 |
|

09-03-2008, 05:15 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Bỗng Là Chiêm Bao - Hạ Thu
Bỗng Là Chiêm Bao
Hạ thu
Chương 1
Lại trễ nữa rồi!
Lắc đầu nhìn cái ống khóa to đùng, lạnh lùng cà i chặt 2 cánh cá»a và o nhau, Minh Äăng nhẹ nhún vai thở ra 1 cái dà i.
Trách ai bây giá» tất cả cÅ©ng tại cô thôi. Äã biết cá»a sẽ đóng lúc 10 giá». Ai bảo cô tham công ham việc là m gì để vá» trể chứ?
Dùng tay áo quẹt ngang dòng mồ hôi tuôn rồng trên trán, Minh Äăng dắt xe đạp trở ra. Äã trể, cho trá»… luôn, đói rồi kiếm gì bá» bụng đã. Hôm nay, kiếm thêm được 2000, Minh Äăng cho phép mình được xà i sang, và o quán cháo lòng ông Tư Äản.
"Cho con tô cháo lòng 2000 Ä‘i chú" Äêm khuya, vắng khách, giá»ng Minh Äăng gá»i to nghe vang lanh lánh, thu hết sá»± chú ý cá»§a má»i ngưá»i. Ai cÅ©ng quay đầu lại, nhưng cô vẫn thản nhiên. Kéo cái ghế nghe cái rá»™p:
− Bá» con Ãt thịt, cháo nhiá»u 1 chút. Nhanh lên Ä‘i, con đói quá trá»i.
Rút 2 đôi đủa ra khá»i ống, gõ gõ và o nhau cô bá» mặc đám khách ăn cháo khuya chụm đầu và o nhau bà n tán. Nước bá»t tứa ra đầy lưỡi, cô lim dim mắt mÆ¡ mà ng, mưá»ng tượng vị cháo ngon là nh 1 lát sẽ được ăn.
Cô ta là m nghá» gì thế nhỉ? Äám khách ăn khuya chịu không sao Ä‘oán ná»—i. 1 tay anh chị lẫy lừng chăng? Nà y nhé! Cứ nhìn Ä‘iệu bá»™ ăn mặc cá»§a cô ta thì biết. Gái nhà là nh đâu ai Ä‘i nón lưỡi trai quay ngược trên đầu như thế? Ai lại mặc áo thun cÅ© rÃch vá»›i cái quần jean chằng chịt trăm mảnh vá như váºy chứ? Lại còn cách ăn nói ngang tà ng, Ä‘i đứng nghênh ngang chẳng sợ ai. Cháo ngưá»i ta 5000/tô, mà bảo bán 2000 nghe xuôn rót.
Tá»™i nghiệp chú Tư, chắc phải ép lòng bán đổ tô cháo quá. Nhưng.... bán lá»— sao chú lại cưá»i, lại nói năng vui vẽ như váºy? Tháºt là khó Ä‘oán.
Tò mò quá! 2 thanh niên ngồi ở chiếc bà n đối diện khẽ bấm tay nhau. 1 lát phải theo dõi thá» coi cô ả ở đâu, là m gì? Con đưá»ng nà y xưa nay ná»—i tiếng an ninh tráºt tá»±. Äâu thể để bá»n giáºt dá»c lưu manh xuất hiện là m ảnh hưởng đến môi trưá»ng là nh mạnh cá»§a các sinh viên đại há»c.
Không phải chá» lâu, Minh Äăng ăn xong tô cháo tháºt nhanh, uống luôn 1 lúc 2 ly trà đá, cô má»›i trả tiá»n đứng dáºy. Còn lá»… phép gởi chiếc xe lại nhà ông Tư nữa.
− ÄÆ°á»£c không đó, hay là ở lại ngá»§ Ä‘i.
Nhìn theo cô, ông Tư cứ ngại.
Minh Äăng lắc đầu cưá»i tươi:
− Dạ không sao. Gì chứ.... mấy vụ nà y, cháu quen rồi.
Nói xong, cô xách chiếc túi vải đứng lên, băng mình ra bóng tối. 2 thanh niên vội đuổi theo.
Thì ra bà i đáp cá»§a cô hôm nay là ký túc xá cá»§a cái sinh viên. Chà ! Anh thanh niên nghe giáºn run trong bụng. Tháºt là ....vô lương tâm quá! Sinh viên ngưá»i ta nghèo khổ, còn nỡ lòng trá»™m. Không được, phải tìm cách báo cho bảo vệ. Lại bấm tay nhau, 1 thanh niên lặng lẽ rá»i chá»— nấp.
Nhìn trước, nhìn sau không thấy ai, Minh Äăng bắt đầu bám tay lên song sắt leo và o. Bà n chân thoăn thoắt, cô như thuc lòng từ vị trà trên khung cá»a. Chỉ còn mấy bước nữa thôi là cô xuống đất rồi.
− Ai đó, đứng lại!
Ãnh đèn pin chợt lóe lên, rồi bác bảo vệ cùng 2 gã thanh niên hầm hầm cầm gáºy sắt bước ra. Giáºt mình, Minh Äăng buông tay rÆ¡i té bịch luôn xuống đất. Cùng lúc, ánh Ä‘iện lóe lên sáng lóe 1 vùng.
− Nà y cô kia, nữa đêm leo tưá»ng rà o là m gì chứ? - Quắc mắt, báo bảo vệ quát to.
Chưa kịp trả lá»i, Minh Äăng đã nghe gã thanh niên đứng bên trái cướp lá»i:
− Còn phải há»i, ăn trá»™m là cái chắc.
À! Thì ra là 2 gã lẽo mép nà y! Bây giá» Minh Äăng má»›i nháºn ra 2 gã thanh niên đã cùng ăn cháo vói mình. Giáºn dữ, cô trừng mắt:
− Äồ dư hÆ¡i.
− Cô kia, trả lá»i mau, cô và o đây à am gì? - Bác bảo vệ lại nghiêm giá»ng nhắc.
Minh Äăng vá»™i mỉm cưá»i:
− Cháu vá» trể, bác Ba, bác không nháºn ra cháu sao?
− Cô là ... - Bác Ba ngỠngợ.
Minh Äăng vá»™i rút thẻ sinh viên trong túi áo ra:
− Dạ cháu là Minh Äăng, cháu là sinh viên, bác xem Ä‘i.
Äúng rồi!....Nhìn hình rồi nhìn kỹ mặt cô, bác Ba gáºt đầu rồi thắc mắc:
− Nhưng sao cô vá» trể váºy? Cô biết ni quy cá»§a ký túc xá chứ?
− Dạ, cháu biết...nhưng.... bác thông cảm....ba cháu bị bịnh phải và o bịnh viện. Từ sáng giá»... chuá phải lo lắng cho ba nên....
Minh Äăng nói láo như Ä‘ang trả bà i. Bác bảo vệ gáºt gù:
− Nếu váºy thì và o Ä‘i.
− Dạ cám ơn bác
Nhảy lên vì mừng, Minh Äăng lưá»m 2 gã thanh niên 1 cái dà i rồi má»›i tung chân sáo chạy Ä‘i. Hú vÃa! Thoát nạn rồi!
o O o
Là há»c trò, dù há»c lá»›p 1 hay đã và o đại há»c, ai cÅ©ng mong, cÅ©ng muốn mau đến ngà y chá»§ nháºt, để được nghÄ© ở nhà .
Váºy mà .... vá»›i Minh Äăng thì ngược lại. Cô chẳng thÃch ngà y chá»§ nháºt tà nà o. Äối vá»›i cô đó ngà y dà i nhất trong tuần. Tháºt, không có gì ngán bằng phải và o ra thÆ¡ thẩn, hết đứng rồi nằm trong căn phòng vá»n vẹn 30 mét vuông nà y.
Phòng cá»§a cô nằm ở tầng 1, cạnh cầu thang nên ồn à o lắm. Thêm và o đó, căn phòng cá»§a cô lại chứa cùng 1 lúc 5 cô gái đẹp. Nên....nó lại là trung tâm cho các chà ng dòm ngó. Há» gá»i phòng cá»§a cô là "lâu đà i cá»§a các giai nhân".
Trừ 1 mình cô ra, 4 đứa tụi nó, kể cả Mẫn Nghi, đứa nà o cÅ©ng tá»± hà o, cÅ©ng thÃch cái danh hiệu được gá»i nà y. Ngà y ngà y ra sức lau chùi, quét dá»n căn phòng, tháºm chà hái cả hoa vá» chưng nữa. Chúng cố ý là m cho lâu đà i cá»§a cái giai nhân nổi hẳn lên.
− Ê, tụi bây đứa nà o má»›i chà bà n chải cá»§a tao váºy?
Giá»ng Thu Trang chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghÄ© cá»§a Minh Äăng. Ngẩng đầu lên, không cần nghe bá»n chúng cải nhau cô cÅ©ng biết thá»§ phạm đó là mình. Lúc sáng dáºy sá»›m quá, cô ba chá»›p, ba nháng đã rút nhầm bà n chải cá»§a nó đầy mà .
− Minh Nguyệt, mà y biết gì không?
Vừa xong vụ bà n chải, không để cho tai Minh Äăng được rảnh, Mỹ Huyá»n lại khá»u vai Minh Nguyệt:
− Thì ra Hải CÆ¡ lá»›p Ä‘iện tá» là ngưá»i yêu cá»§a con nhá» Lệ Hằng mà y à !
− Cái gì? Hải Cơ đẹp trai mà yêu con nhỠHằng xấu xà ấy à ? Thiệt là uổng quá!
Thu Trang cướp lá»i Minh Nguyệt.
− Còn nữa nhe, TÃn Äại lá»›p sinh, yêu con Châu Hóa - Mỹ Huyá»n lại tiết l.
− Trá»i đất...- Minh Nguyệt kêu trá»i. - TÃn Äại chắc Ä‘iên rồi. Con nhá» Châu đó máºp thù lu.
Nghe mà phát ứa gan. Minh Äăng ném mạnh quển sách đứng lên bá» ra hà nh lang đứng. Cô không muốn cãi lại chúng trong buổi sáng đẹp trá»i nà y. Ngà y mai có bà i kiểm tra quan trá»ng phải giữ cho đầu óc thanh thản. Cả 1 quyển táºp dầy, sáng giá», cô chỉ há»c được mấy trang thôi.
Tháºt không hiểu, cô tháºt không hiểu sao bá»n tụi nó lúc nà o cÅ©ng đỠcao con trai như váºy. Mở miệng là khen, là xuyết xoa tá»™i nghiệp cho tên nà y tên ná» quen phải mấy đứa con gái chẳng ra gì.
Ừ, thì máºp, thì xấu đó, có sao? Còn hÆ¡n lÅ© con trai vô tÃch sá»±. Vừa tham lam vừa Ãch kỹ, lúc nà o cÅ©ng tá»± cao, tá»± đại cho mình hÆ¡n thiên hạ. HÆ¡n ai thì hÆ¡n. Xin lá»—i nhe! Äám tụi bây không qua nhá» Minh Äăng nà y nổi.
Không tin thì thá» Ä‘i. Xem cai gì các ngưá»i là m được mà Minh Äăng nà y không là m được? Từ đầu tóc, quần áo đến đánh lá»™n. Tháºm chà cả hút sách, rượu chè, cá» bạc. Môn nà o các ngưá»i có là Minh Äăng nà y cÅ©ng có, ngay cái tên Minh Äăng cÅ©ng váºy, cÅ©ng đâu thua gì tên cá»§a con trai.
Từ lúc nà o mình có ý tưởng ăn thua cùng lÅ© con trai ấy. Minh Äăng không nhá»› nữa. Nó như 1 ấn thị đã ăn sâu và o máu thịt cá»§a cô rồi. Cô chỉ mang máng nhá»› qua lá»i mẹ kể. Ngà y xưa, vì ham con trai quá.... ba mẹ đã bắt cô phải giả trai.
Vì phải giả trai từ ngà y lúc má»›i lá»t lòng, nên má»i Ä‘iệu b cá» chỉ cá»§a cô giống hệt 1 thằng con trai váºy. Có ngưá»i thân thưá»ng bồng bế vẫn không phân biệt được. Bản thân cô cÅ©ng thế. CÅ©ng Ä‘inh ninh, mình là 1 thằng con trai chÃnh hiệu.
Cô ghét lÅ© con gái dịu dà ng, quần nà y, áo ná» mè nheo, vòi vÄ©nh mẹ cha đủ thứ. Äến trưá»ng cô chỉ chÆ¡i vá»›i đám con trai. Cùng chúng đánh chõng nhảy rà o, đánh lá»™n.
Mãi đến năm 13 tuổi. Chuyện cô là gái má»›i bại lá»™ ra. Hôm đó... và o giá» lý cô giáo gá»i cô lên trả bà i trước lá»›p. Lúc đứng dáºy, Ä‘i lên bảng, Minh Äăng má»›i hay dưới chổ ngồi mình ướt đẩm. Thằng bạn ngồi kế bên la lá»›n:
− Cô Æ¡i... Minh Äăng nó bị thương rồi, chảy máu quá trá»i.
Cả lá»›p xôn xao bu lại, cô giáo cÅ©ng thất kinh hồn vÃa vá»™i đưa Minh Äăng đến phòng Y tế kiểm tra. Chiếc quần được tut xuống trước đôi mắt kinh hoà ng cá»§a cô y tá và thầy chá»§ nhiệm. Bao lâu nay, há» cá» ngỡ Minh Äăng là con trai chứ?
Tin đồn được lan ra. Minh Äăng nghe xấu hổ vô cùng. Chạy ù vá» nha, đóng chặt cá»a, cô thá» sẽ không Ä‘i há»c nữa, mặc cho mẹ cô năn nÄ© thế nà o.
Cả thầy giáo, cả mẹ, tất cả má»i ngưá»i chẳng 1 ai có thể thuyết phục được Minh Äăng đến lá»›p, chỉ có Mẫn Nghi. Phải, Mẫn Nghi cô bạn nghèo chung xóm đã cùng lá»›n, cùng há»c vá»›i cô má»›i có thể là m cho Minh Äăng Ä‘i há»c lại bằng 1 câu nói vô tình:
− Là m con gái có gì mà xấu chứ? B con trai ngon lém hả.
Có lẽ lúc đó, Mẫn Nghi không hiểu hết nghÄ©a câu mình má»›i nói đâu. Nó chỉ nghe ngưá»i lá»›n nói rồi bắc chước nói lại thôi. Nhưng....không ngá», câu nói vu vÆ¡ đó đã là m Minh Äăng nghÄ© rất nhiá»u. Nó giáºn mẹ vô cùng. Sao lại bắt nó phải giả trai như váºy? B là m con gái rồi mẹ không thương nó nữa hay sao?
Ôm Minh Äăng và o lòng, bà khóc như mưa khi nghe cô há»i. Lắc đầu, bà bảo, dù con có là gái hay trai thì lòng mẹ cÅ©ng váºy thôi. Vẫn yêu thương.
− Thế sao mẹ lại bắt con giả trai?
Äôi mắt xa vá»i. Bà như nghÄ© rất lâu rồi bảo:
− Chuyện dà i dòng sâu xa lắm, con không hiểu được đâu. 1 mai lớn lên mẹ sẽ kể.
Thá»i gian trôi qua, Minh Äăng lá»›n dần lên, cô đã quên lá»i mẹ hứa, nhưng.... cái ý tưởng coi thưá»ng con trai không phai nhạt trong tâm trà cá»§a cô. Cà ng lúc, cà ng khắc sâu hÆ¡n, cô nhá»§ lòng sẽ không bao giá» thua chúng.
Những ngà y đầu đến lá»›p, phải là m 1 đứa con gái dịu dà ng sau 13 năm là m 1 thằng con trai quáºy phá, tháºt khó chịu cho cô. Cả đám con gái thì cứ tròn mắt nhìn mái tóc húi cua cá»§a Minh Äăng trong lúc lÅ© con trai cứ cưá»i mãi chiếc áo đầm cô Ä‘ang mặc. Có đứa táo tợn còn vạch tung cả váy cô lên.
− Minh Äăng, cáºu há»c bà i xong chưa?
Mẫn Nghi vừa từ thư viện trở vá», thấy Minh Äăng đứng trầm tư dá»±a cá»™t, cô lên tiếng há»i.
− Chưa! Tụi nó là m ồn quá.
Gãi mạnh má»› tóc lòa xòa trên trán, Minh Äăng quay ngưá»i lại cau mà y khi nháºn ra trong phòng mình sá»± hiện diện cá»§a mấy gã con trai. Hiểu ý, Mẫn Nghi nhẹ nhún vai:
− Mấy anh năm thứ 3 đó. Há» Ä‘ang theo Ä‘uổi Mỹ Huyá»n vá»›i Minh Nguyệt.
− Và gã kia thì theo cáºu phải không?
Hất hà m vá» 1 gã mặc áo ca rô, Minh Äăng khó chịu cúi đầu, Mân Nghi không đáp. Căn phòng nà y, trừ má»—i Minh Äăng ra, đứa nà o cÅ©ng có ngưá»i theo Ä‘uổi cả.
− Không được xiêu lòng đâu đấy - Minh Äăng đưa 1 ngón tay lên, giá»ng răn Ä‘e - cáºu phải nhá»› ba cá»§a cáºu cá»±c khổ kiếm tiá»n là lo cho cáºu há»c. Không phải để cáºu nhởn nhÆ¡ cặp bồ đâu.
NghÄ© cảnh ba phải vất vả bên chiếc taxi đến tốt mịt má»›i vá», đôi mắt Mẫn Nghi cụp xuống, rưng rưng:
− Tá»› nhá»› mà , váºy thì há»c bà i Ä‘i.
Mỉm cưá»i, Minh Äăng Ä‘áºp nhẹ và o vai bạn rồi ôm cuốn táºp bước Ä‘i, Mẫn Nghi gá»i Ä‘uổi theo.
Không trả lá»i, Minh Äăng chỉ tay lên tà ng phượng cao trước mắt mình rồi chống tay nhảy lên thà nh lan can, cô thoăn thoát chuyển cà nh như 1 chú khỉ con. Chốn yên bình thanh tịnh, há»c bà i lý tưởng cá»§a cô là chạc cây cao đó.
Mỉm cưá»i, nhẹ lắc đầu, Mẫn Nghi toan quay gót trở vá» thư viện. Bà i đã thuá»™c là u là u. Nhưng... để tránh mặt Diệp Bân và để vui lòng bạn, cô quyết tâm há»c lại từ đầu.
− Thưa cô, vui lòng cho tôi há»i phòng nà y có ai tên Minh Äăng không váºy?
Vừa quay lưng, chưa kịp bước Mẫn Nghi chợt nghe bên tai vang lên 1 giá»ng nam trầm. Quay đầu lại, đôi mắt cô mở tròn kinh ngạc, khi nháºn ra ngưá»i vừa cất tiếng há»i mình là 1 thanh niên rất đẹp trai, rất lịch sá»± và cÅ©ng rất lạ. Tay cầm bó hoa, trông anh không giống sinh viên tà nà o.
− Tôi muốn tìm Minh Äăng, cô ấy có ở đây không?
Thấy Mẫn Nghi cứ ngẫn ngưá»i ra, anh mỉm cưá»i há»i lại:
− Dạ có. - Như chợt tỉnh, Mẫn Nghi gáºt đầu nhanh.
Chà nh thanh niên mừng rở:
− á»’ may quá! Cô ấy đâu rồi? Tôi phải tìm từ sáng đến giá», Ä‘i rã cả cáºp chân nà y đấy.
Nhìn giá»t mồ hôi rịn ra khắp thái dương anh, Mẫn Nghi biết anh không nói dối. Thưá»ng tình, cô hướng mắt lên tà ng phượng gá»i to:
− Minh Äăng, cáºu có khách đến tìm.
− Ai váºy? - Äầu Minh Äăng xuất hiện sau tà ng lá ráºm.
Chà ng trai vui vẽ:
− Là tôi đây! Cô có nháºn ra tôi không?
− Anh là ..... - Minh Äăng ngá» ngợ rồi vụt sa sầm. - mò đến táºn đây, anh còn muốn gì?
− Tôi không muốn gì, chỉ tháºt lòng xin lá»—i cô thôi. Minh Äăng, cô nháºn chứ?
Vừa nói, chà ng vừa đưa cao bó hoa trong tay mình lên vẫy vẫy. Minh Äăng cưá»i khì 1 tiếng:
− Chỉ 1 bó hoa e không đủ thà nh tâm, tháºt ý lắm đâu.
− Thế... cái gì nữa mới đủ chứ?
Chà ng như bị bất ngá», Minh Äăng nói ngay không suy nghÄ©:
− Leo lên đây, tặng bó hoa đó cho tôi rồi nói 1 lá»i xin lá»—i.
Quá đáng đấy! Anh nhủ thầm trong dạ nhưng nghĩ đến lỗi của mình, anh dằn lòng. Ai bảo đêm qua anh nông nỗi quá, chưa gì đã nghi cô ta là ăn trộm. Ừ, leo thì leo, để cô ta tưởng mình là hạng nhát gan sợ chết.
NghÄ© rồi, mặc kệ xung quanh mình giỠđã xuất hiện khá đông ngưá»i hiếu kỳ. Anh chống tay nhảy phóc lên bá» lan can. Ngáºm bó hoa và o miệng, anh tháºn trá»ng trèo lên chạc cây. Minh Äăng Ä‘ang ngồi chéo chân. Cưá»i cợt, cô như mỉa mai bước chân anh quá vụng vá». Mà không vụng vá» sao được? Sinh trưởng ở thị thà nh, anh có bao giá» trèo cao như váºy. Thế nà y cÅ©ng khá lắm rồi.
− Xin lỗi cô vì chuyện hiểu lầm.
Cháºt váºt mải, cuối cùng anh cÅ©ng bò được đến trước mặt Minh Äăng. 1 tay ôm cứng chạc cây, tay kia trao bó hoa cho cô.
− Thấy anh có lòng, tôi nể tình tha cho váºy. Lần sau nhá»› đừng như váºy nữa nhé? Coi chừng ăn đấm có ngà y.
Vá»›i giá»ng Ä‘iệu 1 kẻ bá» trên, Minh Äăng kênh mặt nói. Bà n tay vá»›i lấy bó hoa, cô đưa mắt nhìn qua 1 cái rồi ném thẳng luôn xuống đất trong tiếng ồ lên bất bình cá»§a má»i ngưá»i.
− Minh Äăng mất lịch sá»± vừa thôi nhé!
Bá»… mặt trước nhiá»u giai nhân, chà ng trai đổ quạu.
− Thế nà o là mất lịch sá»±? - Nghiêng đầu, Minh Äăng như không hiểu.
Chà ng trai còn nỗi nóng lên:
− Là như váºy đó? Tại sao cô lại ném bó hoa cá»§a tôi Ä‘i? Cô có biết là tôi đã mua nó như thế nà o không?
− À! Thì ra anh tiếc bó hoa - như vở lẽ, Minh Äăng gáºt gù - mắc như váºy, anh mua là m gì rồi tiếc?
− Tôi không tiếc, tôi chỉ muốn nói thái độ cá»§a cô. Cô tháºt chẳng tôn trá»ng tôi 1 chút nà o.
− Tại sao tôi phải tôn trá»ng anh? - Minh Äăng chẳng để ý đến vẻ mặt ngưá»i đối diện - 1 ngưá»i đã dám đặt Ä‘iá»u, vu khống tôi là ăn trá»™m chứ?
− Tôi đã xin lỗi vì sự sai lầm ấy.
Quên mất mình Ä‘ang ngồi lÆ¡ lá»ng trên chạc cây cao, chà ng trai chém mạnh tay và o không khÃ. Bất ngá» bị mất thăng bằng, anh phải chụp mạnh và o thân cây má»›i ngồi ngay lại được. Là m đám đông đồng tinh anh cÅ©ng phải báºt cưá»i lên 1 tiếng.
− Váºy thì, hà nh Ä‘ng cá»§a tôi chẳng mắc má»› gì anh - 2 chân Ä‘ang Ä‘ong đưa trong không khÃ, Minh Äăng như cố tình chá»c tức.
− Tại sao không mắc mớ? Bó hoa đó là của tôi tặng cô mà ? - Quyết không thua, anh cải lý.
− Äúng váºy, bó hoa đó anh đã tặng tôi, tất nhiên nó là cá»§a tôi rồi. Tại sao anh lại tức khi tôi ném bó hoa cá»§a tôi Ä‘i chứ? - Minh Äăng Ä‘ong đưa đôi chân cà ng lúc cà ng mạnh hÆ¡n.
Thiệt đúng là ngang, ba là ng không nói lại. Biết chẳng bắt bẻ cô, chà ng trai đà nh phải rút lui.
− Chẳng hÆ¡i đâu mà nói vá»›i cô. Äồ ngang ngược, vô văn hóa.
Máu nóng dồn lên mặt, Minh Äăng nghe tức nghẹn ngưá»i. Xưa nay, cô vốn ghét ai bảo mình vô văn hóa. Nếu không sợ bị trưá»ng ká»· luáºt Ä‘uổi khá»i ký túc xá vá» ti là m mất tráºt tá»± cô đã đánh hắn vỡ mặt rồi. Nhưng không sao, vẫn còn cách trả đủa mà .
Mắng được mấy câu hả giáºn, chà ng thanh niên tháºn trá»ng trở ngược xuống, chầm cháºm bò và o hà nh lang trước nhiá»u cặp mắt giai nhân Ä‘ang mở tròn mắt nhìn mình thán phục. Hẳn mấy cô Ä‘ang trầm trồ tá»± bảo lòng: ngưá»i đâu mà đẹp thế?
Không phải tá»± cao, sá»± tháºt là như thế, anh tá»± biết mình rất đẹp trai, rất hà o tÃnh và cÅ©ng rất đà o hoa. Nên.....cô nà o vô phước gặp anh.....ắt sẽ phải khổ thôi. Ôi!...Äang miên man nghÄ© anh bá»—ng giáºt nảy ngược lên, suýt tà đã rÆ¡i bịch từ trên cây xuống đất.
Gì thế nà y? Äng đất chăng? Tỉnh thần ôm chặt chạc cây. Anh má»›i hay cà nh cây mình Ä‘ang ngồi rung lên dữ dá»™i. Và ... kẻ đã là m cho cà nh cây phải rung lên.... không ai ngoà i cô gái đáng ghét Minh Äăng. Cô Ä‘ang dùng hết sức mình nhún nhảy trên cây, cố tình hất anh xuống đất.
Cà nh phượng má»ng manh đã phải chứa 2 ngưá»i nay rung lên như váºy, chắc gãy mất thôi mắt những kẽ hiếu kỳ ánh lên niá»m lo sợ. Dưá»ng như hỠđã nghe trong gió tiếng cây lắc rắc rồi.
Và ... chà ng trai ti nghiệp kia cÅ©ng thế, quýnh lên nghe tiếng cây gãy, chà ng co chân nhảy đại xuống hà nh lang trong tiếng hét hãi hùng cá»§a những cô yếu tim, nhá» bóng vÃa.
− Anh......anh có sao không?
1 bà n tay lay nhẹ và o ngưá»i, chà ng trai dần hoà n hồi lại. Vừa nháºn ra mình được an toà n, chà ng đã thấy bụng mình thót mạnh rồi. Bao nhiêu thứ được ăn và o bụng sáng nay, bị nôn hết ra ngoà i.
− Bá» cái táºt xen và o chuyện ngưá»i khác Ä‘i nghe.
Gá»n gà ng nhảy phóc từ cà nh cây xuống cạnh chà ng trai, Minh Äăng cất giá»ng bá» trên. Buông 1 tiếng cưá»i thoả mản. Cô nhún chân Ä‘i vi và o phòng. Lòng vui như mỡ hi, cứ tưởng thù nà y ngà n năm không trả được.
− Anh thông cảm đừng giáºn nó nghe!
Ãy náy vá»›i những hà nh Ä‘ng cá»§a Minh Äăng, Mẫn Nghi rút chai dầu ra thoa lên thái dương chà ng trai rồi êm giá»ng bảo:
− TÃnh nó xưa nay vốn váºy. ThÃch chá»c phá chứ chẳng ác tâm đâu.
Mùi dầu tháºt dá»… chịu, ngẫng đầu lên anh kịp nghe giá»ng Minh Nguyệt cà u nhà u:
− Äúng là bốn sáu chẳng sai. Ngưá»i ta đã tặng hoa xin lá»—i còn là m cao nữa. Thiệt kỳ cục chẳng ai bằng.
Kỳ cục....chợt cảm thất buồn cưá»i cho cách nói cá»§a cô sinh vien nhá», chà ng trai đưa tay lên quẹt mÅ©i nghÄ© thầm. Tại Minh Äăng và mấy cô chưa biết đấy thôi. Tá» Khiêm nà y xưa nay cÅ©ng vốn mang danh kỳ cục đấy. Chưa chắc đã thua cô 4.6 cá»§a các ngưá»i. Mà tại sao lại Minh Äăng là 4. 6 chứ? Chỉ biết là ... khó bá» qua.. được cho cô gái mang danh kì cục ấy.
o O o
Cái nắng giữa trưa cá»§a tiết tháng 4 tháºt là khá»§ng khiếp. Thiêu trụi cá» cây, nắng như muốn luá»™c chÃn tất cả những gì mà nó nhìn thấy váºy.
Không 1 ai dám ra đưá»ng là m mồi cho nắng và o giá» nay. Trừ những trưá»ng hợp tháºt là ..... bất đắc dÄ©. Trên con đưá»ng hầm háºp nóng, vắng hẳn khách bá»™ hà nh, chỉ có những đám bụi bc cao quanh rà o rà o và o các ô cá»§a kÃnh.
Trên bên xe honda ôm cÅ©ng váºy, ngoại trừ 1 Minh Äăng và chiếc Honda 67 bám đầy đất Ä‘á», chẳng còn ai. Giá» nà y các đồng nghiệp cá»§a cô đã tranh thá»§ vá» nhà , kẻ ăn cÆ¡m, kẻ tìm giấc ngÅ© vi và ng sau hÆ¡n nữa ngà y phÆ¡i lưng cho náng táp .
"VỠđi, giỠnà y không có khách đâu đừng đợi uổng công" Bác Tư thương tình bảo khi thấy cô cứ ngồi lì trên bãi.
Dạ 1 tiếng cho bác vui lòng rồi cứ ngồi yên. Chẳng phải Minh Äăng không tin lá»i bác nói, mà vì muốn cầu may. Biết đâu sẽ có vị khách vi và ng nà o đó, vì 1 sá»± cố bất khả kháng nà o cần đến sá»± giúp đở cá»§a cô. Buổi trưa Ãt xe tha hồ cho cô ăn mắc, gỡ gạc phần nà o trên thuê xe.
Sáng giá» chẳng hiểu vì mắc phong long gì mà ế qua trá»i, không chạy được cuốc nà o. 1 giá» phải trả xe vá» lá»›p, coi như cô lá»— trắng 10 ngà n. Khôn g! Cô không cam lòng như váºy.
Äói bụng quá, Minh Äăng vẫy tay gá»i mua 1 ổ bánh mì không, gặm đỡ. Trá»i nắng, miệng bánh mì khô khốc trong cổ há»ng nuốt chẳng trôi, nhưng cô ráng nhét và o. Phải giá» gìn sức khoẻ, không thì quị mất.
