Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 16-04-2008, 04:24 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Nam thiên nhất tuyệt kiếm

Kiếm Hiệp

Nam thiên nhất tuyệt kiếm


Chương 1
Xót dạ anh hùng ngày quốc phá.
Äau lòng liệt nữ buổi gia vong.

Nguyên Huân thu hữu dá»±c vá» sưá»n phải, cùng má»™t lúc, bá»™ vi đổi từ Chảo mã tấn sang Äinh tấn, xoay mình 30 độ sang phía phải, tả chưởng chụm lại thành cương Ä‘ao, cánh tay phải giÆ¡ lên khá»i đầu, hữu chưởng xòe ra, năm ngón tay cong lại như vuốt chim ưng, cương Ä‘ao chém mạnh từ dưới lên trên vào sưá»n phải cá»§a má»™t địch thá»§ tưá»ng tượng, ưng trảo thá»§ chụp mạnh vào huyệt NhÅ© Căn, kết thúc đòn sát thá»§ trong pha Äoạt Mệnh quyá»n. Nguyên Huân trụ bá»™ lấy lại hÆ¡i thở, hÆ¡i thở vẫn Ä‘iá»u hòa.
Buổi tập luyện thưá»ng ngày bắt đầu vào giá» Dần má»—i sáng. Trá»i lạnh như dao cắt, mồ hôi vẫn rịn ra trên tấm thân trần cưá»ng tráng, cân đối, cuồn cuá»™n những bắp thịt, như Ä‘ang bốc khói giữa cái giá buốt mùa đông bắc. Tiếng gió rít trên những Ä‘á»t cây trÆ¡ trụi lá, thổi bay lao xao từng lá»›p lá khô trên mặt sân gạch rá»™ng. Chàng đưa mắt nhìn quanh. Ngá»n Liên SÆ¡n Ä‘en sẫm sừng sững che lấp cả má»™t khoảng trá»i. ánh sáng đục má», lạnh lẽo. Chàng tháo khăn võ sinh, lau nhanh thân thể lấm tấm mồ hôi rồi quấn quanh bụng. Chàng nhanh nhẹn đến trước cặp Thạch Sư có quai mốc trên lưng. Nguyên Huân len vào giữa, hít hÆ¡i thở thật sâu vào đơn Ä‘iá»n, phát huy Há»a Vân công, chuyển kình lá»±c xuống hai chân trụ tấn, vận công lên hai cánh tay dang rá»™ng cuồn cuá»™n những bắp thịt như được tạc bằng thép. Chàng bế hÆ¡i thở nhắc cặp Thạch Sư, má»—i con không dưới 500 cân, lên khá»i đầu, để xuống nâng lên nhiá»u lần. Ná»™i lá»±c cá»§a chàng đã tinh tiến nhiá»u, sá»± chuyên cần tập luyện đã có kết quả đáng kể.
Chàng vui mừng vì sá»± thành tá»±a ấy. Thế nhưng, Äoàn thúc thúc cá»§a chàng vẫn nhìn chàng vá»›i đôi mắt buồn bã xen lẫn vô vá»ng, bất lá»±c. Chính vì đôi mắt già nua, buồn bã ấy, Nguyên Huân càng cố công khổ luyện để làm vui lòng ngưá»i chú già nua mà tình thương cá»§a ông dành cho chàng thật vô bá». Chàng đã sống ở đây, nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc này kể từ khi chàng có đủ trí khôn để nhá»›. NÆ¡i đây quạnh vắng, chỉ có ông, có chàng, có Uyển Thanh, cô con gái duy nhất cá»§a ông cÅ©ng trạc tuổi chàng, và Dư Tứ, ngưá»i nô bá»™c trung niên có đôi mắt xếch sáng quắc. Bốn con ngưá»i sống âm thầm trong xó núi đã bao nhiêu năm nay. Chừng ná»­a tháng má»™t, Dư Tứ cùng vá»›i Uyển Thanh xuống thị trấn má»™t lần để mua thá»±c phẩm và những đồ dùng cần thiết. Thỉnh thoảng Nguyên Huân theo Dư Tứ vào núi săn bắn. Dư Tứ có bá»™ pháp nhanh như cắt và nghá» bắn cung tuyệt vá»i Y im lìm, ít khi mở lá»i trò chuyện, có lẽ do giá»ng y nóinghe lÆ¡ lá»› như giá»ng cá»§a má»™t ngưá»i khách trú. Ngoài ra, khoảng ba bốn tháng má»™t lần, Äoàn thúc còn có má»™t ngưá»i khách đến thăm. Vị khách này thưá»ng tấm tắc khen chàng có má»™t căn cốt tuyệt vá»i, nhưng trong giá»ng nói xem nhưng có Ä‘iá»u chi tiếc thương như tiếc má»™t căn cốt tuyệt vá»i như thế.
Những lần ghé thăm ấy, vị lão khách chàng chỉ biết bằng cái tên ngắn ngá»§i: Tiêu Thứ Gia, Tiêu Äại Hùng. Äoàn Lục thúc cá»§a chàng cùng Tiêu Thứ Gia, và đôi khi có cả Dư Tứ nữa, thưá»ng trò chuyện vá»›i nhau bằng má»™t thứ tiếng mà Nguyên Huân không thể hiểu nổi, cả đến Uyển Thanh cÅ©ng chẳng biết gì hÆ¡n chàng.
Uyển Thanh là má»™t cô gái xinh đẹp, dịu dàng, có đôi mắt long lanh, trên khuôn mặt trắng hồng là đôi môi như má»™t cánh đào thắm và hàm răng trắng muốt. Äó là nét khác biệt cá»§a Uyển Thanh vá»›i những cô gái Äại Việt vá»›i hàm răng Ä‘en nhưng nhức. Có lẽ vì mẹ nàng qua Ä‘á»i quá sá»›m nên chẳng còn ai dạy nàng nghệ thuật nhuá»™m răng cá»§a Äại Việt. Từ khi còn nhá», Nguyên Huân đã cùng nàng sống bên nhau, tình thương mến má»—i ngày má»™t thêm sâu đậm. Nhưng từ khi vào tuổi trăng tròn, Uyển thanh không còn cưá»i đùa, chạy nhảy vá»›i chàng như trước nữa. Nàng cÅ©ng được cha và Tiêu lão bá truyá»n thụ võ công, quyá»n cước, kiếm pháp như chàng. Thân thể Uyển Thanh mảnh mai, bá»™ pháp cá»§a nàng vì thế thiếu Ä‘i cái cương mãnh trong quyá»n cước, nhưng má»—i lần nàng biểu diá»…n Uyên ương kiếm, Nguyên Huân thấy nàng như má»™t tiên nữ trước gió . Chàng thưá»ng tấm tắc khen khiến Uyển Thanh bao nhiêu lần đỠmặt.
Chàng coi Uyển Thanh như má»™t cô em ruá»™t, nhưng ít lâu nay nàng thưá»ng tá» ra ít tá»± nhiên khi má»—i lần hai ngưá»i cùng luyện kiếm. Có lẽ cái tên cá»§a pho kiếm Uyên ương, mà má»™t lần Uyển Thanh há»i chàng vỠý nghÄ©a cá»§a tên gá»i đã làm cho nàng thẹn thùng chăng ! Khi Uyển Thanh thẹn thùng, mặt nàng hồng như hoa đào, Nguyên Huân thấy nàng thật đẹp. Và trong tận cõi lòng, chàng thoáng thấy má»™t ná»—i xôn xao nhè nhẹ như hương thÆ¡m cá»§a loài hoa Nguyệt quế vào những buổi trăng non. Äôi lần chàng tá»± há»i và ngạc nhiên vá» cái cảm giác êm ái ấy. Nhưng những buổi khổ luyện võ công, những chiá»u dồi mài văn há»c, binh thư, đã không Ä‘em đến cho chàng cái cảm giác êm Ä‘á»m ấy tăng thêm nữa.
Tiếng ho nặng ná» từ căn phòng cá»§a Äoàn lục thúc và ánh sáng má» cá»§a ngá»n đèn dầu trong phòng lá»t qua khe cá»­a, Nguyên Huân biết là Äoàn thúc thúc Ä‘ang thức dậy, cặm cụi nhóm lá»­a, Ä‘un nước pha trà. Thói quen ấy đã trở thành Ä‘á»u đặn, chừng má»±c khoảng 8,9 năm nay, và chẳng bao giỠông cho bất cứ má»™t ngưá»i nào phụ giúp ông trong công việc ấy Càng vá» sau này, sức khá»e ông càng giảm sút. Tuổi sáu mươi cá»§a má»™t ngưá»i có võ công cao siêu như ông không thể có má»™t sức khá»e suy nhược như thế. ông thưá»ng trầm ngâm bên tách trà loại Tuyết SÆ¡n. Trà có hương vị kỳ tuyệt này do Tiêu Thứ Gia má»—i lần ghé qua mang tặng. Da mặt ông ánh lên má»™t màu xanh kỳ dị, Huân không dám há»i, nhưng chàng Ä‘oán chừng có lẽ ông đã bị trá»ng thương do má»™t loại Hàn âm Äá»™c chưởng nào đó, nhất là tiếng ho nặng ná», những lúc ấy ông uống vá»™i ba chung trà và nhắm mắt luyện công. Dưá»ng như ông đã cố gắng dùng chút công lá»±c còn sót lại chống vá»›i luồng quái khí Ä‘ang hoành hành trong cÆ¡ thể má»—i lúc má»™t mòn hao kia.
Mãi vá» sau, chàng nhận ra vị khách há» Tiêu thưá»ng đến thăm ông ở vào các định kỳ rõ rệt. Äôi lần Nguyên Huân muốn há»i, nhưng nhìn ánh mắt u uất cá»§a vị thúc thúc bệnh hoạn, có má»™t cái gì đó đã ngăn chàng mở lá»i. Hốt nhiên chàng chợt nhá»›, Tiêu lão thưá»ng đến cứ ba tháng má»™t lần vàvào những ngày trăng khuyết, lần trước cách đây ba tháng. Tá»± nhiên, chàng linh cảm có má»™t Ä‘iá»u gì má»›i lạ sắp xẩy đến, nhưng chàng chẳng biết đó là Ä‘iá»u gì. Những linh cảm thưá»ng không lừa dối chàng. Có tiếng động nhẹ phía sau, Huân quay lưng lại, Uyển Thanh hiện ra trong bóng má»:
- Huân ca! Thính lực của Huân ca cao siêu thật? Tiểu muội sử dụng Miêu pháp mà Huân ca cũng phát hiện được.
Nguyên Huân cởi chiếc khăn quấn quanh ngưá»i, khoác lên che kín đôi vai rá»™ng:
- Thanh muội dậy làm gì sớm vậy? Lạnh chết!
Uyển Thanh cưá»i khẽ:
- GiỠnày đã đầu giỠMão rồi còn sớm nỗi gì? Huân ca mặc áo ngự hàn vào chứ, đừng có ỷ vào sức khoẻ!
Nói xong, Uyển Thanh Ä‘i vá»™i đến chiếc đà ngang dùng để treo những bao đựng cát sá»­ dụng cho việc tập luyện Tý Lá»±c và Cương Ä‘ao, vÆ¡ vá»™i những chiếc áo mà Nguyên Huân vắt trên đà ngang. Trong bóng tối má», bóng Uyển Thanh thoăn thoắt, uyển chuyển. Má»™t niá»m cảm động mÆ¡ hồ cá»§a ngưá»i biết mình được chăm sóc dâng lên trong lòng Nguyên Huân. Chàng bước vá»™i đến cạnh Uyển Thanh giÆ¡ tay đỡ lấy những chiếc áo:
- Thanh muội để mặc ta ! Có chuyện gì mà Thanh muội ra đây sớm thế?
- Lại sá»›m vá»›i chả muá»™n, sáng nào tiểu muá»™i chẳng dậy từ giữa giá» Dần. Pho kiếm Thiểm Äiện mà Tứ gia má»›i truyá»n cho khó hÆ¡n Việt Nữ kiếm nhiá»u quá, tiểu muá»™i khổ luyện mãi mà vẫn chưa thuần phục.
- Äúng vậy! Thiểm Ä‘iện thuá»™c vá» Ngạnh Công, chá»§ yếu là nhanh, tâm và kiếm phải hợp làm má»™t. Ta nghe thúc thúc có nói còn khó luyện hÆ¡n cả Cuồng Phong Kiếm nhiá»u. Tiểu muá»™i luyện được nó thì quả thật đã biến thành thiên-hạ-vô- địch-thá»§ rồi đấy, ta cÅ©ng chẳng dám lại gần.
Trong bóng má», đôi mắt Uyển Thanh long lanh, nếu ban ngày, chàng sẽ thấy đôi má nàng á»­ng hồng.
- Huân ca ! Huân ca cứ chế giá»…u tiểu muá»™i mãi ! Tiểu muá»™i vâng lá»i gia gia tập luyện cốt cho có sức khá»e, chứ đàn bà con gái tranh hùng vá»›i ai được mà vô vá»›i chả địch?!
- Muá»™i muá»™i nói thế chứ trong võ lâm Trung Nguyên, thúc thúc kể thiếu gì các nữ lang anh kiệt mà bản lãnh nghiêng trá»i lệch đất, bá»n tu mi chẳng thể sánh bằng.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của kiet1991

  #2  
Old 16-04-2008, 04:25 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
chương 1( tiếp )

