Tiêu Dao Giang Hồ - TG: Tâm Tại Lưu Lãng - New: Chương 28
Tiêu Dao Giang Hồ
Tác Giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Đệ nhất quyển: Mỹ nhân như ngọc
Chương nhất chương: Kiếm Hồ sơn trang
Dịch: Thatcongtu
Biên dịch: Niemdc
Biên tập: Thần Ma
Nguồn: ***************
>>Lời tựa: hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, vẻ ngoài không có anh tuấn, không có võ công tuyệt thế, càng không có gia thế tốt. Nhưng do duyên phận, một đám thiên hạ diễm tuyệt mỹ nhân, rốt cuộc vây quanh một tuyệt thế nam nhân. Hắn không cầu tranh phong võ lâm, nhưng cầu tiêu diêu giang hồ. Không cầu dương danh thiên hạ, nhưng cầu mĩ nữ kề bên. Âu yếm nữ tử là mục đích cả đời của hắn, Cuộc sống bình lặng là cái mà hắn truy cầu …
Tại một dãy núi non trùng điệp. tọa lạc một tòa trang viện đồ sộ, nếu ngươi tiến lên nhìn sơ qua sẽ phát hiện cánh cổng lớn, có đề dòng chữ to : Kiếm Hồ Sơn Trang. Nếu ngươi là người trong võ lâm, khẳng định là ngươi đã nghe qua danh tự này. Nếu ngươi chưa từng nghe đến danh tự này thì chắc chắn là ngươi không phải là người trong giang hồ. Kiếm Hồ Sơn Trang mặc dù so ra không bằng các đại môn phái như Thiếu Lâm, Võ Đang. Nhưng không ai có thể phủ nhận rằng nơi này là lớn nhất tại Giang Nam, nhất là trang chủ Tiêu Kinh Hồng, võ công bài danh thứ chín trên Bạch bảng. Bộ Kinh Hồng kiếm pháp trong tay không biết là đã đả bại bao nhiêu cao thủ võ lâm. Tiêu Kinh Hồng có hai người con gái,ngoài ra còn thu nhận hai đồ đệ, trong giới võ lâm thanh niên cũng rất có tiếng tăm. Tuy nhiên, thật ra Kinh Hồng không chỉ có hai người đồ đệ, tam đệ tử của hắn tên là Tiêu Thiên Tứ, trên giang hồ cơ hồ không ai biết, người Kiếm Hồ sơn trang mà nói ra ngoài quả thật là dọa người. Làm sao để hình dung tên Tiêu Thiên Tứ này? Nếu như người không phải quan hệ tốt với hắn mà nói,có lẽ ngươi sẽ gọi hắn là phế vật.
Trong Kiếm Hồ sơn trang, có một thiếu niên đang ngồi ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trên người vận y phục đích thị là chất liệu quý giá ko sai, diện mạo cũng vô cùng thanh tú, chỉ là thân thế tựa hồ có phần đơn bạc, làm cho người ta có một loại cảm giác hắn rất cô độc. Tin rằng tất cả mọi người đều biết hắn là ai, chính là Tiêu Thiên Tứ.
Tiêu Thiên Tứ là cô nhi, phụ mẫu đã bỏ rơi hắn từ lúc hắn ba tháng tuổi, do đâu không ai biết rõ. 16 năm trước, trong một ngày mùa xuân, đối với Tiêu Kinh Hồng không thể quên, hắn vĩnh viễn nhớ rõ, chính là ngày hắn mất đi thê tử, mất đi người yêu quí nhất, hắn đi ra ngoài trang viện để thư giãn, phát tiết bớt nỗi đau trong lòng nhưng lại phát hiện một đứa trẻ ba tháng tuổi, hắn liền bế đứa nhỏ về nhà. Trên người đứa nhỏ ngoài tấm chăn quấn không còn bất cứ thứ gì khác, ngay cả tên cũng không có. Tiêu Kinh Hồng cho rằng đây là sự bồi thường mà trời cao ban tặng cho hắn, vì thế mới đặt cho hài tử cái tên Thiên Tứ, lấy hộ Tiêu của hắn.
Theo lý mà nói Tiêu Kinh Hồng phải rất đau lòng bởi Thiên Tứ mới đúng, vì khi hắn vừa nhìn đến Thiên Tứ không khỏi nhớ tới thê tử đã mất của mình, tâm tình tự nhiên không tốt. Do đó khi Tiêu Thiên Tứ còn nhỏ, Tiêu Kinh Hồng hầu như không mấy khi gặp hắn. Tiêu Kinh Hồng thu hai người đồ đệ, đại đệ tử là Đỗ Hữu Nhân , nhị đệ tử là Lương Kỳ Tùng, sau đó thuận tiện thu nhận Tiêu Thiên Tứ là tam đệ tử. Nhưng cho đến tận bây giờ, hắn chưa từng tự mình chỉ dạy gì cho Thiên Tứ, đều là nhị đệ tử Lương Kỳ Tùng thay thế truyền thụ cho Thiên Tứ. Nhưng sự thật là Lương Kỳ Tùng rất là chán ghét, thâm chí có thể nói rằng hắn rất thống hận Tiêu Thiên Tứ. Cho nên hắn đương nhiên không tận tình chỉ dạy hắn, hơn nữa trong sơn trang, tất cả mọi người điều biết Tiêu Thiên Tứ không thích học võ, hơn nữa hắn không quá thông minh, cho nên khii Tiêu Thiên Tứ võ công thấp kém, không ai cho rằng Lương Kỳ Tùng chỉ dạy không tốt, chỉ cho rằng Tiêu Thiên Tứ không có thiên phú học võ công.
Hôm đó, Tiêu Thiên Tứ đọc sách ít lâu rồi ngây người ra một lúc không để ý thì trời tối, hắn tự thu xếp đồ đạc cho mình, sau đó ra khỏi cửa. Qua 7,8 lần rẽ thì đến 1 gian phòng, gõ cửa, bên trong đã vang lên tiếng nói dịu dàng của một người :“Thiên Tứ đó à? Vào đi, cửa không khóa.” Tiêu Thiên Tứ đẩy cửa ra, tiến vào: “Ngọc Nhã tỷ”. Trong phòng một nữ tử vận bạch y ngước lên quay đầu lại.
Mặc dù không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Tiêu Thiên Tứ khi thấy nàng đều không khỏi ngây người, thật đẹp, phong hoa tuyệt đại, ngọc cốt băng cơ. Tiêu Ngọc Nhã có chút ửng hồng:”Ngốc tử, nhìn cái gì, làm như trước giờ chưa từng nhìn vậy. “. Tiêu Thiên Tứ cúi đầu, nhỏ nhẹ nói:”Ngọc Nhã tỷ, người … người hôm nay thật xinh đẹp”.
“Được rồi, tên quỷ nhỏ kia, ngươi mau đến đây”. Tiêu Thiên Tứ theo lời đến bên cạnh Tiêu Ngọc Nhã, liếc mắt nhìn nàng rồi ngồi xuống, trong lòng có muôn vàn ý nghĩ. Tiêu Ngọc Nhã là một trong ba nữ tử của Tiêu Kinh Hồng, năm nay đã 20 tuổi, Từ khi Tiêu Thiên Tứ hiểu chuyện chỉ biết,cả sơn trang này chỉ có tam tiểu thư quan tâm mình,đối tốt với mình, Tiêu Thiên Tứ trong lòng cũng mông lung nảy sinh ra một loại cảm tình đặc biệt, chỉ là đó là gì thì hắn cũng không rõ. Hắn chỉ biết là hắn mỗi ngày đều hy vọng nhìn thấy nàng, vài ngày không thấy sẽ rất nhớ nàng. Hắn cơ hồ vào lúc này mỗi buổi tối đều đến phòng của Tiêu Ngọc Nhã, cùng nàng nói chuyện phiếm, đánh cờ. Tiêu Thiên Tứ tuy võ công cực tệ, nhưng mà những gì mà tú tài học thì hắn lại rất giỏi, cầm kỳ thi họa môn nào cũng biết. Mà Tiêu Ngọc Nhã cũng không thích võ công lắm, hai người tự nhiên nói chuyện rất là hợp.
“Thiên Tứ, Thiên tứ …”
“A, Ngọc Nhã tỷ, chuyện gì thế?”
“Ngươi làm sao vậy? ta gọi ngươi mấy lần mà ngươi không nghe.” Tiêu Ngọc Nhã nhìn hắn chằm chằm như nhìn quái vật.
“Ngọc Nhã tỷ trên mặt ta có hoa à?” Thiên Tứ cười bất hảo nói.
“Hi hi …” Tiêu Ngọc Nhã nở nụ cười nói “Ta xem ngươi hôm nay có gì đó không đúng a, ngươi quái quái làm ta còn tưởng rằng ngươi bị trúng tà chứ?”
Tiêu Thiên thứ phục hồi tinh thần lại, nhìn Tiêu Ngọc Nhã khuôn mặt tươi cười như hoa, đột nhiên có ý nghĩ muốn ôm nàng, thân tự dưng chuyển động, tay vươn ra ôm lấy vòng eo thon của Tiêu Ngọc Nhã.
“A Thiên Tứ …” Tiêu Ngọc Nhã cả kinh, nhưng lại không tránh ra, ngược lại còn xích lại gần, mặt ửng hồng thật là đáng yêu. Tiêu Thiên Tứ vốn tưởng rằng sẽ bị nàng trách mắng, không ngờ nàng không chỉ không trách mắng,lại còn chủ động xích lại gần, trong lòng vừa mừng vừa lo vì nguyên lai Ngọc Nhã tỷ thật sự thích hắn, vừa cảm thấy lo chính là mình cùng nàng có thể có kết quả không ? Bất quá bây giờ người ngọc đang tại trong vòng tay hắn, hắn cũng không có tâm tư nghĩ đến điều đó, chỉ biết là gắt gao ôm thật chặt giai nhân trong lòng, tựa hồ buông tay ra, giai nhân sẽ biến mất.
Không biết đã qua bao lâu, thiên tứ cảm thấy nàng trong lòng mình đang muốn thoát ra,đã “tỉnh” rồi. Hắn hạ thấp giọng gọi "Ngọc Nhã tỷ." rồi không nói gì nữa. "Buông ra, ôm gì mà chặt thế, eo ta bị ngươi xiết đứt mất rồi". Hắn lập tức buông tay ra, có phần lưu luyến không nỡ rời.
“Thời gian không còn sớm nữa ngươi về phòng đi.” Tiêu Ngọc Nhã thanh âm ôn nhu, nhìn Thiên Tứ không muốn rời đi nhẹ nhàng nói “ Ngốc tử, thời gian còn dài mà”. Tiêu Ngọc Nhã không biết, lần từ biệt này, lần sau gặp lại thì vật còn mà người đã thay đổi.
Tiêu Thiên Tứ rời khỏi phòng Tiêu Ngọc Nhã, trở về phòng của chính mình. Vừa mở cửa, chợt cảm thấy người tê rần, nhất thời không thể nhúc nhích, đang muốn kêu cứu mới phát hiện không nói được, nguyên lai á huyệt cũng bị điểm. Sau lưng, kẻ đánh lén cũng không nói gì, trực tiếp vác hắn lên vai hướng ra ngoài sơn trang rời đi.
Người nọ vác hắn cấp tốc rời đi, hơi thở không đổi, hiển nhiên đây là võ lâm cao thủ. Người nọ hẳn là một nam tử, hình thể tương đối cao lớn, mặc y phục dạ hành, có khăn che mặt đen.
Không biết qua bao lâu, hắc y nhân rốt cục ngừng lại, bỏ Tiêu Thiên Tứ ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Tam sư đệ, ngươi biết tại sao ta đưa ngươi đến nơi này không ?” nói xong liền kéo khăn che mặt xuống.
Tiêu Thiên Tứ chấn động: “Nhị sư huynh, như thế nào là ngươi? Ngươi đưa ta đến nơi này là có sự tình gì thế?”
“Ha ha … như thế nào là ta ? Đương nhiên là ta. Ngoại trừ ta còn ai vào đây “chiếu cố” ngươi ? Sư đệ tốt của ta” Hắc y nhân âm trầm nói khiến Tiêu Thiên Tứ cảm thấy lạnh cả người.
Hắc y nhân không phải ai xa lạ, đúng là nhị sư huynh của Tiêu Thiên Tứ, Kiếm Hồ sơn trang nhị đệ tử Lương Kỳ Tùng. Lương Kì Tùng dừng một chút, ác độc nói:”ngươi là phế vật, hôm nay ta phải cho ngươi biến mất khỏi thế gian này.”
Sau đó đỡ Tiêu Thiên Tứ đứng lên, “Ngươi xem, vách núi này có phải là rất cao a? Không biết cao bao nhiêu? Yên tâm, ngươi lập tức sẽ biết thôi.” Tiêu Thiên Tứ lúc này mới phát hiện nguyên lai bọn họ đã đi tới một vách núi, hắn nhìn xuống, chỉ thấy mây mù quấn quanh, cái gì cũng nhìn không thấy. Hắn đã đoán được Lam Kỳ Tùng muốn làm gì, trong lòng cảm thấy sợ hãi: “Nhị sư huynh, ngươi nói lời này là ý tứ gì? Sư đệ không hiểu được.”
“Ý tứ gì? Ha ha, chết đến nơi mà còn không biết, ngươi thật sự là vẫn như cũ a! ta thật sự cảm thấy đáng thương cho ngươi. Đáng tiếc a …” ngữ khí chợt băng lãnh: “Ngọc Nhã như thế nào lại coi trọng cái thứ phế vật như ngươi?”
“Nhị sư huynh, ngươi không sợ sư phụ biết à?”
“Ha ha, sư phụ? Sư phụ mới không quan tâm sự sống chết của ngươi đó? Hơn nữa như thế nào sẽ có người biết nhỉ? Ngươi sống hay chết, căn bản là không ai thèm quan tâm. Ngươi có biến mất vài ngày, vài năm cũng không có ai thèm để ý. Có đúng hay không sư đệ?”
