 |
|

30-08-2008, 11:38 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 42
Lá»i ngưá»i bên sông
Äoà n nhân mã đã Ä‘i rất xa, nhưng Tôn Mẫn vẫn đứng ngẩn ngưá»i ở đó, bà nghe bên tai có nhiá»u lá»i bà n luáºn xôn xao lẫn những tiếng kinh hoà ng. Bà cÅ©ng nhìn thấy trong đám đông ven đưá»ng có mấy chục hắc y đại hán lặng lẽ bám theo sau Ä‘oà n nhân mã kỳ dị và lạ mắt kia.
Sau má»™t hồi trầm ngâm suy nghÄ©, Tôn Mẫn nhìn lên thì thấy bên kia đưá»ng có hai hắc y đại hán Ä‘ang chăm chú nhìn mình. Thế là bà giả vỠđưa tay vuốt tóc rồi lặng lẽ quay và o trong khách Ä‘iếm. Trong thâm tâm, đã hÆ¡n má»™t lần bà cÅ©ng muốn Ä‘i theo Ä‘oà n nhân mã thần bà kia để xem thá» hư thá»±c thế nà o. Nhưng sá»± từng trải cá»§a cuá»™c sống đã giúp bà kiá»m chế lòng hiếu kỳ, tá»± bà biết mình còn rất nhiá»u chuyện phải là m, mà má»™t ngưá»i có nhiá»u chuyện phải là m như bà thì không nên để ý đến những chuyện không liên quan đến mình. Dù những chuyện đó có náo nhiệt hay lạ mắt Ä‘i nữa.
Há»™p lá»… váºt mà u bạc vẫn nằm trên bà n, Tôn Mẫn lẩm nhẩm Ä‘á»c mấy chữ trên mảnh giấy bên cạnh: “Cưá»ng quyá»n tất diệt, chÃnh nghÄ©a tất trương...†rồi bắt đầu mỉm cưá»i, trong khi ái nữ cá»§a bà vẫn ngồi thừ trên ghế cạnh cá»a sổ.
Khi mục quang nhìn qua Chung Tịnh, tâm sá»± cá»§a Tôn Mẫn chợt trá»—i dáºy, nụ cưá»i biến mất, có những lá»i mà bà đã nén trong lòng nhiá»u ngà y, song hiện tại bà cÅ©ng chẳng biết có nên nói ra hay không. Thế là Tôn Mẫn lại trầm tư suy nghÄ©, hồi lâu sau, bá»—ng nhiên bà hạ quyết định: “Ta nhất định phải nói cho hắn biết, có thể phần vui sướng nà y sẽ giúp hắn giảm bá»›t ná»—i Ä‘au và khá»§ng khiếp trong lòng...â€
Bà buông má»™t tiếng thở dà i rồi bước đến gần Chung Tịnh, bà muốn dụng sức lá»±c cá»§a mình để trùng tâm cá»§a ngá»n lá»a đã tắt trong cuá»™c Ä‘á»i thiếu niên nà y...
Lại má»™t ngà y nữa trôi qua, mà n đêm bao trùm đại địa. Äá»™t nhiên có má»™t bóng ngưá»i theo gió phi nháºp và o thà nh Gia Hưng, khinh công ngưá»i nà y nhẹ nhà ng như gió, lướt Ä‘i trên các nóc nhà má»™t cách tá»± nhiên. Mục lá»±c cá»§a bất kỳ ngưá»i nà o cÅ©ng không thể nhìn thấy rõ thân hình ngưá»i nà y, và đầu óc cá»§a bất cứ ngưá»i nà o cÅ©ng không thể tưởng tượng được thân thá»§ cá»§a ngưá»i nà y.
Bầu trá»i đêm tháng năm đầy ánh sao lấp lánh, sau khi vượt qua má»™t nóc nhà cao nhất thì ngưá»i nà y dừng bước, ngẩn mặt thở dà i mấy tiếng. Trong tiếng thở dà i có phần bi thương và ưu tư nhưng đã có chút hạnh phúc và vui mừng, tá»±a như lúc má»™t lữ khách thấy được mục tiêu cá»§a mình sau khi vượt qua bao nhiêu gian khổ trong sa mạc.
Kế đó, bóng ngưá»i nà y quét mục quang như tia chá»›p để phân biệt phương hướng, Ä‘oạn không má»™t chút do dá»±, ngưá»i nà y nhằm hướng khách Ä‘iếm có bá»n Tôn Mẫn trú ngụ mà lướt Ä‘i...
Ngưá»i trong khách Ä‘iếm Ä‘á»u đã yên giấc, trong sân viện nho nhá» vẫn còn và i ngá»n Ä‘uốc cháºp chá»n trước gió. Trong lúc mục quang cá»§a ngưá»i nà y xoay chuyển lần nữa thì dưá»ng như đã lá»™ xuất nhiá»u vẻ vui mừng hÆ¡n trước. Và trong chá»›p mắt, má»™t bóng ngưá»i đã nhẹ nhà ng lướt xuống sân viện.
Bá»—ng nhiên, từ trong cá»a sổ cá»§a má»™t gian phòng tối tăm, có tiếng thở dà i than oán, thâm trầm và yếu á»›t bay ra. Tiếng thở dà i nà y khiến bóng ngưá»i có trình độ khinh công tuyệt đỉnh võ lâm kia như cảm thấy như bị ma thuáºt thôi miên, thân hình đột nhiên khá»±ng lại, nhất thá»i đứng thá»™n ngưá»i trước cá»a sổ.
Lại má»™t tiếng thở dà i nữa từ trong cá»a sổ truyá»n ra, lần nà y khẽ hÆ¡n, cháºm hÆ¡n và cÅ©ng u oán hÆ¡n. Tiếp theo đó là thanh âm cá»§a má»™t phụ nhân cháºm rãi nói :
- Lâm nhi! Ngươi nên Ä‘i ngá»§ Ä‘i, ta có mấy lá»i muốn nói riêng vá»›i Chung Tịnh.
- Hà i nhi không muốn ngá»§, không muốn ngá»§... Lẽ nà o hà i nhi không thể nghe những lá»i gì đó!
Giá»ng nói dịu dà ng, tuy hÆ¡i khẽ, nhưng trong đêm khuya vắng thế nà y, má»—i má»™t chữ Ä‘á»u lá»t và o tai bóng ngưá»i bên ngoà i cá»a sổ rất rõ rà ng. Thế là bóng ngưá»i cháºm rãi dịch bước đến gần, giá»ng cá»§a phụ nhân lại vang lên :
- Ta vốn đã muốn nói những lá»i nà y từ lâu, nhưng... nhưng... Ôi! Lâm nhi, có lẽ ngươi cÅ©ng biết ná»—i lòng cá»§a vi mẫu, đối vá»›i cái chết cá»§a Nam Nhân, tuy ngươi Ä‘au đớn, nhưng lẽ nà o ta không khó chịu! Song, ngươi vẫn còn trẻ, ngươi còn phải trải qua má»™t quãng thá»i gian khó khăn nhất trong Ä‘á»i, ngươi... ngươi...
Giá»ng nói bá»—ng nhiên ngừng lại, bóng ngưá»i bên ngoà i cá»a sổ bắt đầu khẽ run.
Là vì quá bi thương hay là vì đêm quá lạnh? Hoặc giả là vì một nguyên nhân nà o khác?
Sau má»™t hồi lâu yên tÄ©nh thì bên song cá»a sổ lại truyá»n ra má»™t tiếng thở dà i não nuá»™t. Giá»ng nhẹ nhà ng cá»§a thiếu nữ nói :
- Má má! Cho đến bây giá» hà i nhi má»›i biết mùi vị cá»§a bi thương như thế nà o... Hà i nhi có được phần bi thương nà y là m bầu bạn để sống nốt những ngà y còn lại, là đã quá đủ rồi. Vì sống vá»›i phần bi thương nà y, phần hồi ức ngá»t ngà o, tươi đẹp cá»§a hà i nhi cÅ©ng sẽ sống lại, như thế chẳng hÆ¡n những ngưá»i chẳng có gì cả sao? Má má hãy yên tâm, hà i nhi sẽ Ä‘i ngá»§ đây!