Nhưng tiểu muá»™i làm sao có hào khí thế được. Tiểu muá»™i là gái bếp núc, thêu thùa là chính... Chết ná»—i! Huân ca, gia gia bảo tiểu muá»™i nói vá»›i Huân ca là gia gia có Ä‘iá»u muốn nói vá»›i Huân ca đấy!
- Có chuyện gì vậy?
- Làm sao tiểu muội biết được! Ca ca cứ gặp gia gia là tủ khắc biết ngay !
Uyển Thanh quay trở vào. Nguyên Huân vội vã mặc áo.
Chiếc nút cuối cùng che khuất khuôn ngá»±c nở nang xăm hình má»™t chiếc đầu cá»p màu hồng tía che hết cả vòm ngá»±c rá»™ng. Chàng vá»™i vã vào nhà.
Äứng ngoài khuôn cá»­a khép, ánh sáng yếu á»›t chiếu qua khe cá»­a, lòng chàng rá»™n lên má»™t ná»—i âu lo không tên. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i chàng, Äoàn thúc đã phá lệ gá»i chàng vào thư phòng giữa giá» luyện tập. Äôi khi ông chống gậy ra xem chàng luyện võ, chỉ vẽ, Ä‘iểm xuyết. Việc bất thưá»ng này khiến chàng lo lắng có má»™t Ä‘iá»u hệ trá»ng sắp xẩy ra . Nguyên Huân thở dài như muốn tống hết cái âu lo trong lồng ngá»±c.
- Huân nhi đó phải không? Vào đây con!
Nguyên Huân giật mình kinh hải. Thính lực của thúc thúc thật ảo diệu. Gió đang xào xạt, hơi thở dài chàng cố ý ép lại mà vẫn bị phát giác. Nội công của ông vẫn còn thâm hậu lắm.
Chàng đẩy cá»­a nhẹ bước vào. Äoàn Chính Tâm, Äoàn lục thúc cá»§a chàng ngồi im lìm sau án thư, và bện cạnh ấm nước Ä‘ang sôi, tia lá»­a ấm từ lá»›p than quả bàng nổ lách tách, không khí sá»±c nức mùi hương Ngá»c Diệp Lan. Äôi mắt lục thúc đăm đăm nhìn ngá»n lá»­a má»›i cá»§a cây bạch lạp được thắp cho sáng thêm thay đĩa dầu phá»™ng. Thả hồn trong cõi suy tư dưá»ng như ông không biết chàng Ä‘ang có mặt. Nguyên Huân rón rén ngồi xuống chiếc đôn kê sát chân cá»™t. Huân tôn trá»ng cái im lặng cá»§a ngưá»i sư thúc già nua, ngưá»i anh em kết nghÄ©a thứ sáu cá»§a cha chàng. Chàng đưa mắt nhìn quanh căn phòng nhá», vừa là thư phòng, cÅ©ng là phòng trà cá»§a Lục thúc. Tất cả chìm trong ánh sáng lung linh cá»§a ngá»n nến. Dưới đôi lông mày trắng bạc, đôi mắt ông ưu tư, buồn bã Ä‘ang chìm trong ký ức xa xăm.
- Nguyên Huân! Năm nay điệt nhi vừa tròn 18 tuổi rồi.
- Thá»i gian qua mau thật!
Tiếng ông bất chợt vang lên trong căn phòng ấm cúng.
Nguyên Huân đứng dậy cúi đầu chá» lá»i răn dạy.
- Mang chiếc đôn lại ngồi gần ta! Ta muốn nói vá»›i con má»™t việc hệ trá»ng mà bấy lâu nay ta mang nặng trong lòng.
- Lại đây con ! Huân Nhi!
Chàng làm theo lá»i Lục thúc. Im lặng chỠđợi.
- Cách đây 12 năm, ngày con vừa sáu tuổi, và Uyển Thanh cÅ©ng vừa lên năm, cÅ©ng ngày đông gió rét như hôm nay, quân cá»§a Minh triá»u đạp ải kéo vào Äại Việt...
Äôi mắt ông ánh lên những tia Ä‘au đớn. ông tiếp:
- Ngày ấy nhà Hồ ở ngôi má»›i được mấy năm, lòng dân còn ly tán, lòng thương nhá»› Trần triá»u còn ghi đậm trong lòng dân Äại Việt bởi các chiến công lừng lẫy cá»§a tổ tiên ngươi. Bởi thế, sức mạnh cá»§a sá»± nhất tâm không có được như cái thuở Diên Hồng đại há»™i, cho nên nhà Hồ chóng tan rã trước sức tiến công không lấy gì cương mãnh và ồ ạt như cá»§a lÅ© Thát Äát khi xưa . Mặc dù Quý Ly là má»™t ngưá»i quyá»n biến, mưu trí, biết tính toán, biết lo xa, biết cải tổ guồng máy hành chánh và quân đội má»™t cách hữu hiệu. Nhưng cái gốc là dân, là sức mạnh mà Quý Ly không nắm được. Ôi! Thế má»›i biết lòng ngưá»i là tất cả. Minh triá»u đã lá»±a đúng thá»i cÆ¡ để tranh thắng. Nếu chậm lại ba mươi năm sau, con Lân kia tranh thá»§ được lòng dân thì dá»… gì chúng thá»§ thắng được ùa theo Ä‘oàn quân xâm lược là bá»n trá»™m cướp, bá»n cưá»ng bạo, và tất cả những võ lâm cao thá»§ cá»§a Trung Nguyên. Ta không có ý kể vá»›i con cái Tổ Quốc yêu thương cá»§a con đã bị nghiá»n nát trong bàn tay khắc nghiệt cá»§a bá»n Trương, Hoàng... mà ta chỉ muốn nhắc đến tam ca ta, thân phụ cá»§a con, má»™t Trần triá»u Vương tá»­. . . Con không biết được đâu, cái mà bá»n Trương, Hoàng vÆ¡ vét cá»§a Äại Việt chính là những tinh hoa cá»§a Tổ Quốc con, cÅ©ng như hÆ¡n trăm năm vá» trước, Tổ quốc cá»§a ta đã hứng chịu. Theo lệnh cá»§a hoàng đế nhà Minh, bá»n Trương, Hoàng gom thu tất cả những sách vở danh sÄ©, các nhà địa lý, các thầy lang, cả những nghệ nhân chạm khắc, xây cất... và cả mỹ nhân. Tất cả má»i tinh hoa cá»§a dân tá»™c Ä‘á»u bị vét sạch hòng xóa sạch ná»n văn minh cá»§a dòng giống Hồng Lạc, và má»™t trong những muôn ngàn danh tác kia là Vạn Kiếp Bí Truyá»n cá»§a Hưng Äạo Äại Vương, tằng cổ cá»§a con, ngưá»i đã lãnh đạo suốt hai cuá»™c kháng chiến chống Nguyên - Mông, và cÅ©ng là ngưá»i đóng góp công sức không nhá» trong cuá»™c chiến chống quân Nguyên Mông lần thứ nhất.
Từ thuở ấy, má»™t trăm năm mươi năm đã trôi qua, bậc Vương gia trẻ tuổi anh tuấn ấy đã nhìn thấy cái má»™ng bành trướng cá»§a lÅ© con cháu Thành Cát Tư Hãn, và ngưá»i đã liên kết vá»›i đức Kim thượng nước Äại Lý cá»§a ta để lập thế môi răng. Tình thân thiết giữa hai hoàng tá»™c Trần - Äoàn được tạo lập kể từ đấy. Ngoài tài kinh luân, binh giáp mưu trí hÆ¡n ngưá»i, ngoài tấm lòng nhân hậu, Hưng Äạo Äại Vương gia thân mang má»™t bản lãnh kinh ngưá»i vá» võ há»c, cùng vá»›i tổ tiên ta trao đổi võ công. Từ đấy hai nhà như má»™t. Äến nay thoắt chốc má»™t thế ká»· rưỡi đã trôi qua.
Äoàn Chính Tâm bá»—ng dưng im lặng. Như đứng trước ná»—i Ä‘au không thể cất nên lá»i, ông uống thêm chung trà đậm như cố nén ná»—i Ä‘au xót. Trong khóe mắt nhăn nheo long lanh hai hạt sương muá»™n. Vầng trán hằn sâu thêm những nếp nhăn. Thở dài, ông tiếp:
- Những chuyện ấy, có ngưá»i đã biết, đã nghe, có ngưá»i không thể nào biết được. Tam ca ta, thân phụ con, là má»™t bậc Vương Tá»­ mang dòng chính thống cá»§a Trần triá»u, từ nhỠđã không màng phú lá»™c, chẳng biết lợi danh, bôn tẩu giang hồ, kết giao hào kiệt. Chúng ta có tất cả tám ngưá»i kết giao huynh đệ. Thiên hạ tặng cho anh em chúng ta mỹ hiệu Bát Äại Danh Gia. Má»—i ngưá»i trong anh em chúng ta võ công tuy có cao thấp, bản lÄ©nh khác biệt, nhưng lấy Nhân, NghÄ©a, Lá»…, Trí, Tín làm căn cÆ¡, uống máu ăn thá», tình thân hÆ¡n ruá»™t thịt, và từ đó, tên tuổi cÅ©ng có đôi chút trong giá»›i giang hồ, không chỉ ở Äại Việt mà các đại cao thá»§ Trung Nguyên cÅ©ng có chút nể vì.
Äại sư ca cá»§a ta là Phật Gia, Nhị Sư ca là Äạo Gia, võ công má»—i ngưá»i mang má»™t tuyệt kỹ riêng, bao nhiêu năm nay đã tuyệt tích giang hồ. Cả hai Ä‘á»u là ngưá»i phương Bắc. Äại ca tính tình giản dị, luôn vui cưá»i nên pháp hiệu là Hoạt phật Äại Sư. Nhị ca tính trầm lặng, tư tưởng cao siêu, võ công quái dị và trác tuyệt, đạo hiệu là Thiên Hư Äạo Trưởng. Tam ca ta tính tình hòa nhã, võ công chân truyá»n, được tặng mỹ danh Nam Thiên Nhất Tuyệt Kiếm Trần Nguyên Lữ vá»›i pho kiếm pháp Vân Hà cá»§a Kiếm, ôi thôi, đến nay đã thất truyá»n. Tứ và NgÅ© ca là hai nhân vật kiệt hiệt, dòng dõi tướng quân cá»§a đất Phù Tang hoa đào, đã chia tay Tam ca và ba anh em ta từ mưá»i năm, trước ngày xảy ra cuá»™c thảm sát. Äây ngươi hãy giữ lấy tín vật này, và cÅ©ng là di vật cuối cùng cá»§a phụ thân ngươi, tín vật nhận nhau cá»§a Bát Äại chúng ta mà ta chỉ kịp nhận từ tay phụ thân ngươi trước lúc lìa Ä‘á»i...
Äoàn đại hiệp lấy từ trong ngưá»i má»™t chiếc túi gấm, mở ra, trao cho chàng má»™t mảnh ngá»c tám cạnh màu xanh biếc, được khắc trên đó tám thanh trưá»ng kiếm quây quần quanh má»™t vầng trăng. Cầm di vật cá»§a phụ thân trong tay, Nguyên Huân bá»—ng thấy quặn thắt, từ má»™t ná»—i Ä‘au cá»§a cÆ¡n thảm khốc cá»§a gia đình chàng mà chàng Ä‘ang chỠđợi sá»± tiết lá»™ cá»§a Lục thúc.
Äoàn đại hiệp châm lá»­a mồi thuốc lào, tiếng lách tách giòn tan cá»§a chiếc Ä‘iếu bát cổ bịt bạc và làn khói thuốc xòa như mây vần vÅ© làm căn phòng chìm trong im vắng cá»§a buổi sáng mùa đông tịch mịch. Äoàn Chính Tâm cất tiếng gá»i con gái. Uyển Thanh hiện ra từ căn buồng bên cạnh. Rõ ràng nàng đã chỠở đó từ lâu, và đã lén nghe câu chuyện giữa chàng và cha nàng.
- Thanh nhi! Ná»™i buổi sáng nay, Tiêu bá bá cá»§a ngươi thế nào cÅ©ng có mặt, con và Dư thúc chuẩn bị cho ta mấy món ăn, cha muốn đặc biệt hÆ¡n những lần trước. à, này con, vò Bách Hoa Tá»­u hạ thổ đã trên trăm ngày rồi đấy! Nhá»› bảo Dư thúc đào lên nghe con. Tiêu lão nhị lần nào vào mùa đông cÅ©ng mong có Lý Ngư cá»§a Vân Má»™ng Hồ, con nhá»› dặn Dư thúc cố gắng cho. Rồi còn biết đến bao giá»...
Ông bá» lững câu nói, đôi mắt man mác buồn... Uyển Thanh cúi đầu lui ra, âm thầm như lúc vào. Má»™t thoáng sau, Nguyên Huân nghe tiếng nàng văng vẳng như khánh ngá»c, líu ríu nhõng nhẽo cùng Dư Lão Tứ....
- Nguyên Huân, con đã biết sÆ¡ qua vá» thân thế và dòng dõi, và ta cÅ©ng sẽ kể cho con nghe ve câu chuyện Ä‘au thương mà suốt 12 năm qua ta giữ kín. Con biết đấy, Huân nhi! Vạn Kiếp Bí Truyá»n là má»™t bá»™ binh thư và cÅ©ng là bí kíp võ há»c độc nhất vô nhị. Phần võ há»c là phần hạ. Trước đây, Äại Vương Gia má»™t lần qua Äại Lý, có kỳ duyên gặp gỡ má»™t kỳ nhân truyá»n thụ cho, nhưng chẳng phải ai cÅ©ng há»c được. Suốt non hai trăm năm nay, chưa má»™t ngưá»i nào trong hoàng tá»™c nhà Trần và trong dân gian có được má»™t ngưá»i há»™i đủ căn cốt để luyện thành công lá»±c mà Äại Vương Gia đã ghi lại Tuy Vân Hà Tá»a Kiếm cá»§a gia gia ngươi cÅ©ng trong thiên tuyệt kiếm kia, nhưng vì gia gia ngươi không thể luyện được Sát Na Vô Lượng Thần Công nên uy lá»±c cá»§a Vân Hà Tá»a Kiếm bị giảm Ä‘i rất nhiá»u, nhưng vẫn dương danh được cùng thiên hạ .
Muốn luyện được Sát Na Vô Lượng Thần Công phải có má»™t cÆ¡ thể đặc biệt, kinh mạch nghịch đảo, mà cÆ¡ thể ấy, 150 năm nay, kể từ Tằng Khảo Tổ ngươi đến nay, chỉ có má»™t mình ngươi há»™i đủ Ä‘iá»u kiện ấy. Huân nhi ! Con là ngưá»i duy nhất má»›i có thể luyện thành. Tiếc thay Bí Kíp đã mất vá» tay kẻ khác. Từ khi Äại Vương Gia qui tiên, Vạn Kiếp Bí Truyá»n chỉ truyá»n lại được phần binh pháp, phần Bí kiếp, võ há»c và dược há»c. Má»—i Ä‘á»i chỉ có má»™t ngưá»i duy nhất biết nÆ¡i cất dấu, e rằng con cháu ham luyện tập, không biết được uyên nguyên cần thiết cá»§a nó sẽ bị tẩu há»a nhập ma. Vậy mà có kẻ cÅ©ng biết và chiếm Ä‘oạt được...
Toàn bộ thần kinh của Nguyên Huân căng thẳng đến độ hơi thở trở nên dồn dập.
- Thúc phụ! Kẻ ấy... kẻ ấy là ai vậy?
- Ta cũng không biết được!
- Y .Y một mình?
- Không! Y đến vá»›i má»™t Ä‘oàn quan binh. Y mặc đồ Ä‘en, bá»™ mặt cá»§a y xanh mét như xác chết. Ta biết là y mang mặt nạ da ngưá»i. Nếu y là quan binh, bá»n chúng, những bá»n cao thá»§ đủ sức đối đầu vá»›i Bát Äại Gia, Sư thúc quan tâm là biết ngay. Không, y không là quan binh, những tên Äô úy chỉ huy đạo quân kính cẩn vá»›i y theo lá»… vương gia, mà bá»n Trương, Hoàng, Lý, Mã cùng lắm chỉ là bá»n hầu, bá và võ công cÅ©ng chưa đạt đến mức thượng thừa.
- Má»™t mình y mà có thể thá»§ thắng được Tứ Vị Äại Gia?
- Không ! Chúng có ba ngưá»i, riêng tên Hắc Y là chá»§ chết. Võ công y quái dị, cá»±c kỳ độc ác và cao siêu vô cùng. Má»™t mình y dùng tay không tá»­ chiến vá»›i ta và tam ca mà vẫn chiếm được thượng phong.
- Thúc phụ ! Chả lẽ . . . chả lẽ Vân Hà Tá»a Kiếm Pháp không làm gì được y?
- Có chứ, Tam ca ta đã phát huy hết uy lá»±c cá»§a Vân Hà Tá»a Kiếm, nhất thá»i có thể bảo đảm được tính mạng, nhưng bởi vì... bởi vì...
- Thúc phụ, chưởng pháp của y là gì mà lợi hại thế!
- Chưởng phong cá»§a y lạnh buốt như băng, uy lá»±c kinh ngưá»i. Tam ca đã phải sá»­ dụng Phá Chưởng Thức mà cÅ©ng không tài nào áp đảo y được. Tam ca ta trước khi nhắm mắt có nhắc đến Huyá»n Minh Thần Chưởng cá»§a Nhị Lão năm xưa nhưng xét ra công lá»±c cá»§a y còn cao diệu hÆ¡n Nhị Lão nhiá»u.
- Lục thúc! Nhị Lão là ai thế?
- Äó là hai tên ma đầu cá»§a Trung Thổ mà ta cÅ©ng chưa gặp bao giá» ?
- Sao Thúc phụ biết công lực của y cao hơn Nhị Lão?
- Tam ca ta nói vậy!
- Lúc nãy Lục thúc nói dở dang... nhưng bởi vì làm sao?
- À !Ờ! Ta bị tả chưởng cá»§a y uy hiếp tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, Tam ca quên cả tính mạng, đã tá»a rá»™ng đưá»ng kiếm, vừa lúc ta trúng má»™t chưởng cá»§a y ở ngá»±c, may mà lưỡi kiếm cá»§a Tam ca ta chém đứt ba ngón tay cá»§a bàn tay trái y, ngón út, ngón áp út và ngón giữa, kình lá»±c chưởng cá»§a y giảm chỉ còn hai thành nên ta má»›i còn sống vô dụng đến ngày hôm nay, nhưng vì cứu ta nên huyệt Nhá»§ căn cá»§a Tam ca sÆ¡ hở, trúng hữu chưởng cá»§a y.
Lúc ấy ta bất tỉnh, chỉ còn kịp thấy Tam ca bắn tung lên như diá»u đứt dây. Có lẽ vì chá»§ quan cho rằng Tam ca ta và ta không thể sống sót được bởi chưởng lá»±c âm độc kia, nên bá»n chúng đốt gia trang, đào lấy bí kíp rồi bá» Ä‘i. Sau đó, ta và Tam ca được má»™t hành nhân Phật gia cứu tỉnh, nhưng thương thế cá»§a Tam ca quá nặng, ba ngày sau, Tam ca ta qua Ä‘á»i.
- Lục thúc! Thân phụ điệt nhi... nhưng còn mẫu thân và huynh muội ?
- Mẫu thân ngươi mất khi ngươi mới ba tuổi. Ngươi là đứa con duy nhất của gia gia ngươi!
- Lúc ấy điệt nhi ở đâu?
- Ngươi và Uyển Thanh được Dư Lão Tứ cõng Ä‘em Ä‘i trốn khi bá»n quan quân tràn tá»›i ?
- Bấy giỠgia trang điệt nhi ở đâu? Làm sao chúng biết được chỗ chôn giấu bí kíp? Thất và Bát thúc bấy giỠở đâu?
- Khi nhà Trần ngươi mất vá» tay nhà Hồ, cÅ©ng là lúc ngưá»i được sinh ra. Gia gia ngươi mang mẫu thân ngươi vá» sống trong núi Xuân Hồng thuá»™c vùng Yên Trấn. Việc chôn giấu bí kíp chỉ có má»™t mình gia gia ngươi biết. Ta nghÄ© suốt 12 năm nay không ra manh mối, kẻ nào đã khám phá ra và báo cho kẻ thù, chính Tam ca cÅ©ng không Ä‘oán ra. Hai sư đệ ta cÅ©ng chết trong đám loạn Ä‘ao. Mẫu thân cá»§a Uyển Thanh má»™t thá»i nổi tiếng là Tây Bắc đệ nhất mỹ nhân, ngày ấy nàng má»›i 25 tuổi, bị bắt Ä‘i mất tích. Ta không tìm thấy xác nàng trong đám xác chết la liệt cá»§a gia trang.
Äoàn Chính Tâm gục đầu trên án thư, đôi vai già nua run rẩy. Lòng Nguyên Huân như muối xát. Ná»—i Ä‘au đớn và lòng hận thù hòa trá»™n vá»›i nhau như những mÅ©i dao nhá»n đâm thấu tim chàng, làm chàng như tê liệt. Căn phòng chìm trong ná»—i thê lương. Tiếng khóc cá»§a Uyển Thanh làm cả hai bừng tỉnh.
- Uyển nhi ? Nín Ä‘i con ! Nước mắt có làm được gì đâu! Hãy chịu đựng ná»—i Ä‘au ấy như ta 12 năm trá»i nay. Cả Nguyên Huân nữa ! Các con hãy tá» ra xứng đáng vá»›i ná»—i Ä‘au chung cá»§a Tổ Quốc, cá»§a hai dân tá»™c Ä‘ang bị đày ải, bị chà đạp trong gông xiá»ng nô lệ . Hãy biến Ä‘au thương thành sức mạnh tinh thần và chiến đấu dÅ©ng mãnh trong niá»m Ä‘au đớn ấy. Hãy xứng đáng, các con?
- Thúc phụ ! Trước khi nhắm mắt, gia gia con có di chúc gì không thúc thúc?
- Có đấy con ạ ! Nhưng con có xứng đáng được nghe lá»i di chúc ấy không?
- Lục thúc ! Con cố gắng xứng đáng!
Äôi mắt Nguyên Huân tóe lá»­a, ánh mắt như muôn ngàn mÅ©i tên, hàm răng nghiến chặt, chàng quỳ xuống đập đầu trên ná»n gạch bát tràng:
- Lục thúc thúc ! Con xin dập đầu hứa trước Lục thúc con sẽ luôn luôn xứng đáng. Äá»™i Æ¡n Lục thúc đã cưu mang con!
- Nguyên Huân! Ngươi đứng dậy ngay !
Tiếng quát cá»§a Äoàn đại hiệp Ä‘anh như tiếng nổ, Nguyên Huân ngỡ ngàng đứng dây cúi đầu.
- Con có Ä‘iá»u chi lầm lá»—i, xin Lục thúc rá»™ng dung!
- Huân nhi! Con nói Æ¡n nghÄ©a gì thế? Ta xem Tam ca ta như ruá»™t thịt ta, coi ngươi trân trá»ng hÆ¡n Thanh nhi, tiểu tiết, câu nệ như thế làm sao làm được việc lá»›n. Từ nay ngươi phải hiểu rằng tâm nguyện và di chúc cá»§a cha ngươi mà ngươi không hoàn thành được thì ta chết cÅ©ng không nhắm mắt, cả Tam ca ta cÅ©ng nhục nhằn nÆ¡i chín suối...
- Dưỡng phụ ! Cho con được thưa cùng dưỡng phụ Ä‘iá»u này. Con sẽ trả được thù, sẽ tìm được dưỡng mẫu trở vá» nếu dưỡng mẫu con còn sống...
- Huân nhi! Im đã!
Ông quay lại gá»i con gái:
- Thanh nhi! Lại gần đây?
Uyển Thanh sợ hãi trước cơn thịnh nộ của cha già, cố nén cơn đau đớn, rón rén lại bên cha.
- Thưa cha !
- Con hãy đứng trước mặt ta, la sẽ nói hết tâm nguyện cá»§a ngưá»i quá cố. Huân nhi! Ngươi không thể gá»i ta là dưỡng phụ, vì Tam ca ta đã đính ước cho các con khi các con còn thÆ¡ dại. Ta phải thá»±c hiện lá»i hứa năm xưa vá»›i Tam ca ta, các con không nên vì lẽ thưá»ng tình mà e lệ. Lẽ ra ta không nên nói Ä‘iá»u ấy lúc này nhưng ta không chấp nê tiểu tiết. Cả hai con hãy giữ tình anh em cho đến ngày Nguyên Huân trở vá». Äừng có nhi nữ thưá»ng tình như vậy, vì đây là nghÄ©a vụ thiêng liêng đối vá»›i ngưá»i đã khuất, và đó cÅ©ng là ý nguyện cá»§a mẹ con, Thanh nhi, con biết chứ? Cả hai con nghe ta nói, trước khi Huân nhi lên đưá»ng vào sáng sá»›m ngày mai, ta muốn các con lạy nhau ba lạy để ta được yên lòng !
Uyển Thanh mặt đỠhồng, cả Nguyên Huân cÅ©ng thế, quay lại phía sau, cúi mặt quỳ lạy đủ ba lạy. Tiếng Äoàn đại hiệp vang lên:
- Ta lấy làm hài lòng vá» việc này. Và Nguyên Huân hãy quỳ xuống lắng nghe di chúc cá»§a phụ thân ngươi. Ta biết ngươi muốn tế má»™ cha ngươi, nhưng Ä‘iá»u này đợi ngươi trở vá» cÅ©ng chưa muá»™n, và ta mong rằng ngày ấy phụ thân ngươi mỉm cưá»i đón nhận ngươi là đưa con xứng đáng. Trước mặt ta và có linh hồn cá»§a phụ thân ngươi quanh đây, hãy lắng nghe ý nguyện cá»§a ngưá»i đã khuất.
Huân nhi, hãy nghe ý nguyện trả thù nước, thù nhà. Việc tìm lại thân mẫu cho Uyển Thanh là ao ước thứ yếu cá»§a cha ngươi và ta. ước nguyện cao cả nhất là bằng má»i giá phải Ä‘oạt lại cho bằng được VẠN KIẾP Bà TRUYỀN. Äó chẳng phải là gia bảo cá»§a má»™t dòng há» mà còn là gia bảo cá»§a cả má»™t dân tá»™c ngoan cưá»ng. Trần Nguyên Huân! Ngươi nghe chăng? Uyển Thanh! Mang rượu và thanh Trá»§y Thá»§ lại cho ta !
Ông giơ tay đỡ vò rượu, rót ra chén:
- Nguyên Huân ! Ngươi đứng dậy!
Hiểu ý, chàng cung kính bưng chung rượu để trước mặt, cầm thanh Truy Thá»§ ánh thép xanh như nước, cứa nhẹ vào cưá»m tay, má»™t dòng máu nóng vá»t ra tràn đầy ly rượu.
Uyển Thanh run rẩy quấn chặt chiếc khăn hồng vào cưá»m tay cá»§a Nguyên Huân sau khi đã đắp thuốc cầm máu. Nguyên Huân không quan tâm tá»›i vết thương, nâng ly huyết tá»­u cung kính giÆ¡ ngang mày:
- Kính thưa hương hồn thân phụ! Kính thưa thúc phụ! Con, Trần Nguyên Huân, hậu duệ cá»§a dòng dõi Äông A, con xin hứa mang hết sức lá»±c, bằng cả ý chí và sinh mạng hoàn thành lá»i di thác. Nếu vì bất cứ lẽ gì không hoàn thành được, con sẽ không xứng đáng đứng trên cõi Ä‘á»i này, Kính xin nhị vị phụ thân chứng giám cho!
Chàng ngửa cổ dốc cạn ly huyết tửu, máu rượu tràn trên mặt, trên cổ.
- Tốt lắm! Hãy đứng dậy Ä‘i tá»­ tôn xứng đáng cá»§a Äại Vương Gia Tiết Chế Thượng Quốc Công, xin khấn nguyện ngài phù trợ cho con cháu hoàn thành sứ mạng. Thôi, hãy ra ngoài, các con!
Trá»i vừa hững sáng..
Tài sản của kiet1991

