Ngọn núi cao vút tận mây xanh ấy , an tọa một cái hang lớn , dường như lâu lắm rồi không có người qua lại . Chỉ có mùi hảo tửu thi thoảng bay ra , vương vất vào không trung !
Có rượu thì phải có người , tận cùng cái hang kỳ tuyệt tựa như động thiên này quả thật có người ! Một thiếu niên dung diện như ngọc ,tuổi khoảng mười tám đang tựa mình vào vách đá như thạch bích .
Đối diện với hắn là một lão nhân ngồi kiết đà trên phiến đá , thân hình lão bất động , tựa hồ như ngàn năm nay chưa hề bước khỏi phiến đá ấy ! Thật giống một vị thần giữ của !
Thiếu niên thần thái đột nhiên trở nên mấy phần bực dọc .
-Sư phó , người cuối cùng thì đến khi nào mới chịu truyền cho ta "Phi Thăng Huyền" đây ?
Lão nhân đôi mắt không hề mở , lão cất tiếng , âm thanh dập dìu tựa như được thoảng ra từ lỗ mũi :
-Chu Vũ à , còn hãy chưa đến lúc đó !
Chu Vũ nhìn chằm chằm vào chân diện lão nhân , hắn cười nhạt :
-Về căn bản là bổn môn vốn chẳng có thứ võ công này ! Lâu nay chỉ là ngươi lừa dối ta !
Nguyên lai hắn đoán như vậy cũng là vì thấy sư phó của mình nghiền rượu nặng . Nếu như thứ võ công kia mà giúp người ta phi thăng thành tiên được thì nhất định lão đã lên trời từ lâu rồi , trên ấy chẳng phải rất nhiều hảo tửu hay sao ? Đằng này lão cả ngày chỉ biết ngồi uống rượu rồi bắt hắn tu luyện ba thứ võ công vớ vẩn !
Lão nhân chân diện có chút xấu hổ , ấp úng giải thích :
-Kỳ thật thành tiên cũng không dễ , nhưng công phu bổn môn rất nhiều điều huyền diệu . Tuy rằng không giúp người ta thành tiên ngay , nhưng khoảng cách ... cũng không phải là xa ! Chỉ cần chăm chỉ tu luyện là được !
Chu Vũ sững sốt , hắn trợn mắt hỏi :
-Khoảng cách phi thăng rất gần ? Là mấy vạn dặm đây ? Lão đầu , mười ba năm trước khi dẫn ta lên này , ngươi đã vẽ ra một khung cảnh tiên giới với những thứ tiên quả diệu kỳ . Lại còn nói trên đấy có vô vàn tiên nữ cùng hảo tửu tuyệt vời ... thật sự chỉ là lời nói ngoa ngôn dối lừa người ta mà !
Lão nhân mỉm cười nói :
-Không lẽ mười ba năm qua ngươi vì những cái đấy mà tu luyện sao ? Thực tình mà nói chuyện tiên giới thế nào chẳng qua cũng chỉ do nhân gian truyền miệng và thần thoại , truyền thuyết lưu truyền , lão đầu ta cũng chưa được rõ !
Chu Vũ đứng dậy , hắn giận dữ nói :
Được ! Lão đầu ngươi cuối cùng đã lộ nguyên hình là một tên đại bịp ! Suốt mười ba năm trời qua đã dối gạt ta đủ điều ! Bỉ ổi mà !
Lão nhân chẳng hề tức tối gì với lời nói bất kính của hắn , ngược lại còn đắc ý :
-Ngươi thật có diễm phúc nên mới được ở trong động tửu của lão đầu ta hơn mười năm , còn trách móc nỗi gì !
Chu Vũ dậm chân quát :
-Được lắm ! Ta sẽ đập hết mấy cái vò rượu thối tha của lão , xem còn đắc ý được hay không ?
Nói xong buông mình chạy sâu vào động , lão nhân chân diện đại biến , dường như lão quý mấy vò rượu ấy hơn tính mạng của chính mình , cho nên mới rời khỏi phiến đá đuổi theo !
-Tiểu tử thúi , ngươi mà đập vỡ vò rượu nào của ta thì ta ... không để yên đâu !
Chu Vũ đợi có vậy , hắn nhấp nhoáng thân ảnh bay vọt về phía phiến đá của lão nhân khi nãy ngồi kiết đà . Tay áp lên cái mõm đá gần đấy , cánh cửa đá trên vách liền hé mở , Chu Vũ cho tay vào lấy ra một trái cây ánh vàng lấp lánh .
Lão nhân hoảng hồn với tay nói :
-Vô Sanh Giới ! Hoàn lại cho ta Vô Sanh Giới mau !
Chu Vũ tung tung trái cây trên tay , thần thái vô cùng đắc ý . Hắn thấy lão nhân lại lao đến mình như con hổ điên thì chỉ tay lên trời một cái , thân ảnh vọt ra mấy trượng , cười hì hì nói :
-Lão đầu , đằng nào thì ông cũng không đuổi nổi ta , sao không hào phóng một chút đi ? Ngươi nhốt ta suốt mười ba năm trong này để sai vặt , đây coi như là thù lao vậy !
Mười ba năm qua , lão nhân đã đem hết những công phu mà mình biết như Thanh Xuất Vu Lam , Thiên Kiếm Chi Kỹ , Kim Cương Hộ Thân Thuật và Cửu Chuyển Thần Thông Đô truyền dạy cho Chu Vũ . Hắn tư chất cực tốt , lại ham muốn thành tiên nên ngày đêm luyện tập , bây giờ quả thật lão nhân có đeo thêm bốn mã cũng khó mà đuổi kịp được !
Lão nghiêm mặt quát :
-Đây là bảo bối duy nhất của ta , ngươi có biết không ?
Chu Vũ cười nhạt :
-Bảo bối duy nhất sao ?
Nói xong điểm chân , thân hình lấp loáng đến lão nhân , lão chỉ thấy bên hông có chút nhồn nhột . Nhìn lại thì Chu Vũ đã cách xa mình cả chục trượng , trên tay nhơn nhơn một cây sáo ngọc . Hắn bình thản nói :
-Nếu như quả Vô Sanh Giới là bảo bối duy nhất của sư phó thì hẳn cây Ngọc Long Địch này là của người khác ! Sư phó chắc chôm chỉa rồi , thôi đành để đệ tử mang xuống núi ghánh lấy cái tiếng xấu này vậy !
Lão nhân kêu to :
-Lòng tham ! Lòng tham ! ... Không hiểu tại sao ta lại đào tạo ra một tên đệ tử có lòng tham vô đáy như ngươi ?...
Chu Vũ mỉm cười :
-Đệ tử bái biệt sư phó xuống núi đi ngao du , sáo ngọc và thứ quả diệu kỳ này mang theo làm kỷ niệm , nhìn vật coi như nhớ đến người !
Hắn vung tay lên , ánh sáng vi diệu lắt lay , cây sáo ngọc cùng Vô Sanh Giới chập chờn phát quang rồi tiếp nhập nội thể hắn , vô ảnh vô tung !
Lão nhân chân diện lộ nét ngạc nhiên hỏi :
-Hai vật ấy ngươi làm thế nào mà dấu đi vậy ? Đã dùng thứ công phu gì ? Lẽ nào muốn lấy tất cả bảo vật của ta sao ?
Chu Vũ cười ha ha :
-Bảo bối ta lấy , hảo tửu để lại cho sư phó , nhất túy giải thiên sầu ! Nếu buồn phiền hãy cứ uống thật nhiều ...
Thân hình hắn lóe lên ánh quang rồi vụt biến mất .
Lão nhân tức giận mắng :
-Cái tên phản nghịch này , dám cướp giật bảo vật của sư phó , nhất định sẽ bị ngũ lôi giáng xuống đầu !
Chu Vũ tuy nhân dạng không thấy nhưng âm thanh vẫn dập dìu vọng lại :
-Cổ nhân từng nói " vật quý dù khó khăn đến mấy cũng phải lấy " ! Huống hồ nó nằm ngay truớc mắt ! Ha ha !
Chu Vũ rời khỏi động liền xuất khinh công , thân hình phiêu phất bay đi , dần dần chìm khuất trong làn mây lơ lửng trôi .
Đột nhiên phía chân trời như rung chuyển ! Chu Vũ đang dương dương tự đắc thì một tia chớp khổng lồ đánh xuống khoảng không phía trước !
Hắn giật mình kinh hãi ! Chẳng lẽ lời sư phó hắn đã thành sự thật ! Ngũ lôi tìm đến mình rồi sao ?
