[Võng Du] Võng Du Chi Ưng Trảo Vương - TG: Mộc Tử Tâm
Võng Du Chi Ưng Trảo Vương
Tác giả : Mộc Tử Tâm Chương 1 : Cao thủ hết thời.
Dịch : Phiêu Lãng
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Dương Chấn, em cho anh một cơ hội cuối cùng, ngày mai anh ra ngoài tìm một việc làm, đừng có làm nghề ngoạn gia* nữa, nếu không hôm nay hai chúng ta sẽ chia tay”
Chu Dĩnh mặt lạnh nói với Dương Chấn vừa tháo mũ giáp trò chơi xuống.
Vừa tan tầm hôm nay, nàng trở về, trên người còn mặc áo sơ mi trắng cùng bộ đồ tây đậm khí chất của thành phần tri thức.
Dương Chấn mà nàng nói là bạn trai khi học đại học của nàng, hai người ở cùng một chỗ đã được sáu năm. Nhưng hôm nay, nàng lạnh lùng nói với Dương Chấn những lời này.
Lời nói của Chu Dĩnh làm Dương Chấn vừa từ trò chơi ra sửng sốt.
Sau nửa ngày, Dương Chấn mới lộ ra một khuôn mặt tươi cười, đi tới cầm lấy tay nàng, cợt nhả nói: “Chu Dĩnh, em làm sao vậy? Hai ta đã có tình cảm nhiều năm, em còn dùng lời này làm anh sợ?”
“Ai hù dọa anh?”
Tay Dương Chấn còn không đụng vào tay nàng, Chu Dĩnh đã nặng nề đẩy tay hắn ra, hơn nữa lùi về phía sau ba bước, một lần nữa cách xa hắn.
“Không phải đâu? Em là đùa thật?”
Nụ cười trên mặt Dương Chấn biến mất, cẩn thận nhìn lại thần sắc của Chu Dĩnh, nghĩ xem nàng có phải nói thật hay không.
Đáng tiếc, dù nhìn kỹ hồi lâu hắn vẫn không thấy ý tứ vui đùa trên mặt nàng.
“Dương Chấn, ngày mai anh rốt cuộc có hay không đi tìm việc làm? Bây giờ em cho anh một lựa chọn, giữa trò chơi và em, nếu chọn em, ngày mai anh phải đi ra ngoài tìm việc làm, từ nay về sau không được chơi trò chơi nữa, nếu anh kiên trì muốn tiếp tục làm người chơi trò chơi, em sẽ ra đi ngay lập tức.”
Lúc này trong mắt Chu Dĩnh đã không còn có tình nghĩa ngày xưa nữa, chỉ có quyết tuyệt.
“Chu Dĩnh…”
Dương Chấn nhẹ giọng hô tên nàng, vô ý thức đi về phía nàng, nhưng khi hắn vừa đi lên phía trước một bước thì Chu Dĩnh nhanh chóng lui về sau hai bước, hơn nữa giọng nói lạnh như băng được đẩy lên cao:
”Dừng lại! Cuối cùng anh chọn trò chơi hay chọn em, anh hãy đứng ở đó nói đi, không cần đến trước mặt em. Nếu không em liền bỏ đi.”
“Chu Dĩnh…”
Dương Chấn bất đắc dĩ dừng bước.
Mở ra tay nói: “Chu Dĩnh, em tin tưởng anh một lần nữa được không? Anh sẽ nhanh chóng học được Bài Vân Chưởng, chờ anh luyện thành Bài Vân Chưởng thì nhất định có thể tái hiện huy hoàng ngày xưa. Em không thể tin tưởng anh lần nữa sao?”
“Ha ha a…”
Dương Chấn ăn nói nhỏ nhẹ cầu khẩn, đổi lấy tiếng cười thất vọng của Chu Dĩnh.
“Lại tin anh lần nữa?”
Nàng cười lanh một tiếng, nói với Dương Chấn:
”Anh đừng có nằm mộng, Huyết Sắc Giang Hồ vừa ra đời, anh xác thực huy hoàng, khi đó anh là Ưng Trảo Vương lừng lẫy giang hồ, chết ở dưới trảo của anh vô số, lúc đó anh kiếm được rất nhiều tiền, hơn hai mươi vạn, mua phòng nhỏ này, anh tại trường học chúng ta xác thực là một nhân vật phong vân rất rất giỏi, cho nên lúc đó ta theo anh.Nhưng bắt đầu từ hai năm trước, trên giang hồ, người có võ công cao cường hơn anh ngày càng nhiều, anh bị người giết hạ cấp ngày càng thấp, hôm nay, trên giang hồ anh còn xếp thứ tư sao? Năm nghìn người? Hay một vạn người? Mỗi tháng kiếm được một ngàn đồng. Dương Chấn, hơn hai năm, anh là một người đàn ông, lại là một sinh viên khoa chính quy tài cao, tốt nghiệp hơn bốn năm, một tháng chỉ kiếm được hơn ngàn đồng, anh không thấy mất mặt sao? Một người đàn ông còn không bằng một nửa nữ nhân như tôi, anh còn có thể an ổn trốn trong nhà chơi trò chơi? Ha ha a… Đã như vậy, anh không từ bỏ được trò chơi của anh thì anh cứ tiếp tục chơi đi! Chúng ta chia tay từ hôm nay.”
Chu Dĩnh dường như muốn phát tiết, một hơi nói ra nhiều lời trách móc như vậy, làm Dương Chấn mấy lần muốn mở miệng nói chen vào đều không được.
Lúc này, ngoài miệng Chu Dĩnh nói bye bye, tay ném ra giường một cái cặp da lớn, đi đến tủ lấy ra quần áo.
“Chu Dĩnh, anh thật sự sẽ học được Bài Vân Chưởng, em tin tưởng anh thêm một lần không được sao? Cho anh thêm một tháng! Chỉ một tháng…”
Dương Chấn thấy Chu Dĩnh thật sự đi thu thập quần áo liền đi nhanh đến ngăn nàng lại, ai biết Chu Dĩnh thấy hắn ngăn nàng, lập tức phẫn nộ ôm đống quần áo ném xuống sàn lạnh lùng nói: “Dương Chấn, ngươi làm đàn ông như thế sao? Ngươi dây dưa như vậy sẽ chỉ làm ta thêm xem thường ngươi, cùng lắm ta không cần những quần áo này, hiện tại ta đếm một hai ba, ngươi thật sự muốn giữ lại quần áo của ta, để ta ra đi tay trắng, ngươi đứng tại đây đừng nhúc nhích. Một, hai, ba…”
Chu Dĩnh nói đến như vậy, Dương Chấn có thể đứng đó ngăn cản nàng sao?
Cúi đầu lui về phía sau vài bước, vô lực ngồi ở trên giường lớn im lặng nhìn nàng nhanh chóng thu xếp quần áo.
Không đến một phút đồng hồ, Chu Dĩnh đã đem quần áo của nàng nhét vào một chiếc cặp da lớn, sau đó lạnh lùng cầm lấy bước về phía cửa.