Tiêu Thiên Tứ không nói gì nữa, hắn biết lời nói của Lương Kỳ Tùng chính là sự thật. Hắn bây giờ cũng rốt cục biết tại sao Lương Kỳ Tùng muốn hắn biến mất, nguyên lai chính mình cùng Ngọc Nhã trong lúc đó xảy ra chuyện hắn đều biết. Rất hiển nhiên, Lương Kỳ Tùng rất yêu Tiêu Ngọc Nhã. Hắn muốn có Tiêu Ngọc Nhã trước tiên phải hủy diệt Tiêu Thiên Tứ.
Tiêu Thiên Tứ nhìn vách núi một lúc, trong đầu hiện lên một dung nhan kiều mỹ. Ngọc Nhã tỷ, ta sẽ không còn gặp lại được người nữa!
______________________________________________
đệ nhất quyển: mỹ nhân như ngọc
đệ nhị chương: khuynh thành vô ảnh
dịch thuật : Thatcongtu
biên dịch: Niemdc
biên tập: Thần Ma
Nguồn: ***************
Thiên Tứ giữa không trung nghĩ thầm rằng: “Xem ra đây chính là lần duy nhất mình thi triển khinh công đây.” Ngay sau đó, hắn cảm thấy một cơn đau đớn rồi ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Thiên Tứ khôi phục lại ý thức, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ khi người đã chết thật sự có thể biến thành quỷ? Nếu không ta như thế nào còn cảm giác. Hắn vừa muốn cử động, nhưng lại cảm giác toàn thân đau đớn: không đúng a, làm quỷ hẳn không biết đau chứ? Chẳng lẻ thật sự ta còn chưa có chết? Ha ha ta thật sự là mạng lớn a. Hắn mở to mắt, đập vào mắt là một tấm rèm màu phấn hồng, thoạt nhìn hẳn đây là khuê phòng của nữ tử. Phòng không có bố trí nhiều đồ vật, làm cho người ta có một cảm giác rất thanh tịnh, thoải mái.
Người đời nói đại nạn không chết, tất có hậu phúc xem ra thật sự không sai. Tiêu Thiên Tứ âm thầm tự giễu bản thân: xem ra ta sẽ có phúc đây.
Chính trong lúc miên man suy nghĩ, truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Có người tiến tới, nàng đi tới bên giường, nhìn Tiêu Thiên Tứ một chút rồi nói: “Ngươi đã tỉnh rồi à? Ta còn lo rằng ngươi chưa tỉnh. Bây giờ ngươi cảm giác thế nào? Ý, ngươi làm sao vậy?”
Tiêu Thiên Tứ đã hoàn toàn ngây dại, hắn không biết trên thế giới này còn có một người xinh đẹp như vậy, hắn không biết dùng cái từ ngữ gì để hình dung được nàng, Ngọc Nhã tỷ đã rất đẹp rồi, nhưng là so với nữ tử này, nhất thời còn có phần kém hơn.
"Cái...kia... này vị tỷ tỷ, người là tiên nữ trên trời phải không?" Tiêu Thiên Tứ không biết như thế nào để hình dung nữ tử xinh đẹp như vậy, có lẽ tại trong mắt hắn, hay,chính là tiên nữ trên trời cũng vị tất có thể xinh đẹp như thế.
Tiên nữ mỉm cười, Thiên Tứ lại ngây người, nguyên lai trên thế giới này thật có mỹ nhân cười khuynh thành, khuynh quốc: "Tiên nữ tỷ tỷ, người tên gì vậy?"
"Ta không phải tiên nữ, ta gọi là Hoa Vô Ảnh, ngươi nếu gọi ta là tỷ tỷ, vậy ta cũng nhận ngươi làm đệ đệ, ta đã nhiều năm không nhìn thấy một người nào, giờ có đệ đệ nói chuyện cùng ta cũng tốt hơn. Đúng rồi, đệ đệ ngươi tên là gì? Ngươi như thế nào rơi xuống nơi đây?" Tiểu đệ gọi là Tiêu Thiên Tứ, đệ là bị người đẩy xuống đây. đa tạ ơn cứu mạng của tỷ tỷ " Thiên Tứ rốt cục phục hồi tinh thần lại sau đó toàn toàn đem lai lịch của chính mình nói cho Hoa Vô Ảnh nghe, ngay cả cùng Ngọc Nhã trong lúc đó làm gì đều không có giấu diếm, hắn cũng không biết chính mình tại sao lại đem tất cả mọi chuyện nói cho người mới gặp mặt lần đầu tiên, có lẽ đây chính là uy lực của mỹ nữ.
Đợi Tiêu Thiên Tứ nói xong thì đã trải qua hai thời thần. đột nhiên một thanh âm “ọt ọt …” vang lên, thật là cái bụng tạo phản a.
"A, Thiên Tứ đệ đệ, ngươi đói bụng rồi, ngươi đã hôn mê suốt ba ngày liền vẫn chưa có ăn cái gì, ta thật không có ý tứ, chỉ lo nói chuyện, ngươi chờ một chút, ta đi lấy chút thức ăn cho ngươi nha" Hoa Vô Ảnh nói xong liền ra khỏi phòng, chỉ để lại mình Tiêu Thiên Tứ đang xấu hổ.
"Xem ra ta thật sự có phúc đây, gặp được tỷ tỷ xinh đẹp thế này, lại ôn nhu như vậy" Tiêu Thiên Tứ thì thào tự nói, trong lòng nghĩ: nếu là ta sau này cùng tiên nữ tỷ tỷ ở cùng một chỗ,thật là tốt quá đi.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã ba tháng trôi qua. Tiêu Thiên Tứ thương thế cũng đã từ từ trở nên tốt hơn, có thể ra bên ngoài vận động một chút. hắn từ từ nắm rõ nơi này. Đây là một sơn cốc, cảnh sắc rất đẹp, làm cho người ta cảm giác đây là một thế ngoại đào nguyên. Lúc Hoa Vô Ảnh đưa hắn đến địa điểm bị rơi xuống, lúc này hắn mới biết được hắn không có ngã chết thật sự là may mắn, nơi này là rừng cây đào, thoạt nhìn mấy cây đào đều khá lớn tuổi, trên mặt đất có một lớp hoa rơi cao đến một thước. " lạc hoa bất thị vô tình vật,hóa tố xuân nê canh hộ hoa ", có lẽ lớp hoa rơi này cũng không nghĩ tới là nó đã cứu một người.
Lại mấy tháng qua đi, Tiêu Thiên Tứ hòa Hoa Vô Ảnh mỗi ngày đều trò chuyện cùng nhau, tình cảm bất tri bất giác cũng phát triển, bất quá, mỗi khi Thiên Tứ hỏi lai lịch của Hoa Vô Ảnh và tại sao nàng lại ở chỗ này, nàng đều không nói, Tiêu Thiên Tứ cũng không có biện pháp. Cho nên cho tới bây giờ hắn ngoại trừ biết tên nàng là Hoa Vô Ảnh còn lại đều không biết thêm tí gì.
Sáng sớm hôm nay, cũng như mọi lần, Tiêu Thiên Tứ đứng lên bắt đầu tản bộ trong rừng cây. Đột nhiên có tiếng tiêu du dương truyền đến, tiếng tiêu triền miên như vô tận, tựa hồ bao hàm vô hạn nỗi lòng. Đi theo tiếng tiêu, không phải ai xa lạ, chính là Hoa Vô Ảnh. môi anh đào hé mở, ngón tay ngọc chuyển liên tục trên thân tiêu, liền xuất ra tiếng tiêu thấu tận trời cao.
"Khúc nhạc này tựa như thiên đình mới có, nhân gian khó được dịp lắng nghe. Vô Ảnh tỷ, không ngờ tỷ có thể thổi tiêu hay đến thế. Nhưng sao trước giờ tỷ chưa từng thổi nhỉ?" Tiêu Thiên Tứ nói ra nghi vấn trong lòng mình.
"Thiên Tứ, ngươi tới nơi này đã bao lâu rồi?" Hoa Vô Ảnh không trả lời thẳng vấn đề của hắn.
"Ba tháng rồi. Vô Ảnh tỷ, người như thế nào đột nhiên hỏi ta điều đó?"
"Ba tháng rồi , thời gian cũng không ngắn. Đến lúc ngươi cần phải ra đi..."
"Vô Ảnh tỷ, tỷ, tỷ sao lại đuổi ta đi?" Thiên Tứ trong lòng phát sinh cảm giác đau khổ.
"Không phải ta muốn ngươi rời đi, thương thế của ngươi cơ bản là đã tốt hơn, nhưng kinh mạch lại tổn thương rất nghiêm trọng, nếu không nhanh được danh y chữa trị, ngươi không có cách nào tập võ, có lẽ ngay cả tuổi thọ cũng không dài." Hoa Vô Ảnh ôn nhu nói.
"Chính là, ta không nghĩ đến việc rời khỏi. chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Vô Ảnh tỷ, cho dù chỉ sống vài năm cũng không hề gì, về phần không thể luyện võ công, ta vốn là không thích luyện võ."
"Vô Ảnh tỷ, người có phải không thích ta ở lại chỗ này? Nếu ngươi nói không thích, ta lập tức ra đi liền." Thiên Tứ nhìn Hoa Vô Ảnh không nói gì, trong lòng đau xót, cắn răng nói xong, xoay người tựu chuẩn bị ly khai.
"Ngươi muốn đi đâu vậy?" "Ta không biết, người nếu không muốn,không nghĩ thấy ta, người còn quan tâm ta đi đâu làm gì" Thiên Tứ tức giận nói.
"Ta muốn ngươi đi, không phải ta không thích ngươi ở chỗ này. mấy tháng nay có ngươi ở chỗ này cùng ta ... là một đoạn thời gian vui vẻ nhất của đời ta. Nhưng mà, ngươi còn trẻ, ngươi chưa được 17 tuổi, ngươi còn có một đoạn đường dài phải đi, không thể cùng tỷ mãi ở đây mà tiêu phí thời gian, tỷ tỷ đã già rồi..."
"Tỷ tỷ ngươi đâu có già? Ngươi tuổi còn trẻ mà"
"Ngươi cùng ta đến đây" Hoa Vô Ảnh mang theo Thiên Tứ đi tới một khối tảng đá lớn đầu tiên, "Lại đây, ngồi bên cạnh ta" liền kéo Thiên Tứ ngồi ở trên tảng đá.
"Ngươi muốn biết tại sao một mình ta lại ở chỗ này không? Ngươi đã hỏi ta nhiều lần, ta phân vân lo lắng có nên hay không nên nói cho ngươi. Ta bây giờ quyết định nói với ngươi. "
Mười năm trước, ta bước vào giang hồ. Khi đó ta mười sáu tuổi. Ta chỉ thấy là rất nhiều người đều đối với ta rất tốt, khi đó ta tưởng, nếu người khác đối xử với ta tốt, ta đây đương nhiên cũng đối xử lại với người khác tốt. Kỳ thật ta cũng không biết, những người đó đối ta tốt chỉ là bởi vì ta rất xinh đẹp. Những người đến gần ta đều không ai có một tâm tư tốt, bọn họ chỉ là muốn chiếm đoạt ta. Đáng tiếc, khi đó ta lại quá ngây thơ,khờ khạo, cái gì cũng không hiểu, bất quá, cũng may là ta cũng không có chịu thiệt thòi gì, bởi vì luôn có rất nhiều nam nhân đồng thời bên cạnh ta, bọn họ đều nghĩ độc chiếm ta, sau này ta hiểu một ít nguyên nhân, một số thanh niên anh tuấn được xưng là danh môn chánh phái động thủ với nhau, kết quả là không ít người chết. Làm kinh động đến các chưởng môn các phái, bọn họ không đi trách mắng đệ tử của họ, lại nói là do ta thủy tánh dương hoa , nói ta tánh dâm đãng, mắng ta là yêu nữ. Còn nói ta cố ý câu dẫn đệ tử bọn họ. Sau đó có rất nhiều người đến bắt ta, nói cái gì là muốn bắt ta giam lại, không cho ta hại người. Ta thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn phải bỏ trốn ở một nơi hoang vu không người, cuối cùng ta phát hiện nơi này phong cảnh đẹp lắm, cũng rất hoang vắng, hẳn là không ai có thể tìm được ta,ta đã ở nơi này tám năm rồi, trong những năm đó không có gặp lấy một người, cho đến bây giờ mới gặp ngươi.
Tiêu Thiên Tứ nghe được trong lòng phẫn hận: "Tỷ tỷ, ta sau này nhất định giúp ngươi báo thù, giáo huấn bọn người dám khi dễ ngươi." Hoa Vô Ảnh lắc lắc đầu: "Đã nhiều năm trôi qua, ta cũng đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, hiện tại ta cũng rất thích cuộc sống yên tĩnh thế này. Đối với những người đó ta bây giờ cũng không còn cừu hận gì"
”Vậy tại sao ngươi nhất định muốn ta đi ra ngoài? Ta ở chỗ này cùng ngươi không tốt sao?"
"Tỷ tỷ ta đã già rồi, năm nay ta đã 27 tuổi rồi, tuổi xuân của nữ nhân cũng đã qua đi, ngươi không có gì phải ở cùng ta chỗ này, hơn nữa, trên người ngươi thương thế nếu không chữa trị khỏi, sợ rằng sống không được mười năm nữa. Ngươi có thể nói là thân nhân duy nhất của ta trên đời này, ta không thể hại ngươi."
“Tỷ tỷ, đệ thực sự không quan tâm, đệ chỉ muốn ở cùng với tỷ, bên cạnh đó thương thế của đệ tỷ không trị được thì người khác cũng không hẳn đã trị được, đệ chẳng thà ở đây với tỷ còn hơn là mất thời gian đi tìm y sinh.”
"Đừng nói những lời ngốc nghếch, ta không hiểu y thuật, ta trị không được không có nghĩa người khác trị không được. ngươi ...trước đi ra ngoài trị thương cho tốt, sau này ngươi còn có thể trở về đây mà, ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi quay lai. nghe lời, biết không?"
Cuối cùng Tiêu Thiên Tứ không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, bất quá, trong lòng chính là không cam tâm rời đi.
"Ngươi ngày mai hãy đi, nhớ kỹ ở bên ngoài cần phải cẩn thận. Hôm nay hãy nghỉ ngơi sớm một chút."
Tiêu Thiên Tứ nằm ở trên giường, nhìn căn phòng đến phát ngốc. Ngày mai đã rời đi rồi, mặc dù nói sau này còn có thể trở về, nhưng là không biết sẽ là lúc nào, hắn không thể nào ngủ được, hắn nghĩ tới đi tìm Hoa Vô Ảnh, đã trễ thế này lại sợ bị nàng trách mắng. Chính trong lúc miên man suy nghĩ, bỗng cửa mở, một thân ảnh tiến đến nhanh chóng, chui vào trong chăn của hắn. "Vô Ảnh tỷ, người, người...."
Hắn không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy miệng lưỡi đều khô khốc. Hoa Vô Ảnh cơ hồ không có mặc quần áo, lả lướt đích ngọc thể dán tại trên người hắn, "Thiên Tứ, tỷ tỷ đêm nay cho ngươi tất cả"………………
Xuân tiêu ngắn ngủi, ngày cũng lâu tới, Tiêu Thiên Tứ ôm thân thể mềm mại trong lòng ngực ,không muốn rời ra "Tỷ tỷ, ngươi thật tốt."
Bảy ngày sau, Tiêu Thiên Tứ rốt cục rời khỏi sơn cốc, Hoa Vô Ảnh đồng ý cho hắn ở lại bảy ngày, để cho hắn tận hưởng hết ôn nhu, thật sự là nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên. Bất quá những ngày tuyệt diệu trôi qua thật nhanh,hay cuộc sống luôn quá đích khoái, bảy ngày đảo mắt đã qua đi, Hoa Vô Ảnh ân cần dặn dò, hắn rốt cục cũng rời khỏi sơn cốc, hắn không biết, phía sau có một bóng người vẫn dõi theo hắn, cho đến khi hình dáng hắn hoàn toàn biến mất.
"Tiêu lang, ta rất muốn đi theo ngươi, nhưng ta sợ mang phiền toái đến cho ngươi, ngươi nhất định bình an trở về!" Giai nhân trong lòng thầm cầu nguyện cho ái lang.
Tiêu Thiên Tứ sau khi chia tay Hoa Vô Ảnh, một mình mò mẫm đi trong núi, cuối cùng bị lạc đường. Nếu không phải trên người mang sẵn lương khô, sợ rằng hắn đã phải chết đói trước khi chết vì vết thương rồi. Đáng thương cho hắn là trước đây chưa từng ra ngoài bao giờ, ở nơi hoang sơn heo hút này lại không gặp được ai để hỏi đường hay nhờ vả, chỉ còn biết lần mò đi theo cảm giác, phó mặc cho số mệnh thôi.
Tục ngữ nói “Trời không tuyệt đường người bao giờ”, sau một hồi lòng vòng không mục đích, cuối cùng hắn cũng nghe thấy tiếng của con người, có điều đó là lại tiếng giao chiến cật lực. Tiêu Thiên Tứ chỉ vui mừng vì cuối cùng cũng gặp người, không hề nghĩ đến người ta đang quyết đấu mình chạy lại có thể bị vạ lây. Lần theo tiếng đánh nhau hắn tìm đến một bãi đất trống, từ xa đã nhìn thấy hai bóng người một tím một trắng cuốn vào nhau như hồ điệp bay lượn. Đáng tiếc tốc độ của họ quá nhanh, hắc hoàn toàn không nhìn rõ (nhanh gì mà nhanh, chỉ tại võ công hắn thấp quá thì có)
“Rầm!” một tiếng nổ lớn vang lên, cuốn theo bụi đất mù mịt.
“Dạ Tông chủ, chúng ta đã đánh ba ngày rồi, chẳng lẽ Tông chủ còn muốn tiếp tục đấu nữa?” Một giọng nữ thanh lạnh vang lên.
“Ta tin sắp phân được thắng bại rồi, vừa nãy vết thương của Đông Phương gia chủ chắc hẳn không nhẹ?” Một giọng nữ khác vang lên, cũng lạnh lùng không kém song nghe rất thanh thoát.
“Như nhau cả thôi, vết thương của Tông chủ đâu có nhẹ hơn ta!”
“Các hạ đến đây hẳn đã lâu, sao không xuất hiện gặp mặt?” Vẫn là giọng nói thanh lạnh, nhưng lần này là hướng về bên ngoài.
Xa như vậy mà vẫn bị phát hiện? Tiêu Thiên Tứ không khỏi rùng mình, đang chuẩn bị bước ra...
“Không hổ là Đông Phương Huyền Cơ, bị nội thương mà vẫn phát hiện ra ta. Bạch Bảng đệ nhất cao thủ quả nhiên danh bất hư truyền!” Một nam tử trong bộ y phục đen xuất hiện. “Thì ra là ngươi, Tiếu Thương Thiên, ngươi đến đây chắc không phải chỉ để tán thưởng ta đấy chứ?” Cô nương áo trắng cũng chính là Đông Phương Huyền Cơ lạnh lùng trả lời.
“Đông Phương cô nương đúng là lan tâm huệ chất, tại hạ và gia sư đều hết lòng ngưỡng mộ cô nương đó!” Tiêu Thương Thiên tỏ rõ vẻ nịnh bợ.
“Dạ Tông chủ, hắn đến cùng cô?” Đông Phương Huyền Cơ quay sang phía huyền y nữ tử. “Cô nương hiểu lầm Dạ sư tỉ rồi. Là tại hạ đi theo sư tỉ, sư tỉ sao lại có thể đi cùng tại hạ chứ?” Vẫn bộ mặt xu nịnh bợ đỡ ấy.
“Tiếu Thương Thiên, đừng làm ra vẻ thằng hề như thế. Còn nữa, đừng có gọi ta là sư tỉ, ta và ngươi không có bất kì quan hệ nào cả. Rốt cuộc muốn gì ngươi cứ nói thẳng ra đi!” Giọng nói thanh thoát của cô nương họ Dạ kia lại vang lên.
“Nếu Dạ tông chủ đã nói như vậy ta cũng không khách khí nữa. Vừa nãy hai vị đều đã bị thương, không biết liệu có còn sức đấu với tại hạ nữa chăng?” Sắc mặt Tiếu Thương Thiên lập tức thay đổi, không còn chút nào vẻ nịnh bợ khi nãy nữa.
“Thì ra ngươi định thừa nước đục thả câu! Vậy thì ra tay đi, ta đã thấy ngươi chướng mắt từ lâu rồi. Nể là đồng môn nên lúc trước ta bỏ qua, còn nếu chính ngươi đã muốn chết thì cũng đừng trách ta!” Giọng của hắc y cô nương đã không còn một chút nể nang gì nữa.
“Ta đang tự hỏi tại sao sư tỉ lại không sợ chút nào như thế, hóa ra tỉ còn có trợ thủ nữa!” Tiêu Thiên Tứ chợt cảm thấy một luồng chớp lạnh phóng thẳng tới mình, biết đã bị Tiếu Thương Thiên phát hiện...
Đã thế hắn cũng đánh liều bước ra: “Ngươi đừng có đổ oan cho vị tỉ tỉ này, ta không phải là trợ thủ mà chỉ là người qua đường. Ngươi thật là đồ trơ trẽn, nhân lúc người gặp nguy khốn…”
“Ngươi là ai?” Cả ba đồng thời lên tiếng.
“Ta đúng thật là người qua đường mà! Ta lạc đường, vốn định tìm người để hỏi đường, không ngờ lại gặp các vị. Nhị vị tỉ tỉ à, ta không phải là người xấu, không liên quan gì đến gã vô liêm sỉ kia.” (Tiêu Thiên Tứ thấy nữ nhân là gọi tỉ tỉ liền!)
“Tiểu tử thúi, ngươi là người môn phái nào? Dám chửi thiếu gia, ngươi chán sống rồi hay sao?” Tiếu Thương Thiên mặt hầm hầm tức giận. Còn Tiêu Thiên Tứ quả không thể không khâm phục con người này, công phu thay đổi sắc mặt của hắn quả thật là lợi hại.
“Ta đâu có biết võ công, cũng không có môn phái. Đang bình thường thế này, tội gì phải chán sống chứ? Ngươi mới không muốn sống nữa thì có! Ta thấy ngươi chỉ biết bắt nạt người không biết võ công như ta thôi, còn dám tự xưng Tiếu Thương Thiên gì đó, ngươi nên đổi tên thành Thương Thiên Tiếu mới phải!” Tiêu Thiên Tứ không biết người này là ai nên cũng chẳng nể nang gì, cứ thế mắng oang oang cho đến khi sắc mặt Tiếu Thương Thiên xám lại, vung tay bổ xuống một đạo chưởng phong.
Mắt thấy chuẩn bị khó giữ được mạng, bỗng Tiêu Thiên Tứ cảm thấy toàn thân nhẹ tênh, thì ra đã được một người nhấc bổng kéo sang một bên.
“Đông Phương cô nương, thì ra hắn là tình nhân của cô. Cô nói một tiếng với ta là được rồi, nể mặt cô nương ta nhất định sẽ chăm sóc hắn tử tế!” Giọng đáng ghét của Tiếu Thương Thiên lại vang lên.
Đông Phương Huyền Cơ không nói gì, chỉ nhìn cô nương họ Dạ kia vẻ ngụ ý, hình như hai người đã ngầm ra một thoả thuận nào đó. Bàn tay nàng khẽ giơ lên, chân khí tụ đầy xung quanh, lắc nhẹ.
“Huyền Cơ Chưởng” đã thành danh trên giang hồ đánh thẳng về phía Tiếu Thương Thiên; cùng lúc đó, một luồng chân khí lạnh băng vây kín xung quanh hắn, chính là “Băng Tâm Quyết” của Dạ Băng Doanh. Hai đại cao thủ đồng thời tấn công Tiếu Thương Thiên khiến hắn không còn dám khinh nhờn, vận mạnh Thiên Tà Chân Khí lao đến ứng chiến.
Nhưng vừa tiếp xúc với chưởng phong hắn phát hiện ra mình đã mắc lừa. Tiếu Thương Thiên hoàn toàn không ngờ hai cô nương nọ lại chỉ muốn bỏ chạy, một chưởng vừa rồi chỉ là hư chiêu làm rối trí hắn mà thôi. Đợi Tiếu Thuơng Thiên kịp phản ứng, ba người họ đã ở xa tới mười trượng.
“Tiếu Thương Thiên, chúng ta sẽ tính sổ sau với ngươi!” Giọng nữ nhân từ phía xa vọng lại.
“Đúng là nhất thời sơ ý, cũng tại tiểu tử thúi kia làm mình tức mụ cả đầu óc...” Tiếu Thương Thiên tức tối tự nhủ: “Lần sau gặp lại tiểu tử, ta sẽ phải cho hắn biết tay!”
**********
Tiêu Thiên Tứ chỉ nghe thấy tiếng gió vun vút bên tai, hắn đang bị Đông Phương Huyền Cơ cắp trong tay, nhất thời sợ rơi ngã bèn vòng tay ôm chặt lấy đối phương, bất chấp chỗ tay mình chạm phải là chỗ nào.
Từ người Đông Phương Huyền Cơ thoảng ra mùi hương thơm nức khiến hắn lơ mơ rồi thiếp đi. (Ây! Mọi nguời xem hắn lại là người thế nào đây chứ?)
Không biết qua bao nhiêu lâu, Tiêu Thiên Tứ cuối cùng rồi cũng tỉnh, đúng hơn là bị đau điếng mà thức dậy. Mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang ở trong một sơn động tối đen, Đông Phương Huyền Cơ và cô nương áo đen kia cũng có mặt.
“Hai vị tỉ tỉ, chúng ta ở đây làm gì?” (Không biết thì hỏi, quả là đứa bé ngoan vậy!)
“Chúng ta vất vả đưa ngươi chạy, ngươi thì tốt thật, cứ thế ngủ ngon lành!.” Đông Phương Huyền Cơ nhìn Tiêu Thiên Tứ vẻ tức giận. Nàng cùng Dạ Băng Doanh phải khó khăn lắm mới tìm được mọt chỗ ẩn thân tương đối này, đang định gọi Tiêu Thiên Tứ thì lại phát hiện hắn đang ôm chặt lấy mình ngủ, thế là tức tối quẳng luôn hắn xuống đất. Lý do làm Thiên Tứ tỉnh ngủ là như vậy.
“Xin lỗi tỉ tỉ! Đệ lạc trong rừng, tìm đường mấy ngày trời không dám ngủ. Quả thực đệ mệt lắm.” (Biết sai nhận lỗi, càng là đứa trẻ ngoan!)
“Được rồi, Đông Phương tỉ cũng không nên trách hắn nữa. Việc quan trọng lúc này là chúng ta nhanh chóng liệu thương, nhỡ Tiếu Thương Thiên tìm đến thì không dễ đối phó đâu. Phải rồi, ngươi tên gì? Ta là Dạ Băng Doanh, còn đây là Đông Phương Huyền Cơ.” Dạ Băng Doanh lên tiếng, không ngờ vẻ ngoài lạnh lùng như thế, song khi không đánh nhau thì lại tỏ ra khá dịu dàng.
Lúc này Tiêu Thiên Tứ mới có thời gian nhìn gần cả hai người. Tiếc là ánh sáng không đủ, vả lại họ đều đeo mạng che mặt khiến hắn không rõ khuôn mặt của cả hai, song chỉ qua dáng người cũng biết đều là những tuyệt thế giai nhân.
“Đệ là Tiêu Thiên Tứ, nhị vị tỉ tỉ này, cái tên Tiếu Thương Thiên kia rất lợi hại phải không?”
“Có gì mà lợi hại chứ? Nếu không phải cô ta rỗi việc thách ta đấu võ làm cho cả hai đều bị thương, có hai Tiếu Thương Thiên cũng là gì với ta!” Đông Phương Huyền Cơ nói rồi đưa mắt lườm Dạ Băng Doanh một cái.
“Ta nói rồi Đông Phương muội muội à, ta muốn tỉ thí võ công chính muội cũng đâu có phản đối? Nếu muội không đồng ý thì ta cũng đâu ép muội được? Bây giờ tốt nhất nên mau chóng liệu thương đi, nếu để người ta biết hai chúng ta bị một tên Tiếu Thương Thiên nhãi nhép đánh cho bỏ chạy thì mất mặt lắm đó!” (Hình như quan hệ giữa hai người này cũng không tốt mấy thì phải.)
