  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 07:40 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Hoàn Châu Cát Cát
			 
			 
			
		
		
		
			
			 Chương 1 
  
 
  
 
 
Bắc Kinh. Những năm thá»i vua Càn Long, Tá» Vy cùng a đầu Kim  Tá»a đến Bắc Kinh đã gần tháng nay và hai ngưá»i ngày nào cÅ©ng tá»›i trước cổng Tá»  Cấm Thành, đứng ở đấy chăm chú nhìn vào thành quách lá»™ng lẫy vÄ© đại này. Những  bá» tưá»ng đỠcao lá»›n, vá»›i những cánh cá»a lá»›n khép kÃn, bên ngoài là lÃnh canh áo  giáp, vÅ© khà đầy đủ canh chừng không thể lá»t. Bên trên những mái ngói đỠhình  vẩy cá hết mái này đến mái khác. Thành rất rá»™ng lá»›n. Nhiá»u lúc Vy thắc mắc Hoàng  cung là vùng đất Thánh, má»™t cấm địa, hay chỉ là má»™t thứ ảo ảnh? NÆ¡i chỉ có thể  nhìn, mà không thể đến được. Tá» Vy đứng tần ngần. Nàng biết là chẳng có cách  nào, chẳng có phương thức nào để Ä‘i vào đấy, chứ đừng nói là gặp ngưá»i mà mình  muốn tìm.  
Và như váºy, nhiệm vị nàng phải thá»±c  hiện gần như vô vá»ng. Nhưng trước đó Vy đã lỡ hứa vá»›i mẹ rồi? Khi mẹ gần nhắm  mắt, Vy đã trịnh trá»ng hứa, và cÅ©ng chÃnh vì muốn thá»±c hiện lá»i hứa đó, mà Vy đã  bán hết tài sản, nhà cá»a ở Tế Nam, để đến chốn Bắc Kinh hoa lệ này. Vy không hối  tiếc việc mình đã làm, vì lá»i hát buồn thảm, mẹ thưá»ng hát cứ vẳng mãi bên tai.   
Núi xa vá»i vợi, sông vá»i vợi.   
Sông và núi cùng xa lắc lơ...   
Mãi đợi mãi chá», chá» vá»›i đợi,   
Ngày qua ngày đợi đã má»i  mòn 
Váºy thì... Không được! Ta nhất định  phải bằng má»i giá, má»i cách để vào đó cho được!  
Lúc đó, Tá» Vy má»›i tròn mưá»i tám, cái tuổi còn quá trẻ. Nên bao  nhiêu suy nghÄ© cá»§a nàng cÅ©ng Ä‘á»u rất vô tư giản dị. Tuổi thÆ¡ cá»§a Tá» Vy lại lá»›n  lên trong vòng tay, trong tình yêu tròn đầy Vy được mẹ nuôi, mẹ dạy và rất Ãt  tiếp xúc vá»›i chung quanh, vì váºy tất cả kiến thức nàng có gần như Ä‘á»u chỉ do mẹ  truyá»n đạt, nên Tá» Vy không có được má»™t ý niệm gì vá» sá»± phức tạp cá»§a cuá»™c Ä‘á»i.  Con a đầu Kim Tá»a tuy là má»™t đứa ở trung tÃn, nhưng nó kém nàng gần má»™t tuổi, vì  váºy cÅ©ng chẳng giúp Ãch được gì. CÅ©ng chÃnh vì kiến thức cá»§a Vy Ä‘á»u có được qua  sách vở, nên Vy nghÄ© má»i sá»± việc Ä‘á»u đơn giản. Má»™t lần, tình cá» Ä‘i ngang má»™t cÆ¡  quan có tên là Thái Thưá»ng Tá»± nÆ¡i chuyên chá»§ quản lá»… bá»™ Ä‘iển chế cá»§a triá»u đình.  Là Vy nghÄ© đây, đúng là nÆ¡i cần gõ cá»a, để gặp được ngưá»i cần gặp rồi, chứ làm  sao biết được, vị quan ở cÆ¡ quan này là má»™t ông quan chẳng ra quan, ông ta tên  là Lương đại nhân. Má»™t ngưá»i gần như lúc nào cÅ©ng vắng mặt ở cá»a quan. ChÃnh vì  váºy mà mấy lần, Vy dẫn Kim Tá»a đến, xin vào Ä‘á»u được lÃnh gác cổng từ chối, nói  là Lương đại nhân bữa nay báºn việc Ä‘i vắng. Mãi đến má»™t bữa, Vy nghe nói kiệu  cá»§a Lương đại nhân hôm nay sẽ Ä‘i qua cầu Ngân ÄÃnh. Thế là nàng quyết tâm, phải  ra cháºn kiệu để thá»±c hiện ý định cá»§a mình 
ÄÆ°á»ng xá hôm đó cÅ©ng như má»i hôm rất tấp náºp. Tá» Vy cùng Kim  Tá»a đứng bên vệ đưá»ng, lóng ngóng nhìn. Trong tay nàng vẫn giữ chặt má»™t tay đãy.  Trong tay đãy đó có hai váºt mà Vy quà hÆ¡n cả sá»± sống cá»§a mình. Vì nó mà có má»™t  ngưá»i đàn bà - mẹ Vy - phải sống bên bá» hồ Äại Minh suốt Ä‘á»i hoài phà cả má»™t  thá»i xuân.  
Tá» Vy đứng đó ngóng đợi vá»›i ná»—i  bồn chồn bá»±c dá»c. Dòng ngưá»i cứ tất báºt ngược xuôi. Ai Ä‘i qua, cÅ©ng có cái Ä‘Ãch  đến có nÆ¡i chá». Còn nàng, gần như mù mịt.  
Khách qua đưá»ng, có ngưá»i đã qua rồi, vẫn quay lại nhìn hai  thầy trò Vy, vì tháºt ra Tá» Vy khá xinh, dù trang phục nam nhi bình dị không cầu  kỳ. Nhưng cái đôi mắt to vá»›i hàng mi cong vút buồn buồn, cái nước da trắng như  sữa. Cái phong cách cao quà có cả con a đầu Kim Tá»a bên cạnh nữa. Hai thầy trò  như hai đóa hoa Ä‘ang xuân. Làm sao chẳng khiến ngưá»i chú ý?  
ÄÆ°á»ng phố cứ tấp náºp, dòng ngưá»i tiếp tục trôi. Chợt cái tấp  náºp bình thưá»ng đó, như bị phá vỡ để trở thành ồn ào hÆ¡n trước. Có tiếng ngá»±a  dồn dáºp. Rồi đầu phố xuất hiện má»™t tốp kỵ mã vá»›i những lá phướng, có mấy chữ lá»›n  Tránh xa - Nghiêm chỉnh, tiếp theo sau là kiệu cá»§a cá»§a Lương Äại nhân vá»›i hai  hàng cáºn vệ hai bên. Há» Ä‘ang Ä‘i vá» hướng nàng, rầm rá»™. Äám ngá»±a đến đâu, bá»n  quan lại lá»›n tiếng hò hét:  
- Tránh ra! Tránh  ra! Không ai được cản đưá»ng Lương Äại nhân! Tránh ra!  
Tá» Vy phấn khởi, hồi há»™p vì mục tiêu sắp đạt, nàng nói nhanh  vá»›i Kim Tá»a:  
- CÆ¡ há»™i cá»§a chúng ta đến rồi  đấy! Kim Tá»a! Mi đứng đây chỠđể ta ra cản kiệu nhé!  
Tá» Vy nói xong là chen ngưá»i vào đám đông. Kim Tá»a chẳng yên  tâm chạy theo. Bá»n kỵ binh đã trá» tá»›i, vì đưá»ng phố đông ngưá»i, nên há» phải Ä‘i  cháºm lại. Tá» Vy và Kim Tá»a thừa dịp chen vào, nàng Ä‘i nhanh đến trước kiệu quan  quỳ xuống. Hai tay nâng cao chiếc đãy:  
-  Lương Äại nhân! Lương Äại nhân! Tiểu nữ có chuyện quan trá»ng, muốn thưa cùng  Lương Äại Nhân! Má»i Äại nhân xuống kiệu, dành cho tiểu nữ má»™t Ãt thá»i gian để  tiểu nữ trần tình. Lương Äại nhân! Lương Äại nhân!  
Vì kiệu bị cản đưá»ng nên dừng lại. Viên quan trong kiệu có vẻ  bá»±c dá»c:  
- Ai váºy? Sao dám cả gan cháºn kiệu  chứ? Kéo nó ra Ä‘i!  
- Xéo Ä‘i! Có chuyện gì  ngày mai đến cá»a quan mà trình!  
Bá»n quan quân  tùy tùng cÅ©ng lên tiếng. Äiá»u này làm Kim Tá»a nổi nóng, nó nói lá»›n:   
- Chúng tôi đã đến cá»a quan mấy lượt, nhưng ở  đấy cứ bảo quan không có đến làm việc. Lương Äại nhân không có mặt ở đấy. Bá»n  tôi làm sao gặp được mặt chứ?  
Một tay tùy  tùng trợn mắt:  
- Lương Äại nhân cá»§a chúng ta  ngày mai này cưới vợ cho con trai, rất báºn! Rất báºn! Suốt tháng này sẽ không làm  việc gì cả! Muốn gặp tháng sau gặp!  
Tá» Vy  nghe váºy càng lo, cô ta vừa nắm lấy kiệu, vừa nói to:  
- Lương Äại nhân! Lương Äại nhân! Nếu không có chuyện quan  trá»ng, bất đắc dÄ© lắm tôi má»›i cháºn kiệu cá»§a ngài! Tôi làm chuyện phạm thượng này  là có lý do. Xin ngưá»i hãy nhÃn chút thá»i gian, nghe lá»i tôi trình bày. Xin  ngưá»i hãy xem những váºt này...  
Vị quan trong  kiệu thò đầu ra, lớn tiếng.  
- Hừ! Cái bá»n vô  lại nào dám cản kiệu cá»§a bổn quan váºy? Mà còn lá»›n tiếng vô lá»…. Không muốn sống  nữa ư?  
Tá» Vy vừa thấy Lương Äại nhân chịu lá»™  mặt ra, đã cố gắng vùng quay lại:  
- Lương Äại  nhân! Lương Äại Nhân! Hãy nghe tôi nói, chắc chắn là ngài nghe xong sẽ không  thấy uổng công. Xin ngài hãy dành cho tôi má»™t Ãt thá»i gian, má»™t Ãt thôi!...   
Nhưng Lương Äại Nhân đã lạnh lùng phán:   
- Ai có thì giỠđể nghe chuyện của ngươi chứ?   
Và quay sang đám tùy tùng, ông ta hét:   
- Làm gì để mất thì giá» thế? Sao không "dá»n  dẹp" để kiệu vá» phá»§ sá»›m Ä‘i?  
Rồi ông ta quay  ngay vào kiệu. Kiệu được nâng lên. Äoàn ngưá»i ngá»±a lại tiếp tục hành trình. Tá»  Vy và Kim Tá»a bị đẩy ngã vào trong lỠđưá»ng. Äám đông đứng gần đấy thấy váºy, vá»™i  bước tá»›i đỡ hai ngưá»i lên. Má»™t ông lão lắc đầu, thở dài nói:  
- Có chuyện oan ức mà ra cản kiệu thì chẳng tác dụng gì đâu.  Sao không kiếm ngưá»i "lo" có phải dá»… hÆ¡n không?  
Tá» Vy được đỡ dáºy, đầu óc còn choáng váng. Kim Tá»a đứng gần  đấy, không giấu được bất bình:  
- Cái tay  Lương Äại Nhân này chỉ lo chuyện con trai cưới vợ, mà nghỉ việc cả tháng. Thế  này thì bá»n mình làm sao gặp được ông ta? Tiểu thư. Tiá»n cá»§a chúng ta ngày càng  cạn kiệt, nếu cứ thế này chắc tiêu mất. Tay Lương Äại Nhân này tháºt là vô nhân,  không dám tin? Hay là chúng ta nhá» ngưá»i khác giúp đỡ Ä‘i?  
Má»™t ngưá»i khác đứng gần đó lắc đầu nói:  
- Bá»n đại nhân trong cõi Ä‘á»i này Ä‘á»u má»™t lứa như nhau. Chẳng  có tay nào tốt đâu.  
Trong khi Tá» Vy cứ hướng  mắt theo Ä‘oàn kiệu càng lúc càng xa dần mà thất vá»ng, nàng đưa tay ra sau lưng  thăm dò bị đãy xem còn hay mất, rồi thở ra. Nhưng má»™t ý nghÄ© thoáng qua trong  đầu. Vy phá»§i phá»§i lá»›p bụi báºm trên áo, nói vá»›i Kim Tá»a:  
- Äừng sá»›m nản như váºy, Kim Tá»a! Chắc chắn là rồi ta sẽ tìm  được cách khác để gặp lại Lương Äại Nhân. Chừng nào không gặp được, ta má»›i liệu  phương thức khác.  
Và rồi như sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u  gì, Vy thÃch thú nói:  
- Nghe nói ngày mai nhà  Lương Äại Nhân tổ chức tiệc cưới phải không? Chắc hẳn là phải má»i rất nhiá»u  khách...  
Kim Tá»a chưa hiểu chá»§ nói gì, há»i:   
- Tiểu thư, cô định nói là...   
TỠVy gạt ngang:  
- Mi cứ chuẩn bị giúp ta má»™t phần quà Ä‘i, mai bá»n ta đến Lương  phá»§ ăn cưới!  
Tá» Vy nào biết, quyết định đó  cá»§a nàng, cÅ©ng quyết định luôn cả váºn mệnh. Bởi vì trong ngày lá»… cưới kia nàng  sẽ gặp má»™t ngưá»i con gái. Äứa con gái đó có tên là Tiểu Yến Tá». Tiểu Yến Tá»  chẳng phải nhân váºt lá»›n lao cá»§a thành Bắc Kinh mà chỉ là má»™t hạt cát bé xÃu  trong dòng ngưá»i đầy đặc ở kinh thành hoa lệ. Năm đó cô ta cÅ©ng vừa tròn mưá»i  tám tuổi.  
Và trong cái ngày mà Tá» Vy cháºn  kiệu cá»§a Lương Äại Nhân, thì tối hôm ấy Yến TỠđã trổ nghá» trèo tưá»ng khoét  vách. Äó là nghá» nghiệp chÃnh cá»§a cô. Lý do là mai này nhà há» Lương sẽ tổ chức  tiệc cưới. Mà như váºy thì quà cáp lá»… váºt hẳn là không nhá». Hôm nay Yến Tá» phải  đến nhà gái trước, thám thÃnh tình hình, xem đồ đạc đáng giá để đâu. Cất nÆ¡i  nào, hầu hành động, Yến Tá» nghÄ©. Gả cho Lương phá»§ hẳn phải có rất nhiá»u đồ sÃnh  lá»…? Vì váºy Yến Tá» thăm dò từng Ä‘iểm má»™t.  
Nhưng khi đến phòng cô dâu. Äá»™t nhiên Yến Tá» nghe có tiếng  khóc rất bi thảm. Yến Tá» tò mò khoét má»™t lá»— nhá» nhìn vào. Vừa dán mắt vào lá»—, cô  nàng đã giáºt mình tái mặt. Trá»i Æ¡i cô dâu Ä‘ang đứng trên ghế, thò đầu vào vòng  định treo cổ. Và Yến Tá» quên phắt ngay ý định cá»§a mình, nàng đẩy cá»a nhảy vào  phòng. Vừa chạy vá» phÃa cô dâu, vừa hét lá»›n:  
- Bá»› ngưá»i ta! Vào ngay! Vào ngay! Cô dâu Ä‘ang định treo cổ  này!  
o0o 
Hôm ấy Lương phá»§ Ä‘ang tưng bừng tổ chức tiệc cưới. Khách khứa  đông tấp náºp. Bữa đó Tá» Vy cÅ©ng có mặt, nhưng hóa trang thành má»™t thư sinh. Kim  Tá»a thì biến thành Tiểu đồng. Chuyện hóa trang này vá»›i há» khá thưá»ng xuyên nên  cÅ©ng đã quen. Mặc dù cả hai không giống con trai lắm.  
Lễ cưới tổ chức rất rầm rộ, khách đông như lễ hội, nên sự hiện  diện của thầy trò Vy, cũng không khiến ai ngỠvực.  
Giữa tiếng trống tiếng kèn nổi lên inh á»i, kiệu cô dâu được  khiêng vào sảnh đưá»ng đàng trai. Tá» Vy vẫn ẩn nhẫn chỠđợi. Äợi cô dâu chú rể  bái thiên, bái địa, bái tổ tiên rồi Ä‘i vào phòng động phòng xong má»›i tÃnh.   
Và khi nghi lá»… hoàn tất, khi Lương Äại Nhân  từ chá»— Cao ÄÆ°á»ng bước xuống, cùng cáºu con trai, mặt mày há»›n hở ra đón tiếp quan  khách. Không bá» lỡ dịp may, Vy vá»™i lẫn vào đám đông chen đến gần Lương Äại Nhân.   
- Lương Äại Nhân.  
Tá» Vy nắm lấy tay áo Lương Äại Nhân gá»i, làm ông ta ngạc  nhiên:  
- Cáºu là...  
TỠVy vội nói nhanh:  
- Dạ,  tôi há» Hạ, tên Tá» Vy, có chút chuyện làm phiá»n Äại Nhân, ngài có thể giành cho  tôi Ãt phút được không?  
- Báºn quá! Äể làm gì  chứ?  
Ngay lúc đó con trai cá»§a Lương Äại Nhân  đưa má»™t lão già đến, đẩy Tá» Vy qua má»™t bên:  
-  Cha Æ¡i! Triệu Äại Nhân đến rồi nè!  
Lương Äại  Nhân hồ hởi bước tá»›i đón khách, nhưng Vy không buông tha, Ä‘eo theo phÃa sau, nói  vá»›i má»™t chút trách móc:  
- Lương Äại Nhân, đến  cá»a quan thì không gặp, mà đến táºn nhà riêng, thì cÅ©ng không được ông tiếp,  chẳng lẽ ông không hỠđể tâm đến má»™t chút ná»—i Ä‘au cá»§a bá tánh ư?   
Lương Äại Nhân quay qua ngạc nhiên, càng ngạc  nhiên hÆ¡n khi nhìn rõ đây là cô gái giả trai.  
- Cô là con gái nhà ai mà ăn mặc kỳ cục váºy? Äi! Äi! Äi! Äi!  Äi chá»— khác chÆ¡i. Äám đàn bà con gái Ä‘á»u được đãi đằng hoa viên đằng kia. Cô cứ  sang đấy, đừng lẽo đẽo sau lưng tôi phiá»n lắm.  
- Ngài không nhá»› tôi là ai ư? Ngưá»i con gái hôm qua cháºn kiệu  ngài là tôi đấy! Hạ Tá» Vy này!  
Lương Äại Nhân  càng ngạc nhiên hÆ¡n:  
- Cái gì? Ngươi lại dám  trà trá»™n vào táºn đây à?  
Ông ta chưa kịp phản  ứng gì, thì má»™t tình huống đặc biệt xảy ra, làm không khà như đảo lá»™n cả. Ngay  lúc đó có má»™t chiếc bóng đỠchói từ đầu đến chân, phóng vá»t ra từ trong nhà. Má»i  ngưá»i nhìn kỹ bá»—ng giáºt mình. Sao  lại là cô dâu? Mà cô dâu lại chẳng đội mÅ© phụng có rèm che mặt. Cô dâu lạ hoắc  có nét mặt khá thanh tú, không trang Ä‘iểm. Trên lưng cô ta lại có má»™t chiếc bị  to, có vẻ rất nặng. Äám phụ dâu, bà mai, gia Ä‘inh... thì Ä‘uổi theo phÃa sau, há»  vừa chạy vừa hét:  
- Bắt cô ta lại! Giữ cô ta lại! Äó không phải là cô dâu mà là  má»™t kẻ trá»™m!  
Và kẻ trá»™m kia đúng là Tiểu Yến  Tá» cô ta Ä‘ang tả xung hữu đột, vừa chống trả vừa chạy. Tình cá» chạy vá» phÃa  Lương Äại Nhân và... Ầm!... Tiểu Yến TỠđã húc ngã vị quan này. Cảnh há»—n loạn  càng há»—n loạn hÆ¡n. Khách tham dá»± đổ xô đến, rồi tiếng la hét... Tá» Vy và Kim Tá»a  đứng ngẩn ra. Nhưng cảnh trước mặt cÅ©ng khá ná»±c cưá»i. Cô dâu áo Ä‘á», bị đẫy trên  lưng, nhảy tá»›i nhảy lui, đám đông thì rượt theo như chÆ¡i trò cút bắt. Äuổi mãi  mà bắt không được. Xem ra kẻ trá»™m cÅ©ng là kẻ biết nghá». Lương Äại Nhân vừa ngồi  dáºy lại bị đụng ngã xuống, ông bá»±c dá»c hét:  
-  Chuyện gì kỳ cục thế này?  
Bà mai vừa chạy  theo cô dâu, vừa hét:  
- Cô dâu mất tÃch rồi!  Cái cô này không phải cô dâu. Không phải tiểu thư nhà há» Trình, mà là kẻ cắp!  Hãy bắt giữ cô ta lại!  
Cả phòng nghẹt khách.  Chỉ đứng nhìn, đứng hét. Lương Äại Nhân thấy váºy kêu lên:  
- Cái gì? Cô dâu mất rồi ư? Làm gì có chuyện đó? Tại sao để cô  dâu đi mất?  
Bà mai đứng lại:  
- Dạ, cũng không biết nữa. Tôi vừa bước vào phòng, thấy kẻ  trộm mặc áo cô dâu đang gom lấy đồ đạc, nó đã lấy hết đồ quà giá bỠvào bị đãy  sau lưng, và phóng ra ngoài. 
Lương Äại Nhân  hét toáng lên:  
- Ngưá»i đâu! Hãy mau bắt tên  trá»™m cho ta!  
Äám gia Ä‘inh được lệnh chạy ùa  vào, gáºy gá»™c trên tay. Tiểu Yến Tá» như má»™t chú khỉ nhảy từ hướng này sang hướng  khác, đột phá vòng vây mà vẫn không thoát được. Ngưá»i lại đông quá. Bao đãy trên  lưng cá»™t miệng không chặt, nên đồ đạc trong ấy má»—i lần Tiểu Yến Tá» nhảy là rÆ¡i  vãi tứ tung. Äám thá»±c khách có cÆ¡ há»™i chen nhặt. Thế là khung cảnh càng thêm há»—n  loạn. 
Tiểu Yến Tá» nhảy đến đâu còn nhặt châu  báu trong đãy ném đến đấy, để cản đưá»ng đám gia Ä‘inh và hù dá»a:  
- Các ngươi tránh ra, đến gần là ta không nhân nhượng đâu!  Hãy  lo nhặt nữ trang đi.  
Tiểu Yến Tá» nói, Lương Äại Nhân bá»±c tức:  
- Cô dâu chắc chắn là đã bị con ăn trá»™m này bắt cóc. Bây đâu,  hãy bắt giữ nó lại, tra khảo chắc chắn sẽ ra ngay! Äứa nào bắt được có thưởng!   
Äám gia Ä‘inh được lệnh cá»§a chá»§ lại xông tá»›i,  hai bên đánh nhau. Tay trá»™m nữ này hình như cÅ©ng biết võ nghệ nên tránh đòn rất  linh hoạt, đôi lúc còn đánh trả. Nhưng rồi vì cái bao trên vai nặng quá, mà bá»n  gia Ä‘inh càng lúc càng đông nên Tiểu Yến Tá» yếu thế dần. Thấy tình hình càng lúc  càng bất tiện, Yến Tá» quyết định ngay, thế là vừa cởi chiếc bị trên lưng xuống,  mở ra ném tung tất cả, nữ trang vàng bạc ra bốn hướng rồi nói lá»›n:   
- Các ngưá»i hãy xem này, trong nhà tay Lương  tham quan này, cái già cÅ©ng có. Mà tất cả Ä‘á»u là váºt vÆ¡ vét cá»§a nhân dân. Váºy  má»i ngưá»i cứ nhặt lấy Ä‘i, ai nhặt được thứ gì là cá»§a ngưá»i đó. Hãy nhặt Ä‘i, nhặt  Ä‘i! Äừng để hắn ta góp nhặt được!  
Äám khách  đến dá»± tiệc, nhìn thấy vàng bạc châu báu tung tóe khắp nÆ¡i, không ai không động  lòng tham, lúc dầu còn ngại, sau mạnh ai nấy nhặt, còn giành giá»±t nhau nữa,  khung cảnh càng há»—n loạn. 
Tiểu Yến Tá» thừa cÆ¡  chạy vá» phÃa Tá» Vy và Kim Tá»a. Vy và Kim Tá»a chẳng có chút cảm tình gì vá»›i Lương  Äại Nhân, nên cố ý đứng che, để Tiểu Yến Tá» phá cá»a sổ chạy thoát ra ngoài, mất  dạng.  
Thấy kẻ trá»™m đã chạy trốn, Lương Äại  Nhân nổi cÆ¡n thịnh ná»™, dáºm chân hét:  
- Phản  rồi! Phản rồi! Giữa trá»i đất này sao có chuyện hoang đưá»ng thế này? Toàn lÅ© ăn  hại? Bây đâu? Còn đứng đó làm gì? Phải Ä‘uổi theo bắt cho được tên trá»™m đó cho ta  chứ!  
Äám đông trong phòng vẫn há»—n loạn. Ngưá»i  lo nhặt ngưá»i sợ liên lụy đẩy nhau bá» Ä‘i, chỉ có kẻ có bổn pháºn là Ä‘uổi theo Yến  Tá». Tá» Vy thừa cÆ¡ này nắm tay Kim Tá»a cÅ©ng bá» ra ngoài. 
Ra khá»i cổng nhà há» Lương, Tá» Vy và Kim Tá»a không hiểu sao lại  thấy lòng phÆ¡i phÆ¡i, mặc dù việc không thành. Tá» Vy nói:  
- Trong cõi Ä‘á»i này cái gì cÅ©ng có thể xảy ra cả, chuyện xảy  ra trong lá»… cưới hôm nay, ta chưa thấy bao giá»!  
- Cái tay ăn trá»™m nữ kia quả là to gan, tiếc là võ công không  thâm háºu lắm, nên phải bá» vá» tay không, tiếc tháºt! Tiếc tháºt!  
- VỠtay không còn đỡ, chỉ sợ sau này bị tóm lại đó mới là  khổ!  
Giữa lúc đó trên đưá»ng có tiếng vó ngá»±a  dồn dáºp. Hình như quan binh nhà Lương phá»§ Ä‘ang Ä‘uổi theo Tiểu Yến Tá». Má»™t tay  quan nói to:  
- Bà con bá tánh hãy tránh ra!  Tránh ra! Äừng cản đưá»ng để bá»n ta bắt trá»™m. Ở đây có ai trông thấy má»™t cô gái  mặc áo đỠkhông? Nếu ai thấy mà không chỉ hay chứa chấp khi bắt được sẽ mang tá»™i  đồng lõa. Biết chưa? Ai biết nói Ä‘i!  
Äám đông  Ä‘i dưá»ng chỉ biết lắc đầu, rồi lảng tránh Ä‘i nÆ¡i khác. Mấy tay lÃnh xuống ngá»±a  tiến tá»›i Tá» Vy và Kim Tá»a, nhìn mặt rồi khoát tay:  
- Bá»n ngươi Ä‘i Ä‘i, đứng đây cản đưá»ng làm gì? Không Ä‘i thì  đứng sang má»™t bên!  
Tá» Vy và Kim Tá»a vá»™i bước  tránh lên lá», trên lá» có má»™t cái giá» bá»™i cao. Vy Ä‘ang đứng tần ngần chợt có cảm  giác ai đó Ä‘ang kéo lấy vạt áo mình, nàng giáºt mình quay lại nhìn, và suýt kêu  lên thành tiếng. Thì ra, tay trá»™m nữ ban nãy Ä‘ang trốn trong giá»! Tiểu Yến Tá»  cÅ©ng Ä‘ang ngẩng đầu lên nhìn Tá» Vy. Cái đôi mắt to Ä‘en kia rất sáng. Vy nhìn lại  và bất giác thiện cảm ngay.  
Trong khi đám  quan quân Ä‘ang tiếp tục lục soát. Tá» Vy thấy hỠđến gần, vá»™i lanh trà ngồi lên  giá» bá»™i, rồi mở quạt ra quạt, như ngưá»i Ä‘ang đứng hóng mát ngoài đưá»ng. Äá»™i quân  đến gần hai thầy trò Tá» Vy dá» xét rồi lại bá» Ä‘i. Äợi cho tất cả đám quan binh Ä‘i  mất. Tá» Vy má»›i đứng dáºy nói:  
- Nào bá»n há» Ä‘i  cả rồi, ra Ä‘i!  
Tiểu Yến TỠđứng dáºy, vừa vò  đầu vừ lẩm bẩm:  
- Hôm nay xúi quẩy quá! Äể  cho ngưá»i ta ngồi trên đầu nãy giá», chẳng xui cÅ©ng thành xui!  
Kim Tá»a bất bình nói 
- Hừ!  Chẳng biết Ä‘iá»u tà nào cả! Nếu bá»n ta xấu không che chắn cho ngươi, thì chắc gì  ngươi đã toàn mạng vá»›i đám quan binh kia chứ?  
Tiểu Yến TỠđứng thẳng, chấp hai tay lại giễu cơt:   
- Vâng, Tiểu Yến Tá» này trong má»™t ngày, được  các ngươi cứu mạng những hai lần, nếu không biết Æ¡n thì quá báºy. Váºy thì cảm Æ¡n  hai cô. ÄÆ°á»£c rồi chứ?  
Tiểu Yến Tá»?  Tức  là con chim én nhá». Cái  tên hay tháºt! Tá» Vy tò mò há»i:  
- Thế sao ngươi lại nháºn ra bá»n ta là gái chứ?   
Tiểu Yến Tá» cưá»i nói 
- Lúc nãy ở lại tại Lương phá»§, vừa nhìn là ta biết hai ngưá»i  là gái ngay. Nếu không, tại sao ta cưá»i vá»›i ngươi? Nhưng ta khuyên các ngươi,  đừng có giả trai nữa vá»›i nước da trắng thế này, các ngưá»i có mặc thế nào cÅ©ng  đâu có giống con trai? Lần sau nếu có muốn hóa trang, trai tráng hay ông lão, bà  cụ, cứ nhá» ta, ta có tay nghá» hết biết. Thôi, hẹn gặp lại khi khác nhé! Bây giá»  ta phải Ä‘i đây. Chào!  
Tiểu Yến TỠvừa nói,  vừa vội cởi bộ áo cô dâu ra, cuộn lại thành một gói rồi khoát tay chào thầy trò  TỠVy định bỠđi. Vy tò mò:  
- Này khoan đã,  hãy nói cho ta biết, ngươi đã Ä‘em cô dâu ngưá»i ta giấu nÆ¡i nào rồi?   
Tiểu Yến Tá» cưá»i:  
- Chuyện này xin miễn tiết lộ, hãy miễn thứ cho!   
- Ngươi bắt cóc cô dâu, trá»™m cắp tiá»n cá»§a,  còn khuấy động cả đám cưới, khiến cho chuyện cưới há»i cá»§a nhà Lương phá»§ bất  thành, như váºy không phải là quá đáng ư? Chẳng lẽ ngươi chẳng biết là đã gây há»a  lá»›n? Äã phạm pháp, rất dá»… bị ngồi tù?  
- Tôi  mà làm chuyện phạm pháp à? Các ngưá»i có lầm lẫn không? Chẳng qua Tiểu Yến Tá» này  "giữa đưá»ng thấy chuyện bất bình chẳng tha" thôi. Tôi đã vì nghÄ©a mà hành động  cứu ngưá»i đó, váºy thì làm gì phạm pháp? Có phạm pháp chăng là hai cha con nhà há»  Lương kia...  
Tiểu Yến Tá» phùng mang trợn mắt  biện minh, rồi nhìn cái mặt ngÆ¡ ngác cá»§a Vy cô ta như hiểu ra, hạ thấp giá»ng:   
- À!... Chắc hai ngưá»i là ngưá»i ở nÆ¡i khác  má»›i đến đây, phải không?  
Tá» Vy gáºt đầu, Tiểu  Yến Tá» nói:  
- Váºy thì không thể trách các  ngươi được. Mấy ngươi đâu biết cha con nhà há» Lương kia há» nào có phải ngưá»i  đàng hoàng, quang minh chÃnh đại. Há» thấy con gái ngưá»i ta xinh đẹp, là bất chấp  cái chuyện ngưá»i ta đã Ä‘Ãnh hôn hay chưa, đồng ý hay không đồng ý, cứ nằng nặc  đòi cưới mà phải cưới cho bằng được. Ép nhà há» Trình phải gả ngay.   
- Làm sao ngươi biết được chuyện đó?   
- Chuyện này quả là có sá»± trùng hợp lạ lùng.  Tối hôm qua, trong má»™t phút cao hứng, ta đảo qua nhà há» Trình định kiếm má»™t mẻ  nhá», không ngá» khi đến đấy, lại gặp chuyện tày trá»i. Ngươi biết gì không? Ta gặp  cô dâu Ä‘ang đưa đầu vào dây thòng lá»ng, muốn treo cổ, nên ta phải ra tay cứu  sống và cái cô Trình tiểu thÆ¡ kia má»›i vừa khóc vừa kể cho ta biết sá»± việc. Äấy  ngươi xem, gặp chuyện như váºy Tiểu Yến Tá» này không cứu ngưá»i sao được?   
TỠVy kinh ngạc:  
- Có chuyện như váºy ư?  
- Ta  gạt ngươi để làm gì chứ? Còn bây giỠta đi được chưa?  
- Thế bây giỠTrình cô nương kia ở đâu?  
Tiểu Yến Tá» nhìn quanh, thấy chẳng có ai để ý đến câu chuyện  cá»§a hai ngưá»i, má»›i hạ thấp giá»ng tiếp:  
- Cô  ấy đã bá» Ä‘i rồi, Ä‘i ngày Ä‘i đêm, để thoát đến chá»— an toàn vá»›i ngưá»i yêu rồi.   
Vy có vẻ lo lắng:  
- Liệu cô ta có thoát được không? Nhà há» Lương chắc chắn sẽ  nghi ngá». Như váºy sẽ không buông tha, nhà há» Trình rồi sẽ gặp rắc rối!   
Tiểu Yến TỠnói ra vẻ đắc ý:  
- ChÃnh vì váºy mà bá»n này má»›i sắp xếp. Giá» này ở nhà há» Trình  chắc chắn là Ä‘ang kiện Lương phá»§. HỠđòi phải Ä‘i tìm con gái cho há». Tóm lại lẽ  phải Ä‘ang ở phÃa nhà há» Trình. Há» có thể đổ cho là Lương phá»§ đã thá»§ tiêu con gái  há», được chứ?  
TỠVy lắc đầu:  
- Ngươi đúng là làm chuyện tày trá»i. Ngươi không sợ liên lụy  ư?  
- Sợ à? Chuyện bắt tôi đâu có dá»…? Mấy  ngưá»i xem thưá»ng tôi quá. Tiểu Yến TỠđây từng nổi tiếng là vô hình, thoắt ẩn  thoắt hiện nên chẳng sợ ai, mà cÅ©ng chẳng ai giữ được ta đâu.  
Kim Tá»a cưá»i:  
- Giá» chẳng  có ai ở đây nên mặc tình mi muốn thổi phồng thế nào mà chẳng được? Äúng không?   
Tiểu Yến Tá» cưá»i theo, Tá» Vy nhìn Tiểu Yến  Tá», cô có đôi mắt dài, mày sáºm, trông ra cÅ©ng khà phách. Cô ta lại có nụ cưá»i  rất ngá»t, vá»›i hàm răng trắng Ä‘á»u. Vy không ngá» rằng má»™t nữ đạo tặc mà cÅ©ng xinh  đẹp như thế, nên sinh ra cảm tình.  
Trong khi  đó Tiểu Yến Tá» cÅ©ng ngắm Tá» Vy. Những ngưá»i thiếu nữ con nhà khuê các hẳn đại  loại như thế này. Mặc áo giả trai mà vẫn hết sức lôi cuốn, và cứ thế hai ngưá»i  nhìn nhau. Cảm  tình nhau. Nhưng Tiểu Yến Tá» chẳng còn thá»i giá» nữa. Quanh quân há» Ä‘ang lùng sục  truy nã, phải tìm chá»— lánh nạn ngay, nên Tiểu Yến Tá» liếc nhanh xuống gói áo cô  dâu cưá»i nói:  
- CÅ©ng may là còn được bá»™ áo đắt giá này, chắc bán cÅ©ng được  vài quan tiá»n, không phải vá» không. Thôi tạm biệt nhé!  
Và Tiểu Yến Tá» không chần chừ, quay ngưá»i Ä‘i ngay. Tá» Vy nhìn  theo, lạ lùng. Cái con ngưá»i mà trước đây chưa bao giá» Tá» Vy gặp. Sao há» lại  sống má»™t cách vô tư, tá»± tin như váºy? Mặc dù cuá»™c sống lúc nào cÅ©ng cáºn ká» nguy  hiểm? Bất giác Tá» Vy thấy khâm phục Tiểu Yến Tá» ngay.  
Tá» Vy đâu biết là sá»± gặp mặt đó giữa hai ngưá»i như cái duyên  tiá»n định, vì Tiểu Yến Tá» sau đó đã đóng má»™t vai trò quan trá»ng trong quãng Ä‘á»i  còn lại cá»§a nàng, Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy. Hai ngưá»i đến từ hai thế giá»›i khác nhau,  hai giai cấp khác nhau nhưng định mệnh lại trá»› trêu cứ cá»™t chặt hai ngưá»i. Phải  chăng đó là ý trá»i, để cho bao chuyện lỡ khóc lỡ cưá»i xảy ra kế  tiếp.  
 
  
  
 
  
 
 
  Tá» Vy  và Tiểu Yến Tá» gặp nhau lần thứ hai, ná»a tháng sau đó. Hôm ấy, Tá» Vy Ä‘ang ở  trạng thái chán nản. Bởi lẽ đến Bắc Kinh khá lâu rồi, mà công việc phải làm, vẫn  chưa thá»±c hiện được. Tiá»n mang theo ngưá»i càng ngày càng vÆ¡i mà mục Ä‘Ãch tìm  thân nhân vẫn xa vá»i vợi, chắc chỉ có nước quay vá» Tế Nam, tìm ai đó tá túc qua  ngày. Kim Tá»a thấy cô chá»§ nhá» cá»§a mình không vui, nên rá»§ Tá» Vy ra Thiên Kiá»u dạo  mát. Äến Thiên Kiá»u, má»›i thấy hết cái tấp náºp cá»§a thành phố Bắc Kinh. Trên phố,  quầy hàng san sát. Lụa là gấm vóc đủ loại hàng tiêu dùng thảy Ä‘á»u bắt mắt.   
Tá» Vy, Kim Tá»a lúc này vẫn cải trang trong trang phục nam.  Nhưng lưng Tá» Vy lúc nào cÅ©ng mang chiếc đãy quà hÆ¡n sinh mạng bản thân mình.  Hai ngưá»i Ä‘ang thả giá»…u trên đưá»ng phố, chợt thấy có đám đông ngưá»i tụ táºp bên  má»™t gánh SÆ¡n Äông, tiếng trống tiếng phèng la cuốn hút làm cả hai tấp vào xem.   
Thì ra đây là má»™t cuá»™c tỉ thÃ, má»™t đôi nam nữ  Ä‘ang khoa tay múa chân, gần đấy trên mặt đất, cắm má»™t lá cá» trắng chữ Ä‘en vá»›i  mấy chữ “Mãi võ lấy tiá»n chôn cha".  
Cặp nam  nữ đó trai thì mặc áo xanh, nữ mặc áo đỠrất giống con nhà võ. Há» Ä‘ang Ä‘i nhừng  đưá»ng quyá»n khá linh đông. Kim Tá»a chợt kéo nhẹ áo Vy, nói:  
- Tiểu thư nhìn xem, cái tay Tiểu Yến Tá» quáºy phá lá»… cưới cÅ©ng  có mặt kìa, đó thấy không?  
Tá» Vy nhìn qua,  phát hiện đúng là Tiểu Yến Tá» cÅ©ng Ä‘ang có mặt trong hàng khán giả và bất chợt  Tiểu Yến Tá» cÅ©ng quay lại, thế là bốn mắt gặp nhau nhưng cả hai chỉ cưá»i, rồi  tiếp tục theo dõi cặp mãi võ.  
Sau màn múa  quyá»n. Cặp mãi võ vòng tay chào khán giả, rồi ngưá»i nam, vá»›i giá»ng SÆ¡n Äông, nói  vá»›i má»i ngưá»i.  
- Tại hạ há» Liá»…u tên Thanh,  ngưá»i xứ SÆ¡n Äông. Còn đây là em gái tại hạ tên Liá»…u Hồng. Cả hai anh em theo  cha lên Bắc Kinh buôn bán. Bất ngá» tiá»n cá»§a bị mất sạch. Cha tại hạ lại ngã bệnh  qua Ä‘á»i mãi đến giá», không có tiá»n để táng má»™ cho cha. KÃnh mong quý bà con, cô  bác, rá»™ng lòng từ bi bố thà chút tiá»n để chúng tôi an táng cha già, nếu có dư  má»™t Ãt tiá»n làm lá»™ phà vá» quê, chúng tôi nguyện kết cá» ngáºm vành cảm Æ¡n quý  vị...  
Trong khi thiếu nữ có tên là Liá»…u Hồng,  nước mắt cÅ©ng ràn rụa, cầm chiếc rổ đựng tiá»n Ä‘i vòng quanh khán giả. Khi múa  võ, thì đám ngưá»i đến xem đứng bu Ä‘en nghẹt. Äến chừng xin tiá»n, thì ai cÅ©ng cho  tay vào túi, bá» Ä‘i. Tiá»n xin được chỉ lỉnh kỉnh vài đồng cắc. Tá» Vy nhìn Kim  Tá»a, xúc động nói:  
- Há» cÅ©ng là ngưá»i SÆ¡n  Äông, đồng hương cá»§a ta đấy!  
Kim Tá»a hiểu ý  Tá» Vy, lắc đầu. ÄÆ°a tay giữ chặt túi tiá»n cá»§a Tá» Vy. Ngay lúc đó Tiểu Yến Tá»  nhảy vào cuá»™c, cô nàng chụp lấy chiếc phèng la, gõ “Koong! Koong!†rồi dõng dạc  nói 
- Các vị Ä‘ang đứng đây, hãy nghe tôi nói  này! Ngưá»i xưa có câu "Ở nhà nhá» cha mẹ, ra ngoài nhá» bạn bè" Các vị là ngưá»i  Bắc Kinh, hai ngưá»i này là SÆ¡n Äông, nhưng tất cả chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i Trung  Quốc. Hai ngưá»i này cha chết, lại không có tiá»n táng cha, vá» quê. Trá»i lúc nắng,  lúc mưa, chứ đâu có nắng hoài. Há» gặp chuyện thương tâm như váºy, tôi thấy cầm  lòng không Ä‘áºu. Tôi nghÄ© là tất cả má»i ngưá»i hẳn cÅ©ng giống tôi. Vì váºy, Tiểu  Yến Tá» này tuy cÅ©ng nghèo rá»›t mồng tÆ¡i nhưng mà...  
Rồi cô nàng móc trong túi ra mấy đồng bạc, ném vào rổ của Liễu  Hồng nói tiếp 
- Có bao nhiêu tôi góp bao  nhiêu, và nếu quà vị thấy ban nãy há» biểu diá»…n chưa đáng đồng tiá»n cá»§a quà vị,  thì tôi xin phép diá»…n thêm vài đưá»ng võ, chỉ vá»›i mục Ä‘Ãch giúp hai anh em nhà  này sá»›m trở vá» SÆ¡n Äông. Nào! Liá»…u Äại Ca, chúng ta cùng đấu Ä‘i, để các vị đây  xem rồi cho tiá»n! Nào! Má»i!  
Và Tiểu Yến Tá»  đặt phèng la xuống, bái tổ, rồi nhắm ngay ngá»±c Liá»…u Thanh thoi má»™t thoi. Liá»…u  Thanh vá»™i vã ứng chiến. Hai ngưá»i càng đánh càng hăng. Võ nghệ cá»§a Tiểu Yến Tá»  tuy không bằng Liá»…u Thanh. Nhưng có lẽ vì Liá»…u Thanh quá cảm động trước sá»± hào  hiệp cá»§a cô gái nên chỉ đỡ chứ không đánh trả. Tiểu Yến Tá» là cô gái tinh  nghịch, nên lúc đánh cứ hay pha trò. Khi thì giá»±t nón cá»§a Liá»…u Thanh, khi lại  nắm thắt lưng, lại bẹo má, làm cho Thanh lúng túng đỠmặt. Tạo nên những tràng  cưá»i nÆ¡i khán giả.  
Liá»…u Hồng thừa dịp, mang  rổ tiá»n Ä‘i khắp nÆ¡i xin tiá»n. Lúc bấy giá» thì Tá» Vy không còn dằn lòng được nữa,  nàng thò tay vào túi áo. Kim Tá»a bối rối can ngăn.  
- Tiểu Thư, tiá»n chúng ta sắp cạn rồi, mà lại sắp phải đóng  tiá»n nhà nữa...  
- Nhưng bá»n há» là ngưá»i SÆ¡n  Äông, không lẽ ta không giúp? Vả lại, muá»™i chẳng thấy Tiểu Yến Tá» còn khẳng khái  như váºy ư? Ta làm sao có thể đứng yên nhìn cho được?  
TỠVy xúc động nói. Và đặt ngay một nén bạc vào rổ của Liễu  Hồng.  
- Cái này ta cho các ngươi. Cô nương,  bá»n ta cÅ©ng cầu trá»i cho bá»n cô, sá»›m được vá» quê nhà váºy!  
Liá»…u Hồng nhìn nén bạc trong tay Vy, hình như cô bé vừa ngạc  nhiên vừa lo lắng. Cô ta là nhà cám Æ¡n, rồi vá»™i vã Ä‘i sang nÆ¡i khác. Sá»± kÃch  động cá»§a Tiểu Yến Tá», rồi sá»± khẳng khái cá»§a Vy, bắt đầu tạo tác dụng. Chỉ mấy  chốc sau, đám khách xem đã cho anh em Liá»…u Hồng đầy má»™t rổ tiá»n.   
Nhưng Tá» Vy và Kim Tá»a đâu có ngá» cái hành vi  cho tiá»n quá ná»›i tay ban nãy và chiếc túi phồng to trên lưng Vy đã khiến cho bá»n  lưu manh để ý. Thế là có má»™t gã đại hán, lẳng lặng tiến vá» phÃa hai ngưá»i, nhẹ  nhàng lấy dao ra cắt đứt hai sợi dây treo đãy trên lưng Vy, rồi ôm đãy bá» chạy.   
CÅ©ng lúc đó, Tiểu Yến Tá» và Liá»…u Thanh Ä‘ang  biểu diá»…n đến màn quyết liệt. Bây giá» hình như Liá»…u Thanh không còn nương tay  vá»›i Tiểu Yến Tá» nữa, nên khi Yến Tá» vừa tiếp cáºn thì đã bị Liá»…u Thanh chụp lấy  thắt lưng đưa cao lên, xoay hai vòng. Tiểu Yến Tá» sợ quá thét lên:   
- Ồ! Tuyệt chiêu! Tuyệt chiêu! Ta đã phục tài  rồi xin tha mạng, tha mạng!  
Äám đông đứng  chung quanh cưá»i ồ vá»— tay. Lúc Tiểu Yến Tá» bị đưa lên cao cÅ©ng là lúc Tá» Vy bị  cắt dây đãy, nên Tiểu Yến TỠđã trông thấy. Và khi tay trá»™m kia vừa lách ngưá»i  bá» chạy. Tiểu Yến Tá» cÅ©ng hét lên:  
- Kẻ cắp!  Kẻ cắp! Phải rượt bắt hắn lại!  
Liá»…u Thanh lúc  đó cÅ©ng đã trông thấy, nên đặt vá»™i Yến Tá» xuống, rồi hai ngưá»i Ä‘uổi theo. Tá» Vy  đến khi đó má»›i phát hiện túi đãy cá»§a mình bị mất, tái mặt kêu lên:   
- Trá»i Æ¡i! Chiếc túi cá»§a tôi bị mất rồi!   
Kim Tá»a kéo tay Tá» Vy:  
- Váºy ta phải Ä‘uổi theo kẻ cướp chứ!  
Và cả hai cÅ©ng chạy vá» hướng kẻ cướp vừa bá» chạy, Liá»…u Thanh,  Liá»…u Hồng, cả Tiểu Yến TỠđã chạy trước, vì váºy khi Tá» Vy và Kim Tá»a Ä‘uổi đến  má»™t con hẻm, thì đã thấy ba ngưá»i này Ä‘ang vây quanh má»™t kẻ cướp. Tiểu Yến Tá»  vừa xấn tá»›i đánh, vừa hét:  
- NÆ¡i bá»n tao Ä‘ang  biểu diá»…n võ mà mi lại dám ra tay hành động thì tháºt là quá lắm. Ngươi có Ä‘em  trả lại cái tay đãy ban nãy không?  
Liễu Thanh  thì cũng lớn tiếng:  
- Tên trá»™m này to gan  tháºt, dám trá»™m cả đồ đạc cá»§a khách ta, sá»± tháºt đáng chết!  
Gã trá»™m cắp má»™t chá»i ba đương nhiên là làm sao đánh lại, nên  chẳng mấy chốc bị Tiểu Yến Tá» chá»™p cổ:  
- Mi  muốn trá»™m cắp gì mặc kệ ngươi, nhưng phải nhìn ngưá»i, ngưá»i ta cÅ©ng là ngưá»i tha  phương, anh lấy hết cá»§a rồi làm sao ngưá»i ta quay vá» nhà? Tháºt  là thứ vô lại?  
Gã trộm cắp có vẻ bất bình:  
- Tất cả bá»n mình Ä‘á»u là dân bàng môn tả đạo cả, tại sao các  ngưá»i lưá»ng gạt ngưá»i khác được, trong khi ta không có quyá»n trá»™m chứ?   
Tiểu Yến TỠtrừng mắt:  
- Làm sao so bì? Bá»n ta để ngưá»i ta tá»± nguyện móc túi ra, còn  ngươi? Giá»±t trên tay ngưá»i ta!  
Liễu Thanh đưa  nắm tay ra:  
- Mi muốn chết ư? Sao không đưa  trả túi đồ cho ngưá»i ta Ä‘i chứ?  
Liễu Hồng  cũng xấn tới:  
- Chưa ăn đòn chưa phục ư?   
Tên trá»™m biết là chẳng thể cãi được nữa đành  háºm há»±c ném túi xách cá»§a Tá» Vy lại, rồi chạy biến vào hẻm. Tiểu Yến Tá» cầm túi  đãy lên ngắm nghÃa, Tá» Vy nói:  
- Xin cảm ơn  chư vị, nếu không có các vị đuổi theo lấy lại túi đãy, chắc tôi chẳng sống nổi  đâu!  
Tiểu Yến TỠnâng chiếc túi lên ước  lượng 
- Chuyện nghiêm trá»ng như váºy à?  Nhưng  cái gì trong này? Châu báu vàng bạc? Äâu kiểm lại xem có mất mát gì không?   
Lá»i cá»§a Tiểu Yến Tá» như má»™t nhắc nhở. Tá» Vy và Kim Tá»a vá»™i vã  nháºn túi đãy, rồi mở ra xem. Tiểu Yến Tá» cÅ©ng tò mò nhìn vào. Trong túi đãy có  đến hai lá»›p túi. Nhưng bên trong lại chẳng có gì cả ngoài má»™t bức tranh và má»™t  cây quạt tay 
TỠVy nhìn thấy còn đủ hai món,  thở dài nhẹ nhõm:  
- May quá tất cả còn đầy  đủ!  
Trong khi Tiểu Yến TỠtròn mắt ngạc  nhiên:  
- Trá»i đất! Tại sao trong bị này chẳng  có vàng bạc châu báu gì cả? Chỉ có má»™t bức tranh cÅ© rách này? Nếu sá»›m biết váºy,  ta đã không giúp ngươi rượt bắt tên cướp đó đâu, phà cả sức lá»±c!   
Kim Tá»a vá»™i giải thÃch:  
- Tại ngươi không biết, chứ những thứ này đối với tiểu thư nhà  tôi, nó còn quý hơn cả vàng bạc châu báu, quý hơn cả sinh mệnh!  
Trong khi Liá»…u Hồng cưá»i vá»›i Tá» Vy:  
- Cám Æ¡n số tiá»n lá»›n ban nãy chị đã quyên góp cho bá»n này. À  như váºy thì chuyện rượt bắt cướp, lấy lại bức há»a cho chị, coi như huá» nhé?   
Trong khi Liá»…u Thanh quay qua Tiểu Yến Tá»:   
- Xong rồi, bây giỠchúng ta quay vỠdiễn  tiếp màn kịch Mãi võ chôn cha hay là quay vỠnghỉ sớm đây?  
Äến lúc này Tá» Vy má»›i biết Tiểu Yến Tá» và hai anh em há» Liá»…u  là cùng bá»n, nàng tròn mắt:  
- Thì ra... Các  ngưá»i diá»…n cảnh mãi võ kiếm tiá»n chôn cha chỉ là giả dối ư?  
Tiểu Yến Tá» cưá»i hì hì, thản nhiên nói:  
- Äóng như tháºt váºy, phải không? Võ công tôi tuy không cao  cưá»ng, nhưng nghá» diá»…n xuất thì chẳng kém má»™t ai cả. Ngươi thấy có phục không?   
Tá» Vy nghe nói chỉ biết lắc đầu, Tiểu Yến Tá»  nhìn hai thầy trò Tá» Vy. Ôi! những con ngưá»i quá ngây thÆ¡ tháºt thà, lòng chợt  cảm thấy áy náy, lo lắng nên hào khà há»i:  
-  Các ngươi đến Bắc Kinh ở trá» nÆ¡i nào váºy? Tôi cÅ©ng rảnh đây, để tôi đưa hai  ngưá»i vá» nhà nhé?  
Quay sang anh em nhà hỠ Liễu, Tiểu Yến TỠnói:  
- Thôi hôm nay bao  nhiêu đó đủ rồi, vỠđi, một lát sẽ gặp lại!  
Lúc Tiểu Yến TỠbước vào phòng trỠcủa thầy trò TỠVy, bất  giác phải buột miệng kêu lên 
- Hai ngưá»i ở chi  phòng sang thế này? Hẳn là tốn nhiá»u tiá»n lắm hả? Giàu quá!  
TỠVy thở dài:  
- Giàu gì mà  giàu, bá»n này cÅ©ng sắp cạn tiá»n rồi đây.  
Không muốn Yến Tá» há»i quanh co, Tá» Vy nói:  
- Xin cảm ơn cô một lần nữa vì chuyện giúp ban nãy.   
- Cô cô cái gì? Gá»i tôi là Tiểu Yến TỠđược  rồi, lần trước các ngưá»i đã giúp tôi, thì tôi giúp lại, chúng ta xem như hòa  váºy. Thôi, tôi Ä‘i nhé!  
Tá» Vy gá»i lại và thành  khẩn nắm lấy tay Tiểu Yến Tá», giá»ng nhẹ nhàng.  
- Khoan, chỠđã! Tại sao phải bày trò lưá»ng gạt ngưá»i ta như  váºy? Xài đồng tiá»n đó, các bạn không thấy xấu hổ ư?  
- Xấu hổ? Cái gì mà xấu hổ? Bá»n này đã phải làm trò biểu diá»…n  cho má»i ngưá»i xem, không đáng đồng tiá»n ư?  
Tá»  Vy nghe Tiểu Yến Tá» ngụy biện, bất giác cưá»i:  
- Từ nhỠđến giá» tôi chưa bao giá» gặp được ngưá»i như các bạn,  đã lưá»ng gạt ngưá»i khác mà cứ tỉnh bÆ¡. Tôi thấy các ngưá»i đã lợi dụng sá»± động  lòng cá»§a ngưá»i khác, là không quang minh chÃnh đại. Bạn và anh em nhà há» Liá»…u,  Ä‘á»u còn trẻ, Ä‘á»u biết võ nghệ. Tại sao không làm việc lương thiện để sống chứ?   
- A. Chị là ngưá»i Hàn Lâm Há»c SÄ© cỡ nào mà  bày đặt lên mặt dạy ngưá»i chứ? Chúng tôi dá»±a vào tài nghệ mình để kiếm tiá»n thì  có gì là sai trái đâu?  
- Nhưng lừa gạt ngưá»i,  đã là sai trái rồi!  
- Váºy hai thầy trò cô đó,  suốt ngày mặc áo giả trai kia thì không phải là để gạt ngưá»i khác ư?   
Tá» Vy chá»±ng lại, không biết trả lá»i thế nào:   
- Váºy thì trên Ä‘á»i này làm gì có chuyện không  giả? Muốn làm ngưá»i tháºt thà chẳng phải dá»…. Hãy nghÄ© lại Ä‘i, từ nhỠđến lá»›n chị  có hoàn toàn nói tháºt chẳng nói dối không? Chắc  là không! Chúng ta sanh ra trong má»™t thế giá»›i lừa đảo thì chẳng nên có chuyện  tháºt thà? Chị há»c nhiá»u quá nên không thá»±c tế. Ở trên Ä‘á»i này nếu ta không gạt  ngưá»i là sẽ bị ngưá»i ta lưá»ng gạt ngay. Gạt và bị gạt, hai thứ đó tôi thấy thì  thà gạt hay hÆ¡n. Äúng không? Hì! Hì!  
Tá» Vy tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tiểu Yến Tá»:  
- á»’! Sao lại lý luáºn nhiá»u váºy? Tôi chỉ nói có má»™t câu, mà chị  lại xổ ra má»™t tràng. Lối lý luáºn cá»§a chị làm tôi càng nghe, càng tưởng mình sai.   
- Tôi chỉ muốn nói là lý thuyết là một  chuyện, mà thực tế là chuyện khác. Sách vở chẳng làm ta no bụng được đâu!   
TỠVy yên lặng nhìn Yến TỠmột lúc nói:   
- Chúng ta hai kẻ xa lạ tình cá» gặp nhau,  nhưng như có sẵn nợ duyên, bằng chứng là hai lần gặp, Ä‘á»u ở cảnh éo le. Váºy mà  chẳng hiểu sao. Tôi vá»›i Yến Tá» vẫn như có má»™t mối dây thân thiết nào đó. Tôi  thÃch cái thái độ tá»± nhiên. Tá»± tin cá»§a Yến Tá» nên chẳng có chuyện gì mà giấu,  cÅ©ng chẳng thể dá»ng dưng được. Nói tháºt, Yến TỠđừng buồn, nhưng tôi thấy cuá»™c  sống hiện tại cá»§a Yến Tá», nó có vẻ bàng môn tả đạo làm sao đấy! Sao không chá»n  má»™t cái nghá» nào khác đàng hoàng hÆ¡n?  
- Kiếm  công việc khác ư? Chị nói sao nghe dá»… dàng váºy? Äi đâu mà tìm chứ? Anh em nhà há»  Liá»…u và cả tôi cÅ©ng đã từng thá», nhưng há» có coi mình là con ngưá»i đâu? Há» chỉ  muốn mình làm nô lệ, má»™t con súc váºt để sai khiến. Tức chết Ä‘i được. Há» còn muốn  mình ăn đói, mặc rét, đày Ä‘á»a mình... sao bằng cứ ở tại Viện ngưá»i nghèo như  hiện nay, ở đó tất cả những ngưá»i không nhà không cá»a Ä‘á»u được thu nháºn, tương  trợ nhau, các ngưá»i không biết, bá»n tôi làm chuyện ban nãy cÅ©ng là để lấy tiá»n  giúp đỡ những ngưá»i đó. Như váºy thì chuyện làm cá»§a bá»n tôi nào có phải là vô đạo  đâu?  
- Bàng môn tả đạo!  
- À!... À! Bàng môn tả đạo, ta má»›i há»c được má»™t tiếng má»›i. Ta  cÅ©ng biết Ä‘iá»u ngươi và cÅ©ng có nghÄ©a là làm chuyện không tốt nhưng ta nghÄ©  chuyện múa võ để ngưá»i ta cho tiá»n là chuyện làm đứng đắn, không ép ngưá»i khác  phải đưa tiá»n mình xài thì cÅ©ng không sai lắm. Mà ngươi cÅ©ng phải biết là ngươi  có tiá»n cho ngưá»i khác, thưá»ng há» là ngưá»i có dư, há» giàu hÆ¡n vạn ngưá»i ở Viện  ngưá»i nghèo chúng tôi.  
TỠVy tò mò:   
- Ở viện ngưá»i nghèo các ngươi có bao nhiêu  ngưá»i?  
- Nhiá»u lắm, há» vừa bệnh, vừa đói.  Bệnh không có tiá»n chạy thuốc, tá»™i lắm! Má»›i tháng trước đây. ThÃm Quý cÅ©ng bị  váºy mà Ä‘i Ä‘ong rồi!  
- á»’!  
- Thôi đừng nói những chuyện đó nữa, có nói ngươi cũng không  hình dung ra được đâu!  
- ÄÆ°á»£c chứ! ÄÆ°á»£c chứ!  Tôi biết hết mà!  
- Biết cái khỉ gì? Cô có cha  có mẹ, ăn mặc đầy đủ lại có cả a hoàn phục vụ, thì làm sao biết thế nào là khổ?  Là đói? Hở tiểu thư?  
TỠVy thở ra:   
- Tôi tuy không đến độ đói khát nghèo khổ,  nhưng sau khi mẹ chết rồi, tôi phải tha phương lưu lạc đến Bắc Kinh tìm cha. Cha  thì chưa tìm thấy nhưng cứ đụng hết việc này đến việc khác, toàn chuyện bá»±c  mình, nhiá»u lúc chán nản cùng cá»±c, tôi cÅ©ng thấm thÃa thế nào là khổ chứ!   
Tiểu Yến TỠngạc nhiên:  
- Thế ư? Váºy mà ta cứ tưởng mà mi lén nhà dẫn a đầu lên Bắc  Kinh chÆ¡i, chÆ¡i đã rồi quay vá» nhà chứ?  
Tá» Vy  cưá»i Ä‘au khổ:  
- Tôi không còn nhà cá»a từ lâu  rồi, quê đâu mà vá»?  
Tiểu Yến Tá» nghi ngá» hết  nhìn Tá» Vy đến Kim Tá»a làm Kim Tá»a phải phân trần:  
- Tiểu thư cá»§a chúng tôi đến Bắc Kinh là để tìm ngưá»i thân,  trước khi rá»i Tế Nam, đã bán hết nhà cá»a ruá»™ng đất, lấy tiá»n làm lá»™ phÃ, thì còn  đâu mà quay vá». Váºy mà đến đây cả ná»a năm trá»i, chẳng tìm được gì cả. Bây giá»  tiá»n bạc đã cạn, nếu sắp tá»›i mà vẫn không tìm được cha, thì không biết sẽ sống  thế nào đây.  
Tiểu Yến TỠcó vẻ xúc động:   
- Thì ra ngươi cÅ©ng không có mẹ, lại chưa tìm  được cha. Thế này thì cÅ©ng không hÆ¡n gì, nhưng ta thì... Äến mặt mày cha mẹ ra  làm sao còn không biết. Ta sống Ä‘á»i trôi dạt ngay từ nhá»...  
TỠVy và Tiểu Yến TỠlại nhìn nhau một cách đồng  cảm. 
Tá» Vy định mở miệng nói gì đó nhưng Kim  Tá»a đứng cạnh sợ chá»§ tiết lá»™ bà máºt, vá»™i nói:  
- Chuyện tìm cha cá»§a tiểu thư tôi, không phải hoàn toàn là vô  vá»ng. Có Ä‘iá»u vì mất liên lạc đã khá lâu, nên phải gắng sức má»™t chút, chắc cÅ©ng  sắp tìm được rồi.  
Tiểu Yến TỠlàm ra vẻ hào  phóng:  
- Nếu cần gì tôi cứ nói, tôi sẵn sàng  giúp hết mình. Cái chuyện thăm dò thám thÃnh là nghá» cá»§a tôi, mặc dù Ä‘á»u bằng  cách bàng môn tả đạo cả, mấy ngưá»i nhá»› nhé tôi hiện Ä‘ang ngụ tại nhà số mưá»i hai  hẻm Äuôi Chó đưá»ng Cây Liá»…u, há»i Viện ngưá»i nghèo là ai cÅ©ng biết. Cần cứ đến  đấy tìm tôi!  
Tiểu Yến TỠnói và chìa tay ra  cho Vy:  
- Riêng vỠtên tôi, các bạn đã biết  rồi phải không? Tiểu Yến T� Còn bạn?  
Tá» Vy  cảm động, xiết chặt tay Yến Tá»:  
- Tôi hỠHạ,  tên là TỠVy.  
- Cái tên đẹp lắm, đẹp như  ngưá»i váºy.  
- Yến Tá» cÅ©ng đẹp váºy?   
Và cả hai cùng cưá»i.  
Yến Tá» và Tá» Vy tuy bối cảnh cuá»™c sống khác nhau, truyá»n thống  giáo dục cÅ©ng khác, nhưng chẳng hiểu sao tình bạn giữa hai ngưá»i lại phát sinh  chóng vánh. Và cái lạ lùng này lại là nguyên nhân tạo nên sá»± việc xảy ra sau đó.  Phải chăng đó là ý trá»i? Giữa ngưá»i vá»›i ngưá»i. Sá»± huyá»n diệu lúc nào cÅ©ng có thể  dá»… xảy ra mà ta không lưá»ng trước được 
Và thế  là Tá» Vy và Tiểu Yến Tá» trở thành bạn. Sá»± kết bạn này đã làm thay đổi hoàn toàn  cuá»™c Ä‘á»i cá»§a hai ngưá»i sau đó.  
Lần thứ ba, Tá»  Vy và Tiểu Yến Tá» gặp nhau là ở Viện dành cho ngưá»i nghèo hẻm Äuôi Chó. Hôm ấy,  Tá» Vy lần mò đến Viện ngưá»i nghèo, tìm thăm Tiểu Yến Tá», trước sá»± ngạc nhiên cá»§a  rất nhiá»u ngưá»i. Tiểu Yến Tá» thì vui mừng quá sức, nắm lấy tay Tá» Vy há»i:   
- Sao? Tìm không được cha nên đến tìm tôi  phải không? Muốn nhỠtôi dùng đòn Bàng môn tà đạo dể tìm dùm chứ gì?   
Kim Tá»a chen vào:  
- Không phải đâu. Tiểu thư tôi không phải đến đây nhá» cáºy, mà  là muốn phụ giúp các ngưá»i đó!  
- Cái gì?   
Tiểu Yến Tá» ngạc nhiên, Tá» Vy cưá»i và lấy  trong túi ra má»™t số tiá»n, tháºt thà nói:  
- Hôm  trước nghe nói ở đây có ngưá»i không có tiá»n ăn, không có tiá»n chữa bệnh, rất tá»™i  nghiệp nên tôi có Ä‘em đến đây má»™t Ãt để nhá» Yến Tá» gởi giúp há». 
Tiểu Yến TỠcàng ngạc nhiên hơn:  
- Hôm trước nghe nói cô cÅ©ng đã gần hết tiá»n, váºy thì tiá»n  đâu...  
Kim Tá»a lại chen vào:  
- Tiểu thư vừa mới mang đôi bông tai của bà để lại đem bán đó!   
Liễu Thanh và Liễu Hồng ngại ngùng nhìn TỠVy   
- Sao lại Ä‘em bán cả váºt ká»· niệm cá»§a mẹ cô?   
- Bởi vì để lại tôi cÅ©ng nào có dùng? Mà mang  mãi bên ngưá»i thì cÅ©ng bất tiện vô cùng, tôi cứ Ä‘i mãi nên dá»… bị kẻ trá»™m lấy  mất, vì váºy bán lấy tiá»n gá»n hÆ¡n!  
Tiểu Yến TỠ tròn mắt:  
- Tôi chưa thấy ai như chị cả, mà  tôi nghÄ© trên Ä‘á»i này chắc cÅ©ng không có ai như chị Không lẽ... Không lẽ... Chị  lại không sợ bá»n này nói dối má»™t lần nữa để gạt chị ư?  
Tá» Vy đưa mắt nhìn những ngưá»i già và trẻ con đứng ngồi đầy  trong phòng, lắc đầu nói:  
- Tôi biết là Tiểu  Yến TỠkhông nói dối với tôi lần này!  
Tiểu  Yến Tá» nghe váºy có vẻ cảm động. Cô nàng đã mồ côi cha mẹ từ lúc lá»t lòng, sá»±  sinh tồn là má»™t chuá»—i đấu tranh lá»c lừa, đã trải qua biết bao khó khăn, gian  khổ, áp bức má»›i trưởng thành. Äây là lần đầu tiên Yến TỠđược má»™t ngưá»i ở giai  cấp cao quý tin yêu, nên nắm tay Vy, vồn vã:  
- Hay là... Cô đến đây ở chung với chúng tôi đi! Có đủ chỗ cơ  mà!  
TỠVy ngần ngừ:  
- Dá»n đến đây ở à? Rồi ngá»§ ở đâu? Bất tiện không?   
- Không được ư? Hay chê ở đây bẩn thỉu, không  hợp với tư cách tiểu thư của cô?  
- Làm gì có!  Tôi đã nói với Yến TỠrồi, hiện tại hoàn cảnh tôi nào có hơn gì cô đâu? Cô còn  có nơi cư ngụ cố định, còn có bạn bè, còn tôi, chẳng có cái gì cả.   
- Váºy thì Tá» Vy còn do dá»± gì? Hãy dá»n đến  đây, nÆ¡i này tuy nghèo nhưng đất còn rá»™ng. Có thêm hai thầy trò cô cÅ©ng không  cháºt thêm bao nhiêu. Cô cÅ©ng đã từng nói là không biết đến bao giá» má»›i tìm được  cha và bây giá» nữ trang còn lại cô cÅ©ng đã bán hết như váºy ở lại khách sạn làm  sao chịu nổi? Kéo dài được bao lâu? Ngoài ra ngụ ở khách sạn cÅ©ng đâu có tốt  lành gì, khách khứa qua lại phức tạp, mà hai thầy trò lại quá tháºt thà. Coi  chừng đấy, bữa nào bị ngưá»i ta gạt bán luôn thì khổ.  
Tá» Vy nhoẻn miệng cưá»i:  
-  Bá»n này cÅ©ng đâu có ngu, làm sao để ngưá»i ta bắt Ä‘i bán chứ?  
Tiểu Yến TỠtrợn mắt:  
- Sao  lại không? Vá»›i những ngưá»i tháºt thà như các ngưá»i, làm gì cÅ©ng cả tin, thì dá»… vô  cùng. ChÃnh vì váºy mà nghe thầy trò hai ngưá»i từ Tế Nam đến Bắc Kinh bình an vô  sá»±, chẳng có chuyện gì xảy ra tôi ngạc nhiên vô cùng!  
Tá» Vy cưá»i:  
- Tại sao cô cứ  nghÄ© xấu cho má»i ngưá»i váºy. Cuá»™c Ä‘á»i nào có phải hoàn toàn Ä‘en thá»§i. Bằng chứng  là Tiểu Yến Tá» cÅ©ng có biết gì vá» tôi, mà vẫn má»i tôi đến, rồi rá»§ rê ở lại luôn,  có phải là ở đâu tình ngưá»i vẫn còn không?  
Tiểu Yến TỠlắc đầu:  
- Tôi  thì khác, tôi là loại anh hùng hào kiệt, mấy ngưá»i gặp tôi là gặp quý nhân, hên  lắm đó!  
- Váºy ư?  
Tá» Vy cưá»i há»i làm Tiểu Yến Tá» ngượng chuyển sang đỠtài khác:   
- Sao? Bây giá» mấy ngưá»i quyết định thế nào?  Có chịu dá»n đến đây ở không?  
Tá» Vy gáºt đầu:   
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải dá»n để được ở chung vá»›i  quý nhân chứ?  
Và như váºy Tá» Vy và Kim Tá»a đã  dá»n đến Viện ngưá»i nghèo ở chung vá»›i đám bần dân và kết bạn vá»›i Tiểu Yến Tá».   
o0o 
Má»™t  tháng sau, Tá» Vy và Tiểu Yến TỠđã ngụ chung nhau trong má»™t phòng cá»§a Viện dành  cho ngưá»i nghèo vô gia cư. Hai cô gái cùng mưá»i tám tuổi, nên cÅ©ng bắt chước các  báºc giang hồ đàn anh, bái thiên bái địa kết nghÄ©a làm tỉ muá»™i. Huynh đệ nhà há»  Liá»…u, Kim Tá»a và đám trẻ con mồ côi trong Viện làm chứng. Tiểu Yến Tá» quỳ trước  bàn hương án tạm láºp giữa trá»i, nhìn lên trá»i, nói to:  
- Trên có Ngá»c Hoàng Thượng Äế, dưới đất có Diêm Vương và tất  cả những ngưá»i chứng Ä‘ang sống quanh đây, xin hãy chứng giám cho Tiểu Yến Tá»  này. Bắt đầu từ hôm nay xin thá» vá»›i trá»i đất Thánh Thần nguyện cùng Hạ Tá» Vy kết  nghÄ©a tỉ muá»™i. Từ nay có ăn cùng ăn, có mặc cùng mặc, cư xá» nhau như tỉ muá»™i  ruá»™t thịt. Nếu ai phản bá»™i lá»i thá», phải chết thảm vá»›i gươm Ä‘ao, hoặc bị đám  ngá»±a phanh thây!  
Tiểu Yến TỠvái xong, quay  qua TỠVy:  
- TỠVy, bây giỠđến phiên mi đấy!   
TỠVy cũng thành khẩn bái:  
- Trên có trá»i dưới có đất, tôi Hạ Tá» Vy xin được cùng Tiểu  Yến Tá»...  
Vừa nói đến đây, Tá» Vy chợt nhá»› ra,  quay lại há»i:  
- Tiểu Yến Tá» mi há» gì váºy?   
Tiểu Yến TỠlúng túng:  
- À! À!... Lúc còn nhá», ta không có mẹ cha, được má»™t ni cô  trong chùa nhặt nuôi, và hình như sư bá đó nói là... Ta há» Giang, nhưng không  chắc chắn lắm... Vì váºy thú tháºt, ta cÅ©ng không biết mình há» gì!   
TỠVy nghe nói xúc động:  
- Thế mi năm nay bao nhiêu tuổi? Sinh  tháng nào?  
- Ta chỉ biết mình sinh năm Nhâm Tuất, năm nay mưá»i tám tuổi,  còn tháng mấy thì không nhá»›.  
- Tôi cÅ©ng sinh  năm Nhâm Tuất, ngày sinh là mùng hai tháng tám. Váºy  giữa hai ta, ai tỉ, ai muá»™i?  
Tiểu Yến TỠvội vã giành làm lớn, nói:  
- DÄ© nhiên ta phải là tỉ rồi, muá»™i sinh ngày hai tháng tám thì  ta chắc là sinh ngày má»™t tháng tám váºy.  
- Sao  lại chắc?  
- Váºy thì ta quyết định ta sinh  ngày má»™t tháng tám. ÄÆ°á»£c chưa?  
Thế là TỠVy  bái thiên bái địa, vái lại:  
- Trên có trá»i,  dưới có đất. Tôi Hạ Tá» Vy và Tiểu Yến Tá», cảm thấy tâm đầu ý hợp nên xin kết  nghÄ©a tỉ muá»™i. Bắt đầu từ đây, có phước cùng hưởng, có nạn cùng chia, bất luáºn  số mệnh cá»§a má»—i ngưá»i thế nào, phúc há»a ra sao cÅ©ng không bá» nhau! Lá»i thá» này  chung cho hai ngưá»i, xin thánh thần chứng giám.  
Tá» Vy khấn xong, Tiểu Yến Tá» cÅ©ng quỳ xuống và hai ngưá»i cùng  lạy. Lá»… kết nghÄ©a kết thúc, Tá» Vy nhẹ nhàng nói vá»›i Tiểu Yến Tá»:   
- Tiểu Yến Tá» bây giá» chúng ta đã là tỉ muá»™i  rồi thì từ đây vá» sau, nếu có ai há»i chị há» gì thì đừng có bảo là không biết, mà  hãy nói là mình há» Hạ, cùng há» vá»›i muá»™i nhé!  
Tiểu Yến Tá» cảm động rÆ¡i nước mắt, riu rÃu nói:   
- Há» Hạ ư? Tuyệt vá»i! Hoa Tá» Vy cá»§a mùa hạ!  Cánh én nhá» cÅ©ng cá»§a mùa hạ. Hay quá! Từ đây ta đã có há» rồi.  Ta  há» Hạ! Sinh ngày má»™t tháng tám năm Nhâm Tuất, và ta cÅ©ng có ngưá»i thân, đó là  muá»™i!  
Hai cô gái ứa lệ nhìn nhau, lòng ngáºp đầy tình cảm. Những  ngưá»i đứng quanh cÅ©ng thấy vui lây.  
Sau khi  kết nghÄ©a tỉ muá»™i. Tá» Vy xem Yến Tá» như tỉ ruá»™t cá»§a mình, nên không còn giấu gì  cả. Nàng Ä‘em hết chuyện bà máºt Ä‘á»i mình ra kể lại cho Tiểu Yến Tá» nghe. Tá» Vy  đặt chiếc bị - Váºt bất ly thân cá»§a mình - lên bàn. Trong đó có má»™t bức há»a thá»§y  mạc vá»›i hình mấy cánh sen trong mưa, và má»™t cây quạt giấy. Bức há»a được đặt tên  là Yên VÅ© Äồ và bắt đầu nói:  
- Tiểu Yến Tá»  nghe này. Äây là cả má»™t sá»± bà máºt. Tỉ có nhìn thấy bài thÆ¡ đỠtrên quạt không?  Äể muá»™i Ä‘á»c to lên cho tỉ nghe nhé.  
Và Tá» Vy  cháºm rãi Ä‘á»c từng chữ má»™t:  
Sau mưa, sen Ä‘á»ng  châu trên lá 
Nắng ấm ban mai rạng bóng  thành 
Cảnh Äại Minh Hồ sao quá  đẹp 
Äỉnh Thái Nhạc như nhuá»™m sắc  thần 
Tiểu Yến TỠcầm quạt lên tẩn mẩn nhìn.  Nhưng vì không biết chữ nên nào hiểu gì cả. Chỉ biết lắc đầu nói:   
- Chịu thua! Với bức tranh này tôi còn có thể  biết được vẽ cánh hoa sen này. Còn chữ viết ư? Bó tay!  
TỠVy sợ Yến TỠngượng nên nói:  
- Biết hay không biết không thành vấn Ä‘á». Tỉ chỉ cần hiểu là  cây quạt và bức tranh này là di váºt cá»§a cha muá»™i để lại. Tranh và thÆ¡ trên quạt  là nét bút cá»§a cha vẽ tặng mẹ, ám chỉ tên mẹ. Vì mẹ muá»™i tên là Hạ VÅ© Hà tức là  cánh hoa sen trong mưa.  
Tá» Vy nói rồi chỉ  hàng chữ dưới góc bức tranh Ä‘á»c tiếp 
- “Tân  Dáºu niên Thu, bên bá» hồ Äại Minh, vẽ trong lúc mưa gió mịt mù" PhÃa dưới lại có  hàng chữ “Bảo Lịch vẽ - Tháng mưá»i năm Tân Dáºuâ€, rồi má»™t dấu ấn to vá»›i bốn chữ  Trưá»ng Xuân cư sÄ© 
Tiểu Yến Tá» ngồi chăm chú  lắng nghe, chăm chú nhìn nhưng nhìn mãi mà vẫn không hiểu gì, cô nàng không chịu  kém, nên cố lẩm bẩm cho thuá»™c Ä‘iá»u Vy nói:  
-  Thì ra đây là bút tÃch cá»§a cha muá»™i, ông ấy tên là Bảo Lịch ư?  
- Suỵt! Nói nhỠmột chút!  
Tiểu Yến TỠngạc nhiên:  
-  Làm gì ra vẻ bà máºt váºy? Muá»™i vá»›i cha muá»™i chỉ thất lac nhau thôi chứ đâu có gì?  Mà thất lạc bao lâu rồi?  
- Muá»™i chưa há» nhìn  thấy mặt cha, mà muá»™i nghÄ© cha muá»™i cÅ©ng không biết là trên cõi Ä‘á»i này có má»™t  đứa con như muá»™i nữa.  
-  Sao lạ váºy? Chẳng lẽ ba và mẹ muá»™i vừa cưới nhau đã xa nhau?  
- Cha và mẹ muội cũng chưa cưới nhau!  
- á»’!... Váºy thì... Váºy thì... Không lẽ cha và mẹ muá»™i... lén  lút ăn ở vá»›i nhau?  
- CÅ©ng không hẳn như váºy.  Lúc bấy giỠông và bà ngoại muá»™i Ä‘á»u biết rõ chuyện đó. Muá»™i nghÄ© há» cÅ©ng ngầm  chấp nháºn. Äiá»u đó quả là hi hữu, vì ngoại muá»™i lúc đó là má»™t tú tài ở Tế Nam.  Nghe nói lần ấy, để tránh mưa, cha muá»™i má»›i vào nhà, lúc đầu chỉ định ở má»™t  chút, nhưng rồi gặp mẹ muá»™i, thế là má»™t chút đó biến thành mấy tháng trá»i. Sau  đó cha muá»™i quay vá» Bắc Kinh, trước khi Ä‘i đã hứa vá»›i mẹ, là chỉ trong vòng ba  tháng, sẽ cho ngưá»i đến rước mẹ Ä‘oàn tụ. Nhưng lá»i hứa cá»§a cha vì má»™t lý do gì  đó không thá»±c hiện, và sau đó có lẽ là ngưá»i đã quên bẵng mẹ muá»™i.   
Tiểu Yến TỠnghe nói bất bình:   
- Sao vô lý váºy? Äá»i con gái bao giá» cÅ©ng  nhiá»u thiệt thòi. Äàn ông là chúa phụ bạc. Thế còn ngoại muá»™i? Ông ấy chẳng cho  ngưá»i Ä‘i tìm ư?  
- Ngoại muá»™i là ngưá»i tÃnh  khà cao ngạo nên gặp chuyện xấu hổ như váºy, đã uất ức mà chết, bà muá»™i thuá»™c  hạng tùng phu chẳng dám ý kiến gì, mấy năm sau đó cÅ©ng qua Ä‘á»i. Mẹ muá»™i thì vì  không chồng mà có con, xấu hổ đâu dám tiếp xúc vá»›i ai, thui thá»§i nuôi con.  Mãi  đến lúc sắp qua Ä‘á»i, má»›i hé lá»™ bà máºt thân thế cho muá»™i biết, và bảo phải lên  Bắc Kinh tìm cha.  
Tiểu Yến TỠcàng nghe, càng bất bình:  
- Thôi bá» Ä‘i! Vá»›i má»™t ngưá»i cha như váºy, muá»™i còn Ä‘i tìm làm  gì? Nếu ông ấy là ngưá»i có tình nghÄ©a thì đâu có để mẹ con muá»™i sống má»™t cuá»™c  Ä‘á»i láºn Ä‘áºn tai tiếng như váºy? Mưá»i tám năm bá» mặc, không má»™t lá»i há»i thăm, chăm  sóc. Như váºy thì... Äâu phải ngưá»i tốt? Äâu phải biết mấy cái chữ, làm được mấy  bài thÆ¡, vẽ được tranh là ghê gá»›m lắm đâu? Muá»™i hãy suy nghÄ© kỹ Ä‘i. Ngưá»i cha  như váºy không thể tha thứ được, vì váºy không nên nói đến chuyện Ä‘i tìm. Tại sao  chẳng coi như chẳng có ông ta trên cõi Ä‘á»i này Ä‘i?  
TỠVy buồn bã nói:  
- Nhưng  mà mẹ muá»™i rất yêu cha, lúc gần chết còn dặn dò mãi, là muá»™i phải Ä‘i tìm cha, và  khi gặp há»i ngưá»i xem có còn nhá»› Hạ VÅ© Hà bên bá» hồ Äại Minh không?   
- Mẹ muá»™i rõ tháºt là khá» khạo. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là  ông ta không nhá»›. Vì nếu nhá»›, thì sao lâu nay không quay vá»? Tỉ nghÄ© cái Ä‘iá»u  đó, muá»™i không cần há»i. Tóm lại là cả muá»™i lẫn tỉ Ä‘á»u có số khổ, váºy là cái há»  Hạ cá»§a muá»™i là há» mẹ chứ không phải há» chả Và cha muá»™i há» gì chắc muá»™i cÅ©ng  không biết?  
Tá» Vy lẳng lặng nhìn Tiểu Yến Tá»,  má»™t lúc sau má»›i nói:  
- Làm sao muá»™i không  biết? Ông ấy há» là Ãi Tân Giác La.  
Tiểu Yến  Tá» giáºt mình:  
- Cái gì? Ãi Tân Giác La ư? Như  váºy ông ấy không phải là ngưá»i Hán mà là ngưá»i Mãn. Thế thì hẳn thuá»™c vào hoàng  tá»™c. Vua hay thân vương váºy?  
TỠVy chỉ vào  cái tên trên bức tranh:  
- Tỉ có biết hai chữ  Bảo Lịch trên đây có nghÄ©a gì không? Bảo ở đây là Bảo Thân Vương còn Lịch là  Hoằng Lịch. Chắc tỉ cÅ©ng biết hoàng đế hiện nay cá»§a chúng ta có tên Hoằng Lịch  và lúc chưa lên ngôi ngưá»i là Bảo Thân Vương.  
Tiểu Yến TỠcàng ngạc nhiên hơn:  
- Cái gì? muội nói cái gì?  
- Äúng váºy, nếu lá»i cá»§a mẹ muá»™i là tháºt, nếu những thứ này  cÅ©ng là tháºt thì... cha muá»™i chẳng phải ai khác mà phải là đương kim hoàng  thượng thôi!  
Tiểu Yến Tá» giáºt mình cầm cây  quạt lên xem, lúng túng thế nào lại để nó rÆ¡i xuống đất. Tá» Vy vá»™i cúi xuống  nhặt lên phá»§i lấy phá»§i để.  
- Trá»i đất! Váºy  là... Váºy là... Tôi đã... Äã cùng công chúa kết nghÄ©a tỉ muá»™i, tôi... tôi...   
Tiểu Yến TỠkêu lên. Làm TỠVy phải ngăn lại:   
- Muá»™i van tỉ... Van tỉ... Äừng nói lá»›n...  ngưá»i khác nghe được không tốt.  
Tiểu Yến TỠ vẫn còn ngơ ngác. không tin:  
- Váºy thì...  không lẽ... cha muá»™i lại làm lá»›n như váºy? Và lần trước muá»™i muốn gặp Lương Äại  Nhân, chẳng qua chỉ vì muốn gặp mặt hoàng thượng ư?  
Tá» Vy gáºt đầu:  
- Vâng,  nhưng sau đó muội biết được hắn chỉ là một tham quan, nên không tìm gặp hắn nữa.   
- Nhưng mà... Nhưng mà... Không có ai dẫn  đưá»ng làm sao muá»™i vào cung được? Làm sao để gặp Hoàng thượng chứ?   
- CÅ©ng chÃnh vì váºy mà muá»™i Ä‘ang bế tắc đây.  Nếu được là má»™t con chim én nhá», hẳn là muá»™i vào được trong hoàng cung rồi!   
Tiểu Yến TỠnghe nói nghĩ ngợi:   
- Nếu muội không vào cung vua được, thì chỉ  còn nước chỠông ấy đi ra ngoài...  
TỠVy nghe  nói, mắt chợt sáng lên:  
- Hoàng thượng thưá»ng  hay ra ngoài lắm ư! Ông ấy hay Ä‘i lắm ư?  
Tiểu  Yến TỠnói 
- Khá»i nói, ông ta là vị vua thÃch  ra ngoài du ngoạn nhất!  
TỠVy nhìn Tiểu Yến  TỠmặt mày rạng rỡ hẳn.  
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 07:46 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 Chương 2 
 
 
 
  
 
Vua  Càn Long năm đó vừa tròn năm mươi. Tuy đã đứng tuổi nhưng trông còn rất trẻ và  khá»e. Lưng thẳng, mắt sáng, làm vua trên hai mươi năm trên má»™t nước rá»™ng lá»›n,  lại ở vào thá»i kỳ thanh bình thịnh vượng, nên ông rất tá»± tin. Tá»± tin đến độ cao  ngạo và cố chấp. Những gì ông đã quyết định là thánh chỉ, là mệnh lệnh và ông  rất Ãt khi hối tiếc vá» Ä‘iá»u mình đã làm. DÄ© nhiên là làm vua nhưng vẫn là con  ngưá»i, vẫn hỉ ná»™ ái ố, lục dục thất tình như bao nhiêu ngưá»i khác. Nhưng đó là  vấn đỠná»™i tâm, ông rất Ãt khi để lá»™ ra ngoài.  
Thú vui cá»§a vua Càn Long là Ä‘i du lịch và săn bắn. Äó cÅ©ng là  những giây phút thư giãn sau những giá» lâm triá»u mệt nhá»c. Nhà vua có cả má»™t  thao trưá»ng, má»™t khu săn bắn riêng. NÆ¡i đây rá»™ng hàng trăm mẫu vá»›i rừng thông  ngút ngàn, chứa đầy những thú nhá» như nai, má»…n, thá», chồn... DÄ© nhiên là đôi khi  cÅ©ng có những con thú lá»›n lá»t vào.  
Hôm nay là  ngày vua Ä‘i săn ở trưá»ng bắn Tây SÆ¡n.  
Ngồi  trên ngá»±a, ông uy phong như má»™t dõng tướng, lúc nào ông cÅ©ng chạy trước, nhưng  thỉnh thoảng cÅ©ng cháºm lại để chỠđám tướng lãnh tùy tùng phÃa sau. Ông cổ võ:   
- Các khanh hãy trổ tài cho trẫm xem nào?  Äừng quên sá»± nghiệp cá»§a Äại Thanh ta xây trên yên ngá»±a nhé. Cưỡi ngá»±a bắn tên  giá»i là thiên bẩm cá»§a ngưá»i Mãn Thanh. Má»—i ngưá»i trong các ngươi Ä‘á»u phải bắn  giá»i. Vì váºy, hôm nay kẻ nào săn được nhiá»u thú nhất sẽ được ta trá»ng thưởng!   
PhÃa sau vua Càn Long có mấy thanh niên rất  trẻ. Trong đó có VÄ©nh Kỳ, con trai thứ năm cá»§a vua Càn Long, má»›i mưá»i chÃn tuổi,  giá»i văn lẫn võ, lại rất đẹp trai, rất được Càn Long yêu thÃch. Còn NhÄ© Khang và  NhÄ© Thái là hai huynh đệ ruá»™t, con cá»§a Äại há»c sÄ© Phước Luân, dáng dấp thư sinh  nhưng võ nghệ cao cưá»ng. Nhất là NhÄ© Khang được vua Càn Long tin yêu phong làm  Ngá»± Tiá»n Hành Tẩu. NhÄ© Thái thì tuổi xấp xỉ bằng VÄ©nh Kỳ, nên Ä‘i đâu vua Càn  Long cÅ©ng Ä‘á»u cho ba ngưá»i Ä‘i theo. ÄÆ°á»£c sá»± khuyến khÃch cá»§a vua, NhÄ© Khang thúc  ngá»±a chạy tá»›i nói:  
- Xin hoàng thượng miễn  thứ, hạ thần không khách sáo nữa đâu.  
- Ai  bảo ngươi phải khách sáo chứ! Nhìn kìa phÃa trước Ä‘ang có má»™t chú nai!   
Nhĩ Khang cho ngựa phóng nhanh, tới trước còn  quay đầu lại nói:  
- Hạ thần sẽ hạ con nai  này!  
Nhưng nghĩ sao Khang quay lại Nhĩ Thái  nói:  
- NhÄ© Thái! Hai huynh đệ mình thi Ä‘ua  Ä‘i! Xem ai bắt được nhiá»u nhất hôm nay nhé!  
NhÄ© Thái cưá»i lá»›n:  
- Chắc  chắn đệ thắng cho mà xem!  
VÄ©nh Kỳ Ä‘i cạnh  giáºt mạnh dây cương, nói:  
- Các ngươi đừng  tưởng hạ Trên Ä‘á»i này đâu chỉ có các ngươi thôi sao?  
Thế là ba ngưá»i trẻ tuổi cùng thúc ngá»±a hướng vá» phÃa chú nai  bất hạnh. Äại há»c sÄ© Phước Luân đến cạnh vua cưá»i nói:  
- Nhiệt huyết cá»§a bá»n trẻ cao lắm, nhưng NhÄ© Khang và NhÄ© Thái  nên biết kÃnh nhưá»ng NgÅ© A Ca VÄ©nh Kỳ má»›i phải.  
Vua Càn Long không đồng ý quay qua trừng mắt:  
- Khanh nói váºy sao được! Ở tại trưá»ng bắn này, tất cả phải  bình đẳng, không được phân biệt quần thần lá»›n nhá» gì cả, mà là tài năng. Vì váºy  ở đây con trẫm vá»›i con khanh Ä‘á»u như nhau. Ai thắng là anh hùng váºy!   
Phước Luân cúi đầu thi lễ rồi nói:   
- Hoàng thượng anh minh nói váºy, chứ hai đứa  con cá»§a thần làm sao bì được vá»›i NgÅ© A Ca!  
Vua  Càn Long cưá»i lá»›n 
- Ha ha! Ta rất yêu thÃch hai đứa con cá»§a ngươi nên xem chúng  như con mình. Bằng không trẫm nào cho chúng theo hầu mãi? Vì váºy khanh cÅ©ng đừng  báºn tâm. Hãy để bá»n trẻ kia được thoải mái so tài. Äừng để chúng có má»™t chút gì  áy náy không hay!  
- Dạ thần xin vâng!   
Phước Luân đáp, lòng ngáºp đầy niá»m vui.   
Äoàn ngưá»i ngá»±a càng lúc tiến sâu vào trưá»ng  săn bắn.  
o0o 
Cùng thá»i Ä‘iểm đó ở phÃa đông cá»§a trưá»ng săn bắn, có má»™t vách  đá thiên nhiên sừng sững áng ngữ, thì ở phÃa ngoài vách đá, Tiểu Yến Tá», Tá» Vy  và Kim Tá»a Ä‘ang ra sức cố gắng trèo, vá»›i mục Ä‘Ãch là vượt qua bên kia vách để  vào trưá»ng bắn. Nhưng trèo vách đá đâu có dá»…. Ngoài đá lởm chởm ra, vách đá còn  má»c đầy gai. Tá» Vy vá»›i chiếc bị đãy trên lưng thở dốc theo sau, lưng cô nàng đã  ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng là Kim Tá»a. Tá» Vy vừa trèo vừa nhìn lên đỉnh núi chót  vót cao ước lượng, rồi há»i:  
- Tỉ Yến Tá»,  chúng mình sắp đến nÆ¡i chưa?  
Với Tiểu Yến TỠ thì chuyện vượt vách tuy có gai go nhưng cũng không đến nỗi khó khăn lắm, nên  nói:  
- Chỉ cần qua khá»i núi này là đến ngay  thôi.  
- Nhưng làm sao qua khá»i núi này?   
- Thì vượt vách núi váºy!  
Kim Tá»a nghe trợn mắt:  
-  Phải trèo qua vách núi này ư? Coi bộ chẳng dễ đâu!  
- Nhưng chỉ có cách duy nhất đó, chứ không có cách nào khác.  Bởi vì má»—i lần Hoàng thượng Ä‘i săn là bốn bên trưá»ng săn Ä‘á»u được phong tá»a  nghiêm ngặt. Lá»±c lượng bảo vệ lên đến mấy ngàn ngưá»i, làm sao chui vào cho được?  Chỉ có con đưá»ng này, bên sau vách núi là rừng là đến nÆ¡i săn bắn rồi nên Ãt  ngưá»i để ý. Lúc trước tỉ cÅ©ng có lần tò mò Ä‘i vào má»™t lần rồi!  
Kim Tá»a lắc đầu:  
- Nhưng tỉ  là khác, bá»n muá»™i chắc chắn không làm được. Chưa Ä‘i đến đâu mà hai chân đã má»i  nhừ...  
Tiểu Yến TỠkhó chịu:  
- Kim Tá»a, muá»™i phải cố gắng má»™t chút, tiểu thư quá là sao  được việc?  
Trong khi TỠVy cũng thở dốc:   
- Nhưng mà... Cả muá»™i cÅ©ng váºy... muá»™i nghÄ©  chuyện này vượt quá khả năng cá»§a muá»™i, muá»™i không thể nào vượt qua được cái vách  quá hiểm trở này.  
Tiểu Yến Tá» khuyến khÃch  hai ngưá»i 
- Äừng lá»™n xá»™n! Dù không vượt được  muá»™i cÅ©ng phải cố gắng mà vượt! Muá»™i hãy lắng nghe thá» Ä‘i. Bên kia vách núi có  phải là Ä‘ang có tiếng ngá»±a rượt Ä‘uổi không? Váºy là cha muá»™i Ä‘ang có mặt ở đấy,  muá»™i chỉ cách cha muá»™i có má»™t vách núi nữa thôi!  
Tá» Vy nghe váºy ká» tai vào vách núi lắng nghe rồi buồn bã nói:   
- Muá»™i chẳng nghe được gì cả ngoài tiếng tim  cá»§a muá»™i, nó như muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c.  
- Phải cố gắng chứ? Phải khắc phục! Nào! Leo lên! Leo lên!  Không leo được thì làm sao gặp được cha?  
Tiểu  Yến Tá» hét. Tá» Vy không còn cách nào khác hÆ¡n đành tiếp tục trèo. Tay Tá» Vy bấu  vào má»™t tảng đá, trưá»n mình lên. Äá»™t nhiên, tuá»™t chân má»™t cái. Vy hét lên và lăn  dài xuống. Tiểu Yến Tá» nghe hét quay lại giáºt mình, vá»™i vã bay ngưá»i theo. Hai  ngưá»i lăn thêm mấy vòng má»›i ngừng lại. Tá» Vy ngất Ä‘i hồi lâu má»›i tỉnh lại. Ão  quần bị rách nhiá»u chá»— tay chân bị cào chảy máu. Váºy mà Tá» Vy không lưu ý đến  ngay lại há»i:  
- Cái túi đãy của muội! Cái túi  đãy của muội đâu rồi?  
Tiểu Yến Tá» giáºt mình  vá»™i kiểm tra cái túi đãy sau lưng Tá» Vy:  
- Nó  bị rách rồi! Cởi xuống soát lại xem sao!  
Hai  ngưá»i dìu nhau đến má»™t tảng đá nhá», Tiểu Yến Tá» phu. Tá» Vy lấy túi đãy xuống, mở  ra thấy bức há»a và cây quạt vẫn còn thì má»›i yên tâm 
- Không sao, không sao... Chưa bị rách gì cả. Thế còn thân thể  muội có bị thương nơi nào không?  
Tá» Vy nghe  há»i má»›i thấy đầu gối bị Ä‘au nhói, nhìn xuống máu Ä‘ang rỉ ra ống quần. Tiểu Yến  Tá» thấy váºy kêu lên:  
- Chết rồi!  Chẳng  có mang thuốc theo... Bây giỠphải làm sao đây?  
TỠVy nhìn Tiểu Yến TỠrồi ngước mắt nhìn lên vách núi đá. Một  ý nghĩ chợt nảy ra:  
- Tỉ Yến Tá» hãy nghe muá»™i  nói này. Cả ba chúng ta mà có leo lên núi này sợ là đến sáng mai vẫn chưa sang  được bên kia. Còn nếu má»™t mình tỉ chuyện sẽ đơn giản hÆ¡n nhiá»u. Vì váºy, hay là  thế này muá»™i sẽ giao váºt tin này cho tỉ, tỉ hãy mang sang đấy giùm  muá»™i 
Tiểu Yến TỠkinh ngạc nhưng hiểu ngay:   
- Có phải muá»™i muốn tỉ là ngưá»i đưa thư?   
- Vâng!  
Tiểu Yến Tá» nhìn lên đỉnh núi suy nghÄ© rồi gáºt đầu:   
- Muá»™i nói đúng. Nếu cháºm trá»… trá»i sụp tối  đến nÆ¡i và như váºy nếu có vào được trưá»ng săn bắn cÅ©ng không gặp được ngưá»i. Váºy  thì... thôi được tỉ nháºn lá»i. Vì muá»™i đã tin tỉ thì tỉ phải coi việc này là việc  cá»§a chÃnh mình, bằng má»i giá! Muá»™i yên tâm! Tỉ sẽ không để những tÃn váºt này rÆ¡i  mất đâu!  
Kim Tá»a cÅ©ng vừa đến nÆ¡i, nghe nói  váºy nó sụp lạy:  
- Tỉ Yến Tá», muá»™i xin đại  diện tiểu thư gởi tỉ má»™t lạy này, gá»i là cảm Æ¡n nghÄ©a cỠđẹp cá»§a  tỉ. 
Tiểu Yến TỠđỡ Kim Tá»a dáºy:   
- Äừng làm thế! Tá» Vy dù gì cÅ©ng là muá»™i ta,  chuyện cá»§a Tá» Vy cÅ©ng là chuyện cá»§a ta, nếu ta không làm thì ai làm? Thôi chẳng  sá»›m sá»§a gì nữa, để ta Ä‘i ngay cho kịp. Các ngươi hãy quay vá» Viện nhà nghèo  chá»... Ta Ä‘i lần này kết quả ra sao chưa biết, vì váºy tối nay ta không vá», thì  cÅ©ng đừng lảng vảng quanh đây làm gì, cứ ở Bắc Kinh mà dò há»i tin  tức. 
Tá» Vy gáºt đầu, nhưng vẫn không yên tâm:   
- Tỉ Yến Tá» nhá»› cẩn tháºn nhé!   
-  Äừng lo! Hãy lo cho bản thân Ä‘i!  
Tiểu Yến Tá» Ä‘eo chặt túi cá»§a Tá» Vy lên ngưá»i nói, rồi ôm hôn  Tá» Vy má»™t lần nữa, má»›i bá» trèo lên vách đá.  
o0o 
Bên trong trưá»ng bắn.  Má»™t chú nai phóng nhanh vào bụi câỵ Äoàn ngưá»i ngá»±a phóng nhanh Ä‘uổi theo, tiếng  hò hét inh á»i:  
- Con nai này đã bị chúng ta  Ä‘uổi theo khá lâu, chắc cÅ©ng kiệt sức rồi. NgÅ© A Ca! Xin lá»—i, tôi ra tay trước  váºy nhé!  
NhÄ© Khang vừa giương cung lên nhắm,  vừa nói nhưng NhÄ© Thái như phát hiện Ä‘iá»u gì, chỉ vá» phÃa tay trái hét to:   
- á»’! Äằng kia kìa! Có má»™t con gấu to, hãy qua  đấy xem. Nhanh lên! Nhanh lên! Trưá»ng bắn này lâu rồi đâu có còn gấu, sao lạ  váºy?  
- Váºy thì... Con gấu này là cá»§a tôi đấy  nhé, không ai được bắn đấy!  
NhÄ© Khang nghe  váºy lanh hÆ¡n vá»™i chÄ©a mÅ©i tên sang trái, rồi há»i:  
- Gấu h� Ở đâu? Ở đâu?  
VÄ©nh Kỳ thừa cÆ¡, đắc chà giương cung vá» phÃa con nai ban nãy  cưá»i nói:  
- Cảm ơn Nhĩ Thái nhé! NhỠngươi  giúp đỡ nên nai sẽ vào tay ta. Cảm ơn! Cảm ơn!  
Và buông tên... vút... NhÄ© Khang nhìn NhÄ© Thái chợt hiểu ra.  Äúng rồi, làm gì có gấu? Nhưng chuyện xảy ra lại vượt ngoài ý muốn má»i ngưá»i.  Má»™t ngưá»i con gái... chẳng biết từ đâu chui ra. NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ chẳng hiểu  gì cả. Rõ là má»™t chú nai tÆ¡ kia mà, làm sao khi hỠđến nÆ¡i lại biến thành má»™t  thiếu nữ? Chỉ thấy là mÅ©i tên cá»§a VÄ©nh Kỳ khi bay Ä‘i, há» lại nghe dá»™i lại má»™t  tiếng ngưá»i "á»i!†Rồi thì...  
VÄ©nh Kỳ thấy  mình đã bắn trúng má»™t ngưá»i, làm há» bị thương. Vá»™i vã nhảy xuống ngá»±a trước, cô  gái bị thương nằm đó Ä‘ang sợ hãi, mắt mở to nhìn má»i ngưá»i. MÅ©i tên trên ngá»±c cô  gái đầy máu Ä‘á».  
Cô gái nhìn Vĩnh Kỳ không  chớp mắt, chỉ lắp bắp:  
- Xin hãy cho tôi gặp  ngay Hoàng thượng! Nhanh lên!  
Lúc Tiểu Yến TỠ được đưa đến trước vua Càn Long, thì hơi thở rất yếu. Vua Càn Long không ngớt  kinh ngạc:  
- Cái gì? Nữ thÃch khách ư? Trưá»ng  bắn này canh phòng rất nghiêm ngặt làm gì có nữ thÃch khách vào được chứ?   
Äại thân, tùy tùng và các quan lại Ä‘i theo  xúm lại nhìn cô gái, được đặt nằm trên bãi cá», VÄ©nh Kỳ có vẻ bứt rứt nói:   
- Hoàng thượng Æ¡i, Lý thái y có mặt đây  không? Hãy mau khám thá» xem có cứu sống được ngưá»i không chứ?  
Vua Càn Long nhìn cô gái nằm bất động, há»i:  
- Nữ thÃch khách? Cô gái này mà là nữ thÃch khách ư? Ai nói?   
Vĩnh Kỳ lắc đầu:  
- Con không nghÄ© như váºy. Con thấy cô ta chỉ Ä‘i có má»™t mình à?  Phải chăng là dân thưá»ng sống ở gần đây? Con tháºt ân háºn, bắn lầm ngưá»i không  biết là có làm cô ta nguy đến tÃnh mạng không? Lý  thái y! Lý thái y đâu? Mau lại đây cứu ngưá»i Ä‘i chứ?  
Lý thái y là vị thầy thuốc lúc nào cũng có mặt trong đoàn săn  bắn của vua, vội vã chạy đến:  
- Dạ có thần  đây ạ!  
Äại há»c sÄ© Phước Luân cÅ©ng xuống ngá»±a  nói:  
- Khoan đã! Ở đây có Ä‘iá»u gì không hợp  lý! Tại sao má»™t cô gái trẻ thế này lại đơn thân độc mã vào trưá»ng bắn. Phải Ä‘iá»u  tra lại má»›i được!  
Tiểu Yến Tá» nằm thiêm thiếp  trên bãi cá». Chỉ thấy má»™t đám ngưá»i lố nhố đứng nhìn mình, còn Hoàng thượng? Ai  là Hoàng thượng? Sống chết không là vấn Ä‘á», nhưng váºt tin cá»§a Tá» Vy không để cho  ngưá»i ta tùy tiện lấy mất! Cố cá»±a mình xem thá» túi đãy sau lưng còn không? Miệng  Yến Tá» vẫn lẩm bẩm:  
- Hoàng Thượng...  Hoàng  thượng... Hoàng thượng...  
Nhĩ Khang ngạc nhiên quay qua Vĩnh Kỳ:  
- Äệ có nghe cô ta nói gì không? Tại sao miệng cứ lẩm bẩm hai  chữ Hoàng Thượng? Có lẽ cô ta biết là Hoàng Thượng thưá»ng hay vào đây săn bắn  nên lẻn vào. Có cái gì rất lạ ở đây!  
Äại há»c  sÄ© Phước Luân nhìn xuống, thấy Tiểu Yến Tá» Ä‘ang đưa tay sá» vào cái túi gì phÃa  sau. Cảnh giác kêu lên:  
- Không được! Sau  lưng cô ấy có cái gì, coi chừng vÅ© khÃ! Hãy đưa hoàng thượng ra xa má»™t chút!   
Và thuáºn chân ông đá Tiểu Yến Tá» lăn Ä‘i má»™t  vòng, Ä‘iá»u này làm vết thương ở ngá»±c Yến Tá» nặng thêm, trong khi má»™t tướng tùy  tùng khác rút gươm ra. VÄ©nh Kỳ la lên:  
-  Không được giết ngưá»i!  
Nhĩ Thái cũng nói:   
- Hãy đợi Ä‘iá»u tra kỹ rồi ra tay cÅ©ng không  muá»™n 
Vua Càn Long khoát tay:  
- Hãy dừng tay lại, đợi trẫm!  
Tiểu Yến Tá» vừ Ä‘au vừa sợ và bây giá» thì nàng biết là ngưá»i  đàn ông cao lá»›n Ä‘ang đứng trước mặt chÃnh là vua Càn Long, vì váºy cố gom hết sức  lá»±c, cố láºp lại tháºt to lá»i cá»§a Tá» Vy đã nói:  
- Hoàng Thượng! Không lẽ ngưá»i chẳng còn nhá»› gì chuyện mưá»i  chÃn năm vá» trước? Chuyện cá»§a Hạ VÅ© Hà bên bá» hồ Äại Minh ư?  
Sau khi nói được câu đó xong, Tiểu Yến TỠhoàn toàn ngất lịm.  Câu nói của Tiểu Yến TỠlàm vua Càn Long bàng hoàng.  
- Cái gì? Cái gì? Ngươi vừa nói gì váºy? Hãy láºp lại má»™t lần  nữa xem?  
Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái cúi  xuống. Nhĩ Thái nhìn lên nói:  
- Tâu Hoàng  thượng, cô ấy đã bất tỉnh rồi!  
Trong khi ông  Phước Luân vẫn cảnh giác:  
- Coi chừng bẫy  đấy! Hoàng thượng 
Vĩnh Kỳ đưa tay sỠlên túi  đãy của Yến TỠnói:  
- Suốt đưá»ng mang đến  đây, cô ấy cứ khư khư ôm lấy túi này, hẳn bên trong có chứa váºt gì đó!   
Và chiếc túi được mở ra. Bức tranh và cây  quạt được mang ra ngoài. Vĩnh Kỳ ngạc nhiên 
-  Chỉ có cái này thôi ư? Bức tranh và chiếc quạt?  
Vua Càn Long nghe nói giáºt mình 
- Äâu nào? Mang lại cho trẫm xem!  
VÄ©nh Kỳ trình bức tranh và chiếc quạt lên, vua Càn Long mở ra.  Càng nhìn mặt càng tái. Ông quay qua Tiểu Yến Tá», rồi quay sang VÄ©nh Kỳ:   
- Vĩnh Kỳ! Hãy mang cô gái lại gần cho ta  xem!  
- Vâng!  
VÄ©nh Kỳ vá»™i bước tá»›i bế Tiểu Yến Tá» lên. Vua Càn Long có vẻ vô  cùng xúc động, ông chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái... Và tháºt bất ngá»... Cuốn  phim dÄ© vãng từ lá»›p bụi má» thá»i gian như quay ngược trở lại ông run rẩy, lạc  giá»ng nói:  
- Lý Thái Y đâu!  Lý  Thái Y! Hãy mau mau tìm cách cứu sống cô gái này! Nhanh lên! Trẫm muốn cô ta  phải sống! Phải sống bằng má»i cách không được chết! Cô ta mà có bá» gì coi chừng  cái đầu cá»§a nhà ngươi đấy!  
Sau đó, mấy ngày liá»n Tiểu Yến Tá» vẫn nằm mê man. Và trong cái  mê man đó, Yến Tá» có cảm giác bá»nh bồng như ở trong mây, chung quanh nàng cái gì  cÅ©ng má»m mại cÅ©ng thÆ¡m ngát giữa cái trạng thái ná»a mê ná»a tỉnh đó. Yến Tá» thấy  có rất nhiá»u thầy thuốc vây quanh mình. Há» châm kim vào ngưá»i Yến Tá» rồi đỡ dáºy  cho uống thuốc. CÅ©ng trong cÆ¡n mê đó, Yến Tá» thấy có nhiá»u cô tiên bay lượn  chung quanh, trong đám tiên trên có má»™t cô tiên hÆ¡i lá»›n tuổi, phúc háºu hÆ¡n,  thưá»ng có mặt thưá»ng xuyên bên cạnh, rồi má»™t khuôn mặt đàn ông đầy nam tÃnh, chỉ  xuất hiện sau khi có mấy tiếng tung hô “Hoàng đế giá lâm..." 
Cứ thế Yến Tá» sống trong cái cháºp chá»n hạnh phúc, được biết  bao nhiêu ngưá»i phục vụ và Yến TỠđâu biết là trong lúc mình mê man, có má»™t ông  vua, đó là vua Càn Long, lại phải sống trong sá»± bức xúc hối háºn, tá»± trách mình.   
Hôm ấy, vua Càn Long cÅ©ng đến cạnh giưá»ng  Tiểu Yến Tá», lúc Yến Tá» Ä‘ang sốt cao. Mồ hôi ướt đẫm ngưá»i. Cô gái cứ lảm nhảm:   
- Äau... Äau quá... Chiếc quạt, bức tranh...  Äừng... Äừng có giáºt mất cá»§a tôi... Váºt còn tôi còn váºt mất tôi mất, tôi chết  mất... Tôi chết mất.  
Vua Càn Long nhìn khuôn  mặt đầm đìa mồ hôi, lòng chợt nhói Ä‘au, ngưá»i vuốt nhẹ lên khuôn mặt xinh xắn  ngây thÆ¡ cô gái nói:  
- Này... này... Hãy tỉnh  lại Ä‘i... Tỉnh lại Ä‘i... Có nghe lá»i trẫm nói không? Hãy nói cho trẫm biết sá»±  tháºt... Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?  
Trong  cÆ¡n mê sảng, Tiểu Yến Tá» nhá»› lại lúc mình làm lá»… kết bạn vá»›i Tá» Vy, nghe Tá» Vy  há»i nên đáp:  
- Tôi mưá»i tám, sinh năm Nhâm  Tuất.  
Vua Càn Long đưa tay lên bấm:   
- Thế... Thế con sinh vào tháng mấy?   
Yến TỠnhớ đã mừng rỡ nói với TỠVy. Tôi đã  có hỠrồi... Tôi hỠHạ và tôi cũng có ngày sinh. Tôi sinh ngày mùng một tháng  tám. Tiểu Yến TỠlẩm bẩm:  
- Tôi... mùng một  tháng tám... tôi sinh ngày mùng một tháng tám...  
Vua Càn Long lại nghÄ© ngợi. Bất giác giáºt mình:   
- Äúng rồi...! Äây là con gái cá»§a Hạ VÅ© Hà  thôi.  
-  Thế con hỠgì?  
Tiểu Yến Tá» mở mắt trắng bệch ra, thá»u thào:  
- Không có... tôi không có.  
- Làm sao lại không có, mẹ con không nói cho con biết sao?   
-  TỠVy nói... Vâng, không thể nói là không có. Vâng, tôi có hỠchứ, tôi có hỠ chứ, tôi có... tôi hỠHạ. 
Lúc bấy giá» vua Càn Long như đã chứng thá»±c được Ä‘iá»u mình  Ä‘oán, ông run rẩy há»i tiếp:  
- Con... con tên  gì?  
- Dạ, Tiểu Yến Tá». 
Äiá»u này làm vua Càn Long ngạc nhiên. Cái tên gì kỳ váºy?  Con  chim én nhá». Có gì không phải. VÅ© Hà chắc háºn ta lắm? Không đến kinh đô để tìm  ta, má»™t mình cắn răng nuôi đứa bé đến trưởng thành. Bây giá», VÅ© Hà ở đâu, tại  sao lại có chuyện Tiểu Yến Tá» lại đột ngá»™t xuất hiện thế này? Có quá nhiá»u Ä‘iá»u  thắc mắc phải chá» Tiểu Yến Tá» hoàn toàn tỉnh táo má»›i có thể rõ được. Có Ä‘iá»u,  chắc chắn đây là con cá»§a VÅ© Hà, cÅ©ng có nghÄ©a là con cá»§a ta, chẳng nhầm lẫn  được! Vua Càn Long ngắm nhìn Tiểu Yến Tá», càng ngắm càng thấy cô bé xinh đẹp,  ông lẩm bẩm:  
- Tiểu Yến Tá»... Con chim yến nhá» bé, đã bay từ bá» hồ xa đến  đây... À, bây giá» thì ta đã rõ rồi!  
- Thôi  được con cứ nằm đây mà dưỡng bệnh, đừng báºn tâm gì cả... bằng má»i cách trẫm sẽ  cứu con mà...  
Tiểu Yến Tá» sau má»™t thá»i gian  dài mê man, rồi cÅ©ng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, chợt phát hiện ra có vô số các  nàng tiên vây quanh, ngưá»i Ä‘ang lau mồ hôi, ngưá»i Ä‘ang quạt, ngưá»i xoa bóp, đắp  khăn, những bàn tay tuyệt vá»i làm sao. Tiểu Yến Tá» cứ nằm yên thụ hưởng và đến  khi mở mắt ra thấy tất cả Ä‘ang nhìn mình cưá»i.  
- Ồ! Tỉnh rồi ư? Biết  ta là ai không? Ta là Lệnh Phi nương nương đây!  
Lệnh Phi nương nương? À thì ra bà tiên đôn háºu này có tên là  Lệnh Phi nương nương. Tiểu Yến Tá» lại quay sang phải, có mấy ông tiên đầu tóc  bạc phÆ¡ Ä‘ang ngồi quanh bàn tÃnh chuyện gì, hình như có liên quan đến má»™t ngưá»i  nào Ä‘ang bệnh, quay sang trái thì đỉnh hương trầm Ä‘ang nghi ngút khói. Tiểu Yến  Tá» thấy tháºt dá»… chịu. Vẫn nghÄ© mình Ä‘ang ở tạn thiên đàng. Phòng đẹp lá»™ng lẫy  quá! Giưá»ng nệm êm quá, rồi các cô tiên nữ, hương trầm thÆ¡m ngát, như váºy thì  chắc là ta đã lên trá»i, tháºt không ngá» thiên đàng lại thoải mái thế này, ta sẽ ở  lại đây, ta không Ä‘i đâu nữa. 
Tiểu Yến TỠhé  mắt ra rồi nhắm lại. Có tiếng thì thầm bên cạnh:  
- Tỉnh rồi mà? Có phải các ngươi thấy tỉnh rồi không?   
- Hẳn váºy. Äã mở mắt ra, con ngươi còn chuyển  động nữa mà!  
- Vâng, con thấy cô ấy nhìn  chúng ta. Chắc sắp tỉnh rồi đấy rồi đấy nương nương ạ.  
Äám tiên nữ Ä‘ang bàn tán thì Tiểu Yến Tá» nghe tiếng hô từ xa:   
- Hoàng háºu giá lâm! Hoàng háºu giá lâm!   
Äám tiên nữ ban nãy xì xào chợt im bặt, rồi  Tiểu Yến Tá» nghe tiếng hô đồng loạt:  
- Hoàng  háºu nương nương kiết tưá»ng!  
Cô tiên lá»›n tuổi  nhất ban nãy quỳ xuống, kÃnh cẩn thưa:  
- Lệnh  Phi tham kiến Hoàng Háºu nương nương!  
Tiểu Yến  Tá» nghe váºy sợ hãi nhắm mắt lại, tá»± há»i:  
-  Tại sao lại có Hoàng háºu ở đây? Như váºy đây chưa phải là thiên đàng à? Vị Hoàng  Háºu này có vẻ oai phong quá!  
Tiểu Yến Tá» nghÄ©  ngợi, mở he hé mắt để ngắm. Bà Hoàng Háºu khoảng trên bốn mươi tuổi, ngưá»i mang  đầy nữ trang, ngá»c báu. Äôi mày lá liá»…u, mắt phụng uy nghi... Và không hiểu tại  sao vừa nhìn thấy bà ta, là Tiểu Yến Tá» bá»—ng rùng mình sợ hãi. Phải chăng vì cái  ánh mắt quá sắc, quá lạnh? Sau lưng bà ta còn có má»™t bà lão khác, sắc diện cÅ©ng  tháºt lạnh lùng.  
- Các ngươi hãy bình thân!   
Giá»ng cá»§a Hoàng háºu lạnh không kém. Và tất cả  những tiên nữ hiện diện Ä‘á»u đứng dáºy. Hoàng háºu đến trước giưá»ng cá»§a Tiểu Yến  Tá», chăm chú quan sát, làm Tiểu Yến Tá» chẳng dám động Ä‘áºy.  
- Äây là cô gái từ trưá»ng săn bắn mang vá» có phải không?   
- Vâng 
Lệnh  Phi nương nương trả lá»i:  
- Sao rồi? Vết  thương đã lành chưa?  
- Dạ kÃnh bẩm Hoàng Háºu,  mạch đã Ä‘á»u rồi, có thể nói là qua cÆ¡n nguy kịch.  
Má»™t vị thái y vá»™i bước tâu. Hoàng háºu gáºt đầu:   
- Thái y quả là có bàn tay vàng. Hay lắm!   
- Dạ cảm Æ¡n Hoàng Háºu. Nhưng có lẽ mạng cá»§a  cô gái này là mạng đại phước, nên được Hoàng thiên phò há»™.  
- Váºy ư? Mạng đại phước? ÄÆ°á»£c Hoàng thiên phò há»™ nữa ư?   
Lá»i cá»§a Hoàng háºu nghiêm khắc, làm ngưá»i  trong phòng Ä‘á»u yên lặng. Tiểu Yến Tá» cÅ©ng thấy căng thẳng. Lòng nghÄ© ngợi:   
- Bà ta Ä‘ang nói vá» ai váºy? Cô gái từ trưá»ng  bắn mang vá»? Ta đấy ư? Không lẽ... ta đã được mang vào cung vua? Thì ra, nÆ¡i đây  chẳng phải là thiên đàng mà chỉ là Hoàng cung. Tiểu Yến Tá» dần dần tỉnh táo, ký  ức chầm cháºm quay lại. Trá»i Æ¡i! Như váºy là ta đã lá»t vào trong cung vua! Tá» Vy  tìm đủ má»i cách cÅ©ng không vào được, còn ta! Dá»± tÃnh là vào được ngay!   
Hoàng Háºu phất tay vá»›i đám đông:   
- Bá»n ngươi ra cả bên ngoài, bao giá» ta lệnh  má»›i được vào nhé!  
- Vâng!  
Tất cả những ngưá»i trong phòng Ä‘á»u rút lui, kể cả Lệnh Phi,  nhưng Hoàng Háºu lại ra lệnh:  
- Lệnh Phi ngươi  ở lại, ta có chuyện cần há»i ngươi. 
-  Vâng. 
- Ngươi đến đây!  
Lệnh Phi nương nương bước tá»›i cạnh giưá»ng. Hoàng Háºu vẫn chăm  chú ngắm nhìn Tiểu Yến Tá», há»i:  
- Trong cung  Ä‘ang có những tin đồn, rằng là con bé này giống hoàng thượng như khuôn đúc. Váºy  mà sao ta ngắm vẫn không thấy. Còn ngươi? thế nào? Thấy nó có giống Hoàng thượng  không? Chá»— nào?  
Lá»i cá»§a Hoàng háºu làm Lệnh  Phi nương nương lúng túng:  
- Dạ... nghe Hoàng  thượng nói là... là càng nhìn càng thấy giống. 
Hoàng háºu lại quay sang bà lão phÃa sau. 
- Thế còn Dung ma ma, bà thấy thế nào?  
Bà lão được gá»i là Dung ma ma bước tá»›i ngắm kỹ Tiểu Yến  Tá». 
- KÃnh bẩm Hoàng Háºu. Ngưá»i ta nói rồng  sanh ra đến chÃn loài. Hãy nhìn các A ca và cát cát xem thì rõ, đâu có ngưá»i nào  giống ngưá»i nào đâu? Vả lại cô gái nằm thế này, thần cÅ©ng không trông rõ  được. 
Hoàng Háºu cưá»i nhạt:  
- Váºy mà có ngưá»i dám cả quyết, nói nào là chân mày, đôi  mắt... cá»§a cô ta Ä‘á»u giống Hoàng thượng như đúc.  
Rồi quay sang Lệnh Phi nương nương, Hoàng Háºu gằn giá»ng:   
- Ngươi đừng có vì muốn lấy lòng Hoàng thượng  mà cứ nói tốt cho nó! Äứa con gái này lai lịch bất minh, xuất hiện má»™t cách bất  thần. Làm sao má»™t thân má»™t mình có thể lá»t vào trưá»ng bắn? Chắc hẳn là phải có  ná»™i ứng. Ta đã nhìn kỹ, chẳng thấy giống Hoàng thượng cá»§a ngươi má»™t chút nào cả!  Chắc chắn đây là giả mạo mà thôi. Vì váºy ngươi đừng có ý kiến tá»›i lui gì cả. Nếu  xét kỹ nó chẳng phải là giá»t máu rÆ¡i cá»§a Hoàng thượng, thì không phải má»™t mình  nó chết, mà cả ngươi cÅ©ng bị liên lụy đấy.  
Lệnh Phi nương nương có vẻ sợ hãi:  
- Hoàng hâu dạy phải, dạy phải. Thần thiếp chẳng dám lắm mồm  nữa đâu!  
- Ngươi biết váºy là tốt. Chuyện này  ta sẽ làm rõ má»›i được, chứ đâu thể chỉ dá»±a vào má»™t cây quạt, má»™t bức tranh, là  có thể kết luáºn đây là cát cát? Tháºt đúng là hoang đưá»ng!  
Lệnh Phi nương nương lại một lần nữa ứng tiếng:   
- Vâng! Vâng! Vâng!  
- Thôi ta đã ngắm kỹ rồi, thấy rõ rồi! Dung  ma ma, mình vỠthôi!  
Và Hoàng Háºu cùng Dung ma ma quay ngưá»i bá» Ä‘i. Lệnh Phi quỳ  xuống:  
- Thần thiếp xin được cung tiá»…n Hoàng  háºu nương nương. 
- Khá»i cần! Chỉ cần ngươi  gắng giữ khách quan má»™t chút khi đứng bên Hoàng thượng là được. Phải nhá»› là  huyết thống cá»§a Hoàng thất, không thể để pha tạp, nếu có Ä‘iá»u gì không hay, tá»™i  chém đầu chứ chẳng dung, ngươi biết rồi chứ?  
- Dạ thần thiếp hiểu ạ!  
Rồi  tiếng chân bước xa dần. Váºy là Hoàng Háºu và Dung ma ma đã bá» Ä‘i. Tiểu Yến Tá» mở  hé mắt, thấy Lệnh Phi nương nương khúm núm đưa Hoàng háºu và đám tùy tùng bước ra  ngoài. Và bây giá» Tiểu Yến Tá» gần như tỉnh táo hoàn toàn. Nàng thấy sá»± việc  không đơn giản như mình tưởng, mà vô cùng rắc rối. Tiểu Yến Tá» lẩm:   
- Váºy là không hay rồi! HỠđã lầm mình là cát  cát, rồi nghi mình là hàng giả mạo định chém đầu nữa chứ, phải làm sao đây?   
Tiểu Yến TỠkêu khổ và than:  
- Tá» Vy Æ¡i! Tá» Vy mi đã hại ta  rồi!   Tiểu  Yến Tá» nào có biết là trong những ngày cô ta nằm mê man trong cung vua, thì Tá»  Vy, Kim Tá»a, Liá»…u Thanh và Liá»…u Hồng ngày ngày sục sạo khắp thành phố Bắc Kinh  để tìm nàng. Nhưng Tiểu Yến Tá» như má»™t cánh diá»u đứt dây vút lên trá»i là biến  mất. Tá» Vy cứ Ä‘i tìm vá»›i trái tim tuyệt vá»ng, hối háºn, ân háºn thì đúng hÆ¡n. Có  mấy lần Tá» Vy đến trưá»ng bắn, thăm há»i đủ chá»—, nhưng chẳng ai biết gì cả. Sá»± mất  tÃch cá»§a Tiểu Yến Tá» lần này, Tá» Vy còn phải ngáºm bồ hòn, không biết phải giải  thÃch thế nào vá»›i anh em Liá»…u Thanh, bởi vì sá»± bà máºt kia là bất khả tiết lá»™.  Liá»…u Thanh không phải chỉ má»™t lần, cứ lải nhải:  
- Sao lại có chuyện lạ lùng như váºy? Cả ba ngưá»i cùng rá»§ Ä‘i  dâu không rá»§, lại kéo nhau đến trưá»ng bắn. Äến đấy làm gì? Sao Tiểu Yến Tá» lại  vô cá»› thất lạc? Mất tÃch? Mà không phải các ngưá»i? Chuyện này có cái gì trong đó  chứ chẳng chÆ¡i!  
Tá» Vy có miệng mà không nói  nên lá»i vừa khóc vừa nóÃ:  
- Tôi sẽ rất cảm Æ¡n  các bạn nếu các bạn đừng há»i tại sao nữa. Chuyện chúng tôi đến trưá»ng bắn có lý  do cá»§a nó, bây giá» sá»± việc lỡ xảy ra như vâỵ rồi biết làm sao? Tôi cÅ©ng khổ lắm!   
TỠVy nhìn Liễu Thanh với ánh mắt van xin:   
- Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng. Tôi xin hai ngưá»i,  hai ngưá»i có thể đến hoàng cung để dò xét xem có tin tức gì cá»§a Tiểu Yến Tá»,  được không?  
- Äến hoàng cung ư? Ai dám làm  chuyện táo bạo váºy chứ? Quấy rầy là phạm thượng, cô muốn tôi dò la bằng cách nào  đây?  
- Thế anh chẳng quen má»™t ông hay má»™t bà  nào trong triá»u sao?  
- Làm sao quen được? Ở  đấy... Äúng rồi, tôi biết Hoàng thượng và mấy ông thái tá» thôi.  
- Cái gì?  
TỠVy kinh ngạc,  Liễu Thanh lại tiếp:  
- Cô biết không? Những  lúc rảnh rá»—i tôi thưá»ng hay đánh cá» vá»›i các thái tá» cùng Hoàng thượng...  Nhưng  trong mÆ¡ đấy!  
Liá»…u Hồng dáºm chân:  
- Thanh  huynh! Tại sao trong lúc này mà huynh còn nói chÆ¡i được? Tá» Vy khóc muốn hết  nước mắt rồi sao không nghÄ© xem có còn cách nào giúp ngưá»i ta được không chứ? Ở  đó mà đùa mãi. 
Liễu Thanh quay qua trừng mắt  với em gái:  
- Anh thế nào chẳng lẽ em không  biết? Làm sao ta lại quen vá»›i những ngưá»i trong cung đình được? Nhưng mà ở đây  Tá» Vy cÅ©ng có lá»—i phần nào. Nói tháºt, trước đây Tiểu Yến TỠở vá»›i bá»n mình, được  anh xem như là em gái. Làm bất cứ chuyện gì, nó cÅ©ng há»i ý kiến anh. Váºy mà, khi  Tá» Vy xuất hiện cả bá»n há» kéo nhau đến trưá»ng bắn cá»§a vua, lại không cho mình  biết má»™t tiếng, há» coi mình như ngưá»i ngoài chứ đâu phải là bạn bè nữa đâu? Vì  váºy, em có thấy tức chết Ä‘i được không? Há» chẳng coi mình ra gì cả.   
TỠVy nghe trách, nước mắt chảy dài:   
- Vâng, tôi biết đó là lá»—i cá»§a tôi, đúng ra  muốn làm gì phải thương lượng kỹ càng, chứ không nên hồ đồ như váºy, nhưng tại  vì... Tiểu Yến Tá» nói là chắc chắn. Vì lúc nhá» cô ấy thưá»ng đến đó, rất quen  thuá»™c đưá»ng Ä‘i nước bước.  
Liá»…u Hồng dáºm chân:   
- Trá»i Æ¡i! Tiểu Yến Tá» là ngưá»i chúa nói dối,  cô chẳng biết sao?  
Liá»…u Thanh tiếp lá»i:   
- Cô ấy can đảm có thừa, biết tÃnh toán,  nhưng võ công thì lại quá tồi. Váºy mà cô... cô đã kết nghÄ©a vá»›i cô ấy, mà vẫn  không biết tÃnh cô ấy sao? Cô ta chỉ được nước nhiệt tình thôi. Äừng bao giá»  nghe những gì cô ta nói cả. 
Hai anh em nhà há»  Liá»…u nói và cứ trách, trong khi Vy chỉ có nước mắt. Ngày qua ngày, tin tức vá»  Tiểu Yến Tá» cứ Ãt dần, sống trong ná»—i hoang mang đó, có lần Tá» Vy đã lo lắng nói  vá»›i Kim Tá»a:  
- Hay là Tiểu Yến TỠđã chết  rồi?  
- Äừng! Äừng! Tiểu thư đừng nên nói Ä‘iá»u  xui xẻo váºy!  
Kim Tá»a nhăn mặt, Tá» Vy lại nói:   
- Nếu tỉ ấy chưa chết, sao chẳng tin tức gì?  Mà tất cả tại tôi cả thôi. Tôi quá Ãch ká»·, chỉ nghÄ© đến quyá»n lợi cá»§a mình mà  chẳng nghÄ© gì đến sá»± an nguy cá»§a ngưá»i khác nên má»›i đưa đến tình huống này!   
- Tiểu thư đừng nên tá»± trách mãi như váºy, bởi  vì trong chuyện này mình nào có bức ép gì tỉ ấy đâu? Tất cả chỉ là má»™t sá»± tá»±  chuyện. 
- ChÃnh vì váºy mà ta má»›i càng bứt rứt.  Cuá»™c Ä‘á»i ta ngoài mẹ ra nay gặp được ngưá»i tri ká»· như chị ấy. Những ngày tháng  sống chung vừa qua, cho thấy ta đã tìm lại được niá»m vui. Nếu ta biết có làm thế  nào cÅ©ng không gặp được cha thì ta đã không để tỉ ấy làm những chuyện mạo hiểm  như váºy!  
Kim Tá»a không đồng ý, nói:   
- Tiểu thư không nên ngồi đấy mà tá»± trách  mình. Bởi vì ta nào có tiên liệu trước việc Tiểu Yến Tá» sẽ gặp đâu? Ở đây có má»™t  Ä‘iá»u quan trá»ng cần quan tâm hÆ¡n là hai váºt tÃn quà hÆ¡n sinh mệnh cô, đã bị mất  tÃch theo Tiểu Yến Tá»!  
Tá» Vy nghe nhắc giáºt  mình, hiểu ngay Ä‘iá»u mà Kim Tá»a định ám chỉ. Nhưng nói:  
- Trong lúc này, sá»± sinh tá» cá»§a Tiểu Yến Tá» còn chưa biết ra  sao, váºy mà muá»™i cứ nghÄ© đến việc mất còn cá»§a váºt báu. Muá»™i định trách Tiểu Yến  Tá» nữa ư?  
Kim Tá»a bất bình:  
- Cô còn nhá»› lúc mẹ cô sắp mất, cô đã hứa gì không? Äó là mang  những tÃn váºt kia đến gặp đựơc cha cô. Váºy mà bây giá» tÃn váºt không còn, nếu có  gặp được cha cô Ä‘i nữa, thì lấy gì đối chứng cô là con ruá»™t cá»§a cha cô chứ? Cô  nghÄ© Ä‘i? Má»—i lần nghÄ© đến Ä‘iá»u đó tôi tháºt thấy buồn!  
Tá» Vy đứng báºt dáºy:  
- Muá»™i  nói váºy là sao? Muá»™i nghÄ© là Tiểu Yến Tá» có thể làm chuyện xấu xa được ư? Tiểu  Yến Tá» không thể nào bán đứng chúng ta được.  
- Tôi không há» có nghÄ© đó, tôi chỉ thấy hối háºn, thấy bứt rứt,  là tại sao lúc đó không cản ngăn, để cô đưa tÃn váºt quà cho ngưá»i ta. Äúng ra  phải giữ nó lại chứ? Tháºt xấu hổ, có chết xuống âm phá»§, làm sao tôi còn mặt mÅ©i  nào để gặp lại bà đây?  
Lá»i cá»§a Kim Tá»a làm Tá»  Vy khóc òa lên, Kim Tá»a thấy váºy hối háºn:  
-  Tất cả tại tôi cả. Xin  lá»—i cô! Äúng ra tôi không nên nói chuyện đó để cô buồn. Tỉ Tiểu Yến Tá» là ngưá»i  có tình có nghÄ©a, chắc sẽ không phản bá»™i chúng ta đâu. Tôi tin chị ấy! Mà tôi  cÅ©ng tin là ông trá»i có mắt chắc chắn ông ấy rồi sẽ bảo vệ cho Tiểu Yến Tá» sống  và làm được việc cho ta. Thôi tiểu thư, xin ngưá»i đừng khóc nữa nhé?   
Tá» Vy cảm động ôm lấy Kim Tá»a:  
- Muá»™i tốt lắm! Nhưng mà tháºt ra là ta cÅ©ng ân háºn vô cùng.  Vừa mất Tiểu Yến Tá», vừa mất váºt tin, không làm sao gặp được cha. Ta biết phải  làm sao đây?  
Kim Tá»a chỉ im lặng, không biết  nói gì để an uỉ cô chá»§ nhá».  
Giữa lúc Tá» Vy  hoàn toàn bế tắc, thì Tiểu Yến Tá» lại đánh giấc ngon lành giữa cung son. Vua Càn  Long nhè nhẹ bước tá»›i, đứng cạnh giưá»ng, lặng lẽ ngắm cô gái. Lệnh Phi nương  nương là ngưá»i rất tế nhị, thấy vua chú tâm như váºy cÅ©ng không dám quấy rầy, chỉ  đứng yên má»™t bên.  
Má»™t lúc sau, vua há»i nhá»  Lệnh Phi:  
- Hôm nay thế nào? Thấy nó có đỡ  hơn không?  
- Dạ, vừa uống thuốc xong, nên ngá»§  đấy. Theo lá»i thái y thì tình trạng hồi phục tiến triển khá tốt. Sáng nay có  tỉnh lại, nhưng có lẽ vì sợ hãi, nên chỉ đảo mắt nhìn quanh, chá»› không nói năng  gì cả. 
- Váºy ư?  
Vua Càn Long lại cúi xuống nhìn Tiểu Yến Tá» lần nữa. Thấy trên  trán cô gái lấm tấm mấy giá»t mồ hôi, không dằn lòng được, ông lấy khăn tay ra  cháºm bá»›t mồ hôi cho Yến Tá». Hương thÆ¡m nhẹ nhàng từ chiếc khăn tay toát ra và  thái độ ân cần cá»§a vua đã làm cho Yến Tá» thức tỉnh. Nhưng cô vẫn nằm yên đó bởi  vì từ nhỠđến giá», chưa bao giá» Yến TỠđược ai chăm sóc như váºy, nàng nằm im để  hưởng trá»n cái hạnh phúc nhá» nhoi kia. Lệnh Phi nương nương thấy vua có vẻ yêu  quà Tiểu Yến Tá» nên nói:  
- Sáng nay Hoàng Háºu  có đến đây!  
Vua Càn Long bình thản:   
- À, thế... bà ấy có nói gì không?   
Lệnh Phi cúi đầu:  
- Thần thiếp không dám nói ạ!  
- Ngươi cứ nói đi, chẳng sao đâu!  
- Hoàng háºu nói, chuyện cá»§a Tiểu Yến Tá» chắc chắn là có chuyện  gian trá. Vì váºy nếu xét rõ ra được, thì thì...  
Vua Càn Long quay qua:  
-  Thì sao? Bà ấy sẽ làm gì?  
- Dạ... Dạ... Sẽ  cho chém đầu Tiểu Yến TỠvà cả thần thiếp nữa.  
- Hừ!  
Vua có vẻ không hài  lòng, Lệnh Phi lại tiếp:  
- Tháºt tình thiếp  cÅ©ng không há» có ý nói thêm. Chẳng qua má»—i ngày thiếp chăm sóc, nên có dịp ngắm.  Mà càng ngắm thiếp càng thấy giống, nhất là lúc cô ấy tỉnh ngá»§. Khuôn mặt trông  giống Hoàng thượng vô cùng... chá»› thiếp nào dám thêu dệt gì thêm.   
Vua Càn Long vẫn chăm chú nhìn Tiểu Yến Tá»,  nhưng hÆ¡i bá»±c mình:  
- Ai nói con bé này không  phải là con ta, ta sẽ chém đầu ngay! Chẳng phải đợi đến bây giá», mà ngay từ lúc  ở trưá»ng săn bắn, vừa nhìn thấy là lòng ta đã nảy sinh má»™t tình cảm khác thưá»ng.  Nhất là khi thấy nó nằm thiêm thiếp há»i ta có còn nhá»› Hạ VÅ© Hà không? Ta làm sao  quên được cái đôi mắt có hình ảnh tuyệt vá»ng cá»§a con bé? Tình cảm thiêng liêng  giữa cha vá»›i con, làm sao có thể giả được chứ?  
Giá»ng nói cá»§a vua Càn Long hÆ¡i to làm cho mở choàng mắt ra.  Vua Càn Long thấy Tiểu Yến Tá» mở mắt, mừng rỡ:  
- Con tỉnh rồi à?  
Tiểu Yến  TỠnhìn khuôn mặt nghiêm nghị của vua chợt sợ hãi:  
- Ông... ông là ai?  
Lệnh  Phi nương nương vá»™i bước tá»›i, vá»— nhẹ lên tay Yến Tá»:  
- Này... Nói chuyện vá»›i Hoàng thượng không được gá»i bằng ông,  biết không?  
Tiểu Yến TỠsực nhớ ra, định quỳ  xuống, nhưng vừa lăn qua đã rơi xuống đất.  
-  Hoàng thượng!  
Vua Càn Long đã vá»™i đỡ dáºy:   
- Äừng cỠđộng! Thái y nói vết thương con khá  nặng, ra máu nhiá»u nên phải tịnh dưỡng thêm Ãt ngày. Ta  miá»…n lá»… cho con đấy!  
Bây giá» Tiểu Yến Tá» má»›i có dịp nhìn kỹ nhà vua. Äây là ngưá»i  quan trá»ng nhất thiên hạ đây ư? Má»™t ngưá»i mà tất cả thần dân Ä‘á»u phải kÃnh  trá»ng. Váºy mà... váºy mà...  
Tiểu Yến TỠrụt  rè:  
- Ông là Hoàng thượng? Tháºt sá»± là Hoàng  thượng bây giỠđấy ư? Càn  Long Hoàng thượng chứ?  
Lệnh Phi đứng gần nhắc nhở:  
- Tại sao cứ gá»i Hoàng thượng là ông hoài váºy?   
Vua Càn Long gạt ngang:  
- Äừng để ý cái chuyện xưng hô. Cô ta sống giữa nÆ¡i dân dã làm  sao biết được phép tắc triá»u đình chứ?  
Rồi  ông quay qua Tiểu Yến Tá»:  
- Phải, ta chÃnh là  Hoàng thượng đây. Cái hôm ở trưá»ng săn bắn, con đã từng nhìn thấy ta rồi mà?   
Tiểu Yến TỠrụt rè:  
- Vâng, lúc ở trưá»ng săn bắn nhiá»u ngưá»i quá, con không nhìn  rõ ai cả...  
Rồi chợt nhiên Tiểu Yến Tá» nhá»›  đến ná»—i khát khao cá»§a Tá» Vy muốn gặp vua mà không gặp còn nàng thì... Tiểu Yến  Tá» ngồi báºt dây reo lên:  
- Trá»i Æ¡i! Tôi đã  gặp được Hoàng thượng rồi!  
Vua Càn Long thấy  buồn cưá»i vá»™i xoa đầu Tiểu Yến Tá» và đẩy cô gái nằm xuống:  
- Äúng rồi! Con đã gặp được Hoàng thượng. Trẫm cÅ©ng biết là  trên đưá»ng Ä‘i con gặp lắm ná»—i gian nan.  
Thuáºn  tay vua Càn Long sá» lên trán Tiểu Yến Tá»:  
-  Ồ! Thế  này là tốt! Hết sốt rồi, con thấy đói không? Trẫm bảo hỠchuẩn bị bữa ăn cho con  nhé?  
Tiểu Yến Tá» lặng lẽ nhìn vua. Sá»± chăm sóc cá»§a vua, những lá»i  thăm há»i nhẹ nhàng đó khiến Yến Tá» cảm thấy được cái ấm cúng gia đình. Cô nàng  xúc động nói:  
- Ngài... Ngài là Hoàng thượng.  Váºy mà lại quan tâm đến tôi như váºy làm tôi có chết cÅ©ng thấy vui lòng.   
Lá»i cá»§a Tiểu Yến Tá» làm cho vua cảm động:   
- Con đã được cứu sống thì không thể nào chết  được. Từ đây ta sẽ để con được hạnh phúc, và không cho ai sát hại con nữa đâu!   
Tiểu Yến Tá» cảm động nhìn vua, không nói được  lá»i nào cả. Vua lại tiếp:  
- Bây giá» con đã  tỉnh táo rồi, trẫm có rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn há»i con!  
Tiểu Yến Tá» yên lặng, vua lấy trong ngưá»i ra chiếc  quạt/ 
- Trẫm đã biết con tên là Tiểu Yến Tá»,  và chiếc quạt này tìm được trên ngưá»i con. Con đã vượt bao nhiêu nguy hiểm để  đột nháºp vào trưá»ng săn bắn, có phải chăng là để mang lại những thứ này vào cho  trẫm?  
Tiểu Yến Tá» gáºt đầu. Vua Càn Long yên  lặng má»™t lúc tiếp:  
- Trẫm cÅ©ng biết được là  mẹ cá»§a con có tên là Hạ VÅ© Hà. Có phải là chÃnh ngưá»i đã đưa nó cho con? Thế  nào, mẹ con vẫn khá»e chứ?  
Tiểu Yến TỠngần  ngừ, rồi lắc đầu:  
- Không ư? Thế nàng bây giỠ ra sao? Ở đâu?  
- Dạ... Ngưá»i... đã chết rồi,  mất tháng sáu năm ngoái tại Tế Nam.  
Vua Càn  Long có vẻ buồn.  
- Nàng đã chết rồi ư? Trẫm  cÅ©ng đã Ä‘oán như váºy, trẫm chưa muốn tin. Và rõ ràng là nếu không chết con không  đến đây tìm ta. Tháºt đáng ân háºn!  
Vua Càn  Long lại thở dài tiếp:  
- Những năm qua, trẫm  đã làm khổ quá nhiá»u mẹ con ngươi!  
Tiểu Yến  TỠthấy vua buồn vội vã nói:  
- Hoàng  thượng... Hoàng thượng... Tôi không phải là...  
Nhưng vừa nói đến đó, không hiểu sao cảm thấy ngứa cổ bắt ho,  ho luôn một hơi dài làm vua Càn Long hoảng hốt:  
- Lạp Mai! Äông Tuyết đâu! Mau mang nước lại đây!   
Và ông vội vàng cúi xuống, bế lưng Tiểu Yến  TỠlên. 
- Trẫm quên bẵng là con còn Ä‘ang bệnh  nên há»i quá nhiá»u thứ, chắc con mệt lắm hở Tiểu Yến Tá»! Con đâu biết là, sá»± xuất  hiện cá»§a con khiến cho trẫm cảm thấy vừa vui vừa buồn. Trẫm rất ân háºn. Bắt đầu  từ hôm nay, những ngày nghèo khổ cá»§a con đã qua rồi. Con là đứa con lưu lạc cá»§a  trẫm trong dân gian. Bây giá», đứa con đó đã được vỠđến nhà.  
Tiểu Yế Tá» nghe váºy càng ho dữ hÆ¡n. Vừa ho vừa cố nói:   
- Hoàng thượng... Con  con... Ngài ngài...  
Chưa nói được gì thì má»™t đám cung nữ đã đổ ùa đến, ngưá»i mang  trà, ngưá»i mang thuốc, Lạp Mai vừa nâng thuốc lên bằng hai tay vừ kÃnh cẩn nói:   
- Cô nương, xin dùng thuốc!  
Nhưng Lệnh Phi đứng gần đấy đã gầm lên:  
- Mi nói gì váºy? Chẳng biết lá»… nghÄ©a gì cả. Mi nghe cho rõ đây  này, phải gá»i là cát cát, biết không?  
Lạp Mai  nghe váºy vá»™i vã quỳ xuống, dáºp đầu tâu:  
- Má»i  cát cát dùng thuốc!  
Tiếp đó là đoàn cung nữ  đi theo hô:  
- Má»i cát cát dùng thuốc! Cát cát  vạn tuế vạn tuế! Chúng tôi nguyện hầu hạ cát cát!  
Sá»± việc xảy ra khá bất ngá» làm Tiểu Yến Tá» lúng túng kinh sợ.  Còn chưa biết xá» trà ra sao, thì thấy vua Càn Long bưng chén thuốc, Ä‘Ãch thân đỡ  Yến Tá» dáºy bảo:  
- Äể trẫm bưng thuốc cho con  uống nhé, tá»™i nghiệp! Sống tá»› mưá»i tám năm má»›i gặp được cha, còn gặp tai nạn bị  trá»ng thương nữa!  
Bây giá» Tiểu Yến Tá» hoảng  hốt, tháºt sá»± không thể như váºy được! Hoàng thượng! Ngưá»i đàn ông quyá»n uy nhất  thế gian này lại Ä‘Ãch thân bưng chén thuốc cho ta uống. Chẳng ai trên Ä‘á»i này  hÆ¡n ta nữả Không thể được! Không thể có chuyện như váºy dược! Má»™t đứa con gái dân  dã, nghèo hèn, cÆ¡m thưá»ng bữa chẳng đủ ná» Váºy mà, bây giá»... trước mặt Tiểu Yến  TỠđầy ngưá»i quỳ má»p. Rồi Hoàng thượng nuông chìu lo lắng, cái vinh quang chợt  như má»™t cÆ¡n đại hồng thá»§y ụp tá»›i vây lấy Tiểu Yến Tá» làm choáng ngợp, làm Yến Tá»  có cái cảm giác bay bổng lên mấy tầng mây. Nhưng tháºt lòng Tiểu Yến Tá» không  muốn như váºy. Tiểu Yến Tá» muốn giải thÃch nhưng lại chần chừ... Có lẽ vì không  còn thá»i gian, có lẽ vì Ä‘ang báºn uống thuốc.  
Uống thuốc xong, lại uống nước. Vua Càn Long đặt ly trả lại  mâm rồi lại đỡ Tiểu Yến TỠnằm xuống.  
- Này  con, đừng có nhìn trẫm bằng đôi mắt đó. Trẫm biết là mình không phải vá»›i mẹ con.  Trẫm cÅ©ng biết con Ä‘ang háºn, nhưng hãy yên tâm, từ đây vá» sau, trẫm sẽ tìm đủ  má»i cách để Ä‘á»n bù cho con!  
Lệnh Phi nương  nương bước tới bên vua, sụp xuống:  
- Xin chúc  mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng, cha con được đoàn viên!   
Tiểu Yến Tá» há hốc mồm. Không biết giải thÃch  làm sao lỡ lên mây thì đành sống trên mây, còn hÆ¡n là sa xuống địa ngục!   
Lệnh Phi nương nương đứng dáºy, quay qua Tiểu  Yến Tá»:  
- Này cô gái Æ¡i, sao lại hiá»n váºy?  Còn ngẩn ra đó làm gì, sao không gá»i vua là Hoàng A Ma Ä‘i? Ở trong cung, vua  không gá»i là cha mà phải gá»i là Hoàng A Ma đấy nhé!  
Tiểu Yến Tá» vẫn trừng trừng đôi mắt. Lòng Ä‘ang giằng cá» Không  được! Không được! Làm như váºy là không phải vá»›i Tá» Vy. Ta không có quyá»n làm  thế!  
Vua Càn Long thấy Tiểu Yến Tá» chần chừ,  nhẹ nhàng há»i:  
- Thế nào? Có phải con không  muốn nháºn trẫm làm cha không?  
Tiểu Yến TỠ không dằn được, buột miệng:  
- Muốn! Muốn lắm  chứ! Chỉ sợ là không xứng thôi!  
Vua Càn Long  ngá»™ nháºn lá»i cá»§a Tiểu Yến Tá», ông thấy chua xót thở dài:  
- Cái gì mà xứng hay không xứng? Nếu con mà không nháºn trẫm là  cha, thì trẫm vẫn coi con là con. Hãy gá»i trẫm má»™t tiếng là Hoàng A Ma Ä‘i! Äó là  thánh chỉ, không được cãi lệnh!  
Lệnh Phi  nương nương đứng gần đấy hối thúc:  
- Mau lãnh  chỉ Ä‘i! Gá»i Ä‘i còn chá» gì nữa, bằng không Hoàng thượng giáºn đấy. Gá»i Ä‘i! Gá»i Ä‘i!   
Tiểu Yến Tá» nhìn lên, ánh mắt triù mến cá»§a  vua Càn Long làm nàng không cầm lòng được, khẽ gá»i:  
- Hoàng... A Ma!  
Tiếng gá»i  cá»§a Tiểu Yến Tá» làm vua Càn Long mừng rỡ:  
-  À! Hay quá! Hay quá! Ha ha ha! Con gái cá»§a ta ở chốn dân gian đã quay trở vá»!  Äúng là ông trá»i có mắt! Trá»i còn biết thương ta!  
Và cũng cùng lúc đó toàn thể đám cung nữ, đồng quỳ rạp xuống:   
- Cát cát vạn tuế vạn tuế! Bá»n nô tài xin bái  kiến cát cát!  
Rồi đám thái giám bên ngoài cá»a  mừng rỡ bước vào giữ kÃn tay áo quỳ xuống:  
-  Cung hỷ cát cát! Chúc mừng cát cát. Cát cát vạn tuế vạn tuế!  
Cái không khÃc nhá»™n nhịp, cung kÃnh đó lại đưa Tiểu Yến Tá» lên  táºn mây. Nàng nhắm mắt lại, hình ảnh Tá» Vy chợt hiện qua. Tiểu Yến Tá» lẩm bẩm:   
- Xin lá»—i, Tá» Vy! Tôi không cố tình, nhưng  mà... ÄÆ°á»£c làm cát cát sướng quá! Có ngưá»i cha là vua tháºt tuyệt vá»i. Ta chẳng  làm sao chịu được sá»± cám dá»—, muá»™i hãy cho phép tỉ được làm cát cát Ãt ngày, có  cha làm vua Ãt ngày Ä‘i nhé? Tỉ hứa vá»›i muá»™i khi nào tỉ khá»e hẳn, tỉ sẽ cho ngưá»i  rước muá»™i vào cung và trả cha lại cho muá»™i ngay...  
Và  thế là... Tiểu Yến TỠđã nháºp vai cát cát.  
Mấy hôm sau, Tiểu Yến Tá» rá»i khá»i phòng cá»§a Lệnh Phi nương.  Hôm ấy Tiểu Yến Tá» mặc bá»™ quần áo cá»§a Lệnh Phi nương nương đặc biệt may cho  nàng. Chiếc áo dài màu hồng, rồi được trang Ä‘iểm, chỉ có dưới chân là vẫn mang  đôi hài cÅ©. Lệnh Phi, Lạp Mai, Äông Tuyết và đám cung nữ cÅ©ng dẫn Yến Tá» Ä‘i tham  quan Ngá»± Hoa Viên. Lệnh Phi huyên thuyên giá»›i thiệu các loại hoa quý trong vưá»n.  Những loài hoa mà Tiểu Yến Tá» Ãt có dịp trông thấy:  
- Hoàng cung ná»™i viện ở đấy rất rá»™ng lá»›n. Cát cát không thể  nào Ä‘i hết trong vòng má»™t ngày đâu. Bao giá» Cát cát hoàn toàn khá»e mạnh, chúng  tôi sẽ đưa cát cát xem tiếp.  
Äối vá»›i Tiểu Yến  Tá», má»i thứ ở đây, Ä‘á»u đẹp Ä‘á»u xinh:  
- Có  nghÄ©a là nãy giá», chúng ta chỉ má»›i thăm má»™t khu vưá»n nhá» thôi ư? Ở đây còn cả  má»™t thành phố nữa à? á»’! nhà nhiá»u vô số kể. PhÃa nào cÅ©ng có, rồi những hành  lang dài tháºm thượt.  
Khi nhìn thấy ở má»—i dãy  nhà Ä‘á»u có treo biển tên. Tiểu Yến Tá» thắc mắc:  
- Sao chẳng phải là tiệm buôn mà lại mang bảng hiệu chi váºy.   
Tháºt ra thì vì Tá» Cấm Thành quá rá»™ng, nhà lại  nhiá»u, nên phải phân khu, má»—i khu lại có nhiá»u cung Ä‘iện, nên phải mang biển má»›i  dá»… nhá»› và không bị lạc.  
Äến má»™t cái đình treo  ba chữ Ấp Thá»§y Các Yến Tá» muốn trổ tài. Nhưng vì chữ nghÄ©a chẳng biết bao nhiêu,  nên tưởng là Bá Thảo Viên cô ta há»i:  
- Tại  sao cái đình này lại treo bảng Bá Thảo Viên?  
Lệnh Phi nương nương nghe há»i ngạc nhiên. Thế này là thế nào?  Nghe nói ngưá»i vợ dân dã cá»§a Hoàng thượng cÅ©ng há»c vấn cao siêu, váºy sao chẳng  dạy con há»c? Bà còn Ä‘ang ngá» vá»±c thì Tiểu Yến Tá» lại thở ra nói:   
- Tôi đến đây như đến má»™t cảnh tiên không có  tháºt, sau này mà rá»i khá»i cung quay vá» nÆ¡i dân dã, kể lại chắc chẳng ai tin đâu.   
Lệnh Phi càng ngỡ ngàng hÆ¡n. Bất chợt nghÄ©  đến Ä‘iá»u Hoàng hâụ nói rồi chăm chú nhìn Tiểu Yến Tá», bà cảnh giác:   
- Cát cát này, tôi có má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng  muốn nói vá»›i Cát cát.  
Tiểu Yến TỠlơ đễnh:   
- Chuyện gì váºy?  
- Cát cát nên nhá»› là bây giá» cát cát đã được Hoàng thượng công  nháºn rồi, tôi cÅ©ng chưa từng thấy đứa con nào được Hoàng thượng yêu thÃch như  váºy, mà đã được Hoàng thượng yêu thÃch, thì đó là Ä‘iá»u vô cùng vinh hạnh, nhưng  cùng vô cùng nguy hiểm. Trong cung chẳng phải ai cÅ©ng giống ai, ngưá»i thương  ngưá»i ghét...  
Và Lệnh Phi nương nương hạ thấp  giá»ng:  
- Vì váºy tôi có lá»i khuyên cát cát,  phải cẩn tháºn, nếu không bị ngưá»i ta nắm được sá»± sai trái, thì rất nguy hiểm, có  thể mất mạng như chÆ¡i.  
Tiểu Yến TỠkhông tin:   
- Làm gì có chuyện nghiêm trá»ng như váºy?   
Nhưng thái độ của Lệnh Phi rất nghiêm chỉnh:   
- Cát cát hãy tin tôi, tôi nói tháºt đấy!   
Lá»i cá»§a Lệnh Phi làm Tiểu Yến Tá» nhá»› lại lá»i  cá»§a Hoàng háºu:  
- Cái huyết thống cá»§a nhà vua  không được pha tạp. Vì váºy nếu có Ä‘iá»u gì gian dối là mất đầu như chÆ¡i, ngươi có  biết không?  
Tiểu Yến TỠrùng mình, sợ hãi  nói:  
- Nhưng mà... nương nương... Rồi tôi  cũng phải quay vỠnhà tôi chứ?  
Lệnh Phi trợn  mắt, bà dáo dác nhìn quanh, rồi cắt ngang:  
-  á»’ không được! Chuyện này là phạm thượng! Cái gì mà vá» nhà? Äây đã là nhà cá»§a cát  cát rồi? Từ đây vá» sau. Cát cát sẽ được hưởng má»i phú quý vinh hoa trong Ä‘á»i.  Nhưng cát cát không được quyá»n nói là muốn trở vá» lại cuá»™c sống dân gian. CÅ©ng  như muốn trở vá» vá»›i ai đó. Bởi vì bây giá» cát cát đã được vua nháºn là con, thì  cát cát là cát cát, không để ai nghi ngá», kể cả bản thân mình, nghe rõ chưa?   
Tiểu Yến Tá» thấy sá»± việc trở nên nghiêm  trá»ng. Váºy thì... Váºy thì... Tá» Vy sẽ ra sao? Tiểu Yến Tá» buá»™t miệng há»i:   
- Thế... Nếu tôi không phải là cát cát thiệt  thì sao?  
Lệnh Phi nghe há»i giáºt mình, suýt tà  đã vấp chân:  
- Nếu Cát cát mà không phải là  cát cát tháºt, thì sẽ bị tá»™i rất nặng, đó là lừa dối vua, mà tá»™i đó sẽ phải chặt  đầu. Không chỉ má»™t mình cát cát bị, mà cả những ngưá»i liên quan Ä‘á»u bị, như tôi,  Phước Luân. Vì váºy Cát cát đừng nói Ä‘iá»u đó ra, hãy giữ nó trong lòng, vÄ©nh viá»…n  giữ nó trong lòng. Nghe chưa?  
Tiểu Yến Tá» bị  lá»i hù dá»a cá»§a Lệnh Phi làm xanh mặt. Biết đó là sá»± tháºt chứ không phải là  chuyện đùa. Lòng vô cùng rối rắm, nàng bứt rứt. Tá» Vy! Tá» Vy Æ¡i! Bây giá» tôi  biết phải làm sao đây? Tôi cÅ©ng sợ chết, tôi không muốn chết!  
Ngay lúc đó VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Thái đến chÆ¡i. VÄ©nh Kỳ vừa trông  thấy Tiểu Yến Tá» trong áo má»›i, đã cưá»i rất tươi:  
- Äây là nàng cát cát đã bị tôi làm trá»ng thương ư?   
Lệnh Phi vừa thấy VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Thái xuất  hiện, liá»n thay đổi sắc diện, cưá»i nói 
- Chào  Ngũ A Ca. ( tức thái tỠthứ năm) 
Rồi quay sang  Nhĩ Thái 
- á»’! NhÄ© Thái, lâu quá không gặp mẹ  cáºu. Hãy  cho tôi gởi lá»i má»i mẹ cáºu hôm nào rảnh đến đây chÆ¡i nhé?  
NhÄ© Thái cúi ngưá»i:  
- Nương  nương kiết tưá»ng! Mẹ con vẫn thưá»ng nhắc đến nương nương, nhưng ai cÅ©ng biết lúc  gần đây nương nương rất là báºn rá»™n, phải chăm sóc cả cát cát má»›i đến, nên...   
Rồi NhÄ© Thái quay sang nhìn Tiểu Yến Tá» cưá»i,  trong khi VÄ©nh Kỳ ngắm Tiểu Yến Tá». 
- Cát cát  hôm nay và cái hôm ở trưá»ng săn bắn hôm ná» là hai ngưá»i khác nhau. Tháºt không  ngá», tôi lại có má»™t tiểu muá»™i xinh đẹp như váºy.  
Tiểu Yến Tá» cÅ©ng nhìn lại VÄ©nh Kỳ, chợt nhá»› lại cái hôm ở  trưá»ng bắn, chÃnh VÄ©nh Kỳ đã bế mình lên, khiến đôi má đỠrần, há»i:   
- Thì ra đây là Ngũ A Ca ư?  
Ngay khi đó Lệnh Phi đỠnghị:  
- Nào chúng ta và nhà mát ngồi nghỉ Ä‘i. Cát cát vừa má»›i hết  bệnh, đứng ở ngoài trá»i nhiá»u không tốt.  
Thế  là má»i ngưá»i vào nhà mát, tất cả vừa an tá»a, thì các cung nữ đã nhanh chóng mang  trà và thức ăn nhẹ ra.  
Vĩnh Kỳ thấy Tiểu Yến  TỠxinh đẹp dễ thương, đùa nói:  
- Hôm nay  khá»e rồi phải không? Cái hôm ở trưá»ng bắn, rõ ràng là tôi thấy má»™t chú nai tÆ¡  chạy ngang, váºy mà khi buông tên thì mÅ©i tên lại trúng cát cát. Vết thương lúc  đó nặng quá làm tôi cứ ray rứt mãi. 
Tiểu Yến  Tá» nhìn VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Thái thấy há» cÅ©ng không lá»›n hÆ¡n mình bao nhiêu, nên bạo  dạn hẳn và không giữ khoảng cách gì cả, cưá»i nói:  
- Tại sao lại ray rứt? Nếu không nhỠcái mũi tên của huynh,  thì tôi làm sao gặp được mặt Hoàng thượng? Tôi phải cảm ơn huynh mới đúng chứ?   
Nhĩ Thái chen vào:  
- Váºy là cát cát cảm Æ¡n lầm ngưá»i rồi, đúng ra phải cảm Æ¡n tôi  đây này!  
Tiểu Yến TỠngạc nhiên nhìn Nhĩ  Thái, Lệnh Phi vội giới thiệu:  
- Äây là nhị  công tá» cá»§a Phước Luân đại há»c sÄ©, cáºu ấy vá»›i huynh trưởng NhÄ© Khang, là hai  ngưá»i trẻ tuổi rất được Hoàng thượng yêu thÃch, há» cÅ©ng là bạn cá»§a NgÅ© A Ca đây,  nhất là NhÄ© Thái. Bạn tri ká»· cá»§a NgÅ© A Ca đấy.  
Bạn tri ká»·? Tiểu Yến Tá» không biết tiếng đó có nghÄ©a gì, nhưng  há»i:  
- Tại sao tôi phải cảm ơn anh?   
NhÄ© Thái cưá»i nói:  
- Bởi vì hôm ấy Nhĩ Khang đã nhắm đúng con nai, nhưng nhỠtôi  làm phân tán sự chú ý của huynh ấy, mới khiến Vĩnh Kỳ bắn trúng cô đấy chứ?   
Vĩnh Kỳ nâng ly trà lên giả làm rượu, nói:   
- Váºy ly này tôi xin được phép kÃnh chúc cô  nai đẹp nhất ở nÆ¡i đây váºy!  
Tiểu Yến TỠcũng  tinh nghịch, nâng ly lên:  
- Xin được đáp lễ  Nhà thợ săn bắn tệ nhất. Nhưng mà sao lại cụng trà mà không cụng rượu?   
- Nói đúng đấy!  
VÄ©nh Kỳ nói và quay qua nhìn đám cung nữ và thái giám. Äám  ngưá»i này hiểu ý ngay, thưa:  
- Bá»n nô tài sẽ  mang rượu đến ngay!  
Chỉ má»™t phút sau, rượu  thịt được mang ra. Tiểu Yến Tá» thÃch thú. Làm công chúa giả sướng tháºt, muốn gì  có ngay. Ngưá»i phục vụ đến táºn tay. Tá» Vy này! Muá»™i cố gắng chịu khổ thêm vài  hôm nữa thôi nhé! Tiểu Yến Tá» nghÄ©, rồi lắc đầu để quên bẵng Ä‘i cái mặc cảm phạm  tá»™i, đứng dáºy cao hứng rót rượu đầy ly, lá»›n tiếng nói vá»›i má»i ngưá»i:   
- Cảm Æ¡n các vị, đã đối xá» vá»›i tôi tốt như  váºy. Mặc dù tôi bị trúng tên suýt mất mạng, nhưng đổi lại tôi đã có được những  Ä‘iá»u, mà từ nào đến giá» chưa há» có tháºt tuyệt vá»i! Tuyệt đến độ tôi quên hết  mình là ai tên gì. Bữa nay tôi lại được ngồi chung vá»›i má»™t vị thái tá», má»™t con  quan to, má»™t hoàng phi uống rượu giữa hoa viên hoàng cung. Váºy đó! Nói lại, hẳn  là chẳng ai tin, giống như chuyện nằm mÆ¡ váºy thôi!  
Quay qua nhìn Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái. Tiểu Yến TỠlại tiếp:   
- ÄÆ°á»£c quen các vị tôi rất lấy làm hạnh phúc.  Tôi muốn cùng các vị nháºp nhóm ngay váºy đó!  
Lá»i cá»§a Tiểu Yến Tá» làm VÄ©nh Kỳ cưá»i to:  
- Không cần phải nháºp nhóm. Tôi là thái tá», cô là cát cát thì  chúng mình đã là huynh muá»™i. Riêng vá» NhÄ© Thái, mẹ cá»§a hắn cÅ©ng là tỉ muá»™i vá»›i  Lệnh Phi nương nương, thì ta nếu truy theo há» hàng, hắn cÅ©ng vai huynh cá»§a cô  rồi!  
- Như váºy có nghÄ©a là tôi đã có má»™t lô  hoàng thân quốc thÃch ư?  
- Äúng váºy, tôi nghe  Hoàng thượng nói là trong vòng ba tháng, phải để cho cô biết rõ hết thân tá»™c há»  hàng.  
Lệnh Phi nương nương cÅ©ng cưá»i:   
- Váºy có nghÄ©a là từ đây vá» sau cát cát sẽ vô  cùng báºn rá»™n, phải há»c táºp ná» nếp. Ngay cái đôi giày cô Ä‘ang mang cÅ©ng không  được mang mà phải thay loại giày cá»§a ngưá»i Mãn Thanh.  
NhÄ© Thái tiếp lá»i:  
- Cả  ngôn ngữ nữa. Äã là ngưá»i Mãn Thanh thì phải biết nói tiếng Mãn Thanh chứ?   
- Còn các phép tắc trong triá»u cÅ©ng phải há»c!   
- Còn Ä‘i há»c chữ má»—i ngày nữa. Hoàng thượng  là ngưá»i giá»i văn lẫn võ. Con cái không được quyá»n dốt nát!  
Ngưá»i này má»™t câu, ngưá»i kia má»™t câu, Tiểu Yến Tá» nghe đến  phát hoảng. Bất giác đặt ly rượu xuống bàn hét:  
- Váºy là tiêu rồi! Tiêu rồi!  
Äám đông không hiểu há»i:  
-  Cái gì mà tiêu?  
Tiểu Yến Tá» tháºt thà:   
- Nếu bắt tôi há»c nhiá»u như váºy, tôi sẽ không  làm cát cát nữa đâu!  
Lệnh Phi sợ hãi kéo mạnh  chéo áo cá»§a Tiểu Yến Tá», rồi nói:  
- Cát cát  lại nói đùa nữa rồi!  
VÄ©nh Kỳ nhìn Tiểu Yến  Tá», có cái gì khác lạ ở cô cát cát dân gian này.  
- Ở trong cung, không có quyá»n dùng chữ tiêu rồi đó là sá»± cấm  kỵ, lần sau đừng nói Ä‘iá»u đó nữa nhé!  
Tiểu  Yến TỠngẩn ra:  
- Váºy muốn nói tiêu rồi thì  phải nói làm sao?  
NhÄ© Thái cưá»i:   
- Cát cát làm sao tiêu được chứ? Cô là vạn  tuế vạn tuế tức là trưá»ng thá» ngàn năm, làm sao có thể tiêu được?   
Tiểu Yến TỠbuột miệng:  
- Thế lúc tôi bị xỠtrảm cũng không tiêu được ư?   
Lệnh Phi nghe nói vội bịt miệng Tiểu Yến TỠ lại 
Nhưng câu nói cá»§a Tiểu Yến TỠđã khiến má»i  ngưá»i ngạc nhiên "á»’!†lên má»™t tiếng.  
Còn Vĩnh  Kỳ và Nhĩ Thái thì lắc đầu trước cô cát cát dân dã khác lạ  này.  
 
  
   
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 07:47 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 3 
 
  
 
  
 
Mấy  hôm sau, vua Càn Long cho triệu các vi đại thần tâm phúc trong triá»u, thảo luáºn  vá» chuyện cá»§a Tiểu Yến Tá». 
- Trẫm tháºt không ngá» chuyện xảy ra đã khá lâu rồi và bây giá»  trẫm lại có thêm má»™t cô cát cát vô cùng xinh đẹp! Ha  ha! Rõ là ai ai cÅ©ng có định số. Lúc đó, chẳng qua tại trẫm nháºn được lệnh khẩn  cá»§a Thái háºu nên không thể không rá»i Tế Nam ngay để quay vá» Bắc Kinh. Trước lúc  chia tay, trẫm còn hứa vá»›i VÅ© Hà là sẽ phái ngưá»i quay lại rước nàng vá» kinh,  không ngá» khi vỠđây rồi. Biên cương lại há»—n loạn, trẫm phải thân chinh cầm quân  Ä‘i đánh hÆ¡n má»™t năm má»›i dẹp xong giặc, rồi chuyện quốc sá»± nhiêu khê, làm trẫm  quên bẵng Ä‘i. Mưá»i chÃn năm nhanh chóng trôi qua. Hạt châu đánh rÆ¡i trong biển  Ä‘á»i rồi cÅ©ng tìm lại được... Ha ha!  
Phước Luân đại há»c sÄ© cúi ngưá»i, bẩm:  
- Äiá»u này chứng tá» chân tình cá»§a Hoàng thượng đã làm cảm động  trá»i đất, vì váºy hợp gia má»›i được Ä‘oàn viên. Äó là chuyện đáng mừng, đáng ca  ngợi. Cát cát mạng lá»›n gặp nạn mà vẫn bình an sau này hẳn là đại phước.   
Chúng thần đồng loạt kÃnh cẩn:   
- Cung hỷ Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng  thượng!  
- Trẫm hôm nay triệu táºp các hiá»n  khanh đến đây là muốn trưng cầu ý kiến các khanh. Äó là đứa con gái má»›i nay cá»§a  trẫm tuy dân dã, nhưng cÅ©ng cần chÃnh thức tuyên bố cho thiên hạ biết chứ?   
Äại thần Ká»· Hiểu Phong bước ra nói:   
- Hoàng thượng, thần nghÄ© là câu chuyện ở Tế  Nam đó tuy là có tháºt. Nhưng để giữ uy tÃn cho bệ hạ, tránh những lá»i dị nghị  trong dân. Bệ hạ không cần phải nói rõ sá»± tháºt chỉ công bố cho má»i ngưá»i biết là  Hoàng thượng có nháºn má»™t nghÄ©a nữ ở chốn dân gian làm con nuôi, như váºy thì cát  cát cÅ©ng đã được danh chánh ngôn thuáºn!  
Vua  Càn Long hơi do dự:  
- Bảo là con nuôi váºy có  thiệt thòi cho Tiểu Yến Tá» lắm không?  
Phước  Luân đại há»c sÄ© tiếp lá»i:  
- Sá»± tháºn trá»ng cá»§a  Hiểu Phong không phải là không có lý. Bởi vì khi xưa bệ hạ di hành trong dân  gian. Äâu phải là ngưá»i nào cÅ©ng biết? Nếu Ä‘em câu chuyện Tế Nam này công bố ra  thì kẻ xấu mồm xấu miệng thêu dệt thêm. Có thể làm bất lợi cho cả Hoàng thượng  lẫn Cát cát. Nói là con nuôi thì má»i thứ sẽ nhẹ nhàng hÆ¡n 
- à cá»§a hai khanh trẫm thấy cÅ©ng được. Váºy thì trẫm phong cho  Tiểu Yến Tá» làm Thạc Cát Cát. Các ngươi thấy thế nào?  
- Tâu Hoàng thượng, váºy cÅ©ng không được ổn, gá»i là Thạc Cát  Cát thì phải là con cá»§a Vương Phi, còn cát cát này đến từ dân gian, mẹ là ngưá»i  Hán, thân thế đặc biệt, nếu phong là Thạc Cát Cát sợ sẽ gây nên dị nghị và đố  kỵ. Vì váºy tốt hÆ¡n hết là nên phong má»™t chức vị đặc biệt nào đó khác ngưá»i má»™t  chút.  
Kỷ Hiểu Phong nói, vua Càn Long nghĩ  ngợi:  
- Ká»· hiá»n khanh lý luáºn xác đáng, nhưng  như váºy thì ta nên gá»i là gì?  
Ká»· Hiểu Phong  suy nghÄ© má»™t chút, dáºp đầu thưa:  
- Hạ thần  thấy thì đặt là Hoàn Châu Cát Cát Hoàng thượng thấy thế nào?  
Vua Càn Long ngẫm nghÄ© rồi cưá»i lá»›n:  
- Hay! Hay! Ha ha... Hoàn Châu Cát Cát Trẫm thấy thÃch cái tên  này lắm, ý nghÄ©a lắm! ÄÆ°á»£c  rồi, ta chá»n nó! Tiểu Yến Tá» sẽ là Hoàn Châu Cát Cát cá»§a trẫm váºy!   
Và như váºy, danh xưng cho Tiểu Yến TỠđã được quyết định. Dù  Tiểu Yến Tá» có thÃch hay không, sá»± việc cÅ©ng không thay đổi.  
Tiểu Yến TỠtrở thành Hoàn Châu Cát Cát từ đó!   
Trước khi được sắc phong chÃnh thức, Tiểu Yến  Tá» còn phải qua má»™t cá»a ải nữa.  
Hôm ấy Tiểu  Yến TỠđược đưa đến Càn Long Cung để gặp Hoàng hâụ cá»§a vua Càn Long có há» là Ô  Lai Na Lạ Äây là vị Hoàng háºu thứ hai, vì vị hoàng háºu thứ nhất có biệt danh là  Hiếu Hiá»n Hoàng Háºu. Má»™t ngưá»i đàn bà trung háºu, được nhân dân mến thương nhưng  tiếc lại không được thá», nên đã qua Ä‘á»i năm vua Càn Long thứ mưá»i ba.   
Vua Càn Long Ä‘au buồn vì chuyện đó nên đã tốn  không biết bao nhiêu giấy má»±c, làm thÆ¡ truy niệm ngưá»i vợ yêu. Và đã tưởng là  không còn có ai tiếp được vị trà Hoàng Háºu. Nhưng rồi, lục viện không thể không  có ngưá»i thống lãnh, nên vá»›i sá»± chỉ thị cá»§a Thái háºu, Hoàng háºu thứ hai đã được  láºp nên.  
Vì đã có má»™t Hiếu hiá»n Hoàng Háºu  rồi, nên ngưá»i ta rất dá»… làm má»™t sá»± so sánh và thế là vị Hoàng háºu má»›i Ô Lai Na  La không làm sao bì lại. ChÃnh bản thân vua Càn Long có vẻ yêu quý ngưá»i vợ  trước cá»§a mình hÆ¡n. ChÃnh vì thế vị Hoàng Háºu này rất thất ý, nên hay nổi cáu  vá»›i má»i ngưá»i và để chứng tá» mình là ngưá»i có năng lá»±c, quyá»n uy bà thưá»ng hay  ra lệnh nghiêm khắc. Má»™t ngưá»i rất khó hòa đồng.  
Tiểu Yến TỠđâu biết Ä‘iá»u đó nên thản nhiên Ä‘i vào.   
Nhà Vua và Hoàng háºu ngồi cạnh nhau, nét mặt  nhà vua thì rất vui vẻ trong khi Hoàng háºu rất nghiêm nghị. Tiểu Yến Tá» vừa  trông thấy Hoàng háºu, trống ngá»±c đã Ä‘áºp mạnh. Nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Äến  trước mặt hai ngưá»i, Tiểu Yến Tá» chỉ gáºp ngưá»i xuống rồi há»i:  
- Quý vị cho gá»i tôi có chuyện gì?  
Hoàng háºu nhÃu mày:  
- Thế  này là thế nào? Không lẽ đến bây giá» chuyện vấn an ngươi cÅ©ng không biết? Gặp  Vua và Hoàng háºu, nói quý vị là sao?  
Tiểu Yến  TỠngẩn ra:  
- Váºy chứ... không gá»i quý vị thì  gá»i là gì?  
Vua Càn Long vội vã cứu nguy:   
- À!... À!... Thủng thẳng rồi sẽ dạy. Lệnh  Phi, nàng chịu khó một khó một chút, dạy cho nó hiểu nhé.  
Lệnh Phi gáºt đầu:  
- Xinh  tuân lệnh Hoàng thượng.  
Vua Càn Long bảo:   
- Tiểu Yến TỠhãy ngồi xuống đây!   
Trước đó đã có một cung nữ mang đến một chiếc  ghế cho Tiểu Yến TỠngồi gần nhà vua:  
- Hôm  nay trẫm và Hoàng háºu bảo con đến đây là bởi muốn há»i cho rõ. Vì lý lịch con,  còn có nhiá»u Ä‘iá»u chưa minh bạch, sau khi làm rõ ràng con sẽ là Hoàn Châu Cát  Cát cá»§a trẫm.  
Tiểu Yến Tá» nghe váºy càng thêm  lo lắng, có nghi vấn cần làm rõ? Nhưng ta nào có cần Hoàn Châu Cát Cát hay Tống  Châu Cát Cát gì gì đâu? Váºy thì phải làm sao đây. Hay là... Ä‘em tất cả ra nói  tháºt. Tiểu Yến Tá» Ä‘ang nghÄ© ngợi, mắt đảo tá»›i đảo lui, bất chợt nó chạm ngay vào  ánh mắt cá»§a Hoàng Háºu, cái ánh mắt tháºt sắc, ý như muốn nói 
- Äể xem rồi ta sẽ lá»™t trần mi ra, coi cái đầu ngươi có còn  được ở trên cổ nữa không thì rõ...  
Tim Tiểu  Yến Tá» Ä‘áºp mạnh, sá»± phản kháng tá»± vệ để được sống, khiến nó bạo dạn nói vá»›i vua:   
- Vâng, Hoàng A Ma cứ há»i 
Vua Càn Long suy nghĩ một chút nói:  
- Mẹ con có nói cho con biết là... Ta và ngưá»i quen nhau ra  sao không?  
Tiểu Yến Tá» nhá»› lại lá»i cá»§a Tá» Vy  nói như trả bài:  
- Dạ có. Ngưá»i có nói là để  tránh mưa... Hoàng thượng đã vào nhà tạm nghỉ... Nhưng rồi khi tạnh mưa, Hoàng  thượng lại không Ä‘i. Tránh mưa trở thành tạm trú luôn ạ.  
Lá»i cá»§a Tiểu Yến Tá» làm vua Càn Long bối rối. Vì trước mặt hai  háºu phi mà kể lại chuyện phong lưu lúc trẻ cá»§a mình thì cÅ©ng ngượng. Ngưá»i giả  vá» tằng hắng má»™t tiếng rồi gáºt gù:  
- Äúng!  Äúng! Tránh mưa! Äúng!  
Nhưng Hoàng háºu thì  vẫn lạnh lùng:  
- Này Tiểu Yến Tá», ngươi đã  rá»i Tế Nam lúc nào? Và khi nào thì đến được Bắc Kinh?  
Tiểu Yến TỠđảo mắt cố nhá»› lại lá»i cá»§a Tá» Vy:  
- À!... À!... Tháng tám năm ngoái con rá»i Tế Nam và tháng hai  năm nay đến được Bắc Kinh.  
- Váºy ư? Sao ngươi  má»›i đến Bắc Kinh mấy tháng mà nói giá»ng Bắc Kinh này chuẩn thế, nghe chẳng có  má»™t tà gì lai tạp giá»ng SÆ¡n Äông cả?  
Tiểu Yến  Tá» vá»™i trả lá»i:  
- Tại Hoàng Háºu không biết,  chứ ngay từ nhá» mẹ đã mướn má»™t ông thầy đến nhà dạy con nói tiếng Bắc Kinh. Vì  váºy con má»›i nói hay váºy, đến táºn bây giá» con má»›i biết tại sao lúc đó mẹ con lại  làm thế. Äúng rồi! Con sẽ phải đến Bắc Kinh, nên phải há»c tiếng Bắc Kinh.   
Vua Càn Long có vẻ cảm động, gáºt gù, còn Lệnh  Phi nương nương thì vuốt Ä‘uôi:  
- Ngưá»i mẹ nào  chẳng phòng xa cho con?  
Hoàng háºu quay qua  trừng mắt vá»›i Lệnh Phi, sau đó quay qua Tiểu Yến Tá»:  
- Thì ra là váºy. Nhưng mà đã là dân SÆ¡n Äông thì chắc hẳn  ngươi không thể không biết tiếng SÆ¡n Äông, đâu nói vài câu cho ta nghe thá» xem?   
Tiểu Yến Tá» hÆ¡i bối rối má»™t chút, nhưng rồi  nó lấy lại bình tÄ©nh ngay. Tiếng SÆ¡n Äông ư? Nào có khó khăn gì. Huynh muá»™i nhà  há» Liá»…u là dân SÆ¡n Äông, há» cÅ©ng thưá»ng dùng tiếng địa phương kia đùa vá»›i nhau,  nghe riết rồi quen cÆ¡ mà và thế là Tiểu Yến Tá» lấy hÆ¡i xổ má»™t tràng tiếng SÆ¡n  Äông cá»§a ông rao bán bánh bao.  
- Ai mua bánh  bao, bánh bò, bánh tiêu... Bánh vừa ngon vừa to lại vừa nóng này.  Mua  vô... mua vô...  
Tiếng rao cá»§a Tiểu Yến Tá» làm mấy cung nữ đứng gần đấy muốn  nÃn cưá»i cÅ©ng không được. 
Vua Càn Long và Lệnh  Phi nhìn nhau nháy mắt trong khi Hoàng háºu có vẻ lúng túng, nhưng lại bảo:   
- Thôi đủ rồi, đủ rồi, nói cái khác đi!   
- Nói những Ä‘iá»u khác ư?  
Tiểu Yến Tá» suy nghÄ© má»™t chút, rồi lại giả giá»ng SÆ¡n Äông  tiếp 
- Tại hạ là Tiểu Yến Tá». Ngưá»i SÆ¡n Äông  thị. Vì muốn tìm thân nhân má»›i dến bá»u địa. Không ngá» chẳng tìm thấy cha lại ngã  bệnh nặng, suýt đưa ma. Tiá»n trên ngưá»i xài đã hết, nên xin được trổ tài hèn,  múa má»™t vài đưá»ng quyá»n, cho bá tánh xem. Mong là bà con cô bác ở xứ Bắc Kinh  này rá»™ng lượng nhân từ, giúp đỡ để tôi có tiá»n làm lá»™ phà vá» quê. Æ n đức cá»§a quý  vị. Tiểu Yến Tá» này hẹn kiếp sau sẽ làm thân trâu ngá»±a đáp Ä‘á»n...   
Hoàng háºu châu mày:  
- Bài vè này hay lắm, lưu loát lắm, giống bá»n SÆ¡n Äông mãi võ.   
Tiểu Yến Tá» trong phút đắc ý, lỡ lá»i:   
- Tôi phải luyện táºp dữ lắm má»›i nói được như  váºy đấy, đó cÅ©ng là nhá»...  
Hoàng háºu láºp tức  há»i:  
- Luyện những câu đó để làm gì chứ?   
Tiểu Yến Tá» giáºt mình, nhưng lanh trà đáp:   
- Dạ... Con đã tÃnh rồi nếu không tìm được  cha, tiá»n túi đã cạn, thì phải còn nước ra phố hát SÆ¡n Äông  thôi. 
Lá»i cá»§a Tiểu Yến Tá» làm vua Càn Long  càng Ä‘au lòng, Lệnh Phi cÅ©ng thấm chỉ có Hoàng háºu là vẫn chưa hết thắc mắc:   
- Ngươi biết võ nữa cÆ¡ à? Cái đó cÅ©ng là do  mẹ ngươi truyá»n cho đấy phải không?  
Tiểu Yến  TỠlà tay nói dóc chuyên gia, lúc đó cũng không còn gì để sợ, nên nói:   
- Vâng, mẹ nói con gái mà chẳng chịu há» võ,  nữa sau dá»… bị ngưá»i ức hiếp. Vì váºy con được há»c võ, nhưng tiếc là con lưá»i quá,  nên chẳng có gì há»c nên. 
Hoàng háºu lạnh lùng  nhìn Tiểu Yến Tá»:  
- Mẹ ngươi có vẻ chăm sóc  ngươi kỹ quá, váºy thì việc văn chương cá»§a ngươi cÅ©ng khá. Hoàng A Ma cá»§a ngươi  đây giá»i văn lẫn võ, làm thÆ¡ hay lắm, thế còn ngươi? Äâu Ä‘á»c thá» má»™t bài thÆ¡ hay  cho ta nghe xem?  
Lần này thì Tiểu Yến Tá» giáºt  mình. Bởi vì từ nào đến giá» có biết cái chữ ra sao đâu? Cô nàng hết nhìn Hoàng  háºu, đến nhìn vua Càn Long, rồi lúng túng nói:  
- Thơ ư? Mẹ tôi không có dạy tôi làm thơ.  
Hoàng háºu cao giá»ng:  
- Sao  lạ váºy? Mẹ ngươi dạy ngươi tiếng Bắc Kinh được, dạy ngươi đánh võ được, mà chẳng  dạy văn chương? Thế ngươi có há»c qua tứ thư ngÅ© kinh chưa?  
Tiểu Yến TỠsuy nghĩ rồi mừng rỡ nói:  
- Äúng rồi... tôi có Ä‘á»c qua Tam Tá»± Kinh. 
- Sao chỉ có Tam Tự Kinh còn nữa chứ?  
Trán Tiểu Yến Tá» lấm tấm mồ hôi há»™t. Vị Hoàng háºu này sao khó  quá váºy? Và chợt nhiên tức giáºn nàng đứng thẳng lưng dáºy, nói:  
- Tôi không có há»c hành gì hết đó! Hoàng háºu sao lại chất vấn  tôi kỹ như váºy? Có phải là vi1 Hoàng A Ma không muốn nháºn tôi làm con không? Nếu  váºy thì tốt thôi! Tôi không làm cát cát nữa, váºy đủ rồi đừng lôi thôi gì cả!   
Hoàng háºu vừa kinh ngạc vừa tức giáºn:   
- Hoàng thượng! Ngưá»i xem đây, thế là thế  nào? Chẳng lẽ thiếp cÅ©ng không có quyá»n há»i han gì nó cả ư?  
Vua Càn Long vì đã chấp nháºn Tiểu Yến Tá» từ đầu. NghÄ©a là  không nghi ngá», không nghÄ© đến chuyện gian trá có thể xảy ra nên ông luôn đứng  bên Tiểu Yến Tá». Thấy Tiểu Yến Tá» bị truy quá tá»™i nghiệp, chưa kịp biện há»™ giùm  thì đã nghe Yến Tá» lá»›n tiếng:  
- Mẹ tôi, bà ấy  kỳ cục như váºy đấy. Dạy tôi cái này, dạy tôi cái kia, nhưng chữ thì lại không  dạy. Bà bảo, con gái mà há»c cho nhiá»u có Ãch lợi gì? Và bây giá» thì bà ấy đã  chết rồi, tôi không có cách nào để há»i tại sao. Tôi cÅ©ng không hiểu, không hiểụ  Thôi Hoàng háºu đừng có há»i, tôi không biết gì nữa đâu!  
Vua Càn Long nghe Yến Tá» nói lòng bá»—ng xót xa. Ngưá»i mưá»ng  tượng đến tình cảm cá»§a VÅ© Hà lúc bị bá» rÆ¡i, buồn bã nói vá»›i Hoàng háºu:   
- Chắc háºu không hiểu, nhưng ta thì hiểu tại  sao rồi!  
Tiểu Yến TỠngơ ngác nhìn vua, không  hiểu vua muốn nói gì, rụt rè:  
- Hoàng A Ma...  biết rồi ư?  
Vua Càn Long gáºt đầu, thở dài:   
- Vâng, trẫm hiểu tất cả bởi vì mẹ con là  ngưá»i con gái tài sắc thi phú giá»i. Phải nói là cầm kỳ thi há»a Ä‘á»u giá»i... CÅ©ng  chÃnh vì sá»± tài giá»i đó làm ta khâm phục, ta động lòng và rồi ở lại, nhưng ta  không ngá» ta đã khiến cho nàng khổ suốt má»™t Ä‘á»i. Ta biết VÅ© Hà rất oán giáºn ta.  Vâng, vì oán giáºn nên nàng không muốn con rồi sẽ giống như nàng... Phải, “Nữ tá»  vô tài tiện thị đức" cÆ¡ mà! Tháºt quá tá»™i cho nàng!  
Tiểu Yến Tá» nuốt vá»™i nước bá»t, sá»± căng thẳng đã được giải tá»a.  Hoàng háºu vẫn còn nghi ngá» nhưng không biết phải vặn vẹo thế nào đành há»i thêm:   
- Thế Tiểu Yến Tá», lúc mẹ mi lâm chung, ngoài  việc trao hai di váºt cho ngươi đã trối lại gì vá»›i ngươi? “Äêm vắng không ngưá»i  lá»i muốn tá»" đó là gì?  
Tiểu Yến TỠlại căng  thẳng:  
- Dạ... Äêm vắng... Äêm vắng... Lúc  đêm vắng không ngưá»i thì mẹ tôi đã chết mất tiêu rồi. Còn gì mà trối?   
Và Tiểu Yến TỠngước lên nhìn vua Càn Long  cầu cứu:  
- Hoàng A Ma... Con có thể không nói  chuyện lúc mẹ con gần chết được không? Con con...  
Tháºt ra thì Tiểu Yến Tá» làm sao biết được lúc gần chết, mẹ cá»§a  Tá» Vy nói gì? Lệnh Phi nhìn Tiểu Yến Tá» rồi nhìn vua Càn Long cầu cứu:   
- Hoàng thượng, thiếp tá»± há»i là những Ä‘iá»u đó  có tàn nhẫn lắm không? Hoàng thượng hãy xem Tiểu Yến Tá» sắp khóc rồi kìa. Há»i  chuyện Ä‘au buồn là khÆ¡i lại vết thương. Cô bé má»›i mưá»i tám tuổi, đã gặp biết bao  thá» thách gian truân, rồi chỉ vì muốn gặp cha, suýt phải đổi mạng sống cá»§a mình.  Bây giá» có phải là chúng ta đã làm cho nó buồn má»™t lần nữa, khổ lần nữa không?   
Vua Càn Long Ä‘ang bứt rứt, nghe Lệnh Phi giải  trình như váºy, bá»±c dá»c lá»›n tiếng:  
- Thôi!  Thôi! Tiểu Yến Tá»! Không cần nói gì nữa. Trẫm đã tin con! Trẫm biết con Ä‘Ãch  thá»±c là con gái cá»§a trẫm! Không có gì nghi ngá»! Từ đây vá» sau chẳng ai có quyá»n  hạch há»i nó nữa. Tiểu Yến Tá» là đứa con gái mất Ä‘i lại quay vá» nên được phong là  Hoàn Châu Cát Cát!  
Và quay sang Lệnh Phi, vua  Càn Long nói:  
- Lệnh Phi!  
- Dạ có thiếp!  
- Nàng có  bổn pháºn dạy dá»— cho Hoàn Châu Cát Cát.  
- Dạ,  thiếp xin phụng mệnh và xin hứa vá»›i bệ hạ, trong vòng mưá»i ngày bệ hạ sẽ có má»™t  cát cát đầy đủ phong cách.  
Lệnh Phi nương  nương nói má»™t cách tá»± tin, trong khi Hoàng Háºu trừng mắt nhìn Lệnh Phi, mối nghi  ngá» cá»§a bà đối vá»›i Tiểu Yến Tá» chưa hết. Mà càng há»i thì cái sá»± nghi ngỠđó càng  tăng. Nhưng ở đây, sá»± bao che cá»§a vua Càn Long rồi sá»± chen vào cá»§a Lệnh Phi nữa,  khiến bà không làm gì được.  
Tiểu Yến Tá» biết  mình đã vượt qua ải, nó nhướng mắt kiêu hãnh nhìn vá» phÃa Hoàng háºu.   
Và như váºy, Tiểu Yến Tá» chÃnh thức trở thành  Cát Cát.  
Lệnh Phi và các cung nữ trong cung  báºn rá»™n suốt ngày để chuyển biến Tiểu Yến Tá» thành cát cát hoàn toàn. Bắt đầu từ  trang phục, Tiểu Yến Tá» thay đổi cả bá» ngoài. Tóc tai chải chuốt, rồi nữ trang,  hài thêu đồng bá»™. Tiểu Yến Tá» cứ ngồi đó để mặc cho Lạp Mai, Äông Tuyết loay  hoay trang Ä‘iểm cho mình, mấy tiếng đồng hồ sau bá»™ dạng bên ngoài má»›i xong.   
- Thế này mới giống Cát cát đấy!   
Äông Tuyết nói và đưa chiếc gương soi đến  trước mặt Tiểu Yến Tá»:  
- á»’!  Äây  là tôi đấy ư?  
Tiểu Yến Tá» giáºt mình không nháºn ra mình:  
- Vâng, váºy còn chưa đủ. Cát cát còn phải đội mão hoa má»—i  ngày, nếu không đội là phạm tá»™i đấy.  
- Trá»i  đất! Sao lắm luáºt vá»›i lệ thế? Ä‚n nói thì không được động đến chữ chết chữ mông.  Rồi mặc đồ phải mặc đúng cách, rồi nữ trang, tất cả nặng cả mấy mươi cân, chân  phải mang hài cao gót... Thế này thì làm sao tôi chịu nổi.  
Tiểu Yến Tá» chưa dứt lá»i thì bên ngoài có tiếng cá»§a Thái giám,  vừa Ä‘i vừa hô:  
- Hoàng thượng giá lâm! Hoàng  thượng giá lâm!  
Lệnh Phi vừa nghe thái giám  hô, tái mặt vội ra nghênh đón:  
- Thần thiếp  cung thỉnh Hoàng thượng, Hoàng háºu kiết tưá»ng.  
Vua Càn Long cưá»i đỡ Lệnh Phi dáºy, nói:  
- Hôm nay Hoàng háºu muốn đến đây xem Phi đã dạy dá»— Tiểu Yến Tá»  ra sao? Thế nào? đã há»c hết các ká»· cương ná» nếp cá»§a triá»u đình rồi chứ?   
Lệnh Phi nhìn vào trong vá»›i má»™t chút lo lắng.  Hoàng háºu và Hoàng thượng bước vào. Cung nữ và thái giám trong phòng Ä‘á»u quỳ rạp  xuống, chỉ có mình Tiểu Yến Tá» là đứng trÆ¡ trÆ¡. Lệnh Phi vá»™i vã kêu lên:   
- Cát cát. Sao còn chưa quỳ xuống hành lá»… vá»›i  Hoàng A Ma và Hoàng háºu Ä‘i?  
Tiểu Yến Tá» rất  muốn làm theo lệnh cá»§a Lệnh Phi, nhưng cái đôi giày cao gót nó khiến nàng đứng  còn không vững thì làm sao mà hành lá»… được? Nhưng rồi thấy Hoàng háºu cứ trừng  trừng nhìn mình nên không thể làm khác, Tiểu Yến TỠđành bắt chước cách chào quỳ  cá»§a ngưá»i Mãn Thanh, miệng tung hô.  
-  Vâng! Hoàng A Ma vạn tuế! Hoàng háºu vạn tuế!  
Vừa nói vừa vòng hai tay trước ngá»±c, má»›i vừa định quỳ thì...  đôi tay trên bàn khi nãy đã bị mất Ä‘iểm tá»±a, nên Tiểu Yến Tá» mất thăng bằng sụp  chân ngã nhoài ra phÃa trước.  
Vua Càn Long  giáºt mình, còn Hoàng Háºu che miệng cưá»i, liếc nhanh vá» phÃa Lệnh Phi nói:   
- Hừ! Sao váºy? Chỉ má»™t cái chào vấn an cÅ©ng  không được thì dạy dá»— gì? Thế còn cách Ä‘i đứng thì sao?  
Lệnh Phi bối rối vừa bước tới đỡ Tiểu Yến TỠlên, vừa nói:   
- Chuyện này lỗi ở thần thiếp dạy chưa đạt.   
Nhưng Lệnh Phi vừa dứt lá»i thì Tiểu Yến TỠđã  lồm cồm ngồi dáºy nói:  
- Äừng trách Lệnh Phi.  Bà ấy dạy tôi đã hàng trăm lần, nhưng chỉ má»™t cách Ä‘i không mà đã khó vàn trá»i.  Äi bình thưá»ng cÅ©ng được, tại sao phải bắt kiểu cách thế này, thế ná», chi cho  khó khăn? Äi thế này có phải nhẹ nhàng hÆ¡n không?  
Tiểu Yến Tá» nói xong, đứng dáºy và bước nhanh bằng chân trần  theo lối võ, chân gần như không chấm đất. Vút má»™t cái đã phóng ra tá»›i cá»a, rồi  vụt má»™t cái đã đến trước mặt vua và Hoàng háºu.  
Hoàng háºu trợn mắt:  
- Ngươi  định biểu diá»…n võ thuáºt trước mặt ta ư?  
Trong  khi vua Càn Long cưá»i lá»›n:  
- Ha ha! Ta hiểu  vì sao con có biệt danh là Tiểu Yến Tá» con chim én rồi! Äi mà như bay lượn như  váºy sao hở con chim én nhá» cá»§a ta?  
Thấy vua  vui vẻ, đám đông cÅ©ng cố cưá»i theo cho vua vui. Chỉ có Hoàng háºu là mặt vẫn lạnh  như chì.  
- Khi đã được sắc phong làm Hoàn  Châu Cát Cát thì phải biết ná» nếp phong cách cá»§a hoàng gia chứ? Nếu không sẽ  loạn cả. Rồi Vương công đại thần gì cÅ©ng bắt chước, cÅ©ng lượn qua lượn lại trong  triá»u thì còn ra thể thống gì?  
Lệnh Phi dáºp  đầu:  
- Thần thiếp đã biết lá»—i cá»§a mình, xin  hứa vá»›i Hoàng háºu là sẽ cố gắng dạy dá»— cát cát kỹ hÆ¡n ạ.  
Vua Càn Long nghe váºy có vẻ không vui châu mày nói:   
- Hoàng háºu hÆ¡i nghiêm khắc đấy. Phải biết là  Tiểu Yến TỠđến từ dân gian, làm sao biết ngay luáºt lệ cá»§a triá»u đình? Cái gì  cÅ©ng cần thá»i gian.  
- Hoàng thượng nói váºy là  không đúng rồi. Tiểu Yến TỠđã là Cát cát, thì phải có tư cách cá»§a Cát cát. Bởi  vì còn phải ra mắt cho bá quan tham bái. Còn phải du hành đến Thiên đàn để tạ  trá»i, đến Ung Hòa Cung để bái thần. Xuất đầu lá»™ diện trước đám đông như váºy, nếu  không có phong cách, liệu triá»u đình có hổ mặt không?  
Lá»i cá»§a Hoàng háºu làm vua Ä‘uối lý đứng yên. Tiểu Yến Tá» thấy  váºy vá»™i nghiêm chỉnh trở lại. Lần này quỳ xuống rất đúng phong cách, nói:   
- Hoàng A Ma và Hoàng háºu đừng báºn tâm, con  quyết sẽ cố gắng há»c táºp, không để triá»u đình mất mặt đâu.  
Vua Càn Long giáºt mình và không nhịn được cưá»i hài lòng nói:   
- Xem kìa! Cái cô Hoàn Châu Cát Cát này cũng  thông minh lắm! Làm được lắm! Chẳng qua hơi bướng một chút thôi!   
Và quay qua Lệnh Phi, ông bảo:   
- Trẫm đã dành phòng Thấu Phương Trai làm nÆ¡i  ở cho Tiểu Yến Tá». Bắt đầu ngày mai không phải cá»±c khanh nữa. Hãy để Cát cát tá»±  láºp môn há»™ váºy.  
Hoàng háºu nghe vua phán, sắc  mặt càng không vui.  
o0o 
Thấu Phương Trai là má»™t ngôi nhà vừa phải trong cung. Có sân,  có phòng tiếp khách, phòng ngá»§, phòng ăn, nhà bếp riêng. NghÄ©a là má»™t ngôi nhà  hoàn chỉnh riêng biệt, đó là đặc Ä‘iểm cá»§a hoàng cung. Má»—i ngôi nhà dành cho má»™t  nhân váºt Ä‘á»u có má»™t tên riêng để dá»… nháºn ra. Hoàng háºu thì ở trong Khôn Ninh  Cung, Lệnh Phi ở Diên Há»· Cung, VÄ©nh Kỳ ở Cảnh Dương Cung, vua Càn Long thì Càn  Thanh Cung, ngoài ra còn có những cung khác như Chung Túy Cung, VÄ©nh Hòa Cung,  VÄ©nh Tha Cung... Mà tất cả những cái đó Tiểu Yến Tá» Ä‘á»u phải há»c để phân biệt  nÆ¡i nào dành riêng cho các cát cát, nÆ¡i nào dành cho các hoàng tá», vì Tiểu Yến  Tá» không biết chữ nên há»c hoài vẫn không nhá»›. Äó là Ä‘iá»u Hoàn Châu Cát Cát rất  Ä‘au đầu.  
Tiểu Yến Tá» khi dá»n vào Thấu Phương  Trai má»›i biết mình bây giỠđã trở thành má»™t nhân váºt quan trá»ng rồi. Theo hầu  riêng nàng có hai cung nữ Minh Nguyệt, Thể Hà và hai thái giám Tiểu Äặng Tá»,  Tiểu Trác Tá». Rồi còn nhà bếp, còn các cung nữ thái giám vòng ngoài quét sân,  lau chùi... Tất cả hợp thành má»™t đại gia đình. DÄ© nhiên sau đó vua Càn Long còn  ban thưởng thêm lụa là gấm vóc, châu báu... Có cả mấy rương tiá»n... Tiểu Yến Tá»  nhìn đống cá»§a cải này mà ngẩn ngÆ¡. Suốt Ä‘á»i Tiểu Yến Tá» chưa từng thấy chứ đừng  nói chi là có được.  
- Vá»›i số tiá»n này... từ  đây vá» sau ta khá»i phải ra phố sÆ¡n đông mãi võ kiếm sống nữa. Ä‚n ở không cả Ä‘á»i  cÅ©ng không hết và Tiểu Yến Tá» chợt nảy ý định làm thế nào ra được khá»i cung má»™t  chuyến, đưa số cá»§a cải này cho Tá» Vy chứ?  
Tiểu Yến Tá» nghÄ© đến Tá» Vy má»™t cách bức rứt, cô nàng muốn có  má»™t sá»± giải thÃch, rồi sau đó mang trả cái chức cát cát cho Tá» Vy, như váºy má»›i  yên lòng. Vì ta nào có cố ý muốn lưá»ng gạt đâu? Ta cÅ©ng đâu định làm cát cát.  Chỉ vì việc xảy ra ngoài dá»± liệu... Và Tiểu Yến Tá» cứ thấy lương tâm cắn rứt đến  độ mất ăn mất ngá»§, nàng nằm đó trằn trá»c nghe tiếng canh đổ má»—i canh giá».   
Khi vua Càn Long ghé qua Thấu Phương Trai,  nhìn Tiểu Yến TỠngạc nhiên:  
- Sao, căn nhà  thế này chưa hài lòng ư?  
Tiểu Yến TỠnháy  nháy mắt:  
- Dạ chưa, gặp một chút khó khăn ạ.   
Lệnh Phi Ä‘i cùng nghe váºy giáºt mình:   
- Sao? Cát cát còn thấy thiếu thốn gì? Tôi sẽ  cho ngưá»i mang đến.  
- Chẳng thiếu gì cả,  chÃnh vì váºy mà tôi ngá»§ không yên, cứ mãi nghÄ© đến bạn bè ngoài trước khi vào  đây.  
Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tá»:   
- Trước khi đến đây, ở ngoài con nhiá»u bạn bè  lắm ư?  
- Sao lại không?  
Vua Càn Long gáºt gù:  
-  Chuyện này để bao giỠtrẫm rảnh rỗi sẽ nói tiếp, còn bây giỠcon thấy cần gì cứ  nói.  
Tiểu Yến Tá» sụp xuống dáºp đầu:   
- Thưa Hoàng A Ma!  
Vua Càn Long ngạc nhiên:  
-  Cái gì? Có chuyện gì không vui ư?  
- Con muốn  được ra ngoài cung đi dạo một chút!  
-  Ra ngoài cung à? Chuyện con muốn ra ngoài cÅ©ng không có vấn Ä‘á», nhưng bây giá»  thì không được, con còn nhiá»u phép tắc chưa thuá»™c, vả lại còn phải đưa con Ä‘i tế  tạ thần thánh...  
Vừa nghÄ© đến đó vua chợt nghÄ© ra, cưá»i nói:  
- Äúng rồi, hôm đó con cÅ©ng ra ngoài cung rồi, ngồi trên kiệu  hoa này. Từ Hoàng cung tiến thẳng đến thiên đàn. Má»i thứ sẽ hết sức náo nhiệt,  con gắng đợi thêm hai hôm!   Cái  hôm ấy quả là má»™t ngày trá»ng đại, cá» hoa bay phất phá»›i, lá»… nhạc Ä‘i đầu, ngưá»i  ngá»±a hai bên. Vua Càn Long mặc lá»… phục ngồi trong kiệu rồng, chung quanh có VÄ©nh  Kỳ và các hoàng tá» khác uy dÅ©ng mở đưá»ng.  
Tiểu Yến Tá» sắc phục lá»™ng lẫy ngồi trên má»™t kiệu lá»›n có mưá»i  mấy ngưá»i khiêng, cÅ©ng có thị vệ, lÃnh hầu bốn bên bảo vệ, phÃa sau là đám quần  thân nhà Thanh.  
Tiểu Yến Tá» chợt thấy mình  quan trá»ng hẳn lên, oai phong quá nên rất đắc ý, cứ mở màn kiệu hoa, thò đầu ra  ngoài, để mình ngắm ngưá»i và cÅ©ng để ngưá»i ngắm mình.  
- Hoàng thượng vạn vạn tuế! Cát cát vạn tuế!  
Quần chúng hai bên đưá»ng hô vang khi kiệu Ä‘i qua.   
Tiểu Yến Tá» thấy mình được hoan hô càng bị  kÃch động. Chưa bao giá» nàng thấy mình sang trá»ng như thế. Trước kia sống Ä‘á»i  tiện dân, Ä‘i ngoài đưá»ng có ai thèm để ý đến? Bây giá» khác hẳn dân chúng rạp  ngưá»i hoan hô. Quần chúng bá»—ng trở nên dá»… thương vô cùng.  
Tiểu Yến Tá» báºn ngây ngất trên cái vinh quang hoàn toàn chẳng  thấy Tá» Vy, Kim Tá»a, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng cÅ©ng có trong đám đông đó.   
Tá» Vy nhìn vào chiếc kiệu lá»›n chở cát cát,  cát cát thì lại thò đầu ra ngoài, áo vàng mão ngá»c xum xuê. Chợt nhiên Tá» Vy  phát hiện ra cát cát. Và đứng sững như trá»i trồng. Kim Tá»a đứng cạnh cÅ©ng thấy  và nước mắt chợt lăn dài, nó lạc giá»ng nói:  
-  Tiểu thư! Tiểu thư xem kìa! Tiểu Yến TỠđấy mà! Ngưá»i ngồi trong kiệu chÃnh là  Tiểu Yến Tá»! Sao váºy? Cô ta đã biến thành cát cát phải không?  
Tá» Vy nhìn Tiểu Yến Tá» không chá»›p mắt, làm sao có thể như váºy  được? Tiểu Yến Tá» không thể cư xá» tệ như váºy vá»›i nàng được!  
Liễu Thanh nhìn theo kiệu, không dằn được kêu:   
- Tiểu Yến Tá»! Tiểu Yến Tá» kìa!   
Liễu Hồng cũng khoát khoát khăn tay:   
- Tiểu Yến Tá»! Tiểu Yến Tá»! Nhìn sang nÆ¡i này  này! Làm sao ngươi lại biến thành cát cát váºy?  
Trong đám đông ồn ào, Tiểu Yến TỠđâu nghe thấy được tiếng bạn  bè cÅ©. Những tiếng gá»i lạc giá»ng như thoảng tan trong gió. ÄÆ°á»ng phố đầy ngưá»i.  Tiếng tung hô tiếng nhạc đầy ấp không gian. Mà Tiểu Yến Tá» cÅ©ng nào có ở không?  Cô nàng báºn cưá»i khoát tay mãi vá»›i những đám quần chúng.  
Tiếng tung hô vẫn vang rá»n:  
- Cung hi? Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! Hoàn Châu Cát  Cát vạn tuế!  
TỠVy nghe tiếng tung hô ngỡ  ngàng:  
- Hoàn Châu Cát Cát? Tiểu Yến TỠlà  Hoàn Châu Cát Cát ư?  
Liá»…u Thanh vá»™i há»i má»™t  bô lão đứng gần đó.  
- Tại sao gá»i là Hoàn  Châu Cát Cát?  
Những ngưá»i đứng gần muốn chứng  tá» ta là ngưá»i hiểu biết nhiá»u, vá»™i tranh nhau nói:  
- Huynh chẳng biết gì cả ư? Vạn tuế vừa thu nháºn má»™t nghÄ©a nữ  ở chốn dân gian, phong hiệu là Hoàn Châu Cát Cát. Hôm nay là ngày đưa nàng cát  cát đó đến Thiên đàn để tế lá»… tạ Æ¡n.  
- Nghe  nói vị cát cát này thần thông quảng đại nên vua quý mến vô cùng.   
- Chú tôi làm việc trong triá»u nên biết rất  rõ ràng. Cát cát này mang tiếng là nghÄ©a nữ chứ tháºt ra cÅ©ng là nòi rồng đấy.  Quý vị không thấy là nhà vua rất thÃch cải trang để du ngoạn trong dân gian ư...  ChÃnh những cuá»™c du hành đó, đã đẻ ra nàng cát cát này đấy.  
Những lá»i bình luáºn kia như nhảy nhót trên trái tim cá»§a Tá» Vy.  Kim Tá»a thì phẫn ná»™ tá»™t độ, nó lắc lấy lắc để Tá» Vy, nói lá»›n:  
- Äấy, tiểu thư, cô thấy chưa! Ngưá»i ta đã lưá»ng gạt cô, lấy  hết tÃn váºt để được nhảy lên làm cát cát!  
Tá»  Vy không biết làm gì hÆ¡n là nhìn trừng trừng vá» phÃa chiếc kiệu hoa mà lòng nhói  Ä‘au. Vua Càn Long càng lúc càng xa. Chiếc kiệu chở Tiểu Yến Tá» cÅ©ng xa dần.  Nhưng cái khuôn mặt Tiểu Yến TỠđầy phấn son, châu ngá»c vẫn còn trong mắt Vy,  còn vẫy tay và cưá»i vá»›i nàng nữa.  
- Hoàn Châu  cát cát vạn tuế, vạn tuế!  
Tiếng hoan hô cá»§a  quần chúng đầy nhóc trong tai, không những thế càng lúc càng to dần. Hoàn Châu  cát cát! Hoàn Châu cát cát! Hạt châu thất lạc nay đã trở vá» vá»›i vua. Tá» Vy thấy  tim Ä‘au thắt, ná»—i Ä‘au vì bị lừa gạt chưa từng có bao giá».  
Sau kiệu hoa là Ä‘oàn ngưá»i ngá»±a, rồi ban nhạc... Äoàn ngưá»i  ngá»±a kéo dài như không dứt.  
Nhĩ Khang, Nhĩ  Thái cũng có trong đoàn hộ tống, đang la hét binh sĩ:  
- Quần chúng đứng xem quá đông! Các ngươi phải cẩn tháºn tuần  canh nghe không? Coi chừng thÃch khách!  
-  Vâng, bá»n tôi biết!  
Lá»i cá»§a NhÄ© Khang như  chá»c thêm vào trái tim Ä‘ang căng phòng vì Ä‘au tức cá»§a Tá» Vy. Äang đứng trong đám  đông, Tá» Vy chợt chen ra phÃa trước và Ä‘uổi chạy vá» phÃa kiệu cá»§a Tiểu Yến Tá»,  vừa chạy vừa hét:  
- Äó không phải là Cát cát!  Äó là sá»± lưá»ng gạt! Hoàng thượng! Hoàng thượng Æ¡i! Ngưá»i đã bị lưá»ng gạt rồi. Cô  ta không phải là cát cát chÃnh hiệu đâu. Tôi đây má»›i là cát cát. Tiểu Yến Tá» sao  ngươi lại xấu xa như váºy? Bá»n ta chẳng phải đã kết nghÄ©a tỉ muá»™i rồi ư? Tại sao  ngươi còn lừa dối tả Tại sao ngươi lại có thể đối xá» vá»›i ta như váºy?   
Hành động cá»§a Tá» Vy làm quần chúng náo động  lên. Äá»™i quân há»™ tống cÅ©ng rối lên. NhÄ© Khang nghe ồn vá»™i vã phóng ngá»±a đến,  thấy có má»™t cô gái xinh đẹp, lại la hét như kẻ Ä‘iên, nên ra lệnh cho binh sÄ©:   
- Thị vệ! Bá»n ngươi hãy giữ cô ta lại!   
Nhĩ Thái thấy có chuyện lộn xộn cũng vội chạy  đến, nhưng Nhĩ Khang đã xua tay:  
- NhÄ© Thái,  ngươi hãy lo bảo vệ cho Hoàng thượng và cát cát Ä‘i, đừng để cho những ngưá»i đó  bị quấy rầy, ở đây có ta lo.  
- Vâng!   
NhÄ© Thái vá»™i kéo thêm má»™t số binh sÄ© đến để  tăng cưá»ng cho đội bảo vệ vua Càn Long và cát cát. Vua và Tiểu Yến Tá» vẫn cưá»i,  vẫn khoát tay vá»›i đám đông chào đón mà không há» biết chuyện gì đã xảy ra đằng  sau.  
Ở đây TỠVy bị quân binh bao vây và giữ  chặt, TỠVy vẫn tiếp tục vùng vẫy la hét:  
-  Tiểu Yến Tá»! Hãy quay lại đây, hãy nói rõ cho ta biết... Tại sao ta má»™t lòng má»™t  dạ phÆ¡i bày hết má»i chuyện cho ngươi biết để rồi ngươi lại cư xá» vá»›i ta như váºy?  Ngươi đã mạo nháºn là ta để làm cát cát, còn ta thì sao? Ta phải làm sao bây giá»?   
Quay qua đám binh sĩ đang giữ chặt tay mình,  TỠVy van xin:  
- Äừng bắt tôi hãy cho tôi gặp  cát cát kia, tôi muốn há»i cho ra lẽ... Tôi muốn gặp Hoàng thượng... Tôi cần gặp  Hoàng thượng...  
Nhĩ Khang thì chẳng biết gì,  chỉ thấy kẻ quấy phá đoàn diễn hành nên hét:  
- Con điên này ở đâu đây? Dám phá rối cuộc di hành của vua,  binh sĩ hãy trói lại và bỠvào ngục!  
- Vâng!   
Thế là Tá» Vy bị lôi Ä‘i, Kim Tá»a thấy váºy vá»™i  vã chạy theo vừa chạy vừa gá»i:  
- Tiểu thư!  Tiểu thư!  
Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng thấy váºy cÅ©ng  xông tá»›i:  
- TỠVy đừng chống trả nữa hãy quay  lại đây!  
Trong khi dân chúng thì hiếu kỳ nên  thấy đông là cứ tràn đến xem làm đám quan quân phải mệt nhá»c ngăn cản đến nổi  nóng.  
Tư Vy bị bá»n lÃnh bắt vẫy vùng kêu la  thảm thiết:  
- Hoàng thượng Æ¡i! Hoàng thượng!  Ngưá»i đã nhìn lầm ngưá»i rồi! Ngưá»i đã bị gạt rồi!  
Nhĩ Khang thấy TỠVy cứ la hét, mà càng la hét thì dân chúng  bu lại càng đông, sợ làm kinh động vua Càn Long nên nói lớn:  
- Mau giải đi đi! Phải cho cô ta câm mồm để Thánh thượng và  cát cát không bị quấy rầy chứ?  
Cùng lúc đó  Liá»…u Thanh và Liá»…u Hồng nhảy vào giải vây cho Vy, hai ngưá»i vừa gạt tay binh sÄ©,  vừa hét:  
- Hãy buông cô ấy ra! Mau lên! Cô ta  vô tội!  
NhÄ© Khang thấy chuyện xé to, vừa tức  vừa giáºn, trong ngày vui cá»§a Hoàng thượng không thể để quấy rầy nên hạ lệnh cho  các võ tướng:  
- Hạ Sầm Hản đâu! Hãy bắt hết  bá»n chúng lại!  
- Vâng!  
Thế là má»™t đại hán cao lá»›n, cùng mấy tên cao thá»§ khác nữa nhảy  vào, há» vây kÃn Liá»…u Thanh và Liá»…u Hồng lại. Tá» Vy bị đám thị vệ kéo xếch Ä‘i  trong ná»—i tuyệt vá»ng táºn cùng. Vy vẫn hét:  
-  Hoàng thượng ơi! Chiếc quạt kia là của con, Yên Vũ đồ cũng là của con... Hạ Vũ  Hà là mẹ ruột con đấy!  
NhÄ© Khang đứng đó, bất  chợt nghe váºy giáºt mình. Cô gái này sao lại biết chiếc quạt, biết Yên VÅ© đồ và  biết cả tên cá»§a Tiểu Yến Tá» và Hạ VÅ© Hà nữa. Váºy là thế nào, lai lịch ra sao?  Bất giác chàng nhìn vá» phÃa cô gái.  
Cùng lúc  đó, đám thị vệ thấy Tá» Vy cứ la hét nên bá»±c dá»c ra tay. Má»™t đấm rồi má»™t đá, Tá»  Vy ngã nhào xuống đất, máu chảy ra miệng. NhÄ© Khang vá»™i nhảy xuống ngá»±a, chụp  lấy tay thị vệ:  
- Không được đánh! Không được  đánh!  
Tên thị vệ dừng tay ngạc nhiên nhìn Nhĩ  Khang.  
Lúc đó, TỠVy ngước mắt nhìn lên, vết  thương trên mặt rỉ máu, nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng, nàng nhìn Nhĩ Khang với ánh  mắt van xin:  
- Hãy nói với Hoàng thượng giùm  tôi, xin ông hãy nói giúp tôi với Hoàng thượng giùm là: “Sau mưa, sen động châu  trên lá, nắng ấm ban mai rạng bóng thành" bài thơ đó Hoàng thượng viết cho... Hạ  Vũ Hà...  
Chỉ nói đến đây là TỠVy ngất xỉu  dưới chân Nhĩ Khang.  
NhÄ© Khang giáºt mình vì  chàng biết rõ đó là câu thÆ¡ cá»§a Hoàng đế, nhưng cô gái này là ai mà cÅ©ng biết  váºy?  
Ngay lúc đó Kim Tá»a cÅ©ng vừa đến nhìn  thấy Tá» Vy nằm dưới đất, nó tưởng là Tá» Vy đã bị đánh chết, Ä‘au khổ ôm lấy chá»§  khóc òa lên:  
- Tiểu thơ ơi tiểu thơ... Tiểu  thơ chết rồi ư? Tiểu thơ chết là có tội với bà, nếu sớm biết sẽ có chuyện này,  chúng ta thà ở lại Tế Nam hơn là đến Bắc Kinh.  
Lá»i cá»§a Kim Tá»a càng khiến cho NhÄ© Khang biết hẳn có má»™t Ä‘iá»u  gì không ổn. Tiểu thÆ¡? Bà? Rồi  Tế Nam. Thế này là thế nào?  
Ngay lúc đó Äại há»c sÄ© Phước Luân cÅ©ng vừa cưỡi ngá»±a đến, há»i:   
- NhÄ© Khang, có chuyện gì váºy? Má»™t đứa con  gái Ä‘iên ư?  
Nhĩ Khang ngẩn nhìn cô gái nằm  gục dưới đất rồi quay sang nhìn Phước Luân:  
-  Thưa cha, chuyện này lạ lắm, con thấy là chúng ta nên đưa cô gái này vá» nhà  mình, rồi từ từ há»i việc thì hÆ¡n.  
Äại há»c sÄ©  Phước Luân gáºt đầu.  
Trong khi phÃa trước, vua  Càn Long vá»›i tâm trạng phấn khởi, tiếp tục vẫy chào quần chúng nghênh đón, không  há» biết chuyện gì xảy ra đằng sau. Ông nào hay là có má»™t núm ruá»™t mình, gian khổ  Ä‘i tìm mình lại bị bá»n thị vệ đánh bán sống bán chết nằm đó.  
Tiểu Yến Tá» cÅ©ng váºy, ngất ngây trên cả vinh quang, đón nháºn  sá»± tung hô cá»§a dân Ä‘en bên đưá»ng vá»›i biết bao hà há»ng. Tiểu Yến Tá» hình như cÅ©ng  nghe ai đó gá»i đúng tên mình: " Phải Tá» Vy chăng?". Nhưng rồi nhìn ra đám đông  lúc nhúc. Lại  chẳng thấy ai cả. Äâm ra nghi ngỠđó chẳng qua mình bị tá»± ká»· ám thị nên nghe  nhầm thôi! Chắc chẳng có gì đâu! Tiểu Yến Tá» tá»± nhá»§. Vả lại ta chỉ làm cát cát  tạm thá»i thôi, rồi từ từ khi thuáºn lợi ta sẽ trả lại chức cát cát cho ngươi mà.  Có gì đâu, Tá» Vy ạ! Ta  hứa đấy! Hứa đấy!  
Tiểu Yến TỠlẩm bẩm và thấy lòng thanh thản như cũ.   
Äám đông đứng hai bên đưá»ng, vẫn tiếp tục  tung hô:  
- Cung chúc Hoàng thượng vạn tuế vạn  vạn tuế! Chúc Hoàn Châu Cát cát vạn tuế!  
o0o 
ÄÆ°á»£c đưa vá» Phá»§ há»c sÄ©.  Tá» Vy chẳng làm sao ngỠđược Phá»§ há»c sÄ© lại là má»™t nÆ¡i ấm cúng thân thiện đến  thế.  
Bà Phước Tấn, vợ cá»§a Phước Luân là má»™t  ngưá»i đàn bà đôn háºu. Nhìn thấy cô gái bị thương tÃch, được mang vá» nhà, bà  chẳng cần há»i han gì cả, láºp tức ra tay, Ä‘Ãch thân thay áo cho cô gái rồi ra  lệnh cho bá»n a đầu, mang khăn mang nước, kêu bá»n thị vệ má»i đại phu đến.   
Và chỉ mấy tiếng đồng hồ sau Tá» Vy đã được  chăm sóc chu đáo. Nằm trên giưá»ng, tuy đã tỉnh, nhưng tinh thần Vy lại hoàn toàn  suy sụp, nên trông rất tá»™i.  
Bà Phước Tấn nhìn  Tá» Vy, cưá»i nói:  
- Váºy là xong, áo quần đã  thay, ngưá»i cÅ©ng đã tỉnh rồi. Äại phu khám bệnh cho biết chỉ bị thương, nên  không có gì phải ngại, chỉ cần nghỉ ngÆ¡i Ãt bữa là khá»e.  
Tá» Vy thấy Phước Tấn đôn háºu như váºy sụp xuống thi lá»…, rồi  nói 
- Thưa Phước Tấn, Hạ Tá» Vy này vô tài kém  đức lại được Phước Tấn Ä‘Ãch thân chăm sóc như váºy, vô cùng cảm kÃch xin được  khấu đầu lạy tạ.  
Phước Tấn thấy Tá» Vy nói  năng má»™t cách có há»c như váºy rất ngạc nhiên, nhưng cÅ©ng nói 
- Chẳng có gì đâu. Cô nương đã đến tệ phá»§, thì coi như là  khách quý cá»§a tệ phá»§ rồi. Cứ nằm yên dưỡng bệnh, đừng khách sáo, còn việc khác  tÃnh sau.  
Kim Tá»a mang chén thuốc đến giưá»ng,  hai tay nâng lên má»i:  
- Tiểu thư, hãy mau  ngồi dáºy dùng thuốc. Phước Tấn nhiệt tình lo lắng cho cô và đại phu nói. Bắt  buá»™t phải uống thuốc.  
Tá» Vy vừa thấy Kim Tá»a  là sá»±c nhá»› đến Tiểu Yến Tá», bất giác ná»—i Ä‘au trá»—i dáºy, cô đẩy chén thuốc ra  nói. 
- Chuyện Tiểu Yến Tá» phản bá»™i đã làm cho  lòng tôi tan nát. TÃn váºt lại không còn mẹ thì đã chết, cha không còn nhìn được.  Váºy thì tôi còn gì? Tôi sống chẳng còn ý nghÄ©a gì nữa?  
Kim Tá»a sợ hãi, khuyên:  
-  Cô đừng nên nói váºy! Má»i thứ rồi sẽ được sáng tá», rồi cô sẽ gặp được cha.   
Cùng lúc đó NhÄ© Khang, NhÄ© Thái và ông Phước  Luân Ä‘i vào. Äại há»c sÄ© Phước Luân há»i 
- Thế  nào? Cô ấy đã khá»e chưa?  
Kim Tá»a  đáp 
- Vâng, đã đỡ rồi.  
NhÄ© Khang đến gần nhìn kỹ Tá» Vy, tuy cô gái còn đầy vết thương  trên mặt, nhưng cái đẹp thanh tú trang nhã vẫn ẩn hiện trên đôi mắt trên khuôn  mặt. Và cái khà phách đó đã chinh phục cảm tình cá»§a NhÄ© Khang ngay. Chàng cưá»i  xã giao vá»›i Vy, rồi nói:  
- Äể tôi giá»›i thiệu  cô biết, đây là cha tôi làm chức quan đại há»c sÄ©, được Hoàng thượng phong thêm  Trung DÅ©ng nhất đẳng công. Còn đây là mẹ tôi, cô đã biết rồi đấy, tôi là Phước  NhÄ© Khang là Ngá»± tiá»n hành tẩu cá»§a Hoàng thượng, phụ trách đội bảo vệ, còn đây  là em trai tôi Phước NhÄ© Thái cÅ©ng làm việc ở triá»u đình, cô cÅ©ng biết rồi đấy,  thế còn cô? Cô là ai?  
Tá» Vy nhìn NhÄ© Khang  vui vẻ, nên yên tâm bước xuống giưá»ng sụp lạy Phước Luân 
- Tiện nữ là Hạ Tá» Vy xin bái kiến Phước Äại nhân. Xin chúc  phúc Phước Äại nhân!  
Rồi quay sang Nhĩ Khang  và Nhĩ Thái, vừa chào vừa nói 
- Äã kiến qua  nhị vị công tá»!  
Lối hành lá»… cá»§a Tá» Vy làm ông  Phước Luân giáºt mình, ông vá»™i đỡ Tá» Vy dáºy.  
-  Cô nương khá»i phải hành lá»… nhiá»u như váºy. Hôm nay cô nương đã làm náo loạn đội  ngÅ© diá»…u hành là có ý gì?  
TỠVy xúc động nói:   
- Chuyện này dài lắm.  
- Thì cô nương cứ nói ra đi, chẳng có gì phải ngại.   
Tá» Vy suy nghÄ© rồi đưa mắt nhìn quanh. NhÄ©  Khang hiểu ý, quay sang khoát tay, vá»›i bá»n tỳ nữ.  
Äám tì nữ vừa Ä‘i ra ngoài, NhÄ© Khang cẩn tháºn khép cá»a  lại 
Phước Luân, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và bà  Phước Tấn chăm chú nhìn TỠVy chỠđợi. Vy bắt đầu kể:  
- Tiện nữ há» Hạ, tên là Tá» Vy. Có mẹ là Hạ VÅ© Hà, sống bên bá»  hồ Äại Minh ở Tế Nam. Từ nhá» tiện nữ đã biết mình khác hẳn những đứa bé chung  quanh, tiện nữ chẳng có cha và má»—i lần há»i mẹ, cha con đâu? Là chỉ thấy mẹ gạt  nước mắt hoặc lảng tránh sang chuyện khác. Äiá»u này khiến tiện nữ sợ hãi không  dám há»i thêm. Tuy không có cha nhưng con được mẹ dạy dá»— rất kỹ càng mẹ bán bá»›t  tài sản để mướn thầy đến nhà dạy cho các loại cầm kỳ thi há»a. Äến năm mưá»i hai  tuổi, được mẹ nhá» thầy dạy cho cả tiếng Mãn Châu và như thế đến năm rồi, mẹ bị  bệnh nặng, biết là khó mà qua khá»i, má»›i kêu lại nói cho biết, cha chÃnh là Hoàng  thượng đương triá»u.  
Má»i ngưá»i nhìn Tá» Vy,  gian phòng yên lặng như tá». Tá» Vy lại tiếp:  
-  Trước khi mẹ qua Ä‘á»i, ngưá»i có trao lại cho tiện nữ hai tÃn váºt cá»§a cha, má»™t là  chiếc quạt xếp trên đó có bài thÆ¡ cá»§a Hoàng thượng Ä‘Ãch thân viết và má»™t là bức  tranh Yên VÅ© đồ bảo tiện nữ hãy mang những thứ này đến Bắc Kinh, tìm Hoàng  thượng. Mẹ cứ dặn Ä‘i dặn lại hai ba lần như váºy, sau khi chôn cất mẹ xong tiện  nữ bán hết gia sản, dẫn a hoàn là Kim Tá»a đến Bắc Kinh, không ngỠđến đây rồi  má»›i biết là hoàng cung lúc nào cÅ©ng canh phòng nghiêm ngặt, muốn gặp được Hoàng  thượng nào phải chuyện dá»… dàng và thế là tiện nữ sống lưu lạc ở Bắc Kinh. Ngày  ngày vẫn tìm cách gặp Hoàng thượng và trong lúc tưởng là cùng đưá»ng, thì gặp má»™t  ngưá»i con gái có vẻ đầy nghÄ©a khÃ, đó là Tiểu Yến Tá». Thế là kết thân ngay và  tiện nữ dá»n vá» Viện nhà nghèo ở xóm Äuôi chó để ở chung vá»›i Tiểu Yến Tá», tình  cảm má»—i lúc má»—i khăng khÃt nên tiện nữ và cô ta đã kết nghÄ©a tỉ  muá»™i. 
Nhĩ Khang thắc mắc:  
- Khoan đã! Cô và Tiểu Yến TỠchỉ là tỉ muội kết nghĩa tại sao  Tiểu Yến TỠcũng cùng hỠvới cô?  
- Tiểu Yến  Tá» là ngưá»i không cha không mẹ làm gì có há»? Cô ta sinh ngày nào cÅ©ng chẳng  biết. Có Ä‘iá»u khi kết nghÄ©a vì muốn được làm tỉ nên má»›i tá»± nháºn là sinh trước  tiện nữ má»™t ngày, tức là mùng má»™t tháng tám vì cô ta chẳng có há», nên tiện nữ  tá»™i nghiệp, má»›i kêu cô ta hãy nháºn há» Hạ như mình.  
Má»i ngưá»i như hiểu ra:  
- á»’!  Thì ra là váºy!  
- Vì tiện nữ và Tiểu Yến TỠđã  kết nghÄ©a tỉ muá»™i, nên chẳng có gì phải giấu tiện nữ Ä‘em hết sá»± tháºt kể lại cho  Tiểu Yến Tá» nghe, kể cả những váºt tin cÅ©ng Ä‘em cho cô ấy xem. Tiểu Yến Tá» vừa  mừng vừa ngạc nhiên nói là sẽ giúp tiện nữ Ä‘i tìm Hoàng thượng. Thế là hôm ấy  tháºt ra thì không phải chỉ má»™t mình Tiểu Yến Tá» mà cả ba chúng tôi. Tiểu Yến Tá»,  tiện nữ và Kim Tá»a cùng đến trưá»ng săn bắn. Tiểu Yến Tá» dẫn đưá»ng. Tiện nữ và  Kim Tá»a ì ạch trèo theo, nhưng vì bá»n tôi yếu Ä‘uối quá, nên cứ té mãi mà chẳng  vượt qua được. Biết là nếu kéo dài sẽ muá»™n mất nên tiện nữ đưa tÃn váºt cho Tiểu  Yến Tá», nhá» cô ấy mang Ä‘i gặp Hoàng thượng và kể lại chuyện cÅ©. Tiểu Yến TỠđã  khẳng khái nháºn lá»i, rồi má»™t mình mang tÃn váºt leo qua núi. Kể từ đó, bá»n tôi  mất bặt tin Tiểu Yến Tá» cho mãi đến hôm nay, trong lúc đứng bên đưá»ng nhìn đám  rước má»›i thấy lại, nhưng bây giá» cô ta đã trở thành Hoàn Châu Cát Cát rồi.   
Lá»i cá»§a Tá» Vy làm má»i ngưá»i bàng hoàng, nhưng  câu chuyện nàng kể lại hoàn toàn mang tÃnh thuyết phục nó chẳng có vẻ gì là hư  cấu. Chuyện đáng tin lắm chứ? Nó rất có thể xảy ra. Má»i ngưá»i yên lặng, má»i  ngưá»i đánh giá theo sá»± lượng định cá»§a mình, trong khi thầy trò cá»§a Vy vì ấm ức,  cÅ©ng có thể vì bá»±c tức, Ä‘á»u òa lên khóc.  
Một  lúc, TỠVy mới nói tiếp:  
- Câu chuyện cá»§a tôi  như thế đấy, tôi xin thá» nó hoàn toàn là sá»± tháºt tôi cÅ©ng biết là bây giá» muốn  quý vị tin thì rất khó khăn. Bởi vì hiện giá» trên ngưá»i tôi nào có váºt gì để quý  vị tin, tất cả chỉ là lá»i nói thì khó có ai tin được. Có Ä‘iá»u Tiểu Yến Tá» chẳng  phải là ngưá»i Tế Nam, cô ấy sinh trưởng tại thành phố Bắc Kinh này, nÆ¡i trú ngụ  là Viện ngưá»i nghèo số 12 xóm Äuôi Chó. Liá»…u Thanh và Liá»…u Hồng là ngưá»i biết  rất rõ cô ấy, lai lịch cô ta không phải là khó xác minh. Nếu Phước đại nhân chịu  khó cho ngưá»i Ä‘i Ä‘iá»u tra, thì nhất định sẽ rõ ngay. Äến mãi hôm nay tôi má»›i  nghiệm được lòng ngưá»i quá phức tạp. Tôi và Tiểu Yến TỠđã kết nghÄ©a tỉ muá»™i, có  thá» trước trá»i đất. Váºy mà... không ngá» lại có háºu quả thế này. Quý vị có biết  không? Khi Tiểu Yến Tá» mất tÃch, tôi đã rÆ¡i biết bao nhiêu nước mắt. Tôi cầu  khẩn trá»i, van xin cho cô ấy sống... Váºy mà, bây giá» sá»± việc xảy ra làm tôi Ä‘au  lòng quá. Bây giá» tôi cÅ©ng chẳng màng chuyện được làm cát cát hay không, tôi chỉ  tiếc là mình vừa không có cÆ¡ há»™i gặp lại được cha ruá»™t., lại vừa mất Ä‘i má»™t  ngưá»i bạn.  
Tá» Vy càng nói nước mắt càng chảy  dài má»i ngưá»i có mặt ở đấy đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai nói được lá»i nào cả.   
Rất lâu sau đó, Phước Luân đại há»c sÄ© đứng  dáºy:  
- Chuyện cá»§a Hạ cô nương đây, tôi đã rõ  cả rồi. Tôi nghÄ©, nếu những lá»i cô vừa nói là sá»± tháºt, thì chắc chắn chúng tôi  phải có bổn pháºn, phải tìm má»i cách mang lại công lý cho cô. Nhưng trước mắt xin  Hạ cô nương cứ ở lại bổn phá»§ tịnh dưỡng, rồi những chuyện khác sẽ tÃnh sau.   
Nói xong ông quay sang bà Phước Tấn:   
- Bà hãy cắt cỠhai con a đầu chăm sóc cho Hạ  tiểu thư đây nhé?  
- Ông yên tâm, chuyện đó để  tôi lo.  
Phước Tấn đáp, ông Phước Luân đi ra  ngoài. Nhĩ Khang đi theo, nhưng đi được mấy bước không hiểu nghĩ gì lại quay lại  nói với TỠVy:  
- Thuốc đã nguá»™i cả rồi, để  tôi bảo bá»n a đầu Ä‘un lại cho cô nhé. Phải uống thuốc đấy, uống thuốc má»›i mau  lành bệnh, má»›i khá»e. Ban nãy, trên đưá»ng vì không biết nên tôi đã mạo phạm,  nhưng mà trong cái hoàn cảnh đó, tôi đâu thể lá»±a chá»n cách nào khác.   
TỠVy nhìn Nhĩ Khang, rưng rưng lệ nói:   
- Không, chẳng có gì là mạo phạm cả mà là  huynh đã cứu tôi. Nếu lúc đó tôi rÆ¡i vào tay ngưá»i khác thì bây giá» coi như đã  toi mạng... Xin cảm Æ¡n chuyện huynh đã cho mang tôi vá» phá»§. CÅ©ng như cảm Æ¡n  những gì mà anh đã chịu khó lắng nghe tôi nói.  
NhÄ© Khang nhìn Tá» Vy lặng lẽ gáºt đầu. 
Váºy là Phá»§ há»c sÄ© báºn rá»™n hẳn lên.  
NhÄ© Khang không chá», đã leo lên ngá»±a láºp tức đến đại lao ngay.  Liá»…u Thanh và Liá»…u Hồng trong tráºn đấu vá»›i đám thị vệ. Mãnh hổ nan địch quần hồ  nên đã bị bắt. NhÄ© Khang cÅ©ng chẳng cần giải thÃch, đến ngục hạ lệnh thả ngay  huynh muá»™i nhà há» Liá»…u, rồi Ä‘i thẳng đến Viện ngưá»i nghèo. Gặp rất nhiá»u ngưá»i,  từ già trẻ bé lá»›n, vào tham quan cả phòng cá»§a Tá» Vy và Tiểu Yến TỠở. Tất cả sá»±  tháºt được phÆ¡i bày, sá»± tháºt đó tuy đã được biết trước nhưng vẫn làm cho NhÄ©  Khang choáng váng.  
Tá» Vy má»›i là cát cát tháºt!  Còn Tiểu Yến Tá» chỉ là cát cát giả thôi!  
NhÄ©  Khang tháºt không ngá», Tiểu Yến Tá» lại to gan như váºy, dám mạo nháºn cát cát, tá»™i  khi quân rất nặng, có thể đưa đến tru di tam tá»™c nhưng rồi nghÄ© lại. Tiểu Yến Tá»  từ nhỠđến lá»›n, từ má»™t đứa khố rách áo ôm, rùng mình má»™t cái, biến thành cát cát  sang trá»ng, làm sao không ham? Có phạm tá»™i chết cô ta vẫn cứ  làm. 
Nhĩ Khang sau khi chứng thực được câu  chuyện, việc đầu tiên là tiếp xúc với Liễu Thanh, Liễu Hồng.  
- Ta nghÄ© chuyện Tiểu Yến Tá» biến thành cát cát hẳn khiến các  ngươi thắc mắc, nên ta muốn dặn các ngươi đôi Ä‘iá»u, chuyện này rõ là ly kỳ? Vì  khi cô ấy đến trưá»ng săn bắn, rồi bị Hoàng thượng bắt mang vào cung, sau đó biến  thành cát cát. ÄÆ°á»£c Hoàng thượng thương yêu phong cho chức Hoàn Châu Cát Cát đó  là duyên may. Äồng ý trong chuyện này có nhiá»u chuyện lạ. Có Ä‘iá»u tạm thá»i các  ngươi hãy kÃn miệng đừng để má»i ngưá»i biết cái quá khứ cá»§a cát cát kẻo há»a vào  thân.  
Liễu Thanh bất bình:  
- Cái gì mà há»a vào thân? Cô ta dù giá» là cát cát hay là gì  cÅ©ng mặc, nhưng bản chất con ngưá»i đâu thay đổi? Xem đấy Tôn Ngá»™ Không dù đủ  phép biến hóa nhưng có thay đổi được cốt khỉ đâu?  
Nhĩ Khang nghiêm mặt:  
-  Nhưng bây giá» cô ấy có tiá»n hô háºu á»§ng, được vua phong chức tước thương yêu. Cô  ta hoàn toàn đã khác. Cành vàng lá ngá»c đấy, chứ không còn bụi Ä‘á»i. Vì váºy tôi  cÅ©ng không dám gá»i Ä‘Ãch danh tên đẻ cá»§a cô ta nên các ngưá»i cÅ©ng váºy cẩn tháºn  má»™t chút, bằng không lại gặp nạn như hôm vào ngục mà nếu lần này có bị bắt thì  tá»™i sẽ nặng khó lưá»ng được đấy.  
Liá»…u Thanh  nghe vẫn có vẻ bất phục, còn Liá»…u Hồng thì sợ hãi, gáºt đầu:  
- Vâng, vâng! Chúng tôi biết rồi! Từ đây vá» sau sẽ chẳng nói  năng gì cả chuyện Tiểu Yến Tá».  
NhÄ© Khang nhìn  hai ngưá»i.  
- Váºy thì tốt. Riêng vá» Hạ cô  nương, thì tạm thá»i ở lại trong phá»§ ta, không biết chừng nào má»›i vỠđây. Ta nói  để mấy ngươi biết mà đừng thắc mắc.  
Nói xong  NhÄ© Khang lấy trong ngưá»i ra má»™t nén bạc, đặt lên bàn.  
- Äây  là món quà, Hạ cô nương gởi lại cho tất cả các ngưá»i ở Viện này, hãy chia nhau  để sắm sá»a cái ăn cái mặc.  
Liá»…u Thanh nghi ngá» nhìn NhÄ© Khang, nhưng biết anh chàng này  là ngưá»i có quyá»n có thế, nên chẳng muốn gây rắc rối, chỉ nói:  
- Thế này thì chẳng phải chỉ có má»™t mình Tiểu Yến Tá» làm cát  cát, mà cả Tá» Vy cÅ©ng đã biến thành Phượng Hoàng. Chúng ta những ngưá»i ở Viện  nhà nghèo này, tốt hÆ¡n chẳng nên thắc mắc gì cả, hãy xem như Tiểu Yến Tá» và Tá»  Vy không có má»™t quan hệ gì vá»›i mình nữa tốt hÆ¡n.  
NhÄ© Khang trở vá» Phá»§ há»c sÄ©, Ä‘em tất cả những Ä‘iá»u mình đã  nghe thấy kể lại, làm cả nhà càng kinh ngạc hÆ¡n. Váºy là sá»± tháºt đã sáng tá».   
Nhưng NhÄ© Thái vì có nhiá»u cảm tình vá»›i Tiểu  Yến Tá» nên vẫn cố chấp không tin. Má»™t ngưá»i con gái hồn nhiên, bướng bỉnh như  váºy làm sao có thể làm chuyện động trá»i, bán đứng cả tỉ muá»™i kết nghÄ©a cá»§a mình?  Rồi giả danh để được làm cát cát? Vì váºy NhÄ© Thái cứ lắc đầu bảo 
- Không thể nào như váºy được. Cái cô Hoàn Châu Cát Cát kia  ngây thÆ¡, trá»±c tÃnh, thì không phải là hạng ngưá»i quá»· quyệt! Mấy ngưá»i không  biết cô ấy rất phóng khoáng, không chấp nhất lá»… nghi cá»§a triá»u đình. ThÃch gì  nói nấy, chẳng thèm để ý đến Ä‘iá»u cấm kỵ, mấy hôm trước bá»n tôi gặp nàng trong  Ngá»± Hoa viên. Cô ấy còn bày rượu ra uống vá»›i bá»n này chẳng khác gì má»™t trang nam  tá». Má»™t ngưá»i dá»… thương lại đầy nam tÃnh như váºy, làm sao có thể lưu manh dối  trá để làm chuyện phản bá»™i khó tha thứ được chứ?  
NhÄ© Khang bá»±c dá»c:  
- Ngươi  tin hay không tùy ngươi nhưng sá»± tháºt vẫn là sá»± tháºt. Cát cát giả thì ở trong  cung, còn cát cát tháºt thì ở ngoài. Chuyện này đúng là ông trá»i đã sắp xếp lầm  lẫn.  
Bà Phước Tấn trầm ngâm suy nghĩ chợt  thấy lo lắng:  
- Nhưng như váºy cÅ©ng không  được! Bởi vì, nghe nói là Hoàng thượng rất yêu thÃch Hoàn Châu Cát Cát, bây giá»  chuyện tế thần tạ Æ¡n cÅ©ng đã cá» hành, tức là đã công bố cho thiên hạ biết cả  rồi. Nếu bây giá» mà phát hiện là cát cát giả thì thể diện triá»u đình sẽ ra sao?  Rồi đây sẽ có má»™t số ngưá»i bị liên lụy? Ngưá»i đầu tiên có thể là Lệnh Phi. Ngưá»i  Ä‘ang bị Hoàng háºu ganh tị gay gắt...  
Ông  Phước Luân nghe nói gáºt đầu:  
- Phu nhân,  những Ä‘iá»u muá»™i nghÄ© cÅ©ng là Ä‘iá»u ta đã nghÄ© đến.  
Nhĩ Khang nhìn cha mẹ:  
-  Như váºy ý cá»§a cha là...  
Phước Luân nhìn con  trai:  
- Vâng, bất luáºn thế nào, chúng ta cÅ©ng  phải xếp chuyện này qua má»™t bên, để Hạ cô nương tạm trú trong dinh, tránh lá»i  bàn tán tiếp tục bên ngoài cÅ©ng như để tránh không để chuyện lan truyá»n rá»™ng ra.  Chuyện cát cát tháºt và giả, tạm thá»i chỉ có chúng ta biết má»i ngưá»i phải kÃn  miệng, không tiết lá»™ cho ngưá»i khác biết thêm.  
Nhĩ Khang ngạc nhiên:  
- Có  nghÄ©a là chúng ta sẽ không làm gì hết? Äã biết được sá»± tháºt mà vẫn để cho cát  cát giả hưởng vinh hoa, còn cát cát tháºt? Váºy là bất công, con thấy thì... tốt  nhất là nên báo cho Hoàng thượng biết!  
Ông  Phước Luân xua tay:  
- Chuyện quan trá»ng thế  này không nên gấp gáp con đừng nên quên rằng gia đình ta có quan hệ vá»›i Lệnh  Phi, mà gió thổi thì biển động, tai há»a chắc chắn là cÅ©ng vạ lây sang mình.   
- Như váºy chẳng lẽ để thân thế cá»§a Tá» Vy bị  vùi che mãi sao? Vả lại sau này nếu Hoàng thượng mà phát hiện mình bị lưá»ng gạt,  thì lúc đó tá»™i cá»§a Lệnh Phi còn nặng hÆ¡n.  
Ông  Phước Luân lắc đầu:  
- Hoàng thượng chưa hẳn  là nguy hiểm mà ngưá»i khác phát hiện sẽ nguy hiểm hÆ¡n. Hẳn con biết ta ám chỉ ai  rồi chứ? Vì váºy cẩn tháºn thì hÆ¡n! Mà cái cô nàng Hoàn Châu cát cát này cÅ©ng vô  tư lạ, suốt ngày chỉ cưá»i đùa chẳng há» thắc mắc gì cả thôi thì khoan động binh,  nguy hiểm cho má»i ngưá»i!  
Nhĩ Thái chen vào:   
- Vâng, cát cát là ngưá»i rất vui tánh, nhưng  sá»± an vui đó chưa hẳn tồn tại mãi, nếu bị phát hiện là chắc sẽ quáºy tứ tung. Vì  váºy, con thấy tốt nhất không nên vá»™i nói ra. Äể con chá» má»™t dịp nào đó đưa NgÅ© A  Ca đến đây, cho huynh ấy thấy Tá» Vy, rồi từ từ tiết lá»™. ÄÆ°á»£c không?   
Ông Phước Luân gáºt đầu:  
- NhÄ© Thái có lý, các ngưá»i cần nhá»› là, Hoàng thượng là trên  hết, dù có sai vẫn là không saị Ngưá»i Hoàng thượng ưa thÃch dù cho không phải  cát cát vẫn là cát cát ta không há» có ý che Ä‘áºy sá»± tháºt, ta cÅ©ng không cần láºp  công. Chỉ mong sao mình không bị ghép tá»™i. Vì váºy các con nếu có rảnh cứ Ä‘i vào  cung, dò la thá» xem, nếu có thể tiếp xúc vá»›i Tiểu Yến Tá», nói xa gần cho cô ta  biết cái tên Tá» Vy xem cô ta phản ứng thế nào?  
NhÄ© Thái gáºt đầu:  
- Vâng.   
Ông Phước Luân nghiêm nghị quay nhìn Nhĩ  Khang:  
- Trong nhà có má»™t Hạ Tá» Vy đó là bà  máºt cá»§a gia đình, là phước hay là há»a còn chưa biết. Vì váºy ta mong các con, làm  gì phải kÃn miệng má»™t chút biết không?  
NhÄ©  Khang, tuy thấy làm như vây là không phải vá»›i Tá» Vy, nhưng Khang thông minh biết  phán Ä‘oán, những Ä‘iá»u cha chàng nghÄ© Ä‘á»u có cái lý cá»§a nó. Chuyện này nếu hành  động không tế nhị có thể gây há»a cho cả nhà. Sống vá»›i vua như sống vá»›i cá»p, phải  biết tùy nghi mà ứng biến.  
NhÄ© Khang gáºt đầu  vá»›i cha:  
- Vâng, con biết, con sẽ cẩn tháºn  không để gây há»a cho gia đình đâu.  
Nhĩ Khang  nói thế, nhưng lòng rất buồn, tội cho TỠVy chứ?  
Äêm, êm ả bình yên, Tá» Vy ngồi cạnh bàn, bàn tay nâng đàn, dạo  má»™t khúc nhạc rồi khẽ hát:  
Núi vá»i vợi, sông  vá»i vợi.  
Sông với núi cùng xa lắc  lơ 
Äợi mãi đợi chá» mãi chá» 
Chá» vá»›i đợi má»i mòn chỠđợi.  
Má»™ng đã xa ngưá»i rồi cÅ©ng xa 
Trá»i xa miết, trá»i như quên ta 
Hát vẫn hát lá»i sầu năm cÅ© 
Mưa gió mãi sầu đến bao giá».  
Tiếng đàn rồi tiếng hát của TỠVy, buồn mênh mang.   
Có tiếng gõ cá»a. Kim Tá»a bước ra mở, thì đã  thấy NhÄ© Khang vá»›i chén thuốc trên tay đứng đấy tá»± bao giá».  
- Tiếng đàn hay quá, mà lá»i hát cÅ©ng hay.  
Lá»i khen cá»§a NhÄ© Khang làm Tá» Vy đỠmặt:  
- Xin lỗi Phước công tỠnhé. Tôi thấy cây đàn này treo trên  vách, buồn quá trộm lệnh lấy xuống khẩy chơi, chứ chẳng có gì đâu.   
Rồi nhìn thấy Nhĩ Khang bưng thuốc, TỠVy vội  chạy đến nói:  
- Thiệt làm phiá»n công tá», sao  công tá» lại tá»± mình làm chuyện này?  
- Nếu sợ  tôi phiá»n thì cô nương phải uống cạn chén thuốc này nhé!  
Kim Tá»a vá»™i đỡ lấy chén thuốc trên tay NhÄ© Khang đưa cho Tá»  Vy, Khang há»i:  
- Những vết thương trên ngưá»i  còn làm cô Ä‘au không?  
Lá»i chăm sóc cá»§a NhÄ©  Khang làm Tá» Vy lúng túng:  
- Äỡ nhiá»u lắm  rồi! Cảm Æ¡n huynh!  
- Äừng cảm Æ¡n! NghÄ© đến  chuyện hôm ấy làm cô bị thương tôi áy náy vô cùng.  
Và nhìn thẳng vào mắt TỠVy, Nhĩ Khang tiếp:  
- Tôi đã đến Viện ngưá»i nghèo và đã gặp Liá»…u Hồng, Liá»…u Thanh  rồi!  
Tá» Vy giáºt mình:  
- Như váºy, kết luáºn cá»§a anh ra sao?  
- Hãy uống thuốc trước đi, rồi tôi sẽ nói cho nghe.   
Tá» Vy nghe váºy, vá»™i vã bưng chén thuốc lên  uống. Vừa đặt chén thuốc xuống là nhìn NhÄ© Khang dò há»i 
- Lúc cô trình bày tôi tin ngay đó là sá»± tháºt và sau đấy tôi  gặp Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, càng xác nháºn sá»± việc hÆ¡n. Nhưng mà bây giá» việc đã  diá»…n biến má»™t cách vô cùng phức tạp, bởi vì cô thì chẳng có váºt tin, chỉ có lá»i  nói, nếu bây giá» Tiểu Yến Tá» khăng khăng cô ta là cát cát tháºt, thì cô hoàn toàn  Ä‘uối lý rồi, vả lại nếu Hoàng thượng tin lá»i cá»§a Tiểu Yến Tá» thì xem như cô sẽ  cầm chắc cái chết trong tay vì tá»™i mạo nháºn 
-  Nhưng nếu Hoàng thượng không tin, thì sao huynh mới nghe đã tin?   
NhÄ© Khang thành tháºt nói 
- Sự tin tưởng phần lớn là do trực giác. Bởi vì... cô đã  thuyết phục tôi... tôi tin cô.  
TỠVy ngỡ  ngàng một chút:  
- à huynh muốn nói là... câu  chuyện cá»§a tôi và những ngưá»i tôi dẫn chứng Ä‘á»u không có tác dụng gì ư?   
- Äúng! Vì Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng và những  ngưá»i trong Viện ngưá»i nghèo kia, biết đâu là đã tư thông nhau, cấu kết nhaá»§ Các  ngưá»i thấy Tiểu Yến Tá» trở thành cát cát má»™t cách dá»… dàng như váºy, nên hoa mắt  và xếp đặt ra câu chuyện thế này?  
Kim Tá»a  đứng gần đấy, bất bình:  
- Tháºt vô lý! Phước  đại thiếu gia, ngưá»i định vu oan giá há»a cho tiểu thư tôi ư?  
Nhĩ Khang nói 
- Cô Kim Tá»a  đừng nóng đây chỉ là giả thuyết cá»§a tôi. Nhưng mà khả năng để ngưá»i ta kết luáºn  như váºy là rất lá»›n, Hoàng thượng dù gì cÅ©ng là Hoàng thượng. Cha tôi nói má»™t câu  mà tôi thấy rất dúng. Äó là Hoàng thượng có sai thì cÅ©ng không sao. Bở vì ông ấy  là đấng cao tối thượng. Chẳng có ai đúng hÆ¡n ông ấy. Nên chuyện ông nháºn Tiểu  Yến Tá» là con ruá»™t cá»§a mình thì Tiểu Yến Tá» Ä‘Ãch tháºt là máu má»§ cá»§a ông ta. Bây  giá» chợt nhiên xuất hiện má»™t Hạ Tá» Vy, nếu nghi ngá» hay phá»§ nháºn cô, thì sá»± việc  sẽ thế nào? Háºu quả hẳn là ghê gá»›m, vì váºy chúng tôi không dám cho cô lá»™ diện  ngay, trừ phi tôi nắm chắc là đúng, đó cÅ©ng là cách bảo đảm sá»± an toàn cho cô.   
Tá» Vy nghe thế hoàn toàn tuyệt vá»ng:   
- Váºy là... váºy là tôi có miệng mà chẳng thốt  nên lá»i ư?  
- Không hẳn là như váºy, cả nhà tôi  ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© đến việc cá»§a cô, bây giá» chỉ xin cô tạm thá»i chá», ẩn nhẫn  đừng có nóng nảy, trong thá»i gian đó chúng tôi sẽ Ä‘i vào cung, tìm cách tiếp xúc  vá»›i Tiểu Yến Tá» là ngưá»i duy nhất có thể giải oan cho cô được thôi.   
Tá» Vy ngả ngưá»i dá»±a vào ghế, chán nản:   
- Cô ấy bây giỠđã thành cát cát. Äã lên được  lưng voi thì dại gì mà nhảy xuống để ngưá»i khác cưỡi?  
NhÄ© Khang suy nghÄ©, gáºt đầu:  
- CÅ©ng có thể là như váºy!  
Lá»i cá»§a NhÄ© Khang làm Tá» Vy tuyệt vá»ng thêm. NghÄ© đến Tiểu Yến  Tá» ngưá»i bạn kết nghÄ©a đầy nghÄ©a khà ngày nào, tại sao dá»… thay đổi váºy? Tá» Vy  kêu lên: Tiểu Yến Tá» Æ¡i! Tiểu Yến Tá»! Sao ngưá»i có thể làm cái chuyện đổi trắng  thay Ä‘en như váºy được chứ?  
 
  
  
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 07:49 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
  
 
Cùng  lúc đó, Tiểu Yến Tá» Ä‘ang bá»±c dá»c trong cung.  
Lá»… tế thần tạ Æ¡n đã trôi qua. Äỉnh Ä‘iểm cá»§a vinh quang cÅ©ng đã  qua, hai ngày liá»n rảnh rá»—i ở không váºy mà chẳng hiểu sao tim Tiểu Yến Tá» cứ Ä‘áºp  mạnh mắt cứ giáºt, tối ngá»§ nằm mÆ¡ lại thấy toàn là bóng dáng cá»§a Tá» Vy. Lạ quá,  và Tiểu Yến Tá» muốn ra khá»i cung vua, để vá» Viện ngưá»i nghèo tìm Tá» Vy để xin  lá»—i, kể lể hết nguyên nhân tại sao mình làm như váºy... Và rồi trả lại chức danh  cát cát cho Tá» Vy nữa.  
Nhưng mà Tiểu Yến Tá»  nào đâu có ngá». Cung Ä‘iện trùng trùng cá»a, Ä‘i vào đã không dá»… mà ra cÅ©ng khó.   
Dẫn Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác Tá» Ä‘i theo. Tiểu  Yến TỠđã tìm má»i cách để Ä‘i ra ngoài nhưng vừa ra đến trước cá»a thì đã bị đám  thị vệ ngăn lại. Tiểu Yến Tá» trừng mắt.  
-  Ta là Hoàn Châu cát cát đây! Sao dám ngăn ta!  
Äám thị vệ chỉ cúi đầu chào kÃnh cẩn rồi dàn ngang ra:   
- Nô tài tham kiến Hoàn Châu cát cát!   
- Khá»i phải lá»… nghÄ©a gì cả, tụi bây chỉ cần  đứng qua cho ta ra ngoài má»™t chút là xong.  
-  Da. Hoàng thượng có lệnh, tạm thá»i Hoàn Châu cát cát phải ở lại trong cung không  được Ä‘i ra ngoài.  
Tiểu Yến TỠlúng túng:   
- Hoàng A Ma nói vá»›i ta là sau ngày tế lá»… tạ  Æ¡n xong là có quyá»n ra khá»i cung mà? Các ngươi hãy tránh ra!  
Nhưng đám thị vệ vẫn đứng yên, vẫn hết sức cung kÃnh:   
- Bá»n nô tài chưa nháºn được thánh chỉ, chưa  dám tá»± ý hành động!  
Tiểu Yến Tá» còn muốn  tranh biện, nhưng hai tiểu thái giám Tiểu Äặng Tá» và Tiểu Trác TỠđã vòng tay  thưa:  
- Cát cát hãy quay lại, bá»n nô tài đã  nói rồi mà cát cát không tin. Lần trước Dung ma ma có gá»i hai đứa vào, dặn dò  phải chăm sóc cát cát cho kỹ. Nhưng không được để cát cát ra khá»i cung.   
Tiểu Yến TỠnổi nóng:  
- Dung ma ma là cái gì dữ váºy?  
Tiểu Äặng Tá» nhìn trước nhìn sau, rồi nói:  
- Dung ma ma là cánh tay trái cá»§a Hoàng Háºu đấy. Các cát cát  khác cÅ©ng Ä‘á»u phải răm rắp nghe theo.  
Tiểu  Yến TỠtrỠmôi:  
- Buồn cưá»i không? Nhưng Tiểu  Yến Tá» này từ nào đến giá» không phải vâng lá»i ai cả.  
Tiểu Yến Tá» nói váºy, nhưng rồi cÅ©ng quay gót bá» Ä‘i, hai thái  giám vá»™i vã Ä‘i theo. Tiểu Yến Tá» nói:  
- Các  ngươi chống mắt mà xem nhé, ta là Hoàn Châu cát cát chứ không phải là tù nhân  của các ngươi, rồi các ngươi xem!  
Tiểu Yến TỠ chưa hết bực đi sang một chiếc cổng khác, vẫn bị đám thị vệ cản ngang:   
- Dạ tham kiến cát cát! Cát cát kiết tưá»ng!   
Tiểu Yến Tá» tức mình giáºm chân:   
- Các ngươi chẳng cho ta Ä‘i thì còn kiết  tưá»ng cái con khỉ gì? Ta tháºt là xui xẻo!  
Tối  hôm ấy, Tiểu Yến Tá» lạ nằm mÆ¡ thấy Tá» Vy. Tá» Vy hiện ra lá» má» trong sương, cưá»i  trong mắt, nhưng miệng lại buồn buồn.  
- Tiểu  Yến Tá», tỉ vẫn khá»e chứ?  
Tiểu Yến TỠlúng  túng:  
- Tôi khá»e... mà không khá»e.   
- Tỉ đã đánh cắp chiếc quạt và bức tranh cá»§a  tôi như váºy hẳn tỉ vui lắm chứ?  
- Không...  không... tôi không muốn làm chuyện đó đâu. Muá»™i hãy nghe tôi giải thÃch.   
Äá»™t nhiên Tá» Vy chồm tá»›i bấu lấy vai Tiểu Yến  Tá», hét to.  
- Chị là kẻ lừa đảo, hãy trả cha  lại cho tôi, trả cho tôi... Bằng không tôi sẽ giết chị...  
Tiểu Yến TỠsợ hãi, nói lớn:  
- Tá» Vy... hãy nghe tỉ giải thÃch... Tá» Vy... tôi không há»  muốn váºy... Chúng ta là tỉ muá»™i mà... Hãy cứu tôi...  
Tiểu Yến Tá» giáºt mình tỉnh dáºy, nàng phát hiện hai con hầu  Minh Nguyệt, Thể Hà nằm gần đấy cÅ©ng thức giấc theo. Hai đứa chạy tá»›i há»i:   
- Cát cát! Cát cát có làm sao không? Cát cát  lại nằm mơ nữa rồi.  
Tiểu Yến Tá» mở trừng đôi  mắt nhìn quanh, rồi thảng thốt há»i:  
- Ta đang  ở đâu đây?  
- Bẩm cát cát, đương nhiên là ta  đang ở trong cung.  
Tiểu Yến TỠthở hắt ra.   
- Trong cung à? Váºy mà ta tưởng là Ä‘ang ở  trong Viện ngưá»i nghèo.  
Minh Nguyệt và Thể Hà  không biết Tiểu Yến Tá» nói gì, nhưng cÅ©ng không dám há»i tiếp.  
Tiểu Yến TỠđẩy Minh Nguyệt và Thể Hà qua một bên rồi bước  chân trần xuống đất. Minh Nguyệt và Thể Hà vội cầm giầy tới, nhưng Tiểu Yến TỠ lắc đầu.  
- Không cần! Không cần! Hãy để mặc  ta.  
Tiểu Yến Tá» Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng má»™t  lúc há»i:  
- Bây giá» là khoảng canh mấy rồi  váºy?  
- Thưa cát cát, mới canh hai thôi ạ.   
Tiểu Yến TỠsuy nghĩ, rồi chợt vỗ tay:   
- Tiểu Äặng Tá»! Tiểu Trác Tá»! Mau vào đây.   
Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác Tá» nghe gá»i vá»™i chạy  vào, mắt còn ngái ngá»§, quỳ xuống trước mặt Tiểu Yến Tá».  
- Dạ, bá»n nô tài có mặt!  
-  Các ngươi từ đây vỠsau, không được thưa nô tài trước mặt ta nữa nhé.   
- Dạ! Nô tài biết.  
- Nô tài xin tuân mệnh!  
Sá»±  quen miệng cá»§a hai thái giám trẻ làm Minh Nguyệt và Thể Hà phì cưá»i. Tiểu Yến Tá»  trừng mắt.  
- Các ngươi cưá»i gì váºy?   
Minh Nguyệt quỳ xuống:  
- Tội tỳ nữ đáng chết!  
Chứ  chẳng dám nói lý do tại sao làm Tiểu Yến Tá» bá»±c dá»c hÆ¡n, nàng giáºm chân.   
- Tại sao lại nói tá»™i tỳ nữ đáng chết? Tại  sao đáng chết. Từ rày vá» sau ta cấm các ngươi không được nói những lá»i đại loại  như "nô tài đáng chết! Tỳ nữ đáng chết gì cả!" Không ai là nô tài tỳ nữ ở đây  cả, biết không?  
Bốn ngưá»i cùng quỳ xuống:   
- Dạ... nô tài, tỳ nữ biết ạ!   
Tiểu Yến TỠbất lực thở dài, không biết làm  sao xóa được thói quen đó.  
- Này Tiểu Äặng  Tá», Tiểu Trác Tá», hai ngươi hãy lấy hết những móc câu trên tấm biển kia xuống  cho ta.  
- Những cái móc câu bằng đồng ấy hở  cát cát?  
- Äúng, đúng rồi! Hai cái chưa đủ,  lấy thêm mấy cái nữa Ä‘i. Còn nữa, các ngươi hãy đưa cho ta áo các ngươi, má»—i  ngưá»i má»™t bá»™, mấy sợi dây thừng, dây càng to càng tốt nhé! Nhanh lên!   
- Cát cát cần ngay bây giỠư? Äể làm gì?   
- Kệ ta! Ta đã bảo ngươi nhanh lên mà?   
Tiểu Äặng Tá» và Tiểu Trác Tá» không dám cãi,  quỳ xuống:  
- Vâng ạ!  
Lúc vào canh tư, Tiểu Yến Tá» trong bá»™ quần áo thái giám, vá»›i  chiếc khăn bit. mặt màu sáºm chỉ để lá»™ đôi mắt, nhẹ nhàng Ä‘i vá» phÃa tây cá»§a bá»  tưá»ng hoàng cung. Äây là nÆ¡i vắng nhất trong hoàng cung.  
Mấy thị vệ tuần tra Ä‘i ngang chẳng chút nghi ngá». Tiểu Yến Tá»  đợi thêm má»™t lúc, thấy chẳng ai qua nữa, má»›i bước đến sát bức tưá»ng nhìn lên,  rồi dượm ngưá»i định nhảy qua. Nhưng tưá»ng cao quá, không làm sao thoát qua được.  Tiểu Yến Tá» bá»±c mình lẩm bẩm:  
- Mấy hôm rày  ăn hoài ăn hoài, hở ra là ăn làm sao không béo chứ? Thế này thì cái ngón khinh  công coi như mất linh rồi. Tưá»ng cao quá cÅ©ng may là ta có chuẩn bị trước!   
Và lấy trong ngưá»i ra sợi dây thừng vá»›i cái  móc câụ Tiểu Yến Tá» rướn ngưá»i ném dây qua tưá»ng, ném mấy lượt, móc má»›i dÃnh vào  tưá»ng, Tiểu Yến Tá» Ä‘u lên nhưng vừa leo lên được ná»a tưá»ng, thì đám thị vệ tuần  tra lại đến.  
-  Không xong rồi!  
Yến Tá» kêu lên, vá»™i vã leo mau hÆ¡n, nhưng không ngá» móc câu  quá yếu, nên lại tuá»™t xuống. Tiếng dây tuá»™t đã bị bá»n thị vệ nghe được, bá»n  chúng nói:  
- Không được! Có tiếng động! Không  chừng có thÃch khách đấy! Cẩn tháºn!  
Và bá»n  chúng lá»›n tiếng kêu lên:  
- Ai đó! Ra đây!   
Những ngá»n đèn lồng từ bốn phÃa đổ lại. Tiểu  Yến Tá» giáºt mình, nhưng bá»n thị vệ chưa trông thấy Tiểu Yến Tá» Ä‘ang ở lưng chừng  tưá»ng. Chẳng ngá» ngay lúc đó móc câu như quá má»m nên giãn ra và Tiểu Yến Tá»  giống như ngưá»i làm xiếc, rÆ¡i ngay xuống trước mặt đám thị vệ.  
Bá»n thị vệ đồng loạt kêu lên:  
- ThÃch khách! ThÃch khách đây!  
Và cùng lúc, mưá»i mấy thanh trưá»ng kiếm chỉ vào ngưá»i Tiểu Yến  Tá». Tiểu Yến Tá» sợ hãi kêu lên:  
- Äừng đừng!  Các vị hảo hán! Hãy niệm tình tha mạng!  
Bá»n  thị vệ ngạc nhiên:  
- Äàn bà ư?   
Má»™t thị vệ dùng mÅ©i kiếm kéo khăn che mặt cá»§a  Tiểu Yến Tá» xuống. Không hẹn mà gặp, các thanh kiếm Ä‘á»u rÆ¡i cả xuống đất.   
- Ồ! Hoàn Châu cát cát dây mà!   
Trá»i vừa tá» má» sáng, vua Càn Long đã bị  chuyện Tiểu Yến Tá» và đám thị vệ đánh thức dáºy.  
Nhà vua xoa xoa mắt, chưa tỉnh hẳn ngá»§ nhìn xuống long sàng,  vẫn chưa tin đây lại là Tiểu Yến Tá». Cô gái trong bá»™ áo thái giám rá»™ng thùng  thình, sình đất còn dÃnh đầy thân, mặt mày lem luốc, chẳng khác gì đứa ăn mày,  chẳng có chá»— nào giống má»™t cát cát đương quyá»n cả. Vua trợn mắt:   
- Làm gì váºy? Má»›i sáng sá»›m đã đánh thức trẫm?  Tại sao rồi con lại biến thành nữ thÃch khách? Con thÃch đùa lắm ư? Hay là thÃch  gây sá»±? Nói xem!  
Rồi nhìn đống dây thừng và  móc đồng mà bá»n thị vệ má»›i mang vào, vua giáºt mình:  
- Còn những cái này là cái gì váºy?  
Tiểu Yến TỠbình thản:  
- Äó  là đồ nghá», có tên gá»i là phi trảo bá luyện tác.  
- Há»? Phi trảo bá luyện tác. Nghe cÅ©ng có vẻ chữ nghÄ©a lắm đấy  chứ. Nhưng mà để làm gì váºy?  
- Thì đồ nghá» do  con chế tạo, mà mấy đứa Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác Tá» tháºt vô dụng, bảo nó Ä‘i lấy  dây nó lại chá»n thứ quá yếu không đủ dai làm con té má»™t cú muốn thấy mấy ông  trá»i!  
Lệnh Phi đứng gần đấy lo lắng:   
- Té từ đâu váºy? Có nặng lắm không?   
- Té từ trên tưá»ng cao, Ä‘au thấu xương, mà  suýt tà còn bị đám thị vệ giết nữa đấy!  
Vua  Càn Long có vẻ không vui:  
- Ná»a đêm ná»a hôm  con trèo tưá»ng, có cả dụng cụ như váºy là sao? Có ý gì chứ?  
Tiểu Yến TỠnũng nịu:  
- Con  đã nói vá»›i Hoàng A Ma rồi, con muốn ra khá»i cung Ä‘i dạo má»™t vòng, nhưng má»i  ngưá»i lại không cho Ä‘i, tá»›i đâu cÅ©ng có ngưá»i canh chừng. Ở trong hoàng cung tuy  sướng tháºt, nhưng con nhá»› bạn bè con. Tá» Vy, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng... Con nhá»› há»  nhiá»u lắm!  
Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến TỠ không vui:  
- Lá»™n xá»™n! Rõ  là lá»™n xá»™n! Con bây giỠđã là cát cát chứ đâu phải dân thưá»ng nữa đâu?  Mẹ  con đã dạy con gì nào? Con há»c cái thói giao du dá»… dãi kia ở đâu chứ?   
Lệnh Phi thấy vua giáºn, sợ hãi đưa mắt nháy Tiểu Yến Tá», nhưng  Tiểu Yến Tá» Ä‘ang lúc bướng bỉnh nào để ý đến thái độ cá»§a Lệnh Phi. Vua Càn Long  lại tiếp:  
- Trẫm còn nhá»› rất rõ, lúc xưa mẹ  con là ngưá»i đàn bà má»m má»ng như dòng nước, đâu có ngang bướng xuẩn động như  con. Ngay cả cái võ công lá»™n xá»™n cá»§a con, thầy nào dạy váºy?  
Tiểu Yến Tá» nghe vua Càn Long nhắc đến mẹ. Chợt nhiên nảy ra ý  định tức giáºn há»™ cho Tá» Vy, lúc trước ở ngoài Tiểu Yến Tá» nghe nói vua có nhiá»u  vợ, nhưng khi vào cung rồi má»›i thấy quả không sai, quá nhiá»u nữa là khác. Nó hất  mặt lên, chẳng chút sợ hãi nói:  
- Hoàng  thượng đừng có đỠcáºp đến mẹ tôi. Làm gì ngưá»i còn nhá»› đến mẹ tôi, mà bảo là  giống nước hay lá»a chứ? Trong cung ngưá»i có quá nhiá»u bà phi. Phi này Phi ná»,  rồi nào là Tân, là quý nhân... quá xá vợ, nên mẹ tôi nào có nghÄ©a gì? Ngưá»i quên  mất từ lâu rồi! Nếu tháºt sá»± mà có nhá»›, thì đâu có để cho mẹ tôi chết mòn má»i bên  bá» hồ Äại Minh? Phải sống Ä‘á»i đàn bà góa suốt mưá»i mấy năm trá»i chứ?   
Từ nào đến giá» vua Càn Long chưa há» bị ai nói  thẳng những Ä‘iá»u không hay đó, ông có cảm giác như vừa bị tạt má»™t gáo nước lạnh  vào mặt. Giáºn tái mặt ông vá»— bàn, hét lên.  
-  Vô lễ!  
Bá»n thái giám, cung nữ Ä‘ang có mặt ở  đấy cÅ©ng tái mặt vá»™i quỳ má»p xuống chẳng dám ngẩng đầu lên, chỉ có Tiểu Yến Tá»  là đứng yên. Lệnh Phi sợ hãi chạy vá»™i tá»›i, giục Tiểu Yến Tá». 
- Mau quỳ xuống quỳ xuống, xin lỗi Hoàng thượng đi!   
Nhưng Tiểu Yến TỠvẫn ngang bướng:   
- Lá»—i gì mà lá»—i! Bá»™ giáºn là chặt đầu ư? Từ  lúc vào cung đến nay là tôi biết cái đầu mình rất dá»… rụng rồi. Nó rụng chỉ sá»›m  hay muá»™n thôi!  
Lá»i cá»§a Yến Tá» làm má»i ngưá»i  sợ hãi. Lệnh Phi là ngưá»i sợ nhiá»u nhất, nói nhanh:  
- Cát cát! Tại sao cát cát lại nói Ä‘iá»u kỳ lạ váºy? Ở đây là  triá»u đình chá»› không phải ở chốn dân gian. Cha cát cát là Hoàng đế cả nước chứ  không phải thưá»ng, cát cát không được xúc phạm.  
Chẳng ngỠTiểu Yến TỠkhông nghĩ ngợi gì cả, đáp:   
- Cha tôi không phải là Hoàng thượng. Tôi  không biết cha tôi là ai nữa là.  
Vua Càn Long  trừng mắt nhìn Tiểu Yến Tá», nhưng vá»›i ông, cái ngang bướng, cái bất khuất cá»§a  Tiểu Yến Tá» nó có má»™t cái gì rất lạ. Gần như là má»™t sá»± can đảm, mà những đứa con  khác cá»§a ông không há» có. Ông cÅ©ng nghÄ©, sá»± trách cứ cá»§a Tiểu Yến Tá» không phải  là vô lý, vì váºy ông trừng trừng nhìn Tiểu Yến Tá», rồi thở dài, chỉ ôn tồn nói:   
- Tiểu Yến Tá», trẫm biết là trẫm không phải  vá»›i mẹ con. Tháºt ra thì trẫm không hẳn là vô tình như váºy. Trẫm đã định mấy năm  sau đó sẽ quay lại Tế Nam rước mẹ con, không ngá» Hiếu Hiá»n Hoàng háºu lại qua  Ä‘á»i. Lúc đó trẫm buồn quá, không còn tâm trà gì nữa, nên há»§y bá» chuyến Ä‘i. Trẫm  biết là con đã nghÄ© gì? Hẳn con háºn ta nhưng mà hôm nay con đã nói ra. Trẫm nghÄ©  là con sẽ nguôi ngoai cÆ¡n giáºn. Còn chuyện bảo là không phải là cát cát, thì từ  đây vá» sau không được phép nói nữa nhé dù trẫm hiểu... mẹ con hẳn đã háºn trẫm cả  má»™t Ä‘á»i nên má»›i để con nói váºy!  
Tiểu Yến Tá»  nghe vua nói ngẩn ra. Nó biết là vua đã hiểu lầm Ä‘iá»u nó muốn nói. Nhưng đó là  má»™t sá»± ngá»™ nháºn có tình cảm.  
Vua Càn Long lại  tiếp:  
- Thú tháºt vá»›i con, trong đám con cá»§a  trẫm hiện nay, chẳng có đứa nào can đảm, bá»™c trá»±c, dám nói thẳng vá»›i trẫm như  con cả. Nhưng hôm nay vì nể mặt mẹ con, nên trẫm không chấp nhất chuyện con vừa  nói. Nào hãy lại đây!  
Tiểu Yến TỠnghe bảo  lại, không tiến tới, mà lùi lại theo bản năng, làm vua Càn Long càng áy  náy 
- Sao váºy? Vẫn còn giáºn Hoàng A Ma chăng?   
Lệnh Phi thấy vua Càn Long xuống nước như váºy  vá»™i đẩy Tiểu Yến Tá» tá»›i trước, cưá»i nói:  
-  Hoàng thượng hãy nhìn kỹ xem, cát cát bây giá» giống hệt má»™t chú mèo. Qua má»™t đêm  trèo tưá»ng ngã té, bị bá»n thị vệ hù dá»a, bị giải đến đây đợi bệ hạ thức dáºy...  đủ thứ chuyện như váºy, trách chi cát cát chẳng bá»±c dá»c, nổi cáu?   
Vua Càn Long nâng cằm Tiểu Yến TỠlên, chăm  chú nhìn, rồi thở dài:  
- Cái tÃnh ngang bướng  cá»§a con, chẳng khác chi ngày ta còn trẻ chút nào!  
Tiểu Yến Tá» ngÆ¡ ngác nhìn vua tháºt bất ngá». Cứ nghÄ© là bị bắt  đến đây hẳn là sẽ bị trừng phạt nặng, không ngá» lại được vua vá»— vá» tâm sá»±. Äiá»u  này bất giác làm Tiểu Yến Tá» cảm động òa lên khóc.  
Vua Càn Long ngạc nhiên:  
-  Gì váºy? Chuyện gì nữa váºy?  
Tiểu Yến TỠnắm  lấy vạt áo vua Càn Long, vừa khóc vừa nói:  
-  Từ nào đến giỠcon đâu có biết là có cha lại sướng thế này đâu? Hoàng A Ma, con  rất sợ, con sợ là nếu Hoàng A Ma mà đối xỠvới con thế này mãi thì con sẽ chẳng  bao giỠbỠđây để đi nơi khác được nữa!  
Lá»i  cá»§a Tiểu Yến Tá» làm vua Càn Long cảm động, chưa bao giá» vua thấy mình quan trá»ng  như váºy. Chưa bao giá» vua thấy vai trò ngưá»i cha lại quan trá»ng như thế.   
Vua kéo Tiểu Yến TỠvào lòng, rưng rưng nước  mắt nói:  
- Con sao khá» khạo váºy hÆ¡? Hoàn Châu  cát cát cá»§a trẫm? Trẫm yêu con, sẽ không để con phải sống xa ta nữa dâu!   
Tiểu Yến Tá» nghe váºy càng cảm động hÆ¡n nhưng  chỉ yên lặng. Vua Càn Long lại vuốt tóc Yến Tá», nhá» nhẹ nói:  
- Từ đây vá» sau, nếu muốn ra ngoài, con cứ đưá»ng đưá»ng chÃnh  chÃnh mà Ä‘i chá»› đừng có trèo tưá»ng. Ngưá»i Mãn Châu chúng ta, sống rất phóng  khoáng, con trai con gái gì cÅ©ng có thể cởi ngá»±a bắn tên như nhau, con muốn ra  ngoài chÆ¡i thì cÅ©ng không khó. Có Ä‘iá»u, phải cải nam trang, rồi Ä‘i cùng Tiểu  Äặng Tá» và Tiểu Trác Tá». Äừng gây sá»± vá»›i ai, tất cả vì lý do an toàn cá»§a con  đấy.  
Tiểu Yến Tá» nghe váºy mừng quá, đẩy vua  Càn Long ra, quỳ xuống dáºp đầu lia lịa:  
- Cảm  ơn Hoàng A Ma! Cảm ơn Hoàng A Ma.  
Vua Càn  Long cưá»i:  
- Nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện!   
- Dạ... Ä‘iá»u kiện gì?  
- Qua hai ngày nữa. Con phải đến thư phòng há»c chữ vá»›i các  huynh tỉ con. Cha đã bảo Ká»· Hiểu Phong rồi, phải đặc biệt lo dạy dá»— cho con. Ká»·  sư bá là ngưá»i há»c thức cao, kiến thức rá»™ng, vì váºy con phải gắng mà há»c. Nếu mẹ  con chẳng có dạy thi văn cho con, thì ở đây sẽ bổ sung Ä‘iá»u đó. Và bao giá» con  há»c giá»i thì con má»›i được ra khá»i cung.  
Tiểu  Yến Tá» nghe đến há»c, sa sầm nét mặt:  
- á»’! Còn  phải há»c chữ nữa ư?  
Khi Tiểu Yến Tá» rá»i khá»i  phòng ngá»§ vua Càn Long trên ngưá»i vẫn còn mặc bá»™ áo cá»§a tiểu thái giám. Trở vá»  phÃa Thấu Phương Trai, vừa Ä‘i vừa lẩm bẩm.  
-  Há»c chữ xong má»›i được ra khá»i cung? Thế này có nghÄ©a là muốn làm khó mình. Lúc  nhỠở trong am bà vãi, ni cô dạy cho mìn có mấy chữ trong Tam Tá»± Kinh, mà mình  đã thấy muốn Ä‘iên lên rồi. Bây giá» lại bắt há»c nữa nếu há»c má»™t hai năm trá»i mà  vẫn chưa nên thân, có phải là mình sẽ bị cấm cung thêm hai ba năm không? Váºy thì  chết mất, phải làm sao đây?  
Äằng kia Ä‘i lại  là NhÄ© Thái và VÄ©nh Kỳ.  
Vĩnh Kỳ vừa thấy một  tiểu thái giám từ xa đi tới, đã đưa tay ra hiệu:  
- Này lấy cho bá»n này má»™t bình trà nhé, đặt trong nhà nghỉ mát  đấy. Ta có chuyện đàm đạo vá»›i Phước Nhị gia đây.  
Tiểu Yến Tá» vừa thấy hai ngưá»i là mừng hết lá»›n quên cả má»i  chuyện, nhưng cô ta muốn đùa má»™t chút nên vừa che mặt, vừa giả giá»ng thái giám,  vòng tay lên thưa. 
- Vâng!  
Nhưng vì Tiểu Yến Tá» vòng tay mạnh quá, nên cái nút ở đầu vạt  áo tuá»™t ra, thế là những món đồ lỉnh kỉnh giấu trong đấy để mang ra ngoài xài,  như vàng bạc, nữ trang, tuôn cả ra, rÆ¡i cả xuống đất, Tiểu Yến Tá» láºt Ä‘áºt quỳ  xuống nhặt. VÄ©nh Kỳ nhìn thấy, giáºn dữ:  
- À!  Äây là má»™t tên trá»™m trong nhà đây! Hừ! Mi mang vàng bạc châu báu nhiá»u thế này,  sáng sá»›m Ä‘i đâu đây chứ?  
VÄ©nh Kỳ vừa nói, là  phóng tá»›i chụp áo Tiểu Yến Tá». Tiểu Yến Tá» gạt tay bằng má»™t thế võ, khiến Kỳ  phải ngạc nhiên rút tay lại và má»™t đòn khác. Yến Tá» né đòn rồi trổ nghá», lượn  ngưá»i như cánh én. VÄ©nh Kỳ tức tốc Ä‘uổi theo. NhÄ© Thái đứng đó không dằn được  cÅ©ng nhảy vào, NhÄ© Thái nghÄ©. Sao lại có chuyện kỳ cục thế này? Äã ăn trá»™m còn  dám đánh trả lại NgÅ© A Ca nữa. Tên  trá»™m này tháºt to gan! Chàng phóng má»™t bước cháºn đầu. Vừa hét:   
- Này! Xem ngươi chạy đưá»ng nào đây, kẻ trá»™m!  
Tiểu Yến Tá» vá»™i ngước lên cưá»i vá»›i NhÄ© Thái. Làm NhÄ© Thái giáºt  mình. Sao lại có thể là Tiểu Yến Tá»? NhÄ© Thái vá»™i ngừng tay và Tiểu Yến TỠđã  thừa dịp phóng má»™t đá vào mặt Thái, Thái đâu chịu thua đưa tay chụp chân Yến Tá»,  nếu Yến Tá» không rút lại kịp thì đã bị ngã ngá»a.  
Yến Tá» vừa rút chân lại thì VÄ©nh Kỳ đã xông tá»›i. Võ nghệ cá»§a  VÄ©nh Kỳ rất cao. Yến TỠđấu vá»›i má»™t mình NhÄ© Thái đã không lại, làm sao ứng phó  má»™t lúc được vá»›i hai ngưá»i, nên đã bị VÄ©nh Kỳ nâng bổng lên chưa kịp ném, thì  NhÄ© Thái đã can thiệp.  
-  Ngũ A Ca! Dừng  tay lại! Hoàn Châu cát cát đấy!  
Tiểu Yến TỠlúc đó cũng hồn phi phách tán, la lên:   
- Ngũ A Ca! Tôi xin chịu thua! Thả tôi xuống!   
VÄ©nh Kỳ nghe tiếng Tiểu Yến Tá» giáºt mình vá»™i  thả cô gái xuống, chân vừa chạm đất. Tiểu Yến TỠđã cưá»i:  
- Võ nghệ cá»§a NgÅ© A Ca rõ là cao cưá»ng! Lần trước bị má»™t mÅ©i  tên cá»§a Ca ca, tôi chưa phục, vì nghÄ© là lúc đó tại mình chưa kịp phòng bị Do  váºy ban nãy má»›i giả bá»™ đóng kịch để có dịp đấu vá»›i Ca ca! Không ngá» suýt tà đã  bị Ca ca giết lần thứ hai, bây giá» thì phục rồi! Phục rồi! Từ đây vá» sau sẽ  không dám trêu ghẹo nữa đâu!  
VÄ©nh Kỳ còn ngÆ¡  ngác, nhìn Tiểu Yến Tá» chưa nói được lá»i nào cả thì...  
Bá»n thị vệ nghe tiếng động, đã kéo nhau chạy đến:   
- Gì đấy! Có gì đấy! Lại thÃch khách nữa ư?   
NhÄ© Thái cưá»i, xua tay vá»›i dám thị vệ:   
- Thôi đi đi, chẳng có chuyện gì cả đâu!  Chẳng qua Hoàn Châu cát cát đùa thôi mà!  
Äám  thị vệ nghe váºy vá»™i tản ra, VÄ©nh Kỳ vẫn còn ngạc nhiên:  
- Cô cứ làm tôi giáºt mình, bất ngá»... Chưa bao giá» tôi gặp má»™t  cát cát nào lạ lùng thế này cả.  
Rồi ngắm  nghÃa Tiểu Yến Tá», VÄ©nh Kỳ lại tiếp:  
- Tại  sao cô phải ăn mặc kỳ cục váºy? Còn mang cả vàng bạc châu báu Ä‘i đâu nữa?   
NhÄ© Thái thì đã biết chuyện Cát cát tháºt, cát  cát giả nên càng chăm chú nhìn Tiểu Yến Tá» hÆ¡n:  
- Nghe đám thị vệ nói, tối hôm qua, cát cát lại diá»…n má»™t màn  thÃch khách nữa, có tháºt không?  
Tiểu Yến Tá»  nhìn hai ngưá»i, rồi hạ thấp giá»ng:  
- Tôi có  chuyện rất cần, quý vị có thể giúp tôi được không?  
- Chuyện gì?  
- Chúng ta vào  Thấu Phương Trai nói chuyện nhé?  
VÄ©nh Kỳ và  NhÄ© Thái nhìn nhau, rồi cùng theo Tiểu Yến Tá» vào  nhà.   Tiểu  Äặng Tá», Tiểu Trác Tá», Minh Nguyệt, Thể Hà thấy chá»§ vá» vá»™i vã chạy ra. Dáng Ä‘iệu  vô cùng mệt má»i như cả đêm qua không ngá»§. Há» vừa sụp xuống tung hô là Tiểu Yến  Tá» khoát tay ngay.  
- Các ngươi đi ngủ ngay cho ta!  
Bốn ngưá»i vá»™i vã sụp xuống 
-  Bá»n nô tài không dám!  
Tiểu Yến Tá» nổi giáºn,  quát:  
- Vả mồm ngay cho ta!  
Bốn ngưá»i nghe váºy, vá»™i liên tục tá»± vả vào mồm mình.   
Tiểu Yến Tá» lại ngạc nhiên. Äánh tháºt ư? Vá»™i  ngăn lại:  
- Thôi!  
Lúc đó bốn ngưá»i má»›i dừng tay. Tiểu Yến Tá» nhìn đám thuá»™c hạ  mình, nghiêm nghị nói:  
- Ta đã bảo các ngươi  biết bao nhiêu lần rồi? Cái tiếng nô tài nô tỳ gì đó không được sá» dụng ở Thấu  Phương Trai này, bá» hết. Bá» hết! Từ đây vá» sau nếu ai còn nói thì sẽ bị trừ  lương. Nói má»™t tiếng trừ má»™t đồng. Ngày nào các ngươi mà nói nhiá»u coi như hết  lương, cuối tháng không lãnh được đồng nào cả.  
Bốn ngưá»i đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Äặng Tá» lại quen miệng:   
- Nô tài xin tuân lệnh!  
- Äấy đấy! Ghi vào sổ Ä‘i! Tiểu Äặng Tá» vừa má»›i phạm quy. Tiểu  Trác Tá» ghi vào!  
Tiểu Trác TỠcúi đầu:   
- Dạ nô...  
Nó chợt nhớ sực ra lệnh phạt vội tâu:  
- Vâng... con xin phụng mệnh.  
Tiểu Yến TỠlắc đầu, khoát tay:  
- Thôi! Thôi! Äi ra cả Ä‘i, đừng có ở đây nữa.  
- Vâng!  
Bốn ngưá»i rút luị  NhÄ© Thái và VÄ©nh Kỳ càng ngạc nhiên hÆ¡n 
- Tại  sao bá»n há» chẳng được dùng tiếng nô tài?  
Tiểu  Yến TỠtrợn mắt lại:  
- Mấy ngưá»i làm ông chá»§  đã quen nên cứ coi chuyện ngưá»i ta xưng là nô tài bình thưá»ng, chứ chẳng thấy đó  là bất công. Tại sao kỳ váºy? Há» cÅ©ng có cha mẹ há» sinh ra, nuôi nấng trưởng  thành, cha mẹ há» cÅ©ng cưng, cÅ©ng thương yêu há», chỉ có Ä‘iá»u vì nhà nghèo nuôi  không nổi, nên má»›i cho há» Ä‘i ở đợ, Ä‘i làm công cho ngưá»i khác, đó là Ä‘iá»u đáng  thương, đáng tá»™i, rất Ä‘au lòng váºy mà còn bắt phải luôn miệng nói ra “Tôi chỉ là  má»™t đứa nô lệ", có phải là bức ép ngưá»i ta quá không? Tôi sinh ra Ä‘á»i không phải  để làm cát cát, nên không cần cái quy tắc kia. Má»—i lần nghe há» xưng mình là nô  tài là má»™t lần tôi thấy áy náy, tôi cÅ©ng không thÃch suốt ngày cứ phải sống  trong cái sá»± áy náy như váºy mãi.  
VÄ©nh Kỳ và  NhÄ© Thái đứng ngẩn ra mà nghe. Há» yên lặng nhìn Yến Tá». Nhất là VÄ©nh Kỳ, cái  triết lý Bình đẳng mà Yến TỠđưa ra đối vá»›i chàng, má»™t thái tỠđương triá»u sống  trong cái luáºt lệ tá»± nhiên vá» giai cấp thì lại thấy nó má»›i mẻ vô cùng, hấp dẫn  vô cùng. NhÄ© Thái thì khác, Thái biết đây không phải là cát cát tháºt. Tá»™i giả  mạo đã quá rõ, nhưng cái thái độ bình dân, tháºt thà cá»§a Tiểu Yến Tá» rõ là rất  lôi cuốn, rất được cảm tình cá»§a cấp tiện nhân.  
Vĩnh Kỳ nói 
- Cát cát nói  rất đúng! Chúng ta sinh ra Ä‘á»i đã ở giai cấp ưu việt, xem chuyện ngưá»i khác phục  vụ mình là chuyện tá»± nhiên, nên không để ý đến những Ä‘iá»u ấy. Rõ ràng những  chuyện đó làm sÄ© nhục, tổn thương há»!  
Lá»i cá»§a  VÄ©nh Kỳ làm cho nghÄ©a khà cá»§a Tiểu Yến Tá» càng bốc cao. Yến Tá» nói:   
- Nhất là bá»n thái giám, chúng ta đã làm tổn  thương cÆ¡ thể há», rồi còn bắt ngưá»i ta hạ mình. Tháºt  là... tháºt là...  
Tiểu Yến TỠkhông biết diễn tả sự việc thế nào, Nhĩ Thái nói:   
- Tháºt là làm tổn thương danh dá»± ngưá»i ta chứ  gì?  
- Äúng rồi! Äúng rồi! Làm tổn thương danh  dá»± ngưá»i ta. Äó là Ä‘iá»u xằng báºy! Há» vẫn là con ngưá»i như mình váºy mà làm cho há»  cÅ©ng bối rối, mặc cảm. Bắt há» coi cái chuyện mình phải làm trâu ngá»±a cho ngưá»i  khác là tá»± nhiên. Má»™t sá»± nháºp nhằng không rõ ràng...  
Rồi Tiểu Yến TỠnhư sực nhớ ra:  
- Thôi không nói chuyện đó nữa. Bây giá» hai ngưá»i có sẵn sàng  giúp tôi không?  
Nhĩ Thái nói:   
- Giúp chuyện gì chứ?  
Tiểu Yến TỠnhìn Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái với ánh mắt van xin:   
- Hãy dẫn tôi ra khá»i hoàng cung! Tôi có thể  hóa trang thành đủ thứ. Thái giám, ni cô gì cÅ©ng được. Tôi muốn ra khá»i đây!   
VÄ©nh Kỳ nghe váºy, lúng túng nhìn NhÄ© Thái:   
- Cái chuyện này, chuyện này hình như hơi  khó!  
NhÄ© Thái nhìn thẳng mắt Tiểu Yến Tá»:   
- Cát cát định đi ra ngoài làm gì? Nếu có  thiếu cái gì cần mua sắm hãy nói, tôi có thể giúp cô, hoặc có muốn nhắn gởi gì  ai, hay đưa thư, tôi vẫn làm hộ được mà 
Tiểu  Yến Tá» lòng Ä‘ang nóng như lá»a đốt, giáºm chân nói:  
- Các ngưá»i chẳng biết gì cả. Tôi nhất định phải ra ngoài. Bởi  vì... bởi vì tôi có má»™t muá»™i kết nghÄ©a tên là Tá» Vy, tôi rất nhá»› cô ta. Không  biết muá»™i ấy bây giá» ra sao. Tôi rất cần gặp cô ta, để đưa vàng bạc cho muá»™i ấy  xài rồi còn có chuyện muốn nói nữa.  
NhÄ© Thái  nghe váºy hiểu ra. Cô nàng vừa nhắc đến Tá» Vy, ngưá»i muá»™i kết nghÄ©a. Như váºy thì  chÃnh Yến TỠđã thừa nháºn và trong tim cô ta vẫn còn chưa quên Tá» Vy.   
VỠnhà Nhĩ Thái đem ngay chuyện Tiểu Yến TỠ kể lại đầy đủ cho Nhĩ Khang và TỠVy nghe.  
Äiá»u này làm Tá» Vy khá xúc động.  
- Cô ấy nói còn nhớ đến tôi à? Còn bảo là có một số chuyện  muốn nói với tôi nữa ư?  
- Vâng, và cÅ©ng vì  muốn ra khá»i hoàng cung, mà hôm qua cô ta đã trèo tưá»ng, suýt chút bị bá»n thị vệ  tưởng là thÃch khách, Hoàng thượng bắt buá»™c dáºy sá»›m nữa là...  
Nhĩ Khang tỠvẻ lo lắng:  
-  Thế đệ có nói cho cô ta biết là TỠVy hiện đang ở trong phủ ta không?   
- Chưa bàn tÃnh vá»›i gia đình làm sao đệ dám  nói Ä‘iá»u đó. Vấn đỠnày là má»™t bà máºt quan trá»ng. Có Ä‘iá»u đệ thấy cÅ©ng lạ. Má»™t  cô gái có tâm cÆ¡ tốt, thông minh như váºy, sao lại có thể là má»™t tay lưá»ng gạt?  Má»™t kẻ phản bá»™i chứ! Tháºt  đáng tiếc.  
Kim Tá»a đứng gần đấy chen vào:  
- Mấy công tá» không biết, chá»› nghệ thuáºt lừa gạt cá»§a cô ta đã  luyện đến chá»— siêu đẳng. Lần đầu tiên gặp, bá»n tôi cÅ©ng bị cô ấy gạt má»™t lần.  Khi còn sống bụi cô ta đã sống bằng những nghá» lưá»ng gạt đấy chứ!   
TỠVy quay qua trợn mắt:  
- Kim Tá»a! Muá»™i không nên chen vào!  
Kim  Tá»a im tiếng. NhÄ© Khang quay qua Tá» Vy thăm dò:  
- Cô có muốn gặp cô ấy không?  
TỠVy ngạc nhiên:  
- Gặp  được à? Bằng cách nào?  
- Có hai cách, một là  cô trà trộn vô cung, hai là cô ta đi ra ngoài này.  
Mắt TỠVy sáng lên:  
- Dễ  không?  
- Chỉ cần sá»± xếp đặt tốt là làm được,  mẹ tôi thưá»ng xuyên vào hoàng cung và khi vào đấy rồi, sẽ nhá» NgÅ© A Ca tiếp sức.   
Nhĩ Khang quay qua Nhĩ Thái:  
- Cái chuyện này chắc không thể giấu NgÅ© A Ca được, váºy nhỠđệ  nói trước vá»›i huynh ấy.  
Nhĩ Thái lắc đầu:   
- Cái cách này có vẻ mạo hiểm quá. Trong cung  có nhiá»u ngưá»i dòm ngó mà Hoàn Châu cát cát đã quáºy phá nhiá»u, nên trở thành  chuyện để ý cá»§a nhiá»u ngưá»i, nhất là Hoàng háºu. Bà ta chỉ chầu chá»±c để vạch mặt.  Äệ và NgÅ© A Ca sáng nay có đến Thấu Phương Traị Chuyện cá»§a Tiểu Yến TỠđã làm đệ  lo lắng. Äệ sợ rồi đây có ngưá»i sẽ mách lại Hoàng háºu vá» chuyện làm không hay  cá»§a cô ta.  
Nhĩ Khang suy nghĩ:   
- Váºy thì ta phải sá» dụng cách thứ hai thôi.  Làm theo lá»i yêu cầu cá»§a Tiểu Yến Tá», hóa trang cô ta thành tiểu thái giám rồi  đưa ra đây. Nhưng chuyện này cÅ©ng cần phải có sá»± trợ giúp cá»§a NgÅ© A Ca má»›i được.  Vì đưa ra rồi phải đưa cô ấy vào chứ?  
- Äệ  thấy NgÅ© A Ca rất đáng tin cáºy. Huynh ấy sẽ giữ bà máºt chuyện này.   
Nhĩ Khang lại nghĩ ngợi:  
- Thế còn chuyện Hạ cô nương đây?  
TỠVy nói  
- Äừng gá»i tôi là  Hạ cô nương nữa, hãy gá»i là Tá» Vy cÅ©ng được rồi!  
Nhĩ Khang lên tiếng:  
- Váºy  cÅ©ng được, váºy thì cô cÅ©ng đừng gá»i tôi là công tá» này công tá» ná», mà gá»i tôi là  NhÄ© Khang, đệ cá»§a tôi là NhÄ© Thái nhé?  
-  Vâng, nhưng vừa rồi huynh định nói gì nhỉ?  
-  Làm gì cÅ©ng cần suy nghÄ© kỹ. Tiểu Yến Tá» là cô gái rất khôn lanh, có thể làm  được những Ä‘iá»u mà ta cứ nghÄ© là khó làm được. Cô  ta thế đây. Bằng chứng là bây giá» Hoàng thượng đã hoàn toàn tin tưởng cô ấy  chÃnh là con ruá»™t mình và yêu quà cô ấy hết mình. Äó là Ä‘iá»u khó xá». Yêu đến độ  không ngá» vá»±c bất cứ gì cả. Chẳng hạn chuyện vượt tưá»ng tối hôm qua, nếu ta tinh  ý má»™t chút là có thể thấy ngay câu chuyện. Như váºy hẳn cô cÅ©ng thấy tài năng cá»§a  Tiểu Yến Tá» rồi chứ? ChÃnh vì được vua tin yêu như váºy, nên... nếu bây giá» vua  biết đó chỉ là má»™t cát cát giả thì háºu quả thế nào hẳn cô cÅ©ng thấy đấy. Luáºt  cá»§a triá»u đình là phải chết và như váºy thì sao đây? Äể Tiểu Yến Tá» chết ư?   
Tá» Vy suy nghÄ© má»™t lúc rồi thành tháºt.  
- Tiểu Yến Tá» và tôi đã kết nghÄ©a tỉ muá»™i. Tôi xem cô ấy như  tỉ ruôt. mình. Äiá»u này đã khấn thá» trước đất trá»i. Chúng tôi đã hứa có phúc  cùng hưởng có há»a cùng chia. Bây giá» tôi chỉ muốn gặp mặt Tiểu Yến Tá» chá»§ yếu là  để làm rõ. Tại sao Tiểu Yến Tá» lại hành động như váºy? Tôi muốn biết cái nguyên  cá»›. Bằng không cứ đứng ngồi không yên, tôi cần má»™t sá»± giải thÃch, má»™t sá»± tháºt.  Rồi sau đó tôi sẽ quay vá» Tế Nam, để làm má»™t Hạ Tá» Vy bình thưá»ng.   
Lá»i cá»§a Tá» Vy làm NhÄ© Khang cảm động nói:   
- Tôi nghÄ© là... cô chẳng cần phải quay vá» Tế  Nam làm gì. Cuá»™c Ä‘á»i có rất nhiá»u Ä‘iá»u huyá»n diệu, có những sắp đặt rất kỳ cục.  Biết đâu đây là má»™t sá»± sắp xếp cá»§a thượng đế?  
Tá» Vy kinh ngạc nhìn NhÄ© Khang không biết Khang định nói gì,  trong khi ánh mắt Khang cÅ©ng tháºt lạ chàng lại tiếp 
- Váºy tạm thá»i, để tôi nói chuyện vá»›i mẹ và cha tôi xem sao.  Cô hãy tin tưởng Ä‘i. Tôi rồi sẽ cố sắp xếp để cô và Tiểu Yến Tá» gặp nhau mà!   
Tá» Vy nhìn NhÄ© Khang, giá»ng cảm kÃch nói:   
- Váºy thì xin cảm Æ¡n huynh trước!   
Thế là má»™t buổi chiá»u, VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Thái  kéo đến Thấu Phương Trai, thái độ cá»§a há» căng thẳng nhưng cẩn trá»ng. Vừa đến  cá»a, VÄ©nh Kỳ đã để hai thái giám thân cáºn cá»§a mình là Tiểu Thuáºn Tá», Tiểu Quế Tá»  ngoài cá»a. Rồi lại bảo Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác Tá», Minh Nguyệt, Thể Hà ra ngoài,  hai ngưá»i má»›i Ä‘i vào, khép hết cá»a nẻo lại.  
Tiểu Yến TỠrất ngạc nhiên, đợi đến khi nghe Nhĩ Thái kể lại  sự việc của TỠVy. Tiểu Yến TỠmới hét lên:  
-  Huynh nói gì? Tá» Vy Ä‘ang ở nhà huynh ư? NghÄ©a là tất cả sá»± việc anh đã biết hết?  Anh nói tháºt hay giả váºy?  
Và quay qua Vĩnh  Kỳ:  
- Ngũ A Ca cũng biết chuyện này ư?   
Vĩnh Kỳ vội vã đưa tay lên miệng làm hiệu:   
- Suỵt nói nhá» má»™t chút! Äây là chuyện đại  sá»±! Cô không sợ chết ư mà sao lại lá»›n tiếng thế? Äúng rồi, tôi cÅ©ng biết NhÄ©  Thái đã nói hết cho tôi nghe. Nhưng mà ở đây chỉ có tôi và NhÄ© Thái vá»›i cô, tôi  muốn cô nói tháºt. Cô đúng là cát cát tháºt hay giả!  
Tiểu Yến Tá» còn nghi ngá» nhìn hai ngưá»i, NhÄ© Thái nói:   
- Cô cứ tin cáºy, bá»n tôi chẳng ai có ý hại cô  đâu! Nếu không chúng tôi đã không đến đây há»i cho ra lẽ, mà chỉ cần đưa Tá» Vy  đến thẳng gặp Hoàng thượng là xong việc.  
Tiểu  Yến Tá» nghe váºy, há»i:  
- Tá» Vy thế nào? Cô ấy  có khá»e không? Chắc là giáºn mắng tôi dữ lắm.  
- Làm sao vui khá»e được? Cái hôm mà nhìn thấy cô trong Ä‘oàn  diá»…n hành. Cô ấy đã Ä‘uổi theo sau la hét đòi gặp cô, nên bị đám thị vệ đánh cho  má»™t tráºn suýt chết, may là nhá» có huynh tôi cứu ra đưa vá» phá»§, mãi đến bây giá»  vẫn buồn bã, khóc hoài!  
Tiểu Yến TỠmắt đỠ hoe:  
- Có nghÄ©a là... cô ấy đã háºn tôi lắm!   
- Cô ấy nói chỉ cần gặp cô, muốn cô nói tháºt,  tại sao lại có thể làm chuyện như váºy? Tại sao để chuyện thế này xảy ra. Cô ấy  còn nói dù bị cô lưá»ng gạt, thì cô vẫn là tỉ kết nghÄ©a cá»§a cô ấy.   
Tiểu Yến Tá» nghe váºy khóc òa:   
- Tôi nào có cố tình muốn váºy! Tôi đâu cố ý  đâu?  
VÄ©nh Kỳ có vẻ chưa tin, gặn há»i:   
- Không lẽ chuyện cô ấy nói váºy là tháºt? Cô  ta má»›i tháºt là cát cát, còn cô không phải?  
Tiểu Yến Tá» vừa khóc vừa gáºt đầu, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Thái bây giá»  má»›i tin. Tiểu Yến Tá» vừa thút thÃt vừa nói:  
-  Tháºt tình tôi không há» cố ý... Lúc tôi bị trúng tên, tôi đã bất tỉnh ngay. Hoàng  A Ma chỉ vì nhìn thấy tÃn váºt trên ngưá»i tôi nên cho ngay tôi là cát cát. Mãi  đến lúc tôi tỉnh lại, được Hoàng A Ma chăm sóc há»i han. Cái thái độ yêu quà đó  làm cho tôi bị huyá»…n hoặc. Tôi không đủ can đảm để phá»§ nháºn, để rồi cả nhà quỳ  xuống trước mặt tôi tung hô “Cát cát vạn tuế, vạn vạn tuế!†Là tôi rối cả đầu  lên...  
Vĩnh Kỳ trợn mắt:  
- Trá»i Æ¡i! Có rối thì cÅ©ng phải tỉnh chứ? Cô không biết thế  này là... có thể bị tru di tam tá»™c ư?  
- Tôi  chẳng có cá»u tá»™c gì cả, tôi chỉ có má»™t cái đầu má»™t mình tôi thôi!   
VÄ©nh Kỳ giáºm chân:  
- Còn đùa nữa! Không giữ được cái đầu đâu!  
Rồi quay qua Nhĩ Thái:  
-  Bây giỠphải làm sao đây? Chuyện này chắc không thể huỵch toẹt ra được!   
Vĩnh Kỳ lo lắng, mà Nhĩ Thái cùng lo không  kém:  
- Hay là chúng ta thuyết phục TỠVy để  cô ấy dẹp chuyện làm rõ thân thế của mình. Lỡ cho lỡ luôn và bảo cô ta quay vỠ Tế Nam đi!  
Vĩnh Kỳ lắc đầu:  
- Äâu được, cô ấy chưa hẳn là chịu. Bá» quê nhà xa lắc mà lên  Bắc Kinh này chỉ là vá»›i má»™t mục Ä‘Ãch là gặp cha. Bây giá» bắt vá», vô lý!   
VÄ©nh Kỳ quay qua Tiểu Yến Tá»:   
- Thôi thì thế này váºy, chúng tôi sẽ để cô  ngụy trang rồi đưa cô ra khá»i hoàng cung. Ra khá»i nÆ¡i này rồi cô bá» Ä‘i luôn,  đừng quay lại. Tôi sẽ cho mấy cao thá»§ theo há»™ tống bảo vệ cô phải Ä‘i cho tháºt  nhanh nhé?  
Nhĩ Thái lắc đầu:  
- Äừng có hồ đồ như váºy, bá»™ tưởng dá»… lắm ư? Ở trong cung mà  mất má»™t vị cát cát thì đó là chuyện động trá»i. Sẽ có bao nhiêu cái đầu rÆ¡i, mà  chưa hẳn tôi vá»›i huynh lại thoát!  
Tiểu Yến Tá»  thấy thái độ VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Thái khẩn trương như váºy má»›i biết là sá»± việc vô cùng  nghiêm trá»ng. Bất giác há»i 
- Không lẽ... không  lẽ... Hoàng A Ma sẽ chặt đầu tôi tháºt sao?  
VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Thái không hẹn mà cùng gáºt đầu. Tiểu Yến Tá» lắp  bắp:  
- Hoàng A Ma thương tôi lắm mà, làm sao  lại có thể giết tôi được chứ?  
Vĩnh Kỳ nói:   
- Ông ấy thương cô, tốt vá»›i cô, là bởi vì tin  chuyện cá»§a cô là tháºt, tưởng rằng cô là cốt nhục cá»§a ông ấy. Chá»› bây giá» vỡ lẽ  ra. Thì thù háºn giáºn dữ sẽ gấp mấy trăm lần, làm sao mà có thể tha thứ được?   
Vĩnh Kỳ lắc đầu, tiếp:  
- Äối vá»›i chuyện vua chúa, sá»± hiểu biết cá»§a cô còn kém quá!   
Bây giỠTiểu Yến TỠmới run lên:   
- Váºy thì còn chá» gì nữa? Tôi Ä‘i thay áo quần  ngay, rồi các huynh giúp tôi chạy trốn ngay nhé?  
Nhĩ Thái vội kép tay Tiểu Yến TỠgiữ lại:  
- Äâu phải đơn giản như váºy? Muốn gì là làm ngay ư?   
Vĩnh Kỳ lắc đầu:  
- Nhĩ Thái nói đúng, dùng cách này không được đâu vả lại chưa  sắp xếp gì cả...  
Lá»i VÄ©nh Kỳ chưa dứt, thì  bên ngoài có tiếng xôn xao, rồi Tiểu Thuáºn Tá», Tiểu Quế Tá», Tiểu Trác Tá», Tiểu  Äặng TỠđồng loạt chạy vào thông báo.  
- Hoàng  háºu nương nương giá lâm! Hoàng háºu nương nương giá lâm.  
VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Thái và Tiểu Yến Tá» nghe váºy thảy Ä‘á»u tái mặt.   
Hoàng háºu Ä‘i trước, Dung ma ma phÃa sau. Vừa  đến trước Thấu Phương Trai là cảm thấy cái không khà là lạ. Các thái giám Tiểu  Thuáºn Tá», Tiểu Quế Tá», Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác Tá» rồi Minh Nguyệt, Thể Hà... Ä‘á»u  có mặt cả ở ngoài sân.  
Vừa trong thấy há»,  chợt ù té chạy vào nhà làm Hoàng háºu nghi hoặc, bước nhanh vào đại sảnh thì cÅ©ng  vừa thấy VÄ©nh Kỳ rồi NhÄ© Thái, Tiểu Yến Tá» cùng bước ra, sụp xuống.   
- Nhi thần cung thỉnh Hoàng Ngạc nương kim  an!  
- Tiểu Yến Tá» cung thỉnh Hoàng háºu nương  kim an!  
- Thần Phước NhÄ© Thái khấu kiến Hoàng  háºu nương nương!  
Hoàng háºu liếc nhanh vá» phÃa  ba ngưá»i, sá»± có mặt cá»§a Kỳ và Thái làm nghi ngá» càng tăng thêm.  
- Thì ra NgÅ© A Ca và NhÄ© Thái Ä‘á»u ở đây, mấy ngưá»i tụ lại định  tÃnh toán Ä‘iá»u gì? Tại sao lại nhốt hết bá»n nô tài ra ngoài có chuyện gì bà máºt  lắm phải không? Ta đến đột ngá»™t quá chá»› gì?  
Vĩnh Kỳ vội vã phân bua:  
-  Dạ đâu có, Hoàng Ngạc nương nghi ngá» sai rồi, hôm nay vì thầy cho nghỉ sá»›m, con  và NhÄ© Thái má»›i kéo đến đây chÆ¡i, mà cát cát còn khá xa lạ vá»›i quy cách cá»§a  triá»u đình, nên khi nói chuyện không thÃch có bá»n nô tài bên cạnh phiá»n phức.   
Hoàng háºu "hừ" má»™t tiếng, rồi quay qua Tiểu  Yến Tá». 
- Có đúng váºy không? Nếu váºy thì ta  phải suy nghÄ© coi, có cách nào để đưa ngươi vào ná» nếp má»›i được.   
Hoàng háºu nói rồi Ä‘i thẳng vào nha, Dung ma  ma Ä‘i theo sau. VÄ©nh Kỳ thấy thái độ cá»§a Tiểu Yến Tá» vẫn có vẻ bất phục, vá»™i ra  hiệu, ý khuyên coi chừng cái cổ. Bất ngá» Hoàng háºu quay lại nhìn thấy, ngưá»i có  vẻ tức giáºn, trợn mắt vá»›i Tiểu Yến Tá».  
- Nghe  nói sáng nay, cát cát lại đại náo hoàng cung nữa phải không? Còn mang cả vÅ© khÃ,  muốn trèo tưá»ng ra ngoài nữa?  
Tiểu Yến Tá»  giáºt mình, nhưng lại trá» môi:  
- Tại sao má»™t  chuyện nhá» như váºy, mà má»i ngưá»i Ä‘á»u biết váºy? Hoàng A Ma đã mắng rồi, tôi cÅ©ng  đã hứa là lần sau chẳng dám rồi chưa đủ ư?  
Hoàng háºu nhìn Tiểu Yến Tá» bất mãn, con bé chẳng có vẻ gì là  sợ, cÅ©ng không chịu nháºn sai, tháºt quá lắm.  
-  Thái độ ngươi như váºy là thế nào? ÄÆ°á»ng đưá»ng là má»™t cô cát cát, ná»a khuya ná»a  hôm trèo tưá»ng ra ngoài. đó là má»™t chuyện nhỠư? Váºy thì vá»›i ngươi chuyện gì má»›i  được gá»i là đại sá»± chứ?  
Tiểu Yến TỠđã không  có cảm tình vá»›i Hoàng háºu ngay từ đầu, nên nói chẳng nể nang.  
- Chuyện chặt đầu là chuyện đại sá»± đấy. Nghe nói Hoàng háºu  nương nương rất thÃch chặt đầu cá»§a con phải không?  
Lá»i cá»§a Tiểu Yến Tá» làm Hoàng háºu tái mặt, ngưá»i giáºn dữ Ä‘áºp  bàn, hét.  
-  Mi nghe ai bảo là ta muốn lấy đầu ngươi chứ? Ai nói? Ai nói? Ai đặt Ä‘iá»u đó chứ?   
Tất cả những ngưá»i hiện diện Ä‘á»u tái mặt. NhÄ© Thái và VÄ©nh Kỳ  nhìn nhau. Nguy mất! Chỉ nghe Tiểu Yến Tá» nói 
- Chẳng ai nói cả, chỉ một mình con nghe thôi.   
Hoàng háºu lại quát.  
- Mi nghe ai nói? Khai ra mau!  
Tiểu Yến TỠlắc đầu:  
- Con  không nói, vì nói ra Hoàng háºu cÅ©ng không tin. Váºy thôi Hoàng háºu nói đấy!   
Hoàng háºu giáºn cá»±c Ä‘iểm, không ká»m chế được,  quát:  
- Quỳ xuống!  
Bấy giá» Tiểu Yến Tá» má»›i giáºt mình, còn Ä‘ang đứng chần chừ, thì  Dung ma ma bước tá»›i ấn gót nhẹ lên gối cá»§a Tiểu Yến Tá» má»™t cách Ä‘iệu nghệ, làm  Yến Tá» phải quỳ xuống ngay. Hoàng háºu lại ra lệnh.  
- Vả miệng!  
Tiểu Yến Tá» vừa  kinh ngạc vừa giáºn, hét lên:  
- Hoàng háºu! Bà  đừng có lầm, tôi không phải là nô tài cá»§a bà đâu mà muốn đánh, muốn chá»i thì  chá»i. Tôi là cát cát cá»§a Hoàng A Ma tôi. Bà muốn đánh chó cÅ©ng phải nể mặt chá»§  nó chứ?  
Hoàng háºu tức muốn Ä‘iên lên, bà không  tin là lại có kẻ to gan chống lại bà. Không thể tin được!  
- Mi dám Ä‘em cả Hoàng thượng ra để hù dá»a ta, thì ngươi rõ là  không biết trá»i cao đấy rá»™ng gì cả. Váºy bắt đầu từ hôm nay ta sẽ thay mặt Hoàng  thượng để dạy mi má»›i được!  
Và quay mặt qua,  bà nói lớn:  
- Dung ma ma đâu?   
Dung ma ma ứng ngay.  
- Dạ có nô tài!  
- Ngươi hãy  vả miệng nó! Xem nó còn dám nói nữa không?  
Hoàng háºu ra lệnh. Dung ma ma tiến ngay tá»›i và má»™t cái tát như  trá»i giáng vào mặt Tiểu Yến Tá». 
Nhĩ Thái và  Vĩnh Kỳ tái mặt, Vĩnh Kỳ nói:  
- Hoàng Ngạc  nương, không nên làm váºy!  
Tiểu Yến Tá» vì  không phòng bị má»›i bị ăn má»™t cái tát tai cá»§a Dung ma ma, lồm cồm ngồi dáºy. Tiểu  Yến Tá» hét:  
- Mi chỉ là một tay đầy tớ, sao  lại dám đánh ta chứ?  
Vừa hét vừa nhảy tá»›i đấm  má»™t đấm vào mặt Dung ma mạ Lần này Dung ma chẳng né được "ui da!†và ngã lăn  xuống đất. Äánh xong, Tiểu Yến Tá» sợ bị trả đòn vá»™i phi thân ra phÃa sau, phóng  lên cá»™t trụ giữa nhà, quay qua thách thức.  
-  Nào có giá»i đến đây, đến đây bắt ta Ä‘i! Ta thách ngươi đấy! Lại đây!   
Tất cả má»i ngưá»i trong nhà Ä‘á»u thấy bất ngá».  Hoàng  háºu vô cùng tức giáºn, hét lên:  
- Bá»n bây đâu! Äi gá»i đại ná»™i thị vệ đến đây! Tất cả phải đến  đây! Äể dá»n dẹp đống rác rưởi này.  
Bá»n thái  giám đồng loạt quì xuống:  
- Bá»n nô tài xin  tuân mệnh!  
Và rút luị VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Thái  thấy tình hình không thể cứu vãn được nữa, nên trao đổi ánh mắt cho nhau rồi gáºt  đầu. Máºt ước cá»§a há» là NhÄ© Thái lưu lại bảo vệ cho Tiểu Yến Tá», còn VÄ©nh Kỳ tức  tốc Ä‘i tìm vua Càn Long.  
Khi vua Càn Long và  Lệnh Phi há»›t hải chạy đến, thì chỉ thấy Hoàng háºu vá»›i sắc mặt hầm hầm đứng dưới,  còn Tiểu Yến Tá» vẫn ôm chặt cá»™t trụ trên cao, nhưng cô ta đã có vẻ thấm mệt, sắp  rÆ¡i xuống mà chung quanh cá»™t là cả má»™t đám cao thá»§ trong đội thị vệ triá»u đình,  há» chỉ cần chá» Tiểu Yến Tá» rÆ¡i xuống là tóm ngay.  
Khi thấy vua Càn Long vừa xuất hiện ở cá»a, tất cả bá» hết công  việc, quỳ xuống:  
- Hoàng thượng giá lâm!   
Tiểu Yến TỠđang ôm cột trên cao, thấy Hoàng  thượng xuất hiện như gặp cứu tinh, nói to:  
-  Hoàng A Ma, con ở trên này không thể hành lá»… được, xin Hoàng A Ma tha lá»—i, xin  ngưá»i hãy cứu con, ở đây có quá nhiá»u ngưá»i muốn giết con đó!  
Vua Càn Long thấy cục diện trước mặt lá»™n xá»™n vô cùng nên tức  giáºn quát:  
- Sao lại thế này? Váºy còn ra thể  thống gì chứ? Con có xuống không?  
- Nếu Hoàng  A Ma đảm bảo là con không bị mất đầu thì con mới xuống!  
- Tại sao lại mất đầu? Ai cắt đầu con chứ? Trẫm bảo đảm với  con là chẳng ai dám động đến con!  
Tiểu Yến Tá»  đòi há»i:  
- Còn phải bảo đảm là không bắt tội  con nữa!  
Hoàng háºu giáºn xanh mặt bước tá»›i nói  vá»›i vua Càn Long.  
- Hoàng thượng, ngưá»i không  nên dung túng cho cái con Tiểu Yến Tá» này nữa. Chẳng những nó không biết tôn  trá»ng quy tắc triá»u đình mà lại còn vô lá»…, hành động má»™t cách mất dạy. Ngay  thiếp mà nó còn há»—n láo, nó còn dám đánh cả Dung ma ma.  
Hoàng háºu chưa dứt lá»i, thì Tiểu Yến Tá» trên cá»™t đã la lên:   
- Hoàng A Ma ơi! Con sắp rơi xuống đây này!   
Vua Càn Long nghe nói, vội nhìn lên lo lắng:   
- Nếu quá má»i thì xuống đây ngay!   
Và quay sang Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ, ông vội hạ  lệnh:  
- Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ hãy lên đấy mang  cát cát xuống đây. Nhớ đừng để cát cát té nhé!  
Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ cùng lên tiếng:  
- Dạ!  
Hai ngưá»i dùng thuáºt  phi thân bay lên, má»—i ngưá»i nắm lấy má»™t tay Tiểu Yến TỠđưa xuống giống như má»™t  cánh đại bàng, há» hạ xuống trước mặt vua Càn Long.  
Tiểu Yến Tá» vừa đáp xuống đã phá»§ phục dưới chân vua, thút  thÃt:  
- Hoàng A Ma, con sống ở chốn dân dã  mưá»i tám năm qua, tuy có khổ tháºt, nhưng chưa há» bị ai đánh má»™t cái. Váºy mà bây  giá» vào cung, cứ bị ngưá»i này ngưá»i kia hù dá»a. Làm cát cát chẳng có sung sướng  tà nào cả. Ở trong hoàng cung này có rất nhiá»u ngưá»i ghét con, thù con. Há» bảo  nào là con có lý lịch bất minh, đáng nghi ngá». Hoàng A Ma, nếu ngưá»i tháºt sá»±  thương con, thì hãy để con vá» sống chung vá»›i dân dã váºy!  
Vua Càn Long nổi nóng:  
-  Ai! Ai đã đánh con chứ?  
Dung ma ma vội bước  tới, sụp xuống:  
- Tâu Hoàng thượng là con ạ!   
Vua Càn Long trừng mắt:  
- Dung ma ma này, ngươi là vú nuôi cÅ© cá»§a Hoàng háºu, bây giá»  là ngưá»i thân tÃn cá»§a bà ấy. Ngươi phải hiểu tÃnh khà cá»§a ngưá»i chứ? Äúng ra  việc này, ngươi phải khuyên bảo, đằng này ngươi lại châm dầu thêm. Äể Hoàng háºu  trừng phạt cát cát váºy có phải không?  
Dung ma  ma sợ hãi, láºp tức tá»± đưa tay lên vả vào chÃnh miệng cá»§a mình, vừa nói:   
- Nô tài biết tội mình rồi. Tội nô tài đáng  chết.  
Hoàng háºu giáºn tái mặt, bước tá»›i má»™t  bước:  
- Hoàng thượng, đánh cát cát là lệnh  cá»§a thần thiếp đây. Dung ma ma chỉ là ngưá»i thừa lệnh thôi, nếu Hoàng thượng làm  váºy là có ý quở trách thiếp ư?  
Vua Càn Long  quắc mắt:  
- Trẫm đụng đến Dung ma ma má»™t chút  là Hoàng háºu Ä‘au lòng, thế thì tại sao vá»›i Tiểu Yến Tá», khanh không thể khoan  dung cho nó chứ?  
Quay sang Dung ma ma, nhà  vua nói:  
- Dung ma ma, hãy đứng dáºy Ä‘i!   
Dung ma ma vá»™i vã dáºp đầu đứng dáºy:   
- Tạ ơn Hoàng thượng! Cảm ơn Hoàng thượng!   
Thấy Hoàng háºu vẫn còn giáºn lắm, vua Càn Long  nói:  
- Nếu ta không đến kịp thì khanh sẽ làm  gì Tiểu Yến TỠchứ?  
Hoàng háºu đứng thẳng  ngưá»i, đáp ngay:  
- ÄÆ°a cho Tôn nhân phá»§ phát  lạc!  
Lá»i cá»§a Hoàng háºu làm vua giáºt mình:   
- Như váºy có quá đáng không? Nó chỉ là má»™t  đứa con gái, nó còn con nÃt. Tại sao khanh lại chấp nhất má»™t đứa con nÃt như  váºy? Mà nó tá»™i gì chứ? Phải đưa đến Tôn nhân phá»§ váºy?  
Hoàng háºu lạnh lùng đáp:  
-  Tội ngỗ nghịch!  
Lúc đó Lệnh Phi chẳng dằn  được bước tới can:  
- Xin Hoàng háºu bá»›t giáºn.  Cát cát tánh tình thô thiển, chẳng biết phép tắc, nhưng được cái nhiệt tình vá»›i  má»i ngưá»i. Những ngày vào cung đến nay, những cát cát thái tỠở đây Ä‘á»u ưa  thÃch. Hôm nay nếu có phạm thượng vá»›i Hoàng háºu, thì xin hãy đại xá cho, bắt cát  cát xin lá»—i hay phạt nhẹ tưởng cÅ©ng đủ lắm rồi.  
Vua Càn Long đứng cạnh gáºt đầu:  
- Äúng đúng đấy, Tiểu Yến TỠđâu? Ra đâu dáºp đầu tạ tá»™i vá»›i  Hoàng háºu ngay!  
Tiểu Yến Tá» nhìn vua Càn  Long, biết là không thể không vâng theo nên bước tá»›i sụp xuống dáºp đầu tạ lá»—i.  Nhưng miệng thì lại phản kháng nhá».  
- á»i! Dáºp  đầu thì dáºp đầu, nào có mất mát má»™t miếng thịt nào đâu mà sợ? Trả nợ cho xong!   
Nhưng cái nhá» cá»§a Tiểu Yến Tá» trong cái không  khà im phắt như tá», lại trở thành rất lá»›n, má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe thấy. Hoàng háºu  tái mặt. 
Tiểu Yến Tá» dáºp đầu xong đứng ngay ra  sau lưng vua Càn Long, như tìm sá»± an toàn khiến sá»± bất bình cá»§a Hoàng háºu càng  bắt lá»a. Bà quay qua nhìn vua và Lệnh Phi, lá»›n tiếng nói:  
- Hoàng thượng! Thiếp có mấy lá»i hÆ¡i nghịch nhỉ, biết là Hoàng  thượng không thÃch nghe, nhưng vẫn phải nói. Cái cô nàng Hoàn Châu cát cát này,  mặc dù đã được phong làm cát cát, nhưng nhứt cá» nhứt động Ä‘á»u phạm gia phong  hoàng giạ Hành động ương ngạnh thế này có thể làm hư há»ng cả cái tôn nghiêm cá»§a  Hoàng thượng. Ngay giỠđây, cô ta cÅ©ng đã làm đủ chuyện rối rắm, làm trò cưá»i  cho bá»n nô tỳ trong cung, cho thiên hạ. Nếu cứ để dung túng thế này e rằng không  còn trên dưới ra sao cả. Thiên hạ sẽ loạn mất, hiện nay hoàng cung chúng ta  ngưá»i thì đông, cÅ©ng khá phức tạp. Những việc làm cá»§a nó đã được bình phẩm  nhiá»u, nếu không giáo dục, thì chuyện có thể xé to. Vì váºy thiếp nghÄ©, cái hành  động phạm thượng vừa rồi cá»§a nó, nếu không đưa sang Tôn Nhân Phá»§, thì cÅ©ng nên  trừng phạt, để đám cát cát, cung tần ở háºu cung xem đấy mà làm gương, không dám  tái phạm.  
Lá»i cá»§a Hoàng háºu láºp luáºn chắc  nịch, khiến vua không biết xá» lý sao, thì Lệnh Phi nghe đến hai chữ trừng phạt,  sợ hãi chen vào:  
- Hoàng háºu niệm tình khoan  dung chá» Tiểu Yến Tá» mặc dù hành vi có lá»— mãng, nhưng cô ấy đâu phải là ngưá»i ở  trong hoàng cung từ nhá»? Nên đâu được giáo dục đàng hoàng? Thay vào đó sá»± ngây  thÆ¡, trong sáng cá»§a cô ấy là má»™t vốn quý, nếu bây giá» ta Ä‘em quy cách triá»u đình  ra bắt ép vào khuôn mẫu. Có phải là sẽ xóa Ä‘i cái ưu Ä‘iểm đó không? Ở trong cung  chúng ta các cát cát ná» nếp ngoan ngoãn nào đâu thiếu gì?  
Lá»i cá»§a Lệnh Phi làm vua Càn Long gáºt đầu lia lịa:   
- Äúng đấy! Äúng đấy! Lệnh Phi nói tháºt đúng  ý ta. Hoàn Châu cát cát là ngưá»i đến từ chốn dân dã, thì hãy để nó có má»™t chút  gì hÆ¡i hướng dân dã Ä‘i. Riêng vá» vấn đỠgiáo dục, trẫm thấy cÅ©ng cần, nhưng  không nên gấp gáp. Äừng làm cho nó sợ, phải từ từ dạy chứ?  
Hoàng háºu thấy Lệnh Phi và vua, kẻ xướng ngưá»i há»a như váºy,  giáºn lắm, nhưng chẳng biết làm gì chỉ quay sang trừng mắt vá»›i Tiểu Yến Tá» Ä‘ang  thÃch chà cưá»i. Rồi cúi ngưá»i nói:  
- Hoàng  thượng đã nói như váºy thì thôi! Thiếp xin được cáo lui trước.  
Vua Càn Long gáºt đầu, Hoàng háºu và toàn thể ngưá»i cá»§a bà rút  Ä‘i. Hoàng háºu vừa ra khá»i cá»a là Tiểu Yến Tá» cưá»i thât. to, cô nàng quỳ xuống  trước mặt vua và Lệnh Phi dáºp đầu nói lá»›n:  
-  Tiểu Yến Tá» xin tạ Æ¡n cứu mạng cá»§a Hoàng A Ma và sá»± che chở cá»§a Lệnh Phi nương  nương. Kiếp sau sẵn sàng làm chó mèo trâu ngá»±a để Ä‘á»n đáp lại ân này.   
Vua Càn Long Ä‘ang bá»±c phải cưá»i, ngưá»i kéo  Tiểu Yến TỠđến gần, bảo:  
- Con đừng có vá»™i  đắc ý như thế, những lá»i Hoàng háºu nói ban nãy Ä‘á»u hữu lý. Bà ấy là quốc mẫu sao  con dám đụng đến ngưá»i? Con tháºt là... chẳng biết kÃnh trên nhưá»ng dưới, cứ gây  thù địch, gây chuyện tứ tung thế này, trẫm biết phải đặt để con ở đâu đây? Biết  phải xá» trà sao đây?  
Tiểu Yến TỠtrỠmôi:   
- Thì Hoàng thượng phải yêu quý con hÆ¡n nữa,  đòi há»i Ãt Ä‘i má»™t ná»a là xong ngay!  
Vua Càn  Long trừng mắt, nhưng rồi lại cưá»i. Nụ cưá»i cá»§a vua làm cả đám ngưá»i ở đấy cưá»i  theo. Và như váºy cÆ¡n gió cưá»i đã thổi tan Ä‘i đám mây u ám. VÄ©nh Kỳ nhìn Tiểu Yến  Tá», đối vá»›i cô cát cát giả lắm mưu nhiá»u kế, ranh ma này, không hiểu sao lại  không thấy ghét mà lại thấy phục, lại thấy đầy cảm tình.  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-09-2008, 07:51 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
  
 
CÅ©ng hôm ấy, ở tại Phá»§ há»c sÄ© VÄ©nh Kỳ đã gặp được ngưá»i  muá»™i tháºt cá»§a mình - Äó là Hạ Tá» Vy.  
Tá» Vy  trong chiếc áo dài nhung, tư cách cao quý cháºm rãi bước tá»›i nhìn ngưá»i huynh  cùng cha khác mẹ cá»§a mình, rồi chào tháºt đúng nghi lá»….  
- Hạ TỠVy xin được bái kiến Ngũ A Ca!  
VÄ©nh Kỳ chăm chú ngắm ngưá»i muá»™i cá»§a mình. Chàng hoàng tá» có  vẻ hài lòng tá»± giá»›i thiệu:  
- Tôi tên là VÄ©nh  Kỳ cô cần phải biết, vai cá»§a chúng mình ở Ä‘á»i VÄ©nh nếu tÃnh vá» tuổi tác thì tôi  lá»›n hÆ¡n cô, nên cô gá»i tôi là NgÅ© Ca được rồi.  
Tá» Vy nghe VÄ©nh Kỳ nói biết là đã được thừa nháºn. Cảm động ứa  nước mắt.  
- Äiá»u huynh dạy vừa rồi, tuy chỉ  là mấy chữ, nhưng nó đã đổ được cái gánh nặng mấy trăm tấn trên trái tim muá»™i.  Từ Tế Nam muá»™i lặn lá»™i vỠđây, ná»a năm Ä‘i đưá»ng cá»™ng thêm mấy tháng ở Bắc Kinh,  muá»™i đã tìm đủ má»i cách, nhưng đến đâu cÅ©ng gặp trắc trở, bế tắc và huynh là  ngưá»i thân đầu tiên muá»™i được gặp. Muá»™i không biết diá»…n tả thế nào vá» ná»—i xúc  động cá»§a mình. Tuy là chưa được Hoàng thượng nhìn nháºn, nhưng muá»™i cÅ©ng rất là  sung sướng, vì được huynh nháºn là muá»™i trước.  
VÄ©nh Kỳ cÅ©ng vô cùng xúc động chàng chợt so sánh Tá» Vy và Tiểu  Yến Tá» như hai thái cá»±c. Tiểu Yến Tá» thì vô tráºt tá»±, bướng bỉnh, Ä‘ao to búa lá»›n.  Còn Tá» Vy thì dịu dàng, tỉ mỉ, đẹp như má»™t câu thÆ¡. VÄ©nh Kỳ thành tháºt nói:   
- Rõ là trá»› trêu, tôi có má»™t muá»™i như Tiểu  Yến Tá» trong cung lại có thêm má»™t muá»™i khác như muá»™i ở ngoài hoàng cung. Hai  ngưá»i tÃnh tình khác hẳn. Tôi và NhÄ© Thái trên đưá»ng cứ so sánh mãi hai ngưá»i.   
Tá» Vy há»i:  
- Nhưng mà huynh có tin chuyện muội kể không? Có cho là muội  đặt chuyện để được làm cát cát không?  
Nhĩ  Thái nói với TỠVy:  
- Bây giá» thì sá»± tháºt đã  sáng tá» không có gì để nghi ngá» nữa. ChÃnh Tiểu Yến Tá» cÅ©ng thừa nháºn sá»± việc  hết vá»›i chúng tôi rồi, cô đừng lo.  
TỠVy ngạc  nhiên:  
- Cô ấy thừa nháºn rồi? Thừa nháºn rồi  ư?  
- Vâng, đã thừa nháºn, nhưng cô ấy nói. Tất  cả Ä‘á»u là việc ngoài ý muốn. Bởi vì lúc đó có quá nhiá»u sá»± việc, quá nhiá»u sá»±  hiểu lầm, má»›i tạo ra cục diện như ngày nay, và cô ấy đã khóc. Nói lá»i xin lá»—i  cô!  
Tá» Vy bàng hoàng suýt ngất xỉu. Kim Tá»a  phải tiến tá»›i đỡ chá»§.  
- Chuyện lá»›n như váºy mà  cô ta chỉ dùng hai chữ xin lá»—i là đủ rồi ư?  
NhÄ© Khang bước tá»›i, thành tháºt nói:  
- Tôi nghÄ© là, trong lúc này, những gì mà chúng tôi phát hiện,  tháºt ra cÅ©ng chẳng giúp Ãch được gì. Chỉ có cách là để cô và Tiểu Yến Tá» gặp  nhau má»›i giải quyết được sá»± việc. NhÄ© Thái cÅ©ng vừa nói cho tôi biết, mấy hôm  rày trong cung, Tiểu Yến TỠđã quáºy phá đủ thứ chuyện, bây giá» tình hình rất  căng thẳng. Cô ấy tạm thá»i không được ra khá»i hoàng cung, nhưng rồi chuyện đó để  chúng tôi liệu.  
Và quay qua Vĩnh Kỳ, Nhĩ  Khang tiếp:  
- Ngũ A Ca sẽ tiếp chúng tôi một  tay chứ?  
Vĩnh Kỳ nhìn TỠVy nói.   
- Vâng, nhưng mà Tá» Vy, cô có thể giúp chúng  tôi Ä‘iá»u này không?  
- NgÅ© A Ca đừng khách sáo  gì cả, cần dạy bảo Ä‘iá»u gì cứ nói?  
- Bất luáºn  sá»± việc xảy ra như thế nào, tôi tin là Tiểu Yến Tá» nói đúng, cô ấy đã bị nháºp  vai má»™t cách chẳng đặng đừng, chứ chẳng cố ý. Và bây giá» tÃnh mệnh cô ta rất  nguy hiểm. Vì váºy cô muốn hành động gì cần phải cân nhắc, đừng khuấy động mà tổn  hại cô ấy.  
Tá» Vy yên lặng nhìn VÄ©nh Kỳ. Trong  cái ánh mắt đầy quan tâm cá»§a vị hoàng tá» trẻ đẹp kia. Tá» Vy đã thấy má»™t phần  tình cảm dành cho Tiểu Yến Tá». Hay là huynh ấy đã yêu? CÅ©ng có thể là khà phách  cá»§a ngưá»i thanh niên, muốn bảo vệ, che chở cho má»™t cô gái yếu Ä‘uối. Và Tá» Vy  bá»—ng giáºt mình. Như váºy thì Tiểu Yến Tá» là ngưá»i có nhiá»u hấp lá»±c tháºt. Bất cứ  má»™t ngưá»i nào đến gần Ä‘á»u như bị cuốn hút, Ä‘á»u có cảm tình vá»›i cô ta. Tá» Vy  không biết mình có ganh tị vá»›i Tiểu Yến Tá» không? Nên vui hay buồn đây? Chuyện  cá»§a Tiểu Yến TỠđã làm nên tha thứ hay thù ghét? Có cần giữ vững tình cảm cÅ©  không? Không biết, chỉ thấy là khi nghe kể chuyện vá» Tiểu Yến Tá» trong cung,  thấy VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Thái có vẻ quan tâm đến sá»± an nguy cá»§a Tiểu Yến Tá» quá. Sá»±  tức giáºn lúc đầu cá»§a Tá» Vy cÅ©ng bị lung lay giáºn cÅ©ng không giáºn được, nhưng...  Tá» Vy lại thấy nhức đầu vì cái trạng thái phân vân đó và không biết xá» lý ra  sao. 
Ba ngày sau, VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Thái lại mang  vá» Phá»§ há»c sÄ© má»™t bức thư dày cá»™m cá»§a Tiểu Yến Tá». Äiá»u này khiến Tá» Vy ngạc  nhiên.  
- Thư cá»§a Tiểu Yến Tá» gởi cho tôi à?  Cô ấy làm sao biết chữ mà viết thư? Mấy ngưá»i dá»±ng chuyện ư?  
- Vâng má»™t bức thư rất dày, cô ấy còn cứ dặn dò mãi là phải  Ä‘Ãch thân giao lại cho cô, nói là phải bá» ra nguyên má»™t đêm má»›i viết được bao  nhiêu đấy!  
Tá» Vy mân mê bức thư trên tay, NhÄ©  Khang, NhÄ© Thái, VÄ©nh Kỳ, Phước Luân, Phước Tấn và cả Kim Tá»a Ä‘á»u tò mò nhìn,  muốn biết bên trong viết cái gì. NhÄ© Khang thắc mắc:  
- Cô nói là Tiểu Yến TỠmù chữ mà?  
- Vâng, ngay cả khi cô ấy bảo tôi dạy cô ta viết tên tôi. Tôi  đã bá» ra cả mấy buổi cô ta má»›i táºp được, còn cằn nhằn là chữ gì mà nhiá»u nét như  váºy. Vì váºy nghe nói cô ta viết thư, tôi má»›i thấy ngạc nhiên đấy chứ.   
Má»i ngưá»i nhìn lên bao thư bên ngoài, rõ ràng  là thấy hai chữ “Tá» Vy" viết rất nguệch ngoạc. Tá» Vy bắt đầu xé phong bì. Bên  trong là cả má»™t xấp giấy, nhưng chẳng có má»™t chữ nào ngoài mấy bức tranh.   
Bức thứ nhất vẽ hình má»™t con chim nhá», bị mÅ©i  tên xuyên qua ngưá»i, nằm trên mặt đất, chung quanh có má»™t số đông ngưá»i vây  quanh.  
Bức thứ hai vẽ chú chim nhá» nằm trên  giưá»ng có má»™t ngưá»i mặc áo long bào rút tên ra mà chảy nước mắt, xa xa cÅ©ng có  má»™t đóa hoa khóc.  
Bức thứ ba, vẽ chú chim  ngồi trên giưá»ng Ä‘ang khóc, má»™t số ngưá»i nâng chiếc mão cát cát đến đặt lên đầu  chú chim. Ngưá»i mặc long bào đứng gần đó cưá»i.  
Bức thứ tư vẽ đóa hoa và con chim nhá» Ä‘ang ngáºm chiếc mão cát  cát đến cho đóa hoa.  
TỠVy xem xong bốn bức  tranh thì nước mắt lưng tròng, trao tất cả những bức đó cho Nhĩ Khang, nghẹn  ngào nói:  
- Bây giá» thì tôi đã rõ. Tiểu Yến  Tá» không cố tình lưá»ng gạt tôi, má»i thứ Ä‘á»u có nguyên do cả. Cô ấy đã bị thương  đúng không? Váºy sao chẳng ai cho tôi biết? Vết thương do tên bắn đó có nặng  không?  
Má»i ngưá»i xúm lại xem tranh, có cái  hiểu cái không. VÄ©nh Kỳ nhÃu mày:  
- Chẳng ai  nói cho Tá» Vy biết là Tiểu Yến TỠđã vào cung bằng cách nào à? Vâng, chÃnh mÅ©i  tên cá»§a tôi bắn ra đã làm cô ấy bị thương, vết thương rất nặng tưởng là không  cứu được. Tiểu Yến TỠđã mê man trên mưá»i mấy ngày.  
TỠVy lắc đầu:  
- Nào có ai  cho tôi biết, má»i ngưá»i đã giấu tôi Ä‘iá»u đó.  
Nhĩ Thái ngạc nhiên:  
- Váºy  mà tôi tưởng cô đã biết rồi. Huynh cá»§a tôi chẳng kể cho cô nghe ư?   
Nhĩ Khang nói:  
- Tôi thì cứ tưởng NhÄ© Thái đã nói. Váºy là chúng ta chẳng ai  nói chuyện đó cả.  
- Chuyện này rồi từ từ sẽ  nói váºy...  
NhÄ© Khang lắc lắc phong thư trên  tay há»i Tá» Vy:  
- Tất cả những cái này, cô xem  hiểu hết rồi chứ?  
TỠVy gât. đầu:   
- Vâng hiểu cả rồi.  
Bà Phước Tấn và Phước Luân cầm thư lên lắc đầu:   
- Bá»n tôi thì chưa hiểu!  
Tá» Vy trịnh trá»ng:  
- Váºy  thì để tôi giải thÃch nhé. Con chim nhá» là Tiểu Yến Tá», còn đóa hoa cô ấy chỉ  tôi. Khi con chim nhá» gặp nạn, đóa hoa đã khóc. Con chim nhá» bị Hoàng thượng lầm  tưởng là con nên yêu quà hết mình. Khi tỉnh dáºy đã bị phong chức cát cát rồi. Äó  là chuyện chẳng đặng đừng con chim nhá» biết lá»—i cá»§a mình. Hẹn là có ngày nào đó  sẽ mang chức cát cát trả lại cho đóa hoa.  
Tá»  Vy giải thÃch má»™t cách rành rá»t, làm má»i ngưá»i ngạc nhiên. Giải thÃch xong cưá»i  nói:  
- Äấy, chuyện thế ấy, cô ấy đã nói rõ  má»i sá»± việc. 
Vĩnh Kỳ nhìn TỠVy:   
- Cô quả là thông minh!  
Bà Phước Tấn cầm mấy bức tranh lên:  
- Chẳng có lấy má»™t chữ, mà cô Ä‘á»c vanh vách như má»™t bức thư,  hay tháºt!  
Ông Phước Luân thì đứng dáºy nghiêng  ngưá»i trước mặt Tá» Vy. Mãi đến giá» này má»›i công nháºn Tá» Vy là cát cát:   
- Phước Luân này rất hân hạnh được má»™t cát  cát tháºt tạm trú trong nhà, nếu có gì không hài lòng, cát cát cứ cho biết nhé!   
Tá» Vy đỠmặt đứng ngay ngưá»i lại:   
- Quý vị đừng làm tôi ái ngại. Tháºt ra lúc  nháºn được thư cá»§a Tiểu Yến Tá» tôi đã mừng quá, nên má»›i Ä‘á»c được váºy, tất cả chỉ  là trò chÆ¡i Ä‘á»c hình thôi.  
Vĩnh Kỳ nói:   
- Tôi cam Ä‘oan, nếu cô mà ở cạnh Hoàng A Ma,  ngưá»i sẽ yêu thÃch lắm đấy.  
Tá» Vy nghe đến  Ä‘iá»u đó, sa sầm nét mặt:  
- Không giấu chi má»i  ngưá»i. Từ khi tôi phát hiện ra chuyện Tiểu Yến Tá» giả làm cát cát. Lòng tôi lúc  nào cÅ©ng buồn cÅ©ng háºn. Nhưng mấy ngày qua nghe quý vị phân tÃch sá»± việc. Thấy  rõ những nguy hiểm có thể xảy đến. Tôi má»›i thấy sá»± hiện diện cá»§a tôi không những  có thể uy hiếp sá»± sống cá»§a Tiểu Yến Tá» mà còn liên lụy đến nhiá»u ngưá»i. Rồi hôm  nay Ä‘á»c xong thư cá»§a Yến Tá». Tôi chợt thấy không còn háºn còn ghét cô ấy nữa, bởi  vì...  
TỠVy ngước lên nhìn Nhĩ Khang:   
- Như Ä‘iá»u huynh đã nói, biết đâu đó là sá»±  sắp đặt cá»§a trá»i cảo Má»i thứ trên Ä‘á»i này Ä‘á»u có nhân quả cá»§a nó. Tôi tin Ä‘iá»u  đó.  
Nhĩ Khang nhìn TỠVy chưa hiểu, thì TỠVy  lại tiếp:  
- Tình hình hiện nay, nếu tôi lá»™  diện để nhìn cha thì có thể đưa đến hai háºu quả. Má»™t là nếu Hoàng thượng mà tin  tôi, thì Tiểu Yến Tá» sẽ chết, còn nếu không thì kết quả sẽ ngược  lại 
Ông Phước Luân gáºt đầu:  
- Cô phân tÃch rất đúng, Ä‘iá»u này cho thấy cô đã suy nghÄ© cặn  kẽ.  
- Và bất luáºn là Tiểu Yến Tá» chết hay là  tôi chết Ä‘á»u là chuyện không haỵ Ông trá»i đã cố tình đưa Tiểu Yến Tá» vào cung để  cô ấy đóng giả vai cát cát, thay tôi làm vui Hoàng thượng, thì có lý nào tôi  không hài lòng? Vì váºy thôi thì hãy để cho Tiểu Yến Tá» trá»n vai Hoàn Châu cát  cát Ä‘i. Còn tôỉ Sẵn sàng làm má»™t Hạ Tá» Vy dân dã. Ở đây chỉ có quý vị là biết  cái bà máºt này. Váºy thì hãy giữ lấy dừng để ai biết nữa váºy.  
Lá»i cá»§a Tá» Vy làm má»i ngưá»i có mặt cảm động.  
Nhĩ Khang nắm lấy tay TỠVy chân tình:  
- Những Ä‘iá»u cô nói, tháºt ra nó đã khiến chúng tôi suy nghÄ©  nhiá»u, nhưng chẳng ai nói ra thôi. Bây giá» chÃnh miệng cô nói ra, làm chúng tôi  nhẹ hẳn. Äó là má»™t sá»± thiệt thòi nhưng cô đã vì đại sá»±, vì sá»± sống còn cá»§a Tiểu  Yến Tá» mà suy nghÄ© chuyện đó làm chúng tôi rất khâm phục. Tá» Vy, tôi cả quyết  vá»›i cô, sá»± hy sinh đó sẽ không là vô Ãch, rồi ông trá»i sẽ mang đến má»™t hạnh phúc  khác cho cô chắc chắn Ä‘iá»u đó sẽ đến!  
NhÄ©  Khang nói má»™t cách thuyết phục. Phước Luân và Phước Tấn phải nhìn nhau kinh  ngạc. Cả phòng yên lặng, chỉ có mình Kim Tá»a là khóc rấm rứt.  
- Nhưng mà... tiểu thư... lá»i dặn dò cá»§a bà lúc lâm chung thì  sao?  
Tá» Vy quay lại nhìn Kim Tá»a cưá»i:   
- Kim Tá»a này, đừng bứt rứt như váºy? Ta nghÄ©  là vât. mà mẹ ta muốn ta trao lại cho cha thì Yến TỠđã thay ta làm rồi. Và qua  cái thái độ cá»§a nhà vua đối vá»›i Tiểu Yến Tá», ta biết là ngưá»i không há» quên mẹ  ta, như váºy là đủ, mẹ ta hẳn mỉm cưá»i nÆ¡i chÃn suối. Còn chuyện ta có được làm  cát cát không? Chỉ thứ yếu thôi!  
TỠVy quay  qua Vĩnh Kỳ nói:  
- NgÅ© A Ca này, hãy Ä‘em Ä‘iá»u  tôi nghÄ© nói lại cho Tiểu Yến Tá» biết nhé?  
VÄ©nh Kỳ gáºt đầu:  
- Vâng, em  hãy yên tâm, tôi sẽ nói lại cho cô ấy nghe đúng từng chữ một!  
Vì thế mà chiá»u hôm ấy ở Thấu Phương Traị Tiểu Yến TỠđã nghe  tưá»ng thuáºt lại đầy đủ sá»± việc ở Phá»§ há»c sÄ© trong buổi Ä‘á»c thư cá»§a mình và những  lá»i phát biểu cá»§a Tá» Vy. Tiểu Yến Tá» vô cùng xúc động, nhưng vẫn nhìn VÄ©nh Kỳ  vá»›i ánh mắt ngá» vá»±c 
- Tá» Vy tha thứ cho tôi?  Không giáºn tôi nữa ư? Có tháºt không? ÄÃch thân cô ấy nói chứ?  
VÄ©nh Kỳ vui lây trước cái vô tư cá»§a Tiểu Yến Tá», nói:   
- Tiểu Yến Tá» này, tôi thành tháºt nói cho cô  biết. Tôi sinh ra trong gia đình vương đế, chung quanh tôi các dì các cô, các  cát cát Ä‘á»u được giáo dục theo ráºp cá»§a cung đình, nên chẳng thấy ai giống hai cô  cả, má»™t là cô, má»™t là Tá» Vy. Cô thì tÃnh tình cương trá»±c phóng khoáng, thÃch gì  nói nấy, và Tá» Vy thì công dung ngôn hạnh, làm thÆ¡ vẽ tranh Ä‘á»u giá»i. Cả hai  vượt trá»™i hÆ¡n các cát cát còn lại trong cung.  
Tiểu Yến TỠcó vẻ không hài lòng nói:  
- Äừng có nói chuyện cát cát này, cát cát ná» mệt lắm. Tôi chỉ  cần biết là Tá» Vy không chá»i tôi không háºn tôi... mà lại còn Ä‘á»c tranh cá»§a tôi  được nữa... Thế  là quý lắm rồi. Huynh không có gạt tôi chứ? Thế sao má»—i lần nằm mÆ¡, tôi lại thấy  Tá» Vy muốn giết tôi thôi, Tá» Vy háºn tôi lắm!  
- Tôi không gạt đâu, cô ấy nói là tha thứ cho cô rồi!   
Tiểu Yến Tá» bấy giá» má»›i tin, cô ta nhảy thót  lên như chú chim muốn bay ra ngoài cá»a sổ.  
-  Trá»i đất Æ¡i, Tá» Vy đã tha thứ cho tôi rồi! Tá» Vy đã hiểu cho tôi! Tôi đã nói rồi  mà. Kết nghÄ©a tỉ muá»™i là tháºt chứ đâu giả đâu. Trên có ngá»c hoàng, dưới có diêm  vương, hỠđã nhìn thấy tất cả, nhưng mà không được!  
Tiểu Yến TỠlại quay qua, nắm lấy tay Vĩnh Kỳ:   
- Làm gì làm, tôi cÅ©ng phải trả lại cái chức  cát cát cho Tá» Vy chứ? Bắt buá»™c tôi phải trả. Huynh hãy nghÄ© cách giúp tôi xem.  Äể tôi trả lại chức cát cát cho muá»™i ấy mà không phải bị chém đầu. Tôi... tôi  không thÃch làm cát cát nhưng còn thÃch sống lắm!  
VÄ©nh Kỳ giáºt mình nhìn quanh:  
- Nói nhá» má»™t chút nào, cô định để cho má»i ngưá»i Ä‘á»u biết  chuyện này ư? Cô đã làm Hoàng háºu bá»±c mình lắm rồi, nên bây giá» quanh đây Ä‘á»u có  tai mắt cá»§a Hoàng háºu. Cẩn tháºn khéo ngưá»i khác biết chuyện thì nguy!   
Tiểu Yến TỠchợt nghĩ gì, đưa mắt đăm đăm  nhìn Vĩnh Kỳ e ngại.  
- Huynh... huynh gá»i  Hoàng háºu là Hoàng Ngạc nương, chữ đó nghÄ©a là gì? Có phải là mẹ ruá»™t không?   
- Không, chẳng qua vì bà ấy là Hoàng háºu, nên  tôi phải gá»i thế, chứ mẹ ruá»™t tôi là bà Du Phi, đã qua Ä‘á»i. Con ruá»™t cá»§a Hoàng  háºu là Tháºp Nhi. A  Ca chứ không phải tôi.  
Tiểu Yến TỠthở phào, luôn miệng:  
- A di đà Pháºt! A di đà Pháºt!  
- Cô khá»i phải A di đà Pháºt! Vì nếu thât. tôi là con ruá»™t cá»§a  Hoàng háºu, tôi sẽ nói giúp được rất nhiá»u Ä‘iá»u cho cô! Äằng này, ngày thưá»ng  Hoàng háºu đã không ưa cô, bây giá» thêm tôi nữa!  
- Thế tại sao Hoàng háºu lại ghét huynh?  
- Tá»± cổ chà kim, chuyện cung đình nào chẳng thế? Lúc nào cÅ©ng  là tranh giành quyá»n lá»±c thôi! Äừng nói chuyện đó nữa, mệt lắm!  
Quay sang nhìn Tiểu Yến Tá», VÄ©nh Kỳ nói:  
- Cái nguy cÆ¡ cá»§a cô giỠđã giảm bá»›t, khi Tá» Vy chịu để cô  yên, nghÄ©a là cô vẫn có thể tiếp tục đóng vai Hoàn Châu cát cát váºy thì đừng có  nói năng lá»™n xá»™n mà đổ bể nghe.  
- Thú tháºt  vá»›i huynh, tôi hiện không còn kiên nhẫn rồi, hãy tìm cách cứu tôi ra khá»i nÆ¡i  này Ä‘i!  
- ÄÆ°á»£c thôi, nhưng trước khi tôi tìm  ra giải pháp thì cô làm Æ¡n nhẫn nhịn đừng quáºy phá giùm tôi nhé!   
Tiểu Yến Tá» gáºt đầu, VÄ©nh Kỳ lại dặn dò:   
- Tốt nhất là cô đừng có đối kháng vá»›i Hoàng  háºu nữa. Ở trong cung bà ấy là tối thượng. Äụng chạm đến bà ta sẽ chỉ có thiệt  thòi thôi.  
Lá»i cá»§a VÄ©nh Kỳ nhẹ nhàng như lá»i  cá»§a huynh trưởng dạy muá»™i, làm cho Tiểu Yến Tá» cảm động và để diá»…n tả sá»± xúc  động cá»§a mình Tiểu Yến TỠđã thẳng tay đấm mạnh vào ngá»±c cá»§a VÄ©nh Kỳ nói:   
- Huynh yên tâm, tôi đã không bị chết vì mũi  tên của huynh thì sẽ sống dai lắm, sẽ không để rụng đầu đâu!  
Vĩnh Kỳ lắc đầu:  
- Tôi vẫn  còn chưa yên tâm, nếu sau này mà cô bị cắt đầu, thì tôi thấy cô chết vì mũi tên  lần trước của tôi vẫn hơn, tình nghĩa hơn?  
Tiểu Yến TỠngước lên:  
-  Huynh nói gì thế?  
VÄ©nh Kỳ nhìn ra cá»a sổ lắc  đầu:  
- À!... À!...  không có gì hết!  
- Thôi đừng có dài dòng nữa. Nói đi, chừng nào huynh mới có  thể sắp xếp để tôi gặp được TỠVy?  
- Từ từ...   
- Tại sao phải từ từ? Huynh không biết là tôi  Ä‘ang gấp lắm không? Hoàng A Ma bảo tôi là bắt đầu ngày mai phải đến thư phòng  há»c chữ như bá»n huynh. Má»›i nghe nói mà chưa gì đầu như muốn vỡ ra. Tôi mà làm  sao há»c hành? Má»™t chữ còn không xong, nghe nói Ká»· sư bá rất giá»i. Muá»™i sợ đến  đấy rồi má»i thứ đổ bể cả, phải làm sao đây?  
VÄ©nh Kỳ nhìn Tiểu Yến Tá» cưá»i:  
- Sợ gì? Ở đấy có tôi và NhÄ© Thái, rồi chúng tôi sẽ giúp cô.  Khi bị Ká»· sư bá truy bài, cô cứ nhìn vá» phÃa tụi này, bá»n này sẽ ra hiệu cho,  chẳng để cô bị mất mặt dâu mà lo.  
- Cái gì?  Còn bị khảo hạch, truy bài nữa à? Thế thì chết tôi rồi! Chết rồi!   
Tiểu Yến TỠkêu khổ, rồi thở ra:   
- Muốn làm cát cát sao mà rắc rối váºy? Nếu  sá»›m biết váºy, tôi đã để Tá» Vy làm hay hÆ¡n.  
Tiểu Yến Tá» buông ngưá»i trên ghế, có cảm tưởng như trá»i sắp  sáºp đến nơị Thá»±c ra thì các cát cát thanh triá»u không nhất thiết phải Ä‘i há»c  chữ. Chuyện này chỉ dành riêng cho các hoàng tá», mặc dù vua Càn Long nói là con  trai và con gái Mãn Châu được giáo dục gần ngang nhau, thá»±c tế lại không bình  đẳng như váºy. Con gái có muốn há»c hay không, không thành vấn Ä‘á». Con trai nhất  là con trai hoàng tá»™c, phải há»c cả văn lẫn võ. Có Ä‘iá»u con gái hoàng tá»™c vì lý  do để được trở thành Vương Phi, bắt buá»™c phải há»c há»i lá»… nghi chữ nghÄ©a. Nhưng  chuyện há»c này có tÃnh tá»± nguyện và có thể tá»± há»c, vua Càn Long là ngưá»i giá»i đủ  cầm kỳ thi há»a, thì đương nhiên các cát cát cÅ©ng phải có trình độ văn hóa khá,  chÃnh vì váºy mà khi thấy Tiểu Yến Tá» má»™t chữ cÅ©ng không biết, ông cảm thấy không  hài lòng. Ông thưá»ng nói vá»›i đám quần thần, ngưá»i mà không há»c thì giống như thú  hoang, lá»— mãng, mà vua thì lại ghét nhất Ä‘iá»u đó.  
CÅ©ng chÃnh vì váºy mà Hoàn Châu cát cát trở thành cô cát cát  đầu tiên phải bước vào thư phòng.  
Hôm ấy do  tÃnh cẩn tháºn, nhà vua cÅ©ng muốn xem Tiểu Yến Tá» há»c hành ra sao, nên Ä‘Ãch thân  vua đưa Tiểu Yến TỠđến thư phòng. Äám hoàng tá» và mấy công tá» con đại thần được  há»c theo. Vừa thấy Hoàn Châu cát cát bước vào là mừng rỡ lên. Bởi vì cánh rừng  mà có thêm má»™t bông hoa làm dáng thì đương nhiên phải vui tươi hÆ¡n nhiá»u. Nhưng  rồi lại thấy sá»± hiện diện cá»§a vua Càn Long, há» lại thấy bất an.  
Thầy Ká»· Hiểu Phong lặng lẽ nhìn Tiểu Yến Tá». ÄÆ°Æ¡ng nhiên là  thầy đã biết quá rõ vá» những hành vi quáºy phá cá»§a Tiểu Yến Tá» vừa qua. Chuyện  đồn khắp cung đình, có ai không biết? Váºy mà khi nhìn cô cát cát nổi tiếng kia  rụt rè, ngÆ¡ ngác như nai ngồi giữa VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Thái ông hÆ¡i ngạc nhiên.  Chuyện giáo dục cô cát cát lại có vua Ä‘Ãch thân dá»± thÃnh hẳn là quan trá»ng.  Trá»ng trách đương nhiên nặng ná» nhưng trước hết cần phải thăm dò trình độ cô  nàng ra sao đã. Thầy Ká»· Hiểu Phong cưá»i thân thiện, rồi cất cao giá»ng nói:   
- Hôm nay lần đầu tiên cát cát nháºp há»c. Thần  nghÄ©, thôi thì bá» hết sách vở nặng ná» qua má»™t bên, mình làm cái chuyện nho nhá»  vui vui thôi, cát cát thấy thế nào?  
Tiểu Yến  Tá» nghe nói khá»i đụng đến sách là mừng quýnh, vá»™i vã gáºt đầu.  
- Váºy thì chúng ta bắt đầu bằng trò chÆ¡i chữ nhé? Trước hết  làm thÆ¡ rút chữ váºy. Có nghÄ©a là má»™t bài thÆ¡ có bốn câu, câu đầu bảy chữ chẳng  hạn, thì câu kế chỉ được năm chữ, kế tiếp là ba chữ, sau cùng chỉ còn má»™t chữ  thôi.  
Rồi quay qua đám há»c trò nam:   
- Công tỠnào giúp đặt câu đầu tiên cho cát  cát nào? Còn cát cát thì muốn tiếp nối ở câu nào cũng được.  
Tiểu Yến Tá» ngồi đó như vịt nghe sấm. ThÆ¡ rút chữ là thÆ¡ gì?  Mà thế nào là thÆ¡, nàng còn không biết. Kiểu này chắc chỉ còn cách kiếm má»™t cái  lá»— nào rồi chui vào đấy. Äang nghÄ© ngợi thì nghe VÄ©nh Kỳ ứng lên:   
- Bốn phÃa vuông vức má»™t tòa lầu!   
NhÄ© Thái thấy Tiểu Yến Tá» ngồi yên, nên Ä‘á»c  tiếp:  
- Treo cao một cái chuông!   
VÄ©nh Kỳ thấy Tiểu Yến Tá» vẫn ngÆ¡ ngác, bèn  Ä‘á»c tiếp: 
- Äụng má»™t cái!  
Bây giá» chỉ còn má»™t chữ duy nhất. Váºy mà Tiểu Yến Tá» vẫn ngồi  yên. Kỳ bèn lấy chén trà láºt úp lại, lấy cây quạt Ä‘áºp lên, xong ra dấu. Tiểu Yến  Tá» nhìn má»™t lúc rồi lên tiếng:  
- Cốp!   
VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Thái và cả đám há»c trò khác vá»—  tay, vừa cưá»i nói.  
- Äúng! Äúng rồi!  Ha  ha! Cái chuông bằng gá»—!  
Tiểu Yến Tá» chá»›p chá»›p mắt há»i:  
- Tôi đã đúng rồi ư? Tôi làm được ư?  
Vĩnh Kỳ đưa ngón tay lên:  
-  Äúng rồi! Äúng rồi! Hay lắm!  
Trong khi vua  Càn Long cÅ©ng lắc đầu cưá»i:  
- Äó không phải  là nối thÆ¡ mà Ä‘oán thÆ¡ thôi!  
Thầy Kỷ Hiểu  Phong ra cái đỠthứ hai:  
- Tiếp theo đây tôi  ra má»™t bài thÆ¡ chưa đủ chữ, cát cát sẽ thêm vào cho thành má»™t bài thÆ¡ hoàn  chỉnh. Và dụ sau "tròn, khuyết, loạn, yên" đấy. Nãy giá» tôi thấy NgÅ© A Ca có vẻ  nhiệt tình lắm. Váºy NgÅ© A Ca hãy làm mẫu bài này cho cát cát xem Ä‘i.   
VÄ©nh Kỳ suy nghÄ©, rồi nhìn Tiểu Yến Tá», chàng  biết là dùng chữ càng đơn giản càng tốt, để Tiểu Yến Tá» hiểu mà bắt chước, nên  Ä‘á»c:  
Trăng rằm tròn tháºt tròn 
Mùng bảy mùng tám khuyết 
Sao  má»c loạn cả trá»i 
Mây đen kéo đến yên ngay.   
- Khá lắm!  
Thầy Ká»· Hiểu Phong gáºt đầu nhưng không hài lòng lắm, bài thÆ¡  gì mà nghe chẳng có ý thÆ¡ chút nào, nghe quá bình dân.  
NhÄ© Thái nhảy vào cuá»™c. NghÄ© là VÄ©nh Kỳ chá»n đỠtài trăng sao  xa vá»i quá, vá»›i Tiểu Yến Tá», nên chá»n cái gì gần gÅ©i cuá»™c sống hÆ¡n, nên  Ä‘á»c 
Bánh trung thu rất tròn 
Cắt đi thì sẽ khuyết 
Chuá»™t  ngá»i mùi kêu loạn 
Mèo lên tiếng yên ngay.   
Bài thÆ¡ cá»§a NhÄ© Thái làm đám há»c trò ôm bụng  cưá»i lăn. thầy Ká»· Hiểu Phong và vua Càn Long nhìn nhau. Biết là VÄ©nh Kỳ và NhÄ©  Thái Ä‘ang ra sức hổ trợ cho Tiểu Yến Tá» nên lắc đầu.  
Thầy Ká»· Hiểu Phong hướng vá» phÃa Tiểu Yến Tá»:  
- Nào, bây giỠđến phiên cát cát đấy! ThỠđi!  
Tiểu Yến Tá» giáºt mình, nhưng vẫn tỉnh bÆ¡ há»i:  
- Thế không thỠkhông được sao?  
- Thì thỠxem, chuyện này đâu có gì khó đâu 
- Nhưng nếu tôi thỠkhông đúng, không hay thì...   
- Chẳng sao cả, tráºt thì sá»a, tu chỉnh lại  cho hay hÆ¡n.  
Tiểu Yến Tá» quay qua nhìn VÄ©nh  Kỳ và NhÄ© Thái nháy mắt khuyến khÃch. Tiểu Yến Tá» biết khó lòng mà không Ä‘iá»n  thÆ¡, nên thở ra rồi nói:  
- Vâng, váºy thì thá»!   
Rồi cất cao tiếng Ä‘á»c:  
- Thầy có đôi mắt tròn 
Vừa  dứt câu cả lá»›p đã cưá»i rá»™ lên, Tiểu Yến Tá» cố gắng Ä‘á»c tiếp:  
- Một thoi đưa tới thì tròn khuyết ngay.  
Cả lá»›p cưá»i càng dữ hÆ¡n. Tiểu Yến Tá» Ä‘á»c câu số ba:   
- Ai ai thấy cảnh cưá»i loạn cả.   
Lần này thì cả lá»›p ôm bụng cưá»i lăn. Lá»›p há»c  chẳng còn ra thể thống gì cả. Thầy Ká»· Hiểu Phong đỠngượng mặt, gõ thước lên bàn  vẫn không dáºp được tiếng cưá»i. Vua Càn Long cÅ©ng tức cưá»i, nhưng để cứu vãn tình  thế, vua không thể không nghiêm sắc diện và tằng hắng má»™t tiếng  
- Há»±!  
Äám công tá», hoàng tá»  Ä‘ang cưá»i, nghe tiếng vua, vá»™i vã im khe. Tiểu Yến Tá» thấy váºy Ä‘á»c tiếp:   
- Chỉ lúc vua "gằn" mới sợ yên.   
Tiếng cưá»i lại nở rá»™ lên. Lần này cả vua Càn  Long cÅ©ng không nÃn được, đành lắc đầu.  
Tiểu  Yến Tá» thấy mình làm trò cưá»i cho má»i ngưá»i, vừa lo vừa sợ, hết nhìn vua lại  nhìn thầỵ Sá»±c nhá»› lại lúc ở ngoài Ä‘á»i có nghe lóm được hai câu đối cá»§a Tá» Vy  thưá»ng Ä‘em ra nói lúc vui. Và nghÄ©, ông ta đã thá» tài mình thì mình phải thá» sức  lại má»›i oai, nên nói:  
- Xin Hoàng A Ma đừng  buồn, con không dốt lắm đâu ở ngoài con cÅ©ng há»c được nhiá»u thứ lắm chứ. Này này  để con ra má»™t câu đối xem thá» các vị đây có đối được không chứ.  
Vua Càn Long nghe váºy rất hài lòng:  
- Ồ! thế à? Hiểu Phong, khanh đã nghe rồi chứ?   
- Vâng thần đã nghe, xin cát cát ra câu đầu  đi ạ.  
- Váºy thì nghe đây!  
Rồi Tiểu Yến Tá» Ä‘á»c:  
- Dê  núi lên núi, sừng dê núi đụng núi “He!†Chữ He cuối cùng cũng là tiếng kêu của  dê.  
Thầy Ká»· Hiểu Phong giáºt mình, câu đối gì  lạ váºy? Làm sao đối đây? Trong khi đám hoàng tá» thì Ä‘ang xì xào bàn tán. Vua Càn  Long cÅ©ng có vẻ nghÄ© ngợi.  
Thấy má»i ngưá»i cứ  mãi suy nghÄ©. Tiểu Yến TỠđắc ý, giả giá»ng thầy há»i:  
- Sao thế nào? Ai đối được đây?  
Äám công tá», hoàng tá» chỉ biết lắc đầu cưá»i, Tiểu Yến Tá» quay  sang thầy:  
- Còn thầy thì sao?   
Thầy Kỷ Hiểu Phong đỠmặt, chấp hai tay lại:   
- Xin cát cát chỉ giáo cho!  
Tiểu Yến Tá» vừa cưá»i hì hì vừa nói:  
- Câu đối sau ư? Váºy là thế này: Trâu nước xuống nước, mÅ©i  trâu nước ngáºp nước "Ộp!â€. Chữ "Ộp!†cuối cùng cÅ©ng là tiếng trâu nước kêu.   
Vua  Càn Long thÃch chà vá»— tay:  
- Ha ha! Thì  ra là váºy! Thì ra là váºy!  
Thầy Ká»· Hiểu Phong cÅ©ng cưá»i, ông biết chắc má»™t Ä‘iá»u, câu đối  không phải do Tiểu Yến TỠđặt ra, vì đây chỉ có thể là cá»§a ngưá»i có há»c. Không  những có há»c mà phải há»c rá»™ng, nhưng thấy vua thÃch thú như váºy, ông cÅ©ng nói  theo.  
- Tháºt là biển há»c mênh mông! Hoàn Châu  cát cát, hôm nay xin bái phục! Bái phục!  
Äám  công tá», hoàng tá» vá»— tay, VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Thái cÅ©ng thấy vui lây. Tiểu Yến Tá»  cưá»i tháºt tươi, nhưng trong lòng tá»± nhá»§.  
-  Hay tháºt! Nếu không há»c được chiêu này cá»§a Tá» Vy thì há»ng. Chiêu này tuyệt tháºt!  Hạ Ä‘o ván được cả sư phụ ta!  
Và trong cái  vinh quang giả tạo đó. Tiểu Yến Tá» có cảm giác mình như ngưá»i hùng. VÄ©nh Kỳ và  NhÄ© Thái càng được dịp phô trương cổ vÅ© cho cát cát. Chưa có lúc nào thư phòng  trong cung, lại vui thế này.     
Chuyện Tiểu Yến TỠđại náo thư phòng, gần như láºp tức được  loan truyá»n khắp cung đình, nó trở thành câu chuyện bàn luáºn trong lúc trà dư  tá»u háºu cá»§a các nhà quan, má»i ngưá»i bá»—ng cảm thấy nể vì cái cô cát cát dân dã mà  vua Càn Long má»›i nháºn vá», má»™t cát cát gần như chẳng có má»™t chữ láºn lưng, lại có  thể làm cho má»™t vị há»c sÄ© trình độ cao thâm khốn đốn. Và câu chuyện được mặ c  sức thêu dệt để trở nên huyá»n thoại.  
Mặc cho  má»i ngưá»i ca ngợi tâng bốc ra sao. Tiểu Yến Tá» vẫn chẳng muốn ở lại, vẫn muốn ra  khá»i chốn cung đình, không ra được khá»i đây, không gặp được Tá» Vy, Tiểu Yến Tá»  chỉ bứt rứt càng bá»±c dá»c. Äối vá»›i Yến Tá» chuyện làm cát cát chẳng sướng chút  nào, mà càng lúc càng ngá»™p hÆ¡n.  
Cũng trong  lúc đó, TỠVy cũng đã quyết định thôi thì để Tiểu Yến TỠđóng vai cát cát luôn  và nàng thì rút lui.  
Hôm ấy NhÄ© Khang đến  phòng cá»§a Tá» Vy, tình cá» phát hiện thấy Tá» Vy Ä‘ang sắp xếp gá»n gàng quần áo. Hai  ngưá»i cÅ©ng đã chuẩn bị xong, như muốn làm má»™t cuá»™c hành trình xa. NhÄ© Khang giáºt  mình:  
- Các ngưá»i định Ä‘i đâu váºy?   
TỠVy bình thản:  
- Äịnh sang phòng khách chào Phước đại nhân, Phước Tấn và hai  huynh.  
- Chi váºy? Có chuyện gì không? Cha tôi  Ä‘i viếng chú sáu chưa vá», còn NhÄ© Thái thì vào cung, nên cÅ©ng không có mặt ở  nhà.  
- Thế à?  
Tá» Vy có vẻ thất vá»ng:  
- Có  chuyện gì? Nói lại với tôi được không?  
- Tôi  định đến đấy để cảm Æ¡n tất cả vá» những ngày tôi được ở lại đây, tôi đã làm phiá»n  quá nhiá»u ngưá»i, được má»i ngưá»i chăm sóc tá» tế. Còn bây giá» tôi thấy, má»i việc  đâu đã vào đấy rồi. Chẳng thể làm gì khác hÆ¡n, nên muốn cáo từ. Quần áo cá»§a  Phước Tấn cho mượn mặc khi tôi ở đây, thì chúng tôi cÅ©ng đã giặt giÅ© sạch sẽ,  xếp gá»n để trên giưá»ng...  
NhÄ© Khang giáºt  mình. ÄÆ°a mắt nhìn khắp phòng quả là phòng đã được lau chùi gá»n, sạch sẽ nên  lúng túng nói:  
- Tại sao bá» Ä‘i vá»™i vã thế? Có  phải ở đây chúng tôi đã làm Ä‘iá»u gì gây phiá»n cho cô?  
TỠVy lắc đầu:  
- Äâu có,  đâu có! Má»i ngưá»i cư xá» vá»›i tôi quá tốt. Äiá»u đó làm tôi áy náy, không muốn làm  phiá»n thêm, vá»›i lại đây là lúc tôi phải trở vá» vị trà cá»§a mình.  
NhÄ© Khang nhìn Tá» Vy, đột nhiên cảm thấy bối rối, lo lắng há»i:   
- Cái gì mà trở vá» vị trà cá»§a mình? Cô muốn  nói là vá» Viện ngưá»i nghèo hay vá» hoàng cung? Vá»  Tế Nam? Cô có thể nói rõ má»™t chút được không?  
Câu há»i cá»§a NhÄ© Khang làm Tá» Vy chợt thấy xót xa, nàng chỉ  nói:  
- Vâng, trá»i đất rá»™ng lá»›n thế này, không  lẽ chẳng có nÆ¡i nào là cá»§a ta? Có Ä‘iá»u có má»™t nÆ¡i nó không còn là cá»§a ta nữa thì  tôi đã biết rồi.  
NhÄ© Khang liếc sang Kim Tá»a,  Kim Tá»a hiểu ý, cúi đầu.  
- Äại thiếu gia ở  đây nói chuyện nhé, tôi có chuyện ra ngoài má»™t chút!  
Kim Tá»a bước ra ngoài khép cá»a lại, Tá» Vy chợt thấy bất an,  nhưng không biết làm gì chỉ cúi nhìn xuống. NhÄ© Khang thấy không còn ai ngoài  hai ngưá»i nên bạo dạn hẳn, bước tá»›i 
- Tá» Vy  này, tôi xin nói tháºt! Tôi chưa muốn để cô Ä‘i chút nào!  
Tá» Vy giáºt mình nhìn lên:  
-  Sao váºy?  
- Bởi vì... chúng tôi... kể cả NgÅ© A  Ca, đã tạo quá nhiá»u áp lá»±c, khiến cho cô phải chịu thiệt thòi, bá» cả ý định Ä‘i  tìm cha. Bá»n chúng tôi Ä‘á»u biết, cô má»›i tháºt sá»± là cát cát, nhưng vì Ãch ká»·, vì  hẹp hòi muốn bảo vệ cho ngưá»i mình cần bảo vệ, mà nhần tâm ém nhẹm thân thế cá»§a  cô. Äó là má»™t Ä‘iá»u đáng ân háºn, và để chuá»™c lại phần nào lá»—i lầm cá»§a mình chúng  tôi muốn cô xem đây, xem nhà chúng tôi là nhà cá»§a cô, chúng tôi muốn được giúp  đỡ để Ä‘á»n bù lại phần nào sá»± sai lầm đó.  
