21-07-2008, 12:46 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			
			
				
				Nháºp Môn Tu Luyện
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 26
					
                    Thá»i gian online: 0 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Truyện ngắn Ohenry 
			
			 
			
		
		
		
			
			Những quả tim và những bàn tay 
 
Nguyên tác: Hearts and hands 
 
 
 
 
 
Tại nhà ga Denver có má»™t nhóm hành khách đổ xô lên chuyến tầu tốc hành cá»§a hãng B&M Ä‘i vá» miá»n đông. Trong má»™t ngăn toa, má»™t cô gái trẻ rất đẹp, ăn mặc thanh lịch, Ä‘ang ngồi giữa những tiện nghi xa xỉ dành cho hành khách thưá»ng phải di chuyển. Trong số những ngưá»i má»›i lên tàu là hai ngưá»i đàn ông; má»™t ngưá»i Ä‘iển trai vá»›i vẻ mặt và cá» chỉ hiên ngang và thẳng thắn; ngưá»i kia bù xù, mặt lầm lì, cao lá»›n, quần áo lôi thôi lếch thếch. Cả hai bị còng tay lại vá»›i nhau. 
 
Khi hai ngưá»i Ä‘i dá»c theo hành lang trong toa tàu để tìm chá»— ngồi, há» thấy chỉ có băng ghế đối diện vá»›i cô gái là còn trống. Hai ngưá»i ngồi xuống đấy. Cô gái liếc nhìn há» trong má»™t thoáng xa xôi không báºn tâm, rồi, vá»›i má»™t nụ cưá»i dá»… mến làm gương mặt cô sáng lên và má»™t mầu hồng dịu ánh trên đôi má, cô chìa ta má»™t bàn tay nhá» á»§ trong má»™t chiếc găng tay mầu xám. Khi cô nói vá»›i giá»ng ngá»t ngào và từ tốn, ta có thể nháºn ra là cô đã từng nói vá»›i ngưá»i nghe, và từng nghe ngưá»i nghe đó nói: 
- À, anh Easton, nếu anh cho phép em được mở lá»i, em xin nói. Có khi nào anh nháºn ra bạn cÅ© anh đã gặp ở miá»n Tây không? 
 
Ngưá»i trai trẻ hÆ¡i giáºt nẩy ngưá»i khi nghe giá»ng nói, dưá»ng như có má»™t chút bối rối nhưng kịp trấn tÄ©nh ngay được., rồi đưa bàn tay trái cá»§a anh nắm lấy những ngón tay cá»§a cô. Anh mỉm cưá»i: 
- Äây là cô Fairchild. Xin lá»—i cho tay phải, hiện Ä‘ang báºn. 
 
Anh nâng bàn tay phải cá»§a anh lên má»™t tÃ, vá»›i cái "số tám" bóng loáng cá»™t chung vào bên trái cá»§a ngưá»i đồng hành. Ãnh mắt Ä‘ang tươi vui cá»§a cô gái dần đối thành nét hãi hùng hoang mang. Màu hồng má» dần trên đôi má cô. Äôi môi cô hé mở trong vẻ Ä‘au khổ mÆ¡ hồ. Easton, vá»›i tiếng cưá»i nhá» như thế lấy làm vui thú, định cất tiá»ng tiếp khi ngưá»i kia cắt ngang. Con ngưá»i lầm lì đã quan sát nét mặt cá»§a cô gái qua khoé mắt sắc sảo cá»§a anh. 
- Cô à, tôi xin lá»—i đã chen vào câu chuyện, nhưng tôi thấy là cô có quen biết vá»›i sếp SÄ© quan Tư Pháp (marshal - cấp chỉ huy có nhiệm vụ thi hành án toà như tầm nã tá»™i phạm, giải tù nhân, và các nhiệm vụ khác mà toà án phán quyết) này. Nếu cô yêu cầu sếp nói giúp tôi má»™t tiếng khi chúng tôi đến nÆ¡i, ông ấy sẽ sẵn lòng, và như váºy sẽ đỡ cho tôi rất nhiá»u. Ông ấy Ä‘ang giải tôi đến nhà tù Leavenworth. Tôi bị bảy năm vì tá»™i làm bạc giả. 
 
Cô gái thở phào, nét hồng trở lại trên gương mặt cô. 
- À! Thế là anh đang thi hành nhiệm vụ đấy à? Một Sĩ quan Tư Pháp! 
 
Easton nói giá»ng nhẹ nhàng: 
- Em Fairchild mến, anh phải làm việc gì đấy. Tiá»n có thể làm ra tất cả, và em biết đấy, phải có tiá»n để theo kịp vá»›i đám đông ở Washington. Anh thấy có thông báo tuyển dụng ở miá»n Tây và... à, cái chức sÄ© quan Tư Pháp không được cao như Äại Sứ, nhưng... 
 
Giá»ng cô gái ấm Ä‘i: 
- Chức đại sứ không còn kêu nữa. Anh hẳn biết Ä‘iá»u ấy. Và bây giá» anh là má»™t trong số những anh hùng miá»n Tây xông pha đấy, anh cưỡi ngá»±a, bắn súng và lăn xả vào má»i hiểm nguy. Khác vá»›i cuá»™c sống ở Washington. Äám bạn bè cÅ© hẳn phải nhá»› nhung anh đấy. 
 
Äôi mắt cô gái mở to, trầm trồ nhìn chiếc còng tay sáng bóng. 
 
Ngưá»i đàn ông kia nói: 
- Cô ạ, cô đừng lo cho há». Má»i sÄ© quan Tư Pháp Ä‘á»u phải bị còng chung vá»›i tù nhân để giữ cho tù không trốn thoát. Ông Easton biết rõ nhiệm vụ cá»§a ông ấy. 
 
Cô gái há»i: 
- Em có thể gặp lại anh ở Washington không? 
Easton nói: 
- Phải còn lâu. Anh e rằng thá»i bay nhảy cá»§a anh đã qua rồi. 
 
- Em yêu miá»n Tây. 
Cô gái nói, không có vẻ gì liên quan đến câu chuyện. Äôi mắt cô long lanh dìu dịu. Cô nhìn ra ngoài cá»a sổ toa tầu. Cô bắt đầu nói má»™t cách chân tháºt và giản đơn, không còn lá»›p bóng loáng cá»§a kiểu cách và cá» chỉ: 
- Mẹ em và em Ä‘i nghỉ hè ở Denver. Bà trở vá» nhà tuần trước vì cha Ä‘ang bệnh. Em có thể sống mà cảm thấy hạnh phúc ở miá»n Tây. Em nghÄ© khà háºu ở đây hợp vá»›i em. Tiá»n bạc không phải là tất cả. Nhưng thiên hạ luôn luôn lẫn lá»™n nhiá»u việc và vẫn thưá»ng ngu xuẩn... 
 
Con ngưá»i lầm lì cắt ngang: 
- Nè ông sÄ© quan, như váºy là không công bằng gì hết! Tôi cần uống thức gì đó, vá»›i lại cả ngày chưa được hút Ä‘iếu nào. Ông nói chuyện xong chưa? Ông dẫn tôi Ä‘i vào toa hút thuốc Ä‘i chứ! Tôi thèm gần chết má»™t Ä‘iếu thuốc. 
 
Cả hai hành khách bị còng tay vào nhau đứng dáºy, Easton vá»›i cùng nụ cưá»i cháºm chạp trên môi. Anh nói nhá»: - Anh không thể từ chối lá»i yêu cầu vá» thuốc lá. Nó là bạn cá»§a kẻ xấu số. Xin chào em Fairchild. Vì nhiệm vụ, mong em hiểu nhé! 
Anh đưa bàn tay để từ giã. 
Cô lại tròng vào kiểu cách và cỠchỉ: 
- Tiếc quá anh không Ä‘i vá» phÃa đông. nhưng em Ä‘oán anh phải Ä‘i Leavenworth. 
- Äúng thế. Anh pahri Ä‘i Leavenworth. 
 
Hai ngưá»i lướt dá»c hành lang vá» phÃa toa hút thuốc. 
Hai hành khách ngồi gần đấy đã nghe hầu hết câu chuyện. Má»™t ngưá»i nói: 
- Ông SÄ© quan ấy tháºt tế nhị. Má»™t vài anh miá»n Tây xem ra có vẻ được đấy. 
 
Ngưá»i kia nói: 
- Nhưng trông tuổi còn khá trẻ so với chức vụ ấy phải không? 
 
- Còn trẻ á? Tại sao... Ô hay! Anh không để ý sao? Anh có bao giỠbiết một sĩ quan Tư pháp nào lại còng tội phạm vào tay phải của hỠkhông? 
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của ruarua88  
 
 
		
        
		
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:04 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				21-07-2008, 12:48 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			
			
				
				Nháºp Môn Tu Luyện
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 26
					
                    Thá»i gian online: 0 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Ãi tình theo khẩu phần  
 
Dịch giả: Nguyễn Việt Long 
  
 
 
 
 
Xu hướng cá»§a đàn bà, - Giep PitÆ¡x nói, sau khi đã có má»™t vài ý kiến bàn vá» vấn đỠnày, - thưá»ng hướng vá» phÃa mâu thuẫn. Äàn bà muốn cái mà các cáºu không có. Cái gì càng có Ãt, đàn bà càng muốn nhiá»u. Há» thÃch lưu trữ các loại xuvÆ¡nia vá» những sá»± kiện thá»±c ra chẳng có trong Ä‘á»i há». Cái nhìn má»™t phÃa đối vá»›i sá»± váºt không đội trá»i chung vá»›i bản tÃnh đàn bà. 
Tá»› có má»™t Ä‘iểm dở bẩm sinh và được những chuyến du lịch phát triển lên, - Giep nói tiếp, mặt đăm chiêu nhìn cái bếp lò nằm lá»t giữa đôi chân ghếch cao. - Tá»› nhìn má»™t số sá»± váºt sâu hÆ¡n Ä‘a số má»i ngưá»i. Tá»› đã hÃt no hÆ¡i xăng, đã diá»…n thuyết trước đám đông hầu như tại tất cả các thành phố cá»§a Hoa Kỳ. Tá»› mê hoặc ngưá»i Ä‘á»i bằng âm nhạc, tài hùng biện, sá»± khéo léo cá»§a đôi tay và những thá»§ thuáºt ranh mãnh, đồng thá»i bán cho há» hàng kim hoàn thuốc men, xà phòng, thuốc má»c tóc và đủ thứ tạp nham khác. Trong lúc Ä‘i chu du, phần để giải trÃ, phần để chuá»™c tá»™i, tá»› đã nghiên cứu đàn bà. Muốn hiểu được má»™t ả đàn bà, con ngưá»i ta cần cả má»™t Ä‘á»i, nhưng những mầm mồng kiến thức vá» nữ giá»›i có thể đạt được, nếu ta dành cho nó mưá»i năm nghiên cứu cần cù, kÄ© lưỡng. Trong lÄ©nh vá»±c này, tá»› đã biết được rất nhiá»u Ä‘iá»u bổ Ãch khi rao bán ở miá»n tây kim cương Braxin và đồ nhóm lá»a đã được cấp bằng phát minh, - đó là sau chuyến Ä‘i Xavanna cá»§a tá»› qua vành Ä‘ai bông. Dạo ấy là thá»i kì phát đạt đầu tiên cá»§a bang Oclahôma. Thị xã GatÆ¡ri má»c lên ở giữa bang này, vùn vụt như thổi. Äó là má»™t thị xã Ä‘iển hình ra Ä‘á»i trong cao trào bùng nổ kinh tế: muốn tắm rá»a phải xếp hàng, nếu bạn ngồi ăn trong tiệm lâu quá chục phút thì phải trả thêm tiá»n chá»— ngồi; còn nếu ngá»§ đất trong khách sạn, sáng ra xin cứ việc chi tiá»n như nghỉ biệt thá»±. 
Vá» quan Ä‘iểm lẫn tư chất thì ở đâu tá»› cÅ©ng thÃch tìm những chá»— đánh chén ngon lành nhất. Tá»› tìm được má»™t nÆ¡i hết sức vừa ý. Äó là má»™t tiệm ăn căng bạt cá»§a má»™t gia đình vừa má»›i mở. Gia đình ấy đến thị xã này theo vết chân sá»± bùng nổ kinh tế. HỠđã dá»±ng gấp má»™t ngôi nhà nhá» vừa để ở vừa để nấu nướng và chăng thêm lá»u bạt áp vào ngôi nhà làm tiệm ăn. Lá»u này chăng đầy những tá» quảng cáo nhằm giành giáºt từ vòng tay tá»™i lá»—i cá»§a các biệt thá»± và khách sạn kẻ lữ hành mệt má»i. “Hãy nếm bánh quy nhà chúng tôiâ€, “Bánh rán nóng vá»›i xirô phong, những món bạn vẫn ăn từ thuở béâ€, “Gà rán cá»§a chúng tôi lúc sống chưa đến tuổi cục tác†đấy là những dòng chữ có nhiệm vụ kÃch thÃch sá»± tiêu hoá cá»§a khách ăn. Tá»› má»›i bụng bảo dạ rằng cái thân xác tá»› cần tá»ng má»™t chút gì đó chiá»u nay tại chÃnh tiệm ăn này. Sá»± việc diá»…n ra đúng như váºy. ChÃnh tại đây tá»› đã làm quen được vá»›i Mâymi Äiugân. 
Ông già Äiugân - kiểu dân ăn không ngồi ở xứ InÄ‘iana, cao tá»›i sáu bá»™ (1) - nằm trên ghế xÃch Ä‘u hồi tưởng lại vụ thất bát năm má»™t tám linh sáu. Bà lão Äiugân nấu bếp, còn Mâymi thì phục vụ khách. 
Chỉ vừa trông thấy Mâymi, tá»› đã hiểu ngay là cuá»™c tổng kê dân số đã phạm má»™t sá»± nhầm lẫn. Ở Hợp chá»§ng quốc Hoa Kỳ đúng ra chỉ có má»™t cô gái mà thôi! Mô tả nàng chi tiết tháºt là khó. Vóc nàng xấp xỉ má»™t thiên thần, nàng có đôi mắt, lại còn Ä‘iệu bá»™ nữa chứ. Nếu các cáºu muốn biết nàng là ngưá»i như thế nào, thì có thể tìm thấy cả má»™t chuá»—i xÃch, trải dài từ cầu Bruclin vá» phÃa tây đến táºn trụ sở toà án ở Caonsin BlaphÆ¡, bang InÄ‘iana. Những ngưá»i như nàng kiếm sống bằng cách làm việc ở các cá»a hàng tiệm ăn, trong các nhà máy và văn phòng. Há» có gốc gác theo đưá»ng thẳng từ bà Eva, chả là hỠđã giàng được quyá»n làm đàn bà, còn nếu như các cáºu dám đặt dấu há»i vá» cái quyá»n ấy thì có khả năng ăn má»™t cái tát ra trò. Há» là những ngưá»i bạn tốt, há» trung thá»±c và tá»± do, dịu dàng và táo tợn, và há» biết nhìn thẳng vào cuá»™c Ä‘á»i. Há» gặp gỡ mặt đối mặt vá»›i đàn ông và đã Ä‘i đến kết luáºn rằng đàn ông là giống sinh váºt thảm hại. HỠđã Ä‘inh ninh rằng sá»± mô tả cá»§a đàn ông trong các tiểu thuyết Ä‘á»c trên tàu hoả tá»±a như chàng hoàng tá» trong cổ tÃch, chẳng hỠđược thá»±c tế xác nháºn. 
Äấy, Mâymi cÅ©ng là má»™t cô gái như váºy. Toàn bá»™ con ngưá»i nàng toát lên sức sống, sá»± vui vẻ và tÃnh linh lợi, vá»›i khách thì mau mồm mau miệng: tháºt chết cưá»i má»—i lần nghe nàng đáp. Tá»› không ưa khai quáºt táºn lòng sâu các cảm xúc cá nhân. Tá»› vẫn theo cái thuyết cho rằng những mâu thuẫn và những mối tÆ¡ vò cá»§a cái bệnh có tên gá»i là bệnh tương tư là những thứ cÅ©ng riêng tư giống như cái bàn chải đánh răng. Theo tá»›, các bản tiểu sá» những trái tim chỉ nên tìm vị trà cho mình bên cạnh các tiểu thuyết lịch sá» vá» Ä‘á»i sống buồng gan trên các tạp chà dành cho việc rao tin. Vì thế xin các cáºu thứ lá»—i, nếu tá»› không liệt kê ra đây danh sách đầy đủ cá»§a những tình cảm cá»§a tá»› đối vá»›i Mâymi. 
Chẳng bao lâu tá»› đã nhiá»…m thói quen thưá»ng xuyên có mặt ở quán vào những lúc Ãt ngưá»i. Mâymi tiến lại phÃa tá»›, trong bá»™ áo dài Ä‘en và tạp dá» trắng, miệng mỉm cưá»i và nói: “Chào anh Giep, sao anh không đến đúng giỠđã định? Anh cố ý muá»™n để má»i ngưá»i phải lo lắng hay sao? Gà rán - bÃt-tết - thịt lợn - dầu - trứng tráng - vá»›i - giăm-bông - … Nàng gá»i tá»› là Giep, nhưng Ä‘iá»u ấy tuyệt nhiên không có nghÄ©a gì cả. Chẳng qua nàng cÅ©ng phải phân biệt ngưá»i ná» vá»›i ngưá»i kia mà thôi. Gá»i thế thì vừa nhanh, vừa tiện. Tá»› thưá»ng ăn hai bữa trưa và cố kéo dài chúng như ăn tiệc trong xã há»™i thưá»ng lưu, nÆ¡i ngưá»i ta đổi đĩa, đổi vợ và trao qua đổi lại những câu đùa giữa các lần nuốt. Mâymi chịu đựng tất. Có lẽ nào nàng lại làm ầm Ä© lên và bá» mất má»™t đôla chỉ vì ngưá»i ăn không đến theo thá»i gian biểu đã định. 
Ãt lâu sau lại thêm má»™t cáºu chàng nữa tên là EÄ‘ Côliê nảy ra cái thói tá»ng đồ ăn vào giá» trái khoáy. Vì có tá»› và cáºu ta mà giữa bữa ăn sáng vá»›i bữa ăn trưa và bữa ăn trưa vá»›i bữa ăn chiá»u đã bắc những cây cầu nối thưá»ng xuyên. Qnán ăn biến thành rạp xiếc vá»›i ba vÅ© đài, thành thá» Mâymi hoàn toàn không còn thá»i gian nghỉ ở háºu trưá»ng nữa. Thằng cha Côliê đầy những thá»§ Ä‘oạn ma lanh. Hắn làm việc đâu như ở đội khoan giếng hoặc bảo hiểm, có quá»· má»›i biết được - tá»› cÅ©ng chả nhá»› ở đội nào. Hắn cÅ©ng khá vá» khoa ăn nói và dá»… gây được thiện cảm. Tá»› vá»›i hắn đã tạo ra trong quán má»™t bầu không khà tình tá»± và thi Ä‘ua. Mâymi giữ mình trên tầm cao vô tư và phân phối Ä‘á»u sá»± lịch thiệp đối vá»›i cả hai ngưá»i chúng tá»›, giống như chia bài ở câu lạc bá»™ ấy: má»™t quân bài cho tá»›, má»™t quân bài cho Côliê, và má»™t quân bài đặt cái. Trong ống tay áo không còn má»™t quân bài nào cả. 
Tất nhiên tá»› vá»›i Côliê đã làm quen vá»›i nhau và thỉnh thoảng còn thù tạc vá»›i nhau trong bốn bức tưá»ng cá»§a lá»u quán. Không kể những trò khôn ranh, cáºu ta gây được ấn tượng tốt và sá»± đối địch cá»§a cáºu ta cÅ©ng rất ngá»™. 
- Tao thấy mày thÃch ngồi lì trong phòng tiệc sau khi khách đã tản vá» hết đấy nhé. - Có má»™t lần tá»› nói vá»›i Côliê để xem hắn đối đáp như thế nào. 
- Ừ, - Côliê nói, vẻ tư lá»±. - Sá»± ồn ào cảnh chen vai thÃch cánh làm thần kinh nhạy cảm cá»§a tao khó chịu. 
- Thần kinh tao cũng thế, - tớ nói - À, cô bé cũng kháu đấy chứ nhỉ? 
- À, thì ra thế, - Côliê báºt cưá»i. - Nếu mày đã nhắc đến Ä‘iá»u đó, thì tao xin báo để mày rõ là cô bé gây được ân tượng không phải là khó chịu đối vá»›i thần kinh thị giác cá»§a tao. 
- Cô ấy làm tao thÃch mắt lắm, - tá»› nói. - Tao Ä‘ang tán nó đây. Nói để mày biết. 
- Tao sẽ rất trung thá»±c, - Côliê nói. - Nếu như ở các hiệu thuốc có bán đủ dịch vị, tao sẽ cho mày má»™t chầu cho mày tha hồ bị bá»™i thá»±c để đạt được cái Ä‘Ãch má»›i thôi. 
Thế là bắt đầu cuá»™c Ä‘ua nước rút cá»§a chúng tá»›. Quán ăn cung ứng liên tục. Mâymi phục vụ chúng tá»›, vui vẻ, dá»… thương và lịch sá»±. Thần ái tình và ngưá»i nấu bếp ở quán Äiugân làm việc cáºt lá»±c. 
Má»™t ngày tháng chÃn tá»› đã rá»§ Mâymi Ä‘i chÆ¡i vá»›i tá»› sau bữa ăn tối, khi cô ấy dá»n dẹp xong. Chúng tá»› Ä‘i dạo má»™t tà rồi ngồi lên những khúc gá»— ở khu vá»±c cuối thành phố. Dịp may như thế chắc còn lâu má»›i có, nên tá»› đã thổ lá»™ hết những gì mình muốn nói. Rằng kim cương Braxin và đồ nhóm lá»a đã được cấp bằng phát minh là nguồn thu nháºp cá»§a tá»›, đủ để đảm bảo ấm no cho cả hai, rằng cả hai thứ ấy dù sao cÅ©ng không thể cạnh tranh được vá»›i ánh mắt cá»§a má»™t nàng, rằng há» Äiugân cần phải đổi sang há» PitÆ¡x, nếu không đổi thì xin giải thÃch là do. 
Thoạt đầu Mâymi chẳng nói gì cả. Sau đó bá»—ng nàng rùng rùng toàn thân. Thế là tá»› nghe được những Ä‘iá»u bổ Ãch. Nàng nói: 
- Anh Giep ạ, em rất tiếc là anh đã nói ra. Em cÅ©ng mến anh, em mến anh nhiá»u mặt, nhưng trên Ä‘á»i này sẽ chẳng có ngưá»i đàn ông nào em lấy làm chồng đâu và sẽ chẳng bao giá» có cả. Anh có biết trong con mắt em, đàn ông là cái thứ gì không? Äó là nấm mồ, là nấm mồ để chôn bÃt-tết, thịt lợn kho, gan xào, trứng tráng vá»›i giăm-bông. Trong tâm khảm em đã in Ä‘áºm hình ảnh cá»§a há» như thế. Em đã thá» chống lại cảm giác ấy, những không tài nào chống được. Nghe nói các cô gái khen hết lá»i chồng chưa cưới cá»§a mình, em không hiểu nổi. Äàn ông, cái cối xay thịt và chạn đựng thức ăn Ä‘á»u gây ra ở em những cảm giác giống nhau. Có lần em Ä‘i xem kịch, nhìn thấy má»™t diá»…n viên mà các cô gái Ä‘á»u chết mê chết mệt. Em ngồi xem mà nghÄ© bụng, không hiểu anh ta thÃch loại bÃt-tết nào - còn tái, chÃn vừa hay đã rán già và loại trứng nào - còn lòng đỠnhùng nhùng hay đã luá»™c nhừ, chỉ có bấy nhiêu thôi. Không, anh Giep ạ. Em sẽ không bao giá» lấy chồng. Äể mà toàn trông thấy anh ta sáng đến ngồi ăn, đến trưa lại quay vỠăn, rồi cuối cùng lại vác mặt vỠăn tối, chỉ ăn, ăn, ăn ấy à… 
- Nhưng mà, Mâymi này, - tá»› bảo, - cái đó rồi sẽ qua. Tại em đã làm công việc này nhiá»u quá đấy thôi. Nhất định rồi em sẽ lấy chồng. Äàn ông không phải bao giá» cÅ©ng chỉ ăn. 
- Còn em thì lúc nào cÅ©ng quan sát thấy hỠăn. Không, em sẽ nói cho anh biết em sẽ làm gì. - Mâymi bá»—ng tràn đầy cảm hứng, đôi mắt nàng sáng lên. - Ở Têri Hot có má»™t cô gái tên là Xiudi PhoxtÆ¡, bạn gái em. Cô bạn ấy làm ở quán Ä‘iểm tâm ngay nhà ga. Em cÅ©ng đã làm hai năm ở tiệm ăn chá»— ấy. Xiudi còn kinh tởm đàn ông hÆ¡n, bởi vì những ngưá»i đàn ông ra ga ăn bao giá» cÅ©ng vá»™i cuống vá»™i cuồng. Há» vừa tán tỉnh vừa nhồm nhoàm nhai cùng má»™t lúc. Khiếp! Em vá»›i Xiudi đã quyết rồi. Chúng em sẽ dành dụm tiá»n, khi nào đủ sẽ táºu má»™t ngôi nhà nhá» và năm acrÆ¡ (2) đất. Chúng em đã để ý đến má»™t khoảnh đất. Chúng em sẽ sống vá»›i nhau và sẽ trồng hoa viôla. Em khuyên ngưá»i đàn ông nào phàm ăn tục uống đừng nên đến gần trang trại cá»§a chúng em dưới má»™t dặm. 
- á»’, thế chả lẽ các cô gái không bao giá»â€¦ - tá»› cất tiếng. Nhưng Mâymi đã dứt khoát cắt ngang. 
- Không, không bao giá». Há» chỉ nhấm nháp gá»i là đôi chút thôi. 
- Anh thì cho rằng kẹo… 
- Lạy trá»i, anh hãy nói sang chuyện khác Ä‘i, - Mâymi đáp. 
Như tá»› đã nói, kinh nghiệm này đã chứng minh cho tá»› rằng bản tÃnh đàn bà Ä‘á»i Ä‘á»i hướng tá»›i những ảo ảnh và ảo tưởng. Hãy lấy nước Anh mà xem - bÃt-tết đã tạo nên nó, nước Äức thì do xúc-xÃch đẻ ra, còn chú Sam hùng mạnh như ngày nay là nhá» bánh rán và gà rán. Nhưng các cô thiếu nữ có tin Ä‘iá»u ấy đâu. Há» cho rằng tất cả là do Sếchxpia, Rubinxtên và đội khinh kị binh cá»§a Thêơđo RudÆ¡ven làm nên. 
Tình thế cá»§a tá»› thì ai mà chẳng nản lòng. Không thể có chuyện cắt đứt Mâymi được. Thế nhưng cứ nghÄ© đến việc phải từ bá» thói quen ăn uống xưa nay thì tá»› lại buồn nẫu ruá»™t. Tá»› đã nhiá»…m phải cái táºt ấy từ sá»›m quá. Hai mươi bảy tuổi Ä‘á»i mà tá»› đã mù quáng lao đầu vào thảm hoạ và ngả theo tiếng gá»i mê hoặc cá»§a con quái váºt khá»§ng khiếp là thá»±c phẩm. Thay đổi muá»™n quá rồi. Tá»› đã trở thành loại nhai lại hai chân hết phương cứu vãn. Có thể đánh cuá»™c bằng món tôm hùm vá»›i món bánh rán, cuá»™c Ä‘á»i tá»› thế là Ä‘i đứt vì cái thói ấy. 
Tá»› tiếp tục ăn ở quán Äiugân, hi vá»ng Mâymi rá»§ lòng thương. Tá»› tin vào tình yêu chân chÃnh và nghÄ© rằng nếu nó thưá»ng đã phải chống chá»i lại vá»›i sá»± vắng mặt cá»§a má»™t bữa ăn thịnh soạn thì biết đâu, nó sẽ biết chống chá»i lại vá»›i sá»± có mặt cá»§a chÃnh bữa ăn ấy. Tá»› vẫn tiếp tục chịu sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a táºt xấu tai hại, nhưng má»—i lần tá»› bá» má»™t miếng khoai tây vào mồm trước mặt Mâymi là tá»› cảm thấy có lẽ mình Ä‘ang chôn vùi những hi vá»ng ngá»t ngào nhất cá»§a bản thân. 
Côliê hình như cÅ©ng ngá» lá»i vá»›i Mâymi và cÅ©ng nháºn được câu trả lá»i tương tá»±. Ãt ra thì có má»™t hôm hắn chỉ gá»i má»™t tách cà phê và má»™t mẩu bánh lương khô rồi ngồi nhấm nháp miếng bánh hệt như má»™t tiểu thư khuê các trước đó đã nếm thịt bò xào bắp cải dưới bếp. Tá»› liá»n bắt chước và cÅ©ng chỉ gá»i cà phê và bánh lương khô. Kể cÅ©ng láu cá đấy chứ hả? Ngày hôm sau, hai đứa lại lặp lại như thế. Ông già Äiugân từ bếp lên bưng cái món đài các cá»§a chúng tá»›. 
- Các cáºu mắc chứng ăn không ngon hả? - Bác ấy há»i vá»›i giá»ng cá»§a ngưá»i cha, tuy không phải không có sá»± châm biếm. - Tôi đã đổi con Mâymi xuống bếp rồi, cho nó nghỉ Ãt lâu. Phục vụ bàn này cÅ©ng không vất vả, không ảnh hưởng lắm đến bệnh thấp khá»›p cá»§a tôi. 
Tá»› vá»›i Côliê đành phải quay trở lại vá»›i những thứ thá»±c phẩm nặng dạ dày. Lúc ấy tá»› bá»—ng phát hiện ra mình ăn ngon miệng kinh khá»§ng, đúng là “ngồi ăn núi lởâ€. Tá»› ăn đến ná»—i nếu có bước qua ngưỡng cá»a vào gặp Mâymi lúc ấy thì nàng sẽ căm ghét tá»› lắm. Sau đó tá»› phát hiện ra mình đã trở thành nạn nhân cá»§a má»™t mánh khoé đầy báng bổ và đê tiện mà EÄ‘ Côliê đã rắp ranh bẫy tá»›. Tá»› vá»›i hắn ngày nào cÅ©ng Ä‘i uống lai rai trong thành phố để làm dịu bá»›t cÆ¡n đói. Cái thằng xá» lá ấy đã mua chuá»™c gần chục gã phục vụ, thế là những gã này đã rót vào từng cốc rượu uytxki cá»§a tá»› má»™t lượng đáng kể thứ chất cay làm từ táo kÃch thÃch sá»± ngon miệng do hãng Anacôn sản xuất. Nhưng còn trò bịp cuối cùng mà hắn định chÆ¡i tá»›, còn khó quên hÆ¡n nhiá»u. 
Má»™t hôm không thấy Côliê ló mặt đến quán nữa. Má»™t ngưá»i quen chung có nói rằng buổi sáng hắn đã rá»i bá» thành phố. Như váºy là kẻ thù duy nhất cá»§a tá»› chỉ là tấm bảng món ăn. Vài ngày trước khi Ä‘i biệt tăm, Côliê đã tặng tá»› hai chai uytxki hảo hạng, tuồng như là cá»§a ngưá»i anh hỠở KentÆ¡cki gá»i cho hắn. Bây giá» tá»› có cÆ¡ sở để nghÄ© rằng thứ uytxki ấy hầu như chứa toàn món chất cay Anacôn là từ táo kÃch thÃch sá»± ngon miệng. Tá»› vẫn tiếp tục ngốn hàng tấn thá»±c phẩm. Trong con mắt Mâymi, hÆ¡n bao giá» hết, tá»› vẫn là loài hai chân chuyên nhai lại. 
Khoảng má»™t tuần sau khi Côliê mất hút, có má»™t Ä‘oàn triển lãm trưng bày cá»§a lạ đến thành phố và ở trong má»™t lá»u bạt gần đưá»ng sắt. Má»™t buổi chiá»u tá»› ghé vào chá»— Mâymi, thì bà mẹ nàng bảo vá»›i tá»› rằng Mâymi cùng đứa em trai là Tômat đã Ä‘i xem triển lãm rồi. Việc này lặp Ä‘i lặp lại tuần ba lần. Chiá»u thứ bảy tá»› lại bắt gặp Mâymi Ä‘i xem triển lãm vá». Tá»› bèn rá»§ nàng ngồi lại má»™t lát. Nàng đã thay đổi hẳn. Äôi mắt dịu dàng hÆ¡n và long lanh sáng. Thay vì má»™t Mâymi Äiugân chỉ chá»±c trốn chạy khá»i tÃnh tham ăn cá»§a giá»›i đàn ông, Ä‘i chăm sóc hoa viôla, trước mặt tá»› là má»™t Mâymi đáp ứng được vá»›i dá»± liệu cá»§a Chúa trá»i và cá»±c kì thÃch hợp vá»›i việc sưởi lòng trong ánh kim cương Braxin và những đồ nhóm lá»a đã được cấp bằng phát minh. 
- Chắc là em Ä‘ang bị lôi cuốn rất nhiá»u vì cái triển lãm chưa từng có vá» các sinh váºt kì diệu và lạ mắt? - Tá»› há»i. 
- Dù sao cũng giải trà được ạ. - Mâymi đáp. 
- Rồi em sẽ phải Ä‘i tìm sá»± giải trà để thoát khá»i sá»± giải trà ấy, nếu ngày nào em cÅ©ng Ä‘i xem. 
- Äừng nổi nóng lên thế, anh Giep! Chẳng qua em chỉ muốn bứt khá»i những ý nghÄ© vá» bếp núc. 
- Những sinh váºt kì diệu ấy không ăn à? 
- Không phải tất cả. Một số bằng sáp. 
- Äừng có dÃnh vào đấy là được. - Tá»› nói nặng tuy không có ẩn ý gì, chẳng qua quen mồm mà thôi. 
Mâymi đỠmặt. Tá»› chẳng hiểu ra làm sao nữa. Trong lòng tá»› bừng lên má»™t hi vá»ng là bằng sá»± chung thuá»· cá»§a mình tá»› sẽ làm nhẹ bá»›t tá»™i ác khá»§ng khiếp cá»§a cánh đàn ông là công nhiên nhồi nhét thá»±c phẩm vào cÆ¡ thể. Mâymi loáng thoáng nói đến các vì sao, trong những ngôn từ lịch sá»± nhất. Tá»› cÅ©ng hứng chà tán vá» sá»± kết giao cá»§a những con tim, vá» tổ ấm gia đình sưởi bằng tình yêu chân chÃnh và những đồ nhóm lá»a đã được cấp bằng phát minh. Mâymi lắng nghe không nhăn mặt, thế là tá»› đã bụng bảo dạ “Chú mày đã làm nhẹ được sá»± căm ghét trùm lên những kẻ phàm ăn tục uống rồi đấy! Chú mày đã giẫm được lên đầu con rắn ẩn trong lá» nước chấm rồi đấy!â€. 
Chiá»u thứ hai tá»› lại mò đến Mâymi. Nàng vá»›i cáºu em trai lại Ä‘i xem triển lãm các váºt kì diệu mất rồi. 
“Lạy trá»i cho bốn mươi lăm hà bá quÆ¡ cái triển lãm ấy Ä‘i cho rồi! - Tá»› rá»§a. - Tròi đánh thánh váºt Ä‘á»i Ä‘á»i cái triển lãm ấy! Amen! Ngày mai ta phải Ä‘Ãch thân đến đấy xem có cái chết tiệt gì mà hấp dẫn thế. Chả lẽ má»™t con ngưá»i được tạo hoá sinh ra để thừa kế đất Ä‘ai, lại có thể bị mất ngưá»i yêu thoạt đầu vì thìa dÄ©a, rồi sau đó vì má»™t cái triển lãm mà vé vào cá»a chỉ có mưá»i xu?†
Chiá»u hôm sau, trước khi Ä‘i xem triển lãm, tá»› tạt vào nhà Mâymi và được biết nàng không có nhà. Lần này nàng không Ä‘i vá»›i Tômat, vì cáºu này đã đón tá»› ngay trên bãi cá» trước lá»u quán để gạ tá»›. 
- Anh Giep, anh sẽ cho em gì nào, nếu em nói chuyện này cho anh nghe? 
- Cái gì đáng giá thì anh sẽ cho. 
- Chị Mâymi phải lòng kì quan ở triển lãm rồi. Em chẳng thấy thÃch. Nhưng chị ấy lại thÃch. Em đã nghe lá»m được há» nói chuyện vá»›i nhau. Em nghÄ© chắc anh thÃch nghe. Anh Giep này, hai đôla đối vá»›i anh có nhiá»u quá không? Ở trong thành phố có bán má»™t khẩu súng, em muốn… 
Tá»› lục túi và đổ vào mÅ© cho Tômat má»™t đồng xu bạc. Tin Tômat báo như dao đâm vào tá»›, khiến ý nghÄ© cá»§a tá»› chao đảo mất má»™t lúc. Rót tiá»n lẻ cho Tômat, tá»› mỉm cưá»i má»™t cách ngá»› ngẩn, mà trong lòng tan nát. Tá»› nói giá»ng ná»a ngố ná»a pha trò. 
- Cảm ơn Tômat… cảm ơn… em nói cái kì quan… ấy à? Nó có gì đặc biệt, cái của quái dị ấy, hả Tômat? 
- Äây này, - Tômat vừa nói vừa lôi từ trong túi ra tá» chương trình bằng giấy vàng khè và dúi vào mÅ©i tá»›. - Anh ta là vô địch thế giá»›i vá» nhịn đói. Chắc là vì thế mà chị Mâymi cứ bám lấy anh ta. Anh ta không ăn gì cả. Anh ta sẽ nhịn đói bốn mươi chÃn ngày. Hôm nay là ngày thứ sáu… Anh ta đây này. 
Tá»› nhìn dòng chữ mà ngón tay Tômat chỉ vào: “Giáo sư EÄ‘uacđô Côliêriâ€. 
- À! - Tá»› thốt lên thán phục. - Giá»i tháºt, EÄ‘ Côliê. Xin chịu ông cái khoản nhanh trÃ. Nhưng tôi không nhưá»ng cô gái cho ông đâu, hiện tại nàng chưa phải là kì quan phu nhân. 
Tá»› rảo bước đến ngay triển lãm. Khi tá»› tiến vào lối cá»a sau thì có má»™t ngưá»i nào đó thò đầu ra như con rắn, đứng thẳng chân lên và lao thẳng đến tá»› như chú ngá»±a muxtang. Tá»› tóm ngay cổ ngưá»i đó và quan sát kÄ© dưới ánh sao. Äó là giáo sư EÄ‘uacđô Côliêri mặc quần áo cá»§a giống ngưá»i, vá»›i ná»—i tức giáºn trong má»™t con mắt và sá»± sốt ruá»™t trong con mắt kia. 
- Hêlô, kì váºy! - Tá»› nói. - Äợi má»™t chút nhé, để tao ngắm mày cái nào. Chà chà, làm kì quan cá»§a thế kỉ chúng ta, hoặc là cá»§a lạ từ đảo Boocnêô thÃch tháºt! Thế trong chương trình ngưá»i ta tôn xưng cho mày cái tên gì? 
- Giep PitÆ¡x này, - Côliê nói khe khẽ. - Thả tao ra, không thì tao nện mày bây giá». Tao Ä‘ang vá»™i chết Ä‘i được đấy. Bá» tay ra! 
- Nhẹ nhàng nào, nhẹ nhàng nào, EÄ‘i, - tá»› nói, tay vẫn giữ chặt cổ áo anh chàng. - Cho phép má»™t ngưá»i bạn cÅ© chiêm ngưỡng mày cho thoả đã. Mày bày ra trò này phải nói là đại bợm đấy, con ạ, nhưng chá»› có to mồm vá» chuyện đấm nhau: mày không thÃch hợp vá»›i việc ấy đâu. Cái tối Ä‘a mà mày có bây giá» - đó là sá»± táo tợn kha khá vá»›i cái dạ dày rá»—ng. 
Tớ đoán không nhầm, hắn yếu như sên. Hắn lên tiếng: 
- Giep Æ¡i, tao sẵn sàng tranh cãi vá»›i mày vá» chá»§ đỠnày bao nhiêu hiệp cÅ©ng được, chỉ cần tao có ná»a tiếng luyện táºp và má»™t thá»i bÃt-tết diện tÃch hai bá»™ vuông để luyện. Tổ sư đứa nào sáng tạo ra nghệ thuáºt nhịn ăn! Hãy xÃch nó lại Ä‘á»i Ä‘á»i cách cái giếng không đáy chứa toàn bÃt-tết nóng sốt chỉ hai bước chân! Tao bá» cuá»™c đấu đây, Giep ạ. Tao đào ngÅ© đây. Mày sẽ tìm thấy nàng Äiugân trong lá»u: nàng Ä‘ang ngắm má»™t xác ướp sống và má»™t con lợn bác há»c ở đấy. Nàng tháºt là má»™t cô gái kì diệu, Giep ạ. Lẽ ra tao đã thắng trong cái trò này, nếu như chịu được trạng thái không ăn uống thêm má»™t thá»i gian nữa. Mày phải thừa nháºn rằng đưá»ng Ä‘i nước bước cá»§a tao trong trò tuyệt thá»±c này đã được suy tÃnh để hoàn toàn có khả năng thành công. Tao đã tưởng như thế. Ngưá»i ta bảo tình yêu lay chuyển cả núi non. Cứ tin tao Ä‘i, đấy chỉ là lá»i đồn sai lệch… Không phải tình yêu, mà là hồi chuông gá»i Ä‘i ăn buá»™c núi non phải rung chuyển. Tao yêu Mâymi Äiugân. Tao đã trải qua sáu ngày nhịn ăn để chiếm được tình cảm cá»§a nàng. Suốt thá»i gian này tao chỉ có má»™t lần xÆ¡i má»™t miếng, đó là lúc tao đẩy cái thằng xăm đầy mình và giáºt cá»§a nó miếng bánh xanÄ‘uych để ăn. Ông chá»§ cúp sạch lương cá»§a tao. Nhưng tao đến đây không phải vì mấy đồng lương, mà là vì cô gái ấy. Vì nàng tao có thể hiến dâng cuá»™c Ä‘á»i, còn vì miếng thịt lợn rán tao sẽ hiến dâng tâm hồn bất tá» cá»§a mình. Äó là má»™t cá»±c hình, Giep ạ. Cả tình yêu, cả sá»± nghiệp, cả gia đình, cả tôn giáo, cả nghệ thuáºt, cả tinh thần yêu nước Ä‘á»u chỉ là những lá»i nói suông trống rá»—ng, khi con ngưá»i ta đói. 
EÄ‘ Côliê tâm sá»± vá»›i tá»› bằng giá»ng lâm li. Chẩn Ä‘oán bệnh rất dá»…: những đòi há»i cá»§a trái tim cáºu ta và những đòi há»i cá»§a dạ dày Ä‘ang xung đột vá»›i nhau, và phái háºu cần đã thắng. Quả thá»±c, tá»› luôn thấy mến Côliê. Tá»› lục tìm má»™t câu an á»§i nào đó, nhưng chẳng tìm thấy câu nào thÃch hợp cả. Côliê nói tiếp: 
- Bây giá» mày hãy thương tao mà để cho tao Ä‘i. Số pháºn đã giáng cho tao má»™t đòn nên thân, nhưng bây giá» tao sẽ giáng cho đồ ăn thức uống má»™t đòn mạnh hÆ¡n. Tao sẽ khua sạch tất cả các tiệm ăn trong thành phố. Tao sẽ ngâm mình ngáºp đến thắt lưng trong món thịt philê và sẽ tắm trong trứng tráng vá»›i giăm-bông. Tháºt kinh khá»§ng khi má»™t ngưá»i đàn ông phải đến nước từ bá» má»™t cô gái chỉ vì cái ăn. Tháºt còn tệ hÆ¡n cái anh chàng tên gì nhỉ? Ixav, kẻ đã bá» cả bản quyá»n tác giả vì má»™t con lôi. Äói là má»™t Ä‘iá»u khá»§ng khiếp. Xin lá»—i mày nhé, tao Ä‘ang ngá»i thấy mùi giăm-bông rán ở phÃa xa xa, nên đôi chân tao Ä‘ang thúc giục tao băng vá» hướng đó. 
- Chúc mày ăn ngon miệng, Côliê ạ. - Tá»› nói - Nhưng đừng có giáºn tao nhé. Trá»i sinh ra tao cÅ©ng là má»™t đứa phàm ăn nên tao thông cảm vá»›i ná»—i Ä‘au khổ cá»§a mày. 
Äúng vào phút ấy mùi giăm-bông rán đã bay đến trên đôi cánh cá»§a gió trá»i. Nhà quán quân nhịn ăn chép miệng rồi phi nước đại vá» phÃa có mồi ăn. 
Tiếc rằng các vị văn hoá xưa nay vẫn quảng cáo vỠảnh hưởng thần diệu cá»§a tình yêu và lãng mạn không nhìn thấy cảnh này! Thì đây, EÄ‘ Côliê, má»™t con ngưá»i tinh tế, đầy khôn ngoan mưu mẹo. Váºy mà cáºu ta đã bá» má»™t cô gái, Ä‘ang làm chúa tể trái tim cáºu ta và nhảy sang địa hạt cá»§a dạ dày trong cuá»™c truy tìm cái ăn hèn kém. Äó là cái tát đối vá»›i các thi sÄ©, là sá»± nhạo báng chá»§ đỠcâu khách nhất cá»§a văn chương. Cái dạ dày rá»—ng là đối trá»ng tốt nhất đối vá»›i má»™t con tim tràn trá» tình cảm. 
Tất nhiên tá»› hết sức quan tâm đến việc Mâymi mù quáng tin vào mánh khoé cá»§a Côliê đến mức nào. Tá»› bước vào trong lá»u, nÆ¡i tổ chức cái triển lãm có má»™t không hai đó, thấy Mâymi ở đó. Dưá»ng như nàng ngạc nhiên, nhưng không để lá»™ sá»± lúng túng. 
- Hôm nay ngoài phố tháºt là má»™t buổi tối tuyệt vá»i. - Tá»› lên tiếng. - Mát mẻ dá»… chịu làm sao, còn tất cả các vì sao thì đứng sóng hàng theo má»™t tráºt tá»± tuyệt vá»i. Em có muốn nhổ toẹt vào những sản phẩm phụ cá»§a cái vương quốc loài váºt này để Ä‘i dạo vá»›i má»™t con ngưá»i bình thưá»ng chưa có tên trong chương trình được không? 
Mâymi e dè né sáng má»™t bên, và tá»› hiểu Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là gì. Tá»› bèn nói: 
- Ôi, anh nói Ä‘iá»u này ra vá»›i em quả là không dá»… chịu, nhưng cái váºt kì diệu chỉ nuốt không khà mà sống cá»§a em đã chuồn rồi. Hắn vừa má»›ibò ra khá»i lá»u bằng lối cá»a sau. Bây giá» hắn đã hoà nháºp làm má»™t vá»›i cái phần háu ăn cá»§a nhân loại ở trong thành phố. 
- Anh má»™t số chỉ anh EÄ‘ Côliê phải không? - Mâymi há»i. 
- Äúng thế. Nhưng Ä‘iá»u đáng buồn nhất là hắn lại bước lên con đưá»ng tá»™i lá»—i. Anh đã gặp hắn ngoài lá»u, và hắn đã tuyên bố vá»›i anh vỠý định tiêu diệt số thá»±c phẩm dá»± trữ cá»§a thế giá»›i. Buồn không thể tả được, khi thần tượng cá»§a em đã bước khá»i bục danh dá»± để biến thành má»™t con châu chấu Ä‘i tìm cái ăn. 
Mâymi nhìn thẳng vào mắt tá»› không rá»i cho đến khi làm tắc tị những ý nghÄ© cá»§a tá»›. 
- Anh Giep, nói những Ä‘iá»u ấy tháºt không giống vá»›i con ngưá»i anh chút nào. Anh đừng có Ä‘em anh EÄ‘ Côliê ra làm trò cưá»i. Má»™t con ngưá»i có thể làm những Ä‘iá»u buồn cưá»i, nhưng không vì thế mà anh ta trở nên buồn cưá»i trong đôi mắt cá»§a cô gái bởi lẽ vì cô, anh ta làm những Ä‘iá»u buồn cưá»i ấy. Những ngưá»i như EÄ‘ Ãt khi gặp được lắm. Anh ấy từ bỠăn uống chỉ cốt làm vừa lòng em. Em tháºt tàn nhẫn và bá»™i bạc, nếu như sau việc này lại đối xá» không tốt đối vá»›i anh ấy. Còn anh, anh có gan làm những việc hi sinh như thế không? 
- Anh biết, - tá»› nói, sau khi hiểu nàng ngả vá» hướng nào. - Anh đã có phốt rồi. Anh chẳng thế làm gì được nữa. Vết chàm cá»§a kẻ phàm ăn đã đóng lên trán anh. Bà Eva đã định trước Ä‘iá»u này khi nghe lá»i con rắn (3). Tháºt là tránh vá» dưa gặp vá» dừa. Hiển nhiên anh là nhà vô địch thế giá»›i vỠăn. 
Tá»› nói vá»›i giá»ng cam pháºn, nên Mâymi cÅ©ng má»m lòng chút Ãt. 
- Quan hệ cá»§a em vá»›i anh EÄ‘ Côliê rất tốt, - nàng nói, - cÅ©ng như vá»›i anh thôi. Em cÅ©ng đã trả lá»i anh ấy như trả lá»i anh: đối vá»›i em, không có chuyện hôn nhân đâu. Em chỉ thÃch gặp gỡ, chuyện phiếm vá»›i anh ấy. Em cảm thấy dá»… chịu vô cùng má»—i khi nghÄ© rằng có má»™t ngưá»i không bao giá» sỠđến dao và dÄ©a chỉ vì em. 
- Thế em không yêu anh ta à? - Tá»› há»i hết sức không đúng chá»—. - Em không có tà ý định nào muốn trở thành kì quan phu nhân à? 
Äiá»u này vá»›i ai chả có thể xảy ra. Tất cả chúng ta đôi khi Ä‘á»u vượt quá phạm vi những lá»i nói có suy nghÄ© thấu đáo. Mâymi khoác lên mặt má»™t nụ cưá»i mát mẻ, trong đó có bao nhiêu đưá»ng thì cÅ©ng có bấy nhiêu băng và nói bằng giá»ng hết sức lịch sá»±. 
- Anh PitÆ¡x, anh không có quyá»n đặt cho em những câu há»i như váºy. Trước tiên anh hãy nhịn ăn bốn mươi chÃn ngày để giành được cái quyá»n ấy đã, rồi sau có thể em má»›i trả lá»i anh. 
Váºy là, ngay cả khi Côliê, bằng sá»± thèm ăn cá»§a mình, không còn ngáng trở tá»› nữa, thì triển vá»ng quan hệ riêng cá»§a tá»› vá»›i Mâymi cÅ©ng không khá lên. Rồi công việc ở GatÆ¡ri cÅ©ng chẳng ra làm sao cả. 
Tá»› đã ở đó quá lâu. Kim cương Braxin mà tá»› bán đã dần dần kém Ä‘i, còn đồ nhóm lá»a thì dứt khoát không chịu cháy những khi trá»i ẩm. Trong công việc cá»§a tá»› bao giá» cÅ©ng có cái giây phút mà ngôi sao may mắn bảo tá»›: “Hãy chuyển sang thành phố lân cáºnâ€. Hồi đó tá»› du ngoạn trên chiếc xe ngá»±a có mui để khá»i bá» sót các thị trấn nhá», thế là sau đó mấy hôm tá»› thắng ngá»±a và đánh xe đến chào Mâymi. Tá»› chưa bá» cuá»™c đâu. Tá»› chỉ định đến Oclahôma Xity có công chuyện độ má»™t hai tuần, sau đó sẽ trở vá» và tiếp tục mở các cuá»™c tấn công Mâymi. 
Các bạn có thể hình dung được không, - tá»› đến nhà Äiugân thì thấy Mâymi ở đó, kiá»u diá»…m trong bá»™ áo dài xanh, và ở cá»a có cái hòm cá»§a nàng. Hoá ra là cô bạn cá»§a nàng tên là Lôtti Ben làm nghỠđánh máy ở Têri Hot, thứ năm tá»›i sẽ Ä‘i lấy chồng và Mâymi sẽ Ä‘i má»™t tuần để tham dá»± lá»… cưới ấy. Mâymi Ä‘ang mong má»™t xe hàng chở nàng đến Oclahôma. Tá»› khinh bỉ nhìn chiếc xe rồi xung phong nháºn chở hàng. Bà mẹ Äiugân thấy chẳng tá»™i gì phải từ chối cả, - vì chở hàng xưa nay vẫn phải mất tiá»n mà lại, - nên ná»a tiếng sau tá»› đã cùng Mâymi ngồi trên chiếc xe có bá»™ dÃp nhẹ và nhắm hướng phÃa nam lên đưá»ng. 
Buổi sáng hôm ấy tháºt đáng khen hết chá»— nói. Làn gió nhẹ thổi hây hây, cây cá» hoa lá toả hương, những chú thá» con vểnh Ä‘uôi chạy qua đưá»ng cho thêm phần vui nhá»™n. Cặp ngá»±a hồng Kentá»›cky cá»§a tá»› hướng thẳng vá» phÃa đưá»ng chân trá»i; đến ná»—i chói hoa cả mắt, khiến lắm lúc tá»› phải quay mặt. Không nhìn đưá»ng chân trá»i căng tá»±a dây phÆ¡i quần áo, Mâymi phấn khởi ra mặt, nàng bô lô ba la như trẻ con, nào chuyện vá» ngôi nhà cÅ©, nào những trò nghịch ngợm thá»i Ä‘i há»c, nào những thứ nàng yêu thÃch, nào những cô ả đáng ghét nhà GiônxÆ¡n ở ngay phÃa đối diện, nÆ¡i quê hương nàng, bang InÄ‘iana. Nhưng tịnh không má»™t lá»i nào vá» EÄ‘ Côliê, vỠăn uống và những đỠtài khó chịu đại loại như váºy. 
Khoảng gần trưa thì Mâymi má»›i phát hiện ra giỠđồ ăn mà nàng định mang theo, đã nằm lại ở nhà. Tá»› không phản đối chuyện lót dạ tà ti, nhưng Mâymi không tá» ra má»™t chút khó chịu nào vá» chuyện nàng chẳng có cái ăn, nên tá»› cÅ©ng nÃn lặng. Äây chÃnh là Ä‘iểm chốt cá»§a vấn Ä‘á», nên tá»› tránh nói động đến bất cứ đồ ăn dưới bất cứ dạng gì. 
Tá»› xin rá»i chút ánh sáng vào sá»± việc tá»› bị lạc đưá»ng trong hoàn cảnh nào. ÄÆ°á»ng không rõ ràng, bị cá» che lấp nhiá»u, mà bên cạnh tá»› là Mâymi, ngưá»i đã thâu tóm hết tâm trà và sá»± khôn ngoan cá»§a tá»›. Äiá»u này có thể biện há»™ được hay không thì tuỳ các bạn xem xét. Chỉ có Ä‘iá»u là tá»› bị lạc đưá»ng, và trong cảnh chạng vạng, đáng lẽ phải ở Oclahôma rồi, thì chúng tá»› lại luẩn quẩn trên địa giá»›i nào đó, trong lòng khô cá»§a má»™t con sông còn chưa khai thông, mà mưa Ä‘ang quất vào ngưá»i. Ở má»™t bên, giữa đầm, chúng tá»› nhìn thấy má»™t căn nhà gá»— trên gò khô. Xung quanh cá» má»c cùng những loài cây hiếm. Ngôi nhà nhuốm vẻ buồn bã gợi thương cảm. Theo sá»± đồ chừng cá»§a tá»› thì hai đứa chúng tá»› phải náu mình qua đêm ở đó. Tá»› giảng giải cho Mâymi nghe, và nàng dành quyá»n quyết định cho tá»›. Nàng không tá» ra nôn nao lo lắng, và không làm mình làm mẩy ra dáng khổ ải như Ä‘a số những ngưá»i phụ nữ khác nếu ở vào địa vị ấy, mà chỉ nói: “Thôi đượcâ€. Nàng biết rằng nào ai muốn cÆ¡ sá»± này. 
Ngôi nhà không có ngưá»i ở. Trong đó có hai phòng trống. Ngoài sân có má»™t nhà kho nhá» ngảy xưa vẫn nhốt súc váºt. Trên gác xép còn Ãt cá» khô từ năm ngoái. Tá»› dẫn ngá»±a vào gian nhà kho cho chúng ăn má»™t Ãt cá» khô. LÅ© ngá»±a nhìn tá»› bằng cặp mắt buồn bã, dưá»ng như chỠđợi sá»± xin lá»—i. Chá»— cá» khô còn lại thì tá»› ôm thành từng bó vào nhà làm nÆ¡i ngả lưng. Tá»› cÅ©ng mang kim cương Braxin và đồ nhóm lá»a, vì cả hai thứ ấy không thể chống chá»i được tác dụng phá hoại cá»§a nước. 
Tá»› vá»›i Mâymi ngá»± toạ trên sàn, trên nệm gối lấy từ trên xe xuống. Tá»› dùng cả đống đồ nhóm lá»a, vì đêm ấy trá»i lạnh. Nếu tá»› phán Ä‘oán đúng thì toàn bá»™ sá»± việc trên khiến Mâymi lấy làm thÃch thú. Äối vá»›i nàng, đó là má»™t cái gì đó má»›i lạ, má»™t vị trà má»›i từ đó mà nhìn cuá»™c Ä‘á»i. Nàng cưá»i nói huyên thuyên, và đồ nhóm lá»a cá»§a tá»› cháy không sáng rá»±c bằng đôi mắt nàng. Tá»› có mang theo bên ngưá»i bao thuốc lá, nên vá» phần mình, tá»› cảm thấy tá»› như chàng AÄ‘am trước khi mắc tá»™i. Cả hai chúng tá»› đúng là Ä‘ang ở trong vưá»n Äịa Äàng xưa tốt đẹp. Äâu đó trong đêm tối là con sông Xiôn chảy dưới mưa, và vị thiên thần cầm thanh kiếm lá»a còn chưa treo tấm biển “Cấm Ä‘i trên cá»â€. Tá»› mở há»™p ra lấy cho Mâymi Ä‘eo lên ngưá»i nào nhẫn, nào vòng, nào dây chuyá»n, hoa tai, thắt lưng và khánh hình trái tim. Nàng lấp la lấp lánh như má»™t nàng công chúa triệu phú cho mãi đến khi má rá»±c hồng và nàng đòi có gương đến suýt phát khóc. 
Äêm đến, tá»› sá»a soạn cho Mâymi má»™t chiếc giưá»ng tuyệt vá»i trên sàn bằng cá» khô, áo khoác cá»§a tá»› và chăn từ xe Ä‘em xuống, rồi khuyên nàng ngả lưng. Còn tá»› thì ngồi ở căn phòng khác hút thuốc, lắng nghe mưa rÆ¡i và nghÄ© đến chuyện biết bao sá»± khó nhá»c đổ xuống đầu con ngưá»i ta khoảng bảy chục năm trước khi anh ta được mai táng. 
Gần sáng có lẽ tá»› hÆ¡i thiếp Ä‘i, bởi vì mắt tá»› đã nhắm tÃt lại, mà khi mở ra thì trá»i đã sáng và trước mặt tá»› là Mâymi, đầu tóc gá»n gàng, sạch sẽ, quần áo tươm tất, vá»›i đôi mắt sáng lên niá»m vui cuá»™c Ä‘á»i. 
- Hêlô Giep, - nàng thốt lên. - Em thấy đói rồi đấy! Giá em được ăn… 
Tá»› chăm chú nhìn nàng. Nụ cưá»i biến khá»i khuôn mặt nàng và nàng ném vào tá»› cái nhìn đầy khinh thị lạnh lùng. Thế là tá»› báºt cưá»i và lại nằm lăn ra đất cho dá»… chịu hÆ¡n. Tá»› thấy vui nhá»™n kinh khá»§ng. Vá» bản tÃnh và gien di truyá»n thì xưa nay tá»› là thằng hay cưá»i thượng hạng, nhưng lúc này tá»› cưá»i ngất, vượt xa mức thưá»ng. Khi tá»› đã cưá»i chán chê, Mâymi ngồi quay lưng lại phÃa tá»› và toàn thân chứa đầy cảm giác tá»± tôn. 
- Äừng giáºn, Mâymi, - tá»› lên tiếng. - Anh không thể nào nhịn cưá»i được. Em chải đầu buồn cưá»i quá. Giá như em được trông thấy… 
- Äừng có kể chuyện cổ tÃch ở đây, - Mâymi nói giá»ng lạnh lùng và quyá»n uy. - Tóc em đâu vào đấy chỉnh tá» cả. Em biết anh cưá»i cái gì rồi. Nhìn này, anh Giep, - nàng vừa nói vừa ghé nhìn qua kẽ hở giữa các súc gá»— căn nhà ra ngoài trá»i. 
Tá»› mở ô cá»a sổ nhá» bằng gá»— và nhìn ra. Toàn bá»™ con sông đã chìm cả dưới nước và cái gò mà trên đó có ngôi nhà chúng tá»› Ä‘ang ở, đã biến thành hòn đảo, vây quanh là dòng nước lÅ© vàng Ä‘iên cuồng rá»™ng tá»›i má»™t trăm yat. Mưa vẫn trút xuống. Chúng tá»› chỉ còn cách ngồi đây đợi má»™t chú chim bồ câu Ä‘em cành ôliu tá»›i. 
Phải công nháºn rằng trò chuyện và giải trà ngày hôm đó mang rặt má»™t vẻ ảm đạm. Tá»› ý thức được rằng Mâymi lại chuốc cho mình cái nhìn hết sức má»™t chiá»u đối vá»›i sá»± váºt, nhưng tá»› không đủ sức thay đổi cái nhìn ấy. Bản thân tá»› thì rạo rá»±c má»™t mong muốn được ăn. Những ảo ảnh thịt băm và những giấc má»™ng giăm-bông không buông tha tá»› và lúc nào tá»› cÅ©ng nghÄ© thầm: “Nào, bây giá» mi sẽ đánh chén cái gì đây, hả Giep? Mi sẽ gá»i món gì đây khi ngưá»i phục vụ Ä‘i đến?â€. Tá»› chá»n cho mình những món ăn ưa thÃch nhất trong thá»±c đơn và hình dung ra cái giây phút chúng được đặt lên bàn trước mặt tá»›. Có lẽ Ä‘iá»u này xảy đến vá»›i tất cả những ai đói cồn đói cào. Há» không thể táºp trung ý nghÄ© vào cái gì khác ngoài cái ăn. Hoá ra, cái chá»§ yếu nhất không phải là sá»± bất tá» cá»§a tâm hồn, cÅ©ng không phải là hoà bình thế giá»›i, mà là má»™t cái bàn ăn xinh xắn vá»›i cái bát ăn, nước chấm giả kiểu UxtÆ¡ và chiếc khăn ăn để lau những vết cà phê trên khăn trải bàn. 
Tá»› ngồi bần thần nhai Ä‘i nhai lại, than ôi, chỉ những ý nghÄ© cá»§a mình và tranh luáºn kịch liệt vá»›i chÃnh bản thân mình vá» việc tá»› sẽ ăn loại bÃt-tết nào - vá»›i nấm hương hay là theo kiểu con cháu những ngưá»i Âu sang châu Mỹ vẫn ăn. Mâymi ngồi đối diện vẻ trầm ngâm, đầu tì xuống cánh tay. “Khoai tây thì cứ rán theo kiểu quê, - tá»› nhá»§ thầm, - còn bánh cuốn thì cứ tráng lên chảo. CÅ©ng trên cái chảo ấy sẽ rán chÃn quả trứngâ€. Tá»› lục kÄ© các túi xem vô tình có còn sót lại cá»§ lạc hay vài hạt ngô nào không? 
Sang đến buổi chiá»u thứ hai, dòng sông càng dâng cao, mưa vẫn đổ xuống. Tá»› nhìn sang Mâymi và bắt gặp trên mặt nàng ná»—i buồn vẫn thưá»ng hiện lên trên mặt các cô gái khi Ä‘i ngang qua quầy bán kem. Tá»› biết rằng cô nàng tá»™i nghiệp cá»§a tá»› Ä‘ang đói, có lẽ lần đầu tiên trong Ä‘á»i. Nàng có cái nhìn ưu tư thưá»ng gặp ở phụ nữ khi Ä‘i ăn trưa hÆ¡i muá»™n hoặc khi cảm thấy đằng sau váy bị tuá»™t cúc. 
Có lẽ đã đến mưá»i má»™t giá» rồi. Chúng tá»› ngồi trong gian nhà xÆ¡ xác, mặt lầm lì và lặng im thin thÃt. Tá»› cố xua Ä‘uổi khá»i đầu những hình ảnh ăn uống, nhưng chúng cứ trôi dạt vỠđúng chá»— cÅ© trước khi tá»› kịp xÃch chúng vào chá»— khác. Tá»› nghÄ© đến tất cả những món cao lương mÄ© vị đã từng được nghe kể. Tá»› chìm đắm trong suy nghÄ© vá» những năm tháng niên thiếu và vá»›i sá»± hồ hởi, sùng bái, tá»› hồi tưởng bánh bÃch-quy tẩm máºt và xúc-xÃch chấm nước mắm. Sau đó tá»› Ä‘i dá»c những năm tháng cuá»™c Ä‘á»i, dừng lại ở những quả táo tươi và táo ướp, ở bánh rán và xirô phong, ở cháo ngô, ở gà con quay kiểu VÆ¡gini, ở ngô luá»™c, thịt lợn băm viên và ở bánh khoai lang, và kết thúc bằng món ragu Brunxuych là đỉnh cao cá»§a tất cả những thứ ngon lành, vì nó chứa tất cả những thứ ngon lành. 
Ngưá»i ta thưá»ng bảo trước mắt ngưá»i sắp chết Ä‘uối hiện ra toàn bá»™ cuá»™c Ä‘á»i. CÅ©ng có thể. Váºy thì khi con ngưá»i ta đói, trước mặt ngưá»i đói hiện lên bóng ma cá»§a tất cả các món ăn anh ta đã nếm trong Ä‘á»i. Và anh ta sáng tạo ra những món ăn má»›i có thể Ä‘em lại vinh quang danh giá cho ngưá»i đầu bếp. Giá có ai cất công thu tháºp những lá»i trăng trối cá»§a những kẻ chết đói thì hẳn sẽ phát hiện thấy trong những lá»i ấy có Ãt tình cảm, nhưng được cái dồi dào tư liệu cho má»™t cuốn sách dạy nấu ăn in đến triệu bản bán cÅ©ng hết. 
Nhiá»u phần chắc là những tư duy bếp núc đã hoàn toàn ru ngá»§ trà óc tá»›. Bất giác tá»› thốt lên thành lá»i vá»›i má»™t ngưá»i hầu bàn tưởng tượng: 
- Hãy cắt cho dày dày một chút và rán tai tái thôi, sau đó đổ trứng vào - sáu quả nhé. 
Mâymi quay đầu lại ngay. Äôi mắt nàng sáng lên và nàng mỉm cưá»i rồi nói lÃu tÃu: 
- Còn tôi thì ba quả trứng rán vừa chÃn vá»›i khoai tây. Ãi chà, được thế thì còn gì bằng, anh Giep nhỉ. Em sẽ gá»i thêm món cÆ¡m gà rán, món kem… 
- Nhẹ thôi! - Tá»› cắt ngang. - Thế còn bánh gan gà, tháºn xô-tê, lại cả cừu non rán… 
- Ôi, - Mâymi ngắt lá»i tá»›, toàn thân run lên, - vá»›i nước chấm cay… Cả xalát vá»›i thịt gà tây, cả quả ôliu, cả dâu nữa… 
Cứ như váºy trong suốt mưá»i phút chúng tá»› duy trì cuá»™c đối thoại cao lâu này. Chúng tá»› vòng Ä‘i vòng lại trên con đưá»ng huyết mạch rồi rẽ vào tất cả các nhánh đưá»ng con cá»§a đỠtài ăn uống, do Mâymi dẫn đưá»ng, vì nàng rất có tri thức vá» các loại danh mục đồ ăn, và những món ăn mà nàng gá»i tên càng làm tăng sá»± thèm khát cá»§a tá»›. Có cảm tưởng Mâymi đã hoà nháºp được vá»›i thá»±c phẩm ăn uống và nàng nhìn cái thói háu ăn tá»™i nghiệp Ãt khinh bỉ hÆ¡n so vá»›i trước đây. 
Sáng ra, chúng tá»› thấy nước đã rút. Tá»› thắng ngá»±a và cả hai lên đưá»ng, lần theo bùn lầy cho tá»›i khi gặp được con đưá»ng khi trước. Chúng tá»› chỉ Ä‘i lạc mất vài dặm và hai tiếng sau đã ở Oclahôma. Váºt đầu tiên chúng tá»› dõi mắt thấy trong thành phố là tấm biển lá»›n cá»§a má»™t tiệm ăn, thế là chúng tá»› phóng ngay tá»›i. Tá»› ngồi vào bàn vá»›i Mâymi, giữa chúng tá»› là dao, dÄ©a, đĩa ăn, còn trên gương mặt nàng không phải là sá»± khinh bỉ, mà là nụ cưá»i, má»™t nụ cưá»i đói và đáng yêu. 
Tiệm ăn má»›i bày biện rất khá. Tá»› trÃch Ä‘á»c cho ngưá»i phục vụ rất nhiá»u dòng trong tá» thá»±c đơn, khiến anh ta ngó ra ngoài xe ngá»±a cá»§a tá»›, băn khoăn không rõ còn bao nhiêu ngưá»i nữa sẽ chui ra từ xe vào đây. 
Chúng tá»› ngồi như váºy và ngưá»i ta bắt đầu bưng các món ra. Äó quả là má»™t bữa tiệc cho mưá»i hai quan khách, vả lại chúng tá»› cảm thấy mình cÅ©ng đúng là bằng mưá»i hai quan khách. Tá»› nhìn qua bàn sang Mâymi và nở nụ cưá»i vì sá»±c nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u. Mâymi nhìn bàn ăn như má»™t cáºu bé nhìn chiếc đồng hồ có khoá vặn đầu tiên cá»§a mình. Sau đó nàng nhìn thẳng vào mặt tá»›, và hai giá»t lệ to ứa lên trong mắt nàng. Ngưá»i phục vụ Ä‘i xuống bếp lấy thêm món ăn bổ sung. 
- Anh Giep Æ¡i, - Mâymi dịu dàng cất tiếng, - em thá»±c là má»™t con ngốc. Em đã nhìn má»i thứ không đúng. Trước kia em chưa bao giá» phải chịu cảnh này. Äàn ông ngày nào cÅ©ng phải chịu cảnh đói, phải không anh? Há» to khoẻ là thế, há» làm công việc nặng nhá»c là thế, cho nên hỠăn không phải để trêu tức những cô ả phục vụ ngốc nghếch, phải không anh? Äã có lần anh nói… nghÄ©a là… anh đã há»i em… anh muốn… Váºy thì, anh Giep Æ¡i, nếu anh còn muốn… thì em sẽ rất sung sướng… em muốn có anh luôn ngồi đối diện vá»›i em bên bàn. Giá» thì hãy cho em ăn thêm má»™t chút gì nữa, mau lên, anh nhé. 
* 
* * 
 
