 |
|

16-06-2008, 06:51 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
HẤP LỰC THẦN CÔNG (Vô Danh) nguồn:vnthuquan
Hồi 1
Những kẻ ẩn mình -
Ãêm hôm đó tháºt tối Ä‘en, trăng sao bị mây che phá»§. Ãnh đèn trong phố đã tắt hết. Xung quanh tÄ©nh mịch đến rợn ngưá»i.
Bá»—ng trên đưá»ng có má»™t ngưá»i đà n bà mang bầu kháºp khiá»…ng, loạng choạng ráng chạy vá» phÃa trước. Cái bụng cá»§a bà ta to lá»›n nặng ná», là m cho bà chạy cà ng khó khăn, lảo đảo như sắp té, mất thăng bằng, sà ng qua bên nà y lạng qua bên kia. Ãầu tóc bà rối tung, ướt rịn và o nhau, sợi ngắn sợi dà i xá»a lòng thòng che cả khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Quần áo tả tÆ¡i, rách nát. Lâu lâu bà ta lại nhăn mặt khẽ rên lên má»™t tiếng như Ä‘au đớn lắm, vì hình như đứa nhá» trong bụng bị động, hoảng sợ đạp tứ tung. Nhưng ngưá»i đà n bà chỉ rên chứ không dám dừng chân.
Sau lưng ngưá»i đà n bà đó, xa xa, có má»™t đám ngưá»i cầm Ä‘uốc sáng rá»±c, gáºy gá»™c giÆ¡ lên tua tá»§a, la hét vang động má»™t góc phố. Há» chạy rầm rầm, cà ng lúc cà ng tiến gần ngưá»i đà n bà mang bầu hÆ¡n, miệng la lối :
- Ăn trộm, hãy bắt lấy tên trộm gà , đừng để nó chạy thoát.
Chẳng mấy chốc, há» rượt gần tá»›i, chỉ còn hai ba bước nhảy nữa là tóm cổ được ngưá»i đà n bà mang thai mà há» gá»i là ăn trá»™m kia. Bất chợt má»™t cÆ¡n gió mạnh thổi à o à o đến, thổi tắt hết tất cả ngá»n Ä‘uốc trên tay há», bụi cát bay mù mịt. Bá»n ngưá»i rượt Ä‘uổi hoảng sợ, vá»™i và ng giÆ¡ tay che lấy đầu lấy mặt, tránh né là n bụi bay kia. Há» vì lo cho bản thân nên không còn mắt đâu để chú ý tá»›i ngưá»i đà n bà mang thai kia. Bà ta cứ nhắm mắt nhắm mÅ©i chạy vá» phÃa trước, không cần biết phÃa trước có những gì Ä‘ang chỠđón.
CÆ¡n gió chưa kịp dứt, thì má»™t cÆ¡n gió khác lại nổi lên. Cứ như thế ba bốn cÆ¡n gió bay qua đầu há» liên tục. Gió ngừng thổi thì há» lại nghe có tiếng ngưá»i la hét, tiếng áo bay phừng phá»±t, tiếng kim khà chạm nhau vang lên choang choang từng hồi. Rõ rà ng là tiếng ngưá»i Ä‘ang đánh nhau. Bá»n ngưá»i rượt Ä‘uổi tò mò nheo mắt nhìn vá» hướng có tiếng la hét. Há» không thấy gì rõ rà ng, vì đêm quá tối. Lâu lâu chỉ thấy giữa mà n đêm Ä‘en có má»™t luồng sáng lóe lên.
Bá»—ng có tiếng ngưá»i hét lên the thé :
- PhÃa Ãông có ngưá»i, hãy cháºn há» lại.
Rồi từ trong mà n đêm vá»t ra má»™t bóng ngưá»i Ä‘en Ä‘en, không rõ mặt mà y bay ra, đứng chắn ngay trước đám ngưá»i rượt Ä‘uổi. Ngưá»i đó vá»›i tay ra sau lưng rút má»™t khúc bạc sáng chóe, kéo dà i hai đầu ra thà nh má»™t cây gáºy bạc dà i quá đầu ngưá»i. Ngưá»i đà n ông giÆ¡ cao khúc gáºy bạc, xoay tÃt như chong chóng quay. Má»™t luồng sáng rá»±c hình tròn tá»a ra trước mặt, che kÃn bá»n dân Ä‘en kia và o má»™t góc. Ngưá»i Ä‘ang múa gáºy bạc đứng xoay lưng vá» phÃa há», mặt hướng và o mà n đêm Ä‘en kịt. Ãám dân Ä‘en trố mắt ngạc nhiên không biết ngưá»i đó sẽ là m gì vá»›i há». Nhưng tuyệt nhiên ngưá»i đó cứ đứng xoay tÃt cây gáºy bạc, tạo thà nh hình tròn tá»a ánh bạc sáng ngá»i bao trùm lấy há».
Chiếc gáºy mà u bạc cứ quay vù vù trong tay ngưá»i kia, chói lòa lên, nhìn muốn Ä‘au hai con mắt. Ãám dân lại bỡ ngỡ sợ hãi, không biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra, cứ lùi bước dần tá»›i chân tưá»ng, ép và o má»™t góc.
Một tiếng hét the thé vang lên :
- Mạnh tay lên nà o.
Tức thì ngưá»i kia ra sức quay chiếc gáºy nhanh hÆ¡n, tiếng vù vù kêu to hÆ¡n, ánh bạc tá»a ra sáng hÆ¡n, chiếu rõ má»™t đám ba ngưá»i khác Ä‘ang đánh nhau gần đó. Má»™t ngưá»i mặt áo dà i luá»™m thuá»™m như giẻ rách. Ão có mÅ© dÃnh liá»n trùm qua đầu không thấy rõ mặt mÅ©i, chỉ thấy khuôn mặt là má»™t cái bóng Ä‘en Ä‘en. Ngưá»i đó múa may ống tay áo tÆ¡i tả, rá»™ng thùng thình, xuất chưởng lẹ không thể tưởng, phát ra tiếng phừng phá»±t, vù vù, Ä‘ang cố gắng chống trả lại những đòn chà mạng phát ra từ hai cao thá»§ trước mặt. Nhưng hai cao thá»§ Ä‘ang tấn công hắn cÅ©ng không cháºm chạp gì. Ngưá»i phÃa bên tay trái vung má»™t thứ vÅ© khà có hình dáng giống thanh kiếm, mà u Ä‘en Ä‘en chứ không lóe sáng lên như mà u thép, phạt ngang và o bụng ngưá»i mặc áo quần luá»™m thuá»™m kia má»™t nhát. Tên đồng bá»n phÃa bên tay phải cÅ©ng đồng thá»i vung hữu thá»§ đánh thẳng và o ngá»±c cá»§a ngưá»i ăn mặc luá»™m thuá»™m.
Tuy bị hai ngưá»i tấn công má»™t lượt, ngưá»i mặc áo luá»™m thuá»™m không há» nao núng, vung má»™t tay ống tay áo hất thanh kiếm Ä‘i lệch hướng, còn tay kia mở ra, năm ngón cong lại như móc câu chụp và o hữu thá»§ cá»§a ngưá»i bên phải.
Cao thá»§ phÃa bên tay phải thấy váºy vá»™i rút hữu vá» tháºt lanh lẹ, tránh né cú chụp, nhưng chỉ má»›i ná»a chừng thì lại tống ra tiếp, nhưng lần nà y nhắm thẳng và o mặt, chứ không đánh và o ngá»±c nữa.
Ngưá»i áo luá»™m thuá»™m vá»™i đưa tay lên đón đỡ hữu thá»§, ngỠđâu tả thá»§ cá»§a cao thá»§ bên phải tiếp nối cú đánh vừa rồi Ä‘áºp và o ngá»±c. Hai tay đánh và o hai vị trà khác nhau, ngưá»i mặc quần áo luá»™m thuá»™m chỉ còn má»™t tay đỡ gạt vá»›i ngưá»i đứng bên phải thì là m sao có đủ thá»i giá» rút tay vỠđỡ trước ngá»±c. Còn nếu giÆ¡ tay kia đỡ thì sẽ bị thanh kiếm cá»§a cao thá»§ bên trái chém trúng. Do đó, hắn nháºn luôn má»™t cú thoi sÆ¡n ngay chÃnh tâm.
Nhưng lạ thay, tên cao thá»§ bên phải cảm thấy như đụng phải má»™t túi bông má»m mại. Tuy hắn đánh má»™t cú tháºt mạnh trúng Ä‘Ãch, nhưng ngưá»i mặc quần áo luá»™m thuá»™m như giẻ rách kia không lùi lại má»™t bước, và cÅ©ng không có gì lá»™ vẻ Ä‘au đớn cả.
Cao thá»§ bên phải vá»™i và ng thu quyá»n vá», váºn ná»™i công lấy sức đẩy ra hai chưởng đánh thẳng và o ngưá»i mặc quần áo luá»™m thuá»™m. Ãất đá, cát bụi bay lên tứ tung, không còn thấy đâu là địch đâu là ngưá»i phe mình.
Bỗng đâu cái tiếng the thé lúc đầu lại vang lên :
- Ãồ vô dụng.
Rồi có má»™t tiếng rÃt như côn trùng vang lên :
- Giết...
Tức thì tiếng gió à o à o lại vang lên dữ dá»™i, đất đá bị bay tứ tung vì hai chưởng cá»§a tên cao thá»§ đứng bên phải, chưa kịp rÆ¡i xuống đã bay lên xoay tÃt, là m xung quanh trở nên tối tăm mịt mù như lúc nãy. Ãnh sáng tá»a ra từ cây gáºy bạc Ä‘ang không còn đủ sáng chiếu xuyên qua đám bụi đất đá kia gì.
Tiếng the thé lại vang lên :
- Chết! Tránh mau...
Ngưá»i đó chưa kịp nói hết câu thì má»™t vệt sáng xanh lè xẹt lên giữa mà n đêm, tiếp đó má»™t tiếng nổ bùng vang lên.
Tiếng nổ vang rá»n trong đêm, má»™t hồi lâu má»›i dứt.
Xung quanh trở nên im lặng lạ thưá»ng, bụi cát vẫn còn mù mịt.
Ãnh sáng từ cây gáºy bạc không còn tá»a ra nữa. Chiếc gáºy rá»›t ngay trên đất, ngưá»i chá»§ cá»§a nó Ä‘ang lồm cồm ráng đứng dáºy, nhưng cÅ©ng khuỵu ngã xuống, nằm bẹp trên mặt đất. Ãằng sau là đám dân Ä‘en nằm sóng soà i má»™t đống, không ngưá»i nà o nhúc nhÃch.
Thì ra con ngưá»i mặc quần áo luá»™m thuá»™m kia không đánh trả lại hai ngưá»i Ä‘ang tấn công hắn, mà váºn khà bao bá»c lấy thân, rồi tung chưởng nhắm và o ngưá»i Ä‘ang múa gáºy tá»a ánh sáng bạc kia.
Ngưá»i múa gáºy bạc bao bá»c đám dân Ä‘en, trong lúc bất ngá» không kịp đỠphòng, bị đánh trúng, tuy không bị chết nhưng có vẻ đã bị thương. Còn đám dân Ä‘en thì không có chút võ công, chẳng tà i nà o chống nổi, nên ngã chết chồng lên nhau thà nh má»™t đống. Mặt ngưá»i nà o cÅ©ng bị nhăn nhúm lại như là bị già đi cả chục tuổi. Quần áo tả tÆ¡i như ăn mà y.
Giữa lúc đó thì cái bóng luá»™m thuá»™m kia bay vá»t lên không, phi thân phóng Ä‘i. Nhưng có má»™t lằn và ng và ng ngoằn ngoèo như con rắn lá»a bám theo, cuá»™n và o chân hắn kéo xuống.
Rõ rà ng là chân hắn bị lằn và ng đó cuốn và o kéo xuống được má»™t khoảng, nhưng ngưá»i đó không tiếp tục rá»›t xuống mà lại bay lên, vá»t Ä‘i, để lại má»™t miếng vải phất phÆ¡ như chiếc lá và ng rÆ¡i giữa bầu trá»i Ä‘en.
Từ đâu má»™t ánh chá»›p loé lên, nhắm cái bóng Ä‘en luá»™m thuá»™m đó xẹt tá»›i. Tia sáng nhắm trúng giữa tim cái bóng, xuyên qua ngưá»i rồi biến mất, nhưng cái bóng vẫn bay lên cao vá»t Ä‘i như không há» bị gì.
Ãám cao thá»§ dưới đất vá»™i và ng vá»t lên cao tÃnh Ä‘uổi theo. Nhưng ngưá»i há» còn lÆ¡ lá»ng trên không thì cái bóng đã bay Ä‘i mất hút, không thấy tăm hÆ¡i đâu. Quả tháºt khinh công cá»§a cái bóng luá»™m thuá»™m kia quá cao, há» biết chắc mình không tà i nà o rượt Ä‘uổi kịp, nên từ từ đáp ngưá»i xuống đất.
Lúc nà y cát bụi không còn mù mịt nữa. Ãnh trăng bạc từ từ chui ra từ đám mây Ä‘en, soi lá» má» trên mặt đất. Trong bóng tối bước ra bốn ngưá»i Ä‘i vá» hướng ngưá»i múa gáºy Ä‘ang nằm thở thoi thóp. Ãi đầu là má»™t bà già khoảng sáu mươi. Sau lưng bà là ba ngưá»i đà n ông tuổi độ gần ba mươi. Ngưá»i đà n ông thứ nhất có khuôn mặt trắng xanh trong bóng tối nhìn chẳng khác gì như má»™t xác chết biết Ä‘i. NhỠánh trăng soi lá» má», khuôn mặt ngưá»i đà n ông thứ hai có mà u và ng và ng như bị bệnh lâu ngà y má»›i dáºy. Cuối cùng là ngưá»i đà n ông thứ ba thì chẳng thấy mặt mÅ©i đâu. Nhìn kỹ lắm má»›i biết hắn có nước da Ä‘en Ä‘en, hòa lẫn và o mà u Ä‘en cá»§a bóng đêm. Ãnh trăng lại yếu á»›t, chỉ chiếu lá» má», cho nên ngưá»i thứ ba nhìn chẳng khác nà o là má»™t cái bóng ma quá»· lúc ẩn lúc hiện. Bà già cúi xuống xem xét ngưá»i cầm gáºy má»™t hồi, rồi vá»— mạnh và o lưng hắn nói :
- Ngân Thiết! Ngươi đừng giở trò lưá»i nữa. Ãứng dáºy Ä‘i.
Rồi bà ta đứng lên chỉ và o đám ngưá»i nằm ngổn ngang kia nói :
- Ta nhỠngươi bảo vệ cho chúng mà ngươi cũng là m không xong.
Ngưá»i mặt và ng đứng đằng sau cưá»i hì hì nói :
- Hắn cảm thấy vô dụng nên má»›i giả bá»™ thương nặng để khá»i bị quở trách.
Ngưá»i Ä‘ang nằm dưới đất được gá»i là Ngân Thiết vụt đứng dáºy, không có gì ra vẻ bị thương cả, hét lên :
- Ta bị hắn đánh trúng má»™t chưởng Ä‘au muốn mất cả hồn đây nà y. Ai thèm giả vá».
Cả ba ngưá»i đứng đằng sau bà già lại cưá»i ồ lên, ra vẻ giá»…u cợt.
Bà già hừ lên một tiếng, nghiêm mặt nói :
- Cả lÅ© Ä‘á»u vô dụng! Ãi thôi!
Không cần đám đà n ông kia trả lá»i, ba già quay gót Ä‘i liá»n. Bốn ngưá»i đà n ông cÅ©ng nối gót theo sau.
HỠnối đuôi nhau thà nh hình chữ nhất từ từ lặng lẽ bước đi.
Cách đây không lâu hỠđánh nhau, bay à o à o như gió. Nhưng bây giá» thì há» lại dùng hai chân bước Ä‘i mệt nhá»c nặng ná» như ngưá»i bình thưá»ng, không có vẻ gì là có võ nghệ hay biết khinh công gì cả.
Há» Ä‘i được má»™t quãng khá xa, bá»—ng nghe có tiếng trẻ con khóc oe oe đứt quảng vang vá»ng tá»›i. Cả đám Ä‘á»u dừng lại, giá»ng tai chú ý lắng nghe. Tiếng trẻ thÆ¡ phát ra từ cục trưá»ng lúc nãy. Bà già đăm chiêu suy nghÄ© má»™t hồi, rồi thoăn thoắt bước vá» phÃa phát ra tiếng oe oe cá»§a trẻ con. Dáng Ä‘iệu cá»§a bà ta lúc nà y không có vẻ gì là già nua cả, lanh lẹ vô cùng. Bốn ngưá»i đà n ông kia cÅ©ng vá»™i bám theo sát gót.
Há» tìm kiếm má»™t hồi thì bắt gặp má»™t đứa trẻ má»›i sinh, bụng còn cuốn rún Ä‘ang nằm khóc tÃm cả ngưá»i. Bên cạnh đứa nhá» là xác cá»§a ngưá»i mẹ đã chết từ lâu. Chá»— ngưá»i đà n bà nằm cách đám dân Ä‘en nằm chết không xa lắm.
Lão bà trong đám ngưá»i mặt mà y lạ lùng kia chợt nheo mà y, nhăn mặt như suy nghÄ© mông lung.
Ngưá»i đà n ông mặt và ng bước nhanh lên phÃa trước, đến xem mặt đứa trẻ. Chưa kịp cúi xuống ngó cho kỹ, chà ng ta đã giáºt lùi quay trở lại. Vừa Ä‘i ngưá»i đó vừa nói :
- Trên Ä‘á»i ta đã gặp nhiá»u kẻ xấu, nhưng ta chưa gặp ngưá»i nà o xấu xà như đứa trẻ nà y.
Những ngưá»i còn lại nghe thế, tÃnh tò mò lại nổi lên, vá»™i rảo bước đến xem. Quả tháºt đứa bé má»›i sinh da nhăn nheo đỠhá»n, lại còn có má»™t vệt bá»›t mà u Ä‘en tháºt lá»›n vắt xéo giữa mặt, môi cong vếu, mÅ©i hếch như heo, xấu xà không thể tưởng nổi. Thưá»ng thưá»ng con nÃt má»›i sinh ra tất phải dá»… thương xinh xắn, nhưng đứa trẻ nà y thì có lẽ ngược lại. Nó xấu đến nổi ngưá»i đà n ông mặt và ng thoạt trông thấy đã muốn nôn oẹ. Mắt đứa nhá» cứ nhắm tÃt lại, miệng há tháºt to, gà o lên từng chặp. Tiếng khóc cá»§a đứa bé sang sảng vang rất to và xa. Bởi vì tiếng khóc nó quá to, cho nên tuy đã Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng tháºt dà i, mà há» vẫn còn nghe thấy mà quay trở lại đây.
Má»™t ngưá»i trong bá»n có khuôn mặt Ä‘en, liếc mắt nhìn đứa bé má»™t cái rồi nói :
- Chúng ta đừng nên nhiá»u chuyện, cứ để nó lại đây. Chắc chắn khi trá»i sáng sẽ có ngưá»i phát hiện và mang nó vá» nuôi. Bá»™ dạng như nó chỉ tốt cho cái việc là m công, hoặc là m trò cưá»i cho ngưá»i ta mà thôi.
Ngưá»i múa gáºy bạc Ngân Thiết đứng kế bên nói :
- Hừ, lỡ há» cÅ©ng chê nó xấu quá không dám mang vá» nuôi thì sao? Ãến lúc đó, đứa trẻ má»›i chà o Ä‘á»i nà y cÅ©ng phải từ giã Ä‘á»i ngay láºp tức.
Ngưá»i mặt Ä‘en đáp lại :
- Ta đã nói rồi, nó tuy có mặt xấu xÃ, nhưng vẫn được việc. Nhá» thì sai vặt, khi lá»›n lên thì có thể Ä‘i là m công hầu hạ kẻ khác. Trong má»™t trăm ngưá»i cÅ©ng phải có má»™t ngưá»i tốt bụng xách nó vá» nuôi chứ.
Ngưá»i mặt và ng lúc nà y cÅ©ng lên tiếng xen và o cuá»™c bà n luáºn :
- Nó xấu như váºy, ai dám nhìn mặt nó. Còn lâu há» má»›i mượn, mà há» có thể trêu chá»c nó nữa là khác. Sống mà suốt Ä‘á»i bị trêu chá»c thì thà để nó từ giã cõi trần ô trá»c nà y cà ng sá»›m cà ng tốt.
Từ lúc bốn ngưá»i đà n ông bà n luáºn vỠđứa trẻ, bà lão chưa lên tiếng. Bà ta vẫn đăm chiêu suy nghÄ© rất lâu, cân nhắc tháºt kỹ lưỡng. Cuối cùng bà cất cái giá»ng nói cá»™c lốc như ra lệnh :
- Mang nó vá»!
Cả bốn ngưá»i đà n ông đồng giáºt mình, quay mặt nhìn bà trân trối :
- Cái gì? Ãem nó vá» Ã ? Bà bà không nói đùa chứ.
Bà lão vẫn lặp lại câu nói lúc nãy :
- Mang nó vá»!
Bốn chà ng trai trợn mắt ngạc nhiên, lưỡng lá»± má»™t hồi rồi đưa mắt nhìn nhau như muốn đẩy đưa cái công việc đó cho ngưá»i khác. Há» cứ đứng nhìn nhau nhưng không ai chịu nhúc nhÃch tiến đến bế đứa nhá» lên.
Bà lão thấy váºy chỉ ngưá»i mặt Ä‘en nói :
- Ngươi, bế đứa nhá».
Rồi bà quay sang ba ngưá»i còn lại nói :
- Các ngươi Ä‘i lục soát trong ngưá»i mẹ nó, xem có ká»· váºt gì để lại cho nó được không?
Ngưá»i mặt và ng nhăn nhó há»i :
- Sao? Chúng tôi phải đi lục soát một xác chết à ?
Bà lão hừ lên một tiếng không nói gì.
Ba ngưá»i đà n ông không dám nói thêm, tiu nghỉu Ä‘i lại phÃa xác ngưá»i đà n bà xem xét, lục lá»i.
Ngưá»i mặt Ä‘en tháºp thò sợ hãi bước lại gần đứa nhá», phân vân không biết bế đứa bé lên bằng cách nà o. Ãứa trẻ vừa má»›i lá»t lòng, máu me dÃnh đầy ngưá»i, cuốn rún chưa cắt dà i lòng thòng, đã váºy toà n thân nó còn bị cát bụi bám và o nhìn tháºt ghê gá»›m. Chà ng mặt Ä‘en không muốn đụng ngón tay cá»§a mình và o, nên cứ quay qua quay lại mà không biết là m sao.
Bà lão rút trong bá»c ra má»™t miếng vải, thảy tá»›i cho ngưá»i mặt Ä‘en :
- Dùng miếng vải bá»c đứa nhá» lại.
Ngưá»i mặt Ä‘en chụp lấy miếng vải, trùm lên ngưá»i đứa nhá», rồi túm lại như má»™t cái bá»c hà nh lý. Chà ng ta không dám ôm cái bá»c có đứa nhá» và o mình, mà xách lên như mấy cô mấy bà xách giá» Ä‘i chợ.
Ãứa nhá» thấy có ngưá»i động tá»›i nó thì không khóc nữa, nhưng chỉ được má»™t hồi thì nó lại gà o lên dữ dá»™i. Ngưá»i mặt Ä‘en bá»±c mình quát tháo :
- Có im không nà o! Khóc nữa ta đá cho má»™t phát bây giá».
Ãứa nhá» vẫn cứ khóc. Ngưá»i đà n ông mặt Ä‘en tức mình vá»™i co chân lên tÃnh đá và o bá»c vải trên tay.
Bà lão đứng kế đó thấy váºy quát lên :
- Nó đói nó khóc! Ngươi đung đưa tay ru nó ngủ đi.
Ngưá»i mặt Ä‘en liá»n là m theo lá»i bà ta nói, khẽ Ä‘ung đưa cánh tay. Ãứa nhá» thấy động lại im, nhưng chỉ được má»™t hồi rồi lại khóc rống lên như cÅ©. Ngưá»i mặt Ä‘en tức khÃ, không thèm Ä‘ung đưa nhè nhẹ nữa, mà hất tay vung cái bá»c có đứa nhá» tháºt cao như muốn quăng nó Ä‘i, hết đằng trước tá»›i lại ngược ra sau lưng. Quả nhiên đứa nhá» nÃn ngay không khóc nữa.
Vá» phần ba ngưá»i đà n ông kia lục lá»i xác ngưá»i mẹ đứa nhá» không thấy gì, há» quay lại lắc đầu nói như than thở :
- Ngưá»i đà n bà nà y nghèo quá, trong mình không có gì. Cả cái áo cÅ©ng rách nát tả tÆ¡i, chẳng đáng là m váºt ká»· niệm. Vả lại, không nên để bà ta chết mà không má»™t mảnh vải che thân.
Bá»—ng ngưá»i sá» dụng gáºy bạc Ngân Thiết reo lên :
- A! Có mấy khúc xương gà trong túi bà ta.
Bà lão nện cây trượng xuống đất nói :
- Váºy cÅ©ng được! Ãi thôi! Trá»i sắp sáng rồi.
Thế là đám đà n ông nhón lấy mấy khúc xương gà gói lại, rồi nối bước Ä‘i theo bà lão. Ngưá»i mặt Ä‘en tay xách đứa nhá», Ä‘i sau cùng. Hắn cứ phải tung cái bá»c lên cao để là m cho đứa nhá» nÃn khóc. Nhưng hắn đâu có thể là m như thế mãi, má»™t hồi rồi hắn cÅ©ng mệt, mà má»—i lần hắn dừng tay nghỉ mệt thì đứa bé lại khóc oe oe, là m hắn nhức đầu Ä‘iếc tai.
Vừa mệt vừa tức, ngưá»i mặt Ä‘en cà u nhà u :
- Tại sao phải đeo cái của nợ nà y chứ.
Ngưá»i múa gáºy bạc hùa theo :
- Ãúng rồi! Bà bà , tại sao chúng ta không sá» dụng khinh công mà lại phải Ä‘i bá»™ cho má»i chân, tốn thá»i giá» nữa.
Bà lão đi đà ng trước không quay đầu lại, từ tốn nói :
- Ngươi muốn là m gì thì là m, đâu có ai cản ngươi.
Nghe thế, ngưá»i múa gáºy bạc vá»™i tung ngưá»i bay lên, nhưng má»›i được ná»a chừng, chân hắn bị ngưá»i mặt xanh kéo giáºt xuống, ngã lăn quay ra giữa mặt đất. Ngưá»i mặt Ä‘en Ä‘i sau Ä‘ang tung hứng đứa bé, suýt nữa bị ngưá»i múa gáºy bạc rá»›t té cản đưá»ng là m vấp ngã. Hắn bá»±c mình la lên :
- Ê, ngươi té cÅ©ng phải coi chá»— để té chứ. Muốn giết ngưá»i ta hay sao?
Tên múa gáºy bạc Ngân Thiết bị kéo ngã, lại bị kẻ khác chá»i bá»›i nữa, hắn tức giáºn chồm dáºy, chạy tá»›i túm cổ ngưá»i mặt xanh, hét lên :
- Ngươi muốn gì hả? Ngươi muốn giết ta sao? Tại sao lại túm cổ chân cho ta ngã lăn ra như váºy?
Trong đám, ngưá»i mặt xanh là có vẻ im lặng nghiêm nghị hÆ¡n những ngưá»i kia. Từ nãy đến giá» hắn chưa lên tiếng, dù má»™t câu cãi lá»™n hay hùa đồng vá»›i những ngưá»i kia cÅ©ng không có. Bây giá» hắn lại ra tay kéo đồng bá»n xuống, không cho hắn trổ tà i khinh công để được Ä‘i vá» nhanh chóng, dÄ© nhiên là hắn phải có mục Ä‘Ãch gì đó.
Nghe thấy tên đồng bạn vặn há»i, Ä‘e dá»a, hắn cÅ©ng không đáp, chỉ đưa tay gỡ tay cá»§a ngưá»i múa gáºy bạc khá»i cổ áo cá»§a mình. Tên múa gáºy bạc tức mình hÆ¡n nữa, nhà o và o tÃnh đánh cho ngưá»i mặt xanh má»™t tráºn.
Bỗng bà lão đi đầu hét lên :
- Nếu ngươi muốn yên thân thì đừng có là m báºy.
Lúc nà y ngưá»i mặt xanh má»›i lên tiếng, ôn tồn bảo ngưá»i múa gáºy bạc :
- Trá»i sắp sáng, ngươi không nên dùng khinh công gây sá»± chú ý cho ngưá»i khác.
Ngưá»i múa gáºy bạc ngẩng mặt nhìn lên, thấy trá»i cÅ©ng Ä‘ang lá» má» sáng giống như lá»i ngưá»i mặt xanh nói. Hắn không còn hùng hổ nữa, lá»§i thá»§i Ä‘i theo đồng bá»n vá» nhà .
Há» cứ Ä‘i như thế tá»›i khi trá»i sáng hẳn thì vỠđến má»™t gian nhà tranh ba gian cất theo kiểu nông dân quê mùa, nằm bên bìa rừng, xung quanh hoang vắng Ãt ngưá»i qua lại. Trước nhà có má»™t cái giếng nước, má»™t bên hông nhà có chuồng gia súc, nà o gà nà o vịt nà o heo và còn có và i con bò Ä‘ang đứng thong thả gặm cá», còn bên kia là má»™t khu vưá»n trồng đủ loại rau cá».
Căn nhà tuy không lớn lắm, nhưng cũng rộng rãi, đơn sơ và sạch sẽ.
Bốn ngưá»i Ä‘i trước bước thẳng và o trong nhà . Riêng ngưá»i mặt Ä‘en Ä‘i sau cùng, dừng lại ngay giếng nước. Hắn thả cái bá»c có đứa nhá» xuống đất phịch má»™t cái. Ãứa nhá» Ä‘ang ngá»§ chợt giáºt mình thức dáºy khóc ré lên là m rung động cả không gian vắng lặng xung quanh căn nhà . Ba ngưá»i đà n ông kia cÅ©ng phải giáºt mình, vá»™i và ng quay ngưá»i lại chạy ra xem có chuyện gì.
Há» chạy tá»›i lá»›n tiếng mắng nhiếc ngưá»i mặt Ä‘en :
- Ngươi là m cái gì thế, sao không đem nó và o nhà , mà thả nó ở đây.
Ngưá»i mặt Ä‘en vẫn bình thản, kéo nước lên, vốc nước hất và o mặt mấy cái rồi quay sang nói :
- Ta muốn rá»a mặt cho tỉnh táo, như váºy cÅ©ng không được sao? Ba ngưá»i các ngươi chỉ xách mấy cá»ng xương gà , còn ta phải xách đứa nhá», dÄ© nhiên là mệt hÆ¡n các ngươi nhiá»u rồi.
Ãá»™t nhiên, ngưá»i mặt xanh xách đứa nhá» lên nhúng và o thùng nước kế bên giếng. Ãứa bé bị nhúng xuống nước không khóc được, chỉ á»c á»c mấy cái, đến khi ngưá»i mặt xanh lôi ra thì nó lại ré lên to hÆ¡n trước. Cứ thế ngưá»i áo xanh nhúng đứa nhá» má»›i sanh và o nước mấy lượt như là tắm rá»a sạch sẽ cho nó. Sau đó chà ng ta lại cởi áo mình ra bá»c nó lại cho khá»i lạnh. Ãứa nhá» vẫn gà o vẫn khóc cà ng ngay cà ng to, là m những ngưá»i đứng xung quanh nhăn mặt nhăn mà y khó chịu.
Ba ngưá»i còn lại thấy ngưá»i mặt xanh nhúng đứa bé và o nước, tưởng rằng chà ng ta tÃnh cho nó vá» bồng lai tiên cảnh, thì có vẻ thÃch thú lắm. Ai dè ngưá»i mặt xanh cứ nhúng và o lại lôi ra, đứa trẻ vẫn còn sống, khóc gà o còn to hÆ¡n lúc trước, đã váºy hắn còn lấy áo bá»c đứa trẻ lại. Ba ngưá»i đồng bạn xì lên má»™t tiếng, bá»±c mình không thèm đứng ngó coi nữa, rảo bước Ä‘i và o trong nhà mặc kệ ngưá»i mặt xanh muốn là m gì thì là m.
