống chỗ cậu Bẩy nằm. Cậu Bẩy nằm chờ đợi đã có vẻ sốt ruột, cậu định bò dậy thì Cửu Tớm đẩy cữa lên tiếng hỏI:
- Cậu Bẩy ơi, cháu Lụa đến với cậu đó…
Cậu Bẩy mở mắt nhìn. Cậu gật đầu ú ớ làm Lụa hoảng sợ hỏi Cha:
- Cậu Bẩy câm hở Chú?
Cửu Tớm gật đầu đáp:
- Cậu ấy ngọng chớ không câm vì cậu nghe rất rõ.
-
- Con trông cậu ấy sao kỳ quá à!
Cửu Tớm gắt với con:
- Kỳ cái mụ nội mi. Làm chi mà kỳ, người ta là con Quan, hai Cụ Lớn thương cậu Bẩy nhứt nhà đó. Nhà mi có hồng phúc mới được vô hầu cậu Bẩy …
Nói đến đây Cửu Tớm lại có vẻ lo con gái giận nên Cửu Tớm dịu dàng an ủi ngay:
- Con nhớ là Cụ Lớn đã hứa cho Chú đi Đội Lệ như thế là nhà mình khá rồi. Mọi sự đều do con có hầu hạ cẩn thận cậu Bẩy hay không vội nghen …
Lụa khẽ gật đầu:
Cửu Tớm mớI hỏI cậu Chó:
- Cậu Bẩy ăn uống gì chưa. Để tui bảo cháu Lụa pha sửa cho cậu uống nghen.
Cậu Bẩy cườI gật đầu. Cửu Tớm bảo Lụa:
- Con xuống nhà lấy nước sôi đưa lên đây pha sửa rồi đưa cho cậu Bẩy uống.
Lụa bẻn lẻn đi xuống nhà dưới. Trên này Cửu Tớm dặn cậu Chó:
- Con gái tui đó, tui cho nó vô hầu cậu, cậu phải làm cách nào cho nó không sợ thì mới dám ở lại hầu hạ cậu. Bằng không nó cũng như con Tuyền không dám ở hầu cậu nữa, thì là hết người hầu đó.
Cậu Chó chỉ biết gật đầu.
Lụa mang ấm nước sôi lên. Cửu Tớm chỉ chỗ đễ sữa và thức ăn cho, Lụa lấy pha cho cậu Chó, rồi hắn bảo với Lụa:
- Thôi con ở đây hầu Cậu Bẩy nghe, Chú lên nhà hầu các Cụ. Con phải ngoan đừng để cậu Bẩy buồn mà chú lại bị ảnh hưởng.
Lụa lo sợ mắt nhớn nhác nhìn cậu Bẩy rồi cầm tay Cha kéo lại.
- Con sợ quá Chú ơi!
Cửu Tớm gắt:
- Sợ chi, người la cũng là người, chẳng may chịu tật nguyền thì như thế. Con nhớ rằng cậu Bẩy thông minh lắm đó nghen, cậu Bẩy có muốn chi con cũng cố chiều cậu Bẩy cho cậu bằng lòng. Đời mà con, mình làm sao cho có tiền có chức là được. Mấy đứa được may mắn như chú con mình. Nếu Chú được đi Đội Lệ thì tha hồ con sung sướng mà Mạ mầy cũng nhàn hạ nữa.
Thôi để chú lên nhà trên...
Nói rồi Cửu Tớm rút tay khỏi tay của Lụa đi nhanh ra ngoài khép chặt cửa lại.
Lụa pha sữa xong thì Cửu Tớm đã ló đầu vô dặn:
- Quên chứ chưa dặb con, con nhớ đỡ cậu Bẩy dậy cho cậu uống đó. Nè phải đỡ cậu Bẩy nằm trong lòng cậu mới uống nghe.
Lụa thẹn đỏ mặt:
- Sao kỳ quá chú à!
- Tổ cha mi việc chi mà kỳ.Đàn bà con gái khi lấy chồng thì sao?
Cửu Tớm khép chặt cửa lại nói rằng về, nhưng sự thật hắn đứng bên ngoài coi động tĩnh ra sao. Lụa có hầu hạ và chiều cậu Chó hay không?
Cửu Tớm lo nhất là Lụa chống lại tánh 35 của cậu Chó thì thôi bao nhiêu công phu tạo tín nhiệm với hai Cụ Thượng trên nhà đều tiêu tan mất. Giấc mơ Đội Lệ của Cửu Tớm đang lớn mạnh.
Lụa pha xong sữa đưa lại chỗ cậu Bẩy nằm. Lụa dựng cậu Bẩy dậy kéo chiếc chăn ra thấy người cậu Bẩy đầy lông lá. Lụa đã có vẻ sợ nhưng nàng nghĩ đến lời dặn của Cha, nàng chịu khó nâng đầu cậu Bẩy lên. Đầu cậu Bẩy gối lên đùi Lụa. Chiếc đùi chác nịch của cô gái 18 làm cậu Bẩy sung sướng. Lụa cho cậu Bẩy uống hết ly sữa, cậu Bẩy vẫn nằm im trên đùi của Lụa. Lụa thấy cậu Bẩy cỏ vẻ hiền lành nên nàng khẽ nhấc đầu cậu Bẩy xuống và nói:
- Cậu gối xuống gối cho tui đi cất ly sữa. Cậu có uống nước không?
Cậu Bẩy gật đầu thích thú.
