 |
|

30-08-2008, 11:28 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 27
Dải lục nghênh khách
Y Phong ngưng thần nhìn qua bá» bên kia, đột nhiên chà ng thấy trên phi các buông xuống má»™t dải lụa mà u. Có hai nữ hoà n nắm giữ hai đầu dải lụa dà i mấy trượng. Thiết Diện Cô Hà nh Khách hú má»™t tiếng rồi tung mình lướt Ä‘i như hạc, thân hình lão lăng không hướng vá» phÃa dải lụa. Khi hết đà , hai chân là o cÅ©ng vừa chạm và o dải lụa, vị võ lâm thần đạo nà y mượn thế dải lụa tung mình lên lần nữa, sau mấy vòng xoay chuyển, lão ta đã lướt thẳng và o lan can phi các.
Y Phong dõi mắt nhìn qua, chà ng thấy thanh y thiếu nữ đã lướt đến cạnh phụ thân nà ng, còn Vạn Thiên Bình thì nói vá»›i trung niên phụ nhân mấy câu gì đó. Tiếp theo lại thấy hai nữ hoà n căng dải lụa ra lần nữa. Nhưng Y Phong không láºp tức lướt Ä‘i ngay, vì có nhiá»u chuyện mà con ngưá»i không thể quyết định trong suy nghÄ©, đặc biệt là chuyện có quan hệ đến sinh tá».
Y Phong vốn là nhân váºt thông minh tuyệt đỉnh, việc mạo hiểm Ä‘em sinh mạng giao và o tay hai ả nữ hoà n, há chẳng ngu xuẩn lắm sao?
Chà ng Ä‘ang lần khần do dá»± thì nghe Vạn Thiên Bình lá»›n tiếng gá»i :
- Lão đệ! Ngươi mau qua đây!
Nói Ä‘oạn, lão xuất chưởng đánh “vù†má»™t cái, dải lụa láºp tức thẳng căng như sợi dây đà n. Dưới ánh sáng cá»§a đèn Ä‘uốc, Y Phong thấy dải lụa như má»™t con mãnh long vươn mình giữa vá»±c thẳm.
Vạn Thiên Bình lại lá»›n tiếng gá»i :
- Lão đệ, ngươi có cần ta qua đón ngươi không?
Y Phong cưá»i thầm trong bụng, bá»—ng nhiên chà ng phất tay áo rồi tung mình lướt Ä‘i như gió. CÅ©ng giống như Vạn Thiên Bình, thân hình chà ng lăng không mấy vòng, mượn thế dải lụa để tung ngưá»i lần nữa và tiếp cáºn vá»›i dải lụa.
Thanh y thiếu nữ nhìn chà ng mỉm cưá»i rồi nói :
- Thân thủ rất tuyệt!
Thiết Diện Cô Hà nh Khách cÅ©ng báºt cưá»i lá»›n má»™t trà ng. Chẳng mấy chốc, ba ngưá»i đã sóng bước lướt và o phi các.
Trung niên phụ nhân bước tới, choà ng tay qua vai thanh y thiếu nữ đoạn bà khẽ nói :
- Thiên Bình, lão mới trở vỠđó hả?
Tương tư vô hạn, mong nhá»› vô cùng, chẳng cần phải biểu lá»™ nhiá»u lá»i, chỉ bằng mấy chữ đó thôi, nhưng ngay cả Y Phong cÅ©ng cảm thấy tê tái cõi lòng. Bà ta liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy trên khuôn “mặt sắt†cá»§a Vạn Thiên Bình, tình cảm kÃch động không thôi. Vạn Thiên Bình sải bước tá»›i trước, lão khẽ nắm tay trung niên phụ nhân, nhất thá»i ấp úng nói không nên lá»i.
Lúc nà y thiên ngôn vạn ngữ cÅ©ng không bằng những biểu lá»™ trong mắt hai ngưá»i.
Phụ nhân khẽ đưa tay áo chặm và o khóe mắt rồi gượng cưá»i, nói :
- Không ngá» lần nà y trở vá» lão còn đưa đến má»™t vị khách nhân. Thế nà o? Mưá»i năm qua cÆ¡ hồ mẹ con ta đã quên còn có ngưá»i khác trên Ä‘á»i, ngoà i hai mẹ con ta và những nữ hoà n.
Y Phong thầm buông má»™t tiếng thở dà i. Chà ng liếc mắt nhìn qua trung niên phụ nhân, chỉ thấy tóc bà ta búi cao, hình dung tiá»u tụy, hai hốc mắt vốn đã sâu, bây giá» lại thêm nhiá»u nếp nhăn và quầng thâm. Năm tháng qua mau, tuổi xuân không trở lại. Có lẽ phần lá»›n tuổi xuân cá»§a phụ nhân nà y đã trôi qua trong sá»± cô đơn buồn tẻ.
Vạn Thiên Bình khẽ thở dà i rồi gượng cưá»i, nói :
- Vị nà y là Tiêu Vô - Tiêu lão đệ, ôi! Tuệ Kỳ! Nếu không có vị lão đệ nà y thì chẳng những ta và nà ng hôm nay không có cơ hội gặp nhau, mà e rằng ta đã sớm vong mạng rồi.
Thê tá» cá»§a Thiết Diện Cô Hà nh Khách nhìn Y Phong vá»›i ánh mắt cảm phục. Y Phong vá»™i nói mấy lá»i khiêm tốn, chà ng vừa đáp lá»… vừa thầm nghÄ© :
- “Không ngá» má»™t ma đầu như Thiết Diện Cô Hà nh Khách mà cÅ©ng có được thê tá» như váºy. Äiá»u nà y mà nói vá»›i ngưá»i khác thì ai có thể tin được chứ?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chà ng dịch mục quang nhìn qua hai nữ hoà n. Vừa rồi ở xa chà ng tưởng đó là hai thiếu nữ, bây giá» nhìn kỹ thì ra cả hai Ä‘á»u khoảng ngoại tam tuần, trên mặt bắt đầu xuất hiện dấu chân chim.
Phu phụ Thiết Diện Cô Hà nh Khách má»i Y Phong và o phi các, hai nữ hoà n cầm đèn Ä‘i trước, còn thanh y thiếu nữ thì không ngừng cưá»i nói :
- Lúc hà i nhi và mẫu thân nghe tiếng hú cá»§a phụ thân, cả hai Ä‘á»u không tin là phụ thân trở vá» tháºt. Phụ thân biết không, hai năm trước có lần chim kêu đêm bên ngoà i, hà i nhi tưởng ngưá»i trở vỠđấy.
Y Phong cưá»i thầm, nhưng bất giác trong lòng trá»—i dáºy má»™t ý vị thê lương tê tái.
Chà ng lại nghÄ© đến mình, hiện tại chà ng vẫn chưa biết Vạn Thiên Bình đưa mình đến đây để là m gì. Bá»—ng nhiên chà ng thầm cảm khái trước việc tạo hóa trêu ngươi, tại sao dung diện sau khi dịch dung cá»§a mình lại cứ phải giống như Tiêu Vô chứ? Chuyện trùng hợp trên thế gian tuy nhiá»u, nhưng có chuyện nà o so sánh vá»›i chuyện nà y được.
Chà ng khẽ thở dà i má»™t hÆ¡i, bá»—ng nhiên có ngưá»i vá»— nhẹ và o vai chà ng, kèm theo má»™t giá»ng nói lanh lảnh :
- Nà y! Ngươi đi nhầm rồi.
Y Phong quay đầu lại, thì ra đó là thanh y thiếu nữ, nà ng Ä‘ang nhìn chà ng và mỉm cưá»i.
Thiết Diện Cô Hà nh Khách cưá»i lá»›n rồi nói :
- Hồng nhi! Tiêu lão đệ từ xa má»›i đến, ngươi phải chiếu cố cho chu đáo đấy Thiếu nữ bưng miệng cưá»i rồi nói :
- ÄÆ°á»£c, Tiêu tiên sinh hãy Ä‘i theo tiểu nữ.
Nói Ä‘oạn, nà ng quay ngưá»i cất bước, dáng Ä‘i dịu dà ng uyển chuyển. Y Phong nhìn bóng hình nà ng mà chợt nhá»› đến má»™t bóng hình khác. Nhưng trá»i đất bao la, biển ngưá»i vô số, rốt cuá»™c hiện giá» nà ng Ä‘i vỠđâu?
Thiết Diện Cô Hà nh Khách không hổ là má»™t quái kiệt võ lâm, nÆ¡i lão ở chẳng những ngưá»i thưá»ng khó lai vãng, mà lầu các được xây dá»±ng trang trà rất mỹ lệ, đủ để là m kinh nhân hãi thế.
Sau khi Ä‘i qua phi các, thanh y thiếu nữ khẽ chạm tay và o tưá»ng, “cách†má»™t tiếng, khung cá»a mở ra, ánh sáng từ má»™t gian phòng khác láºp tức chiếu ra.
Vạn Thiên Bình mỉm cưá»i và đưa tay má»i khách. Y Phong cháºm rãi bước và o, chà ng thấy gian phòng nà y được trang trà cá»±c kỳ nguy nga lá»™ng lẫy, tuy không nhiá»u đồ váºt, song má»i thứ Ä‘á»u quý hiếm đắt tiá»n. Hai nữ hoà n mang má»™t mâm ngá»c từ cá»a sau bước ra, Ä‘oạn cháºm rãi đặt bốn chén trà hương xuống chiếc bà n nhá» bên cạnh Y Phong.
Kế đó, cả hai quay sang khẽ nói vá»›i trung niên phụ nhân mấy câu, bà ta báºt cưá»i nói :
- Con ngốc nà y, xem ra cà ng lúc ngươi cà ng ngốc rồi. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải chuẩn bị má»™t Ãt rượu thịt, còn phải há»i ta nữa sao?
Vạn Thiên Bình cưá»i ha ha, nói :
- Hà i tỠSan San nà y cũng lớn đại rồi. Sao còn mặc loại y phục nà y chứ! Ôi...
mưá»i năm đã trôi qua! Không ngá» nÆ¡i nà y má»™t chút cÅ©ng không thay đổi, chỉ có má»™t ngưá»i, ôi... tất cả Ä‘á»u đã già rồi!
Thiết Diện Cô Hà nh Khách xưa nay chưa từng bi thán, bây giỠbất giác cũng buông tiếng thở dà i, đủ thấy tình cảm trong lòng lão đang vô cùng xao động.
Thúy bảo sinh xuân, nói cưá»i rá»™n vang, trong gian bà các giữa rừnghoang núi thẳm, tuy vẫn có chút ưu hoà i năm tháng trong lá»i nói, nhưng sá»± ưu hoà i đó không che Ä‘áºy được niá»m vui cá»u biệt trùng phùng. Y Phong phát hiện ra rằng Thiết Diện Cô Hà nh Khách nà y cÅ©ng như ngưá»i thưá»ng, có nghÄ©a là lão cÅ©ng đầy tình cảm, Ä‘iá»u nà y khiến lòng chà ng bất giác nảy sinh mấy phần hảo cảm.
Nhưng má»™t khi nghÄ© đến bá»™ mặt Ä‘anh ác cá»§a ngưá»i nà y khi tranh Ä‘oạt bà kÃp cá»§a VÅ© Khúc Tinh Quân trong bà động Vô Lượng SÆ¡n, thì chà ng lại rùng mình. Chà ng thầm nghÄ© :
- “Nếu má»™t khi lão phát hiện ta không phải là Tiêu Vô - Ấn nhân cứu mạng cá»§a lão, khi đó lão sẽ đối vá»›i ta như thế nà o?†NghÄ© Ä‘oạn, chà ng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt sắc lạnh cá»§a Vạn Thiên Bình Ä‘ang nhìn mình vá»›i nhiá»u thâm ý. Äôi mắt sáng long lanh như mặt nước hồ thu cá»§a thanh y thiếu nữ cÅ©ng Ä‘ang nhìn chà ng không chá»›p, cõi lòng Y Phong bất giác hÆ¡i run sợ.
Äang ở trong gian phòng ấm áp như xuân, nhưng bất giác chà ng có má»™t cách nghÄ© kỳ quái :
- “Không lẽ Vạn Thiên Bình đưa ta đến đây là vì nữ nhi cá»§a lão?†NghÄ© Ä‘oạn chà ng cưá»i thầm trong bụng, chợt nghe Vạn Thiên Bình cưá»i lá»›n rồi nói :
- Tiêu lão đệ! Mấy mươi năm qua, ngưá»i trong võ lâm Ä‘á»u gá»i lão phu là Thiết Diện, nhưng vừa gặp lão đệ thì lão phu cảm thấy hai chữ Thiết Diện đó dùng cho ngươi má»›i thÃch hợp.
Y Phong lại cưá»i thầm, chà ng biết bất kỳ biểu lá»™ tình cảm nà o cá»§a mình cÅ©ng Ä‘á»u bị lá»›p mặt nạ da ngưá»i che lấp. Dù mình lá»™ xuất vẻ tươi cưá»i thì ngưá»i khác cÅ©ng không sao nhìn thấy được.
Chà ng còn đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe một thanh âm lanh lảnh :
- Nà y! Uống trà đi! Ta kêu bằng Vạn Hồng, là nữ nhi của phụ thân ta...
Nói đến đây thì thanh y thiếu nữ buá»™t miệng cưá»i khanh khách, nhưng liá»n sau đó, nà ng nghiêm túc nói tiếp :
- Ngươi đối vá»›i phụ thân ta rất tốt như váºy, ta rất cảm kÃch. Vá» sau ngươi có việc gì, ta nhất định sẽ giúp ngươi.
Nói Ä‘oạn, đôi mắt sáng cá»§a nà ng chá»›p động tá»±a ánh sao đêm giữa bầu trá»i xuân.
Y Phong nháºn chén trà từ tay nà ng, miệng ấp úng nói không ra lá»i, nhưng bên tai lại nghe trà ng cưá»i đắc ý cá»§a Vạn Thiên Bình. Thế là chà ng nháºn rằng, chuyến Ä‘i Tây Lương SÆ¡n nà y vốn là vì hiếu kỳ, nhưng phần hiếu kỳ nà y lại mang đến phiá»n phức cho chà ng.
Trong khi Y Phong thưởng thức trà ngon trên phi các thì cÅ©ng là lúc Tiêu Nam Tần bị là m nhục trong sÆ¡n động. Chà ng là m sao biết được má»™t thiếu nữ Ä‘a tình thuần chân, đã vì mình mà đánh mất cái quý nhất trong Ä‘á»i nà ng.
Äêm hôm đó, Y Phong trở thà nh đối tượng thẩm vấn cá»§a phu phụ Vạn Thiên Bình, chà ng cÅ©ng đà nh ấp úng ứng phó cho qua chuyện. Äến sáng hôm sau, chà ng má»›i được an bà y trong má»™t gian phòng thanh tịnh hoa lệ để nghỉ ngÆ¡i.
Nhưng chỠđến lúc chà ng phát hiện gian phòng nà y là khuê phòng cá»§a thanh y thiếu nữ Vạn Hồng thì mạch suy nghÄ© cá»§a chà ng bất giác loạn lên. Trong Ä‘á»i chà ng có rất nhiá»u thay đổi trá»ng đại, song dưá»ng như là đá»u vì nữ nhân.
Trước khi quen biết Tiết Nhược BÃch, chà ng vốn là má»™t nam tá» chẳng chút vương vấn trên phương diện tình cảm. Nhưng sau khi tình cá» gặp Tiết Nhược BÃch trên má»™t chiếc cầu nhỠđẹp như xuân ở Giang Nam, sinh mạng cá»§a chà ng vì thế mà hoà n toà n thay đổi.
Tuy nhiên, quãng thá»i gian đẹp đẽ đó chẳng tồn tại được bao lâu, thế là chà ng rÆ¡i và o thất vá»ng, hụt hẳng, Ä‘au khổ. Chà ng cÅ©ng bắt đầu biết rằng, sá»± dà y vò tình cảm khó chịu hÆ¡n bất kỳ Ä‘au khổ nà o khác.
Khi má»™t nam nhân phát hiện ngưá»i mà mình từng yêu thương tha thiết, không đáng để mình yêu như váºy, và ngưá»i đó căn bản cÅ©ng không yêu mình, thì sá»± thất vá»ng nà y tháºm chà cÅ©ng là tuyệt vá»ng sẽ to lá»›n vô cùng. Chuyện mà trước đây bá»n há» cho rằng tốt đẹp thì bây giá» trở nên xấu xa đáng ghét, những lá»i thệ bái minh sÆ¡n rất chân tình cÅ©ng biến thà nh những lá»i giả dối lừa lá»c.
Nhưng Ä‘iá»u đó kéo dà i từ từ theo năm tháng thì còn dá»… chịu, nếu biến hóa lại đến má»™t cách đột ngá»™t bất ngá» thì ná»—i Ä‘au khổ ấy, không phải bất cứ ai cÅ©ng có thể chịu được.
Thế mà Y Phong đã nếm trải và chịu đựng thứ Ä‘au khổ đó. Tuy nhiên chà ng cÅ©ng từng khiến ngưá»i khác Ä‘au khổ, song đó hoà n toà n không phải xuất phát từ tâm ý chà ng.
Äặc biệt là Tiêu Nam Tần, chà ng thừa biết sở dÄ© thiếu nữ cao ngạo nà y trở nên dịu dà ng hiá»n thục là vì nà ng đã quá yêu thương mình, nhưng đối vá»›i phần thâm tình nà y, chà ng lại rất khó tiếp nháºn.
Còn bây giá» từ sóng mắt cá»§a thanh y thiếu nữ, chà ng lại phát hiện có má»™t thiếu nữ nữa yêu mình. Phần tình cảm nà y, tháºm chà có thể nói là phụ thân cá»§a thiế u nữ nà y tác thà nh, nhưng vá»›i thế tình hiện tại, chà ng cÅ©ng khó lòng tiếp nháºn. Äiá»u tệ hại nhất là hiện tại chà ng đã biết mình không phải là mình. Hiện tại chà ng Ä‘ang đóng vai má»™t ngưá»i hoà n toà n khác, má»™t kẻ thù mà suốt Ä‘á»i chà ng không thể nà o quên. Tình hình phức tạp nà y khiến chà ng hoà n toà n không biết nên là m thế nà o.
Chà ng ngồi trên giưá»ng miên man suy nghÄ©, ánh nắng chiếu qua cá»a sổ đã từ từ lui ra ngoà i. Chà ng biết mặt trá»i đã lên cao, lúc nà y chà Ãt cÅ©ng gần đến giá» ngá».
Một sáng mùa đông mà có ánh nắng xuất hiện, vốn là chuyện đáng vui mừng.
Nhưng tâm tình cá»§a chà ng lúc nà y chẳng có má»™t chút hứng thú để táºn hưởng thứ vui mừng đó. Chà ng lặng lẽ xuống giưá»ng, mặc y phục và o rồi cÅ©ng lặng lẽ ra khá»i gian phòng hoa lệ và đi đến gian đại sảnh bên cạnh.
Trong sảnh cÅ©ng tịch lặng không má»™t bóng ngưá»i, rượu thịt còn thừa cá»§a tối qua đã được thu dá»n sạch sẽ. Mà n lụa trên cá»a sổ khẽ lay động, hôm nay tuy trá»i quang mây đãng nhưng vẫn có gió. Y Phong vuốt sá»a y phục cho ngay thẳng, Ä‘oạn chà ng Ä‘i ra khá»i gian đại sảnh. Chà ng tá»±a mình và o lan can, dõi mắt nhìn xuống vách núi thăm thẳm.
Nhiá»u chuyện cÅ© chợt hiện vá» trong ký ức, bất giác chà ng rÆ¡i và o mạch suy nghÄ© miên man, há»—n tạp.
Bá»—ng nhiên có trà ng cưá»i lanh lảnh vang lên cạnh chà ng, má»™t là n u hương như mùi vị chà ng vừa ngá»i trong khuê phòng lại bay và o mÅ©i chà ng.
Vạn Hồng mỉm cưá»i, khẽ nói :
- Ngươi ngủ có ngon không?
Y Phong cÅ©ng mỉm cưá»i, chà ng nhẹ nhà ng dịch ngưá»i tránh xa thân thể má»m mại vừa khẽ chạm và o mình, Ä‘oạn ngước mắt nhìn lên...
Má»™t cảnh tượng cÆ¡ hồ khiến tim chà ng nhảy ra khá»i lồng ngục Ä‘ang hiển hiện trước mắt chà ng. Lúc nà y vầng thái dương tá»a chiếu khắp nÆ¡i, đứng trên phi các có thể nhìn thấy cảnh váºt bên bỠđối diện rõ mồn má»™t. Mà hiện tại, trên vách núi đối diện có má»™t thiếu nữ Ä‘ang đứng vá»›i sắc diện nhợt nhạt, tóc tai rối bá»i, song mục ẩn hiện lệ quang... nà ng chẳng phải ai xa lạ mà chÃnh là Tiêu Nam Tần đã biệt vô âm tÃn.
Còn Tiêu Nam Tần, sau khi trải qua thiên nan vạn khổ, chạy loạn tìm đưá»ng ra, cuối cùng nà ng cÅ©ng tìm được “chà ng†hiện tại có thể nghÄ© mà biết được ná»—i lòng cá»§a nà ng.
Hai ngưá»i dõi mắt nhìn nhau, khoảng cách là má»™t vá»±c thẳm không đáy, tuy chẳng nói má»™t lá»i nhưng trong lòng má»—i ngưá»i Ä‘á»u có cảm giác không sai giải thÃch được.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là cảm giác cá»§a bá»n há» không giống nhau.
Bấy giá» Vạn Hồng má»›i phát hiện thần sắc cá»§a ngưá»i đứng bên cạnh mình đột biến.
Thanh y thiếu nữ nà y cả Ä‘á»i chỉ sống trong bà các giữa rừng sâu núi thẳm. Cho đến hiện tại mà nói, nà ng đã Ä‘em tấm lòng cá»§a mình ký thác cho thanh niên đứng bên cạnh. Vì chà ng khôi ngô tuấn tú, hà o hoa phong nhã, tuy không thể tìm thấy nét tươi cưá»i trên mặt chà ng, nhưng từ ánh mắt sáng rá»±c cá»§a chà ng vẫn có thể tìm thấy ý tươi cưá»i.
Má»™t nam tá» trầm mặc, không dá»… báºt cưá»i, vÄ©nh viá»…n là ngưá»i đáng yêu nhất trong mắt má»™t thiếu nữ vui tÃnh hay cưá»i. Huống hồ chà ng lại là ân nhân cứu mạng cá»§a phụ thân nà ng.
Hiện tại Vạn Hồng hết nhìn chà ng ở bên cạnh rồi lại nhìn nà ng ở bỠđối diện.
Nà ng là ai? Tại sao lại nhìn chà ng như váºy?
Những Ä‘iá»u nà y chỉ diá»…n ra trong chá»›p mắt, nhưng đối vá»›i ba ngưá»i, đó là khoảng thá»i gian dà i dằng dặc, không thể nà o miêu tả. Tiêu Nam Tần cảm thấy trá»i đất tuy bao la, nhưng lại không có má»™t chá»— cho mình dung thân. Nà ng cảm thấy dưới chân phiêu bồng nhẹ tênh, thế giá»›i nà y đã không thuá»™c vá» nà ng nữa, và nà ng cÅ©ng không thuá»™c vá» thế giá»›i nà y.
Chà ng lấy là m kỳ quái :
- “Tại sao Tiêu Nam Tần lại chạy đến nÆ¡i nà y?â€
Trong lúc kinh ngạc quá độ, khiến chà ng nhất thá»i không biết nên nói thế nà o cho phải.
Vạn Hồng đứng cạnh chà ng khẽ nói :
- Cô ta là ai?
Y Phong vẫn ấp úng nói không nên lá»i, chà ng nhìn và o ánh mắt đầy nhu tình cá»§a Vạn Hồng, Ä‘oạn láºp tức nhìn qua bỠđối diện.