Khi nàng sắp đi tới cửa, Dương Chấn lại nói một lần nữa: “Chu Dĩnh, tin tưởng anh thêm một lần thôi! Anh thật sự sẽ học được Bài Vân Chưởng…”
Nghe vậy, bước chân của Chu Dĩnh thoáng dừng một chút, nhưng chờ hắn nói xong nàng lại tiếp tục mở ra, cũng không quay đầu đi nhanh ra cửa chính.
“Ầm!”
Cửa chính bị nàng đóng mạnh.
Nhìn qua cánh cửa đã đóng, khóe miệng Dương Chấn lộ ra nét cười khổ, thì thào tự nói: “Anh thật sự sẽ học được Bài Vân Chưởng, em vì cái gì không thể tin anh thêm lần nữa..”
Tay phải run rẩy sờ vào thưốc là và bật lửa trong túi áo trước ngực nhưng sờ soạng vài lần cũng không lấy ra được, cuối cùng cũng lấy được ra, bật lửa còn rơi xuống đất.
Cảm tình gần sáu năm, lại coi như không có.
Nói không đau lòng là không có khả năng.
Lúc này trong nội tâm Dương Chấn chỉ cảm thấy trống rỗng khó chịu như bị người lấy mất trái tim vậy.
Trước khi Huyết Sắc Giang Hồ ra đời, hắn chỉ là một sinh viên bình thường, dung mạo xấu xí, ăn nói không tốt, tính cách không sáng sủa cởi mở, chỉ có thành tích học tập là tạm được.
Hai năm trước đại học, hắn không lọt vào mắt xanh của nữ sinh viên nào, theo đuổi hai cô bé đều bị nhà gái ngăn cản, trên tình trường thất bại thảm hại.
Thẳng đến năm thư ba, thế giới giả tưởng Huyết Sắc Giang Hồ ra đời, hắn may mắn trở thành người chơi đầu tiên tiến vào, học được Ưng Trảo Công chính tông, kế thừa chức vị chưởng môn của Ưng Trảo môn.
Trong thời gian này, hắn gặp thần sát thần, gặp phật diệt phập, không ai địch nổi, dưới sự dẫn dắt của hắn, Ưng Trảo môn danh chấn giang hồ.
Cái tên “Ưng Trảo Vương” cũng trở thành danh hào của hắn.
Trong trò chơi tiếng tăm lấy lừng, trong hiện tại hắn cũng được nhiều lợi ích.
Hắn mang tiền kiếm được trong trò chơi chuyển đến tài khoản ngân hàng ở hiện thực được gần ba mươi vạn.
Vì vậy, hắn liền mua phòng nhỏ đang ở hiện tại, tiền phòng thanh toán một lần, ở bên cạnh đại học sư phạm, có thể nói lúc ấy chấn động đại học Trung Hải.
Đến bây giờ hắn đã tốt nghiệp hơn bốn năm mà truyền thuyết này vẫn còn truyền lưu tại đại học Trung Hải dẫn tới vô số nam nữ học sinh khóa sau tham gia chơi Huyết Sắc Giang Hồ.
Đáng tiếc, rất ít người biết rõ, sau khi hắn tốt nghiệp đại học xong, nghề ngoạn gia* này chỉ tốt đẹp trong hai năm, sau đó đúng như Chu Dĩnh vừa mới nói, trong Huyết Sắc Giang Hồ, thần bảng võ công như Cửu Dương Thần Công, Cửu Âm Chân Kinh, Phúc Vũ Kiếm, Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp ra đời, ngày càng nhiều người chơi vượt lên, rất nhiều người có võ công vượt qua hắn.
Trong đó có rất nhiều người đều chết dưới trảo của hắn.
Vì vậy, những cừu nhân đều lần lượt tìm hắn báo thù.
Lần lượt giết chết hắn, làm cho đẳng cấp của hắn trong trò chơi càng ngày càng thấp, thảm hại nhất khi hắn bị giết đến 0 cấp, võ công toàn bộ bị phế, trong cơ thể không có một tia nội lực nào.
Hơn hai năm, cuối cùng hắn cũng đem Ưng Trảo công luyện trở lại đỉnh phong, có thể học được Bài Vân Chưởng, mắt thấy có thể đông sơn tái khởi đứng trên đỉnh cao thì nàng đi.
Nàng không tin hắn có thể một lần nữa đứng lên.
Hắn nhỏ nhẹ cầu xin nàng như vậy mà nàng cũng không chịu cho hắn thêm một tháng thời gian nữa.
Cuối cùng từ hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, khi dùng bật lửa đốt thuốc, hai hàng nước mắt chảy ra rơi xuống.
Chu Dĩnh, không phải trong mắt anh trò chơi quan trọng hơn so với em, mà là anh đã 27 tuổi, không có kinh nghiệm công tác, nếu đi ra ngoài làm việc thì có tiền đồ gì chứ?
Huống hồ anh thật sự sẽ học được Bài Vân Chưởng…
Thật sự…
Vì cái gì em không thể tin anh lần nữa?
…
Hút một điếu thuốc xong, trong nội tâm Dương Chấn đã có chủ ý.
Chờ ta học được Bài Vân Chưởng, một lần nữa danh chấn giang hồ, làm Chu Dĩnh biết lần này ta không gạt nàng thì nàng nhất định sẽ trở về.
Dương Chấn tự nói với lòng mình như vậy.
Hắn và Chu Dĩnh dù sao cũng cảm tình đã sáu năm rồi, hắn đã 27 tuổi, cuộc đời có bao nhiêu cái sáu năm đây?
Huống hồ Chu Dĩnh chia tay hắn không phải là vì có người yêu mới mà là không tin hắn có thể trở lại như xưa trong Huyết Sắc Giang Hồ.
Chờ hắn lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao, làm nàng thấy hắn không có thất bại, lúc đó tự nhiên có thể xoay chuyển lòng nàng.
Ấp ủ ý nghĩ này, Dương Chấn không ăn cơm chiều, liền đội lên mũ giáp trò chơi, đăng nhập vào Huyết Sắc Giang Hồ.
Võng Du Chi Ưng Trảo Vương
Tác giả : Mộc Tử Tâm Chương 2 : Bài Vân Chưởng.
Dịch : Phiêu Lãng
Nguồn : Tàng Thư Viện
Đội mũ giáp trò chơi vào, trong nháy mắt, Dương Chấn xuất hiện ở một quần thể núi non, nhìn xung quanh thấy tất cả ngọn núi có chiều cao bất đồng.
Mà trong tay của hắn đang cầm một tờ bản đồ ố vàng.
Trên mặt vẽ rất nhiều đường cong quanh co khúc khuỷu hoặc thô hoặc mảnh.
Bên cạnh một vài ngọn núi nhỏ còn đánh dấu vài chữ nhỏ viết tên núi.
Tấm bản đồ này chính là dẫn đến nơi có khẩu quyết Bài Vân Chưởng.
Vì tìm được tấm bản đồ này, Dương Chấn đã hao tổn không ít thời gian cùng tinh lực. Đi theo phương hướng bản đồ tìm tới nơi này lại mất gần một tháng.
