Bầu trời màu xám lạnh không phải là một điều gì qua bất thường đối với cô gái mang bó hoa màu trắng. Gió vi *t đâu đó trên tán cây. Chuông cửa leng keng. Ông chủ quán mỉm cười: “Cô lại đến!”.
Cô gái mang bó hoa màu trắng đến ngồi bên cạnh tấm kính lớn nhìn ra phía bên kia đường. Quán vắng ấm áp ánh nến vàng và nhạt không màu nắng, có tối đi vì bầu trời hắt ánh bình minh không tươi tỉnh vào. Những ngày này rất lạnh. Cô gái ắt hẳn cũng biết được điều đó. Bộ quần áo màu đen cô đang mặc không làm cô trở thành một thiếu phụ già nua. Tóc đen xõa dài ngang vai, cô đưa đôi mắt màu xanh ngọc lên nền trời đồng, thầm nói: “Mưa đi!”
Ông chủ quán với cái mặt hình tròn đầy đặn mang đến cốc cà phê bốc khói “Đây là cà phê của cô…” và đặt trên phần bàn đối diện cô một cốc cà phê bốc khói khác: “Đây là cà phê cho anh.”
“Cảm ơn ...”
Ông chủ quán cầm cái khay nhôm nhấp nhoáng tròn như khuôn mặt mình khẽ cúi đầu chào cô rồi đi, cũng không quên nở một nụ cười ngụ ý: “Cô biết là cô không cần phải cảm ơn như thế mà!”
Cô gái chống cằm đưa ánh mắt ánh ngọc xa xăm sang phía bên kia đường. Có một ngọn đồi nhỏ, hình như chỉ là một gợn đất lên thế, người ta thường gọi là gì nhỉ? À, gò đất! Trên gò đất đó có một bóng cây cổ thụ. Và bên cạnh cây cổ thụ…
***
Cà phê nhanh chóng không tiếp tục nhả những lọn khói màu trong đặc lên trước mắt, cũng cạn dần theo nhịp thời gian tưởng chừng chậm chạp. Cô gái lấy động tác đưa cốc cà phê lên miệng và uống từng chút từng chút như một hành động vô thức. Mắt nhìn vào khoảng không đờ đẫn đâu đó, nghe buồn thảm như khi nghe một tiếng quạ kêu giữa chiều mùa đông. Ngày mưa có bao giờ là ngày vui?
Bắt đầu có những hạt nước bám vào tấm kính trước mặt cô. Trời đã đổ mưa.
Cô gái mang bó hoa màu trắng đứng lên, một bàn tay mang theo cốc cà phê phía đối diện ra phía cửa, không quên ngoái nhìn và cúi chào trước nụ cười của ông chủ quán.
Cô gái mang bó hoa màu trắng đi về phía bên kia đường.
Cổng sắt kêu lên như lạnh.
Cây cổ thụ chẳng có vẻ già đi, cũng không thể trẻ thêm, chỉ thấy lá đang đỏ lên dưới chân cô gái và cành vẫn khẳng khiu vươn dài như những ngón tay thiếu nữ đã chết. Cốc cà phê trên tay cô cũng đã nguội. Và bên cạnh cây cổ thụ là một cây thánh giá. Mưa vẫn đang phủ lên cô, cốc cà phê, cây cổ thụ và cây thánh giá.
Cô gái chậm rãi nghiêng cốc cà phê, nhấp một ngụm thấy đắng đắng, mà lâng lâng; rồi sau đó cho cà phê chảy từ trên đỉnh cây thánh giá đến vơi nửa cốc, nửa cốc còn lại cô rải trên cỏ, phần cỏ ngay sau cây thánh giá.
Hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay phải.
Thì thầm…
“Những ngày mưa thế này, chẳng ai biết là em rất nhớ anh.”
“Em nhớ anh lắm!”
***
Cô xoay người, vung tay ném mạnh chiếc cốc thủy tinh vào thân cây cổ thụ. Tiếng thủy tinh vỡ òa trong tiếng mưa ướt át. Chiếc cốc vỡ hằn lên trên nét sần sùi thân cây cổ thụ một vết rách. Nếu tìm quanh đó, hẳn thế nào người ta cũng tìm ra bảy vết rách khác như thế.
***
Cô gái trong bộ quần áo đen mảnh khảnh bước đi không run rẩy qua những ngôi mộ không người quen, đẩy cổng nghĩa trang hoen rỉ kêu lên như run rẩy, bước sang bên kia đường.
Tiếng chuông lại leng keng, không gian ấm áp ánh nến vàng nồng lại hiện ra, ông chủ quán nhìn cô tóc đẫm nước, đôi mắt tròn mở to vẻ gì đó vừa thương, vừa cảm thông, vừa day dứt…
“Chào bác cháu về.”
Ông chủ quán khẽ gật đầu. Sau tiếng chuông cửa leng keng, ông biết cô gái đã bước ra ngoài mưa, nhắm mắt thầm cảm ơn con trai đã yêu người con gái như thế.
***
Nước mưa thấm đẫm hàng lông mi trên ánh mắt màu ngọc. Phố lạnh chỉ mình cô đi, gió bấc mưa phùn.
“Nếu tai nạn đó là không thật, ngày hôm nay của bảy năm trước, em đang được anh cầu hôn…”
“Em nhớ anh, nhiều lắm”
…
Có ai phân biệt được nước mắt và mưa?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thinhbobo
Bảy giờ tối. Trời mưa, nó loay hoay trước cái bưu điện đối diện trường học thêm, ngó nhiều lần vào phòng điện thoại ngoài cùng, chiếc điện thoại màu đỏ nằm chờ ai đó nhấc lên thực hiện một cuộc gọi trả tiền.
“Xin lỗi, cho cháu gọi điện chút ạ.” Nó nói, cúi đầu lễ phép với chủ bưu điện rồi bước vào, nhấc điện thoại, lẩm nhẩm bấm từng con số đang hiện lên trong cái đầu đấy ắp suy tư.
0 9 5 9… Nó ngừng tay khi bấm đến con số thứ năm trong dãy mười số, lặng người, rồi dập điện thoại xuống.
Nó muốn gọi, muốn nghe giọng ai đó vang lên sau khi kết thúc hồi chuông dài chờ đợi, muốn nghe tiếng tim đập hồi hộp theo từng con chữ người kia nói. Muốn nghe cái giọng đầy nhớ nhung mà ngày trước, những đêm trằn trọc hay có chuyện khó ngủ, nó lại gọi và nghe.
Nhưng nó sợ! Sợ tiếng chuông đổ liên hồi mà không có người bắt. Lại sợ khi có người bắt thì nó không biết nên nói gì. Có thể nó nên nói xin chào, là tớ đây hay cậu dạo này thế nào rồi, khỏe không? Hoặc giả nên nói thật là tớ nhớ cậu lắm. Nó chẳng biết nữa, nó muốn nghe giọng cậu, hồi hộp chờ đợi với rất nhiều câu chữ, nhưng nó sợ một khi nghe giọng cậu thì những câu chữ bay tứ tán mất, rồi nó lại ú ớ chẳng biết nói gì ngoài tiếng tim đập thình thịch hệt như lần đầu tiên nó gọi cho cậu…
“Alô ai thế? Ai vậy?”
Cuộc gọi đầu của nó cho cậu chỉ có tiếng cậu hỏi và tiếng tim nó đập. Với cái tay run run nó dập điện thoại khi cậu hỏi đến câu thứ ba. Đó là lần đầu tiên nó hồi hộp đến vậy khi gọi cho ai đó
***
Cậu và nó ở cách nhau rất xa, hơn 1700 km, đó cũng là khoảng cách của hai miền đất nước. Nó ở miền Nam, cậu là dân miền Bắc, hai con người trong hàng triệu con người vốn để được gặp và quen nhau đã là rất khó khăn, lại còn cả một khoảng dài địa lý ở giữa như thế, nhưng nó và cậu vẫn gặp nhau. Bắt đầu của cả hai có lẽ là ở một thế giới song song với thế giới thực, một thế giới của những con chữ, emo, của những dòng cảm xúc khi lãng mạn bay bổng, hay trầm buồn sâu lắng, của một ngôi nhà trên mạng màu xanh thẳm đại dương. Nó quen cậu qua bài cậu viết, những bài viết dài cảm xúc, hoặc có lúc là những câu chuyện không nguôi về biển, bầu trời đêm và ngôi sao nhỏ... Nó ngưỡng mộ cậu, nhiều lắm, cứ như thể nó đang ngưỡng mộ một thần tượng ca nhạc vậy. Phải, lúc bắt đầu cảm xúc của nó dành cho cậu là thế, và đáng lẽ ra cũng chỉ nên kết thúc như thế. Nhưng sau cuộc gọi đầu tiên, sau khi nghe tiếng cậu, nó cứ mơ mộng bằng trái tim đứa con gái mười sáu, nó nghĩ về cậu và nhiều thứ, đến mức trong những giấc mơ, nó cứ tủm tỉm cười mỗi lần nghe chất giọng của cậu vang lên trong đầu.
Nó bắt đầu nhận ra mình yêu cậu từ đó. Nhưng cũng từ đó, nó mang theo cùng trái tim yêu thương là sự khao khát muốn chiếm hữu. Nó muốn cậu là của riêng nó, yêu thương mình nó, và nghĩ về nó như nó vẫn luôn nghĩ về cậu. Nó cứ muốn thế, cố bắt cậu vào chiếc *g son được đặt làm sẵn cho cậu, chiếc *g son yêu thương tù túng nó dành riêng cho cậu với thức ăn là những mảnh yêu thương hoang đường khiếm khuyết. Nhưng nó giấu tình yêu ấy không cho cậu biết, cất thật kỹ dưới đáy của trái tim yêu thương. Và nó ở cạnh cậu, thân thiết hơn sau cuộc gọi đầu tiên, nhưng cũng ích kỷ xấu xa hơn ngày trước.
Nó bắt đầu muốn cậu chú ý, muốn cậu nghĩ về nó nhiều hơn một người quen trên mạng. Nó tìm mọi cách để có thể nghe giọng cậu mỗi đêm, chỉ một chút thôi cũng đủ khiến nó cười ngu ngốc, hoặc chỉ cần một lúc nào đó trong những lần cậu online, thi thoảng gọi hay gởi tin nhắn trên diễn đàn để nó biết cậu vẫn còn nhớ đến một kẻ ngốc luôn ở bên cạnh. Thế cũng đủ rồi! Nó chỉ cần vậy thôi, sự chú ý chỉ nhiêu đó cũng là quá nhiều với nó. Nhưng không thể, chỉ nhiêu đó, nó cũng không có được. Có quá nhiều người giống nó, tất cả đều yêu thích cậu, tất cả đều cùng mong muốn giống nó. Mà cậu thì chỉ có một. Giá mà có nhiều cậu hơn, hay giá mà nó không yêu cậu đến vậy, thì có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn…
***
Nó bây giờ thẫn người, đứng và lặp lại chữ giá mà như thế, thật buồn và cô đơn. Bên ngoài trời vẫn mưa, chiếc điện thoại màu đỏ vẫn nằm im. Cuộc điện thoại vẫn chưa được thực hiện.
“Xin lỗi, em có gọi không?” Người chủ bưu điện gõ cửa hỏi, có khách đang chờ và nó thì cứ ôm khư khư điện thoại không gọi, ngại ngùng, nó cúi đầu xin lỗi rồi bước ra, miệng gượng gạo cười bảo quên số.
“Mưa to quá!” Bác xe ôm mặc áo mưa đứng gần đấy nhìn nó hồi lâu rồi mở lời mời chào nó đi xe cùng một nụ cười thân thiện. Ừ, mưa to thật, nhưng nó phải vô lớp, tiếng chuông báo giờ học bắt đầu đã reo được hơn năm phút và nó, một học viên đáng lẽ phải như bao học viên khác chạy tất tả vào lớp, lại đang đứng đấy, nhìn thẫn thờ vào cái điện thoại màu đỏ, mặt lộ rõ nét băn khoăn.
“Cháu đi xe đi, bác lấy rẻ cho, đứng vậy hoài coi chừng bị cảm.” Bác xe ôm nói với giọng điệu ân cần, còn nó chỉ có thể lắc đầu cười trừ, mắt vẫn nhìn vào điện thoại đỏ.
Miền nam mưa to thế này, không biết ngoài ấy có đang mưa? Nếu có thì cậu đang làm gì nhỉ, đang học bài, đang lên mạng, hay cũng như nó, đang mắc kẹt đâu đó?
Nó rùng mình, gió lạnh thổi vào người mang những hạt mưa nhỏ lất phất len bên trong làn áo nhẹ nhàng thấm vào da. Tự dưng nó nhớ về cậu, nhớ cái hơi ấm cậu cho nó trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi cả hai gặp nhau. Mà nghĩ lại, với cậu, hình như nó có rất nhiều những lần đầu tiên đáng nhớ, kể như cái ôm ấy, đó là lần đầu tiên nó nhớ về cái ôm của ai đó lâu đến vậy, lần đầu tiên nó ôm một người và mang mãi hơi ấm của người ấy đến rất lâu, khi hơi ấm phai đi thì cảm giác về cái ôm vẫn hằn sâu trong tâm thức, không nguôi ngoai được.
“Cháu xin lỗi, cho cháu gọi điện thoại.”
Nó hơi ngại khi nhìn chủ bưu điện, nhưng rồi cũng bước vào phòng điện thoại ngoài cùng sau khi người khách kia đã rời khỏi. Nhấc điện thoại, nó vẫn ngần ngại khi bấm. Những con số rơi chậm theo nhịp tim, mất hơn mười lăm giây để nó bấm hết được dãy phím mười số.
Túttt túttttt!
Năm phút!
Mười phút!
Mười lăm phút trôi qua, nó nhìn đồng hồ và chờ tiếng người bắt máy sau những hồi chuông đổ dài. Chờ và chờ…
Có đôi khi gọi cho cậu, nó nghĩ, nếu tiếng điện thoại chờ là một bản nhạc chuông nào đấy, hay một bài giao hưởng cậu thích thì tốt quá, ít ra âm nhạc sẽ khiến cho người gọi như nó bớt đi cảm giác cô đơn mỗi lúc phải chờ.
Hai mươi phút và rất nhiều, rất nhiều cuộc gọi nhưng cậu vẫn chưa bắt máy.
Ba mươi phút, điện thoại vẫn đổ dài. Cậu không nhận cũng như không ngắt cuộc gọi. Vẫn vậy, để chuông đổ dài…
Bốn mươi phút, nó bấm lại dãy phím mười số lần thứ bao nhiêu không nhớ nữa, vẫn cứ là những âm thanh đổ dài đơn côi. Bên ngoài trời, mưa đã nhỏ lại. Nó, chắc cũng đến lúc phải đi rồi.
Cuộc thứ n kể từ lần cuối cùng cậu nhận điện của nó. Đáng lẽ ra nó không nên gọi cho cậu sau cuộc gặp ở ngoài, đáng lẽ ra nó nên cảm giác thỏa mãn khi được cậu ôm một lần và được nhìn thấy biểu cảm của cậu chứ không phải những emo trên yahoo. Đáng lẽ ra nó nên im lặng…
***
“Tớ yêu cậu!”
“Từ khi nào vậy?”
“Trước lúc cậu vào Nam, có lẽ từ lần đầu tiên tớ nghe giọng cậu qua điện thoại, sau đó vì muốn được cậu chú ý, tớ đã gởi tin nhắn bảo với cậu rằng tớ ghét cậu và làm những việc khiến cậu đau lòng. Tớ xin lỗi!”
“Cậu giữ lâu vậy sao, ngốc quá, tôi xin lỗi!”
“Không. Cậu có thể cho tớ câu trả lời không, ý tớ là câu trả lời cho việc nói yêu cậu…”
“Cho tôi thời gian suy nghĩ được không?”
“Được mà. Nhưng… làm ơn đừng tránh mặt tớ được không?”
“Ừ!”
“Mai tớ có thể lại gọi cho cậu được không?”
“Được. Mai gặp.”
“Mai gặp. À, tớ sẽ chờ câu trả lời của cậu, nhất định.”
Mai gặp? Bây giờ là “ngày mai” thứ bao nhiêu lần rồi? Và cậu vẫn không nhấc máy…
Nó nhìn trời, mưa lất phất bay, lấy chiếc dù nhỏ nhét trong túi xách, mở ra, nó bước đi giữa đêm và giữa mưa, tai đeo headphone và lẩm nhẩm theo câu hát của bài nhạc vang đều.
When that day I hear your voice
I have some special feeling
Let me always think I don't wanna forget you
I remember at the day
You are always on my mind.
Nó bước đi và hát, từng câu chữ rơi ra như tiếng mưa, như giọt nước mắt nó rơi dưới bóng dù. Đêm, mưa, nó hát và nó khóc trong đơn côi…
6h30 sáng, trời còn ẩm hơi sương. Linh ngồi bệt trên bãi cát và thở dốc. Bên cạnh nhỏ, Khang cũng không khá hơn. Đoạn đường từ nhà đến ngọn hải đăng có lẽ là một thử thách khó nhai. Linh đưa từng vốc cát lên cao rồi thả dần vào không gian. Tất cả tan chảy trong tay nhỏ…
- Vì sao anh yêu em?
+ Chỉ có em mới chịu chạy bộ lúc 5h. Nhất là vào mùa đông.
- Ừ nhỉ. Có lẽ anh đúng.
Linh mỉm cười rồi tựa vào vai Khang. Vai anh rất ấm, Khang không giống người khác. Chỉ với câu hỏi đó, nhưng mỗi ngày anh đều trả lời khác nhau. Vì vậy, Linh luôn muốn biết đáp án nào của ngày mai. Câu hỏi vẫn sẽ lặp lại…
***
Hình như, nhỏ thấy thuộc tuýp khó gần. Những lần chuyển nhà liên tục khiến Linh khó có bạn thân. Tình yêu lại là thứ xa vời. Với nhỏ, gia đình là trên hết. Ngoài nơi ấy ra, Linh không biết ai nữa. Từ ngày đến đây, nhỏ lại có thói quen dạo biển. Ngồi một mình trước biển đêm cũng thú vị lắm. Chỉ có một mình với biển. Nếu có nói lời nào, cũng chỉ có biển lắng nghe… Hai người biết nhau cũng vào một đêm nín gió. Linh bị bọn côn đồ chặn đường. Dù cố hết sức nhưng vẫn không thoát được. Tưởng đã buông xuôi thì Khang lại đến, anh đẩy cơn ác mộng đó ra khỏi nhỏ. Và sau đêm ấy, con đường vào tim Linh đã có dấu chân một người…
***
Mọi người nhốn nháo khi họ là một đôi. Trước Khang, chưa ai thành công khi chinh phục Linh. Sự lạnh lùng và thờ ơ của nhỏ khiến khối đứa bó tay. Vài chàng gửi những lá thư thật dài với lời lẽ lãng mạn. Hôm sau sẽ nhận lại được cùng mảnh giấy đó với dòng chữ: ”Thanks & Sorry”. Ai đó để hoa trước cổng nhà thì tuần sau quay lại vẫn thấy nó ở chỗ cũ. Thành ý không được phúc đáp. Chủ nhân cũng không mảy may nghĩ tới.
Ai cũng nghĩ Linh dị ứng với phái mạnh. Nghe được điều đó, Khang phì cười. Anh cũng không giải thích được hành động của Linh. Chỉ biết rằng điều đó càng khiến nhỏ được chú ý hơn thôi. Đặc biệt quá mà!
- Sao lần nào cũng là “Thanks & Sorry”.
+ Người ta mến mình – Thanks vì điều đó. Mình không mến lại được. Đành phải Sorry.
Khang cười thật to. Âm thanh ấy được sóng vọng lại làm má Linh ửng đỏ. Nhỏ không nghĩ rằng điều đó khiến anh “phấn khích” như thế. Ngay cả Linh cũng khó hiểu vì sao mình yêu Khang. Những chuyến đi xa không báo trước khiến nhỏ e ngại. Khi gieo vào lòng ai đó chút thương nhớ, đồng nghĩa với việc mình đã làm người ta tổn thương khi rời xa…
- Nếu ngày mai em lại phải đi… Sẽ ra sao nhỉ?
+ Anh sẽ rất nhớ em. Vậy cũng hỏi?
- Tại sao lại nhớ em?
+ Vì em là con thuyền, anh là mỏ neo. Thiếu anh thì sao em dừng lại được?
Khang lại dễ dàng tìm ra phương án trả lời. Trước anh, chưa ai khiến nhỏ phải chào thua như thế… Linh muốn mình dừng lại mãi mãi ở nơi này. Với nhỏ, Khang như một anh hùng. Vừa là một mảnh ghép khó có thể thay thế… Những ngày ở đây cũng khiến nhỏ ấm áp. Bên anh, Linh thấy mình bé lại. Phố biển ngày đông không còn chút lạnh lẽo. Dẫu rằng những cơn gió vẫn không ngừng đưa sóng vào bờ cát. Ngồi cạnh Khang, cạnh ngọn hải đăng, nói với anh về nhiều nơi nhỏ đã đi qua, nghe anh kể về những ngày thơ ấu ở nơi này. Chỉ thế thôi, nhưng khiến Linh nhớ mãi…
Vậy mà Linh lại phải ra đi… Những lần trước - khi nghe tin này - nhỏ cảm thấy quá đỗi bình thường. Nhưng bây giờ thì khác… rất khác… Nhỏ chần chừ không biết nên nói thế nào với anh. Cái sms cũ lại được gửi đi: “Vì sao anh yêu em?”. Chỉ 30s sau thôi là có ngay đáp án. “Vì anh muốn trả lời thật nhiều câu hỏi từ em. Dẫu đôi khi nó hơi ngốc xít”. Nhỏ cười. “Phải chi anh đừng yêu em thì hay biết mấy?” Linh bước ra ban công và nhìn về phía biển. Đêm nay, ngoài ấy đang dậy sóng…
Suốt mấy ngày suy nghĩ, nhỏ quyết định nói ra điều đó. Linh đến lớp học của anh mà không báo trước. Khang đang ở trong đấy. Dù rất muốn vào nhưng lý trí Linh lại nói rằng: “Hãy về đi…”. Đôi ba lần quay gót rồi trở vào, nhỏ mới nhất quyết. Khi đưa tay định mở cánh cửa thì một vài âm thanh lại vọng ra…
- Thằng Khang thế mà giỏi, tụi bây nhỉ? Chẳng hổ danh thợ săn siêu hạng.
+ Chuyện! Với tao, chỉ có thằng cưa dở chứ không có đứa con gái nào là không đổ.
- Xời - Cả đám ồ lên - Nếu không nhờ tụi tao hậu thuẫn vào đêm đó. Liệu mày có vẻ vang như bây giờ không?
Linh không tin vào tai mình nữa. Hóa ra tất cả là một vở kịch. Bấy lâu nay, Linh lọt vào một trò đùa mà không hề hay biết. Nhỏ muốn đi vào và tát Khang thật mạnh. Nhưng Linh không làm được điều đó. Bây giờ nhỏ đã biết vì sao anh yêu mình? Đó chỉ là sự háo thắng khi đứng trước thử thách, chứ nào phải tình yêu… Nhỏ chạy thẳng về nhà. Con đường dọc biển hôm nay dài vô tận.
***
Từ hôm đó, Linh không gặp Khang nữa. Dẫu rằng nhỏ biết anh vẫn đứng đợi mình ở cuối con đường. Từ ban công nhìn ra, Linh vẫn thấy gương mặt đó. Người đã khiến nhỏ biết yêu thương, và những lời nói làm trái tim ấm lại… Tin nhắn của Khang, nhỏ xóa ngay mà không đọc. Tên anh cũng được cho vào black list. Cái đêm trước khi đi, Linh viết cho Khang một cái sms. Lại là một câu hỏi, dẫu sao cũng cần kết thúc tất cả.
“Tại sao sự lừa dối lại ngọt ngào như thế…”
Khang điếng người khi nhận được sms, anh vội vàng chạy về hướng nhà Linh. Nhưng nhỏ đâu còn ở nơi đó nữa, cánh cổng khóa chặt. Chỉ còn lại tiếng sóng, và chậu cỏ ba lá Khang tặng, nằm lặng lẽ ngay bậc thềm. Bỗng dưng anh lại khóc. Giọt nước mắt của gã hunter rơi xuống lặng lẽ… Dẫu rằng tình yêu đó bắt đầu từ sự đùa cợt, những mỗi ngày bên Linh, anh thấy mình yêu nhỏ một chút. Và đến bây giờ - khi nhỏ ra đi – thì tình yêu đó là vô hạn. Khang ước gì mình có thể quay lại từ đầu, để có thể yêu Linh như chính con tim mình mách bảo…
***
Thêm một mùa đông nữa… Nhưng Linh vẫn chưa quay trở lại. Khang vẫn ngày ngày ra ngọn hải đăng và ngóng về phía biển. Đâu đó ở phương xa, Linh có biết anh vẫn đứng đây. Đợi nhỏ, và nói một lời xin lỗi… Sóng từ ngoài khơi từng đợt vỗ về bãi cát. Phố biển ngày mùa đông thoáng chút hơi sương, và trên tay Khang, những ngọn cỏ ba lá vẫn rung rinh trước gió…
Chàng trai bước vội về phía cầu thang cuốn, gọi tên cô gái vừa bước lên đó cách đây chưa đầy một phút, ánh mắt da diết như muốn níu kéo một thứ quý giá sắp tuột khỏi tay.
Anh có thể ôm em được không ?
Cô gái dừng lại, nghiêng nghiêng mỉm cười, đưa tay vuốt những sợi tóc còn ẩm nước mưa.
Thật kỳ lạ là lần đầu tiên anh định ôm em, anh cũng nói một câu như vậy, và đến lần thứ hai thì em đã bảo là anh đừng có hỏi nữa cơ mà… Nhưng…
…
Trên máy bay cô gái mỉm cười, câu chuyện của cô khiến chính cô cũng phải phì cười, tất cả đều nhẹ nhàng và bảng lảng như một cơn sóng lăn tăn mặt hồ, lại đầy màu sắc như một dải cầu vồng sau cơn mưa.
Điều cuối cùng anh nói với cô cũng chính là 3 tiếng cô đang thì thầm.
…
Nếu ai đó đang đọc câu chuyện của tôi, ai đó tin rằng mọi chuyện trên đời chỉ cần tin thì sẽ xảy ra vậy thì câu chuyện của tôi là một trong số những trường hợp như vậy.
Anh là một người thế nào nhỉ. Với tôi anh thật kỳ lạ.
Nhà của anh cực cực giàu, nên so với anh nhà tôi cực nghèo. Nhưng anh không phải là hoàng tử nên dĩ nhiên tôi cũng không phải là cô bé Lọ Lem.
Với tôi anh cực đẹp trai, nên so với anh tôi thật bình thường. Nhưng anh không phải là Tiên Đồng nên tôi cũng chẳng phải lo lắng khi mình không phải là Ngọc Nữ.
Với tôi anh luôn thật hoàn hảo, nhưng cũng chẳng vấn đề gì khi anh cũng luôn cho rằng, với anh tôi còn trên cả hoàn hảo.
Chúng tôi gặp trong một buổi offline về Vespa cổ. Đó là lần đầu tiên tôi tham dự offline của forum nên đó cũng là lần đầu tiên tôi biết anh. Tình cờ cả hai chúng tôi có hai chiếc xe giống hệt nhau về cả màu sơn và năm sản xuất. Hai chiếc Acma sơn màu xanh dương vì cùng một lý do, chúng tôi thích Chelsea. Mọi người gọi đó là sự trùng hợp kỳ lạ.
Tuy nhiên, hai người không hề quen biết nhau mà có những sở thích giống nhau để rồi lại gặp nhau trong một ngày nắng đẹp không phải là một chuyện gì quá to tát.
Sau buổi offline đó, chúng tôi tình cờ gặp lại nhau trong một quán bóng đá, giữa rất nhiều cái đầu đang bốc khói, giữa rất nhiều những tiếng reo hò, có hai tiếng cười phá lên vì phát hiện ra đây không phải là lần đầu hai chúng tôi đến đây. Có khác chỉ là lần đầu tiên chúng tôi cùng chú ý thấy một chiếc Acma giống i xì chiếc xe của mình đang đỗ trong nhà để xe để rồi tìm kiếm chủ nhân của chiếc còn lại.
Rất nhiều những gương mặt ở đây tôi từng quen biết, họ cũng giống như tôi, đến để chia sẻ một niềm ham mê, một sở thích và cùng nhau gặm nhấm cảm giác chiến thắng hay thất bại, cùng nhau nâng cốc hay cùng nhau hò reo, chửi bới ầm ĩ. Nơi tôi phát hiện ra, tuổi tác chẳng phải là vấn đề quá quan trọng với một mối quan hệ tốt đẹp. Chỉ có điều, tôi chưa gặp anh bao giờ
Thế à, vậy mà chúng ta chưa gặp nhau bao giờ nhỉ.
Gặp sớm hay muộn có sao, vì rút cuộc vẫn là đã gặp mà.
Nói chuyện với anh, tôi có thể huyên thuyên về đủ thứ trên trời dưới bể chẳng riêng gì Vespa hay Chelsea. Anh cũng thích màu vàng, thích lang thang đâu đó vào một ngày trời vừa tạnh mưa và hửng nắng, thích những thứ cổ quái và bụi bặm, thích Nivarna và Conan Doyle, thích tung những hạt lạc trên không trước khi rơi vào miệng, thích nhấm nháp một tách trà hơn là thưởng thức một ly café ấm nóng hay thậm chí chỉ là thích IE hơn Firefox.
Việc phát hiện ra một người mà bạn mới quen có rất nhiều sở thích giống mình đôi khi có thể đem lại nhiều niềm vui hơn bạn tưởng, dù những niềm vui đó vô cùng nhỏ bé và thậm chí là ngớ ngẩn. Nhưng bạn nên tự hào vì điều đó, bởi tỉ lệ đó là khá khiêm tốn giữa rất nhiều những người bạn quen biết hay gặp gỡ trong cuộc sống.
…
Lần thứ 3 tôi gặp lại anh, đó không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ, mà là một cuộc gặp gỡ có chủ ý thực sự. Cơn mưa rào mùa hạ, ào tới nhanh và vội vã như một cái nhắm mắt. Có người nhanh chóng tìm chỗ trú, có những người lại bình lặng cảm nhận nó, lại có người muốn vội vã vượt qua nó. Bên kia đường, dưới mái hiên tiệm ăn nhỏ, một cậu bé, tay cầm bảng màu, cố nép sát vào tường, những giọt màu liên tiếp chảy xuống, xanh, đỏ, tím, vàng, tất cả đều hòa tan vào dòng nước chảy vội thành thứ màu óng ả, lan ra mặt đường, khiến người ta liên tưởng đến cầu vồng, sau cơn mưa. Nó chỉ xuất hiện khi có một vạt nắng đầu tiên xuất hiện.
Bước ra khỏi chỗ trú, vuốt những hạt nước mưa còn ẩm trên tóc. Giai điệu của bài I’m your khiến tôi giật mình.
Trời vừa mưa lại tạnh, có nắng đấy, em muốn đi đâu không.
Có chứ, mà anh rỗi à ?
Không rỗi thì rủ em đi làm gì ?
…
Ai đó đã từng nói, sau cơn mưa tất cả nhìn đều như trong sáng hơn rất nhiều, một màu sắc mới mẻ, xanh đậm, vàng tươi, đỏ rực, tím ngắt và đen tuyền. Mọi vật trở về đúng nguyên trạng ban đầu của nó, một thứ gì đó tinh tươm. Tuy nhiên, mùa hè luôn có những điều khiến người ta chờ đón dù là chờ đón trong một cảm giác như thế nào, bực bội hay háo hức. Cảm giác mong có mưa khác hẳn việc bạn chờ một cơn bão đổ bộ vào bờ.
Chúng tôi đã đi qua rất nhiều con phố, đông đúc có, vắng vẻ có, ngột ngạt có và bình yên có. Những nơi không chỉ khác nhau về tên gọi, cảnh vật mà còn mang lại cho người đi đường những cảm giác khác nhau.
Em biết không, hồi bé, cứ mưa là anh lại chạy ra, nhảy múa hò reo khắp sân.
Để rồi cứ mưa là mẹ anh lại chạy đi lấy cái roi à.
Đúng, nhưng chẳng lần nào mẹ đánh anh, vì mỗi khi nhìn thấy mẹ cầm roi, anh toàn ù té chạy ngay vào nhà tắm, đứng thật lâu trong đó, rồi bước ra với bộ dạng tinh tươm, sạch sẽ và khô ráo. Thế là mẹ anh lại mềm lòng.
Kỳ lạ là anh chẳng bị viêm phổi mãn tính nhỉ.
Có, có một lần, lần này anh đang đá bóng, người toàn mồ hôi, mưa xuống mát vô cùng, mẹ chẳng ở đó nên anh tắm mưa tha hồ. Tối về, anh tưởng anh sắp đi tàu bay lên vũ trụ đến nơi. Thế là từ đó anh chỉ dám ra khỏi nhà sau khi tạnh mưa.
Haha, những cậu bé hiếu động luôn nhận ra một bài học nhớ đời sau khi nghĩ mình sắp chết.
Cả hai chúng tôi cùng phá lên cười. Tiếng cười cũng trở nên thật trong vắt và “ mới mẻ ”.
Lần thứ 4, chúng tôi cùng nhau đi uống trà. Tách trà rất ấm.
Sao họ không cho mình một *a lạc rang mà lại là mấy cái bánh đậu xanh nhỉ.
Em cũng thấy thế, em thề sau này nếu mở một tiệm trà, em sẽ cho đồ đi kèm là lạc rang, phục vụ cho những người thú vị có sở thích thú vị.
Vậy thì lát nữa chúng ta sẽ đi uống bia, ở đó họ luôn có lạc rang. Anh và em sẽ thi xem ai tung được nhiều lạc rơi trúng nhất.
Ai thua thì sao ?
Phải làm điều người còn lại yêu cầu, OK ?
…
30 – Tôi vừa nuốt xong hạt lạc vừa đếm
31 – Em không thắng được đâu, cứ chờ xem. Em sẽ thua vì lúng túng cho xem.
Tại sao lại lúng túng.
Vì anh vừa phát hiện ra, anh chàng ngồi đằng sau chúng ta cứ nhìn em tung lạc mà cười từ nãy đến giờ.
Cái gì, thật không, ai bảo em sẽ bối rối, nhìn này – Tôi vớ hạt lạc thật to, tung lên cao, những tưởng nó sẽ nằm im trong miệng, nhưng đợi mãi mà nó vẫn không rơi xuống.
Ha ha, anh bảo mà, em sẽ bối rối, ánh mắt em đảo như rang lạc tìm chàng trai ngồi sau, nhưng có ai đâu. Em bị lừa rồi, 30-31, anh thắng.
Chơi đểu, không tính.
Sao lại không tính, ai bắt em phải kiểm chứng có ai nhìn mình hay không đâu cơ chứ.
Cả hai chúng tôi ra về, tôi đầy hậm hực trong lòng, khuôn mặt vẫn vô cùng tức tối, trên đó hiện rõ hai chữ, KHÔNG PHỤC.
Đến nơi rồi, em vào nhà đây.
Vẫn tức à, trẻ con, có mỗi hạt lạc mà cau có nãy giờ.
Em bảo tức hồi nào – Tôi mở cổng định dắt xe vào.
Lúc nãy anh chưa yêu cầu em thực hiện bản cam kết.
Cái gì, không, lần sau chơi lại, lần này không tính.
Chẳng đoái hoài đến giọng nói lủng củng trong miệng tôi phát ra, anh chống xe, bước lại gần.
- Anh có thể ôm em được không ?
Không trả lời, tôi cảm thấy má mình nóng bừng, có lẽ do tác dụng của lạc và bia khiến đầu óc tôi hơi mờ mịt. Tôi chẳng nhận thấy mình cũng chống xe lúc nào.
Uhm, không, nhưng một lời mời vào nhà thì có thể, nếu anh muốn.
…
Lần thứ 5, 6, 7, 8, 9 ,…
Tôi cũng chẳng nhớ chúng tôi gặp nhau vì những lý do gì hay chỉ đơn giản là gặp nhau trên một con đường cả hai cùng tình cờ đi qua.
Anh chẳng vồn vã, cũng chẳng hời hợt, đi cùng anh khiến tôi cảm thấy dễ chịu và thoải mái. Giống như bạn đang đọc một câu chuyện cổ tích, chẳng cần suy nghĩ quá nhiều mà bạn luôn biết rằng nó sẽ có hậu. Chàng hoàng tử sẽ đánh thắng quái vật và mang công chúa trở về, hai người sống bên nhau hạnh phúc hoặc cô bé nghèo sẽ gặp một bà tiên tốt bụng, được bà tiên ban cho vô số của cải châu báu, sống cuộc sống giàu sang cho đến hết đời …
Hôm đó, chúng tôi vừa từ buổi offline về, trời mưa rất to. Những hạt nước xối xả làm mờ cả kính khiến tôi cũng chẳng nhìn thấy đường, tất cả chỉ lờ mờ qua làn nước, hai đứa ướt sũng như chiếc khăn mặt nhúng nước, vậy mà gần đến nhà tôi thì trời lại tạnh, thật quái quỷ.
Anh ướt hết rồi, vào nhà uống cái gì không.
Không, anh về luôn đây.
Tôi tìm chìa khóa trong ánh đèn xe rọi vào, nước từ đầu tóc quần áo nhỏ tong tong, run lập cập vì lạnh, mãi một lúc mới lấy được chìa, mở cửa bước vào. Ánh đèn xe vẫn chưa đi.
Anh có thể ôm em được không ?
Tôi chẳng biết lúc ấy bộ dạng của tôi trông thảm hại thế nào, môi tím tái, tóc rối bù và ướt rượt, bàn tay lạnh cóng, gương mặt nhợt nhạt.
Có thể. Và anh có thể đừng hỏi xin phép nữa …
Câu nói của tôi dừng lại giữa chừng.
Lúc nãy và bây giờ, đó là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Lúc nãy và bây giờ, đó là hai nơi hoàn toàn khác nhau ngăn cách bởi một tấm màn đã bị phá vỡ.
…
Có thể bạn nghĩ rằng, tôi đã yêu anh hoặc ngược lại, nhưng thật kỳ lạ, cả hai chúng tôi chưa bao giờ nói ra điều đó. Lý do là gì tôi cũng không hề biết. Có lẽ tôi cảm thấy, chúng tôi chỉ đơn giản là hai cơn gió, chúng tôi gặp nhau ở một thời điểm nào đó trong đời, và chúng tôi sẽ lướt qua nhau. Có lẽ vì chúng tôi quá giống nhau, mà hai cực cùng dấu thường đẩy nhau chứ không hút nhau bao giờ.
…
Cái Acma em phải chuyển giao sang cho anh thôi, để ở nhà chẳng ai chiều chuộng nó cả, nó ốm chết thì em cũng mất ăn mất ngủ với nó luôn.
Há, em đi đâu à, ờ mang sang nhà anh, anh sẽ cho nó cơm ăn ngày ba bữa, quần áo mặc cả ngày, tối tối có anh đến bầu bạn.
Không, nó phải ở lâu đấy.
Cùng lắm là 1 tháng chứ mấy, mà em đi đâu.
Không, phải 2 năm hoặc có thể hơn đấy, em đi Anh, lần trước em đã bảo với anh là em gửi hồ sơ rồi phải không.
Lâu vậy sao, bao giờ em đi thế - Tiếng anh bên kia nhỏ dần và rời rạc.
Tuần sau, anh có ra tiễn em không ?
Có, sao anh có thể để em đi dễ dàng thế được, phải dặn em mùa quà cho anh nữa chứ.
…
Anh nhớ phải chăm sóc nó đấy, cả hai chúng nó già rồi.
Biết rồi, em chẳng dặn anh chăm sóc cái gì, chỉ dặn chăm xe, anh sẽ để cho hai đứa nó ở nhà dưỡng lão cùng nhau luôn.
Cô gái phì cười, mắt hướng nhìn về phái chiếc đồng hồ điện tử nhấp nháy.
Đến giờ rồi, em đi đây. Ở nhà đừng đi uống trà và ăn lạc rang một mình, kiếm ai đấy đi cùng cho vui đi, màu xanh dương có thể hợp với nhiều màu lắm đấy.
Không có em thì anh thi ăn lạc với ai, liệu có ai đủ dũng cảm tung lạc trong một quán bia toàn đàn ông như em không cơ chứ.
Biết thế thì em sang đấy phải tập luyện về còn đấu với anh. Em đi đây, anh về đi.
…
Rảo bước về phía cái cầu thang máy đang chậm chậm đi lên, cô nở một nụ cười buồn. Những bậc cầu thang đi lên như cuốn cô dần xa anh.
Anh có thể ôm em được không ?
… Nhưng … lần này thì có thể đấy.
Cô ngửi thấy mùi thảo mộc toát ra từ người anh, mùi ẩm ẩm của cơn mưa vừa đến, mùi của điều gì đó mà cô không định nghĩa được.
Anh sẽ chờ em, tại đây, 2 năm sau. Nhớ quay về đó, nếu không anh sẽ sang tận nơi kéo em về.
Em sẽ về, vì bên ấy đâu có cầu vồng đẹp như bên này, mà nếu có thì em biết ngắm cùng ai nhỉ.
…
Chàng trai gọi với theo cô gái, dù cô đã đi xa, nhưng anh biết cô sẽ nghe thấy.
…
Trên máy bay, cô gái kéo tấm chăn, rúc đầu vào ngủ ngon lành, ngoài trời những đám mây trắng xốp.