 |
|

07-04-2008, 09:16 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 26
Äại chiến Kim Cang
Ngay khi ấy, má»™t giá»ng sắc lạnh từ sau lưng thiếu niên áo Ä‘en chừng hai mươi trượng vang lên :
- Chà ng trai kia có phải bị lạc đưá»ng không?
Thiếu niên áo Ä‘en thoáng kinh ngạc, nhưng không quay lại ngay, bình tÄ©nh khẽ cưá»i nói :
- Tôn giá phải chăng cũng gặp khó khăn như tại hạ?
Dứt lá»i ngưá»i đã quay lại, chỉ thấy má»™t lão nhân áo xanh tuổi trạc lục tuần, mặt mà y Ä‘en đúa, hai mắt sâu hoắm, mÅ©i to miệng cả, tướng mạo hết sức nham hiểm, Ä‘ang đứng trên má»™t tảng đá ngoà i hai mươi trượng.
Lão nhân áo xanh lạnh lùng cưá»i khảy nói :
- Không, lão phu ở đây đã lâu năm, không bao giá» lại bị lạc đưá»ng. Vừa rồi lão phu thấy các hạ thân pháp nhanh nhẹn hiển nhiên là ngưá»i trong võ lâm, nhưng lão phu rất lấy là m lạ, các hạ đến đây là m gì váºy?
Thiếu niên áo Ä‘en cưá»i khảy nói :
- Tôn giá chẳng phải cÅ©ng có ở đây đó sao? Tôn giá ở đây là m gì váºy?
Lão nhân áo xanh đanh mặt :
- Lão phu đã nói rồi, lão phu ở đây đã rất nhiá»u năm, không ở đây thì ở đâu chứ?
- Vùng núi nà y chỉ có má»—i má»™t Phi Vân trại, hay tôn giá chÃnh là ngưá»i trong trại ấy?
Lão nhân áo xanh ngẩn ngưá»i, Ä‘oạn bá»—ng buông tiếng cưá»i vang :
- Ha ha... Không sai, vùng núi nà y quả là có má»™t Phi Vân trại có ngưá»i cư trú, lão phu là Trấn SÆ¡n Äiêu Bốc Nhân, các hạ đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch gì?
Thiếu niên áo Ä‘en Ä‘anh mặt, giá»ng sắc lạnh :
- Tại hạ là Nhạc Nhạn Linh!
Lão nhân áo xanh biến sắc mặt, bất giác quét mắt nhìn xung quanh, buột miệng nói :
- Các hạ là Nhạc Nhạn Linh ư?
Dứt lá»i bá»—ng nháºn thấy mình đã thất thái, vá»™i hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khÃ, cố ổn định tâm thần cưá»i nói :
- Các hạ đến đây thăm lệnh đưá»ng phải không?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i âm trầm :
- Gia mẫu còn sống ư?
Trấn SÆ¡n Äiêu Bốc Nhân rúng động lòng, qua giá»ng nói cá»§a Nhạc Nhạn Linh, y biết cục diện hôm nay khó thể giải quyết êm thắm, lại bất giác quét mắt nhìn quanh, nghÄ© tháºt nhanh :
- “Giang hồ đồn đại tiểu tá» nà y võ công thông thần, chưa từng gặp địch thá»§, nếu chưa đến lúc vạn bất đắc dÄ©, mình không nên động thá»§ vá»›i hắn, trước hết mình hãy đánh lừa hắn má»™t phen xem sao.â€
Äoạn bèn vá» Ä‘iá»m tÄ©nh cưá»i nói :
- Lệnh đưá»ng đương nhiên vẫn Ä‘ang khá»e mạnh, Trại chá»§ vá»›i lệnh tôn là mạc nghịch chi giao, hẳn các hạ cÅ©ng biết là kÃnh trá»ng lệnh đưá»ng đến mức nà o, sao các hạ lại nói váºy?
Trong khi nói mặt thoáng lá»™ vẻ tức giáºn, ngưá»i nà y quả là khéo ngụy tạo, nếu Nhạc Nhạn Linh mà không được biết qua di ngôn cá»§a tá»· tá»·, chắc chắn đã bị y dối gạt rồi.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i mai mỉa :
- Äúng váºy, lão ta vá»›i gia phụ quả là mạc nghịch chi giao, nhưng rất tiếc là thế sá»± đổi thay, lòng ngưá»i biến hóa, trên Ä‘á»i không còn má»™t ai có thể tin cáºy, huynh đệ kết bái thì nghÄ©a lý gì?
Trấn SÆ¡n Äiêu Bốc Nhân giả vá» tức giáºn :
- Ngươi dám bất kÃnh vá»›i sư bá ngươi ư?
Nhạc Nhạn Linh Ä‘anh mặt, mắt rá»±c hà n quang ghê rợn, giá»ng sắc lạnh nói :
- Lão khá»i cần là m bá»™ là m tịch, Nhạc má»— đến đây chÃnh là để huyết tẩy Phi Vân trại, lão chÃnh là ngưá»i đầu tiên.
Dứt lá»i liá»n cất bước tiến đến gần Trấn SÆ¡n Äiêu.
HÆ¡i lạnh từ ngưá»i Nhạc Nhạn Linh toát ra khiến Trấn SÆ¡n Äiêu bất giác lùi sau ba bước, nghÄ© nhanh :
- “Giá» mà không gá»i há» ra, lát nữa sẽ không còn kịp nữa!â€
Äoạn liá»n cất tiếng huýt dà i.
Nhạc Nhạn Linh không thừa cÆ¡ xuất thá»§ tấn công, chỉ lẳng lặng chỠđợi, chà ng nhếch môi cưá»i tà n bạo, mặt ngáºp đầy sát cÆ¡.
Trấn SÆ¡n Äiêu tiếng huýt vừa dứt, xung quanh liá»n vang lên tiếng quát to liên hồi, mưá»i đại hán áo xanh đã từ sau đá phóng ra ngưá»i nà o cÅ©ng tinh thần sung mãn, hăm hở bao vây Nhạc Nhạn Linh và o giữa, hiển nhiên há» chẳng xem Nhạc Nhạn Linh ra gì cả.
Trấn SÆ¡n Äiêu vừa thấy mưá»i đại hán xuất hiện, liá»n yên tâm thầm nhá»§ :
- “Mặc Nhạc Nhạn Linh ngươi ba đầu sáu tay thì cÅ©ng đừng mong thoát khá»i sá»± giáp công cá»§a mưá»i ngưá»i trong số má»™t trăm linh tám Kim Cang cá»§a Phi Vân trại.â€
Äoạn buông tiếng cưá»i vang :
- Ha ha... Nhạc tiểu tá», ngươi hãy nhìn quanh xem, hắc hắc, hôm nay có lẽ Ná»™ Giang lại có thêm má»™t cô hồn dã quá»· nữa rồi.
Nhạc Nhạn Linh bình thản cưá»i, giá»ng lạnh tanh :
- Không, mưá»i má»™t cô hồn dã quá»· má»›i đúng!
Bá»n đại hán áo xanh nghe váºy bất giác rợn ngưá»i, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t cảm giác kỳ lạ, hết sức khó chịu và ngá»™t ngạt.
Bá»—ng, sau lưng Nhạc Nhạn Linh vang lên má»™t tiếng giáºn dữ quát :
- Tiểu tá», nằm xuống ngay!
Liá»n theo đó, má»™t luồng kình lá»±c hung mãnh đã áºp đến sau lưng Nhạc Nhạn Linh, qua đó cÅ©ng đủ biết công lá»±c ngưá»i nà y rất cao thâm.
Nhạc Nhạn Linh không chút động Ä‘áºy, sát cÆ¡ trên mặt cà ng Ä‘áºm hÆ¡n, chà ng cưá»i sắc lạnh nói :
- Äây là ngưá»i đầu tiên!
Dứt lá»i, chưởng phong đã đến sau lưng cách không đầy ná»a tấc.
Mưá»i ngưá»i kia thấy váºy Ä‘á»u cả kinh thầm nhá»§ :
- “Vừa rồi mình đã đánh giá quá cao tiểu tá» nà y, thì ra hắn kém cá»i đến mức chưởng phong thế nà y cÅ©ng không nghe thấy, tháºt là ...â€
Ngay khi ấy, chỉ thấy Nhạc Nhạn Linh thoáng nghiêng ngưá»i, lạnh lùng quát :
- Nằm xuống ngay!
Thân pháp nhanh đến mức khó thể tin được, vừa dứt lá»i, má»™t luồng chưởng lá»±c khá»§ng khiếp đã tung ra phÃa sau, “bùng†má»™t tiếng vang dá»™i, tiếp theo là má»™t tiếng rú thảm khốc, má»™t bóng ngưá»i cao to đã bay ra xa hÆ¡n bảy trượng, rÆ¡i xuống đất, thất khiếu lưu huyết, hồn lìa khá»i xác.
Má»i diá»…n biến xảy ra chỉ trong chá»›p mắt, Nhạc Nhạn Linh quay sang Trấn SÆ¡n Äiêu Bốc Nhân, lạnh lùng nói :
- Bây giỠđến lượt tôn giá!
Trấn SÆ¡n Äiêu lúc nà y không còn tá»± ká»m chế được nữa, nghe váºy kinh hoà ng, liá»n lùi sau ba bước, buá»™t miệng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, bá»n lão phu có oán thù gì vá»›i các hạ chứ?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i ghê rợn :
- Gia mẫu chết tại Phi Vân trại chÃnh là do bá»n ác ma táng tâm bệnh cuồng các ngươi gây ra, nợ máu trả bằng máu, tôn giá còn muốn chối tá»™i ư?
Trấn SÆ¡n Äiêu biết tráºn chiến hôm nay khó thể tránh khá»i, bèn ngầm váºn tụ công lá»±c và o song chưởng, nhưng ngoà i mặt lại giả vá» bà o chữa :
- Việc ấy can gì đến bá»n lão phu kia chứ?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Bởi vì các ngưá»i ở trong Phi Vân trại, tá»™i không thể...
Nhạc Nhạn Linh chưa dứt lá»i, bá»—ng nghe Trấn SÆ¡n Äiêu quát to :
- Tất cả xông lên!
Dứt lá»i đã tung mình lao bổ và o Nhạc Nhạn Linh, chưởng xuất như bà i sÆ¡n đảo hải, uy lá»±c kinh ngưá»i.
ChÃn ngưá»i kia Ä‘á»u là nhân váºt ngang hà ng vá»›i Trấn SÆ¡n Äiêu, tuy võ công không cao thâm bằng, nhưng cÅ©ng không kém hÆ¡n là bao.
Há» Ä‘á»u đã chứng kiến võ công cá»§a Nhạc Nhạn Linh, vì sá»± an toà n cá»§a bản thân, há» chẳng thể không liên thá»§ tấn công, vừa thấy Trấn SÆ¡n Äiêu động thá»§, liá»n cùng lao và o tấn công Nhạc Nhạn Linh.
Mưá»i luồng chưởng phong Ä‘á»u táºp trung và o má»™t mục tiêu, mặc dù bá»™ vị khác nhau, song mục Ä‘Ãch Ä‘á»u như nhau, thảy Ä‘á»u nhắm và o các yếu huyệt khắp ngưá»i Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh tuy thân hoà i tuyệt há»c, chẳng xem đối phương mưá»i ngưá»i và o đâu, nhưng con ngưá»i đâu phải ba đầu sáu tay, trong cùng má»™t lúc ứng phó mưá»i phương hướng khác tháºt chẳng phải dá»… dà ng.
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng cưá»i khảy, tung mình lên cao hÆ¡n năm trượng, song chưởng vung ra, má»™t luồng kình lá»±c đã áºp xuống đỉnh đầu Trấn SÆ¡n Äiêu.
Há» Ä‘á»u là những ngưá»i già u kinh nghiệm chiến đấu, trước khi tấn công đã dá»± liệu Nhạc Nhạn Linh có váºy, nhưng Trấn SÆ¡n Äiêu không ngá» Nhạc Nhạn Linh lại lăng không tấn công mình, thấy váºy kinh hãi, vá»™i phi thân lùi ra sau.
ChÃn ngưá»i vẫn theo kế hoạch đã định, cùng triệt chiêu đổi thức, tiếp tục tung mình lên không tấn công Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh vừa thấy chÃn ngưá»i đằng không công đến, chỉ có Trấn SÆ¡n Äiêu lui ra xa hÆ¡n trượng, bất giác động tâm, bèn hÃt sâu má»™t hÆ¡i chân khÃ, ngưá»i bá»—ng hạ nhanh xuống, khiến chưởng chiêu chÃn ngưá»i Ä‘á»u rÆ¡i và o khoảng không và va chạm và o nhau, chỉ nghe tiếng “bùng†rá»n rÄ©, chÃn bóng ngưá»i văng bay ngược ra má»—i hướng khác nhau.
CÅ©ng may là há» phản ứng nhanh, kịp thá»i thu chưởng, không thì Ãt ra cÅ©ng có hai ba ngưá»i thá» trá»ng thương.
Ngay khi chưởng lá»±c chÃn ngưá»i va chạm nhau. Nhạc Nhạn Linh đã lao vá» phÃa Trấn SÆ¡n Äiêu, lăng không quát to :
- Chạy đâu cho thoát?
Trấn SÆ¡n Äiêu Ä‘inh ninh là mình chắc chắn thoát ra khá»i phạm vi chưởng lá»±c cá»§a Nhạc Nhạn Linh, Ä‘ang thầm đắc ý vá» thân pháp nhanh nhẹn cá»§a mình, nà o ngá» ngay khi ấy Nhạc Nhạn Linh đã lao đến trên đầu.
Trấn SÆ¡n Äiêu nghe tiếng kinh hoà ng ngẩng lên nhìn, buá»™t miệng la to :
- Ồ, Huyết chưởng!
Tiếp theo là má»™t tiếng rú thảm khốc vang vá»ng khắp núi rừng.
ChÃn ngưá»i kia lúc nà y hạ chân xuống đất, nghe tiếng liá»n ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Trấn SÆ¡n Äiêu đã nằm bất động ở ngoà i sáu trượng.
Má»i biến hóa Ä‘á»u ngoà i dá»± liệu, chÃn đại hán áo xanh Ä‘á»u kinh hoà ng đến đứng thừ ra tại chá»—.
Nhạc Nhạn Linh không thèm nhìn ngắm đến thi thể Trấn SÆ¡n Äiêu, quay ngưá»i vá» phÃa chÃn đại hán áo xanh, giá»ng sắc lạnh nói :
- Các vị là ngưá»i thức thá»i, hãy liá»…u Ä‘oạn là hÆ¡n!
ChÃn đại hán áo xanh thảy Ä‘á»u biến sắc mặt.
Lúc nà y, trên má»™t ngá»n núi cao ở hạ lưu Ná»™ Giang bá»—ng xuất hiện má»™t chim phụng to lá»›n và bay nhanh đến, song vì chÃn đại hán áo xanh Ä‘ang đứng bên ranh giá»›i cá»§a sá»± sống chết, và Nhạc Nhạn Linh cÅ©ng không nghÄ© đến lại có nhân váºt giang hồ xuất hiện trong lúc nà y, nên má»i ngưá»i Ä‘á»u không chú ý đến.
ChÃn đại hán áo xanh cùng đưa mắt nhìn nhau, bá»—ng má»™t ngưá»i lá»›n tiếng nói :
- Các vị huynh đệ, hãy cùng xông và o!
Dứt lá»i liá»n dẫn trước lao bổ và o Nhạc Nhạn Linh.
Tám ngưá»i kia cÅ©ng cùng chung ý nghÄ©, biết lúc nà y hợp lá»±c thì còn hy vá»ng sống, chia rẽ chỉ còn má»™t con đưá»ng chết, nên tám ngưá»i cÅ©ng liá»n tung mình lao tá»›i tấn công Nhạc Nhạn Linh.
Lần nà y hỠđã có kinh nghiệm, không còn tấn công má»™t cách cẩu thả như trước, má»—i ngưá»i xuất má»™t chiêu Ä‘á»u được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nhạc Nhạn Linh vốn chẳng xem há» và o đâu, má»™t chân trụ đất xoay ngưá»i, chia ra đón tiếp thế công cá»§a đối phương.
ChÃn đại hán vừa rồi đã được chứng kiến công lá»±c cá»§a Nhạc Nhạn Linh, ai dám đơn độc ngạnh tiếp chưởng chiêu cá»§a chà ng, nên song chưởng Nhạc Nhạn Linh hướng và o ngưá»i nà o là ngưá»i đó vá»™i và ng lách tránh ngay.
ChÃn đại hán tuy không dám đơn độc tiếp đón chưởng cá»§a Nhạc Nhạn Linh, song vẫn vây lấy chà ng không buông, chỉ thấy tám ngưá»i quay quanh chà ng như chong chóng, chưởng phong quét rợp cá» dại, xô ngã cây cối, thanh thế rất là hung mãnh.
Lúc nà y, sau má»™t tảng đá xanh cách đấu trưá»ng chừng ba trượng từ từ thò ra má»™t đầu ngưá»i tóc bạc, mà y bạc mắt bé, khóe môi trệ xuống như bá»™c lá»™ niá»m tức giáºn trong lòng, hai mắt sáng quắc nhìn chốt và o Nhạc Nhạn Linh.
Lúc nà y con chim phụng to lá»›n cÅ©ng đã bay đến trên đầu má»i ngưá»i, bởi bay quá cao nên ngay cả lão nhân nấp sau tảng đá xanh cÅ©ng không nhìn thấy, đây đúng là châu chấu rình ve, sau lưng lại có chim sẻ.
Lúc nà y Nhạc Nhạn Linh vá»›i chÃn đại hán đã giao đấu hÆ¡n hai mươi chiêu, thá»i gian trôi qua trong sá»± căng thẳng, lúc nà y mặt trá»i đã lặn, trăng bắt đầu má»c lên.
Bá»—ng, Nhạc Nhạn Linh cất tiếng huýt dà i, nhanh như chá»›p vá»t ngưá»i lên không, song chưởng thi triển chiêu “Huyết VÅ© Tinh Phongâ€, chỉ thấy bóng đỠrợp trá»i, rá»™ng đến ba mươi trượng, uy lá»±c tháºt là khá»§ng khiếp.
ChÃn đại hán bá»—ng thấy mất dạng Nhạc Nhạn Linh, vừa sá»ng sốt thì đã nghe trên đầu vang lên tiếng huýt dà i, bất giác Ä‘á»u cùng ngước nhìn lên trá»i, rồi liá»n kinh hoà ng kêu lên :
- Ồ, Huyết chưởng!
Tiếp theo vang lên chÃn tiếng rú thảm khốc, nghe tháºt rùng rợn.
Nhạc Nhạn Linh nhẹ nhà ng đáp xuống đất, quét mắt nhìn chÃn tá» thi nằm sóng xoà i xung quanh ngoà i hai trượng, ngưá»i nà o cÅ©ng mặt mà y co rúm, thất khiếu lưu huyết, vẻ kinh hoà ng trước khi chết hãy còn Ä‘á»ng lại trên mặt há».
Nhạc Nhạn Linh hÃt sâu má»™t hÆ¡i không khÃ, sau đó buông tiếng thở dà i trÄ©u nặng vẻ như thương tiếc lẫn chán chưá»ng.
Chà ng vốn tâm địa lương thiện không há» muốn giết ngưá»i, nhưng hoà n cảnh bắt buá»™c, chà ng chẳng thể không giết bởi thân thù sâu như biển, cao như núi khiến chà ng không thể ká»m chế được mình.
Nhạc Nhạn Linh chầm cháºm ngước lên nhìn trá»i, lẩm bẩm :
- Mẹ có nhìn thấy không? Linh nhi phải báo thù cho lão nhân gia, huyết tẩy Phi Vân trại, không chừa má»™t ngá»n cá»...
Bá»—ng, má»™t con chim phụng to lá»›n xuất hiện trong tầm mắt Nhạc Nhạn Linh, liá»n sá»ng sốt kêu lên :
- Thái Phụng Tiên Tá»!
Ngay khi ấy, sau lưng chà ng chừng ba thước bá»—ng vang lên má»™t tiếng rú Ä‘au đớn, Nhạc Nhạn Linh giáºt mình kinh hãi, công lá»±c như chà ng mà ngưá»i ta đến gần chỉ ba thước mà không phát giác, tháºt là điá»u không thể tưởng tượng được.
Nhạc Nhạn Linh quay phắt lại, dưới ánh trăng má» nhạt, chỉ thấy má»™t bóng xám Ä‘ang phóng nhanh như chá»›p vá» phÃa vách núi đối diện, tốc độ tháºt kinh ngưá»i.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng quát :
- Chạy đâu cho thoát!
Äoạn vừa định tung mình Ä‘uổi theo, bá»—ng nghe má»™t giá»ng trong trẻo cưá»i khảy nói :
- Ủa, Nhạc Nhạn Linh, sao các hạ cũng có mặt tại đây thế nà y?
Nhạc Nhạn Linh lặng ngưá»i má»™t lúc, thầm nhá»§ :
- “Thế là hết, quả nhiên là nà ng taâ€.
Äoạn từ từ quay ngưá»i lại, chỉ thấy Thái Phụng Tiên Tá» toà n thân y phục đỠnhư lá»a Ä‘ang đứng cách chừng má»™t trượng.
Nhạc Nhạn Linh hÃt và o má»™t hÆ¡i chÃnh khÃ, định thần nói :
- Cô nương, chúng ta tháºt là oan gia đưá»ng hẹp, lại gặp nhau nữa rồi!
Thái Phụng Tiên TỠnhẹ nhà ng tiến tới hai bước nói :
- Các hạ đến đây nhanh chóng thế nà y, tháºt bổn cô nương không ngỠđến.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Tại hạ chưa chết, có lẽ cô nương cà ng không ngỠđến chứ gì?
Thái Phụng Tiên Tá» chau mà y, cưá»i khảy nói :
- Bây giá» muốn giết các hạ thì cÅ©ng váºy, bất quá tốn thêm chút sức lá»±c nữa ra thôi!
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu cưá»i :
- Bây giỠcô nương động thủ được rồi!
- Các hạ không hoà n thủ ư?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Tại hạ không thuần phục như cô nương nghĩ đâu!
Thái Phụng Tiên Tá» khanh khách cưá»i to :
- Lần nà y vẫn là các hạ dùng song chưởng đối phó với đôi chân bổn cô nương phải không?
Nhạc Nhạn Linh đỠmặt, không sai, đó quả là má»™t ná»—i nhục to lá»›n trong Ä‘á»i chà ng, đưá»ng đưá»ng tấm thân bảy thước mà lại không địch nổi đôi chân má»™t thiếu nữ yếu Ä‘uối, ná»—i nhục ấy tháºt khó thể chịu được.
Nhạc Nhạn Linh tức giáºn nói :
- Lần nà y nếu tại hạ còn bại dưới tay cô nương, dù cô nương không giết tại hạ thì tại hạ cũng sẽ tự tuyệt ngay tại đây. Cô nương hãy động thủ đi!
Dứt lá»i đã váºn tụ công lá»±c và o song chưởng.
Thái Phụng Tiên TỠlòng rúng động, thầm nhủ :
- “TÃnh y hết sức cao ngạo, nếu lần nà y lại bại tháºt, chắc chắn y sẽ tá»± tuyệt tại đây, mình phải hết sức tháºn trá»ng ứng phó má»›i được.â€
Lòng tuy nghÄ© váºy, song miệng lại cưá»i nói :
- Váºy là hôm nay các hạ chết chắc rồi!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Mong là cô nương không tiên liệu sai lầm!
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i lạnh lùng :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không rồi!
Dứt lá»i, hai mắt liá»n rá»±c lên hà n quang bức ngưá»i, buông tiếng quát lanh lảnh, bá»—ng tung mình lao ra sau lưng Nhạc Nhạn Linh quát :
- Quân chuột nhắt cả gan!
Nhạc Nhạn Linh tưởng là Thái Phụng Tiên Tá» tấn công mình, vá»™i lách sang bên hai thước, đồng thá»i vung chưởng bổ và o Thái Phụng Tiên Tá» và quát :
- Hãy xem đây!
Dứt lá»i, má»™t luồng kình phong uy mãnh tuyệt luân đã áºp đến trước ngá»±c Thái Phụng Tiên Tá».
|

07-04-2008, 09:17 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 27
Háºn thù khó bôi xóa
Thái Phụng Tiên Tá» tung mình lao tá»›i là vì có sá»± phát hiện khác, nà ng nằm mÆ¡ cÅ©ng không ngá» Nhạc Nhạn Linh lại hiểu lầm xuất thá»§ công kÃch mình.
Nếu lúc nà y nà ng biến chiêu đổi thế đón tiếp thế công cá»§a Nhạc Nhạn Linh thì cÅ©ng không có gì khó, nhưng như váºy thì Nhạc Nhạn Linh ắt sẽ thá» thương dưới sá»± ám toán cá»§a bá»n ngưá»i Phi Vân trại.
Thá»i gian không cho phép Thái Phụng Tiên Tá» suy nghÄ© nhiá»u, nà ng thầm cắn răng, váºn tụ công lá»±c toà n thân và o trước ngá»±c, hứng chịu đòn tấn công cá»§a Nhạc Nhạn Linh, không chịu triệt hồi chưởng chiêu cá»§a mình.
Trong chá»›p mắt, chưởng lá»±c cá»§a Nhạc Nhạn Linh đã trúng và o ngá»±c Thái Phụng Tiên Tá», chỉ nghe “bình†má»™t tiếng, tiếp theo là tiếng há»± Ä‘au đớn cá»§a Thái Phụng Tiên Tá», và đồng thá»i ngoà i năm trượng cÅ©ng vang lên má»™t tiếng rú vô cùng thảm khốc.
Thái Phụng Tiên TỠbay ra xa hơn hai trượng, rơi xuống đất, máu tươi từ khóe miệng nà ng từ từ chảy ra, sắc mặt trắng bệch.
Nhạc Nhạn Linh thấy váºy cả kinh, qua tiếng rú thảm khốc kia, vá»›i những mÅ©i châm li ti mà u cam rÆ¡i vãi trên mặt đất, chà ng đã hiểu tất cả.
Thế nhưng, chà ng không sao hiểu nổi, vì lẽ gì Thái Phụng Tiên TỠlại cứu mình.
Tuy nhiên sá»± tháºt sá» sá» trước măt đã khiến chà ng ưu ái ngưỡng má»™ ngưá»i có Æ¡n cứu mạng mình.
Nhạc Nhạn Linh bước vá»™i đến trước mặt Thái Phụng Tiên Tá» vừa ngồi dáºy, áy náy khẽ nói :
- Cô nương thỠthương nặng lắm phải không?
Thái Phụng Tiên TỠlạnh lùng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh :
- Lần nà y các hạ đã chiến thắng!
Nhạc Nhạn Linh đưa tay áo quệt mồ hôi trán, lắc đầu :
- Không, tại hạ chỉ là lỡ tay thôi!
Thái Phụng Tiên TỠmai mỉa :
- Äó là má»™t cÆ¡ há»™i hiếm có mà các hạ rất biết tranh thá»§ thá»i cÆ¡, từ nay nếu các hạ luôn biết nắm lấy thá»i cÆ¡ thế nà y, tin là không bao lâu sau ắt sẽ thiên hạ vô địch, ha ha...
Trong tiếng cưá»i khinh bỉ ấy, máu tươi từ miệng nà ng tuôn ra xối xả.
Nhạc Nhạn Linh hổ thẹn cúi gầm mặt, thà nh khẩn nói :
- Cô nương cứ tha hồ mỉa mai tại hạ, nhưng xin hãy cố gắng giữ mình, không nên để cho thương thế trầm trá»ng hÆ¡n.
Thái Phụng Tiên Tá» nghe lòng ngá»t lịm, song vẫn cưá»i khảy nói :
- Nhạc Nhạn Linh, các hạ có nghĩ đến khi nà o bổn cô nương thương thế bình phục, trước hết sẽ là m gì không?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i ảo não :
- Tại hạ biết!
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i khảy :
- Váºy thì các hạ không nên buông tha bổn cô nương má»›i phải.
Nhạc Nhạn Linh ngá»a mặt khẽ buông tiếng thở dà i :
- Nếu luáºn vá» chân tà i thá»±c Nhạc má»— nhất quyết không phải là địch thá»§ cá»§a cô nương, khi nãy đã thừa cÆ¡ đả thương cô nương, nếu cô nương không phải vì cứu tại hạ, có lẽ Nhạc má»— sẽ sát hại cô nương nhưng cô nương lại là vì cứu tại hạ.
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i khảy :
- Giữa sá»± sống và chết, các hạ chá»n lấy phần sau ư?
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu :
- Vâng, đó coi như Nhạc mỗ đã trả ơn cô nương!
Thái Phụng Tiên TỠrung động cơ lòng, thầm nhủ :
- “Y phân biệt sá»± ân oán rõ rà ng, không ngá» trên Ä‘á»i lại có má»™t ngưá»i như váºy, vì sao lại khiến xui mình gặp y thế nà y?â€
Äoạn bá»—ng dịu giá»ng há»i :
- Các hạ không còn lo nghĩ cho đồng đạo võ lâm nữa ư?
Nhạc Nhạn Linh mặt bá»—ng thoáng hiện sát cÆ¡, song liá»n tức tan biến, cúi đầu ngẫm nghÄ© má»™t hồi, Ä‘oạn nói :
- Tại hạ tuy có lòng trừ hại cho võ lâm, nhưng lại không đủ năng lá»±c, thà nh quả may mắn có được chỉ có thể chứng thá»±c sá»± vô sỉ cá»§a tại hạ, cho nên tại hạ không muốn là m như váºy... Vả lại, tại hạ tin rằng cô nương không phải tháºt sá»± muốn giết những kẻ vô tá»™i.
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i khảy :
- Các hạ sao biết bổn cô nương không phải như váºy?
Nhạc Nhạn Linh nghiêm giá»ng :
- Bởi vì con ngưá»i có nhân tÃnh!
Thái Phụng Tiên Tá» khÃch động :
- Bổn cô nương không há» có nhân tÃnh!
Lòng khÃch động liá»n tức ảnh hưởng đến tâm mạch, máu tươi từ miệng phun ra xối xả, trông tháºt kinh khiếp.
Nhạc Nhạn Linh biến sắc mặt, áy náy nói :
- Cô nương, đó là việc sau nà y, miá»…n bà n là hÆ¡n, cô nương hãy lo Ä‘iá»u thương trước đã!
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i khảy :
- Các hạ xem thưá»ng công lá»±c cá»§a mình quá!
Nhạc Nhạn Linh bà ng hoà ng :
- Sao? Thương thế của cô nương...
- Tâm mạch đã vỡ nứt, vô phương cứu chữa!
Nhạc Nhạn Linh tuy má»›i chỉ gặp Thái Phụng Tiên Tá» hai lần, nhưng qua tÃnh ngang bướng cá»§a nà ng, biết nà ng không bao giá» nói dối, nghe váºy bất giác thừ ra tại chá»—, mồ hôi to cỡ hạt Ä‘áºu từ trên mặt chà ng từng giá»t rÆ¡i xuống, mắt chà ng ngáºp đầy vẻ ray rứt và hối háºn.
Thái Phụng Tiên TỠlạnh lùng nhìn chà ng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, trá»i nóng lắm hay sao?
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn Thái Phụng Tiên Tá», giá»ng não ná» :
- Cô nương, xin đừng mỉa mai tại hạ nữa!
- Các hạ xứng đáng ư?
Nhạc Nhạn Linh không chút tức giáºn đáp :
- Có lẽ tại hạ không xứng đáng, trên mình cô nương chả lẽ không có thuốc trị thương sao?
Thái Phụng Tiên Tá» cưá»i khảy :
- Bổn cô nương nghĩ là trên mình các hạ nên có mới phải.
Nhạc Nhạn Linh ngá»› ngưá»i :
- Tại hạ có ư?
Bá»—ng chà ng sá»±c nhá»›, vá»™i lấy thuốc mà u đỠdo lão tiá»u phu đã trao tặng ở Sáp Thiên Phong ra nói :
- Cô nương hãy xem thuốc nà y trị thương được hay không?
Thái Phụng Tiên TỠđưa mắt nhìn sá»ng sốt nói :
- Cá»u Chuyển Hồi Hồn ÄÆ¡n, các hạ đâu có được váºy?
- Chẳng hay chữa được thương của cô nương hay không?
- Các hạ không tiếc sao?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i chua chát :
- Có lẽ tại hạ không phải là kẻ tiểu nhân như cô nương đã nghĩ, nếu không tin thì cô nương hãy uống đi!
Thái Phụng Tiên TỠđón lấy hòn thuốc, thầm nhủ :
- “Sao y lại xem nhẹ thánh dược nà y thế nhỉ? Chả lẽ...â€
Bá»—ng mặt nà ng liá»n á»ng Ä‘á», ngước mắt há»i :
- Các hạ bảo bổn cô nương ở đây Ä‘iá»u thương sao?
Nhạc Nhạn Linh ngá»› ngưá»i :
- Váºy chứ ở đâu?
- Các hạ nghÄ© là Phi Vân trại buông tha các hạ dá»… dà ng như váºy ư?
Nhạc Nhạn Linh bây giá» má»›i vỡ lẽ, trịnh trá»ng nói :
- Không sai, nÆ¡i nà y quả là không thÃch nghi để Ä‘iá»u thương, nếu cô nương tin là thuốc nà y trị được ná»™i thương, sao không cưỡi chim phụng tìm má»™t nÆ¡i an toà n khác?
- Còn các hạ thì sao? Các hạ định đi đâu?
- Phi Vân trại!
Thái Phụng Tiên TỠrúng động cõi lòng, thầm nhủ :
- “Y thị Ä‘ang có mặt tại Phi Vân trại, ngươi đến đó sẽ nạp mạng còn gì?â€
Lòng tuy nghÄ© váºy nhưng không nói ra, vá» cưá»i khảy nói :
- Rõ rà ng là các hạ không thà nh tâm chữa trị thương thế cho bổn cô nương!
Nhạc Nhạn Linh chau mà y :
- Cô nương nói váºy nghÄ©a là sao?
- Chốn rừng sâu núi thẳm đầy thú dữ, các hạ bảo bổn cô nương Ä‘iá»u thương má»™t mình thế nà o được chứ?
Nhạc Nhạn Linh nghÄ© thấy cÅ©ng phải, trong khi Ä‘iá»u thương mà không có ngưá»i nà o ở bên bảo há»™ thì rất dá»… nguy hiểm đến tÃnh mạng, nhưng chà ng lại không nghÄ© ra được cách nà o hoà n hảo hÆ¡n, bèn ngÆ¡ ngẩn há»i :
- Váºy biết phải là m sao đây?
- Cách đây khoảng năm mươi dặm có má»™t hang động rất sạch sẽ, nếu các hạ tháºt lòng muốn chữa khá»i thương thế cho bổn cô nương thì hãy đưa bổn cô nương đến đó... Tuy nhiên, khi bổn cô nương bình phục, háºu quả cho các hạ biết rồi đấy.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i nhạt :
- Äó là chuyện sau nà y, bây giá» chúng ta Ä‘i thôi!
Thái Phụng Tiên TỠtừ từ đứng lên, dang hai tay ra nói :
- Hãy cõng bổn cô nương đi!
Nà ng không chút e thẹn ngại ngùng, thái độ hoà n toà n tá»± nhiên như má»™t ngưá»i con gái hồn nhiên vô tư.
Nhạc Nhạn Linh thoáng do dá»±, bá»—ng buông tiếng thở dà i trÄ©u nặng, Ä‘i đến trước mặt Thái Phụng Tiên Tá», co chân ngồi xuống.
Thái Phụng Tiên Tá» lúc nà y mặt má»›i á»ng Ä‘á», nhè nhẹ nằm má»p lên lưng Nhạc Nhạn Linh, giá»ng đượm vẻ ai oán nói :
- Các hạ không muốn cõng tôi phải không?
Nhạc Nhạn Linh hai tay vòng ra sau ôm ngang lưng Thái Phụng Tiên TỠđứng lên, cảm thấy má»m ấm như chăn bông khiến chà ng không khá»i nghe lòng xao động, đó là phản ứng tá»± nhiên cá»§a con ngưá»i, mặc dù Nhạc Nhạn Linh không có tà niệm, song vẫn không sao kiá»m chế được.
Nhạc Nhạn Linh vá»™i hÃt sâu má»™t hÆ¡i chân khÃ, cố nén niá»m xao xuyến trong lòng nói :
- Äi vá» hướng nà o?
- ChÃnh nam!
Nhạc Nhạn Linh không há»i nhiá»u, liá»n cất bước phóng Ä‘i ngay, qua tốc độ nhanh kinh ngưá»i ấy, hiển nhiên là chà ng muốn mượn và o sá»± tiêu hao thể lá»±c để xua tan tạp niệm trong lòng.
ÄÆ°á»ng núi tuy gháºp ghá»nh khó Ä‘i nhưng chẳng gây chút khó khăn cho Nhạc Nhạn Linh, năm mươi dặm đưá»ng chỉ thá»i gian má»™t bữa cÆ¡m đã đến.
Äang phóng Ä‘i, bá»—ng Thái Phụng Tiên Tá» lá»›n tiếng nói :
- Trên vách núi bên trái có má»™t cây tùng nhá» má»c chênh chếch, trông thấy không? Hang động chÃnh là ở dưới cây tùng ấy.
Nhạc Nhạn Linh liá»n đưa mắt nhìn sang trái, quả thấy có má»™t cây tùng nhá» má»c chênh chếch trên vách núi ở độ cao chừng hai mươi trượng, dưới gốc cây quả có má»™t hang động rá»™ng hÆ¡n má»™t trượng.
Nhạc Nhạn Linh liá»n phi thân và o động, chỉ thấy bên trong rất sạch sẽ và bằng phẳng, sâu chừng hai trượng, hết sức khô ráo.
Nhạc Nhạn Linh Ä‘i đến cuối động, nhè nhẹ đặt Thái Phụng Tiên Tá» xuống, thấp giá»ng nói :
- Cô nương bây giỠuống thuốc được rồi!
Dứt lá»i liá»n cất bước Ä‘i ra động.
Thái Phụng Tiên Tá» thấy váºy hốt hoảng nói :
- Các hạ Ä‘i đâu váºy?
Giá»ng nói ngáºp đầy vẻ lo lắng, đồng thá»i hai mắt đã rướm lệ, trông hết sức tá»™i nghiệp.
Nhạc Nhạn Linh không ngoảng lại thấp giá»ng nói :
- Tại hạ ra cá»a há»™ vệ cho cô nương không Ä‘i xa đâu!
Dứt lá»i chà ng đã Ä‘i ra đến cá»a động.
Thái Phụng Tiên Tá» thầm thở dà i, đặt thuốc và o miệng nuốt chá»ng, từ từ nhắm mắt lại, hai giá»t lệ long lanh lăn dần xuống má.
Nà ng vốn là ngưá»i con gái rắn rá»i, váºy mà giỠđây lại rÆ¡i nước mắt, ai tin là nà ng vì sợ không có ngưá»i bảo vệ, sẽ có thể nguy hiểm đến tÃnh mạng kia chứ?
Nhạc Nhạn Linh ngồi dá»±a và o vách động, đăm mắt nhìn và o má»™t vì sao lạnh nÆ¡i cuối trá»i, không ai biết chà ng Ä‘ang nghÄ© gì?
Äêm đã rất khuya, sá»± yên lặng bao trùm vạn váºt, từ xa thỉnh thoảng vá»ng đến và i tiếng hổ gầm vượn hú, cà ng là m tăng thêm vẻ thê lương ghê rợn cá»§a đêm Ä‘en.
Thá»i gian lặng lẽ trôi qua.
Bá»—ng, Thái Phụng Tiên TỠđứng lên, cháºm bước ra cá»a động, nhìn Nhạc Nhạn Linh dịu dà ng há»i :
- Các hạ còn chưa đi ngủ ư?
Nhạc Nhạn Linh giáºt nảy mình, đứng phắt dáºy, định thần rồi nói :
- Thương thế cô nương đã khá»i rồi?
- Phải các hạ sợ không?
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cưá»i :
- Äó là điá»u nằm trong dá»± liệu cá»§a cô nương, chúng ta động thá»§ quyết má»™t phen sinh tá» ngay bây giá» phải không?
Thái Phụng Tiên Tá» nhoẻn cưá»i :
- Bổn cô nương Ä‘i rá»a tay trước, nếu các hạ muốn bá» trốn thì đấy tháºt là má»™t cÆ¡ há»™i tốt.
Äoạn không chá» Nhạc Nhạn Linh trả lá»i đã tung mình phóng Ä‘i, thoáng chốc mất dạng trong mà n đêm mịt mùng.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt trông, buông tiếng thở dà i tháºm thượt, lại ngồi xuống dá»±a và o vách động.
Chà ng không muốn tá» ra hèn yếu vì Thái Phụng Tiên Tá», và hÆ¡n nữa cÅ©ng chẳng thể nà o trốn khá»i bà n tay cá»§a nà ng do đó chà ng không có ý định bá» Ä‘i.
Nhạc Nhạn Linh cố xua Ä‘uổi những tạp niệm trong lòng để cho đầu óc được trống trải, trong những ngà y qua váºt vã liên miên, giỠđây đã yên tÄ©nh, chà ng ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nà o không hay.
Trăng đã lên đến giữa trá»i, lúc nà y đã gần giá» tý.
Thái Phụng Tiên Tá» nhẹ nhà ng đáp xuống trước cá»a động, chẳng rõ nà ng đã tìm được nước ở đâu, rá»a sạch hết vêt máu trên mặt, dưới ánh trăng dịu dà ng, trông nà ng cà ng thêm kiá»u diá»…m.
Nà ng lặng nhìn Nhạc Nhạn Linh, lẩm bẩm :
- Y đã ngá»§ rồi, chẳng lẽ y không chút sợ chết hay sao? Ôi, trong mắt y sao lúc nà o cÅ©ng có vẻ u uất? Chả lẽ y có rất nhiá»u khó khăn hay sao?
Nà ng không sao tìm ra được câu giải đáp, bởi Nhạc Nhạn Linh luôn thù địch đối vá»›i nà ng, chưa lúc nà o nói vá»›i nà ng má»™t lá»i hữu nghị.
Nà ng nhìn Nhạc Nhạn Linh hồi lâu bá»—ng nhẹ nhà ng Ä‘i xuống bên cạnh Nhạc Nhạn Linh, cá» chỉ hết sức dịu dà ng. Chẳng rõ nà ng tháºt sá»± mệt má»i hay trong lòng nà ng không còn gì vướng báºn, lát sau nà ng cÅ©ng đã ngá»§ say.
Gió đêm lay động vạt áo hai ngưá»i, nÆ¡i chốn hoang sÆ¡ mà há» lại cả gan ngá»§ má»™t cách say sưa thế nà y.
Thái Phụng Tiên TỠbỗng trở mình lăn và o lòng Nhạc Nhạn Linh, và cánh tay nà ng nhẹ nhà ng đưa lên, ôm lấy bả vai chà ng.
Nhạc Nhạn Linh giáºt mình tỉnh giấc, thấy váºy liá»n ngẩn ngưá»i, không biết sá» lý thế nà o cho phải.
Gió núi vẫn không ngừng thổi tạt...
|

07-04-2008, 09:17 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 28
Giá há»a Giang Äông
Nhạc Nhạn Linh lặng lẽ nhìn Thái Phụng Tiên Tá», thấy nà ng Ä‘ang ngá»§ say sưa, đôi môi má»ng né nở má»™t nụ cưá»i tháºt mê hồn.
Nhạc Nhạn Linh bất giác thầm buông tiếng thở dà i uổng tiếc, thầm nhủ :
- “Nếu lòng dạ nà ng mà lương thiện thì tốt biết mấy, chả lẽ trên cõi Ä‘á»i nà y không có gì tháºp toà n tháºp mỹ hay sao?â€
Chà ng bá»—ng lại nghÄ© đến những lá»i nói cá»§a nà ng vừa qua, vì sá»± an nguy cá»§a toà n thể võ lâm, khiến chà ng bất giác nảy sinh ý định trừ khá» mối há»a nà y cho võ lâm.
Nhạc Nhạn Linh lại cúi xuống nhìn Thái Phụng Tiên TỠthầm nhủ :
- “Lúc nà y tháºt là má»™t cÆ¡ há»™i tốt để hạ thá»§, nếu bá» lỡ e rằng từ nay sẽ không bao giá» chế ngá»± được nà ng ta nữa.â€
NghÄ© váºy, tay phải rút dao từ từ đưa lên.
Ngay khi ấy, Thái Phụng Tiên TỠtrong lòng chà ng lại bỗng khẽ trở mình lẩm bẩm :
- Tất cả Ä‘á»u là giả tạo... Tôi không há» căm thù Nhạc công tá»...
Rồi thì bà n tay vỗ nhẹ một cái, từ trên vai Nhạc Nhạn Linh tụt xuống, nà ng lại ngủ say sưa.
Nhạc Nhạn Linh bất giác buông tay xuống, qua những lá»i nói trong lòng chà ng nháºn thấy nà ng không phải là má»™t nữ ma đầu giết ngưá»i không chá»›p mắt, mà là má»™t ngưá»i con gái xinh đẹp thục hiá»n rất cần sá»± che chở bảo vệ.
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thở dà i tháºm thượt, lẩm bẩm :
- Mình không thể là m như váºy, đưá»ng đưá»ng là má»™t nam nhi đại trượng phu mà lại ám toán má»™t ngưá»i con gái yếu Ä‘uối thế nà y, đó đâu phải là hà nh vi cá»§a Nhạc Nhạn Linh ta.
Thế là , chà ng nhẹ nhà ng tháºn trá»ng đẩy Thái Phụng Tiên Tá» ra, nhon nhón đứng lên, nhìn và o mặt nà ng lẩm bẩm :
- Nguyện cầu trá»i cao ban phát từ bi, cải chÃnh tư tưởng sai lệch cá»§a nà ng, khiến nà ng trở vá» vá»›i tÃnh lương thiện vốn có.
Lúc nà y trăng đã ngả sang tây, có lẽ trá»i đã canh tư, Nhạc Nhạn Linh hÃt sâu má»™t hÆ¡i chân khÃ, lại đưa mắt nhìn Thái Phụng Tiên Tá», bá»—ng bấm bụng phi thân xuống núi, chỉ mấy lượt tung mình đã mất dạng trong đêm tối.
NÆ¡i cá»a động chỉ còn lại Thái Phụng Tiên Tá» Ä‘ang ngá»§ say, con chim to lá»›n liệng vòng trên không như Ä‘ang bảo vệ cho nà ng.
Thái Phụng Tiên Tá» lại nhẹ trở mình môi hé nở nụ cưá»i tháºt ngá»t, lẩm bẩm :
- Nhạn Linh, muội đi theo chà ng chúng ta không sợ y thị...
Äoạn lại nở má»™t nụ cưá»i ngá»t lịm, bá» dở câu nói, không ai biết nà ng Ä‘ang nghÄ© đến đâu, nhưng không thể phá»§ nháºn là lúc nà y nà ng Ä‘ang chân thà nh quan tâm tá»›i Nhạc Nhạn Linh, nhưng rất tiếc là Nhạc Nhạn Linh đã bá» Ä‘i mất rồi.
Hãy nói vá» Nhạc Nhạn Linh, chà ng phóng Ä‘i bay vá» phÃa Phi Vân trại, vượt qua hai dãy núi cao, Phi Vân trại trên ngá»n núi cao tÃt đã hiện ra trên tầm mắt, chà ng thoáng nghe lòng khÃch động và hồi há»™p, nhưng tốc độ khinh công không há» bị ảnh hưởng.
Äang phóng Ä‘i, bá»—ng sau lưng vang lên má»™t tiếng trầm giá»ng quát to :
- Nhạc Nhạn Linh, đứng lại!
Nhạc Nhạn Linh giáºt mình, bất giác chà ng bước ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy Giáng Long Tiên mặc áo bà o đỠđang đứng ngoà i hai mươi trượng, hai con rồng xanh trên ngá»±c lấp lánh dưới ánh trăng sáng, hết sức nổi báºt.
Giáng Long Tiên vẻ mặt hết sức nghiêm nghị, tá»±a hồ thoáng có vẻ tức giáºn. Nhạc Nhạn Linh không hiểu vì sao lại gặp ông ta tại đây, và lý do gì ông ta lại tức giáºn, bèn vòng tay thi lá»… nói :
- Tiá»n bối sao lại đến đây váºy?
Giáng Long Tiên lạnh lùng :
- Không phải chỉ có má»™t mình lão phu, mà còn rất nhiá»u ngưá»i khác nữa!
Nhạc Nhạn Linh kinh ngạc :
- Chẳng hiểu tiá»n bối đến đây vì việc gì váºy?
- Vì ngươi!
Nhạc Nhạn Linh ngẩn ngưá»i :
- Vì tại hạ ư? Tiá»n bối sao biết tại hạ ở đây?
Giáng Long Tiên thấy Nhạc Nhạn Linh lá»™ vẻ kinh ngạc phối hợp vá»›i thà nh kiến có sẵn trong lòng, liá»n hiểu lầm ý cá»§a Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy nói :
- Nhạc Nhạn Linh, sá»± Ä‘á»i nếu muốn ngưá»i Ä‘á»i không biết, trừ phi mình đừng là m, đệ tá» Dao Trì lệnh đầy rẫy khắp nÆ¡i, ngươi tưởng việc là m cá»§a mình không ai biết hay sao?
Nhạc Nhạn Linh biến sắc mặt, thầm nhủ :
- “Mình đã là m việc gì không phải vá»›i Dao Trì lệnh cÆ¡ chứ? Nếu nói má»—i lần mình giết ngưá»i là đắc tá»™i vá»›i Dao Trì lệnh thì há» tháºt quá Ä‘a sá»±!â€
Cà ng nghÄ© cà ng tức, vừa định phát tác, song chà ng lại dằn nén, trầm giá»ng nói :
- Tại hạ đã là m gì không phải kia chứ?
Giang Long Tiên tức giáºn :
- Ngươi hãy tá»± há»i mình thì rõ!
Nhạc Nhạn Linh biến sắc mặt, Ä‘anh giá»ng :
- Tiá»n bối, Nhạc Nhạn Linh nà y kÃnh trá»ng tiá»n bối, nhưng việc gì cÅ©ng có chừng má»±c, tiá»n bối bức bách như váºy, trong khi Nhạc má»— không biết gì cả, chẳng hay là dụng ý gì?
Giáng Long Tiên ánh mắt tia hà n quang :
- Sau khi ngươi Ä‘i khá»i Dao Trì, ngươi đã Ä‘i đến những đâu?
Nhạc Nhạn Linh đỠmặt, hồi lâu mới nói :
- Äó là việc riêng cá»§a tại hạ!
Giáng Long Tiên chỉ thấy Nhạc Nhạn Linh đỠmặt, cà ng tin là mình đã nghÄ© đúng, chỉ thấy chòm râu dà i cá»§a lão không có gió mà lay động, rồi báºt ngá»a cưá»i vang :
- Ha ha... Nhạc Nhạn Linh, ngươi nghĩ dễ dà ng quá, việc sống chết của nữ đệ tỠDao Trì lệnh cũng là việc riêng của ngươi ư?
Nhạc Nhạn Linh cà ng thêm hồ đồ, buột miệng :
- Tại hạ can dự gì với nữ đệ tỠDao Trì lệnh kia chứ?
Giáng Long Tiên bỗng ánh mắt hung quang :
- Ngươi đã cưỡng hiếp rồi sát hại ba ngưá»i con gái, chả lẽ đã quên rồi hay sao? Tiếp chiêu!
Vừa dứt lá»i đã vung tay, má»™t chưởng bổ thẳng và o ngá»±c Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh bà ng hoà ng :
- Cưỡng hiếp rồi sát hại...
Giáng Long Tiên công lá»±c thâm háºu dưá»ng nà o, lại xuất thá»§ trong lúc thịnh ná»™, dÄ© nhiên đã sá» dụng đến mưá»i thà nh chân lá»±c, uy thế tháºt là khá»§ng khiếp.
Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang chấn động tâm thần trước lá»i nói cá»§a Giáng Long Tiên nên đã mất cảnh giác đỠphòng, khi hay biết thì chưởng lá»±c cá»§a Giáng Long Tiên đã đến quá gần, không còn tránh kịp nữa.
Chỉ nghe Giáng Long Tiên trầm giá»ng quát :
- Tránh mau!
Liá»n sau đó là tiếng “bình†vang dá»™i, kèm theo má»™t tiếng “hự†đau đớn cá»§a Nhạc Nhạn Linh. Rồi thì, tất cả lại trở vá» vá»›i yên lặng.
Nhạc Nhạn Linh từ ngoà i ba trượng gắng gượng đứng lên, máu tươi từ nơi khóe miệng chà ng từ từ chảy xuống, ánh trăng bạc soi trên gương mặt trắng bệch của chà ng, cà ng thêm phần ghê rợn.
Giáng Long Tiên thỠthẫn nhìn Nhạc Nhạn Linh, quan phản ứng sững sỠcủa chà ng vừa rồi, lão biết mình đã xuất thủ quá sớm, nhưng không thể nà o thu hồi được nữa.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng đưa mắt nhìn Giáng Long Tiên nói :
- Chưởng nà y cá»§a tiá»n bối hãy còn quá nhẹ quá!
Giáng Long Tiên cháºm bước tiến rất gần, áy náy nói :
- Sau khi rá»i khá»i Dao Trì ngươi đã đến những đâu?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Tiá»n bối không còn tin và o ý nghÄ© cá»§a mình nữa sao?
Giáng Long Tiên không chút tức giáºn, chỉ thở dà i trÄ©u nặng nói :
- Nếu lão phu mà tin và o ý nghÄ© cá»§a mình thì cÅ©ng đâu tranh thá»§ đến đây gặp ngươi trước, nhưng lão phu quá nóng tÃnh, chưa rõ sá»± việc đã vá»™i xuất thá»§ rồi.
Nhạc Nhạn Linh giá»ng nhạt nhẽo :
- Váºy là Nhạc má»— nên cảm tạ tiá»n bối ư?
Giáng Long Tiên hổ thẹn :
- Không cần, ngươi hãy cho lão phu biết là ngươi đã đến những đâu là được rồi!
Nhạc Nhạn Linh nặng ná» gáºt đầu :
- Sau khi rá»i khá»i Dao Trì, tại hạ đã bại dưới đôi chân cá»§a Thái Phụng Tiên Tá»...
Giáng Long Tiên sá»ng sốt :
- Hải Ngoại Nhất Phụng ư?
- Không sai, chÃnh Hải Ngoại Nhất Phụng. Sau đó tại hạ bị y mang đến phá»§ cáºn Sáp Thiên Phong và suýt táng mạng tại đó, mấy ngà y qua tại hạ theo đưá»ng núi tìm đến đây, và gặp lại Thái Phụng Tiên Tá» lần thứ hai...
Thế là , chà ng lần lượt kể lại má»i sá»± việc trong mấy ngà y qua.
Trong khi nghe, vẻ mặt Giáng Long Tiên biến đổi liên hồi, sau cùng không dằn được há»i :
- Ngươi có gặp sư huynh của lão phu không?
- Tại hạ chỉ gặp má»™t lão tiá»u phu công lá»±c cao tuyệt, chẳng rõ có phải là lệnh sư huynh hay không.
Äoạn từ trong lòng lấy ra quyển Huyết Chưởng bà kinh, nói tiếp :
- Ông ấy không chịu cho biết thân thế, đây là do ông ấy tặng cho.
Giáng Long Tiên vừa thấy quyển Huyết Chưởng bà kinh liá»n biến sắc mặt buá»™t miệng nói :
- Không sai, ngưá»i ấy chÃnh là sư huynh cá»§a lão phu...
Nhưng chốc lát, bá»—ng vá»›i giá»ng cảm khái nói tiếp :
- Gia sư huynh là ngưá»i rất cao ngạo, bất phân chÃnh tà , đã tặng quyển Huyết Chưởng bà kinh cho ngươi, có lẽ đó là ý trá»i.
Nhạc Nhạn Linh thầm nhủ :
- “Váºy chứ lão đã phân chÃnh tà bao giá»?â€
Giáng Long Tiên lại đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh, trịnh trá»ng nói :
- Hôm trước lão phu vốn cÅ©ng định truyá»n thụ chỉ chiêu Huyết chưởng cho ngươi, nhưng bây giỠđã không còn thá»i gian nữa, gia sư huynh đã tặng quyển thượng cho ngươi thì dÄ© nhiên lão phu cÅ©ng tặng quyển hạ cho ngươi. Ôi, trăm năm qua pho tuyệt há»c Huyết chưởng chÃnh vì không được hợp lại nên chẳng ai luyện thà nh mức chà cao, xem ra trăm năm sau, tuyệt há»c Huyết chưởng sẽ lại rạng rỡ do Nhạc Nhạn Linh ngươi.
Äoạn từ trong lòng lấy ra má»™t quyển sách lụa giống hệt như quyển trong tay Nhạc Nhạn Linh, trao tay nói :
- Ngươi hãy cầm lấy đi!
Nhạc Nhạn Linh thoái lui một bước, lắc đầu :
- Tiá»n bối đừng quên là Nhạc Nhạn Linh nà y ở trên trần thế không còn bao lâu nữa.
Giáng Long Tiên thở dà i :
- Lão phu trước nay không tin và o số trá»i, bây giá» thì đã tin. Nhạc Nhạn Linh, má»i sá»± Ä‘á»u do trá»i định, đừng do dá»± nữa...
Tiến tới nhét quyển sách lụa và o tay Nhạc Nhạn Linh, nói tiếp :
- Việc nữ đệ tá» dưới Dao Trì lệnh bị cưỡng hiếp và sát hại đó là sá»± tháºt, đằng sau lưng ngưá»i đó giống hệt như ngươi. Hiện nay Dao Trì lệnh đã xuất lÄ©nh cao thá»§ đến đây truy nã ngươi, trong lúc nà y khó có thể biện giải bằng lá»i nói. Tốt hÆ¡n ngươi hãy tìm má»™t nÆ¡i kÃn đáo tạm lánh mặt và luyện thà nh Huyết chưởng. Kẻ giá há»a cho ngươi không biết ngươi đã ẩn lánh, nhất định sẽ bị Dao Trì Long Nữ bắt được, lúc bấy giá» sá»± tháºt sẽ tá»± nhiên sáng tá».
Nhạc Nhạn Linh nghiến răng :
- Dao Trì Long Nữ không biết phân biệt phải trái, bao lần bức bách Nhạc Nhạn Linh nà y, một ngà y nà o đó...
Giáng Long Tiên vá»™i tiếp lá»i :
- Hôm ngươi Ä‘i khá»i, nà ng ta đã Ä‘uổi theo đến chân Trưá»ng Bạch sÆ¡n, nhưng không gặp ngươi, vì váºy nà ng ta má»›i nghÄ© là ngươi là m váºy để trả thù nà ng ta... Có lẽ há» cÅ©ng sắp đến rồi, lão phu chẳng tiện ở đây lâu, ngươi cÅ©ng mau lánh Ä‘i là hÆ¡n.
Dứt lá»i đã dẫn trước phi thân bá» Ä‘i vá» trước.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn theo, lẩm bẩm :
- Tiá»n bối đã quên mất Nhạc Nhạn Linh nà y Ä‘ang thá» thương rồi!
Äoạn đưa mắt nhìn hai bên, vừa định cất bước, bá»—ng trước mặt vang lên tiếng nữ nhân lạnh lùng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi trốn đâu cho khá»i?
Nhạc Nhạn Linh ngẩng lên, thấy Kim Trượng Ngân Äịch Lãnh Sương Như Ä‘ang đứng trước mặt cản đưá»ng, mặt ngáºp đầy sát cÆ¡.
Nhạc Nhạn Linh bá»—ng lặng ngưá»i, thầm nhá»§ :
- “Xem ra hôm nay mình tháºt là dữ nhiá»u là nh Ãt rồi!â€
Äoạn lạnh lùng nói :
- Tại vì sao mà Nhạc mỗ phải trốn chứ?
Kim Trượng Ngân Äịch cưá»i khảy :
- Phải rồi, ngươi không cần phải trốn, bởi ngươi không còn trốn thoát được nữa.
Nhạc Nhạn Linh nhướng mà y :
- Chẳng phải trốn không thoát, mà là tại hạ chẳng có lý do gì để trốn cả!
Bỗng lại có tiếng trong trẻo vang lên :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi tháºt giá»i vá» vÄ©nh!
Dứt tiếng, sáu bóng ngưá»i đã cùng lúc đáp xuống ngoà i hai mươi trượng.
Nhạc Nhạn Linh nghe tiếng biết ngưá»i, quét mắt nhìn Dao Trì Long Nữ cùng Tứ Bất Tượng và bốn nữ tỳ, lạnh lùng nói :
- Lệnh chủ, chúng ta lại gặp nhau nữ rồi!
Dao Trì Long Nữ ngước mắt nhìn, thấy Nhạc Nhạn Linh sắc mặt trắng bệch, bất giác há miệng và tiến tới một bước, đó hoà n toà n là do phản ứng tự nhiên.
Song chỉ má»™t bước đã dừng lại, nà ng cố kiá»m chế ná»—i lòng rối rắm, quay nhìn Ä‘i nÆ¡i khác, lạnh lùng nói :
- Kể từ nay sẽ không còn cơ hội gặp nhau lần nữa đâu!
Nhạc Nhạn Linh đưa tay lau vết máu nÆ¡i khóe miệng, cưá»i khảy :
- Lệnh chá»§ chắc chắn váºy ư?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
- Bây giỠmới chắc chắn ư?
Dao Trì Long Nữ quá tức giáºn nhướng mà y :
- Trước kia đã chắc chắn rồi, nhưng lẽ ra bổn Lệnh chủ không nên động lòng nhân mà buông tha cho tên dâm tặc ngươi, để khiến đệ tỠbổn lệnh phải gặp thảm hoạ.
Nhạc Nhạn Linh vừa nghe hai tiếng “dâm tặcâ€, lá»a giáºn liá»n phừng dáºy trong lòng, sừng sá»™ nói :
- Cô nương không biết phân biệt phải trái, tháºt uổng là má»™t Lệnh chá»§, Nhạc má»— rất là lo lắng cho đồng đạo võ lâm và chÃnh nghÄ©a giang hồ, bởi ngưá»i chá»§ trì quá ư hồ đồ.
Dao Trì Long Nữ không tức giáºn, chỉ cưá»i lạnh lùng nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi tháºt là bình tÄ©nh!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Không việc gì có thể khiến Nhạc mỗ hốt hoảng cả!
- Ngươi đã quên ba mạng ngưá»i Trưá»ng Bạch sÆ¡n rồi sao?
- Nhạc má»— chẳng giết hại ai Trưá»ng Bạch sÆ¡n cả!
Diao Trì Long Nữ tức giáºn :
- Nhạc Nhạn Linh, sá»± tháºt đã có chứng cứ hẳn hoi, ngươi còn định chối nữa hả?
Tứ Bất Tượng không nén được liá»n xen lá»i :
- Lệnh chá»§, hạng dâm tặc nà y há tất phải nói nhiá»u, giết quách Ä‘i là xong.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Nhạc mỗ cũng đang muốn gặp gỡ với cao thủ của Dao Trì lệnh, vị nà o cần chỉ giáo trước đây?
Kim Trượng Ngân Äịch Lãnh Sương Như tiến tá»›i nói :
- Nhạc Nhạn Linh, lão thân tiếp ngươi và i chiêu trước xem thá»!
Nhạc Nhạn Linh cố váºn tụ công lá»±c tà n dư và o song chưởng, lạnh lùng nói :
- Váºy xin hãy động thá»§!
Kim Trượng Ngân Äịch quét mắt nhìn Dao Trì Long Nữ, thấy nà ng thần sắc bất định, sợ nà ng đột ngá»™t đổi ý, liá»n tung má»™t chưởng ra vá»›i chiêu “Thôi SÆ¡n Äiá»n Hải†và quát to :
- Hãy tiếp chưởng!
Nhạc Nhạn Linh Ä‘ang ná»™i thương trầm trá»ng, biết lách tránh chỉ uổng phà công lá»±c, sau cùng cÅ©ng khó khá»i bại vong, chi bằng liá»u mạng tiếp chưởng đối phương má»™t cách oanh liệt còn hÆ¡n.
à nghÄ© ấy chỉ lóe lên trong chá»›p mắt, chỉ nghe chà ng buông tiếng quát to, song chưởng cùng lúc vung ra, “bùng†má»™t tiếng rá»n rÄ©, cát đá bay mù mịt, thanh thế tháºt kinh ngưá»i.
Dao Trì Long Nữ chú mắt nhìn, chỉ thấy Nhạc Nhạn Linh liên tiếp thoái lui sáu bảy bước, ngưá»i đã đến bên bá» vá»±c, chỉ thêm má»™t bước nữa là rÆ¡i xuống Ná»™ Giang ngay.
Máu tươi từ khóe miệng cưá»i chua chát cá»§a chà ng ròng ròng chảy ra, trông chà ng hết sức thê lương song lại hết sức kiên cưá»ng.
Dao Trì Long Nữ biến sắc mặt, bất giác tiến tá»›i hai bước, môi mấp máy mấy lượt nhưng không thốt lên lá»i, chẳng ai biết nà ng định nói gì.
Kim Trượng Ngân Äịch má»™t chưởng đẩy lùi Nhạc Nhạn Linh, vẻ mặt vẫn lạnh như băng sương, cưá»i khảy nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi hãy nhìn ra phÃa sau xem!
Nhạc Nhạn Linh thản nhiên cưá»i :
- Không cần phải nhìn, tôn giá hãy đánh Nhạc mỗ rơi xuống Nộ Giang rồi hãy đắc ý cũng chẳng muộn.
Kim Trượng Ngân Äịch không ngá», Nhạc Nhạn Linh đứng bên bá» cái chết mà vẫn Ä‘iá»m tÄ©nh như váºy, không dằn được nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi quả là có chá»— hÆ¡n ngưá»i, nhưng rất tiếc là lão thân chẳng thể lượng thứ cho ngươi được.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i vang :
- Ha ha... Tôn giá nghĩ là Nhạc mỗ cần các vị lượng thứ sao?
Kim Trượng Ngân Äịnh Ä‘anh mặt :
- ÄÆ°á»£c, để lão nhân thá» xem có tháºt ngươi không sợ chết hay không?
Äoạn từ từ đưa song chưởng lên, tiến chỉ cần đẩy ra má»™t chưởng nhẹ cÅ©ng đủ khiến Nhạc Nhạn Linh tán mạng trong Ná»™ Giang.
Bá»—ng, Dao Trì Long Nữ lạnh lùng gắt giá»ng :
- Hãy khoan, dưới bổn lệnh không giết kẻ trong lòng không phục.
Nhạc Nhạn Linh, ngươi có cần phải gặp nhân chứng không?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Việc ngụy tạo nhân chứng đâu có gì là khó!
- Có lẽ ngươi chưa biết nhân chứng là ai?
- Ai nà o?
Dao Trì Long Nữ ngoảnh ra sau :
- Huynh đà i ra mặt được rồi!
Liá»n tức, má»™t tiếng quát như sấm rá»n vang lên :
- Mỗ đến đây!
Dứt tiếng, hiện trưá»ng đã áp xuống má»™t đại hán mình trần.
Nhạc Nhạn Linh vừa thấy ngưá»i nà y, liá»n sá»ng sốt kêu lên :
- Ồ, huynh đà i đó ư?
Thì ra đại hán mình trần chÃnh là Cá»u Văn Long.
Cá»u Văn Long tuy ngốc nghếch nhưng tÃnh rất bá»™c trá»±c, y vừa thấy Nhạc Nhạn Linh liá»n trợn trừng mắt, giÆ¡ thiết côn lên quát to :
- Cá»u Văn Long nà y trước kia xem ngươi như là thánh thần, chẳng ngá» tháºt ra ngươi là má»™t tên dâm tặc. Nà o, hãy nếm thá» má»™t côn cá»§a má»— trước đây!
Dứt lá»i liá»n vung thiết côn lên sắp sá»a động thá»§.
Nhạc Nhạn Linh nhếch môi cưá»i nói :
- Hãy khoan, huynh đà i có nhìn thấy hung thá»§ chÃnh là tại hạ không?
Cá»u Văn Long quắc mắt :
- Dù ngươi có hóa thà nh tro, má»— chỉ cần thoáng nhìn cÅ©ng sẽ nháºn ra ngay, ngươi còn định chối hả?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i ảo não :
- Trước nay Nhạc má»— đã xem huynh đà i là má»™t ngưá»i bạn duy nhất nên chưa từng đối địch bao giá», hôm nay Nhạc má»— cÅ©ng thá» tiếp huynh đà i và i chiêu xem sao!
Cá»u Văn Long tÃnh nóng như lá»a, nghe váºy liá»n vung côn quát :
- Chả lẽ mỗ sợ ngươi hay sao? Tiếp chiêu!
Dứt lá»i đã vung chưởng vá»›i chiêu “Lá»±c Bình NgÅ© Nhạc†bổ thẳng và o ngá»±c Nhạc Nhạn Linh, chưởng phong văng vẳng tiếng sấm rá»n, uy lá»±c tháºt kinh ngưá»i.
Bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh thở dà i nói :
- Tình ngưá»i tháºt là bạc bẽo!
Dao Trì Long Nữ nghe váºy rúng động cõi lòng, nà ng chợt nhá»› đến lá»i khuyên cá»§a Thần Toán Long Nữ “hãy sưởi ấm trái tim lạnh giá cá»§a chà ng†bèn há»›t hải quát to :
- Hãy khoan!
Song đã muộn, chỉ nghe “bình†một tiếng vang dội, một bóng đen đã bay bổng lên không và rơi xuống Nộ Giang
|

07-04-2008, 09:18 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 29
Tình duyên kỳ ngộ
Ãnh trăng bạc soi khắp núi đồi, đêm đã khuya, sá»± yên lặng bao trùm vạn váºt, chỉ có nước sông Ná»™ Giang vẫn cuồn cuá»™n chảy xiết, chẳng kể ngà y đêm, vÄ©nh viá»…n không ngừng nghỉ.
Vầng trăng chầm cháºm di chuyển vá» hướng tây, ánh trăng trong sáng và dịu dà ng đã soi đến mặt vách bá» hướng vá» phÃa Tây cá»§a Ná»™ Giang, và cÅ©ng soi trên má»™t má»m đá cao to trông rất ghê rợn.
Äó là má»™t má»m đá mà u Ä‘en cao nổi báºt trên vách núi cheo leo nằm cách đỉnh bá» chừng trăm trượng, má»m đá nhô ra hệt như mặt ngưá»i, có đủ cả râu mà y, nhưng không hà i hòa như mặt ngưá»i, bởi hai mắt lồi ra như cối xay, không rõ là do thiên nhiên nhân tạo, đôi mắt ấy lấp lánh ánh sáng mà u xanh biếc, phối hợp vá»›i chiếc miệng to tướng và cả hai chiếc răng nanh trắng hếu nhìn ra ngoà i như trụ đá, dưới ánh trăng trông hết sức ghê rợn.
Xung quanh đó, tùy theo phương hướng, vô số đá cÅ©ng được khắc thà nh mặt quá»·, to thì đến mấy trượng, bé cÅ©ng cỡ chiếc bánh xe, trên má»—i mặt quá»· Ä‘á»u có gắn bảo thạch mà u đỠhoặc mà u xanh là m mắt, dưới ánh trăng, ánh sáng xanh đỠsoi rá»i trên những bá»™t mặt quá»· gá»›m ghiếc, cảnh tượng hệt như chốn âm phá»§.
Bá»—ng, vách đá mà u đỠtrong miệng đầu quá»· khổng lồ vang lên tiếng động kèn kẹt, rồi thì má»™t cánh cá»a mở ra, má»™t bà lão tóc bạc xuất hiện, cháºm rãi bước ra ngoà i, bước chân hết sức vững và ng, tháºt không tương xứng vá»›i mái tóc bạc.
Lão bà tóc bạc Ä‘i đến bên chiếc răng nanh bên phải, bá»—ng ngước mặt lên. Trá»i, bà ta là ngưá»i hay ma quá»· thế nà y?
Chỉ thấy mặt bà ta vằn vện ngÅ© sắc và đầy nếp nhăn, hai và nh mắt đỠlừ, tháºt không tương xứng vá»›i đôi mà y bạc phếch phá»§ bên trên, đôi mắt tá»a ra ánh sáng ghê rợn, ná»™i tướng mạo ấy cÅ©ng khiến ngưá»i khó thể tin được bà ta nói ngưá»i.
Lão bà ngá»a mặt nhìn trá»i, bá»—ng quay vá» phÃa cánh cá»a đỠdịu giá»ng nói :
- Phương nhi, hãy mau ra đây xem, hôm nay trăng đẹp quá!
Bên trong vá»ng ra má»™t giá»ng trong trẻo nói :
- Bà bà , mau và o đây xem có phải y đã tỉnh rồi hay không, nhanh lên!
Lão bà tóc bạc thì ra không phải ma quá»·, mà là con ngưá»i, nghe váºy liá»n biến sắc mặt, lẩm bẩm :
- Ba ngà y nay Phương nhi dưá»ng như đã bị mê hoặc, ngà y đến tối ở bên giưá»ng không chịu rá»i xa ná»a bước, biết váºy hôm trước mình vứt quách xuống sông cho rồi.
Tiếng nói trong trẻo kia lại vang lên :
- Bà bà , nhanh lên, bà là m sao váºy hả?
Lão bà tóc bạc vội đáp :
- Äến ngay, đến ngay đây, thưa tiểu thư!
Lão bà tóc bạc dưá»ng như rất sợ tiểu thư nổi giáºn, vá»™i đỠkhà khinh thân, chỉ thấy bóng ngưá»i nhấp nhoáng, bà ta đã mất dạng trong miệng quá»·.
Äây là má»™t gian thạch thất nhá» trang hoà ng lá»™ng lẫy, trân châu mã não cùng khắp, trong gian thạch thất rá»™ng không đến năm trượng, bốn bên vách đá trắng như ngá»c cÆ¡ hồ không má»™t chá»— trống. Tuy treo nhiá»u như váºy, nhưng trông không chút rối rắm.
Dưới sá»± soi rá»i cá»§a những châu báu xung quanh, ánh sáng trong gian thạch thấy hết sức hòa dịu.
Chỉ thấy dưới vách đá bên phải thạch thất có má»™t chiếc giưá»ng đá, dưới tấm chăn lụa và ng trên giưá»ng là má»™t thiếu niên anh tuấn sắc mặt hồng hà o Ä‘ang nhắm nghiá»n mắt, qua cánh tay áo mà u Ä‘en ló ra ngoà i chăn, chứng tá» thiếu niên nà y mặc áo Ä‘en.
Ngồi bên giưá»ng là má»™t thiếu nữ tuyệt sắc, tóc dà i phá»§ vai, chỉ quấn má»™t mảnh lụa và ng từ lưng xuống đến đầu gối, thân trên không có gì cả, đôi nhÅ© hoa nhô cao, trắng như ngá»c thạch, đôi mắt mê hồn lúc nà y đột ngá»™t chằm chặp nhìn và o mặt thiếu niên, ra chiá»u hết sức bồn chồn lo lắng.
Ngay khi ấy, cá»a phòng sau lưng nà ng nhè nhẹ hé mở, lão bà tóc bạc cháºm rãi Ä‘i và o.
Thiếu nữ lõa thể nghe tiếng quay phắt lại há»i :
- Bà bà , hãy mau đến xem, y đã tỉnh rồi phải không? Ôi, tháºt sốt ruá»™t chết Ä‘i được!
Lão bà tóc bạc đưa mắt nhìn thiếu niên trên giưá»ng, gáºt đầu nói :
- Vâng, y quả là sắp hồi tỉnh rồi!
Äoạn đưa tay cầm lấy má»™t mảnh lụa và ng trên bà n đá khoác lên ngưá»i thiếu nữ lõa thể, nói :
- Hãy khoác và o đi!
Thiếu nữ lõa thể chau mà y :
- Thôi, không mặc đâu!
Lão bà tóc bạc vội nói :
- Lát nữa y tỉnh lại, thấy tiểu thư như váºy y sẽ giáºn đấy!
Thiếu nữ lõa thể ngơ ngẩn trố to mắt nói :
- Tháºt váºy ư? Phương nhi như thế nà y, sao y lại giáºn chứ?
Lão bà tóc bạc lại đưa mắt nhìn thiếu niên trên giưá»ng :
- Y là đà n ông, thấy tiểu thư như thế nà y sẽ cho tiểu thư là má»™t ngưá»i con gái không đứng đắn.
Thiếu nữ lõa thể biến sắc mặt, gằn giá»ng :
- Ai dám nói ta không đứng đắn!
Ngay khi ấy, thiếu niên trên giưá»ng bá»—ng buông tiếng thở dà i trÄ©u nặng, từ từ mở mắt ra, khi nhìn thấy cách ăn mặc cá»§a thiếu nữ lõa thể, liá»n tức đỠmặt, vá»™i ngoảnh Ä‘i nÆ¡i khác, lạnh lùng há»i :
- Äây là đâu?
Thiếu nữ lõa thể vừa thấy thiếu niên hồi tỉnh, như hết sức vui mừng, vá»™i cưá»i nói :
- Công tỠđã tỉnh rồi!
Äoạn liá»n đưa tay ra nắm lấy tay thiếu niên, cá» chỉ hết sức hồn nhiên vô tư.
Thiếu niên vùng mạnh, ngồi báºt dáºy, tung mình xuống giưá»ng nhanh như chá»›p, khiến thiếu nữ lõa thể và lão bà tóc bạc giáºt nẩy mình.
Thiếu niên nà y quả là toà n thân hắc y, chÃnh là Nhạc Nhạn Linh đã bị Cá»u Văn Long đánh rÆ¡i xuống Ná»™ Giang.
Nhạc Nhạn Linh khi xuống đến đất, bất giác ngạc nhiên thầm nhủ :
- “Sao mình chẳng chút cảm giác thá» thương thế nà y?â€
Lão bà tóc bạc như ngưá»i già u kinh nghiệm chiến đấu, sau má»™t thoáng ngẩn ngưá»i, liá»n tức lách ngưá»i đứng cản trước mặt thiếu nữ lõa thể, lạnh lùng nói :
- Ná»™i thương nghiêm trá»ng cá»§a ngươi có lẽ đã khá»i hẳn rồi!
Nhạc Nhạn Linh ngước mắt nhìn, bất giác giáºt mình, trầm giá»ng nói :
- Vâng, chẳng hay ai đã chữa trị cho tại hạ váºy?
- Tiểu thư của lão thân!
Nhạc Nhạn Linh ngạc nhiên :
- Quý tiểu thư đâu?
Thiếu nữ lõa thể tiến tới một bước :
- Chả lẽ tôi không xứng đáng sao?
Nhạc Nhạn Linh đỠmặt, vội nhìn đi nơi khác, lạnh lùng nói :
- Hai vị cứu tại hạ chẳng hay có mưu đồ gì?
Lão bà tóc bạc nghe váºy cả giáºn, cưá»i khảy nói :
- Æ n cứu mạng khác nà o tái tạo, ngươi nói năng phÅ© phà ng thế nà y, đó là cách báo đáp hay sao?
Nhạc Nhạn Linh đỠmặt, bởi lão bà tóc bạc nói quá đúng tình lý, chà ng quả không nên như váºy, bèn sâu lắng đưa mắt nhìn lão bà tóc bạc nói :
- Nếu là yêu cầu chÃnh đáng, tại hạ chết cÅ©ng cam tâm tình nguyện.
Thiếu nữ lõa thể tuy chưa từng đặt chân trên chốn giang hồ, nhưng bẩm sinh hết sức thông minh, nghe váºy tức giáºn trừng mắt nói :
- Ngươi thấy bá»n ta chá»— nà o không đứng đắn kia chứ?
Nhạc Nhạn Linh buột miệng :
- Cách ăn mặc của cô nương!
Thiếu nữ lõa thể vỡ lẽ, vá»™i đưa tay cầm lấy mảnh lụa và ng khi nãy, khoác và o ngưá»i nói :
- Thế nà y đúng rồi chứ?
Nhạc Nhạn Linh bấy giỠmới dám đưa mắt nhìn thiếu nữ, bất giác động tâm thầm nhủ :
- “Ãnh mắt nà ng trong trắng quá, vừa rồi lẽ ra mình không nên buông lá»i khinh mạn như váºy vá»›i má»™t ân nhân cứu mạng.â€
Äoạn liá»n chắp tay xá dà i nói :
- Tại hạ xin đa tạ ơn cứu mạng của cô nương!
Thiếu nữ cưá»i vui sướng :
- Bây giá» công tá» hết giáºn rồi phải không?
Nhạc Nhạn Linh gáºt đầu :
- Tại hạ đâu có giáºn bao giá»?
- Không, hoà n toà n là do tôi đã là m cho công tá» tức giáºn, vốn ra Bà bà có bảo tôi khoác và o, nhưng vì tôi ở đây từ thưở bé, không mặc y phục quen rồi, mặc và o rất là khó chịu, vì váºy tôi má»›i không chịu mặc.
Lão bà tóc bạc bá»—ng há»i :
- Công tá» danh tánh là gì váºy?
Nhạc Nhạn Linh quét mắt nhìn hai ngưá»i, chẳng chút do dá»± đáp :
- Tại hạ là Nhạc Nhạn Linh!
Thiếu nữ tiếp lá»i :
- Tôi là Hoa Diễm Phương, bà ấy là Quỷ Diện bà bà !
Nhạc Nhạn Linh liá»n nghe lòng nặng trÄ©u xuống, ngầm váºn tụ công lá»±c và o song chưởng, trầm giá»ng nói :
- Hai ngưá»i phải chăng là ngưá»i cá»§a Máºt tông Tây Tạng?
Dứt lá»i ngưá»i đã lui ra sau hai bước, mắt nhìn chốt và o mặt Quá»· Diện bà bà .
Nhạc Nhạn Linh vừa nói ra lai lịch, Quá»· Diện bà bà mặt cÅ©ng liá»n căng thẳng và phá»§ lên má»™t lá»›p sát cÆ¡, giá»ng sắc lạnh nói :
- Sao ngươi biết? Ai đã phái ngươi đến đây?
Dứt lá»i, chầm cháºm cất bước tiến đến gần Nhạc Nhạn Linh.
Hoa Diá»…m Phương dưá»ng như có má»™t thiện cảm khó diá»…n tả được đối vá»›i Nhạc Nhạn Linh, vừa thấy Quá»· Diện bà bà mặt lá»™ sát cÆ¡, liá»n hốt hoảng nói :
- Bà bà , không được là m hại y!
Quỷ Diện bà bà quay sang Hoa Diễm Phương, vẻ băn khoăn nói :
- Tiểu thư, vì sự an toà n của chúng ta, không thể nà o buông tha y được!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i lạnh lùng :
- Äúng váºy, vì sá»± an nguy cá»§a võ lâm Trung Nguyên, tại hạ cÅ©ng không thể nà o buông tha hai vị.
Hoa Diá»…m Phương sá»ng sốt :
- Chúng tôi chưa từng là m hại đến võ lâm Trung Nguyên, vì sao lại không thể buông tha chứ?
Quá»· Diện bà bà thấy tiểu thư nhẫn nhục, tháºt mất thân pháºn cá»§a báºc Tông chá»§, liá»n nói :
- Máºt tông chúng tôi tuy không nguy hại võ lâm, nhưng cÅ©ng chẳng thể để kẻ khác khinh thị.
- Äoạn Hồn cốc đã sát hại biết bao đồng đạo võ lâm Trung Nguyên, chả lẽ không phải nguy hại giang hồ sao?
Quá»· Diện bà bà ngẩn ngưá»i :
- Äoạn Hồn cốc ư? Chả lẽ bá»n hỠđã phát triển ra Trung Nguyên rồi sao?
Hoa Diá»…m Phương bồn chồn lo lắng, tiếp lá»i :
- Bà bà , võ công cá»§a Hoa Diá»…m Phương tháºt ra đến bao giá» má»›i có thể luyện thà nh? Trước khi tạ thế, mẫu thân chẳng phải đã căn dặn chúng ta là không được cho ngưá»i cá»§a Máºt tông và o Trung Nguyên hay sao? Bây giá» thì hỠđã Ä‘i cả rồi!
Quỷ Diện bà bà thở dà i :
- Có lẽ phải ná»a năm nữa, tiểu thư phải hết sức cố gắng luyện táºp hầu sá»›m ngà y trùng chấn thanh danh phái Máºt tông, diệt trừ bá»n ngưá»i bá»™i chá»§ phản bạn kia, ôi!
Qua cuá»™c đối thoại giữa hai ngưá»i, Nhạc Nhạn Linh đã hiểu ra rất nhiá»u Ä‘iá»u, thầm nhá»§ :
- “Hay là ngưá»i hiện Ä‘ang trị vì phái Máºt tông Tây Tạng không phải là Tông chá»§ chân chÃnh, nếu đúng như váºy thì mình có thể nhân cÆ¡ há»™i nà y thuyết phục Hoa Diá»…m Phương hợp lá»±c vá»›i đồng đạo võ lâm Trung Nguyên, tiêu diệt bá»n nguy hại giang hồ kia.â€
NghÄ© váºy, bất giác đưa mắt nhìn Hoa Diá»…m Phương.
Nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt hồn nhiên trong trắng của Hoa Diễm Phương, Nhạc Nhạn Linh bất giác lại nghe lòng hổ thẹn, thầm nhủ nói :
- “Nhạc Nhạn Linh hỡi! Nếu ngươi mà dùng lá»i ngon tiếng ngá»t lừa dối nà ng, bất kể là vá»›i dụng tâm quang minh chÃnh đại đến mấy thì lương tâm ngươi cÅ©ng sẽ hổ thẹn cả Ä‘á»i.â€
Quá»· Diện bà bà thấy vẻ mặt Nhạc Nhạn Linh như váºy, tưởng đâu chà ng nghe hiểu lá»i nói cá»§a hai ngưá»i nên má»›i hổ thẹn áy náy, lá»a giáºn trong lòng liá»n tức tan biến, buông tiếng thở dà i trÄ©u nặng nói :
- Công tá», sá»± bất hạnh cá»§a bổn phái hẳn là công tỠđã biết phần nà o, lão thân mong là mai đây trở ra chốn giang hồ, công tỠđừng tiết lá»™ vá»›i ngưá»i khác, bởi đó chỉ là việc riêng cá»§a bổn phái.
Nhạc Nhạn Linh thà nh khẩn gáºt đầu :
- Tại hạ không bao giỠđể khiến hai vị thất vá»ng, mai kia nếu có chá»— cần dùng đến tại hạ, Nhạc Nhạn Linh nà y quyết không từ chối.
Hoa Diá»…m Phương nghe váºy, trên môi liá»n nở ra má»™t nụ cưá»i ngây thÆ¡, tung mình đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh, nắm tay chà ng há»›n hở nói :
- Tháºt váºy ư? Công tá» tốt quá!
Thân pháp nà ng nhanh đến nỗi Nhạc Nhạn Linh không kịp tránh, nếu nà ng muốn giết Nhạc Nhạn Linh, có lẽ chà ng đã táng mạng mất rồi.
Nhạc Nhạn Linh kinh hãi thầm nhủ :
- “Nà ng ta thân pháp nhanh tháºt, xem ra kiếp nạn võ lâm từ nay chẳng phải vá»›i sức má»™t mình Nhạc Nhạn Linh nà y có thể vãn hồi rồi!â€
Bởi trong lòng chà ng Ä‘ang nghÄ© ngợi, nên chà ng đã quên trả lá»i Hoa Diá»…m Phương.
Quỷ Diện bà bà đưa mắt nhìn Hoa Diễm Phương, thầm nhủ :
- “Trong bao năm qua, Phương nhi chưa bao giá» vui như ngà y hôm nay. Ôi, có lẽ Phương nhi đã quá hiu quạnh.â€
Äoạn cháºm rãi Ä‘i ra khá»i thạch thất, mất dạng trong đưá»ng hầm.
Hoa Diễm Phương thấy Nhạc Nhạn Linh hồi lâu không đáp, bèn lắc tay chà ng nói nhanh :
- Nà y, sao công tá» không nói váºy hả?
Nhạc Nhạn Linh thoáng giáºt mình, nhẹ rụt tay ra, ôn tồn nói :
- Cô nương biểu tại hạ nói gì đây?
- Bất luáºn công tá» nói gì Hoa Diá»…m Phương cÅ©ng thÃch nghe!
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn gương mặt cưá»i tươi như hoa cá»§a nà ng, cõi lòng bình lặng cá»§a chà ng liá»n tức dáºy sóng, tá»±a hồ má»›i phát hiện ra gì đó ở ngưá»i con gái hồn nhiên trong trắng nà y.
Nhạc Nhạn Linh hÃt sâu má»™t hÆ¡i không khÃ, cố dằn nén niá»m xao động trong lòng nói :
- Cô nương, từ đây lên phải Ä‘i theo lối nà o váºy?
Hoa Diá»…m Phương nghe váºy, nụ cưá»i vui sướng trên mặt láºp tức cô đặc, trố mắt há»i :
- Công tỠđịnh Ä‘i khá»i đây ư?
Bá»—ng như sá»±c nhá»› ra, bước nhanh đến giưá»ng đá, từ dưới gối lấy ra hai quyển sách lụa nói :
- Theo lá»i Bà bà , khi chưa luyện thà nh toà n bá»™ võ công trong nà y, công tá» không thể nà o lên trên được.
Nhạc Nhạn Linh vừa trông thấy hai quyển sách lụa, liá»n cả kinh thò tay và o lòng, quả nhiên hai quyển Huyết Chưởng bà kinh đã biến mất.
Hoa Diá»…m Phương thấy váºy liá»n vá»™i nói :
- Bà bà bảo là Diá»…m Phương có thể dạy công tá» luyện táºp, công tá» có muốn ra xem lối lên không?
Äoạn liá»n Ä‘i đến trước mặt Nhạc Nhạn Linh, trao trả hai quyển Huyết Chưởng bà kinh cho chà ng.
Nhạc Nhạn Linh biết là nà ng quyết không nói dối, song vẫn không sá»n lòng, theo Hoa Diá»…m Phương Ä‘i ra ngoà i.
|

07-04-2008, 09:18 AM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Hồi 30
Chân giả chưa phân
Nước sông Ná»™ Giang vẫn cuồn cuá»™n chảy xiết, hoà n toà n không có gì đổi khác nhưng thá»i gian bốn tháng đã thấm thoát trôi qua.
Trước Quá»· Vương động, Hoa Diá»…m Phương mặt rà n rụa nước mắt nép sát và o lòng Nhạc Nhạn Linh, bùi ngùi khẽ gá»i :
- Linh ca, Linh ca....
Nhạc Nhạn Linh thỠthẫn đưa tay nhẹ vuốt lên mái tóc óng mượt của nà ng, âu yếm lau chùi nước mắt trên mặt nà ng, dịu dà ng nói :
- Phương muá»™i đừng khóc, Phương muá»™i chẳng đã nói là nhất định sẽ vâng lá»i ngu ca hay sao?
Bốn tháng trá»i gần gÅ©i bên nhau, cá» chỉ hồn nhiên và lá»i lẽ ngây thÆ¡ cá»§a Hoa Diá»…m Phương đã cởi mở cõi lòng cá»§a chà ng thiếu niên lạnh lùng nà y, mặc dù chà ng biết rõ mình không còn sống bao lâu nữa, nhưng tình yêu chà ng đâu thể nà o ká»m chế được.
Hoa Diá»…m Phương dịu dà ng gáºt đầu, áp chặt mặt và o cổ Nhạc Nhạn Linh, bùi ngùi nói :
- Linh ca, tiểu muá»™i không muốn rá»i xa Linh ca!
Nhạc Nhạn Linh lòng rúng động mạnh, thở dà i nói :
- Phương muá»™i, trên Ä‘á»i chẳng có buổi tiệc nà o không tan, từ nay chỉ cần Phương muá»™i ghi nhá»› từng có má»™t Linh ca nà y là đủ rồi!
Chà ng không sao bà y tỠnỗi khổ ải của mình, và chà ng cũng chẳng đủ can đảm.
Hoa Diá»…m Phương khẽ khóc thút thÃt :
- Vâng, tiểu muội sẽ mãi mãi ghi nhớ. Một tháng sau, khi tiểu muội luyện thà nh võ công, nhất định sẽ phải tìm gặp Linh ca!
Nhạc Nhạn Linh buông thở dà i não ruột :
- Phương muội có lẽ sẽ không bao giỠtìm gặp được ngu ca!
Hoa Diá»…m Phương nghe váºy, bà ng hoà ng ngước mắt lên nhìn Nhạc Nhạn Linh, nói :
- Vì sao váºy? Hay là Linh ca tháºt ra không há» yêu tiểu muá»™i?
Nhạc Nhạn Linh đăm đăm mắt nhìn và o ánh mắt bà ng hoà ng cá»§a nà ng, không còn nén được tình cảm trong lòng mình nữa, khẽ gá»i má»™t tiếng :
- Phương muội!
Rồi thì đôi môi run run đã in lên đôi môi má»ng đỠcá»§a Hoa Diá»…m Phương.
Hoa Diá»…m Phương ngưá»i run lên nhè nhẹ, từ từ nhắm mắt, hai tay siết chặt lấy Nhạc Nhạn Linh.
Nà ng đã hà i lòng, mặc dù Nhạc Nhạn Linh không trả lá»i câu há»i cá»§a nà ng, nhưng chà ng đã dùng hà nh động chứng minh tất cả.
Ngay khi ấy, Quá»· Diện bà bà từ trong động bước ra, tay cầm má»™t chiếc mặt nạ mà u sắc sặc sỡ, thấp giá»ng nói :
- Công tỠđi ngay bây giỠư?
Nhạc Nhạn Linh vá»™i ngẩng lên, nhưng Hoa Diá»…m Phương lại cà ng siết mạnh hÆ¡n, ngưá»i nép sát và o lòng Nhạc Nhạn Linh, xem như không há» có mặt Quá»· Diện bà bà .
Nhạc Nhạn Linh ngoảnh lại nhìn Quỷ Diện bà bà đáp :
- Vâng, tại hạ đi ngay!
Quá»· Diện bà bà giá»ng não ná» :
- Một tháng sau, lão thân với Phương nhi cũng sẽ bước chân và o chốn giang hồ!
Nhạc Nhạn Linh thở dà i trĩu nặng :
- Tại hạ tin là Bà bà nhất định sẽ táºn tâm chăm sóc cho Phương muá»™i. Phương muá»™i chưa từng có chút kinh nghiệm giang hồ, má»i sá»± Ä‘á»u phải nhá» Bà bà trông nom chỉ bảo.
- Còn công tỠthì sao?
Nhạc Nhạn Linh cưá»i chua xót :
- Bà bà đã biết hết cả rồi!
Quỷ Diện bà bà rúng động cõi lòng :
- Công tá», thuốc chữa bệnh không chết, huống hồ công tá» còn có nhiá»u kẻ cần tìm thế kia!
Nhạc Nhạn Linh ngước lên nhìn trá»i, thở dà i nói :
- Vâng, tại hạ sẽ cố hết sức mình, cầu mong Nhạc Nhạn Linh nà y còn có thể gặp lại hai ngưá»i!
Äoạn đưa hai tay áo lên lau nước mắt, bùi ngùi nói :
- Nhạn Linh đi đây!
Hoa Diá»…m Phương lặng ngưá»i :
- Không, Linh ca!
Quỷ Diện bà bà đưa chiếc mặt nạ quỷ ra :
- Công tỠhãy mang theo, rất có thể sau nà y sẽ dùng đến!
Nhạc Nhạn Linh đưa tay đón lấy, nhè nhẹ đẩy Hoa Diễm Phương ra, bấm bụng nói :
- Phương muá»™i, xin hãy bảo trá»ng, ngu ca Ä‘i đây!
Äoạn liá»n tung mình vá»t thẳng lên không, sau lưng vang lên tiếng gá»i ai oán cá»§a Hoa Diá»…m Phương.
Sau bốn tháng khổ luyện, công lá»±c cá»§a Nhạc Nhạn Linh đã tiến bá»™ rất nhiá»u, dù cao hÆ¡n trăm trượng, chà ng chỉ ba lần đặt chân lấy đà đã lên đến trên miệng vá»±c.
Nhạc Nhạn Linh đứng trên bá» vá»±c đưa mắt nhìn xuống, má»m đá đầu quá»· chỉ còn to cỡ bánh xe, giòng Ná»™ Giang cuồn cuá»™n đã trở thà nh má»™t sợi dây Ä‘ai và ng, tất cả Ä‘á»u thu nhá» lại.
Nhạc Nhạn Linh buông tiếng thở dà i tháºm thượt, lẩm bẩm :
- Phương muá»™i, vÄ©nh biệt! Cầu mong chốn giang hồ vẩn đục sẽ không là m thay đổi trái tim trong trắng cá»§a hiá»n muá»™i!
Dứt lá»i, chầm cháºm cất bước Ä‘i vá» phÃa trước.
Äá»™t nhiên, ngoà i xa có má»™t bóng ngưá»i từ trên tảng đá cao phóng xuống, tay cắp má»™t thiếu nữ áo lam hai tay buông thõng, hiển nhiên đã mất khả năng phản kháng.
Nhạc Nhạn Linh vừa thấy bóng ngưá»i ấy, liá»n động tâm thầm nhá»§ :
- “Vóc dáng ngưá»i nà y sao giống mình thế nhỉ?â€
Bóng ngưá»i ấy như Ä‘ang trốn tránh gì đó, phóng Ä‘i vá»›i tốc độ rất nhanh, lúc ẩn lúc hiện trong những tảng đá to lá»›n, hướng Ä‘i đúng vá» phÃa Nhạc Nhạn Linh.
Khoảng cách từ hÆ¡n hai trăm trượng thoáng chốc đã đến gần không đầy trăm trượng. Lúc nà y Nhạc Nhạn Linh đã trông thấy rõ ngưá»i ấy mặc áo Ä‘en, phục sức giống hệt như chà ng, chỉ khác má»™t Ä‘iá»u là y che mặt bằng khăn Ä‘en, chỉ lá»™ ra từ đôi mắt trở lên, trán và mà y mắt cÆ¡ hồ hoà n toà n giống vá»›i Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh hết sức kinh ngạc, thầm nhủ :
- “Trên Ä‘á»i sao lại có ngưá»i giống mình đến thế nhỉ?â€
Bá»—ng, má»™t ý nghÄ© lóe lên trong đầu Nhạc Nhạn Linh, và liá»n tức, mắt chà ng rá»±c sát cÆ¡ ghê rợn.
Do bởi Nhạc Nhạn Linh đứng yên tại chá»—, ngưá»i ấy lại Ä‘ang phóng Ä‘i vá»™i và ng nên y vẫn chưa phát hiện mình Ä‘ang tiến đến gần tá» thần.
Lúc nà y ngưá»i ấy đã đến cách Nhạc Nhạn Linh không đầy năm mươi trượng. Nhạc Nhạn Linh buông tiếng hừ lạnh, vừa định tung mình phóng ra.
Äá»™t nhiên, má»™t giá»ng trầm đục quát :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi còn định đà o tẩu ư?
Liá»n sau đó, từ sau má»™t tảng đá to trước mặt Nhạc Nhạn Linh cách chừng hai mươi trượng lách ra má»™t lão bà áo Ä‘en cản đưá»ng ngưá»i áo Ä‘en kia.
Nhạc Nhạn Linh khi vừa nghe quát, sá»ng sốt thầm nhá»§ :
- “Bà ta tìm mình chi váºy?â€
Nhưng ngay sau đó thấy lão bà chặn đưá»ng ngưá»i áo Ä‘en kia má»›i vỡ lẽ, tức giáºn thầm nhá»§ :
- “Mụ rõ là đui mù!â€
Ngưá»i áo Ä‘en vừa thấy có ngưá»i cản đưá»ng, liá»n tức quay ngưá»i phóng Ä‘i sang trái. Nhưng lão bà không Ä‘uổi theo, chỉ buông tiếng cưá»i gằn, đứng yên tại chá»—.
Ngưá»i áo Ä‘en khinh công tháºt kinh ngưá»i, ngay khi Nhạc Nhạn Linh xê dịch, y đã vượt qua hÆ¡n ba mươi trượng.
Thốt nhiên, lại nghe một tiếng lạnh lùng quát :
- Nhạc Nhạn Linh, hôm nay đã đến ngà y táºn số cá»§a tên dâm tặc ngươi rồi!
Dứt tiếng, trước mặt ngưá»i áo Ä‘en đã xuất hiện hai lão bà áo Ä‘en đứng chặn đưá»ng.
Ngưá»i áo Ä‘en bịt mặt lúc nà y như biết mình đã bị lá»t và o trùng vây, liá»n bá» thiếu nữ trên tay xuống, quay ngưá»i trở ra sau phóng Ä‘i.
Nhưng y vừa quay ngưá»i, trước mặt khoảng hai mươi trượng bá»—ng vang lên má»™t giá»ng sắc lạnh nói :
- Nhạc Nhạn Linh, ngươi còn định đà o tẩu nữa ư?
Ngưá»i áo Ä‘en ngẩng lên nhìn, kinh hãi kêu lên :
- Ồ, Thiên Phụng bang chủ!
Äồng thá»i luống cuống lùi sau hai bước dà i.
Nhạc Nhạn Linh nghe váºy cÅ©ng liá»n đưa mắt nhìn, chỉ thấy Thiên Phụng bang chá»§ Ä‘ang đứng trên má»™t phiến đá to trắng, cách ngưá»i áo Ä‘en bịt mặt chừng hai mươi trượng, sau lưng nà ng là hai lão bà đứng sóng vai nhau, má»™t trong số đó chÃnh là Quá»· Diện bà bà .
Nhạc Nhạn Linh ngắm nhìn Thiên Phụng bang chủ một hồi, thầm nhủ :
- “Dưá»ng như nà ng đã gầy Ä‘i rất nhiá»u rồi!â€
Ngưá»i bịt mặt vừa thấy Thiên Phụng bang chá»§ hiện thân, lòng đã mất chá»§ định, vá»™i quét mắt nhìn quanh, bá»—ng quay ngưá»i bá» chạy vá» phÃa lối đến.
Nà o ngá» y vừa quay ngưá»i, trước mặt bá»—ng vang lên tiếng quát như sấm rá»n :
- Dâm tặc Nhạc Nhạn Linh, ngươi chạy đâu cho thoát!
Nhạc Nhạn Linh không cần nhìn cÅ©ng biết đó là Cá»u Văn Long, tức giáºn thầm nhá»§ :
- “Thì ra các ngưá»i thảy Ä‘á»u đánh giá quá thấp nhân cách cá»§a Nhạc Nhạn Linh nà y, hãy đợi rồi xem!â€
Theo sau sá»± xuất hiện cá»§a Cá»u Văn Long, xung quanh vang lên tiếng quát liên hồi, bốn ngá»n cá» to lá»›n đã tung bay trên các tảng đá cao tứ phÃa.
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy thầm nhá»§ :
- “Thì ra nà ng ta cÅ©ng đã đến đây rồi!â€
Quả nhiên, bốn ngá»n cá» to vừa xuất hiện, bốn nữ tỳ cÅ©ng đã hiện ra sau lưng Cá»u Văn Long, tiếp đến là Dao Trì Long Nữ, Thần Toán Long Nữ và Tứ Bất Tượng.
Ngưá»i áo Ä‘en bịt mặt thấy váºy, biết không sao thoát khá»i trùng vây được nữa, lòng hết sức lo lắng, không tá»± chá»§ được, từng bước thoái lui.
Dao Trì Long Nữ nhướng mà y, đưa mắt nhìn Thiên Phụng bang chủ nói :
- Thì ra Bang chá»§ đại giá đã đến trước, tiểu muá»™i tháºt là đa sá»±!
Thiên Phụng bang chá»§ cưá»i lạnh lùng :
- Bổn bang thế lá»±c yếu kém, không dám đại sá»± phô trương, nÆ¡i đến không có phiêu ký cÅ©ng chẳng có tÃn kỳ, chẳng trách Lệnh chá»§ đã không phát hiện.
Dao Trì Long Nữ kể từ khi Nhạc Nhạn Linh rÆ¡i xuống Ná»™ Giang, đã mất Ä‘i sá»± vui vầy trước kia, lòng rối như tÆ¡ vò, nghe váºy liá»n nhướng mà y, lạnh lùng nói :
- Bang chá»§ quá khiêm tốn rồi, chỉ qua thá»§ Ä‘oạn sát hại đệ tá» bổn lệnh cá»§a Bang chá»§, cÅ©ng đủ thấy Bang chá»§ tháºt ra chẳng xem bổn Lệnh chá»§ và o đâu, nay lại bảo là thế lá»±c yếu kém, váºy chẳng phải tá»± vả miệng mình hay sao?
Thiên Phụng bang chá»§ tâm trạng cÅ©ng chẳng khá hÆ¡n, cưá»i khảy nói :
- Có lá»a thì má»›i có khói, nếu Lệnh chá»§ mà không động thá»§ trước, bổn Bang chá»§ dù gan trá»i cÅ©ng chẳng dám gây sá»±.
Dao Trì Long Nữ tức giáºn :
- Ai động thủ trước?
Thiên Phụng bang chủ nhướng mà y :
- Lệnh chủ tự hiểu lấy!
Nhạc Nhạn Linh thấy váºy hết sức lo lắng, thầm nhá»§ :
- “Hay tháºt, hai ngưá»i vừa má»›i gặp đã tranh cãi nhau trước, váºy thì đại cục giang hồ mai sau sẽ biết bảo vệ thế nà o đây?â€
Nhưng rồi lại tự trách :
- Äó thì can gì đến mình, việc quái gì mình phải báºn tâm lo cho thiên hạ chứ?
Tuy váºy chà ng cÅ©ng không sao yên tâm được, có lẽ bản tÃnh lương thiện khiến chà ng chẳng thể nà o không lo cho ngưá»i khác.
Dao Trì Long Nữ tức giáºn nói :
- Bang chủ rõ rà ng là đơm đặt vu khống!
Thiên Phụng bang chá»§ cưá»i khảy :
- Lệnh chá»§ tá»± thị võ công hÆ¡n ngưá»i, định dùng áp lá»±c chứ gì?
- Có lẽ Bang chủ không đến đỗi sợ?
- Äúng váºy, tiểu muá»™i tuy biết mình không phải địch thá»§, nhưng nếu Lệnh chá»§ có hứng thú, tiểu muá»™i sẵn sà ng liá»u mạng hầu tiếp.
Thiên Phụng bang chá»§ nói xong, cháºm bước từ trên phiến đá trắng Ä‘i xuống.
Quỷ Diện bà bà vội nắm tay nà ng giữ lại nói :
- Bang chủ, bây giỠkhông phải lúc.
Bên kia, Thần Toán Long Nữ cÅ©ng cao giá»ng :
- Lệnh chá»§, hiện Ä‘iá»u cần thiết trước mắt là xá» lý ngưá»i nà y như thế nà o?
Äoạn đưa tay chỉ ngưá»i áo Ä‘en bịt mặt nhưng không nói là Nhạc Nhạn Linh.
Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chá»§ Ä‘á»u là trang kỳ nữ đại trà đại dÅ©ng, khả năng suy luáºn đương nhiên chẳng kém, nghe thuá»™c hạ khuyên nhá»§ liá»n không tranh cãi nhau nữa.
Dao Trì Long Nữ dịu giá»ng nói :
- Bang chá»§ đã ngăn chặn ngưá»i nà y trước, đương nhiên chá»§ quyá»n là ở Bang chá»§.
Thiên Phụng bang chủ bước trở lên phiến đá trắng nói :
- Äệ tá» bổn bang tuy cÅ©ng có ngưá»i táng mạng trong tay y, nhưng đó là chuyện quá khứ. Hôm nay y đã bắt cóc đệ tá» cá»§a quý lệnh, váºy thì quyá»n phán quyết phải thuá»™c Lệnh chá»§ má»›i đúng.
Hiển nhiên đó là nà ng không muốn ra tay sát hại Nhạc Nhạn Linh.
Dao Trì Long Nữ ra chiá»u khó xá», tá»±a hồ cÅ©ng không muốn ra tay sát hại Nhạc Nhạn Linh.
Thần Toán Long Nữ nhẹ giáºt tay áo Dao Trì Long Nữ, khẽ nói :
- Lệnh chá»§, uy tÃn cá»§a Dao Trì Long Nữ hoà n toà n lệ thuá»™c và o sá»± phân xá» cá»§a Lệnh chá»§ ngà y hôm nay đấy!
Dao Trì Long Nữ liá»n biến sắc mặt, lẩm bẩm :
- Uy tÃn, uy tÃn! Thì ra Dao Trì Long Nữ nà y chỉ là má»™t pho tượng để cho kẻ khác má»™ bái chứ không phải là ngưá»i, vì uy tÃn bổn Lệnh chá»§ phải hy sinh tất cả. Chả lẽ bổn Lệnh chá»§ sống trên cõi Ä‘á»i nà y không có quyá»n lợi gì cả hay sao?
Trong những lá»i thê lương ấy, hai giá»t nước mắt từ từ lăn dà i xuống má.
Thần Toán Long Nữ khẽ nói :
- Lệnh chá»§, hãy kiên cưá»ng lên, y không xứng đáng vá»›i tình yêu cá»§a Lệnh chá»§!
Dao Trì Long Nữ đưa nhanh tay áo lau nước mắt, Ä‘anh mặt nhìn ngưá»i bịt mặt, giá»ng sắc lạnh nói :
- Nhạc Nhạn Linh, thì ra ngươi chưa chết!
Ngưá»i bịt mặt biết không sao thoát thân được nữa, liá»n co chân quỳ gối sụp xuống, Ä‘áºp đầu lạy nói :
- Xin Lệnh chủ tha mạng, Nhạc Nhạn Linh đã biết lỗi rồi!
Thần Toán Long Nữ thấy váºy liá»n quả quyết thầm nhá»§ :
- “Chắc chắn y không phải Nhạc Nhạn Linh! Ngưá»i cao ngạo như Nhạc Nhạn Linh dù Ä‘ao ká» cổ cÅ©ng không bao giá» lại lục van xin thế nà y.â€
Lòng tuy nghÄ© váºy nhưng nà ng không nói ra.
Dao Trì Long Nữ cố chống lại niá»m khoan thứ trong lòng, nà ng phải kiên cưá»ng lên má»›i được, cưá»i khảy nói :
- Trên giang hồ, kẻ dâm tặc nà o được khoan thứ bao gi� Nhạc Nhạn Linh, nếu biết trước có ngà y hôm nay thì ngươi đừng gây ra.
Ngưá»i bịt mặt van nà i :
- Lệnh chá»§, con ngưá»i nà o phải thánh hiá»n. Ai lại không có lá»—i lầm, biết ăn năn hối cải má»›i tháºt sá»± là ngưá»i tốt. Chỉ cần Lệnh chá»§ buông tha cho Nhạc Nhạn Linh lần nà y, tại hạ cam Ä‘oan sẽ triệt để sá»a đổi trở thà nh ngưá»i tốt.
Dao Trì Long Nữ thoáng biến sắc mặt, nhưng không trông thấy các đệ tá» xung quanh thảy Ä‘á»u lá»™ vẻ tức giáºn, trái tim liá»n lạnh trở lại, bấm bụng nói :
- Theo bổn Lệnh chá»§ phán quyết, ngươi đừng mong sống rá»i khá»i đây nữa!
Äoạn đưa mắt nhìn Thiên Phụng bang chá»§, nói tiếp :
- Theo ý Bang chủ thì sao?
Thiên Phụng bang chá»§ không nhìn ngưá»i bịt mặt, cố nén ná»—i Ä‘au trong lòng, lạnh lùng nói :
- Lệnh chủ phán quyết rất đúng!
Trong khi nói, cánh tay nà ng không ngá»›t run rẩy trong tay áo, song vẻ mặt hết sức bình thản. Hai ngưá»i con gái trẻ nà y quả là có sức mạnh phi thưá»ng.
Dao Trì Long Nữ lạnh lùng quát :
- Tứ Bất Tượng, hãy bắt lấy hắn!
Nhạc Nhạn Linh lúc nà y đã lấy mặt nạ quỷ ra đeo lên, cất bước từ sau tảng đá đi ra.
Ngưá»i bịt mặt trong cÆ¡n tuyệt vá»ng, lòng liá»u mạng liá»n nảy sinh, bá»—ng tung mình lùi ra sau hai trượng, quát to :
- Lệnh chá»§ buá»™c Nhạc Nhạn Linh nà y liá»u mạng phải không?
Dứt lá»i đã đỠtụ công lá»±c và o song chưởng, mồ hôi từ nÆ¡i góc trán y từng giá»t nối tiếp nhau chảy xuống, ánh mắt ngáºp vẻ khiếp hãi.
Tứ Bất Tượng bước nhanh ra, cưá»i khảy nói :
- Dâm tặc Nhạc Nhạn Linh, ngươi tự tuyệt hay là phải cần đến lão thân động thủ?
Ngưá»i bịt mặt vung tay, ánh đỠlóe lên, gằn giá»ng nói :
- Nếu bà tự tin đương cự nổi với Huyết chưởng của Nhạc mỗ thì cứ động thủ!
Tứ Bất Tượng cưá»i khảy :
- Huyết chưởng thì có gì đáng kể!
Äoạn liá»n định động thá»§, ngay khi ấy, bá»—ng nghe má»™t giá»ng lạnh toát nói :
- Bằng hữu không phải là Nhạc Nhạn Linh!
Má»i ngưá»i hiện diện Ä‘á»u Ä‘ang táºp trung sức chú ý và o ngưá»i bịt mặt, nghe tiếng liá»n giáºt nẩy mình, quay phắt nhìn vá» phÃa phát ra tiếng nói, bất giác sá»ng sốt thầm nhá»§ :
- “Trên Ä‘á»i sao lại có kẻ xấu xà thế nà y?â€
Ngay khi má»i ngưá»i sá»ng sốt, Nhạc Nhạn Linh đã ngạo nghá»… Ä‘i và o trong hiện trưá»ng.
Khi Nhạc Nhạn Linh vừa hiện thân, Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chá»§ Ä‘á»u láºp tức nảy sinh má»™t cảm giác kỳ lạ. Hai ngưá»i không giải thÃch được lý do, chỉ cảm thấy tiếng nói lạnh lùng trong sáng cá»§a Nhạc Nhạn Linh hết sức là thân thiết.
Hai nà ng bốn mắt nhìn chốt và o mặt Nhạc Nhạn Linh, tựa như muốn tìm ra gì đó.
Thần Toán Long Nữ liá»n mừng rỡ thầm nói :
- Tạ Æ¡n trá»i đất, thì ra ngươi chưa chết!
Äoạn quay sang Tứ Bất Tượng nói :
- Tứ Bất Tượng, hãy lui vá»!
Tứ Bất Tượng vừa định động thá»§, bị Nhạc Nhạn Linh xuất hiện ngăn cản, Ä‘ang tức giáºn nên kiên quyết lắc đầu nói :
- Lão thân chưa hoà n thà nh nhiệm vụ!
Dao Trì Long Nữ bá»—ng buá»™t miệng tiếp lá»i :
- Hãy lui vá»!
Nà ng tuy nói vá»›i Tứ Bất Tượng, nhưng mắt vẫn không rá»i khá»i bá»™ mặt quá»· cá»§a Nhạc Nhạn Linh. Nà ng tháºt mong Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn mình, song nà ng đã thất vá»ng. Thiếu niên có bá»™ mặt ghê gá»›m kia không há» nhìn nà ng.
Tứ Bất Tượng tuy ngang tà ng, nhưng không dám trái mệnh Lệnh chá»§, đà nh háºm há»±c trừng mắt nhìn ngưá»i bịt mặt, quay ngưá»i trở vá» bên cạnh Dao Trì Long Nữ.
Nhạc Nhạn Linh Ä‘i đến trước mặt ngưá»i bịt mặt chừng năm thước, lạnh lùng nói :
- Các hạ sao không lấy khăn che mặt xuống?
Ngưá»i bịt mặt vừa thấy Tứ Bất Tượng lui vá», liá»n lấy lại can đảm, trong lòng thầm toan tÃnh :
- Sao mình không hạ sát gã xấu xà nà y trước để biểu lá»™ võ công cá»§a mình, để há» không dám xem thưá»ng mình nữa!
Äoạn bèn cưá»i khảy nói :
- Tiểu tá» xấu xÃ, ngươi là ai? Hãy báo danh tánh ra!
Nhạc Nhạn Linh cưá»i khảy :
- Tại hạ còn chưa biết đại danh của tôn giá kia mà !
- Tại hạ là Nhạc Nhạn Linh!
Nhạc Nhạn Linh mắt rá»±c sát cÆ¡, giá»ng sắc lạnh :
- Tôn giá mà không báo ra danh tánh tháºt trong lúc nà y, e rằng lát nữa sẽ không còn cÆ¡ há»™i nữa!
Có lẽ giá»ng nói Nhạc Nhạn Linh quá sắc lạnh nên khiến ngưá»i bịt mặt không tá»± chá»§ được thoái lui hai bước.
Bá»—ng, ngưá»i bịt mặt giÆ¡ song chưởng lên nói :
- Tiểu tá», ngươi hãy xem song chưởng cá»§a ta!
Nhạc Nhạn Linh nói :
- Không cần!
Äồng thá»i cất bước tiến đến gần ngưá»i bịt mặt.
Theo từng bước chân tiến tá»›i cá»§a Nhạc Nhạn Linh, ngưá»i bịt mặt dần thoái lui, những đưá»ng gân xanh trên trán y giáºt mạnh liên hồi.
Bá»—ng, ngưá»i bịt mặt quát to :
- Tiểu tá», ngươi muốn chết?
Dứt lá»i đã tung mình lao tá»›i vá»›i chiêu “Thiên La Äịa Võng†giáng thẳng xuống đỉnh đầu Nhạc Nhạn Linh. Chỉ thấy bóng đỠlấp loáng, kèm theo kình phong như bà i sÆ¡n đảo hải, uy thế tháºt khá»§ng khiếp.
Nhạc Nhạn Linh không né tránh cũng không hoà n thủ, chỉ lạnh lùng nói :
- Huyết chưởng dưá»ng như không có kình lá»±c mạnh thế nà y!
Nhạc Nhạn Linh vừa dứt lá»i, song chưởng ngưá»i bịt mặt đã cách đỉnh đầu chà ng không đầy ná»a tấc. Dao Trì Long Nữ vá»›i Thiên Phụng bang chá»§ bất giác cùng tiến tá»›i má»™t bước.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, bỗng nghe Nhạc Nhạn Linh quát to :
- Xuống đây ngay!
Chỉ thấy chà ng tay phải vung chưởng, kèm theo ánh đỠlấp lóa.
Tiếp theo, ngưá»i bịt mặt kinh hoà ng kêu lên :
- Ô! Huyết...
Chưa dứt lá»i đã bị Nhạc Nhạn Linh Ä‘iểm trúng á huyệt.
Diá»…n biến xảy ra quá nhanh, hiện trưá»ng ngoà i Dao Trì Long Nữ và Thiên Phụng bang chá»§, cÆ¡ hồ không ngưá»i nà o trông thấy rõ Nhạc Nhạn Linh đã nắm lấy mạch môn ngưá»i bịt mặt như thế nà o.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng nhìn ngưá»i bịt mặt, Ä‘anh giá»ng nói :
- Tôn giá đã chịu sự sai khiến của ai?
Dứt lá»i liá»n vung tay giải khai quá huyệt, đồng thá»i tay phải gỡ bá» khăn che mặt cá»§a y.
Tất cả má»i ngưá»i liá»n tức sá»ng sốt kêu lên :
- Ô! Y không phải là Nhạc Nhạn Linh!
Dao Trì Long Nữ mặt mà y trắng bệch, giá»ng não nùng lẩm bẩm :
- Nhạc Nhạn Linh, giữa chúng ta sao lại lắm hiểu lầm thế nà y?
Biết ở nơi nà o có thể gặp lại chà ng đây?
Dứt lá»i, hai dòng nước mắt đã lăn dà i trên má.
Thần Toán Long Nữ vội đưa tay đỡ nà ng, kỠtai nói khẽ :
- Lệnh chá»§ không nên Ä‘au lòng, có lẽ là Nhạc Nhạn Linh chưa chết, không tin lát nữa Lệnh chá»§ hãy chú ý nghe hạ tá»a há»i ngưá»i xấu xà kia sẽ rõ!
Dao Trì Long Nữ giá»ng ảo não :
- Nhạc Nhạn Linh chưa chết e cũng sẽ không bao giỠđếm xỉa đến bổn Lệnh chủ nữa!
- Bệnh cá»§a y chỉ có Lệnh chá»§ má»›i chữa khá»i được kia mà !
Dao Trì Long Nữ lắc đầu :
- Chắc chắn là y rất căm háºn bổn Lệnh chá»§, dù tặng cho y, y cÅ©ng có chịu nháºn đâu?
Thần Toán Long Nữ cưá»i tá»± tin :
- Chỉ cần hạ tá»a còn má»™t hÆ¡i thở, quyết không để Lệnh chá»§ thất vá»ng.
Dao Trì Long Nữ lúc nà y đã hoà n toà n mất chá»§ định, nghe váºy cảm kÃch nhìn Thần Toán Long Nữ nói :
- Tỷ tỷ, tiểu muội biết phải báo đáp tỷ tỷ thế nà o đây?
Äoạn nắm lấy tay Thần Toán Long Nữ siết chặt, cá» chỉ hết sức chân thà nh.
Ngay khi ấy, bá»—ng nghe Cá»u Văn Long quát to :
- Hay cho tiểu tá» kia, má»— Ä‘áºp nát thây ngươi!
Vừa dứt lá»i, Tá» mi côn đã vung lên giáng thẳng xuống đỉnh đầu ngưá»i áo Ä‘en.
Nhạc Nhạn Linh ngước mắt nhìn Cá»u Văn Long, thấy đôi mắt to tròn cá»§a y giăng đầu tia máu, trán nổi gân xanh và nẩy giáºt dữ dá»™i, dáng vẻ hết sức kinh khiếp.
Chà ng đợi đến khi ngá»n thiết côn cá»§a Cá»u Văn Long chỉ còn cách đỉnh đầu ngưá»i áo Ä‘en không đầy má»™t tấc, má»›i buông tay tung mình lui ra xa hÆ¡n trượng.
Chỉ nghe “bá»™p†má»™t tiếng, đầu sá» cá»§a ngưá»i áo Ä‘en đã bị vỡ nát, chết ngay tức khắc, song hai bà n tay cá»§a y vẫn đỠnhư máu, hiển nhiên là đã bôi mà u đỠđể đánh lừa kẻ khác.
Cá»u Văn Long má»™t côn đánh nát sá» ngưá»i áo Ä‘en, vẫn chưa hả giáºn, tiếp tục vung côn loạn đả. Sau khi đánh cho thi thể trở thà nh má»™t đống máu thịt nhầy nhụa, bá»—ng ngồi bệt xuống đất khóc rống lên, tiếng khóc như sấm rá»n, chấn động cả rừng núi, tháºt vô cùng bi thương.
|
 |
|
| |