Ngoài Cửu Tớm mừng rỡ. thế là Lụa đã chiều được cậu Bẩy và Cậu Bẩy đã có ý bằng lòng. Hắn phải lên trên nhà khoe với Cụ Bà.
- Dạ bẩm Cụ Lớn, con cháu hầu hạ cậu Bẩy, cậu Bẩy bằng lòng lắm. Con xin cam đoan với Cụ Lớn là từ nay cậu Bẩy không còn phải la hét nữa. Dạ bẩm mấy đứa kia không biết hầu hạ cậu, còn con cháu Lụa nhà cháu, nó có hiếu lắm. Dạ bẩm Cụ Lớn, cháu Lụa bảo, các Cụ thương chú thì dù có phải nhảy vào lửa để đền ơn báo nghĩa con cũng xin vâng. Trông hai Cụ Lớn phúc hậu nhơn đức quá.
Cụ Thượng Bà mừng rỡ nói:
- Ðược lắm nếu con Lụa mà hầu hạ được cậu Bẩy thì mi muốn chi tao cũng xin Cụ Lớn cho mi. Đó còn khiết một chân Ðội Lệ Hậu Lộc Thanh Hóa tao sẽ xin Cụ Lớn cho mi đi.
Cửu Tớm mừng hết lớn nhưng rồi hắn lại lo không hiểu Lụa có chịu hầu hạ chu đáo cậu Bẩy không? Cửu Tớm lại quay về chỗ cậu Bẩy để gặp lại con.
Lụa lấy nước cho cậu Bẩy uống thì lúc ấy cậu Bẩy bắt đầu giở mòi 35. Cậu Bẩy đưa tay lên sờ soạng đôi nhủ hoa của Lụa. Lụa bẽn lẽn đỏ mặt nhưng không cưỡng lại. Lụa nhớ đến mấy chú học trò Trường Thuận Hòa cũng đã từng làm như cậu Bẩy. Lụa chịu hết. Bây giờ đến cậu Bẩy, Lụa cũng đành để cậu Bẩy muốn làm gì thì làm. Cậu Bẩy đưa thẳng tay vào trong áo của Lụa làm Lụa nhột nhạt cúi mặt xuống, úp lên mặt cậu Bẩy làm cậu Bẩy sướng run lên. Vừa lúc ấy Cửu Tớm đằng hắng bên ngoài Lụa vội vàng ngẩng đầu lên rút tay cậu Bẩy ra. Câu Bẩy ngẩn ngơ…
Lụa đặt đầu cậu Bẩy xuống gối và nói:
- Chú tôi đến để tui coi chú tôi dặn chi rồi vô cậu Bẩy nghen.
Cậu Bẩy gật đầu bằng lòng.
Lụa ra ngoài cửa Cửu Tớm mừng rỡ nói:
- Cụ Lớn đã cho chú đi Ðội Lệ Hậu Lộc rồi. Bao công lao là do con làm ra cho Chú hết. Con đừng cưỡng lại cậu Bẩy mà khổ cho Chú. Cụ Lớn mà giận lại rút lại không cho Chú đi Hậu Lộc thì chết. Con có biết không có bọn Bát Thu, Thất Tu đang lo hàng chục ngàn đồng bạc để xin đi Đội Lệ mà Cụ Lớn không chịu mà dành cho Chú đó.
Lụa gật đầu bẽn lẽn đáp:
- Chú yên tâm, không bao giờ con làm Chú buồn, chú lỡ dịp công danh của Chú đâu?
Cửu Tớm thích thú:
- Con có hiếu lắm! Chú cám ơn con...
Nói rồi Cửu Tớm trở lên nhà. Lụa vào trong phòng của Cậu Bẩy.
Cậu Bẩy thấy Lụa vô bèn xích người và ra hiệu cho Lụa nằm xuống bên Cậu Bẩy. Lụa lắc đầu, cậu Bẩy cau mặt. Lụa vội nhấc đầu cậu Chó đặt lên đùi mình. Cậu Chó lại đưa tay lên sờ nhủ hoa của Lụa. Bàn tay của cậu Bẩy thật mềm mại như bàn tay đàn bà, cậu làm cho Lụa rùn mình. Hai hàm răng Lụa nghiến vào nhau để chống đỡ với sự khiêu gợi. Cậu nhấc đầu nằm xuống gối và kéo Lựa nằm xuống. Lụa gục xuống úp mặt lên Cậu Chó.
Bàn tay Cậu Chó bắt đầu đi lần xuống phía dưới nhưng Lụa đã ngồi xếp gối khép kín lấy vật quý của nàng. Bàn tay cậu Bẩy ngừng lại. Người Cậu Chó run lên bị háo hức. Lụa nhớ đến mấy cậu học trò. tình nhân của Lụa. Lụa nhớ đến một buổi sáng nàng vừa gánh đậu hũ đến chỗ mấy cậu học trò trường Thuận Hóa của Ông Tôn Quang Phiệt thì từ trên lầu, An một học sinh Trung Học đẹp giai nhứt đám nhìn xuống vẫy Lụa lên và gọi:
- Cho một chén đậu hũ cô Lụa.
- Dạ!
- Đưa lên lầu nghen cô Lụa!
Lụa đưa mắt nhìn An như thăm dò. An khẽ nháy báo hiệu cho Lụa biết trên lầu không còn một ai trừ An vì tất cả bọn phải gió đã đi học rồi. Hôm nay An cáo ốm ở nhà đợi Lụa vì cách đây một tuần An và Lụa hẹn nhau ra bãi tha ma gần lều của Lão Ngáo để làm cho ma tịt. Nào ngờ, bọn bạn học của An biết ra trước, nấp bên những ngôi mộ để rình. Mỗi đứa cầm một ngọn roi tre chờ hể Lụa An ráp vào nhau, đôi mông tròn hở ra là chúng quất...