-  Hảo ý cá»§a huynh tôi đã biết rồi. Tháºt ra thì chẳng có gì để mà bứt rứt cả. ChÃnh  tôi đã chá»n con đưá»ng bá» cuá»™c cÆ¡ mà? Tôi chẳng muốn vì má»™t hư danh mà phải làm  ngưá»i khác chết. Váºy thôi, ở đây cả nhà huynh, ai cÅ©ng cư xá» tốt vá»›i tôi cả. Tôi  hết sức cảm Æ¡n chuyện đó. Nhưng có thế nào thì đây cÅ©ng không phải là nhà cá»§a  tôi. Tôi ở đây sẽ có cảm giác chùm gởi thế nào đấy. Không thá»±c tế tà nào, vì váºy  tốt nhất là huynh hãy để tôi Ä‘i Ä‘i!  
Nhĩ Khang  bối rối:  
- Nhưng mà thân thế cá»§a cô nếu ở lại  cÅ©ng có dịp để chứng minh, mà biết đâu rồi dịp đó sẽ đến nếu cô ở lại nhà tôi,  để theo dõi tin tức trong cung đình theo dõi được Tiểu Yến Tá» hành động ra sao,  rồi tình cam? cá»§a Hoàng thượng... ở đây má»›i có thể biết rõ má»i việc, có phải hÆ¡n  không? Äó là chưa nói bá»n tôi cÅ©ng đã sắp xếp để cô vào cung gặp Tiểu Yến Tá» rồi  mà?  
- Nhưng tôi hiểu rất rõ, chuyện thâm nháºp  vào cung là má»™t việc làm nguy hiểm và có thể làm liên lụy đến gia đình huynh. Vì  váºy không cần thiết nữa, Ä‘á»c được thư cá»§a Tiểu Yến Tá» xong là đủ rồi, tôi rất an  pháºn chỉ cần má»i ngưá»i bình an hưởng phần phúc cá»§a mình là tốt rồi.   
- Nhưng mà... nhưng mà... hẳn cô vẫn muốn gặp  mặt Hoàng thượng một lần chứ?  
TỠVy thở dài:   
- Gặp để mà làm gì? Gặp rồi chẳng nháºn được,  thì như không, tốt nhất ngồi đó tưởng tượng còn có lý hÆ¡n.  
Nhĩ Khang nói tới nói lui mà TỠVy vẫn có ý đi, nên chẳng biết  làm sao.  
- Váºy... váºy có nghÄ© là cô Ä‘i tháºt  à?  
- Vâng!  
NhÄ© Khang nhìn Tá» Vy, sắc đẹp và tÃnh tình Tá» Vy những ngày  qua đã làm Khang siêu lòng. Khang không đành lòng để Tá» Vy Ä‘i, vì váºy cuối cùng  đành thú tháºt.  
- Tất cả những lý do để giữ cô  lại Ä‘á»u không được váºy thì... váºy thì nếu tôi nói là... là tôi muốn cô ở lại vì  tôi... được không?  
Câu há»i cá»§a NhÄ© Khang làm  Tá» Vy giáºt mình, nàng tròn mắt nhìn lại NhÄ© Khang. Chỉ thấy trước mặt là má»™t  chàng trai Ä‘a tình vá»›i ánh mắt nài nỉ, chỠđợi. Cái ánh mắt đó chợt làm Tá» Vy  bối rối, sợ hãi. 
- Huynh... huynh nói váºy là  sao?  
- Cô thông minh như váºy mà không hiểu ý  tôi sao? Từ cái hôm cháºn đưá»ng kiệu hoa, cô ngã dưới chân tôi cô nắm lấy vạt áo  tôi, thảm thiết Ä‘á»c hai câu thÆ¡ Hoàng thượng viết... là tôi như kẻ mất hồn. Rồi  sau đó cô ngụ ở đây, ngày ngày chúng ta gặp nhau, tình cảm cá»§a cô, tài danh cá»§a  cô, tấm lòng cá»§a cô đã chinh phục tôi, khiến tôi chẳng còn má»™t sức kháng cá»± nào  cả.  
NhÄ© Khang nói luôn má»™t hÆ¡i, làm Tá» Vy  càng lúng túng. NhÄ© Khang thấy váºy, chợt hối háºn, nói:  
- Äúng ra tôi không nên nói ra những Ä‘iá»u đó phải không? Tôi  tháºt thô lá»—. Cô là cành vàng lá ngá»c cá»§a Hoàng thượng, váºy mà tôi lại có ý tưởng  Ä‘iên rồ như váºy? Xin lá»—i, mong không bị cô đánh giá, nhưng chỉ muốn cô hiểu cho  tấm lòng.  
TỠVy yên lặng một chút, đáp:   
- Không phải đâu, hiện giá» tôi nào có còn là  lá ngá»c cành vàng gì cá»§a Hoàng thượng. Tôi đã nói vá»›i huynh rồi tôi chỉ là ngưá»i  bình thưá»ng như bao nhiêu ngưá»i bình thưá»ng khác. Còn tệ hÆ¡n, chỉ là má»™t đứa con  gái mồ côi, không cha không mẹ, thì nào có giá trị gì? Cành vàng lá ngá»c là  huynh đó, vì huynh là con trai cá»§a Äại há»c sÄ© là ngưá»i được Hoàng thượng ưa  chuá»™ng. Sau này rồi huynh sẽ tìm được ngưá»i xứng đôi, môn đăng há»™ đối để lấy làm  vợ. Còn tôỉ Thú tháºt vá»›i huynh, tôi sống vá»›i mẹ từ nhá» không cha, nên rất tá»± tị  Chẳng dám nghÄ© xa suy rá»™ng đâu.  
NhÄ© Khang  nghe Tá» Vy nói váºy, xúc động:  
- Tại sao váºy?  Tại sao không? Cô có quyá»n mà? Cô  vẫn là...  
TỠVy thấy thái độ của Nhĩ Khang quá nhiệt tình, sợ hãi lùi ra  sau một bước. Hành động của TỠVy làm Nhĩ Khang thấy như bị xúc phạm, chàng đỠ mặt nói.  
- Xin lá»—i! Có lẽ hôm nay đầu óc tôi  không được tỉnh táo, nên nói lung tung. Cô có thể coi những Ä‘iá»u tôi vừa nói là  chẳng có Ä‘i, còn chuyện muốn Ä‘i thì xin khoan Ä‘i, đợi tôi báo cho ba mẹ tôi biết  xong, tôi sẽ đưa cô Ä‘i không muá»™n.  
NhÄ© Khang  dứt lá»i, không nhìn Tá» Vy, vá»™i bước vá» phÃa cá»a, Tá» Vy xúc động, chạy theo cháºn  ngang:  
- Thôi được rồi, tôi ở lại váºy!   
Nhĩ Khang không tin, tròn mắt:   
- Cô nói gì thế?  
Nhưng rồi ánh mắt thành tháºt cá»§a Tá» Vy làm NhÄ© Khang hiểụ  Vâng, từ khi đến nhà há» Phước đến nay nhiệt tình và cách cư xá» tốt đẹp cá»§a NhÄ©  Khang đã để lại trong lòng Tá» Vy bao nhiêu cảm kÃch. Bây giá» lá»i bày tá» chân  tháºt cá»§a NhÄ© Khang, lại như má»™t sức mạnh. Khiến Tá» Vy không biết tình cảm mình  ra sao. Chỉ thấy má»™t Ä‘iá»u, trái tim mình đã bị thái độ cá»§a chàng trai này làm  rung động Tá» Vy láºp lại 
- Vì cái lý do cuối  cùng của huynh, tôi đành ở lại!  
NhÄ© Khang cảm  động và quên Ä‘i sá»± cách biệt, nắm lấy tay Tá» Vy, làm nàng nóng cả mặt, nhưng  không hiểu sao lại không rút tay lại. Và lúc này Tá» Vy má»›i nghÄ© đến lá»i NhÄ©  Khang thưá»ng nói, sá»± lầm lẫn làm hoán đổi vị trà giữa Tiểu Yến Tá» và Tá» Vy. Biết  đâu là sá»± sắp đặt cá»§a trá»i. Tá» Vy hiểu rồi, Tái ông thất mã, mất góc đông trì  được góc Tâỵ Nếu Tá» Vy vào cung trót lá»t thì đâu có vào Phước phá»§. Sá»± tương ngá»™  vá»›i NhÄ© Khang đâu có xảy ra. Tá» Vy dịu dàng nhìn NhÄ© Khang và nàng cảm thấy  chẳng còn chút ganh tị nào vá»›i Tiểu Yến Tá» nữa. 
CÅ©ng trong thá»i gian đó, Tiểu Yến TỠở trong Hoàng cung. Tiếp  tục gặp chuyện rắc rối. Chuyện làm cát cát quả tháºt dẫy đầy khó khăn.   
Tiểu Yến Tá» hoàn toàn chẳng ngá» là Hoàng háºu  cuối cùng rồi cÅ©ng tìm được cách thuyết phục được đức vua. Äể đức vua chẳng  những quan tâm đến chuyện há»c vấn cá»§a Yến Tá», mà còn đòi há»i Yến Tá» phaỉ ná» nếp.   
Chuyện há»c vấn thì còn tạm đối phó được (nhá»  có sá»± hổ trợ cá»§a VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Thái) nhưng còn chuyện Lá»… nghi sinh hoạt thưá»ng  ngày thì hoàn toàn chịu thua. Tiểu Yến Tá» như con chim Ä‘ang bay tá»± do, chợt  nhiên bị nhốt vào lồng còn bị bắt táºp nhảy theo ý ngưá»i: Mà ngưá»i táºp cho nó  hót, nó nhảy ở đây khổ thay, lại là kẻ từng căm thù nó, đấy là Dung ma ma.   
Äối vá»›i Tiểu Yến TỠđấy hoàn toàn là má»™t bất  ngá», má»™t đại há»a!  
Chuyện càng xui xẻo hÆ¡n là  cái hôm vua dẫn Hoàng háºu và Dung ma ma đến Thấu Phương Trai, cÅ©ng là lúc Tiểu  Yến Tá» Ä‘ang bò càng dưới đất vá»›i đám Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác Tá», Minh Nguyệt,  Thể Hà chÆ¡i trò ném đáo ăn tiá»n. Bốn tay cung nữ lẫn thái giám hoàn toàn làm  theo lá»i Tiểu Yến Tá» quỳ dưới đất mê mẩn vá»›i trò chÆ¡i đỠđen vì váºy chẳng ai  phát hiện được ngưá»i lạ mặt đến nhà. Äến khi Tiểu Yến Tá» nghe tiếng bá»n thái  giám Tiểu Lá»™ Tá» hầu vua, hô to “Hoàng thượng giá lâm, Hoàng háºu giá lâm!†để  giáºt mình nhìn lên, thì đã thấy vua Càn Long và Hoàng háºu đứng trước mặt.   
Tiểu Yến Tá»cuống lên đứng dáºy, đám cung nữ  thái giám thì sợ hãi, vừa đứng báºt dáºy đã vá»™i vã quỳ xuống dáºp đầu. Sá»± luống  cuống làm cho bao nhiêu hòn đáo và tiá»n đồng lăn cả ra đất.  
Tiểu Yến TỠvội quỳ xuống lớn tiếng tung hô:  
- Cung thỉnh Hoàng A Ma thánh an! Hoàng háºu kim an.   
Hoàng háºu thấy cảnh há»—n loạn váºy, mỉm cưá»i  đắc thắng, giả vá» há»i:  
- Cát cát Ä‘ang làm gì  mà vui dữ váºy?  
Vua Càn Long thì châu mày, có  vẻ khó chịu, nhưng rồi khi nhìn thấy những đồng tiá»n rÆ¡i vãi dưới đất và những  hòn đáo đã không dằn được há»i.  
- Ai cho phép  mang những thứ này vào đây váºy?  
Tiểu Yến TỠ sợ thuộc hạ bị phạt, vội vã tâu:  
- Hoàng A  Ma! Xin ngưá»i đừng mắng bá»n há», tất cả là do con sai há» ra ngoài mua cho con, để  trong lúc rảnh rá»—i giải trà thôi.  
Vua Càn  Long nghe nói vô cùng tức giáºn, nhưng chỉ quay sang đám thái giám quát:   
- Tiểu Äặng Tá»! Tiểu Trác Tá»! Các ngươi tháºt  quá lắm, các ngươi muốn dạy hư cả cát cát ư?  
Tiểu Äặng Tá» và Tiểu Trác Tá» nghe quát sụp xuống:   
- Dạ... dạ tụi tôi... nô tài đáng chết ạ.  
 Hoàng háºu châu mày:  
-  Cái gì mà tụi tôi, nô tài... lá»™n xá»™n váºy? Ai cho các ngươi xưng là tụi tôi chứ?   
Tiểu Yến TỠvội vàng bào chữa:   
- Dạ... tại con bảo bá»n há» xưng là tụi tôi,  con không cho phép há» xưng là nô tài đáng chết. Vì váºy Hoàng A Ma, Hoàng háºu có  muốn phạt, muốn mắng con cái gì thì mắng. Äừng có cái gì cÅ©ng đổ lên đầu há».   
Vua Càn Long liếc nhanh vá» phÃa Hoàng háºu,  bá»±c dá»c nói:  
- Ãi khanh có lý! Tiểu Yến Tá»  không thể không há»c luáºt lệ ká»· cương được!  
Và  quay sang Tiểu Yến Tá», ông lá»›n tiếng:  
- Tiểu  Yến Tá»! Sang đây nào!  
Thấy sắc diện của vua  Càn Long. Tiểu Yến TỠbiết là sẽ gặp chuyện rắc rối, nên sợ sệt bước tới. Vua  phán:  
- Bắt đầu ngày mai, ngày chẵn ngươi  phải đến thư phòng há»c viết há»c Ä‘á»c vá»›i thầy Ká»·, còn ngày lẻ thì sẽ được Dung ma  ma dạy phép tắc cư xá» trong cung đình. Dung ma ma là vú nuôi lá»›n tuổi nhất trong  cung nên nghi lá»… Ä‘á»u biết. Ngươi phải lá»… phép vâng lá»i. Chuyện hôm trước không  được để xảy ra lần thứ haị Nếu ngươi còn bày trò trèo lên cá»™t hay đánh ngưá»i,  trẫm sẽ cho nhốt lại! Trẫm nói chuyện nghiêm chỉnh đấy, hãy nghe kỹ mà làm theo  nhé!  
Ngay lúc đó Dung ma ma bước tá»›i, thi lá»…  trước mặt Tiểu Yến Tá»:  
- Dung ma ma tham kiến  cát cát! Cát cát vạn tuế vạn vạn tuế!  
Tiểu  Yến TỠlui vỠsau một bước, hét:  
- Hoàng A  Ma! Tại sao lại làm như váºy?  
- Trẫm rất biết  chuyện nuông chiá»u quá sinh kiêụ Ngưá»i xưa cÅ©ng bao? Yêu cho roi cho vá»t! Vì váºy  không thể dung túng con được nữa, con phải há»c!  
Vua Càn Long dùng thành ngữ, Tiểu Yến Tá» nghe chỉ như nước  chảy đầu vịt. Có Ä‘iá»u nàng biết mình sắp bị ká»m chế từ đây nên phản kháng:   
- Hoàng A Ma nói gì lung tung quá! Con nghe  không hiểu đâu. Nếu Hoàng A Ma muốn con không cá» bạc thì con sẽ không cá» bạc nữa  là xong, cần gì lại giao con cho Dung ma ma, giao con cho bà ấy chẳng khác gì  giao cho sói ăn thịt, sau này vua muốn gặp con sợ là con cÅ©ng không còn trên cõi  Ä‘á»i này!  
Dung ma ma đứng đó, sắc diện vẫn  lạnh lùng. Hoàng háºu thì lắc đầu, như ý nói “Äấy! Ông  thấy chưa!†Còn vua Càn Long nghe Tiểu Yến Tá» nói mình nói năng lung tung đã  giáºn cá»±c Ä‘iểm, vua thấy vá»›i con bé Tiểu Yến Tá» này, không thể không cho vào  khuôn phép được, nên nghiêm mặt nói:  
- Trẫm đã quyết định thì không được cãi lá»i. Trẫm bắt há»c phép  tắc là phải há»c phép tắc. Từ trước đến giá» con chẳng há»c hành gì cả, nên làm gì  cÅ©ng không giống ai, phải cho vào ná» nếp má»›i được. Không dung túng được nữa.   
Và  quay sang Dung ma ma, vua nói:  
- Dung ma ma đâu!  
- Dạ có  thần!  
- Trẫm giao cát cát cho ngươi đấy!   
- Dạ! Nô tài xin tuân mệnh!  
Dung ma ma cất cao giá»ng tấu như phần nào có ý muốn thị uy vá»›i  Tiểu Yến Tá». Và thế là tai nạn đã đến vá»›i Tiểu Yến Tá» bắt đầu từ hôm đó.   
Lúc Dung ma ma đến dạy phép tắc ká»· cương  triá»u đình cho Tiểu Yến Tá», không phải chỉ Ä‘i má»™t mình, mà còn có hai đại hán Ä‘i  kèm theo, má»™t tên là Trại Oai, còn má»™t là Trại Quảng. Hai ngưá»i to như hai con  trâu nước, nhưng lúc di chuyển lại chẳng có tiếng động, nên Tiểu Yến Tá» biết  ngay là ngưá»i có võ công cao cưá»ng.  
Dung ma  ma thi lá»… cung kÃnh vá»›i Tiểu Yến Tá» rồi cháºm rãi nói:  
- Hoàng thượng đặc biệt phái huynh đê. Trại Oai và Trại Quảng  đến đây cùng vá»›i nô tỳ phục vụ cát cát. Hoàng thượng nói sợ có khi quá cao hứng  cát cát lại trèo lên cá»™t mà không chịu xuống như lần trước, thì hai ngưá»i này sẽ  có bổn pháºn dưa cát cát xuống.  
Tiểu Yến Tá»  hiểu ngay đấy là lá»i Ä‘e dá»a. Hai tay đại hán này ngó tướng đã giống như tượng  đồng không dá»… gì ứng phó đâu váºy là khổ tá»›i nÆ¡i rồi! Tiểu Yến Tá» quay sang nhìn  Dung ma ma cố suy nghÄ© tìm cách ứng phó, hoặc kéo dài buổi há»c, nhưng tìm mãi  vẫn không ra, nên nói:  
- Dung ma ma, chúng ta  cần thảo luáºn Ä‘iá»u kiện trước Ä‘i nhé!  
Nhưng  Dung ma ma nói ngay:  
- Nô tỳ không dám thảo  luáºn Ä‘iá»u kiện gì vá»›i cát cát cả, vì nô tỳ biết rằng trong lòng cát cát chẳng há»  thÃch há»c món phép tắc ká»· cương cung đình này, nhưng cát nên biết rằng nô tỳ là  vâng lệnh cá»§a Hoàng thượng đến đây, để dạy, vì váºy dù cát cát có thÃch hay không  cÅ©ng phải há»c nếu cát cát chịu há»c tốt, biết sá»›m, thì sẽ sá»›m thoát khá»i sá»± bá»±c  mình vì nô tỳ, mà nô tỳ cÅ©ng sá»›m hoàn thành bổn pháºn, còn trái lại chỉ có thiệt  thòi cho cát cát thôi. Äấy chỉ có như váºy, mong là cát cát đừng có tìm cách đẩy  tá»›i đẩy lui, kỳ kèo Ä‘iá»u gì cả.  
Dung ma ma  cháºm rãi nói nhưng cương quyết, Tiểu Yến Tá» biết là đã bị khóa chặt lối thoát,  chỉ còn phải há»c thôi, nên thở dài.  
- á»i lý  luáºn gì cát cát, nô tỳ má»™t tràng chi cho mệt. Äâu có ai bắt trả bài đâu, coi như  là ta chịu thua ngươi thôi.  
Thế là Tiểu Yến  Tá» bắt đầu há»c. Bài há»c đầu tiên là táºp Ä‘i đứng. Dung ma ma làm mẫu trước, rồi  diá»…n giảng.  
- Chuyện Ä‘i đứng phải cẩn trá»ng  chứ không phải muốn bước thế nào thì bước. Trước hết phải táºp trung tư tưởng,  khà định thần viên, lúc nào cÅ©ng phải Ä‘i cách ngưá»i Ä‘i trước má»™t khoảng cách  nhất định. Khăn tay cầm má»™t góc thÃch hợp, không được để cao hay thấp quá, rồi  bây giá» má»i cát cát bắt đầu Ä‘i.  
Tiểu Yến TỠ bắt đầu bước, nhưng Dung ma ma lắc đầu:  
-  Không được! Cát cát phải ngước cằm lên. Tư thế phải tháºt trang nghiêm, lưng  thẳng má»™t chút, mặt phải tươi tỉnh cưá»i má»™t chút cÅ©ng được, nhưng không được mở  miệng rá»™ng như váºy. Không được! Bắt đầu lại nào!  
Tiểu Yến TỠđi lại từ đầu:  
- Cát cát! Lúc bước đi phải nhìn thẳng, không được liếc trái  liếc phải, cũng không được trỠmôi. Nào bước trở lại lần nữa đi!   
Thế là Tiểu Yến Tá» cứ bị bắt Ä‘i tá»›i Ä‘i lui  nhiá»u lần chỉ má»™t lúc đã thấy bá»±c dá»c. Vì không sai chá»— này, thì lại sai chá»—  khác. Không có lần nào là hoàn chỉnh cả.  
Dung  ma ma nói:  
- Cát cát, phải táºp trung lên nào,  nếu không ná»™i má»™t chuyện bước Ä‘i không, phải há»c mưá»i bữa hoặc nữa tháng má»›i  xong, còn những chuyện khác nữa, mệt lắm. Vá»›i nô tỳ thì sá»± việc này không thành  vấn Ä‘á», nhưng vá»›i cát cát cứ gặp mặt xấu xà cá»§a lão già này, hẳn không vui.   
Tiểu Yến TỠkhông còn chịu nổi, đang đi đứng  lại, khoát khoát chiếc khăn trong tay, hét với Dung ma ma:  
- Ngươi đã biết là ta chúa chán cái chuyện vẽ duyên này, còn  ngồi đó lải nhải khiêu khÃch, chá»c tức ta. Bá»™ ngươi tưởng là ta sợ ngươi há»§? Còn  lâu ta mà nhẫn nhịn luyện táºp thế này, hoàn toàn là vì Hoàng A Ma chứ không phải  vì ngươi đâu! Tại sao không dạy ta Ä‘i sÆ¡ sÆ¡ má»™t lần được rồi, cứ bắt Ä‘i tá»›i Ä‘i  lui hoài váºy? Äịnh hành hạ ta ư?  
Rồi ném bỠ chiếc khăn trên tay xuống đất. Dung ma ma thản nhiên bước tới nhặt khăn, rồi ra  lệnh:  
- Cát cát hãy bước lại một lần nữa xem!   
Tiểu Yến TỠnổi nóng:  
- Nếu ta không đi lại thì sao?  
- Nếu cát cát không Ä‘i thì nô tỳ xin cáo lui váºy!   
Nói xong cúi đầu chào cát cát má»™t cái rồi  quay lưng ra cá»a. Tiểu Yến Tá» giáºt mình:  
-  Khoan đã, ngươi định đến trước mặt Hoàng A Ma để cáo tội ta ư?  
- Không phải gá»i là cáo tá»™i mà là phục mệnh!  
Dung ma ma lạnh lùng nói. Tiểu Yến TỠsuy nghĩ một chút, thấy  không nên cãi lệnh của vua Càn Long, nên bực bội chụp lấy chiếc khăn tay rồi  nói:  
- Thôi được rồi, được rồi! Äi thì Ä‘i  chứ? Có chuyện Ä‘i đứng không mà cÅ©ng rắc rối!  
Rồi Tiểu Yến Tá» quặp khăn trong tay, Ä‘i rầm ráºp tá»›i trước.  Chiếc khăn không được giữ kỹ. Thái độ Yến Tá» lại quá thô bạo, nên chiếc khăn bị  đẩy bay ra cá»a. Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác Tá» và các ngưá»i còn lại không nÃn được  cưá»i. Chỉ có Dung ma ma là vẫn mặt lạnh như tiá»n, lấy khăn trong tay mình, đưa  cho Tiểu Yến Tá» nói:  
- Äây có chiếc khác cát  cát hãy táºp bước lại má»™t lần nữa Ä‘i!  
Sau má»™t  cái chuyện há»c Ä‘i không, Tiểu Yến Tá» mệt phá» mấy ngày.  
Sau chuyện há»c Ä‘i là đến chuyện dáºp đầu lạy tạ chẳng khác  chuyện há» Ä‘i là mấy, lần này Tiểu Yến Tá» phải láºp lại nhiá»u lần.   
- Chuyện dáºp đầu lạy tạ, thấy thì đơn giản,  nhưng tháºt ra đấy là má»™t môn há»c không biết cách dáºp thì không phải ngưá»i quý  tá»™c. Má»—i lần dáºp đầu, cát cát phải quỳ ngay ngắn, hai đầu gối phải chụm vào  nhau, không được để cách xa nhau. Còn hai tay cÅ©ng váºy, vòng cung ra trước và  nắm lấy nhau, đầu hÆ¡i cúi xuống, chỉ cần đụng vào đòn tay là đủ rồi không cần  phải đụng đất. Chuyện đụng đất chỉ dành riêng cho bá»n nô tài, chứ không phải là  cát cát. Nào xin cát cát thá» Ä‘i!  
Dung ma ma  thuyết giảng rồi bắt Tiểu Yến TỠthực hành:  
-  Ồ! Cát cát sai rồi, tay không được để hai bên, làm lại nhé!  
- Cát cát lại sai nữa rồi, hai tay nắm lấy nhau bắt đầu lại!   
- Cát cát cứ sai mãi! Thế này nè! Láºp lại!   
Táºp tá»›i táºp lui làm Tiểu Yến Tá» nổi nóng,  quay sang Dung ma ma quát:  
- Ngươi cuối cÅ©ng  muốn ta dáºp đầu đến bao giá» má»›i hài lòng chứ?  
Dung ma ma vẫn bình thản không lay chuyển:  
- Dáºp đến bao giá» cát cát làm đúng má»›i thôi!  
Và Tiểu Yến Tá» tiếp tục dáºp, không biết là đã dáºp đến mấy trăm  cái má»›i đạt.  
Môn há»c thứ ba cá»§a Tiểu Yến Tá»  là ngồi. 
Dung ma ma lại thuyết giảng:   
- Äi đứng có cách Ä‘i đứng riêng, thì ngồi  cÅ©ng phải có tư thế ngồi cá»§a má»™t cát cát. Này, cát cát hãy cháºm rãi bước tá»›i,  nhẹ nhàng ngồi xuống, hai đầu gối cụng vào nhau, hai bàn tay nắm lại đặt trên  đầu gối, nào bắt đầu!  
Tiểu Yến Tá» coi việc  há»c như má»™t cá»±c hình, nhưng không thể không làm theo.  
- Không được! Cát cát đứng dáºy Ä‘i, lặp lại lần nữa. Lúc ngồi  xuống, không được để phát ra tiếng đông!  
-  Không được! Không được, cát cát đứng dáºy rồi Ä‘i lại nào. Lúc ngồi nhá»› phải thẳng  lưng, hai gót chân để lại vào trong ghế má»™t chút, làm lại!  
- Xin cát cát đứng dáºy! Láºp lại! Lúc ngồi mặt phải ngước lên,  không được để cằm hạ thấp hÆ¡n cổ. Äôi chân không nên cứng ngắc như váºy! Lặp lại!   
Thế là cát cát đứng dáºy Ä‘i, Ä‘i rồi ngồi  xuống. Láºp Ä‘i láºp lại mấy ngày trá»i.  
Và má»™t  bữa, cÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a Tiểu Yến Tá» như chiếc bóng căng đầy quá sức phải đến lúc  bùng nổ. Hôm ấy  là ngày táºp Äón tiếp khách.  
Sau má»™t buổi táºp mệt nhoài, lại đói. Nhưng đúng giá» cÆ¡m má»›i  dá»n ra. Ngưá»i Tiểu Yến Tá» như muốn lả Ä‘i. Vì váºy vừa thấy cÆ¡m dá»n ra là Tiểu Yến  Tá» nhảy ngay lên. Nhìn thấy món nào cÅ©ng ngon lành. Tiểu Yến Tá» thá» món này, rồi  thá» món khác. Äang hùm hụp húp canh, nhìn lại thấy đám Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác  Tá»... đứng đấy. Tiểu Yến Tá» ngẫu hứng nói to:  
- Má»i ngưá»i hẳn đã đói cả rồi! Lên đây, lên đây nào! CÆ¡m nhiá»u  lắm, má»™t mình tôi ăn không hết đâu! Nào nào! Lên ăn Ä‘i, mệt còn đỡ, đói thì  không làm sao chịu nổi! Cứ lên ăn tá»± nhiên nào!  
Tiểu Yến Tá» Ä‘ang hô hào má»i ngưá»i cùng lên ăn vá»›i mình cho  vui, thì Dung ma ma lên tiếng ngay:  
- Cát  cát! Xin hãy bỠđũa xuống!  
Tiểu Yến Tá» chá»±ng  lại, giáºn đến đầu muốn nổ tung ra. 
- Cái gì?  Giá» này giá» cÆ¡m, đâu phải giá» há»c đâu mà phép vá»›i tắc? Bây giá» tôi ăn cÆ¡m, không  lẽ chuyện ăn cÆ¡m bà cÅ©ng không cho à?  
- Dạ  không phải, nhưng ăn cÆ¡m cÅ©ng phải có quy cách. Lúc ăn miệng còn ngồm ngoàm thức  ăn không được nói. Quan trá»ng hÆ¡n nữa là không được để nô tài lên bàn ăn chung.  Bản chất cát cát cao quý không thể bình đẳng vá»›i bá»n nô tài thấp hèn chúng tôi.  Nên ăn chung là Ä‘iá»u đại cấm kỵ. Còn nữa, cách cầm đũa cá»§a cát cát không đúng.  ÄÅ©a không được để chéo, không được gõ vào tô chén thành tiếng, nên xin cát cát  đặt đũa xuống, rồi bắt đầu lại nào!  
Thế là  Tiểu Yến Tá» không dằn được nữa. “Bốp..." Tiểu Yến Tá» Ä‘áºp đũa xuống bàn, nhảy  Ä‘á»ng lên, hét:  
- Tôi không làm nữa! ÄÆ°á»£c rồi!  Tôi không đóng vai Hoàn Châu cát cát nữa đâu! Lúc trước tôi đã nói không làm rồi  mà, tối ngày cứ bắt lá»… nghi, phong cách! Ngồi cÅ©ng không đúng kiểu, đứng thế nào  cÅ©ng không được, Ä‘i cÅ©ng bị dòm chừng, quỳ cÅ©ng phải sá»a kiểu. Cưá»i không được  cưá»i, nói không được nói. Rồi cả ăn cÅ©ng bị chỉnh. Tôi làm sao chịu đựng được sá»±  hành hạ nữa chứ? Tôi không chịu nổi rồi, tôi Ä‘i đây! Và sẽ không bao giá» trở lại  nữa đâu!  
Tiểu Yến Tá» vừa nói vừa bứt cái thẻ  bài cát cát trên ngá»±c ra ném xuống đất, ném cả xâu chuá»—i trên cổ, rồi xông ra  khá»i phòng. PhÃa sau Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác Tá», Minh Nguyệt, Thể Hà... Dung ma  ma vừa chạy Ä‘uổi theo vừa gá»i lại 
Và cÅ©ng lúc  đó vua Càn Long, Hoàng háºu, Lệnh Phi cùng VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Thái lại Ä‘ang Ä‘i vào  sân cá»§a Thấu Phương Trai.  
Tiểu Yến TỠnhư mũi  tên bắn ra sân miệng hét luôn mồm:  
- Nón ư?  Không cần! Chuá»—i ngá»c ư? Khá»i! Bông tai? Chẳng cần! Vàng ngá»c châu báu gì cÅ©ng  không cần hết! Ta chẳng cần gì hết! Äôi giày mắc dịch này cÅ©ng váºy.! Ta không  mang!  
Thế là Tiểu Yến Tá» cầm chiếc giày ném  thẳng tá»›i trước. Vua Càn Long vừa trá» tá»›i hoảng hồn khi thấy chiếc giày bay  thẳng vào ngưá»i mình, ông hét lên:  
- Chuyện  gì váºy?  
VÄ©nh Kỳ nhanh nhẹn bay lên chụp dÃnh  chiếc giày trên tay... Vua Càn Long ngÆ¡ ngác, còn Hoàng háºu, Lệnh Phi, VÄ©nh Kỳ,  NhÄ© Thái... thì sợ hãi ra mặt 
Tiểu Yến TỠvẫn  luôn mồm:  
- Thôi không làm nữa! Thế nào thì  cũng được! Hoàn Châu cát cát cái gì? Hóa trâu cát cát thì có...  
Vua Càn Long đã lấy lại bình tĩnh hét:  
- Tiểu Yến Tá», con làm cái gì nữa đó?  
Tiểu Yến Tá» nghe vua gá»i má»›i giáºt mình, dừng chân lại, vừa thở  hổn hển vừa sợ hãi nhìn vua.  
PhÃa sau là Dung  ma ma, Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác Tá», Minh Nguyệt, Thể Hà, Trại Oai, Trại Quảng  cÅ©ng vừa chạy tá»›i, vừa trông thấy vua, tất cả Ä‘á»u sụp xuống.  
- Hoàng thượng vạn tuế! Hoàng háºu nương vạn tuế! Lệnh Phi  nương nương vạn tuế! Phước nhị gia vạn tuế!  
Gần chục tiếng vạn tuế đó, làm Tiểu Yến TỠđứng tròn mắt, chứ  không thèm chào cũng không thèm nói câu nào cả.  
Hoàng háºu châu mày há»i:  
-  Dung ma ma! Chuyện này là thế nào?  
- Dạ nô tỳ  có mặt!  
- Ta biết là ngươi Ä‘ang dạy cát cát  mà? Tại sao để cát cát thế này. Nón không có, giày thì ném tung. Chuyện gì váºy,  nói ngay?  
Dung ma ma làm ra vẻ sợ sệt, quỳ  xuống:  
- Tội nô tài đáng chết vì không dạy  được cát cát.  
Vua Càn Long nổi giáºn, trừng  mắt vá»›i Tiểu Yến Tá», hét:  
- Con thế này là  thế nào? Há»c ká»· cương quy cách, há»c cÅ©ng không nên thân, càng ngày càng hư ra.  Con nhìn lại bản thân con xem. Ão quần lếch xếch, mặt mày, tóc tai như vầy, còn  ra thể thống gì nữa chứ?  
Tiểu Yến Tá» lúc này  đã bất chấp má»i thứ nói trả lại:  
- Hoàng A  Ma! Con thà là ra ngoài làm dân không sắm vai cát cát nữa đâu. Nếu bệ hạ muốn  lấy đầu con thì cứ lấy, dù vì...  
Tiểu Yến TỠ ngước lên khẳng khái:  
- Tôi chỉ có má»™t cái  đầu, má»™t mạng ngưá»i là xong.  
Vua Càn Long đỠ cả mặt:  
- Con tưởng cát cát là gì? Muốn làm  là làm muốn thôi là thôi ư?  
Và ra lệnh:   
- Bá»n bây đâu! Bắt Hoàn Châu cát cát lại cho  ta!  
Trại Oai, Trại Quảng lá»›n tiếng "dạ!†Rồi  xông ngay tá»›i bắt lấy Tiểu Yến Tá», khiến Tiểu Yến Tá» hoảng hốt la lên:   
- Hoàng A Ma! Hoàng A Ma! Bá»™ ngưá»i định lấy  đầu con thiệt sao?  
Vua Càn Long tức giáºn cá»±c  Ä‘iểm, hét:  
- Ngươi vô ká»· luáºt! Buông thả,  quáºy phá đến mức này thì ta không thể nuông chiá»u được rồi. Chuyện lấy đầu ngươi  chẳng qua chỉ là để giáo dục ngươi thôi!  
Và  ra lệnh cho bá»n thái giám:  
- Äánh hai mươi  trượng!  
Bá»n thái giám đồng thanh:   
- Dạ!  
VÄ©nh  Kỳ nghe váºy hoảng hốt, vá»™i vã quỳ xuống dáºp đầu:  
- Xin Hoàng A Ma bá»›t giáºn! Hoàn Châu cát cát là thân cành vàng  lá ngá»c, lại là gái, sợ chịu đòn không nổi, xin Hoàng thượng hãy phạt bằng cách  khác ạ.  
Nhĩ Thái thấy Vĩnh Kỳ quỳ, vội quỳ  theo:  
- Hoàng thượng nhân từ! NgÅ© A Ca nói  đúng đấy. Cát cát không phải là con trai, cÅ©ng không giống như bá»n nô tài, xin  Hoàng thượng xét lại cho!  
Lệnh Phi cũng sụp  xuống trước mặt vua:  
- Äúng đấy! Äúng đấy!  Hoàn Châu cát cát sức khá»e kém. Bị thương lần trước cÅ©ng chưa bình phục hẳn, làm  sao chịu nổi đòn này? Thôi thì, xin Hoàng thượng hãy gia ân tha cho.   
Tiểu Äặng Tá», Tiểu Trác Tá», Minh Nguyệt, Thể  Hà thấy có nhiá»u ngưá»i xin cho cát cát, nên dáºp đầu xin theo 
- Xin Hoàng thượng gia ân! Hoàng thượng gia ân!   
Vua Càn Long thấy ngưá»i ngưá»i xin cho Tiểu  Yến Tá» quá cÅ©ng động lòng, nên quay sang há»i:  
- Cát cát thấy thế nào? Có nháºn lá»—i mình chưa?   
Không ngá», Tiểu Yến Tá» lại hất hàm lên, nói  thẳng:  
- Tôi không có lá»—i gì cả, có chăng là  đã ngu xuẩn nháºn làm cát cát!  
Vua Càn Long  không đợi Tiểu Yến TỠdứt câu, hạ lệnh:  
- Váºy  thì đánh! Äánh Ä‘i! Không cho phép ai xin xá» gì cả nhé!  
Trước đó thì bá»n thái giám đã mang vào má»™t cây trượng to đặt  trước mặt Yến TỠđể răn Ä‘e, không ngá» Yến Tá» lại không sợ. Trại Oai và Trại  Quảng nghe vua ra lệnh, vá»™i để Tiểu Yến Tá» lên ghế dài. Hai thái giám khác cầm  trượng đưa cao, nhưng chưa dám đánh, nhìn vua.  
Vua Càn Long giáºn dữ:  
- Còn  chá» gì nữa? Äánh Ä‘i chứ? Trẫm muốn Ä‘Ãch thân nhìn xem bá»n bây đánh! Không được  nương tay! Không được nương tay đấy!  
Hai tay  thái giám không dám chần chừ nữa thế là những ngá»n đòn quất xuống mông Tiểu Yến  Tá». Bá»n thái giám vừa đánh vừa đếm.  
- Một...  hai... ba... bốn!...  
HỠđánh rất cháºm, cố ý  chá» xem vua có ra lệnh ngưng không. Nhưng không thấy. Tiểu Yến Tá» nằm trên ghế  dài bị đánh Ä‘au, má»›i biết là vua tháºt sá»± muốn trừng phạt mình vừa Ä‘au vừa xấu  hổ, lại thấy oan nên tức chà vùng vẫy, nhưng biết vùng vẫy cÅ©ng chẳng được gì,  nên đành xuống nước.  
- Hoàng A Ma! Cứu con!  Con biết lỗi rồi!  
Tiểu Yến Tá» khóc òa. VÄ©nh  Kỳ thấy váºy, quỳ xuống trước mặt vua, dáºp đầu.  
- Hoàng A Ma, xin hãy thương tình tha cho cát cát!   
Vua Càn Long chưa hết giáºn, hét:   
- Äã bảo là không cho xin! Váºy mà vẫn xin!  Váºy thì đánh thêm hai mươi roi nữa!  
VÄ©nh Kỳ,  NhÄ© Thái nghe váºy chẳng dám can thiệp tiếp, nhưng thấy Yến Tá» bị đánh lại không  đành lòng, mà chẳng biết phải làm sao. Lệnh Phi đứng gần đấy lòng nóng như lá»a  đốt, nhưng thấy có Hoàng háºu đứng cạnh nên chẳng dám can thiệp, mãi đến khi thấy  mông cá»§a Tiểu Yến Tá» rướm máu, thì không cầm lòng được nữa, quỳ xuống dưới chân  vua, van xin.  
- Hoàng thượng! Con bị đánh mẹ  bao giá» cÅ©ng Ä‘au lòng. Tiểu Yến TỠăn đòn, mẹ cô ấy ở trên trá»i hẳn Ä‘au lòng  lắm. Vì váºy thiếp xin Hoàng thượng hãy nghÄ© đến hương hồn ngưá»i đã chết mà khoan  dung cho cát cát. Thiếp sợ rằng nếu đánh tiếp tục thế này cát cát sẽ chẳng toàn  mạng được.  
Lá»i cá»§a Lệnh Phi, khiến Tiểu Yến  Tá» nhá»› sá»±c đến mẹ cá»§a Tá» Vy, vá»™i khóc thét lên:  
- Mẹ Æ¡i mẹ! Cứu con mẹ Æ¡i! Tại sao mẹ lại ra Ä‘i quá sá»›m, để  ngưá»i ta ăn hiếp con thế này!  
Lúc đầu thì  Tiểu Yến Tá» chỉ nghÄ© đến chuyện mẹ Tá» Vy, nhưng sau đó thì khóc thiêt... Vì Ä‘au  má»™t phần, mà phần khác tá»± há»i. Tại sao ngưá»i ta có mẹ còn mình thì không? Và Yến  Tá» hét lên.  
- Mẹ! Mẹ ở đâu? Nếu con có mẹ,  thì con đâu có phải khổ thế này! Mẹ! Mẹ sinh con ra làm gì, rồi ném con ra Ä‘á»i  bÆ¡ vÆ¡ váºy?  
Vua Càn Long nghe Tiểu Yến Tá» hét  như thế chợt nhá»› đến chuyện mình đã phụ bạc, vô tình vá»›i VÅ© Hà, lòng chợt nhói  Ä‘au vì hối háºn, ông liá»n ra lệnh:  
- Thôi đừng  đánh nữa! Äá»§ rồi! Ngưng lại Ä‘i!  
Bá»n thái giám  láºp tức ngừng đánh ngay. Trại Oai và Trại Quảng buông Tiểu Yến Tá» ra. Tiểu Yến  Tá» lăn lá»™n và ngã nhào xuống đất. Lệnh Phi, Minh Nguyêt., Thể Hà chạy tá»›i đỡ  lên.  
Vua Càn Long cÅ©ng bước tá»›i cúi xuống  nhìn, thấy Tiểu Yến Tá» tái xanh hốc hác vì khóc, lòng cÅ©ng xốn xang. Nhưng để  che Ä‘áºy tình cảm mình, ông cố tình bình thản nói.  
- Äấu bây giá» con hẳn biết Lá»i vua không phải lá»i đùa là thế  nào rồi chứ. Từ rày vá» sau đừng có bày chuyện thá» xem trẫm kiên nhẫn thế nào.  Trẫm nghiêm khắc cảnh cáo con, nếu còn nói chuyện không làm cát cát nữa, không  tuân thá»§ ká»· cương cung đình nữa thì đừng trách trẫm. Trẫm cÅ©ng cấm chuyện gây  rối làm loạn trong cung. Nếu còn để xảy ra, thì coi chừng cái mạng cá»§a con. Thôi  lần này tạm tha, nhưng lần sau thì đừng hòng. Nghe rõ chưa?  
Tiểu Yến Tá» vẫn khóc rấm rứt, nước mắt ràn rụa. Khóc vì sợ  hãi, vì khiếp sợ không biết tương lai rồi sẽ ra sao? Bây giá» Yến TỠđã sợ tháºt  sá»±, nên gáºt đầu lia lịa, không nói được lá»i nào cả.  
Vua Càn Long thấy Tiểu Yến TỠđã hoàn toàn khuất phục, chịu  phép, nên cũng không muốn tiếp tục ra uy.  
Ông  quay lại nói:  
- Trại Oai, Trại Quảng đâu, Ä‘i  gá»i ngay Hồ Thái y đến đây xem! Còn Dung ma ma, vá» phòng trẫm bảo bá»n thái giám  lấy cái món Tá» Kim hoạt huyết đơn cá»§a ngưá»i Hồi Cương tấn cống lần trước, lại  đây, cho cát cát uống!  
Vua Càn Long nói xong,  quay ngưá»i bá» Ä‘i má»™t nước. Hoàng háºu, Dung ma ma, Trại Oai, Trại Quảng và đám  thái giám, cung nữ cùng Ä‘i, cÅ©ng vá»™i bước theo.  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		ãâàðäèÿ, åêàòåðèíáóðã, áîäèáèëäèíã, äæîëè, çàâîä, èíöåñò, ìàãèÿ, íàöèîíàëüíûé, ïàòðèîò, îñòðîâ, îòåëè, ìóðìàíñê, ïðîãðàììû, ñíîóáîðä, ñòèðàëüíûå, æàëþçè   | 
	 
	 
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |