02-02-2010, 12:58 PM
Chà Tôn Thánh Quân
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: USA
Bà i gởi: 12,830
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 14 giá»
Thanks: 1,520
Thanked 27,347 Times in 6,191 Posts
Mộng Huyễn Vương-TG:Thương Thiên Bạch Hạc-Quyển 4 Chương 250
MỘNG HUYỄN VÆ¯Æ NG
NGUYÊN TÃC: THÆ¯Æ NG THIÊN BẠCH HẠC
QUYỂN 1: HỒNG TRẦN QUYẾT BIỆT
CHÆ¯Æ NG 1 : KHÃCH NHÂN KỲ QUÃI
Tòa lầu Sao Kim là má»™t tòa lâu bình thưá»ng trong thà nh thị, không cao lắm, chỉ có mưá»i bốn tầng.
Công ti Váºn Lai váºn chuyển nhanh phát triển từ ba năm trước, thuê phòng ở tầng thứ hai, cÅ©ng có thể xem là căn cứ, dần dần phát triển thà nh công ti lá»›n tháºm chà là công ty váºn chuyển nhanh quan trá»ng cá»§a toà n bá»™ tỉnh thà nh.
" Tiêu Văn Bỉnh, ông chá»§ gá»i anh." Nữ thư ký cá»§a ông chá»§ Trương Nhã Kì đẩy cá»a phòng, nhẹ giá»ng kêu.
" Äến ngay."
Tiêu Văn Bỉnh lên tiếng, bước nhanh đi và o văn phòng của tổng giám đốc.
Bên trong ngồi hai ngưá»i, má»™t là ngưá»i khởi đầu ngồi sau bà n cá»§a ông chá»§ Trương, tên là Trình Dá»±c Phi cÅ©ng chÃnh là ngưá»i đã Ä‘em Váºn Lai công ti phát triển lá»›n mạnh trong thương trưá»ng.
Má»™t ngưá»i, Tiêu Văn Bỉnh lén liếc mắt má»™t cái, trong lòng không tá»± chá»§ được mạnh mẽ nhảy lên.
Äó là má»™t nam nhân anh tuấn, trên ngưá»i trà n ngáºp má»™t cá»— dương cương chi khà vô cùng cưá»ng kiện. Nhưng chân chÃnh là m cho tim cá»§a Tiêu Văn Bỉnh Ä‘áºp nhanh, lại là trên ngưá»i hắn mÆ¡ hồ tản ra má»™t loại hương vị nguy hiểm.
Tuy rằng không biết vì sao sinh ra loại cảm giác như thế, nhưng Tiêu Văn Bỉnh có thể rõ rà ng cảm giác được, hắn theo bản năng nhÃch lại gần ông chá»§.
" Lô tiên sinh, hắn gá»i là Tiêu Văn Bỉnh, là viên chức tin cẩn cá»§a công ti chúng ta. Äồ váºt ngà i muốn váºn chuyển, thì tìm hắn, ta có thể đảm bảo, trừ phi là má»™t Ãt nguyên nhân không thể kháng cá»± ngoà i ý muốn, chúng ta nhất định sẽ hoà n thà nh tháºt tốt yêu cầu cá»§a ngà i."
Mà mắt của Tiêu Văn Bỉnh hơi hơi nháy nhẹ.
Ông chá»§ lại vừa lừa dối ngưá»i ta, cái gì gá»i là nguyên nhân không thể kháng cá»±.
Kỳ tháºt, chỉ cần xảy ra chuyện ngoà i ý muốn, tuyệt đại Ä‘a số Ä‘á»u dùng câu nói nà y để đẩy Ä‘i trách nhiệm.
Lão nhân gia là m kinh doanh, tháºt sá»± là cà ng ngà y cà ng tinh minh. Trách không được và i năm nay tiá»n bạc chỉ chảy và o, từng bước thăng chức.
Lô tiên sinh đứng lên, ánh mắt cá»§a hắn dừng lại má»™t lát trên ngưá»i Tiêu Văn Bỉnh, trong mắt tá»±a hồ lóe ra má»™t tia vui mừng kinh hãi, sau má»™t lúc lâu, hắn trầm giá»ng nói: " Trình quản lÃ, ta nghÄ© muốn má»i vị Tiêu tiên sinh nà y Ä‘i ăn cÆ¡m trưa, thuáºn tiện há»i má»™t Ãt sá»± tình, có được không?"
Tiêu Văn Bỉnh trong lòng phát lạnh, đây là ánh mắt gì a? Không phải gặp được cái loại kia...
Vẻ tươi cưá»i trên mặt hắn nhất thá»i Ä‘á»ng lại.
" ÄÆ°Æ¡ng nhiên có thể, ngà i cứ tá»± nhiên." Trình Dá»±c Phi vẻ mặt tươi cưá»i đứng lên, quay đầu nói vá»›i Tiêu Văn Bỉnh: " Văn Bỉnh, tiếp đãi chu đáo cho Lô tiên sinh, hóa đơn tÃnh cho ta."
Lô tiên sinh hướng hắn gáºt đầu má»™t cái, mang theo Tiêu Văn Bỉnh Ä‘i ra văn phòng.
" Tiêu tiên sinh, Ä‘i nÆ¡i nà o?" Lô tiên sinh đột ngá»™t há»i.
" Cái gì?" Tiêu Văn Bỉnh ngẩn ra, thiếu chút nữa kêu lên. Ä‚n cÆ¡m chÃnh là ngươi đỠnghị, như thế nà o ra đây lại có bá»™ dáng nà y?
" Ta không quen thuá»™c đối vá»›i nÆ¡i nà y, cho nên không biết nhà hà ng có thức ăn ngon nÆ¡i nà o, nếu Tiêu tiên sinh biết, hay là má»i ngươi dẫn đưá»ng."
" Äi thôi." Trên mặt Tiêu Văn Bỉnh nổi lên tươi cưá»i: " Tòa lầu mưá»i bốn tầng cá»§a chúng ta có nhà hà ng, bên trên có thể vừa dùng cÆ¡m vừa ngắm cảnh, nhất cá» lưỡng tiện, Lô tiên sinh có muốn thá» má»™t lần không?"
Nói tháºt, hắn cÅ©ng không muốn ở chung má»™t chá»— vá»›i ngưá»i nà y, bởi vì ngưá»i nà y luôn cho hắn má»™t loại cảm giác nguy hiểm, nhưng ông chá»§ phân phó hắn lại không thể không nghe.
Tuy rằng công việc nà y hắn cÅ©ng không quan trá»ng lắm, nhưng Trình lão bản đúng là ngưá»i tốt, nếu không phải bất đắc dÄ©, hắn tháºt sá»± không muốn rá»i Ä‘i.
Äi tá»›i trên lầu, Tiêu Văn Bỉnh vốn muốn lá»±a chá»n vị trà sát cá»a sổ, nhưng bị Lô Quân từ chối.
Cũng may lúc nà y cũng không phải giỠcao điểm dùng cơm, ở trong nà y cũng chỉ có mấy bà n thưa thớt.
Bá»n há» dá»… dà ng tìm được má»™t phòng nhá».
" Lô tiên sinh, ngà i tá»›i gá»i đồ váºn chuyển sao?"
" Äúng váºy."
" Ngà i muốn váºn chuyện váºt quý trá»ng sao? Nếu đúng váºy, ta đỠnghị ngà i..."
" Ta gá»i là Lô Quân."
" Ãch..." Äá»™t nhiên bị hắn không lá»… phép cắt lá»i, Tiêu Văn Bỉnh hắc hắc tá»± giá»…u, trong lòng yên lặng tá»± nhá»§, hắn là khách hà ng, là thượng đế, không thể đắc tá»™i.
Trên thực tế, cho dù mượn cho hắn thêm một lá gan, cũng không dám đắc tội nam nhân gây cho hắn cảm giác nguy hiểm cực độ đang ngồi trước mắt nà y.
" Tư chất của ngươi tốt lắm, có linh căn."
" Cáp...gì? A...đúng váºy, đúng váºy."
Tiêu Văn Bỉnh trong miệng ứng phó, trên đầu chảy ra một tia mồ hôi lạnh, hay là hôm nay đụng phải thần côn( gay, pê đê)? Hay lại là một thần côn có ham mê đặc thù.
Bất quá nhìn ngưá»i nà y sao cÅ©ng không giống, hÆ¡n nữa ông chá»§ là ngưá»i khôn khéo, cÅ©ng không chịu thất lá»… đối vá»›i hắn, có thể thấy được hắn tuyệt đối không đơn giản.
" Äáng tiếc hiện tại ta tuyệt đối ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu không..." Lô Quân có chút tiếc nuối nói.
" Ai, kia đúng là đáng tiếc." Tiêu Văn Bỉnh thầm nghÄ© trong lòng, cái gì mà gá»i là ngươi ốc không mang nổi mình ốc a? Có quan hệ gì tá»›i ta chứ. Bất quá, may mắn ngươi ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu không vạn nhất đưa ra yêu cầu gì quá mức, lão tỠđà nh phải vá»— vá»— mông chạy lấy ngưá»i.
Lô Quân duá»—i tay ra trên bà n thả ra hai kiện váºt phẩm.
Một kiện là một tủ sắt dà y, bên trên dán giấy niêm phong.
Một kiện là một tấm giấy mà u và ng.
" Äây chÃnh là váºt phẩm ta muốn váºn chuyển."
Tiêu Văn Bỉnh đầy mặt ngạc nhiên đánh giá hai kiện đồ váºt, vừa liếc mắt nhìn Lô Quân má»™t cái.
Tá»§ sắt kia thể tÃch tuy rằng không lá»›n, nhưng tuyệt đối không để đựng được trong túi quần.