“Ngươi đi ra cửa động canh chừng, chúng ta phải liệu thương!” Thế là Tiêu Thiên Tứ bắt đầu ngồi ở cửa động ngắm phong cảnh, có điều trong lòng hắn vẫn chưa thông: Ta đâu có biết võ công, canh ở đây thì tác dụng gì chứ? Tuy vậy hắn cũng không dám phản đối, bởi hình như Đông Phương Huyền Cơ đang có biểu hiện muốn trút giận!
Tiêu Thiên Tứ không biết đã đếm được bao nhiêu ngôi sao, cuối cùng cũng được ngọc chỉ truyền lệnh. Từ trong động truyền tới giọng nói vui tai của Đông Phương Huyền Cơ: “Ngươi vào đi!”
“Nhị vị tỉ tỉ, vết thương của hai người đã khỏi rồi sao?”
“Đâu có nhanh như vậy! Còn nữa, ta không phải tỉ tỉ của ngươi, đừng có lúc nào cũng gọi nhắng lên!” Đông Phương Huyền Cơ hẳn là một lãnh mỹ nhân rồi!
“Ấy, nhưng nên xưng hô với tỉ như thế nào đây?” Thiên Tứ vẫn chứng nào tật ấy.
“Ta nói tiểu đệ à, cô ta không cho đệ gọi tỉ tỉ, ta cho! Đệ đệ ngoan, lại chỗ tỉ tỉ nào!” (Vẫn là Dạ Băng Doanh thương người.)
“Dạ Băng Doanh, bây giờ ta về Đông Phương thế gia. Nếu ngươi thích hắn như vậy, ta giao hắn cho ngươi đấy!”
“Ta nói muội sao có thể vô tình như vậy chứ? Dù sao đệ đệ cũng là tiểu tình nhân của muội… Đừng có nhìn ta như vậy, Tiếu Thương Thiên cũng nói như vậy, muội cũng đâu phản đối gì! Dù là không phải, tốt xấu gì đệ đệ cũng đã giúp chúng ta, Tiếu Thương Thiên chính là đã bị đệ đệ làm cho tức chết mới trúng kế của chúng ta đấy thôi! Hì hì, đệ đệ còn dám nói hắn mặt dày, chỉ biết bắt nạt người không biết võ công. Người ta đường đường đại danh thứ ba trong Hắc bảng đó...”
Dạ Băng Doanh vừa nói vừa cười khanh khách, Tiêu Thiên Tứ nhìn mà cứ ngây người ra.
“Vậy được, ta đưa hắn đi!” Đông Phương Huyền Cơ đúng là con người dứt khoát. “Là do muội tự nguyện đấy nhé! Muội phải chăm sóc đệ đệ tử tế đấy. Ta đi trước đây, tạm biệt đệ đệ!” Vừa dứt lời, Dạ Băng Doanh lạng người ra ngoài động, biến mất trong đêm không.
“Lại bị ả lừa rồi!” Đông Phương Huyền Cơ nghĩ thầm trong bụng, đoạn quay về phía Tiêu Thiên Tứ: “Đi thôi, ta đưa ngươi về Đông Phương thế gia!” nàng lạnh lùng nói với Tiêu Thiên Tứ đang ngây người nhìn về phía Dạ Băng Doanh vừa đi.
**************
Đông Phương thế gia tọa lạc ở chính giữa thành Hàng Châu, là thế gia đứng đầu trong Võ lâm Tứ đại thế gia. Gia chủ Đông Phương Huyền Cơ, năm nay hai mươi lăm tuôi, mười sáu tuổi xuất đạo, mưới tám đã đánh bại đệ nhất cao thủ Bạch đạo khi đó là Xung Hư đạo trưởng của Võ Đang, từ đó chiếm luôn ngôi vị đệ nhất cao thủ Bạch đạo. Năm hai mươi tuổi chính thức tiếp nhận ngôi vị gia chủ Đông Phương thế gia.
Đông Phương Huyền Cơ là thiên tài trăm năm khó thấy của võ lâm, tự sáng tạo ra “Huyền Cơ Tâm Kinh” danh tiếng không mảy may thua kém mấy bộ võ học kinh điển nhất võ lâm. Nàng có một đệ đệ tên gọi Đông Phương Ưng, năm nay hai mươi tuổi, đứng thứ tám trong Thanh Bảng, võ công tất nhiên cũng không tệ.
Tiêu Thiên Tứ theo Đông Phương Huyền cơ đến Đông Phương thế gia, không biết những gì đang chờ đợi hắn ở đó?
(Hết c3)
Last edited by kedatinh1974; 01-08-2008 at 02:57 AM.
Đông Phương Huyền Cơ đưa Tiêu Thiên Tứ đến một gian phòng, “Ngươi tạm thời hãy ở đây, ta phải bế quan bảy ngày. Khi ta chưa xuất quan thì không được đi đâu, những việc khác ta sẽ phái người sắp xếp cho ngươi!” Vừa dứt lời đã đi ngay, không để cho Tiêu Thiên Tứ cả cơ hội cám ơn.
“Rét căm căm mà một chút nước ấm cũng không có, Vô Ảnh tỉ tỉ vẫn tốt hơn, cả Ngọc Nhã tỉ tỉ nữa…” Tiêu Thiên Tứ ai oán nghĩ đến thảm cảnh hôm trước khi phải xa Ngọc Nhã: “Ngọc Nhã tỷ, tỷ hiện giờ thế nào rồi?”.
Tiếng bước chân nhè nhẹ truyền tới, một tiểu cô nương trong y phục a hoàn bước vào, đầu tết hai bím tóc, không thật xinh đẹp nhưng rất đáng yêu. Tiểu a hoàn vừa vào đã nhìn Thiên Tứ chằm chằm đến cả một tuần trà, không chỉ ngó sát vào mặt mà còn đi quanh mấy vòng, nhìn kỹ cả đằng trước lẫn đằng sau.
“Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?” Tiêu Thiên Tứ cuối cùng cũng hết kiên nhẫn.
“À, hóa ra ngươi cũng biết nói cơ đấy, lâu không lên tiếng ta còn tưởng là ngươi câm!” khẩu khí của tiểu cô nương quả thật không nhỏ: “Bổn cô nương nhìn là vinh dự cho ngươi lắm, ngươi có biết bao nhiêu người đang muốn được ta nhìn như vậy không? Đúng là đồ không biết tốt xấu, ngươi nhìn lại mình xem, trông chả đâu vào với đâu, lại còn dơ dáy luộm thuộm nữa chứ!” vừa dứt lời, không biết lôi từ đâu ra một chiếc gương, đưa cho Tiêu Thiên Tứ.
“Hóa ra ta xấu đến thế sao?” Thiên Tứ cười gượng, từ bé đến lớn mới gặp phải một a hoàn ăn nói lợi hại như vậy. “Tiểu muội , tên muội là gì? Tiểu thư nhà muội có phải là Huyền Cơ tỉ tỉ không?” Thiên Tứ biết tiểu cô nương không dễ đối phó, bèn hạ giọng lấy lòng.
“Thứ nhất, không được gọi ta là tiểu muội, ta không phải là trẻ con! Thứ hai, ta không phải là muội muội của ngươi! Tự dưng lại hiến ân tình, không gian thì là đạo. Xí, ngươi hãy khai thật, ngươi đang có âm mưu gì? ”
“Tỉ tỉ à, ta thật sự là không có chủ đích gì” Thiên Tứ cảm giác oán hờn cả nàng Đậu Nga, vẫn không quên phong ngay cho “muội muội” thành “tỉ tỉ”.
“Ừm, xem ra ngươi cũng ngoan ngoãn biết điều đó” - có vẻ người càng ít tuổi lại càng muốn làm chị người khác - “Thấy nhà ngươi cũng ngoan ngoãn, ta sẽ nói cho ngươi biết tỉ tỉ ta đây tên gì” (tự xưng mình là tỉ tỉ, một chút khiêm tốn cũng không có) “trong võ lâm ta là thị nữ dịu dàng nhất, xinh đẹp nhất, lương thiện rộng lượng nhất, Đông Phương Phán Phán, ngươi cứ gọi ta là Phán Phán là được!”
Lương thiện? Ái chà! Dịu dàng? Hổ cái thì có! Xinh đẹp thì có hơn ai? Còn rộng lượng? Cô mà rộng lượng thì thiên hạ thành Phật hết cả! Tiêu Thiên Tứ nghĩ trong bụng nhưng ngoài miệng không dám nói.
“Phán Phán tỉ, tỉ đến đây có việc gì vậy?” Câu hỏi này thì đúng chân thành.
“Ồ, ta quên mất! Là tiểu thư bảo ta đến chăm sóc ngươi. Tiểu thư bảo ta phải coi chừng ngươi, không để ngươi chạy lung tung!”
“Ta không phải là phạm nhân!” Thiên Tứ lí nhí.
“Nhà ngươi nói gì?” (Phán Phán có đôi tai thật thính) “Không, không có gì cả! Ta chỉ nói là đa tạ sự chăm sóc của Phán tỉ”
“Ưm, thế mới ngoan chứ, tỉ tỉ sẽ nhất định chăm sóc ngươi...” Phán Phán vui ra mặt. Nếu Tiêu Thiên Tứ biết mình vừa nhận một cô bé mới vừa tròn mười bốn làm chị, không biết sẽ cảm thấy thế nào.
Thiên Tứ ở lại Đông Phương thế gia, kỳ lạ là ngoài Phán Phán thì không thấy một ai khác. Từ Phán Phán hắn biết căn phòng này là nơi Đông Phương Huyền Cơ thường lui tới, ngoài nàng ta thì người thứ hai được đến là Phán Phán, bởi vậy khi Phán Phán thấy Đông Phương Huyền Cơ đột nhiên đưa Thiên Tứ đến đây thì thấy rất kỳ lạ.
Phán Phán rôt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, bình thường chẳng ai chơi cùng, nay tự nhiên có một đệ đệ biết nghe lời nên vô cùng vui thích, nhất thời tiết lộ cho Thiên Tứ biết nó mới mười bốn tuổi làm Thiên Tứ xém té xỉu, kết quả là từ đó nhất định không gọi Phán Phán là tỉ nữa. Lần này hắn lì lợm hẳn, Phán Phán dọa nạt thế nào cũng vô ích.
Thời gian hai người vui đùa trôi thật nhanh, đã sắp đến ngày Đông Phương Huyền Cơ xuất quan. Hôm đó Phán Phán đưa Tiêu Thiên Tứ đến một gian phòng: “Tiểu thư, hắn đến rồi!”
Đông Phương Huyền Cơ quay người lại làm Thiên Tứ giật mình, toàn thân nàng vẫn mang y phục trắng nhưng mạng che mặt đã cởi ra, mắt phượng mày ngài xinh đẹp không kém gì Hoa Vô Ảnh, chỉ thêm một phần kiên nghị và kém một phần dịu dàng.
“Phán Phán, muội lui ra trước đi!” lần đầu tiên Thiên Tứ nghe được giọng dịu dàng của Huyền Cơ: “Còn ngươi ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói.” Đông Phương Huyền Cơ nói với Thiên Tứ, dáng bộ có vẻ lo lắng.
“Dạ, tiểu thư!” Phán Phán trước khi ra ngoài còn nháy mắt ra hiệu với Thiên Tứ, như muốn nói: “Bây giờ ngươi mới chết!”
“Mấy ngày vừa rồi ngươi ở đây có quen không?” giọng Đông Phương Huyền Cơ tuy không dịu dàng như vừa nói với Phán Phán, nhưng so với ngày trước đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Tốt lắm, đa tạ tiểu thư quan tâm!” - “Vốn dĩ ta không muốn quản ngươi, nhưng xem ra ngươi nhân cách cũng không đến nỗi tồi, hơn nữa chúng ta cũng coi như đã cùng nhau vượt qua hoạn nạn. Có việc gì ngươi cần ta giúp đỡ thì cứ nói, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Với tài năng của Đông Phương Huyền Cơ, giúp một kẻ vô danh tiểu tốt như Thiên Tứ rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ.
“Đa tạ tiểu thư, tại hạ không có yêu cầu gì.” Thực ra Tiêu Thiên Tứ không phải không cần sự giúp đỡ, có điều hắn không thích cách hỏi của Đông Phương Huyền Cơ.
“Trước tiên ngươi nói rõ lai lịch cho ta nghe, ta vẫn chưa biết những chuyện trước kia của ngươi!” Tiêu Thiên Tứ đáng thương, vẫn không thể nào kháng được sức hút của mỹ nhân, thật thà kể với Huyền Cơ tất cả sự tình, chỉ bỏ qua chuyện tình cờ gặp Hoa Vô Ảnh.
(Hì, ai mà lại khai ra được chứ!)
“Nhà ngươi còn muốn học võ công nữa không?” Đông Phương Huyền Cơ sau khi nhìn Thiên Tứ một hồi lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Như theo bản năng, Thiên Tứ gật đầu, rồi lại lắc đầu. “Ngươi vừa gật đầu lại vừa lắc đầu, rốt cuộc thì nhà ngươi có muốn học không?” Đông Phương Huyền Cơ xem ra trời sinh không cho dịu dàng, lại bắt đầu tức giận.
“Tại hạ nửa muốn học, nửa không. Vốn dĩ tại hạ không thích học võ, nhưng mấy hôm vừa qua tại hạ thấy, nếu biết một chút võ công thì cũng tốt. Nhưng hiện nay tại hạ đang bị thương, nếu không chữa khỏi thì không thể nào luyện võ được.” Thiên Tứ thật thà trả lời.
“Chỉ cần nhà ngươi muốn học, những chuyện khác không thành vấn đề. Ta chỉ hỏi ngươi là có muốn học hay không?” ngừng một chút nàng tiếp: “Có thể nhà ngươi không thích cuộc sống trên giang hồ, nhưng thực tế ngươi đã là người giang hồ rồi. Có câu nói nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Võ lâm là nơi kẻ mạnh nắm quyền, nếu không có võ công cao cường, tất ngươi sẽ bị người khác lăng nhục. Ta cho nhà ngươi một tối để suy nghĩ, mai đến đây cho ta câu trả lời. Bây giờ thì về đi!”
Không biết tại sao Đông Phương Huyền Cơ nhìn bộ dạng nhăn nhó của Thiên Tứ thì lại chỉ muốn mắng hắn một trận, cuối cùng phải bảo Thiên Tứ ra về trước khi nàng nổi giận.
