 |
|

07-07-2009, 12:52 AM
|
 |
|
|
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
|
|
Äiệu Nhảy Thầy Tu-Jarson Dark
Äiệu Nhảy Thầy Tu
Jarson Dark
Chương 1
Tôi sợ!
Chẳng phải má»™t sá»± Ä‘e dá»a trá»±c tiếp đến cÆ¡ thể Ä‘ang khiến tôi sợ hãi, mà là tình huống. Má»i váºt hôm nay sao Ä‘á»u khác lạ - im lặng hÆ¡n ngà y thưá»ng rất nhiá»u, mặc dù thà nh phố Paris những ngà y tháng Năm vốn được coi là đất thánh cá»§a dân du lịch trên toà n thế giá»›i. Không má»™t dấu vết cá»§a vẻ nhá»™n nhịp hà ng ngà y. CÅ©ng có thể cảm giác bất thưá»ng đã xuất hiện, bởi má»i giác quan cá»§a tôi bây giá» chỉ táºp trung duy nhất và o ngôi nhà nhá» bé vá»›i cái mặt tiá»n mà u xám, nhà cá»§a bà ấy.
Bà ấy, đó là Tanith, bà thầy bói!
Tanith là má»™t ngưá»i bạn thân cá»§a tôi, bà đã má»™t và i lần giúp đỡ tôi thoát hiểm. Nhìn trên má»™t phương diện nà o đó, Tanith là ngưá»i phụ nữ có má»™t không hai. Suy nghÄ© vá» bà là việc chẳng mấy Ãch lợi, bởi đằng nà o thì ngưá»i ta cÅ©ng không bao giá» rút ra được má»™t kết luáºn cụ thể.
Tanith là ngưá»i hay gây bất ngá», và giá»ng nói cá»§a bà khi gá»i Ä‘iện đến cho tôi nghe như má»™t lá»i kêu cứu.
– Anh phải đến đây ngay, John! Tôi vừa phát hiện ra má»™t bà máºt khá»§ng khiếp!
Má»™t bà máºt ...
Äiá»u đó có nghÄ©a là ? DÄ© nhiên tôi đã há»i, nhưng bà không muốn nói cho tôi biết Ä‘iá»u đó qua Ä‘iện thoại. Bà ra lệnh cho tôi đến Paris cà nh nhanh cà ng tốt.
Váºy là bây giá» tôi Ä‘ang đứng trước căn nhà cá»§a bà , lòng thoắt nhá»› lại vụ án đã xãy ra tại New York. Vụ án xoay quanh Gatanor Galgenhand. Ngà y đó cÅ©ng chÃnh Tanith đã gá»i Ä‘iện cho tôi, gióng lên má»™t hồi chuông báo động vô cùng khẩn thiết.
Có phải vụ nà y cũng thế?
Phá»§ trên thà nh phố Paris bây giá» là bầu trá»i hoà ng hôn. Nó như má»™t tấm khăn choà ng khổng lồ, bóp méo những âm thanh vốn bình thưá»ng theo má»™t cung cách lạ kỳ, tôi có cảm giác nó nuốt chá»ng má»i âm thanh, để rồi trả lại chỉ má»™t phần rất nhá».
Tôi nghe loáng thoáng tiếng âm nhạc Ä‘ang vẳng ra từ má»™t bar rượu gần đó, nhưng đồng thá»i cÅ©ng không tháºt cảm nháºn ra nó. Cả tiếng nói cá»§a khách bá»™ hà nh, tiếng cưá»i cá»§a những ngưá»i phụ nữ cÅ©ng lao xao bay xa lắc, xa lÆ¡, tôi chỉ quan tâm đến ngôi nhà .
Không nhìn thấy chiếc Tenault nhá» xinh cá»§a Tanith đâu. Chắc bà thầy bói đã đặt nó ở má»™t nÆ¡i nà o khác rồi. Tá»›i trước cánh cá»a ra và o rất quen thuá»™c, tôi giÆ¡ tay bấm chuông.
Tiếng chuông vang lên rất rõ trong nhà . Nhưng cá»a vẫn không mở.
Tôi ngạc nhiên, cảm giác sợ hãi dần dần có hình dạng rõ rà ng. Nếu Tanith không động Ä‘áºy, Ä‘iá»u nà y chắc chắn phải có nguyên nhân, má»™t nguyên nhân mà tôi phải tìm cho ra. Mặc dù tôi biết rất rõ bên trong ngôi nhà , nhưng những chi tiết khu phÃa sau nhà thì không. HÆ¡n thế nữa, hiện tôi vẫn chưa biết là m cách nà o để và o được phÃa sau.
Cá»a khóa. Chỉ cần thoáng nhìn lên ổ khóa, tôi đã biết mở nó ra không phải chuyện khó khăn. Trong ngưá»i tôi hiện nay Ä‘ang có sẵn má»™t số công cụ thÃch hợp.
Chẳng muốn để ngưá»i khác nhìn mình là m việc nà y, tôi đưa mắt nhìn quanh, xem không khà có “sạch†hay không.
Dù trên phố Ä‘ang có và i ngưá»i Ä‘i lại, nhưng há» hoà n toà n chẳng chú ý gì tá»›i tôi. Ngưá»i ta Ä‘ang báºn rá»™n vá»›i chÃnh bản thân mình, há» cưá»i và đùa vá»›i nhau.
Chìa khóa cá»§a tôi lá»t và o. Nó trôi ngá»t ngà o và o bên trong như được bôi dầu, tôi tháºn trá»ng xoay sang phải, rồi sang trái. Té ra sá»± việc khó hÆ¡n tôi tưởng. á»” khóa tá» ra chống đối, nhưng chỉ được má»™t thá»i gian ngắn. Sau đó tôi mở được nó ra.
Cánh cá»a hÆ¡i run rẩy má»™t chút khi bị tôi ấn vai tá»›i, đẩy và o trong.
Hà nh lang nằm trong bóng tối.
Äã biết rất chÃnh xác mình phải Ä‘i vỠđâu, tôi lẻn ngưá»i và o hẳn hà nh lang, khóa cá»a. Rồi tôi dừng lại và nghe ngóng.
Má»™t bầu không khà tÄ©nh lặng đến khó hiểu trà n ngáºp không gian trong ngôi nhà . Nó khiến tôi băn khoăn bởi chẳng có váºt thể nà o động Ä‘áºy. Tất cả như đã hóa đá má»™t cách kỳ lạ, tá»±a hồ được bá»c má»™t lá»›p bông tháºt dà y bên ngoà i. Cả âm thanh từ con đưá»ng ngoà i kia cÅ©ng bị những bức tưá»ng nuốt chá»ng.
Chả lẽ Tanith không có nhà ?
Nếu thế, tháºt trái vá»›i cách ứng xá» thưá»ng lệ cá»§a bà . Bà đã nói sẽ chá» tôi, váºy mà bây giỠđể tôi đứng giữa má»™t ngôi nhà tăm tối và câm lặng.
Dù đã tá»›i đây thăm Tanith rất nhiá»u lần, nhưng tôi vẫn không muốn chuyển động trong bóng tối và giÆ¡ tay lên báºt đèn lên.
Äúng theo nghá» nghiệp cá»§a mình, bà thầy bói Tanith đã cố gắng rất nhiá»u trong việc bà y biện, trang hoà ng. Bà rất có ý thức hà nh nghá» và hiểu rõ khách hà ng muốn gì.
Ãnh Ä‘iện trong nhà bà không đột ngá»™t chói lòa lên, mà từ từ sáng dần từng chút.
Tôi có cảm giác mình Ä‘ang lạc và o má»™t rạp chiếu phim. Nhiá»u ngá»n đèn dần cháy, đẩy hà nh lang chìm và o má»™t luồng sáng bà hiểm.
Cho đến lúc nà y tôi vẫn không rÅ© bỠđược cảm giác mình là kẻ đột nháºp.
– Tanith? - Tôi gá»i to lên, má»™t phần cÅ©ng để xua Ä‘i sá»± ngượng ngùng.
Không có tiếng trả lá»i!
Chỉ có tiếng rù rì cá»§a má»™t con ruồi, tôi giÆ¡ tay chá»™p và suýt nữa tóm được nó. Bản thân tôi là ngưá»i dị ứng vá»›i côn trùng. Vụ án vá»›i nhưng con ong giết ngưá»i mà tôi đã trải qua má»™t lần cÅ©ng đủ cho tôi căm thù bá»n chúng đến cuối Ä‘á»i.
PhÃa bên phải là phòng là m việc, má»™t căn phong bà hiểm chìm ngáºp trong má»™t bầu không khà riêng biệt, khác hẳn vá»›i những căn phòng bình thưá»ng khác.
Má»™t bầu không khà mà khách hà ng thưá»ng yêu mến, thÃch thú. Má»™t vẽ ngoà i hÆ¡i có phần u tối, nhưng đồng thá»i bà hiểm, gá»i má»i.
Tôi mở cá»a ra.
Bên trong kia là bóng tối. Rèm đã được kéo kÃn lạ. Không má»™t tia sáng nhá» nà o lá»t được và o trong.
“ Tanith?†Khi há»i Ä‘iá»u đó, tôi đã đứng sát ngưỡng cá»a, và cÆ¡ thể tôi chắc chắn phải hiện ra thà nh má»™t bóng tối trên ná»n không gian cá»§a căn phòng phÃa sau.
Vẫn im lặng. Tôi tháºm chà không thấy ngạc nhiên nữa, và giÆ¡ tay tìm công tắc.
Kể cả trong căn phòng nà y, đèn cũng chỉ sáng dần lên từng chút.
Má»™t chiếc bà n tròn trÆ¡ trá»i. Tôi nhìn những tấm rèm mà u tÃm thẫm phá»§ tá»›i táºn đất, chiếc ghế sofa tháºt dà i thưá»ng già nh là m nÆ¡i khách nằm để Tanith dẫn há» và o những trưá»ng không gian khác.
Tôi tiến hai bước và o bên trong.
Tầm nhìn bây giỠđã thuáºn tiện hÆ¡n. Tôi bước tiếp va suýt vấp phải đôi chân đó, đôi chân mà tôi chỉ kịp nháºn ra trong tÃch tắc cuối cùng vì nó thò chênh chếch từ sau ghế sofa.
Một đôi chân phụ nữ!
Äá»™t ngá»™t, dạ dà y tôi quặn thắt. Cảm giác ấp đến nhanh như chá»›p, mồ hôi túa ra từ tất cả các lá»— chân lông.
Tôi linh cảm vỠmột chuyện khủng khiếp. Không, nói cho đúng hơn, tôi hầu như biết chắc, mà vẫn cúi nhìn, kiểm tra lại như bị một sức ép vô hình.
Tanith nằm ngữa bên cạnh chiếc ghế sofa.
Lưỡi má»™t con dao găm cắm ngáºp và o cổ há»ng bà !
Tôi nhìn vÅ©ng máu tháºt lá»›n đã phần nà o thấm xuống thảm trải phòng, khiến khuôn mặt bạn tôi cà ng gây ấn tượng nhợt nhạt hÆ¡n,. Hai con mắt trong suốt như hai viên bi băng thá»§y tinh, mở lá»›n, trống rá»—ng và chết chóc.
Giống như má»i khi, những ngón tay cá»§a Tanith được sÆ¡n mà y xanh lá cây.
Bà thầy bói còn khoác biểu tượng của mình kể cả trong giỠchết.
– Tanith ... - Tôi thì thà o tên bà mặc dù biết mình đang là m chuyện vô nghĩa.
Bà sẽ không trả lá»i tôi. Bà không thể trả lá»i được. Có kẻ nà o đó mạnh mẽ hÆ¡n tất cả chúng tôi đã khép là n môi Tanith lại, khép mãi mãi.
Không nói nên lá»i, tôi đứng đó và nhìn trân trối. Thá»i gian đã mất ý nghÄ©a.
Hai con mắt tôi cay xè, dạ dà y như có má»™t tảng đá kéo trÄ©u xuống, tôi run rẩy toà n thân, từng tế bà o trong cÆ¡ thể gà o lên cho tôi biết, cái chết mang tÃnh chung cuá»™c biết nhưá»ng nà o.
Là n tóc đỠcá»§a bà bung tóe ra xung quanh đầu. Nó nằm đó như má»™t lá»›p thảm tuyệt vá»i. Khuôn miệng bà hé mở như muốn kêu tiếng kêu cuối cùng, và má»™t và i tian máu nhá» dÃnh trên cằm lấm tấm như những hạt tà n nhang mà u Ä‘á».
Tanith không còn sống nữa!
Thêm má»™t lần nữa, Tá» Thần đã chứng minh cho tôi biết gã có thể ra tay tà n nhẫn tá»›i mức nà o. Sẽ không bao giá» tôi còn được nghe giá»ng nói cá»§a Tanith, không bao giá» còn được nhìn nét cưá»i bà hiểm trên là n môi dịu dà ng kia.
Cái chết xóa Ä‘i má»i dấu vết! Câu nói đó vang lên trong đầu khi tôi dá»±a cằm lên trên bà n tay mình, nhìn xuống khoảng đất trước mặt. Tôi đã tá»›i quá muá»™n!
Rất có thể tôi sẽ cứu được mang Tanith, nhưng tôi đã bỠlỡ cơ hội.
Một kẻ khác đã tới nhanh hơn tôi, và ra tay.
Tôi ngồi đó, ngáºp chìm trong bầu không khà tÄ©nh lặng cá»§a cái chết. Má»™t tình huống hoà n toà n nằm ngoà i dá»± kiến, cÅ©ng chÃnh vì thế mà sá»± kiện áºp đến đột ngá»™t như Ä‘áºp thẳng và o giữa mặt tôi và kẻ bị bất ngá» ngồi đó nghe tim mình Ä‘áºp rá»™n lên.
Tên sát nhân là ai?
Câu há»i tá»± động báºt ra. Kẻ nà o lại muốn giết chết Tanith? Không cần cân nhắc lâu, tôi biết số lượng những kẻ đáng tình nghi là không Ãt, bởi nhá» và o những khả năng cá»§a mình, Tanith đã đặt chân được và o má»™t số miá»n đất tuân theo quy luáºt cá»§a Pháp Thuáºt Äen. Chỉ có Ä‘iá»u bà đã không đủ thá»i gian va sức lá»±c nắm bắt má»™t cái nhìn toà n cảnh, để kịp thá»i né tránh, và vì thế mà đã phải trả má»™t cái giá quá đắt.
Tôi cảm nháºn những giá»t lệ trong mắt mình, cảm nháºn sá»± Ä‘au đớn trà n ngáºp trong cÆ¡ thể và xua Ä‘uổi má»i suy nghÄ© rà nh mạch. Tôi nhìn xuống cÆ¡ thể ngưá»i bạn mình má»™t cách vô thức.
Tanith mặc má»™t chiếc váy dà i. Ba chiếc cúc đầu tiên bên dưới cổ để mở, hai bà n tay xòe ra đặt trên ná»n đất vơà những móng tay sÆ¡n mà u xanh óng ánh.
Má»™t lúc lâu, tôi đứng dáºy. Phải báo cho cảnh sát. Thanh tra Fleuvee sẽ quan tâm tá»›i án mạng nà y. Tôi biết anh ta. Äã có má»™t và i lần chúng tôi cá»™ng tác vá»›i nhau. Lần cuối cùng là vụ án chống tay phù thá»§y Belphégor, kẻ luôn tân dụng ngá»n roi bằng lá»a để gây tá»™i ác. Belphégor ngà y đó đã tìm cách ném cả thà nh phố Paris và o trong vòng ảnh hưởng cá»§a hắn.
Tôi đứng dáºy mà không nháºn ra là mình đã là m Ä‘iá»u đó. Rồi tôi Ä‘i Ä‘i lại lại trong căn phòng, không tháºt sá»± ý thức được mình Ä‘ang tìm gì.
Có lẽ là dấu vết, những chứng cứ, những lá»i mách bảo có thể dẫn đến kẻ sát nhân. Tôi tin Tanith đã không sa và o má»™t cái chết bình thưá»ng. Tá»™i ác nà y có những nguyên nhân cá»§a nó, những nguyên nhân cÅ©ng khiến cho tay thám tá» trừ ma diệt quá»· trong tôi quan tâm đến.
Pháp thuáºt Ä‘en!
Tôi đứng lại bên chiếc ghế sofa. Tôi đã nhìn thấy nhiá»u thứ, mặc dù váºy vẫn chưa bao quát được tình hình. Tôi thấy mình ngu ngốc, sức suy nghÄ© giảm đến mức tá»™t cùng. Tôi không nháºn biết được gì, và lại từ từ hạ mình xuống ghế sofa.
Nếu bây giá» có Suko ở đây, có lẽ anh sẽ giúp đỡ được tôi, nhưng hiện thá»i bạn tôi Ä‘ang ở London. Chuyến bay đến Paris nà y là chuyến bay riêng, nên bây giá» tôi chỉ có má»™t mình ở đây, phải cô độc đối chá»i vá»›i má»i vấn Ä‘á».
Có cái gì đó lướt qua mắt tôi!
Má»™t là n hÆ¡i là nh lạnh, thổi và o phòng. Tôi bất giác giáºt mình. Ãnh mắt tôi hướng dá»c lá»›p rèm rất dà y, những nếp gấp cá»§a nó Ä‘ang chuyển động như có má»™t bà n tay vô hình vuốt lên trên.
Có kẻ nà o đó đã tá»›i đây chăng? Có phải trong phòng nà y không chỉ có má»™t mình tôi? Suy nghÄ© thúc tôi đứng dáºy, cảm giác á»›n lạnh chạy dá»c sống lưng.
Căng ngưá»i lên, tôi nhìn chăm chăm nhìn và o tấm rèm.
Äá»™t nhiên, trong đầu tôi xuất hiện ấn tượng có kẻ Ä‘ang rình mò phÃa sau tấm rèm kia. Có thể đó là kẻ giết ngưá»i, đã bị khuấy đảo giữa chừng khi tôi bước chân và o đây.
May mà tôi có mang theo vũ khà bên mình. Nếu có kẻ muốn giết tôi, gã phải vượt qua sức phản kháng của khẩu Beratta trước đã. Tôi bước ngang vỠhướng tấm rèm treo, nhìn nó chăm chú. Chuyển động của những nếp gấp bây giỠđã yếu đi, nhưng chưa ngưng hẳn.
Äáng tiếc là hai mép rèm rất dà y và lại phá»§ chồng lên nhau, chìm và o trong những nếp gấp, vì váºy tôi không nháºn ra mép vải nằm ở đâu để có thể thốc tung cả hai mảnh rèm ra. Muốn mở, chỉ còn cách từ từ kéo dây. Tôi quyết định thá» váºn may cá»§a mình.
Tôi bước tá»›i tháºt sát tấm rèm, xoay ngang ngưá»i rồi bước song song vá»›i nó.
Ãnh mắt tôi quan sát rất kỹ những nếp gấp. Tháºt may! Bởi ngay bên cạnh tôi có má»™t nếp gấp đột ngá»™t chuyển động mạnh hÆ¡n. Tôi dừng lại nghe thấy má»™t tiếng xẹt nhẹ.
Trong tÃch tắc sau, tôi nhìn thấy mÅ©i dao!
Má»™t con dao được đâm từ hướng ngoà i rèm và o trong phòng, chạy song song vá»›i thắt lưng tôi, cách Ä‘Ãch chỉ khoảng hai mươi phân.
Tôi không nhìn thấy bà n tay, chỉ nhìn thấy mũi dao, chắc chắn phải có kẻ đứng đằng sau tấm rèm kia.
Tôi lấy đà , nắm tay thà nh nắm đấm và ra đòn. Tôi đấm thẳng và o tấm rèm ở độ cao ngang đầu ngưá»i, và trúng Ä‘Ãch.
Có lá»±c kháng cá»± đằng sau lần vải dà y, mÅ©i dao rút vá». Tôi đấm thêm lần nữa.
Lần nà y chỉ có vải má»m cản tay tôi, không có đối thá»§.
Một tiếng kêu trầm đục.
Nó đã được giảm đi phần nà o qua là n vải. Chắc chắn là tôi đã ra đòn trúng kẻ kia.à nghĩ nà y chấp cánh cho hà nh động. Có lẽ tôi còn kịp tóm kẻ sát nhân.
GiỠthì tôi đã tin chắc rằng tôi đang chiến đấu với kẻ đã giết Tanith.
Những giây phút quý báu qua Ä‘i, trước khi tôi tìm được cách lá»t qua tấm mà n dà y. Kể cả đắng sau tấm rèm che cÅ©ng có đèn Ä‘iện. Lẽ ra tôi phải tìm thấy tên giết ngưá»i, thế nhưng mắt tôi bây giá» Ä‘ang trân trối hướng và o má»™t khoảng trống!
Nó đã biến mất.
Tôi nhìn xuống đất, giÆ¡ tay dụi mắt, lắc đầu mà không thể tin là sá»± tháºt.
Không thể hiểu nổi, tôi đã đâm trúng nó, váºy mà nó trốn thoát. Sao lại như thế được?
Không còn dao, không còn tên giết ngưá»i. Có thể tôi tin là mình đã tưởng tượng ra má»i chuyện, nếu trên tấm vải kia không có vết rạch do lưỡi dao để lại.
Má»i việc đã kết thúc ...
Tôi lắc đầu, nổi cÆ¡n giáºn dữ, săm soi tháºt kỹ phần cuối căn phòng phÃa sau tấm rèm che. Nó cÅ©ng có má»™t mảng tưá»ng. Má»™t mảng tưá»ng lá»›n được quét mà u Ä‘en. Trên mà u Ä‘en nổi óng ánh những hình ảnh cá»§a bầu trá»i đầy sao. Những cụm sao nổi lên rất rõ, nhưng cả chúng cÅ©ng không nói cho tôi biết kẻ nà o vừa tấn công tôi.
Tháºt muốn phát Ä‘iên!
Tôi quyết định quay trở lại vá»›i khu phòng chÃnh. Tháºn trá»ng vạch tấm rèm ra, tỉnh táo hết mức, nhưng vẫn không nhìn thấy tên giết ngưá»i bà hiểm. Gã lẫn tránh tháºt giá»i, cÅ©ng có thể gã tan ra thà nh không khÃ, tùy theo cái thế lá»±c bà hiểm Ä‘ang là m chá»§ nÆ¡i nà y.
Dần dần, tôi đã vượt qua được cÆ¡n sốc. Hình ảnh Tanith vẫn Ä‘áºp thẳng và o đầu óc, xuyên và o xương tá»§y, nhưng tôi đã ý thức được rằng mình không có quyá»n để tình cảm sai khiến lúc nà y. Tôi phải là m những gì tháºt sá»± cần thiết.
Äiá»u tra dấu vết!
Tôi hiện thá»i Ä‘ang nắm má»™t ưu thế lá»›n bởi có mặt ở hiện trưá»ng trước cảnh sát và có thể thoải mái xem xét má»i ngóc ngách.
Tanith là má»™t ngưá»i đà n bà đặc biệt. Má»™t thầy bói, má»™t phù thá»§y, má»™t ngưá»i cảnh báo. Mối quan hệ vá»›i những quyá»n lá»±c khác đã được bà tạo dá»±ng qua má»™t quả cầu bà hiểm, quả cầu trùng khÃt vá»›i chiếc đế đựng hình đà i hoa cá»§a Thần Lá»a đã mang vá» từ Scotland vá» và tặng bà từ má»™t ngà y xa lắc.
Quả cầu ...
Äá»™t ngá»™t, những suy nghÄ© cá»§a tôi dừng phắt lại. Giá» thì tôi biết yếu tố nà o đã khiến tôi băn khoăn suốt thá»i gian qua.
Quả cầu đã biến mất!
Trá»i đất! Tại sao tôi không nháºn ra dấu vết nà y sá»›m hÆ¡n! Nhưng cuá»™c Ä‘á»i là như váºy, ngưá»i ta chỉ trở nên tháºt sá»± thông minh và thấu hiểu khi má»i việc đã qua Ä‘i. CÅ©ng có lẽ cái chết cá»§a ngưá»i bạn quý đã áºp đến quá đột ngá»™t và khiến tôi sốc nặng, mất khả năng suy nghÄ© tỉnh táo.
Quả cầu pha lê đã biến mất. Và chắc chắn kể cả cái chiếc đế đựng cá»§a Thần Lá»a. Váºt mà tôi đã trao tặng cho Tanith.
Có phải vì nó mà bà đã bị giết?
Hiện tôi vẫn chưa hết hy vá»ng tìm dấu vết. Tôi săm soi ngôi nhà , tháºm chà lục lá»i cả trong phòng bếp, mở tất cả các cánh cá»a tá»§. Nhìn và o từng góc giá gá»— đựng đồ, và tìm thấy má»i váºt, chỉ trừ quả cầu pha lê cùng vá»›i chiếc đế đựng cá»§a Thần Lá»a.
Tôi tiếp tục lục lá»i, tìm kiếm. Lần nà y, tôi để thá»i gian và sức lức săm soi tháºt kỹ không gian riêng tư cá»§a ngưá»i đã chết. Tôi láºt từng góc phòng ngá»§ cá»§a Tanith lên và cuối cùng tìm được má»™t váºt. Nó nằm trong ngăn kéo cá»§a chiếc bà n trang Ä‘iểm. Má»™t quyển sách nhá» mà u Ä‘en. Cầm nó lên, những ngón tay tôi vuốt trên lần vải dà y bá»c bên ngoà i. Tôi xoay ngược quyển sách và tìm thấy ở phÃa bên kia má»™t chiếc nhãn dán có ghi “Nháºt kýâ€.
Tôi nuốt khan. Äá»™t ngá»™t, tay tôi run rẩy.
Có phải tôi đang cầm giải pháp của câu đố hóc búa?
Cho tá»›i nay, Tanith chưa há» kể cho tôi biết răng bà có ghi nháºt ký, mà nếu bà có kể chắc tôi cÅ©ng chẳng quan tâm. Chỉ sau khi bà ra Ä‘i, cuốn nháºt ký má»›i đột ngá»™t mang má»™t ý nghÄ©a khác hẳn.
Tôi ngồi xuống mép, xoay đèn để ánh sáng của nó hắt đến bên cạnh mình và mở cuốn sách ra.
Ná»—i thất vá»ng kéo đến ngay từ nhưng trang đầu. Chẳng có chuyện gì được nói có liên quan đến cái chết cá»§a ngưá»i đà n bà . Tất cả những dòng chữ ghi ở đây Ä‘á»u chỉ xoay quanh sức khá»e và cuá»™c sống hằng ngà y cá»§a Tanith.
Tôi láºt tiếp.
Thế rồi, tôi thấy nó.
“Chuyến Ä‘i cá»§a tôi vá» miá»n Bretangneâ€.
Tanith không há» kể cho tôi nghe chuyện nà y. Nhưng có lẽ chuyến Ä‘i rất thú vị, bởi bà đã viết và miêu tả rất nhiá»u vá» phong cảnh cÅ©ng như những con ngưá»i ở đó. Tôi Ä‘á»c lướt qua những hà ng chữ, rồi bất chợt dừng sững.
Trên trang giấy có ghi má»™t tên ngưá»i.
“Fedora?â€.
Äằng sau đó là má»™t dấu há»i rất lá»›n, được tô hai lần. Tôi hạ quyển sách xuống, cân nhắc. Tanith đã bao giá» nhắc vá»›i tôi cái tên nà y chưa?
Chưa, tôi chưa nghe thấy. Váºy là chắc Tanith má»›i gặp ngưá»i đà n bà nà y trong thá»i gian gần đây, có lẽ trong chuyến Ä‘i cá»§a bà vá» Bretagne.
Nhanh tay, tôi láºt tiếp những trang giấy sau.
Tanith viết Ä‘i viết lại nhiá»u cái tên Fedora là má»™t nữ há»a sÄ©.
“Những bức tranh cá»§a chị ấy tháºt bà hiểm. Nó thể hiện má»™t cái gì đó, rất khó giải thÃch. Nhưng ná»—i buồn Ä‘au, mong nhá»›, xa xôi, mặc dù váºy vẫn rất hấp dẫnâ€.
Má»™t và i trang sau, đến câu văn mà tôi cho là quan trá»ng nhất.
“Tại sao chị ấy không muốn chỉ cho tôi xem bức tranh đó?â€.
Tôi lại hạ quyển sách xuống. Một bức tranh mà Tanith không nhìn thấy.
Ngưá»i ta không muốn chỉ cho bà xem, chắn chắn phải có nguyên nhân.
Nguyên nhân nà o đây?
Ngưá»i đà n bà bà hiểm có tên là Fedora đó muốn gì? Tôi đứng dáºy, tiếp tục láºt sách. Chỉ những trang giấy trắng. Quyển nháºt ký cá»§a Tanith kết thúc bằng câu há»i nà y.
Theo ý tôi, bức tranh đó, ngưá»i đà n bà có tên là Fedora và cái chết cá»§a Tanith có liên quan trá»±c tiếp đến nhau. Tôi chỉ cần tìm ra những đưá»ng dây nối kết trong hình tam giác nà y.
Tôi tá»± há»i:
“Phải chăng má»i việc đơn giản đến thế?â€. Tháºt ra, trong lòng tôi không muốn tin. Kinh nghiệm đã dạy cho tôi biết, chÃnh những vụ án nhìn bá» ngoà i tưởng đơn giản, lại thưá»ng là những vụ án khó khăn nhất. Cả trong trưá»ng hợp nà y, tôi tin là mình đã sa và o má»™t mâu thuẫn. Tôi không nhét cuốn sổ và o ngưá»i mà chỉ ghi lại thông tin quan trá»ng nhất, rồi rá»i khá»i phòng ngá»§, bước lại căn phòng nÆ¡i Tanith Ä‘ang nằm. Moi váºt không há» thay đổi. Tanith vẫn nằm dưới đất. Con dao vẫn cắm trong cổ há»ng bà .
Cả tôi lần nà y cÅ©ng không bị tấn công, và vì váºy mà tôi quyết định là m má»™t việc cần thiết nhất lúc nà y.
Tôi gá»i Ä‘iện cho anh bạn đồng nghiệp ngưá»i Pháp.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
|

07-07-2009, 12:54 AM
|
 |
|
|
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
|
|
Chương 2
– Anh đúng là số pháºn cá»§a tôi, Singlair. – Thanh tra Fleuvee cằn nhằn, nhìn tôi bằng đôi mắt hằn rõ những tia máu rồi lắc đầu khiến cho bá»™ râu há»—n độn cá»§a anh chuyển động theo. – Cứ bao giá» anh đến Paris là có chuyện bá»±c mình!
Anh ấy đã nói hoà n toà n đúng vá»›i sá»± tháºt, tôi không cãi nổi má»™t ná»a lá»i.
Sá»± kiện cÅ©ng đã giáng má»™t đòn chà mạng và o Fleuvee. Anh cÅ©ng quen biết vá»›i Tanith từ lâu, từ cuá»™c chiến chung chống lại Belphégor. Thoạt đầu anh cÅ©ng đã nghi ngá» bà . Nhưng rồi vá»›i thá»i gian, Fleuvee đã có má»™t nháºn định khác hẳn vá» Tanith.
GiỠđây sá»± kiện bất thình lình nổ ra như má»™t tia chá»›p giữa trá»i quang.
Má»™t tên giết ngưá»i tà n nhẫn cắt ngang cuá»™c sống cá»§a ngưá»i phụ nữ mà cả hai chúng tôi cùng quý mến, viên thanh tra đặt ra câu há»i mà tôi đã chỠđợi từ lâu.
– Äây là má»™t vụ án cho anh hay là cho chúng tôi?
Lúc đó chúng tôi Ä‘ang đứng trong bếp. Tôi thả ngưá»i rÆ¡i xuống má»™t chiếc ghế, và nhún vai:
– Tháºt ra thì cho tôi!
– Thế thì tốt.
– Tại sao?
– Anh có biết hiện chúng tôi Ä‘ang báºn đến mức độ nà o không? Tôi không còn lấy má»™t giây đồng hồ để mà mở mắt ra. Tất cả những vụ án bình thưá»ng đã quá nhiá»u, tôi tháºt không có hÆ¡i sức đâu để mà chiến đấu vá»›i ma quá»·.
– Dể hiểu thôi, Fleuvee. – Tôi đáp và trầm ngâm suy nghÄ©. - Ở thà nh phố Paris nà y, tôi hầu như không có cÆ¡ há»™i lần theo dấu vết. Äiá»u đầu tiên là phải tìm bằng được ngưá»i há»a sÄ© bà ẩn kia.
– Anh Ä‘ang nghÄ© gì váºy? – Fleuvee há»i.
Tôi nhún vai:
– Anh có thể xếp vụ án nà y và o phòng lưu trữ hồ sÆ¡ được rồi đấy! Chắc chắn anh sẽ không tìm được lá»i giải ở thà nh phố Paris đâu!
– Anh biết nhiá»u hÆ¡n tôi hả?
– Không, nhưng tôi Ä‘ang có má»™t linh cảm nhất định. Tôi Ä‘ang phải chá» má»™t thá»i gian đã. Có thể dấu vết nà y cÅ©ng chỉ là má»™t dấu vết câm.
– Chuyện cụ thể là gì?
– Quả cầu pha lê.
Fleuvee đưa tay Ä‘áºp lên trán.
– Khốn khiếp, thế mà tôi quên. Rồi sao?
– Nó biến mất rồi!
Fleuvee chĩa ngón tay trỠám và ng khói thuốc lá vỠhướng tôi.
– Thì ra anh muốn tìm nó?
– Nếu có thể .
– Anh biết cách tìm chưa?
Tháºt ra tôi có thể nói cho anh ta biết, nhưng tôi quyết định nghÄ© chuyện né tránh, lòng thầm hy vá»ng Ä‘iá»u đó không quá tệ.
– Tôi sẽ nhỠcây thánh giá của tôi trợ giúp. Rất có thể sẽ tìm được một dấu vết vỠquả cầu pha lê.
– Và cả tên giết ngưá»i.
– Hy vá»ng váºy!
Fleuvee đưa bà n tay phải vẩy ngang.
– Anh biết không, John, chúng ta quen nhau đã má»™t thá»i gian dà i Lúc đầu, tôi cho anh là má»™t tên khoe khoang khoác lác, nhưng báºy giá» tôi rất tôn trá»ng nháºn xét cá»§a anh. Vì thế tôi há»i tháºt, có mối nguy hiểm nà o Ä‘ang Ä‘e dá»a thà nh phố nà y không?
– Không!
Anh ta thở ra nhẹ nhõm.
– Thế thì tốt. Má»™t tên Belphégor và đám tay chân cá»§a hắn đã là quá đủ đối vá»›i tôi. – Thanh tra Fleuvee quay ngưá»i, mở vòi cho nước chảy và o má»™t chiếc cốc, rồi uống từng ngụm dà i. Khuôn mặt anh ta bá»›t nhợt nhạt. Dể hiểu thôi, chà ng thanh tra tốt bụng nà y Ä‘ang có quá nhiá»u lo lắng, ở địa vị anh chắc tôi cÅ©ng sẽ không xá» sá»± khác.
– Ta quay ra đi! – Anh đỠnghị.
Khi ngưá»i ta trở lại căn phòng xảy ra vụ giết ngưá»i, vẻ tà n nhẫn thá»±c tại lại má»™t lần nữa Ä‘áºp thẳng và o xương tá»§y. Tôi phải nhìn cảnh ngưá»i ta đặt Tanith nằm và o má»™t chiếc há»™p dà i bằng thiếc, rồi Ä‘áºy nắp lên. Äó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy ngưá»i đà n bà bà hiểm, xinh đẹp và cÅ©ng rất thông minh, dá»… mến.
– Anh còn muốn ở lại đây không? – Fleuvee há»i.
Tôi lắc đầu.
– Chẳng còn gì giữ tôi ở lại Paris nữa!
Fleuvee mỉm cưá»i.
– Lạ tháºt, sao anh Ä‘i vá»™i và ng váºy? Tôi biết anh Ä‘ang che dấu tôi Ä‘iá»u gì đó, nhưng chẳng giáºn anh đâu. – Chà ng thanh tra giÆ¡ tay ra cho tôi. – Chúc anh gặp may mắn, và chừng nà o giải quyết xong vụ án, nhá»› báo tin cho tôi biết!
Không khà trong nhà rất ấm. Ra tá»›i ngoà i, tôi được chà o đón ngay bởi ngá»n gió là nh lạnh cá»§a buổi chiá»u, nó thổi khô lá»›p mồ hôi trên khuôn mặt nóng bá»ng.
Tôi đưa mắt nhìn lên bầu trá»i Ä‘ang thẫm lại.
– Tanith! – Tôi thì thà o. – Tôi sẽ giải cho được vụ án nà y, tôi xin hứa ...
Giá»ng nói khà n xuống, cổ há»ng chợt nóng rẫy lên, thế là tôi xoay ngưá»i và bước những bước chân hối hả ...
– Hello, chà o quý bà yêu mến! – Cô gái nhá» cưá»i vui, ném cặp sách bay xuyên qua căn bếp.
Ngưá»i đà n bà đang đứng bếp xoay ngưá»i lại, ngạc nhiên.
– Con đã vỠrồi ư, Lisa?
– Vâng hôm nay con hết tiá»n rồi.
– Sao hết sá»›m váºy?
Lisa nhón lấy hai quả dâu tây rất lá»›n từ đĩa, đút chúng và o miệng rồi phồng má lên nhai. Cô bé muốn vừa nhai vừa trả lá»i, nhưng không nói thà nh lá»i, chỉ đưa ra được những âm thanh kỳ cục. Cuối cùng, khi đã nuốt hai quả dâu tay xuống, cô há»c trò giải thÃch:
– Các thầy cô giáo cá»§a con hôm nay báºn há»p.
– Thế bây giá» con là m gì? – Mẹ cô há»i.
– Con không là m bà i đâu. Hôm nay chẳng có ai ra bà i vỠnhà là m cả. Con sẽ ra bãi biển.
Fedora Golon gáºt đầu.
– Ừ, con yêu, đi tắm đi! Còn khoảng một tiếng nữa mẹ mới nấu xong bữa ăn.
– Hôm nay có món gì váºy mẹ? – Lisa há»i.
– Một món súp cá rất ngon.
– Nghe được đấy! Chà o mẹ , hẹn gặp lại sau ...
Cô gái nhanh chân ra khá»i bếp, bước ra hà ng hiên trước nhà . Từ đây chỉ chạy và i bước chân là cô đã ra tá»›i bãi biển có những núi đá vôi khổng lồ má»c dá»±ng lên giữa mặt nước.
Fedora Golon nhìn theo cô con gái mưá»i lăm tuổi cá»§a mình. Gió Ä‘ang thổi mái tóc dà i bay ngược vá» phia sau. Lisa có mái tóc giống hệt như mẹ mình. Má»™t mà u nâu, óng ánh, má»™t mái tóc khá»e mạnh và dà y dặn. Cô gái rồi sẽ trở thà nh má»™t ngưá»i phụ nữ xinh đẹp, ngay từ bây giá» ngưá»i ta đã nháºn thấy rõ như váºy.
Bóng cô bé mỗi lúc một nhỠhơn.
Dáng vẻ Lisa gây cảm giác cô muốn chạy thẳng và o những đợt sóng Ä‘ang trà n lên bãi cát. Nhưng rồi tá»›i mép nước, cô há»c trò suy nghÄ© lại, cô dừng chân rồi giÆ¡ tay cởi chiếc áo thun ra khá»i đầu. Sau đó, cô rút đôi chân ra khá»i chiếc quần Jean và chỉ má»t tÃch tắc sau, cả chiếc quần trong cÅ©ng bay sang bên. Lisa trần truồng chạy thẳng và o những là n sóng biển.
Cả gia đình Golon chẳng bao giá» mặt quần áo khi tắm. Cái vịnh rất nhá» nà y tháºt hẻo lánh, hầu như chẳng có ai qua lại. HÆ¡n thế nữa, cả gia đình Golon quan niệm việc tá»± do thân thể chẳng phải là chuyện phản đạo đức.
Raymond, chồng cá»§a Fedora và cha cá»§a Lisa, hôm nay Ä‘ang có việc phải Ä‘i xa. Mãi tá»›i chiá»u tối anh ta má»›i quay trở lại, và chắc chắn anh sẽ lại đã bán được má»™t và i khu đất nà o đó, anh là ngưá»i buôn bán bất động sản.
Fedora hoà n toà n chẳng thông cảm vá»›i nghá» nghiệp cá»§a chồng. Chị thấy khó chịu và ghê tởm những chuyện là m ăn đó. Chị chỉ thÃch thể hiện những suy nghÄ© và tình cảm cá»§a mình bằng mà u sắc lên trên ná»n vải. Vẽ đối vá»›i chị là tất cả. Nó là cuá»™c sống cá»§a chị, nó là khoảng không gian cho chị nở hoa, nó là thứ thu hút hồn chị. Má»—i giây phút rảnh rá»—i Ä‘á»u được Fedora dà nh trá»n cho những bức tranh, và kể cả bây giá» ngưá»i đà n bà cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© vá» chúng, tâm trà cá»§a chị đã chìm và o công việc đó. Lisa tắm, và Fedora biết rõ con gái mình, cô bé chắc chắn sẽ ở ngoà i bãi biển cả tiếng đồng hồ. Chị có thể táºn dụng khoảng thá»i gian đó. Cứ để cho nồi súp sôi liu riu trên bếp lá»a.
Fedora bước chân khá»i căn bếp. Ngưá»i đà n bà đi qua khoảng hà nh lang rất rá»™ng rồi quan sát mình trong gương vá»›i vẻ hà i lòng.
Năm nay chị ba mươi lăm tuổi, nhưng ngưá»i ta hoà n toà n không nhìn thấy Ä‘iá»u đó trong ngoại hình cá»§a chị. Fedora vẫn còn là ngưá»i đà n bà rất đẹp và rất trẻ, Ä‘ang trong tuổi nở hoa. Bên dưới là n váy rá»™ng, những đưá»ng nét cá»§a thân hình chị chỉ thể hiện lên thấp thoáng, ngưá»i đà n bà biết rất rõ thân hình mình vẫn còn thu hút vô và n những cặp mắt đà n ông.
Má»™t lúc sau đó, hÆ¡i hé đôi là n môi đầy đặn, hai con măt nheo nhá», ngưá»i đà n bà cảm nháºn má»™t đợt sóng khoái cảm Ä‘ang chảy qua là n da mình. Äá»™t ngá»™t máu chảy tháºt nhanh trong huyết quản, có vẽ như nó đã được Ä‘un nóng lên, ánh mắt chị má» Ä‘i.
Chị phải là m Ä‘iá»u đó.
Chị muốn là m Ä‘iá»u đó.
Ngay bây giá»!
Ngưá»i đà n bà lấy hÆ¡i tháºt sâu. Khuôn mặt đột ngá»™t hiện lên má»™t vẻ bối rối lạ kỳ, khi chị đưa bà n tay thá»c sâu xuống túi cá»§a chiếc tạp dá» là m bếp, những ngón tay bao quanh vòng kim loại là nh lạnh cá»§a má»™t chiếc chìa khóa. Fedora hà i lòng gáºt đầu, bước vá» phÃa trước và i bước rồi xoay mình sang phải, nÆ¡i có má»™t cánh cá»a nhỠđược xây ẩn trong hốc tưá»ng.
Cá»a không khóa. Má»i thà nh viên trong gia đình Ä‘á»u có thể xuống tầng hầm.
Ngôi nhà má»›i đã được gia đình Golon xây lên trên má»™t tầng hầm kÄ©. Vì váºy, nó vẫn còn nguyên những báºc thang bằng đá, còn nguyên những bức tưá»ng xù xì, phá»§ muôn và n những mạng nhện nho nhá».
Chồng chị đã đổ biết bao nhiêu công sức và o đây để biến tầng hầm nà y thà nh má»™t hầm chứa rượu vang tuyêt vá»i. Má»—i chai rượu Ä‘á»u được đặt trong má»™t chiếc ống bằng sà nh, chỉ có cổ chai ló ra.
Tầng hầm có má»™t vòm trần cong, nó thu nhá» lại ở khúc Ä‘uôi và gây ấn tượng dẫn và o má»™t miá»n tối tăm bà hiểm. Äó chÃnh là mục tiêu cá»§a Fedora.
Từ bóng tối dần dần hiện ra những đưá»ng nét lá» má» cá»§a má»™t cánh cá»a. Má»™t cánh cá»a đặc biệt. Khi Fedora muốn mở, nó tá»± động báºt và o phÃa bên trong.
Ngưá»i đà n bà dừng chân. Tim đột ngá»™t Ä‘áºp dồn dáºp. Việc cánh cá»a tá»± động mở ra mang má»™t ý nghÄ©a nhất định. Anh ấy ở đây, anh ấy Ä‘ang chá» chị. Vì váºy mà chị có cảm giác đó, và chị biết, lại má»™t lần nữa đã đến thá»i Ä‘iểm cá»§a hai ngưá»i.
Ngưá»i đà n bà bước tá»›i trao gá»i toà n bá»™ tâm hồn và thể xác và o bà n tay kẻ kia!
Fedora thở dồn dáºp. Là n da dợn lên những đợt sóng, cảm giác hồi há»™p râm ran trong từng tế bà o, má»™t cảm xúc ngá»t ngà o, sá»± khoái cảm mà những thà nh viên còn lại trong gia đình không há» ngá» tá»›i. Nếu há» biết Ä‘iá»u đó, có lẽ ở đây sẽ nổ ra má»™t cÆ¡n bão Ä‘iên cuồng.
– Em không muốn và o sao, Fedora? – Má»™t giá»ng nói trầm ấm cất lên. Giá»ng nói nhắc cho Fedora nhá»› lại ngưá»i cha đã qua Ä‘á»i từ lâu cá»§a mình. Những ngưá»i đà n ông Ä‘ang chá» chị kia là má»™t ngưá»i khác hẳn.
– Vâng, em và o đây! – Ngưá»i đà n bà khẽ đáp, bước qua ngưỡng cá»a và chìm và o trong gian phòng bà hiểm. Cánh cá»a ngay láºp tức khép lại.
Váºy chị đã trao toà n thân và o bà n tay cá»§a kẻ thứ hai. Ngưá»i đà n bà biết Ä‘iá»u đó, và cÅ©ng không há» có ý định kháng cá»±.
Quầng ánh sáng mà u đỠphá»§ lấy chị như má»™t tấm mạng nhện vô hình. Trong góc phòng có má»™t chiếc ghế dà i má»m mại, đã rất nhiá»u sá»± kiện bà hiểm và êm ái xảy ra trên đó. Nhưng phÃa trước chiếc ghế dà i má»›i là yếu tố quan trá»ng nhất, đó chÃnh là bức tranh.
Má»™t khung vẽ khổng lồ được phá»§ khăn, rá»™ng gần bằng chiá»u ngang cá»§a căn phòng. Khung được đặt trên má»™t giá vẽ rất rá»™ng, phia trước đó là những há»™p mà u, tuýp mà u, cùng vô số những chiếc lá» nhá» và không biết bao nhiêu bút vẽ.
– Em hôm nay ra sao?
– Fedora nghe giá»ng nói đó vang lên sau lưng mình. Ngưá»i đà n bà ngá»a đầu ra sau gáy rồi má»›i trả lá»i.
– Em rất khá»e!
– Thế thì ta rất vui. Ngưá»i thân thuá»™c cá»§a ta bao giá» cÅ©ng phải được cảm thấy thoải mải dá»… chịu ...
Bấy giá», Fedora quay đầu lại. Từ bóng tối bên cạnh cá»a ra và o hiện ra má»™t dáng ngưá»i.
Äó là má»™t ngưá»i đà n ông to lá»›n, tóc Ä‘en. Anh ta có má»™t bá»™ râu mà u Ä‘en, phá»§ kÃn hầu như toà n bá»™ khuôn mặt, chỉ nổi lên vầng trán.
Fedora không nháºn ra chÃnh xác trang phục cá»§a ngưá»i đà n ông, kể cả là n môi cÅ©ng không, mặc dù váºy chị tin rằng anh ta Ä‘ang mỉm cưá»i.
Ngưá»i đà n ông bước tá»›i sau lưng chị. Thân hình Fedora cứng lại khi cảm nháºn đôi bà n tay anh ta đặt lên vai mình, và thÃnh giác cá»§a ngưá»i đà n bà nháºn ngay ra mùi cÆ¡ thể cá»§a anh ta.
Anh ta là má»™t ngưá»i rất lạ. Anh ta có mùi cÆ¡ thể khác tất cả những ngưá»i bình thưá»ng. Nó vừa xắc xói vừa cay nồng, thoang thoảng mùi cháy khét. Cho tá»›i nay, Fedora vẫn chưa thể định nghÄ©a nó má»™t cách rõ rà ng.
Mà cÅ©ng tháºt lạ, cái mùi kỳ quặc đó đánh rất mạnh và o giác quan cá»§a Fedora, chị cảm nháºn nó rất rõ.
Ngưá»i đà n bà đứng yên, ngã thân hình ra sau để đón nháºn sá»± ấm áp Ä‘ang tá»a ra từ thân hình cá»§a ngưá»i đà n ông, nhưng suy nghÄ© cá»§a chị quay trở lại vá»›i thá»i Ä‘iểm bắt đầu.
Anh ta bất ngá» xuất hiện và o má»™t ngà y ná». Lisa lúc đó ở trưá»ng, chồng chị có việc Ä‘i xa. Chị không nghe thấy tiếng bước chân anh ta Ä‘i tá»›i, chỉ thình lình thấy anh ta đứng ngay trong căn bếp. Fedora đã muốn kêu lên thì ánh mắt cá»§a ngưá»i đà n ông đã phá»§ xuống ngưá»i chị. Lúc đó, tiếng kêu nghẽn lại trong cuống há»ng. Anh ta bước vá» phÃa chị, cởi quần áo chị ra và dẫn chị và o phòng ngá»§. Cả hai ngưá»i đã chìm xuống chiếc giưá»ng và Fedora trải qua những giây phút sau đó như trong má»™t giấc mÆ¡.
Khi má»i việc đã qua Ä‘i, chị thấy mình nằm lại trên giưá»ng, không nhìn thấy ngưá»i đà n ông đâu nữa.
Anh ta xuất hiện bà hiểm ra sao, thì cÅ©ng đã rút lui thần bà như váºy.
Trong những ngà y sau đó, Fedora tá»™t cùng bối rối. Raymond, chồng chị, đã hà nh hạ chị bằng biết bao câu há»i, nhưng chị không thể đưa ra má»™t câu trả lá»i cụ thể. Mặc dù chÃnh chị cÅ©ng muốn nói vá» chuyện đó, nhưng không thốt nổi má»™t lá»i. Chị vừa Ä‘au khổ, vừa chỠđợi, bởi chị chắc chắn rằng ngưá»i đà n ông kia sẽ quay trở lại.
Và anh ta đã trở lại tháºt ...
Lại thêm má»™t ngà y nữa, anh ta đột ngá»™t xuất hiện. Anh ta đứng trước mặt chị như vừa hiện ra từ cõi hư không, nhưng lần nà y anh ta không dẫn chị và o phòng ngá»§, mà dẫn xuống tầng hầm, và o trong má»™t căn phòng cổ xưa nhất trong các căn phòng ở đây. Ở đó anh ta chỉ cho chị thấy tất cả. Anh ta biết ná»—i Ä‘am mê há»™i há»a cá»§a chị, và anh ta giải thÃch rằng chị cần phải vẽ những gì mà anh ta ra lệnh.
Fedora đồng ý. Ngưá»i đà n bà sa và o ảnh hưởng cá»§a ngưá»i đà n ông lạ mặt, quyá»n uy vô hình cá»§a anh ta đóng Ä‘inh chị, xoa tan Ä‘i má»i mong muốn và suy nghÄ© riêng tư cá»§a chị. Cứ lúc nà o giÆ¡ tay cầm bút vẽ là chị lại tạo nên đưá»ng nét và mà u sắc vá» nhân váºt mà tháºt ra bản thân chị không há» biết. Cứ như thế, má»™t bức tranh dần dần xuất hiện. Nó cần phải trở thà nh tác phẩm đẹp nhất và tốt nhất cá»§a cuá»™c Ä‘á»i chị, và nó chỉ thuá»™c vá» má»™t mình ngưá»i đà n ông đó.
Khi bà n tay ngưá»i đà n ông chuyển động, Fedora như tỉnh lại từ má»™t giấc mÆ¡ sâu.
– Còn bây gi� – Chị nghe tiếng thì thà o sát tai mình. – Em có muốn nhìn nó không?
– Em ... Em biết nó mà .
– Không hẳn váºy đâu, nà ng Fedora xinh đẹp. Äã có thêm má»™t yếu tố nữa, và bức tranh cuối cùng đã hoà n tất.
Fedora giáºt mình. Ngưá»i đà n bà đột nhiên thấy chóng mặt. Nếu ngưá»i đà n ông không giữ lại, có lẽ chị đã ngã lăn xuống đất rồi.
– Anh là m được rồi ư? – Chị thì thà o.
– Dĩ nhiên.
– Váºy là ...Váºy là há» sống?
– Em nhìn mà xem.
– Không, em không muốn! – Fedora lắc đầu. Là n tóc chị chắc phải chạm và o mặt ngưá»i đà n ông đứng sau, nhưng anh ta không tá» ra khó chịu. Dịu dà ng nhưng rất cương quyết khống chế, ngưá»i đà n ông đẩy chị đến trước chiếc giá vẽ phá»§ vải.
Fedora có cảm giác như Ä‘ang trôi bồng bá»nh trên những đám mây. Căn phòng trong tầng hầm vá»›i những bức tưá»ng xù xì cá»§a nó đột ngá»™t chứa đầy sá»± sống. Äã có Ä‘iá»u gì đó xảy ra ở đây, má»™t chuyện mà chị không hiểu nổi, và chị biết chị Ä‘ang tá»›i gần mục tiêu.
Nếu ngưá»i đà n ông quả tháºt giữ lá»i hứa, thì ngay tá»›i đây chị sẽ được chứng kiến má»™t sá»± việc nằm ngoà i tất cả những suy nghÄ© logic bình thưá»ng.
Ngưá»i đà n ông nháºn ra vẻ chần chừ cá»§a chị.
– Äể ta là m nhé? – Anh ta há»i.
– Vâng, anh là m đi ...
Hai bà n tay biến khá»i đôi vai ngưá»i đà n bà . Ngưá»i đà n ông bước sang phÃa trái Fedora, đến bên cạnh khung vẽ, duá»—i dà i cánh tay ra và cầm lấy má»™t mép vải phá»§.
Chỉ má»™t cú giáºt duy nhất, anh ta rút lần khăn phá»§ ra.
Fedora nhìn trân trối lên bức tranh.
Hai, ba giây đồng hồ liá»n, ngưá»i đà n bà đứng bất động. Thế rồi chị Ä‘áºp cả hai bà n tay lên mặt mình và bắt đầu nức nở.
Những gì hiện ra trước mắt chị, tháºt nằm ngoà i sức tưởng tượng cá»§a má»™t con ngưá»i!.
|

07-07-2009, 12:54 AM
|
 |
|
|
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
|
|
Chương 3
Tất cả những bạn bè ở London cá»§a tôi Ä‘á»u bị sốc trước cái chết cá»§a Tanith.
Tôi gá»i Ä‘iện báo cho há» biết, và dÄ© nhiên câu há»i đặt ra là liệu tôi có cần giúp đỡ gì không.
Tôi muốn tự mình xem xét trong giai đoạn đầu, nhưng cũng thông báo địa chỉ để bạn bè biết cần phải tìm tôi ở đâu khi cần thiết.
Vùng quê mà ngưá»i dân Pháp gá»i là Bretangne có má»™t bãi biển rất dốc ở phÃa Tây. Ngưá»i ta gặp ở đây những vệt đá kỳ lạ, nhiá»u vách núi hùng vÄ©, má»c thẳng đứng như những bức tưá»ng chống giữ những con sóng trà n và o từ ngoà i khÆ¡i. Tôi đã biết những tảng đá tương tá»± như váºy ở miá»n Cornwalll, mà dân cư ở Bretangne cÅ©ng thưa thá»›t y như vùng đất anh em cá»§a nó tại nước Anh. Có những bãi biển rất dà i hoà n toà n chẳng có má»™t ngôi là ng nà o, chỉ lâu lắm má»›i có má»™t trang trại cô đơn, hoặc nhô lên má»™t thà nh lÅ©y rất cổ. Má»™t mảnh đất tuyệt vá»i vá»›i những ngưá»i yêu thiên nhiên, cô độc mang đạm dấu ấn cá»§a ngá»n gió tây.
Má»™t mảnh đất thấm đẫm những huyá»n thoại bà ẩn.
Từ Paris, tôi thuê một chiếc xe và cùng nó đi vỠhướng Tây.
Trước mắt tôi là má»™t bà i toán khó. Tôi phải tìm cho ra ngôi nhà nÆ¡i ngưá»i há»a sÄ© đó Ä‘ang sinh sống. Nó không nằm trong má»™t ngôi là ng, mà cÅ©ng chẳng nằm trong thị trấn. Chắc chắn ngưá»i đà n bà nà y sống trong má»™t ngôi nhà hẻo lánh bên cạnh những vách đá, để có thể toà n tâm toà n lá»±c phục vụ cho công việc cá»§a mình.
Chiếc Ranault ngoan ngoãn thá»±c thi nhiệm vụ, nhưng tôi bá»—ng thấy mệt má»i và sau má»™t và i tiếng đồng hồ Ä‘i đưá»ng, tôi quyết định nghỉ đêm trong má»™t ngôi là ng bên đưá»ng.
Chắc nó phải nằm ở giữa khoảng đưá»ng từ Paris xuống Bretangne. Äêm đó tôi ngá»§ không yên. Cái chết cá»§a Tanith là má»™t đòn quá mạnh, và đến ngà y hôm sau, tôi tiếp tục lên đưá»ng vá»›i má»™t cÆ¡ thể và trà óc mệt má»i.
Thá»i tiết tá» ra hiá»n hòa. Tháºt ra tôi đã tÃnh là trá»i sẽ mưa, nhưng thay và o đó, tôi cà ng Ä‘i vá» phÃa tây bao nhiêu thì trá»i cà ng sáng ra bấy nhiêu.
Khung cảnh hai bên đưá»ng trở nên hẻo lánh, cô đơn hÆ¡n. Những ngôi là ng nhá» hay những nhóm nhà má»—i lúc má»™t trở nên thưa thá»›t, những khu đất bằng và trống trải nhiá»u khi trải rá»™ng tá»›i táºn chân trá»i.
Ngang bên đưá»ng, tôi nhìn thấy những con cừu, những đà n bò và những cánh đồng trồng lương thá»±c rất lá»›n, chúng chuyển động trong gió như má»™t bãi biển khổng lồ. Mặt trá»i bây giá» ló ra, lá»™ng lẫy sáng rỡ giữa không trung. Những tia nắng chiếu thẳng và o bên trong chiếc Renault nho nhá».
Ngôi là ng có tên là Pont-Even. Nó là địa phương nằm gần mục tiêu cá»§a tôi nhất. Tôi địng dừng xe lại ở đó để há»i đưá»ng Ä‘i.
Qua má»™t cây cầu cổ lá»— bằng đá và sau đó là những Ä‘oạn đưá»ng lót gạch, tôi lăn bánh và o thôn Pont-Even.
Ngưá»i dân ở đây có vẻ thô kệch và kÃn đáo. Tôi nháºn ngay ra Ä‘iá»u đó khi bước và o má»™t quán rượu. Khách ngồi chẳng đáp lại câu chà o há»i cá»§a tôi, chỉ chăm chăm chú ý đến món ăn và thức uống cá»§a há».
Tôi gá»i má»™t tách cà phê lá»›n. Phải há»i đến lần thứ ba, tôi má»›i được ngưá»i ta chỉ đưá»ng Ä‘i.
Câu trả lá»i cá»§a ngưá»i bồi bà n nghe thấp thoáng mà u sắc cấu kỉnh, khó chịu.
Hình như ngưá»i há»a sÄ© đó không được ai yêu mến.
Tôi há»i nguyên nhân.
– Äó là ngưá»i lạ. – Ngưá»i ta chỉ trả lá»i đơn giản như váºy thôi. Ngồi thêm má»™t chốc, tôi trả tiá»n rồi Ä‘i tiếp.
– Tôi không gặp khu cư dân nà o nữa. Con đưá»ng nằm như má»™t mảnh vải má»ng manh giữa má»™t khung trá»i xanh tươi, má»—i Ä‘oạn má»™t thấm đẫm nhiá»u hÆ¡n những mà u sắc cá»§a biển cả.
CỠkhông còn mơn mởn nữa. Trông chúng đã ngả mà u rơm.
Con đưá»ng dốc nhẹ lên trên. Tôi đã mở má»™t cá»a sổ xe. Không khà bên ngoà i bây giá» có mùi vị khác lạ. Nó vừa tươi hÆ¡n, thoáng đãng hÆ¡n vừa Ä‘áºm mùi muối. Thấp thoáng xa xa đã vang lên tiếng gà o cá»§a sóng biển.
Chiếc Renault nhảy chồm chồm qua má»™t con đưá»ng đất. Nhá»±a đưá»ng ở đây là thứ hà ng cao cấp mà ngưá»i dân không biết tá»›i. ThÃch thoảng đã hiện ra má»™t và i tảng đá khổng lồ. Những khối đá sáng mà u, to bằng cả má»™t ngôi nhà , tá»±a như được bà n tay cá»§a kẻ khổng lồ thuở trước vung tung tóe xuống mảnh đất nà y.
Chiếc xe lăn bánh vỠhướng một khoảng đất bằng phẳng.
Mặt trá»i mùa hè phá»§ xuống vạn váºt là n ánh sáng má». Ãnh phản quang cá»§a nó phá»§ lên lá»›p cá» má»ng mà u nâu xanh trông như mái tóc và ng và dà i cá»§a má»™t cô gái trẻ, mái tóc Ä‘ang được chải không phải bằng lược mà bởi những ngá»n gió.
Chẳng bao lâu sau, việc lái xe trở thà nh khó khăn. Äất bây giá» lẫn lá»™n quá nhiá»u cát, khiến bánh xe rất khó quay. Nhưng máy xe đã cặm cụi là m nhiệm vụ cá»§a nó và cuối cùng tôi cÅ©ng đến được khoảng đất bằng phẳng ná».
Khoảng đất bằng phẳng nà y có độ rá»™ng cá»§a má»™t sân bóng đá. Không thể Ä‘i tiếp được, tôi dừng lại và bước ra khá»i xe. Ngay láºp tức, là n gió tá»›i đón tiếp tôi.
Nó thổi từ phÃa trước, hất ngược mái tóc và mang theo vô và n những hạt cát nhá» li ti, phá»§ lên mặt, bám và o da vị khách má»›i tá»›i.
Tôi ngá»i tháºt rõ mùi vị cá»§a mảnh đất xung quanh, hÃt nó và o phổi, và bước đến bên rìa vách đá.
Sau má»—i bước chân, tiếng gầm gừ và váºt vã cá»§a những ngá»n sóng lại mạnh hÆ¡n lên. Khi đã đến bên rìa đất và nhìn xuống dưới, tôi thấy những con sóng Ä‘ang nổi bá»t. Chúng lồng lá»™n Ä‘áºp và o vách núi như má»™t con thú dữ luôn luôn tìm cách tấn công trở lại, mặc dù lần nà o cÅ©ng bị chặn ngang. Những tia nước bắn vá»t lên tháºt cao, và khi ánh nắng mặt trá»i chiếu qua đó, chúng tạo thà nh những vệt cầu vồng yếu á»›t.
Má»™t khung cảnh già nh cho các nhiếp ảnh gia. Äằng xa kia là Äại Tây Dương. Má»™t sa mạc nước dà i vô táºn. Xám xịt, dáºp dá»nh, thỉnh thoảng có gà i những chiến lược bằng bá»t trắng.
Ngôi nhà ở đâu?
Khi nhìn vá» bên phải, tôi thấy má»™t cái vịnh nhá». Hai vách đá nhô vá» phÃa trước, che chở ngôi nhà trước tÃnh khà cuồng ná»™ cá»§a biển, và lấy Ä‘i ba phần sá»± hung hãn cá»§a sóng bể, chỉ còn lại những là n nước tương đối yên tÄ©nh chạy hiá»n hòa lên má»™t bải cát.
Nhìn từ vị thế nà y, tôi trông thấy má»™t dáng ngưá»i trông chỉ như má»™t chấm nhá» vô cùng táºn. Tôi nhìn thấy nó chạy ra khá»i những cÆ¡n sóng, rồi nằm xuống là n cát. Chỉ khi nheo mắt nhìn tháºt kỹ, tôi má»›i phát hiện ra má»™t mái tóc tháºt dà i và biết đây là má»™t cô gái.
Có phải đó là Fedora?
Có lẽ. Tôi tìm đưá»ng leo thẳng xuống, nhưng gò đất quá dốc. Vì váºy, tôi quyết định quay trở lại xe, tin rằng mình đã Ä‘i lầm đưá»ng. Tôi cho xe lùi má»™t Ä‘oạn, rồi quả tháºt tìm thấy con đưá»ng thứ hai, nối và o con đưá»ng thứ nhất.
Theo cái nhìn dá»± Ä‘oán đầu tiên, con đưá»ng má»›i nà y có lẽ sẽ hướng vá» nÆ¡i tôi đã nhìn thấy con vịnh nhá» và má»™t bãi cát mịn.
Quả tôi đã không lầm. Con đưá»ng không dẫn lên má»™t tầng đất cao hÆ¡n, mà chạy thoai thoải xuống dưới. Nó uốn vòng như má»™t con rắn vá» hướng biển, rồi cuối cùng đổ và o cái vịnh nhá» mở ra trước mặt tôi má»™t hình bán nguyệt.
Ngay láºp tức, tôi cÅ©ng nhìn thấy ngôi nhà . Trước khi tá»›i đây, tôi cứ nghÄ© là mình sẽ gặp má»™t ngôi nhà cÅ©, cổ lá»—. Nhưng bây giá» tôi bất ngá» trước hình dáng hiện đại cá»§a nó. Ngưá»i ta đã sá» dụng gá»— là m chất liệu xây dá»±ng chÃnh. Trước mắt tôi bây giá», tức là phÃa đằng sau ngôi nhà , là má»™t ná»a mái nhà lợp ngói rất dốc. Lên tá»›i đỉnh, mái gáºp vá» phÃa bên kia má»™t chút, có hình dáng gần giống như má»™t chiếc Bungalow. Tôi nháºn ra Ä‘iá»u đó khi lái xe Ä‘i ngang ngôi nhà , qua má»™t khoảng vưá»n nhá».
Con đưá»ng dẫn xuống bãi biển hòa và o má»™t ná»n cát mịn. Tôi cho xe lăn bánh đến vách đá cao chắn gió rồi tắt máy. Bước khá»i xe, tôi tiến lại gần ngôi nhà .
Hiên nhà hướng vá» phÃa biển, cá»a Ä‘ang mở. Tôi nhìn và o trong và phát hiện ra má»™t căn bếp cùng má»™t phòng khách rất rá»™ng, được trang hoà ng trông ấm cúng và có vẻ vững chãi.
Không má»™t bóng ngưá»i.
Tôi nhá»› lại cô gái mà tôi đã nhìn thấy từ gò đất trên cao. Chắc chắn cô ta vẫn còn ở bãi biển kia. Tôi quyết định tá»›i gặp và há»i thăm cô ta bởi không thể tá»± nhiên bước chân và o má»™t ngôi nhà lạ.
Tôi bước Ä‘i chầm cháºm qua bãi cát, rồi phát hiện cạnh má»™t túp lá»u hình nấm bằng khung gá»— lợp rÆ¡m má»™t và i phần trang phục. Vẫn không thấy bóng dáng cá»§a cô gái.
Chỉ tá»›i khi những là n sóng trà o tá»›i đã gần chạm và o ngưá»i, tôi má»›i dừng chân lại. Ãnh nhìn lướt qua mặt nước, những là n sóng cá»§a nó phản chiếu ánh mặt trá»i và khiến tôi lóa mắt. Cánh tay ngưá»i vẫy tháºt khó nháºn ra.
– Nà y ông, ông muốn Ä‘i đâu váºy? – Giá»ng nói ném câu há»i vá» phÃa tôi còn rất trẻ, trong vắt, và chỉ sau đó má»™t thoáng, má»™t cô gái rất trẻ bước lên từ mặt nước, có vẻ như cô chẳng quan tâm tá»›i chuyện má»™t ngưá»i lạ Ä‘ang nhìn cô lõa thể.
– Thở dồn dáºp, cô bé dừng lại trước mặt tôi và giÆ¡ tay vắt tóc.
– Ông muốn đến thăm chúng tôi hay sao?
– Vâng, tôi tìm Fedora ...
– Äó là mẹ tôi. – cô gái nhanh nhảu nói và đưa bà n tay còn ướt cho tôi bắt. – Tôi là Lisa Golon, con gái Fedora.
– Tôi tên là John.
– Nghe như tên cá»§a ngưá»i Anh.
– Äúng váºy. – Tôi nhìn thấy là n da cô bé Ä‘ang dợn lên vì lạnh. – Cháu không muốn mặc quần áo và o sao?
– Thế thì tốt hÆ¡n. – Cô bé cưá»i và chạy ngang ngưá»i tôi, hướng vá» túp lá»u bằng nấm, cầm lấy chiếc khăn bông và lau khô tóc. Sau đó, cô mặc quần áo và o.
– Chú muốn gặp mẹ cháu là m gì? – Cô bé há»i khi nhìn thấy tôi bước và o dưới mái che.
– Chú muốn nói chuyện với bà ấy.
– Vá» chuyện gì? - Cô bé đột ngá»™t cưá»i vang. – Nhưng cháu nghÄ© ra rồi, chắc chú quan tâm đến những bức tranh cá»§a mẹ cháu. Äúng không nà o?
– Có lẽ thế!
Cô bé nhún đôi vai má»ng manh.
– Nhưng cÅ©ng có thể chú muốn bà n chuyện là m ăn vá»›i ba cháu? Nếu thế thì chú phải chá» lâu đấy. Tối nay ba cháu má»›i vá».
– Không, không, chú chỉ muốn nói chuyện với mẹ cháu thôi. Kể cả vỠParis!
– Tôi thêm và o câu cuối cùng.
– Ô! Hay quá, thà nh phố đó rất đẹp. Mẹ cháu vừa ở Paris vỠđấy.
– Chú biết!
– Chú có gặp mẹ cháu ở đó không?
– Không, nhưng cả hai chúng tôi cùng quen má»™t ngưá»i. Bà ấy tên là Tanith.
Cháu đã nghe thấy cái tên nà y chưa?
Lisa không mang già y. Cô bé thò ngón nhân cái sục cát lên, suy nghĩ.
– Chưa, cháu không quen bà nà o tên Tanith cả. Bà ấy sống ở đâu ạ? Có phải ở Pont-Even?
– Không, ở Paris.
– Ra thế. – Cô bé cưá»i. – Chú biết không, chú John, cháu chẳng mấy quan tâm đến việc là m cá»§a mẹ cháu đâu. Cháu không thÃch những bức tranh đó.
– Tại sao cháu lại không thich chúng?
Cô bé tiếp tục thò ngón chân xoay xoay trong cát.
– Sao cháu thấy chúng u ám và bi quan quá.
– Có phải mẹ cháu cÅ©ng váºy không?
– Mẹ cháu có thể thuá»™c loại ngưá»i hướng ná»™i, Ãt nhất là khi bà vẽ tranh.
Nhưng lúc khác thì và rất bình thưá»ng. – Lisa cưá»i. – Chú đã và o nhà chưa? – Cô bé há»i tôi.
– Chưa, tại chú không nhìn thấy mẹ cháu.
Cô bé xoay ngưá»i.
– Kỳ tháºt. Mẹ nói là sẽ ngồi đó chá» và nấu ăn cho cháu.
– Nhưng chú cũng chỉ mới nhìn qua hà ng hiên thôi.
– Thế thì chắc mẹ Ä‘ang ở phòng khác. Äi nà o, chú John, ta và o nhà thôi! – Cô bé giÆ¡ tay vẫy tôi và đi trước.
Tôi nhìn sau lưng cô bé. Hai cánh tay cô chuyển động nhịp nhà ng cùng vá»›i má»—i bước Ä‘i, thế rồi đột nhiên, tôi nhìn thấy má»™t vệt thẫm mà u trên hai bà n tay đó. Cái thứ thẫm mà u ấy chảy dá»c theo những ngón tay, tụ lại nặng lên, và chỉ má»™t ná»a tÃch tắc sau, nó nhá» những giá»t đầu tiên xuống cát.
Äể lại những vệt mà u Ä‘á».
Máu!
|

07-07-2009, 12:55 AM
|
 |
|
|
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
|
|
Chương 4
– Lisa! – Tiếng gá»i gắt gao cá»§a tôi khiến cô bé dừng phắt lại.
Äá»™t ngá»™t, tôi cảm nháºn được má»™t sá»± thay đổi kỳ lạ. Mặc dù tôi vẫn đứng trên bãi biển, nhưng má»i chuyển động tại sao Ä‘á»u cháºm hẳn lại má»™t cách bà ẩn.
Tôi nháºn ra Ä‘iá»u đó khi Lisa xoay ngưá»i lại phÃa tôi. Toà n bá»™ chuyển động như bị khuấy đảo. Tôi có cảm giác cô bé như má»™t vÅ© công balet Ä‘ang trôi bồng bá»nh trên má»™t đám mây, giÆ¡ hai tay ra và máu phá»§ trên hai bà n tay cô đã bị lá»±c ly tâm xoay rá»™ng ra ngoà i. Những giá»t máu tiếp tục vẩy xuống cát.
Thế rồi chỉ má»™t tÃch tắc sau đó, má»i việc trở lại bình thưá»ng. Lisa nhìn tôi.
Cả khuôn mặt cô bé bây giá» là má»™t câu há»i lá»›n, cô nói:
– Tại sao chú lại gá»i cháu?
– Tôi giÆ¡ tay chỉ xuống hai bà n tay cô, muốn nói má»™t câu gì đó nhưng rồi kịp nuốt những lá»i đó xuống há»ng. Tháºt vô lý. Hai bà n tay nhìn rất bình thưá»ng.
Suýt nữa thì tôi đã bị bẽ mặt.
– Thôi được rồi! – Tôi khẽ nói.
– Không mà , hình như đã có chuyện gì xảy ra!
– Chú nhìn nhầm thôi. Thôi quên đi, cô bé.
– Thôi, tùy ý chú. Nhưng mà kỳ lạ tháºt!
– Ừ chú cÅ©ng thấy thế. – Câu trả lá»i tháºt ra tôi dà nh nhiá»u hÆ¡n cho bản thân mình, bởi tôi biết rất chÃnh xác là mình không nhìn lầm. Rõ rà ng lá»›p máu kia đã tồn tại và pháp thuáºt từ phÃa đối chá»i tháºm chà khiến cho cây thánh giá thần Ä‘eo trên ngá»±c tôi nóng lên. Váºy là má»™t nguồn Ä‘iện pháp thuáºt đã chạm và o nó. Nó quá đủ là má»™t bằng chứng, cho biết chuyến Ä‘i cá»§a tôi vỠđây không hoà i phÃ.
Hai chúng tôi bước lên hà ng hiên. Hà ng hiên có che mái để gia đình kể cả khi trá»i mưa vẫn có thể ngồi được ngoà i nà y. Nó được bao bá»c bằng má»™t hà ng rà o lá»ng tạo bằng những mảnh gá»— sÆ¡n trắng. Hai chiếc ghế dà i được mở ra cÅ©ng như má»™t chiếc ghế bà nh, cho thấy gia đình Golon khi Ä‘i mua sắm hoà n toà n chẳng cần quan tâm đến giá cả.
Gió đã mang cát lên táºn hà ng hiên. Nó kêu sà o sạo dưới những bước chân cá»§a chúng tôi.
Cô bé là ngưá»i đầu tiên bước và o nhà . Cô bé dừng lại trong căn bếp hoà n hảo và cất tiếng gá»i mẹ.
Lisa gá»i rất lá»›n, chắc chắn ngưá»i ta phải nghe rõ, kể cả ngưá»i đứng ở tầng trên.
Nhưng không có câu trả lá»i. Cô bé quay vá» phÃa tôi, nhún vai:
– Cháu không biết chuyện gì đã xảy ra. - Lisa nhìn vá» hướng bếp. – Nồi súp vẫn còn sôi đây nà y. – Cô nói và đi tá»›i bếp, tắt lá»a. – Có lẽ mẹ cháu lại vẽ nữa rồi.
– Nhưng cháu gá»i rất lá»›n mà .
Lisa phẩy tay.
– Lúc vẽ mẹ cháu quên cả trá»i lẫn đất. Äể cháu Ä‘i xem nhé?
– ÄÆ°á»£c thế thì rất tốt!
Äúng và o lúc cô bé muốn quay ngưá»i Ä‘i thì cả hai chúng tôi cùng nháºn thấy chấn động. Nó đến tháºt đột ngá»™t. Äất dưới chân chúng tôi rung chuyển. Những cÆ¡n địa chấn nối tiếp nhau như từng đợt sóng cuá»™n đến khiến cho bát đĩa kêu lên loảng xoảng trong tá»§ bếp. Lisa thét lá»›n lên, lao mình và o tay tôi.
Tôi ôm lấy cô bé và giữ chặt lấy cho tới khi cơn chấn động qua đi.
Lisa đứng thẳng ngưá»i dáºy.
– Cháu xin lỗi chú. – Cô bé thì thà o. – Nhưng cháu không hiểu được. Có cái gì kỳ lạ quá!
– Chuyện nà y có xảy ra thưá»ng xuyên không? – Tôi há»i.
– Không chưa bao giỠcả!
– Thế thì theo chú, tốt nhất là ta nên đi tìm mẹ cháu đi. Có vẻ như ở đây đang có một và i chuyện hỗn độn.
– Cháu cÅ©ng tin như váºy. – Cô bé thà nh tháºt thú nháºn vá»›i tôi rồi nuốt khan má»™t và i lần.
Tôi đã quan sát cô bé rất kỹ. Qua phản ứng cá»§a cô, tôi biết cô hoà n toà n chẳng biết gì cả. Cô cÅ©ng chẳng nháºn ra được vệt máu trên tay. Còn bản thân tôi thì có cảm giác mình Ä‘ang từ từ chìm và o má»™t vòng xoáy nguy hiểm cá»§a Pháp Thuáºt Äen – Äi nà o. – Tôi nói. – Dẫn chú và o phòng mẹ cháu Ä‘i!
Lisa gáºt đầu và bước Ä‘i trước. Tôi nhìn rõ hai cánh tay cô bé Ä‘ang nổi da gà .
Nét vui vẻ hồn nhiên của tuổi thiếu nữ đã bỠra đi.
Chúng tôi ra khá»i căn bếp, Ä‘i dá»c theo má»™t khúc hà nh lang hẹp, và cuối hà nh lang hiện ra má»™t cầu thang bằng gá»—. Cầu thang dẫn lên tầng trên. Lisa Ä‘i rất nhanh. Äôi bà n chân trần cá»§a cô bé dẫm lên những báºc thang, tôi cháºm rãi bước theo cô.
Nếu mẹ cô ở trên nà y, tôi nên để Lisa có thá»i gian báo cho bà biết, để ngưá»i phụ nữ có thể chuẩn bị cho vị khách má»›i tá»›i.
Äiá»u đó không xảy ra.
Cô bé bước và o má»™t căn phòng, rồi lên tiếng gá»i tôi:
– Chú và o đây, chú John.
Có má»™t cánh cá»a mở toang. Äó là cá»a dẫn và o phòng vẽ. Nó nằm ở phÃa sau cá»§a ngôi nhà . Má»™t khung cá»a sổ rất rá»™ng mở thẳng ra hướng biển và tạo thà nh má»™t góc vuông vá»›i mái nhà bằng. Những ai đứng trước khung cá»a rất rá»™ng nà y có thể quan sát bao quát toà n bá»™ bãi biển và nhìn ra rất xa trong vịnh.
Chẳng thấy má»™t dấu vết nà o cá»§a Fedora Golon. Thay và o đó, tôi được ngắm những bức tranh cá»§a chị ta. Chúng được treo dá»c theo hai bức tưá»ng không cá»a sổ. Má»™t số được dá»±ng bên dưới, sat ná»n phòng. Tôi Ä‘i cháºm cháºm dá»c những bức tranh, quan sát.
Lisa đã nói rất đúng. Äây không phải là thứ già nh cho những con ngưá»i lạc quan, vui vẻ, Fedora Golon là m việc vá»›i những tông mà u u ám. Chị ta thưá»ng vẽ phong cảnh, tÄ©nh váºt mang Ä‘áºm sắc mùa thu. Những thân cây quằn quại trong bão, những cà nh cây xương xẩu Ä‘ang uốn mình trong gió, những núi mây dà y cá»™m Ä‘ang tấn công bầu trá»i.
Còn những bức tranh khác lại gây ấn tượng như những hình ảnh được lấy từ những chuyện cổ tÃch u ám. Có những con ngưá»i Ä‘ang chạy trốn trong ná»—i sợ hãi tá»™t cùng trước những thế lá»±c ma quá»· nà o đó, hoặc bay thẳng và o những địa ngục lá»a, và bị thiêu sống. Má»™t bức tranh nhắc nhở tá»›i những chiá»u thá»i gian lạ đã có lần tôi lạc và o. Nhắc tá»›i má»™t mảnh đất lẽ ra không được tồn tại. Những con chim vẽ trong tranh tháºt giống vá»›i những thứ mà tôi đã chứng kiến nÆ¡i đó; những váºt thể hình dạng rồng, Ä‘ang uốn lượn trên má»™t bầu trá»i tăm tối.
Lisa nhìn tôi.
– Chú có thÃch chúng không, chú John?
– Không, tháºt ra thì ... - Những từ ngữ tiếp nối bị giáºt vụt ra khá»i đôi môi tôi bởi má»™t tiếng động rất mạnh và đột ngá»™t. Cả hai chúng tôi giáºt nảy ngưá»i lên.
Thế nhưng không có hiểm há»a. Chỉ cánh cá»a bị gió Ä‘áºp sáºp và o ổ khóa.
Lisa giơ một bà n tay áp lên ngực.
– Trá»i đất, cháu sợ quá! Hôm nay sao cháu hay hoảng hốt đến thế nhỉ?
– Tôi chuyển đỠtà i.
– Mẹ cháu bây giỠcó thể ở đâu nhỉ?
– Có lẽ dưới tầng hầm.
– Bà ấy vẽ ở dưới đó sao?
– Không, cháu nghĩ là không. Nhưng nếu hai chú cháu không thấy mẹ cháu ở tầng trệt cũng như ở trên lầu nà y thì chỉ còn lại tầng hầm thôi.
Tháºt ra cô bé có lý.
– Cháu sợ cái tầng hầm đó lắm. – Lisa khe khẽ nói cho tôi biết.
– Cháu mà sợ à ?
– Vâng, tầng hầm đó rất là khác. Nó rất kỳ lạ. Chú có biết không, tháºt ra nó chẳng thuá»™c vá» nhà cháu, mà đã có từ rất lâu rồi. Ãt nhất thì cÅ©ng là những bức tưá»ng. Khi tạo ngôi nhà nà y, ba mẹ đã để nguyên như váºy mà xây lên trên.
– Thế còn bây gi�
– Nó được dùng là m nơi chứa rượu vang.
Äầu lưỡi tôi cháy lên trong câu há»i, liệu bà há»a sÄ© có phải là má»™t đệ tá» ma men không lá»™ mặt. Nhưng may mà tôi kịp thá»i nuốt câu há»i xuống.
– Váºy thì ta xuống tầng hầm xem thá» Ä‘i! Hay là cháu sợ cả chú nữa?
– Không đâu!
– Sao chú lại vinh dá»± váºy?
Mặt Lisa đỠlên.
– Chú biết không, chú John, cháu thưá»ng nháºn ra Ä‘iá»u đó trong ánh mắt cá»§a ngưá»i khác. Lúc ban nãy ở bãi biển, cách chú nhìn cháu bước ra khá»i mặt nước tháºt khác vá»›i kiểu nhìn cá»§a đám con trai hoặc cá»§a những ngưá»i đà n ông ở đây.
Nó rất ... - Cô bé nhún vai. – Ãnh mắt rất đà ng hoà ng.
– Tôi báºt cưá»i.
Cháu tinh mắt tháºt đấy, Lisa. – Vừa nói, tôi vừa cố ném má»™t cái nhìn cuối cùng vá» hướng những bức tranh.
ChÃnh trong tÃch tắc đó, tiếng hét cá»§a cô bé như giáºt chuông báo động!
|

07-07-2009, 12:56 AM
|
 |
|
|
Tham gia: Sep 2008
Bà i gởi: 105
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 20 Times in 7 Posts
|
|
Chương 5
Một bức tranh khủng khiếp.
Tháºt hiện thá»±c, mà bà hiểm, u ám và cÅ©ng tà n nhẫn độc ác trong má»™t phương cách nà o đó.
Váºy mà nó đã do chÃnh tay chị vẽ nên.
Fedora Golon không hiểu được. Hai đầu gối chị má»m ra, ngưá»i đà n bà đứng đó và run rẩy. Hai mắt đẫm lệ. Chị không biết liệu nên khóc hay nên la hét, chị chỉ nhìn thấy bức tranh mà ngưá»i đà n ông kia vừa phÆ¡i bà y ra trước mặt mình.
Ná»n tranh được vẽ trong mà u tối. Bức tranh thể hiện má»™t cánh cổng mở, má»™t khung cá»a mà u xám được đỡ bằng hai cây cá»™t lá»›n.
Äằng sau cánh cá»a bắt đầu má»™t hà nh lang u ám. Fedora đã rất cố gắng để thể hiện chiá»u sâu cá»§a hà nh lang lên ná»n tranh. Ngưá»i xem có cảm giác như hà nh lang dẫn mãi vá» nÆ¡i vô táºn hoặc xuống địa ngục.
Phần trước bức tranh chỉ ra những nhân váºt đóng vai trò chÃnh ở đây.
Các thầy tu!
Tất cả có năm thầy tu. Há» Ä‘á»u mặc những chiếc áo dà i trùm đầu mà u xám, tay cầm tay há» tạo thà nh má»™t vòng tròn. Tư thế cá»§a há» giống như Ä‘ang nhảy quanh chiếc bà n hình oval. Trên bà n tay có phá»§ má»™t lá»›p khăn mà u đỠsáºm.
Nhưng đó không phải là thứ khiến cho ngưá»i đà n bà vừa cảm thấy thu hút vừa kinh hãi. Ná»—i sợ cá»§a chị bắt nguồn từ những đồ váºt đứng trên mặt bà n kia, những đồ váºt mà chị hoà n toà n không vẽ.
Äó là má»™t chiếc đế đựng và quả cầu bằng pha lê Ä‘á».
Chị biết cả hai thứ nà y. ChÃnh vì chúng mà chị đã Ä‘i tá»›i thà nh phố Paris. Chị đã đánh cắp những đồ váºt nà y ở đó. Chiếc đế đựng và quả cầu pha lê là nguyên nhân chuyến Ä‘i và cÅ©ng là lý do khiến chị là m quen vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà bà hiểm có tên là Tanith.
Chị đã mang cả hai thứ đó vỠđây, đã đưa chúng xuống tầng hầm nà y, và bây giỠthì chúng nhảy và o đứng giữa bức tranh.
Một hiện thực bà hiểm ...
Bức tranh bây giá» trông tháºt sống động đến độ ngưá»i đứng trước nó phải tÃnh đến khả năng những thầy tu kia cÅ©ng sẽ bắt đầu chuyển động bất cứ lúc nà o, há» chỉ tạm thá»i bị đỠra trong má»™t khoảng thá»i gian ngắn mà thôi. Chỉ riêng dáng ngưá»i cá»§a năm thầy tu đã cho thấy ngưá»i vẽ chúng là má»™t há»a sÄ© tà i ba tá»›i mức nà o.
Không há» khoe khoang, Fedora quả tháºt có thể tá»± gá»i mình là má»™t nghệ sÄ© tầm cỡ.
– Thế nà o? – Chị nghe thấy giá»ng cá»§a ngưá»i đà n ông râu ráºm. – Em có thấy thÃch bức tranh không?
Fedora không nói thà nh lá»i. Ngưá»i đà n bà lấy má»™t hÆ¡i và i lần tháºt sâu, lắc đầu, rồi nhún vai.
– Em ... em không rõ!
– Tất cả những thứ nà y là đồ tháºt.
– Anh Ä‘ang nói vá» chuyện chiếc đế đựng và quả cầu pha lê? – Fedora há»i lại.
– ChÃnh xác!
– Nhưng tại sao lại như thế được? Em đâu có vẽ chúng. Là m sao chúng có thể nhảy và o bức tranh được?
– ChÃnh ta đã là m chuyện đó!
Nữ há»a sÄ© đã chỠđợi câu trả lá»i nà y. Nhưng mặc dù váºy chị vẫn bị sốc, chị lắc đầu bởi không muốn tin.
– Äúng, em nghe đúng rồi đấy. – Gã đà n ông thì thà o. – Äó là những váºt thể tháºt mà em đã mang từ Paris vỠđây. Chúng rất hợp vá»›i bức tranh.
– Em không hiểu. – Nữ há»a sÄ© thì thà o. – Em tháºt không hiểu được ...
– Thôi, chấp nháºn Ä‘i!
“Mình chẳng còn con đưá»ng nà o khác hÆ¡n là phải chấp nháºnâ€. – Fedora thầm nghÄ© và khuôn mặt chị hằn lên má»™t nếp nhăn Ä‘au khổ. Má»i việc đột ngá»™t trở nên trầm trá»ng, xa lạ. Chị vẫn còn đứng trong ngôi nhà cá»§a mình, váºy mà đã mang cảm giác tồn tại trong má»™t khoảng chân không. Nếu suy nghÄ© ra Ä‘á»u tháºt Ä‘iên khùng. Chị vẽ má»™t bức tranh, má»™t bức tranh mà tháºt ra chị không há» muốn vẽ. Thế rồi có những váºt thể hết sức bình thưá»ng đột ngá»™t nhảy và o trong tranh, những váºt thể mà chÃnh chị đã mang từ Paris vỠđây.
Bên cạnh tất cả những chuyện đó là má»™t ngưá»i đà n ông bà hiểm, ngưá»i đã đột ngá»™t nhảy và o cuá»™c Ä‘á»i chị, chiếm má»™t vị trà mà lẽ ra chỉ dà nh riêng cho chồng chị. Ngưá»i đà n ông và bức tranh nà y chắc phải có má»™t mối liên quan trá»±c tiếp vá»›i nhau. Chị đã trao thân cho ngưá»i đà n ông đó, và mãi tá»›i bây giá» Fedora má»›i ý thức được rằng tháºm chà chị chưa há» biết tên anh ta.
Thêm má»™t lần nữa, chị cảm nháºn đôi bà n tay cá»§a ngưá»i kia và bất chợt rùng mình. Những ngón tay không còn dừng lại trên đôi vai, chúng bây giá» Ä‘ang ôm trá»n lấy cánh tay chị, gây nên cảm giác chiếc váy chị Ä‘ang mặc trên ngưá»i hoà n toà n không tồn tại. Những ngón tay Ä‘ang sá» soạng trên là n da trần.
Fedora không thể hướng khá»i bức tranh. Chị đã vẽ rất nhiá»u, nhưng không má»™t bức tranh nà o đẹp và hiện thá»±c như bức tranh nà y. Nó nhắc cho ngưá»i ta nhá»› đến nét vẽ tà i ba cá»§a những há»a sÄ© cổ thế ká»· thứ XVI, XVII, những ngưá»i mà ngà y hôm nay được các chuyên gia khẳng định rằng hỠđã lá»™t tả được phần hồn cá»§a sá»± váºt, khiến các nhân váºt trong tranh trông như Ä‘ang sống.
– Giá» thì tác phẩm nghệ thuáºt cá»§a em đã hoà n haá»! – Gã đà n ông thì thà o và o và nh tai bên phải cá»§a Fedora. – Em đã là m rất tốt.
– Äiá»u đó có nghÄ©a là ...?
– á»’, rồi em sẽ thấy. Em đã láºp nên công lá»›n. Nhất là việc em đã Ä‘i Paris và đưa những váºt đó vỠđây, những thứ mà anh rất cần và cả há» cÅ©ng rất cần. Chiếc đế đựng và quả cầu pha lê.
– Ai cần những thứ đó? HỠlà ai?
– Những thầy tu!
Fedora lắc đầu.
– HỠđâu có thể sá» dụng chúng, kể cả chiếc đế đựng lẫn quả cầu. Äó không phải là ngưá»i, đó chỉ là những hình được vẽ lên trên tranh ...
– Äúng thế, ngưá»i tình cá»§a ta. Nhưng em có chắc đó không phải là ngưá»i không?
– Tại sao? ChÃnh em ...
Ngưá»i đà n ông chỉ cưá»i, nhưng trong má»™t tÃch tắc sau đó, gã giáºt nảy ngưá»i lên.
– Sao thế? – Fedora há»i.
– Có kẻ thù!
– Tại sao?
Ngưá»i đà n ông bước tách ra khá»i chị.
– Ta cảm nháºn thấy như váºy! – Gã thì thà o. – Ta cảm nháºn rất rõ ...
– Nhưng ai đến đây mới được chứ?
Kẻ kia cưá»i lá»›n.
– Ai hả? Ta có thể nói rõ cho em biết, ngưá»i tình cá»§a ta, nhưng thôi. Vụ giết ngưá»i tại thà nh phố Paris đã bị chú ý. Ngưá»i ta sẽ tìm ra dấu vết cá»§a em, và chÃnh hắn đã tìm đến đây. Nhưng việc nà y chẳng giúp được gì cho hắn đâụ. – Fedora ngạc nhiên, hoà n toà n không hiểu ngưá»i đà n ông nói gì. Chị đưa ánh mắt ra khá»i bức tranh và nhìn vá» phÃa con ngưá»i mà chị thuần phục.
Gã Ä‘ang đứng bên cánh cá»a.
Chỉ trong má»™t giây đồng hồ, thân hình gã đã biến đổi hoà n toà n. Äá»™t ngá»™t, có vô và n ngá»n lá»a xanh nho nhá» bốc lên trên cÆ¡ thể gã, vẽ lại tháºt rõ rà ng từng đưá»ng nét. Thế rồi Fedora phát hiện ra má»™t yếu tố khác. Má»™t thân hình thứ hai.
Thân hình thứ hai nà y đặt chồng lên thân hình thứ nhất, nhưng không tồn tại tháºt sá»±, mà chỉ là má»™t bóng má».
Nó nhảy nhót trên thân hình thứ nhất và là má»™t bức tranh tháºt tởm lợm. Má»™t khuôn mặt hình tam giác như khuôn mặt má»™t con dê già , thêm và o đó là hai con mắt bốc lá»a và má»™t cái miệng rất rá»™ng vá»›i hai hà m răng nhá»n hoắt nhô ra.
Bộ mặt của quỷ Satan?
Ngưá»i đà n bà rùng mình và sa ngay và o má»™t cÆ¡n sốc thứ hai khi hình ảnh cá»§a đứa con gái chị đột ngá»™t hiện lên. Bức tranh đó đè chồng lên bức tranh năm tên thầy tu, Fedora nhìn thấy rất rõ cô con gái cá»§a chị Ä‘ang ở trên bãi biển và máu chảy ra từ hai tay nó.
Thế rồi hình ảnh đó biến Ä‘i. Cả ngưá»i đà n ông trông cÅ©ng thoắt bình thưá»ng trở lại khi anh ta nhìn và o mặt chị.
Ngưá»i đà n bà lùi má»™t bước vá» sau. Hai chân run rẩy, đầu gối như đã biến thà nh cao su, và khi đưa tay lên mặt, chị nháºn thấy da mình ướt đẫm mồ hôi.
– Chuyện gì ... Chuyện gì váºy? – Vất vả lắm chị má»›i lắp bắp nên lá»i.
– Gã đà n ông râu ria xồm xoà m cưá»i lá»›n, đôi mắt gã sáng lên má»™t cách kỳ dị.
– Pháp thuáºt. – Gã thở ra. – Pháp Thuáºt Äen ...
Fedora không hiểu. Chị đứng đó, nắm chặt hại bà n tay thà nh nấm đấm.
Thêm má»™t lần nữa, chị cố nhá»› lại những gì mình vừa nhìn thấy. ChÃnh là đứa con gái ruá»™t cá»§a chị, má»™t phần cá»§a gia đình chị, cái gia đình mà tháºt ra chị vẫn yêu thương. Trong giây phút nà y, ngưá»i đà n bà thấy mình như má»™t con hổ mẹ, sẵn sà ng nhảy lên bảo vệ con mình. Chị lắc đầu dữ dá»™i.
– Äể cho nó yên! – Chị gà o và o mặt ngưá»i đà n ông. – Như thế là đủ rồi, anh há»›p hồn tôi là đủ rồi! Lisa không dÃnh dáng gì tá»›i chuyện nà y. Việc nà y chỉ liên quan tá»›i hai chúng ta!
– Ngu ngốc! – Gã đà n ông râu xồm lạnh lùng đáp lại. – Ngu ngốc! Cô tưởng là những kẻ khác đứng ngoà i cuá»™c được sao? Không đâu, cô nhầm rồi! Nhầm má»™t cách trầm trá»ng. Những gì ta đã định là m ta sẽ là m cho bằng được. Cô phải chấp nháºn và phải hiểu Ä‘iá»u đó. Ta không tá»± nguyện lùi bước đâu, không lùi má»™t bước. Vòng tròn đã khép lại rồi, bởi chÃnh cô đã mang hai váºt thể kia từ Paris vỠđây, hai thứ ma ta còn thiếu.
– Nhưng tôi đâu có là m gì chị ấy ...
– Cô không là m gì sao? – Kẻ kia chế giễu.
Fedora phẩy tay.
– Thôi được rồi, bá» Ä‘i. Nói tiếp cÅ©ng chẳng có Ãch gì.
– Gã đà n ông không nghe lá»i chị nữa. CÆ¡ thể gã đã căng lên, gã nhìn lên trên cao. Ãnh mắt gã như Ä‘ang khoan xoáy và o trần phòng.
– Anh sao váºy? – Fedora há»i.
Câu trả lá»i được đưa ra bằng má»™t kiểu cách mà ngưá»i đà n bà không bao giá» lưá»ng tá»›i. Äá»™t ngá»™t, mảnh đất dưới chân chị rung lên. Những chấn động lan truyá»n khắp ngôi nhà , là m rung chuyển cả những bức tưá»ng lẫn ná»n nhà . Nó giống như má»™t cÆ¡n động đất nhá», và ngưá»i đà n bà lảo đảo bước tá»›i gần bức tưá»ng ...
Äá»™t ngá»™t như khi nó xuất hiện, những chấn động thoắt biến Ä‘i.
Má»i váºt trở lại binh thưá»ng.
Ngưá»i đà n bà nhẹ nhõm thở ra, đồng thá»i lắng tai hướng lên trên, muốn xác định xem phÃa trên nhà có gì đổ vỡ hay không.
Bên trên yên tĩnh.
– GiỠthì chắc chúng đã ngạc nhiên đủ rồi. – Gã đà n ông nói, giơ hai tay xoa và o nhau.
– Ngạc nhiên vỠchuyện gì?
– Ngạc nhiên vá» những phản ứng mà việc chúng xuất hiện đã gây ra. – Gã giải thÃch. – Nhưng bây giá» thì em có thể Ä‘i lên trên, ngưá»i tình cá»§a ta. Äi lên gặp con gái em và gặp gã đà n ông đó. Ném hắn ra ngoà i! Nói vá»›i hắn rằng ở đây chẳng có ai chịu được hắn cả. Cứ tin và o anh. Lúc nà o anh cÅ©ng sẵn sà ng giúp em, Fedora. Anh luôn đứng bên cạnh em. Äừng bao giá» quên Ä‘iá»u đó!
– Anh để cho em đi hả?
– Äúng!
– Thế còn bức tranh? Em muốn vẽ tiếp!
– Không! – Gã râu xồm đáp lại. – Em không cần vẽ tiếp!. Nó xong rồi!
Fedora ngạc nhiên.
– Chẳng lẽ từ giỠanh sẽ thôi không ra lệnh cho em vẽ tiếp nữa sao?
– Nếu anh đã nói là em không cần vẽ tiếp, thì có nghĩa là em không cần.
Fedora gáºt đầu. Ngưá»i đà n ông vừa ám chỉ đến bức tranh cá»§a chị. NghÄ© tá»›i đó, ngưá»i đà n bà lại thoắt quên Ä‘i tất cả những chuyện khác và thì thà o:
– Nó đã trở thà nh má»™t tác phẩm nghệ thuáºt tháºt sá»±.
– Äúng thế, má»™t tác phẩm rất đặc biệt. – Gã râu xồm đáp.
Má»™t nụ cưá»i lướt qua đôi môi ngưá»i đà n bà , nhưng nó đóng băng lại ngay trong tÃch tắc sau đó. Vá»›i vẻ kinh ngạc tá»™t cùng, Fedora đứng sững nhìn bức tranh, giÆ¡ tay dụi mắt, nhưng hình ảnh không thay đổi.
Chị không nhìn lầm.
Những ngưá»i thầy tu mà chị vẽ nên bây giá» không đứng yên nữa. Há» chuyển động, há» Ä‘ang nhảy xung quanh chiếc bà n hình oval, tạo thà nh má»™t vòng tròn ma quá»·.
Fedora tháºt không tin và o mắt mình. Chị đã tÃnh đến nhiá»u khả năng, nhưng những gì Ä‘ang nhìn thấy tháºt sá»± vượt khá»i giá»›i hạn cá»§a trà tưởng tượng.
Ngưá»i đà n bà tháºt sá»± không thể hiểu nổi, đã bao giá» những hình vẽ trong tranh trở thà nh ngưá»i sống chưa?
Không thể được ...
Năm thầy tu tháºt sá»± không đứng yên nữa. Há» nhảy xoay quanh vá» má»™t hướng xung quanh cái bà n, giÆ¡ tay lên cao, hạ xuống thấp rồi mở miệng ra. Há» tiếp tục chuyển động trong câm lặng, nhưng theo má»™t nhịp Ä‘iệu nhất định, do má»™t ngưá»i nà o đó ấn định.
Há» Ä‘ang nhảy đúng Ä‘iệu nhảy cá»§a dân Do Thái xoay quanh con bò và ng. Chỉ có Ä‘iá»u ở đây các thầy tu nhảy xung quanh má»™t chiếc bà n, trên có để chiếc đế đựng và má»™t quả cầu pha lê mà u Ä‘á», há» nhảy như thể Ä‘ang tôn thá» những đồ váºt kia.
– Há» sống! – Nữ há»a sÄ© thì thà o. – Há» sống ...- Má»™t là n hÆ¡i băng giá vuốt dá»c sống lưng chị. Ngưá»i đà n bà hÆ¡i còng ngưá»i xuống, nhìn trân trối và o bức tranh mà mình đã tạo nên và vẫn không thể tin rằng chuyện nà y lại có thể xảy ra.
– Äúng, há» Ä‘ang sống, - Gã đà n ông râu xồm đáp. – Và há» sống là nhá» em.
Fedora xoay lại.
– Em?
– Dĩ nhiên rồi!
– Không thể thế được, ...
– Chẳng phải chÃnh em đã vì anh mà đi Paris đất ư?
– Có chứ, nhưng mà ...
– Không nhưng mà gì cả. – Ngưá»i đà n ông chỉ và o bức tranh. – Nguyên nhân cho chuyến Ä‘i là điệu nhảy cá»§a nhóm năm thầy tu nà y. Chúng Ä‘ang nhảy và chúng còn là m được nhiá»u Ä‘iá»u hÆ¡n nữa. Cứ tin như váºy Ä‘i.
– Là m gì kia?
– ChỠđã, ngưá»i tình cá»§a ta! – Gã đà n ông giá»…u cợt cúi mình xuống. – Dù sao thì ta cÅ©ng phải cảm Æ¡n em vì những việc mà em đã là m. Tháºt đáng khen, tháºt ngoan ngoãn ... - Gã mỉm cưá»i thêm má»™t lần nữa, rồi xoay ngưá»i bá» Ä‘i.
Äó không phải là những bước Ä‘i bình thưá»ng cá»§a má»™t con ngưá»i, mà là sá»± biến mất đột ngá»™t. Chỉ trong tÃch tắc, Fedora không nhìn thấy gã nữa. Tên râu xồm đã tan và o không khÃ.
Còn lại má»™t mình Fedora trong hầm. Ngưá»i đà n bà đứng im, đầu tiên nhìn trân trối và o khoảng không gian trống rá»—ng trước mặt, rồi xoay đầu và lại nhìn bức tranh.
Má»i váºt đứng im.
Bức tranh trông giống như lúc trước. Chẳng có thầy tu nà o nhảy. Chiếc đế đựng và quả cầu pha lê đứng im trên bà n. Những hình chị đã vẽ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Nữ há»a sÄ© đưa tay dụi mắt. Dần dần, chị tá»± há»i liệu có phải tất cả những chuyện nà y đó chỉ là do mình nằm mÆ¡ không? Có phải Ä‘iệu nhảy cá»§a những hình vẽ kia chỉ là ảo ảnh chăng?
Không đâu, không! Nếu như thế thì ngưá»i đà n ông râu xồm kia sẽ không há» tồn tại. Nhưng chÃnh anh ta đã có tháºt, anh ta luôn luôn quay trở lại vá»›i chị ....
Ngưá»i đà n bà không thể suy nghÄ© tiếp được nữa. Chị lắc đầu, nuốt khan rồi Ä‘i vá» phÃa cánh cá»a. Dần dần chị hiểu ra rằng, chị Ä‘ang sa và o má»™t vòng tròn quá»· quái, chẳng dể gì thoát ra. Những xiá»ng xÃch vô hình Ä‘ang giữ chặt lấy và thay đổi nhân cách chị.
Tất cả những chuyện nà y rồi sẽ dẫn vỠđâu?
Ngưá»i đà n bà tá»± há»i nhưng không tìm được câu trả lá»i. Nhưng ông ta đã ấn định chị phải là m gì, vì thế mà chị mở cá»a và bước ra ngoà i.
Bây giỠyếu tố hơn cả là con gái của chị.
|
 |
|
| |