Em tập nhìn anh như một người dưng
Dẫu điều ấy - bây giờ - không bắt buộc
Nhưng ngày mai...
Ai mà nói trước !
Tình yêu nào lại không có khổ đau !
Em tập nhìn anh như một người bên đường lướt qua mau
Tình yêu - Niềm tin,
Cùng những gì trôi qua tương tự
Chia tay rồi, em không thể níu giữ
Một chút gì vương vấn của ngày xưa
Em sẽ quên đi những đêm mưa
Những khoảnh khắc anh ngập tràn ở đó
Anh nồng nàn trong hơi thở
Để bây giờ... chúng mình mất nhau
Em biết yêu anh là nhận cho mình những nỗi đau
Những băn khoăn, những giận hờn day dứt...
Và điều ấy thường làm em kiệt sức
Nhưng mà ai hiểu được... Tình yêu...
Em tập quên anh, tập xa anh và hứa thật nhiều...
Sao em có thể làm được điều vừa nói ?
Tự hỏi bây giờ người ấy ra sao
Có giống mình cứ nhớ hoài những ngày tháng cũ
Những đêm dài bâng quơ mất ngủ
Kỷ niệm quay về chầm chậm giữa cơn mơ...
Tự hỏi bây giờ người ấy có buồn không
Có giống mình lang thang qua con đường hò hẹn
Níu lại hương hoàng lan để về đêm bẽn lẽn
Khe khẽ thở dài bên gốc cây xưa...
Tự hỏi bây giờ người ấy...nhớ mình không
Giống như mình nhớ hoài đôi mắt tròn ngơ ngác
Nhớ bàn tay dịu dàng như cánh vạc
Rụt rè nắm tay mình trong một tối xa xăm...
Tự hỏi bây giờ người ấy hối hận không
Giống như mình tự giận mình...sao mà ngốc thế
Tự trách mình...sao trẻ con đến thế
Chuyện chẳng gì đâu...mà mãi mãi xa vời...
Tự hỏi bây giờ người ấy... có yêu ai khác
Sóng bước cùng ai trên góc phố quen nào
Có thầm thì một câu thơ trong bóng trăng huyền ảo
Xoè tay đếm thầm ngày tháng đã xa nhau?
Em có nhớ góc phố buồn u tối
Ta thường qua, lặng lẽ bước thâm trầm
Nhạc dang dở, than nỗi đời rắc rối
Không gian thầm dâng nhẹ hương hoàng lan
Yêu đến đỗi. Lòng cũng buồn đến đỗi
Nói hoài rồi. Cần lắm, phút lặng im
Hơi thở nhẹ lẫn mùi hoa bối rối
Dáng em đi tóc xoã phủ vai mềm
Phố u tối. Tình yêu không lối thoát
Lòng chơi vơi theo chiếc lá thu buông
Đêm Sài Gòn . Hai người. Hai cái bóng
Nhạc tắt rồi, giai điệu vẫn còn vương
Em đếm được những bước chân quanh quẩn
Đang dấn vào những lối hẹp mê cung
Phố u tối. Những nỗi buồn thăm thẳm
Cắm đinh sâu vào ván - gỗ - đời - mình....