Tiêu Thiên Tứ về phòng thì Phán Phán cũng vừa đến: “Tiểu thư nhà ta đã nói gì với ngươi? Nhanh nói cho ta biết!” trên mặt nó đầy vẻ tò mò.
“Không có gì, chỉ là hỏi ta có muốn học võ công không.” Thiên Tứ buồn rầu. “Thế nhà ngươi trả lời thế nào? Có muốn học không? Có phải nhà ngươi không muốn học? Ngươi thật là đồ ngốc!” Phán Phán nói như bắn súng liên thanh. (Ấy, thời nào mà đã có liên thanh rồi nhỉ?)
“Phán Phán, nói cho ta biết, bây giờ mới bắt đầu thì ta còn có thể học giỏi võ công được không?” Thiên Tứ thực ra không phải không muốn học võ, mà chỉ sợ học không tốt. “Ừm, ngươi ngốc nghếch như vậy thì khó đấy, nhưng tiểu thư nhà ta muốn là sẽ làm được. Nếu tiểu thư chịu dậy, không có gì là không thể học tốt.” Phán Phán nghiêng đầu nghĩ một lúc mới trả lời.
“Tiểu thư nhà ta là thiên tài! Nghe lời tỉ tỉ ta đi, đệ hãy đồng ý học võ công, Tiểu thư nhất định sẽ làm đệ trở thành cao thủ tuyệt thế, đến khi đó đệ sẽ có chỗ đứng trên giang hồ...”
“Tiểu thư hạn cho ta ngày mai phải trả lời, hãy để ta suy nghĩ!”
“Giang hồ... võ công... lẽ nào ta thật sự phải phiêu bạt giang hồ?” Tiêu Thiên Tứ suy nghĩ hết một đêm. “Nếu ta có võ công, sẽ thành danh trên giang hồ, rất có thể sư phụ sẽ đồng ý tác thành cho ta với Ngọc Nhã tỉ? Cũng có thể thay Vô Ảnh tỉ xuất khẩu khí...” Thiên Tứ cuối cùng cũng quyết định, vì mấy ý trung nhân mà quyết tâm một lần(!)
Sớm hôm đó hắn đã đến trước cửa phòng Đông Phương Huyền Cơ, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Vừa mới đến cửa đã mở: “Ngươi quyết định chưa?” Đông Phương Huyền Cơ như biết trước.
“Huyền Cơ tỉ, ta quyết định rồi. Ta sẽ học võ công!” nói đoạn quỳ gối toan bái lạy.
Đông Phương Huyền Cơ ngăn lại: “Nhà ngươi chớ... thực ra võ công của ta là do ta tự sáng lập, về cơ bản ngươi khó thể luyện được. Nhưng…” nhìn vẻ mặt đầy thất vọng của Thiên Tứ, nàng nói tiếp: “Ta không thể dạy ngươi, nhưng ta có một bằng hữu rất thích hợp để dạy ngươi, hơn nữa còn có thể trị thương cho ngươi”
“Lẽ nào vị bằng hữu đó võ công lại cao hơn tỉ?” Thiên Tứ có vẻ không tin.
“Võ công người đó có thể không bằng ta, nhưng người đó có khả năng nhanh chóng giúp ngươi trở thành cao thủ lợi hại nhất. Ngươi đã mười bảy, đã qua cái tuổi thích hợp nhất để luyện võ nên nhất thiết phải áp dụng phương pháp đặc biệt. Ta tin người đó sẽ giúp được ngươi.”
“Người đó là ai?” thấy Đông Phương Huyền Cơ coi trọng vị bằng hữu nào đó như vậy, Tiêu Thiên Tứ không ngăn nổi tò mò.
“Vài ngày nữa ta sẽ đích thân đưa ngươi đi. Ngươi hiện tại không biết võ công, đi lại trên giang hồ rất nguy hiểm. Trước hết ta dạy ngươi một bộ pháp để có thể tự thoát thân khi lâm nguy, đây cũng là võ công duy nhất ta có thể dạy ngươi. Bộ pháp này không đòi hỏi nội lực cao, tùy vào trình độ mà tăng hiệu quả nên nhà ngươi vẫn có thể học.” Đông Phương Huyền Cơ giải thích cặn kẽ.
Bảy ngày sau...
“Không ngờ nhà ngươi cũng sáng dạ, mới có bảy ngày mà có thể học được Huyền Cơ Bộ của ta!” Đông Phương Huyền Cơ đã không còn lạnh lùng như trước: “Hiện tại ngươi không có chút công lực nào, nhưng sau khi ta giao ngươi cho người đó, người đó nhất định sẽ có cách làm tăng công lực cho ngươi.”
Thiên Tứ rốt cuộc cũng biết mình không phải là đồ bỏ đi, tuy không thể nào bì với thiên tài võ học Đông Phương Huyền Cơ. Trong bảy ngày hắn đã thành thạo Huyền Cơ Bộ do nàng phát minh ra, tuy hiện tại không biết tác dụng gì nhưng võ công của cao thủ hàng đầu võ lâm, chắc hẳn phải rất lợi hại...
Last edited by kedatinh1974; 01-08-2008 at 03:18 AM.
Mới sớm tinh mơ Tiêu Thiên Tứ đã bị Phán Phán dựng dậy khỏi giường, lại còn bắt tự thu dọn đồ đạc. Ra bên ngoài đại môn Đông Phương thế gia, hắn thấy một xe ngựa đã chờ sẵn, ngoài Đông Phương Huyền Cơ còn có thêm bốn thanh y nữ tử.
“Huyền tỉ, chúng ta đi đâu vậy?” Thiên Tứ nhìn lực lượng đông đảo, không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
“Hỏi nhiều làm gì? Lên xe!” Đông Phương Huyền Cơ buông gọn một câu, nói đoạn vào xe trước. Tiêu Thiên Tứ ngẩn người cười khổ, cũng đành theo sau. Đông Phương Huyền Cơ trước nay đều rất lạnh lùng, nhưng vừa rồi khi Thiên Tứ gọi nàng là “Huyền tỉ”, nàng cũng không có phản đối gì, đại khái là đồng ý.
Trong xe hóa ra khá rộng rãi, bài trí trang nhã, có tất cả những vật dụng thường ngày, cảm giác chẳng khác mấy một khuê phòng. Đặc biệt còn thoang thoảng hương thơm rất giống mùi hương trên cơ thể Huyền Cơ, chắc hẳn đây là cỗ xe mà nàng thường sử dụng.
Bốn nữ tử kia, lần đầu tiên Thiên Tứ mới nhìn thấy, hai người đánh xe bên ngoài, hai người vào ngồi cùng bên trong. “Đây là tứ thị vệ của ta, Đông Phương Cầm, Đông Phương Kỳ, Đông Phương Thư, Đông Phương Họa!” Đông Phương Huyền Cơ lần lượt giới thiệu.
“Xin chào các vị tỉ tỉ!” Tiêu Thiên Tứ vẫn bản tính khó sửa. Có điều bốn người có vẻ không hề ngạc nhiên với chiêu này của hắn, chỉ nhìn lại một lần rồi gật đầu coi như đáp lễ. “Đúng là chủ nào tớ nấy, lạnh như cối đá. Cứ xem Phán Phán có phải tốt hơn không!” Thiên Tứ chợt thấy nhơ nhớ Phán Phán, tiếc rằng “nàng” lại không được đi cùng.
Suốt dọc đường, Thiên Tứ liến thoắng không ngớt lời nhưng chẳng ai thèm để ý đến hắn. Rốt cuộc Huyền Cơ cũng không thể không bực mình, doạ hắn nếu còn không bớt mồm bớt miệng thì nàng sẽ ném hắn xuống trước khi đến Khiên Dương.
“Tiểu thư, ở đây có tửu lâu, chúng ta có cần nghỉ một chút không?” xe ngựa dừng, Đông Phương Cầm gợi ý.
“Đúng đúng, Huyền tỉ, chúng ta nên nghỉ ngơi ăn uống một chút!” Thiên Tứ đã chán ngắt phải ngồi xe, quên ngay “nghiêm lệnh” của Đông Phương Huyền Cơ.
Đông Phương Huyền Cơ nhìn vẻ hưng phấn trên mặt hắn mà không đành từ chối, gật đầu ưng thuận. Sáu người cùng tiến vào vào tửu lâu, tiểu nhị hân hoan ra đón: “Tiểu thư, công tử, mời!” Đoạn dẫn họ vào thượng phòng trên lầu hai. Tiểu nhị đã tiếp nhiều người, chỉ nhìn qua là biết nhóm người này phi phú tắc quý, không dám thờ ơ.
Sáu người ngồi quanh một bàn cạnh cửa sổ, nói chính xác thì đây mới là lần đầu tiên Thiên Tứ chu du trong thiên hạ. Lần trước lúc đầu thì toàn ở trên núi, sau này theo Huyền Cơ đến Đông Phương thế gia thì vì sợ quỷ môn truy sát nên nàng đi vội vã, đến nỗi Thiên Tứ không có thời gian nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Tiêu Thiên Tứ vì vậy chỉ say mê nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý thượng phòng đã có thêm hai khách nhân.
Hai người đó, một người trạc hai nhăm tuổi, nét mặt đầy vẻ anh khí, thanh kiếm mang theo gác ngang trên bàn, chắc hẳn là người trong võ lâm. Người còn lại là một lam y công tử tao nhã, tay cầm quạt mắt nhìn bốn xung quanh. Thấy nhóm người Đông Phương Huyền Cơ, mắt gã lập tức sáng rực lên vì dung nhan mỹ nữ.
Thực ra vẻ ái sắc của nho sinh lại không phải là vì Đông Phương Huyền Cơ, bởi lúc đó nàng đang đeo mạng, tuy vậy bốn thủ vệ của nàng cũng đã thừa xinh đẹp. Duy có Thiên Tứ lại không có ấn tượng gì đặc biệt, có thể vì hắn đã tận mắt mục kích dung nhan Đông Phương Huyền Cơ rồi.
Đông Phương Thư cản thấy cái nhìn của lam y nho sinh, quay đầu lại: “Tiểu thư, người kia đang nhìn chúng ta!” - “Mặc kệ hắn, chúng ta cứ nghỉ ngơi!” Có vẻ Đông Phương Huyền Cơ đã biết nho sinh là ai, chỉ phẩy tay vẻ coi thường.
Đúng lúc đó có tiếng bước chân thình thịch phía cầu thang, từ dưới đi lên liền một lúc bảy người. Dẫn đầu là một hán tử áo vàng khoảng bốn mươi tuổi, râu quai nón, dáng tầm thước, huyệt thái dương nhô cao, chắc hẳn là cao thủ. Hoàng y hán tử đảo mắt một lượt rồi đi về phía công tử mặc đồ lam: “Lam Thiên Phong, cuối cùng cũng có ngày này, chúng ta tìm ngươi lâu rồi!”
“Các vị, Lâu Ngoại Lâu chúng ta có chút chuyện riêng cần giải quyết, ai không liên quan xin mời ra ngoài, tiền ăn chúng ta sẽ thanh toán hộ các vị!” hán tử áo đen đứng sau gã thủ lĩnh nói to.
“Huyền tỷ, cái gọi là Lâu Ngoại Lâu là gì vậy?” Thiên Tứ đã ngừng việc xem phong cảnh, quay sang chú ý xem trò vui. Giọng của hắn vang lên rõ mồn một, dường như cố ý để cho đám người kia nghe thấy.
“Lữ huynh à, Lâu Ngoại Lâu của các ngươi có vẻ nhỏ nhoi quá nhỉ, xem vị huynh đệ kia chưa từng nghe qua đây này!” Lam Thiên Phong cất giọng nho nhã đáp lại, nhưng người bình thường đều có thể thấy gã đang muốn kéo sáu người Đông Phương Huyền Cơ vào cuộc.
Đông Phương Huyền Cơ trừng mắt nhìn TiêuThiên Tứ, làm hắn sợ hãi im bặt.
“Vị huynh đệ này, không biết phải xưng hô thế nào? ” người họ Lữ không nén được tức giận, cất tiếng hỏi Tiêu Thiên Tứ.
“Chúng ta xưng hô thế nào không liên quan đến các hạ. Các hạ làm việc của các hạ, chúng ta ăn cơm của chúng ta, nước giếng không phạm đến nước sông!” Đông Phương Kỳ chua ngoa đáp lại. Thực ra năm chủ tớ nàng chỉ không muốn rắc rối chứ không hề sợ việc.
“Vị cô nương này là ai? Nhìn các vị cũng là người võ lâm, không lẽ không biết đến Lâu Ngoại Lâu chúng ta?” Hoàng y hán tử xem ra đã quen thói hống hách, lần đầu gặp phải người cứng đầu như vậy.
“Các hạ hãy lo chuyện của mình trước!” Đông Phương Huyền Cơ cuối cùng cũng lên tiếng, lời nói ẩn chứa uy lực khiến người ta khó thể chống cự.
“Lữ huynh, xem ra cố gắng của ngươi có chút thất bại rồi. Lâu Ngoại Lâu thực ra chẳng có gì là ghê gớm cả, ngay ta còn không đếm xỉa tới nói gì đến mấy cô nương xinh đẹp đây?” Người có tên Lam Thiên Phong lại thêm dầu vào lửa.
“Lam Thiên Phong, đừng có lắm điều. Ân oán giữa bổn Lâu và nhà ngươi, hôm nay phải giải quyết cho xong!” người họ Lữ không bị mắc bẫy nữa.
“Ta nói với Lữ huynh thế này, chúng ta hình như không có thù sâu hận lớn gì. Hây, không phải là ta chỉ đến phòng the thiếp của Lâu các ngươi, cùng nàng ôn lại chuyện ngày xưa ư? Ta và nàng thực sự không làm chuyện gì sai, hơn nữa nàng không phải là vợ ngươi, hà cớ gì ngươi tức giận như vậy? Hay là nàng và ngươi đã có gì?” Lam Thiên Phong trợn mắt vẻ kinh ngạc.
“Lên!” Hoàng y hán tử tràm giọng, bẩy người cùng rút kiếm đồng thời hướng về phía Lam Thiên Phong. “Tiểu thư, Lam Thiên Phong chuyên dụ dỗ vợ người. Giang hồ truyền ngôn hắn đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, quả nhiên không sai, nhưng không ngờ cả thê tử của Lâu Ngoại Lâu chủ hắn cũng dám trêu ghẹo!” Hóa ra Đông Phương Họa cũng biết về con người này.