Đến nơi này, cái thác nước chắc là ở gần đây.
Dương Chấn đứng ở đó nhìn kỹ lại bản đồ một lúc, cuối cùng kết luận vị trí cần tìm chắc là ở dưới vài ngọn núi bên trái phía trước.
Nghĩ như thế, hắn thu lại bản đồ vào trong túi, hướng về ngọn núi phía bên trái bay vút tới.
Cái danh hào Ưng Trảo Vương của hắn tuy đã hết thời nhưng thực tế dùng võ công hiện tại hắn vẫn có thực lực của nhị lưu cao thủ.
Sở dĩ gần nhất hai năm qua, mỗi tháng chỉ kiếm được chừng ngàn đồng tiền không phải là do võ công của hắn kém mà có nguyên nhân khác.
Trong hai năm qua, tuy võ công của hắn đã vượt qua đỉnh phong ngày xưa, nhưng võ công của cừu gia lại càng thêm lợi hại, hắn không dám tùy tiện xuất hiện bởi vì một khi những người kia biết hắn khôi phục nguyên khí khẳng định sẽ đem hắn giết đến 0 cấp.
Vì bảo tồn thực lực, để có năng lực đi tìm những võ công càng mạnh nên trong hai năm qua hắn một mực mai danh ẩn tích, ẩn dấu thực lực của mình tìm kiếm tuyệt học thần bảng ở khắp nơi.
Trời không phụ lòng người.
Cuối cùng sau hơn hai năm tìm kiếm, hắn chiếm được bản đồ có Bài Vân Chưởng.
Thời gian khó khăn cuối cùng sắp qua.
Chỉ tiếc khi sắp thành công thì Chu Dĩnh lại bỏ hắn ra đi.
Độ dài một ngọn núi đối với người có võ công không thấp như Dương Chấn thì không đến nửa giờ đã chạy tới.
Sau đó hắn bắt đầu bọc theo chân núi tìm kiếm thác nước được vẽ trên bản đồ.
Dựa theo lời hậu nhân của Bộ Kinh Vân thì khẩu quyết Bài Vân Chưởng được giấu ở trên thạch bích phía sau thác nước.
Tiếng vang ở thác nước rất lớn.
Sau khi Dương Chấn dọc theo chân núi tìm hơn 10’ đồng hồ chợt nghe thấy phía trước có tiếng ầm ầm của thác nước.
Trong lòng vui mừng, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía đó.
Khi hắn dừng bước phía trước thác nước thì nội tâm cực kỳ mừng rỡ.
Cuối cùng cũng tìm được nơi này.
Bài Vân Chưởng.
Chỉ cần ta luyện thành Bài Vân Chưởng, có thể đông sơn tái khởi, có thể làm Chu Dĩnh trở lại bên cạnh ta một lần nữa, có thể đánh bại những cừu nhân kia, rửa sạch sỉ nhục trong hai năm qua.
Nước từ trên thác cao hơn trăm thước rơi xuống, thanh thế thật lớn, nhưng vì có được khẩu quyết Bài Vân Chưởng mà Dương Chấn không chút do dự cởi sạch quần áo trên người, chỉ mặc một cái quần lót rồi nhảy vào bên trong hồ nước, không để ý đến nhiệt độ băng hàn lạnh thấu xương trong hồ, cắn chặt hàm răng đi tới phía dưới thác nước. Chỗ đó có một khối đá nhô cao, chắc là chỗ ngày xưa Bộ Kinh Vân tu luyện Bài Vân Chưởng.
Mấy lần bò lên trên khối đá nhô cao thì Dương Chấn đều bị nước trên thác rơi xuống đánh bay vào hồ nước, cuối cùng hắn cúi thấp thân thể trên khối đá, từng chút một bò đi mới thành công xuyên qua màn nước nhìn thấy thạch bích phía sau.
Lúc này hắn đã cực kỳ chật vật nhưng cuối cùng cũng tới được đây, trong ánh mắt khó nén được sự vui mừng.
Trên thạch bích được viết đầy chữ, là năm đó Bộ Kinh Vân dùng ngón tay khắc ra. Tại bên cạnh khẩu quyết còn xen kẽ một vài bức hình nhân đồ biểu thị bến hóa của chưởng pháp, chữ viết đều là thẳng đứng từ phải sang trái.
Tại bên trái tất cả chữ viết thình lình có ba chữ to “Bài Vân Chưởng”.
“Bài Vân Chưởng…Bài Vân Chưởng…”
Nhìn ba chữ to trên thạch bích, con mắt Dương Chấn có điểm cay cay…
Hai năm rồi…
Từ lần đầu tiên bị người ta đánh bại rồi lần lượt bị cừu nhân giết chết, đẳng cấp thấp lại càng thấp cho đến võ công toàn bộ bị phế đi, những người kia còn không chịu buông tha cho hắn, vẫn thấy hắn một lần là giết một lần.
Về sau nếu như hắn không mai danh ẩn tích, giấu đầu thụt đuôi thì không biết còn bị bọn họ giết bao nhiêu lần nữa.
Hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
Chỉ cần luyện thành Bài Vân Chưởng thì không những Chu Dĩnh sẽ trở về mà hắn cũng sẽ có cơ hội báo thù từng người đã giết hắn.
Thức thứ nhất ”Lưu thủy hành vân”, bí quyết của thức chưởng pháp này ở chỗ nó xoay tròn liên miên như nước chảy không trở ngại, làm đối thủ không hề có cơ hội phản kích.
Phía sau khẩu quyết là mười bức hình nhân đồ biểu thị chiêu thức chưởng pháp.
Dương Chấn híp nửa mắt, một bên cẩn thận quan sát, một bên khoa tay múa chân từng chiêu sau màn nước dưới thác.
Thức thứ hai "Phi vân đái nguyệt", thức này khi thi triển phối hợp với áo choàng, dùng áo choàng che lấp, nhanh chóng biến hóa thân hình tấn công địch nhân bất ngờ…”
Phía dưới khẩu quyết còn có hơn mười bức đò hình người.
Phía sau còn có thức thứ ba “Phiêu vân phúc vũ”, thức thứ tư “Bài sơn đảo hải”, thức thứ năm “Ô vân tế nhật”, thức thứ sáu “Trọng vân thâm tỏa” trong mười thức chưởng pháp.
Tiến về phía trước hai thức, quả nhiên bộ chưởng pháp này giống như trong truyền thuyết có mười hai thức.
Càng làm Dương Chấn vui mừng là tại cuối bộ chưởng pháp còn có một bộ thân pháp tên là “Vân tung mị ảnh”. Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Trước kia Dương Chấn chỉ biết Bài Vân Chưởng của Bộ Kinh Vân lợi hại, nhưng không biết hắn còn có một thân pháp tên là “Vân tung mị ảnh”.
…
Sau một hồi vui mừng, Dương Chấn bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Đến khi nào không có luyện thành mười hai thức chưởng pháp và “Vân tung mị ảnh” thì hắn sẽ không rời đi nơi này.