Chu Vũ tự nhiên là không tự giải đáp được , chỉ thấy phía tia chớp đánh xuống , mở ra một khoảng không lớn như cánh cổng dẫn vào một thế giới khác .Chu Vũ chưa hết ngạc thiên thì thân hình đã trôi dạt vào khoảng không ấy theo lực hút dữ dội , hắn muốn phản ứng nhưng dư chấn vừa rồi quá lớn , sức lực hắn tựa hồ mất hết đi . Đành để thân thể chìm vào vùng không gian mù mịt bên trong ... ngất lịm !
Đang liên lạc cùng dịch giả, mong các mod để bài lại .
Chu Vũ dù sao cũng là kẻ tu tiên , trong cơ thể năng lượng sớm đã thiên chuy bách luyện . Mặc dù bị tia sét khổng lồ xuýt nữa đánh trúng , dư chấn không hề nhỏ nhưng chỉ chốc sau đã tỉnh táo lại . Đầu óc hãy còn quay cuồng nhưng hắn cũng vẫn nhận thấy mình đang bay lơ lửng giữa tầng trời , xung quanh mây mù vương vất .
Xa Xa phía dưới , những mảnh màu sắc xanh đỏ hiện ra , tựa hồ mấy cánh rừng lớn ! Màu xanh đích thị là cây cối , màu đỏ là hoa cỏ ! Quang cảnh vạn bề xinh đẹp !
Tặc lão đầu khốn kiếp ! Nguyền rủa ta bị ngũ lôi giáng xuống , quả nhiên là thành hiện thực ! Nếu không nhờ chân tu bất phàm thì hẳn đã chết tan xác ! Thật tức chết đi mà !
Thân hình hắn vẫn lơ lửng rơi xuống , hắn ngó quanh quan sát . Chẳng lẽ mình rơi xuống chân Thiên Lư Sơn ? Hình như không phải , dưới chân Thiên Lư sơn là một thành thị lớn , rất hiện đại , luôn luôn ồn ào và tấp nập ! Làm gì có rừng cây và hoa cỏ kỳ lạ như thế này ?
Hắn quan sát và nhận ra nơi này cũng có một tòa thành , chỉ có điều hoang vắng như một tòa cổ thành chứ không nhộn nhịp như tòa thành dưới Thiên Lư Sơn !
Ngẩng đầu lên , hắn nhận thấy ánh mặt trời chói trang . Và ở phía tây ... cũng có một mặt trời ! Không , nom nó giống mặt trăng hơn , nhưng mặt trăng mọc giữa ban ngày là sao ?
Ánh trăng song hành cùng mặt trời chiếu rọi nhân gian , thật là một sự kiện hy hữu của thiên văn học ! Kỳ quái ! Kỳ quái !
Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên ý nghĩ lạ , hắn là kẻ tu chân , các sách vở , truyền thuyết cũng đã xem nhiều . Chẳng lẽ ... hắn đã vượt qua cảnh giới để phi thăng lên tiên giới hay sao ?
Thật là bất phàm quá mà ! Lão sư phó của hắn mà biết được điều này có lẽ sẽ tức hộc máu mồm ra mất ! Nghĩ đến đấy hắn thấy khoái cảm trong người ! Rõ ràng cái quang cảnh này không thể là của nhân gian ! Xem ra sự khổ công tu hành của hắn đã cảm động ông trời rồi !
Hắn lẩm nhẩm suy tính một hồi rồi cũng vận lực cho thân hình rơi chậm lại , đoạn liệng người tiếp nhập khu cổ thành !
Trước mặt hắn là một cái cổng cực lớn , đúng là cổng thành rồi , thấy trên ấy ghi :"Cảnh Quan Thành" .
Hắn bước dài qua cổng thành , trong này hiện ra một tửu lâu . Chu Vũ liền đi luôn vào tửu lâu đó ! Dù sao hắn cũng phải tìm hiểu kỹ càng cái thế giới mà mình tới ! Mà cái thế giới này theo như lão đầu nói thì rất nhiều hảo tửu . Hắn phải thử cho biết ! Hơn nữa tửu lâu đích thị là nơi tốt nhất để tìm hiểu nhân tình thế thái !
Quả nhiên thông qua những kẻ đối ẩm trong này , hắn biết được rất nhiều sự việc , biết luôn đựơc rằng nơi hắn đến được gọi là Đường Tam Đại Lục . Tên lạ hoắc nhưng xem ra con người thì chẳng khác bao nhiêu so với loài người ở thế giới của hắn !
Trong thế giới kỳ bí này , người ta tu luyện các loại ma pháp , thông qua một vài kẻ , hắn hiểu được đại loại là thế này : Ma Pháp được chia làm nhiều tầng , nhiều cấp !
Cấp thấp nhất là sơ cấp , cao nhất là Ma Thần!
Hữu Hỏa Ma Pháp , Phong Ma Pháp , Thổ Ma Pháp , Thủy Ma Pháp , Hắc Ám Ma Pháp và cuối cùng là Quang Minh Ma Pháp . Các loại Ma Pháp này mà luyện đến cảnh giới tối cao thì gọi là Đại Ma Đạo Sư ! Còn đạt đến cảnh giới Ma Thần thì tuyệt nhiên là rất hiếm hoi ! Vì để đạt đến cảnh giới này thì phải tinh thông tất cả các loại Ma Pháp nói trên !
Ngoài Ma Pháp họ còn tu luyện võ thuật
Bậc thấp nhất của võ thuật là Kiếm Sỹ , còn cao nhất là Kiếm Thần .
Theo như truyền thuyết của chúng dân trên này thì Kiếm Thần hay Ma Thần đều được tôn xưng như thần tiên ! Mười năm nay cả Kiếm Thần lẫn Ma Thần đều chưa thấy ai đạt đến !
Tuy nhiên Đại Ma Đạo Sư thì có . Họ tập hợp chúng bằng hữu thành lập ba đại gia tộc lớn như những vương tôn đại thần . Trong Cảnh Quan Thành có Đại Dương Gia Tộc Mộ Phương , là một trong tam tộc ma đạo , chấp chưởng thuộc tính Hỏa .
Phương Nam có Khinh Dương Gia Tộc thuộc tính Thủy .
Ngoài ra còn có Khinh Dương Phi Lạc Gia Tộc sở hữu thuộc tính Phong .
Tam Đại Gia Tộc này không có ai là nổi trội , tuy nhiên nhân tài thì tiềm ẩn vô số , đệ tử khắp chốn trong thiên hạ . Có vẻ tòa thành cũng như những vùng gần đấy chỉ ưu ái cho Ma Pháp !
Chu Vũ thì thích cái danh Kiếm Thánh , tuy nhiên sau một hồi dò hỏi hắn chẳng biết rõ họ an tọa nơi đâu , người dân ở đây cũng rất hờ hững với võ học . Tự nhiên là hắn không thể gặp được họ !
Ở cái thế giới nào cũng vậy , không có chút bản lãnh thì khó mà sinh tồn được . Chu Vũ tự thị là mình bản lãnh không tồi , hắn có thể làm một tay cường đạo và sẽ phát tài nhanh chóng . Tuy nhiên hắn không muốn làm vậy !
Hắn đã nguyện ý ở lại cái thế giới kỳ bí này để làm một kẻ lữ hành , nhưng lữ hành thì cũng phải sống , mà sống thì phải tiêu tiền ... rất tiếc hắn lại không có tiền nhiều .Chẳng lẽ phải làm cường đạo hay sao ?
Suy đi nghĩ lại hắn cũng nghĩ được ra một cách .
Theo như chúng nhân ở đây nói thì cái viên Ma Lang Ma Tinh gì đấy rất giá trị ! Nếu như hắn kiếm được một viên Ma Lang Ma Tinh thì đổi được cả trăm lạng vàng . Trăm lạng vàng ấy đủ để hắn sống thỏai mái trong tửu lâu sang trọng cả tháng ! Đời hắn sẽ lên tiên !
Nhưng khốn nỗi để lấy được Ma Lang Ma Tinh thì phải đi vào rừng rậm , chúng dân cảnh báo hắn rằng , trong ấy vạn bề nguy hại ! Nhưng hắn tự tin mình tiên phép không tầm thường , chẳng lẽ đi sợ mấy con thú vớ vẩn hay sao ?
Hắn rời khỏi tửu lâu , đi thẳng vào rừng rậm ngoài thành !
Hắn đi một hồi lâu trong khu rừng âm u thì cảm thấy thất vọng , chẳng có dấu hiệu gì của lòai động vật lạ nào !
Vốn dĩ Ma Lang được tích tụ trong não của sói hoang , còn Ma Tinh trong đầu của lòai hổ dữ . Vì vậy chúng dân mới sợ hãi mà không dám đi lấy mấy vật này , tuy nhiên Chu Vũ không phải kẻ tầm thường , đương nhiên hắn cũng chẳng sợ mấy con hùm beo đó !
Hắn trấn tĩnh lại , bước sâu vào rừng ! Đột nhiên có tiếng gầm rú lớn , đúng là tiếng của con hổ lớn rồi !
Chu vũ nghe tiếng gào thét ấy thì vui mừng như sắp lấy được bảo bối . Hắn chưa dứt nụ cười trên miệng thì một con hổ lớn chồm tới ... Chu Vũ lắc mình lên không , còn cao hơn cả cái chồm của mãnh hổ !
Hắn xoay người , Thiên Kiếm Thiết bổ xuống , đầu mãnh hổ toạc làm đôi , tuy nhiên chẳng thấy viên Ma Tinh nào cả , hắn tiếp tục dùng kiếm chẻ đầu con hổ tội nghiệp ra làm nhiều mảnh , nhưng thất vọng tràn trề !
Hắn thở dài một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước . Hắn thấy con thú nào cũng bổ đầu chúng ra tìm kiếm , ngay cả mấy con thỏ cũng chẳng tha , tuy nhiên chẳng thấy có gì lạ . Toàn thân hắn bắt đầu nóng bừng lên ! Cái gì là Ma Tinh , Ma Lang ? Không chừng mấy gã trong tửu điếm kia đã lừa mình cũng nên !
Hắn hít thở quan sát xung quanh rồi tự an ủi mình , chắc hẳn không phải con vật nào cũng có Ma Lang hay Ma Tinh , thứ đó hiếm , tất nhiên phải khó kiếm ! Hắn vác kiếm lên tiếp tục đi sâu vào bên trong , thoáng chốc đã đến một cái sông nhỏ , tựa như con suối !
Hắn bước lên một tảng đá lớn gần đấy quan sát , chợt thấy bên tai vi vút , dường như có cái gì đó tập kích mình . Hắn xoay người , chân diện đại biến !
Trong ánh dương quang chói lòa , một con vật khủng bố như sư tử đang nhe nanh múa vuốt lao đến . Cái đầu tựa như đầu chó sói , chỉ có điều lông mao nó đỏ như máu , phập phồng bay dạt !
Chu Vũ hoảng hồn , hắn lùi lại sau một trượng tránh né . Con dị vật vồ hụt thì gầm gừ , đoạn tiếp tục lao đến hắn , tốc độ dường như tăng lên gấp bội ! Thần thái bội phần tức giận , dường như chỉ muốn xé tan con mồi !
Chu Vũ tái lui , con đại lang hung hãn tiếp tục tấn công . Đây chẳng phải lòai sói hoang lớn nhất mà hắn từng gặp hay sao ? Nhất định con dị vật này có chứa Lang Tinh rồi , hắn thấy hưng phấn trong lòng . Giương mắt nhìn con đại lang đang lao tới như phi điểu !
Tốc độ của dị vật tựa tia chớp , nhưng có vẻ như còn tăng hơn nữa , chân nó dường như không chạm đất , toàn thân vun vút mà bay đến !
Chu Vũ còn nhanh hơn , hắn một thân tu hành , tất nhiên khỏi cần chạm đất vẫn có thể phiêu phất mà bay lên , thần thái an nhàn hơn đại lang rất nhiều . Bóng hai đối thủ như xoay chuyển trên tầng không , Chũ Vũ đã nhận ra một điều , quả thực không phải chân đại lang không hề chạm đất , chẳng qua bàn chân của nó vừa chạm xuống đã điểm mạnh mà bắn lên , nhanh vô bì !
Chu Vũ tay trái giương lên , kiếm thiết chuẩn bị xuất ra . Nhưng đối thủ đã xuất thủ trước ! Chu Vũ cảm thấy một đạo liệt hỏa rẽ không khí mà dạt đến , thật khiến đối phương khó bề phòng bị . Tuy nhiên hắn không cần phòng bị , cơ thể Chu Vũ vốn đã luyện được Kim Cương Hộ Thân Thuật , đao kiếm bình thường hồ dễ mà xuyên được ?
Hắn bổ mạnh kiếm về phía đại lang , dị thú dường như chẳng kịp kêu lên tiếng nào , bị chém làm đôi ! Từ thân thể ấy , bay ra một viên huyết hỏa , phảng phất như là sinh vật có sự sống !
Chu Vũ thu chiêu lại , hỏa quang quanh người đại lang tan biến vào vô sanh giới !
Hắn nắm viên huyết châu trong tay , chỉ thấy nhiệt khí tỏa ra đằng đằng , quả là vật chí linh Ma Lang có khác ! Thật diệu kỳ mà cũng thật đẹp !
Chu Vũ sau trận chiến thì thân thể như trống rỗng , hắn nghỉ ngơi một chút rồi lơ lửng bay qua khê thủy đến một u cốc sau ngọn núi lớn !
Chu vũ nhìn quang cảnh nơi này , cười mấy tiếng đắc ý . Xung quanh thật nhiều lang , chỉ có điều chúng không to lớn như con vừa nãy , hơn nữa trên cổ cũng chẳng thấy hồng mao ! Nhưng đích thị cũng là Ma Lang rồi !
Chu Vũ vung thiết kiếm lên , huyết quang , xác sói cùng những viên huyết châu bay tứ tán trong không trung . Hắn huơ tay liên hồi , huyết châu hơn mười viên tan biến vào vô sanh giới ! Quả thật với số huyết châu này thì việc trở thành tài phú là chuyện không khó ! Hắn nghĩ vậy nên cũng không giết mấy con tiểu ma lang nữa !
Chu Vũ điểm mũi chân bay vút lên tầng không , nhìn xuống . Toàn bộ không gian phía dưới chìm trong mê vụ huyền ảo , thật khiến người ta hoảng kinh hồn vía . Hắn quan sát qua rồi khảo sát thời gian thì cũng biết chẳng thể đằng không mà bay đi cho được !
Đành thở dài một tiếng , đáp xuống khu rừng rậm rẽ lá mà tiến về phía trước !
Hắn đi một hồi thì đụng một thương điếm , trên biển ghi : Vạn Bảo Trai !
Chu Vũ gật đầu mấy cái rồi lặng lẽ bước qua cửa , hắn nhìn tên tiểu nhị đang lóay hoáy bên ngăn bàn hỏi :
-Tiểu huynh đệ ! Xin cho hỏi quý điếm kinh doanh hàng gì là chính ?
Tên tiểu nhị cúi đầu đáp :
-Thưa khách quan , bổn điếm chủ yếu kinh doanh các loại bảo vật ! Lý ra nhìn cái biển "Vạn bảo Trai" ngài nên rõ mới phải ! Bọn ta buôn bán đủ thứ hàng thượng hạng và trân quý trong thiên hạ , từ Ma Tinh , Ma Lang đến các loại ...
-Không cần nhiều lời làm gì , nếu đã mua Ma Tinh , Ma Lang thì giá cả thế nào ?
Mặc dù bị cắt đứt cảm hứng nhưng tiểu nhị không có vẻ gì giận , ngược lại ánh mắt hắn trở nên tột cùng ngạc nhiên . Liền ngó nghiêng từ đầu đến chân Chu Vũ đánh giá . Có vẻ không tin một con người trông hết sức bình dân như vậy mà lại sở hữu Ma Lang , Ma Tinh !
-Ngươi có ?
Chu Vũ gật đầu :
-Tự nhiên là ta phải có , nhưng có không ít đâu !
-Có cái gì ?
Chu Vũ lộn vòng bàn tay , lập tức xuất hiện ba chấm đỏ trên ấy , tỏa huyết sắc le lói , nhìn vào đích thị là hạt châu :
-Ngươi tự mình xem !
Tên tiểu nhị há to mồm , dường như trên đời chưa lần nào thấy nhiều bảo vật quý giá đến vậy . Ánh ánh chiếu xuống , lay lắt rọi vào thương điếm khiến những hồng sắc rực rỡ trên ba hạt Lang Tinh phát quang không ngừng . Thật khiến người ta khó cầm lòng !
-Ngươi đợi một chút !
Nói xong , tất tưởi chạy vào trong gọi :
-Đông gia ! Có mối lớn đến rồi ...!
Giọng hắn không to cho lắm , người ở khoảng cách xa đương nhiên khó mà nghe được , tuy nhiên Chu vũ là kẻ tu chân nên thính lực cũng không phải tầm thường . Hắn mới chỉ lấy ra ba hạt châu mà đã khiến tên điếm tiểu nhị như vậy , nếu lấy cả ra e rằng hắn sẽ xỉu mất !
Tiếng bước chân gấp gáp , rồi một hán tử mập ú xuất hiện , có lẽ lão chạy vội vàng cho nên đến nơi thì khom người mà thở :
-Khách quan là người đến bán Ma Lang Tinh , Tam ...Tam ... Khỏa !
Chu Vũ mỉm cười đáp :
-Đích xác ta có Tam Khỏa , chỉ là bán hay không còn tùy thuộc vào điếm chủ !
Để sinh sống bằng cái nghề buôn bán thì người ta phải thông thạo hai điều . Thứ nhất là cách luận bàn , thứ hai là khôn khéo . Tửu điếm này tuy rằng ở rừng sâu nhưng không có nhỏ , đương nhiên Đông Gia phải biết rõ . lão tiến đến Chu Vũ nói :
-Trong Cảnh Quan Thành không ít thương điếm , khách quan chẳng tìm đến họ mà lặn lội vào đây thì hẳn cũng đã biết đến tiếng tăm của ta ! Như vậy thì cũng dễ bề thương thuyết chuyện bán buôn ! Chỉ có điều xưa nay thương nhân bọn ta vẫn làm việc theo nguyên tắc phải thấy hàng ...
Chu vũ ngẩng đầu nói :
-Điếm chủ có thể xem lại , sau đấy cho giá cũng không muộn !
Bàn tay hắn lay động , đoạn đưa luôn ba viên Lang Tinh cho Đông Gia !
Đông Gia run run đón lấy , nhìn lên , nhìn xuống , nhìn mãi ! Chân diện lấp lánh vẻ phấn khích , lão nắm bàn tay , như sợ tuột mất mấy bảo vật ấy !
-Đúng là Tam Khỏa - Tam Tinh ! Ta trả ngươi mỗi viên ba mươi lạng vàng ! Được hay không ?
Phía sau lão , tên tiểu nhị hét lên :
-Đông gia ! Như vậy không được , giá này quá cao à ...
Đông Gia quét mắt mắng :
-Lắm miệng ! Vị khách quan này chính là một đạo nhân cao thâm , ta khi nào dám dối gạt hắn , nhân cái cơ hội này kết giao bằng hữu có phải tốt không ?
Chu Vũ mỉm cười :
-Đa tạ Đông gia có hảo ý , nhưng ta đến đây là để bán bảo vật , tất nhiên phải làm cho xong chuyện rồi mới tính !
Lời nói xem ra có phần đồng ý , cũng chẳng nghi ngại đến chuyện chủ tớ nhà kia có thể đang nhất xướng nhất họa !
Cả thảy lão Đông Gia mua hết ba viên mà Chu Vũ đem ra , như vậy hắn có tất cả chín mươi lạng vàng , hắn cho vàng vào ngực áo . Đương nhiên trong ấy chẳng có gì , chỉ có ba bốn chục viên huyết châu . Viên nào cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh . Nhưng có một viên là rực rỡ nhất , đích thị là viên mà hắn lấy được từ Đại lang khủng bố như hùng sư .
Hắn cho mớ hạt châu vào lòng bàn tay , đoạn vận lực đẩy viên huyết châu lớn nhất lên , viên này tỏa ra liệt hỏa đằng đằng :
-Đông Gia ! Có thể cùng ta xem xét thực hư mấy chục viên này được chứ ?
Đông Gia cùng tiểu nhị thất thần , còn chút xíu nữa là ngất xỉu ra đất . Lão thất thanh chỉ tay :
-Lang Vương Tinh , đúng là Lang Vương Tinh rồi , xem ra khách quan đúng là kẻ bất phàm hiếm có !
Chu Vũ nhíu mày , hắn chợt nhớ đến hình dạng của đại lang thì cũng phần nào thấy được lão không ngoa ngôn , có lẽ viên này là Lang Vương Tinh thật !
Lại nghe Điếm Chủ hỏi :
-Này ... này ... như thế nào ... khách quan lại có được Lang Vương Tinh , chẳng phải nó trăm năm nay không hề xuất hiện hay sao ? Ngươi ... rốt cuộc ngươi là người từ đâu đến ...?
Lang Vương Tinh hành động nhanh như điện chớp , vốn dĩ các Ma pháp sư và những kiếm sĩ thường thường chưa kịp thấy nó có khi đã táng mạng . Cho nên muốn lấy được Lang Vương Tinh tuyệt nhiên là không thể . Trừ phi các Đại Ma Đạo Sư hoặc Kiếm Thánh là có thể đối đầu ngang ngửa với nó , nhưng để giết ... thì vẫn là một vấn đề nan giải !
Lấy được Lang Vương Tinh dễ dàng hẳn chí có Ma Thần và Kiếm Thần !
Ông trời thật là bất công , bảo vật thường chỉ rơi vào tay những kẻ chẳng biết dụng đồ . Đông Gia suy nghĩ giây lát liền giả lả cười :
-Vật này tuy trân quý nhưng cũng không có tác dụng nhiều , chẳng qua mùa đông nếu để dưới gối thì ấm áp lên đôi chút ! Khách quan suy nghĩ xem có nên nhượng nó lại cho ta không ?
Chu Vũ nhìn qua thần thái lão thì cũng đoán được thâm ý , hắn tuy chưa biết vật này trân quý đến mức nào nhưng hẳn phải hơn cái số vàng kia rất nhiều . Hắn đến đây cũng vì vàng , nhưng bây giờ có chín mươi lạng rồi , đương nhiên cũng thấy ổn . Hắn đắn đo đi lại mới lắc đầu :
-Mùa đông ta sợ nhất là bị lạnh , cho nên mang theo nó bên mình cũng đỡ lo ! Cáo từ !
Đông Gia trầm ngâm , lão dơ tay nói :
-Nếu như khách quan không bán thì lão hán tự nhiên cũng không dám ép ! Tuy nhiên bổn điếm xưa nay làm việc đều có quy củ . Những ai mua bán đều được tặng lễ vật , vậy chẳng hay khách quan nghỉ ở khách điếm nào để ta sai điếm tiểu nhị mang lễ vật đến ?
Lại còn nói cái gì là quy củ , xem ra lão cũng chỉ muốn biết chỗ mình để nhì nhằng mà bán mua đấy thôi ! Hắn bước đi nói :
-Không cần !
Đông gia gọi với theo :
-Khách quan !
Nhưng Chu Vũ đời nào chịu nghe , hắn phi thân đi nhanh hơn , chỉ loáng chốc là mất dạng !
Ở với sư phó lâu ngày , tự nhiên là Chu Vũ cũng bị nhiễm cái bệnh thích uống rượu , cho nên hắn đến tửu điếm !
Thường thì cái gì lạ người ta cũng thích . Nơi này lạ đất , lạ người , những đồ ăn thì còn lạ nữa , cho nên hắn tất thảy đều thấy ngon . Trong gian tửu điếm này cũng có nhiều kẻ ngồi chuyện trò . Không khí xem ra cũng rôm rả !
Sau khi ăn uống no nê , Chu Vũ định đứng lên thì nghe một hán tử nói :
-Các ngươi biết không ? Vừa lỗi lão điếm chủ trong Ma Thú Rừng vừa cho ta biết có kẻ kiếm được một nhóm bảo vật rất trân quý !
Hắn vội ngồi lại bàn , dường như câu nói ấy rất cuốn hút . Hắn đã vậy thì người khác cũng khó tránh được sự tò mò . Bên cạnh một hán tử khác nghiêng đầu hỏi :
-Vật thế nào ? Có thể nói qua đôi chút được không ?
Hán tử hồi nãy lắc đầu :
-Thu hoạch rất lớn , Phong Xà Ma Tinh , Ma Lang Tinh , Lệ Hùng Tinh , Phi Thỏ Tinh đều có !
Chúng nhân trợn ngược mắt , mồm há ra , thái độ tột phần ngạc nhiên ! Một người trong số ấy lên tiếng :
-Nếu đã như vậy thì đích thị là thu hoạch lớn rồi , nhưng Phong Xà Ma Tinh vạn bề nguy hiểm , chả lẽ Đại Ma Đạo Sư đích thân xuất mã ?
Hán tử lắc đầu :
-Ngươi đoán sai tám dặm rồi , kẻ đó hãy còn rất trẻ , bất quá chỉ đôi mươi , nhưng chân tu phi phàm hiếm có , e rằng đã đạt đến cấp Ma Pháp Sư cảnh giới , hơn nữa xem thần thái thì hắn đối phó với mấy dị vật đó chẳng hề khó khăn !
Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau ngạc nhiên . Sau giây phút ấy , ánh mắt ai nấy lộ vẻ ngưỡng mộ trông thấy !
Nhưng bất ngờ có một gã trẻ tuổi khác đập bàn giận dữ nói :
-Hắn ta đúng thật là Ma Pháp Sư thiên phú , như vậy cũng chỉ là bình thường , nếu có một Đại ma Pháp Sư cao thâm dạy dỗ từ bé , cộng thêm tư chất cao thì ai cũng đạt đến Đại ma Đạo Sư ...
Hắn nói đến đấy thì ngậm miệng lại , bên ngòai có hai nhân ảnh xuất hiện ! Là một đôi nam nữ , hồng y phơ phất , đẹp như Kim Đồng Ngọc Nữ !
Nam nhân tuổi cũng chỉ tầm đôi mươi , dung mạo như ngọc . Nữ nhân thì còn trẻ hơn nhiều , ăn vận theo lối a na đa tư , phong thái mấy bề thóat tục ! Nàng nhìn hán tử đi cạnh , âm hưởng như ngọc vỡ vang lên :
-Sau lưng có kẻ nói bậy kìa , hãy cẩn thận !
Hán tử đi cùng mỉm cười :
-Chúng ta cũng không cần so đo !
Ánh mắt hắn đảo qua chúng nhân , khí độ càng lộ nét phi phàm hiếm có . Trong tửu lâu này có không ít nam nữ thiếu niên thầm nhìn họ mà nguyện ước được như vậy !
Hán tử đang nói dở khi nãy im lặng cúi đầu , chúng nhân ở tửu điếm cũng vậy ! Xem chừng với hai người này rất có ý tôn kính !
Nguyên lai họ là đệ tử của Tam Đại Ma Đạo , uy danh vì vậy chẳng hề nhỏ . Chu Vũ cũng có ý để tâm đến , chỉ là ngoài mặt vẫn thản nhiên như không , âm thầm uống trà !
Chu Vũ mặc nhiên , tuy vậy thiếu niên lạ mặt dường như lại rất quan tâm đến hắn , y đi lại một hồi quanh bàn Chu Vũ , đoạn ngồi xuống ghế đối diện , nhìn chằm chằm vào mặt hắn !
Bị cặp mắt gắt gao ấy rọi vào , tụ nhiên là tâm trạng Chu Vũ chẳng lấy gì làm thỏai mái , hắn cười khẩy :
-Lão huynh ! Có chuyện gì đây ?
Thiếu niên cười lạnh :
-Ta đang nhìn xem tên cẩu tặc nào lớn mật !
Lời hắn vừa xuất ra , trong tửu điếm tất thảy chúng nhân đều dồn mắt lên người Chu Vũ ! Chẳng lẽ hai người này trước đây lại có thù oán gì hay sao ?
Chu Vũ tâm tình có chút kinh hãi , kẻ này rõ ràng có ý muốn hạ nhục hắn , bình thường đối với hắn mà nói chuyện này quá ư là xúc phạm . Tuy nhiên thiếu niên lại chẳng hề chỉ đích danh tính của hắn mà nói ! Nếu như nổi xung lên thì tất chẳng được ích lợi gì . Hắn tròn mắt hỏi :
-Cái gì là cẩu tặc với lớn mật ?
Thiếu niên hừ nhạt :
-Dám lẻn vào bổn phủ trộm bảo vật , Lòng can đảm không có nhỏ !
Chu Vũ thản nhiên nói :
-Cả gan dám đột nhập vào Đại ma Đạo Phủ , tên này quả nhiên gan to bằng trời . Tuy nhiên tại hạ vẫn chưa rõ lão huynh muốn nói đến kẻ nào ?
Thiếu niên đập bàn đứng dậy , đưa tay chỉ thẳng vào chóp mũi Chu Vũ :
-Ngươi tự mình đi làm ra việc bất minh , chẳng lẽ còn không nhận ?
Trong khách điếm , tất cả chúng nhân khi nghe thiếu niên nói xong thì không khỏi giật mình .
Đối với bọn họ , việc đột nhập vào Đại Ma Đạo Phủ bất quá chỉ là giấc mơ , nhưng cũng rất ít kẻ dám mơ đến , tựa hồ như việc đấy còn khó hơn lên trời ! Chính vì thế mà một vài kẻ liếc nhìn Chu Vũ , trong nét lo lắng lại có cái bội phục hiển hiện !
Chu Vũ sững sốt , nhìn thần tình hai kẻ này thì nhất định là đến vì thứ hắn mang trong người ! Hắn đã phần nào thấy hối hận vì mình không tuân thủ theo cái danh ngôn mà giang hồ lưu truyền : Tiền tài đem dấu sạch ! Bảo vật không tăm hơi !
Đích thị là lão bản chủ thương điếm trong Ma Thú Rừng vì không mua được Vương Lang Tinh của hắn cho nên mới phao cái tin này ra giang hồ . Tựu chung cũng chỉ muốn hại hắn mà thôi !
Chu Vũ trấn tĩnh mỉm cười :
-Bảo vật này là gì ta còn chưa biết rõ ! Làm sao có chuyện đi lấy mà phải nhận ?
Thiếu niên chẳng quan tâm , hắn quắc mắt :
-Nếu còn không chịu giao Lang Vương Tinh ra đây thì ta sẽ giết không tha !
-Lang Vương Tinh ?
Mọi người có mặt trong tửu điếm nhất tề mà thốt lên ! Lang Vương Tinh đích thị là chí bảo trong thiên hạ , không khiến họ bị kích động sao được ?
Thiếu niên thốt xong câu ấy thì hữu thủ dơ lên , thần thái như muốn một chưởng mà đánh chết tươi cái tên đang ngồi đó . Chu Vũ thản nhiên nói :
-Ngươi lấy gì để minh chứng rằng tất cả Lang Vương Tinh trong thiên hạ đều thuộc về gia tộc của mình ?
Thiếu niên cười lạnh :
-Chẳng lẽ ở Cảnh Quan Thành này ngoài gia gia của ta , còn có kẻ nào khác lấy được Lang Vương Tinh hay sao ?
Mọi người bất giác nhìn nhau , họ cùng gật đầu phụ họa . Đích thị trong thiên hạ chỉ có Ma Thần và Kiếm Thần là thu nhận được Lang Vương Tinh một cách dễ dàng ! Ngoài ra , chỉ có Đại Ma Đạo Sư là may ra có cơ hội , Chu Vũ đang còn trẻ tuổi như vậy , đương nhiên chẳng ai tin hắn có thể giết lang Vương mà thu nhận Lang Vương Tinh được !
Chu Vũ nghe hắn gọi Đại Ma Đạo Sư trong phủ Mộ Phương bằng gia gia thì cũng hiểu được chẳng qua tên này cậy thế ông nội mà làm càn , chứ bản thân chân tu chưa hẳn cao thâm ! Tuy nhiên hắn là kẻ sinh ra đã ghét sự rắc rối , cho nên cười nhạt :
-Lão huynh đây phân giải rất ư chí lí , chỉ có điều trên người ta quả thật chẳng hề có Lang Vương Tinh !
Thiếu niên sững sốt :
-Không có ? Lẽ nào lại có thể như thế ?
Chu Vũ cất tràng tiếu ý nói :
-Không có , đương nhiên là không có !
Nói xong hắn đứng dậy , cởi luôn tấm trường bào mỏng manh đang mặc ra . Đoạn tiện tay sờ nắn tất cả mấy chỗ trên người khả dĩ có thể khiến người ta nghĩ rằng để dấu bảo vật . Nếu không có mấy thiếu nữ ở đây , dám chắc hắn sẽ trần truồng ra mà phân trần lắm !
Điếm tiểu nhị thấy hắn moi móc khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể mà vẫn chẳng lấy ra được vật gì thì lấy làm lo lắng . Bởi vì Chu Vũ hãy còn chưa thanh toán tiền cuộc rượu của hắn . Làm cái nghề này sợ nhất là bị người ta ăn quỵt , hoặc ăn uống nó say rồi đứng lên nói : Cho ta nợ !
-Không hiểu ... khách quan có bạc hay chăng ?