  #3  
Old 16-04-2008, 04:26 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Chương 2

Chương 2
Tiêu Hiệp khu trừ hàn khí độc.
Nguyên Huân rá»™ng tá»a kiếm phong quang.


Äã sang đầu giá» Tỵ, mặt trá»i vẫn chưa xua tan được lá»›p mây mù ngang đỉnh Liên SÆ¡n, Dư Lão Tứ đã vác lưới vá», cặp Lý Ngư béo vàng và chú thá» mập trên lưng. Khí trá»i vẫn buốt giá, bầu trá»i trắng đục báo hiệu những ngày mưa phùn sắp tá»›i Nguyên Huân ngồi im trên thá»m gạch, tâm trí chàng nặng ná» những âu lo. Và cùng má»™t lúc, noi ưu phiá»n chất chứa trong lòng như đá tảng.
Nguyên Huân nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng cá»§a Uyển Thanh. Từ lúc rá»i khá»i thư phòng Lục thúc, nàng biến mất dạng. Chàng nhá»› đến gò má á»­ng hồng cá»§a Uyển Thanh và đôi mắt vá»›i hàng mi cong phá»§ xuống, nhưng không che giấu được những tia mắt nồng nàn, hạnh phúc. Nguyên Huân nghÄ© đến ngày mai gian truân và biết đến bao giá» má»›i có ngày trùng phùng. Bá»—ng dưng chàng thương xót Uyển Thanh vô hạn... Nguyên Huân hiểu rõ trách vụ nặng ná» cá»§a Chàng trên con đưá»ng dằng dặc lối vào Trung Nguyên mênh mông. Lá»i di thác cá»§a phụ thân biết đến bao giá» hoàn thành! Núi rừng hoang vắng này, bá»—ng dưng giỠđây chàng cảm thấy lưu luyến má»™t ná»—i thân thuá»™c êm Ä‘á»m mà chàng chẳng biết tại sao ! Huân để lại ở đây bao ká»· niệm cá»§a bao nhiêu năm trá»i. Hình ảnh bừng lên trong ký ức những năm tháng ấu thÆ¡ trong ngôi nhà im vắng này, cá»› sao má»™t phút bá»—ng xôn xao..
Tiếng dao thá»›t cá»§a cá»§a Dư Lão Tứ vang lên từ căn nhà ngang. Khói ấm tá»a trên mái tranh. Hình ảnh bình thưá»ng ấy hàng ngày chàng không lưu ý đến, nhưng hôm nay chàng thấy má»™t ná»—i rung động đầm ấm. Mùi xào nấu thÆ¡m lừng thoảng trong không khí. Chàng bá»—ng nghe tiếng hú từ phía tây bắc vá»ng tá»›i. Lục thúc chống gậy bước ra :
- Tiêu Thứ Gia có cái tật không bỠđược!
Tiếng hú thoắt đã đến gần, khinh công cá»§a Tiêu lão thật cao siêu. Tiếng hú kéo dài rồi dừng lại đột ngá»™t, tiếng cưá»i ha hả vang lên từ đầu ngõ.
- Thơm quá ! Thơm quá , đói bụng muốn chết !
Âm thanh vừa dứt, một lão già to lớn với chòm râu bạc và khuôn mặt hồng hào đã hiện ra trước mắt chàng. Nguyên Huân bước đến, cúi đầu thi lễ:
- Äiệt nhi kính chào Thứ Gia!
Tiêu lão nhìn chàng, ánh mắt như điện chớp, đôi mắt sáng quắc nhưng không dữ dội, vẫn thấy được nét vui đùa.
- Ãi chà! Thằng bé này khá quá, khá quá. Ná»™i lá»±c ngươi tinh tiến nhanh đấy, ánh mắt đã có thần, thái dương huyệt đã nở rồi !
Lão Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Äoàn lão nói má»™t tràng tiếng xa lạ, không phải là tiếng Trung Hoa, vì chàng đã được Lục thúc dạy cho chàng tiếng nói này từ hồi nhá». Tiếng Lục thúc vang lên sau lưng chàng:
- Lão Tiêu ! Ngươi nói tiếng Äại Việt được rồi đấy Ngươi thật may, có cặp Lý ngư cho ngươi vừa kịp lúc!
- Hẩu lá»›! Hẩu lá»›! Äể ta phải ra tay má»›i được, kẻo chú em há» Dư làm há»ng hết!
Dư Lão Tứ dưới bếp bước ra cúi đầu vái chào Tiêu Lão:
- Tiện dân xin ra mắt Thứ gia !
- Lão đệ ! Ta đã nói vá»›i lão đệ bao nhiêu lần là đừng giữ lá»… như thế, mất cả tình thân Ä‘i ? Ngươi thá»­ gá»i ta má»™t tiếng ca ca xem có hay không nào!
- Tại hạ đâu dám vô lễ như thế !
- Äoàn lão xú, sao ngươi không nói má»™t tiếng?
- Dư lão đệ ! Ta và lão tham ăn nói đúng đó ! Lão đệ ! Ta và lão há» Tiêu bao nhiêu năm chia vui xẻ buồn, tình thân hÆ¡n ruá»™t thịt. Ngày xưa, Ngư, Tiá»u, Canh, Äá»™c còn lấy lá»… thầy trò mà đối vá»›i Nam Äế, đừng thá»§ lá»…, ta đã nói vá»›i lão đệ bao nhiêu lần rồi, lần này nhá»› lấy đấy ! Hãy gá»i chúng ta hai chữ hảo ca ca xem nào!
Dư Tứ cúi đầu luống cuống, gá»i khẽ :
- Nhị vị ca ca !
Thoáng như chớp, Tiêu Thứ Gia đã đến cạnh Dư Tứ, vỗ nhẹ lên vai gã:
- Vậy có phải thân tình không nào? Äâu, cặp Lý ngư đâu, Lý Ngư hồ Vân Má»™ng còn ngon hÆ¡n Lý Ngư cá»§a Äá»™ng Äình Hồ nhiá»u, ngươi làm món gì vậy?
- Nướng, um và hấp !
- Äúng đấy! Äúng đấy !
- Này lão tham kia, có Bách Hoa Tửu cho ngươi nữa đấy !
- Chà ! Vậy là há» Tiêu này hôm nay nhất quyết phải say lăn ra đất má»›i được. Bách Hoa Tá»­u ngươi nhá»n đã được má»™t trăm mưá»i sáu ngày rồi phải không?
- Con tá»­u quá»· kia ! Hết hôm nay má»›i là má»™t trăm mưá»i sáu ngày, ngươi có giúp ta được việc gì không?
- Có đấy! Có đấy! Nhưng không nhiá»u lắm đâu!
Uyển Thanh cÅ©ng vừa bước ra vái chào. Tiêu Äại Hùng đưa mắt nhìn Uyển Thanh:
- Con bé con! Ngươi luyện Thiểm Äiện Kiếm thế nào? Äến đâu rồi?
- Bá phụ! Thiểm Äiện Kiếm cương mãnh lắm, Bá phụ phải truyá»n cho Ä‘iệt nhi Hoán ảnh Thân Pháp má»›i kết hợp được, gia gia Ä‘iệt nhi nói vậy!
- Gia gia ngươi khôn lắm. Y biết ta không tiếc vá»›i ngươi cái gì, nhưng ngươi hãy há»c chiêu thức trước đã, khi ngươi có đủ há»a hầu má»›i luyện được Hoán ảnh Thân Pháp cá»§a ta . Chá»› phân tâm. À, ngươi luyện Há»a Vân Công mà phân tâm thế nào được. Con bé này phải gả chồng cho rồi!
- Gả rồi đấy ! Gả rồi đấy !
Dư Tứ bá»™p chá»™p nói. Uyển Thanh ù té chạy. Tiêu Äại Hùng đưa mắt nhìn Äoàn Chính Tâm:
- Äã đến lúc rồi à ?
Äoàn lão im lặng, quay mình vào thư phòng. Tiêu Thứ Gia Ä‘i theo, cả hai cùng im lặng, Nguyên Huân nối gót, đứng hầu phía sau Lục thúc.
- Ba tháng nay ngưá»i làm được những gì?
- Ta tìm cho ngươi được ba quả Há»a Chi trong khe núi vùng Thập Vạn Äại SÆ¡n, nhưng ta e rằng nó chỉ có thể giÅ© cho mạng sống ngươi được mưá»i năm. Dương tính cá»§a nó không đủ để khu trừ hàn âm trong ngưá»i, nó chỉ có thể ngăn chặn không cho hàn khí phát tác mà thôi. Chỉ có Cá»­u Dương Thần Công cá»§a Phật Gia má»›i đủ dương cương khu trừ được âm hàn và má»›i phục hồi võ công được.
- Từ ba tháng nay ta đã cố gắng tụ khí ở đơn Ä‘iá»n dẫn qua Long Trung huyệt, đưa lên Bách Há»™i, nhưng chạm đến Sinh Tá»­ Huyá»n Quan thì vô cùng Ä‘au buốt.
- Ngươi đừng có cố gắng như thế, ná»™i lá»±c ngươi mất gần hết. Äến ná»™i lá»±c như Tam ca cá»§a ngươi ngày xưa mà còn chưa dám xung phá Sinh Tá»­ Huyá»n Quan nữa là! Äừng dại dá»™t! Tụ khí ở đơn Ä‘iá»n, dẫn lên Bách Há»™i, qua Nhâm Mạch thế cÅ©ng là tốt rồi. Thính giác ngươi có tăng lên phải không?
- Có đấy! Nhưng ngực buốt hơn trước!
- Con khỉ! Ngươi phải bảo vệ phế huyệt, đừng cho hàn độc tràn vào mới được. Ngươi cởi áo ra, nằm sấp xuống!
Tiêu Äại Hùng ngồi bên cạnh Äoàn lão, áo cởi bá» má»™t bên. Thân hình cao lá»›n cá»§a Tiêu Thứ Gia như còn tuổi thanh xuân, không má»™t chút mỡ, không má»™t nếp nhăn, những bắp thịt cuồn cuá»™n. Tiêu gia nhắm mắt tụ công, hai bàn tay đặt trên Thượng Phế nang cá»§a Äoàn lão má»—i lúc má»™t hồng thêm, thân hình Äoàn lão run nhẹ, mồ hôi trên trán Tiêu Gia đã bắt đầu rịn ra. Từ bàn tay, rồi cánh tay, đến toàn thân hình Ä‘á»u á»­ng lên má»™t màu hồng tía, chỉ có khuôn mặt và ngá»±c bên trái chá»— trái tim là màu da bình thưá»ng. Há»a Vân Công phát huy uy lá»±c, trên mái tóc đã bạc, má»™t làn sương nhẹ phá»§ kín và má»—i lúc má»™t dày thêm như đám mây trắng. Rất nhẹ, Tiêu Äại Hùng nhả kình lá»±c, ná»™i lá»±c cuồn cuá»™n và kình khí như sợi chỉ ấm áp dồn vào Long Trung Lưỡng Huyệt, đẩy lui khí âm hàn.
Tiêu Äại Hùng chợt cảm thấy luồng hàn khí trong cÆ¡ thể Äoàn lão phản ứng lại. Äoàn Chính Tâm run lên trong Ä‘au đớn. Há»a Vân Công đã phát huy đến tối thượng, 12 thành há»a hầu cÅ©ng chỉ đẩy lùi má»™t cách rất chậm chạp luồng hàn khí thoát khá»i phế mạch. Ngay lập tức Äoàn Lão cảm thấy sảng khoái và hÆ¡i thở không còn nhói buốt nữa...
Nhanh như chá»›p, Tiêu Äại Hừng dùng Thái Xung Ä‘iểm nhanh trên phế mạch cá»§a Äoàn Chính Tâm. Hầu như cùng má»™t động tác, phóng luôn hai cây kim vàng vào huyệt Phế Du ngăn chặn tức khắc không cho hàn âm độc khí xâm nhập vào hai lá phổi. Tiêu Äại Hùng Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở, cÆ¡ thể trở lại bình thưá»ng, màu hồng tía trên cÆ¡ thể biến mất và trên thân thể, mồ hôi từng giá»t nhá»… nhại. Äôi mắt nhắm nghiá»n, da mặt tái xanh, hàng lông mày rÅ© xuống. Äoàn đại hiệp ngồi dậy, cÆ¡ thể nhẹ nhàng má»™t cảm giác dá»… chịu. Tiêu Äại Hùng từ từ mở mắt:
- Äoàn Lão Xú, trong túi bên phải có ba quả Há»a Chi trong há»™p lót lá xanh, ngươi sá»­ dụng nó lập tức, sau đó, ngươi sẽ thấy luồng ôn nhiệt, dẫn nó vào đơn Ä‘iá»n, tá»± nó sẽ len lá»i lào 108 tá»­ huyệt cá»§a ngươi như má»™t toán quân phòng vệ sá»± há»§y diệt cá»§a quái khí âm hàn. Mưá»i năm sau nó sẽ tá»± nhiên tiêu tán và đó là ngày chết cá»§a ngươi. Lão Xú cho ta rượu!
Tiêu Äại Hùng đỡ lấy vò rượu từ tay Uyển Thanh, hương thÆ¡m cá»§a trăm loại hoa lan tá»a khắp phòng. Tiêu lão bê bình rượu ngá»­a cổ uống, lát sau đã đặt bình rượu không xuống mặt chiếc sập gụ, đôi mắt lỠđỡ sáng lên, và gò má xanh xao đã lấy lại nét á»­ng hồng.
- Con mẹ nó! Rượu ngon thật ! Con bé này, mi cưá»i chi ta vậy? Cút mau, dá»n thức nhắm lên, và tất cả lên đây hết.