Thanh âm bi ai tá»±a như má»™t nhạc khúc u buồn tuyệt diệu truyá»n và o tai ngưá»i đứng ngoà i cá»a sổ. Trong đôi mắt sáng rá»±c cá»§a ngưá»i nà y, dưá»ng như có ánh lệ long lanh, bà n tay phải nắm chặt, từ từ đưa lên định gõ và o cá»a sổ.
Chợt nghe giá»ng phụ nhân trong cá»a sổ lại nói :
- Lâm nhi! Ngươi nói rất đúng, có những ngưá»i mà cả cuá»™c Ä‘á»i chẳng có gì cả, tháºm chà ngay cả ká»· niệm cÅ©ng má» mịt bi thảm. Những ngưá»i nà y rất đáng để chúng ta quên Ä‘i ưu sầu than thở, ngươi nói có phải không?
Má»™t bóng ngưá»i xõa tóc ngồi giữa gian phòng tối má» má» bên trong cá»a sổ, khẽ gáºt gáºt đầu.
Phụ nhân nói tiếp :
- Thịnh nhi vì bá»n ta mà hy sinh những gì? Ta không nói thì ngươi cÅ©ng biết, tình cảm cá»§a hắn đối vá»›i ngươi, ngươi cÅ©ng biết rõ hÆ¡n ta. Hắn cÆ¡ khổ suốt Ä‘á»i, bây giá» thứ gì cÅ©ng chẳng có, tháºm chà ngay cả võ công cÅ©ng bị phế bá» hoà n toà n, không nói đến thương táºt tà n phế cá»§a thân thể, chỉ nói đến cõi lòng đã chết cá»§a hắn, đủ thấy trên Ä‘á»i nà y không có bất kỳ Ä‘au khổ nà o hÆ¡n là đau khổ mà hắn Ä‘ang gánh chịu...
Giá»ng thiếu nữ kêu lên :
- Má má! Ngưá»i Ä‘ang nói gì vá»›i hà i nhi váºy?
Phụ nhân tiếp lá»i :
- Lâm nhi, ta không cho phép ngươi nói năng lạnh lùng tà n nhẫn như váºy, hắn cÅ©ng giống như ngươi, lẽ ra trong cuá»™c Ä‘á»i phải có những ngà y đẹp đẽ, nhưng vì chúng ta mà hắn hy sinh tất cả. Không lẽ chúng ta không nên báo đáp cho hắn? Phụ thân ngươi... Ôi! Khi còn tại thế, chẳng những phụ thân ngươi thưá»ng nói vá»›i ngươi rằng, ngưá»i không biết báo thù là nho phu, và kẻ không biết báo ân là kẻ chẳng bằng trư cẩu, lẽ nà o ngươi đã quên?
Bóng ngưá»i bên ngoà i cá»a sổ từ từ cúi đầu...
Bóng ngưá»i trong giữa phòng cÅ©ng cúi đầu.
Hồi lâu sau má»›i nghe giá»ng phụ nhân nói tiếp :
- Ngươi và o trong đưa Tịnh nhi ra đây, ôi... cả mấy canh giá» rồi mà hà i tá» nà y vẫn ngồi ở đó, ngay cả má»™t chút động Ä‘áºy cÅ©ng không...
Má»™t bóng ngưá»i trong phòng từ từ đứng dáºy, từ từ dịch động và bá»—ng nhiên quay đầu lại nói :
- Má má! Hà i nhi biết ngưá»i muốn hà i nhi là m gì, nhưng bất luáºn thế nà o, hà i nhi cÅ©ng phải đến Tây Lương sÆ¡n, nhìn thi thể Nam Nhân má»™t lần, và ... và ...
Äó là giá»ng cá»§a thiếu nữ, lá»i chưa dứt thì nà ng buông má»™t tiếng thở dà i.
Äúng lúc đó, lại có má»™t bóng ngưá»i gầy guá»™c xuất hiện giữa phòng, phụ nhân liá»n nói vá»›i hắn :
- Tịnh nhi, tuy ngươi không nói, nhưng từ trong ánh mắt cá»§a ngươi, ta vẫn có thể nháºn ra là ngươi đã nghe ra lá»i cá»§a ta đúng không?
Không có tiếng trả lá»i, tháºm chà cả lắc hoặc gáºt đầu cÅ©ng không.
Phụ nhân lại nói :
- Ta phải nói cho ngươi biết, nhiệt ái cá»§a ngươi đối vá»›i Lâm nhi, chẳng những Lâm nhi biết, mà ta cÅ©ng biết. Và bá»n ta đã dùng vạn phần cảm kÃch để Ä‘á»n đáp phần nhiệt ái nà y, vì không có bất kỳ thứ gì trên Ä‘á»i có thể sánh vá»›i phần nhiệt ái cá»§a ngươi cả.
Bà ta ngừng một lúc, tựa như đang để ý quan sát biểu cảm trên mặt thiếu niên nà y.
Hồi lâu sau, bà nói tiếp :
- Vì lòng nhiệt ái cá»§a ngươi, tuyệt không phải vì bất kỳ thứ gì khác, ngươi biết không? Phần nhiệt ái nà y đã quá đủ, quá đủ để bất kỳ thiếu nữ nà o trên Ä‘á»i nà y cÅ©ng phải dùng lòng nhiệt ái như váºy đối vá»›i ngươi. Ngươi... ngươi ở đây khá dưỡng thương, chá» vết thương trong lòng và trên thân thể cá»§a ngươi hoà n toà n bình phục, ta... ta... sẽ đứng ra hoà n thà nh cho ngươi và Lâm nhi. Trong thá»i gian nà y, ngươi chẳng cần lo lắng gì nữa, biết không?
Bóng ngưá»i gầy guá»™c trong phòng chợt run run, có lẽ vì niá»m vui bất ngá».
Bóng ngưá»i bên ngoà i cá»a sổ cÅ©ng run run, đó là vì Ä‘iá»u gì?
Bóng ngưá»i nà y cháºm rãi quay mình, thân pháp trước đây rất nhẹ nhà ng, nhưng bây giá» trở nên nặng ná» như Ä‘eo ngà n cân chì trên ngưá»i. Tuy bên ngoà i cố gắng không để phát ra bất kỳ tiếng động nà o, nhưng trong lòng bóng ngưá»i đó như có muôn ngà n dòng thác đổ dồn.
Bên song vẫn còn tiếng ngưá»i nói, nhưng ngưá»i bên ngoà i đã không muốn nghe nữa. Thân hình đột nhiên vươn dáºy rồi vút lên không, sau đó lướt như Ä‘iên như cuồng vá» viá»…n phương.
Bầu trá»i tháng năm vẫn lấp lánh ngà n sao, má»™t bóng ngưá»i lặng lẽ khuất và o trá»i đêm buốt lạnh.
Khung cá»a sổ bá»—ng nhiên mở ra. Má»™t khuôn mặt vừa bi thương ngá»› ngẩn vừa hoan hỉ cá»±c độ, ngước nhìn sao và lẩm bẩm nói :
- Phải chăng trá»i sắp sáng rồi... Phải chăng trá»i sắp sáng rồi...
PhÃa sau hắn có giá»ng hiá»n từ cá»§a phụ nhân vang lên :
- Trá»i sắp sáng hay chưa, nên dùng mắt trong lòng ngươi để xem, biết không? Nếu ngươi muốn đạt được hạnh phúc thì bản thân ngươi nên vui sống trước đã.
Bà ta khẽ đóng cá»a sổ lại rồi nói tiếp :
- Bên ngoà i gió lớn, thương thế ngươi vẫn chưa là nh.
Äoạn, bà quay lại nói :
- Lâm mhi, vừa rồi ngươi và Tịnh nhi cá»§a ngươi nói chuyện đã lâu, bây giá»...
Lá»i chưa dứt thì đột nhiên trong đêm tÄ©nh lặng chợt vang lên tiếng vó ngá»±a rá»™n rà ng, thoáng chốc tiếng vó ngá»±a đã dừng trước cá»a khách Ä‘iếm. Tiếp theo là tiếng gõ cá»a, tiếng ngưá»i nói... Sau đó vó ngá»±a lại Ä‘i xa.
Tôn Mẫn chau mà y, bà đang lấy là m kỳ quái vỠsự đến đi vội và ng của tiếng vó ngựa.
Nà o ngá»... Bá»—ng nhiên có tiếng bước chân khá mạnh bên ngoà i hà nh lang, rồi má»™t giá»ng khà n khà n cất há»i :
- Phu nhân vẫn chưa ngủ à ?
Tôn Mẫn báºt ngưá»i đứng dáºy, bước ra mở cá»a phòng, chỉ thấy chá»§ khách Ä‘iếm trong bá»™ dạng ngái ngá»§ Ä‘ang đứng trước cá»a phòng, tay lão bê má»™t chiếc há»™p gá»— vuông vắn. Lão cưá»i cưá»i nói :
- Vừa rồi có ngưá»i đến gá»i tặng váºt nà y, bảo lão phu giao cho phu nhân, nói rằng bên trong là váºt quý giá. Lão phu không dám cháºm trá»… nên láºp tức đưa đến, may là phu nhân vẫn chưa ngá»§...
Tôn Mẫn rất kinh ngạc và kỳ quái, tuy nhiên ngoà i miệng vẫn bình thản nói :
- Ta biết rồi!
Äoạn bà nháºn chiếc há»™p và tiếp lá»i :
- Ná»a đêm là m kinh động lão trượng, tháºt vô cùng áy náy!
Bà lấy ná»a đỉnh bạc trao cho lão, lão chá»§ khách Ä‘iếm tạ Æ¡n rồi lui bước. Tôn Mẫn ôm chiếc há»™p trên tay mà đứng ngẩn ngưá»i giữa cá»a đến độ xuất thần.
Äây là chiếc há»™p gá»— được chế tạo khá tinh diệu, nhỠánh đèn trong phòng hắt ra, Tôn Mẫn có thể thấy rõ từng nét hoa văn trên há»™p. Trong đó có mấy chữ “Loan Phụng Hòa Minh†mà con ngưá»i thưá»ng tặng nhau trong hôn sá»± để cầu chúc tốt là nh.
Tôn Mẫn trầm ngâm suy nghÄ© má»™t lúc rồi tá»± há»i mình :
- Trong nà y là thứ gì? Ngưá»i tặng là ai?
Lăng Lâm cÅ©ng ngẩn ngưá»i nhìn mẫu thân nà ng, chỉ thấy Tôn Mẫn từ từ mở nắp há»™p, đột nhiên má»™t luồng châu quang rá»±c sáng từ trong há»™p tá»a ra. Lăng Lâm buá»™t miệng há»i :
- Má má! Là gì váºy?
Tôn Mẫn chưa trả lá»i thì thân ngưá»i bà ta run bắn lên, dung diện cÅ©ng biến sắc.
“Bốp!†má»™t tiếng! Há»™p gá»— rÆ¡i xuống đất, mấy chục hạt minh châu văng ra tứ phÃa.
Lăng Lâm kêu thất thanh, ngay lúc đó nà ng thấy trong tay mẫu thân mình có cầm một phong thư.
Nà ng vội lướt đến, lấy phong thư từ tay mẫu thân, mở ra xem, trong thư chỉ có mấy chữ thế nà y :
“Vừa nghe được tin vui, xin tặng minh châu rạng ngưá»i ngá»c, bách niên hảo hợp!â€
Nét chữ bình thưá»ng, câu cú bình thưá»ng, trên không đỠgá»i cho ai, dưới cÅ©ng chẳng ký tên, đây vốn chẳng có Ä‘iá»u gì đáng để Tôn Mẫn phải kinh dị.
Lăng Lâm sững sá» má»™t lúc rồi nhìn qua mẫu thân nà ng, nhất thá»i trong đầu nà ng chợt có má»™t ý niệm thoáng qua như chá»›p, nà ng lui ba bước và kinh ngạc kêu lên :
- Là chà ng! Là chà ng! Không lẽ là chà ng!
Tôn Mẫn nhìn xuống đất, những hạt minh châu vẫn nằm quanh chân bà , bà thầm nhủ :
- Có phải là hắn không? Lẽ nà o hắn chưa chết? Ngoà i hắn ra thì còn ai nữa?
Từ sâu thẳm trong đáy lòng bà chợt xuất hiện má»™t cảm giác không thể giải thÃch, và linh cảm khiến bà khẳng định ngưá»i tặng minh châu nhất định là chà ng cá»§a ái nữ bà .
Nhưng bà vẫn tá»± trấn định mình và cháºm rãi nói :
- Lâm nhi, ngươi nói gì thế? Là m sao ngươi biết là hắn?
Lăng Lâm tròn xoe song mục, nà ng nói :
- Má má, nhất định ngưá»i cÅ©ng biết là chà ng, nếu không tại sao ngưá»i lại kinh ngạc như thế? Má má, ngưá»i nói xem có phải không? Có phải không?
Nói Ä‘oạn, nà ng chụp và o đầu vai thân mẫu mình, tá»±a như muốn chứng thá»±c cách nghÄ© cá»§a nà ng qua thân ngưá»i mẫu thân nà ng. Nà ng nói tiếp :
- Những lá»i chúng ta vừa nói, chà ng đã nghe tất cả, nhưng... nhưng tại sao chà ng không và o? Không lẽ... không lẽ...
Nà ng liên tục lặp Ä‘i lặp lại những câu nà y, má»—i lần như váºy, trong mắt nà ng tuôn ra không biết bao nhiêu giá»t lệ.
Tôn Mẫn buông má»™t tiếng thở dà i khá nặng ná», bà khẽ vuốt tóc ái nữ và nói :
- Ngốc hà i tá», là m sao ngươi biết đó là hắn?
Ngoà i song có tiếng gió rì rà o, đột nhiên Lăng Lâm kêu lớn :
- Chà ng vẫn chưa đi, chà ng vẫn còn bên ngoà i.
Nà ng lướt đến trước cá»a sổ, vung tay mở toang hai cánh, mục quang quét nhìn tứ phÃa. Bá»—ng nhiên nà ng lại kêu thất thanh má»™t tiếng, thân hình lui lại ba bước và quát há»i :
- Ngươi là ai? Ngươi đến đây là m gì?
Tiếng quát chưa dứt thì má»™t trà ng cưá»i lá»›n đã truyá»n và o phòng. Dưới ánh sao đêm, có thể thấy đó là má»™t bóng ngưá»i máºp lùn Ä‘ang đứng trước cá»a sổ. Tôn Mẫn cảm thấy rùng mình, bà vá»™i lướt đến đầu giưá»ng rút thanh tuyết Ä‘ao. Khi đạo quang lấp loáng định dáºp tắt ngá»n đèn thì bóng ngưá»i ngoà i cá»a đã cưá»i ha ha rồi nói :
- Phu nhân chớ kinh hoảng, tại hạ đến đây tuyệt nhiên không có ác ý.
Ãnh đèn hÆ¡i chao động, má»™t bóng ngưá»i đã như gió xuyên qua cá»a sổ mà và o phòng. Kim y trên ngưá»i lấp lánh, tuy thân hình to béo nhưng thân thá»§ ngưá»i nà y rất linh hoạt, vững và ng. Äiá»u nà y khiến Tôn Mẫn bất giác rùng mình lần nữa, bà gằn giá»ng há»i :
- Bằng hữu là ai, đã không có ác ý, váºy ná»a đêm đột nháºp tư phòng ngưá»i ta là m gì?
Thân hình cá»§a bóng ngưá»i nà y vừa định mục quang đã quét nhìn tứ phÃa, khi thấy Chung Tịnh ngồi ngẩn ngưá»i trên ghế thì lão vá»™i cung thá»§ chà o, và nói :
- Tại hạ Vi Ngạo Váºt, trước đây cÅ©ng từng có duyên gặp Lăng đại hiệp mấy lần, chẳng hay phu nhân còn nhá»› tại hạ không?
Tôn Mẫn từ từ hạ thanh Ä‘ao xuống, trong mắt bà ta dưá»ng như có vẻ kinh dị, không ngá» trung niên hán tá», lão lùn nà y là Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt danh chấn giang hồ.
Vi Ngạo Váºt lại cưá»i ha ha rồi nói tiếp :
- ThÃnh lá»±c cá»§a Lăng cô nương tháºt lợi hại, tại hạ vừa đến là đã bị phát hiện rồi.
Thần thái Lăng Lâm tá» ra khá lạnh lùng, căn bản nà ng không để ý đến những lá»i tâng bốc cá»§a lão ta.
Vi Ngạo Váºt cưá»i mấy trà ng giòn tan rồi lại nói :
- Tại hạ ná»a đêm đến quấy rầy, thá»±c là quá mạo phạm, nhưng vì phu nhân nên má»›i dám to gan đến đây.
