  | 
	
	
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				29-08-2008, 10:25 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				Trái tim chó - Mikhail Bulgacov
			 
			 
			
		
		
		
			
			Trái tim chó 
CHƯƠNG MỘT 
 
 
  
 
Ư-ư-ư-ư-ư-hư-hư-hư-ư! Ôi khốn nạn thân tôi, tôi chết mất đây! Dưới vòm cổng, bão tuyết Ä‘ang gào rÃt bản nhạc tống biệt tôi, và tôi cÅ©ng tru lên cùng vá»›i gió tuyết. Äá»i tôi thế là hết, thế là hết tháºt rồi. Má»™t thằng súc sinh đội mÅ© không vành cáu bẩn, cái lão đầu bếp ở nhà ăn bình dân cá»§a các nhân viên thuá»™c Há»™i đồng Kinh tế Quốc dân Trung ương ấy, đã hất nước sôi làm bá»ng cả má»™t bên sưá»n trái cá»§a tôi. Cái đồ đểu giả đến váºy, mà lại còn là vô sản nữa chứ! Trá»i đất Æ¡i, đức Chúa cá»§a tôi Æ¡i, Ä‘au quá! Nước sôi bá»ng thấu táºn xương. Bây giá» tôi chỉ biết tru lên, nhưng tiếng tru nào phá»ng giúp được gì. 
Tôi đã làm gì  động đến hắn? Chẳng lẽ nếu để tôi đào bá»›i trong đống thức ăn thải thì cái Há»™i đồng Kinh tế Quốc dân kia sẽ khánh kiệt Ä‘i sao? Äồ súc sinh bần tiện! Có khi nào đó các ngưá»i thá» nhìn cái mặt cá»§a hắn xem  - chiá»u ngang rá»™ng hÆ¡n chiá»u dá»c! Má»™t thằng ăn cắp mặt dầy. Ôi, bàn dân thiên hạ ôi! Giữa trưa, hắn dá»™i cho tôi má»™t  gầu nước sôi, còn bây giá» trá»i đã nháºp nhoạng tối, cứ ước theo mùi hành phi bay ra từ khu nhà ở cá»§a đội cứu hoả phố Pretnstenka(*) thì chắc đã khoảng bốn giá» chiá»u rồi. Như các ngưá»i biết đấy, bữa tối lÃnh cứu  hoả thưá»ng ăn cháo. Äấy là má»™t món mạt hạng. cÅ©ng giống như nấm ấy. Thế nhưng mấy thằng chó đúc quen trên phố Pretristenka lại kể rằng, dưá»ng như ở nhà hàng 
"Bar" trên đại lá»™ Neglinnưi ngưá»i ta thưá»ng chén món nấm dầm nước sốt cay giá ba rúp bảy mươi lăm kôpếch má»™t suất. Tuy nhiên đó là chuyện khẩu vị từng ngưá»i, nó cÅ©ng chẳng khác gì việc liếm giày cao su váºy... Ư- ư- ư- ư- ư... 
Hông Ä‘au không chịu nổi, và tôi đã thấy rõ mồn má»™t cái viá»…n cảnh cá»§a tôi: ngày mai sẽ bắt đầu những vết loét, và thá» há»i lúc đó tôi lấy gì để chữa chạy? Mùa hè thì còn có thể dông tuốt lên công viên  Sokoniki, ở đấy có má»™t loại cỠđặc biệt làm thuốc hết sẩy; ngoài ra  đến đó còn được chén  đẫy không mất tiá»n các mẩu  lạp xưá»ng thừa, tha hồ liếm láp những tá» giấy gói đẫm mỡ mà quý vị công dân vứt tứ tung khắp nÆ¡i. Và nếu như không gặp phải má»™t mụ già cáu bẳn nào đó hát trong dàn đồng ca dưới trăng - "Ôi AiÄ‘a yêu dấu"(*) - đến rụng tim, thì cuá»™c Ä‘á»i tháºt sá»± hết ý. Còn bây giá» tôi  biết Ä‘i đâu? Ngưá»i ta có thưá»ng phết giày vào Ä‘Ãt các ngưá»i không? Có chứ. Các ngưá»i đã được nếm món gạch chá»i vào sưá»n chưa? Từng xÆ¡i đủ. Tôi đã trải qua tất cả, tôi nhẫn nhục cam chịu cái số kiếp cá»§a mình. Nếu bây giá» tôi khóc rên thì cÅ©ng chỉ là bởi thân xác cá»§a tôi lạnh cóng và Ä‘au đớn, vì linh hồn tôi hãy còn chưa tắt... Linh hồn loài chó vốn sống dai. 
Nhưng thân thể tôi thì đã bị tàn giáºp, xÆ¡ xác, cái giống ngưá»i hành hạ giày vò nó kể cÅ©ng gá»›m ghê. Nhưng khá»§ng khiếp nhất là từ khi cái lão kia hắt nước sôi làm tôi bá»ng chÃn đến táºn chân lông, bên sưá»n trái cá»§a tôi thế là không còn gì bảo vệ nữa. Tôi có thể rất dá»… dàng bị viêm phổi; mà má»™t khi đã viêm phổi thì, kÃnh thưa các quý công dân, tôi sẽ chết đói nhăn răng. Bởi vì bị viêm phổi rồi thì phải nằm dưới cầu thang ở lối cổng chÃnh, nhưng nếu thế há»i ai sẽ thay tôi, má»™t con chó đực độc thân nằm bẹp má»™t chá»—, chạy Ä‘i bá»›i các thùng rác để kiếm miếng ăn? Sưng phổi rồi, tôi sẽ phải bò lê bò lết, sẽ kiệt sức, và bất kỳ má»™t tay chuyên viên thu dung nào cÅ©ng có thể dùng gáºy Ä‘áºp tôi đến chết. Còn bá»n quét sân mang những tấm biển trên áo đồng phục sẽ túm lấy chân tôi mà quẳng lên xe ngá»±a chở rác. Trong toàn bá»™ thế giá»›i vô sản thì bá»t ngưá»i quét sân là loại khốn nạn nhất. Các phế váºt cá»§a con ngưá»i ấy là thuá»™c giống hạ đẳng tá»™t cùng. Dân đầu bếp thì còn có ba bảy loại. Chẳng hạn, như ông Vlas vừa quá cố ở phố Pretristenka. Ông ta đã cứu bao nhiêu là mạng chó. Bởi vì, cái quan trá»ng hàng đầu khi ốm Ä‘au là kiếm được miếng ăn khÆ¡ khá»›. Váºy mà, như các lão chó già kể lại, nhiá»u khi ông Vlas ném cho chúng những miếng xương, mà dÃnh trên miếng xương đó có đến hàng ná»a lạng thịt. Cầu mong cho ]inh hồn ông cụ được yên nghỉ. Ông cụ má»›i tháºt là má»™t nhân cách chân chÃnh, má»™t đầu bếp quý tá»™c cá»§a các bá tước Tolstoi, chứ đâu phải cá»§a Há»™i đồng ăn uống bình dân. Mà không biết ngưá»i ta làm cái gì ở trong ngành ăn uống bình dân ấy, cái đầu óc chó này tháºt chẳng làm sao hiểu nổi? Bởi vì há», cái bá»n ngưá»i đểu cáng đó, chuyên nấu xúp  bằng thịt ngá»±a muối thối, còn  những kẻ được phục vụ tá»™i nghiệp kia  thì không há» biết gì cả. Cứ kéo đàn, kéo lÅ© đến húp sạch, ngốn láo! 
Có cô nhân viên đánh máy ná» nháºn lương báºc chÃn, bốn mươi lăm rúp má»™t tháng, tuy thá»±c ra cô ta còn được ngưá»i tình bao cho đôi tất dài dệt kim. Nhưng vì cái món dệt kim này mà cô ta phải chịu đựng bao nhiêu là sá»± khinh nhục. Cái gã ngưá»i tình cứ bắt cô ta phải làm tình theo kiểu Pháp chứ không phải bằng má»™t cách bình thưá»ng nào khác. Tôi xin nói riêng giữa chúng ta vá»›i nhau, bá»n  Pháp là má»™t lÅ© chó chết. Mặc dù há» ngốn toàn những thứ sang, bữa nào cÅ©ng nốc rượu vang Ä‘á». Thế đấy... cô đánh máy ná» hàng ngày chạy đến nhà  ăn này, bởi vì vá»›i bốn mươi lăm  rúp thì không thể vào nhà hàng "Bao" được. Tháºm chà đi xem xiên cô ta cÅ©ng không đủ tiá»n, mà đối vá»›i đàn bà thì xinê là thứ giải trà duy nhất trong cuá»™c Ä‘á»i. Run rẩy, nhăn  nhó, nhưng vẫn phải nuốt... Thá» nghÄ© mà xem: bốn chục xu hai món, mà thá»±c ra cả hai món này chưa đáng giá mưá»i lăm xu, vì hai mươi lăm xu còn lại đã bị lão trưởng phòng quản trị ăn bá»›t mất rồi. Mà chẳng lẽ cô ta lại cần má»™t bữa ăn như váºy? Hai lá phổi cá»§a cô ta đã có vấn đỠrồi còn căn bệnh phụ khoa kiểu Pháp, mà ở cÆ¡ quan thì bị trừ lương, vào nhà ăn thì bị ngưá»i ta thà cho thịt thối. Cô ta kia, đấy cô ta kia kìa... Äang chạy ra cổng, Ä‘i đôi bÃt tất dài cá»§a ngưá»i tình cho. Chân lạnh cóng; gió thổi lá»t vào bụng, vì áo len trên ngưá»i cô ta cÅ©ng chẳng khác gì  lông trên ngưá»i tôi,  còn quần thì má»ng tanh; chỉ là má»™t vòng đăng ten? Phải xé tươm ra cho ngưá»i tình. Nếu cô ta mặc vải phlanen, cứ thá» xem, gã sẽ gào toáng lên: Sao cô thô thiển thế! Má»— đã chán ngấy cái cô ả Mat'rena cá»§a má»— rồi, má»— đã chịu bao nhiêu khốn khổ vá»›i cái quần vải  phlanen, bây giỠđến thá»i đại cá»§a má»—. Bây giá» má»— là chá»§ tịch, cóp được bao nhiêu má»— xài hết cho món đàn bà,  thịt tôm càng và rượu Abrau Durso(*) Bởi vì thá»i trẻ má»— đã phải  nếm quá nhiá»u những đói khát, vá»›i má»— thế là đủ, mà cuá»™c sống ở thế giá»›i bên kia thì không tồn tại. 
Tôi tháºt cám cảnh cô ta, ôi tháºt cám cảnh! Nhưng tôi còn cám cảnh bản thân mình hÆ¡n. Không phải vì Ãch ká»· mà tôi nói như váºy, ồ không đâu, mà vì hoàn cảnh giữa tôi và cô ta tháºt sá»± không như nhau. Cô ta Ãt ra còn được ấm áp khi vá» nhà, còn tôi, còn tôi... Tôi biết Ä‘i đâu? Bị đánh Ä‘áºp, bị dá»™i bá»ng, bị hắt há»§i, tôi còn biết Ä‘i đâu? ư -ư-ư-ư-ư? 
- Chúc, chúc, chúc! Sarik, à Sarik! Gì mà mày rên rỉ thế, hở con chó tội nghiệp? Ai đánh mày hả? Ôi,... 
Con mụ phù  thuá»· bão tuyết khô, xô quáºt cánh cổng ầm ầm, cưỡi chổi tông thẳng vào tai cô gái, hất ngược váy cô ta lên quá đầu gối:  để lá»™ ra đôi bÃt tất  mầu kem sữa và má»™t  dải hẹp cá»§a chiếc quần lót bằng đăng  ten giặt không sạch, bóp nghẹn lá»i nói cá»a cô ta, phá»§ tuyết lên ngưá»i chó. 
- Trá»i đất ôi... Tháºt là thá»i vá»›i tiết thế này... Ôi Bụng Ä‘au quá! Äây là do thịt ngá»±a thối, cái món xúp ngá»±a thối? Biết đến bao giá» thì hết những cảnh này hở trá»i?! 
Chúi đầu xuống, cô gái xông vào chịu tráºn cùng bão tuyết, tiến ra  phÃa cổng ; ở ngoài phố gió bắt đầu quay tròn, xô nghiêng ngả, rồi vây cô ta trong má»™t cá»™t tuyết mù mịt; và cô gái biến mất. 
Còn con chó thì nằm  dài dưới vòm cổng, Ä‘au đớn rên rỉ vá»›i bên sưá»n bị bá»ng, nép mình vào sát bức tưá»ng lạnh giá, thở dốc lên và thầm chắc rằng sẽ không rá»i nÆ¡i này Ä‘i đâu nữa, sẽ chết bá» xác tại đây, dưới cái vòm cổng này. Sá»± tuyệt vá»ng làm nó gục hẳn. Trong lòng nó Ä‘au đớn và cay đắng cùng cá»±c cô đơn và kinh hoàng đến ná»—i những giá»t nước mắt chó nhá» tà như những chiếc mụn cÆ¡m ứa ra trên tròng mắt rồi láºp tức khô ngay. Lông bên sưá»n trái bết lại thành từng búi đông cứng, và ở giữa chúng là những mảng  da bá»ng đỠbầm đáng sợ. Cái bá»n đầu bếp má»›i vô nghÄ©a, má»›i ngu độn và tàn ác làm sao? Còn cô ta gá»i nó là "Sarik"... Tại sao lại “Sarik†được? Sarik(*) thì phải tròn trÄ©nh, béo tốt, đần độn, ăn cháo kiá»u mạch, dòng giống quý tá»™c; còn nói chỉ là má»™t con chó vô chá»§, xÆ¡ xác, gầy còm, bẩn thỉu. 
Nhưng mà thôi, dẫu sao cÅ©ng cảm Æ¡n cô nương vì những lá»i tốt đẹp! 
Cánh cá»a cá»§a má»™t cá»a hàng mua bán ánh Ä‘iện sáng rá»±c rỡ ở phÃa bên kia đưá»ng báºt mở, và từ trong đó bước ra má»™t quý ông. ChÃnh là quý ông chứ không phải đồng chÃ, và nếu nói má»™t cách chÃnh xác nhất  - là quý ngài. Càng đến gần càng thấy rõ đúng là quý ngài. Các ngưá»i nghÄ© rằng đó là tôi Ä‘oán qua áo bành tô chứ gì? Vá»› vẩn. Bành tô thì bây giá» rất nhiá»u ngưá»i vô sản cÅ©ng mặc. Tháºt ra, cổ áo có khác nhau, Ä‘iá»u đó chẳng cần phải nói, nhưng dù sao đứng xa vẫn có thể nhầm. Còn qua cặp mắt thì dù gần, dù xa cÅ©ng không thể nào nhầm lẫn được: ôi, con mắt là váºt rất có giá trị. Nó giống như má»™t chiếc gương, má»™t máy Ä‘o độ, qua đó có thể thấy ai là ngưá»i tâm hồn cao cả, ai là ngưá»i vô căn vô cá»› có thể thá»c mÅ©i  giày vào mạng sưá»n, còn ai là kẻ thấy ngưá»i nào cÅ©ng sợ. ChÃnh  cái loài đầy tá»› hèn nhát đó tôi thưá»ng thÃch đớp cho má»™t phát vào bắp chân. 
Äã sợ thì cho chết. Má»™t khi đã sợ thì dáng lắm... gâ - gâ - gâ.. gâ u - gâ u... 
Quý ngài ná» tá»± tin Ä‘i qua mặt đưá»ng ngáºp trong bão tuyết và tiến vào cổng. Äúng, đúng, trông dáng quý ngài này có thể thấy được tất cả. Quý ngài đây thì sẽ không bao giá» chén thịt ngá»±a thối; còn nếu ở đâu đó ngưá»i ta mang thịt thối đến cho quý ngài, thì quý ngài sẽ quát tháo ầm Ä©, sẽ viết lên báo: ngưá»i ta dám cho tôi, Philip Philippôvich, ăn thịt thối! 
Quý ngài mồi lúc má»™t đến gần, đến gần hÆ¡n. Ông này luôn luôn được ăn uống đầy đủ và chẳng bao giỠăn cắp. Ông này không thượng cẳng chân hạ cẳng tay vá»›i ai, nhưng tá»± mình cÅ©ng đếch sợ ai cả, và đếch sợ là vì bao giá» cÅ©ng no đủ. Ông này là má»™t quý ngài lao động trà óc, vá»›i bá»™ râu nhá»n kiểu Pháp, hàng ria bạc trắng, má»m mại và ngang tàng như ria cá»§a những hiệp sÄ© Pháp, nhưng từ ngưá»i quý ngài  toả ra trong gió tuyết má»™t thứ mùi kinh tởm  - mùi bệnh viện. Và mùi thuốc lá nữa. 
Thá» há»i ma quá»· nào lôi quý ngài vào cái hợp tác xã mua bán ấy cá»§a Há»™i đồng Kinh tế Trung ương? Nó ở kia... Quý ngài tìm cái gì ở đó? Ư- ư- ư- ư... Quý ngài có thể mua gì trong cái cá»a hàng tẹp nhẹp kia, chẳng lẽ phố Okhotnưi Riad(*) đối vá»›i quý ngài còn chưa đủ sao? Cái gì kia nhỉ? Giò- ó- ó? Thưa quý ngài, nếu như quý ngài được thấy gió này ngưá»i ta làm bằng gì, thì chắc quý ngài đã không đến gần cái cá»a hàng kia. Hãy để nó lại cho tôi Ä‘i? 
Con chó dồn hết chút sức lá»±c còn lại, và trong cÆ¡n mất trà nó bò từ vòm cổng ra mặt hè. Bão tuyết gào như súng quét trên đầu, giáºt ngược những hàng chữ cái đồ sá»™ cá»§a tấm biểu ngữ bằng vải 
“Có thể làm con ngưá»i trẻ lại được không?"(*) 
Hiển nhiên là có thể. Mùi thÆ¡m cá»§a thức ăn đã làm cho tôi trẻ lại, nâng tôi đứng lên, những luồng sóng nóng bá»ng chảy đầy cái da dày cá»§a tôi đã hai ngày đêm trống rá»—ng, nó đánh bạt cả mùi bệnh viện!  - ôi cái mùi thiên đưá»ng cá»§a giò băm vá»›i tá»i và á»›t! Tôi cảm thấy, tôi biết rõ  - quý ngài mang giò trong túi bên phải cá»§a chiếc áo choàng lông. Quý ngài ở ngay phÃa trên tôi. Ôi, ông chá»§ cá»§a con. Hãy nhìn con má»™t tÃ. Con Ä‘ang chết mất đây. Ôi, cái linh hồn nô lệ cá»§a chúng tôi, ôi cái số pháºn đểu giả cá»§a chúng tôi! 
Con chó trưá»n lê bụng như rắn, nước mắt đầm đìa. Hãy nhìn xem công tÃch cá»§a lão đầu bếp đây? Tuy nhiên quý ngài chẳng bao giá» chịu cho đâu. Ôi, tôi đã quá biết những ngưá»i giàu có rồi! Nhưng thá»±c ra mà nói  - quý ngài cần nó để làm gì? Cái thứ thịt ngá»±a  thối ấy thì quý ngài dùng làm  gì? Không ở đâu ngoài cá»a hàng nông nghệ phẩm Moskva(*) quý ngài có thể kiếm được cái bả độc ấy đâu. Mà quý ngài thì hôm nay đã ăn sáng rồi, quý ngài là má»™t nhân váºt có tên tuổi thế giá»›i nhá» những tuyến sinh dục đực. Ư-ư-ư-ư... Cái gì Ä‘ang diá»…n ra trên Ä‘á»i thế này? Chết bây giá» thì hẳn còn sá»›m quá, tuyệt vá»ng là má»™t tá»™i lá»—i tháºt sá»±. Phải liếm tay quý ngài thôi, ngoài ra không còn cách nào khác. 
Quý ngài bà ẩn cúi xuống bên con chó, cặp kÃnh gá»ng vàng lấp lánh, rồi rút từ túi phải ra má»™t gói giấy trắng dài. Không bá» bÃt tất tay, quý ngài cởi tá» giấy gói ra - nó láºp tức bị gió cuốn lấy - bẻ má»™t mẩu giò có cái tên là "Giò Cracov đặc biệt". Và ném mẩu giò đó cho con chó. Ô, má»™t tấm lòng hào hiệp? Ư-ư-ư! 
- Chi  - iu  - chi  - iu, - quý ngài huýt gió và nói thêm bằng giá»ng nghiêm khắc: - ăn Ä‘i! Sarik, Sarik! 
Lại Sarik. Ngưá»i ta đã đặt tên cho rồi đấy. Mà quý ngài muốn gá»i  thế nào cÅ©ng: được, vì cái cá» chỉ đặc biệt khác thưá»ng cá»§a quý ngài. 
Con chó láºp tức xé lá»›p giấy bóng bá»c ngoài, vừa nấc vừa ngoạm vào khúc giò Cracov và ngốn chá»ng nó trong chá»›p nhoáng. Miếng giò lẫn tuyết mắc nghẹn lại nÆ¡i cổ há»ng làm chảy nước mắt, vì quá tham ăn nên nó suýt nuốt luôn cả sợi dây buá»™c. Nữa. Con xin hôn gấu quần cá»§a ngài nữa, con còn xin liếm tay ngài nữa, hỡi ân nhân cá»§a con! 
- Bây giá» chừng ấy  hẵng... - quý ngài nói ngắt  quãng từng tiếng má»™t như thể hô khẩu hiệu, cúi xuống bên Sarik, tò mò nhìn vào mắt nó, rồi đột ngá»™t đưa bàn tay Ä‘i găng âu yếm và thân máºt vuốt dá»c bụng chó. 
- A - ha,  - quý ngài  thốt lên đầy ngụ ý,  - không có vòng cổ, như váºy là rất tốt, ta Ä‘ang cần đúng nhà ngươi đây. Äi theo ta.  - Quý ngài báºt ngón tay. - Chiu-chiu! 
Äi theo quý ngài ư? Dù cho đến táºn cùng trá»i cuối đất! Hãy cứ đá con bằng đôi á»§ng phá»›t cá»§a quý ngài Ä‘i, con sẽ chẳng hé răng kêu ca lấy má»™t lá»i nào đâu. 
Äèn sáng rá»±c rỡ khắp phố Prétristenka. Bên sưá»n Ä‘au khá»§ng khiếp, nhưng Sarik thỉnh thoảng lại quên nó Ä‘i, bị cuốn hút bởi má»™t ý nghÄ© làm sao để giữa phố đông ngưá»i không lạc mất cái hình bóng thần thánh trong chiếc áo choàng lông và bằng cách nào có thể bày tá» lòng yêu kÃnh và trung thành vá»›i quý ngài. Và nó đã bày tỠđược Ä‘iá»u đó bảy lần trên suốt quãng đưá»ng từ Pretristenka đến ngõ Obukhov. Hôn vào á»§ng; ở Ngõ Chết, trong khi rẽ đưá»ng, bằng tiếng sá»§a Ä‘iên dại đã làm cho má»™t bà hoảng sợ đến ngã ngồi xuống ghế đá; hai lần tru lên để duy trì lòng thương hại đối vá»›i mình. 
Má»™t con mèo hoang chết tiệt nào đó, làm bá»™ như thuá»™c giống Sibin, từ phÃa sau ống dẫn nước chui ra, và bất chấp bão tuyết vẫn đánh hÆ¡i được mùi giò Cracov. Sarik thấy trá»i đất như tối sầm lại khi thoáng nghÄ©, biết đâu quý ngài kỳ quặc giàu có Ä‘i lượm những con chó bị thương dưới các vòm cổng này lại nhặt luôn cả cái đồ chuyên ăn cắp kia Ä‘i theo mình, và như váºy có nghÄ©a là phải chia bá»›t  cho  con  mèo  chết  tiệt  món  há»i  cá»§a  cá»a  hàng  nông  nghệ Moskva. NghÄ© váºy chó ta má»›i đánh dáºp hai hàm răng vào nhau dữ tợn đến ná»—i con mèo rÃt lên như tiếng phì cá»§a ống dẫn khà bị thá»§ng và theo cá»™t máng lao vá»t lên táºn tầng hai. 
Gừ-ư-ừ-gâu?  Cút!  Cả  cá»a  hàng  nông  nghệ  Moskva  cÅ©ng không	đủ   cho   những   loại   bẩn   thỉu   lang   thang   trên   phố Pretristenka như mày đâu! 
Quý ngài đã đánh giá sá»± trung thành đó và khi đến cạnh khu nhà cá»§a đội cứu hoả, ngay dưới cá»a sổ nÆ¡i từ phÃa trong phát ra tiếng kèn eo êm tai, lại thưởng thêm cho chó mẩu giò thứ hai, lần này nhá» hÆ¡n, chừng má»™t phần tư lạng. 
Ấy sá»± việc  hoá ra tháºt ngược Ä‘á»i. Quý ngài lại Ä‘i lấy lòng mình! Xin quý ngài đừng lo! Con sẽ chẳng chạy Ä‘i đâu. Con sẽ theo quý ngài, dù cho quý ngài có ra lệnh Ä‘i tá»›i chốn nào. 
- Chiu-chiu? Äi đưá»ng này. 
Äến Obukhov ạ? Xin vâng! Cái ngõ này thì chúng con biết rất rõ. 
- Chiu-chiu! 
Äi đưá»ng này ạ? Sẵn	sà... Ô, không đâu, xin phép ngài! Không thể ạ. ở đây có lão gác cá»a. Mà trên Ä‘á»i này hông có gì tồi tệ hÆ¡n bá»n ngưá»i gác cá»a. Nguy hiểm hÆ¡n lÅ© quét sân gấp nhiá»u lần. Má»™t giống đáng ghét tuyệt đối. Tồi tệ hÆ¡n cả giống mèo. Quân đồ tể mặc chế phục thêu kim tuyến. 
- Kìa, ngươi đừng sợ, đi nào. 
- Xin chào ông Philip Philippovich. 
- Chào ông Pheđor. 
Äây má»›i là má»™t con ngưá»i chứ! Lạy chúa! Ngưá»i đã xui khiến cho ta được gặp ai thế này, hỡi số pháºn loài chó cá»§a ta! Phải là má»™t nhân  váºt tầm cỡ nào má»›i có thể mang chó hoang ngoài phố vào nhà cá»§a  Công ty nhà ở  ngay trước mÅ©i ngưá»i gác cá»a chứ? Các ngưá»i hãy trông kìa - cái lão đểu cáng kia cứ im thin thÃt, không dám ho he gì! Thá»±c ra, trong mắt lão ta có vẻ ảm đạm, nhưng nói chung mặt lão khá thản nhiên dưới vành mÅ© thêu kim tuyến. Dưá»ng như chuyện đưa chó hoang vào nhà là được phép ấy. Lão ta tá» vẻ tôn kÃnh làm sao, các ngài Æ¡i, má»›i tôn kÃnh làm sao! Thế đấy, còn tôi, tôi Ä‘i cùng vá»›i quý ngài, tôi Ä‘i theo quý ngài. Sao, dám chạm đến ta à? Bây giá» thì đừng có hòng. Giá như đớp được má»™t miếng  vào cái ống chân vô sản chai sần kia. Äể trả thù tất cả những nhục mạ cá»§a bè lÅ© các ngưá»i dành cho ta. Äã bao nhiêu lần quáºt chổi vào mõm ta, hả? 
- Äi nào, Ä‘i nào! 
Con hiểu, con hiểu rồi, xin quý ngài đừng lo lắng gì cả. Quý ngài Ä‘i đâu, chúng con Ä‘i đấy. Chỉ cần quý ngài chỉ đưá»ng, con sẽ không tụt lại đâu, mặc dù bên sưá»n cá»§a con còn Ä‘au không thể nào chịu nổi. 
Từ trên cầu thang vá»ng xuống: 
- Tôi không có thư à, Phêđor? 
Từ phÃa dưới hướng lên cầu thang đầy kÃnh cẩn: 
- Không ạ, thưa ông Philip Philippovich (thì thầm tin cẩn nói Ä‘uổi theo): Còn căn há»™ số ba, ngưá»i ta đã phân ngưá»i đến ở táºp thể. Vị ân nhân quan trá»ng cá»§a chó quay phắt lại trên báºc cầu thang và cúi gáºp ngưá»i qua hàng lan can, kinh hoàng há»i: 
- Sao, sao? 
Mắt quý ngài mở tròn xoe và ria dựng ngược lên. 
Lão gác cá»a ở phÃa dưới ngá»a mặt, lấy bàn tay hứng vào dưới môi và khẳng định: 
- Äúng thế đấy ạ, những bốn nhân mạng đến. 
- Trá»i đất. Tôi không hình dung nổi bây giá» khu nhà sẽ như thế nào. Thế há» thì sao? 
- Thưa, không sao cả ạ. 
- Còn Phedor Pavlovich? 
- Äang Ä‘i lấy gá»— và gạch. Sẽ xây vách ngăn. 
- Có quỷ biết thế này là thế nào nữa! 
- Trừ căn há»™ cá»§a ông, tất cả các căn há»™ sẽ có ngưá»i đến ở, thưa ông Philip Philippovich. Vừa rồi có cuá»™c há»p, bầu ra há»™i đồng nhà cá»a má»›i, còn há»™i đồng cÅ© thì bị đá Ä‘Ãt rồi. 
- Lắm chuyện thế đấy. Ai-ai-ai... Chiu chiu. 
Con Ä‘i đây, con chạy đây. Sưá»n trái cá»§a con, quý ngài có thấy không, nó làm con Ä‘au lắm, xin phép được liếm á»§ng quà ngài. 
Chiếc mÅ© thêu kim tuyến cá»§a lão gác cá»a đã khuất ở phÃa dưới. Trên chiếu nghỉ đầu cầu thang lát đá hoa, hÆ¡i ấm  toả ra từ những ống lò sưởi. Má»™t lần quặt nữa - và gác hai đây rồi. 
 
 
  
 
CHƯƠNG HAI 
 
 
  
 
Việc há»c Ä‘á»c là tuyệt đối chẳng để làm gì, má»™t khi mùi thịt đã bốc xa đến hàng dặm như thế này. Thêm vào đó, nếu như các ngưá»i  sống ở Moskva và trong sá» dừa các ngưá»i có Ãt nhiá»u nếp não, thì muốn hay không muốn trước sau các ngưá»i cÅ©ng biết chữ, mà lại chẳng cần trưá»ng vá»›i lá»›p nào hết. Trong số bốn chục nghìn con chó ở Moskva này hoạ chăng chỉ có má»™t đứa nào tháºm ngu chà dốt thì má»›i không biết xếp các chữ cái lại thành từ "Hàng giò chả" mà thôi. 
Sarik bắt đầu việc há»c chữ cá»§a mình là theo các mầu. Khi nó vừa  đầy bốn tháng tuổi, khắp Moskva treo đầy những tấm biển mầu xanh lÆ¡ vá»›i hàng chữ: LCTM - Liên hiệp các công ty buôn bán thịt Moskva. Xin nhắc lại rằng tất cả những cái đó chẳng để làm gì, vì không có nó thì ngá»i mùi cÅ©ng biết là thịt rồi. Nhưng má»™t lần đã xảy ra sá»± nhầm lẫn: định hướng theo cái mầu xanh lÆ¡ khốn khổ đó, nhưng vì khứu giác cá»§a nó bị chiếc máy nổ phụt khói xăng làm tịt đặc, nên thay vì hàng thịt Sarik lại chạy vào cá»a hàng đồ Ä‘iện cá»§a anh em Golubizner trên phố Hàng Thịt. ở đó chó được nếm má»™t cháºp dây Ä‘iện, mà cái này phải nói là còn đằm hÆ¡n roi ngá»±a xà Ãch nhiá»u. Có thể coi thá»i Ä‘iểm đáng nhá»› ấy là cái mốc khởi đầu quá trình tá»± đào tạo cá»§a Sarik. Ngay lúc đó, khi đã đứng ở ngoài hè phố, Sarik liá»n hiểu ra rằng "mầu xanh lÆ¡" không phải bao giá» cÅ©ng có nghÄ©a là " Hàng thịt"; rồi vừa ép chặt cái Ä‘uôi rát bá»ng vì vết roi vào giữa hai cẳng sau và tru lên ư á», nó vừa nhá»› lại rằng trên tất cả các tấm biển ở cá»a hàng thịt, ở phÃa đầu bên trái bao giá» cÅ©ng là má»™t hình hai chân mầu vàng hoặc mầu hung đỠtrông giống như cá»— xe trượt tuyết(*). 
Tiếp đó việc há»c diá»…n ra càng kết quả hÆ¡n. Chữ A nó há»c được ở "Tổng công ty cá" trên góc phố Mokhova, rồi liá»n đó là "C",  - nó há»c ngược từ cuối chữ "Cá" trở lên tiện hÆ¡n, vì đứng lù lù ngay đầu hàng chữ là má»™t ông công an dang hai cánh tay thẳng Ä‘uá»™t. 
Những khối vuông gạch tráng men  ốp ở các chỗ góc phố Moskva bao  giỠcũng có nghĩa là "Phómát". Cái hình đứng ưỡn ngực ở đầu từ có nghĩa là ông chủ quán cũ Chiskin, là những đống rượu vang đỠHà Lan, là những tay quản lý thú dữ rất căm ghét chó, là mạt cưa trên sàn và mùi phómát Bakstein khăm khẳm tởm lợm. 
Nếu như ở đâu chÆ¡i đàn gió, - cái đó còn Ãt nhiá»u khá hÆ¡n "Ôi Ai Ä‘a yêu dấu† - và bốc mùi xúc xÃch, thì những chữ cái đầu tiên trên tấm biểu ngữ trắng sẽ đặc biệt dá»… dàng xếp thành những từ "Không nó... ", có nghÄ©a là "Không nói tục chá»i báºy và không cho tiá»n boa". ở đây thưá»ng nổ ra những tráºn ẩu đả, có ngưá»i bị đánh vào mõm, tuy thá»±c ra mà nói cÅ©ng không phải là nhiá»u lắm, chỉ có chó là bị quáºt  thưá»ng xuyên thôi  - bằng khăn trải bàn hoặc bằng á»§ng. 
Còn nếu như trên cá»a sổ treo những súc giăm bông ôi và bày la  liệt những quả  quÃt, thì đó...  gâu- gâu-... thì đó là "Cá»a hàng thá»±c phẩm". Còn nếu như trên quầy bày những chai thẫm mầu vá»›i chất  lá»ng tồi tệ , là... là... "Rá»-ư-rư-Æ¡-Æ¡u rượu'... Trước kia là cá»a hàng cá»§a anh em nhà Eliseev. 
Quý ngài lạ mặt dẫn chó đến bên cá»a căn há»™ sang trá»ng cá»§a mình trên tầng hai, bấm chuông; chó láºp tức ngước mắt lên nhìn tấm biển lá»›n mầu Ä‘en vá»›i những chữ cái vàng  choé treo bên cạnh cánh cá»a rá»™ng bản lắp kÃnh hồng gợn sóng. Ba chữ cái đầu nó Ä‘á»c được ngay: "Pê-rá»-o - Pro". Nhưng tiếp đó là má»™t hình cá»§a nợ có hai thanh ngang, chẳng hiểu có nghÄ©a gì". Chẳng lẽ là "vô sản?" (*)  - Sarik ngạc nhiên nghÄ©. - "Äiá»u đó là không thể được". Nó hếch mÅ©i lên, ngá»i chiết áo lông khoác ngoài má»™t lần nữa, rồi nhá»§ thầm chắc chắn: "Không, ở đây không có mùi vô sản. Hẳn đây là má»™t từ bác há»c nào đấy có trá»i má»›i biết nó nghÄ©a là gì". 
Ãnh Ä‘iện rá»±c rỡ bá»—ng bừng lên phÃa trong cánh cá»a lắp kÃnh hồng, càng làm nổi báºt hÆ¡n tấm biển Ä‘en. Cánh cá»a mở ra tuyệt đối  không tiếng động, và má»™t phụ nữ trẻ xinh đẹp, mặc tạp dá» trắng, đội  mÅ© vải viá»n đăng  ten xuất hiện trước mặt con chó và quý ngài cá»§a nó. Má»™t luồng hÆ¡i ấm thần tiên bao trùm lên ngưá»i chó, và chiếc váy cá»§a ngưá»i phụ nữ như toả ra mùi hoa linh lan. 
"Có thế chứ, cái này thì ta hiểu", - chó nghĩ. 
- Xin má»i vào, thưa ngài Sarik,  - quý ngài hài hước má»i, và Sarik ve vẩy Ä‘uôi sùng kÃnh bước vào phòng. 
Má»™t số lượng khổng lồ các váºt dụng bày biện đầy căn phòng ngoài sang trá»ng. Äáºp ngay vào mắt là tấm gương lá»›n kê sát sàn nhà, trong đó láºp tức hiện ra má»™t Sarik bÆ¡ phá» xÆ¡ xác thứ hai; phÃa trên cao là những chiếc sừng hươu khá»§ng khiếp; quanh tưá»ng là vô số  áo choàng lông và á»§ng cao su  Ä‘i ngoài; má»™t bông hoa tuy  lÃp bằng đá pan lắp bóng Ä‘iện gắn trên trần. 
- Bác lấy nó ở đâu ra thế, bác PhilÃp Philippovich?  - ngưá»i phụ  nữ mỉm cưá»i há»i và giúp quý ngài cởi chiếc áo khoác ngoài nặng trịch bằng lông cáo bạc  phát ra vô vàn ánh lá»a xanh biếc.  - Cha Æ¡i! Nó lắm ghẻ quá! 
- Nói vá»› vẩn. Ghẻ ở đâu? - quý ngài há»i nghiêm khắc và nóng nảy. 
Sau khi cởi áo lông khoác ngoài, trên ngưá»i quý ngài là bá»™ com lê Ä‘en bằng nỉ Anh, sợi dây chuyá»n vàng trên bụng quý ngài lấp lánh những tia sáng đùng đục vui mắt. 
- Gượm đã nào, đừng có quay như thế, chiu... ta bạo đứng có quay, đồ ngốc. Hừm?... Äây không phải là ghẻ... Hừm! A- a. Äây là vết bá»ng. Thằng đểu nào làm nhà ngươi bá»ng thế này? Hả? Äứng yên xem nào!... 
"Lão đầu bếp khổ sai, lão đầu bếp!" - con chó như muốn thốt lên bằng đôi mắt sầu não và khẽ rên ư á». 
- Dina, - quý ngài ra lệnh, - đưa nó vào phòng khám ngay và lấy áo choàng cho tôi. 
Ngưá»i  phụ  nữ  huýt  gió,  báºt  ngón  tay;  con  chó,  sau  má»™t thoáng chần chừ, hến Ä‘i theo. Cả hai bước ra dãy hành lang hẹp tối má», bá» qua má»™t cánh cá»a sÆ¡n vécni, Ä‘i đến cuối hành lang rồi rẽ trái và bước vào má»™t căn buồng nhá» và tối; ngay tức khắc con chó cảm  thấy không thÃch căn phòng này vì cái lùi đáng sợ cá»§a nó. Bóng tối báºt tách má»™t tiếng và biến thành ánh ngày chói chang, từ tất cả bốn phÃa má»i váºt Ä‘á»u như phát sáng, lấp loáng, trắng toát. 
“Ê, không được rồi... -- chó thầm tru lên. - Xin lá»—i con không chịu đâu! Tôi hiểu rồi, ôi quá»· tha ma bắt há» vá»›i mẩu giò cá»§a há» Ä‘i. Té ta hỠđã  nhá» ta đến nhà thương chó. Bây giá» bá»n há» sẽ bắt ta nuốt thuốc tẩy rồi dùng kéo cắt nát cả sưá»n ra, mà ta thì chỉ chạm đến cÅ©ng đã không chịu được rồi?" 
- Ê, kìa, Ä‘i đâu?! - ngưá»i phụ nữ có tên là Dina kêu to. 
Chó quay ngoắt lại, nhún ngưá»i và bất ngá» văng mình Ä‘áºp phÃa sưá»n lành vào cánh cá»a, mạnh đến ná»—i rung động cả căn há»™. Rồi nó bắn lùi lại, quay tròn tại chá»— như con quay, làm đổ ra sàn má»™t chiếc xô trắng, từ trong xô những nắm bông bắn ra tung tóe. Trong khi quay, xung quanh nó những bức tưá»ng, những chiếc tá»§ bày các dụng cụ bóng loáng chao đảo, tấm tạp dá» trắng và bá»™ mặt méo xệch cá»§a ngưá»i phụ nữ nhảy cháºp chá»n. 
- Äi đâu cái con quá»· bá»m xá»m kia?...	- Dina hét lên tuyệt vá»ng. - Äúng là đồ chết tiệt! 
"Cá»a sau cá»§a hỠở đâu nhỉ?" - chó nghÄ©. Nó thu ngưá»i lại rồi văng mình hú hoạ vào má»™t tấm kÃnh vá»›i hy vá»ng rằng đó là cánh cá»a  thứ hai cá»§a căn phòng. Những mảnh kÃnh vỡ vụn bắn tung loảng xoảng, má»™t chiếc lá» hình tròn ở phÃa dưới rÆ¡i xuống sàn, dòng chất lá»ng mầu hung thẫm đựng trong lá» láºp tức đổ loang ra và bốc mùi thối. Vừa lúc đó cánh cá»a tháºt báºt mở. 
- Äứng lại, á»› - đồ súc sinh, - quý ngài, chiếc áo choàng má»›i xỠđược má»™t tay, hét lên và nhảy vào chá»™p lấy chân chó.  - Dina, túm lấy cổ cái đồ khốn nạn này. 
- Cha... cha ơi, đúng là chó! 
Cánh cá»a lại mở ra rá»™ng hÆ¡n, thêm má»™t nhân váºt giống đực mặc áo choàng chạy xô vào.  Dẫm chân lên những mảnh kÃnh vỡ, nhân váºt đó không chạy đến chá»— con chó, mà đến bên tá»§, mở ra; láºp tức má»™t mùi ngòn ngá»t, lá»m lợm  toả ra khắp căn buồng. Rồi nhân váºt  đó đè  lên ngưá»i chó, còn nó thì khoái chà đớp ngay cho anh ta má»™t miếng ở phÃa trên chá»— có sợi dây buá»™c giày. Nhân váºt đó hét lên, nhưng không mất bình tÄ©nh. Cái chất lá»ng tởm lợm đã làm ngạt mÅ©i chó, đầu óc nó quay tròn, chao đảo ,bốn chân duá»—i dần ra, và nó như trôi dạt bồng bá»nh Ä‘i đâu đó 
"Cám Æ¡n, thế là hết,  - nó  mÆ¡ màng nghÄ©, nằm váºt ra ngay trên đống kÃnh vỡ nhá»n sắc. - VÄ©nh biệt nhé, Moskva? Ta sẽ chẳng còn bao giỠđược trông thấy ông Chiskin, cả những ngưá»i vô sản và cả những khúc giò Cracov nữa. Ta sẽ lên thiên đưá»ng vì sá»± nhẫn nhục cá»§a loài chó. Hỡi các anh em đồ tể, vì cá»› gì mà các ngưá»i lại đối xá» như váºy vá»›i ta?" 
Äến đây nó nằm thượt ra không động Ä‘áºy và bất tỉnh. 
 