“Huyền tỷ, Lam Thiên Phong rất hữu danh, đúng vậy không? Lâu Ngoại Lâu rốt cuộc là môn phái nào vậy?” Tiêu Thiên Tứ lại không thể kiềm chế được hiếu kỳ. Hắn không biết cách để nói nhỏ, lần này lại bị cả tám người nghe được, nhưng đang mải ẩu đả nên không tiện xử lý.
Trên mặt Lam Thiên Phong hiện lên chút lúng túng: “Hóa ra vẫn có người chưa biết ta là ai, thật là ngu xuẩn mà!”
Lam Thiên Phong biệt danh Đa tình công tử, đứng thứ mười trong Hắc Bảng, tuổi tác chưa đến ba mươi. Vũ khí chính là một thiết phiến được hắn gọi là “Đa tình phiến”, phong lưu thành tính. Tuy nhiên Lam Thiên Phong tự nhận mình phong lưu nhưng không hạ lưu, còn nói là đa tình vẫn tốt hơn vô tình!
Lâu Ngoại Lâu, sáng lập ba mươi năm trước, trong ba mươi năm nhanh chóng lớn mạnh, thanh thế trực bức các đại môn phái. Lâu chủ Nghiêm Thiết Phong, vừa tròn bốn mươi, võ công tất nhiên không nhược.
Đông Phương Huyền Cơ sợ Tiêu Thiên Tứ lâm vạ miệng, chỉ có thể lại nhắc hắn cẩn thận. Bọn họ ngồi một bên xem kịch, Lam Thiên Phong bị bảy người bao vây nhưng dáng bộ nhàn nhã như dạo chơi, chỉ một cây quạt kích đông đánh tây, chỉ một lát là khiến cả bảy người không kịp thở.
“Một lũ ăn hại, lui ra!” một giọng trầm hùng vang lên. Từ trên không một đại hán từ từ hạ xuống, mặt vuông chữ điền, y phục một màu mầu tím ngắt.
“Lâu chủ đại giá, xin thứ cho thuộc hạ bất tài!” bảy người cúi đầu lui sang một bên - “Nghiêm Đại Lâu chủ, xem ra người cũng rất đa tình, vì một tiểu thiếp mà phải đích thân xuất mã!” Lam Thiên Phong lời nói vẫn không thôi cợt nhả, nhưng nhìn dáng điệu lại rất nghiêm túc, chắc hẳn người mới đến đích thực là cao thủ rồi.
“Ha ha, thằng nhóc vô tri! Bổn Lâu chủ ta xá gì một đứa con gái. Chỉ cần nghe lời ta, đừng nói một mà đến mười ta cũng cho không ngươi, đáng hận là ta đã bỏ qua chuyện nhà ngươi trêu chọc tiểu thiếp của ta, ngươi không những không tự nguyện gia nhập bổn Lâu mà còn đi rêu rao khắp nơi, ái thiếp ta có tình ý với ngươi!” Nghiêm Thiết Phong đường đường một đấng nam nhi, hiển nhiên đâu thể để mặc Lam Thiên Phong làm những chuyện như vậy.
“Muốn ta gia nhập Lâu Ngoại Lâu cũng không thành vấn đề, nhưng ta ghét nhất bị người khác hăm dọa. Tuy ta thích mỹ nữ nhưng ta có nguyên tắc của ta, chỉ có thể xin lỗi nàng chứ ngươi có tư cách gì? Ngươi có giết ta thì cũng thế, bao nhiêu người biết chuyện rồi, chẳngnói đâu xa, ở đây cũng không phải là ít!” Tiểu tử thúi này gặp nguy đến nơi cũng không quên hạ nhục đối thủ.
“Ha ha, lát nữa tất cả các ngươi đều sẽ thành tử nhân, đã là người chết thì không thể nói lung tung được!” Nghiêm Thiết Phong đích xác không để bất cứ ai trong mắt.
“Cốc huynh này, người ta nói huynh là tử nhân mà huynh không có ý kiến gì à?” Lam Thiên Phong quay sang nam nhân mang kiếm.
Từ đầu đến giờ, người này vẫn điềm nhiên ăn uống, dường như những những chuyện xảy ra đều không có liên quan, nghe Lam Thiên Phong hỏi cũng không thèm ngước đầu lên, chỉ thủng thẳng: “Nếu chết cũng phải làm con quỷ no say, cứ ăn uống đã rồi tính tiếp! Mà ngươi nhắm không chống nổi thì cứ nói thẳng ra, chỉ cần van xin thì có thể ta sẽ giúp ngươi!”
“Dù thế nào đi chăng nữa chúng ta cũng là hảo bằng hữu, huynh chẳng nhẽ thấy chết mà không cứu? Những mỹ nhân kia không giúp đệ không tính làm gì, huynh lại còn dậu đổ bìm leo thì thật là cạn tình cạn nghĩa” Lam Ngọc Phong nhăn nhó vẻ đáng thương.
“Ngươi vô công rồi nghề đến dụ dỗ thê thiếp người ta, bị trừng phạt là đáng đời. Ngươi hưởng lạc xong rồi bảo ta đánh tướng công của người ta hộ ngươi, giao tình của chúng ta đâu đã lớn đến như vậy?” Người họ Cốc không lạ gì chiêu này của Lam Thiên Phong.
“Việc gì mà phải đùn đẩy như vậy? Có giỏi thì các ngươi cứ lên cũng một lúc!” Nghiêm Thiết Phong tuy tức giận nhưng vẫn không để ý đến người kia, bởi nhìn bế ngoài gã trông rất tầm thường, chẳng có vẻ gì là một cao thủ.
“Huyền tỉ, hắn bảo sẽ giết tất cả chúng ta, sao tỉ lại không có phản ứng gì như vậy?” Tiêu Thiên Tứ trong lòng đã hết sức nóng nảy. “Đừng nhiều chuyện, hai người đó có thể ứng phó được!” Đông Phương Huyền Cơ đưa mắt lườm hắn.
“Nghiêm Lâu chủ tự tin thế thì ta sẽ lĩnh giáo. Thiên Phong cái đồ lăng nhăng này, nhớ về sau có mỹ nhân phải nhường ta một nàng đó!” Người mang kiếm cuối cùng cũng đứng dậy. “Tại hạ Cốc Phong, mời Lâu chủ xuất chiêu!”
“Hoá ra là Cốc Phong, ta đã không nhận ra ngươi...” mặt Nghiêm Thiết Phong đột nhiên biến sắc: “Ngươi tự muốn chết thì đừng có oán ta!” Song chưởng lập tức biến thành màu đỏ, một luồng dương khí nóng hừng hực tung ra.
Cốc Phong, cao thủ đứng đầu Thanh Bảng, hai mươi sáu tuổi, truy phong kiếm pháp nổi danh giang hồ.
“Hây, Nghiêm Lâu chủ à, hà tất phải bận tâm vì mấy cái bàn cái ghế thế kia?” Lam Thiên Phong nhìn bàn ghế trúng chưởng bắn tung lên không, lại bắt đầu giễu cợt.
“Lai nhi bất vãng phi lễ dã, Nghiêm Lâu chủ, tiếp kiếm!” Lưỡi kiếm liên tiếp công về phía Nghiêm Thiết Phong. Truy phong mười ba kiếm, thành danh Cốc Phong tuyệt kỹ, thực chất không chỉ có mười ba kiếm mà từ đầu đến cuối liên lạc không ngừng, hơn nữa mỗi lúc một nhanh.
Cốc Phong đứng đầu trong Thanh Bảng, đương nhiên không phải hư danh. Nghiêm Thiết Phong thân là Lâu chủ Lâu Ngoại Lâu, thực lực không nói ai cũng biết. Suốt một canh giờ hai người đấu với nhau bất phân thắng bại. Chỉ đáng tiếc là đồ đạc của tửu lâu đã bị trận hỗn chiến làm cho tơi bời.
“Nghiêm lão huynh à, ngươi thế này không được rồi! Thảo nào vợ ngươi phải đi tìm người ngoài. Hây, già rồi thì phải thừa nhận thôi!” Lam Ngọc Phong hiện tại thay thế vị thế của Cốc Phong, vừa uống rượu vừa dài mỏ chế giễu. Không biết hắn định nói Nghiêm Thiết Phong võ công sa sút hay cả những cái khác cũng không được tốt.
“Xem ra Nghiêm mỗ không thi thố chút tuyệt học thì các ngươi còn không phục!” Lam Thiết Phong bất giác nhảy lui, lấy ra một cây hắc tiêu dài chừng hơn thước trong ngực áo: “Ép ta phải rút vũ khí đối phó, có chết cũng là vinh hạnh cho ngươi rồi!” Nghiêm Thiết Phong tay phải cầm hắc tiêu, bắt đầu đạp bộ. Cước lực của y rất nhẹ nhàng nhưng áp lực trong phòng lập tức tăng lên đến tức thở.
Cốc Phong tập trung chờ đợi, công lực toàn thân vận lên cực điểm, biết lần này sẽ là phân thắng bại.
Hai bên ở thế giằng co đến một tuần hương, cuối cùng Nghiêm Thiết Phong vào cuộc. Chỉ thấy bóng tiêu loang loáng tấn công vào những yếu huyệt của Cốc Phong, tốc độ nhanh chẳng kém Truy phong kiếm.
Nghiêm Thiết Phong ta tay, Cốc Phong cũng cùng lúc xuất chiêu, “Truy phong vô hãn” sát chiêu lợi hại nhất trong Truy phong kiếm pháp.
“Cheng...!”
Tiêu kiếm va nhau phát ra một âm thanh lanh lảnh. Đột nhiên việc không lường được đã xảy ra...
Cây tiêu nứt làm đôi, lộ ra bên trong thanh đoản kiếm - kiếm trung tiêu - tốc độ khiếp người đâm thẳng vào ngực trái Cốc Phong.
Mặt Lam Thiên Phong thoáng tái nhợt, nghĩ thầm lão Cốc ngươi tiêu rồi! Nghiêm Thiết Phong cười khẩy, chờ đợi Cốc Phong ngã xuống.... Nhưng cái cười khẩy của y chợt tắt ngấm khi một bàn tay thon trắng như ngọc từ đâu hiện ra kẹp chặt lấy đoản kiếm, khiến mũi kiếm dừng ngay trước ngực Cốc Phong.
“Nghiêm Lâu chủ, thủ đoạn của ngài có vẻ không được quang minh cho lắm? Dùng thủ đoạn đó để đối phó với một hậu bối, không sợ mang tiếng trong giang hồ sao?” một giọng nữ lạnh lùng vang lên.
“Ngươi là ai?” Nghiêm Thiết Phong cảm giác hôm nay ra cửa chắc gặp cả mấy con mèo đen rồi. Đầu tiên là không nhận ra Cốc Phong, bây giờ lại không thể ngờ mấy mỹ nhân kia thậm chí còn lợi hại hơn.
“Ta là ai không quan trọng, chỉ hy vọng Nghiêm Lâu chủ nể mặt ta, ân oán của Lâu chủ dịp khác tính sau đi. Còn nữa, hy vọng Lâu chủ dạy dỗ thủ hạ của người cho tốt, sau này có việc gì đề nghị người khác thì cũng phải khách khí một chút!”
Nghiêm Thiết Phong biết cơ hội trả thù thế là trôi qua rồi, đáng hận là những người này rõ ràng không phải cùng hội với Lam Thiên Phong. “Cô nương nói vậy, nếu ta không nghe thì là đã đắc tội. Nhưng qua ngày hôm nay ta sẽ vẫn tìm bọn chúng tính sổ!”
“Việc đó ta không quản, chỉ cần chúng ta xong bữa là được rồi!” Đông Phương Huyền Cơ thờ ơ đáp lại.
“Chúng ta đi!” Nghiêm Thiết Phong như đã biết đó là Đông Phương Huyền Cơ, dứt khoát cùng thủ hạ rời tửu lâu.
“Đa tạ ơn cứu mạng của Đông Phương cô nương, Cốc Phong sẽ có ngày báo đáp!” Cốc Phong tiến lên vòng tay cám ơn. “Cốc thiếu hiệp quá khách sáo rồi, ta vì thấy bất bình nên mới làm như vậy, không nhất thiết phải báo đáp!”
“Dù thế nào, sự thực cô nương đã cứu tại hạ một mạng. Lam Thiên Phong ta không bao giờ quên ơn, sau này có việc sai bảo, tại hạ xin nguyện hết lòng!”
“Chẳng ngờ Lam công tử lại là người có nghĩa khí, xem ra giang hồ truyền ngôn sai mất rồi!” Đông Phương Kỳ không biết đang khen hay đang chửi khéo Lam Thiên Phong.
“Hai vị đại ca, phải chăng hai vị trước đây có quen biết với Huyền tỉ?” Tiêu Thiên Tứ lại nói năng lung tung. ”Tiểu huynh đệ, tại sao lại cho rằng chúng ta và Đông Phương cô nương có quen biết nhau?” Cốc Phong có vể đã mến Thiên Tứ.
“Ta nhớ là Huyền tỉ vừa rồi chưa tiết lộ thân phận?” Tiêu Thiên Tứ thắc mắc. “Trong thiên hạ, người chỉ dùng một tay có thể chặn được tuyệt chiêu của Nghiêm Thiết Phong đâu có nhiều. Hơn nữa tiểu huynh đệ vừa rồi hai lần gọi Huyền tỉ, chúng ta nghe là có thể đoán ra mà.” Lam Thiên Phong giải thích một tràng.
“Hóa ra là ta đã tiết lộ thân phận của Huyền tỉ, thể nào lát nữa Huyền tỉ cũng mắng ta!” Thiên Tứ nghĩ thầm, lén nhìn trộm Đông Phương Huyền Cơ. bắt gặp ánh mắt nàng, vội giật mình cúi thấp đầu: “Chết rồi...!”
“Chúng ta còn có việc, cáo từ!” Đông Phương Huyền Cơ nhìn Lam Thiên Phong: “Đệ đệ của ta mới xuất giang hồ, còn rất nhiều chuyện không hiểu. Con người hắn hơi ngốc nghếch, lại có vẻ thích chuốc họa, sau này nếu hai vị gặp thì hy vọng sẽ giúp ta chăm sóc hắn!”