Quả nhiên khi An và Lụa hẹn bên ngôi mộ xây, ngồi dựa lưng vào bức tường của ngôi mộ thủ thỉ nói chuyện và trao cho nhau những chiếc hôn, những cảm khoái của xác thịt và khi Lụa và An không còn chịu được cắi trò chân tay mãi, An vừa đẩy Lụa nằm xuống, hắn vừa chồm hổm lên định bẻ khóa động đào thì hàng chục ngọn roi quất lia lịa vào người Lụa. Lụa và An hốt hoảng lo sợ, mặt tái đi xách quần chạy ra khỏi nghĩa địa.
An và Lụa cho rằng mấy người coi nghĩa địa hoặc đám xóm nhà Lão Ngáo rình thấy Lụa và An không ngờ lũ bạn học của An ở trọ cùng một nơi chơi sỏ. Đánh xong An và Lụa mấy đứa bạn của An đi đường tắt về nhà ngồi trước. Khi An về đến nhà cả lũ hỏi:
- Mi đi đâu không về nhà ăn cơm làm nhà trọ phải để dành cơm, họ gắt quá mạng mà!
An phải nói dối:
- Đi mượn mấy cuốn sách…
Có đứa hỏi:
- Sách mi mượn đâu!
An cuống lên vì không có sách, chàng phải nói quanh:
- Nhưng họ không cho mượn…
Đứa khác hỏi thêm:
- Ai đánh mi mà mặt mi lằn như thế?
An sợ quá.
- Mặt tao lằn à? Tổ cha thằng nhỏ bên An Cựu đánh quay thế nào chiếc giây chổi của nó quất vào mặt tao đau rát quá.
Cả bọn cười rộ lên, có đứa chửi:
- Tiên sư mi nó trộ mà cũng đã cuống lên nhận là bị trẻ đánh quay quất giây chuỗi vô mặt. Mi thề coi có đúng không? Mi soi gương coi mặt mi có lằn không? Thôi đừng nói láo nữa An ơi…
An cuống lên không biết cách nào bào chữa, đối đáp với lũ quỷ này nữa. Chàng băn khoăn không hiểu bọn này có biết chuyện chàng và Lụa bị quất ngoài bãi tha ma không?
An muốn tránh lối hỏi móc của đám bạn học, bèn gọi thằng Tý dọn cơm lên cho An ăn.
- Tý ơi, dọn cơm lên tao ăn mi.
Thằng Cung cười nói:
- Hôm nay có món lươn trần ngon lắm!
Thằng Phú cười nói thêm:
- Thằng An ăn lươn trần no rồI, còn sức đâu mà ăn nữa...
An trừng mắt nhìn Cung và Phú. Chàng nghĩ có lẻ bọn khốn nạn này biết chuyện chàng và Lụa bi quất hàng chục roi tre ở bãi tha ma rồi nên chúng nó mới nói cạnh nói khóe như thế?
Thằng Tý bưng cơm lên thì Cung đã nói:
- Đem xuống đi Tý, cậu An đã ăn lươn trần rồi không ăn cơm nửa đâu dọn lên làm chi.
An cáu:
- Đừng sỏ lá nữa bây! Bây trêu tao đánh mất mạng đó nghe. Ông đang cáu đây...
Đám bạn biết tánh của An rất hiền nhưng lại cục.Hể tánh cục của An nổi lèn thì An rất liều. Thua An cũng đánh. Đánh bằng tay không được An đánh bằng cây. Đánh cây thua An xách dao. Đánh tận mắt không được An đánh trộm, đánh lén, đánh cho đến khi nào đối phương xin thua An mới chịu. Bởi vậy, khi thấy An cáu rồi thì Cung và Phú đành chịu nhịn chỉ, nhìn nhau cười.
Thấy bọn Phú Cung cười An càng cáu:
- Cười mụ nội chúng mi hay sao?
Cả bọn lại cười rộ... An ức lắm nhưng thấy bọn chúng chỉ cười chớ không trêu ghẹo gì mình nên An cũng không thể nào cáu được nữa. Mọi ngày An bận quần đùi áo thung nhưng hôm nay An vẫn bận quần dài, áo cánh. An sợ bận quần đùi thì những vết lằn roi tre trên đùi sẽ lộ. Bọn bạn sẽ hỏi và điều tra ra chuyện An và Lụa đưa nhau ra bãi tha ma.
An tưởng bạn học không biết dụng ý của chàng. Nào ngờ một thằng nửa thực nửa đùa An.
- Làm chi mà hôm nay bận quần dài, ngày mai lấy quần hộp đâu mặc đi học. Cởi quần dài ra bận quần cụt thôi mi?
An cáu.
- Kệ cha tui, việc chi đến chúng bây?
Cả bọn lại cười. Lúc này An đã thấy rõ có lẽ bọn khốn nạn này biết rõ câu chuyện chàng và Lụa, An đành phải hỏi:
Tao có cảm tưởng như chúng mày có chuyện chi bí mật lắm!
- A nhiều chuyện bí mật lắm mà! Chuyện bí mật nhất là chuyện mày ăn lươn trần mà mày không cho chúng tao an với.