 
* 
*	*
  
Khi được hồi sinh, nó nghe trong đầu hÆ¡i choáng váng, trong bụng hÆ¡i nôn nao, còn bên sưá»n thì dưá»ng như không nghe thấy gì, bên sưá»n lặng yên đầy ngá»t ngào, dá»… chịu. 
Chó cố hé mở con mắt phải lừ đừ và trông thấy mình bị băng quấn kÃn ngang sưá»n và bụng. "Cuối cùng thế là há» cÅ©ng đã làm được, lÅ© chó đẻ,.  - nó đỠđẫn nghÄ©,  - nhưng tháºt khéo léo, Ä‘iá»u đó thì phải công nháºn". 
"Từ Sevilia đến GrenaÄ‘a... trong bóng đêm thanh bình"(*)... - ngay bên cạnh vang lên má»™t giá»ng hát lÆ¡ đễnh, lạc Ä‘iệu. 
Chó ngạc nhiên, mở hẳn cả hai mắt ra và trông thấy cách đó hai bước một bàn chân đàn ông đặt trên chiếc ghế đẩu trắng, ống quần dài và quần mặc trong được xắn lên cao, bắp chân mầu vàng để trần loang lổ máu khô và iốt. 
"Quân bợ đỡ! - chó nghÄ© bụng. - Äây chắc là mình đã đớp hắn. Công trình cá»§a mình đây. Há» sẽ đánh! " 
- "Êm Ä‘á»m tiếng ca đêm, rá»n vang khua kiếm tráºn?" Sao nhà ngươi, đồ dù thá»§ du thá»±c, lại cắn bác sÄ©? Hả? 'Tại sao làm vỡ kÃnh? Hả? 
- Hư-ư-ư-ư, - chó rên lên ai oán. 
- Thôi, được rồi, đã tỉnh thì nằm yên đấy, đồ thộn. 
- Bác Philip Philippovich, làm sao mà bác  nhỠđược con chó bất trị này thế hả bác?  - má»™t giá»ng đàn ông dá»… nghe há»i, và ống quần  bằng vải  trikô được thả xuống dưới.	Có mùi thuốc lá, rồi trong tá»§ tiếng thuá»· tinh va vào nhau lanh canh. 
- Bằng sá»± vá»— vỠâu yếm. Äó là phương pháp duy nhất để tiếp cáºn má»i sinh váºt sống. Bằng khá»§ng bố thì không thể làm gì được vá»›i bất cứ má»™t loại động váºt nào, dù nó ở trình độ phát triển cao hay thấp. Äiá»u đó tôi đã Ä‘ang và sẽ khẳng định. Há» cứ hoài công nghÄ© rằng khá»§ng bố có thể giúp được há». Dạ thưa không ạ, không thể giúp  được gì đâu, dù cho đó là khá»§ng bố trắng, khá»§ng bố đỠhay tháºm chà là khá»§ng bố nâu. Khá»§ng bố sẽ làm tê liệt hoàn toàn hệ thống thần kinh. Dina? Tôi đã mua cho cáºu cả này má»™t rúp bốn mươi kôpếch giò Cracov. Nhá» cô cho nó ăn khi nào nó hết nôn. 
Tiếng kÃnh vỡ bị quét Ä‘i  kêu loảng xoảng, và má»™t giá»ng đàn bà nÅ©ng nịu: 
- Giò Cracov! Lạy Chúa, cho nó thì chỉ cần mua loại thịt vụn bốn chục kôpếch má»™t cân ở cá»a hàng thịt là được lắm rồi. Còn giò Cracov thì tốt nhất là để cháu ăn. 
- Cô cứ thá» xem? Tôi sẽ cho cô ăn! Äó là thuốc độc đối vá»›i dạ dày con ngưá»i. Má»™t cô gái đã lá»›n mà cứ hệt như con nÃt, bất kỳ thứ bẩn thỉu vứt Ä‘i nào cÅ©ng nhét vào miệng. Tuyệt đối cấm. Tôi báo trước cho biết, cả tôi, cả bác sÄ© Bormental sẽ không thèm chữa cho cô  khi cô ôm bụng kêu  Ä‘au đâu... "Ai dám nói rằng kẻ khác đẹp hÆ¡n em... ". 
Có tiếng chuông rung ngắt quãng êm tai vang khắp cả căn há»™;  còn từ xa, ở táºn phòng ngoài, thỉnh thoảng	vẳng đến giá»ng ngưá»i  nói:  Chuông  Ä‘iện  thoại  réo.  Dina  chạy  biến  Ä‘i.  Philip Philippovich  ném  đầu  Ä‘iếu  thuốc  lá  vào  chiếc  xô,  cài  cúc  áo choàng, đứng trước tấm gương trên tưá»ng vuốt sá»a lại bá»™ na má»m và gá»i chó: 
- Chiu-chiu. Chà, không sao, không sao. Ta đi tiếp khách nào. 
Chó đứng lên bằng bốn chân chưa vững, lảo đảo và run rẩy, nhưng hồi sức rất nhanh, rồi bước Ä‘i theo vạt áo choàng bay phất phÆ¡  cá»§a Philip Philippovich. Chó Ä‘i Ä‘i qua dãy hành lang hẹp, nhưng lần này thấy nó được chiếu rất sáng bằng má»™t tán đèn tròn treo  trên trần. Khi cánh cá»a sÆ¡n  vécni mở ra, chó cùng Philip Philippovich bước vào phòng làm việc. Sá»± bài trà cá»§a gian phòng làm cho chó choáng ngợp. Trước hết, nó chói  loà ánh sáng: đèn trên trần nhà có vẽ trang trÃ, đèn trên bàn, đèn trên tưá»ng, đèn trong tá»§ kÃnh. ánh Ä‘iện chiếu sáng vô vàn đồ váºt, và cái làm cho Sarik chú ý nhất là má»™t con cú lá»›n tướng ngồi trên cành cây gắn vào tưá»ng. 
- Nằm xuống, - Philip Philippovich ra lệnh. 
Cánh cá»a chạm trổ đối diện mở ra, và cái ngưá»i vừa nãy bị nó đớp bước vào; bây giá» dưới ánh sáng rá»±c rỡ, trông anh ta rất trẻ, Ä‘iển	trai,  vá»›i  bá»™  râu  nhá»n  dưới  cằm;  anh  ta  trao  cho  Philip Philippovich má»™t tá» giấy, nói: 
- Ông khách cũ... 
Và liá»n đó biến Ä‘i không tiếng động; còn Philip Philippovich, khoát rá»™ng tà áo choàng, ngồi vào sau chiếc bàn viết khổng lồ, láºp tức trở nên đưá»ng bệ và quan trá»ng khác thưá»ng. 
"Không, đây không phải nhà thương, mình đã rơi vào một cái gì đó khác,  - chó bối rối nghĩ và nằm xuống tấm thảm thêu cạnh chiếc ghế bành da đồ sộ, - còn con cú này thì ta sẽ xem xét sau..." 
Cánh cá»a nhẹ nhàng mở ra; bước vào là má»™t ngưá»i khiến chó ngạc nhiên đến ná»—i nó  buá»™t sá»§a lên má»™t tiếng, tuy tiếng sá»§a hãy còn rất yếu á»›t. 
- Im! Chà  - chà, mà không thể nháºn ra anh được nữa, anh bạn thân mến ạ. 
Ngưá»i vừa bước vào cúi chào Philip Philippovich hết sức cung kÃnh và ngượng nghịu. 
- Hi hi? Ngài quả là tiên ông và đại pháp sư, thưa giáo sư. - ông ta bối rối đáp. 
- Cởi quần ra, anh bạn,  - Philip Philippovich ra lệnh và rá»i bàn đứng dáºy. "Lạy đức Chúa Giesus,  - chó nghÄ©,  - cái thằng cha này! " 
Tóc trên đầu "thằng cha" hoàn toàn xanh lè, còn sau gáy lại chuyển sang mầu thuốc lá loang lổ, trán thằng cha đầy những nếp nhăn, nhưng  da mặt hồng hào như mặt trẻ sÆ¡ sinh. Chân trái không co duá»—i được nên phải kéo lê trên thảm, ngược lại chân phải cứ nhảy như choi choi. Má»™t viên ngá»c quý ánh lên như con mắt nhá» trên ve chiếc áo vét tông cá»±c sang. 
Vì quá táºp trung nên chó mất cả cÆ¡n buồn nôn. 
- Chắp, chắp! - nó khẽ chép miệng. 
- Im! Anh bạn ngủ thế nào? 
- Hê-hê. Chỉ má»™t mình chúng ta ở đây chứ, thưa giáo sư? Äiá»u  đó tháºt không thể nào tả nổi,  - ngưá»i khách ngượng nghịu nói, - parole d'honneur(*) hai mươi lăm năm chưa bao giá» như váºy cả, -"thằng cha" túm lấy cúc quần,  - ngài có  tin không, thưa giáo sư, đêm nào cÅ©ng hàng đàn con gái  khoả thân... Tôi như được bá» bùa. Ngài đúng là pháp sư. Hừm,  - Philip Philippá»vich vừa nhìn kỹ vào tròng mắt cá»§a ông khách, vừa lo lắng hắng giá»ng. 
Cuối cùng thì ngưá»i khách cÅ©ng mở được hàng cúc và cởi xong chiếc quần dài vải sá»c. Bên trong hiện ra má»™t chiếc quần lót chưa từng thấy bao giá». Nó mầu kem sữa, có Ä‘Ãnh những con mèo bằng lụa Ä‘en và nồng nặc mùi nước hoa. 
Chó không chịu nổi lũ mèo, sủa váng lên một tiếng khiến "thằng cha" nhảy dựng lên. 
- Ãi 
- Ta quáºt cho bây giá»? Anh đừng sợ, nó không cắn đâu. 
"Mình mà không cắn ấy à?" - chó ngạc nhiên nghĩ. 
Từ trong túi quần cá»§a ngưá»i khách vừa đến rÆ¡i xuống thảm má»™t chiếc ảnh nhá» in hình cô gái vá»›i mái tóc bá»  xoã. "Thằng cha" nhảy vá»™i đến, cúi xuống nhặt, đỠlá»±ng mặt lên. 
- Nhưng mà anh coi chừng đấy,  - Philip Philippovich giơ ngón tay ra doạ, cau có cảnh cáo. - Dù sao cũng nên coi chừng, chớ có lạm dụng! 
- Tôi không lạm... - "thằng cha" vẫn tiếp tục cởi quần, bối rối lẩm bẩm, - tôi ấy mà, thưa bác sĩ, chỉ là để thỠnghiệm thôi. 
- Thế kết quả thế nào? Philip Philippovich nghiêm khắc há»i. 
"Thằng cha" khoát tay trong cơn khoái lạc tột độ: 
- Hai mươi lăm năm, thưa giáo sư quý mến, không có gì như thế  cả.  Lần  cuối  cùng  vào  năm  1899  ở  Paris,  trên  Rue  de  la Puer(*). 
- Thế tại sao tóc anh lại xanh lè thế kia? Mặt ngưá»i khách tối sầm lại. 
-  Cái  hãng  Girkost(*)  đáng  nguyá»n  rá»§a?  Ngài  không  thể tưởng tượng nổi là bá»n vô lại kia thay cho thuốc nhuá»™m đã nhét cho tôi cái gì đâu? Ngài thá» nhìn xem, - "thằng cha" vừa lẩm bẩm vừa đưa mắt tìm gương.  - Phải nện vỡ mõm chúng ra má»›i được! - ông ta giáºn dữ nói thêm.  -- Bây giá» tôi phải làm gì đây, thưa giáo sư? - ông ta há»i như sắp khóc... 
- Hừm, anh cạo trá»c đầu Ä‘i. 
- Thưa giáo sư, - ông ta thốt lên não nuá»™t, - nhưng tóc bạc sẽ lại má»c lên. HÆ¡n nữa, tôi sẽ không thể thò mặt đến nÆ¡i làm việc, tôi đã ba ngày nay không Ä‘i làm rồi. Ôi, giáo sư, giá như ngài phát minh ra cả cách làm cho tóc trẻ lại nữa! 
- Không thể ngay được, không thể ngay được, anh bạn thân mến của tôi ạ, - Philip Philippovich lẩm bẩm. 
Cúi ngưá»i xuống, giáo sư đưa ánh mắt sáng lấp lánh xem xét kỹ chiếc bụng trần cá»§a ngưá»i khách. 
- Thôi được rồi, rất tốt, tất cả Ä‘á»u ổn định. Tháºt lòng mà nói, tháºm chà tôi không đợi má»™t kết quả như váºy. "Äã nhiá»u máu Ä‘á», đã nhiá»u lá»i ca..." Mặc quần vào Ä‘i, anh bạn! 
"Còn tôi vá»›i cô nàng đẹp nhất..." - Ngưá»i khách hoạ theo bằng giá»ng rè như chảo gang mẻ, và rạng rỡ mặt mày, bắt đầu mặc quần vào. Sau khi sá»a soạn lại áo quần chỉnh tá», ông ta vừa nhún nhảy và  toả ra quanh mình mùi nước hoa, vừa trao cho Philip Philippovich má»™t xấp tiá»n trắng rồi dịu dàng nắm chặt cả hai tay giáo sư. 
- Hai tuần tá»›i anh có thể không đến?  - Philip Philippovich nói. - Nhưng dù sao tôi cÅ©ng xin anh hãy cẩn tháºn. 
- Thưa giáo sư!  - từ phÃa ngoài cá»a vá»ng lại giá»ng nói đầy khoái cảm, - xin ngài hãy tuyệt đối yên tâm, - giá»ng nói khúc khÃch ngon lành rồi biến mất. 
Tiếng chuông ngắt quãng lại vang lên khắp căn há»™, cánh cá»a sÆ¡n  vecni lại mở ra, ngưá»i bị đớp lại bước vào, trao cho Philip Philippovich tá» giấy và nói: 
- Tuổi khai không đúng. Chắc khoảng 54  - 55. Tiếng tim trầm. 
Anh ta lại biến mất và thay vào đó là má»™t bà áo váy sá»™t soạt mÅ© đội lệch vẻ ngang tàng, vòng hạt chuyá»n ánh lên lấp lánh trên chiếc cổ nhão nhăn nheo. Những quầng Ä‘en khá»§ng khiếp treo dưới con mắt, còn hai má thì đỠhồng lên như má búp bê. 
Bà ta có vẻ rất hồi hộp. 
- Thưa bà, bà bao nhiêu tuổi?  - Philip Philippovich há»i hết sức nghiêm khắc. 
Ngưá»i đàn bà hốt hoảng và tháºm chà tái nhợt Ä‘i dưới lá»›p vỠđỠhồng trên má. 
- Thưa giáo sư, tôi xin thá», nếu như ngài biết được tôi đã gặp má»™t tấn bi kịch như thế nào!... 
-  Bà  bao  nhiêu  tuổi?  -  Philip  Philippovich  nhắc  lại  còn nghiêm khắc hơn trước. 
- Tôi xin thá»... Hừm, bốn lăm ạ... 
- Thưa bà, - Philip Philippovich cao giá»ng. -Tôi Ä‘ang vá»™i, xin bà đừng làm mất thá»i giá», tôi đâu phải chỉ tiếp má»™t mình bà! 
Bá»™ ngá»±c ngưá»i đàn bà pháºp phồng dữ dá»™i. 
- Tôi xin nói vá»›i riêng ngài như vá»›i má»™t ngôi sao khoa há»c... Nhưng tôi xin thá», Ä‘iá»u đó tháºt khá»§ng khiếp... 
- Bà bao nhiêu tuổi?  - Philip Philippovich giáºn dữ quát to, cặp mắt kÃnh ánh lên lấp loáng. 
- Năm mươi mốt?  - Co  rúm ngưá»i lại vì kinh hoàng, ngưá»i đàn bà đáp. 
- Cởi quần dài ra, thưa bà, - Philip Philippovich thốt lên nhẹ nhàng và chỉ vào chiếc bục trắng cao đặt trong góc phòng. 
- Thưa giáo sư, tôi xin thá»,  - ngưá»i đàn bà lẩm bẩm, mấy ngón tay run rẩy lần mở những khuy nút nào đó trên thắt lưng, - cái tay Mórits này... Tôi xin thú tháºt vá»›i ngài... 
- "Từ Sevilia đến GrenaÄ‘a..."  - Philip Philippovich lÆ¡ đễnh hát và giáºm chân lên bàn đạp cá»§a chiếc bồn sứ. Nước láºp tức róc rách chảy ra. 
- Xin thá» có Chúa chứng giám! - Ngưá»i đàn bà nói, những vết đỠtá»± nhiên nổi rõ qua mầu hồng nhân tạo trên hai gò má cá»§a bà ta. - Tôi biết rằng đây là khát vá»ng cuối cùng cá»§a tôi. Nhưng hắn ta tháºt đểu. Ô, thưa giáo sư! Hắn là má»™t tay cá» bạc đại bịp bợm, Ä‘iá»u đó khắp Moskva ai cÅ©ng biết. Hắn không thể nào bá» qua má»™t ả thợ may đáng tởm nào. Mà hắn ta lại trẻ đến thế. - Ngưá»i đàn bà lẩm bẩm và ném từ dưới chiếc váy sá»™t soạt ra má»™t nắm đăng  ten vò nhàu. 
Chó cảm thấy mụ mẫm hẳn Ä‘i, má»i thứ trong đầu quay cuồng đảo lá»™n. 
"Hừ, mặc mẹ cái ngưá»i,  - chó đỠđẫn nghÄ©, kê đầu lên hai chân trước và thiếp Ä‘i vì xấu hổ, - ta sẽ không chá»§ bụng hiểu đây là cái gì - dù sao thì ta cÅ©ng không hiểu nổi". 
Tỉnh  dáºy  vì  tiếng  loảng  xoảng,  nó  trông  thấy  Philip Philippovich Ä‘ang ném vào cháºu những Ä‘oạn ống gì đó sáng loáng. Ngưá»i đàn bà má lốm đốm ép hai tay vào ngá»±c, nhìn Philip Philippovich vá»›i ánh mắt đầy hy vá»ng. Giáo sư cau mày vẻ quan dạng và ngồi vào bàn hà húi viết má»™t cái gì đó. 
- Thưa bà, tôi sẽ cấy cho bà buồng trứng cá»§a khỉ cái,  - ông tuyên bố và ngó bà ta tháºt nghiêm khắc. 
- Ôi, giáo sư, chẳng lẽ là của khỉ ư? 
- Äúng thế, - Philip Philippovich đáp thẳng thừng. 
- Khi nào sẽ phẫu thuáºt ạ? - Tái mặt, ngưá»i đàn bà há»i bằng giá»ng yếu á»›t. 
"Từ Sevilia đến Grenađa... "  Ư ư... thứ hai. Bà hãy vào nằm viện từ sáng. Trợ lý của tôi sẽ chuẩn bị cho bà. 
- Ôi, tôi không muốn vào viện đâu. Có thể ở chỗ ngài được không, thưa giáo sư? 
- Bà thấy đấy, tôi chỉ làm phẫu thuáºt ở đây trong những trưá»ng hợp tháºt cần thiết. Như váºy sẽ rất đắt - năm chục tá» mưá»i rúp đấy. 
- Tôi đồng ý, thưa giáo sư! 
Nước lại róc rách chảy, chiếc mÅ© cắm lông chim cháºp chá»n, rồi  má»™t	cái  đầu  hói  như  Ä‘Ãt  đĩa  hiện  ra  và  ôm  lấy  Philip Philippovich. Chó mÆ¡ màng; cÆ¡n buồn nôn đã qua, nó khoan khoái vá»›i bên sưá»n đã hết Ä‘au, vá»›i hÆ¡i ấm trong phòng, tháºm chà nó còn cất  tiếng ngáy và kịp  trông thấy má»™t mẩu chiêm bao dá»… chịu, dưá»ng như nó ngoạm được ở Ä‘uôi con cú cả má»™t túm lông... Rồi má»™t giá»ng nói lo lắng chợt sá»§a ngay trên đầu nó. 
- Tôi quá nổi tiếng ở Moskva, thưa giáo sư. Tôi phải làm gì bây gi� 
- Ôi thưa các ngài,  - Philip Philippovich kêu lên phẫn nộ,  - không thể như thế được? Cần phải kìm mình chứ? Cô ta bao nhiêu tuổi? 
- Mưá»i bốn, thưa giáo sư... Ngài hiểu không, nếu việc lá»™ ra, tôi chết mất. Ãt ngày nữa tôi sẽ nháºn được quyết định Ä‘i công tác nước ngoài. 
- Nhưng tôi đâu phải là trạng sư, anh bạn... Thì anh đợi thêm hai năm nữa và cưới cô ta. 
- Tôi đã có vợ, thưa giáo sư. 
- Ôi, thưa cái ngài, thưa các ngài! 
Cánh cá»a liên tục mở ra, những bá»™ mặt thay nhau, tiếng dụng cụ  khua lách cách trong tá»§, Philip Philippovich làm việc không ngÆ¡i tay. 
Má»™t căn há»™ đáng ngá», - chó nghÄ©, nhưng tháºt là tuyệt vá»i! Mà ông ta cần mình để làm quá»· quái gì nhỉ? Chẳng lẽ ông ta sẽ để cho mình sống ở đây? Äúng là kỳ quặc! Bởi vì ông ta chỉ cần nháy mắt má»™t cái là có ngay bất kỳ má»™t con chó nào! Hay có thể vì mình đẹp? Hẳn đây là số pháºn may mắn cá»§a mình. Còn con cú kia tháºt đáng ghét. Äồ trÆ¡ tráo". 
Chó tỉnh hẳn dáºy lúc trá»i đã vá» khuya, khi những hồi chuông ngá»›t kêu, đúng vào cái khoảnh khắc cánh cá»a mở ra để cho những ngưá»i khách đặc biệt bước vào. HỠđến bốn ngưá»i cùng má»™t lúc. Tất cả Ä‘á»u còn trẻ và tất cả Ä‘á»u ăn mặc rất khiêm tốn. 
"Những  ngưá»i  này  cần  gì?"-  chó  ngạc  nhiên  nghÄ©.  Philip Philippovich đón khách vá»›i vẻ còn khó chịu hÆ¡n nhiá»u. Ông đứng cạnh bàn viết, nhìn những ngưá»i vừa bước vào như má»™t viên tướng nhìn kẻ thù. Hai lá»— mÅ©i cá»§a chiếc  mÅ©i diá»u hâu pháºp phồng. Những ngưá»i khách dẫm chân tại chá»— trên mặt thảm. 
- Thưa giáo sư, chúng tôi đến gặp ông...  - ngưá»i có má»› tóc xoăn  tÃt cá»±c ráºm, dày đến má»™t  phần tư  arsin trên đầu, cất tiếng nói, - vá» việc... 
- Các ngài, thá»i tiết thế này mà các ngài không Ä‘i á»§ng cao su(*) tháºt không nên, - Philip Philippovich cắt ngang vẻ bá» trên, - thứ nhất, các ngài sẽ bị cảm lạnh; và thứ hai nữa, các ngài làm vấy bẩn hết lên thảm, mà tất cả thảm cá»§a tôi Ä‘á»u là thảm Ba Tư. 
Anh thanh niên có mái tóc dày ngừng bặt, cả bốn ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn Philip Philippovich chằm chằm. Sá»± im lặng kéo dài mấy giây,  nó  chỉ  bị  ngắt  quãng  bởi  tiếng  ngón  tay  cá»§a  Philip Philippovich gõ lên mặt chiếc đĩa gá»— đặt trên bàn. 
Thứ nhất, chúng tôi không phải là "các ngài,"  - cuối cùng, ngưá»i trẻ nhất trong số bốn ngưá»i, có vẻ mÅ©m mÄ©m như má»™t trái đào chÃn, cất tiếng. 
- Thứ nhất,  - Philip Philippovich cắt lá»i anh ta ngài là đàn ông hay đàn bà? 
Cả bốn ngưá»i lại im bặt, mồm há hốc. Lần này thì ngưá»i thứ nhất, anh thanh niên có má»› tóc dày, trấn tÄ©nh trước: 
- Thì có khác gì nhau, thưa đồng chÃ? - anh ta ngạo nghá»… há»i. 
- Tôi là đàn bà.  - Ngưá»i thanh niên mÅ©m mÄ©m như quả đào, mặc áo da chợt thú nháºn và đỠbừng mặt. Tiếp theo, má»™t trong số những ngưá»i khách bước vào phòng, có má»› tóc vàng hoe đội mÅ© lông cao, không hiểu sao cÅ©ng đỠchÃn cả mặt lên. 
- Nếu thế thì ch ị có thể cứ đội mÅ©. Còn ngài, thưa quý ngài, xin cởi há»™ chiếc mÅ© cá»§a ngài ra ạ(*) , Philip Philippovich nói bằng giá»ng đưá»ng bệ. 
- Tôi không phải là "quý ngài" của ông. - anh thanh niên tóc vàng vừa cởi mũ vừa tuyên bố gay gắt. 
- Chúng tôi đến gặp ông, - ngưá»i tóc Ä‘en dày lại lên tiếng. 
- Trước hết, "chúng tôi" là ai? 
Chúng tôi là Há»™i đồng quản trị má»›i cá»§a khu nhà,  - anh tóc Ä‘en nói trong cÆ¡n giáºn dữ cố kìm lại.  - Tôi là SvonÄ‘er, chị này là Viazemskaia, đây là các đồng chà Pet'rukhin và Jarovkin. Chúng tôi đến... 
-  Có  phải  các  anh  được  phân  vào  căn  hộ  của  Phedor 
Pavlovich Xablin không? 
- Vâng, chúng tôi. - Svonđer đáp. 
- Lạy Chúa, nhà Kálabukhov thế là hết! - Philip Philippovich tuyệt vá»ng kêu lên và vung hai tay lên trá»i. 
- Ông cưá»i đấy à, thưa giáo sư? - SvonÄ‘er phẫn ná»™. 
- Tôi đâu có cưá»i? Tôi trong cÆ¡n vô cùng tuyệt vá»ng,  - Philip Philippovich thốt lên,  - bây giá» hệ thống lò sưởi bằng hÆ¡i nước sẽ ra sao? 
- Ông nhạo báng đấy à, giáo sư Preobrajenski? 
- Các anh đến gặp tôi có việc gì? Các anh nói nhanh lên, bây giỠtôi phải đi dùng bữa đây. 
- Chúng tôi là Há»™i đồng quản trị khu nhà, - SvonÄ‘er lên tiếng vá»›i vẻ căm ghét,  - đến gặp ông sau cuá»™c há»p toàn thể cá»§a những ngưá»i cư trú trong khu nhà cá»§a chúng ta. ở đó vấn đỠvá» việc đưa ngưá»i đến ở thêm các căn há»™ được đặt ra... 
- Ai đặt ra cái gì?  - Philip Philippovich  thốt lên?  - xin ngài diễn đạt ý nghĩ của mình rõ ràng hơn. 
- Vấn đỠvá» việc đưa ngưá»i đến ở thêm các căn há»™. 
- Äá»§ rồi! Tôi đã hiểu! Các ngài có biết rằng theo quyết định ngày mưá»i hai tháng Tám năm nay, căn há»™ cá»§a tôi được miá»…n má»i thứ đến ở thêm ở thắt hay không? 
- Chúng tôi có biết. - SvonÄ‘er đáp. - Nhưng há»™i nghị toàn thể, sau khi xem xét vấn đỠcá»§a ông đã Ä‘i đến kết luáºn, rằng tóm lại và nói chung là ông chiếm má»™t diện tÃch rá»™ng quá mức. Hoàn toàn là quá mức. Má»™t mình ô ng sống trong bảy phòng. 
- Một mình tôi sống và làm việc trong bảy phòng,  - Philip Philippovich đáp. - Và tôi muốn có được phòng thứ tám. Tôi cần có nó để làm thư viện. 
Cả bốn ngưá»i sững sá». 
- Phòng thứ tám? ê-hê-hê! - Anh thanh niên tóc vàng bị bắt bá» mất mÅ© lên tiếng. - Cái đó quả tháºt là thú vị! 
- Là không thể tưởng được! - anh thanh niên hoá ra là đàn bà cũng thốt lên. 
- Phòng tiếp khách cá»§a tôi, các anh lưu ý cho, đồng thá»i lại là thư viện, rồi phòng ăn, phòng làm việc - là ba. Phòng khám là bốn. Phòng mổ là năm. Phòng ngá»§ cá»§a tôi là sáu và phòng cho ngưá»i phục vụ là bảy. Nhìn chung còn thiếu... Mà tháºt ra, Ä‘iá»u đó không quan trá»ng. Căn há»™ cá»§a tôi được miá»…n, và câu chuyện chấm hết. Tôi có thể Ä‘i dùng bữa được chứ ạ? 
- Xin lá»—i,  - ngưá»i thứ tư giống như má»™t con bá» hung chắc khoẻ, nói. 
- Tôi xin lá»—i,  - SvonÄ‘er ngắt lá»i anh ta,  - chúng tôi đến đây chÃnh là để trao đổi vá» cái phòng ăn và phòng khám ấy. Há»™i nghị toàn thể đỠnghị ông, chiá»u theo Ä‘iá»u khoản vá» ká»· luáºt lao động, tá»± nguyện nhưá»ng lại phòng ăn. Hiện nay không ai ở Moskva có phòng ăn hết... 
- Tháºm chà cả Aisedora Äunkan(*),  - Cô gái hét lên  lanh lảnh. 
Có má»™t cái gì đó xảy ra vá»›i Philip Philippovich khiến cho khuôn mặt ông đỠhồng lên; ông không nói má»™t lá»i nào, đợi xem cái gì sẽ xảy ra tiếp theo. 
- Và cả phòng khám cÅ©ng váºy,  - SvonÄ‘er  nói tiếp, - phòng khám có thể kết hợp rất tốt vá»›i phòng làm việc. 
- Thế đấy,  - Philip Philippovich thốt lên bằng má»™t giá»ng rất lạ lùng. - Thế tôi cần phải ăn ở đâu? 
- Trong buồng ngá»§, - cả bốn ngưá»i đồng thanh trả lá»i. 
Mầu hồng trên mặt Philip Philippovich bắt đầu có sắc xanh xám. 
- Ä‚n trong phòng ngá»§.  - ông  cất tiếng, nói bằng giá»ng hÆ¡i nghèn  nghẹn,  - Ä‘á»c sách trong phòng khám, thay quần áo trong phòng khách, tiến hành phẫu thuáºt trong phòng ở cá»§a ngưá»i phục vụ?  còn khám bệnh trong phòng khách. Rất có thể là Aisedora Äunkan làm như thế tháºt. Có thể bà ta ăn uống trong phòng làm việc,  còn mổ thá» thì ở trong phòng tắm. Có thể như thế lắm. Nhưng tôi không phải là Aisedora Äunkan - ông bá»—ng gầm lên, và mầu hồng trên mặt ông biến thành màu vàng. - Tôi sẽ ăn ở trong phòng ăn, phẫu thuáºt ở trong phòng mổ! Các anh hãy thông báo Ä‘iá»u đó cho cái há»™i nghị toàn thể, và tha thiết xin các anh hãy trở vá» làm công việc cá»§a các anh, hãy để cho tôi được ăn tại cái nÆ¡i mà tất cả những con ngưá»i bình thưá»ng vẫn ăn, tức là trá»ng phòng ăn, chứ không phải ở phòng ngoài, cÅ©ng như không phải ở phòng ngá»§ cá»§a trẻ con. 
- Váºy thì, giáo sư, do hành động má»™t má»±c chống đối cá»§a ông, - Svonder đã mất bình tÄ©nh, nói, - chúng tôi sẽ gá»i đơn lên cấp trên. 
- ái chà, - Philip Philippovich thốt lên, - váºy sao?- Giá»ng cá»§a ông chợt có vẻ lịch sá»± má»™t cách đáng ngá». - Xin chá» tôi má»™t phút. 
“Thế má»›i là anh hào chứ, - chó thán phục nghÄ© thầm, - giống hệt mình. ồ, ông ấy sẽ đớp há» ngay bây giá», ôi, ông ấy sẽ đớp. Mình chưa biết là bằng cách nào, nhưng ông ấy sẽ đớp phải biết... Phải cho há» má»™t tráºn! Giá như mình đớp cho cái tay cò hương này má»™t miếng vào đám gân bắp chân phÃa trên ống á»§ng kia... gừ... ừ... ừ..." Philip Philippovich ấn lên cần Ä‘iện thoại, gỡ ống nghe và nói vào đó như sau: 
-  Cho  tôi  xin...  vâng  ạ...  cám  ơn...  cho  tôi	gặp	Piot'r Aleksandrovich. Giáo sư Preobrajenski đây. 
- Anh Piot'r Aleksandrovich đấy à? Rất mừng là gặp được anh. Cám ơn, tôi  khoẻ. Anh Piot'r Aleksandrovich này, ca mổ của anh phải hoãn lại. 
- Cái gì ạ? 
- Huá»· hoàn toàn. CÅ©ng như tất cả các ca mổ khác. Lý do là tôi thôi làm việc ở Moskva và nói chung ở nước Nga... Vừa rồi có bốn ngưá»i  vào  phòng tôi, trong đó có má»™t phụ nữ ăn mặc thành đàn ông, hai ngưá»i mang súng lục, há» khá»§ng bố tôi ngay tại căn há»™ cá»§a tôi vá»›i mục Ä‘Ãch tước Ä‘i má»™t phần diện tÃch. 
- Nhưng. thưa giáo sư. - biến sắc mặt. Svonđer lên tiếng. 
- Xin lá»—i... Tôi không có Ä‘iá»u kiện để nhắc lại tất cả những gì hỠđã nói ở đây. Tôi không phải là ngưá»i ưa các chuyện vô nghÄ©a. Chỉ cần nói rằng hỠđòi tôi phải bá» phòng khám, nói má»™t cách khác, há»  buá»™c  tôi phải mổ anh ở nÆ¡i trước đây tôi vẫn mổ thá». Trong  những Ä‘iá»u kiện như váºy tôi không chỉ không thể, mà không có cả quyá»n làm việc. Vì váºy, tôi ngừng hoạt động, đóng cá»a căn há»™ và Ä‘i Sotri. Chìa khoá tôi có thể gá»i lại SvonÄ‘er. Cứ để cho anh ta mổ. 
Cả bốn ngưá»i đứng chết lặng. Tuyết trên á»§ng cá»§a há»  tan thành nước. 
- Biết làm thế nào được... ChÃnh bản thân tôi cÅ©ng rất khó chịu... Sao? ồ không, anh Piot'r Aleksandrovich ạ? ồ không. Tôi không đồng ý như thế đâu. Tôi không thể chịu nổi nữa. Sao? Hừm... Tuỳ anh. Ãt ra là như thế. Nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện: ai cÅ©ng được, bao giá» cÅ©ng được, cách nào cÅ©ng được nhưng phải có má»™t tá» giấy  để vá»›i nó thì không má»™t SvonÄ‘er hay bất kỳ ai khác có thể đến gần cá»a căn há»™ cá»§a tôi. Má»™t tá» giấy tối cao, có hiệu lá»±c tháºt sá»±! Má»™t  chứng chỉ bảo đảm. Äể cho không ai nhắc đến tên tôi nữa. Chấm hết. Äối vá»›i há», tôi đã chết rồi. Vâng, vâng. ÄÆ°á»£c thôi. Ai? à- à... ấy, đó lại là việc khác. à  - à... Rất tốt. Bây giá» tôi sẽ trao ống nghe. Xin má»i ngài,  - Philip Philippovich nói vá»›i SvonÄ‘er bằng giá»ng châm chá»c. - Bây giá» ngưá»i ta sẽ nói chuyện vá»›i ngài. 
- Xin lá»—i ông, giáo sư, - SvonÄ‘er nói, mặt khi thì đỠbừng, khi thì tái mét. - ông đã xuyên tạc những lá»i cá»§a chúng tôi. 
- Äá» nghị anh không sá» dụng những lá»i như váºy. SvonÄ‘er bối rối cầm ống nghe, nói: 
- Tôi nghe đây ạ. Vâng... Chá»§ tịch há»™i đồng nhà cá»a... Nhưng chúng tôi hành động đúng theo nguyên tắc... Như thế này giáo sư cÅ©ng được ưu đãi lắm rồi... Chúng tôi có biết vá» các công trình cá»§a ông ta... Chúng tôi đã dá»± định để lại cho ông ta những năm căn phòng... Vâng, được ạ... Nếu đã váºy. ÄÆ°á»£c ạ. 
Mặt chÃn dừ, anh ta treo ống nghe, quay lại bàn. 
"Ông ta đã hạ nhục há» ra trò! Thế má»›i là anh hào!  - chó khoái chà nghÄ©. - ông ta biết má»™t câu thần chú nào đó bà máºt hay sao ấy? Chà, bây giá» thì các ngưá»i có thể tha hồ đánh tôi, tôi nhất định sẽ không Ä‘i khá»i nÆ¡i đây". 
Ba ngưá»i khách khác há hốc mồm nhìn SvonÄ‘er bị hạ nhục. 
- Tháºt là nhục nhã - anh ta ngượng ngáºp nói. 
- Nếu như bây giá» eo cuá»™c tranh luáºn,  - cô gái kÃch động đỠbừng mặt, nói, - thì tôi sẽ chứng minh cho Piot'r Aleksandrovich... 
- Xin lá»—i, có phải chị muốn mở cuá»™c tranh luáºn ngay bây giá» không ạ? - Philip Philippovich lịch thiệp há»i. 
Mắt cô gái cháy rực lên. 
- Tôi hiểu ý mỉa mai cá»§a ông, thưa giáo sư, chúng tôi sẽ Ä‘i ngay bây giá»... Chỉ có Ä‘iá»u , vá»›i tư cách là trưởng ban văn hoá cá»§a khu nhà... 
- Nữ trưởng ban, - Philip Philippovich sá»a lại. 
- Tôi muốn má»i ông, - nói đến đó cô ta rút từ trong ngá»±c áo ra mấy tá» tạp chà sặc sỡ và ướt nhèm vì tuyết, má»i ông lấy cho mấy tá» tạp chà ủng há»™ trẻ con nước Äức. Năm mươi kôpếch má»™t tá». 
- Không, tôi không lấy, - Philip Philippovich liếc nhìn những tá» tạp chÃ, đáp gá»n lá»n. 
Trên các bá»™ mặt những ngưá»i khách hiện ra vẻ ngÆ¡ ngác cá»±c độ, còn mặt cô gái thì đỠtÃa như gấc. 
- Tại sao ông không lấy? 
- Không muốn. 
- Ông không thương trẻ em Äức à? 
- Tôi có thương. 
- Ông tiếc năm mươi kôpếch à? 
- Không. 
- Thế thì tại sao? 
- Tôi không muốn. Tất cả im lặng. 
- Giáo sư, ông biết không,  - thở hắt ra nặng ná», cô gái  cất tiếng, - nếu như ông không phải là ngưá»i nổi tiếng khắp châu Âu và nếu như ông không được che chở má»™t cách hết sức đáng phê phán (ngưá»i tóc vàng kéo vạt áo khoác cá»§a cô gái, nhưng cô ta gạt Ä‘i) bởi những nhân váºt mà tôi tin chắc rằng chúng tôi sẽ còn làm cho ra nhẽ, thì ông đáng bị bắt giam. 
- Vì sao? - Philip Philippovich tò mò há»i. 
- Ông là ngưá»i căm thù vô sản, - cô gái kiêu hãnh nói. 
- Vâng, tôi không thÃch vô sản, - Philip Philippovich buồn bã đồng ý và ấn nút. ở đâu đó có tiếng chuông vang lên. Cánh cá»a dẫn ra hành lang mở không tiếng động. 
- Dina,  - Philip Philippovich nói to.  - Dá»n bàn ra. Các ngài cho phép chứ, thưa các ngài? 
Bốn ngưá»i im lặng bước ra khá»i phòng làm việc, im đặng Ä‘i ngang qua phòng tiếp khách, rồi qua phòng ngoài, và nghe tiếng cánh cá»a chÃnh nặng nỠâm vang đóng lại sau lưng há». 
Con chó đứng dáºy trên hai chân sau và làm má»™t cá» chỉ gì đó giống như sá»± bái lạy trước mặt Philip Philippovich. 
 
