Lời Phi Long Tử vừa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng hạc kêu, con đại bạch hạc đã mang theo hai huynh muội phi xuống từ trên không trung, tiếp đất, hai đứa nhỏ xoay người hai chân đã chạm đất, đi về phía hắn, đại bạch hạc theo đằng sau chúng, cái cổ ngước cao giống như một vị thần bảo hộ, tiểu cô nương nói: “Còn có chúng ta nữa! Phi Long Tử, ngươi hãy mau chóng thả Phương Kiếm Minh ra đi, nếu không chúng ta không khách sáo với ngươi đâu.”
Phi Long Tử vừa nghe thì cười: “Hai đứa nhóc này, không đứng một bên mà xem lại tới đây đòi chết sao?”
Ca ca rút ra bảo kiếm ở lưng, “keng” một tiếng, kiếm đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm chĩa thẳng vào Phi Long Tử hét lên: “Nếu ngươi dám động đến muội muội của ta, ta sẽ liều với ngươi! Hãy thả Phương lão đệ xuống, giải khai huyệt đạo cho hắn.”
Phi Long Tử tròn mắt nhìn, giống như đang nghe thiên phương dạ đàm vậy, bật cười lớn, nhìn ca ca, không chớp mắt nói: “Ngươi bảo lão phu giải khai huyệt đạo cho hắn, và thả hắn ra?”
Ca ca nói: “Không sai!”
Phi Long Tử nói: “Thằng nhóc kia, sư phụ ngươi Thiên Đô Thánh Nhân còn không dám nói chuyện với lão phu bằng giọng đó, ngươi là cái thứ gì mà lại dám mệnh lệnh cho lão phu, thực là ngươi đã chán sống rồi!”
Nói rồi, chầm chậm đưa tay phải lên, chưởng thủ chớp mắt đã ửng hồng, ngũ chỉ khum lại, giống như đao, chưởng thủ phát ra từng luồng nhiệt khí, song nhãn của Phi Long Tử lạnh lùng nhìn ca ca, đột nhiên bạo hét một tiếng: “Tiểu tử, ngươi nằm xuống cho lão phu…”
“Dừng lại, có bản lãnh gì, thì hãy nhắm vào người ma giáo chúng ta, ức hiếp một đứa nhỏ, lẽ nào ngươi không thấy mất mặt?”
Phi Long Tử phi thân lên đột ngột dừng lại, chưởng thủ lướt qua đỉnh đầu của ca ca, tiếp sau thì xoay người, xông thẳng vào Thử đàn sứ giả Trương Chinh nhanh như thiểm điện. Trương Chinh nhìn thấy động tác hắn cực nhanh, bản thân lại thực sự không phải là đối thủ của hắn, hét lên: “Các ngươi nhìn kỹ cho ta, nếu ta không địch nổi thì các ngươi cứ lên, dù sao thì Phi Long Tử đỉnh đỉnh đại danh của Địa bảng không sợ chúng ta đông người đâu.”
Nói rồi, tay không hề ngừng lại, thân hình nhảy lên, liên tục tiếp mười chiêu của Phi Long Tử, mười chiêu này xem ra không hề có uy lực gì, đều là chỉ điểm tới là dừng, thực ra sự kinh hiểm trong đó không phải người bình thường có thể nhìn rõ được. Dù sao hắn cũng là người đã cao tuổi, về nội công tuy không bằng Phi Long Tử nhưng hắn dựa vào thân pháp nhanh nhẹn, giống như một con chuột, luồn tới luồn lui, lúc bên trái, lúc bên phải, làm cho Phi Long Tử nhất thời không thể nắm bắt được hướng chuyển động của hắn, bị hắn làm cho quay vòng vòng.
Thực ra nói tới khinh công, Phi Long Tử còn lợi hại hơn Trương Chinh ba phần, nhưng mà khinh công của Trương Chinh là sự diễn biến từ thân pháp của con chuột, cũng là giang hồ nhất tuyệt, khó có thể nắm bắt được phương hướng chuyển động,cho nên làm sao có thể bắt được hắn, nếu nói về bay thẳng và lên xuống, Phi Long Tử sớm đã làm cho Trương Chinh rớt xuống rồi.
Phi Long Tử lại đánh với Trương Chinh mười chiêu nữa, thấy vẫn không thể đánh vào hắn, trong lòng rất tức giận, mắng rằng: Họ Trương kia, ngươi có phải là một nhân vật lớn không vậy? Cứ trốn chui trốn lủi như lũ chuột thế kia, làm sao mà ta phân cao thấp với ngươi được?
Trương Chinh nghe thấy cười hắc hắc: “Phi Long Tử, nếu ngươi không thể đánh bại ta, vậy ngươi còn xưng làm cao thủ của địa bảng làm gì? Lão phu…” Lời của Trương Chinh chưa dứt, Phi Long Tử đột nhiên xoay mình, sử ra chiêu Thê Vân Tung lúc nãy của Võ Đang, hữu thủ như đao, mạnh mẽ bổ xuống vai của Trương Chinh, đao phong như sóng lớn, tới vai của Trương Chinh, may mà Trương Chinh trốn nhanh, chỉ là bị đao khí quét qua bả vai, không hề bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù như vậy, bả vai của hắn vẫn nóng bỏng như có lửa thiêu, đau âm ỉ.
Trương Chinh lăng không, trốn được một chưởng của Phi Long Tử, kinh hãi hỏi: “Phi Long Tử, đây chính là Hoả Diễm Thủ Đao thành danh của ngươi sao?”
Phi Long Tử cười lớn ha hả, dưới tay không ngừng lại trong một khắc, tiếp tục bổ xuống Bát Ký Thủ Đao, nói: “Ngươi cũng hiểu biết đấy, không sai, ngươi vừa mới nếm thử mùi vị của Hoả Diễm Thủ đao của lão phu!” bát đao này, mỗi đao đều đem theo những làn hơi nóng, trong không khí dường như có tiếng những luồng hoả khí cuộn chảy, nếu như bị hắn bổ thêm chưởng nữa, e rằng cuộc đời này sẽ chỉ còn cái thân tàn phế mà thôi.
Trương Chinh trốn động chạy tây, giống như một con chuột, hắn vừa xoay người sang trái, thủ đao của Phi Long Tử dường như đã cùng lúc đợi ở đó, Trương Chinh liên tục đổi mấy chiêu thân pháp đều vô dụng, nhất thời rơi vào hiểm cảnh.
Bảy sứ giả còn lại thấy vậy, biết rằng Phi Long Tử này quả nhiên không phải là loại người tầm thường, một mình ở đó không phải là đối thủ của hắn, trừ khi bọn họ có thêm vài người nữa, chỉ nghe thấy ngưu đàn sứ giả Lưu Như Hải huơ loan đao, tung mình nhảy lên, cười: “Phi Long Tử, từ từ thôi, từ từ thôi, không phải ngươi muốn chúng ta cùng lên sao? Ha ha, Lưu Như Hải đặc biệt tới đây để lãnh giáo cao chiêu của các hạ. “Loan đao công tới be sườn của Phi Long Tử, Phi Long Tử quay lại bồi một đao, làm Lưu Như Hải kinh hãi lùi bước, nhưng đã giải được tình trạng hiểm nguy của Trương Chinh, Phi Long Tử cười nói: “Các ngươi cứ lên hết đi, lão phu chỉ dùng một tay là có thể đánh tiếp mà không bại cho các ngươi.”
Long đàn sứ giả Long Phong Vũ nghe xong thì trầm giọng nói: “Các hạ võ công quả thật kinh nhân, nhưng muốn chúng ta tám người cùng lên, khẩu khí xem chừng quá lớn rồi, để ta thử xem!” Đơn thủ đưa ra, rút ra từ sau lưng một thanh ngân thương bạch sắc, thanh ngân thương này rất ngắn, tục ngữ nói một thốn dài, một thốn mạnh, một thốn đoản, một thốn hiểm. Đã là thương, lý gì có thể lại không dài? Ai biết được rằng long đàn sứ giả của ma giáo này lại lấy ra một cây thương chỉ ngắn có hai xích, người ngoài nhìn vào lại cứ tưởng hắn là đồ ngốc không biết lựa chọn binh khí.
Kỳ thực, không biết nội tình thì làm sao hiểu được ảo diệu ở trong đó, cây ngân thương đó của Long Phong Vũ là của sư phụ hắn, một dị nhân trong võ lâm truyền cho hắn, sau này hắn gia nhập ma giáo, liều mạng hơn mười năm trời, giờ làm long đàn sứ giả, không có ngân thương này thì thật khó có thể lên tới vị trí long đàn sứ giả.
Long Phong Vũ rút ra Lượng Ngân Thương, phi thân nhảy lên, từ bên trái đánh tới, lúc này đã thành một thế cục: Trương Chinh ở trước, Lưu Như Hải bên phải, Long Phong Vũ ở bên trái, Phi Long Tử ba mặt đều là địch, chỉ không cẩn thận một chút thì sẽ rơi vào đao của họ. Phi Long Tử tuy có nội gia công lực, thân thể cứng rắn như thép, binh khí tầm thường nào có thể làm tổn thương hắn, nhưng người giao thủ với hắn là ma giáo sứ giả, thập nhị sứ giả của ma giáo đâu phải là hạng dễ đối phó. Phi Long Tử cũng không dám sơ suất để bọn họ đánh trúng mình. Phi Long Tử Hoả Diệm Thủ Đao quả nhiên là uy lực vô cùng, cho dù là ba mặt có địch, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, hắn cụp mắt xuống, không liếc nhìn chiêu thức của ba người, chỉ dựa vào nghe gió để đoán hướng, tay trái vẫn nắm chắc thân thể của Phương Kiếm Minh, tay phải thủ đao như ánh điện đại chiến với ba người, không hề rơi vào thế hạ phong.
Ba người càng đánh càng kinh hãi, Phi Long Tử này quả thật là võ công quá cao cường, mỗi cử động đều mang một sức mạnh ảo diệu vô cùng, đặc biệt là công phu thành danh của hắn------Hoả Diễm thủ đao, mỗi một đao sử ra đều làm cho ba người không ngừng tránh né.
Phía chân trời, mặt trăng càng ngày càng lên cao, bốn người bay nhảy như ánh chớp dưới ánh trăng, qua qua lại lại, kinh hiểm vạn phần, Phi Long Tử chợt ngẩng đầu, cười rằng: “Các ngươi chỉ có bản lĩnh này thôi sao? Ha ha, lão phu sẽ giở chiêu thật ra đây, ba người các ngươi phải cẩn thận đấy!” Nói rồi, tay trái ngũ chỉ mở rộng, hoả diễm trong lòng bàn tay lớn dần, nổi lên từng đốm lửa, tiếp theo, hoả diễm nắm chặt trong tay, đao khí phát ra bốn phía, hướng về phía ba người, ba người ngạc nhiên lắm, sắc mặt bỗng trở nên tái mét.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:30 PM.
Trương Chinh dù sao cũng là người học nhiều hiểu rộng, thấy tình trạng như vậy liền hét lớn: “Các ngươi cẩn thận!” công vận song chưởng, mái tóc xanh phiêu động, xuất ra lực đạo của toàn thân, nội gia chân lực cuồn cuộn chảy ra. Lưu Như Hải dùng kim sắc loan đao quét một vòng, xuất hiện một đao ảnh, như một vòng sáng bao quanh Phi Long Tử. Long Phong Vũ nghiêng người, xoay tròn như con quay, cây ngân thương hai xích trong tay phát ra muốn vạn ngân hoa, giống như những ngôi sao ở chân trời tấn công tới Phi Long Tử.
Phi Long Tử sắc mặt không hề biến, Hoả Diễm Thủ Đao vẫn cuồng nhiệt như trước, quấn lấy ba người.
Đột nhiên có một tiếng “bing” vang lên, tiếp theo là tiếng hai thanh kim loại va chạm nhau, Phi Long Tử một đao chấn bay Trương Chinh, Trương Chinh sắc mặt trắng bệch, hừ một tiếng, lùi lại ba trượng, Phi Long Tử dường như dùng thủ đao dẫn đao không hề có thứ tự, xoay người, kim sắc loan đao của Lưu Như Hải và Lượng ngân thương của Long Phong Vũ va chạm với nhau, phát ra tiếng động, chớp lửa phát ra tứ phía, Phi Long Tử hoả diễm thủ đao vừa bổ xuống, quét một đường trên vai hai người, hai người họ cảm thấy vai mình bỏng rát, vội vàng lùi lại, Phi Long Tử cười như điên dại vài tiếng: “Bảo các ngươi cùng lên, các ngươi lại không muốn, bây giờ biết lão phu lợi hại rồi chứ?”
Năm người kia thấy ba người đều bị thương, trong lòng rất kinh ngạc, đều chuẩn bị xuất chiến, Trương Chinh nói: “Các ngươi không cần động thủ, ma giáo chúng ta có quy tắc của ma giáo, đối phó với cao thủ cấp bậc như hắn, một đối một đương nhiên không phải là đối thủ, nhưng muốn tám sứ giả chúng ta cùng lên, thì ngươi xem thường ma giáo của chúng ta quá, Phi Long Tử, ngươi nhớ đó, Trùng Dương tháng chín năm nay, chúng ta sẽ tiếp tục đấu võ tại Gia Hưng Yên Vũ Lầu của Giang Nam, ngươi là nhân vật của Địa bảng, chúng ta bất quá chỉ là những sứ giả nhỏ bé của ma giáo, tới lúc đó sáu trong số mười hai sứ giả của ma giáo sẽ quyết phân cao thấp với ngươi, không biết ngươi có gan không?”
Phi Long Tử cười nhạt nói: “Lão phu lẽ nào sẽ sợ các ngươi? Cho dù mười hai sứ giả các ngươi cùng lên một lượt, cộng thêm giáo chủ đương nhiệm của các ngươi lão phu vẫn có thể đánh như hoa rơi nước chảy!”
Mọi người nghe xong, làm sao còn có thể nhẫn nại được nữa, liền tiếp tục lên, Trương Chinh phi thân lên, ngăn hành động của bảy người, hét lớn: “Các ngươi dừng tay cho ta, nếu ai không nghe lời ta, thì người đó đừng gọi ta là đại ca nữa.!”
Bảy sứ giả thấy Trương Chinh nói nghiêm túc như vậy thì chỉ căm phẫn nhìn Phi Long Tử chứ không còn có ý động thủ nữa. Trương Chinh quay đầu lại, nói với Phi Long Tử: “Ý của ngươi có phải đã nhận lời rồi?”
Phi Long Tử nói: “Phí lời, lão phu trước giờ nói một là một hai là hai, tới lúc đó ta tự sẽ tới tìm các ngươi tỷ võ, lão phu sợ tới lúc đó các ngươi lâm trận bỏ trốn, ta sẽ không biết tìm các ngươi ở đâu.”
Trương Chinh cười ha hả: “Phi Long Tử, ngươi thử đi nghe ngóng xem, họ Trương ta lúc nào lại sợ hãi chứ? Trùng Dương tháng chín, ngày hôm đó, nếu chúng ta bại, cho dù thập nhị sứ giả chúng ta đều không phải là đối thủ của ngươi, ngươi có thể bảo bọn ta làm cho ngươi một việc, còn nếu ngươi mà bại, hừ, tới lúc đó ngươi phải nuốt lại những lời vũ nhục giáo chủ hôm nay trước mặt của giáo chủ chúng ta, thừa nhận không phải là đối thủ của cựu giáo chủ của chúng ta, ngươi làm được không?”
Phi Long Tử cả đời cuồng ngạo, bao nhiêu năm nay, chỉ bại dưới tay một mình đao thần, những người khác chưa từng đánh bại hắn, hoặc là có kém một chút, hoặc là kỳ phùng địch thủ, người có thể chiếm được ưu thế chỉ có một mình đao thần, khi nghe những lời này, hắn nói: “được, chúng ta quyết định như vậy đi, tới lúc đó đừng có hối hận.”
Trương Chinh nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy”
Phi Long Tử nói: “Vậy thì tốt, chuyện ngày hôm nay, lão phu sẽ không truy cứu nữa, các ngươi đi đi!” Nói xong, quay đầu nhìn hai huynh muội, cười nói: “Hai đứa bé các ngươi còn muốn đuổi theo lão phu nữa không?”
Ca ca hừ một tiếng, nói: “Chúng ta không đánh lại ngươi, đại bạch hạc cũng không phải là đối thủ của ngươi, chúng ta có thể làm sao đây, ta muốn nói với ngươi một câu, Phương lão đệ là nghĩa tử của đao thần tiền bối, nếu ngươi làm hại hắn, đao thần nhất định sẽ tới tìm ngươi đó!”
Phi Long Tử vừa nghe thì nói: “hai đứa nhỏ các ngươi đúng là thích lo chuyện bao đồng, các ngươi có biết lão phu bắt tiểu tử này chính là vì để dẫn đao thần tới không? Lão phu đã tìm hắn hơn một năm rồi, nếu tìm tiếp lão phu sẽ phát điên mất!”
Hai huynh muội tung mình nhảy lên lưng đại bạch hạc, tiểu cô nương nói: “Phi Long Tử, ngươi đợi đó, hôm nay ngươi ức hiếp chúng ta, ta sẽ kêu sư phụ tới tìm ngươi tính sổ!”
Đại bạch giương đôi cánh lớn, bay thẳng lên trời, Phi Long Tử cười ha ha, xuất ra một thủ đao, đao phong đuổi theo bạch hạc, đuổi thêm mấy chục trượng nữa mới biến mất trong không khí. Tuy không đánh chúng hai đứa nhỏ, nhưng cũng đã doạ cho chúng co đầu lại, nấp kỹ sau đại bạch hạc, vừa nãy ca ca suýt chút nữa đã bị một chưởng của Phi Long Tử lấy đi tính mệnh, đến nay lại vừa chịu sợ hãi như vậy, vội vàng hối thúc đại bạch hạc: “Hoa nhi, ngươi mau lên đi, tên này thật đúng là khủng bố quá!”
Tiểu cô nương bĩu đôi môi nhỏ: “Chúng ta đi rồi. Phương Kiếm Minh làm sao đây?”
Ca ca bất lực nói: “Còn có thể làm gì? Về nói cho Huệ Trần sư thái biết trước đã, để bà ấy định đọat, bát sứ giả ma giáo đến đây làm gì? Bọn chúng bình thường rất hiếm khi tụ lại một chỗ như vậy, trừ khi là có đại sự gì đó?”
Tiểu cô nương cười nói: “Mặc kệ chúng, chúng ta không liên quan gì tới chúng cả, sau khi muội về, nhất định sẽ bảo sư phụ tái xuất giang hồ, dạy dỗ cho tên Phi Long Tử đó!”
Ca ca cười hắc hắc mấy tiếng, hai người cưỡi đại bạch hạc, chớp mắt thì đã biến mất trong ánh trăng bàng bạc, những người đi đường chỉ nhìn thấy cao cao trên không có một đạo hắc ảnh vụt qua, còn tưởng rằng đó là đại nhân vật lớn nào đó.
Phi Long Tử đánh đuổi hai huynh muội xong, lúc quay đầu lại bát sứ giả của ma giáo đã đi hết. Phi Long Tử nhìn sắc trời đoán biết bây giờ là giờ tuất, một tay nắm chặt Phương Kiếm Minh, đi được một lúc thì tới một khu rừng lớn, Phi Long Tử giải khai huyệt đạo của Phương Kiếm Minh, nhưng hắn nhất thời chưa tỉnh, trong lòng Phi Long Tử rất kinh dị, nói: “Mẹ nó, võ công của tiểu tử này cũng đâu có tệ, lão phu cũng không dùng lực đạo lớn, làm sao vẫn chưa tỉnh? Có phải lão phu ra tay quá mạnh không? Đã làm hắn bị thương rồi, thật là, lão phu còn phải dựa vào hắn để tìm đao thần nữa!”
Hắn định nắm lấy khuỷu tay của Phương Kiếm Minh, định truyền nội công cho hắn, và xem hắn có bị thương không, hắn bước tới gần Phương Kiếm Minh, nghe hơi thở nhè nhẹ của hắn, trong lòng chợt ngây ra, vội vã thử truyền nội lực cho hắn, lần này hắn đã bị tức tới mức nửa cười nửa khóc, mắng rằng: “Mẹ nó, tiểu tử này thật biết hưởng thụ, lão phu ở đây đánh nhau với người ta liều sống liều chết, ngươi thì tốt rồi, cái gì cũng không cần lo, cũng không sơ lão phu sẽ một đao chém chết ngươi, ngươi cứ việc ngủ cho no say, tiểu tử thối, tỉnh dậy cho ta, đao thần đang ở đâu?”
Phi Long Tử không hề khách khí tóm lấy cổ áo Phương Kiếm Minh xách lên, lắc qua lắc lại, Phương Kiếm Minh bây giờ mới ngái ngủ tỉnh dậy, kinh ngạc nói: “Í, đây là nơi quỷ quái nào vậy? Tối om om, lẽ nào trời đã tối rồi sao? Ai dà, không xong rồi, nghĩa phụ còn đang đợi tôi về làm bữa tối đó.”
Nói rồi, không thèm nhìn Phi Long Tử, đẩy tay của hắn ra, tung người nhảy lên, muốn đứng dậy, Phi Long Tử ngũ chỉ mở rộng, tóm lâý ngực của hắn nói: “Tiểu tử, từ từ đã!” Phương Kiếm Minh nghiêng mình, thoát được phạm vi chưởng thủ của Phi Long Tử, thân thể nghiêng qua sáu mươi độ, Phi Long Tử thầm kinh ngạc, cười rằng: “Thú vị, thú vị.” Cổ tay lay động, tóm lấy tay của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh nói: “Con người của ông sao vậy? Tại sao cứ làm khó cho tôi?” Nói rồi, tay múa loạn, chân không tiếp đất, giao thủ với Phi Long Tử bảy tám chiêu, nói ra thì chậm, kỳ thực nhanh như thiểm điện, Phi Long Tử nhìn thấy bản thân không thể khiến hắn nằm xuống, mà thân hình Phương Kiếm Minh đã lên tới hơn bảy mươi độ, trong lòng vui vẻ, cười lớn: “Thú vị, thú vị, thiên tài, thiên tài.” Chân trái đá vào đầu gối hắn, muốn làm cho hắn ngã, Phương Kiếm Minh lùi lại ngồi xuống, nhất thức Quan Âm Toạ Liên trên không trung, song chưởng múa loạn, tấn công vào ngực của Phi Long Tử, mắng rằng: “Rốt cuộc ngươi là ai? tại sao lại cứ làm khó ta?”
Nhất thức Phong bại dương liễu của Phi Long Tử, cái lưng thô kệch nghiêng sang một bên mềm mại như không xương, thân trên khẽ động, tránh qua song chưởng của Phương Kiếm Minh, cánh tay nắm lấy cổ áo của Phương Kiếm Minh, cười mà rằng: “tiểu tử, ngươi không biết ta sao?”
Phương Kiếm Minh vội vàng đáp trả hắn một chiêu, ngưng thần nhìn kỹ, kinh ngạc nói rằng: “Ta nhớ ngươi, ngươi không phải là Phi Long Tử sao?”
Trong tiếng cười ha hả của Phi Long Tử, hai người thấy chiêu đỡ chiêu, đã giao tới năm sáu chiêu, Phương Kiếm Minh thân hình lúc nào cũng nghiêng thành bảy mươi độ, nghe thấy tiếng cười hi hi của Phương Kiếm Minh, “Phi Long Tử, ông trúng kế rồi!” Chỉ thấy Phương Kiếm Minh phi thân lùi lại, Phi Long Tử đuổi ngay phía sau, nhất ký thủ đao đi sát trán của Phương Kiếm Minh, nhưng Phương Kiếm Minh đã đứng thẳng lại, Phi Long Tử cho dù một đao có bổ xuống, hắn cũng không thể nào cứu vãn được sự thực là Phương Kiếm Minh đã đứng vững.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:30 PM.
Phương Kiếm Minh hai chân đứng vững, nhìn thủ đao của Phi Long Tử đã đi sát trán mình, cười hi hi nói: “Phi Long Tử, bây giờ ông đã phục ta chưa? Nghĩa phụ ta từng nói, con người ông là háo thắng nhất trên đời, tới nay ông không thể làm tiểu tử ta nằm bò xuống đất, ông còn muốn tìm nghĩa phụ ta tỷ võ nữa sao?”
Phi Long Tử sắc mặt trở nên khó coi, hỏi rằng: “Tiểu tử, ngươi là ai? Lão phu còn nhớ Đao thần không có nghĩa tử mà, hắn chỉ có một đám đồ tử đồ tôn thôi. Ngươi quen với hắn lúc nào vậy? Ngươi đã bái hắn làm nghĩa phụ khi nào?”
Phương Kiếm Minh nghe xong những lời của Phi Long Tử, trong lòng kinh dị vô cùng, nghĩ thầm: “Ồ…nghĩa phụ có rất nhiều đồ tử đồ tôn sao? Sao ta chưa từng nghe người nói nhỉ?” Hắn không hề trả lời Phi Long Tử mà hỏi rằng: “Phi Long Tử, ông nói nghĩa phụ ta có rất nhiều đồ tử đồ tôn là sao vậy? Sao ta chưa từng nghe nói vậy? Có phải ông đã nhầm không?”
Phi Long Tử thu lại thủ đao, chắp hai tay sau lưng: “nghĩa phụ ngươi đã không nói cho ngươi, thiết nghĩ hắn có nỗi khổ riêng bất đắc dĩ, lão phu tuy là đối thủ của hắn, những cũng không tiện tiết lộ, ngươi tự suy nghĩ đi. Đúng rồi, câu hỏi của lão phu, ngươi vẫn chưa trả lời?”
Phương Kiếm Minh trong lòng đang băn khoăn câu hỏi lúc nãy, sau khi về nhất định phải hỏi rõ sư phụ, hắn liền nói: “Phi Long Tử, ta và sư phụ đã ở chung với nhau được hai năm, lần trước ở Thương Long cốc lẽ nào ông không nhớ ta sao?”
Phi Long Tử cẩn thận quan sát hắn, không hề có ấn tượng, lắc đầu, nói: “lần trước lão phu chỉ nhớ có một lão hoà thượng bạch mi gần cỡ tuổi ta, nội công tinh thâm, còn ngươi, ta không thèm nhìn đến, làm sao mà nhớ ngươi được?”
Phương Kiếm Minh cười ha ha: “Đó là thái sư tổ của ta, pháp hiệu Vô Danh.”
Phi Long Tử ồ một tiếng: “Hắn là cao tăng hàng chữ Vô sao? Cao tăng hàng chữ Vô của Thiếu Lâm Tự đến nay đã chết hết rồi, có lẽ hắn là sư đệ của Vô Không. Lúc đó các ngươi tới Thương Long cốc để làm gì? Lẽ nào cũng muốn tỷ võ với Đao thần sao?”
Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói: “Ông không biết trong Thương Long cốc có Thiên Thiền đao sao?”
Phi Long Tử ngẩn người ra: “Thiên Thiền đao? Ai dà, đó là Thiên Thiền đao một trong Thiếu Lâm thất tuyệt sao? Thôi rồi, thôi rồi, tới nay lão ấy đã có Thiên Thiền đao, lão phu càng không phải là đối thủ của hắn rồi, năm xưa lão phu chỉ là tỷ thí với hắn cách không ở bên ngoài cốc, chưa hề vào trong, làm sao biết được bên trong có loại bảo bối như thế?”
Phương Kiếm Minh nghe rồi cười lớn: “Ha ha, ông không cần lo lắng, nghĩa phụ ta cũng không chỉ huy được Thiên Thiền đao, ông ấy không biết dùng Thiên Thiền đao để đối phó ông đâu.”
Phi Long Tử cơ mặt giãn ra: “Vậy thì lão phu không cần sợ hắn rồi, lão phu đã tốn gần nửa năm mới lãnh ngộ được một thủ đao thập phần uy mãnh, đang định tìm nghĩa phụ ngươi so tài đây, hắn đang ở đâu? Lão phu muốn gặp hắn!”
Phương Kiếm Minh nói: “Vậy sao? Ông đã tiến bộ, lẽ nào nghĩa phụ ta lại dậm chân tại chỗ sao? Nói thật với ông, nghĩa phụ ta bây giờ không dám nói là cao thủ đệ nhất thiên hạ, nhưng người đánh bại ông ấy, trong võ lâm này chẳng có ai đâu!”
Phi Long Tử cười lớn: “Lão phu đương nhiên không cầu đánh bại được hắn, nhưng mà nếu hắn không tiếp được thủ đao mà ta mới lãnh ngộ được, thì xem như lão phu đã thắng rồi, ngươi hiểu không?”
Phương Kiếm Minh cười mà rằng: “nghĩa phụ ta thường đề cập tới ông, ta đương nhiên là biết quy tắc giữa hai người. Nhưng mà nói một câu thật lòng, ta cho rằng lão nhân gia ông vẫn nên đi về tu luyện thêm hai mươi năm nữa, mới có thể có khả năng đánh bại nghĩa phụ ta!”
Phi Long Tử ngẩn người, hỏi: “Tại sao vậy? Ngươi dám xem thường lão phu?”
Phương Kiếm Minh nói: “Không dám, không dám, tiểu tử đâu dám xem thường Phi Long Tử tiền bối. Tiểu tử sẽ nói lý do vậy. Thứ nhất, nghĩa phụ ta đã có được một quyển bí kíp, tu luyện tới lúc này gần như đã đạt tới cảnh giới Kim Cương Bất Hoại chi thân. Thứ hai, hai mươi năm sau, nói không chừng nghĩa phụ ta đã phi thăng lên trời, tới lúc đó thiết nghĩ ông vẫn còn ở nhân gian, nghĩa phụ ta chỉ còn cái xác khô đâu còn là đối thủ của ông nữa?”
Phi Long Tử vừa nghe, thì cơ hồ muốn phát điên, muốn một chưởng đánh cho Phương Kiếm Minh một trận tơi bời, nhưng hắn tu hành nhiều năm, há lại đi đối phó với một tiểu tử sao? Hắn nén giận trong lòng nói: “Tiểu tử, ngươi không cần dát vàng lên mặt nghĩa phụ ngươi nữa, hắn bây giờ đã 130 tuổi rồi, lão phu cũng đã hơn trăm tuổi. Nếu như lão phu còn không đánh bại hắn, nói không chừng sẽ chết trước hắn nữa. Cái lão già đó giống hệt Đô Thánh Nhân, sống dai như vậy, đúng là thiên đạo bất công mà!”
Phương Kiếm Minh cười nói: “Đây là kết quả mà nghĩa phụ ta đã cần cù khổ luyện, làm sao lại nói thiên đạo bất công được?”
Phi Long Tử hừ một tiếng: “Những cao thủ tuyệt đỉnh như chúng ta, cái đó không phải là cần cù khổ luyện, Độc Cô Động Thiên năm xưa được xưng là đệ nhất cao thủ của Thiên bảng, tuy võ công chưa chắc đã là đệ nhất, nhưng ba mươi năm trước hắn đã qua đời, còn chưa tới một trăm tuổi, còn nữa, ta nghe nói Thiếu Lâm Tự Vô Không cũng chỉ sống tới khoảng chín mươi thì đã chết rồi. Sao bọn họ lại không thể sống tới bây giờ?”
Phương Kiếm Minh ngẩn ngơ, nói: “Sống chết có số, phú quý tại thiên, tiểu tử cũng không nói rõ được, đành phải trả lời ông như vậy thôi!”
Phi Long Tử cười nói: “Lão phu hôm nay làm sao vậy? Sao lại đi nói nhiều như vậy với một nhãi ranh như ngươi? Ngươi nói cho lão phu biết, nghĩa phụ ngươi đang ở đâu? Lão phu đi tìm hắn!”
Phương Kiếm Minh Nhìn thấy hắn cố chấp muốn tìm Đao thần, trong lòng thầm thán: “Không thể để ông ta đi gặp nghĩa phụ vào lúc này. Thế này, thế này…phải làm sao đây? A, đúng rồi, không phải hắn nói đã lãnh ngộ được nhất ký thủ đao sao? Ta phải thử xem mới được, xem có phá được chiêu thức của hắn không.”
Nghĩ rồi quyết định luôn, liền nói: “Nghĩa phụ ta có chuyện, không thể gặp ông, hay là như vậy đi, ta với ông tỷ thí, ông thấy sao?”
Phi Long Tử vừa nghe thì há miệng cười lớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phương Kiếm Minh: “Tiểu tử, lão phu không nghe nhầm chứ?”
Phương Kiếm Minh cười nói: “Tôi đấu với ông, thế nào?”
Phi Long Tử đột nhiên phi thân nhảy lên mấy trượng, khi tiếp đất lại cười lớn: “Ha ha, ngươi muốn đấu với ta? Ha ha, ngươi có phải muốn tìm cái chết? Có phải ngươi đã chán sống rồi? Lão phu một chưởng đã có thể giết chết ngươi, ngươi bị điên sao?”
Phương Kiếm Minh sắc mặt vẫn tươi cười như cũ nhìn Phi Long Tử: “Phi Long Tử, ta vẫn bình thường, không cần ông nhắc nhở, nếu ông không dám thì cứ nói thẳng ra đi!”
Phương Kiếm Minh muốn kích hắn, quả nhiên Phi Long Tử nghe xong thì hai mày xếch ngược: “Lão phu không dám? Mẹ nó, có chuyện gì mà lão phu không dám chứ? Năm xưa đại chiến Trường Bạch Sơn, lão phu đã đấu với tam đại cao thủ của Huyết Thủ Môn, lúc đó ta còn chẳng sợ, lẽ nào lại sợ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa sao?”
Phương Kiếm Minh nghe xong, trong lòng kinh hãi. Nghe tới Huyết Thủ Môn, hắn lại không biết Huyết Thủ Môn rốt cuộc là nhân vật phương nào, liền hỏi: “Huyết Thủ Môn? Huyết Thủ Môn là cái gì vậy? Là môn phái thế nào? Sao ta chưa từng nghe nhỉ?”
Phi Long Tử biết đã lỡ lời, liền không nói nữa, hét lên: “Cái gì mà Huyết Thủ Môn? Lão phu chưa từng nói thế, là ngươi đã nghe lầm đó. Tiểu tử, ngươi đừng có chen ngang. Ngươi đích thực muốn thay nghĩa phụ đấu với lão phu?”
Phương Kiếm Minh nhìn thấy hắn không thừa nhận đã nói Huyết Thủ Môn thì thấy rất kỳ lạ, nhưng thấy hắn lẩn tránh vấn đề này, biết rằng có hỏi tiếp, Phi Long Tử cũng sẽ không trả lời, đành phải nói: “Không sai!”
Phi Long Tử nói: “Được, lão phu đồng ý, vừa rồi danh dự của lão phu đã bị ngươi bôi nhọ rồi, lão phu cũng muốn giành lại nó, tục ngữ nói: thừa nhiệt đả thiết (nhân lúc nóng rèn sắt ). Tuy trời đã tối, nhưng cũng không thể làm khó những người trong võ lâm như chúng ta. Ta sẽ ở đây mở rộng tầm mắt xem tiểu nhãi ranh như ngươi có bao nhiêu cao chiêu?”
Phương Kiếm Minh chợt tỉnh, nói với Phi Long Tử cả ngày trời, đến bây giờ vẫn chưa nhìn kỹ bốn phía, liền đưa mắt nhìn quanh, hỏi rằng: “Phi Long Tử, ta nhớ ta đang ở am ni cô mà, đang nói chuyện với Như Ý Thần Kiếm Phương tiền bối, làm sao lại tới chỗ này được? Người bắt ta tới đây chắc chắn là ông rồi.”
Phi Long Tử nói: “Chính là lão phu làm đấy, người đàn bà họ Phương kia làm ni cô rồi, tên là Huệ Trần, bà ta định ngăn cản lão phu, nhưng bị một chưởng của lão phu đánh lui rồi.”
Phương Kiếm Minh không biết đó là chuyện gì, vừa nghe tới Như Ý Thần Kiếm Phương Oánh Oánh đó, trong lòng cảm thấy rất quen thuộc, vừa hay bà ấy cũng họ Phương, lẽ nào giữa họ có quan hệ gì sao? Phương Kiếm Minh nóng lòng hỏi: “ông có làm bà ấy bị thương không?”
Phi Long Tử cười nói: “Ngươi tưởng lão phu là thần nhân sao? Bà ta tốt xấu gì cũng là người trong Địa bảng, nổi danh cùng thời với lão phu, một chưởng mà có thể làm tổn thương bà ấy sao? Tại sao ngươi…ồ, ta còn nhớ ngươi cũng họ Phương, lẽ nào ngươi là con của bà ta và Bạch Mi Thần Quân?”
Phương Kiếm Minh nghe xong, trong lòng thoáng động, liền nói:”Không có, ta và bà ấy chẳng có quan hệ gì cả, ta quan tâm bà ấy là vì bà ấy đã cao tuổi thôi. Ông đừng nói linh tinh!”
Phi Long Tử nghe xong thì phi thân tới một khoảng đất trống rộng rãi, ở đây không có nhiều cây, thân hình sẽ không bị ảnh hưởng, quay đầu lại vẫy Phương Kiếm Minh: “Tiểu tử, ngươi lại đây, lão phu chỉ dùng công lực một phần, sẽ đi với ngươi vài đường thôi, sau đó sẽ cho ngươi thưởng thức công phu thủ đao mà lão phu lãnh ngộ được.”
Phương Kiếm Minh không dám nghĩ nhiều, mà lúc này hắn cũng không thể nghĩ nhiều, hắn phải chủ động, thay nghĩa phụ tỷ võ với Phi Long Tử, vẫn còn chưa bẩm báo với sư phụ. Nếu như thua rồi, danh dự của nghĩa phụ làm sao đây? May mà Phương Kiếm Minh gần hai năm nay, đã học được không ít thứ, Đao thần lại không ở bên cạnh chỉ điểm cho hắn. Tuy hắn không có Thiên Thiền đao, không thể sử ra Thiên Thiền đao pháp, nhưng mà vẫn còn Đại Thuỵ thần côn mà. Mấy ngày nay, theo vị mộc đầu thúc thúc mà hắn gặp trong mộng đã nói, Đại Thuỵ thần công của hắn đã đạt tới nửa tầng thứ nhất rồi, còn một tầng nữa thì sẽ có thể vào được động phủ thần bí đó, tu hành Đại Thuỵ thần công cao thâm hơn và những thứ liên quan đến Đại Thuỵ thần công.
Phương Kiếm Minh nghe xong thì càng có lòng tin vào bản thân hơn. Hắn vốn không hề nói những chuyện thấy trong mộng với Đao thần, bởi hắn phải nói thế nào đây? Lẽ nào lại nói: “Nghĩa phụ, con luyện công phu trong mộng, đã gặp một người gỗ biết nói chuyện và biết võ công giống như thần tiên, nơi đó có rất nhiều dã thú, hoa cỏ, còn có cả đại thụ chọc trời, càng thần kỳ hơn là con còn gặp một thần tiên lục y tiên tử một lần mà chưa bao giờ gặp lại.”
Đao thần nếu mà nghe xong nhất định sẽ gõ vào đầu hắn mấy cái thật mạnh để hắn không nghĩ lung tung nữa. Chuyện này mà ngoài hắn ra, ai cũng không biết, cho dù hắn nói, ai cũng không tin, chi bằng chẳng nói nữa.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy hai tay của Phi Long Tử mở rộng, hai chân cũng giang rộng, mỉm cười nói: “Tiểu tử, lão phu sẽ nhường ngươi ba chiêu trước, ngươi công ta thủ, xem ngươi có thể bức lui lão phu nửa bước hay không?” Phương Kiếm Minh nghe xong cười nói: “Được, Phi Long Tử, ông hãy xem đây, tôi xuất chiêu nhé.” Nói rồi, song chưởng phân ra, múa Khởi Thủ Thức vô cùng kỳ diệu, Phi Long Tử thấy vậy, cười thầm: “Chỉ đẹp mắt chứ không tác dụng, đợi lát nữa lão phu sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của lão phu, lúc nãy để ngươi đứng lên được, bất quá chỉ là lão phu sơ ý mà thôi.”
Phương Kiếm Minh trong lòng đã quyết định, một chiêu thôi, Phương Kiếm Minh phi thân bật mạnh lên, rất nhanh, nói tới là tới, tay phải cách trán của Phi Long Tử hai thốn, kình phong lâm diện, Phi Long Tử bị doạ cho giật mình.
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:29 PM.
Phương Kiếm Minh phi thân lên, trong chớp mắt đã tới bên cạnh Phi Long Tử, một chưởng đánh tới trán của Phi Long Tử, Phi Long Tử không kịp nghĩ nhiều, lật cổ tay đánh xuống bàn tay phải đó của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh không đợi chiêu thức tới tiếp, nhảy bật lên, đá vào hông trái của Phi Long Tử, đồng thời thu lại tay phải, tay trái phát ra như thiểm điện, chính là chiêu Long Điểm Đầu của Thiếu Lâm Long Trảo Thủ.
Phi Long Tử nhìn thấy liền cười: “Không tồi, không tồi, Long Trảo Thủ của Thiếu Lâm quả nhiên là tuyệt học, nhưng đối với lão phu, vô ích thôi.”
Nói xong hai tay hoá thành đao, ngang trước ngực, sau đó lại đẩy về phía trước, thân hình của Phương Kiếm Minh lộn vòng trên không, lên cao thêm hai trượng. Phi Long Tử cười nói: “Một chiêu, vẫn còn hai chiêu!” Phương Kiếm Minh thấy chiêu đầu tiên không dùng được. Người vẫn lơ lửng trên không, đột nhiên cực tốc lao xuống, bò ra đất, gần như nằm bẹp, lăn tới dưới chân của Phi Long Tử, hai tay ôm chặt lấy chân hắn, sau đó đẩy hắn xuống.
Phi Long Tử không ngờ Phương Kiếm Minh lại nghĩ ra chiêu cổ quái thế này, suýt chút nữa thì đã bị hai tay của Phương Kiếm Minh ôm lấy, Phi Long Tử đột ngột sử ra tuyệt đỉnh khinh công, xông thẳng lên trời, lên tới mấy trượng, Phương Kiếm Minh liền cười: “Ha ha, Phi Long Tử, cái ta muốn chính là chiêu này của ông!” Nói xong thân hình Phương Kiếm Minh cũng theo sát hắn, lên tới trên không, hai tay chụm lại tóm lấy chân của Phi Long Tử, sau đó phát lực thật mạnh, muốn ném Phi Long Tử ra ngoài.
Phi Long Tử hét lớn: “Tiểu tử, người thực sự là xảo quyệt, muốn ném lão phu ra sao? Lão phu sẽ không để ngươi đắc ý đâu!”
Phương Kiếm Minh phát ra nội gia công lực, ném Phi Long Tử đi, nào biết được dưới chân Phi Long Tử đột nhiên phát ra một sức hút, hút chặt tay hắn vào, Phương Kiếm Minh muốn buông tay mà cũng không được.
Đột nhiên nghe thấy tiếng cười lớn của Phi Long Tử, hai tay duỗi ra, thân thể của Phương Kiếm Minh giống như chiếc xích đu, cứ đu đưa ở trên không, lộn một vòng rồi rơi xuống đất, hai chân của Phi Long Tử vắt chéo, hai tay giang ra, giống như đại bàng vỗ cánh nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, hắn vẫn đứng đúng vào vị trí ban đầu, không hề bị Phương Kiếm Minh bức lui nửa bước.
Phi Long Tử hai mắt đảo quanh, nói: “Tiểu tử, lúc nãy suýt nữa thì đã mắc lừa ngươi rồi, may mà lão phu vẫn còn mau lẹ, nếu không lão phu đã bị ngươi làm mất mặt rồi. Nào, vẫn còn một chiêu, đây là chiêu cuối cùng, nếu còn không bức lui được lão phu, lão phu bắt đầu dùng tuyệt chiêu đấy!”
Phương Kiếm Minh tiếp đất cách Phi Long Tử ba trượng, cười đáp: “Tiểu tử không ngờ phản ứng của ông cũng linh hoạt vậy, chiêu cuối này của tiểu tử quỷ dị lắm đó, Phi Long Tử, ông cẩn thận đấy!”
Phi Long Tử hừ một tiếng: “tới đi, tiểu tử!”
Phương Kiếm Minh đột nhiên toàn thân co lại, song nhãn ánh lên quang mang hắc sắc, Phi Long Tử thấy vậy, trong lòng rất kinh dị, thầm nghĩ: “Tiểu tử này luyện ma công gì vậy? Làm sao trong mắt lại có quang mang hắc sắc? Lẽ nào hắn không học từ Đao thần sao?”
Không đợi Phi Long Tử đoán ra kết quả, chỉ nghe thấy Phương Kiếm Minh hét lớn một tiếng: “Phi Long Tử, đây là chiêu do ta sáng tạo ra, tên gọi là Thuỵ Tiền Tam Tỉnh, ngươi cẩn thận đấy!” Phi Long Tử thầm cười: “Cái gì? Thuỵ Tiền Tam Tỉnh? Lẽ nào rất lợi hại sao?” Đột nhiên thấy chân của Phương Kiếm Minh khuỵu xuống, thân người đổ nhào tạo tư thế rất kỳ quặc, gần rơi xuống đất, xoay mạnh một cái, hai chân nhảy lên, một bước đến trước Phi Long Tử, hai tay xoay thành một vòng tròn, dựa vào Phi Long Tử.
Phi Long Tử ồ lên một tiếng: “Có điểm môn đạo.” Tay trái chắp ra sau lưng, tay phải đẩy nhẹ về phía Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh thân thể đột nhiên chấn động: “Được!” vòng quanh Phi Long Tử ra phía trái hắn, vẫn là tư thế đó, miệng nói: “Đó là tỉnh thứ nhất.” cánh tay trái vẫn chắp sau lưng của Phi Long Tử giống như biến pháp thuật vậy xuất hiện ngay lưng của Phương Kiếm Minh. Phát ra một lực, muốn đẩy hắn ra, nào biết rằng tay trái của hắn vừa chạm vào lưng của Phương Kiếm Minh thì đột nhiên cảm thấy trơn tuột, không biết tại sao lại để cho Phương Kiếm Minh vòng ra đằng sau. Phương Kiếm Minh tới sau lưng của Phi Long Tử, vẫn là tư thế đó dựa vào vai của Phi Long Tử, Phi Long Tử đại kinh, thì ra mấy thức của bọn họ nói ra thì chậm nhưng tốc độ thân hình của Phương Kiếm Minh không biết còn nhanh hơn người nói mấy trăm mấy vạn lần, tay trái của Phi Long Tử vừa đặt tới lưng của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình ra phía sau của Phi Long Tử, Phi Long Tử nào biết rằng hắn chỉ có thể nhờ vào đôi tay để chống lại Phương Kiếm Minh, Phi Long Tử bị Phương Kiếm Minh dựa vào, chỉ cần Phương Kiếm Minh thổ ám kình, Phi Long Tử rất có thể sẽ bị bức tới trước một bước.
Chỉ nghe thấy Phi Long Tử hét mạnh một tiếng: “Tiểu tử, ngươi quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, lão phu xem như là phục ngươi rồi!” Các khớp xương toàn thân hắn kêu răng rắc, thân thể hắn đột nhiên thu nhỏ lại một phần ba, cánh tay của Phương Kiếm Minh dựa vào vai hắn đột nhiên bị hững, không thể bức Phi Long Tử tới trước một bước.
Phi Long Tử đột nhiên quay đầu lại, thân thể lại kêu rắc rắc, trở về nguyên dạng, cười lớn: “Tiểu tử, đến lượt lão phu ra tay rồi, ngươi xem kỹ nhé! Đây là một chiêu mà lão phu đã lãnh ngộ được, tên là Đao Xuất Vô Danh, lão phu xem ngươi làm sao phá nó!”
Phi Long Tử vừa nói xong đột nhiên hai tay ngũ chỉ hợp lại, giống như lưỡi đao, giống như bị nung cháy, toàn thân ửng đỏ, còn bốc lên từng cụm khói như muốn nuốt trọn mọi thứ trên thế giới, hai đao hoá bốn đao, bốn đao hoá tám đao, tám đao hoá thành mười sáu đao, mười sáu đao hoá ba mươi hai đao… Trong chớp mắt, trong tầm mắt của Phương Kiếm Minh, ngoại trừ thủ đao ảnh, vẫn là thủ đao ảnh, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy không phải là như vậy,Phi Long Tử chỉ xuất có một ký thủ đao, thủ đao hai tay hợp thành một đao, tạo ra một làn sóng nóng bỏng xung thiên hướng tới Phương Kiếm Minh. Ai cũng không phân biệt được rốt cuộc Phi Long Tử đã xuất ra bao nhiêu thủ đao. Trong tầm nhìn của hắn, hắn cũng chỉ cảm nhận được những đòn giả che mắt, những cái nhìn thấy có lẽ đều là giả, không nhìn thấy mới là thật.
Phương Kiếm Minh trán đầy mồ hôi, thầm nhủ: “Lẽ nào ta cứ nhận thua như vậy sao? Không được, nếu ta thua, Phi Long Tử sẽ tiếp tục kiếm nghĩa phụ, những vất vả hôm nay không phải lãng phí sao? Nhưng ta cũng không phá được, làm sao đây?”
Phương Kiếm Minh nhìn chằm chằm vào hai tay của Phi Long Tử, không chớp mắt, trong lòng xuất hiện vô số ý nghĩ, nhưng không có một cách nào có thể thực sự phá giải được chiêu này.
Đúng trong lúc Phi Long Tử xuất ra Đao Xuất Vô Danh, bên ngoài khu rừng, dưới ánh trăng bàng bạc, có một thân ảnh nhỏ bé đang nhanh chóng xông vào trong rừng. Nhảy một bước, đã bay lên cao, sau khi tiếp đất, chiếc đuôi dài mượt như nhung vẫy vẫy, nó lại bật lên, tiếp tục bước nhảy thứ hai. Tốc độ của nó không liên tục, nhưng trong chớp mắt đã tới chỗ mà Phương Kiếm Minh và Phi Long Tử quyết đấu. Phương Kiếm Minh nhìn thấy nó, nó vẫy vẫy đuôi, bay lên, vẫy đuôi, rồi lại bay lên, động tác rất vụng về, nhưng có một vẻ tự tại khó tả.
Đột nhiên nghe thấy Phương Kiếm Minh cười ha ha: “Phi Long Tử, xem ta phá Đao Xuất Vô Danh của ông đây, Kỳ Lân Bát Biến!”
Nói rồi toàn thân lay động, giống như lôi điện, thủ đao của Phi Long Tử chém sượt qua vai của hắn nửa thốn, tiếp tục Phương Kiếm Minh lại rung người lay động, thủ đao của Phi Long Tử lại sượt qua vai nửa thốn.
Phương Kiếm Minh lại rung người lay động, thủ đao của Phi Long Tử bị hụt, Phương Kiếm Minh tủm tỉm cừơi, trong chớp mắt rung động tám lần, bát ký thủ đao của Phi Long Tử đều bị trựơt.
Đao Xuất Vô Danh của Phi Long Tử cuối cùng đã sử hết, hai tay biến thành hình đao, nhẹ nhàng dừng lại một thốn trên hai vai của Phương Kiếm Minh, hắn muốn đè Phương Kiếm Minh xuống, đây chính là một chiêu khác, không phải là Đao Xuất Vô Danh.
Phi Long Tử bại rồi, Đao Xuất Vô Danh mà hắn lãnh ngộ được đã bị Phương Kiếm Minh phá, Phi Long Tử ngây người nhìn Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh không hề quan tâm đến hai đao đang đặt trên vai mình, hắn co người nhảy một cái, vượt qua đỉnh đầu của Phi Long Tử, hướng về con vật trông giống như con sóc đang xông vào lòng hắn.
Kỳ lân thử tới rồi.
Phương Kiếm Minh vui vẻ gọi to: “A Mao, mày cuối cùng đã tới!”
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 03:29 PM.
Phương Kiếm Minh ôm kỳ lân thử vào lòng, nói một cách vô cùng âu yếm: “A Mao, mày biết không? Mày tới thật đúng lúc, mày là đại công thần của ta!”
Kỳ lân thử kêu lên chít chít, xem ra vô cùng đắc ý, đôi mắt bé nhỏ nhìn chằm chằm vào Phương Kiếm Minh, dường như muốn xem xem trên người Phương Kiếm Minh có tổn thương nào không. Phương Kiếm Minh thấy vậy, xoa đầu nó, cười: “Không cần lo lắng, ta không sao, lúc về nhà, ta nhất định sẽ thưởng cho mày! Ta cũng là người tri ân đồ báo mà.”
Kỳ lân thử kêu chít chít, ngẩng đầu lên, gật gật vài cái, Phương Kiếm Minh thấy vậy, kinh hãi nói: “Ai dà, nghĩa phụ không biết sao rồi? Ông ấy không thấy ta trở về, nhất định sẽ lo lắng, ông lại không thể ra khỏi khu rừng, nhất định sẽ trút giận vào cây cối và dã thú, chúng ta mau về thôi!”
Hắn vừa nói xong, đột nhiên nghe thấy Phi Long Tử hét lớn, Phương Kiếm Minh cảm thấy rất kỳ quái, quay đầu thì thấy Phi Long Tử cứ ôm đầu dậm chân, kêu thét ở đó. Phương Kiếm Minh kinh dị hỏi: “Phi Long Tử, ông… làm sao vậy?”
Phi Long Tử khoát tay, thân người bay về phía trước mấy trượng tới trước Phương Kiếm Minh, nói lớn: “Tiểu tử, ngươi nói chiêu này của ngươi gọi là gì? Mau nói cho ta!”
Phương Kiếm Minh đáp: “Gọi là Kỳ Lân Bát Biến.”
Phi Long Tử nói: “Là nghĩa phụ Đao thần truyền thụ cho ngươi phải không?”
Phương Kiếm Minh cười đáp: “Đâu có, ta vừa mới nghĩ ra đó!”
Phi Long Tử vừa nghe xong thì ngây người ra.
Nếu đúng như Phương Kiếm Minh đã nói, công phu bao nhiêu năm nay của hắn không phải đã uổng phí sao? Người ta chỉ cần trong chớp mát đã sáng tạo ra một thân pháp tuyệt diệu. Hắn lại phải mất bao nhiêu ngày trời khổ công suy nghĩ mới có thu hoạch. Người này nếu không phải là thiên tài thì không phải là người rồi, hoặc giả không phải là người bình thường.
Phi Long Tử không tin: “Sao có thể như vậy được? Nếu như ngươi trong chớp mắt đã có thể nghĩ ra cách phá giải Đao Xuất Vô Danh của ta, vậy mấy lão già như ta không phải đã sống uổng rồi sao? Lẽ nào người còn thông minh hơn Độc Cô Động Thiên?”
Phương Kiếm Minh nghe thấy hắn đem mình so sánh với nhân vật đệ nhất thiên bảng Độc Cô Động Thiên, thì bỗng có cảm giác mình được coi trọng, vội vàng khiêm tốn đáp: “Đâu có, đâu có, tiểu tử làm sao dám so với lão tiền bối Độc Cô Động Thiên, ông ấy còn lợi hại cho tiểu tử mấy ngàn lần, tiểu tử đâu thể thông minh hơn ông ấy được.”
Phi Long Tử cố chấp nói: “Không đúng, không đúng, chiêu này lão phu đã nghĩ mất hơn nửa năm trời, trông thì có vẻ chỉ một đao, nhưng kỳ thực đã ẩn chứa bát đao, mỗi đao đều có mười tám loại biến hoá, thế mà ngươi lại nhẹ nhàng tránh né được, may mà tuổi ngươi còn nhỏ, nếu đổi lại là nghĩa phụ của ngươi, sau khi hắn né được, sẽ lập tức trả lại ta một đao, lão phu không bị thương mới lạ đó. Thân pháp giỏi như vậy sao lại có thể không phải là người tuyệt đỉnh thông minh nghĩ ra được? Nói cho lão phu, ngươi làm sao mà nghĩ ra vậy? Ngươi phải để lão phu thua tâm phục khẩu phục chứ, nếu không lão phu vẫn sẽ bắt ngươi đi tìm nghĩa phụ đó!”
Phương Kiếm Minh nghe rồi cười hắc hắc: “Thế này thì có là gì đâu, thực ra đều là công của A Mao cả!”
Phi Long Tử đảo mắt, nhìn kỳ lân thử trong tay Phương Kiếm Minh từ đầu xuống chân, nói: “A Mao? Lẽ nào chính là con tiểu súc sinh này? Nó thì có bản lãnh gì?”
Kỳ lân thử nghe Phi Long Tử nói là súc sinh thì kêu liền vài tiếng, biểu thị sự bất mãn mạnh mẽ, đồng thời chi trước huơ loạn, Phương Kiếm Minh nhìn thấy bật cười: “Phi Long Tử, ông nói A Mao như vậy, nó sẽ tức giận đó! Phi Long Tử, ông đang làm gì vậy? Đứng dậy nói chuyện đi!”
Phi Long Tử nhướng mày: “Lão phu hôm nay đã bại dưới tay ngươi hai lần, xem như uổng sống rồi, lão phu xin thề, nếu như không nghĩ ra chiêu thức lợi hại hơn, sẽ tiếp tục sống những năm tháng còn lại như thế này! Ê, ngươi nói có liên quan tới A Mao, vậy là sao?”
Phương Kiếm Minh nói: “Thực ra rất đơn giản, ta đúng lúc đối diện với A Mao, thân pháp lúc lên lúc xuống của nó là một thân pháp vô cùng tuyệt diệu, nên ta nghĩ: Ngươi cũng là động vật, lẽ nào không có điểm tương đồng? Thân pháp của chúng lẽ nào chúng ta không thể sử dụng? Đại bạch hạc đó không phải cũng đã học được cả võ công sao? Cho nên ta đã thử xem, cũng không hi vọng nhiều, ai biết được cách nghĩ của ta đã đúng.”
Phi Long Tử nghe xong thì đảo mắt nhìn con kỳ lân thử trong tay của Phương Kiếm Minh một hồi lâu, nhưng không thể nhìn ra bất cứ gợi ý nào từ nó cả, kỳ lân thử bị nhìn chằm chằm thì rất xấu hồ, đôi mắt bé tí hin lẩn tránh, sau đó lườm lại Phi Long Tử với ý là: “Cái ông già này, sao cứ nhìn ta mãi thế? Trên mình ta không có thứ gì tốt đâu, ông mà cứ nhìn ta mãi, ta sẽ cho ông biết tay!”
Phi Long Tử tự đánh vào đầu mình, chợt nhận ra: “lão phu hiểu rồi, lão phu cuối cùng đã hiểu rồi, thì ra là vậy, thì ra là như vậy!” hai tay khoát mạnh, bật lên, thân mình hắn đã ở xa mười trượng, chạy đi như bay. Để mặc cho Phương Kiếm Minh trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy hắn đột nhiên nói cái gì mà “hiểu rồi, hiểu rồi”, sao đó không chào hỏi một tiếng thì đã đi mất rồi. Liệu có phải là Phi Long Tử luyện công tới tẩu hoả nhập ma rồi không đây. Nhưng thân hình hắn nhanh như điện vậy, đâu có giống như tình trạng tẩu hoả nhập ma, nhất thời không hiểu nổi rốt cuộc lão già bị làm sao.
Phương Kiếm Minh đâu biết rằng, chính vì một câu nói của hắn, mà sau khi Phi Long Tử quay về, khổ luyện nửa năm. Khi đến Giang Nam Gia Hưng Yên Vũ Lầu, tỷ võ với thập nhị sứ giả, đã dùng một quái chiêu đánh bại bọn họ, thậm chí còn làm kinh động giáo chủ ma giáo, thiên hạ đệ nhất cao thủ Độc Cô Cửu Thiên phải tới Giang Nam Gia Hưng đại chiến một trận.
Nếu không có một câu nói của Phương Kiếm Minh hôm nay, Phi Long Tử lãnh ngộ không được sự ảo diệu trong đó, hắn muốn đánh bại lục sứ giả của thập nhị sứ giả ma giáo cũng khó nữa.
Phương Kiếm Minh lắc đầu, nói: “Mặc kệ nó, lão quái vật này không hiểu lão nghĩ gì.”
Hắn đâu có biết, trong mắt người khác hắn cũng là một tiểu quái vật, hơn nữa là một tiểu quái vật tuyệt đối siêu cấp kỳ quái. Hắn buông kỳ lân thử xuống, nói: “A Mao, giúp ta đi, đưa ta về nhà, nơi này là chỗ nào, ta cũng không biết nữa, làm sao về đây! Nếu mày đã có thể tìm thấy ta, thì cũng có bản lãnh tìm đường về, nghĩa phụ e là đã đói bụng lắm rồi!”
Kỳ lân thử kêu chít chít, lại không chịu động đậy, chi trước khoanh trước ngực, nhấc một chi sau lên, rồi ngồi xuống, vắt chéo chân. Cái tên này lại còn biết giở cả chiêu này nữa, Phương Kiếm Minh biết nó muốn mượn cơ hội này để kiếm lời, Phương Kiếm Minh bây giờ đang cần nó, nên đành phải hạ giọng nói: “A Mao tốt, A Mao ngoan, mày là kỳ lân thử tốt nhất…, vĩ đại nhất trên đời này, chỉ cần mày dẫn ta về, sau khi về nhà, mày muốn gì ta cũng sẽ cho mày cả, thế nào?”
Cái mỏ nhọn hồng hồng của kỳ lân thử nhếch lên, chít chít một tiếng, giơ ra chi trước, xoè ra ba ngón, còn hai ngón thì giấu đi. Phương Kiếm Minh thấy vậy sắc mặt thoáng biến, mắng rằng: “Tiểu tử này đúng là được voi đòi tiên, dám to gan như vậy, muốn ta một ngày phải múc cho mày ba bát Ô Long thang sao? Mày…” Nhìn thấy kỳ lân thử hai mắt nhắm lại, giả bộ ngủ rồi, thì vội vã chuyển ngữ khí, cười cười nói: “A Mao, A Mao, được được rồi, ta đồng ý với mày, mày đừng giận nữa, đi thôi!”
Kỳ lân thử hai mắt mở to, làm bộ cười gian xảo, vẫy vẫy cái đuôi nhung dài, dẫn Phương Kiếm Minh ra khỏi khu rừng, trong màn đêm, trèo đèo vượt suối, qua trăm dặm lộ trình, tới một nơi mà Phương Kiếm Minh rất quen thuộc.
Dọc đường đương nhiên có gặp dã thú tấn công, nhưng kỳ lân thử vừa mở cái miệng nhỏ, lộ ra hàm răng trắng nhởn, khạc ra những quả cầu lửa, làm cho những dã thú đó như nhìn thấy quái vật gì đó khủng khiếp vậy, nào dám tới gần quấy rối, cũng có con không sợ chết, Phương Kiếm Minh vừa tiến lên, đánh quyền, đá cước, là đã hàng phục được đám thú không có mắt đó rồi.
Phương Kiếm Minh vừa tới nơi mà mình quen thuộc thì không cần kỳ lân thử dẫn đường nữa, bế nó lên, triển khai công phu khinh thân mà nghĩa phụ đã dạy, tên là Táp Đạp Lưu Tinh, vừa sử ra, đúng thật là như lưu tinh, bay nhảy như ánh điện trong núi, chưa bao lâu thì đã tới bên ngoài mật lâm.
Đoạn đường này lại phải cần kỳ lân thử dẫn đường, kỳ lân thử nhảy xuống từ trong lòng của Phương Kiếm Minh, dẫn Phương Kiếm Minh vào trong mật lâm gần nửa canh giờ, lúc này mới ra khỏi mật lâm, trời đã càng ngày càng tối, đã tới nửa đêm.
Vừa ra khỏi mật lâm, thì nghe thấy có người lên tiếng: “Là Minh nhi phải không?”
Last edited by hoangcongthanh; 07-10-2008 at 02:06 PM.