Thật là mấy thằng khốn nạn lươn làm sao mà trần được để ăn. Thôi đúng rồi. chúng nó biết chuyện An và Lụa tù ti với nhau tại bãi tha ma rồi. Nhưng làm sao mà chúng biết? Hay là chính chúng nó đã bầy ra trò đểu giả này?
An bèn hỏi:
- Chúng mày đểu lắm. Chính chúng mày là thủ phạm vụ chơi tao?
Cả bọn đều cười rộ...
An chửi thề:
- Mụ nội chúng mày sỏ lá…
Về sau bọn chúng mới thuật lại cho An nghe chuyện chúng bố trí đánh An và Lụa.
An không dám kể chuyện “bãi tha ma” cho Lụa nghe vì sợ Lụa xấu hổ. An vẫn bực vì chưa làm chi được Lụa. Do đó, hôm nay An giả đau từ đêm qua để bọn bạn học khỏi nghi. Sáng mai chúng nó đi học hết mình An ở lại nhà trọ chờ Lụa đến. Lụa đi bán hàng rất đúng giờ. Cứ 7 giờ cất xong hàng, đi bán quanh một vòng đúng 9 giờ đến chỗ An trọ. Lụa rao “Ðậu hũ” lanh lảnh, là An từ trên đó xuống gọi.
Lụa múc đậu hũ rồi bưng lên lầu.
Lụa đặt chén đậu hũ trên bàn khi An ra cài then cửa. Lụa ngơ ngác hỏi:
- Cài then mần chi anh An?
An nhìn nàng cười khẽ nháy:
- Nói chuyện cho kín đáo...
- Em sợ lắm!
- Sợ chi, chúng nó đi học lết rồi...
- Các anh ấy về bất tử thì sao?
- Về đâu giờ ni nhứt là giờ toàn đứa mô là không ở lạI, chỉ có anh mê em nên anh cáo đau ở nhà đợi em mà thôi...
An lại ghế ngồi, cầm tay Lụa kéo lại ngồi trên đùi An, tay An ôm ngang ngực Lụa. Lụa đưa mắt nhìn An lẳng lơ. Tay An lồng vào áo Lụa. Lụa nhột nhạt khẽ gạt tay An ra.
- Đừng anh em sợ lắm!
- Anh yêu em.
- Nhưng em sợ.
- Sợ chi? chúng mình yêu nhau...
An bồng Lụa lên tay. Nàng khẽ rẫy nhưng An đã nhấc bỗng nàng lên đưa vào giường. Bàn tay Lụa giữ chặt lấy quần, năn nỉ:
- Ðừng anh em sợ lắm!
- Anh yêu em Lụa ơi!
Lụa vẫn giữ chặt giải rút quần. An lồng tay vào phía trong làm Lụa nhắm mắt lại nằm im. An khẽ kéo chiếc giải rút, nằm chặn trên Lụa đặt chiếc hôn trên môi Lụa.
Lụa quằn quại ôm chặt lấy An, khẽ rên… Lụa đã từng được hưởng cái cảnh ái ân đê mê này rồi. Lần này, Lụa lại được hưởng khoái lạc trong tay An. chàng trai trẻ khỏe mạnh.
Lụa đê mê trong vòng tay chàng học trò. Thế là từ đấy thỉnh thoảng An lại vờ nghỉ học cáo đau ở nhà đón Lụa lên lầu để gió trăng một khoảnh. Lụa say mê An nhưng An thì chỉ coi Lụa như là một thứ để giải thích thú của tuổi trẻ.
Nay ở bên Cậu Chó, Lụa nhớ đến An người học trò khỏe mạnh ấy. Cậu Chó kéo Lụa nằm xuống. Cậu ôm Lụa trong tay. Lụa giật mình vì cánh tay của Cậu Chó lông lá. Lụa lồm cồm định ngồi dậy thì Cậu Chó đã giữ chặt lấy Lụa. Cậu rên lên. Bàn tay Cậu Chó không rời khỏi người Lụa, Cậu làm cho Lụa đê mê, gợi hứng. Lụa nằm im để hưởng lạc thú gợi tình của Cậu Chó. Bàn tay mềm mại của Cậu Chó vuốt ve Lụa làm Lụa uởn người lên run khe khẽ... Lúc ấy Cậu Chó đã lột được hết quần áo Lụa. Rồi Cậu Chó cầm tay Lụa kéo xuống. Lụa giật mình hốt hoảng vì nàng không ngờ Cậu Chó tuổi còn nhỏ mà sự sung sức lại khủng khiếp như thế. Cậu Chó mạnh hơn An rất nhiều. Có lẽ Trời sinh Cậu Chó ra để làm những điều dâm dục, làm thỏa mãn những cô gái dâm đãng như Lụa.
Cậu Chó được Lụa chiều chuộng đỡ lên. Lụa lăn lộn trong vòng tay Cậu Chó. Lụa đã thỏa mãn trước sức mạnh của Cậu Chó. Còn Cậu Chó cũng thấy mình được cô gái chiều chuộng hết lòng. Cậu Chó mê say Lụa.
Từ đấy, suốt ngày Lụa ở trong nhà với Câu Chó. Cậu Chó không còn tru tréo. Cậu không thể xa được Lụa nên mỗi lúc vắng Lụa Cậu buồn lắm. Cậu tru lên cho Cụ Bà xuống để đòi Lụa.
Cụ Bà thấy Lụa chiều được Cậu Chó nên Cụ Bà rất thương yêu Lụa. Chú Cửu Tớm được Cụ Lớn ông cho đi Đội Lệ Hầu Lộc, được thăng Ngũ Phẩm Đội Trưởng.
