06-03-2008, 08:34 AM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 11
Thá»i gian online: 2 giá» 59 phút 1 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Liêu Trai Chà Dị
Bức Há»a Trên Tưá»ng
Mạch Long Ãà m, ngưá»i Giang Tây, vá»›i hiếu liêm há» Chu Ä‘á»u là khách trỠở kinh đô. Ngẫu nhiên cùng dạo chÆ¡i má»™t cảnh chùa. Ãiện Pháºt, giải vÅ©, phòng tăng Ä‘á»u không lấy gì là m rá»™ng rãi. Chỉ có má»™t vì sư già trụ trì trong đó, thấy khách và o bèn xốc áo ra đón, rồi dẫn khách Ä‘i xem khắp đó đây. Trong Ä‘iện có tô tượng Chà Công, hai bên tưá»ng Ä‘á»u vẽ vá»i rất tình xảo, nhân váºt thảy Ä‘á»u như sống tháºt. Tưá»ng bên Ãông vá»… bức" Thiên nữ rắc hoa", ở trong có má»™t thiếu nữ buông mái tóc thá», tay cầm bông hoa, miệng hé cưá»i, đôi môi anh đà o muốn nhấp nháy, là n sóng mắt dưá»ng như Ä‘ung đưa.
Chà ng Chu chú mục giây lâu, bất giác như bị mất hồn, bà ng hoà ng thá» thẫn. Rồi thân thể bá»—ng nhiên phÆ¡i phá»›i, như cưỡi trên mây mù, thoắt cái đã bay lên đến bức tưá»ng.
Nhìn thấy lầu gác trùng trùng không phải là cõi trần. Má»™t vị sư già đang thuyết pháp ở trên tòa, những ngưá»i mặc áo hở vai vây xung quanh đông vô kể.
Chu cÅ©ng đứng lẫn và o trong số đó. Má»™t chốc, tá»±a như có ngưá»i ngầm kéo vạt áo, quay lại thì ra cô thiếu nữ có mái tóc thá», Ä‘ang vừa cưá»i vừa quay Ä‘i. Chà ng láºp tức trở gót bước theo.
Qua những hà nh lang quanh co thì có môt căn phòng nhá». Chu ngáºp ngừng không dám tiến nữa nhưng thiếu nữ đã quay đầu lại, đưa bông hoa trong tay lên có vẫy gá»i, chà ng liá»n bước theo và o.
Trong phòng tịnh không có ngưá»i, chà ng vá»™i ôm chầm lấy, nà ng cÅ©ng không kháng cá»± gì lắm, bèn cùng nhau giao hoan thá»a thÃch.
Xong rồi nà ng đóng cá»a ra Ä‘i, dặn Chu đừng há»i. Ãến đêm lại đến.
Cứ thế được hai hôm, các bạn gái nà ng biết được, cùng nhau tìm thấy chà ng, liá»n trêu trá»c nà ng rằng:
- Cáºu bé trong bụng đã lá»›n tướng mà con để mái tóc bồng bồng, cÅ©ng há»c đòi là m gái còn son ư?
Rồi bảo nhau đưa cho nà ng nà o trâm, nà o hoa tai, bắt nà ng cuốn ngược tóc lên.
Cô gái thẹn thùng, không nói lá»i nà o. Má»™t nà ng bảo:
- Chị em Æ¡i, tụi mình đứng đây lâu, kẻo ngưá»i ta mất vui.
Cả bá»n liá»n cưá»i và bá» Ä‘i. Chà ng nhìn lại nà ng, thì tóc mây đã búi cao lên, và nh tóc phượng buông thấp xuống, so vá»›i cô gái để tóc thá» lúc trước lại cà ng xinh đẹp gấp bá»™i.
Nhìn quanh không có ai, bà n dắt nhau bước và o cuộc ân ái.
Hương lòng rạo rá»±c, lạc thú Ä‘ang nông, thì bá»—ng đâu nghe tiếng á»§ng da cồm cá»™p rất dữ, dây xÃch và khóa kêu loảng xoảng, cá»™ng thêm tiếng quát tháo, tiếng cãi cá» huyên náo.
Nà ng kinh hoà ng nhá»m dáºy, cùng vá»›i chà ng Ä‘á»u ghé mắt nhìn trá»™m ra ngoà i, thì thấy má»™t vị sứ giả mặc áo giáp và ng, mặt Ä‘en như sÆ¡n, tay cầm khóa, tay nắm chùy, đám thiếu nữ xúm xÃt xung quanh.
Sứ giả nói:
- Ãã đủ chưa?
Có tiếng đáp:
- Ãá»§ cả rồi.
Sứ giả lại nói:
- Nhược bằng có chứa chấp ngưá»i hạ giá»›i thì láºp tức bảo nhau cùng khai ra, chá»› để phải hối vá» sau.
Cả bá»n đồng thanh đáp:
- Không có đâu!
Sứ giả quay ngưá»i, đưa cặp mắt cú vá» nhìn quanh, tá»±a hồ tìm ra kẻ Ä‘ang nấp.
Cô gái cả sợ, mặt xám như tro, thảng thốt bảo chà ng:
- Mau trốn xuống gầm giưá»ng.
Rồi mở cánh cá»a ngách bên tưá»ng lẻn Ä‘i mất.
Chu nằm bẹp xuống, không dám thở.
Giây lát nghe tiếng ủng đi và o trong phòng rồi lại đi ra.
Chẳng bao lâu tiếng huyên náo xa dần, bụng đã yên, nhưng ngoà i cá»a vẫn có tiếng ngưá»i qua lại bà n bạc.
Chu cứ thấp thá»m như thế giá» lâu, đến lúc bên tai như có tiếng ve kêu, trong mắt nẩy Ä‘om đóm, tình trạng ngỡ không chịu nổi nữa, chỉ còn cố lắng tai để đợi nà ng vá», cuối cùng cÅ©ng không còn nhá»› thân mình từ đâu mà đến đây.
Bấy giá» Mạnh Long Ãà m Ä‘ang đứng trước Ä‘iện thá» chá»›p mắt đã không thấy Chu đâu, ngá» vá»±c há»i Nhà Sư.
Vị sư cưá»i đáp:
- Ãi nghe thuyết pháp rồi.
Mạnh Long Ãà m há»i:
- Ở đâu?
Nhà Sư đáp:
- Không xa.
Má»™t chốc Nhà Sư bèn gõ ngón tay lên tưá»ng mà gá»i to lên rằng:
- Ông đà n việt hỠChu, đi chơi lâu thế, sao chẳng quay v�
Liá»n thấy giữa bức há»a trên tưá»ng có hình cá»§a Chu, Ä‘ang đứng nghển cổ lắng tai, chừng như nghe ngóng.
Nhà Sư lại gá»i tiếp:
- Ông bạn cùng đi đợi lâu rồi đấy.
Thế rồi Chu bồng bá»nh từ trên tưá»ng bay xuống, lòng lạnh như tro, ngưá»i cứng đỠnhư gá»—, mắt trừng trừng, chân bá»§n rá»§n.
Mạnh đâm hoảng, sẽ sà ng há»i han.
Thì ra lúc đó Chu Ä‘ang núp dưới giưá»ng, bá»—ng nghe tiếng gõ vang như sấm, vá»™i chui ra khá»i phòng để nghe ngóng tình hình.
Cả hai cùng ngước nhìn cô gái nhón hoa thì mái tóc vặn hình ốc đã cuốn cao lên, không còn xõa tóc nữa.
Chu khiếp sợ, vái vị sư già mà há»i duyên cá»›.
Nhà Sư cưá»i đáp:
- Ảo là do mình sinh ra, bần đạo là m sao giải thÃch được!
Chu ỉu xìu mất cả khà thế.
Mạnh sợ hãi không còn tá»± chá»§ nổi, vá»™i đứng dáºy lần báºc thá»m ra vá».
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của bluewindy0011
Chữ ký của bluewindy0011
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 01:44 PM .
06-03-2008, 08:38 AM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 11
Thá»i gian online: 2 giá» 59 phút 1 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồ Gã Con
Có má»™t Thiên Quan hỠÂn, ngưá»i Lịch Thà nh thuở nhá», nhà nghèo, thưá»ng tá» ra gan dạ. Trong ấp có khu nhà cá»§a má»™t cố gia, rá»™ng và i chục mẫu, lầu viện liá»n nóc, thưá»ng thấy chuyện quái dị, vì thế mà bá» hoang, không ai ở.
Lâu ngà y tranh cá» má»c um tùm, giữa ban ngà y cÅ©ng không ai dám bén mảng đến.
Má»™t hôm, Ân Ä‘ang cùng các bạn há»c trò uống rượu, có ngưá»i nói đùa:
- Ai dám ngá»§ trong nhà đó má»™t đêm, chúng tôi sẽ góp tiá»n đãi bữa rượu.
Ân ngồi nhổm ngay dáºy, nói:
- Khó gì việc ấy:
Rồi cắp một chiếc chiếu mà đi. Chúng bạn tiễn Ân đến cổng, bảo đùa rằng:
- Chúng tôi hẵng đợi ngoà i nà y, nếu như có thấy Ä‘iá»u gì thì kÃp gá»i to lên.
Ân cưá»i đáp lại:
- Nếu có ma hãy hồ thì sẽ tóm cổ đưa vỠlà m bằng
Nói rồi Ä‘i và o. Thấy lau sáºy má»c khuất cả lối Ä‘i, các loà i cá» dại má»c ráºm như gai.
Hôm đó, nhằm khoảng đầu tháng, trăng non má» nhạt, nên cá»a ngõ cÅ©ng phân biệt được.
Ân đưa tay lần vách mà đi mãi, má»›i đến khu lầu phÃa sau.
Trèo lên sân thưởng nguyệt, thấy sáng sá»§a, sạch sẽ, má»™t và nh trăng sáng ngáºm trên đầu núi, ngồi má»™t lúc lâu, không thấy có gì lạ, trong bụng cưá»i thầm cho là thiên hạ đồn hão.
Rồi giải chiếu xuống đất, gối đầu lên hòn đá, nằm ngắm sao Ngưu Lang Chức Nữ.
Canh khuya, lơ mơ muốn ngủ, Ân chợt nghe dưới lầu có tiếng giầy lẹp kẹp đi lên.
Ân vá» ngá»§, ghé mắt xem, thấy má»™t nà ng áo xanh xách chiếc đèn hoa sen, thốt nhiên nhìn thấy Ân thì giáºt mình lùi bước, bảo vá»›i ngưá»i Ä‘i sau rằng:
- Có ngưá»i lạ trên nà y.
Ngưá»i bên dưới há»i:
- Ai váºy?
- Cô gái đáp rằng:
- Không biết.
Giây lát, má»™t ông già bước lên, đến táºn nÆ¡i nhìn kỹ, nói:
- Ãây là quan thượng thư hỠÂn. Ngà i đã ngá»§ say, ta cứ là m việc mình. Ông lá»›n là ngưá»i không câu nệ, chắc không lấy là m lạ mà quở trách đâu.
Há» bèn đưa nhau lên, và o cả trong lầu. Các cá»a lầu mở hết. Má»™t lát nữa, kẻ Ä‘i ngưá»i lại cà ng nhiá»u. Trên lầu, đèn sáng như ban ngà y.
Ân khẽ cựa mình, cất tiếng ho hắng.
Ông già thấy ông đã tỉnh, bèn bước ra, quỳ xuống thưa rằng:
- Kẻ hèn má»n nà y có đứa con gái sắp gả chồng, đêm nay cho cháu là m lá»… vu quy; không ngá» xúc phạm đến quan nhân, mong ngà i lượng thứ.
Ân ngồi dáºy, đỡ ông lão lên nói:
- Không biết hôm nay là ngà y vui mừng cá»§a nhà ta, tháºt áy náy vì không có gì để mừng tặng.
Ông già đáp:
- ÃÆ°á»£c quan nhân hạ cố, trấn áp Ä‘iá»m hung hiểm, là may lắm rồi. Lại xin được phiá»n ngà i ngồi lại cùng vui, quý hóa biết chừng nà o
Ân cÅ©ng mừng, nháºn lá»i.
Và o trong lầu, nhìn xem, thấy bà y biện đẹp đẽ, trang nhã.
Lúc ấy, có ngưá»i đà n bà bước ra vái chà o, tuổi đã ngoại bốn mươi. Ông già nói:
- Ãây là tiện ná»™i.
Ông vái chà o lại.
Bá»—ng nghe tiếng sênh, tiếng nhạc cất lên inh tai, có ngưá»i nhà chạy vá»™i lên thưa:
- Ãến rồi!
Ông lão chạy ra đón, Ân cũng đừng đợi.
Phút chốc, má»™t chiếc đà n ***g bằng sa má»ng, dẫn chú rá»… và o.
Chù rá»… tuổi khoảng mưá»i bảy mưá»i tám, vẻ ngưá»i sáng sá»§a, thanh tú.
Ông già bảo hãy chà o quan khách trước.
Chà ng trai đưa mắt nhìn ông.
Ông giữ chân tiếp khách dùm chá»§ nhà , nên nháºn lá»… ná»a khách ná»a chá»§. Thứ đến là bố vợ và chà ng rá»… giao bái. Xong, bèn ngồi và o bà n tiệc.
Má»™t loáng, đám ngưá»i phấn sáp kéo lên như mây. Rượu thịt bà y la liệt. Chén ngá»c, bình và ng sáng nhoáng, chiếu rá»i lên bà n ghế.
Rượu được và i tuần, ông già bảo con hầu và o má»i tiểu thư ra.
Con hầu vâng lá»i Ä‘i và o, lúc lâu vẫn không thấy ra.
Ông lão tự mình đứng lên, vén bức mà n, giục ra.
Phút chốc, má»™t bá»n hầu gái, trẻ có già có, cùng đỡ cô dâu ra.
Tiếng ngá»c Ä‘eo vang lên lanh canh, mùi lan thÆ¡m sá»±c nức.
Ông già truyá»n bảo nà ng hãy trông lên mà chà o lạy.
Lạy xong cô dâu đứng dáºy, ngồi bên cạnh bà mẹ.
Ân đưa mắt liếc nhìn, thấy cô tóc phượng cà i trâm thu, tai Ä‘eo ngá»c minh châu, dung nhan tuyệt đẹp.
Thế rồi, rót rượu và o chén và ng, mỗi chén lớn chừng và i đấu.
Ân nghĩ:
-Váºt nà y có thể đưa cho bạn bè là m chứng được, bèn giấu và o trong tay áo rồi vá» say, tá»±a xuống ghế, gục đầu mà ngá»§.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Ông lớn say rồi!
Không bao lâu, nghe tiếng chú rá»… có lá»i xin rước dâu.
Tiếng nhạc, tiếng sênh lại nổi lên, má»i ngưá»i nhá»™n nhịp xuống lầu ra Ä‘i.
Xong xuôi, chá»§ nhân thu dá»n bà n tiệc, thấy thiếu mất má»™t cái chén, tìm khắp không thấy.
Có ngưá»i bà n, vụng ngá» cho ông khách Ä‘ang nằm ngá»§.
Ông già vội gạt đi không cho nói hết, chỉ sợ Ân nghe được.
Lúc lâu nữa, trong ngoà i im lặng cả, Ân má»›i trở dáºy.
Tối mò không có đèn Ä‘uốc gì, chỉ có mùi thÆ¡m cá»§a phấn sáp và hÆ¡i rượu, như còn đầy cả bốn quanh tưá»ng.
Trông ra, hừng đông đã rạng, bèn thong thả bước ra. SỠvà o trong tay áo, cái chén và ng vẫn còn.
Ra đến cổng thì bạn bè đã đợi sẵn, hỠcứ ngỠÂn đang đêm lẻn ra, gần sáng mới trở và o.
Ân đưa chén cho xem, ai cÅ©ng kinh ngạc, dò há»i.
Ân bèn kể rõ đầu Ä‘uôi cho biết. Chúng Ä‘á»u nghÄ© váºt nà y thì anh há»c trò nghèo chẳng thể nà o có, má»›i tin là chuyện thá»±c.
Vá» sau, ông thi đỗ Tiến sÄ©, nháºm chức ở Phù Khâu.
Có nhà gia thế há» Chu thết tiệc ông, sai lấy bá»™ chén lá»›n, mà mãi vẫn không thấy ngưá»i hầu mang ra.
Có đứa hầu nhá» che miệng nói thầm vá»›i chá»§ nhân Ä‘iá»u gì đấy, nét mặt chá»§ nhân có vẻ tức giáºn.
Má»™t lát sau Ä‘em bá»™ chén và ng ra, rót má»i khách uống.
Nhìn kỹ kiểu chén cùng đưá»ng trạm trổ, không khác chút gì vá»›i thứ chén cá»§a hồ dạo nà o.
Ân lấy là m lạ , Ân há»i chén nà y chế tạo ở đâu. Chá»§ nhân đáp:
- Bá»™ chén nà y cả thảy có tám chiếc, Ä‘á»i ông thân tôi là m quan Khanh tại kinh, kén tìm thợ khéo chế ra, nên lấy là m váºt gia bảo truyá»n thế, cất kỹ từ lâu. Vì được đại nhân hạ cố má»›i lấy ở trong hòm ra, thì chỉ còn bảy chiếc.
NgỠđâu ngưá»i nhà lấy trá»™m, mà dấu niêm phong mưá»i năm vẫn như cÅ©, tháºt chẳng hiểu sao nữa.
Ân cưá»i bảo:
- Chén và ng má»c cánh bay mất rồi, những váºt báu truyá»n Ä‘á»i không nên để cho mất. Tôi có má»™t chiếc cÅ©ng gần giống, xin Ä‘em để tặng ngà i.
Tiệc xong, vá» dinh, ông lấy chén ra, cho ngưá»i mang đến.
Chá»§ nhân xem kỹ, rất kinh hãi, Ä‘Ãch thân đến tạ Æ¡n, và há»i nguyên do chiếc chén từ đâu mà có.
Ân bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Má»›i hay rằng váºt ngoà i nghìn dặm, hồ cÅ©ng có thể lấy được, duy chỉ không dám giữ là m cá»§a mình.
Liêu Trai Chà Dị Nguyên Tác : Bồ Tùng Linh
Dịch Giả : Cao Xuân Huy
Tà i sản của bluewindy0011
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 01:44 PM .
06-03-2008, 08:40 AM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 11
Thá»i gian online: 2 giá» 59 phút 1 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Thư Sinh HỠDiệp
Miá»n Hoà i Hương có chà ng thư sinh há» Diệp, không rõ cả tên và tá»±. Văn chương từ phú trá»™i nhất đương thá»i, nhưng đến đâu cÅ©ng láºn Ä‘áºn, long Ä‘ong khốn khổ mãi trong trưá»ng công danh.
Gặp lúc ông Ãinh Thừa Hạc, ngưá»i Ãông Quan, đến là m quan ở ấp ấy, xem văn chương cá»§a chà ng, cho là kỳ tà i, bèn má»i đến đà m đạo.
Ông rất bằng lòng, cho chà ng đến ở trong dinh thá»±, cÆ¡m nước đèn sách, cấp cho đầy đủ, thỉnh thoảng lại gá»i tiá»n thóc vá» giúp đỡ gia quyến nữa.
Ãến kỳ sÆ¡ thÃ, ông hết sức tán dương văn tà i cá»§a chà ng trước mặt quan há»c sá», rồi đó chà ng đỗ đầu hà ng xứ.
Ông trông mong và o chà ng rất tha thiết; sau khi và o trưá»ng thi Hương, cho lấy văn cá»§a chà ng để xem và đá»c vừa gõ bà n đánh nhịp, ngợi khen không ngá»›t.
NgỠđâu thá»i váºn neo ngưá»i, văn chương ghen mệnh, bảng đã treo, lại há»ng tuá»™t.
Chà ng trở vá», choáng váng tê mê, trong lòng lại thẹn là mình đã phụ ngưá»i tri ká»·, thân hình gầy ruá»™c như bá»™ xương còn đứng, ngưá»i ngây ra như khúc gá»—.
Ông nghe tin, cho má»i đến an á»§i.
Chà ng rÆ¡i lụy dầm dá».
Ông rất thương tình, hẹn đến khi nà o mãn kỳ khảo tÃch vá» kinh thì Ä‘em chà ng cùng Ä‘i.
Chà ng rất cảm kÃch cáo từ ra vá» , từ đấy đóng cá»a không Ä‘i đâu nữa.
Chẳng bao lâu chà ng lâm bệnh, ông luôn luôn há»i thăm và đưa quà , nhưng thuốc uống đã trăm thang mà vẫn không công hiệu. Vừa lúc ấy ông lại có Ä‘iá»u xúc phạm đến quan trên, bị cất chức, sắp vá» nhà , viết thư cho chà ng, đại lược nói rằng: "Tôi nay mai vá» Ãông, mà sở dÄ© còn chần chừ chưa Ä‘i ngay, là chỉ vì muốn chá» túc hạ Ä‘i đó thôi. Túc hạ đến buổi sáng, thì buổi chiá»u là tôi khởi hà nh..."
Thư đưa đến bên giưá»ng nằm, chà ng cầm xem khóc sụt sùi, rồi nhắn sứ giả vá» nói là đang bị bệnh nặng, khó bình phục ngay được, xin cứ Ä‘i trước.
Sứ giả vá» bẩm, ông không nỡ Ä‘i, ráng ở lại chá».
Qua mấy hôm, ngưá»i canh cổng báo có chà ng há» Diệp đến, ông mừng quá, ra đón mà há»i han.
Chà ng nói:
- Vì cái bệnh cá»§a thân hèn để đại nhân phải chỠđợi lâu, lòng nà y tháºt áy náy không yên. Nay, may đã có thể ráng theo kịp dấu già y chân ngá»±a.
Ông bèn gói buá»™c hà nh trang lại, để dáºy sá»›m ra Ä‘i.
Chẳng mấy ngà y đã vỠđến là ng, ông cho con thụ giáo vá»›i chà ng, đêm ngà y ở liá»n bên cạnh.
Cáºu con tên là Tái Xương lúc bấy giá» má»›i mưá»i sáu tuổi, chưa biết là m văn chương nhưng thông minh lắm, phà m văn bà i cá» nghiệp, xem qua hai ba lần thì không quên nữa. ở được má»™t năm, cáºu đã hạ bút thà nh văn, nhá» có thêm thế lá»±c cá»§a ông, bèn được nháºn và o nhà há»c cá»§a huyện.
Chà ng bà n chép lại những bà i văn cá» nghiệp đã là m lúc bình thá»i Ä‘em hết cho công tá» há»c.
Và o trưá»ng thi, bảy đầu đỠkhông sai đỠnà o, công tá» liá»n Ä‘áºu á khôi.
Một hôm ông bảo chà ng rằng:
- Túc hạ chỉ vứt ra một mối tơ thừa mà cũng đủ là m cho thằng trẻ nên đanh, nhưng còn quả chuông và ng kia cứ bị bỠrơi mãi thì là m thế nà o?
Chà ng nói:
- Ãiá»u đó e rằng có mệnh. Tôi mượn cái phúc trạch cá»§a đại nhân để hà hÆ¡i cho văn chương, khiến ngưá»i thiên hạ biết rằng ná»a Ä‘á»i luân lạc không phải vì kém tà i đánh tráºn, như thế là thá»a nguyện rồi. Vả chăng kẻ sÄ© mà được má»™t ngưá»i biết, đã đủ không ân háºn nữa, cần gì phải đỗ đạt má»›i đắc chÃ?
Ông thấy chà ng xa nhà đã lâu, sợ nhỡ mất kỳ sát hạch năm, khuyên chà ng nên vá» thăm nhà . Chà ng rầu rÄ© không vui. Ông cÅ©ng không nỡ ép, bèn dặn công tá» khi đến kinh đô thì nạp thóc há»™ chà ng, công tá» lại giáºt giải Nam Cung được bổ chức Chá»§ sá»± trong bá»™, Ä‘em chà ng và o Giám sá»›m tối gần nhau.
Qua má»™t năm, chà ng và o trưá»ng thi Hương ở kinh, đỗ Cá» nhân.
Vừa lúc ông được bổ đi coi thi ở Hà Nam bà n nhân tiện nói với chà ng rằng:
- Chuyến Ä‘i nà y không xa quê hương tiên sinh là mấy. Nay hãy nhẹ bước đưá»ng mây, tiên sinh cÅ©ng nên má»™t phen vá» là ng cho được khoái chÃ.
Chà ng cÅ©ng mừng. Rồi chá»n ngà y tốt lên đưá»ng.
Ãến địa giá»›i Hoà i Dương, công tá» cho ngưá»i và ngá»±a đưa chà ng vá».
Ãến nhà thấy cổng ngõ tiêu Ä‘iá»u, chà ng chạnh lòng buồn bã lững thững Ä‘i và o sân.
Ngưá»i vợ cầm nong nia Ä‘i ra, thấy chà ng thì vứt xuống sợ hãi bá» chạy.
Chà ng rẫu rĩ mà nói:
- Ta bây giỠđã nên danh pháºn rồi. Má»›i ba bốn năm không thấy mặt, sao bông như không quen biết nhau váºy?
Ngưá»i vợ đứng xa mà bảo rằng:
- Chà ng chết đã lâu, còn nói nên danh nên pháºn gì nữa?
Sở dÄ© còn để mãi linh cữu trong nhà , là vì nhà nghèo con bé đó mà thôi! Nay thằng cả đã khôn lá»›n, cÅ©ng Ä‘ang tìm má»™t ngôi đất để đưa chà ng ra. Chá»› nên hiện vá» là m gở để quấy ngưá»i sống.
Chà ng nghe nói thì bùi ngùi rÅ© rượi, bà n lững thững Ä‘i và o trong nhà , thấy linh cữu rà nh rà nh, liá»n ngã ra giữa đất mà biến mất.
Ngưá»i vợ kinh hãi nhìn xuống thấy áo mÅ© già y tất bỠđấy, như cái xác lá»™t. Nà ng mÅ©i lòng quá, ôm xống áo khóc lóc. Ngưá»i con Ä‘i há»c vá», thấy má»™t cá»— xe ngá»±a buá»™c ở trước thì dò há»i xem ở đâu đến, rồi kinh hãi chạy vá» báo vá»›i mẹ.
Mẹ gạt nước mắt kể lại chuyện vừa xảy ra. Lại há»i kỹ những ngưá»i theo hầu má»›i biết rõ đầu Ä‘uôi.
Ngưá»i theo hầu trở vá», công tá» nghe tin nước mắt rÆ¡i ướt cả ngá»±c, láºp tức lên xe, đến táºn nhà mà khóc, rồi bá» tiá»n lo liệu việc tang, chôn cất theo lệ hiếu liêm.
Lại chu cấp rất háºu cho đứa con, má»i thầy vá» dạy và gá»i gắm cho quan há»c sứ, hÆ¡n má»™t năm sau được và o nhà há»c phán
Liêu trai chà dị Nguyên Tác : Bồ Tùng Linh
Dịch Giả : Nguyá»…n Ãức Lân
Tà i sản của bluewindy0011
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 01:45 PM .
06-03-2008, 08:52 AM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 11
Thá»i gian online: 2 giá» 59 phút 1 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Ãạo SÄ© Núi Lao
Trong huyện có chà ng hỠVương, và o hà ng thứ bảy, là con nhà cố gia, tuổi trẻ mộ đạo.
Nghe nói núi Lao SÆ¡n có nhiá»u tiên ở, liá»n quẩy tráp Ä‘i thăm.
Trèo lên má»™t ngá»n núi thấy có đạo quán tháºt u nhã.
Má»™t vị đạo sÄ© ngồi trên tấm bồ Ä‘oà n (chiếc chiếu Ä‘an bằng cá» bồ, hình tròn, để ngưá»i Ä‘i tu hà nh quỳ hoặc ngồi cho êm, má»—i khi hà nh lá»…) tóc trắng rá»§ xuống táºn cổ, nhưng dáng vẻ thư thái, tinh thần trông tháºt sắc sảo.
Vương liá»n khấu đầu, bắt chuyện, thấy đạo lý rất huyá»n diệu, bèn xin thá» là m thấy.
Ãạo SÄ© nói:
- Chỉ sợ quen nhà n rá»—i, không chịu nổi khó nhá»c thôi.
Vương hứa là : "ÃÆ°á»£c"
Há»c trò Ãạo SÄ© đông lắm, gần tối má»›i kéo hết vá».
Vương cùng hỠcúi đầu là m lễ, rồi lưu lại trong quán.
Sáng tinh sương, Ãạo SÄ© gá»i Vương, đưa cho cái búa, bảo theo đám há»c trò Ä‘i hái cá»§i.
Vương kÃnh cẩn vâng lá»i.
ÃÆ°á»£c hÆ¡n má»™t tháng, tay chân phồng rá»™p thà nh chai, cá»±c khổ không chịu nổi, Vương đã ngầm có bụng muốn vá».
Má»™t buổi chiá»u, trở vá», thấy hai ngưá»i khách Ä‘ang cùng thầy uống rượu.
Trá»i đã tối mà chưa thấy đèn lá»a gì cả.
Thầy bèn cắt một miếng giấy như hình cái gương, dán lên vách.
Phút chốc, ánh trăng vằng vặc soi sáng khắp nhà , trông rõ từng sợi tơ, cái tóc.
Ãám há»c trò chạy quanh hầu hạ.
Má»™t ngưá»i khách nói:
- Ãêm nà y đẹp trá»i có thể vui chi, nên cho ai nấy cùng vui.
Bèn lấy hồ rượu lên bà n, chia cho các há»c trò, lại dặn nên uống tháºt say.
Vương nghÄ© bụng: Bảy tám ngưá»i má»™t hồ rượu, là m sao cho đủ khắp được?
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘i tìm chén, bát , tranh nhau rồi uống trước, chỉ sợ rượu trong hồ hết mất. Thế mà rót hết lần nà y lượt khác, vẫn chẳng vÆ¡i Ä‘i chút nà o. Bụng thầm lấy là m lạ.
Giây lát, một vị khách nói:
- Ãã là m Æ¡n ban cho ánh sáng trăng, mà lại chỉ tịch mịch uống suông. Sao không gá»i Hằng Nga xuống chÆ¡i?
Ãạo sÄ© bèn lấy má»™t chiếc đũa, vứt và o trong trăng. Bá»—ng thấy má»™t ngưá»i đẹp từ trong vùng ánh sáng bước ra: má»›i đầu chưa đầy má»™t thước, xuống đến đất thì cao lá»›n như ngưá»i thưá»ng, lưng thon nhá», cổ trắng muốt, phấp phá»›i múa khúc Nghê thưá»ng.
Rồi ca rằng:
Tiên tiên nà o!
VỠđây nao!
Giữ ta mãi chốn Quảng Hà n sao!
Âm thanh trong trẻo, cao vút, nghe hay như tiếng tiêu, tiếng sáo. Ca xong, uốn lượn mà đứng lên, rồi nhảy lên mặt bà n, ngoảnh đi ngoảnh lại, đã biến trở lại thà nh chiếc đũa.
Ba ngưá»i cùng cưá»i lá»›n.
Lại một vị khách nói:
- Ãêm nay vui quá, nhưng uống vẫn chưa đã. Có thể đãi rượu tiếp chúng tôi trên cung nguyệt được chăng?
Ba ngưá»i bà n rá»i chiếu tiệc bước và o dần trong trăng.
Má»i ngưá»i nhìn thấy rõ cả ba Ä‘ang ngồi trong trăng uống rượu: râu, lông mà y, Ä‘á»u trông thấy hết, như bóng hiện trong gương.
Má»™t chốc, ánh trăng má» dần; đám há»c trò châm đèn mang đến thì má»™t mình Ãạo SÄ© còn ngồi đấy mà khách đã biến đâu mất.
Trên bà n thức nhắm hãy còn. Mà mặt trăng trên vách chỉ còn là miếng giấy tròn như tấm gương mà thôi.
Ãạo SÄ© há»i:
- Má»i ngưá»i đã uống đủ cả chưa?
Các há»c trò cùng thưa:
- Ãá»§ cả.
- Ãá»§ rồi thì nên Ä‘i ngá»§ sá»›m, đừng là m lỡ việc kiếm cá»§i ngà y mai.
Chúng há»c trò Ä‘á»u "vâng" mà lui ra.
Vương lòng thầm thÃch thú, hâm má»™, bụng muốn vá» lại tiêu tan.
Lại má»™t tháng nữa, khổ không thể nà o kham nổi, mà Ãạo SÄ© tuyệt không truyá»n dạy cho má»™t phép nà o.
Sốt ruột không chỠđược nữa, Vương bèn lên cáo từ rằng:
- Ãệ tá» nà y vượt mấy trăm dặm đưá»ng đến đây thụ nghiệp vá»›i thầy; dẫu chẳng há»c được cái thuáºt trưá»ng sinh bất tá», thì cÅ©ng mong thầy cho chút gì gá»i là h tấm lòng cầu há»c. Thế mà qua hai ba tháng, chỉ những sáng Ä‘i kiếm cá»§i, tối lại trở vá».
Hồi còn ở nhà , đệ tỠchưa bao giỠphi chịu khổ như thế.
Ãạo SÄ© cưá»i bảo:
- Ta vẫn nói là anh không kham nổi khó nhá»c, nay đã quả nhiên. Sáng mai, sẽ cho anh vá»:
Vương nói:
- Ãệ tá» là m lụng đã bao ngà y, xin thầy dạy qua cho má»™t thuáºt má»n, khá»i phụ công lao đệ tá» lặn tá»›i tá»›i đây.
Ãạo SÄ© há»i:
- Muốn há»c thuáºt gì?
Vương đáp:
- Thưá»ng thấy thầy Ä‘i đâu, tưá»ng vách không ngăn được. Chỉ xin má»™t phép cÅ©ng đủ.
Ãạo SÄ© cưá»i nháºn lá»i. Bèn Ä‘em má»™t bà quyết truyá»n cho, bảo miệng Ä‘á»c mấy câu thần chú xong rồi hô: "Và o Ä‘i!" Vương đối diện vá»›i má»™t bức tưá»ng mà không dám và o.
Ãạo sÄ© lại nói:
- Cứ và o thỠđi!
Vương theo lá»i, thong thả tiến lại, đến tưá»ng thì bị vấp. Ãạo SÄ© bảo:
- Cúi đầu, và o cho nhanh, đừng lần chần!
Vương quả quyết, đứng cách tưá»ng mấy bước, lao nhanh tá»›i. Gặp tưá»ng, cảm thấy trống không có váºt gì cả.
Quay lại thì đã thấy mình ở bên kia tưá»ng rồi.
Vương mừng quá, và o lạy tạ.
Ãạo SÄ© bảo:
- VỠnhà nên giữ mình đứng đắn, không thế thì phép không nghiệm nữa đâu.
Nói rồi cấp lá»™ phà cho mà vá».
Ãến nhà , chà ng khoe đã gặp tiên, tưá»ng vách dà y đắn đâu cÅ©ng không ngăn được mình.
Vợ không tin.
Vương là m đúng như lá»i đạo sÄ© đã dạy, đứng cách tưá»ng mấy bước, chạy ù và o. Ãầu **ng phải tưá»ng cứng, bá»—ng ngã lăn đùng.
Vợ Vương đỡ dáºy, nhìn xem, thấy trán đã sưng lên như má»™t quả trứng lá»›n.
Vợ Vương đưa ngón tay lêu lêu, diễu cho.
Vương vừa thẹn vừa ức, chỉ biết chá»i lão Ãạo SÄ© bất lương mà thôi.
Liêu trai Chà Dị Nguyên Tác : Bồ Tùng Linh
Cao Xuân Huy dịch
Tà i sản của bluewindy0011
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 01:46 PM .
06-03-2008, 08:58 AM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 11
Thá»i gian online: 2 giá» 59 phút 1 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Thụy Vân
Thuỵ Vân là danh kỹ cá»§a đất Hà ng Châu . Nhan sắc tà i nghệ có má»™t. Năm tuổi mưá»i bốn, mẹ là mụ đầu há» Sái định cho nà ng ra tiếp khách.
Thụy Vân thưa rằng:
- Ãây là lúc bánh xe duyên nghiệp cá»§a Ä‘á»i con bắt đầu váºn chuyển, không nên qua loa cẩu thả . Giá thì do mẹ định, nhưng khách thì xin cho con được tá»± lá»±a chá»n.
Mẹ bảo được, bèn định giá mưá»i lăm đồng và ng rồi hà ng ngà y ra tiếp khách.
Khách muốn gặp thì phải có lá»…, lá»… háºu má»›i được tiếp má»™t ván cá», má»™t bức tranh, lá»… bạc thì giữ lại uống chén trà mà thôi.
Thuỵ Vân lừng tiếng đã lâu, từ đó các báºc đại thương, giá»›i quyá»n quÃ, ngà y ngà y nối gót nhau và o.
Giá»›i Trấn Dư Hà ng có ngưá»i thư sinh há» Hạ, tà i danh nức tiếng đã lâu mà gia tư chỉ và o báºc trung. Chà ng vốn ngưỡng má»™ Thụy Vân, nhưng chưa dám nghÄ© đến giấc má»™ng uyên ương, cÅ©ng gắng hết sức sắm được chút lá»… má»n, chỉ mong má»™t phen nhìn ngắm mặt hoa, mà vẫn thầm lo nà ng tri Ä‘á»i đã nhiá»u sẽ không Ä‘oái hoà i gì đến má»™t kẻ sÄ© bần rách như mình.
Ãến lúc gặp mặt, trò chuyện dăm câu, nà ng đã tiếp đãi rất má»±c ân cần. Ngồi nói chuyện giá» lâu, đầu mà y cuối mắt Ä‘á»u chứa chan tình . Lại tặng chà ng bà i thÆ¡ :
Việc gì kẻ xin nước
Cầu lam phải nệm sương?
Có lòng tìm chà y ngá»c,
Ngay giữa chốn ngưá»i thưá»ng
ÃÆ°á»£c thÆ¡, chà ng mừng rỡ như cuồng, còn muốn nói gì nữa, bá»—ng con hầu và o báo khách đến, bèn vá»™i và ng từ biệt. Vá» nhà , Ä‘em bà i thÆ¡ ra ngắm nghÃa ngâm nga, tÆ¡ lòng vương vÃt.
ÃÆ°á»£c má»™t hai ngà y, cầm lòng không Ä‘áºu, lại phải sắm sá»a lá»… váºt rồi trở lại.
Thụy Vân đón tiếp niá»m nở, dần dần ngồi dịch lại gần chà ng, nét mặt rầu rầu mà rằng:
- Có thể lo toan được má»™t đêm sum há»p vá»›i nhau không?
Chà ng rằng:
- Há»c trò túng kiết chỉ có cái tấm tình si là có thể Ä‘em tặng tri ká»·; sắm được cái lá»… biếu nhá» má»n thì bao nhiêu tÆ¡ tằm đã rút hết; được gần mặt hoa là mãn nguyện lắm rồi, còn như tá»±a gió ká» hoa dám đâu má»™ng tưởng.
Thụy Vân nghe nói chau mà y không vui, hai ngưá»i chỉ nhìn nhau mà không nói gì.
Chà ng ngồi lâu không ra; mụ chá»§ giữ mấy lần gá»i Thụy Vân, có thúc giục chà ng vá» Ä‘i. Chà ng bèn ra vá», trong lòng buồn rưá»i rượi. Muốn khánh kiệt gia sản để chuốc má»™t lần vui, nhưng lại nghÄ©, sum há»p má»™t đêm rồi phải ly biệt suốt Ä‘á»i, tình trạng ấy chịu là m sao nổi. Trù tÃnh đến đấy thì ná»—i lòng hăm hở Ä‘á»u tiêu mất hết.
Từ đó bặt không có tin tức vãng lai gì.
Thụy Vân kén khách mở khoá động đà o mấy tháng mà chưa chá»n được nÆ¡i nà o xứng đáng. Mụ dầu khá bá»±c tức, rắp toan ép uổng duyên nà ng nhưng cÅ©ng chưa ra tay.
Má»™t hôm, có chà ng tú tà i Ä‘em lá»… biếu đến xin ra mắt, ngồi nói chuyện chốc lát liá»n nhổm dáºy, lấy ngón tay ấn lên trán nà ng mà nói: "Ãáng tiếc, đáng tiếc" rồi bá» Ä‘i.
Thụy Vân tiá»…n khách ra, trở lại , thì má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy trên trán nà ng có dấu tay in Ä‘en như má»±c, cà ng rá»a cà ng thêm rõ.
Sau đó và i ngà y vết má»±c dần dần lan rá»™ng, hÆ¡n má»™t năm sau thì lan khắp trán, đến cả mÅ©i nữa. Ai thấy cÅ©ng cưá»i mà từ đó, dấu vết xe ngá»±a ở ngoà i cÅ©ng dần dần mất hẳn.
Mụ dầu lá»™t hết trang sức, xếp nà ng và o hà ng ngÅ© con hầu. Thụy Vân vốn ẻo lả không đưng nổi công việc tôi đòi, ngà y cà ng thêm tiá»u tuỵ.
Hạ nghe nói, Ä‘i qua ghé và o, thấy bù đầu ở dưới bếp, xấu xà như ma, ngẩng đầu thấy chà ng thì quay mặt và o tưá»ng mà tránh.
Hạ đem lòng thương xót, bèn nói với mụ, muốn chuộc nà ng vỠlà m vợ.
Mụ bằng lòng.
Hạ bán ruá»™ng và dốc hết hà nh trang vốn liếng mua nà ng Ä‘em vá». Ãến nhà , nà ng kéo áo lau nước mắt, không dám tá»± xem là ngưá»i sánh vai vá»›i chà ng, chỉ xin giữ pháºn là m lẽ, để ngôi chÃnh thất chá» ngưá»i sau nà y.
Hạ nói:
- Ở Ä‘á»i, cái đáng quà là tri ká»·. Lúc khanh Ä‘ang thịnh, khanh còn biết đến tôi, lẽ nà o vì khanh suy mà tôi lại quên khanh?
Rồi không chịu cưới ai nữa. Ai nghe nói việc nà y cÅ©ng cưá»i cợt, nhưng vá»›i chà ng thì mối tình cà ng thêm nồng thắm.
ÃÆ°á»£c hÆ¡n má»™t năm. Hạ ngẫu nhiên đến đất Tô, gặp chà ng thư sinh há» Hoà , cùng trá» má»™t chá»—.
Bá»—ng dưng Hoà há»i rằng:
- Danh kỹ đất Hà ng là Thụy Vân gần đây ra sao?
Hạ đáp:
- Ãã lấy chồng rồi.
Hoà lại há»i:
- Lấy ai đấy?
Ãáp:
- Ngưá»i đó cÅ©ng đại loại như tôi.
Hoà nói:
- ÃÆ°á»£c như anh thì có thể nói là đúng ngưá»i rồi đấy, không biết giá bao nhiêu?
Hạ nói:
- Mắc phải bệnh lạ nên cÅ©ng rẻ thôi, chẳng thế, loại ngưá»i chúng tôi sao có thể mua được ngưá»i đẹp.
Hoà lại há»i:
- Ngưá»i đó quả tháºt có được như anh không?
Hạ thấy anh ta há»i hÆ¡i lạ, nhân đó cÅ©ng căn vặn há»i lại.
Hoà cưá»i mà đáp rằng:
- Thá»±c ra không giấu nhau nữa. Năm trước tôi từng được chiêm ngưỡng danh hoa má»™t lần, rất lấy là m tiếc rằng tà i mạo tuyệt vá»i mà lênh đênh không vừa đôi phải lứa, cho nên đã dùng má»™t thuáºt má»n là m giảm bá»›t hà o quang, và giữ gìn lấy vẻ ngá»c, để dà nh lại đó chá» tấm gương soi tháºt mặt cá»§a kẻ yêu tà i.
Hạ vá»™i há»i:
- Anh đã chấm được thì cũng có thể chữa được chứ?
Hoà cưá»i mà rằng:
- Sao lại không được, nhưng mà cần vai chÃnh thà nh tâm cầu xin thì má»›i được.
Hạ đứng dáºy vái mà rằng:
- Ngưá»i chồng cá»§a Thụy Vân tức là tôi đây!
Hoà mừng quá, nói:
- Trong thiên hạ, chỉ có ngưá»i nhân tà i má»›i tháºt Ä‘a tình, không vì chuyện xấu đẹp mà thay đổi ý nghÄ©. Anh cho tôi theo anh vá» nhà , tôi sẽ tặng anh má»™t ngưá»i đẹp.
Bèn cùng nhau vá». Ãến nÆ¡i, Hạ bảo dá»n rượu, Hoà vá»™i gạt Ä‘i mà rằng:
- Ãể tôi là m phép trước đã, thì ngưá»i dá»n cá»— má»›i vui lòng chứ!
Tức thì bảo bưng lên một thau nước, lấy ngón tay thư lên trên nước mà nói rằng:
- Rá»a Ä‘i thì khá»i ngay! Nhưng phải Ä‘Ãch thân ra tạ Æ¡n ngưá»i là m thuốc đấy!
Hạ cưá»i, bưng thau Ä‘i và o, đứng đợi Thụy Vân tá»± rá»a mặt trong thau, tay đưa đến đâu thì sạch đến đấy, diá»…m lệ chẳng khác gì năm xưa.
Vợ chồng cảm cái háºu đức cá»§a Hoà , cùng nhau ra ngoà i tạ Æ¡n, thì khách đã mất hút đâu rồi, tìm khắp nÆ¡i mà không được.
Có lẽ là tiên chăng?
Tà i sản của bluewindy0011
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:01 PM .