Là thể loại truyện tiên hiệp, Họa Đế miêu tả về Lục Thiên Phong, còn gọi là Tiểu Phong, một thiếu niên trong lúc tìm cách cứu sống lại mẹ của mình, vô tình bị hút vào một thế giới khác. Thế giới cậu lạc vào không chỉ có võ thuật, ma pháp, mà còn có khoa học kỹ thuật, tất cả đan xen lại với nhau tạo thành một mộng giới (final fantasy). Ở nơi cường giả vi tôn, Tiểu Phong chỉ có cách nỗ lực hết sức, bằng vào một bộ Họa gia tuyệt học, khai mở bí mật của vận mệnh, tìm cách trở lại đoàn tụ cùng thân nhân.
Chương 1: Dĩ mệnh vi họa (Lấy sinh mạng vẽ tranh)
Cầm gia, thi gia, họa gia trong vòng trăm năm nay vốn được xưng tụng là thiên hạ tam đại thế gia, không chỉ bởi ba nhà đản sinh ra nhân tài như mây, gia sản cự vạn, mà bởi vì gia chủ của ba nhà lần lượt sở hữu ba môn tuyệt học đệ nhất đương thời: Thiên Âm Quyết, Vạn Tự Huyễn Điển, Tâm Kính Bảo Lục.
Trên đỉnh Phong Trụ sơn, hai trăm dặm về phía tây Sa Mộc trấn, dù là giữa trưa nhưng ánh mặt trời không thể xuyên thấu qua làn sương mù quanh năm bao phủ. Đối diện một vách đá thẳng đứng nhẵn nhụi tồn tại hai thân ảnh một cao một thấp. Người lớn hơn là một trung niên trên dưới bốn mươi, toàn thân áo bào trắng, hai tay chắp sau lưng. Phía sau hắn là một đứa nhỏ tuổi chừng mười ba, mười bốn.
“Ba ba, có thật là có cách cứu được mụ mụ không?”
Đứa trẻ ngẩng đầu hỏi trung niên nhân.
“Phong nhi ngoan, dĩ nhiên ba ba có cách”
Đưa tay xoa đầu đứa nhỏ, trung niên nhân vẫn đăm đăm nhìn vào vách đá: “Mười năm, rốt cục sau mười năm ba ba đã đột phá tầng thứ bảy của Bách Tâm Tả, có thể vẽ ra được Cửu U Môn. Xuyên qua Cửu U Môn này, là có thể cứu sống lại mẹ của con rồi.”
Bách Tâm Tả, đúng là một trong ngũ đại thủ pháp của Tâm Kính Bảo Lục – Họa gia tuyệt học. Hai người này dĩ nhiên chính là Họa gia gia chủ Lục Thiên Nhậm cùng con trai Lục Thiên Phong. Mười năm trước, Lục phu nhân đột ngột qua đời vì bạo bệnh. Lục gia chủ để lại gia sản cho nhị đệ, một mình dắt theo con trai chu du tứ hải.
“Theo bổn gia Bảo Lục ghi chép, phàm là còn giữ được nhất hồn nhất phách, là có thể thông qua Cửu U Môn hồi sinh một mạng. Dĩ nhiên, nghịch thiên pháp tất có trừng phạt, nhưng để cứu lại mẫu thân con, ta chấp nhận mọi giá.”
Tay phải song chỉ duỗi thẳng, bàn tay Lục gia chủ trở nên trong suốt, xuyên qua thủy tinh thủ, có thể nhìn thấy rõ ràng gân mạch cùng xương cốt. Tay trái chụm lại trước người, lòng bàn tay tràn ngập huyết sắc.
“Lấy chỉ làm bút, lấy huyết làm nghiên, hiện ra đi Cửu U Chi Môn”.
Phi thân lên vách đá, tay phải Lục Thiên Nhậm bắt đầu vũ lộng. Từng đường huyết tuyến hiện lên trên thạch bích, không hề khô đi mà lưu động tựa như gân mạch bình thường. Từng nét bút mang theo lực đạo mạnh mẽ phác xuống, không tới nửa canh giờ trên thạch bích bắt đầu hiện hình một tòa cự đại môn. Trên hai cánh cửa lưu động thiên vạn chủng thú cùng nhân hình, không ngừng động đậy như muốn phá bích mà ra. Tinh vụ nồng nặc, cùng âm khí toát ra từ khe cửa làm người ta khó thở, khiến Lục Thiên Phong phải bước lui hơn mười bước.