Chà ng mặt xanh không để ý tá»›i thái độ cá»§a đồng bá»n, xách đứa nhá» tá»›i gần con bò cái, kê miệng nó và o vú bò, cho nó uống sữa. Ãứa bé thấy có đồ ăn và o miệng thì mút liên tù tì, phát ra những tiếng chụt chụt không ngá»›t.
Ãứa nhỠăn no, lại nhắm mắt thiu thiu ngá»§, nhưng miệng vẫn còn mút sữa bò. Má»™t cháºp thì tiếng mút cá»§a nó cháºm hẳn lại, ngưá»i mặt xanh liá»n rút ra, bồng nó và o nhà đặt lên má»™t chiếc giưá»ng trong má»™t căn phòng tối Ä‘en, không cá»a sổ. Ngoại trừ má»™t ánh sáng nhá» xÃu như đầu cá»ng tóc nÆ¡i nóc nhà , còn những chá»— còn lại Ä‘á»u bị che kÃn, bịt hết. Cả cánh cá»a ra và o phòng cÅ©ng bị che mấy lá»›p bên ngoà i, không cho ánh sáng chiếu và o.
Ngưá»i mặt xanh đặt đứa nhá» trong đó cho nó ngá»§, rồi lặng lẽ Ä‘i ra ngoà i sảnh đưá»ng há»™i há»p cùng má»i ngưá»i trong nhà .
Lão bà đang ngồi oai nghiêm trên má»™t chiếc ghế bà nh bằng gá»—, có chạm trá»— tỉ mỉ, tay trái cầm cây trượng đầu rồng. Tay phải cá»§a bà ta chống cằm, ra chiá»u suy nghÄ© má»™t việc gì khó khăn lắm. Còn ba ngưá»i đà n ông kia thì Ä‘ang nằm sóng sượt trên sà n nhà kế đó ngá»§ khò khò như ba tên hà nh khất ngá»§ lê la ngoà i đưá»ng.
Bà lão thấy ngưá»i mặt xanh bước ra thì liá»n đưa mắt há»i :
- Nó ngủ rồi sao?
Ngưá»i mặt xanh gáºt đầu :
- Thưa bà bà , nó ngủ rồi.
Bà lão ngồi gáºt gù, không đáp. Lưng bà ta trông có vẻ gù hÆ¡n, già hÆ¡n và mệt má»i hÆ¡n. Ngưá»i mặt xanh nheo mà y, lo lắng, khẽ há»i :
- Bà bà không sao chứ?
Bà lão nhếch miệng cưá»i méo mó, đáp :
- Ta ư? Ta không sao.
Rồi bà lại nhướng cặp lông mà y há»i lại :
- Ngươi thấy dáng Ä‘iệu đám ngưá»i bị chết kia rồi chứ?
Ngưá»i mặt xanh đứng suy nghÄ© nhá»› lại cảnh đánh nhau lúc đêm qua má»™t lúc, rồi chợt gáºt đầu nói :
- Há» có vẻ Ä‘au đớn lắm. Mặt ngưá»i nà o cÅ©ng nhăn nhó có vẻ sợ hãi.
Bà lão lại gáºt gù nói :
- Ãúng, sinh lá»±c cá»§a hỠđã bị hút hết.
Ngưá»i mặt xanh lại giáºt mình, đưa mắt ngó lão bà trân trân. Hắn nghÄ© tá»›i má»™t Ä‘iá»u gì đó, nhưng không dám mở miệng nói ra. Hắn ngó lão bà má»™t lúc lâu, rồi lại đưa mắt nhìn đồng bá»n Ä‘ang nằm vắt ngang ngá»a trên mặt đất.
Bình thưá»ng há» là những ngưá»i có võ nghệ, mạnh khá»e vô cùng. Nhưng tại sao chỉ qua má»™t đêm đánh nhau, há» lại mệt phá» ngá»§ say như chết. Há» bị kiệt sức hay sao?
Còn hắn? Hắn có bị kiệt sức hay không? Và bà bà thì sao?
Ngưá»i mặt xanh vá»™i hÃt và o má»™t hÆ¡i khà tháºt đầy lồng ngá»±c, tụ khà ngưng thần xem xét mình có bị thương hay bị gì không.
Má»i huyệt đạo Ä‘á»u bình thưá»ng, không có chá»— nà o có vẻ khó chịu hay Ä‘au đớn gì hết.
Ngưá»i mặt xanh lại đưa mắt nhìn lão bà như dò xét.
Lão bà vẫn cứ gáºt gù Ä‘á»u Ä‘á»u như bị động kinh.
Ngưá»i mặt xanh cứ đứng ngây ra ngó, không biết phải nên nói là m sao, hoặc nên là m gì. Hắn vốn là con ngưá»i Ãt lá»i, nói năng vụng vá». Gặp tình huống như thế nà y hắn cà ng không biết nói gì được, nên hắn chỉ đứng nhìn.
Một hồi lâu, lão bà từ từ ngẩng đầu lên nói :
- Ta đã quá già rồi.
Lá»i nói cá»§a bà lão có vẻ bi ai, than thở, nhưng cÅ©ng có vẻ tá»± an á»§i lấy mình. Cuá»™c chiến đấu tối hôm qua không dà nh được thắng lợi có lẽ vì lý do bà đã già , không đủ sức đánh lại cái bóng ấy.
Rồi bà lại thở dà i, đưa mắt nhìn ngưá»i mặt xanh nói :
- Thanh Diện Nhân! Bây giá» ta chỉ còn trông cáºy và o ngươi.
Ngưá»i mặt xanh có biệt hiệu là Thanh Diện Nhân, tên Thạch Quân vá»™i lắc đầu lên tiếng đáp :
- Bà bà .... tôi chỉ sợ là m bà bà thất vá»ng.
Lão bà lắc đầu nói :
- Chỉ cần ngươi từ đây cố gắng hết sức mình là được.
Không đợi cho Thanh Diện Nhân ứng đáp, lão bà tiếp luôn :
- Tạm thá»i chúng ta chưa bị phát hiện ra, nhưng ngà y mai hay ngà y mốt lão già đó cÅ©ng sẽ tìm đến đây. Tá»›i lúc đó thì năm ngưá»i chúng ta không thể nà o chống lại được.
Thanh Diện Nhân Thạch Quân bặm môi suy nghÄ©. Tuy lão bà không nói ra, nhưng hắn cÅ©ng Ä‘oán được là bà ta muốn cả bá»n lẩn trốn tránh mặt má»™t lần nữa. Còn bản thân hắn thì không muốn trốn chút nà o. Hắn đã chán ngán cái cảnh sống lo sợ có ngưá»i săn Ä‘uổi, tìm đến giết. ChÃnh hắn và ba ngưá»i kia đã cố gắng rèn luyện võ nghệ bao nhiêu năm cÅ©ng chỉ vì muốn có được má»™t ngà y sống thảnh thÆ¡i, an nhà n, tá»± do và không phải báºn tâm lo lắng gì cả.
Tối hôm qua nếu đánh thắng được cái bóng ma tả tÆ¡i kia, thì có lẽ bá»n há» không bị phát giác ra. Nhưng há» lại để cái bóng đó thoát Ä‘i, chắc chắn nó sẽ vá» báo cho ông chá»§ biết nÆ¡i hạ lạc cá»§a bá»n há».
Nhìn thấy khuôn mặt đăm chiêu cá»§a Thanh Diện Nhân Thạch Quân, lão bà đoán biết được phần nà o ý nghÄ© cá»§a hắn. Bà ta liá»n nói :
- Bây giỠtuy ta không thắng, nhưng sau nà y nếu cố gắng luyện thêm thì có lẽ sẽ thắng. Chúng ta không thể sống chui rúc, lo sợ mãi như thế nà y được.
Thạch Quân liá»n ngẩng đầu lên nhìn bà lão há»i :
- Chúng tôi còn phải luyện tới đâu mới thắng được lão già ấy?
Lão bà thở dà i nói :
- Tá»›i lúc tâm trà đá»u hợp nhất.
Thạch Quân lại ngẩn ngưá»i suy nghÄ©. Hắn nghÄ© là mình đã luyện thà nh thạo lắm rồi. Ngá»n kiếm cá»§a hắn phóng ra tối hôm qua rõ rà ng là xuyên qua ngá»±c cái bóng Ä‘en kia, không sai má»™t li, nhưng cái bóng vẫn thoát Ä‘i như thưá»ng. Hắn thắc mắc tá»± há»i không biết phải luyện là m sao má»›i là tâm trà hợp nhất. Tâm trà cá»§a ai? Hắn lại liếc mắt nhìn ba ngưá»i sư huynh đệ. Có phải bà bà muốn nói bốn ngưá»i phải luyện đến mức tâm đầu ý hợp má»›i có thể đánh thắng kẻ Ä‘ang săn Ä‘uổi chúng.
Lão bà nhìn những vết nhăn xuất hiện trên trán Thanh Diện Nhân, thì Ä‘oán biết hắn Ä‘ang suy nghÄ© mông lung lắm. Bà ta liá»n an á»§i :
- Ngươi hãy Ä‘i ngá»§ Ä‘i, để đêm nay có sức mà lên đưá»ng.
Thanh Diện Nhân Thạch Quân ngước mắt lên nhìn lão bà há»i :
- Còn đứa bé thì sao? Chúng ta đi trốn, tôi nghĩ mang theo đứa nhỠlà một gánh nặng.
Lão bà lại trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi đáp :
- Nó ăn no còn khóc không?
Thanh Diện Nhân lắc đầu :
- Ăn no rồi nó lại ngủ như chết.
Lão bà lại gáºt gù nói :
- Như váºy thì nó không phải là gánh nặng.
Lão bà chưa nói dứt câu thì bầu trá»i bá»—ng nhiên tối sầm lại. Mây Ä‘en giăng đầy, giống như trá»i sắp có giông bão.
Chỉ cách mấy giây trước, bầu trá»i còn quang đãng nắng chói chang, tá»± nhiên lại tối sầm má»™t cách nhanh chóng như váºy. Thấy Ä‘iá»u lạ, bà lão cÅ©ng nhướng mà y lá»™ vẻ ngạc nhiên. Bà liá»n giÆ¡ tay tÃnh toán như ngưá»i bấm độn má»™t hồi rồi kêu lên hoảng hốt :
- Chết rồi, lão ta đang đến.
Thanh Diện Nhân ngạc nhiên há»i lại :
- Lão ta đang tới à ? Nhanh quá.
Bà lão không trả lá»i, mà chỉ lá»›n tiếng ra lệnh cho Thanh Diện Nhân như là ra lệnh má»™t đám ngưá»i đông đảo :
- Hãy cải trang mau. Chúng ta phải rá»i khá»i nÆ¡i nà y ngay bây giá».
Hình như há» là m cái trò cải trang chạy trốn thà nh thạo lắm rồi, bà lão chưa nói xong, tức thì Thanh Diện Nhân chạy ra chuẩn bị má»™t cá»— xe bò, thảy ba tên sư huynh đệ Ä‘ang ngá»§ mê mệt và o thùng xe, rồi lấy rÆ¡m phá»§ kÃn. Ba ngưá»i đó vẫn nằm ngá»§ ngon là nh như không biết trá»i trăng mây gió gì hết. Còn bà lão thì chạy và o bế đứa nhá», sá»a lại cái tướng Ä‘i cho khòm hÆ¡n, già yếu hÆ¡n. Há» lấy đất bôi lên mặt cho có vẻ giống đám dân Ä‘en, lam lÅ©.
Bà lão ôm đứa nhá» và o lòng ngồi trước thùng xe, còn Thanh Diện Nhân lại Ä‘i bá»™, tay cầm dây dắt cổ Ä‘iá»u khiển hai con bò kéo xe Ä‘i và o khu rừng đằng sau nhà .
Há» Ä‘i cháºm chạp, không có gì ra vẻ vá»™i vã cả. Như thế cÅ©ng đủ biết há» rất tin tưởng và o cái tà i hóa trang, đóng kịch giả đò cá»§a há».
Ãứa nhá» vừa ăn no, nằm ngá»§ li bì trong lòng bà lão. Ba ngưá»i kia vẫn chưa tỉnh.
Khi há» vừa ra khá»i rừng, thì bá»—ng đằng trước có má»™t bóng ngưá»i đà n ông trung niên mặc quần áo bằng thứ vải thô, đứng chắn lối Ä‘i. Ngưá»i đó quay lưng vá» phÃa há», hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ khoan thai. Khi cá»— xe cách ông ta khoảng mưá»i lăm thước, bất chợt ngưá»i đó vụt quay ngưá»i lại đẩy tay vá» phÃa há» nhanh lẹ không thể tưởng, tức thì má»™t luồng khà à o à o bay tá»›i đánh áºp và o cá»— xe. Bà lão và Thanh Diện Nhân không chống đỡ, cứ ngồi chịu tráºn. Lão bà thì cúi cong ngưá»i ôm chặt đứa nhá», còn Thanh Diện Nhân thì nghiêng ngưá»i như là né cát bụi bay và o mắt thôi.
Tháºt sá»± mà nói thì sức cá»§a hai ngưá»i có thể đánh bạt chưởng phong kia. Nhưng hiện tại há» là những kẻ Ä‘ang chạy trốn, không biết ngưá»i kia là loại gì, nên không muốn phô trương võ nghệ gây sá»± chú ý, mà chỉ gồng lưng chịu Ä‘au.
Khi chưởng phong đã tan, Thanh Diện Nhân cÅ©ng ước lượng được sức mạnh cá»§a lá»±c chưởng phong, hắn phá»ng Ä‘oán nếu đánh trúng và o ngưá»i dân bình thưá»ng thế nà o cÅ©ng gây thương tÃch. Thế là hắn giả đò lăn đùng ra đất, co rúm ngưá»i lại ra vẻ Ä‘au đớn lắm. Miệng rên rỉ :
- Xin ông tha cho chúng tôi! Xin tha mạng. Chúng tôi chỉ là thứ dân bần cùng, ngu si đâu biết gì. Xin tha mạng.... Xin tha mạng...
Giá»ng nói cá»§a hắn cà ng vá» sau cà ng nhá» và đứt quảng, yếu á»›t lắm.
Ngưá»i đà n ông nhướng mà y, liếc mắt nhìn lão bà trên xe. Thấy bà ta Ä‘ang nằm váºt ra chết giấc, còn thảm hại hÆ¡n cái tên Ä‘ang rên rỉ dưới đất. Trước mặt bà ta có cái bá»c to to. Lòng tò mò chợt nổi lên, hắn liá»n bước tá»›i hất bà lão ra má»™t bên, mở cái bá»c ra xem thỠđó có phải châu báu hay bảo váºt gì mà bà lão ôm ấp trong lòng. Thì ra trong đó là má»™t đứa trẻ nhăn nheo, da xám Ä‘á», mặt còn có vằn như ngá»±a, nhìn xấu xà vô cùng. Ãứa trẻ xấu đến độ mà ngưá»i đà n ông cản đưá»ng hừ lên má»™t tiếng khinh mạn ghê tởm, rồi vung tay má»™t cái tháºt mạnh, quăng luôn cái bá»c có đứa nhá» trở vá» hướng khu rừng.
Có lẽ bị hình dạng cá»§a đứa nhá» là m gá»›m mắt, ngưá»i đà n ông không thèm xem xét thùng xe, mà tung ngưá»i phóng Ä‘i mất dạng.
Má»™t lúc sau, sau khi chắc chắn không còn ai để ý theo dõi, lão bà và Thanh Diện Nhân vá»™i vùng dáºy chạy tá»›i xem xét đứa nhá», coi nó còn sống hay đã chết sau khi bị quăng mạnh như thế. Há» chạy tá»›i bìa rừng thì thấy cái bá»c có đứa nhá» treo tòng teng trên má»™t nhánh cây.
Trong bá»c đứa bé vẫn nằm nhắm mắt như Ä‘ang ngá»§ lúc trước, thân thể không có máu me gì cả. Má»™t vết bầm cÅ©ng không có.
Lão bà vội đưa tay lên mũi xem xét nó còn sống hay không. Ngón tay của bà chợt cảm thấy một luồng hơi mát nhè nhẹ từ mũi đứa nhỠbay ra. Bà ta mừng rỡ, khẽ nói :
- A! Nó còn sống.
Bà lão nhẹ tay gỡ bá»c vải ra khá»i cà nh cây, trao đứa nhá» cho Thanh Diện Nhân bồng, rồi đưa mắt nhìn quanh má»™t hồi.
Quan sát địa thế, động tĩnh xung quanh xong, bà lão lại nói :
- Chừng mươi dặm chúng ta sẽ và o má»™t thị trấn. Ở đây đông ngưá»i, dá»… dà ng lẫn tránh. Chúng ta sẽ nghỉ ở đó tá»›i sáng mai má»›i lên đưá»ng.
Nói rồi, bà ta quay bước trở lại cỗ xe bò. Thanh Diện Nhân Thạch Quân bồng đứa bé lẽo đẽo theo sau, miệng lẩm bẩm nói :
- Nếu giết tên kia chắc mình không bị lá»™ tung tÃch.
Lão bà nghe thế liá»n đáp :
- Giết hắn thì cà ng bị lá»™. Ãó chỉ là má»™t tên gia nhân. Không đáng giết.
Cả hai Ä‘á»u leo lên xe chiếc xe bò ngồi, lần nà y chÃnh tay bà lão Ä‘iá»u khiển cá»— xe bò cháºm chạp lăn bánh.
* * * * *
Trở lại căn nhà tranh cạnh bìa rừng. Sau khi bá»n ngưá»i trong nhà lên xe chạy trốn, khoảng má»™t lúc sau có má»™t bóng ngưá»i bay à o và o, rồi đứng sừng sững giữa sảnh đưá»ng. Ngưá»i nà y là má»™t lão nhân râu tóc bạc trắng, râu dà i tá»›i rốn. Lão nhân đưa cặp mắt sáng như luồng Ä‘iện nhìn khắp má»i nÆ¡i. Lão Ä‘i và o căn phòng kÃn không cá»a sổ, gáºt gù cái đầu bạc mấy cái rồi bước ra xem xét nÆ¡i khác.
Lão Ä‘i má»™t vòng quanh nhà , sá» mó, xem xét má»i thứ kỹ cà ng, rồi quay trở lại sảnh đưá»ng, thả ngưá»i ngồi trên chiếc ghế bà nh bằng gá»— có chạm trổ hình rồng hai bên. Ãằng sau lưng lão có hai cái bóng đứng đó từ bao giá». Hai cái bóng áo quần lam lÅ©, luá»™m thuá»™m, đầu che kÃn bởi cái mÅ© dÃnh liá»n vá»›i áo, mặt mÅ©i không rõ, chẳng khác gì hai cái bóng ma giữa ban ngà y.
Lão nhân ngồi đó má»™t lúc lâu thì có má»™t ngưá»i báºn quần áo bằng loại vải thô chạy và o quỳ má»p trước mặt, bẩm báo :
- Dạ thưa quản gia, tôi không tìm thấy chúng.
Ãôi mắt lão nhân vẫn nhìn ra ngoà i khoảng không trước nhà như Ä‘ang suy tÃnh Ä‘iá»u gì. Má»™t hồi lâu, lão hừ lên má»™t tiếng rồi trầm giá»ng nói :
- Ãồ vô dụng! Ngươi đã bị chúng lừa rồi!
Ngưá»i má»›i và o sợ hãi váºp đầu xuống sà n nhà xin tha tá»™i :
- Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết! Xin quản gia niệm tình tha thứ.
Lão già được gá»i là quản gia không thèm để ý đến lá»i nói cá»§a tên thuá»™c hạ, nhếch mép nở má»™t nụ cưá»i mỉa, sau đó lại há miệng cưá»i ha hả có vẻ thá»a mãn lắm :
- Nhưng thôi, bây giá» chúng không còn khả năng chống trả được nữa. Cái tâm cá»§a chúng đã phân tán, đến nổi phải dùng đến phòng luyện tâm thì là m sao chống chá»i lại vá»›i ta. Tạm thá»i ta không cần Ä‘uổi theo chúng. Hãy để cái tâm chúng hà nh hạ chúng thay ta. Ha ha ha...
Lão quản gia cưá»i ha hả như kẻ cuồng dại. Căn nhà ba gian nhá» bé như muốn bốc tung.
Thái độ quái gở cá»§a lão già là m ngưá»i bá»™ hạ cá»§a lão Ä‘ang phá»§ phục dưới đất kinh hãi. Hắn Ä‘áºp đầu bá»™p bá»™p trên sà n nhà , miệng lá»›n tiếng nà i nỉ van xin :
- Tiểu nhân đáng chết... Tiểu nhân đáng chết...
Lão già trợn mắt hừ một tiếng, vung tay phẩy ống tay áo phạch một cái rồi đi thẳng ra ngoà i.
Hai cái bóng luá»™m thuá»™m cÅ©ng là là đi theo sau lão. Khi Ä‘i ngang qua con ngưá»i Ä‘ang quỳ kia, má»™t trong hai cái bóng phất tay má»™t cái tức thì ngưá»i đó ngã lăn ra, tay chân co rúm lại, mặt lá»™ vẻ khiếp sợ, chết tại chá»—.
Má»™t âm thanh rÃt lên như loà i côn trùng vang lên :
- Ãúng, ngươi đáng chết.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

16-06-2008, 06:56 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 2
Giai nhân trong cổ miếu -
Năm năm sau.
Tại trấn SÆ¡n Ãông.
Ngoà i đưá»ng mưa tầm tả, không má»™t bóng ngưá»i qua lại. Má»i căn nhà trong trấn Ä‘á»u đã đóng cá»a cà i then cẩn tháºn. Lâu lâu má»™t cÆ¡n gió thổi à o qua như muốn bốc má»™t mái nhà nà o đó tung lên.
Trong má»™t căn nhà nhá» nằm vá» phÃa Äông trấn, có bốn ngưá»i đà n ông và má»™t bà lão khòm lưng Ä‘ang đứng nhìn trừng trừng và o má»™t đứa bé có bá»™ mặt xấu xÃ. Không những mặt nó đã xấu, mà thân hình nó loắt choắt, yếu Ä‘uối như những đứa trẻ bị bệnh lâu ngà y. Cả đám ngưá»i nhìn nó, thế mà đứa bé chỉ đưa mắt nhìn và o khoảng không trước mặt không chá»›p. Mắt nó to tròn mở trÆ¡ trÆ¡ ra như kẻ không hồn. Ngưá»i ta nhìn nó mà nó cứ nhìn và o khoảng không, như là trong khoảng không đó có cái gì hấp dẫn lắm.
Má»™t ngưá»i đà n ông lên tiếng :
- Nhóc con, bây giá» ngươi phải nên luyện táºp võ công, và bắt đầu bằng môn khinh công nghe chưa.
Ãứa nhá» không trả lá»i, mà cÅ©ng không nhúc nhÃch, mắt nó vẫn trÆ¡ trÆ¡ nhìn không chá»›p.
Ngưá»i đà n ông lại trầm giá»ng quát :
- Mà y có nghe tao nói gì không hả?
Vẫn không chớp mắt, đứa bé chẳng thèm để ý gì đến việc đang xảy ra với nó.
Ngưá»i đà n ông tức khÃ, nhà o tá»›i túm áo đứa nhá» nhấc bổng lên.
Lão bà thấy thế vội quát :
- Hắc Diện Nhân, thả nó xuống.
Hắc Diện Nhân láºp tức là m theo lá»i bà lão nói, buông tay thả đứa nhá» xuống. Ãứa nhá» rá»›t xuống đất bịch má»™t cái, không ngã lăn ra, mà lại ngồi phịch xuống trong tư thế xếp bằng như những nhà sư ngồi thiá»n, bà n tá»a cá»§a nó chẳng khác gì có dÃnh keo dán chặt trên ná»n đất.
Hắc Diện Nhân không thèm liếc nhìn xem đứa nhá» có bị gì không, háºm há»±c quay vá» chá»— cÅ© đứng.
Lão bà ôn tồn nói :
- Tiểu Kê, ngươi có nghe ta nói gì không. Chúng ta là những kẻ lẩn trốn. Nếu ngươi không há»c khinh công để chạy theo bá»n ta thì ngươi sẽ trở thà nh gánh nặng. Ngươi có hiểu không?
Cặp mắt đứa nhỠkhẽ chớp một cái, nhưng rồi lại nhìn và o khoảng hư không như cũ.
Hắc Diện Nhân thấy váºy khẽ hừ lên má»™t tiếng, tá» vẻ bá»±c bá»™i.
Lão bà cố tình là m lÆ¡, bắt đầu Ä‘á»c khẩu quyết cho đứa nhỠđể táºp luyện khinh công.
Ãá»c xong, bà ta lại chỉ vẽ từng li từng tÃ. Ãứa nhá» cứ ngồi đó tuyệt nhiên không cỠđộng, mắt vẫn nhìn và o hư không.
Chỉ vẽ xong, bà lão liá»n bảo Thanh Diện Nhân biểu diá»…n cho nó xem. Thanh Diện Nhân vâng lệnh bước ra là m từng động tác tháºt cháºp chạp mấy lượt trước mặt đứa nhá». Dù đã là m rất cháºm, nhưng thân ảnh cá»§a Thanh Diện Nhân vẫn cháºp chá»n như quá»· ma, lúc hiện lúc ẩn, lúc ở góc nhà phÃa nà y khi thì xuất hiện ở góc kia.
Má»™t lúc sau bà ta ra lệnh cho Thanh Diện Nhân dừng lại, rồi bảo đứa nhỠđứng lên thá»±c táºp cho bà ta coi.
Ãứa nhá» vẫn ngồi im, không nhúc nhÃch. Thái độ cá»§a nó tháºt đáng ghét. Những ngưá»i đà n ông đứng xung quanh muốn nhà o tá»›i đá cho nó má»™t phát bay ra ngoà i trá»i mưa. Nhưng há» chỉ rục rịch rồi lại đứng im. Bởi lẽ đứa nhỠđã như váºy năm năm nay. Cái ngà y đầu tiên há» Ä‘em nó vá» nuôi, thì nó khóc gà o Ä‘iếc tai nhức óc, nhưng sau đó thì nó lại giống như kẻ bị câm, không há» hé môi nói má»™t lá»i. Lúc nhá» thì cứ nằm má»™t đống. Tá»›i lúc biết ngồi thì cứ ngồi xếp bằng má»™t chá»—, ngó và o khoảng hư không. Khi biết Ä‘i, thì chỉ thẫn thá» quanh quẩn xó nhà rồi cÅ©ng lại ngồi ì má»™t chá»—.
Cứ tá»›i bữa ăn thì há» phải để trước mặt nó má»™t chút đồ ăn, khoảng má»™t canh giá» sau thì quay lại thu dá»n. Tuy đứa bé không phải là tù nhân, nhưng cái vẻ bất động thất thần cá»§a nó thì chẳng khác má»™t kẻ bại liệt, bị giam cầm bởi chÃnh nó.
Trừ Thanh Diện Nhân ra, những ngưá»i đà n ông kia nhiá»u lần bà n bạc tìm cách bỠđứa nhá» ra ngoà i phố, mặc cho nó sống chết ra sao thì ra. Nhưng cÅ©ng đã nhiá»u lần lão bà cứ ra tay cản trở. Không biết bà ta có mục Ä‘Ãch gì, hay là bà ta đã già nên nhìn thấy con nÃt lại thÃch. Thưá»ng thưá»ng ngưá»i cà ng già thì lại cà ng yêu thÃch trẻ con hÆ¡n. Nhưng nuôi đứa trẻ nà y chẳng khác gì là đeo và o má»™t gánh nặng trên lưng. Há» là những con ngưá»i Ä‘ang lẩn tránh kẻ thù, thì Ä‘eo theo món nợ nà y cà ng thêm rắc rối, thêm nguy hiểm. Ngược lại, nếu bá» rÆ¡i nó thì há» trút được má»™t gánh nặng rất lá»›n. Thế mà há» lại không bá» rÆ¡i nó.
Ãã năm năm rồi, há» cố gắng nuôi nó, cố dằn những sá»± bá»±c tức trong lòng vá»›i hy vá»ng ngà y sau nó sẽ giúp Ãch gì được cho há». Nhưng cà ng nhìn nó thì cà ng bá»±c mình. Nó đã xấu xà không có gì đáng nhìn, đã váºy cái thái độ thất thần cá»§a nó cà ng là m há» tức giáºn thêm.
Nhưng há» vẫn cứ giữ nó trong nhà , vẫn ôm ấp cái hy vá»ng là có má»™t ngà y nà o đó nó sẽ thay đổi, trở thà nh má»™t đứa trẻ bình thưá»ng và hữu dụng.
Trong lúc nà y, mặc dù lão bà tốn bao nhiêu nước miếng dạy bảo, giảng giải cho nó nghe vá» cách luyện táºp võ công, nó vẫn cứ nhìn và o khoảng hư vô như không thèm để ý tá»›i lá»i bà ta nói. Má»™t sá»± nhúc nhÃch cÅ©ng không. Thiệt là khinh miệt ngưá»i già quá đáng.
Hắc Diện Nhân đứng gần đó tức khÃ, không còn kiá»m chế được bản thân, co giò đá và o mông đứa nhá» má»™t cái tháºt mạnh. Ãứa nhá» bé loắt choắt ốm yếu, bị đá má»™t cái và o mông, liá»n như trái banh bay vèo ra ngoà i cá»a, lá»™n mấy vòng, rồi lại ngồi má»™t đống như Ä‘ang nháºp thiá»n giữa trá»i mưa bão.
Nó vẫn ngồi xếp bằng, vẫn lì lợm, mắt vẫn nhìn trừng trừng khoảng không. Mà khoảng không bây giá» lại là khoảng không trong nhà , nÆ¡i bá»n ngưá»i kia Ä‘ang đứng. Hiện tại, đứa nhá» chẳng khác gì Ä‘ang ngồi ngoà i trá»i mưa trừng mắt nhìn và o trong nhà . Bá»n ngưá»i trong nhà thấy váºy tá»± nhiên có cảm giác ghét nó đến cá»±c Ä‘iểm, ý nghÄ© muốn giết quách nó Ä‘i cho rảnh nợ có lẽ cÅ©ng lóe lên trong đầu óc má»™t và i ngưá»i trong bá»n há». Hắc Diện Nhân tÃnh lao ra ngoà i đá cho nó má»™t cú nữa, thì lão bà giÆ¡ tay cản lại.
Lão bà thở dà i nói :
- Ta nghÄ© chắc nó ngồi trong nhà lâu ngà y, không trông thấy cảnh sinh hoạt bên ngoà i, nên má»›i sanh ra bất động như váºy. Từ nay vá» sau các ngươi Ä‘i đâu nên mang nó theo để nó thấy được cảnh thiên nhiên mà đổi thay tâm tÃnh.
Nói rồi lão bà liếc nhìn đứa nhá» má»™t cái, lắc đầu chán nản Ä‘i và o nhà trong, nhìn tướng Ä‘i cá»§a bà ai cÅ©ng cảm khái, thương cho thân già phải lo lắng nhiá»u. Lão bà nhìn có vẻ mệt má»i, già lại cà ng già thêm. Tóc đã bạc trắng, da nhăn nheo như là không còn chá»— nà o có thể nhăn thêm. Lá»i nói cÅ©ng không còn sang sảng như ngà y trước.
Hắc Diện Nhân, Ngân Thiết, Kim Diện Nhân cÅ©ng từ từ Ä‘i theo bà ta và o trong. Há» không thèm để ý đến đứa nhá» Ä‘ang ngồi lì ngoà i trá»i mưa gió lạnh buốt kia.
Khi hỠđi hết rồi, Thanh Diện Nhân đưa mắt ngó đứa trẻ, thở dà i một tiếng, rồi từ từ đi ra xách nó và o trong nhà . Chà ng lấy khăn lau khô mình cho nó đỡ lạnh.