Chu vũ vươn hữu thủ ra , lật đi lật lại mấy cái , trên tay hiện ra một thỏi vàng lớn , hắn huơ lên trước mặt thiếu niên nói :
-Cái này hẳn không thể là Lang Vương tinh rồi , phiền các hạ hãy tránh ra để ta trả tiền cho điếm tiểu nhị !
Thiếu niên sắc mặt có chút trắng bệch , hắn nhất thời cũng không biết được thông tin mà mình nhận được liệu có chính xác hay không ? Lang Vương Tinh là vật chí bảo trong thiên hạ , lẽ nào có thể ở trên mình cái tên hết sức bình dân này được ?
Nhưng không đúng ! Một kẻ bình dân thì không thể có nhiều vàng bạc đến vậy ! Hắn ta nhất định có hành lý , chỉ là bây giờ chưa đoán được cất dấu nơi đâu !
Thiếu nữ nãy giờ hãy im lặng quan sát , nàng trông thấy thiếu niên rơi vào thế túng liền mở đôi môi hàm tiếu :
-Ngươi có dám làm cho người ta tin rằng mình hoàn toàn trong sạch hay không ?
Chu Vũ cười tươi :
-Đương nhiên , ta cũng là có ý ấy , chỉ hiềm một nỗi chưa nghĩ ra phương cách ! Hay ta theo cô nương vào một phòng kín nào đấy , rồi cởi hết quần áo ra cho cô khám xét ?
Chúng nhân nghe vậy thì không dấu được tiếng cười , thiếu nữ đỏ bừng chân diện . Song thủ lay chuyển , ở đầu ngón tay lập tức xuất hiện hỏa quang , từ từ phát tán , là Hỏa Ma pháp ?
-Cẩu tặc ! Muốn chết ?
Chu vũ mặt không đổi sắc
Thiếu niên thấy vậy thì hoảng sợ , liền băng mình đến giữ chặt tay muội muội ngăn lại . Đoạn nhìn Chu Vũ nói :
-Chủ ý của ngươi rất hay , ta sẽ cùng ngươi đến phòng vậy !
Chu Vũ lắc đầu :
-Xin lỗi ! Tại hạ đối với nam nhân thì không có chút cảm hứng nào ! Cáo từ !
Nhân ảnh lấp loáng một cái đã ra khỏi tửu điếm , thiếu niên nam nữ nhìn theo , cũng chẳng có vẻ gì là muốn ngăn cản !
Chu Vũ đi ra ngã tư đường , chẳng hề quay đầu . Hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ , sau đấy băng mình ra con đường lớn âm u cây cối . Nhưng hắn không đi tiếp mà dừng lại nói :
-Hai người các ngươi thật sự còn có lòng nghi ngờ vật đó trong mình ta , cớ sao không nghe theo lời ta đi khám xét cho thỏai mái ?
Bụi cây phía sau cách Chu Vũ tầm hai trượng khẽ lay động , tiếp đấy hai tà hồng y phơ phất xuất hiện , đích thị là huynh muội Mộ Phương gia tộc !
Thiếu niên chân diện như mặt nước phẳng lặng , chẳng chút dao động nói :
-Ta cho ngươi hai lựa chọn , thứ nhất hãy ngoan ngoãn đem Lang Vương Tinh mà giao ra , thứ hai ...
Chu Vũ ngắt ngang :
-Ta chọn điều thứ hai , bởi vì điều thứ nhất ta không thể làm được !
Thiếu nữ cười khúc khích :
-Điều thứ hai , chính là ta sẽ giết ngươi , sau đấy mổ xẻ thân thể nhất định cũng tìm được Lang Vương Tinh !
Chu Vũ thở dài :
-Cô nương độc ác như vậy thì vận khí về sau sẽ không được tốt đâu !
Thiếu nữ vẫn cười tươi :
-Ngươi sắp chết đến nơi mà còn dám ăn nói sằng bậy ?
Chu Vũ cười nhạt :
-Dường như ta không có con đường sống để lựa chọn !
Hắn muốn thuyết giáo với huynh muội Mộ Phương một chút . Tuy nhiên nhác mắt qua thì thấy trong bụi cỏ cây ven đường hình như có tiếng động , xem ra có nhiều kẻ vì viên Vương Lang Tinh này mà muốn bám theo hắn như oan hồn . Hắn đích thị là không muốn giết người , tuy nhiên bây giờ người lại muốn giết hắn , vậy thì hắn muốn sống ... chỉ còn nước xuống tay ...
Thiếu nữ khẽ lay chuyển song thủ , một khối cầu mang đầy liệt hỏa bắn về phía Chu Vũ , tốc độ cực nhanh . Tuy nhiên nếu đem mà so sánh với Lang Vương thì chẳng khác nào đom đóm sánh cùng ánh trăng .
Chu Vũ tuy cũng có bất ngờ chút xíu , nhưng sau đấy trấn tĩnh , hắn mặc nhiên không thèm chống đỡ , mà cũng chăng hề né tránh . Khối cầu đáp vào thân thể hắn thì tiêu tán lập tức . Đích thị Chu Vũ đã vận khí lưu dẫn Kim Cương Hộ Thân Thuật bảo hộ cơ thể !
Thiếu nữ hoảng kinh , nhưng liền lập tức cảm thấy như bị xúc phạm , song thủ vung lên liên hồi , những khối cầu liên tiếp bắn ra như mưa , uy thế thật khiến người ta phải đảm tâm !
Chu Vũ cười lạnh một tiếng , hai tay dơ lên xuất thủ , toan cùng thiếu nữ đối chưởng cho nàng biết mùi lợi hại !
Đột nhiên một bức màn nước không biết từ đâu xuất hiện án trước mặt hắn , những khối cầu kia đang dạt tới thì chạm phải màn nước ấy , lập tức tiêu tán không để lại dấu vết !
Thiếu nữ kinh hãi :
-Thủy Tường Thuật ! Là kẻ nào ?
Chu vũ cũng có chút thảng thốt . Thủy Tường Thuật đích thị là do người ở trong bụi cây kia phát ra , như vậy có nghĩa kẻ đó có ý che chở cho hắn , xem ra hắn có phần nghĩ oan cho người ta .
Nhưng hắn mới tới đây , lại chẳng hề quen thân với ai , không hiểu kẻ nào mà lại có nhiệt tâm đến vậy ?
Bụi cỏ rung động , từ trong ấy bước ra một người . Đích thị là một nữ tử . Nàng che chân diện bằng một vuông lụa mỏng , tuy nhiên vẫn không dấu được nét kiều mị ghê hồn . Chỉ thấy hình dung lả lướt , yểu điệu vô song , đôi mắt lúng liếng như làn thu thủy , song thủ trắng trong như ngọc . Thiếu nữ Mộ Phương quả nhiên không có sánh bằng !
-Cậy thế mạnh mà hiếp đáp người , Mộ Phương gia tộc thật chẳng có kẻ nào ra gì !
Thiếu nữ Mộ Phương gia tộc thốt :
-Khinh Dương Vũ , lại là ngươi ?
Khinh Dương vũ ! Cái tên nghe thật là hay ! nàng chắc hẳn thuộc Khinh Dương gia tộc sở hữu thuộc tính Thủy !
Khinh Dương Vũ nhìn thiếu niên cười :
-Người trẻ tuổi , hôm nay coi như ta lại buông tha cho ngươi một lần vậy !
Buông tha ? Nói như vậy thì hẳn bọn họ đã không phải một lần gặp gỡ ! Nghe khẩu khí đó , đủ biết Khinh Dương Vũ cao tay hơn hai người Mộ phương một bậc rồi !
Hai tay hắn đẩy mạnh , tạo thành một bức tường hỏa , khí thế bức nhân mà đẩy đến Khinh Dương Vũ . Cùng lúc đấy , thiếu nữ cũng len lén lẩn ra phía sau Khinh Dương Vũ , song thủ vươn ra , hai luồng hỏa khí dào dạt tập hậu nàng !
Khinh Dương Vũ cất tiếng cười dài , thân hình phiêu phất bay lên , trên tầng không xuất hiện một luồng nước trắng trong như tuyết , dào dạt như thác đổ dội đến dập tắt hai luồng hỏa khí . Sau đấy lại uốn mình như thần long nuốt trọn Hỏa Tường Thuật , ánh lửa khi nãy đại thịnh , bây giờ vô ảnh vô tung !
Tuy nhiên khi Hỏa Tường Thuật bị dập tắt , một màn hỏa quyển vô thanh vô thức xuất hiện , ngay bên cạnh nàng !
Khinh Dương Vũ thảng thốt :
-Hỏa Quyển Thuật !
Thốt xong thân hình lay động , dòng nước khổng lồ tựa thác cũng luân chuyển , bao bọc thân hình Khinh Dương Vũ , đoạn theo sự điều khiển của nàng dạt đến dập tắt luôn Hỏa Quyển Thuật !
Khinh Dương vũ tà áo phất phơ , nàng lơ lửng giữa tầng không , tóc đen phiêu phiêu theo gió nhìn thiếu niên nói :
-Quả nhiên sau hai tháng không gặp công phu đã đại tiến , tâm tình cũng độc ác hơn rất nhiều ! Cho ngươi xem Đóng Băng Thuật của ta !
Tay khẽ rung lên , lập tức hai luồng quang mang nhìn như mê khí bay ra , sau đấy chuẩn xác đáp xuống mặt đất phía nam nữ thiếu niên Mộ Phương gia tộc , đóng băng lấy họ , nom như hai bức phù điêu !
Chu Vũ vỗ tay khen :
-Thật là một thứ ma pháp kỳ tuyệt !
Khinh Dương Vũ nhìn qua hắn giục :
-Chẳng phải vì cứu ngươi nên ta mới làm thế sao ? Chạy đi !
Chu Vũ sững sốt :
-Đi đâu ?
Khinh Dương Vũ kêu lên :
-Nơi đây là địa bàn của Mộ Phương gia tộc , chúng ta nhanh đi khỏi đây , nếu không bọn trưởng bối đến thì muốn chạy cũng không được đâu !
Chu Vũ gật đầu :
-Đích thị là như vậy , nhưng ta vẫn chưa rõ nguyên nhân vì sao cô nương cứu ta !
Khinh Dương vũ bực mình nói :
-Ngươi hãy đi khỏi đây cái đã , sau đấy ta nói cho mà nghe cũng chưa muộn !
Một mỹ nữ thần bí vừa cứu gã nam nhân , sau đấy lại muốn cùng hắn đi chung một con đường , làm sao có thể từ chối từ cho được ? Chu Vũ chẳng dám nói thêm lời nào , liền cùng nàng băng khỏi con đường âm u ấy .
Hai người chạy hết con đường này thì tiếp nhập một con đường nhỏ hơn , dẫn vào khe núi hoang vu . Khinh Dương Vũ dừng lại , nàng vút ngực thở gấp gáp !
Chu vũ thì thần thái vẫn chẳng chút đổi sắc , hắn lặng lẽ quan sát nàng , trong óc không hiểu sao lại loáng qua một ý nghĩ . Hóa ra các Ma Pháp Sư thể chất cũng bình thường , vậy mà không hiểu tại sao lại vận dụng được những đạo ma pháp lợi hại đến vậy !
Hắn cũng nhận ra một điều , ở cái thế giới kỳ bí mà hắn đang du nhàn thật sự chân tu của chúng dân không cao bằng thế giới của hắn thì phải !
Khi hắn ở thế giới kia vốn dĩ cũng có xem qua các loại pháp thuật như Phong , Thủy , Hỏa , Thổ , nhưng trong đầu cũng chưa có ý niệm rõ ràng cho lắm ! vậy mà đến thế giới này , hắn cũng không hề tầm thường ! Nếu cứ ở đây mà tu luyện một vài loại ma pháp ấy có khi lại cực kỳ đắc dụng !
Sau khi bước vào khu rừng rậm rạp , Chu Vũ đứng tựa vào một gốc cây hỏi :
-Bây giờ không có người khác , cô nương có thể nói rõ lý do vì sao lại cứu cái mạng hèn này rồi chứ ?
Khinh Dương Vũ giương mắt phượng nhìn hắn :
-Ta đã cứu ngươi , lại còn phải cho ngươi một câu trả lời vừa ý nữa sao ?
Chu Vũ thản nhiên nói:
-Đúng vậy ! ta với cô nương vốn dĩ không quen biết , bây giờ tự nhiên vì ta mà đắc tội với cường địch ! Trên thế gian hình như không có mấy kẻ nhiệt tâm như vậy ! ta tất nhiên cũng phải am tường thì tâm mới đỡ cắn rứt !
Khinh Dương vũ cười :
-Ai nói là vì ngươi ? Mộ Phương gia tộc với Khinh Dương gia tộc xưa nay vốn dĩ chẳng ưa gì nhau . Cho nên mới lấy địch của kẻ thù làm bạn , đạo lý này ngươi hiểu hay không ?
Một bên cai quản Hỏa Ma Pháp , một bên lại cai quản Thủy Ma Pháp . Thủ Lĩnh hai bên đều là Đại ma Đạo Pháp Sư . Thêm vào Phi Lạc gia tộc thì là ba nhà tạo nên thế chân vạc , tất nhiên khó bề ưa nhau cũng phải !
-Như vậy cũng đủ để ta hiểu rồi ... nhưng vấn đề bây giờ là mình sẽ ... đi đâu ?
Khinh Dương Vũ bình tĩnh đáp :
-Ngươi nghĩ còn có thể đi đâu ? Xung quanh là rừng rậm và núi non trùng điệp , chúng ta chỉ có một con đường là vượt quan khu rừng rậm này mà đi đường vòng về phương nam ! Tuy nhiên nếu không qua được thì cũng coi như bỏ mạng ở đấy vậy !
Chu Vũ ngẩng đầu :
-Bọn họ có thể đuổi theo chúng ta đấy !
-Đương nhiên , nhưng bọn chúng nghĩ rằng chúng ta sẽ nhằm theo hướng Bắc mà đi , vì nơi đó không nhiều trở ngại ! Đấy gọi là giương đông kích tây !
Nơi này là Ma Thú Rừng , Chu Vũ khi đến đây đã quan sát một hồi . Hắn nhận thấy một điều , nếu muốn quay về phương Nam thì đương nhiên lữ khách chỉ việc đi theo con lộ lớn mà thẳng tiến , chẳng có ai dại gì đi chui vào khu rừng đầy ma thú này ! Nghĩ đến đó hắn mới nhận ra Khinh Dương Vũ đầu óc có vẻ thông minh hơn mình !
Kế tuy là hay , nhưng có thành công hay không hãy còn tùy thuộc vào ông trời ! Nghĩ đến đó tâm trạng hắn u ám đi đôi phần , cho nên lắc đầu than thở :
-Chẳng hiểu có ổn không đây ?
Lời hắn dứt thì phía rừng cây bên phải vang đến một trận cười lớn :
-Tiểu nha đầu , giương đông kích tây , kế sách này lão phu đã tiên đoán được từ lâu ! Không hiểu ngươi có định giở nốt kế kim thiền thoát xác không đây ?
Khinh Dương Vũ sắc mặt đại biến :
-Mộ Hàn !
Liền đấy ba người bước ra , đi giữa là một ma pháp sư thần sắc tiêu sái bất phàm ! Lão tiến từng bước nói :
-Các ngươi cũng chỉ đáng tuổi con ta , thôi thì sẽ kết liễu một cách mau lẹ cho đỡ bị nỗi đau xác thịt hành hạ ! Âu cũng là nhân từ !
Thân hình Mộ Hàn phiêu dật , tà trường bào đỏ không gió mà tung bay , thật toát ra cái uy bức nhân ! Bên cạnh , hai tên võ sĩ cũng chậm rãi từng bước đạp đất , tuy rằng dáng đi có vẻ nặng nề nhưng vững chãi như núi . Mắt Chu Vũ sáng rực lên , cao thủ ! Đúng là cao thủ ! Gặp đối thủ như vậy thật là quá phấn khích mà !
Chỉ thấy khăn che mặt của Khinh Dương vũ tựa hồ run rẩy , thanh âm vo ve vọng đến tai Chu Vũ :
-Ngươi tiến vào vùng nhiều cây cối rồi đi theo hướng Bắc , ta sẽ đuổi theo !
Lời nói nhỏ nhẹ như nước gợn , Chu Vũ khẽ gật đầu , hắn lùi đi mấy bước , nhưng nhất quyết là không có chịu mất tăm ! Hắn không phải lo cho tiểu cô nương này , chẳng qua muốn tận mắt mục kích thứ ma pháp kỳ diệu ở Dị thế giới !
Chu Vũ thối lui một bước thì hai gã võ sỹ cũng tiến một bước . Chúng di chuyển theo một phương vị nhất định , dần dà cùng với Mộ Hàn khép chặt Chu Vũ vào giữa !
Mộ Hàn thanh âm lạnh lẽo nói :
-Hai ngươi bắt tên tiểu tử này , tiểu cô nương kia để ta đối phó !
Lời lão còn chưa dứt lời thì Chu Vũ băng mình lên mà chạy . Nhìn bộ dạng không có gì là đặc biệt , chỉ có hướng chạy khiến người không khỏi ngạc nhiên . Chợt thấy thân hình Chu Vũ xoay xoay , trong loáng chốc hắn đã vọt ra sau gốc cây , thân pháp vô cùng quỷ dị .
Hai gã võ sỹ tuy có chút ngạc nhiên nhưng ngay sau đấy đã bình tâm . Chúng nhìn Chu Vũ một cái rồi nhất tề phát lực , vi vút mấy tiếng , kiếm rút khỏi vỏ , ngân quang chói lòa , dường như muốn chém đứt cả gốc cây lẫn kẻ đứng sau nó !
Bên kia Khinh Dương Vũ cũng động thân , song thủ đưa lên , quang mang xuất hiện , dật dờ như sương mờ trong mê vụ .
-Đóng Băng Ngàn Dặm !
Trong chốn rừng âm u này thời tiết đột nhiên như luân chuyển , cái lạnh se sắt lòng người từ từ xuất hiện . Trong phương viên hơn mười trượng vuông , cơ hồ không gian ngập tràn bông tuyết phiêu phất bay . Sương mù giá lạnh bao bọc che khuất tầm mắt , người đứng cách xa một trượng cũng khó bề thấy nhau , chỉ cảm nhận khí hàn nghi ngút , giá lạnh thấu xương !
Mộ Hàn cười cuồng dại :
-Tuyệt , Đóng Băng Ngàn Dặm quả nhiên khiến người ta bội phục , ngươi đích thị là Ma Pháp Giới kỳ tài ... tuy nhiên chiêu thức này chỉ khi gia gia ngươi đích thân xuất thủ mới đóng băng ngàn dặm , ngươi hãy còn chưa thể làm khó được ta với cái mê vụ cỏn con này !
Trong mê vụ mang mang khí tuyết , một ánh hồng quang lóe lên . Tuyết giăng đầy trời đột nhiên phảng phất bay tứ phía , phút chốc đã vô ảnh vô tung !
Không gian trong vòng mười trượng vuông ấy , màu huyết quang đang bắt đầu đại thịnh !
Khinh Dương Vũ trán lấm tấm mồ hôi , nàng tuy rằng là kỳ tài hiếm có trong lớp trẻ , tuy nhiên kẻ đứng trước mặt nàng lại thuộc hàng trưởng bối , công phu tu hành có thâm niên , đương nhiên thâm hậu hơn bội phần ! Nàng so với hắn thì khoảng cách quá ư chênh lệch !
Khinh Dương Vũ mồ hôi chảy thành dòng , thấm ướt tấm khăn che ngọc diện . Nàng hoảng hốt vung tay liên hồi , thủy long theo từng cái huơ tay bay ra vùn vụt . Tuy nhiên khi chạm vào ngọn lửa đỏ như máu ấy thì cơ hồ tan biến không để lại tăm hơi , chân tu Mộ Hàn qủa nhiên bất phàm ! Khinh Dương Vũ thối lui liên tục , ánh mắt tột cùng hoang mang ! Thân hình run lên từng hồi !
Đột nhiên hỏa khí đại thịnh áp đến nàng , hơi nóng như thiêu đốt cảnh vật . Cũng may Khinh Dương Vũ có tinh hoa Thủy nguyên tố bao bọc che chở nên cũng không nguy hại nhiều ! Chỉ là khắp người có cảm giác như bị bỏng vậy !
Đột nhiên Khinh Dương vũ lùi lại ba bước , với tay lên tóc lấy xuống một vật nhỏ lấp lánh hàn khí , trông như cái trâm , lay lên mấy cái . Lập tức , trong biển lửa mênh mông trước mặt xuất hiện một lổ hổng lớn , cái nóng cơ hồ tạm thời bị đẩy lui !
Mộ Hàn giật mình kinh hãi :
-Băng Long Chi Tinh ! Khinh Dương Phi Lạc ngay cả bảo bối này cũng cho ngươi hay sao ?
Khinh Dương vũ đứng thẳng dậy , vững vàng tâm tình nói :
-Đúng vậy ! Là Băng Long Chi Tinh , khắc tinh của Hỏa khí , lão biết khó thì nên lui cho rồi !
Mộ Hàn cười ha ha :
-Băng Long Chi Tinh mặc dù lợi hại , nhưng chỉ phát huy tối đa uy lực khi nằm trong tay kẻ chân tu thượng thừa ! Ngươi tuổi đời chưa được bao nhiêu , chân tu có cao nhưng chưa sâu , sử dụng nó thì khác nào trò trẻ con , hay đem tặng lại ta đi ?
Thân hình lão hỏa quang đại thịnh , từ song thủ xuất ra một con thần long khổng lồ , sắc đỏ nhạt nhòa như muốn chuyển sang màu xanh , uy lực thật đáng sợ !
Khinh Dương Vũ sắc mặt đại biến :
-Long Hỏa Chi Tinh !
Nàng vội thu Băng Long Chi Tinh lại , đối phương quả thật chân tu thâm sâu không thể lường hết ! Nếu như đối chưởng với y thì chẳng khác nào đem hủy đi Băng Long Chi Tinh ! Nhưng tình cảnh trước mắt vạn bề nguy hại . Long Hỏa Chi Tinh đang dạt đến nàng khí thế bạt thiên !
Khinh Dương Vũ nhắm mắt lại xuất đại một đạo Băng Trùy Thuật , ánh chớp le lói hàn khí , xem ra chưởng phong này so với Băng Long Chi Tinh chỉ là mặt trăng so cùng mặt trời ! Tuy nhiên khi vào bước đường cùng , dù hi vọng mỏng manh người ta vẫn phải cố , đấy có lẽ là điểm hay nhất của lòai người !
Mộ hàn cười hoang dại nói :
-Cái mảnh băng nho nhỏ này mà cũng đem ra múa máy với ta ...
Đột nhiên phía trong đám hỏa quang khủng bố , có một đạo hàn quang le lói len vào , phóng thẳng tới Mộ hàn với một tốc độ kinh tâm ! Mộ hàn hãy còn chưa hết kinh hãi thì đạo hàn quang ấy chuẩn xác mà đâm thẳng vào cổ họng hắn .
Hai mắt Mộ Hàn trợn ngược , lão ngã vật xuống đất mà vẫn chẳng hề nhắm mắt , dường như không bao giờ dám tin một đạo ma pháp tầm thường như vậy lại có thể giết chết mình !
Khinh Dương Vũ cảm thấy không khí phía trước dịu lại , nàng mở mắt ra thì phát hiện những màn lửa đỏ cũng đang theo gió mà tiêu tán đi ... trước mặt nàng rơi xuống một cái xác , hồng y chói lọi . Chẳng phải Mộ hàn hay sao ?
Không lẽ lão già này tự nhiên bị đột tử mà chết ? Nàng đi lại quanh xác lão , ngó nghiêng quan sát . Nơi cổ họng Mộ Hàn máu chảy ra liên hồi đang làm tiêu tán dần một khối băng nhỏ . Trời ạ ! Thì ra chính mình đã giết lão , bằng một thứ ma pháp tầm thường , thật không thể nào tin nổi chuyện này !
Phía sau Khinh Dương Vũ vọng đến một thanh âm :
-Pháp thuật vi diệu khôn cùng , không có gì là không thể xảy ra !
Đích thị là Chu Vũ , thần thái hắn trông vô cùng an nhàn . Khinh Dương Vũ nhìn quanh , bóng dáng hai gã võ sĩ tuyệt nhiên là không có thấy ! lạ thật , bọn chúng đã đi đâu ? hay cũng bị giết bởi một thứ ma pháp tầm thường nào đó rồi ?
Chu Vũ lắc đầu , hắn mỉm cười đáp tự nhiên :
-Không có việc gì , ta chạy vào rừng thì núp vào một lùm cây ! Hai tên kia không biết nên cứ cắm đầu mà đuổi , bây giờ khéo đã lạc lối trong ấy rồi cũng nên !
Khinh Dương Vũ có chút ngạc nhiên . Tuy vậy sau trận chiến vừa rồi đã tổn hao chân khí không ít , cho nên nhẹ nhàng ngồi xuống một gốc cây gần đấy nhập định .
-Không sao thì tốt rồi !