07-04-2008, 05:45 AM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 25 – Hồi 5
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Lục Tiệm thấy váºy rất ngạc nhiên, không nhịn được bèn há»i:
- Vị huynh đà i đó không phải Ä‘ang tìm manh mối sao, là m như váºy để là m gì?
Mạc Ất tiếp lá»i cưá»i nói:
- Hắn Ä‘ang ngá»i rắm thối đấy.
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Rắm cÅ©ng ngá»i được sao?
Trong lòng thầm nghÄ© nếu mà có rắm thì tất nhiên bịt mÅ©i còn không kịp, là m gì có chuyện ngá»i ngá»i.
Không ngá» quái nhân mÅ©i chim ưng Tô Văn Hương đó bò dáºy, nói vá»›i vẻ nghiêm túc:
- Nếu có hơi rắm thì cũng còn tốt.
Mạc Ất nói:
- Phì phì phì, đồ bỉ ổi, ngá»i cái gì không tốt, lại muốn ngá»i rắm.
Tô Văn Hương vẫn không tức giáºn, nói:
- Con má»t sách ngươi không biết rồi, rắm cá»§a má»—i ngưá»i mùi vị má»—i khác nhau, ngá»i qua mùi rắm thì láºp tức có thể tìm ra chá»§ nhân cá»§a nó.
Mạc Ất đảo mắt, cưá»i nói:
- Có rắm cá»§a má»™t ngưá»i mà cho dù ngưá»i có ngá»i rồi cÅ©ng không tìm ra chá»§ nhân cá»§a nó.
Tô Văn Hương nói:
- Là ai váºy?
Mạc Ất nói:
- Tô Văn Hương.
Tô Văn Hương sững sá», nhÃu mà y nói:
- Tô Văn Hương?
Mạc Ất nói:
- Äúng váºy, đúng váºy, ngươi ngá»i mùi rắm cá»§a Tô Văn Hương, lại Ä‘i tìm Tô Văn Hương thì có thể tìm ra sao?
Tô Văn Hương lẩm nhẩm nói:
- Ta ngá»i rắm cá»§a Tô Văn Hương, lại Ä‘i tìm Tô Văn Hương. Tô Văn Hương chÃnh là ta, ta tìm Tô Văn Hương chÃnh là tìm ta, ta tìm ta, ta là ai, ai là Tô Văn Hương? Ai là Tô Văn Hương, ta là ai…
Hắn lẩm bẩm tá»± nói, Ä‘em câu “Ai là Tô Văn Hương, ta là ai…†đá»c Ä‘i Ä‘á»c lại mấy lần, cà ng Ä‘á»c cà ng nhanh, ánh mắt cÅ©ng dần trở thà nh ngÆ¡ ngẩn, chằm chằm nhìn lên tưá»ng như biến thà nh kẻ Ä‘iên dại.
Trầm Chu Hư nhÃu mà y, chợt quát lá»›n má»™t tiếng:
- Ngươi là Tô Văn Hương, Tô Văn Hương chÃnh là ngươi.
Tiếng quát đó ẩn chưa nội kình vô thượng, thân hình Tô Văn Hương chấn động mạnh rồi hai chân nhũn ra ngã xuống đất, thở hồng hộc nói:
- Äúng rồi, đúng rồi, ta là Tô Văn Hương, Tô Văn Hương chÃnh là ta, ta chÃnh là Tô Văn Hương…
Vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt mệt má»i, bá»™ dạng yếu á»›t.
Ninh Ngưng không nhịn được oán trách:
- Mạc Ất, ông đã biết hắn dễ trở thà nh ngớ ngẩn, sao còn cố nói những câu ngoắt nghoéo là m khó hắn.
Tiết Nhĩ vốn là kẻ chuyên nịnh bợ Ninh Ngưng nên thấy Ninh Ngưng lên tiếng thì cũng ra vẻ trách móc Mạc Ất, nói:
- Con má»t sách, ngươi tháºt là độc ác, lần trước xúi giục ta nghe tiếng đánh rắm cá»§a ngưá»i Ä‘i đưá»ng rồi lại chỉ mặt ngưá»i đánh rắm ra, kết quả là m ngưá»i ta phát cáu đánh cho ta má»™t tráºn. Lần nà y lại lừa Tô Văn Hương ngá»i rắm, trong số kiếp nô ngươi là kẻ xấu xa nhất…
Mạc Ất nghe trách mắng thì cÅ©ng không nghÄ© ngợi gì, ngược lại còn ngoác miệng ra cưá»i, bá»™ dạng vô cùng đắc ý.
Trầm Chu Hư xua xua tay, nói:
- Văn Hương, có thể tìm ra đám ngưá»i đó không?
Tô Văn Hương nói:
- Có thể được.
Trầm Chu Hư gáºt đầu nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, ngươi Ä‘i trước dẫn đưá»ng, nhất thiết phải Ä‘uổi kịp Ninh Bất Không.
Ninh Ngưng hơi ngần ngừ rồi chợt nói:
- Y thì sao?
Trầm Chu Hư nhÃu mà y nói:
- Ai?
Nhưng thấy Ninh Ngưng hai tai đỠbừng, ánh mắt như vô tình như cố ý hướng tới Lục Tiệm thì bất giác hừ lạnh một tiếng, nói:
- Y cũng đi cùng chúng ta. Nà y, Vị Quy, ngươi cõng hắn đi.
Yến Vị Quy gáºt đầu, đỡ Lục Tiệm lên lưng rồi ra khá»i miếu. Trước miếu có má»™t cá»— xe và ba ngá»±a tốt. Lục Tiệm cùng Trầm Chu Hư ngồi xe, Mạc Ất đánh xe, còn Ninh Ngưng, Tiết NhÄ©, Tô Văn Hương ba ngưá»i cưỡi ngá»±a. Yến Vị Quy thì chạy bá»™ phÃa trước, rảo bước như Ä‘uổi sao xua trăng còn nhanh hÆ¡n cả ngá»±a phi.
Tô Văn Hương ngồi trên ngá»±a, đầu quay qua quay lại hÃt bên phải ngá»i bên trái. Lúc hắn ngá»i hÃt thì hô hấp cÅ©ng rất kỳ quái, thở ra rất ngắn nhưng hÃt và o lại rất dà i, cứ như cái hÃt đó muốn Ä‘em không khà xung quanh hút sạch không để lại chút nà o. Sau đó hắn liá»n chỉ phương hướng, nhưng có nhiá»u mùi vị đã bị gió thổi nước cuốn trôi nên Tô Văn Hương truy theo cÅ©ng thỉnh thoảng sinh ra sai sót nên Ä‘i nhầm đưá»ng, may mà sai rồi có thể quay lại, vá» tổng thể phương hướng thì vẫn không sai.
Cứ như váºy ngá»±a không dừng vó, lúc đông lúc nam Ä‘i hết mấy ngà ytrá»i cÅ©ng đã vá» chiá»u. Tô Văn Hương bá»—ng bảo má»i ngưá»i dừng bước rồi đến rừng cây bên đưá»ng, nằm bẹp ra đất ngá»i hÃt má»™t lúc, sau đó vẻ mặt ngỡ ngà ng quay lại bẩm báo:
- Bẩm chá»§ nhân, đám ngưá»i nà y rất kỳ quái, đã chia nhau ra ở trong rừng, có má»™t ngưá»i Ä‘i vá» phÃa chÃnh nam, còn những ngưá»i khác lại Ä‘i vá» phÃa tây nam.
Trầm Chu Hư xuống ngá»±a đẩy xem và o trong rừng cây, xem xét hồi lâu rồi đưa ngón tay khá»u lên mẩu đất. Mẩu đất đó mà u tÃm Ä‘en, Trầm Chu Hư đưa lên mÅ©i ngá»i ngá»i rồi nhÃu mà y nói:
- Chỗ đất nà y có mùi máu.
Lại há»i Tô Văn Hương:
- Ngưá»i Ä‘i vá» hướng nam là nam hay nữ?
Tô Văn Hương nói:
- Từ mùi vị thì là nữ rồi.
Trầm Chu Hư hơi chút trầm ngâm rồi nói:
- Tiểu huynh đệ, vị cô nương A Tình đó có lưu lại váºt gì cho ngươi không?
- Äồ váºt?
Lục Tiệm hơi ngẩn ra. Trầm Chu Hư nói:
- Và dụ như khăn tay, khuyên tai gì đó, tóm lại là váºt bên ngưá»i cá»§a cô nương đó.
Lục Tiệm thầm nghÄ© Diêu Tình chưa từng đưa cho mình váºt bên ngưá»i gì cả, Ä‘ang định nói không thì chợt sáng mắt lên, lấy từ ngá»±c áo ra cái túi gấm đựng xá lợi, nói:
- Cái túi gấm nà y A Tình đã từng đeo khá lâu, không biết có dùng được không?
Tô Văn Hương đón lấy, ngá»i ngá»i rồi nói:
- Không sai, vị cô nương Ä‘i vá» phÃa chÃnh nam đúng là có mùi vị nà y. Mùi vị đó trong rừng lúc đông lúc tây, lúc nam lúc bắc khiến ngưá»i ta rất khó theo dấu, đúng là rất thú vị.
Nói rồi trả lại túi gấm cho Lục Tiệm.
Trầm Chu Hư nghe váºy thì khẽ cưá»i nói:
- Tiểu huynh đệ, xin chúc mừng, vị A Tình đó có lẽ đã thoát thân rồi.
Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, khuôn mặt trắng nhợt cÅ©ng chợt hồng hà o lên, ho má»™t tráºn rồi vá»™i nói:
- Trầm, Trầm tiên sinh, vì sao ông lại nói váºy?
Trầm Chu Hư nói:
- Ninh Bất Không trên đưá»ng đã nghỉ lại trong rừng nà y. Chắc là trong lúc nghỉ ngÆ¡i vị cô nương A Tình đó đột nhiên trở mặt, đánh vá»›i đám ngưá»i Ninh Bất Không má»™t tráºn rồi sau đó bố trà tráºn thế nghi binh lừa đám ngưá»i Ninh Bất Không Ä‘uổi theo vá» hướng tây nam, còn cô ta thì lại Ä‘i vá» phÃa chÃnh nam.
Lục Tiệm mở to mắt, há»i:
- Trầm tiên sinh, tháºt sá»± như váºy chứ?
- Chắc không sai đâu. – Trầm Chu Hư từ từ nói – Cái nà y là Văn Hương từ mùi vị ngá»i ra, đúng đến tám chÃn phần mưá»i.
Tô Văn Hương cÅ©ng gáºt đầu nói:
- Mắt nhìn có thể bị lừa, nhưng mùi vị không bao giá» lừa ngưá»i cả. Cái vị, cái vị cô nương A Tình đó trên ngưá»i có má»™t mùi thÆ¡m rất dá»… ngá»i, trong mấy chục vạn ngưá»i ta cÅ©ng khó gặp được má»™t ngưá»i như váºy, có lẽ không thua gì Ngưng Nhi đâu. Những chá»— mà cô ta Ä‘i qua chỉ cần ngá»i là biết ngay.
Ninh Ngưng bỗng phì một tiếng, mắng:
- Tô Văn Hương, ngươi nói nhảm nhà gì váºy? Mùi hương cá»§a cô ta dá»… ngá»i hay không thì có liên quan gì đến ta? Tại sao lại Ä‘em ta ra nói?
Tô Văn Hương nhÃu mà y nói:
- Ta, ta chỉ là thuáºn miệng nói ra thôi…
Ninh Ngưng nói :
- Thuáºn miệng nói cÅ©ng không được. Ta là ta, việc gì phải Ä‘em so sánh vá»›i ngưá»i ta…
Nói đến đó thì và nh mắt đỠhoe, quay đầu đi.
Tô Văn Hương không ngá» cô lại tức giáºn như váºy, cảm thấy rất khó hiểu liá»n gãi gãi đầu, ngượng ngáºp nói:
- Ngưng nhi đừng giáºn, ta, ta sẽ không nói đến cô nữa là được.
Ninh Ngưng hừ má»™t tiếng, cÅ©ng không trả lá»i.
Lục Tiệm lòng lo cho Diêu Tình nên cũng không để ý đến tâm trạng Ninh Ngưng, chỉ vội nói:
- Tô tiên sinh, ông thi triển thần thông nhanh một chút, xem xem A Tình đi đâu rồi?
Tô Văn Hương ừm má»™t tiếng, vừa Ä‘i vừa ngá»i, xuyên qua rừng cây. Lục Tiệm thân thể yếu á»›t không có sức hà nh động, may mà Ninh Ngưng Ä‘i cùng má»™t bên dìu đỡ.
Tô Văn Hương Ä‘i má»™t lúc thì bò lên má»™t sưá»n dốc cao, ngá»i ngá»i rồi nhÃu mà y nói:
- Chá»— nà y có mùi cá»§a vị cô nương đó, cÅ©ng có mùi vị cá»§a ngưá»i khác.
Lục Tiệm nháy mắt lại biến sắc mặt, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ A Tình lại bị bá»n chúng bắt lại rồi?
Tô Văn Hương không nói không rằng, lại khom ngưá»i im lặng tiến tá»›i. Lục Tiệm lòng như lá»a đốt, ra sức thúc giục Yến Vị Quy cùng Ä‘i, hai bên đưá»ng rừng tùng âm u, quái thạch lÆ¡ lá»ng, hoặc như hổ đói phục trên cao, hoặc như trưá»ng kÃch âm thầm nhắm xuống, nhưng hai mắt Lục Tiệm chỉ chăm chú nhìn và o cánh múi cá»§a Tô Văn Hương, ngoà i ra thì ngưá»i hay váºt gì khác cÅ©ng Ä‘á»u không quan tâm, nhất thá»i cÅ©ng không cảm giác được không khà âm u trong núi nà y.
Ãnh mặt trá»i chuyển động, ngà y đã dần tối, má»i ngưá»i Ä‘i má»™t Ä‘oạn thì bá»—ng nghe tiếng nước ầm ầm, đến gần thì là hai vách núi ép lấy má»™t dòng nước sâu chảy mạnh. Núi cao nước xiết, gà o thét như sấm động. Tô Văn Hương ngá»i ngá»i bốn phÃa rồi lại nhÃu mà y nói:
- Lạ tháºt, lạ tháºt.
Lục Tiệm vội nói:
- Tô tiên sinh, lại có gì lạ váºy?
Tô Văn Hương nói:
- Ta không ngá»i thấy mùi cá»§a vị cô nương đó nữa rồi, còn mùi cá»§a những ngưá»i khác thì vẫn còn, men theo vách núi đã xuống núi rồi.
Lục Tiệm sững sá», vá»™i vã há»i:
- Cái đó, cái đó là vì lý do gì?
Tô Văn Hương nói:
- Chỉ có má»™t nguyên nhân có thể khiến ta ngá»i không ra mùi vị nữa, đó là vị cô nương kia đã rÆ¡i xuống khe núi, nước khe chảy xiết nên tẩy sạch mùi vị cá»§a cô ta, nếu là như váºy thì ta cÅ©ng chẳng còn cách nà o…
Lục Tiệm nghe váºy trái tim như chìm nghỉm, tiếng nước Ä‘áºp và o tai biến thà nh tiếng vang oong oong. Y hoảng hoảng hốt hốt cúi đầu nhìn xuống, khe núi cao trăm thước, loạn thạch lởm chởm, giống như nanh sói sắc nhá»n hướng thẳng lên trá»i, nước chảy qua liá»n bị cắt thà nh vô số sợi nhá» nên cà ng chảy gấp. NghÄ© đến ngưá»i nà o rÆ¡i xuống nước, bị dòng nước xiết đó cuốn va và o đám loạn thạch đó thì thịt nát xương tan, sao còn sống được… Trong nháy mắt, Lục Tiệm trong lòng trống rá»—ng, vừa như Ä‘au khổ lại như mê man, chợt cổ há»ng phát tanh rồi má»™t ngụm máu tươi bắn vá»t ra. Chỉ nghe Ninh Ngưng bên cạnh thất thanh kêu lên rồi không còn cảm giác gì nữa.
Tà i sản của asturiasvn
Chữ ký của asturiasvn
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:26 PM .
07-04-2008, 05:46 AM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 25 – Hồi 6
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Hôn mê trầm trầm, không biết đã trải qua bao nhiêu thá»i gian, lúc Lục Tiệm mở mắt ra nhìn thì trước mắt tưá»ng vách sạch sẽ, đà n treo kiếm móc, từng tráºn gió thÆ¡m thổi tá»›i mang theo tiếng chim hót véo von. Lục Tiệm theo tiếng động quay đầu nhìn qua thì ngoà i cá»a sổ là má»™t vưá»n hoa, hoa cá» sum sê, tiếng chim rÃu rÃt trăm vẻ trăm chiá»u.
Trong khóm hoa có mấy con bướm đốm lướt qua lướt lại liá»n cánh mà bay. Lục Tiệm nhìn thấy bá»—ng vô cùng ước ao thèm muốn, nghÄ© đến những con bướm đó có thể bay thà nh đôi, còn mình có lẽ từ giá» vá» sau chỉ có má»™t mình cô độc trên thế gian, quả tháºt rất đáng thương.
NghÄ© đến đó thì lồng ngá»±c như nghẹn lại, bất giác ho kịch liệt đến mức mặt đỠbừng lên, bá»—ng cảm thấy miệng tanh tanh, đưa tay lên quyệt thì toà n là máu, trong lòng lại má»™t tráºn thê lương: “Ta phải chết rồi ư? Ôi, chết cÅ©ng tốt, phải sống thế nà y tháºt quá khổ sở.â€
Trong lúc thương cảm bá»—ng nghe tiếng động rồi Ninh Ngưng đẩy cá»a tiến và o, tay bưng má»™t cái mâm, trong mâm đặt má»™t bát thuốc, thấy y ho ra máu thì lá»™ vẻ kinh hãi, tiến tá»›i ngồi bên cạnh Lục Tiệm lau vết máu cho y rồi cầm bát thuốc lên, múc má»™t thìa thổi cho nguá»™i đưa đến bên miệng y. Lục Tiệm nghiến răng nhắm mắt, khẽ lắc đầu.
Ninh Ngưng trong lòng hÆ¡i tức giáºn, kêu lên:
- Anh không uống thuốc thì là m sao khá»i bệnh được?
Lục Tiệm vẫn nhắm chặt hai mắt, không nói tiếng nà o. Ninh Ngưng thấy y vẻ mặt buồn khổ thì biết rằng lòng y rất Ä‘au đớn, không còn muốn sống nữa nên không chịu uống thuốc. Nhất thá»i cô nhìn ngưá»i con trai ôm bệnh nà y trong lòng ngổn ngang trăm mối, má»™t chút tức giáºn lúc trước cÅ©ng dần dần biến mất.
Tim đạp loạn lên má»™t lúc, Ninh Ngưng trấn tÄ©nh tâm tình rồi dịu giá»ng nói:
- Anh biết không? Chá»§ nhân phái ngưá»i xuống khe núi kiểm tra nhưng tuyệt không thấy thi thể, có lẽ vị cô nương A Tình đó vẫn còn sống đấy. Cô ấy còn sống mà anh chết rồi chẳng phải là oan uổng ư.
Lục Tiệm thân mình run lên, mở to mắt nói:
- Ninh cô nương, cô, cô không lừa tôi chứ?
Ninh Ngưng cảm thấy má»™t cảm giác giáºn dữ không tên thoáng qua trong lòng, đặt mạnh cái bát xuống kêu lên:
- Ai lừa anh chứ, con ngưá»i cá»§a anh tháºt là , tháºt là đáng ghét…
Nói đến đó thì hai má đỠlên, chỉ sợ lại ngẩn ra đó thì sẽ rÆ¡i lệ tại chá»— nên quay ngưá»i Ä‘i thẳng ra ngoà i. Lục Tiệm vá»™i nói:
- Ninh, Ninh cô nương, tôi không biết ăn nói, cô đừng giáºn nhé. Tôi, tôi uống thuốc là được mà …
Liá»n cầm bát thuốc lên ừng á»±c má»™t hÆ¡i uống cạn, chỉ là uống quá vá»™i nên lại ho lên má»™t tráºn.
Ninh Ngưng trong lòng cà ng khó chịu nổi, lạnh nhạt nói:
- Lục đại gia ngà i quá lá»i rồi, tôi chỉ là má»™t kiếp nô, không cha không mẹ, tôi, tôi là m sao dám tức giáºn gì chứ…
Lục Tiệm ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Ninh cô nương, cô nói váºy không đúng. Tôi cÅ©ng là kiếp nô, tôi cÅ©ng không cha không mẹ, ừm, tôi còn có ông ná»™i, ông tuy thÃch đánh bạc nhưng rất yêu thương tôi. Mà cô cÅ©ng váºy, vị phu nhân há» Thương đó cÅ©ng đối xá» rất tốt vá»›i cô mà .
Ninh Ngưng hÆ¡i trầm mặc, len lén lau nước mắt rồi cúi đầu quay ngưá»i cầm bát thuốc lên, đẩy cá»a Ä‘i ra. Lục Tiệm trong lòng khó hiểu, nhìn theo bóng cô thở dà i. Tâm thần y hoảng hốt bất định, nằm như váºy má»™t lúc rồi lại ngá»§ mê Ä‘i mất.
Trong mÆ¡, Lục Tiệm ngá»i thấy má»™t mùi hương kỳ lạ, lúc mở mắt nhìn thì thấy trước giưá»ng đã đặt má»™t cái lò hương, trong lò đốt má»™t nén hương mà u tÃm Ä‘en. Lục Tiệm ẩn ước nhá»› nén hương đó gá»i là “Tá» Linh Hoà n Hồn hươngâ€, ngá»i thấy mùi hương thì Ä‘au đớn trong ngá»±c giảm hẳn, cảm thấy rất dá»… chịu. Lục Tiệm láºp tức ngồi dáºy, thấy bên cạnh lò hương còn có má»™t bát thuốc, chỉ sợ bị Ninh Ngưng trách mắng nên không đợi cô tá»›i đã cầm lên uống cạn.
Không bao lâu, hương cháy hết, trong bụng Lục Tiệm trống rá»—ng yếu á»›t rất khó chịu, nhìn thấy trong phòng không có ai thì liá»n mặc quần áo rồi cháºm cháºm xuống giưá»ng, lần theo bức tưá»ng Ä‘i ra khá»i cá»a. ÄÆ°a mắt nhìn ra thì trong vưá»n trăm hoa Ä‘ua nở, từng Ä‘iểm sáng lung linh xuyên qua tán cây in xuống mặt đất.
Lục Tiệm lòng dạ có chút thư thái liá»n Ä‘i dạo và o bước, bá»—ng thấy trong khóm hoa lá» má» dáng dấp thiếu nữ, định thần nhìn kỹ thì chÃnh là Ninh Ngưng. Cô Ä‘ang ngồi giữa muôn đóa hoa, trước mặt là má»™t cái ká»· thấp, trên ká»· trải má»™t tá» giấy lá»›n. Ninh Ngưng cầm má»™t cái bút lông dê chấm má»±c rồi nhìn hoa cỠđầy vưá»n ngưng thần giây lát, sau đó đưa và i nét trên tá» giấy, rồi lại nghÄ© ngợi má»™t lúc, thêm mất nét nữa.
Lục Tiệm rón rén đến sau lưng cô kiá»…ng chân nhìn xuống, chỉ thấy trên tá» giấy vẽ sÆ¡ mấy khóm hoa lan Trân Châu, chỉ lác đác mấy nét bút mà lá»™t tả được hết dáng vẻ tao nhã, bên trái còn vẽ thêm má»™t cà nh thược dược tô vẽ rá»±c rỡ vô cùng, đối láºp vá»›i hoa lan là m tôn lên vẻ đẹp cá»§a cả hai, Ä‘á»u hoà n mỹ hiếm thấy.
Lục Tiệm nhìn mà khâm phục, không kìm được buông lá»i khen ngợi:
- Äẹp quá.
Ninh Ngưng không ngá» y tá»›i nên kinh hãi, ngá»n bút run lên là m rÆ¡i mấy giá»t má»±c Ä‘en nhánh xuống tá» giấy.
Lục Tiệm ối lên một tiếng rồi kêu lên:
- Há»ng rồi.
Ninh Ngưng vá»™i vã đứng dáºy, quay lưng lấy thân mình che Ä‘i bức tranh, đôi má trắng bóc đỠbừng lên, mắt chằm chằm nhìn Lục Tiệm, đôi mắt trong veo còn lá»™ ra và i phần tức giáºn. Lục Tiệm gãi gãi đầu, lúng túng nói:
- Xin lá»—i, Ä‘á»u là tôi không tốt, là m há»ng bức há»a cá»§a cô rồi.
Ninh Ngưng nhìn y như có chút bực tức, nói:
- Anh đó, sao không ngoan ngoãn nằm nghỉ, lại trốn ra đây.
Lục Tiệm bất giác khẽ cưá»i, nói:
- Tôi là nam nhân, sao có thể nằm ỳ trên giưá»ng được?
Ninh Ngưng trừng mắt nhìn y, nói:
- Anh là nam nhân, nhưng cũng là bệnh nhân, mau vỠphòng đi.
Äã là nam tá» thì cho dù già trẻ khôn ngu, khi đối diện vá»›i nữ tá» xinh đẹp Ä‘á»u khó tránh khá»i có chút xấu tÃnh. Lục Tiệm tuy là ngưá»i thà nh tháºt nhưng dù thế nà o cÅ©ng khó tránh được thói thưá»ng, nghe váºy thì không những không quay vá» phòng mà ngược lại còn ngồi xuống má»™t tảng đá, cưá»i nói:
- Tôi ngồi đây má»™t chút, hÃt thở không khà cÅ©ng tốt.
Ninh Ngưng nhìn y có vẻ hết cách, thở dà i má»™t hÆ¡i rồi định dá»n dụng cụ vẽ. Lục Tiệm lại nói:
- Sao không vẽ nữa váºy?
Ninh Ngưng lưá»m y má»™t cái, thầm nghÄ©: “Anh dòm ngó như váºy, tôi là m sao vẽ nổi chứ?†Lại nghe Lục Tiệm nói:
- Bức tranh đó đẹp lắm, nếu không vẽ hết thì tháºt là đáng tiếc. Ôi, Ä‘á»u tại tôi không tốt là m cô giáºt mình, há»ng cả bức tranh đẹp.
Ninh Ngưng thấy y mặt đầy vẻ áy náy thì trong lòng sinh ra không nỡ, mặt hơi đỠlên nói:
- Tuy là anh không tốt, nhưng bức tranh đó cÅ©ng chưa há»ng đâu.
Rồi láºp tức mở tá» giấy ra, múa bút bôi thêm và o chá»— vết má»±c rÆ¡i, liá»n biến thà nh má»™t con nhặng xanh eo nhá» cánh nhẹ như muốn phá giấy bay ra. Ba vết má»±c còn lại thì được nối liá»n vá»›i nhau, tô thà nh má»™t con bướm lá»›n tung tăng, xuyên qua những bông hoa phóng khoáng dá»… thương.
Ninh Ngưng hoà n thà nh nốt những cây hoa cá» còn lại rồi há»i:
- Anh nói xem bức tranh nà y nên lấy tên gì?
Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi nói:
- Váºy gá»i là “tranh bướm vá»n hoa†có được không?
Ninh Ngưng nghe váºy thì má đỠbừng lên, thầm nghÄ©: “Nhìn anh trung háºu thà nh thá»±c mà đặt cái tên lại chẳng thà nh thá»±c gì cả.†Tuy nghÄ© như váºy nhưng vẫn theo lá»i Lục Tiệm viết tên bức tranh và o.
Lục Tiệm nhìn bức tranh khen ngợi không ngá»›t miệng. Ninh Ngưng nghe mà báºt cưá»i, nói:
- Anh chỉ nói đẹp, váºy cuối cùng đẹp ở đâu anh thá» nói xem nà o?
Lục Tiệm trợn mắt há miệng, hồi lâu mới nói:
- Äúng là đẹp, nhưng đẹp ở đâu thì tôi là ngưá»i thô lá»—, không nói ra được.
Ninh Ngưng khẽ cưá»i, nói:
- Nói hay lắm, chỉ mấy chữ ngưá»i thô lá»— là phá»§i sạch má»i thứ rồi. Ừm, trên bức tranh nà y còn má»™t chá»— không hợp lý, anh có nhìn ra không?
Lục Tiệm lại ngẩn ra, gãi gãi đầu ấp úng nói:
- Tôi là ngưá»i thô lỗ…
Ninh Ngưng bất giác báºt cưá»i, nói:
- Hai loại hoa nà y vốn không nở cùng lúc. Thược dược nở đêm xuân, còn lan Trân Châu lại nở và o ngà y hè. Tôi vẽ chúng cùng má»™t chá»— thá»±c ra ẩu hết chá»— nói, anh thì lại cứ nói là tranh đẹp, đúng là má»™t ngưá»i thô lá»— tháºt…
Nói rồi chăm chú nhìn Lục Tiệm miệng mỉm cưá»i, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch ranh mãnh.
Lục Tiệm mặt đỠđến mang tai, ho mấy tiếng rồi nói vẻ không phục:
- Cho dù thế nà o thì vẫn rất đẹp. Có ngưá»i từng nói là kiếp lá»±c cá»§a cô táºp trung ở hai mắt, vì váºy là ngưá»i vẽ rất đẹp.
Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:
- Là ai váºy?
Lục Tiệm nói:
- Tiên BÃch tá»· tá»·, tá»· ấy là cao thá»§ cá»§a Äịa bá»™, lá»i nói ra chắc chắn không sai đâu.
Ninh Ngưng im lặng hồi lâu rồi hừ khẽ, nói:
- Anh biết cÅ©ng nhiá»u cô gái quá nhỉ.
Lục Tiệm không ngỠcô lại nói ra câu nà y, còn đang cảm thấy bất ngỠthì lại nghe Ninh Ngưng thở dà i, nói:
- Tháºt ra tôi vẽ chẳng đẹp chút nà o cả. Có những lúc trong lòng tôi nghÄ© rất hay, nhưng lúc vẽ ra rồi thì lại thấy không thá»a đáng, nhìn thế nà o cÅ©ng không vừa ý. Ôi, so vá»›i các đại danh há»a xưa nay thì tôi còn kém nhiá»u lắm.
Trong đầu Lục Tiệm thì ý tưởng đối vá»›i tranh vẽ chỉ chia thà nh “đẹp†và “không đẹpâ€, nói tá»›i loại cảm xúc “mắt cao tay thấp†đó thì má»™t chút cÅ©ng không thông nên láºp tức im bặt không nói gì. Ninh Ngưng lại chằm chằm nhìn bức tranh đó ngẩn ngÆ¡ xuất thần, không ngỠđóa thược dược đó rá»±c rỡ như tháºt, lại dụ dá»— má»™t con ong máºt tá»›i đảo quanh bông hoa đó vo vo bay loạn cả lên, nhưng không biết là m thế nà o hạ xuống được.
Lục Tiệm cưá»i nói:
- Tôi nói đẹp mà , cô còn không thừa nháºn, bây giá» ngay cả ong cÅ©ng kéo tá»›i rồi đó.
Ninh Ngưng nghe y liên tục khen đẹp, lúc đầu thì cÅ©ng không để ý, nhưng nghe nhiá»u lần thì cÅ©ng tin tưởng mấy phần, trong dạ có chút hà i lòng liá»n mỉm cưá»i tươi tắn. Nhưng cô thấy Lục Tiệm lại ho mấy tiếng, vẻ mặt suy sụp thì liá»n nói:
- Trong sách thuốc có viết: “rảo bước trong vưá»nâ€, anh đã ra đây rồi thì tôi sẽ Ä‘i dạo vá»›i anh má»™t lúc, đối vá»›i cÆ¡ thể anh có lẽ cÅ©ng có Ãch lợi.
Rồi láºp tức đỡ Lục Tiệm lên cháºm rãi Ä‘i dạo trên con đưá»ng nhá» trong vưá»n hoa.
Lục Tiệm không nhịn được, há»i:
- Ninh cô nương, đây là chỗ nà o?
Ninh Ngưng nói:
- Äây là khu vưá»n cá»§a má»™t vị bằng hữu cá»§a chá»§ nhân.
Lục Tiệm nói:
- Nhóm ngưá»i cá»§a Trầm tiên sinh đâu, sao chỉ có má»™t mình cô ở đây.
Ninh Ngưng nói:
- Bá»n há» Ä‘i nghe ngóng tung tÃch cá»§a Ninh Bất Không rồi. Tôi thấy chá»§ nhân rất buồn bá»±c vá» việc nà y.
Lục Tiệm ồ lên một tiếng, nói:
- Váºy cÅ©ng không có gì lạ, Ninh Bất Không không chỉ giảo hoạt mà còn độc ác, hiện giá» lại có Sa Thiên Hoà n giúp đỡ nên như hổ má»c thêm cánh. Cô gặp Trầm tiên sinh thì phải nhắc nhở ông ấy để ông ấy cẩn tháºn.
Tà i sản của asturiasvn
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:27 PM .
07-04-2008, 05:46 AM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ninh Ngưng trầm ngâm chốc lát rồi lắc đầu nói:
- Không biết vì sao tôi vẫn cảm thấy cái tên Ninh Bất Không đó rất quen tai, giống như đã từng nghe qua rất lâu trước đây.
Lục Tiệm nói:
- Các vị Ä‘á»u há» Ninh, Ninh gì gì Ninh gì gì Ä‘á»u đã nghe qua, tất nhiên là quen tai rồi.
Ninh Ngưng nhìn y, cưá»i nói:
- Lần nà y anh cũng không ngốc lắm.
Lục Tiệm Ä‘ang cưá»i nói nhưng chá»›p mắt nét cưá»i bá»—ng biến mất hết, khẽ thở dà i rồi dừng bước nhìn má»™t khóm hoa cúc Ô Tư ngÆ¡ ngẩn xuất thần. Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:
- Anh sao váºy?
Lục Tiệm ánh mắt rối loạn, bỗng thở dà i nói:
- Trước đây, má»—i lần tôi là m việc gì tốt A Tình lại khen tôi “không ngốc lắmâ€. Giá»ng nói vừa rồi cá»§a cô so vá»›i, so vá»›i cô ấy tháºt giống lắm.
Ninh Ngưng trong lòng chua xót, trầm mặc má»™t chút rồi gượng cưá»i nói:
- Anh đừng lo lắng, vị cô nương A Tình đó là ngưá»i tốt sẽ gặp may mắn, nhất định không sao đâu.
Lục Tiệm quay đầu nhìn cô, và nh mắt đỠhoe rồi chợt nắm chặt tay cô, run giá»ng nói:
- Ninh cô nương, câu chúc vừa rồi cá»§a cô cả Ä‘á»i nà y tôi sẽ nhá»› kỹ…
Ninh Ngưng lặng lẽ rút tay vá», cúi đầu không nói. Lục Tiệm tá»± biết vừa rồi thất lá»… nên cÅ©ng ngượng ngáºp không nói gì. Qua má»™t lúc lâu, Ninh Ngưng lại há»i:
- Anh đã từng nói Ninh Bất Không là kiếp chá»§ cá»§a anh, váºy anh tại sao lại trở thà nh kiếp nô thế?
Lục Tiệm Ä‘em những việc đã trải qua kể lại, rồi há»i:
- Còn cô?
Ninh Ngưng nói:
- Tôi là trẻ mồ côi, lúc chá»§ nhân nháºn tôi vá» thì tôi còn nhá» tuổi, chẳng biết gì cả. Sau đó chá»§ nhân bảo tôi luyện “Hắc Thiên thư†tôi cÅ©ng luyện thôi. Nói ra thì cÅ©ng không rắc rối như vá»›i anh.
Lục Tiệm thở dà i, nói:
- Trầm tiên sinh những việc khác còn tốt, nhưng việc luyện nô nà y đúng là độc ác cùng cực.
Ninh Ngưng thản nhiên nói:
- Quen rồi là được.
Nói đến đó, cô chăm chú nhìn Lục Tiệm rồi bá»—ng cưá»i nói:
- Tôi lại quên mất rồi, kẻ kiếp nô là anh đó lại không chịu nghe lá»i chút nà o.
Lục Tiệm nói:
- Con ngưá»i sinh ra trong trá»i đất, mạng sống chẳng phải như má»™t hÆ¡i thở sao?
Tiếng nói còn chưa dứt thì bá»—ng nghe má»™t trà ng tiếng ồn, hai ngưá»i đưa mắt nhìn qua thì thấy Mạc Ất, Tiết NhÄ© Ä‘i và o trong vưá»n. Ninh Ngưng sợ ngưá»i ta chê cưá»i nên vá»™i buông khuá»·u tay Lục Tiệm ra.
Tiết Nhĩ từ xa đã nói:
- Ngưng nhi, xem bá»n ta Ä‘em cho cô cái gì nà y?
Nói rồi lấy ra má»™t cuá»™n tranh vẽ đưa tá»›i. Ninh Ngưng đón lấy mở ra xem liá»n kêu lên ối chà , mừng rỡ nói:
- Là “Tuyết Trúc đồ†cá»§a Văn Äồng, các ngưá»i lừa được ở đâu váºy?
Tiết Nhĩ nói:
- Chủ nhân mua được từ một văn sĩ nghèo, mất hai trăm lượng bạc.
Ninh Ngưng khẽ gáºt đầu, nhìn những cây trúc tuyết trong tranh đến nháºp thần, không tá»± kìm chế được dùng đầu ngón tay từng chút từng chút vẽ theo. Lục Tiệm hiếu kỳ nói:
- Văn Äồng đó là ai váºy?
Ninh Ngưng cưá»i nói:
- Ông ta là ngưá»i vẽ trúc có tiếng thá»i Bắc Tống, là ngưá»i thân cá»§a Tô Äông Pha. Cây trúc ông ta vẽ ra hoặc là phóng khoáng đẹp đẽ, hoặc là khà thế kinh ngưá»i, có thể nói không có gió cÅ©ng chuyển động, không đầy má»™t thước nhưng lại có khà thế vạn trượng. Trúc cá»§a Văn Äồng, sÆ¡n thá»§y cá»§a Vương Duy, nhân váºt cá»§a Ngô Äạo Tá», hoa lá chim muông cá»§a Tống Huy Tông, tuấn mã cá»§a Triệu Mạnh tôi Ä‘á»u rất thÃch.
- Cháºm đã. – Lục Tiệm kêu lên – Cô nói đến Tống Huy Tông, có phải là má»™t tên hôn quân không?
Ninh Ngưng nói:
- Váºy thì có liên quan gì. Ông ta là m hoà ng đế không giá»i, nhưng vẽ lại rất đẹp đấy.
Lục Tiệm tức giáºn nói:
- Váºy cÅ©ng không được, đã là hôn quân thì không thể há»c tranh cá»§a ông ta.
Má»i ngưá»i quay mặt nhìn nhau rồi đột nhiên hi hi ha ha cưá»i lá»›n. Lục Tiệm trong lòng rất không phục, nói:
- Các vị cưá»i gì chứ? Chẳng lẽ tôi nói sai hay sao?
Ninh Ngưng nhìn ngắm y khẽ mỉm cưá»i rồi thầm nghÄ©: “Y tuổi còn nhá» mà lại cổ há»§ quá.†Chợt nghÄ© đến má»™t việc, liá»n há»i:
- Tiết NhÄ©, các vị không phải Ä‘i tìm tung tÃch Ninh Bất Không ư? Sao lại quay vá»?
Lục Tiệm nghe váºy vá»™i dá»ng tai nghe ngóng. Mạc Ất nói:
- Chá»§ nhân thăm dò ra tin tức cá»§a hắn, nói là “việc quân quý ở thần tốc†nên láºp tức Ä‘uổi theo rồi, và bảo bá»n ta đến đón cô.
Ninh Ngưng ngạc nhiên nói:
- Äón tôi là m gì?
Rồi đưa mắt nhìn Lục Tiệm, nhÃu mà y nói:
- Còn y thì sao?
Mạc Ất nói:
- Chủ nhân nói là nếu y chưa chết thì chi bằng cũng cùng đi luôn.
Lục Tiệm mừng rỡ nói:
- Váºy thì tốt quá rồi.
Ninh Ngưng biết y lo lắng việc sống chết cá»§a Diêu Tình nên dù có chút tăm tÃch cÅ©ng sẽ không bá» qua, không khá»i trong lòng chán nản, không nói gì nữa.
Bốn ngưá»i ra khá»i vưá»n, thuê má»™t cá»— xe ngá»±a Ä‘i vá» hướng nam. Ninh Ngưng há»i:
- VỠphương nam ư?
Mạc Ất gáºt đầu nói:
- Äúng rồi, xem tình hình thì tên há» Ninh đó cÅ©ng Ä‘ang Ä‘uổi theo ai đó.
Lục Tiệm kinh hãi mừng rỡ không xiết, buột miệng nói:
- Äuổi theo ngưá»i, chẳng lẽ là …
NghÄ© rồi nắm chặt bà n tay, thân mình run lên lá»™ vẻ kÃch động. Mạc Ất tiếp lá»i nói:
- Ngươi đừng vội mừng rỡ, chủ nhân cũng chỉ đoán thế thôi.
Ninh Ngưng im lặng không lên tiếng, ngưng thần nghiá»n ngẫm bức tranh vẽ trúc trong tay, có vẻ như lòng đã ở đâu xa, hoà n toà n không để ý đến những lá»i đó. Lục Tiệm nghe được tin nà y thì hy vá»ng trá»—i dáºy, tâm tình cÅ©ng nghiêng ngả theo cá»— xe ngá»±a kia, lúc cao lúc thấp, lúc buồn lúc vui. Bệnh nặng cá»§a y chưa tan, lại lo lắng như váºy nên nghÄ© ngợi má»™t hồi lại bắt đầu báºt ho, động đến tim gan rồi ho ra má»™t ngụm máu.
Ninh Ngưng cả kinh, vội cuộn bức tranh trúc lại, nói:
- Mạc Ất, Tiết Nhĩ, mau tìm một chỗ dừng lại nghỉ ngơi.
Mạc Ất kéo rèm xe lên nhìn ngó rồi nói:
- Trước mặt có một quán trà .
Liá»n láºp tức gá»i phu xe dừng lại chá»— quán trà .
Bốn ngưá»i xuống xe và o quán, Ninh Ngưng gá»i má»™t chén trà nóng cho Lục Tiệm uống, lại gá»i lấy mấy món Ä‘iểm tâm nhá» má»m. Lục Tiệm ăn hai cái bánh sữa và uống mấy há»›p trà nóng thì ná»™i tạng cÅ©ng nhẹ bá»›t Ä‘i nhiá»u, nhìn Ninh Ngưng mỉm cưá»i. Ninh Ngưng lại nhìn ngắm y đầy vẻ buồn rầu.
Lúc nà y bá»—ng nghe tiếng vó ngá»±a vang lên rồi dừng lại ngoà i quán, khách uống trà trong quán cÅ©ng ngưng tiếng tranh luáºn. Lục Tiệm đưa mắt nhìn qua thì thấy Diệp Phạm phe phẩy má»™t cây quạt giấy nhẹ nhạng Ä‘i và o, sau lưng là tám tên tùy tùng, có sáu tên phải băng bó, treo tay cuốn chân, dáng vẻ mệt má»i. Lục Tiệm không thấy Cốc Chẩn thì trong lòng hÆ¡i chấn động, thầm nghÄ©: “Chẳng lẽ hắn thông minh cảnh giác, đã thoát được má»™t mạng.†NghÄ© váºy liá»n âm thầm mừng rỡ.
Tà i sản của asturiasvn
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:29 PM .
07-04-2008, 05:48 AM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
CHÆ¯Æ NG 26: Äá»’NG HÀNH
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 26 – Hồi 1
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Diệp Phạm nhìn thấy Lục Tiệm thì ánh mắt lấp lóe, hiên ngang ngồi xuống gá»i lấy má»™t bình trà rồi cháºm rãi thưởng thức, nhưng hai mắt trước sau vẫn không chá»›p lấy má»™t cái chằm chằm nhìn Lục Tiệm. Ninh Ngưng nhìn thấy, lại trông Lục Tiệm vẻ mặt rất không tá»± nhiên thì biết có Ä‘iá»u không hay, liá»n vá»™i và ng trả tiá»n rồi đỡ Lục Tiệm ra khá»i quán trà . Xe ngá»±a chuyển động rồi Ninh Ngưng má»›i há»i:
- Lục Tiệm, anh biết ngưá»i vừa rồi ư?
Lục Tiệm nói:
- Tôi biết chứ, hắn tên là Diệp Phạm.
Má»i ngưá»i đồng loạt biến sắc, Mạc Ất thất thanh nói:
- Bất Láºu Hải Nhãn?
Tiếng nói còn chưa dứt, thân xe bá»—ng kêu lách cách rồi đột ngá»™t dừng lại. Phu xe quất ngá»±a Ä‘en đét, hai con ngá»±a ra sức chồm tá»›i gần như bốn chân vá»t cả lên mà xe ngá»±a vẫn hoà n toà n bất động.
Những ngưá»i trên sẽ Ä‘á»u mặt trắng bệch, lại nghe có ngưá»i cưá»i nói:
- Xuống cả đi.
Bốn ngưá»i nhìn nhau má»™t chút rồi xuống xe ngá»±a, chỉ thấy Diệp Phạm đứng bên cạnh xe cưá»i há» há» nắm chặt bánh xe, cho dù hai con ngá»±a có lồng lên thế nà o thì bánh xe vẫn không hỠđộng Ä‘áºy.
Hắn ra tay uy hiếp trước, lá»™ ra má»™t chút thần công, má»i ngưá»i Ä‘á»u phải khiếp sợ. Lục Tiệm nghiến răng cao giá»ng nói:
- Diệp tiên sinh, ngưá»i đắc tá»™i là tôi, chẳng liên quan gì đến bá»n há» cả.
Diệp Phạm hừ má»™t tiếng, cháºm rãi nói:
- Cốc Chẩn đâu?
Lục Tiệm nghe câu nà y thì cà ng nắm chắc Cốc Chẩn đã thoát thân, trong lòng ổn định liá»n lắc đầu nói:
- Tôi không gặp hắn.
Diệp Phạm ánh mắt trở nên lạnh lẽo, cưá»i nhạt nói:
- Còn đứa truyá»n nhân cá»§a Äịa Mẫu đâu?
Lục Tiệm nói:
- Tôi lạc mất cô ấy rồi.
Diệp Phạm trợn hai mắt, vẻ độc ác bốc lên trên mặt, chợt cưá»i dà i rồi kêu lên:
- Hay lắm.
Bà n tay hÆ¡i trầm xuống, rầm má»™t tiếng cái xe ngá»±a đó liá»n như tá» giấy má»ng gãy là m hai Ä‘oạn. Kình lá»±c vẫn không ngừng lại, dồn theo dây cương đến thẳng thân ngá»±a, hai con ngá»±a kia kêu lên thảm thiết rồi lảo đảo lắc lư chạy mấy trượng rồi bá»—ng cùng quỵ xuống, mồm mắt tai mÅ©i ứa máu ra.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u biến sắc, tên phu xe lại cà ng khiếp sợ, hai chân nhÅ©n ra ngã lăn xuống đất. Diệp Phạm má»™t tay chống eo, ngá»a mặt cưá»i nhạt nói:
- Tiểu tá» thối, ta há»i má»™t lần nữa, Cốc Chẩn và truyá»n nhân cá»§a Äịa Mẫu ở đâu?
Lục Tiệm thấy tên phu xe kia nước mắt ròng ròng, cả ngưá»i run rẩy thì trong lòng vô cùng bất bình, thầm nghÄ© Diệp Phạm má»™t chưởng giết mình thì cÅ©ng coi như xong, nhưng lúc nà y vì muốn láºp uy mà phá xe giết ngá»±a, chẳng phải Ä‘áºp vỡ bát cÆ¡m cá»§a ngưá»i ta hay sao. NghÄ© đến đó thì máu nóng bừng bừng, bất kể Ninh Ngưng Ä‘ang kéo tay áo cứ lá»›n giá»ng kêu lên:
- Äừng nói tôi không biết, cho dù có biết cÅ©ng đừng mong tôi thốt ra má»™t tiếng.
Diệp Phạm chằm chằm nhìn y rồi đột ngá»™t cưá»i nói:
- Tiểu tá», ngươi có biết ta vì sao lại là m chá»§ nhân Ngục đảo không?
Lục Tiệm lắc lắc đầu, Diệp Phạm cưá»i âm trầm, từ từ nói:
- Chỉ vì trong NgÅ© tôn thì thá»§ Ä‘oạn hà nh hạ ngưá»i cá»§a Diệp má»— là cao nhất, cho dù là hán tỠđúc bằng sắt mà rÆ¡i và o tay ta thì Diệp má»— cÅ©ng có thể khiến hắn má»m ra như nước.
Nói rồi quát một tiếng tiến lên, năm ngón tay xòe ra chụp tới Lục Tiệm.
Mạc Ất biết rõ Lục Tiệm không có sức chống cá»± nên nghiến răng đánh há» quyá»n phải ra, chưởng trái lại từ dưới khuá»·u tay đánh xuyên qua, còn chưa đánh tá»›i nÆ¡i thì cổ tay Diệp Phạm xoay chuyển, nhẹ nhà ng chụp ngang ra giữ chặt lấy cổ tay Mạc Ất. Mạc Ất kiến thức tuy rá»™ng nhưng công lá»±c lại bình thưá»ng không có gì kỳ ảo, nói đến đánh nhau thì chỉ có thể bắt nạt loại như Cốc Chẩn mà thôi. Lão bá»—ng cảm thấy cổ tay bị xiết chặt Ä‘au đớn vô cùng rồi cách má»™t tiếng, tay trái đã bị đẩy tráºt khá»i khá»›p bả vai.
Mạc Ất kêu thảm má»™t tiếng, hai mắt trợn ngược ngất xỉu Ä‘i. Tiết NhÄ© rất thân thiết vá»›i Mạc Ất, thấy váºy thì hét lá»›n múa quyá»n xông tá»›i Diệp Phạm. Diệp Phạm thả Mạc Ất ra, đưa tay túm lấy cái tai to tướng cá»§a Tiết NhÄ© rồi nhấc lên khiến lão hai chân lÆ¡ lá»ng trên không. Tiết NhÄ© bất giác gà o khóc thảm thiết, Diệp Phạm thì ha ha cưá»i nói:
- Tiểu quái váºt nhà ngươi, có tin là ta sẽ vặt cái tai chó cá»§a ngươi xuống không.
Tiết Nhĩ đau không chịu nổi, Diệp Phạm nói một câu là lão lại kêu thảm một tiếng, nước mắt không cầm được rơi xuống.
Lục Tiệm căm tức buồn bực, bất giác kêu lên:
- Diệp Phạm, ông là cao thủ thà nh danh, bắt nạt kẻ yếu có gì là bản lĩnh? Nếu có khả năng thì hà nh hạ tôi là được rồi.
Diệp Phạm cưá»i nhạt, nói:
- Ta cứ muốn hà nh hạ hắn đấy, Hừ hừ, biết Ä‘iá»u thì nói ra tung tÃch cá»§a Cốc Chẩn và truyá»n nhân Äịa Mẫu Ä‘i.
Lục Tiệm không là m thế nà o được, liá»n nghÄ© thầm: “Äến chết là cùng†rồi chợt nghiến răng thấp đầu xuống ra sức húc vá» phÃa Diệp Phạm. Diệp Phạm thấy y dùng đến chiêu thức quyết liệt như váºy thì láºp tức thu lại nét cưá»i, múa tay lên túm lấy cổ Lục Tiệm quát:
- Quỳ xuống.
Lục Tiệm thân thể không có sức lá»±c, liá»n theo tiếng ngã quỵ xuống.
Diệp Phạm vốn có chút e sợ “Thiên Kiếp Ngá»± Binh pháp†cá»§a y, vạn lần không ngá» chỉ má»™t chiêu là khống chế được ngưá»i nà y nên láºp tức vô cùng đắc ý ngá»a mặt cưá»i lá»›n. Äúng lúc đó chợt cảm thấy hai tay Ä‘au đớn như bị lá»a đốt, Diệp Phạm biến sắc mặt thả hai ngưá»i ra rồi đảo mắt nhìn vá» phÃa Ninh Ngưng. Ãnh mắt hai ngưá»i vừa tiếp xúc, Diệp Phạm vá»™i vã quay đầu Ä‘i, khóe mắt vẫn bị Ä‘au má»™t chút.
Diệp Phạm má»™t chút bất cẩn suýt nữa đã bị “Äồng Trung kiếm†là m hai mắt bị thương nên kinh hãi tức giáºn không xiết, rÃt giá»ng nói:
- Tiện nhân muốn chết ư?
Chỉ vút má»™t cái đã đến trước mặt Ninh Ngưng, hai ngón tay như trùy đâm và o hai mắt cô. Lục Tiệm trong lúc nóng vá»™i cÅ©ng không biết lấy khà lá»±c từ đâu ra liá»n nhà o vá» phÃa trước ôm chặt lấy bắp chân Diệp Phạm. Diệp Phạm vừa rồi kiểm tra kinh mạch Lục Tiệm, biết rõ y bị ná»™i thương không khác gì phế nhân nên không để ý đến y, không ngá» y nóng vá»™i liá»n liá»u mạng, lại có thể ôm chặt lấy mình thì bất giác hÆ¡i kinh hãi, sợ y giở trò nên dồn chân khà và o chân, tay trái lại Ä‘áºp xuống lưng Lục Tiệm. Lục Tiệm hai tay má»m nhÅ©n chầm cháºm buông ra, láºp tức hét lá»›n má»™t tiếng rồi há to miệng cắn má»™t phát và o mắt cá chân Diệp Phạm.
Diệp Phạm có chân khà há»™ thể, hoà n toà n không sợ y cắn nhưng tình hình đó quả rất bất tiện, không khá»i tức giáºn dữ nói:
- Äồ chó chết, có tin lão tỠđá chết ngươi không?
Lục Tiệm vốn có lòng liá»u chết nên hai mắt đỠngầu không chịu nhả ra. Diệp Phạm giÆ¡ chân định đá, nhưng lại sợ má»™t cước đá chết y là m mất Ä‘i tin tức vá» Cốc Chẩn và Diêu Tình. Còn Ä‘ang do dá»± thì Ninh Ngưng lại phát “Äồng Trung kiếmâ€. Diệp Phạm rÃt lên má»™t tiếng, múa chưởng chặn lại. Ninh Ngưng không là m thế nà o được, đà nh tung mình lao tá»›i cầm cuá»™n tranh trong tay ra sức đánh Ä‘áºp. Diệp Phạm giÆ¡ tay cản, Ninh Ngưng chỉ cảm thấy luồng đại lá»±c trà n tá»›i, thân mình không Ä‘iá»u khiển được bay ra hÆ¡n trượng va và o má»™t thân cây, đầu váng mắt hoa ngất xỉu Ä‘i.
Diệp Phạm đánh ngất Ninh Ngưng rồi cúi ngưá»i chụp Lục Tiệm lên dà xuống bùn, lạnh nhạt cưá»i nói:
- Ngươi cắn à , cắn à , ha ha, bùn đất ăn có ngon không, gạch đá ăn có ngon không?
Diệp Phạm trấn thá»§ ngục đảo, quanh năm quản thúc tù nhân nên đã luyện được lòng dạ như gá»— đá, hà nh hạ ngưá»i rất tà n nhẫn. Lục Tiệm khà giáºn không phát ra được, vùng vẫy và i cái rồi ngất xỉu Ä‘i.
Tên phu xe kia nhìn thấy Diệp Phạm hà nh hung thì khiếp sợ đến hai chân má»m nhÅ©n, cả ngưá»i run lên cầm cáºp, ngay cả dÅ©ng khà để bá» chạy cÅ©ng không có. Tiết NhÄ© vốn nhát gan, thấy váºy đã không dám xông lên giúp bạn nhưng cÅ©ng không chịu bá» rÆ¡i má»i ngưá»i chạy trốn, chỉ co ro má»™t góc hu hu khóc lên.
Khóc được mấy tiếng thì đôi tai lão rất thÃnh, bá»—ng nghe đằng xa truyá»n đến tiếng bước chân cồm cá»™p, khà thế kinh ngưá»i. Lúc Tiết NhÄ© nghe được thì còn cách xa hai dặm, còn Ä‘ang suy nghÄ© thì đã đến gần tá»›i nÆ¡i. Tiết NhÄ© Ä‘ang muốn quay đầu nhìn thì bá»—ng nghe vù má»™t tiếng như có mÅ©i tên cứng vá»t qua trên đầu rồi bắn thắng tá»›i Diệp Phạm.
Diệp Phạm nghe tiếng gió liá»n vung chưởng quét ra, váºt kia va và o chưởng lá»±c cá»§a hắn liá»n bốp má»™t tiếng vỡ ra tung tóe, hóa ra là má»™t cục đất bùn. Diệp Phạm cánh tay phát tê, trong lòng thầm kinh hãi vừa định quay ngưá»i thì bá»—ng nghe má»™t tiếng quát lá»›n như sấm động. Hắn không kịp suy nghÄ©, liá»n thả Lục Tiệm ra rồi xoay lại đánh vù má»™t chưởng tá»›i ngưá»i kia.
Bùng má»™t tiếng, hai luồng kình lá»±c giao nhau trên không, ở giữa như có ánh sáng trắng vá»t ra. Diệp Phạm thất thanh nấc lên, lùi lại mấy bước. Tiết NhÄ© hÆ¡i kinh hãi ngạc nhiên, định thần nhìn qua thì chỉ thấy trước mặt có má»™t ngưá»i cao lá»›n khôi vÄ©, ánh mắt nghiêm nghị, chẳng phải “Lôi Äế Tá»â€ Ngu Chiếu thì là ai.
Ngu Chiếu chưởng trái đẩy lùi Diệp Phạm, tay phải chụp Lục Tiệm lên ném vá» phÃa sau, quát lá»›n:
- Cô để ý đến y.
Tiết Nhĩ vừa định kêu lên thì bỗng thấy một cái bóng đỠphá không lao tới, nhẹ nhà ng đỡ lấy Lục Tiệm, lúc rơi xuống đất thì lại hiện rõ là một Di nữ áo hồng.
Di nữ đó chÃnh là Tiên BÃch, cô thấy Lục Tiệm mặt đầy máu, khà tức yếu á»›t thì vừa kinh hãi vừa tức giáºn cao giá»ng nói:
- Ngu Chiếu, đừng buông tha cho thằng cha đó, Lục Tiệm y, y sắp chết rồi.
Nói đến đó sống mũi cay cay, hai mắt đỠhoe.
Ngu Chiếu mà y ráºm nhướng lên, khà giáºn bùng bùng trên mặt, chá»i mắng:
- Con rùa chó chết hỠDiệp kia, trước hết hãy đỡ ba trăm chưởng của ta rồi nói tiếp.
Rồi không chá» giải thÃch đã đánh luôn mấy chưởng. Diệp Phạm tránh qua rồi váºn chưởng phản kÃch, nói:
- HỠNgu kia, ngươi đánh lén sau lưng, có gì là hảo hán.
Ngu Chiếu phì một tiếng, nói:
- Äồ chó chết nhà ngươi cÅ©ng đòi luáºn hảo hán vá»›i ta ư?
Tà i sản của asturiasvn
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:30 PM .
07-04-2008, 05:48 AM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
THÆ¯Æ NG HẢI – PHƯỢNG CA
Chương 26 – Hồi 2
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Hai ngưá»i vốn là đối thá»§ cÅ© trên Ä‘á»i, trước đây đã đánh nhau mấy lần khó phân thắng bại. Mấy năm nay hai ngưá»i má»™t thì là m báo ẩn ở Côn Luân, má»™t ngưá»i thì là m rồng nấp ở Äông Hải, đã lâu không gặp nên lần nà y đối mặt Ä‘á»u có tiến bá»™. Ngu Chiếu luyện thà nh “Lôi Âm Äiện Longâ€, Ä‘iện sấm cùng hợp công thá»§ tá»± nhiên. “Kình Tức công†cá»§a Diệp Phạm cÅ©ng đạt đến chá»— siêu phà m, sáu loại kình lá»±c kỳ diệu phân hợp theo ý muốn. Hai môn kỳ công nà y uy lá»±c Ä‘á»u rất lá»›n, giÆ¡ tay nhấc chân không gì không phá được. Ngưá»i ngoà i chỉ thấy trên đưá»ng có hai bóng ngưá»i má»™t xanh má»™t xám thế như cuồng phong cuốn lấy nhau, khuấy động đến mức cuồng sa bốc mù trá»i, chưởng phong giao nhau chấn động ầm ầm. Mặt đất nÆ¡i chưởng lá»±c đánh và o lưu lại vô số lá»— thá»§ng như bị dùng xẻng đà o lên váºy.
Ngưá»i qua đưá»ng thấy tình hình bên nà y thì trong lòng khiếp sợ, nà o dám đến gần mà thi nhau đứng cách mấy dặm xa xa nhìn lại, trong đó có mấy kẻ hiếu sá»± muốn theo dõi hình ảnh cá»§a hai ngưá»i, nhưng chỉ nhìn giây lát đã cảm thấy mắt hoa lên, lồng ngá»±c nghẹn lại, phải chuyển ánh mắt Ä‘i thì má»›i thoải mái má»™t chút.
Ngu Chiếu đột nhiên cao giá»ng hét lên:
- Diệp Phạm, chá»— nà y là đưá»ng lá»›n là m ngưá»i ta khiếp sợ. Ngươi dám cùng ta tìm má»™t chá»— núi sâu đánh con mẹ nó ba ngà y ba đêm không?
Diệp Phạm cưá»i nhạt nói:
- Diệp má»— chÃnh là có ý đó, không phân sống chết thì quyết không dừng tay.
Ngu Chiếu nói:
- Hay lắm, hay lắm.
Diệp Phạm nói:
- Äi, Ä‘i nà o.
Hai ngưá»i vừa đấu vừa nói giống như tán gẫu, vừa nói vừa xoay xoay vòng vòng chui và o cánh rừng bên đưá»ng, tiếng lách cách vang lên không ngá»›t, cây cối cản đưá»ng Ä‘á»u đổ sụp xuống như quân cá» váºy.
Tiên BÃch nhìn hai ngưá»i xa dần, trong lòng lo lắng cho thắng bại an nguy cá»§a Ngu Chiếu cau mà y buồn rầu. Lại nhìn Lục Tiệm thì ná»—i buồn cà ng dâng lên trong lòng, láºp tức lấy trong túi đồ tùy thân ra mấy bình thuốc trá»™n và o vá»›i nhau rồi cho Lục Tiệm uống, đồng thá»i váºn chân khà dồn và o cÆ¡ thể Lục Tiệm để thúc đẩy sức thuốc.
Trong bát bá»™ thì Äịa bá»™ chá»§ vỠ“Sinhâ€, từ Äịa Mẫu trở xuống Ä‘á»u giá»i y thuáºt. Tiên BÃch theo bệnh cho thuốc, chân khà lại rất thuần háºu nên lưu chuyển má»™t vòng là hÆ¡i thở cá»§a Lục Tiệm đã mạnh dần, mạch Ä‘áºp cÅ©ng vững lên. Chỉ là Tiên BÃch đẩy khà và o lại phát hiện ra trong cÆ¡ thể Lục Tiệm có biến cố lá»›n, láºp tức nhướng mà y vẻ mặt nghiêm trá»ng. Trong lúc trầm ngâm thì chợt nghe tiếng rên rỉ, chÃnh là Mạc Ất đã tỉnh lại.
Tiên BÃch đứng dáºy tiến tá»›i, tiếp lại xương tay cho Mạc Ất rồi dùng cà nh cây băng bó, lại cho lão mấy loại thuốc giảm Ä‘au, Mạc Ất liên thanh cảm tạ. Tiên BÃch lại đến bên ngưá»i Ninh Ngưng cúi mình quan sát. Tiết NhÄ© trong lòng lo lắng, tiến đến há»i han:
- Ngưng nhi có sao không?
Tiên BÃch thấy hai tai lão kỳ quái thì ý nghÄ© chuyển động, mỉm cưá»i nói:
- Ông là Tiết Nhĩ phải không?
Tiết Nhĩ cả kinh nói:
- Cô biết ta ư?
Tiên BÃch gáºt đầu nói:
- Ông là Tiết NhÄ© thì vị cô nương nà y chắc là Ninh Ngưng, ngưá»i đầu to kia là Mạc Ất…
Rồi nhìn tên phu xe có vẻ không đoán ra, ngần ngừ nói:
- Hắn… là Tần Tri Vị ư?
Tiết Nhĩ lắc đầu nói:
- Hắn không phải là Tần lão đầu, hắn là ngưá»i rong xe thôi.
Tiên BÃch ngẩn ra, tá»± cưá»i chÃnh mình rồi nói:
- Tôi là Tiên BÃch, đến từ Äịa bá»™.
Tiết NhÄ© nghe câu nà y thì vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lá»™ vẻ tôn kÃnh, nói:
- Thì ra là Tiên BÃch tiểu thư, lệnh tôn vẫn khá»e chứ?
- Äã phiá»n ông phải lo lắng cho ngưá»i rồi. – Tiên BÃch cưá»i nói – Cha tôi vẫn khá»e, ông ấy rất nhá»› mong ông, thưá»ng nói giang hồ hiểm ác, sợ ông không thể tá»± bảo vệ.
Tiết Nhĩ lộ vẻ cảm động, khịt khịt mũi nói:
- Lần trước ta gặp lệnh tôn thì tuổi vẫn còn nhá», nhưng ông ấy đối xá» rất tốt vá»›i ta…
Tiên BÃch thấy khóe mắt lão ươn ướt thì bất giác thở dà i nói:
- Ông đừng buồn, tương lai nhất định có thể gặp lại mà .
Tiết NhÄ© gáºt đầu, trấn tÄ©nh tâm tình, lại há»i:
- Ngưng nhi có sao không?
Tiên BÃch nói:
- Diệp Phạm có nương tay, cô ấy chỉ bị nghẹt thở thôi.
Nói rồi ôm Ninh Ngưng lên xoa bóp má»™t hồi, Ninh Ngưng phì ra má»™t hÆ¡i trá»c khà rồi mở to hai mắt, bá»—ng nháºn thấy mình nằm trong lòng má»™t nữ tá» xa lạ thì hÆ¡i thẹn thùng, nói:
- Cô, cô là …
Tiết NhÄ© tiếp lá»i nói:
- Cô ấy là Tiên BÃch tiểu thư.
Tiên BÃch có danh tiếng rất lá»›n trong đám kiếp nô cá»§a Tây Thà nh, Ninh Ngưng tuy chưa từng gặp gỡ nhưng đã nghe tên từ lâu, liá»n láºp tức vùng dáºy khom ngưá»i thi lá»… rồi nhìn nhân váºt có tÃnh huyá»n thoại nà y ánh mắt có chút hiếu kỳ. Tiên BÃch cÅ©ng nhìn cô, đột nhiên cưá»i nói:
- Sá»›m đã nghe nói “Huyá»n Äồng†Ninh Ngưng là má»™t vị mỹ nhân, hôm nay gặp mặt đúng là tiếng đồn không sai.
Ninh Ngưng hai má đỠbừng, thẹn thùng nói:
- Tỷ tỷ mới xinh đẹp đấy.
Rồi ánh mắt chuyển Ä‘i, thấy Lục Tiệm mặt đầy vết máu hôn mê bất tỉnh, cÅ©ng không biết y bị thương thế nà o thì bất giác trong lòng nóng nảy, lại sợ bị Tiên BÃch nhìn ra nên không dám há»i han, nhưng ánh mắt vẫn dÃnh lên ngưá»i Lục Tiệm.
Tiên BÃch qua cá»a tình đã lâu nên hiểu rõ tình ý nam nữ, chỉ hÆ¡i lưu ý đã nhìn ra tâm tư cá»§a Ninh Ngưng, láºp tức mà y liá»…u nhướng lên, thầm tá»± buồn rầu: “Cô bé nà y quan tâm đến Lục Tiệm không phải bình thưá»ng, chỉ là hai ngưá»i bá»n nó Ä‘á»u là kiếp nô, theo Ä‘iá»u luáºt thứ tư thì sao có thể kết hợp được? Ôi, đệ đệ Lục Tiệm nà y cá»§a ta, váºn may tháºt là không đủ.â€
Cô nghÄ© đến đó liá»n than má»™t tiếng rồi nói vá»›i Tiết NhÄ©:
- Ông qua ôm Lục Tiệm đệ đệ.
Rồi lại lấy trong túi ra một số ngân lượng đưa cho tên phu xe kia, nói:
- Số bạc nà y coi như để bồi thưá»ng cho xe ngá»±a cá»§a ngươi.
Ngưá»i phu xe đón lấy ngân lượng ná»a kinh hãi ná»a mừng rỡ, cảm tạ má»™t trà ng rồi Ä‘i.
Tiên BÃch và má»i ngưá»i tạm đến má»™t nhà gần đó nghỉ ngÆ¡i, nghỉ chưa bao lâu thì Lục Tiệm đã tỉnh lại, thấy Tiên BÃch thì má»›i biết lần nà y may được cô và Ngu Chiếu cứu giúp, lại cà ng cảm kÃch, há»i:
- Ngu tiên sinh và tỷ tỷ sao cũng đến đây?
- Còn không phải vì A Tình đó cá»§a đệ ư. – Tiên BÃch thở dà i nói – Bây giỠước hẹn bảy ngà y đã qua, há»a tượng tổ sư nhất định phải lấy vá» rồi.
Lục Tiệm cưá»i khổ nói:
- Tá»· tá»· không cần phải phà tâm nữa. A Tình hiện giỠđối mặt vá»›i cưá»ng địch, ngay cả sống chết cÅ©ng còn chưa biết nữa.
Tiên BÃch há»i nguồn cÆ¡n, Lục Tiệm liá»n kể lại. Tiên BÃch nghe nói Ninh Bất Không, Sa Thiên Hoà n quay vá» Trung Thổ thì mà y liá»…u nhÃu lên, lại nghe nói Diêu Tình rÆ¡i xuống khe sâu, sống chết khó biết thì lắc đầu nói:
- Ngươi yên tâm, cô ta nhất định còn sống.
Lục Tiệm sững sá», trong lòng bùng lên má»™t tráºn vui mừng Ä‘iên cuồng, thất thanh nói:
- Tỷ tỷ gặp cô ấy rồi ư?
- Ta chưa gặp. – Tiên BÃch nói – Nhưng có đệ tá» Äịa bá»™ hôm qua đã phát hiện ám ngữ cá»§a Äịa bá»™ do Diêu Tình lưu lại trên tưá»ng má»™t khách sạn, đại ý nói rằng gặp phải cưá»ng địch, muốn đến Thiên Trụ sÆ¡n trốn tránh.
Lục Tiệm mừng rỡ rồi lại nghi ngá», trầm ngâm nói:
- Cô ấy vì sao lại ghi lá»i nhắn cho đệ tá» Äịa bá»™?
Tiên BÃch khẽ cưá»i nhạt, nói:
- Ta lúc đầy cÅ©ng cảm thấy kỳ quái, chỉ là nghe đệ nói thì liá»n hiểu rõ ngay. Ninh Bất Không muốn bắt cô ta, Tả Phi Khanh, ta và Ngu Chiếu cÅ©ng muốn bắt cô ta. Hai bên cưá»ng địch Ä‘á»u khó đối phó. Vì váºy cách tốt nhất chÃnh là khiêu khÃch để bá»n ta và Ninh Bất Không đánh nhau má»™t tráºn đến mức cả hai bên Ä‘á»u thiệt hại. Chỉ không ngá» rằng cả Thiên bá»™ cÅ©ng bị lôi cuốn và o.
- Tá»· tá»·. – Ninh Ngưng không nhịn được, há»i – Cô nương A Tình đó vì sao không đến chá»— nà o khác mà lại đến Thiên Trụ sÆ¡n chứ?
Tiên BÃch lắc đầu nói:
- Ta cÅ©ng không biết. Tâm tư cá»§a cô gái đó tháºt khó mà đoán ra được.
Cô chăm chú nhìn Ninh Ngưng, bất giác thầm nghÄ©: “So vá»›i Diêu Tình thì cô bé nà y dá»… thương hÆ¡n nhiá»u, nếu cô ta không phải là kiếp nô thì chÃnh là lương duyên cá»§a Lục Tiệm…â€
Lục Tiệm nghe váºy thì cÅ©ng trầm tư má»™t phen: “Ta muốn đưa xá lợi đến Thiên Trụ sÆ¡n, việc đó A Tình cÅ©ng biết. Cô ấy tiết lá»™ ra đến Thiên Trụ sÆ¡n, chẳng phải là ngầm dặn ta sau khi khá»i vết thương thì đến đó gặp gỡ hay sao?†NghÄ© váºy tim liá»n Ä‘áºp mạnh, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, nói:
- Tỷ tỷ cũng đến Thiên Trụ sơn ư?
Tiên BÃch nhìn y, lắc đầu cưá»i khổ rồi nói:
- Äệ vừa nghe đến cô ta liá»n nóng ruá»™t muốn Ä‘i ư?
Lục Tiệm cưá»i không đáp. Ninh Ngưng im lặng nhìn y, thầm nghÄ©: “Ngà y y tìm được cô nương A Tình thì cÅ©ng là lúc y và ta chia tay ư?†Cô tá»± thương xót cho chÃnh mình, vẻ mặt Ä‘au buồn, rồi lại thầm nghÄ©: “Äã nhất định phải chia tay thì sá»›m còn hÆ¡n muá»™n.†Liá»n nói:
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ đi cùng với Lục Tiệm, tôi và Mạc Ất, Tiết Nhĩ còn muốn đuổi theo chủ nhân, giúp ông ấy đối phó với Ninh Bất Không.
Tiên BÃch thân mình run lên, chằm chằm nhìn cô nói:
- Trầm Chu Hư muốn cô đối phó với Ninh Bất Không?
Ninh Ngưng nói:
- Chủ nhân bảo tôi đến, ngoà i việc đối địch với Ninh Bất Không thì còn để là m gì nữa?
Tiên BÃch hai mắt chăm chú nhìn cô, vẻ mặt lúc thì thương tiếc, lúc thì phẫn ná»™, giây lát đã biến hóa mấy lần rồi đột ngá»™t nắm chặt bà n tay ngá»c nhá» nhắn cá»§a Ninh Ngưng, nghiêm nghị nói:
- Ninh Ngưng, cô nghe lá»i tá»· tá»·, cho dù thế nà o cÅ©ng không được đến gặp Trầm Chu Hư, cà ng không thể đối địch vá»›i Ninh Bất Không.
Ninh Ngưng không hiểu, nói:
- Câu đó của tỷ tỷ là có ý gì?
Tiên BÃch cưá»i thê thảm, thở dà i nói:
- Vá» nguyên nhân bên trong thì ta không tiện nói nhiá»u, nhưng cô phải nghe lá»i ta, nghìn vạn lần đừng Ä‘i.
Lại thấy Ninh Ngưng thần sắc bướng bỉnh có vẻ không phục, Ä‘ang định khuyên nhá»§ thì bá»—ng nghe ngoà i cá»§a truyá»n đến má»™t tiếng thở dà i. Tiên BÃch ý nghÄ© chuyển động, kêu lên:
- Phi Khanh phải không?
Liá»n rảo bước ra khá»i cá»a, chỉ thấy vá» cây đại thụ ngoà i cá»a đã bị lá»™t má»™t miếng, lá»™ ra ruá»™t cây trắng bóc, trên khắc mấy hà ng chữ nhá»: “Cốc Thần Thông đã đến Trung Thổ. Báo cho Ngu Chiếu mau mau quay lại, đừng cố sÃnh cưá»ng.â€
Tiên BÃch thần sắc biến đổi mạnh, nhìn quanh bốn phÃa rồi lại kêu lên:
- Là Phi Khanh phải không?
Không ngá» bốn bá» vắng lặng, chẳng có ai trả lá»i. Tiên BÃch hÆ¡i cảm thấy thẫn thá», bá»—ng nghe sau lưng có tiếng động liá»n quay đầu lại nhìn thì thấy các kiếp nô thi nhau ra khá»i cá»a, ngay cả Lục Tiệm cÅ©ng được Ninh Ngưng nâng đỡ tiến ra.
Tiên BÃch cÅ©ng không kịp nói kỹ, liá»n thúc giục:
- Hiện giỠkhông tốt rồi, tình thế khẩn cấp ta muốn báo cho Ngu Chiếu. Các ngươi nhất định phải ở đây chỠta, không được đến Thiên Trụ sơn trước.
Nói rồi không hỠquay đầu, như một cơn gió mát nhẹ nhà ng bay đi.
Tà i sản của asturiasvn
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 06:32 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn eu forum showthread , 4vn.eu thuong hai , 4vn.eu/forum/showthread , àãåíòñòâî , àâàòàðêè , åãèïòà , äâèæåíèÿ , ãëîáóñ , âîëãîãðàä , àíèìå , an oan thuong hai full , baby thuong hai ebook , baby thuong hai ful , baby thuong hai full , bổ thiên kiếp thá»§ , dai thuong hai full , doc thuong hai ful , doc thuong hai full , doc truyen thuong hai , doctruyen thuong hai , êàçèíî , hai thuong phon hoa full , îäíîêëàñíèêè , ñíåæíàÿ , òèìàòè , õîñòèíã , phuong ca thuong hai , phượng ca , prc thương hải ful , suongchieu , tai thuong hai full pdf , tai truyen thuong hai , thuong hai , thuong hai *********** , thuong hai 4vn , thuong hai 4vn.eu , thuong hai full , thuong hai full lyric , thuong hai full pdf , thuong hai full prc , thuong hai full prc 4vn , thuong hai full txt , thuong hai full' , thuong hai full] , thuong hai phon hoa full , thuong hai phuong ca , thuong hai phuong ca 4vn , thuong hai phuong ca pdf , thuong hai phuong ca prc , thuong hai prc full , thuong hai tron bo 4vn , thuonghai full prc , thượng hải full prc , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải , thương hải /4vn.eu , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải full pdf , thương hải full prc , thương hải full text , thương hải pdf , thương hải prc , thương hải prc full , truyện thương hải , truyen thuong hai , truyen thuong hai full , ðàñïèñàíèå