- Xú lão quái ! Công lá»±c cá»§a tên ma đầu đó lợi hại thật.Theo ngươi, y bị Trần Vương Gia phạt đứt ba ngón tay, công lá»±c giảm mất tám thành, vậy mà Há»a Vân Công vất vả lắm má»›i khắc chế nó được nhất thá»i. Công lá»±c tà độc này, 30 năm trước, những ngưá»i có công lá»±c như thế không phải là nhiá»u. Trương Tổ sư cá»§a Võ Äang, Phương Chứng cá»§a Thiếu lâm, Hoạt Phật Äại ca ngươi ,Trương giáo chá»§. Chỉ còn hai ngưá»i Dương, Phạm cá»§a Minh giáo là có công lá»±c ấy. Trương Giáo chá»§ và Phạm Dao không có loại công phu tà độc này,và nay cả hai đã giang hồ tuyệt tích, Hoạt Phật thì không xét tá»›i Trương Tam Phong Tổ sư đã qui tiên, chỉ còn lại Dương Tiêu, hiện là Quang Minh Vương dưới triá»u Thái tổ nhà Äại Minh, y đã há»c được lá»›p thứ hai Càn Khôn Äại Nã Di Tâm Pháp, công lá»±c y tuy có cao siêu nhưng cÅ©ng không tà độc.
Trong Tứ Äại Há»™ Pháp Vương ngày trước,Thanh Dá»±c Bức Vương Vy Nhất Tiếu cÅ©ng bị trúng âm hàn Ngá»c Chưởng, mà Vy nhất Tiếu là ngưá»i cá»§a Minh giáo, cÅ©ng không biết ai đã đả thương mình, mãi sau Trương giáo chá»§ dùng Cá»­u Dương Thần Công hợp vÆ¡i thức thứ tám cá»§a Äại Nã Di má»›i hóa giải được, có thể Trương giáo chá»§ biết được thá»§ phạm, nhưng vì lý do nào đó không nói ra, và có lẽ cÅ©ng vì thế Trương giáo chá»§ chán nản tình Ä‘á»i má»›i mai danh ẩn tích. Lúc nãy, kình lá»±c âm hàn như muốn xuyên kình khí Há»a Vân mà xâm nhập ngược vào ta, khá»§ng khiếp thá»±c. Ngày trước, ta có nghe Sư phụ ta nói trên triá»n Hy Mã Lạp SÆ¡n, có má»™t dị nhân, đã thu hút khí lạnh âm hàn vạn niên cá»§a tuyết băng mà luyện thành môn công phu gá»i là Hàn Ngá»c âm chưởng, nhưng y không há» xuất hiện giang hồ, đến nay chỉ nhắc đến như má»™t truyá»n thuyết. Kẻ sát hại Trần Vương Gia và đả thương ngươi, công lá»±c thật quán tuyệt, chắc có liên quan đến Hy Mã Thượng Nhân. Äiá»u này thá»±c khó biết !
Äoàn Chính Tâm im lặng ngồi nghe, bá»—ng lên tiếng:
- Ngươi Ä‘i lại Trung thổ có nghe gì đến Äại ca, Nhị ca, Äiá»n Dã tứ ca, Phương Tá»­ NgÅ© Lang cá»§a ta không?
- Tình hình võ lâm Trung nguyên lúc này im lắng, bởi vậy, tuy ta có lưu tâm dò há»i nhưng chăng thấy tăm hÆ¡i, nhưng gần đây, há» Dương ở Chung SÆ¡n có Ä‘i lại giang hồ, còn Äông Phương Bạch, từ khi tá»± chặt hai bàn tay, vá» già mở Thần Kiếm Äại Phái.
Lục lão há»i:
- Còn công việc kia?
Tiêu Äại Hùng thở dài :
- Suốt trên 150 năm nay, chúng ta, từ Ä‘á»i này sang Ä‘á»i khác, vẫn mưu toan dá»±ng lại Giang sÆ¡n, nhưng ý trá»i làm sao cưỡng được, thần dân nước Äại lý ta suốt gần hai thế ká»·, tuy phân tán tan tác vẫn mong có ngày trở vá» cố thổ. Nhưng tình hình hiện nay, thá»±c lá»±c Minh triá»u quá mạnh. Há» Chu Ä‘á»i nào để chúng ta tái lập cố quốc. Ta bôn tẩu, ngày đêm nằm gai, nếm mật qui tụ anh hùng, kết giao hảo hán, cùng thần dân Äại Lý mưu đồ phục quốc, nhưng cứ như tình hình hiện nay việc ấy chưa thể được. Äất nước chúng ta chỉ bằng má»™t tỉnh cá»§a Trung nguyên, không có hiểm địa như Äại Việt, việc phục hưng bằng cưá»ng lá»±c nào dá»… gì, ngươi là dòng dõi chính thống cá»§a Nam đế chẳng nhẽ không thấu lý hÆ¡n ta? Sở dÄ© ta bôn tẩu giang hồ tìm kiếm phương thuốc cho ngươi lành bệnh, má»™t phần vì ta và ngươi từ thuở nhỠđã là bằng hữu ruá»™t thịt ,và ngươi còn là ngưá»i cuối cùng cá»§a Hoàng tá»™c Äại Lý, di tôn cuối cùng cá»§a Nam Äế năm xưa. Tuy khó khăn, nhưng thiên thần dân Äại Lý còn nhá»› đến cố thổ, thì cÅ©ng có ngày nhìn thấy mặt trá»i.
Tiếng Uyển Thanh từ ngoài bái vá»ng:
- Bá phụ, Gia gia, giá» Ngá» rồi đấy, xin má»i nhị vị Lão nhân gia !
Tiêu Äại Hùng tung ngưá»i nhẩy xuống đất:
- DÄ© thá»±c vi tiên, má»™t năm nay chưa có chú Lý ngư nào trong bụng, Äoàn lão xú, lẹ lên, lẹ lên má»›i được!
Tiêu lão nhìn Nguyên Huân đứng hầu bên góc cửa, gắt:
- Tiểu quỷ này nữa, còn đứng đấy làm chi ?
Äoàn lão mỉm cưá»i:
- Huân nhi, thôi ta đi kẻo Bá phụ ngươi ruột lộn lên ngực
đấy!
Quay lại nhìn Uyển Thanh ông nhỠnhẹ :
- Hôm nay phá lệ, con má»i Dư thúc lên trên này, cả mi nữa !
- Phụ thân cho phép con ở dưới bếp?
Tiêu lão chen vào:
- Con nhỠnày, sao mi ngu thế! Lão xú lâu mới có một lần đại xá thi hành ngay, lẹ lên?
Hai vị Lão hữu đã ngồi vào mâm rượu, hương thơm của thức ăn làm yết hầu Tiêu thứ gia chuyển động liên hồi. Thấy Nguyên Huân còn vòng tay thủ lễ:
- Tiểu quỷ, chưa ngồi xuống, xớ rớ cái gì?
Uyển Thanh kéo tay áo Dư Tứ, ríu rít :
- Bá phụ và Gia gia má»i Thúc Thúc đó mà !
- Dư lão đệ, khách khí gì mãi thế?
Dư Tứ gãi tai :
- Xin nhị vị lão ca ca cho phép tiểu nhân đứng hầu là quá đủ vinh dự rồi !
- Nhăng cuá»™i gì mãi thế Dư đệ, ta móc há»ng ngươi bây giá», ngồi xuống!
Tiếng quát thân mật, yêu mến của Tiêu thứ gia có uy lực khiến Dư Tứ không thể cưỡng lại, khép nép ngồi xuống.
Äoàn Chính Tâm nhìn má»i ngưá»i, hài lòng :
- Äây là bữa cÆ¡m đặc biệt. Nguyên Huân, sở dÄ© con và Thanh nhi còn được sum há»p trong bữa cÆ¡m hôm nay là do công đức cá»§a Dư thúc, các con hãy hành lá»… tạ Æ¡n Thúc phụ, Nguyên Huân và Uyển Thanh đứng dậy, vòng tay:
- Chúng Ä‘iệt nhi không dám mở lá»i tạ Æ¡n vì công Æ¡n cứu mạng như trá»i biển, xin thúc phụ nhận cá»§a chúng con lá»… má»n này !
Nói xong, cả hai quỳ lạy ba lạy.
Dư Tứ chan hòa nước mắt, chân tay cuống quýt:
- Ôi chao, ôi chao, chớ vậy, chớ vậy... Tiểu vương gia... Công Công chúa... chớ vậy, chớ vậy! ...
Äoàn lão cảm động, mÄ©m cưá»i quát:
- Dư Tứ, làm gì vậy, để cho con cháu chúng hành lễ cho phải đạo!
Dư Tứ nhắm nghiá»n đôi mắt xếch, lệ ứa hai hàng:
- Chá»§ Nhân, xin cho Dư Tứ này được nói má»™t lá»i trước khi nhận cái Æ¡n này. Từ nhá», không riêng tiểu nhân mà cả dòng há» bao Ä‘á»i theo hầu chá»§ nhân và các bậc Tiên Äế, công đức chá»§ nhân ban cho thật như trá»i biển, tiểu nhân dẫu có nát thân cÅ©ng không đủ đáp Ä‘á»n trong muôn má»™t. Bổn phận cá»§a tiểu nhân là xả thân cùng chá»§, cái công nhá» bé kia có đáng là gì mà ngày nay được chá»§ nhân nâng lên cho thế này, được đứng trong hàng quyến thuá»™c, Dư Tứ xin lạy tám lạy để tạ Æ¡n trá»i biển!
Nhanh như chớp, Dư Tứ lạy đủ tám lạy, mặt mũi hân hoan, đứng lên, Uyển Thanh cũng nước mắt hai hàng, ôm lấy cánh tay Dư Tứ kéo vào bàn tiệc.
Äoàn Chính Tâm ôn tồn:
- Thôi đi, các ngươi rắc rối quá, cá nguội mất rồi, uống thôi uống thôi!
Chụp lấy bình Bách Hoa Tửu rót đầy ly lớn, mầu rượu phơn phớt hồng sóng sánh như mật, uống cạn, đặt ly xuống bàn, Tiêu lão nhắm mắt lim dim tận hướng, khà một tiếng, mắt mở bừng, chụp đũa, sớt một miếng cá rán, nhai rau ráu:
- Ngon thật, ngon thật. Rượu Lục gia, cá Vân Mộng, trần gian đại bảo!
Bữa ăn trôi qua trong thân ái, uống cạn tuần rượu thứ sáu, Äoàn đại hiệp nhìn Tiêu Äại Hùng:
- Ngay ngày mai, ta có ý định cho Nguyên Huân thi hành di thác cá»§a Tam ca ta, Nguyên Huân còn quá trẻ. Xưa kia, Nhị ca ta có tình giao hảo vá»›i Nhị đại hiệp cá»§a Võ Äang SÆ¡n và ta cÅ©ng là chá»— ân nghÄ©a, lần này Huân nhi vào Trung Thổ, ta gá»­i lá thư cho Dư nhị hiệp, tìm kiếm tung tích cá»§a Nhị ca ta, vì chỉ duy nhất má»™t mình Nhị ca là còn nhá»› được 72 chiêu thức cá»§a Vân Hà Toả Kiếm cá»§a Tam ca, ta muốn Nhị ca truyá»n lại cho Huân nhi để sau này khi Thần Công tối thượng được luyện thành, hợp cùng kiếm thức trong Kiếm tá»a vân hà. giữ được nếp nhà, dương danh cùng thiên hạ, và nhất là vì lợi ích cá»§a Äại Việt. Lúc đầu bỡ ngỡ, ta muốn nhá» ngươi quan tâm chỉ bảo, dạy dá»— cho Huân nhi trên đưá»ng nhập Trung thổ, Lão Tiêu, ngươi nghÄ© sao?
Tiêu lão vuốt râu trầm ngâm:
- Ta cÅ©ng chẳng có gì cần kíp lắm, cùng ngao du má»™t phen, thá»­ nếm món ăn Hàng Châu má»™t chuyến, tiá»n bạc ngươi có không?
- Lão Tiêu, ngươi yên tâm, thuở trước ta quản thá»§ gia sản cá»§a Tam ca, ta vẫn còn giữ đủ số vàng bạc ấy, dành để cho nghÄ©a vụ cá»§a Nguyên Huân lúc này. Hôm nay là ngày Sá»­u, Huân nhi tuổi Canh thìn, ta đã tính trước thá»i gian lên đưá»ng cho Huân nhi cả rồi, còn tuổi cá»§a ngươi chẳng phải là Quý Mão đó sao, cả hai Ä‘á»u là Kim mạng, chuyến Ä‘i này tuy nhiá»u gian lao, nhưng có đại nạn tất có đại phúc.
- Uyển nhi, con sá»­a soạn hành trang cho anh con. Từ giã đến trưa mai, ta có nhiá»u việc phải bàn vá»›i Bá phụ. Trên đưá»ng Ä‘i, Huân nhi sẽ được Bá phụ dạy dá»— thêm cho những kinh nghiệm giang hồ cÅ©ng không muá»™n!
Nguyên Huân bước xuống dãy nhà ngang, đã vào đầu giá» Thân, trá»i tuy có bá»›t lạnh so vá»›i mấy ngày trước, nhưng vẫn không có ánh mặt trá»i, bầu trá»i trắng đục, dãy Hoàng Liên SÆ¡n soi bóng âm u trên mặt hồ Vân Má»™ng. Hồ không rá»™ng lắm, tuy không lá»›n bằng cái hồ trùng tên bên Trung Nguyên nhưng đẹp hÆ¡n thập bá»™i. Dân quanh vùng thưa thá»›t, ngưá»i Dao, ngưá»i Tày, ngưá»i Mèo đất nương làm rẫy rải rác trên những triá»n núi, để lại từng khoảng loang lổ như những miếng vá khác màu cá»§a chiếc áo tím sẫm Liên SÆ¡n.
Mấy tháng trước, có má»™t vị khách lạ đến thăm Lục thúc cá»§a chàng, Nguyên Huân nghe loáng thoáng tiếng được, tiếng mất, vá» má»™t cuá»™c khởi nghÄ©a cá»§a má»™t ngưá»i há» Lê nào đó ở đất Lam SÆ¡n, đã gây được tiếng vang lá»›n. Nếu cha chàng còn sống, biết đâu Ngưá»i chẳng làm công việc mà há» Lê Ä‘ang làm, để giải phóng đất nước khá»i ách nô lệ cá»§a giặc Minh. Và có lẽ biết đâu rằng, cái chết cá»§a Phụ vương chàng không nằm trong toan tính cá»§a lÅ© giặc cuồng xâm phương Bắc nhằm tiêu diệt má»™t nhân vật lừng danh, vừa đức độ, vừa chính danh như cha chàng, má»™t dòng há» lừng lẫy, đã ba phen đánh cho tan tác những đạo binh uy mãnh bách chiến bách thắng, đã từng là ná»—i kinh hoàng cho má»i dân tá»™c dưới vó ngá»±a cuồng chinh.
Tài sản của kiet1991

  #4  
Old 16-04-2008, 04:27 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Post chương 2 (tiếp)

Má»™t triá»u đại vá»›i những chiến tướng mà uy danh đã làm bạc phÆ¡ đầu những tên bại binh còn sống sót, làm khiếp đảm, làm rúng động cả triá»u đình Nguyên Mông, làm bá»§n rá»§n tay chân cá»§a những tên bạo tướng. Chẳng phải chàng mong ước dá»±ng lại triá»u đại Äông A nhà chàng, bởi vì má»—i triá»u đại Ä‘á»u có vai trò trong dòng lịch sá»­ chuyển xoay theo thiên mệnh, hợp vá»›i lẽ hưng vong, sinh diệt cá»§a cả nhân loại Trần triá»u, vá»›i Trần Quý Khoách, Giản Äịnh Äế , Trần Ãch Tắc. . chẳng đã làm việc đó sao? Nhưng bởi hỠđã đặt lợi ích cá nhân trên quyá»n lợi dân tá»™c, nên thảm bại là hiển nhiên không thể nào tránh khá»i.
Nếu không vì trách nhiệm nặng ná» bởi lá»i di thác cá»§a cha, chàng không thể không có mặt trong công cuá»™c chiến đấu giải phóng đất nước Ä‘ang chìm đắm trong ách thống trị cá»§a kẻ thù truyá»n kiếp phương Bắc. Cuá»™c khởi nghÄ©a cá»§a há» Lê đất Lam SÆ¡n má»›i chỉ là bắt đầu, và chắc chắn còn dài gian khổ, không ghé vai chung trong trá»ng trách này, lòng chàng day dứt khôn xiết.
Uyển Thanh đang ngồi dưới bóng cây Nguyệt quế đại thụ trên một băng đá, nhác thấy Nguyên Huân đi tới, nàng đứng dậy toan bỠđi.
- Uyển Thanh! Sao muội muội lại muốn lánh mặt ta như thế? Ủa, sao em khóc?
Uyển Thanh quay di lau nhanh dòng lệ, thẹn thùa mỉm cưá»i:
- Äâu có tiểu muá»™i có khóc đâu !
Nguyên Huân bước lại gần ân cần cầm tay nàng, Uyển Thanh nửa muốn rút tay lại, nửa muốn để im trong tay chàng, đôi má ửng hồng như hoa đào. Nguyên Huân dịu dàng:
- Thanh muá»™i! Vì sao em khóc? Hay có phải vì sá»± tác hợp cá»§a Thân phụ cho chúng ta, để giữ lá»i hứa năm xưa vá»›i ngưá»i đã khuất khiến em không hài lòng? Nếu quả vậy, chúng ta thưa lại vá»›i gia.gia...
Nguyên Huân sững sỠvà cuống quýt khi Uyển Thanh rụt phắt tay lại, ngồi xuống băng đá, ôm mặt khóc tức tưởi.
. Ô hay, Thanh muội, em giận ta đó sao?
- Nguyên Huân, sao ca ca lại há»i em vô tình đến vậy !
Nguyên Huân ngồi xuống cạnh Uyển Thanh, đặt tay lên bá» vai nàng vá»— vá». Uyển Thanh cảm thấy như má»™t luồng Ä‘iện chạy khắp thân thể.
- Uyển Thanh! Hãy nói với anh đi, vì sao em khóc?
- Ngày mai Huân ca Ä‘i rồi, xứ ngưá»i diệu vợi, bao nhiêu à hiểm nguy, gian khổ, tiểu muá»™i không lo lắng làm sao được rồi biết đến bao giá» gặp lại !
Nguyên-huân sững ngưá»i cảm động, "nàng Ä‘ang nghÄ© đến ta, lo lắng cho ta, ta vô thật vô tâm". Chàng ấp úng, vụng vá» :
- Thanh muá»™i, em đừng quá lo âu như thế, chẳng có gì nguy hiểm đâu, anh sẽ trở vá» má»™t ngày không xa lắm, Thanh muá»™i, em hãy bảo trá»ng...
- Huân ca, em không muốn Huân ca khinh xuất như thế, gian nguy trùng trùng khi vào đất địch, phải thận trá»ng và mưu trí, biết mình biết ngưá»i. Nhẫn nhục và kiên trì má»›i mong thành công. Anh hứa vá»›i em nhé?
Nguyên Huân cầm lấy đôi bàn tay búp măng trắng hồng cá»§a Uyển Thanh trân trá»ng:
- Anh hứa, anh luôn nhá»› lá»i em dặn, thôi đừng buồn nữa, này em, anh muốn ra thăm Vân Má»™ng Hồ trước khi lên đưá»ng, em Ä‘i vá»›i anh nhé ?
- Äợi em má»™t chút. Hay anh ra ngoài đó trước Ä‘i, em sẽ ra sau, cùng Ä‘i vá»›i nhau, kỳ chết!
- Ngày xưa mình cùng đi với nhau có sao đâu?
- Ngày xưa mình còn nhá», chàng ngốc! Thôi, nói thế chứ Huân ca cứ Ä‘i trước Ä‘i, tiểu muá»™i sẽ ra ngay đấy!
Nói xong Uyển Thanh đứng dậy, chạy vá» khuê phòng. Hai ngưá»i ngồi dưới tàn má»™t cây si lá»›n, má»c sát cạnh hồ. Mặt hồ sáng như gương, lăn tăn sóng gợn, ngá»n Liên SÆ¡n soi bóng làm tối sẫm má»™t phần mặt hồ.
- Huân ca, tiểu muá»™i có hai di vật cá»§a thân mẫu để lại, má»™t là viên ngá»c có khắc tên cá»§a tiểu muá»™i khi muá»™i đầy tháng, tiểu muá»™i vẫn Ä‘eo nó suốt mưá»i sáu năm nay, mong Huân ca giữ nó, giống như lúc nào cÅ©ng có muá»™i ở bên cạnh, khi làm bất cứ Ä‘iá»u gì nhá»› lá»i muá»™i dặn, hãy gia tâm thận trá»ng, đó là cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tiểu muá»™i đã trao cho Huân lang.
Vừa nói, nàng vừa tháo sợi dây chuyá»n có móc má»™t viên ngá»c lá»›n bằng hạt nhãn, óng lên mầu huyết dụ, hôn lên nó rồi Ä‘eo vào cổ Nguyên Huân, chàng giữ hai bàn tay nàng, xúc động nói:
- Ta mãi mãi nhá»› lá»i em dặn. Ta chẳng có gì quí giá để lại cho em!
- Huân ca, tiểu muá»™i từ nay đã là ngưá»i cá»§a há» Trần, chàng ở nÆ¡i nào, thiếp như bóng trăng nÆ¡i ấy, dẫu có đợi chỠđến bao lâu, lòng thiếp vẫn tợ trăng rằm, vẫn như đỉnh Liên SÆ¡n vá»i vợi kia !
- Ta cÅ©ng thế. Thanh muá»™i! Ta cÅ©ng thế! Khi ta Ä‘i xa, Thanh muá»™i vò võ má»™t mình, hãy cố gắng luyện tập thuần thục võ công. Thá»i ly loạn, giặc Minh Ä‘ang dày xéo dân ta, đất nước cần đến cả trai lẫn gái.Thanh muá»™i, Thanh muá»™i còn nhá»› ngưá»i khách đến thăm gia gia mấy tháng trước không?
- Nhớ chứ! Ruột thịt của ca ca đó ?
Nguyên Huân ngơ ngác :
- Ta làm gì có thân thuộc?
- Ngưá»i đó là Trần Nguyên Hãn, đích tôn cá»§a quan Tư Äồ Băng Hồ tướng công Trần Nguyên Äán, má»™t bậc Thân Vương cá»§a Trần triá»u.
- Sao Thanh muội biết?
- Gia gia nói?
- Sao Lão gia không cho ta hay?
- Gia gia bảo rằng chưa đến lúc cho Huân ca biết, vì trá»ng trách cá»§a Huân ca còn nặng không muốn Huân ca phân tâm trong việc há»c hành luyện tập.
- Ông ta đến đây có việc gì thế?
- Gia gia nói vá»›i muá»™i vá» cuá»™c khởi nghÄ©a cá»§a Bình Äịnh Vương Lê Lợi, và có nhắc đến ngưá»i bà con khác cá»§a ca ca..
- Ai vậy?
- Äó là Trưởng tá»­ cá»§a Trần triá»u Bảng Nhãn Nguyá»…n Phi Khanh, tên là Nguyá»…n Trãi.
- Ngày ấy gia đình bị thảm sát, ta còn quá nhá», gia gia không nói ta làm sao biết được !
- Mới đây gia gia mới cho tiểu muội biết mà thôi !
- Ngưá»i ấy sao không đến?
- Nghe đâu vị Biểu huynh ấy còn đi tiếp xúc với một số hào khách khác nữa!
- HỠđến đây có chuyện gì, Thanh muội có nghe biết gì không?
- Tiểu muá»™i nghe gia gia nói đến phần thượng cuốn binh thư VẠN KIÊP Bà TRUYỀN, tức là phần binh pháp, gia gia trước có Ä‘á»c nhưng chỉ nhá»› được bảy, tám thành thôi, gia gia đã chép lại và trao cho ngưá»i há» Trần.
- Gia gia có nói gì thêm nữa không ?
- Gia gia bảo Nguyá»…n Trãi, hiệu là Ức Trai, là má»™t ngưá»i kỳ tài!
- Kỳ tà i . . . nghĩa là . . .
- Nghĩa là có chí cả, là có tài năng gì đó, làm sao tiểu muội biết được !
- Thôi được rồi. Ta chỉ buồn một lẽ là không thể ở lại đóng góp công sức để giải ách nô lệ cho dân tộc vào lúc này!
- Huân ca, Huân ca có bằng lòng cho muội thay Huân ca mà đóng góp không?
- Nhưng còn Gia phụ?
- Huân ca, tuy Gia phụ không phải Việt tá»™c, nhưng dòng dõi há» Äoàn đã nương náu ở đất nước này hàng trăm năm, đối vá»›i há» Trần như ruá»™t thịt, huống chi gia mẫu lại là ngưá»i Äại Việt, tiểu muá»™i cÅ©ng có nghÄ©a vụ cá»§a má»™t ngưá»i dân đối vá»›i Äất nước chứ, gia gia chắc sẽ hài lòng nếu em thay Huân ca mà chung lo vá»›i vận nước. Huân ca, tiểu muá»™i nói đúng không?
- Sao lại không, ta vui mừng lắm, chỉ có Ä‘iá»u...
- Äiá»u gì cÆ¡?
- Thân gái, trận mạc khó lưá»ng...
- Thân gái thân trai nào khác gì nhau, chẳng nhẽ Huân ca quên Ä‘i Bà Trưng, Bà Triệu, những Nữ Anh Hùng ngất trá»i cá»§a Äại Việt hay sao? Và còn biết bao bậc anh thư, nữ tướng từng làm vỡ mật quân thù mà Ä‘á»i nào chẳng có. Huân ca chẳng nghe "giặc đến nhà, đàn bà cÅ©ng đánh" đó sao?
- Thôi thôi, ta chịu thua... Phu Nhân rồi!
Uyển Thanh sung sướng, ngượng ngùng, mặt ửng hồng như hoa đào, cắn mạnh bả vai chàng:
- Khiếp! ông Mãnh !
Kêu dứt tiếng, màng bỠchạy. Ngồi lại một mình, nhìn theo bóng Uyển Thanh, bất giác, một nổi buồn mênh mông xâm chiếm tâm hồn chàng...
Từ Vân Má»™ng Hồ trở vá», trá»i đã vá» chiá»u, sương bắt đầu che phá»§ núi rừng, gió bắc đã ngừng thổi, những cái lạnh có phần giá buốt hÆ¡n. Nguyên Huân thoắt nghe kiếm phong rít lên từ sân tập, chiêu kiếm được sá»­ dụng vá»›i má»™t ná»™i lá»±c khá»§ng khiếp. Tiếng cá»§a Tiêu Thứ Gia cất lên sau tiếng kiếm phong vừa dứt:
- Thiểm Äiện Kiếm, sở dÄ© có tên gá»i đó vì nó vừa nhanh, vừa mạnh. Bé con, múa may ẻo lả như ngươi thì làm sao phát huy uy lá»±c được? Há»ng bét! Ná»™i lá»±c ngươi tệ quá, tệ quá...
Tiếng của Uyển Thanh:
- Bá phụ ! Hài nhi má»›i luyện chưa đủ má»™t năm, còn Bá phụ khổ công 40 năm, làm thế nào bì được ! Äến ngay kiếm chiêu còn chưa thuần thục nữa là ná»™i vá»›i chả lá»±c. Äịệt nhi có đủ há»a hầu như Bá phụ, Ä‘iệt nhi nhất định chẳng thua Bá phụ đâu!
- Con nhá» lẻo mép kia, từ mai ta và tiểu quá»· há» Trần đã rá»i khá»i đây, ngươi phải chuyên cần má»›i được. Có khó khăn, kiên trì má»›i gá»i là công phu. Hàng đêm ngươi phải tá»a công luyện Há»a Vân Công. Tư chất như ngươi há»c má»™t biết mưá»i, nhưng cứ để lòng thương nhá»› thì há»c mưá»i cÅ©ng quên sạch. Khẩu quyết bá»™ pháp Hoán ảnh Thân Pháp ngươi nắm vững rồi chứ? Ta để lại cho ngươi 12 viên Cam Lồ Hoàn, má»—i đầu tháng, ngươi uống má»™t viên, ná»™i lá»±c tất tăng tiến, má»™t năm sau, ta trở vá» khảo hạch lại, ngươi mà thương thương, nhá»› nhá»›, lÆ¡ là luyện tập là chá»› trách bá phụ đây khện cho đấy ! Ngươi không thấy Huân ca ngươi tinh tiến hÆ¡n ngươi nhiá»u lắm sao?
Nhìn thấy Nguyên Huân vừa bước vào, Tiêu lão quay sang chàng:
- Lại đây, tiểu quá»·, lại đây ta khảo hạch lại kiếm pháp, quyá»n cước, ná»™i lá»±c ngươi để xem ngươi có chút bản lÄ©nh nào không?
