Câu nói của Phương Dật (nhân vật chính):
Khi một người vô sỉ tới cực điểm, thì hắn đã thăng hoa thành thuần khiết!
--------------------------------
Đây là một thế giới không có đấu khí, không có ma pháp, vì báo cừu cho phụ mẫu, hắn bước lên con đường trở thành cường giả! Nhìn xem một gã hoạ sĩ vô sỉ, làm sao dùng bức tranh của mình chinh phục thế giới!
Bốn phía mờ mịt, tối đen.
Bên trong mảnh không gian màu đen kỳ dị, trong lòng Phương Dật không khỏi có chút bối rối, trong đầu rất nhanh nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra.
“Con mẹ nó, thật là… Nhìn thấy cô bé xinh đẹp kia, đuổi theo, thời khắc mấu chốt ấy, ta lại… không… lưu ý, rơi xuống dưới nước…! Không biết thiên đao nào đánh vào mà lại trầm ta xuống đáy nước thế này!”
Phương Dật thầm than, bất quá, nghĩ tới cô bé xinh đẹp kia, trước mắt Phương Dật nhất thời hiện ra một dáng người hoàn mỹ, trên miệng của hắn còn nhễu ra một ít “chất lỏng trong suốt”.
Đột nhiên, bên trong mảnh không gian màu đen mờ mịt này lại sinh ra một trận rung động kịch liệt!
Phương Dật đang suy nghĩ mông lung liền bị trận chấn động này đánh tỉnh, vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía tối đen, hình ảnh hư ảo về cô bé xinh đẹp kia bên trong óc cũng bị trận rung động thình lình này đánh tan đi.
Những gì Phương Dật gặp hôm nay, đã hoàn toàn vượt qua những gì hắn nhận thức!
Lớn lên từ nhỏ tại cô nhi viện, sở thích duy nhất của Phương Dật là vẽ tranh. Cũng may điều kiện sống của hắn tại cô nhi viện cũng có một chút tốt, có thể cung cấp cho hắn một ít công cụ vẽ, thời gian nhàn hạ, hắn đều đầu tư ở trên hội họa, hon nữa, Phương Dật còn là người thuận tay trái, có thể đồng thời vẽ bằng cả hai tay, đây cũng xem như một loại bổn sự a!
Mãi đến khi hắn trưởng thành, rời khỏi cô nhi viện, hắn mới hiểu, hội họa không chỉ là đam mê thời niên thiếu của hắn, mà giờ đã trở thành sở trường duy nhất và cũng là thứ duy nhất có thể giúp hắn kiếm cơm.
Từng ngày trôi qua, vốn đang hảo hảo ở ven đường vẽ tranh kiếm tiền, duy trì cuộc sống. Nhưng hôm nay lại gặp được một siêu cấp đại mỹ nữ, lấy tính cách vô sỉ của Phương Dật, tự nhiên không nói hai lời liền đuổi theo, vốn định cùng mỹ nữ kia hảo hảo nói chuyện nhân sinh, lý tưởng, lại trao đổi một chút về “cấu tạo thân thể của nam nữ”, như vậy thật tuyệt vời!
Ngoài ý muốn là, trong lúc đuổi theo mỹ nữ, Phương Dật trượt chân xuống dưới nước, sau đó hắn hiện ra tại không gian màu đen này!
Kỳ thật, việc này Phương Dật cũng đã từng làm không ít lần, bất quá còn chưa thành công một lần, hơn nữa lần này lại có một chút khác biệt!
Chấn động kịch liệt vẫn liên tục xảy ra như thường, ở bên trong chấn động, cả người Phương Dật như bị xé nát vậy, dần dần, Phương Dật kiên trì không nổi, đầu mộng mị, hôn mê bất tỉnh…
Bóng đêm như mực chậm rãi rút đi, linh hồn ngủ say từ từ tỉnh lại.
Chậm rãi mở hai mắt ra, một bóng người lộn ngược xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ không rõ, một lúc lâu sau, tầm mắt của hắn mới khôi phục bình thường.
Phương Dật có chút dại ra nhìn cảnh tượng trước mắt. Một gian phòng đơn giản theo phong cách cổ xưa, tràn ngập sắc thái cổ đại. Toàn bộ thức ăn gia cụ, ngọn đèn mờ ảo, còn có một trung niên nam tử ăn mặc cổ trang quái dị…
Đây là đâu? Kẻ điên này là ai? Bệnh nhân tâm thần viện trốn ra? Không đúng, bệnh nhân tâm thần việc không phải dễ dàng có thể trốn ra, chẳng lẽ là quay phim?
Đại não Phương Dật như rơi vào trạng thái hoàn toàn tê liệt vậy!
Bỗng nhiên, cổ tay trung niên nam tử kia rung lên, một cây bút lông cổ cán đen lông trắng liền xuất hiện trên tay!
“Nha a?” Trong nháy mắt sau khi cây bút lông xuất hiện, Phương Dật đột nhiên hồi tỉnh, hô lớn: “Bạn hữu, đây là ma thuật sao? Cũng thật phong cách a?”
Nhưng thanh âm Phương Dật phát ra, lại là tiếng trẻ con khóc!
Lúc này, chỉ thấy bút lông trong tay phải của nam tử đột nhiên nở rộ một tầng hào quang màu trắng, bút lông tựa như linh xà màu trắng, ở trước mặt Phương Dật bay múa, đồng thời, một khỏa quang cầu cỡ quả nho màu trắng chậm rãi từ trong ngực nam tử bay ra,
Vụt khỏi tầm mắt, vọt thẳng vào bụng Phương Dật!
Trong nháy mắt quang cầu màu trắng tiến vào thân thể Phương Dật, một loại cảm giác đau nhức đến tận xương tủy lập tức phủ xuống tất cả thần kinh của Phương Dật, hắn rất muốn thét lớn lên: “Mẹ ngươi a! Đau chết ta mất!”