Tuy là Cô gái dâm đãng nhưng không làm sao chịu nổi Cậu Chó Lụa vẫn lén đi lại với An. Cuộc gian dâm giữa Lựa và An đưa đến cái kết quả là Lụa có mang. Dĩ nhiên Lụa đổ việc Cậu Chó đã làm cho nàng có mang. Cụ Lớn cũng đành phải nhận như thế.
Vì Lụa có mang đành phải dưỡng thai nên Cụ Lớn lại bảo Quan Huyện con trai Cụ phải tìm một thiếu nữ đến hầu Cậu Chó vì từ khi Lụa có mang không thể hầu bạ Cậu Chó được. Cụ Bà lại thương cháu nên phải cho Lụa ở riêng, mỗi ngày vào thăm Cậu Chó một lần nhưng lần nào vào thăm cũng phải có người đi theo để canh chừng không cho Cậu Chó điên lên làm bậy. Mỗi lần Cậu Chó thấy Lụa vào lại có một người khác đi theo là Cậu Chó tru lên đuổi đứa đi theo, Lụa phải ngồi xuống an ủi vuốt ve Cậu Chó, giảng giải cho Cậu Chó nghe là nàng đã có mang và đứa con trong bụng Lụa chính là đứa con cũa Cậu Chó, Cậu Chó phải thương yêu nó. Cậu Chó nghe lời giảng giải và an ủi của Lụa, Cậu biết bổn phận làm Cha nên Cậu không tru và cũng không đuổi người đi theo Lụa nữa.
Lụa ở riêng một nơi và có người hầu hạ, đúng là dâu của một vị Quan Đại Thần.
Trong khi ấy Quan Huyện Hương Trà đã nhờ Thầy Lý có con gái là nàng Duyên lên ở hầu Cậu Chó thay cho Lụa đang dưỡng thai.
Duyên ở lại trong huyện để về Tư dinh của Cha Mẹ chồng. Đêm ấy, Bà Huyện còn phải ở lại hầu tài bàn Cụ Bà Mẹ chồng. Sau tài bàn đến tứ sắc trong gia đình nên đêm ấy Bà Huyện về không được. Quan Huyện thấy Duyên xinh đẹp, đôi mắt bồ câu đen nháy, đôi môi mọng đỏ người thon thon. Quan Huyện tự cho rằng, trong đời Ông chưa hề thấy một người con gái nào xinh bằng Duyên.
Bữa ăn Quan Huyện gọi cho Duyên ngồi ăn cùng bàn với ông. Ðám lính Lệ hầu bàn trông thấy Duyên cũng lấm lét thì thầm khen là đẹp. Duyên e lệ ngồi đối diện với Quan Huyện. Nàng không dám ăn vì lòng nàng vẫn thấp thỏm lo sợ không hiểu rồi đây tương lai của nàng ra sao. Duyên ngồi mớm trên ghế, nàng không dám gắp thức ăn. Quan Huyện thương hại nàng gắp thức ăn cho nàng.
- Ăn đi chứ! Sao Cô không ăn?
- Dạ... Bẩm Quan Lớn con no rồi.
- Đã ăn chi đâu mà no?
- Dạ... Bẩm Quan Lớn con no không đói...
Sự bẽn lẽn càng làm cho nàng Duyên đẹp hơn lên. Quan Huyện nhìn Duyên cười:
- Ở nhà Cô cũng ăn như thế này à?
- Dạ...
- Cô ăn như thế nầy thì làm sao có sức để làm việc được. Trên Cụ tôi rất đông người làm, Cô vô hầu Cậu Bẩy thì được nên thân sung sướng nhưng tánh em tôi hơi khó đôi chút, nếu Cô chiều được nó thì tha hồ sung sướng vì Cụ tôi thương nó lắm!
Ăn xong Quan Huyện bảo Duyên:
- Hôm nay Cô ngủ trong giường kia. Tôi phải đi tuần với toán Lệ. Cô cứ yên trí nằm ngủ, sáng mai nhà tôi về rồi Cô lên trên Cụ tui.
Đuyên đáp:
- Dợ...
Quan Huyện sửa soạn đi tuần với bọn Lệ. Nàng Duyên vẫn ngồi trên giường. Nàng nhìn chiếc giường Hồng Kông lò so rún rẩy, nàng đâm lo. Duyên vừa đặt mình ngồi xuống giường thì chiếc lò so dún lên dún xuống làm nàng hốt hoảng ngã chúi xuống, Duyên chưa hề được nằm trên chiếc giường kỳ lạ này. Nệm giầy và êm, hễ đặt người lên giường, ngồi trên giường là chiếc giường như đu đưa.
Nàng ngồi suy nghĩ nhưng rồi nàng chẳng biết suy nghĩ gì nữa. Nàng nhớ lại gia đình, giờ phút này nàng đã cho heo ăn xong rồi dắt trâu vào chuồng, tắm rửa cho các em nàng. Giờ phút này là Duyên đang say lúa giả gạo nói chuyện với mấy Cô bạn hàng xóm.
Vào những đêm trời rét mưa phùn. Duyên rang ít bắp bỏ vào chiếc rá ủ lại để vừa giả gạo vừa bóc ăn cho đở buồn.
Hôm nay, Duyên ngồi trong tư thất của Quan Huyện nàng càng nhớ nhà, nhớ Cha, Mẹ và lũ em nhỏ. Nàng nhớ từng mái tranh, từng chỗ để chiếc cối giả gạo, nơi đặt chiếc cối xay...
