[Đô thị] Siêu cấp bán đấu giá- Tác giả: Ngọc Mễ Hùng - New: c30
Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 1: Lột xác
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
“Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại.” Thanh âm lo lắng kéo Phương Thận tỉnh lại từ trong hôn mê.
“Chàng trai trẻ, ngươi không sao chứ? Tại sao đang đi trên đường ngon lành lại đột nhiên ngất xỉu ra đó, không nhúc nhích tí nào vậy?” Lão nhân đứng trước mặt Phương Thận lo lắng hỏi.
Từ trong lời nói của ông, Phương Thận nghe đã hiểu. Không biết đã xảy ra chuyện gì, mình đang đi trên đường bỗng trở nên ngây dại, cả người tái nhợt, thân thể lung la lung lay, giống như bị cảm nắng vậy. Ông lão này thật là nhiệt tình, lão đỡ hắn đến chỗ bóng cây rừng gần đó, đặt hắn ngồi lên một chiếc ghế dài.
“Đa tạ lão.” Tuy đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng Phương Thận vẫn đứng dậy, hắn lễ phép nói lời cảm ơn.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Ông lão khoát khoát tay, Phương Thận không sao cũng làm lão yên lòng. Ông chậm rãi bước đi thong thả, trong miệng thì lẩm bẩm: “Ban ngày ban mặt, lại có tia sét lớn như thế. Đúng là tuổi trẻ ah, thân thể thật đúng là...”
Lắc đầu cười khổ, Phương Thận ngồi lại trên ghế.
Vừa rồi trên bầu trời đột nhiên nổ lên một tiếng sét đánh, tia sét này không hề có chút dấu hiệu báo trước nào, hơn nữa thanh âm lại lớn kinh người, còi báo động của xe con xung quanh kêu lên inh ỏi. Cũng cùng lúc đó, Phương Thận cảm thấy choáng váng, sau đó dường như bản thân mình đứng bất động tại đó luôn rồi.
Đột nhiên thấy đầu đau như búa bổ, giống như có một thanh đao khuấy động trong óc vậy, Phương Thận rên rỉ, toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, thân thể co quắp lại một chỗ. May mắn là chỗ này tương đối yên tĩnh, ngoại trừ vài người già ngẫu nhiên đi tản bộ ra thì cũng không còn mấy ai đi qua đây nữa, nếu không nhìn thấy cảnh này chắc chắn Phương Thận sẽ bị người ta đưa ngay vào bệnh viện.
Rất lâu sau đó, đau đớn trong đầu Phương Thận mới giảm xuống, tiếp đó liền có một mảnh vụn trí nhớ ào ào đổ vào óc Phương Thận.
Thì ra, tia sét vừa rồi có mang theo một linh hồn dị giới bị nghiền nát, nó chui vào cơ thể Phương Thận, thoáng chốc đã làm cho hắn mất đi khống chế bản thân mà đứng ngây dại trên đường.
Vô số trí nhớ tiến vào trong óc, nó đã vượt xa số lượng của Phương Thận. Linh hồn dị giới kia đến từ một thế giới thần kì, trong đó có vô số phương pháp tu luyện, làm cho mỗi cá nhân đều mạnh mẽ vô cùng, tuổi thọ lại càng cao. Ít nhất cũng sống đến mấy trăm năm, kinh nghiệm nhân sinh vô số vượt xa nhận thức hai mươi năm ngắn ngủi của Phương Thận. Nếu không phải ý thức linh hồn kia đã biến mất thì chắc hẳn hắn đã sớm bị cắn nuốt rồi.
Đao quang kiếm ảnh, núi thây biển máu, đó là cả đời đắm chìm trong chinh chiến, không ngừng phấn đấu vượt qua giới hạn bản thân.
“Ta, có còn là ta nữa không đây?” Cho dù đã không còn ý thức, nhưng trí nhớ nhân sinh mấy trăm năm đã làm cho Phương Thận hiện ra vẻ mê mang. Trong chốc lát, là Trang Chu Mộng Điệp hay là Mộng Điệp Trang Chu, cuối cùng đâu mới là sự thật đây?
Cảm thụ được một đoạn trí nhớ kia, nước mắt Phương Thận rơi lã chã.
Trong lúc hoảng hốt, bản thân mình dường như đã có thêm một đoạn nhân sinh khác, to lớn mạnh mẽ, sóng dậy ầm ầm, đủ loại vượt qua tưởng tượng của hắn, thăng trầm nói không lên lời, con đường nhân sinh chua ngọt không hoàn toàn.
Linh hồn vẫn chỉ là linh hồn, mới bắt đầu tiếp nhận trí nhớ của người khác đã trải qua, cũng như là bản thân mình đã trải qua. Phương Thận thưởng thức đoạn nhân sinh này như đang xem một bộ phim. Nhưng lúc Phương Thận xem xét giá trị đoạn nhân sinh, hắn nhận lại một sự trùng kích rất lớn, thì ra một chút dốc sức liều mạng tranh thủ của hắn bây giờ cũng đã trở thành không quan trọng nữa rồi, thoáng cái đã mờ nhạt.
Chính những suy nghĩ trước kia của bản thân mình, bây giờ nghĩ lại hắn cảm thấy việc đó ngây thơ buồn cười đến dường nào.
Gia tộc lạnh lùng vô tình kia thì có cái gì đáng để mình lưu luyến đây?
“Đinh đinh đinh...” Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Phương Thận bừng tỉnh lại.
Kéo lên thân thể đến, Phương Thận dựa vào ghế dài, hắn thở ra một hơi thật dài rồi sau đó lấy điện thoại di động ra. Mắt nhìn lên màn hình báo số điện thoại, hắn chợt lóe lên vẻ phẫn nộ, rồi lập tức trở thành vẻ lạnh nhạt, ấn nút nghe máy.
“Thận thiếu gia, suy nghĩ thế nào rồi? Tốt xấu thế nào cũng phải cho ta một câu trả lời thuyết phục ah, cũng đã nửa tháng rồi, ngài đừng làm khó dễ những chân chạy chúng ta nữa.” Thanh âm trong điện thoại truyền ra mang theo vài phần mỉa mai châm chọc, đúng là không có chút nào tác phong của “chân chạy” cả.
“Đã biết.” Phương Thận thản nhiên đáp, ngón tay hắn di chuyển đến nút tắt máy ấn xuống.
“Tác phong đáng kinh tởm, ngươi nghĩ rằng mình vẫn là thiếu gia tôn quý hay sao?” Nghe thấy tiếng “tút tút tút” truyền ra từ trong loa điện thoại, Lâm Chi Vinh không biểu lộ thái độ, hắn còn đang định châm chọc thêm mấy câu nữa cũng đành nhịn xuống, thần sắc lạnh nhạt.
“Đã biết, đây mà là câu trả lời à? Đã đến bước đường cùng còn bày đặt ra vẻ thân phận cao quý, thật là ngu ngốc.” Lời nói giống như một vị cấp cao nói với cấp dưới, điều này làm cho Lâm Chi Vinh cực kỳ tức giận, quan trọng hơn là hắn không nghe được câu trả lời mình muốn nghe. Bấm điện thoại di động gọi lần nữa, lại thấy đối phương đã tắt điện thoại, Lâm Chi Vinh thật sự rất tức giận rồi, hắn hung hăng đập cái điện thoại di động trên tay.
“Loại chuyện như vậy mà cũng dám cao ngạo, ta nhìn xem đến lúc ngươi ra khỏi Phương gia thì sẽ như thế nào?” Lâm Chi Vinh tỉnh táo lại, hắn nhìn qua một phần văn bản tài liệu trên mặt bàn, khóe miệng lộ ra nụ cười nham hiểm giống như rắn độc, làm cho người khác không rét mà run.
Phương gia là thế gia đại tộc ở Tỉnh Lâm Hải, trên danh nghĩa có rất nhiều tài sản, mạng lưới quan hệ trải rộng khắp chính – thương lưõng giới Tỉnh Lâm Hải, lực ảnh hưởng không giống người bình thường.
Phương Thận là đời thứ ba Phương gia, nói là thiếu gia Phương gia cũng chưa đủ, thế nhưng Phương gia cũng không phải gia tộc ít người mà là sum xuê đông đúc, rất đông con cháu. Chỉ nói đến thế hệ cha Phương Thận cũng đã có tất cả bảy huynh đệ tỷ muội, đến đời thứ ba của Phương Thận lại càng nhiều hơn — mười hai người. Đây vẫn chỉ là dòng chính, lịch sử Phương gia bắt nguồn từ xa xưa, dòng chảy dài, tính cả những chi nhánh bên cạnh kia thì mỗi một gia tộc đều có vài trăm người. Phương Thận, bản thân hắn trong đời thứ ba Phương gia cũng rất bình thường, chỉ là một nhân vật không đáng để người khác để ý tới.
Mấy năm nay, thân thể lão gia tử không tốt, liên tục rút khỏi hai tuyến, tranh đấu trong gia tộc cũng càng trở nên gay gắt kịch liệt. Không gian sinh tồn của Phương thận cũng vì thế mà từ từ thu hẹp lại.
Phương Kiến Thâm, phụ thân của hắn xếp thứ năm tại Phương gia, mấy chục năm nay sự nghiệp đều thành công, tài sản trên danh nghĩa của gã lên đến 1 tỷ. Nhưng sáu năm trước, lúc Phương Kiến Thâm cùng thê tử xuất ngoại bàn chuyện làm ăn, phi cơ chở hai người đã gặp phải tai nạn. Hai người bất hạnh qua đời, để lại Phương Thận cùng với một đệ đệ vẫn còn đang học trung học — Phương Chi Hành, hai huynh đệ sống nương tựa vào nhau.
Cha mẹ vừa mất, thói đời lại càng gian ác, gia tộc lấy lí do Phương Thận cùng đệ đệ Phương Chi Hành tuổi còn nhỏ đã chiếm đoạt tài sản nhà hắn. Nếu như không phải kiêng kị lão gia tử, thì chỉ sợ vì tranh đoạt những tài sản này mà hai huynh đệ hắn đều đã chết oan uổng rồi.
Phương Thận luôn nhớ kĩ khuôn mặt những người này. Cho đến nay, bản thân hắn đều lấy tiêu chuẩn cao để rèn luyện, chăm chỉ hiếu học, không mượn nhờ thế lực trong nhà, hắn tự thi đỗ Đại Học Lâm Hải — một trong những đại học nổi tiếng của Trung Quốc. Hắn có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận những sản nghiệp của cha mình năm xưa để lại, cuối cùng những người kia cũng không nhịn được nữa.
Cất di động vào túi, Phương Thận về tới phòng ngủ ở Đại Học Lâm Hải, tắm mát một cái, rửa trôi hết mồ hôi trên người. Sau khi thay một bộ quần áo khác, tư thế Phương Thận trong gương nhìn oai hùng, phấn chấn bừng bừng, còn có một tia uy nghiêm mơ hồ. Đây là thay đổi một cách vô thức dưới ảnh hưởng của linh hồn dị giới, chậm rãi chắc chắn cải biến Phương Thận, giống như Hồ Điệp lột xác.
“Phương Thận, cùng ăn cơm không?” Huynh đệ cùng phòng mời hắn đi ăn cơm.
“Không, ta còn có việc.” Phương Thận nói. Hắn đi ra cửa trường học rồi giơ tay bắt một chiếc taxi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 2: Đuổi ra khỏi cửa
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Phương gia là thế gia đại tộc, tài sản hơn trăm ức, phần lớn thành viên gia tộc ra vào đều có xe sang trọng. Nhưng gia sản của Phương Thận đã bị xâm chiếm, những người kia chỉ chia cho hắn lượng hoa hồng ít ỏi sống qua ngày. Vì thế mà không mua nổi xe, hắn cũng không có cái tất yếu kia của Phương gia.
*1 ức = 1 trăm triệu
Xe taxi dừng tại trước cửa tập đoàn Phương thị.
Nhìn thấy xe taxi, tên bảo vệ đứng cách đó không xa liền nhíu mày. Hắn định đi lên, nhưng khi thấy người bước xuống xe thì thần sắc khẽ thay đổi, sau đó lui trở về chỗ cũ.
“Thận thiếu gia.” Hai gã đứng tiếp khách chạy tới cửa lớn, mở cửa cho Phương Thận đi vào.
Dù sao cũng là con cháu Phương gia, tuy không được coi trọng nhưng cũng không phải là người mà bọn hắn có thể đắc tội.
Sau khi Phương Thận đi vào thang máy, một chiếc điện thoại ở đại sảnh liền đánh tiếng vào văn phòng trợ lý giám đốc.
“Lâm trợ lý, hắn đã đến.”
Thang máy dừng ở tầng 19.
“Thận thiếu gia, mời đi theo ta.” Một thư ký xinh đẹp đã sớm nhận được tin tức, nàng lập tức chạy ra chào đón. Nàng đưa Phương Thận đi vào một gian phòng khách, sau khi đưa lên một ly trà thơm mới áy náy lui ra ngoài.
“Muốn lừa ta sao?” Đợi cả buổi, cũng không thấy người nào đến, Phương Thận lập tức hiểu ra. Đối phương có ý lừa gạt mình rồi, loại thủ đoạn này lúc trước dùng còn có hiệu quả, hiện tại đối với hắn mà nói thì không còn tác dụng gì nữa.
“Ha ha, Thận thiếu gia đến rồi, thật sự có lỗi. Vừa rồi ta bận xử lý nghiệp vụ của tập đoàn nên không thể lập tức tới đây.” Lâm Chi Vinh đẩy cửa đi vào, trong tay hắn cầm một chồng văn bản tài liệu, trên mặt hiện vẻ tươi cười không chút thành ý nào.
“Nhị bá ta ở đâu?” Phương Thận không thèm nhìn hắn một cái nói.
Tổng giám đốc tập đoàn Phương thị là nhị bá của Phương Thận, Phương Kiến Nam. Hơn bảy phần gia sản của Phương Thận đều bị hắn chiếm đoạt mất. Vốn nghĩ rằng sẽ là nhị bá tới gặp, nào ngờ cuối cùng người được cử đến lại là một con chó.
“Việc này, Phương tổng không tiện ra mặt. Dù sao thì việc xấu trong nhà cũng không thể bêu ra ngoài được.” Lâm Chi Vinh đẩy kính mắt, hắn thản nhiên nói: “Lần này gọi ngươi đến, không phải hỏi quyết định cuối cùng của ngươi. Thận thiếu gia, trước tiên ngươi xem qua cái này một chút đi đã.”
Lâm Chi Vinh đặt hai phần văn bản tài liệu lên bàn trước mặt Phương Thận, trong mắt hắn hiện lên vài phần lạnh lẽo.
Ánh mắt Phương Thận quét nhanh qua hai phần văn kiện trên bàn một lần, cho dù là với tâm tính của Phương Thận hôm nay thì hắn cũng phải toàn thân phát run.
Đây là hai phần xét nghiệm thân thế, hai cái phân biệt chính là huyết dịch của hai huynh đệ — hắn và Phương Chi Hành. Kết quả đối lập với ADN của Phương Kiến Thâm lưu lại trước kia, từ đó đưa ra kết luận hai huynh đệ hắn không phải con trai của Phương Kiến Thâm.
“Nhị bá tốt, Phương gia tốt.” Phương Thận không nghĩ rằng bọn hắn có thể công khai làm một việc bỉ ổi như thế.
Muốn đoạt được tài sản của Phương Thận, biện pháp tốt nhất đương nhiên là chứng minh Phương Thận cùng Phương Chi Hành không có bất cứ quan hệ nào với Phương gia. Phương Kiến Thâm không để lại di chúc, nếu Phương Thận cùng Phương Chi Hành đã không phải là con của gã thì đương nhiên bọn họ không có tư cách kế thừa tài sản của gã.
Loại thủ đoạn này, căn bản chính là đuổi Phương Thận cùng Phương Chi Hành ra khỏi cửa.
Thật độc ác!
Nếu như tội lỗi của bản thân bị phơi bày, Phương Thận cũng không quan tâm. Nhưng sự việc này lại quan hệ đến danh dự cha mẹ đã mất của hắn, chuyện này làm cho Phương Thận không thể tiếp nhận được, một tia tình nghĩa cuối cùng trong lòng đối với Phương gia cũng không còn nữa.
“Tuy ngươi không phải con cháu Phương gia, nhưng Phương tổng có nói, dù sao cũng là chú cháu hơn hai mươi năm, cho dù không phải là người thân cũng có lưu lại chút tình nghĩa.” Lâm Chi Vinh đưa phần văn bản tài liệu còn lại đến trước mặt Phương Thận, hắn mang theo thái độ của người trên cao nhìn xuống: “Đây là mấy phần tài sản dưới trăm vạn, ngươi có thể chọn lấy một cái. Từ nay về sau, huynh đệ các ngươi không còn quan hệ gì với Phương gia.”
Tài sản trăm vạn so với tài sản 1 tỷ, đây là chênh lệch loại gì chứ.
Lâm Chi Vinh chăm chú nhìn ánh mắt Phương Thận, hắn muốn thấy sự bối rối, sợ hãi, tức giận cùng thần sắc ủy khuất trong ánh mắt thiếu gia cao cao tại thượng ngày xưa. Nhưng hắn đã phải thất vọng rồi, tất cả những điều trên, hắn đều không thấy một cái nào.
“Bốp.” Phương Thận đứng dậy, một cái tát dính lên mặt Lâm Chi Vinh, đánh cho hai mắt kính của hắn cũng phải bay rớt ra ngoài. Da mặt trắng nõn lập tức đỏ lên một mảng lớn.
“Cái tát này chính là đánh cho cha mẹ ta.” Phương Thận lạnh lùng nói: “Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một con chó của Phương gia, chó mà cũng dám cắn chủ của mình.”
Mặt mũi Lâm Chi Vinh tràn đầy lửa giận, hắn cũng không dám phát tác. Không phải hắn sợ Phương Thận. Trong mắt hắn, Phương Thận đã bị đuổi ra khỏi cửa, sau này hắn có thể tùy ý uốn nắn gã. Nhưng một tát này lại lấy danh nghĩa Phương Kiến Thâm, hắn không chiếm được lý. Phương Thận coi như là chủ nhân của hắn, đứng trước mặt người khác Phương Thận cũng muốn bảo vệ danh dự của đệ đệ gã.
Cho dù như thế thì Lâm Chi Vinh cũng không thể nuốt trôi cục tức này được, hắn đã quyết định, sau này nhất định phải trả lại mối thù này.
“Phương gia Lâm Hải, rất cao quý sao? Sau này dù các ngươi có mang kiệu lớn tám người khiêng đến mời, ta cũng không quay về.” Phương Thận cắn răng nói.
“Cút.” Một cước đá vào Lâm Chi Vinh bên cạnh, Phương Thận không thèm nhìn lại những văn kiện kia, hắn xoay người rời đi.
Vốn Phương Thận còn muốn gặp mặt nhị bá kia, không nghĩ tới đến cả thủ đoạn này đối phương cũng làm ra được. Phương Thận đã hiểu, hắn biết có đến gặp mặt cũng chỉ rước nhục vào thân.
Tài sản mà phụ thân mình khổ sở kiếm được, hắn nhất định phải đoạt lại. Nhưng Phương Thận biết với thực lực của hắn bây giờ thì cho dù có kiện đến lão gia tử, cố gắng mấy cũng không giữ lại được. Hơn nữa đối phương đã dám làm ra thủ đoạn này thì không thể nói trước được sau đó còn có cái gì đón chờ hắn.
Tất cả đều là hư vô, chỉ có thực lực của bản thân mới quan trọng nhất, có thực lực thì không ai có thể cướp được đồ đạc của hắn.
“Phì.” Hộc ra một ngụm máu, mặt mũi Lâm Chi Vinh đầy vẻ tàn độc, một tát một đạp này hắn đã ghi nhớ.
Sau khi ra khỏi phòng khách, Lâm Chi Vinh đi vào văn phòng tổng giám đốc, hắn lập tức khom người xuống: “Phương tổng.”
“Hắn đi rồi hả?” Nhị bá của Phương Thận, Phương Kiến Nam ngẩng đầu lên, hai mắt gã nhìn chằm chằm vào Lâm Chi Vinh: “Dấu bàn tay trên mặt ngươi, là do hắn đánh phải không?”
“Vâng.” Lâm Chi Vinh không dám nhiều lời.
“Nỗi nhục này ngươi nhận lấy, nhưng ta sẽ không quên công của ngươi đâu.” Phương Kiến Nam nói.
Sau khi biết Phương Thận không đi đến bất kỳ chỗ tài sản nào, Phương Kiến Nam hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại hắn hỏi một chuyện khác: “Hắn đến chỗ lão gia sao?”
“Ta đã hỏi qua, hắn không đến đó.” Sau khi đi ra ngoài, Lâm Chi Vinh đã lấy điện thoại di động ra gọi, hắn nói hết ra tất cả những điều đó.
“Coi như hắn mạng lớn.” Thanh khí chợt lóe lên trong mắt Phương Kiến Nam, hắn đã bố trí không ít sau đó, cần phải nghiêm túc hoàn thành việc này. Thế nhưng Phương Thận lại không đến chỗ lão gia kể lể, khóc lóc cầu cứu, việc này làm cho tất cả những kế hoạch của hắn bày ra đều vô dụng.
“Đúng rồi, ngươi tạm thời đừng đi tìm Phương Thận gây phiền toái, sau này lão gia mà biết chắc chắn sẽ nổi giận. Nhưng lão gia vốn lại không coi trọng Phương Thận, cùng lắm thì lúc đó cũng sự đã rồi, danh tiếng càng lớn chắc chắn càng không muốn có lời ong tiếng ve.” Phương Kiến Nam nghĩ, hắn lại nói tiếp: “Về phần sau này, tự ngươi xem xét rồi xử lý.”
“Vâng, đa tạ chủ tịch.” Lâm Chi Vinh vui mừng ra mặt, hắn sờ lên dấu bàn tay trên mặt mình, trong mắt hắn hiện lên một tia âm độc.
Ra khỏi tập đoàn Phương thị, Phương Thận lấy điện thoại ra gọi.
“Quả nhiên là lão gia bị bệnh.” Nếu như Phương lão gia còn tỉnh táo..., sự tình bỉ ổi như vậy chắc chắn không thể lừa được người, bọn người Phương Kiến Nam căn bản cũng không dám làm như thế. Nhưng mà một khi lão gia bị bệnh, những người này lập tức rục rịch, cho dù lão gia có sống qua một kiếp này, đến lúc đó ván đã đóng thuyền thì cũng không thể cứu vãn được nữa rồi.
Hơn nữa, trong ấn tượng của Phương Thận, gia gia kia của hắn rất lạnh lùng, trong trí nhớ của hắn thì chưa bao giờ có hình ảnh ôn nhu về ông. Trước kia qua hệ của Phương Kiến Thâm cùng lão gia cũng không tốt, quan niệm của hai người hoàn toàn bất đồng. Sau khi vợ chồng Phương Kiến Thâm mất đi, Phương lão gia càng chẳng quan tâm đến huynh đệ bọn hắn, chỉ sợ cho dù có biết sự thật thì ông cũng chưa chắc sẽ ra mặt.
Làm người vẫn nên dựa vào chính bản thân mình.
Lắc đầu, Phương Thận vứt bỏ tạp niệm, hắn giơ tay bắt taxi.
Quay về Đại Học Lâm Hải, Phương Thận chui vào phòng ngủ của mình, lao lên giường, hắn chìm đắm vào giấc ngủ say.
Thời gian một ngày ngắn ngủi, hắn đã trải qua rất nhiều sự tình, nhất là cảm thụ kinh nghiệm của linh hồn dị giới kia, tất cả làm cho tinh thần hắn lao lực cực độ.
Trong lúc ngủ mơ, từng sợi trí nhớ không ngừng cuồn cuộn, thế giới rộng lớn mạnh mẽ kia, nhân sinh ầm ầm dậy sóng trước mắt hắn. Phương Thận dường như đã trở thành linh hồn này vậy, ở thế giới xa lạ kia hắn đang chìm ngập trong chinh chiến chém giết...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 3: Địa Tu
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Tỉnh dậy, tinh thần Phương Thận rất thoải mái, chuyện tối qua đã qua, rốt cuộc thì cũng không lưu lại chút nào trong lòng hắn.
Gọi điện cho Phương Chi Hành, biết được đệ đệ của mình không có chuyện gì, không có bất kì ai liên quan đến tìm Phương Chi Hành, Phương Thận cảm thấy yên tâm. Dặn dò đệ đệ học hành chăm chỉ, không cần để ý đến những lời đồn bên ngoài, sau đó Phương Thận cúp máy.
Không lên lớp học nữa, sau khi bị Phương gia khai trừ, hắn đã không còn quan hệ thân nhân với bọn họ nữa, tính theo lẽ thường thì Phương Thận không thể đoạt lại được gia sản. Cho dù vận khí có tốt, mấy chục năm sau quay lại, chỉ sợ gia sản cũng đã sớm bị những người kia làm mất hết.
Phương Thận sẽ không đi theo con đường này. Hắn muốn dùng biện pháp của bản thân mình để đoạt lại tất cả.
Đã có trí nhớ mấy trăm năm của linh hồn dị giới, quan niệm của Phương Thận cũng thay đổi rất nhiều. Đó là một thế giới với rất nhiều người có lực lượng cá nhân rất mạnh, cường giả vi tôn. Ví dụ như Phương gia Lâm Hải, trong mắt những tu luyện giả kia, bọn họ căn bản chỉ giống như con sâu cái kiến.
Ở thế giới kia, linh hồn dị giới cũng là một tu luyện giả cực kỳ cường hãn. Phương Thận nhận được trí nhớ của hắn cũng đồng nghĩa với việc nắm trong tay vô số Công Pháp tu luyện.
Linh khí trên Địa Cầu mỏng manh, không thích hợp tu hành, nếu tu luyện những Công Pháp kia… vài chục năm nữa cũng chưa chắc có thể nhập môn, đừng nói đến việc tu luyện tới đỉnh phong. Phương Thận lục tìm trong trí nhớ thật lâu, hắn chọn được một pháp môn tu luyện thích hợp.
Những tu luyện giả tu luyện pháp môn này được gọi là Địa Tu. Nó là một pháp môn tu luyện rất đặc biệt, không có yêu cầu lớn với linh khí ngoại giới, cho dù là linh khí mỏng manh như trên Địa Cầu cũng có thể tu luyện thành công.
Cái gọi là tu này chính là một loại Tinh Nguyên bản thân, ngưng tụ ra bổn mạng chi lục tương thông với tâm thần (lục trong lục địa, như kiểu ngưng tụ ra địa phương của riêng bản thân), coi đó là căn bản. Sau này không ngừng lớn mạnh có thể ngưng tụ ra lực lượng đại địa sông núi, làm tu vi của bản thân tăng lên. Trong phạm vi bổn mạng chi lục, tất cả đều nằm trong nhận thức của Địa Tu, người đó có thể đơn giản đào móc ra thiên tài địa bảo bị vùi lấp bên trong. Người tu luyện tới cao thâm còn có thể liên thông với thế giới khác, đạt được kỳ trân dị bảo mà thế giới của hắn không có.
Ở thế giới kia, Địa Tu cũng là chức nghiệp tương đối nổi tiếng. Tìm kiếm được thiên tài địa bảo cùng kỳ trân Dị giới, không chỉ dùng cho chính bản thân tu luyện mà còn có thể đem ra ngoài giao dịch, tất cả đều là thương nhân phi thường. Có số lượng thiên tài địa bảo cung ứng càng lớn thì càng nhanh ngưng tụ ra lực lượng đại địa sông núi. Nếu bàn về tốc độ tu luyện thì địa tu không yếu hơn so với người tu luyện những pháp môn còn lại. Với Phương Thận mà nói, không nghi ngờ gì nữa đây là pháp môn thích hợp nhất với hắn.
Phòng ngủ có nhiều người ầm ĩ, không thích hợp để tu luyện, Phương Thận nhanh chóng di chuyển ra ngoài, hắn đã tìm được một gian phòng cho thuê rất thanh tịnh rồi bắt đầu tu luyện.
Ba tháng tiếp đó, mỗi ngày Phương Thận đều không ngừng tu luyện Tinh Nguyên bản thân, cuối cùng hắn cũng ngưng tụ ra được một hạt linh chủng.
Hai tay Phương Thận đặt dưới bụng, mười ngón tay đan vào nhau, một Lục Quang nhỏ cỡ hạt đậu lơ lửng trong lòng bàn tay. Bên trong Lục Quang tản mát ra sinh cơ nồng đậm, nó có liên hệ chặt chẽ với Phương Thận, dù là nhắm mắt hắn cũng có thể cảm giác được nó một cách rõ ràng.
Cái này là linh chủng rồi, là mục tiêu đầu tiên Địa Tu cần hướng tới, là kết quả ba tháng cố gắng của Phương Thận.
Tiếp theo chính là ngưng tụ bổn mạng chi lục.
Đẳng cấp địa tu chia thành: ngưng lục, thông hải, tiếp thiên, độ u, luân chuyển, bất hủ — sáu đại cảnh giới. Sau khi ngưng tụ thành công bổn mạng chi lục cũng là lúc chính thức bước chân vào cánh cửa nhập đạo.
Phương Thận nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quá trình ngưng tụ Linh chủng có thể không diễn ra dễ dàng như vậy, mỗi ngày dung luyện Tinh Nguyên bản thân, vì để thân thể không bị thiếu hụt cần phải bổ sung số lượng lớn chất dinh dưỡng. Ngắn ngủi ba tháng, Phương Thận đã tiêu hao hết bảy tám phần tích cóp của bản thân, may mắn là lúc mấu chốt nhất cuối cùng hắn cũng vượt qua rồi.
Sau này không cần tìm nơi thanh tịnh nữa, bổn mạng chi lục sẽ tự động khuếch trương. Sau khi ra khỏi phòng thuê Phương Thận trở về trường học.
Ba tháng không lên lớp, Phương Thận có cảm giác như đã trải qua rất lâu rồi, việc gặp mặt học sinh, sinh hoạt ở sân trường thân thuộc trở nên hơi lạ lẫm với Phương Thận.
Phương Thận hiểu rằng đây là do tâm tính của bản thân mình đã thay đổi.
Đến trường để làm gì? Không phải vì một tương lai tươi đẹp sao, để sau này có thể bước vào tầng lớp cao cấp, có được cuộc sống thoải mái ư. Đối với hắn bây giờ mà nói, chỉ cần hắn muốn, những việc này đều dễ như trở bàn tay.
Ba tháng, không biết bao nhiêu khóa học, Phương Thận đã sớm không cần thiết nữa, cái văn bằng đại học này cũng trở thành vô dụng rồi.
Lần này trở lại, hắn muốn nói lời cáo biệt với mấy bằng hữu trong trường đại học, nói không chừng về sau sẽ rất khó gặp được nhau. Sau này Phương Thận muốn đi ra ngoài tìm kiếm nơi thích hợp để trở thành bổn mạng chi lục của hắn.
Vài cuộc điện thoại, hắn gọi hết bằng hữu của mình lên.
Quán rượu Vân Phủ.
“Ta kính mọi người một ly, vài năm đại học, điều ta không hối hận nhất chính là có mấy người làm bạn.” Phương Thận đứng lên, hắn một hơi cạn sạch cốc bia trong tay.
“Phương Thận, ngươi có ý gì vậy?” Sắc mặt Chu Vanh biến đổi, hắn là bạn cùng phòng với Phương Thận, cũng là người biết rõ nhất việc ba tháng qua Phương Thận chưa từng về phòng. Trong lòng hắn có một dự cảm bất thường.
“Ba tháng nay ngươi đi đâu vậy?” Tạ Nhã Tuyết là lớp trưởng của Phương Thận, bộ dạng thanh tú, nàng là một tiểu mỹ nữ. Đối với Phương Thận, nàng cũng quan tâm hắn rất nhiều, tính cách của nàng khá mạnh mẽ, phong cách làm việc giống với con trai hơn.
“Có phải do những tên côn đồ kia không?” Mạc Thông là người Phương Thận kết bạn lúc chơi bóng, hai người phải nói là không đánh thì không quen, về sau lại càng thân thiết hơn.
Ba người này chính là bạn thân tốt nhất của Phương Thận ở trường đại học. Còn những người khác, cho dù có cũng chỉ là xã giao, vì vậy lần này quyết định rời đi, Phương Thận chỉ gọi ba người bọn họ ra đây.
“Côn đồ gì chứ?” Phương Thận kinh ngạc nói.
Ba người liếc mắt nhìn nhau.
“Ngươi không biết ư? Mấy ngày nay, thường xuyên có người đến phòng ngủ cùng lớp học tìm ngươi. Ta nhìn hình dạng bọn hắn thì thấy giống như là côn đồ vậy.” Chu Vanh giải thích.
Sắc mặt Phương Thận trầm xuống, hắn không có kết thêm bạn trên đường khác ah, những người này chắc chắn lai giả bất thiện.
“Bọn hắn đến kìa.” Chu Vanh biến sắc: “Phương Thận, ngươi mau đi đi.”
Mặt mũi Tạ Nhã Tuyết cùng Mạc Thông cũng vô cùng khẩn trương, trong ấn tượng của bọn họ, Phương Thận vẫn là một học sinh ngoan. Tuy hắn cũng tích cực tham gia hoạt động thể dục thể thao, nhưng nếu là đánh nhau với côn đồ, khẳng định hắn phải chịu thiệt thòi lớn.
Ở cửa quán rượu, xuất hiện vài thanh niên dáng vẻ lưu manh, chúng hùng hổ đi đến, hai mắt đảo khắp nơi, rất nhanh chúng đã thấy mấy người Phương Thận.
Phương Thận mới quay lại không bao lâu, những tên côn đồ này đã tìm tới cửa, có thể thấy bọn hắn đang theo dõi Phương Thận, chắc quyết tâm tìm Phương Thận gây phiền toái.
“Ta muốn nhìn xem, bọn hắn có khả năng gì.” Phương Thân cười lạnh nói. Địa Tu dù sao cũng là pháp môn tu luyện, tuy còn chưa chính thức nhập môn, nhưng thân thể của hắn cũng đã trải qua rèn luyện, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn.
“Ngươi chính là Phương Thận?” Đầu lĩnh đám thanh niên đi đến trước bàn bốn người đang ngồi, hắn lấy ra một tấm ảnh, đúng rồi, hắn nhe răng ra cười: “Tiểu tử, muốn trách thì trách số mệnh ngươi không tốt, có người bỏ tiền mua một tay một chân của ngươi. Thanh Mao, giao cho ngươi.”
Một tên côn đồ tóc nhuộm đủ loại màu sắc đi ra lên tiếng, hắn cầm một cây gậy sắt trong tay, đẩy Tạ Nhã Tuyết đang ở trước mặt sang một bên: “Đi ra, đừng cản đường ta.”
Thân ảnh Phương Thận khẽ động, hắn đỡ Tạ Nhã Tuyết đang muốn ngã xuống đất, nhẹ nhàng đẩy nàng sang một bên, sau đó trong mắt hắn hiện lên vài phần âm lệ.
Bước lên một bước, bàn tay Phương Thận vung lên.
“Răng rắc” một tiếng, cánh tay tên côn đồ đã đẩy ngã Tạ Nhã Tuyết lập tức đứt thành hai đoạn, hắn ôm đoạn tay bị đứt mà la lên thảm thiết.
“Cút.” Một cước đá vào đầu gối của hắn, thân thể gần trăm cân bị đánh văng ra xa vài mét, răng rắc một tiếng, chân hắn lại gãy tiếp.
“Xông lên.” Thanh niên cầm đầu biến sắc, nhưng không đợi cho bọn hắn cùng xông lên, Phương Thận đã lao đến. Mấy đấm mấy đá, tất cả bọn hắn đã ngã xuống, có vài tên lưu manh còn bị đá trực tiếp ngất đi.
“Quay về nói với Lâm Chi Vinh, hắn còn dám dùng thủ đoạn bỉ ổi này thì đừng trách ta không khách khí.” Phương Thận lạnh lùng quát: “Cút.”
Hắn không đắc tội với ai, những tên côn đồ này lại muốn một cánh tay và một chân của hắn làm cho Phương Thận hiểu ra, bọn chúng là do Lâm Chi Vinh phái đến đây.
Với thân phận của bọn hắn, căn bản là không thể gặp được Lâm Chi Vinh, Phương Thận chỉ muốn bọn hắn trở về thì tiện thể nhắn lại một tiếng. Để tin này lọt vào tai Lâm Chi Vinh, nếu sau đó hắn vẫn không biết tốt xấu, vậy thì cũng đừng trách Phương Thận này ra tay độc ác.
Thân là tu luyện giả cường đại, hắn sẽ không chủ động làm khó dễ người yếu hơn mình, nhưng như thế không có nghĩa là chó mèo cũng có thể lấn lên đầu hắn…
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 4: Trang web bán đấu giá
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
“Phương Thận, từ khi nào mà ngươi đã trở nên lợi hại như thế?” Nhìn Phương Thận đơn giản đánh cho mấy tên côn đồ hoa rơi nước chảy, ba người Chu Vanh sợ ngây người.
Với vấn đề này, Phương Thận chỉ cười cười, hắn không trả lời.
Mấy người Chu Vanh rất biết điều, không hỏi tiếp nữa. Mấy tên côn đồ kia cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình bọn họ, lại tiếp tục ăn uống. Trong lúc đó, mấy người lại khuyên Phương Thận vài lần nữa, khuyên hắn học tập cho xong xuôi, thế nhưng thái độ của Phương Thận rất kiên định, hắn không nghe lời khuyên của bọn họ.
Coi như là Tạ Nhã Tuyết thì cũng mười phần hào sảng, nói chi đến Chu Vanh cùng Mạc Thông, bỏ qua chuyện không vui, ba khách một chủ cùng nhau vui hết mình.
Trở về trường học, Phương Thận đi theo Chu Vanh về đến phòng ngủ. Hắn đã hạ quyết tâm rời khỏi trường học, một ít đồ đạc trong phòng ngủ cũng muốn mang đi theo.
Đang lúc chuẩn bị đồ đạc, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Chu Vanh vội vàng chạy ra mở cửa.
“Giáo sư Trương, chủ nhiệm Tôn.” Nhìn thấy hai người vừa đến, Chu Vanh hơi giật mình.
Bên ngoài cửa có hai người đứng, một nam một nữ. Nữ là Giáo sư dạy lớp Phương Thận tên Trương Thu, còn nam nhân trung niên kia, đấy là chủ nhiệm khoa của bọn hắn.
“Phương Thận có ở đây không?” Mặt mũi Trương Thu đầy vẻ nghiêm túc, khuôn mặt bà còn có chút buồn bã.
“Ai đến tìm ta?” Phương Thận đi đến, hắn thản nhiên nói.
“Học trò Phương, nghe nói ngươi ra ngoài trường đánh nhau với người ta?” Chủ nhiệm Tôn nói với giọng kẻ trên cao nhìn xuống: “Ta muốn tìm ngươi mà cũng không dễ dàng chút nào.”
Nếu không phải Phương Thận khó tìm, bản thân hắn là chủ nhiệm khoa, sao có khả năng hắn tự mình tìm đến phòng ngủ của sinh viên.
“Có thì sao?” Phương Thận nhíu mày, hắn cảm giác được người này lai giả bất thiện, bản thân mình mới giáo huấn mấy tên côn đồ không lâu, chủ nhiệm Tôn này đã tìm tới tận cửa rồi. Nếu nói hai người này không có vấn đề…, Phương Thận tuyệt đối không tin.
“Chủ nhiệm Tôn, đấy là mấy tên côn đồ kia muốn đánh Phương Thận trước, hắn chỉ là đánh lại tự vệ thôi.” Chu Vanh vội vàng giải thích.
Trương Thu thì nháy mắt với Phương Thận, như muốn xin lỗi hắn.
“Không cần nói nhiều.” Âm thanh chủ nhiệm Tôn lạnh lùng: “Đại Học Lâm Hải chúng ta là đại học nổi danh toàn quốc, có một sinh viên như ngươi quả thực là tự bôi nhọ trường chúng ta. Hơn nữa, ta còn nghe nói ba tháng nay ngươi không đi học, đây mà là sinh viên sao?”
“Chủ nhiệm Tôn, ta nghĩ nhất định có hiểu lầm ở đây…” Trương Thu mở miệng nói muốn giúp đỡ.
Chủ nhiệm Tôn không để ý tới bà, hắn cao giọng nói: “Ta sẽ báo cáo lên, đề nghị trường học khai trừ con sâu làm giàu nồi canh như ngươi. Đại Học Lâm Hải có truyền thống vinh quang, không cần một sinh viên như ngươi.”
“Oh, xin cứ tự nhiên.” Phương Thận nhún vai, bốp một tiếng hắn đóng sập cửa lại.
Ngoài cửa, suýt chút nữa bị cánh cửa đập vào mặt, sắc mặt chủ nhiệm Tôn khó coi đến cực điểm. Hừ lạnh một tiếng, gã đùng đùng nổi giận đi khỏi.
“Phương Thận, Tôn tử này đến cũng thật trùng hợp.” Chu Vanh nói, không phải kẻ ngu dốt, hắn cũng đã nhìn ra điểm không đúng ở đây.
“Ta biết.” Phương Thận nhẹ gật đầu, trong mắt hiện lên một màu trang nhã. Chuyện này chắc chắn có quan hệ với Lâm Chi Vinh, đây là gã muốn từ hai phía đồng thời ra tay để hủy tiền đồ của hắn.
Nếu như là trước kia…, những thủ đoạn này còn có thể dùng một chút, nhưng hiện tại Phương Thận chẳng thèm ngó tới nữa.
Nếu không phải thực lực bây giờ chưa đủ, rất khó giải quyết Lâm Chi Vinh mà không ai biết…, thì Phương Thận đã sớm đến tận cửa nhà gã mà giết rồi. Bị linh hồn dị giới ảnh hưởng dần dần, hắn cũng không còn sợ hãi chút nào
Thế nhưng, đợi đến lúc ngưng tụ bổn mạng chi lục, chính thức nhập môn, nghĩ đến lúc đó hắn cũng có thể tự mình giải quyết việc này rồi.
--------------------oOo--------------------
Rời khỏi Đại Học Lâm Hải, đầu tiên Phương Thận gọi điện cho Phương Chi Hành. Lâm Chi Vinh đã không thể ra tay với mình được, nói không chừng hắn sẽ giận chó đánh mèo mà ra tay với Phương Chi Hành. Dù sao hiện tại hai huynh đệ hắn cũng không còn được Phương gia bảo vệ nữa.
Sau khi gọi điện xong, dặn dò một phen, bảo Phương Chi Hành không nên đi ra khỏi cửa trường, gặp chuyện gì cũng phải tỉnh táo, tạm thời nhẫn nhịn một thời gian ngắn, lúc này hắn mới yên lòng.
Những phiền toái cùng uy hiếp này, đợi đến lúc nhập môn Địa Tu, tất cả sẽ giải quyết một thể.
Trong mắt Phương Thận hiện lên một tia lạnh lẽo.
Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Phương Thận nhìn màn hình báo số, là Tạ Nhã Tuyết.
“Phương Thận, ngươi không sao chứ?” Vừa bắt máy, âm thanh lo lắng của Tạ Nhã Tuyết đã truyền đến.
“À?” Phương Thận ngẩn người, vừa rồi hắn mới kịp phản ứng, thì ra là Tạ Nhã Tuyết nói đến việc hắn bị đuổi học. Nói thật, việc này hắn đúng là không để trong lòng.
Nghe thấy Phương Thận không có cảm giác uể oải, bi quan, Tạ Nhã Tuyết lập tức thở nhẹ một hơi: “Chủ nhiệm Tôn cũng hơi quá đáng rồi, ta sẽ nghĩ cách không để cho hắn làm được việc đấy.”
Chủ động nghỉ học với việc bị nhà trường đuổi học, hai việc này hoàn toàn khác nhau. Việc bị đuổi học là điều nhục nhã nhất trong đời, Tạ Nhã Tuyết lo Phương Thận bị đả kích.
“Đều do ta, nếu không phải là ta, ngươi sẽ không cần phải động thủ với mấy tên côn đồ kia.” Âm thanh Tạ Nhã Tuyết hơi sa sút, chủ nhiệm Tôn lấy cớ đó để khai trừ Phương Thận. Bản thân hắn ở ngoài đánh nhau với côn đồ, trong mắt nàng, tính tình Phương Thận vẫn luôn ổn trọng, để xúc động như vậy khẳng định là do mình bị đẩy ngã mà ra.
Phương Thận không biết nên khóc hay nên cười, người trong cuộc, cho dù khôn khéo như Tạ Nhã Tuyết cũng sẽ trở thành rối loạn. Đừng nói là tính tình của hắn bỗng nhiên lăng lệ ác liệt không ít, coi như là trước kia, đối mặt với việc người khác đến vì bản thân mình, hắn cũng tuyệt đối không có đạo lý nhượng bộ.
“Nếu ngươi áy náy, vậy thì giúp ta làm một việc đi.” Lúc này chuyển sự chú ý đến việc khác là biện pháp tốt nhất. Tâm niệm vừa động, hắn đã có chủ ý.
“Việc gì, nói mau nói mau.” Tinh thần Tạ Nhã Tuyết chấn động, qua cái điện thoại cũng có thể cảm nhận được sức sống của nàng.
“Ân, ta muốn đăng kí một trang web đấu giá, dùng để làm kế mưu sinh sau này, hiện tại cũng cần chú ý đến những việc bản thân ta chưa quen thuộc, ngươi có thể giúp ta được không?”
“Đăng kí trang web sao? Chuyện nhỏ, hì hì, ta nhất định sẽ thiết kế xếp đặt trang web kia một cách hoàn hảo. Ân, còn cần kéo tên Mạc Thông kia lên nữa…” Vừa nghe Phương Thận nói, trong lòng Tạ Nhã Tuyết đã lập tức có tính toán. Nàng là lớp trưởng, năng lực làm việc rất mạnh, bình thường cũng làm không ít những việc tương tự.
Phương Thận nói ra một vài ý tưởng của bản thân, thông báo một vài trọng điểm, sau đó cúp máy.
Đưa chuyện này chuyển giao cho người khác, Phương Thận lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Con đường sau này đi như nào, Phương Thận đã sớm cân nhắc qua. Trong lòng hắn cũng đã lập sẵn kế hoạch, đăng kí trang web đấu giá, đây cũng không phải tâm huyết dâng trào nhất thời.
Trọng điểm trong tương lai đương nhiên là cố gắng tu luyện, nhưng cả đời không có khả năng chỉ tu luyện. Bản thân hắn đương nhiên có anh em chí cốt, có đệ đệ cần chiếu cố, hắn còn muốn đoạt lại sản nghiệp của phụ thân nữa, tất cả đều cần có một thế lực mạnh mẽ.
Bán đấu giá, chính là con đường hắn chọn. Một mạch Địa Tu, sau khi nhập môn có thể giúp đỡ hắn tìm được thiên tài địa bảo ẩn dấu trên Địa Cầu. Những thiên tài địa bảo này có số lượng rất lớn, chỉ dùng để tu luyện thì chắc chắn là không cần đến nhiều như vậy, có thể lấy một phần trong đó ra để giao dịch. Đợi đến lúc tu luyện tới giai đoạn cao thâm, hắn có thể liên thông với những thế giới khác, lúc đó càng không biết hắn sẽ có bao nhiêu kỳ trân dị bảo.
Đây là ưu thế bậc nào, tuyệt đối là độc nhất trên Địa Cầu. Chỉ nói về nơi phát ra hàng hóa, Phương Thận dám nói không có một nhà bán đấu giá nào có thể so sánh được với hắn, hắn có thể đơn giản cướp lấy lượng tài phú rất lớn.
Bán đấu giá lớn nhất trên thế giới, Tô Phú Bỉ cùng Tốt Sĩ Được, một năm tiêu thụ cũng đến vài tỷ Đô-la, Phương Thận tin tưởng bản thân mình bán đấu giá so với người ta còn xuất sắc hơn.
Chỉ có điều muốn làm bán đấu giá cũng không phải dễ dàng, cần có danh tiếng trong ngành sản xuất nội địa, lại càng cần thêm số lượng khách hàng cực lớn. Trước mắt Phương Thận đều không có những thứ này, hơn nữa để đăng kí một nhà bán đấu giá cần tài chính ít nhất 100 vạn, hắn cũng không có từng đó tiền.
Đăng kí trang web bán đấu giá chỉ là bước đầu tiên, Phương Thận tin chắc không bao lâu nữa, mình sẽ có thể kiến lập nhà bán đấu giá của chính mình.
Giải quyết xong việc này, tiếp theo chính là đi tìm bổn mạng chi lục rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Bán Đấu Giá Tác giả: Ngọc Mễ Hùng Chương 5: Bổn mạng chi lục
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Quần đảo Đông Hải là quần đảo lớn nhất vùng duyên hải Trung Quốc, nơi đây cũng là khu du lịch có phong cảnh đẹp nổi danh cả nước, phong cảnh hợp lòng người. Mỗi năm đều có từng dòng người tràn vào quần đảo Đông Hải như thủy triều.
“Các vị lữ khách, hiện tại có thể tự do hoạt động, mong mọi người chú ý an toàn, nếu có chuyện gì hãy lập tức liên hệ với chúng tôi. Ba giờ chiều tập trung ở khách sạn Đông Lưu, lúc đó sẽ có lịch trình cho hoạt động tiếp theo.” Hướng dẫn du lịch trẻ tuổi nhất của đoàn du lịch Đông Hải là Tô Lệ, nàng đang quảng bá với mọi người. Sau khi lớn tiếng nói vài lần, nhóm lữ khách tham gia tua du lịch Đông Hải năm ngày lập tức hào hứng bừng bừng, bọn họ bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Cuối cùng cũng được tự do hoạt động.” Phương Thận cũng tham gia chuyến du lịch lần này, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mục đích chuyến đi này của hắn chính là vì bổn mạng chi lục.
Lục địa là quốc gia của loài người, trải qua hơn ngàn năm khai phá cùng đào móc, cho dù có thiên tài địa bảo gì thì cũng chỉ còn ở trong rừng sâu núi thẳm, chỗ mà ít người đi tới, đại bộ phận khu vực còn lại đều là chỗ con người hoạt động. Vì vậy mà Phương Thận không nghĩ tới để bổn mạng chi lục của mình ở trên đất liền.
Một khi lựa chọn tuyển ra bổn mạng chi lục thì không thể sửa đổi được nữa, sau đó sẽ tiến vào thời kỳ khuếch trương, địa bàn được khuếch trương ra bốn phương tám hướng. Cho dù Phương Thận có thể tìm được phong thủy bảo địa, thì đó cũng chỉ là một vài khối không có ý nghĩa. Đợi đến lúc khuếch trương, rất nhanh sẽ tiến vào khu vực con người hoạt động, đến lúc đó thì khả năng có thể tìm được thiên tài địa bảo quả thực là cực kỳ nhỏ bé.
Hải dương là lựa chọn của Phương Thận, chỗ đó là nơi con người không cách nào chinh phục được, đáy biển lại càng là cấm địa. Không biết có bao nhiêu thiên tài địa bảo được dấu ở sâu trong lòng biển, đến lúc đó, sẽ để cho bổn mạng chi lục khuếch trương về phía hải dương. Nghĩ đến đó, Phương Thận đã cảm nhận được kinh hỉ không ít.
“Phương tiên sinh, ngươi có vấn đề gì à?” Thấy Phương Thận không rời đi, hướng dẫn Tô đi đến. Cũng có vài người không rời đi, nhưng đối với khí chất phi phàm của người trẻ tuổi này, hướng dẫn Tô lại thấy có mười phần hảo cảm.
Phương Thận sờ đầu, tuy tham gia lần du lịch này, nhưng hắn lại chẳng có tâm tư nghe giới thiệu những cảnh đẹp du lịch kia.
“Ta muốn đi hải đảo xung quanh, có được không?” Phương Thận hỏi. Bổn mạng chi lục vừa mới đến giai đoạn ngưng tụ nên rất yếu ớt. Hải đảo nơi hắn đang đứng, chỗ này có lưu lượng người rất lớn, đương nhiên sẽ không phù hợp với yêu cầu của Phương Thận.
Đến quần đảo Đông Hải để du lịch, thường xuyên có những người suy nghĩ khác thường. Giống như tháng trước, hướng dẫn Tô cũng gặp một lữ khách, bà ta muốn rắc tro cốt của trượng phu vào lòng biển, vì vậy đã cố ý lựa chọn một hải đảo rất vắng vẻ. Đối với Phương Thận, hướng dẫn Tô cũng không lấy làm kỳ lạ, nàng đoán có lẽ Phương Thận có nguyên nhân đặc biệt.
“Trên nguyên tắc thì chúng tôi không đồng ý, chúng tôi phải phụ trách an toàn cho lữ khách.” Hướng dẫn Tô cắn môi nói, bỗng nàng lại bật cười: “Nhưng đứng trên lập trường của bằng hữu, tôi có thể hỗ trợ ngài, điều kiện tiên quyết là ngài chỉ có thể đi đến những đảo lớn quanh đây.”
Ở quần đảo Đông Hải, phần lớn là những hòn đảo, hòn đảo có diện tích ngoài 1km2 thì có mấy chục cái, nếu như chỉ đi đến những hòn đảo ở phụ cận…, thì vẫn trong phạm vi cho phép của hướng dẫn Tô.
“Là hòn đảo này đi.” Phương Thận nhẹ gật đầu, ngón tay hắn chỉ lên trên một hòn đảo nhìn như không có người. Hắn cũng không trông cậy vào việc đi những hòn đảo ở ngoài biên, chưa nói đến không đảm bảo an toàn, chỉ nói đến chi tiêu tăng lên, sau khi tham gia đoàn du lịch này, Phương Thận đã phải xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch của mình rồi. Không muốn phức tạp thêm nữa, dù sao cũng chỉ cần vượt qua thời kỳ ngưng tụ ngắn ngủi, đến giai đoạn bổn mạng chi lục khuếch trương thì những hòn đảo kia đều không quan trọng.
Quần đảo đó có hải lưu chảy qua, nhưng thời gian lại không cố định, lần hải lưu di chuyển trước đó mới trải qua không lâu, vì thế hướng dẫn Tô đã hỗ trợ hắn tìm được một thuyền đánh cá. Sau khi bàn bạc giá tiền, con thuyền nhanh chóng chở Phương Thận chạy đến, mục tiêu là hòn đảo kia.
Bước chân lên bãi cát, giầy lập tức lún xuống một ít, Phương Thận hơi nhíu mày.
“Đại thúc, xin đợi ta một giờ.” Phương Thận quay đầu lại kêu lên.
“Được rồi.”
Hòn đảo này có diện tích khoảng 5km2, thời gian một giờ không thể đi hết toàn bộ hòn đảo, Phương Thận chọn một phương hướng sau đó từng bước di chuyển đi tới. Đến tận lúc trước mặt xuất hiện một hồ nước nhỏ, phong cảnh xung quanh rất đẹp và yên tĩnh, lúc này Phương Thận mới ngừng lại.
“Chọn nơi này đi.” Thần sắc Phương Thận ngưng trọng, hắn khoanh chân ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau đặt dưới bụng. Tập trung tư tưởng suy nghĩ định khí, một lát sau, một đoàn Lục Quang từ trong cơ thể Phương Thận bắn ra rồi rơi vào lòng bàn tay hắn. Đây chính là linh chủng hắn đã ngưng tụ ra.
Như nâng chí bảo, Phương Thận chậm rãi đứng dậy, hắn đưa bàn tay đến thăm dò bên trong hồ nước. Sau khi nghiêng tay một góc, linh chủng lập tức thoát khỏi lòng bàn tay Phương Thận, nó chậm rãi chìm xuống dưới đáy hồ.
Phương Thận không nháy mắt, hắn chăm chú nhìn, xuyên qua hồ nước yên tĩnh hắn nhìn xem linh chủng đang chìm dần vào đáy hồ. Sau khi tiếp xúc với mặt đất dưới đáy hồ, linh chủng biến mất không thấy gì nữa, rồi sau đó, một điểm màu xanh lấy chỗ đó làm trung tâm nó nhanh chóng hướng bốn phía mà khuếch tán ra. Rất nhanh, cả đáy hồ nước nhỏ hiện lên màu xanh.
Dường như đã đạt đến cực hạn, màu xanh chớp động một lát, cuối cùng cũng chậm rãi biến mất. Sau đó, Phương Thận cũng sinh ra một cảm giác huyết nhục tương thông, nhắm mắt lại hắn cũng có thể cảm nhận được từng chỗ nhỏ trong hồ nước này.
“Thành công rồi.” Phương Thận vui mừng quá đỗi, quá trình này còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của hắn. Không có xuất hiện bất kỳ sơ suất nào.
Sau đó, chờ linh chủng củng cố vững chắc trong ba ngày, đợi nó triệt để dung nhập vào lòng đất thì sẽ dung luyện chỗ thổ địa này làm gốc của bổn mạng chi lục, đó chính là lúc đại công cáo thành.
Phương Thận trở về theo đường cũ, đến lúc thuyền đánh cá về tới khu phong cảnh của hải đảo tổng cộng mới có hai giờ đồng hồ.
--------------------oOo--------------------
“Đây là danh thiếp của ta.”
Lúc đoàn người du lịch tụ tập, tâm tư yên tĩnh của Phương Thận cũng phải động, hắn lấy ra từng cái danh thiếp đã chuẩn bị tốt từ trước phân cho từng lữ khách một. Tham gia lần du lịch này có không ít người ăn mặc sang trọng, bọn họ có tố chất trở thành khách hàng tương lai của mình.
“Lưỡng Giới Đấu Giá, lại còn vẫn chỉ là trang web đấu giá. Chàng trai, có thật thần kỳ như ngươi ghi trên này không, cần thiên tài địa bảo gì cũng có sao?” Một phụ nữ trung niên ăn mặc đẹp đẽ sang trọng nhận danh thiếp của Phương Thận rồi tò mò hỏi.
Tên của trang web đấu giá là Lưỡng Giới Đấu Giá, đây là Phương Thận đặt tên để kỷ niệm sự cải biến của linh hồn dị giới kia, đương nhiên nó cũng hàm ẩn ý nghĩa hắn có thể liên thông đến thế giới khác. Nhưng cái này không thể nói cho người ngoài được.
“A di, trang web mới thành lập, vẫn còn ở giai đoạn bắt đầu, nhưng ta tin tưởng không bao lâu nữa, ta có thể thực hiện được.” Phương Thận trả lời, hắn ngụ ý hiện tại cũng không thể làm được như vậy.
Phụ nữ trung niên ah lên một tiếng, không biết bà nghĩ tới điều gì, thần sắc bỗng hơi thất vọng: “Người trẻ tuổi gây dựng sự nghiệp cũng là một chuyện tốt.”
Xuất phát từ lễ phép, bà vẫn nhận lấy, nhưng nhìn thái độ của bà ta, rõ ràng là không để trong lòng.
Bà không phải là người duy nhất.
Phần lớn mọi người đều là lễ phép nhận lấy, cũng có vài người nhận lấy danh thiếp liếc nhìn một cái, sau đó liền vung tay ném đi. Đối với việc Phương Thận còn trẻ gây dựng sự nghiệp, mấy người có lịch duyệt phong phú thì tỏ vẻ ủng hộ, chỉ là đối với việc Phương Thận lựa chọn ngành nghề thì bọn họ lại biểu lộ sự lo lắng.
Bán đấu giá, hơn nữa vẫn còn là trang web, trước khi tích lũy đủ danh dự hoàn toàn khó có thể làm người khác tin tưởng.
Phương Thận cũng làm lơ, giai đoạn đầu bước đi gian nan, hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, ngày mai đoàn du lịch chính thức quay về.
Nằm trên giường trong khách sạn, Phương Thận yên lặng tính toán thời gian.
Đột nhiên một cỗ linh lực cường đại không chút dấu hiệu nào liền bộc phát bên trong cơ thể hắn. Thân thể Phương Thận không gió mà bay, từ trên giường phiêu phù bay lên. Bày ra tư thế ngồi khoanh chân, sau đó một cỗ linh lực chạy dọc toàn thân, cọ rửa từng chỗ trên thân thể hắn, đến mức từng tế bào của Phương Thận cũng như đang hoan hô thỏa thích.
Đợi đến lúc Phương Thận tỉnh táo lại, trên người hắn xuất hiện thêm một tầng chất thải đen như mực, tanh hôi khó ngửi, đây là hiệu quả của việc tẩy tủy phạt cốt.
Tranh thủ thời gian chạy vào phòng vệ sinh, Phương Thận nhanh chóng rửa sạch thân thể, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, tràn ngập lực lượng, trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng.
Hắn biết rõ vừa rồi là đại biểu cho việc gì, bổn mạng chi lục đã ngưng tụ. Phương Thận cũng chính thức bước chân vào cánh cửa Địa Tu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R