Cùng với sự đau đớn kịch liệt, Phương Dật rất nhanh lầm vào hôn mê bất tỉnh.
Trời chiều ngã dần về phía tây, màu hồng sắc thấm đượm nửa bầu trời, gốc cổ thụ không biết bao nhiêu tuổi ở đầu thôn kia, vẫn lẳng lặng đứng vững ở đó, cũng bởi gốc cổ thụ này tồn tại, cho nên mọi người vẫn gọi thôn này là Lão Thụ thôn!
Lão Thụ thôn chỉ có mấy mươi hộ dân, từng đợt khói bếp từ từ bay lên, theo gió chiều nhẹ nhẹ mà bay đi, dưới ánh mặt trời chiều chiều chiếu rọi, thanh âm gia cầm, âm thanh hài tử vui đùa, cùng với tiếng quát mắng cứ như diễn tấu một bản nhạc hòa âm ấy. Hết thảy mọi thứ đều gợi lên cảm giác hòa bình cùng an nhàn…
Một gian phòng tạo thành từ đá và đất lẳng lặng đứng vững ở đường chân trời. Ở trong thôn, đây là một biệt viện thực bình thường, nhưng bên trong, lại có một người không tầm thường. Bởi dưới khí hậu ấm áp này, đứa nhỏ này lại mặc áo bông dày!
Một tiểu hài tử thoạt nhìn khoảng ba bốn tuổi đang đứng trong viện, cùng một con chó săn bị khóa cổ giằng co với nhau. Bất quá, trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của nam hài kia, lại hiện ra một loại tái nhợt khác hẳn với người bình thường.
“Tử cẩu! Vài ngày không giáo huấn ngươi ngươi lại giương oai à? Dám quấy rầy ta ngủ trưa?”Nam hài đứng ở nơi chó săn với không đến, căm giận mắng một câu, sau đó, đôi mắt híp lại thành một đường.
Nam hài đột nhiên lấy ra một khúc xương lớn, ném ra xa xa phía sau con chó săn, xem ra nam hài sớm đã có chuẩn bị!
Chó săn lắc lắc cái đuôi, liền hướng tới phương hướng khúc xương đang bay chạy tới như điên.
Thừa dịp chó săn đuổi theo khúc xương kia, nam hài nhanh chóng từ cái tay còn lại, rút ra, cầm trên tay một cái chén nhỏ chứa một chất lỏng màu vàng, nhanh chóng chạy đến chỗ bát cơm, nhanh nhẹn đổ chất lỏng kia vào trong bát cơm, sau đó liền chạy nhanh ra ngoài. Sau đó, nam hài còn quay lại nhìn con chó săn đang ngoặm khúc xương kia, kiêu ngạo dựng ngón giữa lên.
"Hô, tử cẩu, nếm thử một chút tư vị của nước tiểu đồng tử xem thế nào!” Nam hài một bên thở hổn hển chạy về, một bên đắc ý nghĩ thầm.
Trong nháy mắt, đã bốn năm trôi qua, mà tiểu nam hài này, đúng là Phương Dật!
Có lẽ là trùng hợp, tại thế giới này, hắn vẫn được gọi là Phương Dật. Tại thế giới này, trung niên nhân kia, tên Vu Thần, là phụ thân của hắn, mà mẫu thân của hắn gọi là Phương Minh Nguyệt.
Bốn năm trôi qua, Phương Dật vẫn sinh hoạt như một tiểu hài tử. Lúc Phương Dật còn nhỏ, hắn cũng không giống những đứa nhỏ khác đi khóc lớn đại náo lên, mà trái lại, cuộc sống Phương Dật rất có quy luật. Mỗi khi đói bụng, hoặc phải đi tiểu, cổ họng đều rống lên một tiếng để hấp dẫn cha mẹ hắn, Vu Thần cùng Phương Minh Nguyệt lại đây.
Không có biện pháp, muốn cho một người lớn như Phương Dật ( tính theo tuổi thật tế ) tè ra quần, hắn sẽ chịu được sao? Cho nên, hắn không làm không được một số chuyện vượt qua nhận thức của người bình thường.
Ban đầu, Vu Thần cùng Phương Minh Nguyệt cũng không thích ứng được với loại trẻ con… siêu nhân này, nhất là đôi ngươi tối đen kia của Phương Dật, luôn di chuyển không ngừng, tựa như muốn biểu đạt cái gì đó. Nhưng đôi ngươi đó, lúc nhìn Vu Thần và Minh Nguyệt, lại không biểu hiện ra sự thích thú, ngược lại cho thấy một loại bài xích kỳ lạ khó hiểu!
Hai người đối với sự dị thường của Phương Dật cũng không tìm được một lời giải thích hợp lý, bất đắc dĩ, phu thê họ chỉ có thể liệt Phương Dật vào loại thiên tài! Nhưng đối với loại bài xích khó hiểu của Phương Dật này, hai người vẫn không có đáp án.
Phương Dật từ khi sinh ra, không biết vì sao, thân thể hắn thực suy yếu, nên được gọi là “ma ốm”, việc nhiễm bệnh là không thể nào tránh khoi!
Lúc Phương Dật mới đầy một tuổi, không cẩn thận mắc chút mưa, hít chút không khí lạnh, liền bị một hồi bệnh nặng!
Đêm đó, cả người Phương Dật lạnh ngắt, toàn thân không ngừng phát run, sắc mặt trắng bệch, lạnh từ đầu tới chân, ngay cả đôi môi đều biến thành tím xanh.
Lúc phát hiện Phương Dật nhiễm bệnh, Minh Nguyệt tựa như bị điên, lúc ra hết các loại thuốc lớn nhỏ, màu sắc bất đồng, liều mạng hướng Phương Dật bắt uống. Nếu không phải Vu Thần ngăn lại, chỉ sợ Phương Dật sẽ chết vì uống loạn thuốc!
Suốt cả một buổi tối, Minh Nguyệt không uống một giọt nước, không ăn một miếng cơm, lấy mấy lớp chăn bông, đem Phương Dật gắt gao ôm vào ngực, dùng thân thể mình sưởi ấm Phương Dật!
Mà Vu Thần cũng không ngủ, trong đêm đó ngựa không ngừng vó đi đến tất cả các thôn trang phụ cận, mời tới rất nhiều lão nhân được xưng là lang trung. Đám lão nhân này tựa như kéo quân lớp lớp qua vậy, bất quá, đối với bệnh của Phương Dật, tất cả lão lang trung đều là thúc thủ bó tay, không biện pháp!
Một đêm trôi qua, trời đang tờ mờ sáng, Phương Dật đang sốt cao, mơ mơ màng màng nghe được âm thanh của Minh Nguyệt: “Đứa nhỏ, nếu ngươi có chuyện, nương nguyện ý cùng ngươi chết!”
Có lẽ vì “liều thuốc” này của Minh Nguyệt, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác, đến giữa trưa, thân thể lạnh như băng của Phương Dật lại như kỳ tích biến ấm áp lên, thẳng đến lúc trời lặn, sốt cao của Phương Dật rốt cục hoàn toàn lui!
Trong lần bệnh nặng này, Phương Dật vẫn bị vây trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cho nên việc Vu Thần và Minh Nguyệt làm hắn đều biết cả, bất tri bất giác, ánh mắt Phương Dật nhìn Vu Thần và Minh Nguyệt, đã không phải lãnh đạm như vậy, mà nhiều thêm một tia lo lắng!
Bệnh nặng mới khỏi, thân thể vốn không rắn chắc, lại càng thêm hư nhược! Cứ như vậy, ba năm lại qua, trong ba năm ở chung này, Phương Minh Nguyệt cùng với Vu Thần cẩn thận quan tâm, từng chút từng chút hòa tan tâm kháng cự kia của Phương Dật. Hiện tại, kẻ chưa từng có được thân tình như Phương Dật, đã dần dần tiếp nhận tân phụ mẫu này của mình.
Sống bốn năm, khiến cho Phương Dật đối với thế giới này có một chút hiểu biết: Nơi này tên là Thần Châu đại địa, đã có hơn ba nghìn năm lịch sử, phân ra tam đại đế quốc, bảy châu hai mươi ba quận, phân biết là: Nắm trong tay từ Tần Thục tứ châu là Đại Hán đế quốc, ở phía nam, nắm trong tay Kinh Dương nhị châu là Đại Tống đế quốc, ở ngoài thiên hải quan, nắm trong tay U Châu là Đại Yến Đế Quốc.
Người nơi này, tuổi thọ trung bình là trăm tuổi, tiền tệ gồm hoàng kim, bạc trắng, tiền đồng, và đáng giá nhất là Tinh Kim. Thần Châu đại địa có hai con sông cực dài, gọi là Sở Giang và Thiên Hà, tựa như Trường Giang cùng Hoàng Hà kiếp trước.
Ở trên thế giới này, bất luận là tập tục cuộc sống, ngôn ngữ văn tự hay là chế độ phong kiến, cơ hồ đều giống như dân tộc Hoa Hạ cổ đại. Bất đồng duy nhất là, bốn loại văn hóa Cầm Kỳ Thư Họa ở Thần Châu đại địa lại phồn thịnh vô cùng, địa vị tựa như tứ thư ngũ kinh của Hoa Hạ cổ đại vậy, là những sở học bắt buộc của từng người!
Nguyên nhân là, tại trên đại địa này, có một tồn tại mà hoàng tộc của tam đại đế quốc đều phải ngưỡng mộ - Cầm, Kì, Thư, Họa, Luyện, ngũ đại tông phái. Ngũ đại tông phái trong cảm nhận của mọi người, tựa như thần tiên vậy, cho dù là đệ tử cấp thấp nhất, ở Thần Châu đại địa đều được hưởng đãi ngộ cao cấp!
Cũng bởi vì ngũ tông tồn tại, mới khiến cho bốn loại văn hóa Cầm Kì Thư Họa có địa vị cao như thế!
Nhưng mà, thần tiên cũng là tu luyện giả ở Thần Châu đại địa này, sử dụng linh lực và hồn lực gì đó, không phải đấu khí, ma pháp tu chân như Phương Dật vẫn thường nghe!
Trong truyền thuyết, nhân loại có thể nhờ vào linh lực phá núi cắt sông, có thể lợi dụng hồn lực khống chế một chi quân đội lớn!
Những gì Phương Dật biết, cũng vẻn vẹn là những gì lưu truyền dân gian tới, mỗi khi hắn hướng phụ mẫu truy vấn những gì liên quan đến ngũ tông và chuyện tu luyện, Minh Nguyệt và Vu Thần luôn cố ý chuyển đề tài. Phương Dật có được linh hồn trưởng thành, tự nhiên nhìn ra được bọn họ đang che dấu cái gì đó!
Trăng, ảm đạm không ánh sáng. Đêm, mọi âm thành đều im bặt.
Phương Dật với thân thể suy yếu dị thường, đã sớm tiến vào mộng đẹp, hắn hoàn toàn không biết, một sự kiện thay đổi cả đời hắn, đang lặng lẽ tiếp cận!
Giữa tiểu viện của nhà Phương Dật, nền đất màu vàng sau một trận vặn vẹo, xuất hiện ba gã hắc bào nhân từ dưới chui lên!
Nhóm hắc y nhân không phát ra một tia động tĩnh, tựa như trống rỗng xuất hiện tại trong viện, ánh trăng chiếu rọi xuống, dưới mặt đất hiện ra ba cái bóng quỷ dị.
Quyển 1: Sơ Lâm Dị Thế
Chương 3: Huyết Nhiễm Đêm Tối
Dịch giả: Hư Vô
Nguồn: Kiếm Giới
Hắc y nhân ở giữa ba người nhìn quanh tiểu viện một vòng, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên, bên ngoài thân thể hắn nổi lên một tia mũi nhọn nhàn nhàn màu trắng, tựa như vô số con rắn nhỏ màu trắng vây quanh thân thể hắn vậy!
Bạch quang nhanh chóng lướt qua, ba người vô thanh vô tức cứ đứng chính giữa sân như vậy, tựa như đang chờ đợi cái gì xuất hiện.
Bên trong phòng, Vu Thần và Phương Minh Nguyệt đang ngủ bên người Phương Dật, giống như cảm giác được cái gì, liền xoay người nhảy xuống giường gỗ, không một tia do dự phóng đi, lúc sắp đi, ánh mắt Phương Minh Nguyệt còn dừng lại trên người Phương Dật trong nháy mắt
Hai người đi rồi, Phương Dật đang nằm trên giường gỗ, an ổn ngủ mới có chút phát hiện, mạnh mẽ mở mắt ra, một giọt mồ hôi từ trên mặt hắn chảy xuống, xuôi xuống tận đầu gối.
Phương Dật cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, cảm giác vừa rồi là cái gì? Một loại cảm giác bị đè nén đến không thở nổi! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Dưới lòng hiếu kỳ thúc dục, Phương Dật tung chăn ra, rón ra rón rén đi tới trước cửa số, hướng ra bên ngoài nhìn…
Trong viện, Vu Thần cùng Phương Minh Nguyệt và ba vị khách không mời kia đứng đối lập với nhau, nhưng trên mặt hai người lại không có thần sắc ngoài ý muốn, xem ra, việc hắc y nhân xuất hiện, tựa hồ đã trong dự liệu của đôi phu thê thần bí này, chỉ là không biết là thế lực nào thôi!
Không khí có chút nặng nề.
Đúng lúc này, trên không của tiểu viện đột nhiên hiện ra mấy trăm hắc y nhân, phô thiên cái địa đánh về hướng Vu Thần và Phương Minh Nguyệt!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, hai tay mạnh mẽ vung lên, trên bàn tay nổi lên một vầng sáng màu trắng, mà Minh Nguyệt lại từng bước một lui về phía sau, tựa hồ chắn trước cửa phòng!
Nhưng mấy cái bóng đen phô thiên cái địa kia đột nhiên tụ tập lại với nhau, tựa kỳ tích dung hợp thành một người! Phía trước ba gã hắc y nhân, lại có thêm một gã hắc y nhân dáng người có vẻ gầy yếu.
Phương thức xuất hiện của hắc y nhân thực sự rất rung động lòng người, Vu Thần cùng Phương Minh Nguyệt sửng sốt trong nháy mắt, nhóm hắc y nhân này có được cơ hội tuyệt hảo như vậy, liền khởi xướng tấn công!
Một gã hắc y nhân hai tay mạnh mẽ phóng tới, mạnh mẽ vung lên về phía Vu Thần cùng Minh Nguyệt, chỉ một thoáng, trong viện đều phiêu tán một loại mùi thơm nhàn nhạt!
“Là Thiên Hương Nhuyễn Cốt của Vu Độc Môn!”
Sắc mặt Minh Nguyệt nhất thời đại biến, vội vàng lui về phía sau thổ ốc, trong nháy mắt, Minh Nguyệt động, Vu Thần cũng động, hắn gắt gao theo phía sau Minh Nguyệt, nhưng hai mặt không khi nào rời khỏi bốn gã hắc y nhân kia. Nhiều năm phu thê, đã bồi dưỡng cho hai người một sự ăn ý lên đến cực hạn. Minh Nguyệt muốn cứu Phương Dật, còn Vu Thần muốn che chở cho nàng!
Bất quá, Minh Nguyệt cùng Vu Thần vừa mới chạy được vài bước, “phốc thông” một tiếng, hai người cùng ngã trên mặt đất!
Thiên Hương Nhuyễn Cốt, một loại độc dược cực kỳ bá đạo, có thể thông qua sự lưu động của không khí mà lan ra, người hít phải sẽ toàn thân vô lực trong một khoảng thời gian ngắn!
Cùng lúc Vu Thần cùng với Minh Nguyệt ngã xuống, một gã hắc y nhân lại động, chỉ nghe “bá” một tiếng, cổ tay tên Hắc y nhân kia run lên, hé ra một cổ cầm trắng tuyết bảy dây, trống rỗng xuất hiện trong tay Hắc y nhân!
Lời Vu Thần vẫn chưa nói xong, ngón tay hắc y nhân đã đặt trên cổ cầm, nhẹ nhàng gảy lên, một tiếng đàn thanh thúy, uyển chuyển triền miên vang lên, lấp đi nửa câu nói sau của Vu Thần!
Tiếng đàn nhẹ nhàng réo rắt, quanh quẩn chung quanh tai Vũ Thần cùng Minh Nguyệt, Vu Thần cùng Minh Nguyệt có chút hoảng sợ nhìn nhau.
“Khách khách khách” Tiếng giòn vang đột nhiên truyền ra từ người Vu Thần và Minh Nguyệt, trong màn đêm yên tĩnh, có vẻ đột ngột chói tai!
“Hài tử, hảo hảo sống tốt!” Minh Nguyệt run giọng thì thào, nhưng nét mặt của nàng đậm ý cười!
“Thịch thịch” hai tiếng, thân thể Minh Nguyệt và Vu Thần đồng thời bạo khai! Máu tươi màu hồng sắc trang lệ tựa pháo hoa nở rộ trong đêm tối!