Hai ngưá»i bá»n há» cùng Ä‘i lên, Tiêu Văn Bỉnh có thể khẳng định, lúc Lô Quân Ä‘i tá»›i, trong tay tuyệt đối không có đồ váºt gì.
Huống chi, hiện tại là mùa hè, quần áo cá»§a má»i ngưá»i cÅ©ng tương đối Ãt, nếu trên ngưá»i cất giấu tá»§ sắt nà y, nhất định tháºp phần chướng mắt.
Như váºy thứ nà y từ đâu lấy ra?
Tiêu Văn Bỉnh đối vá»›i chức nghiệp cá»§a Lô Quân tháºt là vô cùng hiếu kỳ. Hay là , hắn lại là má»™t ma thuáºt sư( nhà ảo thuáºt), loại ma thuáºt sư biểu diá»…n trên sân khấu có thể biến ra ngưá»i sống?
Cảm giác được ánh mắt kinh dị không chừng cá»§a Tiêu Văn Bỉnh, Lô Quân mỉm cưá»i, cÅ©ng không giải thÃch.
Hắn chỉ và o hai kiện đồ váºt, nói: " Ngươi Ä‘em chúng đưa đến Tiểu Phổ Äà đi."
" Tiểu Phổ Äà ? Äông Tiá»…n Hồ Tiểu Phổ Äà ?" Tiêu Văn Bỉnh kinh ngạc há»i.
" Äúng váºy, chÃnh là chá»— đó."
Tiêu Văn Bỉnh liên tục gáºt đầu, hắn nhìn chăm chú và o gương mặt cá»§a Lô Quân, nhưng nhìn ná»a ngà y, cÅ©ng không nhìn ra hắn muốn mở miệng nói thêm cái gì.
Tiểu Phổ Äà hắn có Ä‘i qua má»™t lần. Ở trong ấn tượng, nÆ¡i đó ngoại trừ nước thì là núi, còn có má»™t cái sÆ¡n động, mấy gian miếu thá».
Trừ thứ đó ra, cũng không nhớ rõ còn cái gì.
Nhưng, chá»— kia nói lá»›n không lá»›n, nhưng nói nhá», cÅ©ng không nhá».
Thứ nà y đưa tá»›i Tiểu Phổ Äà , nhưng tháºt ra đưa cho ai a, không phải tá»›i nÆ¡i đó, rồi ném xuống đất chứ?
" Hắc hắc..." Nổi lên thần tình tươi cưá»i, Tiêu Văn Bỉnh cẩn tháºn nói: " Như váºy, có thể cho chút địa chỉ cụ thể hay không a?"
" A..." Lô Quân kinh ngạc thở dà i, nói: " Ta tháºt ra đã quên nói."
Tiêu Văn Bỉnh cà ng tươi cưá»i rạng rỡ, lúc nà y thấy đúng chưa, nếu không đồ váºt nà y là m sao mà đưa tá»›i.
Nhưng, lá»i nói tiếp theo cá»§a Lô Quân, lại là m cho hắn thêm kinh dị vô chừng.
" Tá»›i nÆ¡i đó rồi, ngươi Ä‘em tá» giấy nà y đốt, tá»± nhiên sẽ có ngưá»i tiếp dẫn."
Nếu trước mặt có má»™t cái gương, Tiêu Văn Bỉnh có thể khẳng định có thể nhìn thấy gương mặt mình phi thưá»ng bất nhã há to miệng.
Nếu đối phương không phải là khách nhân mà ông chá»§ cố ý phân phó mình không thể đắc tá»™i, nếu nam nhân nà y không cho mình má»™t loại cảm giác phi thưá»ng nguy hiểm, cảm giác khó thể trêu chá»c...
Hắn đã sá»›m má»™t quyá»n...Không, hắn là ngưá»i văn minh, cho nên sẽ không đánh. Nhiá»u nhất chỉ là phẩy tay áo bá» Ä‘i.
" Ngươi dù sao không phải là ngưá»i trong đạo môn, không hiểu huyá»n bà trong đó là việc tá»± nhiên, nhưng..." Lô Quân nhìn và o trong mắt hắn vẫn hiện vẻ hâm má»™: " Bất quá, nếu ngươi chịu nháºp và o trong chúng ta, ngà y sau thà nh tá»±u khẳng định phi phà m."
Trên mặt Tiêu Văn Bỉnh đã có chút cứng ngắc. Bởi vì quan hệ chức nghiệp, hắn gặp qua đủ loại khách nhân, có Ä‘am mê đặc thù Ä‘Ãch xác không Ãt, nhưng giống Lô Quân đã tá»›i tình trạng tẩu há»a nháºp ma thế nà y, lại là có má»™t không hai.
" Ngại quá, ta muốn há»i má»™t chút, bên trong tá»§ sắt nà y chÃnh là cái gì a?"
Lô Quân biến sắc, trong đôi mắt hiện lên một đạo tinh quang.
Giống như má»™t cháºu nước đá tạt và o đầu, Tiêu Văn Bỉnh không tá»± chá»§ được rùng mình má»™t cái.
" Ngươi há»i cái nà y là m gì?"
" Luáºt lệ, luáºt lệ." Tiêu Văn Bỉnh vá»™i và ng giải thÃch: " Äây là quy cá»§ cá»§a chúng ta, phải biết khách nhân nhá» váºn chuyển là thứ gì, nếu gặp phải tổn thất...Không, nếu gặp phải nguyên nhân không thể kháng cá»± mà tạo thà nh tổn thất, chúng ta có thể thương lượng phương án bồi thưá»ng cùng vá»›i tiêu chuẩn."
Sắc mặt Lô Quân cà ng ngà y cà ng lạnh.
Trên mặt Tiêu Văn Bỉnh đã không thể tiếp tục duy trì vẻ tươi cưá»i, trong cảm giác cá»§a hắn, giống như là bị má»™t con rắn độc nhìn thẳng, tùy lúc Ä‘á»u có thể mất Ä‘i sinh mạng.
Lô Quân đột nhiên có Ä‘iá»u cảm giác, hắn ngẩng đầu, nhìn ra phương xa, thì thà o nói: " Bá»n hỠđến đây sao? Tháºt nhanh a...."
Tiêu Văn Bỉnh thở dà i nhẹ nhõm một hơi, nếu tiếp tục bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, thế nà o hắn cũng bị bệnh tim.
" Là cái gì ngươi không cần biết, đồ váºt trong nà y công ti các ngươi vô luáºn thế nà o cÅ©ng không bồi thưá»ng nổi. Hy vá»ng ngươi có thể mau chóng váºn chuyển nó đến nÆ¡i."
" Nà y..." Tiêu Văn Bỉnh mặt lộ vẻ khó khăn, lại không dám từ chối.
" Tóm lại ngươi nhá»› cho kÄ©, nếu đồ váºt nà y váºn chuyển đến nÆ¡i, tuyệt đối có ưu đãi ngươi không thể tưởng tượng được. Nhưng nếu có sai lầm, như váºy ta sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."
Äây là uy hiếp sao? Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh dâng lên má»™t tráºn tức giáºn.
" Ngươi đừng tưởng rằng ta Ä‘ang nói chuyện giáºt gân, cẩn tháºn xem."
Có lẽ nhìn thấu tâm tư Tiêu Văn Bỉnh, Lô Quân duỗi tay ra hướng hắn điểm một cái.
Không có dấu hiệu gì, đột nhiên trong lúc đó, má»™t cá»— Ä‘au nhức thấu tim táºp kÃch toà n thân Tiêu Văn Bỉnh. Hắn cứ như váºy nằm rạp xuống ngay chá»— ngồi, toà n thân cuá»™n mình lại, trên mặt không còn chút máu, ngÅ© tạng lục phá»§ giống như Ä‘ang bị ngưá»i vặn xoắn lại.
Giống như có ngà n vạn cây châm nhá» Ä‘ang không ngừng đâm lên ngưá»i hắn, cái loại cảm giác nà y là m cho hắn tình nguyện chết Ä‘i, cÅ©ng không nguyện ý tiếp tục cảm thụ sá»± thống khổ cá»±c Ä‘oan sống không bằng chết nà y.
Hắn há to miệng, nhưng ngoại trừ hÃt thở nặng ná», coi như không có phát ra được âm thanh nà o.
Cũng may loại cảm giác nà y tới mau, đi cũng mau. Chỉ là và i giây, cũng đã biến mất vô tung.
Tiêu Văn Bỉnh lòng còn sợ hãi nhìn Lô Quân, ánh mắt của hắn như đang nhìn một ma quỷ.
" Ta đã là m ký hiệu trên ngưá»i ngươi, nếu trong vòng má»™t tháng, ngươi không thể Ä‘em đồ váºt bình an đến Tiểu Phổ Äà , như váºy...Ngươi vá» sau vÄ©nh viá»…n sống trong loại thống khổ như vừa rồi."
Tiêu Văn Bỉnh run mạnh má»™t cái, cái loại tê tâm liệt phế nà y, cảm giác khắc cốt minh tâm, má»™t lần thì không thấy nhiá»u, nếu vÄ©nh viá»…n sinh hoạt bên trong sá»± thống khổ nà y, đúng là má»™t chuyện muốn sống không thể, muốn chế không được, hình phạt tà n khốc.
Lô Quân đứng lên, hắn dừng lại trên khuôn mặt trà n ngáºp hoảng sợ cá»§a Tiêu Văn Bỉnh. ChÃnh là , đột nhiên trong lúc đó, trên mặt cá»§a hắn có má»™t tia tươi cưá»i mị hoặc: " Không cần kinh ngạc, đây chÃnh là má»™t trò xiếc nho nhá» mà thôi, muốn há»c sao?"