Nà o ngá» ngay lúc đó bá»—ng nhiên vang lên má»™t tiếng kêu kinh hãi, dưá»ng như Tiêu Nam Tần không còn đứng vững trên bá» vá»±c, toà n thân nà ng từ từ rÆ¡i xuống bá» vá»±c. Y Phong thét lá»›n má»™t tiếng, hai tay chống và o lan can định tung mình phóng Ä‘i, nhưng ngay lúc đó má»™t ý nghÄ© chợt lóe sáng trong đầu, chà ng liếc mắt nhìn quanh thì thấy dải lụa nghênh khách còn vất ở cuối lan can phi các. Thân hình chà ng láºp tức lướt Ä‘i như gió vá» phÃa dải lụa, chá»›p mắt, dải lụa đã từ tay chà ng phóng ra như má»™t con trưá»ng xà .
Lúc nà y, theo bản năng, Tiêu Nam Tần xuất thá»§ chụp và o vách đá, nhưng hoà n toà n vô Ãch, nà ng không thể nà o bám giữ được. Toà n thân nà ng tá»±a như viên đá rÆ¡i xuống vá»±c đã mấy trượng, xem như đã cầm chắc cái chết tan xương nát thịt.
Biến cố nà y xảy ra cá»±c nhanh tá»±a như má»™t cái chá»›p mắt. Sau khi phóng dải lụa ra, Y Phong vá»™i trao đầu còn lại cho Vạn Hồng, Ä‘oạn chà ng tung ngưá»i phi Ä‘i như gió.
Khoảng cách giữa hai bá» vá»±c chà Ãt cÅ©ng mấy trượng, Y Phong váºn lá»±c lướt Ä‘i, tiện thể chà ng vung tay chụp giữ đầu dải lụa vừa phóng ra. Hiện tại có thể nói chà ng đã loại ý niệm sinh tá» ra khá»i đầu. Kỳ thá»±c trong niá»m xúc động cá»§a tình cảm, chẳng phải con ngưá»i thưá»ng hà nh xá» như thế sao?
Y Phong đỠváºn toà n bá»™ chân khÃ, hai chân liên tục đạp và o nhau, thân hình lướt Ä‘i như tên lìa cung. Nhưng sức ngưá»i có hạn, chà ng lại không có Ä‘iểm tá»±a để lấy đà , tuy khoảng cách chỉ còn má»™t trượng là tá»›i bá» vá»±c, song dưá»ng như chà ng không thể nà o thu ngắn được khoảng cách nà y. “Khoảng cáchâ€, hai chữ nà y không phải là danh từ tuyệt đối, đôi khi vạn trượng cÅ©ng như thước tấc, và đôi khi thước tấc lại xa như chân trá»i góc bể. Khoảng cách giữa ngưá»i và ngưá»i, chẳng phải như váºy đó sao?
Y Phong luyện công từ nhá», lúc nà y chà ng đã táºn lá»±c thi triển tuyệt nghệ bình sinh cá»§a minh. Nhưng lá»±c bất tòng tâm, giữa lúc chà ng thở ra để thay đổi chân khà thì thân hình chà ng cÅ©ng như tảng đá rÆ¡i xuống vá»±c thẳm. Lúc nà y mây Ä‘en kéo ngang qua bầu trá»i, vầng thái dương diá»…m tuyệt bị che khuất. Äại địa bá»—ng nhiên tối sầm, không khà thê lương dưá»ng như trá»i đất cÅ©ng Ä‘ang sầu thảm.
|

30-08-2008, 11:29 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 28
Ân oán khó phân
Vạn Hồng đứng bên lan can bất giác kêu thất thanh má»™t tiếng, song thá»§ giáºt mạnh dải lụa như theo bản năng, tình cảm trong lòng cuồn cuá»™n như sóng ba đà o.
- “Cô ta là ai? Tại sao chà ng có thể liá»u mạng Ä‘i cứu cô ta?â€
Những câu há»i nà y liên tục xoay chuyển trong đầu, nhất thá»i Vạn Hồng trong tay mình Ä‘ang nắm dải lụa có lẽ Ä‘ang nắm giữ sinh mạng Y Phong. Hai tay nà ng bất giác buông ra, dải lụa không ngưá»i khống chế, thân hình Y Phong láºp tức rÆ¡i thẳng xuống vá»±c thẳm như sao xẹt.
Vạn Hồng hoang mang đến cá»±c Ä‘iểm, cảm thấy trước mắt tối sầm, nhất thá»i ngay cả tiếng kêu thất thanh cÅ©ng không phát ra được. Äợi đến lục định thần, dõi mắt lùng sục bên bá» vá»±c thẳm thì chỉ thấy hai chấm Ä‘en lay động cùng vá»›i dải lụa phÆ¡ phất trong không trung.
Ãng mây Ä‘en đã trôi qua, ánh sáng lại xuất hiện, khoảng cách từ phi các tá»›i hai chấm Ä‘en bên dưới có đến hai ba mươi trượng. Vạn Hồng váºn mục lá»±c nhìn kỹ, song nà ng vẫn không thể phân biệt được chấm Ä‘en nà o là “chà ng†và chấm Ä‘en nà o là “cô taâ€.
Tiếng kêu thất thanh trước đó cá»§a nà ng, đương nhiên đã là m kinh động Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình, lão lướt ra phi các và trầm giá»ng quát há»i :
- Chuyện gì thế?
Vạn Hồng xoay ngưá»i và lao thẳng và o vòng tay phụ thân nà ng, Ä‘oạn nà ng thuáºt lại sá»± việc trong khi nước mắt không ngừng tuôn trà o.
Nghe xong, Vạn Thiên Bình biến sắc, tuy nhiên lão vẫn bình tĩnh an ủi con gái mình :
- Äừng hốt hoảng! Tuy hắn đã rá»›t xuống, nhưng bằng và o thân thá»§ cá»§a hắn ta tin chắc hắn không thể chết. Chá» lát nữa vi phụ tìm cách xuống dưới xem thá». Ngươi đã lá»›n đại như váºy mà còn khóc cái ná»—i gì?
Lão khẽ vuốt mái tóc ái nữ cá»§a mình, tuy ngoà i miệng nói thế nhưng kỳ tháºt trong lòng lão chẳng nắm chắc má»™t chút nà o. Ngưá»i có thân thá»§ cao cưá»ng đến đâu, nhưng rÆ¡i và o tuyệt cốc sâu thẳm như váºy, nếu nói không có gì nguy hiểm, đó là má»™t cách nói dối.
Chuyện trên phi các là như váºy, còn váºn mệnh cá»§a Y Phong cá»§a Tiêu Nam Tần ở dưới tuyệt cốc thì sao?
Tuy ngá»™ hiểm nhưng thần trà cá»§a Y Phong không loạn. Khi cảm thấy thân hình kéo theo dải lụa rÆ¡i quá nhanh thì chà ng biết Vạn Hồng đã buông tay, nhất thá»i chà ng cÅ©ng không kịp nghÄ© là do nà ng giữ không nổi, hay vì má»™t lý do gì khác mà nà ng buông tay.
Chà ng chỉ kịp quấn nhanh dải lụa và o tay rồi phóng mạnh và o thân cây lớn bên bỠvực, đoạn chà ng cho thân hình từ từ nương theo dải lụa mà rơi xuống.
Hiện tại có thể nói là chà ng đã thoát hiểm, song vẫn còn một chút hoảng loạn.
Trong đầu chà ng chỉ có má»™t ý nghÄ© duy nhất, đó là tìm Tiêu Nam Tần, tháºm chà là tìm thi thể cá»§a nà ng.
Äến má»™t lúc nà o đó thì tÃnh tình cá»§a con ngưá»i sẽ biểu lá»™ tất cả mà không phân lưu chút nà o, tá»±a như tÃnh khi quân tá» cá»§a Y Phong, có khi chà ng vất bá» hai chữ “sinh tá»â€ khá»i tâm trÃ.
Hiện tại chà ng đã tụt xuống đến tá»™t cùng cá»§a dải lụa, vách núi đã hiển nhiên trước mặt, chà ng Ä‘u mình và o từng tảng đá nhô ra ngoà i, Ä‘oạn từ từ rÆ¡i xuống dưới. Y Phong không biết mình có thể xuống đến táºn cùng đáy vá»±c hay không, nhưng chà ng biết chắc rằng, chỉ cần sẩy tay má»™t cái là láºp tức tan xương nát thịt.
Äá»™t nhiên có những thanh âm như tiếng rên khe khẽ lá»t và o tai chà ng, tinh thần chà ng láºp tức phấn chấn hẳn lên. Nên biết, tại má»™t nÆ¡i nà o đó, và o má»™t thá»i Ä‘iểm nà o đó, đương nhiên không thể có ngưá»i nà o khác. Do váºy, tiếng rên kia tá»± nhiên là từ miệng Tiêu Nam Tần phát ra. Äồng thá»i tiếng rên cÅ©ng gián tiếp báo cho Y Phong biết là Tiêu Nam Tần vẫn chưa chết.
Lòng vừa khấp khởi vui mừng thì đột nhiên tay trái cá»§a chà ng trượt khá»i mép đá, theo đó là nhiá»u mảnh đá nhá» vỡ rÆ¡i xuống dưới, tạo thà nh má»™t loạt tiếng động khẽ, nhưng vẫn không nghe tiếng đá rÆ¡i chạm đáy vá»±c. Y Phong cảm thấy má»™t luồng khà lạnh chạy dá»c xương sống, toà n thân bất giác xuất mồ hôi lạnh. Chà ng vá»™i trấn định tinh thần, má»™t chút sÆ¡ xuất cÅ©ng không dám.
Chà ng tiếp tục lần bước xuống dưới chừng hai mươi trượng, tiếng rên khe khẽ vẫn không ngừng phát ra, và cà ng lúc nghe cà ng rõ. Nhưng bất giác g cảm thấy kỳ quái, vách núi trăm trượng, chÃnh giữa chẳng có má»™t chá»— dung thân, Tiêu Nam Tần từ trên rÆ¡i xuống như má»™t viên đá, váºy là m sao lại có thể dừng lại ná»a chừng?
Năm ngón tay như móc câu bên tả thá»§ cá»§a chà ng chá»c sâu và o má»™t khe đá, chà ng nghiêng ngưá»i qua phải rồi cúi đầu nhìn xuống. Bá»—ng nhiên chà ng phát hiện cách chá»— mình đứng không đầy hai trượng, có má»™t đám dây leo chằng chịt, tiếng rên khe khẽ cá»§a Tiêu Nam Tần từ đám dây leo đó phát ra.
Khi Y Phong tụt xuống đến nên thì bất giác chà ng buột miệng kêu thất thanh.
Chà ng thấy giữa đám dây leo có má»™t nÆ¡i bị đè bẹp, hai cánh tay đầy máu tươi Ä‘ang bám chặt và o má»› bòng bong đó. Kế tiếp, chà ng thấy khuôn mặt cá»§a Tiêu Nam Tần vốn đã nhợt nhạt, bây giá» lại trầy sướt vá»›i nhiá»u vết máu, là n da căn bản không còn sắc thái như trước. Chà ng cảm thấy toà n thân như má»m ra, hai tay cÆ¡ hồ không bám giữ được nữa.
Nhất thá»i hai mắt cá»§a chà ng cÅ©ng nhòa Ä‘i, chẳng biết là do mây khói trong tuyệt cốc hay là do nước mắt tuôn trà o. Hồi lâu sau, chà ng định thần rồi trầm giá»ng gá»i :
- Nam Tần! Äừng sợ! Ta đến đây.
Chà ng thấy ánh mắt thất sắc cá»§a Tiêu Nam Tần từ dưới nhìn lên, đồng thá»i cÅ©ng nghe tiếng gá»i yếu á»›t cá»§a nà ng :
- Lã ca ca... Thiếu nữ vừa rồi là ai váºy?
Y Phong cảm thấy tình cảm tá»± đáy lòng dâng lên như sóng, nhất thá»i chà ng quên tất cả, Ä‘iá»u duy nhất mà chà ng cảm nháºn được là thâm tình cá»§a Tiêu Nam Tần đối vá»›i mình.
Thế là chà ng gượng cưá»i, nói :
- Nam Tần! Äừng có ngốc như thế, đó chỉ là nữ nhi cá»§a bằng hữu ta.
Tiêu Nam Tần cÅ©ng gượng cưá»i, nà ng nhắm mắt lại và khẽ nói :
- Váºy thì... ta yên tâm rồi... ta nghÄ© là chà ng... chà ng thÃch cô ta...
Y Phong cà ng cảm thấy mÆ¡ hồ trước mắt. Chà ng tụt xuống mấy bước nữa, Ä‘oạn nhoà i ngưá»i qua đám dây leo, vá»›i tay ôm chặt nữ tá» yêu mình tha thiết và o lòng. Tuy là trên đám dây leo, nhưng chỉ cần tình cảm chân tháºt thì dù là đám dây leo cÅ©ng như trên nệm gấm. Từ xưa đến nay, có thứ gì quý giá hÆ¡n sá»± chân tháºt cá»§a tình cảm chứ?
Y Phong cảm thấy nghẹn nghẹn nÆ¡i cổ há»ng, vì sá»± chân tháºt cá»§a phần tình cảm nà y mà chà ng cà ng thêm yêu quý sinh mạng cá»§a mình và nà ng.
Hiện tại đã là cuối đông, mùa xuân sắp đến, chà ng muốn cùng nà ng thụ hưởng những ngà y xuân tươi đẹp, thụ hưởng những năm tháng đẹp nhất cá»§a Ä‘á»i ngưá»i, thụ hưởng phần tình cảm chân tháºt ấy.
Chà ng buột miệng nói :
- Nam Tần! Hãy cố lên, đừng có nghĩ quẩn. ChỠta tìm cách kéo nà ng lên.
Tuy nói thế nhưng bất giác chà ng phát hiện mình rÆ¡i lệ, những giá»t lệ lăng trên má rồi khẽ nhá» xuống vạt áo. Tháºt là trượng phu có lệ nhưng không dá»… rÆ¡i, chẳng qua là chưa đến độ thương tâm. Nhưng hiện tại không phải Y Phong thương tâm, mà là vô cùng cảm động trước chân tình cá»§a Tiêu Nam Tần, con ngưá»i sở dÄ© rÆ¡i lệ, vốn không nhất thá»i là vì bi thương.
Sau khi được chà ng kéo lên trên, Tiêu Nam Tần khẽ nói :
- Lã ca ca hãy yên tâm! Chỉ cần chà ng đến là muội không lo rồi. Muội... căn bản muội chẳng thỠthương gì đâu.
Lúc nà y quả nhiên thiếu nữ si tình nà y đã phục hồi dũng khà bình sinh, và cũng phục hồi tinh lực tranh đấu đối với tỠvong.
Hai ngưá»i cùng ngồi váºn khà điá»u tức má»™t hồi lâu, sau đó má»›i tìm cách bò lên trên.
Khoảng cách cà ng lúc cà ng rút ngắn. Y Phong ngước nhìn lên bỠvực, tuy còn đến mấy mươi trượng nữa nhưng chà ng tự tin bằng và o công lực của mình và Tiêu Nam Tần, dù có xa hơn nữa cũng vẫn bò lên được.
Äám mây Ä‘en che lấp mặt trá»i lúc nà y, giỠđây chẳng biết đã bay vá» phương nà o rồi. Y Phong cảm thấy đại địa sáng lên, thân thể trà n đầy sức sống, má»—i lần di chuyển lên trên má»™t thước là chà ng thấy tiếp cáºn vá»›i hạnh phúc má»™t thước. Nhưng chà ng không biết rằng hạnh phúc là thứ mà khi con ngưá»i tưởng rằng nó đã trong tầm tay, song thá»±c chất khoảng cách giữa nó và con ngưá»i xa xôi đến độ không thể tưởng tượng.
Tuy nhiên, bất luáºn thế nà o thì Y Phong cÅ©ng biết rằng, từ đây lên đến bá» vá»±c là má»™t hà nh trình cá»±c kỳ gian khổ. Chà ng liếc nhìn qua Tiêu Nam Tần bên cạnh và bất giác cảm thấy xót xa tê tái. Lúc nà o chẳng những trên tay, trên mặt mà ngay cả thân hình nà ng đâu đâu cÅ©ng có vết máu. Mái tóc vốn đã rối bá»i, bây giá» cà ng rối tung như tổ quạ. Xiêm y trên mình cÅ©ng rách nát nhiá»u chá»—, lá»™ xuất cả là n da nõn nà như ngá»c.
Nhưng trong lòng thiếu nữ si tình nà y lại vô cùng sung sướng, thứ vui sướng khiến ngưá»i ta không để tâm đến bất kỳ Ä‘au đớn nà o cá»§a thân thể huyết nhục. Nà ng thầm nghÄ© :
- “Chà ng trong tối qua quả nhiên là Lã ca caâ€.
Má»™t ý vị ngá»t ngà o ấm áp từ sâu thẳm trong đáy lòng nà ng chợt dâng lên, cho dù dùng hết ngôn từ trên thế gian nà y cÅ©ng không thể hình dung được ná»—i lòng hiện tại cá»§a nà ng. Huống hồ lúc nà y nà ng cÅ©ng biết là Lã ca ca có chân tình vá»›i mình, nếu không là m sao chà ng dám mạo hiểm xuống tuyệt cốc cứu mình?
Thế là nà ng mỉm cưá»i, liếc mắt nhìn sang Y Phong và khẽ nói :
- Lã ca ca có mệt không? Có cần muội đỡ chà ng một lúc không?
Y Phong mỉm cưá»i lắc đầu. Chà ng đưa tay khẽ đỡ lấy ngay lưng nà ng, vì chà ng biết ngưá»i cần giúp đỡ lúc nà y chẳng phải là mình, mà là nà ng.
Trong Ä‘á»i chà ng, tuy chưa má»™t lần luyện qua công phu BÃch Hổ Du Tưá»ng, nhưng hiện tại có má»™t thứ sức mạnh kỳ lạ giúp chà ng có thể váºn dụng rất hiệu nghiệm, môn công phu cao minh nà y. ÄÆ°Æ¡ng nhien má»™t phần cÅ©ng nhá» công cá»§a bản thân chà ng tinh tiến.
Lá»™ trình tuy gian nan, nhưng bất luáºn là con đưá»ng nà o, chung quy cÅ©ng có lúc đến Ä‘Ãch. Y Phong lại đỡ lưng Tiêu Nam Tần, đẩy nà ng lên trên bá» vá»±c, sau đó chà ng cÅ©ng tung mình lên theo. Cả hai cùng nằm lăn ra đám cá» cạnh bá» vá»±c mà thở dốc, Y Phong nhắm mắt tÄ©nh dưỡng, chỠđến lúc chân khà trong cÆ¡ thể Ä‘iá»u hòa, chà ng má»›i mở mắt ra.
Tiêu Nam Tần vẫn nằm cạnh chà ng, mây trắng trên trá»i vẫn bay, ánh nắng đã ngã bóng vá» tây. Nà ng biết đây là thá»±c chứ không phải là má»™ng, thế là cảm giác hạnh phúc láºp tức xâm chiếm toà n thân nà ng.
Y Phong khẽ trở ngưá»i, mục quang nhìn lên thân hình Tiêu Nam Tần, chà ng thấy xiêm y mà u tÃm nhạt cá»§a nà ng giỠđây đã biến thà nh mà u xám Ä‘en. Vạt áo trước ngá»±c đã rách toạc, lá»™ xuất chiếc yếm hồng ra ngoà i, đâu đâu cÅ©ng thấy vết máu. Khi mục quang cá»§a Y Phong dịch chuyển lên khuôn mặt xinh đẹp đôn háºu cá»§a nà ng thì chà ng không tá»± chá»§ được nữa, thân hình chà ng báºt dáºy và nhà o tá»›i...
Khuôn mặt cá»§a nà ng đầy vết trầy sướt, đưá»ng ngang đưá»ng dá»c chồng chéo lên nhau. Lá»›p da má»ng mịn báºt ra hai bên lá»™ xuất phần thịt rướm máu hồng, và chá»— huyết dịch đã đông lại, kết thà nh những vết thâm Ä‘en trên da thịt. Có và i vết thương khá sâu, hiện vẫn còn rỉ huyết. Khuôn mặt xinh đẹp đôn háºu cá»§a nà ng, giỠđây trở nên xấu xà vô cùng.
Y Phong không nhẫn tâm ngắm nhìn nữa, chà ng quỳ xuống cạnh thân nà ng, hai mắt lại thêm một lần mơ hồ.
Tiêu Nam Tần từ từ mở mắt ra, nà ng thấy ý trung nhân Ä‘ang cúi nhìn mình. Thế là trên môi thiếu nữ si tình nà y nở má»™t nụ cưá»i mãn nguyện. Nụ cưá»i là m động những vết thương trên mặt khiến nà ng cảm thấy rất Ä‘au đớn, nhưng hiện tại nà ng thấy sá»± Ä‘au đớn nà y quá ư nhẹ nhà ng.
Nà ng đưa tay nắm lấy tay nà ng, cỠđộng khiến nhiá»u vết thương trên ngá»c thá»§ toạt ra, và máu tươi lại âm ỉ chảy. Hồi lâu sau nà ng khẽ nói :
- Chà ng không nghỉ ngơi ư? Xem nà y, nhãn thần của chà ng trông khó coi lắm...
Nà ng ngừng lại thở một hơi rồi nói tiếp :
- Sáng nay khi tỉnh dáºy, muá»™i đã trông thấy chà ng, chà ng không biết trong lòng muá»™i khó chịu như thế nà o ư...
Nà ng gượng cưá»i, nói tiếp :
- Muá»™i còn cho rằng tối qua không phải là chà ng, và cho rằng đó là tên Tiêu Vô đáng chết. Lã ca ca, hãy trút lá»›p dịch dung trên mặt chà ng có được không? Cho muá»™i xem diện mục tháºt cá»§a chà ng Ä‘i. Ôi... muá»™i tháºt sá»± háºn những nét quá»· quái trên mặt chà ng, hại muá»™i lo hÆ¡n cả ná»a ngà y.
Mấy lá»i ôn nhu Ä‘a tình nà y được thiếu nữ si tình Tiêu Nam Tần nói ra rất khẽ.
Nhưng đối vá»›i Y Phong mà nói, nghe xong chà ng chẳng hiểu gì cả, tháºm chà còn vô cùng kinh ngạc. Nhất thá»i ý nghÄ© trong đầu chà ng trở nên há»—n độn, không lần ra chút manh mối nà o.
Tiêu Nam Tần lại khẽ nói :
- Nếu tối qua chà ng không đến, muá»™i... muá»™i tháºt chẳng biết nên là m thế nà o...
Nà ng mỉm cưá»i rồi nói tiếp :
- Nhưng chà ng đến rồi... muá»™i... muá»™i không ngá» chà ng lại... xấu như váºy. Lã ca ca, từ nay vá» sau đừng có rá»i xa muá»™i có được không? Muá»™i... muá»™i đã là cá»§a chà ng rồi.
Thế là trong má»› ý nghÄ© há»—n độn, Y Phong đã lần ra chút manh mối, từ những lá»i nói cá»§a nà ng, chà ng đã Ä‘oán ra chuyện tối qua rốt cuá»™c là thế nà o, nhưng chà ng không muốn tin đó là sá»± tháºt.
Vì đối với thiếu nữ si tình nà y mà nói, những chuyện đó quá ư là tà n khốc.
Nhất thá»i Y Phong vẫn quỳ cạnh nà ng, miệng ấp úng không nói thà nh lá»i.
Tiêu Nam Tần khẽ trở ngưá»i và nói :
- Trông chà ng kìa, chuyện mà muá»™i bảo chà ng là m thì chà ng Ä‘á»u không nghe theo, hãy gỡ bá» những thứ quá»· quái trên mặt chà ng Ä‘i nà o.