“Nương! Cha!” Phương Dật điên cuồng chạy ra khỏi thổ ốc, nhưng hắn vừa mới bước ra thổ ốc vài bước, một mùi hương nhàn nhạt liền chui vào mũi hắn, ngay sau đó, hắn tựa như không có xương cốt, mềm nhũn té xuống đất!
Điều này cũng không trọng yếu, Phương Dật giống như quên đi gió lạnh ban đêm, quên đi sự rét lạnh trên người, hai mắt vô thần nhìn hai vũng máu loãng. Bất tri bất giác cuộc sống bốn năm qua như phim ảnh, ở trong đầu Phương Dật chậm rãi hiện lên.
“Cha… Nương…” Phương Dật ngơ ngác nỉ non, che chở quan tâm hắn, tạo cảm giác ấm áp cho hắn, làm cho hắn cảm nhận được thân tình phụ mẫu… Thế nhưng cứ như vậy mà hóa thanh hai vũng máu trước mắt hắn. Ba năm trước đây, trong lúc bệnh năng, cảm giác ấm áp mà Minh Nguyệt gây ra cho hắn, giống như mới hôm qua thôi, nhưng trong nháy mắt, Phương Dật phải vĩnh biệt hai người quan trọng nhất đời hắn!
Một giọt nước mắt từ hai má còn non nớt của Phương Dật chảy xuôi xuống dưới, cuối cùng đọng lại trên mặt đất, bị hoàng thổ cắn nuốt.
Bốn gã hắc y nhân không để ý đến Minh Nguyệt và Vu Thần thi cốt vô tồn ( xương cốt cũng không còn ), một người trong đó giống như u linh xuất hiện trước mặt Phương Dật, nắm lấy áo Phương Dật, đưa hắn lên cao.
Phương Dật hai mắt vô thần nhìn chằm chằm hai vũng máu dưới đất kia, tùy ý hắc y nhân nhấc đi.
Hắc y nhân khinh miệt hừ một tiếng, vung tay, đem Phương Dật ném xuống dưới đất, đồng thời mang theo một thanh âm xé nát, quần lót của Phương Dật trong lúc vô tình bị xé rách!
Không để ý đến thanh âm rên la của Phương Dật, ánh mắt bốn gã hắc y nhân cùng dừng lại trên thân thể lõa lồ của Phương Dật, một cái đồ án hình tròn quỷ dị màu trắng ngà lẳng lặng nằm ở kia, ở bốn phía đồ án, còn có một vòng hỗn độn các kí tự xiêu vẹo, méo mó nằm ở trên.
“Đây là Thư Tông Sinh Tử Tỏa!! Đồ vật này ngay bên trong cơ thể đứa nhỏ này, nếu đứa nhỏ này chết, đồ vật này cũng sẽ biến mất theo!”. Tên hắc y nhân xuất hiện một cách đặc biệt kia đột nhiên phát ra một thanh âm khàn khàn cực độ, có thể thấy, hắn cố ý che dấu thanh âm của mình!
Nguyên lai, lúc Phương Dật mới sinh ra, Vu Thần cùng Minh Nguyệt liền vì Phương Dật chuẩn bị tốt về sau, bằng không đôi phu thê thần bí này cũng không định cư ở sơn thôn này, có lẽ, từ lúc bọn họ đạt được kiện đồ vật kia đã biết chính mình sẽ chết, chẳng qua, mong ước duy nhất của bọn họ là làm cho Phương Dật sống sót!
Bốn gã hắc y nhân hai mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì.
Qua một lúc lâu, thanh âm hắc y nhân khàn khàn dị thường, thoạt nhìn tựa như đầu lĩnh nói: “Sinh tử khóa của thư tông sau hai mươi năm sẽ mất đi hiệu lực, để tránh cho chúng ta tranh đoạt lẫn nhau, sẽ đem hắn đưa đến Luyện Tông gần nhất tại đây a, như vậy, tánh mạng hắn cũng bảo đảm, về phần kiện đồ vật kia, sau này sẽ bàn lại!”
Nói xong, hắc y nhân lạnh lùng nhìn ba người khác, ba người kia đối với hắc y nhân này tựa hồ có chút e ngại, hơn nữa đề nghị của hắc y nhân quả thật không sai, nhìn nhau một lúc, liền cùng gật gật đầu.
“Ta đi hủy diệt trí nhớ của hắn!” Hắc y nhân đầu lĩnh đem ánh mắt chuyển qua người Phương Dật đang quỳ rạp trên mặt đất kia, bước đi thong thả, đi tới trước người Phương Dật, đôi mắt hẹp dài kia nhìn vào hai mắt Phương Dật. Trong nháy mắt, Phương Dật chỉ cảm thấy đầu giống như sắp nổ tung, rốt cục, hắn không kiên trì được, hai mắt không cam lòng nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
…
Phương Dật mở hai mắt ra, nghi hoặc nhìn nhìn cái chăn trên người mình, chậm rãi ngồi dậy, đánh giá hoàn cảnh chung quanh: Giường gỗ, bàn vuông, mấy cái ghế dựa phong cách cổ xưa đơn giản.
Sau một lát, Phương Dật hai mắt híp lại, hắn rõ ràng nhớ rõ, tại đêm đó, cha mẹ hắn chết thảm trên tay hắc y nhân, Phương Dật vừa mới cảm nhận được thân tình ấm áp, lại một lần nữa biến thành cô nhi!
Hắc y nhân cướp đi không chỉ có tánh mạng Minh Nguyệt và Vu Thần, đồng thời, còn có thân tình mà Phương Dật đau khổ truy tìm!
Ngọn lửa phục thù trong lòng Phương Dật đã hoàn toàn bùng nổ!
“Ta vì sao không mất trí nhớ?” Hồi tưởng lời nói của hắc y nhân, Phương Dật âm thầm tính toán, giả mất trí nhớ, miễn cho những phiền toái không cần thiết!
Phương Dật có chút mê mang xốc chăn lên, đi xuống giường, thoáng hoạt động thân thể một chút, sau đó hướng phía cửa đi đến.
Đẩy cửa phòng ra, dương quang ấm áp nhất thời chiếu vào người Phương Dật.
Đập vào mắt Phương Dật chính là một cái đại viện, dùng tảng dá bản cứng san bằng thành mặt đất, bốn phía trừ bỏ hai cái cửa gỗ màu đỏ thắm ra, ba phương khác đều là một loạt phòng ở, giữa sân, một tiểu cô nương tầm bốn năm tuổi đang đắm chìm trong ánh mặt trời.
Bị âm thanh mở cửa của Phương Dật thức tỉnh, tiểu cô nương vội quay đầu lại, theo âm thanh mà nhìn về Phương Dật.
Tiểu cô nương tính trẻ con còn chưa hết, lại có một chút ngại ngùng nói với Phương Dật: “Ngươi đã tỉnh! Ta gọi là Dương Vũ San, là cô nhi được Luyện Tông thu dưỡng. Còn ngươi?”
Nhìn vẻ cười khờ khạo của Dương Vũ San, tâm tình nặng nề của Phương Dần cũng giảm bớt, giả mất trí nhớ nói: “Ta không nhớ được! Ta… Sao ta lại ở đây?”
“Nghe Thanh Lam chủ sự nói, đêm hai ngày trước, toàn thân ngươi bị lạnh đến phát run, té xỉu ở ngoài sơn môn, là Thanh Lam chủ sự cứu ngươi, mang ngươi vào trong Luyện Tông ngoại môn!” Dương Vũ San đáp.
Phương Dật sờ sờ cằm, thầm nghĩ: “Hắc y nhân quả nhiên đem ta đến Luyện Tông! Không biết một trong ngũ tông này có tuyệt thế bí tịch hay không?”
Nghĩ đến đây, vẻ cười Phương Dật càng đậm, nếu lấy được vài quyển tuyệt thế bí tịch, vậy có thể báo thù! Kiếp trước, sau khi rời khỏi cô nhi viện, Phương Dật vẫn trà trộn vào tầng chót của xã hội, tự nhiên không có thói quen tốt!
Suy nghĩ của Phương Dật, tự nhiên Dương Vũ San không biết, chỉ thấy Dương Vũ San cười nói với Phương Dật: “Đi, ta mang ngươi đến một địa phương hay lắm!”
Không đợi Phương Dật cự tuyệt, có chút ngại ngùng nhưng không mất đi hoạt bát, Vũ San đã chạy ra sân.
“Dù sao cũng không có việc gì, không bằng nhìn khắp nơi một chút, hiểu biết Luyện Tông này một chút.” Phương Dật thầm nghĩ, rồi đuổi theo ngay.
Hai người một trước một sau chạy ra sân, tiến nhập vào một mảnh rừng trúc, trong lúc đó, cùng nói chuyện với Dương Vũ San, Phương Dật lấy được một ít tình báo: Hàng năm Luyện Tông đều thu dưỡng rất nhiều cô nhi, Phương Dật cũng được tính là cô nhi nên được thu dưỡng. Đối với người có tư chất tốt, sẽ được tiến vào Luyện Tông nội môn – đảo tu luyện Luyện Tông, tư chất bình thường, có thể ở lại ngoại môn, phụ trách tất cả đồ ăn, vật dụng của Luyện Tâm đảo, ăn mặc cả đời cũng không lo!
Về phần tu luyện, hài tử như Dương Vũ San tất nhiên không thể trả lời, Phương Dật cũng không truy vấn.
Hai người xuyên qua một mảnh rừng trúc, dừng lại ở một tòa lâu các hai tầng nằm độc lập.
Lúc này, Phương Dật đã thở hồng hộc, tuy hắn có một linh hồn đã lớn, nhưng thân thể này lại không được như vậy a!
“Bên trong có một vị lão gia gia, chuyện xưa mà hắn kể, hay lắm nga!” Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì chạy của Vũ San lộ ra nét hưng phấn, cũng không để ý Phương Dật nữa, liền cất bước chạy vào bên trong lâu các.
Phương Dần triệt để bị đánh bại… Nguyên lai tiểu nha đầu này dẫn hắn đến đây để nghe lão nhân kể chuyện xưa? Quả nhiên là hài tử!
Phương Dật có chút thất vọng ngẩng đầu lên, đột nhiên đôi mắt sáng ngời, ngay phía trên cửa chính của lâu các, có năm chữ to thiếp vàng “Ngoại môn Tàng Kinh Các”!
“Ta kháo! Trùng hợp như thế? Nếu may mắn ta có thể lấy ra mấy quyển tuyệt thế bí tịch a!” Tâm tình Phương Dật lập tức tốt lên, thật sự là muốn gì được nấy!
Nghĩ vậy, Phương Dật chẳng quản chân mỏi lưng đau, không do dự rảo bước vào bên trong Tàng Kinh Các.
Vừa mới bước vào trong, một cỗ hương vị nhàn nhàn liền xộc vào mũi, tinh thần Phương Dật bất giác rung lên, một bên nhìn quanh bốn phía, một bên hướng bên trong mà đến.
Đây là một cái đại sảnh cực kỳ rộng lớn, được quét dọn sạch sẽ không một hạt bụi. Đại sảnh tựa như mê cung, trên tường lại có những giá sách thật lớn với vô số những bộ sách!
Ở bên trong thư hải ( biển sách ) thong thả bước đi, Phương Dật có chút lo lắng: “Nhiều sách như vậy? Mẹ ơi! Đâu mới là tuyệt thế bí tịch?”
