T ôi gá»i chiếc Honda cá»§a Nghị ở bãi giữ xe ngay cạnh bá» sông rồi tháo già y, xắn quần lá»™i qua khúc sông cạn.
Vừa lá»™i, tôi vừa cúi đầu soi bóng mình xuống mặt sông. Gần bốn giá» chiá»u, nước vẫn còn trong leo lẻo. Những viên cuá»™i đủ mà u nằm phÆ¡i mình dưới đáy nước, má»—i lần dẫm lên, tôi cảm thấy lòng bà n chân nhồn nhá»™t. Những đà n cá li ti thong thả lượn thà nh từng bầy. Thỉnh thoảng chúng rá»§ nhau bÆ¡i quanh và r**** và o chân tôi như để chúc mừng má»™t con ngưá»i may mắn.
Quán Ngà n KhÆ¡i giá» nà y còn thưa khách. Chỉ lác đác có và i cặp ngồi thá»§ thỉ, chung quanh vô số ghế trống. Tôi chá»n má»™t chiếc bà n sát rìa sông, cạnh má»™t gốc dương liá»…u lá»›n được bao quanh bởi những bụi xương rồng Ä‘ang nở hoa. Dù sao, đây cÅ©ng là chá»— kÃn đáo nhất, tôi thầm nhá»§ và ung dung ngồi xuống sau khi kêu cho mình má»™t ly cà phê.
Lẽ ra, tôi không đến chá»— hẹn má»™t mình. Hồi trưa, tụi thằng Nghị đòi Ä‘i theo "há»™ tống", tôi không cho. Thằng Bá đỠnghị tôi chỉ dắt theo mình nó, để lỡ tôi có lúng túng bá» gì, sẽ có nó ra tay đối phó. Bá ba hoa xÃch đế má»™t hồi, tôi hÆ¡i hÆ¡i bùi tai, nhưng sau khi cân nhắc cẩn tháºn, tôi cương quyết lắc đầu. Äi hẹn hò vá»›i ngưá»i yêu mà dẫn theo vệ sÄ© trông chẳng giống ai. Rá»§i Gia Khanh nó cao hứng nó muốn hôn tôi, có thằng Bá kỳ đà cản mÅ©i, là m sao nó dám nhúc nhÃch.
Rốt cuá»™c, tôi quyết định má»™t mình má»™t ngá»±a xông và o nÆ¡i hiểm địa. Tụi thằng Nghị bị buá»™c ngồi nhà , nhưng tôi mang theo đầy đủ váºt dụng cá»§a tụi nó trên ngưá»i, coi như tụi nó đương nhiên... có mặt.
Nghị bị tôi cấm cá»a, nhưng nó chẳng há» giáºn tôi. Trước khi tôi xách xe ra khá»i nhà , nó nhét và o túi tôi má»™t xấp tiá»n, căn dặn:
- Äi chÆ¡i vá»›i ngưá»i yêu, cần phải hà o phóng! Danh dá»± cá»§a mà y cÅ©ng là danh dá»± cá»§a tụi tao!
Ngữ từ bỠvai "tình địch" để trở lại vị trà "sư phụ". Nó bảo ban tôi:
- Con mắt là cá»a sổ cá»§a tâm hồn! Nhìn chăm chăm và o mắt em, mà y sẽ Ä‘á»c được những ý định cá»§a em!
Hòa lé không quen là m thầy Ä‘á»i. Nó chỉ giở Ä‘iển tÃch:
- Mã đáo thà nh công! Nhá»› trở vá», đừng bắt chước Kinh Kha!
Sông Tam Kỳ đâu phải là sông Dịch. Lỡ xảy ra bất trắc, tôi lá»™i nước trở vá», sức mấy Ä‘i luôn!
Bá không nói gì. Nó chỉ cưá»i cưá»i vá»— vai tôi như để truyá»n thêm dÅ©ng khÃ. Bà n tay nó má»›i ấm áp là m sao!
Từng khuôn mặt bạn bè thay nhau lướt qua trà tôi như những đốm lá»a rá»±c rỡ. Nhá» những đốm lá»a ấy, tôi cảm thấy đỡ sốt ruá»™t trong thá»i gian chỠđợi.
Gần bốn giá» hai mươi, Gia Khanh má»›i xuất hiện. Tôi nhìn thấy nó từ xa. Hôm nay, Gia Khanh mặc chiếc áo xanh da trá»i, tóc cà i băng-đô Ä‘á», trông kiá»u diá»…m như tiên giáng trần.
Nhưng Gia Khanh không đến má»™t mình. Äi bên cạnh nó là má»™t ngưá»i con trai lạ. Tôi Ä‘oán là anh nó từ Há»™i An má»›i vô. Cuối năm há»c, chắc anh nó vô chở nó vá». Như váºy Gia Khanh hẹn gặp tôi chiá»u nay chắc là để giá»›i thiệu tôi vá»›i anh nó.
Tá»± nhiên tôi cảm thấy lo lo. Chiá»u nay tôi chỉ chuẩn bị tinh thần để đối phó vá»›i ngưá»i yêu, chứ đâu có sẵn sà ng **ng đầu vá»›i... anh vợ. Äã dà nh Gia Khanh yêu tôi nhưng nếu anh nó vì lý do gì đó mà đâm ghét cái bản mặt tôi thì hung kiết chẳng biết đâu mà lưá»ng. Thôi thì tốt nhất nên lấy lòng ông anh vợ ngay từ đầu để tránh háºu há»a! Äịnh bụng như váºy cho nên khi hai anh em Gia Khanh vừa bước tá»›i, tôi cố nở má»™t nụ cưá»i hiá»n là nh và dá»… thương hết biết, đồng thá»i gáºt đầu chà o má»™t cách lịch sá»±. Khi cả hai ngồi và o bà n, tôi vồn vã há»i ngay:
- Gia Khanh uống gì?
- Gia Khanh uống nước cam.
- Còn anh?
Ông anh vợ nheo nheo mắt nhìn tôi:
- Anh kêu giùm tôi một ly cà phê!
Chà , ông anh vợ nà y khách sáo gá»›m! - Tôi thầm nhá»§ - Chắc Gia Khanh chưa nói gì vá» tôi nên anh ta má»›i gá»i tôi là "anh", lát nữa biết tôi là em rể tương lai, hẳn anh ta sẽ đổi cách xưng hô cho ra vẻ "ngưá»i nhà ". NghÄ© váºy, tôi liá»n giở giá»ng nịnh ná»t:
- Anh hợp gu vá»›i em ghê! Em cÅ©ng chỉ thÃch uống cà phê!
Nói xong, tôi ba chân bốn cẳng chạy lại chá»— quầy phục vụ. Tôi kêu má»™t ly nước cam, má»™t ly cà phê, rồi sẵn xấp tiá»n "bảo trợ" cá»§a Nghị, tôi mua thêm chục cái bánh ngá»t và má»™t gói Capstan đầu lá»c. Tôi phải cho ông anh vợ cá»§a tôi biết dân xứ tôi hà o phóng như thế nà o.
Khi tôi quay lại, theo sau là cô phục vụ bưng bê lỉnh kỉnh, Gia Khanh khẽ nhăn mặt:
- Khoa kêu là m gì đủ thứ như thế nà y!
Tôi vui vẻ:
- Có gì đâu mà đủ thứ! Cuối năm, liên hoan nhẹ chút mà !
Rồi tôi chìa tay vá» phÃa ông anh vợ, lịch sá»± như Tây:
- Má»i anh!
Äến đây thì Gia Khanh bắt đầu đóng vai chiếc cầu nối giữa những ngưá»i... ruá»™t thịt. Nó chỉ tôi, giá»›i thiệu:
- Äây là Khoa, bạn cùng lá»›p vá»›i Gia Khanh!
Tôi khẽ gáºt đầu, mặc dù tôi không thá»±c sá»± thá»a mãn vá»›i cách giá»›i thiệu rụt rè cá»§a Gia Khanh. Ngưá»i yêu thì cứ gá»i là ngưá»i yêu đại cho rồi, việc gì phải nấp dưới danh nghÄ©a "bạn cùng lá»›p"! "Bạn cùng lá»›p" thì khối gì đứa chứ đâu phải chỉ má»™t mình tôi. Tôi khác. Nhưng có lẽ vá»›i bản tÃnh thẹn thùng cá»§a phụ nữ, Gia Khanh không tiện công khai hóa mối quan hệ tế nhị cá»§a tôi vá»›i nó. Có thể, tối nay lúc vá» nhà , Gia Khanh sẽ thá»§ thỉ riêng vá»›i anh nó. NghÄ© váºy, tôi tươi tỉnh được đôi chút.
- Còn đây - Gia Khanh chỉ và o anh nó - đây là anh Nghĩa, bạn trai của Gia Khanh ở ngoà i Hội An. Tụi Gia Khanh đã quen nhau hai năm nay rồi. Hôm nay Nghĩa vô đón Gia Khanh vỠquê nghỉ hè.
Nụ cưá»i thân máºt chưa kịp nở trên môi tôi đã vá»™i đông cứng lại, hệt như yaourt bá» trong thùng đá. Tôi không biết các võ sÄ© quyá»n Anh khi bị đánh nốc-ao há» choáng váng đến cỡ nà o, chứ đối vá»›i riêng tôi trong lúc nà y, lá»i giá»›i thiệu bất ngá» cá»§a Gia Khanh đã khiến tôi không còn má»™t cảm giác gì vá» thế giá»›i chung quanh. Trước mặt tôi, cá» cây, bà n ghế, ly tách, cà phê và nước cam, thuốc lá và bánh ngá»t Ä‘ang liên tục đổi chá»— cho nhau vá»›i má»™t tốc độ ***ng mặt. Cả tôi và cái thằng cha chết tiệt Ä‘ang ngồi cạnh Gia Khanh kia nữa, chúng tôi cÅ©ng Ä‘ang "đổi chá»—" cho nhau.
Hóa ra hắn không phải là ông anh vợ mà là "ông anh nợ". Hóa ra Gia Khanh hẹn tôi đến đây không phải để tá» tình vá»›i tôi mà để cảnh cáo tôi là đừng bao giá» tá» tình vá»›i nó. Hóa ra trước đây Gia Khanh bảo tôi đừng là m thÆ¡, đừng vẽ tranh cho nó không phải là vì "mục Ä‘Ãch đã đạt được rồi, không cần phương tiện nữa" như thằng Bá hại bạn kia suy luáºn mà vì nó không muốn tôi là m chuyện vô Ãch...
Hà ng trăm cái "hóa ra" như váºy đè nặng trên ngá»±c tôi khiến tôi muốn nghẹt thở. Tôi không nghe gì hết, ngưá»i tôi như mê muá»™i hẳn Ä‘i. Ngay cả khi Gia Khanh và NghÄ©a chà o vá», tôi chỉ nghe loáng thoáng và không buồn gáºt đầu đáp lại.
Phải má»™t lúc lâu tôi má»›i hồi tỉnh lại được. Tôi chá»›p chá»›p mắt như vừa thoát ra khá»i má»™t cÆ¡n mê. Tôi nhìn thấy mưá»i cái bánh ngá»t vẫn còn nguyên trên đĩa. Những ly nước cÅ©ng không vÆ¡i má»™t giá»t. Cả gói Capstan cÅ©ng váºy, vẫn còn nguyên lá»›p giấy kiếng bá»c ngoà i. Bất giác tôi thở dà i. Tôi hôn mê không rá»› tá»›i những thứ trên bà n đã đà nh. Cặp tình nhân hạnh phúc kia sao cÅ©ng tuyệt thá»±c như tôi? Hay là há» không nỡ ăn uống cá»§a má»™t ngưá»i sắp... chết?
Tá»± nhiên tôi cảm thấy tá»™i nghiệp cho những tình địch cÅ© cá»§a tôi quá chừng. Tụi nó đã cố quên Ä‘i những vết thương lòng để cầu nguyện cho tôi hạnh phúc. Tụi nó đã xăng xái chuẩn bị cho tôi "lên đưá»ng" hệt như sá»a soạn cho má»™t kẻ Ä‘i xa. Váºy mà rốt cuá»™c, tôi chẳng là m nên trò trống gì. Rốt cuá»™c, mèo vẫn cứ hoà n mèo, Tam Tạng vẫn cứ hoà n Tam Tạng!
Lát nữa đây khi trở vá» nhà , tôi biết ăn là m sao, nói là m sao vá»›i tụi nó! Khi ná»—i Ä‘au khổ tạm nguôi ngoai, tôi lại lo ngay ngáy vá» Ä‘iá»u đó. May là hồi trưa, tôi khăng khăng không cho tụi nó Ä‘i theo, chứ nếu tụi nó chứng kiến cái cảnh tôi chết giấc chiá»u nay, hẳn tụi nó sẽ cưá»i tôi méo mặt. Nhưng dù sao, tôi cÅ©ng phải vá» nhà . Lúc tiá»…n tôi Ä‘i, Hòa lé đã nói rồi, đừng bắt chước Kinh Kha má»™t Ä‘i không trở lại. Tôi sẽ trở lại. Nhưng trá»i Æ¡i, trở lại như thế nà o đây?
Äang than thân trách pháºn, đột nhiên tôi ngồi thẳng ngưá»i dáºy, dá»ng tai nghe ngóng. Hình như có tiếng cưá»i hà hà đâu đây. Tiếng cưá»i đột ngá»™t ngưng bặt rồi lại vang lên như tiếng chuá»™t rúc. Lần nà y, tôi xác định được tiếng cưá»i phát xuất từ gốc dương liá»…u cạnh chá»— tôi ngồi. Tôi liá»n đứng dáºy lần mò vá» phÃa khả nghi, cổ nhướng cao như cổ cò, cặp mắt láo liên như công an Ä‘i bắt ăn trá»™m.
Và trá»i đất cha mẹ Æ¡i, cái gì thế nà y? Äáºp và o mắt tôi là tám cái cẳng chân nằm duá»—i dà i đằng sau bụi xương rồng lởm chởm. Tôi vừa phát hiện ra tám cái "cà ng cua" thì cùng ngay lúc ấy, bốn cái đầu từ từ nhô lên khá»i chá»— nấp, cái đầu nà o cÅ©ng lấm lem đất cát và trang Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i nhăn nhở trên môi.
Trước tình huống đó, tôi chỉ biết dở khóc dở cưá»i. Thì ra trong khi tôi Ä‘inh ninh các tướng Ä‘ang nằm khoèo ở nhà thì các tướng hè nhau ra đây "phục kÃch", trong đó có cả sư phụ Bá cá»§a tôi. Các tướng nấp ở đâu chẳng nấp, lại nấp ngay cạnh chá»— tôi ngồi, chắc tên nà o tên nấy đã xem mãn nhãn vở bi hà i kịch khi nãy rồi còn gì! Nhưng trong cái rá»§i có cái may, chẳng thà tụi nó biết hết, tôi khá»i phải khổ tâm kể lại, chứ nếu không tôi chẳng biết phải ăn nói là m sao.
Nhìn tụi bạn lục **c bước ra, tôi gượng gạo há»i:
- Tụi mà y nghe thấy hết rồi chứ gì?
Hòa lé vừa ngồi xuống ghế vừa gục gặc đầu:
- Nghe hết rồi! Tao xin chân thà nh chúc mừng mà y!
Tôi cưá»i mếu máo:
- Äừng chá»c quê, tá»™i nghiệp tao mà y!
Hòa tủm tỉm:
- Tao chúc mừng tháºt đấy chứ! Chúc mà y từ nay yên tâm thẳng đưá»ng vá»... Thiên Trúc thỉnh kinh. Vừa rồi mà y cÅ©ng giống như Tam Tạng sa tay yêu quái, may nhá» trá»i pháºt cứu ra, từ nay ráng lo tu tâm dưỡng tÃnh, đừng có bắt chước tụi tao!
Hòa pha trò nhưng tôi không cưá»i nổi. Thấy váºy, Ngữ ngâm nga an á»§i:
Nếu biết rằng em đã có chồng
Anh vỠlấy vợ thế là xong
Vợ anh đầu tóc thì xoăn tÃt
Da nó đen thui dẫu nó Hồng!
Không hiểu sao khi thấy Ngữ **ng chạm đến nhỠHồng, tôi bỗng cau mặt cự nự:
- Äừng chế giá»…u nhá» Hồng nữa, mà y!
Phản ứng bất ngỠcủa tôi khiến Ngữ trợn mắt:
- Chà , chà , bữa nay lại nổi hứng bênh vá»±c cho em Hồng hén! Hay là yêu ngưá»i tình má»›i không xong, mà y tÃnh quay lại vá»›i ngưá»i tình cÅ© đây!
Tôi não ruột:
- Quay tới quay lui cái gì! Nhưng dù sao nhỠHồng cũng là một đứa tỠtế. Nó là con gái xứ mình, "lý lịch rõ rà ng". Gia Khanh đẹp nhưng nó là hoa hồng... xứ khác.
Ngữ dưá»ng như hiểu ra tâm trạng buồn bã cá»§a tôi. Nó thôi cưá»i cợt. Mà nhìn tôi, ngáºm ngùi phụ há»a:
- Ừ, hoa xứ mình thì mình má»›i Ä‘iá»u tra được hoa nà o tươi hoa nà o héo. Chứ còn hoa xứ khác, nó có chá»§ bảy mươi Ä‘á»i rồi mình cÅ©ng chẳng biết, cứ khá» khạo cắm đầu yêu tá»›i yêu lui.
Lá»i than thở ai oán cá»§a Ngữ không chỉ dà nh riêng cho tôi mà dà nh cho những đứa đồng cảnh ngá»™ khiến cả bốn kẻ si tình Ä‘á»u mặt nhăn mà y méo... Chỉ có Bá là ngoà i vòng dại dá»™t. Nó bình tÄ©nh vá»— vai tôi và xổ câu quen thuá»™c:
- Thôi, đừng buồn nữa! Thua keo nà y ta bà y keo khác!
Tôi mệt má»i lắc đầu:
- Không! Tao sẽ không bà y keo khác nữa đâu!
Khi tuyên bố cái câu xanh dá»n đó, tôi nói rất tháºt lòng. Bởi vì lúc ấy, tôi Ä‘ang bùi ngùi nhá»› đến lá»i dặn dò chà lý cá»§a ba tôi: "Con nhá»› đừng yêu đương nhăng cuá»™i". Tôi cÅ©ng nhá»› tá»›i cả lá»i nháºn xét thiên tà i cá»§a Voltaire: "Thượng đế chỉ tạo ra đà n bà để nhỠđà n ông!". Không, tôi sẽ không thèm đáp lại tình yêu cá»§a bất kỳ cô gái xinh đẹp nà o nữa, mặc cho cô ta khóc sướt mướt cả năm ròng. Tôi sẽ không để cho ai là m há»ng tôi, hỡi nước, xe bò và các mụ phù thá»§y. Tôi là má»™t ngưá»i đà n ông đã có quá nhiá»u kinh nghiệm vỠđà n bà . Chẳng phải Mỹ Hạnh năm lá»›p bảy rồi Gia Khanh năm lá»›p mưá»i má»™t, bá»n chúng đã thay nhau "nhá»" tôi những tráºn nhá»› Ä‘á»i đó sao?
Kể từ nay tôi nhất định trở lại là tôi - ngưá»i mặt sắt! Quyết định dứt khoát Ä‘iá»u đó rồi, lòng tôi dần dần bình thản trở lại. Và tôi vui vẻ cầm lấy chiếc bánh ngá»t và điếu thuốc lá Nghị đưa, có kèm theo má»™t lá»i bình luáºn rất ư là ... sáng suốt:
- Xứ khác không ăn thì xứ mình ăn! Xứ khác không hút thì xứ mình hút! Coi như đây là buổi liên hoan mừng tai qua nạn khá»i! Sao chổi Halley đã tắt, huynh đệ khá»i tương tà n, anh em ta từ đây thoát khá»i cảnh mất ăn mất ngá»§! Tao nói váºy mà y ngẫm xem có đúng không Khoa?
Sà igòn 1990
Nguyá»…n Nháºt Ãnh