Y Phong buông má»™t tiếng thở dà i, cháºm rãi gỡ chiếc mặt nạ da ngưá»i và lá»›p dịch dung trên mặt nạ. Tình cảm trong lòng chà ng lúc nà y rất lẫn lá»™n khó nói, ngay cả bản thân chà ng cÅ©ng không nháºn ra, đó là bi thống, thương hại hay là phẫn háºn. Nhưng bất luáºn thế nà o, chà ng cÅ©ng không nỡ nói ra “chà ng†trong tối qua chẳng phải là mình.
Là m sao chà ng nỡ khiến một thiếu nữ si tình đáng thương phải nhỠlệ lần nữa, khi mà ngấn lệ tối qua vẫn chưa ráo.
Huống hồ vá»›i kinh nghiệm nhiá»u năm bôn tẩu giang hồ cá»§a mình, chà ng biết những vết thương trên mặt nà ng dù có lạnh lại thì cÅ©ng không thể nguyên vẹn như trước.
Khi má»™t thiếu nữ xinh đẹp phát hiện dung diện cá»§a mình đã không còn đẹp như xưa, lúc đó ná»—i bi thống trong lòng nà ng đủ để khiến nà ng ân háºn suốt Ä‘á»i. Như váºy, là m sao chà ng có thể nhẫn tâm khiến nà ng phải chịu đựng thêm má»™t ná»—i Ä‘au khá»§ng khiếp nữa?
Trong chá»›p mắt khi gỡ chiếc mặt nạ da ngưá»i ra, Y Phong đã tá»± quyết định thà mình nhẫn nhục gánh chịu tất cả, tuyệt không để thiếu nữ si tình nà y phải chịu nhục má»™t lần nữa. Và chà ng cho rằng quyết định cá»§a mình là hoà n toà n chÃnh xác, chẳng còn sá»± lá»±a chá»n nà o cả, dù mình phải chịu Ä‘au khổ. Có thể đủ Ä‘á»n đáp phần chân tình cao hÆ¡n trá»i đất cá»§a nà ng đối vá»›i mình.
Chà ng cúi thấp xuống, vẻ mặt tươi và ánh mắt rưng rưng nhìn nà ng, chà ng nói :
- Nam Tần! Sau nà y nà ng chớ suy nghĩ lung tung nữa, tối qua chẳng phải ta thì là ai?
Lá»i vừa dứt, chà ng thấy vẻ tươi cưá»inhư hoa xuân láºp tức hiện trên mặt nà ng, nét cưá»i nà y khiến những vết thương xấu xà dưá»ng như Ä‘á»u trở nên xinh đẹp lạ thưá»ng.
Chà ng lại nói tiếp :
- Nà ng cứ ở đây nghỉ ngÆ¡i tÄ©nh dưỡng, chá» lát nữa ta sẽ đưa nà ng Ä‘i. Ôi... sáng nay... sáng nay, ta khôngbiết là nà ng dáºy sá»›m như váºy, do đó ta má»›i đến đây tìm má»™t vị bằng hữu, không ngá» lại có và i chuyện phát sinh...
Chà ng chưa nói hết lá»i thì đột nhiên sau lưng có trà ng cưá»i nhạt phát ra. Y Phong quét mục quang nhìn tứ phÃa, chà ng trông thấy khuôn “mặt sắt†không lá»™ biểu cảm Ä‘ang chăm chú nhìn mình vá»›i ánh mắt lạnh lùng.
Thì ra đó là Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình, lão nhếch mép cưá»i nhạt, Ä‘oạn nói :
- Hóa ra là ngươi! Tháºt không ngá» lão phu hà nh tẩu giang hồ cả Ä‘á»i, lại bị ngươi lừa không Ãt lần.
Y Phong quăng chiếc mặt nạ da ngưá»i xuống đất, nhất thá»i táºp trung toà n lá»±c thần đỠphòng. Tiêu Nam Tần mở to mắt ra nhìn, khi thấy diện mục lạnh lùng cá»§a Vạn Thiên Bình, lòng nà ng cÅ©ng kinh hãi không thôi.
Tuy nà ng không biết Vạn Thiên Bình, nhưng trông tình trạng hiện tại, nà ng cÅ©ng biết nhất định là lão quái kia không có hảo ý vá»›i Y Phong. Vì thế, nà ng vá»™i chống hai tay xuống đất, cố gắng ngồi báºt dáºy.
Y Phong khẽ xoay ngưá»i rồi cÅ©ng đứng thẳng lên. Tuy chà ng biết lúc nà y Vạn Thiên Bình đã nháºn ra diện mục tháºt cá»§a mình thì nhất định sẽ có phiá»n phứa, nhưng chà ng vẫn bình tÄ©nh an á»§i nà ng :
- Nam Tần, không sao đâu, nà ng cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi...
Vạn Thiên Bình cưá»i nhạt, tiếp lá»i :
- Nhưng lão phu tháºt sá»± hÆ¡i lấy là m kỳ quái, ngươi đã giam lão phu trong động, váºy còn cứu lão phu ra là m gì?
Y Phong lui lại má»™t bước, chà ng đứng cản trước mặt Tiêu Nam Tần, mục quang nhìn hai tay Vạn Thiên Bình không chá»›p. Äá»™t nhiên chà ng lên cưá»i ha ha má»™t trà ng dà i, tiếng cưá»i khiến Thiết Diện Cô Hà nh Khách biến sắc. Rồi đột nhiên tiếng cưá»i cá»§a Y Phong dừng lại, thần sắc cá»§a chà ng trở nên uy nghi lẫm liệt.
Sau trà ng cưá»i bất ngá», chà ng không nói má»™t lá»i nà o, tá»±a như trà ng cưá»i cá»§a chà ng, vốn chẳng có chút ý nghÄ©a gì. Vạn Thiên Bình cà ng chăm chú quan sát chà ng kỹ hÆ¡n.
Nà o ngá» ngay lúc đó có tiếng kêu lanh lảnh vang lên, tiếp theo là má»™t bóng thanh y lướt tá»›i như bay. Không cần nói cÅ©ng biết đó là Vạn Hồng, khi nháºn ra ngưá»i đối diện vá»›i phụ thân mình có dáng vẻ giống vị khách tối qua, nhưng diện mục hoà n toà n khác thì nà ng kinh hãi kêu lên :
- Ngươi... ngươi là ai? Äây là chuyện thế nà o?
Y Phong không để ý đến nà ng, chà ng nhìn Vạn Thiên Bình và trầm giá»ng nói :
- Vạn lão tiá»n bối! Chuyện như thế nà o thì có lẽ trong lòng lão tiá»n bối đã rõ. Tại hạ và tiá»n bối vốn không thù không oán, việc sáng hôm qua là m phiá»n tiá»n bối, ngà y sau tại hạ nhất định sẽ Ä‘á»n đáp, còn như tại sao tại hạ phải Ä‘eo mặt nạ, thiết nghÄ© thế gian thị phi khôn lưá»ng, tiá»n bối là ngưá»i thông đạt, tại hạ không cần phải giải thÃch. Có Ä‘iá»u tại hạ cần nói rõ rằng, tại hạ tuyệt đối không đùa giỡn vá»›i tiá»n bối.
Thiết Diện Cô Hà nh Khách lạnh lùng “hừ†má»™t tiếng, đôi mắt chim ưng như dán và o ngưá»i Y Phong, tá»±a như muốn nhìn thấu trong tâm can chà ng rốt cuá»™c có bà máºt gì.
Vì đến hiện tại, lão không biết thiếu niên Ä‘ang đứng trước mặt mình, chẳng phải là ngưá»i từng cứu mình ra khá»i bà động cá»§a VÅ© Khúc bên trong núi Vô Lượng.
Sau đó, bất giác lão cảm thấy kỳ quái vô cùng, lão nói :
- Trong Ä‘á»i lão phu ân oán rõ rà ng, xưa nay chưa có chuyện gì mà không Ä‘oán định được. Nhưng hiện tại, giữa ngươi và lão phu quả là ân oán khó phân, theo lý mà nói, nếu ta không được ngươi cứu thì có lẽ sẽ chết mục xương trong bà động núi Vô Lượng, song sở dÄ© lão phu bị giam trong đó cÅ©ng do chÃnh ngươi hãm hại.
Vạn Hồng tròn xoe song mục, nà ng hết nhìn phụ thân rồi nhìn qua Y Phong. Trước đó nà ng vốn đã vô cùng kinh ngạc, bây giòo nghe xong thì cà ng thêm hồ đồ, chẳng biết rốt cuộc là chuyện như thế nà o.
Y Phong mỉm cưá»i định nói, nhưng Vạn Thiên Bình vá»™i khoát tay và đáp lá»i :
- Có ân báo ân, có thù báo thù, và lão phu không bao giá» quên tầm thù nà y. Nhưng hiện tại nếu lão phu báo thù ngươi thì không thể báo Æ¡n ngươi, nếu báo Æ¡n ngươi trước rồi sau đó báo thù ngươi, như váºy sao có thể gá»i là đã bảo Æ¡n ngươi?
Y Phong ngầm thán phục vị Thiết Diện Cô Hà nh Khách nà y, tuy cả Ä‘á»i cá»§a lão chẳng quang minh lá»—i lạc, nhưng nếu lấy hai chữ “ânâ€, “thù†mà nói, quả nhiên lão vẫn chưa mất bản sắc cá»§a gã trượng phu.
Tuy nhiên biết ngưá»i trong võ lâm có nhiá»u kẻ không giống ngưá»i thưá»ng, đặc biệt bốn chữ “ân oán phân minh†rất được bá»n há» xem trá»ng.
Hiện tại Vạn Thiên Bình Ä‘ang rất khó xá». Y Phong lạnh lùng nhìn lão, trong lòng chà ng cÅ©ng Ä‘ang mâu thuẫn, chẳng biết có nên nói cho lão biết ngưá»i cứu lão ra khá»i bà động là má»™t ngưá»i khác hay không?
Má»™t là n gió núi thổi qua, Tiêu Nam Tần nép sát và o ngưá»i Y Phong. Chà ng biết nếu mình nói ra chuyện nà y nhất định Vạn Thiên Bình sẽ láºp tức ra tay vá»›i mình, mà vá»›i công lá»±c cá»§a mình hiện giá», tuyệt đối không phải là đối thá»§ cá»§a lão. Như váºy chẳng những mình sẽ mất mạng tức khắc, mà Tiêu Nam Tần cÅ©ng không thể nà o chịu đựng nổi cú sốc nà y.
Nhưng má»™t nam tá» hán, đầu đội trá»i chân đạp đất thì sao có thể giả mạo ngưá»i khác để nháºn lãnh ân tình? Huống hồ kẻ đó từng Ä‘em đến cho mình má»™t ná»—i nhục thấu xương thấu cốt.
Thế là chà ng khẽ buông má»™t tiếng thở dà i, trở tay choà ng vai Tiêu Nam Tần và trầm giá»ng nói :
- Vạn Thiên Bình! Tại hạ cÅ©ng không ngại nói cho lão biết rằng, ngưá»i cứu lão rá»i khá»i bà động ở núi Vô Lượng không phải là tại hạ. Giữa lão và tại hạ không có ân oán, nhưng bây giá» lại có oán vô ân, nếu lão muốn phục thù tại hạ thì hãy tá»± nhiên động thá»§.
Lá»i chà ng nói chưa hết thì đã bị trà ng cưá»i cá»§a Vạn Thiên Bình cắt dứt. Lão nói :
- Có chà khÃ! Có bản lÄ©nh.
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Có Ä‘iá»u ngươi cÅ©ng không khá»i xem thưá»ng lão phu quá rồi, lẽ nà o lão phu còn có thể tin những lá»i quá»· cá»§a ngươi.
Lúc nà y Vạn Hồng đã lặng lẽ tiến đến cạnh phụ thân nà ng và khẽ nói :
- Phụ thân! Ngưá»i đã không thể báo thù, lại không thể báo ân, váºy ngưá»i chẳng báo gì cả, có phải là xong má»i chuyện không?
Vạn Thiên Bình dịch mục quang nhìn sang nữ nhi cá»§a mình, Ä‘oạn lão lại buông má»™t tiếng thở dà i. “Biết con không ai bằng cha.â€, lão đã nháºn thấy tình cảm cá»§a con gái mình đối vá»›i ngưá»i nà y. Äiá»u nà y vốn là mong ước cá»§a lão, cÅ©ng chỉ là chuyện do lão sắp đặt kế hoạch, nhưng hiện tại lại khiến lão khó xá».
à nghĩ liên tục xoay chuyển trong đầu lão, đang lúc phân vân bất quyết thì một ý nghĩ đột nhiên thoáng qua, lão mở miệng nói :
- Cả Ä‘á»i lão phu ân oán phân minh, đối vá»›i ngươi cÅ©ng tuyệt không thể là chuyện vong ân bá»™i nghÄ©a, nhưng cÅ©ng không thể có thù mà không báo, váºy lão phu cho ngươi hai con đưá»ng để ngươi lá»±a chá»n.
Y Phong cưá»i ngạo nghá»…, Ä‘oạn cất giá»ng lạnh lùng nói :
- Nếu tại hạ không Ä‘i hai con đưá»ng đó thì sao?
Nà o ngá» Vạn Thiên Bình căn bản chẳng nghe lá»i chà ng nói, lão tá»± nhiên nói tiếp :
- Con đưá»ng thứ nhất, lão phu thấy ngươi là má»™t hán tỠđáng thương, nếu ngươi bái lão phu là m sư phụ, như thế thì ân oán trước đây giữa ngươi và lão phu tá»± nhiên được hóa giải. thêm và o đó là ngươi có thể há»c được không Ãt tuyệt nghệ cá»§a lão phu...
Lão ngừng má»™t lát rồi tiếp lá»i :
- Còn như cuốn Thiên Tinh bà kÃp, lão phu cÅ©ng có thể cùng ngươi tham khảo.
Vạn Hồng thầm cảm kÃch trong lòng, nà ng biết phụ thân đưa ra con đưá»ng nà y là hoà n toà n vì mình. Bất giác nà ng nhìn Y Phong vá»›i ánh mắt thân máºt, và thầm mong chá» chà ng nói ra tiếng “đượcâ€.
Nà o ngỠY Phong chỉ lạnh lùng “hừ†một tiếng rồi nói :
- Lão nói ra con đưá»ng thứ hai Ä‘i?
Những vết thương trên tay Tiêu Nam Tần tuy đau thấu xương thấu cốt, nhưng nà ng vẫn nắm chặt cánh tay Y Phong lòng thầm cảm phục chà ng.
Thiết Diện Cô Hà nh Khách chợt biến sắc, lão gằn giá»ng nói :
- Con đưá»ng thứ hai ư? Hừ! Năm xưa lão phu kiến dá»±ng phi các nà y, từng Ä‘iá»u tra kỹ toà n bá»™ trên dưới Tây Lương SÆ¡n, má»›i chá»n ra được chá»— nà y...
Bỗng nhiên lão ngừng lại giữa chừng, Y Phong bất giác cảm thấy kỳ quái, tại sao Vạn Thiên Bình lại nói đến chuyện ngoà i đỠnà y?
Vạn Thiên Bình cưá»i nhạt má»™t tiếng, lão nói tiếp :
- Nhưng trước khi phát hiện ra nÆ¡i nà y, lão phu đã tìm ra má»™t sÆ¡n động, sÆ¡n động đó cÅ©ng giống như bà động trong núi Vô Lượng, tức chỉ có má»™t đưá»ng ra và o. Bây giá» lão phu sẽ Ä‘em ngươi giam và o sÆ¡n động đó, như váºy ân oán giữa chúng ta cÅ©ng có thể hóa giải. Má»™t tháng sau, nếu ngươi vẫn chưa chết trong sÆ¡n động, lão phu sẽ thả ngươi ra, nhưng từ nay vá» sau, dù là ná»a câu, ngươi cÅ©ng không được là m trái ý lão phu.
Y Phong nhếch mép cưá»i khẩy má»™t tiếng, bá»—ng nhiên chà ng thấy ánh mắt cá»§a Vạn Thiên Bình sắc lạnh như dao, lão chăm chú nhìn chà ng và nói tiếp :
- Nếu ngươi không tiếp nháºn hai con đưá»ng đó thì chá»› trách lão phu xuất chiêu.
Vạn Hồng khẽ kéo tay áo lão và nói :
- Thá»i gian má»™t tháng là quá dà i, phụ thân, ngưá»i có chỠđược không?
Vạn Thiên Bình cưá»i nhạt, nói :
- Trong mắt phụ thân ngươi, mưá»i năm cÅ©ng chẳng qua là má»™t cái búng tay, huống hồ là thá»i gian ngắn ngá»§i má»™t tháng?
Lão nhìn qua Y Phong rồi nói tiếp :
- Trong vòng má»™t tháng đó, lão phu nhất định sẽ canh giữ cá»a sÆ¡n động cho ngươi, không cho bất kỳ ngưá»i nà o lai phạm, và cÅ©ng không cho bất kỳ ai Ä‘oạt được cuốn Thiên Tinh bà kÃp trên mình ngươi.
Y Phong hÆ¡i chá»™t dạ, chà ng biết bên ngoà i Vạn Thiên Bình tuy tá» ra rá»™ng lượng, nhưng thá»±c ra trong thâm tâm là o không lúc nà o quên cuốn Thiên Tinh bà kÃp. Chà ng nghÄ©, nếu sau má»™t tháng mà mình chết Ä‘i, khi đó cuốn Thiên Tinh bà kÃp tá»± nhiên sẽ thuá»™c vá» lão, còn nếu ta không chết, suốt Ä‘á»i nà y phải nghe theo lá»i lão thì cuốn Thiên Tinh bà kÃp chắc phải cÅ©ng thuá»™c vá» lão hay sao?
Lão đã đưa ra con đưá»ng nà y hang động kia tất phải ở má»™t nÆ¡i bà máºt, bản thân mình tuyệt đối không thể thoát ra được. Nhưng nếu mình không tiếp nháºn Ä‘iá»u kiện cá»§a lão thì không chừng sẽ đổ máu láºp tức tại đương trưá»ng, tháºm chà cả Tiêu Nam Tần cÅ©ng khó thoát.
Chà ng đang phân vân bất quyết, bồng nhiên Tiêu Nam Tần khẽ kéo tay chà ng và nói :
- Äồng ý vá»›i Ä‘iá»u kiện cá»§a lão Ä‘i.
Y Phong giáºt mình, nhưng chà ng lá»i nói cá»§a nà ng tất có dụng ý. Thế là chà ng gượng cưá»i, nói :
- Sơn động đó ở đâu?
Vạn Thiên Bình phất tay áo, nói :
- Äi theo ta.
Äoạn lão sải bước Ä‘i xuống hẻm vá»±c, Vạn Hồng thì nhìn qua phi các và khẽ hú má»™t tiếng. Y Phong và Tiêu Nam Tần lặng lẽ cất bước Ä‘i theo Vạn Thiên Bình.
|

30-08-2008, 11:30 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 29
Trùng phùng như mộng
Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình cÅ©ng không ngoái đầu nhìn lại, lão cứ sải bước Ä‘i thẳng tá»›i trước, gặp khúc nà o bị cà nh cây ngăn trở đưá»ng Ä‘i, lão vung thiết chưởng hất văng ra xa. Tiêu Nam Tần miá»…n cưỡng bám và o tay chà ng mà đi, lúc nà y những vết máu trên mặt nà ng đã khô, vết thương cà ng lá»™ ra, có Ä‘iá»u nà ng vẫn không hay biết má»™t chút gì, nà ng vẫn cho rằng vết máu trên mặt mình chẳng qua là má»™t chút thương thế nhẹ thôi. Hiện tại tâm trà cá»§a nà ng hoà n toà n lo cho Y Phong, ngoà i ra chẳng để ý đến Ä‘iá»u gì khác.
Sau thá»i gian chừng cạn hai tuần trà thì ba ngưá»i đã Ä‘i ra khá»i cánh rừng.
Vạn Thiên Bình quay lại nói :
- Äi theo ta!
Äoạn, lão rẽ bước qua trái rồi sải bước Ä‘i tiếp.
Tiêu Nam Tần mừng thầm trong lòng, nà ng nghĩ :
- “Không lẽ sÆ¡n động mà là o nói, tháºt đúng như phán Ä‘oán cá»§a ta, tức là sÆ¡n động tối qua? Như váºy thì Lã ca ca cÅ©ng rất thông thuá»™câ€.
NghÄ© Ä‘oạn, nà ng liếc nhìn Y Phong, chỉ thấy đôi mà y kiếm cá»§a chà ng khẽ chau lại, sắc diện trầm trá»ng. Bất giác nà ng lấy là m kỳ quái :
- “Lẽ nà o chà ng không nhá»› ra?â€
Y Phong dìu nà ng rẽ bước theo Vạn Thiên Bình, chà ng chỉ liếc mắt mà khẽ cưá»i vá»›i nà ng, tuyệt nhiên không có bất kỳ biểu thị gì.
- “Có lẽ chà ng không muốn để lá»™ ra mặt, sợ bị lão quái há» Vạn kia biết chăng?â€
Nà ng tá»± giải thÃch vá»›i mình như váºy và yên tâm vá»›i cách giải thÃch nà y.
Tuy Vạn Thiên Bình không thi triển khinh công, nhưng tốc độ Ä‘i đưá»ng cá»§a lão rất nhanh, ngưá»i thưá»ng khó theo kịp.
Lại Ä‘i má»™t thá»i gian chừng cạn tuần trà , khà lá»±c cá»§a Tiêu Nam Tần đã có vẻ không chịu nổi, Y Phong phải dìu phụ nà ng. Äối vá»›i nà ng mà nói, chỉ cần được tá»±a và o cánh tay chà ng thì dù con đưá»ng nà y có dẫn đến tá» vong, nà ng cÅ©ng cảm thấy vui vẻ mãn nguyện.
Bỗng nhiên nghe Vạn Thiên Bình lạnh lùng nói :
- Äến rồi! ChÃnh là nÆ¡i nà y.
Tiêu Nam Tần tròn xoe song mục, tim Ä‘áºp thình thịch. Vạn Thiên Bình đưa tay chỉ và o má»™t sÆ¡n đạo hẹp, đây chẳng phải là con đưá»ng tối qua mà Tiêu Nam Tần vÄ©nh viá»…n không thể nà o quên đó sao?
Lại nghe Vạn Thiên Bình nói :
- SÆ¡n đạo nà y dà i chừng mưá»i trượng, cứ Ä‘i thẳng và o là gặp má»™t sÆ¡n động, lão phu biết bên trong tuyệt đối không có độc xà mãnh thú, nhưng dù có độc xà mãnh thú, bằng và o thân thá»§ cá»§a ngươi cÅ©ng vẫn tá»± vệ được.
Lão ngừng má»™t lát, mục quang quét nhìn tứ phÃa rồi nói tiếp :
- Sau khi ngươi và o trong, lão phu dùng đá tảng phong bế sÆ¡n đạo, đồng thá»i lão phu cÅ©ng ngồi canh ở đây má»™t tháng. Như váºy, dù ngươi có đẩy tảng đá ra được thì lão phu cÅ©ng sẽ láºp tức có tảng đá khác chắn và o. Do đó, căn bản ngươi có rất Ãt hy vá»ng thoát khá»i sÆ¡n động nà y. Huống hồ qua và i ngà y đói khát, thì e rằng má»™t chút khà lá»±c ngươi cÅ©ng chẳng còn.
Y Phong mặt không biến sắc, tá»±a như căn bản không để tâm mấy lá»i uy hiếp cá»§a lão ta. Chà ng cưá»i khẩy má»™t tiếng rồi nói :
- Äa tạ lão cho biết.
Vạn Thiên Bình tiếp lá»i :
- Thế thì ngươi mau chui và o đi.
Lá»i chưa dứt thì trên sÆ¡n đạo đã có má»™t bóng thanh y như hồ Ä‘iệp lướt tá»›i, theo đó là má»™t giá»ng nói lanh lảnh :
- ChỠta một lát.