Trong làng Duyên là hoa khôi nhứt, nên biết bao nhiêu chàng trai dòm ngó nhưng luật lệ trong làng rất khắc khe. Trai gái mà yêu nhau thầm lén làng bắt được là bị vạ. Cha Mẹ mang tiếng xấu, có nhiều người không còn dám ra việc làng nưa.
Trong tuổi dậy thì nhiều lúc Duyên cũng thấy lòng mơ ước một chàng trai xinh đẹp nhưng giấc mơ lại tắt ngay vì sự lo ngại làng bắt vạ.
Trong đám thanh niên trong làng có Thủy, con trai Ông Kiểm Từ. Hương Kiểm trong làng là tay em của cha nàng. Thủy học đỗ Sơ học Yếu Lược thì về làng làm ruộng. Trông Thủy vạm vở, đẹp trai nói năng duyên dáng, viết thư tình rất hay. Thủy có tài đặt vè nên mỗi khi trong làng có chuyện gì là có ngay bài vè cho con nít hát nghêu ngao. Đó là bài vè của Thủy. Thủy mê say Duyên và Duyên cũng có cảm tình với Thủy. Cả hai đều im lặng không dám ngỏ lời với nhau. Họ chỉ nhìn nhau mĩm cười thông cảm. Nhưng rồi Duyên lên Huyện ra Kinh hầu Cậu Bẩy. Ngày Duyên đi Thủy không biết, vì sau khi cha nàng được Quan Huyện nhờ tìm cho một thiếu nữ hầu Cậu Bẩy thì Cha nàng đưa nàng lên ngay. Nàng không kịp cho Thủy hay.
Ngồi ở đây Duyên nhớ đến Thủy. Sao bây giờ nàng thấy Thủy đẹp trai như thế? Thật là duyên số, nàng không ngờ đời nàng lại phải như thế này.
Duyên thấy mỏi mệt. Nàng cởi áo dài ngoài ra bận chiếc áo cánh trắng nằm trên giường. Chiếc giường lò so Hồng Kông dún dẩy như người đưa võng. Duyên thấy êm êm. Nàng lấy chiếc chăn chiên đắp ngang người.
Duyên nằm im trên giường mà thao thức không làm sao ngũ được.
Phần lạ nhà, phần lo nghĩ miên man, Duyên trở minh lại thấy chiếc giường run rẩy đu đưa.
Trời đã khuya, tiếng chó sủa văng vẳng từ đằng xa vọng lại, thỉnh thoảng tiếng tù và rúc của Tuần phiên đi canh đồng. Duyên nhớ nhà, thương các em. Nàng thổn thức lệ ứa thấm gối.
Chiếc đèn dầu lụi dần, trong phòng tối hẳn. Duyên còn thức nên tiếng động gì ở bên ngoài nàng đều biết.
Quan Huyện đi tuần về. Đám linh lệ nói ồn ào...
Tiếng giầy đi rất nhẹ của Quan Huyện đang tiến vào phòng Duyên nghe rất rõ.
Nàng giả vờ ngủ, nhắm mắt lắng tai nghe tiếng chân bước đi của Quan Huyện Hương Trà.
Căn phòng tối đen. Chiếc đèn dầu lửa đã lu, không còn chút ánh sáng nào... Quan Huyện vội bấm đèn pin loáng một vòng soi quanh phòng. Khi chiếc bóng đền Pin chiếu vào chiếc giường Hồng Kông, Quan Huuyện thấy Duyên nằm ngủ. Đôi chân khép chặt, còng queo lối con tôm. Chiếc lưng thon thon của Duyên làm nổi bật những đường cong tuyệt mỹ của nàng trinh nữ.
Quan Huyện thấy thương Duyên vô hạn. Trong tương lai, nàng về hầu Cậu Chó em ruột Quan Huyện thì thôi rồi bao tuyết sạch, giá trong còn đâu nữa? Với Cậu Chó thì chỉ có tình dục. Cậu không thể nói được, nên nàng không thể nào được nghe những lời êm dịu của chàng trai say mê nhan sắc của nàng. Nàng phải chịu đựng những gì phũ phàng nhứt đối với một trinh nữ...
Quan Huyện nhẹ bước đi vào nhà trong, thanh quần áo nhưng rồi Ông không thể nào bỏ qua được trước sắc đẹp của Duyên, Ông ngồi thừ ra trên ghế salon đốt thuốc điếu hút, Ông ngồi suy nghĩ.
Trong lúc thanh vắng này. Vợ lại đi vắng, một nàng trinh nữ nằm hơ hớ trên giường trước một Quan Huyện trẻ sung sức thì đỏ là miếng mồi ngon cho Quan Huyện.
Ông đứng dậy rồi lại ngồi xuống mấy lần. Trong người ông rạo rực nhớ thương, luyến tiếc nhưng lại pha chút sợ hãi. Vợ Ông con gái Quan Tham tri làm dưới quyền thân phụ Ông. Nàng là nữ sinh hoa khôi trường Nữ Trung Học Ðồng Khánh nhưng hôm nay sao ông so sánh nàng, vợ Ông với Duyên. Cô thôn nữ trong trắng con gái thầy Lý Trưởng thì vợ Ông còn kém xa. Sắc đẹp của Duyên thật là mặn mà, Duyên cười rất duyên dáng làm say mê người đối diện. Bây giờ nàng nằm kia hơ hớ, những đường cong tuyệt mỹ của chiếc lưng thon làm cho chiếc áo cánh căng ra, ông trông thấy lằn da và thớ thịt chắc nịch. Ông Huyện tắc lưỡi rón rén bước ra đến cửa phòng rồi ngừng lại. Ông lục chiếc đèn bấm trong túi ra nhưng Ông đã để quên nó trên bàn salon nên Quan Huyện đành rón rén quay lại lấy chiếc đèn bấm. Ông trở ra cửa phòng bấm đèn pin chiếu về phía giường Hồng Kông mà Duyên đang ngủ. Nàng đã xoay mình nằm thẳng ra nên trông càng phơi phới.