Mặc kệ trong nội tâm có bao nhiêu thù hận thì hắn vẫn nhẫn nhịn.
Rõ ràng đã có tuyệt học thần bảng Bài Vân Chưởng, nếu bởi vì mình không luyện đến nơi đến chốn mà bị những cừu nhân kia đánh bại, thậm chí giết chết thì thật là quá khuất nhục.
Hơn hai năm nay còn chịu đựng được, nhiều hơn mấy tháng thì có làm sao?
Chờ Bài Vân Chưởng đại thành, những gì ta mất đi đề muốn lấy lại.
...
Vì luyện thành Bài Vân Chưởng mà nội tâm Dương Chấn đã hạ quyết tâm rất lớn.
Trước khi luyện thành Bài Vân Chưởng, hắn không cho phép chình mình phân tầm vì bất cứ chuyện gì.
Vì vậy, bắt đầu từ hôm nay, dưới thác nước này xuất hiện một thân ảnh đang luyện chưởng pháp.
Chỉ khác trước kia ở trong này tu luyện là “ Không khóc tử thần” Bộ Kinh Vân, mà hiện tại tu luyện trong này chính là Ưng Trảo Vương vô địch ngày xưa.
Một Ưng Trảo Vương đã hết thời.
Thác nước từ trên trăm thước trên vách núi cao đổ xuống, lực đánh vào cực lớn thực sự không thể tưởng tượng được, cho dù hôm nay võ công của Dương Chấn không tính là yếu nhưng mỗi lần thật vất vả đứng vững tại thác nước, một khi bắt đầu tu luyện Bài Vân Chưởng, hai chiêu thức vừa ra thì hắn cũng bị lực thác nước đánh bay vào trong hồ.
Hồ nước tuy trong xanh thấy đáy nhưng lại rét lạnh vô cùng, so với nước trên thác lao xuống còn lạnh hơn nhiều.
Tuy nhiên, vì luyện thành Bài Vân Chưởng, cũng vì rửa sạch sỉ nhục ngày xưa, càng muốn vãn hồi trái tim Chu Dĩnh, hắn cắn răng một lần nữa đứng ở dưới thác nước.
Lần lượt đứng trên không được, lại tu luyện Bài Vân Chưởng, lại bị thác nước đánh bay vào trong đầm, sau đó lại một lần bò lên…
Vòng đi vòng lại.
Quá trình này lần lượt tái diễn một mực kiên trì gần một giờ, cuối cùng bởi vì chân tay run rẩy Dương Chấn mới bò lên bờ đầm nước, ngửa mặt lên trời nằm bên cạnh bờ tảng đá ngắm mây bay, một bên thở gấp nghỉ ngơi.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi lại tiếp tục nhảy xuống hồ, bơi tới chỗ nhô cao đó, bò lên rồi tiếp tục thực hiên quá trình lúc trước.
Mãi cho đến tình trạng kiệt sức lần nữa lại bò lên bờ hồ, ngửa mặt lên trời nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi một hồi lại tiếp tục lặp lại lần nứa tiến đến đứng dưới thác nước…
Thường võ công càng cao thì tu luyện càng khó khăn.
Bài Vân Chưởng chính là dẫn chứng rõ nhất.
Đôi một người có ý chí yếu kém, dù cho hắn bí kíp tu luyện Bài Vân Chưởng thì hắn cũng không thể luyện tốt chưởng pháp này.
May mắn là ý chí của Dương Chấn cũng không yếu kém.
Những năm này, sở dĩ có nhiều người có võ công vượt qua hắn cũng không phải là do hắn không cố gắng luyện công.
Mà là hạn chế trong công pháp.
Hắn đã sớm luyện Ưng Trảo Công đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh rồi.
Tiếp lên trên chỉ còn cảnh giới phản bác quy chân mà thôi.
Nhưng là hắn biết rõ, dù hắn thật sự luyện đến cảnh giới phản bác quy chân thì hắn cũng không phải là đối thủ của những cừu nhân kia.
Những thần bảng tuyệt học Cửu Dương Thần Công, Cửu Âm Chân Kinh, Phúc Vũ Kiếm, Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp kia thật sự quá mạnh mẽ. Những người kia chỉ cần luyện mấy tháng cũng có thể đánh bại Ưng Trảo Vương hắn.
Tuy nhiên, hiện tại hắn cuối cùng cũng tìm được một môn võ công thần bảng – Bài Vân Chưởng.
Mặc kệ là vì lý do gì, hắn đều muốn đem chưởng pháp này luyện đến cảnh giới cao nhất.
Tuyệt không tiếp tục làm một cái Ưng Trảo Vương hết thời.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Võng Du Chi Ưng Trảo Vương
Tác giả : Mộc Tử Tâm Chương 3 : Vãn hồi. (1)
Dịch : Phiêu Lãng
Nguồn : Tàng Thư Viện
Cả đêm nay Dương Chấn không rời khỏi Huyết Sắc Giang Hồ, ở dưới trời sao , dưới thác nước kia luyện công.
Buổi sáng sớm, khi luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi xuống, trong tình trạng kiệt sức Dương Chấn lại một lần nữa bị thác nước ầm ầm đánh bay vào trong hồ.
Chờ hắn vất vả bò lên bên cạnh hồ nước, nằm ngửa mặt lên hòn đá thì hắn quyết định logout.
Hắn thật sự không còn sức lực để luyện tiếp nữa.
Mà cả đêm qua hắn không có nghỉ ngơi, tối hôm qua trước khi login hắn cũng không ăn cơm chiều. Dù thế nào thì hắn cũng nên logout để ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp để lấy lại sức. Nếu không thì hắn chẳng thể kiên trì khắc khổ tu luyện được vài ngày.
Khi Dương Chấn quyết định logout, thân thể hắn trong trò chơi chậm rãi nhạt dần, cuối cùng một cơn gió nhẹ buổi sáng sớm thổi qua làm cả người hắn theo gió tiêu tán tựa như chưa bao giờ tồn tại.
Cùng lúc đó, trong hiện thực thân thể hắn hơi động một chút, sau đó hai tay tháo mũ giáp trò chơi trên đầu để xuống giường.
Hắn từ trên giường xuống, bởi vì một ngày một đêm không ngủ nên sắc mặt đã cực kỳ tái nhợt, tóc tai rối bù, ánh mắt trước nay vốn trầm ổn cũng có vẻ suy yếu không hồn.
Tuy nhiên, nghĩ đến thu hoạch trong tối hôm qua, dù hơi mỏ mệt nhưng trên mặt hắn cũng không nhịn được lộ ra vui vẻ.
Do dự một chút, hắn nâng điện thoại ở trên tủ đầu giường, bấm dãy số của Chu Dĩnh.
Hiện tại hắn muốn đem cái tin tức tốt này nói cho nàng biết, hy vọng nàng sẽ trở lại. Hai người đã có tình cảm gần sáu năm, không thể coi như không có gì.
Đầu điện thoại bên kia vang lên vài tiếng rồi được bắt máy.
“Alô, là Chu Dĩnh à?”
Giọng nói của Dương Chấn lộ ra nét nhẹ nhõm cùng vui mừng.
“Có chuyện gì? Nói nhanh lên! Nếu như muốn ta trở về thì đừng nói nữa.”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh lạnh lùng của Chu Dĩnh.
Nói thực ra giọng nói như vậy Dương Chấn rất không thích nghe nhưng hắn biết rõ nguyên nhân , hắn muốn khi nàng biết hắn tìm được Bài Vân Chưởng, nàng nhất định sẽ trở về bên hắn.
Vì vậy hắn cũng không để ý đến giọng nói và ý tứ của nàng.
“Chu Dĩnh, tối hôm qua anh đã tìm được khẩu quyết Bài Vân Chưởng, anh rất nhanh sẽ trở lại như xưa, em trở về đi! Anh nhớ em.”
Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một lát.
Khi Dương Chấn cho rằng Chu Dĩnh sẽ hỏi hắn có thật hay không thì điện thoại của nàng đột nhiên tắt máy.
“Tút tút tút…Tút tút tút…”
Nghe âm thanh tắt máy trong điện thoại vang lên, nụ cười trên mặt Dương Chấn đọng lại.
Ngây người vài giây, Dương Chấn thu hồi nụ cười trên mặt, bấm điện thoại cho nàng lần nữa.
Nhưng lần này đầu điện thoại bên kia vang lên hai tiếng rồi lại tắt máy.
Chờ khi hắn gọi lại lần nữa, trong loa đã có tiếng nhắc nhở: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
“Nàng vẫn chưa tin ta ư?”
Từ từ để điện thoại xuống, trong lòng Dương Chấn có chút thất lạc.
Không thể ngờ Chu Dĩnh đã từng yêu thương hắn như vậy mà lại có ngày hoàn toàn không tin lời hắn.
Hắn nhớ chính mình chưa từng lừa gạt nàng.
Vậy mà nàng lại không tin hắn.
…
Dương Chấn muốn lập tức đi tìm nàng, nói rõ sự tình với nàng.
Nhưng một ngày một đêm không ngủ, bất kể là thể lực hay tinh thần đều rất mệt mỏi. Lại thêm hắn còn nhịn đói cả đêm nên lúc này sắc mặt đã hết sức khó coi.
Nếu bây giờ trông bộ dạng hắn thế này xuất hiện trước mặt Chu Dĩnh sẽ càng làm cho nàng tức giận, nàng nhất định sẽ nhìn ra hắn đã chơi trò chơi cả đêm.
Cân nhắc trước sau, Dương Chấn quyết định ăn một chút gì, sau đó ngủ ngon một giấc, để lúc Chu Dĩnh nghỉ trưa đến công ty tìm nàng, lúc đó chứng minh cho nàng hắn đã học được Bài Vân Chưởng.
Còn thời gian nửa ngày nữa.
Nghĩ như vậy, Dương Chấn liền bỏ ý định đi tìm Chu Dĩnh, từ trên giường xuống, sau khi rửa mặt, xào một phần cơm chiên trứng ăn rồi trở lại giường.
Bởi vì quá mệt mỏi nên không bao lâu sau hắn đã tiến vào mộng đẹp.
Ngủ một giấc đến hai giờ chiều Dương Chấn mới rời giường.
Vào toilet đánh răng, sau đó vào bếp tìm chiếc bánh bao lót dạ, bụng sẽ không thấy đói nữa.
Lúc này hắn mới tiến vào phòng tắm tỉ mỉ tắm rửa trong nước ấm.
Muốn đi gặp Chu Dĩnh, tự nhiên không thể lôi thôi đến gặp.
Bởi vì hiện tại trong lòng nàng đang rất chán ghét hắn, nếu trông hắn nhếch nhác xuất hiện trước mặt thì nhất định sẽ làm nàng càng thêm chán ghét.
Đến lúc đó chỉ sợ còn chưa bắt đầu khuyên bảo cũng đã thất bại hơn nửa thì còn khuyên cái gì.
Trong khi tắm rửa Dương Chấn nhìn trong gương phát hiện tóc mình hơi dài, trông không sáng sủa nên quyết định sau khi xuống lầu liền đi cắt tóc.
Tóm lại, hắn muốn gặp nàng trong bộ dạng tốt nhất, không thể để nàng thấy mình liền không vui được.
...
Dương Chấn vốn không phải là người lôi thôi, chỉ cần sửa sang lại bản thân mình, mặc quần jean xanh, áo T-shirt trắng, đi giầy thể thao màu trắng đứng trước gương. Tuy trông gương mặt hắn bình thường nhưng nhẹ nhàng và sạch sẽ tuyệt không làm người ta chán ghét.
Chỉ là trông qua thấy tóc hơi quá dài.
Sửa sang lại xong, Dương Chấn tiến vào phòng ngủ lấy tiền và điện thoại cùng với chìa khóa rồi đi ra khỏi cửa.
Trước đó đã nói qua, Dương Chấn mua cái phòng nhỏ này tại phụ cận đại học sư phạm.
Gần trường sư phạm nên cửa hiệu cắt tóc cũng nhiều.
Trong đó có một cửa hiệu trông rất bình thường, chính là nơi Dương Chấn vẫn thường đến cắt tóc.
Cửa hiệu cắt tóc này Dương Chấn rất quen thuộc.
Khi học đại học năm thứ nhất, hắn đã thử qua tay nghề của tất cả cửa hiệu cắt tóc ở gần đây, kết quả là phát hiện mặt tiền cửa hàng cắt tóc này bình thường nhưng tay nghề lại tốt nhất.
Nói cách khác là tay nghề phù hợp với sở thích của Dương Chấn nhất.
Ông thợ cắt tóc có bộ dáng khoảng năm mươi tuổi, trên đầu bóng loáng không có một sợi tóc nhưng tay nghề cắt tóc lại rất tốt.
Ông sẽ không cắt cho người khác những kiểu tóc kì dị, nhưng mỗi kiểu tóc cắt ra, nhìn lên đều trông rất tự nhiên, không giống kiểu tóc của một số thợ cắt tóc khác, vừa đi ra khỏi tiệm cắt tóc, người khác vừa nhìn liền có thể thấy được người này vừa cắt tóc.
Mỗi lần Dương Chấn từ nơi này đi ra, người đi đường thường không nhìn vào đầu của hắn.
Bởi vì căn bản là không nhìn thấy tóc của hắn đã cắt bỏ rồi.
Chỉ có người quen thuộc với hắn khi cố tình chú ý mới có thể phát hiện hắn cắt tóc. Nhưng không có ai có thể nhìn ra hắn mới cắt tóc trong ngày.
Dương Chấn rất thích ông thợ có tay nghề tốt này.
Có thể cắt được kiểu tóc làm cho người xem thoải mái tự nhiên.
Cho nên lần này hắn vẫn đến chỗ này cắt tóc.
Chừng mười phút sau, hắn từ trong tiệm của ông lão đi ra, trông tóc dài không lâu, mềm mại tự hiên mà nhẹ nhàng khoan khoái.
Đây là kiểu tóc Dương Chấn thích nhất, đã hai ba năm qua không có đổi rồi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Võng Du Chi Ưng Trảo Vương
Tác giả : Mộc Tử Tâm Chương 4 : Vãn hồi. (2)
Dịch : Phiêu Lãng
Nguồn : Tàng Thư Viện
Sau khi từ hiệu cắt tóc đi ra, vì muốn xoay chuyển trái tim Chu Dĩnh nên khi đến cửa hàng bán hoa, Dương Chấn liền đi vào.
Lúc đi ra, trong ngực hắn đã có thêm một bó hoa hồng.
Nhớ lại ngày xưa, Chu Dĩnh đã sống với hắn sáu năm mà hắn chưa một lần mua hoa tặng nàng.
Hắn không có theo đuổi nàng, năm đó tại trò chơi, hắn trở thành Ưng Trảo Vương nổi tiếng giang hồ thì là Chu Dĩnh theo đuổi hắn.
Lúc ấy, có lẽ cũng không phải theo đuổi mà là vào buổi tối nàng gọi điện thoại đến ký túc xá hẹn hắn ra đình hồ sen trong trường, hỏi hắn có muốn làm bạn trai của nàng không, vậy là họ thành đôi.
Nữ theo đuổi nam thật dễ như cách tầng lụa chính là như thế.
Vì vậy Dương Chấn chưa từng theo đuổi nàng, cũng chưa bao giờ cầm hoa tươi thổ lộ tình yêu với nàng.
Về sau khi hai người ở cùng một chỗ, Dương Chấn cảm thấy lãng phí tiền mua hoa tươi, còn không bằng mua cho nàng ít đồ trang sức hoặc dẫn nàng đi ăn một bữa cơm ngon lành, thế nên sáu năm qua hắn chưa một lần mua tặng hoa cho nàng.
Tuy nhiên hoa tươi thật sự rất đắt.
Một bông hoa hồng giá mười đồng tiền.
Hôm nay Dương Chấn mua chín bông, thêm hoa cỏ gộp bó đã hết 128 đồng.
Đây là đã trả giá tiền.
Nếu là lúc trước, Dương Chấn sẽ không nỡ mua loại hoa này.
Nhưng đêm nay khác với mọi khi, tất cả cái gì có thể xoay chuyển trái tim Chu Dĩnh hắn đều không muốn buông tha.
Hoa đã mua rồi, Dương Chấn lại nghĩ tới mình và Chu Dĩnh cũng đã trưởng thành, tuổi mụ của hắn đã là 27 và Chu Dĩnh cũng vậy.
Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn dứt khoát muốn cầu hôn nàng trong đêm nay.
Tưởng tượng như thế, hắn nhanh chóng về lấy chi phiếu rồi đi xe đến tiệm trang sức nổi danh nhất thành phố tên là trang sức Kim Hâm.
Thật ra, sau hai năm thất bại, lại phải trả chi phí cuộc sống mấy năm nay, cùng với quà lễ tết cho người nhà, thân thích cùng bạn bè, hắn chưa mua quần áo hay quà tặng gì cho Chu Dĩnh cả.
Sau khi Dương Chấn mua phòng ở, số tiền tích góp trước đây đã sớm tiêu xài hết.
Hắn nhớ rõ chi phiếu của mình chỉ còn một vạn đồng tiền.
Là một vạn hai nghìn sáu? Hay một vạn hai nghìn tám?
Hắn nhớ không rõ ràng lắm.
Nhưng đúng là hắn có hơn một vạn hai ngàn.
Nhiều tiền như vậy chắc là có thể mua được một chiếc nhẫn kim cương bình thường. Về phần tiền kết hôn, Dương Chấn đã có hai tính toán.
Một là mang phòng ở đi thế chấp ngân hàng để vay tiền.
Hoặc là chờ chính mình luyện thành Bài Vân Chưởng ở trong trò chơi, đi ra ngoài giết vài cừu nhân cướp bóc. Những cừu nhân kia có võ công cao như vậy thì một kiện trang bị trên người đều có thể bán một vạn hai ngàn tám, giết vài tên cũng đủ để hắn lấy Chu Dĩnh..
Chỉ là biện pháp thứ hai phải cần có thời gian, cần chờ hắn luyện thành Bài Vân Chưởng đã.
Nếu như Chu Dĩnh không vội kết hôn thì biện pháp này là tốt nhất. Nếu Chu Dĩnh sốt ruột muốn kết hôn thì hắn cũng chỉ có thể dùng biện pháp thứ nhất là đi vay ngân hàng mà thôi.
Dương Chấn phải đến cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất thành phố – trang sức Kim Hâm vì Dương Chấn vì hắn lo lắng đến danh dự.
Hắn cũng không biết phân biệt kim cương thật giả nên lựa chọn tốt nhất là đến của hàng trang sức nổi tiếng nhất, chắc là có uy tín?
Lo lắng như vậy nên Dương Chấn mới tới đây.
Là cửa hàng trang sức nổi danh nhất, cao ốc Kim Hâm phát ra khí tức quý phái không cần phải nói.
Lựa chọn trang sức ở đây phần lớn đều là người thành công hoặc những cô gái xinh đẹp. Ngoài ra còn có những đôi tình lữ lắm tiền.
Hầu như không nhìn thấy người thứ hai mặc trang phục như Dương Chấn : áo T-shirt, quần Jean, đi giày thể thao.
Tuy nhiên, Dương Chấn cũng không phải là hạng người thích so sánh, hắn bình ổn lại tâm tình rồi đi dọc quan sát quầy hàng..
Đầu tiên, hắn nhìn giá cả của nhẫn kim cương rồi mới tới kiểu dáng.
Dù sao chi phiếu của hắn chỉ có hơn một vạn hai ngàn đồng, nếu giá của nhẫn vượt qua số tiền này thì dù cho kiểu dáng đó hắn thích hắn cũng không mua được.
Cũng không thể đi cướp bóc giữa ban ngày.
Sau hơn một giờ chọn lựa cẩn thận dưới sự phục vụ của cô gái bán hàng, cuối cùng Dương Chấn cũng mua một chiếc nhẫn kim cương màu trắng.
Kim cương to nhỏ khoảng 50 phân, nặng 0.5 ca-ra.
Theo cô gái bán hàng nói đây là sự lựa chọn của rất nhiều bạn nam muốn cầu hôn.
Giá tiền cũng không phải quá đắt, kim cương cũng không phải quá nhỏ, mang đi cầu hôn cũng không mất mặt.
Nhẫn là vàng trắng 18k.
Tổng cộng hết 9999 đồng.
Dương Chấn cố gắng giảm bớt giá tiền nhưng cô gái bán hàng mỉm cười nói câu đầu tiên đã chặn đứng ý đồ của hắn.
“Tiên sinh, thật xin lỗi, loại đồ trang sức kim cương nhất định không trả giá, mà ngài xem cái này giá 9999 đồng tượng trưng cho tình yêu của ngài và người yêu trường tồn cùng trời đất. Nếu trả giá thì tôi cảm thấy không có được nhiều may mắn, ngài thấy thế nào?
Giá cả không thay đổi, Dương Chấn đành thanh toán, chờ đóng gói nhẫn xong rồi cầm lấy rời đi.
Mất hơn một giờ ở trong này đã gần 4:30 rồi, Chu Dĩnh cũng sắp tan sở. Một khi nàng về rồi thì hắn cũng không biết tìm nàng ở nơi nào.
Đến lúc đó, nếu gọi điện thoại mà nàng không nghe như buổi sáng thì kế hoạch hôm nay hỏng cả rồi.
Đến hôm nay mới hạ quyết tâm cầu hôn, Dương Chấn cũng không muốn đợi đến ngày mai, như vậy ngoài điềm báo không may mắn thì chỉ sợ trong lòng hắn cũng sẽ chịu dày vò cả buổi tối.
Cả buổi tối hắn đều đoán xem nàng có hay không đáp ứng lời cầu hôn của hắn, đây cũng là điều không dễ dàng, là một sự tra tấn rất lớn.
…
Mang tâm trạng vừa chờ mong lại không yên, Dương Chấn đi ra cửa hàng trang sức Kim Hâm, gọi một chiếc xe taxi, nói ra địa chỉ công ty Chu Dĩnh đang làm.
Hơn 10’ sau, xe taxi dừng lại tại cửa lớn đài truyền hình Trung Hải, trước khi xuống xe, trong tâm trạng không yên Dương Chấn lại sờ lên chiếc hộp chứa nhẫn kim cương trong túi áo.
Sau đó mới móc tiền lẻ ra thanh toán tiền xe rồi mới bước xuống.
Vừa xuống xe, taxi rời đi chỉ còn lại mình Dương Chấn cầm một bó hoa hồng to đứng tại quảng trường trước cửa đài truyền hình.
Sau lưng là những cỗ xe qua lại, có không ít xe dừng lại trên quảng trường, xe bus của đài truyền hình, xe cá nhân riêng, xe điện, xe máy… xe gì cũng có kể cả xe đạp.
Liếc nhìn về phía xa, sân rộng này chính là một bãi đỗ xe lớn.
Chỗ này chắc vốn là bãi đỗ xe của đài truyền hình Trung Hải.
Tóm lại chỗ này có rất nhiều xe nhưng lại rất ít người.
Cho nên Dương Chấn đứng bên cạnh sân rộng trông có chút lạc lõng.
Móc điện thoại trong túi áo ra, nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình – 4:27
Chỉ còn 3 phút nữa là đài truyền hình tan sở.
Chỉ cần tối nay Chu Dĩnh không làm thêm giờ thì hắn sẽ trông thấy nàng ngay.
Dương Chấn hít sâu một hơi, vô ý thức muốn hút một điếu thuốc để giảm bớt sự khẩn trương.
Nhưng sờ váo túi áo mới nhớ mình quên mang thuốc lá và bật lửa lúc ra khỏi cửa.
Lúc này, nhìn thấy đài truyền hình chuẩn bị tan sở, hắn không còn thời gian đến cửa hàng bên cạnh mua.
Nhẫn nhịn!
Chịu đựng không hút thuốc lá, ánh mắt Dương Chấn nhìn về cửa chính trông hơi cũ của đài truyền hình, từ từ điều chỉnh hô hấp.
Hắn không muốn lúc xuất hiện trước mặt Chu Dĩnh sẽ có biểu hiện khẩn trương.
Bởi vì hắn biết rõ nếu hôm nay khẩn trương thì quyền chủ động sẽ hoàn toàn rơi vào tay Chu Dĩnh, đến lúc đó nàng quyết định thế nào thì hắn cũng khó có thể sửa đổi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Khi lục tục có người từ cửa lớn của đài truyền hình ra về, Dương Chấn đang chờ ở quảng trường bỗng khẩn trương hẳn lên, không biết khi mình xuất hiện trước mặt thì Chu Dĩnh sẽ phản ứng thế nào?
Lạnh lùng đối mặt?
Hoặc chửi ầm lên?
Hay là mỉm cười kéo cánh tay hắn rồi cùng trở về?
Một phút đồng hồ, hai phút, năm phút đồng hồ, mười phút...
Mắt nhìn thấy năm sáu chục người từ cửa đài truyền hình rời đi mà vẫn không trông thấy thân ảnh của Chu Dĩnh, nội tâm khẩn trương của Dương Chấn bị nghi hặc trong lòng thay thế. Nghi hoặc sao hôm nay Chu Dĩnh còn không tan sở? Chắc không phải là vì ngày hôm qua chia tay mà hôm nay không đi làm chứ?
Dương Chấn mở điện thoại ra, do dự có hay không gọi hỏi nàng một chút.
Đúng lúc đó, một chiếc xe riêng cá nhân từ sau lưng Dương Chấn phóng qua, khói xe mù mịt thổi bay túi nhựa màu trắng vào bó hoa hồng trên ngực hắn.
Dương Chấn còn đang do dự có hay không gọi điện thoại thấy vậy nhướng mày cầm túi nhựa ném đi.
Sau đó khó chịu nhìn về phía chiếc xe.
Đây là một chiếc xe màu trắng, lốp rộng thùng thình, có hai đường ống xả…
Dương Chấn đối với xe cũng không đam mê, không có nghiên cứu qua các loại xe khác nhau cho nên không biết xe kia thuộc hãng gì, chỉ có thể nhìn mà phán đoán là giá của chiếc xe kia không thấp, chắc khoảng ba năm mười vạn.
Tuy lông mày Dương Chấn nhíu lại nhưng không có ý đuổi theo tranh cãi cùng chủ xe.
Thứ nhất, hắn không vì sự tình nhỏ mà gây ra cãi nhau.
Thứ hai, hắn đang chờ Chu Dĩnh nên không muốn phức tạp hóa vấn đề.
Nhưng chuyện tình ngoài ý muốn của Dương Chấn đã xảy ra.
Đầu tiên chiếc xe dừng ở cửa ra vào của đài truyền hình, tiếp theo lại thấy thân ảnh Chu Dĩnh từ trong đi ra.
Vừa thấy được hình dáng của nàng, Dương Chấn liền đem sự việc vừa rồi vứt khỏi đầu, vô ý thức chỉnh cổ áo một chút, vừa muốn tiến đến nhưng không ngờ một thanh niên trẻ mặc bộ đồ tây màu xám bạc từ trong chiếc xe riêng màu trắng đi ra, đến bên Chu Dĩnh, mà khi nhìn thấy hắn trên mặt Chu Dĩnh cũng nở nụ cười, để mặc thanh niên ôm nàng vào trong ngực, hôn lên trán nàng.
Chứng kiến tình huống như vậy, Dương Chấn như người bị điểm trúng huyệt đạo, ngẩn ngơ trên sân trơ mắt nhìn nàng ngồi vào trong xe của người thanh niên rời đi.
Khi chiếc xe kia đi hơn một phút đồng hồ Dương Chấn mới dần dần khôi phục lại, khóe miệng tràn ra nụ cười khổ, nét mặt cứng đờ biến mất một chút, sau đó đột nhiên tự diễu một tiếng.
Từ quần Jean móc ra chiếc nhẫn kim cương buổi chiều mới mua, dùng ngón tay mở hộp ra, một chiếc nhẫn sặc sỡ lóa mắt hiện ra trong hộp.
Tự cổ đa tình không dư hận.(*)
Không hiểu sao trong lòng Dương Chấn hiện nên câu nói này.
Nội tâm hắn xúc động muốn ném chiếc nhẫn kim cương này đi.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết chiếc nhẫn này giá 9999 đồng, thêm một đồng nữa là một vạn.
Nếu ném đi thì thật là đáng tiếc.
Tuy không nỡ ném chiếc nhẫn kim cương đi nhưng hoa thì hắn lại không tiếc.
Lúc xoay người rời đi, Dương Chấn đem bó hoa hồng trong ngực ném vào thùng rác ven đường.
Ngày hôm qua họ mới chia tay, hôm nay nàng đã lên xe của người khác.
Nhìn bọn họ ôm hôn nhau tự nhiên, Dương Chấn biết quan hệ của bọn họ không phải mới bắt đầu từ hôm nay.
Lúc đến là ngồi xe, lúc trở về Dương Chấn không có gọi taxi mà dùng hai chân giẫm từng bước một về nhà.
Lúc này, hắn muốn làm cho thân thể mình mệt mỏi để áp đảo nỗi đau đớn trong trái tim.
Trong lúc vô tình hắn đã đánh mất tình cảm trong sáu năm qua.
Hôm nay phát hiện chỉ là quá muộn mà thôi.
.......
Tối hôm ấy, Dương Chấn không ăn cơm chiều liền tiến vào Huyết Sắc Giang Hồ.
Đêm nay, khi đứng dưới thác nước luyện chưởng, hàm răng Dương Chấn cắn chặt, ánh mắt hung ác vô cùng, mỗi một chưởng đánh ra đều mang theo sự tức giận trong tim.
Hắn giận sáu năm cảm tình mà Chu Dĩnh nói vứt bỏ liền vứt bỏ.
Hắn giận chiếc xe riêng màu trắng và thanh niên mặc bộ đồ tây màu xám bạc kia.
Dám đoạt bạn gái của Dương Chấn ta? Dám đoạt nữ nhân của ta…
Lý trí nói cho Dương Chấn hiện tại hắn không làm gì được tên thanh niên kia, nhiều nhất chỉ tìm được nơi vắng vẻ đánh cho hắn một trận thôi.
Nhưng đây là hình thức báo thù quá trẻ con, tục ngữ nói mối thù giết cha, đoạt vợ là mối thù không đội trời chung.
Chu Dĩnh tuy không phải là vợ hắn nhưng thù hận này tuyệt không thể chỉ đánh một trận là xong.
Dương Chấn chỉ mặc một chiếc quần ngắn đứng dưới thác nước luyện chưởng, thỉnh thoảng bị dòng nước lao xuống đánh bay vào hồ, nhưng mỗi lần như thế hắn lại lập tức bơi tới bò trên khối đá nhô cao tiếp tục khổ luyện. Mới luyện được vài chưởng lại bị đánh bay....
Lặp đi lặp lại như thế. Số lần nghỉ ngơi đêm nay so với đêm hôm qua giảm đi nhiều.
Khoảng hơn bốn giờ sáng, bên tai Dương Chấn đột nhiên vang lên một thanh âm dễ nghe: “Chúc mừng ngài Ngạo Thiên Ma Thần, thức thứ nhất “Lưu thủy hành vân” trong Bài Vân Chưởng đã luyện đến cảnh giới “Sơ khuy môn kính”, mong ngài tiếp tục cố gắng nhanh chóng đề cao lĩnh ngộ!”
Đang trong tình trạng kiệt sức, nghe được âm thanh nhắc nhở bên tai, thân thể Dương Chấn hơi sững sờ liền bị nước trên thác đánh bay vào trong hồ.
Lần này, Dương Chấn không lập tức tiếp tục tu luyện mà bơi về cạnh bờ, nằm trên tảng đá ngửa mặt lên trời thở dốc.
Hắn không xa lạ gì với thanh âm nhắc nhở này.
Mỗi lần hắn luyện một môn võ công mới thì hệ thống sẽ nhắc nhở hắn.
Đêm qua khi mới luyện Bài Vân Chưởng, hệ thống cũng đã một lần nhắc nhở hắn: “Chúc mừng ngài Ngạo Thiên Ma Thần, ngài đang tu luyện tuyệt học thần bảng Bài Vân Chưởng, mong ngài cố gắng nhiều hơn tranh thủ sớm ngày danh chấn giang hồ.
Ngạo Thiên Ma Thần là tên hắn trong trò chơi Huyết Sắc Giang Hồ.
Một cái tên rất khí phách.
Cái tên này đã từng đại biểu cho đệ nhất cao thủ trong Huyết Sắc Giang Hồ.
Nhưng hôm nay đã sớm không còn uy danh.
“Sơ khuy môn kính” là tầng cảnh giới thứ nhất khi tu luyện võ kỹ.
Đằng sau còn có “Đăng đường nhập thất”, “Dung hội quá thông”, “Xuất thần nhập hóa”, “Lô hỏa thuần thanh” cùng với “Phản bác quy chân” năm cảnh giới.
Tổng cộng có sáu đẳng cấp.
Mỗi lần đột phá một tầng lại khác nhau một trời một vực, uy lực võ kỹ sẽ mạnh hơn gấp nhiều lần.
Sáu cấp độ này chỉ đẳng cấp võ kỹ.
Về phần phân chia cảnh giới nội công là một tiêu chẩn khác.
Theo thứ tự là luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư, cùng với luyện hư hợp đạo.
Tuy chỉ có bốn cảnh giới lớn, nhưng từng cảnh giới lại hơn kém nhau như trời với đất.
Trong giang hồ ngày nay thì tuyệt đại đa số mọi người luyện võ đều chỉ đạt cảnh giới luyện tinh hóa khí.
Có thể có tu vị luyện khí hóa thần đều là cao thủ danh chấn một phương, nếu như là người trong môn phái thì đều là trưởng lão hoặc hộ pháp rồi.
Thậm chí trong một vài môn phái nhỏ, chưởng môn đều chưa hẳn đã có cảnh giới luyện khí hóa thần.
Bởi vậy, việc phân chia bốn cảnh giới đó đối với đa số người trong giang hồ căn bản là không thể hiện được tu vị cao thấp của từng người.
Giá trị nội lực bị chuyển hóa thành đơn vị gọi là “Điểm”.
Ví dụ như giá trị nội lực bây giờ của Dương Chấn là 824 điểm.
Hắn đã chạm vào cảnh giới luyện khí hóa thần.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương