 |
|

24-08-2008, 10:40 AM
|
 |
Nghịch Thiên Quá»· Äế
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 405
Thá»i gian online: 22 giá» 13 phút 59 giây
Thanks: 3
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hết trá»n bá»™
THIÊN LONG BÃT BỘ
Nguyên tác: Kim Dung
Dịch giả: Nguyá»…n Duy ChÃnh
Hồi thứ năm mươi
Giáo đơn vu chiết tiá»…n, lục quân tÃch dịch, phấn anh hùng ná»™
Bẻ tên đặt má»™t lá»i nguyá»n,
Tống Liêu thoát khá»i má»™t trưá»ng can qua.
Nhân, tình, nghĩa vẹn cả ba,
Thân kia dẫu thác danh đà lưu phương.
VỠđến vương phá»§, Gia Luáºt Hồng CÆ¡ không cho Tiêu Phong gặp mà chỉ hạ lệnh cho Ngá»± Doanh Äô Chỉ Huy Sứ Ä‘em ông giam lại. NgỠđâu Äô Chỉ Huy Sứ lại tưởng Tiêu Phong trá»i sinh thần lá»±c, những nhà ngục tầm thưá»ng nhốt sao nổi ông ta, bèn sai ngưá»i Ä‘i lấy những loại khóa sắt, xÃch sắt to lá»›n nhất, cùm chân tay Tiêu Phong rồi nhốt và o má»™t cái cÅ©i lá»›n. Cái cÅ©i đó ngà y xưa A Tá» dùng để nhốt sư tá», chấn song cái nà o cái nấy to bằng cánh tay trẻ con.
Bên ngoà i cÅ©i lại sai má»™t trăm thân binh, tay cầm giáo dà i vây quanh mấy tầng, nếu Tiêu Phong ở trong cÅ©i có gì khác lạ thì bá»n thân binh sẽ láºp tức dùng mâu đâm ngay, dù ông có khá»e đến mấy cÅ©ng không thể trong nháy mắt đã tháo được xÃch sắt, khóa sắt, phá được cÅ©i chui ra. Bên ngoà i vương phá»§ lại có thêm má»™t tầng thân binh canh gác nghiêm nhặt. Những tướng sÄ© trước đây ở Nam Kinh Ä‘á»u bị Gia Luáºt Hồng CÆ¡ Ä‘iá»u Ä‘i nÆ¡i khác để phòng bá»n há» còn trung thà nh vá»›i Tiêu Phong mà nổi loạn cứu ông ta ra.
Tiêu Phong nÃu chặt lấy lan can bên trong chiếc cÅ©i, nghiến răng cố chịu đựng cÆ¡n Ä‘au, không còn hÆ¡i đâu mà suy nghÄ© chuyện gì khác. Mãi táºn chiá»u hôm sau, độc tÃnh cá»§a thuốc độc má»›i dần dần tiêu giải, cÆ¡n Ä‘au giảm Ä‘i. Tiêu Phong lá»±c khà hÆ¡i khôi phục lại rồi nhưng và o tình cảnh nà y thì là m cách nà o mà thoát nổi? Ông nghÄ© thầm có buồn rầu cÅ©ng chẳng đến đâu, vả lại trong Ä‘á»i nguy nan kinh lịch cÅ©ng nhiá»u, không lẽ Tiêu Phong nà y má»™t Ä‘á»i hà o kiệt lại đà nh chịu chết trong cái chuồng sắt nà y hay sao? CÅ©ng may các thân binh kÃnh trá»ng ông là ngưá»i anh hùng, canh gác tuy dám không lÆ¡ là nhưng vẫn Ä‘em đồ ăn thức uống đến cho ông, đối xá» không kém phần lá»… mạo. Tiêu Phong cứ việc uống tì tì, mấy ngà y sau chung quanh đầy những bình không.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ trước sau không hỠđến thăm nhưng lại sai mấy ngưá»i khéo mồm khéo miệng đến khuyên giải, nà o là hoà ng thượng khoan hồng đại lượng, còn nghÄ© đến tình cÅ© nghÄ©a xưa nên không nỡ gia hình, mong Tiêu đại vương hối háºn xin tha. Tiêu Phong coi bá»n thuyết khách nà y không bằng ná»a con mắt, chỉ tá»± rót rượu uống má»™t mình.
Cứ như thế đến hÆ¡n má»™t tháng, bốn tên thuyết khách đó vẫn chưa chịu chán, ngà y ngà y cÅ©ng chỉ có bấy nhiêu, nói qua nói lại lèm bèm mãi, nà o là Hoà ng thượng đãi Tiêu đại vương ân đức như núi, chỉ có đưá»ng nghe theo lá»i cá»§a hoà ng thượng má»›i mong sống sót mà thôi, nà o là Hoà ng thượng thần võ có thể trông thấu suốt chuyện ngoà i vạn dặm, cho đến má»™t trăm Ä‘á»i sau, thánh thiên tỠđã Ä‘oán thì không thể nà o sai tráºt, đại vương nên theo con đưá»ng hoà ng thượng đã vạch ra là hÆ¡n… Bá»n thuyết khách đó rõ rà ng biết rằng không thể nà o khuyến dụ được Tiêu Phong, váºy mà vẫn cứ lải nhải mãi không ngừng.
Äến má»™t ngà y kia Tiêu Phong đột nhiên nổi bụng nghi ngá»: “Hoà ng thượng đâu phải ngưá»i hồ đồ, sao lại cứ phải cho ngưá»i đến ỉ ôi khuyên dụ ta? Bên trong hẳn có Ä‘iá»u gì khúc mắc.†Ông suy nghÄ© má»™t chút, đột nhiên nghÄ© ra: “Äúng rồi, hoà ng thượng đã Ä‘iá»u binh khiển tướng, cỠđại quân nam chinh nên giả vá» sai mấy tên dấm dá»› nà y đến đây cầm chân ta. Rõ rà ng ta đâu còn phản kháng gì được nữa, y muốn giết lúc nà o thì giết, việc gì còn phải phà công như thế?â€
Tiêu Phong lại suy nghÄ© thêm má»™t chút, đã hiểu ngay: “Hoà ng thượng tá»± cho mình là anh hùng, muốn ta phải tâm phục khẩu phục nên ngá»± giá thân chinh bình nam, sau khi thu giang sÆ¡n nhà Äại Tống sẽ đòi mình lên huênh hoang má»™t phen. Y sợ ta nổi máu cương cưá»ng, tuyệt thá»±c tá»± táºn nên má»›i sai bá»n tiểu nhân nà y đến đây nói trá»i nói đất.â€
Ông vốn đã chẳng còn coi an nguy sinh tá» và o đâu nên dẫu bị giam và o lồng, cÅ©ng chẳng thèm tức tối. Tuy không muốn đốc quân nam chinh nhưng Tiêu Phong đâu phải là hạng lo cái lo trước thiên hạ, nghÄ© đến Gia Luáºt Hồng CÆ¡ đã phát binh rồi, không thể nà o vãn hồi đại kiếp được nữa, chỉ đà nh thở dà i má»™t tiếng, uống liá»n tù tì mươi bát rượu cho sướng miệng rồi gác sang má»™t bên không nghÄ© đến nữa.
Chỉ thấy bốn gã thuyết khách kia cứ leo lẻo nói mãi, Tiêu Phong bất chợt há»i:
- Äại quân cá»§a Khất Äan chúng ta đã qua sông Hoà ng Hà chưa váºy?
Bốn tên thuyết khách hết sức ngạc nhiên, chưng há»ng nhìn nhau má»™t hồi, má»™t tên đáp:
- Tiêu đại vương nói tháºt đúng quá, đại quân cá»§a ta đợi ngà y sẽ tiến, tuy chưa qua sông Hoà ng Hà nhưng chắc cÅ©ng chỉ nay mai.
Tiêu Phong gáºt đầu:
- Thế ra đại quân chưa xuất phát, không biết đến bao giá» má»›i là ngà y Hoà ng Äạo?
Bốn tên thuyết khách đưa mắt nhìn nhau, một tên nói:
- Bá»n chúng tôi chỉ là thứ tiểu lại hạ liêu, không nghe biết gì vá» quân tình.
Má»™t gã tiếp lá»i:
- Chỉ mong Tiêu đại vương hồi tâm chuyển ý, hoà ng thượng sẽ Ä‘Ãch thân đến gặp đại vương để bà n chuyện quân quốc đại sá»±.
Tiêu Phong hừ má»™t tiếng, không há»i thêm nữa, nghÄ© thầm: “Nếu hoà ng thượng tiến quân thế như chẻ tre, chiếm được Äại Tống rồi sẽ giải ta đến Biện Lương để gặp. Còn như thua tráºn trở vá» thì còn mặt mÅ©i nà o mà gặp ta, ngưá»i đầu tiên phải xá» tỠấy chÃnh là mình. Nếu thế thì mình mong y lấy được Äại Tống, hay mong y bại tráºn? A ha! Tiêu Phong hỡi Tiêu Phong, chÃnh ngươi cÅ©ng chẳng phải biết nói sao bây giá»!â€
Hôm sau và o lúc chiá»u tối, bốn tên thuyết khách lại lá»t tá»t Ä‘i và o. Những thân binh canh gác Tiêu Phong vốn đã nghe mấy tên nà y nói lèm bèm phát chán ngấy, vừa trông thấy bá»n chúng đã cau mặt, tránh ra mấy bước. HÆ¡n má»™t tháng qua Tiêu Phong không há» có vẻ gì tá» ra định đà o thoát, nên việc giám thị không còn nghiêm nhặt như lúc đầu. Tên thuyết khách Ä‘i đầu tằng hắng má»™t cái mở mà n:
- Tiêu đại vương, hoà ng thượng hạ chỉ, xin đại vương nghinh tiếp. Nếu đại vương cự tuyệt không phụng mệnh, ấy là tội đại ác cực.
Câu nà y Tiêu Phong nghe đến cả trăm lần rồi, nhưng lần nà y nghe giá»ng có vẻ bất thưá»ng như thể bị sưng cổ há»ng, không khá»i đưa mắt nhìn y, vừa thoạt trông đã thấy khác lạ. Chỉ thấy tên thuyết khách đó nhướng mà y đảo mắt, vẻ mặt có chiá»u quái đản, Tiêu Phong nhìn thêm, thấy ngưá»i đó tướng mạo không giống trước, nhìn kỹ hÆ¡n nữa không khá»i vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, những sợi râu loe hoe cá»§a y Ä‘á»u là râu giả gắn và o, mặt mà y bôi nham nhở, lem luốc tháºt khó coi nhưng bên dưới là n da và ng ệch là cái miệng anh đà o, mÅ©i thon xinh xinh, chÃnh là A Tá». Chỉ nghe nà ng hạ giá»ng áºm à áºm ừ:
- Hoà ng thượng đã nói ắt không thể nà o sai, đại vương nếu bằng lòng tuân theo sẽ có chá»— hay. Äây là thánh dụ cá»§a Äại Liêu hoà ng đế, đại vương Ä‘á»c kỹ và i lần thì biết.
Y nói xong lấy trong tay áo ra má»™t tá» giấy đưa cho Tiêu Phong. Lúc đó trá»i đã nhá nhem, đèn Ä‘uốc trong sảnh đã được mấy tên thân binh thắp sáng. Tiêu Phong soi lên ánh đèn thấy trên giấy viết tám chữ: “Äại viện đến rồi, tối nay thoát hiểm.†Tiêu Phong hừ má»™t tiếng ngao ngán lắc đầu. A Tá» nói:
- Lần nà y bên ta phát binh, quân mã không phải là Ãt, sÄ© cưá»ng mã tráng, thể nà o cÅ©ng kỳ khai đắc thắng, mã đáo thà nh công, đại vương không phải lo gì cả.
Tiêu Phong đáp:
- Bản ý ta chẳng muốn chết thêm sinh linh nên hoà ng thượng mới giam ta lại.
A TỠnói:
- Nếu muốn thắng tráºn phải nhá» và o thần cÆ¡ diệu toán chứ đâu phải chỉ giết ngưá»i mà thôi.
Tiêu Phong lại đưa mắt nhìn và o ba tên thuyết khách còn lại thấy đứa thì cầm quạt phe phẩy, hoặc đưa tay áo rá»™ng hở hở kÃn kÃn, không dám nhìn thẳng và o ngưá»i khác, hẳn là những ngưá»i A Tá» gá»i đến tiếp tay. Tiêu Phong thở dà i má»™t tiếng nói:
- Hảo ý cá»§a các ngươi, Tiêu má»— cá»±c kỳ cảm kÃch, có Ä‘iá»u kẻ địch thá»§ ngá»± nghiêm máºt, công thà nh chiếm đất, tháºt chẳng có hi vá»ng gì…
Còn đang nói, bỗng nghe những tên thân binh thất thanh la hoảng:
- Rắn độc! Rắn độc! Sao rắn ở đâu nhiá»u thế nà y?
Chỉ thấy từ cá»a cái, cá»a sổ vô số rắn bò lổm ngổm, ngóc đầu lè lưỡi, ngoằn ngoèo tiến và o, trong sảnh láºp tức rối loạn cả lên. Tiêu Phong chợt hiểu: “Xem tráºn thế cá»§a độc xà dưá»ng như do anh em Cái Bang Ä‘Ãch thân chỉ huy.â€
Các thân binh giÆ¡ trưá»ng mâu, yêu Ä‘ao vừa Ä‘áºp vừa chém. Ngưá»i cai quản đội thân binh quát lên:
- Những ai đang hầu hạ Tiêu đại vương không được di động một bước, vi lệnh sẽ bị chém đầu.
Gã quản đội đó cá»±c kỳ bén nhạy, thấy bầy rắn có vẻ khác thưá»ng, chỉ sợ lúc Ä‘ang lá»™n xá»™n, Tiêu Phong sẽ thừa cÆ¡ thoát thân. Những thân binh vây quanh cái cÅ©i láºp tức đứng yên, dùng trưá»ng mây chÄ©a thẳng và o lồng nhưng vẫn đưa mắt xem chừng những con rắn độc, có con nà o bò đến gần liá»n dùng giáo Ä‘áºp ngay.
Còn Ä‘ang há»—n loạn, bá»—ng nghe phÃa sau vương phá»§ có tiếng ngưá»i la ó:
- Lấy nước ra, mau mau cứu há»a, mau mau cứu há»a.
Tên quản đội lại quát:
- Khải Hổ Nhi, mau đi bẩm với Chỉ huy Sứ đại nhân, có di chuyển Tiêu đại vương đi không?
Khải Hổ Nhi là má»™t bách phu trưởng, đáp lá»i quay Ä‘i, Ä‘ang định chạy ra bá»—ng nghe tiếng ngưá»i từ sảnh môn hầm hè truyá»n và o:
- Chá»› có trúng phải kế Ä‘iệu hổ ly sÆ¡n cá»§a bá»n gian tế, nếu có ngưá»i cướp ngục thì đâm chết Tiêu Phong trước.
Ngưá»i đó chÃnh là Chỉ Huy Sứ Ngá»± Doanh Quân. Y tay cầm trưá»ng Ä‘ao, uy phong lẫm lẫm đứng chặn ngay trước cá»a. Äá»™t nhiên có má»™t bóng xanh thấp thoáng, ai đó cầm má»™t con rắn xanh ném và o mặt y. Gã chỉ huy sứ liá»n giÆ¡ Ä‘ao gạt ra, chỉ nghe vèo vèo liên tiếp, có ngưá»i bắn ám khÃ, bao nhiêu đèn Ä‘uốc trong đại sảnh tắt phụp, căn phòng tối Ä‘en như má»±c. Gã chỉ huy sứ kêu lên má»™t tiếng, trúng phải ám khÃ, ngã báºt ngá»a.
A Tá» lấy trong tay áo ra má»™t thanh bảo Ä‘ao thò và o trong cÅ©i, lách cách mấy tiếng, chặt đứt những sợi dây xÃch sắt trói Tiêu Phong. Tiêu Phong nghÄ© thầm: “Những song sắt cái chuồng nà y vừa to vừa cứng, bảo Ä‘ao đó chưa chắc đã chặt được.†Vừa lúc đó, sà n dưới chân bá»—ng sụp xuống, A TỠở bên ngoà i chiếc cÅ©i sắt nói nhá»:
- Theo địa đạo chạy ra.
Kế đó má»™t ngưá»i nà o đó từ dưới hố thò tay nắm chân Tiêu Phong kéo má»™t cái, cả thân hình ông liá»n rÆ¡i tụt và o, thì ra tay thợ là nh nghỠđà o đất cá»§a Äại Lý là Hoa Hách Cấn đã đến. Y phải mất hÆ¡n mưá»i ngà y công phu má»›i đà o được má»™t địa đạo luồn tá»›i cái chuồng Ä‘ang nhốt Tiêu Phong.
Hoa Hách Cấn nắm được Tiêu Phong rồi liá»n theo đưá»ng hầm bò ngược trở ra, nhanh chẳng khác gì ngưá»i ta Ä‘i trên mặt đất, trong khoảnh khắc đã được hÆ¡n trăm trượng, lúc đó má»›i đỡ Tiêu Phong đứng lên, từ trong hang chui ra.
Chỉ thấy bên ngoà i có ba ngưá»i mặt mÅ©i tươi tỉnh ùa đến, chÃnh là Äoà n Dá»±, Phạm Hoa và Ba Thiên Thạch. Äoà n Dá»± kêu lên:
- Äại ca!
Vừa nói vừa xông đến ôm chầm lấy Tiêu Phong. Tiêu Phong cưá»i ha hả nói:
- Äã nghe đến thần kỹ cá»§a Hoa tư đồ từ lâu, hôm nay chÃnh mình được thá», quả là bá»™i phục.
Hoa Hách Cấn vui vẻ đáp:
- ÄÆ°á»£c kim khẩu cá»§a Tiêu đại vương khen má»™t lá»i, quả là vinh hoa đệ nhất trong Ä‘á»i tiểu nhân.
NÆ¡i đây cách Nam Viện Äại Vương phá»§ không xa, bốn bá» có tiếng Liêu binh huyên náo. Bá»—ng nghe có tiếng tù và , kỵ mã từ ngoà i chạy tá»›i lá»›n tiếng kêu la:
- Quân địch đánh và o cá»a Äông, thân binh ngá»± doanh ở đâu thì ở đó, không được di chuyển.
Phạm Hoa nói:
- Tiêu đại vương, mình chạy ra cá»a tây.
Tiêu Phong gáºt đầu:
- Hay lắm, bá»n A TỠđã thoát hiểm chưa?
Phạm Hoa chưa kịp trả lá»i, tiếng cá»§a A Tá» từ dưới hang đã vá»ng lên:
- Tỉ phu, thì ra anh vẫn còn nhớ đến em.
Giá»ng nói đầy vẻ sung sướng. Nghe tiếng loạt soạt, từ dưới hang chui lên, mặt dán râu, đầu cổ đầy đất cát tro than, cá»±c kỳ dÆ¡ dáy, thế nhưng dưới mắt Tiêu Phong, từ khi biết nà ng đến nay, bây giá» là hình ảnh đẹp hÆ¡n cả. Nà ng rút bảo Ä‘ao, định chặt còng cho Tiêu Phong nhưng cái còng đó dÃnh sát và o tay, nếu chỉ lệch Ä‘i má»™t chút thì ắt sẽ bị thương, không phải dá»… cắt. Nà ng bèn đưa bảo Ä‘ao cho Äoà n Dá»±:
- Ca ca chặt đi.
Äoà n Dá»± cầm lấy bảo Ä‘ao, truyá»n ná»™i lá»±c và o, chặt cái khóa sắt tháºt chẳng khác gì gá»— mục. Vừa lúc đó trong hang lại chui ra thêm ba ngưá»i nữa, má»™t ngưá»i là Chung Linh, má»™t ngưá»i là Má»™c Uyển Thanh còn ngưá»i thứ ba là má»™t đệ tá» tám túi trong Cái Bang. Y là má»™t hảo thá»§ giá»i nghá» sai khiến rắn, vừa rồi độc xà chạy lung tung trong đại sảnh chÃnh là do y trổ tà i. Gã đó thấy Tiêu Phong không há» hấn gì mừng đến chảy nước mắt ấp úng:
- Bang chủ, lão nhân gia…
Tiêu Phong đã lâu không nghe ai gá»i mình là bang chá»§, thấy thần tình cá»§a gã đệ tá» Cái Bang, trong lòng hết sức xúc động, nói:
- Tháºt mất công ngươi quá nhỉ?
Ông khen má»™t câu khiến gã ăn mà y lại cà ng cảm kÃch, lại vừa vinh dá»±, nước mắt ròng ròng. Phạm Hoa nói:
- Nhân mã nước Äại Lý Ä‘ang động thá»§ tại cá»a đông, mình nên thừa cÆ¡ há»—n loạn chạy Ä‘i thôi. Tiêu đại vương tốt hÆ¡n hết đừng ra tay để ngưá»i ta có thể nháºn ra được.
Tiêu Phong đáp:
- Phải lắm.
ChÃn ngưá»i láºp tức từ cá»a lá»›n xông ra. Tiêu Phong quay đầu lại nhìn, thì ra đây là má»™t căn nhà gạch đổ nát, bên ngoà i trông rất bệ rạc. A Tá» dùng tiếng Khất Äan kêu lá»›n:
- Lấy nước mau! Lấy nước mau!
Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn cả bá»n bắt chước nà ng, cÅ©ng la lối theo. Ba Thiên Thạch, Phạm Hoa nhìn quanh quất không thấy tên Liêu binh nà o nên đến đâu châm lá»a đến đó, chẳng mấy chốc đã đốt đến bảy tám chá»—.
ChÃn ngưá»i chạy vá» hướng tây. Bá»n Äoà n Dá»± vốn đã thay y phục Khất Äan rồi, trong thà nh lại Ä‘ang đại loạn thà nh thá» chẳng ai chú ý, chỉ khi nà o thấy đại đội binh mã Khất Äan Ä‘uổi theo thì má»›i kiếm những chá»— tối tăm ẩn náu. Chạy qua khá»i hÆ¡n chục con đưá»ng đã nghe phương bắc có tiếng tù và rầm rÄ©, tiếng ngưá»i lao xao, kêu la:
- Chao ôi, quân địch đánh và o cá»a bắc, hoà ng thượng bị địch bắt rồi.
Tiêu Phong hoảng hốt vá»™i ngừng chân há»i:
- Liêu đế bị bắt ư? Tam đệ, Liêu đế là anh kết nghĩa của ta, y tuy đối với ta bất nhân nhưng ta không thể đối với y bất nghĩa, nhất định không nên giết y…
A Tá» cưá»i đáp:
- Tỉ phu yên tâm, đây là ba mươi sáu động động chá»§, bảy mươi hai đảo đảo chá»§ cá»§a cung Linh Thứu. Tiểu muá»™i dạy há» thuá»™c lòng mấy câu Khất Äan, bây giá» la lên để phao tin nhảm là m loạn lòng ngưá»i đấy thôi. Trong thà nh Nam Kinh trá»ng binh trú đóng, hoà ng đế có đến hÆ¡n vạn thân binh bảo há»™, là m sao bắt được?
Tiêu Phong mừng rỡ há»i:
- Thuộc hạ của nhị đệ cũng đến rồi hay sao?
A TỠđáp:
- Nà o chỉ thuá»™c hạ cá»§a tiểu hòa thượng thôi đâu, chÃnh chú tiểu cÅ©ng đến nữa, luôn cả vợ y cÅ©ng Ä‘i theo.
Tiêu Phong ngạc nhiên:
- Cái gì mà lại vợ chú tiểu?
A Tá» cưá»i đáp:
- Tỉ phu không biết đâu, vợ cá»§a Hư Trúc Tá» chÃnh là công chúa Tây Hạ, có Ä‘iá»u mặt lúc nà o cÅ©ng lấy khăn che kÃn mÃt, trừ má»™t mình tiểu hòa thượng ra, không má»™t ai thấy cả. Tiểu mưội có há»i y: “Vợ nhị ca đẹp không?†thì y chỉ cưá»i không trả lá»i.
Tiêu Phong khi đó bá» Ä‘i bây giá» lại nghe chuyện lạ lùng thế nà y, tuy mừng thầm cho Hư Trúc, nhưng không khá»i đưa mắt dò ý Äoà n Dá»±. Äoà n Dá»± cưá»i nói:
- Äại ca chá»› có lo xa, tiểu đệ không để bụng đâu, nhị ca cÅ©ng không phải là thất tÃn. Chuyện nà y nói ra dà i dòng, mình sẽ từ từ nói chuyện sau.
Nói tá»›i đây thì Ä‘oà n ngưá»i đã chạy thêm được má»™t quãng, thấy đằng trước trên má»™t bãi đất rá»™ng có má»™t cái đà i cao, lá»a cháy ngút trá»i, hai cá»™t cá» lá»›n trước mặt lá»a Ä‘ang cháy lem lém. Tiêu Phong biết khu đất nà y là đại hiệu trưá»ng, dùng cho Liêu binh táºp luyện, không biết cái đà i nà y dá»±ng lên từ bao giá» mà mình không hay biết.
Ba Thiên Thạch nói vá»›i Äoà n Dá»±:
- Bệ hạ, Ä‘iểm tướng đà i và soái tá»± kỳ cá»§a Liêu đế bị đốt thế nà y, quả là điá»m gở cho quân Liêu, chuyến hà nh quân phạt Tống cá»§a Gia Luáºt Hồng CÆ¡ e rằng không xong.
Äoà n Dá»± gáºt đầu:
- Quả đúng như thế.
Tiêu Phong nghe y gá»i là “bệ hạ†mà Äoà n Dá»± cÅ©ng gáºt gù, trong bụng lấy là m lạ há»i:
- Tam đệ, ngươi… ngươi đã lên ngôi hoà ng đế rồi đấy ư?
Äoà n Dá»± buồn bã đáp:
- Tiên phụ bất hạnh giữa đưá»ng băng tồ, hoà ng bá phụ lại bá» ngai và ng Ä‘i tu, xuất gia ở chùa Thiên Long nên ép tiểu đệ tiếp vị. Tiểu đệ không tà i không đức, ở ngôi cao thế nà y, thá»±c là xấu hổ.
Tiêu Phong kinh hãi:
- á»i trá»i, bá phụ khứ thế rồi ư? Tam đệ, ngươi là chúa má»™t nước Äại Lý, sao lại vì ta mà đem thân và o chá»— nguy nan, mạo hiểm thế nà y? Nếu bị tổn thương, thì ta… ta tháºt không phải vá»›i quân dân Äại Lý.
Äoà n Dá»± cưá»i khì khì nói:
- Äại Lý chỉ là má»™t nước nhỠở má»™t góc nam cương, hai chữ “hoà ng đế†kể cÅ©ng quá đáng. Tiểu đệ ngá» nghệch, trông chẳng ra vẻ ông vua, có chút nà o giống hoà ng đế đâu? Äể ngưá»i ta gá»i là “bệ hạ†quả tháºt xấu hổ. Anh em ta tình như cốt nhục, đại ca bị nạn, tiểu đệ lẽ nà o không chia xẻ vá»›i nhau má»™t chút hay sao?
Phạm Hoa nói:
- Tiêu đại vương lần nà y hết sức can ngăn Liêu đế, khuyên đừng phạt Tống, tệ quốc từ trên xuống dưới ai ai cÅ©ng thâm cảm đại đức. Liêu đế nếu lấy được Äại Tống rồi, bước kế tiếp ắt sẽ thu Äại Lý. Tệ quốc binh Ãt tướng yếu, là m sao chống chá»i được vá»›i tinh binh Äại Liêu? Tiêu đại vương cứu Äại Tống mà cÅ©ng là cứu Äại Lý, Äại Lý từ rà y hết lòng hết dạ ra sức vì đại vương thì cÅ©ng là chuyện đương nhiên thôi.
Tiêu Phong nói:
- Ta chỉ là má»™t kẻ dÅ©ng phu, chỉ vì không đà nh lòng để hai nước giao chiến, hại thương bách tÃnh, chứ đâu có công lao gì?
Vừa nói đến đây, bá»—ng thấy phÃa nam lá»a bốc lên ngút trá»i, má»™t Ä‘oà n ngưá»i tay xách nách mang, chen và o Ä‘oà n quân cùng chạy qua, ai nấy kêu la:
- Các hòa thượng chùa Thiếu Lâm cùng vô số hảo hán Ä‘ang đánh và o cá»a nam.
Lại có ngưá»i nói:
- Nam Viện Äại Vương Tiêu Phong là m loạn, hà ng nhà Tống rồi, đã giết mất hoà ng đế Äại Liêu.
Láºp tức có mấy ngưá»i Khất Äan nghiến răng trợn mắt nói:
- Gã Tiêu Phong phản quốc hà ng địch, bá»n ta háºn không được lá»™t da ăn thịt y.
Má»™t ngưá»i khác liá»n hoảng hốt há»i lại:
- Có thực là vạn tuế gia bị tên gian tặc Tiêu Phong sát hại không?
Má»™t ngưá»i liá»n đáp:
- Sao lại không thá»±c? ChÃnh mắt ta thấy gã Tiêu Phong cưỡi má»™t con ngá»±a trắng, xông đến trước mặt vạn tuế, đâm má»™t giáo từ ngá»±c vạn tuế gia suốt táºn bên kia.
Một ông già nói:
- Tên cẩu tặc Tiêu Phong đó sao vô lương tâm thế? Thế thì quả thá»±c y là ngưá»i Khất Äan hay là ngưá»i Hán?
Một hán tỠđáp:
- Nghe nói y là man tá» Nam triá»u giả là m ngưá»i Khất Äan, tên cẩu tặc đó tháºt gian ác, quả không bằng loà i cầm thú.
A Tá» nghe những ngưá»i đó nhục mạ Tiêu Phong nổi giáºn, vung roi đánh ngá»±a, tÃnh quáºt và o gã Khất Äan ở bên cạnh. Tiêu Phong vá»™i giÆ¡ tay gạt ra, lắc đầu nói nhá»:
- Cứ để cho hỠnói gì thì nói.
Ông há»i thêm:
- Có thực là các vị cao tăng chùa Thiếu Lâm đã đến rồi chăng?
Gã đệ tỠtám túi đáp:
- Xin bẩm vá»›i bang chá»§, Äoà n cô nương từ Nam Kinh Ä‘i ra gặp ngay Ngô trưởng lão cá»§a bản bang, nói là bang chá»§ vì sinh mạng cá»§a bách tÃnh Äại Tống nên nhất định khuyên Liêu đế đừng xuất quân chinh phạt nên đã bị cầm tù. Ngô trưởng lão không tin, bảo là bang chá»§ ngưá»i Liêu, lẽ nà o lại lo cho ngưá»i Tống? Y bèn lẻn và o Nam Kinh Ä‘Ãch thân nghe ngóng, thấy lá»i cá»§a Äoà n cô nương quả không sai. Ngô trưởng lão láºp tức truyá»n Thanh Trúc Lệnh cá»§a bản bang, Ä‘em hà nh vi đại nhân đại nghÄ©a cá»§a bang chá»§ truyá»n khắp anh hùng thiên hạ. Võ lâm Trung Nguyên cảm kÃch ân đức nên do các cao tăng Thiếu Lâm thống lãnh tất cả Ä‘á»u đến cứu viện bang chá»§.
Tiêu Phong nghÄ© đến năm xưa nÆ¡i Tụ Hiá»n Trang đối địch vá»›i quần hùng Trung Nguyên, giết không Ãt anh hùng hảo hán, hôm nay há» lại Ä‘i cứu mình, trong lòng không khá»i băn khoăn, lại thêm cảm kÃch. A Tá» nói:
- Tin tức do các bạn ăn mà y trong Cái Bang truyá»n ra thảo nà o nhanh đến thế! Chao ôi, há»ng rồi, tiếc quá, tiếc quá!
Äoà n Dá»± há»i lại:
- Tiếc cái gì?
A TỠđáp:
- Cái tòa Thần Má»™c Vương Äỉnh cá»§a em, đốt hương để trong đại sảnh để dụ rắn, láºp cáºp quá nên quên mang theo.
Äoà n Dá»± cưá»i nói:
- Cái thứ bà ng môn tả đạo đó, quên thì thôi, mang theo là m gì?
A TỠđáp:
- Hứ, cái gì mà bà ng môn tả đạo? Không có món bảo váºt đó, là m sao dụ được nhiá»u rắn độc đến mau như váºy, để cho tỉ phu có thể dá»… dà ng thoát thân?
Còn Ä‘ang nói chuyện đã nghe tiếng binh khà chạm nhau leng keng leng keng không dứt, dưới ánh lá»a thấy vô số Liêu binh đánh lẫn nhau. Tiêu Phong lạ lùng:
- Ồ, sao bên mình…
Äoà n Dá»± đáp:
- Äại ca, ngưá»i nà o cổ có buá»™c vải trắng là phe ta.
A TỠlấy ra một manh vải trắng đưa cho Tiêu Phong nói:
- Tỉ phu buộc và o đi.
Trong má»™t thoáng, Tiêu Phong biết là Liêu binh không phân biệt ai là bạn, ai là thù không biết phải giết ai. Äánh nhau má»™t hồi trở thà nh ngưá»i Liêu tà n sát lẫn nhau. Những ngưá»i cổ có buá»™c vải trắng chém Ä‘ao nà o, đâm mÅ©i giáo nà o cÅ©ng nhằm binh sÄ© nước Liêu. Tiêu Phong thấy ngưá»i Liêu chết nằm ngổn ngang, máu đầy mặt đất, tay cầm miếng vải mà run lên bần báºt, trong lòng nghe như có tiếng vang lên: “Ta là ngưá»i Khất Äan, không phải ngưá»i Hán! Ta là ngưá»i Khất Äan, không phải ngưá»i Hán!†Miếng vải đó ông không là m sao buá»™c lên cổ mình được.
Ngay lúc đó có tiếng kẹt kẹt vang lên, hai cánh cá»a thà nh nặng ná» từ từ mở. Äoà n Dá»± và Phạm Hoa kèm Tiêu Phong cùng chạy ra. Ngoà i thà nh dưới ánh lá»a Ä‘uốc báºp bùng, vô số ngưá»i cá»§a Cái Bang dắt ngá»±a chá» sẵn, vừa thấy Tiêu Phong xông ra láºp tức reo hò ầm ỹ:
- Kiá»u bang chá»§! Kiá»u bang chá»§!
Lá»a sáng rá»±c cả bầu trá»i, tiếng ngưá»i vang động mặt đất. Lại thấy hai con rồng lá»a uốn éo ở hai bên, má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a từ chÃnh giữa chạy thẳng đến. Ngồi trên ngá»±a là má»™t ngưá»i ăn mà y già hai tay cầm cây gáºy đánh chó, tÃn váºt cá»§a bang chá»§ Cái Bang giÆ¡ lên khá»i đầu, chÃnh là Ngô trưởng lão. Y chạy đến trước mặt Tiêu Phong, nhảy xuống ngá»±a, quì dưới đất nói:
- Ngô Trưá»ng Phong được chúng huynh đệ á»§y thác, giao đả cẩu bổng cá»§a bản bang lại cho bang chá»§. Chúng tôi quả thá»±c hồ đồ đáng chết, đầu óc lú lẩn, nghi oan cho ngưá»i ngay, khiến cho bang chá»§ phải chịu muôn và n khổ sở. Chúng tôi tháºt không bằng con heo con chó, chỉ mong bang chá»§ không chấp nhất lá»—i lầm cá»§a kẻ tiểu nhân, thương hại bá»n chúng tôi bÆ¡ vÆ¡ côi cút, không nÆ¡i nương tá»±a mà quay trở lại nháºn chức bang chá»§. Chúng tôi bị kẻ gian xúi biểu, bảo bang chá»§ là Hồ cẩu Khất Äan, quả là đáng chết. Chúng tôi đã Ä‘em tên gian đồ Toà n Quan Thanh loạn Ä‘ao phân thi để rá»a há»n cho bang chá»§ rồi.
Nói xong y đưa chiếc gáºy đánh chó cho Tiêu Phong. Tiêu Phong trong lòng chua chát nói:
- Ngô trưởng lão, tại hạ quả thá»±c là ngưá»i Khất Äan. ÄÆ°á»£c các vị trá»ng nghÄ©a đối đãi như thế, tại hạ cảm kÃch không đâu cho hết nhưng chức vị bang chá»§ quả vạn lần không dám đảm đương.
Ông vừa nói vừa đưa tay đỡ Ngô trưởng lão lên. Ngô Trưá»ng Phong thần tình hoang mang, vò đầu bứt tai ấp úng:
- Ông… ông cÅ©ng bảo ông là ngưá»i Khất Äan ư? Ông… không nháºn chức bang chá»§? Kiá»u bang chá»§, xin ông rá»™ng lượng đừng giáºn chúng tôi nữa.
Bá»—ng nghe phÃa trong thà nh tiếng trống nổi lên rồi đại đội Liêu binh xông ra. Tiêu Phong kêu lên:
- Ngô trưởng lão, chúng mình chạy Ä‘i thôi. Liêu binh dÅ©ng mãnh, nếu kết thà nh tráºn thế thì không thể nà o chống nổi.
Tiêu Phong biết rằng Cái Bang và quần hùng Trung Nguyên nhất thá»i chiếm được thượng phong, chẳng qua là do tấn công bất ngá» khiến đối phương trở tay không kịp, còn như thá»±c sá»± hai bên giao chiến thì má»™t nghìn, và i trăm nhân váºt giang hồ là m sao chống nổi vá»›i hà ng vạn quân tinh nhuệ? Huống chi nếu đã há»—n chiến rồi, hai bên tá» thương Ä‘á»u nặng như thế trái vá»›i bản ý cá»§a mình, bèn nói:
- Ngô trưởng lão, vấn đỠbang chá»§, để từ từ rồi tÃnh sau cÅ©ng chưa muá»™n. Ông mau truyá»n lệnh cho các anh em rút lui vá» hướng tây.
Ngô Trưá»ng Phong đáp:
- Vâng!
Y láºp tức truyá»n lệnh ra, bang chúng Cái Bang háºu đội đổi thà nh tiá»n đội, chạy vá» hướng tây. Chẳng bao lâu Hư Trúc Tá» cÅ©ng suất lãnh các thuá»™c hạ chư nữ cùng các dị sÄ© bảy mươi hai đảo, ba mươi sáu động đánh rốc qua để cùng nhau hợp lại. Chạy được mấy dặm, các võ sÄ© Äại Lý dưới quyá»n Ä‘iá»u động cá»§a Phó Tư Qui, Chu Äan Thần cÅ©ng chạy đến. Thế nhưng quần tăng Thiếu Lâm và quần hà o Trung Nguyên thì vẫn không thấy đâu. Chỉ nghe văng vẳng tiếng chém giết trong thà nh Nam Kinh vá»ng ra.
Tiêu Phong nói:
- Quần hà o và phái Thiếu Lâm bị kẹt lại trong thà nh rồi, mình chịu khó chỠthêm chút nữa.
Má»™t hồi sau, tiếng la ó trong thà nh cà ng thêm rầm rÄ©. Äoà n Dá»± nói:
- Äại ca đợi ở đây để tiểu đệ Ä‘i và o tiếp ứng bá»n há» chạy ra.
Chà ng liá»n dẫn võ sÄ© Äại Lý chạy trở và o thà nh Nam Kinh. Khi đó trá»i đã sáng dần, Tiêu Phong trong lòng lo lắng, không biết quần hà o Nam Kinh có thoát hiểm chăng, lại nghe sát thanh cà ng lúc cà ng lá»›n, các võ sÄ© Äại Lý quay trở và o đã lâu mà không thấy má»™t ai chạy ra được.
Một tên thám tỠCái Bang cưỡi ngựa chạy ra báo:
- Mấy nghìn quân thiết giáp Liêu binh chặn cá»a Tây rồi, võ sÄ© Äại Lý không qua nổi, mà quần hà o Trung Nguyên cÅ©ng không ra được.
Hư Trúc phất tay một cái nói:
- Linh Thứu Cung chúng ta xông và o tiếp ứng.
Y liá»n dẫn hai nghìn hảo hán các lá»™, cùng cá»u bá»™ chư nữ quay trở lại. Tiêu Phong cưỡi trên mình ngá»±a, nhìn qua hướng đông, thấy trong thà nh Nam Kinh khói bốc khắp nÆ¡i, đông má»™t ngá»n lá»a, tây má»™t ngá»n lá»a không biết há»—n loạn như thế nà o rồi. Äợi đến hÆ¡n ná»a giá», lại thêm má»™t tên thám tá» nữa chạy ra báo:
- Äoà n hoà ng gia Äại Lý và Hư Trúc Tá» tiên sinh cung Linh Thứu đã mở má»™t đưá»ng máu và o được trong thà nh rồi.
Trước đây má»—i khi có giao chiến Tiêu Phong bao giá» cÅ©ng thân tiên sÄ© tốt, lần nà y lại phải đứng ở xa xa chỉ biết sốt ruá»™t lo lắng, tháºt chịu không nổi, bèn nói:
- Äể ta Ä‘i xem!
A Tá», Má»™c Uyển Thanh, Chung Linh ba ngưá»i cùng khuyên:
- Ngưá»i Liêu phải bắt được đại ca má»›i thôi, nhất định chá»› nên mạo hiểm.
Tiêu Phong đáp:
- Không sao!
Ông giục ngá»±a chạy lên, các bang chúng Cái Bang liá»n theo sau. Äến bên ngoà i cá»a tây thà nh Nam Kinh thấy dưới chân thà nh, trên bá» thà nh cùng dưới hà o có đến mấy trăm ngưá»i chết, cả binh tướng nước Liêu lẫn bá»™ thuá»™c cá»§a Äoà n Dá»± và Hư Trúc. Cá»a thà nh còn Ä‘ang đóng há», hai tên đảo chá»§ tay cầm đại Ä‘ao, chặn ngay cá»a thà nh Ä‘ang đánh nhau vá»›i quân Liêu không cho chúng đóng cá»a lại.
Bá»—ng nghe từ phÃa nam phÃa bắc tiếng vó ngá»±a dồn dáºp, Tiêu Phong kinh hãi:
- Không xong rồi, đại đội Liêu binh Ä‘ang chia hai đưá»ng bao vây lại, chúng mình không nên chịu khốn ở nÆ¡i đây.
Ông cầm lấy má»™t cái giáo gẫy nhảy vá»t lên, chống mÅ©i giáo và o tưá»ng, mượn sức nhảy thêm lần nữa, liên tiếp mấy lần đã lên được đầu thà nh, nhìn và o bên trong, thấy trong khoảng mấy dặm vuông ở mạn tây, chá»— nà y má»™t đám, chá»— kia má»™t đám, hà o kiệt Trung Nguyên bị quân Liêu vây đánh, xem ra nÆ¡i nà o cÅ©ng chỉ ở đâu lo đấy. Quần hà o tuy võ công cao cưá»ng nhưng má»—i ngưá»i phải đánh vá»›i bảy tám, có khi mưá»i ngưá»i không chừng, má»™t hồi lâu Ä‘á»u lâm và o thế quả bất địch chúng.
Tiêu Phong đứng ở trên đầu thà nh, nhìn và o trong thà nh rồi lại nhìn ra ngoà i, thá»±c không biết phải chá»n bên nà o. Quần hà o vì cứu mình mà đến, không lẽ lại đứng giương mắt trÆ¡ trÆ¡ nhìn há» bị Liêu binh giết hại, thế nhưng nếu nhảy xuống cứu, thì là công khai chống lại nước Liêu, thà nh kẻ Liêu gian phản quốc, không những bất hiếu bất mục vá»›i tổ tông mà còn để cho muôn Ä‘á»i sỉ tiếu. Còn như chạy khá»i Nam Kinh bá» nước tị nạn, ngưá»i ngoà i chẳng qua chỉ mỉa mai “Tiêu Phong bất trung†chứ nếu quay giáo chống Liêu thì tá»™i lá»—i đối vá»›i đất nước trở thà nh cá»±c kỳ to lá»›n.
Tiêu Phong hà nh sá»± xưa nay hà o sảng thẳng thắn, quyết Ä‘oán cá»±c nhanh, bây giỠở và o thế hai mặt Ä‘á»u là đưá»ng cùng, trong má»™t thoáng đã thấy bên tưá»ng thà nh bảy tám tên võ sÄ© Khất Äan vây đánh hai nhà sư Thiếu Lâm. Má»™t nhà sư múa giá»›i Ä‘ao, miệng há»™c máu, đủ biết đã bị thương nặng, Tiêu Phong chăm chú nhìn nháºn ra đó là Huyá»n Minh, còn nhà sư kia múa thiá»n trượng hết sức há»™ vệ, chÃnh là Huyá»n Thạch. Hai tên Liêu binh múa trưá»ng Ä‘ao chém xuống Huyá»n Minh. Huyá»n Minh đã bị trá»ng thương, không đỡ nổi. Huyá»n Thạch vá»™i đảo thiá»n trượng, hất cán lên, đánh giạt hai thanh Ä‘ao ra. Chỉ nghe Huyá»n Minh kêu rú lên má»™t tiếng, vai trái đã trúng Ä‘ao. Huyá»n Thạch vá»™i tạt trượng ra đánh tên lÃnh Liêu xương gân gãy nát. Thế nhưng cÅ©ng vì thế mà ngá»±c bị trống, má»™t tên võ sÄ© Khất Äan liá»n cầm mâu đâm và o, trúng ngay bụng Huyá»n Thạch. Thiá»n trượng Huyá»n Thạch liá»n Ä‘áºp xuống, tên lÃnh kia nát đầu nhưng xem ra y cÅ©ng chỉ chết trước ông giây lát. Huyá»n Minh múa loạn thanh Ä‘ao chẳng còn chiêu số gì nữa, nước mắt chảy dà i kêu lên:
- Sư đệ! Sư đệ!
Tiêu Phong thấy thế nhiệt huyết dâng trà n, không còn nhịn thêm được nữa quát lớn:
- Tiêu Phong ở đây, muốn giết thì đến giết ta Ä‘i, chá»› có hại ngưá»i vô tá»™i.
Ông từ trên tưá»ng thà nh nhảy xuống, còn ở trên không đã đá văng hai tên lÃnh Liêu ra xa, chân vừa chấm đất đã má»™t tay chá»™p Huyá»n Minh, tay kia tiếp lấy thiá»n trượng cá»§a Huyá»n Thạch, kêu lên:
- Tại hạ cứu viện quá cháºm, tá»™i nghiệt quả là thâm trá»ng.
Ông liá»n vung thiá»n trượng hất hai tên võ sÄ© Khất Äan ra ngoà i mấy trượng. Huyá»n Thạch gượng gạo đáp:
- Chúng tôi vu oan cho cư sÄ© là ngưá»i Khất Äan, tá»™i nghiệt còn nặng hÆ¡n, thiện tai, thiện tai! Hôm nay cạn ao bèo…
Hai chữ “xuống đất†chưa nói hết đã há»™c máu, đầu ngoẹo qua tắt thở. Tiêu Phong tay đỡ Huyá»n Minh, xông qua bên trái và o nÆ¡i mấy tên võ sÄ© Äại Lý Ä‘ang bị vây. Binh tướng nước Liêu thấy Nam Viện Äại Vương thần uy lẫm lẫm xuất hiện, ai nấy khiếp đảm. Tiêu Phong vÅ© động thiá»n trượng, xa thì đâm, gần thì đánh, tuy không giết ngưá»i nhưng ai gặp phải cÅ©ng Ä‘á»u bị thương. LÃnh Liêu vá»™i và ng bá» chạy, Tiêu Phong tả xung hữu đột, trong khoảnh khắc đã tụ được hai trăm ngưá»i lại má»™t chá»—. Ông lá»›n tiếng kêu:
- Các vị chá»› có tách rá»i nhau.
Ông cùng hai trăm ngưá»i đó chạy khắp nÆ¡i, thấy đâu có ngưá»i bị vây liá»n xông đến, cứu ngưá»i ra, chẳng khác gì tuyết lăn, cà ng lúc cà ng lá»›n, đến lúc được trên nghìn ngưá»i rồi thì Liêu binh không còn ngăn cản được nữa. Sau đó Tiêu Phong cùng Hư Trúc, Äoà n Dá»± và Huyá»n Äá»™ đại sư cá»§a phái Thiếu Lâm dẫn quần hà o Trung Nguyên xông ra cá»a thà nh.
Tiêu Phong tay cầm thiá»n trượng, đứng bên cổng thà nh, nhưá»ng cho quần hà o Äại Lý, Linh Thứu và Trung Nguyên lần lượt Ä‘i ra. Binh tướng nước Liêu chỉ đứng xa xa hò hét, không ai dám xông lên tấn công. Tiêu Phong đợi cho má»i ngưá»i ra hết rồi má»›i ra sau cùng, ra khá»i cá»a thà nh quay đầu nhìn lại, thấy xác chết khắp nÆ¡i, tráºn chiến nà y chết không biết bao nhiêu ngưá»i, còn thấy hai nữ tướng cung Linh Thứu nằm gục trong đống máu rên rỉ quằn quại, ông lại quay và o chá»™p lưng hai ngưá»i đó xách chạy ra.
Bá»—ng nghe tiếng trống đánh rầm trá»i, hai đội kỵ binh theo hai bên nam bắc xông tá»›i. Tiêu Phong trông thấy mà rùng mình, hai đội nà y má»—i đội phải trên má»™t vạn ngưá»i, bên mình đánh đã lâu, ngưá»i nà o không bị thương thì cÅ©ng má»i mệt lắm rồi là m sao ngá»± địch được nữa? Ông bèn kêu lên:
- Bang chúng Cái Bang Ä‘oạn háºu, nhưá»ng ngá»±a cho các anh em bị thương chạy trước.
Những ngưá»i Cái Bang lá»›n tiếng đáp ứng, lục tục xuống ngá»±a. Tiêu Phong lại quát:
- Kết thà nh Äả Cẩu Äại Tráºn.
Bang chúng Cái Bang miệng Ä‘á»c bà i “Liên Hoa Lạc,†sắp thà nh má»™t bức tưá»ng ngưá»i. Tiêu Phong hô tiếp:
- Huyá»n Äá»™ đại sư, nhị đệ, tam đệ, mau mau suất lãnh các bằng hữu rút lui vá» hướng tây để cho Cái Bang Ä‘i sau chặn đưá»ng.
Mặt trá»i lúc ấy vừa má»›i lên, chiếu và o lưỡi Ä‘ao mÅ©i giáo quân Liêu lấp loáng, hà ng vạn vó ngá»±a nhịp trên mặt đất khiến cho núi đồi rung chuyển. Hư Trúc và Äoà n Dá»± thấy thế cá»§a quân Liêu, biết Äả Cẩu Äại Tráºn cá»§a Cái Bang không thể nà o ngăn chặn nổi, liá»n đứng hai bên Tiêu Phong nói:
- Äại ca, anh em mình kết nghÄ©a, có nạn cùng chịu, sống chết bên nhau.
Tiêu Phong đáp:
- Váºy các ngươi mau bản bản bá»™ nhân mã rút lui trước Ä‘i.
Hư Trúc, Äoà n Dá»± láºp tức truyá»n lệnh. Thế nhưng bá»™ thuá»™c Linh Thứu Cung nhất định không bá» chá»§ nhân ở lại, tướng sÄ© Äại Lý cÅ©ng không chịu để hoà ng đế ở nÆ¡i hiểm địa, bá» chạy lấy mình. Trước mắt thấy quân Liêu má»—i lúc má»™t gần, tên bắn rÆ¡i chỉ còn cách bá»n Tiêu Phong chừng mươi trượng, Huyá»n Äá»™ vốn dÄ© đã dẫn quần hà o Trung Nguyên chạy được má»™t quãng, lúc nà y thấy tình hình hung hiểm, lại có mấy chục ngưá»i quay trở lại trợ chiến.
Tiêu Phong bụng ngầm than khổ, nghÄ© thầm: “Những ngưá»i nà y ai nấy võ công cao cưá»ng nhưng tụ táºp má»™t nÆ¡i cÅ©ng chỉ là má»™t bầy ô hợp, không theo binh pháp bố trà thì đánh sao lại quân Liêu? Ta có chết cÅ©ng chẳng há» chi, nhưng tất cả má»i ngưá»i sẽ Ä‘á»u chết bên ngoà i thà nh Nam Kinh nà y, thế má»›i… thế má»›i…â€
Còn Ä‘ang chưa biết tÃnh sao, đột nhiên trong đại quân Liêu phèng la rầm rÄ©, chÃnh là tiếng chiêng thu quân. Äám quân Liêu Ä‘ang hùng hổ phóng tá»›i nghe tiếng phèng la, vá»™i và ng chuyển đầu ngá»±a, háºu đội biến thà nh tiá»n đội, chia ra hai hướng nam bắc quay trở vá». Tiêu Phong ngạc nhiên không hiểu vì lý do gì, chỉ thấy phÃa sau Ä‘oà n quân tiếng hò reo rầm rÄ©, bụi bay mù mịt, dưá»ng như có quân mã Ä‘ang tấn công và o háºu diện, lại cà ng kỳ quái: “Sao phÃa sau quân Liêu lại có binh mã, không lẽ có kẻ nà o nổi loạn hay sao? Hoà ng thượng trước mặt sau lưng Ä‘á»u thụ địch, e rằng có chuyện không hay.†Ông thấy quân Liêu bị khốn láºp tức nghÄ© đến an nguy cá»§a Gia Luáºt Hồng CÆ¡.
Tiêu Phong nhảy lên lưng ngá»±a, nhìn qua tráºn thế quân Liêu, thấy khắp nÆ¡i cá» trắng phất phá»›i, tên bắn như mưa rà o, quân Liêu lả tả rÆ¡i xuống ngá»±a. Tiêu Phong láºp tức hiểu ra: “À, các bằng hữu cá»§a bá»™ tá»™c Nữ Chân đã đến rồi đây, không biết vì sao há» lại biết tin?â€
Ngưá»i Nữ Chân tiá»…n pháp tháºt thần kỳ, lại thêm dÅ©ng mãnh, cứ má»™t trăm ngưá»i thà nh má»™t tiểu đội, nằm nép qua má»™t bên ngá»±a, hò hét vang rá»n xông và o xung sát, trong chốc lát đã là m loạn thế tráºn cá»§a quân Liêu. Ngưá»i Nữ Chân tuy nhân số không đông nhưng dÅ©ng mãnh thiện chiến, lại tấn công bất ngá» nên viên chỉ huy quân Liêu thấy tình hình bất lợi, sợ nhân mã cá»§a Tiêu Phong tấn công phÃa trước vá»™i và ng thu binh rút lui và o trong thà nh.
Phạm Hoa là đại tư mã cá»§a Äại Lý, tinh thông binh pháp, thấy có thể khai thác cÆ¡ há»™i vá»™i và ng bẩm vá»›i Tiêu Phong:
- Tiêu đại vương, mình nên mau mau xung sát, bây giá» chÃnh là lương cÆ¡ để phá giặc.
Tiêu Phong lắc đầu. Phạm Hoa lại nói:
- NÆ¡i đây còn cách Nhạn Môn Quan rất xa, nếu không thừa cÆ¡ phá tan quân Liêu thì sẽ để lại háºu hoạn. Quân địch đông, quân ta Ãt thá»±c khó mà rút lui cho an toà n được.
Tiêu Phong lại lắc đầu. Phạm Hoa không hiểu tại sao, nghÄ© thầm: “Tiêu đại vương không muốn Ä‘uổi táºn sát tuyệt, không lẽ còn muốn giữ lại chút tình trước đây vá»›i Liêu đế chăng?â€
Trong đám khói bụi mù mịt, má»™t Ä‘oà n ngưá»i Nữ Chân kẻ thì cởi trần thân trên, kẻ thì khoác da thú, cưỡi ngá»±a xông tá»›i chém giết, tên ná» bắn vèo vèo không để sót má»™t ai. Khoảng hÆ¡n má»™t nghìn quân Liêu Ä‘i sau cùng không kịp và o thà nh Ä‘á»u bị ngưá»i Nữ Chân bắn chết nằm gục dưới chân thà nh.
Ngưá»i Nữ Chân cạo sạch tóc phÃa trước trán, đằng sau tết thà nh Ä‘uôi sam, ai nấy mặt mà y dữ tợn, ngưá»i đầy máu, bắn chết địch thá»§ rồi liá»n vung dao chặt luôn thá»§ cấp, Ä‘eo và o lưng, có ngưá»i Ä‘eo đến hÆ¡n chục cái đầu lâu. Quần hà o ở trên giang hồ từng chứng kiến xung sát đã nhiá»u nhưng hung ác tà n nhẫn cá»§a những ngưá»i man rợ nà y bây giá» má»›i thấy lần đầu, không ai là không kinh hãi.
Má»™t gã thợ săn cao lá»›n đứng trên mình ngá»±a, lá»›n tiếng gá»i:
- Tiêu đại ca, Tiêu đại ca, Hoà n Nhan A Cốt Äả đến giúp đại ca đây.
Tiêu Phong phóng ngá»±a chạy vụt lên, hai ngưá»i bốn bà n tay nắm chặt lấy nhau. A Cốt Äả vui mừng nói:
- Tiêu đại ca, hôm đó đại ca không từ biệt mà đi mất khiến cho huynh đệ ngà y ngà y thương nhá»›, vá» sau nghe thám tá» nói Tiêu đại ca là m quan to bên nước Liêu, cÅ©ng yên tâm. Có Ä‘iá»u ngưá»i Liêu giảo hoạt, đại ca là m quan e không được lâu bá»n. Quả nhiên hôm trước nghe báo đại ca bị tên hoà ng đế chó má kia giam tại trong ngục, huynh đệ vá»™i Ä‘em binh mã tá»›i cứu, may quá ca ca không chết cÅ©ng không bị thương, huynh đệ vui mừng lắm.
Tiêu Phong đáp:
- Äa tạ ngưá»i anh em tá»›i cứu.
Nói chưa dứt câu, trên đầu thà nh tên bắn xuống như mưa nhưng hai ngưá»i đứng khá xa nên tên không thể bắn tá»›i được. A Cốt Äả giáºn dữ nói:
- Äồ Khất Äan chó má! Ta Ä‘ang cùng ca ca nói chuyện lại dám phá đám.
Y giương cung lên, vèo vèo vèo từ chân thà nh bắn luôn ba mÅ©i tên, chỉ nghe ba tiếng kêu thảm thiết, ba tên Liêu binh trúng tiá»…n, từ bên trên lá»™n nhà o xuống. Liêu binh bắn không tá»›i y trong khi y dùng cung cứng tên dà i bắn được xa hÆ¡n, ba phát trúng cả ba. Trên đầu thà nh lÃnh Liêu kêu la rầm rÄ©, vá»™i và ng lấy cung vỠđưa khiên ra đỡ. Chỉ nghe trong thà nh tiếng trống đánh thùng thùng, thì ra quân Liêu đã táºp hợp binh lÃnh, kiểm Ä‘iểm tướng sÄ©.
A Cốt Äả lá»›n tiếng nói:
- Bầy sói nghe đây! Bá»n chó má Khất Äan Ä‘ang tÃnh chui ra khá»i cái lá»— chó đó, mình xông và o giết chúng má»™t mẻ nữa cho sướng tay.
Ngưá»i Nữ Chân lá»›n tiếng reo hò tưởng chừng như hà ng vạn con thú cùng tru lên. Tiêu Phong nghÄ© bụng nếu hai bên đánh tráºn nà y, tá» thương ắt là rất nặng vá»™i can:
- Huynh đệ, ngươi tá»›i cứu ta, lúc nà y ta đã thoát hiểm rồi, còn đánh nữa là m gì? Hai anh em ta lâu ngà y không gặp, Ä‘i tìm chá»— nà o an tÄ©nh uống má»™t tráºn cho túy lúy xem nà o.
Hoà n Nhan A Cốt Äả nói:
- Nếu đại ca đã nói thế thì thôi mình đi.
Chỉ thấy cá»a thà nh mở toang, má»™t đội thiết giáp quân Liêu cưỡi ngá»±a phóng ra. A Cốt Äả cất tiếng chá»i:
- Giết cho sạch bá»n Khất Äan chó má.
Y lắp tên giương cung bắn vụt ra, trúng ngay mặt tên Ä‘i đầu, láºp tức ngã xuống ngá»±a. Những ngưá»i Nữ Chân còn lại cÅ©ng bắn ra, bắn phát nà o cÅ©ng trúng mặt ngưá»i Liêu. Những ngưá»i đó tiá»…n pháp rất tinh xảo, đầu mÅ©i tên lại tẩm thuốc độc, ngưá»i trúng tên không kip há»± lên tiếng nà o đã lăn ra chết ngay, chỉ phút chốc đã có đến mấy trăm ngưá»i chết, ngưá»i ngá»±a khôi giáp chất thà nh má»™t cái gò nhá», chặn mất cá»a ra. Những ngưá»i Liêu còn lại sợ đến hết hồn vá»™i đóng chặt cá»a thà nh không dám ra thêm nữa.
Hoà n Nhan A Cốt Äả liá»n suất lãnh ngưá»i trong bá»™ tá»™c mình dưới chân thà nh diệu võ dương uy, to mồm chá»i rá»§a. Tiêu Phong nói:
- Huynh đệ, thôi mình đi.
A Cốt Äả đáp:
- ÄÆ°á»£c!
Y chỉ tay lên thà nh chá»i:
- Bá»n chó Khất Äan nghe đây, may cho các ngươi không đụng tá»›i má»™t sợi lông măng cá»§a Tiêu đại ca nên hôm nay tha cho khá»i chết. Nếu không ta đã phá thà nh bắt bá»n chó chúng bay từng đứa má»™t ra bắn bá».
Sau đó y cùng Tiêu Phong cưỡi ngá»±a song song Ä‘i vá» hướng tây, Ä‘i hÆ¡n chục dặm đến má»™t ngá»n đồi. A Cốt Äả nhảy xuống ngá»±a, từ bên yên ngá»±a lấy ra má»™t túi rượu đưa cho Tiêu Phong nói:
- Ca ca, uống rượu.
Tiêu Phong cầm lấy, uống ừng á»±c má»™t hÆ¡i hết ná»a bình rồi giao lại cho A Cốt Äả. A Cốt Äả uống sạch chá»— còn lại nói:
- Ca ca, chi bằng ca ca theo huynh đệ đến núi Trưá»ng Bạch, săn bắn uống rượu, tiêu dao khoái hoạt.
Tiêu Phong biết rõ tÃnh khà Gia Luáºt Hồng CÆ¡, hôm nay bị A Cốt Äả đánh thua má»™t tráºn ở Nam Kinh lại lên tiếng nhục mạ, tháºt là mất mặt, ắt sẽ không bá» qua, thể nà o cÅ©ng Ä‘em binh sang đánh. Ngưá»i Nữ Chân tuy dÅ©ng mãnh tháºt nhưng dẫu sao cÅ©ng Ãt ngưá»i, thắng bại thá»±c không thể biết trước chi bằng không đánh nhau là hÆ¡n. Ông nghÄ© đến hồi trước ở núi Trưá»ng Bạch, ngoà i việc trị thương cho A Tá» ra không phải lo nghÄ© gì, cÅ©ng chẳng tranh danh Ä‘oạt lợi vá»›i ai, nếu từ nay ở vá»›i ngưá»i Nữ Chân thì sẽ tránh được bao nhiêu phiá»n nhiá»…u bèn nói:
- Huynh đệ, những anh hùng hà o kiệt từ Trung Nguyên đến đây cÅ©ng Ä‘á»u vì cứu ta mà ra, để ta tiá»…n hỠđến Nhạn Môn Quan rồi sẽ cùng ngưá»i anh em gặp lại.
A Cốt Äả mừng rỡ đáp:
- Bá»n man tá» Trung Nguyên xà xa xà xô phần nhiá»u không phải ngưá»i tốt, ta cÅ©ng chẳng muốn gặp há» là m chi.
Nói xong dẫn tất cả tá»™c nhân chạy vá» hướng bắc. Quần hà o Trung Nguyên thấy những ngưá»i Nữ Chân đó đến Ä‘i nhanh như gió thoảng, cá»±c kỳ táo tợn nghÄ© thầm: “Bá»n ngưá»i Phiên nà y còn ghê gá»›m hÆ¡n cả bá» Liêu cẩu, cÅ©ng may há» là bằng hữu cá»§a Kiá»u bang chá»§, nếu không thì nguy to.â€
Các lá»™ nhân mã dần dần tụ lại má»™t chá»—, bà n tán xôn xao vá» tráºn ác chiến dưới thà nh Nam Kinh má»›i rồi. Tiêu Phong cúi rạp táºn đất nói:
- Äa tạ các vị đại nhân đại nghÄ©a, không nhá»› chuyện ác cÅ© cá»§a Tiêu má»—, nghỉn dăm bôn ba đến cứu, ân đức nà y Tiêu má»— mãi mãi không thể nà o báo Ä‘á»n nổi.
Huyá»n Äá»™ nói:
- Kiá»u bang chá»§ nói thế là thế nà o? Những chuyện ngà y trước cÅ©ng Ä‘á»u vì hiểu lầm mà sinh ra cá»› sá»±, võ lâm đồng đạo gặp nạn tương trợ cÅ©ng là chuyện đương nhiên. Huống chi Kiá»u bang chá»§ không ná» sinh tá» an nguy, từ bá» vinh hoa phú quà cÅ©ng chỉ vì sinh linh bách tÃnh Trung Nguyên, nhân đức ấy thấm nhuần thiên hạ, chúng tôi phải cảm Æ¡n Kiá»u bang chá»§ má»›i phải.
Phạm Hoa lớn tiếng nói:
- Chúng vị anh hùng, tại hạ xem xét binh thế quân Liêu, e rằng há» chưa chịu thua đâu, thể nà o cÅ©ng truy kÃch, không biết các vị có cao kiến gì không?
Quần hùng đồng thanh đáp ứng:
- Chúng tôi quyết cùng bá»n Liêu binh má»™t tráºn sống mái, há lại sợ chúng hay sao?
Phạm Hoa nói:
- Bên địch nhiá»u, bên ta Ãt, giao phong trên đồng bằng chúng ta quả tháºt bất lợi. Theo ý kiến tại hạ chúng mình nên lui vá» hướng tây, má»™t là gần vá»›i nÆ¡i quân Tống trú đóng, có gì tiếp ứng lẫn nhau, hai nữa quân địch Ä‘uổi cà ng xa nhân số cà ng giảm Ä‘i, chúng ta có thể thừa cÆ¡ phản kÃch.
Quần hà o ai nấy khen phải. Sau đó Hư Trúc dẫn bá»™ thuá»™c cung Linh Thứu Ä‘i thà nh má»™t toán, Äoà n Dá»± dẫn binh mã Äại Lý Ä‘i má»™t toán khác, còn Huyá»n Äá»™ dẫn quần hà o Trung Nguyên thà nh toán thứ ba, còn Tiêu Phong cùng bang chúng Cái Bang Ä‘oạn háºu. Bốn lá»™ nhân mã, má»—i Ä‘oà n cách nhau chừng và i ba dặm, thám tá» cưỡi ngá»±a chạy tá»›i chạy lui truyá»n tin, nếu có quân địch sẽ cứu ứng lẫn nhau. Äi suốt ngà y hôm đó, buổi chiá»u ở nÆ¡i sÆ¡n dã nghỉ ngÆ¡i, đến tối cÅ©ng không thấy quân Liêu Ä‘uổi tá»›i ai nấy má»›i yên tâm.
Sáng sá»›m hôm sau má»i ngưá»i lại lên đưá»ng, Tiêu Phong há»i A Tá»:
- Vị Du quân kia có còn ở cung Linh Thứu nữa hay không?
A TỠbĩu môi nói:
- Ai mà biết? Chắc là còn, y mù hai mắt, là m sao xuống núi được?
Nghe giá»ng nà ng dưá»ng như chẳng há» quan tâm đến y. Hôm đó cả bá»n đến Bạch Lạc Bảo dưới chân NgÅ© Äà i SÆ¡n, đà o hố nấu cÆ¡m. Äi đến đâu Phạm Hoa cÅ©ng cắt đặt ngưá»i mai phục khắp nÆ¡i, chặt cầu ngăn đưá»ng, để kéo dà i thì giá» Liêu binh truy kÃch. Äến ngà y thứ ba, bá»—ng thấy phÃa đông khói phân sói(50.1) bay thẳng vút lên, chÃnh là tÃn hiệu quân Liêu Ä‘ang Ä‘uổi theo. Quần hà o ai nấy giáºt mình, những hà o kiệt trẻ tuổi đã toan quay lại trợ giúp những tiểu đội mai phục dá»c đưá»ng, nhưng bị Huyá»n Äá»™, Phạm Hoa ngăn trở.
Äến chiá»u hôm đó, quần hà o nghỉ lại má»™t triá»n núi. Ngá»§ đến ná»a đêm, bá»—ng có ngưá»i kinh hoà ng kêu lên khiến ai nấy tỉnh dáºy, thấy phương bắc đỠrá»±c cả má»™t góc. Tiêu Phong và Phạm Hoa hai ngưá»i nhìn nhau, trong bụng thầm biết hẳn là có chuyện chẳng là nh. Phạm Hoa nói nhá»:
- Tiêu đại vương nghĩ có phải quân Liêu đi vòng qua giáp công chăng?
Tiêu Phong gáºt đầu. Phạm Hoa nói:
- Lá»a lá»›n thế, không biết đốt mất bao nhiêu nhà cá»§a dân chúng? Than ôi!
Tiêu Phong không muốn kể xấu Gia Luáºt Hồng CÆ¡ nhưng biết ngay lần nà y bị thua dưới tay ngưá»i Nữ Chân, bao nhiêu tức tối trong lòng trút lên đầu bách tÃnh, trên đưá»ng tiến quân tây chinh, gặp ai giết nấy, nhà cá»a đốt sạch.
Lá»a cháy mãi tá»›i khi trá»i sáng cÅ©ng chưa tắt. Äến trưa hôm đó, phương nam cÅ©ng có lá»a bốc lên, dưới ánh nắng chang chang không thấy lá»a mà chỉ thấy khói mù mịt bốc lên táºn mây. Äoà n cá»§a Huyá»n Äá»™ vốn dÄ© Ä‘i đầu thấy phương nam lá»a bốc cao như thế liá»n gò cương đứng lại bên đưá»ng đợi Tiêu Phong tá»›i nÆ¡i bèn há»i:
- Kiá»u bang chá»§, quân Liêu chia ba mặt tấn công, Nhạn Môn Quan liệu có giữ nổi không? Ta đã liên tiếp sai ngưá»i chạy đến báo tin nhưng thống soái giữ ải nhu nhược, không dám phát binh sợ không chống nổi thiết kỵ Liêu binh.
Tiêu Phong không biết phải trả lá»i thế nà o, Huyá»n Äá»™ lại tiếp:
- Xem ra chỉ có ngưá»i Nữ Chân là có thể chống lại quân Liêu, trong tương lai nếu như Äại Tống liên thá»§ vá»›i Nữ Chân, nam bắc giáp công thì may ra sẽ khiến cho thiết kỵ Khất Äan không tiến xuống nam thôi.
Tiêu Phong hiểu ý ông ta muốn mình tìm cách liên lạc vá»›i thá»§ lãnh Nữ Chân Hoà n Nhan A Cốt Äả nhưng nghÄ© mình vốn là ngưá»i Khất Äan, là m sao có thể cấu kết ngoại địch đánh lại nước mình. Ông đột nhiên nhá»› ra há»i lại:
- Huyá»n Äá»™ đại sư, phụ thân tôi ở quà bảo sát có bình an không?
Huyá»n Äá»™ ngạc nhiên nói:
- Lệnh tôn qui y tam bảo, thanh tu ở háºu viện chùa Thiếu Lâm, trước khi Ä‘i Nam Kinh chúng tôi không gặp lệnh tôn để khá»i là m động lòng trần cá»§a ngưá»i.
Tiêu Phong nói:
- Tại hạ quả là muốn gặp gia gia, há»i ông má»™t câu.
Huyá»n Äá»™ “ồ†lên má»™t tiếng. Tiêu Phong nói:
- Tại hạ muốn thỉnh vấn lão nhân gia. Nếu như quân Liêu tiến đánh chùa Thiếu Lâm, thì phải xỠtrà thế nà o?
Huyá»n Äá»™ đáp:
- Thì phải hết sức kháng địch, hộ tự vệ pháp, còn gì khác nữa?
Tiêu Phong nói:
- Thế nhưng cha tôi là ngưá»i Khất Äan là m sao có thể bảo ông ta vì ngưá»i Hán mà giết ngưá»i Khất Äan cho được?
Huyá»n Äá»™ trầm ngâm rồi nói:
- Thì ra bang chá»§ quả thá»±c là ngưá»i Khất Äan. Bá» chá»— tối ra chá»— sáng, quả là đáng kÃnh đáng phục.
Tiêu Phong nói:
- Äại sư là ngưá»i Hán thì nói Hán là sáng, Khất Äan là tối. Thế nhưng ngưá»i Khất Äan chúng tôi thì lại bảo Äại Liêu là sáng, Äại Tống là tối. NghÄ© đến tổ tông ngưá»i Liêu chúng tôi bị ngưá»i Yết(50.2) tà n sát, bị ngưá»i Tiên Ti hiếp đáp, chạy đông chạy tây, khổ không kể đâu cho hết. Thá»i nhà Äại ÄÆ°á»ng, võ công ngưá»i Hán các ông cá»±c thịnh, giết không biết bao nhiêu dÅ©ng sÄ© Khất Äan, bắt bao nhiêu đà n bà con gái Khất Äan. Äến bây giá» ngưá»i Hán võ công không được như cÅ© thì ngưá»i Khất Äan lại quay trở lại tấn công ngưá»i Hán. Cứ như thế giết qua giết lại không biết đến bao giá» má»›i thôi?
Huyá»n Äá»™ lặng thinh, qua má»™t lúc má»›i niệm:
- A Di Äà Pháºt! A Di Äà Pháºt!
Äoà n Dá»± giục ngá»±a chạy đến, chỉ nghe được phần sau cá»§a câu chuyện giữa hai ngưá»i bèn ngâm nga:
Lá»a hồng kia chá»a tắt,
Chinh chiến hẳn chưa nguôi.
Tráng sĩ giỠđây đã thác rồi,
Ngá»ng đầu tiếng ngá»±a hà bi ai.
SÄ© tốt phÆ¡i thây ngá»n cá»,
Tướng quân trÆ¡ trá»i má»™t ngưá»i.
Kên kên rỉa xác nơi đồng nội,
Cà nh khô vất vưởng ruột tanh hôi.
Than ôi!
Xưa nay binh lá»a là hung khÃ,
Thánh nhân chẳng đặng mới dùng thôi.(50.3)
Tiêu Phong khen ngợi:
- “Xưa nay binh lá»a là hung khÃ, Thánh nhân chẳng đặng má»›i dùng thôi.†Hiá»n đệ, ngươi là m thÆ¡ hay tháºt.
Äoà n Dá»± đáp:
- Không phải thÆ¡ đệ là m đâu, đó là cá»§a đại thi nhân Lý Bạch Ä‘á»i ÄÆ°á»ng đó.
Tiêu Phong nói:
- Ta ở đây cÅ©ng nghe ngưá»i trong bá»™ tá»™c hát má»™t khúc như vầy.
Nói xong ông cao giá»ng hát:
Núi Kỳ Liên đã mất rồi,
Trâu bò gia súc mệt nhoà i kiếm ăn.
Gò Yên Chi cũng mất tăm,
Äà n bà con gái hom hem gầy mòn.(50.4)
Ông trung khà sung túc, tiếng hát vang vang mãi táºn xa nhưng giá»ng đầy vẻ thê lương. Äoà n Dá»± gáºt đầu:
- Äó là điệu hát cá»§a ngưá»i Hung Nô. Năm xưa Hán Võ Äế chinh phạt Hung Nô, cướp mất má»™t phần lá»›n đất Ä‘ai cá»§a há», ngưá»i Hung Nô khốn khổ đáng thương, chắc hẳn tiếng hát vẫn còn truyá»n đến táºn ngà y nay.
Tiêu Phong đáp:
- Tổ tiên ngưá»i Khất Äan chúng ta thá»i đó cÅ©ng khổ chẳng khác gì ngưá»i Hung Nô.
Huyá»n Äá»™ thở dà i má»™t tiếng nói:
- Chỉ khi nà o tất cả vua chúa tướng lãnh trong thiên hạ Ä‘á»u sùng tÃn Pháºt pháp, giữ lòng từ bi thì lúc đó má»›i hết được cái thảm cảnh chiến tranh.
Tiêu Phong đáp:
- Không biết đến năm nà o tháng nà o mới có được một thế giới thái bình như thế.
Cả Ä‘oà n ngưá»i tiếp tục Ä‘i vá» hướng tây, thấy ba phÃa đông nam bắc chá»— nà o cÅ©ng lá»a đỠrá»±c, suốt đêm chưa tắt, quân Liêu vẫn đốt phá chém giết Ä‘uổi theo. Quần hùng trong dạ ai ai cÅ©ng phẫn ná»™, luôn mồm chá»i rá»§a, nguyện cùng quân địch má»™t tráºn tá» chiến. Phạm Hoa nói:
- Quân Liêu cà ng Ä‘uổi cà ng gần, cuối cùng rồi mình sẽ và o cảnh lui cÅ©ng không xong. Theo ý kiến cá»§a huynh đệ, chi bằng chúng ta phân tán ra khắp nÆ¡i khiến bá»n chúng không biết hướng nà o mà đuổi.
Ngô Trưá»ng Phong lá»›n tiếng nói:
- Thế thì có khác gì chịu thua? Phạm tư mã, ông chá»› có là m tăng khà thế địch mà là m giảm uy phong mình, thắng cÅ©ng được mà thua cÅ©ng được, nhất quyết phải cùng bá»n Liêu cẩu kia má»™t mất má»™t còn.
Còn Ä‘ang nói chuyện đột nhiên nghe vút má»™t tiếng, má»™t mÅ©i vÅ© tiá»…n từ góc đông nam bắn tá»›i, má»™t bang chúng Cái Bang trúng tên ngã xuống, kế đó từ sau núi má»™t đội Liêu binh hò hét xông ra. Toán quân đột kÃch đó chừng độ năm trăm tên, vượt qua những ngưá»i Ä‘oạn háºu, chạy má»™t mạch theo đưá»ng tắt tấn công ngang hông. Ngô Trưá»ng Phong gà o lên:
- Giết!
Y xông lên trước tiên. Quần hùng nén giáºn đã lâu, ai nấy hết sức chiến đấu, ngưá»i đã đông hÆ¡n lại ai nấy võ nghệ cao cưá»ng, vừa la hét vừa chém giết thế như chặt dưa tà n sát quân Liêu, chỉ chừng ná»a giá» hÆ¡n năm trăm lÃnh Liêu đã bị giết không còn má»™t mống. Äá»™ hÆ¡n chục tên trèo núi bá» trốn nhưng Ä‘á»u bị những hà o kiệt khinh công cao cưá»ng Ä‘uổi theo giết nốt.
Quần hà o đánh thắng má»™t tráºn, reo hò vang dá»™i, tinh thần phấn chấn. Phạm Hoa len lén thương nghị vá»›i Huyá»n Äá»™, Hư Trúc, Äoà n Dá»±:
- Chúng ta chỉ má»›i thắng được má»™t đội nhá» quân Liêu, má»™t tráºn đánh rồi, đại quân Liêu sẽ đến ngay, mình mau chạy vá» hướng tây.
Nói chưa dứt lá»i đã nghe phÃa đông có tiếng ầm ầm vá»ng đến. Quần hà o cùng quay sang thấy bụi bay mù mịt như má»™t đám mây Ä‘ang bốc lên che cả bầu trá»i. Chỉ trong khoảnh khắc, ai nấy mặt mà y bần thần, không nói năng gì nữa, nghe tiếng rầm rầm chẳng khác gì sấm động truyá»n từ xa, hiển nhiên đại đội binh mã Ä‘ang kéo tá»›i, không biết bao nhiêu vạn ngưá»i.
Quần hà o đã từng chứng kiến chém giết nhiá»u lần nhưng đại quân tiến như thế nà y thì chưa từng nghe, so vá»›i cuá»™c chiến ngoà i thà nh Nam Kinh quân Liêu đông không biết gấp bao nhiêu lần. Ai nấy tuy Ä‘á»u là những tráng sÄ© lá»›n máºt nhưng thấy quân uy chấn động đất trá»i Ä‘á»u không khá»i khiếp vÃa, toát mồ hôi lạnh.
Phạm Hoa kêu lớn:
- Chúng vị huynh đệ, địch nhân thế lá»›n, chết chỉ uổng mạng. Núi xanh vẫn còn đó, Không sợ thiếu cá»§i Ä‘un. Hôm nay chúng ta tạm nhưá»ng chúng rồi tìm cách phản kÃch sau.
Quần hà o láºp tức lên ngá»±a, chạy vá» hướng tây nhưng tiếng rầm rầm vẫn Ä‘uổi theo không ngá»›t. Tối hôm đó má»i ngưá»i không nghỉ ngÆ¡i, má»—i lúc thấy má»™t gần Nhạn Môn Quan nên cà ng ra roi, biết rằng nếu qua được cá»a ải rồi, cố găng thá»§ ngá»±, quân địch tuy đông nhưng phá được cá»a quan cÅ©ng không phải dá»….
Trên đưá»ng ngá»±a liên tiếp ngã lăn ra chết, ngưá»i thì thi triển khinh công, kẻ thì hai ngưá»i cưỡi chung má»™t con. Chạy đến khi trá»i sáng thì chỉ còn cách Nhạn Môn Quan chừng mươi dặm, ai nấy lúc ấy má»›i yên tâm, xuống ngá»±a cầm cương cháºm rãi Ä‘i bá»™ để cho con váºt lấy lại sức. Thế nhưng tiếng rầm rầm cá»§a binh mã Ä‘uổi theo đằng sau thì vẫn còn, má»—i lúc má»™t thêm vang dá»™i.
Tiêu Phong từ sÆ¡n lãnh trở xuống sưá»n núi bất chợt thấy má»™t tảng đá lá»›n không khá»i giáºt mình nghÄ© thầm: Năm xưa Huyá»n Từ phương trượng, Uông bang chá»§ đã thống lãnh quần hà o Trung Nguyên, phục kÃch cha ta, giết chết mẹ ta cùng không Ãt võ sÄ© Khất Äan cÅ©ng là ở chá»— nà y. Ông nghiêng đầu nhìn thấy tên vách núi vẫn còn dấu búa bạt chữ Ä‘i, chÃnh là nÆ¡i Huyá»n Từ xóa bá» tá»± tÃch cá»§a Tiêu Viá»…n SÆ¡n.
Tiêu Phong cháºm rãi quay đầu lại, thấy bên cạnh thạch bÃch có má»™t cây hoa, tai còn văng vẳng nghe tiếng A Châu nấp sau cây nà y nói:
- Kiá»u đại gia, ông còn đánh nữa, chắc ngá»n núi nà y cÅ©ng sẽ đổ mất thôi.
Ông ngơ ngẩn, mấy câu nói nhu mì của A Châu vẫn còn vang vang trong đầu:
- Thiếp… thiếp… ở đây chỠđại gia đã năm ngà y năm đêm, chỉ sợ ông không đến. Ông… ông quả nhiên đến rồi, nhá» trá»i phù há»™ nên ông vẫn khá»e mạnh bình thưá»ng.
Tiêu Phong nước mắt ròng ròng, Ä‘i đến bên cạnh, giÆ¡ tay xoa xoa thân cây thấy nay đã cao hÆ¡n khi ông gặp lại A Châu nhiá»u, nhất thá»i trong lòng thương cảm quên hết cả má»i sá»± chung quanh. Bá»—ng nghe có tiếng lảnh lót gá»i:
- Tỉ phu! Mau chạy thôi! Chạy thôi!
A Tá» chạy đến nắm áo Tiêu Phong. Tiêu Phong ngẩng đầu nhìn thấy ở xa xa đông nam bắc ba mặt trưá»ng mâu quân Liêu chÄ©a lên trá»i tua tá»§a như rừng, hiển nhiên Ä‘ang vây mình lại. Tiêu Phong gáºt đầu nói:
- ÄÆ°á»£c, mình lui và o trong Nhạn Môn Quan rồi tÃnh sau.
Khi đó quần hà o đã tụ táºp ở trước cá»a ải rồi. Tiêu Phong và A Tá» cưỡi ngá»±a song song chạy đến nhưng cá»a vẫn đóng chặt. Trên cá»a quan má»™t viên quan ngưá»i Tống đứng trên đầu thà nh, lá»›n tiếng nói:
- Phụng mệnh Trương tướng quân chỉ huy sứ trấn thá»§ Nhạn Môn Quan có ra lệnh rằng: Các ngươi nếu là bách tÃnh Trung Nguyên thì được nháºp quan nhưng không biết có cấu kết vá»›i quân Liêu là m gian tế hay không, thà nh thá» các ngươi vứt binh khà xuống để tra xét từng ngưá»i. Nếu trên ngưá»i không có dấu quân khÃ, Trương tướng quân sẽ khai ân, để cho các ngươi và o trong ải.
Câu nói vừa dứt, quần hà o liá»n nhao nhao lên. Có ngưá»i nói:
- Bá»n ta nghìn dặm bôn ba, hết sức chống vá»›i quân Liêu, sao lại nghi là m gian tế là thế nà o?
Có ngưá»i nói:
- Bá»n ta mang theo binh khà là để giúp tướng quân kháng Liêu. Nếu như không có binh khà trong tay thì là m sao đánh vá»›i quân Liêu được?
Gặp ngưá»i tÃnh tình nóng nảy táo tợn liá»n chá»i ngay:
- Mẹ ngươi chứ, không mở cho ông và o hả? Tất cả tấn công và o bây giá».
Huyá»n Äá»™ vá»™i và ng ngăn lại, quay sang gã quan quân nói:
- Phiá»n các hạ bẩm lại vá»›i Trương tướng quân. Chúng tôi Ä‘á»u là bách tÃnh trung nghÄ©a cá»§a Äại Tống. Äịch quân chá»›p mắt sẽ đến ngay, nếu còn tra xét thì sẽ mất thá»i giá», khi đó cá»a mở ra sẽ rất nguy hiểm.
Gã quan quân đã nghe có tiếng ngưá»i chá»i rá»§a, lại thấy quần hà o không hiếm những ngưá»i ăn mặc quái lạ, không giống nhân sÄ© Trung Thổ bèn nói:
- Lão hòa thượng, ông bảo tất cả Ä‘á»u là lương dân Trung Thổ, ta xem nhiá»u ngưá»i đâu phải dân Trung Quốc? ÄÆ°á»£c rồi, ta mở cho má»™t mặt lưới, ngưá»i Äại Tống thì được và o ải, còn không phải dân Äại Tống thì không được và o.
Quần hà o ngÆ¡ ngẩn nhìn nhau, ai nấy phẫn ná»™. Bá»™ thuá»™c cá»§a Äoà n Dá»± là thần dân nước Äại Lý, còn bá»™ thuá»™c cá»§a Hư Trúc thì có đủ các bá»™ tá»™c, Tây Vá»±c có, Tây Hạ có, Thổ Phồn có, Cao Ly có, nếu chỉ ngưá»i Äại Tống má»›i được và o thì đại bá»™ pháºn cá»§a nước Äại Lý và cung Linh Thứu sẽ bị chặn lại. Huyá»n Äá»™ nói:
- Tướng quân minh giám, chúng tôi ở đây có rất nhiá»u đồng bạn, có kẻ là ngưá»i Äại Lý, có kẻ là ngưá»i Tây Hạ, tất cả liên thá»§ chống lại quân Liêu, Ä‘á»u là anh em cả, chứ đâu có phân biệt ai là ngưá»i Tống, ai không?
Lần nà y Äoà n Dá»± dẫn bá»™ thuá»™c lên phương bắc giữ gìn cá»±c kỳ bà máºt, không tiết lá»™ mình là chá»§ má»™t nước, để phòng đại thần Tống triá»u gia hại hay bắt giữ là m con tin, vả lại Äại Lý và Liêu quốc hai bên cách nhau xa tháºt nhưng cÅ©ng không muốn công khai đối địch nên Huyá»n Äá»™ không đỠcáºp đến việc Äại Lý có má»™t nhân váºt cá»±c trá»ng yếu nÆ¡i đây.
Gãn quan quân kia khinh khỉnh nói:
- Nhạn Môn Quan là yết hầu cá»§a Äại Tống, quan trá»ng là dưá»ng nà o? Äại đội binh mã quân Liêu sẽ tá»›i ngay, nếu như ta tùy tiện mở cá»a quan, Liêu binh thừa cÆ¡ xông và o, cái tá»™i tà y trá»i đó rồi sau nà y ai chịu cho?
Ngô Trưá»ng Phong không còn nhịn nổi nữa, lá»›n tiếng quát nạt:
- Ngươi bá»›t la lối má»™t câu, mau sá»›m mở cá»a, có phải má»i sá»± xong xuôi hay không?
Gã quan quân cáu tiết quát lại:
- Thằng ăn mà y già kia, trước mặt bản quan, ai cho ngươi được mở mồm?
Y phất tay má»™t cái, trên thà nh láºp tức xuất hiện hÆ¡n nghìn cung thá»§, cung tên giương sẵn, nhắm thẳng xuống dưới. Gã quan quân lại hét:
- Mau mau lui ra, các ngươi còn ở đây nói lá»i xằng báºy mê hoặc lòng ngưá»i, nhiá»…u loạn lòng quân thì ta sẽ ra lệnh phát tiá»…n đó.
Huyá»n Äá»™ thở dà i má»™t tiếng, không biết phải tÃnh sao. Nhạn Môn Quan hai bên núi cao vút táºn mây, cá»a ải nà y có tên là Nhạn Môn, ý nói hồng nhạn khi bay vá» phương nam, cÅ©ng phải theo khe giữa hai ngá»n núi mà bay đủ biết địa thế hiểm yếu dưá»ng nà o. Quần hà o tuy không hiếm kẻ khinh công cao cưá»ng có thể trèo non vượt lãnh nhưng phần đông không thể nà o chạy được ắt sẽ bị quân Liêu giết chết.
Chỉ thấy quân Liêu Ä‘i theo đưá»ng núi từ hai mặt đông tây cà ng lúc cà ng khép lại dần cùng theo chÃnh diện tiến tá»›i. Thế nhưng ngoà i tiếng vó ngá»±a, tiếng giáp sắt, tiếng gió thổi không nghe má»™t tiếng hò reo nà o, quân ká»· quả thá»±c nghiêm minh, đúng là má»™t quân lữ tinh nhuệ. Từng đội quân Liêu xếp thà nh tráºn thế ép tá»›i cá»a ải, tá»›i khi trong tầm bắn tên rồi liá»n dừng lại. Nhìn ra ba phÃa đông tây bắc chá»— nà o cÅ©ng cá» quạt phất phá»›i, nhân mã không biết là bao nhiêu mà kể.
Tiêu Phong lớn tiếng nói:
- Các vị ở đâu tại đó không nên di động, chỠtại hạ phân giải với Liêu đế.
Ông không đợi Äoà n Dá»±, A Tá» ngăn trở, đã má»™t mình má»™t ngá»±a chạy lên. Hai tay ông giÆ¡ cao khá»i đầu, ý cho biết không có binh khà cung tên, sang sảng cất tiếng:
- Tiêu Phong có và i lá»i muốn tâu lên Äại Liêu hoà ng đế, xin bệ hạ ra mặt.
Mấy câu đó ông dùng ná»™i lá»±c truyá»n ra, thanh âm vang vá»ng táºn xa, mấy vạn quân Liêu ai nấy Ä‘á»u nghe rõ rà ng không khá»i biến sắc. Má»™t hồi sau, từ trong quân Liêu tiếng tù và vang dáºy, thiên quân vạn mã tá»±a như sóng bể dạt sang hai bên, tám lá cá» và ng do tám kỵ sÄ© từ trong tráºn cầm chạy ra phần pháºt tung bay trước gió. Sau tám lá hoà ng kỳ là những đội quân cầm trưá»ng thương, Ä‘ao phá»§, cung tên, thuẫn bà i chia thà nh hai đội, cuối cùng má»›i đến mưá»i đại tướng mặc giáp sắt bảo vệ Gia Luáºt Hồng CÆ¡ tiến ra khá»i tráºn.
Quân Liêu liá»n hô to:
- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Tiếng hô vang dáºy chấn động cả sÆ¡n cốc. Quân Tống trên ải thấy uy thế Liêu binh không khá»i bà ng hoà ng. Gia Luáºt Hồng CÆ¡ tay cầm bảo Ä‘ao giÆ¡ cao, quân Liêu láºp tức im bặt, trừ tiếng ngá»±a hÃ, không còn má»™t tiếng nà o khác. Gia Luáºt Hồng CÆ¡ hạ bảo Ä‘ao xuống, cưá»i ha hả nói:
- Tiêu đại vương, ngươi bảo sẽ dẫn quân Liêu nháºp quan, sao cá»a ải chưa thấy mở?
Lá»i vừa nói ra, trên ải láºp tức có ngưá»i thông dịch lại cho viên quan trấn thá»§ nghe. Quan quân giữ thà nh láºp tức huyên náo, chỉ mặt Tiêu Phong chá»i bá»›i ầm Ä©. Tiêu Phong biết là Gia Luáºt Hồng CÆ¡ tÃnh dùng kế ly gián, để quân Tống không mở cá»a cho bên mình và o, trong lòng chua xót, láºp tức nhảy xuống ngá»±a tiến lên mấy bước nói:
- Bệ hạ, Tiêu Phong nà y phụ bạc ân Ä‘iển thâm háºu khiến cho hoà ng thượng phải ngá»± giá thân chinh, quả là đáng chết.
Còn Ä‘ang nói bá»—ng có hai bóng ngưá»i lao vụt tá»›i nhanh như ánh chá»›p, xông thẳng và o Gia Luáºt Hồng CÆ¡, chÃnh là Hư Trúc và Äoà n Dá»±. Hai ngưá»i thấy tình thế có chiá»u bất lợi, biết rằng việc ngà y hôm nay chỉ còn cách bắt lấy Liêu đế để uy hiếp thì má»›i mong bảo trì được đại cục, ra dấu cho nhau rồi chia hai bên tiến và o.
Khi Gia Luáºt Hồng CÆ¡ ra tráºn đã há»m trước đỠphòng Tiêu Phong lại giở lối cÅ© bắt sống cha con Sở vương năm nà o. Chỉ huy sứ đội thân binh liá»n quát lên má»™t tiếng, hÆ¡n ba trăm tên lÃnh cầm khiên láºp tức tụ lại xếp thà nh má»™t bức tưá»ng, chắn ngay trước mặt vua Liêu. LÃnh cầm trưá»ng mâu, lÃnh cầm Ä‘ao phá»§ cÅ©ng đứng xếp hà ng khÃt khao ngay trước mặt đội thuẫn bà i.
Thế nhưng Hư Trúc không phải còn như ngà y trước, nay đã được chân truyá»n cá»§a Thiên SÆ¡n Äồng Má»—, lại từng nghiên cứu tất cả các võ há»c bà áo trên vách đá Linh Thứu Cung, võ công cao siêu tá»›i mức tùy tâm sở dục. Äoà n Dá»± thì sau khi hút được trá»n vẹn công lá»±c má»™t Ä‘á»i cá»§a Cưu Ma TrÃ, ná»™i lá»±c thâm háºu, cÅ©ng và o loại chấn cổ thước kim, thi triển Lăng Ba Vi Bá»™ thì là m sao quân sÄ© nước Liêu ngăn nổi?
Äoà n Dá»± chẳng khác gì con chạch lách đông lượn tây, lẻn qua đám lÃnh cầm giáo cầm Ä‘ao khÃt khao chỉ cách chưa đầy má»™t thước. Bá»n lÃnh cầm mâu đã không đâm trúng được Äoà n Dá»± lại vì quá gần nên vướng lẫn nhau, ngưá»i nỠđụng phải ngưá»i kia.
Hư Trúc liên tiếp vươn tay, chá»™p ngá»±c chá»™p lưng quân Liêu, ném ra bên ngoà i, cà ng lúc cà ng xông và o gần Gia Luáºt Hồng CÆ¡. Hai viên đại tướng giục ngá»±a xông ra, mÅ©i thương cùng đâm và o ngá»±c Hư Trúc. Hư Trúc đột nhiên nhảy vá»t lên, hai chân chia ra đá và o đầu hai mÅ©i giáo. Hai viên tướng Liêu cùng quát lên, rung thương má»™t cái định chấn động cho Hư Trúc rá»›t xuống. Hư Trúc liá»n mượn ngay sức báºt cá»§a ngá»n giáo, nhảy vá»t lên thêm má»™t lần nữa, từ trên không nhảy bổ xuống đầu Hồng CÆ¡.
Má»™t ngưá»i thì trÆ¡n tuá»™t như cá lượn, má»™t ngưá»i thì vùn vụt như chim bay, cùng tấn công khiến Gia Luáºt Hồng CÆ¡ hoảng hốt, vung bảo Ä‘ao lên chém và o Hư Trúc Ä‘ang còn ở trên không. Tay trái Hư Trúc láºp tức vươn ra, chá»™p được sống Ä‘ao, thừa thế Ä‘ang rÆ¡i cuá»™n lại bắt luôn cổ tay Liêu đế. Ngay lúc đó Äoà n Dá»± cÅ©ng đã vượt qua được rừng ngưá»i, xông và o nắm được vai Gia Luáºt Hồng CÆ¡. Hai ngưá»i cùng quát:
- Äi thôi!
Cả hai cùng đưa tay váºt má»™t cái đã lôi được thân thể cao to cá»§a y xuống khá»i lưng ngá»±a, quay đầu chạy ra. Quân Liêu bốn phÃa thấy hoà ng đế bị bắt, kinh hãi la hoảng lên, nhất thá»i không biết phải là m thế nà o. Mấy chục thân binh liá»u mạng xông lên cứu chúa Ä‘á»u bị Hư Trúc, Äoà n Dá»± đá văng ra xa.
Hai ngưá»i bắt được Liêu đế rồi, trong bụng mừng rỡ đột nhiên thấy Tiêu Phong phi thân ra chặn lại, cùng kêu lên:
- Äại ca!
NgỠđâu Tiêu Phong song chưởng đánh tá»›i, vù vù hai tiếng chia ra táºp kÃch hai bên. Hai ngưá»i kinh hãi, thấy chưởng lá»±c chẳng khác gì bà i sÆ¡n đảo hải, đà nh phải giÆ¡ tay lên đỡ, bình bình bốn chưởng đụng nhau. Chưởng phong rung chuyển, Tiêu Phong tiến lên thừa thế nắm ngay Gia Luáºt Hồng CÆ¡.
Khi đó quân Liêu và quần hà o Trung Thổ cÅ©ng đã từ hai bên ùa tá»›i, má»™t bên định cứu hoà ng đế, má»™t bên muốn tiếp ứng cho Tiêu Phong, Hư Trúc, Äoà n Dá»±.
Tiêu Phong quát lớn:
- Không ai được động Ä‘áºy. Ta muốn nói chuyện vá»›i hoà ng đế Äại Liêu.
Liêu quân và quần hà o láºp tức dừng lại, bên nà o cÅ©ng sợ bên mình bị thương nên chỉ đứng xa xa hò hét không dám xung sát, cÅ©ng không ai dám buông tên. Hư Trúc và Äoà n Dá»± cÅ©ng đã lui ra ba bước, chia ra đứng sau lưng Gia Luáºt Hồng CÆ¡ đỠphòng y chạy trở vá», đồng thá»i ngăn trở cao thá»§ Khất Äan xông lên cứu giá.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ mặt cắt không còn giá»t máu, nghÄ© thầm: “Tiêu Phong nà y tÃnh tình cá»±c kỳ táo tợn, ta nhốt y và o chuồng sư tá», là m nhục y quá đỗi. Bây giá» rÆ¡i và o tay y rồi, chắc hẳn y sẽ báo thù không để cho ta sống sót.†Bá»—ng nghe Tiêu Phong nói:
- Bệ hạ, hai ngưá»i nà y là anh em kết nghÄ©a cá»§a thần, không là m hại bệ hạ đâu, hoà ng thượng cứ yên tâm.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ hừ má»™t tiếng quay lại nhìn Hư Trúc, rồi quay sang nhìn Äoà n Dá»±. Tiêu Phong tiếp:
- Nhị đệ cá»§a thần là Hư Trúc, chá»§ nhân cung Linh Thứu, còn tam đệ là Äoà n công tá» nước Äại Lý, vi thần đã từng tâu lên bệ hạ rồi.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ gáºt đầu:
- Quả là giá»i tháºt.
Tiêu Phong nói:
- Chúng tôi sẽ thả bệ hạ vá» tráºn, chỉ mong bệ hạ ban thưởng cho.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ tưởng chừng không tin và o tai mình nữa, nghÄ© thầm: “Trên Ä‘á»i nà y sao lại có chuyện dá»… dà ng thế nhỉ? A, đúng rồi, Tiêu Phong đã hồi tâm chuyển ý, cầu ta phong cho ba ngưá»i là m quan.†Y đổi mặt tươi cưá»i nói:
- Các ngươi cầu khẩn chuyện gì, ta tá»± nhiên không gì không thuáºn.
Y vốn dÄ© giá»ng nói run run nhưng hai câu nà y đã trở lại vẻ tôn nghiêm cá»§a má»™t hoà ng đế. Tiêu Phong nói:
- Bệ hạ đã là tù binh cá»§a hai vị huynh đệ, cứ theo qui cá»§ cá»§a ngưá»i Khất Äan chúng ta, bệ hạ phải lấy tà i hóa Ä‘em ra chuá»™c.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ nhÃu mà y:
- Các ngươi muốn gì?
Tiêu Phong đáp:
- Vi thần mạo muá»™i thay hai vị huynh đệ mở lá»i, chỉ xin kim khẩu bệ hạ bằng lòng thôi.
Hồng CÆ¡ cưá»i ha hả nói:
- Trên cõi Ä‘á»i nà y, những gì ta kiếm không ra chắc cÅ©ng chẳng nhiá»u, con mãnh sư kia cứ việc nói ra Ä‘i.
Tiêu Phong đáp:
- Chỉ xin bệ hạ bằng lòng láºp tức thoái binh, trong Ä‘á»i bệ hạ không để má»™t tên quân, má»™t tên lÃnh vượt qua biên giá»›i Liêu Tống.
Äoà n Dá»± nghe nói hết sức hả dạ, nghÄ© thầm: “Liêu quân không vượt biên giá»›i Tống Liêu thì đâu có thể chắp cánh mà bay sang xâm phạm Äại Lý mình được.†Chà ng liá»n đáp ngay:
- Äúng thế, chỉ cần hoà ng thượng đáp lá»i là chúng tôi sẽ thả vá» ngay.
Lại chợt nghÄ©: “Bắt giữ hoà ng đế nước Liêu, công lao nhị ca còn nhiá»u hÆ¡n ta, không biết y muốn gì?†Äoà n Dá»± liá»n quay sang há»i Hư Trúc:
- Nhị ca muốn hoà ng đế Khất Äan chuá»™c thân bằng gì?
Hư Trúc lắc đầu nói:
- Ta cÅ©ng chỉ muốn y bằng lòng Ä‘iá»u đó thôi.
Khuôn mặt Gia Luáºt Hồng CÆ¡ sầm xuống, trầm giá»ng há»i:
- Các ngươi dám lá»›n máºt uy hiếp ta sao? Nếu ta không bằng lòng thì thế nà o?
Tiêu Phong dõng dạc nói:
- Nếu thế thì thần xin được cùng bệ hạ đồng qui ư táºn, ngá»c đá Ä‘á»u tan. Hai chúng ta năm xưa kết nghÄ©a đã từng có lá»i thá» chỉ mong cùng năm, cùng tháng, cùng ngà y chết chung vá»›i nhau.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ chá»™t dạ, nghÄ© thầm: “Gã Tiêu Phong nà y không sợ trá»i, không sợ đất, là đồ vong mệnh, xưa nay nói má»™t là má»™t, hai là hai. Nếu như ta không chịu ắt thể nà o cÅ©ng mạo phạm, chết dưới tay tên mãng phu nà y thì quả là uổng quá.â€
Y bèn cưá»i ha hả lá»›n tiếng nói:
- Chỉ má»™t mạng Gia Luáºt Hồng CÆ¡ nà y mà đổi lấy mấy chục năm bình an cá»§a hai nước Tống Liêu. Hảo huynh đệ, ngươi coi mạng ta quả là đáng trá»ng.
Tiêu Phong đáp:
- Bệ hạ là chúa tể Äại Liêu, khắp thiên hạ còn gì quà trá»ng hÆ¡n được nữa?
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ lại cưá»i nói:
- Nếu nói thế, năm xưa ngưá»i Nữ Chân đòi ta ba mươi xe và ng, ba trăm xe bạc, ba nghìn tuấn mã thế là còn Ãt, phải không?
Tiêu Phong chỉ hÆ¡i khom lưng, không dám trả lá»i. Gia Luáºt Hồng CÆ¡ quay đầu lại thấy tướng sÄ© thá»§ hạ, kẻ gần nhất cÅ©ng phải cách mình đến hÆ¡n trăm bước, không cách nà o có thể cứu mình thoát hiểm, tÃnh toán hÆ¡n thiệt, trên Ä‘á»i nà y có gì quà hÆ¡n tÃnh mạng, láºp tức từ ống tên rút ra má»™t mÅ©i Ä‘iêu vÅ© lang nha tiá»…n, hai tay bẻ gáºp lại, cắc má»™t tiếng, gãy ra là m đôi, vứt xuống đất nói:
- Ta bằng lòng đó!
Tiêu Phong khom lưng đáp:
- Äa tạ bệ hạ.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ quay ngưá»i lại, cất bước toan Ä‘i thấy Hư Trúc và Äoà n Dá»± vẫn trừng trừng nhìn mình, không có vẻ gì muốn tránh ra nhưá»ng lối, quay lại nhìn Tiêu Phong, thấy ông cÅ©ng không nói năng gì, láºp tức hiểu ra, biết ba ngưá»i sợ mình sau nà y nuốt lá»i, láºp tức rút phắt bảo Ä‘ao giÆ¡ lên cao lá»›n tiếng nói:
- Ba quân Äại Liêu nghe đây!
Trong quân Liêu tiếng trống tráºn thúc lên rá»™n rã, vừa hết má»™t hồi, láºp tức ngưng lại. Gia Luáºt Hồng CÆ¡ nói:
- Äại quân trở lại phương bắc, không tiếp tục nam chinh nữa.
Y ngừng lại một chút nói tiếp:
- Trong suốt Ä‘á»i ta sẽ không để má»™t ngưá»i lÃnh cá»§a nước Liêu xâm phạm biên giá»›i Äại Tống.
Y nói xong hạ đao xuống, tiếng trống trong quân lại nổi lên. Tiêu Phong khom lưng nói:
- Vi thần cung kÃnh tiá»…n đưa bệ hạ vá» tráºn.
Hư Trúc và Äoà n Dá»± tránh sang hai bên, Ä‘i vòng ra sau lưng Tiêu Phong. Gia Luáºt Hồng CÆ¡ vừa mừng vừa sợ, lại thêm hổ thẹn tuy muốn ra khá»i nÆ¡i hiểm địa cho mau nhưng không muốn để cho Tiêu Phong và quân Liêu thấy mình kém thế nên cố gắng trấn tÄ©nh, khoan thai trở vá».
Trong đám quân Liêu có và i mươi thân binh phi ngá»±a chạy ra nghinh tiếp. Gia Luáºt Hồng CÆ¡ lúc đầu bước Ä‘i còn cháºm rãi nhưng cà ng lúc cà ng nhanh, chân lảo đảo dưá»ng như không còn hÆ¡i sức, tay run lẩy bẩy, mồ hôi trán tươm ra ròng ròng, khi thị vệ xuống ngá»±a dắt tá»a kỵ cá»§a y đến thì Gia Luáºt Hồng CÆ¡ ngưá»i má»m như bún, chân trái đã đặt và o bà n đạp rồi mà không sao lên yên nổi. Hai tên thị vệ liá»n đỡ sau lưng, dụng lá»±c nhấc bổng lên, Gia Luáºt Hồng CÆ¡ má»›i lên ngá»±a được.
Quân Liêu thấy hoà ng đế bình yên trở vá», cùng cất tiếng reo hò:
- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Khi đó binh lÃnh ngưá»i Tống trên Nhạn Môn Quan, quần hà o ở dưới đã cùng nghe thấy Liêu đế hạ lệnh thoái binh, lại thá» suốt Ä‘á»i không Ä‘em quân phạm giá»›i, ai nấy hoan hỉ reo hò như sấm động. Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết ngưá»i Khất Äan tuy hung tà n hiếu sát nhưng lại cá»±c kỳ thá»§ tÃn, đã giao ước gì vá»›i Äại Tống rồi, rất hiếm khi nuốt lá»i, huống chi Liêu đế đứng trước tráºn tiá»n chÃnh miệng hạ chỉ, ngà y sau trở mặt thì dân chúng cùng bách quan trên dưới còn ai coi ông ta ra gì nữa, cái ngôi hoà ng đế chưa chắc đã yên.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ vẻ mặt uất háºn, nghÄ© thầm phen nà y mình bị Tiêu Phong bức bách, đáp lá»i má»™t chuyện trá»ng đại như thế má»›i được yên thân trở vá», tháºt không còn mặt mÅ©i nà o nữa, vô cùng tổn thương đến quốc uy nước Äại Liêu. Thế nhưng nghe tiếng hò reo vạn tuế cá»§a quân Liêu đầy vẻ chà thà nh, y đưa mắt nhìn khắp lượt sÄ© tốt, thấy ai nấy mặt mà y há»›n hở, niá»m vui lá»™ hẳn ra mặt.
Các sÄ© tốt nghÄ© đến má»i ngưá»i láºp tức ban sư, trở vá» Ä‘oà n viên cùng cha mẹ vợ con, không phải vạn dặm xa xôi chinh chiến, bá» thân nÆ¡i xứ lạ quê ngưá»i, mừng không sao kể xiết. Ngưá»i Khất Äan tuy dÅ©ng mãnh thiện chiến, nhưng binh hung chiến nguy, ai dám chắc là mình không chết, hôm nay được miá»…n cái thảm há»a nà y, ngoà i má»™t số tướng lãnh muốn chinh chiến để có dịp thăng quan phát tà i, ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u hoan hỉ.
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ trong dạ bà ng hoà ng: “Thì ra tướng sÄ© cá»§a ta cÅ©ng chẳng mấy ai muốn tiến đánh Nam triá»u, nếu như xua binh nam chinh, chưa hẳn chỉ má»™t tráºn đã toà n thắng.†Y lại chợt nghÄ©: “Cái bá»n man tá» Nữ Chân kia cá»±c kỳ khả ố, để chúng ở sau lưng Khất Äan, thá»±c là mối lo trong gan ruá»™t, ta sẽ phái binh quét sạch chúng Ä‘i rồi tÃnh sau.†Y liá»n giÆ¡ bảo Ä‘ao lên, cao giá»ng nói:
- Bắc Viện Äại Vương mau mau truyá»n lệnh, háºu đội biến thà nh tiá»n đội, ban sư Nam Kinh.
Trong quân tiếng kèn trống vang lừng, ngá»± chỉ truyá»n xuống, tiếng hò reo má»›i đầu ở gần dần dần truyá»n má»—i lúc má»™t xa. Gia Luáºt Hồng CÆ¡ quay đầu lại thấy Tiêu Phong vẫn còn đứng sừng sững tại chá»— cÅ©, cưá»i khẩy má»™t tiếng lá»›n tiếng nói:
- Tiêu đại vương, ngươi láºp đại công cho Äại Tống như vầy, cao quan háºu lá»™c kể là nắm chắc trong tay rồi.
Tiêu Phong nói lớn:
- Bệ hạ, Tiêu Phong là ngưá»i Khất Äan, hôm nay uy hiếp bệ hạ, thà nh đại tá»™i nhân cá»§a nước Liêu, còn mặt mÅ©i nà o đứng trong trá»i đất?
Ông cúi xuống nhặt hai ná»a mÅ©i tên gãy, váºn ná»™i công và o, hai cánh tay giá»±t mạnh má»™t cái, nghe phụp má»™t tiếng cắm thẳng và o tim. Gia Luáºt Hồng CÆ¡ kêu lên má»™t tiếng kinh hoà ng, giục ngá»±a chạy lên mấy bước nhưng lại gò cương dừng vó. Hư Trúc và Äoà n Dá»± hồn phi phách tán, cùng chồm tá»›i kêu lên:
- Äại ca! Äại ca!
Thế nhưng hai ná»a mÅ©i lang nha tiá»…n đã cắm trúng tim, Tiêu Phong đôi mắt nhắm nghiá»n tắt thở rồi. Hư Trúc vá»™i xé áo ông ra toan cứu chữa nhưng vết thương ở ngay tâm tạng không còn là m gì được nữa. Chỉ thấy trên ngá»±c ông xâm hình má»™t con thanh lang nhe răng, thần tình cá»±c kỳ dữ tợn. Hư Trúc và Äoà n Dá»± khóc rống lên, phục xuống lạy.
Ngưá»i trong Cái Bang cùng xông lên, vây quanh sì sụp, Ngô Trưá»ng Phong đấm ngá»±c kêu than:
- Kiá»u bang chá»§, tuy ông là ngưá»i Khất Äan nhưng so vá»›i bá»n ngưá»i Hán vô dụng chúng tôi còn anh hùng gấp vạn lần.
Quần hà o Trung Nguyên cÅ©ng xúm xÃt, có kẻ hạ giá»ng nghị luáºn:
- Kiá»u bang chá»§ quả thá»±c là ngưá»i Khất Äan sao? Thế sao ông ta lại quay sang tương trợ Äại Tống? Xem ra ngưá»i Khất Äan cÅ©ng có anh hùng hà o kiệt.
- Y từ nhá» lá»›n lên vá»›i ngưá»i Hán nên há»c được cái tÃnh đại nhân đại nghÄ©a cá»§a ngưá»i Hán.
- Hai nước bãi binh, ông ta trở thà nh một đại công thần hòa giải khó khăn, sao lại tự tìm cái chết nhỉ?
- Y tuy có công vá»›i Äại Tống nhưng ở nước Liêu thì thà nh tên giặc bán nước, phản quốc trợ địch, cho nên sợ tá»™i tá»± sát.
- Cái gì mà sợ vá»›i chẳng không sợ? Kiá»u bang chá»§ anh hùng như thế, trên Ä‘á»i nà y còn sợ gì nữa?
Gia Luáºt Hồng CÆ¡ thấy Tiêu Phong tá»± táºn rồi, trong lòng hết sức hoang mang nghÄ© thầm: “Y đối vá»›i Äại Liêu ta có công hay có tá»™i? Y hết sức khuyên ta đừng phạt Tống, thế là vì ngưá»i Tống hay vì ngưá»i Khất Äan? Y cùng ta kết nghÄ©a anh em, trước sau đối vá»›i ta trung thà nh son sắt, hôm nay chết trước Nhạn Môn Quan, đâu phải vì tham cái công danh phú quà cá»§a Nam triá»u, thế… thế là thế nà o?†Y gượng nở má»™t nụ cưá»i, lắc đầu, quay ngá»±a Ä‘i thẳng và o đám Liêu binh.
Tiếng vó ngá»±a dồn dáºp trổi lên, hà ng nghìn hà ng vạn quân Liêu Ä‘i vá» hướng bắc. Tướng sÄ© không ngừng quay đầu, ái ngại nhìn thi thể Tiêu Phong nằm dưới đất. Chỉ nghe tiếng quác quác, má»™t Ä‘oà n hồng nhạn bay ngang trên đầu đại quân qua Nhạn Môn Quan.
Hư Trúc, Äoà n Dá»± tất cả má»i ngưá»i đứng vây quanh xác Tiêu Phong, ngưá»i thì khóc nức nở, kẻ ngáºm ngùi âm thầm rÆ¡i nước mắt. Bá»—ng nghe tiếng má»™t thiếu nữ lanh lảnh kêu lên:
- Tránh ra, tránh ra! Tất cả tránh cả ra! Các ngưá»i là m chết tỉ phu cá»§a ta rồi, còn ở đây giả vá» khóc lóc để là m gì?
Nà ng vừa nói vừa hết sức xô má»i ngưá»i ra chen và o, chÃnh là A Tá». Bá»n Hư Trúc chẳng ai muốn tranh cãi vá»›i nà ng, thấy váºy vá»™i dạt ra. A Tá» trừng trừng nhìn và o thi thể Tiêu Phong, ngẩn ngÆ¡ má»™t hồi, dịu dà ng nói:
- Tỉ phu Æ¡i, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u xấu xa, chẳng nên chấp há» là m gì, chỉ có A Tá» là thá»±c bụng yêu thương tỉ phu thôi.
Nói xong cúi xuống ôm lấy xác Tiêu Phong bồng lên. Tiêu Phong thân thể cao to, ná»a trên cô gái kéo lên được nhưng hai chân vẫn lệt xệt dưới đất. A Tá» lại tiếp:
- Tỉ phu bây giỠmới thực là ngoan, thiếp ôm chà ng, chà ng không đẩy thiếp ra. Phải thế chứ, thế mới là hay chứ.
Hư Trúc và Äoà n Dá»± hai ngưá»i nhìn nhau nghÄ© thầm: “Nà ng thương tâm quá đỗi, xem ra thần trà thất thưá»ng.†Äoà n Dá»± sụt sùi nói:
- Tiểu muá»™i, Tiêu đại ca khẳng khái tá»±u nghÄ©a, ngưá»i chết không thể nà o sống lại được, em… em…
Chà ng tiến đến toan đỡ lấy xác Tiêu Phong. A TỠsừng sộ gắt lên:
- Anh đừng đến đây cướp tỉ phu của tôi, anh ấy là của tôi, không ai được đụng đến.
Äoà n Dá»± quay đầu nháy mắt vá»›i Má»™c Uyển Thanh. Má»™c Uyển Thanh hiểu ý Ä‘i đến bên cạnh A Tá», dịu dà ng nói:
- Tiểu muá»™i tá», Tiêu đại ca qua Ä‘á»i, chúng mình bà n chuyện chôn cất anh ấy ra sao…
A TỠđột nhiên rú lên lanh lảnh khiến Má»™c Uyển Thanh giáºt nảy ngưá»i vá»™i nhảy ngược trở ra. A Tá» thét:
- Cút ra, cút ra ngay! Ngươi còn đến gần là ta một kiếm đâm chết tươi.
Má»™c Uyển Thanh chau mà y nhìn Äoà n Dá»± lắc đầu. Bá»—ng từ trong dãy núi bên cạnh cá»a ải có tiếng ngưá»i gá»i:
- A Tá», A Tá», ta nghe thấy tiếng cô rồi, cô nương ở đâu đó? Cô nương ở đâu đó?
Giá»ng nói cá»±c kỳ thê thảm, má»™t số đông nháºn ra đó là tiếng cá»§a Du Thản Chi, ngưá»i giả tên Trang Tụ Hiá»n cÅ©ng là bang chá»§ Cái Bang. Má»i ngưá»i quay qua nhìn vá» phÃa có tiếng nói, thấy Du Thản Chi hai tay cầm hai cây gáºy trúc, gáºy bên trái dò đưá»ng, gáºy bên phải móc và o vai má»™t hán tá» trung niên, từ thung lÅ©ng Ä‘i lên. Ngưá»i đà n ông trung niên kia chÃnh là kẻ được chỉ định ở lại giữ Linh Thứu Cung Ô Lão Äại. Chỉ thấy y hình dung tiá»u tụy, áo quần rách rưới, thần tình ra chiá»u cam chịu, bá»n Hư Trúc thoạt nhìn đã biết ngay Du Thản Chi ép y phải dẫn Ä‘i tìm A Tá», trên đưá»ng hẳn phải chịu nhiá»u đắng cay.
A Tá» giáºn dữ đáp:
- Ngươi đến đây là m chi? Ta không muốn thấy ngươi, ta không muốn gặp ngươi.
Du Thản Chi vui mừng nói:
- A, quả nhiên cô nương ở đây, tôi nghe được tiếng cô nương rồi, sau cùng rồi cũng kiếm được cô nương.
Gáºy bên phải váºn kình đẩy má»™t cái, Ô Lão Äại không tá»± chá»§ chạy vá»t vá» phÃa trước. Hai ngưá»i chạy tháºt nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã đến trước mặt A Tá». Hư Trúc và Äoà n Dá»± còn chưa biết tÃnh sao, thấy Du Thản Chi cùng nghÄ© thầm ngưá»i nà y cam nguyện Ä‘em hai mắt tặng cho A Tá», có liên hệ vá»›i nà ng cá»±c kỳ sâu xa, may ra có thể khuyên giải cô gái, liá»n lùi lại mấy bước để mặc hai ngưá»i trò truyện vá»›i nhau. Du Thản Chi nói:
- A Tá» cô nương, cô khá»e chứ? Có ai coi rẻ cô nương không?
Trên khuôn mặt xấu xà hiện lên má»™t nét tươi vui, lại ra chiá»u quan thiết. A TỠđáp:
- Nếu có ngưá»i coi thưá»ng ta thì ngươi là m gì được há»?
Du Thản Chi vội đáp:
- Kẻ nà o dám đắc tội với cô nương? Cô nương mau bảo tôi, tôi sẽ thà mạng với hắn.
A Tá» cưá»i nhạt má»™t tiếng, chỉ và o má»i ngưá»i đứng chung quanh nói:
- Tất cả bá»n há» ai ai cÅ©ng khinh khi ta, ngươi giết sạch há» Ä‘i xem nà o.
Du Thản Chi đáp:
- Vâng!
Y há»i Ô Lão Äại:
- Lão Ô, ai là kẻ đắc tội với cô nương?
Ô Lão Äại đáp:
- Äông ngưá»i lắm, ngươi giết không hết đâu.
Du Thản Chi đáp:
- Giết không hết cũng cứ giết, ai bảo hỠdám đắc tội với cô nương.
A TỠbực tức nói:
- Ta hiện nay ở chung với tỉ phu, vĩnh viễn không bao giỠngăn cách. Ngươi mau mau cút cho xa, ta không muốn thấy mặt ngươi nữa.
Du Thản Chi hết sức đau lòng, lắp bắp:
- Cô… cô nương không còn muốn gặp tôi…
A Tá» cao giá»ng đáp:
- À, phải rồi, mắt ta là do ngươi tặng cho. Tỉ phu bảo là ta còn nợ ngươi một mối ân tình, bảo ta phải tỠtế với ngươi, ta nghe thế không vui chút nà o.
Nà ng nói tới đây đưa tay phải lên đâm luôn và o mắt mình, đã móc được đôi con ngươi, hết sức ném và o Du Thản Chi kêu lên:
- Trả ngươi đó! Trả ngươi đó! Từ nay vá» sau, ta chẳng còn nợ nần gì ngươi nữa. Có thế tỉ phu ta má»›i khá»i ép ta, bảo ta phải Ä‘i theo ngươi.
Du Thản Chi tuy không nhìn thấy gì nhưng nghe tiếng ngưá»i chung quanh la hoảng, thanh âm đầy vẻ hoảng hốt, biết ngay đã có đột biến, nghẹn ngà o nói:
- A TỠcô nương! A TỠcô nương!
A TỠôm xác Tiêu Phong, nhỠnhẹ nói:
- Tỉ phu, chúng mình chẳng còn nợ nần ai Ä‘iá»u gì. Hồi trước thiếp dùng độc châm bắn chà ng, chỉ vì muốn chà ng mãi mãi ở cạnh em, hôm nay quả đã được như tâm nguyện.
Nói xong lệt sệt ôm xác Tiêu Phong bước Ä‘i. Quần hà o thấy máu từ đôi mắt nà ng chảy ròng ròng trên khuôn mặt trắng bệch không khá»i kinh hãi nên Ä‘i đến đâu má»i ngưá»i tránh ra đến đó. Chỉ thấy cô gái Ä‘i thẳng vá» phÃa sÆ¡n cốc ở bên sưá»n núi. Má»i ngưá»i ai nấy kêu lên:
- Dừng lại! Dừng lại! Trước mặt là vực sâu.
Äoà n Dá»± phi thân chạy tá»›i kêu lên:
- Tiểu muội, em…
Thế nhưng A Tá» cà ng chạy nhanh hÆ¡n, đột nhiên chân đạp hẫng và o chá»— không, nhà o ngưá»i xuống vá»±c sâu vạn trượng. Äoà n Dá»± giÆ¡ tay ra bắt lại, soẹt má»™t tiếng chỉ nắm được chút vạt áo, đột nhiên bên cạnh có tiếng gió gấp gáp, ai đó đã bổ nhà o tá»›i, vá»™i và ng nghiêng qua thấy Du Thản Chi cÅ©ng đã lao theo. Äoà n Dá»± kêu lên:
- á»i trá»i!
Chà ng đưa mắt nhìn xuống chỉ thấy mây mù bao phá»§, không biết vá»±c núi sâu tá»›i đâu. Quần hà o đứng bên sÆ¡n cốc, ai nấy ngáºm ngùi thở dà i, ngưá»i võ công hÆ¡i kém thấy vách đá đầy những đá tai mèo lởm chởm, nhá»n hoắt như dao, không khá»i kinh tâm.
Những ngưá»i tuổi cao như Huyá»n Äá»™, nhá»› lại năm xưa Huyá»n Từ, Uông bang chá»§ phục kÃch võ sÄ© Khất Äan ngoà i Nhạn Môn Quan, biết mẫu thân Tiêu Phong cÅ©ng chết ở ngay cái vá»±c nà y.
Bỗng nghe từ trên ải tiếng trống đánh thì thùng, gã quan quân kia lại lớn tiếng nói:
- Phụng đô chỉ huy sứ trấn thá»§ Nhạn Môn Quan truyá»n tướng lệnh: Các ngươi quả không phải là gian tế nước Liêu nên đặc biệt cho nháºp quan nhưng phải an pháºn giữ gìn, không được ồn à o, nhất má»±c tuân thá»§ phép nước.
Quần hà o đứng dưới liá»n nhao nhao chá»i rá»§a:
- Bá»n ta thà chết chứ không Ä‘i qua cái cá»a ải do tên quan chó má kia trấn giữ.
- Nếu chẳng vì tên cẩu quan khiếp nhược kia thì Tiêu đại hiệp đâu có đến nỗi phải chết.
- Tất cả xông và o giết quách tên chó má kia đi!
Má»i ngưá»i hung hăng chỉ và o cá»a ải, hoa tay dáºm chân không tiếc lá»i. Hư Trúc, Äoà n Dá»± cúi xuống vá»±c sâu lạy mấy lạy, sau đó vượt qua núi mà đi.
Gã trấn thá»§ Nhạn Môn Quan thấy quần hà o uy thế dÅ©ng mãnh vá»™i đổi lệnh đóng chặt cá»a không cho ai và o nữa, đợi cho má»i ngưá»i chán lá»i, bỠđưá»ng cái trèo qua núi xuôi nam cả rồi lúc ấy má»›i yên lòng. Y láºp tức viết biểu báo tin thắng tráºn, cho khoái mã đưa vá» Biện Lương, nói là đÃch thân thống lãnh bá»™ hạ tướng sÄ©, huyết chiến mấy ngà y vá»›i hÆ¡n má»™t chục vạn quân Liêu, nhá» hồng phúc tá» thiên cá»§a hoà ng thượng cùng chỉ bảo đúng đắn cá»§a đại thần trong triá»u nên đã xả thân giết được đại tướng nước Liêu là Nam Viện Äại Vương Tiêu Phong cùng mấy nghìn quân địch, Liêu chúa Gia Luáºt Hồng CÆ¡ phải cụp Ä‘uôi chạy dà i.
Tống đế Triệu Hú nháºn được biểu hết sức mừng rỡ, truyá»n chỉ khao thưởng quân sÄ© đóng ở chung quanh cá»a quan, từ chỉ huy sứ trở xuống ai ai cÅ©ng được thăng quan tấn tước. Triệu Hú tá»± cho mình là anh minh vÅ© dÅ©ng, vượt xa Thái Tổ Thái Tông, ngà y đêm cùng triá»u thần yếm ẩm, hoan lạc vá»›i các phi tần ở háºu cung, tiếng ca công tụng đức nghe đầy cả tai, biểu văn khánh chúc đại thắng gá»i vá» nưá»m nượp.
* * *
Äoà n Dá»± cùng Hư Trúc, Huyá»n Äá»™, Ngô trưởng lão và quần hùng chia tay rồi liá»n cùng Má»™c Uyển Thanh, Chung Linh, Hoa Hách Cấn, Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch, Chu Äan Thần trở vá» Äại Lý. Và o đến quốc cảnh, Vương Ngữ Yên và thị vệ võ sÄ© Äại Lý đã ra táºn biên giá»›i nghênh tiếp, nghe Äoà n Dá»± kể lại tình trạng Tiêu Phong và A Tá» ai nấy Ä‘á»u ngáºm ngùi. Cả Ä‘oà n vá» nam, Äoà n Dá»± không muốn kinh động bách tÃnh nên truyá»n lệnh không mặc sắc phục bách quan, ra Ä‘i thế nà o cứ để nguyên như thế mà lên đưá»ng.
Hôm đó vỠđến kinh thà nh, Äoà n Dá»± muốn lên chùa Thiên Long để bái kiến Khô Vinh đại sư và bá phụ Äoà n ChÃnh Minh nhưng trá»i đã sắp tối mà còn cách chùa đến hÆ¡n sáu mươi dặm, đà nh phải kiếm chá»— nghỉ ngÆ¡i. Bá»—ng nghe trong rừng có tiếng trẻ con reo lên:
- Bệ hạ! Bệ hạ! Chúng tôi lạy bệ hạ rồi, sao bệ hạ không cho kẹo?
Má»i ngưá»i nghe thế ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên: “Sao lại có ngưá»i nháºn ra được hoà ng thượng nhỉ?†Cả bá»n tiến và o xem xét, nghe thấy trong rừng có ngưá»i nói:
- Các ngươi phải xướng nguyện ngô hoà ng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, thế mới có kẹo.
Tiếng nói đó cá»±c kỳ quen thuá»™c, chÃnh là Má»™ Dung Phục. Äoà n Dá»± và Vương Ngữ Yên hoang mang, vá»™i nắm lấy tay nhau, nép và o sau gốc cây, nhìn vá» phÃa có thanh âm, thấy Má»™ Dung Phục ngồi trên má»™t cái gò đất, đầu đội mÅ© giấy cao nghệu, thần sắc nghiêm trang.
Bảy tám đứa trẻ con nhà quê quì trước đống đất, lao xao nhắc lại:
- Nguyện ngô hoà ng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Bá»n chúng vừa chúc tụng rầm rÄ© vừa lạy như tế sao, có đứa thò tay giục:
- Cho kẹo đi, cho bánh đi!
Mộ Dung Phục đáp:
- Chư khanh bình thân, trẫm đã hưng phục được Äại Yên, lên ngôi đại bảo rồi, má»i ngưá»i ai cÅ©ng được phong thưởng.
Bên cạnh gò đất má»™t cô gái đứng á»§ rÅ©, chÃnh là A BÃch. Nà ng mặc má»™t chiếc áo dà i mà u xanh lợt, khuôn mặt xinh xắn nhuốm vẻ tiá»u tụy buồn rầu, lấy kẹo bánh từ trong má»™t chiếc giá», chia cho đám trẻ con miệng nói:
- Các cháu ngoan lắm, mai ra chơi nữa, lại được kẹo được bánh.
Giá»ng nà ng nghẹn ngà o, mấy giá»t nước mắt lã chã rÆ¡i trên giá» tre. Bá»n trẻ con vá»— tay reo hò giải tán cùng nói:
- Mai lại ra nữa!
Vương Ngữ Yên biết rằng biểu ca thần trà đã thất thưá»ng, cái má»™ng đế vương cà ng lúc cà ng sâu, không khá»i bùi ngùi. Äoà n Dá»± nhìn thấy thần tình A BÃch như thế, ná»—i thương xót dâng trà n, định lên tiếng gá»i nà ng và Má»™ Dung Phục cùng vá» Äại Lý để tÃnh đưá»ng sắp xếp cho ổn thá»a nhưng thấy cô gái nhìn Má»™ Dung Phục hết sức nhu tình, còn Má»™ Dung Phục thì mặt mà y đầy vẻ đắc ý thá»a mãn, trong bụng bà ng hoà ng: “Má»—i ngưá»i có má»™t duyên pháp khác nhau, Má»™ Dung huynh và A BÃch như thế nà y, vá»›i ngưá»i khác thì thấy hỠđáng thương, có biết đâu trong lòng há» lại hết sức hoan lạc không chừng? Ta việc gì phải lắm chuyện?†Chà ng nhẹ nhà ng cầm tay áo Vương Ngữ Yên ra hiệu.
Má»i ngưá»i lặng lẽ lui ra. Chỉ thấy Má»™ Dung Phục ngồi chá»…m chệ quay mặt vá» hướng nam, miệng vẫn lảm nhảm không thôi.
--------------
ChuÌ thiÌch:
(50.1) Lang yên: phân chó sói khi đốt khói bốc lên cao, ngà y xưa dùng để là m tÃn hiệu báo động.
(50.2) một giống Hung Nô.
(50.3) Phong há»a nhiên bất tức, Chinh chiến vô dÄ© thá»i. Dã chiến cách đấu tá», Bại mã hiệu minh hướng thiên bi. Äiểu diên trác nhân trưá»ng, Xung phi thượng quải khô chi thụ. SÄ© tốt đồ thảo mãng, Tướng quân không nhÄ© vi. Nãi tri binh giả thị hung khÃ, Thánh nhân bất đắc dÄ© nhi dụng chi.
(50.4) Vong ngã Kỳ Liên sơn, SỠngã lục súc bất phiên tức. Vong ngã Yên Chi sơn, SỠngã phụ nữ vô nhan sắc.
HẾT TRỌN BỘ
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àâòîêðåäèò, âëàãàëèùå, ãèíåêîëîãèÿ, áþäæåòèðîâàíèå, çíàêè, êèïåëîâ, êîíäèöèîíåð, êîíêóðñû, êîìïàíèÿ, êîíñóëüòàíò, êðóïíåéøèé, ìåáåëü, ìåòðî, ïåðâûé, ìîñêâå, ïîñóäà, ïðîåêòû, nguyá»…n duy chÃnh, nguyen duy chinh, ñíîóáîðä, òîâàðû, õîêêåé, thiên long bat bo 2008, thiên long bát bá»™, thien long bat bo 2008, thien long bat bo 4vn, thien long bat bo 4vn.eu, thienlongbatbo ban dich, ðîñòåëåêîì  |
| |