Lúc này, Lục Thiên Nhậm sắc mặt đã trắng bệch. Dùng hơn một phần ba lượng máu trong cơ thể dẫn họa, trông hắn đột nhiên già đi cả chục tuổi, kiệt sức hạ xuống bên cạnh con trai. Run run thò tay vào trước ngực lấy ra một chiếc cổ hạp, Lục gia chủ từng bước đi đến trước phiến đại môn. Cổ hạp này, chính là lưu giữ nhất hồn nhất phách của Lục phu nhân, trước khi qua đời được hắn phong lại.
“Cửu U vạn chuyển, miễn bất luân sinh, hồn phách tựu tại, nhất mệnh năng hồi. Khai môn đi.”
Kì dị một màn xảy ra, phiến đại môn bắt đầu chậm rãi chuyển động. Khi hai cánh cửa hoàn toàn mở ra, chỉ thấy bên trong là một vòng xoáy hắc vụ cùng tử khí bạch sắc lẫn lộn. Một tia khói cực mỏng từ trong cổ hạp bị hút vào trung tâm vòng xoáy. Mơ hồ có một tiếng rên rỉ tựa như thỏa mãn vọng ra, đồng thời Cửu U Chi Môn cũng từ từ mà khép vào.
“Không thể thế được”
Hai cha con cùng kinh hãi lao tới. Đáng tiếc, vụ khí càng ngày càng dầy khiến không ai tiến lên được nửa bước, thậm chí Lục Thiên Phong công lực thấp kém còn bị sức ép đến ngất đi.
Khàn đục một tiếng, lúc này hai cánh của đã hoàn toàn khép lại. Đột nhiên, vạn tiếng rít gào đồng thời nổi lên, những đồ hình con người và muông thú trên mặt cánh cửa lại càng thêm điên cuồng. Phía tả môn, một nhân hình bị trăm cánh tay đẩy ra, nặng nề rơi xuống mặt đất. Cũng đồng thời, hữu môn vươn ra trăm cánh tay khác như vẫy gọi. Không trung hấp lực trống rỗng sinh ra, kéo lê đứa nhỏ Lục Thiên Phong đang hôn mê trên đất, càng ngày càng nhanh, rồi như cọng cỏ bắn đến vách đá. Không có va chạm xảy ra. Lục Thiên Phong như hòa tan vào Cửu U Chi Môn.
Tinh khí chậm rãi tiêu mất, vách đá vẫn còn mờ mờ đường nét của một phiến đại hình môn. Dưới mặt đất vẫn là hai thân hình, nhưng là một nam nhân quì phục ôm lấy một mỹ phụ. Một người nhắm mắt như ngủ say, còn một người hai mắt vô thần nhìn chăm chăm vào vách đá.
Có thật là nghịch thiên phải trả giá, dùng một mạng đổi lấy một mạng? Dĩ mệnh vi họa, nhất mệnh hoán nhất mệnh. Nhưng không phải lấy tử hoán tử, mà chỉ là một bắt đầu một cuộc hành trình mới của Họa đế Lục Thiên Phong mà thôi.
“Tiểu Phong, nướng lâu như vậy còn chưa chín sao? Ta sắp đói đến ngất đi rồi!”
Mới cất tiếng nói là một đại hán trọc đầu thân hình khôi vĩ, mặt mày nhăn nhó. Hai mắt chăm chăm nhìn vào một đầu sơn dương chín vàng được xâu trên một thanh sắt lớn, đang chậm rãi xoay trên ngọn lửa.
“Đúng đúng, Tiểu Phong đại trù sư, thơm quá. Ngươi xem tỉ tỉ bụng đã bắt đầu réo rồi đây này.” Một giọng nữ nhân khác khúc khích vang lên.
Trời đã tối, giữa mảnh hoang lâm chỉ có một đốm lửa thu hút mục nhân. Quây quanh ngọn lửa là bảy bóng người cao thấp bất đồng. Ánh mắt không hẹn mà gặp khẩn trương hướng tới một tiểu nhân ảnh đang nướng thịt. Đúng rồi, không phải ai khác, chính là tiểu nhân vật chính của chúng ta: Lục Thiên Phong.
“Hắc hắc, mọi người đừng vội, thêm vào chút gia vị là có thể ăn được rồi.”
Lôi trong túi áo ra một lọ vị gia, rải đều lên thân sơn dương nướng, từng giọt mỡ chảy xuống làm lửa bùng cháy. Nhất thời mùi thịt thơm nồng dậy lên, khiến mọi người bất giác nuốt nước miếng.
“Được rồi, chín rồi, mọi người ăn từ từ kẻo nóng đó. Để đệ đem thức ăn qua cho đội trưởng cùng Lôi ca.”
Không đợi Thiên Phong, không, từ khi đến thế giới này, phải gọi là Tiểu Phong, dứt lời, đại hán trọc đầu đã chồm đến xé một đùi cầm trong tay. Nhất thời một tiếng thét chói tai vang vọng trong đêm, đánh động không ít tiểu muông thú. Tay trần chạm vào mỡ nóng, cầm chắc đại hán trọc đầu bỏng tay rồi.
“Đội trưởng, huynh nghỉ một chút đi. Đệ đem phần thịt nướng cho huynh đây.”
Tiểu Phong hướng đến một tảng đá bên ngoài bước tới. Ngồi trên tảng đá là một trung niên nhân mặc võ sĩ trang phục. Mái tóc dài đen nhánh tùy ý phi tán trên vai. Gác bên người là một thanh cự hình trọng kiếm.
“Hừ, cái tên đầu gỗ Lữ Thạch này, lúc nào cũng hấp tấp như thế, vạn nhất thu hút một ít cường đại ma thú, ta lập tức đem hắn ra làm mồi hi sinh.”
“Đại ca lo xa làm gì, cả khu hoang lâm này đến một con B cấp tiểu ma thú còn không có, nói gì cao cấp ma thú mà phải lo. Oa, thịt nướng thơm vậy, cám ơn tiểu đệ nhé.”
Một thân hắc ảnh béo lùn đột ngột hiện ra sau lưng Tiểu Phong, dọa hắn suýt chút nữa đánh rơi phần ăn đang cầm trên tay. Người vừa cất tiếng trước là đội trưởng của nhóm người này, đội trưởng của Phi Ưng tầm bảo đội, Mã Thiên Vân. Mà “bóng ma” cất tiếng sau không phải ai khác chính là Lôi ca mà Tiểu Phong vừa nhắc tới, cũng là thích khách giả duy nhất của Phi Ưng đội.
Từ khi bị cuốn vào Cửu U Chi Môn, Tiểu Phong thủy chung vẫn ngất đi. Đến khi tỉnh dậy, đã thấy bị nhốt trong một lồng gỗ cùng ba, bốn người khác, vây quanh là gần chục tên dã nhân mặt mày hung tợn.
Từng ngày, lũ dã nhân lại lôi một người ra xé xác ăn tươi. Cũng may, vì Tiểu Phong nhỏ tuổi ít thịt, nên được để lại cuối cùng. Thẳng đến khi lũ dã nhân hướng ánh mắt hau háu nhìn hắn co ro trong cũi, thì Phi Ưng đội đi ngang qua, lôi đình nhất kích đuổi chạy lũ ăn thịt người, cứu thoát được hắn.
Mất hơn một năm ở cùng Phi Ưng tầm bảo đội, Tiểu Phong mới có thể đại khái hiểu được mình đã bị đưa đến một thế giới với ngôn ngữ và hoàn cảnh thập phần bất đồng.
Nơi này gọi là Tinh Vũ đại lục, cũng gọi là nhân loại chi gia, phân biệt cùng Vô thần đại lục, ma quỷ chi gia ở phía tây. Giữa hai phiến đại lục là Hỗn Loạn chi hải, tương truyền là đến cả thần cũng vô pháp vượt qua.
Vốn phiến hải dương này có tên là Thái Bình Dương, bởi cuộc đại chiến nhân ma ngàn năm trước ảnh hưởng sinh ra một tầng khí lưu ma pháp hỗn loạn, qua năm tháng không hề tan bớt mà ngày càng điên cuồng, lôi điện ngập trời, lốc xoáy bất chợt, bành trướng đến tám phần đại dương, biến nơi đây thành một vùng cấm địa.
Tinh Vũ đại lục, tuy gọi là nhân gia nhưng thực chất không chỉ có nhân loại. Cùng tồn tại trên phiến đại lục còn có một số chủng tộc đặc biệt như Tinh Linh tộc, Ải Nhân Tộc, Nhân Mã tộc...Thậm chí tương truyền nơi cực bắc còn có một Long đảo thần bí. Thần Long cùng Phượng Hoàng, đó là hai minh hữu cường đại của nhân loại trong nhân ma đại chiến khi xưa, đáng tiếc cũng vì trận chiến đó mà cơ hồ đi tới diệt vong, cho đến nay còn không ai dám chắc họ còn tồn tại hay không nữa.
Ngay cả lũ dã man nhân lúc đầu Tiểu Phong gặp phải cũng không phải là nhân loại. Chúng được gọi là Thực Nhân Quỷ, là hỗn huyết kết tinh của thú nhân cùng ma nhân.
Một ngàn năm cũng quá đủ để khôi phục một đại lục. Tinh Vũ đại lục hiện nay ngoại trừ cực bắc băng giới cùng cực nam sa mạc hải là cơ hồ không có sinh vật sinh sống. Trung tâm lục địa sau mấy trăm năm tranh đấu chia làm ba quốc gia theo thế chân vạc. Phía bắc chiếm cứ gần nửa diện tích lục địa là Mãnh Khắc đế quốc. Hướng tây nam có Bôn Lâm đế quốc, còn nhỏ nhất là Thủy Bình đế quốc chiếm cứ một dải lục địa ven biển. Xét về thực lực, Mãnh Khắc đế quốc hoàn toàn áp đảo hai quốc gia kia. Vì sinh tồn, Bôn Lâm quốc cùng Thủy Bình quốc đành ngấm ngầm kết minh, tạm thời giữ thế giằng co.
Tại Tinh Vũ đại lục, cường giả vi tôn, đấu sĩ đại khái chia làm ba dạng chính: Vũ kỹ chiến sĩ, ma pháp sư cùng khoa kỹ chú tạo sư. Trong đó ma pháp sư cùng khoa kỹ chú tạo sư gây cho Tiểu Phong tò mò lớn nhất, bởi thế giới trước đây của hắn không hề tồn tại chức nghiệp này.
Ma pháp sư có khả năng điều động ma pháp nguyên tố trong không trung, thông qua tinh thần lực của bản thân, nhờ chú ngữ dẫn động gọi về ma pháp có sức sát thương lớn.
Khoa kỹ chiến sĩ, chính là dựa vào chú tạo cơ khí vật phẩm phụ gia thêm ma pháp làm vũ khí. Phổ biến nhất trong khoa kỹ chiến sĩ là xạ thủ, ma pháp súng của họ lực sát thương vượt xa trường cung thông thường. Ngoài ra, các vật phẩm cơ khí khác của khoa kỹ văn minh cũng cực kỳ hữu dụng trong cuộc sống. Thậm chí, trong truyền thuyết còn nói qua, đỉnh cao của khoa kỹ là nhân tạo trí tuệ, đã gần đạt đến cảnh giới đoạt quyền tạo hóa.
Cả đại lục, ngoài số lượng bình dân không có chiến đấu lực, vũ kỹ chiến sĩ chiếm đa số. Số lượng ma pháp sư ít hơn nhiều. Nhưng thê thảm nhất là khoa kỹ chú tạo sư, chỉ bằng một phần mười số pháp sư mà thôi.
Không phải khoa kỹ chiến sĩ yêu cầu thiên phú hơn ma pháp sư. Nhưng yêu cầu cơ bản của dạng chiến sĩ này là phải am hiểu đồng thời khí động học, cơ giới học, ma pháp cùng ma pháp trận lý thuyết, trong khi năng lực cơ thể cũng phải đáp ứng yêu cầu chú tạo và điều khiển. Cùng một lực chiến đấu, đa phần mọi người sẽ chọn hướng đi đơn giản hơn rồi.
Có khuyết điểm đồng dạng sẽ có ưu điểm. Được một khoa kỹ chú tạo sư gia cố một chút vào vũ khí, tổng thể chiến lực sẽ có sự khác biệt lớn. Khoa kỹ chú tạo sư cấp bậc tông sư lại càng đắt giá, cơ hồ là mục tiêu giành giật sống chết của mỗi quốc gia.
Vũ kỹ chiến sĩ trên Tinh Vũ đại lục được chia làm sáu cấp: Nhất tinh chiến sĩ, nhị
tinh chiến sĩ, tam tinh chiến sĩ, tinh đấu vũ đế, tinh đấu chiến vương, tinh đấu chiến thần.
Đồng dạng ma pháp sư cũng có sáu cấp: Sơ cấp ma pháp sư, trung cấp ma pháp sư, cao cấp ma pháp sư, tinh hồn đạo sư, tinh hồn đại ma sư, tinh hồn ma thánh.
Riêng khoa kỹ chiến sĩ chỉ có bốn cấp là cơ khí sơ tạo giả,cơ khí thao khống giả, cơ khí vi thân giả, cơ khí đại tông sư.
Từ cấp bậc chiến vương, đại ma sư hay vi thân giả trở lên, chín phần mười đều đầu quân cho ba đại đế quốc. Cấp bậc thấp hơn, nếu không tham gia quân đội thì đa phần lựa chọn trở thành võ sĩ tự do. Một số thì tụ tập lại thành nhóm nhỏ, được gọi là tầm bảo đội.
Công việc của tầm bảo đội phi thường phong thú, tỷ như săn tìm báu vật, truy bắt cao cấp ma thú, hộ tống v.v..Các chiến đội này nằm trong tầm quản lý của tổ chức tầm bảo công hội. Chỉ có các tầm bảo đội đăng kí nơi đây mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ cũng như tiến hành đánh giá thăng cấp, qua đó có thể tiếp cận với những nhiệm vụ khó khăn nhưng thù lao hậu hĩnh hơn.
Phi Ưng tầm bảo đội trực thuộc Mãnh Khắc đế quốc tầm bảo công hội, vốn chỉ là một tiểu đội B cấp trung bình. Không phải bởi vì thực lực Phi Ưng đội viên kém cỏi, mà bởi vì đội trưởng Mã Thiên Vân gần như quá eo hẹp trong việc nhân tuyển. Bao gồm cả Tiểu Phong, Phi Ưng tầm bảo đội vẻn vẹn chỉ có tám người, hai nữ sáu nam:
- Đội trưởng Mã Thiên Vân, cận chiến hệ tinh đấu vũ đế, vũ khí cự kiếm.
- Đội phó Liễu Như Hồng, trị liệu hệ tinh hồn đạo sư, vũ khí ma pháp sách.
- Thích khách giả Tiết Lôi, đột kích hệ tam tinh chiến sĩ, vũ khí trủy thủ.
- Công kích giả Ngã Đốn, cận chiến hệ tam tinh chiến sĩ, vũ khí quyền sáo.
- Triệu hoán giả Lữ Thạch, triệu hoán hệ cao cấp ma pháp sư, sủng vật song đầu hắc báo
- Công kích giả Lâm Vân, hỏa hệ cao cấp ma pháp sư, vũ khí pháp trượng
- Xạ thủ Trữ Phong Linh, viễn trình cơ khí thao khống giả, vũ khí súng trường.
- Bổ cấp Lục Tiểu Phong, lực chiến đấu chưa xác định.
Không phải Tiểu Phong không thông thạo chiến đấu. Trước đây, hắn đã được cha truyền thụ toàn bộ yếu quyết pho Họa gia tuyệt học Tâm Kính Bảo Lục. Tuy mỗi loại thủ pháp mới chỉ đạt được đệ nhất thành, nhưng Tiểu Phong hắn đã một lần tay không hạ một đầu D cấp hỏa vân dã trư, khẳng định lực chiến đấu tuyệt không kém nhất tinh chiến sĩ.
Trong năm thủ pháp của Họa gia, cơ bản Bách Tâm Tả dùng để rèn luyện kiên định lực, Họa Chất bách khoa thư thiên về lý thuyết, chỉ có ba môn công phu khả dĩ áp dụng vào thực chiến, là Thủy Tinh Thủ, Dạ Nhãn và Miêu Liễu bộ.
Lí do duy nhất hắn chưa xác đinh lực chiến đấu, bởi Tiểu Phong năm nay mới mười lăm tuổi.
Tại Tinh Vũ đại lục, tất cả thanh niên mười sáu tuổi mới phải tham gia đợt chiến lực khảo thí. Theo đó mà tiến hành phân cấp và đưa tới các học viện của tam đại đế quốc. Nếu không tốt nghiệp học viện nào, thì ngay cả chiến sĩ chứng nhận đều không có.
Mà ba tháng nữa, chính là đợt khảo thí định kỳ hàng năm trên toàn đại lục.
“Lôi ca, tốc độ của huynh là nhanh nhất, huynh có thể bắt hộ đệ một đầu Tử Sắc Phi Thử được không?”
Trong Phi Ưng tầm bảo đội, Tiểu Phong thân thiết nhất với 2 người, người thứ nhất là tỷ tỷ Trữ Phong Linh, người còn lại, chính là thích khách giả Tiết Lôi.
“Hắc hắc, không thành vấn đề, đệ chỉ cần nói tốt về huynh trước mặt Như Hồng, mười đầu Phi Thử cũng được.”
Ái mộ Như Hồng, chính là “bí mật” lớn nhất mà Tiết Lôi đã kể cho Tiểu Phong. Đáng tiếc, vị trị liệu sư ôn nhu này lại không hề để ý đến hắn.
Nói đi cũng phải nói lại, Tiết Lôi quá là mất hình tượng đi. Không kể thân thể có phần phì nộn thấp lùn, chỉ riêng hàng ria mép cùng đôi mắt đạo tặc của hắn cũng đủ để nữ nhân tránh xa. Suốt một năm liền, Tiểu Phong chưa hề thấy Tiết Lôi thể hiện phong phạm của một thích khách giả. Suốt ngày hoạt nháo, trêu chọc mọi người. Nếu không phải nhìn thấy nhẫn giả hắc sắc phục trang của hắn, cùng bản lĩnh khinh công chuyên để hù dọa nhân, có đánh chết Tiểu Phong cũng không tin vị Lôi ca của hắn là một cao cấp thích khách.
“Hình tượng đối với một thích khách giả chỉ là phù phiếm!”
Bát nháo thì bát nháo, nhưng Tiết Lôi đối xử với mọi người cực tốt. Chính hắn là người dạy cho Tiểu Phong ngôn ngữ cùng tình thế đại lục. Trong mắt Tiết Lôi, Tiểu Phong không khác gì thân đệ đệ của hắn. Thông qua Phong Linh, Tiểu Phong mới hiểu được tại sao Tiết Lôi đối với hắn lại đặc biệt hảo như vậy.
Từ năm mười tuổi, ngôi làng nơi Tiết Lôi sinh sống bị một bầy Thực Nhân Ma tấn công, ba mẹ hắn vì cứu hắn mà tử nạn. Thân là cô nhi, Tiết Lôi lang thang cho đến khi gặp được Phi Ưng đội trưởng Mã Thiên Vân, truyền thụ sơ cấp vũ kỹ. Sau khi tốt nghiệp thích khách hệ loại ưu, việc đầu tiên Tiết Lôi làm là trở lại ám sát tên Thực Nhân thủ lĩnh và đánh sập hang ổ của lũ Thực Nhân Ma kia. Việc thứ hai, chính là quay lại Phi Ưng tầm bảo đội, thề đi theo hộ pháp Mã Thiên Vân cả đời.
Nếu tình hình đại lục là do Tiết Lôi giảng giải, thì ma pháp cùng khoa kỹ lý thuyết Tiểu Phong đều học được từ vị nữ viễn trình cơ khí thao khống giả Trữ Phong Linh.
Phong Linh bản thân không phải là nhân loại, mà la bán ải nhân. Nếu nói trên đại lục, ải nhân tự nhận là đệ nhị khoa kỹ chế tạo giả, thì không dân tộc nào dám tự xưng là đệ nhất.
Lần đầu tiên được Phong Linh giảng giải về ma pháp cùng khoa kỹ, Tiểu Phong chỉ là tò mò, nhưng rất nhanh, hắn trở nên kinh ngạc.
Ma pháp, bản chất chính là sử dụng tinh thần lực khu động thất nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, quang, ám trong không gian, thông qua chú ngữ đặc thù áp súc lại thành ma pháp lực. Khác với vũ kỹ ai cũng có thể luyện, chỉ có những người có tinh thần lực cường đại mới có thể trở thành ma pháp sư.
Phong Linh từng đưa hắn một máy kiểm tra tinh thần lực, kết quả ngoài sức tưởng tượng, tinh thần lực của Tiểu Phong tương đương trung cấp ma pháp sư! Mười lăm tuổi, nên nhớ Tiểu Phong chỉ mới mười lăm tuổi thôi a!
Trong khi Phong Linh còn đang há hốc mồm, nghi ngờ tinh thần lực dò xét đồ của mình có vấn đề, Tiểu Phong đã rất nhanh có đáp án.
Kiên định lực. Tinh thần lực không phải đâu xa chính là kiên định lực!
Tâm Kính Bảo Lục sở dĩ được bài danh đệ nhất trong tam đại tuyệt học ở cựu giới, chính bởi đặc thù kiên định lực này. Bách Tâm Tả có thể thông qua việc họa tranh mà không ngừng nâng cao kiên định lực của họa sư. Kín đáo dò hỏi rồi so sánh, Tiểu Phong nhận thấy tốc độ đề tăng kiên định lực của Bách Tâm Tả chí ít cũng phải gấp ba bốn lần việc minh tưởng thông thường để rèn luyện tinh thần lực.
Mà tu luyện Bách Tâm Tả, là phải thông qua họa tranh.
Họa thư có thể mua tại bất cứ thành thị nhỏ nào, họa chất lại càng đơn giản. Nghiền nát phấn thạch, trộn cùng lục diệp và nhựa cây theo tỷ lệ nhất định trong Họa Chất bách giải, chính là họa phẩm tự nhiên.
Tiểu Phong nhờ Tiết Lôi săn hộ một đầu Tử Sắc Phi Thử, chính bởi vì bộ lông mượt mà của nó. Tử sắc mao, cự nhiên là vật liệu cực tốt để chế tạo mao bút.
Vốn tại tiền giới, Tiểu Phong đã bắt đầu tu luyện cả năm loại thủ pháp trong Họa gia Bảo Lục. Lưu lạc tới Tinh Vũ đại lục, khát vọng trở về càng khiến hắn khắc khổ tu luyện. Chỉ có cường đại lực lượng, mới có hi vọng phản hồi, tái kiến thân nhân.
Mã Thiên Vân không thích ràng buộc, bởi vậy nhiệm vụ của Phi Ưng Tầm Bảo đội thường là liệp sát ma thú hoặc tìm kiếm hi hữu quáng thạch. Ngoại trừ thời gian về trả nhiệm vụ, cả đội thường hoạt động ngoài hoang sơn hoặc sâm lâm.
Tác phong này khiến Tiểu Phong vô cùng thoải mái. Ngoại trừ thời gian nấu nướng bổ cấp, Tiểu Phong không hề bị quản thúc. Nên nhớ, trước đây hắn đã gần mười năm theo cha chu du tứ hải. Chuyên tâm tu luyện, Tiểu Phong mơ hồ cảm giác được Bách Tâm Tả cùng Thủy Tinh Thủ của mình sắp đột phá tới đệ nhị tầng.
Tiểu Phong họa tranh, cho tới nay tất cả đều là sơn thủy đồ. Không phải vì yêu thiên nhiên, mà vì cảnh giới không đủ.
Bách Tâm Tả từ đệ nhất tới đệ tam tầng không cho phép họa nhân. Phong cảnh hữu tình dễ họa, nhưng nhân tâm ẩn tình khó tả. Không có tinh thần lực cực cao, vô pháp đem sinh linh nhập tranh.
Nửa tháng trước, Phi Ưng tầm bảo đội tiếp nhận một nhiệm vụ B cấp, thu thập 20 viên băng tinh hạch các loại. Băng tinh hạch, chỉ có thể tìm thấy khi liệp sát C cấp băng hệ ma thú trở lên. Chính bởi vậy, Thiên Vân đội trưởng mới quyết định đi tới vùng Tuyết Lạp Sơn giáp ranh cực bắc băng nguyên. Trong một tháng, dù nhiệm vụ có hoàn thành hay không, cả đội cũng sẽ lên đường trở về Tạp Lạc thành, một trong tam đại thành thị của Mãnh Khắc đế quốc, để giúp Tiểu Phong tiến hành chiến lực khảo thí.
Không ngờ, chuyến đi vô cùng may mắn, chỉ hơn nửa tháng, đã thu được hơn 30 viên băng tinh hạch, thậm chí còn có 2 viên B cấp băng tinh hạch của hai đầu Băng Phong địa long. Phi Ưng tầm bảo thành viên bởi thế được nghỉ ngơi vài ngày trước khi phản hồi thành thị.
Cũng vì lí do đó, hôm nay Tiểu Phong có thêm một quan khán giả, nữ bán ải nhân Phong Linh.
Tay trái nâng họa nghiên ngang bụng, tay phải cầm mao bút hờ hững trước bạch quyển, Tiểu Phong đột nhiên trở nên vô cùng chăm chú. Vốn Tiểu Phong ngoại hình bình thường chỉ dùng hai chữ ôn hòa ưu nhã để hình dung, lúc này đột ngột toát ra khí thế nghiêng trời lệch đất. Đôi mắt to tròn lam thẫm hơi nheo lại, tuy chỉ đứng bất động nhưng lại toát ra khí tức ngạo nhân cộng thêm vài phần tôn nghiêm.
Họa tranh thủ pháp, tối quan trọng là một chữ “khán”. Quan sát một giờ, hạ bút một khắc. Ngước mắt nhìn mảnh băng lâm trước mặt, đồng tử của Tiểu Phong cơ hồ trở nên mù mịt. Tinh thần chăm chú quan sát hết thảy ba động của thiên nhiên. Từng phiến tuyết bạch, từng ngọn dã thảo, thậm chí là chút hàn phong thổi qua đều không bỏ sót.
Sau nửa canh giờ, Tiểu Phong rốt cuộc cũng động bút. Ngọn mao bút như nhảy múa trên họa quyển, cực nhanh, một mảng băng lâm dần hiện hình. Lúc này, hắn không hề ngẩng đầu lên một lần. Dường như đối với hắn, lúc này thiên địa hết thảy chỉ có bức họa trước mặt mà thôi.
“Tuyệt đẹp! Tiểu Phong, đệ nhất định phải dạy ta họa pháp mới được. Sau này đệ gặp tiểu mỹ nhân nhà nào, họa tặng người ta một bức, tỷ tỷ không tin là cô nương đó không đổ.”
Ải nhân, không chỉ là thiên hạ đệ nhất khoa kỹ giả, mà còn là thiên hạ đệ nhất bộc trực nhân.
Bị trêu chọc một câu, khuôn mặt Tiểu Phong nhất thời trở nên đỏ bừng. Hắn dù gì cũng mới chỉ có mười lăm tuổi. Từ nhỏ đi theo cha, không phải chưa từng nhìn qua nữ nhân, nhưng cũng là cực kỳ ngây thơ trong quan hệ nam nữ. Vốn họa tranh yêu cầu chăm chú lực cực cao, lúc này cả người hắn ướt sũng mồ hôi, mái tóc lam sắc vương trên trán, hơi thở nặng nhọc, nhưng nhìn qua lại thập phần đáng yêu.
“Phong Linh tỷ tỷ, đệ cảm giác được trong khu rừng kia có tinh thần lực ba động rất nhỏ”
“Di? sao ta không cảm giác đuợc, đệ có khẳng định không?”
Trữ Phong Linh dù sao cũng là một khoa kỹ sư, nhất định tinh thần lực cũng không tệ, nhưng dù nàng có thúc dục toàn bộ tinh thần lực dò xét, cùng không phát hiện có sinh vật nào. Nên nhớ đây là một phiến băng lâm, ma thú cực kỳ thưa thớt, còn bình thường dã thú không thể có tinh thần lực được.
Ngón tay chỉ lên một hắc điểm nhỏ trên bức họa, là một động khẩu, giọng nói của Tiểu Phong thập phần kiên định:
“Tinh thần lực phát ra ở đây, cực kỳ yếu ớt, nếu không phải chú tâm họa tranh, đệ cũng không cách nào cảm nhận được.”
Hắc động không lớn, nhưng cũng đủ để hai người thoải mái bước vào.. Phong Linh vì tò mò nên hấp tấp vượt lên trước. Chỉ hơn ba chục bước, cả hai đã đi đến cuối động
“Oa, Tiểu Phong ngươi mau lại xem, là hai đầu tiểu hùng.”
Dưới nền hang, đúng là hai đầu tiểu bạch hùng vô cùng đáng yêu. Cả hai còn rất nhỏ, chỉ cao đến chân Tiểu Phong. Phát hiện ra người lạ, đầu bạch hùng lớn hơn ngẩng lên kêu một tiếng sợ hãi, cố sức bước lên che chắn cho em mình, trong miệng không ngớt phát ra tiếng gầm gừ yếu ớt.
“Đệ xem, có vẻ hai đầu bạch hùng này rất suy yếu rồi. Không hiểu cha mẹ chúng đâu.”
Đúng là cả hai đã đói lả, ba ngày nay mẹ chúng rời hang không về. Đầu bạch hùng lớn hơn tiếng gầm gừ càng ngày càng yếu, rồi cũng biến thành rên rỉ. Tiểu Phong vội lôi trong đồng hồ không gian ma pháp của mình ra hai miếng thịt tươi.
Đồng hồ này, là chế phẩm đắc ý của khoa kỹ sư Phong Linh tặng cho hắn. Không chỉ để xác định thời gian chính xác, mà còn có khả năng nén không gian, dùng để chứa vật cực kỳ tiện lợi.
Mải mê quan sát hai đầu tiểu hùng ăn, đột nhiên một luồng huyết tinh từ sau lưng ập tới. Phong Linh cùng Tiểu Phong cực nhanh xoay người đứng dậy, nhưng đã quá muộn. Che kín cửa hang là một đầu đại hùng ma thú cực lớn, ánh mắt đỏ rực vì thù hận.
Bất hảo, cho tiểu hùng ăn, lại bị mẫu đại nương trở về bắt gặp.