Mẹ chẳng biết cô vừa Ä‘i há»c, phải vừa Ä‘i là m như thế nà y đâu. Vì nếu biết, bà chẳng bao giỠđồng ý. Bà sẽ cố thức khuya thêm chút nữa, may thêm và i cái áo để đủ tiá»n gởi cho con. Tâm nguyện cá»§a bà .... chỉ muốn cô chú tâm và o việc há»c. Há»c tháºt giá»i và tạo thà nh sá»± nghiệp cho bà thấy. Niá»m an á»§i lá»›n lao duy nhất cá»§a bà là được thấy cô thà nh đạt.
Minh Äăng không hiểu sao mẹ lại chú trá»ng đến thà nh công cá»§a mình nhiá»u như thế. Ngà y xưa cÅ©ng váºy, cá»±c khổ bao nhiêu bà cÅ©ng chịu cam lòng. Bà già nh hết công việc nhà để con chú tâm và o việc há»c. Äôi mắt bà cứ sáng lên, hạnh phúc má»—i khi thấy con Ä‘em phần thưởng vá» nhà .
Nhá» gen cha, hay gen mẹ? Minh Äăng không biết, cô chỉ biết mình thông mình lắm. Há»c 1 hiểu 10, chẳng cần phải há»c bà i, toán khó bao nhiêu cô cÅ©ng giải 1 cách dá»… dà ng. 3 lần chiếm giải nhất cuá»™c thi toán cá»§a tỉnh. Cô đúng là niá»m tá»± hà o cá»§a trưá»ng, cá»§a mẹ.
Má»—i tháng phải gởi con 300 ngà n, Minh Äăng đã biết mẹ đã hết sức mình rồi. Nên má»—i lần đến tháng đến bưu Ä‘iện nháºn tiá»n, mắt cô lại rưng rưng thương mẹ.
Năm nay mẹ đã ngoà i 50 mấy tuổi rồi, vẫn phải còng lưng vá từng mang áo, mạng từng cái quần rách cho ngưá»i. Mẹ là thợ may, nhưng vì kiểu may đồ đã cÅ©, đã xưa, nên Ãt ngưá»i đêm đồ cho mẹ may lắm. Äồng tiá»n mẹ kiếm được tháºt vất vả vô cùng.
300 ngà n, số tiá»n lá»›n cá»§a mẹ chỉ đủ nuôi cô ăn uống và gởi xe thôi. Muốn há»c thêm vi tÃnh, anh văn....để bằng bạn bè, cô phải tá»± kiá»m tiá»n.
Minh Äăng đã kiếm tiá»n bằng nhiá»u cách, đủ nghá», từ tÃp thị, giao hà ng, dạy kèm cho trẻ...tháºm chà cả chạy xe ôm cô cÅ©ng chẳng từ. Ngoà i bản thân ra cô còn phải lo cho Mẫn Nghi nữa. Hoà n cảnh nó cÅ©ng giống như cô, nghèo khổ.
Hoà n cảnh giống nhưng tÃnh cách cá»§a Mẫn Nghi lại trái ngược cô. Nó chẳng biết tá»± láºp, biết lo cho bản thân 1 chút nà o. Hở tà là mắc cở, là xấu hổ. Dạy kèm trẻ em còn chưa được, đừng nói gì phải lăn lóc ngoà i Ä‘á»i lam lÅ© như cô để kiếm tiá»n.
Biết pháºn mình, Mẫn Nghi chẳng tham lam. Äáºu đại há»c Bách Khoa, bao ngưá»i mong không được, váºy mà nó lại đòi bỠở nhà bán xe nước mÃa. Minh Äăng phải năn nỉ hết lá»i, nói má»›i chịu Ä‘i há»c đó.
Ngoà i là đứa bạn thân, Mẫn Nghi còn là ân nhân cứu mạng cá»§a cô nữa. Hồi đó, lúc còn nhá», nó đã vì cứu cô mà bị Ä‘iện giáºt tuá»ng chết rồi.
Thá»i gian trôi, Mẫn Nghi và ba cá»§a nó đã không còn nhá»› chuyện cÅ©, nhưng Minh Äăng thì không sao quên được. Nhá»§ lòng, cô hứa sẽ trả Æ¡n cho bạn dù bạn chẳng đòi.
Bốp!
Mãi nghÄ© miên man, Minh Äăng không hay mảnh giấy gói bánh mì bị mình vo tròn quăng mạnh vá» phÃa trước, đã Ä‘áºp trúng đầu 1 vị khách tình cá» bước ngang qua. Äến khi nghe ông ta ui da 1 tiếng, cô má»›i giáºt mình ngẫng dáºy.
− Dạ... con không cố ý, con lỡ tay, xin lỗi chú!
Biết lá»—i mình vô ý, Minh Äăng vi hốt hoảng cúi đầu.
− Hứ!... như Ä‘ang vi ra đưá»ng nôn nóng ngó đồng hồ.
Ông ta đón taxi! Nhìn Ä‘iệu bá»™ sang trá»ng cá»§a vị khách, Minh Äăng biết ông ta chẳng Ä‘á»i nà o ngó tá»›i chiếc 67 cà tà ng, cÅ© rÃch cá»§a mình. Và ... cô cÅ©ng chẳng thèm tốn công má»i ông đâu. Xưa nay, cô vốn ghét bá»n nhà già u, á»· có tiá»n là m giá»ng ta đây hách dịch.
Nhưng giá» trả xe sắp đến rồi. Äà nh phải lá»— vốn váºy sao? Thôi thì..... bấm bụng má»i đại ông ta 1 tiếng, biết đâu.... gỡ vốn...xem ông ta nôn nóng quá, mà taxi thì.... chẳng biết bao giá» má»›i xuất hiện.
− Chú à ! Chú vỠđâu?
NghÄ© xong, Minh Äăng ra xe lại gần ông:
− Lên xe cháu chở cho. Không ăn mắc đâu mà sợ.
− Cô chạy xe ôm? - như bị bất ngá», ông tròn đôi mắt nhìn cô.
Minh Äăng nhẹ gáºt đầu:
− Vâng đúng váºy.
− Con gái mà chạy xe ôm? Tháºt là không tin ná»—i. - lại 1 cái nhìn lạ lẫm.
Minh Äăng nghe nổi nóng lên:
− Sao không tin ná»—i? Bá»™ con gái rồi chạy xe ôm há»ng được sao?
− ÄÆ°á»£c...nhưng mà .... cô chạy có chắc ăn không? - Gáºt đầu, ông tá» vẻ nghi ngá»,
Minh Äăng mỉm cưá»i:
− Sao lại không? Ông cứ ngồi thỠ1 lần đi, ông muốn vỠđâu?
− Cho tôi vỠcông ty và ng bạc đá quý Kim Thà nh.
Gấp quá, ông đà nh phải lên ngồi cho cô chở. Nhưng... chưa an tâm lắm, ông dặn:
− Chạy từ từ thôi đó.
Biết rồi! Minh Äăng bá»±c dá»c trong lòng. Rõ ông quý mạng ông còn tôi thà mạng mình chắc. Giầu quá rồi sợ chết bá» cá»§a đây mà . ÄÆ°á»£c, đã sợ, đây cho biết thế nà o là sợ.
NghÄ© xong, Minh Äăng mỉm 1 nụ cưá»i tinh quái rồi bất thần rồ ga lao vút ra đưá»ng. Ngưá»i đà n ông bị mất đà , chá»›i vá»›i phải chụp mạng xương vai cô. Suýt tý đã bị trá»›n xe quăng mạnh xuống đưá»ng.
− Trá»i đất, tôi đã dặn rồi, sao cô chạy gì kỳ cục váºy?
1 phút sau, hoà n hồn lại, ông cằn nhằn:
− Dừng lại, tôi không muốn đi xe cô nữa.
− Äừng giởn chú Hai, sáng giá» nhá» nà y chưa chạy được cuốn nà o đó.
Sợ vut mất mối ngon, Minh Äăng vá» giả giá»ng du côn đối phó:
− Giá»i thì nhảy xuống Ä‘i, nhá» nà y chỉ dừng lại khi đến chổ thôi.
− á»i, ối!....
Lại 1 cú quanh vô ý, ngưá»i đà n ông la lá»›n:
− Dừng lại Ä‘i thôi, bao nhiêu tôi cÅ©ng trả cô. Äừng là m váºy, tôi bị bệnh tim không chịu ná»—i đâu.
Liếc mắt và o khÃnh chiếu háºu, thấy sắc mặt ông trắng bệch, xanh lè kinh hãi, Minh Äăng thoáng hối háºn trong lòng, cô hạ giá»ng:
− Chú bệnh tim tháºt hả?
− Tháºt mà .
Ông thở hổn hển:
− Tôi không chịu nổi kiểu chạy xe chết ngưá»i cá»§a cô đâu.
− Xin lá»—i chú, cháu sẽ chạy cẩn tháºn - Minh Äăng hạ tốc độ xe - như váºy... chú chịu ná»—i không?
− Tà m tạm. - Ngưá»i đà n ông rút khăn lau mồ hôi trán.
Minh Äăng lại nói:
− Tại hồi nãy chú không nói rõ, chú cứ tưởng chú á»· có tiá»n, hách dịch sai khiến cháu, cháu má»›i chạy bá» ghét thôi. Chứ bình thưá»ng....
Ngừng 1 chút, Minh Äăng mỉm cưá»i bẽn lẽn:
− Cháu chạy đà ng hoà ng lắm.
− Váºy à !
Lá»i thú nháºn cá»§a cô đã là m không khà cởi mở hÆ¡n. Ngưá»i đà n ông vui vẻ:
− Cháu ghét mấy ngưá»i già u lắm à ?
− CÅ©ng tùy thôi, mà chú Æ¡i, chú có già u không váºy?
Mỉm cưá»i, ngưá»i đà n ông không đáp. Mà đáp sao bây giở chẳng lẽ tá»± xưng mình là tổng giám đốc táºp Ä‘oà n và ng bạc đá quà Kim Thà nh, tên tuổi lẫy lừng, hiện Ä‘ang là 1 trong 10 tỉ phú già u nhất hiện nay
Không khéo cô bé lại quăng mình xuống đất. Hoặc không quăng thì cũng trỠmôi bảo mình nói láo. Tổng giám đốc gì mà đi xe ôm chứ.
Má»i chuyện cÅ©ng tại gã tà i xế chết ôn kia. Xe c chuẩn bị thế nà o lại há»ng giữa chừng. Báo hại ông phải ra đưá»ng đón taxi.
Lúc nãy, nó biết lá»—i, toan gá»i Ä‘iện vá» công ty gá»i xe khác ra đón, nhưng ông gạt phắt Ä‘i. Äoạn đưá»ng từ công ty đến đây xa hÆ¡n Ä‘oạn đưá»ng ông đến Ä‘iểm hẹn rất nhiá»u. Äợi hắn đánh được xe đến nÆ¡i, e khách đã vá» mất tiêu.
Ai ngá», taxi lại khó đón như váºy, 1 lát kể lại, bảo mình đã Ä‘i xe ôm cá»§a 1 đứa con gái, chắc chẳng ai chịu tin đâu.
− Chú à , sao chú không nói váºy? Chú có già u không?
Minh Äăng lên tiếng nhắc, sá»±c tỉnh, ông Thà nh nhẹ mỉm cưá»i:
− Không già u cá»§ng không nghèo. Thế còn cháu, già u hay nghèo váºy?
− Không cần há»i chú cÅ©ng biết rồi, cháu nghèo rá»›t mồng tÆ¡i. - Minh Äăng cưá»i giòn.
− Cháu thÃch chạy xe ôm lắm hả?
Ông lại há»i, và Minh Äăng lại cưá»i giòn:
− Chẳng thÃch 1 chút nà o.
− Thế cháu thÃch nghá» nà o?
− Chẳng thÃch nghá» nà o, chỉ thÃch tiá»n thôi.
Chạy luôn chiếc 67 lên báºc thá»m, Minh Äăng cho xe ngừng lại im ru.
− Nên bây giá», xin chú vui lòng trả tiá»n xe.
− ÄÆ°á»£c lắm!
Bây giá», ông má»›i có dịp nhìn kỹ mặt Minh Äăng. 1 gương mặt đẹp nhưng sạm Ä‘en vì nắng gió. Lòng chợt chạnh 1 niá»m thương cảm. Ông tháºt muốn giúp cho cô nhưng không được, trong công ty ông Robinson Ä‘ang nóng lòng gá»i ông rồi. Thở ra 1 cái, ông chỉ có thể rút vi 2 tá» 50 ngà n đặt xuống tay cô, ân cần nói:
− Ta trả cho cháu.
− Ôi, sao nhiá»u váºy?
Minh Äăng rụt tay vá», nhưng không kịp, ông đã bước vi Ä‘i rồi Minh Äăng vẫn chưa nhìn kỹ mặt ông, cô chỉ có thể ngẩn đầu lên nhìn chăm chú và o bảng hiệu công ty. NÆ¡i có viên kim cương được kết bằng đèn Ä‘iện tá», biểu tượng cá»§a Kim Thà nh Ä‘ang nhấp nháy. Lòng bổng nghe rung động khác thưá»ng
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 08:57 PM.
|

09-03-2008, 05:17 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 2
Tắm xong, Minh Äăng nghe nhẹ cả ngưá»i. Bao nhiêu mệt má»i tan biến cả. Sảng khoái ngã nhà o lên chiếc giưá»ng cá nhân nằm sát góc tưá»ng. Cô duá»—i thẳng chân tay thư giản toà n thân.
Hãy còn sá»›m lắm, Minh Äăng cho phép mình lưá»i thêm 10 phút nữa. Cái môn triết há»c nà y, đúng là là m ngưá»i ta phải Ä‘iên đầu, nhức óc.
Nếu chẳng phải vì lần kiểm trả trước dưới Ä‘iểm trung bình, Minh Äăng sẽ chẳng bao giỠđể tâm đến môn há»c chán ngắt nà y. Thà bắt cô giải phương trình môn đại, khó bao nhiêu, rắt rối bao nhiêu cÅ©ng được.
− Huyá»n, chá»§ nháºt nà y, em thÃch Ä‘i đâu? Äầm sen hay hồ Kỳ Hòa hả?
Äang êm Ä‘á»m thư giãn, đôi mà y Minh Äăng bá»—ng chau nhanh lại. Giá»ng ai giống giá»ng tên SÆ¡n váºy?
− Thôi, không Ä‘i đâu cả. Ở nhà há»c bà i. Äi chÆ¡i tốn kém lắm. - Tiá»ng Mỹ Huyá»n chảy dà i, nhão nhẹt.
Rồi đúng là giá»ng tên SÆ¡n mạnh dạn:
− Không sao, anh má»›i lãnh tiá»n nhà . Äồng ý nhé! Nghe ngưá»i ta bảo Äầm Sen đẹp lắm.
Äẹp cái cóc khô gì? Minh Äăng bá»—ng thấy bá»±c mình. Ngồi báºt dáºy, cô quÆ¡ chân tìm dép cố tình gây tiếng động tháºt to cho đôi nhân tình kia tan giấc mng. Nhá»› giùm đây là ký túc xá sinh viên, không phải chốn hẹn hò tình tứ.
Nhưng.... dù sao cô có giáºm mạnh chân, có kéo lê cái ghế trên sà n tháºt lá»›n, 2 đứa chúng nó vẫn không nghe. Dá»±a đầu lên vai SÆ¡n, Mỹ Huyá»n lim dim mắt mÆ¡ mà ng, bất kể nét mặt cô hầm hầm khó chịu.
Vì bà i kiểm tra cá»§a sáng mai, Minh Äăng đà nh phải nhịn. Bước vá»™i và o hà nh lang tối, cô những mong nhá» cÆ¡n gió lạnh xua Ä‘i bao nhiêu phiá»n tức.
Cà ng tệ hại hÆ¡n, vừa má»›i bước ra, Minh Äăng lại phải thụt nhanh và o. Trá»i hỡi, loạn rồi chăng? Ký túc xá hay chốn hẹn hò tình tứ, mà bá»n chúng hôn nhau công khai váºy?
Máu nóng dồn lên mặt, Minh Äăng trở vá» vá»›i chiếc giưá»ng nhá» cá»§a mình. Tìm 2 cục bông gòn, cô nhét chặt tai mình, cho những lá»i tâm tình kia không phải lá»t và o. Cô láºt táºp ra, để hết tinh thần và o há»c.
Cái môn triết nà y, kiếp trước có thù cùng cô hay sao chứ? Mà đá»c Ä‘i, Ä‘á»c lại cả chục lần rồi, cô vẫn không hiểu nó nói gì. Nà o là tinh thần quyết định váºt chất, lá»™n tùng phèo. Không nhá»› ná»—i.
Tâm tư lại miên mang, Minh Äăng ngã nằm ngá»a trên giưá»ng. Mắt nhìn mãi cái bóng đèn và ng chóe trên đầu. Tá»± há»i sao lÅ© bạn mình chúng dá»… yêu đến thế.
Tình yêu là gì nhi? Minh Äăng không hiểu nổi, dù từng Ä‘á»c nhiá»u tiểu thuyết. Lẽ nà o, tình yêu chỉ là những câu nói bâng quÆ¡, báºy bạ đâu chẳng ra đầu, Ä‘uôi chẳng ra Ä‘uôi? Là những cái nắm tay, những nụ hôn vụng trm? Nếu chỉ có thế thôi, sao Romeo and Juliet thà chết chung chứ không chịu xa cách nhau?
Cả nhỠMẫn Nghi cũng thế, mấy ngà y nay coi b chịu đèn chà ng Diệp Bân kia. Lần nà o thấy chà ng ta đến cũng quýnh lên, chạy tới chạy lui lăng xăng như con gà mắc tóc.
Không được, phải ngăn nó lại. Mà đó đâu rồi nhỉ? Vụt nhá»› đến Mẫn Nghi, Minh Äăng nhá»m nhanh ngưá»i dáºy. Lại bước ra dãy hà nh lang vắng, cô căng mắt nhìn xuyên qua cái cặp tình nhân. Hai hà m răng nghiến chặt và o nhau, cô hình dung đến cÆ¡n giáºn cá»§a mình khi bắt gặp Mẫn Nghi và Diệp Bân Ä‘ang âu yếm hôn nhau.
Không thấy Mẫn Nghi đâu, Minh Äăng nhẹ thở phà o ra thoát nạn. Chắc lại sang phòng bên nhiá»u chuyện vá»›i chị Hương để được tá»± do há»c bà i đây. Hừ!.
Vừa quay trở và o, mắt Minh Äăng tóe hung quang, như trêu ngưá»i, như chá»c tức. Mẫn Nghi Ä‘ang ngồi trên giưá»ng thân máºt chuyện trò vá»›i cái tên đã mắng cô vô văn hóa.
Dù hắn ngồi xa cách Mẫn Nghi gần 1 thước đối diện qua chiếc bà n con, dù hắn chẳng hôn, cÅ©ng chẳng chạm tay và o tay Mẫn Nghi, Minh Äăng vẫn nghe đùng đùng. Máu nóng bừng lên mặt, cô không còn tá»± chá»§ đượoc, chạy đến hét to:
− Ra khá»i nÆ¡i đây láºp tức.
Tiếng hét cá»§a cô quá lá»›n, là m kinh động cả má»i ngưá»i, Ngoại trừ Mẫn Nghi và ba cô bạn chung phòng, ai cÅ©ng nhìn cô như quái váºt,
Tái mặt Mẫn Nhi vi đứng lên, nắm tay bạn thanh minh:
− Cáºu hiểu lầm rồi, tá»› và Tá» Khiêm chỉ là bạn bình thưá»ng.
− Mà dù cho tôi và Mẫn Nghi có cặp bồ với nhau, cũng chẳng liên quan gì cô cả. Trừ khi... cô đồng tình mới phát ghen thôi.
2 cục bông gòn nhét cháºt lá»— tai đã khiến Minh Äăng không nghe gì cả. Thấy má»i ngưá»i phát cưá»i ồ sau câu nói cá»§a Tá» Khiêm, cô giáºn dữ hét lên:
− Anh nói gì hả? Ngon thì nói lá»›n ra Ä‘i, đừng là nhà trong cổ há»ng như váºy.
− Tôi là nhà trong cổ há»ng ư? - chá»›p mắt, Tá» Khiêm như lạ lẫm. - Hay là tai cô có vấn Ä‘á»?
− Anh nói gì?
NgÆ¡ ngẩn há»i rồi chợt nhá»› ra, Minh Äăng rút mạnh 2 cục bông gòn quăng xuống đất trong tiếng cưá»i ồ lên cá»§a má»i ngưá»i. Cả Mẫn Nghi cÅ©ng phải cắn môi giấu nụ cưá»i Ä‘i.
− Thôi mà ! Thương bạn, - Mẫn Nhi kéo tay cô - và o há»c bà i Ä‘i, đừng gây nữa?
− Không và o.
Quê vì phải là m trò đùa trước mặt má»i ngưá»i, Minh Äăng giáºn dữ trừng đôi mắt. Chỉ tay ra cá»a, cô hét:
− Vá» hết, vá» hết cho tôi. Cấm từ nay không 1 gã nà o được và o phòng nà y đó. Bằng không, tôi sẽ má»i bảo vệ lên can thiệp. Ni quy ký túc xá thế nà o, các ngưá»i còn nhá»› chứ?
Nhá»›!....dÄ© nhiên là ai cÅ©ng nhá»› rồi. Nên trước lá»i hăm dá»a cá»§a Minh Äăng chẳng 1 chà ng nà o dám cải. Äà nh phải riu rÃu trở vá» phòng. Thá»i buổi sinh viên đông, ký túc xá eo hẹp nà y, chẳng ai muốn mình bị Ä‘uổi.
Duy chỉ 1 ngưá»i không sợ. Khá»i nói, bạn cÅ©ng biết ngưá»i ấy là Tá» Khiêm rồi. Tá»§m tỉm cưá»i, anh đứng yên khoanh tay nhìn Minh Äăng giáºn dữ:
− Cô không cấm được tôi đâu. Ngà y mai tôi lại đến và dÄ© nhiên sẽ đến sá»›m hÆ¡n. Cô đừng hòng má»i bảo vệ.
Nói xong, mặc cho Minh Äăng trừng đôi mắt ngó mình, anh đưa tay lên môi là m 1 động tác hôn gió tạm biệt cô rồi nghinh ngang bước. 1 Ä‘á»u rồi.
Hừ. Tá» Khiêm Ä‘i lâu rồi mà Minh Äăng vẫn đứng ngây ngưá»i bên khung cá»a nhìn theo. Tức nghẹn ngưá»i, cô giáºn mình không tìm được từ chua cay trả lá»i anh. Ngon...cứ việc đến nữa Ä‘i, thá» coi nhá» nà y có cách trả đủa không?
− Thôi bá», và o há»c bà i Ä‘i, khuya lắm rồi.
Và o phòng đã lâu, không thấy Minh Äăng và o, Mẫn Nghi đà nh phải quay ra gá»i.
− Khuya khuya cái gì! - sẳn bá»±c, Minh Äăng trút hết xuống ngưá»i Mẫn Nghi - còn cáºu nữa, sao lại cắt lá»i mình? Dám quen hắn hả?
− Tớ đâu có! - lén cúi đầu, Mẫn Nghi chối nhẹ.
Nghe chướng mắt, Thu Trang chen và o:
− Có thì sao? Mẫn Nghi chẳng việc gì cáºu phải sở sang gòng lá»›n ở vá»›i bá»n mình. Cáºu muốn quen ai cÅ©ng được.
− Tao không chá»c bạn mà y! - Minh Äăng hướng vá» phÃa Thu Trang.
− Tao cÅ©ng chẳng chá»c mà y! - Thu Trang gắt. Cả ba chúng nó vẫn còn ấm ức trước quyết định cá»§a Minh Äăng - tao chỉ nói vá»›i Mẫn Nghi thôi. Mà y quyá»n gì ngăn cấm chứ? Nó quen ai là tá»± do cá»§a nó thôi.
− Tại mà y chưa biết thôi. - Mỹ Huyá»n chen và o - hồi nãy không nghe Tá» Khiêm nói rồi sao, nó đồng tình luyến ái vá»›i Mẫn Nghi nên ghen đó.
− Ừ há! quên mất chứ.
− Hèn gì, nói là bốn sáu mà .
cả 2 đứa lại cưá»i ầm lên sau câu đùa quái ác cá»§a Mỹ Huyá»n.
− Mà y nói cái gì? - xô mạnh cái bà n, Minh Äăng bước vi và o phòng lá»›n - dám bảo tao hả?
− Ôi... ôi... tao sợ quá! Minh Nguyệt co rúm ngưá»i lại vá» sợ hãi - tha cho tao.... tao không phải bóng lại cái đâu.
Bốp!
Nghiến răng, Minh Äăng vung tay tát mạnh và o mặt Minh Nguyệt. Chẳng vừa, nó co chân đạp mạnh và o bụng Minh Äăng 1 cái té lăn cù. Cà ng nổi Ä‘iên lên, Minh Äăng chồm ngưá»i lên váºt mạnh nó xuống trong tiếng kêu hoảng loạn cá»§a Thu Trang.
− Ôi... Ôi đánh lá»™n. Mỹ Huyá»n gá»i bảo vệ mau.
− Äừng...đừng mà ! - Mẫn Nghi vi đưa tay cản Mỹ Huyá»n khi nói chạy nhanh ra cá»a, rồi đến bên Minh Äăng và Minh Nguyệt Ä‘ang đánh nhau, cô gỡ chúng ra - Minh Äăng, đừng đánh lá»™n nữa mà , bị Ä‘uổi khá»i ký túc xa bây giá».
Câu hăm có hiệu lá»±c ngay láºp tức. Sợ bị Ä‘uổi, 2 đứa vá»™i buông nhau ra hồng hc thở. Äôi mắt gưá»m gưá»m nhìn nhau thù địch. Mẫn Nghi lại phải kéo tay Minh Äăng lôi vá» căn phòng nhá» cá»§a mình:
− Thôi vá», cáºu báºy rồi.
− Báºy cái gì! - giáºt mạnh tay mình lại, Minh Äăng hét to - cáºu không nghe bá»n nó nói mình là gì hả?
− Tại Tá» Khiêm đầu tiên thôi. - cúi đầu, Mẫn Nghi hạ giá»ng.
Lại Tá» Khiêm! Minh Äăng nghiến răng nghe trèo trẹo. Thì ra lúc nãy tên nhiá»u chuyện đó dám bảo cô đồng tình trước mặt má»i ngưá»i.... Hứ! May cho hắn lúc nãy tai cô bị bịt kÃn 2 cục bng gòng chẳng nghe được. Không thì hắn đã bị cô đánh chẳng còn cái răng ăn cháo.
Nhưng không sao vẫn còn cÆ¡ há»™i cho cô trả đủa mà ! Leo lên võng, tòng teng mãi tìm cách trả đủa Tá» Khiêm, Minh Äăng quên mất bà i kiểm tra triết cá»§a mình...
o O o
Hôm nay há»p định kỳ cổ đông hà ng tháng, hẳn má»i ngưá»i sẽ hoang mang, sẽ đặt nhiá»u nghi vấn. Ngưá»i chá»§ trì cuá»™c há»p không phải là vị chá»§ tịch há»™i đồng quản trị mà há» từng tÃn nhiệm bầu lên.
Tá» Khiêm biết rõ Ä‘iá»u nà y cÅ©ng như biết, rõ đám nhân viên cá»§a mình sẽ ngÆ¡ ngác nhìn nhau rồi lắc đầu không rõ trước câu há»i cá»§a má»i ngưá»i. Trên lịch, trong thá»i khóa biểu Ä‘á»u không có. Chá»§ tịch há»™i đồng quản trị Ä‘i đâu nhỉ? Thưá»ng khi anh kỹ lắm mà . Äi đâu cÅ©ng lưu địa Ä‘iểm cùng số Ä‘ien thoại lại cho thưá»ng trá»±c và thư ký.
À! Äúng rồi.... gá»i Ä‘iện thoại di Ä‘ng Ä‘i. Viên trợ lý mau mắn cho ý kiến...và .. hà ng chục máy Ä‘iện thoại được nhấn gá»i ngay. Nhưng thất vá»ng thôi Tá» Khiêm đã tắt phone rồi.
Bởi là m sao anh dám cho má»i ngưá»i biết được mình bá» công ty, bá» phiên há»p định kỳ quan trá»ng ấy để..... trả đũa 1 ngưá»i con gái chứ! Há» sẽ chá»i, sẽ cho anh loạn trà mất..... hay... ác hÆ¡n nữa há» có thể nghÄ© anh đã yêu cô mất.
Tại cái kỳ cục, cái ba gai cá»§a 1 gã con trai ngạo mạn 30 mấy tuổi hay tại cái tÃnh tá»± kiêu, độc tà i cá»§a 1 ngưá»i quen nhìn ngưá»i ta tuân theo mệnh lệnh cá»§a mình. Tá» Khiêm cÅ©ng không biết nữa. Anh chỉ biết là lâu lắm rồi mình má»›i có lại cảm giác nà y. Tá»±a như ngà y xưa, lần đầu tiên, anh được cha tặng cho con ngá»±a váºy.
Minh Äăng và chú ngá»±a kia có nét gì đó tháºt giống nhau. Nó kÃch thÃch, thách đố, bắt anh phải cố tâm chinh phục.
TÃnh Tá» Khiêm là váºy, hiếu thắng lắm...lúc nà o, con ngưá»i tá»± cao, tá»± đại trong anh cÅ©ng cho mình hÆ¡n thiên hạ muốn tất cả phải phục tùng, quy phục. Xưa nay... anh chưa bao giá» biết thua là gì cả. Nên...lần đó, lịch sá»± trở lại xin lá»—i Minh Äăng rồi bị cô là m nhục trước đám đông. Tá» Khiêm giáºn lắm. Minh Äăng cấm Mẫn Nghi có ban trai, anh quyết tâm quay trở lại vá» Ä‘eo Ä‘uổi Mẫn Nghi chá»c tức Minh Äăng tìm cÆ¡ hi trả thù.
Hôm qua, mắng cô đồng tÃnh. Tá» Khiêm thấy mình có phần nà o quá đáng. Nhưng biết đâu cô ta đồng tÃnh thiệt. Không thì sao tÃnh cách Ä‘iệu bá»™ cô giống hệt con trai nữa. Cha cha nếu tháºt thì nguy hiểm lắm, nên bảo Mẫn Nghi tránh xa cô ấy.
Vì những ý nghÄ© trên.....hay còn vì 1 Ä‘iá»u khác nữa, Tá» Khiêm còn chưa biết. Anh chỉ biết hôm nay mình bá» mặc công ty và cuá»™c há»p, đến ký túc xá tìm Mẫn Nghi thôi.
− Là anh ư? - Cánh cá»a vừa mở ra đã sáºp lại ngay, giá»ng Mẫn Nghi nghe sợ hãi - Minh Äăng đã cấm rồi, sao anh còn đến?
− Sao không đến chứ? - Phì cưá»i, Tá» Khiêm đẩy cánh cá»a mở to ra. Rất nghinh ngang, anh bước và o phòng nói lá»›n, cố tình cho Minh Äăng nghe rõ.
− Tôi đến thăm cô chứ có phải đến gặp cô ấy đâu mà cấm? Bây giá» là 2 giá» chiá»u, có giá»i thì má»i bảo vệ lên láºp biên bản tôi Ä‘i. À, quên...đến tôi nói cho cô biết nhé Mẫn Nghi, lúc nãy và o đây, tôi có gởi chứng minh thư đăng ký vá»›i bác Ba bảo vệ rồi.