Từ trước đến giá» vẫn váºy, Thanh Diện Nhân lúc nà o cÅ©ng âm thầm đối xá» tốt vá»›i nó. Bên ngoà i thì chà ng lạnh nhạt như giá băng, nhưng khi không có ai xung quanh thì chà ng lại chăm sóc nó như chÃnh đứa con ruá»™t cá»§a mình.
Thanh Diện Nhân xoa cái đầu ướt nhẹp cá»§a đứa nhá», rầu rầu nói :
- Ngươi đừng là m buồn nữa. Ngươi hãy cố gắng há»c võ công để tá»± bảo vệ lấy chÃnh mình. Ta e rằng sẽ có má»™t lúc nà o đó chúng ta không còn bên ngươi để chăm sóc bảo vệ cho ngươi. Ngưá»i Ä‘á»i hiểm trá, ngươi phải cẩn tháºn má»›i được.
Không biết đứa nhá» có để ý nghe lá»i chà ng nói không, nhưng khi chà ng vừa quay đầu bước Ä‘i và o trong thì đứa nhá» khẽ chá»›p mắt. Cặp mắt to tròn cá»§a nó chá»›p má»™t cái, rồi lại nhắm lại, không còn nhìn và o khoảng không nữa.
* * * * *
Ngưá»i xưa có nói “sau cÆ¡n mưa thì trá»i lại sángâ€.
Quả đúng như váºy, hôm qua trá»i mưa tầm tả, hôm nay tại trấn SÆ¡n Ãông bầu trá»i sáng rá»±c. Ãnh nắng chan hòa, chiếu rá»i khắp nÆ¡i. Ãúng là má»™t ngà y đẹp trá»i để dạo phố, ngắm cảnh thiên nhiên.
Ãnh sáng cÅ©ng len lá»i chiếu và o căn nhà nhá» phÃa Äông thị trấn. Ãnh nắng chiếu sáng cả má»™t gian nhà , và i cụm nắng còn chiếu thẳng và o mặt má»™t đứa nhá» Ä‘ang ngá»§ gáºt ở má»™t góc nhà , lưng nó dá»±a và o vách, hai chân gầy Ä‘an và o nhau theo kiểu ngồi nháºp thiá»n.
Từ phÃa bên phải, má»™t ngưá»i đà n ông uể oải vươn vai bước ra. Ngưá»i đó là Ngân Thiết, có tà i sá» dụng cây gáºy bạc. Chà ng còn Ä‘ang há miệng ngáp dà i và i cái, thì chợt dừng lại vì bắt gặp đứa nhá» Ä‘ang ngồi dá»±a vách ngá»§ gà ngá»§ gáºt. Mắt nó không còn mở trừng trừng đáng ghét nữa, mà có má»™t nét gì đó trông rất tá»™i nghiệp. Ngân Thiết lại nhá»› lại câu chuyện năm năm vá» trước, khi đánh nhau vá»›i con ngưá»i mặc quần áo rách nát, nhìn không rõ mặt rõ dạng kia. Bá»n ngưá»i cá»§a chà ng đã phát hiện ra nó như thế nà o. Mẹ nó chết, cha nó không biết là ai. Nó quả là má»™t kẻ mồ côi bÆ¡ vÆ¡ đáng thương hÆ¡n là đáng ghét.
Ngân Thiết vốn có tÃnh thÃch đùa giỡn. Chà ng thấy đứa bé ngá»§ co ro ở má»™t xó thì liá»n rón rén lại gần, béo má, nhéo chân, rồi thì thà o và o tai đứa nhá» :
- Ê, nhóc con, thức dáºy chưa?
Ãứa bé vẫn gáºt gù ngá»§ say sưa.
Ngân Thiết biết chắc nó chưa tỉnh, bèn rón rén đi ra ngoà i.
Bất chợt từ đâu lão bà xuất hiện, nói :
- Ngân Thiết, ngươi đi ra ngoà i nhớ dẫn Tiểu Kê theo cho nó biết đây biết đó.
Nghe váºy, Ngân Thiết liá»n xịu mặt, méo mó miệng nói :
- Nhưng... nó còn Ä‘ang ngá»§. Bà bà cÅ©ng biết, con nÃt cần phải ngá»§ nhiá»u. Chúng ta không nên phá giấc ngá»§ cá»§a nó.
Lão bà vẫn một mực nói như ra lệnh :
- Mang nó theo.
Ngân Thiết háºm há»±c nói vá»›i đứa nhá», nhưng lại nói oang oang cho lão ba nghe thấy :
- Ta ra ngoà i chá»c gái, ngươi có muốn theo há»c không?
Quả tháºt trong bốn ngưá»i đà n ông, Ngân Thiết có khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai nhất. Hắn thưá»ng là kẻ ra ngoà i Ä‘i đây Ä‘i đó, giao du nhiá»u hÆ¡n ba ngưá»i đà n ông kia. Còn ba ngưá»i kia phần nhiá»u hỠở nhà luyện võ và o ban ngà y, Ãt khi ra ngoà i chỉ vì sắc mặt kỳ dị cá»§a há», không giống như ngưá»i thưá»ng. Ãến đêm há» má»›i lá»™ diện để thi hà nh những việc được giao phó.
Ngân Thiết cố ý nói lá»›n như váºy để lão bà đổi ý không bắt hắn dẫn theo đứa nhá» ra ngoà i.
Nà o ngá», lão bà vẫn trợn mắt nhìn hắn như Ä‘ang chỠđợi hắn thi hà nh mệnh lệnh cá»§a mình.
Không dám cãi lá»i lão bà , Ngân Thiết vá»™i túm lấy áo đứa nhá» Ä‘ang ngá»§ xách lên. Chà ng kẹp nó dưới nách, hằn há»c bước ra ngoà i.
Ãứa nhá» vẫn chưa mở mắt, Ä‘eo lá»§ng lẳng như con gà chết bên hông Ngân Thiết.
Anh chà ng sá» dụng gáºy bạc phi thân ra ngoà i nhanh như chá»›p, hòa lẫn và o dòng ngưá»i đông đúc trong trấn. Chẳng bao lâu Ngân Thiết đã ra ngoà i trấn, lao mình tiến lên má»™t ngá»n núi nhá» phÃa Tây. Má»™t lúc sau hai ngưá»i đến má»™t ngôi miếu cổ. Ngân Thiết không bước và o miếu mà chỉ ẩn mình trong má»™t bụi ráºm gần đó. Chà ng thả đứa nhá» xuống đất, rồi đưa mắt nhìn và o trong miếu.
Ãứa nhá» vẫn nhắm mắt thiêm thiếp ngá»§ như không biết gì.
Ngân Thiết thì thầm nói chuyện với nó :
- Ngươi biết không! Con gái ở trong trấn có nhiá»u nhưng toà n lại loại gái tầm thưá»ng, nhìn lâu thấy chán. Ở đây tuy vắng vẻ hoang sÆ¡, nhưng lại có má»™t giai nhân tuyệt sắc Ä‘ang sống, cà ng nhìn cà ng thấy mê. Chiêu đầu tiên ta dạy cho ngươi là phải tìm ra chá»— có gái đẹp mà ngắm.
Nói tá»›i đây, Ngân Thiết lại cưá»i hì hì kể chuyện :
- Ba năm trước, khi chúng ta chạy trốn tá»›i thị trấn dưới núi ẩn náu. Má»™t hôm ta chán cái cảnh sống trốn chui trốn nhÅ©i, lúc nà o cÅ©ng lo sợ có ngưá»i tá»›i bắt tá»›i giết. Ta lang thang má»™t mình tá»›i đây ngồi buồn bã, thì tá»± nhiên trong miếu xuất hiện má»™t giai nhân tuyệt sắc. Sắc đẹp cá»§a nà ng là m ta ăn không ngon ngá»§ không yên, từ đó trở Ä‘i ngà y nà o cÅ©ng tá»›i đây ngắm nà ng má»™t lúc.
Ngân Thiết ngừng lại, ngồi suy nghĩ một hồi lâu mới nói tiếp :
- Nhưng má»™t Ä‘iá»u ta không hiểu là ngưá»i có sắc đẹp như nà ng lẽ ra phải sống trong lầu son gác và ng má»›i đúng. Tại sao nà ng lại chui và o cái miếu mục nát nà y sống chi cho khổ...
Chưa kịp nói hết, thì văng vẳng vang lên tiếng gõ má». Hình như có ngưá»i Ä‘ang tụng kinh trong miếu.
Ngân Thiết chép miệng than :
- Có lẽ nà ng định qui y cá»a pháºt. Tháºt đáng tiếc. Ta đã ngồi đây ba năm để ngắm má»™t ni cô sao.
Tiếng gõ mỠvừa vang lên đó đã ngưng bặt.
Ngân Thiết chau mà y ngạc nhiên, không hiểu tại sao. Chà ng nghi ngá» có chuyện gì xảy ra vá»›i ngưá»i con gái bên trong miếu, vá»™i lom khom lần mò và o xem có chuyện gì xảy ra.
Chà ng mò tá»›i cá»a, hé mắt dòm và o, thấy bên trong miếu có má»™t nữ nhân trong bá»™ bạch y Ä‘ang quỳ trước bà n thá» Pháºt tổ, lưng nà ng quay vá» hướng chà ng. Chỉ nhìn vóc dáng, lưng ong, eo thon và mái tóc Ä‘en huyá»n cÅ©ng đủ biết nà ng là má»™t trang giai nhưng tuyệt sắc. Nhưng bây giá» nà ng có vẻ Ä‘ang trong tư thế sững sá» bất động nhìn vá» phÃa bà n thá». Ngân Thiết vá»™i đưa mắt nhìn theo hướng nữ nhân Ä‘ang trố mắt ngó sững, thì thấy đứa nhá» mình xách theo lúc nãy Ä‘ang đứng ngay bên bà n thá», mặt nó xấu xà như quá»·, mắt lại trừng trừng nhìn và o nữ nhân.
Ngân Thiết giáºt mình, cuống quÃt vẫy tay ra dấu cho đứa nhá» Ä‘i ra. Nhưng dù cho chà ng có vẫy tá»›i đâu đứa nhá» vẫn không nhúc nhÃch. Má»™t hồi lâu, nữ nhân run run há»i :
- Ngươi... ngươi là ngưá»i hay là ma?
Ãứa bé không nhúc nhÃch, vẫn trÆ¡ mắt nhìn nà ng.
Nữ nhân lại lấy hết can đảm, cất tiếng há»i :
- Ngươi... đến đây có ý gì?
Ãứa bé chợt nhoẻn miệng cưá»i. Nụ cưá»i cá»§a nó méo mó kỳ quái. Nữ nhân nhìn thấy nụ cưá»i thì hồn như muốn lìa khá»i xác, nà ng hét lên má»™t tiếng rồi ngã lăn ra bất tỉnh.
Ngân Thiết đảo mắt nhìn quanh, xem có ai nghe tiếng hét vừa rồi của giai nhân tìm đến hay không. Chỉ thấy bốn bỠvắng vẻ, Ngân Thiết lắc đầu lẩm bẩm nói :
- Nữ nhi tháºt là yếu Ä‘uối. Nhìn cái mặt đứa nhá» mà cÅ©ng ngã lăn ra. Như ta ngà y nà o cÅ©ng phải nhìn mặt hắn.
Nói xong, chà ng đứng lên toan bước và o trong dắt đứa nhỠra.
Chưa kịp đứng thẳng ngưá»i thì Ngân Thiết cảm giác được đằng sau lưng lạnh ngắt. Chà ng biết có ngưá»i Ä‘ang táºp kÃch, liá»n búng ngưá»i lá»™n qua má»™t bên trước mấy vòng. Tá»›i khi cảm thấy mình đã ra khá»i vòng nguy hiểm, chà ng liá»n quay mình lại nhìn thì thấy hai cô gái lăm le trưá»ng kiếm trong tay, mặt cô nà o cÅ©ng đằng đằng sát khÃ. Cô gái mặc áo xanh chỉ mặt Ngân Thiết quát :
- Ngươi là ai? Tại sao đến đây hại tiểu thư của ta.
Ngân Thiết khoanh tay đứng thẳng ngưá»i, cưá»i hì hì nói :
- Nữ nhân ăn nói báºy bạ. Cô thấy ta hại tiểu thư cá»§a cô hồi nà o. Nhưng ta thấy các cô Ä‘ang có ý hại ta thì có.
Nữ nháºn áo xanh nghe váºy tức tối há»i lại :
- Nếu không phải Ä‘ang là m chuyện mỠám, váºy ngươi tháºp thò ở đây là m gì?
Ngân Thiết hừ má»™t tiếng lạnh giá»ng nói :
- Ai tháºp thò? Nữ nhân quả là nữ nhân. Mở miệng ra là vu khống cho ngưá»i khác. Không có chứng cá»› thì đừng nói báºy.
Nghe những lá»i nói chế giá»…u đó, cô gái áo xanh tức khÃ, vung trưá»ng kiếm lên quát :
- Ta sẽ giết ngươi để thu tháºp chứng cá»›.
Lá»i chưa dứt, trưá»ng kiếm trong tay nà ng đã đâm thẳng và o ngưá»i Ngân Thiết. Cô gái thứ hai mặc áo đỠđứng gần đó thấy váºy cÅ©ng khoa tay múa kiếm xông và o trợ giúp. Ngân Thiết không thèm rút gáºy bạc trả đòn, mà chỉ sá» dụng thuáºt khinh công, chạy nhảy tránh né. Vừa tránh vừa cưá»i hì hì như Ä‘ang đùa giỡn vá»›i hai cô gái.
Cà ng đánh hai thiếu nữ cà ng hăng, trưá»ng kiếm trong tay múa tÃt chỉ thấy hai là n kiếm khà xanh lè thay phiên nhau bao bá»c lấy ngưá»i Ngân Thiết.
Lúc đầu Ngân Thiết còn cưá»i luôn miệng, nhưng cà ng vá» sau tiếng cưá»i nhá» dần nhá» dần, rồi tắt hẳn, vì chà ng phải chú tâm tránh né những chiêu sát thá»§ do hai cô gái công tá»›i.
Tháºt ra trong thâm tâm Ngân Thiết không có ý đả thương hai thiếu nữ ná». Nhiá»u lúc chà ng muốn rút gáºy bạc ra phản công. Nhưng chà ng lại sợ sẽ đả thương hai thiếu nữ ná», rồi dẫn tá»›i hiểu lầm. Do đó, trước sau chà ng vẫn giở tuyệt kỹ khinh công ra tránh né. Lâu lâu chà ng liếc nhìn và o bên trong cổ miếu, xem chừng đứa nhá» còn ở đó hay không, và cô gái mà hai nữ nhân Ä‘ang đánh vá»›i chà ng gá»i là tiểu thư đã tỉnh chưa.
Ãánh ra hÆ¡n trăm chiêu mà không là m gì được đối phương, trái lại đối phương không có ý phản chiêu, hai cô gái má»›i chợt hiểu ra chà ng trai ná» không có ác ý. Hai cô liá»n thu trưá»ng kiếm, nhảy ra vòng chiến.
Cô áo xanh lên tiếng nói :
- Hồng muội, muội và o xem tiểu thư ra sao.
Rồi nà ng quay lại Ngân Thiết há»i :
- Ngươi là ai? Tại sao không phản chiêu?
Ngân Thiết thản nhiên nói :
- Ta là ta. Nếu ta phản chiêu hai cô hiểu lầm ta là kẻ xấu thì có Ãch gì.
Giá»ng nói cá»§a Ngân Thiết phách lối, cao ngạo là m nhiá»u ngưá»i bá»±c mình. Nhưng cô gái áo xanh chưa kịp nổi giáºn thì cô gái áo hồng từ bên trong miếu vá»t ra há»›t hải nói :
- Tiểu thư đã bị ngưá»i ta bắt Ä‘i mất rồi.
Thanh y nữ và Ngân Thiết nghe váºy cùng vá»™i và ng nhà o và o trong cổ miếu. Ngân Thiết đưa mắt dáo dác nhìn quanh, vừa tìm vừa gá»i đứa nhá» :
- Tiểu Kê, ngươi ở đâu?
Không có tiếng trả lá»i.
Sau khi đã chứng thá»±c tiểu thư cá»§a hỠđã mất tÃch, hai cô gái quay phắt ngưá»i lại chia nhau ra hai hướng bao vây Ngân Thiết và o giữa. Cô áo xanh quát :
- Thì ra ngươi ở ngoà i gây chuyện vá»›i bá»n ta để đồng bá»n cá»§a ngươi có đủ thá»i gian bắt tiểu thư.
Ngân Thiết nổi giáºn quát lại :
- Ãồng bá»n cái con khỉ, Tiểu Kê là sư đệ cá»§a ta, nó có năm tuổi là m sao vác được tiểu thư các ngươi Ä‘i đâu. Ãừng nói báºy nữa.
Rồi chà ng lại hét gá»i đứa nhá» :
- Tiểu Kê, ngươi ở đâu mau ra đây.
Không đợi cho chà ng gá»i thêm lần nữa, hai cô gái đồng vung trưá»ng kiếm công thẳng và o ngưá»i Ngân Thiết. Hai thiếu nữ sá» dụng toà n sát chiêu, chiêu nà o cÅ©ng đòi thà mạng vá»›i đối phương.
Không thấy đứa em, lại bị ngưá»i đổ oan đòi lấy mạng, Ngân Thiết tức giáºn rút gáºy bạc múa nhanh má»™t vòng. Chiếc gáºy tá»a ra má»™t luồng sáng chói lòa muốn là m mù mắt những ai đứng quanh trong vòng ba trượng.
Hai thiếu nữ thấy váºy phải vá»™i lùi ra xa, múa kiếm bao phá»§ lấy thân để ngăn cản luồng sáng phát ra từ chiếc gáºy bạc kia.
Ngân Thiết thấy hai ngưá»i không còn tấn công mình nữa, liá»n quát lá»›n :
- Hai ngưá»i đừng có hồ đồ, không mau Ä‘i tìm tiểu thư hai ngưá»i Ä‘i. Nếu ta muốn hại ngưá»i đâu cần phải đợi đến bây giá» má»›i ra tay.
Nói rồi chà ng cÅ©ng phóng ngưá»i Ä‘i tìm kiếm Tiểu Kê. Vừa Ä‘i chà ng vừa gá»i :
- Tiểu Kê, ngươi đang ở đâu.
Hai cô gái kia cÅ©ng chia nhau ra Ä‘i tìm tiểu thư cá»§a há».
Ãi được má»™t Ä‘oạn, bất chợt Ngân Thiết thấy dưới chân mình nhá»™t nhá»™t, như có ai Ä‘ang nÃu quần mình. Chà ng vá»™i cúi xuống ngó, thì thấy Tiểu Kê Ä‘ang trợn mắt nhìn chà ng. Cái vẻ mặt xấu xÃ, lại trừng mắt nhìn ngưá»i kia bây giỠđối vá»›i chà ng không có gì đáng ghét cả. Ngân Thiết mừng quá nhấc bổng nó lên, cưá»i nói :
- Ngươi trốn ở đâu, sao bây giỠmới ra?
Rồi chà ng lại cắp đứa nhỠvà o nách, lắc đầu nói :
- Ngươi tháºt là khá». Ở gần gái đẹp mà không chịu bảo vệ cho ngưá»i đẹp, để kẻ gian bắt mất. Chiêu thứ hai ta dạy cho ngươi là , nếu thấy gái đẹp bị ngưá»i khác bắt phải tá» ra mình là anh hùng cứu mỹ nhân nghe chưa.
Ãứa nhá» bị kẹp dưới nách Ngân Thiết liá»n giáºt giáºt áo chà ng mấy cái. Ngân Thiết phá»§i tay nó ra, nói :
- Ngươi đừng là m phiá»n nữa. Chúng ta phải Ä‘i cứu giai nhân, không thôi hai ả kia cứ đổ lá»—i cho ta.
Tiểu Kê vẫn liên tay giáºt áo Ngân Thiết, là m chà ng không còn là m ngÆ¡ vá»›i nó nữa. Ngân Thiết quát :
- Ngươi muốn gì?
Tiểu Kê liá»n đưa tay chỉ vá» mé phải. Ngân Thiết đưa mắt nhìn theo, chà ng phát giác có má»™t chấm Ä‘en Ä‘ang di chuyển tháºt nhanh. Ngân Thiết Ä‘oán chắc Tiểu Kê muốn chỉ cho mình thấy kẻ gian đã bắt lấy giai nhân trong lòng mình, liá»n thi triển tuyệt kỹ khinh công rượt theo cái chấm Ä‘en đó. Chẳng bao lâu chà ng thấy trước mặt là má»™t ngưá»i váºn y phục Ä‘en, trên vai có vác má»™t ngưá»i mặc đồ trắng. Tóc ngưá»i bị bắt đó xõa Ä‘en mượt, phất phÆ¡ trong gió. Ngân Thiết nhìn qua cÅ©ng biết ngưá»i trên vai kẻ kia là giai nhân mà mình vẫn lén tá»›i miếu cổ nhìn trá»™m trong ba năm qua. Chà ng liá»n tăng cưá»ng cước lá»±c phóng tá»›i. Má»™t tay cắp Tiểu Kê, tay kìa luồn ra sau lưng rút nhanh khúc gáºy bạc. Chà ng giÅ© má»™t cái khúc gáºy bạc dà i ra. Khi tá»›i gần con ngưá»i mặc áo Ä‘en kia, Ngân Thiết búng ngưá»i lên không, vung gáºy bạc đánh má»™t chiêu tháºt mạnh xuống đầu ngưá»i ná». Không ngá» ngưá»i ná» lại đưa thân hình thiếu nữ áo trắng ra đỡ gáºy chà ng.
Ngân Thiết thấy váºy chỉ cưá»i khì khì nói :
- Ãồ ngu. Ngươi dâng nữ nhân lên cho ta thì ta không dám từ chối.
Tức thì cây gáºy bạc cá»§a chà ng thu ngắn lại, không còn công tá»›i nữa. Mà thân hình chà ng là là lướt tá»›i cắp lấy thiếu nữ ná». Khúc gáºy ngắn lóe sáng lên trong tay.
Hà nh động cá»§a chà ng quá nhanh lẹ, không biết chà ng đã là m cách nà o mà khi đáp xuống, má»™t tay ôm nữ nhân má»™t tay cắp đứa nhá», còn ngưá»i mặc áo Ä‘en Ä‘ang nằm sóng sượt trên mặt đất.
Ngân Thiết cưá»i hì hì nói :
- Bản lãnh của ta thế nà o? Có cao siêu không?
Nói rồi chà ng lại cúi xuống nhìn nữ nhân trên tay, thì phát giác nà ng bị ngưá»i ta Ä‘iểm huyệt đến bất động. Ngân Thiết lại đưa mắt ngó Tiểu Kê lẩm bẩm nói :
- Kỳ lạ, thằng nhóc nà y đâu biết võ công đâu mà điểm huyệt ngưá»i ta. Hay là nà ng bị tên kia Ä‘iểm huyệt.
Nói rồi chà ng thả hai ngưá»i xuống đất, đưa tay giải huyệt cho cô gái áo trắng.
Cô gái mở mắt ra ngó thấy đứa bé xấu xà đang tròn mắt nhìn mình, bên cạnh hắn lại có má»™t chà ng trai tuấn tú khôi ngô. Nhìn thấy chà ng trai cô gái cÅ©ng bá»›t sợ, nhưng nà ng vẫn lấm lét liếc nhìn đứa nhá».
Ngân Thiết thấy váºy nói :
- Cô tỉnh rồi à . Cô đừng sợ, nó chỉ là một đứa nhỠthôi.
Cô gái choà ng ngồi dáºy, chỉ Ngân Thiết há»i :
- Ngưá»i là ai?
Ngân Thiết mỉm cưá»i nói :
- Tôi là Ngân Thiết, sống ở gần đây.
Cô gái lại chỉ đứa nhá», há»i :
- Nó là ai?
Ngân Thiết đưa mắt nhìn đứa bé, ngáºp ngừng má»™t hồi, rồi cưá»i giả lả :
- Nó là Tiểu Kê... á»... sư đệ cá»§a tôi.
Cô gái nghe váºy trợn mắt, hết ngó Ngân Thiết lại ngó đứa nhá». Hai ngưá»i tháºt là má»™t trá»i má»™t vá»±c. Kẻ thì trắng trẻo đẹp trai, ngưá»i thì xấu xà dị hợm.
Ngân Thiết thấy váºy liá»n mỉm cưá»i giải thÃch :
- Năm năm trước, bà bà của tôi đem nó vỠnuôi, dạy dỗ cho nó. Nó tuy xấu xà nhưng không phải là kẻ ác. Cô không tin cứ thỠđá nó một cái xem. Nó không là m gì được cô đâu.
Cô gái nghe váºy ồ lên má»™t tiếng, bẽn lẽn cúi đầu nói :
- Tôi là m sao mà đá một đứa nhỠđược.
Ngân Thiết lại cưá»i nói :
- Cô không đá thì để tôi đá cho cô xem.
Nói rồi Ngân Thiết co giò lên, toan đá và o mông đứa nhá».
Cô gái thấy váºy hốt hoảng la lên :
- Ãừng. Ãừng là m như váºy. Nó còn nhá» quá.
Ngân Thiết lại cưá»i hì hì nói :
- Tôi cÅ©ng không muốn đá nó. Chỉ có đại sư huynh thưá»ng là m chuyện đó thôi.
Sau và i câu trao đổi qua lại, cô gái thấy Ngân Thiết vui vẻ, không có vẻ gì là má»™t kẻ ác ôn, vẻ sợ hãi trên mặt nà ng đã giảm bá»›t phần nà o. Ngân Thiết há»i :
- Cô tên gì? Má»™t cô gái có nhan sắc như cô tại sao lại sống trong hoang miếu để đến nổi bị ngưá»i ta bắt Ä‘i như váºy.
Tuy là kẻ thÃch đùa cợt, nhưng Ngân Thiết vốn là chà ng trai ngay thẳng, thấy sao nói váºy.
Cô gái nghe Ngân Thiết khen mình có nhan sắc, liá»n đỠbừng mặt, hồi lâu nà ng má»›i lên tiếng :
- Tôi hỠTô tên Nguyệt. Tôi chỉ ở tạm nơi miếu hoang.
Ngân Thiết nghe váºy ngẩn ngưá»i nghÄ© thầm :
“Ở tạm mà tá»›i ba năm láºn à ?â€
NghÄ© thế, nhưng chà ng cÅ©ng chỉ há»i :
- Ở trong miếu hoang cô không sợ sao?
Tô Nguyệt lắc đầu đáp :
- Tôi có và i tỳ nữ, ngưá»i nà o cÅ©ng biết võ công cả.
Ngân Thiết lại cưá»i nói :
- Váºy à ? Có phải hai ả áo hồng áo xanh là tỳ nữ cá»§a cô không?
Tô Nguyệt ngạc nhiên, gáºt đầu đáp nhanh :
- Phải rồi, ân nhân đã gặp hỠà .
Ngân Thiết gáºt đầu :
- Ãã gặp và đã đánh vá»›i nhau hÆ¡n trăm chiêu. Hai tỳ nữ cá»§a cô hÆ¡i hồ đồ đó, suýt nữa tôi bá» mạng vì há».
Nói rồi chà ng sầm mặt chỉ vá» phÃa chá»— ngưá»i áo Ä‘en bị chà ng đánh ngã lúc nãy nói :
- ChÃnh tên nà y bắt cô chứ không phải tôi.
Tô Nguyệt nhìn theo hướng ngón tay của Ngân Thiết chẳng thấy ai, nà ng buộc miệng nói :
- Ai?
Ngân Thiết quay lại, không thấy ngưá»i áo Ä‘en đâu, chà ng thất kinh nói :
- Chết, để hắn chạy thoát rồi. Còn chưa kịp tra há»i hắn là loại ngưá»i nà o.
Chà ng vội cúi xuống cắp Tiểu Kê lên, nói với tô Nguyệt :
- Tôi phải giao cô cho hai ả tỳ nữ kia, không thôi hỠlại tưởng lầm tôi là kẻ đại dâm đại ác, bà y mưu bắt cô.
Quả tháºt, Tô Nguyệt bị Tiểu Kê là m ngất xỉu, sau đó bị ngưá»i bắt Ä‘i, nhưng nà ng lại không biết. Lúc tỉnh dáºy nà ng lại thấy Ngân Thiết cùng vá»›i đứa nhá» xấu xÃ. Ngoà i hai ngưá»i nà ng không thấy kẻ mặc áo Ä‘en nà o cả, nên trong lòng nà ng cÅ©ng nghi ngá» má»i việc là do Ngân Thiết bà y mưu. Bây giá» lại nghe chà ng nói Ä‘em nà ng giao cho tỳ nữ, thì nà ng vá»™i và ng Ä‘i liá»n, sợ gần Ngân Thiết cà ng lâu cà ng nguy hiểm.
Ngân Thiết dẫn Tô Nguyệt trở vỠngôi miếu hoang kia.
Ãi được ná»a đưá»ng há» chợt nghe tiếng binh khà chạm nhau xoang xoảng đâu đây. Ngân Thiết liá»n kéo Tô Nguyệt và o má»™t bụi ráºm ẩn núp, chà ng đặt Tiểu Kê xuống đất, rồi nói vá»›i nó :
- Ngươi ở đây coi chừng, bảo vệ tiểu thư, nghe chưa!
Ãứa nhá» chỉ đưa mắt nhìn Ngân Thiết không đáp. Còn Tô Nguyệt thì trợn mắt kinh ngạc, không hiểu đứa nhá» xấu xà nà y là m sao có thể bảo vệ được mình. Nà ng toan cất tiếng há»i thì Ngân Thiết đã phóng mình lao Ä‘i mất dạng.
Chà ng lần theo tiếng ngưá»i Ä‘ang đánh nhau, tá»›i xem có chuyện gì xảy ra. Vá»›i thuáºt khinh công cao siêu tuyệt kỹ, Ngân Thiết nhẹ nhà ng như chiếc lá đáp xuống trên má»™t cà nh cây, ngó xuống. PhÃa dưới, giữa khoảng trống giữa khu rừng, chà ng thấy hai nữ tì cá»§a Tô Nguyệt Ä‘ang đánh nhau vá»›i má»™t đám ngưá»i mặc áo Ä‘en. Hai nữ tì Ä‘ang đánh hăng say, tay múa tÃt trưá»ng kiếm hết gạt đỡ, lại công tá»›i đâm lui lanh lẹ vô cùng. Má»™t đám ngưá»i khoảng chừng mưá»i tên mà vẫn không sao thá»§ thắng được.
Ngân Thiết ngồi trên cà nh cây cưá»i thầm :
“Cái lÅ© nà o mà giữa ban ngà y ban mặt lại ăn mặc toà n mà u Ä‘en, rõ là là m chuyện mỠám mà muốn ngưá»i ta phát giác. Mà há» tá»›i đây bắt Tô Nguyệt để là m gì?â€
Tuy Ä‘ang suy nghÄ©, nhưng đôi mắt chà ng không ngừng theo dõi các chiêu thức hai bên tung ra đánh vá»›i nhau. Hai cô gái tuy Ãt ngưá»i nhưng nhá» có kiếm pháp nhanh lẹ nên đủ sức chống đỡ đám ngưá»i kia. Nhưng nếu tráºn đấu kéo dà i, chắc chắn hai nữ tì sẽ bị Ä‘uối sức vì địch quá đông. Há» có thể dùng kế liên hoà n đánh vá»›i hai tỳ nữ kia.
Ngân Thiết lại mỉm cưá»i tá»§m tỉm, chà ng muốn tìm hiểu bá»n ngưá»i kia Ä‘ang tÃnh giở trò gì, nên muốn ngồi chá» cho tá»›i khi hai ả tỳ nữ Ä‘uối sức, sắp thua má»›i ra tay.
Trong khi đó, Tô Nguyệt ngồi ở bụi ráºm vá»›i Tiểu Kê chá» Ngân Thiết quay lại. Nhưng chẳng bao lâu nà ng lại trở chứng tò mò, muốn Ä‘i xem chuyện gì xảy ra. Nà ng muốn biết tại sao tiếng binh khà khua vang không ngá»›t, và ai đánh vá»›i ai. Nà ng liá»n đứng lên lần mò Ä‘i vá» hướng đó. Ãứa nhá» thấy váºy vá»™i nÃu áo nà ng ra vẻ không cho Ä‘i. Nà ng vá»™i quay lại nói :
- Ngân Thiết cÅ©ng ở đó, nhất định chà ng sẽ ra tay bảo vệ chúng ta. Tá»›i đó an toà n hÆ¡n là ngồi đây chá», lỡ có kẻ gian tá»›i đây thì ta và em là m sao chống đỡ nổi.