Tôn Mẫn chau mà y, bà ngạc nhiên nói :
- Bình sinh các hạ và mẹ con ta chẳng há» quen biết, các hạ nói váºy thá»±c khiến cho ta cảm thấy cao thâm khôn lưá»ng. Không lẽ ná»a đêm đột nháºp tư phòng nữ nhân là vì...
Lúc nà y bà đã biết Thất Hải Ngư Tá» Vi Ngạo Váºt nhất định cÅ©ng là ngưá»i cá»§a Thiên Tranh giáo, do váºy lá»i lẽ cá»§a bà trở nên sắc sảo hÆ¡n, không vị tình như trước nữa.
Nà o ngá» bà chưa dứt lá»i thì Vi Ngạo Váºt đã cưá»i lá»›n rồi nói :
- Tại hạ nói những lá»i không đầu không Ä‘uôi như váºy, tá»± nhiên khó trách phu nhân không hiểu.
Lão ngừng một lát, kéo ghế ngồi xuống rồi nói tiếp :
- Nhưng má»™t khi phu nhân nghe tại hạ giải thÃch thì nhất định sẽ hiểu ná»—i khổ tâm cá»§a tại hạ.
Tôn Mẫn lạnh lùng “hừ†má»™t tiếng. Vi Ngạo Váºt lại nói :
- Hôm nay tại hạ nghe môn đồ bổn giáo đến báo tin, nói rằng phu nhân hình như có phần hứng thú vá»›i cái gì kêu bằng ChÃnh NghÄ©a bang, do váºy tại hạ đã tức tốc dò la tung tÃch cá»§a bá»n ngưá»i nà y, trước là đến báo cho phu nhân biết, sau nữa nếu phu nhân có hứng thú, tại hạ không ngại mạo muá»™i tá»± nguyện là m ngưá»i dẫn đưá»ng.
Tôn Mẫn thầm nghĩ :
- “Xem ra nhân tà i cá»§a Thiên Tranh giáo tháºt là đà n đà n lá»›p lá»›p, hôm nay khi đứng trước cá»a khách Ä‘iếm, ta chẳng há» biểu lá»™ Ä‘iá»u gì, nhưng tâm ý đã bị đại hán bên kia đưá»ng nháºn ra.
NghÄ© Ä‘oạn, bà cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói tiếp :
- Vi hương chá»§ đã biết tung tÃch cá»§a ChÃnh NghÄ©a bang chá»§ ở đây tháºt à ?
Vi Ngạo Váºt báºt cưá»i ha ha, nói :
- Tại hạ đã được Giáo chá»§ truyá»n dụ, nói rằng lúc nà y phu nhân đã là ngưá»i nhà cá»§a bản giáo, lẽ nà o tại hạ còn dám lừa dối phu nhân.
Tôn Mẫn hÆ¡i phẫn ná»™, nhưng bà cố kiá»m chế, vì lúc nà y bà đã có má»™t phán Ä‘oán bà máºt trong lòng, bà quyết tâm muốn chứng thá»±c phán Ä‘oán đó chÃnh xác hay không.
Do váºy, sau má»™t hồi trầm ngâm, bà nói :
- Vi hương chủ có thể đi ngay bây giỠkhông?
Vi Ngạo Váºt gáºt đầu, mỉm cưá»i nói :
- Chỉ cần phu nhân muốn là tại hạ có thể bồi tiếp bất cứ lúc nà o.
Tôn Mẫn cháºm rãi cất thanh tuyết Ä‘ao và o đầu giưá»ng, Ä‘oạn bà gáºt đầu nói :
- Lâm nhi, ngươi ở lại đây với... Ta sẽ trở vỠngay thôi.
Lăng Lâm tuy thông minh nhưng cÅ©ng Ä‘oán không ra tâm ý cá»§a mẫu thân, nà ng còn Ä‘ang ngá»› ngưá»i thì đã nghe Tôn Mẫn nói :
- Äi!
Bà tung ngưá»i xuyên qua cá»a sổ mà ra ngoà i.
Vi Ngạo Váºt cưá»i ha ha, lão cung thá»§ nói :
- Cô nương chỠmột lúc nhé!
Bá»—ng nhiên lão quay lại Chung Tịnh, ká» tai nói nhá» vá»›i hắn mấy câu, rồi láºp tức phóng ra ngoà i cá»a sổ, Ä‘i theo Tôn Mẫn.
Lăng Lâm chỉ nghe loáng thoáng mấy lá»i “... chỉ cần ngươi... Giáo chá»§ dặn dò, láºp tức nếu có thể... Ta khuyên ngươi...â€
Nhưng Chung Tịnh vẫn ngồi trÆ¡ trÆ¡ như pho tượng, tá»±a như căn bản hắn không nghe những lá»i Vi Ngạo Váºt nói. Ngoà i song sao thưa lấp lánh, gió đêm vẫn vi vu thổi.
Tôn Mẫn và Vi Ngạo Váºt Ä‘á»u đã Ä‘i xa.
Những tiếng trống canh đơn điệu phá vỡ sự yên tĩnh, đêm chuyển sang canh tư.
Tôn Mẫn lướt Ä‘i như bay trong đêm trưá»ng tÄ©nh mịch mà không nói má»™t lá»i, khinh công cá»§a bà tuy không cao minh, nhưng cÅ©ng chẳng tầm thưá»ng. Chẳng bao lâu sau, bà đã lướt ra ngoà i thà nh, vượt qua chiếc cầu nhá» nối từ bá» Nam Hồ đến Yên VÅ© lâu. Cảnh hồ nước trong đêm khuya trông cà ng tuyệt mỹ, bá»—ng nhiên bà quay đầu lại há»i :
- Äến rồi phải không?
Vi Ngạo Váºt nói :
- Chưa, nhưng cũng không xa nữa!
Nói Ä‘oạn, lão lướt qua trước Tôn Mẫn. Sau khi vượt qua Yên VÅ© lâu, Vi Ngạo Váºt tiến và o má»™t cánh rừng rồi đột nhiên dừng bước. Lão nhẹ nhà ng cởi bá» chiếc kim y bên ngoà i, để lá»™ hắc y bên trong bó sát ngưá»i, Ä‘oạn lão chỉ tay tá»›i trước và mỉm cưá»i nói :
- Phu nhân, mấy nóc nhà trước mặt vốn là gia trang cá»§a má»™t vị hà o phú đệ nhất ở Gia Hưng, bây giá» chẳng biết thế nà o lại trở thà nh sà o huyệt cá»§a ChÃnh NghÄ©a bang. Tại hạ tuy chưa đến đó, nhưng nghe nói trong sân viện có cây cối ráºm rạp, phu nhân Ä‘i và o phải cẩn tháºn má»™t chút. Nhất thá»i không được tách rá»i tại hạ, nÆ¡i đó tuy chẳng có động tÄ©nh, nhưng kỳ thá»±c là đầu rồng huyệt hổ chẳng mấy tốt là nh gì...
Lão cưá»i khẽ mấy tiếng rồi nói tiếp :
- Thá»±c lòng mà nói, bây giá» tại hạ cÅ©ng đà nh liá»u mạng mà bồi tiếp phu nhân thôi.
Tôn Mẫn thầm cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi dõi mắt nhìn ra xa, tại má»™t nÆ¡i khá sâu cá»§a cánh rừng, quả nhiên có mấy nóc nhà nằm im ỉm trong mà n đêm. Bà cháºm rãi hÃt thở để trấn định tinh thần, Ä‘oạn thầm nghÄ© :
- “ChÃnh NghÄ©a bang đặt sà o huyệt trong mấy ngôi nhà nà y ư? Chẳng biết thân pháºn tháºt sá»± cá»§a ChÃnh NghÄ©a bang chá»§ có phải là ngưá»i mà ta thầm Ä‘oán hay không?â€
Lúc nà y dưá»ng như bà đã nghe nhịp Ä‘áºp cá»§a con tim mình, vì đối vá»›i bà , nếu đáp án cá»§a vấn đỠnà y là khẳng định thì tá»± nhiên rất tốt. Nếu là phá»§ định thì việc mạo muá»™i đột nháºp và o sà o huyệt cá»§a má»™t bang phái má»›i thà nh láºp, há chẳng đồng nghÄ©a vá»›i việc tá»± đưa thân và o cõi chết sao? Nhưng vì má»™t và i nguyên nhân đặc biệt, cuối cùng bà cÅ©ng bất chấp tất cả.
Thế là hai bóng Ä‘en lặng lẽ tiến và o rừng, sau đó phi thân lên nóc nhà và nấp và o má»™t chá»— tối. Sau má»™t hồi quan sát địa hình địa thế, hai bóng Ä‘en Ä‘ang định lướt xuống đại sảnh thì đột nhiên tứ bá» Ä‘á»u có tiếng sáo trúc vang lên.
Vi Ngạo Váºt không khá»i thất kinh, lão khẽ kêu lên :
- Không xong rồi!
Tôn Mẫn tiếp lá»i :
- Vi hương chá»§, rốt cuá»™c ChÃnh NghÄ©a bang chá»§ ở trong ngôi nhà nà o?
|

30-08-2008, 11:39 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 43
Gặp lại cố nhân
Tôn Mẫn chưa dứt lá»i thì xung quanh khu rừng đã có má»™t toán ngân y hán tá» xuất hiện, má»—i tên Ä‘á»u ngáºm má»™t chiếc sáo trúc, chúng vừa thổi vừa chạy ra vây quanh ngôi nhà có Tôn Mẫn và Vi Ngạo Váºt ngồi trên nóc.
Vi Ngạo Váºt vá»™i nói :
- Phu nhân, tình thế bất ổn, ChÃnh NghÄ©a bang chá»§ sẽ xuất hiện, tại hạ phải Ä‘i trước đây!
Nói Ä‘oạn lão tung ngưá»i lướt qua mấy nóc nhà mà đi, chá»›p mắt đã mất dạng.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có mấy chục ngân y đại hán bao vây hướng Vi Ngạo Váºt vừa Ä‘i, bá»n nà y căn bản không để ý đến Tôn Mẫn. Äiá»u nà y khiến Tôn Mẫn bất giác thầm nghÄ© :
- “Không lẽ sá»± xuất hiện cá»§a bá»n ngân y đại hán nà y là không phải vì ta, mà là vì đại địch khác sắp đến?â€
NghÄ© Ä‘oạn, bà vá»™i tung ngưá»i lướt đến má»™t nÆ¡i kÃn đáo trong cánh rừng ẩn nấp. Lúc nà y tiếng sáo trúc đột nhiên im bặt, tứ bá» trở lại yên tÄ©nh. Tôn Mẫn thấy lạ nên láºp tức rá»i chá»— ẩn thân, nhằm hướng Vi Ngạo Váºt vừa tẩu thoát mà đi.
Chẳng mấy chốc, bá»—ng nhiên bà thấy giữa má»™t khoảng đất trống có hai toán ngưá»i đứng đối mặt nhau, má»™t bên chÃnh là bá»n hắc y đại hán vừa rồi, má»™t bên là mấy chục hắc y đại hán. Không khà đương trưá»ng rất căng thẳng, bá»—ng nhiên có má»™t ngân y đại hán bước tá»›i trước, ngưá»i nà y mặt trắng không râu, tướng mạo nho nhã, theo sau là má»™t lão trung nhiên béo lùn, đó chÃnh là Vi Ngạo Váºt.
Kim y văn sÄ© đến gần bá»n ngân y đại hán chừng má»™t trượng thì dừng bước, tay trái phe phẩy chiếc quạt lông. Vi Ngạo Váºt đứng cạnh thầm thì mấy câu, kim y văn sÄ© liá»n gáºt đầu.
Thế là Vi Ngạo Váºt tiến tá»›i trước, váºn khà đan Ä‘iá»n nói :
- Thiên Tranh giáo chá»§ há»™i kiến ChÃnh NghÄ©a bang.
Thần sắc bá»n ngân y đại hán tá» ra khá nghiêm trá»ng, tuy nghe váºy nhưng chúng vẫn đứng bất động. Chợt có hai tiếng sáo trúc vang lên, bá»n ngân y đại hán láºp tức phân ra, má»™t ngân y đại hán gầy guá»™c, lưỡng quyá»n khá cao, trước ngá»±a gắn ba hoa hồng, cháºm rãi tách đám đông bước tá»›i trước.
Äại hán nà y nói :
- Giá»i cho Thiên Tranh giáo, chẳng còn giá» nà o khác há»™i kiến hay sao mà cứ nhằm canh ba ná»a đêm đến bái há»™i?
Vi Ngạo Váºt cưá»i nhạt, nói :
- Các hạ là ChÃnh NghÄ©a bang chá»§ chăng?
Äại hán cao gầy nói :
- Bang chá»§ há có thể gặp ngưá»i khác dá»… dà ng thế sao? Tại hạ là Ngân Thương Äà o Sở.
Vi Ngạo Váºt cưá»i mỉm, nói :
- Vi má»— hà nh Nam tẩu Bắc mấy mươi năm, chưa từng nghe giang hồ có nhân váºt nà o như váºy.
Nguyên Ngân Thương Äà o Sở nà y võ công tuy không cao, nhưng kiến văn uyên bác, đặc biệt rất giá»i khinh công, vốn cÅ©ng có chút tiếng tăm trong võ lâm. Lúc nà y bị là m nhục trước mặt nhiá»u ngưá»i như váºy thì là m sao y chịu được, thế là y quát lá»›n :
- Äà o Sở tuy bất tà i nhưng chẳng sợ cái gì kêu bằng Thiên Tranh giáo cá»§a các ngươi!
Vi Ngạo Váºt lạnh giá»ng nói :
- Giá»i cho tên cuồng đồ, hãy tiếp lão phu má»™t chiêu.
Lá»i chưa dứt thì song cước đã liên hoà n quét ngang ra, chiêu thức vừa bất ngá» vừa nhanh, khiến Äà o Sở không khá»i thất kinh.
Nà o ngá» song cước cá»§a Vi Ngạo Váºt chỉ là hư chiêu, chân vừa chạm đất là thân ngưá»i lão láºp tức bốc lên, đồng thá»i hữu thá»§ đánh ra má»™t chưởng. Chưởng nà y nhằm đánh và o bụng dưới Äà o Sở, mà vị trà vốn Ä‘ang trống không, nên Äà o Sở khó lòng tránh thoát.
Nhưng trong chá»›p mắt đó, chợt có má»™t bóng ngân y lướt đến như tên, tả thá»§ chụp và o hữu thá»§ Vi Ngạo Váºt, ngón giữa và ngón trá» cá»§a hữu thá»§ nhằm Ä‘iểm và o Mã Tâm huyệt cá»§a Vi Ngạo Váºt. Vi Ngạo Váºt thấy thân thá»§ ngưá»i má»›i đến bất phà m thì vá»™i và ng triệt chiêu lui bước, trước tiên bảo vệ mình.
Ngân y nhân nà y cÅ©ng không luyến chiến, sau khi thân hình trụ lại thì má»i ngưá»i má»›i nháºn thấy đó là má»™t hán tá» trẻ tuổi, trước ngá»±c cắm năm đóa hoa hồng.
Ngưá»i nà y mỉm cưá»i nói :
- Tại hạ chÃnh là ChÃnh NghÄ©a bang chá»§!
Tôn Mẫn ẩn thân sau má»™t lùm cây ráºm, vừa thấy diện mục ngưá»i nà y thì bà bất giác kêu thầm :
- Ôi! Quả nhiên là hắn, hắn vẫn chưa chết...
Bấy giỠkim y văn sĩ mới lên tiếng :
- Quả nhiên không ngoà i dá»± Ä‘oán cá»§a tại hạ, ChÃnh NghÄ©a bang chá»§ đúng là các hạ. Tại hạ nghÄ© trên giang hồ ngoà i Lã Nam Nhân ngươi ra, còn có ai sáng láºp ra bang há»™i nà y được.
Không sai, ngưá»i vừa tá»± xưng là ChÃnh NghÄ©a bang chá»§, đúng là Lã Nam Nhân - Nhân váºt trước đây tưởng chừng đã bá» mạng dưới tuyệt cốc ở Tây Lương sÆ¡n.
Vừa thấy kim y văn sÄ©, trong lòng Lã Nam Nhân bất giác như thiêu như đốt, ná»—i thống háºn vô cùng khó chịu, nhưng chà ng vẫn cố gắng kiá»m chế, cất giá»ng bình thản cháºm rãi nói :
- Tiêu Vô, ngươi và ta đã ước định má»™t tráºn sinh tá» và o trung thu tháng tám tại Yên VÅ© Lâu, không ngá» bây giá» các hạ đột nhiên giá lâm. ÄÆ°á»£c! Thế thì chúng ta phân định sinh tá» tại đây váºy.