  
 
CHƯƠNG BA 
 
 
  
 
Cá hồi thái thành từng miếng má»ng, cá chình ướp gia vị đựng trong những chiếc đĩa rá»™ng vành mầu Ä‘en in hoa rất đẹp. Má»™t mẩu pho mát ứa nhá»±a đặt trên tấm thá»›t nặng, còn trong chiếc thùng bạc lót tuyết là trứng cá. Má»™t bá»™ ly  má»ng tang và ba bình pha lê  đựng  vốtka nhiá»u mầu đứng giữa mấy chiếc đĩa. Tất cả những đồ váºt đó bày trên má»™t mặt bàn sứ nhá» nằm ấm cúng cạnh chiếc tá»§ buýp phê khổng lồ bằng gá»— sồi chạm trổ hắt ra từng chùm ánh sáng bạc và trong suốt. Giữa phòng là chiếc bàn lá»›n phá»§ vải trắng tinh, trên bàn bày hai bá»™ đồ ăn, khăn ăn gấp hình mÅ© giáo hoàng, và ba chai mầu Ä‘en thẫm. 
Dina mang vào má»™t  xoong bạc nắp Ä‘áºy kÃn, bên trong có cái gì đó sôi lèo xèo. Mùi từ trong xoong toả ra khiến miệng chó ngay láºp tức ứa đầy nước miếng đặc sệt. "Vưá»n treo SemiramiÄ‘a?"(*)  - nó nghÄ© và Ä‘áºp Ä‘uôi xuống sàn như Ä‘áºp chiếc gáºy. 
- ÄÆ°a lại đây, - Philip Philippovieh háo hức ra lệnh. - Bác sÄ© Bormental, tôi van anh hãy để yên món trứng cá đấy đã. Và nếu như  anh muốn nghe theo má»™t lá»i khuyên tốt đẹp, thì đừng róc rượu Anh, mà hãy rót rượu vốtka Nga bình thưá»ng ra. 
Viên bác sÄ© Ä‘iển trai bị chó đớp  - bây giá» anh ta đã bỠáo choàng, mặc bá»™ com lê Ä‘en lịch sá»±  - khẽ nhún cặp vai rá»™ng, mỉm cưá»i nhã nhặn và rót thứ nước trong suốt ra. 
- Loại Ä‘á»i má»›i Xô Viết đây à? - anh ta há»i. 
- Chúa bá» qua cho anh, anh bạn ạ,  - vị chá»§ nhân đáp.  - Äây là cồn. Äaria Pet'rovna tá»± tay cất vốtka tuyệt vá»i. 
- Không phải đâu, bác Philip Philippovich, má»i ngưá»i Ä‘á»u nói rằng nó rất vừa phải, ba mươi độ. 
- Nhưng vốtka thì phải bốn mươi độ, chứ không phải ba mươi,  đó là má»™t,  - Philip Philippovich cắt ngang bằng má»™t  giá»ng giảng giải, - còn thứ hai là, có trá»i má»›i biết hỠđổ gì vào đó. Anh có thể nói là há» nghÄ© ra những trò gì không? 
- Äá»§ má»i thứ trên Ä‘á»i? - anh chàng bị đớp quả quyết đáp. 
- Và tôi cÅ©ng có ý kiến như váºy,  - Philip Philippovich nói thêm, rồi bằng má»™t cỠđộng cá»§a tay hất toàn bá»™ số chất lá»ng đựng trong ly vào cổ há»ng mình,  - khà - à... Bác sÄ© Bormental, xin má»i anh, ngay tức khắc cái món này, và nếu như anh nói rằng đây là... tôi sẽ là kẻ thù không đội trá»i chung cá»§a anh suốt Ä‘á»i. "Từ Seviha đến GrenanÄ‘a... ". 
Vừa nói những lá»i đó, ông vừa dùng chiếc dÄ©a bạc răng nhá»n chá»c lên má»™t miếng gì đấy giống như lát bánh mì má»ng Ä‘en thẫm. Ngưá»i bị chó cắn cÅ©ng noi theo gương ông. Äôi mắt cá»§a Philip Philippovich ánh lên lấp lánh. 
- Cái này tồi lắm hả? - Vừa nhai, Philip Philippovich vừa há»i. 
- Tồi hả? Anh trả lá»i Ä‘i, hỡi bác si thân mến. 
- Cái này vô cùng tuyệt vá»i, - ngưá»i bị đớp chân thành đáp. 
- Còn phải nói... Ivan ArnolÄ‘ovich, anh nên biết là chỉ có đám địa chá»§ chưa bị những ngưá»i Bolsevich cứa cổ má»›i nhắm rượu bằng các món nguá»™i và xúp. Má»™t kẻ Ãt nhiá»u biết kÃnh trá»ng mình nhất thiết  sá» dụng các món nhắm nóng. Mà trong số các món nhắm nóng cá»§a Moskva thì đây là số má»™t. Trước kia chúng được chế biến rất tuyệt vá»i ở chợ Slave. Này, phần nhà ngươi. 
- Bác cho chó ăn trong phòng ăn,  - má»™t giá»ng phụ nữ vang lên, - rồi sau đừng có hòng mà Ä‘uổi được nó ra. 
- Không sao. Con váºt tá»™i nghiệp đã đói quá rồi. 
Philip Philippovich chìa cho con chó má»™t mẩu thức ăn cắm vào đầu dÄ©a, nó đớp gá»n khéo léo như làm xiếc, và chiếc dÄ©a được ném vào cháºu sắt tây dùng để rứa bát đĩa. 
Tiếp đó, từ các đĩa bốc lên má»™t luồng hÆ¡i nước thoảng mùi tôm biển; chó ngồi dưới bóng chiếc khăn trải bàn vá»›i dáng vẻ cá»§a má»™t ngưá»i lÃnh gác cạnh kho thuốc súng. Còn Philip Philippovich, nhét góc tấm khăn vào trong cổ áo, tiếp tục giảng giải: 
- Việc ăn uống, Ivan ArnolÄ‘ovich ạ, là hết sức phức tạp. Ä‚n phải biết cách, thế mà anh có hình dung nổi không, phần lá»›n nhân loại lại không biết cách ăn. Không phải chỉ biết ăn cái gì, mà còn phải biết ăn vào lúc nào và ăn như thế nào. (Philip Philippovich giÆ¡ chiếc thìa lên lắc lắc đầu ý nghÄ©a). Và nói cái gì khi ăn. Äúng thế. Nếu như anh quan tâm đến sá»± tiêu  hoá cá»§a mình, thì đây là lá»i khuyên tốt lành cá»§a tôi: trong bữa ăn đừng nói vá» chá»§ nghÄ©a BôlsêvÃch và vá» y há»c. Và  - cầu Chúa phù há»™ cho anh  - trước bữa ăn không Ä‘á»c các báo chà Xô Viết. 
- Chà... nhưng các loại báo khác không có. 
- Thế thì đừng Ä‘á»c báo nào hết. Anh biết không, tôi đã quan sát ba mươi trưá»ng hợp trong bệnh viện cá»§a tôi, và anh nghÄ© sao? Những bệnh nhân không Ä‘á»c báo thì cảm thấy thể trạng tuyệt vá»i. Còn những ai bị tôi bắt buá»™c Ä‘á»c báo chà thì sút cân. 
- Chà... - mặt hồng lên vì rượu và đĩa súp, ngưá»i bị đớp  thốt lên thú vị. 
- Chưa hết. Phản xạ đầu gối bị giảm, ăn kém, tâm trạng nặng ná». 
- Quái tháºt... 
- Äúng thế. Mà tôi nói gì thế này? Tá»± mình lại khÆ¡i chuyện vá» y há»c. Tốt nhất là ăn Ä‘i. 
Philip Philippovich ngả ngưá»i, ấn chuông, và Dina hiện ra giữa tấm màn cá»a mầu anh đào. Chó được má»™t miếng cá chiên lá»›n, nhưng nó không thÃch, và tiếp đó là má»™t miếng thịt bò rán tái. Nuốt miếng thịt bò xong, chó bá»—ng cảm thấy buồn ngá»§ và không thể nhìn thấy thêm má»™t thứ thức ăn gì nữa. 
"Má»™t tam giác kỳ lạ,  - chó nghÄ©, sáºp đôi mà mắt  trÄ©u nặng xuống. - mắt mình không muốn trông thấy bất kỳ thứ thức ăn nào nữa. Còn hút thuốc sau bữa ăn là má»™t việt ngu ngốc†
Căn phòng ăn dần dần dày đặc một thứ khói màu xanh khó chịu. Chó đặt đầu lên hai chân trước rồi thiếp đi. 
- "Saint  - Julien" là một thứ rượu vang rất khá,  - chó nghe qua cơn mơ màng, - nhưng bây giỠthì không kiếm đâu ra nữa. 
Có tiếng hát đồng ca, bị trần nhà và các tấm thảm làm giảm âm Ä‘i, từ đâu đó phÃa trên và phÃa bên vẳng lại. 
Philip Philippovich bấm chuông, và Dina bước vào. 
- Dinuska, cái gì thế? 
--  Ngưá»i  ta  lại  triệu  táºp  cuá»™c  há»p  toàn  thể,  bác  Philip 
Philippovich ạ, - Dina đáp. 
- Lại há»p toàn thể! - Philip philipovich khổ sở kêu thốt lên. - Thế nghÄ©a là bây giỠđã bắt đầu, nhà Kalabukhov thế là Ä‘i đứt. Buá»™c phải rá»i khá»i đây, nhưng thá» há»i Ä‘i đâu? Tất cả rồi sẽ cứ thế tiếp diá»…n. Lúc đầu là tối nào cÅ©ng hát, rồi sau đó là ống dẫn nước trong các  phòng vệ sinh đóng băng lại, tiếp sau nữa là nồi hÆ¡i trong lò sưởi hÆ¡i sẽ nổ tung, và vân vân. Nhà Khalabukhov hết Ä‘á»i nhà ma. 
- Bác Philip Philippovich, bác quá phiá»n muá»™n đấy.  - Dina mỉm cưá»i nháºn xét và mang má»™t chồng đĩa Ä‘i ra. 
- Nhưng làm sao lại không phiá»n muá»™n được! 
Philip Philippovich hét to. -- Các ngưá»i có hiểu đó là má»™t ngôi nhà như thế nào không? 
Bác nhìn sá»± váºt quá Ä‘en tối. Bác Philip Philippovich ạ, - anh chàng Ä‘iển trai bị chó đớp lên tiếng phản đối, - bây giá» tất cả Ä‘á»u thay đổi rất nhiá»u. 
- Anh bạn ạ, anh biết tôi dấy chứ? Có đúng thế không? Tôi là má»™t con ngưá»i sá»± kiện, con ngưá»i quan sát. Tôi là kẻ thù cá»§a các giả thuyết thiếu cÆ¡ sở. Và Ä‘iá»u đó không chỉ ở nước Nga, mà cả khắp châu Âu Ä‘á»u biết. Nếu như tôi nói má»™t Ä‘iá»u gì, thì nghÄ©a là đã có má»™t sá»± kiện nào đấy làm cÆ¡ sở, từ đó mà tôi rút ra kết luáºn. Và đây là sá»± kiện: cái mắc áo và cái giá để á»§ng cao su trong nhà chúng ta. 
- Chuyện này tháºt thú vị...  "á»§ng cao su là chuyện vá»› vẩn. Hạnh phúc đâu phải ở chá»— á»§ng cao su, - chó nghÄ©. -- nhưng ông ta là má»™t nhân váºt xuất chúng". 
- Cứ lấy cái giá để á»§ng cao su làm thà dụ. Tôi sống ở nhà này từ  năm 1903. Và đấy, trong suốt thá»i gian đó cho đến tháng Tư năm 1917, không có lấy má»™t trưá»ng hợp nào - tôi gạch Ä‘Ãt bằng bút chì đỠđể nhấn mạnh không có lấy má»™t trưá»ng hợp nào  - ở cổng chÃnh phÃa dưới, mặc dù cá»a không đóng, lại mất Ä‘i dù chỉ là má»™t đôi ung cao su. Anh nên nhá»› là ở đây có mưá»i hai căn há»™, tôi lại thưá»ng xuyên tiếp khách. Tháng Tư năm 1917, vào má»™t ngày đẹp trá»i, đã biến mất tất cả các đôi á»§ng cao su, trong đó có hai đôi cá»§a tôi, cùng ba cây can, má»™t áo bành tô và má»™t ấm  samôva cá»§a ông gác cá»a. Và từ đó cái giá để á»§ng cao su đã chấm dứt sá»± tồn tại cá»§a mình. Anh bạn thân mến ạ. Äấy là tôi chưa nói vá» lò sưởi bằng hÆ¡i nước. Tôi chưa nói. Cứ để đấy đã. Làm như má»™t khi đã có cách mạng xã há»™i thì không cần đốt lò sưởi nữa! Mặc dù đến má»™t lúc nào đó, khi  nào rảnh rá»—i, tôi sẽ tiến hành nghiên cứu não và sẽ chứng minh rằng toàn bá»™ các náo loạn xã há»™i này đơn giản chỉ là má»™t  cÆ¡n hoang tưởng bệnh hoạn...(*) Váºy tôi há»i: tại sao từ khi diá»…n ra  những chuyện này thì tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u bắt đầu dẫm những đôi giày, đôi á»§ng bẩn thỉu luôn các báºc cầu thang bằng đá hoa? Tại sao cho đến táºn bây giá» vẫn phải đặt các đôi á»§ng cao su trong tá»§ có khoá? lại còn phải đặt thêm lÃnh gác để không bị má»™t kẻ nào đó cuá»—m Ä‘i? Tại sao lại lá»™t các tấm thảm ở cầu thang cổng chÃnh? Chẳng lẽ Karl Marx lại cấm trải thảm ở cầu thang? Chẳng lẽ Karl Marx lại có nói ở đâu đó rằng cần phải lấy gá»— bịt kÃn cổng thứ hai cá»§a ngôi nhà Kalabukhov ở Pretristenka để Ä‘i vòng qua sân sau? Äiá»u đó cần thiết cho ai? Cho những ngưá»i  da Ä‘en bị áp bức? Hay là cho giai cấp công nhân Bồ Äào Nha? Tại sao ngưá»i vô sản lại không thể để á»§ng cao su lại phÃa dưới, mà cứ làm bẩn sàn đá hoa cương? 
- Nhưng bởi vì, bác Philip Philippovich ạ, nói chung hỠkhông có ủng cao su. -- anh chàng bị đớp rụt rè cất tiếng. 
- Äâu có váºy?  - Philip Philippovich đáp lại bằng giá»ng vang rá»n  như sấm và rót đầy cốc rượu vang.  - Hừm... tôi không chấp nháºn các loại rượu mùi sau bữa ăn: chúng quá nặng và ảnh hưởng không tốt đến gan... Äâu có váºy? Bây giá» hỠđã có á»§ng cao su, và đó là á»§ng... cá»§a tôi! Äấy chÃnh là những đôi á»§ng cao su đã biến mất vào tháng Tư năm 1917. Thá» há»i ai đã lấy cắp nó? Tôi à? Không thể có chuyện đó? Tay tư sản Sablin à? (Philip Philippovich chá»c ngón tay lên trần nhà). Nói đến chuyện đó đã buồn cưá»i. Chá»§ nhà máy đưá»ng Polozop à? (Philip Philippovich trá» ngón tay sang phÃa tưá»ng lên). Tuyệt đối không? ChÃnh những tay ca sÄ© Ä‘ang hò hét kia làm Ä‘iá»u đó? Äúng thế! Nhưng Ãt ra há» cÅ©ng nên cởi á»§ng ra khi Ä‘i lên cầu thang chứ! (Philip Philippovich bắt đầu đỠbừng mặt). Há» dỡ bo hết hoa ở các bãi đầu cầu thang để làm  quái quá»· gì hả? Tại sao Ä‘iện, lạy Chúa cho tôi không nhầm, trong suốt hai mươi năm chỉ tắt hai lần, bây giá» cứ Ä‘á»u đặn má»—i tháng mất má»™t lần? 
- Bác sÄ© Bormental ạ, thống kê là má»™t sá»± váºt tháºt khá»§ng khiếp. Là ngưá»i đã Ä‘á»c công trình cuối cùng cá»§a tôi, anh phải biết Ä‘iá»u đó hÆ¡n ai hết chứ! 
- Kinh tế đổ nát: bác Philip Philippovich ạ. 
- Không phải,  -- Philip Philippovich bác bá» má»™t cách dứt khoát,  -  không phải thế. Van Arnoldovich thân mến ạ, anh là ngưá»i đầu tiên nên tránh dùng chÃnh cái từ này. Äó là ảo ảnh, là hoả  mù, là sá»± hư tạo  - Philip Philippovich  xoè những ngón tay ngắn ngá»§n, làm cho trên tấm khăn trải bàn hiện ra hai bóng Ä‘en giống như hai con rùa ngá» nguáºy - Sá»± đồ nát kinh tế cá»§a anh là cái gì? Má»™t bà già chống gáºy? Má»™t mụ phù thuá»· Ä‘i Ä‘áºp phá tất cả các cá»a kÃnh, tắt hết đèn? Nói chung nó đâu có tồn tại! - Anh muốn nói cái gì dưới cái từ đó? - Philip Philippovich giáºn dữ há»i con vịt khốn khổ bằng bìa các tông treo lá»™n đầu xuống dưới cạnh tá»§ thức ăn, và tá»± mình trả lá»i thay: - Sá»± thể nó là thế này: nếu như tôi, thay vào việc tiến hành phẫu thuáºt hàng ngày lại bắt đầu hát táºp thể ở trong căn há»™, thì tôi sẽ có ngay sá»± đổ nát kinh tế. Nếu như tôi Ä‘i vào phòng vệ sinh, xin lá»—i vá» cách diá»…n đạt, đái bừa ra ngoài bồn, và Dina cùng Danh Pet'rovna cÅ©ng làm như váºy, thì trong phòng vệ sinh cÅ©ng sẽ có ngay sá»± đổ nát. Như váºy nghÄ©a là sá»± đổ nát không phải ở trong bồn vệ sinh mà ở trong đầu ngưá»i. NghÄ©a là khi những ca sÄ© baritôn kia kêu gào "Hãy tiêu diệt sá»± đổ nát!" - thì tôi chỉ cưá»i. (Mặt Philip Philippovich méo xệch Ä‘i khiến viên bác sÄ© bị đớp há hốc miệng ra). Xin thá» vá»›i anh là tôi cảm thấy tháºt buồn cưá»i? Äiá»u đó có nghÄ©a là má»—i ngưá»i trong bá»n há» cần phải tá»± nện vào gáy mình? Và đấy, đến khi nào há» nên báºt khá»i đầu tất cả má»i thứ ảo tưởng và bắt tay vào dá»n nhà kho - là cái công việc trá»±c tiếp cá»§a há» - thì sá»± đổ nát kinh tế sẽ tá»± nhiên biến mất. Không thể bắt cá hai tay, thá» phụng hai chúa được! Không thể trong cùng má»™t lúc vừa  quét dá»n đưá»ng  xe Ä‘iện, vừa lo sắp xếp số pháºn cá»§a những ngưá»i Tây Ban Nha đói rách nào đấy! Sẽ không ai làm được Ä‘iá»u đó hết, bác sÄ© ạ, nhất lại là những ngưá»i nói chung đã tụt háºu so vá»›i châu âu khoảng hai trăm năm và cho đến nay cài cúc quần cá»§a chÃnh mình cÅ©ng còn chưa tháºt hoàn toàn tá»± tin? 
Philip Philippovich đã nổi cÆ¡n hăng. Hai lá»— mÅ©i diá»u hâu cá»§a ông thở pháºp phồng. TÃch tụ được sức lá»±c sau bữa ăn no, ông hét vang rá»n hệt như má»™t nhà  ngôn sứ thá»i cổ đại, mái đầu cá»§a ông lấp lánh ánh bạc. 
Những lá»i cá»§a ông  vẳng đến tai chó ná»a thức ná»a ngá»§ như má»™t chuá»—i tiếng động ì ầm từ sâu dưới lòng đất. Khi thì con cú vá»›i đôi mắt vàng khè đần độn nhảy cháºp chá»n trong cÆ¡n mÆ¡ màng, khi thì bá»™ mặt tởm lợm cá»§a lão đầu bếp đội mÅ© vải không vành cáu bẩn, khi thì  hàng ria ngang tàng cá»§a Philip Philippovich được bóng  Ä‘iện dưới thiếc  chao đèn chiếu sáng, khi thì những cá»— xe trượt tuyết ngái ngá»§ nghiến ken két rồi biến mất; còn trong bao tá» chó, miếng thịt bò tái bị nhai nát Ä‘ang trôi nổi trong đám dịch vị và tiêu hoá dần. 
“Ông ấy có thể kiếm tiá»n được trên các buổi mÃt tinh,  - chó cháºp chá»n nghÄ©, - má»™t tay hùng biện  hạng nhất. Mà thá»±c ra, có vẻ như tiá»n ông ta thế này cÅ©ng đã không để đâu cho hết". 
- Cảnh sát! - Philip Philippovich hét, - Cảnh sát!! - Có những quả bong bóng nào đó nổ bục trong não chó "u- hu- hu"... - Cảnh sát! Cần  có cái đó và chỉ có cái đó mà thôi. Và hoàn toàn không quan trá»ng là anh ta mang thẻ hiệu hay đội mÅ© băng Ä‘á». Äặt cảnh sát bên cạnh má»—i con ngưá»i và bắt anh ta phải trấn an những cÆ¡n hứng ca hát cá»§a các công dân cá»§a chúng ta. Anh nói là kinh tế đổ nát? Tôi nói vá»›i anh, bác sÄ© ạ, là sẽ không có gì thay đổi theo chiá»u hướng tốt hÆ¡n trong ngôi nhà cá»§a chúng ta - mà trong bất cứ ngôi nhà nào cÅ©ng váºy thôi  - nếu như chưa dẹp được những tay ca sÄ© này! Chỉ có khi nào há» chấm dứt những buổi liên hoan ca nhạc kia thì má»i sá»± sẽ tá»± khắc trở nên tốt đẹp hÆ¡n. 
- Bác nói toàn những chuyện phản cách mạng đấy, bác Philip Philippovich ạ,  - anh chàng bị chó đớp đùa, - lạy trá»i đừng để ai nghe thấy bác? 
- Không có gì nguy hiểm cả.  - Philip Philippovich nóng nảy phản đối. - Không có phản cách mạng nào ở đây hết. Mà nhân thể, đấy lại là má»™t từ mà tôi hoàn toàn không thể chịu nổi. Tuyệt đối không tài nào hiểu được là cái gì ẩn giấu đằng sau nó! Hoạ ma quá»· má»›i biết! Và tôi nói thế đấy: trong những lá»i cá»§a tôi không há» có phản cách mạng vá»›i phản cách miết nào hết. Trong những lá»i đó chỉ có lẽ phải và kinh nghiệm sống mà thôi. 
Nói xong, Philip Philippovich rút góc tấm khăn ăn đã  nhầu nát từ trong cổ áo ra vò thành cục, đặt xuống cạnh cốc rượu vang uống dở.  Anh chàng bị đớp cÅ©ng láºp tức đứng dáºy và cám Æ¡n: 
"Merciâ€. 
- Äợi cho má»™t phút, bác sÄ© - Philip Philippovich dừng anh lại, rút từ trong túi quần ra má»™t chiếc vÃ. Ông nheo mắt, đếm mấy tá» giấy bạc trắng và chìa cho ngưá»i bị chó cắn, nói:  - Hôm nay cá»§a anh, Van ArnolÄ‘ovich, bốn mươi rút. Xin gá»i anh. 
Ngưá»i bị đớp lịch sá»± cám Æ¡n, đỠmặt, nhét tiá»n vào túi áo vét. 
-   Tối   nay   cháu   có   cần   làm   gì   không   ạ,   bác   Philip Philippovich?- anh há»i. 
- Không, cảm Æ¡n anh bạn. Tối nay chúng ta sẽ không làm gì cả. Thứ nhất, con thá» thà  nghiệm đã chết mất, còn thứ hai, hôm nay ở Nhà Hát Lá»›n diá»…n vở "AiÄ‘a". Tôi đã lâu không xem. Tôi thÃch... Anh còn nhá»› không? Khúc song tấu... Tari... ra-rim. 
- Làm sao bác có thể kịp làm được má»i chuyện như váºy, bác 
Phiìip Philippovich?- viên bác sÄ© há»i vá»›i vẻ thán phục. 
- Ngưá»i nào không vá»™i vàng Ä‘i đâu cả thì làm gì cÅ©ng kịp,  - chá»§ nhà lên giá»ng răn dạy. - Tất nhiên, nếu như tôi bắt đầu la cà hết  cuá»™c há»p này đến cuá»™c há»p khác và hát há»ng suốt ngày như hoạ mi  thay vào chá»— phải làm công việc trá»±c tiếp cá»§a mình, thì chắc tôi cÅ©ng chẳng kịp Ä‘i tá»›i đâu cả,  - dưới ngón tay cá»§a Philip Philippovieh,  répéter(*) trong túi áo Ä‘iểm giá» ngân nga.- Äã hÆ¡n tám giá»... Tôi sẽ đến xem màn hai. Tôi là ngưá»i á»§ng há»™ việc phân công lao động. ở Nhà Hát Lá»›n há» cứ việc hát, còn tôi sẽ làm phẫu thuáºt cá»§a tôi. Như thế má»›i là tốt. Và không có đổ nát nào hết... Còn việc này nữa, Van Arnodovich ạ, anh hãy theo dõi tháºt sát sao nhé: há»… có trưá»ng hợp tá» vong nào thÃch hợp là láºp tức từ bàn mổ đưa vào dịch nuôi và đến tôi ngay! 
- Bác đừng lo, bác Philip Philippovich ạ, cái bác si giải phẫu bệnh lý đã hứa với cháu rồi. 
- Rất tốt. Còn bây giá» chúng ta sẽ theo dõi cái tay lang thang suy nhược thần kinh này. Cứ để cho cáºu ta lành sưá»n Ä‘i đã. 
"ông ấy quan tâm đến mình,  - chó nghÄ©,  - má»™t con ngưá»i tốt bụng. Mình biết ông ấy là ai rồi. Là má»™t phù  thuá»·, là pháp sư, là tiên ông trong các câu chuyện cổ tÃch cá»§a loài chó... Bởi vì không thể tất cả những chuyện này do mình ngá»§ mÆ¡ thấy. Hay biết đâu lại là mÆ¡ tháºt? (chó rùng mình trong mÆ¡). Bây giá» mình sẽ tỉnh dáºy... Và sẽ không có gì cả. Không cả ngá»n đèn bá»c tán lụa, không cả hÆ¡i ấm, không cả cái cảm giác no nê. Lại bắt đầu vòm cổng ná», lại cái  rét đến  phát Ä‘iên phát rồ, mặt đưá»ng băng giá, đói khát: những con ngưá»i độc ác... Nhà ăn, tuyết... Lạy Chúa, tất cả những cái đó má»›i khá»§ng khiếp làm sao...â€(*) 
Nhưng những cái đó đã không xảy ra. Mà ngược lại, vòm cổng nỠđã tan biến đi như một giấc mơ tồi tệ và không bao giỠtrở lại nữa. 
Có vẻ như sá»± đổ nát kinh tế không đến ná»—i đáng sợ cho lắm. Bất kể nó, mồi ngày hai lần những ống dẫn mầu xám cá»§a lò sưởi dưới bệ cá»a  sổ lại được thay nước nóng, và hÆ¡i ấm vẫn  toả lan thành từng đợt sóng ra khắp cả căn há»™. 
Má»™t Ä‘iá»u hết sức rõ  ràng là: Sarik đã rút trúng được số độc đắc cá»§a loài chó. Bây giá» không Ãt hÆ¡n hai lần má»™t ngày đôi mắt cá»§a nó trào đầy thứ nước mắt biết Æ¡n đối vá»›i con ngưá»i thông thái phố  Pretnstenka. Ngoài ra, tất cả những tấm gương  đứng giữa những chiếc tá»§ trong phòng khách và phòng tiếp bệnh nhân Ä‘á»u in bóng má»™t chàng chó đực đẹp mã may mắn. 
"Ta là má»™t trang  tuấn nhã. Có thể là má»™t hoàng tá» chó ẩn danh, - chó ngẫm nghÄ©, không rá»i mắt khá»i hình con chó đực lông xù mầu cà phê vá»›i bá»™ mõm mãn nguyện lượn lá» trong cái khoảng không vô đáy sau những tấm gương.  - Rất có thể là bà ná»™i ta đã dan dÃu vá»›i má»™t chàng thợ lặn nào đó. Vì váºy nên trên mõm ta má»›i có má»™t vệt trắng như thế này. Nếu không thì thá» há»i nó từ đâu ra? Philip Philippovich là ngưá»i rất tinh Ä‘á»i, ông ấy không nhặt báºy má»™t con chó hoang vá»› vẩn nào đâu. 
Trong vòng má»™t tuần lá»…, chó ta đã dành chén má»™t khối lượng thức ăn bằng cà tháng  rưỡi chịu đói trước đó ở ngoài phố. Nhưng tất nhiên đấy chỉ là khối lượng. Vá» chất lượng bữa ăn ở nhà Philip Philippovich thì khá»i phải nói. Tháºm chà không tÃnh tá»›i chuyện hàng ngày Daria Pet'rovna mua hàng đống thịt vụn ở chợ Smolen vá»›i giá mưá»i tám  kôpếch, chỉ cần nhắc đến bữa chiá»u vào bảy giá» tối ở phòng ăn mà chó được tham dá»± - mặc cho Dina kiá»u diá»…m hết sức  phản đối  - cÅ©ng đã quá đủ. Trong những bữa ăn đó Philip Philippovich đã vÄ©nh viá»…n được tôn xưng là má»™t vị thánh. Chó đứng lên bằng hai chân sau và day day liếm vạt áo vét cá»§a ông, chó nghiên cứu tiếng chuông gá»i cá»a cá»§a Philip Philippovich - hai nhịp chuông mạnh mẽ ngắt quãng đầy quyá»n uy, - để vừa sá»§a vừa phóng như tên bắn ra đón ông ở phòng ngoài. Ông chá»§ bước vào trong chiếc áo lông cáo bạc vá»›i hàng triệu hạt tuyết óng ánh, ngưá»i toả ra mùi xì gà, cam, chanh, dầu xăng, nước hoa, vải dạ, và giá»ng ông như ống lệnh vang rá»n khắp căn há»™. 
- Con lợn kia, tại sao nhà ngươi lại cắn xé con cú cá»§a ta? Nó quấy rầy nhà ngươi à? Ta há»i, nó quấy rầy nhà ngươi à? Tại sao lại làm vỡ chân dung giáo sư Mechnikov?(*) 
- Bác Philip Philippovich ạ, cần phải cho nó ăn roi Ãt ra là má»™t tráºn, - Dina phẫn ná»™ nói. - không thì loạn lên cả mất thôi. Bác xem kìa, nó đã làm gì vá»›i những đôi giày cao su cá»§a bác. 
- Không được  đánh roi ai cả,  - Philip Philippovich nghiêm khắc nói. - Hãy vÄ©nh viá»…n ghi nhá»› lấy Ä‘iá»u đó. Vá»›i con ngưá»i cÅ©ng như vá»›i động váºt chỉ có thể tác động bằng lá»i khuyên bảo mà thôi. Äã cho nó ăn thịt hôm nay chưa? 
- Lạy Chúa, nó vét sạch cả nhà rồi ấy chứ, bác lại còn há»i, bác Philip Philippovich. Cháu không hiểu là làm sao nó không vỡ bụng ra đấy. 
- Cứ để cho nó ăn... Con cú quáºy phiá»n gì nhà ngươi, hở đồ du côn? 
- Ư ư? - Con chó xu nịnh tru lên và quỳ bốn chân, bò lết bụng trên sàn. 
Má»i ngưá»i hò hét túm lấy cổ nó lôi qua phòng tiếp khách vào phòng làm việc. Chó rên rỉ, tru tréo, bám lấy thảm, trượt mông như  trong rạp xiếc. Giữa phòng làm việc, con cú mắt  thuá»· tinh nằm trên thảm, bụng bị xé rách toang để lá»™ ra những miếng giẻ Ä‘o nồng nặc mùi băng phiến. Bức chân dung lồng kÃnh vỡ vụn nằm trên bàn. 
- Cháu cố ý không dá»n để bác thấy,  - Dina ấm ức báo cáo.  - Nó dám nhảy lên bàn, cái đồ mất dáºy này! Và đớp lấy Ä‘uôi con cú! Cháu chưa kịp làm gì thì nó đã cắn nát ra rồi. Hãy dúi mõm nó vào con cú, bác Philip Philippovich ạ, để cho nó biết Ä‘i phá hại đồ váºt là như thế nào. 
Và bắt đầu cuá»™c váºt lá»™n. Chó bị lôi đến đũi mõm vào bụng cú, nó vừa  trụ chân xuống thảm,  vừa nhá» những giá»t nước mắt cay đắng và nghÄ©: "Các ngưá»i cứ  đánh Ä‘i, nhưng xin đừng Ä‘uổi ta ra khá»i nhà". 
Gá»i con cú đến thợ nhồi thú  ngay ngày hôm nay. Ngoài ra, cháu  cầm lấy tám  rúp, và mưá»i sáu  kôpếch này Ä‘i tàu Ä‘iện, đến gặp ông Miur mua cho nó má»™t vòng cổ chắc chắn và dây xÃch. 
Ngày hôm sau ngưá»i ta Ä‘eo lên cổ chó má»™t vòng cổ rá»™ng sáng loáng. Trong giây phút đầu tiên, nhìn hình mình trong gương, nó rất buồn, cụp Ä‘uôi lại và lá»§i vào buồng tắm, nghÄ© cách ghè vòng cổ vào rương hay má»™t chiếc hòm nào đó. Nhưng rất nhanh chóng chó hiểu ra rằng nó là má»™t đứa ngu. Dina cầm dây xÃch dẫn Sarik Ä‘i dạo  trên đại lá»™ Obukhov. Chó bước Ä‘i như má»™t kẻ bị bắt, ngưá»i nóng ran lên vì xấu hổ; nhưng khi Ä‘i hết phố Pretristenka đến nhà thá» Äấng Cứu Thế, nó đã hiểu ra má»™t cánh tuyệt vá»i rằng thế nào là cái vòng cổ ở trên cõi Ä‘á»i này. Trong mắt cá»§a tất cả nhưng con chó nó gặp trên đưá»ng Ä‘á»u hiện lên sá»± ghen ghét Ä‘iên cuồng ; còn ở Ngõ Chết, má»™t con chó cụt Ä‘uôi ngưá»i dài ngoằng gâu gâu lên rá»§a nó là "đồ theo Ä‘uôi quý tá»™c", "đồ đầy tá»› mạt kiếp". Khi Dina dẫn nó bước qua đưá»ng ray tàu Ä‘iện, má»™t viên cảnh sát nhìn chiếc vòng cổ vá»›i vẻ hài lòng và kÃnh trá»ng; còn khi vỠđến nhà thì đã xảy ra Ä‘iá»u kỳ lạ chưa từng thấy trong Ä‘á»i: lão gác cá»a PheÄ‘or Ä‘Ãch thân ra mở cánh cá»a thánh cho Sarik vào, và cÅ©ng trong lúc đó lão nói vá»›i Dina: - Chà, ông Philip Philippovich nhà ta kiếm được cáºu xù đẹp tháºt. Mà béo quá nữa. 
- Còn phải nói. Nó ăn bằng cả sáu con cá»™ng lại.  - Dina hồng hào và xinh đẹp vì má»›i ở ngoài trá»i lạnh vào, giải thÃch. 
"Cái vòng cổ cũng chẳng	khác gì cặp giấy trà thức",  - chó thầm  nghĩ, rồi vừa ngúng nguẩy mông vừa bước theo cầu thang lên tầng hai hệt như một ông chủ. 
Sau khi nháºn thức được đúng giá trị cá»§a vòng cổ chó liá»n làm chuyến viếng thăm đầu tiên vào cái khu vá»±c chÃnh yếu nhất cá»§a thiên đưá»ng, nÆ¡i từ trước đến này nó bị cấm  ngặt  - tức là vào vương quốc cá»§a chị nấu bếp Daria Pet'rovna.'Toàn bá»™ căn há»™ cá»™ng lại không đáng giá má»™t góc cá»§a vương quốc Daria. Ngày nào cÅ©ng váºy: ngá»n lá»a réo gào, nổ lách tách trong bếp lò lát gạch men Ä‘en bóng ở trên mặt. Lò sấy cÅ©ng nổ lách tách. Khuôn mặt cá»§a Daria Pet'rovna cháy bừng ná»—i Ä‘au khổ nóng bá»ng không dứt và lòng say mê dục tình chưa thoả, nhá»n mỡ bóng lên. Trên mái đầu chải ra hai bên  vá»›i lá»n tóc mầu bạch kim sau gáy lấp lánh hai mươi hai viên kim cương giả. Nhưng chiếc chảo vàng treo trên móc khắp các mặt tưá»ng; gian bếp toả mùi thÆ¡m ngào ngạt, sôi sùng sục, réo ầm ầm trong các xoong nồi, bình lá» Ä‘áºy kÃn... 
- Cút! - Danh Pet'rovna ni lên.  - Cút khá»i đây ngay, đồ móc túi vô  chá»§. ở đây chỉ còn thiếu mày nữa thôi? Tao cho que cá»i lò bây giá»! 
"Sao lại thế? Gì mà bà chị sá»§a lên như váºy? - Chó quị luỵ hấp háy cặp mắt.  - Tôi mà là đồ móc túi sao? Chẳng lẽ bà chị không trông thấy vòng cổ đây à?" và chó nghiêng ngưá»i bò vào cá»a,  chõ mõm qua khe mở. 
Sarik quả là có bà quyết chinh phục trái tim ngưá»i. Hai ngày sau nó đã  nằm ngay cạnh giá» cá kình nhìn Daria Pet'rovna làm việc. Bằng con dao sắc hẹp bản, chị ta chặt đầu và chân những con gà thông yếu Ä‘uối, rồi như má»™t tay Ä‘ao phá»§ nổi cÆ¡n Ä‘iên, lôi hết lòng ruá»™t ra, róc thịt nạc khá»i xương, bá» vào máy xay thịt. Trong lúc đó Sarik nằm nhá đầu gà thông. Daria Pet'rovna lấy những ổ bánh mì trắng ngâm nhão trong bát sữa ra nhào trên thá»›t vá»›i chá»— thịt vừa được xay nhá», đổ kem, rắc muối vào trá»™n và  bắt đầu nặn những viên chả. Trong lò, lá»a réo rần ráºt như cháy nhà, còn trên chảo rán thì sá»§i bong bóng, kêu xèo xèo, nhẩy tâng tâng. Tấm cá»a lò bắn tung ra, để lá»™ má»™t địa ngục khá»§ng khiếp, nÆ¡i ngá»n lá»a cháy rừng rá»±c sáng chói. 
Buổi tối, vòm miệng lò đá tắt lặng, phÃa trên tấm màn trắng che má»™t ná»a cá»a sổ phòng bếp là màn đêm dày đặc và trang trá»ng cá»§a phố Pretristenka vá»›i má»™t ngôi sao cô đơn. Trong bếp, mặt sàn bốc  hÆ¡i ẩm,  xoong chảo phát ra những tia sáng đục	bà ẩn, má»™t chiếc mÅ© cứu hoả đặt trên bàn. Sarik nằm cạnh lò bếp ấm như sư tá» nằm cạnh cổng, vểnh má»™t tai lên tò mò nhìn ngưá»i đàn ông ria Ä‘en  mang thắt lưng  da rá»™ng  bản vẻ kÃch động Ä‘ang ôm ghì lấy Daria Pet'rovna sau cánh cá»a khép há» trong phòng cá»§a Dina và Danh Pet'rovna. Toàn bá»™ khuôn mặt chị ta, ngoài chiếc mÅ©i trát phấn trắng bạch, cháy bừng ná»—i Ä‘au khổ và niá»m khao khát dục tình. Dải ánh sáng lá»t qua khe cá»a nằm vắt trên mặt ngưá»i đàn ông ria Ä‘en, má»™t bông hoa hồng cá»§a ngày lá»… giáng sinh dắt trên ngá»±c áo cá»§a anh ta. 
- Cứ quấn lấy như con quá»· ấy,	- Daria Pet'rovna lầu bầu trong phòng tối má».  - Thôi Ä‘i nào! Dina sắp vá» bây giỠđấy. Anh sao thế, cÅ©ng được ngưá»i ta làm cho trẻ hoá lại rồi à? 
- Cái đó thì chúng ta chẳng cần để làm gì, - ngưá»i ria Ä‘en kìm mình má»™t cách vất vả và trả lá»i khàn khàn. - Em đúng là như lá»a ấy! 
Vào các buổi tối, ngôi sao phố Pretnstenka bị che khuất sau tấm màn cá»a dày nặng, và nếu như ở Nhà Hát Lá»›n không trình diá»…n  "AiÄ‘a" và không có các cuá»™c há»p cá»§a "Há»™i Phẫu thuáºt toàn Nga" thì vị thánh cá»§a chó an toạ trong chiếc ghế bành sâu ở phòng làm việc cá»§a mình. Äèn trần không báºt lên, chỉ có má»™t ngá»n Ä‘iện mầu  xanh lục cháy sáng trên bàn. Sarik nằm trên thảm trong bóng tối và nhìn không rá»i mắt những việc làm kinh dị. Những bá»™ óc ngưá»i nằm ngáºp trong dung dịch đục nhá», hăng hắc buồn nôn đựng trong các bình thuá»· tinh. Hai tay cá»§a vị thánh xắn cao đến táºn khuá»·u, Ä‘i găng cao su nâu và những ngón tay ngắn trÆ¡n bóng hà hoáy lách trong các nếp cá»§a bá»™ não. Chốc chốc vị thánh lại sá» dụng cây kéo nhá» sáng loáng lặng lẽ cắt những lá»›p vá» não vàng má»m mại. 
- “Äến đôi bá» sông Nin thần thánh",  - vị thánh khe khẽ hát và cắn môi nhá»› lại cảnh bài trà bên trong vàng  choé cá»§a Nhà Hát Lá»›n. 
Các ống dẫn lò sưởi trong giá» này được đốt nóng đến cá»±c độ. HÆ¡i ấm bốc lên trần nhà, từ đó lan toả ra khắp căn há»™; và con ráºn cuối cùng, còn chưa bị chÃnh bàn tay cá»§a Philip Philippovich thải bắt, sống lại trong bá»™ lông chó, nhưng dù sao số pháºn cá»§a nó cÅ©ng đã được định Ä‘oạt. Những tấm thảm làm giảm Ä‘i má»i âm thanh trong căn há»™. Rồi từ xa vẳng đến tiếng cánh cá»a chÃnh mở ra đóng lại. 
"Dina đi xem  xinê, - chó nghĩ thầm trong bụng, khi cô ta vỠchắc là sẽ bắt đầu ăn tối. Hôm nay hình như là có thịt bê dần". 
 
