[Thực ra những truyện ngắn kinh dị của tôi khiến nhiều người chờn chợn. Nhưng có vài độc giả (chủ yếu là nam giới) nói rằng nó chỉ hồi hộp và li kỳ chứ không sợ. Tôi cho rằng thật khó khăn để “dọa” cho độc giả sợ chỉ với thời lượng chữ như vậy. Thậm chí truyện dài nhất là Bức tranh và ngôi nhà cổ cũng chỉ có 10.000 từ. Một cuốn kinh dị khiến độc giả đứng tim cần phải có nguyên tắc của nó. Nếu tác giả chỉ tả con ma ở trong phòng, cho dù tay nghề có cao đến đâu, con ma có hình dáng kinh khủng đến đâu, thì độc giả cũng chỉ sợ lúc ấy. Nhưng nếu ta cho độc giả tưởng tượng rằng anh ta đang đứng trước cửa phòng khoá kín cuối dãy một hành lang tối, và trong phòng, sẽ có một CÁI GÌ ĐÓ rất kinh khủng. CÁI GÌ ĐÓ không rõ hình hài mới chính là cái gây cho ta một nỗi ám ảnh lâu dài. CÁI GÌ ĐÓ mà ta không biết rõ luôn khiến ta sợ hãi. Hệt như hồi còn bé, tôi trùm chăn cùng lũ bạn trong xóm để kể chuyện ma. Không đứa nào đủ can đảm thò tay ra ngoài chăn. Căn phòng chật hẹp hồi bao cấp lúc đó bí ẩn tựa một khu rừng già, và chiếc chăn mỏng chính là một thành luỹ rất đỗi an toàn. Con đường dẫn đến CÁI GÌ ĐÓ chưa biết rất dài. Tôi nghĩ rằng, việc mình xây dựng một cuốn tiểu thuyết trinh thám kinh dị sẽ là hợp lý đối với thể loại này. Tôi cũng thử áp dụng hình thức văn học mạng, khi mà sự tương tác giữa độc giả và tác giả sẽ xóa nhoà đi khoảng cách truyền thống. Tôi không phải là người duy nhất xây dựng cuốn tiểu thuyết, mà các độc giả cũng có thể tham gia một phần vào nó. Mỗi tuần tôi chỉ viết được 2000 chữ, phần vì do quỹ thời gian hạn hẹp, phần vì thể loại truyện này nếu viết liên tục sẽ khiến tôi nặng đầu. Vì thế rất mong các độc giả comment, dù chỉ một vài lời sau khi đọc. Nếu có quá nhiều ý kiến phê bình một vài chi tiết không hợp lý tôi sẽ sửa nó để đi sang phần tiếp theo, hoặc giả có quá nhiều người đoán được ý đồ của phần sắp tới, tôi sẽ xoay chuyển câu chuyện theo hướng khác. Đó cũng là một hình thức thể hiện mới của văn học. Và bây giờ, xin mời đọc phần đầu tiên cũng như đoán xem phần tiếp theo sẽ như thế nào.
Con đường độc đạo nhuốm màu vàng của đất khô, bị cô đặc rồi cuốn lên thành những cơn lốc bụi mù mịt. Chính ngọ, mặt trời thẳng đứng xuống đám lá đang oằn lên xơ xác. Những dãy đồi trọc câm lặng bên vệ đường giương mắt nhìn chiếc xe duy nhất đang lùi lũi vật lộn với cơn lốc. Nó chậm chạp men theo triền dốc rồi đột ngột dừng lại. Người lái xe dời tay khỏi vô lăng.
- Bụi quá. Anh không nhìn thấy gì cả. Đi tiếp thì nguy hiểm.
- Ba ơi, con thấy buồn nôn, đứa bé trai trạc bảy tuổi, da trắng xanh, tóc mái cắt ngang, đang nằm trên băng ghế sau vươn tay lên trước cầu cứu. Con khó thở, con muốn ra ngoài.
Người phụ nữ vội vàng lục một túi giấy bóng trong ngăn kéo đưa cho đứa trẻ.
- Con nôn vào đây. Bụi lắm, không ra ngoài được đâu con.
- Nhưng con không thở được…
- Mẹ xin lỗi, tăng hơi lạnh lên anh, người phụ nữ rít khẽ.
Đứa trẻ cúi gập người. Chiếc túi nilon nhanh chóng ngập đầy một thứ chất lỏng màu trắng đục. Người đàn ông nhoài cánh tay ra sau, vỗ vỗ vào lưng thằng bé:
- Cố gắng lên, con trai, sắp đến nơi rồi.
Khuôn mặt bé nhỏ ngẩng lên, đôi mắt dại hẳn đi. Nó đưa chiếc túi bóng cho mẹ rồi nằm trở lại xuống băng ghế. Người phụ nữ đắp chiếc khăn vừa nhúng ướt lên trán nó, miệng cằn nhằn:
- Thằng bé đang ốm. Em đã bảo anh rồi, cho con đi khổ lây sang cả nó. Mà việc làm ăn…
Chiếc xe bất thần chao đi khiến những người trên xe nhãng chuyện không hay vừa rồi. Động đất. “Ôi…”, người phụ nữ tái mặt, bíu chặt tay chồng, rồi theo bản năng, cô quờ lấy thằng bé. Nhưng chiếc xe đã rung lên bần bật khiến bàn tay cô trượt khỏi con trai mình. Bầu trời trở nên trắng nhợt. Nó choé dại một màu nhàn nhạt như ánh sáng trong bộ phim khoa học viễn tưởng. Mặt đất sau một hồi giận dữ đã đứng im trở lại, và lặng đi một cách đáng ngờ. Bất thần, bầu trời lầm bụi chuyển màu. Mây kéo tới đen kịt rồi nhanh như chớp ụp xuống một làn nước trắng xoá. Những lớp nước mưa ùa thốc đám bụi đường rồi xoắn vào nhau thành một cơn lốc khủng khiếp. Nó tạt vào lớp kính xe ràn rạt. Bây giờ, mưa lốc đã tạo thành bức tường đặc quánh bao phủ lấy con đường. Người phụ nữ rên rỉ. Cô có khuôn mặt dịu dàng nhưng quý phái của người sinh ra trong một gia đình khá giả và có giáo dục. Mái tóc nâu tự nhiên cột cao lộ cái gáy trắng sứ yêu kiều trên chiếc cổ áo viền ren xanh nhạt. Cô không trang điểm, nhưng bản thân hai vệt lông mày sẫm màu hình cánh cung cân đối trên sống mũi thanh tú và bờ môi xẻ nửa đã là những vật trang sức vô giá. Người chồng, trái lại, có thân hình vạm vỡ và nước da nâu của một thanh niên miền biển điển hình. Chiếc sơ mi lụa kẻ sọc có vẻ không hợp với ngoại hình của anh khi chúng cứ cựa vào lồng ngực rắn chắc như thể sắp bật tung cúc ra ngoài. Nhưng anh là một người đàn ông đẹp và đáng kính trọng với đôi mắt đen sáng và khuôn mặt vuông vắn. Anh cố huýt sáo vẻ hài hước:
- Thôi, coi như ta ăn picnic trên xe. Đằng nào thì cũng phải nghỉ ngơi. Mấy khi được ngắm cảnh thiên nhiên hùng vĩ thế này.
Người vợ thở dài nhìn bức màn mù mịt nước đang bao lấy chiếc xe. Cô lục chiếc làn dưới chân và lấy ra ba chiếc bánh mì kẹp thịt cùng một hộp nước quả tươi.
- Bảo, gắng dậy đi con. Con chỉ cần ăn nửa chiếc bánh là khoẻ.
- Con không muốn ăn, thằng bé vẫn nhắm nghiền đôi mắt.
- Ăn đi con trai, lát nữa mới có sức mà chạy. Ở đấy đất rộng, cây cối xanh tốt, tha hồ hít thở đầy lồng ngực. Rồi bố sẽ đánh bóng với con. Cả nhà sẽ đi chọn một con gà rồi cùng nướng ăn. Ngon tuyệt con ạ. Dậy đi nào.
Lời hứa hẹn quả là diệu kỳ, cậu bé Bảo đẩy cái khuỷu tay gầy gò xuống tấm nệm da để lấy thế ngồi dậy. Nó tựa vào thành xe, mệt nhọc, nhưng vẫn cố đưa chiếc bánh lên miệng. Người mẹ xót xa, nói khẽ:
- Lưu, anh cứ hứa hẹn với con như thế. Đã biết ở đấy thế nào.
- Em yên tâm, nghiên cứu địa hình cả tháng rồi. Sương nó là thằng đàn em của anh. Nó nịnh anh từ cái cốc uống nước đến cái ghế ngồi, sao dám lừa mình cả miếng đất.
- Em không yên tâm được, việc lớn như thế mà em không được bàn bạc.
- Anh nói rồi mà. Đấy là món quà bất ngờ anh tặng vợ yêu để kỷ niệm mười năm …
Lưu không nói hết câu. Anh áp cặp môi dày của mình lên đôi môi xẻ nửa đang giận dỗi. Người vợ khẽ đẩy chồng ra. Lưu thở dài:
- Anh đành tiết lộ một nửa bí mật nhé. Đây là tập ảnh thằng Sương chụp các góc độ mảnh đất của mình.
Lưu rút từ cốp nhỏ một phong bì dày. Anh đưa cho vợ hơn chục chiếc ảnh. “Đây là tấm hình toàn cảnh”. Một bãi đất trống phẳng như sân bóng rổ nhân tạo dành cho trẻ con, bao quanh là rậm rì cây cối. Khuất sau những lùm cây lá trắng, về phía tay mặt có một đám nhà dân lúp xúp, chúng được dựng bằng gạch đá ong, cũ kỹ, xám xịt khiến cảnh quan như bị phá hỏng đi phần nào. Bù lại, những bụi cây dại dọc con đường tự tạo dẫn vào mấy ngôi nhà nở đầy một loại hoa đỏ ối làm cho màu sắc của bức ảnh như được cân bằng. Đằng xa, dãy núi lờ mờ sau những cánh rừng lá trắng. Hẳn là tay Sương đã bấm máy từ trên một mỏm núi thấp nào gần đó. Bảo nhoài hẳn người lên đằng trước để xem ảnh. Nó có vẻ đã tươi tỉnh trở lại.
- Ba ơi, cái sân này ba để con chơi bóng.
- Một góc thôi con ạ, Lưu cười to, cậu khoái chí rồi hả. Chỗ đó sau này ba sẽ xây một cái nhà sàn để cuối tuần hai mẹ con về đây nghỉ. Còn khu vực này, anh sẽ phá đi làm một cái ao với cầu gỗ nhỏ để nàng Diên Vĩ xinh đẹp đứng trên cầu tạo dáng.
Vĩ bậm môi cố giấu nụ cười đang nén lại. Mảnh đất mà Sương giới thiệu cho họ quả thật rất đẹp. Mỗi bức ảnh là một góc độ đặc tả rất cụ thể khu đất.
- Toàn bộ khu đất bên cạnh anh đã làm giấy tờ được rồi. Nhưng cái đám nhà dân này… Lưu khoanh tròn vùng xám xịt trên bức ảnh. Sương nó muốn anh đến tận nơi làm việc trực tiếp với họ hay hơn.
- Có gì đâu, sao anh không bảo Sương giải quyết nốt. Mấy cái nhà dân này không đáng bao nhiêu tiền. Bảo họ chuyển đi rồi sai thợ san bằng. Khi mình đến đã phẳng phiu rồi. Thợ thiết kế cũng dễ hình dung hơn.
- Có vướng mắc một chút… Một nhà nhất định không chịu chuyển đi. Sương mới phải bàn giao lại cho anh.
Lưu giở đến tấm ảnh cuối cùng, là chiếc duy nhất mà Sương đứng trực tiếp tại khu đất để chụp, không phải từ trên cao. Người chụp đứng ngay sát một cửa nhà dân, và lia máy hết chiều khu đất. Đó là một chiếc máy kỹ thuật số, và nó chụp rõ nét từng chi tiết của quang cảnh. Những bức tường đá ong càng buồn bã, thê lương, cánh cửa gỗ nâu mục ải, bụi hoa dại đỏ ối, và khuất sâu sau những lùm cây tối tăm, ẩm ướt, còn một ngôi nhà đá ong khác, trông không rõ ràng, và bị tán lá trắng che khuất.
- Ba sẽ nuôi một con khỉ ba nhé.
- Ừ, không chỉ có khỉ đâu, sẽ có cả đàn khỉ, chó, mèo, lợn, gà và một đôi gấu thật to. Cái trang trại này sẽ đầy động vật để con trai của ba tha hồ làm mẫu vẽ, Lưu véo tai cậu con trai bé bỏng, và liếc mắt sang vợ.
- Em thích cái màu hoa đỏ này. Mình sẽ nhân giống cho nó leo khắp xung quanh hàng rào trang trại.
- Ừ, Lưu đồng ý, anh sẽ bảo thợ thiết kế một cái trang trại độc nhất vô nhị.
- Chỉ tội nó hơi xa quá, Vĩ ngại ngần nhìn ra cơn mưa rừng vẫn vần vũ bên ngoài.
- Nhưng mình sẽ được hưởng thụ không khí núi rừng hoang dã. Còn tụi trưởng giả học làm sang thửa mấy cái trang trại ngoại ô, ban ngày bụi đường vẫn bốc vào nhà dày một lớp, ban đêm xe tải chạy rầm rập mất cả giấc ngủ.
Lưu chỉ ăn vài miếng là hết cái bánh mì. Bình thường anh vẫn ăn rất nhanh, nhất là hôm nay đói. Và anh gần như nhịn suốt chuyến đi kéo dài đã bảy tiếng đồng hồ. Vĩ rót cho chồng ít nước quả dâu vào một chiếc tách giấy. Lưu đỡ cốc nước từ tay vợ, và có vẻ như một chiếc bánh mì vẫn chưa thấm tháp vào đâu với cái dạ dày khổng lồ của anh, Lưu run tay đánh rớt chiếc cốc giấy mỏng mảnh. Nước dâu ướt sũng một vạt quần kaki của Lưu. Vĩ vội vàng lấy giấy ăn để thấm cho chồng. Khi cô nhặt chiếc cốc giấy lên, cô tìm thấy cả mấy chiếc ảnh vừa bị Lưu làm rơi cùng chiếc cốc. Nước quả dâu đã thấm ướt mất vài tấm hình. Cô vội vàng đặt tờ giấy lên chúng. Nhưng chất nước đường như keo kết dính. Chúng bám chặt vào những bức ảnh, và màu nước quả dâu đỏ thấm loang lổ trên những lùm cây. Ở bức ảnh cuối cùng, nó lẫn lộn với những bụi cây đỏ ối. Cái màu của nước quả khô đi, và trùm lên những mái nhà đá ong một vệt loang, lúc này đã thâm lại như máu.
Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn, nhưng bầu trời sẫm lại như thể chỉ vài phút nữa thôi là bóng đêm sẽ lấp kín toàn bộ con đường. Lưu huýt sáo vui vẻ:
- Chừng năm cây số nữa là đến nơi. Thời tiết thế này là ổn rồi.
- Sao anh biết, anh đã đến đây bao giờ đâu?
- Thằng Sương đã tả cho anh cái cột mốc này. Từ đây rẽ vào chỉ còn ngần ấy đường nữa.
Lưu hất mặt về bên trái. Trời tối quá nên Vĩ không để ý đến khung cảnh hai bên đường. Cô giật mình thấy phiến đá rất to nhô trên miệng hang núi hệt một hình người bị cụt đầu, hai tay đỡ lấy phần cổ một cách tuyệt vọng. Trời vẫn còn những vạch mây đỏ sậm nên bức tượng thiên nhiên tự tạo nổi lên như một bức ảnh công sáng.
- Cái phiến đá kia trông ghê quá.
- Hình người cụt đầu - Lưu thản nhiên và ngay lập tức quặt vô lăng vào một lối rẽ phía tay mặt.
Vĩ băn khoăn ngoái đầu lại. Phiến đá lúc này đã được nhìn theo góc ngang, sần sùi như lớp áo tơi của một lão ăn mày già nua. Cô nhìn con, thở dài. Thằng bé đã ngủ say trên băng ghế. Cô không thích chuyến đi này, và cũng không thích cái trang trại mà mình sắp được tặng. Con đường này không trải nhựa. Nó rộng rãi, đủ để hai chiếc xe tải tránh nhau, và khá bằng phẳng dù hơi lầy lội. Mới chỉ có hai giờ chiều song trời rất tối. Những tán lá cây cổ thụ xoà xuống càng khiến lối mòn hút dài trước mặt thăm thẳm như cõi u minh. Chừng như muốn cho không khí bớt phần ảm đạm, Lưu với tay bật radio. Tiếng sóng rè, rít lên vài quãng và giọng phát thanh viên loáng thoáng rồi tắc lại như bị ai chặn lấy micro. Lưu thở dài.
- Khu vực này mất sóng điện thoại, mất luôn cả sóng phát thanh. Sau này mỗi lần đi nghỉ ở đây là coi như cắt hẳn liên lạc với bên ngoài.
- Càng hay, cuộc sống càng hoang dã, thanh thản. Em chán không khí đô thị lắm rồi.
Chừng như không muốn để chồng thất vọng về món quà mà anh có nhã ý tặng cho vợ, Vĩ nâng cao tông giọng cho thêm phần háo hức. Lối mòn ngày càng tối sẫm lại, lờ mờ và Lưu bắt đầu ngừng nói chuyện để tập trung vào việc lái xe. Đột nhiên Vĩ nhìn thấy có một vật gì thâm thẫm, nhỏ bé, chuyển động chậm chạp phía sát lề đường, mà cũng có thể là nó không chuyển động. “Cái gì ấy nhỉ”, Vĩ băn khoăn.
- Cái gì đằng kia anh?
- Anh không biết.
Vĩ nheo mắt, nhưng anh không giảm tốc độ. Cái vật đen thẫm càng tiến lại gần. Nó bất động. Từ đằng xa, Vĩ có thể nhận ra đấy là một con chó đen tuyền. Không, hai con. Giống chó rừng hoang đang mùa giao phối. Con đằng trước thản nhiên giương mắt nhìn chiếc xe một cách kỳ quặc. Khi chiếc xe chỉ còn cách hai con chó vài thước, con đằng sau đột ngột ngoắt người lôi xềch xệch bạn tình ra giữa đường. Lưu cuống cuồng nhấn bàn đạp nhưng không kịp. Vĩ thoáng thấy một bóng đen quật lên mũi xe đằng trước, rồi chiếc xe nảy lên, bánh xe gờn gợn, và Vĩ có thể cảm thấy một vật thể sống nằm dưới nó. Tiếng hét thất thanh của Vĩ và cú phanh kinh hồn khiến Bảo ngồi phắt dậy.
- Cái gì đấy hả mẹ?
- Không, con yêu, cái ổ gà thôi. Con nằm xuống ngủ tiếp đi.
- Sao mẹ sợ thế?
Mặc dù chỉ là một cậu bé lớp hai nhưng Bảo sớm khôn trước tuổi. Những bệnh tật mà cậu phải gánh chịu từ lúc mới lọt lòng khiến Bảo có vẻ mặt như một người đã trưởng thành với đôi mắt luôn buồn bã và suy tư. Cậu bé rất tinh ý trước những cảm xúc của người khác, đặc biệt là đối với mẹ, người mà cậu có thể đánh đổi bất cứ thứ đồ chơi quý giá nào và mọi thú vui của trẻ con trên đời để lúc nào cũng được ở bên cạnh mẹ. Vĩ thấy tay mình run lên. Cô bám chặt vào tay nắm cửa xe để lấy lại bình tĩnh. Lưu mở cửa định bước xuống xe. Một luồng hơi lạnh của núi rừng thốc vào bên trong. Vĩ rùng mình.
- Đừng anh… Anh đừng xuống.
- Sợ nó mắc vào bánh xe ấy chứ. Có một con thôi. Con kia chắc không sao.
- Anh nhìn thấy à? Nghĩa là một con… ở dưới ấy… con kia thoát? - Vĩ hỏi dồn dập.
- Ừ, bọn chó rừng lạ người, nhìn thấy xe thì sợ rúm lại.
- Cái gì thế hả ba? – Tính tò mò trẻ con khiến Bảo nhổm hẳn người lên đằng trước.
- Không con ạ. – Vĩ nắm chặt lấy tay thằng bé.
- Cứ nói cho con nó biết. Có sao đâu. Ba vừa chẹt vào một con chó. Là tự nó lao vào xe của ba thôi, ba không cố ý.
- Mình có phải đem chôn nó không ba? - Mặt Bảo bắt đầu tái xanh giống hệt mẹ nó.
- Không, lũ chó rừng ngu đần sớm muộn gì cũng chết. Xác của bọn chúng mối sẽ tự động đùn lên thôi.
- Anh đừng nói thế. Kinh quá.
Lưu đạp ga, chiếc xe lại bon bon trên con đường. Thốt nhiên, Bảo kêu lên, vẻ vui mừng.
- Mẹ nhìn xem, con có thấy con chó nào đâu.
Vĩ giật mình quay phắt lại. Con đường phía sau vắng lặng như không hề có dấu vết của sự sống, và trên mặt đường đất ẩm ướt, chỉ rải rác những đám lá cây lả tả vì bão.
- Không thấy con chó đâu anh ạ. – Vĩ thốt lên – Có khi mình không chẹt trúng nó.
- Không những trúng người nó mà còn nát bét ra rồi. – Lưu khẳng định một cách thản nhiên. - Chắc là con còn sống lôi nó đi rồi. Mà không quan tâm đến chuyện này nữa. Chỉ là một con chó thôi mà. Hôm nay đúng thật chẳng ra làm sao.
Lưu tì vào tay lái một cách bực dọc. Anh có vẻ thèm thuốc, nhưng không muốn đỗ lại cái nơi âm u này để khoan khoái nhả vài hơi. Lưu liếc nhìn đồng hồ. Ba giờ chiều. Anh bắt đầu căng mắt nhìn đường. Những bụi hoa đỏ ối lác đác xuất hiện bên vệ đường, và lá cây ở khoảnh rừng này không xanh như những chỗ khác. Nó trắng bệch bạc và sần lên những sống gân lá. Những bông hoa to bản xoè cánh như chiếc váy của người di gan. Cánh lá mềm và lặng lẽ túm tụm vào nhau tạo thành một khối liền đỏ rực. Con đường rộng dần ra, và những thân cổ thụ cũng thưa dần. Màu đỏ bắt đầu rợp lên. “Đẹp quá.” Vĩ buột miệng. Cô hạ kính cửa xe. Khí lạnh buốt lại xộc vào trong, và còn lạnh hơn cả làn hơi đang phả ra từ chiếc điều hoà nhiệt độ khiến ngay lập tức Vĩ phải đóng kín cửa sổ lại. Từ xa, cô đã nhìn thấy khoảng đất trống. Bảo reo lên:
- Đến rồi, ba ơi.
Lưu mỉm cười, vẻ thỏa mãn:
- Ba đã nói rồi, những gì ba tặng, hai mẹ con không thể không thích…
Lưu lao xe vào giữa bãi đất rồi dừng lại. Những ngôi nhà đá ong ở ngay trước mặt họ nhưng im lìm, vắng vẻ như một ngôi làng bỏ hoang. Chúng không có cửa sổ, tường xây bít kín với một cửa ra vào nhỏ bé giống kiểu những ngôi nhà của người Hà Nhì. Hơn thế nữa, nhà nào cũng có một tấm tường ngăn chỉ cách cửa ra vào có một mét, thành thử, có đứng ngay cửa cũng không nhìn được vào bên trong. Bé Bảo lẩm nhẩm đếm.
- Một… hai… năm… tám… tám ngôi nhà mẹ ạ. Sao con không nhìn thấy ai hết?
- Ừ nhỉ. Sao không có người vậy anh?
- Chắc họ vào rừng lấy củi. Kệ họ. Hai mẹ con cứ ngồi nghỉ ở đây, anh ra ngoài hút điếu thuốc.
Bảo là một đứa trẻ biết nghe lời. Mặc dù đã muốn tót ra ngoài để chạy nhảy cho bõ hơn nửa ngày cuồng cẳng ngồi trên ghế nhưng nó vẫn ở lại trong xe và hớn hở lẩm nhẩm một bài đồng dao:
Rồng rắn lên mây
Có cây núc nắc
Có nhà khiển binh
Hỏi thăm thầy thuốc có nhà hay không...
Vĩ không biết tại sao thằng bé lại thuộc bài đồng dao này. Những đứa trẻ cùng lứa Bảo, thậm chí lớn hơn thế, không mấy khi còn chơi trò dân gian nữa. Hồi bé, mỗi lần nấp sau lưng một lũ trẻ rồng rắn ở khoảnh sân gạch trước nhà, cứ đọc đồng thanh đến câu cuối cùng là Vĩ thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Đấy là một sự hồi hộp và sợ hãi đầy thú vị, nhất là những khi cô đứng cuối hàng, không có đứa bạn nào che chở sau lưng. Và kẻ đuổi bắt, chính là một trong đám trẻ hàng xóm, trở nên hết sức nguy hiểm và đáng sợ. Những cuộc đuổi bắt thường diễn ra chóng vánh, cho đến khi cô bị một bàn tay bất thần đập mạnh vào bả vai, nghĩa là trò chơi đã chấm dứt, và cô phải thay thế vai trò của kẻ truy đuổi. Không đứa trẻ nào muốn bị rơi vào vị trí ấy, là vị trí của kẻ chủ động, là vị trí của kẻ dọa cho người khác sợ hãi, nhưng cũng là vị trí của kẻ bị thua cuộc. Chỉ có điều khi đóng vai trò làm người đuổi bắt, Vĩ thấy máu nóng trong người dồn lên, những đứa trẻ dập dờn trước mặt cô, và cô chỉ cần lựa chọn kẻ thay thế. Cô nhớ có lần vẻ mặt hăm dọa của mình đã khiến một đứa trẻ sáu tuổi trong đám rồng rắn khóc thét lên và trò chơi bị bỏ dở giữa chừng. Vĩ mỉm cười. Cô đồng thanh với con “Rồng rắn lên mây…. thầy thuốc có nhà hay không?” và làm mặt hù dọa. Bé Bảo chúi ra một góc xe để tránh bàn tay đã sắp sửa tóm được của mẹ, cười như nắc nẻ. Khi cô túm được vạt áo sơ mi của thằng bé, nó hét lên và có vẻ sợ hãi thực sự, rồi lại cười khanh khách. Mỗi lần như vậy, Vĩ kéo con trai về phía mình để dụi mặt vào bộ ngực gày gò. Cô hít cái mùi thơm quen thuộc toả ra từ da thịt thằng bé, và lần nào cũng thế, Vĩ thấy trong ngực mình quặn lại. Bảo chỉ để yên vài giây rồi lại oằn ra, có vẻ như chưa muốn chấm dứt trò chơi “Rồng rắn lên mây. Có cây…”. Đang cười hớn hở, thằng bé im bặt lại, mặt tái xanh và đôi mắt mở to hãi hùng.
- Sao vậy con? – Vĩ hốt hoảng.
- …
- Con sao vậy? Con đừng làm mẹ sợ. – Vĩ nắm lấy bàn tay đã lạnh toát của con trai.
- Mẹ…
Thằng bé vẫn mở to mắt nhìn mẹ nó trân trối. Không phải… là nó nhìn ra phía sau lưng Vĩ. Sau vài giây lo lắng, Vĩ đã định hình được ánh mắt thằng bé. Có cái gì đó đằng sau cô hay sao? Vĩ lạnh toát người. Cô từ từ quay người lại… Một cái mặt đang áp sát cửa kính xe. Đó không phải cái mặt người, với hai con mắt loé lên độc ác. Nó chỉ cách mặt Vĩ chừng hai phân, và cái kính cửa trong suốt lúc này không còn ý nghĩa gì nữa. Tiếng hét của cô và tiếng gào khóc của bé Bảo khiến Lưu vứt vội điếu thuốc chạy lại. Anh lấy một cục đất và ném vào cái vật phía ngoài cửa xe “Đồ thần kinh, cút ngay đi chỗ khác”. Lưu mở cửa bế thốc bé Bảo ra ngoài và ôm chặt lấy thằng bé vẫn còn đang run lẩy bẩy. Vĩ thấy hình nhân đã rời cửa xe và tiến ra giữa bãi đất trống. Hắn gần như không mặc quần áo, mớ tóc đen dài bết vào nhau thành những cục vón bẩn thỉu, hai gò má hốc hác và con mắt ngây dại. Tuy nhiên, hắn lại nở một nụ cười tinh quái và có vẻ như không hề sợ sệt gì trước tiếng quát mắng của người khách lạ.
- Ra đây em, hít thở không khí trong lành, thằng điên ấy mà.
Vĩ đã bắt đầu hoàn hồn. Cô bước ra ngoài và đứng nép bên cạnh Lưu. Anh đưa tay choàng lên vai vợ, cười vui vẻ.
- Hai mẹ con đúng là thần hồn nhát thần tính. Có thằng điên mà cũng sợ.
Kẻ điên loạn đã tiến lại bụi hoa đỏ, ngắt một nắm cài lên mớ tóc đen thẫm và ngửa cổ lên trời hú một tiếng dài man dại. Tiếng hú dội vào những vách đá và luồn trở lại qua những khoảnh rừng rậm rạp, tạo thành những chuỗi ngân dài ghê rợn. Ngay tức thì, tiếng hú của gã điên như một tín hiệu bí mật, trên các ô cửa nhỏ đồng loạt xuất hiện chủ nhân của những ngôi nhà.
Mỗi ô cửa có khoảng bốn năm người, già có, trẻ có, đàn ông đàn bà đủ cả, nhưng không có trẻ con. Thì ra họ ở hết trong nhà chứ không phải vào rừng như Lưu đã đoán thế. Họ đều mặc quần áo màu chàm, nhưng rách rưới, nước da đen xỉn và nhám cả lại. Họ im lặng, chầm chậm tiến lại gần ba người khách, và chỉ sau vài phút đã bao lấy thành một vòng tròn giữa bãi đất. Bé Bảo sợ hãi nắm chặt tay mẹ. Vĩ nín thở:
- Anh nói gì đi chứ.
- Xin chào quý vị - Lưu cất giọng hài hước như thường lệ - Chúng tôi từ thành phố đến đây, đã phải vượt một quãng đường rất xa để gặp quý vị. Tất cả chỉ vì mảnh đất xinh đẹp này.
Một người phụ nữ quay sang nói gì đó với những người còn lại. Họ trao đổi bằng một thứ tiếng địa phương kỳ cục mà Vĩ chưa đoán được của bộ phận thiểu số nào. Người phụ nữ rất khó đoán tuổi. Có lẽ chị ta chỉ mới ngoài ba mươi nhưng cuộc sống nhọc nhằn ở một vùng đất cách ly hoàn toàn với thế giới văn minh bên ngoài khiến chị ta trông già hơn đến gần hai chục tuổi. Đôi môi thâm sì, hàm răng đen như của người nghiện thuốc và tròng mắt trắng dã làm Vĩ thấy rợn con người này. Một ông già gầy gò, tóc bạc trắng mà Vĩ cho rằng ông ta hẳn là già làng dường như hỏi người phụ nữ kia vài câu. Chị ta nói vắn tắt và ông lão gật gù, rồi nhìn chòng chọc vào bé Bảo khiến cậu chùn thêm một bước. Nhưng chợt nhận ra đằng sau cũng có rất nhiều người đang quan sát mình, Bảo lại bước lên một bước, rồi bối rối bước tới bước lui. Sau rốt cậu bé ôm chặt lấy mẹ. Người phụ nữ tiến lên phía trước, nói bằng tiếng Kinh hơi lơ lớ:
- Anh là Sương?
- Không, tôi là Lưu, chủ tương lai của miếng đất này. – Lưu trả lời bằng một giọng đầy quyền lực.
Người phụ nữ chăm chú nhìn Lưu vẻ dò xét.
- Anh vẫn trả chúng tôi theo giá mà anh Sương đã thoả thuận?
- Đúng thế.
- Bao giờ thì chúng tôi phải chuyển đi?
- Sau khi trang trại đã xây dựng xong xuôi.
Vĩ quay phắt sang nhìn chồng lạ lùng. Chừng như muốn giải thích luôn cho cả vợ và người phụ nữ kia hiểu, Lưu khoanh tay trước ngực theo kiểu của người đã quen với việc ra quyết định.
- Tôi muốn thuê luôn nhân công của dân làng để tham gia vào việc xây dựng trang trại. Mọi người cứ ở trong nhà của mình. Khi nào công việc hoàn tất thì tôi mới san bằng khu nhà kia.
Người phụ nữ tiếp tục trao đổi với người trong làng, và Vĩ thấy rõ những khuôn mặt lầm lũi kia lộ vẻ hài lòng, cho dù họ không cười. Từng ấy năm sống với Lưu, Vĩ luôn nể chồng ở mọi quyết định chính xác của anh. Trong bất kỳ trường hợp nào, Lưu đều nảy ra cách giải quyết sáng suốt khiến người khác phải kinh ngạc. Lưu quay sang nhìn vợ tủm tỉm.
- Em thấy không, tại sao phải điều thợ từ nơi khác đến cho phiền hà. Nhân công ở đây vừa rẻ mạt, lại đã quen với địa hình. Họ thông thổ đường đi lối lại và khí hậu. Hẵng cứ để họ ở lại cho đến giờ phút cuối cùng. Khu nhà kia phá sau cũng được. Anh tính sẽ đặt một vài chuồng nuôi gấu ở đó.
- Chúng tôi đồng ý - Người phụ nữ quay sang nói với Lưu – Bao giờ thì anh bắt đầu?
- Tuần sau.
- Nhưng mà… - Người phụ nữ băn khoăn liếc nhìn gã điên lúc nãy đang ngồi trên một mô đất và gườm gườm đôi mắt nhìn đám người – anh vẫn phải hỏi ý kiến một chủ nhà nữa.
- Được rồi, việc ấy cứ để tôi lo. – Lưu vui vẻ - Thôi, bây giờ chị dẫn vợ tôi đi xem xung quanh khu đất nhé.
Người phụ nữ lại nói vài câu với đám dân làng. Ngay tức thì họ tự động tản về nhà mình, nhưng lần này, họ ngồi cả trên bực cửa để quan sát những người khách lạ.
- Họ ở đâu? – Lưu hỏi người phụ nữ.
- Đằng kia. - Chị ta chỉ tay về phía những lùm cây. - Họ vẫn ở trong nhà.
Vĩ dễ dàng nhận ra ngôi nhà trong bức ảnh. Ngôi nhà thứ chín, nằm sâu trong những tán lá. Những ngôi nhà phía bên ngoài trông đã rệu rã, ảm đạm, nhưng ngôi nhà này thêm vào đó còn ở một vị trí âm u, tách biệt một cách kỳ dị. Những thân cổ thụ bao bọc quanh nó như một pháo đài đầy hiểm ác, làm cho căn nhà tối đến độ Vĩ đã cố nheo mắt mà nhìn mãi vẫn chưa thấy cửa ra vào.
- Em đi theo chị ấy nhé, dẫn cả Bảo đi nữa. Vừa hít thở không khí trong lành vừa tham quan khu đất luôn.
- Anh làm gì? – Vĩ hoảng sợ. Cô không hề muốn ở một mình bên người phụ nữ thiểu số này một chút nào.
- Anh vào đàm phán với chủ nhà còn lại xem sao.
- Em đi cùng anh.
- Không cần thiết. Thấy đông người có thể họ sợ. Mà Bảo nó cũng muốn đi chơi, em chiều
con một chút.
- Nhưng anh làm sao mà nói năng với họ nếu như không có chị này. – Vĩ vớt vát.
- Em không thấy bao nhiêu lần anh làm việc với cả khách châu Phi mà không cần phiên dịch à. – Lưu cười to – Đi đi em, không khí ở đây dễ chịu lắm.
Bé Bảo cũng có vẻ không muốn vào ngôi nhà. Nó nhảy lò cò một chân và đu lấy tay mẹ. “Mẹ ơi, đi...” Lưu quay người đi về phía những lùm cây. Người phụ nữ hất cằm “Đi lối này”. Chị ta dẫn hai mẹ con vòng ra phía sau khu nhà. Một mùi gì đó hăng hắc đượm lên. Vĩ nhìn thấy hàng lớp, hàng lớp những rễ cây lạ phơi bên những hông nhà. Cô cho rằng cái mùi không dễ chịu này bốc lên từ những thứ đó. Khi Vĩ kéo tay Bảo nhảy qua một đám rễ phơi khô, cô chợt cảm thấy gáy mình nhói lên, buôn buốt. Cô dừng bước, và đột ngột quay phắt lại. Có vật gì đó đã lẩn đi phía sau những bụi cây. Cô không nhìn thấy gì cả, nhưng cô chắc thế. Người phụ nữ vẫn lùi lũi bước. Họ đi xuống một con dốc ngoằn ngoèo và hẹp đến nỗi ngay cả bé Bảo cũng phải xếp hàng một. Con dốc có vẻ ngắn. Vĩ đã nhìn thấy một chỗ ngoặt ngay lùm cây trước mặt. Nhưng khi họ xuống tới đó, Vĩ mới thấy rằng con dốc mà vì vướng lối rẽ và cây lá um tùm nên đi đoạn nào biết đoạn nấy thực ra còn rất dài, và Vĩ không biết người phụ nữ này sẽ dẫn hai mẹ con cô đi đâu.
- Có mệt không con?
- Không ạ. – Bé Bảo nghe chừng đã thở hổn hển nhưng có vẻ thích thú với những trò mà cậu chưa bao giờ từng trải qua.
Con đường càng ngày càng dốc, và lối đi do trận mưa hồi sáng đã trở nên trơn nhẵn. Bảo ngã oạch một cái. Vĩ vội vàng đỡ thằng bé dậy. Vạt áo sau lưng Bảo nhem nhuốc đầy bùn đất. Cô rút mấy tờ giấy ăn để gột bớt những vết bẩn. Nhưng, Vĩ lại cảm thấy bên tai phải của mình nhói buốt. Cô biết có kẻ đang theo dõi hai mẹ con cô. Vĩ vờ như mải lau vết bẩn cho con trai và bất thần ngẩng mặt lên. Gã điên ban nãy. Kẻ bệnh hoạn đã đứng sừng sững đầu con dốc và cúi xuống nhìn Vĩ đầy đe dọa. Những cánh hoa đỏ trên đầu gã héo rũ và sẫm lại một màu gờn gợn quái đản. Người phụ nữ đã biến mất sau chỗ ngoặt, và giờ chỉ còn mình hai mẹ con cô đối diện với gã điên trong một lối đi hiểm giữa vùng rừng núi hoang vu này. Gã không nhúc nhích, và chỉ cách họ một quãng chục bước chân. Nhưng đối với một kẻ tâm thần, Vĩ không thể lường trước được gã đang nghĩ gì trong đầu. Cô vội vã kéo tay Bảo chạy chúi về phía trước. Lần này thì chính Vĩ bị trượt ngã. Bảo kéo mẹ đứng dậy. Mặc dù sợ hết hồn nhưng cậu bé tỏ ra mình đang là chỗ dựa cho mẹ. Cậu bực tức lấy một viên đá mắc trong bụi cây và ném về phía gã điên như bố cậu đã làm. Viên đá trúng giữa bộ ngực bẩn thỉu của gã. Vĩ sững người. Nhưng gã điên không hề tỏ ra bực tức. Trái lại, gã nhếch mép cười tinh quái như thể tâm trí chưa hề mắc sự điên khùng nào. Vĩ quát to: “Cút ngay”. Không ngờ thái độ tức giận của Vĩ tỏ ra có hiệu quả. Gã điên quay lưng bỏ đi và biến mất sau một khúc ngoặt. Vĩ không biết nên đi tiếp hay quay lại. Đi tiếp, có thể họ sẽ lạc đường, còn nếu quay lại, biết đâu gã điên chẳng đang chờ họ sau một lùm cây nào đó.
- Đi thôi mẹ.
- Ừ, mình đi tiếp.
Đôi khi, Bảo thường tỏ rõ tư chất quyết đoán di truyền của Lưu, mặc dù cậu bé khá nhút nhát. Khi họ vượt qua khúc ngoặt cuối cùng, Vĩ không khỏi kêu lên kinh ngạc. Họ đang đứng trên một khoảnh đất trống bằng phẳng. Thì ra toàn bộ khu đất của ngôi làng nằm trên một sườn núi và từ đây, họ có thể phóng tầm mắt ra cả một quang cảnh hoang vu hùng vĩ của đại ngàn. Cánh rừng lá trắng nằm xếp lớp ken dày bao lấy dãy núi đá, và những vệt mây hồng còn sớt lại sau cơn mưa đang vắt ngang qua đỉnh núi.
- Đẹp quá mẹ ạ. - Bảo reo lên
- Ừ đẹp quá, con nhỉ. – Vĩ thấy lòng mình trùng lại sau những chuyện vừa rồi.
Ban nãy, lúc họ còn mắc lại trong con dốc, quang cảnh này đã bị che khuất bởi toàn bộ những thân cổ thụ và bụi cây chằng chịt. Vĩ giật mình thấy có vật gì vừa thoáng qua tầm mắt cô. Người phụ nữ ban nãy đã cởi chiếc khăn bịt đầu màu đen và xổ tung mái tóc rậm dài che hết cả thân hình. Chị ta ngồi trên một mỏm đá sát eo núi, quay lưng về phía họ, thản nhiên và bất động như quên mất vai trò dẫn đường của mình.
- Sao đi lâu thế? - Chị ta lên tiếng.
- Có ông điên đuổi theo hai mẹ con cháu bác ạ. – Bé Bảo tỏ vẻ giận dỗi vì người phụ nữ đã bỏ rơi hai mẹ con cậu.
Người phụ nữ quay mặt lại, mớ tóc đen tuyền bao lấy khuôn mặt chị ta khiến đôi mắt trở nên tối tăm. Chị ta nhìn thẳng vào mặt Vĩ.
- Cô bao nhiêu tuổi?
- Hai sáu.
- Cô có con lớn nhỉ. - Chị ta nhìn chòng chọc vào thằng bé khiến Vĩ theo phản xạ nắm chặt tay con trai.
- Tôi lấy chồng sớm. Trẻ con làng này đi đâu hết rồi hả chị? – Vĩ lảng sang chủ đề khác.
- Làng này không có trẻ con.
- Tại sao?
- Ở đây đất dữ, chúng tôi không nuôi được. - Chị ta đưa mắt nhìn đi chỗ khác - Thằng bé nhà tôi nếu còn sống chắc cũng bằng tuổi cậu này.
Vĩ rùng mình, càng xiết chặt tay bé Bảo. Người phụ nữ tiến lại gần họ và giơ tay ra. Vĩ vội ẩy thằng bé lùi lại một bước. Nhưng chị ta không có ý định muốn chạm vào Bảo.
- Cô đưa tay đây cho tôi.
Vĩ chìa tay ra như một cái máy. Chị ta nắm chặt tay Vĩ. Bàn tay lạnh toát, khô khốc và sần sùi như thân cây gỗ mục.
- Tại sao cô thích mua mảnh đất này?
- Vì nó đẹp. – Vĩ hơi rút tay ra, nhưng chị ta đã nắm rất chặt.
- Cô rất đẹp, thằng bé cũng rất đẹp, nhưng trông nó không giống cô.
- Nó giống bố nó.
- Cô sung sướng lắm phải không. - Người phụ nữ nhìn thẳng vào mặt Vĩ bằng đôi mắt u tối, và chị ta bắt đầu vuốt ve lòng bàn tay mịn màng của Vĩ.
Chị ta tẽ thẳng những ngón tay của Vĩ ra, và cúi xuống nhìn.
- Chị làm gì vậy? – Vĩ run giọng.
- Tôi đang xem chỉ tay cho cô.
- Chị nhìn thấy những gì?
- Tôi nhìn thấy có những điều cô đang nói dối tôi. - Chị ta cười bí hiểm, hàm răng đen hơi lộ ra khiến Vĩ gai người.
Đột nhiên, người phụ nữ ngẩng phắt lên, cặp môi thâm sì mím lại.
- Cô phải cẩn thận. Hết sức cẩn thận. - Chị ta vạch những đường kỳ lạ lên lòng bàn tay Vĩ – Tôi đã nhìn thấy những đường này. Tai họa. Đó là tai họa. Nó đang ở rất gần đây thôi, rất gần cô.
Vĩ kinh hoàng nhìn người phụ nữ kỳ lạ. Cô lắp bắp:
- Sao chị biết? Làm sao mà tôi tránh được?
Last edited by khungcodangcap; 23-12-2008 at 05:29 PM.
Vĩ thấy chân tay mình trở nên tê dại và mặt đất bên dưới như chao đi. Bảo chưa bao giờ chạy đi đâu mà không xin phép. Mà thằng bé có thể đi đâu được ở khu vực hiểm trở này.
- Con tôi đâu rồi, chị…? – Vĩ nhìn người dẫn đường bằng cặp mắt nghi ngờ và hoảng sợ.
- Cứ gọi tôi là Ráy. Cô bình tĩnh, đây đâu phải siêu thị như ở dưới xuôi mà sợ lạc. Chắc thằng bé chạy đâu chơi quanh đây thôi.
- Tôi không bình tĩnh được. Nó đang bị ốm. Nó không phải như những đứa trẻ khác đâu.
- Bây giờ cô đi ngược trở lại, còn tôi đi lối này. – Ráy khoát tay về phía rìa núi.
- Không…
- Cô làm theo lời tôi. Đi cùng nhau chỉ mất thời gian. Tôi không làm gì con trai cô đâu mà sợ. – Ráy nhếch mép vẻ khó tả, không ra cười, cũng không ra khinh miệt.
Không còn cách nào khác, Vĩ đành quay trở lại con dốc ban nãy. Cô cảm giác Ráy vẫn đang quan sát cô từ phía sau lưng. Nhưng khi cô ngoảnh lại, chị ta đã biến mất khỏi khoảnh đất. Vĩ bắt đầu tuyệt vọng. Cô cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang tách dần cô khỏi những người xung quanh. Và lúc này, bao quanh Vĩ là núi rừng và những bụi cây rậm rạp với màu hoa đỏ ối. Con dốc dựng đứng mà lúc xuống Vĩ đã phải rất vất vả mới có thể ngăn chân mình khỏi trượt thì giờ đây khó khăn gấp nhiều lần để leo lên. Không có sự hiện diện của con người, nhưng Vĩ vẫn cảm thấy những ánh mắt mờ ám đang theo dõi cô. “Bảo ơi, con ơi”. Tiếng gọi của cô dội vào những âm u và luồn trở lại thành một tràng ngân dài rền rĩ. Cô bắt đầu dùng năm đầu ngón tay để bám vào những rễ cây, nhưng chúng cứ trượt trên những lớp bùn trơn nhẫy đã quánh lại trên thân lá. Tiếng gọi của Vĩ nhỏ dần. Màu đỏ ngợp phía trước bắt đầu làm mắt cô hoa lên. “Bảo ơi”. Cô bật khóc. Vĩ không dám nghĩ đến những lý do gây ra sự mất tích của Bảo. Đầu óc cô mụ mị và tê dại. Đúng lúc đó, cô thoáng nghe một âm thanh dài xào qua những tán lá. “Vĩ ơi”. Tiếng gọi vẳng xa xa nhưng đã gọi tên cô. Nó rõ dần “Vĩ ơiiiiiii. Ráy ở đâyyyyyyyyyyy”. Vĩ xoay người lại. Cô vừa chạy, vừa lăn, vừa trượt trên con dốc đầy bùn đất. Cô đã quay trở lại đúng khoảnh đất ban nãy. Vẫn hoàn toàn vắng lặng. “Mẹ ơi”. – “Bảo, con ơi”. Gió núi tạt vào hai gò má Vĩ ướt lạnh. Cô hướng về phía tiếng gọi. Nó nằm ở rìa núi bên tay mặt. Cô chạy ra sát mép núi. Lúc đứng giữa khoảnh đất, Vĩ vẫn nghĩ rằng đây là tận cùng của sườn núi này và từ đây chỉ có thể trông xuống vực thẳm. Thì ra vẫn còn một con đường mòn nữa nằm khuất sau mép núi. Nó dốc thoai thoải và khá rộng rãi. Vĩ thấy trống ngực đập thình thịch. Cô băng mình trên con dốc. Nó viền theo sườn núi và bị chắn ngang bởi một mỏm đá khổng lồ nhô ra phía trước. Vĩ suýt kêu lên “Hình người cụt đầu”. Bức tượng thiên nhiên tự tạo cô nhìn thấy ngoài đường cái trước khi Lưu ngoặt vào lối rẽ hoá ra nằm ở đây. Giờ nó ở ngay trước mặt cô, đen xì và đồ sộ khiến cô gai người. Vĩ đã tiến lại gần nó. Cô ngẩng mặt lên, đôi tay đang đỡ lấy phần cổ lơ lửng trên cao, và ngay sau lưng bức tượng là một cửa hang đen ngòm, nhưng khá rộng rãi. “Mẹ ơi, con đây”. Tiếng của bé Bảo đã rất gần. Vĩ vội vã luồn người xuống cái ngách rất hẹp dưới chân bức tượng. Con đường trước mặt lại lộ ra, dốc về phía trên. Và cô đã nhìn thấy cái bóng nhỏ bé của con trai mình trên đỉnh dốc, bên cạnh là Ráy với mái tóc dài phất phơ theo chiều gió. Không chờ Vĩ đến nơi, Bảo đã chạy ào về phía mẹ. Đôi mắt Vĩ loáng nước, cô ôm chặt cái thân hình bé nhỏ quen thuộc “Con chạy ra tận đây mà không nói cho mẹ biết?”. Bảo dụi đầu vào gò má ướt đẫm của mẹ. Rồi không nói gì, cậu bé kéo tay mẹ về chỗ cậu đang đứng ban nãy.
- Tôi nói rồi, trẻ con đến vùng này là thích lắm. – Ráy thản nhiên nhìn bộ quần áo đầy bùn đất của Vĩ.
- Mẹ nhìn kìa.
Vĩ xoay mặt về phía tay bé Bảo vừa chỉ. Cô dụi đôi mắt còn đang ẩm ướt của mình để nhìn cho rõ. Trời đã về chiều, tím sẫm lại, nhưng Vĩ có thể thấy một khối đen sì đổ nát phía đằng xa, thấp thoáng sau những tàn cây lá trắng.
- Cái gì vậy?
- Lâu đài đấy mẹ ạ. - Bảo reo lên thích thú.
- Về thôi, muộn rồi. – Ráy bắt đầu dợm bước xuống dốc.
- Để mẹ con cháu ở đây một lát.
- Cái gì vậy? – Vĩ nhắc lại. Cô đã thấy khối đổ nát rõ dần, là một mái nhà bằng đá đồ sộ bị vẹt mất một bên.
- Ban nãy tôi đã bảo thằng bé quay trở lại nhưng nó nhất định ở đây để chờ cô đến.
- Con muốn chỉ cho mẹ toà lâu đài kia. - Bảo thanh minh.
- Đấy là ngôi nhà cổ của dòng họ Quách. Đã từ lâu không ai sống ở đó nữa. – Ráy vừa nói vừa buộc lại những món tóc đang xổ rã rượi trước cơn gió lúc về chiều.
- Chắc họ là những người quý tộc. - Giọng bé Bảo có vẻ hết sức hồi hộp. Cậu dán mắt vào khối đen thẫm đằng xa, vẻ không muốn rời. - Từ đây đến đó không xa mẹ nhỉ.
- Nếu cô không bảo nó về thì tôi về trước đây. Ở đây trời tối rất nhanh, chắc cô không muốn bị trượt chân ngã trên đường.
- Ừ, mình về đi con.
Bảo nhìn ngôi nhà đổ nát vẻ luyến tiếc. Tuy nhiên, là một đứa trẻ ngoan, Bảo nhất nhất làm theo những gì mẹ cậu muốn. Đi được một đoạn, Ráy dừng bước. Rồi chị ta xoay hẳn người đối mặt với hai mẹ con, giọng nghiêm khắc:
- Cô phải dặn dò thằng bé không nên đi lại lung tung. Ở đây địa hình hiểm trở, nếu không thông thạo sẽ rất dễ bị lạc. Cả cô cũng vậy. – Đôi mắt chị ta ánh lên vẻ hăm dọa. - Với lại… - chị ta có vẻ định nói điều gì nữa xong lại thôi. Ráy ngần ngừ nhìn Vĩ, nhìn bé Bảo rồi vội vã bước tiếp.
Khi họ đến gần bức tượng, Vĩ cố gắng tránh không ngước mắt lên. Nhưng bé Bảo thì trái lại, sờ tay vào thân mỏm đá khô nhám vẻ tò mò, rồi sau khi lách người qua, đột ngột chạy tọt về phía miệng hang và hét lên một âm thanh chói tai. Tiếng hét của Bảo dội vào những vách đá trong hang và rất lâu sau mới quay trở lại. Nó không vang vang như những lúc họ đứng trong rừng mà hét lên. Trái lại, nó thì thào và âm âm u ám “Mẹ Vĩ ơiii”. Vĩ rùng mình. Bé Bảo sững người, kinh ngạc. Nó không ngờ giọng của mình lại bị biến đổi ghê rợn đến như vậy. Từ lúc đó, Bảo không nói câu nào nữa. Nó lặng lẽ đi theo mẹ và người dẫn đường. Bóng tối bắt đầu sập xuống nhanh chóng, mặc dù Vĩ nhìn đồng hồ mới thấy chỉ 5 giờ. Ánh chạng vạng khiến những dãy núi thoắt trở thành đường viền đen khổng lồ trên nền trời hơi còn nhờ nhợ.
- Chị Ráy này, sao chị nói tiếng Kinh giỏi thế? – Vĩ bắt chuyện.
- Ở làng này, tôi là người duy nhất xuống dưới xuôi để trao đổi hàng hoá. Còn những người khác, từ lúc sinh ra đến khi chết đi, chưa bao giờ rời khỏi làng…. Chúng tôi đổi thuốc lấy lương thực. – Ráy giải thích thêm.
- Những rễ cây phơi bên cạnh nhà?
- Đúng rồi. Đẳng sâm, khúc khắc, hoài sơn. Chúng tôi chỉ tồn tại bằng cách hàng ngày vào rừng hái dược liệu, phơi khô và đem đổi lấy những gì cần thiết.
- Tôi không thấy mọi người vào rừng.
- Không. Sáng nay chúng tôi đã làm lễ đóng cửa rừng. Theo tục lệ, mọi người phải ở lại trong làng. Nếu có bất kỳ người nào đi ra ngoài, ma rừng sẽ theo đuổi linh hồn của họ.
- Thế tại sao chị còn dẫn chúng tôi xuống đây? – Vĩ thảng thốt. Càng ngày, cô càng cảm thấy chờn chợn người phụ nữ này.
- Tôi còn không tin vào những chuyện vớ vẩn đó mà cô cũng tin à. – Ráy cười to. Chị ta dừng bước, rồi xây mặt lại. Nụ cười thoắt biến mất. – Có những thứ còn đáng sợ hơn ma rừng. Tin tôi đi. Tôi đã sống quá nửa cuộc đời, tôi biết.
Chị ta chộp lấy tay Vĩ, vuốt ve và kéo nó sát lên mắt. Nhưng có vẻ như những tia sáng cuối cùng của rừng núi không giúp chị ta nhìn thấy những điều muốn thấy, Ráy thở dài và rời khỏi tay Vĩ. Vĩ cảm thấy khó thở. Quãng đường từ thành phố đến đây, nếu đi trên xa lộ chỉ mất chừng nửa tiếng đồng hồ, nhưng Vĩ cảm thấy nơi này là một thế giới hoàn toàn khác hẳn, bị cô lập với thế giới văn minh bên ngoài, không hẳn vì địa hình hiểm trở, mà còn vì một điều gì khác. Những con người ở đây, họ sống cô độc, họ không thích rời khỏi làng từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi. Họ bấu víu dai dẳng vào một điều gì đó mà Vĩ chưa thể hiểu. Và tay Sương hẳn phải là một thiên tài ngoại giao mới có thể thuyết phục họ chuyển đi nơi khác. Có thể họ cần thức ăn, và những rễ cây kia không nuôi sống họ mãi được. Khoản tiền mà Lưu trả cho họ đủ để họ xây một ngôi nhà mới và mua lương thực đủ dùng trong suốt ba năm liền. “Lưu đúng là người quyết đoán đến kỳ lạ. Thích cái gì là làm ngay bằng được”, Vĩ nhủ thầm và nhún vai vui vẻ, cô muốn xoá tan bầu không khí nặng nề này:
- Chắc chồng tôi đã đàm phán xong xuôi rồi, giờ đang ngồi đói meo trong nhà của chị. – Vĩ cười to. – Mà chị Ráy này, chủ ngôi nhà đó là ai mà khó tính thế?
- Có ba người.
- Chắc lại toàn người già. Người già không thích di chuyển, thường là thế.
- Không. Kẻ làm cô sợ ban nãy là một trong những chủ nhà.
- Thằng điên?
- Ừ, nó sống cùng người chị họ và một bà dì.
Vĩ cảm thấy một điều gì đó làm cô bất an. Cô không nói gì, nhưng trong lòng thôi thúc một sự tò mò về chủ nhân của ngôi nhà kia.
- Nghĩa là cô gái và bà dì kia sẽ là người quyết định. Sao họ lại không muốn chuyển đi nhỉ?
- Tôi không biết. Họ ít quan hệ với những người trong làng. Đến hạn thì họ giao nộp cây thuốc rồi nhận thực phẩm và ra về.
- Có vẻ như chị cũng không thích họ.
- Trong làng không ai thích.
- Tại sao thế?
- ….
- Tại sao thế, chị Ráy? – Cơn tò mò của Vĩ đã lên đến cực điểm.
- Người ta cho rằng, đó là những người sinh ra trong một dòng họ bị nguyền rủa.
Họ đã về đến khoảnh đất ban nãy. Và trước khi họ leo lên con dốc hẹp dựng đứng mà Vĩ biết chắc cô sẽ không còn cơ hội để trò chuyện cùng Ráy nữa, Vĩ quyết định hỏi câu cuối cùng.
- Tại sao người trong làng lại cho rằng họ bị nguyền rủa?
Ráy dừng lại để thắt lại dây của đôi dép cao su đã được nện thêm một lớp đế nhám để dễ dàng đi lại trên địa hình khắc nghiệt. Chị ta không nói gì, và Vĩ tưởng rằng chị ta đã chấm dứt cuộc trò chuyện không đầu không cuối này. Nhưng khi đứng thẳng người lên, đôi mắt Ráy long lanh khác thường, vẻ của người biết giá trị của những điều mình sắp nói ra.
- Vì suốt mười đời nay, đời nào trong nhà ấy cũng có một người thắt cổ tự tử. Tất cả bọn họ đều là phụ nữ chưa chồng. Duy nhất, có một người tự tử không phải bằng cách thắt cổ. Là vì trước khi chết, bà ta đã sinh ra một đứa bé gái. Và bà ta không đủ sức để trèo lên bất kỳ ngọn cây nào mà cột một sợi dây. Khi dân làng tìm thấy hai mẹ con, thì đứa bé đã lả đi ở bên cạnh, bọc trong một mảnh vải màu trắng. Và người mẹ thì… - Ráy nhắm nghiền đôi mắt như thể những hình ảnh khủng khiếp vẫn hiển hiện trước mặt. Chị ta thì thào. – Bà ta nằm trong một vũng máu đang tuôn như suối. Máu tuôn ra từ mọi chỗ trên người bà ấy. Vì bà ta đã dùng con dao mà trước đó tự cắt rốn cho đứa bé đâm hàng chục nhát lên khắp cơ thể mình. Tôi không biết bà ấy làm thế để làm gì. Vì người ta có thể tự tử bằng nhiều cách, không phải bằng cách đau đớn như thế. Chính mẹ tôi đã đón lấy đứa bé. Và khi người ta thay tã cho nó, mới phát hiện ra miếng vải trắng lấm lem đã được bà mẹ viết lên bằng chính máu của mình với dòng chữ “Xin hãy giúp tôi bảo vệ đứa bé thoát khỏi những con ác quỷ”. Tất cả người làng ngu dốt chúng tôi không hiểu bà ta muốn gì. Nhưng dù sao, chúng tôi đều cho rằng những người liên quan đến dòng họ đó đều chẳng gặp được điều gì tốt lành, và dĩ nhiên người trong làng không ai dám lấy họ. Để duy trì nòi giống, những người còn trai đều phải đi tìm một cô gái ở bản nào quanh đây, là những người không biết gì về truyền thuyết ghê rợn kia. Khi bà ta chết, tôi vẫn còn nhỏ, nhưng không thể nào quên được khuôn mặt bà ta… đôi mắt trước kia rất đẹp lúc ấy không khép được nữa… nó mở trừng trừng như muốn canh giữ cho đứa bé, và… dưới ánh trăng hạ tuần mờ mịt, khuôn mặt trắng bệch bị những tia máu bắn lên vằn vện một cách khủng khiếp. - Ngừng một chút, Ráy hạ giọng xuống - Đứa bé gái… chính là người chủ thứ hai của ngôi nhà đó.
- …
- Từ bao đời nay, người ta vẫn thấy hồn ma của những cô gái thắt cổ lẩn khuất trong rừng và trên hang núi. Đêm đêm, tiếng rên la kêu khóc của họ vẫn văng vẳng từ thâm sâu. Họ muốn quay trở về nhà, nhưng thầy mo của chúng tôi đã làm lễ nhốt họ ở lại trong rừng vĩnh viễn, để không quấy quả người sống được nữa. Nhưng… chỉ còn một oan hồn duy nhất vẫn quay về bản vào những đêm trăng hạ tuần. Đấy là bóng ma của người đàn bà kia. Thầy mo bảo rằng trước khi chết, bà ta đã làm một thứ bùa yểm gì đó để có thể quay trở lại thăm con gái. Và con gái bà ta vẫn có thể nói chuyện với người mẹ đã chết hàng đêm. Tôi cũng từng chạm mặt với hồn ma của bà ta một lần… - đôi mắt của Ráy đột ngột trở nên hãi hùng – đó là ba năm về trước, tôi xuống xuôi để đổi hàng. Lúc quay lại bị lỡ xe nên về muộn quá. Khi vào bản đã một giờ sáng. Tôi thấy bà ta lướt qua những bụi cây để vào ngôi nhà đó. Bộ quần áo trắng lấm đầy máu, và mái tóc dài bết toàn bùn đất. Khi tôi hét lên, bà ta quay phắt lại, trên người vẫn còn nguyên những lỗ thủng như lúc bà ta mới chết.
Ráy quay vội đi và rảo lên dốc. Từ lúc đó, chị ta không nói một lời nào nữa. Chiếc váy đen của Ráy dường như còn mới, vẫn nguyên lớp hồ cứng, kêu loạt xoạt. Vĩ để cho Bảo đi nối theo Ráy, còn mình đi cuối cùng. Câu chuyện của Ráy cùng những hành vi bí ẩn của chị ta khiến Vĩ bàng hoàng. “Những người miền núi ấu trĩ thường nghĩ ra những chuyện hoang đường.”, Vĩ tự trấn an và mỉm cười. Nhưng cô cũng cảm thấy nụ cười của mình gượng gạo chẳng kém những khi cô phải tiếp đón các vị khách không mời mà đến. Khi họ quay trở lại chỗ đậu xe, bóng đêm đã tràn ngập trên những nóc nhà. Lưu đang ngồi trên một mô đất nhỏ, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, vẻ sốt ruột. Trông thấy họ, anh kêu lên khiếp hãi.
- Làm sao mà hai mẹ con lại lấm lem thế kia?
- Ly kỳ lắm ba ạ. - Bảo tươi cười hớn hở, mặc dù đã mệt phờ. Cậu có vẻ phấn khởi vì vận dụng được một từ trong sách.
- Lưu, em cần nói với anh chuyện này?
- Thôi hai mẹ con đi rửa mặt mũi chân tay, có gì lát nói sau. Anh đã đặt họ chuẩn bị củi lửa cho mình, cả một con gà rừng cực ngon. Lần đầu tiên con trai của ba được ăn tiệc kiểu này nhé. Anh chàng này đã đói chưa nào? - Lưu bế bé Bảo lên quay một vòng làm thằng bé cười sằng sặc.
- Không được anh, mình về muộn mất.
- Về đâu? - Lưu ngơ ngác - Ðêm nay mình ngủ đây mà.
- Ngủ đây? Ngủ ở đâu?
- Trong các nhà dân, thiếu gì nhà cho ngủ nhờ. Ở đây nhờ vả không khó khăn như dưới thành phố đâu. - Lưu cười vui vẻ.
Vĩ ngần ngại nhìn những ngôi nhà đá ong đã chìm vào một màu đen kịt mặc dù chỉ mới chập tối. Thời gian ở đây như trôi nhanh hơn vào ban ngày và chững lại vào ban đêm, như thể bóng đêm sẽ kéo dài bất tận. Từ những ô cửa thấp tịt, ánh sáng le lói hắt ra, bập bùng và mờ mịt.
- Ở đây không có điện? - Vĩ tự hỏi sao bây giờ cô mới nhận ra điều này.
- Tất nhiên, đã làm gì có đường điện, sau này sẽ phải chạy máy nổ.
- Em sẽ không ngủ ở đây đâu. Mình ăn xong sớm rồi về. - Vĩ kiên quyết.
- Em đừng thế, tiểu thư Diên Vĩ. - Lưu cười chế giễu - Em lại sợ bẩn chứ gì. Yên tâm, anh đã bảo chị Ráy chuẩn bị cho nhà mình một bộ chăn gối mới. Ở đây, bà Ráy giàu nhất bản.
- Không phải thế, em không quen ngủ ở những nơi như vậy. Mình ăn xong rồi về. - Vĩ nhắc lại.
- Vĩ, anh chưa lái xe ban đêm bao giờ. Với lại, lúc trưa mưa bão, có một số khúc quanh ngang sườn núi có thể bị lở mà mình không biết. Nguy hiểm lắm. Ðêm nay mình ngủ đây. Sáng mai sẽ về sớm. - Lưu nói dứt khoát rồi đi về phía Ráy vừa bước ra từ một ngôi nhà.
Hai người trao đổi gì đó mà Vĩ không nghe thấy. Cô đã quen với tính cách của chồng. Lưu đã nói gì là làm nấy, từ việc nhỏ đến việc lớn. Không ai lay chuyển nổi.
- Ngủ ở đây cũng được mà mẹ. Mình có cắm trại không mẹ?
Vĩ không trả lời Bảo. Cô cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ cứ dâng dần lên, chân tay cô hơi dại đi. “Chắc mình đói”, Vĩ lẩm bẩm “Con cũng đói rồi nhỉ?”
- Ði theo tôi. - Ráy đã đứng bên cạnh họ từ lúc nào.
Chị ta lại dẫn hai mẹ con Vĩ vòng ra đằng sau nhà. Ở đó có cái chậu nhôm nhỏ hứng sẵn dưới một ống giang. Bản này không có giếng, và người ta đã tự tạo một đường ống nước bằng những ống giang ghép vào nhau. Ðầu kia có thể là một con suối nào đó. Ráy kéo chiếc cần gạt, nước từ trong ống ùa ra, chảy đầy chiếc chậu nhôm. Vĩ chưa kịp nói gì thì bé Bảo đã té nước lên hai cẳng tay gầy gò và đôi bàn chân cáu đầy bùn đất. Vĩ nhúng tay xuống chậu nước. Làn nước lạnh toát làm cô rùng mình. Bóng đêm ùa xuống ngày một dày đặc khiến chậu nước đen sẫm lại. Cô vã nước lên mặt. Cô nhắm chặt mắt để tránh nước. Vĩ thấy mọi thứ tối sầm lại và cô hẫng vào một hố đen sâu thẳm. Người đàn bà với hàng chục vết dao đâm trên ngực đang nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu đầy máu. Vĩ cuống cuồng mở choàng mắt. Nước lạnh tràn vào mắt cô cay xè. Cô vội vàng thấm nước bằng chiếc khăn bông có mùi ngai ngái mà Ráy đưa cho rồi kéo bé Bảo đi. Cô gặp Lưu ở sân. Anh đang ngồi trước một đống lửa to, trên đó có con gà xiên đã bắt lửa xém vàng. Lưu có vẻ chăm chú và thú vị với công việc đang làm. Và Bảo thì đã nhảy nhót xung quanh đống lửa, cũng phấn chấn không kém. Vĩ đứng đằng sau lưng chồng, không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào. Những đốm lửa thi thoảng xém vào lá khô nỏ kêu lách tách tươi vui và toả màu vàng cam rực rỡ lên khuôn mặt Lưu và bé Bảo.
- Anh Lưu… em…
- Ừ, em ngồi xuống đây. Gà chuẩn bị được rồi.
- Em định nói chuyện này.
- Có chuyện gì thế? Em thấy không, từ hồi mình lấy nhau đến giờ, chưa bao giờ được hưởng một không khí tuyệt vời như thế này.
- Em nghĩ mình không nên mua cái trang trại này. - Vĩ hít một hơi thật sâu.
- Sao? - Lưu tròn mắt nhìn vợ, và bé Bảo nhân cơ hội đó xoay tròn xiên gà bắc trên hai que cời sắt. - Em bảo gì?
- Em nghĩ… cái trang trại này… xa xôi và thiếu tiện nghi.
Vĩ băn khoăn không biết nên giải thích với Lưu thế nào. Câu chuyện của Ráy, những lời nói mơ hồ của chị ta và một cảm giác bất an không rõ ràng nơi Vĩ sẽ chỉ khiến Lưu phì cười. Ðúng là Lưu có vẻ như không hề để ý đến những lời vừa rồi của vợ thật. Anh mải đảo lại con gà vừa bị bé Bảo suýt làm xém đen.
- Cái nhà kia anh đàm phán đến đâu rồi? - Vĩ đột ngột đổi chủ đề.
- Vẫn thế, họ không đồng ý. Họ đã ăn sâu bén rễ nơi này, và họ hy vọng nếu họ không chịu chuyển đi thì mình sẽ từ bỏ ý định.
- Vậy anh định thế nào? - Mắt Vĩ ánh lên vẻ hy vọng.
- Chả thế nào. Nếu họ không chuyển đi, thì cứ để họ ở lại. Ðằng nào anh cũng mời vài người ở lại. Mình cần người làm và trông nom trang trại. Không dễ gì tìm được người chịu lên cái nơi khỉ ho cò gáy này để làm việc đâu. Với lại, cái nhà đó ở khuất sau rẻo đất nên cũng không ảnh hưởng lắm đến cảnh quan. Cứ để cho nó tồn tại.
Vĩ im lặng. Cô không còn lý do gì để thuyết phục chồng nữa. Anh đã có nhã ý tặng cô một món quà mà bất kỳ người vợ nào cũng mơ ước, còn những lý lẽ của cô lại quá mơ hồ. Vĩ giúp chồng lật con gà. Bất chợt một cơn gió ùa qua khiến đống lửa tạt sang phải, sang trái rồi bốc lên cao. Nó bắt đầu xém vào con gà. Vĩ cuống lên định nhấc chiếc que cời ra, và trong lúc vội vã, xiên gà đã hất ngược vào tay cô. Những giọt mỡ đang ứa ra để lại một vệt rát bỏng trên mu bàn tay. Cô kêu lên khe khẽ. Vết bỏng nhanh chóng hình thành một quầng đỏ rất to. Vĩ nhớ rằng mình có một tuýp thuốc mỡ trong túi thuốc trên xe. Cô mở cửa xe và nhanh chóng tìm thấy nó trong cốp nhỏ. Lớp thuốc mỡ làm bàn tay cô dịu hẳn đi. Khi Vĩ quay trở lại đống lửa và định nói cho Lưu biết rằng vết bỏng của cô đã ổn, cô bỗng thấy lạnh sống lưng. Có một thứ gì đó vẫn đang theo dõi họ từ trong những lùm cây mờ ám, là kẻ đeo đẳng cô suốt từ lúc cô đến đây. Vĩ bíu lấy khuỷu tay chồng “Anh… nhìn kìa”. Gã điên đang nấp sau một thân cây to gộc, giương mắt nhìn họ chòng chọc. Lần này thì Lưu đã tức giận thực sự. Anh cầm một cành củi đang bén cháy và ném mạnh về phía kẻ điên loạn. Vẻ như Lưu đã ném trúng một bộ phận nào đó trên cơ thể gã. Vĩ thấy gã rên lên rồi biến mất trong bóng tối. Vĩ lo lắng:
- Nếu anh để lại ngôi nhà đó, nghĩa là… cả… nó cũng sẽ ở lại?
- Ðành vậy thôi. - Lưu thở dài - Nhưng em đừng lo. Ráy nói rằng không phải lúc nào nó cũng lên cơn. Bình thường nó cũng tỉnh táo như những người khác, và những lúc bệnh phát ra ngoài thì cũng không làm hại gì ai. Trông nó ghê vậy thôi, nhưng vô hại.
Lời giải thích của Lưu không làm Vĩ an tâm. Cảm giác bất an mơ hồ càng dâng lên làm ruột gan cô nóng lửa đốt. Lưu đã xẻ xong con gà. Họ ăn tối nhanh chóng vì đã đói ngấu. Nồi cháo to mà Ráy vừa mang ra cũng cạn đáy trong phút chốc. Vĩ cảm thấy ngon miệng. Khí lạnh của núi rừng bắt đầu lan toả và thảng hoặc vài cơn gió buốt tràn qua làm át cả hơi ấm của đống lửa tuy nhiên lại làm Vĩ dễ chịu. Cô lim rim mắt dựa vào vai Lưu. Trăng hạ tuần có hình lưỡi liềm mảnh và nhỏ xíu, bị bao quanh bởi một đường viền mờ nhạt. Nó toả ánh nhờn nhợt trên bầu trời tối đen rồi hắt chút tàn sáng xuống những cánh rừng, song không đủ soi tỏ bất cứ thứ gì. Phía bầu trời đàng xa, mà Vĩ chưa định được hướng Ðông hay hướng Bắc, vẫn ngập một màu hồng quành quạch. Có thể ngày mai trời vẫn sẽ lại mưa. Màu hồng này báo hiệu thế. Cơn buồn ngủ đã kéo trùng mi mắt Vĩ, và cô bắt đầu nhìn mọi vật một cách không rõ ràng.
- Mấy giờ rồi anh?
- Tám giờ.
- Thế mà tưởng như nửa đêm ấy. Ở đây yên tĩnh thật.
Vĩ cố chống mắt nhìn sang Bảo. Thằng bé gần như ngủ gật bên cạnh đống lửa. Trong phút chốc, Vĩ tỉnh hẳn. Cô giục Lưu cho thằng bé đi ngủ. Lưu bế con trên tay, định tiến về phía nhà Ráy. Giờ Vĩ mới nhớ ra cái chuyện ban nãy. Cô đột ngột đề nghị:
- Em và con sẽ ngủ ngoài xe. Em ngại ngủ trong mấy cái nhà ấy lắm.
- Cũng được. Hơi chật chội cho em, còn anh thì chịu thôi. Anh to thế này. - Lưu cười lộ hàm răng sáng bóng. - Anh vào nhà trưởng bản ngủ vậy.
Lưu bế bé Bảo trở lại xe. Bảo đã ngủ say ngay từ lúc Lưu vừa nhấc nó lên tay. Vĩ kê gối cho con trai nằm thoải mái rồi lên ghế đằng trước. Lưu xoa tay.
- Em sáng kiến đấy. Thôi anh cũng đi ngủ đây, sau ngày hôm nay thì ai cũng đờ cả người ra rồi.
Lưu thò đầu vào xe hôn lên má vợ “Chúc hai mẹ con ngủ ngon nhé” rồi nhanh chóng khuất sau một ngôi nhà. Dường như cả bản đã tắt đèn từ lúc họ còn ngồi ăn bên cạnh đống lửa. Phải rồi, ở đây không có gì để giải trí thì người ta đi ngủ từ chập tối là hợp lẽ. Nếu như không có ánh sáng toả ra từ trong xe, Vĩ dễ tưởng rằng mình đang rơi vào một quần thể sống thời tiền sử. Cô vặn chìa khoá, ánh đèn điện tắt ngấm. Nhưng ngoài kia, đống lửa vẫn bốc lên cao ngút, toả màu vàng cam rực rỡ, đôi khi loé lên một tia lửa xanh tím trông rất vui mắt. Ngọn lửa nhảy nhót làm mắt Vĩ díu lại. Những làn gió mang hơi thở mát lạnh và mùi hương đặc trưng của rừng già lọt qua kính cửa xe mở he hé khiến Vĩ chìm hẳn vào giấc ngủ không mộng mị. Chừng rất lâu sau, Vĩ nghe thấy những âm thanh lao xao như tiếng cười nói. Khắp bản đèn điện sáng trưng khiến Vĩ chói mắt. Rất nhiều người xung quanh. Họ đến từ những ngôi nhà trong bản, mặc những trang phục xủng xoẻng đầy vòng khuyên trên người. Họ hò reo và nói cười vui vẻ như thể đang chơi một trò chơi gì đó. Vĩ nghe những âm thanh ồn ã nhưng lại loáng thoáng, không rõ ràng.
Rồng rắn lên mây
Có cây núc nắc
Có nhà khiển binh
Hỏi thăm thầy thuốc có nhà hay không…
Vĩ rùng mình. Trò chơi đang rất vui vẻ, nhưng không rõ tại sao Vĩ thấy sống lưng mình lạnh buốt. Thốt nhiên, Vĩ nhìn thấy một người đàn bà tách ra khỏi đám đông. Cô ta đứng khá xa, và đang nhìn Vĩ. Cô ta còn trẻ, và đẹp, rất đẹp. Nhưng, cô ta có một vẻ quen thuộc mà Vĩ chưa định hình được. Vẻ quen thuộc của người đàn bà này làm Vĩ cảm nhận một cơn gai lạnh. Bỗng nhiên, Vĩ thấy tò mò. Cô tiến lại gần người đàn bà. Như chỉ chờ có thế, cô ta rảo bước nhanh về phía trước một chút rồi dừng lại, vẻ như đang chờ đợi. Vĩ vội vã bước theo để đuổi kịp người đàn bà. Ngay khi Vĩ chỉ còn cách người kia chục sải chân thì cô ta lại đi tiếp. Người đàn bà có vóc dáng nhỏ bé nhưng tốc độ nhanh một cách đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, khi đã bỏ Vĩ một đoạn khá xa. Cô ta lại dừng bước và nhìn Vĩ đầy giục giã. Song đến lần thứ ba Vĩ mừng thầm vì sắp đuối kịp người đàn bà bí ẩn thì cô tiếp tục bị tụt lại đằng sau như thể một cuộc chơi ú tim. Vĩ bắt đầu sốt ruột. Cô thấy mặt mình nóng bỏng, mạch đập trên thái dương rần rật hệt cảm giác khi Vĩ suýt đập tay lên vai đứa trẻ cuối cùng trong đoàn rồng rắn mà bị hụt mất. Cô bước nhanh hơn, gần như là chạy, nhưng bằng cách nào thì vẫn luôn bị kẻ đằng trước bỏ một đoạn khá xa. Song lần này, khoảng cách đã thu hẹp lại, rất gần. Người đàn bà chỉ còn cách Vĩ chừng ba bước chân, nhưng cô ta không quay lại nhìn Vĩ nữa. Cô ta đứng xây lưng lại, vì vậy Vĩ không tài nào nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc bí ẩn kia. Vĩ tức điên người. Cô ta mặc bộ quần áo đen tuyền, và mái tóc đen thả chấm vai khiến cả thân hình lẫn vào trong bóng đêm. Trăng hạ tuần ánh lên những tia nhợt nhạt trên lớp áo đen kỳ quặc. Vĩ hít một hơi thật mạnh, chỉ còn hai bước chân nữa, Vĩ sẽ đập tay lên vai cô ta, bắt cô ta quay mặt lại, sẽ hỏi cô ta là ai, và tại sao lại bắt Vĩ đuổi theo một cách tức cười thế. Vĩ tiến thêm một bước nữa. Cô thấy hơi lạnh từ đâu phả ra giá buốt. Cái thân hình nhỏ bé mặc áo đen vẫn quay lưng lại như trêu ngươi. Vĩ giơ tay lên, nhưng bàn tay cô chỉ lùa vào không khí. Người đàn bà đã biến mất, như thể cô ta vừa tan lẫn vào màn đêm dày đặc. Vĩ bước tới bước lui. Xung quanh cô chỉ toàn là những thân cây xù xì gớm ghiếc. Lúc này Vĩ mới nhận ra rằng mình đang ở giữa rừng già. Ðám đông vui vẻ ban nãy cũng đã biến mất. Thì ra cô đã đi quá xa rồi. Người đàn bà kia đã lừa Vĩ. Và nếu cô ta lừa Vĩ, hẳn ý định của cô ta không tốt đẹp gì. ánh trăng hạ tuần vẫn hắt những tia lờ mờ mà khi xuyên qua tán lá rừng rậm rạp, chúng biến thành từng vệt vằn vện quái đản. Vĩ dẫm chân lên lớp lá mục ải đang tỏa mùi ngai ngái. Cô lần mò trong bóng tối, tay vịn vào những thân cây nhơm nhớp nhựa và sương đêm. Vẻ như một màn mây dày đặc đã bao phủ lấy mặt trăng. Lúc này, ngay cả những vệt vằn vện mờ nhạt cũng không còn nữa. Vĩ đã rơi vào bóng đêm đen đặc. Cô đã lạc đường hoàn toàn.
Cái ý nghĩ bị lạc đường giữa rừng già khiến Vĩ kinh hoảng. Cô cuống cuồng bước bừa lên phía trước. Thốt nhiên, Vĩ thấy quầng sáng vằn vện xuyên qua những tán lá rừng đã quay trở lại. Một lối mòn hiện ra trước mặt cô. Vĩ vui mừng bước theo con đường ấy. ánh sáng rõ dần dù trăng vẫn chỉ lờ mờ một hình lưỡi liềm nhỏ xíu. Cô nhìn thấy phía trước có một cái lán nhỏ, và người ra kẻ vào tấp nập. Vĩ vội vàng tiến về đằng ấy. Cô định chào hỏi, nhưng vẻ vội vã, bận bịu của những người trong lán làm cô ngừng ngay lại. Dường như họ đang chuẩn bị đón ai đó. Cô bước vào lán. Họ đứng xung quanh thành một vòng tròn và chừa ra một khoảng trống ở giữa. Trong lán không có bất kỳ một loại đèn đuốc gì nhưng cô vẫn thấy đủ ánh sáng để quan sát hết mọi vật. Có lẽ những bộ quần áo trắng tuyền của những người này đã phả ra một thứ ánh sáng đặc biệt. Trong đám đông có cả người già, người trẻ, đàn ông, đàn bà, nhưng không ai để ý gì đến cô, thậm chí như không nhìn thấy cô nữa thì phải. Tiếng xôn xao bắt đầu rộ lên. Hình như cái người mà họ chờ đợi đã đến. Cô cũng ngó ra bên ngoài. Những người kia bê vào một vật gì đó được phủ tấm vải trắng. Họ để vào khoảng trống đã được định sẵn rồi xúm lại xung quanh. Vĩ cố hết sức để lách vào giữa đám đông. Người ta từ từ lật tấm vải trắng. Một thân hình đen tuyền bất động phía bên dưới. Vĩ suýt kêu lên. Là người đàn bà ban nãy. Cô ta chết rồi sao? Khuôn mặt xinh đẹp lúc trước giờ xám ngoét lại, hai mắt nhắm nghiền. Tiếng ồn ã im bặt hẳn. Họ khoác cho cô ta một chiếc áo trắng. Bất thần cái thân hình bất động kia đứng bật dậy. Cô ta tiến một bước về phía Vĩ, đôi mắt mở to đầy đe dọa “Cô hãy quay về đi. Về đi. Nguy hiểm đang đến rất gần. Hãy tỉnh táo. Cô đã làm một việc sai lầm. Hãy tỉnh táo. Về đi… về đi.” Người đàn bà thều thào, máu từ trên thái dương cô ta phút chốc tuôn chảy. Chúng chảy từng giọt xuống tấm áo trắng. Khuôn mặt người đàn bà thoắt biến đổi. Nó khô dần lại như xác ướp và trở nên ghê rợn. Những người trong lán giờ mới bắt đầu nhận ra sự có mặt của cô. Họ quay lại và bao vây lấy cô. Vĩ lùi dần, lùi dần, nhưng những cánh tay của họ đã bắt đầu vươn dài ra. Cô quay đầu ra cửa và lao mình vào đêm đen. Sương mù ẩm ướt đã bao phủ lên mọi cảnh vật và Vĩ không còn nhận ra bất cứ thứ gì nữa. Những tiếng rì rầm đồng thanh vẫn đuổi theo Vĩ không dứt “Về đi… về đi”. Cô muốn hét lên mà cổ họng như bị ai ghìm giữ. Ðôi chân cô nặng như có đá đeo và chạy rất chậm. Bất ngờ trước mặt cô là một vực thẳm. Vĩ bước hụt chân và lao thẳng xuống cái hố sâu khổng lồ. Mu bàn tay cô sượt phải một phiến đá nhọn rát bỏng.
Vĩ bừng tỉnh. Trống ngực đập thình thịch nhưng tri giác của cô dần dần trở lại. Tay cô cảm nhận lớp da trơn nhẵn của đệm xe, và vết rát bỏng trên mu bàn tay vẫn còn nguyên đó. Vết bỏng từ mỡ gà giờ trở nên nhức nhối. Cô thấy khuôn mặt mình lạnh toát. Có lẽ mồ hôi đã rịn ra từ cơn ác mộng vừa rồi và sau đó lại được những cơn gió rừng làm cho khô lại. Cô vẫn chưa mở mắt. Người đàn bà bận đồ đen, những người mặc áo trắng trong chiếc lán giữa rừng… Cô bíu chặt chiếc nệm xe và lấy hết sức bình sinh rướn hàng mi lên. Bé Bảo vẫn ngủ say sưa trên băng ghế. Hơi thở của cô điều hoà trở lại. Ðống lửa không được người chăm sóc đã tắt ngấm từ lúc nào và sương đêm kéo đến dày đặc. Chiếc xe như trôi bồng bềnh trong một đám sương xám khổng lồ. Khi cô định với tay vặn cho cửa kính lên hết để ngăn làn sương đang ùa vào trong thì chợt nhận ra một cái gì đó không ổn. Dường như… trước mũi xe… không chỉ có sương đêm, mà lẫn vào đó… Cổ họng cô chợt đắng ngắt. Một bóng người lờ mờ hiện ra sau màn sương, bất động và đang nhìn cô chằm chằm. Cơn ác mộng đã quay trở lại. Dòng máu đang chảy trong người cô như đông cứng lại. Vẫn là một người đàn bà, mặc đồ đen tuyền, nhưng cô không thể nhìn rõ mặt vì tấm kính đã bị mờ hơi nước. Người này di chuyển chầm chậm và bước vòng ra phía cửa trước. Thì ra trên tay cô ta có cầm một ngọn đèn bão. Cô ta để chiếc đèn sát cửa xe như muốn quan sát Vĩ cho rõ hơn. Rõ ràng bóng ma không hề biết Vĩ đã thức giấc. Cô ta cúi xuống rất thấp và nâng cái đèn lên cao nữa. Không phải khuôn mặt xinh đẹp của người đàn bà khi nãy. Ðôi mắt cô ta đối diện cặp mắt đang mở to kinh hoàng của Vĩ thì tỏ ra hoảng sợ không kém. Cô ta đứng thẳng dậy và lùi lại một bước. Vĩ như choàng tỉnh. Cô đẩy mạnh cửa xe và bước ra ngoài. Cô vòng sang phía bên kia. Kẻ lạ mặt lại lùi thêm một bước nữa. Vĩ lấy lại bình tĩnh mặc dù vẫn chưa hết nỗi kinh hoàng từ giấc mơ cho đến hiện thực đang hiển hiện trước mặt.
- Cô là ai?
- …
- Nói đi. - Vĩ giận dữ - Sao lại rình rập tôi?
- Tôi đi gom thuốc. Sương đêm xuống nhiều thế này sẽ làm hỏng hết thuốc.
Giọng nói lơ lớ giống hệt giọng của Ráy. Vĩ cảm thấy kiệt sức.
- Nhà cô ở đâu?
- Ðằng kia.- Cô gái giơ tay chỉ.
Vĩ không nhìn thấy gì trong làn sương đêm nhưng đoán chắc cô ta là chủ nhân của ngôi nhà đá ong thứ chín. Khuôn mặt cô ta rõ dần, xinh xắn và yếu đuối một cách kỳ quặc. Cô ta lặng lẽ quan sát Vĩ, không phải với vẻ tò mò của những người thiểu số ít được nhìn thấy người Kinh, mà bằng sự soi mói như thể đã biết Vĩ từ trước. Vẻ lạnh lùng và khó chịu của cô ta ngược hẳn với dáng vẻ yếu đuối khiến Vĩ ngạc nhiên. Cô cũng khó chịu không kém.
- Cô cứ việc đi gom thuốc, sao lại theo dõi hai mẹ con tôi làm gì.
Tay cô gái đã cầm một túi vải màu đen rất to, chắc chứa đầy thuốc trong đó. Cô ta không nói gì, quay lưng bỏ đi. Vĩ chỉ còn nhìn thấy ánh đèn bão bập bùng chuyển động trong màn sương dày đặc như thể có một bóng ma vô hình đang cầm lấy nó. Rồi nó cũng nhanh chóng biến mất. Vĩ chui vào trong xe. Ðóng chặt các cửa kính lại và ngồi thẳng người trên ghế. Tiếng gió thổi ào ạt luồn qua lưng chừng núi, qua những cánh rừng và hang đá hoang sơ tạo thành những tiếng rít ghê rợn. Lần đầu tiên Vĩ nghe tiếng gió hú. Nó ở rất xa nhưng dường như đang sượt qua ngoài cửa xe hệt một vật thể sống. Vĩ vặn chiếc đồng hồ điện tử. Ðã ba giờ sáng, và tiếng gió hú làm cô căng thẳng. Vĩ không dám ngủ lại nữa. Cô cũng không muốn bật đèn. Cái cảm giác hết thảy vạn vật có thể quan sát cô đến tận chân tơ kẽ tóc trong khi cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì thật là kinh khủng. Vĩ chọn một đĩa nhạc cổ điển rồi bật lên khe khẽ. Giai điệu buồn bã của bản sonata Pathétique vang lên giữa núi rừng làm Vĩ thấy bình an
Last edited by khungcodangcap; 23-12-2008 at 05:37 PM.
Vĩ thấy chân tay mình trở nên tê dại và mặt đất bên dưới như chao đi. Bảo chưa bao giờ chạy đi đâu mà không xin phép. Mà thằng bé có thể đi đâu được ở khu vực hiểm trở này.
- Con tôi đâu rồi, chị…? – Vĩ nhìn người dẫn đường bằng cặp mắt nghi ngờ và hoảng sợ.
- Cứ gọi tôi là Ráy. Cô bình tĩnh, đây đâu phải siêu thị như ở dưới xuôi mà sợ lạc. Chắc thằng bé chạy đâu chơi quanh đây thôi.
- Tôi không bình tĩnh được. Nó đang bị ốm. Nó không phải như những đứa trẻ khác đâu.
- Bây giờ cô đi ngược trở lại, còn tôi đi lối này. – Ráy khoát tay về phía rìa núi.
- Không…
- Cô làm theo lời tôi. Đi cùng nhau chỉ mất thời gian. Tôi không làm gì con trai cô đâu mà sợ. – Ráy nhếch mép vẻ khó tả, không ra cười, cũng không ra khinh miệt.
Không còn cách nào khác, Vĩ đành quay trở lại con dốc ban nãy. Cô cảm giác Ráy vẫn đang quan sát cô từ phía sau lưng. Nhưng khi cô ngoảnh lại, chị ta đã biến mất khỏi khoảnh đất. Vĩ bắt đầu tuyệt vọng. Cô cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang tách dần cô khỏi những người xung quanh. Và lúc này, bao quanh Vĩ là núi rừng và những bụi cây rậm rạp với màu hoa đỏ ối. Con dốc dựng đứng mà lúc xuống Vĩ đã phải rất vất vả mới có thể ngăn chân mình khỏi trượt thì giờ đây khó khăn gấp nhiều lần để leo lên. Không có sự hiện diện của con người, nhưng Vĩ vẫn cảm thấy những ánh mắt mờ ám đang theo dõi cô. “Bảo ơi, con ơi”. Tiếng gọi của cô dội vào những âm u và luồn trở lại thành một tràng ngân dài rền rĩ. Cô bắt đầu dùng năm đầu ngón tay để bám vào những rễ cây, nhưng chúng cứ trượt trên những lớp bùn trơn nhẫy đã quánh lại trên thân lá. Tiếng gọi của Vĩ nhỏ dần. Màu đỏ ngợp phía trước bắt đầu làm mắt cô hoa lên. “Bảo ơi”. Cô bật khóc. Vĩ không dám nghĩ đến những lý do gây ra sự mất tích của Bảo. Đầu óc cô mụ mị và tê dại. Đúng lúc đó, cô thoáng nghe một âm thanh dài xào qua những tán lá. “Vĩ ơi”. Tiếng gọi vẳng xa xa nhưng đã gọi tên cô. Nó rõ dần “Vĩ ơiiiiiii. Ráy ở đâyyyyyyyyyyy”. Vĩ xoay người lại. Cô vừa chạy, vừa lăn, vừa trượt trên con dốc đầy bùn đất. Cô đã quay trở lại đúng khoảnh đất ban nãy. Vẫn hoàn toàn vắng lặng. “Mẹ ơi”. – “Bảo, con ơi”. Gió núi tạt vào hai gò má Vĩ ướt lạnh. Cô hướng về phía tiếng gọi. Nó nằm ở rìa núi bên tay mặt. Cô chạy ra sát mép núi. Lúc đứng giữa khoảnh đất, Vĩ vẫn nghĩ rằng đây là tận cùng của sườn núi này và từ đây chỉ có thể trông xuống vực thẳm. Thì ra vẫn còn một con đường mòn nữa nằm khuất sau mép núi. Nó dốc thoai thoải và khá rộng rãi. Vĩ thấy trống ngực đập thình thịch. Cô băng mình trên con dốc. Nó viền theo sườn núi và bị chắn ngang bởi một mỏm đá khổng lồ nhô ra phía trước. Vĩ suýt kêu lên “Hình người cụt đầu”. Bức tượng thiên nhiên tự tạo cô nhìn thấy ngoài đường cái trước khi Lưu ngoặt vào lối rẽ hoá ra nằm ở đây. Giờ nó ở ngay trước mặt cô, đen xì và đồ sộ khiến cô gai người. Vĩ đã tiến lại gần nó. Cô ngẩng mặt lên, đôi tay đang đỡ lấy phần cổ lơ lửng trên cao, và ngay sau lưng bức tượng là một cửa hang đen ngòm, nhưng khá rộng rãi. “Mẹ ơi, con đây”. Tiếng của bé Bảo đã rất gần. Vĩ vội vã luồn người xuống cái ngách rất hẹp dưới chân bức tượng. Con đường trước mặt lại lộ ra, dốc về phía trên. Và cô đã nhìn thấy cái bóng nhỏ bé của con trai mình trên đỉnh dốc, bên cạnh là Ráy với mái tóc dài phất phơ theo chiều gió. Không chờ Vĩ đến nơi, Bảo đã chạy ào về phía mẹ. Đôi mắt Vĩ loáng nước, cô ôm chặt cái thân hình bé nhỏ quen thuộc “Con chạy ra tận đây mà không nói cho mẹ biết?”. Bảo dụi đầu vào gò má ướt đẫm của mẹ. Rồi không nói gì, cậu bé kéo tay mẹ về chỗ cậu đang đứng ban nãy.
- Tôi nói rồi, trẻ con đến vùng này là thích lắm. – Ráy thản nhiên nhìn bộ quần áo đầy bùn đất của Vĩ.
- Mẹ nhìn kìa.
Vĩ xoay mặt về phía tay bé Bảo vừa chỉ. Cô dụi đôi mắt còn đang ẩm ướt của mình để nhìn cho rõ. Trời đã về chiều, tím sẫm lại, nhưng Vĩ có thể thấy một khối đen sì đổ nát phía đằng xa, thấp thoáng sau những tàn cây lá trắng.
- Cái gì vậy?
- Lâu đài đấy mẹ ạ. - Bảo reo lên thích thú.
- Về thôi, muộn rồi. – Ráy bắt đầu dợm bước xuống dốc.
- Để mẹ con cháu ở đây một lát.
- Cái gì vậy? – Vĩ nhắc lại. Cô đã thấy khối đổ nát rõ dần, là một mái nhà bằng đá đồ sộ bị vẹt mất một bên.
- Ban nãy tôi đã bảo thằng bé quay trở lại nhưng nó nhất định ở đây để chờ cô đến.
- Con muốn chỉ cho mẹ toà lâu đài kia. - Bảo thanh minh.
- Đấy là ngôi nhà cổ của dòng họ Quách. Đã từ lâu không ai sống ở đó nữa. – Ráy vừa nói vừa buộc lại những món tóc đang xổ rã rượi trước cơn gió lúc về chiều.
- Chắc họ là những người quý tộc. - Giọng bé Bảo có vẻ hết sức hồi hộp. Cậu dán mắt vào khối đen thẫm đằng xa, vẻ không muốn rời. - Từ đây đến đó không xa mẹ nhỉ.
- Nếu cô không bảo nó về thì tôi về trước đây. Ở đây trời tối rất nhanh, chắc cô không muốn bị trượt chân ngã trên đường.
- Ừ, mình về đi con.
Bảo nhìn ngôi nhà đổ nát vẻ luyến tiếc. Tuy nhiên, là một đứa trẻ ngoan, Bảo nhất nhất làm theo những gì mẹ cậu muốn. Đi được một đoạn, Ráy dừng bước. Rồi chị ta xoay hẳn người đối mặt với hai mẹ con, giọng nghiêm khắc:
- Cô phải dặn dò thằng bé không nên đi lại lung tung. Ở đây địa hình hiểm trở, nếu không thông thạo sẽ rất dễ bị lạc. Cả cô cũng vậy. – Đôi mắt chị ta ánh lên vẻ hăm dọa. - Với lại… - chị ta có vẻ định nói điều gì nữa xong lại thôi. Ráy ngần ngừ nhìn Vĩ, nhìn bé Bảo rồi vội vã bước tiếp.
Khi họ đến gần bức tượng, Vĩ cố gắng tránh không ngước mắt lên. Nhưng bé Bảo thì trái lại, sờ tay vào thân mỏm đá khô nhám vẻ tò mò, rồi sau khi lách người qua, đột ngột chạy tọt về phía miệng hang và hét lên một âm thanh chói tai. Tiếng hét của Bảo dội vào những vách đá trong hang và rất lâu sau mới quay trở lại. Nó không vang vang như những lúc họ đứng trong rừng mà hét lên. Trái lại, nó thì thào và âm âm u ám “Mẹ Vĩ ơiii”. Vĩ rùng mình. Bé Bảo sững người, kinh ngạc. Nó không ngờ giọng của mình lại bị biến đổi ghê rợn đến như vậy. Từ lúc đó, Bảo không nói câu nào nữa. Nó lặng lẽ đi theo mẹ và người dẫn đường. Bóng tối bắt đầu sập xuống nhanh chóng, mặc dù Vĩ nhìn đồng hồ mới thấy chỉ 5 giờ. Ánh chạng vạng khiến những dãy núi thoắt trở thành đường viền đen khổng lồ trên nền trời hơi còn nhờ nhợ.
- Chị Ráy này, sao chị nói tiếng Kinh giỏi thế? – Vĩ bắt chuyện.
- Ở làng này, tôi là người duy nhất xuống dưới xuôi để trao đổi hàng hoá. Còn những người khác, từ lúc sinh ra đến khi chết đi, chưa bao giờ rời khỏi làng…. Chúng tôi đổi thuốc lấy lương thực. – Ráy giải thích thêm.
- Những rễ cây phơi bên cạnh nhà?
- Đúng rồi. Đẳng sâm, khúc khắc, hoài sơn. Chúng tôi chỉ tồn tại bằng cách hàng ngày vào rừng hái dược liệu, phơi khô và đem đổi lấy những gì cần thiết.
- Tôi không thấy mọi người vào rừng.
- Không. Sáng nay chúng tôi đã làm lễ đóng cửa rừng. Theo tục lệ, mọi người phải ở lại trong làng. Nếu có bất kỳ người nào đi ra ngoài, ma rừng sẽ theo đuổi linh hồn của họ.
- Thế tại sao chị còn dẫn chúng tôi xuống đây? – Vĩ thảng thốt. Càng ngày, cô càng cảm thấy chờn chợn người phụ nữ này.
- Tôi còn không tin vào những chuyện vớ vẩn đó mà cô cũng tin à. – Ráy cười to. Chị ta dừng bước, rồi xây mặt lại. Nụ cười thoắt biến mất. – Có những thứ còn đáng sợ hơn ma rừng. Tin tôi đi. Tôi đã sống quá nửa cuộc đời, tôi biết.
Chị ta chộp lấy tay Vĩ, vuốt ve và kéo nó sát lên mắt. Nhưng có vẻ như những tia sáng cuối cùng của rừng núi không giúp chị ta nhìn thấy những điều muốn thấy, Ráy thở dài và rời khỏi tay Vĩ. Vĩ cảm thấy khó thở. Quãng đường từ thành phố đến đây, nếu đi trên xa lộ chỉ mất chừng nửa tiếng đồng hồ, nhưng Vĩ cảm thấy nơi này là một thế giới hoàn toàn khác hẳn, bị cô lập với thế giới văn minh bên ngoài, không hẳn vì địa hình hiểm trở, mà còn vì một điều gì khác. Những con người ở đây, họ sống cô độc, họ không thích rời khỏi làng từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi. Họ bấu víu dai dẳng vào một điều gì đó mà Vĩ chưa thể hiểu. Và tay Sương hẳn phải là một thiên tài ngoại giao mới có thể thuyết phục họ chuyển đi nơi khác. Có thể họ cần thức ăn, và những rễ cây kia không nuôi sống họ mãi được. Khoản tiền mà Lưu trả cho họ đủ để họ xây một ngôi nhà mới và mua lương thực đủ dùng trong suốt ba năm liền. “Lưu đúng là người quyết đoán đến kỳ lạ. Thích cái gì là làm ngay bằng được”, Vĩ nhủ thầm và nhún vai vui vẻ, cô muốn xoá tan bầu không khí nặng nề này:
- Chắc chồng tôi đã đàm phán xong xuôi rồi, giờ đang ngồi đói meo trong nhà của chị. – Vĩ cười to. – Mà chị Ráy này, chủ ngôi nhà đó là ai mà khó tính thế?
- Có ba người.
- Chắc lại toàn người già. Người già không thích di chuyển, thường là thế.
- Không. Kẻ làm cô sợ ban nãy là một trong những chủ nhà.
- Thằng điên?
- Ừ, nó sống cùng người chị họ và một bà dì.
Vĩ cảm thấy một điều gì đó làm cô bất an. Cô không nói gì, nhưng trong lòng thôi thúc một sự tò mò về chủ nhân của ngôi nhà kia.
- Nghĩa là cô gái và bà dì kia sẽ là người quyết định. Sao họ lại không muốn chuyển đi nhỉ?
- Tôi không biết. Họ ít quan hệ với những người trong làng. Đến hạn thì họ giao nộp cây thuốc rồi nhận thực phẩm và ra về.
- Có vẻ như chị cũng không thích họ.
- Trong làng không ai thích.
- Tại sao thế?
- ….
- Tại sao thế, chị Ráy? – Cơn tò mò của Vĩ đã lên đến cực điểm.
- Người ta cho rằng, đó là những người sinh ra trong một dòng họ bị nguyền rủa.
Họ đã về đến khoảnh đất ban nãy. Và trước khi họ leo lên con dốc hẹp dựng đứng mà Vĩ biết chắc cô sẽ không còn cơ hội để trò chuyện cùng Ráy nữa, Vĩ quyết định hỏi câu cuối cùng.
- Tại sao người trong làng lại cho rằng họ bị nguyền rủa?
Ráy dừng lại để thắt lại dây của đôi dép cao su đã được nện thêm một lớp đế nhám để dễ dàng đi lại trên địa hình khắc nghiệt. Chị ta không nói gì, và Vĩ tưởng rằng chị ta đã chấm dứt cuộc trò chuyện không đầu không cuối này. Nhưng khi đứng thẳng người lên, đôi mắt Ráy long lanh khác thường, vẻ của người biết giá trị của những điều mình sắp nói ra.
- Vì suốt mười đời nay, đời nào trong nhà ấy cũng có một người thắt cổ tự tử. Tất cả bọn họ đều là phụ nữ chưa chồng. Duy nhất, có một người tự tử không phải bằng cách thắt cổ. Là vì trước khi chết, bà ta đã sinh ra một đứa bé gái. Và bà ta không đủ sức để trèo lên bất kỳ ngọn cây nào mà cột một sợi dây. Khi dân làng tìm thấy hai mẹ con, thì đứa bé đã lả đi ở bên cạnh, bọc trong một mảnh vải màu trắng. Và người mẹ thì… - Ráy nhắm nghiền đôi mắt như thể những hình ảnh khủng khiếp vẫn hiển hiện trước mặt. Chị ta thì thào. – Bà ta nằm trong một vũng máu đang tuôn như suối. Máu tuôn ra từ mọi chỗ trên người bà ấy. Vì bà ta đã dùng con dao mà trước đó tự cắt rốn cho đứa bé đâm hàng chục nhát lên khắp cơ thể mình. Tôi không biết bà ấy làm thế để làm gì. Vì người ta có thể tự tử bằng nhiều cách, không phải bằng cách đau đớn như thế. Chính mẹ tôi đã đón lấy đứa bé. Và khi người ta thay tã cho nó, mới phát hiện ra miếng vải trắng lấm lem đã được bà mẹ viết lên bằng chính máu của mình với dòng chữ “Xin hãy giúp tôi bảo vệ đứa bé thoát khỏi những con ác quỷ”. Tất cả người làng ngu dốt chúng tôi không hiểu bà ta muốn gì. Nhưng dù sao, chúng tôi đều cho rằng những người liên quan đến dòng họ đó đều chẳng gặp được điều gì tốt lành, và dĩ nhiên người trong làng không ai dám lấy họ. Để duy trì nòi giống, những người còn trai đều phải đi tìm một cô gái ở bản nào quanh đây, là những người không biết gì về truyền thuyết ghê rợn kia. Khi bà ta chết, tôi vẫn còn nhỏ, nhưng không thể nào quên được khuôn mặt bà ta… đôi mắt trước kia rất đẹp lúc ấy không khép được nữa… nó mở trừng trừng như muốn canh giữ cho đứa bé, và… dưới ánh trăng hạ tuần mờ mịt, khuôn mặt trắng bệch bị những tia máu bắn lên vằn vện một cách khủng khiếp. - Ngừng một chút, Ráy hạ giọng xuống - Đứa bé gái… chính là người chủ thứ hai của ngôi nhà đó.
- …
- Từ bao đời nay, người ta vẫn thấy hồn ma của những cô gái thắt cổ lẩn khuất trong rừng và trên hang núi. Đêm đêm, tiếng rên la kêu khóc của họ vẫn văng vẳng từ thâm sâu. Họ muốn quay trở về nhà, nhưng thầy mo của chúng tôi đã làm lễ nhốt họ ở lại trong rừng vĩnh viễn, để không quấy quả người sống được nữa. Nhưng… chỉ còn một oan hồn duy nhất vẫn quay về bản vào những đêm trăng hạ tuần. Đấy là bóng ma của người đàn bà kia. Thầy mo bảo rằng trước khi chết, bà ta đã làm một thứ bùa yểm gì đó để có thể quay trở lại thăm con gái. Và con gái bà ta vẫn có thể nói chuyện với người mẹ đã chết hàng đêm. Tôi cũng từng chạm mặt với hồn ma của bà ta một lần… - đôi mắt của Ráy đột ngột trở nên hãi hùng – đó là ba năm về trước, tôi xuống xuôi để đổi hàng. Lúc quay lại bị lỡ xe nên về muộn quá. Khi vào bản đã một giờ sáng. Tôi thấy bà ta lướt qua những bụi cây để vào ngôi nhà đó. Bộ quần áo trắng lấm đầy máu, và mái tóc dài bết toàn bùn đất. Khi tôi hét lên, bà ta quay phắt lại, trên người vẫn còn nguyên những lỗ thủng như lúc bà ta mới chết.
Ráy quay vội đi và rảo lên dốc. Từ lúc đó, chị ta không nói một lời nào nữa. Chiếc váy đen của Ráy dường như còn mới, vẫn nguyên lớp hồ cứng, kêu loạt xoạt. Vĩ để cho Bảo đi nối theo Ráy, còn mình đi cuối cùng. Câu chuyện của Ráy cùng những hành vi bí ẩn của chị ta khiến Vĩ bàng hoàng. “Những người miền núi ấu trĩ thường nghĩ ra những chuyện hoang đường.”, Vĩ tự trấn an và mỉm cười. Nhưng cô cũng cảm thấy nụ cười của mình gượng gạo chẳng kém những khi cô phải tiếp đón các vị khách không mời mà đến. Khi họ quay trở lại chỗ đậu xe, bóng đêm đã tràn ngập trên những nóc nhà. Lưu đang ngồi trên một mô đất nhỏ, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, vẻ sốt ruột. Trông thấy họ, anh kêu lên khiếp hãi.
- Làm sao mà hai mẹ con lại lấm lem thế kia?
- Ly kỳ lắm ba ạ. - Bảo tươi cười hớn hở, mặc dù đã mệt phờ. Cậu có vẻ phấn khởi vì vận dụng được một từ trong sách.
- Lưu, em cần nói với anh chuyện này?
- Thôi hai mẹ con đi rửa mặt mũi chân tay, có gì lát nói sau. Anh đã đặt họ chuẩn bị củi lửa cho mình, cả một con gà rừng cực ngon. Lần đầu tiên con trai của ba được ăn tiệc kiểu này nhé. Anh chàng này đã đói chưa nào? - Lưu bế bé Bảo lên quay một vòng làm thằng bé cười sằng sặc.
- Không được anh, mình về muộn mất.
- Về đâu? - Lưu ngơ ngác - Ðêm nay mình ngủ đây mà.
- Ngủ đây? Ngủ ở đâu?
- Trong các nhà dân, thiếu gì nhà cho ngủ nhờ. Ở đây nhờ vả không khó khăn như dưới thành phố đâu. - Lưu cười vui vẻ.
Vĩ ngần ngại nhìn những ngôi nhà đá ong đã chìm vào một màu đen kịt mặc dù chỉ mới chập tối. Thời gian ở đây như trôi nhanh hơn vào ban ngày và chững lại vào ban đêm, như thể bóng đêm sẽ kéo dài bất tận. Từ những ô cửa thấp tịt, ánh sáng le lói hắt ra, bập bùng và mờ mịt.
- Ở đây không có điện? - Vĩ tự hỏi sao bây giờ cô mới nhận ra điều này.
- Tất nhiên, đã làm gì có đường điện, sau này sẽ phải chạy máy nổ.
- Em sẽ không ngủ ở đây đâu. Mình ăn xong sớm rồi về. - Vĩ kiên quyết.
- Em đừng thế, tiểu thư Diên Vĩ. - Lưu cười chế giễu - Em lại sợ bẩn chứ gì. Yên tâm, anh đã bảo chị Ráy chuẩn bị cho nhà mình một bộ chăn gối mới. Ở đây, bà Ráy giàu nhất bản.
- Không phải thế, em không quen ngủ ở những nơi như vậy. Mình ăn xong rồi về. - Vĩ nhắc lại.
- Vĩ, anh chưa lái xe ban đêm bao giờ. Với lại, lúc trưa mưa bão, có một số khúc quanh ngang sườn núi có thể bị lở mà mình không biết. Nguy hiểm lắm. Ðêm nay mình ngủ đây. Sáng mai sẽ về sớm. - Lưu nói dứt khoát rồi đi về phía Ráy vừa bước ra từ một ngôi nhà.
Hai người trao đổi gì đó mà Vĩ không nghe thấy. Cô đã quen với tính cách của chồng. Lưu đã nói gì là làm nấy, từ việc nhỏ đến việc lớn. Không ai lay chuyển nổi.
- Ngủ ở đây cũng được mà mẹ. Mình có cắm trại không mẹ?
Vĩ không trả lời Bảo. Cô cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ cứ dâng dần lên, chân tay cô hơi dại đi. “Chắc mình đói”, Vĩ lẩm bẩm “Con cũng đói rồi nhỉ?”
- Ði theo tôi. - Ráy đã đứng bên cạnh họ từ lúc nào.
Chị ta lại dẫn hai mẹ con Vĩ vòng ra đằng sau nhà. Ở đó có cái chậu nhôm nhỏ hứng sẵn dưới một ống giang. Bản này không có giếng, và người ta đã tự tạo một đường ống nước bằng những ống giang ghép vào nhau. Ðầu kia có thể là một con suối nào đó. Ráy kéo chiếc cần gạt, nước từ trong ống ùa ra, chảy đầy chiếc chậu nhôm. Vĩ chưa kịp nói gì thì bé Bảo đã té nước lên hai cẳng tay gầy gò và đôi bàn chân cáu đầy bùn đất. Vĩ nhúng tay xuống chậu nước. Làn nước lạnh toát làm cô rùng mình. Bóng đêm ùa xuống ngày một dày đặc khiến chậu nước đen sẫm lại. Cô vã nước lên mặt. Cô nhắm chặt mắt để tránh nước. Vĩ thấy mọi thứ tối sầm lại và cô hẫng vào một hố đen sâu thẳm. Người đàn bà với hàng chục vết dao đâm trên ngực đang nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu đầy máu. Vĩ cuống cuồng mở choàng mắt. Nước lạnh tràn vào mắt cô cay xè. Cô vội vàng thấm nước bằng chiếc khăn bông có mùi ngai ngái mà Ráy đưa cho rồi kéo bé Bảo đi. Cô gặp Lưu ở sân. Anh đang ngồi trước một đống lửa to, trên đó có con gà xiên đã bắt lửa xém vàng. Lưu có vẻ chăm chú và thú vị với công việc đang làm. Và Bảo thì đã nhảy nhót xung quanh đống lửa, cũng phấn chấn không kém. Vĩ đứng đằng sau lưng chồng, không biết nên bắt đầu câu chuyện như thế nào. Những đốm lửa thi thoảng xém vào lá khô nỏ kêu lách tách tươi vui và toả màu vàng cam rực rỡ lên khuôn mặt Lưu và bé Bảo.
- Anh Lưu… em…
- Ừ, em ngồi xuống đây. Gà chuẩn bị được rồi.
- Em định nói chuyện này.
- Có chuyện gì thế? Em thấy không, từ hồi mình lấy nhau đến giờ, chưa bao giờ được hưởng một không khí tuyệt vời như thế này.
- Em nghĩ mình không nên mua cái trang trại này. - Vĩ hít một hơi thật sâu.
- Sao? - Lưu tròn mắt nhìn vợ, và bé Bảo nhân cơ hội đó xoay tròn xiên gà bắc trên hai que cời sắt. - Em bảo gì?
- Em nghĩ… cái trang trại này… xa xôi và thiếu tiện nghi.
Vĩ băn khoăn không biết nên giải thích với Lưu thế nào. Câu chuyện của Ráy, những lời nói mơ hồ của chị ta và một cảm giác bất an không rõ ràng nơi Vĩ sẽ chỉ khiến Lưu phì cười. Ðúng là Lưu có vẻ như không hề để ý đến những lời vừa rồi của vợ thật. Anh mải đảo lại con gà vừa bị bé Bảo suýt làm xém đen.
- Cái nhà kia anh đàm phán đến đâu rồi? - Vĩ đột ngột đổi chủ đề.
- Vẫn thế, họ không đồng ý. Họ đã ăn sâu bén rễ nơi này, và họ hy vọng nếu họ không chịu chuyển đi thì mình sẽ từ bỏ ý định.
- Vậy anh định thế nào? - Mắt Vĩ ánh lên vẻ hy vọng.
- Chả thế nào. Nếu họ không chuyển đi, thì cứ để họ ở lại. Ðằng nào anh cũng mời vài người ở lại. Mình cần người làm và trông nom trang trại. Không dễ gì tìm được người chịu lên cái nơi khỉ ho cò gáy này để làm việc đâu. Với lại, cái nhà đó ở khuất sau rẻo đất nên cũng không ảnh hưởng lắm đến cảnh quan. Cứ để cho nó tồn tại.
Vĩ im lặng. Cô không còn lý do gì để thuyết phục chồng nữa. Anh đã có nhã ý tặng cô một món quà mà bất kỳ người vợ nào cũng mơ ước, còn những lý lẽ của cô lại quá mơ hồ. Vĩ giúp chồng lật con gà. Bất chợt một cơn gió ùa qua khiến đống lửa tạt sang phải, sang trái rồi bốc lên cao. Nó bắt đầu xém vào con gà. Vĩ cuống lên định nhấc chiếc que cời ra, và trong lúc vội vã, xiên gà đã hất ngược vào tay cô. Những giọt mỡ đang ứa ra để lại một vệt rát bỏng trên mu bàn tay. Cô kêu lên khe khẽ. Vết bỏng nhanh chóng hình thành một quầng đỏ rất to. Vĩ nhớ rằng mình có một tuýp thuốc mỡ trong túi thuốc trên xe. Cô mở cửa xe và nhanh chóng tìm thấy nó trong cốp nhỏ. Lớp thuốc mỡ làm bàn tay cô dịu hẳn đi. Khi Vĩ quay trở lại đống lửa và định nói cho Lưu biết rằng vết bỏng của cô đã ổn, cô bỗng thấy lạnh sống lưng. Có một thứ gì đó vẫn đang theo dõi họ từ trong những lùm cây mờ ám, là kẻ đeo đẳng cô suốt từ lúc cô đến đây. Vĩ bíu lấy khuỷu tay chồng “Anh… nhìn kìa”. Gã điên đang nấp sau một thân cây to gộc, giương mắt nhìn họ chòng chọc. Lần này thì Lưu đã tức giận thực sự. Anh cầm một cành củi đang bén cháy và ném mạnh về phía kẻ điên loạn. Vẻ như Lưu đã ném trúng một bộ phận nào đó trên cơ thể gã. Vĩ thấy gã rên lên rồi biến mất trong bóng tối. Vĩ lo lắng:
- Nếu anh để lại ngôi nhà đó, nghĩa là… cả… nó cũng sẽ ở lại?
- Ðành vậy thôi. - Lưu thở dài - Nhưng em đừng lo. Ráy nói rằng không phải lúc nào nó cũng lên cơn. Bình thường nó cũng tỉnh táo như những người khác, và những lúc bệnh phát ra ngoài thì cũng không làm hại gì ai. Trông nó ghê vậy thôi, nhưng vô hại.
Lời giải thích của Lưu không làm Vĩ an tâm. Cảm giác bất an mơ hồ càng dâng lên làm ruột gan cô nóng lửa đốt. Lưu đã xẻ xong con gà. Họ ăn tối nhanh chóng vì đã đói ngấu. Nồi cháo to mà Ráy vừa mang ra cũng cạn đáy trong phút chốc. Vĩ cảm thấy ngon miệng. Khí lạnh của núi rừng bắt đầu lan toả và thảng hoặc vài cơn gió buốt tràn qua làm át cả hơi ấm của đống lửa tuy nhiên lại làm Vĩ dễ chịu. Cô lim rim mắt dựa vào vai Lưu. Trăng hạ tuần có hình lưỡi liềm mảnh và nhỏ xíu, bị bao quanh bởi một đường viền mờ nhạt. Nó toả ánh nhờn nhợt trên bầu trời tối đen rồi hắt chút tàn sáng xuống những cánh rừng, song không đủ soi tỏ bất cứ thứ gì. Phía bầu trời đàng xa, mà Vĩ chưa định được hướng Ðông hay hướng Bắc, vẫn ngập một màu hồng quành quạch. Có thể ngày mai trời vẫn sẽ lại mưa. Màu hồng này báo hiệu thế. Cơn buồn ngủ đã kéo trùng mi mắt Vĩ, và cô bắt đầu nhìn mọi vật một cách không rõ ràng.
- Mấy giờ rồi anh?
- Tám giờ.
- Thế mà tưởng như nửa đêm ấy. Ở đây yên tĩnh thật.
Vĩ cố chống mắt nhìn sang Bảo. Thằng bé gần như ngủ gật bên cạnh đống lửa. Trong phút chốc, Vĩ tỉnh hẳn. Cô giục Lưu cho thằng bé đi ngủ. Lưu bế con trên tay, định tiến về phía nhà Ráy. Giờ Vĩ mới nhớ ra cái chuyện ban nãy. Cô đột ngột đề nghị:
- Em và con sẽ ngủ ngoài xe. Em ngại ngủ trong mấy cái nhà ấy lắm.
- Cũng được. Hơi chật chội cho em, còn anh thì chịu thôi. Anh to thế này. - Lưu cười lộ hàm răng sáng bóng. - Anh vào nhà trưởng bản ngủ vậy.
Lưu bế bé Bảo trở lại xe. Bảo đã ngủ say ngay từ lúc Lưu vừa nhấc nó lên tay. Vĩ kê gối cho con trai nằm thoải mái rồi lên ghế đằng trước. Lưu xoa tay.
- Em sáng kiến đấy. Thôi anh cũng đi ngủ đây, sau ngày hôm nay thì ai cũng đờ cả người ra rồi.
Lưu thò đầu vào xe hôn lên má vợ “Chúc hai mẹ con ngủ ngon nhé” rồi nhanh chóng khuất sau một ngôi nhà. Dường như cả bản đã tắt đèn từ lúc họ còn ngồi ăn bên cạnh đống lửa. Phải rồi, ở đây không có gì để giải trí thì người ta đi ngủ từ chập tối là hợp lẽ. Nếu như không có ánh sáng toả ra từ trong xe, Vĩ dễ tưởng rằng mình đang rơi vào một quần thể sống thời tiền sử. Cô vặn chìa khoá, ánh đèn điện tắt ngấm. Nhưng ngoài kia, đống lửa vẫn bốc lên cao ngút, toả màu vàng cam rực rỡ, đôi khi loé lên một tia lửa xanh tím trông rất vui mắt. Ngọn lửa nhảy nhót làm mắt Vĩ díu lại. Những làn gió mang hơi thở mát lạnh và mùi hương đặc trưng của rừng già lọt qua kính cửa xe mở he hé khiến Vĩ chìm hẳn vào giấc ngủ không mộng mị. Chừng rất lâu sau, Vĩ nghe thấy những âm thanh lao xao như tiếng cười nói. Khắp bản đèn điện sáng trưng khiến Vĩ chói mắt. Rất nhiều người xung quanh. Họ đến từ những ngôi nhà trong bản, mặc những trang phục xủng xoẻng đầy vòng khuyên trên người. Họ hò reo và nói cười vui vẻ như thể đang chơi một trò chơi gì đó. Vĩ nghe những âm thanh ồn ã nhưng lại loáng thoáng, không rõ ràng.
Rồng rắn lên mây
Có cây núc nắc
Có nhà khiển binh
Hỏi thăm thầy thuốc có nhà hay không…
Vĩ rùng mình. Trò chơi đang rất vui vẻ, nhưng không rõ tại sao Vĩ thấy sống lưng mình lạnh buốt. Thốt nhiên, Vĩ nhìn thấy một người đàn bà tách ra khỏi đám đông. Cô ta đứng khá xa, và đang nhìn Vĩ. Cô ta còn trẻ, và đẹp, rất đẹp. Nhưng, cô ta có một vẻ quen thuộc mà Vĩ chưa định hình được. Vẻ quen thuộc của người đàn bà này làm Vĩ cảm nhận một cơn gai lạnh. Bỗng nhiên, Vĩ thấy tò mò. Cô tiến lại gần người đàn bà. Như chỉ chờ có thế, cô ta rảo bước nhanh về phía trước một chút rồi dừng lại, vẻ như đang chờ đợi. Vĩ vội vã bước theo để đuổi kịp người đàn bà. Ngay khi Vĩ chỉ còn cách người kia chục sải chân thì cô ta lại đi tiếp. Người đàn bà có vóc dáng nhỏ bé nhưng tốc độ nhanh một cách đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, khi đã bỏ Vĩ một đoạn khá xa. Cô ta lại dừng bước và nhìn Vĩ đầy giục giã. Song đến lần thứ ba Vĩ mừng thầm vì sắp đuối kịp người đàn bà bí ẩn thì cô tiếp tục bị tụt lại đằng sau như thể một cuộc chơi ú tim. Vĩ bắt đầu sốt ruột. Cô thấy mặt mình nóng bỏng, mạch đập trên thái dương rần rật hệt cảm giác khi Vĩ suýt đập tay lên vai đứa trẻ cuối cùng trong đoàn rồng rắn mà bị hụt mất. Cô bước nhanh hơn, gần như là chạy, nhưng bằng cách nào thì vẫn luôn bị kẻ đằng trước bỏ một đoạn khá xa. Song lần này, khoảng cách đã thu hẹp lại, rất gần. Người đàn bà chỉ còn cách Vĩ chừng ba bước chân, nhưng cô ta không quay lại nhìn Vĩ nữa. Cô ta đứng xây lưng lại, vì vậy Vĩ không tài nào nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc bí ẩn kia. Vĩ tức điên người. Cô ta mặc bộ quần áo đen tuyền, và mái tóc đen thả chấm vai khiến cả thân hình lẫn vào trong bóng đêm. Trăng hạ tuần ánh lên những tia nhợt nhạt trên lớp áo đen kỳ quặc. Vĩ hít một hơi thật mạnh, chỉ còn hai bước chân nữa, Vĩ sẽ đập tay lên vai cô ta, bắt cô ta quay mặt lại, sẽ hỏi cô ta là ai, và tại sao lại bắt Vĩ đuổi theo một cách tức cười thế. Vĩ tiến thêm một bước nữa. Cô thấy hơi lạnh từ đâu phả ra giá buốt. Cái thân hình nhỏ bé mặc áo đen vẫn quay lưng lại như trêu ngươi. Vĩ giơ tay lên, nhưng bàn tay cô chỉ lùa vào không khí. Người đàn bà đã biến mất, như thể cô ta vừa tan lẫn vào màn đêm dày đặc. Vĩ bước tới bước lui. Xung quanh cô chỉ toàn là những thân cây xù xì gớm ghiếc. Lúc này Vĩ mới nhận ra rằng mình đang ở giữa rừng già. Ðám đông vui vẻ ban nãy cũng đã biến mất. Thì ra cô đã đi quá xa rồi. Người đàn bà kia đã lừa Vĩ. Và nếu cô ta lừa Vĩ, hẳn ý định của cô ta không tốt đẹp gì. ánh trăng hạ tuần vẫn hắt những tia lờ mờ mà khi xuyên qua tán lá rừng rậm rạp, chúng biến thành từng vệt vằn vện quái đản. Vĩ dẫm chân lên lớp lá mục ải đang tỏa mùi ngai ngái. Cô lần mò trong bóng tối, tay vịn vào những thân cây nhơm nhớp nhựa và sương đêm. Vẻ như một màn mây dày đặc đã bao phủ lấy mặt trăng. Lúc này, ngay cả những vệt vằn vện mờ nhạt cũng không còn nữa. Vĩ đã rơi vào bóng đêm đen đặc. Cô đã lạc đường hoàn toàn.
Cái ý nghĩ bị lạc đường giữa rừng già khiến Vĩ kinh hoảng. Cô cuống cuồng bước bừa lên phía trước. Thốt nhiên, Vĩ thấy quầng sáng vằn vện xuyên qua những tán lá rừng đã quay trở lại. Một lối mòn hiện ra trước mặt cô. Vĩ vui mừng bước theo con đường ấy. ánh sáng rõ dần dù trăng vẫn chỉ lờ mờ một hình lưỡi liềm nhỏ xíu. Cô nhìn thấy phía trước có một cái lán nhỏ, và người ra kẻ vào tấp nập. Vĩ vội vàng tiến về đằng ấy. Cô định chào hỏi, nhưng vẻ vội vã, bận bịu của những người trong lán làm cô ngừng ngay lại. Dường như họ đang chuẩn bị đón ai đó. Cô bước vào lán. Họ đứng xung quanh thành một vòng tròn và chừa ra một khoảng trống ở giữa. Trong lán không có bất kỳ một loại đèn đuốc gì nhưng cô vẫn thấy đủ ánh sáng để quan sát hết mọi vật. Có lẽ những bộ quần áo trắng tuyền của những người này đã phả ra một thứ ánh sáng đặc biệt. Trong đám đông có cả người già, người trẻ, đàn ông, đàn bà, nhưng không ai để ý gì đến cô, thậm chí như không nhìn thấy cô nữa thì phải. Tiếng xôn xao bắt đầu rộ lên. Hình như cái người mà họ chờ đợi đã đến. Cô cũng ngó ra bên ngoài. Những người kia bê vào một vật gì đó được phủ tấm vải trắng. Họ để vào khoảng trống đã được định sẵn rồi xúm lại xung quanh. Vĩ cố hết sức để lách vào giữa đám đông. Người ta từ từ lật tấm vải trắng. Một thân hình đen tuyền bất động phía bên dưới. Vĩ suýt kêu lên. Là người đàn bà ban nãy. Cô ta chết rồi sao? Khuôn mặt xinh đẹp lúc trước giờ xám ngoét lại, hai mắt nhắm nghiền. Tiếng ồn ã im bặt hẳn. Họ khoác cho cô ta một chiếc áo trắng. Bất thần cái thân hình bất động kia đứng bật dậy. Cô ta tiến một bước về phía Vĩ, đôi mắt mở to đầy đe dọa “Cô hãy quay về đi. Về đi. Nguy hiểm đang đến rất gần. Hãy tỉnh táo. Cô đã làm một việc sai lầm. Hãy tỉnh táo. Về đi… về đi.” Người đàn bà thều thào, máu từ trên thái dương cô ta phút chốc tuôn chảy. Chúng chảy từng giọt xuống tấm áo trắng. Khuôn mặt người đàn bà thoắt biến đổi. Nó khô dần lại như xác ướp và trở nên ghê rợn. Những người trong lán giờ mới bắt đầu nhận ra sự có mặt của cô. Họ quay lại và bao vây lấy cô. Vĩ lùi dần, lùi dần, nhưng những cánh tay của họ đã bắt đầu vươn dài ra. Cô quay đầu ra cửa và lao mình vào đêm đen. Sương mù ẩm ướt đã bao phủ lên mọi cảnh vật và Vĩ không còn nhận ra bất cứ thứ gì nữa. Những tiếng rì rầm đồng thanh vẫn đuổi theo Vĩ không dứt “Về đi… về đi”. Cô muốn hét lên mà cổ họng như bị ai ghìm giữ. Ðôi chân cô nặng như có đá đeo và chạy rất chậm. Bất ngờ trước mặt cô là một vực thẳm. Vĩ bước hụt chân và lao thẳng xuống cái hố sâu khổng lồ. Mu bàn tay cô sượt phải một phiến đá nhọn rát bỏng.
Vĩ bừng tỉnh. Trống ngực đập thình thịch nhưng tri giác của cô dần dần trở lại. Tay cô cảm nhận lớp da trơn nhẵn của đệm xe, và vết rát bỏng trên mu bàn tay vẫn còn nguyên đó. Vết bỏng từ mỡ gà giờ trở nên nhức nhối. Cô thấy khuôn mặt mình lạnh toát. Có lẽ mồ hôi đã rịn ra từ cơn ác mộng vừa rồi và sau đó lại được những cơn gió rừng làm cho khô lại. Cô vẫn chưa mở mắt. Người đàn bà bận đồ đen, những người mặc áo trắng trong chiếc lán giữa rừng… Cô bíu chặt chiếc nệm xe và lấy hết sức bình sinh rướn hàng mi lên. Bé Bảo vẫn ngủ say sưa trên băng ghế. Hơi thở của cô điều hoà trở lại. Ðống lửa không được người chăm sóc đã tắt ngấm từ lúc nào và sương đêm kéo đến dày đặc. Chiếc xe như trôi bồng bềnh trong một đám sương xám khổng lồ. Khi cô định với tay vặn cho cửa kính lên hết để ngăn làn sương đang ùa vào trong thì chợt nhận ra một cái gì đó không ổn. Dường như… trước mũi xe… không chỉ có sương đêm, mà lẫn vào đó… Cổ họng cô chợt đắng ngắt. Một bóng người lờ mờ hiện ra sau màn sương, bất động và đang nhìn cô chằm chằm. Cơn ác mộng đã quay trở lại. Dòng máu đang chảy trong người cô như đông cứng lại. Vẫn là một người đàn bà, mặc đồ đen tuyền, nhưng cô không thể nhìn rõ mặt vì tấm kính đã bị mờ hơi nước. Người này di chuyển chầm chậm và bước vòng ra phía cửa trước. Thì ra trên tay cô ta có cầm một ngọn đèn bão. Cô ta để chiếc đèn sát cửa xe như muốn quan sát Vĩ cho rõ hơn. Rõ ràng bóng ma không hề biết Vĩ đã thức giấc. Cô ta cúi xuống rất thấp và nâng cái đèn lên cao nữa. Không phải khuôn mặt xinh đẹp của người đàn bà khi nãy. Ðôi mắt cô ta đối diện cặp mắt đang mở to kinh hoàng của Vĩ thì tỏ ra hoảng sợ không kém. Cô ta đứng thẳng dậy và lùi lại một bước. Vĩ như choàng tỉnh. Cô đẩy mạnh cửa xe và bước ra ngoài. Cô vòng sang phía bên kia. Kẻ lạ mặt lại lùi thêm một bước nữa. Vĩ lấy lại bình tĩnh mặc dù vẫn chưa hết nỗi kinh hoàng từ giấc mơ cho đến hiện thực đang hiển hiện trước mặt.
- Cô là ai?
- …
- Nói đi. - Vĩ giận dữ - Sao lại rình rập tôi?
- Tôi đi gom thuốc. Sương đêm xuống nhiều thế này sẽ làm hỏng hết thuốc.
Giọng nói lơ lớ giống hệt giọng của Ráy. Vĩ cảm thấy kiệt sức.
- Nhà cô ở đâu?
- Ðằng kia.- Cô gái giơ tay chỉ.
Vĩ không nhìn thấy gì trong làn sương đêm nhưng đoán chắc cô ta là chủ nhân của ngôi nhà đá ong thứ chín. Khuôn mặt cô ta rõ dần, xinh xắn và yếu đuối một cách kỳ quặc. Cô ta lặng lẽ quan sát Vĩ, không phải với vẻ tò mò của những người thiểu số ít được nhìn thấy người Kinh, mà bằng sự soi mói như thể đã biết Vĩ từ trước. Vẻ lạnh lùng và khó chịu của cô ta ngược hẳn với dáng vẻ yếu đuối khiến Vĩ ngạc nhiên. Cô cũng khó chịu không kém.
- Cô cứ việc đi gom thuốc, sao lại theo dõi hai mẹ con tôi làm gì.
Tay cô gái đã cầm một túi vải màu đen rất to, chắc chứa đầy thuốc trong đó. Cô ta không nói gì, quay lưng bỏ đi. Vĩ chỉ còn nhìn thấy ánh đèn bão bập bùng chuyển động trong màn sương dày đặc như thể có một bóng ma vô hình đang cầm lấy nó. Rồi nó cũng nhanh chóng biến mất. Vĩ chui vào trong xe. Ðóng chặt các cửa kính lại và ngồi thẳng người trên ghế. Tiếng gió thổi ào ạt luồn qua lưng chừng núi, qua những cánh rừng và hang đá hoang sơ tạo thành những tiếng rít ghê rợn. Lần đầu tiên Vĩ nghe tiếng gió hú. Nó ở rất xa nhưng dường như đang sượt qua ngoài cửa xe hệt một vật thể sống. Vĩ vặn chiếc đồng hồ điện tử. Ðã ba giờ sáng, và tiếng gió hú làm cô căng thẳng. Vĩ không dám ngủ lại nữa. Cô cũng không muốn bật đèn. Cái cảm giác hết thảy vạn vật có thể quan sát cô đến tận chân tơ kẽ tóc trong khi cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì thật là kinh khủng. Vĩ chọn một đĩa nhạc cổ điển rồi bật lên khe khẽ. Giai điệu buồn bã của bản sonata Pathétique vang lên giữa núi rừng làm Vĩ thấy bình an
Last edited by khungcodangcap; 23-12-2008 at 05:38 PM.
Khi Vĩ lái xe đến gần chỗ ngoặt, bé Bảo đã tỉnh hẳn ngủ. Bên ngoài quang đãng sau trận mưa rào từ đêm hôm qua, và bầu trời hằn những vân mây màu trắng rất đẹp. Lưu đã lên trang trại từ vài ngày trước cùng với Sương. Gần như Sương lo việc xây trang trại từ đầu và Lưu chỉ ghé qua vài bận để kiểm tra thiết kế theo bản vẽ. Bé Bảo đang rất phấn khởi. Nó hát váng lên theo giọng của Justin Timberlake trên sóng FM. Vĩ căng mắt nhìn đường. Cô không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Bảo chỉ với lý do sợ rằng sẽ đi lạc quá lên trên mà bỏ mất chỗ ngoặt. Cách đây một tuần, Sương dẫn theo một cô bạn gái đến nhà Lưu, không quên đưa cho Bảo một hộp tàu lượn lắp ráp mà anh ta vừa mua bên Nhật và một làn anh đào cho Vĩ. Anh ta bỏ mặc cô bạn gái tóc nhuộm vàng ngồi bên cạnh và ba hoa về cái trang trại, vẻ kể công:
- Rồi chị sẽ thấy, - Sương vẫn gọi Vĩ bằng chị dù hơn cô đến gần chục tuổi - một trang trại độc nhất vô nhị. Chưa có trang trại nào hoang sơ đến nhường ấy mà ô tô có thể đỗ tận sân.
- Cũng lạ thật đấy, đường xá thông thoáng mà đường điện lại không đến nơi. – Thu Minh, cô bạn gái Vĩ góp vui. Rõ ràng, cô ta cũng đã từng lên trang trại từ khi nó chưa hoàn thành.
- Đã làm sao, chạy máy nổ, bây giờ có tiền là có tất. Em muốn có cái sàn nhảy trên ấy anh cũng làm được. – Sương cười hô hố rồi chừng như nhận ra câu đùa vừa rồi là quá lố, có vẻ mạn phép với Lưu nên đánh trống lảng – Thôi nào, anh em mình uống mừng cái trang trại. Vài bữa nữa khánh thành ta ăn mừng to hơn.
Vĩ không có cảm tình với Sương. Cô nhận thấy ở hắn ta có điểm gì đó không ổn. Ngay từ dáng vẻ bên ngoài, Sương đã làm cho người khác thấy khó chịu. Trán của hắn thấp một cách kỳ quặc, mắt lồi và lòng trắng nhiều hơn tròng đen. Người hắn gầy quắt queo song khuôn mặt thì luôn phì nộn, thỉnh thoảng trong lúc nói lại liếc xéo một cái rất nhanh. Hắn khiến người đối diện liên tưởng đến một vai rối trong rạp hát mà hễ lần nào xuất hiện, khán giả lại lo lắng cho số phận những nhân vật chính diện cũng đang có mặt trong màn đó. Sương đã theo Lưu từ trước khi Vĩ biết Lưu và cô không có cách nào làm cho chồng mình bớt quý mến Sương được. Phần nữa, sau này khi đã lấy nhau, có lần vui câu chuyện, Lưu đã kể với vợ “Hồi mới gặp em Sương nó nói rằng, em không thích Vĩ đâu. Cô ta có điểm gì đó không ổn. Không ổn thế nào? Anh hỏi Sương thế. Em không biết. Cô ấy… làm em sợ.” Rồi Lưu cười ha hả “Em thấy chưa. Thằng Sương bôn ba bên trời Tây cả chục năm trời chưa biết sợ thứ gì, phụ nữ lại càng không. Thế mà em lại làm nó sợ”. Lúc đó Vĩ đang gối đầu lên tay Lưu. Họ nằm lười biếng trong một sáng chủ nhật nhàn rỗi hiếm hoi. Câu nói đùa vô tình của Lưu làm Vĩ co người lại. Cô vờ chui đầu vào chăn để tránh đối diện với Lưu. Tim cô thắt lại “Tay Sương tinh quái. Lẽ nào… hắn đã biết hết mọi chuyện. Nhưng mình chưa bao giờ gặp Sương trước đó, trông mặt hắn không có nét gì là quen cả. Hay là…”. Bàn tay Vĩ đẫm mồ hôi “Hay là, hắn đã từng gặp… đúng vào những khoảnh khắc kinh hoàng ấy”.
- Mẹ ơi, hình người cụt đầu.
Vĩ giật mình. Hình người cụt đầu đang ở phía trước. Hôm nay nó hiện hình một khối đen sẫm trên nền trời trong xanh. Vĩ nhanh chóng ngoặt vô lăng vào lối rẽ. Bất kể thời tiết có sáng sủa nhường nào, con đường mòn này vẫn luôn tối tăm. Nó luồn giữa cánh rừng đầy những thân cổ thụ xù xì. Bảo hớn hở vì sắp đến nơi. Cậu bé hình dung ra cái trang trại tuyệt vời như cổ tích mà ba cậu kể vào những bữa ăn tối hiếm hoi có mặt ở nhà. Bảo ngâm nga “Rồng rắn lên mây. Có cây núc nắc…”. Vĩ nghe lao xao bên tai những tiếng cười khanh khách, những bước chân nện thình thịch xuống mặt sàn xi măng, máu nóng bắt đầu dồn lên mặt Vĩ. Cô cảm thấy căng thẳng “Con ngừng ngay cái bài ấy lại”. Bảo nín bặt, mở to đôi mắt sợ hãi nhìn Vĩ. Mẹ nó không bao giờ phản ứng với nó bất cứ điều gì. Bảo cụt hứng ngồi nép vào cửa xe. Vĩ phanh kít lại. Trán cô rịn mồ hôi, và bàn tay cũng để lại một vệt ướt trên vô lăng. Vĩ lùa tay vào chiếc xắc to tướng, cô vội vã lục tìm những chiếc lọ giông giống nhau. Trong túi xách của Vĩ luôn lộn xộn đủ thứ mỹ phẩm, các loại chìa khoá, vitamin, điện thoại, giấy bút… Trống ngực cô đập liên hồi. Có thể cô đã để quên. Vĩ ngoác hẳn miệng túi ra để tìm. Nó đây rồi, cái lọ màu vàng cam. Nó bị mắc lại trong một nếp vải lót dưới tay túi. Cô run rẩy quờ lấy chai nước và tu ừng ực.
- Mẹ uống thuốc gì thế? - Bảo tò mò nhìn mẹ.
- Con có thôi ngay đi không. Con có biết rằng hôm nay con rất mất trật tự…
Bảo gần như suýt khóc. Nó tì mặt vào kính xe, hai tay khoanh tay lên gờ cửa sổ.
- Con càng ngày càng hư. - Những âm thanh vẫn lùng bùng bên tai Vĩ. Cô tựa người ra sau và nhắm chặt mắt lại.
Vĩ thấy thời gian, như ắng lại, rồi xoáy tròn thành một vòi rồng khổng lồ. Chân tay cô đẫm mồ hôi. Khi cô mở mắt ra, Bảo vẫn khoanh tay bên cửa xe. Hơi thở của Vĩ đã điều hoà trở lại. Cô hốt hoảng:
- Mẹ xin lỗi. Quay lại đây với mẹ nào.
Bảo vẫn dán mắt ra ngoài như thể cánh rừng tẻ nhạt kia có những trò chơi thú vị lắm. Vĩ nắm lấy cổ tay gầy gò của Bảo kéo lại, nhưng nó đã bám chặt lấy cửa sổ khiến Vĩ không cách nào xây lại được.
- Mẹ xin lỗi. Ban nãy mẹ đau đầu quá. Mẹ yêu con nhất trên đời. – Vĩ thở dài, giọng nói như đã có nước mắt.
Bảo không bám lấy cái cửa sổ được lâu. Nó bao giờ cũng mềm lòng trước mẹ. Bảo quay lại dụi đầu vào ngực mẹ, nhưng một chút hiếu thắng của trẻ con khiến nó hỏi lại cái câu mà mẹ đã mắng nó:
- Ban nãy mẹ uống thuốc gì thế?
- Vitamin ấy mà. Con uống vitamin thì mẹ cũng uống vitamin. – Vĩ dịu dàng vuốt mái tóc nâu mềm như tơ.
Bảo đã vui vẻ trở lại. Vĩ cũng vậy. Cô nhấn ga và liếc nhìn đồng hồ. Chắc chỉ 15 phút nữa là đến nơi. Cũng may là đường xá rất tốt. Bé Bảo đã bắt đầu nghỉ hè và hai mẹ con có thể lên trang trại thường xuyên. Con đường đất hôm nay khô ráo và chỉ hơi ẩm thấp kiểu đất rừng. Xe chạy bon bon. Vĩ thấy tinh thần vô cùng phấn chấn và sảng khoái. Cô vặn kính cửa xuống để buồng phổi đã quá quen với những khói bụi công nghiệp của thành phố được hít thở bầu không khí trong lành. Hơi lạnh của núi rừng làm Vĩ dễ chịu. Bé Bảo lừa lúc Vĩ không để ý đã thó một thỏi sô cô la trong cốp và nhai ngon lành, vừa ăn vừa liếc nhìn mẹ. Đột nhiên bản nhạc vui nhộn trên radio rú lên những tiếng xẹt xẹt kiểu bị người nào đó vặn lệch sóng rồi đột ngột tắt ngấm. Giọng hát của Justin Timberlake nghẹn lại như bị ai bóp cổ. Vĩ mỉm cười. Cô rút chiếc điện thoại ra chỉ để kiểm tra lại. Các vạch sóng đã biến mất trên màn hình màu xanh nhạt. Đã vài ngày nay cô không liên lạc được với Lưu. Có lần giọng nói vui vẻ của Lưu rất rõ ràng trên máy nhưng chỉ được vài câu, âm vực lạnh lùng của tổng đài tự động đã cất lên “Thuê bao quý khách vừa gọi có thể ngoài vùng phục vụ hoặc tắt máy”. Cứ như thể đoạn đường này là ranh giới cô lập giữa một vùng đất bị quên lãng và thế giới văn minh bên ngoài. “Thú vị thật”, Vĩ lẩm bẩm. Cô kéo cần số. Con đường hun hút, vắng lặng xiên xiên trước mặt. Nó hơi cong cong về phía trước và chúp lại như thể hai đường thẳng song song sẽ gặp nhau ở nơi tận cùng.
- Ôi mẹ, con chó. – Bé Bảo rú lên một âm thanh kinh hoàng.
Vĩ phanh kít lại. Cả người cô và bé Bảo chúi lên trước. Đôi mắt Bảo gần như không chuyển động, nó dại đi, đờ đẫn.
- Con chó nào con? – Vài giây sau, Vĩ mới thốt lên thành lời.
- Mẹ ơi, con chó. Mẹ chẹt chết nó rồi. - Bảo nức nở.
- Nó ở đâu? Mẹ không nhìn thấy. – Vĩ ngạc nhiên.
- Mẹ vừa chẹt qua người nó. Chắc bây giờ nó ở dưới gầm xe rồi. - Giọng Bảo run lên.
Vĩ hoảng sợ. Cô ngồi đờ người trên ghế, nhưng ngay lập tức, Vĩ kiên quyết mở cửa xe. Cô hít một hơi thật sâu và ngồi thụp xuống. Cô cúi rạp sát mặt đất và lia mắt vào gầm xe. Ở dưới đó… trống không. Chỉ có vài chiếc lá cây mục ải đã ngả sang màu nâu buồn thảm của đất rừng.
- Không có con ạ. Con nhìn nhầm rồi. Chắc một chú cún chạy ven đường nhưng còn lâu nó mới va vào xe của mẹ. Mẹ lái còn giỏi hơn bố Lưu ấy chứ. – Vĩ cố lấy giọng vui vẻ.
- Không, mẹ đã chẹt chết nó. Con nhìn thấy. - Bảo gào lên thảm thiết. Nó đã mất hết tự chủ và đôi mắt nhoè nhoẹt nước.
- Không có thật mà con. – Vĩ lúng túng – Con xuống đây.
- Không, con sợ lắm. - Bảo lắc đầu quầy quậy, bàn tay gầy gò bám chặt vào thành ghế.
Vĩ vòng sang cửa xe bên kia. Cô ôm lấy con trai và rùng mình vì thằng bé đang run lên từng chập.
- Không, con phải xuống nhìn để thấy rằng không có gì cả. Không phải mẹ chẹt vào con chó. Con xuống đây, có mẹ đây rồi.
Bảo bước xuống xe, nó chần chừ nhìn mẹ bằng đôi mắt ướt đẫm rồi ngập ngừng ngó xuống gầm xe. Khi nó đứng thẳng lên, Vĩ đọc thấy đôi mắt ngạc nhiên không kém gì cô lúc nãy.
- Không có con chó mẹ ạ.
- Con phải tin mẹ.
- Nhưng ban nãy con nhìn thấy nó. - Bảo thì thầm – Nó chạy ngang qua đường.
- Có mấy con? – Vĩ bắt đầu đoán ra thằng bé bị ám ảnh vì câu chuyện hai con chó lần trước. Trẻ con không dễ quên những điều đã gây ấn tượng với chúng một lần.
- Trông nó như thế nào?
- Nó đen tuyền, nhưng đôi tai trắng toát, và thân sau đầy máu. Nó lao qua đường và mẹ đã chẹt ngang người nó.
Đôi mắt Bảo trở lại vẻ kinh hoàng. Vĩ ôm chầm lấy con trai. Cô xiết chặt lấy thân hình bé nhỏ vẫn đang run rẩy. Thằng bé không nói dối. Cô nhớ lại hình ảnh con chó thứ hai với màu lông đen tuyền và đôi tai trắng toát đã lao vào bánh xe của Lưu hôm trước, nhưng sau đó không hiểu số phận con chó như thế nào vì cả hai con đã hầu như biến mất cùng một lúc. Song hôm ấy, thằng bé đang ngủ say đúng vào lúc cô và Lưu nhìn thấy đôi chó. Làm thế nào mà nó đã tả đúng con chó được? Hai cánh tay Vĩ bắt đầu gai lên. Cô nhìn ra xung quanh cánh rừng âm u vắng lặng. Không hề có con chó nào, thậm chí là một tiếng chim hót hay tiếng xào xạc của lá cây. Khu rừng không mang những âm thanh bình thường như nó vốn phải có. Khu rừng như đã chết. Đây rõ ràng là một khu rừng chết. Vĩ bế thốc bé Bảo lên xe. Đóng cửa lại rồi vội vàng lên ghế lái. Cô phóng vội đi. Cửa kính được vặn hết lên. Vĩ lấy cho Bảo chai nước quả đào ép và ngả ghế xuống.
- Con nằm nghỉ ngơi và nhắm mắt lại. Khi nào đến mẹ sẽ bảo. Chắc chỉ mươi phút nữa thôi.
Bé Bảo ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Vĩ thấy trán mình lành lạnh. Cô định hình lại chuyện vừa rồi. Nghĩa là… Bảo chưa bao giờ nói dối cô. Cô nhớ lại lần đi nghỉ mát cách đây vài năm. Ba người bọn họ thuê một villa sáu phòng khép kín riêng biệt sát bờ biển. Khung cảnh tuyệt đẹp. Những rặng phi lao trồng dọc bãi cát khiến ngôi biệt thự màu hồng nhạt, hàng rào sơn trắng trở nên quyến rũ như một video clip minh họa cho bản tình ca. Ngôi nhà đẹp đến nỗi Vĩ quên khuấy mất cái chuyện khó chịu cách đó một giờ khi con bé bán hàng rong đi nhờ xe điện với họ bép xép đủ thứ chuyện, trong đó có một câu rất vô duyên “À cái biệt thự đó cháu biết. Năm trước có một anh đẹp trai đến thuê ở một đêm sáng hôm sau phát hiện ra chết từ bao giờ. Chắc tự tử vì tình”. Anh chàng lái ô tô điện trong khu du lịch ném miếng xoài xanh đang ăn dở vào người con bé “Ông thì lại tống cổ mày xuống bây giờ. Đã cho đi nhờ lại còn lắm chuyện. Anh chị đừng nghe nó kiếm chuyện làm quà. Ban quản lý là họ cấm hàng rong nhưng tôi cứ thương tình giấu giếm cho nó. Ông mà bị phát hiện ra cho mày đi nhờ thì mai ông đến nhà mày ăn vạ”. Khi họ cất đồ vào trong nhà, bé Bảo sung sướng chạy nhắng lên và nhảy chồm chồm trên chiếc salon bọc da mềm. Một ngôi nhà tuyệt vời. Vĩ ngẩn ngơ. Cô tha thẩn từng phòng trong lúc Lưu rượt đuổi bé Bảo trên triền cát. Tầng trên có cả thảy bốn phòng và phòng nào cũng có tới bốn cửa sổ. Hai phòng quay ra mé biển và hai phòng nhìn xuống rừng phi lao. Chăn nệm trắng muốt và những chiếc gối nhồi bông thượng thặng đặt ngay ngắn trên giường. Họ ăn tối bằng đồ ăn Vĩ tự nấu rồi tranh thủ đi dạo. Khi bé Bảo đã có vẻ buồn ngủ, Lưu đề nghị cả nhà quay về đi ngủ sớm. Họ chọn một phòng to nhất hướng ra biển và bảo cậu bé.
- Nào, đi tìm phòng của con đi. Ở đây còn ba phòng nữa cho con tự chọn.
Bé Bảo thích chí lắm. Nó làm ra vẻ người lớn:
- Để con tự đi. Bố mẹ ở đây.
- Mời anh cứ tự nhiên. – Lưu pha trò.
Cậu bé ôm con gấu nhỏ ra ngoài.
- Con còn chưa chúc bố mẹ ngủ ngon đấy nhé. – Lưu và Vĩ đứng ở cửa phòng vẫy tay.
- Good night. - Bảo đi về phía cuối hành lang – Con ngủ phòng này.
- Dại thế, sao không chọn cái phòng cạnh bố mẹ. – Vĩ chỉ tay – Phòng này nhìn ra biển con ạ.
- Kệ nó, trẻ con nên để nó tự quyết định.
Bảo quay lại vẫy vẫy lần nữa trước khi Lưu và Vĩ quay vào phòng. Nhưng chỉ chưa tới ba giây sau, họ đã nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Bảo. Cả hai lao ra ngoài hành lang. Bé Bảo mặt tái mét ôm chặt lấy Vĩ.
- Trong ấy có người.
- Con chỉ vớ vẩn. – Lưu vừa mắng vừa bước tới cửa căn phòng cuối hành lang để nhặt con gấu mà bé Bảo làm rơi.
- Anh kiểm tra phòng đi.
- Làm gì có ai. – Lưu quay về, mặt nhăn nhó. – Con lớn rồi mà hay đùa dại.
- Anh kiểm tra kỹ lại đi. Em thấy nó sợ thật.
- Kiểm tra rồi, cả buồng tắm và tất cả các phòng khác. Khách sạn chứ có phải nhà riêng đâu mà đột nhập.
- Nào con trai, bố đưa con về phòng nhé.
- Không. – Bé Bảo thét lên thảng thốt.
- Nó lại làm nũng đấy. Con lớn rồi không được ngủ cùng bố mẹ nữa. Bố sẽ đặt con vào phòng khác.
- Không, mẹ ơi. - Bảo khóc ầm lên và nhìn Vĩ cầu cứu.
Từ lúc đó không cách gì có thể bắt thằng bé về phòng riêng được nữa. Vĩ nhượng bộ ngay từ đầu nhưng Lưu thì nhất định không chịu.
- Em lúc nào cũng chiều con. Con hư tại mẹ. Chẳng qua là nó bịa chuyện để không phải ngủ một mình. Bé mà đã thế là hư đấy con ạ.
Lưu có vẻ khó chịu. Rõ là anh không muốn có một kẻ thứ ba chen vào không gian riêng của hai vợ chồng. Đêm ấy bé Bảo ngủ không yên giấc. Thỉnh thoảng nó la hét những câu không rõ nghĩa và cả ngày hôm sau có vẻ ủ ê. Nó nhất định không chịu lên gác nữa và thỉnh thoảng lại nói những câu ngô nghê:
- Người nằm trên giường ấy mẹ ạ, nhiều máu.
- Máu ở đâu? – Vĩ nhăn mặt. Cô đã từng rất khó chịu vì chị giúp việc hay tự tiện mở phim Mỹ ra xem và cho cả thằng bé bốn tuổi xem nữa.
- Máu ở trên tay, chảy ra nhiều lắm.
- Thôi con. Mấy hôm nữa về nhà mẹ mắng chị Hoa nhé, cứ bật phim linh tinh lên cho con xem.
Nhưng thái độ buồn bã kéo dài của thằng bé hệt như lúc trước khi nó phẫu thuật khiến Vĩ cảm thấy kỳ nghỉ mất hết hứng thú. Cô không cách gì làm cho Bảo vui lên được và đòi Lưu cho về sớm. Lúc chiếc ô tô điện đưa họ và hành lý ra khỏi khu du lịch, Vĩ tình cờ nhìn thấy con bé bán hàng rong bữa trước đang xếp bánh trái vào trong rổ. Cô đột ngột ngoắc nó lại.
- Cái người mà cháu bảo ấy, làm sao mà chết.
- Tự tử cô ạ. Họ bảo thế. Chết vì tình. – Nó cười toét miệng, nụ cười xấu xí trên khuôn mặt đen nhẻm.
- Tự tử như thế nào?
- Lấy panh xa lam cắt đứt mạch máu. Máu chảy ra cho đến chết.
Last edited by khungcodangcap; 23-12-2008 at 05:47 PM.