Quan Huyện tắc lưởi rón rén ra ngoài giường. Hình như Duyên ngủ say không biết gì cả. Ông Huyện ngồi bên giường nhưng Ông bất động, có lẽ lúc ấy lương tâm của vị Phụ Mẫu Chi Dân của người anh ruột có thằng em tật nguyền nhưng lại có máu Dê Cụ đang lục đục, tranh đấu giữa sự thèm muốn, khao khát nhục dục và tình nghĩa của con người, giá trị của giai cấp.
Quan Huyện đứng dậy quay trở vào thì ngoài này Duyên cũng cựa mình. Nàng vẫn còn thức. Tất cả những gì xảy ra nàng vừa lo lại vừa sợ, không hiểu Quan Huyện ra chỗ nàng nằm làm gì. Có lúc nàng nghĩ:
- Hay là mình ngồi dậy cho Quan Huyện biết mình thức...
Ý nghĩa ấy tắt ngay. Nàng vẫn nằm trên giường để chờ đợi…
Quan Huyện vào trong nhà, rót nước uống. Ông cầm cả ly nước rón rén đi ra, đến chỗ Duyên nằm. Ông Huyện nhúng năm đầu ngón tay vào ly nước rối vẩy vào mặt Duyên thử coi Duyên còn thức hay đã ngủ say. Ông Huyện mong cho giai nhân ngủ say để Ông dể dàng hành sự vì Ông nghĩ có lẽ khó nhứt lúc ban đầu. Hễ đầu đi thì đuôi sẽ lọt.
Quan Huyện thấy Duyên vẫn nằm im. Ông tưởng Duyên đã ngủ say. Nào ngờ Duyên biết tất cả nhưng nàng cố chịu đựng.
Giọt nước đọng trên má nàng lăn chảy xuống làm nàng buồn buồn. Duyên phải trở mình vờ như ngái ngủ, đưa tay xoa giọt nước. Quan Huyện khẽ gọi:
- Cô Duyên! Cô Duyên... Cô còn thức đấy à?
Duyên vẫn vờ như không nghe gì bết! Nàng quay mặt vào trong...
Quan Huyện ngồi xuống bên giường cầm lấy vai nàng kéo lại và hỏi:
- Duyên còn thức à, sao không lấy chăn đắp cho đở lạnh. Nằm một mình thế này lạnh lắm...
Duyên vội giằng vai ra. Quan Huyện thấy không có phản ứng quyết liệt đã mừng. Ông vội đứng dậy vào trong nhà lấy chiếc khăn chiên ra phủ lên người Duyên:
- Duyên, em đắp chiếc chăn này cho đỡ lạnh. Tội nghiệp em tôi xinh đẹp quá…
Duyên giật mình vội lồm cồm ngồi dậy Quan Huyện thấy nàng đã biết việc làm kỳ quặc của mình rồI, thôi thì một liều ba bẩy cũng liều ông xà xuống kéo tay Duyên lại phía mình nói:
- Ngồi xích lại đây với anh, em Duyên...
Duyên hốt hoảng giằng tay quan Huyện ra, khẽ nói:
- Con lạy Quan lớn, con xin Quan lớn, lỡ Bà lớn biết thì con chết.
- Vợ qua đã ra Huế rồi, ngày mai cũng chưa biết có về không? Em yên tâm không ai biết đâu...
Duyên lắc đầu:
- Còn đám lính lệ, còn người làm trong nhà Quan lớn...
Quan Huyện lắc đầu đáp:
- Em đừng sợ. chúng nó nằm cả dưới nhà không đứa nào dám léo hánh lên đây đâu. Trên này chỉ có mình anh mà thôi.
Duyên vẫn lắc đầu:
- Quan lớn ơi, con sợ lắm... Con lạy Quan lớn con quê mùa không biết chi hết...
Thấy Duyên có những phản ứng yếu ớt Quan Huyện càng thấy hứng thú. Lòng dâm của Quan Huyện sôi lên. Ông xả vào kéo mạnh tay Duyên nhào sấp xuống đè lên Ông. Quan Huyện vội ôm lấy Duyên:
- Anh yêu em Duyên ơi! Em không muốn làm Bà Huyện à! Anh sẽ giúp đỡ cho Thầy em làm Chánh Tổng, rồi anh cho tiền cho bạc. Đời em sẽ sung sướng chớ không cực nhọc như thế này đâu. Em là nàng tiên, em đẹp lắm. Thật phí của Trời nếu em lấy một thằng nhà quê nào đó.
Duyên vùng ra nhưng không thoát khỏi cánh tay vạm vỡ, chắc nịch của Quan Huyện. Ông kéo đầu Duyên lại gần và đặt ngay chiếc hôn vào miệng Duyên. Nàng ấm ớ lạ lùng vì lưỡi của ông thoa lấy lưỡi nàng, bàn tay của Quan Huyện đã du lịch trong lằn áo của Duyên nhột nhạt khó chịu mà nàng không làm sao nói được.
Mãi cho đến lúc Quan Huyện chận nàng xuống Ông không còn hôn miệng nàng nữa, Ông hôn lia lịa trên cổ, trên mặt nàng. Chiếc chăn chiên lùng bùng làm cho Duyên thoát được bàn tay của Quan Huyện. Duyên vội lùi ra xa và quấn chặt chiếc chăn vào người.
Quan Huyện cỏ vẻ mệt nên Ông ngồi dậy thở. Ông để mặc cho Duyên nằm cuộn tròn chiếc chăn chiên, Ông chuẩn bị chu đáo hơn. Ông đã dứt chiếc giải rút trên quần Ông rồi. Chiếc quần ngủ có thề tụt xuống dễ dàng nếu Ông muốn nhứt là khi Ông đã thoát y được Duyên.
Quan Huyện lại léo Duyên lại phía Ông:
- Duyên chóng ngoan rồi anh yêu, anh cho tiền, cho bạc, giúp đỡ cho Thầy mau thăng quan tiền chức, gia đình em sẽ giàu có thần thế...
Duyên cũng thấy sung sướng qua giấc mơ mà Quan Huyện vừa vạch cho nàng.
Duyên vẫn lo ngại.
- Con sợ lắm, con không biết gì hết! Sợ chửa làng bắt vạ thì con tự tử mất.
Quan Huyện cam kết:
- Em chửa thì anh lấy em. Con em là con anh, cháu nội của Quan Thượng Thơ nhất phẩm triều đình.
Nói đến đây Quan Huyện không còn kềm giữ được thú tánh của Ông nữa, Ông nhào đến giật chiếc chăn chiên ra. Duyên cuống lẹ nhưng không kịp, Quan Huyện đã ném chiếc chăn chiên xuống đất và Ông vồ lên giằng núc áo của Duyên làm Duyên hở cả nữa thân trên. Duyên hốt hoảng kéo tà áo lại cố che đôi nhủ hoa. Chiếc yếm còn dính đeo trên cổ Duyên cũng đã bị Quan Huyện giật ra rồi. Nàng hốt hoảng lạy.
- Con lạy Quan lớn. xin Quan lớn tha cho con... con sợ lắm Quan lớn ơi!..
Quan Huyện vẫn trơ tráo.
Việc gì mà em sợ, tôi yêu em thương em mà! Đời em rồi cũng phải lấy chồng và em cũng phải biết tới chuyện này, thà rằng em để cho tôi thương yêu còn hơn đứa khác...
Quan Huyện ào vô đè lên Duyên, chận lấy hai tay Duyên còn một tay Quan Huyện kéo tuột chiếc quần của nàng xuống. Duyên vội co chân lên chống đỡ thì chiếc quần lại tuộc hẳn ra ngoài, Quan Huyện thích thú co chân đạp chiếc quần xuống dưới đất.
Thế la xong một đời trinh nữ...
Quan Huyện hùng hục ôm ghì lấy Duyên. Nàng cau mày, tái sám không còn biết thích thú là gì nữa. Chiếc drap trắng nhuộm màu hồng trinh nữ. Nhìn chiếc drap Quan Huyện thấy thương Duyên hơn. Ông cúi xuống hôn Duyên rời lấy chiếc quần của nàng phủ lên nữa thân Duyên.
Duyên ứa nước mắt. Nàng mặc vội quần áo vào trong khi Quan Huyện vào trong buồng lấy ra chiếc drap mới thay chiếc drap dính máu tiết trinh của Duyên. Ông định giữ chiếc drap này đễ làm kỷ niệm.
Duyên nức nở khóc. Quan Huyện nằm xuống bên Duyên an ủi nàng nhưng chỉ một lát sau, Ông thấm mệt ngủ bên cạnh Duyên.
Duyên thao thức quay mặt vào để cố dỗ giấc ngủ của mình. Nàng thiếp đi thì rồi Nàng lại giật mình vì thân hình Quan Huyện lại đè mình Duyên. Lần này Duyên chịu đựng nhưng nàng vẫn không thấy lạc thú ái ân. Thân mình nàng như nổi gai nhơ nhớp.
Sau những phút ái ân, Quan Huyện thấy Trời đã gần sáng. Ông hôn Duyên và nói:
- Gần sáng rồi, em nằm đây hỉ; anh vô nằm.
Nàng khẽ gật đầu. Quan Huyện vào giường đặt trong buồng riêng nằm ngủ. Trời lạnh, Ông kéo chiếc chăn bông đắp và ngủ ngay được.
Sáng hôn sau Duyên dậy thật sớm. Nàng bần thần vừa khó chịu, vừa lo. Nàng không hiểu cái kết quả này sẽ đi đến đâu. Cả ngày hôm ấy cả ông Huyện lẩn Duyên chờ Bà Huyện về Bà không về. Nhờ đầy tớ đông nên ban ngày Duyên yên thân. Ông Huyện chỉ hôn nàng khi vắng người nhưng sau đó Ông lại làm vẻ đao mạo của vị Phụ Mẫu của dân.
Đêm thứ hai, Duyên đã quen với đêm đầu nên nàng đã cảm thấy khoái lạc của ái ân. Nàng chấp nhận sự giao hoan với Quan Huyện ông sự rên siết, bằng cử chỉ thoải mái. Quan Huyện đã dạy cho nàng cách chiều chồng khi ân ái.
Cỏ lẽ vì giòng máu 35, vì của mới và cũng vì Duyên rất xinh đẹp, chắc nịch nên Quan Huyện tiếc của Trời cố gắng hết sức mình trong đêm thứ hai cùng Duyên ân ái.