Theo bản năng, Tiêu Văn Bỉnh gáºt gáºt đầu.
Lô Quân thanh âm má»m nhẹ xuống, trong thanh âm kia mang theo cá»— lá»±c lượng hấp dẫn: " Nếu ngươi có thể Ä‘em đồ váºt nà y đưa đến, ta có thể dạy cho ngươi, trong vòng mưá»i năm, ta cam Ä‘oan ngươi có thể nắm giữ. Nhá»› kỹ, má»™t tháng, ta...chá» ngươi."
Tiêu Văn Bỉnh thấy hoa mắt, Lô Quân đã như váºy trống rá»—ng biến mất, biến mất trong phạm vi tầm mắt cá»§a hắn.
Một cỗ hà n khà lạnh như băng trực tiếp từ bà n chân xông lên thiên linh cái, ánh mắt Tiêu Văn Bỉnh chần chỠdạo một vòng trên chiếc ghế trước mặt, cuối cùng dừng lại trên tủ sắt cùng với trang giấy mà u và ng.
Nếu hai kiện váºt phẩm nà y không phải đặt ngay trước mặt cá»§a mình, hắn tháºt cho rằng vừa rồi mình chỉ là mÆ¡ má»™t cÆ¡n ác má»™ng mà thôi.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của huynhba
02-02-2010, 01:03 PM
Chà Tôn Thánh Quân
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: USA
Bà i gởi: 12,830
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 14 giá»
Thanks: 1,520
Thanked 27,347 Times in 6,191 Posts
MỘNG HUYỄN VÆ¯Æ NG
NGUYÊN TÃC: THÆ¯Æ NG THIÊN BẠCH HẠC
QUYỂN 1: HỒNG TRẦN QUYẾT BIỆT
CHÆ¯Æ NG 2: DỊ NÄ‚NG THẦN KỲ
Cầm tá»§ sắt, Tiêu Văn Bỉnh há»i ngưá»i bán hà ng tìm má»™t cái túi đóng gói, thả và o, dưới ánh mắt kinh ngạc cá»§a ngưá»i ta vá»™i tÃnh tiá»n bá» chạy.
Hắn cÅ©ng không có trở lại Váºn Lai công ti, mà là trá»±c tiếp Ä‘i vá» nhà .
Ở trong ná»™i thà nh, hắn có hai ngôi nhà . Trong đó má»™t căn công khai, cÅ©ng là đăng ký tại công ti, nhà bình thưá»ng, má»™t phòng ngá»§ má»™t phòng khách, chỉ hÆ¡n năm mươi thước vuông.
Má»™t căn khác có diện tÃch tá»›i hai trăm sáu mươi thước vuông nhà cao cấp.
Chỉ riêng giá trị cá»§a ngôi nhà nà y đã tương đương vá»›i má»™t thà nh phần tri thức thu nháºp cả Ä‘á»i.
Tiêu Văn Bỉnh là má»™t cô nhi, bằng cấp cÅ©ng bình thưá»ng, sau chÃn năm Ä‘i há»c thì bắt đầu lưu lạc đầu đưá»ng. Tháºt vất vả má»›i tìm được má»™t chức vị tại Váºn Lai công ti, có thu nháºp và o.
Ở trong tim cá»§a hắn, kỳ tháºt vẫn còn coi trá»ng công việc nà y. CÅ©ng không phải ham tiá»n lương Ãt á»i kia, mà là có việc là m, có thể qua được cuá»™c sống buồn tẻ, là m cho hắn có được cảm giác cá»§a cuá»™c sống bình thưá»ng.
Äúng váºy, hắn không phải là má»™t ngưá»i bình thưá»ng.
Má»™t ngưá»i bình thưá»ng, vá»›i chức vị hắn Ä‘ang là m thì dù cả Ä‘á»i cÅ©ng đừng mÆ¡ tưởng mua được căn nhà cao cấp nà y.
Hắn là má»™t ngưá»i có công năng đặc dị.
Äặc dị công năng cá»§a hắn chÃnh là bắt chước, có thể trống rá»—ng chế tạo ra váºt gì đó mà bản thân suy nghÄ©.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Ä‘iá»u kiện bắt buá»™c là , hắn phải xem qua món đồ váºt tháºt sá»±, hÆ¡n nữa sá» dụng dị năng phân tÃch, ghi tạc và o trong đầu má»›i được.
Nếu cho hắn bức tranh hình ảnh má»™t sa mạc chi ưng( khẩu súng có tên chim ưng sa mạc), bảo hắn chế tạo ra má»™t thanh, dù có giết hắn, nhiá»u nhất cÅ©ng chỉ có thể là m ra má»™t cây súng lục là m bằng giấy.
HÆ¡n nữa, công năng đặc dị cá»§a hắn cÅ©ng không quá mạnh mẽ, má»™t khi chế tạo quá mức phức tạp hoặc là thể tÃch, sức nặng quá lá»›n, tám chÃn phần mưá»i háºu quả chÃnh là trá»±c tiếp thất bại.
Nhưng nếu ông trá»i giao cho hắn loại năng lá»±c thần kì nà y, muốn phục chế mấy viên châu báu thì vẫn có thể là m được.
Rắn có đưá»ng rắn, chuá»™t có đưá»ng chuá»™t, trong số bằng hữu cá»§a hắn, cÅ©ng có và i nhân váºt có thân pháºn.
Vì mua căn nhà nà y, Tiêu Văn Bỉnh cố ý Ä‘i tá»›i má»™t và i cá»a hà ng châu báu bên ngoà i tỉnh Ä‘i dạo và i vòng.
Sau khi trở vá», Ä‘em châu báu chế tạo ra Ä‘em ra thị trưá»ng bán ra ngoà i vá»›i giá thấp hÆ¡n ba phần.
Hà ng hóa hắn ra tay cÅ©ng không nhiá»u, ngoại trừ mua căn nhà nà y, tà i khoản trong ngân hà ng cÅ©ng không đủ tám vạn.
Bởi vì hắn biết, má»™t khi thưá»ng xuyên ra tay, tá»· lệ gặp phải phiá»n toái cÅ©ng sẽ nhân lên. Tiá»n thì đương nhiên hắn thÃch, nhưng tiá»n quá mức, cÅ©ng không thể kiếm quá nhiá»u.
Có chừng có má»±c, đạo lý nà y, ở lúc hắn còn rất nhá», bị má»™t đứa nhá» lá»›n hÆ¡n trong cô nhi viện, Ä‘oạt Ä‘i viên kẹo hắn khoe ra, hắn cÅ©ng đã tháºt sâu hiểu được.
Trước khi đủ lá»±c lượng bảo há»™ chÃnh mình, bất cứ chuyện gì cÅ©ng không thể quá mức.
ChÃnh là hôm nay, hắn lại phẫn ná»™. Lô Quân, hắn đã chặt chẽ nhá»› kÄ© cái tên nà y.
Là m cho hắn nếm phải Ä‘au khổ lá»›n như váºy, ngưá»i nà y hắn sẽ không quên. Loại cảm giác Ä‘au thấu tâm can đủ cho hắn trá»n Ä‘á»i nhá»› kÄ© ngưá»i nà y.
Ngưá»i không chạm ta, ta không chạm ngưá»i, nếu ngưá»i phạm ta, nhất định phải bồi thưá»ng gấp mưá»i lần.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, hắn sẽ không ngu ngốc hồ đồ tá»± rước lấy nhục, hiện tại Ä‘i tìm Lô Quân, tuyệt đối chỉ là chịu chết. Lô Quân kia đã có bổn sá»± thần bà khó lưá»ng, trong lúc nói chuyện lại trà n ngáºp sát khÃ, chỉ sợ là không thèm Ä‘em mạng nhá» cá»§a hắn để và o trong lòng.
Như váºy dưới tình huống yếu lá»±c, đà nh phải chỠđợi, chỉ cần có cÆ¡ há»™i, hắn nhất định sẽ không sai lầm.
Äây là lá»i răn cá»§a hắn, chuẩn tắc cÆ¡ bản cá»§a má»™t đứa cô nhi sinh hoạt trong xã há»™i nà y.
Lấy ra thẻ khóa, ở cá»a tìm má»™t chút, mở cá»a ra.
Căn nhà nà y tuy đắt má»™t chút, khu nà y cÅ©ng không phải tiện nghi, nhưng tiá»n nà o đồ nấy, nÆ¡i nà y trị an và hoà n cảnh, trong thà nh phố đúng là số má»™t.
Hắn cÅ©ng không phải má»—i ngà y Ä‘á»u Ä‘i tá»›i nÆ¡i đây, nhưng thông qua công việc, hắn cÅ©ng có thể thuê ngưá»i giúp việc, đúng hạn quét tước vệ sinh, trong nhà cÅ©ng rất sạch sẽ.
Cầm tá»§ sắt đặt lên ghế sa lon, hắn vặn mình má»™t cái tháºt mạnh.
Cảm giác Ä‘au đớn toà n tâm tuy rằng đã qua, nhưng loại cảm giác là m tim ngưá»i ta Ä‘áºp nhanh vẫn không biến mất nhanh như váºy.
Hắn rót má»™t ly nước ấm, cháºm rãi uống xuống, qua hồi lâu, má»›i bình tâm tÄ©nh khà trở lại.
Dị năng không phải thá»i khắc nà o cÅ©ng có thể sá» dụng, nếu hắn không thể bảo trì má»™t tâm tình bình thản, thì tÃnh thất bại sẽ tăng rất nhiá»u.
Äi tá»›i phòng ngá»§ lầu hai, hắn mở cá»a phòng.
