Phần 91- hết 
 
 
  
 
 
91 
Bếp lá»a cháy báºp bùng tà tách. 
Kinh ngáy. 
Quanh tôi hàng trăm ngưá»i tản cư cÅ©ng Ä‘ang ngá»§. Con ngưá»i Ä‘ang di tản cÅ©ng trông giống như bầy hươu trốn chạy hạn hán. Há» gầy gò, ốm yếu. Giấc ngá»§ cá»§a há» cÅ©ng nặng ná» như ná»—i lo âu. 
Tôi lấy trong túi ra má»™t cái kéo và cắt tóc ngắn hết sức vá»›i tay cá»§a tôi. Tôi đặt hai bÃm tóc buá»™c lại bằng má»™t sợi ruy băng cạnh Kinh, bước qua khoảng má»™t chục thân ngưá»i và lao vào đêm tối. 
Vào đến rừng, tôi cởi váy và mặt bộ quần áo lấy của Kinh. 
Sau đám cây, bình minh nhợt nhạt bắt đầu soi sáng đồng bằng Bắc Kinh. Tôi Ä‘i ngược chiá»u vá»›i những ngưá»i tản cư lên đưá»ng từ sáng sá»›m. Äàn bà Ä‘eo nặng ba lô, má»™t tay kéo trẻ con, tay kia dắt dê theo. Nghe có tiếng trẻ sÆ¡ sinh khóc. Äàn ông cõng bố trên lưng, hoặc may mắn hÆ¡n thì tìm cho chạ há» má»™t chiếc xe đẩy. Má»™t bà cụ già có lẽ đến gần trăm tuổi ôm chặt trong tay má»™t con gà mái. Chân bà bó và má»—i bước Ä‘i khiến bà lảo đảo. 
Từ khi chúng tôi rá»i Bắc Kinh, cảnh tượng hàng ngày này khiến tôi Ä‘au khổ. Tôi không ân háºn vì đã theo Kinh trong ná»—i Ä‘oạn trưá»ng này cá»§a anh. Nhá» anh, tôi được biết tá»›i sức mạnh cá»§a má»™t dân tá»™c bị xua Ä‘uổi khá»i mảnh đất cá»§a mình. Kiên trì Ä‘i vá» phÃa Nam cÅ©ng có nghÄ©a là sá»± phản đối thầm lặng chống lại cái chết. Những ngưá»i đàn ông, đàn bà này tạo nên má»™t làn sóng pha trá»™n cả ná»—i căm thù và hy vá»ng. Sá»± khăng khăng rồ dại này sẽ Ä‘i cùng tôi cho tá»›i táºn cùng ná»—i cô đơn cá»§a tôi. 
Tôi cÅ©ng khát khao cuá»™c sống như há». Tôi muốn vá» Mãn Châu, vá» vá»›i mái nhà cá»§a tôi, bàn cá» cá»§a tôi. Tôi sẽ chá» ngưá»i chÆ¡i cá» lạ mặt ở quảng trưá»ng Thiên Phong. Tôi biết anh sẽ đến vào má»™t buổi chiá»u, như lần đầu tiên tôi gặp anh. 
Trưa đến, tôi ngồi dưới má»™t gốc cây ven đưá»ng bẻ ăn từng vụn má»™t chiếc bánh cÅ© từ ba hôm nay. Tiếng ầm ầm cá»§a máy bay, tiếng nổ xa đối láºp hẳn vá»›i sá»± im lặng cá»§a đám đông Ä‘ang dấn bước. Trong dòng ngưá»i bắt đầu thấy xuất hiện những ngưá»i lÃnh Trung Quốc đầu tiên. Quân phục vấy máu, mặt ám khói súng, há» làm tôi nhá»› đến những binh lÃnh chiếm nhà chúng tôi vào năm 1931 sau khi trốn chạy trước quân Nháºt: mắt há» mệt má»i và toát lên sá»± tàn nháºn cá»§a những ngưá»i đã để cho ngưá»i khác giết chết mấy ngưá»i thân cá»§a mình. 
- Bắc Kinh thất thủ rồi! Chạy nhanh lên! 
- Bá»n Nháºt đến rồi! Ãc quá»· đến rồi! 
Tiếng kêu, tiếng khóc nổi lên. Äá»™t nhiên tôi thấy Kinh kháºp khiá»…ng chạy ngược dòng vá»›i ngưá»i di tản. Tôi nấp sau má»™t gốc cây. Anh Ä‘i qua cách tôi dăm bước chân và há»i má»™t ngưá»i đàn ba xem bà có thấy má»™t cô gái nhá» bé, xanh xao, cắt tóc ngắn ăn báºn kiểu con trai hay không? Giá»ng anh như chá»±c vỡ òa lên. Tay cầm đôi bÃm tóc cá»§a tôi, anh nhổ nước bá»t và vừa cất tiếng gá»i, vừa chá»i rá»§a tôi. 
Tiếng kêu cá»§a anh như xé lòng tôi: Anh vì em đã từ Äịa ngục trở vỠđây, sao em nỡ tàn ác đày Ä‘á»a anh! 
Rốt cuộc anh cũng xa dần. 
Äá»™t nhiên, má»™t chiếc máy bay đã lượn từ má»™t lúc lâu trên đầu chúng tôi thả xuống má»™t quả bom, rồi má»™t quả nữa. Tiếng nổ hất tôi ngã xuống đất. Tôi ngất Ä‘i. Khi tôi tỉnh lại, đám đông Ä‘ang chạy tan tác như má»™t đàn kiến Ä‘ang Ä‘i bá»—ng bị má»™t khách bá»™ hành dẫm chân lên phá đám. 
Tôi đứng dáºy, tay tôi chảy máu. Trên trá»i tiếng động cÆ¡ ngày càng dồn dáºp. Nhiá»u máy bay khác Ä‘ang đến gần. Tôi chạy vá»™i vá» phÃa cánh đồng. 
Quân Nháºt ném bom vào các con đưá»ng. Tôi lang thang ngoài ruá»™ng, không biết trốn Ä‘i đâu nữa. Äầu tôi ong ong, cánh tay nặng trÄ©u. Biết bao giá» má»›i tỉnh được cÆ¡n ác má»™ng này đây. 
Khi trá»i sẩm tối, tôi thấy bóng dáng má»™t ngôi làng và rảo bước. 
Làng im ắng khác thưá»ng. Trong bóng tối, cá»§a ra Ä‘á»u để ngá», đồ gá»— vỡ nát rải rác khắp đưá»ng. Xa hÆ¡n, tôi thấy có nhiá»u xác chết: bốn nông dân đã bị đâm chết bằng lưỡi lê. Trong các ngôi nhà không còn con váºt nào sống sót, không má»™t hạt thóc, không má»™t sợi rÆ¡m torng các bếp lò. Sau cuá»™c thảm sát, quân Nháºt đã vÆ¡ vét hết. 
Tôi không còn sức Ä‘i tiếp. Tôi vào má»™t căn nhà mái rạ vắng tanh. Nhá»› má»™t bài thuốc xưa cá»§a mẹ dạy, tôi lấy tro nguá»™i đắp vào vết thương và quấn lại bằng má»™t mảnh vải xé ra từ áo sÆ¡ mi. Tôi rúc vào bếp lò lạnh ngắt và báºt lên nức nở. 
Sáng ra có tiếng ồn ào khá»§ng khiếp làm tôi thức giấc. Tôi nghe có ngưá»i thét lên bằng má»™t thứ tiếng xa lạ. 
Tôi mở mắt. 
LÃnh Ä‘ang chÄ©a súng vào tôi. 
 
92 
Bắc Kinh đã thuộc vỠchúng tôi. 
Chúng tôi được lệnh lùng sục quanh vùng tìm các tên gián Ä‘iệp và binh lÃnh Trung Quốc bị thương, tất cả Ä‘á»u phải bị tiêu diệt. 
Sáng nay, quân tôi phát hiện má»™t thằng cha đáng ngá». Há» trói tay hắn ra sau và lôi hắn đến giữa làng. 
Äó là má»™t tên gián Ä‘iệp còn trẻ, tóc tai lởm chởm, bị thương ở cánh tay. Bá»™ quần áo sinh viên quá khổ khiến nom hắn như bÆ¡i ở trong. Hắn bướng bỉnh cúi đầu và im lặng má»™t cách láo xược. 
Bá»n lÃnh bắt đầu lên cò súng. 
Trung úy Hayashi cùng chỉ huy với tôi ngăn hỠlại. Anh ta rút thanh gươm và bảo : 
- Trung úy, anh vẫn khoe thanh gươm truyá»n Ä‘á»i từ thế ká»· 16 cá»§a nhà anh. Gươm cá»§a tôi kém đến má»™t trăm tuổi nhưng hồi đó được coi là “lưỡi gặt đầuâ€. Tôi thá» cho anh xem nhé. 
Các tay lÃnh khoái trà trước cảnh tượng sắp được xem, tắc lưỡi và à ới gá»i nhau. 
Hayashi dạng chân, khuỵu gối xuống giống như tư thế của các samurai trong tranh cổ, anh giơ gươm lên quá đỉnh đầu. 
Ngưá»i tù từ từ ngẩng mặt lên. 
Tôi chóng mặt. 
- Khoan đã. 
Tôi lao tá»›i chàng thanh niên và lau luôn khuôn mặt Ä‘en ngòm vì bùn và khói súng. Những nốt ruồi nhá» hình giá»t lệ lá»™ ra. 
- Äừng động vào tôi - Em kêu lên. 
- Äàn bà! - Hayashi kêu lên và cất gươm trở lại vào bao. 
Hắn đẩy tôi ra, xô ngã ngưá»i tù và lùa tay vào trong quần. 
Tim tôi buốt lạnh. Em tôi! Em làm gì ở đây, trong ngôi làng này? Em rá»i Mãn Châu từ bao giá»? 
- Äàn bà! - Hayashi khẳng định đầy kÃch động. 
Thiếu nữ vừa giãy giụa vừa thét lên chói tai. Hắt tát cô hai cái, kéo giầy và tụt quần cô ra. Hắn tháo thắt lưng. Binh lÃnh như bị mê hoặc quây thành vòng xung quanh. 
- Chúng mày tránh ra, ai cũng có phần cả. - Hayashi ra lệnh. 
- Äồ ngu! 
Tôi nhảy xổ vào trên trung úy. Hắn tức giáºn quay vá» phÃa tôi. Khi nhìn thấy khẩu súng cá»§a tôi chÄ©a vào sát trán, hắn báºt cưá»i : 
- Äồng ý, anh dùng trước. Dù sao thì cÅ©ng là phát hiện cá»§a anh. 
Tôi không trả lá»i. Hắn tưởng hiểu ý tôi và thì thầm vào tai : 
- Lần đầu đúng không? Này, nếu cáºu ngại làm trước mặt má»i ngưá»i, vào trong cái Ä‘á»n kia, tá»›i gác cá»a cho. 
Hayashi kéo tôi vào ngôi Ä‘á»n trước mặt. Hai tên lÃnh khiêng cô gái và ném lên sàn. Chúng vừa khép cá»a vừa cừơi khinh khÃch. 
Em run lẩy bẩy. Tôi cởi áo khoác che đôi chân trần của em. 
- Em đừng sợ - Tôi nói bằng tiếng Trung Quốc. 
Giá»ng tôi làm em rùng mình. Em mở tròn mắt và nhìn tôi. Má»™t ná»—i Ä‘au vô hạn bóp méo gương mặt em. Äá»™t nhiên, em nhổ vào mặt tôi và bắt đầu nức nở, lăn xuống đất. 
- Giết tao đi, giết tao đi! 
Hayashi Ä‘áºp cá»a, tôi nghe tiếng hắc cưá»i gằn : 
- Trung úy nhanh lên. LÃnh cá»§a tôi không chịu được nữa rồi! 
Tôi ôm cô gái Trung Hoa của tôi trong tay. Em cắn vào vai tôi. Dù đau tôi vẫn áp má mình vào má em. Nước mắt trào ra, tôi thì thầm : 
- Tha lá»—i cho anh, em tha lá»—i cho anh... 
Em trả lá»i bằng những tiếng thét như ngưá»i động kinh : 
- Giết tôi đi, giết tôi đi, đừng để tôi sống làm gì! 
Bên ngoài cá»a Ä‘á»n, Hayashi gá»i : 
- Trung úy lâu quá đấy. Nhanh lên chứ, đừng Ãch ká»· thế. 
Tôi cầm súng dà sát vào thái dương em và em ngẩng đầu lên. Ná»—i sợ hãi đã biến mất. Em nhìn tôi vá»›i vẻ dá»ng dưng như cách em vẫn nhìn ngưá»i xa lạ. 
Tôi rùng mình và xiết chặt lấy khẩu súng hơn nữa : 
- Em có nháºn ra anh không? 
Em nhắm mắt. 
- Anh biết em ghét anh, anh biết là em không tha thứ cho anh. GiỠđây, anh chẳng cần để ý đến ná»—i khinh miệt cá»§a em nữa. Anh sẽ giết em và anh sẽ chết theo em. Vì em anh sẽ từ bá» cuá»™c chiến này, anh sẽ phản bá»™i Tổ quốc anh. Vì em anh sẽ là thằng con bất hiếu, má»™t kẻ làm nhÆ¡ nhuốc dòng há» cá»§a mình. Tên anh chẳng bao giá» có trong Ä‘á»n thá» những anh hùng. Anh là kẻ bị nguyá»n rá»§a. 
Tôi hôn chi chÃt lên mặt em, nước mắt em chảy ròng ròng. Em để mặt tôi không há» chống cá»±. 
Có tiếng báng súng làm rung cả ná»n nhà. 
- Trung úy, xong chưa? Tôi đếm đến ba là tôi xông vào đấy! Một... 
Tôi không còn có thá»i gian để há»i tại sao em lại rá»i xứ sở, tại sao em cắt mái tóc đẹp cá»§a mình Ä‘i. Tôi có hàng ngàn câu há»i và tôi sẽ không há»i được má»™t câu nào. Tôi không bao giá» biết cách nói những lá»i yêu thương vá»›i em. 
- Hai... 
Tôi thì thầm bên tai em : 
- Em đừng sợ, anh sẽ theo em. Anh sẽ bảo vệ em trong thế giới bên kia. 
Em mở mắt nhìn tôi đăm đăm : 
- Tên em là... 
Nhưng tôi đã bóp cò. Lòng Ä‘en trong mắt em giáºt lên, con ngươi giãn ra. Máu vá»t ra từ thái dương. Em ngã ngáºt cổ ra sau mà mắt vẫn mở trừng trừng. 
Cá»a mở, tôi nghe có tiếng chân phÃa sau và tuyệt vá»ng biết mình không có đủ thá»i gian để tá»± mổ bụng như má»™t chiến binh samurai xứng đáng. 
Tôi đưa nòng súng vấy máu em vào miệng. 
Có tiếng ấm như tiếng động đất. 
Tôi ngã xuống ngưá»i cô gái chÆ¡i cá» vây. Mặt em dưá»ng như hồng hÆ¡n ban nãy. Em mỉm cưá»i. Tôi biết rằng chúng tôi sẽ chÆ¡i tiếp ván cỠở nÆ¡i xa kia. 
Äể có thể ngắm nhìn ngưá»i tôi yêu dấu, tôi đã cố gắng giữ cho mắt mở. 
 
HẾT 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 06-01-2009 at 03:09 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 |