- Tiêu lão gia ! Äiệt nhi võ công còn non kém lắm, lần này theo lão gia vào Trung nguyên quả đáng lo ngại!
- Äiá»u ấy cÅ©ng đúng đấy. Äến như ta đây, Ä‘i lại Trung Nguyên mà còn úy kỵ đôi phần, hÆ¡n nữa, lần này ngươi Ä‘i tầm thù và tìm lại báu vật. Kẻ thù cá»§a ngươi 12 năm vá» trước võ công đã kinh ngưá»i, bây giá» bản lãnh cá»§a y không biết đâu mà lưá»ng, ta quả có lo lắng đấy ?
Bởi thế phải á»›m lại cho bằng được di vật cá»§a tổ tiên ngươi, quyết luyện bằng được SÃT NA VÔ LƯỢNG THẦN CÔNG trước đã rồi má»›i hy vá»ng tầm thù . Nhưng Ä‘i chuyến này, biết đâu ngươi chẳng gặp được kỳ duyên, lập được kỳ tích. Việc ấy cÅ©ng trông nhá» vào hồng phúc mà thôi. Tuy nhiên, má»—i hành động má»—i hoàn cảnh, phải nhẫn nại thận trá»ng mà hành xá»­, không thể hồ đồ được. Trá»ng trách cá»§a ngươi quả là hết sức nặng ná». Trong chốn giang hồ xảo trá, Ä‘a Ä‘oan, không biết đâu mà lưá»ng hết được . Không nên quá tin ngưá»i, đừng tá» bày tung tích. Việc Ä‘oạt lại Bảo Kiếp không thể dùng sức không thôi, mà còn phải biết dụng mưu trí. Cung cấm nhà Minh không phải là nÆ¡i muốn làm gì thì làm, dẫu võ công xuất quỉ nhập thần cÅ©ng khó lòng tung tác, phải Ä‘em trí ra để kiến cÆ¡ nhi tác. Má»i việc sau này ta sẽ bàn lại vá»›i ngươi sau, dÄ© nhiên ta cÅ©ng không để ngươi cô độc má»™t mình, má»i việc đâu còn đấy. Bây giá» ta muốn Ä‘iểm xuyết thêm cho ngươi. Uyển Thanh! Trao cho Huân nhi thanh kiếm.
Nguyên Huân đỡ lấy thanh kiếm từ tay Uyển Thanh, chân trái trước, chân phải mở rá»™ng bá»™ vị, bàn tay trái, hai ngón trá» và giữa khép chặt, ngón Ä‘eo nhẫn bấm vào ngón cái, chÄ©a vá» phía trước, bên trái. Bàn tay phải cầm kiếm, đốc kiếm ngang tầm mắt, dưỡng thần, tập trung tư tưởng, mắt hướng vào tâm, Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở, Há»a Vân Công phát huy kình khí, dồn vào đơn Ä‘iá»n, chuyển xuống hai chân và hai tay, mắt không rá»i đối thá»§.
Tiêu Thứ Gia mÄ©m cưá»i hài lòng. Thanh kiếm gá»— trong tay ông chÄ©a thẳng vá» phía trước:
- Hay lắm! Xuất chiêu đi!
- Äiệt nhi xin Bá phụ thứ lá»—i !
Chưa dứt lá»i mÅ©i kiếm trong tay Nguyên Huân bá»—ng run lên, tinh quang từ đầu ngá»n kiếm thấp thoáng, thanh trưá»ng kiếm rít lên vạch thành má»™t đưá»ng sáng trắng, nhanh như Ä‘iện chá»›p, Ä‘iểm vào huyệt nhÅ© căn cá»§a Tiêu lão, chân đạp đúng bá»™ vị Hoán ảnh Bá»™ Pháp, thân hình biến động theo ánh kiếm.
Tiêu lão nhẹ xoay ngưá»i tránh đưá»ng kiếm tấn công cá»§a Nguyên Huân. MÅ©i kiếm gá»— cá»§a ông như khói má» nhằm Kim TÄ©nh huyệt cá»§a Nguyên Huân Ä‘iểm tá»›i, miệng hô:
- Lôi há»a phong vân !
ÄÆ°á»ng kiếm gá»— Ä‘i sau mà đến trước, chiêu thức Lôi Há»a Phong Vân cá»§a Nguyên Huân chưa kịp tá»›i, đã phản thu lại chặn mÅ©i kiếm cá»§a Tiêu lão từ dưới thốc lên, thuận đà, chém vào cánh tay cầm kiếm cá»§a Tiêu lão. Äổi hướng tránh thế kiếm cá»§a Nguyên Huân, Tiêu Thứ Gia rung nhẹ mÅ©i kiếm biến thành má»™t vệt khói chặn thanh kiếm cá»§a Nguyên Huân, đồng thá»i xỉa mÅ©i kiếm vào huyệt Túc Tam Lý cá»§a chàng:
- Há»a Hồng Mãn Nhật !
Äứng ngoài, Uyển Thanh chăm chú theo dõi, nàng chỉ thấy hai bóng ngưá»i quyện lấy nhau như hai bóng má» không thể phân định được. ánh sáng từ thanh kiếm cá»§a Nguyên Huân tá»a ra muôn ngàn ánh tinh quang vá»›i tiếng hô dồn dập cá»§a Tiêu lão:
- Lôi Há»a Xuyên Vân, thức thứ 2.
- Lôi Tiễn-xuyên-sơn, thức thứ 9.
- Hồng Hạc Trầm Khơi, thức thứ 20.
Kiếm ảnh như điện chớp, kiếm phong rít lên vèo vèo, cuối cùng chỉ còn nghe được tiếng Tiêu lão:
- Thức thứ 32, thức thứ 49, thức thứ 74.. .
Thá»§y chung trong suốt 74 chiêu thức, hai thanh kiếm không không há» chạm nhau. Dù là thanh kiếm gá»—, nhưng trong tay Tiêu Äại Hùng chẳng khác nào Thái A Kiếm.
Từ thức thứ 36 trở Ä‘i, Nguyên Huân không còn tấn công được nữa, nhưng đôi lúc vẫn cố gắng phản công. Qua thức 79, Nguyên Huân tá»a bá»™ sát đất theo thế Mãng Xà Phiên Thân, mÅ©i kiếm đâm vào đơn Ä‘iá»n cá»§a Tiêu Thứ Gia, đồng thá»i chân trái làm trụ, chân phải quét thế Bạch Xà Tảo Äịa nhanh như chá»›p vào bá»™ vị cá»§a Tiêu Thứ Gia. Nếu ngưá»i thưá»ng gặp đòn hiểm này khó lòng tránh khá»i, bá»™ vị sẽ bị hữu cước cá»§a Nguyên Huân quét trúng, ngã chúi vào mÅ©i kiếm cá»§a chàng như chÆ¡i. Nhưng nhanh hÆ¡n Nguyên Huân má»™t chút, Tiêu lão uốn cong ngưá»i, cùng má»™t lúc như chiếc pháo thăng thiên, vá»t lên thành má»™t vòng cung. Thoát khá»i uy lá»±c cá»§a kiếm ảnh, tay phải phóng mạnh thanh kiếm gá»— vào má»™t thân cây, cùng má»™t lúc thân hình ông đã ngồi vắt vẻo trên cành.
- ÄÆ°á»£c lắm! Ngươi có triển vá»ng sẽ làm võ sư tôn trưởng mai sau lắm! Thế má»›i biết lá»›p sóng sau đè lá»›p sóng trước. Ngươi kết hợp kiếm cước thật đúng lúc, đúng thế. Khá lắm! Khá lắm! Thật là kiến cÆ¡ nhi tác vậy!
Nguyên Huân bình thản, hai tay chắp vào đốc kiếm, mũi kiếm chúc xuống đất, cung kính nói:
- Äiệt nhi tạ Æ¡n lão bá đã nương tay!
- Tốt lắm! Kiếm pháp ngươi ba tháng nay tinh tiến gấp bá»™i, tuy há»a hầu chưa đủ vì Há»a Vân Công ngươi má»›i luyện được hai tháng, nhưng vá»›i lòng kiên trì, trí thông minh và óc năng tạo, ngươi còn tiến xa lắm...
Trước lá»i khen cá»§a Tiêu Thứ Gia, Nguyên Huân kính cẩn thưa :
- Lão bá quá khen. Äiệt nhi được má»™t chút công phu cÅ©ng là do Lão bá và Lục thúc dạy dá»— cho vậy!
Äoàn Chính Tâm chống gậy bước ra, nét mặt hằn những dấu lo âu Uyển Thanh chạy lại đỡ cha ngồi xuống ghế gá»—, nhìn ông thương xót:
- Gia gia! Sao không ở trong phòng cho ấm? Ngoài trá»i lạnh lắm, không tốt cho gia gia đâu!
Äoàn đại hiệp không nói, ra mắt ra hiệu cho Nguyên Huân lại gần:
- Huân nhi! Thanh gươm Bạch Hạc cá»§a cha con ta còn cất giữ Äó là má»™t thanh gươm báu. Ta sẽ trao lại cho con sá»­ dụng, coi như có Tam ca ta luôn luôn bên cạnh con phù trợ cho con vậy! Chá»› để thất thoát!
Quay sang con gái, ông bảo:
- Uyển nhi! Vào trong phòng ta, ngay đầu giưá»ng nằm, có má»™t cái há»™c dài đóng kín vào trong thành giưá»ng, mang thanh Bạch Hạc ra cho ta!
Uyển Thanh Ä‘i khá»i, Äoàn đại hiệp tiếp:
- Con cÅ©ng phải nhá»› thêm là mưá»i năm trá»i quá dài cho Uyển nhi đó !
- Con xin ghi tạc lá»i Thúc phụ !
- Tiá»n bạc, áo quần, hành trang... Uyển nhi đã sắp xếp cho con cả rồi . Theo ý ta, vào Trung thổ phải thay đổi y phục như ngưá»i bản xứ, đừng để địch nhận biết. Äiá»u nữa là con giống Tam ca ta như đúc, con cÅ©ng nên cải trang Ä‘i đôi chút. Việc truy tầm má»™t kẻ thù không biết mặt chẳng dá»… dàng gì, nhưng Ä‘iểm quan trá»ng nhất là truy tầm Bảo Kiếp, đừng vì thù hận mà quên Ä‘i Ä‘iá»u cốt yếu.
Ta còn chuyện nữa căn dặn con, theo ý ta, chắc chắn Bảo Kiếp còn cất giữ trong Hoàng cung nhà Minh, vì năm xưa, kẻ tá»­ thù cá»§a chúng ta là má»™t nhân vật trá»ng yếu cá»§a Minh đế,vã lại dẫu có tà tâm, y cÅ©ng không dám giữ riêng. Thêm vào nữa, Bí Kiếp trở thành vô dụng vá»›i bất cứ ai chiếm được, vì trong thiên hạ, những ngưá»i có kinh mạch nghịch đảo, trong hàng triệu ngưá»i dá»… có má»™t.
Năm xưa gia gia ngươi có quen má»™t nhân vật hết sức kỳ bí ở phía,nam núi Chung SÆ¡n, võ công cá»±c kỳ ảo diệu và quái dị, ẩn cư trong khu vá»±c Tuyệt Tình Äàm. Ta nghe gia gia con nhắc đến vị này nhiá»u lần, ta chỉ biết đó là má»™t ngưá»i há» Dương mà sáng nay ta có nghe Tiêu bá phụ cá»n nhắc đến. Vậy con hãy lưu tâm. Có lẽ ngưá»i này là con cháu, chắc chít gì đó cá»§a Thần Äiêu Hiệp Lữ khi xưa. Nhưng Ä‘iá»u quan trá»ng nhất lúc đầu là tìm cho ra bằng được Nhị Sư bá Thiên Hư, và ngưá»i sẽ giúp đỡ con. Nhị Sư bá là ngưá»i uyên thâm, sá»± hiểu biết những huyá»n cÆ¡, diệu toán cá»§a ông hÆ¡n hẳn trí tuệ cá»§a bảy anh em ta cá»™ng lại. Có Ä‘iá»u không biết Nhị ca ca Äại ca ta sống chết thế nào. Äất Trung Nguyên thì bao la, mà mấy chục năm nay, nhị vị ấy bá»—ng dưng tuyệt tích. Khó lắm thay!
Uyển Thanh mang ra thanh kiếm còn nằm trong vỠđược chạm trổ tuyệt đẹp. Äoàn đại hiệp đỡ lấy. Nhìn báu kiếm cá»§a cha để lại, lòng Nguyên Huân quặn lên má»™t ná»—i thương Ä‘au, hai hàng lệ ứa, chàng quỳ xuống trước mặt Äoàn đại hiệp, ông gác thanh gươm trên vai Nguyên Huân, nghiêm giá»ng:
- Nguyên Huân! Äây là báu kiếm cá»§a cha con để lại, nÆ¡i chuôi gươm có chạm khắc gia huy cá»§a ông. Ta trao lại cho ngươi cùng tất cả má»i kỳ vá»ng!
Nói xong, ông để thanh gươm, cầm ngang trước mặt. Nguyên Huân sụp lạy ba lần rồi kính cẩn đỡ lấy bảo kiếm. Äứng dậy, chàng lui lại năm bước, đưa thanh kiếm lên ngang mày, tay phải để trên đốc kiếm, rút nhẹ từ từ. Thân kiếm lá»™ ra má»™t màu xanh biếc lóe lên ánh tinh quang rợn ngưá»i. HÆ¡i lạnh thanh kiếm hắt vào mặt, Nguyên Huân bá»—ng thấy trong lòng xốn xang kỳ lạ. Cùng thanh bảo kiếm này, Vương phụ chàng đã để lại biết bao chiến công. Trong giây phút này, chàng có linh cảm hương hồn ông quanh quất nÆ¡i đây.
Như có má»™t sức thúc giục kỳ lạ, chàng vận khí hành công, thanh kiếm tá»± tay chàng vút lên như má»™t con Bạch Hạc tung cánh, càng múa, càng phấn chấn. ÄÆ°á»ng kiếm tung hoành rít lên, kiếm phong tá»a hÆ¡i lạnh khiến Uyển Thanh phải lùi lại sau lưng Äoàn đại hiệp. ánh tinh quang chá»›p lòa, và thân hình Nguyên Huân chỉ còn như má»™t bóng mỠẩn giữa làn kiếm lóe lên như muôn vạn đóa Bạch Mai bao lấy quanh chàng, Thiểm Äiện Kiếm Pháp phát huy uy lá»±c má»™t cách bất ngá», Nguyên Huân tung mình lên cao, ánh kiếm vụt theo như má»™t khối cầu quẩy lá»™n phát ra những tiếng vo vo sởn óc...
Tài sản của kiet1991

  #5  
Old 16-04-2008, 04:28 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Chương 3

Kiếm Hiệp

Nam thiên nhất tuyệt kiếm


Chương 3
Tâm Hư Sư Thái biểu lộ thần uy
Chu Äại Chưởng môn tá» bày tâm ý.


Äã sáu tháng trôi qua kể từ ngày chia tay Uyển Thanh, Nguyên Huân theo chân Tiêu Lão Thứ Gia vào Trung Thổ. Trong sáu tháng đằng đẳng, những ngày đầu chịu đựng cái lạnh khá»§ng khiếp cá»§a vùng Thập Vạn Äại SÆ¡n, đưá»ng núi cheo leo, hoang vắng, ngày Ä‘i, đêm nghỉ, hùm beo, ác thú thiên nan. Äôi lúc trong suốt mưá»i ngày ròng rã không thấy má»™t bóng ngưá»i, chỉ toàn là núi rừng trùng Ä‘iệp, cây trái hiếm hoi; thịt thú rừng và nước suối nuôi sống hàng ngày. Chàng đã há»c được biết bao nhiêu kinh nghiệm cá»§a Bá phụ suốt má»™t Ä‘á»i bôn tẩu, và cả những giai thoại cá»§a làng võ Trung Nguyên, những môn phái, những phe nhóm, những băng há»™i, những tổ chức giáo phái kỳ quái, những đại gia chia năm xẻ bảy phân chia làm hai đạo Hắc Bạch, làm chính tà khó lòng phân định, khi thì ma đầu, lúc là hiệp khách, đạo gia, phật gia can dá»± không nhá» vào những việc giang hồ. Từ những bon chen vị ká»·, đưa đến hằn thù, vay trả, chém giết, thanh toán nhau. Cái danh, cái lợi đóng vai trò lá»›n trong những vụ đổ máu cá»§a võ lâm. Tiêu đại Hùng không bá» lỡ bất cứ cÆ¡ há»™i nào để dậy dá»— chàng, tấm lòng cá»§a ông đối vá»›i chàng thật là cao rá»™ng, đằm thắm. Tính tình Tiêu Lão khoáng đạt không câu nệ, cố chấp.
Suốt bao năm qua, chàng chẳng há» biết ông ngoài cái tên Tiêu Thứ Gia, Tiêu Äại Hùng. Ngoài ra thì xuất xứ, lai lịch cá»§a ông như con rồng thần, kiến thá»§ bất kiến vÄ©. Vậy mà ông đã truyá»n thụ võ công, kiếm pháp cho chàng má»™t cách tận tình mà chẳng cho chàng được bái sư.
Ông thưá»ng nói:
- Cốt ở cái tâm là đủ, nghi thức bá» ngoài nào sá kể. Thiếu gì kẻ danh định phân minh mà khi sư, diệt tổ. Ta truyá»n thụ võ công cho ai là do cái căn duyên mà nên, ở lòng thành cá»§a ngưá»i mà có. Vã lại, bản lãnh ta còn tầm thưá»ng lắm, ta không thể vì nghÄ©a thầy trò mà trói buá»™c các cÆ¡ may cá»§a ngươi sau này. Äiá»u tết nhất là ngươi giữ gìn được nhân cách, vì việc nghÄ©a mà quên mình, vì lợi ích cá»§a dân tá»™c mà xã thân, còn hÆ¡n những Ä‘iá»u nhăng cuá»™i mà có ích chi. Tâm hồn có khoáng đạt thì hành động má»›i quang minh, nếu cứ bo bo mà giữ những há»§ tục tầm thưá»ng thì làm sao chu toàn nghÄ©a cả. Hãy nhá»› lấy làm đầu!
Kể từ đấy, Nguyên Huân không còn câu nệ nhân, danh; chàng lấy tấm lòng hiếu tá»­ mà đối vá»›i ông. Má»™t hôm, trá»i đã vá» chiá»u, khói núi đặc mù như sương, giữa vùng Äại SÆ¡n hoang vắng, má»™t đống lá»­a được đốt lên trong thạch động để xua tan khí độc. Bên bếp lá»­a hồng và chú thá» mập nướng thÆ¡m vàng ngậy, ông mở bầu rượu bằng bong bóng heo, tu chút rượu cuối cùng còn sót lại:
- Bình sinh, ta vốn là kẻ giang hồ phiêu dạt, đã lâu rồi hiu quạnh lẻ loi, lấy màn trá»i chiếu đất làm giưá»ng ấm nệm êm, lấy lòng nhá»› thương cố quốc làm phụ tá»­ phu thê, lấy tình nghÄ©a anh em làm an á»§i. Giá» tuổi đã cao, khí lá»±c và hùng tâm má»™t thuở đã cạn dần mà vầng dương trên cố quốc ta đã non hai trăm năm không còn chiếu rá»i. Con dân cá»§a cố quốc phiêu dạt bắc nam, hoặc cắn răng cúi đầu nhẫn nhục để mong có má»™t ngày mai... má»™t ngày mai! Má»™t ngày mai! Ôi má»™t ngày mai thuở nào má»›i đến?!
Ta cảm thông cùng tổ quốc con, cùng nhân dân con, ta kính trá»ng lòng chiến đấu không há» mệt má»i, má»™t tinh thần dân tá»™c mãnh liệt hÆ¡n bất cứ dân tá»™c nào có được. Trong nhục nhằn gian khổ, tinh thần ấy mãnh liệt biết là bao! Nhưng khi hiểm há»a đã qua Ä‘i, thì tranh giành, bon chen danh phận, cá»§a cải, tiá»n bạc, dòng há»... mà gây ra bao cảnh tan tác, chém giết lẫn nhau. Bởi thế, lúc hưng thịnh, lúc suy vi cÅ©ng chính vì lẽ ấy mà ra.
Ông ngồi im lặng chìm đắm trong nổi buồn mênh mông. Nguyên Huân thương xót mình, thương xót ông, thương xót thần dân trăm há» cá»§a vương quốc chàng Ä‘ang nằm gai nếm mật, chịu đựng muôn ngàn đắng cay. Lòng thương yêu dào dạt trong lòng chàng, cảm thông được tấm lòng ông Ä‘au đáu bao năm. GiỠđây, tóc đã bạc, Ä‘á»i đã chiá»u mà tấm thân còn muôn dặm phiêu linh. Chàng quì xuống bên ông, ân cần nắm lấy bàn tay cương mãnh:
- Bá phụ! Hài nhi khi mở mắt chào Ä‘á»i đã canh cô, mồ quả mẹ cha mất sá»›m, gia đình bị thảm sát, đất nước chìm đắm trong bạo lá»±c hung cuồng, sống được đến ngày nay là nhỠở tấm lòng cao cả cá»§a Lục thúc, có được ngày nay là nhỠở lòng yêu mến bao dung cá»§a Bá phụ. Cha không biết mặt, mẹ chẳng hay tên, anh em chẳng có, tứ cố vô thân, lòng Ä‘au trăm mối, buồn ná»—i hận nước, thù nhà biết ngày nào báo đáp. Hài nhi được Bá phụ bảo ban, chỉ dạy Ä‘iá»u đúng sai, hÆ¡n thiệt. Cha không còn để được dạy dá»—, mẹ chẳng có để được ân cần, nhưng phúc tổ còn lá»›n. Lục thúc và Bá phụ đã cho hài nhi những Ä‘iá»u cá»§a Nghiêm phụ, Từ mẫu, xin Bá phụ dung nhận con làm nghÄ©a tá»­, cho con ít ra trong cuá»™c Ä‘á»i được gá»i má»™t tiếng Phụ thân.
Nói xong, lòng Ä‘au như dao đâm, hai hàng nước mắt chan hòa. Tiêu Äại Hùng bá»—ng dưng đầy má»™t lòng an á»§i, ná»—i cô đơn bao nhiêu năm đằng đẳng phút chốc tan Ä‘i, niá»m vui như ngá»n lá»­a hồng, khuôn mặt Ä‘au đớn cá»§a ông thoắt dịu lại đặt tay lên đầu Nguyên Huân Ä‘ang phá»§ phục dưới chân, vá»— nhẹ :
- Huân nhi! NghÄ©a tá»­! NghÄ©a tá»­! Cuối cùng trá»i cÅ©ng cho ta được má»™t niá»m vui!
Hai giá»t lệ như sương, lần đầu tiên trong Ä‘á»i ứa ra hai khóe mắt ông. Nguyên Huân vui mừng khôn xiết, dập đầu xuống đất hành lá»…, miệng hoan hỉ kêu lá»›n:
- Nghĩa phụ ! Gia gia !
- Hãy ngồi dậy con! Ta hài lòng lắm! Thêm một già, một trẻ cô đơn hoang vắng đã nên danh phận cha con. Ngồi dậy đi con ! Ngồi dậy !
Tiêu Lão dùng hữu chưởng nâng chàng dậy. Nguyên Huân cảm thấy má»™t luồng chân lá»±c ôn nhu, êm ái nâng chàng lên. Chàng biết nghÄ©a phụ Ä‘ang thá»­ công lá»±c mình. Lập tức chân khí trong ngưá»i chàng phản ứng. Tiêu lão mỉm cưá»i tăng dần công lá»±c, như má»™t sức đẩy vô hình, như má»™t luồng nước vỡ bá» tràn đến. Nguyên Huân vận dụng toàn bá»™ chân lá»±c cưỡng lại Không phải chàng dám khoe khoang, mà chàng biết cha nuôi Ä‘ang khảo sát thành quả công phu cá»§a mình, cho nên tâm trí hợp thành má»™t, tinh khí, thần khí tụ tam hoa, phát huy kình lá»±c cá»§a Há»a Vân Công, cưỡng lại.
Kình lá»±c cá»§a Tiêu lão má»—i lúc má»™t mạnh hÆ¡n, và má»™t phút sau, Nguyên Huân không còn tá»± chá»§ được nữa. Chàng biết rằng bây giá» nếu thu hồi chân lá»±c, chàng sẽ bị ná»™i thương tức khắc ná»™i thương sẽ làm cho chàng tiêu hao chân lá»±c trầm trá»ng. Äầu óc chàng phiêu diêu và bị kình lá»±c ná»™i khí cá»§a Tiêu lão đẩy tung lên.
CÅ©ng may, hang động cao rá»™ng. Vừa thoát khá»i kình khí cá»§a NghÄ©a phụ, chàng tức khắc sá»­ dụng Hoán ảnh Thân Pháp xoay má»™t vòng trên không, hóa giải sức phản chấn, đặt chân xuống đất, cùng lúc Tiêu lão cÅ©ng vừa như má»™t bóng má» lao đến toan đỡ chàng.
- Công lá»±c con đã có sáu bảy thành há»a hầu, tinh tiến hÆ¡n sáu tháng vá» trước, thật không uổng công ta. Tuy nhiên, con còn phải luyện tập nhiá»u lắm. Sau này cần phải có má»™t công lá»±c làm căn bản cho việc luyện Sát Na Vô Lượng Thần Công thì má»›i mau chóng đạt được viên mãn.
Äêm ấy, hai cha con không sao ngá»§ được. Má»™t già má»™t trẻ đối diện nhau cạnh đống lá»­a, tham thiá»n nhập định, hành công tụ khí. Chợt Tiêu lão mở bừng mắt, lắng nghe má»™t lúc. Nguyên Huân cÅ©ng mở mắt. Tiêu lão đưa tay lên môi ra dấu cho Nguyên Huân im lặng.
Trong tiếng gió lồng lá»™ng ngoài trá»i, có tiếng ngưá»i vẳng trong gió hú. Phải có công lá»±c thật thâm hậu má»›i có thể phân biệt được. Hang động này khá sâu và quanh co, chia làm hai ba nhánh, Tiêu lão đã có ý vào sâu, vừa thám sát xem có độc xà, thú dữ gì không, vừa tránh cái lạnh do gió núi ùa vào, nên tạm thá»i dẫu có ngưá»i vào, nhất thá»i cÅ©ng khó lòng phát hiện được. Tiêu lão lấy tay hắt tro tàn phá»§ lên những cục than hồng trong đống lá»­a. Hang động chìm trong bóng tối.
Tiếng chân dừng ngoài cá»­a hang. Bây giá» khoảng gìơ sá»­u Càng vỠđêm, gió càng mạnh. Thế mà trong khuya khoắt ấy lại có ngưá»i Ä‘i lại giữa chốn hoang vu này, nếu không là ngưá»i làm việc hệ trá»ng thì cÅ©ng là phưá»ng trá»™m cướp.
Có tiếng ngưá»i đàn ông lên tiếng, âm thanh cố thu nhá» nhưng vẫn ồm ồm vang vá»ng, rõ ràng ngưá»i này có ná»™i lá»±c không phải tầm thưá»ng:
- Nhan đệ! Ở đây có hang động. Ta vào đây nghỉ, sớm
mai lên đưá»ng cÅ©ng không muá»™n.
- Còn chừng ba dậm nữa đến Ninh Trấn. Ta đến đó trá»i cÅ©ng vừa sáng. Cố lên má»™t chút có hÆ¡n không?
- Cũng được vậy ! Nhưng ta không muốn Nhan đệ vất vả như thế. Vào đây làm chút rượu cho ấm có hơn là đi giữa đêm tối thế này. Cũng chẳng có gì cần kíp lắm. Ta hẹn với y khoảng giỠTỵ cơ mà !
- Thôi được! Lãnh huynh vào nghỉ ngơi đi, để tiểu đệ đi lấy ít củi khô.
- Äể nó cho ta! Äể nó cho ta !
Tiếng nói cá»§a ngưá»i há» Lãnh, tiếng đầu chưa dứt, tiếng sau cùng đã mất hút ngoài xa, chứng tá» thân pháp ngưá»i này cá»±c kỳ thần tốc. Lâu chừng ná»­a khắc đã có tiếng chân chạy
- Nhan đệ, bật cái bùi nhùi lên xem hang động có gì không?
- Mình chẳng cần vào sâu làm gì. Ngay cửa hang này cũng có chỗ khuất gió đấy!
- Thôi được! Số củi này đốt cả đêm cũng chẳng hết.
- Lãnh huynh nhanh thật!
- Có ít cá»§i khô ai gom sẵn. Ta chỉ việc mang vá».
Tiếng viên đá đập vào nhau nghe chan chát, thoáng sau, có ánh lá»­a bùng lên, lúc đầu còn má» nhạt, sau càng lúc càng rõ thêm. Tiếng cá»§i bắt đầu nổ lách tách, mùi rượu được hâm nóng tá»a hương ngào ngạt.
- Nhan đệ! Uống chút cho ấm!
- Äệ không thích uống rượu! Lãnh huynh cứ tá»± nhiên!
- Cánh tay trái cá»§a lão đệ, trá»i lạnh nó có còn buốt nhức không?
Lâu rồi nó cÅ©ng quen Ä‘i. Lúc đầu, cứ khi trá»i trở lạnh, đầu xương cụt Ä‘au nhứt vô cùng.
- Chà, thoáng chốc mà đã bao nhiêu năm trôi qua, giỠđây tan tác má»—i ngưá»i má»™t ngả, ngưá»i sống, kẻ chết, chẳng biết ai còn ai mất!
- Kể từ ngày Giáo chá»§ chán nản lòng ngưá»i dạ thú, mai danh ẩn tích. Há» Dương nắm quyá»n tác oai tác quái, giáo chúng bá» Ä‘i dần dần. Há» Từ há»— trợ há» Chu đặt ngai vàng trên đầu trăm há». Bách tính lê dân cÅ©ng chẳng sướng gì hÆ¡n khi dưới vương quyá»n cá»§a con cháu Mông Kha Hốt Tất Liệt. Há» Dương được phong vương, nắm giữ quyá»n bính vá» binh bị. Há» Thưá»ng, há» Từ bị bạc đãi.
- Ôi thôi, lão đệ nói tá»›i chúng làm chi cho rác tai. Cái ngày mà Äồ Long được lão đệ hàn lại, ta biết lão đệ ôm mối hận lá»›n. Thoắt chốc 30 năm qua kể từ ngày ấy, chúng ta dá»… đến trên hai mươi năm không gặp nhau, lão đệ mai ẩn ká»· quá, Lãnh Thiêm này truy tìm mất bao công sức.
- Tiểu đệ làm nghỠthợ rèn kiếm sống, quyết không nhớ gì đến quá khứ nữa!
- Từ ngày Dương Phá Thiên giáo chá»§ mất Ä‘i má»™t cách bí mật, sau này má»›i biết là do khối u tình. Phạm Tả Sứ bá» Ä‘i, Dương Hữu Sứ cai quản Minh giáo buông tuồng, Tứ Äại Há»™ Pháp Vương chia rẽ, giáo chúng làm nhiá»u Ä‘iá»u cuồng ngạo, bởi đó má»›i gây nên há»a thảm sát Quang Minh đỉnh ngày nào. Ôi, đó cÅ©ng có căn nguyên cả. Äến bây giá» lại buông tuồng như thế. Lão Dương mặt ngá»c lòng Ä‘en bạc quá lắm. á»¶ Thiên gẫy lìa. Vậy ra Ä‘oạn sau cá»§a bài thÆ¡ lan truyá»n trên giang hồ chẳng lẽ không còn có ý nghÄ©a, " á»¶ Thiên ái xuất. Thùy dá»­ tương phong"
Bây giá» Thiên tá»­ nhà Minh gây nạn binh Ä‘ao, xâm lăng thuá»™c quốc, ưa đãi bá»n cuồng đạo ngu độn, lê dân đồ thán...dẫu sao cÅ©ng còn ít độc hại hÆ¡n Dương Tiêu Ä‘ang dòm ngó ngai vàng. Việc này không sá»›m trừ, e có ngày bách tính, lê dân lại lâm vào cÆ¡n đại sát kiếp.
- Việc ấy việc ấy tiểu đệ cũng chẳng muốn quan tâm nữa, hôm nay đi với lão huynh là vì lão huynh đấy thôi!
- Ta thiết nghÄ© bổn phận kẻ hành hiệp, ôm kiếm Ä‘i lại trên giang hồ, vì dân trừ bạo, dù không làm được tất cả nhưng cÅ©ng góp phần ngăn chặn bá»›t bạo lá»±c. Không ngá» cái hùng khí cá»§a Chướng Kỳ Sứ Liệt Há»a Kỳ ngày nay mất cả !
- Tuổi trẻ nhiá»u sai lầm. Sắp sang tuổi sáu mươi, chẳng lẽ không biết được mệnh trá»i, còn tiếp tục lầm lẫn mãi sao. Ngày xưa nghá» nghiệp cá»§a tổ tiên truyá»n lại, đúc Ä‘ao thương kiếm kích, xét ra cái danh nghiệp ấy chỉ làm hại Ä‘á»i... Bao giá» tiểu đệ và con cháu nhất quyết chỉ còn làm cào, cuốc cày bừa mà thôi.
- Phật gia còn có giới đao, lão đệ nghĩ thế nào?
- Äó là sá»± lầm lẫn. Thiá»n trượng dùng để chống mà Ä‘i truyá»n giáo. Từ khi Äạt Ma Sư Tổ vào Trung Nguyên má»›i có giá»›i Ä‘ao, binh khí. Äại hùng, đại lá»±c có đâu là sức mạnh cá»§a sá»± trấn áp bạo lá»±c, vậy thì sắc là chi, không là chi?
- Ta không ngỠlão đệ lúc này am hiểu Phật pháp đến thế!
- Chẳng phải thế đâu lão huynh! Äệ lấy cái thưá»ng tình mà suy ra. Cái bình thưá»ng mà thông thì vạn cái cÅ©ng thông cả Tiểu đệ không niệm Phật, không ăn chay, cÅ©ng chẳng biết thế nào là Sát Phật, Kiến Phật. Äã vô tướng, vô sắc thì độc tôn duy ngã mà chi?
- Ta thật chẳng biết tí gì vá» Phật gia, Äạo gia, Danh gia Triết gia, Nho gia hết. Ta chỉ cần suy xét cái gì đúng thì làm cái gì không đúng thì không làm. là đạo ngưá»i. Äạo ngưá»i là nhân đạo, vậy ta cÅ©ng là lão... lão.. lão nhân gia.
Tiếng cưá»i sang sảng cá»§a Lãnh Thiêm, má»™t trong NgÅ© Tảng Nhân cá»§a Minh Giáo năm trước, vang lên trong động vắng, tá»a ra ngoài, ồm ồm mãi không dứt. Nguyên Huân giật mình, vì ná»™i lá»±c ngưá»i này quả là sung mãn, hai taichàng lùng bùng nhói buốt. Có tiếng như sợi chỉ vá»ng vào tai chàng, Tiêu lão Ä‘ang dùng phép truyá»n âm nhập mật:
- Huân nhi! Lão già há» Lãnh võ công khét tiếng má»™t thá»i ná»™i lá»±c kinh ngưá»i. Hãy cố gắng làm thân vá»›i lão nếu có dịp. Có lợi cho con đó. Mai ta đến Ninh Trấn để con có dịp nhìn thấy lão và gã há» Nhan, vốn là Chưởng Kỳ Sứ cá»§a Liệt Há»a Kỳ, má»™t trong NgÅ© Hành Kỳ cá»§a Minh Giáo khi trước, bị Diệt Tuyệt Sư Thái dùng á»· Thiên Kiếm chém đứt má»™t cánh tay. Nay vá» già, hào khí đã hết, chán ngán sá»± Ä‘á»i, bị lão há» Lãnh lôi kéo vào chuyện chi đây. Không phải ta muốn chen vào chuyện thị phi cá»§a võ lâm Trung Nguyên, nhưng vì chuyện này có liên quan đến hoàng đế nhà Minh và gã há» Dương, mà như vậy, có nghÄ©a là có liên quan đến chuyện cá»§a con đó.
Ngoài cá»­a động đã im lìm, dáng chừng hai ngưá»i há» Nhan và há» Lãnh không muốn trò chuyện nữa . Không còn bao lâu nữa trá»i sẽ sáng. Tiêu đại hiệp và Nguyên Huân ăn vận theo lối khách thương, y phục cá»§a ngưá»i Trung Nguyên. Thanh Bạch Hạc dấu trong Ä‘oạn nứa dùng làm đòn gánh, chiếc tay nải đựng vật dụng treo toòng teng sau lưng Nguyên Huân.
Cả hai từ lúc rá»i khá»i thạch động, đã bám sát theo bá»n Lãnh Thiêm. Khinh công há» Lãnh hết sức cao siêu. Nhưng nhá» Tiêu Äại Hùng truyá»n thụ Hoán ảnh Thân Pháp, và chàng đã khổ luyện từ nhá», Nguyên Huân theo kịp Tiêu lão cÅ©ng không đến ná»—i vất vả; Tiêu lão biết rõ công lá»±c cá»§a há» Lãnh, nên cả hai cá»±c kỳ thận trá»ng má»›i không bị phát giác.
Ra khá»i vùng núi non Thập Vạn thì trá»i đã sáng hẳn. Phong cảnh nÆ¡i đây cằn cá»—i tiêu Ä‘iá»u, đất Ä‘ai nứt nẻ. Lượng mưa ở vùng nằm trên chí tuyến này hết sức nhá» và gần như quanh năm không mưa, do đó, dân cư thưa thá»›t, thỉnh thoảng má»›i có ngưá»i qua lại nên Lãnh Thiêm và Nhan Bổn Ä‘i bá»™, không sá»­ dụng khinh công nữa. Cuối giá» Thìn, hai ngưá»i má»›i đến Ninh Trấn, má»™t thị trấn thưa thá»›t, tiêu sÆ¡, thá»§ phá»§ cá»§a má»™t huyện lỵ nhá». Ngoại trừ khu công đưá»ng được xây dá»±ng biệt lập cả thị trấn chỉ có má»™t cái quán, vừa làm quán ăn, vừa làm khách sạn.
Mặt trá»i đã lên cao, cái nóng bắt đầu thiêu đốt. Äêm lạnh ngày nóng là nét đặc thù cá»§a các khu vá»±c nằm trên hai đưá»ng hạ chí. Bước vào Ninh thôn khách Ä‘iếm, liếc mắt nhìn quanh Nguyên Huân nhận ra hai lão Nhan, Lãnh Ä‘ang ngồi ở má»™t chiếc bàn phía trong. Quán vắng ngưá»i, tiểu nhị chạy ra má»i chào vồn vã . Tiêu Thứ Gia chá»n má»™t chiếc bàn trong, gần bàn cá»§a há» Lãnh Tiểu nhị lau qua loa bàn ghế, xum xoe đứng đợi:
- Nhị vị khách quan dùng chi, xin cho tiểu nhân biết?
Tiêu Thứ Gia suy nghÄ© má»™t lát, rồi há»i:
- Ở đây có rượu ngon không?
Tiểu nhị trố mắt nhìn Tiêu lão. Trá»i còn sá»›m, nhưng đã báo hiệu má»™t ngày nắng bá»ng, ít ai uống rượu vào giá» này mà lão khách quan này há»i ngay rượu quý. Biết gặp khách xá»™p, tiểu nhị càng xum xoe:
- Bẩm, tệ quán có một loại rượu nổi tiếng quanh vùng này. Lão nhân gia dùng bao nhiêu xin cho biết, và nhân tiện, cả các món ăn nữa ! Dạ! Dạ! Hoàng Hoa cúc tửu của tệ quán mà nhậu với thịt nhím là ngon tuyệt!
- ÄÆ°á»£c! Sắp trưa rồi! Chúng ta cần ăn no nhân thể, cứ có món gì ngon là được !
Ông đưa chiếc bong bóng heo đã móp lại vì trống rỗng, nói thêm:
Hai cân rượu lẻ và một vò đổ cho đầy túi da này.
Nguyên Huân nói với theo:
- Này, một bình trà nguội lớn nữa đấy nhé !
- Dạ, dạ, nước uống ở đây quý hiếm lắm! CÅ©ng phải tính tiá»n đó thiếu gia !
- ÄÆ°á»£c rồi ! Ngươi Ä‘i Ä‘i !
Hai ngưá»i vừa ăn uống, vừa ngóng đợi. Lãnh Thiá»m và Nhan Bổn không nói vá»›i nhau má»™t lá»i. Vẻ mặt cá»§a Lãnh Thiá»m có vẻ nôn nóng, chỠđợi; trong khi đó, Nhan Bổn vá»›i cánh tay cụt, vẻ mặt thá» Æ¡.
Äến khoảng đầu giá» Hợi, má»™t toán ngưá»i lạ mặt chừng trên mưá»i ngưá»i, có nam, có nữ, ăn mặc theo lối giang hồ. Tất cả Ä‘á»u cưỡi những con ngá»±a sùi bá»t mép và y phục cá»§a hỠđầy bụi, chứng tá» hỠđã trải qua má»™t Ä‘oạn đưá»ng dài. Trong toán ngưá»i xuống ngá»±a, có má»™t thiếu phụ trung niên, nhan sắc còn mặn mà , và má»™t thiếu nữ tuổi chừng mưá»i tám, mưá»i chín, đôi mắt xếch, lẳng lÆ¡, bận má»™t bá»™ võ phục màu huyết dụ làm nổi làn da trắng hồng. Tất cả ồn ào xuống ngá»±a, ập vào quán như má»™t cÆ¡n lốc. Bá»n hảo hán mặt mày hung ác, lưng Ä‘eo Ä‘oản Ä‘ao. Thiếu nữ mang sau lưng má»™t thanh trưá»ng kiếm có tua gù ngÅ© sắc, riêng ngưá»i thiếu phụ thì không mang theo binh khí. Cứ nhìn cung cách những ngưá»i Ä‘i vá»›i y thị thì biết y thị là ngưá»i đứng đầu trong bá»n.
- Mang tất cả những gì mà cái tửu quán tồi tàn của ngươi có được ra đây!
Ngưá»i thiếu phụ hách dịch nói, đôi mắt long lanh nhìn quanh má»™t lượt. Äôi mắt mụ dừng lại ở cánh tay cụt cá»§a Nhan Bổn và dừng lại rất lâu khi nhìn thấy Nguyên Huân. Mụ ghé tai nói nhá» Ä‘iá»u gì vá»›i ngưá»i thiếu nữ. Äôi mắt thiếu nữ long lanh những tia tình tứ rồi cả hai cùng khúc khích cưá»i Nguyên Huân cau mày khó chịu khi bắt gặp nhãn quan cá»§a hai ngưá»i đàn bà nhưng chàng tảng lá» như không.
Ngay lúc ấy, má»™t sư nữ tuổi chừng năm mươi bước vào, đôi mắt lạnh lùng tá»a ánh tinh quang dưới hàng mi thanh tú. Vị sư nữ này thuở còn thanh xuân chắc chắn là có má»™t nhan sắc tuyệt vá»i Tay phải cầm chuá»—i hạt bồ Ä‘á», tay trái cầm phất trần. Chiếc phất trần màu Ä‘en, không biết làm bằng loại lông gì, long lanh ánh thép, vị sư nữ gá»i má»™t đĩa bánh bao chay và bình trà. Lãnh Thiá»m khi thấy bóng vị sư nữ bước vào, trên khuôn mặt cá»§a lão mang má»™t vẻ ngạc nhiên, quay sang bên há»i nhá»:
- Nhan đệ, có nhận ra Sư thái kia không?
Giá»ng há»i tuy nhá» nhưng Tiêu Äại Hùng vẫn nghe rõ.
Nhan Bổn đưa mắt thỠơ nhìn vị Sư thái, lắc đầu:
- Không! Tiểu đệ không rõ !
- Vị Sư thái này có lai lịch đấy ! Lão đệ không nhận ra ư! Hai mươi mấy năm trước bà nổi danh giang hồ vì đã đả thương Trương giáo chủ trên đỉnh Quang Minh đó!
- Chẳng lẽ vị Sư thái này là hỠChu?
- Phải rồi, phải rồi! Ta không thể nào nhận lầm được !
- Tiểu đệ nghe nói bà ta trở thành chướng môn của phái Nga Mi rồi cơ mà !
- Quái dị thật! Trên hai mươi năm nay, bà ta không Ä‘i lại giang hồ mà khép cá»­a quan tu ẩn. Ãi chà! Giang hồ bắt đầu sóng gió rồi đấy ! Còn bá»n má»›i vào lão đệ có nhận ra chúng là ai không?
- Làm sao tiểu đệ biết được?
- Cứ như các ăn mặc, đích thị chúng là Tiêu Dao phái cá»§a bá»n ngưá»i Miêu ở Vân Nam chứ không sai!
- Có phải giáo phái này chuyên dùng độc và rất dâm đảng đó chăng?
- Äúng vậy! Chúng ít khi xuất hiện ở Trung Nguyên mà chỉ quanh quẩn ở vùng biên giá»›i Tây Nam. Lần này, chúng vào Trung Nguyên chắc là có Ä‘iá»u lạ đấy!
- Äã bao năm nay, tiểu đệ chẳng quan tâm đến Ä‘iá»u gì cá»§a giang hồ cả. Và tiểu đệ cÅ©ng chẳng muốn quan tâm đến chúng làm gì !
Bá»n ngưá»i Miêu ăn uống ồn ào, vị trung niên thiếu phụ và thiếu nữ mặt hoa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Nguyên Huân rồi quay lại nhìn nhau, đôi mắt long lanh dâm tà.
Vẻ mặt lạnh lùng cá»§a vị sư nữ, tuy làm ra vẻ thá» Æ¡, nhưng không bá» sót bất cứ cá»­ chỉ nào cá»§a bá»n ngưá»i Miêu này. Bà cau mày khó chịu. Thiếu phụ mặc bá»™ quần áo màu hết sức sặc sỡ thêu kim tuyến lóng lánh, rượu làm á»­ng hồng khuôn mặt nàng. Chiếc áo rá»™ng cổ, trái hẳn vá»›i y phục kín đáo cá»§a ngưá»i Trung Nguyên, phô bày phần da thịt trắng như sá»­a, cÅ©ng bắt đầu á»­ng hồng trên bá»™ ngá»±c nở nang phập phồng dưới lá»›p áo. Tóc bá»›i cao, cá»™t bằng những giải lụa ngÅ© sắc.
Trừ vị sư nữ có khuôn mặt lạnh như băng khó chịu cau mày, trừ Nhan Bổn, Lãnh Thiá»m, Tiêu lão và Nguyên Huân, tất cả thá»±c khách Ä‘á»u trố mắt nhìn ả. Thấy má»i ngưá»i chăm chú nhìn, được thể, ả và đồng bá»n càng ăn nói như chá»— không ngưá»i. Thiếu phụ ghé vào tai má»™t tên ngồi kế cận nói nhá», gã đưa mắt nhìn Nguyên Huân rồi từ từ đứng dậy, khệnh khạng bước đến. Gã đứng chống nạnh nhìn Nguyên Huân, gật gù nói má»™t mình "Thằng nhá» này đúng là cá»§a tốt đấy! Nương nương tinh mắt thật!"
Tuy hắn nói nhá», nhưng khá rõ để như chẳng xem ai ra gì. Cuối cùng, hắn dùng tay chỉ vào Nguyên Huân nói, giá»ng hách dịch:
- Ê ! Chú bé ! Nương nương ta sai ta sang bảo ngươi qua bàn nương nương ta uống rượu!
Nguyên Huân giữ vẻ mặt bình tỉnh, đứng dậy nói:
- Xin cảm ơn! Tại hạ không biết uống rượu, xin miễn cho!
- Bất kỳ biết uống hay không, nương nương ta đã cho gá»i thì Phật tổ cÅ©ng phải đến!
Nguyên Huân cau mày tức giận, nhưng cố giữ hoà khí:
- Tại hạ là khách thương, không liên quan gì đến võ lâm, xin tôn giá miễn chấp cho!
Gã ngưá»i Miêu tức giận quát:
- Ãi chà! Mi cả gan thật! Muốn uống rượu phạt chăng?
Nói xong, y dùng Tiểu Cầm Nã Thá»§ Pháp giÆ¡ tay chụp vào ngá»±c áo Nguyên Huân. Vì không muốn lá»™ hình tích, chàng giả vá» lúng túng lùi lại phía sau, đẩy ngả chiếc ghế đẩu tránh được cái chụp như má»™t sá»± may mắn. Chụp hụt, gã tức giận dùng cương Ä‘ao chém thẳng vào mặt Nguyên Huân. Má»i ngưá»i trong quán im lặng trố mắt lo sợ cho chàng. Bá»—ng có tiếng gió rít lên, má»™t vệt khói xám từ tay vị sư nữ bay đến nhanh như luồng Ä‘iện chá»›p, rồi má»™t sợi dây như con rắn quấn chặt lấy cổ tay cá»§a gã ngưá»i Miêu, cùng lúc, cả thân hình há»™ pháp cá»§a gã bay tung lên không, đụng vào xà nhà rồi dá»™i xuống đất nằm bất động. Ngá»n roi được thu vá» nhanh như lúc tung ra và biến mất vào trong tay áo tá»± lúc nào. Sắc mặt cá»§a vị Sư thái Ä‘iá»m nhiên như không.
Bàn ăn cá»§a bá»n ngưá»i Miêu xôn xao hẳn lên, nhất loạt đứng dậy, thá»±c khách nhiá»u ngưá»i sợ hãi, toan lá»§i ra ngoài. Thiếu phụ Miêu.nghiêm giá»ng quát:
- Ngồi cả xuống!
Bá»n ngưá»i Miêu nghe lệnh vá»™i vã ngồi xuống, nhưng các cặp mắt bừng bừng tức giận. Thiếu phụ duyên dáng đứng lên, nở má»™t nụ cưá»i như hoa, khoan thai bước đến trước mặt sư thái, nghiêng ngưá»i, mùi xạ hương trong ngưá»i ả tá»a ra ngào ngạt, thiếu phụ dịu dàng nói:
- Xin Sư thái thứ lỗi cho tên thuộc hạ lỗ mãng của tiện thiếp, nhưng Sư thái ra tay thật là tàn độc, ít ra cũng nên nể mặt thiếp một chút mới phải. Xin Sư thái cho tiện thiếp biết tôn hiệu để được hầu tiếp.
Vị Sư thái lạnh lùng hừ một tiếng:
- Phu nhân cÅ©ng chẳng cần biết đến tên ta làm chi. Y xúc phạm Phật tổ, vô cá»› ức hiếp ngưá»i lành, trừng phạt y đôi chút như thế là đã nể mặt các vị nhiá»u lắm rồi đấy !
Gương mặt thiếu phụ biến từ màu hồng sang màu xanh tía, sắc giận lộ ra vẻ độc ác vô cùng:
- Con vãi tiện tỳ này! Ngươi khinh ngưá»i quá lắm! Công lá»±c ngươi được bao nhiêu mà múa may trước mắt bản nương nương. Không cho ngươi nếm chút Ä‘au khổ thì ngươi chưa sáng mắt ra!
Vừa nói, ả vừa bước tá»›i, hai cánh tay đã mất Ä‘i màu trắng sữa, trở thành màu chàm, nhất là bàn tay Ä‘en xám lại. Có tiếng kêu giật giá»ng trong đám thá»±c khách:
- Ãi chà ! NgÅ© Äá»™c Công! Sư thái cẩn thận!
Thân pháp cá»§a ngưá»i đàn bà Miêu tá»™c nhanh như chá»›p, hữu chướng cong lại thành ưng Trảo chụp xuống bả vai vị Sư thái, khống chế huyệt Kiên TÄ©nh. Sư thái vẫn ngồi im, mắt nhắm lại, phong bế các huyệt đạo cùng hÆ¡i thở, miệng mỉm cưá»i, nụ cưá»i ôn nhu thuần hậu khác hẳn vẻ mặt lạnh lùng trong đôi mắt. Cùng má»™t lúc, Ưng Trảo Thá»§ cá»§a ngưá»i đàn bà Miêu tá»™c chụp trúng ngay bả vai Sư thái nghe đánh "bách" má»™t cái, gương mặt ả nhăn lại Ä‘au đớn, cả thân ngưá»i bật lại phía sau như có má»™t sức phản chấn đẩy mạnh khiến toàn thân ả phải lui thêm hai ba bước nữa má»›i đứng vững, nét mặt Ä‘au đớn, sợ hãi. Vị Sư thái mở mắt, ánh mắt vẫn lạnh lùng, giÆ¡ hữu chưởng lên, năm ngón tay thon đẹp cong lại, chụp mạnh xuống mặt bàn, miệng quát:
- Cút ngay đi ! Con rết thối tha hỠBạch kia!
Cùng lúc ấy, năm ngón tay cá»§a Sư thái cắm phập xuống mặt bàn tạo thành năm lá»— thá»§ng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u giật nẩy mình. Bá»—ng có má»™t giá»ng trầm cất lên Ä‘iá»m tÄ©nh:
- Nam Mô A Di Äà Phật! Äã hÆ¡n trăm năm nay má»›i lại thấy Cá»­u âm Bạch Cốt Trảo!
Năm tiếng Cửa âm Bạch Cốt Trảo vang lên, gương mặt của thiếu phụ Miêu tộc hỠBạch càng hoảng sợ hơn.
- Bạch Thu Phồn! Nữ thí chủ chưa chịu đi hay sao?
Như sá»±c tỉnh, thiếu phụ trung niên Miêu tá»™c Bạch Thu Phồn, phó giáo chá»§ cá»§a Tiêu Dao Tiên Äạo xoay mình chạy biến ra cá»­a, miệng quát đồng bá»n:
- Chạy mau!
Cả bá»n biến ra khá»i quán, dìu luôn tên bị thương. Chá»§ quán mặt nhăn nhúm:
- Trá»i Æ¡i! Chúng ăn quỵt nữa rồi!
Nhìn chủ quán cuống quít như muốn khóc, vị Sư thái ôn tồn nói:
- Má»i việc đã có bần ni thanh toán cho!
Ngưá»i chá»§ quán mừng ro, chạy lại chá»— Sư thái ngồi, vái lấy vái để:
- Äa tạ Bồ Tát! Äa tạ Bồ Tát!
Tài sản của kiet1991

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áàëëîâ, âèäåî, äèåòà, äîñòàâêà, äóøåâûå, çîîôèëîâ, ìóðìàíñê, nam thien nhat kiem. 4vn

Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™