Liếc mắt nhìn qua giưá»ng Minh Äăng, Tá» Khiêm lạ cho thái Ä‘ bình thản cá»§a cô. Bao nhiêu lá»i khiêu khÃch cá»§a anh, cô như chẳng nghe, chẳng thấy gì. Lẽ nà o, lại nhét 2 cục bông và o lá»— tai rồi! Không có, anh nhìn kỹ xuống tai cô.
− Váºy... má»i anh ngồi. - Kéo chiếc ghế, Mẫn Nghi cÅ©ng lạ cho thái độ cá»§a Minh Äăng. sao như chẳng biết gì, cứ nằm yên Ä‘á»c sách ngon là nh váºy.
− Tặng cho cô - TỠKhiêm lại chìa ra 1 bó hồng to tướng.
Mẫn Nghi lùi lại 1 bước, ngạc nhiên:
− Tặng cho tôi? Sao bỗng nhiên anh tặng hoa cho tôi chứ?
Nói mà Tá» Khiêm cứ ngó Minh Äăng. Cô Ä‘á»c sách gì mà chăm chú váºy? Có nghe anh nói gì không?
− Lẽ nà o Mẫn Nghi không hiểu thầm ý cá»§a tôi? Tháºt tình...tôi đã... có cảm tình vá»›i Mẫn Nghi. Mình là m bạn cùng nhau nhé?
− Là m bạn...cảm tình?... - chợt ngẩng đầu lên, Minh Äăng cưá»i nhẹ, - lý do cÅ©ng hay đấy chứ?
− Minh Äăng, cáºu đừng giáºn. Tá»› không nháºn hoa đâu - vá»™i xua tay, Mẫn Nghi sợ hãi lắc đầu.
Minh Äăng úp quyển sách lại, đứng lên:
− Nháºn hay không tùy cáºu, tá»› chẳng quan tâm - rồi bước xuống giưá»ng, đến cạnh Tá» Khiêm, cô nói - nà y... có muốn tá» tình thì là m Æ¡n tìm nÆ¡i thanh vắng 1 chút. NÆ¡i nà y không thÃch hợp đâu.
− Minh Äăng, cáºu Ä‘i đâu váºy? - thấy Minh Äăng xâm xâm bước ra cá»a. Mẫn Nghi vá»™i gá»i Ä‘uổi theo.
Minh Äăng không quay đầu lại:
− Xuống căn tin tìm gì bá» bụng, đói rồi. Vá»›i lại mấy lá»i yêu đương tình tá»± đó, tá»› không hạp nghe đâu.
− Không có đâu, cáºu hiểu lầm rồi. - Mẫn Nghi Ä‘uổi theo trong bất lá»±c. Minh Äăng khuất xa rồi, cô má»›i quay lại nhìn Tá» Khiêm bá»±c dá»c.
− Anh lại là m cáºu ấy giáºn rồi. Tôi chẳng muốn váºy đâu. Thôi, từ nay... anh đừng đến nữa. Hãy để tôi và cáºu ấy được yên.
Nói xong, Mẫn Nghi bước vi ra sau bá» mặc Tá» Khiêm vá»›i bó hồng còn giữ trên tay. Lẽ nà o... Mẫn Nghi cÅ©ng đồng tÃnh vá»›i Minh Äăng? Còn Ä‘ang bán tin, bán ngá» chưa biết xá» trà ra sao, Tá» Khiêm chợt nghe sau lưng giá»ng 1 ngưá»i con gái:
− Bó hoa đẹp quá, anh có thể tặng nó cho em.
Là Minh Nguyệt, Tá» Khiêm nháºn ra ngay cô gái có mái tóc quăn bồng moden nhất phòng 278. Nhà nhảnh trong chiếc áo đầm mà u hồng phấn, cô Ä‘ang nghiêng đầu chá» quyết định cá»§a anh.
− Thôi được,... - cảm thấy vui vui, TỠKhiêm trao bó hồng cho Minh Nguyệt. - Tôi tặng cho cô.
− Cám Æ¡n anh - Nâng bó hoa lên mÅ©i ngá»i, Minh Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế đối diện - Hôm nay, anh Tá» Khiêm không Ä‘i là m...
− À... ơ.... hôm nay tôi được nghĩ.
Không còn hứng nói chuyện, Tá» Khiêm trả lá»i nhát gừng cùng Minh Nguyệt. Quái, Minh Äăng Ä‘i đâu mà lâu váºy? Xuống căn tin ăn mấy cái bánh thôi mà ! Ngá»§ luôn rồi chắc?
Nói thêm 1 lúc, không thấy Minh Äăng trở vá», Tá» Khiêm Ä‘ang đứng lên tạm biệt Minh Nguyệt. Xôi há»ng, bá»—ng không, xem ra... lần nà y, Minh Äăng đã hạ cà ng, không muốn đối chá»i cùng anh nữa. Tháºt uổng công....
− Æ , gì thế nà y? - Äẩy mãi chẳng thấy chiếc Dream nhúc nhÃch, Tá» Khiêm đưa mắt nhìn xuống bánh xe rồi kêu to 1 tiếng ngạc nhiên. Sao cả 2 bánh Ä‘á»u xẹp lép thế nà y? Xe má»›i, rut vá» má»›i lý nà o lại thá»§ng? Chắc lúc nãy vi quá, bÆ¡m xong, quên khóa val lại đây mà .
Thở ra 1 hÆ¡i dà i ngao ngán, Tá» Khiêm đà nh phải váºn hết 10 phần công lá»±c đẩy xe tìm 1 Ä‘iểm bÆ¡m hÆ¡i. Trá»i nắng,....con đưá»ng như dà i vô táºn.. tìm mãi chẳng thấy Ä‘iểm sá»a xe nà o. Mệt bở hÆ¡i tai!
Cuối cùng....bà quá, Tá» Khiêm đà nh phải gá»i 1 chiếc cyclo chở cả mình, cả xe vá» nhà trong nụ cưá»i ranh mãnh cá»§a Minh Äăng. Gá»i cyclo là may cho anh đó. Chứ chá» vá hả? Äến tối cÅ©ng chưa xong....bởi... cô đã dùng cây kim may bao tháºt lá»›n, nướng đỠđâm tất cả 24 lá»— và o vá» xe anh đó. Äáng Ä‘á»i chưa? Tỉ số bây giá» là hai má»™t, phần thắng thuá»™c vá» cô.
o O o
Mấy bữa nay, Minh Äăng sao ngoan quả không Ä‘i sá»›m vá» khuya, kiếm chuyện gây gá»— vá»›i má»i ngưá»i trong phòng. Tháºm chà còn bá» mặc cho Mẫn Nghi tá»± do tiếp chuyện vá»›i Diệp Bân nữa. Sao váºy nhỉ cô ta đổi tÃnh rồi ư?
Thu Trang, Mỹ Huyá»n, Minh Nguyệt và tất cả má»i ngưá»i, ai cÅ©ng xì xà o thầm Ä‘oán nguyên nhân. Chỉ có Mẫn Nghi là không ngạc nhiên thôi. Cô biết lý do nà o khiến Minh Äăng biến đổi. Gần 1 tuần rồi cáºu ấy cứ á»§ dá»™t, buồn rầu như ngưá»i mang nhiá»u tâm sá»±.
Biết có há»i Minh Äăng cÅ©ng chẳng nói đâu. TÃnh nó xưa nay vốn váºy. Vẫn thÃch giấu kÃn tâm sá»± lòng mình. Mẫn Nghi quyết tâm tìm ra sá»± tháºt.
Mấy ngà y liá»n theo dõi vẫn chẳng phát hiện được gì hÆ¡n. Ngoà i việc không Ä‘i ra ngoà i nữa, Minh Äăng vẫn sinh hoạt bình thưá»ng. Hay là nó bị bệnh rồi?
− Minh Äăng, sao dạo nà y cáºu không xuống căn tin ăn cÆ¡m chung vá»›i tá»›? Cứ mang cÆ¡m vá» phòng ăn váºy? - há»i rồi, Mẫn Nghi má»›i phát hiện ra. Äây cÅ©ng là 1 nét lạ trong sinh hoạt cá»§a Minh Äăng.
Hôm đó, cô vá» ngá»§ say, cho Minh Äăng Ä‘em cÆ¡m ra sau ăn rồi má»›i báºt cá»a tung và a. Nước mắt trà o ra, cô nghe tim mình Ä‘au thắt nghẹn khi thấy bạn cầm trên tay chén cÆ¡m trắng rắc lên và i hạt muối.
− Minh Äăng, sao cáºu không mua thức ăn vỠăn chứ?
− A...á»...tại mình ngán...- cố nuốt trôi miếng cÆ¡m trong miệng. Minh Äăng quay mặt Ä‘i nÆ¡i khác.
Mẫn Nghi sụp xuống ngồi cạnh bạn:
− Có phải cáºu đã hết tiá»n không?
− Cáºu nói Ä‘i đâu váºy? Tá»› là m sao mà hết tiá»n được?
Nghe giá»ng Minh Äăng khà n Ä‘i, Mẫn Nghi biết bạn đã dối mình. Sá»± tháºt.....nó đã hết tiá»n. Nó Ä‘ang gặp khó khăn.
Chiá»u hôm đó, cô lại bắt gặp Minh Äăng đứng thừ ngưá»i buồn bã bên cạnh chiếc xe đạp cÅ©. Nhìn 2 bánh xe xẹp lép, Mẫn Nghi láºp tức hiểu ra sá»± việc.
Tất cả cÅ©ng tại cái ngông cuồng, hiếu thắng hại Minh Äăng thôi. Lúc đâm thÅ©ng lốp xe, Tá» Khiêm nó chỉ biết cưá»i khoái trá mà không nghÄ© đến háºu quả việc mình là m. Tá» Khiêm không bá» qua, anh cÅ©ng dùng kim đâm đúng 24 lá»— và o 2 bánh xe đạp cá»§a Minh Äăng.
Tá» Khiêm bị thá»§ng vá» thì phải tốn 1 chút công đẩy bá»™. Nhưng....Minh Äăng bị thá»§ng vá» xe là cả 1 vấn Ä‘á».
Cặp vá» ruá»™t vốn đã cá»§ được vá Ä‘i vá lại nhiá»u lần nay bị lá»§ng thêm 24 lá»—, là m sao có thể vá là nh lại được? Bác Tư sá»a xe ở đầu đưá»ng đã lắc đầu bảo cô thay cặp khác dù rất cảm thông cho Ä‘á»i sống sinh viên nghèo nà n, túng thiếu.
Thay cặp vá» xe, loại rẻ nhất cÅ©ng hết 100 ngà n. Äang lúc eo hẹp, Minh Äăng biết tìm đâu ra số tiá»n lá»›n như váºy. Äà nh bắt lì nhìn chiếc xe bị bá» xó thôi.
Chiếc xe bị hư, kéo theo bao Ä‘iá»u rắc rốị không thể giao hà ng, tiếp thị, kiếm việc là m, Minh Äăng đà nh phải tiêu dần số tiá»n dà nh dụm được.
Thương bạn quá, nhưng... là m sao giúp bạn được đây? Äêm đêm nhìn Minh Äăng trằn trá»c trong giấc ngá»§, Mẫn Nghi giáºn mình nhiá»u lắm. Sắp đến kỳ đóng há»c phà vi tÃnh cho cả 2 rồi, chắc Minh Äăng lo nhiá»u lắm. À!... Hay là .. bạn đừng lo cho mình nữa. Mình không thÃch há»c vi tÃnh chút nà o. 1 đêm đánh liá»u nói đại, Mẫn Nghi những mong là m vÆ¡i nổi lo trong lòng bạn.
Trừng đôi mắt lên, Minh Äăng như giáºn rồi lặng lẽ bá» Ä‘i. NghÄ© cả buổi há»c, sang nhà dì Tám dán mặt nạ, nó kiếm được 10 ngà n, nhin mắt bạn trÅ©ng sâu, khắc khổ, Mẫn Nghi giáºn Tá» Khiêm nhiá»u. ChÆ¡i chi mà ác váºy? Bây giá», thấy nó như váºy, chắc anh hả trong lòng lắm...
− Mẫn Nghi... sao nãy giá» em cứ ngồi im lặng váºy? Sợ 1 lát vá» trá»… rồi Minh Äăng giáºn em có phải không?
Giá»ng 1 ngưá»i con trai nhá» nhẹ thoáng qua như là n gió là m Mẫn Nghi ngỡ ngà ng dứt khá»i cÆ¡n suy tưởng. NgÆ¡ ngác nhìn quanh, cô má»›i hay mình Ä‘ang ngồi trong căn tin uống nước vá»›i Diệp Bân. Rồi mãi nghÄ© chuyện cá»§a Minh Äăng quên mất anh Ä‘i. Chắc....lâu lắm rồi! Ly sinh tố trước mặt thấm xuống bà n lênh láng.
− Thôi, em đừng uống ly đó nữa. Lạt hết rồi, để anh kêu cho em ly khác - thấy cô bưng ly sinh tố lên toan uống, Diệp Bân đưa tay cản lại.
− Không sao đâu, em uống được mà , đừng phung phÃ. - nói rồi chợt nhá»› đến Minh Äăng Ä‘ang nằm nhà cô đơn 1 mình. Mẫn Nghi vụt miệng. - hay là anh mua cho em 1 bịch Ä‘i, em muốn Ä‘em vá» nhà uống. Bây giá» tối rồi, mình phải vá» thôi.
− CÅ©ng được - Diệp Bân gáºt đầu ngay - Chá»§ quán Æ¡i, là m Æ¡n xay giùm 2 bịch sinh tố mãng cầu. à quên - quay nhìn Mẫn Nghi anh há»i - Minh Äăng thÃch uống gì?
− Anh mua cho cả Minh Äăng ha? - đôi mắt trong chá»›p chá»›p.
Diệp Bân nhẹ mỉm cưá»i:
− Cô ấy là bạn của em mà .
− Váºy... Ä‘u đủ xay Ä‘i - Mẫn Nghi nói tá»± nhiên rồi lạ cho mình.
SÄ© diện Ä‘i đâu mất? Có phải cái nghèo, cái túng thiếu đã khiến cô biết lợi dụng ngưá»i ta? - không, không Minh Äăng biết được sẽ mắng, sẽ giáºn cô đến chết. Äã lén nó Ä‘i uống nước vá»›i Diệp Bân, còn bảo anh mua mang vá» nữa.
− Thôi anh à , đừng mua nữa.- Hối háºn cho hà nh động cá»§a mình, Mẫn Nghi vụt đứng lên - Em không lấy đâu. Em không muốn lợi dụng anh.
− Lợi dụng...- Phải sững ngưá»i ra 1 lúc lâu, Diệp Bân má»›i hiểu Mẫn Nghi muốn nói gì. Báºt lên cưá»i giòn giã, anh cầm 2 bịch sinh tố Ä‘uổi theo cô: - Mẫn Nghi, em nghÄ© Ä‘i đâu váºy? 2 bịch nước thôi mà , có gì ghê gá»›m mà em bảo lợi dụng?
Thấy Mẫn Nghi vẫn đứng iên, anh áp 2 bịch nước và o tay cô:
− Cầm lấy, đừng nghÄ© báºá»µ Anh mến Minh Äăng lắm. Lúc nãy cÅ©ng có ý định má»i cô ấy cùng Ä‘i uống nước vá»›i bá»n mình. Chỉ tại anh sợ cô ấy từ chối thôi.
− Tháºt không? - Mắt Mẫn Nghi sáng lên - có tháºt anh cÅ©ng mến Minh Äăng?
− Tháºt, - Diệp Bân gáºt đầu ngay.
Nhìn vẻ mặt anh, Mẫn Nghi biết Diệp Bân không nói dối. Äiểm khác biệt cá»§a anh đây. Chưa 1 lần cô nghe anh than phiá»n hay nói lá»i không tốt vá»›i Minh Äăng. Dù so vá»›i tất cả chà ng trai đến phòng chÆ¡i, anh là ngưá»i bị Minh Äăng xua Ä‘uổi nhiá»u hÆ¡n cả. Má»—i lần nghe cô nhắc, cô kể đến Minh Äăng, anh Ä‘á»u chú ý lắng nghe 1 cách nhiệt tình trân trá»ng... và ... có lẽ cÅ©ng vì thế trong các chà ng trai Ä‘eo Ä‘uổi mình, Mẫn Nghi tháºt lòng có cảm tình vá»›i anh hÆ¡n cả.
− Váºy thì em nháºn, cám Æ¡n anh.
− Bấy nhiêu cÅ©ng cám Æ¡n, tháºt là khổ.
Nhìn theo bóng Mẫn Nghi tung tăng cầm 2 bịch nước chạy và o phòng - Diệp Bân mỉm 1 nụ cưá»i hạnh phúc. Cuối cùng...Mẫn Nghi cÅ©ng chịu nháºn lá»i cùng anh Ä‘i uống nước. Ôi!... Diệp Bân biết đêm nay mình sẽ ngá»§ rất ngon.
Tuy chẳng hứa hẹn gì, nhưng...anh có niá»m tin la.mình sẽ chinh phục. ÄÆ°á»£c trái tim dịu dà ng, khả ái kia.
o O o
Äến bưu Ä‘iện lãnh tiá»n xong, Minh Äăng láºp tức Ä‘em chiếc xe Ä‘i sá»a. Váºy là ... hụt mất 100 ngà n trong số 300 ngà n mẹ gởi. Không đủ đóng tiá»n ăn 1 tháng. Nhưng.... thà váºy. Dù sao đây cÅ©ng là cách giải quyết tÃch cá»±c, thá»±c tế hÆ¡n cách cá»§a Mẫn Nghi nhiá»u.
NghÄ© đến cách cá»§a Mẫn Nghi, Minh Äăng lại phải lắc đầu. Chà o thua cái ý tưởng lạ Ä‘á»i cá»§a cô bạn nhiá»u mÆ¡ lắm mng cá»§a mình. Ngà y nà o cÅ©ng nhịn ăn lại 2 ngà n trong khẩu phần ăn. Chịu ăn cÆ¡m cá»±c để dà nh tiá»n mua 1 chai cocacola để uống.
Phải, nó thèm mua để uống, Minh Äăng chẳng nói là m gì. Äà ng nà y, nó uống riết phát ngán. Lần nà o khui chai nước ra cÅ©ng xách má»i ngưá»i nà y, năn nỉ ngưá»i kia uống phụ. Chả là đang đợt khuyến mãi, nó hy vá»ng mình sẽ trúng được 1 chiếc xe đạp tặng cho cô. Xe đạp đâu chẳng thấy, chỉ thấy nó vác vá» nhà lÅ©ng cá»§ng naò là nón, là ba lô vá»›i áo thun. Toà n những thứ không xà i được. Thiệt....đúng là điên không tưởng nổi.
Chép môi, tặc lưỡi cưá»i Mẫn Nghi sống xa rá»i thá»±c tế rồi Minh Äăng lại thấy thương cho bạn. Nó chẳng qua cÅ©ng muốn giúp mình thôi. Tấm lòng tốt đó, cô không nên phá»§ nháºn.
Chiếc xe đã được thay vá» rut hoà n toà n má»›i, Minh Äăng leo lên đạp thá» 1 vòng. Nhẹ tênh, êm ả. Nghe thÃch quá, cô đạp luôn 1 vòng dạo phố. Gió lùa qua chiếc nón lưỡi trai, lùa và o tóc cô mát rượi. Có chiếc xe, Minh Äăng như chú cá lâu ngà y gặp nước. Nét mặt tươi há»›n hở.
Hôm nay đúng là ngà y may mắn cá»§a Minh Äăng, cô chẳng những không mất việc là m, còn tìm thêm việc nữa. Äó là tiếp thị cho công ty hoa mỹ phẩm Huệ Dung. Dầu gi đầu ư? Tưởng gì... mặt hà ng nà y. Cô có thừa kinh nghiệm.
Váºy nhé! Ngà y mai trở lại là m. Vẫy tay tạm biệt các váºn may, Minh Äăng huýt sáo trở vá» phòng. Trá»i đẹp là m sao! Trong tâm trạng hưng phấn cô bá»—ng nhá»› đến tên mắc dịch Tá» Khiêm.
Ừ nhỉ. Bây giá» nhắc Minh Äăng má»›i nhá»› ra. 2 tuần nay cô nằm á»§ dt ở trong phòng, sao không thấy hắn lên tán tỉnh Mẫn Nghi, trêu ngươi chá»c tức mình nữa váºy? Chắc lần đó lỡ đâm hư xe cá»§a mình rồi sợ quá! Trốn biệt luôn. CÅ©ng hay, từ nay đỡ khá»i gai mắt chướng tai gây vá»›i hắn. Dù sao thi mình cÅ©ng chẳng lo gì. Cuá»™c chiến nà y. Xem ra huá» nhau.
Mãi nghÄ© miên man, Minh Äăng đạp xe vỠđến ký túc xá lúc nà o không biết. Mỉm cưá»i vá»›i Bác Ba bảo vệ, Minh Äăng quay tròn cái thẻ xe, ngang nhiên bước qua cánh cá»a. Từ lần hiểu lầm hôm đó, vá»›i bác Ba, Minh Äăng trở thà nh quen mặt, và o ra thoải mái, không cần phải trình thẻ nữa.
− Mẫn Nghi Æ¡i, tá»› đã...- Lá»i khoe bá»—ng tắt nghẹn giữa chừng, Minh Äăng dừng bước nÆ¡i ngạch cá»a tròn xoe mắt. Tháºt hay mÆ¡ mà cô thấ Mẫn Nghi nước mắt tuôn ròng, Ä‘ang ngồi cạnh mẹ cá»§a mình như váºy?
Chắc là mÆ¡! Bởi...mẹ chẳng Ä‘á»i nà o lặn li từ Cần ThÆ¡ lên đây để thăm mình vá»›i Mẫn Nghi đâu. ÄÆ°á»ng xá xa xôi, tiá»n xe mắc má». Mẹ lại má»›i gởi tiá»n xong, đâu có lý do gì phải thân hà nh lên táºn nÆ¡i nà y như váºy. Và ... dù cho mẹ có lên thăm....thì... cÅ©ng chẳng có lý do gì khiến cho Mẫn Nghi phải khóc.
à nghÄ© thoáng qua óc tháºt nhanh, Minh Äăng nhắm chặt đôi mắt rồi lại bừng mở. Cách cô vẫn là m má»—i khi muốn chấm dứt cÆ¡n ác mng. Nhưng...hình ảnh trước mắt không tan biến. Cà ng hiện lên rõ rà ng hÆ¡n, mẹ đưa tay vẫy:
− Minh Äăng, con lại đây.
Không phải mÆ¡, Minh Äăng cắn chặt môi mình Ä‘au Ä‘iếng. Từng bước dè dặt tiến lại gần, cô khà n giá»ng:
− Mẹ! sao Mẫn Nghi lại khóc váºy?
Ngẩng đầu lên, bây giá» Mẫn Nghi má»›i nháºn ra sá»± có mặt cá»§a Minh Äăng. Vụt chồm lên, ôm chầm lấy bạn, Mẫn Nghi cà ng khóc nhiá»u hÆ¡n.
− Sao váºy? - Ngồi xuống chiếc giưá»ng, Minh Äăng hoang mang há»i.
Thở ra 1 hÆ¡i dà i, mẹ cất giá»ng buồn buồn:
− Anh Sáu, ba con Nghi, vô ý cán chết ngưá»i ta... bị bắt bá» tù rồi.
− Cái gì? - Chùm chìa khóa rÆ¡i nhanh xuống đất, Minh Äăng như không tin - Bác Sáu cán chết ngưá»i ư? Không thể nà o? Thưá»ng khi bác lái xe cẩn tháºn lắm mà .
− Thì tại năm váºn, tháng hạn thôi. - Tặc lưỡi, bà Minh quay nhìn Mẫn Nghi ái ngại. - ai mà muốn. Con mau nghÄ© cách giúp nó Ä‘i. Mẹ rối quá trá»i. Gia đình ngưá»i bị nạn đòi anh Sáu phải đưa 10 triệu tiá»n ma chay, tẩm liệm, rồi há» má»›i bãi nại cho. Bằng không, há» sẽ thưa ra tòa kiện anh.
− Nhà con không có nổi số tiá»n đó đâu. Ba con đà nh phải ở tù suốt Ä‘á»i rồi. Lắc đầu, Mẫn Nghi nói trong nức nở.
Nhẹ thở ra, Minh Äăng đặt tay lên vai bạn. 10 triệu so vá»›i sinh mạng cá»§a 1 ngưá»i là quá rẻ. Nhưng...so vá»›i gia đình Mẫn Nghi là quá lá»›n. HÆ¡n ai hết, Minh Äăng hiểu táºn tưá»ng hoà n cảnh bạn. Gom hết gia tà i bán luôn căn nhà nhá» cá»§a nó Ä‘i, cÅ©ng chưa chắc đủ. TÃnh sao đây? Minh Äăng nghÄ© đến gia cảnh cá»§a mình. Mẹ goá, con côi tiá»n ăn còn chưa đủ, lấy đâu giúp bạn bây giá».
− Thôi đừng khóc nữa, bây giá» con bình tâm nghe bác nói. Vá» dưới, gặp ngưá»i ta năn nỉ, nói rõ gia cảnh cá»§a mình. Thá» coi sao. - Thấy Mẫn Nghi cứ trầm tư không nói, biết nó hết cách rồi, bà Minh nhẹ nhà ng hiến kế.
− À phải rồi! Mắt Minh Äăng sáng lên ngay - sao mình ngu quá váºy, thá» vá» năn nỉ ngưá»i ta. Biết đâu ngưá»i ta tá»™i nghiệp, thương tình là m bãi nại cho bác.
− Ngưá»i ta sẽ chẳng chịu đâu - Vẫn khóc, Mẫn Nghi lắc đầu trong tuyệt vá»ng.
Minh Äăng kéo tay bạn đứng lên:
− Chưa thá» sao cáºu biết ngưá»i ta không chịu? Äi, tá»› sẽ nói phụ cho.
− Phải đó cháu, bác cÅ©ng nói và o cho. Biết đâu. - Gáºt đầu, bà Minh nhìn Mẫn Nghi ti nghiệp - dù muốn, dù không cÅ©ng vá» thăm ba cháu 1 lần. Qua nay, ở trong tù chắc anh buồn dữ lắm.
Nghe nhắc đến ba, Mẫn Nghi mới chịu đứng lên:
− Má»i sá»± con cÅ©ng nhá» bác và Minh Äăng giúp cho.
− Rồi mà , đừng nói nữa - Sợ Mẫn Nghi đổi ý, Minh Äăng gáºt đầu bừa. - tá»› sẽ lo cho.
Rồi nhanh tay, cô dồn đại má»› quần áo và o chiếc ba lô coca cola nằm chênh vênh ở đầu giưá»ng.
Viết vá»™i và i dòng để lại cho Thu Trang, Minh Nguyệt, cô đẩy mẹ và Mẫn Nghi ra cá»a. Quên mất lá»i hứa cá»§a mình vá»›i công ty hoá mỹ phẩm Huệ Dung.
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 08:59 PM.
|

09-03-2008, 05:18 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 3
Binh bong... binh bong....
Minh Äăng nằm yên nhẩm đếm theo nhịp đồng hồ gõ. Minh Äăng biết bây giỠđã đúng ná»a đêm. Sá»a lại tư thế nằm, cô nhắm mắt cố ru mình và o giấc ngá»§. Äã 3 đêm thức trắng rồi, sao mắt cứ ráo hoảnh, trÆ¡ trÆ¡ không biết buồn ngá»§ váºy?
Cạnh bên, mẹ và Mẫn Nghi ngá»§ rất say, rất ngon là nh. Nhất là nhá» Mẫn Nghi kia, cứ ngáy pho pho như ngưá»i ngoà i cuá»™c, dù má»›i hồi chiá»u đây, nó đã khóc như mưa khi nghe quyết định cá»§a thân nhân ngưá»i bị nạn.
3 ngà y đêm ròng rã phục vụ hết mình, cô, Mẫn Nghi và cả mẹ nữa vẫn không là m há» chút Ä‘ng lòng. Nổi Ä‘au mất ngưá»i thân đã khiến há» trở nên lạnh lùng, tà n nhẫn. Dù gia đình khá giả, đủ sức ma chay, chôn cất ngưá»i bị nạn, há» vẫn khăng khăng đòi bồi thưá»ng 10 triệu. Thiếu 1 cắc cÅ©ng không bãi nại cứu ba Mẫn Nghi ra.
Không muốn mình là gánh nặng cho con, ông đã bảo nó bá» mặc mình. 5 năm... 10 năm tù cÅ©ng chẳng sao. Äó là cái giá ông phải trả cho sá»± bất cẩn cá»§a mình.
Nghe ông nói, cứng rắn như Minh Äăng mà cÅ©ng nghe sóng mÅ©i cay xè. Lén quay Ä‘i lau giá»t nước mắt vừa trà o ra khá»i khóe, cô nhá»§ lòng sẽ không bá» mặc ông đâu.
Mồ côi cha từ nhá», có lẽ Minh Äăng không hiểu tình cha con sâu nặng thế nà o. Cô chỉ biết rằng mình yêu thương, kÃnh trá»ng ông chẳng kém Mẫn Nghi. Có lẽ... vì ông đã che chở, đùm bá»c cho mẹ con cô trong những ngà y khốn khổ.
Lâu lắm rồi, nhưng Minh Äăng vẫn chưa quên. Khi thì sá»a giùm mái nhà bị dá»™t, lúc gắn giùm bóng Ä‘iện bị hư. Ông quan tâm, lo lắng đóng cho mẹ con cô từng cái sà o phÆ¡i quần áo đến cái bà n cái tá»§. Có món gì ngon, ông cÅ©ng sai Mẫn Nghi Ä‘em qua cho mẹ con cô ăn cả.
Vá»›i mẹ, ông là ngưá»i hà ng xóm, láng giá»ng tốt bụng. Vá»›i cô, ông là bác Tâm vui tÃnh nhất Ä‘á»i. Những buổi chiá»u xong công việc, ông vẫn thưá»ng lấy taxi chở 2 đứa chạy nhong trên phố. Những câu chuyện thần tiên từ miệng ông đã nuôi dưỡng tâm hồn 2 đứa bế lá»›n dần lên.
Không...! Minh Äăng báºt tung chăn ngồi dáºy. Cô không thể bá» mặc ông không cứu, số tiến 10 triệu đó... Mẫn Nghi đã bó tay, nhưng vá»›i cô thì khác. Cô phải tìm ra nó... song bằng cách nà o đây?
NghÄ© mãi, nghÄ© mãi không ra, Minh Äăng nghe buồn quá. Hồi chiá»u, mẹ đã bà n vá»›i cô bán nhà đi lấy tiến để cứu ông. Nhưng... bán nhà rồi lấy gì mà ở? Lẽ nà o già từng tuổi nà y rồi mẹ phải ra ở đầu đưá»ng xó chợ. Mà ... số tiá»n bán nhà cÅ©ng chưa chắc đủ cứu ông.
Hay là ... Minh Äăng vẫn còn 1 bảo bối cuối cùng có thể cứu ông. Nhưng... từ sáng đến giá»... cô cứ chần chừ, do dá»±. Bởi... bảo bối quan trá»ng vá»›i mẹ con cô lắm. Liệu có nên không? 20 năm rồi mặt hồ lặng sóng... Liệu có thể vì chuyện nà y mà nổi dáºy phong ba? Chà ... tháºt là khó nghÄ©.