Y Phong ngoái nhìn lại thì thấy Vạn Hồng Ä‘ang lướt tá»›i như bay, trong tay nà ng xách má»™t chiếc giá» mây, thanh y phÆ¡ phất trong gió, trông rất đẹp mắt. Sau khi lướt tá»›i nÆ¡i, Vạn Hồng đặt chiếc giá» xuống đất, bên trong có hai bát thức ăn và má»™t bình rượu nhá». Vừa rồi nà ng lướt Ä‘i như gió nhưng thức ăn và rượu tuyệt nhiên không đổ má»™t chút ra ngoà i.
Vạn Thiên Bình lạnh lùng “hừ†má»™t tiếng, Ä‘oạn lão kẹp tay sau lưng và quay ngưá»i Ä‘i chá»— khác.
Tiêu Nam Tần động lòng thầm nghĩ :
- “Tại sao nữ tá» nà y lại tốt vá»›i Lã ca ca như váºy?â€
Máu ghen bất giác nổi lên, tự nhiên nà ng cũng không tiện nói ra, đà nh nén và o lòng mà thôi.
Từ cổ chà kim, e rằng không có nữ nhi nà o lại không có máu ghen. Vạn Hồng ngước nhìn Y Phong vá»›i ánh mắt đầy tình tứ và quan tâm, hồi lâu sau nà ng mỉm cưá»i nói :
- Ngươi Ä‘i lần nà y, sợ rằng phải rất lâu má»›i ra được, bên trong lại chẳng có thứ gì để ăn, bây giá» hãy ăn trước đôi chút rồi và o cÅ©ng không muá»™n. Ôi! Thá»i gian quá gấp gáp, nếu không ta sẽ tá»± tay là m các món ăn cho ngươi.
Nà ng lấy chiếc giỠđưa cho Y Phong và nói tiếp :
- Mau đi, để nguội sẽ ăn không ngon.
Y Phong nhìn thiếu nữ thuần chân vô tà nà y rồi cháºm rãi tiếp nháºn giá» thức ăn, trong lòng chợt dâng lên má»™t cảm giác rất khó nói, khiến chà ng không thể từ chối.
Chà ng cầm đôi đũa tre trong tay mà cảm thấy nặng tựa ngà n cân, miệng ấp úng nói :
- Äa tạ cô nương!
Äoạn chà ng quay ngưá»i đưa đôi đũa cho Tiêu Nam Tần và nói :
- Nam Tần! Nà ng cũng ăn một chút nhé!
Nà o ngá» Tiêu Nam Tần đột nhiên quay ngưá»i Ä‘i chá»— khác, Y Phong vừa cảm thấy ngạc nhiên thì vai trái đã bị má»™t bà n tay kéo lại, má»™t giá»ng lanh lảnh cất lên :
- Ta đem đến cho ngươi ăn, ngươi khách khà gì chứ?
Y Phong chưa có phản ứng gì thì nghe Tiêu Nam Tần lạnh lùng “hừ†một tiếng rồi nói :
- Ai thèm? Bá»n ta căn bản không cần ăn.
Y Phong bất giác cưá»i thầm trong bụng, nhưng tình cảnh nà y, liệu chà ng còn cưá»i thầm được bao lâu. Chà ng cầm đôi đũa trong tay, mắt nhìn hai thiếu nữ Ä‘ang nổi máu ghen, nhất thá»i chẳng biết là m thế nà o cho phải.
Thế là chà ng buông một tiếng thở dà i, đặt đôi đũa và o giỠthức ăn, đoạn nói :
- Äa tạ, cô nương! Nhưng quả thá»±c là tại hạ không thể nà o ăn nổi.
Song mục Vạn Hồng đã đỠhoe, lòng cảm thấy rất ấm ức, nà ng còn định nói mấy câu, nhưng Vạn Thiên Bình đã quay lại, lão phán :
- Không ăn thì thôi váºy!
Cùng lúc, thiết chưởng cá»§a lão vung lên, giá» thức ăn láºp tức bay ra xa, rượu thịt văng tứ tung. Äoạn, lão chỉ sÆ¡n đạo rá»™ng chưa đầy má»™t thước và nói :
- Mau và o đi thôi!
Y Phong hơi chau mà y, chà ng vừa định phát tác thì Tiêu Nam Tần đã giữ chà ng lại và lạnh lùng nói :
- Và o thì và o!
Vừa nói nà ng vừa kéo Y Phong Ä‘i và o. Nà o ngá», bá»—ng nhiên có má»™t bóng thanh y hoa lên trước mặt, Vạn Hồng đưa tay cản trước trước sÆ¡n đạo, miệng nói :
- Gia phụ chỉ muốn hắn và o, cô nương và o đó là m gì?
Tiêu Nam Tần tròn xoe mắt hạnh, nà ng quát há»i lại :
- Äó là chuyện cá»§a ta, liên quan gì đến cô nương chứ?
Nói Ä‘oạn, chà ng quay sang nhìn Y Phong và tiếp lá»i :
- Äi! Chúng ta cùng và o, nếu có chết thì cùng chết.
Vạn Hồng cưá»i nhạt, nói :
- Xưa nay ta chưa từng thấy ai như cô nương, bá»™ mặt xấu xà như đồ hình bát quái, váºy mà còn nắm tay ngưá»i ta, không sợ ngưá»i ta kinh tởm ư?
Tiêu Nam Tần ná»™ khà quát há»i :
- Ngươi nói ai chứ?
Vạn Hồng cưá»i khảy đáp :
- Ta nói ngươi đấy!
Äá»™t nhiên Tiêu Nam Tần báºt cưá»i khanh khách má»™t trà ng rồi nói :
- Äây là lần đầu ta nghe ngưá»i lá»i như váºy, không ngá» trên Ä‘á»i nà y còn có ngưá»i nói Tiêu Tương Phi Tá» ta xấu xÃ? Lã ca ca, chà ng nói xem, có buồn cưá»i không chứ?
Y Phong chỉ chau mà y, nà o ngá» Vạn Hồng đã báºt cưá»i, nói :
- Ngươi không xấu, ngươi không xấu, ngươi rất đẹp.
Nà ng thò tay và o túi móc ra má»™t chiếc kÃnh đồng, đưa tá»›i trước mặt Tiêu Nam Tần Ä‘oạn nói tiếp :
- Ngươi tự xem đi, đẹp hay là không?
Y Phong xuất thá»§ như gió, chụp lấy chiếc kÃnh đồng, nhưng Vạn Hồng cÅ©ng nhanh không kém, nà ng giáºt tay lại, Ä‘oạn lại đưa mặt kÃnh đến trước mặt Tiêu Nam Tần.
Y Phong tung ngưá»i lướt đến trước Tiêu Nam Tần, song thá»§ lại xuất ra, trên dưới giao nhau theo thế Song Long Äoạt Châu, hai thiết chưởng cùng Ä‘oạt lấy chiếc kÃnh đồng.
Vạn Hồng báºt cưá»i khanh khách, thân liá»…u khẽ xoay chuyển, y phục lất phất, chá»›p mắt thân hình đã trượt ra ngoà i ba thước. Ngá»c thá»§ dương lên, mặt kÃnh lại hướng thẳng vá» phÃa Tiêu Nam Tần, đồng thá»i nà ng cưá»i khẩy, nói :
- Ngươi tự xem mình đi!
Y Phong tiếp tục xoay ngưá»i xuất thá»§ Ä‘oạt kÃnh, nhưng đột nhiên chà ng cảm thấy có má»™t luồng kình phong kÃch và o mạn sưá»n, chá»›p mắt ngá»c thá»§ cá»§a Vạn Hồng đã đánh tá»›i. Xuất thá»§ thần tốc, chiêu thức chuẩn xác, nhằm Ä‘iểm và o đại huyệt Tà ng Huyết dưới mạn sưá»n cá»§a Y Phong.
Y Phong cả kinh, chân phải vá»™i dạt ra và trầm ngưá»i xuống, song chưởng vá»™i xuất, chụp và o cổ tay cá»§a Vạn Hồng. Nà o ngỠđột nhiên Vạn Hồng thu ngá»c chưởng, thân liá»…u khẽ xoay và trượt ra xa ba thước. Nà ng mỉm cưá»i, nói :
- Ta không muốn đánh với ngươi.
Y Phong hÆ¡i ngá»› ngưá»i, khi chà ng ngoái nhìn lại thì thấy Tiêu Nam Tần Ä‘ang cầm chiếc kÃnh đồng trong tay, mục quang thẫn thá» nhìn mình không thôi.
Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình Ä‘ang kẹp tay sau lưng cưá»i nhạt, tá»±a như lão không nghe không thấy chuyện vừa xảy ra. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Y Phong không thể hiểu tâm tình cá»§a những ngưá»i là m cha là m mẹ, đặc biệt là tâm tình cá»§a ngưá»i là m cha là m mẹ cá»§a má»™t thiếu nữ đương xuân.
Tuy chà ng hÆ¡i kỳ quái vá» thái độ cá»§a Vạn Thiên Bình, nhưng tình nà y cảnh nà y, thá»i nà y Ä‘iểm nà y, chà ng đâu có thá»i gian để suy nghÄ© đến những Ä‘iá»u đó.
Chà ng lướt đến cạnh Tiêu Nam Tần và khẽ nói :
- Nam Tần! Äừng xem nữa! Những vết thương trên mặt nà ng chẳng qua là thương thế ngoà i da thôi, và i hôm nữa nó sẽ là nh ngay.
Nói Ä‘oạn, chà ng đưa tay lấy chiếc kÃnh đồng trên tay Tiêu Nam Tần, nhưng Tiêu Nam Tần lại giữ chặt lấy, nhất Ä‘Ãnh không chịu buông.
Vạn Hồng báºt cưá»i nói :
- Lã ca ca! Ngươi hà tất phải lừa cô ta! Dù thương thế trên mặt cô ta có là nh lặn thì cũng trở thà nh một đồ hình bát quái thôi.
Vừa rồi nà ng nghe Tiêu Nam Tần gá»i Y Phong là Lã ca ca nên bây giá» cÅ©ng gá»i như váºy, song giá»ng nói cá»§a nà ng biến chuyển ngá»t ngà o như rót máºt và o tai.
Y Phong quay đầu trừng mắt nhìn nà ng, ngay lúc đó bá»—ng nhiên Tiêu Nam Tần ngá»a mặt cưá»i khan, nà ng vung tay ném chiếc kÃnh đồng và o vách núi “choang†má»™t tiếng. Y Phong cả kinh, chà ng vá»™i nắm giữ tay nà ng và nói :
- Nam Tần! Nam Tần! Nà ng là m sao thế?
Tiêu Nam Tần vẫn cưá»i như Ä‘iên loạn, hai khóe mắt không ngừng tuôn lệ. Nước mắt chảy qua những vết máu trên mặt, khi rÆ¡i xuống cÅ©ng đỠhồng như máu.
Vừa cưá»i nà ng vừa giáºt tay ra khá»i Y Phong, có lúc tiếng cưá»i biến thà nh tiếng khóc, rồi tiếng khóc lại biến thà nh tiếng cưá»i, khóc cưá»i lẫn lá»™n, hợp thà nh má»™t thứ âm thanh khiến ngưá»i có lòng dạ sắt đá nghe được cÅ©ng não lòng.
Tiêu Tương Phi Tá», mỹ danh được truyá»n tụng khắp võ lâm, chỉ cần là ngưá»i hà nh tẩu giang hồ dù chưa từng gặp Tiêu Tương Phi Tá», nhưng cÅ©ng biết nà ng là mỹ nhân đẹp như tiên, váºy mà bây giá»...
Tấc lòng của Tiêu Nam Tần tựa như tảng băng trước nắng gió, đang từ từ vỡ vụn tan chảy.
Nà ng biết hiện tại mình đã không còn xứng vá»›i Y Phong, nhưng hình ảnh Ä‘iên loạn tối qua vẫn còn hiển hiện trước mắt. Nà ng không biết mình nên là m thế nà o, thiên hạ tuy rá»™ng lá»›n, nhưng dưá»ng như không còn đưá»ng để cho nà ng Ä‘i. Äầu óc trở nên trống không, ánh mắt mÆ¡ mà ng, dưá»ng như những nam tá» si tình từng bị nà ng là m nhục, Ä‘ang lần lượt chỉ nà ng mà cưá»i mà chá»i mắng.
Y Phong đứng lặng ngưá»i nhìn nà ng vá»›i ánh mắt đầy kinh ngạc, nhất thá»i bối rối chân tay.
Vạn Hồng đứng ngoà i xa cÅ©ng bất giác sững sá», lòng hÆ¡i có chút hối háºn, rốt cuá»™c nà ng cÅ©ng là má»™t thiếu nữ tháºt thà ngây thÆ¡.
Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình lạnh lùng “hừ†một tiếng rồi nói :
- Thá»i gian đã không còn sá»›m nữa, ngươi có thể và o rồi đấy! Có gì muốn nói, má»™t tháng sau nếu ngươi không chết thì lúc đó nói cÅ©ng chẳng muá»™n.
Bỗng nhiên Tiêu Nam Tần đưa hai tay bưng mặt, nà ng vừa khóc vừa bỠchạy như điên như loạn.
Y Phong quát lá»›n má»™t tiếng rồi phóng ngưá»i đến cản trước mặt nà ng, chà ng cất giá»ng bi thương nói :
- Nam Tần! Nà ng định là m gì thế? Bất luáºn khuôn mặt nà ng có biến thà nh thế nà o thì ta... ta vẫn thương yêu nà ng.
Tiếng khóc cá»§a Tiêu Nam Tần cà ng thêm bi ai. Lúc nà y tuy nà ng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng nhất thá»i chẳng nói ra được má»™t câu. Cuối cùng, nà ng cố gắng trấn định tinh thần, cất giá»ng thống thiết nói :
- Lã ca ca! Chà ng... chà ng... hãy Ä‘i và o Ä‘i. Chỉ cần chà ng không chết thì thá»§y chung muá»™i vẫn là ngưá»i cá»§a chà ng. Tối qua... chẳng phải muá»™i đã trao tất cả cho chà ng rồi sao?
Chợt nghe Vạn Thiên Bình cưá»i nhạt má»™t tiếng, lão lướt đến gần và nói :
- Ngươi đang nằm mộng đó chăng? Tối qua rõ rà ng tiểu tỠnà y...
Lão vừa nói đến đây thì Y Phong đã quát lá»›n má»™t tiếng, chà ng tung ngưá»i bổ nhà o tá»›i, hữu thá»§ chụp và o giữa mặt Vạn Thiên Bình, tả thá»§ như Ä‘ao chém thẳng và o ngá»±c lão ta. Chưởng phong uy mãnh, chưởng thế như mãnh long cuồng hổ. Y Phong váºn táºp toà n bá»™ công lá»±c bình sinh, võ công cá»§a Vạn Thiên Bình tuy cao, nhưng bị táºp kÃch bất ngá» nên lão không thể không ngừng chống đỡ và tránh né.
Sau khi đánh hụt một chiêu, Y Phong không để cho Vạn Thiên Bình có cơ hội đánh trả, chưởng ảnh của chà ng phất ra vù vù vù, liên tiếp ba chưởng.
Vạn Thiên Bình luôn miệng cưá»i nhạt, thân hình lão hÆ¡i trầm xuống, song thá»§ phất ra tiếp chiêu Y Phong. Nên biết võ công cá»§a Y Phong vốn không phải là đối thá»§ cá»§a Vạn Thiên Bình, trong núi Vô Lượng tuy có lần lão rÆ¡i và o thế hạ phong, nhưng vì khi đó thương thế cá»§a lão chưa là nh, chân lá»±c chưa hồi phục.
Còn bây giá» chẳng những công lá»±c cá»§a lão đã hoà n toà n hồi phục, mà từ khi lão uống được máu trong cÆ¡ thể Diệu Thá»§ Hứa Bạch, công lá»±c cà ng tăng lên gấp bá»™i, do đó căn bản lão chẳng coi Y Phong ra gì. Còn Y Phong hiện tại chà ng đã sức cùng lá»±c kiệt, sau khi cướp tiên cÆ¡ công kÃch mấy chiêu, chân lá»±c cá»§a chà ng đã không còn liên tục.
Vạn Thiên Bình cưá»i nhạt, nói :
- Nữ nhân kia đã Ä‘i rồi, ngươi còn liá»u mạng là m gì nữa? Ta tháºt không hiểu, ngưá»i đưá»ng đưá»ng là má»™t nam tá» hán, xem ra cÅ©ng thông minh sáng lán, tại sao lại là m cái việc xuẩn ngốc như váºy, ngay cả tốt xấu cÅ©ng không biết?
Song chưởng cá»§a Y Phong trầm xuống rồi tiếp tục đánh ra “vù vùâ€, đồng thá»i mục quang quét nhìn tứ phÃa, quả nhiên đã không còn thấy bóng dáng Tiêu Nam Tần.
Vạn Thiên Bình lại nói :
- Ngươi muốn đi cũng không được rồi!
Song thủ liên tục thi triển, chưởng phong hùng hồn, bức Y Phong phải loạng choạng liên tục lui bước ra sau, lúc nà y chà ng chẳng còn sức lực đánh trả.
Vạn Thiên Bình quát há»i :
- Ngươi muốn chết hay muốn sống hả?
Y Phong thét lá»›n má»™t tiếng rồi lao lên, nhưng bá»—ng nhiên tay chân chà ng bị bó chặt, thì ra Vạn Hồng đã kịp thá»i giữ chà ng lại. Lúc nà y song mục cá»§a chà ng đỠnhư huyết, chà ng hất mạnh Vạn Hồng ra và căm háºn nói :
- Tất cả Ä‘á»u do ngươi!
Nhưng tay phải vừa thoát ra được thì bá»—ng nhiên tay trái như bị va và o thiết chùy, mạch môn tê buốt, chá»›p mắt công lá»±c toà n thân chà ng Ä‘á»u tan biến.
Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình nhá» chưởng lá»±c mà nổi danh thiên hạ, do đó đủ biết lá»±c đạo trên chưởng cá»§a lão kinh thế hãi tục như thế nà o. Hiện tại Y Phong đã bị lão nắm chặt mạch môn, dù võ công cá»§a chà ng cao cưá»ng đến đâu thì cÅ©ng không thoát được.
Vạn Thiên Bình lại há»i :
- Ngươi muốn chết hay muốn sống hả?
Y Phong nhìn lão trừng trừng, môi mÃm chặt không nói má»™t lá»i.
Trong Ä‘á»i Vạn Thiên Bình tuy cÅ©ng giết ngưá»i vô số, nhưng lúc nà y bất ngá» lão cÅ©ng kinh khiếp trước ánh mắt cá»§a Y Phong.
- “Ngưá»i nà y tÃnh tình quáºt cưá»ng, nếu hôm nay ta tha hắn thì ngà y mai hắn tất sẽ tìm thiên phương bách kế để phục thù.â€
Vạn Thiên Bình nghĩ đến đây thì sát cơ đã hiện trong mắt, lão từ từ đưa tả chưởng lên và vỗ thẳng và o ngực Y Phong.
Nà o ngá» thế chưởng má»›i Ä‘i được ná»a đưá»ng thì Vạn Hồng đã lướt tá»›i, nà ng dùng thân mình cản trước mặt Y Phong và nói :
- Phụ thân! Chẳng phải ngưá»i định giam hắn và o sÆ¡n động đó sao? Äể hắn bình tÄ©nh suy nghÄ© má»™t hai ngà y, may ra có thể... có thể hắn sẽ hồi tâm chuyển ý, bái phụ thân là m sư phụ cÅ©ng không chừng.
Vạn Thiên Bình ngầm thở dà i, lão biết nữ nhi cá»§a mình đã động chân tình. Trong Ä‘á»i lão tuy đã là m tổn thương không biết bao nhiêu ngưá»i, nhưng lão không nhẫn tâm là m cho nữ nhi cá»§a mình Ä‘au lòng.
Thế là lão cháºm rãi thu hồi tả chưởng, lúc nà y hai mắt Y Phong đã nhắm lại, có vẻ như chà ng đã không kể gì đến sống chết, tá»±a như đã không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì trên thế gian nà y nữa.
Vạn Thiên Bình khẽ Ä‘iểm và o huyệt Tiếu Yêu cá»§a Y Phong rồi đẩy chà ng và o sÆ¡n đạo. Vạn Hồng ngẩn ngưá»i nhìn theo, phút chốc Vạn Thiên Bình đã váºn lá»±c đẩy hai tảng đá núi phong bế hoà n toà n sÆ¡n đạo. Hai tảng đá nà y nặng có đến nghìn cân, ngay cả Thiết Diện Cô Hà nh Khách danh chấn giang hồ vá» Há»—n Nguyên Nhất Khà mà phải váºn toà n lá»±c má»›i xê dịch được. Huống hồ Y Phong bây giỠđã sức cùng lá»±c kiệt, là m sao chà ng có thể đẩy tảng đá ra chứ?
Vạn Hồng buông một tiếng thở dà i rồi cúi đầu. Ngà y đông vốn ngắn, lúc nà y tà dương đã gác núi, sơn phong thổi mạnh, Vạn Hồng chợt cảm thấy buốt lạnh toà n thân.
Trong lúc nà ng Ä‘ang cảm thấy tê tái cõi lòng thì chợt nghe Vạn Thiên Bình cưá»i lá»›n rồi nói :
- Hồng nhi, đừng báºn tâm nữa, chá» năm sáu ngà y sau khi hắn đói khát đến cá»±c độ thì vi phụ sẽ thả hắn ra. Ngốc hà i tá»! Ngươi tưởng vi phụ không biết ná»—i lòng cá»§a ngươi chăng?
Vạn Hồng vẫn cúi đầu, nhưng sắc diện của nà ng đã bất giác đỠbừng bừng. Bỗng nhiên nà ng lao và o vòng tay phụ thân, miệng nói :
- Phụ thân biết gì chứ? Nỗi lòng của hà i nhi sao nà o?
Ngừng một lát, nà ng nói tiếp :
- Phụ thân! Có phải vừa rồi ngưá»i đã Ä‘iểm Tiếu Yêu huyệt cá»§a hắn, thá»i gian lâu như váºy, liệu có tổn thương không?
Vạn Thiên Bình cưá»i ha ha, nói :
- Ngốc hà i tá»! Ngươi yên tâm! Vi phụ hạ thá»§ đương nhiên đã có tÃnh toán, chỉ sau má»™t canh giá» thì huyệt đạo cá»§a hắn tá»± nhiên sẽ được giải khai.
Vi lạt thá»§ thần đạo trên giang hồ nà y cà ng đắc ý cưá»i lá»›n, vì lão biết không đầy má»™t canh giá» sau, huyệt đạo cá»§a Y Phong tuy được giải, nhưng chà Ãt là má»™t tháng chà ng không thể váºn được lá»±c khÃ. Như váºy, dù Y Phong có võ lâm chà bảo trên ngưá»i, nhưng cÅ©ng không thể luyện táºp được môn võ công thượng thừa đó.
Lão hà nh tẩu giang hồ cả Ä‘á»i, suy nghÄ© chu đáo, đương nhiên ngưá»i thưá»ng không thể sánh kịp, lão nhá» chưởng lá»±c mà thà nh danh nên tá»± tin công phu Ä‘iểm huyệt cá»§a mình cÅ©ng đã Lá»™ Há»a Thuần Thanh, có thể tùy ý khống chế lá»±c đạo Ä‘iểm huyệt cá»§a mình.
Nhưng nhân váºt lão luyện giang hồ nà y lại không ngá» rằng, không đầy ná»a canh giá» sau, ngưá»i bị lão Ä‘iểm huyệt đã được ngưá»i khác giải khai. Chỉ có Ä‘iá»u ngưá»i giải huyệt cho Y Phong lại là ngưá»i mà chà ng không muốn gặp nhất trên Ä‘á»i nà y.
Sau khi bị đẩy và o sÆ¡n động, chà ng nghe ầm ầm mấy tiếng, cá»a sÆ¡n động bị đóng kÃn, trước mắt tối sầm. Y Phong lần mò tá»›i vách động rồi ngồi dá»±a ngưá»i và o đó, im lặng nghe động tÄ©nh. Hồi lâu sau, đột nhiên chà ng nghe rõ tiếng bước chân, do ngồi dưới đất tá»±a lưng và o vách núi nên chà ng nghe khá rõ rà ng. Tuy bước chân Ä‘i rất cháºm, nhưng thanh âm cà ng lúc cà ng rõ, chẳng mấy chốc đã đến gần chá»— Y Phong ngồi.
Y Phong quét mục quang nhìn quanh, lòng nghi hoặc thầm nghĩ :
- “Trong sÆ¡n động nà y sao lại có tiếng bước chân? Không lẽ có mãnh thú nằm phục trong nà y, bây giá» nghe hÆ¡i ngưá»i thì mò đến? Có lẽ Vạn Thiên Bình đã sá»›m biết Ä‘iá»u đó, nên trước khi giam ta và o, lão đã khống chế huyệt đạo cá»§a ta để mãnh thú dá»… ăn thịt. Như váºy, tay lão sẽ không nhuốm máu, và cÅ©ng để nữ nhi cá»§a lão khá»i thấy lão táºn tay giết ta.â€
Nghĩ đến đây, một luồng khà lạnh bất giác dâng lên trong lòng chà ng, khiến chà ng không rét mà run. Huyệt động tối om, tiếng bước chân cà ng đến gần thì ánh sáng cà ng sáng.
Thế là Y Phong tá»± cưá»i thầm, chà ng biết tiếng bước chân nà y tuyệt không phải do mãnh thú phát ra, vì dã thú không thể mang theo đèn Ä‘uốc.
- “Nhưng ngưá»i trong sÆ¡n động Ä‘ang Ä‘i ra là ai?â€
Chà ng căng mắt ra nhìn, hồi lâu sau quả nhiên có má»™t bóng ngưá»i bước ra, trong tay cầm má»™t ngá»n đèn lồng. Chá»›p mắt bóng ngưá»i kia đã đến gần chá»— Y Phong ngồi, chà ng nháºn ra đó là má»™t nữ nhân, xiêm y tha thướt, hà i thêu kim tuyến.
Y Phong hy vá»ng nữ nhân trong sÆ¡n động thần bà nà y tiếp tục Ä‘i đến gần, để xem rõ hình dạng ngưá»i nà y như thế nà o. Không ngá» nữ nhân lại đến má»™t hốc đá, Ä‘oạn dừng bước ở đó, không Ä‘i nữa. Lúc nà y tuy chà ng đã váºn mục lá»±c tối Ä‘a, nhưng vẫn không thể nà o thấy rõ diện mục cá»§a nữ nhân.
Äá»™t nhiên nghe nà ng kêu má»™t tiếng thất thanh rồi lướt như gió ngang qua Y Phong, thẳng đến cá»a sÆ¡n động và vung ngá»c thá»§ đẩy phiến đá chắn ngang, dưá»ng như nà ng cÅ©ng rất bất ngá». Bấy giá» Y Phong đã thấy được toà n thân nà ng, song chỉ là sau lưng. Nữ nhân nà y búi tóc khá cao, toà n thân mặc tá» y khá rá»™ng, so vá»›i thân hình mảnh mai tha thướt thì chẳng thÃch hợp tà nà o.
Cà ng lúc chà ng cà ng cảm thấy kỳ quái, chợt nghe nữ nhân thở dà i má»™t hÆ¡i rồi từ từ quay ngưá»i lại. Y Phong bất giác rùng mình, song mục tá»± động nhắm lại, tá»±a hồ như không dám nhìn diện mục cá»§a nữ nhân nà y.
Không ngá» khi đó nữ nhân kia cÅ©ng kêu thất thanh má»™t tiếng, kế đó là má»™t tiếng “choangâ€, chiếc đèn lồng trong tay nà ng cÅ©ng rÆ¡i xuống đất. Y Phong mở choà ng mắt ra, trước mắt lại tối Ä‘en như cÅ©, ngay cả thân hình nữ nhân cÅ©ng không thấy rõ.
Hà ng trăm ý nghĩ xoay chuyển trong đầu chà ng, nhưng khổ nỗi là không mở miệng được, chà ng thầm nghĩ :
- “Có lẽ nữ nhân nà y đã phát hiện có ngưá»i trong sÆ¡n động, vì thế trong nhất thá»i kinh hoảng. Thân pháp và khinh công cá»§a nà ng đã có thể xếp và o hà ng cao thá»§, nếu nà ng nghÄ© ta là má»™t kẻ tà đạo, không phân trắng Ä‘en phải trái mà xuất thá»§ lấy mạng ta thì... Ôi! Ta bôn tẩu giang hồ nhiá»u năm, và o sinh ra tá» nhiá»u lần, bây giá» nếu chết má»™t cách bất minh trong tay nữ nhân nà y thì há chẳng oan uổng lắm sao.â€
Nên biết Y Phong tuy đã coi thưá»ng cái chết, nhưng nếu tháºt sá»± rÆ¡i và o tuyệt lá»™ thì trong lòng không khá»i có những cách nghÄ© kỳ quái. Äây vốn là điểm yếu cá»§a con ngưá»i, Y Phong tuy là nhân váºt thông tình đạt ý, song rốt cuá»™c cÅ©ng chỉ là con ngưá»i, do váºy tá»± nhiên không có ngoại lệ.
Trong bóng Ä‘en dà y đặc, chá» nghe nữ nhân thở hổn hển, rõ rà ng là nà ng Ä‘ang vô cùng xúc động. Y Phong cà ng thêm kỳ quái, chẳng hiểu tại sao nà ng lại như váºy. Bá»—ng nhiên chà ng nghe tiếng gió và tiếng y phục lất phất, thì ra nữ nhân kia đã phóng như bay và o trong sÆ¡n động. Trong tiếng lất phất cá»§a y phục, còn nghe loáng thoáng tiếng thở hổn hển cá»§a nà ng, chá»›p mắt cả tiếng ngưá»i và tiếng động Ä‘á»u biến mất trong bóng tối.
Äiá»u nà y hoà n toà n bất ngỠđối vá»›i Y Phong, chà ng không ngá» nữ nhân kia lại bá» Ä‘i đột ngá»™t như thế. Chẳng những nà ng không có hà nh động gì vá»›i mình, mà ngay cả má»™t lá»i cÅ©ng không nói.
Trong tình hình hiện tại, hà nh động cá»§a nữ nhân kia Ä‘Ãch thị là vượt xa lý lẽ bình thưá»ng. Y Phong nghÄ© tá»›i nghÄ© lui cÅ©ng không sao nghÄ© ra lý do.
Lòng cà ng thêm nghi hoặc, ngay lúc đó bá»—ng nhiên lại có tiếng bước chân từ trong sÆ¡n động truyá»n ra, chỉ có Ä‘iá»u lần nà y nhanh hÆ¡n trước rất nhiá»u. Y Phong ngưng thần lắng nghe, bất chợt chà ng nghe trong tiếng bước chân còn có tiếng báºp bẹ cá»§a trẻ con.
Nhưng chà ng chưa kịp suy nghÄ© nhiá»u thì tiếng bước chân đã đến nÆ¡i, theo đó là má»™t là n hương khà êm dịu bay và o mÅ©i chà ng. Y Phong váºn mục lá»±c nhìn kỹ, chà ng thấy má»™t bóng Ä‘en đứng cách mình hÆ¡n trượng, dưá»ng như trong tay có ôm má»™t đứa trẻ.
Bóng ngưá»i đứng lặng má»™t lúc rồi lướt tá»›i gần Y Phong Ä‘oạn xuất thá»§ sá» soạng khắp ngưá»i chà ng rồi đột nhiên trở tay vá»— “bốp bốp†và o lưng chà ng mấy cái.
Y Phong vừa thầm kêu “há»ng bétâ€, từ nÆ¡i cổ há»ng phát ra má»™t tiếng “ựcâ€, má»™t miếng đà m bay vá»t ra khá»i miệng, khà huyết toà n thân chà ng láºp tức thông lưu.
Chà ng hÆ¡i ngạc nhiên má»™t lúc, sau đó cháºm rãi đứng dáºy, bóng ngưá»i kia đã lặng lẽ đứng đối diện vá»›i chà ng. SÆ¡n động cá»±c kỳ yên tÄ©nh, chỉ có đứa trẻ trong tay nữ nhân thần bà kia, thỉnh thoảng phát ra và i tiếng báºp bẹ.
Bá»—ng nhiên, trước mắt sáng rá»±c, trong tay nữ nhân đã có thêm má»™t ngá»n bạch lạp.
Y Phong cả kinh, song mục cá»§a chà ng nhìn lên mặt nữ nhân không chá»›p, chà ng cảm thấy trá»i đất quay cuồng, đầu óc há»—n loạn, cÆ¡ hồ không thể là m chá»§ bản thân được nữa.
Thế là thân hình chao đảo rồi ngã huỵch xuống đất. Vì nữ nhân mặc tá» y, tay bồng hà i nhi Ä‘ang đứng trước mặt chà ng chÃnh là Tiêu Hồn phu nhân Tiết Nhược BÃch.
|

30-08-2008, 11:31 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 30
Nhân sinh như thế
Ngá»n Ä‘uốc tuy không sáng lắm nhưng cÅ©ng đủ để bá»n há» thấy rõ diện mục cá»§a nhau. Ãnh Ä‘uốc soi chiếu lên vách núi, khiến vách núi phá»§ đầy rêu phong, phát ra má»™t thứ ánh sáng nhà n nhạt, và đó cÅ©ng chÃnh là sắc diện hiện tại cá»§a Y Phong.
Mục quang cá»§a chà ng nhìn không chá»›p lên ngưá»i nữ nhân kia, và chà ng mất Ä‘i dÅ©ng khà sinh tồn, hai tay tuy nắm chặt, nhưng đã bắt đầu run lên.
Äứa bé trong tay Tiết Nhược BÃch thấy bá»™ dạng cá»§a Y Phong thì báºt khóc ré lên má»™t tiếng. Song mục cá»§a Y Phong đỠrá»±c như lá»a, chà ng nhìn Tiết Nhược BÃch từ trên xuống dưới, chỉ thấy thân hình nà ng không còn thon thả như xưa, mà có vẻ máºp hÆ¡n, nhìn kỹ thì ra nà ng Ä‘ang hoà i thai.
Tiết Nhược BÃch mỉm cưá»i, nói :
- Nam Nhân, ngươi không ngá» là ta phải không? Äừng có nhìn ta như thế có được không?
Y Phong quát lá»›n má»™t tiếng rồi báºt dáºy, chà ng nói như thét :
- Ngươi còn mặt mũi nà o gặp ta sao?
Sá»± Ä‘au đớn và kÃch động quá độ cá»§a tinh thần khiến chà ng mất Ä‘i khả năng khống chế cá»§a lý trÃ, trong tình huống nà y, thá» há»i ai khống chế được mình chứ.
Tiết Nhược BÃch ôm hà i nhi bên tay trái, tay phải cầm Ä‘uốc, nà ng lui ra sau mấy bước rồi nói :
- Nam Nhân! TÃnh khà cá»§a ngươi sao lại trở nên nóng nảy như váºy, ngươi xem kìa!
Là m cho nhi tỠcủa ngươi cũng kinh khiếp mà phát khóc rồi đấy!
Câu nà y tá»±a như mÅ©i tên bắn trúng và o tim Y Phong, nhất thá»i huyết mạch toà n thân chà ng như đông đặc lại, chà ng từ từ bước tá»›i trước và há»i :
- Ngươi nói cái gì?
Tiết Nhược BÃch vá»— vỠđứa bé và khẽ nói :
- Tiểu Nam! Äừng khóc nữa! Äây là phụ thân cá»§a ngươi. Nà o! Cưá»i lên nà o, cưá»i lên cho phụ thân ngươi xem...
Y Phong run giá»ng há»i lại :
- Ngươi nói cái gì chứ?
Cước bá»™ loạng choạng, chà ng bước từng bước đến trước mặt Tiết Nhược BÃch.
Tiết Nhược BÃch mỉm cưá»i, nà ng ngẩng đầu nhìn lên và cháºm rãi nói :
- Äây là nhi tá» cá»§a ngươi, năm nay đã ba tuổi rồi mà nó chưa được thấy mặt cha má»™t lần.
Nà ng đưa đứa bé đến trước mặt Y Phong, đứa bé không khóc nữa, nó dang thẳng hai tay, Ä‘oạn chẳng biết ngưá»i lạ ngưá»i quen, cứ ngã nhà o và o lòng Y Phong.
Y Phong đã hoà n toà n sững sá», chà ng cảm thấy đầu óc trống rá»—ng, nhất thá»i chẳng biết là m thế nà o cho phải, đà nh ôm lấy đứa bé.
Tiết Nhược BÃch lại nói :
- Ngươi xem, Tiểu Nam ngoan ngoãn như thế đấy! Nó còn nháºn ra cha mình đấy!
Nà ng đưa tay khẽ vén tóc rồi quay ngưá»i bước và o trong sÆ¡n động, đồng thá»i nói :
- Ngoà i nà y tối quá, mau theo ta và o trong, kẻo Tiểu Nam lại khiếp sợ rồi phát khóc.
Y Phong ôm đứa bé trong tay mà ngẩn cả ngưá»i, nhưng hà i tá» nà y lại mỉm cưá»i nhìn chà ng má»™t cách hồn nhiên, hai cánh tay bé nhá» không ngừng loay hoay trước mắt chà ng. Bất giác chà ng cất bước, Ä‘i theo Tiết Nhược BÃch và nói :
- Nhược... Tiết Nhược BÃch, phải chăng là ngươi đã lừa dối ta?
Tiết Nhược BÃch cÅ©ng không quay đầu lại, nà ng bước rất nhanh và o trong, miệng nói :
- Ngươi thá» tÃnh xem, ta rá»i xa ngươi bao lâu, và hà i tá» nà y bao lá»›n?
Y Phong nắm chặt lấy tay hà i tá», dưá»ng như chà ng không đủ dÅ©ng khà tiếp nháºn sá»± tháºt nà y. Nhưng má»™t thức tình phụ tá» bất giác trá»—i dáºy trong lòng, khiến chà ng nhất thá»i quên tất cả má»i chuyện.
Hai chân lững thững bước theo Tiết Nhược BÃch, má»™t lát sau, hai ngưá»i rẽ và o má»™t thạch động chừng mấy trượng vuông. Thượng đế tháºt khéo an bà y và cÅ©ng trêu ngươi thái quá, thạch động nà y cÅ©ng chÃnh là nÆ¡i từng là m thay đổi váºn mệnh cá»§a Tiêu Nam Tần tối qua, bây giá» lại tiếp tục hý lá»™ng Y Phong.
Chà ng ngẩn ngưá»i nhìn hà i tá» trong tay mình, đây là cốt nhục cá»§a chà ng. Nó được sinh ra từ nữ nhân dâm đãng mà chà ng vô cùng thống háºn, bây giá» nữ nhân đó lại hoà i thai má»™t đứa trẻ khác, và đó là huyết nhục cá»§a kẻ thù mình.
Trước quan hệ phức tạp và tế nhị nà y, thá» há»i Y Phong phải là m thế nà o? Nhất thá»i chà ng đứng trÆ¡ ngưá»i giữa sÆ¡n động, nhìn Tiết Nhược BÃch thắp lên má»™t ngá»n đèn lồng treo trên vách đá, và thổi tắt ngá»n Ä‘uốc trong tay. Äoạn, nà ng cháºm rãi bước đến chiếc giưá»ng đá, ngồi xuống và nói :
- Bây giá» ngươi đã tin hà i tá» nà y là con mình rồi chứ? Nhưng... Ôi! CÅ©ng tháºt kỳ quái, sao ngươi lại chạy đến nÆ¡i nà y chứ? Và lại bị ngưá»i ta Ä‘iểm huyệt rồi bị ngưá»i ta đóng chốt cá»a động? Vừa rồi khi thấy ngươi ngồi trên đất, ta kinh khiếp đến độ suýt ngất xỉu.
Y Phong thầm nguyá»n rá»§a mình là xưa có mắt như mù, trăm ngà n sá»± chá»n lá»±a, thế mà cứ chá»n trúng nữ nhân như thế nà y là m thê tá». Bây giá» tuy chà ng đã rút ra được bà i há»c, biết được má»™t ngưá»i có tấm lòng đẹp thì hÆ¡n ngưá»i và ngoại hình đẹp rất nhiá»u, nhưng bà i há»c nà y là m sao mà tà n khốc quá.
Chà ng nhìn nữ nhân mà mình đã từng toà n tâm toà n ý thương yêu, lòng bất giác thầm nghĩ :
- “Vừa rồi nà ng nhìn thấy ta nhưng lại không dám gặp ta, vì biết ta tuyệt đối không thể bá» qua cho nà ng, do đó má»›i chạy và o ôm hà i tá» nà y ra, ôi... tuy ta háºn nà ng thấu xương thấu cốt, nhưng là m sao có thể đối phó vá»›i ngưá»i đã sinh ra cốt nhục cá»§a ta?â€
Chà ng khẽ xoa đầu hà i tỠrồi nghĩ tiếp :
- “Tiết Nhược BÃch! Tuy ngươi vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng trong lòng lại xấu xa hÆ¡n trước nhiá»u! Ôi.. Trá»i Æ¡i! Tại sao lại xui khiến ta gặp những chuyện thế nà y chứ, chẳng phải là quá bất công sao?â€
Tiết Nhược BÃch mỉm cưá»i, nụ cưá»i vẫn tươi như hoa, nà ng nói :
- Nà y! Sao ngươi không nói, đừng quên là vừa rồi ngươi được ta cứu sống đấy. Lúc đó chỉ cần ta khẽ xuất thá»§ là ngươi xong Ä‘á»i rồi, hoặc giả nếu ta không giải huyệt thì liệu ngươi chịu đựng được bao lâu? Ôi... Ngươi quả là ngưá»i chẳng có lương tâm, ngay cả má»™t lá»i cám Æ¡n cÅ©ng không biết nói.
Y Phong lạnh lùng “hừ†má»™t tiếng, chà ng miá»…n cưỡng nuốt háºn và o lòng, Ä‘oạn trầm giá»ng nói :
- Tên Tiêu Vô của ngươi đâu? Ngươi không theo hắn mà chạy đến đây là m gì?
Vẻ mặt tươi như hoa cá»§a Tiết Nhược BÃch đột nhiên trở nên lạnh lùng như băng sương, nà ng nhìn Y Phong trừng trừng và cất giá»ng đầy căm giáºn nói :
- Ngươi há»i hắn là m gì?
Y Phong cưá»i nhạt, nói :
- Ta không há»i hắn thì ai há»i hắn? Tuy hắn há»§y hoại gia đình cá»§a ta, cướp Ä‘oạt thê tá» cá»§a ta, nhưng ta phải cảm Æ¡n hắn. Vì hắn cho ta thấy sá»± dâm đãng và bỉ ổi cá»§a ngươi, nếu không có hắn, có lẽ ta phải là m má»™t ngưá»i chồng há» cá»§a ngươi suốt Ä‘á»i.
Tiết Nhược BÃch buông má»™t tiếng thở dà i ảo não rồi cháºm rãi nói :
- Nam Nhân! Ta biết ngươi háºn ta, nhưng ngươi cÅ©ng phải tha thứ cho ta, ta chỉ là má»™t nữ nhân yếu Ä‘uối, tuy cÅ©ng biết chút võ công, song là m sao có thể kháng cá»± lại Tiêu Võ. Huống hồ... khi đó ngươi lại không có ở nhà . Nam Nhân, chúng ta đã là phu thê nhiá»u năm, có Ä‘iá»u gì không thể nói ra đâu, ngươi có biết không, trong lòng ta vẫn...
vẫn...
Lá»i chưa dứt thì nà ng ôm mặt khóc ròng. Tuy Y Phong háºn nà ng vô cùng, nhưng trước tình cảnh nà y, trong lòng bất giác phát sinh má»™t thứ tình cảm khó nói. Hà i tá» trong tay chà ng, thấy mẹ nó báºt khóc thì cÅ©ng khóc theo.
Dù Y Phong có lòng dạ sắt đá, dù chà ng cÅ©ng biết Tiết Nhược BÃch bá» ngoà i tá» ra Ä‘au khổ, song chẳng biết trong lòng nà ng Ä‘ang nghÄ© gì, nhưng tiếng khóc cá»§a hai ngưá»i khiến cho lòng chà ng bắt đầu bấn loạn. Chà ng muốn nói và i lá»i nhưng chẳng biết nói thế nà o cho phải, thế là chà ng đà nh cháºm rãi bước đến cạnh giưá»ng đá.
Bá»—ng nhiên Tiết Nhược BÃch ngừng khóc và nói :
- Ta chẳng quản ngươi cần hay không cần ta, dù sao thì hiện tại chúng ta cÅ©ng đã bị giam ở nÆ¡i nà y, tảng đá ngoà i cá»a động nặng có đến ngà n cân, bằng sức hai ngưá»i chúng ta tuyệt đối không thể đẩy ra. HÆ¡n nữa... cÅ©ng nói tháºt cho ngươi biết, ta cÅ©ng chẳng muốn sống nữa, song hiện tại nếu chúng ta được chết chung má»™t nÆ¡i, thì có lẽ đây là trá»i xanh thương hại ta, cho ta được gặp ngươi lần cuối. Ta... ta không muốn nghe những lá»i khó nghe cá»§a ngươi nữa, nếu ngươi háºn ta, ngươi có thể vung Ä‘ao giết ta cÅ©ng được.
Y Phong nhìn hà i tá» trong tay mình rồi bất giác ngầm thở dà i, trong Ä‘á»i chà ng đã gặp không Ãt cảnh khó xá», nhưng giữa lấy và bá», xưa nay chà ng chưa bao giá» gặp khó khăn như lúc nà y. à nghÄ© lại xoay chuyển trong đầu, chà ng trầm ngâm má»™t hồi rồi trầm giá»ng nói :
- Nơi nà y có gì ăn không?
Tiết Nhược BÃch gáºt đầu, trên ngá»c diện thoáng hiện vẻ lạnh lùng, nhưng cất giá»ng đầy căm háºn nói :
- Nam Nhân! Ngươi biết đây là nÆ¡i nà o không? Hừ! Äây là nÆ¡i hà nh lạc cá»§a tên dâm tặc Tiêu Vô, hắn dụ dá»— nữ nhân bên ngoà i rồi đưa và o đây, hắn tưởng rằng ta không biết Ä‘iá»u đó...
Nà ng ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Nhưng ta không ngỠtối qua hắn còn đưa một nữ nhân đến đây...
Nà ng móc trong túi ra một tiếc khăn tay và nói tiếp :
- Äây là váºt cá»§a Tiêu Tương Phi Tá».
Y Phong cảm thấy như có tiếng sấm nổ bên tai, chà ng sải bước tá»›i trước, giáºt chiếc khăn đưa lên xem, quả nhiên đây là váºt cá»§a Tiêu Tương Phi Tá», vì nÆ¡i góc chiếc khăn có thêu hai chữ: Nam Tần.
Tiết Nhược BÃch nháºn lại đứa bé đã báºt khóc, Ä‘oạn nà ng nói tiếp :
- Hôm nay khi ta đến đây, hừ, ngươi không biết đấy thôi, trên chiếc giưá»ng đá nà y loạn xạ chẳng ra thể thống gì cả, chiếc khăn tay nà y rÆ¡i dưới đất, vừa nhìn thì ta biết ngay là cá»§a Tiêu Nam Tần...
Y Phong quát lớn :
- Câm miệng!
Tiết Nhược BÃch kinh ngạc nhìn chà ng, Y Phong buông má»™t tiếng thở dà i, rồi nói tiếp :
- Äây là chuyện vô sỉ, ta xin các ngưá»i đừng nhắc đến trước mặt ta nữa.
Thá»i nà y khắc nà y, là m sao chà ng che Ä‘áºy tình cảm cá»§a mình nữa, vì không thể khống chế được nên những thá»› thịt trên mặt chà ng co giáºt liên hồi. Trên Ä‘á»i nà y chẳng có ngôn từ nà o để hình dung được sá»± thù háºn cá»§a chà ng đối vá»›i Tiêu Vô. Nhưng Tiết Nhược BÃch lại không hiểu ná»—i lòng cá»§a chà ng lúc nà y, nà ng Ä‘ang dùng má»i thá»§ thuáºt để khiến ngưá»i mà mình từng yêu rÆ¡i và o tình cảm cá»§a mình má»™t lần nữa.
Rõ rà ng thạch động bà máºt nà y là má»™t sá»± an bà y tuyệt diệu, phà m là váºt dùng cần thiết cho sinh hoạt, tất cả Ä‘á»u có thể tìm thấy trong hốc đá dưới gầm giưá»ng. Tiết Nhược BÃch cẩn tháºn tà ng trữ lương thá»±c và thu xếp thạch động nà y, dưá»ng như muốn đưa Y Phong vá» vá»›i ká»· niệm xa xưa.
Nhưng Y Phong chẳng mảy may xao động khi nhìn những váºt đó, chà ng thầm nghÄ© :
- “Bằng và o số lương thá»±c nà y thì ta có thể cầm cá»± và i ngà y. Trong khoảng thá»i gian đó, ta sẽ cố gắng tham ngá»™ kỳ công bà kÃp trên Thiên Tinh bà kÃp, má»™t tháng sau nếu Vạn Thiên Bình nuốt lá»i...â€
Trên môi chà ng bất giác mỉm cưá»i, nhưng đó là má»™t nụ cưá»i nhạt. Hiện tại hai ngưá»i trong thạch động Ä‘á»u Ä‘ang theo Ä‘uổi ý nghÄ© riêng cá»§a mình. Chỉ có hà i tá» là giương đôi mắt ngây thÆ¡ nhìn phụ mẫu cá»§a nó, nó chẳng há» cảm nháºn được má»™t chút tình thù ân oán cá»§a thế gian, chẳng phải nó là ngưá»i hạnh phúc nhất trên Ä‘á»i nà y sao?
Ngoà i việc thỉnh thoảng liếc nhìn và mỉm cưá»i vá»›i hà i tá» cá»§a mình, Y Phong chẳng nói má»™t lá»i nà o nữa, tháºm chà chà ng chẳng buồn nhìn Tiết Nhược BÃch. ChỠđến lúc Tiết Nhược BÃch và hà i tá» Ä‘á»u ngá»§, chà ng má»›i toạ thiá»n dưới ngá»n Ä‘uốc, lấy cuốn Thiên Tinh bà kÃp ra Ä‘á»c kỹ má»™t lần, chốc chốc chà ng báºt dáºy váºn hà nh thá» chiêu thức, sau đó lại vui mừng ngồi xuống nghiá»n ngẩm.
Sau ba ngà y, chà ng đã há»c được những chiêu thức võ công mà ngay cả lúc nằm má»™ng chà ng cÅ©ng không ngá». Trong ba ngà y đó, chà ng không nhìn Tiết Nhược BÃch má»™t lần, và dưá»n gnhư Tiết Nhược BÃch cÅ©ng rất cay cú nên cÅ©ng chẳng nói vá»›i chà ng má»™t câu nà o. Nhưng con ngưá»i rồi cÅ©ng có lúc mệt má»i, thế là chà ng tá»±a ngưá»i và o vách núi mà ngá»§ vùi.
Trong giấc má»™ng, chà ng thấy Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình xuất hiện, lão thò tay lấy cuốn Thiên Tinh bà kÃp trong túi chà ng. Thế là chà ng kinh hoảng, hét lá»›n má»™t tiếng, rồi choà ng tỉnh. Mở mắt nhìn ra thì thấy đôi chân trần cá»§a Tiết Nhược BÃch Ä‘ang đứng trước mặt mình, dù đó chỉ là sá»± ngẫu nhiên, song chà ng vẫn luôn đỠcao cảnh giác.
Một ngà y, hai ngà y...
Sau nhiá»u ngà y thì vấn đỠnghiêm trá»ng cÅ©ng theo thá»i gian mà từ từ xuất hiện.
Nước uống cạn dần, thế là bá»n há» phải mở mấy vò rượu, dùng rượu thay nước.
Nhưng hà i tá» thì sao? Hà i tá» cÅ©ng đà nh phải uống rượu. Thoạt tiên Y Phong dùng đũa chấm và o rượu rồi cho hà i tá» uống từ từ. Dần dần hà i tá» nà y cÅ©ng quen vá»›i mùi vị cá»§a rượu, má»—i lần có thể uống được má»™t ngụm. Mùi vị cá»§a rượu nữ nhi hồng tuy thÆ¡m dịu nhưng lại rất mạnh, hà i tá» tất nhiên là ngưá»i say trước, sau đó Tiết Nhược BÃch cÅ©ng say túy lúy. Bấy giá» Y Phong đã có thể yên tâm đánh má»™t giấc.
Căn bản không có ánh nắng và o thạch động, vì váºy bá»n há» cÅ©ng căn bản không biết thá»i gian đã qua bao lâu rồi. Tiết Nhược BÃch say rồi tỉnh, tỉnh rồi say... vì suốt ngà y uống rượu nên thần thái cá»§a Y Phong không khá»i lá» Ä‘á», có Ä‘iá»u dù sao chà ng cÅ©ng là má»™t nam tá», tá»u lượng lại khá, do đó cÅ©ng không đến ná»—i say mèm.
Thá»i gian vùn vụt trôi qua, Y Phong đã xem qua má»™t lượt cuốn Thiên Tinh bà kÃp, chà ng vốn đã có căn bản võ há»c, thiên chất lại rất tốt, nhá» váºy mà chà ng há»c má»™t hiểu mưá»i. Tuy còn và i chá»— ảo diệu mà chà ng chưa lÄ©nh ngá»™ hết, song đó chẳng qua là vấn đỠthá»i gian.
Chà ng cảm thấy võ công cá»§a mình đã có khác biệt rất lá»›n so vá»›i trước khi và o thạch động. Tháºm chà chà ng còn tá»± tin cho rằng: vá»›i võ công hiện tại cá»§a mình, sẽ không khó trong việc phân cao thấp vá»›i Vạn Thiên Bình. Thế là chà ng khấp khởi mừng thầm, song mục bất giác nhìn ái tá» Ä‘ang ngá»§ say trên giưá»ng đá, chà ng cúi đầu suy nghÄ© rất lâu.
Äá»™t nhiên, má»™t tiếng “ầm†vang lên, âm thanh từ ngoà i cá»a thạch động truyá»n và o.
Y Phong giáºt thót cả ngưá»i, chà ng xoay mình phóng ra như bay, sau đó quay trở lại chiếc giưá»ng đá, hai tay đưa ra định ôm lấy hà i tá» vẫn còn ngá»§ say.
Những ngà y qua, tình cảm giữa chà ng và hà i tá» nà y ngà y cà ng tăng dần, có khi tình phụ tá» sâu nặng hÆ¡n bất kỳ thứ tình cảm nà o trên Ä‘á»i, Ä‘iá»u nà y vốn là thiên tÃnh, con ngưá»i không thể miá»…n cưỡng.
Nà o ngá» khi đó Tiết Nhược BÃch cÅ©ng kinh tỉnh, nà ng trở ngưá»i ôm chầm lấy hà i tá» và quát há»i :
- Ngươi định là m gì váºy?
Y Phong cưá»i nhạt, nói :
- Äây là hà i tá» cá»§a ta, ta không thể để nó theo ngươi!
Tiết Nhược BÃch dùng toà n thân che chở cho hà i tá», nà ng trừng mắt hạnh nhìn Y Phong và nói :
- Dựa và o đâu mà ngươi đòi hà i tỠnà y? Tiểu Nam là do ta sinh ra, do ta nuôi dưỡng, ngươi dựa và o đâu mà muốn cướp nó từ tay ta?
Y Phong lạnh lùng “hừ†má»™t tiếng, chà ng không nói thêm nữa, song thá»§ bất ngá» xuất ra như gió, hữu thá»§ đẩy và o ngưá»i Tiết Nhược BÃch, tả thá»§ cướp lấy hà i tá». Hà i tá» giáºt mình kinh tỉnh và báºt khóc thà nh tiếng.
Tiết Nhược BÃch vung tả thá»§ phất ngược ra, nhằm thẳng và o cổ tay Y Phong, đồng thá»i miệng thét như cuồng :
- Nếu ngươi động và o hà i tỠnà y thì ta sẽ giết chết nó trước, sau đó ta cũng chết theo, hai mẹ con ta sẽ cùng chết cho ngươi thấy.
Thiết chưởng cá»§a Y Phong sắp chạm và o ngưá»i Tiết Nhược BÃch, nhưng bất giác chà ng phải thu hồi, Ä‘oạn chà ng buông má»™t tiếng thở dà i rồi hạ giá»ng nói :
- Ngươi cần hà i tá» nà y để là m gì? Không lẽ ngươi muốn nó chung sống vá»›i... vá»›i Tiêu Vô, để nó phải chịu sá»± dà y vò cá»§a tên há» Tiêu đó ư? Ôi... Nếu ngươi còn chút tình phu phụ thì hãy giao hà i tá» nà y cho ta... ta cám Æ¡n ngươi suốt Ä‘á»i.
Bá»—ng nhiên Tiết Nhược BÃch phá lên cưá»i má»™t trà ng Ä‘iên dại, nà ng đưa tay vén tóc và nói :
- Tình phu thê ư? Ha ha... ngươi cÅ©ng biết tình phu thê, váºy tại sao ngươi chỉ cần hà i tá»? Lã Nam Nhân! Tuy ta cÅ©ng có chá»— không phải đối vá»›i ngươi, nhưng...
Nà ng thở dà i một hơi rồi không nói tiếp nữa, nhưng dù nà ng không nói thì Y Phong cũng biết rằng, hiện tại nữ nhân thông minh nà y đã muốn thoát ly Tiêu Vô để trở vỠvới mình, và nà ng dùng hà i tỠnà y để là m võ khà uy hiếp.
Chỉ có Ä‘iá»u, vì nà ng quá thông minh nên tưởng rằng những ngưá»i khác Ä‘á»u ngốc nghếch.
Y Phong cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói :
- Tiết Nhược BÃch! Ngươi là ngưá»i thông minh, ngươi nên biết rằng...
Lá»i chưa dứt thì đột nhiên có má»™t trà ng cưá»i vang lên ngoà i cá»a động, kế đó là má»™t giá»ng nói như đại đồng chung truyá»n và o :
- Ta đang lấy là m kỳ quái, tại sao lão cẩu tỠVạn Thiên Bình lại ngốc như thế, ngồi trong thạch động mà lấy đá chắn bên ngoà i, nhưng không ngỠhóa ra là tiểu tỠngươi.
Y Phong cả kinh quét mục quang nhìn ra, nhất thá»i suýt báºt kêu thà nh tiếng. Dưới ánh sáng lá» má» cá»§a ngá»n Ä‘uốc, má»™t bóng ngưá»i to lá»›n vạm vỡ đứng sừng sững giữa cá»a thạch động, đỉnh đầu há»i nhẵn, phần tóc còn lại bạc trắng, râu ria xồm xoà m phá»§ gần kÃn khuôn mặt. Y phục trên ngưá»i rách tÆ¡i tả, trước ngá»±c có mấy chá»— thâm Ä‘en, hình như là vết thương. Mà y ráºm bao quanh mắt, mục quang lấp lánh như Ä‘iện, râu cằm tua tá»§a mà cứng như sắt, căn bản chẳng thấy da thịt - Äó chÃnh là Thiên Lý Truy Phong Thần Hà nh Vô Ảnh Diệu Thá»§ Hứa Bạch.
Y Phong cảm thấy lòng bà n tay ướt lạnh, toà n thân bất giác xuất mồ hôi lạnh, nhất thá»i không rét mà run. Tại núi Vô Lượng, chà ng đã táºn mắt trông thấy Nam Thâu và Bắc Äạo lưỡng bại câu thương rồi chết trong tay nhau, nhưng Bắc Äạo Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình lại phục sinh trước. Chỉ có Ä‘iá»u, lúc đó khoảng cách thá»i gian không lâu nên còn có lý để nói, nhưng hiện tại Thiên Lý Truy Phong Thần Hà nh Vô Ảnh Diệu Thá»§ Hứa Bạch đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Ä‘iá»u nà y khiến Y Phong không sao hiểu được.
Nhất thá»i dưới hai chân chà ng như đã má»c rá»…, chà ng không thể nà o dịch động ná»a bước. Tiết Nhược BÃch thấy tình hình nà y, cÅ©ng bất giác ngẩn ngưá»i, tháºm chà ngay cả hà i tá» cÅ©ng ngừng khóc.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch cưá»i ha ha má»™t trà ng, Ä‘oạn lão sải bước Ä‘i và o trong, mục quang quét nhìn tứ phÃa, khi trông thấy má»™t số thức ăn và mấy hÅ© nữ nhi hồng thì hai mắt lão rá»±c sáng, lão nói :
- Không ngá», tháºt không ngá», trong thạch động nà y lại là nÆ¡i tốt đẹp như váºy, có cả rượu lẫn thịt nữa chứ!
Lão xuất thá»§ chụp lấy má»™t miếng thịt, nhấc hÅ© rượu uống ừng á»±c mấy hÆ¡i, rồi mỉm cưá»i nói :
- Rượu ngon! Rượu ngon!
Äoạn, lão cắn má»™t miếng thịt rồi tiếp lá»i :
- Thịt ngon! Thịt ngon!
Sau một hồi ăn uống ngấu nghiến, lão quay lại nhìn Y Phong và nói :
- Tiểu tá»! Ngươi hại ta suýt nữa trở thà nh cô hồn dã quá»·, lên đến cá»a Nam Thiên, thì Tôn Ngá»™ Không chê ta quá xấu, vung gáºy đánh ta xuống. Chạy xuống địa ngục thì bị Ngưu đầu mã diện ngăn lại, lên trá»i không được, xuống đất không xong, cuối cùng ta lại tìm ra nÆ¡i nà y có cả rượu ngon thịt ngon. Má»™t khi ta cao hứng, hà tất ngươi phải nhăn mà y nhÃu mặt?
Y Phong bất gaÃc rùng mình, tuy chà ng không tin trên Ä‘á»i nà y có ma quá»· xuất hiện, nhưng rõ rà ng Diệu Thá»§ Hứa Bạch trước mắt đã chết rất lâu rồi, thế mà bây giá» lại hiển hiện trước mặt mình, thá» há»i là m sao chà ng giải thÃch chứ?
Bá»—ng nhiên nghe Tiết Nhược BÃch quát há»i :
- Lão là ai?
Diệu Thá»§ Hứa Bạch “à †má»™t tiếng, lão ném xương gà xuống đất, dịch mục quang nhìn sang Tiết Nhược BÃch rồi cưá»i lá»›n, nói :
- Không ngá» tiểu tá» lại lấy được ngưá»i đẹp thế nà y là m thê tá».
Lão bước đến cạnh Y Phong, vỗ vai chà ng và nói tiếp :
- Tiểu tá»! Äừng sợ! Nói tháºt cho ngươi biết nhé, lão phu vẫn chưa chết đâu, nếu lão phu chết tháºt thì oan hồn cÅ©ng không thể tìm đến ngươi, ngươi sợ cái gì chứ?
Lão nâng hÅ© rượu định uống tiếp, nhưng trong hÅ© chẳng còn má»™t giá»t. Thế là lão buông má»™t tiếng thở dà i rồi nói :
- Rượu rất ngon, nhưng đáng tiếc là quá Ãt.
Äoạn, lão vung tay ném hÅ© rượu và o vách đá, “choang†má»™t tiếng, hÅ© rượu vỡ vụn, hà i tá» nằm trên giưá»ng đá thất kinh hồn vÃa, nhất thá»i khóc thét lên.
Sau má»™t hồi sững sá», cuối cùng Y Phong cÅ©ng miá»…n cưỡng trấn định tinh thần, chà ng gượng cưá»i và ấp úng nói :
- Nhiá»u ngà y không gặp, phong thái cá»§a Hứa tiá»n bối vẫn như xưa.
Chà ng ngáºp ngừng giây lát rồi nói tiếp :
- Từ khi chia tay ở núi Vô Lượng, chà Ãt cÅ©ng đã hÆ¡n tháng rồi nhỉ? Hứa lão tiá»n bối sao lại có hứng thú đến núi Tây Lương nà y?
Diệu Thá»§ Hứa Bạch cưá»i ha ha rồi nói :
- Tiểu tỠngươi không cần nói vòng vo tam quốc, ngươi đang lấy là m kỳ quái là tại sao lão phu không chết phải không?
Lão chỉ chiếc giưá»ng đá và nói tiếp :
- Hãy ngồi xuống với thê tỠcủa ngươi đi, từ từ rồi lão phu nói cho nghe...
Lão liếc thấy trên đất còn có má»™t hÅ© rượu, trong hÅ© rượu còn mấy giá»t nên cầm lên uống má»™t ngụm rồi cưá»i ha ha nói tiếp :
- Mưá»i năm trước, lão phu và lão cẩu tá» Vạn Thiên Bình hẹn nhau lên núi Vô Lượng, vốn cho rằng tối Ä‘a cÅ©ng chỉ mưá»i ngà y ná»a tháng là có thể giải quyết xong má»i chuyện, nà o ngá» thân thá»§ cá»§a lão cẩu tỠđó Ä‘Ãch thị không tầm thưá»ng, bá»n ta tỉ thà cả mưá»i năm mà cÅ©ng bất phân thắng bại. Trong mưá»i năm đó, ôi... ngà y tháng trôi qua tháºt chẳng dá»… chịu tà nà o. Cho đến khi tiểu tá» ngươi lên núi, lại nói ra chuyện Thiên Tinh bà kÃp, lão phu biết cuá»™c tỉ thà cá»§a lão phu và lão cẩu tá» kia nhất định phải được phân định. Vì Thiên Tinh bà kÃp quý hÆ¡n Toà n Quang Bảo NghÄ©a mà bá»n lão phu tranh chấp rất nhiá»u.
Và chuyện sau đó thì ngươi đã biết, nhưng có má»™t chuyện ngươi không biết đó là khi bắt thăm chá»n bảo váºt, ta đã ngầm tÃnh toán, để cho lão đầu cẩu tỠđó lấy Thiên Tinh bà kÃp trước. Äể cho lão cẩu tỠđó mừng hụt má»™t phen, nà o ngá»... Ôi! Ngưá»i tÃnh không bằng trá»i tÃnh, ta thông minh nhưng lại bị sá»± thông minh cá»§a ta là m hại.
Y Phong hắng giá»ng rồi thầm nghÄ© :
- “Thì ra là như váºy, hôm đó ta lấy là m kỳ quái, Hứa Bạch nà y đã xưng Diệu Thá»§ vá»›i thiên hạ, mà sao lại không giở trò trong lúc bắt thăm, hóa ra là lã o có toan tÃnh khác.â€
Diệu Thá»§ Hứa Bạch cưá»i lá»›n rồi nói tiếp :
- Tiểu tá»! Ta biết là ngươi Ä‘ang thầm chá»i ta không quang minh lá»—i lạc, nhưng ngươi không biết rằng Diệu Thá»§ Hứa Bạch ta cả Ä‘á»i hà nh sá»± chỉ cần tá»± vấn không hổ vá»›i lương tâm là được rồi. Vạn Thiên Bình nổi tiếng gian ngoan xảo quyệt, Hứa Bạch ta hà tất phải quang minh lá»—i lạc vá»›i hắn.
Y Phong chau mà y, dưá»ng như chà ng muốn nói gì nhưng lại thôi.
Hứa Bạch lại nói :
- Nhưng hiện tại ta biết là m ngưá»i quá thông minh cÅ©ng không phải là phúc khÃ.
ÄÆ°Æ¡ng thá»i ta nuốt trá»n viên Äá»™c Long Hoà n, thoạt tiên còn đỡ, sau đó dần dần chẳng biết chuyện gì xảy ra, ta đã hoà n toà n mất Ä‘i tri giác. ChỠđến lúc tri giác cá»§a ta hồi phục thì ta cảm thấy có ngưá»i phá»§ phục trên thân mình, dưá»ng như dang hút máu cá»§a ta, song ta chẳng còn má»™t chút lá»±c khà để phản kháng.
Y Phong bất giác rùng mình, chà ng lùi hai bước rồi ngồi “bịch†xuống giưá»ng đá.
Chà ng liếc nhìn qua Tiết Nhược BÃch thì thấy dung diện đẹp như hoa cá»§a nà ng đã trở nên nhợt nhạt.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch cháºm rãi nói tiếp :
- Nhưng có má»™t Ä‘iá»u cá»±c kỳ quái lạ, lão cà ng hút máu cá»§a ta thì ta cà ng cảm thấy thư thái, dần dần đầu óc thanh tỉnh, thân hình phiêu bồng nhẹ tênh, cả ngưá»i như muốn bay bổng lên. Sau đó ta cảm thấy buồn ngá»§ và ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nà o không hay.
Mãi đến lúc tỉnh lại, ta cÅ©ng chẳng biết thá»i gian trôi qua bao lâu rồi, mở mắt ra chỉ thấy sÆ¡n động trống không, ngay cả ná»a bóng ngưá»i cÅ©ng không có.
Y Phong thầm thở phà o một hơi, thế là chà ng đã biết nguyên nhân của sự việc.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch tiếp lá»i :
- Ngưá»i uống máu cá»§a ta có lẽ là lão cẩu tá» Vạn Thiên Bình. ÄÆ°Æ¡ng thá»i tuy ta đã tỉnh nhưng cảm thấy toà n thân rã rá»i. Vừa Ä‘au vừa nhức, chẳng còn má»™t chút khà lá»±c.
CÅ©ng may là ta luyện công từ nhá», tuy niên ká»· đã cao nhưng tấm thân vẫn còn nguyên vẹn, Ä‘iểm nà y thì lão cẩu tỠđó không thể sánh vá»›i ta...
Lão cưá»i đắc ý rồi tiếp :
- Ta ngầm Ä‘iá»u tức váºn khà rất lâu, sau đó thỉnh thoảng nghe bên ngoà i thạch động có thanh âm lốc cốc leng keng truyá»n và o. Lòng lấy là m kỳ quái nên ta cố gắng ngồi dáºy, chỉ thấy quanh ngưá»i toà n là vết máu khô, đầu óc quay cuồng, khiến ta không thể không nằm xuống lại. Ta biết mình đã mất quá nhiá»u máu, khi đó má»™t hà i tá» ba tuổi tiến và o, đánh má»™t quyá»n cÅ©ng có thể lấy mạng ta. Thế là ta tiếp tục nằm yên bất động, ngầm váºn khà điá»u tức.
Lúc nà y Tiết Nhược BÃch đã ôm chặt hà i tá» và o lòng. Diệu Thá»§ Hứa Bạch từ từ đứng dáºy, bước đến vách đá, khêu ngá»n đèn dầu lên, thế là sÆ¡n động sáng thêm má»™t chút. Äoạn lão quay ngưá»i lại và nói :
- Ta nằm bất động rất lâu, toà n thân má»m như bông, tuy nhiên cuối cùng ta cÅ©ng cố gắng bò dáºy, thanh âm lốc cốc leng keng ở ngoà i thạch động cà ng là m ta không yên tâm. Nhất thá»i ta không dám gây tiếng động nhá», mà từ từ cháºm rãi bò ra ngoà i xem thá»...
Lão ngá»a mặt cưá»i lá»›n má»™t trà ng rồi tiếp lá»i :
- Thì ra lão cẩu tá» Vạn Thiên Bình cÅ©ng bị giam trong động, đương thá»i lão ta Ä‘ang cố đục đẽo nÆ¡i cá»a động để tìm đưá»ng ra, nhưng...
Lão lại cưá»i khà rồi nói tiếp :
- Ngươi thá» nghÄ© xem, là m như váºy thì được gì chứ! Khi đó, ta quan sát kỹ má»™t lượt nữa, hóa ra lão cẩu tỠđó cÅ©ng chẳng khá gì, nhất cá» nhất động tá»±a như ngưá»i hữu khà vô lá»±c, gõ đục và i ba cái rồi ngừng lại nghỉ, miệng mÅ©i thở hồng há»™c. ÄÆ°Æ¡ng thá»i ta chỉ cần má»™t phần mưá»i công lá»±c vốn có là có thể lấy mạng lão ta rồi, chỉ đáng tiếc khi đó ta cà ng tệ hÆ¡n lão ta.
Lão ngừng má»™t lát rồi đột nhiên há»i :
- Tiểu tá», phải chăng ngươi đã khóa cá»a động trước khi Ä‘i?
Y Phong thở dà i má»™t tiếng rồi lắc đầu, Ä‘oạn chà ng thuáºt lại má»™t lượt chuyện mình lừa Vạn Thiên Bình và o sÆ¡n động rồi nhốt lão ta lại.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch nghe xong thì vá»— tay cưá»i lá»›n, nói :
- Tuyệt! Tuyệt! Không ngá» cÅ©ng có ngà y lão hồ ly đó bị ngưá»i khác lừa, tháºt khiến lão phu cao hứng vô cùng.
Nói Ä‘oạn, lão ngá»a mặt cưá»i lá»›n liên hồi, đủ thấy trong lòng Ä‘ang cá»±c kỳ cao hứng.
|

30-08-2008, 11:31 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 31
Kiếm khà xung thiên
Y Phong ngẩn ngưá»i nhìn Hứa Bạch, lòng thầm nghÄ© :
- “Diệu Thá»§ Hứa Bạch nà y, thân thể cao to, giá»ng nói như chuông, trong lòng có chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u lá»™ xuất ra mặt. Vạn Thiên Bình lại ốm như cây gáºy, chẳng những sắc diện vÄ©nh viá»…n lạnh như tiá»n mà giá»ng nói cÅ©ng lạnh lùng sắc sảo. Hai con ngưá»i nà y, má»™t âm má»™t dương, má»™t chÃnh má»™t phản, tá»±a như trá»i sinh ra để đối đầu nhau, chẳng biết tương lai sẽ kết cuá»™c như thế nà oâ€.
Chà ng còn đang tự nghĩ thì đã nghe Hứa Bạch nói tiếp :
- Vì thế, khi đó ngay cả thở ta cÅ©ng không dám thở mạnh, lòng thầm nghÄ©: “Không mở được cá»a động thì cà ng tốt, dù sao ta đã sống không được thì ngươi cÅ©ng chết chắc.†Nà o ngá», đột nhiên ngoà i động có tiếng nói vang lên, tuy ta nghe không rõ, nhưng lão cẩu tá» kia thì cao hứng nhảy dá»±ng lên... Ha ha! Ngươi không trông thấy đó thôi, đương thá»i trông lão ta tháºt chẳng khác má»™t con chó sống.
Lão ta nhảy cỡn má»™t lúc rồi ká» miệng sát vách đá để gá»i ngưá»i bên ngoà i, nói cho ngưá»i đó biết cách mở cá»a động. Có Ä‘iá»u khà lá»±c cá»§a lão ta lúc đó cÅ©ng chẳng ra gì, vì váºy phải gá»i năm lần bảy báºn thì ngưá»i bên ngoà i má»›i nghe được. Má»™t lúc sau, chợt nghe “két†má»™t tiếng, cá»a động quả nhiên được mở ra.
Hứa Bạch ngừng lại lấy hÆ¡i rồi tiếp lá»i :
- Láºp tức có ánh sáng và gió ngoà i cá»a động lùa và o, gió thổi lên ngưá»i lão phu, khiến lão phu vô cùng hưng phấn. Lúc nà y có má»™t ngưá»i ngoà i động lướt và o, thân hình cÅ©ng cao to như ngươi, mặc má»™t chiếc trưá»ng bà o thêu hoa quý giá, trông dáng vẻ rất có phong độ.
Y Phong chau mà y rồi buột miệng nói :
- Äó là Thiên Tranh giáo chá»§ Tiêu Vô.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch kinh ngạc tròn xoe song mục, lão há»i lại :
- Là m sao ngươi biết?
Y Phong “à †má»™t tiếng, chà ng nhìn qua Tiết Nhược BÃch lạnh lùng nói :
- Trước đây mấy ngà y, tại hạ đã gặp hỠVạn.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch gáºt gù Ä‘oạn nói tiếp :
- Ngươi đã quả nhiên tự xưng là hỠTiêu tên Vô, đương nhiên ta cho rằng hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, sau đó mớ biết hắn là Thiên Tranh giáo chủ, danh chấn giang hồ trong mấy năm gần đây.
Y Phong khẽ “hừ†má»™t tiếng bằng giá»ng mÅ©i, chà ng chưa kịp nói thì Hứa Bạch đã kể tiếp :
- ÄÆ°Æ¡ng thá»i ta nấp trong bóng tối theo dõi, chỉ thấy Tiêu Vô nói vá»›i lão cẩu tá» kia mấy câu gì đó. Äoạn hắn dịch mục quang vá» phÃa ta như thể vô tình, và ta cÅ©ng không để ý đến Ä‘iá»u nà y. Má»™t lát sau, lão cẩu tá» và hắn cùng bước ra ngoà i động, ta không dám ra theo vì sợ lão cẩu tá» kia đột nhiên quay lại thì kể như song Ä‘á»i.
Nà o ngỠqua một lúc thì Tiêu Vô quay trở lại, hắn đi thẳng đến chỗ ta ẩn nấp và cúi đầu cung thủ nói với ta :
- Lão tiá»n bối có phải là Thiên Lý Truy Phong Thần Hà nh Vô Ảnh Diệu Thá»§ Hứa đại hiệp?
Ta nghe váºy thì giáºt bắn cả ngưá»i, lòng bất giác thầm khâm phục, Tiêu Vô nà y tuy niên ká»· còn thấp nhưng Ä‘Ãch thá»±c là má»™t nhân váºt xuất sắc.
Y Phong lại “hừ†một tiếng rồi nhìn qua chỗ khác.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch cưá»i ha ha, Ä‘oạn nói :
- Ta biết không thể qua mặt hắn nên đà nh tháºt lòng nói cho hắn biết toà n bá»™ sá»± việc. Khi nghe Toà n Quang Bảo NghÄ©a có khả năng nằm trá»n trong tay Vạn Thiên Bình thì trên mặt hắn bất giác lá»™ vẻ tiếc nuối. Ta thầm nghÄ© trong lòng: “Chỉ sợ nếu ngươi sá»›m biết được thì nhất định đã thừa lúc lão cẩu tá» kia yếu sức mà cướp Ä‘oạt rồi.†Thế là ta biết tên khốn nà y cÅ©ng chẳng phải hạng tốt là nh gì.
Nhưng ta hÆ¡i có chút kỳ quái, tại sao há» Tiêu nà y lại đối xá» vá»›i ta như váºy? Sau đó hắn má»›i nói cho ta biết, hắn và lão cẩu tá» há» Vạn có hẹn ở núi Tây Lương nà y, nói tá»›i nói lui cả ná»a ngà y, chung quy là hắn muốn ta giúp hắn lấy mạng Vạn Thiên Bình, còn bản thân hắn lại không muốn hạ thá»§. ÄÆ°Æ¡ng thá»i ta nghÄ© thế nà y: “Lâu nay cứ tưởng mình là ngưá»i tồi tệ nhất, nà o ngá» tiểu tá» nà y còn tồi tệ gấp bá»™i!†Nguyên hắn biết ta và lão cẩu tá» kia là má»™t cưá»ng đạo và má»™t tiểu thâu, nhiá»u năm qua nhất định đã kiếm được không Ãt tiá»n cá»§a, vì thế hắn cÅ©ng muốn chia phần. Sau đó nghe ta nói đến dụng Ãch cá»§a Toà n Quang Bảo NghÄ©a thì hắn động lòng, vì thế hắn má»›i quyết định thay đổi chá»§ ý. Nếu là m được như váºy, má»™t mặt ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u biết hắn là má»™t quân tỠđại nhân đại nghÄ©a, Nam Thâu Bắc Äạo Ä‘á»u do má»™t tay hắn cứu ra. Và bất luáºn thế nà o, ta và lão cẩu tá» kia cÅ©ng phải cảm kÃch hắn suốt Ä‘á»i, tương lai nếu hắn gặp phải chuyện gì, mà bá»n ta biết được thì không thể khoanh tay đứng nhìn.
Y Phong khẽ buông má»™t tiếng thở dà i, chà ng cảm thấy thế sá»± tháºt phức tạp vô cùng, có rất nhiá»u chuyện không sao hiểu nổi. Bất giác chà ng thầm nghÄ© :
- “Tiêu Vô quả nhiên không hổ là nhân váºt có tà i thư hùng, hà nh sá»± gian ngoan xảo trá, ngưá»i thưá»ng tuyệt đối không thể lưá»ng được. Ôi! Ngưá»i nà y đã thâm độc thà nh tÃnh, tương lai muốn trừ khá» hắn, e rằng không đơn giản!â€
Hứa Bạch vuốt râu, Ä‘oạn cưá»i lá»›n rồi nói :
- Có Ä‘iá»u ý nghÄ© cá»§a tên khốn đó tuy tuyệt diệu, nhưng lão phu cÅ©ng chẳng phải thằng ngốc. Sau khi chia tay vá»›i hắn, lão phu tìm đến má»™t tiểu trấn ăn uống no say mưá»i mấy ngà y để bồi bổ huyết khÃ, chỠđến lúc công lá»±c phục hồi, lão phu chạy thẳng tá»›i Tây Lương SÆ¡n nà y, và thấy lão cẩu tá» Vạn Thiên Bình ngồi thá»™n ngưá»i trước sÆ¡n động, bên cạnh lão còn có má»™t nữ hà i tá», cô ta không ngừng khẩn cầu lão ta mở cá»a động. Vừa thấy mặt Vạn Thiên Bình thì nhiệt huyết dâng trà o trong ngưá»i lão phu, lão phu vốn định chá» tiểu tá» há» Tiêu đến, sau đó sẽ phá vỡ kế hoạch đã định trước đó cá»§a bá»n chúng.
Y Phong thầm nghĩ :
- “Diệu Thá»§ Hứa Bạch nà y tuy cÅ©ng rất giảo trá nhưng vẫn còn tÃnh ngưá»i, lá»i nói cá» chỉ vẫn không mất nhiệt huyết cá»§a má»™t hán tá», xem ra còn khá hÆ¡n bá»n ngụy quân tá» rất nhiá»uâ€.
Nên biết trên Ä‘á»i nà y nếu “Chân Tiểu Nhân†nhiá»u hÆ¡n là “Ngụy Quân Tá»â€ thì thế gian ắt sẽ thái bình rất nhiá»u.
Bỗng nhiên Diệu Thủ Hứa Bạch buông một tiếng thở dà i rồi nói tiếp :
- Lão phu hà nh sá»± cả Ä‘á»i, nhưng chưa từng biết đến má»™t chữ “Nhẫnâ€. Tiểu tá»! Ngươi còn trẻ tuổi, lá»±c khà đang thịnh, nhất định phải bá» chút công phu luyện chữ “Nhẫnâ€, có như váºy thì đại sá»± má»›i thà nh. Äây không phải lão phu cáºy già mà dạy Ä‘á»i ngươi, mà là những lá»i xuất tá»± đáy lòng cá»§a lão phu đấy.
Y Phong lặng lẽ tiếp thu, trong lòng bất giác nảy sinh hảo cảm với lão nhân nà y.
Hứa Bạch vá»— mạnh xuống giưá»ng đá, Ä‘oạn nói :
- Trong cÆ¡n thịnh ná»™, lão phu phóng ra và chỉ Vạn Thiên Bình mà mắng lá»›n, nà o ngá» lão cẩu tỠđó vừa thấy mặt lão phu thì sợ đến độ tái mặt, láºp tức quay đầu bá» chạy mà chẳng nói má»™t lá»i. Nữ tỠđứng bên cạnh lão ta cÅ©ng thất kinh, kêu má»™t tiếng “phụ thân†rồi chạy theo.
Ta thấy công lá»±c và khinh công cá»§a là o cẩu tỠđó có vẻ tinh tiến hÆ¡n trước, dù có Ä‘uổi kịp cÅ©ng chưa chắc là địch thá»§ cá»§a lão ta, huống hồ ta Ä‘ang lấy là m kỳ quái tại sao lão ta phải canh giữ cá»a động nà y, do đó ta má»›i tiếp cách lăn tảng đá lấp cá»a động ra.
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Chuyện nà y khiến ta hao tổn không Ãt công phu, nhưng qua đó má»›i biết công lá»±c hiện nay cá»§a lão cẩu tá» kia quả nhiên kinh thế hãi tục.
Những lá»i Hứa Bạch nói vốn chẳng lạ đối vá»›i Y Phong, nhưng cà ng nghe thì Tiết Nhược BÃch cà ng ngẩn ngưá»i, nhất thá»i nà ng ôm chặt hà i tá» trong lòng và ngồi bất động như tượng. Ngá»n đèn trên vách đá bá»—ng nhiên chao động, tuy bình dầu khá lá»›n nhưng thắp liên tục mấy ngà y như váºy nên cÅ©ng đã sắp cạn.
Nà o ngá» giữa lúc ánh đèn chao động thì đột nhiên có má»™t ngưá»i từ ngoà i cá»a lướt và o.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch tròn xoe song mục, sắc diện hÆ¡i biến. Y Phong váºn mục lá»±c nhìn kỹ, thì ra đó là nữ nhi cá»§a Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình - Vạn Hồng.
Tuy lúc nà y nà ng vẫn mặc thanh y, nhưng đầu bù tóc rối, hoa dung tiá»u tụy, y phục xốc xếch.
Sau khi lướt và o trong động, nà ng quét mục quang nhìn tứ phÃa, vừa thấy Diệu Thá»§ Hứa Bạch thì sắc diện láºp tức biến động. Tiết Nhược BÃch lại trừng trừng nhìn Vạn Hồng, sau đó thì lướt đến cạnh Y Phong, miệng ấp úng nói không ra lá»i.
Vạn Hồng tá» ra vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng trong sÆ¡n động, nhưng trong sá»± kinh ngạc cá»§a nà ng lại có chút vui mừng, vì Y Phong - à trung nhân cá»§a nà ng giỠđây thần thái lẫm liệt, hoà n toà n không có vẻ tiá»u tụy suy nhược như trong tưởng tượng cá»§a nà ng.
Diệu Thủ Hứa Bạch bước tới trước và nói :
- Tiểu cô nương! Phụ thân của cô nương đâu?
Vạn Hồng chỉ liếc ngang má»™t cái rồi nhìn chầm chầm lên ngưá»i Y Phong, tá»±a như căn bản không nghe Hứa Bạch há»i gì, nà ng nói :
- Mấy ngà y qua ngươi có khá»e không?
Diệu Thá»§ Hứa Bạch lại trợn trừng song mục. Y Phong vá»™i đứng lên, chà ng cưá»i ha ha rồi lá»›n tiếng nói :
- Có gì cứ chá» ra ngoà i rồi hãy nói, tại hạ bị giam hÆ¡n mưá»i ngà y trong nà y, quả thá»±c là cảm thấy hÆ¡i ngá»™t ngạt rồi.
Äoạn chà ng quay ngưá»i nhìn sang Tiết Nhược BÃch và nói tiếp :
- Còn nếu nà ng không muốn ra thì ta đà nh nghe theo tôn ý váºy, nhưng....
Chà ng ngừng má»™t lát rồi bá»—ng nhiên đưa tay định giáºt lấy hà i tá» trong tay Tiết Nhược BÃch, miệng nói :
- Hà i tỠnà y có thể giao cho ta!
Tiết Nhược BÃch quát lá»›n :
- Ngươi định là m gì thế?
Hai tay nà ng ôm chặt hà i tá», đồng thá»i tung chân trái đá ra má»™t cước. Y Phong khẽ xoay ngưá»i tránh né, hữu thá»§ đánh mạnh xuống, còn tả thá»§ vẫn giữ nguyên thế cướp đứa bé. Nà o ngá» Tiết Nhược BÃch nhanh chóng thu chân trái lại, và chân phải đã quét ra má»™t cước như chá»›p. Tuy phải ôm giữ hà i tá» trên tay, bụng lại Ä‘ang hoà i thai, nhưng thế liên hoà n cước cá»§a nà ng vẫn như phiêu phong.
Võ công cá»§a Y Phong hiện nay tuy đã khác xưa rất nhiá»u, song chà ng cÅ©ng không thể không xoay ngưá»i tránh né, nhất thá»i triệt chiêu tán thức, tá»± bảo vệ mình trước.
Nên biết chá»§ ý cá»§a chà ng là cướp lấy hà i tá» cá»§a mình, tuyệt nhiên không muốn đả thương Tiết Nhược BÃch, do váºy xuất thá»§ cÅ©ng có nhiá»u kiêng kỵ, còn nhiá»u chiêu thức tinh diệu hiểm độc nhưng chà ng không tiện thi triển.
Thân hình chà ng vừa trượt ra ngoà i thì cước bá»™ láºp tức xoay trở và lướt đến ngay.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch chau mà y, bá»—ng nhiên lão phóng tá»›i cản trước mặt Y Phong, miệng cưá»i ha ha má»™t trà ng rồi nói :
- Lão phu tuy sống độc thân suốt Ä‘á»i, nhưng ghét nhất là chuyện phu phụ ngưá»i khác cãi nhau. Nà y! Tiểu tá», ngươi và thê tá» ngươi cãi nhau chuyện gì váºy? Mau nói cho lão phu nghe xem, sau đó lão phu sẽ phân xá» cho.
Vạn Hồng buá»™t miệng “a†má»™t tiếng rồi lui ra sau mấy bước, thần sắc bá»—ng nhiên tái nhợt, nà ng ngẩn ngưá»i đứng nhìn Y Phong. Trên mặt Y Phong lúc nà y đầy vẻ phẫn ná»™, chà ng quát lá»›n :
- Ai là phu thê vá»›i con tiện nhân nà y chứ? Hứa lão tiá»n bối...
Hứa Bạch khoát tay cắt lá»i Y Phong, Ä‘oạn lão quay sang há»i Tiết Nhược BÃch :
- Hà i tỠnà y là thứ gì của ngươi?
Tiết Nhược BÃch lạnh lùng nói :
- Hà i tỠnà y là nhi tỠcủa tiểu nữ.
Nà ng vung tay chỉ và o Y Phong và nói tiếp :
- Ngươi nói xem! Nó có phải là hà i tỠcủa ta không?
Y Phong chưa kịp mở miệng thì nà ng đã quay sang nói với Hứa Bạch :
- Lão tiá»n bối, lão phải vì má»™t nữ tá» yếu Ä‘uối mà chá»§ trì công đạo má»›i được, tiểu nữ...
Bỗng nhiên nà ng bưng mặt khóc nức nở.
Song mục cá»§a Y Phong đỠnhư lá»a, chà ng tức đến độ lạc cả giá»ng :
- Tiện nhân ngươi... Hà i tá» cá»§a ta chẳng có thứ mẫu thân như ngươi. Hứa lão tiá»n bối, nữ tá» nà y đã phạm cả bảy Ä‘iá»u trong “Thất xuấtâ€
Nói đến đây thì chà ng nghẹn lá»i, vì là m sao chà ng có thể nói ra chân tướng cá»§a sá»± tháºt.
Nhưng Diệu Thá»§ Hứa Bạch không phải là nhân váºt tầm thưá»ng, qua lá»i nói và thái độ cá»§a song phương, lão đã Ä‘oán ra sá»± tình như thế nà o rồi. Tuy nhiên mục quang cá»§a lão liên tục xoay chuyển mà cÅ©ng chẳng biết nên là m thế nà o cho phải.
Bá»—ng nhiên nghe Vạn Hồng báºt cưá»i khanh khách, nà ng bước tá»›i và nói :
- Thì ra vị nà y là phu nhân cá»§a cái gì Thiên Tranh giáo chá»§ phải không? Chẳng trách mấy ngà y trước khi ta và phụ thân ta canh giừ bên ngoà i, có thấy mấy tên hán tá» mặc y phục năm mà u bảy sắc chạy tá»›i, nói là muốn tìm giáo chá»§ phu nhân, rồi lại nói bá»n chúng Ä‘á»u là đệ tá» cá»§a Thiên Tranh giáo. Phụ thân cá»§a ta không cho bá»n chúng và o và đã đánh Ä‘uổi bá»n chúng quay vá» cả rồi.
Nà ng nhìn qua Y Phong rồi mỉm cưá»i, nói tiếp :
- Ta nói ngươi nhé, con ngưá»i cá»§a ngươi tháºt là ... Äòi con cá»§a ngưá»i ta là m gì chứ, ngươi muốn có hà i tá» thì...
Bá»—ng nhiên nà ng báºt cưá»i, sắc diện đỠbừng, nhất thá»i không nói tiếp nữa.
Y Phong chau mà y, dưá»ng như căn bản chà ng không quan tâm đến mấy câu sau cá»§a Vạn Hồng, chà ng chỉ há»i :
- Bá»n ngưá»i đó tên gì?
Vạn Hồng mỉm cưá»i, nói :
- Tên tuổi thì ta không nhá»›, nhưng trong số đó có má»™t gã chân mà y rất ráºm, trông chẳng giống ngưá»i tốt chút nà o. Äặc biệt có má»™t gã sá» dụng binh khà cá»±c kỳ quái dị, đó là má»™t mảnh lưới đánh cá, võ công cá»§a gã nà y cÅ©ng khá nhất, phụ thân ta phải mất cả ná»a ngà y má»›i đánh Ä‘uổi được gã. Kỳ dư bá»n ngưá»i còn lại, võ công rất tầm thưá»ng.
Y Phong lạnh lùng “hừ†một tiếng rồi nói :
- Giáo chá»§ phu nhân! Giáo chá»§ các ngươi đã phái ngưá»i đến đón ngươi, ngươi còn không mau mau cút vá» Ä‘i. Nhưng... nếu ngươi không để hà i tỠđó lại thì đừng mong...
Chà ng nói chưa dứt thì Tiết Nhược BÃch đột nhiên xung ngá»c thá»§, theo đó là má»™t luồng kim quang đánh thẳng và o ngưá»i Y Phong, kế đó nà ng ôm chặt hà i tá» trong tay, mượn sá»± che chắn cá»§a Diệu Thá»§ Hứa Bạch và Vạn Hồng mà tung ngưá»i phóng Ä‘i như bay ra ngoà i.
Y Phong vừa kinh vừa ná»™, chà ng phất tay áo gạt luồng La Sát Kim Ti cá»§a Tiết Nhược BÃch qua má»™t bên, nhưng toà n thân cÅ©ng bất giác xuất mồ hôi lạnh.
Nguyên La Sát Kim Ti nà y là ám khà mà Tiết Nhược BÃch dá»±a và o đó để thà nh danh trong lúc hà nh tẩu giang hồ, khi nà ng chưa xuất giá. Loại Kim Ti nà y nhá» như lông bò, nhưng má»—i chiếc Ä‘á»u được tẩm chất kịch độc, chỉ cần trúng và o da thịt thì dù không vong mạng cÅ©ng thá» trá»ng thương. Äó là loại ám khà cá»±c kỳ bá đạo.
Y Phong và Tiết Nhược BÃch đã là phu phụ mấy năm, dưá»ng như chà ng thừa hiểu sá»± lợi hại cá»§a loại ám khà nà y, do đó ngoà i việc phất tay áo, chà ng còn tung ngưá»i ra sau má»›i tránh được tráºn mưa Kim Ti. Ngay lúc đó, Tiết Nhược BÃch chá»›p thá»i cÆ¡, ôm hà i tá» và lướt ra ngoà i.
Y Phong quát lá»›n má»™t tiếng, cước bá»™ phóng theo như tên, nà o ngá» lại có má»™t tráºn mưa Kim Ti nữa đánh thẳng và o chÃnh diện cá»§a chà ng. Chà ng vừa định lui bước thì đột nhiên bên ngưá»i có má»™t là n gió lướt qua, tráºn mưa Kim Ti láºp tức bị đánh dạt qua má»™t bên, cùng lúc nghe tiếng cá»§a Diệu Thá»§ Hứa Bạch nói :
- Truy ra mau!
Bóng ngưá»i hoa lên trước mắt, thân hình cá»§a Diệu Thá»§ Hứa Bạch đã như là n khói bay ra cá»a động. Y Phong chẳng dám cháºm trá»…, chà ng tung ngưá»i phóng theo ngay, nhất thá»i chà ng thấy thân hình cá»§a Diệu Thá»§ Hứa Bạch phiêu dáºt trước mắt, thoáng chốc đã lướt Ä‘i mấy trượng rồi.
Bất giác chà ng thầm nghĩ :
- “Diệu Thá»§ Hứa Bạch được ngưá»i xưng là Thiên Lý Truy Phong Thần Hà nh Vô Ảnh, bây giỠđược trông thấy khinh công cá»§a lão, quả nhiên là danh bất hư truyá»n.â€
Chà ng lại chuyển ý nghĩ :
- “Chẳng biết khinh công cá»§a Kiếm tiên sinh và Tam Tâm Thần Quân có cao diệu như váºy hay không?â€
Vừa nghÄ© đến đây, bất giác chà ng lại nhá»› đến hai mẹ con Tôn Mẫn, nhưng chẳng biết hiện tại bá»n há» lưu lạc phương nà o. Äang lúc ý nghÄ© xoay chuyển thì chà ng nghe Vạn Hồng gá»i ở đằng sau :
- Chá» ta vá»›i!
Y Phong quay đầu nhìn lại, chà ng thấy khinh công cá»§a thiếu nữ nà y cÅ©ng bất phà m, lúc nà y nà ng đã Ä‘uổi kịp đến nÆ¡i. Do nhất thá»i phân tâm, bước chân cá»§a chà ng hÆ¡i cháºm lại, nên khi nhìn tá»›i trước thì bóng dáng cá»§a Tiết Nhược BÃch và Diệu Thá»§ Hứa Bạch đã xa khuất.
Y Phong láºp tức gia tăng cước lá»±c, thân hình nhẹ nhà ng linh hoạt luồn qua Ä‘oạn đưá»ng hẹp. Sau hai bước nhảy thì chà ng đã đến cá»a động, nhưng lại thấy cá»a động đã bị má»™t tảng đá lá»›n phong kÃn. Diệu Thá»§ Hứa Bạch, má»™t tay cầm ngá»n Ä‘uốc, má»™t tay Ä‘ang ra sức đẩy tảng đá. Tiết Nhược BÃch ôm chặt hà i tá» trong tay và thu mình đứng ở má»™t góc. Do mấy ngà y liá»n phải uống rượu thay nước nên lúc nà y hà i tá» vẫn còn say mê man chưa tỉnh.
Y Phong chợt cảm thấy tê tái cõi lòng, chà ng dõi mắt nhìn Tiết Nhược BÃch, chỉ thấy vị võ lâm đệ nhất mỹ nhân nà y, hiện tại cÅ©ng tiá»u tụy không Ãt, trong khóe thu ba thỉnh thoảng lá»™ xuất vẻ khiếp sợ và lo lắng. Äiá»u nà y khiến chà ng cÅ©ng bất giác ngầm thở dà i :
- “Nhưng đó là do nà ng tá»± chuốc lấy, bây giá» còn trách ai được?â€
à nghÄ© nà y láºp tức trấn áp cảm giác tê tái ái ngại trong lòng chà ng.
Chà ng sải bước đến cạnh Diệu Thá»§ Hứa Bạch và trầm giá»ng há»i :
- Hứa lão tiá»n bối! Chuyện nà y do ai là m?
Diệu Thá»§ Hứa Bạch lạnh lùng “hừ†má»™t tiếng, mục quang quét nhìn tứ phÃa, Ä‘oạn lão trao ngá»n Ä‘uốc cho Vạn Hồng vừa từ sau bước tá»›i và nói :
- Ngoà i lão cẩu tỠđó thì còn ai nữa, má»™t khi tức lên ta cÅ©ng muốn nhốt tất cả má»i ngưá»i trong nà y, xem thá» kẻ chết đói trước nhất là ai?
Y Phong nhìn qua Vạn Hồng và nói :
- Phụ thân của cô nương không biết cô nương chạy và o đây à ?
Vạn Hồng lắc đầu, Hứa Bạch lại nói :
- Nà o! Tiểu tá»! Giúp ta đẩy tảng đá nà y ra thôi! Hừ! Vạn Thiên Bình Æ¡i là Vạn Thiên Bình! Ngươi cÅ©ng không khá»i quá xem thưá»ng ta rồi, lẽ nà o tảng đá con con nà y mà có thể giam chết ta.
Nói Ä‘oạn đột nhiên lão xuống tấn, song chưởng đẩy ra miệng quát lá»›n má»™t tiếng, chân lá»±c theo song thá»§ phát ra, đẩy mạnh và o tảng đá. Y Phong cÅ©ng đã sá»›m váºn chân khà và o song thá»§, lúc nà y chà ng không chút cháºm trá»…, song chưởng cÅ©ng đẩy và o tảng đá.
Trước công lá»±c cá»§a hai vị đại cao thá»§ võ lâm nà y, chá»›p mắt tảng đá đã bị đẩy dịch qua má»™t bên. Láºp tức có má»™t loạt thanh âm há»—n loạn từ ngoà i truyá»n và o, tá»±a như có ngưá»i Ä‘ang đánh nhau kịch liệt.
Y Phong và Hứa Bạch đưa mắt nhìn nhau, Ä‘oạn cả hai cùng quát má»™t tiếng rồi đẩy mạnh má»™t lần nữa. “Ẩm†má»™t tiếng, tảng đá nặng có đến ngà n cân, láºp tức bị hai vị đại cao thá»§ đẩy lăn ra ngoà i.
Nên biết Diệu Thá»§ Hứa Bạch tuy lấy khinh công là m sở trưá»ng mà danh chấn thiên hạ, nhưng sức mạnh chân lá»±c cá»§a lão, đương thế có rất Ãt ngưá»i có thể sánh bằng.
Còn Y Phong tuy niên ká»· còn trẻ, nhưng vốn đã có thể xem là má»™t cao thá»§ võ lâm, từ khi hai mạch “Nhâmâ€, “Äốc†được võ lâm tuyệt đại kỳ nhân là Kiếm tiên sinh đả thông thì chân lá»±c cá»§a chà ng tăng tiến vượt báºc, huống hồ trong mưá»i mấy ngà y qua, chà ng lại luyện được tâm pháp vô thượng trong Thiên Tinh bà kÃp.
Vì thế má»™t khi hai nhân váºt nà y hợp sức thì lá»±c đạo mạnh như thế nà o, có thể nghÄ© mà biết.
Nếu thay bằng ngưá»i khác, e rằng có đẩy mưá»i năm cÅ©ng chưa chắc dịch chuyển tảng đá nà y được má»™t phân.
Tảng đá vừa dịch chuyển thì ánh sáng láºp tức chiếu và o, Diệu Thá»§ Hứa Bạch quay lại, mỉm cưá»i và nói :
- Không ngỠcông phu của tiểu tỠngươi cũng chẳng tồi.
Y Phong gượng cưá»i, nói :
- Lão tiá»n bối quá khen...
Má»™t lá»i chưa dứt thì đã thấy Tiết Nhược BÃch ôm con lướt Ä‘i, Y Phong liá»n quát lá»›n má»™t tiếng, mÅ©i chân Ä‘iểm xuống đất, thân hình lao theo như tên bắn. Chà ng thấy Tiết Nhược BÃch chạy vòng qua tảng đá thì vá»™i và ng xoay ngưá»i, song thá»§ phân ra, thân hình lao tá»›i như hình vá»›i bóng, chà ng chụp má»™t cánh tay cá»§a nà ng và quát lá»›n :
- Giao hà i tỠcho ta!
Nà o ngá» ngay lúc đó trước mắt Y Phong có ánh kim quang loé lên, bốn thanh trưá»ng kiếm mang theo hà n quang đâm thẳng và o ngưá»i chà ng. Y Phong bất giác rùng mình, chà ng lách ngưá»i tránh né, đồng thá»i lạnh lùng quát há»i :
- Bằng hữu! Ngươi là m gì thế?
Chà ng quét mục quang nhìn tứ phÃa, lúc nà y có mưá»i mấy hán tá» cầm kiếm đứng cháºt má»™t vùng sÆ¡n địa, kẻ đứng đầu chÃnh là Äa Thá»§ chân nhân Tạ VÅ© Tiên.
Nên nhá»› Y Phong đã từng gặp Tạ VÅ© Tiên má»™t lần ở Chung Nam sÆ¡n, có Ä‘iá»u khi đó chà ng dịch dung, do váºy chà ng nháºn ra Tạ VÅ© Tiên, nhưngTạ VÅ© Tiên lại không nháºn ra chà ng. Giữa lúc chà ng còn hÆ¡i ngạc nhiên thì Tạ VÅ© Tiên đã quát :
- Còn không mau buông tay ra!
“Soạt!†má»™t tiếng, trưá»ng kiếm đã đâm vá» phÃa Y Phong. Ba ngưá»i còn lại cÅ©ng Ä‘á»u là kiếm thá»§ hạng nhất trong võ lâm, bá»n chúng là Lao SÆ¡n tam kiếm - Äại hà o ở SÆ¡n Nam, cÅ©ng từng theo Tạ VÅ© Tiên lên Chung Nam sÆ¡n. Lúc nà y cả bá»n Ä‘á»u huy động trưá»ng kiếm, nhằm Y Phong mà đâm tá»›i.
Trong chá»›p mắt, bốn đạo hà n quang đã cuá»™n tá»›i. Y Phong “hừ†má»™t tiếng, chà ng thu tay, xoay ngưá»i chuyển bước, thân hình trượt ra xa năm thước. Mục quang liếc nhìn qua, chà ng thấy Diệu Thá»§ Hứa Bạch Ä‘ang đứng đối diện vá»›i Tiêu Nam Tần Vạn Thiên Bình. Vạn Hồng đứng sát phụ thân cá»§a nà ng, bên ngoà i có mưá»i mấy hán tá» mặc võ phục, tay lăm lăm trưá»ng kiếm. Mục quang cá»§a bá»n chúng Ä‘á»u lạnh lùng nhìn lên ngưá»i Vạn Thiên Bình, rõ rà ng vừa rồi song phương đã giao đấu kịch liệt.
Tốc độ thân pháp cá»§a Y Phong nhanh đến độ kinh ngưá»i, tuy chà ng không cảm nháºn được nhưng lại khiến Äa Thá»§ chân nhân ngầm kinh hãi. Lão ta vá»™i thu kiếm thứ c, xoay ngưá»i vá» phÃa Tiết Nhược BÃch và cúi mình hà nh lá»…, Ä‘oạn nháy mắt ra hiệu vá»›i Lao SÆ¡n tam kiếm rồi phóng bước đến cạnh hai hán tá» mặc trưá»ng bà o Ä‘ang đứng dưới má»™t gốc cây khô, lão khẽ nói vá»›i bá»n chúng mấy câu gì đó.
Y Phong hÆ¡i chá»™t dạ, chà ng dõi mắt nhìn theo Tạ VÅ© Tiên thì thấy má»™t trong hai hán tỠđứng dưới gốc cây Ä‘ang cưá»i nhạt, song mục láo liên, đó chÃnh là thiếu niên cuồng ngạo đến từ Thanh Hải - Tiá»n Dá»±c. Tuy chà ng không biết ngưá»i còn lại, nhưng vá»›i khà độ bất phà m thì rõ rà ng đây không phải là hạng tầm thưá»ng.
Sau khi nhìn quanh má»™t vòng, Y Phong láºp tức Ä‘oán ra tình thế hiện tại rất bất lợi đối vá»›i mình. Lúc nà y nếu mình vẫn muốn Ä‘oạt hà i tá» từ tay Tiết Nhược BÃch thì tuyệt đối không phải là chuyện dá»….
Thế là chà ng cháºm rãi bước đến cạnh Diệu Thá»§ Hứa Bạch, lúc nà y hai vị Nam Thâu Bắc Äạo Ä‘ang trừng mắt nhìn nhau, đột nhiên nghe Vạn Thiên Bình lạnh lùng nói :
- HỠHứa kia! Không ngỠngươi vẫn chưa chết. Nơi nà y chẳng phải là chỗ cho ngươi và ta nói chuyện, nếu ngươi có hứng thú thì chúng ta tìm một nơi khác nói chuyện thôi.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch ngá»a mặt cưá»i lá»›n, Ä‘oạn nói :
- Rất tốt, ngươi thà nh thạo nÆ¡i nà y hÆ¡n ta, má»i ngươi Ä‘i trước dẫn đưá»ng váºy!
Má»™t khi hai ngưá»i nà y bá» Ä‘i thì Y Phong cà ng cô thế, vì váºy chà ng buá»™t miệng nói :
- Hứa lão tiá»n bối...
Vạn Thiên Bình cưá»i nhạt, nói :
- Chuyện cá»§a bá»n ta vẫn chưa thanh toán xong, hiện tại ngươi hãy bá»›t lá»i Ä‘i.
Nói Ä‘oạn, lão xoay ngưá»i định cất bước, nà o ngá» lúc đó chợt có má»™t trà ng cưá»i vang lên. Y Phong quét mục quang nhìn ra, chỉ thấy Tiá»n Dá»±c Ä‘ang cháºm rãi bước tá»›i.
Hắn nhìn má»i ngưá»i má»™t lượt rồi cưá»i cưá»i, nói :
- Xin các vị hãy tạm dừng bước, tại hạ có đôi lá»i muốn thỉnh giáo.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch chau mà y, mục quang lấp lánh như Ä‘iện. Còn Vạn Thiên Bình thì vẫn không có chút biểu cảm gì trên mặt, lão há»i lại ngay :
- Chuyện gì?
Tiá»n Dá»±c mỉm cưá»i, Ä‘oạn hắn hạ giá»ng :
- Các hạ vừa dùng đôi thiết chưởng chống chá»i vá»›i sáu kiếm thá»§, võ công có thể nói là không tệ, xem ra chắc là má»™t vị võ lâm tiá»n bối. Có Ä‘iá»u, tại hạ muốn thỉnh giáo rằng, sÆ¡n động nà y đã không phải do các hạ xây dá»±ng, cÅ©ng không phải do các hạ mua, váºy tại sao các hạ năm lần bảy lượt ngăn cản không cho bá»n ta và o? Phải chăng các hạ bà y trò gì trong đó nên không muốn cho ngưá»i khác biết?
Hắn nói má»™t cách cháºm rãi, nói xong hắn quay ngưá»i, căn bản không đợi nghe Vạn Thiên Bình trả lá»i, giá»ng lạnh lùng nói tiếp :
- Còn... vị bằng hữu nà y?
Hắn chỉ vá» phÃa Y Phong và tiếp lá»i :
- Các hạ khôi ngô tuấn tú, võ công cÅ©ng bất phà m, nhưng tại hạ cÅ©ng có lá»i thỉnh giáo, các hạ và vị Tiêu đại tẩu cá»§a ta có bà con thân thuá»™c hay có quen biết gì không?
Bỗng nhiên sắc diện của hắn trầm xuống, hắn nói tiếp :
- Nếu không phải thân thuá»™c hay quen biết, lẽ nà o các hạ không biết câu “nam nữ thá» thá» bất tương thânâ€, lại Ä‘i nắm tay lôi kéo nữ nhân như váºy?
Hắn lại chỉ và o sơn động và thao thao nói tiếp :
- Trong sÆ¡n động nà y thâm u như má»±c, mấy ngưá»i bá»n há» bà y trò gì trong đó váºy?
Lại còn dùng đá chặn kÃn cá»a động và bắt má»™t lão nhân canh gác bên ngoà i... Ha...
Ha...
Hắn cưá»i má»™t trà ng ngạo nghá»…, pha chút châm biếm, Ä‘oạn nói tiếp :
- Chuyện nà y khiến tại hạ không sao hiểu được.
Sắc diện cá»§a Vạn Thiên Bình vẫn lạnh lùng như băng, râu tóc cá»§a Diệu Thá»§ Hứa Bạch dá»±ng cả dáºy, Vạn Hồng tròn xoe mắt hạnh, Y Phong chau mà y, cả bốn ngưá»i Ä‘á»u phẫn ná»™ “hừ†má»™t tiếng. Nhưng chưa có ai kịp nói thì Tiết Nhược BÃch đã lướt tá»›i như gió, nà ng nói :
- Nhị đệ! ngươi... sao bây giỠngươi mới đến, sư ca ngươi đâu? Hắn lại chạy đến nơi nà o rồi?
Tiá»n Dá»±c cháºm rãi nói :
- Sư huynh không có ở đây, nhưng có tiểu đệ thì có khác gì? Äại tẩu bị ngưá»i ta hiếp bức, tiểu đệ tuy bất tà i nhưng cÅ©ng phải táºn lá»±c là m cho ra lẽ.
Diệu Thá»§ Hứa Bạch đưa tay vuốt râu, Ä‘á»an quát há»i :
- Tiểu tá»! Ngươi nói năng cho rõ rà ng má»™t chút, nếu ngươi giở trò lá»™ng ngôn trước mặt lão phu thì...
Tiá»n Dá»±c cắt lá»i :
- Thì thế nà o?
Má»™t lá»i chưa dứt thì chưởng ảnh rợp trá»i đã chụp xuống đầu hắn, chiêu thức phiêu hốt kỳ dị, tá»±a như có nhiá»u ngưá»i cùng lúc xuất chiêu tấn công hắn.
Hà i tá» trong tay Tiết Nhược BÃch báºt khóc, Y Phong đảo mắt nhìn quanh rồi xông tá»›i, tả thá»§ khẽ phất Ä‘iểm và o song mục Tiết Nhược BÃch, hữu thá»§ xuất ra như gió để cướp lấy hà i tá».
Tiêu Hồn phu nhân Tiết Nhược BÃch cả kinh kêu thất thanh, cước hạ vá»™i lui nhanh ba bước. Y Phong quát lá»›n rồi bổ tá»›i, nhưng trước măt chà ng đã có kiếm quang lóe lên.
Soạt, soạt... liên tiếp mấy đưá»ng kiếm đâm vá» phÃa chà ng, đó là ba huynh đệ Lao SÆ¡n tam kiếm.
PhÃa bên kia Tiá»n Dá»±c đột nhiên hú dà i má»™t tiếng, thân hình lay động như cây liá»…u trong gió, xoay chuyển liên tục mà không định hướng. Thoạt nhìn tá»±a như thân hình cá»§a hắn đứng không vững, nhưng dưới chưởng ảnh rợp trá»i cá»§a Hứa Bạch, thân pháp kỳ diệu cá»§a hắn đã tránh né má»™t cách ngoạn mục.
Nhất thá»i cả hai Ä‘á»u kinh ngạc, Tiá»n Dá»±c cô nhiên không ngỠđối thá»§ cá»§a mình lại là nhân váºt lợi hại như váºy, còn Diệu Thá»§ Hứa Bạch cà ng không ngá», chưởng lá»±c khai sÆ¡n phá thạch được xuất ra dưới cÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a mình, mà thiếu niên trước mắt vẫn tránh né được.
Thân pháp cá»§a song phương hÆ¡i khá»±ng lại rồi láºp tức tiếp tục công kÃch nhau, nhất thá»i chỉ thấy chưởng phong như hổ gầm, chưởng ảnh như rồng cuá»™n, không thể phân biệt được thân ảnh cá»§a hai ngưá»i.
Bỗng nhiên nghe Vạn Thiên Bình quát lớn :
- Hồng nhi! Ngươi trở vỠtrước đi!
Äoạn lão xoay ngưá»i rồi bổ nhà o đến mấy kiếm thá»§ Ä‘ang láºp vòng vây ở sau lưng mình, thiết chưởng xuất ra như phong ba bão táp.
Vạn Hồng đảo mắt nhìn quanh, cước hạ từ từ dịch động, đột nhiên nà ng lướt đến cạnh Tiết Nhược BÃch, ngá»c thá»§ cùng xuất, tả thá»§ như kiếm Ä‘iểm và o Tiếu Yêu huyệt tại thắt lưng bên phải cá»§a Tiết Nhược BÃch, hữu thá»§ vạch ná»a vòng rồi đánh ra má»™t chưởng, nhằm và o giữa ngá»±c đối phương.
Tiết Nhược BÃch không ngá» thiếu nữ nà y lại đột nhiên xuất thá»§ công kÃch mình, trong lúc kinh hãi nà ng vá»™i và ng vung tả chưởng lên nghênh địch, nà o ngá» trong chá»›p mắt đó, Vạn Hồng đã cướp lấy hà i tá» và thoát Ä‘i.
Nói thì cháºm nhưng tất cả sá»± việc diá»…n ra rất nhanh, dưá»ng như cùng xảy ra má»™t lúc. Äa Thá»§ chân nhân Tạ VÅ© Tiên và Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt đứng dưới gốc cây, vừa nghe Tiết Nhược BÃch kêu thất thanh má»™t tiếng, và thấy má»™t bóng ngưá»i mặc thanh y lướt Ä‘i như chá»›p, chỉ sau mấy bước nhảy thì bóng ngưá»i đã mất dạng trong rừng rồi.
Cùng lúc, Tiết Nhược BÃch đã quát lá»›n rồi tung mình truy theo.
Thất Hải Ngư Tá» cưá»i nhạt, nói :
- Không lẽ huynh đệ cũng thỠthương?
Thì ra trước đó lão đã trúng má»™t chưởng cá»§a Vạn Thiên Bình ở đầu vai phải, đầu xương vai cÆ¡ hồ bị đánh nát, do váºy lão má»›i lặng lẽ đứng ngoà i xa. Bây giá» cất lá»i há»i lạnh lùng thế là có ý, nếu Tạ VÅ© Tiên chưa thá» thương thì việc gì phải cùng đứng đây vá»›i ta, để biến cố xảy ra mà không kịp ngăn chặn.
Äa Thá»§ chân nhân há có lý nà o không nghe ra thâm ý đó, lão cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi tung mình lướt Ä‘i như chá»›p, Vi Ngạo Váºt nhìn theo và lẩm bẩm tá»± nói :
- Hà i tá» nà y bị cướp Ä‘i cÅ©ng rất tốt, để nó lại đây thì sá»›m muá»™n gì cÅ©ng gây ra đại há»a.
Nguyên Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt là nhân váºt gần gÅ©i Tiêu Vô nhất, do váºy lão Ä‘á»u biết tất cả những chuyện riêng tư cá»§a Tiêu Vô. Sau má»™t hồi trầm ngâm, lão quét mục quang nhìn ra đương trưá»ng thì thấy kiếm quang chưởng ảnh cà ng lúc cà ng ác liệt hÆ¡n, tráºn chiến không vì biến cố đột ngá»™t vừa rồi mà ngừng lại.
Thế là lão đưa tay trái khẽ giữ lấy vết thương trên vai phải Ä‘oạn cháºm rãi bước vá» phÃa đương trưá»ng, tá»±a như có ý muốn xem tình hình động thá»§ cho rõ rà ng.
Lúc nà y gió núi thổi mạnh, mặt trá»i đã gác non tây, sắc trá»i cà ng lúc cà ng tối. Trên má»™t vùng cá»§a sưá»n núi Tây Lương đầy kiếm khÃ, chưởng ảnh, khiến cho không khà hoà ng hôn tăng thêm mấy phần buốt lạnh.
|
 |
|
| |