Phi Lộ
Ma pháp ? Ta không biết ma pháp là gì….
Cấm chú ? Chẳng phải là ngọn lửa vài vạn vài triệu độ, chẳng phải chỉ là gió bão cấp 13, chẳng phải chỉ là….. sao ? Cần ta có thể tạo ra vài cái
Tinh hạch ? Chỉ là vài cục pin chứa năng lượng mà thôi ….
Thần cấp ? Không phải chỉ cần chứa vài tỉ ức năng lượng trong người là sẽ thành thần cấp sao ?
Đối với ta tất cả đều là rác rưởi ? Ta có thể làm tất cả……
Chỉ là…..
Hệ thống tu luyện pháp sư:
- Pháp Đồ
- Pháp Tướng
- Pháp Hoàng
- Pháp Vương
- Pháp Thần
Luyện Kim Thuật:
- Luyện Khí Sư sơ cấp
- Luyện Khí Sư cao cấp
- Luyện Khí tông sư
- Thánh Khí Sư
- Thần Khí Sư
Chiến Sĩ:
- Sơ cấp chiến sĩ
- Cao cấp chiến sĩ
- Cuồng chiến sĩ
- Vương chiến sĩ
- Thần chiến sĩ
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Chương 1: Phá Không
- Phương Ngạo Thiên, ngươi đứng lại cho ta
Giáo sư Hoàng gào lớn, mặt đỏ bừng, tóc tai dựng ngược. Cái tên hỗn đản này lại trộm đồ của ta, lần này hắn dám bạo gan trộm lấy nghiên cứu đắc ý nhất của ta, Hỏa Thần Đỉnh để……mang đi pic nic nấu cơm.
Giáo sư Hoàng là nhà khoa học vĩ đại nhất của loài người trong trăm vạn năm trở lại, cách đây một tháng, giáo sư đã nghiên cứu thành công, chế tạo ra Vô Thần Đỉnh, Thần Đỉnh có tác dụng như một trung khu năng lượng nguyên tử, có thể hấp thụ toàn bộ năng lượng trên thế giới như lửa, băng, gió, khí, sấm sét, rồi chuyển hóa thành một loại năng lượng vô thuộc tính, tùy thời có thể chuyển đổi ngược lại, tạo ra các nguồn năng lượng khác nhau. Thêm vào đó, Thần Đỉnh có khả năng hấp thu vô hạn, ngoài ra nó còn một khả năng thần kỳ khác, chính là phóng to thu nhỏ tùy ý, nếu bị người khác tấn công, chỉ cần nhảy vào Thần Đỉnh….tất nhiên phải mang theo thiết bị đặc biệt, nếu như tự dưng nhảy vào sẽ bị nguồn năng lượng khủng khiếp trong đó đánh tan thành bụi phấn.
Nhưng….thành tựu lớn nhất của lão lại bị tên đồ đệ hỗn đản mang đi để….cua gái..
- Thật là tức chết !! Tên khốn kiếp kia, ngươi trở về sẽ biết tay ta
Giáo sư Hoàng thở hổn hển, gầm rú….
- Chỉ là một cái đỉnh, đâu cần phải nghiêm trọng vậy chứ !!!
Phương Ngạo Thiên mỉm cười gian tà…..
………………………………
- Ta đang ở đâu ?
Mẹ kiếp, lão giáo sư chết tiệt, không phải nói Thần Đỉnh có thể hấp thu toàn bộ năng lượng không hạn chế sao, chỉ là một cơn bão nhỏ, vài tia sét, thế nào lại nổ tanh bành như vậy chứ….cũng may lão tử cao số, nếu không hẳn phải tan xác theo cái đỉnh chết tiệt kia.
Nhưng…
Đây là đâu ?
Ngọn đồi nơi hắn cùng các mỹ nữ cắm trại lúc này đã biến mất, thay vào đó là một khu rừng với rất nhiều loại cây kỳ lạ. Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, lại dụi mắt vài lần…
- Grao !!!
Chợt, một tiếng gầm rung chuyển mặt đất vang lên, Ngạo Thiên quay đầu lại, thấy một con quái thú, to như một con hổ đang gầm gừ lao tới. Con quái vật có một sừng, thân hình vằn vện, nhìn nửa giống tê giác, nửa giống cọp ầm ầm lao tới như một chiếc xe tăng.
- Cái….cái này….cứu mạng….
Ngạo Thiên điên cuồng bỏ chạy, con quái thú bám sát đằng sau, khoảng cách ngày càng gần. Lâm nguy, hắn chợt nhớ tới Thần Đỉnh, không biết nó có còn sau vụ nổ hay không ? Hắn vừa chạy vừa thò tay vào trong áo…..
- Chẳng lẽ nổ tan xác rồi sao ?
Con quái thú lúc này chỉ cách hắn vài bước chân, nó gầm lên dữ dội rồi há miệng, từ trong miệng quái thú, một hỏa cầu nóng rực phóng thẳng về phía Ngạo Thiên.
Theo bản năng, Phương Ngạo Thiên giơ hai tay che mặt, hỏa cầu mãnh liệt nóng bỏng vừa chạm vào bàn tay hắn chợt biến mất như chưa từng tồn tại. Phương Ngạo Thiên ngơ ngẩn nhìn tay mình, rồi lại nhìn con quái thú cũng đang tỏ vẻ kinh ngạc đang nhìn hắn.
Không lẽ cái đỉnh chết tiệt kia chui vào tay ta ?
Phương Ngạo Thiên suy nghĩ, nhưng hắn cũng không còn thời gian mà nghiền ngẫm, con quái thú thấy hỏa cầu không làm gì được đối phương liền điên cuồng nhảy tới, thân hình khổng lồ của quái thú như một ngọn núi nhỏ đổ ập lên đầu Phương Ngạo Thiên.
- Rầm !!!!
Rừng cây rung động, mặt đất dưới cái vồ của quái thú sập xuống một mảng. Nhưng lúc này, điều kì dị đã xảy ra, dưới chân quái thú không phải là cái xác Phương Ngạo Thiên, mà là một cái đỉnh kim loại, dưới sức mạnh của quái thú đã lún xuống đất hơn phân nửa.
Con quái thú bị mất con mồi gầm rú điên dại, đi vòng vòng quanh đỉnh cả nửa ngày nhưng không cảm thấy khí tức hay mùi của con mồi, cuối cùng nó thất vọng rời đi.
Phương Ngạo Thiên lúc này đang nằm trong đỉnh, tim đập thình thịch. May mắn, thực là mẹ kiếp quá may mắn, trong lúc nguy cấp, không ngờ Thần Đỉnh lại theo ý niệm của hắn mà xuất hiện, đem hắn bao bọc bên trong, nếu không dưới móng vuốt của quái thú, hắn hẳn trở thành một miếng thịt bằm không sai.
Vừa lẩm bẩm, Phương Ngạo Thiên vừa suy nghĩ, cái thế giới chết tiệt này là thế giới gì chứ ? Còn con quái thú kia nữa, mặc dù hắn bại hoại, thích tán gái, nhưng đồng dạng cũng là một thiên tài, kiến thức của hắn có thể nói rất phong phú, tài liệu về động thực vật trên thế giới hắn từng xem qua, thậm chí cả về quái vật thời tiền sử, nhưng chưa bao giờ hắn đọc, thậm chí nghe qua về một con quái vật nửa tê giác, nửa hổ, lại có thể phun ra lửa như vậy.
Không lẽ !!! Mẹ kiếp, không phải giống mấy quyển truyện rác rưởi trên internet chứ, vụ nổ ở chỗ cắm trại không lẽ lại ném ta tới dị giới ?
Hắn không khẳng định, nhưng sự thật chứng minh, chỉ có giả thuyết này là hợp lý.
Ngồi trong đỉnh khoảng 2 tiếng, thấy bên ngoài không có tiếng động, hắn mới dám thu đỉnh ra ngoài. Hắn cũng không vội vã chạy lung tung xem xét mà kiếm một cái hang động gần đó chui vào rồi bắt đầu tĩnh tâm tìm cách khống chế Vô Thần Đỉnh, nói gì thì nói, đây là cái phao cứu sinh duy nhất của hắn, chỉ có trời mới biết, khu rừng nguyên thủy bạt ngàn trước mặt kia có bao nhiêu quái thú như vậy, nếu không khống chế được Thần Đỉnh, lúc nguy cấp chỉ có nước chết.
Sau gần 3 tiếng, cuối cùng hắn cũng nghiệm ra một điều, qua vụ nổ, Vô Thần Đỉnh vô tình đã quán nhập vào cơ thể hắn, tùy vào ý niệm của hắn mà khởi động, tuy nhiên toàn bộ năng lượng của Thần Đỉnh đã biến mất, lúc này Thần Đỉnh chỉ có một luồng năng lượng yếu ớt, như có, như không, chính là năng lượng từ hỏa cầu mà quái vật bắn ra. Nếu miễn cưỡng sử dụng, cũng chỉ có thể phóng ra một lần hỏa cầu mà thôi.
Có điều, năng lượng phóng ra sẽ thông qua cơ thể hắn, nói cách khác, Thần Đỉnh như một trung khu năng lượng, còn hắn là….máy phát. Sau khi tìm đủ mọi cách, cuối cùng hắn học theo các…..đại hiệp trong truyện kiếm hiệp, tự sáng chế ra vài chiêu như….Lôi Hỏa Chưởng, Dung Kim Chỉ…..
Hắn đặt ra vài cái tên như vậy cho oai, thực ra chỉ là cách khống chế năng lượng. Năng lượng trong Thần Đỉnh theo ý niệm của hắn, tùy thời phát ra ngoài thân thể.
Ví dụ như Lôi Hỏa Chưởng, thực ra chỉ là hắn đưa năng lượng phát ra bàn tay, nguồn năng lượng vô thuộc tính của Thần Đỉnh dựa theo suy nghĩ của hắn mà phát ra theo các hình thái bất đồng, nếu hắn muốn lửa thì bàn tay sẽ bốc lửa, ngọn lửa tùy theo năng lượng trong Thần Đỉnh mà đạt tới tình trạng bất đồng, với nguồn năng lượng của hỏa cầu vừa thu được, hắn tính toán cùng lắm chỉ có thể phát ra ngọn lửa vài trăm độ, cũng chỉ duy trì được khoảng vài phút là cùng. Còn về Dung Kim Chỉ, hắn cảm thấy rất đắc ý, chỉ pháp này hắn dựa vào mấy khái niệm !@$@$ trong truyện kiếm hiệp mà sáng tạo ra. Năng lượng không phóng ra theo diện rộng mà áp súc trên đầu ngón tay, thậm chí hắn có thể áp súc toàn bộ năng lượng của Thần Đỉnh, rồi bắn ra, vì năng lượng áp súc vào một điểm nên sức xuyên phá cực kỳ khủng khiếp, có điều chiêu này cần thời gian áp súc năng lượng, lúc nguy hiểm mà sử dụng rất mạo hiểm, có điều nếu đánh lén thì…..
Sau khi nắm chắc cách sử dụng của Thần Đỉnh, hắn mới yên tâm rời khỏi động, dù sao nếu xài hết năng lượng, cùng lắm thì….chui vào đỉnh ngồi chơi, chẳng lo bị đánh chết. Điều cần nhất bây giờ là tìm con quái thú kia, chọc nó phun ra vài hỏa cầu nữa để “nạp năng lượng” cho thần đỉnh, nếu có thể rút kiệt năng lượng của nó thì…càng tốt.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cọp Cái
Sau gần ba tiếng mò mẫm trong rừng, Phương Ngạo Thiên tổng cộng đã gặp bốn con quái thú, nhưng hắn kinh ngạc nhận ra rằng, quái thú ở thế giới này rất bất đồng, ma thuật chúng phát ra cũng rất khác nhau, có con sử dụng lôi điện, có con sử dụng hỏa năng, có con sử dụng băng thuật, có con sử dụng phong thuật, có điều tất cả đều trở thành mồi ngon cho hắn, sau khi bị hắn chọc tức, phát ra phần lớn năng lượng thì toàn bộ đều bị hắn dùng Dung Kim Chỉ bắn chết, khi giết chết quái thú, ngoài ý muốn hắn còn phát hiện ra một tác dụng khác của Thần Đỉnh. Xác quái thú sau khi bị thu vào Thần Đỉnh, dần dần bị hấp thu rồi tích súc thành những quả cầu ánh sáng, chia thành bốn màu, đỏ, tím, trắng, đen, tượng trưng cho hỏa, lôi, thủy, thổ bốn loại năng lượng. Bốn quang cầu như bốn bình ắc quy thu nhỏ, mỗi lần hắn giết chết quái thú cùng hệ sẽ tự động hấp thụ năng lượng cùng hệ với chúng, ban đầu Phương Ngạo Thiên nghĩ rằng đây là tác dụng mới của Thần Đỉnh, nhưng hắn không ngờ, nguồn năng lượng năng lượng từ bốn quang cầu này ngoại trừ tác dụng chuyển hóa thành năng lượng vô thuộc tính của thần đỉnh thì không có bất kì tác dụng nào khác. Hắn đã thử cố gắng khu động, nhưng như cũ, bốn quả cầu ánh sáng vẫn bất động, chỉ khi hắn sử dụng năng lượng vô thuộc tính để phát ra ngoài, thì bốn quả cầu mới tản ra một dòng năng lượng nhàn nhạt, tỏa khắp Thần Đỉnh bổ xung vào nguồn năng lượng vừa tiêu hao.
Sau gần một tháng mò mẫm trong rừng, Phương Ngạo Thiên lúc này đã trở thành người rừng chính hiệu, bộ quần áo của hắn đã sớm rách nát, nhưng thu hoạch cũng rất lớn, trong thời gian tìm đường thoát, hắn đã vô tình khám phá ra một tác dụng khác của Thần Đỉnh, chính là….chứa đồ…. Xác quái thú bị hắn vứt vào Thần Đỉnh ngoài bị hấp thu thành năng lượng của quang cầu thì những phần như da, móng, gân cốt, tất cả đều thu lại thành một khối nhỏ trong Thần Đỉnh, dù hắn ném bao nhiêu xác quái thú vào thì khối nhỏ đó cũng không lớn lên chút nào, khi hắn cần, chỉ cần dụng ý niệm, lập tức những thứ hắn muốn liền xuất hiện trên tay hắn. Tác dụng này khiến hắn rất hưng phấn. Trên đường đi, tất cả những gì hắn cảm thấy có giá trị, tất cả đều bị vứt vào Thần Đỉnh.
Lúc này, trời đã tối, như thường lệ, Phương Ngạo Thiên lại chui vào Thần Đỉnh, vận dụng năng lượng nướng thịt quái thú, hắn không dám ở bên ngoài vì có trời mới biết, khi hắn ngủ có con quái thú nào lặng lẽ tới làm thịt hắn hay không. Tới đây gần một tháng, hắn hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, lúc nào cũng cảm giác có quái thú rình rập, luôn trong tâm trạng bất an, từ một nghiên cứu sinh ưu tú, hắn trở thành một người rừng, gần một tháng giết chóc quái thú, vô tình từ người hắn tỏa ra một luồng sát khi sặc mùi máu tanh, mỗi khi hắn động nộ, sát khí lan tỏa dày đặc, nhiều quái thú ngửi được mùi máu không hẹn mà đồng trốn mất trước khi hắn tới.
Thịt quái thú cũng không ngon lành gì, nhưng đó là thứ duy nhất hắn có để duy trì sự sống. Đang thưởng thức thịt một quái thú hệ hỏa, hắn chợt nghe thấy tiếng sấm động, kèm theo là tiếng người thét dài.
Tò mò, Phương Ngạo Thiên thu hồi Thần Đỉnh, chạy thẳng về phía tiếng thét, dù sao đó là tiếng người đầu tiên mà hắn nghe thấy, hắn chạy một mạch về phía tiếng người phát ra, chạy được một đoạn, hắn chợt thấy bầu trời chuyển sang màu đỏ, khắp nơi xung quanh cây cỏ chợt khô héo, trên bầu trời màu đỏ, sấm sét đầy trời, khí thế rung chuyển trời đất, hắn nheo mắt nhìn về phía xa, mơ hồ thấy hai bóng người đang đối mặt, một người mặc bộ quần áo màu đỏ, một người mặc bộ quần áo màu đen, từ trên cơ thể hai người phát ra hai luồng ánh sáng một đỏ một tím đang điên cuồng va chạm, cả một khoảng rừng rậm dưới chân bị áp lực thiêu rụi, nếu không phải họ đánh nhau trên không, sức phá hoại này thật khó tưởng tượng.
Chợt, trên tay hai người xuất hiện hai quang cầu khổng lồ, một hỏa cầu to lớn khủng khiếp ngưng tụ trên đầu người áo đỏ, đồng dạng, một quả cầu lôi điện xuất hiện phía trên người áo đen, trong khoảng khắc, hai nguồn năng lượng khổng lồ va chạm lẫn nhau, một cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa lan tràn, Phương Ngạo Thiên đứng dưới nguồn năng lượng, chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay, sau đó ngất lịm.
- Hai lão già khốn kiếp….ta đang ở đâu ?
Hắn bừng tỉnh, toàn thân đau nhức, cũng may trong lúc vô thức, hắn phát huy được một phần năng lượng của Thần Đỉnh giảm bớt sức mạnh khi hai nguồn năng lượng khổng lồ kia va chạm, thêm vào đó hắn chỉ đứng từ xa nên không bị tổn thương nhiều.
- A, ngươi tỉnh rồi ?
Một giọng nói già nua chợt vang lên bên tai hắn, hắn quay đầu nhìn lại, thấy một lão già râu tóc bạc phơ đang xếp bằng ngồi cạnh đó…..chẳng phải đây chính là lão già mặc áo đỏ sao …..
- Lão…lão là ai ???
Phương Ngạo Thiên vô thức hỏi
- Ta ? Ha ha ha….Ta là ai ?
Thật là xui xẻo, bị hai lão già điên đánh nhau ngất đi, tỉnh lại lại gặp một tên điên nữa.
Phương Ngạo Thiên toàn thân ê ẩm, lúc này hắn mới quan sát xung quanh, hắn đang ở trong một ngôi nhà tồi tàn, có lẽ là nơi ở của lão già điên kia. Hắn bò xuống giường, cố gắng bước ra ngoài, đập vào mắt hắn là một khu vườn nhỏ, trồng đủ loại cây kỳ quái mà hắn chưa từng thấy bao giờ, xa xa, là một điện phủ rộng lớn, từ trên cao nhìn xuống, hắn mơ hồ thấy rất nhiều người đang tụ tập làm cái gì đó, trong họ như những bức tượng, ngồi dưới ánh mặt trời.
Hắn quay lại hỏi lão già:
- Ông lão, đây là đâu ? Tại sao ta lại ở đây ?
Lão già ngơ ngẩn nhìn hắn rồi nói:
- Đây là Quỷ Tông, ta thấy ngươi ngất xỉu trong rừng nên mang về đây
- Quỷ Tông ? Quỷ Tông là gì ?
Phương Ngạo Thiên tròn mắt hỏi
- Quỷ Tông là….Quỷ Tông, ta chỉ phụ trách trông coi khu vườn này….
- Thái lão…Thái lão….
Từ xa, một cô bé khoảng 15-16 tuổi chạy tới, cô bé mi thanh mục tú, thân hình nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp. Nàng vừa chạy vừa gọi.
- Tiểu Thanh, sao lại tới đây, sắp tới kỳ thi vượt Thần Quan, ngươi không ở nhà tập luyện, chạy tới đây làm gì ?
- Thái lão, Thanh nhi cần một ít Khí Hoàn, dạo này Thanh nhi luyện công cảm thấy rất khó khăn, Linh khí thu thập không đủ, tiến triển rất chậm chạp, nếu cứ như vậy sợ rằng không thể vượt qua Thần Quan tiến vào Quỷ Tông.
Cô bé nũng nịu
- Thanh nhi, luyện công không phải một sớm một chiều, nếu cứ dựa vào linh đan sẽ có hại sau này.
- Thái lão, lão cho Thanh nhi vài viên đi mà, sau này Thanh nhi sẽ cố gắng hơn, chỉ cần vượt được Thần Quan sau này Thanh nhi sẽ cố gắng gấp đôi.
Thái Lão thở dài, lấy một chiếc bình nhỏ đưa cho Thanh nhi, không quên nhắc nhở:
- Thanh nhi, phải cố gắng
Nói xong lão xoay người đi vào ngôi nhà cỏ.
Thanh nhi vui mừng cầm cái bình, khuôn mặt xinh xắn vui mừng không thôi, lúc này nàng mới chú ý tới Phương Ngạo Thiên, nàng tò mò nhìn hắn rồi hỏi:
- Ngươi là ai, sao lại ở đây ?
- Ta là ….Phương Ngạo Thiên, ta được Thái Lão cứu về !
Thanh nhi tròn mắt nhìn hắn như nhìn quái vật, nàng ngạc nhiên cũng không lạ bởi Thái lão mặc dù bối phận rất cao, nhưng tính tình cổ quái, xưa nay thấy chết cũng không cứu, không ngờ lần này lại cứu một người về lưu lại.
Nhưng rất nhanh, nàng lại nhớ tới kỳ thi sắp tới, nàng vội chạy đi, trước khi đi không quên nói một câu:
- Ngươi phải ráng chăm sóc Thái lão, nếu ngươi lười biếng bổn cô nương sẽ không tha
Nói xong nàng chạy vụt đi một cách vội vã.
Có lẽ nàng vội về sử dụng cái bình nhỏ kia chăng ? Chẳng phải chỉ là mấy viên thuốc sao ? Uống thuốc nhiều cũng đâu có tốt ….
- Tiểu tử, ngươi vào đây
Tiếng Thái lão gọi cắt đứt luồng suy nghĩ của hắn.
- Ngươi ngồi xuống đây, ta có việc cần hỏi ngươi.
Phương Ngạo Thiên ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đối diện với Thái lão
- Ngươi từ đâu tới ?
- Ta….quên rồi !!!
Hắn sao có thể nói hắn xuyên việt tới đây chứ, mà nói cũng không ai tin, không khéo tưởng hắn bị điên lại giết hắn thì thật đúng là họa vô đơn chí.
- Khi ta gặp ngươi ngất xỉu trong rừng, ta đã đem ngươi về, cũng phát hiện ra trên người ngươi có một cỗ hỏa diễm rất kỳ quái, cỗ hỏa diễm này ẩn sâu trong nội thể của ngươi. Ngươi có thể sử dụng cho ta xem một chút được không ?
Hỏa diễm ? Hỏa diễm nào ? Hay lão nói tới khối hỏa cầu trong Vô Thần Đỉnh tiềm ẩn trong nội thể của ta ?
Mặc dù không hiểu nhưng Phương Ngạo Thiên cũng từ từ tập trung suy nghĩ, rồi bức ra một ngọn lửa nhỏ trên ngón tay.
Thái lão nhìn thấy cảnh này lập tức trợn mắt há mồm:
- Ngươi, ngươi có thể tay không thi pháp ????
- Có gì kì lạ ?
- Ngươi từ lúc mới sinh đã có khả năng này ?
- Có thể nói như vậy
Thái lão sau khi qua cơn ngạc nhiên liền lấy ra một thanh kiếm nhỏ rỉ sét, phải nói là một thanh đoản kiếm rỉ sét thì đúng hơn.
Lão nói:
- Ngươi dùng ngọn lửa của ngươi, nung thanh kiếm này cho ta.
Phương Ngạo Thiên không đáp, tập trung tinh thần điều khiển hỏa diễm trên ngón tay phun thẳng vào cây kiếm, trong nháy mắt thanh đoản kiếm rỉ sét bị nung đỏ, hỏa quang tỏa ra chói mắt, chừng vài phút, lớp rỉ sét trên thân kiếm bắt đầu bong ra, nhưng đồng dạng, Phương Ngạo Thiên cảm thấy có chút không đúng, nếu tiếp tục nung, không phải sẽ nấu chảy thanh kiếm sao. Tâm động, hắn liền thúc động hàn băng cầu, dung hợp một chút vào hỏa diễm, một tia lãnh khí theo hỏa diễm tràn vào thân kiếm, có một tia hàn khí làm xương sống, thanh kiếm rỉ sét trong nháy mắt giảm bớt độ nóng, toàn bộ sét rỉ tróc hết ra ngoài nhưng thân kiếm hoàn hảo không chút tổn hại.
Quá trình diễn ra rất nhanh, tia lãnh khí nhỏ nhoi cũng gần như không bộc lộ nhưng Thái lão lúc này hoàn toàn thất thần, há hốc mồm mà nhìn.
- Âm dương hỏa diễm……..
Tương truyền, Âm Dương hỏa diễm là một loại hỏa diễm chí cương chí nhu. Cần dương cực dương, cần nhu cực nhu, là một loại hỏa diễm trong truyền thuyết. Tương truyền, ngàn vạn năm trước, Tru Tiên thần kiếm chính là do một Thần Khí Sư dùng loại hỏa diễm này luyện chế ra, sức mạnh của Tru Tiên kiếm có thể đồ thần, diệt ma, là một kiện pháp bảo khủng bố nhất từng tồn tại trong giới tu chân.
Nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, chưa từng có Luyện Khí Sư nào nhìn thấy Âm Dương Hỏa Diễm này, vậy mà hôm nay, trước mặt Thái lão lại xuất hiện.
Âm Dương Hỏa Diễm ngoài nhiệt độ khủng khiếp còn có thể trong quá trình rèn kiếm, không cần sử dụng tới nước làm giảm nhiệt độ vũ khí, mà trực tiếp dùng Âm Hỏa để giảm nhiệt, trong quá trình pháp bảo thành hình, Âm Hỏa giúp cho trụ cột xương sống của pháp bảo thêm vững trãi, số lần tế luyện pháp bảo cũng theo đó có thể tăng thêm vài lần, thậm chí cả trăm lần tùy theo công lực của Luyện Khí Sư. Trong truyền thuyết, năm xưa Tru Tiên Kiếm được tế luyện chín trăm chín mươi chín lần trong Âm Dương Hỏa Diễm, trải qua chín chín tám mươi mốt ngày thì thành hình, thần khí ra đời, thiên kiếp giáng xuống, không ngờ Cửu Cửu Thiên Kiếp toàn bộ bị Tru Tiên Kiếm hấp thụ, biến thành năng lực của bản thân.
Luyện thần khí, tất nhiên cũng không nhất thiết phải có Âm Dương Hỏa Diễm, nhưng để thần khí có uy lực tối cao, Âm Dương Hỏa Diễm tất không thể thiếu.
Phương Ngạo Thiên tất nhiên không hề biết điều này, hắn xuất ra một tia lãnh khí cũng chỉ để giảm bớt nhiệt độ tránh hỏng mất thanh kiếm kia, mặc dù chỉ là một thanh kiếm gỉ sét nhưng có trời mới biết nếu hỏng sẽ xảy ra chuyện gì. Lão già cổ quái kia nhìn bề ngoài có vẻ điên điên, nhưng qua thái độ của cô bé kia, chỉ sợ thân phận lão không nhỏ.
- Dừng lại !!
Lúc này thanh đoản kiếm đã hoàn toàn lột xác, từ một thanh kiếm rỉ sét đã trở thành một thanh đoản kiếm sáng bóng như mới rèn xong, phẩm chất tăng lên không chỉ một, hai cấp bậc.
- Ngươi có thể khống chế cả băng và hỏa thuộc tính ?
- Sai, ta có thể khống chế tất cả ngũ hành thuộc tính …
Nói xong năm đầu ngón tay của Phương Ngạo Thiên bất đồng xuất hiện dị tượng, gió xoáy, sấm sét cùng một khối năng lượng hỗn độn màu nâu đại diện cho thổ thuộc tính cùng lúc xuất hiện.
Thái lão hoàn toàn ngây ngốc, điều này…..sao có thể ? Tên tiểu tử này tuyệt đối là thiên tài….không, phải nói hắn là quái vật. Nếu sau này hắn có được pháp quyết tu luyện thượng thừa, với khả năng khống chế ngũ hành thuộc tính tương sinh tương khắc, liên miên bất tuyệt hắn rất có khả năng sẽ trở thành Pháp Hoàng….không thậm chí là Pháp Vương, Pháp Thần cũng có thể.
Thiên tài như vậy, không thu phục được thì phải giết. Trong mắt lão chợt xuất hiện một tia sát khí nhưng rất nhanh tan biến.
- Tiểu tử, ngươi có muốn gia nhập Quỷ Tông hay không
- Ta….có thể sao ?
Phương Ngạo Thiên ngạc nhiên, không phải là gia nhập môn phái rất khó khăn hay sao ? Mấy cuốn truyện #@#% hắn đọc trên internet khi trước đều có chung một điểm, gia nhập các môn phái phải qua khảo hạch cực kỳ khó khăn, không thể muốn là gia nhập.
“Ngươi không thể….vậy ai có thể ?” Thái lão thầm nghĩ
Nhưng ngoài mặt lão vẫn nói:
- Một đoạn thời gian nữa, sẽ có khảo hạch để gia nhập môn phái, hiện giờ học tập ma pháp thì không kịp nhưng với thiên phú của ngươi, để đủ điều kiện tham gia Luyện Khí Đường thì….hắc hắc….dưới sự dạy dỗ của ta, ngươi không đủ điều kiện thì thiết nghĩ không ai đủ điều kiện nữa, ha ha
Thái lão cười nói đầy ngạo nghễ. Lão là ai chứ ? Lão là một trong tam đại Thánh Khí Sư, Vương Dược Sư đỉnh phong. Lão truyền nghề ? Người khác cầu còn không được.
- Bây giờ ngươi nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ mai, ta sẽ dạy cho ngươi Luyện Khí Thuật
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cọp Cái
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Chương 3: Luyện Khí Thuật
Sáng sớm hôm sau Thái lão bắt đầu hướng dẫn sơ qua cho Phương Ngạo Thiên về Luyệt Khí Thuật.
Luyện Khí Thuật là phương thức để tinh chế kim loại, luyện chế pháp bảo, Luyện Khí Thuật vốn được truyền lại từ thời xa xưa nhưng cho tới nay đã mai một khá nhiều, những pháp bảo như Thần Khí, Siêu Thần Khí sớm đã trở thành truyền thuyết. Đối với ma pháp sư hay các chiến sĩ, pháp bảo, pháp khí không chỉ đơn giản là vũ khí, còn là một người bạn thân thiết. Pháp bảo và Pháp Khí chia làm năm loại, Sơ cấp, Cao Cấp, Tinh Cấp, Thiên Cấp và Thần Cấp.
Sơ cấp Pháp bảo và Sơ cấp Pháp khí luyện chế khá đơn giản, Luyện Khí Sư sơ cấp nếu có chút kiên trì hoặc ngộ tính cùng thời gian rèn luyện có thể làm ra, nhưng điểm khác nhau của các Luyện Khí Sư chính là khả năng tinh chế kim loại, các Luyện Khí Sư đều có những bí quyết khác nhau để trong quá trình tinh chế kim loại thêm vào một chút thuộc tính gì đó. Tùy theo thuộc tính mà phân loại vũ khí cũng như pháp bảo.
Ví dụ, một Luyện Khí Sư cao cấp có thể trong lúc tinh chế kim loại đưa vào nguyên tố hỏa thuộc tính, vũ khí hay pháp bảo hình thành sẽ có khả năng tăng phúc hoặc phòng thủ đặc biệt cao hơn đối với hỏa thuộc tính.
Cấp độ Luyện Khí Sư càng cao, khả năng khống chế năng lượng và tinh chế kim loại càng lớn, tỷ lệ thành công luyện chế pháp bảo cũng như pháp khí càng cao, đồng thời các thuộc tính của vũ khí cũng mạnh mẽ hơn so với các Luyện Khí Sư cấp thấp. Có điều Luyện Khí Sư muốn thăng cấp khó khăn hơn pháp sư hay chiến sĩ rất nhiều, ngoài thiên phú còn cần có rất nhiều điều kiện, Từ Luyện Khí Sư sơ cấp tới Cao cấp Luyện Khí sư đòi hỏi một quá trình luyện tập rất khó khăn, ma pháp cũng phải đạt tới cấp độ Pháp Tướng mới có thể miễn cưỡng hợp cách, về Thánh Khí Sư như Thái lão, phải đạt tới trung cấp Pháp Hoàng.
Trong quá trình luyện chế, đôi khi phát sinh dị biến, pháp khí thậm chí có khả năng thăng cấp đến một mức nào đó. Một vũ khí biến dị dù khi sinh ra chỉ là một vũ khí cấp thấp cũng có giá trị rất lớn, vì không ai biết nó có khả năng thăng cấp tới đâu, mặc dù vũ khí thăng cấp rất khó khăn, lại tùy thuộc vào lực lượng của chủ nhân mà tăng trưởng nhưng thấp nhất cũng sẽ trở thành một vũ khí hay pháp bảo Cao cấp, thuộc tính phòng ngự hay tấn công của nó cũng đồng thời biến hóa mạnh mẽ hơn. Chỉ là quá trình biến dị này thực quá khó khăn, ngàn vạn pháp khí được tạo ra hãn hữu chỉ có một cái biến dị, và trong trăm ngàn biến dị mới có một biến dị mang thuộc tính tốt. Mỗi lần vũ khí biến dị xuất hiện sẽ đi kèm với dị biến, trong truyền thuyết, khi Thần Khí xuất hiện sẽ xuất hiện hồng sắc tinh vân và thiên kiếp. Dị biến càng mạnh mẽ, vũ khí cấp bậc càng cao.
Điều kiện tu luyện khó khăn, pháp quyết tu luyện khuyết thiếu kèm theo yêu cầu khắt khe khiến Luyện Khí Sư trở thành một nhân vật vô cùng quan trọng với các môn phái. Ngay cả Thập đại môn phái trên đại lục Thánh Khí Sư cũng mới chỉ có ba người.
Có điều ở đại lục này, pháp khí hay vũ khí Thần Cấp đã sớm rơi vào quên lãng. Tương truyền Huyết Ảnh Môn ở phiến Tây đại lục có một vũ khí Thần Cấp là Huyết Ảnh Kiếm, nhưng thực hư ra sao không ai biết, bản thân Huyết Ảnh Môn cũng ẩn thế tu luyện ít khi xuất hiện vì vậy mọi người cho rằng truyền thuyết đó chỉ là giả.
Sau khi giảng giải sơ bộ về thuật Luyện Khí, Thái lão đưa cho Phương Ngạo Thiên một cục kim loại màu đen.
- Đây là quặng Ô Kim thiết, bước đầu tiên ngươi cần phải học là cách loại bỏ tạp chất trong Ô Kim, mỗi lần tinh chế chỉ có một cơ hội không có khả năng tinh chế lại. Chỉ khi đạt tới cấp bậc Luyện Khí Tông Sư mới có thể tinh chế lần hai, đạt tới Thánh Cấp Luyện Khí Sư có thể tinh chế ba lần, về phần tinh chế hơn nữa thì…..
- Được rồi, bây giờ bắt đầu tập luyện, ngươi có ba canh giờ để tinh chế khối Ô Kim này, sau ba canh giờ ta sẽ đến kiểm tra. Nhớ kỹ, trong lúc tinh chế phải tập trung tinh thần, dùng hỏa diễm nung đốt loại bỏ tạp chất, càng tinh chế độ khó sẽ càng tăng, khi cảm thấy đến giới hạn phải ngay lập tức dừng lại không được cố thử, rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
Cầm khối Ô Kim thiết trong tay, Phương Ngạo Thiên ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay chắp lại, ép khối Ô Kim giữa hai lòng bàn tay, hắn bắt đầu thúc dục Hỏa cầu, phát ra ngọn lửa rừng rực thiêu đốt khối Ô Kim. Ô Kim là một khối quặng rất phổ biến, tùy tiện có thể kiếm được với giá rất rẻ, nhưng của rẻ cũng đồng nghĩa với…..của ôi…..lượng tạp chất trong Ô Kim là rất lớn, nên thường chỉ dùng để luyện chế đồ dùng linh tinh.
Lúc này, hai bàn tay của Phương Ngạo Thiên bắt đầu tỏa sáng, ngọn lửa hừng hực bốc lên, nhiệt lượng không ngừng đánh sâu vào khối Ô Kim, sau khoảng một tuần trà, bên ngoài khối Ô Kim bắt đầu biến đổi, từng lớp tạp chất bên ngoài khối kim loại bị ngọn lửa nung đốt bắt đầu bong ra rồi ngay lập tức bị đốt cháy tỏa ra từng làn khói đen bốc lên.
Sắc mặt Phương Ngạo Thiên lúc này vẫn thản nhiên, hắn tập trung tinh thần theo dõi sự biến đổi của khối kim loại, ban đầu, khi dùng lửa nung đốt, hắn mơ hồ cảm thấy khối Ô Kim có chút kỳ lạ, nhiệt lượng từ ngọn lửa mặc dù rất cao nhưng tuyệt không thể đốt cháy khối kim loại, dù hắn có tăng cường nhiệt độ đến đâu cũng vậy. Ngọn lửa sau một thời gian mới ăn mòn và làm cho lớp tạp chất bên ngoài nứt vỡ kết cấu rồi bong ra, nhưng càng về sau càng khó khăn, sau một khoảng thời gian chừng hai canh giờ, hắn nhận ra rằng dù tăng cường nhiệt độ tới đâu cũng không thể loại bỏ thêm một tí tạp chất nào nữa mặc dù hắn cảm thấy rằng tạp chất trong khối Ô Kim còn rất nhiều, nhưng ngọn lửa vô phương phá vỡ kết cấu của chúng. Lớp tạp chất như một cánh cửa kiên cố bảo vệ kho báu bên trong, mặc kệ tấn công mãnh liệt thế nào cũng chỉ có thể làm nó bong ra vài mảnh bên ngoài.
Sau một hồi lâu loay hoay không kết quả, cuối cùng Phương Ngạo Thiên cũng đầu hàng, hắn thu ngọn lửa rồi bỏ khối Ô Kim xuống, lúc này khối Ô Kim chỉ còn khoảng hai phần ba thể tích ban đầu, màu sắc của khối kim loại cũng có chút thay đổi, dường như sáng bóng hơn trước. Nhìn khối kim loại, Phương Ngạo Thiên lắc đầu, kim loại ở thế giới này thật kỳ lạ, với nhiệt độ ước chừng gần ngàn độ như vậy, nếu là kim loại ở trái đất chỉ sợ đã bị nung chảy, không ngờ khối kim loại này lại không suy suyển, chỉ bóc ra được một lớp tạp chất mà thôi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cọp Cái
Vô Thần Đỉnh
Tác Giả: Đô Rê Mon
Chương 4: Luyện Khí Đệ Nhất Tầng
]Sau ba canh giờ, Thái lão quay trở lại, lão cầm khối Ô Kim mà Phương Ngạo Thiên tinh chế chăm chú quan sát. Mặc dù còn xa mới có thể bằng với lão tinh chế nhưng khối Ô Kim này khiến lão rung động không nhỏ, có thể nói, tinh chế kim loại chính là đốt đi tạp chất bên ngoài để phần tinh hoa bên trong lộ ra, mỗi kim loại đều có một lượng tinh kim nhất định nằm trong phần lõi, để luyện vũ khí hay pháp bảo, tinh kim vô cùng trọng yếu, nó quyết định phẩm chất của vũ khí hay pháp bảo. Khối Ô Kim mà Phương Ngạo Thiên lần đầu tinh luyện không ngờ có thể loại bỏ đến ba tầng tạp chất.
Phải biết rằng, với tu vi của hắn bây giờ, dù chỉ loại bỏ được 1 tầng tạp chất cũng là vô cùng thành công, không ngờ dưới điều kiện không có hướng dẫn, chỉ dạy, ma pháp lại chưa tu luyện, chỉ dựa vào phương thức đơn giản nhất là hỏa luyện mà có thể loại bỏ tới ba lớp tạp chất.
Mặc dù chấn động không nhỏ nhưng bên ngoài Thái lão vẫn thản nhiên, gật gù:
- Không tồi, mặc dù vẫn chưa thể gọi là xuất sắc nhưng như vậy đã hợp cách để tu luyện Luyện Khí thuật sơ cấp được rồi.
Sau đó lão lấy ra một cuốn sách mỏng, ném về phía Phương Ngạo Thiên rồi nói, đây là Luyện Khí Thuật tầng 1, ngươi nghiên cứu đi, về phần Ô Kim để tập luyện, ngươi đi ra phía sau khu vườn, tùy tiện lấy sử dụng, ta cho ngươi 1 tháng thời gian, trong một tháng này ngươi phải chăm chỉ luyện tập, ta có việc cần ra ngoài, sau một tháng sẽ trở lại xem thành quả luyện tập của ngươi. Nhớ kỹ không được chạy loạn, phải chăm chỉ luyện tập đừng để ta thất vọng. Nói xong, Thái lão xoay người đi ra, bỏ lại Phương Ngạo Thiên vẫn ngơ ngác nhìn quyển sách.
Luyện Khí Đệ Nhất Tầng: Tinh Luyện
Phương Ngạo Thiên mở sách, bắt đầu nghiên cứu.
Phần đầu của quyển sách là phần tổng quan, mô tả về kim loại. Mỗi kim loại trên thế giới đều có một cấu tạo giống nhau, tinh hoa luôn bị dồn ép nằm sâu phía trong khối kim loại, trải qua thời gian dài tích súc mới nén ép tạo thành khối lượng khác nhau. Trong quá trình hấp thu năng lượng đất trời, tùy thuộc vào hoàn cảnh, địa phương khác nhau mà năng lượng và lượng tinh hoa ngưng tụ khác nhau. Thông thường, tinh hoa hay còn gọi là tinh kim phải mất hàng ngàn, thậm chí hàng vạn năm mới có thể tích tụ được vài phân (vài gam), ngoài ra bao bọc bên ngoài đều là tạp chất pha lẫn tinh kim. Do quá trình tích súc lâu dài dẫn tới lượng tạp chất bao bọc hình thành rất nhiều lớp, tinh kim được sinh ra dưới sự nén ép cũng dần dần ngưng tụ bên trong khối kim loại, thông thường, một ngàn cân kim loại thì có khoảng 1 phân tinh kim (1g).