Äây là căn phòng duy nhất trong nhà khóa cá»a. Vệ sinh trong phòng cÅ©ng Ä‘Ãch thân hắn là m, trừ phi sá» dụng thá»§ Ä‘oạn cưỡng chế, nếu không trừ hắn ra, không có bất cứ kẻ nà o có thể tiến và o.
Äem tá»§ sắt Ä‘i và o, hắn khóa kỹ cá»a phòng lại.
Ngóng nhìn tủ sắt, trong đôi mắt Tiêu Văn Bỉnh lộ ra một tia nghi hoặc.
Tuy rằng hắn không biết đồ váºt trong đó là gì, nhưng có má»™t việc có thể khẳng định, trong đó tuyệt không tầm thưá»ng.
Lô Quân là má»™t ngưá»i nguy hiểm, nhiệm vụ hắn giao phó khẳng định không có đơn giản như váºy, có lẽ, trong đó còn trà n ngáºp nguy hiểm.
Như váºy, mấu chốt cá»§a nhiệm vụ nà y, lại bao hà m bà máºt gì không muốn ngưá»i biết?
Cẩn tháºn kiểm tra cá»a phòng má»™t chút, nếu thá»i Ä‘iểm váºn dụng công năng đặc dị bị ngưá»i phá vỡ, như váºy má»›i là chuyện đáng chê cưá»i.
Hắn nhắm hai mắt lại, một luồng tinh thần dao động trống rỗng xuất hiện trên chiếc hòm sắt.
Äây là má»™t đạo dao động mắt thưá»ng không nhìn thấy được, giống như tia x quang, dá»c theo cái hòm từ từ phân tÃch tá»›i.
Trong đầu cá»§a hắn xuất hiện má»™t đạo tiến độ, giống như thá»i Ä‘iểm máy tÃnh trang bị phần má»m, xuất hiện ra mà u lam đưá»ng quét giống như váºy.
Phân ra từng phần, phần trăm chia hai...
Khi tiến độ đạt tá»›i thá»i Ä‘iểm hai mươi phần trăm, dòng tiến độ vẫn Ä‘ang Ä‘i tá»›i đột nhiên thong thả xuống. Giống như ốc sên, từng giá»t từng giá»t Ä‘i tá»›i.
Trên trán nổi lên một tầng sương mù, dần dần, mồ hôi từ trên đầu hắn chảy ra.
Hắn cắn chặt răng, liá»u mình Ä‘iá»u động dị lá»±c còn sót lại, muốn sắp thà nh công. Nhưng thá»±c hiển nhiên, lá»±c lượng cá»§a hắn kém quá xa.
" Äông..." Thân thể cá»§a hắn vô lá»±c ngã váºt ra.
Äầu cá»§a hắn Ä‘au tá»›i mức muốn nứt ra, cÆ¡ hồ không kém hÆ¡n sá»± Ä‘au đớn toà n tâm vừa rồi bao nhiêu.
Trên ngưá»i không còn ná»a Ä‘iểm khà lá»±c, vừa rồi dị năng phân hình đã lấy Ä‘i má»™t tia lá»±c lượng cuối cùng cá»§a hắn, vô luáºn là tinh thần lá»±c hay là thể lá»±c, Ä‘á»u không lưu lại cho hắn ná»a phần.
Cứ như váºy, nằm trên sà n nhà , hắn má» mịt đã ngá»§.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Miá»…n cưỡng hoạt động thân hình má»i mệt má»™t chút, hắn móc Ä‘iện thoại trong túi ra. Hắn cÅ©ng lưá»i liếc mắt, liá»n trá»±c tiếp ấn nút nghe.
" Tiêu Văn Bỉnh?"
Thần trà hắn nhất thá»i thanh tỉnh, thanh âm nà y không phải ai khác, chÃnh là ông chá»§ hắn Trình Dá»±c Phi.
" Trình quản lý, chà o ông."
Tiêu Văn Bỉnh bị chÃnh thanh âm cá»§a mình là m hoảng sợ, thanh âm cá»±c kỳ khà n đục, giống như sắt đá cá» xát, chói tai khó nghe.
" Thanh âm cá»§a ngươi là m sao váºy? Có phải sinh bệnh hay không?"
" Ân....phải, đúng rồi."
" Nga, váºy cứ nghỉ ngÆ¡i cho tốt, chá» hết bệnh rồi, quay vá» Ä‘i là m."
Tiêu Văn Bỉnh má» mịt để Ä‘iện thoại xuống, hắn không hiểu Trình Dá»±c Phi vì sao đột nhiên gá»i Ä‘iện thoại cho mình.
Cúi đầu nhìn nhìn di động, hai mắt cá»§a hắn trợn to, nguyên lai lúc nà y đã sau má»™t ngà y. Vừa rồi chỉ má»™t lần mê Ä‘i đã ngá»§ suốt hai mươi mấy giá».
Thấp giá»ng nguyá»n rá»§a má»™t câu, Tiêu Văn Bỉnh miá»…n cưỡng bò lên, nhất thá»i cảm thấy bụng trống trÆ¡n, đã hướng hắn đưa ra kháng nghị nghiêm trá»ng.
Cưá»i khổ má»™t tiếng, cầm Ä‘iện thoại, Tiêu Văn Bỉnh gá»i má»™t phần thức ăn nhanh mang tá»›i.
Khi hắn ở trong phòng tắm Ä‘i ra, phần thức ăn thÆ¡m ngà o ngạt đã đưa đến. Nuốt ngấu nghiến thức ăn như hổ như sói, tinh thần hắn tốt hÆ¡n rất nhiá»u.
Nhìn cái hòm sắt đặt giữa phòng ngủ, một cỗ tâm tình không chịu thua lại lần nữa nảy lên trong lòng.
Nhưng lúc nà y đây, hắn sẽ không bao giỠlà m việc lỗ mãng lần nữa.
Ngạnh sanh áp chế lòng tò mò, hắn bắt buá»™c mình nằm xuống giưá»ng. Trong vô ý, đầu đụng tá»›i chiếc gối má»m, hắn liá»n láºp tức tiến và o má»™ng đẹp.
Chá» khi hắn tỉnh lại lần nữa, lại phát giác bụng rá»—ng tuếch. Mắt nhìn lên đồng hồ treo tưá»ng trên vách, lại qua hai mươi mấy giá».
Äứng dáºy, Ä‘i tá»›i phòng táºp thể thao, hoạt động hồi lâu vá»›i mấy bá»™ táºp thể hình dụng cụ, thẳng đến khi toà n thân đẫm mồ hôi.
Kêu thức ăn, tắm rá»a, ăn cÆ¡m, ngá»§.
Năm giỠsau, hắn tỉnh lại, tinh thần no đủ, khôi phục trạng thái tốt nhất.
Äi tá»›i ngồi xuống ghế, Tiêu Văn Bỉnh vẻ mặt ngưng trá»ng, hắn lại nhắm hai mắt lại.
Tinh thần dao động thần bà một lần nữa hướng vỠcái hòm sắt phân hình.
Äá»™t nhiên, hắn giáºt mình, lúc nà y sá»± phân hình thế nhưng thuáºn lợi dị thưá»ng, cÆ¡ hồ không tiêu hao năng lượng gì cá»§a hắn, liá»n dá»… dà ng đạt tá»›i tiến độ hai mươi lăm phần trăm.
Nhưng mà đến đây, lại thong thả Ä‘i xuống, so vá»›i sá»± di động cá»§a ốc sên còn phải cháºm hÆ¡n và i phần, tốc độ cháºm chạp như váºy lại xuất hiện.
Ba mươi lăm phần trăm, tiến độ đến nÆ¡i nà y, Tiêu Văn Bỉnh đã cảm thấy từng đợt mệt má»i. Hắn quyết định tháºt nhanh, láºp tức lá»±a chá»n buông tha. Cảm giác bị kiệt sức cÅ©ng không hÆ¡n gì, hắn căn bản không tÃnh toán nếm thá» lần thứ hai.
HÆ¡n nữa, vừa rồi trải qua là m cho hắn phi thưá»ng hoà i nghi má»™t việc, dị năng sá»± phân hình cá»§a mình có thể giống như phần má»m máy tÃnh hay không, có Ä‘iểm giống như tạm dừng công năng liên tục.
Bởi vì trước kia chưa từng gặp phải tình huống tương tự, cho nên hắn cũng không lý giải được.
Tháºt không biết thứ bên trong hòm nà y là váºt gì, ngay cả sá»± phân hình cÅ©ng phải hao phà tinh lá»±c lá»›n như váºy.
Cho dù là má»™t cái máy vi tÃnh cao cấp nhất, cÅ©ng không khó như váºy. Tuy rằng bằng năng lá»±c cá»§a hắn không thể trống rá»—ng chế tạo ra được, nhưng muốn hắn phân hình cái máy tÃnh, không phải là việc khó gì.
Chẳng lẽ thứ trong hòm nà y so vá»›i máy vi tÃnh còn phức tạp hÆ¡n hay sao? Ở trong trà nhá»› cá»§a hắn, nếu chỉ cần phân hình, căn bản không cần tá»›i việc váºn dụng quá nhiá»u dị năng.
Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi.
Rèn luyện, kêu thức ăn, tắm rá»a, ăn cÆ¡m, ngá»§.
Cứ như váºy, trải qua suốt bảy ngà y cố gắng phấn đấu, rốt cuá»™c hắn đại công cáo thà nh, Ä‘em toà n bá»™ sá»± phân hình hòm sắt ghi và o trong đầu mình.
Tuy rằng hắn đã biết, đã biết cả Ä‘á»i chỉ sợ không thể Ä‘em nó phục chế Ä‘i ra, nhưng thà nh công nà y là m cho hắn vui sướng tươi cưá»i rạng rỡ.