“Nghiêm Thiết Phong là người không dễ đối phó, hai vị nên cẩn thận!” Đông Phương Huyền Cơ đã xuống lầu, giọng truyền âm chợt vẳng lại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ngươi không phải rất thích nói hay sao? Tự nhiên lại câm như hến vậy?” Từ sau khi vào trong xe Thiên Tứ không mở miệng một câu, nhưng Đông Phương Huyền Cơ không dễ bỏ qua như vậy.
“Từ giờ đến Khiên Dương, không có phép của ta ngươi không được nói dù chỉ một từ, rõ chưa?”
“Đừng trách ta, ngươi mới xuất giang hồ, chưa biết giang hồ phức tạp đến thế nào. Ta không thể dạy ngươi một chốc một lát được, đợi đến Khiên Dương người đó tự khắc sẽ cho ngươi biết. Ngươi ăn nói không giữ gìn là mang họa lúc nào không biết, hiểu chưa?” Đông Phương Huyền Cơ nhìn bộ dạng sợ hãi của Thiên Tứ, trong lòng có chút bất nhẫn mới hạ giọng dịu dàng.
“Huyền tỉ, tỉ có thể cho đệ biết người mà tỉ nói đến là ai không?” Thiên Tứ sợ lại bị ăn mắng nên vội vã chặn trước: “Đệ chỉ hỏi một câu này thôi, sau này nhất định sẽ không nói nữa!”
“Cô nương đó tên là Nam Cung Tiểu Vũ...”
Last edited by kedatinh1974; 01-08-2008 at 03:35 AM.
Một vùng rực rỡ ánh đèn, ngập tràn hỷ khí. Hôm nay là ngày đại hỷ của Tiêu Thiên Lăng, thiếu trang chủ của Kiếm Hồ Sơn Trang. Tiêu Thiên Lăng năm nay hai mươi tư tuổi, mười hai tuổi được Tiêu Kinh Hồng gửi đến Võ Đang bái làm môn hạ của Xung Hư đạo trưởng, mười năm sau hạ sơn, sau hai năm được tặng nhã danh Thần kiếm công tử, xếp thứ năm trong Thanh Bảng, tương lai có khả năng vượt xa lớp tiền bối.
Tân nương cũng không hề kém cỏi chút nào. Tôn Kiếm Bình, hai mươi tuổi, Thiên kim Trưởng môn Thanh Thành Phái, mỹ danh giang hồ Thanh Thành Phi Yến, trẻ trung xinh đẹp, gia thế lừng lẫy, không biết bao nhiêu người theo đuổi, rốt cuộc Tiêu Thiên Lăng là người chiến thắng rước người đẹp về dinh.
Hỷ sự hôm nay là một dịp đặc biệt của võ lâm, khách đến dự có tới hàng ngàn, chẳng ai ngờ lại có một kẻ không được mời, Tiêu Thiên Tứ!
Tiêu Thiên Tứ tần ngần đứng bên ngoài đại môn sơn trang, tâm trạng suy nghĩ mông lung lẫn lộn. Thời gian hai năm, nói dài không phải dài, mà bảo ngắn cũng không hẳn là ngắn. Trong hai năm có thể vật đâu vẫn nguyên chỗ đó, cũng có thể xảy ra thay đổi long trời lở đất, chính hắn là một ví dụ.
Thiên Tứ bây giờ không phải là Thiên Tứ vô dụng của hai năm về trước, còn Tiêu Ngọc Nhã, phải chăng vẫn là Ngọc Nhã tỷ đáng yêu hay cũng như hắn, đã thay đổi rất nhiều? Thiên Tứ không dám nghĩ thêm nữa...
Đã đến nơi, cuối cùng cũng phải vào. Hiện thực dù tàn khốc thì vẫn luôn luôn phải đối mặt(!)
Tiêu Thiên Tứ khẽ lắc đầu, đi thẳng vào đại môn.
Tiêu Tam gia tổng quản phụ trách nghênh khách đã thấy Tiêu Thiên Tứ từ lâu, vốn nghĩ hắn đến để chúc mừng, có điều không hiểu tại sao lại đứng mãi ngoài cửa không vào. Ngạc nhiên hơn là gã trai kia nhìn rất quen nhưng lão không thể nhớ ra là ai. Khi Tiêu Thiên Tứ vừa đến cổng, Tiêu Tam gia chạy ngay đến, sốt sắng: “Xin hỏi, phải chăng công tử đến chúc mừng tân hôn?”
“Tam thúc không nhận ra ta sao?” Tiêu Thiên Tứ mỉm cười, “Ta là Thiên Tứ đây mà!” Kỳ thực Tiêu Tam gia đối với Thiên Tứ cũng không tồi, tuy không đặc biệt tốt nhưng cũng chưa từng gây khó khăn cho hắn nên đối với lão, Thiên Tứ rất khách khí.
“Tam thúc, ta vào trước, thúc từ từ làm việc nha!” Tiêu Thiên Tứ nhìn Tiêu Tam gia vẫn chưa hoàn hồn, thản nhiên bước vào cửa.
“Thiên Tứ? Ta nhớ rồi, chính là Tiêu Thiên Tứ luôn bị gọi là đồ bỏ đi! Hắn vẫn chưa chết? Sao lại về đây?” Trong lòng Tiêu Tam gia có chút lo sợ, lão thân là tổng quản nên việc Thiên Tứ biến mất không hề lạ. Khi sự việc mới xảy ra, ai cũng chỉ cho rằng hắn đi đâu đó chưa về, mấy tháng sau không thấy thì người trong sơn trang mới cho rằng hắn đã chết. Nhưng đúng như Lương Kỳ Tùng nói, sự sống chết của Tiêu Thiên Tứ không có mấy người quan tâm đến, cả Tiêu Kinh Hồng cũng chỉ hỏi qua rồi thôi.
Hôm nay, Tiêu Tam Gia gặp kẻ tưởng chết đột nhiên trở về, trong lòng cảm giác có chuyện sẽ xảy ra, nhưng suy nghĩ đó chưa kịp tiến triển thì lại có khách đến.
“Bạch công tử, xin mời… xin mời vào…!”
Bạch Ngọc Lâu, hai mươi lăm tuổi, danh hiệu rất kêu Bạch mã công tử, minh chủ Anh Hùng Minh, vỗ công đứng thứ hai trong Thanh Bảng. Anh Hùng Minh lớn mạnh rất nhanh, chỉ mấy năm mà thanh thế đã như mặt trời ban trưa, đặc biệt đa số lại là cao thủ trẻ tuổi.
Tiêu Thiên Tứ tìm một bàn góc, ngồi xuống. Bên trong khách khứa đã rất đông, không có người nào để ý đến hắn. Giữa sảnh, Tiêu Thiên Lăng trong trang phục đại hỉ, tươi tỉnh đón nhận những lời chúc mừng không ngớt của mọi người.
Kỳ thực Thiên Tứ không có bất kỳ ấn tượng nào đối với Tiêu Thiên Lăng, đơn giản vì khi Tiêu Thiên Lăng rời sơn trang thì hắn vẫn còn rất nhỏ. Bây giờ Tiêu Thiên Lăng đã là một đại diện của lớp cao thủ trẻ tuổi, khuôn mặt anh tuấn, vóc dáng cao lớn, là mẫu người trong mộng của đa số thiếu nữ trong thiên hạ, hơn nữa sau này gã sẽ là Trang chủ của Kiếm Hồ Sơn Trang!
Tiêu Thiên Tứ không quan tâm đến hỷ sự mà chỉ chú ý tìm kiếm trong đám người, nhưng mãi cũng không thấy người hắn muốn tìm. Xem ra Ngọc Nhã không ở đại sảnh.
Lẽ nào hôn lễ của đại ca nàng mà nàng lại không tham dự? Thiên Tứ nghĩ, đột nhiên nhớ ra Tiêu Ngọc Nhã rất không thích những nơi ồn ào, nhưng hôm nay là ngày đại hỷ của Tiêu Thiên Lăng cơ mà?
Muội muội Tiêu Ngọc Nhã là Tiêu Ngọc Như cũng đang ở đại sảnh, vây xung quanh nàng là một đám những thiếu niên võ lâm. Cũng đúng thôi, chẳng phải là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu đó sao!
Thiên Tứ cuối cùng cũng không chịu nổi, bèn lẻn ra khỏi đại sảnh, lặng lẽ đi một mạch đến khuê phòng Tiêu Ngọc Nhã. Có lẽ đã lấy hết quyết tâm, Thiên Tứ run run đưa tay gõ cửa, hai tiếng dài một tiếng ngắn, lại ba tiếng dài hai tiếng ngắn, đó là ám hiệu của hai người.
“Choang....”
Hình như là tiếng cốc vỡ, rồi một giọng con gái run run “Ai...?”
“Ngọc Nhã tỷ, là ta!” Thiên Tứ không sao giấu nổi xúc động, phải lấy hết bình tĩnh mới nói được mấy chữ.
Cánh cửa hé mở, hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, một hồi lâu hai người không ai nói một câu. Bỗng nhiên Ngọc Nhã sà vào lòng Thiên Tứ nức nở. Thiên Tứ ôm chặt giai nhân, không thể kiềm chế cúi xuống hôn lên môi nàng.
Một khoảng thời gian trời đất như quay cuồng. Nỗi nhớ suốt hai năm, hôm nay mới được bù đắp...
“Vào phòng trước đã!” Ngọc Nhã thở hổn hển, miễn cưỡng đẩy Thiên Tứ ra. Thiên Tứ theo lời mỹ nhân, bước vào trong phòng đóng kín cửa, lại ôm chặt lấy Tiêu Ngọc Nhã, một tay đặt hờ trên eo thon, một tay rất tự nhiên bắt đầu chuyển động từ trên xuống dưới...
“Không! Đừng…!” Cảm thấy Thiên Tứ đang toan lột bỏ y phục nàng, Tiêu Ngọc Nhã từ trong mê mẩn bừng tỉnh lại: “Thiên Tứ, đừng mà. Thế này thì lát nữa tỉ tỉ làm sao ra ngoài chào quan khách đây?”
Thiên Tứ cũng nghĩ đến việc lát nữa Ngọc Nhã phải tham gia hôn lễ của Tiêu Thiên Lăng nên đành nghe lời nàng, nhưng bàn tay táo tợn vẫn không ngừng vuốt ve bên ngoài lần vải mỏng. Tiêu Thiên Tứ hôm nay không phải là tiểu tử vô dụng hai năm trước nữa rồi.
“Thiên Tứ, hãy nói thật cho ta nghe, hai năm vừa rồi đệ ở đâu, đã làm những gì? Sao ngày đó đột nhiên đệ ra đi mà không thèm nói với ta lấy một lời, làm hai năm nay người ta cứ phải thấp thỏm lo cho đệ? Ai cũng bảo đệ đã chết nhưng ta không tin, cuối cùng chẳng có một chút tin tức gì của đệ nên ta cũng cho rằng đệ đã chết....” Tiêu Ngọc Nhã giọng yếu ớt tức tưởi.
“Tiểu thư, Bạch công tử đã tới, Trang chủ cho gọi Tiểu thư!” chợt giọng một nữ tì từ bên ngoài vọng vào.
“Ta biết rồi, Tiểu Thúy. Ngươi nói với cha lát nữa ta ra!” Tiêu Ngọc Nhã vội trả lời, trên mặt có chút biến sắc.
“Bạch công tử là ai? Sư bá tại sao lại bắt tỉ phải có mặt?” Thiên Tứ lập tức có cảm giác không ổn.
“Là Minh chủ Anh Hùng Minh Bạch Ngọc Lâu, cha muốn gả ta cho anh ta. Thôi chuyện đó sau hãy nói, đệ cùng ta ra ngoài đi!” Xem ra Tiêu Ngọc Nhã đã quyết tâm tỏ rõ ý mình.
Tiêu Ngọc Nhã và Tiêu Thiên Tứ đến đại sảnh, một nam nhân trẻ tuổi trong bộ hoàng y sang trọng mỉm cười tiến lại. Đột nhiên mặt gã biến sắc vì nhìn thấy bên cạnh mỹ nhân có người lạ, đặc biệt là tay Tiêu Ngọc Nhã lại đang nằm gọn trong tay hắn ta...
Nhưng Bạch Ngọc Lâu không hổ là thủ lĩnh một phương, chút thay đổi sắc mặt chỉ thoáng qua đã trở lại bình thường: “Ngọc Nhã, nàng không định giới thiệu với ta vị bằng hữu này sao?”
“Tại hạ Tiêu Thiên Tứ, huynh đài ắt là Bạch minh chủ Bạch Ngọc Lâu, quả nhiên khí thái bất phàm” Thiên Tứ tranh ngay lời Ngọc Nhã.
“Ồ, các hạ cũng họ Tiêu, không rõ quan hệ thế nào với Ngọc Nhã?” Khai môn kiến sơn, rất lanh lợi! “Ngọc Nhã tỉ sắp thành thê tử của ta, theo Bạch huynh thì ta và Ngọc Nhã có quan hệ thế nào?”
“Ngọc Nhã, những lời hắn nói có đúng không?” Bạch Ngọc Lâu định lực vốn không tồi nhưng lúc này đã không thể nào bình tĩnh được nữa.
Tiêu Ngọc Nhã chỉ nhất mực im lặng, tuy nhiên nàng không phản đối thì Bạch Ngọc Lâu đương nhiên cho rằng nàng thừa nhận. Kỳ thực Tiêu Ngọc Nhã đang không biết nên thừa nhận hay phủ nhận. Nếu phủ nhận thì sợ Thiên Tứ sẽ giận, hơn nữa chính nàng cũng muốn như vậy. Nhưng nàng và Thiên Tứ kỳ thực vô danh vô phận, nếu thừa nhận thì xem ra lại quá lăng loàn nên cuối cùng Tiêu Ngọc Nhã đã chọn cách im lặng.
“Xem ra ta đã quá lụy tình rồi. Ngọc Nhã, nàng thay mặt ta cáo lỗi với Tiêu bá phụ, cáo từ!” Bạch Ngọc Lâu hầm hầm rời khỏi Kiếm Hồ Sơn Trang.