 
* 
*	* 
  
Vào cái ngày khá»§ng khiếp đó ngay từ sá»›m Sarik đã nhói lên má»™t linh cảm. Vì thế nó bá»—ng cảm thấy buồn và ăn bữa sáng, - ná»a bát cháo kiá»u mạch và khúc xương cừu từ hôm qua để lại - không thấy ngon miệng tà nào. Nó á»§ rÅ© lang thang vào phòng tiếp bệnh nhân và ở đó khẽ tru lên vá»›i bóng hình mình trong gương. Nhưng đến trưa, sau khi Dina dắt nó ra dạo chÆ¡i ngoài đại lá»™ có hàng cây ở giữa, thì ngày lại trôi Ä‘i bình thưá»ng. Hôm nay không có khánh vì như thưá»ng lệ thứ hai không phải là ngày khám, và vị thánh ngồi trong phòng làm việc, mở rá»™ng trên mặt bàn những cuốn sách vá»›i tranh vẽ nhiá»u mầu. Má»i ngưá»i chỠđến bữa trưa. Chó hÆ¡i tươi tỉnh lại bởi ý nghÄ© rằng món chÃnh hôm nay sẽ có gà tây như nó đã biết được chÃnh xác dưới bếp. Khi Ä‘i qua hành lang, chó bá»—ng nghe thấy trong phòng làm việc cá»§a Philip Philippovich tiếng chuông Ä‘iện thoại vang lên đột ngá»™t và gay gắt. Philip Philippovich cầm lấy ống nói, lắng nghe má»™t lát rồi bá»—ng trở nên xúc động. 
- Tốt lắm, - giá»ng nói ông vang lên, - hãy đưa đến đây ngay, ngay bây giá»! 
Ông hối hả gá»i chuông và ra lệnh cho Dina vừa bước vào cấp tốc bày bàn. 
- Ăn trưa ngay!  Ăn trưa! Ăn trưa ngay! 
Trong phòng ăn láºp tức nghe tiếng đĩa  va vào nhau lách cách, Dina rối rÃt chạy Ä‘i chạy lại, từ trong bếp Daria Pet'rovna làu bàu là món gà tây còn chưa xong. Chó lại cảm thấy bồn chồn. 
"Mình không thÃch sá»±  há»—n loạn trong căn há»™",	- nó ngẫm nghÄ©... và nó vừa má»›i nghÄ© được như váºy thì cảnh há»—n loạn lại càng khó  chịu  hÆ¡n.  Trước  hết  là  do  sá»±  xuất  hiện  cá»§a  viên  bác  sÄ© Bormental trước đây từng bị chó đớp. Anh mang đến má»™t va li bốc mùi tồi tệ và cứ để nguyên cả áo ngoài xách nó Ä‘i qua hành lang vào  thẳng phòng khám. Philip Philippovich quẳng chén cà phê uống dở xuống bàn, Ä‘iá»u trước đó chưa bao giá» xảy ra vá»›i ông, và chạy bổ ra đón Bormental  - đây cÅ©ng là Ä‘iá»u chưa xảy ra vá»›i ông bao giá» trước đó. 
- Chết khi nào? - ông hét lên há»i. 
- Ba giỠtrước đây,  - Bormental. không cởi bỠphiếu mũ lông bám đầy tuyết, đáp và mở va li ra. 
"Ai chết?  - chó cáu kỉnh, không hài lòng nghÄ© thầm và rúc vào dưới chân chá»§, - mình không chịu nổi khi má»i ngưá»i cứ cuống quÃt cả lên†
- Äừng có quẩn dưới chân! Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên! 
- Philip Philippovich quát toáng lên vá» má»i hướng và bắt đầu, như chó nghÄ©, ấn vào tất cả các nút chuông. 
Dina chạy đến. 
- Dina! Bảo Daria Pet'rovna đến trực điện thoại, ghi lại: không tiếp ai hết! Cô cần ở đây. Bác sĩ Bormental, tôi van anh, nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên! 
"Mình không thÃch, ôi mình không thÃch". - Chó giáºn dá»—i tá»± ái và lang thang Ä‘i lại trong căn há»™, còn toàn bá»™ sá»± tất báºt thì táºp trung vào ở phòng khám. 
Dina bất ngỠhiện ra trong tấm áo choàng trắng giống như vải liệm và chạy từ phòng khám vào bếp và ngược lại. 
"Hay là ta Ä‘i ăn cái gì? Thôi cứ mặc kệ há»",  - chó nghÄ© và bá»—ng nháºn được quyết định bất ngá». 
- Không cho Sarik ăn gì hết,	- mệnh lệnh từ trong phòng khám ném ra. 
- Có mà giữ được nó. 
- Nhốt lại. 
Và Sarik bị lùa vào phòng tắm nhốt lại. 
"Tháºt đểu cáng,  - ngồi trong phòng tắm tối má» má», Sarik nghÄ©, - đúng là má»™t trò ngốc..." 
 
Gần mưá»i lăm phút chó ngồi trong buồng tắm vá»›i tâm trạng kỳ lạ  - khi thì giáºn dữ, khi thì chán nản cá»±c độ. Má»i chuyện Ä‘á»u ngán ngẩm, không rõ ràng. 
"ÄÆ°á»£c rồi, ngày mai ngài sẽ có giày cao su má»›i, thưa ngài Philip  Philippovich vô cùng kÃnh mến,- chó nghÄ© bụng,  - ngài đã mua hai đôi rồi và sẽ phải mua thêm má»™t đôi nữa. Äể chừa thói nhốt chó lại". 
Nhưng cái ý nghÄ© cuồng	ná»™ đó cá»§a nó bá»—ng bị cắt ngang. Không'hiểu vì sao chó bất ngá» và rõ ràng nhá»› lại má»™t mẩu thá»i niên thiếu cá»§a mình -- khoảng sân mênh mông tràn trỠánh nắng ở cá»a ô Preobrajenskaia, những mảnh mặt trá»i trong các vá» chai rá»—ng, má»™t hòn gạch vỡ, những con chó hoang. 
"Không, giá» còn Ä‘i đâu được nữa, ta sẽ chẳng rá»i khá»i đây để đến vá»›i bất cứ thứ tá»± do nào đâu, nói dối mà làm gì, - chó khụt khịt mÅ©i và buồn bã nghÄ©, ta quen mất rồi. Ta là má»™t con chó quý tá»™c, má»™t sinh váºt trà thức, đã được nếm mùi cuá»™c sống tốt đẹp nhất. Mà tá»± do là cái gì kia chứ? Chỉ là hoả mù, ảo tưởng, là sá»± hư tạo... Sá»± mê sảng cá»§a mấy lão dân chá»§ hẩm hiu...i'. 
Rồi bóng tối trong phòng tắm trở nên đáng sợ, chó tru dài, nhảy chồm lên cá»a, cào xé. 
- Ư-ư-ư! - tiếng tru như hướng vào thùng rỗng vang khắp căn hộ. 
"Ta lại sẽ xé xác con cú ra", - chó nghÄ© trong cÆ¡n Ä‘iên khùng nhưng bất lá»±c. Rồi nó kiệt sức, nằm xẹp xuống má»™t lúc, còn khi đứng dáºy, lông trên ngưá»i bá»—ng dá»±ng đứng cả lên, vì nó cảm thấy như trong phòng tắm cháºp chá»n những con mắt sói khá»§ng khiếp. 
Äúng vào lúc cÆ¡n kinh hoàng lên đến cao độ, cánh cá»a chợt mở ra. Chó rÅ© mình, bước ra và cau có định Ä‘i vá» phÃa bếp, nhưng Dina lại túm lấy vòng cổ kiên quyết kéo nó vào phòng khám. Chó cảm thấy lạnh buốt trong ngá»±c chá»— dưới tim. 
"Mình cần đến đấy để làm gì?  - chó hoang mang nghÄ©,  - bên sưá»n đã lành rồi, mình chẳng hiểu gì cả. 
Và nó trượt bốn chân trên mặt sàn gá»— trÆ¡n bóng, cứ thế bị lôi Ä‘i vào phòng khám. Chó láºp tức sững sá» trước độ sáng chưa từng thấy  trong phòng. Quả cầu trắng trên trần phát sáng đến nhức mắt. Má»™t vị thánh đứng trong vầng hào quang rá»±c rỡ và khe khẽ hát vỠđôi bá» thần thánh cá»§a con sông Nin. Chỉ qua cái mùi mÆ¡ hồ thoang thoảng má»›i có thể Ä‘oán ra đó là Philip Philippovich. Mái tóc bạc cắt ngắn cá»§a ông khuất gá»n dưới chiếc mÅ© vải không vành giống như mÅ© trùm cá»§a đại giáo chá»§, toàn bá»™ thân hình vị thánh Ä‘á»u  báºn đồ trắng, và phÃa ngoài bá»™ đồ trắng đó còn khoác thêm tấm tạp dá» hẹp bằng cao su, hệt như giải khăn choàng cá»§a thầy tế. Hai bàn tay cá»§a ông Ä‘eo găng Ä‘en. 
Cả viên bác sÄ© bị đớp trước kia cÅ©ng đội mÅ© trùm. Mặt bàn xếp được kéo dài ra, và áp sát vào bên cạnh là chiếc bàn nhỠđứng trên má»™t chân sáng loáng. ở đây chó căm ghét nhất là cái ngưá»i đã từng bị nó đớp, và trước hết là vì cặp mắt ngày hôm nay cá»§a anh ta. Vốn thưá»ng ngày nhìn thẳng và táo bạo, lần này cặp mắt đó lảng  cặp mắt chó nhìn Ä‘i chá»— khác. Cái nhìn cá»§a anh ta  căng thẳng, giả dối, và trong đáy sâu ẩn giấu má»™t cái gì đó tồi tệ, xấu xa, nếu không phải là cả má»™t tá»™i ác. Chó ném cho anh ta má»™t cái nhìn ảm đạm và nặng ná» rồi Ä‘i vào trong góc xa. 
- Cởi vòng cổ, Dina,  - Philip Philippovich nói khẽ,  - nhưng đừng làm nó sợ. 
Cặp mắt Dina cÅ©ng láºp tức trở nên đểu giả hệt như cặp mắt cá»§a tay bị đớp. Cô ta bước đến bên chó và vuốt ve nó má»™t cách hết sức giả dối. Chó nhìn cô ta vá»›i vẻ ngao ngán, khinh bỉ. 
"Biết làm sao được, các ngưá»i có những ba. Xin cứ việc, nếu như các ngưá»i muốn. Chỉ có Ä‘iá»u tháºt đáng xấu hổ... giá như ta được biết các ngưá»i sẽ làm gì vá»›i ta... " 
Dina mở khoá vòng cổ; chó lúc lắc đầu, thở phì phì. Tay bác sÄ© bị  đớp vụt đến đứng chắn trước mặt chó, và má»™t mùi nôn nao khó chịu toả ra từ ngưá»i anh ta. 
"Hừ, tởm quá... Tại sao mình lại choáng váng và hốt hoảng thế này... " - chó nghĩ và bước lùi xa tay bị đớp. 
- Nhanh lên, bác sÄ©, - Philip Philippovich nóng nảy giục. Trong không khà chợt có mùi gì đó ngòn ngá»t và gay gắt. Tay bị  đớp, không rá»i cặp mắt đểu giả cảnh giác khá»i ngưá»i chó, vụt đưa cánh tay phải từ sau lưng ra chụp nắm bông ướt vào mõm chó. Sarik đỠngưá»i ra, trong đầu mụ Ä‘i, nhưng nó còn kịp lùi lại. Tay bị đớp nhảy vụt theo và đột ngá»™t chụp nắm bông vào bịt kÃn mõm chó. Ngay láºp tức hÆ¡i thở bị tắc nghẹn lại, nhưng chó vẫn còn kịp giằng thoát ra má»™t lần nữa. "Quân độc ác..."  - má»™t ý nghÄ© thoáng qua trong đầu chó. - " Vì tá»™i gì?" Rồi nó lại bị bịt mÅ©i. Và bất ngá» ngay giữa phòng khám chợt hiện lên má»™t mặt hồ, còn trên các con thuyá»n giữa hồ là những con chó vui vẻ, lông mầu hồng chưa bao giá» thấy cá»§a thế giá»›i âm phá»§. Chân nó như bị rút xương và nó khuỵu gục xuống. 
- ÄÆ°a lên bàn mổ! - những lá»i cá»§a Philip Philippovich nổ ra đâu đó bằng giá»ng vui vẻ và tan Ä‘i trong những tia sáng mầu da cam. 
Ná»—i kinh hoàng đã biến mất, thay vào đó là niá»m vui sướng. Chừng khoảng hai giây, con chó Ä‘ang lịm Ä‘i cảm thấy yêu mến viên bác sÄ© bị đớp. Tiếp đó toàn bá»™ thế giá»›i đảo lá»™n trên xuống dưới, và chó  còn kịp cảm thấy trên bụng mình má»™t bàn tay lạnh giá nhưng dá»… chịu. Rồi không còn gì nữa hết. 
 
  
 
CHƯƠNG Bá»N 
 
 
  
 
Con chó Sarik nằm duá»—i thẳng chân trên chiếc bàn mổ hẹp, đầu bất lá»±c dáºp dá»nh trên chiếc gối trắng bá»c vải sÆ¡n. Bụng cá»§a nó đã được cạo hết lông, còn bây giá» bác sÄ© Bormental vừa thở nặng ná», vừa vá»™i vã xá»™c tông đơ vào đám lông trên đầu Sarik để há»›t trụi. Philip Philippovich chống hai bàn tay vào mép bàn, đưa cặp mắt lấp lánh như bá»™ gá»ng kÃnh vàng cá»§a ông quan sát từng bước cá»§a cái thá»§ tục này và nói bằng giá»ng hồi há»™p: 
- Van Arnoldovich, cái thá»i Ä‘iểm quan trá»ng nhất là khi tôi Ä‘i vào hố yên. Tôi xin anh, phải trao tháºt nhanh phần mấu phụ, và ngay tức khắc khâu lại. Nếu như ở đó để xảy ra hiện tượng chảy máu, chúng ta sẽ mất thá»i gian và mất cả chó nữa. Mà thá»±c ra thì nó cÅ©ng chẳng có tà hy vá»ng nào,  - ông ngừng lá»i,  nheo nheo mắt, nhìn kỹ vào đôi mi khép há» có vẻ như Ä‘ang giá»…u cợt cá»§a chó,  nói tiếp: - Mà anh biết không, tôi thấy thương nó. Anh thấy đấy, tôi đã quen vá»›i nó rồi. 
Vừa nói, ông vừa đưa tay lên như làm dấu ban phước cho con chó Sarik bất hạnh để nó láºp nên chiến công gian khó. Ông cố giữ sao cho không má»™t hạt bụi nào bám vào đôi găng cao su Ä‘en. 
Từ phÃa dưới lá»›p lông bị cắt trụi hiện ra mảng  da chó trắng bệch. Bormental vứt tông đơ xuống,  chá»™p lấy dao cạo. Anh bôi xà phòng lên chiếc sá» nhá» bé không sinh khà rồi bắt đầu cạo. Dưới lưỡi dao, tiếng lông đứt sần sáºt, má»™t vài nÆ¡i máu ứa ra. Cạo xong đầu, anh chàng bị đớp dùng má»™t nắm bông ướt tẩm cồn lau sạch đầu, rồi kéo  vạch bụng chó đã được cạo nhẵn ra, thở mạnh, nói: "Sẵn sàng!" 
Dina mở vòi nước trên bồn, Bormental chạy vá»™i đến rá»a tay. Dina róc cồn từ trong lá» lên tay anh. 
- Bác Philip Philippovich, cháu có thể Ä‘i được chứ ạ? - Cô đưa mắt sợ sệt liếc nhìn vá» phÃa đầu chó cạo trá»c, há»i. 
- Cháu có thể đi. 
Dina biến mất. Bormental lại tiếp tục vá»™i vã. Anh quấn đầu Sarik bằng những tấm gạc má»ng, trên mặt gối hiện ra má»™t chiếc sá» trá»c lốc cá»§a chó chưa ai từng, thấy và má»™t cái mõm lông lá kỳ dị. 
Äến đây thì nhà bác há»c má»›i bắt đầu cỠđộng. Ông đứng thẳng ngưá»i lên nhìn chiếc đầu chó và nói: 
- Nào, mong Chúa phù hộ cho. Dao. 
Bormental rút từ đống dụng cụ sáng loáng nằm trên bàn một con dao nhỠphình ra ở khoảng giữa và trao cho giáo sư. Rồi anh cũng bắt đầu xỠmột đôi găng đen hệt như của giáo sư vào hai bàn tay. 
- Nó ngá»§ à? - Philip Philippovich há»i. 
- Vâng. 
Hai hàm  răng cá»§a Philip Philippovich nghiến chặt, đôi mắt phát ra những tia sáng nhá»n sắc, và vung lưỡi dao con. Ông rạch má»™t đưá»ng dài chÃnh xác trên bụng Sarik. Lá»›p  da láºp tức nứt dôi, từ vết thương máu phun ra tứ phÃa. Bormental nhảy bổ tá»›i, dùng những miếng gạc ép chặt vết thương, lấy mấy chiếc nhÃp nhá» như cặp đưá»ng kẹp các mép cá»§a nó lại, và máu ngừng chảy. Trên trán cá»§a  Bormental mồ hôi rịn thành giá»t. Philip Philippovich rạch thêm má»™t nhát nữa, và hai ngưá»i bắt đầu dùng móc, kéo, nhÃp cắt xé cÆ¡ thể cá»§a Sarik. Các mô mầu hồng và vàng phá»›t máu nổi lên, Philip Philippovich ngoáy dao trong thân chó, rồi hô: "Kéo!" 
Chiếc kéo loáng lên trong tay viên bác sÄ© bị đớp như trong tay má»™t nhà ảo thuáºt. Philip Philippovich chá»c sâu hÆ¡n vào vết mổ, và  sau mấy động tác phẫu thuáºt đã bóc từ cÆ¡ thể Sarik ra tuyến tinh hoàn cá»§a nó cùng những mẩu nhá» gắn vào đó. 
Bormental, ngưá»i đẫm mồ hôi vì căng thẳng và hồi há»™p, nhảy bổ  đến bên chiếc lá»  thuá»· tinh, lấy từ trong đó ra má»™t tuyến tinh hoàn  khác ướt sÅ©ng, rá»§ lòng thòng. Những thá»› dây ngắn và ẩm nước run rẩy, xoắn xuýt trong tay giáo sư và trợ lý cá»§a ông. Những mÅ©i kim cong qua lại thoăn thoắt trong bàn kẹp, và bá»™ tinh hoàn lấy  từ lá»  thuá»· tinh đã được khâu vào cÆ¡ thể cá»§a Sarik. Giáo sư đứng thẳng ngưá»i lên, chấm nắm gạc vào vết mổ và ra lệnh: 
- Bác sÄ©, khâu nhanh da lại. - rồi ông liếc nhìn lên chiếc đồng hồ tròn mầu trắng treo trên tưá»ng. 
- Äã làm được mưá»i bốn phút.  - Bormental nói rÃt qua hàm răng mÃm chặt, chá»c mÅ©i kim cong vào lá»›p  da má»m nhão. Rồi cả hai ngưá»i bá»—ng cuống quÃt lên như những kẻ giết ngưá»i trong lúc cấp bách. 
- Dao. - Philip Philippovich hét. 
Con dao như  từ đâu đó tá»± nó nhảy vào tay ông, láºp tức bá»™ mặt  Philip Philippovich trở nên tháºt đáng sợ. Ông nhe tất cả những đầu răng bịt vàng và sứ ra, bằng má»™t động tác vạch lên trán Sarik má»™t  vòng tròn đỠlòm. Lá»›p da đã cạo trụi lông được bóc Ä‘i như mảng da đầu chiến lợi phẩm cá»§a ngưá»i da Ä‘á»(*), để lá»™ chiếc khung sá» bằng xương. Philip Philippovich quát: 
- Khoan! 
Bormental trao cho ông chiếc khoan quay tay sáng loáng. Cắn chặt môi, Philip Philippovich bắt đầu ấn mÅ©i khoan, đục trên sá» Sarik những lá»— nhá» cách nhau khoảng má»™t centimet tạo thành vòng tròn quanh toàn bá»™ đầu. Má»—i lá»— như váºy  ông chỉ mất không quá năm giây. Rồi nhét má»™t đầu lưỡi cá»§a chiếc cưa có hình dáng chưa  từng thấy vào lá»— khoan thứ nhất, ông bắt đầu cưa sá» như ngưá»i ta vẫn cưa các há»™p đựng đồ thêu thùa cá»§a phụ nữ. Chiếc sá» khẽ kêu lên rin rÃt và rung nhè nhẹ. Sau ba phút, nắp sá» Sarik đã được gỡ bá». 
Liá»n đó hiện ra vòm đỉnh bá»™ não cá»§a Sarik  - mầu xám, vá»›i những đưá»ng vân xanh và những vệt đỠnhạt. Philip Philippovich đưa kéo vào các lá»›p màng bá»c và tách chúng ra, má»™t tia máu nhá» bắn vá»t lên suýt trúng vào mắt giáo sư và làm vấy đỠchiếc mÅ© vải không vành cá»§a ông. Như má»™t con hổ vồ mồi, Bormental nhảy bổ đến dùng nhÃp xoắn kẹp chặt và kịp bịt tia máu lại. Mồ hôi chảy thành dòng trên ngưá»i Bormental, mặt anh như bá»—ng máºp hÆ¡n và loang lổ nhiá»u mầu. Mắt anh lia từ đôi tay cá»§a giáo sư sang chiếc đĩa trên bàn để dụng cụ. Còn Philip  Philippovieh trở nên tháºt sá»± đáng sợ. MÅ©i ông phát ra những tiếng phì phì, răng nhe đến táºn lợi, ông lá»™t bá» lá»›p màng bá»c não và Ä‘i sâu vào trong, gỡ hai bán cầu não từ hõm mổ ra. Äúng lúc đó Bormental tái nhợt ngưá»i, má»™t tay túm lấy ngá»±c Sarik, nói khàn khàn: 
- Mạch tụt đột ngột. 
Philip Philippovich ném sang anh cái nhìn dữ tợn, gầm gừ má»™t  câu  gì  đó  nÆ¡i  cổ  há»ng  và  thá»c  vào  trong  não  sâu  hÆ¡n. Bormental  bẻ  đánh  tách  đầu  ống  thuốc  bằng  thuá»·  tinh, dùng xÆ¡ranh hút thuốc ra và cắm pháºp kim tiêm vào tim Sarik. 
- Tôi vào hố yên đây,  - Philip Philippovich gầm gừ và bằng đôi găng trÆ¡n vấy máu đỠlòm kéo bá»™ não mầu xám ngả vàng cá»§a Sarik ra khá»i đầu. Ông liếc nhanh xuống mõm Sarik, Bormental ngay tức khắc bẻ đầu ống thuốc thứ hai đựng thứ chất lá»ng mầu vàng và hút vào ống xÆ¡ranh dài. 
- Vào tim ạ? - anh rụt rè há»i. 
- Anh còn há»i gì nữa, - giáo sư giáºn dữ quát, Ãt ra nó cÅ©ng đã chết năm lần vá»›i anh rồi. Tiêm Ä‘i! 
Chẳng lẽ như thế được ư?  - Khuôn mặt ông lúc này trông giống như của một tên cướp đang cơn say máu. 
Viên bác sĩ vung tay, nhẹ nhàng cắm mũi kim vào tim chó. 
- Còn sống, nhưng rất yếu, - anh rụt rè thì thào. 
- Không có gì phải bàn ở đây cả  - sống vá»›i chả sống,  - Philip Philippovich dữ tợn rÃt lên,- tôi đã vào hố yên. Dù sao nó cÅ©ng sẽ chết... à, may sao... "Äến đôi bá» sông Nin thần thánh...". ÄÆ°a tuyến yên đây. 
Bormental trao cho ông chiếc lá» thuá»· tinh; giữa lá», má»™t hạt kết trắng buá»™c đầu sợi chỉ treo lÆ¡ lá»ng trong dung dịch lá»ng. Bằng má»™t tay - "có má»™t không hai ở châu Âu này, lạy Chúa!" - Bgrmental thoáng nghÄ©: - ông vá»›t hạt kết ra khá»i lá», còn tay kia dùng kéo cắt cÅ©ng má»™t mẩu đúng y như thể đâu đó ở giữa hai bán cầu não được căng ra  cá»§a Sarik. Hạt kết cá»§a chó ông ném vào đĩa, còn hạt kết cùng vá»›i sợi chỉ má»›i lấy trong lá» ra thì ông đặt vào não, rồi bằng những ngón tay ngắn và tù như có phép lạ bá»—ng trở nên má»m dẻo và chÃnh xác, Philip Philippovich khéo léo quấn chặt nó ở đó bằng chỉ hổ phách. Xong, ông rút từ trong đầu chó ra những nhÃp, những kẹp, những panh, đặt bá»™ não vào hố xương như cÅ© và đứng thẳng ngưá»i lên há»i bằng giá»ng giỠđã bình tÄ©nh hÆ¡n: 
- Nó đã chết rồi chứ? 
- Mạch dạng chỉ, - Bormental đáp. 
- Thêm ađrenalin(*) 
Giáo sư trải lá»›p màng lên bá»™ não, đặt kÃn phần nắp sá» bị cưa ra vào chá»— cÅ©, kéo mảng da đầu phá»§ kÃn và quát to: 
- Khâu lại! 
Sau chừng năm phút, Bormental khâu xong đầu làm gẫy ba mũi kim. 
Và như thế là trên ná»n gối nhuá»™m máu đỠxuất hiện cái mõm xám  ngoét không sinh khà cá»§a Sarik vá»›i má»™t vết thương khoanh tròn  khắp đầu. Äến đây thì Philip Philippovich  ưỡn thẳng ngưá»i lên hoàn toàn, như con quá»· hút máu đã no nê, lôi mạnh má»™t chiếc găng rá»i khá»i tay làm bắn ra những hạt mồ hôi, xé rách toạc chiếc thứ hai, ném xuống sàn nhà rồi ấn nút trên tưá»ng gá»i chuông, Dina xuất hiện ở ngưỡng cá»a, ngoảnh mặt Ä‘i để không trông thấy Sarik bê bết máu. 
ÄÆ°a cả hai bàn tay trắng như phấn gỡ bá» phiếu mÅ© vải trên đầu, giáo sư quát: 
- Dina, mang thuốc hút đến đây. Chuẩn bị quần áo mới và bồn tắm. 
Ông kê cằm lên mép bàn mổ, dùng hai ngón tay vạch mà mắt phải của chó ra, nhìn kĩ vào con mắt rõ ràng là đang chết lịm dần, rồi thốt lên: 
- Ấy quá»· quái tháºt. Chưa chết. Nhưng dù sao rồi cÅ©ng chết. Này, bác sÄ© Bormental, tiếc con chó quá, nó tháºt tình cảm, mặc dù rất láu cá.
 
  
 
CHƯƠNG NĂM 
 
 
  
 
Nháºt ký cá»§a bác sÄ© Van Arnoldovich Bormental. Táºp vở má»ng bằng giấy khổ vừa. Nét chữ cá»§a Bormental viết kÃn. Hai trang đầu chữ nhá» li ti, ngay ngắn, rõ ràng, còn càng vá» sau càng  tháu, không Ä‘á»u; nhiá»u chá»— nhoè. 
Ngày 22 tháng 12 nạm 1924, thứ hai 
Bệnh sỠ
Chó thà nghiệm khoảng hai năm tuổi. Giống đực. Nòi thưá»ng. Tên thưá»ng gá»i  - Sarik. Lông thưa má»c thành từng búi, mầu nâu nhạt, nhiá»u chá»— bị cháy sém. Äuôi mầu sữa đặc. Bên sưá»n phải có đám sẹo cá»§a vết bá»ng đã khá»i hoàn toàn. Trước khi đến chá»— giáo sư ăn uống rất kém, sau má»™t tuần đã được vá»— béo cao độ. Nặng 8 kg 
(dấu chấm than). 
Tim, phổi, dạ dày, thân nhiệt tình thưá»ng. 
23 tháng 12. Vào 8 giá» 30 phút tối đã thá»±c hiện ca phẫu thuáºt  đầu	tiên  ở  châu  Âu  theo  phương  pháp  cá»§a  giáo  sư Preobrajenski: dưới sá»± gây mê bằng	chlorophorm các tinh hoàn cá»§a Sarik đã được bóc Ä‘i và cấy thay vào đó tinh hoàn nam giá»›i và phần phụ vá»›i thừng tinh lấy cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông hai mươi tám tuổi chết trước ca mổ bốn giá» bốn phút và được giữ trong dịch sinh há»c vô trùng theo phương pháp cá»§a giáo sư Preobrajenski. 
Tiếp đó, tuyến yên cá»§a chó cÅ©ng đã được cắt bá» sau khi vá» não được khoan tách ra và thay bằng tuyến yên cá»§a ngưá»i đàn ông nói trên. 
Äã tiêm tám phân khối chlorophorm, má»™t ứng camphora, hai ống aÄ‘renalin vào tim. 
Mục  Ä‘Ãch  cuá»™c  giải  phẫu:  tiến  hành  thà  nghiệm  cá»§a 
Preobrajenski vá» khả năng ghép phối hợp tuyến yên não và tinh hoàn để làm sáng tá» vấn đỠvá» tá»· lệ sống cá»§a tuyến yên, và sau đó là vỠảnh hưởng cá»§a nó đối vá»›i quá trình làm trẻ  hoá cÆ¡ thể con ngưá»i. 
Ngưá»i giải phẫu: giáo sư Ph. Ph. Preobrajenski. Phụ mổ: bác sÄ© I. A. Bormental. 
Tình hình đêm sau khi mổ: mạch giảm thấp lặp Ä‘i lặp lại nhiá»u lần. Chá» kết cục tá» vong. Liá»u camphora  lá»›n theo chỉ định cá»§a giáo sư Preobrajenski. 
24 tháng 12. Buổi sáng khá hơn. Hơi thở nhanh gấp hai lần, thân nhiệt 42. Camphora, caphein tiêm dưới da. 
25 tháng 12. Tình hình lại xấu đi. Mạch không rõ, các chi lạnh	toát,  đồng  tỠ mắt  không  phản  ứng.  Ađrenalin  vào  tim, camphora theo chỉ định của Preobrajenski, dịch sinh lý vào ven. 
26 tháng 12. Ãt nhiá»u khá hÆ¡n. Mạch 180, nhịp thở 92, thân nhiệt 41. Camphora, bÆ¡m cho ăn. 
27 tháng 12. Mạch l5~ nhịp thở 50. Thân nhiệt 39,8, đồng tỠmắt ~ó phản ứng. Camphora tiêm dưới đa. 
28 tháng 12. Khá hÆ¡n nhiá»u. Buổi trưa đột ngá»™t toát ra nhiá»u mồ hôi, thân nhiệt 37,0. Vết mổ bình thưá»ng. Thay băng... 
Bắt đầu ăn được. Thức ăn lá»ng. 
29 tháng 12. Bất ngá» phát hiện ra những mảng lông rụng ở trán và hai bên thân. Má»i đến há»™i chẩn: giáo sư chuyên ngành bệnh da Vasili Vasihevich BunÄ‘arev và giám đốc bệnh viện thú y thá»±c nghiệm Moskva. Trưá»ng hợp này được há» công nháºn là chưa từng có trong các sách báo khoa há»c. Chẩn Ä‘oán chưa được đưa ra. Thân nhiệt bình thưá»ng. 
(Ghi bằng bút chì): 
Buổi chiá»u xuất hiện tiếng sá»§a đầu tiên (8 giá» 15 phút). Äáng chú ý là âm sắc thay đổi hẳn, giá»ng trầm xuống. Thay vào tiếng sá»§a "gâu gâu' là các âm tiết "a - oâ€, sắc thái hÆ¡i giống tiếng rên.. 
30 tháng 12. Hiện tượng rụng lông  đã mang tÃnh chất hói toàn thể. Kết quả cân tháºt bất ngá»: 30 kg, do xương phát triển (dài ra). Chó vẫn nằm như trước. 
31 tháng 12. Ä‚n rất nhiá»u. 
(Một vệt mực nhoè trong vở. Sau vệt mực là hàng chữ vội vã). 
12 giỠ12 phút trưa con chó phát âm rất rõ: "Ac-it†
(Trong vở cách một quãng, và tiếp đó có lẽ là do vội vàng nên viết nhầm): 
1 tháng 12 (gạch xoá, chữ lại) 1 tháng giêng năm 1925. Buổi sáng chụp ảnh. Sá»§a thành âm tiết rất rõ "ác-Ãt", nhắc Ä‘i nhắc lại rất to và có vẻ vui mừng. Vào ba giá» chiá»u (viết bằng chữ to) bá»—ng cất tiếng cưá»i (?) khiến cô phục vụ Dina ngất Ä‘i. Buổi tối nhắc Ä‘i nhắc lại tám lần liên tục các từ "ác-it-gnôc", "ác-it". 
(Hàng chữ nghiêng bằng bút chì): Giáo sư đã giải mã tá» "ác- it-gnôc", có nghÄ©a là "Công ty cá". Tháºt kỳ quái. 
2 tháng giêng. Chụp ảnh trong khi cưá»i bằng chá»›p manhe. Rá»i giưá»ng dáºy và đứng vững trên hai chân sau chừng nga giá». Cao gần bằng tôi. 
(Trong vở có một tỠkẹp thêm vào). 
Ná»n khoa há»c Nga suýt nữa thì chịu má»™t tổn thất nặng ná». Bệnh án 
Của giáo sư Ph. Ph. Preobrajenski 
Vào 1 giá» 13 phút giáo sư Preobrajenski bị ngất lịm. Trong khi  ngã,  ông  Ä‘áºp  đầu  vào  chân  ghế.  Cho  dung  dịch  thuốc valeriana. 
Trước mắt tôi và Dina, con chó (tất nhiên, nếu như có thể gá»i nó là chó) đã chá»i mẹ giáo sư Preobrajenski. 
(Một khoảng cách trong vở ghi). 
6 tháng giêng (khi thì bằng bút chì, khi thì bằng bút mực). 
Hôm nay, sau khi rụng đuôi, nó nói hoàn toàn rõ ràng từ "quán - bia". Máy ghi âm nhạy liên tục. Có quỷ mới biết thế này là thế nào!! 
Tôi hoàn toàn rối trÃ. 
Giáo sư ngừng tiếp bệnh nhân. Bắt đầu từ năm giá» sáng trong  phòng khám, nÆ¡i sinh váºt đó Ä‘i Ä‘i lại lại,  vẳng ra những tiếng chá»i thô tục và mấy từ "Thêm má»™t cặp nữa". 
7 tháng giêng. Nó phát âm rất nhiá»u từ: "Xà Ãch", "Hết chá»— rồi",  "Báo buổi chiá»u". "Món quà tốt nhất cho trẻ em" và tất cả những từ chá»i rá»§a tồn tại trong vốn từ vá»±ng tiếng Nga. 
Bá» ngoài cá»§a nó trông tháºt quái dị. Lông chỉ còn lại trên đầu, dưới cằm và trên ngá»±c. Toàn thân còn lại cá»§a nó trụi lông, da nhão nhợt. ở khu vá»±c các cÆ¡ quan sinh dục  - là má»™t ngưá»i đàn ông bắt đầu trưởng thành. Sá» lá»›n lên rất nhiá»u. Trán dốc và thấp. 
Trá»i Æ¡i, tôi Ä‘iên lên mất! 
Bác Philip Philippovich vẫn chưa bình phục. Phần lớn các quan sát do tôi tiến hành. (Ghi âm, chụp ảnh). 
Tiếng đồn đã loang ra trong thành phố. 
Háºu quả không thể tÃnh hết được. Ngày hôm nay cả ngõ phố cháºt cứng những kẻ vô công rồi nghá» và các bà già. Cho đến táºn giá» bá»n rá»—i hÆ¡i đó vẫn còn đứng dưới cá»a sổ. Trên các báo buổi sáng xuất hiện má»™t thông báo kỳ quặc: 
"Những tin đồn vá» ngưá»i sao  Hoả ở ngõ Obukhov là hoàn toàn  không  có  căn  cứ,  chúng  do  mấy  kẻ  buôn  bán  trên  phố Sukharevca tung ra và sẽ bị nghiêm trị". Quá»· quái tháºt, ngưá»i sao Hoả nào? Tất cả những cái này đúng như trong má»™t cÆ¡n ác má»™ng. 
Ở tá» "Báo buổi chiá»u" còn thú vị hÆ¡n - ngưá»i ta viết rằng có má»™t đứa bé vừa sinh ra đã biết chÆ¡i viôlông. Liá»n đó là tranh minh hoạ - chiếc viôlông và ảnh cá»§a tôi, phÃa dưới là hàng chữ "Giáo sư Preobrajenski, ngưá»i đã làm thá»§ thuáºt Sezar(*) cho ngưá»i mẹ". Äúng là hết chá»— nói... Cái sinh váºt ná» phát âm thêm má»™t từ má»›i: 
"Công an". 
Hoá ra Daria Pet'rovna yêu thầm tôi và lấy trá»™m tấm ảnh cá»§a tôi  trong táºp an bom cá»§a bác Philip Philippovich. Sau khi tôi Ä‘uổi đám phóng viên Ä‘i, má»™t ngưá»i trong bá»n há» chui vào bếp, và vân vân... 
Trong giá» tiếp bệnh nhân tháºt là há»—n loạn! Hôm nay đến 82 lần chuông gá»i. Äiện thoại phải ngắt. Các bà không con như phát rồ, xô nhau đến. 
Äá»§ mặt há»™i đồng nhà cá»a do SvonÄ‘er dẫn đầu. Äến để làm gì 
- bản thân hỠcũng không biết. 
8 tháng giêng. Tối hôm nay đã tiến hành há»™i chẩn. Giáo sư Philip  Philippovich, như má»™t nhà bác há»c chân chÃnh, đã thừa nháºn sai lầm cá»§a mình - việc thay thế tuyến yên đã dẫn đến không phải sá»± trẻ  hoá, mà là sá»± nhân hoá triệt để (gạch dưới ba lần). Äiá»u này không há» làm giảm giá trị chút nào cái phát minh tuyệt vá»i chấn động này cá»§a giáo sư. 
Sinh váºt ná» hôm nay lần đầu tiên Ä‘i dạo trong căn há»™. Nhìn bóng Ä‘iện ở ngoài hành lang và cưá»i to. Rồi Ä‘i cùng vá»›i bác Philip Philippovich và tôi vào phòng làm việc. Nó đứng vững vàng trên hai chi sau (gạch xoá)... hai chân, gây ấn tượng là má»™t ngưá»i đàn ông nhá» con và thể trạng kém. 
Lại cưá»i ở trong phòng làm việc. Nụ cưá»i cá»§a nó gây cảm giác khó chịu và không tá»± nhiên. Rồi nó gãi gáy nhìn quanh, và tôi ghi được má»™t từ má»›i phát âm rất rõ ràng: "Tư sản". Rồi nó chá»i rá»§a. 
Tràng chá»i rá»§a này rất có hệ thống, liên tục, không ngắt quãng, và có lẽ là hoàn toàn vô nghÄ©a. Nó có vẻ như ở má»™t máy ghi âm  thuần  tuý: hình như trước đây sinh váºt này nghe những lá»i chá»i rá»§a kia ở đâu đó ghi nhá»› chúng má»™t cách máy móc, không có ý thức, vào bá»™ não cá»§a mình, và bây giá» ném chúng ra từng băng. Nhưng mà tôi không phải là bác sÄ© tâm thần há»c, quá»· tha ma bắt tôi Ä‘i! 
Không hiểu sao những lá»i chá»i rá»§a này lại gây nên ở bác Philip Philippovich má»™t ấn tượng rất nặng ná». Có những thá»i Ä‘iểm ông như mất bình tÄ©nh, không giữ được thái độ quan sát các hiện tượng má»™t cách lạnh lùng và chuẩn má»±c. Chẳng hạn, trong lúc sinh váºt ná» Ä‘ang tuôn ra hàng tràng chá»i rá»§a thì ông bá»—ng cáu kỉnh quát: 
- Thôi ngay! 
Nhưng Ä‘iá»u đó chẳng mang lại hiệu quả gì. 
Sau cuá»™c dạo chÆ¡i qua phòng làm việc, bằng ná»— lá»±c chung Sarik đã được đưa trở lại phòng khám. Tiếp đó diá»…n ra cuá»™c há»™i ý giữa tôi vá»›i bác Philip Philippovich. Cần phải thú nháºn rằng đây là lần đầu tiên tôi trông thấy con ngưá»i thông minh lá»—i lạc và tá»± tin này tá» ra bối rối. Vừa lẩm bẩm hát theo thói quen hàng ngày, ông vừa  há»i: "Chúng ta sẽ làm gì bây giá»?" Rồi tá»± mình trả lá»i nguyên văn như sau: "May Ä‘o Moskva, đúng thế... "Từ Sevilia đến GrenaÄ‘a". May Ä‘o Moskva, bác sÄ© thân mến ạ..." 
Tôi không hiểu gì cả. Ông giải thÃch: - “IVan ArnolÄ‘ovich, tôi nhá» anh mua cho nó đồ lót, quần dài, áo vét". 
9 tháng giêng. Vốn từ cứ trung bình năm phút tăng má»™t từ má»›i, còn kể từ sáng nay thêm các câu trá»n vẹn. Giống như chúng trước đây bị đông cứng lại trong ý thức, giá» Ä‘ang tan dần và thoát ra ngoài. 
Những từ đã thoát ra liá»n được giữ lại trong vốn sá» dụng. Từ chiá»u qua máy ghi âm đã ghi lại: "Không được chen lấn", "đồ đểu', "xuống khá»i báºc ngay", "tao sẽ cho mày biết tay", "sá»± thú nháºn cá»§a Hoa Kỳ" và "bếp dầu'. 
10 tháng giêng. Bắt đầu việc mặc quần áo. Äồng ý mặc áo lót má»™t cách  dá»… dàng, tháºm chà còn tươi cưá»i vui vẻ Không chịu mặc quần  lót, tỠý phản đối bằng những tiếng hét khàn khàn: "Äứng vào hàng Ä‘i, quân chó đẻ, đứng vào hàng'" Cuối cùng đã mặc xong. Tất chân hÆ¡i rá»™ng. 
(Tiếp đó trong vở là những hình vẽ, có thể Ä‘oán được đó là sÆ¡ đồ mô tả quá trình biến chân chó thành chân ngưá»i). 
Ná»a sau cá»§a bá»™ xương chân (planta)(*) kéo dài ra. Các ngón duá»—i dài. Móng. Lặp Ä‘i lặp lại có hệ thống việc huấn luyện sá» dụng buồng vệ sinh. 
Tâm trạng những ngưá»i phục vụ rất nặng ná». 
Nhưng cần phải ghi nháºn rằng sinh váºt này hiểu biết khá nhanh. Má»i việc có thể sẽ ổn. 
11 tháng giêng. Äã hoàn toàn quen vá»›i quần. Nói má»™t câu đùa vui khá dài: "Nào, cho tôi xin má»™t Ä‘iếu thuốc, Æ¡i anh quần sá»c dài lướt thướt". 
Lông ở trên đầu má»m và mượt như tÆ¡. Dá»… nhầm vá»›i tóc. Nhưng trên đỉnh đầu vẫn còn mấy vết sém. Hôm nay những lông tÆ¡ cuối cùng ở tai đã rụng hết. Ä‚n khá»§ng khiếp. Rất thÃch cá mòi. 
Vào năm giá» chiá»u xảy ra má»™t sá»± kiện: lần đầu tiên những lá»i cá»§a sinh váºt này phát ra không tách rá»i hiện tượng xung quanh, mà  là phản ứng đối vá»›i chúng. Cụ thể là, khi giáo sư ra lệnh: 
"Không được ném thức ăn thừa xuống sàn", nó bất ngỠđáp: "Xéo đi đồ mạt kiếp!" 
Philip Philippovich sá»ng sốt, nhưng sau đó bình tÄ©nh lại và nói: 
Nếu như nhà ngươi còn dám chá»i ta hoặc bác sÄ©, nhà ngươi sẽ ăn đòn nên thân đấy. 
Tôi đã chụp được ảnh Sarik vào đúng khoảnh khắc đó. Tôi dám chắc là nó hiểu được lá»i cá»§a giáo sư. Má»™t thoáng cáu kỉnh lướt qua mặt nó. Nó nhìn gưá»m gưá»m khá giáºn dữ nhưng im lặng. 
Hoan hô, nó hiểu được! 
12 tháng giêng. Cho hai tay vào túi quần.  Dần dần bá»›t chá»i rá»§a. 
Huýt gió bài "ôi này quả táo xinh". 
Có thể nói chuyện được vá»›i ngưá»i khác. 
Tôi không thể không đưa ra vài giả thuyết: giá» thì hẵng tạm vứt cái chuyện trẻ  hoá kia Ä‘i cho quá»· sứ đã. Có má»™t vấn đỠkhác quan  trá»ng  hÆ¡n  rất  nhiá»u:  thà  nghiệm  tuyệt  vá»i  cá»§a  giáo  sư Preobrajenski đã khám phá ra má»™t trong những bà máºt cá»§a bá»™ não ngưá»i. Từ nay các chức năng bà ẩn cá»§a tuyến yên - phần phụ cá»§a não - đã được giải thÃch. Nó xác định diện mạo cá»§a con ngưá»i, các hoocmon cá»§a nó có thể coi là các  hoocmon quan trá»ng nhất trong cÆ¡ thể - các  hoocmon diện mạo. Bắt đầu mở ra má»™t lÄ©nh vá»±c má»›i trong  khoa há»c: không cần bình cổ cong cá»§a Phaust vẫn tạo ra được homunculus(*). Con dao mổ cá»§a nhà phẫu thuáºt đã cho ra Ä‘á»i má»™t đơn vị ngưá»i má»›i. Giáo sư Preobrajenski Ä‘Ãch thá»±c là má»™t đấng tạo hoá. (Vệt nhoà). 
Nhưng tôi đã Ä‘i lạc Ä‘á»... Váºy là, nó có thể nói chuyện vá»›i ngưá»i khác. Theo giả thuyết cá»§a tôi, căn nguyên là như sau: tuyến yên ngưá»i được ghép vào đã mở ra trung tâm ngôn ngữ trong não chó, và các từ cứ thế mà tuôn ra. Theo tôi, trước mặt chúng ta là bá»™ não đã phát triển được làm sống lại chứ không phải não được tạo ra  má»›i. Ôi, má»™t sá»± khẳng định tuyệt vá»i cá»§a há»c thuyết tiến hoá!  Ôi,  má»™t  chuôi  mắt  xÃch  vÄ©  đại  từ  chó  đến  nhà  hoá  há»c MenÄ‘eleev! 
Và thêm má»™t giả thuyết cá»§a tôi: bá»™ não cá»§a Sarik trong giai Ä‘oạn làm chó cá»§a Ä‘á»i nó đã tÃch góp được vô số khái niệm. Tất cả những từ nó bắt đầu sá» dụng trước hết là những từ đầu đưá»ng xó chợ mà nó nghe được và lưu giữ lại trong não. Bây giá» má»—i lúc Ä‘i ngoài phố, tôi nhìn những con chó gặp trên đưá»ng vá»›i má»™t ná»—i kinh hoàng ngấm ngầm. Có trá»i má»›i biết được những gì ẩn giấu trong các bá»™ não cá»§a chúng. 
Sarik biết Ä‘á»c. Biết Ä‘á»c!!! (ba dấu chấm than). Tôi đã Ä‘oán ra Ä‘iá»u đó? Qua từ "Công ty cá"! Äúng là nó Ä‘á»c ngược từ cuối từ lên. Tháºm chà  tôi còn biết lá»i giải cá»§a câu đố này nằm ở đâu: trong quãng trống giữa các thần kinh thị giác cá»§a chó. 
Chuyện gì Ä‘ang xảy ra ở Moskva  - trà tuệ con ngưá»i không thể nào hiểu nổi. Bảy tay lái buôn ở phố Sukharevka đã phải ngồi tù  vì  tá»™i  tung  tin  đồn  đại  vá»  ngày  táºn  thế  mà  những  ngưá»i Bolsevich  sẽ gây ra. Daria Pet'rovna kể như váºy và tháºm chà còn nói ra cụ thể ngày tháng: ngày 28 tháng 11 năm 1925, vào ngày lá»… đức thánh  tuẫn vì đạo Stephan, trái đất sẽ văng lên trục. trá»i... Má»™t vài kẻ bịp bợm đã bắt đầu Ä‘i rao giảng. Vá»›i cái tuyến yên kia chúng ta đã biến căn há»™ thành má»™t thứ quán trỠđến mức chỉ muốn bá» chạy không ngoái cổ lại. Tôi đã chuyển đến nhà giáo sư Preobrajenski theo yêu cầu cá»§a ông và ngá»§ ở phòng tiếp khách cùng Sarik. Phòng khám biến thành phòng tiếp khách. SvonÄ‘er hoá ra đã nói đúng. Há»™i đồng nhà cá»a hà há»ng. Trong các tá»§ không còn lấy má»™t tấm kÃnh nào, vì Sarik cứ nhảy loạn cả lên. Phải khó khăn lắm má»›i bắt nó chừa được. 
Có má»™t cái gì đó kỳ lạ xảy ra vá»›i giáo sư Philip Philippovich. Khi  tôi kể vá»›i ông vá» những giả thuyết cá»§a mình và vá» hy vá»ng giáo dục Sarik thành má»™t nhân cách có tâm lý phát triển cao, ông cưá»i  khẩy và đáp: "Anh nghÄ© thế à?" Giá»ng cá»§a ông có vẻ không lành. Chẳng lẽ tôi sai lầm? Ông già đã nghÄ© ra má»™t Ä‘iá»u gì đó. Trong khi tôi loay hoay vá»›i táºp bệnh sá» này thì ông ngồi Ä‘á»c hồ sÆ¡ cá»§a ngưá»i đàn ông đã cho chúng tôi tuyến yên. 
(Trong vở có một tỠghép thêm vào): 
Lim  Grigorievich  Trugunkin,  25(*)  tuổi,  độc  thân.  Ngoài đảng, quần chúng cảm tình. Ra toà ba lần và được trắng án: lần thứ nhất do không đủ tang chứng, lần thứ hai nhỠthành phần xuất thân cứu thoát, lần thứ ba - 15 năm khổ sai án treo. Ăn cắp. NghỠnghiệp) - chơi đàn balalaika ở các tiệm ăn. 
Ngưá»i thấp nhá», thể trạng yếu. Gan giãn rá»™ng  (vì rượu). Nguyên nhân tá» vong - bị dao đâm vào tim ở quán bia (quán "TÃn hiệu dừng" ở cá»a ô Preobrajenskaia). 
Ông già vẫn ngồi mãi với bản hồ sơ bệnh của Khai. Tôi không hiểu  có vấn đỠgì đây. Ông lẩm bẩm vỠviệc không nghĩ trước đến chuyện xem xét toàn bộ thi hài của Trugunkin ở phòng giải phẫu bệnh lý. Có vấn đỠgì, tôi không hiểu! Tuyến yên của ai thì có gì khác nhau đâu? 
17 tháng giêng. Äã mấy ngày qua không ghi: bị cúm. 
Trong thá»i gian đó diện mạo cuối cùng cá»§a Sarik đã được xác định: 
a) Má»™t con ngưá»i có cấu tạo cÆ¡ thể hoàn chỉnh; 
b) Cân nặng gần ba put(*) ; 
c) Cỡ ngưá»i thấp nhá»; 
d) Äầu nhá»; 
e) Bắt đầu hút thuốc; 
g) Ä‚n thức ăn cá»§a ngưá»i; 
h) Tự mặc quần áo; 
i) Nói chuyện trôi chảy. 
Tuyến yên là thế đấy (vệt nhoà). 
Äến đây tôi kết thúc bản bệnh sá» này. Trước mắt chúng ta là má»™t cÆ¡ thể má»›i, việc theo dõi nó phải thá»±c hiện từ đầu. 
Kèm theo hồ sơ này có: các bản ghi tốc ký, băng ghi âm, ảnh chụp. 
Ký  tên:  Trợ  lý  giáo  sư  Ph.  Ph.  Preobrajenski,  Bác  sĩ Bormental. 
 
 
  
 
CHƯƠNG SÃU 
 
 
  
 
Má»™t buổi chiá»u mùa đông, cuối tháng giêng. Vào trượt giỠăn cÆ¡m và tiếp bệnh nhân. Trên thanh đà thượng cá»§a cánh cá»a dẫn vào phòng tiếp khách treo má»™t tá» giấy trắng vá»›i dòng chữ do chÃnh tay Preobrajenski viết: 
"Cấm ăn hạt hướng dương trong nhà! Ph. Preobrajenski. 
Và  hàng  chữ  cái  to  tướng  viết  bằng  bút  chì  xanh  của Bormental: 
"Cấm chÆ¡i các loại nhạc cụ từ năm giá» chiá»u cho đến bảy giá» sáng". 
Tiếp đó là chữ của Dina: 
"Khi nào trở vá», nhá»› nói vá»›i bác Philip Philippovich rằng không  biết  anh  ta  Ä‘i  đâu  cả.  Bác  Phedor  bảo  anh  ta  Ä‘i  vá»›i SvonÄ‘er". 
Chữ của Preobrajenski: 
"Tôi phải chá» ngưá»i thợ kÃnh hàng trăm năm nữa hay sao?" Chữ cá»§a Daria Pet'rovna (việt in): 
"Dina Ä‘i ra cá»a hàng, nói rằng sẽ dẫn vá»". 
Trong phòng ăn, dưới ánh sáng toả ra từ chiếc tán đèn bằng vải lụa, trá»i hệt như đã vỠđêm. ánh đèn từ tá»§ buýp phê hắt ra như bị cắt làm đôi - tấm kÃnh cá»a dán má»™t đưá»ng chữ tháºp chéo suốt từ mép bên này đến mép bên kia. Philip Philippovich cúi xuống mặt bàn trên tá» báo lá»›n trải rá»™ng. Khuôn mặt cá»§a ông loáng lên những tia  chá»›p và qua kẽ  răng cá»§a ông rÆ¡i xuống những lá»i nói nhát gừng, cụt lá»§n, như tiếng chim gù. Ông Ä‘ang Ä‘á»c má»™t mẩu tin: 
Hoàn toàn không còn nghi ngá» rằng đó là đứa con ngoài giá thú (như thưá»ng vẫn nói trong cái xã há»™i tư sản thối nát) cá»§a ông ta. Các phần tá» tư sản giả hiệu bác há»c cá»§a chúng ta tiêu khiển như thế đấy! Chiếm má»™t mình bảy căn phòng thì ai cÅ©ng biết cách, cho đến khi lưỡi gươm công lý chưa	vung lên đỠrá»±c trên đầu chúngâ€. 
Sv...r†
Tiếng đàn balalaika vang lên dai dẳng vá»›i má»™t sá»± nhanh nhẹn ngang tàng phÃa sau hai bức tưá»ng, và những âm thanh cá»§a khúc biến tấu rối rắm "Dưới ánh trăng soi" trá»™n lẫn trong đầu Philip Philippovich vá»›i những lá»i lẽ cá»§a mẩu tin thành má»™t má»› hổ lốn  đáng ghét. Äá»c xong,  ông nhổ khan qua vai và bất giác  cất tiếng hát qua kẽ răng: 
"Dưới á-á-ánh  trăng  so-o-oi...  dưới  á-á-ánh  trăng  so-o-oi... dưới á-á-ánh trăng so-o-oi..." Hừ, cái bài hát quỷ quái này, đã bám chặt vào rồi! 
Ông bấm chuông. Khuôn mặt cá»§a Dina thò vào giữa hai tấm màn cá»a. 
- Nóivá»›i anh ta là đã năm giá» rồi, để anh ta thôi Ä‘i, và gá»i anh ta đến đây. 
 
 
* 
*       * 
 Philip  Philippovich  ngồi  trong  ghế  bành  cạnh  bàn.  Giữa những ngón tay cá»§a bàn tay trái thò ra mẩu xì gà hút dở mầu nâu. Äứng cạnh màn cá»a, tá»±a lưng vào mép cá»a, hai chân bắt chéo lên nhau, là má»™t con ngưá»i thấp nhá», có vẻ ngoài khó gây thiện cảm. Tóc trên đầu gã thô cứng, má»c thành từng túm như những bụi cây trên má»™t bãi đất bị đào xá»›i, còn khuôn mặt phá»§ đầy lá»›p lông không cạo. Mảng trán thấp tịt đến mức đáng ngạc nhiên. 
Má»› tóc bàn chải gần như bò xuống sát liá»n ngay vá»›i hàng lông mày Ä‘en má»c má»™t cách hết sức vô tổ chức. 
Chiếc áo vét bị rách toạc ở dưới nách trái dÃnh đầy rÆ¡m, quần dài bằng vải sá»c thá»§ng gối phải, còn đầu gối trái bết má»™t mảng sÆ¡n mầu tÃm nhạt. Trên cổ cá»§a gã ngưá»i đó Ä‘eo má»™t tấm  cravát mầu xanh chói loè loẹt vá»›i chiếc kim găm giả hồng ngá»c. Mầu cá»§a chiếc cravát này sặc sỡ đến mức thỉnh thoảng nhắm cặp mắt mệt má»i cá»§a  mình lại, Philip Philippovich thấy trong bóng tối Ä‘en  ngòm, khi thì trên trần nhà, khi thì trên tưá»ng, má»™t ngá»n Ä‘uốc sáng rá»±c toả tán xanh lục. Vừa mở mắt ra, ông lại bị loá mù má»™t lần nữa, vì từ dưới sàn nhà, đôi  giầy bốt tin ghệt trắng sÆ¡n véc ai hắt thẳng vào mắt ông má»™t luồng ánh sáng hình rẻ quạt. 
"Cứ  hệt như Ä‘i á»§ng cao su",  - Philip Philippovich nghÄ© vá»›i má»™t cảm giác khó chịu, thở dài nặng ná», rồi quay ra loay hoay vá»›i Ä‘iếu xì gà tắt lá»a. Gã ngưá»i đứng cạnh cá»a nhìn giáo sư bằng ánh mắt mỠđục và rÃt thuốc lá, tàn thuốc rÆ¡i cả lên ngá»±c áo sÆ¡ mi. Chiếc đồng hồ treo trên tưá»ng cạnh con gà thông bằng	gá»— đánh năm tiếng chuông. Khi Philip Philippovich bắt đầu cuá»™c nói chuyện, phÃa trong há»™p đồng hồ có má»™t cái gì đó vẫn còn rên rỉ. 
- Tôi hình như đã hai lần bảo anh không ngủ trên gác lò sưởi ở trong bếp, nhất lại là ban ngày? 
Gã ngưá»i ho khàn khàn hệt như bị hóc xương, rồi đáp: 
- Ở trong bếp không khà dễ chịu hơn. 
Giá»ng cá»§a  gã rất khác thưá»ng, vừa khàn khàn, lại vừa ồm ồm, hệt như chõ miệng vào má»™t cái thùng nhá» mà nói. 
Philip Philippovich lắc đầu, há»i: 
- Cái của nợ kinh tởm này ở đâu ra? Tôi nói cái cravát ấy. 
Gã ngưá»i đưa mắt theo ngón tay, nhìn xuống chiếc	cravát qua đôi môi dẩu ra: 
- Tại sao lại "kinh tởm"? - gã cất tiếng. - Một chiếc cravát rất kẻng. Daria Pet'rovna tặng đấy. 
- Daria Pet'rovna tặng anh má»™t váºt gá»›m guốc, cÅ©ng như đôi giày kia. Cái thứ ngá»› ngẩn loè loẹt này là cái gì? ở đâu ra? Tôi đã bảo như thế nào? Mua má»™t đôi giày cho lị-ịch sá»±-ư! Thế mà cái gì thế này? Chẳng lẽ bác sÄ© Bormental chá»n những thứ này à? 
- Tôi bảo anh ấy mua loại giày sÆ¡n véc ni. Chẳng lẽ tôi thua kém ngưá»i khác à? Ông cứ ra phố Kuznetski mà xem, ai cÅ©ng Ä‘i giày véc ni cả. 
Philip Philippovich lại lắc đầu và nói dứt khoát: 
- Từ nay không ngá»§ trên gác lò sưởi nữa, hiểu chưa? Tại sao lại cứ làm cái Ä‘iá»u xấc láo như váºy ! Anh quấy rầy ngưá»i khác, ở đó toàn phụ nữ cả. 
Mặt gã ngưá»i tối sầm lại và cặp môi dẩu dài ra: 
- Hừ, phụ nữ thì đã sao. Ghê gá»›m chưa. Cứ làm như các bà lá»›n không bằng. Má»™t lÅ© đày tá»› bình thưá»ng mà vênh váo cứ như nữ chÃnh uá»· ấy. Äây chắc là ả Dinka há»›t lẻo. 
Philip Philippovich lừ mắt nghiêm khắc : 
- Không được gá»i Dinka là ả Dinka! Rõ chưa? Im lặng. 
- Rõ chưa, tôi há»i anh. 
- Rõ. 
- Vứt cái miếng giẻ bẩn thỉu trên cổ ấy Ä‘i. Anh... mày... anh thá» nhìn trong gương xem mình giống ai. Má»™t thằng há». Không vứt tàn thuốc xuống sàn nhà  - tôi đã  bảo hàng trăm lần rồi. Và làm sao để tôi không nghe thấy má»™t lá»i chá»i tục nào ở trong căn há»™ này  nữa ! Không nhổ báºy! ống nhổ kia. Các bồn vệ sinh phải sá» dụng cẩn  tháºn. Chấm dứt nói chuyện vá»›i Dina. Cô ấy kêu rằng anh rình mò cô ấy trong bóng tối. Coi chừng đấy! Ai trả lá»i bệnh nhân: "Có chó nào biết được!" Thế nào, anh Ä‘ang ở trong má»™t quán rượu hay sao, hả?. 
- Mà sao thế bố, bố gò ép con quá đấy,  - gã ngưá»i bá»—ng nói mếu máo. 
Philip Philippovich đỠmặt, cặp kÃnh loáng lên. 
- Ai ở đây là bố cá»§a anh? ở đâu ra cái thói suồng sã quá trá»›n như thế. Liệu đấy, để từ nay tôi không nghe thấy cái từ đó nữa. Hãy gá»i tôi theo tên và phụ danh(*)? 
Má»™t nét táo tợn loé lên trên mặt gã ngưá»i. 
- Nhưng sao mà ông... Nào là không nhổ. Nào là không hút. Nào là không được Ä‘i... Thế này có nghÄ©a là thế nào? Cứ  hệt như trên tàu Ä‘iện ấy? Ông không để cho tôi sống nữa sao? Còn vá» chuyện "bố" ấy mà - ông nói váºy chỉ bằng thừa. Chẳng lẽ tôi đã đỠnghị ông mổ cho tôi ư? - gã ngưá»i sá»§a lên phẫn ná»™. - Má»™t việc làm tháºt tốt  đẹp. Äè ngá»a con ngưá»i ta ra, lấy dao khoét đầu khoét bụng, còn bây giá» thì khinh miệt. Tôi có lẽ là đã không đồng ý mổ. Mà cả... (gã ngưá»i  ngước mắt 'lên trần nhà, như thể Ä‘ang cố nhá»› má»™t công thức nào đó) cả những thân nhân cá»§a tôi cÅ©ng váºy. Có lẽ tôi có quyá»n đưa đơn kiện đấy. 
Cặp mắt cá»§a Philip Philippovich trở nên tròn xoe tuyệt đối, Ä‘iếu xì gà rÆ¡i tuá»™t khá»i tay. "Hừ, đúng là thằng láo!" - má»™t ý nghÄ© thoáng qua trong đầu ông. 
- Thì ra anh không hài lòng là ta đã làm cho anh thành ngưá»i? - ông nheo nheo mắt há»i. - Thế nghÄ©a là anh lại muốn lang thang ở cái bãi rác? Nằm co quắp cạnh các bức tưá»ng ngoài cổng? Hừ, nếu tôi biết váºy... 
- Cái gì mà ông cứ Ä‘ay nghiến mãi thế - bãi rác vá»›i bãi rưởi. Miếng ăn cá»§a tôi, tôi tá»± kiếm lấy. Còn nếu như tôi lần ấy chết ngá»m dưới lưỡi dao cá»§a ông thì sao? ông sẽ nói gì vá» Ä‘iá»u đó,  hỠđồng chÃ? 
- Gá»i tôi là Philip Philippovich? - Philip Philippovich giáºn dữ quát. - Tôi không phải là đồng chà cá»§a anh! Tháºt là quái đản! - "ác má»™ng, đúng là ác má»™ng!" - ông nghÄ© trong đầu. 
- Chứ sao nữa, tất nhiên là thế rồi...  - gã ngưá»i mỉa mai  cất tiếng và đổi chân vá»›i má»™t vẻ đắc thắng, chúng tôi hiểu lắm chứ. Chúng tôi thì làm  sao có thể đồng chà vá»›i ông? Äâu có được! Trưá»ng đại há»c chúng tôi chưa qua, căn há»™ mưá»i lăm phòng có bồn tắm, chúng tôi chưa được ở. Chỉ có Ä‘iá»u bây giỠđã đến lúc từ bá» những  cái đó Ä‘i thôi. Ngày nay ngưá»i nào cÅ©ng có  quyá»n cá»§a mình... 
Philip Philippovich tái mặt, nghe những lá»i lẽ cá»§a gã ngưá»i. Hắn ngừng nói, vẻ dương dương bước đến bên chiếc gạt tàn, vá»›i Ä‘iếu  thuốc  nhầu nát cầm trong tay. Dáng Ä‘i cá»§a hắn lắc lư vẻ ngang tàng. Hắn dụi đầu thuốc trong lòng chiếc gạt tàn bằng sứ rất lâu vá»›i bá»™ mặt như muốn nói lên thành lá»i: 
"Cho ông đây này! Äây này!" Dụi tắt Ä‘iếu thuốc, trong khi bước vá» chá»— cÅ©, hắn bá»—ng đánh váºp hai hàm răng vào nhau và dúi mÅ©i vào dưới nách. 
- Bắt ráºn bằng tay! Bằng tay! - Philip Philippovich quát lên dữ tợn. - Và tôi tháºt không hiểu, anh lấy ráºn từ đâu ra? 
- Mà sao, chẳng lẽ tôi đẻ ra chúng à? - gã ngưá»i tá»± ái. - Có lẽ là lÅ© ráºn yêu tôi, - vừa nói hắn vừa lấy ngón tay ngoáy dưới lần vải lót ống  tay áo và ném vào không khà má»™t nhúm lông nhẹ mầu hung. 
Philip Philippovich ngước ánh mắt nhìn những hình hoa lá trang trà trên trần nhà và gõ ngón tay lên bàn. Gã ngưá»i, sau khi trừng phạt xong con ráºn, bước lùi ra xa và ngồi xuống má»™t chiếc ghế. Hai tay cá»§a hắn co lên đặt trước ngá»±c, bàn tay gáºp lại buông thõng  dá»c theo tấm ve áo vét. Mắt nhìn xuống sàn. Hắn ngắm nghÃa đôi giày cá»§a mình, và Ä‘iá»u đó  mang lại cho hắn má»™t khoái cảm lá»›n. Philip Philippovich nhìn đôi giày mÅ©i tù hắt ánh sáng gay gắt, nheo mắt lại và nói: 
- Anh có vấn đỠgì muốn thông báo với tôi? 
- Vấn đỠvấn Ä‘iếm gì đâu! Má»™t việc đơn giản thôi mà. Giấy tá» tuỳ thân, ông Philip Philippovich ạ, tôi cần giấy tá». 
Philip Philippovich hÆ¡i sá»ng sốt. 
- Hừm... quá»· quái tháºt! Giấy tá»! Quả nhiên... Hư-ừm... mà, có thể, cái này có thể bằng cánh nào đó không cần...  - giá»ng cá»§a ông nghe thiếu tá»± tin và rầu rÄ©. 
- Ông bá» quá cho,  - gã ngưá»i nói đầy tá»± tin,	- làm sao lại không có  giấy tỠđược? Äiá»u đó thì xin lá»—i. Ông cÅ©ng biết đấy, ngưá»i  không có giấy tá» thì bị nghiêm cấm tồn tại. Thứ nhất, há»™i đồng nhà cá»a... 
- Há»™i đồng nhà cá»a liên quan gì ở đây? 
- Sao lại không liên quan? Gặp bao giá» cÅ©ng há»i: thưa anh kÃnh mến, bao giá» thì anh đăng kà đấy? 
- Ôi lạy Chúa,  - Philip Philippovich  thốt lên, ngán ngẩm,  - gặp, há»i... Tôi hình dung ra anh nói gì vá»›i há». Nhưng tôi đã cấm anh lê la ngoài cầu thang kia mà. 
- Sao, chẳng lẽ tôi là tù khổ sai à?  - gã ngưá»i tá» ra ngạc nhiên, và cái ý thức vá» lẽ phải cá»§a mình cháy lên tháºm chà ở cả trên  chiếc kim  găm bằng hồng ngá»c giả  cá»§a hắn.  - Sao lại là "lê la"?! Những từ nhục mạ. Tôi cÅ©ng Ä‘i lại như má»i ngưá»i khác. 
Vừa nói, hắn vừa kéo miết đôi chân đi giày  vécni trên sàn nhà. 
Philip Philippovich im lặng, mắt nhìn đi hướng khác. "Dù sao cũng phải kìm mình lại," - ông nghĩ. 
Bước đến bên tủ buýp phê, ông uống một hơi cạn cốc nước. 
- ÄÆ°á»£c rồi, - ông cất tiếng bình tÄ©nh hÆ¡n, - sá»± việc không phải ở lá»i nói. Váºy thì cái há»™i đồng nhà cá»a dá»… thương cá»§a anh nói gì? 
- Há» thì còn nói gì nữa... Mà ông rá»§a há» "dá»… thương" là vô Ãch. Há» bảo vệ quyá»n lợi. 
- Quyá»n lợi cá»§a ai, cho phép tôi được há»i? 
- Rõ là cá»§a ai rồi - cá»§a ngưá»i lao động. 
- Tại sao anh lại là ngưá»i lao động? 
- Thì hiển nhiên tôi không phải là dân Nẹp.(*) 
- Hừ, thôi được. Thế há» cần gì trong việc bảo vệ quyá»n lợi cách mạng cá»§a anh? 
- Cái đó thì rõ rồi  - đăng ký cư trú cho tôi. Há» nói: Ä‘á»i thuở nào lại có ngưá»i sống ở Moskva mà không đăng ký há»™ tịch. Äó là má»™t. Nhưng cái quan trá»ng nhất là phiếu kiểm kê nhân khẩu. Tôi không muốn mang tiếng là ngưá»i đào ngÅ©. Rồi lại còn công Ä‘oàn, sở lao động... 
- Cho phép tôi được biết, tôi phải dá»±a vào đâu để đăng kà cho anh? Dá»±a theo cái khăn trải bàn ăn này hay theo số há»™ khẩu cá»§a tôi? Dù  sao thì cÅ©ng phải tÃnh đến hoàn cảnh chứ I Äừng quên rằng anh... è... Hừm... anh là, có thể nói, má»™t sinh váºt được sinh ra bất ngá», má»™t tạo váºt thà nghiệm.- Philip Philippovich nói  má»—i lúc má»™t thiếu tá»± tin hÆ¡n. 
Gã ngưá»i im lặng má»™t cách đắc thắng. 
- ÄÆ°á»£c rồi. Thế nhưng rốt cuá»™c thì phải làm gì để đăng ký cho anh và nói chung sắp xếp má»i chuyện theo kế hoạch cá»§a cái há»™i đồng nhà cá»a kia cá»§a anh? Bởi vì cả há» lẫn tên anh Ä‘á»u không có. 
- Ông nói như váºy là không công bằng. Tên thì tôi có thể chá»n cho mình má»™t cách hết sức dá»… dàng. In má»™t mẩu tin lên báo, thế là xong. 
- Thế anh lấy tên gì? 
Gã ngưá»i sá»a lại cravát và đáp gá»n: 
- Poligraph Poligraphovich.(*) 
- Äừng nói ngá»› ngẩn nữa, - Philip Philippovich cau mày nói. - Tôi nói nghiêm chỉnh vá»›i anh đấy. 
Má»™t nụ cưá»i nhạt độc địa làm méo mó hàng ria cá»§a gã ngưá»i. 
- Tôi tháºt không hiểu nổi, - hắn nói bằng giá»ng vui vẻ và đầy hiểu biết. - Tôi thì chá»i mẹ không được phép, nhổ báºy không được phép. Còn ở miệng ông thì tôi chỉ nghe "ngá»› ngẩn, ngá»› ngẩn". Hình như ở Liên bang Cá»™ng hoà xã há»™i chá»§ nghÄ©a Xô viết này chỉ có các giáo sư là được phép chá»i hay sao ấy. 
Philip Philippovich bốc máu lên mặt; và trong khi rót nước trong bình ra, ông đánh vỡ má»™t chiếc cốc. Uống cạn nước trong má»™t chiếc cốc khác, ông nghÄ©: "Chỉ thêm Ãt nữa là hắn ta sẽ bắt đầu dạy mình và hắn sẽ hoàn toàn có lý. Mình không thể kìm mình được nữa". 
Ông quay ngưá»i trên ghế ngồi, vá»›i vẻ lịch thiệp thái quá đặt cốc nước xuống và nói bằng giá»ng rắn rá»i sắt đá: 
- Xin lá»—i. Thần kinh tôi quá căng thẳng. Tôi cảm thấy cái tên cá»§a anh có vẻ kỳ quặc. Tôi muốn biết anh đào ở đâu ra má»™t cái tên như váºy? 
- Äó là theo lá»i khuyên cá»§a há»™i đồng nhà cá»a. Há» xem lịch, há»i tôi thÃch tên nào. Tôi chá»n má»™t tên. 
- Không má»™t tá» lịch nào có cái gì như váºy cả. 
- Tháºt đáng ngạc nhiên,  - gã ngưá»i cưá»i khẩy,  - nó treo ở phòng khám cá»§a ông ấy. 
Không đứng lên, Philip Philippovich vươn tay ấn nút Ä‘iện trên tưá»ng, và Dina xuất hiện sau tiếng chuông gá»i. 
- Lấy tỠlịch ở phòng khám vào đây. 
Má»™t  thoáng  im  lặng.  Khi  Dina  mang  tá»  lịch  đến,  Philip Philippovich há»i: 
- Ở đâu? 
- Lễ tổ chức vào mồng bốn tháng Ba.(*) 
- Chỉ xem... Hừm... Quá»· quái tháºt... Cho vào lò sưởi Dina, ngay bây giá». 
Dina sợ hãi tròn mắt mang tá» lịch Ä‘i ra, còn gã ngưá»i lắc đầu đầy trách móc. 
- Thế còn h� 
- HỠthì tôi đồng ý kế thừa. 
- Sao? Kế thừa? Cụ thể? 
- Sarikov. 
 
 
* 
*	*
  
Äứng trước bàn trong phòng làm việc là chá»§ tịch há»™i đồng nhà cá»a mặc chiếc áo khoác ngắn bằng da. Bác sÄ© Bormental ngồi trong ghế bành.  Trên khuôn mặt hồng hào vì lạnh cá»§a bác sÄ© (anh vừa  má»›i  vá»  đến  nÆ¡i)  cÅ©ng  lá»™  má»™t  vẻ  bối  rối  hệt  như  ở  Philip Phiìippovich ngồi bên cạnh. 
- Viết như thế nào? - ông nóng nảy há»i. 
- Có gì đâu,  - SvonÄ‘er đáp.- Sá»± việc rất đơn giản. Viết giấy chứng thá»±c, thưa giáo sư. Rằng ngưá»i mang giấy này Ä‘Ãch thá»±c là Sarikov Pohgraph. Poligraphovich,  hèm... được sinh ra...  hèm... trong ăn há»™ cá»§a ông Bormental cáu kỉnh cá»±a quáºy trong ghế. Philip Philippovich giáºt giáºt ria mép. 
- Hừm... đúng là quá»· quái? Không thể nào hình dung ra má»™t chuyện nào ngá»› ngẩn hÆ¡n. Anh ta không sinh ra ở đâu cả, mà đơn giản chỉ là... nói ngắn gá»n... 
- Äó là việc cá»§a ông, - SvonÄ‘er nối vá»›i vẻ độc địa thản nhiên, 
- là anh ta sinh ra hay không... 
- Tóm lại và nói chung là ông làm thà nghiệm, giáo sư ạ? ChÃnh ông đã làm ra công dân Sarikov. Và bằng má»™t cánh hết sức đơn giản,  - Sarikov đứng cạnh tá»§ sách sá»§a ra. Hắn Ä‘ang ngắm nghÃa bóng chiếc cravát in trong khoảng không không đáy cá»§a mặt gương. 
- Tôi vô cùng yêu cầu anh,  - Philip Philippovich  vặc lại,  - không được nói chen vào. Anh vô cớ nói rằng "hết sức đơn giản"  - việc đó không đơn giản đâu. 
- Làm sao tôi lại không chen vào được,  - Sarikov tự ái làu bàu. Svonđer ngay tức thì ủng hộ hắn ta: 
- Xin lá»—i giáo sư, nhưng công dân Sarikov hoàn toàn  có lÃ. Äây là quyá»n cá»§a anh ấy - được tham dá»± vào việc thảo luáºn vá» số pháºn  cá»§a chÃnh mình, đặc biệt là khi sá»± việc liên quan đến các giấy tá». Giấy tá» là cái quan trá»ng nhất trên Ä‘á»i. 
Vừa đúng lúc ấy một tiếng chuông chói  tai réo lên đột ngột. Philip Philippovich nói vào ống nghe "vâng", rồi đỠmặt quát lên: 
- Äá» nghị không quấy rầy tôi bằng những chuyện nhảm nhÃ. Việc gì đến ông? - và ông đặt mạnh ống nghe lên giá đỡ. 
Má»™t nét vui mừng thoáng lướt trên mặt SvonÄ‘er. Philip Philippovich tÃm mặt, hét: 
- Tóm lại, chấm dứt việc này. 
Ông xé má»™t tá» giấy từ trong cuốn sổ tay, viết nhanh mấy chữ, rồi cáu kỉnh Ä‘á»c thành tiếng: 
- Tôi xin chứng thá»±c rằng..." có ma nào biết được cái gì thế này... Hừm... "mang giấy này là ngưá»i được tạo ra trong phòng thà nghiệm sau ca mổ não, cần được cấp giấy tá»  tuỳ thân..." Tháºt là quá»· quái! Mà nói chung tôi phản đối việc nháºn những giấy tá» ngu xuẩn này. Ký tên - "Giáo sư Preobrajenski ". 
- Tháºt là lạ lùng đấy, thưa giáo sư, - SvonÄ‘er chạm ná»c, - sao ông lại dám gá»i giấy tá» là ngu xuẩn? Tôi không thể cho phép  ngụ trong nhà má»™t ngưá»i không có giấy tá», mà lại còn chưa được công an đăng ký quân dịch. Ngá»™ nhỡ xảy ra chiến tranh vá»›i bá»n đế quốc bang sói thì sao? 
- Tôi sẽ không đi chiến đấu đâu!  - Sarikov bỗng gầm gừ vào cánh tủ. 
SvonÄ‘er sá»ng sốt, nhưng trấn tÄ©nh ngay lại và lịch thiệp cảnh cáo Sarikov: 
- Công dân Sarikov, anh phát biểu vô cùng thiếu ý thức. Cần phải đăng ký quân dịch. 
- Tôi sẽ đăng ký, nhưng chiến đấu thì - xin kiếu,  - Sarikov đưa tay sá»a lại dải cravát, đáp lá»i vá»›i vẻ thù địch. 
Bây giỠđến lượt SvonÄ‘er bối rối. Preobrajenski giáºn dữ và chán nản trao đổi ánh mắt vá»›i Bormental: "Anh thấy chưa  - đạo đức đấy". 
Bormental gáºt đầu nhiá»u ngụ ý. 
- Tôi đã bị thương nặng trong ca mổ, - Sarikov tru lên não ná». 
- Anh thấy chưa, ngưá»i ta đã làm tôi ra như thế này đây, - và hắn chỉ lên đầu. 
Một vết sẹo còn rất mới chạy suốt ngang trán. 
-  Anh  là  ngưá»i  cá  nhân  vô  chÃnh  phá»§  có  phải  không?  - SvonÄ‘er phướn cao lông mày, há»i. 
- Tôi cần được cấp thẻ miễn quân dịch, - đáp lại Sarikov nói. 
- Thôi được rồi, hiện thá»i chưa quan trá»ng,  - ngạc nhiên, SvonÄ‘er đáp, - việc bây giá» là chúng ta gá»i tá» chứng nháºn này cá»§a giáo sư cho công an và ngưá»i ta sẽ cấp giấy tá» cho anh. 
- Có má»™t việc, là...  - Philip Philippovich bá»—ng cắt ngang lá»i anh ta, rõ ràng ông Ä‘ang bị má»™t ý nghÄ© nào đó giày vò, - trong khu nhà này cá»§a các anh có sẵn phòng nào để trống không? Tôi sẵn sàng mua. 
Trong cặp mắt nâu cá»§a SvonÄ‘er xuất hiện những tia lá»a vàng. 
- Không, thưa giáo sư, rất tiếc. Và sẽ không có đâu. 
Philip Philippovich cắn chặt môi không đáp. Tiếng chuông lại réo lên chói tai. Philip Philippovich, chẳng nói lấy má»™t lá»i nào, hất ống nghe từ trên giá đỡ xuống khiến nó quay đảo má»™t lúc rồi treo lá»§ng  lẳng trên sợi dây mầu xanh da trá»i. Tất cả Ä‘á»u giáºt mình.  "ông già cáu kỉnh quá rồi",  - Bormental nghÄ© thầm, còn SvonÄ‘er, mắt ánh lên lấp lánh, cúi chào và bước ra khá»i phòng. Sarikov, nghiến đế giày trên sàn, cÅ©ng bước ra theo. 
Giáo sự còn lại trong phòng với Bormental. 
Im lặng một lát, Philip Philippovich khẽ lắc đầu nói: 
- Äúng là ác má»™ng. Anh có thấy không? Xin thá» vá»›i anh, bác sÄ© thân mến ạ, là trong hai tuần lá»… vừa rồi tôi phải căng thẳng mệt má»i hÆ¡n cả mưá»i bốn năm gần đây cá»™ng lại! Tôi xin nói vá»›i anh, đúng là thằng láo.... 
Từ xa có tiếng kÃnh vỡ, má»™t tiếng rú cá»§a phụ nữ bay vá»t lên rồi ngay láºp tức tắt lịm. Có cái gì như ma quá»· sá»™t soạt theo giấy bồi tưá»ng trong hành lang chạy vá» phòng khám, đến đó má»™t váºt gì đấy khua đánh ầm rồi tức khắc bay ngược trở lại. Tiếng cánh cá»a Ä‘áºp mạnh, và từ trong bếp vá»ng ra tiếng kêu giá»ng trầm cá»§a Daria Pet'rovna. Rồi Sarikov rống lên. 
- Trá»i đất Æ¡i, lại còn cái gì nữa đây! - Philip Philippovich hét to, nhảy bổ ra cá»a. 
- Mèo, - Bormental Ä‘oán và chạy vá»™i theo ông. Há» phóng dá»c hành lang, xông vào phòng ngoài, rồi từ đó rẽ sang hành lang dẫn đến  buồng tắm và buồng vệ sinh. Dina từ trong bếp vá»t ra đâm sầm vào ngưá»i Philip Philippovich. 
- Äã bao nhiêu lần tôi ra lệnh là không được để mèo vào đây, 
- Philip Philippovich hét lên trong cơn điên khùng.  - Hắn ở đâu rồi?  Ivan Arnolđovich, vì Chúa, nhỠanh nói hộ với khách trong phòng khám để hỠyên tâm. 
- Trong buồng tắm; con quá»· đáng nguyá»n rá»§a ngồi trong buồng tắm ấy, - Dina thở hổn hển hét... 
Philip Philìppovich đẩy mạnh cánh cá»a buồng tắm, nhưng nó đóng chặt. 
- Mở ra ngay tức khắc! 
Äáp lại có cái gì đó nhảy loạn trên các bức tưá»ng cá»§a buồng tắm  đóng  chặt,  xô  cháºu  rÆ¡i  loảng  xoảng,  giá»ng  Ä‘iên  loạn  cá»§a Sarikov gầm lên sau lần cá»a: 
- Tao giết chết tươi... 
Tiếng  nước  réo  trong  ống,  rồi  nước  chảy  ồ  ồ.  Philip Philippovich đè cả ngưá»i lên cánh cá»a, cố hết sức mở ra. Da ria Pet'rovna xuất hiện nÆ¡i cá»a bếp, mặt méo xệch, ngưá»i nóng bừng. Rồi tấm kÃnh ở trên cao, sát trần buồng tắm giáp vá»›i bếp, bá»—ng nứt tung, hai mảnh vỡ rÆ¡i xuống, và từ đó vá»t ra má»™t con mèo cá»±c lá»›n lông vằn như lông hổ vá»›i má»™t  dải nÆ¡ xanh thắt ngang cổ  hệt như má»™t  viên thị trưởng: Con mèo rÆ¡i thẳng xuống má»™t chiếc đĩa  dài đặt trên bàn, làm nó vỡ đôi; từ trên bàn, nó nhảy  xuống sàn nhà, rồi  quay tròn trên ba chân, còn chân phÃa trước vung	vẩy như Ä‘ang khiêu vÅ©, và liá»n đó chui tá»t qua khe cá»a hẹp dẫn ra cầu thang háºu. Khe cá»a mở rá»™ng dần ra, và thay vào chá»— con mèo là má»™t bà già đầu trùm khăn. Chiếc váy vải hoa đốm trắng cá»§a bà già tiến vào trong bếp. Bà già đưa hai ngón tay cái và trá» vuốt quanh lá»— miệng móm mém, cặp mắt xoi mói mà sưng phù nhìn quanh bếp, thốt lên vẻ tò mò: 
- Ô lạy chúa Giêsu! 
Philip Philippovich, ngưá»i tái nhợt, Ä‘i vá»™i qua căn buồng bếp và há»i bằng giá»ng dữ tợn: 
- Bà cần gì? 
- Tôi muốn xem con chó biết nói, - bà già lắp bắp đáp và làm dấu thánh. 
Mặt Philip Philippovich càng tái nhợt thêm, ông bước đến sát bà già rÃt lên bằng giá»ng tắc nghẹn: 
- Ngay tức khắc bước ra khá»i bếp! 
Bà già lui ra phÃa cá»a và giáºn dá»—i cất tiếng: 
- Gì mà quá quắt thế, thưa ngài giáo sư. 
- Bước ra ngay, tôi bảo! - Philip Philippovich nhắc lại, và mắt ông tròn xoe như mắt cú. Ông tá»± tay dáºp mạnh cánh cá»a dẫn ra cầu thang háºu sau lưng bà già. - Daria Pet'rovna, tôi đã bảo chị rồi kia mà?! 
- Thưa bác. Philip Philippovich, - Daria Pet'rovna tuyệt vá»ng đáp, hai cánh tay trần xoắn lại vá»›i nhau, - cháu biết làm gì được ạ? Suốt ngày ngưá»i cứ xô nhau đến, có bá» hết má»i việc Ä‘i cÅ©ng chẳng cản được. 
Nước trong buồng tắm chảy òng á»c và dữ tợn, nhưng không còn nghe thấy tiếng kêu nữa. Bác sÄ© Bormental bước vào. 
- Ivan ArnolÄ‘ovich, tôi khẩn thiết nhá» anh... hừm... ngoài đó có bao nhiêu ngưá»i khách? 
- Mưá»i má»™t, - Bormental đáp. 
- Má»i há» vá», hôm nay tôi không tiếp đâu. 
Philip Philippovich co ngón tay lại gõ mạnh vào cánh cá»a và gá»i to: 
- Ra ngay láºp tức. Tại sao anh khoá cá»a lại? 
- Hu hu! - giá»ng cá»§a Sarikov đáp trầm dục và mếu máo. 
- Quỷ sứ gì thế này?... Tôi không nghe rõ, vặn nước lại! 
- Hau! Hau '... 
- Khoá ngay vòi nước lại. Hắn ta làm cái gì thế  - tôi không biết nữa!... - Philip Philippovich nổi khùng, quát lớn. 
Dina và Daria Pet'rovna há hốc miệng tuyệt vá»ng đứng nhìn cánh cá»a.  Hoà thêm vào tiếng nước chảy là tiếng động đáng ngá». Philip Philippovich lại đấm vào cánh cá»a. 
- Hắn kia kìa! - Daria Pet'rovna từ trong bếp kêu lên. 
Philip Philippovich nhảy bổ đến nÆ¡i đó. Trong ô cá»a sổ vỡ sát trần nhà, bá»™ mặt méo xệch cá»§a Poligraph Poligraphovich thò vào bếp. Nước mắt chảy  ròng ròng, còn cạnh mÅ©i má»™t vết  cào kéo dài ứa máu tươi. 
- Anh Ä‘iên đấy à?  - Phiìip Philippovich há»i.  - Tại sao anh không ra? 
Sarikov nhìn xuống với vẻ kinh hoàng, đáp: 
- Tôi bị khoá lại rồi. 
- Mở  khoá ra. Chẳng lẽ anh thưa bao giỠtrông thấy  khoá sao? 
- Nhưng nó không chịu mở, cái đồ khốn nạn ấy! Poligraph sợ hãi đáp. 
- Cha mẹ Æ¡i! Anh ta sáºp chốt an toàn lại rồi? - Dina hét to và vung hai tay lên trá»i. 
- Ở đó cần một nút bấm?  - Philip Philippovich gào lên, cố át tiếng nước chảy. - ấn nó xuống... ấn xuống dưới ấn xuống.. 
Sarikov biến mất, và má»™t phút sau lại hiện ra ở cá»a sổ. 
- Chẳng thấy chó gì cả, - hắn kinh hoàng sá»§a qua lá»— kÃnh vỡ. 
- Thì báºt đèn lên. Hắn Ä‘iên mất rồi! 
- Con mèo khốn kiếp đã làm vỡ mất bóng đèn, - Sarikov đáp, 
- còn  tôi thì túm lấy chân con váºt đểu cáng đó, làm văng cả vòi nước, bây giỠđếch tìm thấy. 
Cả ba vung tay lên trần nhà và đứng sững như trá»i trồng trong tư thế ấy. 
Năm phút sau. Bormental. Dina và Daria Pet'rovna ngồi xổm cạnh nhau trên tấm thảm ướt cuốn tròn lại cạnh buồng tắm và cố nhét nó vào khe phÃa dưới cánh cá»a. Còn ông gác cá»a PheÄ‘or tay cầm ngá»n nến cưới cá»§a Daria Pet'rovna thắp sáng bò theo chiếc thang gồ chui vào cá»a tò vò trên mái. 
Mảng Ä‘Ãt quần bằng vải xám kẻ ô lá»›n tướng cá»§a ông ta thấp thoáng trên không rồi biến mất sau ô cá»a. 
- Äu... hu-hu!  - Sarikov gào má»™t cái gì đó trong tiếng nước réo. 
Qua ô cá»a sổ nước trong vòi bị nén lại bắn toé lên trần nhà mấy lần rồi ngừng chảy. 
Từ phÃa trong vẳng ra giá»ng cá»§a PheÄ‘or: 
- Bác Philip Philippovich, dù sao thì cÅ©ng phải mở cá»a, cứ để nó tràn ra, ta sẽ cho thoát qua lối bếp. 
- Mở Ä‘i! - Philip Philippovich giáºn dữ quát. 
Ba ngưá»i rá»i thảm đứng dáºy, cánh cá»a từ buồng tắm báºt ra, và nước láºp tức ùa vào hành lang. ở đây nó chia thành ba dòng - Ä‘i thăng vào buồng vệ sinh đối diện, sang phải vào bếp và sang trái ra phòng ngoài. Nhảy bì bõm trong nước, Dina chạy đến đóng cá»a dẫn ra phòng ngoài. PheÄ‘or bước ra, nước ngáºp đến mắt cá chân, và không hiểu sao lại mỉm cưá»i. Trông ông ta hệt như Ä‘ang mặc áo mưa, cả ngưá»i ướt sÅ©ng. 
- Gay go lắm má»›i bịt vòi lại được, chảy mạnh quá, ông ta giải thÃch. 
- Anh ta đâu?  - Philip Philippovich há»i và vừa chá»i rá»§a vừa nhấc má»™t chân lên. 
- Sợ không dám ra,  - cưá»i khẩy má»™t cách ngây ngô, PheÄ‘or giải thÃch. 
- Bố có đánh không đấy ạ, thưa bố? - Từ buồng tắm  vẳng ra giá»ng lè nhè cá»§a Sarikov. 
- Äồ ngu! - Philip Philippovich đáp cụt lá»§n. 
Dina và Daria Pet'rovna kéo váy lên táºn đầu gối, chân để trần, cùng Sarikov và ngưá»i gác cá»a quần xắn cao, Ä‘i chân không, lăn giẻ ướt trên sàn nhà cho thấm nước rồi vắt vào bồn sứ và mấy chiếc xô bẩn. Cái bếp lò không ai ngó đến reo ù ù. Nước chảy qua khe cá»a ra cầu thang âm u rồi rÆ¡i thẳng xuống hầm nhà. 
Bormental đứng nhón chân trong vÅ©ng nước sâu Ä‘á»ng trên sàn  nhà ở phòng ngoài và thương lượng vá»›i các khách hàng qua cánh cá»a có móc xÃch hé mở. 
- Hôm nay giáo sư bị mệt không khám được. Các ông bà làm Æ¡n lui ra khá»i cá»a, ống dẫn nước cá»§a chúng tôi bị vỡ... 
- Thế khi nào thì khám?  - má»™t giá»ng nói phÃa bên kia cánh cá»a, - tôi chỉ cần má»™t phút... 
- Tôi không thể,  - Bormental hết nhón chân lại đứng xuống gót, - giáo sư phải nằm nghỉ, còn ống nước thì bị vỡ. Xin ngày mai đến. Dina! Nào, hãy lau từ đây Ä‘i, không thì nước chảy ra cả cầu thang cá»a chÃnh. 
- Giẻ không hút nước nữa rồi. 
- Bây giá» ta sẽ lấy ca múc, - PheÄ‘or lên tiếng, - đợi cho má»™t tÃ! Tiếng chuông vang lên hên tục, và Bormental đã đứng ngáºp cả đế giày trong nước. 
- Khi nào sẽ mổ?  - Giá»ng nói bám dai dẳng và cố tìm cách chúi đầu qua khe cá»a. 
- á»ng nước bị vỡ... 
- Tôi sẽ đi bằng ủng cao su... 
Những bóng lanh lá» má» hiện lên phÃa bên kia cánh cá»a. 
- Không vào được, má»i ngày mai đến. 
- Còn tôi đã đăng ký rồi. 
- Ngày mai. Äang gặp tai hoạ vá»›i ống dẫn nước. 
Pheđor quỳ cạnh chân bác sĩ dùng ca múc nước, còn Sarikov rách mặt thì nghĩ ra một phương pháp mới. Hắn ta cuộn tấm giẻ lớn tướng thành con lăn rồi nằm sấp xuống sàn nhà dồn nước từ phòng ngoài trở lại buồng vệ sinh. 
- Cái đồ trá»i đánh kia, làm gì mà cứ dồn loang ra khắp nhà thế? - Daria Pet'rovna nổi cáu. - Äổ vào trong bồn ấy. 
- Vào bồn thế nào được,  - lấy bàn tay vục nước đục ngầu, Sarikov đáp, - nó chảy ra cá»a chÃnh mất. 
Từ hành lang, má»™t chiếc ghế băng kêu cót két trượt vào, Philip  Philippovich, chân Ä‘i tất sá»c xanh, đứng thẳng ngưá»i vung tay lấy thăng bằng trên ghế. 
- Ivan ArnolÄ‘ovich, thôi đừng trả lá»i nữa. Äi vào phòng ngá»§ Ä‘i, tôi đưa giày cho. 
- Không sao đâu, bác Philip Philippovich ạ, chuyện vặt thôi mà. 
- Äi á»§ng vào. 
- Không cần ạ. Trước sau gì chân cũng đã ướt rồi. 
- Ôi, trá»i đất. - Philip Philippovich thốt lên ngán ngẩm. 
- Cái đồ súc váºt này tháºt tệ hại!  - Sarikov bá»—ng  thốt lên và trượt ngồi từ trong bếp ra vá»›i chiếc bát đựng súp cầm trong tay. Bormental đóng sáºp cá»a lại, không nÃn được, phá ra cưá»i. Hai lá»—  mÅ©i cá»§a Philip Philippovich pháºp phồng, cặp mặt kÃnh loáng lên. 
- Anh nói vá» ai thế? - Từ trên ghế cao, ông há»i Sarikov. - Xin phép được biết. 
- Tôi nói vá» con mèo. Äồ đốn mạt,  - Sarikov đảo mắt nhìn quanh, đáp. 
- Sarikov, anh biết không,  - Philip  Philippovich thở lấy hơi, nói, - tôi đúng là không biết một kẻ nào trơ tráo hơn anh. 
Bormental cưá»i hì hì. 
- Anh, - Philip Philippovich vẫn tiếp tục, - đúng là vô liêm sỉ. Làm sao anh lại dám nói như váºy? ChÃnh anh đã gây ra tất cả má»i chuyện, rồi lại còn... Mà không? Chỉ có quá»· sứ má»›i biết cái gì thế - Sarikov, nói tôi nghe xem, - Bormental lên tiếng, - anh sẽ còn Ä‘uổi theo mèo đến bao giá» nữa? Tháºt xấu hổ! Má»™t chuyện ngu xuẩn! 
- Äúng là man rợ! 
- Tại sao lại man rợ, - Sarikov cau có đáp, - tôi chẳng man rợ tà nào hết. Tôi không thể nào chịu nổi mèo ở trong nhà. Chỉ chá»±c tìm cách cuá»—m má»™t cái gì đó. Nó đã xá»±c bao nhiêu thịt băm cá»§a chị Daria Pet'rovna. Tôi muốn dạy cho nó má»™t bài há»c. 
- Phải dạy cho chÃnh anh thì có!  - Philip Philippovich nói.  - Hãy ngó thá» vào mặt mình trong gương xem. 
- Thiếu tẹo nữa thì tiêu con mắt,  - Sarikov đưa bàn tay ướt bẩn thỉu sá» lên mắt, háºm há»±c đáp. 
Khi sàn nhà Ä‘en thẫm lại vì ẩm đã bắt đầu khô Ä‘i tất cả các mặt gương Ä‘á»u phá»§ má»™t lá»›p hÆ¡i nước mỠđục, và tiếng chuông cÅ©ng ngừng réo, thì Philip Philippovich, chân Ä‘i đôi giày da cừu đỠchói, đứng ở phòng ngoài. 
- Xin gá»i ông, PheÄ‘or! 
- Xin đa tạ ông ạ. 
- Äi thay ngay áo quần Ä‘i. Và nữa: đến chá»— Daria Pet'rovna uống má»™t chút vốtka. 
- Xin Ä‘a tạ ông ạ, - PheÄ‘or ấp úng má»™t lát, rồi nói: - Còn má»™t việc nữa, thưa ông Philip Philippovich. Xin ông lượng thứ cho, quả là  phiá»n  lòng  quá.  Số  là  cá»a  kÃnh  căn  há»™  số  bảy...  Công  dân Sarikov ném đá... 
- Ném mèo hả?  - Philip Philippovich  sầm mặt lại như mây giông, há»i. 
- Khốn khổ là lại ném ông chủ căn hộ ấy. Ông ta đã doạ kiện ra toà... 
- Äồ quá»· kia! 
Sarikov đi ôm chị nấu bếp bên ấy, ông ta đến đuổi, thế là cãi nhau. 
- Vì Chúa, xin ông bao giỠcũng báo ngay cho tôi những chuyện như thế. Cần bao nhiêu? 
- Mưá»i lăm ạ. 
Philip Philippovich rút ra ba tỠnăm rúp mới tinh và trao cho Pheđor. 
- Lại còn trả cho thằng đểu ấy mưá»i lăm rúp, - má»™t giá»ng nói khàn đục vang lên cạnh cá»a ra vào, - mà chÃnh hắn ta đã... 
Philip Philippovich quay phắt lại, cắn môi và không nói má»™t lá»i bước đến sát bên Sarikov, dồn hắn vào phòng tiếp khách và khoá trái cá»a lại. Từ phÃa trong Sarikov láºp tức đấm ầm ầm vào cánh cá»a. 
- Không được phép! - Philip Philippovich quát lên bằng má»™t giá»ng rõ ràng là cá»§a ngưá»i ốm. 
- Mà quả là đúng như váºy, - PheÄ‘or nói đầy hàm ý, - má»™t kẻ trÆ¡ tráo đến thế trong Ä‘á»i tôi chưa há» thấy. 
Bormental như từ dưới đất má»c lên. 
- Bác Philip Philippovich, xin bác đừng quá lo phiá»n. 
Chàng bác sÄ© hăng hái hến mở cá»a bước vào phòng tiếp khách, và từ đó vang lên giá»ng cá»§a anh: 
- Anh làm gì thế hả? ở trong quán rượu chắc? 
- Äúng thế...  - ông già PheÄ‘or cứng rắn cÅ©ng phụ  hoạ vào.  - Phải như thế má»›i được... Giá cho thêm mấy bạt tai... 
- Sao lại thế được, ông Pheđor.  - Philip Philip- povich buồn bã lẩm bẩm. 
-	Ấy  xin  ông,  chúng  tôi  thương  ông  thôi,  ông  Philip Philippovich ạ. 
 
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				29-08-2008, 10:30 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: May 2008 
					Äến từ: Việt Nam 
					
					
						Bài gởi: 3,304
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngày 16 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 932 
	
		
			
				Thanked 2,152 Times in 223 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			CHƯƠNG BẢY 
 
 
  
 
- Không, không, không được?  - Bormental kiên quyết nói.  - Xin anh mang vào. 
- Chà, quả tháºt, mà... - Sarikov làu bàu khó chịu. 
- Cám ơn bác sĩ, - Philip Philippovich dịu dàng nói. - Tôi nhắc nhở mãi đến phát ngấy lên rồi. 
- Dù sao thì tôi cũng không cho phép anh ăn nếu như chưa mang khăn ăn vào. Dina, cất đĩa cá sốt dầu của Sarikov đi. 
- Sao lại "cất" là thế nào?- Sarikov sá»ng sốt.  - Tôi sẽ mang ngay bây giá». 
Hắn đưa bàn tay trái che đĩa cá xốt dầu không cho Dina lấy, còn tay phải nhét tấm khăn ăn vào sau cổ áo, khiến hắn trông giống như má»™t ngưá»i khách trong hiệu cắt tóc. 
- Và nhá»› là phải ăn bằng dÄ©a đấy? - Bormental nói thêm. Sarikov thở vào tháºt dài và bắt đầu dùng dÄ©a vá»›t những miếng cá tẩm dầu trong đĩa xốt đặc. 
- Tôi còn có thể uống thêm chút vốtka?  - hắn ná»a há»i ná»a tuyên bố. 
- Có lẽ vá»›i anh thế là đủ?  - Bormental há»i lại, thá»i gian gần đây anh uống quá nhiá»u vốtka đấy. 
- Anh tiếc à? - Sarikov há»i và nhìn gằm gằm. 
- Äừng nói vá»› vẩn.	- Philip Philippovich nghiêm khắc nói, nhưng Bormental cắt lá»i ông: 
- Bác Philip Philippovich, bác để mặc cháu. 
- Sarikov, anh toàn nói những chuyện vá»› vẩn, và tệ hại nhất là anh nói má»™t cách quyết Ä‘oán, tá»± tin. Tất nhiên là tôi không tiếc vốtka,  nhất  là  nó  không  phải  cá»§a  tôi,  mà  cá»§a  bác  Philip Philippovich. Chỉ đơn giản là nó có hại. Äó là má»™t; còn thứ hai là kể cả khi không uống vốtka, anh cÅ©ng cư xá» thiếu lịch sá»± rồi.. 
Bormental chỉ lên tấm kÃnh tá»§ buyp phê vỡ đã được dán lại.. 
- Dina, lấy cho tôi thêm Ãt cá, - giáo sư cất tiếng gá»i. 
Trong lúc đó Sarikov vươn tay vá» phÃa bình rượu và vừa liếc nhìn Bormental vừa rót vào ly cá»§a mình. 
- Anh cần phải rót má»i cả ngưá»i khác nữa, - Bormental nói, - và theo thứ tá»± sau: đầu tiên là bác Philip Philippovich, rồi đến tôi , cuối cùng má»›i rót cho mình.. 
Má»™t nụ cưá»i  mỉa thoáng lướt qua miệng Sarikov và gã rót rượu ra các li. 
- Má»i thứ ở chá»— các ngưá»i cứ như trên đại tiệc ngoại giao ấy, - gã nói.  - Khăn ăn này,  cravát này, rồi nào "xin lá»—i", nào "không dám",  "merci", còn để má»™t cách tháºt sá»± thì không. Các ngưá»i tá»± hành hạ chÃnh mình, như dưới chế độ Nga hoàng ấy. 
- Cho phép tôi được há»i, "má»™t cách tháºt sá»±" nghÄ©a là thế nào? Sarikov   không   nói   gì để trả   lá»i   câu   há»i   cá»§a   Philip Philippovich, nhấc li lên và nói: 
- Nào, tôi xin chúc má»i chuyện... 
- Và chúc anh cÅ©ng váºy,  - Bormental đáp lại vá»›i vẻ Ãt nhiá»u giá»…u cợt. 
Sarikov hất chá»— rượu trong  li vào miệng mình,  nhăn mặt, đưa mẩu bánh mì lên mÅ©i ngá»i, rồi nuốt chá»ng, khiến nước mắt ứa ra. 
- Di truyá»n,  - Philip Philippovich bá»—ng nói nhát gừng, như trong cÆ¡n mê sảng. 
Bormental ngó sang ngơ ngác. 
- Xin lá»—i.. 
- Di truyá»n!  - Philip Philippovich lặp lại, và lắc  đầu vá»›i vẻ cay đắng. - ở đây chẳng thể làm gì được đâu! Klim! 
Bormental nhìn xoáy vào mắt Philip Philippovich với vẻ tò mò cực độ. 
- Bác cho là thế sao, bác Philip Philippovich? 
- Không phải cho, mà chắc chắn là như váºy. 
- Chẳng lẽ...  - Bormental lên tiếng, nhưng dừng lại và liếc nhìn sang Sarikov. 
Gã nghi hoặc cưá»i khẩy. 
Spater(*)... - Philip Philippovich nói khẽ. 
- Gut(*)... - viện bác sĩ trợ lý đáp. 
Dina mang món gà tây vào. Bormental rót rượu vang đỠcho 
Philip Philippovich và ngỠý má»i Sarikov. 
- Tôi không thÃch. Tốt hÆ¡n là tôi uống vốtka.  - Mặt gã vấy dầu, mồ  hôi rịn ra trên trán; gã tá» ra tháºt vui vẻ. Và cả Philip Philippovich sau chén rượu vang cÅ©ng trở nên dá»… dãi. Mắt ông long lanh, ông nhìn Sarikov Ãt nhiá»u độ lượng hÆ¡n. Chiếc đầu Ä‘en cá»§a gã nổi lên giữa tấm khăn ăn trông như má»™t con ruồi Ä‘áºu trên bãi váng sữa. 
Còn Bormental, sau khi đã chắc bụng, lại tỠra ham hoạt động. 
- Thế nào đây, tối nay chúng ta sẽ làm gì nhỉ? Anh há»i Sarikov. 
Gã hấp háy mắt, đáp: 
- Ta đi xem xiếc là thú nhất. 
- Ngày nào cÅ©ng xem xiếc,  - Philip Philippovich hiá»n lành  nháºn  xét, - như váºy theo tôi quá tẻ nhạt. Giá như tôi vào địa vị anh, thì tôi sẽ Ä‘i nhà hát dù chỉ má»™t lần. 
- Tôi không đến nhà hát đâu, - Sarikov đáp vá»›i vẻ đầy ác cảm và đưa tay quẹt ngang rồi lại quẹt dá»c miệng. 
- Nấc ở trong bừa ăn làm ngưá»i khác mất ngon, Bormental thông báo má»™t cách máy móc. - Xin lá»—i anh... Thá»±c ra, tại sao anh không thÃch nhà hát? 
Sarikov đưa chiếc  li rỗng lên nhìn như nhìn qua ống nhòm, nghĩ một lát, rồi trỠmôi: 
- Chỉ toàn những chuyện ngu xuẩn... Nói lảm nhảm, lảm nhảm... Äá»™c trò phản cách mạng. 
Philip Philippovich ngả ngưá»i ra lưng chiếc ghế tá»±a kiểu gotic và báºt cưá»i ha hả để lá»™ hàm răng vàng lấp lánh. Bormental chỉ nhè nhẹ lắc đầu. 
- Anh cÅ©ng nên Ä‘á»c má»™t cái gì đấy.  - viên bác sÄ© nói.  - còn không thì, anh biết đấy... 
- Thì tôi cÅ©ng có Ä‘á»c, tôi cÅ©ng Ä‘á»c đấy chứ... - Sarikov đáp và bá»—ng, đột ngá»™t và hung hãn, rót nhanh cho mình ná»a li vốtka. 
- Dina,  - Philip Philippovich lo lắng kêu to.  - Cháu cất chai vốtka Ä‘i. Không cần nó nữa đâu. Thế anh Ä‘á»c gì? 
Trong đầu ông chợt hiện lên má»™t cảnh tượng: hòn dào hoang, má»™t cây cá», má»™t ngưá»i khoác lông thú và đội mÅ© không vành. "Cần phải kiếm Robinson...". 
- Cái quyển... Gá»i là gì nhỉ... Thư từ giữa Engels vá»›i... tên lão quá»· ấy như thế nào nhỉ... vá»›i Kautski(*). 
Bàn  tay  cầm  chiếc  dÄ©a  vá»›i  miếng  thịt  trắng	bệch  cá»§a Bormental  đột  ngá»™t  dừng  lại  trong  không  khÃ,  còn  Philip Philippovich  làm cốc rượu vang sánh đổ ra ngoài. Sarikov chá»n đúng thá»i Ä‘iểm đó nuốt chá»ng há»›p vốtka. 
Philip Philippovich đặt đôi cùi tay lên bàn, chăm chú nhìn Sarikov và há»i: 
- Xin phép được há»i, anh có thể nói gì vá» cuốn sách anh Ä‘á»c? Sarikov nhún vai. 
- Tôi thì tôi không đồng ý. 
- Vá»›i ai? Vá»›i Engels hay vá»›i Kautski? 
- Với cả hai, - Sarikov đáp. 
- Äiá»u này tháºt thú vị, lạy Chúa. "Ai dám nói rằng kẻ khác... 
" Thế còn phần mình, anh có thể đỠnghị cái gì? 
- Ở đây thì có gì mà đỠvá»›i nghị?.... Há» cứ viết loạn xị ngáºu cả lên... nghị viện, những ngưá»i Äức nào đó... Äầu như muốn vỡ bung ra. Chỉ việc chiếm lấy tất cả và Ä‘em chia là xong... 
- Ta đã nghÄ© đúng như thế? - Philip Philippovich thốt lên và Ä‘áºp bàn tay lên mặt vải trải bàn. 
- Ta đã nghĩ đúng như thế mà! 
- Thế anh biết cả phương thức chứ? - Bormental tò mò há»i. 
- Äây có gì mà phải phương thức vá»›i phương thiếc,  - trở nên lắm lá»i hÆ¡n sau cốc vốtka, Sarikov giải thÃch, - việc dá»… ợt thôi mà. Không thì tháºt vô lý: má»™t ngưá»i chiếm bảy căn phòng, có bốn mươi chiếc quần, còn kẻ khác thì lang thang bá»›i tìm miếng ăn trong các thùng rác. 
- Vá» chuyện bảy căn phòng thì chắc là anh nói tôi phải không? - Philip Philippovich ngạo nghá»… nheo mắt, há»i. 
Sarikov co rúm ngưá»i lại và không đáp. 
- Không sao, tốt thôi , tôi không phản đối gì việc chia. Bác sÄ©, hôm qua anh đã từ chối không tiếp bao nhiêu ngưá»i? 
- Ba mươi chÃn ngưá»i, - Bormental trả lá»i ngay. 
- Hừm... ba trăm chÃn mươi  rúp. Äấy, tá»™i ba ngưá»i đàn ông chịu. Phụ nữ  - Dina và Daria Pet'rovna  - chúng ta sê không tÃnh. Phần anh, Sarikov, má»™t trăm ba mươi rúp. Phiá»n anh góp vào. 
- Chuyện ngá»™ nghÄ©nh quá,  - hốt hoảng, Sarikov đáp. Tại sao lại như váºy? 
- Tại vì vòi nước và tại con mèo! - Philip Philippovich mất đi vẻ thản nhiên giễu cợt, bỗng gầm lên. 
- Bác Philip Philippovich! - Bormental lo lắng thốt lên. 
- Khoan nào! Tại cái hành động ngu xuẩn tệ hại mà anh đã gây ra và vì nó mà phải bá» mất buổi khám. Äiá»u đó không thể nào dung thứ được! Như má»™t thằng ngưá»i nguyên  thuá»·, nhảy khắp nhà,  bẻ gãy vòi nước. Ai giết chết con mèo nhà bà Pollasukher? Ai... 
- Sarikov, ngày hôm kia anh cắn một phụ nữ ngoài cầu thang! - Bormental đệm thêm. 
- Anh đứng... - Philip Philippovich gầm gừ. 
- Nhưng cô ả vỗ vào mõm tôi! - Sarikov tru lên. - Mõm tôi có phải của công đâu! 
- Là vì anh thá»™p vào ngá»±c ngưá»i ta! - Bormental hét to, gạt đổ chiếc cốc. - Anh đứng... 
- Anh đứng ở báºc thang thấp nhất cá»§a sá»± phát triển - Philip Philippovich hét to hÆ¡n át Ä‘i.  - Anh là má»™t sinh váºt chỉ má»›i được hình thành, vá» phương diện trà tuệ còn thấp kém, toàn bá»™ những hành vi cá»§a anh mang tÃnh chất thuần tuý thú váºt, thế mà trước mặt hai ngưá»i có há»c vấn đại há»c anh dám cho phép mình, vá»›i má»™t sá»± càn rỡ tuyệt đối không thể nào chấp nháºn được, đưa ra những lá»i khuyên tầm cỡ vÅ© trụ nhưng cÅ©ng ngu xuẩn tầm cỡ vÅ© trụ vá» chuyện phải chia má»i thứ như thế nào... mà trong lúc đó thì anh lại Ä‘i ngốn bá»™t đánh răng!... 
- Ngày hôm kia, - Bormental xác nháºn. 
- Thế đấy, - Philip Philippovich quát vang rá»n. Anh hãy nhá»› kỹ lấy, rằng anh cần phải im lặng và lắng nghe những gì ngưá»i ta nói vá»›i anh. Phải há»c há»i và cố gắng trở nên má»™t thành viên Ãt nhiá»u chấp nháºn được cá»§a cá»™ng đồng xã há»™i! Mà quân mất dáºy nào đã đưa cho anh cuốn sách đó? 
- Vá»›i các ông thì ai cÅ©ng Ä‘á»u mất dạy cả, - bị choáng váng bởi những đòn tấn công từ hai phÃa, Sarikov sợ hãi đáp. 
- Ta Ä‘oán được mà, - đỠmặt giáºn dữ, Philip Philippovich thốt lên. 
- Thì đã sao. Thì SvonÄ‘er đưa cho. Anh ấy không phải là quân mất dáºy... Äể tôi được phát triển... 
- Tôi thấy là anh được phát triển như thế nào sau khi Ä‘á»c Kautski! - tái mặt, Philip Philippovich rÃt lên. Rồi ông ấn nút trên tưá»ng.  - Cái trưá»ng hợp hôm nay đã chứng tá» Ä‘iá»u đó không thể nào tốt hÆ¡n. 
Dina! - Bormental gá»i to. 
- Dina! - Sarikov hoảng sợ cũng gào lên. Dina chạy đến, mặt tái mét. 
- Dina, ở trong phòng khám... Nó ở trong phòng khám à? 
- Trong phòng khám, - Sarikov nhẫn nhục đáp, - màu xanh... 
- Quyển sách mầu xanh... 
- Trá»i, bây giỠđốt... - Sarikov chợt tuyệt vá»ng kêu to. - Nó là cá»§a công, mượn thư viện. 
- Äầu đỠlà thư từ, cá»§a... gì nhỉ... Engels vá»›i lão quá»· kia... Cho vào bếp lò! 
Dina quay ngưá»i chạy vụt Ä‘i. 
- Cái gã SvonÄ‘er này đáng Ä‘em treo cổ lên cành cây nào gặp đầu tiên, - Philip Philippovich giáºn dữ cắm hàm răng vào cánh gà tây, gầm gừ.  - Cái đồ tệ hại hết chá»— nói, ngồi trong nhà như má»™t khối ung nhá»t. Hắn viết đủ cái loại bài vu khống vô nghÄ©a trên báo còn là Ãt... 
Sarikov liếc sang phÃa giáo sư vá»›i vẻ hằn há»c và mỉa mai. Vá» phần mình, Philip Philippovich cÅ©ng ném sang hắn má»™t cái nhìn xéo rồi im lặng. 
"Ôi trong căn hộ này sẽ không có gì tốt lành!"  - một ý nghĩ tiên tri vụt thoáng qua đầu Bormental. 
Dina mang ra ấm pha cà phê và má»™t ổ bánh ngá»t mặt phải mầu hung, còn mặt trái mầu hồng, đặt trên chiếc đĩa tròn. 
- Tôi sẽ không ăn bánh đâu, - Sarikov láºp tức lên tiếng tuyên bố má»™t cách khó chịu, như thể Ä‘e doạ ai đó. 
- Không ai má»i anh cả. Hãy cư xá» cho lịch sá»±! Bác sÄ©, má»i anh. 
Bữa ăn kết thúc trong im lặng. Sarikov rút từ trong túi ra má»™t Ä‘iếu thuốc lá cuốn nhàu nát và thở khói mù mịt. Uống cà phê xong, Philip Philippovich nhìn đồng hồ, ấn nút  repeter, và nó êm ái	Ä‘iểm   tám   giá»   mưá»i   lăm   phút.   Theo   thói   quen,   Philip Philippovich  ngả ngưá»i ra lưng chiếc ghế kiểu  gotic và vươn tay cầm tá» báo đặt trên bàn. 
- Bác sÄ©, phiá»n anh Ä‘i vá»›i Sarikov đến rạp xiếc. Chỉ có Ä‘iá»u, vì Chúa, hãy xem trong chương trình có mèo không? 
- Ngưá»i ta lại cho cái giống bẩn thỉu đó vào rạp xiếc à?	- Sarikov lắc đầu, cau có nháºn xét. 
-  Ấy,  có  giống  gì  mà  ngưá»i  ta  không  cho  vào,  -  Philip Philippovich đáp đầy ngụ ý. - Chương trình có gì thế? 
- Nhà Solomonski,  - Bormental  cất tiếng Ä‘á»c. - Bốn tiết mục gì đấy... Jucxemx và ngưá»i Ä‘iểm chết. 
- Jucxemx là cái gì? - Philip Philippovich ngá» vá»±c há»i. 
- Có trá»i biết. Lần đầu tiên tôi gặp từ này. 
- Hừm, nếu thế thì xem nhà Nikitin. Nhất thiết sao cho tất cả phải rõ ràng. 
- Nhà Nikitin... Nhà Nikitin... Chà... Voi và giá»›i hạn sá»± khéo léo cá»§a con ngưá»i. 
- Thế... Sarikov thân mến, anh sẽ nói gì vỠnhững con voi hả? 
- Philip Philippovich há»i Sarikov vá»›i vẻ hoài nghi. Gã tá» vẻ tá»± ái. 
- Sao, chẳng lẽ tôi không hiểu gì à? Mèo là chuyện khác. Còn voi là loài váºt có Ãch, - Sarikov đáp. 
- Thế thì tuyệt vá»i. Nếu chúng là loài có Ãch, thì anh  Ä‘i mà xem. Phải nghe lá»i Ivan ArnolÄ‘ovich. Và không được dÃnh vào bất kỳ chuyện gì ở quầy giải khát! Ivan ArnolÄ‘ovich, tôi xin anh không má»i Sarikov uống bia! 
Mưá»i phút sau, Ivan ArnonÄ‘ovieh và Sarikov, đầu đội mÅ© lưỡi trai má» vịt, ngưá»i mặc áo bành tô dạ cổ dá»±ng đứng, Ä‘i đến rạp xiếc. Trong căn há»™ trở nên im ắng. Philip Philippovich vào phòng làm việc cá»§a mình. Ông báºt ngá»n đèn dưới chiếc chao nặng mầu xanh làm cho cả ăn phòng lá»›n có vẻ yên bình, rồi bắt đầu Ä‘i Ä‘i lại lại. 
Äốm lá»a đầu Ä‘iếu xì gà cháy rá»±c rất lâu, hắt ra ánh sáng mầu  xanh nhạt. Giáo sư đút tay vào túi quần, và những ý nghÄ© nặng ná» hành hạ  vầng trán bác há»c vá»›i khoảng hói cao cá»§a ông. Ông chắc lưỡi, hát qua kẽ răng "Äến đôi bá» sông Nin thần thánh..." và lẩm bẩm má»™t Ä‘iá»u gì đó. 
Cuối cùng, ông đặt Ä‘iếu xì gà xuống cái gạt tàn thuốc, bước đến  bên chiếc tá»§ gần như chỉ toàn bằng kÃnh, và cả căn phòng được chiếu sáng bởi ba luồng ánh sáng cá»±c mạnh phát ra từ trần nhà. Philip Philippovich lấy ở trên giá tá»§ thứ ba bằng kÃnh xuống má»™t  chiếc lá» hẹp, rồi nhÃu mày đưa nó lên nhìn dưới ánh Ä‘iện. Trong làn chất lá»ng nặng và trong suốt, lÆ¡ lá»ng không chạm đáy, má»™t hạt kết nhá» mầu trắng, - nó được lấy ra từ đáy sâu cá»§a bá»™ óc Sarikov. So vai, cắn môi, thở phì phì, Philip Philippovich nhìn nó chằm chằm, dưá»ng như muốn tìm thấy trong khối nhá» mầu trắng không chìm này cái nguyên nhân cá»§a sá»± kiện kì lạ đã đảo lá»™n toàn bá»™ cuá»™c sống trong căn há»™ ở phố Pretristenka này. Rất có thể là con ngưá»i có há»c vấn cao siêu này đã tìm thấy. Ãt ra là, sau khi đã nhìn chán cái phần phụ cá»§a bá»™ não đó, ông lại để chiếc lá» lên giá, khoá cá»a tá»§ lại, bá» chìa khoá vào túi áo  gilê ; còn tá»± mình, rụt cổ vào giữa hai vai, thá»c cả hai tay sâu vào túi áo ngoài, ném mình xuống chiếc Ä‘i văng bá»c da. Ông ngồi rÃt Ä‘iếu xì gà thứ hai rất lâu, nhai nát cả đầu Ä‘iếu thuốc, và cuối cùng, trong sá»± đơn côi tuyệt đối, cả ngưá»i nhuá»™m trong làn ánh sang xanh, như Phaust đầu bạc trắng, thốt lên: 
- Thế đấy, có lẽ ta sẽ làm như váºy? 
Không ai đáp lại lá»i ông. Tất cả tiếng động trong căn há»™ đã ngừng lặng. ở ngõ Obukhov vào mưá»i má»™t giá», như ta biết, má»i xe cá»™ Ä‘á»u  chấm dứt hoạt động. Chỉ thỉnh thoảng lắm má»›i vang lên những bước chân xa xăm cá»§a má»™t ngưá»i bá»™ hành muá»™n màng gõ Ä‘á»u Ä‘á»u  ở đâu đó phÃa ngoài những bức màn cá»a, rồi tắt hẳn. 
Trong phòng làm việc, tiếng  repeter ngân lên êm ái trong túi áo dưới bàn tay cá»§a Philip Philippovich. Vị giáo sư Ä‘ang sốt ruá»™t chá» bác sÄ© Bormental và Sarikov từ rạp xiếc trở vá». 
 
  
 
CHƯƠNG TÃM 
 
 
  
 
 
Không rõ giáo sư Philip Philippovich đã quyết định Ä‘iá»u gì. Trong suốt cả tuần lá»… sau đó ông không tiến hành má»™t việc gì đặc biệt cả, và cÅ©ng có thể là do ông không hành động nên cuá»™c sống trong căn há»™ cá»§a ông má»›i đầy ứ các sá»± kiện đến như váºy.. 
Sáu ngày sau vụ nước trào và con mèo, má»™t thanh niên trẻ mà thá»±c chất là đàn bà, từ Há»™i đồng nhà cá»a đến gặp Sarikov và trao cho gã các thứ giấy tá»; Sarikov láºp tức nhét chúng vào túi áo và liá»n đó cất tiếng gá»i bác sÄ© Bormental: 
- Bormental! 
- Không được, xin anh hãy gá»i tôi theo tên và phụ danh,  - Bormental tái mặt đáp. 
Cần phải nói rằng, trong thá»i gian sáu ngày qua viên bác sÄ© phẫu thuáºt đã kịp tám lần cãi cá» vá»›i gã há»c trò cá»§a mình. Không khà trong các phòng cá»§a ngôi nhà Obukhov tháºt ngá»™t ngạt. 
- Thế thì các ngưá»i cÅ©ng hãy gá»i tôi theo tên và phụ danh! - Sarikov đáp má»™t cách hoàn toàn có cÆ¡ sở. 
- Không đâu, - Philip Philippovich gầm lên vang rá»n ở cá»a. - Tôi không cho phép gá»i anh theo cái tên và phụ danh như váºy ở trong căn há»™ cá»§a tôi đâu. Nếu như anh muốn để ngưá»i khác thôi gá»i anh má»™t cách đơn giản là "Sarikov", thì tôi và bác sÄ© Bormental sẽ gá»i anh là "ngài Sarikov" váºy. 
- Tôi không phải là "ngài", tất cả các "ngài" Ä‘á»u ở Paris hết, - Sarikov sá»§a vặc lại. 
- Äây chÃnh là công trình cá»§a SvonÄ‘er  - Philip Philippovich hét vang.  - Thôi, được rồi, tôi sẽ tÃnh sổ vá»›i cái tay Ä‘á»u giả kia. ở trong căn há»™ này, ngoài các "ngài" ra, sẽ không còn có ai hết, má»™t khi tôi còn Ä‘ang ở đây! Trong trưá»ng hợp ngược lại thì hoặc là tôi, hoặc là anh phải Ä‘i khá»i nÆ¡i này, và chắc chắn nhất ngưá»i phải Ä‘i là anh. Hôm nay tôi sẽ cho đăng báo, anh hãy tin tôi sẽ tìm được cho anh má»™t căn phòng! 
- Hừ, tôi đâu phải thằng ngu đến mức bá» Ä‘i khá»i đây,  - Sarikov đáp lại rất rành rá»t. 
- Sao?  - Philip Philippovich há»i, mặt ông biến sắc đến mức Bormental chạy bổ đến và vừa dịu dàng vừa lo lắng túm lấy ống tay áo ông. 
-  Anh  biết  không,  ngài  Sarikov,  đừng  có  láo  xược!	- Bormental lên giá»ng rất cao. Sarikov bước giáºt lùi, rút từ trong túi ra ba  tá» giấy  - mầu xanh, vàng và trắng, rồi vừa chá»c chá»c mấy ngón tay vào đó vừa nói: 
- Äây này. Tôi là thành viên cá»§a táºp thể nhà này, và tôi được quyá»n hưởng diện tÃch trong căn há»™ số năm cá»§a chá»§ thuê nhà Preobrajenski, mưá»i sáu ác sin vuông,  - Sarikov suy nghÄ© má»™t lát rồi nói thêm, và Bormental máy móc ghi nháºn trong đầu má»™t từ má»›i xuất hiện: - Xin tá» thiện ý. 
Philip Philippovich cắn chặt môi và  thốt lên má»™t cách thiếu tháºn trá»ng: 
- Ta thá» là trước sau gì cÅ©ng sẽ bắn chết cái gã SvonÄ‘er này. Sarikov tiếp thu từ này má»™t cách cá»±c kỳ chăm chú và nhạy bén, đến mức Ä‘iá»u đó hiện rõ qua cặp mắt cá»§a gã. 
- Bác Philip Philippovieh, vorsichtig(*)... ' Bormental cất tiếng ngăn. 
- Hừ, anh biết đấy... Nếu như đã đểu cáng đến mức này!...  - Philip Philippovich hét to bằng tiếng Nga.  - Sarikov... Ngài... hãy nhá»› là tôi, nếu như ngài còn cho phép mình bày ra má»™t trò láo xược nữa, thì tôi sẽ không cho ngài ăn trưa và nói chung chấm dứt toàn bá»™ sá»± ăn uống cá»§a ngài trong ngôi  nhà cá»§a tôi. Mưá»i sáu ác sin cÅ©ng tuyệt tháºt đấy, nhưng tôi đâu có trách nhiệm cho ngài ăn theo cái tá» giấy cóc nhái kia! 
Nghe thấy thế Sarikov phát hoảng và há miệng: 
- Tôi không thể không ăn được, - gã lúng búng, - tôi biết ăn ở đâu bây gi� 
- Nếu váºy thì hãy xá» sá»± cho biết Ä‘iá»u! - Cả hai vị thần y cùng đồng thanh tuyên bố. 
Sarikov trầm bặt hẳn Ä‘i, và vào ngày hôm đó không gây ra cho  bất cứ ai má»™t tác hại nào, ngoại trừ chÃnh bản thân mình  - nhân khi Bormental rá»i ra má»™t lúc, gã lấy trá»™m con dao cạo cá»§a anh và rạch đứt má mình. Philip Philippovich và bác sÄ© Bormental phải khâu vết thương lại, khiến Sarikov tru lên má»™t hồi lâu, nước mắt chảy ròng ròng. 
Vào đêm hôm sau, trong bóng tối má» mầu xanh nhạt tại phòng làm việc cá»§a giáo sư có hai ngưá»i ngồi nói chuyện  - Philip Philippovich  và  bác  sÄ©  Bormental,  ngưá»i  há»c  trò  gắn  bó  trung thành vá»›i ông. Trong nhà tất cả Ä‘á»u đã ngá»§. Philip Philippovieh khoác áo choàng xanh da trá»i, Ä‘i giày Ä‘á»; còn Bormental mặc sÆ¡mi và quần thể  thao mầu xanh. Trên mặt bàn tròn giữa hai ngưá»i cạnh cuốn an bom dày cá»™m là má»™t chai  cônhắc, má»™t đĩa chanh và há»™p thuốc lá. Hai nhà bác há»c nhả khói mù mịt căn phòng, sôi nổi thảo luáºn cái sá»± kiện nóng hổi vừa má»›i xảy ra: chiá»u nay Sarikov lấy trá»™m ở phòng làm việc cá»§a Philip Philippovich hai tá» mưá»i rúp nằm dưới cái chặn giấy rồi biến khá»i căn há»™, trở vá» rất muá»™n và say khướt. Như váºy chưa hết. Äi cùng vá»›i gã có hai nhân váºt lạ mặt, há» làm ồn ào ở cá»a chÃnh và tỠý muốn ngá»§ nhá» nhà Sarikov. Hai nhân váºt đó chỉ chịu rút lui sau khi PheÄ‘or, hiện diện tại cảnh đó trong chiếc áo bành tô thu khoác ngay ngoài áo lót, gá»i Ä‘iện đến đồn công an số bốn mươi lăm. Khi PheÄ‘or vừa treo ống nghe lên giá thì hai nhân váºt ná» liá»n cuốn xéo tức thì. Và cùng vá»›i há» không hiểu biến Ä‘i đâu mất cả bá»™ gạt tàn bằng đá khổng tước đặt trên bệ gương đứng ở trong phòng ngoài, chiếc mÅ© bằng lông  hải li cá»§a Philip  Philippovich và cây can cÅ©ng cá»§a ông vá»›i hàng chữ mạ vàng:  "Các bác sÄ© Ä‘iá»u trị vô cùng biết Æ¡n kÃnh tặng thầy Philip Philippovieh quý mến nhân ngày...", tiếp đó là chữ số La Mã "XXV". 
- Há» là ai? - Philip Philippovich nắm chặt hai tay thành nắm đấm, bước đến trước mặt Sarikov há»i. 
Gã vừa lảo đảo bám vào mấy chiếc áo lông treo trên giá, vừa lẩm bẩm rằng gã không biết mấy nhân váºt kia là ai, rằng hỠđâu phải loại chó má nào, mà toàn là những con ngưá»i tá» tế. 
- Äiá»u đáng ngạc nhiên nhất là cả hai Ä‘á»u say... Làm sao mà há» xiếc thánh thế? - Philip Philippovich kinh ngạc đứng nhìn mãi vào chá»— trước đây từng là nÆ¡i để cái ká»· váºt cá»§a mình. 
- Dân chuyên nghiệp mà,  - PheÄ‘or giải thÃch, rồi ông ta Ä‘i nằm ngá»§ vá»›i đồng má»™t rúp trong túi. 
Vá» chuyện hai tá» mưá»i rúp, Sarikov khăng khăng chối, đồng thá»i lúng búng má»™t Ä‘iá»u gì đó không rõ ràng, rằng đâu phải chỉ có má»™t mình gã ở trong căn há»™ này. 
- À ra thế, hay là bác sÄ© Bormental đã lấy hai chục rúp kia? - Philip Philippovich há»i bằng má»™t giá»ng khe khẽ nhưng có âm sắc tháºt đáng sợ. 
Sarikov chao ngưá»i lùi lại, mở đôi mắt đã hoàn toàn đỠđẫn; đưa ra má»™t dá»± Ä‘oán: 
- Có thể là Dina lấy... 
- Cái gì hả?! - Dina xuất hiện ở cá»a phòng như má»™t bóng ma, gào lên, lấy bàn tay che chiếc áo cánh để mở cúc trên ngá»±c,  - làm sao mà hắn... 
Cổ Philip Philippovich bắt đầu chuyển sang mầu Ä‘á». 
- Bình tÄ©nh nào, Dina,  - ông giÆ¡ tay vá» phÃa cô nói.  - Cháu đừng lo, chúng ta sẽ làm sáng tá» tất cả chuyện này. 
Dina láºp tức  cất tiếng rá»n rÄ©, cặp môi  trá» ra, bàn tay nhảy tung tẩy trên chá»— xương quai xanh cá»§a cô. 
- Dina, cô không xấu hổ sao? Ai có thể nghĩ như thế được? Phù, đúng là nhục nhã! 
Bormental bối rối nói. 
- Nào, Dina, cháu đúng là con bé ngốc nghếch, xin Chúa tha lỗi, - Philip Philippovich lại lên tiếng. 
Nhưng vừa lúc đấy tiếng khóc cá»§a Dina tá»± nhiên dừng lại đột ngá»™t, và tất cả im bặt. Sarikov bá»—ng tái nhợt ngưá»i, Ä‘áºp đầu vào tưá»ng, miệng phát ra má»™t âm thanh - không ra "i", cÅ©ng không ra 
"u", gần giống như "ư-ư-ư?" hàm dưới ngoác ra co giáºt liên tục. 
- Lấy xô trong phòng khám  ra cho hắn, cái thằng hạ đẳng này!. 
Thế là tất cả nhốn nháo lên để lo chạy chữa cho Sarikov bị cảm. Khi ngưá»i ta đưa gã Ä‘i nằm, gã vừa bước ngất ngưởng trong tay Bormental, vừa tuôn ra hàng tràng những lá»i chá»i rá»§a tục tÄ©u má»™t cách âu yếm và có hệ thống, mặc dù phải vất vả lắm má»›i phát âm nổi. 
Toàn bá»™ sá»± kiện này xảy ra lúc gần má»™t giỠđêm, mà bây giỠđã ba giá» sáng, nhưng hai ngưá»i ngồi trong phòng làm việc vẫn tỉnh táo, bị kÃch thÃch bởi những cốc rượu cô nhắc pha chanh. Há» hút  thuốc đến ná»—i khói thuốc cháºm chạp di động thành từng lá»›p phẳng dày đặc, tháºm chà không cháºp chá»n nữa. 
Bác sĩ Bormental, mặt tái nhợt nhưng cặp mắt hết sức quả quyết, tay giơ cao chiếc ly mảnh khảnh: 
- Bác Philip Philippovich, - anh thốt lên má»™t cách tha thiết, - cháu sẽ không b ao giá» quên khi cháu lúc đó là má»™t thằng sinh viên đói khát đến gặp bác, và bác đã dung nạp cháu vào phân khoa cá»§a bác. Bác Philip Philippovich, bác hãy tin rằng đối vá»›i cháu, bác còn lá»›n hÆ¡n là má»™t giáo sư, má»™t thầy giáo nhiá»u... Lòng kÃnh trá»ng vô hạn cá»§a cháu đối vá»›i bác... Bác Philip Philippovich quý mến, cho phép cháu được ôm hôn bác. 
- Chà, anh bạn thân mến cá»§a tôi...  - Philip Philippovich bối rối gầm gừ và đứng dáºy đón. 
Bormental ôm lấy ông, hôn vào bá»™ ria má»m và nồng nặc khói thuốc. 
- Ôi, bác Philip Philippovich... Anh  làm tôi cảm động quá, làm tôi cảm động quá. Cám Æ¡n anh, - Philip Philippovich nói, - anh bạn ạ, có những khi trong ca mổ, tôi quát mắng anh. Anh hãy bá» qua cho tÃnh cáu bẳn cá»§a tôi. cá»§a ngưá»i già nhé. Vì thá»±c ra tôi quá cô đơn... "Từ Sevilia đến GrenaÄ‘a..." 
- Bác Philip Philippovich, bác không ngượng à? 
Anh chàng Bormental đầy nhiệt huyết thốt lên chân thành. - Nếu như bác không muốn làm cháu giáºn, thì bác đừng nói như thế nữa... 
- Chà, cám Æ¡n anh... "Äến hai bá» sông Nin thần thánh..." Cám  Æ¡n... Và tôi đã Ä‘em lòng quý mến anh như má»™t bác sÄ© tài năng. 
- Bác Philip Philippovich, cháu nói vá»›i bác rồi! - Bormental hăng hái thốt lên, nhảy vụt dáºy khá»i chá»—, đóng chặt thêm cánh cá»a dẫn ra hành lang, rồi quay vào, tiếp tục thì thầm. - Äấy là kết cục duy nhất. Tất nhiên cháu không dám khuyên bảo bác, nhưng bác Philip Philippovich, bác thá» nhìn lại mình xem, bác đã kiệt sức hoàn toàn rồi, không thể làm việc như thế này lâu hÆ¡n được nữa! 
- Tuyệt đối không thể,  - thở dài, Philip Philippovich xác nháºn. 
- Vâng, đúng thế đấy, Ä‘iá»u đó là vô nghÄ©a,  - Bormental thì thầm. - Hôm trước bác  bảo rằng bác sợ cho cháu, và giá như bác biết, thưa giáo sư quý mến, Ä‘iá»u đó đã làm cháu cảm động như thế nào. Nhưng bởi vì cháu đâu còn là đứa trẻ con nữa, tá»± cháu cÅ©ng hiểu là việc này sẽ phải trả giá kinh khá»§ng ra sao. Nhưng cháu tin rằng không còn lối thoát nào khác. 
Philip Philippovich đứng dáºy, vung tay vá» phÃa anh và thốt lên: 
- Anh đừng quyến rÅ© tôi, tháºm chà đừng nói nữa, - giáo sư Ä‘i Ä‘i  lại lại trong phòng, làm những tầng khói thuốc chao đảo như sóng: - tôi sẽ chẳng nghe đâu. Anh có hiểu cái gì sẽ xảy ra nếu như chúng ta bị phát giác không? Bởi vì tôi vá»›i anh sẽ chẳng được hưởng khoản "chiếu cố thành phần xuất thân", dù cho là chúng ta má»›i bị xá» lần đầu. Chắc anh cÅ©ng không có thành phần xuất thân thÃch hợp chứ, hả bạn thân mến? 
- Kiếm đâu ra! Bố cháu là dự thẩm viên của toà án ở Vilno, - Bormental buồn bã đáp và uống nốt chỗ cô nhắc còn lại trong cốc. 
- Thế đấy, anh thấy chưa. Mà đấy lại là má»™t sá»±  di truyá»n tồi tệ. Không thể tưởng tượng ra má»™t cái gì tồi tệ bằng. Nhưng thá»±c ra, hoàn cảnh cá»§a tôi lại còn tệ hại hÆ¡n. Bố tôi là giám mục cá»§a nhà thá» chÃnh. Merci. "Từ Xevilia đến GrênaÄ‘a... trong bóng đêm thanh  bình...!  Chà,  quá»·  tha  ma  bắt  nó  Ä‘i.	-   Bác   Philip Philippovieh, bác là nhân váºt tầm cỡ thế giá»›i, và vì má»™t thằng, xin lá»—i bác, má»™t thằng chó đẻ nào đấy mà... Chẳng lẽ há» có thể động đến bác sao? 
- ChÃnh vì thế tôi lại càng không chấp nháºn Ä‘iá»u đó, - Philip Philippovich thôi không Ä‘i lại nữa, đứng im nhìn lên chiếc tá»§ kÃnh, trầm ngâm phản đối. 
- Nhưng tại sao ạ? 
- Tại vì anh không phải là nhân váºt tầm cỡ thế giá»›i. 
- Tất nhiên rồi... 
- ChÃnh vì thế đấy. Mà bỠđồng nghiệp trong cÆ¡n hoạn nạn, còn tá»± mình nhảy lên cái tầm cỡ thế giá»›i mà chuồn, thì xin lá»—i... Tôi là má»™t trà thức Moskva chứ không phải Sarikov. 
Philip Philippovich kiêu hãnh ưỡn hai vai ra khiến ông trông giống như một hoàng đế nước Pháp cổ đại. 
- Bác Philip Philippovich, ôi!... - Bormental đau khổ thốt lên, 
- thế nghÄ©a là phải làm gì đây? cứ chịu đựng? Bác sẽ chá» cho đến khi biến được kẻ du côn này thành ngưá»i sao? 
Philip Philippovich đưa tay làm một cỠchỉ ngăn anh lại, rót cô  nhắc ra  cốc, uống một hớp, nhấm nháp miếng chanh, rồi cất tiếng: 
- Ivan ArnolÄ‘ovich, theo anh, tôi có thể hiểu được tà gì trong giải  phẫu há»c và sinh lý há»c, chẳng hạn, cá»§a cÆ¡ chế não ngưá»i không? ý kiến anh thế nào? 
- Bác Philip Philippovich, sao bác lại há»i thế?  - Bormental đáp lại vá»›i má»™t vẻ rất kÃnh trá»ng và giang hai tay ra. 
- Thôi, được rồi. Bá» qua sá»± khiêm tốn hão, cÅ©ng tá»± cho rằng trong vấn đỠnày tôi không phải là ngưá»i kém cá»i nhất ở Moskva. 
- Còn cháu cho rằng bác là ngưá»i số má»™t không chỉ ở Moskva, mà cả ở Lon Ä‘on và Oxford nữa! - Bormental sôi nổi chêm vào. 
- Thôi được, cứ cho là thế Ä‘i. Váºy thì, thưa giáo sư tương lai Bormental: Ä‘iá»u đó sẽ không ai làm được cả. Chấm hết. Anh có thể không cần phải há»i. Có gì thì anh cứ nói rằng tôi, Preobrajenski đã nói như váºy. Fimta! (*). Klim?  - Philip  Philippovich bá»—ng thốt lên trang trá»ng, và chiếc tá»§ kÃnh ngân lên đáp lá»i ông.  - Klim,  - ông nhắc lại.  - Váºy là, Bormental, anh là ngưá»i há»c trò đầu tiên cá»§a trưá»ng phái cá»§a tôi, và ngoài ra, còn là ngưá»i bạn cá»§a tôi nữa, như hôm nay tôi đã được thấy rõ. Cho nên tôi thông báo vá»›i anh, như vá»›i má»™t ngưá»i bạn; Ä‘iá»u bà máºt sau đây, tất nhiên tôi biết anh sẽ không làm nhụt tôi: con lừa già Preobrajenski trong ca phẫu thuáºt này đã nông nổi như má»™t cáºu sinh viên năm thứ ba. Thá»±c ra, đã có được má»™t phát minh, tá»± anh cÅ©ng biết đấy, có ý nghÄ©a như thế nào, 
- nói đến đây Philip Philippovich vá»›i vẻ khổ não đưa cả hai tay chỉ ra tấm màn cá»a sổ, có mẽ là ngụ ý ám chỉ Moskva, - nhưng chỉ có Ä‘iá»u, Ivan Arnoldovich ạ, anh phải hiểu rằng háºu quả duy nhất cá»§a  cái phát minh này là bây giá» tất cả chúng ta sẽ có cái gã Sarikov kia ở đây này,  - Preobrajenski vá»— vá»— bàn tay lên chiếc cổ dốc có nhiá»u hướng bị hệt. - Anh hãy yên tâm là như váºy! Giá như có ai đó,  - Philip Philippovich nói tiếp má»™t cách đầy khoái cảm,  - Ä‘em ná»c tôi ra đây mà đánh roi, thì tôi, xin thá» vá»›i Chúa, là sẽ trả ngay cho năm chục rúp!... "Từ Sevilia đến GrenaÄ‘a... " Quá»· tha ma bắt tôi Ä‘i... Mà tôi đã  năm năm ngồi đào bá»›i các tuyến yên cá»§a não... Anh có biết là tôi đã làm má»™t khối lượng công việc như thế nào không - khó có thể hình dung nổi! Và bây giá» thá» há»i là để làm gì? Äể vào má»™t ngày đẹp trá»i nào đó biến con chó cá»±c kỳ đáng yêu thành má»™t kẻ mạt hạng khiến phải dá»±ng cả tóc gáy lên thế này! 
- Một cái gì đây đặc biệt.... 
- Hoàn toàn nhất trà vá»›i anh. Thế đấy, bác sÄ© ạ, đây là kết quả khi nhà ngh iên cứu thay vào chá»— Ä‘i song hành và  mò mẫm cùng vá»›i tá»± nhiên lại hối thúc vấn đỠvà kéo màn lên! Thì đây, hãy nháºn lấy Sarikov và hãy nhấm nháp nó cùng vá»›i món cháo. 
-  Bác  Philip  Philippovich;  thế  nếu  như  đây  là  não  của Spinoza(*)? 
- Äúng! - Philip Philippovich hét toáng lên.  - Äúng! Chỉ cần con chó bất hạnh kia không chết dưới lưỡi dao cá»§a tôi, mà anh đã thấy ca phẫu thuáºt ấy ở trình độ nào rồi đấy. Tóm lại, tôi, Philip Philippovich, chưa làm má»™t cái gì khó hÆ¡n trong Ä‘á»i. Có thể ghép tuyến yên cá»§a Spinoza hay cá»§a bất kỳ má»™t thứ  quái quá»· nào như váºy và biến con chó thành má»™t ngưá»i có giá cá»±c kỳ cao. Nhưng thá» há»i để được lợi Ãch gì? Anh làm Æ¡n giải thÃch cho tôi nghe Ä‘i, sản xuất bằng con đưá»ng nhân tạo các Spinoza để làm gì khi bất kỳ má»™t mụ đàn bà nào, bất kỳ lúc nào muốn cÅ©ng có thể sinh ra ông ta được?... Bởi vì ở Khonmogorư, bà mẹ Lômônôsov đã sinh ra cái con ngưá»i vÄ© đại ấy  kia mà. Bác sÄ© ạ, nhân loại biết tá»± mình quan tâm đến Ä‘iá»u đó và trong quá trình tiến  hoá hàng năm vẫn kiên trì từ trong đám quần chúng đủ thứ tạp nham tạo ra hàng chục thiên tài xuất chúng để tô Ä‘iểm cho trái đất. Bây giá» anh hiểu tại sao tôi lại phê phán cái kết luáºn cá»§a anh trong bản bệnh sá» cá»§a Sarikov rồi chứ? Phát minh cá»§a tôi,  - mong cho lÅ© yêu tinh nuốt chúng nó Ä‘i  - cái phát minh mà anh quan tâm ấp á»§ ấy mà, chỉ đáng giá má»™t đồng xu mẻ... Äúng thế, Van ArnolÄ‘ovich, anh đừng có cãi, vì tôi đã hiểu ra rồi. Tôi chưa bao giá» nói vô trách nhiệm, anh phải biết rất rõ như váºy. Vá» mặt lý thuyết, Ä‘iá»u đó rất thú vị, thôi  thì cÅ©ng được. Các nhà  sinh là há»c sẽ tha hồ thán phục. Moskva sẽ phát cuồng lên... Thế nhưng còn vá» mặt thá»±c hành thì sao? Ai hiện nay Ä‘ang ở trước mặt chúng ta?  - Preobrajenski chỉ ngón tay vá» phÃa phòng khám, nÆ¡i Sarikov Ä‘ang nằm ngá»§.  
- Một thằng đểu giả đặc biệt. 
- Nhưng hắn là ai? Klim! Klim?	- giáo sư hét lên.  - Klim Trugunkin (Bormental há hốc mồm). Và đây: hai tiá»n án, rượu chè,  thuyết "Ä‘em chia tất cả", chiếc mÅ© lông và hai tá» mưá»i rúp biến mất (nói đến đây Philip Philippovich nhá»› đến cây can ká»· váºt cá»§a mình và đỠbừng mặt), thô bỉ và đểu cáng... Hừ, cây can kia rồi tôi sẽ tìm thấy. Tóm lại, tuyến yên là má»™t buồng kÃn xác định bá»™  mặt má»™t con ngưá»i cụ thể. Má»™t con ngưá»i cụ thể! "Từ Sevilia đến  GrenaÄ‘a..." - mắt đảo quanh dữ tợn, Philip Philippovich hét lá»›n,  - chứ không phải loài ngưá»i nói chung. Äó chÃnh là bá»™ não trong mô hình thu nhá». Và tôi tuyệt đối không cần đến nó, Ä‘em vứt mẹ nó cho lÅ© lợn xức. Tôi quan tâm vá» má»™t Ä‘iá»u hoàn khác kia, vỠưu sinh há»c(*), vá» việc làm cho giống ngưá»i trở nên tốt hÆ¡n. Và thế là tôi đã thất bại trong thà nghiệm làm trẻ hoá các sinh váºt. Chẳng lẽ anh nghÄ© tôi làm việc đó vì tiá»n? Tôi dù sao cÅ©ng là má»™t nhà bác há»c chứ. 
- Bác là má»™t nhà bác há»c vÄ© đại, đúng thế đấy! 
Bormental đáp, nhấp má»™t há»›p cô nhắc. Äôi mắt cá»§a anh vằn máu. 
- Hai năm trước đây khi tìm được trong tuyến yên dịch chiết cá»§a hoocmon sinh dục, tôi muốn làm má»™t thà nghiệm nhá». Nhưng thay vào đó thì nháºn được cái gì? Ôi đức Chúa cá»§a tôi? Những hoocmon này trong tuyến yên, ôi lạy Chúa... Bác sÄ© ạ, trước mắt tôi là má»™t sá»± tuyệt vá»ng không lối thoát, tôi hoàn toàn chẳng biết phải làm gì nữa. 
Bormental bỗng xắn ống tay áo lên và nói, mắt sụp nhìn xuống mũi. 
- Äã váºy thì, thưa giáo sư quý mến, nếu như bác không muốn, thì tá»± cháu sẽ đánh liá»u cho hắn nếm thạch tÃn. Thôi thì mặc cho bố là dá»± thẩm viên cá»§a toà án. Bởi vì nói cho cùng thì đây chỉ là má»™t sinh váºt thà nghiệm cá»§a riêng bác mà thôi. 
Philip Philippovich như xẹp xuống, ánh mắt tối sầm lại: ông ném mình lên thiếc ghế bành và nói: 
- Không, tôi không cho phép anh làm Ä‘iá»u đó đâu, cáºu bé đáng yêu cá»§a tôi ạ. Tôi đã sáu mươi tuổi, tôi có thể cho anh những lá»i khuyên. Không bao giỠđược phạm tá»™i cả, bất kể là chống lại ai Ä‘i chăng nữa. Hãy sống đến già vá»›i hai bàn tay trong sạch. 
- Nhưng thưa bác Philip Philippovich, nếu như hắn còn được cái tay SvonÄ‘er kia khai hoá cho nữa, thì sẽ ra sao? Lạy Chúa, chỉ bây giá» cháu má»›i bắt đầu hiểu cái gã Sarikov này sẽ thành má»™t ngưá»i như thế nào! 
- Thế đấy! Bây giá» anh hiểu rồi chứ? Còn tôi, mưá»i ngày sau ca mổ tôi đã hiểu. Tháºt ra, SvonÄ‘er má»›i là thằng ngốc nhất. Hắn không hiểu rằng đối vá»›i hắn, Sarikov còn nguy hiểm hÆ¡n là đối vá»›i tôi. Hừ, bây giá» thì hắn cố tìm má»i cách xúi Sarikov chống tôi, mà không hiểu rằng nếu như có ai đó lại xúi Sarikov không hắn thì hắn hết Ä‘á»i. 
- Còn phải nói! Chỉ mấy con mèo cÅ©ng đã đủ rồi! Má»™t con ngưá»i vá»›i trái tim chó! 
- Ô không, không đâu,	- Philip Philippovich kéo dài giá»ng đáp, - bác sÄ© ạ, anh phạm phải má»™t sai lầm hết sức lá»›n, vì Chúa, anh chá»› có vu khống con chó ấy. Mèo chỉ là tạm thá»i... Äây là vấn đỠvá» nguyên tắc chỉ vài ba tuần thôi. Xin  Ä‘oan chắc vá»›i anh như váºy. Chỉ  chừng má»™t tháng nữa là hắn sẽ thôi Ä‘uổi theo chúng ngay. 
- Thế tại sao không phải bây gi� 
- Ivan ArnolÄ‘ovich, đây là má»™t Ä‘iá»u hết sức sÆ¡ đẳng... Thá»±c ra, anh há»i cái gì váºy? Bởi vì tuyến yên kia đâu có treo trong khoảng trống, nó được ghép vào não chó, hãy đợi để cho nó đủ thá»i gian bám má»c vào đó. Bây giá» Sarikov chỉ còn biểu hiện má»™t Ãt dấu tÃch cá»§a tÃnh chó, và anh nên hiểu rằng mấy con mèo là cái tốt nhất trong tất cả những gì mà hắn làm. Anh phải hiểu rằng toàn bá»™ sá»± khá»§ng khiếp là ở chá»— trái tim cá»§a hắn ta bây giá» không còn là trái tim chó nữa, mà chÃnh là trái tim ngưá»i. Và là trái tim đốn mạt nhất trong số tất cả những trái tim tồn tại trong tá»± nhiên! 
Bị kÃch động đến tá»™t độ, Bormental xiết chặt hai nắm tay gầy khoẻ mạnh, nhún vai và nói cương quyết: 
- Tất nhiên. Cháu sẽ giết chết nó! 
- Tôi cấm! - Philip Philippovich nghiêm khắc nói. 
- Nhưng xin bác... 
Philip Philippovich bỗng tỠra đỠphòng, giơ một ngón tay lên: 
- Khoan đã... Tôi nghe có tiếng bước chân. 
HỠlắng nghe, nhưng trong căn hộ hoàn toàn im ắng. 
- Tôi tưởng ra váºy thôi,  - Philip Philippovich nói và sôi nổi  tiếp tục bằng tiếng Äức. Trong những lá»i cá»§a ông mấy lần vang lên từ tiếng Nga "hình sá»±". 
- Khoan đã bác,  - Bormental bá»—ng cảnh giác nói và nhảy vá»™i ra cá»a. Tiếng chân nghe rất rõ, tiến đến gần phòng làm việc. Lại còn  có cả tiếng ngưá»i làu bàu. Bormental mở toang cá»a và kinh ngạc lùi lại Philip Philippovich sá»ng sốt ngồi lặng trong ghế bành. Trong khoảng hành lang được chiếu sáng hình chữ nháºt hiện ra Dria Pet'rovna. trên ngưá»i chỉ mặc má»—i đồ lót, mặt đỠbừng hừng há»±c khà thế. Cả bác sÄ© lẫn giáo sư như bị choáng ngợp trước tấm thân ngồn ngá»™n, và trong giây phút hoảng hốt, há» tưởng như nó hoàn toàn khoả thân. Daria Pet'rovna lôi trong hai cánh tay lá»±c lưỡng cá»§a mình má»™t váºt gì đó, và "váºt gì đó" cố sức cưỡng lại, ngồi phệt xuống nhà,  đôi chân bé tÃ, đầy lông Ä‘en kéo lê trên mặt sàn gá»—. "Váºt gì đó", tất nhiên, là Sarikov: đỠđẫn, hãy còn say, tóc  tai rối bù và chỉ mặt độc áo quần lót. 
 Daria Pet'rovna, đồ sá»™ và  loã lồ, lắc Sarikov như lắc má»™t bị khoai tây, rồi nói những lá»i sau: 
-  Thưa  giáo  sư,  giáo  sư  hãy  ngắm  ông  khách  Telegraph Telegraphovich(*) cá»§a chúng ta xem. Tôi là đàn bà đã có chồng, còn Dina là gái trinh. May mà tôi thức dáºy đấy. 
Nói xong, Daria Pet'rovna chợt giáºt mình xấu hổ, kêu thốt lên má»™t tiếng, đưa hai tay che ngá»±c rồi chạy vù Ä‘i mất. 
- Daria Pet'rovna, vì Chúa, xin chị thứ lỗi,  - bình tĩnh lại, Philip Philippovich đỠmặt nói theo. 
Bormental xắn tay áo lên cao hÆ¡n và  lừ  lừ tiến vá» phÃa Sarikov. Philip Philippovich liếc nhìn vào mắt anh và cảm thấy kinh hoàng. 
- Làm gì thế, bác sĩ? Tôi cấm... 
Bormental đưa tay phải túm lấy cổ áo Sarikov lắc mạnh, đến nỗi vải trước ngực hắn bục ra. 
Philip Philippovich nhảy vào giữa hai ngưá»i và cố gỡ Sarikov ẻo lả ra khá»i hai bàn tay xiết chặt cứng cá»§a nhà phẫu thuáºt trẻ. 
- Anh không có quyá»n đánh! - Bị xiết đến nghẹt thở, Sarikov hét, rồi ngồi bệt xuống sàn và dần dần tỉnh rượu. 
- Bác sÄ©! - Philip Philippovich quát. Bormental đã bình tÄ©nh lại chút Ãt và buông Sarikov ra; gã láºp tức cất tiếng khóc thút thÃt. 
- Thôi được rồi,  - Bormental rÃt lên,  - đợi đến sáng mai. Khi nào hắn tỉnh, tôi sẽ cho hắn biết tay. 
Rồi anh xốc nách Sarikov, lôi tuồn tuá»™t hắn vào phòng khám để  ngá»§. Trong lúc đó Sarikov cố tìm cách Ä‘áºp chân xuống sàn, nhưng hai chân hắn không chịu tuân theo. 
Philip Philippovich đứng doãng chân khiến những vạt áo mầu  thanh thiên tách ra hai phÃa, vươn hai cánh tay lên cao và ngước mắt nhìn lên chiếc bóng đèn treo trên trần hành lang và lẩm bẩm: 
- Chà chà... 
 
  
 
CHƯƠNG CHÃN 
 
 
  
 
Lá»i hứa cho Sarikov biết tay cá»§a bác sÄ© Bormental sáng hôm sau đã không thá»±c hiện được vì má»™t nguyên nhân là Poligraph Poligraphovich đã biến khá»i căn há»™. Bormental rÆ¡i vào tình thế tuyệt vá»ng Ä‘iên cuồng, tá»± rá»§a mình là đồ con lừa vì đã không cất chìa  khoá cá»a chÃnh, hò hét rằng Ä‘iá»u đó là không thể tha thứ được, và cuối cùng kết thúc bằng lá»i ước cho Sarikov rÆ¡i vào dưới bánh ô tô buýt, Philip Philippovieh ngồi trong phòng làm việc, thá»c cả bàn tay vào mái tóc và nói: 
- Không thể tưởng tượng nổi cái gì sẽ diá»…n ra ngoài phố... Không thể tưởng tượng nổi. “Từ Sevilia đến GrenaÄ‘a", lạy Chúa tôi. Có thể hắn còn Ä‘ang ở chá»— há»™i đồng nhà cá»a,  - Bormental hét lên sôi sục và chạy Ä‘i đâu đó. 
Ở há»™i đồng nhà cá»a, anh chá»i nhau vá»›i chá»§ tịch SvonÄ‘er đến mức SvonÄ‘er ngồi ngay vào bàn viết đơn gá»i toà án nhân dân quáºn Khamovniki, vừa viết vừa la lối rằng anh ta đâu phải là ngưá»i canh giữ cái gã môn đồ cá»§a giáo sư Preobrajenski, hÆ¡n nữa cái gã môn đồ poligraph kia vừa má»›i đây thôi, má»›i  ngay ngày hôm qua, đã to rõ mình là má»™t thằng lừa lá»c, lấy cá»§a há»™i đồng nhà cá»a bảy rúp nói là để mua sách giáo khoa ở cá»a hàng hợp tác xã mua bán. 
ÄÆ°á»£c trả công ba rúp, PheÄ‘or Ä‘i tìm kiếm khắp ngôi nhà từ dưới lên trên. Không há» thấy dấu vết cá»§a Sarikov đâu cả. 
Chỉ biết được má»™t Ä‘iá»u là Poligraph rá»i nhà lúc trá»i gần sáng, đội mÅ©, quàng khăn, mặc áo bành tô và mang theo má»™t chai rượu thanh  lương  trà  lấy  ở  tá»§  buýt  phê,  đôi  găng  tay  cá»§a  bác  sÄ© Bormental và toàn bá»™ giấy tá» cá»§a mình. Danh Pet'rovna và Dina công khai bày tá» sá»± vui mừng cao độ và hy vá»ng rằng Sarikov sẽ không  trở  vá»  nữa.  Trước  đấy  má»™t  ngày  gã  đã  vay  cá»§a  Daria Pet'rovna ba rúp năm mươi côpếch. 
-  Thế  má»›i  đáng  Ä‘á»i  chị,	-  vung	vẩy  nắm  đấm,  Philip Philippovich gầm gào. 
Chuông Ä‘iện thoại réo suốt ngày, không không ngá»›t cả ngày hôm sau nữa. Hai bác sÄ© đã tiếp má»™t số lượng khách hàng nhiá»u khác thưá»ng, và đến ngày thứ ba thì há» thấy rằng đã đến lúc phải đặt ra vấn đỠbáo cho công an để ngưá»i ta Ä‘i tìm Sarikov trong cái vá»±c thẳm Moskva này. 
Nhưng cái từ "công an" vừa được nói ra thành tiếng thì sá»± yên lặng sùng kÃnh cá»§a ngõ Obukhov láºp tức bị phá vỡ bởi tiếng rú cá»§a má»™t cá»— xe ô tô tải, những ô cá»a sổ trong ngôi nhà rung bần báºt. Rồi  tiếng  chuông  gá»i  cá»a  vang  lên  đầy  tá»±  tin,  và  Poligraph Poligraphovich hiện ra ở phòng ngoài. 
Cả giáo sư, cả bác sÄ© Ä‘á»u bước ra đón hắn. 
Poligraph bước vào vá»›i má»™t vẻ tá»± trá»ng khác thưá»ng, giữa sá»± im lặng tuyệt đối bá» mÅ© xuống, treo áo bành tô lên giá, và xuất hiện trong bá»™ dạng má»›i. 
Trên ngưá»i gã là chiết áo khoác da cÅ© rá»™ng thùng thình, quần dài đã sá»n cÅ©ng bằng da, đôi á»§ng Anh cao cổ có dây buá»™c đến táºn đầu gối. Mùi mèo nồng nặc quá mức tưởng tượng láºp tức tràn ngáºp căn phòng ngoài. Preobrajenski và Bormental, như theo má»™t mệnh lệnh nào đó, cùng  bắt chéo tay trước ngá»±c, đứng ở hai bên cá»a	và  đợi  nghe  những  thông  báo  đầu  tiên  cá»§a  Poligraph Poligraphovich.  Gã  vuốt  má»›  tóc  cứng,  hắng  giá»ng  ho  và  nhìn quanh vá»›i má»™t vẻ rõ ràng là muốn giấu sá»± bối rối cá»§a mình bằng thái độ lá»— mãng, suồng sã. 
- Bác Philip Philippovich ạ, - cuối cùng gã cÅ©ng lên tiếng,  - tôi đã nháºn chức rồi. 
Cả hai bác sÄ© phát ra má»™t tiếng kêu khàn khàn trong cổ há»ng và cá»±a quáºy tại chá»—. Preobrajenski trấn tÄ©nh lại trước, chìa tay ra nói: 
- Anh cho xem giấy tá». 
Trên tỠgiấy là những hàng chữ đánh máy: 
- Ngưá»i mang giấy này, đồng chà Poligraph Pohgraphovich Sarikov, là trưởng tiểu ban làm sạch thành phố Moskva khá»i các giống động váºt hoang (mèo và vân vân) trá»±c thuá»™c Sở công chÃnh. 
- Thế đấy, - Philip Philippovich thốt lên nặng ná», - ai đã sắp xếp cho anh? Mà tháºt ra tá»± tôi cÅ©ng Ä‘oán được. 
- Vâng, đúng, Svonđer, - Sarikov đáp. 
- Xin phép được há»i, tại sao ngưá»i anh có mùi kinh tởm váºy? Sarikov lo lắng chun mÅ©i ngá»i chiếc áo khoác ngoài: 
- Thì sao, có mùi... hiển nhiên rồi: mùi nghỠnghiệp. Suốt ngày hôm qua bóp cổ lũ mèo... 
Philip Philippovich rùng mình và nhìn sang Bormental. Cặp mắt của anh giống hệt như hai nòng súng đen  ngòm chĩa thẳng vào mặt Sarikov. 
Chẳng nói chẳng rằng, anh tiến đến sát Sarikov rồi nhẹ nhàng và chắc chắn túm lấy yết hầu gã. 
- Cứu tôi vá»›i - Sarikov tái nhợt ngưá»i, hét lên the thé. 
- Bác sĩ! 
- Cháu sẽ không cho phép mình làm Ä‘iá»u gì xấu đâu, thưa bác Philip Philippovich, xin bác cứ yên tâm, - Bormental nói bằng má»™t giá»ng sắc như thép, và quát to: - Dina và Danh Pet'rovna đâu? 
Hai ngưá»i láºp tức xuất hiện ở phòng ngoài. 
- Bây giỠhãy nhắc theo tôi,  - Bormental nói và hơi ghì yết hầu của Sarikov xuống chiếc áo lông. - Tôi xin lỗi... 
- ÄÆ°á»£c, được tôi sẽ nhắc lại.  - Tháºt sá»± kinh hoàng, Sarikov đáp bằng giá»ng khản đặc, nhưng bá»—ng bất ngá» lấy hÆ¡i, giằng ra, cố cất tiếng kêu "Cứu tôi vá»›i", khốn ná»—i tiếng kêu không thành, và đầu cá»§a gã chìm lấp hẳn trong chiếc áo lông. 
- Bác sĩ, tôi van anh... 
Sarikov gáºt gáºt đầu, tỠý đã chịu khuất phục là sẽ nhắc lại. 
-  Tôi  xin  lá»—i,  thưa  chị  Daria  Petlrovna  kÃnh  mến  và DianaiÄ‘a? 
- Procophiévna, - Dina hốt hoảng thì thào. 
-  úi Prôcôphiévna...  - Sarikov vừa nói bằng giá»ng khò khè vừa há»›p không khÃ. 
- là tôi đã dám... 
- ...đã dám... 
- làm một trò đốn mạt đêm hôm trước trong khi say... 
- ... trong khi say... 
- Tôi sẽ không bao giá»... 
- ... Không bao... 
- Thả hắn ra, anh thả hắn ra Ä‘i, anh Ivan Arnoldovich,  - cả hai ngưá»i phụ nữ cùng khẩn khoản, - anh bóp hắn chết nghẹt mất thôi. 
Bormental buông gã ra và há»i: 
- Xe đang chỠanh phải không? 
- Không ạ, - Poligraph kÃnh cẩn đáp. Xe chỉ chở em vá» thôi. 
- Dina, bảo lái xe đi đi. Bây giỠanh hãy nghe kĩ đây: anh lại trở vỠcăn hộ của bác Philip Philippovich à? 
- Em còn biết Ä‘i đâu nữa?  - Mắt đảo quanh, Sarikov sợ sệt trả lá»i. 
- Tốt lắm. Từ nay phải im như thóc, lặng như tá». Nếu không, há»…  làm má»™t trò đốn mạt nào là sẽ có chuyện vá»›i tôi đấy. Hiểu chưa? 
- Em hiểu rồi ạ, - Sarikov đáp. 
Philip Philippovich giữ nguyên sá»± im lặng trong suốt thá»i gian  xảy ra việc đàn áp Sarikov bằng bạo lá»±c ông như thu nhá» mình lại, đứng cạnh cá»a và gặm móng tay, mắt ngó xuống sàn. Rồi ông bá»—ng ngước lên nhìn Sarikov, há»i: 
- Thế anh làm gì với... những con mèo bị giết? 
- Äể làm áo lông, - Sarikov đáp. - Ngưá»i ta sẽ dùng chúng để làm áo lông chồn Ä‘em bán trả góp cho công nhân. 
Tiếp đó, sá»± yên tÄ©nh trong căn há»™ kéo dài được hai ngày đêm. Buổi sáng Pohgraph Pohgraphovich ra Ä‘i bằng xe tải, chiá»u trở vá», lặng lẽ ăn tối cùng Philip Philippovich và Bormental. 
Mặc dù Bormental và Sarikov cùng ngá»§ trong má»™t căn buồng  -phòng  khám,	-  nhưng  há»  không  nói  chuyện  vá»›i  nhau  và Bormental là ngưá»i đầu tiên cảm thấy buồn. 
Hai ngày sau trong căn há»™ xuất hiện má»™t cô gái gầy gò vá»›i cặp mắt vẽ thêm và Ä‘i tất dài mầu kem, cô ta tá» ra hết sức bối rối trước cảnh bày biện sang trá»ng trong nhà. Mặc chiếc áo bành tô đã cÅ© sá»n, cô gái bước theo sau Sarikov và đụng phải giáo sư ở phòng ngoài. 
Ông sá»ng sốt dừng lại, nheo mắt nhìn và há»i: 
- Xin phép cho biết? 
- Tôi sắp đăng ký kết hôn vá»›i cô này, đây là nhân viên đánh máy chữ cá»§a chúng tôi. Cô này sẽ vá» sống vá»›i tôi. Phải chuyển Bormental Ä‘i khá»i phòng khám. Anh ta cÅ©ng có nhà cá»§a mình kia mà. - Sarikov giải thÃch vá»›i vẻ cau có và cá»±c kỳ khó chịu. 
Philip Philippovich hấp háy mắt, nhìn cô gái vá»›i bá»™ mặt đỠnhư gấc, suy nghÄ© má»™t lát rồi hết sức lịch thiệp má»i:. 
- Tôi xin má»i chị vào phòng làm việc cá»§a tôi má»™t phút.. 
- Tôi cÅ©ng Ä‘i vá»›i cô ấy, - Sarikov nói nhanh vá»›i vẻ ngá» vá»±c.. Äúng lúc đó Bormental như từ dưới đất hiện lên: 
- Xin lỗi,  - anh nói,  - giáo sư sẽ nói chuyện với tiểu thư, còn tôi va anh ở lại đây. 
- Tôi không muốn,  - Sarikov giáºn dữ đáp và toan bước theo Philip Philìppovich và cô gái đỠlá»±ng mặt vì xấu hổ. 
- Không, xin lỗi anh, - Bormental túm lấy cổ tay Sarikov, và cả hai đi vào phòng khám. 
Chừng năm phút  trong phòng làm việc không nghe thấy gì, rồi đột ngột từ đó vẳng ra tiếng nức nở của cô gái. 
Philip Philippovich đứng cạnh bàn, còn cô gái che mặt bằng chiếc khăn thêu ren cáu bẩn và khóc. 
- Cái đồ đểu ấy, anh ta nói rằng bị thương trong chiến đấu: - cô gái nức nở. 
- Hắn nói láo! - Philip Philippovich không nao núng đáp. Ông lắc đầu và  nói tiếp: - Bác thành tháºt thương cháu, nhưng không thể như váºy được, vá»›i má»™t kẻ gặp đầu tiên chỉ vì địa vị công tác... Như váºy tháºt xấu, con gái ạ... Này đây...  - ông mở ngăn kéo bàn viết lấy ra ba tá» giấy bạc ba chục rúp. 
- Cháu sẽ tá»± tá»,  - cô gái khóc.  - ở nhà ăn thì ngày nào cÅ©ng thịt ngá»±a muối... và anh ta doạ... nói rằng anh ta là chỉ huy Hồng quân... là sẽ sống vá»›i cháu trong má»™t căn há»™ sang trá»ng... ngày nào cÅ©ng có dứa ăn... anh ta nói tâm lý cá»§a anh ta rất hiá»n lành, chỉ ghét mèo thôi. Anh ta đã lấy cá»§a cháu chiếc nhẫn,  bảo để ká»· niệm... 
- Nào, nào, nào, tâm lý hiá»n lành... "Từ Seviha đến GrenaÄ‘a", 
- Philip Philippovich lẩm bẩm.  - Cần phải kiên nhẫn chịu  đựng chứ - cháu còn trẻ thế mà... 
- Chẳng lẽ ở ngay trong vòm cổng này ạ? 
- Nào, cháu cầm lấy tiá»n Ä‘i, khi ngưá»i ta cho vay, Philip Philippovich quát lên. 
Rồi tiếp đó cánh cá»a trang trá»ng mở ra, và theo mệnh lệnh cá»§a Philip Philippovich, Bormental dẫn Sarikov vào. Mắt gã đảo quanh nhá»›n nhác, lông trên đầu dá»±ng đứng lên như bàn chải. 
- Äồ  đểu, cô gái cất tiếng mắng, chiếc mÅ©i thoa phấn và cặp mắt vẽ son chảy nhoà ra thành vệt lấp loáng. 
- Do đâu anh lại có vết sẹo trên trán kia? Anh hãy chịu khó giải thÃch cho tiểu thư đây được rõ,  - Philip Philippovich há»i ngá»t xá»›t. 
Sarikov đánh bài liá»u: 
- Tôi bị thương trong chiến đấu vá»›i bá»n Koltrac - gã sá»§a lên. CÔ gái đứng vụt lên và vừa khóc thành tiếng vừa chạy ra khá»i phòng. 
Thôi đi! - Philip Philippovich quát đuổi theo. 
- Äợi má»™t tÃ? Anh cho tôi xin chiếc nhẫn, - ông quay sang nói vá»›i Sarikov. 
Gã ngoan ngoãn rút từ ngón tay ra chiếc nhẫn rá»—ng vá»›i mặt đá ngá»c bÃch. 
- Này, được rồi,  - gã bá»—ng hằn há»c nói,  - mày hãy nhá»› lấy. Ngày mai tao sẽ cho mày giảm biên chế. 
- Äừng sợ,  - Bormental hét vá»›i theo,  - tôi sẽ không cho phép anh ta làm gì đâu.  - Anh quay ngưá»i lại và nhìn Sarikov trừng trừng khiến gã phải bước giáºt lùi và Ä‘áºp gáy vào tá»§. 
- Há» tên cô ta là gì?  - Bormental há»i gã. - Há» tên! - anh gầm lên và bá»—ng trở nên man rợ và hung dữ. 
- Vasnesova,  - Sarikov đáp, đưa mắt nhìn quanh tìm cách lủi. 
- Hằng ngày,  - Bormental túm lấy ve áo ngoài cá»§a Sarikov, cảnh  cáo,  -  Ä‘Ãch  thân  tôi  sẽ  kiểm  tra  ở  sở  xem  nữ  công  dân Vasnesova có bị giảm biên chế không. Và nếu như anh... há»… tôi biết là cô ta bị Ä‘uổi việc, thì tôi... sẽ tá»± tay mình bắn chết anh ngay tại chá»— này. Hãy coi chừng đấy, Sarikov, tôi nói trước cho mà biết! 
Sarikov nhìn không chớp mắt lên chóp mũi của Bormental. 
- Tự tay tôi cũng kiếm được súng...  - Poligraph làu bàu, nhưng hết sức yếu ớt, rồi đột ngột nhảy vụt - Hãy coi chừng đấy? - tiếng quát của Bormental đuổi theo gã. 
Äêm hôm đó và cả ná»a ngày hôm sau sá»± im lặng treo lÆ¡ lá»ng trong căn há»™ như má»™t đám mây Ä‘en trước cÆ¡n giông. Không ai nói má»™t	lá»i  nào.  Nhưng  trưa  ngày  hôm  đó,  sau  khi  Pohgraph Poligraphovich, vá»›i má»™t linh cảm tồi tệ từ sáng sá»›m chợt nhói lên trong lòng, đã cau có leo lên xe tải Ä‘i đến chá»— làm việc, thì giáo sư Preobrajenski phải tiếp má»™t trong những khách hàng cá»§a mình vào  má»™t giá» hoàn toàn khác thưá»ng. Äó là má»™t ngưá»i cao lá»›n, to béo, mặc quân phục. Ông ta khăng khăng đòi gặp giáo sư cho bằng được. Bước vào phòng, ông khách lịch thiệp dáºp gót giày chào giáo sư. 
- Thế nào anh bạn, lại Ä‘au nữa sao? - Vẻ mặt hốc hác, Philip Philippovich há»i. - Anh ngồi xuống Ä‘i. 
- Merci. Không, thưa giáo sư, - ông khách đáp, đặt chiếc mÅ© nhà binh lên góc bàn,  - tôi rất biết Æ¡n ông... Hừm... Tôi đến gặp ông là vì má»™t việc khác, ông Philip Philippovich ạ... Vá»›i lòng kÃnh trá»ng ông... hừm... ai uốn báo trước vá»›i ông... Má»™t việc vá»› vẩn. Chẳng qua hắn là thằng đểu... - ông khách cho tay vào cặp và rút ra má»™t tá» giấy. - May mà ngưá»i ta trá»±c tiếp báo cáo vá»›i tôi... 
Philip Philippovich Ä‘eo kÃnh lên mÅ©i và bắt đầu Ä‘á»c ông lẩm bẩm má»™t mình rất lâu, mặt má»—i lúc má»™t biến sắc. “...và lại còn Ä‘e doạ giết chết chá»§ tịch há»™i đồng nhà cá»a SvonÄ‘er, từ đó có thể suy ra rằng ông ta có giữ  hoả khà trong nhà. Và phát ngôn những lá»i nói phản cách mạng, tháºm chà còn ra lệnh cho nữ đầy tá»› cá»§a mình là DinaiÄ‘a Procophiévna Bunina đốt sách Engels trong bếp lò, như má»™t phần tá»  mensevich chÃnh hiệu cùng vá»›i trợ lý cá»§a mình là Bormental Van Arnoldovich, má»™t ngưá»i không đăng ký há»™ khẩu? bà máºt sống trong căn há»™ cá»§a ông ta. Chứng thá»±c chữ ký cá»§a trưởng tiểu ban làm. sạch thành phố P. P. Sarikov. Chá»§ tịch há»™i đồng nhà cá»a SvónÄ‘er. Thư ký Pest'rukhin". 
- Anh cho phép tôi giữ lại cái này chứ? - Mặt nổi lên từng vệt đỠbầm, Philip Philippovich há»i. - Hay là, xin lá»—i, anh cần nó để thi hành pháp luáºt? 
- Xin lá»—i, thưa giáo sư,  - ngưá»i khách tá» ra hết sức tá»± ái hai cảnh mÅ©i pháºp phồng.  - Quả là ông hết sức coi thưá»ng chúng tôi đấy. Tôi... - nói đến đây ông ta tá» vẻ há»n dá»—i như má»™t con gà trống tây. 
-  Thôi.  xin  lá»—i,  xin  lá»—i.  anh  bạn  thân  mến,	-  Philip Philippovich  lẩm bẩm.  - Xin anh bá» quá cho, quả tháºt tôi không muốn làm anh pháºt ý. 
- Chúng tôi cÅ©ng biết cách Ä‘á»c chứ. Ông Philip Philippovich! 
- Xin anh đừng giáºn, hắn đã làm tôi phát Ä‘iên lên... 
- Tôi nghÄ©, - ông khách đã hoàn toàn nguôi giáºn, - dù sao hắn phải là đồ đốn mạt đến mức nào... Quả là tò mò muốn được nhìn qua mặt hắn má»™t tý. ở Moskva ngưá»i ta kể vỠông đủ thứ chuyện, hoang đưá»ng... 
Philip Philippovich chỉ tuyệt vá»ng	khoát tay. Äến lúc này ngưá»i khách má»›i thấy lưng giáo sư đã còng xuống và tháºm chà tóc ông đã bạc hẳn Ä‘i sau thá»i gian ngắn ngá»§i vừa qua. 
 
 
* 
*         *
  
Tá»™i ác đã chÃn muồi và rÆ¡i ụp  xuống như má»™t hòn đá tảng, như thưá»ng vẫn váºy trong Ä‘á»i. Vá»›i má»™t cảm giác chẳng lành nhức nhối, Poligraph Pohgraphovich trở vá» nhà trên chiếc xe tải. Giá»ng nói cá»§a Philip. Philippovich má»i gã vào phòng khám. Ngạc nhiên, Sarikov bước qua cá»a và vá»›i má»™t ná»—i sợ hãi mÆ¡ hồ nhìn vào hai há»ng súng trên mặt Bormental, rồi sau đó liếc sang phÃa Philip Philippovich. Quanh ngưá»i viên bác sÄ© trợ lý như có mây giông bao bá»c, bàn tay trái cá»§a anh cầm Ä‘iếu thuốc Ä‘ang hút khẽ giần giáºt trên tay vịn cá»a chiếc bàn đỡ đẻ. 
Philip Philippovich nói với một vẻ bình thản hết sức chẳng lành: 
- Ngay bây giá» hãy thu xếp đồ đạc - áo quần, bành tô, tất cả những gì anh cần, - và xéo khá»i căn há»™! 
- Sao lại thế? - Sarikov ngạc nhiên một cách chân thành. 
- Xéo khá»i căn há»™,  ngay ngày hôm nay,  - Philip Philippovich nhắc lại bằng giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u, mắt nheo nheo nhìn xuống móng tay cá»§a mình. 
Có   má»™t   con   quá»·   nào   đấy   nháºp   vào   ngưá»i Poligraph Poligraphovich ; có lẽ là cái chết đã đón chá» gã, thần số mệnh đã đứng  sau lưng gã. Sarikov tá»± mình lao vào vòng tay cá»§a Ä‘iá»u không tránh khá»i. Gã gào lên dữ tợn và đứt quãng: 
- Nhưng như thế này là thế nào, hả? Các ngưá»i tưởng tôi không trị được các ngưá»i thăng? Tôi có mưá»i sáu ác sin ở đây và tôi sẽ sống ở đây. 
- Hãy Ä‘i khá»i căn há»™ mau,  - Philip Philippovich thành khẩn thá»u thào. 
Sarikov tá»± mình má»i thần chết đến. Gã giÆ¡ bàn tay trái bị cắn nát bốc mùi mèo không thể chịu nổi lên, làm má»™t cá» chỉ tục tÄ©u nhạo báng vá»›i Philip Philippovich. Rồi tiếp đó gã dùng tay phải rút khẩu  súng ngắn từ trong túi ra nhằm vá» hướng viên bác sÄ© Bormental nguy hiểm. Äiếu thuốc hút dở cá»§a Bormental rÆ¡i xuống sàn  như má»™t ánh sao băng, và mấy giây sau Philip Philippovich kinh hoàng  dẫm trên những mảnh kÃnh vỡ nhảy từ tá»§ đến bên chiếc Ä‘i văng có gối đầu. Trên đó, trưởng tiểu ban làm sạch thành phố nằm sõng sượt thở khò khè, đè trên ngá»±c gã là nhà giải phẫu Bormental;  anh  dùng  chiếc  gối  trắng  nhá»  bịt  chặt  lấy  miệng Sarikov. 
Mấy phút sau, bác sÄ© Bormental vá»›i bá»™ mặt biến dạng Ä‘i ra cá»a trước và dán má»™t mảnh giấy lên cạnh nút bấm chuông: 
"Hôm  nay  giáo  sư  ốm,  không  tiếp  khách.  Xin  không  gá»i chuông". 
Anh  dùng  con  dao  nhÃp  nhá»  sáng  loáng  cắt  đứt  sợi  dây chuông, nhìn má»™t lát trong gương khuôn mặt bị cào chảy máu và đôi tay rách nát, vẫn còn run rẩy cá»§a mình. Rồi anh Ä‘i đến cá»a bếp và nói vá»›i Dina và Daria Pet'rovna Ä‘ang hoảng hốt: 
- Giáo sư bảo các chị không được Ä‘i khá»i căn há»™. 
- Vâng ạ, - Dina và Daria Pet'rovna sợ sệt đáp. 
- Cho phép tôi đóng cá»a sau lại và cầm theo chìa khoá, - đứng ẩn sau cánh cá»a trong bóng tối và lấy bàn tay che mặt, Bormental nói.  - Äây chỉ là tạm thá»i, không phải vì không tin các chị đâu. Nhưng lỡ có ai đến, các chị không đừng được, lại mở cá»a ra, mà chúng tôi Ä‘ang báºn, không thể để ai đến quấy rầy. 
- Vâng ạ,  - hai ngưá»i đàn bà đáp và mặt láºp tức trở nên tái nhợt. 
Bormental khoá trái cá»a sau, khoá cả cá»a chÃnh, cả cánh cá»a từ hành lang dẫn ra phòng ngoài, rồi tiếng bước chân cá»§a anh biến mất trong phòng khám. 
Im lặng bao trùm khắp căn há»™, chui vào tất cả các ngóc ngách. Rồi  hoàng hôn buông xuống, tồi tệ, đầy lo âu; tóm lại, là bóng tối bao trùm. Tuy nhiên, sau này những ngưá»i láng giá»ng  ở bên	kia  sân	nói  rằng  trong  các  ô  cá»a  sổ  phòng  khám  cá»§a Preobrajenski  hướng ra sân vào buổi tối hôm đó tất cả các ngá»n đèn Ä‘á»u  được báºt sáng, và tháºm chà há» còn trông thấy chiếc mÅ© trùm bằng vải trắng không vành cá»§a chÃnh giáo sư...  Khó có thể kiểm tra được Ä‘iá»u đó. Tuy nhiên, vá» sau lúc má»i chuyện đã kết thúc, cả Dina cÅ©ng ba hoa rằng, khi Bormental và giáo sư đã rá»i phòng khám, ở cạnh lò sưởi trong phòng làm việc anh chàng Ivan Arnoldovich đã làm cho cô sợ đến chết khiếp. Dưá»ng như anh ngồi xổm trong phòng làm việc và tá»± tay mình đốt trong lò sưởi má»™t cuốn vở bìa xanh lấy từ táºp bệnh án các khách hàng cá»§a giáo sư. Dưá»ng như khuôn mặt cá»§a anh chàng bác sÄ© lúc đó hoàn toàn xanh mét và bị... và bị .. cào nát cả ra. Philip Philippovich vào tối hôm đó cÅ©ng khác má»i ngày. 
Và lại còn chuyện... Nhưng có thể là cô gái ngây thÆ¡ sống trong căn há»™ phố Pretristenka kia nói sai thì sao... Chỉ có thể chắc chắn má»™t Ä‘iá»u sau đây: ngá»± trị trong căn há»™ vào cái buổi tối hôm đó là má»™t sá»± yên lặng hoàn toàn tuyệt đối và khá»§ng khiếp. 
 
  
 
PHẦN KẾT 
 
 
  
 
Vào ná»a đêm cá»§a mưá»i ngày sau tráºn chiến đấu diá»…n ra ở phòng  khám,  trong  căn  há»™  cá»§a  giáo  sư  Preobrajenski  tại  ngõ Obukhov chợt đột ngá»™t vang lên tiếng chuông gá»i cá»a gay gắt. 
- Công an hình sá»± và dá»± thẩm viên đây. Hãy mở cá»a ra. Tiếng bước chân, tiếng gõ, tiếng va chạm. Má»i ngưá»i bước vào, và trong phòng khám sáng rá»±c vá»›i những chiếc tá»§ đã lắp kÃnh má»›i bá»—ng cháºt nÃch ngưá»i. Hai công an mặc đồng phục, má»™t ngưá»i mặc áo  bành tô Ä‘en tay xách cặp, chá»§ tịch há»™i đồng nhà cá»a SvonÄ‘er hà há»ng và xanh mét, ngưá»i thanh niên đàn bà, ông gác cá»a PheÄ‘or, Dina, Daria Pet'rovna, và Bormental mặc áo trong nhà, ngượng nghịu che chá»— yết hầu không Ä‘eo cà vạt. 
Cánh cá»a phòng làm việc mở rá»™ng, Philip Philippovich bước ra. Ông mặc chiếc áo khoác mầu xanh da trá»i mà ai cÅ©ng đã biết, và tất  cả má»i ngưá»i Ä‘á»u láºp tức có thể thấy rõ rằng chỉ má»›i qua má»™t tuần mà Philip Philippovich đã lại sức rất nhiá»u. 
Má»™t Philip Philippovich quyá»n uy, năng nổ, kiêu hãnh xuất hiện trước mặt những ngưá»i khách đêm và xin lá»—i há» việc ông mặc áo choàng dùng trong nhà để tiếp khách. 
- Äừng báºn tâm, thưa giáo sư.  - ngưá»i mặc thưá»ng phục bối rối đáp, rồi ngáºp ngừng nói tiếp: - Má»™t việc quả tháºt rất khó chịu. Chúng tôi có lệnh khám căn há»™ cá»§a ông và,  - ông ta liếc nhìn bá»™ nÄ©a cá»§a Philip Philippovich, - và bắt giữ, tuỳ thuá»™c vào kết quả cá»§a việc khám. 
Philip Philippovich nheo mắt há»i: 
- Tôi xin được há»i, vì chuyện gì, và bắt ai? 
Ngưá»i mặc áo Ä‘en lau má, cất tiếng Ä‘á»c tá» giấy lấy từ trong cặp ra. 
-  Theo  lá»i  buá»™c  tá»™i  Preobrajenski,  Bormental,  DinaiÄ‘a Bunina và Danh Pet'rovna đã giết trưởng tiểu ban làm sạch thành phố  thuá»™c  Sở  Công  chÃnh  Moskva  Poligraph  Poligraphovich Sarikov. 
Tiếng khóc nức nở cá»§a Dina át Ä‘i những lá»i cuối cùng cá»§a ông ta. Má»i ngưá»i nhốn nháo. 
- Tôi không hiểu gì hết,	- ưỡn ngá»±c ra như má»™t ông  vua, Philip Philippovich nói, - Sarikov nào? à, xin lá»—i, đó là con chó cá»§a tôi... mà tôi đã làm phẫu thuáºt ấy à? 
- Xin lá»—i giáo sư, không phải chó, mà khi anh ta đã thành ngưá»i rồi. Sá»± thể là như thế. 
- Tức là khi nó biết nói?- Philip Philippovich há»i.  - Äiá»u ấy còn  chưa có nghÄ©a là nó đã thành ngưá»i! Thá»±c ra, cái đó không quan trá»ng. Sarik bây giá» vẫn còn Ä‘ang tồn tại, và tuyệt đối không có ai giết nó cả. 
- Thưa giáo sư, - ngưá»i mặc áo Ä‘en hết sức ngạc nhiên nói và nhướn cặp lông mày lên,  - nếu thế thì phải đưa anh ta ra trình diện. Äã mưá»i ngày nay anh ta mất tÃch, và những chứng cá»›, xin lá»—i. lại rất không hay. 
- Bác sĩ Bormental, anh làm ơn dẫn Sarik ra trình diện ngài dự thẩm, - Philip Philippovich cầm giấy tỠlệnh, nói to. 
Bác sÄ© Bormental cưá»i khẩy, bước ra khá»i phòng. Khi anh quay lại và huýt gió, từ ngoài cánh cá»a phòng làm việc nhảy chồm vào  theo anh má»™t con chó đực có bá»™ dạng quái dị. Trên mình nó nhiá»u chá»— còn hói bóng, nhưng nhiá»u chá»— đã má»c lại lông. Nó bước Ä‘i, như má»™t nghệ sÄ© xiếc, bằng hai chi sau, rồi đứng xuống trên cả bốn chân và nhìn quanh. Má»™t sá»± im lặng tuyệt đối đông quánh lại trong phòng khám như keo dÃnh. Con chó đực gá»›m ghiếc vá»›i vòng sẹo đỠbầm trên trán lại đứng lên bằng hai chi sau, mỉm cưá»i và ngồi vào ghế bành. 
Ngưá»i công an thứ hai bá»—ng vung rá»™ng tay làm dấu thánh, bước giáºt lùi, dẫm lên cả hai chân Dina. 
Ngưá»i  mặc  áo  Ä‘en,  không  khép  miệng  lại  được,  phát  ra những lá»i sau: 
- Sao lại thế này,  thưa giáo sư?... Anh ta đã làm việc ở sở Công chÃnh kia mà... 
- Tôi không cỠnó đến đấy,  - Philip Philippovich đáp,  - mà ngài Svonđer đã giới thiệu nó, nếu như tôi không nhầm. 
- Tôi không hiểu gì cả,  - ngưá»i mặc áo bành tô Ä‘en hoang mang nói và quay sang há»i viên công an thứ nhất:  - Có đúng anh ta đây không? 
- Äúng, - ngưá»i công an đáp thì thầm. ÄÃch thị anh ta. Äúng hắn đấy, - PheÄ‘or cÅ©ng lên tiếng xác nháºn, - chỉ có Ä‘iá»u cái đồ đểu này đã lại má»c đầy lông. 
- Nhưng anh ta đã biết nói kia mà... Chà chà... 
- Và bây giá» nó vẫn còn nói, chỉ có Ä‘iá»u càng ngày càng Ãt hÆ¡n, cho nên các ông nên táºn dụng dịp này, không thì Ãt nữa nó sẽ im hẳn Ä‘i đấy. 
- Nhưng tại sao? - ngưá»i mặc áo Ä‘en há»i. Philip Philippovich nhún vai. 
- Khoa há»c còn chưa biết những phương pháp  biến các con thú thành ngưá»i. Tôi đã thá», nhưng chỉ có Ä‘iá»u không thành công, như các ông thấy đấy. Biết nói má»™t Ãt rồi quay trở vá» trạng thái ban đầu. Má»™t hiện tượng lại tổ! 
- Không nói báºy! - Con chó ngồi trong ghế bành đột ngá»™t quát to và đứng lên. 
Ngưá»i mặc áo bành tô Ä‘en bá»—ng trắng bệch mặt ra, buông rÆ¡i chiếc cặp và từ từ ngã nghiêng xuống. 
Má»™t ngưá»i công an vá»™i ôm lấy sưá»n ông ta, còn PheÄ‘or đỡ phÃa sau. Tất cả nhốn nháo lên và trong cảnh đó, chỉ nghe rõ ràng nhất ba câu nói. 
Philip Philippovich: 
- Lấy thuốc valeriana ra đây. Bị sốc đấy mà. 
Bác sĩ Bormental: 
- Tôi sẽ tự tay mình ném Svonđer xuống cầu thang, nếu hắn còn vác mặt đến căn hộ giáo sư Preobrajenski một lần nữa. 
Và Svonđer: 
- Tôi đỠnghị ghi những lá»i này vào biên bản. 
Những ống lò sưởi xám  toả hÆ¡i nóng. Tấm màn treo cá»a sổ che khuất bầu trá»i đêm đặc quánh trên phố Pretristenka vá»›i má»™t ngôi sao đơn độc. Cái sinh váºt thượng đẳng,  đấng ân nhân quan trá»ng cá»§a chó, Ä‘ang ngồi trong ghế bành, còn con chó Sarik nằm dài trên thảm cạnh chiếc Ä‘i văng bá»c da. Sương mù tháng Ba làm chó vá» buổi sáng thưá»ng bị những cÆ¡n Ä‘au nhức hành hạ dá»c theo vết sẹo chạy quanh đầu. Nhưng đến chiá»u trá»i ấm lại thì cÆ¡n Ä‘au bá»›t dần. 
Còn bây giá» thì tháºt nhẹ nhõm, tháºt  tboải mái, và những ý nghÄ© trong đầu chó chảy thành dòng mạch lạc, ấm áp. 
"Mình tháºt gặp may, quả là may, - chó mÆ¡ màng nghÄ©, - may đến không thể tả nổi. Mình đã được ở hẳn trong căn há»™ này. Mình tin  tưởng chắc chắn rằng thành phần xuất thân cá»§a mình là không thuần chá»§ng. ở đây không thể thiếu được chàng thợ lặn. Bà ná»™i  mình là má»™t phụ nữ nhẹ dạ, cầu cho vong linh bà được lên thiên đưá»ng. Tháºt ra, không hiểu ngưá»i ta rạch nát đầu mình ra để làm gì? Nhưng không sao, rồi cÅ©ng sẽ chóng lành thôi. Äối vá»›i chúng mình thì chuyện đó chẳng là cái gì cả". 
Từ xa vẳng lại tiếng chai lá» va chạm nhau. Anh chàng bị đớp Ä‘ang thu dá»n các tá»§ kÃnh trưởng phòng khám. 
Còn ông tiên tóc bạc thì ngồi trong ghế bành hát: 
"Äến hai bá» sông Nin thần thánh..." 
Chó trông thấy những việc làm khủng khiếp. 
Nhân váºt quan trá»ng kia cho bàn tay Ä‘i găng trÆ¡n bóng vào lá»,  lấy ra những bá»™ não,  - ông ta quả là má»™t con ngưá»i kiên trì, bướng bỉnh, cứ cố đạt được má»™t cái gì đó, hết cắt lại xem xét, mắt nheo nheo và hát: 
"Äến hai bá» sông Nin thần thánh..." 
Tháng Giêng - tháng Ba năm 1925 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |