 |
|

17-08-2008, 06:37 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 16
Äức cứ vá»› lấy bát nước chè tươi, toan á»±c cả má»™t hÆ¡i. Cu Nhá»›n vá»™i cản:
- Ấy, đừng! Uống thế thì chỉ tổ khát thêm. Anh phải uống từ từ, thì nó sẽ hết khát ngay. Vá»›i lại đương khi mệt và đói, không nên uống nhiá»u quá, nó õng ruá»™t ra.
Bà hà ng nước nghe Cu Nhá»›n nói thế, tá»§m tỉm cưá»i:
- Cáºu áo ta nà y như thế mà khôn ra phết:
Äức ngừng uống:
- Chả thế, tôi lại gá»i là anh tôi.
Cu Nhá»›n vá»™i và ng cải chÃnh ngay:
- Không phải đâu! Bạn đấy thôi.
Uống nước xong, Äức ra ngồi nghỉ mát ở đầu ghế. Thấy nó ráo mồ hôi mồ kê, Cu Nhá»›n má»›i Ä‘em cÆ¡m ra. Miếng cÆ¡m nắm hôm nay nó ăn tháºt là tuyệt trần. Lại cà ng tuyệt trần, bởi vì bây giá» nó đã quen vá»›i nhá»c nhằn, quen vá»›i mùi tân khổ. Lại cà ng tuyệt trần, bởi vì bây giá» nó biết miếng cÆ¡m nó ăn đây là mồ hôi nước mắt cá»§a bao ngưá»i.
CÆ¡m nắm, nắm đã mịn, lại săn, lại là chất gạo Ä‘á», ăn cứ ngá»t lịm, lại chấm và o muối vừng mà bu thằng Cu Nhá»›n đã bảo rang nhạt, chà nó má»›i Ä‘áºm miệng là m sao!
Bây giá», Äức má»›i hiểu rằng sá»± ngon miệng phải mua bằng sá»± vất vả, bằng sá»± cáºt lá»±c tay chân. Trước kia, nó ăn chẳng bao giá» thấy ngon cả, bởi chẳng bao giá» nó cất nhắc tay chân.
***
Bà cụ hà ng thấy nó ăn ngon là nh quá, liá»n há»i:
- Chà ! Cáºu Ä‘i từ đâu vá» mà coi bá»™ đói thế?
Nó thÃch chÃ:
- Tôi đi từ Bắc Giang vỠđấy.
Bà cụ lè lưỡi:
- Chà ! NhỠthế mà đi được à ?
Nó cưá»i:
- Tôi còn đi ra Hà Nội nữa cơ.
Bà cụ trầm trồ:
- Thế thì cáºu giá»i quá! Trông ngưá»i cáºu thế, tôi tưởng cáºu không Ä‘i được.
Nó nhìn Cu Nhớn một cách ý nghĩa:
- Trước kia thì tôi không Ä‘i được. Bây giá» tôi má»›i há»c Ä‘i đấy.
Bà cụ không hiểu cái nghĩa ngầm trong câu nói của nó:
- Phải rồi! Äi má»™t ngà y đà ng thì há»c má»™t sà ng khôn, có phải không?
- Vâng, cháu vừa há»c được mấy sà ng khôn chứ chẳng phải má»™t sà ng đâu.
Bà cụ gáºt gáºt đầu:
- Thế thì cáºu có chà lắm. Bé mà đã biết Ä‘i để há»c.
Äức nghiêm ngay sắc mặt, và đặt tay lên đùi Cu Nhá»›n:
- Äây, ông thầy há»c cá»§a cháu đây.
Cu Nhớn thẹn quá, hất tay nó ra:
- Chỉ nói nhảm thôi nà o!
Äức vẫn nghiêm trang:
- Thì không có anh, là m sao tôi biết được? Rồi anh xem, tôi nhá»› anh cho đến suốt Ä‘á»i kia.
Cu Nhớn lại cà ng thẹn:
- Anh là chúa hay nói đùa. Lúc nãy đi bở mồ hôi tai ra, lại không thấy nói đùa.
***
Má»™t bác hà ng giò Ä‘i đón khách ở ga vá», đặt rổ hà ng cạnh chúng nó. Chà , cứ mùi chả, Äức đã thấy ngây ngất rồi. Äến khi trông thấy những miếng chả và ng ánh, nhưng khoanh giò mịn trắng, Äức ta thầm ước: Giá mình có má»™t hà o trong túi, hay chỉ năm xu thôi… Chà ! CÆ¡m nắm mà ăn vá»›i những khoanh giò kia thì còn ngon đến thế nà o nữa.
Cu Nhớn nhìn con mắt nó, nhìn là hiểu ngay:
- À! Ta mua giò ăn đi, anh ạ.
Äức ta đã thèm chết Ä‘i, vẫn còn can đảm từ chối:
- Không, tôi không ăn. CÆ¡m nắm ăn vá»›i muối vừng, ngon hÆ¡n nhiá»u chứ!
Từ chối mặc, Cu Nhớn cũng lần ở trong lưng ra hai xu, ném cho bác hà ng giò:
- Cho tôi mua hai xu chả trâu.
Äức chối bai bải:
- Không, tôi đã bảo tôi không ăn mà , tôi không thÃch ăn mà .
Bác hà ng giò nhạo ngay:
- Gá»›m, trông cáºu ngưá»i sang trá»ng thế, sao cáºu hà tiện thế? Thì cáºu ấy đã có lòng tốt đãi cáºu mà .
Äức nói như má»™t ông cụ:
- Tôi mới biết hà tiện đấy. Trước đây ba ngà y, tôi còn vứt xu và hà o đi kia.
Thấy bác hà ng giò không tin, nó liá»n dắn tiếng:
- Tôi nói tháºt đấy.
Dù nó từ chối, thì miếng chả cũng đã cắt rồi, và Cu Nhớn cũng đã đem đặt lên cái mo cau cơm nắm rồi.
Äức nghÄ© đến cái năm đồng xu mà Cu Nhá»›n bảo rằng để Ä‘ong gạo, lòng thấy bồi hồi. Rồi trước khi cầm đến chả:
- Anh cÅ©ng phải ăn vá»›i tôi má»™t ná»a cÆ¡.
Miếng chả trâu Ä‘en thui thá»§i, à , trước kia thì nó vứt Ä‘i, và nếu nó muốn ăn, thì mợ nó đã la ầm trá»i:
- Không được, không được! Thứ nà y ăn có sán.
Nhưng bây giá», con ngưá»i ta bao giá» lại chả là giống ăn thịt, bao giá» thịt ăn vá»›i cÆ¡m lại chẳng ngon hÆ¡n. Huống hồ đây lại là lấy ở cái số tiá»n gạo cá»§a gia đình bạn, huống hồ đây lại là cái tang chứng hảo tâm cá»§a má»™t ngưá»i bạn rất nghèo. A ha! Từ đây cho tá»›i chết, chắc Äức ta không thể ăn má»™t thứ gì ngon bằng cái miếng chả trâu Ä‘en thui thá»§i ấy nữa.
Cu Nhớn thấy nó ăn ngon quá, lòng cũng phơi phới:
- Hay ăn nữa, tôi mua?
Äức ta hoảng hốt:
- Không, không, tôi lạy anh, anh thương tôi với.
Cả bà cụ, cả bác hà ng giò cÅ©ng phải báºt phì cưá»i:
- Thì không muốn ăn thì thôi, cái gì mà phải lạy như thế!
Cu Nhớn hiểu cái cớ tại là m sao bạn không muốn ăn, và xét thấy bạn thực không muốn ăn, không ép nữa.
***
Äức ăn cÆ¡m xong, vươn vai lên giá»i, thở má»™t cái thở dà i sung sướng. Bữa cÆ¡m hôm ấy, tháºt là bữa cÆ¡m ngon nhất cá»§a Ä‘á»i nó. Nó nhìn Cu Nhá»›n bằng má»™t con mắt hân hoan:
- Chà ! Äi vá»›i anh thú quá!
Cu Nhớn đỡ bát nước ở tay cụ hà ng, đưa cho nó:
- Anh ăn mấy cái kẹo bột nhé:
Äức biết không thể từ chối được, vá»™i và ng móc đồng xu trong túi mình:
- Nhưng anh phải để tôi giả tiá»n cÆ¡.
Cu Nhớn cầm đồng xu, nhét giả và o túi cho nó, rồi sẽ rỉ và o tai nó:
- Thế từ Yên Viên vỠđến đầu cầu, lấy gì mà uống nước?
Äức nghe bạn nói có lý, không biết là m sao, vả mình đã trót nói rằng muốn ăn rồi.
Quả tình những cái kẹo nà y, nó ăn không thấy ngon mấy bởi vì nó cảm thấy nó lợi dụng cái tình bạn của Cu Nhớn.
Bà cụ hà ng thấy hai đứa tranh nhau giả tiá»n, lại trầm trồ:
- Chà ! Tôi chưa thấy hai cáºu bé nà o chÆ¡i vá»›i nhau thân thiết như hai cáºu đấy! Hai cáºu chắc quen nhau lâu lắm nhỉ?
Äức giả nhá»i ngay:
- Chúng tôi vừa mới quen nhau ngà y hôm qua.
- á»’, thế thì lạ nhỉ! Nhưng má»›i quen nhau mà đã vồ váºp như thế thì rồi chóng phai.
Äức đứng phắt dáºy, giÆ¡ hai tay lên giá»i:
- Không bao giá» phai cả. Chúng tôi sẽ chÆ¡i vá»›i nhau suốt Ä‘á»i.
***
CÆ¡m no, lại gió hiu hiu, nó thấy hai mắt nó dÃp lại, không tà i nà o mở ra được nữa. Trong giấc ngá»§, nó nằm mê thấy nó cùng vá»›i thằng Cu Nhá»›n cùng lá»›n lên, cùng vui vẻ vá»›i nhau cho tá»›i chết.
Cu Nhá»›n thấy bạn mệt và buồn ngá»§ quá, chỉ giÆ¡ tay đỡ lấy đầu bạn, rồi để yên, chứ không đánh thức dáºy để Ä‘i.
Cảnh thân thiết cá»§a chúng nó khiến cho cụ hà ng phải báºt ra:
- Giá»i Æ¡i! Giá anh em ruá»™t ở vá»›i nhau mà được như thế nhỉ! Cáºu quen cáºu ấy ở đâu thế?
Cu Nhá»›n nhìn bạn, rồi sẽ lắc đầu. Bà hà ng hiểu ý Cu Nhá»›n muốn để cho Äức ngá»§, nên lặng im, không há»i nữa.
Äức ta khểnh má»™t giấc dà i, rồi thì bá»—ng dưng nó chồm dáºy, gá»i thét lên:
- Anh Cu Nhớn ơi! Anh Cu Nhớn ơi!
Cu Nhớn vội và ng ôm chặt lấy nó:
Äức từ từ mở mắt, rồi trông thấy Cu Nhá»›n Ä‘ang ôm nó, nó vá»™i ôm choà ng lấy, rồi sung sướng:
- á»i giá»i Æ¡i! Thế mà tôi cứ tưởng…
Cu Nhớn hiểu ngay:
- Anh nằm mê phải không:
Äức vuốt mắt, vuốt mặt:
- Phải rồi. Tôi nằm mê thấy tôi với anh đang cưỡi ngựa thì có một ông ba mươi chồm đến, vồ lấy anh.
Bà cụ nghe xong, cưá»i khà khà :
- Má»™ng mị kể gì, cáºu mệt nhá»c thì cáºu nằm mê thế thôi.
Cu Nhớn thì có những cảm tưởng và những cảm giác khác bà cụ:
- Lúc ấy, chắc anh lo sợ và thương tôi lắm, có phải không?
Äức đặt tay và o bụng mình:
- Giá»i Æ¡i! Lúc ấy tôi thấy hóp cả ruá»™t lại.
***
Thế là chúng nó uống mất hai xu nước, ăn mất hai xu chả. Thế là Cu Nhớn còn có hai xu và nó một xu.
Lúc ấy, nó má»›i bồi hồi nghÄ© đến những đồng tiá»n mà nó phà phạm từ trước đến nay. Lúc ấy, nó má»›i bồi hồi nghÄ© đến cách tiêu tiá»n cá»§a Cu Nhá»›n và bu Cu Nhá»›n.
Nó đặt tay lên đùi Cu Nhớn:
- Thôi, thế là anh tiêu mất cả cái số tiá»n dà nh để mua gạo rồi. Vì tôi mà anh tiêu như thế nà y. Trước kia, anh bảo anh chỉ tiêu mất có má»™t xu thôi mà .
Cu Nhớn muốn cho nó yên tâm, nói ba hoa:
- Không sao! Không sao! Tôi ra thầy tôi thì khối tiá»n. Anh đừng lo! Anh đừng lo!
Phải, lo thì nó cÅ©ng không lo, vá»›i vá»›i má»™t gia đình cần mẫn như thế, cái đói không thể đến được. Nó nghÄ© lung lắm. Nó nghÄ© vá» cách tiêu tiá»n cá»§a nó từ trước đến nay. Nó quyết định rằng từ nay, những đồng tiá»n mà cáºu mợ nó cho để ăn quà , từ nay nó không tiêu nữa. Nó quyết bỠống để rồi sau sẽ gá»i cho Cu Nhá»›n.
Sau khi thấy nó tỉnh ngá»§ rồi, Cu Nhá»›n lại má»i nó:
- Ta uống bát nước, rồi ta đi đi.
Äá»i nà o nó còn dám uống nữa. Nó chối lia:
- Không, vừa mới uống no cả bụng, uống là m gì nữa.
Cu Nhớn nhìn nó:
- Vừa má»›i ăn muối vừng, Ä‘i đưá»ng khát ngay.
- Không, không, tôi không uống được nữa.
Bà cụ biết chúng nó Ãt tiá»n lại nói:
- Không, các cáºu cứ uống, tha hồ uống, tôi không lấy tiá»n nữa đâu.
Cu Nhớn vội vỗ và o bụng, nói ngay:
- Không, chúng tôi có tiá»n đây, không muốn uống đấy thôi.
Cái cá» chỉ cá»§a Cu Nhá»›n là m cho Äức thấy ngay cái khẳng khái cá»§a Cu Nhá»›n trong cảnh nghèo. Nó thấy lo. Không biết rằng rồi đây, là m thế nà o cho Cu Nhá»›n nháºn những số tiá»n mà nó sẽ gá»i?
|

17-08-2008, 06:59 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 17
Mặt trá»i đương râm, bá»—ng há»ng nắng. Vừng ô đúng ngá», như má»™t cái đĩa lá»a tròn và nh vạnh, hắt cái oi bức xuống đưá»ng nhá»±a.
Äức trông con đưá»ng nhá»±a ánh lá»a, đã thấy sợ. Nó sợ, bởi nó đã hiểu thế nà o là đi bá»™ hà ng hai, ba chục cây số.
Cu Nhá»›n đã từng Ä‘i bá»™, nhìn cái nhìn cá»§a nó, hiểu ngay, liá»n khuyến khÃch:
- Äây già ná»a đưá»ng rồi. Chỉ còn qua phá»§ Từ SÆ¡n thì đến Yên Viên. Chúng ta phải cố lên, kẻo tối. Tối thì biết ăn đâu, ngá»§ đâu?
Lá»i nói cá»§a bạn Ä‘em nghị lá»±c đến cho Äức. Äức dạng chân, bước mạnh: - Không, không thể tối được.
Nó can đảm láºt mÅ©i, giÆ¡ đầu ra nắng:
- À, nắng tôi cũng không sợ, nóng tôi cũng không sợ.
Can đảm là má»™t lẽ khác, mà sức gân là má»™t lẽ khác. Cho nên ngưá»i tháºt can đảm là ngưá»i biết can đảm theo cái sức gân cá»§a mình. Chẳng biết những ngưá»i ấy có khôn không? Nhưng tôi biết chắc rằng những ngưá»i ấy thưá»ng Ä‘i tá»›i Ä‘Ãch.
Lúc ra Ä‘i, Äức hăng hái lắm. Nhưng cái nóng, cái mệt, chỉ trong năm cây số đã thắng được sá»± hăng hái cá»§a nó. Tháºt đúng như lá»i Cu Nhá»›n tiên tri, nó phải cõng lên gáºy, má»›i lết được tá»›i phá»§ Từ. Ấy là không kể Cu Nhá»›n phải đỡ nó bao nhiêu báºn.
Mồ hôi nó vã ra như tắm. Nó cởi áo ngoà i, nó cởi áo len, nó cởi cả già y, cả tất. Mà trá»i Æ¡i, nóng vẫn hoà n nóng! Cái rét mùa đông không còn có nghÄ©a gì.
Tá»›i phá»§ Từ SÆ¡n, Äức ta chỉ còn là cái vá» cam đã bị vắt hết chất nước. Cu Nhá»›n phải dìu nó và o hà ng nước.
Lần nà y, vì nó mệt quá, nên nó chẳng còn có từ tốn, chẳng còn có nghÄ© trước, nghÄ© sau gì hết. Thấy nước là nó nốc. Nó chẳng còn nghÄ© đến chá»— chúng nó gần hết tiá»n rồi.
Uống nước xong là nó thở như bễ lò rèn.
Cu Nhá»›n thấy thế, thương hại quá, lấy cái mÅ© quạt cho nó. Quạt đến mưá»i phút, nó má»›i mở được mắt:
- Chà ! Lúc nãy tôi chả còn trông thấy gì nữa.
Rồi nhìn cái nắng hắt trên thá»m hè, nó rùng mình.
Ngưá»i bán hà ng bây giá» là ngưá»i đà n ông, nên những sá»± thá»±c tà n nhẫn cứ từ miệng hắn ra:
- Mà y cùng Ä‘i vá»›i nó mà mà y thở như bò rống. Những thằng ăn mặc sang trá»ng thá»±c là đoảng!
Äức cáu lắm, nhưng đó là sá»± thá»±c, nên nó đà nh im. Cu Nhá»›n vá»™i cãi cho nó:
- À, nếu ông không đi bao giỠthì thỠđi từ Sen Hồ vỠđây xem ông có mệt như nó không nà o. Tôi quen, kể gì! Nó đi và i lần, rồi xem nó có quen không nà o?
Ngưá»i bán hà ng trá» môi:
- Thế mà mà y còn cãi cho nó thì thực là mà y cãi lấy được. Trông “công tỠbột†thiểu não thế kia kìa.
Cu Nhá»›n thấy ngưá»i hà ng nước tà n nhẫn quá, cÅ©ng sá»ng cồ:
- Ồ, thì nó thế, việc gì đến ông?
- À, thì tao thấy thế tao nói, chứ việc gì đến tao.
Rồi khi thấy hai đứa chỉ uống nước không chứ không ăn uống gì, liá»n Ä‘uổi xa xả:
- Thôi, uống nước xong rồi, cút Ä‘i để chá»— cho ngưá»i ta bán hà ng!
Cu Nhá»›n biết vá»›i những ngưá»i như thế, không thể nói gì được, móc túi lấy tiá»n trả, rồi dắt Äức đứng dáºy:
- Ồ! Bác nà y mới lạ chứ! Tôi chưa thấy ai bán hà ng như bác.
Cu Nhá»›n dìu Äức ra má»™t gốc cây:
- Sao ở Ä‘á»i có những ngưá»i độc ác như thế nhỉ? Há» thấy mình nhá» thế nà y, mệt thế nà y, há» không thương nhỉ?
Äức đã mệt chết Ä‘i, cÅ©ng góp má»™t câu:
- Những ngưá»i như thế thì cần gì há» thương! Từ rà y tôi qua đây là tôi không và o hà ng nó rồi.
Nó chỉ nói được có thế, rồi lăn ra gốc cây. Cu Nhớn lấy gói áo đưa ra cho nó gối, rồi lại lấy mũ quạt cho nó.
Äức mệt quá rồi, không còn sức để từ chối nữa, nên cứ để yên cho bạn hầu.
Cu Nhớn quạt cho nó ráo mồ hôi xong, lại bóp cả chân, cả tay cho nó nữa.
Ngoà i đưá»ng, nắng vẫn còn le lói. Cu Nhá»›n nhìn mặt trá»i từ từ ngả, đâm lo. Nhưng nó biết không thể giục bạn được, vì bạn mệt lắm. Nó lại biết ra Ä‘i ngay như thế nà y thì nguy. Nó lại biết giá»i mùa đông chóng tối lắm, nên nó cà ng lo.
***
Äức nhìn nó thì cÅ©ng biết ná»—i lo sợ cá»§a nó đấy, nhưng là m thế nà o được, trong khi ngưá»i đã bã ra như thế nà y?
Nó nghỉ. Nó nghỉ đến má»™t giá». Rồi thì nó cố vùng dáºy:
- Chúng ta phải đi chứ! Không thì tối mất rồi.
Cu Nhá»›n liá»n giÆ¡ tay cản:
- Không sao! Không sao! Tôi biết đưá»ng, tối không cần gì. Và có cùng lắm thì tôi đưa anh đến đầu cầu. Anh cứ nằm nghỉ cho hết mệt.
Nó không nằm nữa. Nó cố ngồi dáºy. Ngoà i đưá»ng, nắng vẫn le lói.
Äức ngùi ngùi nhìn bạn:
- Vì tôi mà là m cho anh cũng khổ lây.
Cu Nhớn cau mà y:
- á»’, anh em, sao anh lại nói thế? Anh cứ yên tâm nghỉ Ä‘i. Äằng nà o thì sá»›m cháºm cÅ©ng đến nÆ¡i kia mà .
Có lẽ cái phúc cá»§a chúng nó hay sao – mà có lẽ cái phúc cá»§a thằng Äức thì đúng hÆ¡n - mặt trá»i Ä‘ang le lói, bá»—ng xịu mặt xuống, rồi thì râm.
Cu Nhớn mừng quá, reo lên:
- A, mát giá»i rồi! Anh nghỉ Ä‘i má»™t chốc nữa, rồi ta Ä‘i má»™t mạch đến nÆ¡i. Äây đến Yên Viên chỉ bằng đây đến Lim thôi. Mà từ Yên Viên đến lò gạch cá»§a thầy tôi, chỉ phải Ä‘i qua má»™t cái cầu.
Nhắc tá»›i lò gạch, tức là nhắc tá»›i chặng đưá»ng cùng mà Äức được Ä‘i vá»›i Cu Nhá»›n, Äức ta bồi hồi nghÄ© đến sá»± chia tay. Rồi sá»± bồi hồi ấy là m tiêu tan Ä‘i má»™t phần mệt nhá»c, nó đứng dáºy:
- Thôi, ta đi.
Cu Nhớn lại cản:
- Thì anh hãy nghỉ cho tháºt hết mệt Ä‘i đã nà o.
***
Äức chỉ cố được cho tá»›i Yên Viên, rồi nó lại ngồi lả ra. Nó lại nốc gần hết má»™t xu nước, chỉ để có má»™t Ãt cho Cu Nhá»›n. Và sau khi nghỉ ná»a giá», thì nó lại thấy đói cồn ruá»™t.
Sá»± nhá»c mệt khiến cho ngưá»i ta yếu Ä‘uối. Nó thú ngay vá»›i Cu Nhá»›n, rồi thì còn má»™t xu trong túi, nó muốn rằng Cu Nhá»›n mua kẹo cho nó ăn ná»a xu, còn ná»a xu để dà nh uống nước.
Cu Nhớn gạy ngay đi:
- Không phải ăn kẹo. Anh cứ ăn má»™t xu bún riêu Ä‘i. Sông kia, ta xuống uống nước sông. Và nếu cần tiá»n, Ä‘i qua lò gạch, tôi và o xin thầy tôi mấy xu cho anh. Anh phải biết cái bún riêu nà y tốt lắm, hết mệt ngay.
- Thế còn anh?
- Tôi bây giá» không thấy đói. Äi quá Hà Ná»™i cÅ©ng chưa đói. Tôi bao giá» cÅ©ng tối mịt má»›i ăn cÆ¡m kia mà !
Äức ăn bún xong rồi, Cu Nhá»›n lại nói khôn khéo vá»›i nhà hà ng để thêm cho Äức ná»a bát nước mà không bị mất giá.
Äã được ăn uống no nê, vả lúc ấy giá»i đã mát, Äức ta thấy rằng mình lại có thể Ä‘i được.
Có lẽ trong cái Ä‘á»i nghèo nà n cá»§a Cu Nhá»›n, nó đã kinh nghiệm thấy rằng sá»± hy vá»ng cÅ©ng cần cho ngưá»i ta như sá»± ná»— lá»±c. Trước khi Ä‘i, nó ôn tồn bảo Äức:
- Äây đến chá»— thầy tôi thì chỉ Ä‘i qua cái cầu kia kìa. Má»™t tà là đến nÆ¡i. Mà từ chá»— thầy tôi thì đã có thể trông thấy cầu Hà Ná»™i. Váºy chúng ta không cần phải lo ngại gì. Chúng ta cứ thá»§ng thỉnh mà đi. Và nếu cần, tôi sẽ và o lò gạch xin thầy tôi cho anh ba xu. Ba xu Ä‘i má»™t chặng đưá»ng như thế thì thừa chán. Mà biết đâu, thầy tôi lại chẳng có cái cho anh ăn nữa. Chắc chắn là tà nữa tôi tá»›i lò gạch, mà tối thì anh tá»›i nhà . Anh hiểu chưa?
Nó lại tạt và o bên đưá»ng, bẻ cho Äức má»™t cái que nhá» hÆ¡n:
- Cái gáºy nà y nặng, anh cầm cái que nà y. Bây giá» ta cứ thá»§ng thẳng như Ä‘i chÆ¡i, anh hiểu không? Rồi khi ta lên tá»›i cầu kia, ta đứng trông nước chảy. Sông Äuống, nước chảy mạnh lắm kia. Thầy tôi nói những thuyá»n vỠđến cầu nà y, không khéo lái va phải cá»™t cầu, đắm ngay.
***
Lúc chúng nó bắt đầu ra Ä‘i thì gió chiá»u hây hây thổi. Vì thế cho nên Äức cÅ©ng đỡ mệt. Muốn khuyến khÃch bạn, Cu Nhá»›n lại hát bà i hát Äinh Tiên Hoà ng mà trong khi chăn trâu, bá»n trẻ vẫn thưá»ng hát:
Phân tranh há»™i ấy ná»±c cưá»i,
Mưá»i hai quan sứ, má»—i ngưá»i má»—i phương.
Xoay vần trong cuộc tang thương,
Trải bao phân loạn mới sang trị bình.
Có ông Bá»™ LÄ©nh há» Äinh,
Con quan Thứ sỠở thà nh Hoa Lư.
Khác thưá»ng từ thuở còn thÆ¡,
Rủ đà n mục tỠmở cỠbông lau.
Dáºp dìu kẻ trước ngưá»i sau,
Trần ai đã thấy Vương hầu uy dung.
Một mai vỠvới Trần Công,
Hiệu xưng Vạn Thắng, anh hùng ai qua.
Bốn phương thu lại một nhà ,
Mưá»i hai sứ tướng Ä‘á»u là quét thanh.
Trà ng An đầu dựng đô thà nh,
Cải nguyên là hiệu Thái Bình từ đây.
Nghìn năm cơ tự mới xây,
Lên ngôi Hoà ng Äế, đặt bà y trăm quan.
Có đưá»ng bệ, có y quan,
Äẳng uy có biệt, giai ban có thưá»ng.
Hồng Bà ng để mối đến nay,
Kể trong chÃnh thống, từ đây là đầu.
|

17-08-2008, 07:00 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 18
Cu Nhá»›n hát hết bà i hát thì chúng đã đến cầu Äuống lúc nà o mà không hay. Cu Nhá»›n muốn trá» dòng sông cho Äức xem thì Äức gạt ngay:
- Thôi, thôi, sông nà o cũng như sông nà o mà .
Nó còn hơi sức đâu.
Äầu đưá»ng kia là bước chia ly rồi. Phải không? Cu Nhá»›n đã nói vá»›i nó quá cầu nà y là sắp tá»›i lò gạch. Lúc ấy thì đừng nói má»™t con sông Äáy “trá»c đầuâ€. Äến mưá»i con sông Äáy “má»c tóc†cÅ©ng không có nghÄ©a gì trước con mắt nó nữa. NghÄ© đến lúc phải chia tay vá»›i Cu Nhá»›n, nó tưởng chừng như có má»™t cái gì trong ngưá»i nó đứt ra.
Ruột nó nôn nao, chân tay nó bải hoải. Nó cứ cung cúc đầu nó đi.
Cu Nhá»›n thấy thế, vá»™i há»i:
- Anh lại mệt đấy ư?
Nó quay ngay lại, nói hơi gắt:
- Không, không. Tôi đã bảo tôi không mệt mà .
Cu Nhá»›n thấy nó có vẻ bá»±c bõ, không dám há»i nữa, lá»§i thá»§i Ä‘i theo sau. Äi quá cầu Äuống má»™t quãng, bá»—ng dưng Äức vứt que, vứt gáºy ở tay Ä‘i, rồi loạng choạng muốn ngã.
Cu Nhớn vội và ng lại đỡ nó:
- Có phải anh mệt, phải không? Mệt thì nghỉ ở đây. Gần đến nhà rồi, không cần.
Äức ngồi xệp ngay xuống đưá»ng, ngồi xệp ngay xuống đất. Rồi nó oà lên khóc.
Cu Nhớn ngơ ngác không hiểu, cũng ngồi xuống cạnh nó:
- Là m sao mà anh khóc thế? Có phải anh má»i thì anh nghỉ ở đây, rồi ta cùng Ä‘i chứ sao?
***
Nó ôm ngay lấy cổ Cu Nhớn, gục đầu và o ngực Cu Nhớn:
- Có phải anh bảo quá đây một tà là nhà anh không?
Cu Nhá»›n chợt hiểu ra, bà ng hoà ng cả ngưá»i. Rồi thì cảm động quá, nó cÅ©ng ôm lấy cổ thằng Äức, khóc hu hu.
Bóng chiá»u đổ dần, đổ dần xuống cảnh chia ly. Má»™t ngưá»i Ä‘i qua đưá»ng thấy hai đứa trẻ ôm nhau khóc, lên tiếng há»i:
- Chúng mà y là m sao mà khóc đấy?
Không má»™t tiếng giả lá»i. Chúng nó còn hÆ¡i sức đâu; mà có lẽ chúng nó cÅ©ng không nghe thấy tiếng nữa.
Không thấy tiếng giả lá»i, ngưá»i ấy tiến lại gần:
- Kìa, tao há»i, tại là m sao mà chúng mà y khóc đấy?
Äức Ä‘ang trong lúc xé lòng, văng ngay:
- Tôi khóc thì mặc kệ chúng tôi, việc gì đến bác!
Rồi nó dắt tay Cu Nhá»›n, kéo dáºy.
Kẻ qua đưá»ng thấy nó giả lá»i má»™t cách vô lá»… như thế, lẩm bẩm, quay Ä‘i:
- Äồ con nhà mất dạy!
Äức ngá»ng đầu nhìn lên, toan cãi. Nhưng chỉ má»™t loáng, nó lại cúi đầu xuống.
Còn hơi sức đâu!
Nó khoác tay Cu Nhá»›n, lẳng lặng Ä‘i má»™t đỗi xa. Rồi nó dừng lại, nÃu lấy áo Cu Nhá»›n:
- Anh vá» Hà Ná»™i vá»›i tôi, tôi sẽ bảo cáºu mợ tôi cho anh Ä‘i há»c. Nhà tôi ăn sướng lắm cÆ¡, có xe nhà cÆ¡, cái gì cÅ©ng có đủ. Anh vá» vá»›i tôi, không thì tôi nhá»› lắm cÆ¡.
Cu Nhớn nấc lên, rồi ngả đầu và o ngực nó:
- Nhưng còn thầy tôi, nhưng còn bu tôi, nhưng còn em tôi, mà không vỠvới anh, thì tôi cũng nhớ anh lắm!
Äức sốt sắng:
- Tôi sẽ bảo cáºu mợ tôi gá»i cho rất nhiá»u tiá»n cho thầy anh, cho bu anh, cho em anh, anh đừng lo. Cáºu mợ tôi chiá»u tôi lắm kia. Tôi bảo gì, cáºu mợ tôi cÅ©ng nghe.
Cu Nhá»›n chứ úp mặt và o ngá»±c nó, thút thÃt khóc, không nói. Sá»± cảm xúc đã chẹn lấy há»ng, còn nói là m sao được nữa!
Chúng nó ôm nhau khóc, khóc mãi. Rồi thì Cu Nhớn mới sẽ gỡ tay ra, nghẹn ngà o bảo nó:
- Anh thương tôi, anh yêu tôi, anh bảo thế. Nhưng chắc là thầy tôi không bằng lòng đâu. Bởi như thế tức là tôi đi ở nhỠnhà anh rồi còn gì?
***
Äức tưởng như mình hóa dại. Má»™t cái gì cháy ở trong ngưá»i nó, cháy ở trong đầu nó, cháy ở trong ruá»™t nó:
- Thế thì chúng ta không bao giỠgặp nhau nữa ư?
Cu Nhớn giơ tay vuốt những dòng nước mắt trên má nó:
- Tại là m sao không? Tuy tôi không sang Hà Ná»™i được vá»›i anh, nhưng cáºu mợ anh chiá»u anh thì anh rất có thể sang là ng tôi chÆ¡i vá»›i tôi. Thế thì chúng ta được gặp nhau luôn ấy chứ lại.
Phải rồi, trẻ con chúng nó cÅ©ng có khi nghÄ© đến bước đưá»ng dà i. Nhưng cái chúng nó khổ nhất là cái hiện tại, Äức van vỉ, nà i xin:
- Thế thì Ãt nhất anh cÅ©ng phải sang Hà Ná»™i má»™t lần chứ. Cho cáºu mợ tôi biết mặt anh, các chị tôi biết mặt anh, các em tôi biết mặt anh.
Cu Nhớn biết rằng không bao giỠthầy bu nó cho nó đi rồi, nhưng nó cũng nói xuôi:
- Thế để tôi còn xin phép thầy bu tôi xem có được đi không.
Äức cầm ngay lấy tay Cu Nhá»›n:
- Thế thì chiá»u nay, anh sang chÆ¡i vá»›i tôi, rồi tôi bảo thằng bếp nhà tôi nó là m gà cho anh ăn.
Cu Nhá»›n không còn biết là m thế nà o, đà nh phải gáºt gáºt đầu.
Chiá»u tà đổ thấp hÆ¡n. Cảnh váºt bắt đầu ảm đạm. Nhưng chúng nó Ä‘á»u không nháºn thấy. Cái ảm đạm cá»§a lòng chúng nó còn ảm đạm hÆ¡n.
Từ đấy thì không thể gá»i là chúng nó Ä‘i được nữa. Bởi chúng nó có còn nghÄ© đến Ä‘i đâu. Má»™t bản năng đẩy chúng nó Ä‘i đấy thôi. Mệt nhá»c, đói rét, khổ sở, cái gì thằng Äức cÅ©ng quên tuốt. Nó chỉ còn nhá»› cái phút chia lìa sắp tá»›i. Lâu lâu, nó lại ngẩn đầu lên. Và ở chá»— nà o, nó cÅ©ng hình như trông thấy cái lò gạch.
Cu Nhớn thấy điệu bộ nó như thế, hiểu ngay:
- Chưa đến đâu, anh ạ. Còn một thôi dà i nữa kia.
Äức ngá»ng đầu lên:
- Thế ở táºn đâu?
Cu Nhá»›n trá» vá» cái chá»— mù mịt trước mặt, vá» cái mù mịt cá»§a sương chiá»u đã bắt đầu đổ xuống:
- Kia kìa!
Äức nhìn ở trước mặt, chỉ thấy trắng xoá, sung sướng:
- Ồ, thế thì tôi còn được đi với anh lâu.
Chúng nó Ä‘i cháºm, Ä‘i cháºm lắm. Chúng nó Ä‘á»u sợ chóng đến. Chả bù vá»›i lúc bắt đầu ở nhà ra Ä‘i, chúng nó hăm hở biết chừng nà o.
Thằng Äức thấy chân nó nặng, đầu nó nặng, ngá»±c nó nặng, nhưng đây không phải là cái nặng gây ra bởi mệt nhá»c, mà là cái nặng trÄ©u cá»§a lòng hiện ra trong những phút tình cảm sôi nổi. Nó nắn cánh tay thằng Cu Nhá»›n, nó nắn vai thằng Cu Nhá»›n, nó vuốt sống lưng. Rồi thì có lúc, nó ôm lấy thằng Cu Nhá»›n, nó hôn lấy hôn để nữa. Thôi thì nó là m đủ các thứ trò.
Cu Nhá»›n cứ để lặng yên cho nó là m, sung sướng được để cho nó là m, sung sướng được yêu đương, sung sướng được thương nhá»›, sung sướng được thấy mình ở cạnh má»™t ngưá»i bạn.
***
Chúng nó lết Ä‘i, lết Ä‘i rất cháºm, nhưng cháºm đến đâu, má»™t khi đã Ä‘i thì phải tá»›i.
Má»™t là n khói lam chá»c là n sương trắng toả lên giá»i. Cu Nhá»›n hốt hoảng, nắm lấy tay thằng Äức:
- Thôi, đêm mất rồi, anh ạ.
Äức oà lên khóc, rồi lại ngồi xệp xuống đưá»ng. Cu Nhá»›n mặt nhăn nhó, kéo nó dáºy:
- Thôi, tôi lạy anh, anh đừng khóc nữa, anh khóc thì tôi khổ lắm! Äừng khóc nữa, anh ạ. Tôi lạy anh. Tôi lạy anh.
Miệng nó khuyên Äức đừng khóc, nhưng chÃnh nó nước mắt cứ chảy ròng ròng. Chúng nó đứng ngẩn ngÆ¡ nhìn nhau má»™t lát. Rồi thì thằng Äức thấy rằng mình cần phải can đảm. Nó chùi nước mắt cho nó, nó chùi nước mắt cho thằng Cu Nhá»›n. Rồi nó cởi chiếc áo tây:
- Thôi, thế anh giữ chiếc áo nà y, để bao giỠcũng nhớ đến tôi nhé?
Cu Nhá»›n nhìn là n sương bao bá»c chung quanh:
- Thế thì từ đây vá» Hà Ná»™i, anh mặc bằng gì? Äêm đến nÆ¡i rồi, rét lắm!
Äức tốc bụng, phanh ra trước gió:
- Không, tôi không rét mà . Tôi lạy anh, anh cầm lấy. Chỉ và i hôm là tôi xin phép cáºu mợ cho tôi sang chÆ¡i vá»›i anh. À, hay nếu anh sợ tôi rét thì anh cầm lấy đôi giầy nà y. Tôi bây giá» Ä‘au chân lắm, không Ä‘i được nữa. Anh cầm lấy để khi nà o đánh nhau vá»›i ai, đá cho mạnh.
Cu Nhá»›n nhìn đôi giầy mà Äức cầm ở tay:
- Tôi không Ä‘i giầy bao giá», chúng nó cưá»i chết.
Äức Ä‘ang lúc hăng hái:
- Chúng nó cưá»i thì đá và o Ä‘Ãt chúng nó ấy chứ.
- Äà nh hiểu thế rồi, nhưng không quen Ä‘i giầy, Ä‘au chân lắm. Ấy, những ngưá»i lÃnh chà o mà o là ng tôi, Ä‘i giầy rồi thà nh bị sâu quảng đấy.
Äức vá»— và o đôi giầy:
- Không, giầy tôi má»m lắm, không Ä‘au chân đâu. Vá»›i lại thỉnh thoảng anh Ä‘i má»™t tà để cho nhá»› đến tôi thôi.
***
Cu Nhớn biết rằng, nếu mình từ chối thì bạn khổ sở lắm, thứ nhất là trong lúc nà y:
- Thôi được. Nếu tôi không thể đi thì tôi cứ giữ lấy đấy.
Äức không bằng lòng:
- Ồ, sao lại không đi? Anh phải đi thì anh mới nhớ đến tôi chứ.
Rồi nó bắt Cu Nhá»›n ngồi xuống vệ đưá»ng:
- Anh thá» Ä‘i thá» xem có vừa không nà o? À, đôi tất nà y, đêm Ä‘i ngá»§ mà đắp chiếu như anh, Ä‘i nó và o ấm lắm… À, vừa khẳm. À, anh thỠđứng dáºy Ä‘i xem nà o?
Cu Nhá»›n lá»™c cá»™c Ä‘i lên mấy bước. Äức sung sướng quá, mừng rú lên:
- Äấy, đấy, có Ä‘au chân đâu nà o?
Cu Nhớn quay lại:
- Ừ, không Ä‘au chân thá»±c, giầy anh má»m thá»±c.
Nhưng má»m mà không Ä‘au chân thì Cu Nhá»›n cÅ©ng ngồi xuống, cởi ra. Nó tá»§m tỉm cưá»i, rỉ và o tai:
- Tôi ăn mặc thế nà y mà đi giầy tây, Ä‘i tất, thì đến lò gạch, ngưá»i ta cưá»i tôi.
Äức nghe bùi tai, cÅ©ng cưá»i:
- Ừ nhé, thì lúc nà o vắng, anh phải Ä‘i nhé. Các em anh nó trông thấy anh Ä‘i nó lại tưởng là tôi đấy. Anh vá», anh bảo vá»›i em anh rằng hôm nà o tôi sang thì tôi sẽ mua cho đủ thứ đấy.
- Không cần, tôi cứ giÆ¡ đôi giầy nà y cho chúng nó xem thì chúng nó thÃch chán, rồi tôi sẽ cho chúng nó Ä‘i thá» má»™t lượt.
***
Trong khi mãi bù khú vỠvấn đỠtương lai, chúng nó quên hẳn cuộc chia ly hiện tại. Nhưng Cu Nhớn nhớ ra trước:
- Thôi, thế anh cứ đứng ở chá»— đồn Ä‘iá»n Cổ Bi nhé. Rồi tôi chạy và o, tôi xin thầy tôi cho anh ba xu. Kia kìa, cầu Hà Ná»™i kia kìa. Ở đây thấp, không trông thấy đấy thôi; trèo lên cây là trông thấy ngay. Ở đằng kia có hà ng, anh có đói, ra đấy ăn. À, có phải anh bảo đến cầu sông Cái thì anh có thể nhảy xe vá» nhà anh, phải không?
Äức lại thấy lòng nặng chình chịch, và cái đầu nó cÅ©ng nặng chình chịch, lúc gáºt xuống để trả lá»i.
- Ồ, nếu thế thì chả mấy chốc. Một loáng là đến nơi thôi.
Rồi nó lại căn dặn Äức, như lúc ra Ä‘i, mẹ nó đã căn dặn nó:
- Anh nhá»› Ä‘i từ từ chứ, nghe không. Anh nhá»› Ä‘i bên đưá»ng chứ, không có xe cá»™, nghe không. Anh nhá»› ra chá»— hà ng kia ăn má»™t xu bún ốc, nghe không?
Äức nhá»›, nhá»› tất cả, nhưng nó nhá»› hÆ¡n là Cu Nhá»›n, vì thế cho nên nó bịn rịn:
- Thế anh vá», anh xin phép vá»›i thầy anh ra ngồi đây vá»›i tôi má»™t chốc nữa, nghe không. Hà Ná»™i sáng lắm, tà nữa tôi vá» nhà cÅ©ng chẳng sao kia mà .
|

17-08-2008, 07:01 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 19
Äức đứng ngây như tượng đá, nhìn theo hút Cu Nhá»›n. Rồi thì nó mong Cu Nhá»›n như Tô Thị mong chồng. Chỉ năm phút sau là Cu Nhá»›n đã ra rồi, ấy thế mà nó đã cho là lâu lắm.
Cu Nhớn chạy ra, thở không được, hổn hển bảo nó:
- Thầy tôi đi vắng mất rồi, anh ạ. Thầy tôi đi sang mua gỗ cho ông chủ ở Bát Trà ng cơ. Tôi phải cầm gói áo của tôi cho thằng là m đất ở đấy mới được một xu đấy. Tôi bảo lấy ba xu, nhưng nó chỉ còn có một xu thôi.
Äức cầm đồng xu mà rưng rưng nước mắt. Rồi thì nó nghẹn ngà o, bảo Cu Nhá»›n:
- Thầy anh đi vắng, hay anh sang Hà Nội với tôi?
- Thầy tôi Ä‘i vắng thì cà ng không thể được. Thầy tôi vá», biết tôi Ä‘i như thế thì thầy tôi không bằng lòng má»™t chút nà o. Ở nhà , hoạ chăng tôi xin phép, thầy tôi cố bằng lòng chăng. Vá»›i lại thầy tôi thể nà o tối hôm nay cÅ©ng vá». Thấy tôi đến đây rồi mà lại bá» Ä‘i đâu thì thầy tôi giáºn chết.
Äức nói bằng má»™t giá»ng cả quyết:
- Thế thì tôi ở đây, chá» cho đến lúc thầy anh vá», rồi anh xin phép sang vá»›i tôi. Anh ăn cÆ¡m vá»›i tôi, tôi sẽ bảo bếp là m gà cho anh ăn.
Cu Nhớn giẫy nẩy:
- Không được. Thầy tôi Ä‘i như thế, biết bao giá» vá»? Nhỡ khuya má»›i vá» thì là m sao? Mà bây giá» thì nhá nhem tối rồi. Anh cÅ©ng phải vá» Ä‘i chứ, không cáºu mợ anh mong. Anh Ä‘i đã mấy ngà y rồi, cáºu mợ anh không biết anh Ä‘i đâu, chắc cho ngưá»i Ä‘i tìm nhao lên. Anh bảo mợ anh thương anh lắm, thế thì không khéo mợ anh Ä‘ang khóc đấy.
***
Äức nghe Cu Nhá»›n nói đến sá»± mợ mình khóc, cÅ©ng nao nao:
- Ừ, thế thì tôi vỠmột mình.
Nhưng giá»ng cá»§a nó nói má»›i buồn thảm là m sao, buồn thảm đến ná»—i Cu Nhá»›n tưởng chừng như có ai bá»›i móc ruá»™t gan mình lên.
Cu Nhá»›n quà ng tay ra sau lưng Äức:
- Thôi, thế tôi đưa anh Ä‘i má»™t quãng váºy. Tôi đưa anh ra đến cổng phá»§ Gia Lâm váºy.
… Phá»§ Gia Lâm đã quá từ lâu mà Cu Nhá»›n cÅ©ng chưa nghÄ© đến sá»± vá». Äèn Ä‘iện cá»§a ga Gia Lâm, lúc ấy đã báºt sáng trưng. Nó chỉ, bảo Äức:
- Äấy, Hà Ná»™i đấy.
Äức ngừng lại:
- Thôi, thế thì anh vá» Ä‘i, không anh cÅ©ng đã má»i mệt rồi.
- Không, tôi không mệt.
Rồi nhìn thấy má»™t hà ng nước ở vỉa đưá»ng:
- À, thế anh có đói không? Và o đây, ta là m xu bún riêu, hay cái bánh tẻ, rồi tôi sẽ xin nước cho anh uống.
Äức nói như mếu:
- Không, tôi không đói đâu. Tôi không ăn được đâu.
Mặc, Cu Nhớn cứ kéo nó và o trong hà ng:
- Ồ, phải đói chứ. Tuy nhìn thấy đèn điện rồi, nhưng cũng còn khá lâu, anh đừng có tưởng.
Cu Nhá»›n há»i nhà hà ng thì nhà hà ng hết cả riêu. Mà cÅ©ng hết cả bánh. Chỉ còn độc có kẹo là thứ ăn được.
Cu Nhá»›n mua má»™t xu, được mưá»i hai chiếc. Nó đưa cho Äức mưá»i chiếc, chỉ giữ có hai:
- Ồ, kẹo, những lúc mệt thế nà y, ăn tốt lắm?
Äức ta cầm kẹo, lại ngùi ngùi:
- Thôi, thế anh vá» Ä‘i, anh đưa tôi thế đã xa rồi. Lúc vá» má»i chân.
- À, tôi còn có thể Ä‘i được mưá»i từng nà y nữa, cÅ©ng không má»i. Thôi được, thôi được, tôi đưa anh má»™t quãng nữa. Tôi đưa anh đến phố Cảnh Thụy.
Äến phố Cảnh Thụy rồi mà lòng Cu Nhá»›n vẫn còn bịn rịn, chưa nghÄ© đến sá»± trở lại.
Äức lại phải giục:
- Thôi, anh vỠđi. Anh đưa tôi thế xa lắm rồi.
Cu Nhớn đứng lại:
- Ừ, thôi thế anh Ä‘i nhé. Anh cứ theo cái đưá»ng nà y mà đi thì tá»›i ga Gia Lâm. Từ ga Gia Lâm Ä‘i má»™t quãng thì tá»›i ga đầu cầu. Ở đấy đã trông thấy cầu rồi. Anh bảo tá»›i cầu thì anh có thể Ä‘i xe vá» Hà Ná»™i để nhà anh trả tiá»n chứ gì? À, anh ăn kẹo Ä‘i. Vừa Ä‘i vừa ăn kẹo thì chóng đến lắm.
Äức muốn giữ bạn lại má»™t chút nữa:
- Nà y anh, lấy mấy cái đi, mình tôi ăn thế nà o hết.
Cu Nhớn giơ tay:
- Thôi, anh cho tôi má»™t cái nữa thôi. Thôi, anh vá» nhé. Bao giá» nghỉ há»c thì anh sang chÆ¡i vá»›i tôi nhé?
Cu Nhá»›n nói xong, quay Ä‘i. Äức cứ đứng sững, chẳng gáºt đầu mà cÅ©ng chẳng ngó theo.
Khi nó nhìn theo hút, không thấy Cu Nhá»›n đâu nữa, nó liá»n giÆ¡ tay lên úp mặt, oà khóc.
***
Nó Ä‘ang khóc thổn thức, thì bá»—ng có tiếng chân ngưá»i huỳnh huỵch, rồi tiếng thằng Cu Nhá»›n bảo nó:
- Kìa anh, đừng có khóc. Tôi đã bảo anh khóc thì tôi khổ lắm lắm mà .
Äức nghe tiếng tưởng Cu Nhá»›n đã đổi ý kiến, bằng lòng sang Hà Ná»™i vá»›i mình, sướng quá:
- Anh bằng lòng sang Hà Nội với tôi đấy chứ?
Cu Nhớn lắc đầu:
- Tôi đã bảo anh, tôi không thể sang được. Nếu sang được thì tôi sang ngay. Trá»i Æ¡i, anh nhá»› tôi đến thế cÆ¡ à ?
Äức mếu xệch cái mồm:
- Nhớ lắm chứ! Thế anh không định sang Hà Nội với tôi thì anh còn quay lại là m gì?
- Chá»— nà y tối lắm. Tôi định đưa anh sang cho tá»›i phố Ãi Má»™ là chá»— có đèn Ä‘iện sáng, rồi tôi vá».
Äức thất vá»ng:
- á»’, thế thì không cần. Thôi, anh vá» Ä‘i không má»i chân anh, vô Ãch.
Cu Nhớn chẳng nói sao, cứ quà ng tay và o cổ nó, kéo đi:
- Thôi, anh đừng khóc nữa, anh đừng buồn nữa. Tôi đã bảo thấy thế thì tôi khổ lắm mà . Và từ nay vá», cứ nghÄ© đến sá»± anh khóc là tôi hết cả vui rồi. Thôi, anh nÃn Ä‘i.
- Äây, tôi nÃn rồi.
Cu Nhớn lấy vạt áo chùi nước mắt cho bạn:
- NÃn rồi mà còn ròng ròng thế nà y ư? Anh muốn cho tôi buồn mãi mãi có phải không?
Äức giáºm chân xuống đất:
- Thì tôi nÃn rồi đây mà !
Cu Nhớn biết bạn khổ sở lắm, nên cứ ôn tồn:
- Hôm nà o nghỉ, anh sang chơi với tôi, chứ tôi có chết mất đâu mà anh phải khóc!
Äức rÃt lên:
- Thì tôi có muốn khóc đâu. Nhưng mai anh còn ở đây không? Äể tôi bảo thằng xe nhà tôi kéo sang chÆ¡i vá»›i anh sá»›m.
- Không biết. Thầy tôi vá» thì tôi má»›i biết được. Nhỡ mai thầy tôi có tiá»n mà sai tôi vá» thì tôi phải vá» ngay.
- Anh nóng ruột vỠba em anh chứ gì?
Cu Nhá»›n gáºt đầu.
- Thế anh bảo vá»›i các em anh rằng chỉ nay mai thì tôi sang chÆ¡i thôi đấy. Tôi sẽ mua cho chúng nó vô khói là thứ. À, tôi sẽ mua cho anh má»™t con dao dÃp tháºt tốt, có hai lưỡi, có cả dùi, cả cưa, cả cái mở nút chai, mà tôi thấy bán ở Gô Äa. Tôi sẽ Ä‘em rõ nhiá»u gạo cho bu anh. Thôi, anh vá» Ä‘i, không xa lắm rồi.
- ÄÆ°á»£c, không sao mà . Tôi đã bảo tôi đưa anh đến chá»— đèn Ä‘iện sáng mà . Tôi không má»i mà . chỉ má»™t chút nữa là đến thôi mà . Kia kìa, sắp đến rồi đấy.
***
Chà , lúc nà y sao đưá»ng đất Ä‘i mà chóng thế! Chỉ má»™t loáng là chúng nó đã tá»›i dốc ga Gia Lâm.
Äức đứng lại, nắm tay Cu Nhá»›n:
- Thôi, đây sáng rồi. Tôi đi một mình được rồi. Anh vỠđi.
Cu Nhá»›n trá» tay vá» phÃa phố Gia Lâm:
- Äấy, đầu cầu đấy, anh Ä‘i hết dãy phố nà y thì đến đấy. Từ trước đến giá», tôi cÅ©ng chỉ má»›i tá»›i có cái phố nà y thôi. Chứ tôi chưa lên cầu bao giá». Thôi, anh Ä‘i nhé. Tôi vá» nhé.
Nó nói xong, nắm chặt tay Äức, lắc lắc mấy cái, rồi nó vùng ra để chạy.
Äức đứng ngẩn nhìn theo, văng vẳng nghe thấy tiếng khóc ở phÃa ấy. Rồi tiếng khóc im. Rồi thì nó thấy ruá»™t nó hốc ra, bao nhiêu hồn vÃa cá»§a nó như bị Cu Nhá»›n Ä‘em theo mất cả.
Nó đứng, nó đứng lâu lắm, nhìn vá» phÃa Ä‘en tối, hy vá»ng sẽ thấy Cu Nhá»›n nhô ra như lúc nãy.
Nhưng không, nó nhìn mãi, nhìn mãi cũng vẫn cứ thấy tối om om.
Má»™t tiếng còi tà u và o ga hét vang. Nó giáºt mình, ném má»™t cái nhìn cho đêm tối, rồi thở dà i, quay Ä‘i vá» phÃa đầu cầu.
|

17-08-2008, 07:02 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 20
Nó vá» tá»›i Hà Ná»™i, những cá»a hà ng vẫn chưa đóng.
Nhà nó đông những ngưá»i. Nó từ trên xe nhảy vụt xuống, chạy bay và o nhà .
Má»i ngưá»i trông thấy nó, rú lên.
Nó thì há»i dồn:
- Mợ đâu? Cáºu đâu?
Chị Cả với chị Hai ôm lấy nó, khóc hu hu:
- Em Ä‘i đâu mấy ngà y hôm nay đấy? Cáºu mợ lên Phá»§ Lạng Thương tìm em cÆ¡. Äể chị đánh ngay dây thép cho cáºu mợ biết, cáºu mợ mừng.
Rồi nhìn đến thân hình nó:
- Em Ä‘i đâu mà mất cả già y, cả tất, bẩn thỉu, nhem nhuốc thế nà y? Giá»i Æ¡i giá»i! Vú em đâu, tắm rá»a ngay và lấy quần áo thay ngay cho cáºu Ä‘i.
“Em†ở trong nhà khóc hu hu, chạy ra ôm lấy nó:
- Trá»i Æ¡i! Cáºu đã vá», cáºu Ä‘i đâu đấy, để cho em khóc mấy ngà y hôm nay, hết cả nước mắt thế? Giá»i Æ¡i là giá»i! Sao mặt mÅ©i cáºu thế nà y?
Nó cứ lặng im, chá» cho phút sôi nổi cá»§a má»i ngưá»i qua Ä‘i.
Má»i ngưá»i thấy nó lặng thinh, lại xúm xÃt đến há»i rối rÃt.
Nó Ä‘ang nhá»› cáºu mợ, nhá»› Cu Nhá»›n, thấy má»i ngưá»i cứ rối rÃt mà thì nó bá»±c, nó trợn mắt:
- Äi đâu thì há»i là m gì!
Má»i ngưá»i, vốn xưa nay vẫn sợ cái oai cá»§a nó, im thin thÃt.
Em Tư, em Năm nó cÅ©ng đứng gần đấy, nghe nó nói to, sợ, nép mình và o chị Hai. Nó thấy thế, vá»™i và ng tụt ở lòng chị Cả xuống, Ä‘i vá» phÃa hai em nó.
Hai em nó thấy nó lại, tưởng nó đến để gây sá»±, cứ lùi, lùi mãi, lùi cho đến giáp tưá»ng thì không thể lùi được nữa. Rồi thì sợ quá, khóc thét lên.
Nó từ từ lại nắm tay các em. Các em nó hết vÃa, vùng ra toan chạy. Nó vá»™i và ng ôm lấy:
- Không, anh không đánh các em đâu. Không bao giỠanh đánh các em nữa đâu.
Cái cá» chỉ, và thứ nhất cái giá»ng nói ôn tồn và rà nh rẽ cá»§a nó là m cho má»i ngưá»i kinh ngạc.
Các em nó bị nó lôi, sợ mà phải theo, chứ vẫn còn run cầm cáºp. Nó sẽ vá»— lưng em Năm:
- Không, không bao giỠanh đánh nữa đâu, đừng có sợ.
Nó kéo em nó lại phÃa giưá»ng, cho mỡi đứa ngồi má»™t bên, rồi há»i:
- Thế, anh đi thế, các em có nhớ anh không?
Xưa nay, nó đối vá»›i các em, phi quát thì tháo, và toà n xưng bằng chúng mà y. Nay thấy nó ôn tồn như thế, các em nó còn ngÆ¡ ngác, chưa kịp trả lá»i, thì chị Cả lại sợ không trả lá»i ngay, nó cáu nó đánh, liá»n chạy lại:
- Anh nó không đánh đâu. Kìa, kìa, anh nó há»i, trả lá»i Ä‘i. Có nhá»› thì bảo có nhá»› Ä‘i.
Em Tư ấp úng mãi, má»›i báºt ra được má»™t câu:
- Có.
Äức hôn và o má hai đứa:
- Anh cũng nhớ các em lắm!
Cả nhà kinh ngạc nhìn nhau, không hiểu.
Lại cà ng kinh ngạc hơn, khi vú em lon ton chạy ra:
- “Em†đã pha nước rồi. Cáºu và o đây “em†tắm cho cáºu.
Nó nhìn vú em, rồi nó tụt xuống giưá»ng. Rá»i khi vú em giÆ¡ tay ra toan bế nó thì nó hất tay vú em ra:
- Từ nay, tôi tắm lấy, không ai phải tắm cho tôi cả.
Vú em tưởng như má»i khi, đã là m gì cho nó giáºn, nên nó dá»—i, lạy như cha chết:
- Kìa, kìa, “em†có dám là m gì cáºu đâu, mà cáºu giáºn “emâ€. “Em†khóc cáºu là sưng cả mắt đây nà y.
Chị Hai nó cũng tưởng là nó dỗi, cũng sán lại kêu van:
- Kìa, em không đi tắm cho nó sạch. Nà o ở nhà , có ai dám trêu gì em đâu. Hay là em ăn rồi mới tắm? Em ăn mì nhé? Em ăn cháo nhé? Hay em ăn mằn thắn nhé?
Chị Cả nó chạy và o:
- À thôi, chị hiểu rồi, em ăn bÃt-tết gà bánh tây, rồi em má»›i tắm cÆ¡. Em chị là ngoan lắm cÆ¡.
Nó nghiêm trang:
- Không, em không giáºn ai cả. Từ giá» em không dá»—i nữa đâu! Em muốn tắm đấy thôi.
Má»i ngưá»i lại tưởng đó là những lá»i mát mẻ để phát hiện má»™t cÆ¡n dá»—i to hÆ¡n, lại kêu cầu rối rÃt tÃt mù. Ấy thế là nó tức:
- Ồ thì em muốn tắm lấy, mặc em, cứ lôi thôi mãi!
Rồi nó giằng quần áo ở tay vú em, đi và o trong nhà .
Má»i ngưá»i lại kéo ồ cả và o, để xem nó dá»—i thế nà o, và liệu cách dá»—.
Nó biết nói cÅ©ng chẳng ai nghe, nên nó mặc kệ. Nó nhảy tót và o thùng tắm, chà xà phòng từ đầu tá»›i chân. Rồi nó kỳ cá», rồi nó giá»™i sạch xà phòng, rồi nó lau khô, rồi nó bước ra.
Vú em cầm quần áo, đón nó:
- Nà o, để “em†mặc quần áo cho cáºu nà o.
Nó chẳng nói chẳng rằng, giáºt quần áo ở tay vú em, mặc lấy. Má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc vá» chá»— nó mặc được má»™t cách gá»n gà ng lắm.
Vú em tưởng nó giáºn gì mình, sợ cuống cuồng:
- Ô hay, “em†có là m gì đâu, mà cáºu ghét “em†thế?
Rồi lại giơ tay ra, toan bế nó. Nó du vú em ra:
- Không, tôi không ghét vú, nhưng tôi không thÃch cho ai bế tôi nữa.
Vú em bước từ cái kinh ngạc nà y đến cái kinh ngạc khác:
- Ô hay, cáºu Ä‘i có mấy ngà y, sao đổi tâm đổi tÃnh ghê thế? Nà o “em†có là m gì đâu mà cáºu không gá»i “em†bằng “em†nữa, mà lại gá»i bằng vú?
Rồi vú em bưng mặt, khóc hu hu.
***
Tiếng khóc ấy là m cho nó cảm động. Nó nghÄ© đến sá»± vú em đã chiá»u chuá»™ng, nâng giấc nó trong mưá»i năm. Nó lại gần, kéo tay vú em xuống:
- Không, tôi không giáºn vú, nhưng từ giá», vú không phải hầu tôi nữa.
- Thế “em†ở đây, không hầu cáºu thì “em†ở đây là m gì?
- À, vú là m việc khác.
Rồi nó nắm tay hai em nó, dắt ra ngoà i nhà .
Hai em nó sợ hết vÃa, nhưng cÅ©ng phải theo.
Nó trèo lên sáºp, cho hai em má»—i đứa ngồi má»™t bên, rồi bảo chị Cả:
- Chị bảo nó mua cho em phở em ăn.
Chị Cả thấy nó lễ phép với mình như thế, cũng kinh ngạc.
- Không, chị đã bảo bếp nó ra cao lâu mua các thứ cho em rồi.
Chị Cả nó cà ng kinh ngạc hÆ¡n, khi thấy nó trả lá»i:
- á»’, chị bảo ra cao lâu mua nhiá»u thứ là m gì cho nó tốn tiá»n vô Ãch. Em ăn gì cÅ©ng được mà .
Rồi nó cúi xuống, há»i hai em nó:
- Chốc nữa, các em ăn với anh nhé?
Các em nó thấy nó không đánh, cÅ©ng không quát, bây giỠđã hÆ¡i quen, liá»n há»i:
- Thế anh Äức cho chúng em ăn mấy, tháºt ư?
Nó lại hôn các em:
- Tháºt chứ lại dối à ? Từ giá», anh ăn cái gì, các em ăn cái ấy. Và không bao giá» anh đánh các em nữa.
Rồi nó bảo vú em:
- Vú và o đem những thúng đồ chơi của tôi ra đây.
Vú em và thằng xe lá»… má»… vác mấy hòm ra. Nó bà y tất cả lên giưá»ng:
- Nà o, đứa nà o muốn lấy gì, anh cho cả đấy.
Các em nó còn ngỠngợ, chưa dám mó tay và o thì nó gạt tất cả và o lòng hai đứa:
- Anh cho tất cả đấy, anh cho tháºt đấy mà .
Hai đứa, lúc ấy mới vồ lấy, sướng rú lên:
- á»’, thế thì thÃch quá!
Nó vuốt má hai em:
- ThÃch tháºt à ? Nếu thế thì hôn anh Ä‘i.
Hai đứa xô và o hôn nó những cái hôn nóng giãy như chưa từng bao giỠhôn nó như thế cả.
Chị Cả, chị Hai và má»i ngưá»i ngÆ¡ ngác không hiểu vì sao má»›i trong có mấy ngà y nó Ä‘i vắng mà đã có sá»± biến đổi ghê gá»›m như thế.
Hai em nó hôn nó xong, lại rụt rè há»i:
- Thế anh Äức cho chúng em tháºt chứ? Anh Äức không đòi lại như trước, rồi đánh chúng em nữa chứ?
Äức dằn từng tiếng:
- Không, không bao giá» anh đánh chúng em cả. á»’, anh đã cho, có khi nà o anh lại đòi. Bây giá», hai đứa chia nhau Ä‘i, đứa nà o thÃch cái gì thì lấy cái ấy Ä‘i.
Rồi khi thấy hai đứa cứ tranh già nh nhau mãi chưa xong, nó bảo:
- Thôi, các em không phải tranh già nh nhau nữa. Chị em vá»›i nhau mà tranh già nh nhau như thế, không tốt. Äể yên anh chia cho.
|
 |
|
| |