 
- Như tá»› đã bảo các cáºu, - Giep PitÆ¡x kết thúc câu chuyện, - đàn bà thỉnh thoảng cần phải thay đổi quan Ä‘iểm cá»§a há». Má»™t cảnh mãi cÅ©ng làm há» phát chán - nếu vẫn cảnh cái bàn ăn, cái bồn rá»a mặt hoặc cái máy khâu. Hãy cho há» sá»± Ä‘a dạng má»™t chút: má»™t chút du lịch, má»™t chút nghỉ ngÆ¡i, má»™t chút há»n dá»—i nÅ©ng nịu xen vá»›i những bi kịch ná»™i trợ, má»™t chút vuốt ve âu yếm sau cảnh om sòm trong gia đình, má»™t chút xao xuyến và lẵng nhẵng nói dai, và xin cam Ä‘oan vá»›i các cáºu là hai bên cùng có lợi. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ruarua88  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:04 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				21-07-2008, 12:48 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			
			
				
				Nháºp Môn Tu Luyện
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 26
					
                    Thá»i gian online: 0 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Căn phòng đủ tiện nghi 
 
 
 
 
 
Má»™t số ngưá»i sống trong má»™t quáºn gạch đỠdưới phÃa đông cá»§a thành phố luôn luôn thiếu ổn định, mãi trôi giạt, lang thang. Tuy vô gia cư, há» vẫn có hàng trăm chá»— ở. Há» nhảy từ phòng cho thuê này qua phòng khác (phòng nào cÅ©ng đủ tiện nghi ná»™i thất), luôn trong cảnh lông bông, lông bông vá» chá»— trú ngụ, lông bông vá» tâm hồn và tư tưởng. Há» ca hát “Tổ ấm gia đình†trong Ä‘iệu dân ca Mỹ rá»™n ràng, há» mang đồ tế nhuyá»…n trong má»™t cái thùng đáng lẽ chỉ để đựng đồ linh tinh, dây leo làm cảnh quấn quanh cái mÅ© rá»™ng vành ta thưá»ng thấy trong các bức há»a, má»™t cái cây nhá» là cây bóng mát. 
Vì thế, những ngôi nhà cá»§a quáºn này, vá»›i hàng nghìn nhân khẩu, có hàng nghìn câu chuyện để kể, đương nhiên, phần lá»›n Ä‘á»u vô vị, nhưng sẽ là Ä‘iá»u lạ lùng nếu ta không thể tìm ra má»™t vài bóng ma trong đám dân cư lông bông này. 
Má»™t buổi tối, má»™t thanh niên lượn vòng, bấm chuông những toà nhà màu đỠđổ nát này. Äến toà nhà thứ mưá»i hai, anh đặt túi hành lý lép kẹp trên báºc thá»m, lau cái trán đã lấm đầy bụi. Cái chuông phát ra âm thanh khe khẽ và xa xôi trong những chiá»u sâu nào đấy hun hút, trống rá»—ng. 
Má»™t ngưá»i đàn bà Ä‘i ra cá»a. Bà làm anh liên tưởng đến má»™t con sâu bệnh hoạn, háo ăn háo uống đã đục khoét cả má»™t cái quả chỉ chừa lại vá» cứng và bây giá» Ä‘ang lo kiếm khách trá» nào đấy có thể xÆ¡i được, để lấp đầy chá»— hổng. Anh há»i bà có phòng trống cho thuê hay không. 
Bà trả lá»i, tiếng phát ra từ cổ há»ng, cổ há»ng dưá»ng như được lót lông thú: 
- Má»i vào. Tôi có tầng ba, phÃa sau, đã trống má»™t tuần nay. Anh muốn xem không? 
Ngưá»i thanh niên theo bà Ä‘i lên cầu thang. Má»™t luồng ánh sáng nhợt nhạt không rõ phát ra từ đâu lắp bá»›t những khoảng tối trong các hành lang. Há» bước không má»™t tiếng động nào trên má»™t tấm thảm mà cái khung cá»i dệt cá»§a nó hẳn phải không dám nhìn nháºn nó nữa. Dưá»ng như tấm thảm đã trở nên má»™t loài thá»±c váºt, trong bầu không khà nặng không há» có ánh mặt trá»i, nó đã bị thoái hoá thành má»™t lá»›p địa y lùm xùm hay rêu lan tràn má»c từng mảng đến táºn cầu thang, nó trÆ¡n nhá»›t dưới chân như là má»™t chất hữu cÆ¡. Ở má»—i chá»— ngoặt cá»§a cầu thang là những hốc lõm trên tưá»ng. Có lẽ má»™t loại cây cá» nào đó đã từng má»c trong đấy. Nếu đúng thế, hẳn mấy cây cỠđó đã tàn lụi trong bầu không khà hôi hám. Có thể có những bức tượng cá»§a các vị thánh đã được đặt ở đấy, nhưng ta có thể suy luáºn dá»… dàng là ma quá»· đã lôi há» qua bóng tối xuống những vá»±c sâu có trang bị đồ đạc trần tục ở phÃa dưới. 
Bà chá»§ nói qua cổ há»ng được lót lông thú: 
- Phòng này đây. Phòng này tốt lắm. Ãt khi trống. Mùa hè vừa rồi có ngưá»i đứng đắn thuê - không gây rắc rối gì cả, lại còn trả tiá»n trước. Nước ở cuối hành lang. Sprowls và Mooney đã thuê ở đây ba tháng. Há» diá»…n trên sân khấu văn nghệ tạp kỹ. Cô B’retta Sprowls - chắc ông có nghe nói đến cô ấy - À, mà đấy chỉ là tên sân khấu - trên tá»§ quần áo ngay đây là nÆ¡i há» treo giấy hôn thú, có đóng khung đàng hoàng. Vòi ga ở đây, có nhiá»u tá»§ quần áo, ông thấy đấy. Ai cÅ©ng thÃch phòng này. Không mấy khi trống. 
- Bà có nhiá»u nghệ sÄ© sân khấu thuê phòng ở đây không? 
- HỠđến rồi Ä‘i. Giá»›i sân khấu có thuê má»™t số phòng ở đây. Äúng thế, ông ạ, nÆ¡i đây là quáºn sân khấu. Mấy diá»…n viên không bao giỠở lâu má»™t chá»— nào cả. Má»™t số có thuê ở đây. Vâng, hỠđến rồi Ä‘i. 
Anh thanh niên nháºn thuê phòng, trả trước má»™t tuần. Anh bảo anh cảm thấy mệt và muốn nháºn phòng ngay. Anh đếm tiá»n. Bà chá»§ bảo phòng đã sẵn sàng, ngay cả khăn lau và nước Ä‘á»u sẵn sàng. Khi bà chuẩn bị ra ngoài, anh thanh niên há»i câu há»i anh đã có trên đầu môi cả nghìn lần: 
- Có một cô gái trẻ - Cô Vashner, cô Eloise Vashner - bà có nhớ cô đã đến thuê ở đây không? Rất có thể cô hát trên sân khấu. Da trắng, tầm vóc trung bình, với tóc vàng kim đo đỠvà một bớt sẫm gần lông mày bên trái. 
- Không, tôi không nhớ tên. Giới sân khấu thay đổi tên liên tục cũng như hỠthay đổi phòng. HỠđến rồi đi. Không, tôi không nhớ tên này. 
Không. Luôn luôn là không. 5 tháng Ä‘iá»u tra liên tục rồi không tránh khá»i vô vá»ng. Bá» rất nhiá»u thì giá» ban ngày để há»i han mấy ông bầu, nhân viên đại diện, trưá»ng kịch nghệ, ban hợp xướng. Ban đêm trà trá»™n trong số khán giả cá»§a các sân khấu từ những nhà hát đầy ngôi sao đến các phòng ca nhạc hạ cấp. Anh, ngưá»i yêu cô nhất trần Ä‘á»i, đã cố công tìm kiếm cô. Anh chắc chắn là từ khi cô biến khá»i nhà, thành phố thênh thang bao quanh toàn là nước này chứa chấp cô ở đâu đấy, nhưng nó như là má»™t vÅ©ng lầy khá»§ng khiếp, luôn luôn xoáy động, không có ná»n chắc chắn, các váºt thể nổi hôm nay bị chìm lấp ngày mai trong bùn nhá»›t. 
 
Căn phòng đủ tiện nghi ná»™i thất đón ngưá»i khách má»›i nhất vá»›i tia sáng đầu tiên cá»§a lòng hiếu khách giả tạo, má»™t thái độ chào đón tất báºt, hốc hác, máy móc như là nụ cưá»i đặc biệt cá»§a má»™t ả giang hồ. Sá»± thoải mái hiện đại đến từ ánh sáng phản chiếu từ đồ ná»™i thất rã mục, tấm nệm thêu xÆ¡ xác cá»§a cái phô-tÆ¡i và hai chiếc ghế, tấm gương soi toàn thân rẻ tiá»n đặt giữa hai cá»a sổ, từ má»™t hai khung ảnh sá»— sàng và khung giưá»ng bằng đồng đặt ở góc phòng. 
Ngưá»i khách trá» ngồi ngả ngưá»i trên ghế, bất động, trong khi căn phòng, hoang mang trong ngôn từ như thể là má»™t phòng trá» trong Tháp Babel, cố gắng thuyết minh vá» chức năng cho thuê Ä‘a dạng cá»§a nó. 
Cái tấm thảm vá»›i lắm mùi khác nhau, hình chữ nháºt thêu hoa, giống như hòn đảo vùng nhiệt đới bao quanh bởi má»™t vùng biển là tấm lót sàn vấy bẩn, phồng lên chá»— này, tá»p xuống chá»— ná». Trên bức tưá»ng dán giấy màu tươi sáng là những tấm hình Ä‘i theo những ngưá»i vô gia cư từ nhà này đến nhà ná». Những góc cạnh đạo mạo má»™t cách khắc khổ cá»§a cái bệ lò sưởi bị che phá»§ má»™t cách tồi tệ trong cái màn cá»a theo mốt thá»i trang, bị kéo xệch dúm dó vá» má»™t bên cứ như là tấm vải choàng cá»§a vÅ© nữ ba lê vùng rừng già Amazon ở Nam Mỹ. Trên cái bệ là xác má»™t con tầu chá»ng chÆ¡ được mang vào bá» khi má»™t cánh buồm may mắn mang chúng đến bến cảng tươi mát - má»™t hai bình hoa vô duyên, ảnh cá»§a mấy diá»…n viên, má»™t lá» thuốc, vài lá bài tây lạc lõng khá»i cá»— bài. 
Khi bản máºt mã trở nên rõ ràng từ chữ này qua chữ khác, những dấu hiệu nhá» nhoi còn sót lại sau cuá»™c diá»…u hành cá»§a những ngưá»i khách trá» trong căn phòng đủ tiện nghi ná»™i thất trở nên có ý nghÄ©a. Cái khoảnh tấm thảm xÆ¡ xác trước cái bàn phấn bảo rằng những ngưá»i phụ nữ dá»… thương đã đến hàng Ä‘oàn. Những dấu tay bé tà trên bức tưá»ng nói đến những tù nhân nhá» tuổi cố lần mò tìm đưá»ng ra ánh nắng và không khÃ. Má»™t vết bẩn vương vãi, toả ra như cái bóng cá»§a má»™t bom bùng nổ, là chứng tÃch cá»§a má»™t cái cốc hay chai va vào, tung toé ra lên tưá»ng chất đựng bên trong. Trên mặt gương soi toàn thân là tên ngưá»i “Marie†viết nghệch ngoạc bằng kim cương. Dưá»ng như lần lượt những khách trá» trong căn phòng đủ tiện nghi đã trút ra cÆ¡n giáºn dữ - có lẽ không thể chịu nổi vẻ lạnh lùng hào nhoáng rẻ tiá»n cá»§a nó - và Ä‘em tất cả cuồng nhiệt ra phá phách. Bàn ghế tá»§ giưá»ng bị đẽo gá»t và trầy trụa, cái ghế bành bị móp méo vì mấy lò xo bung ra, trông như là con quái váºt khá»§ng khiếp đã bị sát tá» trong cÆ¡n quằn quại loạn cuồng. Má»™t cÆ¡n quấy động nào đấy lá»™ liá»…u hÆ¡n đã sá»›t cái bệ lò sưởi Ä‘i má»™t lát lá»›n. Má»—i thanh gá»— sàn tạo má»™t mảng riêng rẽ và kêu thét như là trong cÆ¡n Ä‘au đớn riêng biệt cá»§a từng cá thể. Có vẻ khó tin là những ngưá»i có thá»i từng gá»i căn phòng này là “nhà†lại có ác ý gây ra bao Ä‘au thương như thế cho căn phòng. Và tuy nhiên, có thể là bản năng do ý niệm vỠ“nhà†bị lừa gạt - vốn đã tồn tại má»™t cách Ä‘ui mù sau cÆ¡n giáºn dữ đầy bất bình đối vá»›i cÆ¡n phẫn ná»™ cá»§a những ngưá»i ở trá». Nếu ta là chá»§ má»™t túp lá»u, ta vẫn quét dá»n, trang hoàng và giữ gìn nó. 
Anh khách trẻ ở trá», gá»n ngưá»i trong ghế, để những ý tưởng như thế lướt qua êm ái trong đầu anh, trong khi những âm thanh và những mùi hương - Ä‘á»u có đủ tiện nghi ná»™i thất - lan toả vào căn phòng. Anh nghe trong má»™t căn phòng tiếng khúc khÃch và chuá»—i cưá»i vang buông thả không kiá»m chế, trong những phòng khác má»™t giá»ng độc thoại trách mắng, tiếng xúc xắc lanh canh, tiếng ru con và má»™t tiếng khóc sụt sùi, tầng trên là tiếng đàn banjo gầy đầy nhiệt tình. Ở đâu đấy có những cánh cá»a đóng sầm; cái thang máy kêu thét không ngừng, má»™t con mèo rên rỉ thảm hại trên hàng rào sân sau. Và anh thở hÆ¡i thở cá»§a toà nhà - hương vị ẩm lạnh hÆ¡n là má»™t mùi - vị nồng nồng lạnh lẽo, mốc meo như thể từ những hố ngầm dưới đất pha trá»™n vá»›i hương sá»±c nức cá»§a véc-ni và đồ gá»— mục nát đã lên nấm mốc. 
Và thình lình, khi anh ngả ngưá»i như thế, mùi hoa mignonette ngá»t dịu tràn ngáºp căn phòng. Mùi hương dưá»ng như đến theo má»™t cÆ¡n gió thoảng, vá»›i sá»± chắc chắn, thÆ¡m tho và khẳng định thành má»™t hương vị khác có sá»± sống. Và ngưá»i con trai thốt lên: “Gì thế, hở em yêu?†như thể là có tiếng gá»i anh, rồi anh đứng báºt dáºy, nhìn chung quanh. Mùi hương nồng nàn bám lấy anh và bao quanh lấy anh. Anh dang cả hai tay ra đón nó, má»i tri giác cá»§a anh trong nhất thá»i Ä‘á»u bị hoang mang, trá»™n lẫn. Làm thế nào má»™t mùi hương có thể gá»i được anh? Chắc chắn, đấy phải là má»™t linh hồn. Nhưng mà, có phải đấy là má»™t âm thanh đã chạm đến anh, đã ve vuốt anh? 
“Nàng đã ngụ ở phòng nàyâ€, anh thốt lên và báºt ngưá»i ra để nÃu lấy má»™t Ãt, vì anh biết anh có thể nháºn ra cái gì đấy dù nhá» nhặt nhất thuá»™c vá» nàng hay cái gì đấy nàng đã chạm tay đến. Mùi hương mignonette này, mùi hương nàng vẫn yêu thÃch và biến thành mùi cá»§a riêng nàng, đã từ đâu đến? 
Căn phòng đã được dá»n dẹp má»™t cách cẩu thả. Vương vãi trên chiếc khăn má»ng dÃnh Ä‘áºy cái bàn phấn là khoảng ná»a tá kim cài tóc - những ngưá»i bạn thầm kÃn, khó phân biệt nhau cá»§a giá»›i phụ nữ, thuá»™c phái yếu, vá»›i cảm hứng vô hạn và má»™t thể ngôn ngữ không thể truyá»n thông được. Anh bá» qua những món này, hiểu rõ chúng hoàn toàn thiếu khả năng chứng minh ai là ai. Khi lục lá»i trong mấy ngăn kéo cá»§a cái bàn phấn, anh tìm thấy má»™t khăn tay nhá» bị vứt bá», nhàu nát. Anh áp nó vào mặt mình. Nó có mùi cây vòi voi nồng nặc xấc xược, anh ném nó xuống sàn nhà. Trong má»™t ngăn kéo khác anh tìm ra vài cúc áo, má»™t tá» chương trình nhà hát, má»™t thẻ cầm đồ, hai mẩu kẹo đưá»ng, má»™t lô cuốn sách nói vá» cách Ä‘oán má»™ng. Trong ngăn kéo cuối cùng là má»™t kẹp tóc bằng vải sa-tanh Ä‘en, khiến anh dừng tay, vá»™i bốc lấy nó, giữa băng giá lạnh và lá»a nóng cháy. Nhưng cái kẹp tóc cÅ©ng chỉ là loại trang sức cá»§a nữ giá»›i, khiêm tốn, thông thưá»ng và vô nhân cách, không nói lên được Ä‘iá»u gì. 
Và rồi anh lùng sục khắp phòng như con chó săn đánh hÆ¡i con mồi, lướt qua bức tưá»ng, bò trên hai chân và hai tay để xem xét từng góc kẹt cá»§a tâm trải sàn pháºp phồng sục sạo cái bệ lò sưởi và mấy cái bàn, màn cá»a, màn treo, cái tá»§ nhỠở góc phòng, để tìm kiếm má»™t dấu vết sinh động, dù anh không thể nháºn ra là nàng đã ở bên anh, xung quanh anh, tá»±a vào anh, ở trong anh, bên trên anh, bám lấy anh, âu yếm vá»›i anh, gá»i anh qua má»i cảm nháºn tÃnh tế hÆ¡n, đến ná»—i ngay những giác quan đơn sÆ¡ nhất cá»§a anh cÅ©ng nháºn được tiếng gá»i. Má»™t lần nữa, anh trả lá»i: “Vâng, em yêu!â€, và quay ngưá»i, đôi mắt rừng rá»±c, để nhìn vào khoảng không, vì lẽ anh không thể nháºn ra bóng hình, màu sắc tình yêu và đôi vòng tay mở rá»™ng trong mùi hương cá»§a hoa mignonette. Ôi, Chúa Æ¡i! mùi hương ấy đến từ đâu và từ bao giá» mùi hương có tiếng nói để kêu gá»i? Thế là anh lần mò xung quanh. 
Anh vùi mình trong các kẽ ngách và góc kẹt và tìm thấy nút chai và những Ä‘iếu thuốc lá. Anh bóp chúng bẹp gà trong khinh rẻ. Nhưng có lúc anh tìm thấy trong má»™t nếp gấp cá»§a tấm trải sàn nhà má»™t Ä‘iếu xì-gà đã hút dở và anh lấy chân chà nó vá»›i tiếng càu nhàu sắc lạnh. Anh sàng lá»c cả căn phòng từ đầu này sang đầu kia. Anh tìm thấy những chứng tÃch lặt vặt đáng chán và hạ cấp cá»§a nhiá»u khách trá» lãng tá», trong khi không thấy dấu vết nào cá»§a má»™t ngưá»i có thể đã thuê phòng ở đây, ngưá»i mà linh hồn dưá»ng như lảng vảng quanh đây. 
Và rồi anh nghÄ© đến bà chá»§ nhà. Anh chạy từ căn phòng bị ma ám xuống mấy báºc thang, đến má»™t cánh cá»a có khe nứt toả sáng ra ngoài. Bà chá»§ nhà ra mở cá»a. Anh cố gắng trấn áp ná»—i xúc động. Anh van nài: 
- Bà có thể cho tôi biết, ai đã thuê căn phòng đó trước khi tôi đến? 
- Vâng, thưa ông. Tôi có thể cho ông biết lần nữa. Äấy là Sprowls và Mooney, như tôi đã nói. Tôi nói cô B’retta Sprowls trình diá»…n ở các nhà hát, nhưng thá»±c ra là bà Mooney. Nhà cá»§a tôi nổi tiếng là đứng đắn. Giấy hôn thú, có đóng khung, treo vào cái Ä‘inh bên trên. 
- Cô Sprowls là ngưá»i như thế nào - ý tôi muốn nói vá» ngoại hình? 
- Sao cÆ¡? Tóc Ä‘en, thưa ông, thấp ngưá»i, tròn trÄ©nh, vá»›i khuôn mặt trông khôi hài. HỠđã Ä‘i ngày thứ ba tuần rồi. 
- Và trước há», ai đã ở đấy? 
- Sao cÆ¡? Äấy là má»™t ông làm nghá» khuân vác. Ông ta Ä‘i mà còn thiếu tiá»n thuê phòng má»™t tuần. Trước ông là cô Crowder và đứa con cá»§a cô ấy, hỠở bốn tháng. Trước nữa là ông Doyle, tiá»n phòng do các đứa con trả. Ông thuê trong sáu tháng. Äấy là má»™t năm nay, trước nữa thì tôi không nhá»›. 
Anh cảm ơn bà và lủi thủi trở vỠphòng. Căn phòng đã chết. Hương thơm cho nó sự sống đã không còn nữa. Mùi hương hoa mignonette đã ra đi. Thay vào đấy là mùi cũ kỹ, nặng nỠcủa đồ đạc lên mốc meo, của bầu không khà ngột ngạt như là trong kho hàng. 
Hy vá»ng tàn rụi đã làm cạn kiệt má»i niá»m tin cá»§a anh. Anh ngồi nhìn chăm chăm ngá»n đèn ga vàng vá»t. Rồi anh Ä‘i đến cái giưá»ng và xé tấm vải giưá»ng ra thành từng dải nhá». Dùng cái sống cá»§a má»™t con dao, anh nhét từng dải vào từng khe hở cá»§a các cá»a sổ và cánh cá»a chÃnh. Khi má»i chá»— đã được lèn chặt, anh tắt ngá»n lá»a, mở vòi ga hết mức, rồi lên nằm má»™t cách thoải mái trên giưá»ng. 
* 
Äấy là đêm bà McCool cảm thấy thèm bia. Thế là bà Ä‘i lấy má»™t lon đến ngồi bên bà Purdy, tại má»™t góc cô tịch dưới tầng hầm nÆ¡i các bà chá»§ nhà tụ há»p và nÆ¡i con sâu tham lam Ãt khi chết đói. Bà Purdy nói, qua má»™t vòng tròn bá»t bia li ti: 
- Tối nay tôi đã cho thuê được căn phòng trên tầng ba. Một anh thanh niên đến thuê. Anh ta đi ngủ cách đây hai giỠrồi. 
Bà McCool nói với lòng thán phục: 
- Tháºt à, bà Purdy? Bà tài lắm má»›i có thể cho thuê loại phòng như thế. 
Và McCool thì thầm, đầy vẻ bà ẩn, thêm câu há»i: 
- Thế thì bà có nói cho anh ta biết không? 
Bà Purdy nói, cổ há»ng càng như được lót thêm lông thú dày nhất: 
- Có phòng là phải trang bị để cho thuê. Tôi không nói cho anh ấy biết bà McCool ạ. 
- Bà nói đúng lắm, có cho thuê phòng thì những ngưá»i như chúng ta má»›i sống được. Bà có đầu óc kinh doanh độc đáo lắm. Nhiá»u ngưá»i có thể từ chối căn phòng đó nếu há» biết là đã có khách tá»± tá» và nằm chết trên cái giưá»ng trong đấy. 
- Như bà nói, chúng ta phải lo kiếm sống. 
- Tháºt váºy bà ạ. Äúng má»™t tuần trước tôi đã giúp bà trải lại tấm lót sàn. Má»™t cô gái xinh xắn mảnh dẻ tá»± tá» bằng ga thắp đèn - cái cô có khuôn mặt nhá» nhắn đấy, bà Purdy. 
Bà Purdy đồng tình nói nhưng pha chê bai: 
- Cô ấy có thể được xem là đẹp, như bà nói, nếu không có cái bớt trên lông mày bên trái. Dùng thêm bia đi, bà McCool. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ruarua88  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:01 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				21-07-2008, 12:49 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			
			
				
				Nháºp Môn Tu Luyện
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 26
					
                    Thá»i gian online: 0 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Cánh cá»a màu lục 
 
 
 
 
 
Giả sá» bạn Ä‘ang Ä‘i dá»c theo Phố Broadway sau bữa ăn tối, vá»›i mưá»i phút để thưởng thức Ä‘iếu xì-gà trong khi bạn Ä‘ang phân vân giữa việc cứu nguy má»™t thảm trạng và làm má»™t việc gì đấy nghiêm túc theo cách trong các vở hài kịch nhố nhăng. Thình lình có má»™t bàn tay đặt lên vai bạn. Bạn quay lại để nhìn vào đôi mắt mê hồn cá»§a má»™t phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần vá»›i những kim cương và lông chồn Nga. Ngưá»i phụ nữ vá»™i dúi vào tay bạn má»™t cái bánh bÆ¡ tháºt nóng, rút ra má»™t cái kéo nhá» xÃu, cắt Ä‘i cái nút thứ hai trên áo choàng cá»§a bạn, thốt lên “Hình bình hành!â€, rồi chạy băng qua đưá»ng, ngoái đầu lại má»™t cách kinh hãi. 
Äấy là cả má»™t sá»± phiêu lưu. Liệu bạn có chấp nháºn không? Chắc là không. Bạn hẳn sẽ ngượng chÃn cả ngưá»i, ném ngay mẩu bánh xuống và tiếp tục Ä‘i trên Phố Broadway, lần dò tìm cái nút áo bị mất. Bạn sẽ phản ứng như thế, trừ phi bạn thuá»™c số Ãt ngưá»i không há» thấy mệt má»i trong việc theo Ä‘uổi tinh thần phiêu lưu. 
Con ngưá»i phiêu lưu Ä‘Ãch thá»±c không bao giá» có nhiá»u. Mấy ngưá»i phiêu lưu được kể trong sách truyện phần lá»›n là dân thương mại vá»›i những phương pháp má»›i được khám phá. Há» theo Ä‘uổi những gì há» thèm muốn - những bá»™ lông thú bằng vàng, những cốc chén linh thiêng, những ngưá»i yêu quý phái, kho báu, vương miện và tiếng tăm. Con ngưá»i phiêu lưu Ä‘Ãch thá»±c Ä‘i không có mục Ä‘Ãch, không tÃnh toán, để sẵn sàng gặp gỡ và chào đón má»™t định mệnh vô hình nào đấy. 
Con ngưá»i phiêu lưu ná»a vá»i – can đảm và hào nhoáng – thì có nhiá»u. Từ những cuá»™c Viá»…n chinh Tháºp tá»± (1) đến Palisades (2), há» Ä‘á»u làm giàu nghệ thuáºt vá» lịch sá» và tiểu thuyết cÅ©ng như làm giàu cho việc buôn bán tiểu thuyết lịch sá». Nhưng má»—I ngưá»i trong bá»n há» Ä‘iá»u theo Ä‘uổi má»™t giải thưởng, nhắm vào má»™t cái Ä‘Ãch, vung má»™t cái rìu, chạy má»™t cuá»™c Ä‘ua, khắc má»™t cái tên – vì thế mà há» không phải là những ngưá»i Ä‘Ãch thá»±c theo Ä‘uổi phiêu lưu. 
Rudolf Steiner là má»™t ngưá»i phiêu lưu Ä‘Ãch thá»±c. Có rất nhiá»u buổi tối anh Ä‘i ra ngoài để kiếm tìm những gì bất ngá» và thần kì. Äối vá»›i anh, Ä‘iá»u là thú nhất trong cuá»™c sống là cái gì đấy Ä‘ang chỠđợi anh ở ngã rẽ trước mặt. Äôi lúc cái táºt sẵn sàng thách thức định mệnh đã lôi anh vào những tình huống quái dị. Hai lần anh đã phải ngá»§ đêm tại bót cảnh sát; hết lần này đến lần khác anh là nạn nhân cá»§a bá»n lừa đảo thần tình và đâm thuê chém mướn; có lúc anh bị mất đồng hồ và tiá»n bạc chỉ vì má»™t vụ phỉnh phá». Nhưng vá»›i tÃnh hăng say không há» suy giảm, anh vẫn chấp nháºn kéo dài thêm bảng thành tÃch phiêu lưu rôm rả cá»§a mình. 
Má»™t buổi tối, Rudolf tản bá»™ dá»c theo hè đưá»ng trong má»™t khu phố cổ cá»§a thành phố. Hai dòng ngưá»i cháºt nÃch hai bên hè phố, má»™t dòng hối hả trở vá» nhà sau công việc, dòng kia ra khá»i nhà để Ä‘i ăn uống trong những nhà hàng sáng trưng như thể được thắp bằng cả nghìn ngá»n nến. Anh thanh niên thÃch phiêu lưu trẻ trung Ä‘ang ngáºp tràn vui thú, bước Ä‘i vá»›i dáng vẻ thâm trầm, ngắm nhìn cùng khắp. Ban ngày, anh là nhân viên tiếp thị cho má»™t cá»a hiệu bán đàn dương cầm. Khi anh Ä‘ang Ä‘i, những âm thanh giống như là do hai hàm răng đánh láºp cáºp phát ra từ má»™t khung kÃnh khiến anh chú ý (vá»›i má»™t ngần ngại) quan sát má»™t nhà hàng phÃa trước mặt, nhưng rồi khi nhìn kÄ© lại anh thấy bảng hiệu đèn Ä‘iện cá»§a má»™t phòng nha khoa đặt ở trên cao kế đấy. Má»™t anh chàng da Ä‘en khổng lồ, ăn mặc kì quái vá»›i má»™t áo choàng vải móc màu Ä‘á», cái quần màu vàng và má»™t cái mÅ© cát két kiểu quân đội, Ä‘ang kÃn đáo phân phối những tấm thiệp cho ngưá»i Ä‘i đưá»ng nào muốn nháºn lấy. 
Rudolf đã quá quen vá»›i cánh tiếp thị nha khoa kiểu này. Bình thưá»ng anh không muốn nháºn má»™t tấm thiệp tiếp thị nào cả. Nhưng lần này anh chàng da Ä‘en gốc Phi Châu dúi tấm thiệp vào tay anh má»™t cách khéo léo đến ná»—i Rudolf phải nháºn mà mỉm cưá»i khen cho cái tay kÄ© xảo. 
Khi Rudolf Ä‘i được vài bước, anh lÆ¡ đãng liếc nhìn tấm thiệp. Anh ngạc nhiên, láºt tấm thiệp qua lại, rồi nhìn lần nữa vá»›i cả sá»± chú tâm. Má»™t mặt cá»§a tấm thiệp hoàn toàn trống, mặt kia chỉ vá»n vẹn các chữ viết tay bằng bút má»±c: “Cánh Cá»a Màu Lụcâ€. Và rồi Rudolf trông thấy, chỉ cách anh vài bước phÃa trước, má»™t ngưá»i đàn ông ném má»™t tấm thiệp xuống đất. Rudolf nhặt lên. Äấy là má»™t tấm thiệp in tên và địa chỉ má»™t nha sÄ©, liệt kê má»i dịch vụ trám răng, bịt răng, chỉnh răng vẩu, vân vân, và những hứa hẹn đặc biệt vá» kÄ© thuáºt “không Ä‘auâ€. 
Anh nhân viên tiếp thị vá»›i tÃnh thÃch phiêu lưu dừng bước tại má»™t góc phố và suy ngẫm. Rồi anh băng qua bên kia đưá»ng, Ä‘i ngược trở lại má»™t dãy phố, băng trở lại bên này đưá»ng, và nháºp vào dòng ngưá»i lÅ© lượt. Giả vá» không hỠđể ý đến anh chàng da Ä‘en, anh ra vẻ lÆ¡ đãng nháºn tấm thiệp trao cho mình. Cách mưá»i bước, anh kiểm tra tấm thiệp. Vẫn cÅ©ng là những chữ viết tay bằng bút má»±c y như tấm thiệp đầu tiên: “Cánh Cá»a Màu Lụcâ€. Có ba, bốn tấm thiệp được vứt trên đưá»ng từ từ những ngưá»i Ä‘i trước và sau anh. Mấy tấm thiệp này Ä‘á»u đưa mặt trống lên trên. Anh nhặt hết lên, láºt qua để xem. Tất cả Ä‘á»u mang dòng chữ in quảng cáo cho ông nha sÄ©. Ãt khi nào thần Phiêu Lưu phải kêu gá»i Rudolf Steiner - má»™t tÃn đồ trung thành - đến hai lần.. Nhưng hôm nay thì đúng là hai lần. Thế là cuá»™c phiêu lưu bắt đầu. 
Rudolf bước chầm cháºm trở lại chá»— anh chàng da Ä‘en Ä‘ang đứng gần, hai hàm răng đánh láºp cáºp. Lần này, khi anh Ä‘i qua, anh không nháºn được má»™t tấm thiệp nào nữa. Dù vá»›i bá»™ trang phục quái đản, anh da Ä‘en vẫn ra dáng vẻ tôn quý man rợ theo thiên nhiên, chìa tấm thiệp cho vài ngưá»i, cho phép vài ngưá»i khác Ä‘i qua mà không há» phiá»n nhiá»…u đến. Cứ má»—i ná»a phút, anh lại cất tiếng khàn khàn hát những câu không ai hiểu nổi ý nghÄ©a theo cách ồm á»™p cá»§a mấy lÆ¡ xe và giàn đồng ca hợp xướng. Không những anh ta không muốn trao tấm thiệp nào, nhưng đối vá»›i Rudolf cả tấm thân há»™ pháp Ä‘en lù lù hình như lá»™ vẻ lạnh lùng, gần như đến mức khinh thưá»ng miệt thị. Cái nhìn làm nhà phiêu lưu Ä‘au nhói như là bị ong đốt. Anh nháºn ra trong sá»± cáo buá»™c im lặng có lá»i kêu gá»i đến anh. Dù gì những chữ viết tay bà ẩn kia có ý nghÄ©a gì chăng nữa, ngưá»i da Ä‘en đã hai lần chá»n anh trong dòng ngưá»i bát nháo để trao cho tấm thiệp ấy. Và bây giá» ngưá»i da Ä‘en có vẻ như lên án anh thiếu tinh thần và chà khà để lao vào cuá»™c đánh đố. 
Äứng ra ngoài dòng ngưá»i bát nháo, anh trai trẻ dò xét má»™t cách nhanh chóng tòa nhà mà anh cho là cuá»™c phiêu lưu cá»§a anh sẽ xảy ra trong đấy. Toà nhà cao năm tầng. Má»™t nhà hàng chiếm lấy tầng hầm. Tầng trệt, giỠđã đóng cá»a, xem chừng là hiệu bán mÅ© mãng hay hàng lông thú. Tầng thứ hai theo tấm biển chữ đèn Ä‘iện cho biết, là phòng nha sÄ©. Trên nữa là má»™t dãy phố lố nhố những bảng hiệu viết bằng vài ngôn ngữ khác nhau – nÆ¡i cư ngụ cá»§a mấy thầy bói xem chỉ tay, thợ cắt may, nhạc sÄ©, và bác sÄ©. Cao thêm nữa, những vải màn cá»a và mấy chai sữa tươi đặt trên bệ cá»a sổ chỉ định khu vá»±c gia cư. 
Sau khi đã có kết luáºn cho cuá»™c Ä‘iá»u tra cá»§a mình, Rudolf nhanh nhẹn bước lên các nấc thang xây bằng đá dẫn vào toà nhà. Anh tiếp tục bước lên má»™t cầu thang trải thảm, và dừng lại khi đã lên đến trên cùng. Hai dòng khà đốt cháy leo lét soi đưá»ng hành lang dài, má»™t ở xa bên phải, má»™t gần hÆ¡n bên trái. Anh nhìn vá» phÃa ánh sáng gần hÆ¡n và thấy, trong vùng láºp loè, má»™t cánh cá»a mầu lục. Anh ngần ngừ má»™t lúc, và rồi anh dưá»ng như trông thấy cái nhếch môi cưá»i khinh miệt cá»§a anh chàng Châu Phi vá»›i trò tung hứng mấy tấm thiệp. Thế là anh bước thẳng đến cánh cá»a màu lục và đưa tay lên gõ. 
Trong khi chỠđợi là khoảng thá»i gian Ä‘o lưá»ng nhịp thở hào hển cá»§a cuá»™c phiêu lưu Ä‘Ãch thá»±c. Có thể không có phiêu lưu gì cả sau cánh cá»a màu lục này! Có thể là dân cá» bạc Ä‘ang sát phạt nhau; mấy tay anh chị Ä‘ang giăng bẫy vá»›i bao trò ma mãnh; giai nhân Ä‘ang độ yêu đương bất cần Ä‘á»i và thế là muốn tìm cá»§a lạ; mối hiểm nguy, cái chết, tình yêu, nổi thất vá»ng, trò cợt nhả - bất kì việc gì cÅ©ng có thể đáp lại tiếng gõ táo bạo. 
Có tiếng sá»™t soạt bên trong, rồi cánh cá»a từ từ mở ra. Má»™t ngưá»i con gái tuổI chưa đến hai mươi đứng đấy, mặt xanh xao, chân run lẩy bẩy. Cô buông tay khá»i nắm cá»a, ngưá»i Ä‘ong đưa má»™t cách yếu á»›t, đưa má»™t tay lần mò. Rudolf đỡ lấy cô gái, đặt cô lên má»™t cái ghế bành đã nhạt màu đặt dá»c theo chân tưá»ng. Anh đóng cánh cá»a lại và liếc nhìn má»™t vòng quanh căn phòng mù má» do má»™t ngá»n đèn khà đốt. Anh nháºn thấy phòng có vẻ gá»n ghẽ, nhưng trông rất nghèo nàn. 
Cô gái nằm thiêm thiếp, như là bất tỉnh. Rudolf nhìn quanh phòng, hồi há»™p đợi chá» má»™t nòng súng chÄ©a vào mình. Phải lăn nạn nhân trên má»™t cái thùng phuy – không, không, đấy là để cứu nạn nhan khá»i bị chết Ä‘uối. Anh lấy cái mÅ© cá»§a mình quạt cho cô gái. Anh thành công, vì anh lỡ Ä‘áºp vành mÅ© vào sống mÅ©i cá»§a cô, và cô mở mắt ra. Và rồi ngưá»i trai trẻ nháºn thấy khuôn mặt cô chÃnh là phần còn thiếu sót trong số các chân dung thân cáºn trong trái tim anh. Äôi mắt xám, chân chất, sống mÅ©i nho nhá», cong ra ngoài má»™t cách hồn nhiên; mái tóc nâu, những sợi cong xoắn như các râu ria cá»§a má»™t dây Ä‘áºu - tất cả dưá»ng như là sá»± kết thúc đúng cách và là phần thưởng cho má»i chuyến phiêu lưu tuyệt vá»i cá»§a anh. Nhưng khuôn mặt thì gầy gò và xanh xao. 
Cô gái nhìn anh má»™t cách từ tốn, rồi mỉm cưá»i. Cô há»i yếu á»›t: 
- Tôi đã ngất đi phải không? Ai lại không như thế? Ông thỠnhịn đói trong ba ngày xem sao! 
Rudolf thốt lên, đứng phắt dáºy: 
- Trá»i Æ¡i! Cô chá» tôi trở lại. 
Anh chạy vụt ra khá»i cánh cá»a màu lục, lao xuống mấy báºc cầu thang. Trong vòng hai mươi phút anh trở lại, dùng chân đá vào cánh cá»a để cô gái ra mở. Cả hai tay anh ôm đầy má»i thứ mua từ cá»a hiệu thá»±c phẩm và nhà hàng. Anh đặt hết lên bàn – bánh mì và bÆ¡, thịt nguá»™i, bánh ngá»t, bánh trái cây, đồ chua, sò biển, má»™t con gà nướng, má»™t chai sữa tươi, có cả trà. 
Anh hào hển: 
- Tháºt là Ä‘iên rồ mà không ăn uống gì cả. Cô phải chấm dứt cái trò đánh cuá»™c vá» kết quả bầu cỠăn thua theo lối tuyệt thá»±c như thế này. Giá» thì bữa ăn tối đã sẵn sàng. 
Anh dìu cô gái xuống chiếc ghế gần cái bàn và há»i: 
- Có cốc uống trà không? 
- Trên cái kệ gần cá»a sổ. 
Khi anh quay lại vá»›i cái cốc, anh thấy cô Ä‘ang bắt đầu nhai má»™t quả dưa chuá»™t muối khổng lồ mà cô rút ra từ mấy cái túi giấy vá»›i trá»±c giác không nhầm lẫn cá»§a phụ nữ. Mắt cô rạng sáng. Anh dành lấy quả dưa chuá»™t từ tay cô, cưá»i lá»›n, và rót sữa vào đầy cốc. Anh ra lệnh: 
- Cô uống thứ này trước, rồi cô có thể uống Ãt trà, rồi có thể ăn má»™t cánh gà. Cô có thể ăn đồ chua ngày mai nếu cô tháºt khoẻ. Và bây giá», nếu cô cho phép tôi là khách cá»§a cô, chúng ta sẽ cùng nhau ăn bữa tối. 
Anh kéo má»™t chiếc ghế khác. Cốc trà làm đôi mắt cô rạng rỡ hÆ¡n và mang lại Ãt hồng hào cho cô. Cô bắt đầu ăn ngấu nghiến như là má»™t con thú rừng đã nhịn đói lâu ngày. Dưá»ng như cô xem sá»± hiện diện cá»§a ngưá»i trai trẻ và việc anh giúp đỡ là Ä‘iá»u tá»± nhiên. Không phải là cô xem nhẹ những quy ước; chỉ có Ä‘iá»u là cÆ¡n ngặt nghèo đã cho phép cô bá» qua má»i Ä‘iá»u giả tạo cho con ngưá»i. Nhưng dần dần, vá»›i sức lá»±c được phục hồi, má»™t Ãt quy ước cÅ©ng đến, và cô kể cho anh nghe hoàn cảnh cá»§a mình. Äấy là hoàn cảnh thưá»ng gặp như hàng nghìn trưá»ng hợp khác, thông thưá»ng đến ná»—i thành phố phải ngáp dài khi chứng kiến – hoàn cảnh cá»§a má»™t cô gái làm chân bán hàng nháºn đồng lương tồi tệ, đồng lương càng bị hụt Ä‘i do những món tiá»n “phạt†để cá»a hiệu có thêm lợi nhuáºn; hoàn cảnh cá»§a Ä‘au yếu khiến ngày công bị cắt; và hoàn cảnh cá»§a việc mất chá»— làm, mất Ä‘i niá»m hy vá»ng, và rồi - tiếng gõ cá»§a nhà phiêu lưu trên cánh cá»a màu lục. 
Nhưng đối vá»›i Rudolf, câu chuyện nghe như là thiên anh hùng ca thần thoại Hy Lạp, hay như những ná»—i Ä‘oạn trưá»ng. Anh than cho cô: 
- Cứ nghÄ© đến việc cô phải trải qua nhưng cảnh như váºy… 
Cô đáp má»™t cách nghiêm trá»ng: 
- Có những việc khác còn dữ tợn hơn nữa. 
- Và cô không có thân nhân hay bạn bè trong thành phố này sao? 
- Không có ai cả. 
Sau má»™t chút ngáºp ngừng, Rudolf nói: 
- Tôi cũng cô đơn trên thế gian này. 
- Tôi lấy làm vui được nghe như váºy. 
Cô nói tiếp ngay sau lá»i anh, và vô hình dung cô làm anh vui khi nghÄ© rằng cô đã chấp nháºn hoàn cảnh thương Ä‘au cá»§a anh. 
Thình lình hai mà mắt cô sụp xuống và cô thở dài nặng ná»: 
- Tôi thấy buồn ngủ quá, mà lại cảm thấy dễ chịu lắm. 
Rudolf đứng dáºy, vá»›i lấy cái mÅ©. 
- Thế thì tôi phải từ giã cô. Sau một giấc ngủ dài cô sẽ khoẻ ra. 
Anh đưa tay ra, cô bắt tay anh và nói “xin chào anhâ€. Nhưng đôi mắt cô ánh má»™t câu há»i tháºt hùng hồn, tháºt thẳng thắn và thống thiết khiến anh phải đáp lại bằng lá»i nói. 
- À, tôi sẽ trở lại ngày mai để xem tình trạng của cô ra sao. Cô không thể tống khứ tôi dễ dàng được đâu! 
Và rồi, tại cánh cá»a, như thể là cách anh đến vá»›i cô kém quan trá»ng hÆ¡n việc anh đã đến, cô há»i: 
- Tại sao anh gõ cá»a phòng tôi? 
Anh nhìn cô, nhá»› đến mấy tấm thiệp, và bất chợt cảm thấy Ä‘au nhói vì ghen tức. Ngá»™ nhỡ các tấm thiệp ấy rÆ¡i vào tay những kẻ cÅ©ng có óc phiêu lưu như anh? Anh quyết định tháºt nhanh là không cho cô biết sá»± tháºt. Anh sẽ chẳng bao giá» cho cô biết là anh đã chá»§ động kiếm tìm do cÆ¡n hoạn nạn đã thúc đẩy cô. Anh nói: 
- Má»™t nhân viên Ä‘iá»u chỉnh đàn dương cầm cá»§a công ty tôi ngụ trong toà nhà này. Tôi nhầm lẫn gõ cá»a phòng cô. 
Cái anh ta nhìn thấy cuối cùng sau cánh cá»a màu xanh là đôi mắt cá»§a cô. 
Äến đầu cầu thang anh dừng lại, đưa mắt tò mò nhìn quanh. Rồi anh Ä‘i dá»c hành lang đến táºn cùng, rồi anh Ä‘i trở lại, lên tầng lầu trên và tiếp tục xem xét trong ná»—i hoang mang. Má»i cánh cá»a anh thấy trong toà nhà Ä‘á»u sÆ¡n màu lục. 
Anh vừa đi xuống cầu thang vừa phân vân. Anh chàng Châu Phi tuyệt diệu vẫn còn đứng đấy. Rudolf đối diện anh với tấm thiệp trên tay. 
- Anh có thể cho tôi biết tại sao anh trao cho tôi hai tấm thiệp này và ý nghĩa là như thế nào? 
Anh chàng da Ä‘en cưá»i toe toét dá»… dãi và tá» lá»™ tài quảng cáo cho nghá» nghiệp báºc thầy cá»§a anh ta. Anh chỉ tay vá» phÃa xa: 
- Äằng kia kìa, sếp. Nhưng em e sếp đến quá muá»™n rồi. 
Nhìn theo tay anh chỉ, Rudolf thấy trên cánh cá»a vào má»™t nhà hát cái biển đèn Ä‘iện sáng choang cho má»™t vở kịch má»›i, “Cánh Cá»a Màu Lụcâ€. Anh chàng da Ä‘en nói: 
- Em nghe nói vở kịch này hay độc đáo. Nhân viên đoàn kịch thuê em một đô la để phân phát mấy tấm thiệp của hỠcùng với thiệp của ông nha sĩ. Em có thể đưa cho sếp tấm thiệp nha sĩ được không? 
Tại góc phố nơi Rudolf đang cư ngụ, anh dừng lại để uống một cốc bia và hút một điếu xì-gà. Khi anh bước ra với điếu xì-gà cháy trên môi, anh cài nút áo choàng lại, kéo cái mũ ngược vỠsau và nói một cách mạnh dạn vớI cột đèn ở góc phố: 
- Bạn ạ, tôi tin rằng bàn tay cá»§a Äịnh Mệnh đã chìa ra để dẫn tôi đến tìm nàng. 
Trong những tình huống như thế này, đấy cÅ©ng là kết luáºn vững chắc chấp nháºn Rudolf Steiner vào hàng ngÅ© những môn đồ Ä‘Ãch thá»±c cá»§a Lãng Mạn và Phiêu Lưu. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ruarua88  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:05 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				21-07-2008, 12:49 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			
			
				
				Nháºp Môn Tu Luyện
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Apr 2008
					
					
					
						Bài gởi: 26
					
                    Thá»i gian online: 0 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Câu chuyện tỉnh lẻ 
 
 
 
 
 
Lúc tôi xuống tàu ở thị trấn Nashville thuá»™c bang Tennessee thì trá»i Ä‘ang mưa , má»™t màn mưa màu xám kéo dài lê thê . Vì mệt nên tôi Ä‘i thẳng vá» khach sạn . Trong hành lang khách sạn , má»™t ngưá»i đàn ông to lá»›n nặng ná» cứ Ä‘i Ä‘i lại lại . Có má»™t cái gì đó trong cách Ä‘i cá»§a con ngưá»i này làm tôi nghÄ© đến con chó đói Ä‘ang đánh hÆ¡i tìm khúc xương . Hắn có bá»™ mặt phì ná»™n , đỠgay vá»›i cặp mắt thiếu ngá»§ . Hắn tá»± giá»›i thiệu là Wendwood Caswell , thiếu tá Wendwood Caswell , xuất thân từ má»™t gia đình danh giá ở miá»n Nam . Caswell kéo tôi vào phòng khách lá»›n cá»§a khách sạn , la lối gá»i ngưá»i bồi bàn . Hắn gá»i rượu cho cả hắn và tôi . Vừa uống hắn vừa không ngá»›t lá»i giá»›i thiệu vá» hắn , vá» gia đình hắn và vá» gia đình vợ . Hắn nói vợ hắn giàu lắm . Hắn thá»c tay vào túi áo khoác lấy má»™t nắm những đồng tiá»n ra khoe vá»›i tôi . Äến lúc ấy thì tôi đã chán hắn đến táºn cổ . Tôi chào hắn rồi vá» phòng . 
Từ cá»a sổ khách sạn nhìn ra ngoài tôi thấy đưá»ng phố chìm trong im lặng , mặc dù lúc ấy má»›i là 10 giá» . " Tháºt là má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh " . Tôi tá»± nói vá»›i mình khi đã chuẩn bị lên giưá»ng nằm . " Äúng là má»™t thị trấn buồn tẻ tầm thưá»ng cá»§a miá»n Nam " . 
Tôi cÅ©ng là ngưá»i miá»n Nam nhưng bây giá» tôi ở miá»n Bắc , làm phóng viên cho má»™t tạp chà lá»›n . Ông chá»§ bút phái tôi Ä‘i Nashiville vì tạp chà có nháºn được mấy táºp truyện và thÆ¡ cá»§a má»™t tác giả ở Nashiville tên là Asilea Adea . Ngưá»i biên táºp rất thÃch những tác phẩm cá»§a bà nên ngưá»i ta yêu cầu tôi ký vá»›i bà má»™t hợp đồng , theo đó bà sẽ chỉ viết riêng cho tạp chà cá»§a chúng tôi thôi . 
Sáng hôm sau đúng 9 giá» sáng , tôi ra khá»i khách sạn để Ä‘i tìm bà Adea . Lúc đó trá»i vẫn còn mưa . Tôi vừa bước chân ra ngoài thì đã gặp ngay bác đánh xe Seezer . Bác là má»™t ngưá»i đàn ông da Ä‘en dã có tuổi , thân hình to lá»›n , mái tóc màu xám kiểu cách . Bác Seezer khoác má»™t chiếc áo kỳ quái , tôi chưa từng thấy bao giá» . Chiếc áo này rất dài , lúc còn má»›i hẳn phải là màu xám và trước đây chắc phải là áo cá»§a má»™t viên sÄ© quan . Bây giá» thì mưa , nắng và thá»i gian đã làm cho nó mang đủ các thứ màu vẫn thấy trên cầu vồng . Chiếc áo chỉ còn có má»—i má»™t khuy . Cái khuy màu vàng và to vừa bằng đồng 50 xu . Bác Seezer đứng cạnh cá»— xe ngá»±a , bác mở cá»a xe và nói rất nhã nhặn : 
- Má»i Ngài lên xe , tôi sẽ đưa Ngài đến bất cứ đâu trong thị trấn này . 
- Tôi muốn đến nhà số 8 - 61 phố Hoa Nhài . 
Tôi nói và định bước lên xe . 
Ngưá»i đánh xe giữ tôi lại : 
- Sao Ngài lại đến chỗ ấy ? 
- Äến chá»— ấy thì việc gì tá»›i anh ? 
Tôi bực mình nói . 
Bác Seezer đấu dịu , mỉm cưá»i : 
- Thưa không . Nhưng chỗ ấy là một nơi hẻo lánh của thị trấn này . Tôi chỉ đưa Ngài đến đó rồi xin đi ngay thôi . 
Số 8 - 61 phố Hoa Nhài đã từng là một ngôi nhà đẹp . Còn bây giỠthì nó trở thành cổ lỗ và đang chết dần chết mòn . Tôi xuống xe . 
- Xin Ngài cho 2 đô la . 
Bác Seezer nói . 
Tôi trả bác hai tá» giấy bạc 1 đô la . Lúc đưa tiá»n cho bác , tôi để ý thấy má»™t tá» bị rách ở giữa và được dán lại bằng miếng giấy màu xanh . Tá» bạc còn bị mất má»™t góc ở phÃa trên , bên phải . 
Asilea tá»± mở cá»a cho tôi . Bà trạc 50 tuổi . Mái tóc trắng chải ngược ra phÃa sau làm nổi rõ khuôn mặt nhẹ nhàng nhưng mệt má»i . Bà mặc má»™t bá»™ đồ màu vàng nhạt . Bá»™ đồ đã cú nhưng rất sạch . Asilea dẫn tôi vào phòng khách . ở giữa phòng kê má»™t chiếc bàn đã má»t , ba cái ghế tá»±a và má»™t chiếc tá»§ sôpha cÅ© màu đỠ. Bà má»i tôi ngồi vào bàn và chúng tôi bắt đầu câu chuyện . Tôi nói vá»›i bà vỠđỠnghị cá»§a tạp chà , còn bà tá»± giá»›i thiệu mình . Bà xuất thân từ má»™t gia đình danh giá ở miá»n Nam , cha bà làm nghá» há»™i thẩm . Asilea Adea kể vá»›i tôi rằng bà chưa bao giá» cắp sách đến trưá»ng . Các cụ thân sinh đã thuê thầy tư vá» dạy cho bà há»c tại nhà . 
Kết thúc câu chuyện , tôi hẹn hôm sau sẽ mang hợp đồng đến ký rồi đứng dáºy cáo từ . Äúng lúc ấy có tiéng gõ nhẹ vào cánh cá»a phÃa sau . A silea Adea khẽ xin lá»—i rồi Ä‘i vào mở cá»a . Chỉ má»™t lát sau bà đã quay ra . Trông bà trẻ lại tá»›i 10 tuổi , đôi mắt long lanh , hai gò má á»ng hồng . 
- Anh phải uống với tôi một chén trà rồi hãy đi . 
Bà nói rồi cầm chiếc chuông nhỠđể trên bàn khẽ lắc . Má»™t bé gái da Ä‘en chừng 12 tuổi chạy ra . Asilea Adea mở chiếc vÄ© nhá» và cÅ© lấy ra má»™t tá» giấy bạc 1 đô la . Tá» giấy bạc được dán lại bằng má»™t miếng giấy xanh và bị mất góc trên bên phải . Äó chÃnh là tá» giấy bạc tôi đã trả cho bác Seezer . 
- Intes , sang cá»a hàng ông Baker mua cho bác 25 xu chè và 10 xu đưá»ng , nhanh lên nhé . 
Äứa bé gái chạy ra khá»i phòng theo lối cá»a sau . Chúng tôi nghe thấy tiếng cánh cá»a khép lại . Tiếp theo đó là tiếng kêu cá»§a đứa bé . Tiếng nói cá»§a nó chìm trong sá»± giáºn dữ cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông . Asilea đứng dáºy . Bà Ä‘i ra ngoài , mặt không hỠđổi sắc . Tôi nghe thấy tiếng đàn ông cục cằn lẫn vá»›i tiếng nói nhá» nhẹ cá»§a bà . Rồi tiếng cánh cá»a đạp mạnh và bà quay trở lại : 
- Xin anh thứ lá»—i , cuối cùng thì ngay cả đến chén trà tôi cÅ©ng không má»i anh được . Bà nói . Hình như ông Baker cÅ©ng hết chè bán rồi . Chắc nó sẽ mua được chè cho cuá»™c gặp ngày mai . 
Chúng tôi chào nhau rồi tôi quay vê khách sạn . 
Trước bữa ăn cÆ¡m chiá»u , thiếu tá Wendwood Caswell tìm tôi . Tôi không làm sao tránh được hắn . Hắn cứ nài tôi uống rượu bằng được . Hắn móc ở trong túi ra hai tá» giấy bạc 1 đô la . Lại má»™t lần nữa tôi nhìn thấy tá» giấy bạc 1 đô la rách được dán má»™t miếng giấy màu xanh và bị mất má»™t góc . Äó cÅ©ng chÃnh là tá» giấy bạc tôi đã trả cho bác Seezer . Thằng cha này lạ tháºt ! Tôi cứ phân vân mãi không hiểu bằng cách nào mà Caswell lại có được tá» giấy bạc này . 
Sáng hôm sau , bác Seezer đợi sẵn tôi ở bên ngoài khách sạn . Bác đưa tôi đến nhà bà Adea và đống ý chá» cho đến khi chúng tôi làm việc xong . Bà Adea trông không được khá»e . Tôi giải thÃch cho bà nghe vá» bản hợp đồng rồi bà ký ngay . Lúc định đứng dáºy , nét mặt bà bá»—ng biến sắc , bả xỉu Ä‘i rồi ngã váºt xuống sàn nhà . Tôi vá»™i đỡ bà dáºy rồi dìu bà lên nằm trên chiếc ghế sôpha cÅ© màu đỠ. Tôi chạy ra cổng gá»i bác Seezer vào giúp . Bác chạy vá»™i xuống phố và 5 phút sau quay lại cùng vá»›i bác sỹ . Ông bác sỹ khám cho bà Adea rồi quay sang nói vá»›i bác đánh xe ngưá»i da Ä‘en . 
- Bác Seezer , ông nói , bác chạy sang bảo nhà tôi đưa cho má»™t Ãt sữa và mấy quả trứng nhanh lên . 
Rồi ông quay sang tôi : 
- Bà ấy thiếu ăn , ông nói , bà ấy còn nhiá»u bạn bè và há» Ä‘á»u muốn giúp đỡ bà ấy . Nhưng bà Caswell rất giữ ý và chỉ chịu nhá» vả có má»—i mình ông già da Ä‘en đó thôi . Ông ấy từng là nô lệ cá»§a gia đình bà . 
- Bà Caswell ? Tôi nói giá»ng đầy ngạc nhiên . Tôi tưởng bà ấy là Asilea Adea chứ ? 
- Trước khi lấy Wendwood Caswell , ông bác sỹ nói . Cách đây 20 năm bà ấy đã từng là Asilea Adea . Chồng bà ây là một con sâu rượu hoàn toàn vô dụng . Lão ta cướp của vợ đến đồng xu mà bác Seezer san sẻ cho bà . 
Lúc ông bác sỹ đi rồi , tôi lại nghe thấy tiếng của bác Seezer ở phòng bên cạnh : 
- Hắn lại cướp tất cả số tiá»n hôm qua con đưa cho bà rồi à ? 
- ừ , tôi nghe thấy tiếng cá»§a A silea trả lá»i rất khẽ , lão lấy cả hai tá» . 
Tôi liá»n Ä‘i vào đưa cho Asilea Adea 50 đô la . Tôi nói đó là tiá»n cá»§a tạp chà gá»i . Rồi bác Seezer đưa tôi trở lại khách sạn . 
Khoảng vài giỠđồng hồ sau , trước bữa cÆ¡m chiá»u , tôi ra ngoài Ä‘i tản bá»™ má»™t lúc . Äến trước má»™t cá»a hàng , tôi thấy có đám đông Ä‘ang bàn tán chuyện gì đó rất ồn ào . Tôi bèn rẽ vào cá»a hàng . Thiếu tá Caswell Ä‘ang nằm sóng sượt trên sàn . Hắn đã chết . Ngưá»i ta tìm thấy hắn nằm bất tỉnh ở ngoài phố . Hắn bị giết trong má»™t cuá»™c ẩu đả . Äúng là tay hắn vẫn còn nắm rất chặt . Khi tôi bước lại gần cái xác thì bàn tay phải cá»§a Caswell bá»—ng duá»—i ra . Có cái gì đó rÆ¡i xuống và lăn đến cạnh chân tôi . Tôi giẫm má»™t bàn chân lên . Sau đó , tôi cúi xuống nhặt cái váºt ấy bá» vào túi áo . 
Ngưá»i ta nói má»™t tên ăn cắp đã giết Caswell . Há» bảo Caswell khoe vá»›i má»i ngưá»i là hắn có 50 đô la . Nhưng khi tìm thấy cái xác thì trên ngưá»i hắn chẳng còn xu nào . 
Sáng hôm sau , tôi rá»i Nashville . Lúc tàu chạy ngang qua sông , tôi lấy trong túi áo ra cái váºt hôm qua rÆ¡i khá»i bàn tay đã chết cá»§a Caswell . Tôi ném nó xuống dòng sông Ä‘ang chảy lững lá» phÃa dưới . Äó là má»™t chiếc khuy áo . Chiếc khuy màu vàng . Chiếc khuy cuối cùng trên áo khoác cá»§a bác Seezer . 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ruarua88  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 04:06 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
 
	
		 
	
	
		
		
		 
	
 
	
	
	
		
			
			 
			Từ khóa được google tìm thấy 
		 
	 
	
		anthem nhum , dau pha thuong khung , èðêóòñê , ïàðàãðàô , ñëîâàðè , pham nhan tu tien , phan tich witches loaves , the cop and the anthem , tóm t , truyen hearts and hands , vu dong can khon , witches loaves , øêîëà