Tà i sản của huynhba
02-02-2010, 01:11 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: usa
Bà i gởi: 5,508
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 715
Thanked 6,344 Times in 1,509 Posts
MỘNG HUYỄN VÆ¯Æ NG
NGUYÊN TÃC: THÆ¯Æ NG THIÊN BẠCH HẠC
QUYỂN 1: HỒNG TRẦN QUYẾT BIỆT
CHÆ¯Æ NG 3: XIN PHÉP
Trải qua mấy ngà y liên tiếp không ngừng váºn dụng, Tiêu Văn Bỉnh ngoà i ý muốn phát hiện dị năng cá»§a mình tá»±a hồ tăng trưởng. Tuy rằng không biết tăng trưởng được bao nhiêu, nhưng hắn quả tháºt có má»™t loại cảm giác tháºt sá»± phi thưá»ng.
Ngay lúc Ä‘ang vui vẻ vì chuyện nà y, ánh mắt cá»§a hắn trong lúc vô tình chuyển qua tá» lịch trên tưá»ng.
Äá»™t nhiên, hắn nhá»› tá»›i má»™t sá»± kiện. Lúc Lô Quân bá» Ä‘i, từng nói qua, buá»™c mình phải trong má»™t tháng Ä‘em chiếc hòm sắt nà y đưa đến Tiểu Phổ Äà .
Má»™t tháng, trá»i ạ...
Tiêu Văn Bỉnh sắc mặt đại biến, hắn điên cuồng chạy tới chỗ đặt điện thoại, lại phát giác đã sớm không có điện.
Mấy ngà y nay trong lòng hắn vướng báºn má»™t việc, những thứ linh tinh như di động, sá»›m đã bị hắn ném lên tá»›i chÃn tầng mây. Hoà n hảo, trong tay có má»™t cục pin, vá»™i và ng thay. Khởi động máy, vừa nhìn thấy ngà y, nhất thá»i thở dà i nhẹ nhõm má»™t hÆ¡i.
Cứ má»—i ngà y trôi qua thế nhưng cứ như váºy qua mưá»i ngà y, cÅ©ng may còn có hai mươi ngà y, mà nÆ¡i nà y cách Tiểu Phổ Äà cÅ©ng không quá xa, trong vòng năm ngà y, vô luáºn như thế nà o Ä‘á»u có thể Ä‘uổi tá»›i.
" Äô đô đô..."
Những tiếng nhắn tin không ngừng vang lên, hắn vội và ng nhìn, đã có hơn ba mươi tin nhắn.
Nhất nhất mở ra, ngoại trừ mấy tin nhắn rác rưởi ở ngoà i, phần lá»›n là những đồng sá»± tốt bụng nhắn tin há»i thăm, há»i hắn vì sao lại đột nhiên là m ra trò chÆ¡i mất tÃch.
Tiêu Văn Bỉnh vá»— đầu, thầm nghÄ© không tốt. ChÃnh mình đã mưá»i ngà y không đến công ti, tuy rằng Trình Dá»±c Phi là má»™t ông chá»§ tốt, nhưng đối vá»›i má»™t nhân viên tá»± dưng nghỉ việc mưá»i ngà y không thông báo, chỉ sợ không có ông chá»§ nà o sẽ thÃch.
Hắn vá»™i và ng tắm rá»a, cạo râu sạch sẽ, do dá»± má»™t lát, từ trong phòng lấy ra túi du lịch, Ä‘em tá»§ sắt bá» và o trong, bên trên bá» thêm Ãt quần áo."
Ra khá»i nhà , đón xe, trước tiên chạy tá»›i công ti.
Sá»± xuất hiện cá»§a hắn khiến cho các đồng sá»± kinh ngạc má»™t tráºn, chỉ là mấy gian phòng, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, cho dù là má»™t Ãt chuyện lặt vặt, cÅ©ng sẽ truyá»n ra rất nhanh, đừng nói là hắn đột nhiên chÆ¡i trò mất tÃch mưá»i ngà y.
Tiêu Văn Bỉnh mỉm cưá»i gáºt đầu, Ä‘i tá»›i cá»a phòng quản lÃ, gõ gõ cá»a.
Văn phòng quản là đối ngoại, bên trong tá»± nhiên chÃnh là phòng cá»§a Trình Dá»±c Phi, mà gian ngoà i lại là bà n thư kà cá»§a Trương Nhã Kì.
Cá»a mở, lá»™ ra má»™t gương mặt thanh nhã, Trương Nhã Kì thấp giá»ng há»i: " Tiêu Văn Bỉnh, mấy ngà y nay chạy Ä‘i đâu? Ông chá»§ má»™t ngà y há»i anh mấy lần đó."
Nà ng nhìn xuyên qua cá»a sổ thá»§y tinh, tá»± nhiên có thể nhìn thấy Tiêu Văn Bỉnh.
Cưá»i khổ má»™t tiếng, Tiêu Văn Bỉnh nhìn nà ng cảm kÃch cưá»i, nhẹ giá»ng nói: " Bây giá» ta có thể gặp ông chá»§ không?"
Do dá»± má»™t chút, Trương Nhã Kì thở dà i: " Anh nên cẩn tháºn má»™t chút."
Kéo cánh cá»a, Trương Nhã Kì xoay ngưá»i gõ cá»a phòng quản lÃ.
Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh có chút cảm động, sá»± lo lắng trong mắt Trương Nhã Kì hiển nhiên là xuất phát từ chân tâm tháºt lòng.
Bên trong công ti nà y, hắn chỉ còn ba bằng hữu tốt, Trương Nhã Kì chÃnh là má»™t ngưá»i trong đó, mặc dù là bằng hữu khác phái, nhưng ở hắn xem ra, so vá»›i rất nhiá»u ngưá»i xưng huynh gá»i đệ còn có thể tin cáºy hÆ¡n.
Sau má»™t lúc lâu, Trương Nhã Kì Ä‘i ra, ánh mắt tá» vẻ bảo hắn cẩn tháºn, nói: " Và o Ä‘i thôi."
Tiêu Văn Bỉnh lên tiếng, đang muốn đi và o, lại bị nà ng kéo lấy ống tay áo.
" Là m chi? Ông chá»§ Ä‘ang nhìn, do dá»± không tốt lắm." Tiêu Văn Bỉnh thấp giá»ng nói.
Trương Nhã Kì ngẩn ra, láºp tức buông tay, gương mặt nà ng á»ng Ä‘á», giáºn nói: " Äi tìm chết Ä‘i, tá»›i giá» nà y còn ba hoa, không phải anh muốn Ä‘em luôn túi đồ nà y và o trong đó chứ."
Tiêu Văn Bỉnh vừa thấy, trên tay mình vẫn còn mang theo chiếc túi du lịch, bá»™ dáng nà y quả tháºt không quá thá»a đáng. Nhưng váºt trong nà y quan hệ đến tÃnh mạng cá»§a hắn, nếu đặt bên ngoà i, hắn cà ng thêm lo lắng.
Cưá»i hắc hắc, Tiêu Văn Bỉnh nói: " Äồ váºt trong đây liên quan tá»›i mạng nhá» cá»§a ta a, không thể bá» lại bên ngoà i."
Dứt lá»i, nháy mắt vá»›i nà ng, mỉm cưá»i Ä‘i và o.
Và o trong phòng, hắ thuáºn tay đóng cá»a lại, nhá»› tá»›i nụ cưá»i đẹp như hoa đà o vừa rồi cá»§a Trương Nhã Kì, trong lòng không lý do dâng lên má»™t cá»— ấm áp.
" Văn Bỉnh, ngồi."
Ông chá»§ cất tiếng kéo lại suy nghÄ© cá»§a hắn, Tiêu Văn Bỉnh vá»™i và ng cung kÃnh nói: " Quản lÃ, thá»±c xin lá»—i, ta..."
Trình Dá»±c Phi đột nhiên mở miệng cắt ngang lá»i cá»§a hắn: " Ngươi không cần phải nói."
Tiêu Văn Bỉnh thoáng giương mắt, những lá»i chuẩn bị sẵn đã không còn tác dụng gì nữa.
ChÃnh là thái độ cá»§a Trình Dá»±c Phi lại có vẻ có chút kỳ quái. Tuy rằng bá»n há» không có thâm giao, nhưng dù sao cÅ©ng ở chung nhiá»u năm.
Tiêu Văn Bỉnh biết ông chủ nà y mặc dù tinh minh, nhưng đối đãi nhân viên vẫn có vẻ thông tình đạt lý.
Ở trong xã há»™i nà y, ông chá»§ như váºy đã không còn nhiá»u lắm, cho nên nhân viên trong công ti luôn rất tÃch cá»±c, Váºn Lai công ti có địa vị như hôm nay, hắn là có công lá»›n nhất.
ChÃnh mình đúng là vô duyên vô cá»› mất tÃch mưá»i ngà y, nhưng hắn đã gá»i Ä‘iện thoại, lúc đó chẳng phải có dặn dò mình nghỉ ngÆ¡i hay sao, tuy rằng thá»i gian nghỉ ngÆ¡i có dà i má»™t chút, nhiá»u như váºy là m sao mà hắn không để ý.
" Văn Bỉnh, mấy ngà y nay ngươi không có đi là m, cũng không sao cả, cũng không cần nói cho ta biết."
Tiêu Văn Bỉnh vừa nghe, trong lòng kì lạ, hay là mình nghĩ sai lầm ý tứ của hắn.
Trình Dá»±c Phi mỉm cưá»i, nói: " Kỳ tháºt hôm đó sau khi ta kêu ngươi Ä‘i và o, trong lòng cÅ©ng hối háºn, bất quá may mắn ngươi không có việc gì, ta cÅ©ng an tâm."
Sá»± kinh ngạc trong lòng Tiêu Văn Bỉnh cà ng nhiá»u hÆ¡n, đột nhiên linh quang vừa hiện, hắn thấp giá»ng nói: " Ngà i là nói Lô Quân?"
" Không sai." Trình Dá»±c Phi thở dà i, nói: " Cả Ä‘á»i ta giao tiếp cùng ngưá»i, hạng ngưá»i gì, chỉ cần liếc mắt là trên cÆ¡ bản ta có thể nhìn ra được. Nhưng Lô Quân kia..."
Ãnh mắt hắn đột nhiên biến đổi, có chút còn sợ hãi: " Ngà y đó Lô Quân tá»›i tìm ta, nói là muốn tìm chuyên gia gá»i Ä‘i má»™t kiện váºt phẩm. Äây cÅ©ng phải là má»™t chuyện gì kỳ lạ, nhưng ngưá»i kia lại Ä‘em đến cho ta má»™t cảm giác tháºp phần nguy hiểm."
Ãnh mắt Tiêu Văn Bỉnh sáng ngá»i, không thể tưởng được Trình Dá»±c Phi cÅ©ng có cảm giác như thế, hay là hắn cÅ©ng là ngưá»i có công năng đặc dị?
Tiêu Văn Bỉnh cẩn tháºn quan sát, thân thể hắn rõ rà ng máºp mạp, tai to mặt lá»›n, cà ng xem cà ng thấy không giống như ngưá»i có công năng đặc dị gì, mà là giống....ai, loà i động váºt kia a.
" Ta không biết hắn là ai, nhưng ta có má»™t loại ý niệm vá»› vẩn trong đầu, nếu hắn muốn giết ta, căn bản là má»™t phi thưá»ng đơn giản." Trình Dá»±c Phi tiếp tục nói.
Cháºm rãi gáºt đầu, bằng thá»§ Ä‘oạn Lô Quân biểu hiện, giết má»™t ngưá»i là má»™t chuyện rất dá»… dà ng.
" Lúc ấy, ta chỉ có một ý tưởng, phải nhanh tiễn bước tên...tên ôn thần nà y, cho nên kêu ngươi đi lên."
Tiêu Văn Bỉnh buồn cưá»i, ôn thần, hắn đúng là trà n đầy sá»± đồng cảm.
" Ngà y đó ta thấy ngươi không có Ä‘i là m, gá»i Ä‘iện thoại cho ngươi, thanh âm cá»§a ngươi kì lạ, ta liá»n tháºp phần lo lắng. Vá» sau má»—i ngà y Ä‘á»u gá»i hai ba cuá»™c Ä‘iện thoại, nhưng vẫn không gá»i được. Ta cÆ¡ hồ muốn Ä‘i báo cảnh sát, hoà n hảo, ngươi rốt cuá»™c đã đến."
Trình Dá»±c Phi như trút được gánh nặng thở hổn hển nói: " Mấy ngà y nay ngươi không Ä‘i là m, ta cÅ©ng không muốn biết. Nhưng vì tá» vẻ sá»± xin lá»—i cá»§a ta đối vá»›i ngươi, tiá»n lương cá»§a ngươi sẽ được tăng hÆ¡n, xem như má»™t chút lòng thà nh cá»§a ta."
" Cảm Æ¡n quản lÃ." Trình Dá»±c Phi không sao cả chỉ cưá»i cưá»i, nói: " Nhưng là , Trình quản lÃ, ta còn có má»™t việc..."
Vá» chút tiá»n lương nà y, nói tháºt ra, Tiêu Văn Bỉnh không có để trong lòng, cho dù hắn có thêm năm phần tiá»n lương, muốn mua được ngôi nhà kia, cÅ©ng phải phấn đấu hÆ¡n ná»a Ä‘á»i ngưá»i.
" Chuyện gì, ngươi cứ việc nói."
" Ta muốn xin phép nghỉ và i ngà y." Tiêu Văn Bỉnh cÅ©ng khó thể mở miệng, mình đã nghỉ không xin phép mưá»i ngà y, vừa Ä‘i là m lại muốn xin nghỉ phép, vô luáºn thế nà o cÅ©ng khó nói ra lá»i.
Không ngá» Trình Dá»±c Phi lại tháºp phần thản nhiên nói: " Äi Ä‘i, nguyện ý Ä‘i nÆ¡i nà o thả lá»ng má»™t chút, cÅ©ng có thể Ä‘i chÆ¡i vui vẻ. Xem như ngươi nghỉ phép có lương, muốn Ä‘i chÆ¡i bao lâu thì Ä‘i."
Hắn móc viết ra, ký và o má»™t chi phiếu, nói: " NÆ¡i nà y là má»™t vạn nguyên, xem như tiá»n thưởng ta đưa cho ngươi."
" Quản lÃ, cảm Æ¡n nhiá»u."
Tà i sản của hailua2523
Chữ ký của hailua2523
02-02-2010, 01:14 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: usa
Bà i gởi: 5,508
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 715
Thanked 6,344 Times in 1,509 Posts
MỘNG HUYỄN VÆ¯Æ NG
NGUYÊN TÃC: THÆ¯Æ NG THIÊN BẠCH HẠC
QUYỂN 1: HỒNG TRẦN QUYẾT BIỆT
CHÆ¯Æ NG 4 : TỪ BIỆT
Tiêu Văn Bỉnh ra khá»i phòng quản lÃ, trong lòng có và i phần cảm kÃch Trình Dá»±c Phi, hắn đối vá»›i nhân viên tháºt là phúc háºu. Lại lần nữa cảm thán, ông chá»§ giống như váºy, dù sao đã không nhiá»u lắm.
Nhưng hắn không biết, Lô Quân lúc bá» Ä‘i, đã trá»±c tiếp ném ra mưá»i vạn nguyên.
Trình Dá»±c Phi là m như váºy, cÅ©ng chỉ là lấy ra má»™t phần nhá» mà thôi. Nếu Trình Dá»±c Phi không có bản sắc cá»§a thương nhân, là m sao có thể tồn tại trong thương trưá»ng ngươi lừa ta gạt, lại có thể phát triển tá»›i như váºy.
" Thế nà o?" Trương Nhã Kì nhìn thấy hắn Ä‘i ra, báºt ngưá»i đứng lên, nhá» giá»ng há»i.
Dựng bà n tay, xòe hai ngón, là m dấu hiệu thắng lợi.
Trương Nhã Kì mỉm cưá»i, đó là tá»± đáy lòng cảm thấy cao hứng cho hắn.
" Trương Nhã Kì, anh phải Ä‘i, phiá»n toái em giúp anh chà o từ biệt Quán Cần bá»n há»."
" Äi rồi? Không phải anh má»›i vừa nói không có việc gì sao?" Trương Nhã Kì kinh ngạc há»i han.
" Äúng váºy, lúc nà y là anh Ä‘i công tác thôi." Tiêu Văn Bỉnh Ä‘em chi phiếu phe phẩy trên không má»™t chút, phát ra tiếng phất nhá» cá»§a giấy.
Trương Nhã Kì đôi mắt tinh, vừa nhìn, hơi có vẻ kinh ngạc nói: " Một vạn nguyên? Ông chủ cấp sao?"
Dù sao nà ng cÅ©ng là thư kà cá»§a ông chá»§, đã nhìn thấy nhiá»u trưá»ng hợp như váºy, má»™t vạn nguyên đối vá»›i nà ng mà nói, cÅ©ng không phải là số tiá»n đáng ngạc nhiên gì.
" Äúng váºy, ông chá»§ cấp. Anh phải Ä‘i má»™t thá»i gian ngắn má»›i trở vá», cho nên phát tiá»n thưởng trước cho anh."
Nghi hoặc liếc mắt đánh giá Tiêu Văn Bỉnh Ä‘ang đắc ý dà o dạt, Trương Nhã Kì nhẹ giá»ng há»i: " Muốn gá»i bá»n há» tá»›i cho anh tiá»…n biệt không?"
Trương Nhã Kì nhắc tá»›i bá»n há», là hai ngưá»i bạn tốt khác mà Tiêu Văn Bỉnh chÆ¡i thân ở trong công ti, má»—i lần Ä‘i ra ngoà i ăn khuya, đánh bà i, trên cÆ¡ bản Ä‘á»u là bốn ngưá»i nà y.
" Không cần, chá» anh trở lại, anh sẽ má»i má»i ngưá»i."
Äối vá»›i tương lai tiá»n đồ xa vá»i, Tiêu Văn Bỉnh cÅ©ng không nắm chắc, Tiểu Phổ Äà là nÆ¡i lá»™ ra hương vị thần bÃ, hắn tháºt sá»± không còn tâm tư là m gì khác.
Còn nói...
Nếu là vạn nhất có gì bất trắc...
" Phi....Phi....Phi..."
Tiêu Văn Bỉnh liên tiếp phun và i cái, miên man suy nghĩ cái gì đây a...
Túi du lịch trên lưng, túi nà y không nặng lắm, đối vá»›i má»™t tiểu tá» Ä‘ang trưởng thà nh mà nói, quả tháºt không tÃnh là cái gì. Khoát tay áo, Tiêu Văn Bỉnh tiêu sái cưá»i, nói: " Anh Ä‘i rồi, thay anh há»i thăm bá»n há»."
Từ biệt Trương Nhã Kì, Tiêu Văn Bỉnh huýt sáo, tới ngân hà ng trước, rút thêm năm vạn nguyên, nhìn lại tà i khoản, trên cơ bản đã trống không.
Thở dà i, chạy vá» nhà , tá»›i phòng ngá»§, lấy ra má»™t túi châu báu, đây là phần còn lại còn chưa bán Ä‘i. Nhìn xem số lượng, tối thiểu cÅ©ng đáng giá mưá»i vạn, tám vạn.
Äây đã là cái túi cuối cùng, chá» dùng hết, xem ra lại phải Ä‘i dạo tiệm châu báu nữa rồi. Bất quá, hiện tại hắn cÅ©ng không có tâm tình nà y, chuyện tình chÃnh yếu trước mặt, chÃnh là đi đến Tiểu Phổ Äà .
Hắn cÅ©ng không nghÄ© đến Lô Quân có nói đùa hay không, nếu trong má»™t tháng hắn không thể Ä‘em hòm sắt đưa đến Tiểu Phổ Äà , chỉ sợ chỠđợi hắn, tháºt sá»± chÃnh là má»™t Ä‘á»i tra tấn sống không bằng chết kia.
Má»™t khi nghÄ© đến loại cảm thụ thống khổ nà y, cả ngưá»i hắn tóc gáy dá»±ng đứng thẳng tắp.
Äi tá»›i má»™t xưởng sá»a chữa ô tô, Tiêu Văn Bỉnh đẩy cá»a và o, bên trong có hai ngưá»i há»c việc láºp tức tiếp đón: " Văn ca..."
Tiêu Văn Bỉnh nhướng mà y, nói: " ÄÆ°á»£c rồi, ta cÅ©ng không phải là ngưá»i là m giá gì, Thanh Xuân đâu?"
" Xuân ca ở bên trong, ta gá»i tá»›i cho ngà i."
Má»™t tiểu tá» thông minh lên tiếng, chạy Ä‘i và o. Sau má»™t lát, má»™t đại hán phương bắc dáng ngưá»i khôi ngô Ä‘ang cưá»i vang Ä‘i ra.
" A Văn, đến xem ta, có phải có sinh ý gì hay đến chiếu cố lão ca a?"
Mặt cá»§a hắn cá»±c béo, lúc nà y nở nụ cưá»i, ánh mắt hÃp lại, có vẻ có chút buồn cưá»i.
Tiêu Văn Bỉnh khinh thưá»ng bÄ©u môi, nói: " Cái gì sinh ý, ta là có chuyện cần nhá»."
Äại hán béo nà y chÃnh là ngưá»i bạn thưá»ng giúp hắn buôn bán bảo thạch, gá»i là Hiệp Thanh Xuân, ở trong thà nh thị cÅ©ng có thể tÃnh là má»™t lão đại tầm cao.
" ÄÆ°á»£c a, lão đệ ngươi dặn dò má»™t câu, Hiệp Thanh Xuân ta nhất định sẽ là m thá»a đáng cho ngươi." Hiệp Thanh Xuân tá» ra bá»™ dáng dõng dạc, cao giá»ng nói.
Tiêu Văn Bỉnh mỉm cưá»i, nếu không phải nể mặt bảo thạch, chỉ sợ hắn cÅ©ng không sảng khoái như thế.
" Thanh Xuân, ta tới tìm, là một thuê một chiếc xe."
" Äể là m chi?"
" Ân..."
Nhìn thấy vẻ mặt chần chá» cá»§a Tiêu Văn Bỉnh, Hiệp Thanh Xuân vá»— đầu nói: " Xem tÃnh tình nà y cá»§a ta, Ä‘á»u là thói quen, đừng để ý. Xe má»›i hay xe xà i rồi, tÃnh năng tốt hay có yêu cầu gì không?"
" Xe dùng rồi là được, không cần quá tốt, tốt nhất là không gây chú ý, ta chỉ Ä‘i Ãt ngà y là trở vá»."
" Äi xa?"
" Äúng váºy, công tác."
" ÄÆ°á»£c, giao cho ta."
Hiệp Thanh Xuân là m việc tháºt sá»± rất nhanh, bảo tiểu đệ lấy ra má»™t chiếc xe Ä‘i đưá»ng xa, nói: " Không biết lão đệ muốn là m chuyện gì, nhưng lại không cần xe tốt. Vừa muốn Ä‘i xa nhà , như váºy chiếc xe nà y là lá»±a chá»n không tệ. Thế nà o, nếu không được, ta sẽ giúp ngươi đổi."
Tiêu Văn Bỉnh liếc mắt xem xét, nói: " Lão ca là m việc, ta còn có gì lo lắng, tiá»n đây."
Dứt lá»i, hắn móc trong túi du lịch ra má»™t xấp báo ném cho Hiệp Thanh Xuân.
Hiệp Thanh Xuân lấy tay nhéo nhéo, ném trả lại cho hắn, cưá»i nói: " Ta và ngươi là huynh đệ, còn khách khà như váºy, lấy vá» Ä‘i."
Gói tiá»n đó là do Tiêu Văn Bỉnh má»›i rút trong ngân hà ng ra.
Lại ném trở lại, Tiêu Văn Bỉnh nghiêm mặt nói: " Lão ca, nói tháºt, địa phương ta Ä‘i có Ä‘iểm cổ quái, ngay cả chÃnh bản thân cÅ©ng không biết có vỠđược không, số tiá»n nà y ngươi cầm Ä‘i, vạn nhất..."
Sắc mặt Hiệp Thanh Xuân hơi đổi, nói: " Lão đệ muốn đi đâu? Nếu không, lão ca cùng ngươi đi một chuyến."
" Ha ha." Tiêu Văn Bỉnh báºt cưá»i nói: " Ta cÅ©ng không phải Ä‘i đánh nhau, ngươi Ä‘i là m chi?"
Nét mặt cá»§a Hiệp Thanh Xuân đỠlên, hắn ngoại trừ má»™t thân công phu, quả tháºt cÅ©ng chẳng có gì có thể khen: " Ngươi nói như váºy...cổ quái như váºy, cho nên..."
" Äa tạ." Tiêu Văn Bỉnh cưá»i to nói: " Vá» sau gặp chuyện cần đánh nhau, nhất định má»i ngươi ra mặt."
" Yên tâm, chỉ cần là lá»i cá»§a huynh đệ ngươi, ta nhất định kêu là đến."
Tiêu Văn Bỉnh gáºt đầu, lên xe, Ä‘ang muốn mở máy, nhìn thấy Hiệp Thanh Xuân mở kÃnh xe, Ä‘em xấp tiá»n ném lên yên sau: " Mặc kệ là ngươi Ä‘i đâu, cầm theo số tiá»n nà y."
Má»™t loại tình cảm cảm kÃch đột nhiên sinh ra, Tiêu Văn Bỉnh trầm mặc má»™t hồi, tay phải đút và o trong túi du lịch, móc ra thêm má»™t túi nhá», bên trong chÃnh là châu báu còn thừa.
" Bán giúp ta, quy củ cũ, chia năm phần, ta trở vỠlấy."
Tà i sản của hailua2523
02-02-2010, 01:16 PM
Diệt Thế Ma Thần
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: usa
Bà i gởi: 5,508
Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngà y 7 giá»
Thanks: 715
Thanked 6,344 Times in 1,509 Posts
MỘNG HUYỄN VÆ¯Æ NG
NGUYÊN TÃC: THÆ¯Æ NG THIÊN BẠCH HẠC
QUYỂN 1: HỒNG TRẦN QUYẾT BIỆT
CHÆ¯Æ NG 5: NGƯỜI GIẢ MÙ
Dứt lá»i, đạp chân ga, xe nhất thá»i gà o thét tá»›i.
Hắn sở dÄ© lá»±a chá»n tá»± mình lái xe Ä‘i Tiểu Phổ Äà , đó là bởi vì hắn không biết Lô Quân đưa hòm sắt đựng váºt gì.
Vạn nhất là hà ng cấm mà bị ngưá»i tra xét, đây má»›i là oan uổng.
HÆ¡n nữa, mang theo thứ nà y muốn lên phi cÆ¡ đó là không có khả năng, cho dù là lên xe lá»a, cÅ©ng có tÃnh nguy hiểm nhất định. Tháºt có gì ngoà i ý muốn, thì phải lấy cái mạng nhá» cá»§a mình ra vui đùa.
Cho nên chỉ tá»± mình lái xe, má»›i là lá»±a chá»n an toà n ổn thá»a nhất.
Kỹ thuáºt hắn không giá»i, nhưng tinh lá»±c dư thừa, đưá»ng cao tốc có chút mệt má»i, cÅ©ng tịch mịch má»™t chút. Nhưng trải qua mấy ngà y lái xe, rốt cuá»™c Ä‘i tá»›i Ninh Ba.
Äi và o Ninh Ba, tá»›i Äông Tiá»…n Hồ, hắn tùy tiện tìm má»™t khách sạn, Ä‘áºu xe xong, dùng cÆ¡m, tìm chiếc thuyá»n nhá», đưa hắn đến Tiểu Phổ Äà .
Hiện tại tuy rằng không phải mùa du lịch, nhưng du khách lên Tiểu Phổ Äà cÅ©ng rất nhiá»u, có không Ãt ngưá»i ngoại quốc mÅ©i cao mắt xanh Ä‘ang chỉ trá», xem ra có chút hà i lòng.
Tiêu Văn Bỉnh là m theo lệ đi dạo qua một vòng, chui qua sơn động, dạo qua chùa miểu, cưỡi ngựa đi dạo. Nhưng mà hắn không tìm được địa phương nà o đặc biệt.
Nơi nà y có thể hấp dẫn mắt hắn, là những sạp thầy tướng số ở sau công viên.
Từng sạp Ä‘á»u có chiêu bà i, bên trên quảng cáo đủ loại, mÆ¡ hồ huyá»n bÃ. Nhưng đại Ä‘a số Ä‘á»u viết rõ rà ng, thầy tướng số mù.
Tiêu Văn Bỉnh mỉm cưá»i, là m sao lại có nhiá»u ngưá»i mù như váºy, cÅ©ng không biết trong đó có mấy ngưá»i má»›i là tháºt.
Nhưng kỳ quái chÃnh là , sinh ý nÆ¡i nà y cÅ©ng không tệ lắm, tối thiểu Tiêu Văn Bỉnh chứng kiến, má»—i má»™t sạp Ä‘á»u có má»™t, hai ngưá»i.
Hắn lững thững Ä‘i xuống, cà ng Ä‘i cà ng xa, dần dần, Ä‘i tá»›i ngá»n núi, quay đầu nhìn lại, chung quanh không còn bất luáºn kẻ nà o.
Hắn cẩn tháºn lấy trang giấy mà u và ng Lô Quân đưa cho, trên trang giấy nà y vẽ má»™t Ãt đồ án ngạc nhiên cổ quái, giống như là Lô Quân, trà n ngáºp cảm giác thần bÃ.
Äốt má»™t Ä‘iếu thuốc, hút má»™t hÆ¡i dà i, liá»n báºt lá»a đốt tá» giấy.
" Hô..."
Không biết tá» giấy nà y dùng nguyên liệu gì chế thà nh, báºt lá»a vừa nhẹ nhà ng chạm và o, láºp tức bốc cháy lên, trong má»™t hÆ¡i hô hấp đã đốt tá»›i Ä‘uôi, Tiêu Văn Bỉnh hoảng sợ, vá»™i và ng buông tay.
Tốc độ thiêu đốt cá»±c nhanh, vẻn vẹn nháy mắt mà thôi, trang giấy liá»n hóa thà nh má»™t đạo tro tà n, gió núi nhẹ nhà ng thổi qua, láºp tức xa xa tản ra.
" Cừ tháºt, đây là đồ váºt gì váºy."
Tiêu Văn Bỉnh nhẹ nhà ng tá»± nói, trên ngưá»i Lô Quân kia váºt gì cÅ©ng lá»™ ra vẻ quá»· dị, đáng tiếc hắn không Ä‘em tá» giấy nà y phân hình, nếu không vá» sau có thể chế tạo Ä‘i ra nghiên cứu má»™t chút.
Cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt Tiêu Văn Bỉnh nhìn chăm chú và o tro bụi đang bay trên không trung.
Hắn tá»±a hồ cảm thấy má»™t loại dao động kỳ quái trong không trung truyá»n lại, loại dao động nà y cùng vá»›i dị năng cá»§a hắn cá»±c kỳ tương tá»±.
Lại qua má»™t tráºn, tro bụi tan hết.
Nhưng tâm tình cá»§a Tiêu Văn Bỉnh lại dần dần hạ thấp, hắn cÅ©ng không nhìn thấy bất luáºn là kẻ nà o.
Hắn đứng lên, nhìn sang đông, liếc sang tây, vẫn không nhìn thấy ai.
" Giả thần giả quá»·." Tiêu Văn Bỉnh thấp giá»ng mắng, nhưng tâm tình cá»§a hắn lại không há» thoải mái, nếu như không có ngưá»i đến tìm hắn, như váºy chẳng phải là nói mấy thứ nà y không thể đưa đến nÆ¡i.
Nếu Lô Quân không nói đạo lý, cố ý muốn lấy tÃnh mạng cá»§a hắn, thì nên là m thế nà o cho phải.
Miệng của hắn nhếch lên, cúi thấp đầu.
Nhưng động tác của hắn đột ngột dừng lại, ánh mắt hắn chăm chú nhìn lên trên mặt đất. Lúc nà y mặt đất, đột nhiên có thêm hai bà n chân.
Trong nháy mắt toà n thân hắn toát ra mồ hôi lạnh, đây là ngưá»i nà o, thế nhưng có thể lặng yên không má»™t tiếng động Ä‘i tá»›i phÃa sau mình, mà hắn lại không há» cảm giác.
Xoay ngưá»i lại, Tiêu Văn Bỉnh rốt cuá»™c nhìn thấy rõ khuôn mặt ngưá»i ná».
Äó là má»™t thầy thuáºt sÄ© tướng số, trang phục cá»§a hắn cÅ©ng giống như nhóm giả mù vừa rồi.
" Hắc...chà o ngươi." Miá»…n cưỡng nở má»™t nụ cưá»i, Tiêu Văn Bỉnh chà o đón hắn.
" Ngươi là ai?"
Gương mặt cá»§a tên giả mù cÅ©ng không dá»… xem, gương mặt hắn lạnh như băng, không có chút ý cưá»i.
Những lá»i nà y lẽ ra phải là lão tá» há»i ngươi má»›i đúng chứ. Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh nghÄ© như thế, nhưng hắn đương nhiên không dám gá»n gà ng dứt khoát nói ra.
Vì ngưá»i nà y đồng dạng cho hắn má»™t loại cảm giác phi thưá»ng nguy hiểm, loại cảm giác nà y liá»n giống như lúc gặp Lô Quân, Tiêu Văn Bỉnh láºp tức biết, bá»n há» là má»™t loại ngưá»i.
Xem ra nhiệm vụ cá»§a mình hoà n thà nh, Tiêu Văn Bỉnh nhẹ nhà ng thở ra, chân tháºt thể nghiệm cảm giác vừa trút được gánh nặng.
" Ta là Tiêu Văn Bỉnh, chà o ngươi." Lá»… phép vươn bà n tay, lấy nụ cưá»i thân thiện nhất cá»§a mình nói vá»›i hắn.
Nhưng ngưá»i giả mù không để ý tá»›i động tác cá»§a hắn, chỉ lạnh lùng há»i: " Tại sao ngươi có bùa cá»§a đại sư huynh?"
" Bùa?" Tiêu Văn Bỉnh kinh ngạc kêu má»™t tiếng, theo sau láºp tức hiểu được, hắn Ä‘ang nói váºt mình vừa thiêu há»§y.
Ngưá»i giả mù cẩn tháºn đánh giá Tiêu Văn Bỉnh, sắc mặt cá»§a hắn đột nhiên có chút ngạc nhiên, không còn là gương mặt lạnh như ngưá»i chết khi nãy.
" Ngươi là đệ tỠmôn phái nà o?"
" Môn phái? Tá»±a hồ không có a." Khóe miệng hÆ¡i động má»™t chút, Tiêu Văn Bỉnh lúc nà y cÅ©ng không biết mình Ä‘ang có tâm tình gì. Hai chữ môn phái, phá»ng chừng chỉ còn xuất hiện trong ti vi mà thôi.
" Không có môn phái?" Trong lá»i nói hà m chứa má»™t tia vui mừng, ngưá»i mù giả kia láºp tức có vẻ khách khà rất nhiá»u: " Tiểu huynh đệ, bùa cá»§a đại sư huynh ta vì sao ở trên tay ngươi a?"
Tiêu Văn Bỉnh không chút do dự, đem chuyện là m sao gặp được Lô Quân kể lại một lần.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, hắn che giấu bản thân mình có công năng đặc dị, vá» phần thá»i thá»i gian ở giữa, lại mÆ¡ hồ không nói rõ, vì sao mình phải ở trong nhà mưá»i ngà y, ở giữa đã là m chuyện gì, hắn chỉ nói lướt qua, không lưu chút dấu vết.
Ngưá»i giả mù kia liên tục gáºt đầu, đến cuối cùng hắn đã hoà n toà n tin là do cá»§a Tiêu Văn Bỉnh.
Lúc nà y hắn đã đầy mặt tươi cưá»i, so sánh vá»›i thái độ cá»± tuyệt ngưá»i ngoà i ngà n dặm khi nãy là má»™t trá»i má»™t vá»±c.
" Tiêu huynh đệ, nếu đại sư huynh nhá» ngươi tá»›i truyá»n tin, ta cÅ©ng không là m chá»§ được, còn má»i ngươi cùng ta và o sÆ¡n môn má»™t chuyến được không?"
" Và o sơn môn?"
" Phải, ta nghÄ© Ä‘i gặp gia sư, hết thảy Ä‘á»u có quyết định. Nhưng Tiêu huynh đệ, ta cam Ä‘oan, tuyệt đối không thiếu sá»± ưu đãi đối vá»›i ngươi là được."
Cưá»i khổ má»™t tiếng, ngay cả trong lòng trà n đầy không muốn, nhưng nếu hắn đã mở miệng, Tiêu Văn Bỉnh còn có con đưá»ng phản đối hay sao?
Tà i sản của hailua2523
Từ khóa được google tìm thấy
âèäåî , ãëîáóñ , äèñêè , àêöèÿ , convert mong huyen vuong , êîñìîñ , huyen mong 4vn , huyen mong vuong , huyen vuong , ïåñíÿ , ïåðåäà÷ , ìîíèòîð , ìîñýíåðãîñáûò , mộng huyễn vương , mông huyá»…n vuoqng , mỘng huyỄn vÆ¯Æ ng , má»™ng huyá»n vương , má»™ng huyá»…n vuong , má»™ng huyá»…n vương , mong huyen vuong , mong huyen vuong 4vn , mong huyen vuong convert , mong huyen vuong full , mong huyen vuong hixx , mong huyen vuong prc , mong huyen vuong thuong , mong huyen vuong.hixx , mong huyen vuong.prc , mong huyen vương , monghuyenvuong.prc , ñîáàê , ñòðàíèöû , õîëîäèëüíèê , thuong thien bac hac , thuong thien bach hac , thuong thien bach hat , thương thiên bach hac , truyen huyen vuong , truyen mong huyen vuong , vuong huyen , ÿíäåêñ