Con thạch sùng trên vách lại tặc lưỡi nữa rồi. Cắn chặt răng, Minh Äăng biết mình hết cách. Vì bạn, nhưng cô cÅ©ng nên vì mẹ nữa. Bà đã khổ nhiá»u rồi, không thể để bà khổ thêm đâu....
o O o
Äêm nay Mẫn Nghi lại khóc. Minh Äăng biết Ä‘iá»u đó khi nhìn và o mắt bạn. Tá»™i nghiệp là m sao, má»›i có 1 tuần mà nó gầy Ä‘i thấy rõ. Bà i vở không xong, đến lá»›p như kẻ mất hồn. Cái đà nà y mà cứ kéo dà i, e nó không qua nổi kỳ thi chuyển cấp.
Biết có khuyên lÆ¡n, an á»§i bao nhiêu cÅ©ng vô nghiệm vá»›i Mẫn Nghi nên... từ lúc trở vá» trưá»ng cô không dá»— dà nh nó tiếng nà o. Äêm đêm, nằm gác tay lên trán, cô chỉ biết nghÄ© cách giúp bạn thôi.
10 triệu đồng! Biết tìm đâu ra số tiá»n lá»›n đấy bây giá»? Nhiá»u lúc cùng đưá»ng quá, Minh Äăng thầm nghÄ© đến cách đột nháºp ngân hà ng, cướp nhà băng... rồi báºt lên cưá»i mình nông nổi quá.
Äá»™t nháºp ngân hà ng.... bá»™ cô tưởng dá»… là m sao? Leo tưá»ng, đột ngói cho là cô có thể vượt được Ä‘i. Nhưng còn két sắt... kèn báo Ä‘ng thì sao? Thôi thôi... đừng mÆ¡ tưởng hão, tìm cách nà o thá»±c tế 1 chút Ä‘i.
− Minh Äăng, tá»› đã tìm ra cách cứu ba rồi.
Mãi nghÄ© vẫn vÆ¡, Minh Äăng không nghe lá»i bạn nói. Äến khi bị nó Ä‘áºp mạnh và o vai, má»›i hoà n hồn quay đầu lại:
− Hả cách gì? Cáºu nói Ä‘i, mình có giúp được không?
− Không! - Mẫn Nghi lắc đầu buồn: - Cách nà y ngoà i tớ ra, không ai giúp được đâu.
− Cách gì mà hay váºy? - Mắt Minh Äăng long lanh sáng.
Mẫn Nghi thở ra 1 hơi dà i:
− Tớ sẽ bán mình.
− Bán mình? - Minh Äăng không hiểu - ai mà mua chứ?
− Mua, - Mẫn Nghi gáºt đầu chắc chắn - bà Xuân đã đồng ý mua mình vá»›i giá 2 cây.
− Lão ta mua cáºu là m gì chứ - nói rồi chợt hiểu, Minh Äăng chợt rùng mình hết hồn: - không phải như váºy chứ? Lẽ nà o.... cáºu bán cả Ä‘á»i con gái cá»§a mình?
− Mình bán - Mẫn Nghi lại gáºt đầu - Miá»…n sao có tiá»n cứu ba, việc gì mình cÅ©ng dám là m...
− Cáºu thương ba đến thế ư? - Vẫn còn bà ng hoà ng trước lá»i nói cá»§a Mẫn Nghi, Minh Äăng ngay ngô há»i.
− Phải, tá»› thương ba lắm, - giá»t nước mắt ứa ra, Mẫn Nghi nói nghẹn ngà o. - Tá»› không thể để ba chết già trong tù được. Ba đã yếu lắm rồi.
− Nhưng... cáºu không thể là m như váºy, hãy nghÄ© kỹ Ä‘i. - Minh Äăng lắc mạnh vai Mẫn Nghi.
− Tá»› đã nghÄ© kỹ lắm rồi - đưa tay quẹt ngang dòng nước mắt, Mẫn Nghi mỉm cưá»i - Minh Äăng, cáºu thương tá»› lắm phải không? Cáºu đừng tiết lá»™ việc nà y cùng ai nhé? Tá»› phải Ä‘i gặp bà Xuân đây.
Nói xong, Mẫn Nghi đứng dáºy bước Ä‘i ngay, bá» mặc Minh Äăng vá»›i ná»—i hoang mang, chết lặng. Thưá»ng ngà y, trông Mẫn Nghi dịu dà ng, nhút nhát e lệ, và hay mắc cở váºy. Ai ngá» có lúc nó lại dám là m chuyện Ä‘ng trá»i nà y. Bán thân để cứu cha. Ôi.... tháºt không tin nổi.
Phải cản nó lại! Báºt thà nh lá»i rồi Minh Äăng má»›i biết câu nói cá»§a mình vô nghÄ©a vá»›i Mẫn Nghi. Muốn ngăn được nó phải có trong tay 10 triệu đồng cứu nạn.
Lá»±c bất tòng tâm, váºy là cô đà nh bá» mặc nó trong cÆ¡n ngặt nghèo nà y ư? Trá»i Æ¡i! Mẫn Nghi... cáºu không thể là m như váºy. Không thể phÆ¡i bà y tấm thân ngá»c ngà , tinh khiết cá»§a mình cho gã đà n ông thô tục cứ dà y vò, thá»a mãn. Tá»› không đồng ý... tá»› không chấp nháºn đâu....
Sóng mÅ©i cay xè, gục đầu lên thân cay phượng già , Minh Äăng khóc nghẹn ngà o. Chưa bao giá» cô nghe lòng căm thù bá»n đà n ông hÆ¡n thế, vá»›i cô... chúng chÃnh là nguyên nhân gây khổ Ä‘au, bất hạnh cho những ngưá»i con gái như cô, Mẫn Nghi và .... như mẹ.
À... nhắc đến mẹ má»›i nhá»› ra, Minh Äăng ngẩng nhanh đầu dáºy. Phải rồi, sao mình ngu ngốc quá. Mẫn Nghi Æ¡i, cáºu sắp được cứu rồi. Chá» mình... chá» mình nhé....
Quên mất bá»™ đồ lá»ng cÅ© vai Ä‘ang mặc trên ngưá»i, Minh Äăng đâm đầu chạy xuống thang lầu, vừa chạy vừa cưá»i để cho gió đùa trên mái tóc rối bù và gương mặt lấm lem đầy nước mắt....
o O o
− Tôi cần gặp tổng giám đốc cá»§a các ngưá»i. - Chạy thẳng và o trong công ty kinh doanh và ng bạc đá quý Kim Thà nh, bất chấp má»i ngưá»i há hốc nhìn mình kinh hãi, Minh Äăng Ä‘áºp mạnh tay xuống bà n hét lá»›n.
− Gặp tổng giám đốc của chúng tôi? Ồ!
Cô thu ngân bất cưá»i trước rồi cả bá»n đồng loạt cưá»i theo. Con nhỠăn mà y nà y, khùng rồi chắc? Tổng giám đốc ở đâu khÆ¡i khÆ¡i cho mà y gặp chứ?
− Kêu ông ấy ra mau! - Lại thêm 1 cái Ä‘áºp tay tháºt mạnh lên bà n. Thấy không tác dụng gì, Minh Äăng trợn mắt: - Không thì tôi sẽ Ä‘áºp bể tá»§ kÃnh cá»§a các ngưá»i đấy.
− á»’! - Viên kế toán không cưá»i nữa: - Có lẽ nên cho nó gặp công an. À... mà không... bác sÄ© tâm thần váºy.
− Äúng... đúng...
Các nhân viên bán hà ng gáºt đầu tán thưởng. Cùng lúc cánh cá»a phòng báºt mở, cuá»™c há»p vừa xong, tổng giám đốc Ä‘ang theo tiếp bước các cổ đông. Nghe ồn, ông dừng chân lại nói:
− Có chuyện gì thế?
− Dạ... - cả đám nhân viên xanh mặt. Anh kế toán ngáºp ngừng: - Có kẻ đến quấy rối ạ.
− Kẻ nà o? - Äôi mắt ông nhÃu lại.
Minh Äăng quay mặt lại ngay.
− Kẻ nà y đây!
Rồi sá»ng ngưá»i ra bất Ä‘ng. Cô không ngá» tổng giám đốc lại là ông. Ngưá»i khách ngồi xe ôm hôm nà o đã hà o phóng trả cô 100 ngà n.
− Là cháu ư? - Ông cÅ©ng vừa nháºn ra cô, những nếp nhăn trên trán giãn ra.
Quay đầu lại, ông bảo cô thu ngân của công ty:
− Xuất cho ta 500 ngà n. Vừa lòng chưa cô bé.
Ô! Sao hôm nay ông chá»§ hà o phóng thế? Cả đám nhân viên ngÆ¡ ngác nhìn nhau. Có ngưá»i táo tợn còn dám ngang nhiên nhìn ông nữa. Cứ thế nà y.... bá»n quấy rối sẽ rá»§ nhau đến là m phiá»n công ty đây.
− Cứ đưa đi.
Phát tay ra hiệu bảo anh kế toán đưa tiá»n cho Minh Äăng, ông cÅ©ng thầm ngạc nhiên cho sá»± dá»… dãi cá»§a mình. Thưá»ng khi ông nguyên tắc và nghiêm khắc lắm. Sao vá»›i cô bé nà y... trái tim ông dà nh 1 khoảng cảm tình nhiá»u váºy?
− Cám Æ¡n, nhưng hôm nay tôi đến đây không phải nháºn số tiá»n nhá» nhoi nà y - Gạt tay viên kế toán, Minh Äăng trừng đôi mắt nhìn ông nghiêm giá»ng - Tôi muốn ký cho tôi 1 chi phiếu 10 triệu đồng.
Cái gì? Xấp tiá»n trên tay viên kế toán rÆ¡i nhanh xuống trong cái cau mà y khó chịu cá»§a ông Thà nh. Cô bé nà y... đúng là được voi đòi tiên rồi. Bao cảm tình trong lòng bay biến cả. Cưá»i khan 1 tiếng ông cất giá»ng khôi hà i:
− 10 triệu ư! Hay tháºt đấy.
− Không hay đâu. Tôi muốn 10 triệu đồng, đưa hay không tùy ý ông.
Lạnh lùng, Minh Äăng đặt mạnh xuống bà n chiếc huy hiệu bằng cẩm thạch. Váºt mà mẹ đã tặng cho cô sau khi kể xong câu chuyện.
− Huy hiệu Kim Thà nh - chụp nhanh mặt cẩm thạch lên tay, sắc mặt ông liá»n đổi khác, vụt nắm lay vai cô, ông nói dồn: - Ở đâu cháu có? Nói ta nghe...
− Tôi cần 10 triệu. - Minh Äăng không trả lá»i.
Ông gáºt đầu ngay:
− ÄÆ°á»£c được, chi phiếu đây, chá» ta mượn cây viết.
Như quýnh lên, ông quên mất cây bút và ng lúc nà o cũng nằm trong túi áo của mình. Viên kế toán đà nh phải đưa cây viết của mình cho ông ký.
− Äây, ta ký tặng luôn cho cháu 20 triệu. Nói ta nghe... ở đâu cháu có được huy hiệu nà y? Có phải cá»§a mẹ cháu không?
− Tôi nhặt được nó, thưa ông - Nháºn tá» chi phiếu lên, Minh Äăng cất giá»ng tỉnh queo. - Tôi không ngá» nó quan trá»ng vá»›i ông như thế. Tôi bán luôn cho ông đó. Xin chà o.
Mỉm cưá»i, Minh Äăng đưa tay vẫn chà o hết má»i ngưá»i rồi há»›t hãi quay lưng. Phải tìm Mẫn Nghi mau, kẻo không kịp nữa.
− Khoan đã, cháu đừng đi...
Ông chồm ngưá»i theo nhưng không kịp. Thoắt 1 cái... Minh Äăng đã biến mất rồi. Trên tay ông chỉ còn lại chiếc huy hiệu bằng cẩm thạch thôi. Ôm chặt nó và o lòng, ông nghe tim mình nhói niá»m Ä‘au.
o O o
Äâm thá»§ng 2 vá» xe đạp cá»§a Minh Äăng rồi sang Philipine mở thêm chi nhánh má»›i, Tá» Khiêm những tưởng mình sẽ không bao giỠđặt chân đến khu ký túc xá nà y để phải bị dây dưa và o câu chuyện trẻ con vá»›i cô gái bán nam, bán nữa nà y nữa. Nhưng... tháºt không nợ. Vừa đặt chân vá» nước, ngưá»i đầu tiên anh gặp lại là cô. Äể 1 lần nữa bị lôi và o rắc rối dù lòng không muốn 1 chút nà o.
Hôm đó trên máy bay tình cá» láºt tá» Thá»i báo thị trưá»ng, Tá» Khiêm không ngá» cái tin đầu tiên mình Ä‘á»c lại là má»™t hung tin. Không chỉ vá»›i anh mà vá»›i tất cả các doanh nghiệp kinh doanh mặt hà ng quý giá nhất thị trưá»ng. Tháºt váºy, việc chÃnh phá»§ Anh tuyên bố bán má»™t số và ng dá»± trữ cá»§a mình không chỉ gây nên má»™t cuá»™c khá»§ng hoảng và ng, giá còn kéo theo bao Ä‘iá»u tệ hại khôn lưá»ng trước.
Tá» Khiêm không kinh doanh và ng, nhưng anh là má»™t trong những cổ đông lá»›n cá»§a táºp Ä‘oà n Kim Thà nh, nên... hôm đó... vừa nháºn được tin, anh láºp tức từ phi trưá»ng đến thẳng công ty Kim Thà nh. Xem bác Thà nh đã có hướng giải quyết gì cho vấn đỠnà y.
Äạp nhanh thắng xe, vừa mở cá»a ra, Tá» Khiêm đã vá»™i thụt nhanh và o, lạ lẫm nhìn Minh Äăng tung chân sáo từ cổng công ty bước vá»™i ra, tay vung vẩy tá» chi phiếu.
Cô ả đến đây là m gì nhỉ? Bá»—ng quên mất tiêu mục Ä‘Ãch cá»§a mình, Tá» Khiêm tò mò dõi theo bước chân cô. Không phải nóng lòng đâu, vừa rá»i khá»i công ty, Minh Äăng quẹo ngay và o má»™t ngân hà ng gần đó.
Chẳng cần đoán, TỠKhiêm cũng biết cô và o ngân hà ng nà y để rút chi phiếu. Nhưng tỠchi phiếu ấy trị giá bao nhiêu? Anh bấm nhanh và o phôn tay một con số:
− Alô! Thà nh đó hả?... Mình đây.... Tá» Khiêm đây... vừa vỠđến... khoan hà n huyên tâm sá»±... cáºu là m Æ¡n quan tâm há»™ mình má»™t việc... nhá» thôi... Äó cáºu có thấy má»™t cô gái mặc bá»™ đồ lá»ng cÅ© rÃch Ä‘ang tiến và o ngân hà ng cá»§a cáºu không... Äúng rồi... chÃnh là cô ả cắt tóc tém như con trai đó... cáºu nhìn xem cô ả rút bao nhiêu tiá»n trong chi phiếu nhé... ÄÆ°á»£c tá»› chá» máy....
Tắt máy phôn, Tá» Khiêm châm cho mình Ä‘iếu xì gà rồi đặt hết tinh thần và o đôi mắt, dán chằm chằm và o cá»a ngân hà ng như má»™t thám tá» tư chuyên nghiệp sợ vuá»™t mất con mồi quan trá»ng.
TÃt... TÃt... TÃt...
Phôn đã có tÃn hiệu, Tá» Khiêm vi đặt lên tai nghe giá»ng Thà nh báo cáo:
− Tá»› đã Ä‘iá»u tra được... cô gái tên Minh Äăng, đến để rút chi phiếu trị giá hai chục triệu đồng... Chi phiếu do tổng giám đốc táºp Ä‘oà n và ng bạc đá quý Kim Thà nh ký... cáºu còn muốn biết gì nữa?... Sao? Cô ả là ai?... Äối tượng má»›i cá»§a cáºu à ?
Ngẩn ngưá»i ra vì quá lạ lùng và kinh ngạc, Tá» Khiêm không nghe Thà nh há»i những gì. Äến câu sau, anh má»›i giáºt mình nhảy nhá»m:
− Nè đừng nói váºy nghe. Tá» Khiêm nà y mà đeo Ä‘uổi má»™t cô gái bốn sáu như ả ư?
DÄ© nhiên là Thà nh không hiểu từ bốn sáu ám chỉ gì rồi, nhưng... Minh Äăng đã xuất hiện, Tá» Khiêm đà nh cúp máy thôi. Phải xem cô ả sá» dụng số tiá»n ấy thế nà o cho biết.
Rà xe chầm cháºm bên lá» Ä‘uổi theo, lòng Tá» Khiêm ngáºp đầy nghi vấn. Sao bác Thà nh lại ký cho ả má»™t chi phiếu lá»›n váºy? Lẽ nà o... má»™t ý nghÄ© thoáng qua nhưng anh gạt phắt Ä‘i ngay. Không đâu... quen biết vá»›i bác lâu nay, anh biết rõ con ngưá»i bác. Nguyên tắc, nghiêm túc đà ng hoà ng và đạo đức. Nhất định... không có chuyện ấy xảy ra đâu.
Váºy thì vì cái gì ? Ãúng là điên lên được. Cà ng nghÄ© cà ng khó hiểu ấy mà ! Ấy chà ! Khoan nghÄ© đã ... cô ả dừng lai rồi kìa .
NÆ¡i Minh Äăng dừng lại tháºt bất ngá» vá»›i Tá» Khiêm, vì đó là má»™t quán bánh xèo nổi tiếng. Tá» Khiêm rà nh nÆ¡i nà y lắm, bởi lẽ... bánh xèo vốn là món ăn khoái khẩu cá»§a anh mà .
− Cho 5 cái bánh xèo đi bà chủ...
Giá»ng Minh Äăng vang lảnh lót, không chỉ Tá» Khiêm thấy giáºt mình mà cả bà chá»§ quán, lẫn đám đông thá»±c khách cÅ©ng giáºt mình tròn mắt nhìn cô. Bánh xèo đặc biệt. Hai mươi ngà n má»™t cái, cái nà o cái nấy to bằng cái đĩa. Sức trai tráng như anh ăn hai cái đã cà nh hông, bể bụng rồi. Váºy mà cô ả dám ăn liá»n má»™t lúc luôn năm cái.
− á»’, nó bá»± váºy sao? - Nghe giá»ng cô thảng thốt, má»i ngưá»i má»›i vở lẽ ra. Thì ra... cô gái ấy lần đầu đến ăn thôi, tháºt là quê mùa. Tá»™i nghiệp: - Dạ... dì cứ bán cho con 5 cái, con ăn không hết thì Ä‘em vá». Không sao đâu.
Mỉm cưá»i Minh Äăng bất chấp những cặp mắt cá»§a đám khách thượng lưu nhìn mình như quái váºt. Lấy má»™t lá xà lách tháºt to, cô bá» rau, bá» bánh và o cuốn thà nh má»™t cun tròn, chấm nước mắm rồi cố nhét và o chiếc miệng nhá» cá»§a mình cuốn bánh to quá khổ.
Ôi! Ngon quá! Nhai miếng đầu tiên, đôi mắt Minh Äăng mở tròn lạ lẫm. Äúng tiá»n nà o cá»§a nấy chẳng sai, chả bù cho mấy cuốn bánh xèo cô ăn ở lỠđưá»ng, năm trăm đồng má»™t cái, bé như cái lá rau.
Má»™t cuốn rồi má»™t cuốn, Minh Äăng nhai ngấu nghiến, nhồm nhoà m, miệng mồm toà n dầu mỡ trông phát thèm, phát ứa gan. Là m Tá» Khiêm phải quay mặt Ä‘i nuốt á»±c nước bá»t và o bụng. Anh chợt nhá»›, sáng giá» mình chưa ăn gì cả.
Äợi cô ta ăn cái bánh mất gần tiếng đồng hồ rồi rà máy Ä‘uổi theo, Tá» Khiêm không hiểu vì sao mình lại là m như váºy? Tháºt buồn cưá»i và ngu xuẩn. Anh biết váºy nhưng... cứ Ä‘uổi theo cô má»™t cách kiên nhẫn và cương quyết.
Lần nà y, Minh Äăng chẳng Ä‘i đâu cả, cô vá» thẳng ký túc xá cá»§a mình. Bóng cô vừa khuất sau cánh cá»a. Tá» Khiêm đột nhiên như ngưá»i vừa tỉnh má»™ng. Anh trở đầu xe, lái tháºt nhanh vá» công ty Kim Thà nh. Không vì tuyên bố cá»§a chÃnh phá»§ Anh, anh chỉ muốn biết vì sao bác Thà nh lại ký cho Minh Äăng má»™t chi phiếu trị giá quá to đối vá»›i cô như váºy? Có phải... cô đã... dùng bà máºt gì đã uy hiếp, tống tiá»n cá»§a ông không?
− Ồ không, không đâu!...
Nghe anh há»i ông báºt lên cưá»i lá»›n:
− Chẳng ghê gá»›m, khá»§ng khiếp như cháu tưởng đâu, cô bé ấy chỉ bán cho ta má»t cổ váºt thôi. Nói rồi chợt nhá»›, ông nắm tay anh, cất giá»ng khẩn trương:
− Cháu quen cô ấy tháºt ư?
− Tháºt!
Gáºt đầu, không để ý đến vẻ mừng rỡ cá»§a ông, Tá» Khiêm chăm chú xem cái mà ông gá»i là cổ váºt đã bá» ra những hai chục triệu để mua cá»§a Minh Äăng.
Chỉ là má»™t miếng cẩm thạch thôi. Dù lên nước bóng ngá»i tháºt đẹp cÅ©ng đâu đến giá nà y? Nhìn đôi mà y Tá» Khiêm nghe thắc mắc. má»™t Ãt kinh nghiệm vỠđá quý cho anh biết, miếng cẩm thạch nà y, mắc lắm cÅ©ng chỉ đến mưá»i triệu bạc thôi. Lẽ nà o má»™t ngưá»i già u kinh nghiệm như ông lại mua lầm chứ?
− Cháu kể ta nghe lý lịch của cô bé đó được không?
Äang nhÃu mà y nghiên cứu miếng cẩm thạch, hy vá»ng tìm ra giá trị quý báu ẩn mình trong ấy, Tá» Khiêm giáºt mình ngạc nhiên nghe ông há»i. Äiá»u tra cả lý lịch? Ông Thà nh tháºt ra Ä‘ang muốn gì ở cô ta đấy nhỉ?
− Dạ cháu không rõ lắm vá» gia đình cá»§a Minh Äăng, chỉ biết cô ấy là ....
Anh kể cho ông nghe những gì anh biết vỠcô.
− Là sinh viên cá»§a trưá»ng đại há»c ư?
Giá»ng ông như mừng rỡ:
− Cũng không tệ lắm. TỠKhiêm à ! Ta lại muốn nhỠcháu giúp ta một việc nữa đây. Cháu không từ chối chứ?
Trước giá»ng nói chân thà nh và cái nắm tay thân máºt cá»§a ông. Tá» Khiêm nghe lòng rối rắm vô cùng. Nháºn lá»i hay từ chối ông đây? Xưa nay quan hệ giữa anh và ông chỉ dừng ở mức xã giao. Anh là cổ đông còn ông là chá»§ cổ phần. Ngoà i công việc là m ăn hai ngưá»i chỉ gặp nhau trong cuá»™c há»p, chưa má»™t lần thân máºt chuyện trò, váºy mà ... lần nà y, thái Ä‘ cá»§a ông... cứ như đã thân vá»›i anh lắm váºy.
− Chú muốn cháu giúp chuyện gì?
Không thể im lặng mãi, Tá» Khiêm cất giá»ng dè chừng. Không khéo, ông lại muốn anh hùn thêm vốn.
− Ta muốn cháu Ä‘iá»u tra giúp ta má»™t việc.
− Äiá»u tra giúp chú ư?
Hai con mắt tròn vo, TỠKhiêm nhìn ông không hiểu.
− Phải.
Mỉm cưá»i ông từ tốn gáºt đầu:
− Lẽ ra ta không dám đưá»ng đột đỠnghị cháu giúp má»™t việc thế đâu. Nếu như... ta không tình cỠđược biết... trong thá»i gian sang Mỹ du há»c ngà nh kiến trúc, cháu đã từng há»c qua trưá»ng thám tá» tư.
− Äúng váºy.
Tá» Khiêm gáºt đầu xác nháºn.
Vá» tin tức nà y, anh không ngạc nhiên đâu. Bởi... chÃnh miệng anh đã khoe vá»›i ông, vá»›i tất cả má»i ngưá»i rằng... mình đã từng há»c qua khóa Ä‘iá»u tra, trinh thám. Dù là bằng nghiệp dư thôi, nhưng anh tá»± hà o vá» nó lắm. HÆ¡n cả bằng đại há»c kiến trúc ngoại hạng ưu kia.
Nhắc ra thì dà i dòng lắm, chỉ có thể tóm được má»™t câu, Tá» Khiêm vốn không ưa kiến trúc, cà ng không thÃch là m kinh tế chút nà o. Cả má»™t Ä‘á»i anh chỉ mÆ¡ được là m cảnh sát thôi. Anh thÃch cái cảm giác phiêu lưu, hồi hp. Äiá»u tra vụ án.
Dưới sá»± o ép, bắt buc cá»§a cha, Tá» Khiêm trở thà nh nhà kinh tế. Là tổng giám đốc má»™t công ty xây dá»±ng tầm cở và là cổ đông cá»§a nhiá»u công ty khác, anh vẫn không ngăn được dòng máu phiêu lưu, trinh thám dạt dà o chảy trong ngưá»i vì .... nói chẳng phải khoe chứ.... giác quan thứ sáu cá»§a Tá» Khiêm tinh tế và nhạy bén ghê gá»›m lắm. Bao lần... nhá» nó... công ty anh thắng Ä‘áºm, lá»i to.
− Cháu Ä‘iá»u tra giúp ta chứ?
Thấy TỠKhiêm im lặng lâu quá, ngỡ anh không đồng ý, ông Thà nh khẩn khoản:
− Thì cháu cứ xem, nhìn đây là má»™t hợp đồng kinh tế. Cháu muốn ra Ä‘iá»u kiện, quyá»n lợi gì... khó bao nhiêu ta cÅ©ng chìu mà .
− Việc nà y quan trá»ng vá»›i chú váºy sao? - Ngẩng đầu lên Tá» Khiêm bắt đầu nghe rạo rá»±c.
Ông Thà nh nhẹ gáºt đầu:
− Phải nó quan trá»ng lắm. Äáng giá cả Ä‘á»i ta, nên... dù có phải đổi cả sá»± nghiệp nà y, ta cÅ©ng chịu.
− Việc gì mà quan trá»ng váºy? Tá» Khiêm nghe kÃch động
− Ta muốn Ä‘iá»u tra xem ở đâu Minh Äăng có được mặt cẩm thạch nà y? Có tháºt là cô ta đã nhặt được nó như đã nói không?
Ông Thà nh cất giá»ng khẩn trương trong lúc Tá» Khiêm thở phà o ra thất vá»ng:
− Có váºy thôi ư? Váºy mà ... cứ tưởng chuyện gì. Chỉ cần há»i cô ấy là xong chứ gì.
− Ta đã há»i và Minh Äăng đã trả lá»i. - Ông lại nhặt mảnh cẩm thạch lên. Nhưng ta... muốn tìm má»™t câu trả lá»i khác hÆ¡n, cháu giúp ta là m sáng tá» câu chuyện nà y được chứ?
− Vâng! - Tá» Khiêm gáºt đầu không hà o hứng. Anh muốn ông nhá» mình Ä‘iá»u tra việc khác cÆ¡. Ly kỳ... hấp dẫn... khó khăn và đầy nguy hiểm.
− Ta cảm Æ¡n cháu tháºt nhiá»u. - Trái vá»›i vẻ ỉu xìu cá»§a anh, ông Thà nh tươi tỉnh gáºt đầu há»›n hở, ngáºp đầy niá»m tin hy vá»ng. Và ... đâu cÅ©ng là lý do... bắt anh quay trở lại đây. Lại gặp Minh Äăng, lại tiếp tục bá»±c mình... Ai bảo anh thà y lay khoe mình há»c Ä‘iá»u tra trinh thám là m gì? Mai mốt... có ngưá»i mất chó, mất mèo... dám cÅ©ng đến nhá» anh Ä‘iá»u tra quá .
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 09:03 PM.
|

09-03-2008, 05:20 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 4
Äã nháºn lá»i giúp bác Thà nh "phá án", dù án nhá», dù muốn, dù không Tá» Khiêm cÅ©ng quyết phải thà nh công. Äây là phi vụ đầu tiên trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a anh mà ! Äâu thể để ngưá»i ta cưá»i và o mÅ©i, bảo anh chỉ giá»i tà i ba hoa khoác lác.
Nên... hôm nay... lần đầu lâm tráºn, để tăng thêm hứng thú, Tá» Khiêm trang bị cho mình tháºt ká»·. Nà o mÅ©, nà o kÃnh, nà o găng tay, nà o già y bốt. Tất cả Ä‘á»u má»™t mà u Ä‘en trông rất ngầu, rất rùng rợn khác hẳn hình tượng oai phong cá»§a má»™t tổng giám đốc đẹp trai. Nhân viên bây giá» lỡ ai đó thấy anh, chắc sẽ đưa tay dụi mắt, chẳng dám tin đâu.
Äến salon mua má»™t chiếc mô tô cho đủ b, Tá» Khiêm bá» mặc công ty và cuá»™c há»p định kỳ vá»›i các phòng ban. Anh phóng như bay đến ký túc xá. Vượt luôn đèn Ä‘á», anh hy vá»ng sẽ bị công an rượt theo Ä‘uổi phạt. Nhưng... tháºt là xúi quẩy. Hôm nay... không có công an gác chốt... nên... cả tiếng còi cÅ©ng không có nói chi đến mà n bị rượt...
Có thẻ trình chứng minh thư cho bác ba bảo vệ rồi đưá»ng hoà ng cá»a cái tiến thẳng và o ký túc xá. Nhưng... Tá» Khiêm không là m thế. Anh cho xe chạy vòng ra bãi đất trống phÃa sau, nÆ¡i các sinh viên vẫn lén quăng các thứ phế thải và cÅ©ng là nÆ¡i tâm sá»± cá»§a các cặp tình nhân trẻ.
Nhìn trước, nhìn sau, vá»›i má»™t vẻ tháºp thò, lén lút. Không thấy ai, Tá» Khiêm má»›i cho tay và o túi lấy đồ nghá». Äó là chiếc thang dây, đầu có gắn má»™t cái móc sắt. Dụng cụ cho các tay thám tá» tư chuyên nghiệp đột nháºp nhà ngưá»i ta. Nhá»› ngà y đó, anh đã phải năn nỉ thầy bán lại cho mình vá»›i giá 500 đô la đúng.
Minh Äăng ở lầu má»™t, nên việc quăng thang dây xem ra không khó lắm. Cạch má»™t cái, Tá» Khiêm đã móc được đầu thang và o cạnh cá»a sổ rồi, phá»§i phá»§i tay, anh mỉm cưá»i bám tay lên thang dây leo thoăn thoắt.
Äang leo giữa chừng thì... từ đà ng xa có ngưá»i Ä‘i đến. Tim Tá» Khiêm Ä‘áºp dồn. Ôm chặt thang dây, anh nÃn thở áp mặt và o tưá»ng, hy vá»ng ngưá»i đó sẽ chẳng thấy mình.
Nhưng... Ä‘á»i chẳng chìu ý ngưá»i, không chỉ nhìn thấy, ngưá»i ấy còn dừng chân, há»i vá»ng lên:
− Chú Æ¡i, dây Ä‘iện nhà tôi cÅ©ng có vấn đỠrồi, má»™t lát rảnh chú là m Æ¡n qua sá»a luôn dùm tôi má»™t thể, rồi tôi bồi dưỡng cho. Äó... nhà tôi là cái nhà có cái cá»a mà u xanh đó.
Nói xong, ngưá»i đà n bà bước Ä‘i nhanh không kịp nghe Tá» Khiêm buông má»™t câu chá»i đổng. Thà bà cứ hét toáng lên, bảo anh là ăn trá»™m mà anh còn đỡ tức. Bá»™ Ä‘ui rồi sao chứ? Cả thám tá» và thợ Ä‘iện cÅ©ng không phân biệt nổi... chán chết Ä‘i thôi. Hết cả hứng Ä‘iá»u tra.
Bá»±c bá»™i ném mạnh cặp mắt kÃnh ra khá»i mắt, vừa toan quay trở xuống Tá» Khiêm má»›i hay mình đã lên đến nÆ¡i rồi. má»™t chút tò mò khiến anh ghé mắt nhìn qua song cá»a gá»—. Thá» xem cô ả là m gì cho biết.
Chẳng là m gì cả, Tá» Khiêm thêm má»™t lần tức ứa gan. Bao nhiêu công sức, lẫn bao tốn kém, kết quả cuối cùng cá»§a cuá»™c Ä‘iá»u tra là hình ảnh Minh Äăng nằm sãi tay ngá»§ ngon là nh trên chiếc giưá»ng đơn...
− Nà y tên kia, là m gì váºy? Nhìn trá»™m ngưá»i ta thay đồ hả?
Äang chau mà y thất vá»ng, bất thần bị má»™t gáºy và o lưng, Tá» Khiêm không phòng bị kịp, vuá»™t tay khá»i chiếc thang dây rÆ¡i nhanh xuống đất nghe cái bịch. May mà anh có võ, nên chỉ bị tráºt khá»›p chân thôi.
− Trá»i Æ¡i, anh Hai... anh có sao không?
Gã côn đồ Ä‘ang hung hăng tiến tá»›i bá»—ng dừng chân hốt hoảng. Ngẩng đầu lên, đôi mắt Tá» Khiêm cÅ©ng tròn vo kinh ngạc, khi nháºn ra kẻ vừa hà nh hung mình má»™t cái Ä‘au, gã không phải ngưá»i xa lạ, gã chÃnh là Diệp Bân... là thằng em há» cá»§a anh. Gã Ä‘ang quýnh quáng, lăng xăng lo chăm sóc cái khá»›p chân bị tráºt cá»§a anh:
− Em xin lá»—i, em không ngá» tên trá»™m đó là anh. Mà anh là m gì? Sao ăn mặc kỳ cục váºy?
Vừa toan mở miệng mắng gã má»™t tráºn cho đỡ tức, bá»—ng bị gã há»i má»™t câu, Tá» Khiêm đà nh ngáºm bồ hòn, nuốt luôn cục tức và o lòng. Phải lá»±a lá»i mà nói, để hắn Ä‘em chuyện nà y vá» nhà kể.... ê mặt chết. Ba sẽ mắng cho má»™t tráºn còn mẹ sẽ báºt phì cưá»i. Hừ... tức Æ¡i là tức...
− À em biết rồi... Anh đang theo đuổi cô nà o trong ngũ long công chúa phải không?
Chá» mãi chẳng nghe Tá» Khiêm đáp, Diệp Bân đà nh phải Ä‘oán mò. Mỉm cưá»i, hắn gáºt đầu thông cảm:
− Không ngá» anh ra thương trưá»ng kinh doanh lâu váºy mà còn má»™ng mÆ¡, lãng mạn ghê, sao? Theo cô nà o váºy? Kể em nghe xem em có giúp được gì không?
Tá»™i danh Ä‘eo Ä‘uổi giai nhân xem ra dá»… chịu hÆ¡n tá»™i danh là m thám tá» tư, gáºt đầu, Tá» Khiêm nói theo ý Diệp Bân:
− Tình cá» gặp cô ấy trên đưá»ng, há»i mãi chẳng trả lá»i, Ä‘iên tiết quá, anh quyết theo cho tá»›i ổ. Thá» coi ả là ai cho biết.
− Váºy... anh chưa biết tên à ?
Mắt Diệp Bân hấp háy sau cặp kÃnh:
− Anh có thể tả hình dáng lại không? Cả năm cô gái ở đây em Ä‘á»u biết rà nh tên há».
− Chà !
Tặc lưỡi, Tá» Khiêm nghe khó chịu trong lòng. Bình thưá»ng... chắc anh đã mắng hắn rồi. Cái tá»™i má»™ng mÆ¡, lãng mạn há»c không lo há»c, mãi yêu đương nhăng nhÃt, nhưng... lỡ... đóng vai kẻ si tình... cá mè má»™t lứa vá»›i hắn rồi. Mắng sao đây? Äà nh tả đại má»™t cô cho hắn nháºn dạng váºy? Ai bây giá» nhỉ? Mẫn Nghi hay Minh Nguyệt? Cô nà o cÅ©ng được miá»…n đừng là con ả đáng ghét Minh Äăng.
Là Mẫn Nghi ư? Nghe Tá» Khiêm tả mà Diệp Bân Ä‘au nhói trong lòng. Äúng là Mẫn Nghi rồi. Trá»i Æ¡i! Biết nói sao đây? Lẽ nà o lại bảo Tá» Khiêm đừng theo Ä‘uổi nữa, cô gái là cá»§a mình rồi.
NghÄ© là nghÄ© váºy thôi, Diệp Bân biết mình không tà i nà o mở miệng. Chỉ biết thầm trách cÆ¡ há»™i lá bay nà o, lại khiến xui cho Tá» Khiêm gặp Mẫn Nghi. Sao không là Minh Nguyệt, Thu Trang hay Minh Äăng chứ?
Vèo...
Má»™t váºt gì tháºt nặng từ trên cao bá»—ng rÆ¡i thẳng xuống chá»— hai ngưá»i. Theo phản xạ, Diệp Bân cÅ©ng tay lên đỡ, hất tung váºt ấy ra xa rồi nhảy lên tránh khá»i. Chỉ tá»™i Tá» Khiêm, cái chân bị tráºt nên không thể nhảy lên đà nh phải ngồi yên lãnh trá»n nguyên má»™t bịch và o ngưá»i.
− Ôi trá»i đất cái gì thế nà y?
Là bịch rác! Ngẩn ngưá»i ra, Diệp Bân lo lắng nhìn Tá» Khiêm bị các thứ phế thải cá»§a ngÅ© long công chúa ướp đầy ngưá»i. Nà o là ht nhãn, nà o vá» cóc, nà o vá» chôm chôm, cả đầu tép, rut cá đã lâu ngà y lên mùi rữa. Tháºt là kinh tởm không thể tưởng....
Phá»§i sạch các thứ trên ngưá»i, Tá» Khiêm quên mất cái chân Ä‘au, anh đứng báºt lên hét lá»›n:
− Ai mà vô ý thức thế nà y? Äây có phải là bãi rác đâu? Xuống nhặt hết lại mau. Không thì tôi gá»i công an đấy!
Chết rồi! Từ lầu cao, Minh Äăng nghe rõ giá»ng Tá» Khiêm vang mồm má»™t. Äầu chui vá»™i và o chân, lưỡi lè dà i cô thầm hối háºn vì cái tÃnh lưá»i biếng, cẩu thả cá»§a mình. Äá»™i cỠđỠcá»§a ký túc xá đã cấm các sinh viên quăng rác bừa bãi xuống bãi đất nà y rồi. Cả phòng, ai cÅ©ng ngoan ngoãn chấp hà nh, chá» xe rác Ä‘i ngang Ä‘em Ä‘i bá». Chỉ có cô là ... Trá»i Æ¡i! Không biết đã quăng trúng ai rồi... Phải mau xuống xin lá»—i Ä‘i thôi... để anh ta là m lá»›n chuyện lên là gay lắm.
Láºt Ä‘áºt xá» chân tìm đôi dép, Minh Äăng chạy như bay xuống thang lầu, chưa kịp nhìn thấy mặt đất vi cúi đầu:
− Xin lỗi, tôi không cố ý....
− Không cố ý. Hừ... Äôi mắt lia ngang rồi trừng lên giáºn dữ, Tá» Khiêm rÃt chặt hai hà m răng lại. Anh không tin và o lá»i xin lá»—i cá»§a Minh Äăng, nhất định, cô ả đã nháºn ra anh nên cố tình quăng nguyên bịch rác xuống lầu. Không thì sao nó lại trúng ngay đầu anh cÆ¡ chứ? Sẵn bao nhiêu tức giáºn dồn nén nãy giá», anh trút xuống hết cho cô:
− Nói dễ nghe chưa? Không được, tôi phải đưa cô gặp bảo vệ giải quyết việc nà y.
− Äừng là m lá»›n việc nà y. Minh Äăng không có ý đâu. - Biết Minh Äăng sẽ gặp khó khăn nếu bị đưa lên phòng bảo vệ, Diệp Bân đưa tay ngăn lại. - Bá» qua Ä‘i cô ấy đã xin lá»—i anh rồi.
− Không cố ý? Sao cáºu biết cô ta không cố ý chứ? Lấy gì bảo đảm là cô ta không có cố tình quăng nguyên bịch rác xuống đầu tôi? - Cà ng nói cà ng giáºn căm gan, Tá» Khiêm long đôi mắt nhìn Minh Äăng như muốn ăn tươi nuốt sống.
− Nè. - Minh Äăng cÅ©ng nổi nóng lên. - Äừng lấy bụng mình suy bụng ngưá»i, chẳng ai tiểu nhân như anh tưởng. Rõ rà ng lúc nãy tôi ở trong nhà thảy đại bịch rác ra, không biết có anh ở dưới nà y. Mà có biết, tôi cÅ©ng chẳng Ä‘á»i nà o là m váºy.
− Tự miệng cô nói thôi, là m sao tôi tin được. - Nhún vai, TỠKhiêm kênh kênh nói.
Minh Äăng liếc má»™t cái dà i:
− Tuỳ anh thôi. Muốn là m khó nhá» nà y thì xin má»i cứ việc.
− Tôi không là m khó, chỉ muốn lấy lại công bằng thôi. Cô xem đầu tóc, quần áo tôi đầy mùi tanh tưởi, là m sao tôi ra đưá»ng chứ? - Thấy mặt Minh Äăng căng thẳng, Tá» Khiêm hạ giá»ng Ä‘i má»™t chút.
− Chỉ cần anh không là m khó, khăng khăng lôi tôi và o bảo vệ, tôi hứa sẽ Ä‘á»n lại cho. - Minh Äăng hạ giá»ng.
Diệp Bân phấn khởi chen và o:
− Váºy thì tốt quá rồi. má»™t ngưá»i nhịn má»™t câu. DÄ© hòa, vi quý. Anh Khiêm... anh đồng ý chứ?
− Chẳng lẽ tôi hẹp hòi đến thế sao? - Tá» Khiêm không nói thẳng - Nhưng... cô ta sẽ Ä‘á»n cho tôi bằng cách nà o đây?
− Rất đơn giản, anh lên phòng tôi gi đầu, tắm rá»a, cởi bá» b đồ đó ra, chá» tôi giặt xong là được rồi. - Minh Äăng nói gá»n hÆ¡.
TỠKhiêm tròn đôi mắt:
− Cô không đùa tôi chứ?
− Äùa anh là m gì? - Minh Äăng nhÃu mà y, vẻ ngạc nhiên rồi chợt hiểu. - À... hay là ... anh không dám?
− Cái gì mà không dám? Tá» Khiêm trừng đôi mắt. - Tôi chỉ thấy kỳ thôi... Mà ... quên mất... Anh bá»—ng báºt cưá»i... tôi chẳng phải sợ kỳ nữa. Cô là bốn sáu, đâu phải là con gái.
− Hừ!
Hừ má»™t cái trong cổ há»ng, Minh Äăng trừng mắt ngó Tá» Khiêm rồi háºm há»±c, bước lên lầu. Tá» Khiêm phì cưá»i rồi vá»— vai Diệp Bân:
− Lên nà o!
− Em không lên được vá»›i anh đâu! - ÄÆ°a mắt ngó đồng hồ, Diệp Bân nhẹ lắc đầu: - Em còn phải ra bến xe đón Mẫn Nghi. Anh thông cảm, em đã hẹn vá»›i cô ấy rồi....
− Thôi được rồi. Äi Ä‘i... - Thấy Diệp Bân cứ gãi đầu, gãi tay khó nói, Tá» Khiêm cắt ngang lá»i: - Thằng quá»·, há»c không lo há»c, lo bồ vá»›i bịch, liệu hồn mà y vá»›i tao đó.
Mỉm cưá»i vá»›i cái nắm đấm cá»§a Tá» Khiêm, Diệp Bân nhảy lên chiếc tám sáu phóng Ä‘i như bay. Nhà già u có, nhưng tÃnh anh vốn không thÃch phô trương, gây sá»± chú ý cá»§a má»i ngưá»i.
Diệp Bân Ä‘i rồi, Tá» Khiêm má»›i thở hắt ra má»™t hÆ¡i dà i. Thầm há»i, mình Ä‘ang là m má»™t chuyện Ä‘iên rồ gì nữa rồi.... Sẵn cái thang dây còn treo lững lá» trước mặt, anh nhảy lên thoăn thoắt leo và o.
− Anh lại giở trò gì đây hả? - Nhìn anh nhảy qua cá»a sổ Minh Äăng cau mà y nói: - Sao lại mặc đồ như ăn cướp váºy?
− Mặc váºy mà như ăn cướp? - Tá» Khiêm nghe tá»± ái, không thèm chấp nhất kẻ ngu, anh hừ má»™t tiếng trong há»ng rồi lưá»m lưá»m mắt.
− Khăn đâu? Xà bông đâu? Bảo ngưá»i ta lên tắm mà cứ ngồi ngây ra đó.
Trong Ä‘á»i chưa phải phục vụ ai bao giá» cả. Nà y nghe giá»ng Tá» Khiêm phách lối bảo mình, Minh Äăng nghe bá»±c mình lắm. Nhưng... sợ anh không biết và o toa lét xà i ln đồ cá»§a Mỹ Huyá»n và Thu Trang. Cô đà nh phải đứng lên lấy xà bông, và cái khăn cá»§a mình bá» và o cái thau rồi bảo:
− Trong thau đó. Äừng là m văng nước tùm lum.
− Ừ.
ÄÆ°á»£c đì Minh Äăng, Tá» Khiêm nghe khoái tỉ trong lòng. Nhìn chai bồ kết và cái khăn mà u trắng đã ngả và ng cá»§a cô không hiểu sao lòng anh lại nao nao. cuá»™c sống ký túc xá là thế nà y ư? Anh bá»—ng nhá»› đến thá»i gian sung sướng nhất Ä‘á»i khi mình ở trưá»ng đại há»c Hawaii.
NÆ¡i đó, anh đã gặp và đã yêu Trang Tá». má»™t cô gái Nháºt tuyệt vá»i. Dù thá»i gian và công việc cuốn hút, sáu năm rồi, bây giá» anh vẫn nhá»›. Nhá»› như in gương mặt đẹp cá»§a cô. Nhá»› đôi mắt dà i má»™t mà ngÆ¡ ngác, nhá»› đôi môi má»ng như quả sÆ¡ ri chÃn Ä‘á». Bao lần rồi... anh đặt nụ hôn cá»§a mình lên mắt, môi cô. Ôi!... Vẫn còn đầy... rạt rà o.... bao cảm xúc.
Bạn bè, ai cÅ©ng ước ao, thèm muốn, cÅ©ng bảo rằng anh cùng Trang Tá» tháºt đẹp đôi. Mối tình thÆ¡ má»™ng kéo dà i hai năm ròng rã, tưởng không má»™t trở lá»±c, khó khăn nà o ngăn cách nổi.
Váºy mà ... chỉ vì má»™t tình cá», má»™t hiểu lầm chẳng đáng và o đâu, Trang Tá» lại giáºn anh, lại đà nh tâm giết chết mối tình đầu đẹp nhất Ä‘á»i mình.
Chiá»u hôm đó... cÆ¡m nước xong, Tá» Khiêm bá»—ng cảm thấy nhức đầu, chóng mặt, trong ngưá»i nghe mệt má»i khác thưá»ng. Ngồi nói chuyện vá»›i Trang Tá» mà đầu óc cứ quay cuồng, đảo ln. Chá»— quen thân, anh nói tháºt tình bảo vá»›i cô rằng:
− Trang Tá», anh mệt qua, chỉ muốn nằm thôi... em có thể vá»... cho anh nghỉ má»™t chút không?
Äang thao thao bất tuyệt kể anh nghe chuyện du ngoạn cá»§a mình, bá»—ng bị cắt ngang, Trang Tá» nghe hụt hẫng. NÅ©ng nịu, cô dáºm chân vòi vÄ©nh. Bắt Ä‘á»n anh má»™t nụ hôn như thưá»ng lệ..... Nhưng... tất nhiên vì quá mệt, quên không để ý đến chuyện nà y. Anh chỉ nhá»› đến việc nhá» Lylian - má»™t cô bạn Mỹ, đưa Trang Tá» vá» giúp mình thôi.
Trang TỠvỠrồi, TỠKhiêm mới và o phòng nằm nghĩ. Cơn nhức đầu cũng tạm vơi, thì... một thằng bạn chợt và o, báo tin anh có khách.
− Ai váºy? - Mệt má»i chống tay ngồi dáºy, Tá» Khiêm nhăn nhó. Anh tháºt chẳng muốn tiếp má»™t chút nà o.
− Một giai nhân xinh đẹp, bạo vừa từ Việt Nam sang. Cô ta tên là Cẩm Hồng.
Là Cẩm Hồng! Trái tim Tá» Khiêm thót nhanh trong ngá»±c. Sao cô biết anh ở đây mà tìm nhỉ? Anh đã dặn kỹ má»i ngưá»i rồi. Ai lại bán đứng anh như váºy?
Tháºt là rắc rối lôi thôi! Cô bé Cẩm Hồng nà y vốn là em gái cá»§a Äăng Khoa, thằng bạn thân thá»i trung há»c cá»§a anh. Thưá»ng ngà y đến chÆ¡i vẫn thấy cô bé thân máºt vá»›i mình, Tá» Khiêm đâu biết, từ lâu cô ta đã thầm yêu trá»™m nhá»› mình rồi.
Nháºn được thư tá» tình cá»§a Cẩm Hồng gởi cho, Tá» Khiêm nghe sá»ng sốt bà ng hoà ng. Không muốn là m tổn thương trái tim non còn thÆ¡ dại cá»§a cô, bao lần anh đã lá»±a lá»i từ chối khéo. Nhưng... oái oăm thấy... Cẩm Hồng không chịu hiểu, hoặc giả cô không hiểu... cô bám theo anh, lo lắng, săn sóc cho anh hết má»±c... vá»›i hy vá»ng má»™t ngà y sẽ chinh phục được trái tim kiêu kỳ ấy...
Ngà y được tin mình Ä‘áºu và o đại há»c, Tá» Khiêm mừng như má»™t tá» tù thoát ngục, giấu kÃn Cẩm Hồng địa chỉ má»›i cá»§a mình, anh những mong thá»i gian là m cô thức tỉnh... sẽ lãng quên Ä‘i tình yêu tuyệt vá»ng cá»§a mình...
Ba năm xa vắng bặt tin rồi... váºy mà ... hôm nay cô lại đến.... Äến vá»›i má»™t chút trưởng thà nh, chÃn chắn hÆ¡n, là m cho anh nghe khó xá» vô cùng.
Lẽ tất nhiên là ... anh không thể nằm lì, bá» mặc cô vá»›i đám bạn cá»§a mình rồi. Dù gì cô cÅ©ng vừa từ Việt Nam sang, chân ướt chân ráo cần có ngưá»i dẫn dắt... vì thế... anh đà nh phải gượng cÆ¡n mệt má»i cá»§a mình ra phòng khách tiếp cô.
Thì ra... cô bé Cẩm Hồng chẳng há»i thăm ai địa chỉ cá»§a anh. Ba năm dà i đủ cho cô bé má»™ng mÆ¡ trưởng thà nh hÆ¡n. Từ lâu, nghỉ vá» anh, cô chỉ thoáng mỉm cưá»i rồi nhẹ lắc đầu chê mình con nÃt quá. Thế gian nà y, còn khối gã trai khá» xếp hà ng chá» lá»t và o mắt cá»§a cô. Sao lại phải khổ sầu vì... má»™t chuyện không đâu chứ?
Cô đến đây chỉ vì má»™t tình cá». Vâng đúng váºy. Sáng nay đến ghi danh và o thi đại há»c, lúc Ä‘ang đứng chá» trước cổng, cô bá»—ng thấy bóng ai giống Tá» Khiêm thoáng ngang qua. Há»i thăm cô bạn đứng bên má»›i biết là anh tháºt. Cô mừng quá, vi tìm đến táºn nÆ¡i. Mục Ä‘Ãch chỉ muốn anh giúp đỡ, chỉ bảo thêm vá» thá»§ tục.
Chuyện có thể thôi ư? Nghe cô nói mà Tá» Khiêm nhẹ cả ngưá»i. CÆ¡n nhức đầu như tan biến. Nhiệt tình, vui vẻ.... anh táºn tưá»ng chỉ bảo, còn hứa sẽ giúp cô chu đáo nữa....
Äúng và o giữa lúc anh thao thao bất tuyệt cưá»i nói vá»›i Cẩm Hồng thì Trang Tá» bước và o. Thì ra nãy giá» cô vẫn chưa vá», cùng vá»›i Lylian cố tìm mua thuốc cho anh uống. Nay bất ngá» gặp cảnh nà y, máu ghen ứa lên đầy cổ. Không cho anh kịp giải thÃch lá»i nà o, cô ném mạnh túi thuốc và o mặt anh rồi bá» chạy Ä‘i.
Nhục trước đám đông, xấu hổ vá»›i Cẩm Hồng, Tá» Khiêm nghe giáºn run ngưá»i. Anh tá»± nhá»§ sẽ không giải thÃch câu nà o cùng Trang Tá». Äã yêu, cô phải biết tin, biết tôn trá»ng anh chứ? Chuyện nà y phần lá»—i thuá»™c vá» cô.
Phần Trang Tá», sau khi ném bịch thuốc và o mặt Tá» Khiêm rồi trở vá» nhà , nghe bạn bè nói lại, cô cÅ©ng biết mình sai, mình quá đáng. Nhưng... vá»›i bản tÃnh tá»± cao, hiếu thắng đầy tá»± ái cá»§a má»™t cô gái kiêu kỳ đã không cho phép cô hạ mình đến xin lá»—i Tá» Khiêm. Cô chá» anh là m hòa trước như bao lần giáºn dá»—i.
Ngưá»i nà y cho ngưá»i kia, nhắn qua, nhắn lại. Chẳng may chốc câu chuyện tình trở thà nh đỠtà i chung cho cả trưá»ng đại há»c. Nhiá»u cuá»™c cá độ diá»…n ra, ngưá»i bảo Tá» Khiêm năn nỉ trước, kẻ lại nói Trang Tá» phải là m huá». Bà n ra tán và o, cuá»™c tranh luáºn chẳng biết bao giá» má»›i kết thúc được đây?
Má»™t tháng, hai tháng rồi nhiá»u tháng trôi qua. Äôi nhân tình cà ng lúc cà ng trở nên xa lạ. Trên đưá»ng Ä‘i, lỡ gặp nhau, há» cứ ngoảnh mặt Ä‘i mà nghe lòng day dứt nhá»› thương.
Và ... không chỉ thế. Sau má»™t thá»i gian chỠđợi má»i mòn, đến chá»c tức cô, Tá» Khiêm đã tìm cho mình má»™t giai nhân thế chá»—. Sáng sáng chiá»u chiá»u, anh ngang nhiên chở cô ngưá»i yêu má»›i ngang qua mặt Trang Tá» khiêu khÃch, cảnh cáo cô. Những mong Ä‘iá»u đó sẽ là m cô thức tỉnh, sẽ khiến cô hạ bá»›t tÃnh tá»± cao trong ngưá»i xuống.
Nhưng... tháºt không ngá»... Tá» Khiêm tháºt không ngá», cÅ©ng như không bao giá» hiểu nổi. Trang Tá» chết vì má»™t tình cá», hay vì má»™t quả báo cá»§a trá»i cao đối vá»›i anh? Theo lá»i kể cá»§a cô bạn chung phòng, anh chỉ biết là chiá»u hôm đó... sau khi tan há»c vá», Trang Tá» bá»—ng thấy nhức đầu, cô và o phòng nằm rồi... ra Ä‘i má»™t cách nhẹ nhà ng, êm thắm...
Kết quả xét nghiệm đã có rồi. Bác sÄ© bảo cô chết vì bị tai biến mạch máu não, vì đã uống nhiá»u rượu mạnh. Rõ rà ng rồi.... Nhưng sao Tá» Khiêm vẫn thấy sững sá», không tin được, ôm quyển nháºt ký cá»§a cô, anh khóc hÆ¡n bốn ngà y ròng rã. Anh nghe lương tâm mình cắn rứt tháºt nhiá»u. Trang Tá» chết vì anh, vì anh đã là m nà ng Ä‘au khổ.
Sáu năm rồi, Tá» Khiêm cố nén niá»m Ä‘au, cố tìm quên bằng công việc kinh doanh. Äể chuá»™c lá»—i mình anh nhá»§ lòng sẽ chung thá»§y vá»›i cô, sẽ không bao giá» yêu ai nữa, để chốn suối và ng kia Trang TỠđược ngáºm cưá»i. Äể lương tâm anh bá»›t dà y vò... ray rứt. Và ... vì lẽ đó cÅ©ng là nguyên nhân khiến trái tim chai sạn, luôn há» hững vá»›i giai nhân. Tình yêu... cá»§a anh đã chết theo Trang Tá» lâu rồi....
− Tá» Khiêm... anh chết luôn trong đó hả? Là m gì mà lâu váºy?
Giá»ng Minh Äăng chát chúa, lẫn tiếng dá»™ng cá»a ầm ầm đã là m Tá» Khiêm giáºt mình chợt tỉnh, thì ra, nãy giá» anh cứ đứng lặng yên mặc cho vòi nước tuôn trà n như suối xuống đầu mình.
− Sao hả? Bộ nhà anh không có nước, lâu lâu được dịp tắm cho đã hả?
Giá»ng Minh Äăng lại chát chúa vang và o, Tá» Khiêm lắc mạnh đầu, đưa tay tắt nước, nhìn mặt mình tái nhợt trong gương, anh má»›i biết mình Ä‘ang bị lạnh, lạnh cóng cả ngưá»i, thâm tÃm cả da và hai hà m răng Ä‘ang va và o nhau láºp cáºp.
− Nà y... sao không trả lá»i tôi? Anh câm rồi hả?
− Tôi... tôi lạnh quá...- Cố sức mình báºt được chốt cá»a ra. Tá» Khiêm chỉ nói được bấy nhiêu rồi té trên ná»n gạch. Cảnh váºt má» dần anh không còn biết gì nữa cả...
Mình đã ngất bao lâu? Tá» Khiêm cÅ©ng không biết nữa. Anh chỉ biết rằng khi mở mắt ra đã thấy mình không còn lạnh nữa. Toà n thân được quấn kÃn trong tấm chăn dà y ấm áp. Cay xé mắt mÅ©i, và là m anh hắt xì hÆ¡i là mùi dầu nhị thiên đưá»ng. Cái mùi dầu anh ghét nhất Ä‘á»i mình. Dưá»ng như ai đó đã đổ cả chai dầu lên ngưá»i anh váºy.
Ai thế nhỉ? Báºt tung chăn ngồi thẳng ngưá»i lên, Tá» Khiêm dần nhá»› ra tất cả. Lẽ nà o Minh Äăng đã giúp mình? Ôi! Mình vần chưa kịp mặc đồ mà ? Toát mồ hôi, Tá» Khiêm hé má»n nhìn xuống cÆ¡ thể mình rồi báºt lên cưá»i. Trá»i đất! Ai cho anh ăn mặc kỳ quá váºy nè? Minh Äăng chăng? Sao mà rá»™ng thùng thình?
Bước luôn xuống đất, Tá» Khiêm như bÆ¡i trong chiếc áo ngá»§ rá»™ng mênh mông. Chưa kịp nhìn xem áo mà u gì thì... Minh Äăng đã bước lên. Nhìn thấy anh, trong chiếc áo ngá»§ cá»§a mình, cô không nén được báºt cưá»i xòa, rồi như chợt nhá»›, mặt cô vụt khô Ä‘anh, lạnh lùng, khó chịu.
− Dáºy rồi à ? Sao không chết luôn Ä‘i?
Mãi ngẩn ngÆ¡ vá»›i nụ cưá»i đẹp như hoa hà m tiếu cá»§a Minh Äăng, Tá» Khiêm không nghe cô nói. Chà ! Tháºt không ngá», khi cô nà ng chịu cưá»i, cÅ©ng dịu dà ng, đẹp xinh ra phết.
− Hả? Cô nói cái gì?
− Nói.... Nói cái đầu anh. - Minh Äăng trừng đôi mắt - Là m ướt hết cả nhà ! Báo hại ngưá»i ta lau gần chết.
− Váºy ra... cô đã mặc đồ cho tôi hả? - Há»i rồi má»›i chợt nhá»› ra. Tá» Khiêm trách mình vô duyên quá. Há»i con gái ngưá»i ta như váºy.
Nhưng... Minh Äăng không nghe thẹn chút nà o. Rất thản nhiên, cô gáºt đầu:
− Phải đó. Rồi sao?
Thẹn vì đã để cô thấy rõ ngưá»i mình... Tá» Khiêm cúi đầu là nhÃ:
− Chẳng sao cả. Cám ơn cô. - Rồi anh lảng sang chuyện khác: - Chiếc áo ngủ nà y, vỠnhà tôi sẽ giặt ủi đà ng hoà ng rồi trả cho cô.
− Không cần phải trả đâu. - Chợt phì cưá»i, Minh Äăng khoát tay.
TỠKhiêm lạ lẫm:
− Sao không trả.
− Vì nó không phải là áo cá»§a tôi. - Minh Äăng lại phá lên cưá»i sau câu nói.
TỠKhiêm cau đôi mà y lại:
− Váºy nó là cá»§a ai?
− Không là cá»§a ai. - Lắc đầu rồi thấy Tá» Khiêm vẫn còn ngÆ¡ ngác, Minh Äăng đà nh nói tháºt - Ngà y xưa nó là áo bầu cá»§a mẹ tôi.
− Còn bây gi�
− Bây giá» nó là tấm trải bà n cá»§a tôi thôi. - Minh Äăng cưá»i khúc khÃch.
− Tấm trải bà n ư? - Như chưa tin, Tá» Khiêm cúi nhìn xuống ngưá»i mình.
Nụ cưá»i nở trên môi tắt lịm khi anh nhìn thấy những vết dầu loang lá»— đầy chiếc áo. Thoảng bên mÅ©i là mùi cá tanh rình. Chiếc áo nà y... là khăn trải bà n cá»§a Minh Äăng chắc?
− Là khăn trải bà n, kiêm giẻ chùi chân. - Minh Äăng lại nói như trút dầu và o lá»a - Nhưng... không dÆ¡ lắm đâu, tôi má»›i giặt và o tuần trước.
− Toạc!
Tá» Khiêm xé tan chiếc áo nghe máu nóng bừng lên mặt. Hai hà m răng cắn chặt và o nhau anh quên mất trên ngưá»i mình chỉ còn được nhất má»™t chiếc quần còn nhá» xÃu. Từng bước chân tiến lên, dồn Minh Äăng và o sát chân tưá»ng, anh chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô thôi.
− Két.....
Äúng lúc đó, cá»a phòng báºt mở rồi năm anh cỠđỠvà o kịp thấy Tá» Khiêm chụp lấy vai Minh Äăng lay mạnh.
− Ôi!
Những đôi mắt nhìn nhau kinh hãi. Liệu có nên tin và o Ä‘iá»u mình Ä‘ang thấy hay không? Minh Äăng... cô gái giống con trai, nói tiếng lạnh lùng, cứng rắn nhất trưá»ng lại... giở trò mèo mả gà đồng!... tÃnh sao đây?
− Láºp biên bản thôi. - Anh Ä‘i trưởng lên tiếng trước.
Cả nhóm láºp tức vâng lá»i mở sổ ra.
− Láºp biên bản à ? Vá» chuyện gì? - Minh Äăng ngÆ¡ ngác há»i. Cô vẫn chưa nháºn thức được những Ä‘iá»u ngưá»i ta nghÄ© vá» mình.
Chỉ có Tá» Khiêm. Ngay từ đầu đã hiểu ra rồi. Mỉm cưá»i không Ä‘Ãnh chÃnh, anh ngồi xuống chiếc giưá»ng cá»§a Minh Äăng châm thuốc hút. CÆ¡ hi để anh trả đũa cô đây.
− Äừng là m bá»™ nữa. - Anh Ä‘i trưởng nghiêm giá»ng - Minh Äăng, tôi tháºt không ngá» cô tồi tệ thế. Trốn há»c để ở nhà tình tá»± vá»›i trai.
− Cái gì? - Minh Äăng nhảy nhá»m lên - Anh bảo tôi tình tá»± vá»›i trai? Có mà điên lên được.
− Chúng tôi đã bắt gặp quả tang, xin má»i cô ký tên và o biên bản... Anh Ä‘i phó lạnh lùng.
− Bắt gặp quả tang? à anh muốn nói tôi vá»›i gã... Ôi!.... - Bây giá» má»›i hiểu ra, Minh Äăng lắc đầu lia lịa - Mấy anh hiểu lầm rồi. Không phải váºy đâu. Tôi vá»›i gã chẳng quen nhau.
Những nụ cưá»i mai mỉa, năm anh cá» Ä‘á», chẳng ai buồn tin và o lá»i thanh minh vụng dại cá»§a Minh Äăng.
− Tháºt đó. Không tin, mấy anh cứ há»i gã Ä‘i. Tôi vá»›i gã không phải tình nhân cá»§a nhau đâu. - Minh Äăng kêu gà o trong bất lá»±c. - Tá» Khiêm... anh nói Ä‘i! Sao cứ ngồi đó tá»§m tỉm cưá»i... vui lắm chắc?
− Biết nói sao bây gi� - Nhún vai, TỠKhiêm nói với vẻ bất cần - Dám ăn thì dám chịu. Cô chối cũng chẳng ai tin.
− Anh....
Bất ngá» bị Tá» Khiêm chÆ¡i cú hồi mã, Minh Äăng trở tay không kịp. Sững ngưá»i ra, cô chết Ä‘iếng cả ngưá»i, nghe anh Ä‘i trưởng cất lá»i:
− Thôi... có thì chịu cho rồi. Cô cứ chối hoà i, có muốn chúng tôi chụp hình là m bằng chứng trước trưá»ng không? má»™t trai, má»™t gái ở chung phòng, anh ta lại... ăn mặc há»› hênh như váºy nữa. Là m lá»›n chuyện ra chỉ xấu hổ cô thôi...
− Äúng đó em... - Tá» Khiêm lại tiếp lá»i - Yêu nhau có gì là xấu? Thầy cô và má»i ngưá»i chắc rồi sẽ thông cảm cho ta. Em cứ ký và o biên bản, hứa không tái phạm dắt trai và o phòng là m báºy nữa là xong. Có gì đâu. Anh cÅ©ng hứa vá»›i em mai mốt không xà m xỡ. Muốn hôn thì đến công viên, và o rạp phim... kÃn đáo hÆ¡n.
Nhìn năm anh cỠđỠbấm tay nhau tá»§m tỉm cưá»i. Minh Äăng nghe thẹn chÃn ngưá»i, chỉ muốn chui ngay xuống đất. Tình ngay lý gian biết nói sao cho há» tin đây?... Ãt nhiá»u gì há» cÅ©ng nghÄ©... mình vá»›i Tá» Khiêm xà m xỡ, lợi dụng rồi... cãi tá»›i, cãi lui cà ng lá»›n chuyện. Gã Tá» Khiêm khốn kiếp kia được dịp lại nói lung tung hạ nhục mình. Tốt nhất là ký tên, Ä‘uổi bá»n cỠđỠvá» rồi tÃnh sổ vá»›i hắn sau.
ÄÆ°á»£c lắm. - NghÄ© rồi, Minh Äăng cắn răng bước đến. Không nói, không rằng cô ký rẹt và o tá» biên bản trong ánh mắt hả hê cá»§a Tá» Khiêm.
− Xong rồi mấy anh vá» Ä‘i. - Vá»— vai anh Ä‘i trưởng, Tá» Khiêm cưá»i vui vẻ - Hứa lần sau đến đây sẽ không gặp tôi nữa đâu.
− ÄÆ°á»£c, anh cÅ©ng liệu mà vá» Ä‘i. - Anh Ä‘i trưởng gáºt đầu - Lỡ thầy Thông thấy, không đơn giản là tá» biên bản nà y đâu.
− ÄÆ°á»£c, được mà ! - Tá» Khiêm gáºt đầu vuốt Ä‘uôi theo. - Thông cảm nhé!
− Bốp!
Bá»n cỠđỠvừa khuất sau cánh cá»a, nụ cưá»i chưa kịp tắt trên môi, Tá» Khiêm bá»—ng nghe bốp má»™t cái trên đầu mình Ä‘au Ä‘iếng. Hà ng vạn Ä‘om đóm từ đâu bá»—ng túa ra, bay loạn trước mắt anh.
Khuỵu chân ngồi xuống đất, tay ôm lấy đầu, Tá» Khiêm má»›i hay Minh Äăng dùng cái chặn giấy bằng cây để chá»i mình. Vết thương không nặng lắm, nhưng má»™t cạnh bén cá»§a cái cháºn giấy đã rạch đưá»ng lên trán anh chảy máu ròng ròng.
Như chưa hả giáºn, Minh Äăng còn chụp chồng sách trên bà n để chá»i anh. Vừa chá»i cô vừa mắng:
− Äồ khốn nạn, đồ con trai xảo quyệt, chết Ä‘i cho rồi.
Äau nhưng không tức. Tá» Khiêm vừa cưá»i, vừa nhảy choi choi tránh những quyển sách ném trúng ngưá»i mình. Thiệt... là vui khi nhìn mặt Minh Äăng vừa quê, vừa giáºn.
− Còn cưá»i hả? Ra khá»i đây mau....
Ném hết chồng sách trên bà n, thấy Tá» Khiêm vẫn đứng trÆ¡ trÆ¡ bình yên như đá trước mắt mình, Minh Äăng Ä‘iên tiết hét to.
− Trả quần áo đây! Ai cần ở lại là m gì!
Nhìn đồng hồ thấy đã quá mưá»i giá», biết Minh Nguyệt, Thu Trang sắp vỠđến, Tá» Khiêm thôi không giỡn nữa.
Trả áo quần lại! Câu nói cá»§a Tá» Khiêm đã giúp Minh Äăng chợt nhá»› ra. Äôi mắt sáng lên, cô khẽ mỉm cưá»i rồi bước đến bên cá»a sổ. Cầm b đồ da đã ráo nước cá»§a Tá» Khiêm lên... chẳng nói chẳng rằng cô ném luôn xuống đất.
− Ê, cô là m gì váºy? Tá» Khiêm chạy nhanh đến, nhưng không kịp. Bá»™ quần áo đã nằm yên trên bãi đất đầy rác rưới.
− Chẳng là m gì. - Xoa hai bà n tay và o nhau. - Minh Äăng từ tốn nói - Ä‚n miếng trả miếng thôi. Giản đơn thôi.
− CÅ©ng hay! Nhún vai tá» vẻ bất cần, không chấp nhất lối trả đòn con nÃt ấy, Tá» Khiêm chống tay lên hà ng gạch. Äc má»™t chiếc quần đùi, trông cÅ©ng khó coi, nhưng không sao! May mà bãi đất kia trống huÆ¡, trống hoắc.
− Không dá»… váºy đâu!
Nhưng... Minh Äăng đã không đơn giản như anh nghÄ©. Chỉ nói má»™t cái rất hay tháºt nhẹ nhà ng cô ả đã quẳng luôn chiếc thang dây cá»§a anh xuống đất. Äôi mắt dà i bén ngót hướng ra cá»a ra và o, cô ả hà i hước nói:
− Xin má»i anh đưá»ng hoà ng, chánh chánh ra vá» bằng cá»a cái kia.
Không còn là trò đùa nữa. Tá» Khiêm nháºn thức được tình cảnh nan giải cá»§a mình. Äể xuống được bãi đất trống nhặt lại b đồ, Minh Äăng quái ác bắt anh không chỉ Ä‘i xuyên qua hai dãy phòng toà n con gái, mà còn băng qua cổng rà o cá»§a bác Ba bảo vệ. Hà ng trăm cặp mắt sẽ nhìn anh má»™t cách kinh dị. Không khéo, Ä‘i cỠđỠcá»§a ký túc xá lại tưởng anh biến thái, bắt lại há»i lôi thôi thì... khổ!
Còn ở lại?... CÅ©ng không là cách tốt. Bá»n Mỹ Huyá»n sắp vá» rồi... Thấy anh ăn mặc thế nà y... sẽ rú lên kinh hoà ng mất. TÃnh sao đây? Minh Äăng... tháºt là ác quá Ä‘i thôi...
− Cảm giác xấu hổ, cÅ©ng khó chịu quá phải không? - Vá»— vai Tá» Khiêm má»™t cái, Minh Äăng cưá»i vui vẻ rồi thả nằm dà i lên chiếc giưá»ng đơn, dán đôi mắt và o quyển sách cô như quên mất Tá» Khiêm cùng má»i chuyện trên Ä‘á»i.
Hừ! Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, quanh qua, ln lại. Bao nhiêu chất xám trong đầu Ä‘em ra xà i hết vẫn không tìm ra cách giải quyết nà o cho thá»a đáng. Chỉ má»™t con đưá»ng duy nhất đó. Nếu không muốn chạy nhong phÆ¡i mình ra trước mắt bà n dân thiên hạ thì... phải biết phi thân, bay vèo qua cá»a sổ.
Mà ... bay vèo qua cá»a sổ... cuối cùng... Tá» Khiêm đà nh tÃnh thá» nước liá»u. Vá»›i Ä‘ cao mưá»i mét như váºy... Không chấn thương sá» não cÅ©ng.... gãy cá»™t sống thôi.... Chà ... không thể thi thân mình được....
À!... đôi mắt chợt sáng lên... Tá» Khiêm phóng nhanh đến bên cá»a sổ. Không nhảy xuống như Minh Äăng vừa tưởng lầm đâu. Anh chỉ nhảy đến chụp bá»™ quần áo cá»§a Minh Äăng treo ở đó thôi.
Nhanh như chá»›p Tá» Khiêm mặc vi b quần áo và o ngưá»i trước cặp mắt sững sá» cá»§a Minh Äăng. Cháºt cứng, nhưng không sao, vẫn hÆ¡n phải... như váºy chạy ngoà i đưá»ng.
− TỠKhiêm anh cởi ra ngay.
Sau má»™t phút sững sá», Minh Äăng chồm ngưá»i theo đòi lại. Nhưng không kịp, Tá» Khiêm đã co chân chạy mất Ä‘i rồi.
− Äồ láu cá, chuyện váºy cÅ©ng nghÄ© ra - Mắng rồi chạy đến bên cá»a sổ nhìn xuống bãi đất chá» xem Tá» Khiêm đến nhặt bá»™ đồ, không hiểu sao Minh Äăng lại thấy buồn cưá»i quá. Chẳng còn nhịn nổi, cô báºt lên cưá»i ngặt nghẽo... cưá»i như chưa bao giỠđược cưá»i trong Ä‘á»i váºy....
o O o
− Ê con nhá» Minh Äăng dắt trai và o phòng kìa tụi bay.
− Äâu đâu? Chà ....coi bá»™ cÅ©ng chai lỳ dữ. Bị trưá»ng Ä‘uổi khá»i ký túc xá mấy ngà y nay. Há»ng biết thẹn sao còn trở và o nữa váºy cà ?
− Cái mặt nó chai rồi, đâu biết thẹn là gì. Nghe mấy anh cỠđỠkể lại, hôm bữa, thằng bồ của nó hổng có mặc đồ.
− Trá»i đất! Chuyện sao? Kể nghe coi...
Cắn chặt răng, Minh Äăng cố bước nhanh qua phòng má»™t tám tư, cái phòng nổi danh là có ba cô con gái nhiá»u chuyện nhất trong trưá»ng. Nhưng... dù cho hai chân bước dÃnh và o nhau như chạy, cô vẫn nghe trá»n lá»i xì xà o bà n tán. Bá»n há» như cố tình nói lá»›n cho cô nghe váºy.
Dù chẳng thẹn vá»›i lương tâm, dù biết rõ chuyện hôm đó chỉ là sá»± hiểu lầm, và ... dù xưa nay vốn là ngưá»i coi thưá»ng dư luáºn, má Minh Äăng vẫn á»ng lên má»™t mà u hồng e thẹn. Bá»n cỠđỠkia tháºt là quá đáng, đã thổi phồng câu chuyện lên cho quan trá»ng. Äể... nhà trưá»ng... phải Ä‘uổi cô khá»i ký túc xá là m gương cho bá»n con gái. Trước tình hình... cặp bồ bá» há»c Ä‘ang trở thà nh Ä‘iểm nóng cá»§a bá»n nữ sinh trưá»ng đại há»c nà y.
Lúc há» Ä‘á»c Ä‘Ãch danh cùng ti trạng dưới ct cá», Minh Äăng vẫn cảm thấy buồn cưá»i. Mà buồn cưá»i tháºt. Bao nhiêu đứa cặp bồ, dẫn trai vá» phòng là m báºy không sao. Còn cô... chẳng có gì lại... bị Ä‘uổi... Äúng vá»›i câu, Ä‘á»i thưá»ng bất công, ngang trái.
Bình thưá»ng nếu bị Ä‘uổi chắc Minh Äăng run lắm. Tiá»n bạc, tiá»n ăn bây giá» lại thêm tiá»n phòng nữa. Lo sao nổi?
Nhưng... bây giá» chuyện ấy vá»›i cô cÅ©ng thưá»ng thôi. Hai mươi triệu bán miếng cẩm thạch, cô chỉ má»›i đưa cho Mẫn Nghi má»™t nữa. Mưá»i triệu kia vẫn còn nguyên. Má»—i tháng lấy ra má»™t trăm ngà n đóng tiá»n nhà ... có sao đâu? Bị Ä‘uổi, Minh Äăng không cảm thấy buồn mà ngược lại... cô còn nghe vui trong lòng nữa.
Vì... nhá» bị Ä‘uổi mà cô biết được lòng ba cô bạn gái chung phòng. Thưá»ng khi chúng chanh chua, ghét cô ra mặt. Váºy mà , nghe tin cô bị Ä‘uổi, bá»n chúng buồn so. Chạy ngược, chạy xuôi, tìm thầy chá»§ nhiệm thanh minh, năn nỉ cho cô được ở lại phòng. HÆ¡n nữa, hôm cô xách vali Ä‘i, bá»n chúng còn tặng cô nà o ly, nà o chén.. tháºt là cảm Ä‘ng.
− Ủa
Äang bước nhanh Minh Äăng bá»—ng dừng chân lạ lẫm. Ai... sao giống Diệp Bân Ä‘ang ngồi gục đầu dưới chân cầu thang váºy? Äúng là hắn tháºt rồi. Nhưng sao lại buồn rầu, á»§ rá»§ như kẻ thất tình váºy chứ? Mẫn Nghi đá hắn rồi à ? Lần đầu tiên thấy tò mò vá» vấn đỠtình cảm, Minh Äăng bước lại gần, cất giá»ng quan tâm:
− Diệp Bân! Có phải là Diệp Bân không?
Ngẩng đầu lên, gã đúng Diệp Bân tháºt. Nhưng... nhìn thấy cô rồi, gã lại gục đầu xuống gối, giấu đôi mắt hoe hoe đỠcá»§a mình.
− Sao khóc váºy? Mẫn Nghi đâu?
Lại ngẩng đầu lên, Diệp Bân như rất ngạc nhiên. Sao hôm nay Minh Äăng lại quan tâm mình nhỉ? Cô ấy không còn cấm mình quen vá»›i Mẫn Nghi ư?
− Hả sao tôi há»i mà anh không nói chứ? - Bá»±c mình vì thái độ lặng im cá»§a Diệp Bân, Minh Äăng gắt gá»ng - Mẫn Nghi đâu?
− Mẫn Nghi ở trên kia. Cô ta Ä‘ang tiếp bạn trai cá»§a mình không có thá»i gian tiếp cô đâu. - Diệp Bân cÅ©ng bá»±c mình xẳng giá»ng.
− Mẫn Nghi Ä‘ang tiếp bạn trai? - đôi mắt chá»›p lạ lùng, Minh Äăng lắc đầu - Chẳng Ä‘á»i nà o đâu? Nó bảo là có cảm tình vá»›i anh mà .
− Tháºt không? - Diệp Bân ngẩng dáºy ngay rồi thở ra má»™t hÆ¡i dà i, ỉu xìu, buồn bã - Cô ta chỉ nói váºy khi chưa gặp đối tượng thôi.
− Äối tượng nà o? Minh Äăng cau mà y.
Diệp Bân bẻ mấy ngón tay gằn giá»ng:
− TỠKhiêm.
− Tá» Khiêm? - Minh Äăng cảm thấy bất ngá», lui vá» sau má»™t bước, như không tin, cô nói - Không lý nà o đâu, anh hiểu lầm rồi, chắc anh ta đến kiếm tôi.
Nhìn Minh Äăng má»™t cái, Diệp Bân cưá»i khẩy:
− Không hiểu lầm đâu, chÃnh miệng Tá» Khiêm đã nói vá»›i tôi. Anh ta thÃch Mẫn Nghi.
− Không được. - Tá»± nhiên nghe giáºn đùng đùng, Minh Äăng bước vá»™i lên lầu - Phải cản Mẫn Nghi. Hắn ta không xứng đáng bằng anh đâu.
− Vô Ãch thôi! - Diệp Bân lại lắc đầu trong tuyệt vá»ng - Tá» Khiêm xứng đáng hÆ¡n tôi gấp trăm lần. So tư cách, so địa vị. Cái gì tôi cÅ©ng thua anh ta cả...
Minh Äăng không nghe hết lá»i Diệp Bân than thở. Cô đã lên hết báºc thang, đùng đùng tông mạnh cá»a bước và o. Thấy Tá» Khiêm Ä‘ang ngồi cạnh Mẫn Nghi cưá»i cưá»i, nói nói, cô trừng mắt hét to:
− Tá» Khiêm, anh ra khá»i đây láºp tức.
Giáºt mình quay lại, nháºn ra cô, Tá» Khiêm nhoẻn miệng cưá»i khiêu khÃch:
− Tưởng là ai, té ra cô. Là m gì mà ghê váºy? Phòng nà y có còn phải cá»§a cô đâu mà đuổi?
− Anh... - Bị nói trúng ná»—i Ä‘au, Minh Äăng tức nghẹn ngưá»i. Không tìm được từ để trả đủa, cô lý sá»± cùn - Phải... dù phòng nà y không còn là cá»§a tôi... anh vẫn phải rá»i khá»i nÆ¡i nà y láºp tức.
− Tại sao? - Nghiêng đầu, TỠKhiêm vẫn ngồi yên trên ghế.
− Vì anh đã hứa vá»›i Ä‘i cỠđỠmình sẽ không đến đây nữa. Lẽ nà o... anh là kẻ lá»i nói không Ä‘i đôi vá»›i việc là m. Luôn nuốt lá»i và không tròn chữ tÃn?
Tìm được câu sÄ© nhục anh, Minh Äăng nghe sướng rÆ¡n trong bụng, cô kênh mặt cưá»i tá»± đắc chá» Tá» Khiêm nghẹn cứng lá»i.
− Phải tôi đã hứa. - Tá» Khiêm vẫn có cách trả lá»i - Nhưng chỉ hứa là sẽ không đến để gặp cô thôi. Còn Mẫn Nghi, Thu Trang hay bất cứ ai ở phòng nà y tôi Ä‘á»u không có hứa. Lẽ nà o... há»c đến trình độ nà y mà cô vẫn không hiểu ngưá»i ta nói gì ư? Tháºt là ...- tắc lưỡi, Tá» Khiêm bá» ngang câu nói cá»§a mình.
− Là sao? à anh muốn bảo tôi ngu? Thì nói thẳng ra đi.
− Thôi thôi! - Nãy giỠđứng yên là m kẻ bà ng quan cho Tá» Khiêm và Minh Äăng cãi vá»›i nhau, bây giá» thấy tình hình căng thẳng quá, Mẫn Nghi má»›i chen và o - Äừng cãi nữa... hai ngưá»i là oan gia kiếp trước hay sao chứ? Gặp nhau là cãi... chẳng đâu và o đâu cả.
− Ai mà thèm cãi hắn, chỉ tại...- Lưá»m Tá» Khiêm má»™t cái, Minh Äăng như chợt nhá»› ra, cô quay lại trừng mắt ngó Mẫn Nghi giáºn dữ - Còn cáºu nữa, lại thân máºt chuyện trò cùng hắn chứ?
− Tá»›... - Bất ngá» bị mắng, Mẫn Nghi ngẩn ngưá»i ra không nói được câu nà o. Äôi mắt mở to không hiểu.
Minh Äăng lại tiếp:
− Xưa nay cáºu biết tá»› vốn chẳng ưa gì bá»n bắt cá hai tay. Sao cáºu đứng núi nà y trông núi ná»....
− Bắt cá hai tay? Äứng núi nà y trông núi ná»?... - Mẫn Nghi cà ng ngÆ¡ ngác - Tá»› tháºt không hiểu cáºu Ä‘ang nói gì?
− Có gì đâu. - Tá» Khiêm chợt chen và o - Cô ta ghen khi thấy tôi thân máºt vá»›i cô đấy mà .
− Tháºt váºy ư? - Mẫn Nghi tin ngay.
− Tháºt cái đầu cá»§a cáºu. Tá»› nói là nói Diệp Bân kìa. Không ngá» cáºu... mau thay lòng váºy...
− Cáºu....
Chợt hiểu Minh Äăng muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì, Mẫn Nghi giáºn run ngưá»i. Không thèm cãi vá»›i Minh Äăng, cô Ä‘i má»™t mạch và o giưá»ng. Bạn bè bao năm, váºy mà nó... dám nghÄ© mình như thế.
− Hết chuyện rồi, vá» thôi! - Nhún vai má»™t cái, Tá» Khiêm chụp cái nón lên đầu rồi quay lưng Ä‘i thẳng. Hai tay cho và o túi áo da, anh vừa Ä‘i vừa huýt sáo vang lừng như có Ä‘iá»u gì vui trong lòng lắm.
− Hừ đồ láu cá. Äi đâu Ä‘i cho khuất mắt Ä‘i.
Mắng theo Tá» Khiêm má»™t câu rồi quay lại, nhìn Mẫn Nghi Ä‘ang nằm khóc trên giưá»ng, Minh Äăng thoáng nghe lòng hối háºn. Lúc nãy mình đã quá lá»i... nhưng... quá»· tha ma bắt cái lưỡi cá»§a cô Ä‘i. Cái gì đã khiến cô buông lá»i giáºn dữ vá»›i Mẫn Nghi như váºy? Xưa nay, có bao giá» mình sẵng giá»ng vá»›i nó đâu?
− Mẫn Nghi cáºu giáºn mình à ? - Biết lá»—i, Minh Äăng bước lại gần, là m quen trước.
Chẳng trả lá»i, Mẫn Nghi lấy cái má»n trùm kÃn ngưá»i mình lại.
− Nghe tá»› nói đây - Nhẹ kéo má»n ra khá»i ngưá»i Mẫn Nghi, Minh Äăng hạ giá»ng - Tá»› không có ý xúc phạm cáºu đâu. Giáºn quá lúc nãy tá»› không nén được lòng mà cÅ©ng tại tá»› ti nghiệp cho Diệp Bân thôi.
− Anh ta là m gì mà tội nghiệp chứ?
Nghe nhắc đến Diệp Bân, Mẫn Nghi không nén được lòng, lên tiếng há»i. Minh Äăng ngồi xuống cạnh Mẫn Nghi:
− Anh ta Ä‘ang ngồi buồn rầu á»§ rá»§ dưới cầu thang kìa. Mẫn Nghi ạ, cáºu nghÄ© sao mà bá» Diệp Bân để chá»n Tá» Khiêm như váºy? Hắn ta có cái gì đáng để cáºu yêu chứ?
− Cái gì? Cáºu bảo mình yêu Tá» Khiêm ư? - Mẫn Nghi báºt ngồi thẳng lên tức giáºn.
Minh Äăng nhẹ thở ra:
− Mình không bảo mà chÃnh Diệp Bân bảo đấy. Anh ta Ä‘ang khổ sở vì ghen.
− Tại sao lại như váºy chứ? Tá»› và Tá» Khiêm có gì đâu? - Mẫn Nghi ôm lấy đầu khổ sở.
Minh Äăng quay nhìn bạn chăm chăm:
− Thế sao... cáºu lại vui vẻ chuyện trò cùng hắn chứ?
− Vì cáºu thôi...- Mẫn Nghi bá»—ng quay mặt lại - Minh Äăng, cáºu biết không, Tá» Khiêm đến đây chỉ vì quan tâm đến cáºu. Anh muốn biết cáºu có bị gì không sau vụ việc hiểu lầm hôm trước.
− Tháºt ư? - Minh Äăng cảm thấy bất ngá» - Rồi cáºu bảo sao?
− Còn bảo sao? Tá»› nói tháºt.
− Trá»i Æ¡i, sao cáºu nói tháºt cùng hắn chứ? - Minh Äăng giẫm mạnh cháºn - Hèn gì mà hắn lúc nãy không vừa Ä‘i vừa huýt sáo vang lừng, vui vẻ váºy. Chắc là đang khoái trong lòng lắm.
− Cáºu thì lúc nà o cÅ©ng nghÄ© xấu cho ngưá»i ta cả. - Mẫn Nghi không bằng lòng vá»›i cách nói cá»§a Minh Äăng. Cô nằm xuống giưá»ng rồi bất ngá» ngồi dáºy. - Minh Äăng, sao cáºu lại nói dối tá»› vá» số tiá»n ấy chứ?
− Số tiá»n nà o? - Minh Äăng không nhá»› kịp.
− Thì số tiá»n mưá»i triệu cáºu giúp tá»› cứu ba tá»› đấy. Cáºu bán và ng mà bảo vá»›i mình là trúng số ư?
− Ai nói vá»›i cáºu Ä‘iá»u đó chứ? Rõ rà ng là tá»› trúng số tháºt mà .
Äôi mắt đảo nhanh, Minh Äăng cố là m ra vẻ tá»± nhiên. Lòng thầm thắc mắc, không hiểu Mẫn Nghi biết được Ä‘iá»u nà y ở đâu? Chuyện nà y chỉ có cô và tỉ phú Kim Thà nh biết. Chắc là nó Ä‘oán mò thôi.
− Tá» Khiêm cho tá»› biết. Anh ta còn nói cáºu bán được tất cả hai chục triệu đồng.
− Ủa - Minh Äăng nghe giáºt bắn cả ngưá»i. Bất ngá» quá, cô không là m chá»§ được mình - Sao hắn biết?
Thái Ä‘ cá»§a Minh Äăng là m Mẫn Nghi tin và o lá»i cá»§a Tá» Khiêm. Minh Äăng đã không trúng số. Nó đã bán và ng, nhưng và ng ở đâu mà nhiá»u váºy?
− Cáºu đã dối mình.
− Tá»› không dối... chỉ... không tiện nói thôi...- Thấy Mẫn Nghi lại giáºn, Minh Äăng ngáºp ngừng... Lại thêm má»™t lá»i nói dối... - Số và ng đó là cá»§a phòng thân cá»§a mẹ. Thương cáºu quá... tá»› lén ăn cắp lấy...
− Trá»i! - Mẫn Nghi hốt hoảng - Cáºu gan trá»i. Tiá»n đâu mà trả lại bác bây giá»?
− Thì từ từ là m trả... - Minh Äăng chuyển đỠtà i - Nhưng sao Tá» Khiêm biết chuyện nà y? Cáºu có há»i hắn không?
Nhẹ lắc đầu, Mẫn Nghi lại nói:
− Mà lạ lắm nghe. Tá» Khiêm như rất quan tâm đến vấn đỠnà y. Anh ta cứ há»i Ä‘i há»i lại thân thế, lý lịch cá»§a cáºu. Anh ta còn chìa ra má»™t huy hiệu được là m bằng cẩm thạch rồi há»i mình có biết, có thấy nó bao giá» chưa nữa? Kìa Minh Äăng, cáºu sao váºy?... - Chợt thấy mặt Minh Äăng bá»—ng tái xanh, sá»ng sốt, Mẫn Nghi hốt hoảng lay ngưá»i bạn - Sao tay chân lạnh ngắt váºy nè? Có... có ai không...
− Äừng... - Minh Äăng giữ tay Mẫn Nghi lại - Äừng hốt hoảng, tá»› không sao đâu...
− Mặt cáºu tái ngắt rồi kìa... trán lại đổ nhiá»u mồ hôi quá... không được... để tá»› Ä‘i...
Nói rồi, Mẫn Nghi vụt chạy Ä‘i nhanh... Lần nà y, Minh Äăng không cản nữa. Ngã nằm xuống gối, cô nghe má»™t ná»—i lo sợ xâm chiếm lấy mình. Tên Tá» Khiêm chết tiệt kia. Chảng phải bá»—ng dưng đến đây đâu. Hắn muốn Ä‘iá»u tra mình và chiếc huy hiệu hình viên kim cương ấy. Nhưng... ai đã sai khiến hắn đến đây? Tá»· phú Kim Thà nh hay má»™t ngưá»i nà o khác? Không... dù là ai Ä‘i nữa cÅ©ng không được biết Ä‘iá»u nà y... bằng má»i giá phải ngăn hắn lại
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 09:07 PM.
|

09-03-2008, 05:21 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 5
Ngồi xuống bà n trang điểm, Kim Ngân như không tin và o mắt của mình. Trong gương, có phải là bà không nhỉ? Sao trẻ và đẹp quá? Chừng ba mươi tuổi là cùng, đâu ai có thể ngỠrằng, năm nay bà đã bốn mươi tám tuổi.
Sá»± chăm sóc bằng phương tiện hiện đại cá»§a các thẩm mỹ viện lẫy lừng tên tuổi, cùng cuá»™c sống và ng son sung sướng đã giúp bà giữ mãi là n da mịn mà ng cá»§a tuổi thanh xuân. Äể so vá»›i ba mươi năm trước, cô á háºu Kim Ngân không có gì cách biệt, nếu không muốn bảo rằng, phu nhân cá»§a tổng giám đốc Hữu Vinh có phần mặn mòi, gợi cảm hÆ¡n trước rất nhiá»u.
Bà vừa Ä‘i cắt đồng tiá»n. Hai cái lúm xinh xinh trên gương mặt trái xoan khiến cho bà cà ng thêm yêu kiá»u, quyến rÅ©. Cả đôi mi vừa má»›i uốn cong kia nữa, nó đã là m cho đôi mắt cá»§a bà mÆ¡ mà ng, cà ng mÆ¡ mà ng gợi cảm hÆ¡n.
Mỉm má»™t nụ cưá»i, hà i lòng vá» sắc đẹp cá»§a mình, bà thoa kem dưỡng da lên khắp ngưá»i mình. Bắt đầu từ chiếc cổ cao, xuống bá» vai trần tròn lẳn rồi dừng lại tháºt lâu trên đôi gò ngá»±c vun cao. Ngá»±c tháºt cá»§a bà trăm phần đây, không Ä‘n cilicon hay được giải phẩu thẩm mỹ đâu. Chỉ tại ngà y xưa, bà không cho con bú. Nên đến bây giá»... nó vẫn đẹp, vẫn vun cao như con gái váºy. Niá»m tá»± hà o nhất cá»§a bà đấy.
− á»’ em cưng, đã vá» rồi đấy à ? - Từ phòng tắm bước ra, xúng xÃnh trong b đồ dà i, ông Vinh ngắm nhìn bà qua chiếc gương đối diện - Bao giá»? Sao không Ä‘iện anh ra đón.
− Vì em muốn tặng anh má»™t bất ngá» thôi. - Quay ngưá»i lại, bà mÄ©m cưá»i rạng rỡ khoe cùng ông đôi lúm đồng tiá»n vừa má»›i cắt ở Paris vá» - Thế nà o, có đẹp không?
− á»’ ... tuyệt vá»i. - Ngạc nhiên như lần đầu được thấy bà , ông chạy đến ẵm lấy bà , quay vòng trên đôi tay rắn chắc - Anh chết mất thôi. Em cưng, thần vệ nữ cá»§a anh.
− Sao hả? Công việc là m ăn cá»§a anh thế nà o rồi? - Úp mặt và o cổ ông, bà bồi hồi há»i.
− Tháºt là mất hứng! - Thả bà xuống giưá»ng, ông nhăn nhó mặt - Bao giá» cÅ©ng váºy? Em chuyên há»i đến công việc là m ăn và o những phút giây lãng mạn, tuyệt vá»i.
− Em lo cho anh thôi mà ! - Ghì cổ ông xuống, bà đặt má»™t nụ hôn lên má - Vừa nói chuyện kinh doanh vừa lãng mạn cÅ©ng được mà . má»™t tuần ở Paris, em nhá»› anh vô hạn và cÅ©ng lo cho anh vô hạn. Việc chÃnh phá»§ Anh tung số và ng dá»± trữ ra thị trưá»ng... sẽ ảnh hưởng đến giá và ng trong nước đó.
− Anh biết, nên đã nhanh chóng bán hết số và ng dự trữ trong công ty trước khi giá hạ đến mức tối thiểu rồi .
− á»’ tháºt tuyệt vá»i. - Lại má»™t nụ hôn đánh tróc lên đôi má tròn phúng phÃnh cá»§a ông. - Gã nà o khá» dại dt để anh lừa váºy?
− Còn ai và o đây? Khổ chá»§ đó chÃnh là ngưá»i anh trai yêu quý cá»§a em. Tổng giám đốc Kim Thà nh. - Äôi mắt nhá» cá»§a ông hÃp lại sau giá»ng cưá»i đắc ý
− á»’! - Äôi mi mở to thÃch thú. - Anh ta không nháºn được tin ư?
− ÄÆ°á»£c nhưng... - Bá» môi tham lam trượt dà i trên bá» ngá»±c bà trước khi nói lên thá»§ Ä‘oạn cá»§a mình. - Anh đã dùng khổ nhục kế đánh và o lòng nhân háºu cá»§a anh ta. Tháºt dại khá», khi nghe anh bảo phải trả gắp nợ ngân hà ng, anh ta đã mua lại ngay hai trăm ký và ng cá»§a chúng ta vá»›i giá cao.
− Nhưng anh đừng quên, chúng ta cÅ©ng có mưá»i phần trăm trong Kim Thà nh công ty đấy. - Bà n tay nhá»n nắm lấy chiếc mÅ©i to bè cá»§a ông lắc nhẹ.
− Chẳng nhằm gì. - Vòng tay ông siết lấy ngưá»i bà - Phần thiệt hại đó chỉ là hạt cát trong núi lợi nhuáºn chúng ta thu được.
− Giá»i lắm. - Bà cù cù tay xuống bụng ông - Äáng được thưởng vô cùng.
Cốc... cốc... cốc...
Tiếng gõ cá»a chợt vang dồn dáºp cắt ngang niá»m hứng khởi. Chống tay ngồi dáºy, ông cà u nhà u:
− Lại gì đây nữa? Hết giỠkêu rồi sao chứ?
− Nhanh lên ba Æ¡i, mở cá»a ra ngay, con có tin nà y hay lắm. - Giá»ng má»™t ngưá»i con gái nghe nhà nhảnh.
− Kim Thoa... - Bà báºt ngồi ngay dáºy. Xá» vi chiếc áo và o ngưá»i bà há»›n hở ra mở cá»a.
− Mẹ! Mẹ đã vá». - má»™t phút ngạc nhiên, Kim Thoa nhảy lên ôm cổ bà chặt cứng, rồi chạy qua, nhìn mặt ông quà u quạu, cô khúc khÃch cưá»i - Con không biết mẹ đã vá» nên... là m mất hứng cá»§a ba, nhưng không sao, con có tin nà y hay lắm. Bảo đảm khi nghe xong, ba sẽ vui láºp tức.
− Tin gì? - Cộc lốc ông theo bà và con ra phòng khách.
− Tin bác Thà nh sắp kiếm được con gái của mình sau hai mươi năm thất lạc rồi.
− Con nói sao?
− Cái gì?
Như giẫm phải than hồng, cả ông và bà đá»u nhảy lên kinh ngạc. Kim Thoa cưá»i thÃch thú:
− Thấy chưa, con đã nói rồi mà , cha mẹ sẽ bất ngá» cho coi. Bác Thà nh nháºn lại con, váºy là con sắp có thêm chị gái rồi. Tháºt là vui, cha mẹ cô vui không?
− Ờ vui....- Nhìn nhau má»™t cái, ông và bà đồng gáºt đầu gượng gạo.
Kim Thoa nói luôn một trà ng dà i:
− Anh Khiêm nói cho con nghe đó. Cha mẹ có nhá»› Tá» Khiêm không? Chà ng quản trị đẹp trai có cổ phần trong Kim Thà nh công ty. Tháng trước có dá»± sinh nháºt con và nói chuyện vá»›i cha nữa đó...
− Ừ... nhá»›....- Ông gáºt đầu miá»…n cưỡng. Kim Thoa giáºn dá»—i đứng lên.
− Thôi không phiá»n cha mẹ bên nhau nữa, con Ä‘i đây...
Nói xong, cô đứng dáºy bá» Ä‘i ngay hầm hầm giáºn. Hừ! Già rồi mà cứ như vợ chồng son, tối ngà y quấn quýt, ôm nhau như sam váºy, thấy mà ghê!
Nhưng... lần nà y, Kim Thoa đã Ä‘oán sai. Hai ngưá»i há» chẳng ôm nhau. Bao hứng khởi nhá»› nhung cá»§a má»™t tuần cách xa không còn nữa. Chỉ có ná»—i lo, những tÃnh toán, dá»± định lá»›n dần lên....
o O o
− Äi thôi, là m gì mà mặt cứ dà u dà u váºy? Ngưá»i ta chẳng mong anh vác bá»™ mặt đưa ma ấy đến chúc mừng đâu. - Chuẩn bị xong bước ra, thấy Tá» Khiêm vẫn ngồi yên trên ghế nét mặt đăm chiêu. Diệp Bân bước lại gần, đánh mạnh lên vai anh má»™t cái.
− Ờ, á»...- Giáºt mình ngẩng đầu lên, Tá» Khiêm dụi tắt Ä‘iếu thuốc và o chiếc gạt tà n, nhăn nhó...- Còn đến đón Kim Thoa nữa à ?
− Không cần, Diệp Bân sá»a lại má»™t nếp nhăn trên áo - Cô ấy vừa gá»i Ä‘iện bảo vá»›i em là sẽ đến nhà bác Thà nh vá»›i cha mẹ cá»§a mình.
− Nhiá»u chuyện quá! - Tá» Khiêm bá»±c dá»c - Äi, hay còn đứng đó nói mãi đây.
− Thì Ä‘i. - Lần đầu, Diệp Bân bước theo Tá» Khiêm. Lòng cảm thấy buồn cưá»i cho ngưá»i anh há» cá»§a mình. Ngưá»i ta không nhá» nữa thì thôi, cà ng khá»e, có gì đâu mà bá»±c. Cứ như mình là tham tá» tư danh tiếng tháºt và phi vụ nà y sẽ Ä‘em đến cho mình món tiá»n béo bổ, ngon là nh váºy. Từ hôm qua đến nay, sau khi bị bác Thà nh bảo không cần Ä‘iá»u tra Minh Äăng nữa, rằng bác đã tìm được con gái cá»§a mình rồi. Tá» Khiêm cứ chằm vằm mặt như mất mối hợp đồng quan trá»ng.
Chả bù cho mình biết được chuyện nà y lòng cứ vui như mở há»™i. Thì ra... Tá» Khiêm chẳng có tình ý gì vá»›i Mẫn Nghi. Anh ta chỉ giúp bác Thà nh Ä‘iá»u tra Minh Äăng thôi. Tháºt là hú vÃa. NghÄ© đến đây, hứng chà qua, Diệp Bân huýt sáo vang lên, là m Tá» Khiêm phải quay sang cau mặt:
− Lái xe thì lo táºp trung lại Ä‘i ở đó mà lo huýt sáo.
− Dạ
Äang vui nên Diệp Bân dá»… vâng lá»i. Anh ngoan ngoãn táºp trung và o tay lái qua kÃnh chiếu háºu, gương mặt Tá» Khiêm vẫn đăm đăm giáºn dữ. Chẳng khá lên được tà nà o.
Chiếc Mersedes cá»§a má»™t vòng tháºt khéo rồi dừng nhẹ nhà ng trước căn biệt thá»± Kim Thà nh. Diệp Bân mở cá»a bước xuống xe rồi thấy Tá» Khiêm cứ ngồi yên bên đó, anh thò đầu và o nhắc:
− Anh Khiêm, đến chỗ rồi, xuống thôi.
Uể oải bước xuống xe, Tá» Khiêm không buồn sá»a lại chiếc áo vest bị xệ hết má»™t bên. Cùng lúc chiếc Rollroyl cá»§a gia đình Hữu Vinh cÅ©ng vừa đến kịp. Thấy anh, Kim Thoa gá»i lá»›n:
− Anh Khiêm, chỠem với.
Tá» Khiêm vẫn bước thản nhiên, buc lòng Diệp Bân phải huých cùi tay và o hông ngưá»i anh há»:
− Ngưá»i đẹp gá»i anh kìa.
− A... á»...- Quay đầu lại, Tá» Khiêm nở vi nụ cưá»i
Kim Thoa vi tung chân chạy đến. Thấy Diệp Bân, cô ngạc nhiên:
− Ủa, có anh Bân Ä‘i nữa à ? Váºy mà ... hôm qua gá»i Ä‘iện, bác Thà nh bảo chẳng là m gì, chẳng có ai. Chỉ những ngưá»i thân trong gia đình thôi.
− Kim Thoa con nói nhiá»u quá. - Bà Ngân vừa bước đến, nghe Kim Thoa liếng thoắng liá»n nghiêm giá»ng bảo. - Không sợ là m phiá»n hai cáºu đây sao.
− Không sợ - Kim Thoa ôm lấy tay Tá» Khiêm cưá»i nhà nhảnh - Anh Khiêm chẳng bao giá» la con cả. Phải không anh Khiêm?
− Phải.
Tá» Khiêm nhẹ gáºt đầu, vẻ nhà nhảnh, hồn nhiên cá»§a Kim Thoa, phần nà o xua cÆ¡n phiá»n mun khá»i lòng Tá» Khiêm. Anh mến cô gái nà y nhiá»u dù không ưa ba mẹ Ä‘iệu hạnh và xà xá»n cá»§a cô. Có lẽ vì má»—i lần há»p cổ đông, anh và bà thưá»ng bất đồng ý kiến. Anh tháºt không chịu nổi cách tÃnh toán chi li nhá» nhặt cá»§a bà . Và cà ng bất bình khi thấy cạnh bên bà , ông Vinh chỉ là chiếc bóng má» vô dụng. Má»i ý kiến, má»i quyết định ông Ä‘á»u cho theo lệnh cá»§a bà . má»™t ngưá»i đà n bà tham lam và Ãch ká»·, chỉ biết vun vén cho bản thân mình, bất kể má»i ngưá»i sống chết ra sao.
− á»’, má»i ngưá»i đến rồi à ? Äông đủ cả, tháºt là quý quá! Má»i và o, má»i và o... - ÄÆ°á»£c ngưá»i bảo vệ thông báo qua chiếc máy Ä‘iện đà m. Ông Thà nh vá»™i ra báºc tam cấp đón má»i ngưá»i. Vẻ mặt ông hồng hà o, tươi tốt. Chỉ má»—i má»™t đêm mà trong ông trẻ ra thấy rõ.
− Chà o bác. Tụi cháu có chút quà má»n chúc mừng - Bước lên án trước mặt Tá» Khiêm, không cho ông thấy vẻ mặt chằm vằm cá»§a anh, Diệp Bân cưá»i rạng rỡ, trao cho ông cặp champagne hảo hạng.
− Chà o anh Hai, tụi em cÅ©ng có quà mừng anh và tặng cháu đây. - Không chịu thua, bà Ngân cÅ©ng chìa ra má»™t món quà rất to được gói trong lá»›p giấy hoa tháºt đẹp
− Äến chÆ¡i thôi, khách sáo là m gì? - Nói váºy chứ ông cÅ©ng đưa tay nháºn hết mấy món quà , rồi xăng xái Ä‘i trước dẫn đưá»ng. Má»i ngưá»i đồng bước theo sau cưá»i vui vẻ.
− Cháu nó đâu rồi anh Hai. Gá»i ra đây cho cô cháu nháºn mặt nhau má»™t chút. Vừa yên vị, bà Ngân như nóng lòng, nói ngay.
− Ờ... á»... - Xoa hai tay và o nhau, ông cưá»i vui vẻ - Xin má»i ngưá»i vui lòng chá» má»™t chút, cháu nó chưa đến... Như thế nà y... - Thấy má»i ngưá»i cứ ngẩn ra không hiểu, ông ôn tồn giải thÃch: - Äến phút nà y tôi cÅ©ng như má»i ngưá»i thôi. Chưa biết mặt mÅ©i nó ra sao cả.
− Ủa? Sao kỳ váºy? - Kim Thoa but miệng - Chị ấy vẫn chưa gặp bác sao?
− Chưa. - Ông lắc đầu. - Bác và chị con chỉ vừa gặp nhau trên Ä‘iện thoại. Nó bảo hôm nay sẽ đến nháºn bác. Äúng chÃn giá»....
− Váºy mà bá»n cháu cứ tưởng bác nháºn lại chị ấy lâu rồi. Hôm nay, má»i bá»n cháu đến dá»± tiệc mừng - Diệp Bân vá» thất vá»ng - Váºy là mất má»™t bữa rồi.
− Không mất đâu, không mất đâu - Xua vi tay, ông nói ngay - Ta có đặt má»™t bà n linh đình ở nhà hà ng "New World" má»™t lát nháºn con xong, ta sẽ má»i má»i ngưá»i cùng đến đó.
− Cháu vẫn thấy ngạc nhiên. - Kim Thoa lại thắc mắc - Sao bác không để sau nà y hãy má»i má»i ngưá»i đến chúc mừng? Hôm nay, phụ tá» Ä‘oà n viên, là ngà y thiêng liêng nhất cá»§a bác và chị ấy. Lẽ ra... bác không nên má»i ai cả.
Kim Thoa đã nói đúng! Nhẹ gáºt đầu, Tá» Khiêm hà i lòng vá»›i câu nói cá»§a cô. Äây cÅ©ng là điá»u anh muốn há»i ông từ nãy giá» mà còn ngại.
− Có gì đâu - Giá»ng ông bá»—ng bùi ngùi - Chỉ tại vì ta mừng quá. Ta không giữ được trong lòng. Ta bối rối... không biết sẽ đối xá» vá»›i con ra sao cả. Ta muốn má»i nguoi á»§ng h ta. Dù sao thì... - Nói đến đây, ông xúc Ä‘ng, nghẹn ngà o - Hai mươi năm rồi... cha con ta má»›i gặp lại nhau.
− Coi chừng... Nó gạt anh đó anh Hai. Äá»i bây giá» mưu mô, xảo quyệt khôn lưá»ng. - Bà Ngân cất giá»ng lạnh lùng khác nà o gáo nước lạnh tạt và o ná»—i mừng to lá»›n cá»§a ông.
− Không đâu - Ông lắc đầu chắc chắn - Có ká»· váºt đà ng hoà ng. Không thể nà o lầm được.
− Ká»· váºt... Anh có xem ká»· chưa? Coi chừng đồ giả. Khoa há»c hiện giá» tân tiến lắm, là m giống y chang. Äâu anh đưa em xem thá», coi có phải không? - Giá»ng bà Ngân gắt gá»ng, là m Tá» Khiêm có cảm tưởng rằng bà không thÃch, không mừng khi anh mình nháºn lại con má»™t chút nà o.
− Äây em xem, không thể nà o lầm được. - ÄÆ°a cho bà má»™t cái há»™p vuông.
Là chiếc huy hiệu bằng cẩm thạch ư? Tá» Khiêm cảm thấy bất ngá». Máu trinh thám chảy trà n cÆ¡ thể. Giác quán thứ sáu bảo vá»›i anh rằng chuyện nà y có liên quan đến Minh Äăng.
− Bác Hai Æ¡i, có khách...- Giá»ng Kim Thoa trong trẻo chợt vang lên, má»i ngưá»i đồng loạt nhìn ra cá»a. Có hai cô gái chở nhau trên chiếc xe đạp Ä‘ang từ từ tiến và o cổng rà o biệt thá»±.
− Là Minh Äăng - Tá» Khiêm đứng báºt lên khá»i ghế.
Diệp Bân cũng đứng lên theo.
− Cả Mẫn Nghi cÅ©ng được má»i ư?
Chiếc xe đã tiến đến báºc tam cấp. Trước nhiá»u cặp mắt nhìn mình trân trối, Minh Äăng thản nhiên dá»±ng xe và o cháºu thiên tuế rồi nắm tay Mẫn Nghi xăm xăm bước và o nhà .
− Chà o! - Cô gáºt đầu chà o hết má»i ngưá»i rồi quay lại nhìn ông Thà nh vá»›i vẻ chẳng bằng lòng - Là m gì mà ông má»i má»i ngưá»i đông đủ váºy? Äây là chuyện riêng cá»§a tôi vá»›i ông mà ?
− Ta biết! - Ông gáºt đầu biết lá»—i - Nhưng cháu thông cảm. Ta sợ mình không đủ can đảm. Không tá»± chá»§ khi nhìn thấy đứa con gái yêu quý cá»§a mình. Minh Äăng, cháu có phải là con cá»§a ta không?
Má»™t cái rùng mình, dù rất nhẹ, rất nhanh nhưng cÅ©ng kịp cho Tá» Khiêm phát hiện ra. Anh nháºn rõ má»™t cái gì rất lạ chạy nhanh trong mắt Minh Äăng rồi biến mất Ä‘i ngay. Vẫn vá»›i vẻ phá»›t Ä‘á»i muôn thuở, cô báºt cưá»i giòn.
− á»’ rất tiếc, tôi không có được cái diá»…m phúc tuyệt vá»i kia - Rồi cô đẩy nhanh Mẫn Nghi ra trước mặt mình - Con cá»§a ông đây, mau nháºn lấy và trả đủ số tiá»n đã hứa.
− Con cá»§a ta? - Ông nhìn kỹ Mẫn Nghi nghe lạ lẫm. Sao chẳng có chút cảm giác gì? Cả cô cÅ©ng thế. Không có chút mừng vui hay xúc Ä‘ng nhá» nhoi nà o. Chỉ có nổi rụt rè, sợ hãi khiến cô cúi thấp đầu e lệ. - Tháºt ư?
− Không tháºt thì giả chắc? - Nói rồi như chợt hiểu, Minh Äăng nổi giáºn đùng đùng. Cô trợn mắt nhìn ông xẳng giá»ng - Ông nghi ngá» cho rằng tôi gạt ông ư? ÄÆ°á»£c thôi, chẳng cần phải nói là m gì cho mệt. Vá» thôi Mẫn Nghi.
Nói rồi, cô nắm tay Mẫn Nghi lôi nhanh ra cá»a. Ông Thà nh vi Ä‘uổi theo:
− Khoan đứng lại. à ta không phải thế! Ta tin cháu, chỉ tại ta bất ngá» quá thôi mà . Mẫn Nghi, con cá»§a ta là Mẫn Nghi ư? Chao ôi, ta không ngá» mình có đứa con đẹp và dá»… thương đến thế. - Nước mắt tuôn ròng trên má, ông vụt ôm lấy Mẫn Nghi chặt cứng. - Con cá»§a ta... đúng là con cá»§a ta rồi. Mẫn Nghi, gá»i cha má»™t tiếng Ä‘i con.
− Dạ, - cắn nhẹ môi, Mẫn Nghi thoáng ngần ngừ.
Minh Äăng phải giáºm chân la lá»›n.
− Còn chưa gá»i.
− Dạ... cha....- Mẫn Nghi báºt thà nh lá»i trong dòng nước mắt rưng rưng.
− Ờ con! - Vá»— nhẹ lên tóc con, ông nghe tim mình nở ngà n hoa hạnh phúc. Äúng là con gái cá»§a ông rồi. Ôi thùy mị, nết na và đáng yêu biết mấy.
Nhìn mà ứa gan, bà Ngân liếc dà i Ä‘uôi mắt. Nhưng không thể mở lá»i. Ká»· váºt kia là tháºt, bà chẳng có lý do nà o bắt bẻ.
− Thôi mừng mừng tá»§i tá»§i bấy nhiêu đó đủ rồi. Trả công tôi Ä‘i chứ? - Như không muốn chứng kiến nhiá»u cảnh cha con Ä‘oà n tá»±u, Minh Äăng cất giá»ng phá tan phút thiêng liêng nhất cá»§a ông Thà nh. Và có lẽ... chắc cô cÅ©ng chạnh lòng, nên giá»ng nghe khà n Ä‘i kỳ là .
− Ờ... có, có chứ! - Ông Thà nh gáºt đầu nhanh, sốt sắng - Ta đã chuẩn bị sẵn - Cúi xuống bà n lấy chiếc cặp táp lên, ông trao cho cô nguyên cả cặp. - Äây, cá»§a cháu. má»™t trăm triệu đúng.
− Cái gì?
Không chỉ bà Ngân mà cả Diệp Bân và Tá» Khiêm cÅ©ng cảm thấy bất ngá». Số tiá»n lá»›n quá! Minh Äăng lấy để là m gì chứ?
− Cái gì là cái gì? - Như Ä‘á»c được Ä‘iá»u đó trong ánh mắt cá»§a má»i ngưá»i, Minh Äăng nheo mắt khôi hà i - Cá»§a ông ta chứ phải cá»§a má»i ngưá»i đâu mà tiếc? Mà có tiếc cÅ©ng váºy thôi, má»™t trăm triệu nà y, đó là cá»§a tôi rồi.
− Minh Äăng, cô quá đáng cÅ©ng vừa thôi - Tá» Khiêm thấy bất bình thay cho ông Thà nh - má»™t trăm triệu không phải là số tiá»n nhỠđâu.
− Và cÅ©ng không phải là lá»›n lắm đâu - Äôi mắt cô sáng quắc - So vá»›i ná»—i vất vả gian lao cá»§a mẹ con Mẫn Nghi suốt hai mươi năm dà i ròng rã, số tiá»n nà y chẳng là gì cả. Nháºn nó, tôi chỉ muốn đòi lại chút công bằng, muốn giúp cho lương tâm ông ta phần nà o thanh thản vá»›i những sai lầm mình đã tạo ra trong quá khứ.
− Thôi, thôi Tá» Khiêm cháu đừng nói nữa - Như sợ Tá» Khiêm sẽ khiến Minh Äăng nói ra những Ä‘iá»u không đáng nói, ông Thà nh vi chen và o - Äây là việc cá»§a ta. Ta đã lá»›n, đã có thể Ä‘iá»u hà nh má»™t công ty lá»›n không còn là trẻ nÃt, nên cháu không phải lo cho ta bị ngưá»i lưá»ng gạt. Còn Minh Äăng, chuyện xong rồi, ta cám Æ¡n cha con cháu bao năm đã cưu mang, háºu dưỡng Mẫn Nghi. Ta cÅ©ng biết, số tiá»n đó chẳng là gì so vá»›i ân nghÄ©a cá»§a cha con cháu, vì ta đừng giáºn nữa, tại Tá» Khiêm nó nông nổi, trách lầm cháu thôi. Bây giá» ta má»i cháu cùng ta và má»i ngưá»i đến nhà hà ng dá»± tiệc mừng.
− Cám Æ¡n bác - Nghe ông nói Ä‘iá»u hÆ¡n thiệt Minh Äăng nguôi cÆ¡n giáºn ôn tồn nói - Nhưng cháu không thể chung vui cùng gia đình bác được. Cháu có việc Ä‘i ngay. Xin chà o!
Nói xong, cô quay lưng vụt bá» Ä‘i ngay. Trong tÃch tắc, Tá» Khiêm nháºn thấy đôi mắt cô đỠhoe.
o O o
Chủ tịch hội đồng lại có vấn đỠrồi. Cô thư ký kỠtai anh trợ lý khi thấy TỠKhiêm cứ huýt sáo suốt từ sáng đến giỠtrong phòng giám đốc.
− Không phải đâu - Viên trợ lý lắc đầu - Ông ta Ä‘ang vui vẻ, hưng phấn đấy. Chắc đã có giai nhân nà o lá»t và o mắt xanh rôi.
− Khong tin - Cô thư ký trá» môi - Anh ta nổi tiếng lạnh lùng, lạnh cảm xưa nay cùng con gái. Äâu có yêu nhanh váºy.
− Äúng rồi. - anh thư ký trêu chá»c - Còn chừa đưá»ng cho cô hy vá»ng chứ?
− Äồ quá»· - Äấm mạnh tay lên lưng anh trợ lý, tim cô thư ký pháºp phồng. Từ lúc trở thà nh thư ký riêng cá»§a Tá» Khiêm, cô cứ âm thầm mÆ¡ má»™ng, má»™t ngà y được anh để ý. Nà o ngá»... hai năm rồi, Tá» Khiêm vẫn dá»ng dưng, trong lúc vây quanh cô bao gã trai khá» ti nghiệp, pháºp phồng chá» má»™t cái gáºt đầu.
− Thu Trâm, hủy giùm tôi cuộc hẹn với giám đốc Thà nh. Bảo tôi có việc gấp.
Cánh cá»a phòng báºt mở, tim cô thư ký cÅ©ng mở theo. Hôm nay Tá» Khiêm tháºt đẹp trai, tuổi trẻ, sắc mặt hồng hà o, như vui vẻ, hưng phấn lắm.
− Ừ có nghe không?... Há»§y cuá»™c hẹn vá»›i giám đốc Thà nh, hay cứ ngây ngưá»i ra đó - Thấy Thu Trâm cứ ngẩn ngưá»i nhìn theo bước Tá» Khiêm, anh trợ lý huých nhẹ cùi tay.
− Hả - Cô thư ký giáºt mình lẩm bẩm - Há»§y cuá»™c hẹn, mà Tá» Khiêm Ä‘i đâu thế nhỉ? Hôm nay đâu có việc gì.
− Äã bảo ngưá»i ta hẹn vá»›i giai nhân rồi. Cứ không tin.
Anh trợ lý vô tình là m tim Thu Trâm Ä‘au nhói. Lẽ nà o như váºy được? Cô đã tan niá»m hy vá»ng rồi sao?
− Hôm nay cáºu nghỉ ở nhà , tôi sẽ tá»± lái xe.
Bảo viên tà i xế cá»§a mình như váºy, Tá» Khiêm Ä‘iệu nghệ mở máy chiếc xe Mersedes rồi phóng vút Ä‘i. Mặc cho viên tà i xế trợn mắt ngó. Hôm nay, vui trong bụng, anh không thèm trách hắn tá»™i ở dÆ¡. Giá» nà y mà xe chưa rá»a.
Tháºt đó, chưa bao giá» Tá» Khiêm nghe vui như váºy. Cả lúc trúng hợp đồng, anh cÅ©ng không thấy hưng phấn thế nà y. Chả bù cho hôm qua cứ u sầu, á»§ dá»™t cá»™c cằn, gặp đâu mắng đó.
Không phải anh chấm được ý trung nhân như viên trợ lý tưởng lầm đâu. Hôm nay, Tá» Khiêm vui, chỉ vì... anh lại được là m thám tá».
Phải, là m thám tá», tiếp tục Ä‘iá»u tra và theo dõi Minh Äăng, dù không được ai nhá». Anh là m việc nà y chỉ vì mình, chỉ vì muốn thá»a mãn ná»—i nghi ngá» thắc mắc cá»§a lòng thôi.
Hôm qua, vá»›i cặp mắt kinh nghiệm cá»§a má»™t tay thám tá», anh đã nháºn thấy buổi Ä‘oà n tá»±u cá»§a Mẫn Nghi và ông Thà nh có rất nhiá»u Ä‘iểm phải nghi ngá».
Thứ nhất là cái huy hiệu bằng cẩm thạch. Váºy mà má»™t lần ông Thà nh đã nhá» anh Ä‘iá»u tra xác minh giùm, xem nó là cá»§a Minh Äăng hay cô ta đã nhặt ở đâu rồi Ä‘em bán cho ông.
Rõ rà ng, má»›i cách đó có hai ngà y, anh đã cố dò há»i Mẫn Nghi. Rất tháºt tình cô cho anh biết số tiá»n mưá»i triệu đó là do Minh Äăng trúng số giúp cho. Cô hoà n toà n dá»ng dưng ngÆ¡ ngác trước mảnh cẩm thạch và số tiá»n còn lại cá»§a Minh Äăng.
Váºy mà ... đùng má»™t cái, hôm sau cô nháºn mình là con ruá»™t cá»§a ông Thà nh và miếng cẩm thạch kia lại là ká»· váºt duy nhất để chứng nháºn thân thế cá»§a cô. Äiá»u nà y rất đáng nghi ngá».
Thứ hai là thái Ä‘ kỳ lạ cá»§a Minh Äăng. Dù không đủ chứng cá»› nói thà nh lá»i, nhưng... bằng cảm nháºn, Tá» Khiêm thấy cô rất lạ, từng cá» chỉ, từng câu nói... cô như Ä‘ang cố giấu má»™t Ä‘iá»u gì quan trá»ng lắm.
Bằng vá»›i những nghi ngỠấy, Tá» Khiêm thấy mình như được hồi sinh. Anh cho phép mình được tiếp tục Ä‘iá»u tra, là m sáng tá» Ä‘iá»u mỠám ấy. Và ... bước Ä‘iá»u tra đầu tiên cá»§a anh là đến gặp Minh Äăng.
Äể là m gì? Tá» Khiêm còn chưa rõ. Có lẽ, vẻ tò mò đã khiến anh muốn biết. Sau khi nắm được số tiá»n lá»›n vượt quá sức tưởng tượng cá»§a mình, cố gái nghèo ấy sẽ là m gì? Có se sua, phung phÃ, vá»™i và ng hưởng thụ những váºt chất xa hoa mà mình đã thiếu thốn không?
Tìm nhà Minh Äăng không khó, hôm trước đến gặp Mẫn Nghi, anh đã xin địa chỉ cá»§a cô rồi. Äó là má»™t căn phòng nhá» nằm trong má»™t căn nhà lá»›n được chá»§ nhà ngăn ra cho nhiá»u sinh viên đến trá» vá»›i giá hai trăm ngà n má»™t tháng. Nhà nằm trong hẻm, nhá» nhưng sạch sẽ, xe du lịch có thể và o táºn nÆ¡i.
Không muốn là m xáo trn má»™t buổi sáng yên là nh cá»§a con hẻm, Tá» Khiêm Ä‘áºu xe ngoà i hẻm lá»›n rồi thả bách b và o. Anh không phải Ä‘i lâu, nhà lá căn thứ năm từ đầu hẻm đếm và o. Nhìn quanh, quan sát má»™t chút rồi anh bước thẳng và o. Có má»™t bà lão Ä‘ang ngồi lặt rau trước cá»a. Anh gáºt đầu chà o:
− Thưa bà , cho cháu há»i Minh Äăng có ở nhà không?
Chưa vi trả lá»i, bà ngước lên nhìn Tá» Khiêm tháºt ká»·. Chừng nháºn ra anh là ngưá»i tá» tế đà ng hoà ng rồi, bà má»›i cất giá»ng ôn hòa:
− Minh Äăng ở đây, nhưng bây giá» cô ấy không có ở nhà đâu.
− Không có ở nhà ? Váºy bà có biết cô ấy ở đâu không? - Vừa há»i Tá» Khiêm vừa nghe nóng trong lòng. Quả là đoán không sai. Nháºn tiá»n hôm qua, nay đã lo mua sắm.
− Nó Ä‘ang bán hà ng ngoà i đầu chợ. Cáºu có gấp thì ra tìm nó.
− Bán hà ng? - Tá» Khiêm cảm thấy bất ngá».
− á» - Bà lão gáºt đầu - Nó bán băng cassette sôn ở ngoà i đó - Rồi bà thở ra má»™t cái, nói như than - Ti nghiệp, nhà nghèo vừa Ä‘i há»c vừa phải kiếm tiá»n nuôi sống bản thân. Nói thiệt cáºu nghe, tôi chỉ lấy nó má»™t tháng má»™t trăm ngà n tiá»n phòng thôi đó.
− Dạ... bà tháºt là nhân háºu. Thôi cảm Æ¡n bà cháu Ä‘i đây.
Gáºt đầu chà o bà má»™t cái, Tá» Khiêm vá»™i rảo bước Ä‘i ngay. Chợ không xa lắm, chỉ mất năm phút chạy xe thôi.
Äã có lá»i chỉ cá»§a bà lão, Tá» Khiêm tìm ra Minh Äăng không khó lắm. Từ đằng xa, anh đã thấy cô vá»›i chiếc bà n đựng đầy băng, đĩa cá»§a mình rồi. Äể tiện quan sát, theo dõi, anh và o má»™t tiệm café gần đấy, thÃch thú nghe giá»ng cô dẻo quẹo, rao to:
− Mua đĩa CD Ä‘i anh Hai. ÄÄ©a xịn chÃnh gốc giá chỉ mưá»i ngà n má»™t đĩa. Rẽ như như cho không đấy, ghé và o Ä‘i anh Hai, có đĩa má»›i cá»§a ca sÄ© Lam Trưá»ng đây. Cả đĩa hay topten trong tuần nữa. ÄÄ©a nhạc tuyển thế giá»›i đây...
Cái gì? Tá» Khiêm cảm thấy ngạc nhiên nhiá»u. Minh Äăng bán đĩa giá sao mà rẻ váºy? Là dân sà nh nhạc, anh biết rõ, giá gốc cá»§a công ty, má»™t đĩa CD cÅ©ng phải bốn mươi ngà n. Äồ dá»m chắc? Mà dá»m sao cô bán đắt váºy? Nãy giá»... đã có hÆ¡n chục ngưá»i dừng lại trước quà y hà ng cá»§a cô rồi. Má»—i ngưá»i tệ lắm cÅ©ng mua từ hai đĩa trở lên.
Tháºt là khó hiểu. ÄÆ°a tay bóp trán, Tá» Khiêm bắt đầu nháºn ra Minh Äăng không đơn giản má»™t chút nà o. Cà ng tìm hiểu, cà ng khám phá, anh cà ng thấy mình rối tung lên. Không tà i nà o hiểu nổi, cô là ngưá»i thế nà o đây? Sao lắm kẻ thương mà cÅ©ng khối ngưá»i ghét váºy?
− Äi thì Ä‘i, từ từ thôi, là m gì dữ váºy?
Mãi nghÄ© miên man, Tá» Khiêm quên không chú ý đến Minh Äăng. Äến khi nghe giá»ng cô la lá»›n bên tai má»›i giáºt mình ngẩng dáºy. Lạ lùng nhìn Minh Äăng vùng vẫy Ä‘i giữa hai ngưá»i cảnh sát. Anh chá»§ quán café chép miệng than, giải thÃch vá»›i má»i ngưá»i.
− Lại bị bắt nữa rồi. Cái cô Minh Äăng nà y tháºt là kỳ. Việc gì không là m lại Ä‘i bán đĩa CD nháºp láºu cho bị bắt. Nghe đà i thông báo, tá»™i nà y nặng lắm, ở tù như chÆ¡i.
Bà bán bánh canh nghe tiếng chen và o.
− Chú nói váºy cÅ©ng không phải. Ngưá»i ta nghèo phải kiếm miếng ăn. Không bán đĩa cô ta biết bán gì bây giá» chú? Café như chú hay bánh canh như tôi à ?
− Dì nói váºy tại chưa biết đó thôi. Thiếu gì nghá» sung sướng lắm tiá»n mà cô ta hông chịu là m. Là con gái đẹp như váºy sợ gì thất nghiệp. Bà Ba Là nh năn nỉ cô ta là m tiếp viên cho mình mãi có được đâu...
− Tháºt sao? Chà ... váºy là cô ấy dại dá»™t tháºt rồi.
Không dại dá»™t đâu, Tá» Khiêm thầm nhá»§ vá»›i má»i ngưá»i rồi trả tiá»n đứng dáºy. Thì ra... Minh Äăng coi váºy mà cÅ©ng biết tá»± trá»ng danh giá nữa. Không vì tiá»n bán rẻ nhân cách cá»§a mình. Mấy cô gái như váºy, Ä‘á»i bây giá» hiếm lắm. Cảm thấy phục cô, Tá» Khiêm quyết định đến đồn cảnh sát.
− Ủa Tá» Khiêm, cáºu Ä‘i đâu váºy?
Còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác nhìn quanh, Tá» Khiêm bá»—ng nghe ai đó gá»i mình thân máºt. Quay đầu lại nháºn ra đó là Chà Kiệt, thằng bạn há»c cá»§a mình, nay là trưởng công an phưá»ng, anh kêu to mừng rỡ:
− á»’ Chà Kiệt, tháºt là may mắn, tá»› đến đây để bảo lãnh cho Minh Äăng.
− Không được đâu - Chà Kiệt lắc đầu - Cô ả nà y lỳ lắm, bị bắt bao lần cứ ngoan cố. Lần nà y, bá»n tá»› quyết định tống giam cô ấy rồi chuyển qua tòa án.
− Gì mà nghiêm trá»ng váºy? - Tá» Khiêm chau nhẹ đôi mà y - Chỉ là chiếm lòng đưá»ng thôi. Phạt vi cảnh là đủ lắm rồi.
− Cô ta không chỉ chiếm lòng đưá»ng mà còn bán hà ng cấm nữa. Tá»™i nà y nặng lắm phải phạt từ ba tháng đến má»™t năm tù đó - Mở táºp hồ sÆ¡ ra rồi như chợt nhá»›, Chà Kiệt đặt cây bút xuống - Mà Minh Äăng là gì cá»§a cáºu, bạn gái à ?
Äể Chà Kiệt dá»… cảm thông, Tá» Khiêm đà nh gáºt đầu, nói đại:
− Ừ cô ấy là bạn gái.
− Ừ cô ấy là bạn gái cá»§a tá»›. Hiện Ä‘ang há»c đại há»c, nhà nghèo nên phải là m liá»u kiếm tiá»n đóng tiá»n nhà . Chà Kiệt à , chưa bao giá» tá»› năn nỉ hay cầu cạnh ai việc gì cả, nhưng lần nà y... coi như cáºu giúp tá»› má»™t lần có được không? Nếu cô ấy bị tù, tương lai sá»± nghiệp coi như tiêu cả. Nhà trưá»ng biết tin, sẽ Ä‘uổi không cho cô ấy tiếp tục há»c nữa. Cô ấy còn mẹ già đang Ä‘au nặng, nằm thoi thóp ở nhà . Bà ấy sẽ chết mất thôi.
− Minh Äăng là sinh viên tháºt ư? - Chà Kiệt đã bị Tá» Khiêm là m xiêu xiêu dạ.
− Tháºt mà ! - Biết mình đã thà nh công, Tá» Khiêm tấn công luôn - Cô ấy tốt lắm, có tư cách vô cùng. Thà đi bán hà ng cấm cho bị bắt chứ không chịu dùng nhan sắc để kiếm tiá»n đâu. Chà Kiệt à , tha cho Minh Äăng má»™t lần Ä‘i, tá»› hứa sẽ không cho cô ấy bán nữa đâu.
− Tháºt không? - Chà Kiệt lại đặt cây bút xuống.
TỠKhiêm nói ngay:
− Tháºt mà ! Xin lấy danh dá»± má»™t lá»›p trưởng ra bảo đảm. Nếu cáºu chưa tin thì tôi sẽ thá»...
− Thôi đừng thá» nữa. - Chà Kiệt báºt cưá»i: - Trông cáºu khẩn trương váºy cÅ©ng đủ biết cáºu yêu cô ấy dưá»ng nà o. Vì cáºu, tá»› tha cho cô ấy lần nà y, nhưng... không có lần sau đâu nhé. Bảo cô ấy cứ tìm nghá» khác kiếm tiá»n.
− ÄÆ°á»£c tá»› sẽ bảo...
ÄÆ°a tay vuốt mồ hôi ròng trên mặt, Tá» Khiêm không hiểu vì sao mình lại nghe mừng như váºy. Minh Äăng bị bắt, bị Ä‘uổi há»c thì can hệ gì anh chứ?
− Nể tình Tá» Khiêm, tôi tha cho cô lần nà y đó Minh Äăng. Nhá»› lần sau đừng tái phạm nữa nhé. Dù cô có là ngưá»i yêu cá»§a thằng bạn thân nhất cá»§a tôi, tôi cÅ©ng phải là m đúng pháp luáºt thôi - Chà Kiệt đã dắt Minh Äăng ra, anh cất giá»ng ôn tồn.
− Ờ... á»... mau cám Æ¡n Chà Kiệt Ä‘i em - Sợ Minh Äăng hét ầm lên là m lá»™ chuyện, Tá» Khiêm vá»™i nháy mắt ra hiệu rồi bước đến cặp tay cô cưá»i thân máºt.
− Cám Æ¡n anh đã thông cảm, lần sau tôi sẽ không để... anh Khiêm phải khó xỠđâu. - Minh Äăng và o vai tháºt tà i tình.
− Bá»n mình Ä‘i nhé!
Vẫy tay chà o Chà Kiệt, Tá» Khiêm cặp tay Minh Äăng bước vi ra đưá»ng. ÄÆ°á»£c má»™t quảng khá xa, anh buông tay, nghiêm giá»ng:
− Vì cứu cô thôi, đừng tưởng tôi ham nhé. Cặp tay cặp cổ chẳng béo bổ gì đâu.
− Lúc nãy sau vách tôi đã nghe hết những lá»i anh nói vá»›i Chà Kiệt rồi.
Thẳng đôi mắt nhìn Tá» Khiêm, Minh Äăng trầm giá»ng.
− Cảm ơn anh đã cứu tôi.
Không ngá» Minh Äăng nói lá»i khách sáo cùng mình, Tá» Khiêm vụng vá» không tìm được từ để nói.
− À... có gì đâu. Tình cỠthôi.
Minh Äăng lại nói.
− Tôi không bán đĩa CD để là m anh khó xỠđâu.
− Ừ! - Gáºt đầu rồi chợt nhá»›, Tá» Khiêm quay lại há»i - Sao cô còn phải kiếm tiá»n là m gì cho mệt? Mưá»i triệu hôm trước và má»™t trăm triệu vừa lấy được cá»§a bác Thà nh. Sao cô không xà i Ä‘i?
− Xà i hay không là quyá»n cá»§a tôi anh hạch há»i là m gì chứ? - Äá»™t nhiên cÆ¡n giáºn bừng lên, Minh Äăng xẳng giá»ng - Äừng tưởng có Æ¡n cứu tôi là tôi phải trả lá»i các câu há»i cá»§a anh đâu. Hừ.
Nói rồi, lưá»m má»™t cái dà i, Minh Äăng quay ngưá»i Ä‘i nhanh bá» mặc Tá» Khiêm sá»ng ngưá»i ra giữa chợ. Không biết khóc hay cưá»i. Nói không sai, Minh Äăng khó hiểu tháºt mà ...
o O o
− Mẫn Nghi, con ở nhà một mình nhé! ChỠmột lát ba đi gặp khách hà ng vỠsẽ chở con đi mua sắm, nhanh lắm không phải chỠlâu đâu.
Hôn đánh chụt lên má Mẫn Nghi, ông Thà nh tươi tỉnh xách cặp táp bước ra xe, thầm nhá»§ sẽ dể dãi vá»›i khách hà ng để nhanh chóng trở vá» chở Mẫn Nghi Ä‘i siêu thị sắm các váºt dụng cần thiết.
Trái ngược vá»›i tâm trạng hưng phấn cá»§a ông, Mẫn Nghi nghe lòng áy náy tháºt nhiá»u. Từ hôm qua đến nay, má»—i lúc đón nháºn sá»± yêu thương trìu mến cá»§a ông, cô lại thấy lương tâm mình ray rứt. Cô chỉ muốn bá» ra vá». Muốn nói cho ông biết, rằng mình không phải là đứa con ông mong đợi. Rằng... cha mình Ä‘ang ở dưới quê, là m nghá» tà i xế vừa được cải tá» hồi sinh nhá» số tiá»n mưá»i triệu cá»§a ông.
NghÄ© là nghÄ© váºy thôi, chứ Mẫn Nghi biết mình không thể nà o nói ra sá»± tháºt kia. Minh Äăng sẽ không tha thứ cho cô. Nó đã bắt cô thá» bằng lá»i thỠđộc địa trên sinh mạng cá»§a ba rồi.
Nhá»› hôm đó, sau khi cÆ¡m nước xong, Minh Äăng bá»—ng rá»§ cá»› Ä‘i dạo. Dưới ánh trăng đểm thanh vắng, nó chợt nắm tay cô thân máºt:
− Mẫn Nghi, cáºu nói Ä‘i, cáºu có phải là bạn thân nhất cá»§a tá»› không?
− DÄ© nhiên rồi. - Cô trả lá»i ngay không suy nghÄ© - Chẳng những thế, cáºu còn là ân nhân cá»§a tá»›. Không có số tiá»n mưá»i triệu cá»§a cáºu đưa, giá» nà y, ba cá»§a tá»› vẫn còn ở trong tù.
− Thế khi tá»› gặp rắc rối, cáºu có giúp tá»› không? - Minh Äăng nhìn cô tha thiết.
− Sao lại không? Cô đáp tháºt lòng - Có chuyện gì, cáºu nói Ä‘i.
Không trả lá»i, Minh Äăng kéo cô ngồi xuống gốc cây phượng vỹ, tháºt lâu trong im lặng, nó cất tiếng buồn buồn:
− Tá»› đã dối cáºu. Số tiá»n hai mươi triệu đó không phải tá»› có được do bán và ng cá»§a mẹ đâu. Tá»› đã bán mảnh cẩm thạch hình huy hiệu mà Tá» Khiêm đã đưa cho cáºu xem lúc sáng.
− Tháºt váºy ư? - Cô tròn mắt ngây thÆ¡ - Không ngá» miếng cẩm thạch ấy mắc ghê. Ở đâu mà cáºu có?
− Miếng cẩm thạch ấy không mắc thế đâu. Nó chỉ được giá vá»›i má»™t ngưá»i duy nhất. Ngưá»i đó là tổng giám đốc công ty và ng bạc đá quý Kim Thà nh.
− Ô, sao kỳ váºy? - Mẫn Nghi nhướng đôi mà y không hiểu.
Minh Äăng mỉm cưá»i buồn:
− ÄÆ¡n giản, vì ông ấy là cha rut cá»§a mình.
− Hả? - Giá»ng Mẫn Nghi hốt hoảng la to trong đêm vắng. - Cáºu là con cá»§a ông ta?
− Tá»› phát hiện ra Ä‘iá»u ấy bằng má»™t sá»± tình cá». Rất tình cá». - Minh Äăng vẫn cất giá»ng trầm trầm - Năm năm trước, khi vô tình Ä‘á»c được mẫu nhắn tin tìm vợ con trên báo cá»§a ông ta, tá»› đã biết ra sá»± tháºt.
− Là sao?
− Là thế nà y, cạnh bên mẫu nhắn tin ông có cho in hình ká»· váºt nháºn tìm. Ká»· váºt đó giống hệt chiếc huy hiệu bằng cẩm thạch mà mẹ đã cho tá»› Ä‘eo từ còn nhá».
− á»’, váºy thì hay quá! - Mẫn Nghi mừng rỡ - Cáºu mau đến nháºn ba Ä‘i.
− Mẹ không muốn và tá»› cÅ©ng không muốn nháºn.
− Vì sao?
− Chuyện ân oán giữa mẹ và ông ấy tá»› không biết, Tá»› chỉ biết là ... mình háºn ông ấy tháºt nhiá»u. - Nói đến đây, mắt Minh Äăng chợt long lên, giáºn dữ - Nhất là khi mình Ä‘em miếng cẩm thạch kia đến bán cho ông ấy. Nhìn ông ấy già u sang sung sướng, vung tiá»n như nước tá»› cà ng giáºn sôi gan. Tá»› đã nhá»§ vá»›i lòng sẽ không nháºn ông ta, sẽ không tha thứ cho ông ta. Bao năm qua, ông ta đã bá» mặc mẹ con tá»› trong đói nghèo, khốn khó.
− Thì ông ấy cÅ©ng đã đăng tìm mẹ con cáºu trên báo từ năm năm trước rồi mà - Mẫn Nghi nói đỡ ngưá»i vắng mặt.
− Äăng tìm! Hừ! - Minh Äăng cưá»i mỉm mai - Ông ta chẳng tốt như cáºu tưởng đâu. Chẳng qua... ông ta tá»± thấy mình đã già rồi. Không còn cÆ¡ hi sanh con kế tá»± nên má»›i buc lòng tìm mẹ con cá»§a tá»› thôi. Nếu muốn tìm, sao không tìm từ hai mươi năm trước, khi tá»› khao khát thèm má»™t tiếng cha cho bằng chúng bạn. Phải chăng vì lúc ấy ông ấy thấy mình còn trẻ, còn khả năng để sinh con, nên không cần mình chứ?
− Chỉ là cách nghÄ© má»™t chiá»u cá»§a cáºu thôi.
− Không má»™t chiá»u đâu. - Minh Äăng lắc đầu - Tá»› đã dò há»i và được biết. Vợ ông ta chỉ vừa má»›i chết đây thôi.
− Váºy cáºu muốn tá»› phải là m gì?
Mẫn Nghi và o thẳng vấn Ä‘á». Minh Äăng cÅ©ng nói thẳng luôn ý định cá»§a mình:
− Tá»› muốn cáºu thay tá»› đến nháºn cha.
− Äể là m gì? - Äôi mắt Mẫn Nghi mở lá»›n.
Minh Äăng nói luôn má»™t hÆ¡i:
− Äể đánh lạc hướng Ä‘iá»u tra cá»§a Tá» Khiêm. Nếu tên khốn ấy tìm ra mẹ cá»§a mình rồi đây ông ta đến sẽ xảy ra nhiá»u chuyện lôi thôi lắm - Rồi cô hạ giá»ng - Cáºu giúp mình nháºn ông là m cha nhe!
− Không được đâu - Mẫn Nghi lắc đầu ngay - Xưa nay cáºu cÅ©ng biết tá»› chẳng quen nói dối bao giá».
− Tá»› biết, nhưng... túng thế phải tùng quyá»n. Kêu ông ta má»™t tiếng cha, cáºu đâu mất mát gì. HÆ¡n nữa - Ngáºp ngừng má»™t chút Minh Äăng nói luôn - Chuyện nà y xảy ra cÅ©ng vì cáºu thôi. Nếu chẳng phải vì số tiá»n mưá»i triệu cứu cha cáºu, tá»› không bao giá» Ä‘em ká»· váºt cá»§a mẹ Ä‘i bán để xảy ra nhiá»u chuyện váºy đâu. Lẽ nà o... cáºu bá» mặc tá»› vô trách nhiệm.
Minh Äăng đã đánh trúng lương tâm cá»§a Mẫn Nghi rồi. Cảm má»™t đêm dà i thao thức không ngá»§ được. Mẫn Nghi quyết định nháºn lá»i Ä‘á»n Æ¡n bạn. Trong suy nghÄ© đơn giản và nông cạn cá»§a mình, cô tưởng rằng, chỉ đến nháºn và kêu ông ta má»™t tiếng cha là giải quyết xong má»i chuyện.
Nà o ngá»... má»i việc xảy ra phức tạp hÆ¡n cô nghÄ© rất nhiá»u. Ông Thà nh vì hối háºn, vì ray rứt lương tâm sau hai mươi năm dà i bá» con lưu lạc, đã không cho phép cô trở vá» ký túc xá như dá»± tÃnh lúc đầu cá»§a cô vá»›i Minh Äăng. Suốt hai đêm dà i quấn quýt, ông cứ há»i đủ Ä‘iá»u là m cô rối tung lên. Mấy lần nói ln suýt tà nữa đã l rồi. May mà ông vì quá xúc Ä‘ng, thương tâm trước cái chết cá»§a mẹ cô nên không nháºn thấy.
Nhìn những giá»t nước mắt Ä‘au thương tuôn chảy trên mắt ông, Mẫn Nghi nghe lòng ray rứt quá, cô chỉ muốn nói tháºt tất cả thôi. Rằng chÃnh Minh Äăng má»›i là con rut cá»§a ông và Minh Nhi... ngưá»i vợ yêu cá»§a ông vẫn Ä‘ang còn sống. Nếu như lúc đó trước mắt cô đừng hiện lên gương mặt đầy giáºn dữ cá»§a Minh Äăng. Nó đã bắt cô phải nói vá»›i ông rằng mẹ mình đã chết hÆ¡n mưá»i năm vá» trước. má»™t thân côi cút may nhỠđược cha con há» thương tình nuôi há»™... và ... bao nhiêu Ä‘iá»u gian dối nữa.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cá»a chợt vang là m cắt ngang dòng hồi tưởng cá»§a Mẫn Nghi. Ngẩng đầu lên, cô nghe tim mình Ä‘áºp mạnh khi nháºn ra ngưá»i Ä‘ang tiến nhanh vá» phÃa mình là bà Kim Ngân, mà theo vai diá»…n bà ta là cô rut cá»§a cô.
− Dạ... chà o cô - Mẫn Nghi vi đứng lên chà o lễ phép.
− Chà o cháu! - Giá»ng bà tháºt ngá»t ngà o nhưng chẳng hiểu sao, Mẫn Nghi lại nghe toà n thân má»c đầy gai ốc. Có cái gì tháºt đáng sợ trong ánh mắt cá»§a bà . Nó sắc như dao, như Ä‘ang xói thẳng và o tim cô mong bốc trần sá»± tháºt - Ba cháu Ä‘i vắng rồi ư?
− Dạ, ba cháu bảo Ä‘i gặp khách hà ng, cô ngồi chÆ¡i để cháu Ä‘i lấy nước - Äứng lên, Mẫn Nghi những mong thoát khá»i ánh mắt cá»§a bà .
− Khá»i Ä‘i cháu, chuyện đó cứ để vú Lam - Nhưng bà Ngân đã nắm tay cô kéo lại. Những chiếc móng dà i đâm và o da Ä‘au Ä‘iếng. Mẫn Nghi đà nh phải rụt rè ngồi xuống - Nói ta nghe, năm nay, cháu bao nhiêu tuổi? Cháu sanh ngà y tháng năm nà o? Cô muốn lấy cho cháu má»™t lá số tá» vi.
Bà ấy muốn kiểm tra mình, Mẫn Nghi thầm phục Minh Äăng đã khéo tiên liệu đến tình huống nà y. Không sợ hãi, cô nhẹ mỉm cưá»i trả bà i há»c thuá»™c lòng.
− Dạ năm nay cháu hai mươi mốt tuổi, cháu sanh ngà y mưá»i sáu tháng tám năm Dần ạ
− Äúng rồi. - Bà Ngân như không bằng lòng vá»›i câu trả lá»i đúng cá»§a cô - Cháu sanh năm Dần ta vẫn còn nhá»› rõ. Ngà y cháu chà o Ä‘á»i là ngà y ông ná»™i cháu phải chết mà . Ai cÅ©ng bảo cháu là hung tinh, sát chá»§... à ... quên mất mẹ cháu tên gì? - Bà như công an Ä‘ang Ä‘iá»u tra ti phạm.
Còn Mẫn Nghi thì như tá» ti cúi gầm đầu, sợ bà đá»c thấy những Ä‘iá»u gian dối trong ánh mắt.
− Dạ mẹ cháu tên Minh Nhi. Mẹ cháu mất lâu rồi.
− Cũng tốt... - Bà thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Mẫn Nghi cảm thấy bất ngỠcho thái độ của bà .
− Sao cô bảo thế?
− Vì ta sợ, má»™t lần nữa ngưá»i đà n bà đó lại mê hoặc, há»§y diệt anh ta - Trùng đôi mắt, giá»ng bà đầy thù háºn.
Mẫn Nghi sợ hãi cúi đầu:
− Chuyện mẹ cha ngà y trước, cháu không biết gì cả.
− Äừng nên biết! - Bà đáºp mạnh xuống vai cô như Ä‘e dá»a - Cháu Ä‘ang là m gì?
− Dạ... cháu vẫn còn Ä‘ang há»c. Cháu há»c Äại Há»c Tổng Hợp ngà nh Văn.
− Tổng hợp ngà nh Văn? - Äôi mà y bà chau lại - Thá»i buổi nà y mà chá»n Văn. Sao cháu không há»c kinh tế chứ?
− Dạ... cháu không có khiếu vá» kinh tế. Cháu sợ những con số là m nhức đầu lắm. Cháu chỉ thÃch mÆ¡ mng, thÃch viết văn viết báo thôi. - Mẫn Nghi tháºt thà .
− Váºy cÅ©ng tốt.
Lần đầu tiên trong buổi nói chuyện, Mẫn Nghi thấy bà cưá»i, má»™t nụ cưá»i hà i lòng và vừa ý:
− Cô đến thăm cháu chút váºy thôi. Cô vỠđây.
− Dạ.
Äứng lên tiá»…n bà mà Mẫn Nghi nghe mừng rÆ¡n cả dạ. HÆ¡n lúc nà o hết, cô muốn được trút bá» vai diá»…n kia Ä‘i, trở vá» con ngưá»i tháºt cá»§a mình. Minh Äăng, cáºu đâu rồi? Sao bá» mặc tá»› má»™t mình như váºy chứ?
o O o
− Sao con bé ấy thế nà o?
Như Ä‘ang rất nóng lòng, vừa thấy bà , ông Vinh há»i ngay.
− Bình thưá»ng, nếu không muốn bảo là rất tháºt thà , non ná»›t - Bước hẳn và o chiếc RollRoyl bà nói.
− Có tháºt nó là con cá»§a anh Thà nh không?
ÄÆ°a mắt nhìn và o gương chiếu háºu bà không trả lá»i ông:
− Cho xe chạy Ä‘i, kẻo anh Thà nh vá» thấy lại nghi ngá»...
− Ờ...
Như chợt nhá»›, ông nổ máy xe chạy Ä‘i ngay. Công nháºn bà bao giá» cÅ©ng thông minh, sáng suốt hÆ¡n ông. Lúc nãy thì bảo ông ngồi dưới xe canh chừng, giá» thì bảo chạy Ä‘i nhanh. Má»™t mình, ông không nghÄ© ra cái chi tiết vụn vặt nà y đâu.
− Nó đúng là con cá»§a Minh Nhi đấy - Bà chợt cất lá»i là m ông giáºt bắn cả ngưá»i lên.
− Là con cá»§a Minh Nhi váºy...
Lưá»m ông má»™t cái, bà bảo:
− An tâm đi, Minh Nhi đã chết và con bé chẳng biết tà ti gì chuyện quá khứ đâu.
− Ôi! Lạy trá»i - Ông thở ra má»™t hÆ¡i dà i nhẹ nhõm - Váºy mà tôi cứ sợ...
− Thôi Ä‘i, đừng nói nhảm, lo táºp trung lái xe kìa - Như sợ ông lại nói ra những Ä‘iá»u không đáng nói, bà cắt ngang lá»i.
− Rồi bà tÃnh sao? - im lặng má»™t lúc, ông lại há»i.
− Còn tÃnh sao nữa? - Äôi mắt long lên, bà nói qua hà m răng rÃt chặt.- Y như kế hoạch. Tôi không thể để toà n bá»™ cÆ¡ ngÆ¡i sá»± nghiệp cá»§a dòng há» Nguyá»…n lá»t và o tay đứa con hoang đó được.
− Xin tuân lệnh...
ÄÆ°a tay chà o theo kiểu nhà binh má»™t cái, ông cho xe vòng quanh má»™t bùng binh rồi chạy thẳng. Mặc cho bà tÃnh toán bao mưu sâu kế độc. Trước mặt ông hiện giá» chỉ có hình bóng cá»§a Minh Nhi. Phải... Minh Nhi... ngưá»i con gái đẹp tuyệt trần mà . Ông... vì má»™t phút động lòng đã gây nên bao sóng gió, cho cuá»™c Ä‘á»i vốn mang nhiá»u bất hạnh cá»§a nà ng...
Last edited by khungcodangcap; 17-11-2008 at 09:12 PM.
|
 |
|
| |