 |
|

18-08-2008, 07:38 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Phần 6
Tiếng reo hò ồn à o cá»§a hà ng ngà n khán giả trong cái rạp nóng hầm, lẫn trong tiếng “rá»n†tiếng “rá»n†thoát ra khá»i rạp như con chim sổ lồng, nó bay cuống quÃt quanh quẩn, rượt Ä‘uổi nhau trên nhiá»u con đưá»ng nhá» lanh quanh trong phố huyện, mà và o giá» nầy thưá»ng lặng trang. Tiếng “rá»n†đang chạy trốn và o liệm há»§ tiếu ngang rạp, má»™t số theo gió đưa đẩy tá»›i táºn trên cây cầu bắc qua sông chợ. Theo Ä‘uôi nó là tiếng vá»— tay rượt Ä‘uổi như pháo nổ và tiếng... “ồâ€... lá»›n, thán phục lẫn kinh hãi, là m cho mấy tay anh chị Ä‘ang ngồi nháºu trong quán há»§ tiếu bất chợt đứng lên nhìn, hiếu kỳ. Mấy tay du thá»§ du thá»±c nầy đã say má»m, bắt đầu ngả nghiêng Ä‘i qua đưá»ng vá»›i nhiá»u tiếng chá»i thá», há» nghênh ngang Ä‘i qua rạp hát, trên đưá»ng há» gây gổ vá»›i nhau như bầy chó Ä‘iên.
Thưá»ng lệ bà Trần cố ngồi lấy liá»n cá»a cho tá»›i sau mà n phóng dao, bà má»›i cho xả già n, già n cá»a có hai thanh gá»— cháºn ngang, Äiệp ngồi trên má»™t thanh, má»™t chân gác qua thanh kia, bá»n ngưá»i say rượu vừa Ä‘i vừa đá mấy cái ghế đẩu cá»§a bà bán há»™t vịt lá»™n, mấy cái ghế lăn lóc trên sân trước rạp hát. Trong số những tay anh chị đó có má»™t tay Ãt ai dám tá»›i gần, anh ta thưá»ng được gá»i bằng cái tên chướng lai “thằng dịch váºt†đó là má»™t ngưá»i đà n ông thấp lùn, vai ngang, mặt rá»— hoa, đôi mắt lúc nà o cÅ©ng đỠnhư tôm luá»™c. Anh ta có má»™t cái táºt khá»§ng khiếp, lúc nà o nháºu tá»›i chỉ là khóc, rồi trăm lần như má»™t thế nà o cÅ©ng rút chốt quả lá»±u đạn bá» vô cái ly cối khiến cho má»i ngưá»i sợ hãi bá» chạy tán loạn, “thằng dịch váºt†hung tợn và hám gái, xuất diá»…n nà o anh ta cÅ©ng vô cá»p hay lên hẳn sân khấu, đứng cạnh cánh gà lấp ló ngây dại coi vÅ© “sexyâ€.
“Thằng dịch váºt†bước tá»›i xô bà Trần qua má»™t bên, nó vẫy tay ra lịnh cho đám thuá»™c hạ xông và o rạp, Äiệp lấy chân ngáng cá»a ngăn nó lại, nó lừ đừ quay lại nhìn Äiệp lá»›n tiếng chưởi thá», Äiệp nói:
- Mấy anh vô coi phải mua vé chứ, vô như vầy gánh hát lấy gì mà sống.
Láºp tức cả bá»n vây quanh Äiệp, má»™t ngưá»i cầm cây dao răng cưa chặt nước đá chém ngay và o đầu Diệp, Äiệp nhảy xuống đất tránh nhát dao, lưỡi dao rá»›t xuống cắn vai, anh rút nhanh thanh mã tấu, nhưng má»™t ngưá»i khác cầm cái ghế đẩu Ä‘áºp và o thanh mã tấu, cánh cá»a sắt bị cả bá»n đóng lại, hÆ¡n hai chục ngưá»i vây Äiệp và o góc tưá»ng. Nhiá»u khán giả hạng cá kèo đứng cuối rạp, Ä‘ang quay lưng lại vá»›i đám đánh lá»™n, nghe tiếng la cá»§a bà Trần, há» vá»™i và ng quay lại, trông thấy Äiệp dá»±a lưng và o vách. Từ thế đứng nầy, Äiệp có cÆ¡ há»™i phản công, anh chém ngã thêm khá nhiá»u thằng, trong đó có tên cầm dao chặt nước đá, nhưng không ngá» má»™t tên lém lỉnh khác, chui từ sau đâm trúng lưng Äiệp bằng má»™t lưỡi lê. Trong lúc má»™t ngưá»i nữa Ä‘áºp trúng đầu Äiệp bằng má»™t cây ba phân vuông cắm đầy Ä‘inh, máu từ trên đầu chảy xuống mặt Äiệp, anh tung cá»a sắt chạy ra sân rạp, cả bá»n chạy theo đánh hôi, má»™t ngưá»i cầm chiếc ghế đẩu Ä‘áºp Äiệp túi bụi. “Thằng dịch váºt†có súng, đó là má»™t cây cạc bin M2 cưa nòng, báng súng rất ngắn, hắn dấu trong ngá»±c áo, tiếng súng Ä‘anh gá»n cùng má»™t nhịp vá»›i tiếng vá»— tay hà o hứng cá»§a khán giả Ä‘ang theo dõi trò phóng dao trên sân khấu. Äiệp loạng choạng cố đứng lên vá»›i khuôn mặt đầy máu, anh bị cả bá»n “thằng dịch váºt†vừa đánh vừa đá, xô đẩy anh lê lết lên cầu, mưa bá»—ng rÆ¡i lá»™p bá»™p trên những mái tôn, câu chuyện nầy diá»…n ra nhanh và ngắn gá»n như không...
Những hình ảnh cuối cùng trên tấm vải trắng là m cho má»i ngưá»i cưá»i lăn lá»™n, mưa cÅ©ng cưá»i rà o trên nóc rạp, má»™t mà n giá»…u cợt hết mức, ngưá»i ta đánh nhau bằng bánh kem, má»™t ông Tây há»™ pháp to tướng, có hà m râu quặp, trúng nguyên má»™t cái bánh kem giữa mặt. Tất cả diá»…n ra rất lá»™n xá»™n giữa ngưá»i và kem, sau đó là những con số nhảy ngược trên mà n ảnh và bá»—ng nhiên nó trả lại cho tấm vải má»™t mà u trắng toát, đèn trên sân khấu báºt sáng trưng. Tiếng “rá»n†cá»§a hà ng ngà n giá»ng cưá»i ngưng lại chung quanh chị Phương, chú Thà nh lia hai chiếc dùi gá»— trên mặt trống da dê, tấm mà n nhung cÅ© kéo vá»™i qua hai bên, nó xếp gá»n gói thuốc lá vá»›i ba sợi khói trong những nếp nhăn, ban nhạc trá»—i lên bà i “Pa si đốp†quen thuá»™c. Chú Ba Kim Cương mang mắt kÃnh Ä‘en, dùng miếng sừng trâu má»ng vo vo trên những sợi dây thép cứng cá»§a cây đà n măn-đô-lin, chú Bảy HÆ¡n thấp ngưá»i, ngáºm cái dâm kèn trôm pét, phùng mang thổi, và má»™t nhạc công trẻ có mái tóc và ng chÆ¡i công-Ä‘á»-pát bằng thùng khuy xăng, nháy nháy mắt vá»›i má»™t cô gái ngồi hà ng ghế đầu, tháºt sát ban nhạc đệm, còn bầy con nÃt chôn rá»™n trèo hẳn lên sân khấu, má»i sá»± Ä‘á»u ngá»™ nghÄ©nh nhá»™n nhịp.
Chú Tư Trắng bước ra sân khấu:
- KÃnh thưa bà con cô bác khán giả Mạnh Thưá»ng Quân, má»™t nụ cưá»i bằng mưá»i thang thuốc bổ, bà con cưá»i, cưá»i quên thôi, cưá»i vá» tá»›i nhà vẫn còn cưá»i, chun vô mùng cưá»i mỉm chi cá»p, nằm chiêm bao cÅ©ng cưá»i, vá»›i những mà n xiệc há», ảo thuáºt há», kịch há» chiếu phim cÅ©ng há». Äêm mai đúng 8 giá» Ä‘oà n xiệc Ä‘iện ảnh Nghệ Tinh chúng tôi sẽ lên mà n biểu diá»…n tiếp, bà cô bác ăn trầu nhả bã hút thuốc phà hÆ¡i trong giây lát cÅ©ng tiêu tan, sáng mai trong buổi chợ xin kÃnh má»i cô bác anh chị và mấy đứa con nÃt tá»›i ngay phòng vé, lấy ngay má»™t vé trước mua vui sau là m nghÄ©a, chương trình đêm mai hoà n toà n thay đổi...
Chú Tư giăng hai cánh tay như con chuồn chuồn, la tháºt lá»›n:
- Sau đây là tiết mục hay nhứt, căng thẳng nhút, hồi há»™p nhứt, đứng lim nhứt, mà n phóng dao bịt mắt chưa từng có... do nam nghệ sÄ© Hoà ng DÅ©ng và nữ Thần Äồng Ngá»c Hà biểu diá»…n, đặc biệt có sá»± xuất hiện cá»§a Sạc lô “Sáu†Mã Văn Tà i.
Chú Tư lùi vô cánh gà , thiếm Tư đứng ở đó, tay nách một thằng nhỠđang khóc ơi là khóc, thiếm la là ng:
- Ông ná»™i mầy chết, hay ba mầy chết, mà khóc từ hồi chiá»u tá»›i bây giá», nè.
Thiếm thảy thằng nhá» lên tay chú Tư, chú chụp hụt thằng con, thằng nhá» lé xuống sà n sân khấu, nó cà ng khóc dữ, chú Tư bạt tay thiếm, thiếm té nhà o vô má»™t góc miệng chú chá»i thá»:
- Bá»™ mầy muốn giết nó cho chết hả máºy.
Vợ chồng chú Tư chỉ có má»™t đứa con trai, nó tên là thằng Nhá»±t, hai ngưá»i thưá»ng đánh lá»™n vì thiếm vừa cá»™c tánh lại vừa háºu Ä‘áºu, mà chú Tư lại rất cưng con. Nhá»±t năm đó má»›i có 4 tuổi nhưng khó dạy. Anh chà ng chÆ¡i công-Ä‘á»-pát chỉ có má»™t cái quần tây, khổ thay lại thá»§ng Ä‘Ãt, cà ng khổ vì chÆ¡i loại đà n nầy phải đứng, anh ta cứ xoay ngưá»i lúng túng sợ cô gái thấy, cho tá»›i khi đèn dưới rạp tắt.
Chú Thà nh lia hai chiếc dùi trên mặt trống “là m mà u†cho anh tôi bước ra sân khấu, anh chà ng công-Ä‘á»-pát tóc và ng má»›i tỉnh ngưá»i.
Qua kẽ tấm ván tôi thấy anh tôi bước ra sân khấu, anh mặc sÆ¡ mi sa-ten Ä‘en, quần nỉ Ä‘en, chân mang đôi già y chữa lá»a cao su Ä‘en, chiếc khăn choà ng cổ cá»§a anh cÅ©ng mà u Ä‘en tuyá»n, tôi ngạc nhiên vì chiếc áo choà ng rá»™ng trên vai anh. Tay anh cầm má»™t xấp dao nặng, run run (vì tôi thấy rõ chuôi dao cá»™t chỉ mà u ngÅ© sắc lay động) tôi cÅ©ng thấy tháºt rõ chú Bảy HÆ¡n, dưới thá»m sân khấu, cây kèn cÅ© kỹ, cái cần câu cÆ¡m cá»§a chú, trước đây thổi đám ma, cái giá nhạc luôn luôn có má»™t cái loa nhỠđể che ánh sáng. Có lẽ chú không muốn là m loé mắt ngưá»i phóng dao, tôi để ý không biết bao nhiêu lần, má»—i má»™t lần lưỡi dao bén bay vá» phÃa em tôi chú lại cúi ngưá»i xuống để khá»i trông thấy, chú nói nhá»: mô Pháºt.
Không hiểu sao cÆ¡n sốt lại tá»›i vá»›i tôi và o lúc nầy, tôi không ká»m được hai bà n tay cá»§a mình, trán tôi nóng hầm vá»›i những giá»t mồ hôi nhưng cả ngưá»i lại lạnh. Nhịp tim tôi dồn dáºp khác thưá»ng, tôi cố nhìn sâu xuống hà ng ghế quen thuá»™c, nÆ¡i chị Phương ngồi, chị vẫn còn ngồi đó còn anh Tùng không biết đã Ä‘i đâu, má»™t lần nữa tôi ước ao sao cho chị biến mất Ä‘i và o lúc nầy, linh cảm cho tôi biết, sá»± nguy hiểm sẽ tá»›i trong phút chốc cho em tôi dẫn tá»›i từ cái nhìn bi kịch cá»§a chị vá»›i anh tôi.
Cuối cùng, hỡi trá»i, mà n phóng dao cÅ©ng bắt đầu khi anh tôi hất chiếc áo choà ng ra sau lưng, mái tóc anh Ä‘en tuyá»n trên má»™t khuôn mặt trắng xanh, anh đưa mắt lưá»ng khoảng không gian khá rá»™ng từ mÅ©i già y cá»§a anh cho tá»›i táºn chân tấm ván, anh phóng thá» những lưỡi dao khởi động, tua dao bay không Ä‘á»u như má»i đêm trước, có lưỡi dao rá»›t ngay lần phóng đầu tiên, Ä‘iá»u nầy từ trước cho tá»›i nay không há» có. Chú Tà i “say†hôm nay không dấu được ai rằng chú đã say mèm, chân nầy đá chân kia, khi chú tá»›i gần tấm ván để gỡ những lưỡi dao và cúi lượm các lưỡi dao rá»›t, tôi nghe mùi rượu nặng và hÆ¡i thở mệt nhá»c cá»§a chú. Anh tôi lui và o má»™t góc sân khấu, cứ lau hai bà n tay và o má»™t chiếc khăn trắng chiếc khăn cá»§a chị Phương!
CÅ©ng những khuôn mặt mà tôi trông thấy hà ng đêm dưới hà ng ghế khán giả, khi diá»…n ra trò phóng dao, tôi không tìm thấy vẻ háo hức, mà lần nầy sao lại nặng ná», há» im phăng phắc, chăm chú nhìn anh tôi. Anh tiếp tục phóng khởi động, đôi mắt anh dại Ä‘i như ngưá»i mất ngá»§, thiếu hẳn vẻ tá»± tin, và không táºp trung, có cái gì đó trong mắt anh như là sương mù, anh tôi phân tâm khi anh nhìn vá» phÃa chị Phương.
Em tôi dừng lại má»™t chút bên cánh gà , bên ngoà i cánh gà là má»™t cảnh Ä‘á»i khác hẳn, nó sẽ má»™t mình trần trụi trước những mÅ©i dao, tối hôm nay em tôi mặc áo sÆ¡ mi sa-ten mà u trắng trên cái cổ gầy nhom quấn chiếc khăn thêu. Mái tóc sữa lưa thưa mà u râu bắp non cá»§a nó cá»™t thà nh đôi bÃm nhá», cùng vá»›i má»™t cánh hoa lim tÃm, hoa lục bình dại. Tôi nhìn vá» phÃa chị Phương, tôi thấy chị đưa má»™t bà n tay lên ngá»±c, bà n tay không cầm khăn, nó dị dạng khác thưá»ng. Chiếc khăn Ä‘ang ở trên sân khấu, nụ cưá»i cá»§a chị Phương ở đâu? Tôi muốn trông thấy nó, nụ cưá»i mà ai thấy cÅ©ng ấm lòng, sao tôi không còn thấy trên mặt chị, đó là má»™t Ä‘iá»m gở. Em tôi bước ra sân khấu trong tiếng trống rè, hình như tôi nghe tiếng ai chắc lưỡi, đôi chân mang già y ba la nhá» cá»§a nó bước cháºm trên sà n ván mục, chú Tà i “say†phải kê thêm cho nó má»™t cái thùng, vì nó quá thấp, em tôi mở mắt ngạc nhiên nhìn hà ng ghế cá»§a những ngưá»i đến coi xỠán. Hôm nay há» tá»›i tháºt đông đủ, em tôi cúi chà o và bắt đầu thế đứng thế đầu tiên cá»§a mà n phóng dao, thế đứng trá»±c diện vá»›i anh tôi, anh Ä‘ang đứng chéo góc sân khấu, tay cầm những lưỡi dao, cách đứa em ruá»™t cá»§a mình khoảng mưá»i bước chân, khúc xạ từ thứ ánh sáng Ä‘an chéo, cho thấy anh có nét mặt ngÆ¡ ngác... Nhưng tất cả má»i việc giỠđây không thể dừng lại được nữa, và bá»—ng nhiên anh lại lùi tháºt sâu và o má»™t góc tối.
Nhạc đệm cho xiệc khá khác thưá»ng, nó như dồn thúc, nà o tiếng trống tráºn, tiếng kèn khà n đục láºp binh, tiếng trầm cá»§a cõi nà o vá»ng lại ma quá»·, những khuôn mặt tôi nhìn thấy đêm nay. Có lẽ do cÆ¡n sốt là m quáng mắt cho nên tôi thấy nó kết dÃnh lại từng chùm, má»™t ngưá»i có nhiá»u đôi mắt và nhiá»u ngưá»i khác lại hiếm thấy rõ mặt, nó là má»™t bức chân dung rất trừu tượng, mặt cá»§a những con cá ươn.
Từ má»™t góc sân khấu, trong bóng tối, anh tôi bước nhanh ra, ngưá»i ta chưa kịp nhìn rõ anh cÅ©ng như chưa biết anh định là m gì thì má»™t lưỡi dao đã xoay tròn bay vút tá»›i tấm ván, lần nầy không há» phóng và o tấm ván trÆ¡ trụi mà có váºt thà thân mua vui, tôi nghe tiếng dao vút Ä‘i, tiếng ma sát cá»§a thép vá»›i gió, ánh dao như pháo hoa sáng ngá»i. Lưỡi dao cuá»™n tròn chém ngá»t và o khoảng không gian theo chiá»u dá»c, dao bay như tia chá»›p tá»›i tấm ván, cắm pháºp và o sát thân hình khẳng kheo cá»§a em tôi, hình như tôi nghe tiếng tim nó Ä‘áºp mạnh ở trước tấm ván, ngay khi đó là má»™t tiếng “rá»n†lá»›n. Những lưỡi dao kế tiếp bay tá»›i, nó bay lệch qua chiá»u ngang, như cắm và o tim tôi, má»™t lưỡi dao trúng váºt gì đà ng trước tôi, không phải là tấm ván vì váºy mà nó rá»›t xuồng sà n sân khấu má»™t cách xấu hổ, vá»›i tiếng huýt gió chê bai. Ở thế đứng nầy em tôi thưá»ng xoãi cánh, và hai bà n tay, lúc nà o cÅ©ng nắm tháºt chặt mép tấm ván, nó Ä‘ang tìm bà n tay tôi, khi bà n tay táºt nguyá»n cá»§a tôi chạm và o tay em tôi thì như tôi chạm và o má»™t tảng nước đá. Bà n tay nó lạnh như xác con chim bị đạn, em tôi đã trúng dao, trong khi tôi gần như muốn nhảy bổ ra khá»i tấm ván thì những lưỡi dao khác cắm pháºp trên tấm ván, bá»—ng từ phÃa trước trà n ngáºp tiếng vá»— tay. Và má»™t tiếng “rá»n†kỳ lạ mà tôi chưa bao giá» nghe, nó như tiếng kêu cá»§a loà i cá.
Äó là những cú phóng đẹp mắt, chà Ãt là vá»›i ngưá»i mua những tấm vé, mưá»i má»™t lưỡi dao cắm sát mặt cô gái nhỠđứng trước tấm ván, chưa khi nà o sát hÆ¡n tuyệt đối hÆ¡n và nguy hiểm hÆ¡n, trừ má»™t lưỡi dao xé rách tay áo cá»§a cô nhá». Chú Tà i “say†lẫn và o sau tấm ván, chú run như ngưá»i sốt rét, vá»›i khuôn mặt há», có ai mà biết, cứ nghÄ© đó là miếng giá»…u, cho nên gây nên má»™t trà ng cưá»i lá»›n như má»™t tiếng sóng gầm vang dá»™i, lúc đó tôi nghe vẳng lại từ trước cá»a rạp có tiếng súng nổ Ä‘anh gá»n...
Chú ba Kim Cương nghe tiếng súng, ngưá»i khiếm thị có đôi tai thÃnh, chú há»i:
- Chuyện gì váºy anh Bảy?
Chú Bảy HÆ¡n nhìn thấy bà Trần chạy vá»™i vã trong đám đông, bà lên háºu trưá»ng bằng cá»a sau rạp, ông Trần không có trên sân khấu, các diá»…n viên lo lắng lá»›p nhìn ra sân khấu lá»›p nhìn ra cá»§a rạp, trong tiếng khóc thét cá»§a thằng Nhá»±t, nó vừa khóc lá»›n vừa chỉ xuống đám đông, nó có vẻ quá sợ...
- Không biết, tôi thấy bà bầu chạy vô rạp, chắc có chuyện gì ngoà i cá»a.
Chú Bảy Hon ngáºp ngừng trả lá»i, cô gái ngồi hà ng ghế đầu cÅ©ng là má»™t con cá, nó ngoái nhìn ra cá»a, nhưng không phải hầu hết những con cá Ä‘á»u nhìn, những con cá khác không quan tâm tá»›i chuyện ngoà i rạp, phần đông bị cuốn hút nà o “tấm thá»›t†trên sân khấu.
Ngoà i sau tấm ván, lần đầu tiên trong Ä‘á»i tôi tôi kêu gá»i sá»± nhiệm mầu nà o đó:
- Trá»i Æ¡i?
Chếch vá» phÃa trái sân khấu có má»™t ngưá»i là m tôi khó rá»i mắt, ngưá»i đà n ông nầy cao tá»›i ná»—i bất bình thưá»ng, ông ta nổi báºt trong đám đông, trên ngá»±c mang chiếc máy ảnh lá»›n, cÅ© kỹ, đôi mắt như cá chết đục ngầu, u ám lạ kỳ, ông ta chÃnh là , con cá ngồi sau lưng chị Phương, con cá nầy bÆ¡i tá»›i gần sân khấu từ lúc nà o tôi không biết. Tôi chưa biết mặt quá»· sứ, như mẹ tôi thưá»ng kể chuyện con ngưá»i lúc chết, lÅ© quá»· kéo tá»›i mà kẻ nầy là hiện thân. Chung quanh ông ta là má»™t cái gì lạnh tanh má» tối, hầu như không có ai trông thấy ông ta ngoà i tôi, ông ta nháy mắt vá»›i tôi, rồi dùng má»™t ngón tay chỉ lên môi, bá»—ng nhiên tôi run lên khi nhìn cặp môi ông ta động Ä‘áºy tôi nghe vẳng lại tiếng thì thầm khà n đục:
- Con dao, con dao?
Hay là tôi đã ký má»™t hợp đồng là m thuê cho quá»· dữ rồi, táºn cùng sâu thẳm, dưới đáy cá»§a má»™t thứ hang động (mà có khi ai đó) bá» quên, Ä‘en tối, trầm uất, bà ẩn, ngưá»i ta luôn có có bên mình con váºt, tên gá»i là bản năng, nó luôn sống chỠđâu đó, tôi chợt nhá»› trong tôi có má»™t con ngưá»i thứ hai, rất nhiá»u khi nó hoá trang thà nh cái bóng cá»§a tôi, rất ác tÃnh. Tôi không chống lại nổi ý định quái gở vá» việc sá» dụng con dao là m cá cá»§a Mẹ tôi, suốt cuá»™c Ä‘á»i nó, nó đã quen vá»›i máu. Như má»™t lần tôi cầm nó rượt trối chết kẻ nhạo báng mình, không hiểu sao trên tay tôi, con dao như thúc dục, nôn nao, còn bây giá», con dao như có hồn ma nầy, ngẫu nhiên là m sao, tôi lại giắt sau lưng tấm ván, nó giống má»™t váºt sống, ngá» ngoạy muốn thoát ra ngoà i. Khi bà n tay tôi chạm và o nó, con dao nóng rá»±c như má»›i trui trong lá»a, tôi nhá»› lại giấc mÆ¡ cá»§a mình, má»™t lần nà o đó tôi đã giết ngưá»i, cÅ©ng vá»›i con dao nầy, con dao đã Ä‘i theo tôi và o táºn cùng giấc mÆ¡, nó có tháºt khi tôi thức dáºy và hiện giá» tôi Ä‘ang đứng trước nó.
Anh cứ thá» cầm má»™t con dao rá»c giấy hay là dùng xẻ dưa, đừng dối mình rằng anh đã không giết chúng, có ngưá»i đùa vá»›i nhau bằng váºt bén nhá»n sau đó giết chết ngưá»i, cÅ©ng đừng nói là vô tình, lúc đó má»™t thoáng anh có manh nha ý tưởng bạo hà nh, má»™t phản xạ có Ä‘iá»u kiện, liên tưởng nầy dẫn tôi tá»›i hình ảnh anh tôi vá»›i những lưỡi dao trên tay.
Từ lâu tôi không muốn, tôi không thÃch, cứ má»—i đêm lại đứng ngoà i sau tấm ván phóng dao, cái tấm thá»›t tanh tưởi, hay là tấm ván hòm nầy, nhưng tôi khó thoát ra được, nó đã là xiá»ng xÃch quen thuá»™c, đầy ắp Ä‘iá»u kiện chằng chịt, liên quan giây mÆ¡ rá»… má vá»›i nhau. Có cái giá phải trả, cái giá không thể mặc cả, và hoà n toà n ngoà i tầm tay, có cái gì đó là m cho anh tôi chạnh lòng, khiến cho đôi, mắt thưá»ng ngà y cẩn tháºn tinh anh, đêm nay đỠđẫn mất hồn, anh Ä‘ang ngã giá...
Chú Thà nh lia hai chiếc đùi trống, lần nầy ở rìa mảnh da dê, trên mảnh da con váºt chết khô tan xác tá»™i nghiệp, căng cá»±c thẳng ba sợi lò xo, động, nhẹ tá»›i nó láºp tức nó kêu lên, má»™t giá»ng than rè rè. Äây là thế phóng dao nghiêng ngưá»i, ngưá»i phóng dao xoay tròn theo và i nhịp nhạc, ngưá»i đứng trước tấm ván phải khom lưng, cúi đầu cho những lưỡi dao cắm chung quanh cằm và gáy. Tai tôi đã quá quen vá»›i tiếng trống cá»§a chú Thà nh, cứ má»—i lần lưỡi dao cá»§a trò-phóng- chung-quanh-đầu nầy phô diá»…n, dao cắm và o mảnh ván, chú lại Ä‘áºp dùi lên cái da đồng.
Tôi-nÃn-thở-đếm-theo-từng-tiếng-đĩa-đồng-vang: má»™t... hai... ba... bốn... năm... sáu... bảy... tám... chÃn. Trong không khà nóng như lá»a địa ngục, tôi nhìn thấy cả những ngưá»i cởi trần, Ä‘ang hết sức khÃch động, có ngưá»i nhảy chồm lên lưng ghế nồng nhiệt vá»— tay, nhiá»u tiếng chắc lưỡi ghê rợn, đám con nÃt vẫn cứ chen lấn trên thá»m sân khấu cạnh ban nhạc đệm. Tôi khẽ nhìn vá» phÃa ngưá»i mang máy ảnh, lúc nầy ông ta le lưỡi, con mắt cá chết nhắm lại. Nếu ông ta là con quá»· tháºt, cÅ©ng phải sợ trò chÆ¡i nầy cá»§a ngưá»i. Tôi rất lo, rất sợ, trò phóng dao chung quanh đầu, nó dá»… trúng và gây sát thương chết ngưá»i hÆ¡n là trúng và o da thịt, nếu ngưá»i bị thương không chết, nó cà ng thảm hại hÆ¡n vì Ä‘iên cuồng bịnh táºt.
Còn ba lưỡi dao theo như lệ thương nó phải cắm cho sát phần đầu cá»§a ngưá»i đứng gần cổ há»ng tôi bắt đầu đêm thẹo tiếng đĩa đồng, má»™t tôi không nháºn được tiếng dao cắm và o ván, hai vẫn váºy tôi nghe má»™t thứ tiếng khác và tôi hốt hoảng biết chắc chắn ba lưỡi dao cuối cùng đã không chạm và o tấm ván, nó chém và o má»™t váºt má»m hÆ¡n, tiếng dao rá»›t xuống sà n sân khấu có nghÄ©a là nó đã chém và o em tôi,... tôi nghe tiếng chú Tà i la là ng:
- Trá»i Æ¡i... cô... Tư.:. bị... thương... rồi!!
Äã quá nhiá»u lần, trong tuyệt vá»ng tá»™t cùng, tôi mong má»i sá»± mầu nhiệm diá»…n ra, nhưng lần nầy thì không, tôi nghÄ© rằng không có Æ¡n cứu chuá»™c nà o, cho má»™t đứa con gái vị thà nh niên tá»™i nghiệp nầy, mặc dù nó chưa là m cho ai phải buồn lòng. Tôi nổi giáºn, không chỉ giáºn má»™t ngưá»i, tôi giáºn tôi và hết thảy má»i ngưá»i, tôi giáºn trái tim tôi, tôi muốn từ bá» nó, trong thân pháºn cá»§a kẻ hèn má»n cùng cá»±c, tôi ao ước mình không có trái tim. Tôi muốn tấm mà n nhung nặng như vải phá»§ quan tà i khép lại vÄ©nh viá»…n, tôi muốn má»i ngưá»i chết Ä‘i và tôi cÅ©ng nên chết, trong sám hối, có được như váºy, may ra tôi má»›i vứt bá» ná»—i buồn trong lòng tôi. Tôi đã lo nhiá»u cuá»™c hẹn giúp ngưá»i, tôi cÅ©ng đáng trách vì không tin rằng trên cõi Ä‘á»i nầy lại có má»™t ngưá»i cưu mang giúp đỡ tôi. Song, giá» phút nầy xin cho tôi nháºn, chà Ãt vá» trách nhiệm máu thịt vá»›i em gái tôi, còn hÆ¡n là cứ thụ động đứng sau tấm ván ghê tởm nầy, cho dù là tôi vá»›i nó, ngưá»i bạn cá»§a tôi Æ¡i, bạn cÅ©ng tổn thương.
Bà n tay cá»§a tôi chạm và o con dao giắt sau tấm ván, tôi sống tá»›i đây chắc cÅ©ng đã đủ, lâu nay tôi có Ãch lợi chi cho ai, tôi thấy sắc lạnh cá»§a lưỡi dao, nó như thôi thúc, tôi muốn giết chÃnh tôi. Tôi vẫn hay ngồi má»™t mình, khó nhứt khi ngưá»i ta còn có má»—i má»™t mình, tôi hết sức cố gắng là m cho tôi hiểu được, tại sao tôi sinh ra, rồi má»™t ngà y nà o đó như ngà y hôm nay tôi lại muốn chết Ä‘i. Má»™t sá»± xếp đặt trước rất ngẫu nhiên và vô phương hạn chế, má»™t ngưá»i nầy ngẫu nhiên gặp gỡ má»™t con ngưá»i khác, sau đó lá»›n lên, trong vô số ngá»™ nháºn, tôi là má»™t hình thà nh tệ hại nhứt, trong chuá»—i di truyá»n cá»§a dòng há» tôi.
***
Tôi vá»›i anh tôi ngồi trên má»™t câu cầu tà u, có lẽ nó bị bá» quên từ lâu, khi nước ròng sát đáy sông, chân cầu cao lêu nghêu rỉ sét bám đầy vá» á»™c, những con ốc bén đứt chân như không. Cầu tà u nầy không xa rạp hát cho lắm, tôi cá»™t tấm ván phóng dao dưới chân cầu, nước Ä‘ang lá»›n và chảy xiết sóng lăn tăn trên mặt sông, dưới nắng con sông giống như má»™t đĩa bạc lóng lánh chạm trổ. Anh tôi Ä‘ang nhìn mặt nước sá»§i bá»t, theo kinh nghiệm cá»§a anh, nÆ¡i đó có cá, những lúc như váºy khó nói chuyện vá»›i anh, anh Ä‘ang hết sức chú ý vá» con cá. Sợi giây gân trên cần câu cá»§a anh run bần báºt, má»™t ngón tay anh khẽ chạm và o sợi giây, hình như anh thấy con cá... Ä‘ang vá»n quanh mồi. Nhưng bất thần anh gác cần câu và o cái giá, nhìn tôi cưá»i:
- Con cá nầy khôn hơn mầy?
Giữa trưa, gió trên sông mát rượi, anh tôi nằm xuống sà n cầu tà u, lấy cái khăn tay đắp kÃn mắt thiu thiu ngá»§. Tôi Ä‘oán chắc anh biết “tánh†con cá nầy, nó còn vá»n chung quanh quan sát miệng mồi, thá»i gian nầy đủ... cho anh tôi ngá»§ má»™t giấc. Dưới dòng nước ai mà biết con cá là m gì, chỉ có Ä‘oán, anh tôi chá», còn con cá cú sá»§i bá»t chá»c tức. CÅ©ng có khi con cá cao tay hÆ¡n, nó thong dong bÆ¡i hẳn và o trong bóng mát cá»§a những nhánh bần, hay chui và o đám ô rô ngá»§ trưa, cả hai gá»m nhau:
- Cẩn tháºn tốt hÆ¡n.
Tôi không hiểu cái thú vị cá»§a việc câu cá, lẽ nà o lại là chá» vá»›i chá», tôi không đủ kiên nhẫn, khéo léo như anh, tôi vụng tÃnh, lại long bong láºt Ä‘áºt, cầm cái gì cÅ©ng rÆ¡i là m việc gì cÅ©ng hư, láu táu như mẹ thưá»ng nói vá» tôi.
- Cái thằng, chưa Ä‘i đã chạy, hồi nhá» nó cÅ©ng váºy, chưa láºt đã bò, chưa đúng vững đã muốn nhảy, trên đầu nó biết bao nhiêu là thẹo vì nó là vua... té.
Äúng là trên đầu tôi nhiá»u vết thẹo, có vết thẹo lạ hình chữ V, ná» là dấu in cá»§a má»™t mảnh sắt, còn thẹo vì đứt tay hay thẹo do cụng đầu vô tưá»ng là chuyện thưá»ng, anh tôi trong suốt như con sứa, không má»™t vết thẹo, tôi muốn “sạch sẽ†như anh mà không được, anh còn cái nầy tôi thua xa anh, anh rất tỉnh táo nhứt là khi Ä‘i câu cá...
Tôi không câu cá, bởi gì cá là bạn cá»§a tôi, tôi cầu mong cho con cá dưới đó vá» vá»›i má nó cho yên thân. Anh tôi vẫn ngá»§, nước lá»›n cuống cuồng chảy, nước bị chân cầu cháºn lại thà nh những cái xoáy mạnh, rất nhiá»u lục bình trôi mắc và o đó, tôi cÅ©ng sụp cái và nh nón cá»§a tôi trên mắt, rồi tôi cÅ©ng thiu thiu ngá»§ như anh. Má»™t lúc tháºt lâu, tôi giáºt mình vì má»™t tiếng động, tiếng quẫy Ä‘uôi cá»§a má»™t con cá, anh tôi đã thức từ lúc nà o, anh Ä‘ang ghìm chặt cái cần câu bằng tre già , vừa đưa nó ra đà ng sau lưng, lại vừa cuốn sợi giây gân và o cái lon cÅ©. Cứ má»—i lần như váºy khoảng cách từ con cá tá»›i anh tôi thu ngắn lại, sợi giây căng thẳng, chưa thấy con cá nổi lên, nhưng có dấu hiệu nó cố sức thoát ra lưỡi câu, lúc nầy đôi mắt anh tôi nghiêm nghị, sáng rá»±c, thá»§ Ä‘oạn. Má»™t con cá Dứa lá»›n, trần trụi lao lên mặt sông rồi chúi mÅ©i xuống nước, nó mang theo sợi giây, lặn sâu nhưng lại phóng lên cao ở gần giữa sông, nó kháng cá»± má»™t cách đáng nể, nó lôi sợi giây nặng bÆ¡i vá» phÃa trái, qua phải. Có khi vượt hẳn tá»›i trước là m cho sợi giây chùng lại, bất ngá», nó quẫy chiếc Ä‘uôi mà u rêu xanh là m tung toé những bá»t nước trắng. Con cá mất tăm, đã thoát. Anh tôi không ghìm cần câu nữa, anh thả thêm giây, cuá»™n giây tuôn ra gần hết, bá»—ng anh nhấp nhẹ cái cần, bất ngá» giáºt mạnh hết lá»±c vá» phÃa sau, sợi giây lại căng thẳng trên mÅ©i, cần câu. Cái cần hoằng xuống theo sức nặng cá»§a con cá và dòng nước chảy ngược, tạo thà nh má»™t khoảng cách cá»±c ngắn giữa tay sát thá»§ và nạn nhân, má»™t kẻ nghèo nà n, ngây thÆ¡, không manh áo hèn má»n, thất thế.
Anh tôi há»›t mạnh cần câu vá» phÃa sau má»™t lần nữa, con cá tá»™i nghiệp bị váºt tung lên mặt nước lóng lánh, con cá vá»›i cái lưỡi câu thép móc chặt bên mép, ngạnh nhá»n là m rách toạc táºn mang, nó thoi thóp thở. Anh tôi có cái vợt dà i, con cá Dứa mắc lưỡi nằm nghiêng trong cái vợt, sau đó, nó rÆ¡i và o má»™t hoà n cảnh bi đát, má»™t nÆ¡i không muôn tá»›i, trên sà n xi măng khô ráp, cá»§a cái cầu tà u cÅ©, đôi mắt tròn đục uất háºn, tuyệt vá»ng.
Lúc nà o Ä‘i câu anh tôi cÅ©ng câu được cá, còn tôi, chỉ ra sông để ngâm tấm ván, ngắm nhìn sông, còn nếu như Ä‘i vá»›i anh, khi anh câu cá, tôi nhìn công việc nầy vá»›i tiếng thở đà i, tôi như Cha tôi, không có tham vá»ng và khái niệm vá» váºt chất, chỉ thÃch những gì hiện có cá»§a mình. Tôi khoái bÆ¡i lá»™i chung quanh những con cá, hÆ¡n là câu nó, đó là má»™t trong nhiá»u Ä‘iá»u là m cho tôi khác hẳn vá»›i anh tôi, là m cho chúng tôi không thể dấu nổi dị biệt, bối rối, tôi hối háºn vì có lúc tôi cÅ©ng có má»™t cái cần câu. Nhưng đồng thá»i tôi thưá»ng nghÄ©, mình chÃnh là má»™t con cá, tôi khó thể đà nh lòng giết bạn bè cá»§a tôi, tôi nói vá»›i anh Ä‘iá»u đó, anh suy nghÄ© má»™t chút, há»i:
- Váºy chá»› tao há»i mầy, trá»i sinh ra con cá là m gì?
Có ai trả lá»i được câu há»i nầy, không chỉ há»i vá» việc con cá để là m gì, mà nó là ai? Vá»›i hà m ý giá trị, tôi nói rằng có thể nuôi nó, láºp tức, ngay đó tôi nháºn má»™t cái nhìn nặng cân và nụ cưá»i tha thứ... Má»™t hôm, chú Bê và tôi lén ăn cắp má»™t con cá cá»§a anh tôi, chúng tôi Ä‘em nó ra sông, thả nó vá» vá»›i nước, Ä‘iá»u đó là m cho nhiá»u ngưá»i giáºn, vì mất miếng ăn:
- Luáºt sinh tồn, con cá ăn con kiến, con kiến ăn lại con cá! Con ngưá»i thì nhai ráo.
Tôi sinh ra trên dòng sông, có nhiá»u “ngưá»i cá†như tôi chăng? Là m sao tôi biết, nhưng tôi lại khác, tôi không quên nổi những dòng nước, nó là cái mà tôi nhìn thấy lúc ban đầu, gắn chặt và o tâm hồn tôi. Rồi buổi nà o, trong má»™t trưá»ng hợp khá lạ, tôi bẻ gãy cái cần câu mà anh tôi đã là m cho tôi, sau đó tôi khóc vùi đầu, là m cho Mẹ tôi lại hết sức ngạc nhiên.
Chuyện xảy ra cÅ©ng trên chiếc cầu tà u nầy, cÅ©ng trên dòng dòng khó quên nầy, nÆ¡i tôi thấy Phương lần đầu, và o má»™t buổi chiá»u nắng muá»™n úa và ng trên sông, lúc nầy em gái tôi ngồi trên thà nh cầu (hầu như từ khi tôi biết chiếc cầu, tôi chưa há» thấy con tà u nà o ghé lại). Nước lên mấp mé sà n cầu, em tôi thả chân khuấy nước, em cứ nhìn mấy con cá nhá» bÆ¡i tung tăng, và i con cá không tên bÆ¡i chung quanh “cắn†nhẹ và o bà n chân em tôi, tụi con nÃt nhá» lăn xăn, nghịch ngợm dá»… thương.
Anh tôi lúc nà o cÅ©ng câu cá, tôi cứ nhìn cây cần câu mà anh là m cho tôi, ngần ngại, chÃnh anh mà i má»™t lưỡi câu bằng cá»ng thép tháºt sắc cho tôi:
- Mầy phải có một cần câu mạnh, một sợi nhợ gân chắc, với lưỡi câu bén co nầy, may ra mầy mới câu được cá?
Tôi nhìn cái lưỡi câu, nó bén như dao lam và nhá»n không thua mÅ©i tên, nếu cái lưỡi câu cá “cần cẩu†nầy móc trúng má»™t chiếc tà u lặn, nó cÅ©ng lôi chiếc tà u lên bá». Còn nếu như có con sấu khùng nà o lang thang vô ý mắc... cái “neo tà u†nầy... nó cÅ©ng phải khóc. Ngạnh lưỡi câu ngược và sắc má»™t cách bà hiểm, cá»™ng thép cứng đà n hồi, nhưng không thể gãy, hay biến dạng, anh nói:
- Con Trá»i cÅ©ng không thoát, đừng nói con cá!
Nhìn lưỡi câu tôi phát sợ, nói chi là con cá, nó thấy là né ngay, tôi thỠđưa cái cần câu lá»›n ra sau lưng, bắt chước anh khi anh quăng sợi giây quá dà i, lần nà o cÅ©ng vút táºn giữa sông, tôi vụt nó vá» phÃa trước, có má»™t cảm giác hÆ¡i thất thưá»ng, dá»… chịu, thoả mãn, như khi chinh phục má»™t cái gì mạnh hÆ¡n mình. Nhưng không hoà n toà n là váºy bởi vì tôi lại là đứa háºu Ä‘áºu, vụng vá», mà bất ngá» hÆ¡n, cần câu cá»§a tôi có cục chì khá nặng, lúng túng cách nà o đó, tôi đã không ká»m ná»™i lá»±c đẩy, cục chì bay vòng như viên đạn, nó bắn mạnh và o đầu anh tôi. Tôi chỉ còn kịp thấy anh nẩy mạnh cái đầu, cục chì tiếp tục Ä‘i con đưá»ng cá»§a nó, kéo theo cái phao lông vịt... và cái lưỡi câu lá»›n như mÅ©i, tên bén, ngót, móc vô vai anh tôi, em tôi mặt cắt không còn giá»t máu.
Lưỡi câu xé toạc mảnh vải áo trên vai anh, nó móc cái ngạnh sâu trong thịt anh, vá»›i kinh nghiệm riêng, tôi biết rằng sẽ hết sức Ä‘au, Ä‘au táºn tim khi bị má»™t vết chém lẫn đâm như váºy. Có thể ngất xỉu, hay đột quỵ, mặt khác, để lấy cái ngạnh lưỡi câu ra cho được, không phải là chuyện dá»…, cần phải hết sức bình tÄ©nh và gan góc, việc nầy như cá»±c hình. Tôi đứng chết trân, không biết nên là m gì, anh tôi... nhìn cái lưỡi câu giây lát. Anh là má»™t ngưá»i chịu khó, anh cắt đứt sợi giây gân, cách ly cục chì vá»›i phao lông vịt... Anh từ tốn bẻ ngược lưỡi câu và o phÃa ngá»±c, lưỡi câu cuốn cái ngạnh sắc cá»§a nó, theo chiá»u móc nhá»n, nhưng nó cÅ©ng Ä‘em theo má»™t mảnh thịt và máu. Em tôi rú lên, nó nhắm nghiá»n mắt lại, run bây bẩy, tôi tưởng là anh sẽ nhảy tá»›i đánh tôi, nhưng không phải như tôi nghÄ©, anh tôi không là m váºy, anh chỉ nhìn tôi vá»›i cặp mắt tha thứ, rằng tôi chẳng là m nên tÃch sá»± gì, ánh mắt anh cà ng, là m cho tôi Ä‘au đớn hÆ¡n hÆ¡n...
Trái vá»›i má»™t lần khác, khi anh vô tình là m té em chúng tôi, lúc đó nó còn cháºp chững má»›i biết Ä‘i, tôi đã định xông tá»›i đánh anh, anh cÅ©ng không giáºn, tại sao Ä‘iá»u nầy cÅ©ng là m cho tôi tổn thương, nói ra, cÅ©ng không tiện nhưng... (do tôi cố chấp vì anh hÆ¡n tôi nhiá»u việc).
Tôi bẻ gãy cần câu, sau đó trong suốt cuá»™c Ä‘á»i tôi, không khi nà o tôi nhìn hay tá»›i gần má»™t ngưá»i câu cá, lúc vá» tá»›i rạp hát tôi nhá»§i vô má»™t góc, tôi tránh Cha tôi, cÅ©ng như không đám đứng trước mặt Mẹ tôi. Tôi không ăn cÆ¡m không uống nước để tá»± trừng phạt mình, tôi là má»™t kẻ hồ đồ, luôn luôn, là như váºy trước mắt má»i ngưá»i, anh tôi không bao giá» nhắc lại Ä‘iá»u nầy, tôi còn nhá»›, anh cứ nhìn tôi mỉm cưá»i. Anh kéo sợi giây câu cá»§a anh và o bá», đắp vết thương bằng mẩu thuốc lá để cầm máu, từ hôm đó anh Ä‘i câu không có tôi, chỉ vá» sau nầy anh luôn Ä‘i vá»›i anh Tùng. Tôi chưa đủ sức nháºn định má»™t việc gì nêu nó khá tinh tế, nhưng tôi ngá» rằng anh tôi ghét tôi hÆ¡n cái gì khác trên Ä‘á»i, do váºy anh có vẻ tha thứ, độ lượng, dưới mắt anh, má»™t ngưá»i đầy tà i hoa, tôi chỉ là con sâu cái kiến, Ä‘iá»u nầy vô hình trung là m cho tôi tầm thưá»ng, vô cùng khôn đốn, buồn cưá»i dưới ánh mắt má»i ngưá»i.
Anh cÅ©ng thÃch thả Ä‘iá»u, anh cẩn tháºn vót những nan tre, là m cho tôi vá»›i em tôi những con diá»u đẹp (không khi nà o tôi là m được má»™t con diá»u đẹp) lúc tôi còn nhá» anh thưá»ng cõng tôi trên lưng, nhảy qua những con rạch (mà tôi không bao giá» dám nhảy) khi chúng tôi Ä‘i dạo chÆ¡i trong vưá»n cây... Rõ rà ng như ban ngà y, mặt ngoà i, anh không ghét tôi.
Nhưng triệt tiêu khả năng tiá»m ẩn, năng khiếu và ước mÆ¡ cá»§a tôi bằng nhiá»u cá» chỉ má»m mại như vô tình, là m cho ai cÅ©ng thấy tôi tá»™i nghiệp, tôi rất vui khi mình có má»™t ngưá»i anh tuyệt vá»i như váºy khi tôi còn quá nhá», nhưng cùng má»™t lúc đó đã nảy sinh má»™t mâu thuẫn không ai nhìn thấy nổi, có má»™t lúc kể cả là tôi, chúng tôi cà ng lá»›n lên, mối bất hoà cà ng Ä‘áºm, lại cà ng tai hại giữa anh và tôi, em trai anh, và sẽ thiếu sót nếu như không kể tá»›i em gái cá»§a chúng tôi.
Chúng tôi khó quên những ká»· niệm ngá»t ngà o, khi còn nhá», tá»›i nÆ¡i nà o có má»™t dòng sông, anh em tôi Ä‘i dà i theo nó ở trên bá», chá»n má»™t chá»— dưới những tà n cây ráºm mát, ngồi nói chuyện và nằm ngá»§ dưới những tán lá, chúng tôi sống trong má»™t gia đình, vá»›i tình cảm thiêng liêng ruá»™t thịt. Anh em tôi sống trên sà n chiếc ghe cháºt chá»™i, lang thang nổi trôi qua biết bao nhiêu thôn là ng, chúng tôi khó mà nhá»› cho hết bạn bè, má»—i nÆ¡i mình Ä‘i qua, rồi nhiá»u khì trở lại. Trong ba anh em, khi lá»›n lên, anh tôi đĩnh đạc khó lưá»ng, tôi u uẩn dốt nát tá»™i nghiệp, ruá»™t để ngoà i da, em tôi khô cằn khó ai hiểu nổi, nó Ãt khóc, Ãt cưá»i, cÅ©ng Ãt nói, nhưng mà lần đó, khi có máu đổ, em tôi cứ khóc nó khóc triá»n miên như bão lÅ© suốt nhiá»u ngà y, anh em chúng tôi thương mến nhau vô cùng, nếu như không có những cái lưỡi câu, và trò phóng dao ác nghiệt.
Mẹ tôi thưá»ng cuá»™n những sợi tóc má»m, Ãt á»i, cá»§a em tôi vô má»™t chiếc đũa nóng, bà nướng đũa trên bếp lò, uốn tóc cho nó, những sợi tóc má»m và ng hoe mà ngưá»i ta nói là tóc máu. Có lẽ em tôi không thay tóc, rồi tá»›i khi nó đã có đủ má»™t số tuổi buồn cưá»i, tóc cá»§a nó vẫn pha máu, má»™t dòng máu hung hăng khác thưá»ng, di truyá»n suốt nhiá»u Ä‘á»i, trong dòng há» tôi, gia đình tôi!
Cứ má»—i chiá»u, trong lúc ná»n trá»i còn sáng xanh, thì dưới những tán lá ráºm cá»§a không biết bao nhiêu là khu vưá»n cây ăn trái, chạy dà i theo trục lá»™ từ miệt trên chợ Bún xuôi vá» Lái Thiêu, tiếng ve hát vang. Trên cây sầu riêng cao thẳng đứng, lá ngả mà u hổ phách, cây bòn bon trái tròn, cây dâu xanh vá»›i chùm trái dÃnh trên những sợi tua tá»§a ngá»™ nghÄ©nh, cây măng cụt nhánh là đà sát mặt đất, dá»… thương là trái măng còn non, vá» trái măng xanh khác thưá»ng, má»§ măng sống chát nhưng lõi trắng như sữa, giòn ngá»t.
Äêm trong vưá»n cây, nhiá»u ngôi má»™ thắp sáng lân tinh láºp lòe, con đưá»ng xuyên qua các khu vưá»n cây không biên giá»›i, chỉ có những cái mương đà o xuôi ngược, còn con đưá»ng độc đạo từ huyện nầy qua xã khác, chỉ lá»t đủ chiếc xe bò. Ãnh trăng treo lÆ¡ lá»ng trên bầu trá»i, cái đèn dầu buồn buồn lắc lư theo nhịp chân bò, nhiá»u chá»§ xe bò chở mÃa, hay trái cây, lu khạp chén dÄ©a, vá» miệt chợ, treo võng nằm Ä‘ong đưa dưới lưá»n xe. Có khi má»™t hà ng dà i mấy chục chiếc xe bò rá»§ nhau bước cháºm trên con đưá»ng khuya, hai bên cá» tranh chen lấn, má»c dà i theo cái trảng sâu dá»±a nhiá»u sưá»n đồi đất cao cao, mưa lất phất, đất lở tuôn xuống đưá»ng, ẩm ướt lầy lá»™i, đất đỠdẻo quánh dưới chân, những con bò quen đưá»ng tá»›i ná»—i chá»§ nó ngá»§ khò mà nó vẫn... bò tá»›i chợ. Tuy nhiên chá»§ xe mÃa hay trái cây vẫn lo khi tá»›i nhiá»u khúc quanh trên đưá»ng, gần tá»›i Cầu Ngang và o khu An SÆ¡n, nÆ¡i hiểm địa nầy há» hay gặp “ông Cướp†ông nầy nếu gặp còn khó chịu hÆ¡n là gặp “ông Ba Mươiâ€.
Bá»—ng nhiên lÅ© bò rống lên thảm thiết, chúng cứ cố lùi lại mặc dù vướng vÃu gông xiá»ng, trong gió thoảng mùi khen khét khó chịu, trên con đưá»ng, chá»— trảng tranh đà ng xa kia có sá»± hoảng loạn, bóng má»™t ngưá»i áo Ä‘en phi ngá»±a bên trái, bên phải, ngoặt ngang, mất hút dưới dốc, rồi lại xuất hiện trên cao. Bầy thá» rừng vượt ngang con đưá»ng như chá»›p mắt, để lại nhiá»u vệt trăng trắng, hai đốm sáng ở ngay tim đưá»ng sá»ng sốt, đó là cặp mắt sợ sệt cá»§a con nai gạc, có cái gì di động trên cá» tranh dầy bên mạn sưá»n đồi trái, lÅ© bò bấn loạn kéo những cá»— xe nặng dạt hẳn qua bên mặt, sau đó trong cá» tranh có má»™t tiếng gầm tháºt chói tai, vang xa và lay động cả trá»i đất.
“Ông Ba mươi†nầy mất má»™t chân, chÃnh ổng cắn bá» chân mình trong cái bẫy sắt, rồi sau đó, cả ban ngà y ngưá»i ta cÅ©ng thấy dấu chân cà thá»t cá»§a ông trên con đưá»ng lầy lá»™i, có khi quanh quẩn bên các lò chén, hay cạnh bãi tha ma bên đình thần dưới chợ, có khi bất thần, từ trong trảng tranh, ông nhảy ra cắn cổ con bò Ä‘ang kéo xe. Hà ng chục chiếc xe bò chở mÃa, trái cây, khạp lu, dừng lại ẩn và o bên bỠđồi đất Ä‘á», tắt hết đèn, chá»§ xe dáo dác ngước nhìn lên đồi đất, trên ngá»n tranh má»c cao khá»i đầu ngưá»i, dưới bầu trá»i xanh thấp thoáng ánh trăng, có má»™t bóng ngưá»i thanh mảnh chạy như bay. Lẩn quẩn đâu dưới gốc tranh cháºt chá»™i có tiếng gầm gừ, má»™t khoảng tranh rá»™ng bị cà y nát, con cá»p ba chân phóng nhanh như tìm đưá»ng thoát, trên đầu nó lúc nà o cÅ©ng có bóng ngưá»i theo sát, ngưá»i đó di chuyển cá»±c khéo trên má»™t cây tre dà i, cà nh cây tre cong hoằn là m đòn bẩy cho các bước nhún nhảy xa và cao.
Mây che gần trá»n mảnh trăng, trong trảng tranh dầy diá»…n ra má»™t cuá»™c quần thảo quyết liệt, lÅ© bò cứ rống lên từng tiếng lo sợ, trăng lại thoát ra khá»i mây và bị mây che khuất, cho tá»›i khi ở chân trá»i ánh lên má»™t viá»n đỠthấp thoáng, má»i sá»± im lặng nặng ná». Từ trong trảng tranh bước ra má»™t ngưá»i đà n ông trung niên, báºn quần lãnh mỹ a mà u đèn, áo xá xẫu nút bằng vải hở ngá»±c, cho thấy nhiá»u hình xâm má»±c xanh Ä‘áºm, mái tóc Ä‘en dà i xoã bên vai, trên tay cầm cây mác dà i, má»™t thân tre dà i bằng khoảng ba ngưá»i chồng lên vai, cổ quấn cái khăn Ä‘en, ông ta cắm cây mác cán bằng gá»— trắc Ä‘en giữa tim đưá»ng, cây tre dá»±ng bỠđất. Rồi ngồi bên vệ đưá»ng quấn Ä‘iếu thuốc rê, ánh lá»a ở đầu Ä‘iếu thuốc cháy bùng lên trong sương sá»›m, cho thấy má»™t khuôn mặt trắng xanh quắc thước lạnh băng.
Con đưá»ng qua trảng tranh lầy lá»™i dưới chân và những dấu bánh xe bò, cây mác dà i vẫn cắm giữa đưá»ng, nó có nghÄ©a là mãi lá»™, cÅ©ng có nghÄ©a là tiá»n công đánh Ä‘uổi cá»p. Gần chục ngà y đưá»ng, những chuyến xe bò cháºm chạp đã hiện trên má»™t con dốc thoai thoải xuống khu chở, tiếng lục lạc treo trên cổ bò va chạm reo vui khi chúng ngang qua các khu phố thấp, mái liá»n nhau đỠau, vá»›i rêu xanh và cá» dại. ÄÆ°á»ng xuống bến sông chợ cÅ©ng qua nhiá»u con dốc, đồi đất, bên cạnh con suối róc rách, vá»›i những chiếc gà u múc nước xoay tròn theo cái guồng, kéo nước cho lò chén, rất nhiá»u lò chén.
Chợ nằm túm tụm ở bến sông, ghe xuồng lấp náºp, cây cầu cÅ© kỹ, bên nầy cầu, rạp hát nằm giữa những thân cây sao cao lá»›n, ráºm lá che mát má»™t khoảng sân rá»™ng, con nÃt chạy chÆ¡i, leo lên cây. Má»—i khi có gánh hát cải lương vá» hay những ngà y cúng đình, chá»— nầy như má»™t khu há»™i chợ, lô tô bà i cà o xóc đĩa, bông vụ bầu cua hốt me, táºp trung những tay cá» bạc anh chị, ở đây cÅ©ng láºp trung thương lái, bãi xe thổ má»™ và xe bò, nÆ¡i thả ngá»±a dê trâu bò nhẩn nha nhai cá». Ngoà i sau rạp hát ngôi đình thần âm u, sau đình thần là má»™t bãi tha ma hoang vu kéo dà i táºn chân trá»i.
Tảng sáng, trên dốc xuất hiện bóng ngá»±a, nó là con ngá»±a ô Ä‘en tuyá»n cá»§a ông Bảy Quá»n, ngá»±a lồng lên tung hai chân trước, đứng hai chân sau như chà o, nó phóng xuống dốc, mất hút sau khu lò chén và bá»—ng xuất hiện sau đình thần. Ông Bảy ngồi trên yên ngá»±a, tướng ngưá»i dong dá»ng cao, ông sống bằng nghá» chứa bà i, sống nhá» sòng bà i mà chết cÅ©ng vì lá bà i, gá»i là nghá» cÆ¡m gạo, dưới tay ông có nhiá»u em út, canh giữ sòng bà i, thạo nghỠđâm thuê chém mướn. Má»™t hôm chà chốp tá»›i sòng bà i gây sá»±, kiếm tiá»n, má»™t thân má»™t mình ông Bảy tá»›i nói chuyện vá»›i nó, ông Bảy Ä‘i thẳng tá»›i trước mặt chà chốp, nó ngồi uống cà phê trong má»™t cái quán cóc, tay nầy chưa kịp nói má»™t tiếng ông Bảy chém ngay. Chà chốp thấy ông Bảy Ä‘i tay không, không ngỠông Bảy đã giấu sẵn cây mác dà i trên máng xối cá»§a quán cà phê, ông chỉ vá»›i tay là cầm ngay cán cây mác, chà chốp chưa kịp rút súng đã ngã dà i trước sân quán. Cả chợ xôn xao tin chà chốp bị Bảy Quá»n chém. Ông Bảy tá»± trói tay mình chỠđám lÃnh tá»›i, trong số há» có ngưá»i nể ông, không dám đánh Ä‘áºp xô đẩy, ông bị giải lên Sà i Gòn ở tù khám lá»›n, sau đó ra “Côn Nônâ€. Má»™t Ä‘iá»u lạ là từ khi ông Bảy Quá»n bị bắt thì những chuyến xe bò chở mÃa hay lu chén không còn thấy cây mác mà u Ä‘en cắm giữa đưá»ng ăn tiá»n mãi lá»™.
Ông Bảy Quá»n biệt tăm không trở lại Lái Thiêu, ông bá» lại nÆ¡i nầy má»™t ngưá»i vợ, bà có má»™t căn nhà nhá» cạnh đình thần nhìn ra bãi tha ma, đứa con trai cá»§a ông Bảy lá»›n lên giống ông như khuôn đúc, tướng mảnh khảnh, da mặt trắng xanh, mái tóc Ä‘en dà i. Ngưá»i nầy tên là Chạy, hiá»n háºu, Ä‘á»n ca tà i tá» rất hay, đáng lý là má»™t nghệ sÄ© nổi tiếng nhưng chú Chạy không gặp thá»i, suốt Ä‘á»i chú chỉ ca hát quanh quẩn nÆ¡i mình sinh ra, thá»i gian sau bà Bảy qua Ä‘á»i, ngưá»i con trai cá»§a bà sống thui thá»§i trong bãi tha ma bên cạnh chai rượu, má»™t cuá»™c Ä‘á»i vô danh buồn rầu.
Không ai nhìn chú Tư Trắng mà quên nổi bá»™ tướng cá»§a chú, chú gần như má»™t ngưá»i lùn nhưng không phải, chỉ thấp Ä‘áºm, vai ngang phè, trông chú cà ng thấp hÆ¡n, má»™t khối bê tông chắc chắn như cây cá»™t nhà . Gá»i là Trắng nhưng nước da chú “bánh Ãtâ€, má»—i khi chú Tư cưá»i, lóe sáng hà m răng và ng, cẩn hình trái tim xanh xanh đỠđá», vui mắt. Chú là nghệ sÄ© phóng dao sau đó chuyển qua Ä‘i dây thép chùng, chú nói chú có bị Tây đà y ra “Côn Nôn†nhưng không nói bị tá»™i gì. Chú kể:
- Bị vì cái tướng tao Ãt ai có cho nên hay bị bắt lầm! Nhá» váºy mà tao má»›i biết “Côn Nôn†chá»— đó là nÆ¡i má»™t Ä‘i không trở lại. Äó là đối vá»›i ai kìa, còn vá»›i ông Bảy Quá»n thì “nÆ¡ paâ€. Tù hình sá»± nha, nhưng tụi cặp rằng sợ đái trong quần, tụi Tây kêu bằng tù “du côn†khó trị, ông Bảy kết bè vượt ngục, vá» tá»›i Bạc Liêu, cải danh, có má»™t ngưá»i vợ khác, đẻ ra hai đứa con, má»™t trai má»™t gái.
Ngưá»i con trai cá»§a ông Bảy vá»›i bà vợ sau cÅ©ng nóng tánh y chang như ổng, cÅ©ng thoi má»™t thằng Tây, là m cho má nó nhìn nó không ra, nó phải Ä‘i nhà thương, ảnh bá» xứ lưu lạc giang hồ qua tá»›i bên Xiêm, bên Miến Äiện, nhá» Ä‘i mà há»c lá»m được nhiá»u nghá», ảnh tên là Quá»›i, Ba Quá»›i, nhưng ai cÅ©ng kêu bằng Hai Trần.
Tướng cướp áo Ä‘en, đánh cá»p, vá»›i cây mác dà i cắm giữa đưá»ng đòi tiá»n mãi lá»™, tay anh chị chém chà chốp là ông Ná»™i cá»§a tôi, tôi có gặp chú Chạy má»™t và i lần, chú kêu Cha tôi bằng Anh Hai. Có má»™t lúc nà o đó đã quá xa má», trong ký ức sương khói cá»§a tôi, tôi nhá»› mình có sống má»™t nÆ¡i mà trên đưá»ng vá» nhà mình tôi Ä‘i qua những hà ng cây quần quân trái chÃn đỠđáºm, bên cạnh má»™t lò đúc đồng, đúc những cái ống ngoáy ăn trầu ngá»™ nghÄ©nh, má»—i chiá»u ông Ná»™i tôi “đồng đồng†tôi trên vai ông, tôi ngồi bá» hai chân xuống ngá»±c ông Ä‘ong đưa, từ trên vai ông tôi nhìn xuống đất chóng mặt vì nó quá... xa. Ông thÃch cái tánh lỳ đòn cá»§a tôi, tôi nhá»› ông hay báºn bá»™ bà ba may bằng lụa Hà Äông mà u mỡ gà , ông đội nón nỉ rá»™ng và nh, tá»›i đây tôi đã biết tung tÃch cá»§a Cha tôi, vì sao tên ông vá»n vẹn chỉ má»™t chữ Trần vừa là há» vừa là tên. Ông tôi đã là ngưá»i cải danh trốn tránh, cho tá»›i Ä‘á»i Cha tôi cÅ©ng không khác. Mẹ tôi luôn có ná»—i lo lắng tuy bà không nói ra, má»—i khi nhìn anh em tôi bà thưá»ng thở dà i nói “cái nòi nầy có huôngâ€.
Vá» sau nầy tôi có dịp Ä‘á»c cuốn tiểu thuyết vá» tù hình sá»± vượt ngục cá»§a má»™t tác giả cÅ©ng là nhân váºt chÃnh có tháºt, ông là ngưá»i Pháp, trong đó mô tả những nhà tù Pháp trên các hòn đảo thuá»™c địa, cuốn Bướm vượt ngục. Tôi hình dung ông Ná»™i tôi cÅ©ng không khác chi nhân váºt trong tiểu thuyết nầy, có má»™t Ä‘iá»u buá»™c tôi phải suy nghÄ©: ngưá»i Pháp, mà hầu như má»i ngưá»i Ä‘á»u nói rằng há» rất lịch sá»±, văn minh. Sao lại có quá nhiá»u nhà tù khắc nghiệt dùng để nhốt chÃnh đồng bà o cá»§a mình, và lại có nhiá»u nhà tù không phải trên đất há», để nhốt và hà nh hạ ngưá»i bản xứ. Ông tôi nói: “A lê tụi Tây nầy là thá»±c dânâ€.
Ngôi nhà cá»§a ông Ná»™i tôi, tôi nhá»› ở trong khu xóm cháºt hẹp trước cổng nhà thá», má»—i sáng sá»›m tiếng chuông đổ từng hồi, ông tôi không biết vì sao lại có đạo (bất ngá» vá»›i lÃnh khà ngổ ngáo như ông) ông cÅ©ng hay Ä‘i lá»… nhà thá» rồi sau nó tôi được há»c và i năm trong trưá»ng bà xÆ¡, tháºt là tiếc cho những ngà y êm Ä‘á»m bên Chúa, nhưng tôi lại là con chiên không ngoan đạo. Mẹ tôi ngao ngán nhìn tôi bà nói tôi là quá»· “Luysipheâ€. Trong má»™t buổi lá»… Misa, khi đó tôi là m há»c trò “giúp lễ†cho ông cha xứ ngưá»i Pháp, tôi lén uống gần cạn chai rượu chát cá»§a ổng, rồi ngá»§ gục sau bà n lá»…. Ông Ná»™i tôi xách lá»— tai tôi Ä‘i khắp xóm đạo không cho tôi Ä‘i há»c trưá»ng nhà thá». Không bao lâu sau đó Cha tôi bị ông tôi Ä‘uổi ra khá»i nhà , Cha láºp má»™t gánh hát, tôi lại theo Cha tôi, và Chúa cÅ©ng không còn nhá»› là m gì cái thằng nhá» uống trá»™m rượu cá»§a Chúa.
Ông Ná»™i tôi hay ở trần quấn “xà rông†nhá» váºy tôi được dịp chiêm ngưỡng má»™t bức tranh đầy mà u sắc thần thoại trên khắp ngưá»i cá»§a ông, bức tranh mỹ thuáºt khó có trên da ngưá»i. Hai đầu gối tháºt là thÃch hợp cho việc xâm hai đầu voi kể cả tai và vá»›i, dà i cho tá»›i táºn bà n chân, ông thưá»ng để tôi ngồi... Ôm voi, rồi ông Ä‘ong đưa cái vòi. Trên ngá»±c ông diá»…n ra thưá»ng trá»±c tráºn chiến khốc liệt giữa Tá» Thiên Äại Thánh vá»›i Na Tra Ä‘i trên hai bánh xe lá»a, Ngưu Ma Vương vá»›i Sa Tăng đáng lý đánh nhau sau lưng ông thôi, nhưng vì thiếu chá»— nên há» chạy lung tung ná»a phần lưng ra tá»›i ngá»±c. Hai cánh tay cá»§a ông xâm quá nhiá»u bùa Miên, còn trên lưng ông đủ loại thú dữ, không thể thiếu con rồng, binh tôm tướng cá, những vết sẹo đâm chém ngang dá»c cùng vá»›i vết roi vết phá»ng, có ba dấu lạ ẩn sâu như “đồng tiá»n†gần bả vai ông, ông nói đó là vết đâm cá»§a cây “đinh baâ€. Tôi thấy ông ngá»§ không yên vá»›i tráºn há»—n chiến trên da ông, ông là má»™t tay anh chị thá»i kỳ khai hoang, ngá»™ nháºn vá» những ngưá»i anh hùng cá nhân kiểu Lương SÆ¡n Bạc. Tôi rất kÃnh trá»ng thương yêu ông tôi, nhưng hoà n toà n khó mà hãnh diện vá» Ä‘iá»u nầy, bởi cuá»™c Ä‘á»i ông là bạo lá»±c, bạo lá»±c mà ông Ä‘em tá»›i cho ngưá»i khác đồng thá»i há» cÅ©ng Ä‘á»n đáp đủ cách, đủ má»i trò vá»›i ông. Rồi má»™t buổi chiá»u như má»i buổi chiá»u thông thưá»ng chán ngán khác, chuông nhà thá» vang lên báo tá», tôi không há» nghÄ© ông tôi phải chết, mà tôi cÅ©ng chưa biết chết là gì, Mẹ tôi khóc nói vá»›i tôi: ông Ná»™i con vá» nước Thiên Äà ng rồi. Cha tôi không khóc, có lẽ Cha tôi nghÄ©: ông Ná»™i tôi bay lên trá»i, hình dáng xanh xanh đỠđỠnhư con Cắc Kè Bông như váºy chắc cÅ©ng là m cho ông thánh Phê Rô nghi ngại. Ông Ná»™i tôi nằm yên lặng trên chiếc giưá»ng, hai bà n tay chấp trên ngá»±c, cha xứ vẩy nước Thánh trên ngưá»i ông, xua Ä‘uổi ma quá»·, má»—i chiá»u và o giá» nầy ông hay “đồng đồng†tôi trên vai Ä‘i chÆ¡i khắp trong xóm, nói chuyện Nga-Tây-Anh-Mỹ đại chiến “Trục Tam Cưá»ng†Äức-Ã- Nháºt, vá»›i ngưá»i thợ đúc ống ngoáy trầu. Bây giá» tôi cứ nhìn ông, không hiểu gì sao ông cứ nằm đó, cứ nhắm mắt, tôi chưa biết ông đã chết. Mẹ tôi lại nói:
- Ông Nội ngủ?
Ông tôi đối xá» rất tốt vá»›i ngưá»i con dâu... Miến Äiện cá»§a ông, mà Mẹ tôi cÅ©ng cảm kÃch tấm lòng cá»§a ngưá»i cha chồng “bản xứ†tá» tế. Xác ông được Ä‘em Ä‘i xa, khá»i thà nh phố tá»›i má»™t nÆ¡i gá»i là Gò Dưa, năm tháng trôi qua, má»™t và i lần Cha Mẹ tôi vá»›i anh em tôi còn chịu khó tá»›i thắp nhang trên nấm đất sần sùi mà ông nằm ngá»§ dưới đó. Nhưng vá» sau thì thưa dần và dứt hẳn, không má»™t lý do nà o khác hÆ¡n là má»i ngưá»i hầu như đã quên ông. Cha tôi bán ngôi nhà trước cổng nhà thỠđể trở lại nghá» gánh hát. Ông tôi ngá»§ má»™t giấc triá»n miên, ngá»§ quá đỗi lâu, mÆ¡ mà ng trong tôi, không phân biệt giữa ngá»§ và thức, có Ä‘iá»u gì đó mà Mẹ tôi không nói tháºt, khu nghÄ©a địa xa xăm đó vá» sau san bằng, để lấy đất cất nhà cho những ngưá»i còn thức, ông tôi ngá»§ quên mất cả hồn lẫn xác. Tôi nghe Mẹ tôi khóc nói vá» Cha tôi: Äối xá» vá»›i Cha Mẹ như váºy thà nh ra là m ăn cho tá»›i chết cÅ©ng cất đầu không lên!
Dưá»ng như không còn ai nhá»› tá»›i ông ngoà i tôi, tôi nhá»› má»™t ngưá»i ruá»™t thịt quá đỗi thương yêu tôi, tá»™i nghiệp ông tôi vá»›i những vết thẹo quá đáng mà ông mang trên thân ngưá»i. Ông sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i nhá»c nhằn, không bình yên, sau khi ông ngá»§ cÅ©ng không bình yên, khó yên giấc, lÅ© quá»· dữ mà Mẹ tôi gá»i là “Luysiphe†sẽ tiếp tục gây cho ông nhiá»u vết thương khác, những con quá»· tai dÆ¡i Ä‘uôi chuá»™t cống mà tôi thấy trong bức tranh u ám “giá» lâm chung†cá»§a quyển Kinh Thánh.
Khi ông tôi còn sống ông cÅ©ng cưng anh tôi, bằng cách khác hÆ¡n là tôi, ông thưá»ng là m những con diá»u bằng giấy “bạch†loại giấy nhẹ và rất dai cho anh tôi, ông cÅ©ng cưa cắt là m cho anh những cái ná thun. Ông tôi hoà n toà n đối xá» khác vá»›i con cá»§a ông, ông vá»›i Cha tôi xung khắc, mặc dù cả hai giống nhau như hai ngá»n núi lá»a, lạ thưá»ng thay, cà ng lá»›n lên tôi cà ng thấy mình giống những ngưá»i sinh mình ra, tôi cÅ©ng là má»™t ngá»n núi lá»a, tuy tôi nhu nhược có vẻ ngoà i chịu đựng, nhưng trong lòng tôi là má»™t khối ưu tư, bất mãn, nóng nảy kinh ngưá»i.
Tôi là cái cá»™ng lại cá»§a hai ngá»n núi lá»a, nhưng nó cuá»™n và o trong, trên khuôn mặt nguá»™i ngắt trÆ¡ như đá cá»§a tôi chỉ có đôi mắt là sáng, và có vẻ hà i hước: Nhưng trong những cÆ¡n Ä‘iên vì giáºn tôi thưá»ng cụng cái đầu há»›t trá»c đã quá nhiá»u thẹo cá»§a tôi và o tưá»ng, và bất cứ đâu, Ä‘iá»u nầy là m cho tôi nguôi ngoai, nhưng Mẹ tôi không vui:
- Thằng nầy nó giống ai mà mang chứng bịnh điên?
Có lẽ không ai biết rõ mình hÆ¡n là chÃnh con ngưá»i đó, tôi biết tôi hay có những cÆ¡n Ä‘iên bất chợt, khi nà o bị ai chế giá»…u, hai lá»— tai tôi nặng như Ä‘eo chì, và nó lạnh tá»›i ná»—i tôi không còn cảm thấy nó còn trên đầu tôi, ngưá»i tôi lên cÆ¡n sốt, may cho tôi lại là kẻ nhút nhát, cho nên thưá»ng thì tôi “bưá»m†và o má»™t chá»— vắng, nÆ¡i nà o đó, để còn má»—i má»™t mình tôi, rồi tôi ngồi khóc. Bình thưá»ng tôi cÅ©ng đã yêu sá»± cô độc, cÆ¡n giáºn cà ng là m cho tôi trốn tránh má»i ngưá»i, tôi chá» khi lá»a tắt lịm trong tôi, tuy váºy nó cÅ©ng nhen nhóm việc trả thù, trong tôi di truyá»n dòng máu thảo khấu, tôi lo tôi sợ rồi má»™t ngà y nà o đó tôi cÅ©ng phải giết má»™t ngưá»i, nhiá»u khi tôi ngồi lặng lẽ bên má»™t dòng sông u tịch, tôi ngắm nhìn tháºt kỹ bà n tay phải táºt nguyá»n cá»§a tôi, nó xa lạ hình như không phải cá»§a tôi mà do ai đó cắt ghép cho tôi, tôi sợ luôn cả khuôn mặt héo hon cá»§a tôi, nói tháºt lòng chÃnh tôi cÅ©ng không thể lưá»ng trước cho hết được việc gì sẽ diá»…n ra khi nà o tôi bất chợt “gặp lại†cÆ¡n giáºn dữ cá»§a mình, hà ng ngà y có khi vô cá»› nó vẫn sôi sục và đó là điá»u là m tôi hoang mang Ä‘au đớn khôn tả nổi.
Ông Ná»™i tôi có nuôi má»™t bầy bồ câu, cái chuồng cao ngang cháng ba cá»§a má»™t cây trứng cá mà ông trồng bên cạnh, tôi thưá»ng leo lên đó ngồi suốt buổi nhìn những con bồ câu. Thiệt ra chúng không hiá»n là nh, những con bồ câu hung bạo dà nh ổ, chúng đánh nhau dữ dá»™i, ông tôi cÅ©ng có nuôi má»™t con cá bông dữ dằn dưới đáy giếng sâu trước sân nhà , cạnh chuồng bồ câu, ông thưá»ng cõng tôi Ä‘i bắn những con thằn lằn cho cá ăn, khi nghe tiếng ông tôi chắc lưỡi từ lên miệng giếng, con cá bông quẫy Ä‘uôi trồi lên mặt nước, nó như con thuá»· quái vá»›i hai hà m răng nhá»n trắng dã, nó đớp không tráºt những con thằn lằn tá»™i nghiệp, nhiá»u khi còn sống. Chung quanh tôi má»i thứ Ä‘á»u dữ dằn, má»™t đêm trước nhà ông tôi nhưng xế cạnh con đưá»ng lá»›n có đưá»ng ray xe lá»a Ä‘iện, tiếng còi báo động rú lên ầm Ä©, những vệt sáng quét ngang quét dá»c trên ná»n trá»i Ä‘en phát hiện máy bay, lÅ© lÃnh Lê Dương mặt gạch cháºn hai vợ chồng má»™t ngưá»i Ä‘i đưá»ng, chúng hiếp ngưá»i vợ và bắn chết ngưá»i chồng. Chung quanh tôi thá»i thÆ¡ ấu cá»§a tôi hung dữ đầy bạo lá»±c, kể cả những con bồ câu.
|

18-08-2008, 07:39 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Phần Kết
Căn nhà nhá» cá»§a bà Tư cÅ©ng có vẻ khác thưá»ng như bà , ná»n nhà cứ nâng cao dần cho tá»›i khi nó gần như đụng trần, lý do tại nó ở gần má»™t con kênh nước cứ dâng lên sau những cÆ¡n mưa. Từ đà ng xa nhìn lại, căn nhà nằm trong má»™t cái hẻm sâu hun hút, như má»™t cái giếng, Ä‘iá»u nầy khiến cho ông Ba cách mặt cô em gái cá»§a ông, coi bà giống con cá bông nuôi trong giếng cá»§a ông Ná»™i ông hồi nhá», có Ä‘iá»u, con cá nầy hiá»n là nh tá»™i nghiệp. Ông Ba vẫn ngồi trên cái thùng sắt nhá» loại ngưá»i ta đựng đạn, bây giá» mấy ông sá»a xe lỠđưá»ng hay dùng đựng ká»m búa, nhìn nó ông nhá»› nhiá»u ná»—i khổ nhục cho ông, cái thùng phế liệu chiến tranh nầy không biết ai cho bà Tư, bà Tư chứa mấy cục nước đá, để dà nh chưá»m đầu, má»—i khi trá»i nắng, vết thương cÅ© bị dao chém cá»§a bà nhức nhối, trá»i trở lạnh hay lúc chiá»u xuống, đầu cá»§a bà như bị ai đóng Ä‘inh.
Bà Tư sống như má»™t ngưá»i có hai cõi miá»n khác nhau, ná»a tỉnh ná»a mê, má»™t cõi trên và cõi trần ai. Bà cưá»i, trong con ngưá»i khô héo nầy vẫn không mất vẻ hà i hước:
- Bây giá» không biết lúc nà o mưa lúc nà o nắng, mà mưa lá»›n mưa nhá» gì nước cÅ©ng ngáºp trà n, ngáºp triá»n miên. Có buổi em Ä‘ang nằm ngá»§ trên giưá»ng bá»—ng thấy nước mấp mé giưá»ng, em là m biếng, thôi thì... kê thêm cái bà n lên giưá»ng rồi nằm lên ngá»§ tiếp, má»™t lúc sau nước đã leo sấp sỉ mặt bà n, em độn trên cái bà n bằng mấy cái thùng. Nước lại dâng, rốt cuá»™c anh Ba biết sao hông? Cao riết rồi lá»— mÅ©i cá»§a em đụng mái tôn, anh thấy đó em cứ cái nâng ná»n nhà lên tá»›i trá»i.
Ông Ba cÅ©ng cưá»i:
- Sao em không nâng mái nhà .
- Em quên, mà như váºy thì được cái là cà ng ngà y em cà ng gần ông trá»i.
Con mèo nãy giá» cứ nằm yên, nó ngắm nhìn con chuá»™t lắt nằm “chết cứng†trước mặt nó, con chuá»™t chưa chết mà cÅ©ng không dám nhút nhÃt, nó tê dại trước cặp mắt thôi miên cá»§a con mèo. Cảnh nầy diá»…n ra thưá»ng xuyên, trong nhà bà Tư, con mèo già lạ thưá»ng, nó “ăn chay†không ăn thịt chuá»™t, nó chỉ vui chÆ¡i, vá»n chuá»™t, mà lần nà o ngà y nà o, cÅ©ng vẫn là con chuá»™t tá»™i nghiệp nầy.
Bà Tư đã trở vá» vá»›i bá»™ não trẻ con. Bà không nháºn thức đúng hết tất cả má»i việc diá»…n ra chung quanh, kể cả chuyện con mèo gian ác vá»›i con chuá»™t lắt, ngưá»i đà n bà cô độc nầy lần hồi mất những khái niệm thá»i gian, không gian, lẫn hoà n cảnh hiện sống trong những câu chuyện hà ng ngà y bà hay kể, nhiá»u lúc bị “chinh†chuyện cÅ© mà vá»›i bà như là nó má»›i diá»…n ra má»›i đây. Nhà bà hoà n toà n thiếu tiện nghi, chỉ duy nhứt cái máy truyá»n hình Toshiba cà khổ cÅ© sì, cá»§a ông Ba Ä‘em tá»›i hôm nà o, là váºt văn minh nhứt, nó nằm cạnh cái cà rà ng đốt bằng lá dừa, cái nồi đất ám khói, mà u gạch cua, gió từ dưới dòng kênh Ä‘en thổi lên mùi bùn sinh, buồn buồn, bá»—ng bà Tư buá»™t miệng nói:
- Äêm đó thiệt là vui!
Trên tay bà vẫn còn cầm tấm hình cá»§a chị Phương, tháºt kỳ lạ bà chợt ngã ngưá»i như né tránh những lưỡi dao, từ cõi nà o xa xăm nó bay trở lại sáng láºp lòe như những con Ä‘om đóm trong mắt bà . Tai bà nghe tiếng trống rè, tiếng kèn văng vẳng. Bà Tư run rẩy đưa hai bà n tay ốm nhom tá»›i đà ng trước, ông Ba cầm bà n tay em cá»§a ông, nó lạnh như má»™t xác chết.
- Em tôi nói đúng, đêm đó vui thiệt, gió thổi tung mảnh vải trắng dùng chiếu phim, gió thì lúc nà o cÅ©ng là gió không phân biệt thá»i gian, không già đi và lúc nà o cÅ©ng vô tình. Trên những dòng sông mênh mông gió thổi vá» cái rạp hát nóng bừng nhá»™n nhịp nầy đây, ngưá»i ta như Ä‘iên dại rồi, bà n tay trái yếu á»›t cá»§a tôi cố giữ cho vững tấm ván phóng dao. Bà n tay phải to lá»›n chai sần nhá»c nhằn táºt nguyá»n cÅ©ng cá»§a tôi, như bà n tay QuasimoÄ‘o kéo chiếc chuông nặng trên gác nhà thá», cố gắng đưa tá»›i trước tấm ván, tìm và cố nắm chặt bà n tay em tôi, nó đã lạnh như bà n tay ngưá»i chết.
Tôi nhìn thấy Mẹ tôi há»›t hải chạy vô sân khấu bằng cá»§a háºu, tôi lại nhìn ra cá»a trước, qua hà ng ngà n chiếc đầu ngưá»i, thoáng nghe tiếng súng nổ, những thứ tiếng lạ thưá»ng khó chịu như má»™t cuá»™c tra tấn. Tôi thấy Äiệp ngả nghiêng trong quá nhiá»u bóng Ä‘en vây quanh anh, trong lúc đó tiếng reo hò cá»§a khán giả kéo tôi trở lại vá»›i những gì Ä‘ang diá»…n ra trên sân khấu. Tiếng “rá»n†chưa bao giá» lá»›n hÆ¡n, nó như được nhân lên gấp má»™t triệu lần cá»§a sá»± khoái trá, những con cá bị kÃch động dữ dá»™i, má»™t số lá»›n quẫy Ä‘uôi nhảy con, má»™t số khác dá»ng dưng...
Anh tôi cứ lau hai bà n tay cá»§a anh và o chiếc khăn, em tôi chuẩn bị thế đứng cuối cùng cá»§a tiết mục tệ tà n nầy. Thế đứng cúi đầu chịu mưá»i hai lưỡi dao cắm chung quanh, chú Tà i “say†run rẩy bên cạnh tôi là m cho ngưá»i ta cà ng ngá»™ nháºn đó là miếng giá»…u, tiếng cưá»i góp lại thà nh má»™t tiếng “rá»n†kinh hồn. Má»™t thượng thá» hình cá»§a kẻ tá» tá»™i vô cùng hấp dẫn. Ở ngoà i sau tấm ván, cÆ¡n Ä‘iên cá»§a tôi trở vá», láºp tức trong tiá»m thức tôi sống dáºy những hồi kèn tráºn mạc, tôi nắm chặt cái cán dao, vẫn giắt trên thanh gá»— phÃa trên tấm ván. CÆ¡n Ä‘iên mà tôi sợ nhứt đã tá»›i như cÆ¡n bão lá»›n, hai bên tai tôi lạnh băng, tôi ở trong má»™t cÆ¡n sốt cao độ, ngưá»i tôi nhẹ tênh lấm tấm mồ hôi, ná»—i phẫn uất cuá»™c sống nghèo hèn, phẫn uất ná»—i ngang trái, âm ỉ từ lâu trong tôi bá»™c phát. Tôi phát khóc lá»›n như đà n bà , tôi vừa là má»™t kẻ nhu nhược gà chết, vừa là má»™t tên hung bạo tiá»m ẩn. Tròng mắt tôi giáºt ngược, cay xè, vá»›i bầy Ä‘om đóm láºp lòe bay nhức nhối, tôi u muá»™i chẳng còn là tôi, không còn là đứa con hiá»n là nh cá»§a Cha Mẹ tôi nữa. GiỠđây tôi Ä‘ang ở trên đỉnh phẫn ná»™.
Äiệp ngã té và cố gắng đứng lên nhưng mắt anh sưng vù, anh đã mù, từ đà ng xa, vụt thoát ra khá»i rạp hát là những tiếng reo hò, anh Tùng vá»›i chị Phương đứng bên cánh gà , ngoà i kia Äiệp loạng choạng chạy, nhưng má»™t cây ba phân vuông cá»§a kẻ hợm hÄ©nh nà o trong bá»n du đãng Ä‘áºp mạnh và o gáy anh, đám ngưá»i sói lôi anh lên thà nh cầu, má»™t tiếng súng Ä‘anh gá»n, Äiệp ngã từ thà nh cầu xuống dòng nước Ä‘ang chảy xiết.
Chú Thà nh ngÆ¡ ngác trong vô thức, chú vẫn giữ nhịp trống trên mảnh da dê khô khốc, nó rên lên nhiá»u tiếng rè kỳ lạ, anh tôi bắt đầu phóng những lưỡi dao cuối cùng Ngay từ lưỡi dao thứ nhứt, nó đã không cắm và o tấm ván. Nó rá»›t xuống sà n ván, nếu như váºy, chỉ có thể nó chém và o má»™t váºt cách tấm ván, má»™t khoảng cách bằng ná»a đốt ngón tay, má»™t váºt má»m hÆ¡n, cái vai em tôi.
Con chuá»™t vẫn nằm yên trước cặp mắt xanh rì lạnh lẽo như hòn bi cá»§a con Mèo, má»™t chút gió nhẹ là m run run mấy sợi râu cá»§a nó, má»i thứ vẫn như nằm yên như váºy từ lâu trong ná»—i chán chưá»ng. Bà Tư vẫn nói:
- Em cúi mặt xuống nhìn mảnh ván dưới sân khấu, biết bao nhiêu lần em vẫn nhìn xuống chân mình để khá»i thấy những lưỡi dao. Lần nầy em nhìn máu cá»§a em nhá» xuống đó, má»™t lưỡi dao chém và o bả vai, ban đầu em không thấy Ä‘au... mà ngạc nhiên, bởi gì em đâu ngá» như váºy. Sau đó trá»™n lẫn vá»›i cái Ä‘au và những giá»t máu em má»›i cảm thấy mình buồn rầu là m sao. Trên thế gian nầy chắc chỉ có má»™t mình em là có được ná»—i buồn đó anh Æ¡i.
Ở khoảng cách mưá»i bước chân, từ chá»— đứng cá»§a ngưá»i phóng cho tá»›i chá»— lưỡi dao dừng lại, nó gặp má»™t váºt cản.
Lưõì dao có khá nhiá»u thá»i gian quay cuồng, mà khi phóng Ä‘i ngưá»i phóng dao đã chồm tá»›i ná»a thân mình, như váºy lưỡi dao sẽ ở thế chém pháºp vô tấm ván. Có lẽ anh tôi tránh mÅ©i nhá»n, khi anh biết rằng mình mất táºp trung Nhưng nếu như váºy, khi mà lưỡi dao bay lệch ở chiá»u ngang, vì gió tạt láºp tức nó phải xê dịch qua những “ô vuông†luáºt thăng bằng. ChÃnh xác, nó gặp cái đầu cá»§a em tôi, váºt cản trước khi lưỡi dao đáng lý cắm và o tâm ván.
Tôi đã đứng suốt thá»i thÆ¡ ấu cá»§a tôi sau tấm ván phóng dao, hằng đêm tôi nhìn những lưỡi dao bay, rồi tôi táºp phóng những lưỡi dao, trên những bá» sông vắng, để mà nhìn cho tá» tưá»ng đưá»ng bay cá»§a nó. Chỉ cần lệch má»™t chút thôi, thì chuyện sẽ khác hẳn, như tôi đã hết sức chứng minh, má»™t con ngưá»i, không cách nà o tránh khá»i má»™t và i lần vô ý phân tâm. Bây giỠở ngoà i trước tấm ván đã có ngưá»i bị sát thương, vá»›i đám đông nhân chứng cuồng ná»™, kẻ gây ná»—i bất hạnh còn đứng đó, cÆ¡n giáºn trong tôi bừng lên như ngá»n núi lá»a. Tôi buông ngã tấm ván phóng dao, chú Tà i “say†chồm ngưá»i ôm em tôi chạy Ä‘i, nó quỵ xuống mặt sân khấu. Tôi thấy mình không cần ẩn trốn ngoà i sau tấm ván là m gì nữa, tôi không chịu nổi ám ảnh cá»§a má»™t tá»™i ác, mà chÃnh tôi cÅ©ng là kẻ tham gia.
Tôi đối diện vá»›i ná»—i khao khát tá»™t đỉnh cá»§a mình: hà nh động, tôi tiếc là đã không hà nh động ngay từ đầu, em tôi quỵ xuống ôm cái đầu nhá» cá»§a nó, chút tóc lưa thưa bê bết máu, máu thấm đỠchiếc áo sÆ¡ mi sa-ten trắng cá»§a nó, thấm xuống chân mang đôi già y ba-ta trắng tinh, cánh hoa lục bình trên tóc nó cÅ©ng nhuá»™m máu. Tôi thấy chị Phương từ trong cánh gà chạy nhanh ra ôm chầm lấy em tôi, chú Tư Trắng vá»™i và ng kéo nhanh tấm mà n nhung lại, nhưng Ä‘iá»u đó là m cho đám đông trước tấm mà n nhung thêm tò mò, há» hò nhau leo lên thá»m sân khấu, là m đổ nhà o cả dà n nhạc đệm. Kéo rách cả tấm mà n nhung vốn đã rệu rã, ngoà i sau tấm mà n là má»™t hoạt cảnh, nhiá»u con cá phẫn ná»™ xông thẳng và o anh tôi, anh Tùng ngăn há» lại, anh tôi như ngưá»i mất hồn, anh đứng ngây ngưá»i vá»›i hai hà ng nước mắt. Trong lúc đó bà n tay phải cá»§a tôi cầm chặt cán dao, tôi nhìn thấy ngưá»i đà n ông có đôi mắt cá chết, từ chiếc máy chụp hình cổ lổ cá»§a ông ta phát ra má»™t ánh sáng loé mắt. Bất ngá» tá»›i ná»—i chÃnh tôi cÅ©ng bà ng hoà ng, tôi cầm dao xông thẳng và o anh tôi... nhưng anh Tùng, chÃnh là anh cầm tháºt chặt cổ tay tôi. Anh Tùng mạnh mẽ vá»›i đôi mắt biết nói, anh cố dìu tôi và o má»™t góc sân khấu, vuốt cái đầu nóng hầm đầy mồ hôi cá»§a tôi. Gắng tước Ä‘i con dao, nhưng kỳ lạ là m sao, lúc nầy tôi mạnh hÆ¡n anh, tôi vẫn còn cầm chặt con dao và tôi cứa cái lưỡi bén ngót cá»§a nó và o cổ tay tôi, máu từ đó phun trà o ra, tôi cụng cái đầu trá»c cá»§a mình và o tưá»ng. Tôi cúi ngưá»i Ä‘áºp cái đầu trá»c cá»§a tôi xuống sà n sân khấu, tôi quỳ lạy tất cả má»i ngưá»i chung quanh, tôi chỉ nói được hai tiếng: Trá»i Æ¡i!
Em tôi được chị Phương, chú Tà i “say†và Mẹ tôi đưa và o trong, và i con cá cÅ©ng phụ giúp, chú Thà nh vá»›i chú Bảy HÆ¡n từ dưới sân khấu hốt hoảng chạy lên. Tôi thoáng thấy khuôn mặt cá»§a Cha tôi. Ông nhìn tôi ngạc nhiên và có vẻ giáºn dữ, còn Mẹ tôi ôm ngá»±c ngất xỉu bên cạnh em tôi, tôi lại cà ng là m cho ngưá»i ta hốt hoảng hÆ¡n, tôi nhà o tá»›i chém nát tấm ván phóng dao, tôi chém và o những hà ng ghế ngồi, anh Tùng chạy theo tôi ôm tôi lại. Anh không thể là m gì khác hÆ¡n là trói tôi và o má»™t cái ghế, anh lấy lưỡi dao ra khá»i tay tôi, tôi nghe tiếng anh khóc, trên mặt tôi đầy máu và nước mắt.
Con Mèo coi bộ chán cái cảnh phải nhìn con chuột, nó không thấy gì vui, cho nên lim dim ngủ, chú chuột lắt cũng nằm im một lúc. Bỗng nó thoát chạy nhưng con Mèo đưa chân giữ chuột lại, trong khi mắt nó vẫn nhắm, con chuột lại nằm im một chỗ, buồn hiu.
Bà Tư nhìn tấm hình ba anh em bà lúc còn nhá», anh Hai đứng cầm những lưỡi dao, anh Ba là m chú há» con, còn bà thì đứng trên cái thùng gá»— trước tấm ván phóng dao mỉm cưá»i. Tấm hình chụp trong tiệm coi có vẻ hiá»n là nh và là m dáng, nó đã được vẽ trên tấm panô quảng cáo, khác hẳn cái ác liệt khi biểu diá»…n trên sân khấu:
Hai anh em bá»—ng cưá»i khan, bà Tư nói:
- Thôi quên Ä‘i để mà sống chá»›, phải không, sau khi sống lại em nghiệm ra má»™t và i chuyện hay. Cuá»™c sống nà o tạo thà nh nhân cách đó, anh đã cư xá» hung bạo nhưng ở trưá»ng hợp nầy em và chị Phương nói là đúng, mặc dù anh quá Ä‘iên, nhưng nếu như anh, em cÅ©ng phải Ä‘iên. Chúng ta là ruá»™t thịt, Ä‘iên vì lẽ đó, máu chảy ruá»™t má»m. Anh đâu có biết, tối hôm đó trước khi mở mà n, chị Phương cho anh Hai biết tin, chị có thai, Cha chị nói chị phải vá» nhà ngay láºp tức. Ông muốn gả chị cho ngưá»i khác má»™t cách gấp rút, anh Hai mình phân tâm là đúng, nhưng tức cưá»i sá»± phân tâm cá»§a ngưá»i nầy lại ảnh hưởng nặng ná» tá»›i nhiá»u ngưá»i khác. Hay là sá»± vô tình cá»§a ai đó trong má»™t hoà n cảnh lá»›n hÆ¡n, lại vô cùng nguy hiểm cho tất cả. Em chỉ không hiểu, tại sao anh Hai lại cố gắng phóng thêm những lưỡi dao cuối cùng.
Chiếc xe đạp cá»§a ông Ba dá»±a hà ng rà o, bá»—ng nhiên ngoẻo đầu ngã đùng nằm ngang. Hai anh em ngầm hiểu đó là sá»± biểu lá»™ cá»§a vô tình, vô tình trong hà ng ngà n sá»± vô tình cá»§a má»—i ngà y qua và những ngà y tá»›i. Nó như gió là m rÆ¡i chiếc lá, hay là ngá»n lá»a thiêu đốt má»™t cái gì lá»›n hÆ¡n.
Bà Tư mỉm cưá»i:
- Căn nhà nhá» nầy, đúng hÆ¡n là cái chòi nầy, là tất cả những gì mà em dà nh dụm mấy chục năm nay, sau ngà y gánh hát cá»§a Cha rã, em thì sống má»™t mình, chẳng có chồng con vướng báºn. Anh nghe em thá» tÃnh như vầy coi được hay không, em tÃnh bán căn nhà nầy, nghe nói sau khi phóng con đưá»ng lá»›n chạy ngang qua, nó sẽ có giá, em gởi anh Ba chút đỉnh há»™ thân, anh già rồi mà trong tay không có gì hết, còn bao nhiêu em gởi Cha Mẹ mình, lúc tuổi già , phần em em sẽ vô sống trong tu viện vá»›i mấy dì phước.
Ông Ba nói:
- Anh có cần gì đâu.
- Phải có chút đỉnh vá»›i ngưá»i ta, chẳng lẽ anh cứ sống má»™t mình hoà i, anh còn phải có vợ có con chá»›.
Bà Tư nhìn ngưá»i anh cõi trên cá»§a bà , bao năm rồi mà ông vẫn còn như đứa con nÃt, ông Ba mắc cỡ má á»ng đỠcoi thấy thương, chống chế:
- Anh già rồi, ai thèm thương mà lấy.
Bà Tư lại hà i:
- Tại anh vÅ© khà đá, nên chÃn héo, chưa già , có má»™t ngưá»i để ý thương anh mà anh không biết. Äó là Loan, con nhá» bạn em, hồi đó nhá» anh viết dùm má»™t cái truyện ngắn nhá»› chưa.
Ông Ba giáºt mình, năm tháng trôi qua thiệt là mau, mà ông vẫn không có nổi má»™t mái nhà hay má»™t mối tình vắt vai... Loan... Ông cố nhá»› mà vẫn mù má», à thôi rồi, má»™t khuôn mặt lém lỉnh dá»…, thương, bạn há»c cá»§a bà Tư. Ông nhá»› Loan, nhá»› cô bé ngà y nà o nhá» bà Tư nói ông giúp dùm má»™t chuyện lạ lùng, có lẽ vì thấy ông suốt ngà y Ä‘á»c sách, viết viết vẽ vẽ, nên nghÄ© rằng ông là má»™t “nhà văn†ông bèn viết má»™t câu chuyện... ma tặng Loan, từ đó Loan phát sợ và mất tăm.
- Anh đúng là “ngưá»i cõi trênâ€. Thiệt ra, ngưá»i ta muốn anh viết má»™t lá thÆ¡ tình mà !
Ông Ba cưá»i:
- Thôi váºy cÅ©ng được rồi.
Một hôm Loan lại tới, ngần ngừ một chút Loan nói:
- Anh Ba Æ¡i, anh mà như váºy hoà i chắc em phải... nhá» ngưá»i khác!
Ông Ba cứ tưởng Loan muốn viết truyện ngắn, ông không thể ngá» trên Ä‘á»i nầy có má»™t ngưá»i con gái yêu nổi mình, cho nên ông nói: váºy cÅ©ng được? Sau đó Loan có chồng, sống biá»n biệt trên má»™t hòn đảo, tức cưá»i là cô ta vẫn giữ câu chuyện... ma ông viết cho mình, giá» má»›i là nghe bà Tư nhắc lại:
- Loan nó còn thương anh, nó sống không có hạnh phúc!
Chuyện tình yêu ngẫu nhiên nầy là m cho ông Ba “tươi†lên má»™t chút nhưng không “tươi†lâu, ông héo Ä‘i như cÅ©. Ông vốn thụ động, nhút nhát, lại còn khắc ká»· tá»± ti, còn Loan, sau đó má»™t thá»i gian, đã hÆ¡n hai mươi. Các cô gái tuổi cỡ đó khó thể ngồi chá» má»™t kẻ sống mê muá»™i dốt nát như tôi, má»›i sinh ra đã cưá»i, lại là “ngưá»i cõi trênâ€, nhiá»u cố táºt vụng vá», tôi không dám yêu ai ngoà i Phương, dù yêu chỉ má»—i má»™t mình. Tôi cÅ©ng không dám tin trên Ä‘á»i có ngưá»i con gái Ä‘iên khùng nà o dám yêu tôi, trong tôi luôn phản kháng lại tất cả những gì thuá»™c vá» hạnh phúc. Nếu như tôi có má»™t gia đình, chắc tôi cÅ©ng chẳng là m tròn trách nhiệm là m chồng là m cha, tôi luôn từ chối hÆ¡n là nháºn lấy.
Bà Tư nhìn ngưá»i anh lạ lùng cá»§a bà vá»›i nụ cưá»i buồn, không chắc gì bà lại khá hÆ¡n dưới mắt ông anh mình, căn nhà nằm sâu trong hẻm cụt cá»§a bà như bì bá» quên, con mèo nằm dim mắt là m bá»™ ngá»§, con chuá»™t chá» thá»i. Khi nà o nó nghÄ© rằng mình có cÆ¡ há»™i, nó vụt chạy thì lúc nà o cÅ©ng có cái chân đầy móng vuốt cá»§a con mèo giữ lại, không má»™t lối thoát thân. Hầu như tất cả Ä‘á»u bế tắc, trong cái vòng lẩn quẩn di truyá»n ác tÃnh do di truyá»n hay do hoà n cảnh sống, cứ vẫn còn là má»™t câu há»i khó trả lá»i trong trưá»ng hợp như thế nầy là m cho ngưá»i ta ngần ngại cả khi yêu, ám ảnh bệnh hoạn vá» tình dục. Sợ hãi chuyện hôn nhân, và canh cánh ná»—i lo có những đứa con khác thưá»ng.
***
Ông Quản và vợ ông tá»›i nÆ¡i thì có ngưá»i nhìn thấy xác Äiệp trôi vướng và o bụi gai ô rô cạnh gốc cây khô, ông vốn thân quen vá»›i các chức sắc, nhưng chỉ ở địa phương cá»§a ông. Rừng nà o cá»p nấy, chánh quyá»n sở tại còn nói vá» vụ chiếu phim chà o cá», khiến cho ông sợ liên luỵ, ông Quản nổi nóng:
- Gánh hát SÆ¡n Äông mãi võ cá»§a ông là thứ gì mà tôi phải hùn hạp. Ông là cái giống gì mà tôi phải nói chuyện vá»›i ông, con chó tôi còn thương được, ông thì không.
Cha tôi cÅ©ng nóng, cả hai suýt đánh nhau vì chuyện anh Äiệp chết và chuyện chị Phương vá»›i anh tôi. Mẹ tôi khóc mà Mẹ chị Phương cÅ©ng khóc, cuối cùng ông Quản Ä‘em máy chiếu phim lên xe, ông nói vá»›i anh Tùng phải tìm bắt Phương vá» luôn vá»›i ông...
Trong đêm đó, chị Phương ôm em tôi và o háºu trưá»ng, áo cá»§a chị vấy máu. Em tôi bị hai vết thương, má»™t nÆ¡i bả vai và má»™t sau gáy, vết chém ở bả vai chảy nhiá»u máu, còn vết sau gáy lại không. Bác sÄ© nói vết nÆ¡i gáy gay go hÆ¡n, nó có thể biến chứng vá» não, em tôi nằm như xác chết, có lúc nó mở mắt nhưng không nháºn ra ai, nhịp tim yếu, hÆ¡i thở không còn nghe thấy. Bịnh viện huyện nhá» không đủ liá»u gây mê, khi khâu chỉ vết thương bả vai và sau gáy cho nó. Mẹ tôi ôm mặt khóc, bà vốn bị nhồi máu cÆ¡ tim, sau đó chÃnh bà cÅ©ng nằm bịnh viện chung má»™t phòng vá»›i em tôi.
Ngưá»i ta phải còng hai tay tôi lại, cá»™t cứng tôi trong hà ng ghế dưới rạp vì sợ tôi lại nổi cÆ¡n Ä‘iên, con chó cứ quanh quẩn bên tôi, nhưng cả hai không có gì để ăn, tôi không thấy đói khát gì, nhưng con chó đói cứ rên hư hữ. Tôi cứ gà o lên từng cÆ¡n, cho tá»›i khà n tiếng, lịm Ä‘i, khi tỉnh lại tôi thấy ai để bên cạnh mình má»™t ổ bánh mì, nhưng rồi tôi cÅ©ng không ăn, cho tá»›i khi ổ bánh mốc xanh, con chó cÅ©ng không ăn, và i ngà y sau nó nằm chết bên cạnh tôi. Suốt Ä‘á»i tôi không có má»™t ngưá»i bạn chân thà nh nà o như nó, cho tá»›i khi nà o tôi chết, tôi sẽ tìm con chó nhá» mà tôi gặp được trong giấc chiêm bao, có lẽ vì váºy mà những ngà y vừa qua nó... không có tháºt?
Ngưá»i ta Ä‘em con chó Ä‘i hay nó biến mất lúc nà o tôi không biết, đổi lại là lÅ© ruồi xanh, lÅ© ruồi vo ve Ä‘eo bám dai dẳng trên mắt mÅ©i tôi. Trên khuôn mặt dị dạng cá»§a tôi, vá»›i hai bà n tay bị trói chặt, tôi không thể nà o xua được chúng, anh tôi ngồi hoà i trên má»™t cái ghế, cứ ngồi như váºy nhiá»u ngà y. Cha tôi bá»—ng nhiên khác hẳn, tóc ông bạc trắng, ông vốn vô lo lại không kham những chuyện khó, cho nên khi chuyện xảy ra nó quáºt ông ngã chúi. Nhứt là sau buổi nói chuyện vá»›i ông Quản. Cha tôi chợt nhá»› rằng ông vẫn là má»™t con ngưá»i hèn kém, ông hiểu ra và tá»± trách mình lâu nay sao khinh bạc vá»›i đồng tiá»n, bởi lẽ ông khác ngưá»i, ông thú vị và tá»± hãnh diện vá»›i vẻ nghèo đầy Ä‘au đớn cá»§a mình. Nhưng dù thế nà o Ä‘i chăng nữa, ông vẫn không thể có cái ranh mãnh cá»§a kẻ kiếm được nhiá»u tiá»n, qua mồ hôi ngưá»i khác như ông Quản.
Ngưá»i ta cứ bá» mặc tôi trong cái xó tối tăm muá»—i mòng và o ban đêm và lÅ© ruồi xanh khi ngà y lại tá»›i, tôi không hiểu tại sao mắt tôi ráo hoảnh. Cha tôi khóc, lần đầu tiên tôi thấy ông khóc, ông uất háºn vì mình nghèo, chị Phương nói:
- Thưa bác Hai, con không phân biệt ai già u ai nghèo, kiếp nầy con không được là m vợ ảnh, được là m dâu của hai bác. Thế nà o con cũng chết, con xin lạy bác một lạy nầy, bác chứng cho lòng thà nh của con...
Cùng Ä‘i vá»›i ông bà Quản còn có má»™t ngưá»i đà n ông, ngưá»i nầy đã xin cưới chị Phương, trước khi ông trá»i xui khiến gánh hát trôi dạt cá»§a Cha tôi ghé ngang Tân Hiệp.
Ngưá»i nầy tướng mạo nghiêm trang, coi xứng đôi vá»›i chị Phương. Nhưng cô con gái nhà già u ưa Ä‘á»c tiểu thuyết diá»…m tình, lại ngã lòng theo má»™t chuyện tình lãng mạn hÆ¡n, mà u sắc hÆ¡n, nhiá»u kịch tÃnh hÆ¡n là sống vá»›i má»™t ngưá»i chồng khô khốc.
Lạ lùng thay ngưá»i đà n ông nầy lại tá» ra chú ý tá»›i tôi. Anh ta hay nhìn vá» phÃa tôi hÆ¡n là ai khác. Trong má»™t cuá»™n chỉ rối tung cá»§a quá nhiá»u chuyện hư hư thá»±c thá»±c tôi khó lòng biết hết, nhưng tôi nhìn thấy chị Phương lảng tránh ngưá»i nầy, anh ta cứ Ä‘i thÆ¡ thẩn, bối cảnh gánh hát có vẻ lôi cuốn anh ta, từ những hà ng ghế trÆ¡ trá»i cho tá»›i tấm mà n nhung cÅ© rách, tôi thấy anh ta cứ ngước nhìn đà n dÆ¡i rồi lại nhìn tôi. Bá»—ng nhiên tôi thấy sợ tôi chợt khám phá có má»™t cái gì gần như dối trá dưới Ä‘uôi mắt hắn và cả trong câu nói đầy nước mắt có vẻ ca kịch cá»§a chị Phương. Từ khi Äiệp chết, gánh hát cá»§a Cha tôi bị tạm giữ, tôi lo lắng vì những dá»± cảm lúc nầy diá»…n ra đầy hình ảnh trong cái đầu quay cuồng cá»§a tôi hÆ¡n, nó cứ láºp lại, không phải là giấc mÆ¡ vì tôi còn thức.
Anh tôi vá»›i hai tay bị trói như tôi, và anh đứng trước má»™t số ngưá»i tra há»i anh, trong đó có má»™t ngưá»i mang máng như ngưá»i đà n ông Ä‘ang Ä‘i tá»›i gần tôi.
Ngưá»i đà n ông nầy... cưá»i, cưá»i khi Ä‘i trên đưá»ng chéo góc sân khấu, nÆ¡i những con dÆ¡i kêu chà chóe, và cưá»i, cho tá»›i lúc anh ta ngồi hẳn trên chiếc ghế bên cạnh tôi.
ChÃnh chiếc áo sÆ¡ mi trắng ngắn tay cá»§a anh ta là m cho tôi sợ, nó gây cho tôi bất an, từ đưá»ng chỉ may cho tá»›i nắp túi áo, dù không có cầu vai nó là chiếc áo cảnh sát.
Những tia nắng Ä‘an chéo, lóe mắt, từ trên trần rạp hát cháºp choạng cánh bá»n dÆ¡i, vẫn không ngăn tôi kịp nhìn thấy nhiá»u ngưá»i lạ, mặc thưá»ng phục lảng vảng đâu đó chung quanh con ngưá»i nầy. Có hai ngưá»i gác nÆ¡i cá»a lá»›n, má»™t ngưá»i ngồi trên sân khấu, còn những ngưá»i khác ẩn hiện đó đây như ma trÆ¡i.
Dá»± cảm báo cho tôi biết, ngưá»i đà n ông vá»›i hai bà n tay móng cắt sạch, Ä‘ang ngồi cạnh tôi là má»™t thế lá»±c. Vẻ chăm chú cá»§a anh ta khi nhìn má»i sá»± là m cho tôi chạnh lòng, lo cho anh tôi, tôi thấy má»™t căn phòng u ám mà chú Tư Trắng có lần nói, nó chÃnh là phòng tra tấn. Tôi độ là nếu như chị Phương cứ trốn tránh không chịu vá» nhà thì hệ luỵ đó sẽ thuá»™c vá» anh tôi.
Tôi đã không nói gì, hoặc tôi đã nói khác Ä‘i, tất cả má»i sá»±, nhứt là khi ngưá»i nầy há»i nhiá»u vá» Phương và anh tôi. Tôi tránh chiếc bẫy trong cái lưỡi cá»§a anh ta và lần đầu tiên, tôi nhìn nháºn tôi không há» là ngưá»i bị tâm thần, mặc dù tôi diá»…n vai ngây ngây dại đại... nhưng tôi tinh khôn hÆ¡n là tôi tưởng. Ngà y chị Phương ra Ä‘i là ngà y tôi chợt thấy mình tan biến như khói sương, tôi chỉ còn là trái tim tôi. Tôi cÅ©ng yêu Phương như anh tôi và tôi sợ là còn hÆ¡n hẳn như váºy, mặc dù khi chị khóc tôi mang máng nhìn ra có Ä‘iá»u không tháºt! Năm tháng trôi qua tôi vẫn cứ yêu cái không tháºt đó, trá»i ạ, chÃnh ra má»™t chút tháºt má»™t chút giả đã là thói Ä‘á»i, và tôi cÅ©ng quen Ä‘i tá»›i ná»—i không phà n nà n gì. Tôi lại là kẻ luôn lỡ hẹn, lỡ hẹn ngay chÃnh vá»›i tôi, phải chi tôi sinh ra đẹp hÆ¡n, sá»›m hÆ¡n, bằng như tuổi Phương, dù sao cho tá»›i khi tôi già đi tôi vẫn cứ là má»™t thằng con nÃt, túi không có gì mà cÅ©ng không há» dám có má»™t ước ao nhá» bé, như hôn má»™t ngưá»i con gái.
***
Tôi nháºn ra má»™t cách thản nhiên và ... muá»™n mà ng. Tôi đã không chá»n mà có cuá»™c Ä‘á»i bất trắc và khổ ải cho mình, tuy nhiên Ä‘iá»u đó thú vị tháºt, số vốn nầy quá lá»›n mà lại Ãt ai có! Ông tôi, Cha Mẹ tôi, anh em tôi, nà o đã chá»n, tất cả Ä‘á»u trong thế bị động. Cha tôi có má»™t ngưá»i em trai, má»™t cha khác mẹ, ngưá»i nầy sinh ra tại Lái Thiêu anh em tôi kêu chú là chú Út, tên thưá»ng gá»i là Chạy, có ngưá»i sinh ra và chết má»™t nÆ¡i, cuá»™c Ä‘á»i phẳng lặng vô danh, chú Chạy là má»™t ngưá»i như váºy. Tôi lại nghÄ© khi con ngưá»i chết Ä‘i ngưá»i ta không chết hẳn, mà còn sống trong hình hà i cá»§a con cháu, chú Chạy giống hệt ông Ná»™i tôi, tướng thanh mảnh, dong dá»ng cao, da trắng xanh, mái tóc den dà i. Cha tôi không giống ông tôi, nhưng sau đó anh tôi lại giống chú Chạy như khuôn đúc.
Cả nhà tôi ở lại Lái Thiêu sau đêm em tôi ngá»™ nạn, nhà cá»§a chú Chạy sau đình thần, bên cạnh khu nghÄ©a địa. NÆ¡i đây hầu như bị ngưá»i ta bá» quên, và có lẽ không nÆ¡i nà o tôi biết lại có nhiá»u cây cá» không tên như ở đây, phần nhiá»u là dây leo nó sống chùm gởi trên thân cây Ä‘a, và bao trùm những ngôi má»™, nó có chùm trái nho nhá» mà u tÃm, khi nó chÃn lại trở mà u đỠbầm, chú Chạy nói nếu ăn nhầm má»™t trái cÅ©ng đủ để chết. Má»—i đêm trong khu nghÄ©a địa từng bầy Ä‘om đóm hiện vá» vá»›i hằng hà ánh chá»›p tắt lân tinh, như ma trÆ¡i, còn ban ngà y, đất nóng bốc hÆ¡i như thiêu như đốt. Tôi cứ nhìn những chùm trái cá»§a sá»± chết nầy má»™t cách tò mò và thèm thuồng.
Ngoà i ra toà n là cá», cá» má»c cao hẳn đầu ngưá»i, trà n lấp lối Ä‘i vá», má»—i khi chiá»u xuống cháºm chạp má»™t cách chán chưá»ng cho tá»›i hoà ng hôn và trá»i tối Ä‘en kịt, tôi nhìn thấy má»™t ánh đèn leo lét đà ng xa trong lao xao cá» dại, bên kia những vòm cây và những ngôi má»™. Anh em chú bác trong gánh hát đã bá» Ä‘i, để sống, Cha tôi trở lại nghá» nhổ răng, má»—i sáng ông bà y má»™t cái bà n nhá» bên hông chợ, trên bà n có cái khay đựng đầy răng vá»›i những cái ká»m hoen rỉ, tôi cứ nhìn cảnh Cha tôi vặn những cái răng khá»i xương hà m nhiá»u ngưá»i, vá»›i máu đỠrá»±c trên miếng bông gòn ná»±c nồng mùi cồn 90 độ, mà buồn, là m ngưá»i nhổ răng và cả ngưá»i bị vặn răng không có gì là sung sướng. Ông bầu gánh Nghệ Tinh đã không thân vinh, mà trên gương mặt đầy âu lo, vì tiá»n, nếu sống cho đủ tuổi để chết, thì khác vá»›i suy nghÄ© cá»§a nhiá»u ngưá»i, tôi e rằng kiếp ngưá»i quá dà i, như Cha tôi. Hạnh phúc thay cho con Ä‘om đóm láºp lòe chỉ má»™t đêm. Nhà cá»§a chú Chạy phân ná»a cá»§a chú, còn ná»a kia là cá»§a ngưá»i chết, cánh cá»a và o nhà là cá»a nhà mồ, nó bằng những chấn song, cái bà n là tấm bia đá còn rõ nét chân dung má»™t ngưá»i đà n bà , vá»›i hà ng số năm sinh và ngà y tá». Má»™t ổ mối đùn nÆ¡i chú đặt cái trang nhá», cắm nhang, chân nhang cÅ© và tro tà n vương vãi.
Tôi đói tá»›i mức ngây dại và lần thứ hai, sau khi ăn cắp rượu cá»§a Chúa, tôi ăn cắp cÆ¡m cúng cá»§a ngưá»i chết, chung quanh những ngôi má»™. Còn lần thứ ba, tôi ăn cắp má»™t mẩu bút chì vụn, nó chỉ bằng đầu ngón tay, sau những hà nh vi nầy, tôi có má»™t cảm giác mạnh, thấp thoáng chút lo sợ bị trừng phạt... Tuy nhiên, dù sao, tôi cÅ©ng vượt qua khá»i thân pháºn mình, má»™t cái tôi thụ động và nhút nhát...
Sá»± trừng phạt “đáng kể†khi Cha tôi thấy trong túi áo tôi có mẩu bút chì vụn, không hiểu sao ông cứ nghÄ© tôi luôn luôn là má»™t thằng chẳng có gì trong túi. Mặc dù ông nghÄ©... đúng và tôi là má»™t kẻ cắp, tôi bị quỳ gối trên má»™t miếng gai xÆ¡ mÃt, bá»—ng nhiên tôi cưá»i, trong sá»± tá»§i thân tà n tệ. Rồi tôi nhá»›, chÃnh Cha tôi cÅ©ng quỳ trên miếng xÆ¡ mÃt khi ông Ná»™i tôi trừng phạt Cha tôi, ở má»™t hoà n cảnh bị động ngà y nà o, nay ông chá»§ động hÆ¡n... vì có tôi là con. Hoá ra nhục hình nầy là má»™t thói quen nhiá»u Ä‘á»i, Ãt khi Ä‘em lại kết quả, nó tạo há»n oán, là m xa cách cha và con, sao ngưá»i ta không ca hái, hay là m thÆ¡ để dạy dá»— những đứa con cá»§a há». Tôi không khóc được, vì váºy mà tôi phải quỳ trên miếng xÆ¡ mÃt lâu hÆ¡n, ở trưá»ng hợp tôi lúc đó khóc là biểu lá»™ cá»§a sá»± hối cải, để Cha tôi nguôi ngoai, mà tôi là m khác Ä‘i má»™t trong những ngá»™ nháºn.
Lúc sau nầy Cha tôi hay ngồi trong sòng bà i, ông bá» tôi quỳ trên miếng xÆ¡ mÃt hối hả trở lại nÆ¡i đó, ông thÃch việc nầy, còn tôi có cái thÃch khác. Hai đầu gối tôi bị gai đâm lá»§ng nhiá»u chá»—, lạ thay, nó mang lại khoái cảm, tôi hoà n toà n chưa thoả mãn lắm vá»›i cÆ¡n Ä‘au, mà tôi nghÄ© rằng khó vượt qua, khá giống như tôi chịu tấm ván phóng dao nặng ná» trên lưng, tôi đã quen vá»›i khổ nhục chăng.
Mẹ tôi ngồi nhìn tôi, bà ngạc nhiên sao tôi cứ quỳ hoà i trên miếng xÆ¡ mÃt, khuôn mặt tôi nhá»›p nhúa mồ hôi. Mẹ cứ ngồi như váºy nhìn tôi, cho tá»›i khi mặt trá»i xuống dần trên nghÄ©a địa, má»™t thứ ánh sáng kỳ lạ bao quanh chúng tôi, long lanh lân tinh, tóc mẹ tôi có những đưá»ng viá»n ngá»™ nghÄ©nh, như là bà đang ngồi trong má»™t tiệm chụp hình chân dung bia má»™.
Buổi chiá»u lại tá»›i, mảnh trăng dần hiện trên ná»n trá»i mà u tÃm, đó là má»™t buổi chiá»u buồn trong chán chưá»ng cùng cá»±c. Má»i thứ Ä‘á»u xấu Ä‘i, nhiá»u khi là váºy, nó hay có lúc nà o mà não trạng không phấn chấn. Tôi Ä‘i lang thang trong nghÄ©a địa, tôi không muốn vá» nhà , nÆ¡i nầy vá»›i tôi xa lạ, nÆ¡i tôi câm nÃn khó giãi bà y, cuối cùng tôi ngồi bên má»™t ngôi má»™ thấp lè lè, ngón tay trá» cá»§a tôi cứ viết trên cát những dòng chữ ngoằn ngoèo rằng tại sao tôi không được sống bình thưá»ng như những ngưá»i khác chung quanh tôi, tạt sao tôi dốt nát mê muá»™i, tôi có quyá»n được sống là m ngưá»i, được há»c hà nh, yêu thương và có hạnh phúc chứ.
Trong ánh chiá»u tà , mà u đỠđáºm cá»§a thứ trái chết trong nghÄ©a địa khiến cho tôi chú ý. Ngưá»i ta ăn để sống, tranh già nh miếng ăn để sống, buồn cưá»i, nÆ¡i nầy có thứ ăn để chết, nếu như có ai bên cạnh tôi lúc nầy, nói cho tôi nghe rằng sá»± sống rất tuyệt vá»i, dù cho là nói không tháºt, tôi cÅ©ng không ăn là m gì thứ trái nầy, vì váºy tôi đã ăn nó. Vị nó ngòn ngá»t, sau đó chua dần là m tê lưỡi, má»™t lúc sau, tôi không biết cái lưỡi cá»§a tôi còn trong miệng tôi hay không, và tiếp theo là mắt, nhìn bất cứ gì nó cÅ©ng biến dạng, tim như đã ngưng lại, thứ trái nầy chứa má»™t chất gây tê liệt thần kinh khá mạnh, lòng tôi trà n đầy hối háºn, lúc nầy... cuá»™c sống quả là đáng yêu, trước khi nhắm mắt. Tôi nằm úp mặt xuống đất chá» chết, có má»™t câu mà ai, kể cả tôi, cÅ©ng há»i thầm: lúc chết mình sẽ ra sao? Có khi nà o tôi được tôi gần gÅ©i đất, khá sá»›m, như hôm nay, nÆ¡i tôi trở vá». Mùi đất dá»… chịu hÆ¡n là má»i ngưá»i tưởng, đất mát rưá»i rượi hoà vá»›i nước mắt cá»§a tôi, thì ra tôi cÅ©ng là má»™t thằng tham sống sợ chết như ai, lúc gần chết ai lại không nuối tiếc Ä‘iá»u gì mình thương mình quý nhứt, mà chưa vá»›i tá»›i được, lúc nầy tôi nhá»› Phương vá»›i tất cả Ä‘am mê, và tôi lại khóc. Tôi cố nhìn sát mặt đất, sao mà nhiá»u đóm sáng láºp loè, tôi nhìn thấy những hạt cát lá»›n dần lên, nó nâng tôi lên má»™t cách không cưỡng lại được, gió lúc đó cuồn cuá»™n đùa vá»›i đất và cát, tạo hình má»™t con ngưá»i, khuôn mặt cá»§a Phương rõ dần, sau đó dưới tôi là Phương, Phương im lặng nhìn tôi như chỠđợi, lần đầu tiên tôi hôn má»™t ngưá»i con gái, chỉ má»™t lần đầu tiên, rồi tôi chết Ä‘i, thân thể tôi nhẹ tênh trống rá»—ng như không còn gì, tôi bay bổng...
Và tôi thấy mình ở bên kia mặt trăng, lạ thưá»ng thay nó má»ng manh như chiếc đĩa thuá»· tinh, tôi hối háºn việc là m vừa rồi vá»›i Phương, đà n ông có khi là váºy mặc dù rất ảo nhưng tôi đã biết hôn và trở thà nh đà n ông. Bên kia trăng là má»™t vùng thinh lặng không mà u sắc, và i áng mây có dáng má»™t ngưá»i khổng lồ Ä‘ang đứng nghiêm khắc nhìn tôi, và i cánh chim vá» muá»™n bay ngang vai ông ta rồi xuống thấp dưới chân mây. NÆ¡i xa xôi đó, có ngôi nhà trong nghÄ©a địa văng vẳng tiếng chuông chiá»u gá»i tôi.
Äúng là có ngưá»i gá»i tôi, là m cho tôi mở mắt, tôi thấy khuôn mặt héo hắt cá»§a em tôi Ä‘ang cúi xuống chăm chú nhìn tôi, đà ng sau khuôn mặt nó trà n ngáºp ánh sáng tối, chá»›p tắt, xanh rá»n, cá»§a những con Ä‘om đóm, má»™t mảnh trăng lá»›n treo lÆ¡ lá»ng trên ná»n trá»i thâm thẫm. Em tôi cầm má»™t chén cÆ¡m lạt và má»™t bó nhang:
- Anh ăn đi cho đỡ đói.
Tôi ngồi dáºy nhìn chén cÆ¡m, cõi âm mà tôi chạm chân chỉ ở trong tưởng tượng bệnh hoạn cá»§a tôi, chú Chạy cÅ©ng biết đùa dai, thứ trái đó không gây chết ngưá»i như chú nói, nó chỉ là m tôi... quên Ä‘i và i phút sống, và cho tôi má»™t nụ hôn. Em tôi ngồi xuống bên cạnh tôi, nó ngước nhìn trăng:
- Nhìn trăng em nhớ chị Phương, có đêm gánh hát chuyển bến bằng ghe, trăng khuya như trôi theo anh em mình, chị Phương hát dưới ánh trăng, không có ai hát buồn như chị, khi nà o chị hát sông nước cũng buồn theo.
Em tôi đốt và i nén nhang cắm trước ngôi má»™ thấp, có nhiá»u dây leo và những chùm trái... chết. Tôi nói theo kinh nghiệm vừa có má»›i đây, vá» cái chết, thưá»ng thì đì xa vá» hay nói dóc.
- Những ngưá»i chết Ä‘i qua bên kia mặt trăng, nÆ¡i đó không có tiếng động, cÅ©ng không có mà u sắc. Khi chết rồi, má»i sá»± Ä‘á»u không còn cần thiết, kể cả khói nhang hay chén cÆ¡m cúng.
Em nhìn tôi trách nhẹ:
- Lòng dạ mình nghÄ© tá»›i ngưá»i khuất mà y khuất mặt, khi sống đồng cảnh khổ như mình để khi mình nằm dưới nầy như những cô bác anh chị chung quanh, thì cÅ©ng còn có ngưá»i nghÄ© tá»›i mình cho đỡ lạnh.
Trong cõi hoang vu nầy, gió vá» lạnh căm, bầy Ä‘om đóm đợi chết khi mặt trá»i lên, lÅ© côn trùng hát vang chung quanh chúng tôi. Giá» nầy má»i nhà đã lên đèn, vá»›i tiếng cưá»i trẻ thÆ¡ Ä‘ang quây quần bên cha mẹ, còn anh em tôi ngồi dây nhìn trăng, lÅ© côn trùng có khác gì thân pháºn anh Hai tôi. Tôi mÆ¡ ước như cánh chÃm bay vá» những tổ ấm, đâu đó trong cõi mênh mang vô cùng, lên đưá»ng vá» dù diệu vợi chúng cÅ©ng rÃu rÃt gá»i đà n. Côn trùng hằng đêm vẫn hát vang, những nghệ sÄ© rong rêu nầy có muốn chết đâu. Tôi lắng nghe chúng hát, nhìn trăng bà ng bạc trong mây, thấy lòng thanh thản hÆ¡n tôi nói:
- Những ngưá»i Ä‘ang nằm dưới lòng đất lạnh, có lẽ cÅ©ng có ngưá»i tá»± huá»· mình. Bây giá» chắc là ... ân háºn, hỠđánh mất Ä‘i những Ä‘iá»u kỳ diệu nhất, má»™t trong những Ä‘iá»u kỳ diệu nhất là tình yêu.
Nhiá»u năm sau, tôi vẫn không biết tôi, hay ai khác trong tôi nói Ä‘iá»u nầy, và nói vá»›i ai, cái tôi chÃnh thức là tôi tháºt đâu có kinh nghiệm vá»›i tình, có lẽ... Vì khi sống lại tôi vẫn là má»™t thằng con trai tân lù khù, mà lại vừa là má»™t ngưá»i đà n ông đã trải việc tÃnh dục. Trăng và thứ trái chết đó gợi lên sá»± lãng mạn trong con ngưá»i cá»™c cằn là tôi chăng.
Má»™t giá»t nước mắt long lanh trên má em tôi, đà ng xa, lẫn trong lau sáºy cá» hoang có ánh đèn leo lét. Khuôn mặt còn dÃnh đầy cát và đất cá»§a tôi chắc là tức cưá»i còn trong cái đầu u mê cá»§a tôi lại sáng lên câu nói tháºt thà . Dại gì phai chết và dại gì không tìm lấy cho mình má»™t cuá»™c Ä‘á»i khác. Thả sức bay khắp bốn phương trá»i. Tôi nhá»› ngà y mưa tháng nắng trên chiếc ghe nhá», trôi dạt. Tôi nhá»› chuyện anh em tôi là những lưỡi dao, tôi muốn thoát ra và đem em tôi khá»i nÆ¡i đó. Nhưng lạ thay, ý tưởng đầy hưng phấn nầy lại không mang theo hình ảnh anh tôi và Cha tôi.
Em tôi vẫn không mất Ä‘i cách nói hóm hỉnh trá»i cho, vừa hà i lại vừa siêu thá»±c, dù rằng nó còn Ä‘au đớn vì những vết thương:
- Trong bịnh viện, có lúc em thấy những ngưá»i đã chết Ä‘i qua Ä‘i lại, há» Ä‘i xuyên qua những bức tưá»ng vui thiệt. Em gặp những ngưá»i quen và những ngưá»i má»›i quen, tất cả Ä‘á»u vui tánh, lúc đó em đã chết còn bây giá» thì không biết sao.
Tôi cưá»i lá»›n, là m cho những con dÆ¡i treo mình tên các cà nh cây giáºt mình vá»— cánh bay kêu chà choé:
- Anh cÅ©ng chết Ä‘i và i phút, chết tháºt sá»±, sau đó nghe tiếng em kêu, anh sống lại.
Tôi giấu cho riêng tôi nụ hôn... đất, nó có được do những trái chết. Nhưng cảm giác tuyệt vá»i khi hôn... Phương cho tá»›i bây giá» tôi vẫn muốn được chết thêm má»™t lần nữa...
Äó chÃnh là những con ma?
- Không phải là ma đâu, đó là những ngưá»i còn sống nhưng ở trong má»™t thế giá»›i khác, cÅ©ng có vui, có buồn, có nhá»› có thương, như anh Ä‘i xa, thao thức nhá»› quê hương xứ sở mình. CÅ©ng có ngưá»i muốn trở vá», anh nói đúng, nhất là những ngưá»i tá»± tá», há» hối háºn vì đã là m cho thân xác mình Ä‘au, thân xác mình là cá»§a Cha Mẹ sanh thà nh, nuôi dưỡng, huá»· hoại nó là có lá»—i. Những ngưá»i em gặp nói vá»›i em, không có gì sung sướng cho bằng khi được sống trên trần gian, dù cho có ngưá»i Ä‘ang sống từ bá» nó, chết là má»™t ná»—i buồn nặng ký lắm.
Em tôi... cÅ©ng có và i kinh nghiệm riêng, song cách nói cá»§a nó khó thuyết phục được tôi. Tuy nhiên có và i Ä‘iá»u là m tôi sá»ng sốt, thiếu chút tôi lại ở trong số ngưá»i tá»± tá» lòng trà n đầy hối háºn.
Bá»—ng nhiên em tôi nói qua má»™t chuyện khác thưá»ng:
- Em đã chết nhiá»u lần, em nghe tiếng Mẹ khóc, nghe tiếng chị Phương khóc, em cố nói tháºt lá»›n là mình chưa chết, nhưng không có ai nghe riêng em. Em Ä‘i qua má»™t má»™t cầy cầu, rồi Ä‘i thêm má»™t khoảng đưá»ng dà i, em nghÄ© là đi luôn, bởi vì trước sau gì cÅ©ng phải Ä‘i, nhưng cuối cùng em quay lại.
Tôi nhìn theo cánh chim, khi nghe em tôi vẫn nói:
- Em cố gắng hét lá»›n lên cÅ©ng không ai nghe, lúc đó em Ä‘ang đứng trên má»™t cây cầu khác, trên thà nh cầu, nhiá»u ngưá»i đứng ngồi ăn cháo, có ngưá»i em tôi cho em má»™t tô cháo...
Con chim vút bay như ai vãi một nắm tro trong gió, tôi vẫn nghe em tôi nói:
- Ngưá»i bên cạnh em nói: chị ăn cháo nầy để Ä‘i đầu thai...
Mắt tôi chăm chú nhìn theo con chìm lạ và thấy trên trá»i, xa tÃt có má»™t vì sao rÆ¡i. Em tôi vẫn nói, nhưng khi tôi quay lại... thì nó không phải nói vá»›i tôi, mà nói vá»›i... những ngưá»i chung quanh nó:
- Bà con, cô bác anh chị thương dùm, tôi muốn vỠnhà trước lạ sau quen, thế nà o tôi cũng xuống ăn cháo mà .
Nó quay lại và phân trần với tôi:
- Mấy ngưá»i bạn dưới đó lên đây há»i thăm bà con trong xóm nầy (em tôi chỉ những ngôi má»™) rồi rá»§ nhau Ä‘i kiếm em. Ai cÅ©ng mến em hết (em tôi cưá»i) đây là anh Ba cá»§a tôi. Anh Æ¡i, đây là bà ChÃn còn con nhá» nầy tên Mãnh, chị vá»›i anh Tám nầy là hai vợ chồng, thằng nhá» nầy là con cá»§a anh chị Tám.
Dưới ánh trăng khuya thanh tịnh, anh em chúng tôi dạo quanh xóm nghèo. CÅ©ng đúng, vì đó là những ngôi nhà sau cùng, nÆ¡i vÄ©nh hằng cá»§a những bà con sống bên kia thế giá»›i lá»™n xá»™n nầy. Tôi vốn là má»™t kẻ thiếu tin tưởng và o má»i việc, ngay cả có ma hay không, nhưng tôi tin em tôi có nhiá»u ngưá»i bạn má»›i? Trong gió nhẹ đưa hình như thoang thoáng tiếng nói cưá»i, má»i ngưá»i ra trước sân nhà mình ngắm trăng. Tôi báºt cưá»i vá»›i nhiá»u ý nghÄ© khác thưá»ng, ở chốn nầy chắc là không lo chuyện cÆ¡m áo gạo tiá»n, Ä‘iện đóm xăng dầu chi, chắc là khi không còn những nhu cầu lá»›n nà o... thì con ngưá»i ta sẽ không có tranh cãi hay đánh nhau. Láºp tức có má»™t phản Ä‘á», nếu như không còn má»™t nhu cầu tối thiểu trúc trắc nà o... thì buồn biết bao nhiêu, như váºy không thể gá»i là sống mà đã bị chết Ä‘i rồi còn gì...
Em tôi tiết lộ:
- NhỠở dưới đó má»™t chút, em biết được nhiá»u chuyện, ở dưới đất thì lạnh mà nhiá»u ngưá»i lại không có áo ấm. Em hứa hôm nà o sẽ Ä‘an và gởi tặng, có ngưá»i há»i em là m nghá» gì? Em nói em là cô đà o đứng trước tấm ván phóng dao, há» nhăn mặt không muốn nghe. Nhiá»u ngưá»i khác nói há» cÅ©ng có tá»›i coi buổi diá»…n hôm đó và há» khóc.
Em tôi bị má»™t nhát dao chém sau gáy, vùng “đồi†nÆ¡i chứa đựng nhiá»u ký ức, nhiá»u suy nghÄ© nhất, giỠđây những ký ức đó khi còn khi mất, cÅ©ng như tôi, em đã chạm chân tá»›i má»™t cõi khác. Tá»›i táºn phiên chợ âm dương và đứng trên cây cầu mà ngưá»i la ăn món cháo lú. Hay là tôi cÅ©ng má»™t lần tá»›i phiên chợ nầy rồi, và o buổi sáng tinh mÆ¡ ở Sà i Äôi, phiên chợ leo lét ánh đèn ná»a đêm vá» sáng, chợ nhóm há»p má»™t chút rồi lan, phiên chợ ma, mà trong vùng cho biết là chợ bán cháo lú cho cô hồn ăn.
Em tôi cưá»i:
- Vui nhứt là nói chuyện vá»›i mấy ông bà già , há» chết tá»± nhiên thanh thản, có ngưá»i chết khi ngồi ăn dưa, ăn ná»a miếng dưa và lịm dần, không hay mình chết. Có ngưá»i Ä‘ang tắm chết không ai hay biết, còn có ngưá»i không phải là chết, há» ngá»§ má»™t giấc dà i không thức dáºy nữa. Khi em há»i cô bác có muốn sống lại không thì ai cÅ©ng lắc đầu cưá»i: Hát hết tuồng rồi mà , hình như đó là má»™t kép hát, còn má»™t ngưá»i khác nói: Khi chết mình đã hết vốn sống. Cho nên ngại, sống mà thiếu vốn khó sống lắm, chết... cho rồi, hình như đây là má»™t ngưá»i là m nghá»... viết tiểu thuyết.
NÆ¡i nầy ngà y đêm không rõ rà ng, thưá»ng khi ngà y đã chết thì chiá»u tá»›i má»™t cách vá»™i vã để phân ưu, song cÅ©ng không ở lâu. Nhưng hôm nay chiá»u nán lại muá»™n hÆ¡n và trăng cÅ©ng tá»›i sá»›m, sau đó, đêm xanh xao đổ áºp xuống và những vì sao cÅ©ng gấp gáp hiện ra. Tất cả tạo thà nh má»™t ngà y không nắng, má»™t đêm không lối, tuyệt hảo, vì không ngà y, không chiá»u, và không phải là đêm.
Má»™t mà u xám trắng cá»§a tro tà n bao trùm khu nghÄ©a địa hoang vu, thấp thoáng bóng em tôi vừa Ä‘i vừa trò chuyện vá»›i bạn bè chung quanh những ngôi má»™ đá ong, trải dà i tá»›i táºn chân trá»i, rêu xanh cá» dại và những dây leo chùm gởi đà y chùm trái vị lai. Sao những ngưá»i chết lại nhiá»u như váºy? Có ngưá»i nói đó là luáºt cân bằng, do thiếu đất sống, để cân bằng thì có bệnh dịch, thiên tai bão lụt, và chiến tranh, không thiếu ngưá»i chết khi ngá»§, hay ăn dưa và tá»± huá»·, há» bằng nhau, cÅ©ng như má»i hà nh khách trên má»™t chuyến bay, già u nghèo hay khác quốc tịch Ä‘á»u bằng nhau sau tiếng nổ.
- Có nhiá»u ngưá»i ở nÆ¡i khác “di dân†tá»›i sống trong nÆ¡i “cư xá†nầy tháºt.
Tôi vừa nói vừa nhìn những ngôi má»™ mà tôi gá»i là khu “cư xá†dưới trăng, em tôi Ä‘ang đứng phÃa bên kia má»™t ngôi má»™, đó là má»™t nấm đất vô danh không có bia: khi đứng ở nÆ¡i nầy má»›i thấy rõ, dưới má»™t tà n cây lá»›n Ä‘en đủi, đà ng xa có ngôi nhà nhá» lợp tranh leo lét ánh đèn dầu. NÆ¡i đây, ngoà i gia đình tôi tá»›i tạm trú, hình như có ai đến trước, sống chung vá»›i những ngưá»i chết. Em tôi cứ nhìn vá» ngôi nhà đó, nó nói:
- Cà ng Ä‘au cà ng vui để sống, ngưá»i nà o sống không ná»—i Ä‘au, sao giống như bức tranh không mà u sắc. Äau khổ là má»™t thứ tiá»n riêng dà nh cho anh em mình, má»—i ngưá»i là chá»§ má»™t ngân hà ng lá»›n, đầy tiá»n.
Trước ngôi má»™ vô danh có má»™t cái chén nhá», nó chôn má»™t ná»a thân dưới đất, có lẽ khi nà o đó, cái chén cÅ©ng có cÆ¡m cho ngưá»i. Và i cây chân nhang á»§ mục ngả nghiêng trong gió cát, tôi như cái chén không cÆ¡m, suốt Ä‘á»i không có cái gì trong túi, không nghá» nghiệp không tương lai.
Bá»—ng nhiên tôi có má»™t so sánh khác, chạnh lòng chúng tôi là những ngưá»i già u có, nhưng đồng tiá»n lương thiện chúng tôi có bằng máu lại khó mua được thứ gì, nó được coi như má»™t thứ bạc giả, mà nhiá»u khi vì chúng, tôi có cÆ¡ trở thà nh má»™t kẻ láºp dị tá»™i đồ.
Cây cá» vô danh lao xao vây quanh chúng tôi, chúng là những kẻ đồng cảnh, gió nô đùa trên những ngôi má»™, mảnh trăng trên kia bị đám mây che khuất, chỉ còn má»™t viá»n sáng chung quanh, trông lạ thưá»ng, bên kia trăng lại sáng hÆ¡n. Con ngưá»i, dù cho có tá»›i chạm chân và o mảnh trăng, hay là má»™t hai vì sao, vẫn không thể biết nÆ¡i táºn cùng nà o cá»§a vÅ© trụ có má»™t bức tưá»ng, hay là không há» có. Em tôi vẫn đứng bên ngôi má»™ hoang, tiếng nó thoảng vá»ng lại mong manh:
- Chị Phương chết rồi?
Em gầy guá»™c trÆ¡ xương, ngoà i sau gáy nó ngưá»i ta đã cạo phăng má»™t chá»m tóc để dá»… khâu lại vệt chém, trên cổ em còn Ä‘eo mảnh vải thưa lôm đốm máu khô. Tôi chợt nhìn theo hướng mắt cá»§a em, nÆ¡i xa xăm kia có má»™t vì sao băng, rÆ¡i xuống rồi tắt lịm, trên trá»i lúc đó là má»™t dòng sông đầy sao, tôi nghe vẳng lại tiếng hát cá»§a Phương, rá»n rợn u buồn, chân trá»i á»ng dá» như mắt ai khóc, ngà y sắp tá»›i và đêm qua có má»™t ngưá»i chết.
***
Phương mất lúc 19 tuổi, không há» tá»± tá» mà chết do ngá»™ sát. Bà Tư sống mòn má»i tá»›i năm 43 tuổi, không chồng không con. Ông Ba sau đó trôi dạ theo những gánh hát rong, là m nghá» vẽ bảng quảng cáo. Ông Hai “Hoà ng tá»â€ bị giam ở nhà lao Tân Hiệp má»™t thá»i gian dà i, sau đó mất tăm. Ông Sạc lô Trần trở lại Sà i Gòn vá»›i chú ChÃn Chim và chú Tư Trắng sống bằng nghá» cá» bạc trong khu Kim Chung, quân cá»§a hai ông Ngô Äình Diệm và Ngô Äình Nhu đánh bại quân Bình Xuyên cá»§a Bảy Viá»…n, ngưá»i Pháp rút khá»i Äông Dương, không còn khu cá» bạc Äại Thế Giá»›i, ba ông già má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t nÆ¡i.
Nhứt, con trai chú Tư Trắng, lá»›n lên, trở thà nh tay phóng dao nát rượu, nổi tiếng tà n bạo trong các gánh hát chui, Nhứt chết năm má»›i 18 tuổi. Ông Ba may mắn có má»™t ngưá»i vợ, bà là ngưá»i Huế, ông bà có má»™t ngưá»i con gái tên Vy, sau nầy là m nghá» phóng viên. Ông Hai “Hoà ng tá»â€ bị bắt trong vụ án cướp giết ngưá»i, trên đưá»ng sông ở miệt Châu Äốc - Long Xuyên, ông bị xá» bắn. Vy tìm ngưá»i bác cá»§a mình để viết vá» vụ án Ngưá»i Phóng Dao nhưng không còn ai còn biết nhiá»u. Những năm cuối Ä‘á»i ông Ba khi quên lúc nhá»›, sống má»™t mình trong bịnh viện tâm thần Biên Hoà , nhưng khi nà o nhá»› ông kể lại câu chuyện nầy, đó là nhân váºt ở ngôi thứ nhứt xưng Tôi. Ông già kể lại theo kiểu cá»§a ông, ná»a hư ná»a tháºt. Tất cả câu chuyện sau Tấm Ván Phóng Dao bạn cầm trên tay sẽ ở trong má»™t cuốn sách khác...
|
 |
|
| |