Trong mắt Tiêu Vô thoáng hiện vẻ tà n độc, hắn nói :
- Lã Nam Nhân, ngươi xem thưá»ng Tiêu má»— quá rồi, ba năm qua ta luôn cho rằng ngươi không đáng để động thá»§ vá»›i ta, nếu không, hừ! Dù ngươi có mưá»i mạng thì cÅ©ng đã sá»›m tan xương dưới tay ta rồi.
Lã Nam Nhân nói :
- Háºn sát thê, thù trung mạng. Lã Nam Nhân ta tạm gác qua má»™t bên, nhưng lẽ ra ngươi không nên giết Phi Hồng kiếm khách, những ngưá»i từng yêu thương ngươi như huynh đệ, tình như thá»§ túc...
Chà ng đưa ngón tay trái lên, chỉ và o ngón tay út bị mất một đốt và nói tiếp :
- Ta từng phát thệ trước thi thể Phi Hồng kiếm khách Hoa Phẩm Kỳ, nếu không tự tay giết chết tặc tỠngươi thì sẽ như ngón tay nà y...
Lá»i chưa dứt thì Lã Nam Nhân xuất tả chưởng hữu quyá»n, nhằm yếu huyệt trên ngưá»i Tiêu Vô mà công tá»›i.
Tiêu Vô lách trái tránh phải một cách nhẹ nhà ng, hắn lạnh lùng nói :
- Bây giá» ngươi đã sáng láºp ra bang há»™i thì ta cà ng không thể dung cho ngươi...
Nên biết Tiêu Vô từ nhỠđã luyện công tại Trưá»ng Bạch SÆ¡n, luôn tá»± cho mình là bất phà m, vá» sau gặp cÆ¡ duyên, lại được Vô Danh lão nhân truyá»n tuyệt nghệ, kết hợp sở trưá»ng hai nhà , nên võ công cá»§a hắn đã vượt vị sư đệ Tiá»n Dá»±c, nhân váºt há»c võ vá»›i Vô Danh lão nhân từ nhá».
Do đó, khi song phương động thá»§, Tiêu Vô có thá»§ có công, khi thá»§ thì kÃn như bưng, khi công uy mãnh như sấm chá»›p, lợi hại vô cùng. Sau mấy mươi chiêu, Lã Nam Nhân dần cảm thấy Ä‘uối sức, bấy giá» chà ng má»›i nháºn ra võ công cá»§a Tiêu Vô Ä‘Ãch thá»±c bất phà m. Nếu mấy tháng trước chà ng không khổ luyện Thiên Tinh bà kÃp thì bây giỠđã sá»›m bại thá»§ rồi.
Chiêu thức trong Thiên Tinh bà kÃp Ä‘á»u là võ lâm tuyệt há»c, có Ä‘iá»u thá»i gian luyện cá»§a Lã Nam Nhân quá ngắn, má»—i má»™t chiêu, bất quá chỉ phát huy chừng bốn năm thà nh uy lá»±c.
Tiêu Vô cÅ©ng cà ng đánh cà ng kinh ngạc, hắn cảm thấy chiêu số cá»§a Lã Nam Nhân cà ng lúc cà ng thần kỳ. Tá»±a như bản thân hắn là ngưá»i được đối phương dùng để thá» chiêu, cà ng thá» thì chiêu số cá»§a đối phương cà ng thà nh thục. Nếu kéo dà i thá»i gian, hắn nhất định không phải là đối thá»§ cá»§a Lã Nam Nhân.
Vì thế, hắn không dám trì nghi do dá»±, láºp tức thi triẻn ba đại tuyệt chiêu do Vô Danh lão nhân truyá»n thụ. Chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai tuy thần kỳ nhưng Lã Nam Nhân Ä‘á»u dùng vô thượng diệu pháp trong Thiên Tinh bà kÃp chống đỡ được.
Nhưng đến chiêu thứ ba, Vô Sở Bất Chi, Lã Nam Nhân cảm thấy tứ phương bát hướng Ä‘á»u là chưởng ảnh cá»§a Tiêu Vô. Trong lúc khẩn cấp, chà ng mạo hiểm thi triển chiêu Phất Vân Thá»§ há»c lén cá»§a Diệu Thá»§ Hứa Bạch.
Chiêu Phất Vân Thủ nà y tuy tuyệt diệu, nhưng đây là chiêu thức tấn công chứ không phải phòng thủ. Năm xưa Diệu Thủ Hứa Bạch sáng tạo ra chiêu nà y nhằm đối phó với Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình, do đó chiêu thức vô cùng uy mãnh.
Mưá»i hai đưá»ng Phất Vân Thá»§ cá»§a Lã Nam Nhân đã xuất hết, mà chiêu Vô Sở Bất Chà cá»§a Tiêu Vô vẫn chưa thi triển xong. Tả thá»§ cá»§a hắn xoay vòng, ngưá»i đã như ánh chá»›p lướt đến sau lưng Lã Nam Nhân, đồng thá»i hữu thá»§ nhằm lưng chà ng đánh má»™t chưởng.
Chiêu Phất Vân Thá»§ cá»§a Lã Nam Nhân đã thất thế, chà ng cảm thấy trước mắt hoa lên, cùng lúc là má»™t đạo âm kình đánh và o sau lưng. Trong tình thế nà y, chà ng đà nh váºn khà lên lưng, chuẩn bị tiếp nháºn má»™t chưởng cá»§a Tiêu Vô.
Nói thì cháºm nhưng diá»…n biến cá»±c nhanh, giữa lúc chưởng kình cá»§a Tiêu Vô sắp chạm và o lưng Lã Nam Nhân, bá»—ng nhiên có má»™t bóng ngưá»i gầy guá»™c phi ngang tá»›i, thân còn lÆ¡ lá»ng giữa không trung thì song cước cá»§a ngưá»i nà y đã nhằm đầu Tiêu Vô mà đá tá»›i.
Tất nhiên Tiêu Vô phải tiêu cầu tự bảo, hắn vội triệt chiêu thu thế, lui hai bước rồi nói :
- Sao có thể lấy hai đánh một thế nà y!
Bóng ngưá»i kia cÅ©ng đã hạ thân xuống đất, miệng cưá»i ha ha, nói :
- Tiêu lão đệ, có nháºn ra lão khiếu không?
Tiêu Vô váºn mục lá»±c quan sát, chỉ thấy trước mặt là má»™t lão nhân gầy guá»™c như que cá»§i, hai má lõm sâu, lưỡng quyá»n nhô cao, dưới cằm để má»™t chòm râu dê lưa thưa, trước ngá»±c có cắm sáu đóa hoa hồng. Bất giác hắn thầm mắng :
- “Không ngá» Bắc Äạo Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình, danh chấn giang hồ, cÅ©ng gia nháºp ChÃnh NghÄ©a bang...â€
Không sai, lão nhân gầy guá»™c nà y chÃnh là Vạn Thiên Bình, lúc nà y sắc diện cá»§a lão xanh như thép, lão mỉm cưá»i nói :
- Tiêu lão đệ, lão khiếu từng được lão đệ ngươi cứu ra khá»i Vô Lượng SÆ¡n, đến nay vẫn chưa có gì báo đáp nên rất áy náy, hôm nay lão khiếu...
Tiêu Vô cắt lá»i nói :
- Lão tiá»n bối không cần Ä‘a ngôn, hôm nay lão đã gia nháºp ChÃnh NghÄ©a bang thì coi như là kẻ thù cá»§a bổn giáo.
Những thá»› thịt trên mặt Vạn Thiên Bình co lại, nhất thá»i lão chẳng biết xá» trà như thế nà o cho phải. Sau má»™t hồi lâu do dá»±, lão thở dà i rồi định quay ngưá»i bá» Ä‘i. Ngay lúc đó, bá»—ng nhiên Tiêu Vô lướt tá»›i, hữu thá»§ xuất chỉ Ä‘iểm và o trá»ng huyệt Hổ Thang sau lưng Vạn Thiên Bình.
Vạn Thiên Bình không ngá» Tiêu Vô đột nhiên hạ sát thá»§ như váºy, nhất thá»i lão thổ ra má»™t búng huyết, thân hình lảo đảo rồi nhà o tá»›i trước.
Tiêu Vô đắc thá»§ má»™t chiêu, liá»n cưá»i ha ha nói :
- Kẻ đối địch vá»›i ta chỉ có má»™t đưá»ng chết.
Từ sau bá»n ngân y đại hán, bá»—ng nhiên lại có má»™t vị lão nhân tóc tai bá»m xá»m râu ria tua tá»§a, phi tá»›i như bay, lão xuất thá»§ chụp và o lưng Tiêu Vô và quát :
- Giá»i cho tiểu tá» vô liêm sỉ, dám ám toán đả thương ngưá»i hả?
Trong lúc vừa kinh vừa hoảng, Tiêu Vô không thể tránh thoát thế chụp, chỉ nghe “soạt†một tiếng, vạt áo sau lưng hắn đã bị rách toạt. Tiêu Vô cả kinh thất sắc, hắn quay đầu nhìn lại, thì ra đó là Nam Thâu Thiên Lý Truy Phong Thần Hà nh Vô Ảnh Diệu Thủ Hứa Bạch.
Trước ngá»±c Diệu Thá»§ Hứa Bạch cÅ©ng có cắm sáu hoa hồng, rõ rà ng là lão đã gia nháºp ChÃnh NghÄ©a bang. Tiêu Vô quả không ngá» Lã Nam Nhân có thể má»i hai quái nhân Nam Thâu Bắc Äạo từng thù háºn và đánh nhau suốt mưá»i mấy năm đến gia nháºp ChÃnh NghÄ©a bang.
Hắn vốn là nhân váºt vô cùng giảo hoạt, sau khi lượng định tình thế, thấy bên mình chỉ có hai vị hương chá»§. Mà đối phương Ä‘á»u có đủ anh tà i, như váºy là quá bất lợi vá»›i mình. Thế là hắn bất kể mặt mÅ©i thể diện, hú má»™t tiếng rồi vá»™i và ng rút lui trước.
Khinh công của Diệu Thủ Hứa Bạch có thể nói là quán tuyệt dương thế, là m sao lão để đối phương tẩu thoát chứ? Lão quát lớn :
- Äứng lại!
Äoạn, vươn ngưá»i định truy theo.
Nà o ngá», Lã Nam Nhân vá»™i kêu lên :
- Hứa lão tiá»n bối, giặc cùng chá»› Ä‘uổi, mau đến xem Vạn lão tiá»n bối thá»...
Hứa Bạch và Vạn Thiên Bình tuy tranh đấu trên mưá»i năm, háºn thù thâm sâu nhưng lúc nà y thấy Vạn Thiên Bình bị ám toán trá»ng thương, trong lòng Hứa Bạch cÅ©ng bất giác trá»—i dáºy đôi chút thương cảm. Thế là lão cháºm rãi xoay ngưá»i bước đến cạnh Vạn Thiên Bình.
Vạn Thiên Bình cất giá»ng yếu á»›t, nhưng đầy vẻ căm háºn nói :
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c lắm! Ta nháºn má»™t chỉ nà y cá»§a Tiêu Vô thì coi như ân nghÄ©a đã hết, ta chẳng còn nợ hắn gì cả...
Lã Nam Nhân nói :
- Vạn lão tiá»n bối, tại hạ nhất định sẽ báo thù cho lão... Tại hạ nhất định sẽ báo thù cho lão...
Vạn Thiên Bình không chịu được sự đau đớn do huyết khà đảo lộn, toà n thân lão co quắp lại, miệng luôn phát ra những tiếng kêu rên.
Lã Nam Nhân vá»™i xuất hữu thá»§, váºn chân nguyên trong bản thân, đẩy từ từ và o lưng Vạn Thiên Bình. Thá»i gian chưa cạn tuần trà thì trên trán chà ng đã xuất mồ hôi há»™t.
Diệu Thủ Hứa Bạch thở dà i nói :
- Bang chủ, không cần hao tổn nguyên khà của mình nữa, tâm mạch của Vạn lão nhi đã đứt rồi, xem ra đã vô phương cứu chữa!
Trên mặt Vạn Thiên Bình thoáng hiện thần sắc cá»±c kỳ Ä‘au đớn, giá»ng cá»§a lão chà ng yếu nhược.
- Hứa lão nhi, ta chết rồi thì trên Ä‘á»i nà y ngươi sẽ thiếu má»™t đối thá»§ đấy, ha ha! Ta tháºt không nỡ bá» ngươi mà đi trước...
Nên biết Vạn Thiên Bình không phải là hạng tham sinh úy tá», lúc nà y tuy biết cái chết không xa, nhưng lá»i nói cá»§a lão cÅ©ng vẫn hà o sảng nhẹ nhà ng.
Diệu Thủ Hứa Bạch tỠvẻ buồn bã nói :
- Vạn lão nhi, ngươi chết là thoải mái tấm thân nhé, không phải chịu lệnh Bang chá»§ mưá»i năm nữa, còn ta trong mưá»i năm tá»›i phải nghe theo hiệu lệnh ChÃnh NghÄ©a bang. Nếu ngươi gặp được Ngá»c Hoà ng Äại Äế thì hãy nói giúp ta, cho ta có được má»™t đứa con trai, kẻo sau nà y chết xuống chẳng có ai thá» cúng thì tháºt uổng má»™t kiếp ngưá»i.
Vạn Thiên Bình gượng cưá»i, nói :
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c!
Nguyên Vạn Thiên Bình và Hứa Bạch sau khi cùng nhảy xuống tuyệt cốc tìm Toà n Quang Bảo NghÄ©a thì đã gặp nhiá»u nguy hiểm lẫn may mắn. Dải lụa quá ngắn, không đủ thòng tá»›i tuyệt cốc, thế là hai lão đà nh phải dùng tay bám và o vách đá mà leo xuống từ từ. Nhá» có công phu Äại Ưng trảo công nên Vạn Thiên Bình dùng chỉ lá»±c chá»c và o khe đá, Ä‘u mình leo xuống khá dá»… dà ng.
Hứa Bạch không có phần năng lực nà y, nên bị Vạn Thiên Bình bỠxa hơn trượng.
Song cuối cùng lão cÅ©ng nghÄ© ra má»™t cách, lão lấy ám khà phi tiêu trong mình ra, tìm khe đá nhá» chá»c và o, sau đó mượn lá»±c trên phi tiêu mà lao xuống dần. Nhá» váºy mà Diệu Thá»§ Hứa Bạch tốn lá»±c khà Ãt hÆ¡n Vạn Thiên Bình.
Xưa nay Vạn Thiên Bình vốn không sá» dụng ám khÃ, trên ngưá»i chẳng tìm đâu ra má»™t tấc sắt, lão biết chẳng mấy chốc nữa tất sẽ bị Hứa Bạch qua mặt, mà trong lòng lão lại không cam như váºy, thế là ác niệm đột sinh. Lão giả vá» công lá»±c chẳng ra gì, để tay trái trượt khá»i vách đá, chỉ còn tay phải tro lÆ¡ lá»ng, trông rất nguy hiểm.
Diệu Thủ Hứa Bạch thấy cơ hội đã đến thì là m sao chịu bỠqua, lão xuống đến cạnh Vạn Thiên Bình, rồi xuất chỉ điểm và o Chương Môn huyệt của đối phương.
Bản ý cá»§a Vạn Thiên Bình là chá» Hứa Bạch xuất thá»§ Ä‘iểm tá»›i, chá»›p cÆ¡ há»™i, lão chụp tay trái và o khe đá đã chá»n trước, tay phải liá»n vung ra, cùng lúc tả cước cÅ©ng đá mạnh và o Chương Môn huyệt cá»§a Hứa Bạch. Nà o ngá» do treo mình quá lâu nên hữu thá»§ cá»§a Vạn Thiên Bình đã chẳng còn đủ lá»±c khà để đánh tá»›i ngưá»i đối phương. Trong lúc kinh hoảng, lão nghiến răng, váºn toà n lá»±c và o tả cước, muốn lưỡng bại câu thương vá»›i Hứa Bạch.
Hứa Bạch ngà n lần không ngá» Vạn Thiên Bình rắp tâm đánh đòn lưỡng bại câu thương, thế là cả hai lão cùng bị Ä‘iểm trúng Chương Môn huyệt má»™t lúc, hai thân thể tá»±a như hai tảng đá rÆ¡i thẳng xuống dưới. CÅ©ng phải nói là thiên mệnh chưa tuyệt vá»›i hai lão quái nà y, nên khéo má»™t Ä‘iá»u là cả hai Ä‘á»u rÆ¡i ngay má»™t ngá»n cây từ đáy cốc má»c lên.
ChỠđến lúc Lã Nam Nhân Ä‘u dây xuống tìm hai lão, má»›i được ná»a đưá»ng thì bị Vạn Hồng, ái nữ cá»§a Vạn Thiên Bình, vì ghen tị mà sinh háºn, cắt đứt dải lụa. Thế là Lã Nam Nhân cÅ©ng như hòn đá rÆ¡i thẳng xuống đáy cốc. Lại khéo nữa là chà ng cÅ©ng rÆ¡i đúng và o ngá»n cây cổ thụ đó.
Sau má»™t hồi lần mò, Lã Nam Nhân má»›i phát hiện Vạn, Hứa hai lão Ä‘á»u hôn mê nằm trên ngá»n cây. Lòng vui mừng khôn tả, chà ng dùng dải lụa quấn quanh ngưá»i, buá»™c và o má»™t cà nh cây to, Ä‘oạn lần lượt đưa Vạn, Hứa hai lão xuống đấy cốc. Tiếp theo chà ng phải tốn khá nhiá»u công phu má»›i giải khai huyệt đạo cho hai lão.
Chương Môn huyệt là huyệt hôn mê lá»›n nhất trên cÆ¡ thể con ngưá»i, do đó sau khi tỉnh lại, hai lão chẳng còn lá»±c khà tranh đấu nữa. Hai quái nhân nà y hà nh sá»± tuy hà m hồ, nhưng ân oán lại rất phân minh. Hai lão tá»± nhá»§ phen nà y tất tá» vô sinh, nên khi được Lã Nam Nhân cứu sống, trong lòng cả hai Ä‘á»u rất cảm kÃch chà ng.
Nhân cơ hội nà y, Lã Nam Nhân khuyên giải hai lão bỠqua ân oán cho nhau, nà o ngỠcả hai lão vẫn cố chấp, một chút cũng không chịu hóa giải.
Lã Nam Nhân tức khà nói :
- Tại hạ cứu sinh mạng nhị vị, chẳng mong được báo ân báo nghÄ©a gì, chỉ mong hai lão không tranh đấu vá»›i nhau trong vòng mưá»i năm.
Vạn, Hứa quả nhiên là hai hán tỠân oán phân minh, đương thá»i bá»n há» láºp tức tạm gác thù riêng, đồng ý không tranh đấu trong vòng mưá»i năm, và nguyện nghe theo sá»± sai khiến cá»§a Lã Nam Nhân trong mưá»i năm đó.
Äây chÃnh là nguyên do, đỉnh đỉnh đại danh Nam Thâu Bắc Äẩu gia nháºp ChÃnh NghÄ©a bang.
ÄÆ°Æ¡ng thá»i Lã Nam Nhân vốn không muốn tiếp nháºn sá»± tá»± nguyện nà y, nhưng bá»—ng nhiên chà ng phát hiện Toà n Quang Bảo NghÄ©a bị Vạn Thiên Bình quăng xuống hiện nằm cách chá»— mình không xa. Chà ng nhặt lên xem thì thấy Toà n Quang Bảo NghÄ©a chá»›p động kịch liệt. Vá»›i sá»± trợ giúp cá»§a hai lão Vạn, Hứa, chà ng phát hiện má»™t bảo tà ng vô cùng to lá»›n.
Thế là Lã Nam Nhân thay đổi chá»§ ý, tiếp nháºn sá»± tá»± nguyện cá»§a Vạn, Hứa, đồng thá»i lợi dụng kho báu kia để kiến láºp ChÃnh NghÄ©a bang, tạo thế đối láºp vá»›i Thiên Tranh giáo.
Hiện tại, Lã Nam Nhân không ngá» rằng, láºp bang má»›i mấy tháng mà đã tổn thất má»™t viên đại tướng, lòng chà ng Ä‘au đớn và thương xót vạn phần.
Bỗng nhiên trên mặt Vạn Thiên Bình thoáng hiện sắc hồng, đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu, bất giác Lã Nam Nhân cúi xuống ôm chặt thân thể Vạn Thiên Bình, chà ng sợ lão ra đi.
Vạn Thiên Bình mỉm cưá»i, nói :
- Cả Ä‘á»i lão phu tá»™i ác chồng chất, chết cÅ©ng chẳng có gì đáng tiếc, duy chỉ có má»™t chuyện chưa yên tâm.
Lã Nam Nhân cất giá»ng run run nói :
- Sinh mệnh vãn bối là do tiá»n bối tái tạo, tiá»n bối có chuyện gì trăn trối, Nam Nhân dù chết cÅ©ng không từ nan!
Vạn Thiên Bình thổ ra má»™t búng huyết, lão gượng cưá»i, nói :
- Äó là ái nữ Vạn Hồng cá»§a lão phu, xin thác gá»i cuá»™c Ä‘á»i nó cho Bang chá»§ váºy.
Lã Nam Nhân cả kinh ấp úng :
- Chuyện nà y... chuyện nà y...
Chà ng vốn muốn cá»± tuyệt, nhưng thấy thảm trạng cá»§a Vạn Thiên Bình, chà ng không nỡ khiến là o thất vá»ng, thế là chà ng khảng khái nói :
- Sau khi quay vá», vãn bối sẽ thông báo cho toà n bang biết, rồi cá» ngưá»i mai mối cưới lệnh ái là m thê tá».
Vạn Thiên Bình mỉm cưá»i mãn ý, lão lại thổ ra má»™t búng huyết rồi nói yếu á»›t :
- Tốt... tốt... nữ tế... bảo nữ tế...
Ãnh trăng vẫn chiếu trên khuôn mặt nhợt nhạt cá»§a Vạn Thiên Bình, cuối cùng lão đã ngáºm cưá»i mà ra Ä‘i.
Lã Nam Nhân báºt khóc, Diệu Thá»§ Hứa Bạch cÅ©ng bất giác rưng rưng ngấn lệ, lão nói :
- Vạn lão nhi, võ công cá»§a Hứa Bạch ta Ä‘Ãch thá»±c là không bằng ngươi...
Bấy giá» Tôn Mẫn má»›i rá»i chá»— ẩn thân cháºm rãi bước ra, bà đến cạnh thi thể Vạn Thiên Bình và khẽ kêu lên :
- Tỉ phu!
Lã Nam Nhân gạt lệ ngước nhìn lên, vừa thấy phụ nhân nà y chÃnh là Tôn Mẫn, thê tá» cá»§a Tam Tương đại hiệp, thì chà ng run giá»ng há»i :
- Lăng... Lăng Lâm... đâu?
Tôn Mẫn gượng cưá»i đáp :
- Nam Nhân, ngươi không cần quá lo lắng, ta sẽ trở vá» xá» lý ổn thá»a má»i chuyện, chá» ngà y đại cát cá»§a ngươi, Lâm nhi và Tịnh nhi cÅ©ng sẽ thà nh hôn. Hồng nhi vẫn khá»e, ngươi phải nhá»› chá» cô ta.
Bà ngừng giây lát rồi nói tiếp :
- Tang sá»± cá»§a tỉ phu, ta cÅ©ng chẳng giúp được gì, ngà y mai ta muốn cùng Lâm nhi, Tịnh nhi rá»i nÆ¡i nà y di cư đến Kim Lăng. Ngươi thừa biết là Tịnh nhi... Ôi! Ta nghÄ© đến má»™t nÆ¡i náo nhiệt như Kim Lăng sẽ tốt cho hắn hÆ¡n.
Lã Nam Nhân thần sắc hoang mang, chà ng nói :
- Tại hạ... tại hạ...
Ấp úng hồi lâu, nhưng chà ng cũng chẳng nói được gì nữa.
Tôn Mẫn cung thủ bái biệt và nói :
- Ta Ä‘i đây, khi nà o rảnh, má»i ngươi đến Kim Lăng thăm chÆ¡i...
Lã Nam Nhân ôm thi thể Vạn Thiên Bình lên, mục quang ngơ ngẩn nhìn theo bóng Tôn Mẫn dần xa...
HẾT
|
 |
|
| |