Phương Dật bắt đầu cuộc tìm kiếm mờ mịt, tả xem, hữu xem, cuối cùng, tuyệt thế bí tịch không tìm được, nhưng hắn lại tìm được một quyển sách cổ dùng những sợi thiết làm chỉ đính lại, sách tên là “Thần Châu chí”.
Kiếp trước ở cô nhi viện có học qua chữ, Phương Dật vẫn có thể đọc hiểu sách.
Lật qua lật lại vài tờ, Phương Dật phát hiện quyển sách này giới thiệu, lại là ngũ tông! Mừng thầm, Phương Dật không quên thuận tay vội vàng đem sách nhét vào trong quần áo.
Đột nhiên, một thanh âm già nua từ phía trước vọng tới: “Hài tử, ngươi đến xem sách?”
Phương Dật giật mình một cái, vội vàng đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một bạch phát (*)lão giả lưng gù, thân mặc áo ngắn vải bố màu xám, cười tủm tỉm nhìn hắn. Phía sau lão giả, đúng là Dương Vũ San.
“Không có gì, ta chỉ là đi dạo!” Phương Dật nhìn lão giả cùng với Vũ San, ngượng ngùng cười nói: “Nơi này không có gì vui, ta đi trước a!”
Nói xong, Phương Dật xoay người hướng bên ngoài chạy đi.
Phương Dật che dấu mặc dù tốt, nhưng thân thể một đứa nhỏ có thể lớn bao nhiêu? Trong lúc vội vàng, Phương Dật làm sao có thể đem sách hoàn toàn bỏ vào trong ngực?
Bên ngoài quần áo Phương Dật lộ ra một góc sách, sơ hở này không thể tránh được ánh mắt của lão giả!
“Ngươi không biết đường! Chờ chờ ta!” Vũ San hô to một tiếng, cũng đuổi theo. Có thể nhìn thấy, tiểu cô nương này thật thiện lương!
Nhìn Phương Dật tiêu thất kia, trên khuôn mặt già nua của lão giả kia hiện ra một nụ cười quái dị!
---------------------------------------------
(*) Bạch phát: Đầu bạc
Phương Dật tùy ý tìm một tảng đá lớn ở trong rừng trúc, vội vàng mở “Thần Châu chí” ra, nhanh chóng đọc lên, ngay cả Dương Vũ San đuổi đến bên cạnh hắn cũng không biết!
“Mỗi người đều có linh hồn, linh đại biểu linh nguyên, linh nguyên ở bên trong cơ thể người, là thứ căn bản sinh ra linh lực. linh lực giống như nội lực của võ lâm cao thủ, là căn bản của tu luyện. Hồn đại biểu hồn lực, cũng là tinh thần lực, hồn lực cường đại có thể cảm ứng được chuyện xảy ra ở cách xa mình, thậm chí có thể khống chế người hoặc vật!
“Tu luyện chính là lợi dụng linh lực không ngừng tăng cường, khiến cho tinh nguyên lớn lên, linh nguyên càng lớn, chứa đựng được càng nhiều linh lực, khi linh nguyên lớn đến một trình độ nhất định, người sẽ tiến hành đột phá, tiến tới tấn thăng đẳng cấp. Nhưng không phải ai cũng có thể tu luyện, bởi vì có một số người linh lực và hồn lực nhỏ đến nỗi có thể xem như không có, một khi linh nguyên bị hao tổn, vĩnh viễn không thể tu luyện!”
“Lúc đầu, người trên Thần Châu đại địa bằng vào bản năng của thân thể cùng với binh khí sắc bén mà chiến đấu với nhau, mãi cho đến ba ngàn năm trước, Thần Châu đại địa xuất hiện năm kỳ tài, năm người này lấy linh lực làm gốc, sáng tạo ra “Cầm Kỳ Thư Họa Luyện” năm loại linh thuật. Dưới sự thúc dục của linh lực, uy lực năm loại linh thuật này hoàn toàn vượt qua thân thể và sự tưởng tượng của con người!”
“Năm người lấy lôi đình chi thế ( đánh như sấm chớp ) thống nhất toàn bộ tu luyện giới của Thần Châu đại địa, khai sáng năm tông phái “Cầm Kỳ Thư Họa Luyện”, cũng thống nhất cấp bậc tu luyện của Thần Châu đại địa, từ cao xuống thấp, phân thành linh, tôn, thánh, sĩ, tượng. Từng cấp bậc lại phân thành thiên, địa, huyền, hoàng bốn giai vị. Đạt đến linh giai cường giả, liền có tư cách đạt được một cái phong hào cho mình, thậm chí có thể sống lâu thêm trăm năm. Mà cường giả thực lực đạt đến tôn cấp, có thể kéo dài thêm năm mươi năm. Linh thuật cũng được chia thành tử, bạch, kim, thanh bốn cấp bậc, mỗi cấp bậc đều chia làm ba giai đoạn sơ, trung, cao cấp. Đến gần đây, người trên Thần Châu đại địa hoàn toàn từ bỏ thân thể tu luyện và binh khí tu luyện, toàn bộ cải tu linh thuật của ngũ đại tông phái!”
“Sau trăm năm ngũ đại tông phái sáng lập, Thần Châu đại địa lại xuất hiện một gã thiên tài, tên là Tiêu Vô Hận, danh gọi Quỷ Linh. Sư thừa của hắn là Cầm, Họa, Luyện ba tông chủ khai tông, đồng thời tinh thông ba linh thuật. Bất quá, Tiêu Vô Hận lại đi vào con đường tà đạo, sau này lại sáng lập ra Thánh Môn, được gọi là Ma Môn.”
“Ngũ đại tông phái liên hợp hướng Ma Môn tuyên chiến, đại chiến bùng nổ, Ma Môn thất bại thảm hại, Tiêu Vô Hận chết trận. Phương pháp đồng thời tu luyện tam tông linh thuật hoàn toàn thất truyền. Trong lịch sử, có thể đồng thời tu luyện linh thuật lưỡng tông, hoặc hơn lưỡng tông, chỉ có mình hắn!”
“Sau khi Ma Môn thất bại, liền phân thành Ma Âm Môn, Ám Họa Môn cùng Vu Độc Môn, cùng với ngũ đại tung phải xưng ngũ tông tam môn.
Đọc được những dòng này, Phương Dật không khỏi nín thở, thất kinh nói: “Nguyên lai ngoài ngũ tông còn có tam môn… Vu Độc môn! Linh lực? hồn lực?”
Sắc trời dần tối, Phương Dật rốt cục cũng rời bản “Thần Châu chí” này ra.
“Ngươi đọc được?” Dương Vũ San vẫn ngồi bên cạnh Phương Dật rốt cục tìm được cơ hội mở miệng.
“Ách!” Phương Dật hoảng sợ, không thể tưởng tượng tiểu nha đầu này vẫn còn ở đây: “Đọc được!”
“Ngươi làm ca ca ta đi, sau đó dạy ta học chứ!” Dương Vũ San có chút ngại ngùng, nàng là một cô nhi, có một ca ca biết chữ, vẫn là suy nghĩ trong lòng nàng, đây là một mặt của tiểu hài tử!
“Ca ca?” Phương Dật sờ sờ đầu Vũ San: “Hảo! Từ nay về sau, ngươi chính là muội muội của ta!”
Kỳ thật, trong lòng Phương Dật cũng muốn tìm một chỗ ký thác thân tình, hơn nữa, ấn tượng Dương Vũ San gây cho hắn cũng tốt lắm. Nhận một tiểu muội muội, cũng xem như thỏa mãn một chút khát vọng nho nhỏ của hắn.
Cùng với tiếng cười, thân ảnh hai người dần dần biến mất bên trong rừng trúc.
Sau khi hai người biến mất, trong rừng trúc u ám đột nhiên xuất hiện một gã bạch phát lão giả lưng gù ( đầu bạc ), không phải lão giả trong tàng kinh các kia thì là ai!
Nắng sớm chiếu vào trên nền đá xanh, trước cửa phòng Phương Dật, một tiểu cô nương thoạt nhìn tầm mười một, mười hai tuổi, da thịt trắng noãn, một bên cố gắng dùng sức đập cửa, một bên sốt ruột hô: “Ca ca! Mau rời khỏi giường! Ta đã giúp ngươi báo danh, khảo hạch bị muộn rồi!”
Cô gái đúng là Dương Vũ San, trong nháy mắt, Phương Dân đi vào Luyện Tông ngoại môn đã tám năm!
Tám năm này, trừ bỏ Dương Vũ San, Phương Dật cơ hồ rất ít ra ngoài giao tiếp với người ngoài. Thân thể hư nhược là một nguyên nhân, mà linh hồn thành thục kia của hắn, cũng là một nguyên nhân, thử hỏi, người có tâm trí trưởng thành như hắn, có thể theo mấy thiếu niên choai choai kia chơi với nhau? Mỗi ngày Phương Dật chỉ ở trong phòng chuyên nghiên cứu hội họa của thế giới này, cùng loại với phương pháp quốc họa tiền thế của hắn. Ngoài ra là dạy Dương Vũ San biết chữ và một vài phương diện tri thức hội họa cùng với đi Tàng Kinh Các xem sách cổ của Thần Châu đại địa, hai người cơ hồ là làm bạn với nhau cả ngày trong tám năm.
Tám năm trước, từ miệng Vũ San hắn biết được, tám năm sau, ngũ tông sẽ tề tụ tại Luyện Tông, cử hành một lần khảo hạch mười năm một lần. Chỉ cần thông qua bất cứ nhất tông khảo hạch nào liền có thể chính thức tiến vào ngũ tông tu luyện!
“Chi nha” một tiếng, cửa bị Dương Vũ San đẩy ra, chỉ thấy Phương Dật đang hết sức chăm chú cầm bút, trên giấy lộ ra một bức tranh vẽ một bông hoa rất có khí thế, một bộ tranh thủy mặc đã hoàn thành!
Phương Dật thở phào nhẹ nhõm, buông bút lông xuống, gãi đầu nói: “Ngươi có biết ta tên gọi là gì không?”
“Hì hì! Ta dùng tên Dương Vũ giúp ngươi báo danh!” Dương Vũ San ngượng ngùng cười cười.
Nói xong, hai người liền chạy bay ra sân.
Qua tám năm, Phương Dật cao lớn hơn rất nhiều, cũng thành thục không ít, bất quá, thân thể hắn vẫn hư nhược như trước, trên mặt luôn có một vẻ tái nhợt.
Lúc này, ngoài quảng trường khảo hạch, đã sớm như biển người!
Địa vị siêu nhiên của ngũ đại tông phái ở trên Thần Châu đại địa kia luôn là nơi mà tâm trí của vô số dân chúng hướng về, nếu như có thể gia nhập được một trong ngũ đại tông phái, lúc đó, bọn họ đối mặt với các thế gia đại tộc cũng không cần khúm núm như trước! Đừng quên, Thần Châu đại địa có chế độ tựa như chế độ phong kiến của Hoa Hạ cổ đại, chế độ giai cấp rất sâu sắc!
Có thể nói, trở thành một phần tử trong ngũ đại tông phái là giấc mộng lớn nhất trong cuộc đời bọn họ!
Phương Dật cùng với Dương Vũ San vừa mới đi vào quảng trường không bao lâu, liền nghe thấy một thanh âm hơi khàn khàn từ phía sau truyền tới, phảng phất có một chút khó chịu: “Vũ San, tên ma bệnh này có cái gì tốt? Sao mỗi ngày ngươi đều đi theo hắn?”