Vừa nói nà ng vừa nắm tay đứa nhỠkéo đi.
Tá»›i nÆ¡i nà ng nhẹ nhà ng núp và o bụi cây, hé mắt dòm và o cuá»™c trưá»ng.
Nà ng thấy giữa bãi trống có hai thiếu nữ áo xanh và áo hồng Ä‘ang đấu nhau vá»›i má»™t đám ngưá»i váºn y phục Ä‘en.
Nà ng căng mắt nhìn kỹ hÆ¡n thì nháºn ra hai cô gái kia là tỳ nữ cá»§a mình. Nà ng hoảng hốt la khẽ :
- Trá»i, thì ra là Khả Thanh và Tiểu Hồng Ä‘ang đánh nhau. Bá»n kia là ai, tại sao lại muốn hại chúng?
Tuy nà ng nói nhá» vá»›i chÃnh mình, nhưng hai nữ tì chợt nghe thấy liá»n reo lên :
- Tiểu thư.
Trong lúc vui mừng, hai ngưá»i vô ý ná»›i lá»ng kiếm chiêu. Kiếm khà không còn mãnh liệt như lúc trước. Bá»n ngưá»i áo Ä‘en lợi dụng cÆ¡ há»™i đó, nhất tá» xông tá»›i hiệp lá»±c tấn công hai cô gái là m cho hai ngưá»i phải thối lui luôn năm, sáu bước.
Ngân Thiết ngồi trên cây thấy thế vội vung tay ném đá cứu nguy cho hai tỳ nữ của Tô Nguyệt.
Thấy có ngưá»i cứu ra tay giúp hai cô gái, là m há»ng chuyện, cả bá»n áo Ä‘en liá»n dừng tay ngó lên thì phát hiện ra má»™t chà ng trai anh tuấn ngồi vắt vẻo trên cây, miệng cưá»i tá»§m tỉm như đùa cợt vá»›i chúng.
Bất chợt một tiếng nói trong trẻo vang lên :
- Ãánh lén ngưá»i khác xứng đáng là m nam nhi đại trượng phu hay sao.
Ngân Thiết giáºt mình quay đầu tìm ngưá»i vừa phát ra tiếng nói vừa rồi.
Từ trong cánh rừng xuất hiện một chiếc kiệu hoa do bốn tên võ sĩ thân hình lực lưỡng khiêng như đang bay chạy và o.
Ngân Thiết cưá»i cưá»i nói lá»›n :
- Ta đâu có đánh lén. Chỉ là mấy hòn đá trên tay ta thấy bá»n ngưá»i kia á»· đông hiếp đáp hai nữ nhi yếu Ä‘uối. Chúng bất bình nên má»›i bay ra là m việc nghÄ©a hiệp.
Ngưá»i trong kiệu lại nói :
- Ãà n ông mà nhiá»u mồm mép như váºy thưá»ng là những kẻ có tâm bất chánh.
Ngân Thiết lại cưá»i :
- Ta là ngưá»i thÃch sá»± an là nh, không muốn động tay động chân, nên chiêu đầu tiên ta thưá»ng sá» dụng là cái miệng. CÅ©ng tốn khá nhiá»u công lá»±c, võ nà o cÅ©ng là võ, như váºy đâu có dÃnh dáng gì tá»›i tâm chánh hay không chánh.
Chiếc kiệu kia chạy đến bãi đất trống giữa rừng thì dừng lại. Một tên kiệu phu bước tới vén mà n kiệu lên. Từ trong kiêu bước ra một mỹ phụ mặt hoa da phấn, dáng điệu khoan thai.
Mỹ phụ đưa mắt liếc Tô Nguyệt một cái, rồi lại ngẩng đầu lên nói với Ngân Thiết :
- Nếu là ngưá»i đà ng hoà ng ngay thẳng, hãy xuống đây nói chuyện vá»›i ta.
Ngân Thiết nheo mà y má»™t cái, rồi phi thân bay xuống đứng ngay trước mặt mỹ phụ. Chà ng gãi đầu, cưá»i cưá»i nói :
- Giữa ta với bà có chuyện gì đâu mà nói.
Mỹ phụ ôn tồn há»i :
- Ngươi có thể cho ta biết danh tánh, để xưng hô cho tiện được không?
Ngân Thiết chỉnh lại sắc mặt cho vẻ nghiêm trá»ng, rồi nói to :
- Ta là ta, vô danh tiểu tốt không dám xưng tên báo danh vá»›i má»™t ngưá»i cao quý như bà .
Tháºt ra Ngân Thiết và bốn ngưá»i trong nhà là những kẻ Ä‘ang lẩn tránh kẻ thù. Ãối vá»›i giang hồ võ lâm, há» có thể nói là những kẻ có võ công cao siêu, nhưng đối vá»›i kẻ thù thì cả năm ngưá»i hợp lại cÅ©ng chẳng phải là đối thá»§. Chà ng sợ nói ra danh tánh cho nhiá»u ngưá»i biết sẽ bị bại lá»™ tung tÃch, nên cố tình tránh né câu há»i cá»§a mỹ phụ.
Mỹ phụ mỉm cưá»i, dịu dà ng nói :
- Ngươi sợ à ?
Ngân Thiết cÅ©ng cưá»i mỉm đáp lại :
- Phải, ta sợ. Ta sợ những ngưá»i ngoà i mặt ôn nhu, nhưng trong bụng nuôi đầy rắn độc.
Mỹ phụ không lấy thế là m tức giáºn, vẫn ôn hòa, mỉm cưá»i nói :
- Nếu ngươi sợ, tại sao lại xen và o việc cá»§a ngưá»i khác.
Ngân Thiết hừ má»™t tiếng, lên giá»ng nói :
- Ãã nói rồi, ta đâu xen và o việc cá»§a ngưá»i nà o. Lúc nãy là do mấy hòn đá trong tay ta thấy chuyện bất bình má»›i tá»± động bay ra.
Mỹ phụ ồ lên một tiếng rồi nói :
- Ta quên, nếu váºy ngươi hãy nói những hòn đá cá»§a ngươi đừng xen và o chuyện ngưá»i nữa được không? Nếu chúng cứ xen và o chuyện ngưá»i thì háºu quả không lưá»ng được đó.
Không đợi cho Ngân Thiết lên tiếng trả lá»i, mỹ phụ đưa mắt nhìn vá» bụi ráºm Tô Nguyệt Ä‘ang núp nói lá»›n :
- Nguyệt nhi, tại sao còn chưa chịu lộ diện.
Không có tiếng trả lá»i. Tô Nguyệt lẫn Tiểu Kê không biết biến đâu mất.
Mỹ phụ liá»n phẩy tay má»™t cái, mấy tên đại hán báºn y phục Ä‘en liá»n lao đến bụi ráºm.
Tức thì hai nữ tì liá»n nhảy ra cản đưá»ng chúng.
Mỹ phụ liá»n quát lên :
- Khả Thanh, Tiểu Hồng, ngươi dám.
Hai thiếu nữ áo xanh, áo hồng không đáp mà chỉ đứng thá»§ kiếm cản đưá»ng đám ngưá»i áo Ä‘en.
Mỹ phụ khẽ hừ lên má»™t tiếng, rồi vung tay má»™t cái nhẹ, láºp tức má»™t luồng kình phong à o à o bay tá»›i bụi ráºm có Tô Nguyệt và Tiểu Kê ẩn núp lúc nãy.
Hai nữ tì thấy thế vội la lên :
- Tiểu thư.
Hà nh động của mỹ phụ quá nhanh, Ngân Thiết và hai nữ tì chưa kịp trở tay ngăn trở thì bụi cây đã bị cơn kình phong bứng tung cả rễ, bốc lên cao năm trượng rồi rớt xuống.
Ngân Thiết đứng kế bên mỹ phụ, trợn mắt sợ hãi lo cho tÃnh mạng cá»§a Tô Nguyệt và Tiểu Kê. Nhưng sau đó chà ng thở phà o nhẹ nhõm, lấy lại bình tÄ©nh ngay, vì sau bụi cây không có má»™t bóng ngưá»i.
Ngân Thiết trầm giá»ng nói vá»›i mỹ phụ :
- Ãã lên tiếng kêu gá»i thân máºt, tại sao lại ra tay quá mạnh như váºy.
Mỹ phụ đanh mặt nói :
- Chuyện nhà ta không mắc mớ gì đến ngươi. Ta đã có lòng tốt, khuyên ngươi đừng xen và o. Nếu không nghe chớ trách ta độc ác.
Ngân Thiết hét toáng lên :
- Chuyện nhà bà ai thèm can và o, bà vừa ra tay ám toán thằng em nhá» xÃu cá»§a tôi. May cho bà là nó không có ở đó, nếu không tôi phanh thây xé xác bà , bằm nát cho chó ăn má»›i hả dạ.
Mỹ phụ cau mà y há»i lại :
- Còn có một thằng nhỠnữa sao?
Ngân Thiết đáp cộc lốc :
- Phải.
Mỹ phụ báºt cưá»i khanh khách nói :
- Một thằng nhỠthì có xá gì.
Rồi mụ quay sang nói vá»›i bá»n tùy tùng :
- Hãy đi tìm Nguyệt nhi cho ta.
Tức thì bá»n áo Ä‘en lẫn bá»n võ sÄ© nhÃch động thân hình. Hai tỳ nữ vá»™i và ng lao tá»›i ngăn cản, nhưng hai nà ng chỉ chặn được và i tên áo Ä‘en, còn bá»n võ sÄ© khiêng kiệu thì không sao cản nổi. Ngân Thiết cÅ©ng nhÃch động thân mình, chà ng vừa má»›i tiến lên được ná»a bước đã bị mỹ phụ phất chưởng cản lại.
Trước tình thế cấp bách, Ngân Thiết không còn thá»i giá» suy nghÄ© bèn vung chưởng chống đỡ ngá»n chưởng cá»§a mỹ phụ.
Má»™t tiếng “ầm†vang lên. Hai ngưá»i lùi lại hai bước. Ngân Thiết cảm thấy toà n thân rúng động. Chà ng trụ thân đứng vững lại, liếc mắt nhìn vá» phÃa mỹ phụ, thấy bà ta có vẻ biến sắc.
Luáºn vá» chiêu vừa rồi thì hai bên tương đồng, không ai thắng ai thua. Nhưng vá» phần Ngân Thiết, trong lòng chà ng hÆ¡i lo, chà ng không ngá» má»™t ngưá»i đà n bà lại có thể đấu chưởng ngang cÆ¡ vá»›i chà ng như váºy. Từ trước tá»›i giá» bà bà vẫn thưá»ng nói võ công cá»§a bốn huynh đệ chà ng chỉ thua Ngô Khả Sinh, vì lão tà đã luyện được má»™t loại thần công quái lạ dùng những bóng ngưá»i ăn mặc luá»™m thuá»™m vô giác vô tá». Mà Ngô Khả Sinh lại là kẻ thù cá»§a há», luôn phái những cái bóng luá»™m thuá»™m kỳ quái truy tầm Ä‘uổi giết há». HỠđã từng dùng má»i cách để tiêu diệt chúng nhưng vẫn không thắng nổi má»™t bóng. Vá» sau bà bà còn khám phá ra bóng luá»™m thuá»™m còn có thể hút sinh lá»±c ngưá»i sống là m sinh lá»±c, sức mạnh cá»§a chúng. Như váºy, võ công kẻ thù cà ng ngà y cà ng tăng tiến. Vừa rồi, sau khi đối chưởng vá»›i mỹ phụ kia, chà ng không chiếm được tiên cÆ¡, đăm ra chà ng nghi ngá» khả năng cá»§a mình. Chà ng nghi võ công cá»§a mình đã không tiến mà còn thụt lùi, đánh không thắng má»™t nữ nhân. Nhưng chà ng có biết đâu chiêu đối chưởng vừa rồi, chà ng chỉ sá» dụng sáu thà nh công lá»±c, mà mỹ phụ ra chiêu đầu tiên đã sá» dụng tá»›i mưá»i thà nh, vì cố ý muốn sát hại chà ng nhanh chóng.
Ãang trong lúc Ngân Thiết còn Ä‘ang ngỡ ngà ng, bối rối, bá»—ng má»™t tiếng thét cá»§a má»™t nữ tì vang lên. Má»™t bóng hồng ngã xuống như cây đổ. Nữ tì mặc áo xanh trở nên cuống quÃt vung kiếm chống đỡ đám ngưá»i áo Ä‘en và má»™t tên võ sÄ©.
Bá»n võ sÄ© đã trở vá». Má»™t tên đã và o giúp sức bá»n áo Ä‘en. Còn ba tên Ä‘ang đứng giữ chặt Tô Nguyệt. Chúng bất động như Ä‘ang chá» lệnh cá»§a mỹ phụ. Tô Nguyệt đã bị bắt, váºy thì Tiểu Kê Ä‘ang ở đâu?
Ngân Thiết trong lòng bất an. Chà ng vội và ng chuyển mình đi tìm. Nà o ngỠmỹ phụ lại phất chưởng ngăn cản.
Ngân Thiết vừa lo cho Tiểu Kê vừa bá»±c tức mỹ phụ kia, chà ng muốn ra tay hạ thá»§ vá»›i bà ta cà ng nhanh cà ng tốt, bèn rút khúc gáºy bạc sau lưng ra vung lên. Nên nhá»› khúc gáºy bạc cá»§a chà ng có thể thu ngăn kéo dà i tùy ý, lúc má»›i rút ra lúc nà o cÅ©ng ngắn cá»§n khoảng hai tấc. Gáºy cà ng dà i thì ánh sáng tá»a ra cà ng chói mắt, và chiêu thế cà ng hiểm ác hÆ¡n.
Mỹ phụ vừa trông thấy ánh sáng lóe lên từ khúc gáºy bạc liá»n lá»™ vẻ kinh ngạc kêu lên :
- Ngân bổng. Chẳng lẽ...
Nói rồi bà ta tung mình tránh né khúc gáºy bạc cá»§a Ngân Thiết. Vừa tránh mụ vừa ra lệnh cho bá»n thuá»™c hạ :
- Ãi thôi!
Tiếng nói chưa dứt thì phÃa bên kia má»™t tiếng rú vang lên, tiếp theo là má»™t bóng ảnh mà u xanh bị bắn tung lên như diá»u đứt dây, bay thẳng và o má»™t gốc cây.
Ngân Thiết tai nghe mỹ phụ ra lệnh cho thuộc hạ rút lui, còn mắt thấy một nữ tì của Tô Nguyệt sắp tuyệt mạng.
Chà ng không kịp suy nghÄ©, thuáºn đà phóng ngưá»i tá»›i đón bắt ả tỳ nữ kia, ngăn cản không cho nà ng Ä‘áºp và o thân cây.
Chụp được nữ tì áo xanh, chà ng vá»™i đặt ả xuống đất, ngẩng đầu ngó lên thì mỹ phụ cùng Tô Nguyệt và bá»n thuá»™c đã biến đâu hết. Ngân Thiết vá»™i tung ngưá»i lên toan rượt theo, nhưng chà ng sá»±c nhá»› đến Tiểu Kê. Chà ng lại quay ngưá»i gá»i vang :
- Tiểu Kê, ngươi ở đâu.
Không có tiếng trả lá»i, chỉ có tiếng gá»i cá»§a chà ng dá»™i và o cây và o vách đá vang lại.
Ngân Thiết bực mình rủa :
- Tiểu quỷ, ngươi trốn ở đâu? Sao không lòi mặt ra cho ta thấy.
Vừa gá»i vừa rá»§a, Ngân Thiết vừa sục sạo khắp bụi cây, lùm cá» xung quanh đó, chợt chà ng thấy má»™t cái bóng nhá» xÃu ngồi xếp bằng như mấy nhà sư Ä‘ang ngồi thiá»n nháºp định trong má»™t bụi cây, hai con mắt mở thao láo.
Không những mắt nó thất thần, mà sắc mặt nó cũng hơi tái tái xám xám, nhìn đứa nhỠcà ng quái dị là m sao. Ngân Thiết mừng rỡ chạy đến, xốc nó lên nói :
- Hừ, ta Ä‘i tìm ngươi mà ngươi núp ở đây. Tại sao ngươi không chạy ra cho ta khá»i mất công tìm kiếm.
Bá»—ng Ngân Thiết cảm thấy tay mình rá» trúng má»™t thứ gì nhá»n nhợt, vá»™i đưa mắt ngó xuống thì thấy má»™t vệt đỠnhư máu Ä‘ang nhá» tong tong từ chân đứa nhá». Thì ra Tiểu Kê đã bị thương.
Chà ng trai gầm lên tức giáºn quát :
- Bá»n khốn nạn, má»™t đứa nhá» mà cÅ©ng không tha. Rồi tụi bây sẽ biết tay ta. Khôn hồn thì lo mà trốn, nếu để ta gặp được tên nà o ta xé xác tên đó.
Miệng thì la nhưng tay chà ng lại hấp tấp xé áo băng bó cho Tiểu Kê.
Băng bó cho đứa nhỠxong, chà ng lại chạy đến xem xét hai ả tỳ nữ. Ả áo hồng thì đã tắt thở từ lâu. Còn ả áo xanh thì bị thương nặng, chỉ còn thoi thóp thở.
Ngân Thiết ngước mặt nhìn trá»i thấy ông mặt trá»i sắp lặn, bóng tối cÅ©ng Ä‘ang chuẩn bị kéo đến. Chà ng vá»™i vác nữ tỳ áo xanh lên vai, còn tay kia kẹp Tiểu Kê dưới nách, phi thân chạy xuống núi trở vá» trấn SÆ¡n Ãông. Chà ng không quên đưa mắt ngó xung quanh, lắng tai nghe để ý xem có kẻ nà o lén theo dõi mình. Tá»›i gần trấn chà ng không dám xông thẳng và o, mà đá»i đến khi trá»i tối má»›i trổ hết bản lÄ©nh khinh công chuyá»n từ mái nhà nà y qua mái nhà khác như má»™t bóng quá»· cháºp chá»n trong không gian. Chà ng sợ nếu vác ả nữ tì Ä‘ang bị thương gục gặc như xác chết Ä‘i thẳng và o sẽ có ngưá»i tò mò hoặc nghi ngá» mà đi báo quan.
|

16-06-2008, 06:57 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 3
Cô gái thần bÃ
Ngân Thiết vỠtới nhà , nhẹ nhà ng đáp xuống sân trước nhà .
Thình lình từ đâu má»™t bóng ngưá»i nhảy ra lao thẳng và o chà ng nhanh như chá»›p. Hai tay Ä‘ang vướn báºn ôm giữ hai ngưá»i, Ngân Thiết không còn tay nà o khác để rút gáºy hoặc xuất chưởng ra chống đỡ, chà ng vá»™i lắc mình tránh né. Cái bóng kia mất mục tiêu, vá»™i quay ngưá»i lại tiếp tục à o à o lao tá»›i cà ng lúc cà ng nhanh. Trong khi đó Ngân Thiết không thể trổ hết tà i khinh công cá»§a mình ra mà tránh né được. Chà ng cà ng lo chạy thì cà ng cảm thấy hai ngưá»i trên vai trở nên nặng ná», mồ hôi tuôn ra như tắm, ướt đẫm ngưá»i. Bất chợt, Ngân Thiết thấy chân nhói lên má»™t cái Ä‘au Ä‘iếng. Chà ng chỉ kịp kêu lên má»™t tiếng “ốiâ€, toà n thân té xuống. Trong lúc nhất thá»i, Ngân Thiết vá»™i tung bổng Khả Thanh và Tiểu Kê lên cao, rồi sau đó sẽ tìm cách chụp lại, để tránh gây thương tÃch thêm cho hai ngưá»i.
Nà o ngá», cái bóng kia không thèm lao và o chà ng nữa mà đổi mục tiêu, bay lên bắt lấy Khả Thanh, cùng lúc đó má»™t bóng khác từ trong nhà bay ra như sao xẹt ôm gá»n Tiểu Kê và o lòng.
Má»™t giá»ng ồm ồm cất lên :
- Chà , ngươi Ä‘i ra ngoà i chá»c gái rồi còn bắt được má»™t ả Ä‘em vá» nữa. Ta không ngá» ngươi lại tồi bại đến thế.
Nghe giá»ng nói quen quen, Ngân Thiết biết đó là đại sư huynh Hắc Diện Nhân cá»§a mình, chà ng cong má» lên cãi :
- Ả bị thương đệ má»›i Ä‘em vỠđây nhá» bà bà cứu giúp. Ãại sư huynh xem đệ mặt mÅ©i như vầy mà đi ưa ả đó sao.
Hắc Diện Nhân hừ má»™t tiếng rồi cúi xuống nhìn, thì thấy quả nhiên cô gái trong tay mình chỉ còn thở thoi thóp. Chà ng liá»n vá»™i Ä‘em và o nhà . Vừa bước và o gian đại sảnh, Ngân Thiết đã nghe tiếng bà bà hét lên :
- Có phải ngươi đã ra ngoà i gây sự hay không? Tại sao Tiểu Kê lại bị thương như thế nà y?
Ngân Thiết lúng túng chưa biết trả lá»i ra sao, thì bà bà cá»§a chà ng lại nói :
- Ngươi suốt ngà y chỉ lo chÆ¡i, không lo luyện táºp võ công, để đến nổi bảo vệ má»™t đứa nhá» cÅ©ng không xong.
Bị la mắng, Ngân Thiết muốn nói lại, nhưng chà ng lại thôi vì nghÄ© rằng chà ng có lẽ vô dụng tháºt. Vừa rồi trong rừng giao chưởng vá»›i má»™t mỹ phụ, chà ng còn không thắng thì là m sao đủ sức bảo vệ kẻ khác được. NghÄ© đến mỹ phụ kia, Ngân Thiết lại tò mò, muốn biết bà ta là ai.
Ngân Thiết nhá» giá»ng há»i bà bà cá»§a mình :
- Bà bà , liệu bà bà có chữa được cho cô gái trẻ kia tỉnh lại không?
Tuy má»›i lá»›n tiếng la mắng Ngân Thiết, nhưng khi nghe chà ng há»i, lão bà liá»n cúi xuống xem mạch cho cô gái. Má»™t hồi lâu bá»—ng lão bà quay phắt lại, mặt biến sắc há»i Ngân Thiết :
- Ngươi đã gặp những ai?
Ngân Thiết chỉ cô gái áo xanh đang thoi thóp thở nói :
- Chỉ có cô ta má»›i biết được câu trả lá»i. Tôi chỉ đánh nhau vá»›i há», nhưng không biết há» là ai.
Rồi chà ng lặp lại câu há»i cá»§a mình :
- Bà bà có thể cứu cô ta tỉnh lại được không?
Lão bà khẽ gáºt đầu :
- Tỉnh lại thì cứu được, nhưng có bình phục như trước hay không thì ta không dám chắc.
Ngân Thiết lẩm bẩm :
- Váºy cÅ©ng được.
Lão bà lại lắc đầu như đang than thầm, rồi bà ngẩng đầu lên nói như ra lệnh :
- Hắc Diện Nhân và Kim Diện Nhân, hai đứa ra ngoà i dò la tin tức, xem có kẻ nà o mò tá»›i đây há»i thăm vá» chúng ta. Thanh Diện Nhân, ngươi hãy bảo vệ cho Tiểu Kê.
Bà ta lại quay sang Ngân Thiết nói :
- Ngươi phải ở lại đây, không được lá»™ diện ra ngoà i, và cÅ©ng để bảo vệ cho ta và cô gái nà y trong lúc ta Ä‘iá»u công cứu ả.
Lão bà vừa dứt lá»i, bá»n há» liá»n vâng dạ thi hà nh mệnh lệnh ngay.
Ngân Thiết thá»§ sẵn gáºy bạc trong tay đứng trước cá»a nhà . Hắc, Kim Diện Nhân tung ngưá»i bay ra khá»i nhà , lao và o trong bóng đêm dò la tin tức. Vá»›i diện mạo quái dị cá»§a hai ngưá»i nà y, bóng đêm là ngưá»i bằng hữu tốt nhất cá»§a há», vì há» có thể hòa nháºp, ẩn mình trong bóng đêm má»™t cách dá»… dà ng. Dù há» có ở ngay bên cạnh má»™t ngưá»i, không váºt gì che chắn, ngưá»i đó cÅ©ng khó mà thấy được há».
Còn Thanh Diện Nhân thì ôm lấy đứa nhá» cÅ©ng Ä‘i và o trong phòng. Chà ng ngồi nhìn đứa nhá» Ä‘ang mở tròn đôi mắt cá»§a nó nhìn lại chà ng. Thanh Diện Nhân há»i khẽ :
- Ngươi Ä‘i theo Ngân Thiết váºy ngươi có biết bá»n ngưá»i kia là ai không?
Ãứa nhá» chỉ nhìn chà ng không chá»›p.
Thanh Diện Nhân lại thở dà i, đứng lên đi đi lại lại trong phòng có vẻ lo lắng, miệng lẩm bẩm :
- Chúng ta đã sống được năm năm yên ổn, bây giỠchúng lại mò đến.
Chà ng quay lại nhìn đứa nhá» ngÆ¡ ngáo kia má»™t lúc, bá»—ng chà ng xốc nó lên, vượt ngá» sau ra khá»i căn nhà nhắm hướng ngá»n núi ngoà i trấn mà đi tá»›i. Chẳng bao lâu hai ngưá»i đứng trước má»™t dòng suối uốn lượn, mặt nước lấp lánh ánh lên những Ä‘iểm sáng dưới bầu trá»i đêm đầy sao. Thanh Diện Nhân chỉ dòng suối nói :
- Công lá»±c cá»§a ta chỉ mạnh khi ở cạnh nước. Mà trong trấn kia chỉ ngưá»i là nhiá»u, nước Ãt, ta đã trở thà nh má»™t kẻ vô dụng. Vừa rồi, ngươi có nghe bà bà nói gì không? Bà bà muốn Ngân Thiết ở lại, còn ta chỉ được bảo vệ cho ngươi.
Ãứa nhá» từ từ ngẩng đầu nhìn Thanh Diện Nhân. CỠđộng cá»§a nó là m Thanh Diện Nhân phải ngừng nói, cau mà y ngạc nhiên. Má»™t lúc sau chà ng như vừa thấu hiểu má»™t Ä‘iá»u gì, thở hắt ra nói :
- Ta không ghen vá»›i Ngân Thiết đâu. Bảo vệ ngươi cÅ©ng tốt thôi. Suốt Ä‘á»i ta, lo sợ có kẻ đến giết, ngà y nà o cÅ©ng khổ công luyện võ. Nhưng môn công phu ta há»c lại không hữu dụng, không giúp gì được cho ai. Ná»—i buồn đó chắc không ai hiểu nổi cho ta.
Nói rồi chà ng tung một chưởng đánh và o dòng suối, tạo thà nh một cột nước cao bắn lên ngang đầu.
Thanh Diện Nhân nói lớn :
- Ngươi hãy coi đây.
Bất ngá» thân ảnh cá»§a chà ng từ từ hòa và o cá»™t nước, như tà n hình trong đó. Má»™t lúc sau khi cá»™t nước rÆ¡i xuống thì thân ảnh chà ng cÅ©ng hiện ra, mình mẩy không há» có má»™t dấu vết nước. Khắp thân khô ráo, chẳng có vẻ gì là ngưá»i má»›i chui và o cá»™t nước rồi chui ra.
Ãứa nhỠđã mở tròn đôi mắt tháºt to, bây giá» mắt nó cà ng to hÆ¡n, miệng có vẻ hÆ¡i hé ra tá» vẻ kinh ngạc. Nhưng chỉ trong má»™t thoáng, đứa nhá» trở lại trạng thái thẫn thá» như lúc ban đầu.
Thanh Diện Nhân nhếch miệng cưá»i vá»›i đứa nhá» :
- Ngươi thấy rồi chứ? Hơn hai mươi năm ta luyện môn công phu đó.
Nói rồi chà ng lại vung má»™t chưởng nữa đánh tháºt mạnh và o dòng nước, nước dá»±ng cao lên như sóng dữ, sùi bá»t cuồn cuá»™n áºp tá»›i. Chà ng hét lá»›n :
- Ẩn mình trong nước. Ta có thể ẩn mình trong nước thì rồi sẽ là m được gì chứ?
Chà ng gằn giá»ng nói tiếp :
- Chỉ là một trò chơi trẻ con, không hơn không kém.
Dòng nước cÅ©ng như Thanh Diện Nhân gà o thét, chảy à o à o như giáºn dữ má»™t hồi thì lại hiá»n hòa, lượn lá» chảy như lúc đầu.
Sau một thoáng nổi cơn cuồng nộ, Thanh Diện Nhân lại dịu mặt nói với đứa nhỠ:
- Ngươi có muốn há»c không? Cái môn công phu đó cho ngươi há»c thÃch hợp hÆ¡n là ta.
Chà ng từ từ tiến lại ngồi xuống bên cạnh Tiểu Kê. Chà ng nói :
- Trước khi ta dạy ngươi môn công phu đó. Ta phải kể cho ngươi câu chuyện cá»§a chúng ta, và phải nói cho ngươi biết tại sao chúng ta lại có má»™t Ä‘á»i sống lẩn trốn như bây giá». Ta không biết ngà y mai ra sao, tốt hÆ¡n là nói cho ngươi biết ngay bây giá», kẻo không còn cÆ¡ há»™i.
Thanh Diện Nhân đưa cặp mắt nhìn xa vá»i, như Ä‘ang nghÄ© vá» quá khứ. Má»™t lúc sau chà ng giáºt mình như chợt tỉnh lại, ngó nhìn đứa nhá» rồi từ từ kể lại :
- Năm xưa khi ta còn nhá» bé, nhá» như ngươi bây giá», sống vui vẻ trong Lục gia trang, má»™t gia trang rá»™ng lá»›n có hÆ¡n năm trăm mạng sinh sống. Cha mẹ ta là những ngưá»i thân cáºn cá»§a Lục gia.
Lục trang chá»§ là ngưá»i tà i trà hÆ¡n ngưá»i. Ông ta không những có võ công cao siêu, mà còn là má»™t ngưá»i đức độ, rá»™ng lượng. Nghe đâu ông đã sáng chế ra má»™t loại công phu đặc dị, có thể há»™i tụ sinh khà cá»§a vạn váºt cá» cây vá» giúp mình. Sức mạnh con ngưá»i lúc nà o cÅ©ng có hạn, nhưng nếu có thể tÃch trữ được sinh lá»±c từ nÆ¡i khác thì công lá»±c tăng tiến rất nhanh. Như ngươi cÅ©ng biết, trừ khi má»i váºt trên thế gian nà y chỉ là má»™t khoảng hư vô mà ngươi Ä‘ang nhìn và o, thì ông ta má»›i không thể tăng thêm sức mạnh. Ngươi thá» nghÄ© coi, má»™t con ngưá»i có võ công cao siêu tuyệt đỉnh, má»™t đệ nhứt nhân như ông ta thì đâu còn sợ ai.
Thế mà , tai há»a áºp đến không lưá»ng trước được. Chỉ trong má»™t đêm Lục gia trang bị đốt cháy thà nh tro bụi. Lục trang chá»§ cÅ©ng biến thà nh ngá»n Ä‘uốc sống trước mặt má»i ngưá»i trong gia trang. Má»™t con gà , con chó trong trang Ä‘á»u bị giết và đốt cháy. Duy chỉ có bốn ngưá»i chúng ta hôm đó đột nhiên lại chạy ra khu rừng phÃa ngoà i trang chÆ¡i rồi ngá»§ quên. Tá»›i sáng hôm sau, khi trở vá» thì thấy toà n gia bị thiêu rụi, không còn ai sống sót. Bá»n ta khóc ròng mấy ngà y, mấy đêm, khóc đến nổi ngất lịm Ä‘i. Khi tỉnh dáºy thì thấy trước mặt mình là Lục phu nhân, mặt mà y bà sưng húp cÅ©ng vì đã khóc nhiá»u như bá»n ta. ChÃnh Lục phu nhân đã chứng kiến má»i sá»± xảy ra trong Lục gia trang và kể lại cho bốn ngưá»i chúng ta nghe. Ngưá»i còn biết ai là thá»§ phạm đốt Lục gia trang. Kẻ đó chÃnh là tên Tổng quản lúc nà o cÅ©ng giả nhân giả nghÄ©a kia. Sau đó bá»n ta thá» sẽ theo phu nhân tìm tên Tổng quản đó trả thù rá»a háºn cho hÆ¡n năm trăm mạng ngưá»i cá»§a Lục gia trang. Bá»n ta ngà y đêm rèn luyện võ công cố gắng hết sức mình để đạt tá»›i mức độ cao siêu, và bắt đầu luyện thứ công phu cá»§a Lục trang chá»§. Ta thì luyện cách thức hút sinh khà cá»§a nước, Hắc Diện Nhân thì luyện vá»›i đất bằng mà ngươi Ä‘ang ngồi trên, Kim Diện Nhân thì luyện vá»›i lá»a, riêng Ngân Thiết thì chỉ thÃch múa cây gáºy bạc như con khỉ đột. Nó không muốn hút sinh khà cá»§a váºt gì. CÅ©ng bởi vì ba ngưá»i trong bá»n ta luyện môn công phu quái lạ kia mà dung diện thay đổi theo thá»i gian, không còn như trước nữa.
Nói tá»›i đây Thanh Diện Nhân ngá»a mặt lên trá»i than :
- Bá»n ta luyện thứ võ công đó rồi được gì, cuối cùng ngưá»i hữu dụng hÆ¡n hết lại là Ngân Thiết. Bá»n ta Ä‘i trả thù, chẳng những trả không được còn bị ngưá»i ta Ä‘uổi dà như chó. Kẻ Ä‘i truy tầm ngưá»i thì lại bị ngưá»i tầm nã lại. Ta oán háºn lão Tổng quản ác độc kia bao nhiêu thì cÅ©ng oán háºn mình vô dụng bấy nhiêu.
Than thở má»™t hồi, Thanh Diện Nhân lại trầm giá»ng xuống kể tiếp :
- Lục phu nhân chÃnh là bà bà cá»§a ngươi và ta hiện nay. Vì phu nhân đã nuôi chúng ta từ nhá» nên Æ¡n nặng hÆ¡n tình ruá»™t thịt. Câu chuyện là như thế, ngươi là kẻ sinh sau đẻ muá»™n, nhưng cÅ©ng được phu nhân má»™t tay nuôi nấng. Ta khuyên ngươi hãy ráng sức mình đừng để phu nhân, tức là bà bà buồn thêm nữa.
Nói tới đây Thanh Diện Nhân lại nhìn chằm chằm và o mặt Tiểu Kê nói tiếp :
- Ta bắt đầu chỉ cho ngươi những gì ta biết. Ta còn sống ngà y nà o thì nhất định sẽ giúp đỡ, dạy dá»— ngươi. Nhưng ta nghÄ© chúng ta không có nhiá»u thá»i gian nữa. Nếu ngươi còn chút tri giác thì hãy cố gắng nghe và ráng ghi nhá»› những gì ta nói. Ta sẽ láºp lại khẩu quyết, và cách thá»±c táºp nhiá»u lần cho ngươi nghe và thấy.
Tuy nói như váºy nhưng Thanh Diện Nhân lại lẩm bẩm :
- Tá»™i nghiệp cho ngươi, ngươi còn quá nhá» là m sao mà nhá»› được. Nhưng ta đã hết cách rồi. Má»™t ngà y còn sống là má»™t ngà y ta láºp lại cách luyện công cho ngươi nhá»› thuá»™c lòng. Luyện hay không là tùy ý ngươi.
Rồi Thanh Diện Nhân từ từ nhắm mắt lại, miệng bắt đầu Ä‘á»c khẩu quyết :
- Phà m má»—i váºt má»—i chất Ä‘á»u có đặc Ä‘iểm riêng biệt, và để bảo tồn đặc Ä‘iểm đó dÄ© nhiên phải có má»™t sinh khà tÃch trữ bên trong. Có thể nói không có váºt gì là vô tri vô giác, váºt nà o cÅ©ng có má»™t sinh lá»±c sống riêng cá»§a nó. Nếu hiểu được Ä‘iá»u đó và có thể hấp thu và điá»u hóa sinh lá»±c đó là m cá»§a sinh lá»±c bản thân thì công dụng vô cùng....
Cứ thế Thanh Diện Nhân đầu khẩu quyết cho đứa nhá» nghe, chà ng Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại đúng năm lần. Sau đó, chà ng giảng giải những chá»— khó hiểu mấy lượt. Tá»›i khi kẻng canh ba vá»ng đến từ trong trấn SÆ¡n Ãông, Thanh Diện Nhân má»›i ngưng lại, quay sang ngó đứa nhá» kế bên mình, thì thấy nó đã ngồi xếp bằng ngá»§ say sưa từ bao giá».
Thanh Diện Nhân lại lắc đầu than :
- Ãứa nhá» nà y quả hết cách chữa rồi. Nó như má»™t cục đất vô tri vô giác...
Nói tá»›i đây chà ng chợt ngưng bặt không nói nữa, bởi vì lá»i nói vừa rồi cá»§a chà ng lại rất mâu thuẫn vá»›i lý thuyết võ công mà chà ng vừa má»›i chỉ dạy cho đứa nhá». Những lá»i chỉ dẫn đầu tiên đã có nói, vạn váºt cá» cây Ä‘á»u có đặc Ä‘iểm sinh khà riêng cá»§a nó, có nghÄ©a là trên thá»±c tế không có váºt gì là vô tri vô giác. Má»—i váºt Ä‘á»u có má»™t sức mạnh riêng, trà giác riêng.
Thanh Diện Nhân lại nhìn đứa nhỠlẩm bẩm :
- Tri giác của ngươi ở đâu? Tại sao ngươi cứ như kẻ si dại suốt ngà y.
Rồi chà ng lại bế đứa nhá» vá» nhà , đặt nó lên giưá»ng nằm ngay ngắn đà ng hoà ng.
* * * * *
Trong khi Thanh Diện Nhân ngồi nói chuyện vá»›i đứa nhá» bên bá» suối. Trong căn nhà phÃa Äông thị trấn SÆ¡n Ãông, má»™t lão bà đang ra sức truyá»n chân khà cho cô gái áo xanh mặt mà y Å© rá»§ kia. Má»™t hồi sau cô ta tỉnh lại, nhưng vẫn còn yếu á»›t. Lão bà liá»n để cô gái nằm trên giưá»ng nghỉ ngÆ¡i má»™t chút, rồi Ä‘i ra ngoà i xem xét tình hình.
Ngân Thiết vẫn cầm khúc gáºy bạc trong tay, đứng dá»±a khung cá»a ngó ra ngoà i bóng đêm.
Lão bà nhìn hắn một lúc rồi nói :
- Thôi ngươi và o nhà nghỉ Ä‘i. Sáng đánh nhau vá»›i ngưá»i ta chắc bây giỠđã mệt rồi.
Ngân Thiết lắc đầu nói :
- Tôi không sao. Có phải ngưá»i đánh cô ta cÅ©ng là bá»n ngưá»i rượt Ä‘uổi chúng ta không?
Lão bà trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi đáp :
- Cách đả thương thì hÆ¡i giống. Nhưng không chắc đó là cùng má»™t bá»n ngưá»i. Chuyện xảy ra như thế nà o? Ngươi hãy từ từ kể cho ta nghe. Ngân Thiết liá»n cháºm rãi kể lại từ lúc Tô Nguyệt bị ngưá»i ta bắt Ä‘i. Cho tá»›i lúc chà ng ra tay đánh nhau vá»›i mỹ phụ ngồi hoa kiệu kia. Chà ng không quên kể lại chuyện đấu chưởng vá»›i mỹ phụ, mà cả hai Ä‘á»u thối lui hai bước.
Kể xong, Ngân Thiết há»i :
- Có phải công phu của tôi đang giảm sút đi không? Tại sao đấu chưởng mà chỉ ngang hà ng với một ả nữ nhân khuê phòng.
Lão bà lắc đầu nói :
- Ngươi có tÃnh hay tá»± phụ, chỉ là m những gì ngươi thÃch là m. Tuy ngươi đã dùng sáu thà nh công lá»±c, nhưng có lẽ bà ta đã dùng tá»›i mưá»i thà nh công lá»±c để đánh ngươi.
Ngân Thiết nhướn mà y ngạc nhiên há»i :
- Má»›i ra chiêu đầu đã sá» dụng toà n sức lá»±c như váºy à ? Tháºt khó tin.
Lão bà gáºt gù :
- Lòng ngưá»i như vá»±c không đáy, khó lưá»ng được. Ngươi là m sao hiểu được bụng dạ ngưá»i đà n bà kia. Bây giá» chúng ta hãy và o trong xem cô gái kia tỉnh lại chưa, để há»i vá» lai lịch cá»§a bà ta.
Há» cùng rảo bước Ä‘i và o bên trong phòng, thì thấy cô gái đã tỉnh lại. Cô ta há»i xin má»™t chút nước uống cho đỡ khác. Ngân Thiết vá»™i và ng chạy Ä‘i lấy nước mang và o.
Hớp lấy một ngụm nước xong, cô gái nhìn Ngân Thiết rồi cúi đầu nói :
- Ãa tạ công tỠđã cứu lại mạng hèn cá»§a tiểu nữ.
Ngân Thiết khoát tay nói :
- Không có gì đâu. Ta tà i hèn sức má»n đã để tiểu thư cá»§a ngươi bị mụ kia bắt rồi. Ngươi hãy nói cho chúng ta biết mụ ấy là ai, lai lịch ra sao.
Thiếu nữ áo xanh nghe váºy chợt mắt ngấn lệ, má»™t hồi lâu má»›i lên tiếng nói :
- Tiểu thư, nô tì không là m tròn bổn pháºn cá»§a mình tháºt đáng chết. Nô tì còn mặt mÅ©i nà o Ä‘i gặp phu nhân.
Lão bà nghe cô gái than trách liá»n hừ lên má»™t tiếng. Bà nói :
- Bây giá» không phải là lúc khóc than, ngươi hãy nói cho ta biết ngưá»i đà n bà đó là ai? Tại sao lại bắt tiểu thư cá»§a ngươi.
Thiếu nữ áo xanh lấy tay gạt lệ đáp :
- Ngưá»i đó là Tần nương. Bà ấy chÃnh là nhị nương cá»§a tiểu thư.
Ngân Thiết há»i lại :
- Kế mẫu à ?
Thiếu nữ áo xanh lắc đầu nói :
- Phu nhân của tôi bỠđi tu, lão gia mới đi lấy Tần nương.
Lão bà lại há»i :
- Tại sao phu nhân của ngươi lại đi tu?
Thiếu nữ áo xanh lại lắc đầu nói :
- Tiểu nữ không biết, chỉ biết là năm năm trước, phu nhân tá»± nhiên mất tÃch. Hai năm sau, ngưá»i xuất hiện trong bá»™ áo tu mà u xám, căn dặn bá»n bốn chị em tiểu nữ phải Ä‘em tiểu thư lên miếu cổ sinh sống, tạm thá»i rá»i xa Tần nương. Tiểu nữ cùng ba chị em thân tÃn khác láºp tức là m theo, Ä‘ang đêm lén đưa tiểu thư lên miếu cổ ngoà i trấn SÆ¡n Ãông sống. Hai năm đầu má»i sá»± Ä‘á»u yên ổn, không có gì xảy ra. Chỉ trong vòng má»™t năm gần đây, mấy tháng trước tá»± nhiên hai ngưá»i chị em cá»§a tiểu nữ bị giết chết ngoà i phố, rồi tá»›i hôm nay Tần nương Ä‘Ãch thân tá»›i bắt tiểu thư.
Lão bà trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói :
- Tá»± nhiên phu nhân cá»§a ngươi Ä‘i là m ni cô, rồi kế mẫu lại Ä‘Ãch thân Ä‘i bắt tiểu thư cá»§a ngươi. Như váºy đâu có gì là lạ. Có thể lão gia cá»§a ngươi nhá»› con nên phái bà ta Ä‘i bắt vá».
Thiếu nữ áo xanh nghe thế cà ng lắc đầu cãi lại :
- Lão gia từ lâu đã không thấy mặt mũi.
Ngân Thiết nghe váºy chen và o :
- Tại sao thế? Chuyện nà y tháºt rắc rối.
Ãã ba năm nay Ngân Thiết đến cổ miếu ngắm trá»™m Tô Nguyệt. Bây giá» nà ng bị kế mẫu bắt vá», chÃnh chà ng là ngưá»i lo lắng nhất.
Vừa mở miệng há»i vá» phụ thân cá»§a Tô Nguyệt, Ngân Thiết vá»™i lái câu chuyện vá» nà ng :
- Nếu mụ ấy bắt được tiểu thư ngươi vá», thì chuyện gì sẽ xảy ra. Mụ đó có giết tiểu thư ngươi không?
Thiếu nữ áo xanh bị há»i hết câu nà y tá»›i câu khác, đâm ra lúng túng không biết trả lá»i câu nà o trước.
Lão bà thấy váºy liá»n nói :
- Ngươi từ từ kể lại cho chúng ta nghe những gì ngươi biết. May ra chúng ta có cách cứu tiểu thư các ngươi.
Thiếu nữ áo xanh lại xin thêm má»™t Ãt nước uống để thấm giá»ng, rồi bắt đầu kể :
- Sau khi phu nhân cá»§a tiểu nữ bá» Ä‘i, lão gia buồn bã ở trong phòng, sau đó ngưá»i lại cưới Tần nương vỠđể chăm sóc cho tiểu thư và cai quản gia trang. Nhưng từ ngà y có mặt Tần nương thì lão gia lại rút lui và o phòng riêng nhiá»u hÆ¡n. Lúc đầu ngưá»i còn ra ngoà i má»™t tháng má»™t lần, vá» sau thì bá»n tiểu nữ không còn thấy lão gia nữa. Tất cả má»i quyá»n hà nh trong trang Ä‘á»u nằm trong tay Tần nương.
Ngân Thiết lúc nà o cÅ©ng lo cho Tô Nguyệt, nay nghe Khả Thanh kể vá» mụ Tần nương mà không nhắc đến cách bà ta đối xá» vá»›i ngưá»i yêu trong lòng cá»§a mình ra sao, liá»n buá»™c miệng há»i liá»n :
- Con mụ đó đối xỠvới tiểu thư của ngươi như thế nà o?
Khả Thanh vội đáp :
- Tiểu thư không ưa gì Tần nương, lúc nà o cÅ©ng tránh né bà ta. Rồi sau đó lại lên cổ miếu ở trong ba năm liá»n. Tiểu nữ nghÄ© rằng tiểu thư chưa bị thiệt hại gì. Nhưng lần nà y chắc có lẽ...
Nà ng bá» lá»ng ná»a chừng, gục đầu thút thÃt khóc, không nói thêm nữa.
Ngân Thiết nghe váºy thì nóng nảy hét lên :
- Con mụ đó ở đâu? Ãể ta tá»›i cứu tiểu thư ngươi ra.
Khả Thanh mắt vẫn còn ngấn lệ đáp :
- Thiên Nam môn, cách đây hai trăm dặm vá» phÃa Nam.
Bất chợt lão bà lên tiếng há»i :
- Ai đã dạy cho ngươi? Và ai đã dạy võ công cho mấy tên võ sĩ đã đả thương ngươi?
Thiếu nữ áo xanh đáp nhanh :
- Phu nhân dạy võ công cho tiểu nữ, còn những tên võ sÄ© kia là vệ sÄ© riêng cá»§a Tần nương, dÄ© nhiên là do Tần nương luyện táºp cho chúng.
Lão bà gáºt gù nói như dẫn giải :
- Như váºy là võ công cá»§a Tần nương là do bà ta luyện táºp từ trước chứ không phải là cá»§a Thiên Nam môn.
Thiếu nữ áo xanh lắc đầu :
- Tiểu nữ không rõ.
Ngân Thiết lo cho Tô Nguyệt có mệnh hệ nà o, chà ng hùng hổ nói :
- Mai chúng ta kéo tá»›i Thiên Nam môn cứu Tô Nguyệt, và bắt con mụ đó há»i xem mụ ta xuất thân từ đâu.
Lão bà nện cây trượng xuống sà n nhà , hừ mạnh một tiếng, quát Ngân Thiết :
- Ngươi há»c cái tÃnh hồ đồ kiểu đó từ khi nà o. Là m việc gì cÅ©ng phải suy nghÄ© trước đã. Ngươi nên nhá»› thân pháºn cá»§a chúng ta ra sao.
Nói xong bà ta lại ra lệnh :
- Ngươi hãy đi kiếm Thanh Diện Nhân tới đây cho ta bà n việc.
Ngân Thiết liá»n há»i thêm :
- Chúng ta có cần chỠđại sư huynh và tam sư huynh vỠđỠcùng luáºn việc không?
Cách đây và i giây thôi, anh chà ng có diện mạo đẹp trai kia hùng hổ hung hăng đòi Ä‘i cứu ngưá»i mà không cần suy nghÄ©, bây giá» lại mở miệng có vẻ biết cân nhắc trước sau. Lão bà chợt nhướn mà y ngó chà ng, há»i :
- Ngươi là m sao thế?
Nhìn thấy sắc mặt của lão bà , Ngân Thiết vội lúng túng đáp :
- Không sao cả.
Chà ng vá»™i quay ngưá»i Ä‘i tìm Ngân Thiết, thì má»™t âm thanh trầm trầm vang lên :
- Thanh Diện Nhân ở đây, xin bà bà chỉ giáo.
Lão bà liá»n quay lại nói :
- À, ngươi đến rồi, ta muốn biết Tần nương cá»§a cô gái nà y là loại ngưá»i như thế nà o, tại sao lại có võ sÄ© sá» dụng cách đả công giống như tên Tổng quản thối tha kia. Chuyến nà y hÆ¡i mạo hiểm nên chúng ta phải cẩn tháºn không được sÆ¡ xuất. Ngươi vốn là ngưá»i thông minh, hãy nghÄ© ra má»™t kế đối phó cho vẹn toà n.
Rồi bà ta lại tưá»ng thuáºt đầu Ä‘uôi câu chuyện cho Thanh Diện Nhân được rõ.
Thanh Diện Nhân suy nghĩ một hồi rồi nói :
- Bà ta tá»± mình Ä‘i bắt Tô Nguyệt, chắc là cô gái nà y có nắm giữ Ä‘iá»u gì hệ trá»ng. Tôi chắc rằng bà ta không muốn giết cô ta, nếu muốn giết thì chỉ cần sai số đông thuá»™c hạ tá»›i hà nh sá»± được rồi, cần gì phải tá»± mình ra mặt. Bà ta ra mặt tất phải là chuyện quan trá»ng. Có lẽ bà ấy muốn dùng cô gái để khống chế má»™t là phụ thân cô ta, hai là phụ mẫu cá»§a cô ta. Má»™t trong hai ngưá»i nà y Ä‘ang nắm giữ những cái gì mà bà ta cần.
Ngân Thiết đứng nghe Thanh Diện Nhân dẫn giải như váºy, mà không nói gì tá»›i cách cứu Tô Nguyệt thì nóng nảy há»i :
- Nếu như váºy thì chúng ta phải cứu Tô Nguyệt thoát khá»i tay bà ta cà ng sá»›m cà ng tốt. Nhị sư huynh thá» nghÄ© cách cứu ngưá»i Ä‘i, chứ nói mấy chuyện nà y là m chi.
Thanh Diện Nhân vẫn Ä‘iá»m đạm nói :
- Mục Ä‘Ãch cá»§a chúng ta là muốn tìm hiểu bà ta là loại ngưá»i như thế nà o, có liên quan gì tá»›i kẻ thù hay không. Chứ không phải là cứu ngưá»i. Ngưá»i chắc chắn không có há» hấn gì rồi.
Nghe Thanh Diện Nhân nói như thế, Ngân Thiết muốn tức điên lên, lồng lộn hét toáng :
- Là m sao sư huynh biết được là không há» gì. Lỡ khống chế không được hai ngưá»i kia, chắc chắn con mụ đó dùng cá»±c hình hà nh hạ Tô Nguyệt thì sao?
Thanh Diện Nhân thản nhiên nói :
- Coi bộ ngươi có cảm tình với cô gái đó rồi.
Ngân Thiết muốn hét lên là mình đã đi ngó trộm ba năm, dĩ nhiên là phải có tình cảm, nhưng chà ng lại thôi. Bởi vì anh hùng đại trượng phu đâu thể nà o tự thú mình đã sa và o lưới tình.
Thấy Ngân Thiết ấp úng không trả lá»i, Thanh Diện Nhân lại nói tiếp ý cá»§a mình :
- Nếu muốn biết Tần nương là ai, chúng ta phải dùng kế hoãn binh, chá» bà ta hà nh động rồi má»›i ra tay. Nếu ta hà nh động trước thì chẳng khác nà o vạch lá động rừng. Không có Ãch lợi gì hết.
Khả Thanh nghe nói Thanh Diện Nhân giải thÃch như váºy thì không còn cách nà o phản đối, nhưng trong tâm nà ng vẫn muốn cứu tiểu thư cá»§a mình ra để là m tròn bổn pháºn cá»§a mình. Nà ng chỉ buồn bã cúi đầu không đáp.
Ngân Thiết cà ng nghe Thanh Diện Nhân nói cà ng bực mình, chà ng lẩm bẩm nói :
- Chá», chá», chỠđến khi nà o.
Nói rồi Ngân Thiết quay ngưá»i bá» Ä‘i.
Chà ng vừa Ä‘i vừa cảm thấy trong lòng buồn bã, nặng trÄ©u, không biết Ä‘i đâu. Ngân Thiết chỉ kéo lê hai chân ra rá»i khá»i ngôi nhà . Tháºt ra chà ng đã chỠđợi hÆ¡n ba năm rồi. Cái ngà y chà ng phát hiện ra Tô Nguyệt sống trong miếu cổ, đã Ä‘em lòng yêu thương nà ng. Nhưng ngà y nà o chà ng cÅ©ng chỉ đến ngắm mà không dám là m quen vì sợ nà ng giáºn dá»—i rồi không ưa thÃch mình, và có lẽ sẽ bá» Ä‘i nÆ¡i khác. Má»™t tiểu thư, má»™t trang giai nhân tuyệt sắc như Tô Nguyệt mà lại Ä‘i sống nÆ¡i cổ miếu hoang vắng vá»›i và i nữ tì, ắt hẳn nà ng Ä‘ang trốn tránh ai đó. Ngân Thiết rất hiểu rõ tâm tÃnh cá»§a những kẻ Ä‘i ẩn núp bởi vì chÃnh bản thân chà ng là má»™t trong những ngưá»i đó. Má»™t khi đã lẩn trốn là vì Ä‘ang lo sợ kẻ khác tá»›i bắt hoặc giết mình. Tâm đã lo thì hay có táºt giáºt mình, gặp ai cÅ©ng nghi ngá», gặp ai cÅ©ng đỠcao cảnh giác. Bởi thế chà ng chỉ ngồi ngắm trá»™m chứ không dám chưá»ng mặt ra. Và chà ng đã ẩn núp trong bụi ráºm đã ba năm. Hôm nay vì có cái mặt xấu xà như quỉ vá»›i cặp mắt cứ trợn trừng cá»§a Tiểu Kê đã là m cho giai nhân hoảng sợ, tạo cho chà ng má»™t cÆ¡ há»™i là m quen. Khi quen được rồi thì nà ng lại bị ngưá»i ta bắt, không biết hiện giá» ra sao. Lòng Ngân Thiết rối như tÆ¡ vò, chỉ muốn xông và o Thiên Nam môn cứu lấy ngưá»i yêu cá»§a mình.
Vá» phần Thanh Diện Nhân cÅ©ng giáºt mình khi nghe câu nói cá»§a Ngân Thiết. Nó cứ vang vá»ng mãi bên tai chà ng “Chá», chá», chỠđến khi nà o!â€. Không biết nó có phải là má»™t sức mạnh vô hình đánh trúng tâm can chà ng không, mà trong lòng chà ng hình như có cái gì đó quạnh Ä‘au. Những ngà y tháng ẩn trốn, chà ng khổ công luyện táºp chá» cÆ¡ há»™i báo thù cho Lục gia trang. Nhưng đã mấy chục năm rồi mà thù vẫn chưa báo được, lại còn bị kẻ thù rượt Ä‘uổi tiêu diệt táºn gốc. Váºy thì chà ng phải chỠđến bao giá» má»›i có cÆ¡ há»™i báo thù.
Bất chợt cả Thanh Diện Nhân và lão bà cùng thở dà i.
Má»™t lúc lâu Thanh Diện Nhân má»›i tịnh được tâm, quay sang lão bà há»i :
- Bà bà nghĩ thế nà o?
Lão bà cÅ©ng giáºt mình như ngưá»i vừa tỉnh cÆ¡n mê. Ba ta đứng trầm ngâm má»™t hồi rồi nói :
- Ngươi nói cÅ©ng có lý. Váºy chúng ta sẽ tá»›i Thiên Nam môn theo dõi hà nh động cá»§a ả kia như thế nà o, sau đó sẽ tùy cÆ¡ ứng biến.
Thanh Diện Nhân cau mà y há»i lại :
- Chúng ta?
Lão bà gáºt đầu :
- Phải, tất cả chúng ta âm thầm đến đó ngay đêm nay.
Thanh Diện Nhân chợt như hiểu ra ý cá»§a lão bà . Chà ng há»i dò :
- Có phải bà bà đang nghi ngá» ngưá»i đà n bà kia có liên quan tá»›i Ngô Khả Sinh. Cho nên má»›i kéo toà n bá»™ ngưá»i tá»›i đó thăm dò, vá»›i ý tưởng trốn đâu không tiện bằng gần hang cá»p à .
Lão bà gáºt gù cái đầu già bạc trắng, nói :
- Phải, một công hai việc.
Thiết Diện Nhân thở dà i :
- Váºy cÅ©ng tốt. Nhưng tôi lại e ngại Ngân Thiết không ká»m nổi lòng, hà nh động dại dá»™t. Như thế bất lợi và rất nguy hiểm.
Lão bà đáp nhanh :
- Ta sẽ bảo hắn cẩn tháºn là được rồi.
Bà lại quay sang nói với Khả Thanh :
- Phiá»n cô nương tối nay dẫn bá»n ta tá»›i. Khả Thanh vuốt lại mái tóc mai xõa trên trán rồi gáºt đầu đồng ý.
Nói vá» Ngân Thiết, sau khi rá»i bá» căn nhà , chà ng lẫn thẫn Ä‘i trong trong bóng Ä‘ang, lang thang giữa phố như ngưá»i mất hồn.
Phố vắng lưa thưa ngưá»i qua lại, nhà nà o cÅ©ng đóng cá»a lên đèn, ngoại trừ trước cá»a kỹ viện thì tấp náºp khách Ä‘i tìm hoa.
Ngân Thiết ngó lên nhìn tòa kỹ viện. Chà ng lẩm bẩm :
- Bá»n kỹ nữ dân hèn nà y có lẽ sống còn sung sướng hÆ¡n ta.
Bất chợt má»™t ý nghÄ© muốn xem thá»±c sá»± cuá»™c sống cá»§a kỹ nữ có sung sướng tháºt không nảy lên trong đầu, chà ng phóng mình lên trên tòa lầu, tá»›i má»™t khung cá»a sổ có đèn sáng chưng. Ngân Thiết đưa tay khoét má»™t lá»— nhá» dòm và o.
Bên trong mấy nà ng kỹ nữ cưá»i nói rôm rả xung quanh má»™t ngưá»i đà n ông to lá»›n, mặc áo choà ng Ä‘en bằng vải thô. Ngưá»i đó xoay lưng vá» phÃa Ngân Thiết nên chà ng không thấy rõ mặt mà y. Ngân Thiết chỉ thấy mấy ả kỹ nữ cưá»i toe toét muốn rách cả miệng, chà ng lẩm bẩm nói :
- Há» cưá»i là há» vui rồi, mà vui cưá»i được tất nhiên cuá»™c sống cá»§a hỠắt hẳn sung sướng lắm.
Ngó tới đó, Ngân Thiết không muốn ngó nữa. Chà ng toan tung mình nhảy xuống. Chợt một âm thanh ồm ồm vang lên :
- Ta không uống nữa. Các nà ng đừng là m khó ta.
Âm thanh đó rất quen thuá»™c, bất giác Ngân Thiết giáºt mình quay lại, đưa mắt nhìn qua lá»— thá»§ng, chống mắt lên ngó tháºt kỹ và o ngưá»i đà n ông Ä‘ang ngồi trong phòng. Chà ng lại lẩm bẩm nói nhá» vá»›i mình :
- Tại sao đại sư huynh lại và o kỹ viện vui chơi. Tam sư huynh đâu rồi?
Chà ng không ngá» vị đại sư huynh tÃnh nóng như lá»a cá»§a chà ng lại và o đây đùa giỡn vá»›i mấy cô gái nà y. Hà nh động cá»§a Hắc Diện Nhân là m cho Ngân Thiết bà ng hoà ng không thể ngỠđược. Từ trước tá»›i giá» chà ng cứ nghÄ© vị đại sư huynh kia là má»™t trang nam tá» hán, ngay chÃnh đà ng hoà ng, tuy tÃnh tình hÆ¡i nóng nảy, nhưng chẳng bao giá» là m những chuyện như thế nà y. Ãá»™t nhiên chà ng cảm thấy lợm giá»ng, không thèm ngó nữa, nhảy xuống lầu và lao mình và o trong bóng đêm.
Chà ng như má»™t ngưá»i Ä‘iên khùng, thần trà không bình thưá»ng, lao ngưá»i vun vút và o cánh rừng trên núi phÃa Tây trấn SÆ¡n Ãông, mặc kệ cho cà nh cây quét vố mặt. Ãến má»™t khoảng trống giữa rừng, chà ng má»›i đứng lại, lấy hÆ¡i hét lên má»™t hÆ¡i tháºt dà i như muốn tống hết những uất khà trong ngưá»i ra. Nhưng vẫn chưa đủ, Ngân Thiết rút khúc gáºy bạc kéo dà i quá đầu ngưá»i vung lên múa vèo vèo tợ chá»›p giáºt Ä‘ang xẹt lên là m sáng rá»±c cả má»™t góc trá»i. Ngân Thiết múa chiếc gáºy bạc cho tá»›i khi mệt lả ngưá»i má»›i dừng lại.
Chà ng hằn há»c nói :
- Ãại sư huynh, nhị sư huynh, hai ngưá»i tháºt là hai đáng ghét mà . Ãại sư huynh Ä‘i kiếm gái ở kỹ viện, còn nhị sư huynh thì không chịu cứu Tô Nguyệt. Ta đã mất hết niá»m tin và sá»± kÃnh trá»ng nÆ¡i hai ngưá»i rồi....
Chà ng hét lên tiếng “rồi†tháºt to và kéo nó tháºt dà i như muốn giải thoát hết má»i ức uất còn lại trong lòng.
Bỗng một tiếng nói trong trẻo vang lên :
- Tức quá ha!
Ngân Thiết giáºt mình quay đầu lại há»i :
- Ai? Mau lộ nguyên hình cho ta xem.
Giá»ng nói trong trẻo kia lại vang lên :
- Ta có lẩn trốn đâu mà phải lộ nguyên hình.
Âm vang cá»§a ngưá»i đó hình như vang lên từ bốn phÃa, không rõ nÆ¡i xuất phát. Ngân Thiết có võ công cao siêu như thế mà cÅ©ng không định được âm thanh đó từ đâu phát ra. Chà ng quay đầu nhìn bốn hướng, đảo mắt tìm kiếm khắp nÆ¡i nhưng vẫn không thấy.
Chà ng bực mình hét lên :
- Hừ ma quái phương nà o tới đây phá quấy. Ta không sợ ngươi đâu.
Âm thanh kia vẫn ôn nhu vang lên :
- Ta đâu cần ngươi sợ. Nếu có hứng thú thì quay vỠbên phải, đi ba bước tới đây uống rượu cùng ta ngắm trăng.
Ngân Thiết há mồm kinh ngạc, vì nÆ¡i mà ngưá»i đó nói đến tháºt ra sát ngay bên cạnh chà ng, thế mà chà ng lại không há» hay biết.
Ngân Thiết liá»n quay đầu vá» bên phải, thì thấy trước mặt mình có má»™t nữ nhân trẻ tuổi, khoảng mưá»i bảy mưá»i tám, ăn váºn bình dị, áo mà u xanh bằng thứ vải thô cá»§a những ngưá»i dân bình thưá»ng, hai búi tóc trồi lên hai bên đầu như na tra. Tuy ân váºn đơn sÆ¡ bình dị nhưng nét thanh tú không giấu được. Cà ng nhìn ngưá»i đó, Ngân Thiết cà ng cảm thấy nà ng đẹp như tiên giáng trần. Bất giác chà ng quay mặt Ä‘i không ngó nữa, dừng hẳn bước chân.
Thiếu nữ liá»n mỉm cưá»i nói :
- Ngươi sợ rồi à ?
Ngân Thiết thẹn đỠmặt há»i lại :
- Ngươi là ngưá»i hay là ma?
Thiếu nữ khẽ nhướn mà y má»™t cái, vẫn giữ nụ cưá»i trên môi, cÅ©ng há»i lại Ngân Thiết :
- Ngươi xem ta giống ngưá»i hay giống ma?
Ngân Thiết liá»n đáp :
- Ngươi có hình dáng giống ngưá»i, nhưng yêu mị tà quái như ma.
Thiếu nữ hứ lên một tiếng :
- Tại sao ngươi lại nói ta yêu mị tà quái như ma?
Ngân Thiết lấy hết can đảm quay lại nói :
- Má»™t thiếu nữ như ngươi, đêm hôm khuya khoắc như thế nà y tại sao lại và o rừng ngồi uống rượu ngắm trăng? Không phải là ma chứ là thứ gì nữa? Thiếu nữ vẫn cưá»i, vẫn ôn nhu như thưá»ng, không có vẻ gì giáºn dữ. Nà ng còn nhỡn nhÆ¡ đáp :
- Ta thÃch như váºy đó? Nhưng cÅ©ng đâu thể nói ta là ma được.
Ngân Thiết khăng khăng nói :
- Ngươi Ä‘Ãch thị là ma? Không chối cãi và o đâu được. Chỉ có ma má»›i xuất hiện và o ban đêm.
Thiếu nữ nghe váºy liá»n cưá»i khanh khách nói :
- Váºy hả?
Dứt lá»i nà ng ngẩng mặt tru lên má»™t tiếng vừa lanh lảnh vừa dà i như chó sói gá»i bầy giữa đêm. Ai nghe cÅ©ng rùng mình đến lạnh xương sống. Tru xong, thiếu nữ lại há»i :
- Ngươi sợ chưa?
Ngân Thiết thấy thiếu nữ tru hú như váºy, liá»n nhảy đổng lên, vung tay chỉ và o thiếu nữ nói :
- Thấy chưa. Ta nói có sai đâu. Ngươi Ä‘Ãch thị là má»™t con ma cái, muốn đến đây chá»c ta.
Thiếu nữ lại cưá»i hi hà nói :
- Ta má»›i tru có má»™t tiếng mà ngươi đã nói ta là ma, váºy nãy giá» ngươi tru ngươi hú ngươi than ngươi thở, rồi còn múa gáºy như khỉ thì không phải là má»™t con ma đực sao.
Ngân Thiết trợn mắt lên hốt hoảng. Thì ra những gì chà ng la hét than thở cô ả kia Ä‘á»u nghe Ä‘á»u thấy hết, thế mà chà ng không hay biết gì hết. Kỳ dị hÆ¡n là cô ta từ đầu đến cuối ngồi kế bên chá»— chà ng múa cây gáºy bạc, thế mà gáºy chà ng không hỠđả thương hay đụng được tá»›i vạt áo cá»§a cô ta. Tháºt là lạ.
Trăng tròn như cái mâm Ä‘ang soi ánh sáng và ng dịu xuống khoảng trống giữ khu rừng, bất chợt má»™t đám mây Ä‘en che kÃn. Bầu trá»i trở nên tối Ä‘en như má»±c. Ngân Thiết phải dụng hết nhãn lá»±c má»›i thấy được thiếu nữ kia Ä‘ang khẽ cau mà y lại, nụ cưá»i không còn trên môi.
Thiếu nữ đứng lên, vẫn với âm thanh dịu dà ng nói với Ngân Thiết :
- Trăng bị mây che khuất rồi, ta không còn nhã hứng uống rượu nữa. Ta Ä‘i đây. Nhưng ta muốn nói cho ngươi má»™t Ä‘iá»u, muốn cứu lại ngưá»i yêu ngươi hãy hết sức cẩn tháºn, cái mụ Tần nương gì đó không dá»… dà ng đối phó đâu.
Lá»i nói chưa dứt bóng thiếu nữ chợt biến Ä‘i đâu mất, chẳng khác nà o ma quá»·. CÅ©ng đủ biết khinh công cá»§a nà ng cao siêu đến mức nà o. Ngân Thiết đã có khinh công thuá»™c và o hạng cao siêu tuyệt kỹ, nhưng lúc thi triển bóng ảnh chà ng vẫn cháºp chá»n lúc ẩn lúc hiện. Trong khi đó thiếu nữ nà y thì chưa kịp nháy mắt cô ta đã biến mất tiêu, như kẻ biết tà n hình váºy.
Ngân Thiết cứ tưởng mình Ä‘ang nằm mÆ¡, vá»™i đưa tay dụi mắt mấy báºn cho tỉnh lại. Xung quanh vẫn không có gì thay đổi, má»™t bình rượu nóng còn để lại trên mặt đất, nhưng thiếu nữ kia thì không còn đó nữa.
Ngân Thiết như ngưá»i má»™ng du, lững thững Ä‘i vá» trấn SÆ¡n Ãông.
Chỉ trong má»™t đêm bao nhiêu Ä‘iá»u lạ xảy ra trước mặt chà ng, là m sao chà ng còn đủ tinh thần chấp nháºn hết má»i Ä‘iá»u lạ đó.
|

16-06-2008, 06:59 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 4
Thiên Nam môn
Ngân Thiết vỠđến căn nhà phÃa Äông trấn SÆ¡n Ãông, thì má»™t ngưá»i nhà o đến nắm vai chà ng há»i :
- Ngươi đi đâu bây giỠmới v�
Ngân Thiết không trả lá»i, chà ng bước và o nhà thì thấy trong nhà trống lốc, bà n ghế đồ dùng Ä‘á»u đã được ai dá»n sạch. Ngân Thiết chợt quay qua ngưá»i nắm vai mình lúc nãy, bây giá» chà ng má»›i nháºn ra đó là Kim Diện Nhân.
Ngân Thiết há»i :
- Chuyện gì đã xảy ra?
Kim Diện Nhân Ä‘iá»m đạm đáp :
- Chá»— nà y không còn an toà n cho chúng ta nữa. Chúng ta dá»n vá» Nam ở, gần Thiên Nam môn.
Ngân Thiết nghe váºy liá»n hứng khởi, ôm lấy hai bá» vai Kim Diện Nhân há»i :
- Có tháºt váºy không? Có tháºt bà bà muốn đến Thiên Nam môn cứu Tô Nguyệt thoát khá»i tay mụ Tần nương gì đó không?
Kim Diện Nhân lắc đầu :
- Chúng ta chỉ tá»›i đó theo dõi chứ không cứu ngưá»i.
Bộ mặt Ngân Thiết chợt xịu xuống như trái bóng xì hơi. Chà ng lắc đầu nói :
- Má»i ngưá»i muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i. Ãệ đã quyết định Ä‘i cứu Tô Nguyệt rồi, và cÅ©ng không muốn là m phiá»n tá»›i ai.
Kim Diện Nhân biến sắc, dấn tá»›i má»™t bước, trợn mắt há»i :
- Ngươi tÃnh tách rá»i khá»i chúng ta à ? Còn mối thù cá»§a Lục gia trang thì sao? Mối thù cá»§a cha mẹ ngươi, ngươi không muốn trả ư? Có phải ngươi Ä‘ang lúng sâu và o bẫy tình hay không?
Ngân Thiết chán nản lắc đầu nói :
- Ãã hÆ¡n hai chục năm rồi, chúng ta có cố gắng đến đâu cÅ©ng không trả thù được. Tốt hÆ¡n là nên bá» qua oán thù, sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i an bình.
Kim Diện Nhân gằn giá»ng, rÃt lên :
- Ngươi nói dá»… nghe quá váºy, hÆ¡n năm trăm mạng cá»§a Lục gia trang bị chết trong má»™t đêm, ngươi nói là bá» qua được sao? Ngươi là m con mà thù cha thù mẹ lại không trả, còn bá» qua cho kẻ thù. Tháºt ta không hiểu nổi má»™t ngưá»i bất hiếu như ngươi.
Ngân Thiết Ä‘iá»m nhiên nói :
- Ãệ còn không hiểu nổi đệ, là m sao tam sư huynh hiểu được.
Kim Diện Nhân lắc đầu bá» Ä‘i, không thèm nói lại má»™t lá»i nà o.
Ngân Thiết cÅ©ng im lặng, ngồi xuống thá»m nhà nhìn ra mà n đêm tối Ä‘en. Bây giá» nhìn chà ng chẳng khác gì Tiểu Kê, ngÆ¡ ngÆ¡, si si dại dại. Chà ng ngồi đó tháºt lâu chợt thấy nhá»™t nhá»™t nÆ¡i ngón tay.
Chà ng vá»™i cúi xuống thì thấy Tiểu Kê Ä‘ang nắm tay chà ng. Mắt nó nhìn chà ng trừng trừng như muốn nói má»™t Ä‘iá»u gì đó.
Ngân Thiết há»i :
- Ngươi muốn gì?
Tiểu Kê một tay nắm lấy tay Ngân Thiết, còn tay kia chỉ ra ngoà i.
Ngân Thiết lắc đầu nói :
- Ta không đi đâu hết.
Tiểu Kê vẫn chỉ tay ra ngoà i cá»a, vẫn trừng mắt nhìn Ngân Thiết.
Ngân Thiết thở dà i nói với nó :
- Ta nói thiệt đó. Ta không đi đâu.
Tiểu Kê vẫn không thay đổi tư thế hay thái độ. Tay nó vẫn chỉ, mắt nó vẫn trừng.
Ngân Thiết tức mình quát :
- Ngoà i đó có gì đâu mà ngươi chỉ. Ngươi mà nhìn ta nữa ta sẽ đâm thá»§ng hai mắt cá»§a ngươi bây giá».
Ãứa nhá» vẫn chỉ tay vẫn trừng mắt.
Ngân Thiết thấy váºy nổi xung lên, vung tay toan chá»t và o hai con mắt thao láo cá»§a Tiểu Kê.
Chợt má»™t giá»ng nói trong trẻo, ôn nhu vang lên :
- Thiệt là lạ, ngưá»i đâu to con như thế mà cái óc bé hÆ¡n má»™t thằng nhá» si si dại dại.
Rõ rà ng là giá»ng nói chà ng đã nghe ở trong cánh rừng phÃa Tây trấn SÆ¡n Ãông. Ngân Thiết rụt tay lại dụi mắt mấy lần, vì chà ng tưởng mình Ä‘ang nằm mÆ¡.
Giá»ng nói kia lại vang lên :
- Ngươi không có mơ đâu mà dụi mắt hoà i.
Ngưng má»™t chút, giá»ng nói trong trẻo đó lại vang lên :
- Ãể ta nói cho ngươi hiểu ý định cá»§a thằng nhóc “không nói được†kia. Hãy nghe đây! Nó nói là nếu ngươi muốn cứu Tô Nguyệt thì phải Ä‘i theo ngưá»i nhà cá»§a ngươi. Chuyện đâu còn có đó. Má»™t mình ngươi Ä‘i cứu ngưá»i cÅ©ng chỉ bá» mạng mà thôi. Có thêm bốn năm ngưá»i giúp có tốt hÆ¡n không?
Ngân Thiết gằn giá»ng :
- Há» không Ä‘i cứu ngưá»i?
Giá»ng trong trẻo kia lại há»i :
- Chứ hỠđi đến Thiên Nam môn là m gì?
Ngân Thiết đáp gá»n :
- HỠchỉ đi theo dõi mụ Tần nương.
Giá»ng thiếu nữ lại vang lên có vẻ chế giá»…u :
- Ãúng là óc như hạt Ä‘áºu mà .
Ngân Thiết tức giáºn đứng phắt dáºy, quát lá»›n :
- Yêu ma, mau hiện nguyên hình để ta đánh cho ngươi má»™t tráºn.
Nói rồi chà ng rút khúc gáºy bạc từ sau lưng ra, thá»§ trước ngá»±c, mắt dáo dác ngó khắp nÆ¡i tìm ngươi.
Lại má»™t trà ng cưá»i hì hì vang lên, tiếp theo đó là má»™t giá»ng trong trẻo :
- Óc hạt Ä‘áºu Æ¡i, ta đâu có ẩn núp gì đâu mà hiện nguyên hình.
Từ xưa tá»›i giá» Ngân Thiết vẫn tá»± tin mình là con ngưá»i mồm mép nhất, chỉ có Ngân Thiết má»›i có cái giá»ng giá»…u cợt kia. Nà o ngá», bây giá» chÃnh chà ng là nạn nhân cá»§a cái giá»ng giá»…u cợt, cái tức bị ngưá»i khác chá»c Ä‘ang từ từ thấm và o táºn xương tá»§y. Chà ng không chịu được vung gáºy lên Ä‘áºp lung tung xung quanh mình.
Cái giá»ng trong trẻo vẫn chế giá»…u :
- Ã, coi chừng trúng thằng nhá». Ngưá»i sao nóng tÃnh và độc ác thế.
Nói xong lại cưá»i lên hi hÃ.
Tiếng cưá»i cà ng cất lên thì Ngân Thiết lại cà ng tức.
Chà ng múa gáºy vù vù, chỉ trừ chá»— Tiểu Kê đứng, chá»— nà o khác chà ng cÅ©ng khua gáºy Ä‘áºp tứ tung.
Ãáºp má»™t hồi đến độ chân tay rã rá»i, không còn nhấc lên nổi Ngân Thiết má»›i dừng lại. Chà ng thá» phì phì như trâu.
Ãứa nhá» quay đầu đưa mắt nhìn chà ng. Trong tay nó cầm má»™t tá» giấy.
Ngân Thiết mệt quá thở hổn hển nói :
- Ngươi cầm cái gì? Giơ lên cho ta xem.
Tức thì đứa nhỠgiơ tỠgiấy lên. Trên đó viết và i hà ng ngắn như sau :
“Chá»c ngươi hết vui rồi.Ta Ä‘i đây. Hãy nghe lá»i ta mà đi theo há». Ngưá»i cá»§a Lục gia trang phải Ä‘oà n kết lại, lúc nà y không nên chia rẻâ€.
Ãá»c xong, Ngân Thiết lấy hết tà n hÆ¡i còn lại giáºt lấy mảnh giấy vò nát.
Chà ng hằn há»c nói :
- Con ma nữ kia biết gì mà nói.
Tuy miệng nói như thế nhưng chà ng cũng nắm lấy tay Tiểu Kê từ từ nhấc hai cái chân nặng trĩu vì mệt đi.
Tá»›i sáng thì há» Ä‘uổi kịp Ä‘oà n ngưá»i Lục gia trang Ä‘ang nhắm hướng Nam Ä‘i tá»›i.
* * * * *
Thiên Nam môn tháºt ra là má»™t cánh cổng bằng đá xanh, hình vòng cung cao lá»›n đồ sá»™, nằm vá» phÃa Nam. Sau cổng đá là má»™t thị trấn đông đúc dân cư. Ngưá»i dân ở đây gá»i há» là ngưá»i cá»§a Thiên Nam môn, mà ngưá»i có quyá»n uy cao nhất ở Thiên Nam môn chÃnh lại là Tô đại nhân. Từ lâu không ai biết tên thá»±c cá»§a ông ta là gì, há» chỉ còn nhá»› là Tô đại nhân, gá»i nÆ¡i ông ta ở là Tô gia. Tô gia nằm cuối trấn Thiên Nam, lưng dá»±a vách núi Hoang SÆ¡n, ẩn khuất đằng sau má»™t cánh cổng sắc kiên cố khác. Dân ở đây rất sợ Tô đại nhân, chẳng phải vì ông ta có Tô gia rá»™ng lá»›n, và già u có nhất trấn Thiên Nam mà là vì những con ngưá»i sống đằng sau cánh cổng sắt kia. Không biết nÆ¡i đó chứa đựng biết bao nhiêu cao thá»§ vá»›i võ nghệ cao cưá»ng, nhưng không má»™t ai dám đối mặt vá»›i má»™t cao thá»§ sống trong nhà Tô đại nhân. Tô gia quanh năm suốt tháng kÃn cổng cao tưá»ng, má»™t ngưá»i xuất hiện thì giống như bóng ma quỉ cháºp chá»n lúc ẩn lúc hiện. Lúc trước còn có ngưá»i lén Ä‘em trái cây tá»›i đặt trước cánh cổng sắt như để cúng vái ngưá»i chết, vì há» cho rằng ngưá»i trong đó đã chết, biến thà nh hồn ma bóng quỉ lởn vởn trong Tô gia.
Sau đó không lâu thì nghe nói má»™t và i ngưá»i tá»± nhiên bị chết. Dân trong vùng lại đồn đãi là những ngưá»i đó chÃnh là những kẻ đã cả gan mang đồ đến cúng và bị ngưá»i cá»§a Tô gia trừng phạt.
Ngưá»i cá»§a Tô gia đã ghê gá»›m như váºy, thì chắc chÃnh bản thân Tô đại gia là má»™t con ngưá»i thần uy như thế nà o. Nhưng gần đây không ai thấy mặt Tô đại gia xuất hiện trong Thiên Nam môn, tháºm chà ngưá»i vợ thứ nhất cá»§a ông ta cÅ©ng không thấy. Ông ta có cưới vá» thêm má»™t ngưá»i vợ nữa. Nhưng lâu lâu má»›i thấy má»™t chiếc kiệu hoa từ cánh cổng sắc do bốn võ sÄ© khiêng bay ra nhanh như tên bắn.
Má»i việc xảy ra xung quanh Tô gia Ä‘á»u được là m đỠtà i bà n tán thì thầm trong trấn, bởi vì há» không dám lá»›n tiếng nói ra bên ngoà i mà chỉ nói nhá» vá»›i nhau nghe khi cá»a đã đóng kÃn, chốt then đã cà i cẩn tháºn.
Ãã lâu rồi Tô gia không có gì đáng để ý, cổng sắt vẫn đóng kÃn, Ãt ngưá»i ra vô, ngoại trừ những ngưá»i đưa thá»±c phẩm tá»›i hà ng ngà y thì tuyệt nhiên không ai lui tá»›i.
Má»™t hôm khi hoà ng hôn chưa kịp buông xuống, bá»—ng từ ngoà i Thiên Nam môn, má»™t chiếc kiệu hoa vù vù chạy và o, đám ngưá»i trong trấn vá»™i dạt ra hai bên nhưá»ng đưá»ng cho chiếc kiệu. Chẳng bao lâu chiếc kiệu hoa chạy tá»›i cánh cổng sắt cá»§a Tô gia, và biến mất và o bên trong.
Má»i ngưá»i trong trấn lại má»™t phen đứng ngá»› ra dòm. Há» có cảm giác là chiếc kiệu hoa đó chạy cháºm hÆ¡n má»i báºn. Sau sá»± xuất hiện cá»§a chiếc kiệu há»a, sinh hoạt trong trấn lại trở lại bình thưá»ng, nhưng rồi lại tan rã mau chóng. Ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u lo vá» nhà sá»›m, đóng cá»a cà i then, thì thầm bà n tán vá»›i vợ chồng, con cái, cha mẹ vá» chiếc kiệu hoa kia.
Trong căn nhà đầu trấn, gần ngay Thiên Nam môn, hai vợ chồng ông thợ rèn già Chu Vân Ä‘ang ngồi bên mâm cÆ¡m trắng vá»›i mấy cá»ng rau. Chu Vân khẽ nói vá»›i vợ :
- Hôm nay có má»™t chiếc kiệu hoa đó Ä‘i và o Tô gia. Thưá»ng thưá»ng chiếc kiệu hoa đó chỉ Ä‘i ra và o ban ngà y, còn Ä‘i và o lúc nà o thì không ai biết. Hôm nay chiếc kiệu đó lại Ä‘i và o Tô gia trang khi trá»i chưa tối. Chắc có sóng gió gì sắp xảy ra nÆ¡i Thiên Nam môn.
Bà vợ Chu Vân là một lão bà móm mém, miệng chóp chép miếng cơm. Vừa nuốt miếng cơm và o trong bụng, ba ta đã lên tiếng :
- Chuyện cá»§a ngưá»i ta, ông già rồi lo mấy chuyện đó là m gì.
Chu Vân hừ lên một tiếng :
- Là ngưá»i cá»§a Thiên Nam môn thì chuyện Thiên Nam môn tôi phải lo chứ.
Bà già móm mép cũng hừ lên một tiếng nói lại :
- Ông lo chuyện thiên hạ rồi ai lo chuyện của ông?
Ông già nghe vợ há»i vặn như váºy thì không còn lá»i nà o để nói nữa. Ông ta chỉ cúi gầm mặt ăn nốt chén cÆ¡m cá»§a mình.
Ä‚n xong, bà vợ lo Ä‘i dá»n chén đũa, lau bà n. Còn ông già thì lại cầm búa Ä‘i ra lò rèn phÃa sau nung mấy cây kiếm cho khách hà ng sáng mai tá»›i lấy. Chưa kịp vá»›i cây búa trong góc nhà , thì má»™t có tiếng gõ cá»a nhè nhẹ vang lên. Chu Vân liá»n bá» cây búa đó, Ä‘i ra mở cá»a.
Trước mặt ông là má»™t bà lão già nùa nhăn nheo và má»™t đứa nhá» xấu xÃ, dị hợm.
Bà lão nhoẻn nụ cưá»i nhìn Chu Vân nói :
- Gia đình chúng tôi bị hoạn nạn phải rá»i xứ Ä‘i tìm má»™t nÆ¡i thanh bình để sống. Nghe nói ở Thiên Nam môn có Tô gia bảo vệ nên nạn trá»™m cướp không có. Trong lòng đã có ý muốn đến Thiên Nam môn gầy dá»±ng cÆ¡ nghiệp. Chẳng ngá» tá»›i đây trá»i tối, tất cả má»i ngưá»i lại mệt má»i không còn sức Ä‘i, hÆ¡n nữa trong Ä‘oà n lại có trẻ nÃt.
Chu Vân ngẩn ngưá»i nhìn bà lão ná» má»™t hồi rồi đáp :
- Ãây chÃnh là Thiên Nam môn. Cái cổng đá đằng kia chÃnh là Thiên Nam môn đó.
Bà lão lại mỉm cưá»i, ngượng ngùng đáp :
- Váºy à ? Thế mà tôi không biết. Xin há»i là m sao có thể kiếm má»™t căn nhà đà ng hoà ng, vá»›i giá phải chăng. Chúng tôi là ngưá»i má»›i tá»›i nên không biết cách sinh hoạt ở đây.
Nghe nói tá»›i tiá»n bạc, mà mối là m ăn kiếm tiá»n nhanh gá»n Ä‘ang đứng ngay trước mặt, ánh mắt Chu Vân sáng lên. Ông ta mỉm cưá»i toe toét nói :
- Chắc các vị cũng mệt lắm rồi, xin và o nhà nghỉ ngơi rồi.
Chu Vân vừa nói vừa mở toan cánh cá»a cho bà lão bước và o. Chẳng những bà lão và đứa nhá» Ä‘i và o, mà đằng sau bà ta còn có bốn ngưá»i đà n ông cao lá»›n, và má»™t cô gái trẻ mảnh dẻ dung diện tạm nhìn được. Bốn ngưá»i đà n ông đó là Thanh Diện Nhân Thạch Quân, Hắc Diện Nhân Lưu Khiêm, Kim Diện Nhân Hoà ng Bá, Ngân Thiết Khưu Chấn. Còn cô gái chÃnh là Khả Thanh lúc nà y giả dạng thà nh má»™t cô gái tầm thưá»ng, dá»… nhìn, nhưng không thuá»™c và o loại giai nhân mỹ sắc để tránh sá»± dòm ngó cá»§a ngưá»i trong trấn. Khả Thanh vốn là ngưá»i ở Thiên Nam môn, sống ở Thiên Nam môn từ nhá», đã quen đưá»ng Ä‘i nước bước, lại thưá»ng hay ra ngoà i mua váºt dụng vá» cho Tô gia nên được nhiá»u ngưá»i biết đến nhân diện. Do đó nà ng phải giả trang, vì nếu được Ãt ngưá»i chú ý đến thì đỡ rắc rối hÆ¡n cho bá»n ngưá»i Lục gia trang.
Bá»n Lục gia trang vừa và o nhà ngồi xuống xunh quanh chiếc bà n ăn, thì Chu Vân liá»n gá»i vợ dá»n cÆ¡m rau, rượu nhạt má»i bá»n hỠăn cho đỡ đói. Bá»n ngưá»i Lục gia trang cÅ©ng không khách sáo, ngồi ăn ngon là nh, ăn đến nổi sạch láng cả nồi cÆ¡m cá»§a hai vợ chồng há» Chu kia.
Khi bá»n hỠăn xuống xong, Chu Vân liá»n há»i thăm dò :
- Bà muốn mua nhà lá»›n hay nhá». Trong túi có bao nhiêu tiá»n?
Lục phu nhân chớp mắt mấy cái rồi nói :
- Nhà to hay nhá», và tiá»n bạc thì không thà nh vấn Ä‘á». Chúng tôi chỉ muốn hòa nháºp và o cuá»™c sống cá»§a Thiên Nam môn mà Ãt ngưá»i biết đến
Chu Vân liá»n nheo mắt nghi ngá». Bà lão cÅ©ng khẳng khái nhìn và o mắt lão già há» Chu. Ãnh mắt bà ta sáng long lanh, không chút gì gian hiểm. Chu Vân suy nghÄ© má»™t hồi lâu rồi nói :
- Váºy ngưá»i trong nhà là m nghá» gì sinh sống.
Lục phu nhân còn Ä‘ang lúng túng chưa biết phải trả lá»i câu há»i bất ngá» và lạc đỠcá»§a lão há» Chu ra sao.
Thanh Diện Nhân là ngưá»i cÆ¡ trà nhất trong bá»n. Chà ng liếc mắt thấy cây búa và dụng cụ nghá» rèn để trong nhà , liá»n vén áo mình lên để lá»™ những bắp thịt cuồn cuá»™n rắn chắc. Chà ng nói :
- Chúng tôi là m nghỠthợ rèn sống qua ngà y. Tuy không phải thuộc và o loại thiện nghệ nhưng cũng và o loại trung bình.
Những bắp thịt trên mình Thanh Diện Nhân là do luyện võ lâu ngà y mà có, chứ nghá» rèn thì chà ng là m gì biết đến. Trong lúc bị há»i bÃ, chà ng chỉ trả lá»i cho qua, sau đó thì tá»›i đâu hay tá»›i đó.
Chu Vân nhìn những bắp thịt cắn như sắt cá»§a Thanh Diện Nhân thì gáºt đầu tin ngay. Lão ta suy nghÄ© má»™t hồi rồi nói :
- Nếu các vị không chê, thì gian nhà chúng tôi cÅ©ng rá»™ng lắm. Có khoảng ba gian phòng trống đủ cho các vị ở đây. Lại thêm sẵn có lò rèn để cho các vị hà nh nghá», tiá»n bạc mua căn nhà nà y thì không có bao nhiêu. Các vị có thể ở đây má»™t thá»i gian ngắn, nếu vừa ý thì ra giá cả. Còn không thì có thể từ chối. Như váºy là các vị không mất gì cả.
Lục phu nhân nghe qua cả mừng gáºt đầu đồng ý ngay. Riêng Thanh Diện Nhân mặt mà y có vẻ cau có khó chịu. Chà ng thấy giá»ng lưỡi cá»§a lão già nà y có cái gì gian xảo không được lương thiện cho lắm. Tại sao lão lại tốt bụng cho ngưá»i khác ở nhá». Thanh Diện Nhân là ngưá»i cÆ¡ trÃ, lại thưá»ng sống trong cái cảnh lẩn trốn lo lắng, nên sanh ra cái tÃnh nghi ngá». Gặp ai có hà nh động khác thưá»ng má»™t chút, dù chỉ là nhá», chà ng cÅ©ng sanh lòng nghi ngá» liá»n.
Quả tháºt lão già há» Chu đâu phải là kẻ tốt bụng. Khi lão nghe nói há» là bốn ngưá»i thợ rèn, thì liá»n nghÄ© ra má»™t kế. Lão muốn hỠở đây, giúp lão rèn binh khà kiếm tháºt nhiá»u tiá»n.
Sau khi nhìn thấy chiếc kiệu hoa Ä‘i và o Tô gia, lão Ä‘oán Thiên Nam môn sẽ có khói lá»a binh Ä‘ao. Nếu lão nghÄ© như váºy thì chắc những ngưá»i khác cÅ©ng nghÄ© như thế. Có loạn lạc, thì nhà nà o cÅ©ng phải phòng cho mình má»™t thanh Ä‘ao hay má»™t cây kiếm. Như váºy thì cái nghá» rèn cá»§a lão chẳng khác gì diá»u gặp gió, nhưng khổ má»™t ná»—i là lão chỉ có má»™t thân già thì là m sao mà đáp ứng cho kịp những mối đặt hà ng cá»§a dân trong trấn. Cứ như hôm nay đã có ba ngưá»i há»i lão rèn cho há» ba thanh kiếm. Ba thanh kiếm trong má»™t ngà y là nhiá»u so vá»›i sức cá»§a lão há» Chu rồi. Lão Ä‘ang lo thì tá»± nhiên từ đâu xuất hiện bốn chà ng trai to lá»›n khá»e mạng và còn xưng là thợ rèn, tá»›i gõ cá»a nhà lão. Ãó chẳng phải là trá»i ban cho lão phúc lá»™c hay sao? Lão đâu thể từ chối, bèn lấy cá»› bán nhà giữ há» lại giúp lão kiếm tiá»n. Ãây là nhà cá»§a lão, bá»n ngưá»i kia ở tạm, lão cho ăn cho ở, dÄ© nhiên là há» không thể đòi tiá»n công vá»›i lão được.
Ãám ngưá»i ngồi nói chuyện dong dà i má»™t hồi, thì lão già há» Chu liá»n dẫn há» tá»›i ba gian phòng trống trong nhà cho há» nghỉ ngÆ¡i.
Sau khi lão thợ rèn há» Chu Ä‘i rồi, Thanh Diện Nhân liá»n nói nhá» vá»›i Lục phu nhân :
- Bà bà , con ngưá»i đó có vẻ không được lương thiện lắm. Chúng ta nên đỠphòng lão ta.
Lục phu nhân gáºt đầu nói :
- Chúng ta tá»›i đây vá»›i mục Ä‘Ãch hòa nháºp và o cuá»™c sống cá»§a dáºn Thiên Nam môn, để dá»… bá» hà nh động. Nay mục Ä‘Ãch sắp đạt được rồi, đó là cÅ©ng nhá» cái tánh không lương thiện cá»§a lão ta mà ra.
Thanh Diện Nhân cau mà y không đồng ý, nói :
- Dù sao chúng ta cũng phải đỠphòng. Bây giỠcó thể nói là lão giúp ta, nhưng sau nà y lão cũng có thể hại ta.
Lục phu nhân mỉm cưá»i đáp :
- Ngươi không nên quá đa nghi. Bây giỠhãy kêu Khả Thanh và o phòng cho ta bà n chuyện dò xét Tô gia.
Rồi bà chợt đảo mắt nhìn quanh má»™t lượt rồi há»i :
- Ngân Thiết đâu?
Cả bá»n bất chợt quay lại ngó xung quanh, thì phát hiện ra Ngân Thiết đã biến Ä‘i lúc nà o không biết.
Thanh Diện Nhân lại thở dà i nói :
- Chắc nó đã tới Tô gia tìm kiếm cô gái hỠTô kia rồi.
Lục phu nhân cũng thở hắc ra một tiếng, nói khẽ :
- Cầu mong cho nó được bình an trở vá».
Cả bá»n Lục gia trang lại lục tục kéo và o má»™t căn phòng lá»›n nhất, bà n bạc phân chia ngưá»i theo dõi Tô gia. Nhá» và o Khả Thanh và sá»± quen biết cá»§a cô ta, há» bà n tÃnh xếp đặc cho Hắc Diện Nhân xâm nháºp và o Tô gia để tiện bá» theo dõi Tần nương.
* * * * *
Nói vá» Ngân Thiết, sau khi rá»i bá» căn nhà cá»§a lão thợ rèn già , chà ng băng ngưá»i ra ngoà i trá»i tối Ä‘en như má»±c, nhắm hướng Tô gia phóng tá»›i.
Chẳng bao lâu chà ng Ä‘ang đứng trước cánh cổng sắt đóng im ỉm, cánh cổng có lẽ nặng hÆ¡n ngà n cân. Thông thưá»ng tòa nhà cá»§a đại phú gia thưá»ng có cánh cổng bằng gá»— cứng rắn. Nhưng tòa Tô gia nà y lại có cánh cá»a sắt còn cứng rắn hÆ¡n gá»—. Không biết bao nhiêu sắt đã được nung chảy ra để đúc thà nh cánh cá»a nà y, và kẻ giữ cá»a phải có sắc mạnh cở nà o má»›i kéo được cánh cá»a nà y.
Xung quanh vắng lặng như tá». Tưá»ng vách Tô gia cao sừng sững chẳng khác gì má»™t bức tưá»ng thà nh.
Ngân Thiết ép mình và o má»™t vách tưá»ng lắng nghe động tÄ©nh, rồi chà ng nhẹ nhà ng tung ngưá»i lên đầu tưá»ng. Ép mình xuống nghe ngóng má»™t lần nữa.
Bên trong, thấp thoáng những bóng áo Ä‘en, chứng tá» có ngưá»i canh gác cẩn máºt. Chà ng nằm trên bá» tưá»ng quan sát má»™t hồi, thì phát hiện cứ khoảng má»™t tuần trà thì bá»n chúng lại đổi phiên. Khi toán canh nà y thay phiên toán canh khác, thì những bóng áo Ä‘en không còn lảng vảng nữa. Nhưng thá»i gian đổi phiên chỉ xảy ra trong và i giây. Nếu muốn hà nh động, thì Ngân Thiết phải là m tháºt nhanh tháºt lẹ má»›i không bị phát hiện.
Chà ng hÃt má»™t hÆ¡i, cho chân khà và o đầu lồng ngá»±c. Ãợi đến khi bá»n lÃnh gác đổi canh, chà ng trổ hết thuáºt khinh công siêu đẳng cá»§a mình nhảy từ bá» tưá»ng thẳng đến má»™t tòa lầu gần nhất. Chà ng khóet má»™t lá»—i nÆ¡i cá»a sổ, liếc nhìn xem bên trong tòa lầu đó có những ai. Nhưng chỉ thấy toà n bá»n áo Ä‘en Ä‘ang ngồi uống rượu, ăn thịt, tán dóc. Như váºy, tòa lầu nà y là dà nh cho bá»n lÃnh canh gác.
Ngân Thiết lại đợi cho đến khi bá»n lÃnh canh đổi phiên, hÃt má»™t hÆ¡i chân khà nhảy qua tòa lầu khác, khoét má»™t lá»— ngó và o cá»a sổ xem trong đó có những ai. Cho tá»›i khi chà ng đến được tòa lầu có sá»± xuất hiện cá»§a nhiá»u nữ nhân hầu cáºn thì dừng lại nghe ngóng, xem xét lâu hÆ¡n.
Một âm thanh trong trẻo vang lên :
- Chúc mừng ngươi đã tìm ra được tòa lầu giam giữ ngưá»i yêu.
Ngân Thiết giáºt mình, đưa mắt ngó xung quanh, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng má»™t ai.
Chà ng lẩm bẩm :
- Nữ nhân gì mà không biết mắc cở, cứ bám theo nam nhân mà trêu chá»c.
Tiếng nói trong trẻo kia lại cưá»i hì hì và i tiếng rồi đáp :
- Thiệt là lạ, ai đi theo ai, ta đến đây trước mà là đi theo ngươi à . Có ngươi theo ta thì đúng hơn.
Cái tÃnh hà i hước bẩm sinh cá»§a Ngân Thiết chợt nổi lên, chà ng muốn chá»c giáºn cho cô gái kia, để ả không còn theo sau phá đám nữa. Ngân Thiết nheo mắt nói :
- Hay là ngươi có tình ý với ta, nên cứ đi theo ta mãi.
Tiếng nói trong trẻo kia lại vang lên, khi thì ở phÃa Bắc, lúc thì ở phương Nam, không nhất định phát ra từ má»™t phương hướng nà o cả :
- Ai mà thèm để ý tá»›i ngươi. Thứ nhất ngươi đã có giai nhân trong tim rồi, đâu còn chá»— cho ngưá»i khác. Thứ hai ta chưa muốn chết sá»›m. Ãối vá»›i ta khi yêu chẳng khác gì là đeo gông và o cổ, rồi tá»± dẫn xác tá»›i Ä‘oạn đầu đà i. Như ngươi bây giá» váºy đó.
Ngân Thiết lại há»i :
- Váºy sao ngươi lại tá»›i đây?
Tiếng trong trẻo kia lại vang lên, nhưng lần nà y hình như lại rất gần kế bên Ngân Thiết :
- Ta tới đây là có việc của ta.
Ngân Thiết quay ngưá»i ngó xung quanh tìm thiếu nữ kia, nhưng chẳng thấy, chà ng buá»™c miệng há»i :
- Việc gì?
Bốn bá» lại im lặng như tá», không có tiếng trả lá»i.
Ngân Thiết đợi má»™t hồi lâu vẫn không nghe thiếu nữ trả lá»i, chà ng bá»±c mình mắng khẽ :
- Nữ nhân, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Lại nghe tiếng cưá»i khúc khÃch, tiếp sau đó là cái giá»ng trong trẻo như ngá»c kia vang lên :
- Há»… mở miệng ra là ngươi chá»i nữ nhân nà y, nữ nhân ná», váºy chứ không phải ngươi Ä‘ang vì nữ nhân mà liá»u mình và o hang cá»p tìm cái chết hả? Ngân Thiết hằn há»c trả lá»i :
- Dĩ nhiên không phải là loại nữ nhân như ngươi.
Thiếu nữ bà ẩn kia lại cưá»i nói :
- A di đà pháºt! Số ta còn hên.
Luáºn theo cách ăn nói giỡn há»›t cá»§a thiếu nữ nà y, hình như tÃnh tình cô gái chẳng khác gì má»™t đứa con nÃt. Tháºm chà nói vá» tình cảm nà ng cÅ©ng chưa biết yêu là gì, lại Ä‘i và như Ä‘eo gông và o cổ. Tuổi Ä‘á»i, tÃnh tình có vẻ còn non ná»›t, nhưng ngược lại võ công lại cao siêu thần bà không thể tưởng được. Ngân Thiết vò đầu bức tóc ngồi suy nghÄ© mãi cÅ©ng không biết nà ng là ngưá»i cá»§a bang, há»™i, phái nà o.
Theo lá»i đồn đãi cá»§a võ lâm, thì lúc trước võ công cá»§a Lục trang chá»§ là cao siêu nhất. Vá» sau Lục gia trang bị há»a hoạn chết hết chỉ còn lại mấy mạng, thì võ công cá»§a Ngô Khả Sinh là cao nhất, không ai có thể là đối thá»§ cá»§a lão ta. Nhưng chỉ vá»›i cách phát ra âm thanh không định được phương hướng và thuáºt khinh công kỳ dị tợ như tà n hình kia, thì cô gái nà y có lẽ cÅ©ng ngang hà ng vá»›i lão Ngô Khả Sinh.
Ngân Thiết vá»™i há»i :
- Cô là ai? Thuộc môn phái nà o?
Lại không có tiếng trả lá»i.
Ngân Thiết thở hắt ra, không chú ý đến cô gái thần bà kia nữa, mà quay ngưá»i chú mục nhìn và o bên trong tòa lầu.
Quả tháºt trong đó Tô Nguyệt Ä‘ang ngồi buồn bã, xung quanh có khoảng hÆ¡n mưá»i tỳ nữ Ä‘ang hầu cáºn há»i han, khuyên nhá»§.
Nà ng không thèm để ý đến chúng, chỉ ngồi thở dà i thưá»n thượt.
Tiếng thở dà i cá»§a Tô Nguyệt là m cho lòng Ngân Thiết quặn Ä‘au, chà ng muốn nhảy và o trong tìm lá»i an á»§i cho nà ng đỡ buồn.
Chà ng cứ nhấp nhá»m hai ba lần.
Bất chợt có một tiếng nói trong trẻo vang lên như gió lùa và o tai :
- Ả Tần nương Ä‘ang ở bên dưới. Ngươi hãy cẩn tháºn.
Ngân Thiết giáºt mình nhìn xuống, quả tháºt có má»™t bóng ngưá»i cháºp chá»n Ä‘i và o tòa lầu giam Tô Nguyệt.
Má»™t thoáng sau, Tần nương đã có mặt trong phòng Tô Nguyệt Ä‘ang ngồi. Bà ta tằng hắng mấy tiếng ra hiệu cho các tỳ nữ ra ngoà i. Khi trong phòng chỉ còn lại hai ngưá»i, Tần nương và Tô Nguyệt, Tần nương lên tiếng nói :
- Nguyệt nhi, con không nên buồn rầu nữa, ta chỉ vì muốn tốt cho con, không muốn con phải cực khổ ở bên ngoà i mới đưa con vỠđây. VỠnhà mình sao con không vui lên mà lại mặt mà y ủ rũ như thế kia ư?
Tô Nguyệt khẽ chớp mắt nói :
- Nếu vì muốn tốt cho con, tại sao Nhị nương không cho con cùng tỳ nữ Ä‘i đây Ä‘i đó để hiểu biết thêm vá» giang hồ. Tại sao Nhị nương lại bắt con ở trong phòng nà y, chẳng khác gì má»™t kẻ tù nhân. Tại sao Nhị nương lại cho ngưá»i ám toán những nữ tì trung tÃn cá»§a con? Hay là Nhị nương Ä‘ang có âm mưu gì? Tại sao lại không cho con gặp cha con.
Bị Tô Nguyệt há»i nhiá»u câu há»i bắt bÃ, Tần nương cưá»i giả lả nói :
- Cha con bị bệnh không thể gặp mặt con được.
Tô Nguyệt được nước là m tới :
- Có phải Nhị nương cÅ©ng Ä‘ang giam giữ cha con không? Nhị nương hãy nói Ä‘i, có phải Nhị nương Ä‘ang âm mưu hãm hại cho con hay không? Tần nương bị dồn và o thế bÃ, tức mình giang tay tát và o mặt Tô Nguyệt má»™t cái tháºt mạnh.
Ngân Thiết ở ngoà i thấy váºy, ruá»™t gan như bị nhà o lá»™n trong lòng, chà ng vùng ngưá»i dáºy tÃnh lao và o đánh ả Tần nương cho bá» ghét cái tá»™i tát ngưá»i yêu cá»§a mình.
Nhưng chà ng vừa nhõm lên, trong cÆ¡n tức giáºn, chân đạp mạnh và o mái ngói. Má»™t miếng ngói bị lá»ng ra rá»›t xuống lầu vang lên má»™t tiếng cạch rồi vỡ tung. Ngân Thiết hoảng hồn chưa kịp phản ứng, đã thấy tay mình như có tay ai nắm lấy kéo Ä‘i tháºt nhanh, bay qua tòa lầu khác.
Tần nương nghe có tiếng động liá»n quay phắt ra ngoà i cá»a sổ mở tung ra ngó. Bà chỉ thấy má»™t Ä‘iểm sáng cháºp chá»n rồi biến mất.
Bà nhếch miệng cưá»i, tá»± nói vá»›i mình :
- Thì ra là gã đó!
Rồi bà ta quay ngưá»i và o bên trong nhìn Tô Nguyệt Ä‘ang ôm cái mặt sưng vù nhìn bà ta má»™t cách thù háºn.
Tần nương lớn tiếng nói :
- Ta khuyên con đừng nên có những hà nh động hồ đồ. Cái đó chỉ là hình phạt nhẹ để răn dạy con. Lần sau còn tái phạm, thì không phải là một cái tát tai nữa đâu.
Sau đó Tần nương lại dịu giá»ng, hiá»n hòa như má»™t ngưá»i mẹ nói tiếp :
- Con muốn gặp cha, thì mai ta sẽ đưa con đi gặp cha con. Ta đã là vợ của chà ng thì là m sao hãm hại chà ng được.
Tô Nguyệt không đáp, chỉ đưa cặp mắt căm thù nhìn Tần nương.
Bà ta cÅ©ng không muốn đối đáp vá»›i đứa con chồng, quay ngoắt bá» Ä‘i xuống lầu. Ãám tỳ nữ kia thấy Tần nương Ä‘i rồi, lại xúm và o phòng vây quanh Tô Nguyệt.
Tần nương bá» Ä‘i nhưng lại không vá» biệt phòng cá»§a mình. Bà tá»›i má»™t căn lầu lá»›n nhất trong Tô gia. Khẽ gõ và o cá»a phòng.
Một tiếng khà n khà n vang lên :
- Ai?
Tần nương đáp :
- Thưa sư phụ, con là Lan nhi, đệ tá» cá»§a ngưá»i đây.
Giá»ng khà n khà n kia ồ lên má»™t tiếng rồi nói :
- Và o đi!
Tần nương khẽ đẩy cá»a bước và o.
Ãến má»™t căn phòng lá»›n, la liệt sách vỡ, nhiá»u bá»™ sách đã cÅ© rÃch, giấy nhà u nát, bìa giấy lởm chởm như răng cưa. Tần nương quỳ xuống trước chân má»™t lão già râu tóc bạc trắng, râu dà i tá»›i rốn.
Tần nương thưa :
- Ãệ tá» diện kiến sư phụ.
Lão nhân khẽ phất tay nói :
- Lan nhi, ta đã dặn con bao nhiêu lần đừng quấy rối ta nữa.
Tần nương vẫn quỳ, cúi đầu gần như đụng sà n nhà , thưa :
- Thưa sư phụ, đệ tá» vì có việc quan trá»ng cần bẩm báo.
Lão nhân há»i :
- Chuyện gì?
Tần nương ngẩng đầu lên thưa :
- Thưa sư phụ, con đã bắt được con bé Tô Nguyệt mang vỠđể khống chế lão Tô Ãằng Không.
Lão nhân hừ lên một tiếng nói :
- Chuyện đó cÅ©ng là quan trá»ng à . Ta chỉ muốn nghe khi con lấy được bà kÃp kia mang tá»›i cho ta.
Tần nương thấy sư phụ cá»§a mình tức giáºn, vá»™i và ng dáºp đầu thưa :
- Thưa sư phụ, đó chỉ là chuyện nhá». Chuyện quan trá»ng là lúc Ä‘i bắt con bé Tô Nguyệt, con đã có giao đấu vá»›i ngưá»i sá» dụng cây gáºy bạc.
Rồi bà kể lại tỉ mỉ cuá»™c chạm trán vá»›i Ngân Thiết như thế nà o. Hai ngưá»i đã chạm chưởng ra sao.
Quả tháºt cái tin nà y là m cho lão nhân kia định thần lắng nghe. Lão nghe xong, không còn cáu gắt nữa, trầm ngâm suy nghÄ© má»™t hồi rồi nói :
- Bá»n chúng lại xuất đầu lá»™ diện rồi ư?
Tần nương thưa :
- Dạ đúng như thế. Ãệ tá» dám chắc chắn cây gáºy kia là Thiết bổng tháºt sá»±, không phải là đồ giả mạo. Vừa rồi hắn còn xuất hiện tại nÆ¡i đây, dò là vá» con nhá» Tô Nguyệt. Ãệ tá» chỉ e sợ hắn phá hoại việc là m cá»§a ta.
Lão nhân nhướng mà y há»i :
- Hắn và o đây được ư?
Lão dừng lại má»™t chút rồi há»i tiếp :
- Ngoà i hắn ra còn có ai khác nữa không? Bá»n kia có Ä‘i chung vá»›i hắn không?
Tần nương liá»n đáp :
- Ãệ tá» chỉ thấy có má»™t mình hắn. Nhưng bá»n ngưá»i kia chắc cÅ©ng lảng vảng gần đây thôi.
Lão nhân chợt báºt cưá»i ha hả. Lão cưá»i xong liá»n gằn giá»ng nói rÃt qua kẽ răng :
- Cho chúng đến. Chúng chẳng là m gì được đâu. Ngươi cứ tiến hà nh công việc cá»§a ngươi. Nếu chúng có đến phá quấy lần nữa. Ta sẽ sai Hình nhân tiêu diệt sạch bá»n chúng.
Rồi lão phất tay xua đuổi, nói :
- Bây giá» ngươi Ä‘i Ä‘i, đừng tá»›i đây là m phiá»n ta nữa.
Tần nương vá»™i và ng dáºp đầu thưa :
- Ãệ tá» xin cáo lui. Ãệ tá» từ nay không dám là m phiá»n sư phụ nữa.
Nói rồi mỹ phụ bước nhanh ra khá»i tòa lầu kia.
Tần nương Ä‘i rồi, lão già liá»n đưa mắt nhìn ra ngoà i cá»a nói :
- Ngưá»i đã đến, sao còn chưa chịu lá»™ diện.
Bá»—ng có má»™t trà ng cưá»i khanh khách vang lên, sau đó là má»™t giá»ng nói trong trẻo cá»§a nữ nhân :
- Lão già hay tháºt. Ta phục lão luôn đó. Nhưng ta không và o đâu, hết chuyện xem rồi.
Lão nhân vừa nghe câu nói đó, liá»n tung mình ra cá»a sổ. Nhưng lão chỉ má»›i bay lên mái ngói thì bá»—ng dừng lại, đưa cặp mắt sáng như sao ngó má»™t vòng. Ngó xong lão lại quay và o trong phòng, đưa hai ngón tay lên miệng, huýt gió má»™t tiếng tháºt cao tháºt dà i.
Từ nÆ¡i cá»a sổ xuất hiện hai bóng ngưá»i Ä‘en, che kÃn đầu không thấy rõ dung diện.
Lão già liá»n trầm giá»ng nói :
- Có má»™t kẻ lạ mặt ngầm ra ta trợ giúp bá»n ngưá»i Lục gia trang. Các ngươi hãy truy cho ra và tiêu diệt ngưá»i đó cho ta. Nếu không tìm ra hắn thì tiêu diệt hết bá»n Lục gia trang, chắc chắn ngưá»i đó sẽ xuất đầu lá»™ diện.
Hai bóng Ä‘en khẽ gáºt đầu rồi phóng Ä‘i như hai bóng quỉ, nháy mắt đã biến và o mà n đêm.
* * * * *
Sáng hôm sau.
Tô Nguyệt ngồi trong phòng, y phục tươm tất nhưng mặt lại lá»™ vẻ buồn man mác. Thỉnh thoảng mắt nhướng lên ngó ra ngoà i cá»a phòng. Nà ng Ä‘ang ngồi chá» Nhị nương tá»›i dẫn nà ng Ä‘i gặp ngưá»i cha ruá»™t cá»§a mình.
Tô Nguyệt không dám chắc là ngưá»i đà n bà kia giữ lá»i hứa hay không. Nhưng nà ng vẫn chá», nà ng rất nhá»› cha và cÅ©ng nhá»› mẹ. Ãây là má»™t cÆ¡ há»™i để cho nà ng gặp lại ngưá»i cha đã hÆ¡n ba năm nà ng chưa há» gặp mặt.
Nà ng ngồi trong phòng chá» mãi, tá»›i khi mặt trá»i đứng bóng thì Tần nương má»›i xuất hiện.
Bà ta mỉm cưá»i Ä‘on đả há»i :
- Con đã sẵn sà ng đi gặp cha con chưa?
Tô Nguyệt gáºt đầu.
Tần nương dịu dà ng nắm lấy tay Tô Nguyệt bước ra ngoà i.
Hai ngưá»i đến má»™t tòa lâu cao lá»›n nằm giữ Tô gia.
Hai ngưá»i bước và o má»™t căn phòng rá»™ng lá»›n, trưng bà y theo kiểu thư phòng cá»§a các nhà đại gia bấy giá». Tưá»ng treo những bức tranh cổ có há»a thÆ¡ nÆ¡i góc. Có bà n án thư, trên có má»±c và bút. Lác đác quanh phòng có trưng và i cổ váºt.
Tần nương đưa mắt nhìn hai a hoà n đang đứng. Bà ra lệnh :
- Các ngươi hãy và o trong đưa lão gia ra đây gặp tiểu thư.
Tô Nguyệt nghe váºy thoáng cau mà y. Theo nà ng nghÄ© thì Tần nương là vợ, đáng lẽ ra theo lá»… nghi bà ta phải dẫn Tô Nguyệt và o trong, hay là chÃnh bà ta và o dẫn cha mình ra. Nhưng đằng nà y, bà ta chỉ đứng ở ngoà i ra lệnh cho a hoà n.
Tuy Tô Nguyệt có thắc mắc, nhưng chỉ má»™t thoáng. Gương mặt nà ng chợt rạng lên rá»±c rỡ khi thấy bóng dáng cá»§a ngưá»i cha đáng thương Ä‘ang vịn vai hai a hoà n bước ra.
Vừa trông thấy Tô Nguyệt, ông ta chợt nổi giáºn vung tay xua Ä‘uổi, miệng quát vang :
- Ãi, ngươi cút Ä‘i cho khuất mắt ta. Ta không có đứa con bất hiếu như ngươi.
Sá»± tình xảy ra quá đột ngá»™t, Tô Nguyệt chỉ còn đứng sững ngưá»i, hai dòng lệ tuôn trà o.
Một hồi lâu nà ng mới nghẹn ngà o thốt lên :
- Cha, chẳng lẽ cha không nháºn ra con sao?
Tô Ãằng Không hừ to má»™t tiếng :
- Ta không có đứa con bất hiếu như ngươi? Ta cÅ©ng không có ngưá»i vợ bất nghÄ©a như mẫu thân cá»§a ngươi. Ngươi Ä‘i mau. Ta không muốn nhìn ngươi nữa.
Nói rồi ông ta lại vịn vai hai a hoà n, bắt chúng dẫn và o trong.
Tô Nguyệt nghe cha xua Ä‘uổi chỉ biết đứng khóc nức nở, miệng còn nghẹn ngà o gá»i :
- Cha, cha...
Nà ng gá»i thêm mấy tiếng nữa, rồi quì xuống nghẹn ngà o trong nước mắt.
Nhưng Tô Ãằng Không vẫn vá» như không nghe thấy, lão cứ vịn vai hai a hoà n Ä‘i và o trong.
Tần nương thấy váºy vá»™i đến bên đỡ Tô Nguyệt đứng dáºy. Bà ta vừa đỡ vừa an á»§i :
- Ta đã nói vá»›i con rồi. Cha cá»§a con không được khá»e trong ngưá»i, nhưng con cứ má»™t má»±c đòi gặp ông ta, đến ná»—i ra nông ná»—i nà y đây. Tá»™i nghiệp quá.
Tô Nguyệt Ä‘ang Ä‘au lòng vì ngưá»i cha chối bá» mình, nà ng chỉ biết sụt sùi khóc, mặc kệ cho Tần nương là m gì thì là m.
Tần nương đỡ nà ng đứng lên rồi đưa nà ng vỠphòng an nghỉ.
Sau khi thấy cô gái đã nhắm mắt ngá»§ thì bà ta rón rén trở vá» gian phòng cá»§a Tô Ãằng Không. Lần nà y bà không cần kêu a hoà n dẫn ông ta ra. Bà xồng xá»™c bước và o bên trong, thấy Tô Ãằng Không Ä‘ang nằm dà i trên giưá»ng.
Tần nương gằn giá»ng nói :
- Tại sao ông lại chối bá» con ông? Nó là giá»t máu duy nhất cá»§a ông mà ?
Tô Ãằng Không không thèm liếc nhìn Tần nương, Ä‘iá»m nhiên trả lá»i :
- Nó là nữ nhi, mai mốt Ä‘i lấy chồng cÅ©ng thuá»™c vá» ngưá»i ta. Ta háºn mẹ nó đã bá» ta, ta cÅ©ng háºn luôn nó. Coi như ta chưa từng có má»™t đứa con váºy. Tần nương mỉm cưá»i độc địa :
- Ông nói tháºt lòng hay giả vỠđấy?
Tô Ãằng Không cÅ©ng nhếch miệng cưá»i đáp lại :
- Ta nói những gì ta muốn nói, nà ng tin hay không tin tùy nà ng.
Tần nương gằn giá»ng nói :
- Ông giá»i lắm. Ãể xem ông còn giả đò đến khi nà o.
Nói rồi bà ta Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i vô cùng ác độc, nhìn Tô Ãằng Không má»™t cái, rồi bá» Ä‘i thẳng ra ngoà i.
Sau khi Tần nương Ä‘i rồi, trong phòng chỉ còn lại má»™t mình Tô Ãằng Không. Bất chợt ánh mắt cá»§a lão ta lá»™ vẻ buồn vá»i vợi, miệng khẽ than :
- Tại sao nà ng lại không bảo vệ lấy nó.
Không biết ông ta nói nà ng là ám chỉ ái. Chỉ biết Tô Ãằng Không thở dà i sưá»n sượt.
|

16-06-2008, 07:00 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 5
Huynh đệ nghi ngỠlẫn nhau
Ngồi trong căn phòng đơn sÆ¡ cá»§a nhà bếp, Ngân Thiết nhìn cô gái bà máºt ngồi tu từng ngụm rượu ừng á»±c. Uống xong nà ng lại bốc từng miếng thịt gà nhai nhồm nhoà m.
Lúc trước ngồi trong khu rừng vắng uống rượu ngắm trăng, cô gái bà ẩn kia chẳng khác gì má»™t tiên nữ giáng trần. Nhưng bây giá» trước mặt Ngân Thiết nà ng chẳng khác gì má»™t hạng phà m phu tục tá». Ä‚n uống không biết lá»… nghi, cứ tay mà bốc. Miệng dÃnh mỡ bóng láng, nà ng lại đưa tay quẹt tá»›i quẹt lui. Lâu lâu lại chùi bà n tay dÃnh đầy mỡ và o áo, là m chiếc áo mà u xanh bằng vải thô cÅ©ng bÆ¡ bết những vết mỡ.
Ngân Thiết đứng đó, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn cô gái ná». Cô ta vốn đã bà ẩn, bây giá» thì cà ng bà ẩn hÆ¡n.
Ăn xong, cô gái lại vỗ bụng nói :
- No rồi, ta đi ngủ, ngươi ráng chống mắt canh chừng cho ta.
Cô gái vừa nói xong đã nằm lăn ra ghế ngá»§ má»™t cách ngon là nh, không cần biết nÆ¡i đây là đâu, cÅ©ng không vươn vấn nét u sầu. Khi ngá»§ trên môi cô gái còn Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i tươi.
Ngân Thiết chỉ biết lắc đầu, Ä‘i xung quanh gian nhà bếp canh chừng xem có ngưá»i tá»›i. Nếu có thì sẽ đánh thức cô gái dáºy để lánh mặt.
Nhìn cô gái ngá»§, lâu lâu Ngân Thiết lại nghÄ© vá» Tô Nguyệt. Chà ng không biết Tô Nguyệt hiện giá» ra sao. Có còn bị ả kế mẫu hà nh hạ nữa không. Cà ng nghÄ© ngưá»i yêu chà ng lại cà ng muốn bay ra ngoà i, tá»›i biệt phòng cá»§a Tô Nguyệt dắt nà ng Ä‘i khá»i đây.
Lòng nghÄ© sao thì chà ng là m như váºy, đứng lên nhÃch động thân hình tÃnh bay ra ngoà i cá»a sổ nhắm hướng biệt phòng cá»§a Tô Nguyệt mà y bay tá»›i. Bá»—ng cô gái bà ẩn kia khẽ bảo :
- Mụ Tần nương đó còn có lão sư phụ đáng sợ nữa, ngươi ra đó lỡ bị ngưá»i cá»§a lão già đó bắt được thì toi mạng, sẽ không còn ai tá»›i cứu Tô Nguyệt cá»§a ngươi đâu.
Ngân Thiết giáºt mình quay lại nhìn cô gái ná», nhưng nà ng vẫn nhắm tÃt mắt ngá»§ khò khò, như chưa thốt ra lá»i nà o.
Ngân Thiết cÅ©ng giáºt mình khi nghe nhắc Tần nương còn có lão sư phụ đáng sợ. Chà ng không hiểu lão sư phụ kia có phải Ngô Khả Sinh hay không. Bà bà có nói võ công cá»§a những tên võ sÄ© cá»§a mụ ta rất giống Ngô Khả Sinh. Mà những tên võ sÄ© đó do mụ ta đà o tạo.
Bây giá» Ngân Thiết ná»a muốn Ä‘i cứu Tô Nguyệt, ná»a muốn quay vá» báo cho bà bà biết. Nhưng chà ng chỉ lưỡng lá»± mà không cất được hai chân. Hai chân cá»§a chà ng hình như không còn muốn nghe lệnh từ đầu óc chà ng nữa, chúng từ từ quay lại chiếc ghế gần bên cô gái, rồi toà n thân chà ng ngồi phịch xuống.
Bất chợt môi cô gái đó hé mở má»™t nụ cưá»i, rồi lẩm bẩm nói :
- Như váºy má»›i phải chứ.
Ngân Thiết cà ng thấy là m lạ hơn.
Chà ng chỉ biết ngồi ngó cô gái nằm ngá»§. Ngó ngưá»i nhắm mắt má»™t hồi, thì chà ng cÅ©ng bị lây, chÃnh bà n thân cÅ©ng muốn nhắm mắt lại ngá»§ má»™t giấc ngon là nh như cô gái ná».
Không biết Ngân Thiết ở trong trạng thái ná»a tỉnh ná»a mê được bao lâu, khi chà ng giáºt mình tỉnh lại thì cô gái cÅ©ng biến Ä‘i đâu mất. Trá»i cÅ©ng lá» má» sáng, tiếng gà bắt đầu gáy vang trong trấn.
Ngân Thiết vá»™i và ng đứng dáºy tìm cách đà o tẩu khá»i Tô gia trang.
CÅ©ng may, nÆ¡i đây là khu nhà bếp, Ãt ngưá»i canh gác. Chà ng nhá» bóng tối còn chưa tan hết, lẫn ngưá»i và o những tòa lầu trong Tô gia trang mà ra tá»›i bên ngoà i.
Chà ng Ä‘i được má»™t Ä‘oạn, chợt thấy bóng ả mỹ phụ Tần nương thấp thoáng trước mặt. Ngân Thiết vá»™i và ng dùng khinh thuáºt cháºp chá»n như quá»· ẩn hiện, chạy theo bà ta.
Chẳng bao lâu Tần nương và o má»™t khu rừng kế bên Tô gia trang. Trước mặt bà má»™t bóng ngưá»i đà n ông cao lá»›n váºn áo thô mà u xám Ä‘ang đứng chá». Ngân Thiết thấy ngưá»i đó vá»™i ép mình và o má»™t góc cây dò xem ngưá»i kia là ai, và tại sao Tần nương lại Ä‘i gặp gã.
Khi thấy Tần nương đến gần, bất chợt ngưá»i đà n ông kia ngẩng đầu lên lắng tai nghe ngóng tháºt lâu má»›i lên tiếng :
- Lão gia kêu tôi tá»›i đây gặp Tần nương. Không biết nương nương có Ä‘iá»u gì chỉ dạy?
Tần nương vội nói :
- Ngươi có biết bá»n ngưá»i Lục gia trang ở đâu không?
Ngưá»i đà n ông gáºt đầu, đáp gá»n lõn :
- Biết.
Tần nương nhướng mà y một cái rồi nói :
- Váºy ngươi có thể Ä‘i giết bá»n há» cho ta được không?
Ngưá»i đà n ông lắc đầu.
Tần nương vội gắt lên :
- Tại sao không?
Ngưá»i đà n ông kia bình thản đáp :
- Phải có lệnh của lão gia tôi mới là m chuyện đó.
Tần nương hừ lạnh một tiếng nói :
- Chuyện ta nhỠngươi, ngươi không là m thì còn tới đây là m gì.
Ngưá»i đà n ông kia vá»™i thối lui hai bước, cúi đầu chà o :
- Nếu không còn chuyện gì, tại hạ xin cáo lui.
Lá»i nói chưa dứt, gã đã di chuyển thân hình toan phóng Ä‘i.
Tần nương vội giơ tay kêu lại :
- Khoan đi đã.
Ngưá»i đà n ông vá»™i dừng bước :
- Tần nương còn có Ä‘iá»u gì chỉ dạy.
- Ngươi có thể cho ta biết hỠđang ở đâu không?
Ngưá»i đà n ông bà ẩn kia gáºt đầu nói :
- HỠđang ở ngay trong Thiên Nam môn, tại nhà ông thợ rèn.
Không đợi cho Tần nương há»i thêm. Gã đà n ông phóng ngưá»i Ä‘i như bay, thân ảnh như quá»· cháºp chá»n trong khu rừng.
Ngân Thiết trông thấy thân ảnh cá»§a ngưá»i đà n ông bịt mặt kia, buá»™c miệng kêu lên :
- Quá»· Ảnh cước, chẳng lẽ là ngưá»i cá»§a Lục gia trang sao?
Chà ng toan phóng theo bóng ngưá»i đó, nhưng sá»±c nhá»› lại Tần nương vẫn còn đứng đó.
Ngân Thiết không muốn để bại lá»™ tông tÃch, nên lại cố ép mình và o thân cây chá» cho Tần nương Ä‘i khá»i má»›i ló ra.
Chà ng phóng thẳng má»™t mạch vá» nhà ngưá»i thá» rèn báo cho má»i ngưá»i được biết có ngưá»i phản bá»™i. Nhưng trong nhà vắng vẻ, bá»n Lục gia trang không có ai, chỉ còn riêng bà lão già vợ cá»§a ngưá»i thợ rèn há» Chu.
Ngân Thiết lên tiếng há»i :
- Má»i ngưá»i đã Ä‘i đâu hết rồi, thưa bà .
Lão bà đang chụm lá»a nấu nước, nghe tiếng há»i liá»n ngẩng đầu lên nói :
- À! Há» Ä‘i mua thêm Ãt dụng cụ.
Ngân Thiết há»i thêm :
- Váºy đứa nhá» cÅ©ng Ä‘i vá»›i há» Ã ?
Bà lão lắc đầu nói :
- Ãứa nhỠđược cái ông mặt và ng dẫn lên núi đốn chút cá»§i.
Ngân Thiết lẩm bẩm một mình :
- Tam sư huynh Ä‘i vá»›i đứa nhá», váºy tam sư huynh không thể nà o là m kẻ phản bá»™i. Nhị sư huynh thì trầm tịnh căn cÆ¡, nhưng tuyệt đối không là m chuyện tồi bại.
Nghĩ đến đây Ngân Thiết chợt cau mà y, nhăn mặt nghĩ thầm :
- Chẳng lẽ là đại sư huynh? Hôm bữa ta thấy đại sư huynh và o kỹ viện nô đùa với mấy ả kỹ nữ. Có khi nà o đại sư huynh chán sống cái cảnh bôn ba trốn chạy mà phản bội lại Lục gia trang.
Chà ng tự lắc đầu không tin, nhưng rồi mặt chà ng bỗng đanh lại, lộ rõ một quyết định gì lớn lao lắm.
Ngân Thiết không há»i thêm gì nữa, chà ng tung mình lên núi tìm Kim Diện Nhân, vị tam sư huynh cá»§a mình. Chà ng Ä‘i má»™t hồi thì thấy má»™t đốm lá»a sáng báºp bùng cháy phÃa xa xa, gần đỉnh núi. Ngân Thiết liá»n giở khinh công lao mình vỠánh lá»a đó.
Trước cá»a má»™t hang đá, Kim Diện Nhân Ä‘ang ngồi nhìn chăm chăm và o đống lá»a. Kế bên là đứa nhá» cÅ©ng Ä‘ang nhìn trừng trừng và o ánh lá»a. Nhưng cái nhìn cá»§a đứa bé là cái nhìn ngây dại cá»§a kẻ không hồn, còn cái nhìn cá»§a Kim Diện Nhân là cái nhìn chăm chú, như chìm đắm và o trong đống lá»a.
Bất chợt Kim Diện Nhân nói :
- Hãy xem đây!
Rồi chà ng đưa bà n tay có má»™t mà u đỠhồng cầm lấy má»™t khúc cây rừng còn tươi giÆ¡ lên trước mặt đứa bé. Chẳng mấy chốc khúc cây rừng sáºm lại, rồi Ä‘en sì, cuối cùng chỉ còn lại tro bụi lả tả rÆ¡i trên tay Kim Diện Nhân.
Kim Diện Nhân nhìn đứa bé đắc ý nói :
- Ngươi thấy chưa, công lá»±c ta gặp lá»a là rất mạnh. Có thể biến tất cả má»i thứ thà nh tro bụi, giống như bị lá»a đốt váºy.
Ãứa bé vẫn nhìn và o đống lá»a trừng trừng, không có má»™t động tác, hay thái độ gì.
Kim Diện Nhân thấy váºy thở dà i :
- Có nói nhiá»u vá»›i ngươi cÅ©ng vô dụng. Ta không hiểu tại sao bà bà lại yêu thương ngươi như thế.
Nói rồi Kim Diện Nhân dáºp tắt đống lá»a, cánh tay chà ng láºp tức không còn nét đỠhồng nữa. Chá» cho bà n tay mình bá»›t nóng, Kim Diện Nhân má»›i bế thốc đứa nhá» lên rồi cả hai cùng Ä‘i lượm cá»§i vá» cho bà lão vợ ngưá»i thợ rèn dùng.
Ngân Thiết ngồi trong bụi ráºm gần đó, thấy hết má»i sá»±. Chà ng lẩm bẩm nói :
- Tam sư huynh quả tháºt báºn rá»™n vá»›i đứa nhá», thì là m sao mà có thể Ä‘i gặp mụ Tần nương gì đó được.
Ngân Thiết lại phóng mình xuống núi, Ä‘i tìm bà bà và mấy ngưá»i kia. Ãi và o trấn được má»™t Ä‘oạn, thì gặp Ä‘oà n ngưá»i cá»§a Lục gia trang và Chu Vân Ä‘ang khệ nệ khiêng búa sắt đồ dùng rèn binh khà đi vá».
Ngân Thiết đảo mắt nhìn quanh, chà ng không thấy Hắc Diện Nhân đâu, liá»n lên tiếng há»i từ đằng xa :
- Ãại sư huynh Ä‘i đâu rồi?
Lục phu nhân lên tiếng :
- Hắn có chuyện phải Ä‘i vắng má»™t chút, tý nữa hắn sẽ quay trở vá».
Rồi phu nhân lại nhướn mà y há»i Ngân Thiết :
- Ngươi có chuyện muốn kiếm hắn à ?
Ngân Thiết lắc đầu, chạy lại nói nhỠvới Lục phu nhân :
- Bà bà , tốt hÆ¡n chúng ta hãy rá»i khá»i đây. Hà nh tung chúng ta bị bại lá»™, không nên nấn ná ở đây lâu hÆ¡n.
Lục phu nhân ngạc nhiên há»i lại :
- Chúng ta mới ở đây có một đêm, tại sao hỠlại biết được?
Phu nhân có vẻ không tin.
Ngân Thiết giải thÃch :
- ChÃnh tôi đã nghe trá»™m được có ngưá»i báo cho Tần nương là mình trú ngụ ở nhà lão thợ rèn kia.
Lục phu nhân há»i nhanh :
- Ngươi có biết ai đã báo cho hỠbiết hay không?
Ngân Thiết lắc đầu, ghé miệng và o tai Lục phu nhân nói nhỠ:
- Nhưng ngưá»i đó lại biết sá» dụng thuáºt khinh công Quá»· Ảnh cước cá»§a Lục gia trang.
Lục phu nhân trố mắt ngạc nhiên :
- Ngươi nói tháºt không?
Ngân Thiết gáºt đầu.
Bá»—ng có tiếng lão thợ rèn ré lên. Má»i ngưá»i vá»™i vã chạy và o nhà xem có chuyện gì xảy ra.
Trước mắt há», lão thợ rèn Chu Vân Ä‘ang quỳ khóc nức nở bên xác ngưá»i vợ già nằm sóng soà i trên ná»n đất, trong tay bà lão vẫn cầm và i nhán cá»§i khô. Khuôn mặt già nua cá»§a bà ta đã nhăn, lúc nà y nhìn còn nhăn nheo khô đét hÆ¡n, trông rất ghê tợn.
Ngân Thiết thấy váºy cau mà y ngạc nhiên nói :
- Hấp lực đại pháp. HỠđã tới đây rồi.
Lục phu nhân cÅ©ng cau mà y lo lắng không kém. Bà vá»™i quay sang Thanh Diện Nhân và Khả Thanh ra lệnh cho hai ngưá»i nà y thu dá»n hà nh lý ra ngoà i trấn ở, tránh xa chá»— đông ngưá»i cà ng xa cà ng tốt. Bởi vì Lục phu nhân sợ liên lụy tá»›i những ngưá»i dân lương thiện trong Thiên Nam môn.
HỠđể mặc ông già thợ rèn Chu Vân khóc tức tưởi bên xác vợ, bá»n ngưá»i Lục gia trang kéo nhau lên ngá»n núi ngoà i Thiên Nam môn.
Lục phu nhân không quên sai Ngân Thiết Ä‘i báo cho Kim Diện Nhân và Hắc Diện Nhân biết nÆ¡i trú ngụ cá»§a bá»n hỠđể hai ngưá»i có thể tìm đến. Ngân Thiết Ä‘i má»™t hồi thì gặp Kim Diện Nhân má»™t tay Ä‘ang bồng đứa nhá», má»™t tay ôm bó cá»§i. Chà ng láºp tức nhắn tin cho tam sư huynh cá»§a mình biết. Kim Diện Nhân liá»n đổi hướng Ä‘i, tìm đến hang núi, nÆ¡i Lục phu nhân và Thanh Diện Nhân Ä‘ang chá».
Ãến khi Ngân Thiết Ä‘i tìm Hắc Diện Nhân, chà ng chạy khắp trấn vẫn chưa tìm ra, đến khi chạy tá»›i cuối trấn thì phát hiện bóng dáng cá»§a Hắc Diện Nhân khuất sau cánh cá»a sắt dẫn và o Tô gia trang.
Nhìn thấy thế Ngân Thiết chợt nổi giáºn bừng bừng, chà ng nắm chặt hai hai tay, nét mặt lá»™ rõ sát khi đằng đằng. Bao nhiêu nghi ngá» trong lòng chà ng đã thà nh sá»± tháºt, đại sư huynh cá»§a chà ng, má»™t Hắc Diện Nháºn chà khà hÆ¡n ngưá»i đã can tâm luồn cúi, bán đứng ngưá»i thân cho kẻ thù để được má»™t chút vinh lợi.
Bất giác Ngân Thiết hét vang một tiếng, rồi bay mình phóng đi như một vệt khói.
* * * * *
Chà ng lại bay lên núi, đứng giữa cánh rừng vung gáºy bạc phang tá»›i Ä‘áºp lui, là m cho cây cối ở má»™t khoảng rừng bị Ä‘áºp nát, chỉ còn trÆ¡ gốc cây.
Múa Ä‘áºp chiếc gáºy má»™t hồi như nhả hết cÆ¡n giáºn dữ, Ngân Thiết má»›i lầm lá»§i trở vá» hang động hồi há»p vá»›i đồng bá»n.
Ngồi trước đống lá»a do Kim Diện Nhân đốt lên cho ấm, chà ng không nói má»™t lá»i nà o.
Ãứa nhá» cÅ©ng đưa mắt nhìn chà ng không chá»›p.
Má»™t hồi lâu Ngân Thiết lên tiếng há»i Lục phu nhân :
- Bà bà , bây giỠchúng ta phải là m sao?
Lục phu nhân thở dà i một tiếng ai oán rồi nói :
- Mình chưa theo dõi được ngưá»i ta, mà kẻ thù đã đến trước má»™t bước. Ta tháºt không biết phải là m sao bây giá».
Ngân Thiết trầm giá»ng nói :
- Mình biết được thân thế cá»§a ngưá»i ta rồi.
Lục phu nhân cau mà y há»i :
- Ngươi biết thân thế của Tần nương à ?
Ngân Thiết gáºt đầu.
Bầu không khà trong hang động trở nên căng thẳng hơn, Thanh Diện Nhân và Kim Diện Nhân có vẻ như đang chồm tới để nghe rõ Ngân Thiết nói gì. Ngân Thiết im lặng hồi lâu mới đáp :
- Tần nương chÃnh là nữ đệ tá» cá»§a Ngô Khả Sinh.
Thanh Diện Nhân há»i gấp :
- Là m sao ngươi lại biết được Ä‘iá»u nà y?
Ngân Thiết đưa cặp mắt buồn rưá»i rượi ngó Thanh Diện Nhân rồi từ tốn đáp :
- Là do má»™t ngưá»i nói cho tôi biết.
- Ngưá»i đó là ai?
Ngân Thiết lắc đầu :
- Tôi không biết há» tên, chỉ biết cô ta có võ công siêu phà m, có thể nói ngang ngá»a vá»›i Ngô Khả Sinh.
Thanh Diện Nhân chợt cau mà y, ngạc nhiên :
- Một cô gái à ?
Ngân Thiết gáºt đầu :
- Má»™t cô gái rất trẻ, nhưng tÃnh tình lại giống như trẻ nÃt. Tôi đã gặp cô ta má»™t lần ở cánh rừng gần trấn SÆ¡n Ãông. Tối qua, trong lúc xâm nháºp Tô gia trang, tôi có gặp cô ta, và cô ta nói cho tôi biết Ä‘iá»u đó.
Lục phu nhân lại há»i :
- Thực sự ngươi không biết thân thế xuất xứ của cô gái đó à ?
Ngân Thiết lắc đầu :
- Tôi chỉ biết khinh công cá»§a cô ta cao siêu đến độ thoắt biến, tuyệt nhiên không thấy thân ảnh, và giá»ng nói cô ta như phát ra từ bốn phương tám hướng, khó mà định được xuất phát từ đâu.
Lục phu nhân nghe váºy trầm ngâm suy nghÄ© má»™t hồi rồi nói :
- Khinh công và âm thanh vang khắp phương chỉ là trò chÆ¡i trẻ nÃt, dùng để chạy trốn là cùng, chưa hẳn ngưá»i đó có được má»™t công phu cao siêu, có thể đánh bại được ai.
Lá»i nói cá»§a Lục phu nhân vừa dứt, tức thì má»™t giá»ng nói trong trẻo vang lên từ bốn phương tám hướng :
- Lão bà có muốn thỠkhông?
Lục phu nhân giáºt mình, đảo mắt nhìn quanh, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng ai cả.
Bà ta lại đưa mắt nhìn chằm chằm ra cá»a hang động chỠđợi. Nhưng ngoà i má»™t là n sương mù trắng má»ng lượn lá» bốc lên thì không có ai cả. Tất cả má»i ngưá»i lại căng thẳng chỠđợi.
Một hồi lâu tiếng trong trẻo đó lại vang lên :
- Tại sao lão bà lại không trả lá»i? Câu há»i cá»§a ta đâu phải khó trả lá»i đâu? Chỉ việc trả lá»i có hay không là được rồi?
Lục phu nhân hÃt má»™t chân khà và o ngưá»i tÃnh mở miệng trả lá»i, bá»—ng Thanh Diện Nhân đứng phắt dáºy nói :
- Ta muốn thá», cô nương có đồng ý không?
Tiếng nói trong trẻo lại vang lên :
- Ai thá» cÅ©ng được. PhÃa tây ngá»n núi nà y có má»™t dòng suối, chúng ta hãy tá»›i đó tỉ thà võ công.
Thanh Diện Nhân bất giác giáºt mình, chà ng không ngá» cô gái đó lại biết được chuyện chà ng luyện hấp công vá»›i nước, nếu gần nước thì công lá»±c sẽ tăng lên rất nhiá»u. Mà nếu đã biết trước như váºy tại sao nà ng lại không sợ, lại còn bảo đến gần nước tá»· đấu.
Không những Thanh Diện Nhân giáºt mình kinh sợ mà má»i ngưá»i trong hang động cÅ©ng Ä‘á»u giáºt mình.
Há» theo lá»i cô gái Ä‘i vá» phÃa tây ngá»n núi, quả tháºt thấy có má»™t dòng không nhá» lá»›n nhưng lại sâu, nước lặng lá» chảy có vẻ rất hiá»n dịu.
Má»™t cô gái mặt áo hồng, cá»™t hai búi tóc như tiên đồng ngá»c nữ khoan thai đứng chá».
Vừa thấy má»i ngưá»i tá»›i nÆ¡i, cô gái liá»n lên tiếng há»i :
- Nhiêu đây nước chắc đủ cho ngươi dùng chứ?
Thanh Diện Nhân gáºt đầu, trụ thân đứng vững như thạch.
Cô gái vẫn chắp tay sau lưng mỉm cưá»i nhởn nhÆ¡, không má»™t chút lo âu gì cả.
Nhìn dáng Ä‘iệu cá»§a cô gái lúc nà y, Ngân Thiết cảm thấy lạ lùng biết bao. Chỉ tối hôm qua, cô ta ăn uống như kẻ phà m phu tục tá» cá»§a trần tục, bây giá» cô ta lại khoan thai, thanh nhã như ngưá»i từ cõi tiên xuống, kẻ trần không thể so sánh nổi.
Cô gái nhìn Thanh Diện Nhân mỉm cưá»i nói :
- Khi nà o ngươi sẵn sà ng cứ việc ra tay, không cần nói trước.
Nói rồi cô gái lại quay mặt đi chỗ khác, không thèm chú ý gì đến Thanh Diện Nhân.
Thanh Diện Nhân thấy váºy cÅ©ng lấy là m ngạc nhiên, tuy đã sẵn sà ng nhưng không dám ra tay, vì chà ng vốn là má»™t ngưá»i quân tá», ngay thẳng biết tôn trá»ng kẻ khác dù đó là kẻ địch cá»§a mình. Chà ng chẳng muốn động thá»§ trong lúc đối phương lÆ¡ là , không để ý.
Ãợi má»™t lúc lâu, thấy Thanh Diện Nhân không chịu ra tay, cô gái vá»™i quay lại nói :
- Sao còn chưa ra tay? Ngươi cứ tự nhiên đừng ngại gì cả.
Thanh Diện Nhân nghe váºy gáºt đầu má»™t cái, vung hai tay lên, tức thì dòng suối Ä‘ang hiá»n hòa trở nên giáºn dữ cuồn cuá»™n à o ạt áºp tá»›i cô gái Ä‘ang đứng thanh thản kia. Nhưng lạ thay cá»™t nước chưa tá»›i thì cô ta đã biến Ä‘i đâu mất. Sư biến mất cÅ©ng như sá»± xuất hiện cá»§a cô gái Ä‘á»u lạ lùng, nhanh không thể tả.
Má»i ngưá»i còn Ä‘ang đứng ngá»› ra, thì má»™t giá»ng cưá»i nói trong trẻo trên cao nói :
- Ta ở trên đây nè.
Thanh Diện Nhân ngó lên thấy cô gái Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không, liá»n Ä‘iá»u khiển cá»™t nước bắn lên cao, cuồn cuá»™n Ä‘áºp và o cô gái. Nhưng lạ thay cá»™t nước Ä‘i được ná»a chừng lại không nghe theo lá»i Thanh Diện Nhân. Tháºm chà tay cá»§a Thanh Diện Nhân còn không nghe theo lá»i cá»§a chà ng mà di chuyển theo chiá»u cô gái di chuyển.
Cá»™t nước không có sá»± Ä‘iá»u khiển tức thì rợt xuống “ùm†má»™t tiếng vang dá»™i cả ngá»n núi. Má»i ngưá»i đứng quanh đó Ä‘á»u bị sóng nước tạt giăng ra xa mấy trượng.
Lão bà trong lúc nguy cấp không kịp ôm lấy Tiểu Kê. Bà ta chỉ biết thầm than khổ.
Một lúc sau khi nước đã lắng dịu, trôi trở lại dòng suối, ai ai cũng bị ướt từ đầu tới chân như chuột, chỉ riêng cô gái là còn khô ráo vì cô ta ở trên cao.
Cô gái liá»n báºt tiếng cưá»i khanh khách, cất tiếng há»i :
- Ngươi chịu thua chưa?
Thanh Diện Nhân xịu mặt nói :
- Ta còn không Ä‘iá»u khiển nổi chÃnh ta thì là m sao thắng cô được.
Thiếu nữ cưá»i tá»§m tỉm không trả lá»i Thanh Diện Nhân, quay sang chỉ đứa nhá» mình mẩy ướt nhẹp, ngồi kiết đà như Ä‘ang nháºp định. Nà ng nói :
- Thằng nhá» giá»i.
Má»i ngưá»i nhìn đứa bé trợn mắt ngạc nhiên, không biết cô ta muốn nói nó giá»i cái gì.
Còn Lục phu nhân khi thấy Tiểu Kê không bị nguy hiểm gì thì mừng rỡ chạy lại bế nó, đặt lên một chỗ cao ráo ngồi.
Ngân Thiết là ngưá»i gặp gỡ cô gái nhiá»u nhất, nhưng không lần nà o chà ng kịp há»i danh tánh. Lần nà y chà ng không chịu bá» lỡ cÆ¡ há»™i, bèn lên tiếng há»i :
- Xin cô nương cho biết quà danh tánh?
Cô gái lại cưá»i hì hì nói :
- Ta hỠBạch tên Tiểu Kha.
Lục phu nhân lẩm nhẩm cái há» Bạch và i lần, cố lục trong trà nhá»› xem những cao thá»§ tuyệt đỉnh võ lâm có ai há» Bạch hay không. Nhưng bà vẫn không thể nà o tìm được. Cái há» Bạch có vẻ xa vá»i, lạ lùng đối vá»›i bà .
Thanh Diện Nhân Ä‘oán được ý nghÄ© cá»§a Lục phu nhân, chà ng vá»™i há»i thay bà ta :
- Chẳng hay Bạch cô nương thuộc bang phái nà o.
Thiếu nữ mỉm cưá»i lắc đầu đáp gá»n :
- Ta không biết.
Lục phu nhân tiếp theo :
- Vá»›i công phu cao siêu cá»§a cô nương ắt hẳn sư phụ không phải là kẻ tầm thưá»ng. Xin cho biết quý danh cá»§a sư phụ, hay ngưá»i dạy dá»— cô nương?
Bạch Tiểu Kha vẫn lắc đầu nói :
- Ta không biết.
Rồi nà ng lại mỉm cưá»i nói :
- Ta chỉ biết gá»i ngưá»i đó là sư phụ, còn tên thì ta không biết. Trước khi và o Trung Nguyên, sư phụ ta có dặn phải tìm cho ra con ngưá»i đã năm lần bảy lượt đến ám toán ngưá»i.
Lục phu nhân vá»™i há»i :
- Có phải kẻ đó là Ngô Khả Sinh?
Bạch Tiểu Kha mỉm cưá»i gáºt đầu nhưng không đáp.
Ngân Thiết nói :
- Có lẽ Bạch cô nương đã tìm ra được lão ta hiện Ä‘ang ở đâu? Chúng tôi cÅ©ng là những ngưá»i có oán thù vá»›i lão ta. Nếu được cô nương giúp đỡ thì hÆ¡n năm trăm mạng ngưá»i cá»§a Lục gia trang nÆ¡i suối và ng cÅ©ng được mỉm cưá»i.
Bạch Tiểu Kha trầm ngâm một lúc, rồi đưa tay chỉ vỠhướng Tô gia trang nói :
- Lão ta hiện đang ở đó. Còn việc giúp đỡ các ngươi thì ta thực sự không phải là đối thủ của lão.
Ngưng một hồi, Bạch Tiểu Kha lại nói tiếp :
- Nhưng các ngươi lại có thể.
Không đợi cho má»i ngưá»i có mặt nÆ¡i đó kịp kinh ngạc, Bạch Tiểu Kha mỉm cưá»i nhìn và o Thanh Diện Nhân há»i :
- Ngươi có biết tại sao ta là m cho ngươi không thể cỠđộng theo ý mình được không?
Thanh Diện Nhân chỉ biết lắc đầu, không đáp.
Bạch Tiểu Kha đứng khoan thai bên bỠsuối giảng giải :
- Tại vì cái tâm cá»§a ngươi dá»±a và o sức mạnh bên ngoà i quá nhiá»u, không sá» dụng hết sá»± linh diệu ở bên trong. Ngươi nghÄ© rằng nếu ngươi Ä‘iá»u khiển được cá»™t nước thì có thể đánh bại ta. Nhưng ta lại nghÄ© khác, ta nghÄ© rằng nếu ta có thể Ä‘iá»u khiển cái tâm cá»§a ngươi, là m cho ngươi nghÄ© sai lệch Ä‘i má»™t chút, đó là ngươi không thể Ä‘iá»u khiển được cá»™t nước, thì tất cả sức mạnh mà ngưá»i hấp thụ từ nước sẽ tiêu tan hết. Và ngươi đã lầm, ngươi hấp thụ sinh khà cá»§a nước, thì tá»± nhiên sinh khà đó ở trong ngươi, chứ không thể nà o ở nÆ¡i cá»™t nước được.
Bạch Tiểu Kha nhìn Thanh Diện Nhân một hồi lâu rồi nói :
- Nước tuy hiá»n hòa nhưng rất mạnh, nước có thể đưa thuyá»n Ä‘i mà cÅ©ng có thể đánh chìm thuyá»n, nước có thể thấm qua những khe hở nhá» nhất dù ri rỉ nhưng vẫn thấm qua được, nước à o à o có thể quáºt ngã cây to lá»›n, có thể phá sáºp thà nh lÅ©y vững chắc nhất. Nói chung nước rất mạnh, nếu ngươi sá» dụng được sức mạnh cá»§a nước, ngươi có thể là má»™t con ngưá»i vô địch thiên hạ.
Bất chợt Bạch Tiểu Kha liếc nhìn Kim Diện Nhân một cái, nói một câu cộc lốc :
- Lá»a đã hại Lục gia trang.
Không biết nà ng nói câu đó có ẩn ý gì, nhưng cả ba ngưá»i Thanh Diện Nhân, Kim Diện Nhân và cả Lục phu nhân cÅ©ng không hiểu nà ng nói gì. Nà ng nói vá» nước thì phân tÃch kỹ cà ng giữa cái hại và cái lợi. Nhưng nói vá» lá»a thì nà ng chỉ nhắc tá»›i vụ há»a hoạn tiêu diệt Lục gia trang năm xưa. Trong khi má»i ngưá»i còn Ä‘ang đứng ngá»› ra, Bạch Tiểu Kha mỉm cưá»i tháºt tươi, nói thêm má»™t câu :
- Nhưng há»a khắc thá»§y. Nước có thể dáºp tắt lá»a.
Riêng Ngân Thiết thì cứ đứng ngẩn ngưá»i, ngó Bạch Tiểu Kha trừng trừng chẳng khác gì Tiểu Kê. Chà ng không phải ngấm sắc đẹp cá»§a Bạch Tiểu Kha mà chà ng Ä‘ang suy ngẫm đến những lá»i nói cá»§a nà ng vá» tâm linh, và không để ý nghe vá» thá»§y há»a.
Chà ng đã gặp Bạch Tiểu Kha mấy lần, nhưng lần nà o chà ng cÅ©ng để ý thấy cô gái đó cưá»i đùa giỡn cợt như trẻ nÃt. Tháºm chà cái trò trêu chá»c là m ngưá»i tức khà vốn là sở trưá»ng cá»§a chà ng cÅ©ng bị nà ng há»›t tay trên. Cái nụ cưá»i kia, cái thái độ thảnh thÆ¡i không lo âu kia là m cho Ngân Thiết chợt hiểu ra rằng, cô gái há» Bạch có má»™t niá»m tá»± tin rất cao. Cô ta tin và o mình sẽ thắng, nên cô ta thắng. Nhưng tại sao cô ta lại thưá»ng theo dõi ngưá»i khác trước khi hà nh sá»±, cÅ©ng bởi vì má»™t câu “biết ngưá»i biết ta trăm tráºn tất thắngâ€. Cô gái dùng thuáºt khinh công siêu tuyệt cá»§a mình, dùng cái trò truyá»n âm thanh khắp bốn phương tám hướng để thăm dò đối phương trước khi ra tay.
Nếu luáºn vá» võ công sức lá»±c thá»±c thụ thì cô ta có lẽ không thắng nổi Ngô Kha Sinh. Cô đã dò thám biết trước lão ta có thể sai khiến Hình nhân sá» dụng chiêu Hấp lá»±c đại pháp. Má»™t ngưá»i không hồn không tâm như Hình nhân thì là m sao cô ta có thể Ä‘iá»u khiển nổi. Nhưng đối vá»›i năm ngưá»i trong Lục gia trang thì lại khác, nếu há» biết giữ vững tâm can cá»§a mình, biết tá»± tin và o bản thân, cá»™ng vá»›i công phu đã luyện táºp hÆ¡n hai chục năm nay, há» có nhiá»u cÆ¡ há»™i để thắng hÆ¡n là cô gái há» Bạch kia.
NghÄ© tá»›i đó, Ngân Thiết chợt hét lên vui mừng, toan nhà o tá»›i ôm chầm lấy Bạch Tiểu Kha. Nhưng cô gái lại né mình ra xa, cưá»i cưá»i nói :
- Ngươi còn nhớ cái câu “nam nữ thỠthỠbất thân†không?
Ngân Thiết nghe váºy thẹn cả ngưá»i, cúi đầu nói :
- Ãa tạ cô nương đã chỉ dạy.
Bạch Tiểu Kha mỉm cưá»i nói :
- Không có gì, ngươi hiểu được là tốt. Ở đây không còn gì vui nữa. Ta đi đây.
Lá»i nói cá»§a nà ng còn chưa dứt, thân ảnh đã tan biến mất như là n sương má» gặp ánh nắng chiếu rá»i.
Thanh Diện Nhân, Kim Diện Nhân lẫn Lục phu nhân đưa mắt nhìn Ngân Thiết chá» chà ng giải thÃch những gì đã hiểu từ câu nói cá»§a Bạch Tiểu Kha.
Ngân Thiết chỉ đáp má»™t câu gá»n lá»n :
- Chúng ta phải tin và o bản thân mình thì mới thà nh công được.
Ba ngưá»i bá»n há» cÅ©ng không hiểu há»i lại :
- Là m sao chúng ta tìm được niá»m tin ở bản thân chứ.
Ngân Thiết mỉm cưá»i đáp :
- Nó đã có sẵn trong tâm, cần gì phải đi tìm, chỉ việc sỠdụng nó.
Chà ng lại rút gáºy bạc vung lên mút tÃt, đưá»ng gáºy cá»§a chà ng dù giữa ban ngà y vẫn sáng loé lên, rá»±c rỡ hÆ¡n, là những ngưá»i đứng xung quanh vá»™i che mắt lại, cản bá»›t ánh sáng từ cây gáºy bạc phát ra.
Ngân Thiết nói to vang vá»ng cả núi rừng :
- Có lòng tin thì tất thắng.
|
 |
|
| |