“Thiên Tứ, chúng ta có lẽ không phải chăng?” Ngọc Nhã nhìn Tiêu Thiên Tứ vẻ bất an. Nàng không ngờ Bạch Ngọc Lâu lại phản ứng quyết liệt như vậy
“Ngọc Nhã tỷ, như vậy không phải càng tốt sao? Chuyện chúng ta lại càng thêm suôn sẻ. Hơn nữa chuyện cũng đâu có liên quan đến tỉ, trước sau tỉ đã không nói gì mà!” Thiên Tứ hạ giọng an ủi Ngọc Nhã.
“Đề nghị im lặng, hôn lễ bắt đầu!” Giọng chủ hôn vang lên, hóa ra tân nương đã xuất hiện.
Hôn lễ đang cử hành bình thường, “Nhất bái thiên địa”, “Nhị bái cao đường”, “Phu thê giao bái”, tân lang tân nương cúi chào nhau.
“Á...!”
Một tiếng kêu đau đớn nghẹn thốt lên, Tiêu Thiên Lăng ôm ngực lùi về phía sau đến cả trượng, trên mặt đầy vẻ bất ngờ không thể tin: “Bình muội, sao muội lại đối với ta như vậy?” Tiêu Thiên Lăng mặt tái mét, không biết vì vết thương lòng hay là vết thương trên cơ thể.
“Chết đến nơi rồi mà vẫn không biết hung thủ là ai. Tiêu Thiên Lăng ơi là Tiêu Thiên Lăng, ta thật thương hại thay cho ngươi!” Một giọng nam nhân lạnh lùng vọng đến, bóng người chớp hiện. “Tiêu Thiên Lăng, không biết đại lễ bản thiếu gia tặng, ngươi có vừa lòng không?”
“Tiếu Thương Thiên?” Thiên Tứ đã nhận ra kẻ thù, hai năm không gặp trông hắn cũng không thay đổi nhiều, có điều võ công dường như tinh thâm hơn. “Ngọc Nhã tỉ, sau này gặp người kia nên cẩn thận một chút!”
“Tiếu Thương Thiên, Bình muội hiện ở đâu? Ngươi đã làm gì nàng?” Tiêu Thiên Lăng đã nhận ra người bái đường với gã không phải là Tôn Kiếm Bình, vậy là rất có thể Tiếu Thương Thiên đã giở trò với nàng. Một cô nương xinh đẹp trẻ trung, rơi vào tay Quỷ môn ai dám chắc không có chuyện gì xảy ra chứ?
“Bình muội của ngươi à? Ta nghĩ Vân Thất sẽ biết cách tiếp đãi nàng, hắn rất thương hoa tiếc ngọc, tuyệt đối không làm đau tân nương của ngươi đâu!” Tiếu Thương Thiên thản nhiên trả lời với nụ cười đầy mờ ám.
“Ngươi...!” Tiêu Thiên Lăng ức đến thổ huyết tươi, ngã ngửa về phía sau.
Vân Thất, đệ tử Thiên Dục Tông, khét tiếng tham hoa háo sắc. Một cô nương xinh đẹp như Tôn Kiếm Bình rơi vào tay hắn, kết cục liệu sẽ thế nào?
Mắt thấy huynh trưởng vừa bị ám toán lẫn hạ nhục, tẩu tẩu lại bị bọn người Quỷ môn bắt đi, Tiêu Ngọc Nhã sôi giận toan xông ra. Nhưng vừa dợm chân nàng liền bị Thiên Tứ kéo lại: “Ngọc Nhã tỉ, tỉ không phải là đối thủ của hắn.”
“Ta không quan tâm! Tiêu gia có chết cũng phải trừng trị tên bại hoại...” Tiêu Ngọc Nhã vùng vằng. Người đến mừng rất đông, nhưng không ai dám động đến người của Quỷ môn, hơn nữa Tiếu Thương Thiên võ công cực cao nên lại càng không ai dám lên tiếng.
Thật lạ lùng, Tiêu Kinh Hồng không biết vì cớ gì mà vẫn không xuất hiện.
Tiêu Thiên Tứ thở dài, không còn cách nào khác đành bước ra: “Tiếu Thương Thiên, hai năm không gặp không ngờ ngươi lại càng vô sỉ hơn xưa. Ông trời đúng là đã cho nhầm ngươi cái vẻ ngoài, đáng tiếc đáng tiếc!.” Tiêu Thiên Tứ lắc đầu.
“Ngươi là ai?” Tiếu Thương Thiên không nghĩ là có một tiểu tử trời ơi đất hỡi dám đứng ra đối đầu, không giấu được ngạc nhiên: “Thương Thiên Tiếu ngươi quả là quý nhân vong sự. Không ngờ là không chỉ biết ức hiếp những người không có võ công hay sa cơ lỡ vận, mà trí nhớ cũng không được tốt cho lắm, đúng là thằng đần!” Thiên Tứ tặc lưỡi.
“Tiểu tử thúi, hóa ra là ngươi! Đừng tưởng có hai con nha đầu đó chống lưng là ta không dám giết ngươi, hôm nay ngươi tới số rồi!” Tiếu Thương Thiên cuối cùng cũng nghĩ ra gã to gan này là ai, liền nheo mắt cười vẻ hận thù khoái trá.
“Ai thắng ai bại vẫn chưa biết. Yên tâm đi, ta không cần ai giúp hết!” Thiên Tứ giọng nhạt nhẽo. Quan khách vốn ngồi chật sảnh đường đều đang đoán mò thân phận Tiêu Thiên Tứ, chỉ có Lương Kỳ Tùng là trợn mắt kinh hãi. Thực ra Lương Kỳ Tùng ở đại sảnh từ đầu đến giờ nhưng không nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhã, hắn vẫn tưởng Ngọc Nhã và Bạch Ngọc Lâu đang đi cùng nhau.
Nghĩ đến Bạch Ngọc Lâu là Lương Kỳ Tùng lại nghiến răng tức giận, vốn cho rằng vặt được cái gai Tiêu Thiên Tứ thì Tiêu Ngọc Nhã chắc chắn sẽ là của mình, không ngờ ở đâu lại mọc ra cái gã họ Bạch kia. Suốt mấy ngày Lương Kỳ Tùng ngấm ngầm tính mưu đối phó với Bạch Ngọc Lâu, nhưng lại không hề nghĩ đến chuyện Tiêu Thiên Tứ vẫn còn sống, hơn nữa lại càng không còn là đồ bỏ đi như xưa nữa.
“Ngươi quan hệ thế nào với Kiếm Hồ Sơn Trang? Cả Tiêu Kinh Hồng còn không dám ra mặt, ngươi muốn tìm cái chết chắc?” Tiếu Thương Thiên bất chợt có vẻ thoáng do dự. Thực sự hắn không biết giữa Tiêu Thiên Tứ, Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh quan hệ là thế nào, có điều dựa vào công lực của hắn hiện giờ cũng không thể đoán Thiên Tứ võ công cao đến đâu, nhưng dù có đại ngôn khinh nhờn thì Tiếu Thương Thiên rốt cuộc cũng không thể bỏ qua Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh được.
“Có câu sư phụ hữu sự đệ tử phục kỳ lao, ta là tam đệ tử của Kiếm Hồ Sơn trang, đương nhiên phải thay sư phụ đấu với ngươi. Sư phụ ta không ra mặt vì sẽ mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi chỉ cần đấu với ta là được.” Tiêu Thiên Tứ điềm nhiên trả lời, trong lòng lại nghĩ đến nữ nhân mà hắn vừa yêu vừa hận.
Cô nương đó đã nói trước khi hắn đến đây: “Ngươi đang là kẻ vô danh tiểu tốt, nếu muốn quang minh chính đại kết hôn với Tiêu Ngọc Nhã, ngươi nhất định phải có chỗ đứng trong giang hồ. Muốn thế hãy lấy thân phận đệ tử của Kiếm Hồ Sơn Trang mà hành hiệp, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì chỉ được dùng hai loại võ công là Kinh Hồng kiếm pháp và Huyền Cơ bộ, nhưng ngươi cũng không phải lo lắng, bất kỳ trường hợp nào thỉ Huyền Cơ bộ cũng có thể giúp ngươi chiếm thế thượng phong!” Những lời nàng nói tuy Thiên Tứ nghe rất bất mãn nhưng không thể không tiếp thu, vì nàng là Nam Cung Tiểu Vũ, thiên hạ đệ nhất tài nữ hiện thời.
Tiêu Thiên Tứ vừa dứt lời, đám người dự hôn lễ trở lên huyên náo: “Kiếm Hồ Sơn Trang có đệ tử thứ ba từ khi nào?” Câu hỏi của Tiếu Thương Thiên dường như cũng là câu hỏi của tất cả quan khách.
“Dốt nát như ngươi, đúng là đáng đánh đòn. Nhưng nếu biết điều thả phu nhân Thiếu Trang chủ của chúng ta thì không biết chừng ta sẽ cho ngươi một con đường sống!” Khẩu khí của Thiên Tứ ngày một lớn, vốn hắn muốn khiêu khích cho Tiếu Thương Thiên ra tay vì đó là cơ hội tốt nhất để mau chóng thành danh.
“Là ngươi muốn chết, thế thì đừng có oán ta!” Lúc ấy nếu Tiếu Thương Thiên không xuất chiêu thì sau này e hắn sẽ không còn mặt mũi nào đi lại giang hồ nữa.
“Ngươi hãy đứng ra sau ta!” Thực ra nữ nhân đóng giả tân nương đã lui về phía sau Tiếu Thương Thiên từ lâu, tấm vải đỏ che mặt cũng bỏ xuống. Dung nhan ả hóa ra khá xinh đẹp, nhưng là vẻ đẹp lẳng lơ của Ma giáo.
Bỗng nhiên một mùi rất khó chịu tràn ngập đại sảnh, thì ra Tiếu Thương Thiên đã vận Thiên tà chân khí, một số người công lực thấp đã choáng váng không chịu đựng nổi, quả nhiên công lực của Tiếu Thương Thiên thật đáng gờm.
Tuy nhiên Tiêu Thiên Tứ không hề có một phản ứng gì, vẫn thản nhiên đứng giữa đại sảnh. Lẽ nào công lực của hắn đã thâm hậu đến trình độ ấy, cả Tiếu Thương Thiên cũng không thể nào uy hiếp được?
Thực ra, Tiêu Thiên Tứ không phải không biết, ngược lại còn hiểu hơn ai hết sự ác hiểm của Tiếu Thương Thiên. Nam Cung Tiểu Vũ đã cho hắn biết, tuy Tiếu Thương Thiên chỉ đứng thứ ba trong Hắc Bảng nhưng công lực so với sư phụ Tô Phá Vân của hắn thực ra không phân cao thấp. Do Dạ Băng Doanh rất ít khi động tay vào việc của Quỷ Môn nên Tiếu Thương Thiên đã ngầm trở thành đầu lĩnh của môn phái đáng sợ này. Chẳng qua nội công mà Tiêu Thiên Tứ luyện là Tiêu dao chân khí, mọi chiêu thức đều tùy tâm tùy ý nên không ai cảm nhận được sự thay đổi của hắn mà thôi.
Cao thủ đối chiêu, thắng bại chỉ trong một khắc. Tiếu Thương Thiên cuối cùng cũng ra tay, vì hiển nhiên càng chần chừ hắn lại càng bất lợi.
Tiêu Thiên Tứ tuy có vẻ như toàn thân sơ suất, tuyệt nhiên không hề thủ thế, vậy mà lúc lâm trận lại dường như không có một kẽ hở nào. Địch bất động, ta bất động; địch xuất chiêu, ta ra tay trước. Khi Tiếu Thương Thiên vừa động tay thì Thiên Tứ cũng đồng thời phản ứng, chân đạp Huyền Cơ bộ, kiếm chiêu lấp lánh bung ra.
Kiếm của Tiêu Thiên Tứ nhanh đến nỗi khiến người ta phải kinh ngạc, một chiêu nhanh như chớp chém về phía Tiếu Thương Thiên, chính là tuyệt học thành danh của Tiêu Kinh Hồng, Kinh Hồng nhất phách.
Tương truyền rằng rất hiếm người nhìn thấy Tiêu Kinh Hồng sử dụng chiêu này, bởi hầu như kẻ nào thấy đươc đều đã chết dưới kiếm, hôm nay xem như mọi người được mở rộng tầm mắt!
Nếu chỉ như vậy mà làm Tiếu Thương Thiên bị thương thì đã không phải là Tiếu Thương Thiên rồi, nhưng chiêu Kinh Hồng nhất phách cũng đã làm hắn một phen sợ toát mồi hôi. Xem ra đúng là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, tiểu tử kia quả nhiên không phải là Ngô Hà A Mộng của hai năm trước!
Tiếu Thương Thiên vận đến mười thành công lực, chiêu thức ngày một lợi hại, đáng tiếc là mỗi khi xuất sát chiêu đặng phân thắng bại thì đều bị Tiêu Thiên Tứ dùng một bộ pháp rất kỳ quái tránh được. Đột nhiên, trong lòng Tiếu Thương Thiên dấy lên cảm giác bất an, linh tính có một cao thủ khác đang tiến lại phía hắn...
Tiếu Thương Thiên nghĩ ngay đến Tiêu Kinh Hồng từ đầu đến giờ chưa xuất hiện, nếu hai người họ mà liên thủ lại với nhau thì không chắc hắn toàn thân trọn vẹn mà ra khỏi đây được. Dù sao mục đích hôm nay cũng gần đạt, bây giờ chạy là trên hết!
“Thiếu gia ta hôm nay không có thời gian đùa với ngươi, lần sau sẽ tính sổ cả vốn lẫn lãi!” Tiếu Thương Thiên nói được làm được, một chiêu chớp nhoáng lôi nữ nhân lẳng lơ bay ra khỏi đại sảnh.
“Thiên Tứ, quả nhiên không phụ công dạy dỗ của ta, võ công ngày càng tiến bộ đó!” Đúng là Tiêu Kinh Hồng vừa xuất hiện.
Tiêu Thiên Tứ đứng lại giữa đại sảnh, không khỏi thầm ngạc nhiên. Tiêu Kinh Hồng đột nhiên mau mắn thừa nhận hắn là đệ tử, lại có mục đích gì đây?
Last edited by kedatinh1974; 01-08-2008 at 03:37 AM.