Phần hai nói về phương thức Tinh Luyện, chính là loại bỏ tạp chất, hay Tinh Luyện, chính là sử dụng năng lượng, thôi thúc các nguyên tố tinh kim nằm lẫn trong các tạp chất bên ngoài tụ về trung tâm khối kim loại, mật độ tinh kim trong khối kim loại càng lớn, vũ khí, pháp bảo làm ra có phẩm giai càng cao. Tinh kim cũng có nhiều loại, nhiều thuộc tính, hiếm nhất trong các loại thuốc tính là thuộc tính Vô, tinh kim Vô thuộc tính là loại tinh kim tinh thuần nhất, tương truyền cũng chính là loại tinh kim dùng để tạo ra Thần Khí, có điều để tìm được một khối kim loại có chứa Tinh Kim vô thuộc tính là quá khó, khả ngộ bất khả cầu. Thêm vào đó, để tinh luyện ra được tinh kim vô thuộc tính thuần chất không lẫn tạp chất thì càng khó khăn hơn. Chưa kể muốn chế tạo một món vũ khí, nếu chỉ dùng tinh kim để chế tạo thì chỉ riêng số lượng tinh kim cần dùng đã gần như không thể kiếm đủ.
Đọc tới đây, Phương Ngạo Thiên thầm suy nghĩ, dựa vào kiến thức khoa học của hắn, hắn nghiệm ra rằng, nếu tinh kim lẫn trong tạp chất, như vậy nếu chỉ đơn thuần dùng lửa để thiêu đốt thì trong quá trình thiêu đốt sẽ mất đi ít nhiều tinh kim lẫn trong kim loại, vậy nếu chỉ sử dụng lửa để đốt nóng, sau đó đưa năng lượng đi theo hình tròn, tạo thành một vòng xoáy thì phần tạp chất sẽ dần văng ra ngoài. Ý nghĩ này của hắn quả thực rất lớn gan, xưa nay chưa ai từng nghĩ tới, tinh luyện kim loại ngoại trừ tổn hao năng lượng rất lớn còn rất tổn hao tinh thần lực, nếu muốn huy động năng lượng theo một quỹ đạo nhất định để lợi dụng lực li tâm đẩy văng tạp chất còn khó khăn hơn gấp nhiều lần. Chỉ có điều Phương Ngạo Thiên vốn không lo lắng tới năng lượng, ngũ sắc quang cầu của hắn sau lần ở trong rừng đã tích súc khá nhiều năng lượng, cùng lắm thì lại vào rừng, dùng Dung Kim Chỉ ám sát thêm một ít quái thú là có thể bổ sung lại năng lượng đã mất.
Suy nghĩ tới đây, hắn quyết định thử nghiệm ngay. Ban đầu, hắn dùng ngọn lửa nung nóng khối Ô Kim, sau đó khi cảm thấy tinh kim và tạp chất bắt đầu có biến hóa, hắn điều khiển ngọn lửa xoay tròn quanh khối Ô Kim theo một quỹ đạo hình tròn, nhưng thật không ngờ, dù đã tập trung rất lớn hắn cũng chỉ có thể điều khiển ngọn lửa xoay được 2 vòng quanh khối kim loại, lực xoay chưa đủ mạnh để tạo ra lực li tâm, thế nhưng bất ngờ cũng xảy ra, chỉ với hai vòng xoay, lớp tạp chất bên ngoài tan rã cực nhanh, chỉ với thời gian chưa bằng một nửa lần thử nghiệm đầu tiên hắn đã loại bỏ được một lớp tạp chất bên ngoài.
Sau rất nhiều lần thử nghiệm nhưng kết quả vẫn không khá hơn, Phương Ngạo Thiên lại ngồi vắt óc suy nghĩ. Cuối cùng hắn đưa ra kết luận, về phương thức, hắn không sai nhưng tinh thần lực lại không đủ, không thể duy trì quá lâu quỹ đạo của năng lượng, cụ thể là lúc này hắn chỉ có thể duy trì hai vòng mà thôi. Hắn thầm thở dài, Luyện Khí quả thực không đơn giản, thảo nào trên đại lục, Luyện Khí Sư lại ít như vậy.
Liên tục trong vòng một tháng, Phương Ngạo Thiên liên tục tập luyện, mặc dù không thể đột phá nhưng hắn cũng tìm ra cách khống chế tiết kiệm tiêu hao tinh thần lực, về cơ bản vẫn là thúc dục năng lượng vòng tròn, nhưng tốc độ lại giảm đi rất nhiều, vòng tuần hoàn kéo dài hơn, kết quả cũng rất khả quan, lượng tạp chất bị phân tách lớn hơn hẳn bình thường, thậm chí nếu như tinh thần lực của hắn mạnh hơn một chút, có lẽ sẽ đột phá thêm một vòng xoáy. Thế nhưng khoảng cách nhỏ này thực quá khó khăn cho một người mới vào nghề như hắn. Phương Ngạo Thiên thầm quyết định, lần này nếu có thể thông qua Thần Quan, nhất định phải tìm cách kiếm các bí kíp tu luyện tinh thần lực luyện tập, nếu có thể trở thành một Thánh Khí Sư như Thái lão, thậm chí có thể trở thành Thần Khí Sư thì lúc đó sẽ có vô số tiền tài….mỹ nữ xung quanh. Ánh hào quang quá lớn, quá hấp dẫn khiến mỗi lần suy nghĩ hắn lại nuốt nước miếng, thôi thúc hắn càng thêm chăm chỉ luyện tập, chỉ trong 1 tháng, hắn đã tinh luyện được hàng trăm cục Ô Kim thiết, Luyện Khí Sư bình thường một tháng cùng lắm chỉ có thể tinh luyện vài chục cục đã là xuất sắc, bọn họ cần thời gian để khôi phục năng lượng và tinh thần lực, nhưng Phương Ngạo Thiên thì khác, hắn vốn là một nhà khoa học, khả năng tập trung cũng như phân tích vượt xa người thường, khả năng phục hồi tinh thần lực cũng vậy, còn về năng lượng ? Hắn vốn chỉ lấy ra xài, chẳng cần phải hồi phục…
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cọp Cái