  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				31-08-2008, 11:50 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 56: Äá»™ng phòng hoa chúc 
 
 
  
 
 
Äá»™ng phòng. 
Trong Ä‘á»i biết bao thiếu niên nam nữ đêm đêm dệt má»™ng, mÆ¡ đến má»™t ngày đèn hoa thắp sáng phòng the, mÆ¡ đến má»™t đêm rá»±c rỡ nhất trong Ä‘á»i. 
“Äại hạn phùng cam vÅ©, 
“Tha hương ngộ cố tri, 
“Äá»™ng phòng hoa chúc dạ, 
“Kim bảng quải danh thi... 
Trong Ä‘á»i ngưá»i, có bốn Ä‘iá»u vui sướng nhất mà “đêm động phòng†được ngưá»i ta mÆ¡ ước nhiá»u hÆ¡n. 
Có ngưá»i vào buổi chiá»u xế bóng, vẫn còn hồi tưởng cái ấm áp, cái ngá»t bùi cá»§a “đêm tân hôn†hồi thuở thiếu thá»i. 
Dầu đã qua, dầu chưa đến, đó cÅ©ng là “đêm ká»· niệm đầu tiên†mà kẻ mong ngưá»i nhá»›. 
Nhưng cÅ©ng có ngưá»i vì láºp dị hoặc vì muốn tá» ra mình là “nhà triết lý†lại hình dung phòng hoa chúc là má»™t “nấm mồâ€. 
Và hÆ¡n lên, có ngưá»i bảo rằng thanh âm trong đêm động phòng là thứ thanh âm... lò thịt. 
Ai muốn nói gì thỉ nói, đêm “động phòng†chân chÃnh vẫn không phải là ghê gá»›m mà trái lại. 
* * * * * 
Phòng tân hôn vốn không phải là nÆ¡i ấm áp bởi hương vị quen thuá»™c, vì nó là thứ phòng mà bất cứ thứ gì cÅ©ng Ä‘á»u là má»›i. 
Nhìn vào, nÆ¡i nào cÅ©ng toàn má»™t màu hồng, có khi màu sắc làm cho ngưá»i ta chóa mắt và nhất là hương vị, mùi nước sÆ¡n, mùi hàng lụa, hoàn toàn không nghe hÆ¡i hám cá»§a... con ngưá»i. 
Thêm vào đó, ngưá»i con gái và ngưá»i con trai, tân chá»§ nhân cá»§a cái phòng “tân hôn†đó, thưá»ng thưá»ng là chưa từng quen vá»›i nhau, thưá»ng thưá»ng lại còn chưa biết mặt và vì thế mà há» cÅ©ng không thể nói chuyện nhiá»u. 
Cho nên, bên ngoài có tưng bừng náo nhiệt, có long trá»i lở đất, phòng tân hôn vẫn lạnh ngắt như tá». 
Äêm tân hôn có thể gá»i là hai thế giá»›i đảo ngược, bên ngoài tân khách cố ăn, cố uống, làm như há» cứ sợ “lá»—â€, há» phải cố làm sao cho nếu không lá»i thì cÅ©ng phải “huá»â€ vá»›i số lá»… váºt há» mừng hôn lá»…. 
Váºy mà bên trong, cặp Tân lang và Tân giai nhân lại đói meo. 
Äây là đêm cá»§a chÃnh há», thế mà trá»n cả ngày, làm như chuyện đó, tiệc đó cá»§a ngưá»i nào khác... 
Há» dè dặt từng ly từng tý, ngồi không dám ngồi ngay, đứng không dám đứng thẳng, nói năng tháºt Ãt và tháºt nhá», làm như chỉ cần sÆ¡ sẩy má»™t chút xÃu thôi là cuá»™c Ä‘á»i cá»§a há» cÅ©ng sẽ... Ä‘i tong. 
* * * * * 
Mảnh khăn hồng che mặt của Yến Thất đã được dỡ lên. 
Nàng ngồi ghé bên mép giưá»ng, cúi mặt nhìn xuống mÅ©i giày thêu... 
Quách Äại Lá»™ ngồi trên má»™t chiếc ghế xa xa, dáng sắc ngÆ¡ ngÆ¡ ngáo ngáo. 
Nàng không dám nhìn hắn, hắn cũng không dám nhìn nàng. 
Giá như có vài chén rượu vào bụng, có lẽ hắn sẽ mạnh dạn lên đôi chút, nhưng khốn là trá»n ngày không dám nếm giá»t nào. 
Hình như là má»™t thông lệ, giá như Tân Lang có má»™t chén rượu trong tay thì láºp tức sẽ có rất nhiá»u kẻ “hảo tâm†chạy lại giành lấy uống, há» làm như đó là chén thuốc độc không bằng. 
Hai ngưá»i vốn là cặp bạn thân, trước đây gần như má»—i giá», má»—i phút có rất nhiá»u chuyện phải nói vá»›i nhau, không nói là không chịu nổi, nhưng khi trở thành chồng vợ thì không thể là “bằng hữu†nữa. 
Những lá»i lẽ khi còn là bằng hữu, há» phải láºp tức bá» vào rương xe khóa lại, ngàn Ä‘á»i không được lấy ra. 
Hai ngưá»i bá»—ng nhiên trở thành xa quá, lạ quá... 
Vì thế, không ai dám mở lá»i. 
Quách Äại Lá»™ kể ra thì cÅ©ng có chuẩn bị... tư tưởng, hắn nghÄ© cÅ©ng không có gì khó ứng phó cho lắm, nhưng khi đặt chân vào phòng hoa chúc, hắn bá»—ng biến thành má»™t con ngưá»i khác, biến thành má»™t kẻ đần đần đỠđá»... 
Hắn vốn muốn bước lại ngồi gần bên Yến Thất, nhưng không hiểu vì sao, đôi chân hắn như không gân cốt, đứng lên cũng không muốn nổi chứ đừng nói tới đi. 
Tình trạng “dáºm chân má»™t chỗ†như thế khá lâu, Quách Äại Lá»™ cảm thấy xương cần cổ cá»§a mình dÃnh khắc vào nhau, không còn cỠđộng được nữa. 
Giá như cứ giữ y “nguyên trạng†có lẽ toàn thân hắn sẽ thành đá... 
Cũng may, ngay lúc ấy, Yến Thất vụt hé môi. 
Nàng nói trống không : 
- Tôi buồn ngủ. 
Nói ngá»§ là ngá»§, làm như nhắc tá»›i tiếng đó là hai mắt bắt khép lại liá»n, nàng không tháo giày, cÅ©ng không thay áo, nàng cứ để y như bá»™ váºn “rình rang†ấy mà nằm ngay. 
Nàng vá»›i lấy chiếc má»n có thêu cặp “Uyên ương hà thá»§y†má»›i tinh quấn cứng vào mình. 
Nàng quay mặt vào phÃa vách, thân nàng co lại y như con tôm luá»™c. 
Quách Äại Lá»™ cắn môi, hình như mắt hắn gợn chút cưá»i, hắn nói... trổng : 
- Sao bữa nay không đuổi ra? 
Yến Thất không nói, làm như vừa nằm xuống là đã... ngủ mê man. 
Quách Äại Lá»™ bạo dạn hÆ¡n, hắn cưá»i : 
- Có ngưá»i trong phòng, ngá»§ không được mà? 
Yến Thất vốn định làm thinh, nhưng rồi vẫn phải nói : 
- Làm thinh cho ngưá»i ta ngá»§ có được không? 
Lá»i lẽ hÆ¡i gắt, nhưng giá»ng nói thì lại rất dịu dàng. 
Quách Äại Lá»™ chá»›p mắt tấn công : 
- Có tôi trong phòng cũng ngủ được sao? 
Yến Thất cắn môi, nàng nói tháºt nhá» : 
- Ngưá»i khác kìa... 
Quách Äại Lá»™ bắt trá»›n : 
- Chứ đây là ngưá»i gì? 
Yến Thất sặc cưá»i : 
- Là quỷ? 
Quách Äại Lá»™ muốn cưá»i, nhưng hắn lại làm bá»™ thở ra : 
- Lạ nhỉ? Ngưá»i mà lại gả cho quá»·? À nè, nhá»› hồi đó hay nói rằng cho dù đàn ông trên Ä‘á»i này có chết sạch, cÅ©ng hổng thèm ưng tôi mà... 
Yến Thất vụt láºt nghiêng qua, nàng chụp chiếc gối bông vụt thẳng vào Quách Äại Lá»™... 
Cũng ngộ, đã ném và nhất là biết chiếc gối bông, chiếc gối không thể làm đau được ai, thế mà nàng cũng cố hạ tay cho chiếc gối bay vào mình chứ không dám nhắm ngay mặt hắn... 
Mặt nàng đỠbừng bừng. 
Chiếc gối bay trở lại, không phải bay má»™t mình mà dẫn theo cả Quách Äại Lá»™... 
Yến Thất mặt hình như có lá»a, nàng nói không ra tiếng : 
- Làm... làm gì váºy... 
Quách Äại Lá»™ dúi mặt xuống : 
- Cắn! 
* * * * * 
Chiếc màn nhung màu hồng đã được buông xuống từ lúc nào không biết. 
Nếu công nháºn lá»i cho rằng “phòng tân hôn†là lò thịt, thì phải nói thêm, đó là lò thịt... muá»—i, vì tiếng trong đó y như tiếng muá»—i kêu. 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Kỳ ghê nghen. 
Yến Thất há»i : 
- Kỳ cái gì? 
Quách Äại Lá»™ cưá»i : 
- Äám mình bị ngưá»i ta gá»i là đám ở dÆ¡, thế sao mình em không có mùi hôi nhỉ? 
“Chách... chách...†
Tiếng đánh mà y như tiếng Ä‘áºp muá»—i, còn nhẹ hÆ¡n tiếng Ä‘áºp muá»—i nhiá»u và càng đánh càng nghe nhẹ... 
Trá»i đã sáng rồi. 
Trong phòng lặng im một lúc khá lâu, bây giỠbắt đầu nghe tiếng. 
Quách Äại Lá»™ thì thầm : 
- Äố em biết anh Ä‘ang nghÄ© gì? 
Giá»ng Yến Thất là nhà nghe không rõ, hình như nàng chỉ ư ư... 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Anh Ä‘ang nghÄ© rất nhiá»u chuyện kỳ lạ lắm, chẳng hạn như anh Ä‘ang nghÄ© vá» má»™t cái đùi thá» vừa trắng vừa má»m... 
Yến Thất sặc cưá»i : 
- Chứ không phải đang nghĩ tới em à? 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Không phải. 
Yến Thất há»i : 
- Sao váºy? 
Quách Äại Lá»™ nói tháºt nhá» : 
- Vì nếu nghĩ như thế chắc anh... nuốt em luôn quá! 
Hắn thì thào nói tiếp : 
- ÄÆ°á»£c má»™t ngưá»i vợ thế này đã thiếu Ä‘iá»u chết Ä‘i sống lại, nếu lỡ... nuốt mất làm sao? 
Yến Thất “xì†một tiếng : 
- Thì kiếm ngưá»i khác. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Biết kiếm ai bây gi� 
Yến Thất nói : 
- Chẳng hạn như... như Toan Mai Thang. 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Em biết “Toan†là gì không? “Toan†là chua, nàng đó chua lắm, nàng ta chỉ khoái mỗi mình em thôi. 
Hắn vụt cưá»i cưá»i : 
- Bây giá» nhá»› lại anh má»›i biết, ngày hôm ấy em cá»± tuyệt cô ta, thế mà cô ta lại không giáºn, bởi vì cô ta biết hai ngưá»i cùng... má»™t thứ. 
Yến Thất nói : 
- Nếu em là đàn ông thì em sẽ cưới nàng. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Mà nè, tại làm sao em không chịu nói cho anh biết em là gái nhỉ? 
Yến Thất nói : 
- Ai biểu Ä‘ui làm chi? Ai ngưá»i ta cÅ©ng biết, chỉ má»™t mình anh không biết. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Nhưng làm sao cứ đợi cho đến lúc anh sắp chết tới nơi rồi em mới định nói? 
Yến Thất nói : 
- Bởi vì... 
Nàng ngáºp ngừng và cuối cùng nói nhá» bên tai hắn : 
- Bởi vì nói sá»›m quá, em sợ... thất vá»ng vì anh sẽ chẳng thương em. 
Nàng nói chưa dứt câu là ấp ứ ngang, hình như miệng nàng bị váºt gì trám lại... 
Qua má»™t lúc khá lâu, giá»ng nàng hổn hển : 
- Thức nói chuyện vui chÆ¡i thôi chứ hổng giao... báºy bạ à! 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- ÄÆ°á»£c rồi, nói chuyện không thôi, nhưng em biết không, em đừng có sợ anh không thương em.... Em không biết à? Bây giá» cho dầu Ä‘em hết con gái toàn thế giá»›i lại đổi lấy em, anh cÅ©ng hổng thèm đâu... 
Yến Thất há»i : 
- Tháºt à? 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Tháºt chứ giả làm sao được? Hổng tin thá» coi thì biết. 
Yến Thất há»i : 
- Bây giỠkhông cần phải tất cả con gái toàn thế giới, một mình Thủy Nhu Thanh không thôi, anh chịu đổi em không? 
Quách Äại Lá»™ thở ra : 
- Nàng quả tháºt là má»™t cô gái tốt mà lại đáng thương, chỉ có Ä‘iá»u lòng anh đã bị em choán cả rồi, bây giá» chá»— đâu mà nhét thêm ngưá»i khác. 
Yến Thất sặc cưá»i nho nhá» và rồi không khà lặng im. 
Hình như miệng cá»§a cả hai ngưá»i Ä‘á»u bị váºt gì trám lại... 
Cứ im như thế tháºt lâu, tiếng cá»§a Quách Äại Lá»™ thì thào : 
- Anh biết sở dÄ© em làm như thế là muốn thá» xem anh có tháºt yêu em không... 
Yến Thất cắn môi : 
- Nếu anh bằng lòng ở lại vá»›i Thá»§y Nhu Thanh thì trá»n Ä‘á»i anh không còn mong gì gặp em được nữa. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Thế nhưng khi anh đã tới đây rồi, tại sao em lại cũng vẫn không cho anh gặp mặt? 
Yến Thất nói : 
- Ngoài em ra, còn nhiá»u ngưá»i khác muốn thá» anh nữa chứ, ngưá»i ta muốn xem anh có đảm lược, có thông minh, có tháºt lòng tốt hay không, cần phải xem anh có đủ tư cách làm rể cá»§a cha em không chứ... 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Tất nhiên ai cÅ©ng muốn xem anh có gan đến Long Vương miếu hay không, có đủ thông minh khám phá bà máºt trong nhà này không, anh biết thế. 
Yến Thất nói : 
- Äêm ở Long Vương miếu, nếu anh lôi thôi vá»›i tiểu biểu muá»™i cá»§a em, hoặc anh không chịu đưa vá» nhà thì cÅ©ng đừng hòng gặp được em đâu. 
Quách Äại Lá»™ thở ra : 
- CÅ©ng may, anh vừa có gan, vừa thông minh mà lại vừa là con ngưá»i tốt... 
Yến Thất cưá»i : 
- Nếu không thì làm sao anh lại có thể cưới được ngưá»i vợ tốt như em? 
Quách Äại Lá»™ thở dài : 
- Cho đến bây giá» anh má»›i tin rằng duyên số cá»§a mình đã do trá»i định sẵn. 
Yến Thất cưá»i : 
- Xì, cái gì cÅ©ng để đến nÆ¡i rồi má»›i biết, thông minh mà gần cả năm cÅ©ng không biết ngưá»i ta là con gái... 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Ngưá»i ta không thèm nói ra, ngưá»i ta làm bá»™ không biết, sợ vén màn bà máºt sá»›m quá rồi... bụng cÅ©ng lá»›n sá»›m làm sao... 
Yến Thất vả nhẹ vào má hăn và cưá»i run rúc, cả hai cùng cưá»i nhưng tiếng cưá»i cùng tắt nghẹt... 
Trong phòng lại lặng im, chỉ nghe tiếng động xì xào. 
* * * * * 
Trái trên cây đã bắt đầu nặng trĩu, ngày xuân nay đã đi qua, nhưng bù lại, sự thu hoạch mùa màng đã tới kỠbên. 
Yến Thất ngồi dưới tàng cây dùng khăn tay làm quạt, mặt nàng hÆ¡i á»ng mịn, nàng nói lầm thầm : 
- Khà trá»i oi bức quá, nhất định cái bệnh lưá»i cá»§a anh Vương phải nặng nhiá»u hÆ¡n. 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Không biết bấy lâu nay hắn và tiểu Lâm làm những chuyện gì? 
Yến Thất nói : 
- Khá»i lo, há» không có cô quạnh đâu, nhất là anh Lâm. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Sao biết? 
Yến Thất nhoẻn miệng cưá»i : 
- Anh quên cái cô gái bán hoa rồi à? 
Quách Äại Lá»™ cưá»i và hắn nghe ngay giá»ng ca ngá»t lịm : 
“Ngưá»i con gái nhá», “Mang giá» hoa hồng, “Sương rÆ¡i đầu cá», “Em đến chợ đông...†
Giá»ng ca nghe tháºt bùi tai, tá»± nhiên, không phải cá»§a cô gái bán hoa mà là phát ra từ cá»a miệng xinh xinh cá»§a Yến Thất. 
Nàng vừa Ä‘i vừa hát, tay nàng phe phẩy chiếc khăn hồng, bao nhiêu khách qua đưá»ng xuôi ngược Ä‘á»u bị giá»ng ca hấp dẫn. 
Quách Äại Lá»™ cưá»i : 
- Äừng quên là bây giá» em Ä‘ang mặc y phục đàn ông đấy nhé. 
Mình nàng váºn y phục đàn ông nhưng giá»ng ca cá»§a nàng như oanh hót. 
Chuyện con gái giả nam trang không phải là chuyện không thưá»ng thấy, các cô liếng sáo thưá»ng hay làm như thế. 
Yến Thất liếc Quách Äại Lá»™ : 
- Ä‚n nhằm gì, em có làm cách nào, ngưá»i ta cÅ©ng nháºn ra ngay là gái, con gái mà muốn tháºt giống đàn ông, muốn cho má»i ngưá»i không nháºn nổi thì đâu phải là chuyện dá»…... 
Nàng lưá»m Quách Äại Lá»™ má»™t cái tháºt dài và nói tiếp : 
- Chỉ có thể lừa được những anh chàng... ngốc. 
Quách Äại Lá»™ cưá»i : 
- Äâu phải riêng anh, cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i trước kia không nháºn ra em đấy chứ? 
Yến Thất nói : 
- Trước thì cũng có phần hơi khác. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Khác chỗ nào? 
Yến Thất nói : 
- Trước kia ăn váºn có phần... dÆ¡ dáy, mà má»i ngưá»i Ä‘á»u cho rằng con gái thì phải sạch sẽ hÆ¡n đàn ông. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Ngưá»i ta cho như thế, nhưng sá»± tháºt thì sao? 
Yến Thất háy mắt má»™t cái tháºt dài : 
- Sá»± tháºt thì cÅ©ng vẫn... sạch hÆ¡n chứ sao! 
* * * * * 
Äó là con đưá»ng dẫn đến Phú Quý SÆ¡n Trang. 
Há» không há» quên bằng hữu cá»§a há», há» muốn mang cái hạnh phúc cá»§a hỠđến cho bằng hữu được vui chung - má»™t tác dụng khác là như thế cÅ©ng để tăng thêm hạnh phúc cho chÃnh há». 
- Anh Vương và anh Lâm nếu biết chúng mình... chúng mình đã thành hôn, chắc hỠsẽ vui lắm... 
- Nhưng không biết tiểu Lâm nó có... ghen không nhỉ? 
Nói xong Quách Äại Lá»™ vừa cưá»i vừa bá» chạy. 
Yến Thất rượt riết theo. 
Há» không Ä‘i xe, cÅ©ng không chịu cưỡi ngá»±a, há» vừa Ä‘i vừa cưá»i nói, vừa Ä‘uổi bắt y như hai đứa trẻ. 
Quả tháºt, tuổi há» tuy cÅ©ng đã thành nhân, nhưng lòng há» bây giá» trẻ lại quá nhiá»u, sinh thú đã làm cho con ngưá»i quên Ä‘i cả tuổi. 
HỠvui đùa chạy nhảy cho đến mệt, hỠngồi dựa vào nhau dưới bóng cây bày bánh ra ăn. 
Cho dầu là thứ bánh nguội lâu ngày khô cứng, đối với hỠbây giỠcũng cảm thấy ngon. 
Quách Äại Lá»™ đã mấy ngày rồi không há» uống rượu, hình như hắn không nghe thèm, trừ lúc ra Ä‘i, để tiá»…n hành rể và con gái, Nam Cung Xú có bày tiệc rượu. 
Ông ta phá lệ uống ná»a chén thôi, nhưng lại ép con gái và rể uống tháºt nhiá»u, vì thế, hôm đó cả hai Ä‘á»u say túy lúy. 
Yến Thất cưá»i nói : 
- Tuy bây giá» cha không uống rượu nhưng lại luôn thÃch thấy ngưá»i khác uống. 
Quách Äại Lá»™ cưá»i : 
- Trước kia chắc cha mạnh rượu lắm. 
Yến Thất nói : 
- Nói mạnh không chưa đủ mà phải nói nếu uống kình thì mưá»i... Quách Äại Lá»™ cÅ©ng phải bò càng. 
Quách Äại Lá»™ nhún vai : 
- Hứ! 
Yến Thất há»i : 
- Hứ sao? 
Quách Äại Lá»™ cưá»i : 
- Nghĩa là chẳng những không phục mà cũng không tin. 
Yến Thất nói : 
- Tiếc là bây giỠcha đã già rồi, bệnh cũ lại tái phát, đã mấy năm nằm một chỗ không đi đâu được, chứ nếu không thì thỠanh có bò không là biết. 
Nhắc đến bệnh trạng của cha, Yến Thất chợt dàu dàu... 
Quách Äại Lá»™ cÅ©ng thở ra : 
- Cha quả tháºt là má»™t con ngưá»i vÄ© đại, tháºt anh không ngá» cha lại để cho mình Ä‘i. 
Yến Thất há»i : 
- Sao váºy? 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Bởi vì bây giá»... cha cô đơn quá, nếu ngưá»i khác chắc cha bảo mình ở lại vá»›i cha. 
Yến Thất nói : 
- Cha không như ngưá»i khác đâu, bất cứ chuyện gì dù khó khăn khổ sở đến cách mấy, cha cÅ©ng quyết không hỠđể cho ai bị dÃnh lây, từ trước đến nay biết bao chuyện gian truân, cha chỉ má»™t mình cắn răng chịu đựng... 
Äôi mắt cá»§a nàng vụt sáng lên, hình như sá»± can đảm và lòng vị tha cá»§a ngưá»i cha đã làm cho nàng hãnh diện. 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Tháºt tình, từ trước đến nay, anh không thể tưá»ng tượng cha là má»™t ngưá»i như thế. 
Yến Thất há»i : 
- Chứ anh tưởng sao? 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Chứ theo truyá»n thuyết giang hồ thì cha là má»™t con ngưá»i dá»… sợ lắm, nhưng bây giá» anh thấy ngược lại, chÃnh bản thân cái “truyá»n thuyết†ấy má»›i tháºt là đáng sợ. 
Nhưng anh tháºt không hiểu tại sao cha lại có thể chịu đựng nổi tai tiếng như thế ấy. 
Yến Thất buồn buồn : 
-Cũng có lẽ không còn cách nào hơn nữa. 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- CÅ©ng may là cha còn có được bằng hữu tốt, nhìn lòng trung thá»±c và thương yêu kÃnh mến cá»§a nhóm Thần Äà TỠđối vá»›i cha, chÃnh anh cÅ©ng thấy mừng. 
Yến Thất trầm ngâm : 
- Anh có biết trước kia hỠđối với cha như thế nào không? 
Quách Äại Lá»™ lắc đầu. 
Yến Thất nói : 
- Trước kia hỠđịnh giết cha đấy, nhưng qua nhiá»u cuá»™c quyết đấu, qua nhiá»u tráºn thá» thách, há» cÅ©ng như anh, há» má»›i thấy rằng cha không như nhân váºt trong truyá»n thuyết giang hồ, vì thế, há» trở thành bằng hữu cá»§a cha. 
Nàng cưá»i, giá»ng cưá»i vẫn đượm vẻ buồn, nhưng không dấu được phần đắc ý : 
- Vì để trá»n tình vá»›i cha, Kim La Hán đã bá»™i phản Thiếu Lâm, đã không hối tiếc làm má»™t phản đồ mà trá»n Ä‘á»i phải dấu mãi chân tướng cá»§a má»™t nhà sư. 
Quách Äại Lá»™ gục gặc đầu : 
- ChÃnh vì tình cảm vÄ© đại ấy mà con ngưá»i khác hẳn loại cầm thú, và trái lại, vẫn có kẻ đã bán rẻ cái vÄ© đại ấy cá»§a con ngưá»i. 
Yến Thất nói : 
- Nhưng tinh thần hữu nghị chân thành ấy phải có từ trong biên cảnh của tỠsinh, chỉ trong gian nguy khốn đốn nhất, tình cảm mới có dịp trở thành vĩ đại. 
Cả hai chỉ nói tới đây rồi im lặng. 
Hình như há» Ä‘ang thấm thÃa cái tình bằng hữu mà há» Ä‘ang nói tá»›i. 
Không phải há» thấm thÃa bởi tình bằng hữu cá»§a ngưá»i khác mà há» thấy được ở chÃnh mình. 
HỠchẳng đã không cùng sống chết hay sao? 
Và hình như cả hai cùng không muốn đỠcáºp thêm nữa, bản thân há» và cả cuá»™c Ä‘á»i thiên hạ đã Ä‘au khổ quá nhiá»u rồi, há» chỉ muốn nghÄ© và hành động theo chiá»u hướng tìm nguồn an á»§i... 
Há» phải sống trá»n vẹn cho sá»± vui tươi cá»§a tuổi trẻ dầu phải trả bằng bất cứ giá nào... 
HỠdặn lòng phải hãnh diện với quá khứ và nhắm vỠtương lai sáng lạn.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				31-08-2008, 11:51 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 57: Ngưá»i thiếu phụ ăn xin  
 
  
 
 
 
Chưa đến hoàng hôn nhưng cũng sắp hoàng hôn. 
Bóng mặt trá»i tuy đã sụp xuống rồi, nhưng mặt đất hãy còn hÆ¡i hÆ¡i nóng, những viên đá nhá» bên đưá»ng bốc tá»›i nghe hãy hừng hừng. 
Äó là khà trá»i ngày hạ. 
PhÃa trước, dưới má»™t bóng mát cá»§a tàng cây lá»›n, má»™t ngưá»i thiếu phụ tiá»u tụy, rách rưới, tay dắt đứa con nhá», lưng Ä‘ai đứa nhá» hÆ¡n Ä‘ang cúi đầu cóm róm xin ăn vá»›i khách qua đưá»ng... 
Quách Äại Lá»™ Ä‘i ngay lại, hắn móc má»™t số bạc vụn nhá» bá» vào cái rổ con cá»§a ngưá»i thiếu phụ. 
Äó là hành động tá»± nhiên cá»§a hắn, bất cứ nÆ¡i nào, bất cứ hắn Ä‘i vá»›i ai hay má»™t mình cÅ©ng thế, cứ gặp hành khất là hắn không khi nào đắn Ä‘o, dầu hắn chỉ còn Ãt bạc lẻ để chi dụng, hắn cÅ©ng không ngần ngại cho luôn. 
Có nhiá»u ngưá»i cÅ©ng khá rá»™ng rãi, nhưng khi cho hành khất thì há» vẫn xem ngưá»i, vì theo há», phải cho những ngưá»i đáng cho, chứ không để lầm những ngưá»i giả đò để làm giàu bằng cách xin ăn. 
Quách Äại Lá»™ không bài bác lý lẽ đó. 
Nhưng riêng hắn, hắn nghĩ khác. 
Bất cứ ngưá»i nào, cho dù mạnh khá»e nhưng vì lưá»i, hoặc vì muốn sống lừa thiên hạ, hoặc hắn biết rõ ngưá»i đó Ä‘ang giàu nhá» vào nghỠ“ăn xinâ€, hắn vẫn không há» suy tÃnh. 
Theo hắn, bất cứ ngưá»i nào, khi ngá»a tay xin ngưá»i khác, hành động đó, đối vá»›i số tiá»n bố thà cÅ©ng đã xứng đáng lắm rồi. 
Có ngưá»i xin là hắn cứ cho, ai hiểu sao cÅ©ng mặc. 
Hắn không để bị lừa trân tráo, nhưng khi lỡ bị lừa, hắn cÅ©ng chẳng than phiá»n, huống hồ gì ngưá»i ta ngá»a tay xin là hắn cứ cho. 
Yến Thất đứng nhìn chồng, mắt nàng tháºt dịu dàng, đồng tình và ngưỡng má»™. 
Nàng chợt thấy hãnh diện có ngưá»i chồng như thế. 
Nàng không thÃch lối bố thà có tÃnh cách quảng cáo cho mình. 
Cò nhiá»u ngưá»i gặp hành khách rên rỉ van xin, hỠđã chẳng những không cho mà nhiá»u lúc còn nạt ná»™ bằng đủ má»i danh từ khắc bạc. 
Nhưng, cÅ©ng những con ngưá»i ấy, má»—i khi có những cuá»™c lạc quyên linh đình, há» không cần biết số tiá»n lạc quyên ấy có tá»›i tay nạn nhân hay không, há» vẫn vung tay cho không tiếc, tá»›i tay nạn nhân hay không, hỠđâu có cần, vì há» bố thà cốt để mua danh chứ đâu phải vì ngưá»i bị nạn. 
Những kẻ đứng ra làm cuá»™c lạc quyên mệnh danh là từ thiện cÅ©ng không phải hoàn toàn vụ lợi, nhưng “năm con bảy cháuâ€, số lạc quyên đến tay nạn nhân nhiá»u lắm cÅ©ng chỉ được má»™t phần mưá»i, còn lại bao nhiêu thì là... chia chác. 
Yến Thất không phản đối những cuá»™c lạc quyên có tÃnh cách rá»™ng lá»›n, gặp khi có tiá»n, nàng cÅ©ng sẵn lòng phụ vào đó má»™t tay, nhưng nàng xem đó là thứ yếu, nàng trá»ng nhất là cho ngưá»i trá»±c tiếp. 
Nàng biết chuyện lá»›n lao kia cÅ©ng là chuyện cần, nhưng nàng cÅ©ng biết cái tÃnh chất lừa đảo không tránh khá»i cá»§a nó. 
Không phải bây giá», không phải “mèo khen mèo dài Ä‘uôiâ€, từ trước cÅ©ng thế, nàng rất bằng lòng hành động cá»§a Quách Äại Lá»™. 
Ngưá»i thiếu phụ là nhà mấy lá»i cảm tạ, nhưng khi sá»a soạn cho số bạc vào túi, ngưá»i đàn bà vô ý ngẩng mặt lên và vụt khá»±ng lại trợn trừng khi thấy Quách Äại Lá»™. 
Gương mặt xanh xao của thiếu phụ chợt như co rút lại. 
Äôi mắt thất thần mệt má»i cá»§a ngưá»i thiếu phụ như muốn lồi hẳn ra ngoài, y như bị ngưá»i thá»c má»™t mÅ©i dao vào táºn trái tim. 
Má»—i khi cho tiá»n hành khất, Quách Äại Lá»™ luôn luôn gởi theo má»™t nụ cưá»i an á»§i, đồng tình, nhưng lần này, nụ cưá»i chưa nở trá»n là đã tắt ngay. 
Hắn nhìn trân trối ngưá»i thiếu phụ và buá»™t miệng kêu lên : 
- Cô... sao nàng lại đến thế này?... 
Ngưá»i thiếu phụ dùng hai tay che mặt, giá»ng nói lạc hẳn : 
- Äi Ä‘i, anh Ä‘i Ä‘i, tôi không có quen. 
Giá»ng cá»§a Quách Äại Lá»™ như đầy chua xót : 
- Nhưng tại làm sao cô lại đến nỗi này? 
Ngưá»i thiếu phụ vẫn cứ khoát tay : 
- Chuyện của tôi không quan hệ đến anh. 
Hình như nàng cố ká»m giữ, nhưng toàn thân cứ lẩy bẩy như ngá»n đèn trước gió... 
Quách Äại Lá»™ nhìn hai đứa bé mÅ©i giải lòng thòng, hắn há»i tháºt dịu : 
- Hai đứa bé này là con của cô với hắn đây phải không? Hắn đâu? 
Ngưá»i thiếu phụ bưng mặt khóc : 
- Hắn lừa tôi, hắn lấy hết tư trang và tiá»n bạc cá»§a tôi rồi hắn bá» Ä‘i... hắn để lại cho tôi hai cục nợ này... 
Càng nói, hình như càng động mối thương tâm, ngưá»i thiếu phụ gào lên : 
- Trá»i Æ¡i là trá»i.... Tại làm sao tôi phải khổ như thế này... tại làm sao... 
Khá»ng ai có thể thay nàng giải đáp, chỉ có má»—i mình nàng hiểu rõ và tá»± giải đáp lấy thôi. 
Phải chăng cái bi thảm mà nàng Ä‘ang chịu là do chÃnh nàng mang lại? 
Quách Äại Lá»™ thở dài, hắn cÅ©ng không biết phải nói làm sao. 
Yến Thất cháºm cháºm nhẹ bước lại gần nắm chặt lấy tay chồng, nàng muốn cho chồng biết rằng bất luáºn trong trưá»ng hợp nào, nàng cÅ©ng vẫn đứng bên chàng, tuyệt đối tÃn nhiệm chàng mà không há» có ý nghÄ© nào sai quấy. 
Không gì cảm kÃch bằng má»™t ngưá»i vợ hoàn toàn hiểu rõ lòng mình, hoàn toàn tÃn nhiệm nÆ¡i mình... 
Có đôi khi, trong má»™t trưá»ng hợp không thể biện phân, tá»± ngưá»i chồng đã làm cho mình mất Ä‘i phần tÃn nhiệm, nhưng đó là lá»—i ở ngưá»i chồng, đối vá»›i ngưá»i vợ, muốn bảo toàn hạnh phúc là đừng bao giá» cho chồng biết là mình không còn tÃn nhiệm, vì thái độ đó càng làm cho ngưá»i đàn ông lún xuống nhiá»u hÆ¡n. 
Nhất là sự cảm thông, không ai hiểu vợ hơn chồng và ngược lại, nếu mất đi phần đó hay cố tình không chịu hiểu, khoảng cách tình cảm vợ chồng ngày một xa thêm... 
Yến Thất quả là má»™t ngưá»i đàn bà biết nắm hạnh phúc trong tay, dầu nàng biết không ai có thể giữ cho toàn vẹn. 
ChÃnh cái đó đã làm cho ngưá»i đàn ông cảm kÃch. 
Quách Äại Lá»™ nhìn Yến Thất và do dá»± há»i : 
- Em biết nàng là ai rồi chứ? 
Yến Thất gáºt gáºt đầu. 
Ngưá»i đàn bà đối vá»›i ngưá»i yêu cá»§a mình, cảm giác cá»§a há» luôn luôn bén nhạy vô cùng, ngưá»i ta gá»i đó là giác quan thứ sáu. 
Nàng đã phảng phất thấy rằng ngưá»i đàn bà khốn khổ kia vá»›i chồng mình có mối quan hệ không phải tầm thưá»ng. 
Và khi nghe hai bên nói vá»›i nhau chỉ ngăn ngắn mấy câu, nàng biết ngay đó là ngưá»i trước kia đã phụ rẫy chồng mình, ngưá»i đã lừa gạt chồng mình và cuối cùng dứt bá». 
Quách Äại Lá»™ lại nhìn Yến Thất và thở ra : 
- Tháºt anh không ngá» lại gặp nàng tại nÆ¡i đây, mà gặp trong sá»± thế này... 
Hắn không đả động đến chuyện ăn xin, chuyện thảm hại cá»§a ngưá»i thiếu phụ, nhưng lá»i lẽ cá»§a hắn chứng tá» lòng hắn vô cùng bất nhẫn. 
Yến Thất dịu dàng : 
- Nàng đã là bạn của anh, anh cần phải hết sức giúp đỡ cho phải lẽ. 
Ngưá»i thiếu phụ vùng ngừng khóc, nàng ngẩng mặt lên nhìn Yến Thất và há»i Quách Äại Lá»™ : 
- Ngưá»i này là ai? 
Yến Thất dịu dàng rước nói : 
- Tôi là vợ anh ấy. 
Ngưá»i thiếu phụ trừng mắt nhìn Quách Äại Lá»™, sắc mặt nàng biến đổi lạ thưá»ng và nàng vụt rÃt lên : 
- Anh đã có vợ rồi? 
Quách Äại Lá»™ Ä‘iá»m đạm gáºt đầu : 
- Phải, tôi đã thành hôn. 
Ngưá»i thiếu phụ nhìn Yến Thất bằng đôi mắt đỠngầu, tia mắt táºt đố, ganh ghét pha lẫn so bì oán háºn và nàng vụt chụp lấy chéo áo cá»§a Quách Äại Lá»™ la lên : 
- Äáng lý anh phải cưới tôi, tại sao anh lại Ä‘i cưới ngưá»i khác? Tại sao? Hả? 
Quách Äại Lá»™ đứng lặng thinh, da mặt hắn trắng nhợt, trong tình trạng này, hắn tháºt không biết làm sao ứng phó... 
Yến Thất âm thầm siết tay chồng tháºt chặt hÆ¡n và nàng nói vá»›i ngưá»i thiếu phụ : 
- Tại vì chị lìa bỠanh ấy, chứ không phải anh ấy lìa bỠchị, chuyện ngày xưa đáng lý chị phải nhớ rõ hơn. 
Ngưá»i thiếu phụ vụt cưá»i ré, giá»ng cưá»i nghe oán độc dị thưá»ng : 
- Nhưng hắn lừa tôi... lừa con đàn bà khốn khổ này... Cô bác bà con hãy xem, hãy phê phán dùm coi... 
Những ngưá»i khách qua đưá»ng, những kẻ không biết đầu Ä‘uôi, những kẻ nông nổi Ä‘á»u xi xô liá»n miệng, há» cho rằng Quách Äại Lá»™ đã phụ rẫy ngưá»i đàn bà Ä‘au khổ ấy. 
Da mặt trắng nhợt cá»§a Quách Äại Lá»™ vụt đỠrần, mồ hôi trên trán bắt đầu tươm chảy. 
Thế nhưng Yến Thất thì vẫn thản nhiên, giá»ng nàng vẫn êm dịu : 
- Anh ấy không há» lừa chị, từ trước cÅ©ng không há» lừa chị lần nào, chỉ có Ä‘iá»u đáng tiếc là bây giá» chị không phải là ngưá»i trước kia nữa, chuyện đó tá»± nhiên chị cÅ©ng hiểu rõ hÆ¡n ai hết. 
Ngưá»i thiếu phụ nhảy dá»±ng lên : 
- Tôi không hiểu gì hết... không hiểu cái gì hết... tôi không muốn sống... tôi chết... nhưng tôi cũng sẽ làm cho tên đàn ông không có lương tâm này cùng chết với tôi... hu hu... 
Gặp hạng đàn bà ăn ngang nói ngược này thì bất cứ ai cũng đành phảichịu thua... 
Há» chỉ ong óng cái miệng cá»§a hỠđể lấp liếm lá»—i lầm và lấn lướt ngưá»i khác, há» không cần phải quấy, há» lý sá»± theo cái ngang ngược cá»§a há», há» không thèm nghe lá»i phải cá»§a bất cứ má»™t ai. 
Quách Äại Lá»™ cÅ©ng chưa từng đối phó vá»›i đàn bà, nhất là hạng đàn bà như thế, hắn đứng chết trân, tức vì đất không nẻ ra để cho hắn “độn thổ†cái cho rồi. 
Yến Thất trầm ngâm và nàng chợt lấy sợi dây chuyá»n trên cổ xuống chìa trước mặt ngưá»i đàn bà : 
- Chị có biết váºt này chăng? 
Ngưá»i thiếu phụ hÆ¡i lá»±ng khá»±ng và vụt lá»›n tiếng : 
- Sao không biết? Của tôi đó. 
Yến Thất gáºt đầu : 
- Vì thế nên bây giá» tôi trả lại cho chị, nhưng tôi cÅ©ng cho chị biết rằng vì để bảo vệ sợi dây chuyá»n này, anh ấy đã chịu đói chịu khát, chịu cho bằng hữu xỉ vả chê cưá»i, chuyện đó, anh ấy vì lẽ gì, chắc chị cÅ©ng rõ hÆ¡n ai hết. 
Ngưá»i thiếu phụ nhìn sợi dây chuyá»n, tia mắt oán độc lần lần chuyển màu hổ thẹn... 
Yến Thất nói tiếp : 
- Chị dùng sợi dây chuyá»n này để làm chút vốn, cố gắng nuôi dưỡng hai đứa bé... 
sau này chị nhất định sẽ gặp được má»™t ngưá»i đàn ông tốt, chỉ cần là chị đừng lừa dối bất cứ má»™t ai thì ngưá»i khác sẽ không bao giá» lừa dối chị. 
Ngưá»i thiếu phụ toàn thân run rẩy, nàng quay lại nhìn hai đứa bé... 
Hai đứa bé sợ xanh mặt từ nãy giá», chúng há miệng muốn khóc, thế nhưng sợ quá khóc cÅ©ng không ra tiếng. 
Yến Thất lại càng dịu giá»ng hÆ¡n nữa : 
- Chị đừng quên là chị đã là mẹ. Chị cần phải nghÄ© đến con cá»§a chị. Sau này rồi chúng cÅ©ng sẽ lá»›n lên, hãy làm cho chúng có được má»™t niá»m hãnh diện bởi ngưá»i mẹ cá»§a chúng. 
Ngưá»i đàn bà lại run lên, nàng phục xuống đất khóc rống : 
- Trá»i Æ¡i là trá»i... tại làm sao ông lại để cho tôi gặp hắn, tại làm sao? Tại làm sao tôi lại khổ đến mức này... 
CÅ©ng không ai trả lá»i được câu há»i đó. 
Gieo thứ gì thì thu hoạch thứ đó, trồng Ä‘áºu được Ä‘áºu, trồng hoa được hoa còn... 
gieo gió tự nhiên là gặt bão! 
* * * * * 
Hoàng hôn. 
Bóng tịch dương từ sáng lạn chuyển sang đạm bạc, u trầm. 
Quách Äại Lá»™ chầm cháºm bước Ä‘i, sắc diện cÅ©ng như tâm tình cá»§a hắn tháºt là trầm trá»ng. 
Yến Thất lặng thinh đi bên hắn, nàng không nói gì mà cũng không khuấy động. 
Nàng biết bất cứ ai, có lúc rất cần yên tịnh. 
Nhất là đối vá»›i chồng, ngưá»i vợ cần hiểu rõ từng hoàn cảnh, hoặc để trợ giúp, để an á»§i hoặc để... lặng thinh. 
Lặng thinh là một thái độ, hay đúng hơn là một hành động cần thiết trong một hoàn cảnh cần thiết. 
Ngưá»i đàn bà phải nên biết giá trị cá»§a “lặng thinhâ€. 
Äối vá»›i chồng, nhiá»u khi lặng thinh còn hÆ¡n muôn ngàn lá»i nói. 
Qua má»™t lúc tháºt lâu, Quách Äại Lá»™ nói bằng má»™t giá»ng trầm trầm : 
- Em đã chuá»™c sợi dây chuyá»n ra bao giá» thế? Sao em không cho anh biết? 
Yến Thất cưá»i : 
- Không cho anh biết là vì em đâu có... chuộc hồi nào? 
Quách Äại Lá»™ nhướng mắt : 
- Không có chuộc? 
Yến Thất nói : 
- Sợi dây chuyá»n em đưa cho chị ấy vừa rồi không phải là sợi dây mà anh đã đưa cho em cầm. 
Quách Äại Lá»™ càng ngạc nhiên hÆ¡n nữa : 
- Không phải? 
Yến Thất cưá»i : 
- Äó là váºt mà mấy chị em cá»§a chị Mai Lan tặng em trong ngày cưới đó. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Thế sao em lại đưa ra? Tại sao em lại làm thế? 
Yến Thất nói : 
- Bởi vì là đàn bà, em hiểu đàn bà hÆ¡n anh nhiá»u! 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Có phải em nghÄ© rằng khi thấy váºt cÅ©, nàng sẽ nhá»› thái độ tốt cá»§a anh đối vá»›i nàng trước kia và vì thế nàng má»›i chịu buông tha anh? 
Yến Thất cưá»i : 
- Dây chuyá»n vàng vốn tương tá»± như nhau, chÃnh anh cÅ©ng không nháºn rõ, nàng làm sao nháºn được? 
Nàng ngưng lại mà cưá»i vá»›i Quách Äại Lá»™ tháºt dịu dàng. 
Bởi vì nàng biết sợi dây chuyá»n vàng là váºt tượng trưng cho chuyện xưa. 
Bây giá», chÃnh “đương sự†đã không nháºn ra rõ váºt ngày xưa thì chuyện ngày xưa hiển nhiên đã phai lạt lắm rồi. 
Kể ra cũng không thể trách gì Yến Thất, đàn bà ai cũng như nhau, không ai muốn chồng mình nhớ lại... chuyện ngày xưa. 
Quách Äại Lá»™ vẫn băn khoăn : 
- Thế nhưng khi gặp lại anh, đáng lý nàng nhớ lại chuyện ngày xưa... 
Yến Thất lắc đầu : 
- Nàng đối đãi vá»›i anh như thế cÅ©ng không phải vì nhá»› hay không nhá»› chuyện ngày xưa, mà là nàng táºt đố, nàng ganh tỵ. 
Quách Äại Lá»™ cau mặt : 
- Táºt đố? 
Yến Thất gáºt đầu : 
- Lòng ngưá»i lạ lắm, nhất là lòng dạ đàn bà, có khi ngưá»i ta muốn giành lại má»™t cái gì, không chắc ngưá»i ta vì ưa thÃch cái đó mà vì ganh : muốn giành lại ngưá»i yêu cÅ© hay tá» ra muốn giành lại cÅ©ng thế, nhiá»u khi không phải vì còn yêu thương mà là ganh ghét, “không lấy cÅ©ng khuấy cho hôiâ€, chắc anh có nghe câu đó chứ? 
Nàng thở dài và nói tiếp : 
- Anh không làm sao tưởng tượng được đâu, đàn bà lạ lắm, có nhiá»u khi ngưá»i ta hối tiếc má»™t việc đã qua, nhưng hối tiếc mà không hối háºn, nếu hối háºn thì ngưá»i ta tá»± trách, đàng này thì không thế, ngưá»i ta chỉ hối tiếc rồi Ä‘em tất cả sá»± đổ vỡ ban đầu đổ trút tá»™i lá»—i lên đầu kẻ khác, chứ không chịu thấy lá»—i cá»§a mình. Nếu có bị vạch ra quá rõ, thì há» lại cÅ©ng bảo rằng tại thế này, tại ngưá»i ná», há» không khi nào chịu nói tại chÃnh mình - ChÃnh vì thế, vì cái hối tiếc chứ không tá»± trách ấy đã làm cho há» từ lá»—i lầm này sang lá»—i lầm khác chứ không khi nào tá»± giải tá»a được ná»—i khổ cho mình. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Nghĩa là nàng muốn phá hoại chúng mình? 
Yến Thất nói : 
- Nàng háºn anh là vì nàng biết sẽ không bao giỠđược anh trở lại. 
Quách Äại Lá»™ trầm ngâm : 
- Nhưng sao khi thấy sợi dây chuyá»n vàng thì nàng lại đổi thái độ ngay? 
Yến Thất nói : 
- Bởi vì sợi dây chuyá»n vàng và anh khác nhau rất xa... 
Nàng mỉm cưá»i nói tiếp : 
- Hiện tại, đối vá»›i nàng, sợi dây chuyá»n vàng có giá trị hÆ¡n anh vì nó là váºt có thể Ä‘em lại cho nàng và nàng nắm được nó trong tay... 
Câu chuyện nghe đơn giản, nhưng cũng vô cùng phức tạp. 
Nó chỉ đơn giản khi nào được giải bày. 
“Khuấy cho hôi†nghÄ©a là đôi bên Ä‘á»u thiệt hại, hay nói cách khác là “huá»â€. 
“Nai vạc móng thì chó cÅ©ng le lưỡiâ€, thiên hạ tÆ¡i bá»i thì mình cÅ©ng xác xÆ¡. 
Kết quả đó làm sao bằng sợi dây chuyá»n vàng, mà dầu có váºn may, Ä‘i xin tá»›i bạc đầu, cÅ©ng chưa chắc có nổi má»™t sợi dây chuyá»n vàng bằng ấy. 
Cái có lợi, cái đã nắm chắc trong tay lại đi từ bỠđể làm một chuyện chỉ mệt xác chứ không lợi lộc, chỉ có kẻ điên mới bắt bóng buông mồi. 
Ra cái thân Ä‘i xin, ngưá»i thiếu phụ chắc hiểu vá» giá trị cá»§a vàng hÆ¡n ai hết. 
Nhưng cÅ©ng không má»™t ngưá»i đàn bà nào có thể Ä‘em dây chuyá»n vàng cá»§a chÃnh mình trao tặng “ngưá»i cũ†cá»§a chồng, vì ngoài chuyện tiếc cá»§a còn thêm lòng tá»± ái. 
Có lẽ chỉ có hạng đàn bà sáng suốt, thông minh nhất mới làm như thế. 
Yến Thất làm như thế. 
Cứu cánh cá»§a nàng là giữ tình yêu hạnh phúc cho mình, là giữ thể diện cho chồng, ngoài ra sá»± mất mát váºt chất hay lòng tá»± ái, nàng chỉ xem là phương tiện. 
Nắm cho kỳ được cứu cánh má»›i là then chốt cá»§a vấn Ä‘á», cần bá» ra những gì cÅ©ng chỉ là phương tiện mà thôi. 
Tự ái cũng cần phải có, nhưng tự ái cho đúng chỗ, sự tự ái đó mới có giá trị. 
Bằng không, tá»± ái chỉ làm hại cho mục Ä‘Ãch cá»§a mình. 
Chỉ đúng má»™t sợi dây chuyá»n vàng, chỉ dẹp bá» lòng tá»± ái không cần thiết, để đổi lại bằng sá»± cảm kÃch cá»§a chồng, cÅ©ng đổi lại cho mình trá»n Ä‘á»i hạnh phúc - có lẽ ai cÅ©ng nói được như thế và thấy như thế là đúng, nhưng cái khó là làm sao để thá»±c hành? 
Má»™t trăm ngưá»i đàn bà, chỉ sợ không được má»™t ngưá»i nghÄ© và hành động đúng như thế ấy. 
Thông thưá»ng đụng chuyện rắc rối như thế, há» chỉ làm kẻ “bàng quan†và để rồi sau đó hằn há»™c ray rứt vá»›i chồng. 
Tá»± nhiên đó là chuyện bất lợi vá» sau cho há», nhưng há» vẫn không hay. 
Yến Thất quả là một cô gái khôn ngoan và sáng suốt. 
* * * * * 
Quách Äại Lá»™ nhìn sững vào mặt vợ, lòng hắn dâng lên má»™t niá»m thương yêu và cảm kÃch lạ thưá»ng. 
Hắn siết chặt tay nàng và thấp giá»ng : 
- Cảm ơn em. 
Yến Thất háy mắt cưá»i : 
- Cảm Æ¡n em à? Hay là cảm Æ¡n sợi dây chuyá»n vàng cá»§a em? 
Tự nhiên, nàng rất biết tiếng cảm ơn của hắn. 
Hắn cảm kÃch không phải vì nàng đã gỡ cho hắn má»™t lối thoát trong trưá»ng hợp khó khăn mà lại sá»± hiểu biết thông cảm và rá»™ng rãi cá»§a nàng. 
Má»™t ngưá»i vợ hiểu chồng, thông cảm và rá»™ng rãi đối vá»›i chồng, đó là hạnh phúc lá»›n nhất mà ngưá»i đàn ông nào cÅ©ng thèm thuồng mong ước. 
Chỉ ngưá»i đàn ông may mắn nhất, váºn đỠnhất má»›i mong gặp được má»™t ngưá»i vợ như thế. 
Nhưng trên Ä‘á»i này quả có ngưá»i hoàn toàn hạnh phúc hay không? Có ngưá»i chồng nào được má»™t ngưá»i vợ tâm đầu ý hiệp, có cặp vợ chồng nào hai ngưá»i như má»™t hay không? 
Hơn ai hết, Yến Thất biết rất rõ rằng chuyện đó không bao giỠtự nhiên mà có. 
Ngưá»i sinh ra, những chỉ tay vòng trôn ốc trên đầu ngón tay không má»™t ai gống ai, Ä‘iá»u đó đã nói lên rằng không môt ngưá»i nào có thể hoàn toàn có quan niệm giống nhau, tư tưởng có thể giống nhau nhưng sinh hoạt, tình cảm, thói quen không làm gì có thể giống nhau toàn vẹn. 
Nhưng sở dÄ© tâm hồn có thể hòa hiệp vá»›i nhau chÃnh là do sá»± cố gắng bởi sức ngưá»i - mà sá»± cố gắng đó, ngưá»i đàn bà là chá»§ động. 
Nàng hiểu rõ như thế và nàng đã làm như thế. 
ChÃnh vì hiểu được, Yến Thất đã nắm trá»n hạnh phúc trong tay. 
Quách Äại Lá»™ có cố gắng, có nhẫn nại vượt qua nhiá»u gian khổ cam go để cùng nàng Ä‘i đến hôn nhân nhưng hạnh phúc lứa đôi thì chÃnh do nàng mang lại. 
Nàng biết, ngưá»i chồng có thương vợ cách mấy, tình yêu có bao la Ä‘i nữa, nhưng nếu ngưá»i đàn bà không biết tạo và giữ, hạnh phúc sẽ vÄ©nh viá»…n Ä‘i xa... 
* * * * * 
Con ngưá»i có váºn may, có hạnh phúc y như má»™t Tân nương. 
Bất cứ Ä‘i đến đâu, bất cứ làm gì, ngưá»i ngoài nhìn vào Ä‘á»u thấy được rất dá»… dàng, cho dầu ngưá»i đó là con ngưá»i kÃn đáo. 
Bất luáºn má»™t ngưá»i con gái tầm thưá»ng cách mấy, khi đã là Tân Giai Nhân rá»i thì nhất định có Ä‘iểm đặc biệt dá»… nhìn. 
Vương Äá»™ng, Lâm Thái Bình và Hồng Nương Tá» nhìn Yến Thất từ đầu đến chân và từ chân lên mặt. 
Mặt Yến Thất bây giỠđỠbừng bừng, nàng cúi đầu thấp giá»ng : 
- Các anh chị đâu phải lạ mà nhìn tôi dữ váºy? 
Hồng Nương Tá» cưá»i : 
- Không lạ, nhưng đẹp quá, đẹp hơn trước vạn lần. 
Yến Thất cưá»i chữa thẹn : 
- Chị nói quá, làm như là tôi có phép tiên, tôi có biến được đâu? 
Vương Äá»™ng nói : 
- Có, chị đã biến. 
Yến Thất há»i : 
- Biến ở chỗ nào đâu? 
Lâm Thái Bình rước nói : 
- Trước kia chị là bạn, bây giỠchị là... vợ bạn, là chị dâu. Trước kia chị là Yến Thất, anh Yến Thất hoặc cô Yến Thất, nhưng bây giỠthì là Bà Quách tiên sinh, bao nhiêu đó không phải đã biến rồi à? 
Yến Thất cắn môi : 
- Tôi vẫn là Yến Thất, vẫn là bạn của các anh chị, còn... cái kia thì chỉ thêm thôi. 
Hồng Nương Tá» cưá»i : 
- Nhưng Ãt nhất, Yến Thất ngày nay... sạch sẽ hÆ¡n nhiá»u. 
Quách Äại Lá»™ buá»™c miệng : 
- Äúng rồi, bây giá» thì má»—i ngày nàng má»—i tắm. 
Không phải là khá» khạo đến mức nói mà quên “phản nghÄ©a†nhưng vì vui mừng vá»›i bạn, Quách Äại Lá»™ buông má»™t câu tháºt quá há»› hênh.... 
Câu nói cá»§a hắn vừa dứt thì Hồng Nương TỠđã ôm bụng cưá»i sặc sụa. 
Yến Thất lưá»m chồng má»™t cái tháºt dài : 
- Nói in Ãt má»™t chút hổng được sao? Có ai bảo... câm đâu? 
Hồng Nương Tá» cưá»i : 
- Nếu nói Ãt Ä‘i thì làm sao thành... Quách tiên sinh? 
Quách Äại Lá»™ đằng hắng và ưỡn ngá»±c : 
- Tôi cÅ©ng có biến đây, sao không ai thấy hết váºy cà? 
Vương Äá»™ng cau mày : 
- Anh “biến†chỗ nào cà? Tại sao tôi không thấy he? 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Chứ tôi không phải cũng đã... dễ nhìn hơn trước hay sao? 
Vương Äá»™ng dòm hắn từ đầu tá»›i gót chân : 
- Sao không thấy he? 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Ãt nhất thì tôi cÅ©ng đã sạch sẽ hÆ¡n trước nhiá»u đấy chứ? 
Hồng Nương Tá» cưá»i : 
- Chắc có lẽ nhỠmỗi ngày mỗi tắm? 
Quách Äại Lá»™ nhướng mắt : 
- Tự nhiên là... 
Lần này hắn chưa nói trá»n câu là Hồng Nương TỠđã cưá»i quay... 
Yến Thất nói lãng ra : 
- Ủa, ở đây hình như thiếu mất má»™t ngưá»i? 
Lâm Thái Bình há»i : 
- Ai? 
Yến Thất háy háy mắt : 
- “Ngưá»i em gái nhá», xách giá» hoa hồng...†
Hồng Nương Tá» cưá»i : 
- Ai thiếu thì được, chứ ngưá»i ấy không thể thiếu. 
Yến Thất há»i : 
- Nàng đâu? 
Hồng Nương Tá» cưá»i : 
- Äi chợ, nhưng không phải “xách giá» hoa hồng đến chợ đông†mà là Ä‘i chợ để mua thức ăn, bởi vì bây giá» Lâm thiếu gia cá»§a chúng mình cứ đòi ăn những thức ăn tươi má»—i bữa. 
Yến Thất gáºt gù : 
- Cô bé tuổi chừng ấy mà bếp núc cÅ©ng giá»i ghê nhỉ? Chắc có lẽ cÅ©ng nhỠ“phép biến†đấy! 
Lâm Thái Bình đỠmặt quay hướng khác... 
Hồng Nương Tá» cưá»i : 
- Bé bá»ng cách mấy Ä‘i nữa mà có “phép yêu†rồi nhất định còn giá»i hÆ¡n ngưá»i lá»›n... 
Lâm Thái Bình đỠmặt nói lớn : 
- Các ngưá»i nói Ãt má»™t chúr có được không? Hổng ai nói câm đâu mà sợ. 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Không được, nếu Ãt nói thành... đàn bà làm sao? 
Yến Thất đấm nhẹ lên lưng chồng, cả bá»n xúm nhau cưá»i rá»™. 
* * * * * 
Ráng chiá»u á»ng đỠmá»™t góc trá»i. 
Tiếng hát thảnh thót lùa đi trong gió : 
“Ngưá»i con gái nhá», 
“Mang giỠhoa hồng, 
“Sương rÆ¡i đầu cá», 
“Em đến chợ đông...†
Yến Thất và Hồng Nương Tá» ngó nhau cưá»i : 
- Ngưá»i em gái nhá» cá»§a “ngưá»i ta†vá» rồi đó. 
Lâm Thái Bình làm bá»™ chỉ chá» những bụi hoa, nói chuyện thì thầm vá»›i Vương Äá»™ng... 
Quách Äại Lá»™ nói trổng : 
- Làm nghá» nào chuyên nghá» nấy, bán hoa thì thưá»ng chú ý vá» hoa... 
Lâm Thái Bình quay phắt lại trừng mắt : 
- Tôi biết anh là Quách tiên sinh rồi, không cần nói nhiá»u nữa! 
Quách Äại Lá»™ nhún vai làm bá»™ không nghe. 
Chợt nghe ngoài ngõ có tiếng : 
- Bữa nay đặc biệt có rượu. 
Äúng là “cô em gái nhá»â€ đã vá», cô ta xách má»™t giá» thức ăn nặng trÄ©u. 
Cô ta hình như không còn thẹn quá như lúc trước, má cô ta chỉ phớt hồng... 
Lâm Thái Bình dợm chạy ra, nhưng sá»±c nhá»› hôm nay có mặt Quách Äại Lá»™ và Yến Thất nên hắn dừng đứng lại... 
Yến Thất cưá»i nói nhá» vá»›i chồng : 
- Coi váºy mà cÅ©ng... yếu bóng vÃa. 
Vương Äá»™ng chồm tá»›i há»i : 
- Äâu? Rượu đâu? 
Cô gái bán hoa đáp : 
- Trong giỠđây. 
Hồng Nương Tá» há»i : 
- Rượu gì thế? 
Cô gái bán hoa đáp : 
- Tá»± nhiên là rượu mừng, hồi sá»›m trên đưá»ng em thấy có hai vợ chồng má»›i nắm tay Ä‘i vá» hướng này, nên phải lo sắm rượu. 
Yến Thất chớp mắt : 
- Bá»n này đã thành hôn cả mấy tháng rồi, như váºy chắc có “cặp má»›i†đâu đây... 
Cô gái bán hoa đỠmặt, cô ta sặc cưá»i và bá» chạy luôn ra sau bếp. 
* * * * * 
Chuyện mừng nếu không có rượu là sẽ thành lạt lẽo. 
Äó là câu nói cá»§a báºc thông minh, nhưng có Ä‘iá»u há» quên rằng có rượu vào bụng rồi thì đầu hÆ¡i nhức. 
Sáng ngày sau thức dáºy, Quách Äại Lá»™ cảm thấy đầu nhức như búa bổ. 
Bây giá» thì hắn không còn là “quán quân†dáºy sá»›m nữa, vì có ngưá»i đã biết “tiết kiệm†thá»i gian hÆ¡n hắn. 
Hắn chưa tuá»™t xuống giưá»ng thì đã nghe tiếng thì thào cá»§a Lâm Thái Bình và cô gái bán hoa ở ngoài sân. 
Không biết há» nói những gì và há» thức dáºy bao giá». 
Nhưng ai cÅ©ng biết, bất luáºn há» nói những gì, cho dầu đó là những câu tầm thưá»ng, lòng há» vẫn say sưa. 
Không phải say sưa vì câu chuyện mà hỠsay sưa vì sự giao cảm của tâm hồn. 
Hoa xuân tuy đã tàn rồi nhưng hoa mùa hạ lại bắt đầu nở rộ. 
HỠđứng trước má»™t lùm hoa, tia sáng hồng cá»§a mặt trá»i má»›i má»c rá»i vào mặt há» vô cùng rá»±c rỡ. 
HỠđang sống trong mộng ước ngày mai. 
Nhìn lạc thú cá»§a há», Quách Äại Lá»™ cảm thấy như đầu bá»›t nhức. 
Yến Thất nhè nhẹ bước ra phÃa sau lưng chồng, má»™t tay nàng vén má»› tóc buông dài, má»™t tay choàng qua lưng chồng, mắt nàng long lanh tươi sáng. 
Trong khoảng trá»i đất mênh mông dưá»ng như thu hẹp lại xung quanh há», tháºt lâu, Yến Thất nhẹ há»i : 
- Anh đang nghĩ gì thế? 
Quách Äại Lá»™ đáp : 
- Anh nghÄ© đến hai ngưá»i. 
Yến Thất há»i : 
- Ai? Anh Vương và... 
Quách Äại Lá»™ gáºt đầu : 
- Anh mong má»™t ngày nào đó há» sẽ tìm lại được hương tình ấm áp như mình và như hai ngưá»i Ä‘ang đứng bên góc vưá»n hoa... 
Yến Thất nhìn chồng, nàng cưá»i lên ánh mắt : 
- Anh có biết tại sao em yêu anh không? 
Quách Äại Lá»™ không đáp, hắn lặng nghe. 
Hình như hắn thÃch nghe vợ nói hÆ¡n là mình nói. 
Yến Thất nhoẻn miệng cưá»i : 
- Em thương anh vì mỗi khi anh cảm thấy mình được hạnh phúc thì luôn luôn anh nhớ tới bằng hữu trước nhất, anh luôn muốn hỠcũng được như mình. 
Quách Äại Lá»™ chá»›p chá»›p mắt : 
- Em lầm rồi, có lúc anh cÅ©ng quên há» như thưá»ng. 
Yến Thất há»i : 
- Lúc nào đâu? 
Quách Äại Lá»™ háy háy mắt : 
- Hồi hôm này... 
Yến Thất đỠmặt, nàng kéo tay hắn lên cắn má»™t cái tháºt... nhẹ. 
Chợt nghe tiếng Lâm Thái Bình : 
- Tháºt không ngá» Quách đại tẩu cÅ©ng biết cắn nữa he. 
HỠđã quay vào và Ä‘ang đứng nhìn vào Yến Thất và Quách Äại Lá»™. 
Quách Äại Lá»™ cưá»i : 
- Cái đó là tại anh không biết, không bị đàn bà cắn thì chưa phải đúng là đàn ông. 
Hắn liếc cô gái bán hoa và cưá»i cưá»i nói tiếp : 
- Vì thế cho nên tôi thấy anh phải nhá» má»™t ngưá»i bạn gái nào đó cắn dùm má»™t cái để mau thành được đàn ông. 
Cô gái bán hoa đỠmặt, nàng cúi đầu nói nhỠ: 
- Thôi anh chị ở đây chơi, tôi... tôi vào làm bếp... 
Quách Äại Lá»™ cưá»i : 
- Làm sá»›m để bÃt miệng bá»n này lại phải không? 
Cô gái bán hoa cắn môi chạy thẳng ra sau.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				31-08-2008, 11:53 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
Hồi 58: Bà máºt cá»§a Lâm Thái Bình
  
 
  
 
 
 
Bây giỠđúng là buổi điểm tâm. 
PhÃa trước Phú Quý sÆ¡n trang, thình lình có nhiá»u luồng khói ngun ngút bay lên. 
Vòm trá»i xanh ngát, cao vút, những luồng khói không gặp gió thẳng đứng. 
Quách Äại Lá»™ ngẩng mặt lẩm bẩm : 
- Bá»™ có nhiá»u nhà má»›i dá»i vỠđây lắm à? 
Lâm Thái Bình nói : 
- Äâu có! 
Quách Äại Lá»™ cau mặt : 
- Nếu không thì làm sao lại có nhiá»u luồng khói từ mé triá»n núi xông lên như thế? 
Lâm Thái Bình quay lại, hắn cũng ngạc nhiên : 
- Nếu có nhà cá»a gì thì chắc cÅ©ng má»›i dá»i hồi hôm này... 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Sao anh biết mới tới? 
Lâm Thái Bình nói : 
- Hồi trưa hôm qua tôi Ä‘i dá»c theo đó, không thấy có ngưá»i nào cả. 
Yến Thất trầm ngâm : 
- CÅ©ng không phải chỉ má»™t đêm mà ngưá»i ta dá»±ng nhiá»u nhà như thế. 
Lâm Thái Bình nói : 
- Cả một vùng này không có nhà nào mà... 
Yến Thất nói : 
- Không có nhà, nhưng ở ngoài trá»i cÅ©ng có thể nổi lá»a được váºy? 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Nhưng làm gì có má»™t lúc nhiá»u ngưá»i đến đây nổi lá»a, chẳng lẽ há» không có chuyện gì làm cả hay sao? 
Có tiếng ở sau lưng : 
- Cứ ở đây mà đoán mò, đoán đến sang năm cũng không ai nói trúng, thế thì tại sao lại không tự đến đó mà xem? 
Vương Äá»™ng chầm cháºm Ä‘i ra, mặt hắn hết sức thản nhiên. 
Quách Äại Lá»™ há»i nhanh : 
- Sao? Anh đã có đến đó rồi à? 
Vương Äá»™ng ầm ừ không nói... 
Quách Äại Lá»™ há»i luôn : 
- Khói ở đâu xông lên thế? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Khói ở lá»a. 
Quách Äại Lá»™ nhăn mặt : 
- Nhưng ai đốt lá»a? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Ngưá»i. 
Quách Äại Lá»™ nhÃu mày : 
- Biết rồi, nhưng ngưá»i thế nào má»›i được chứ? 
Vương Äá»™ng nói : 
- Ngưá»i có hai chân. 
Quách Äại Lá»™ lắc đầu : 
- Há»i anh cho tá»›i sang năm cÅ©ng vẫn lòng vòng, để thì giỠđến đó xem còn sướng hÆ¡n... 
PhÃa sau Phú Quà sÆ¡n trang là dãy núi chắn ngang, nÆ¡i đó không thể lưu thông. 
PhÃa trước có dốc núi thoai thoải, không biết bằng cách nào và cá»§a ai, trong má»™t đêm đã dá»±ng lên tám lá»u vải tháºt lá»›n. 
Màu sắc và cách thức dá»±ng lá»u tháºt đặc biệt, có phần giống thứ lá»u cá»§a giống dân du mục miá»n Mông Cổ, lại có phần hÆ¡i giống hành dinh cá»§a quan quân. 
Những luồng khói từ trong tám cái lá»u ấy xông lên. 
Trong má»—i lá»u Ä‘á»u có má»™t đống lá»a lá»›n, trên đó từng con dê được xá» ngang khúc cây dài, quay trên than lá»a bừng bừng. 
Mùi thịt nướng bay ra làm cho bất cứ hương hoa ngào ngạt thế nào cÅ©ng Ä‘á»u bị át mất. 
* * * * * 
Buổi sáng má»i ngưá»i Ä‘ang đói, thức ăn đã bày sẵn trên bàn, nhưng trừ Quách Äại Lá»™ ra, còn thì gần như không ai nuốt thấy ngon. 
Trong lòng cá»§a má»—i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang băn khoăn vá» những gian lá»u vải. 
Yến Thất thở ra : 
- Cứ như thế này thì chuyện phiá»n đã đến nữa rồi. 
Hồng Nương TỠlộ vẻ lo lắng : 
- Và nhất định lần này chuyện phiá»n không phải nhá». 
Yến Thất nói : 
- Nhưng không biết lần này sá»± phiá»n phức do ai mà đến đây không biết? 
Quách Äại Lá»™ nói ngay : 
- Nhất định không phải do tôi. 
Yến Thất há»i : 
- Sao anh biết? 
Quách Äại Lá»™ cưá»i : 
- Vì sức tôi không khi nào làm chuyện phiá»n hà lá»›n quá như thế. 
Hắn cưá»i cưá»i nói tiếp : 
- Con ngưá»i cá»§a tôi luôn bị những cái phiá»n nho nhá», nên nếu có phiá»n lá»›n thì chắc chắn là do ngưá»i khác. 
Yến Thất há»i : 
- Nhưng tại sao anh biết chuyện phiá»n này lá»›n? 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Nếu không lá»›n thì ai lại dá»±ng tám gian lá»u vÄ© đại trước nhà ngưá»i ta như thế? 
Yến Thất nói : 
- Nhưng đến bây giá» thì vẫn chưa thấy chuyện phiá»n ấy ra sao. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Em không thấy chuyện phiá»n? 
Yến Thất cưá»i : 
- Äất trống, ngưá»i ta dá»±ng lá»u, cá»§i rừng, ngưá»i ta nướng thịt, có chuyện gì phiá»n phức đến mình đâu? 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Vừa rồi ai nói có chuyện phiá»n trước nhất? 
Yến Thất đáp : 
- Em. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Thế tại sao bay giỠđổi ý? 
Yến Thất nói : 
- Tại vì anh nói có chuyện phiá»n. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Nếu anh nói chuyện đó không phiá»n? 
Yến Thất nhoẻn miệng cưá»i : 
- Thì em nói có phiá»n. 
Quách Äại Lá»™ giÆ¡ hai tay lên cao : 
- Chịu thua! 
Cả bá»n cưá»i ồ. 
Sinh hoạt cởi mở cá»§a há» dá»… làm cho há» quên những chuyện buồn phiá»n, thế nhưng há» không thể quên lâu, vì ngay lúc đó, có ngưá»i Ä‘i vào tá»›i cổng... 
* * * * * 
Má»™t con ngưá»i có vóc dáng tháºt đồ sá»™. 
Vừa cao mà lại vừa có bỠngang. 
Hắn mặc chiếc áo có màu khá đặc biệt, nhất là cặp mắt cá»§a hắn không giống ngưá»i bản xứ, cặp mắt xanh lè. 
Không, khi đến gần má»›i thấy không phải cặp mắt xanh có ngá»i, mà đó là màu xanh chết, mắt hắn không có tròng Ä‘en, đôi mắt ngưá»i mù. 
Hắn không thấy đưá»ng, nhưng bước Ä‘i cá»§a hắn tháºt chắc chắn, vững vàng y như dưới đôi giày cá»§a hắn có hai con mắt. 
Hai tay chắp sau Ä‘Ãt, ngưá»i ấy bước Ä‘i má»™t cách thong dong y như ngưá»i Ä‘i ngoạn cảnh... 
Quách Äại Lá»™ buá»™t miệng há»i : 
- Các hạ đi tìm ai thế? 
Ngưá»i mù mắt làm như không nghe tiếng. 
Quách Äại Lá»™ cau mày : 
- Äã mù không lẽ lại còn Ä‘iếc? 
Hoa mùa hạ Ä‘ang nở rá»™, nhất là hoa lá»±u, đúng vá»›i câu thÆ¡ tả vá» ngày hạ cá»§a má»™t thi sÄ© nổi danh “Äầu tưá»ng lá»a lá»±u láºp lòe đâm bôngâ€... vòng tưá»ng cá»§a Phú Quý sÆ¡n trang từng cụm hoa đỠrá»±c má»™t màu. 
Gã mù mắt Ä‘i dá»c theo vưá»n hoa rồi quay trở ra phÃa cổng. 
Hắn không thể dùng mắt thưởng hoa, nhưng hắn dùng cách khác. 
Hắn dùng mũi. 
Cụm hoa nào hắn cũng đưa mũi phớt qua. 
Không cụm hoa nào bỠsót. 
Và khi hết, hắn bỠtrở ra. 
Hắn vào không chào ai, hắn ra cÅ©ng thế, y như hắn gặp má»™t vưá»n hoa vô chá»§, dạo chÆ¡i má»™t rồi thong thả Ä‘i ra. 
Quách Äại Lá»™ thở phào : 
- Như váºy hắn không phải là ngưá»i Ä‘em đến chuyện phiá»n gì, hắn chỉ ngá»i hoa chÆ¡i thôi. 
Yến Thất há»i : 
- Nhưng làm sao hắn biết ở đây có hoa? 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- MÅ©i hắn phải thÃnh hÆ¡n mình. 
Yến Thất há»i : 
- Nhưng hắn từ đâu đến? 
Quách Äại Lá»™ cưá»i : 
- Äã không quen thì làm sao biết được? 
Vương Äá»™ng vụt nói : 
- Tôi biết! 
Quách Äại Lá»™ nhướng mắt : 
- Anh biết? 
Vương Äá»™ng gáºt đầu. 
Quách Äại Lá»™ há»i luôn : 
- Anh biết hắn từ đâu tới? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Từ trong gian lá»u vải. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Làm sao anh biết? 
Sắc mặt Vương Äá»™ng có phần trầm trá»ng, hắn nói : 
- Bởi vì bây giá» không ai có thể vào đây, chÃnh bá»n mình cÅ©ng không ra được. 
Quách Äại Lá»™ cau mặt : 
- Tại sao váºy? 
Vương Äá»™ng nói : 
- Bởi vì tám gian lá»u vải đó đã cố ý cháºn bÃt ngõ ra vào. 
Quách Äại Lá»™ gặn lại : 
- Anh nói há» láºp tám gian lá»u đó là cốt để cho không ai vào đây được và cÅ©ng không cho mình ra được? 
Vương Äá»™ng không đáp, hắn nhìn ra hoa viên, mặt hắn nặng ná». 
Quách Äại Lá»™ bất giác cÅ©ng nhìn theo hắn và vùng biến sắc. 
Vưá»n hoa Ä‘ang nở, chưa có má»™t đóa tàn, thế nhưng bây giá» bá»—ng héo tàn không còn má»™t nụ... 
Bao nhiêu cánh hồng tươi mát mới đây, bây giỠtrở thành xám nghệt và một làn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa lả tả y như những tàn tro. 
Quách Äại Lá»™ hoảng hốt kêu lên : 
- Tại làm sao thế? Hắn đã nhiễm độc vào hoa à? 
Vương Äá»™ng hừ hừ không nói. 
Quách Äại Lá»™ vẫn kinh nghi : 
- Không lẽ hắn là con rắn độc, tại sao hắn vừa “bò†qua là hoa lá héo khô thế? 
Vương Äá»™ng nói : 
- Rắn độc cũng không độc bằng hắn đâu! 
Yến Thất gáºt đầu : 
- Äúng, tôi nghÄ© rằng XÃch Luyện Xà là tên độc nhất trong thiên hạ, nhưng bây giá» so vá»›i ngưá»i này vẫn phải thua xa. 
Quách Äại Lá»™ quay qua Hồng Nương Tá» : 
- Thua cỡ bao nhiêu? 
Hồng Nương TỠthở ra : 
- XÃch Luyện Xà muốn đầu độc phải bá» thuốc, trưá»ng hợp cần thiết lắm hắn phải phì hÆ¡i tháºt mạnh, phải váºn dụng hÆ¡i độc từ trong ruá»™t, còn ngưá»i này không thấy làm như thế, hắn chỉ ngá»i xa xa, như váºy phải trên XÃch Luyện Xà đến năm bảy báºc. 
Quách Äại Lá»™ không há»i nữa. 
Äến Hồng Nương Tá» mà cÅ©ng nháºn như thế thì không còn gì nghi vấn cả. 
Vấn đỠbây giá» là cần phải biết ngưá»i ấy là ai? Tại làm sao lại đến đây làm cho hoa nhiá»…m độc? 
Vấn đỠthứ nhất chưa tìm ra đáp án thì vấn đỠthứ hai đã tới ngay. 
Từ ngoài cổng, má»™t ngưá»i nữa Ä‘i vào. 
* * * * * 
Ngưá»i này tướng mạo tương phản vá»›i ngưá»i mù mắt khi nãy. 
Hắn vừa lùn vừa máºp, nhìn qua y như má»™t khối cầu tròn di động. 
Hắn mặc y phục màu hồng, mặt hắn bầu bĩnh và cũng hồng hào như màu áo. 
Hai tay hắn cÅ©ng chắp sau Ä‘Ãt, dáng Ä‘i cÅ©ng y như tên mù mắt, nghÄ©a là vá»›i dáng cách cá»§a kẻ nhàn du. 
Lần này thì bá»n Quách Äại Lá»™ không ai há»i cả, há» chỉ mở lá»›n mắt nhìn để cố xem kÄ© coi hắn làm gì. 
Bây giá» thì trong vưá»n, hoa đã... tàn héo cả rồi, hắn còn Ä‘i dá»c theo vưá»n hoa làm gì nữa? 
Ngưá»i lùn máºp đó hình như chẳng thèm ngó đến ai, hắn chỉ Ä‘i qua má»™t vòng rồi Ä‘i thẳng trở ra ngoài. 
Thế nhưng vấn đỠcàng thêm trầm trá»ng, vì dấu chân cá»§a hắn in trên mặt đất. 
Mỗi dấu chân của hắn xuống hơn một gang tay và dấu nào cũng sắc cạnh y như dùng dao khoét xuống. 
Quách Äại Lá»™ lắc đầu : 
- Tôi tình nguyện để cho hằng mưá»i ngưá»i dáºm lên mình, chứ má»™t chân cá»§a ngưá»i đó tôi cÅ©ng chịu thua. 
Yến Thất nói : 
- Tôi thì cả hai chuyện ấy Ä‘á»u chịu thua luôn. 
Quách Äại Lá»™ báºt cưá»i : 
- Nhát quá thế... 
Không ai cưá»i nữa, vì ngoài cổng lại thêm má»™t ngưá»i Ä‘i vào. 
Hai ngưá»i trước chầm cháºm bước Ä‘i, ngưá»i này thì không, hắn y như má»™t bóng ma, vừa thấy là hắn đã bay vào tá»›i. 
Mình hắn váºn toàn đồ trắng, da mặt hắn cÅ©ng trắng và lạnh như băng. 
Ngay lúc đó, từ bên ngoài má»™t đưá»ng kiếm đỠrá»±c bay lên, cả tàng cây ráºm rạp trước cổng vụt như tỉa từng lá má»™t. 
Cả má»™t vùng trá»i đầy lá lả tả y như má»™t đám cào cào chá»›p cánh. 
Ngưá»i áo trắng vụt phóng mình lên, hai cánh tay áo rá»™ng khoa trá»n má»™t vòng... 
Bao nhiêu chiếc lá như đám mây trên không tan biến. 
Bóng ngưá»i áo trắng cÅ©ng mất luôn. 
CÅ©ng cùng má»™t lúc, bên ngoài chỡt có giá»ng trầm trầm : 
- Vương Äá»™ng, Vương trang chá»§ ở đâu? 
Cách hai trượng nÆ¡i cổng, má»™t lão già áo xám, hai tay bưng cái khay có đựng tấm thiệp hồng, mắt lão ta chiếu rá»±c như lá»a Ä‘á». 
Cả sáu ngưá»i cá»§a bá»n Vương Äá»™ng đứng sắp hàng má»™t trước thá»m, ai cÅ©ng muốn chưá»ng mặt ra hết. 
Lão già áo xanh nhìn qua má»™t lượt và lặp lại câu há»i : 
- Ai là Vương trang chủ? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Ta. 
Lão già áo xanh nói : 
- Có thiếp xin trình lên Trang chủ. 
Vương Äá»™ng á»i : 
- Có ngưá»i má»i ăn cÆ¡m đấy à? 
Lão già áo xám đáp : 
- ChÃnh thế. 
Vương Äá»™ng há»i : 
- Bao giá»? 
Lão già áo xám đáp : 
- Ngay trong đêm nay. 
Vương Äá»™ng há»i : 
- Ở đâu? 
Lão già áo xám đáp : 
- Ở tại nơi này. 
Vương Äá»™ng nói : 
- Váºy thì tiện quá. 
Lão già áo xám gáºt đầu : 
- ChÃnh thế, tháºt là tiện, chỉ cần Vương trang chá»§ ra khá»i cổng là tá»›i chá»— ngay. 
Vương Äá»™ng há»i : 
- Chủ nhân là ai? 
Lão già áo xám đáp : 
- Chủ nhân đêm nay có mặt để đợi, Trang chủ nhất định là gặp mặt. 
Vương Äá»™ng há»i : 
- Äã thế thì còn đưa thiếp má»i làm chi? 
Lão già áo xám đáp : 
- Lá»… không thể bá», thỉnh thiếp là chuyện quan trá»ng, xin Trang chá»§ nháºn cho. 
Hắn hắt tay nhè nhẹ, tấm thiếp hồng bá»—ng bay lên, bay tà tà y như có má»™t bàn tay nâng phÃa dưới. 
Tấm thiếp cứ tà tà như thế bay vá» hướng Vương Äá»™ng, bay đứng ngay trước mặt hắn. 
Vương Äá»™ng cưá»i : 
- Như váºy chuyện trao thiếp má»i cá»§a các hạ có nghÄ©a là cho chúng tôi được xem táºn mắt môn khà công tinh diệu. 
Lão già trầm giá»ng : 
- Vương trang chủ khéo đùa thế thôi... 
Vương Äá»™ng cÅ©ng trầm mặt xuống : 
- Vừa rồi có mấy vị cũng đã đến đây biểu lộ võ công, các hạ biết hỠchứ? 
Lão già áo xám gáºt đầu : 
- Biết. 
Vương Äá»™ng há»i : 
- HỠlà ai? 
Lão già áo xám nói : 
- Trang chá»§ hà tất phải há»i tôi làm chi? 
Vương Äá»™ng nghiêng mắt : 
- Không há»i các hạ thì há»i ai? 
Lão già áo xám vụt cưá»i và không biết vô tình hay cố ý, lão liếc nhẹ vá» phÃa Lâm Thái Bình má»™t cái tháºt nhanh. 
Quách Äại Lá»™ bất giác cÅ©ng nhìn lại, bây giá» hắn má»›i phát hiện da mặt cá»§a Lâm Thái Bình nhợt nhạt, tinh thần cá»§a hắn giống y như Vương Äá»™ng khi thấy những con diá»u giấy hồi bá»n Thôi Mệnh Phù má»›i đến. 
Lòng Quách Äại Lá»™ bá»—ng băn khoăn, phải chăng đám này đến đây tìm hắn? 
* * * * * 
Lão già áo xám đã đi rồi. 
Lúc lão Ä‘i, Vương Äá»™ng không cản mà cÅ©ng chẳng há»i thêm lá»i nào. 
Bây giá» thì ai cÅ©ng Ä‘á»u thấy, hỠđến đây nhất định có quan hệ vá»›i Lâm Thái Bình. 
Nhưng không má»™t ai há»i hắn, cho đến việc nhìn hắn, há» cÅ©ng cố tránh. 
Không ai muốn làm cho hắn khó chịu. 
Quách Äại Lá»™ còn cố ý há»i lãng Vương Äá»™ng : 
- Vừa rồi anh có nói lão ta váºn dụng khà công, thứ đó là thứ nào? 
Vương Äá»™ng nói : 
- Khà công là khà công, chỉ có một thứ. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Tại sao chỉ có một thứ? 
Vương Äá»™ng há»i lại : 
- Rượu Nữ Nhi Hồng có mấy thứ? 
Quách Äại Lá»™ đáp : 
- Chỉ có một thứ. 
Vương Äá»™ng gặn lại : 
- Tại sao chỉ có một thứ? 
Quách Äại Lá»™ đáp : 
- Bởi Nữ Nhi Hồng là thứ rượu ngon nhất, bất luáºn váºt gì cứ há»… “nhất†thì làm sao có hai thứ được? 
Vương Äá»™ng nói : 
- Lý lẽ ấy anh đã hiểu rõ ràng, tại làm sao lại phải há»i tôi? 
Quách Äại Lá»™ chá»›p mắt : 
- Cứ theo tôi thì đáng sợ nhất là đưá»ng kiếm ánh hồng vừa rồi, vì hình như nó là Ngá»± Kiếm Äăng Vân, thứ kiếm pháp nghe đâu đã bị thất truyá»n. 
Vương Äá»™ng nói : 
- Còn dưới Ngá»± Kiếm Äăng Vân rất nhiá»u. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Anh có thấy Ngá»± Kiếm Äăng Vân rồi? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Chưa. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Chưa thì tại sao anh biết? 
Vương Äá»™ng há»i lại : 
- Trong các tỉnh anh biết bến con sông nào đẹp nhất? 
Quách Äại Lá»™ trả lá»i tháºt nhanh : 
-Bến Hàng Châu. 
Vương Äá»™ng há»i : 
- Anh đã đến đó rồi? 
Quách Äại Lá»™ lắc đầu : 
- Chưa. 
Vương Äá»™ng vặn lại : 
- Chưa thì tại sao anh biết là đẹp nhất? 
Quách Äại Lá»™ nhướng mắt : 
- À... cái tay này nói chuyện... lòng vòng váºy ta? 
Yến Thất và Hồng Nương Tá» xúm cưá»i ồ... 
Há» nói chuyện gần như cố ý không cho ai có cÆ¡ há»™i xen vào, và cách nói cá»§a há» tháºt là thoải mái, làm như những chuyện vừa rồi không có gì đáng lo ngại cả. 
Lâm Thái Bình không ngồi chung vá»›i há», hắn Ä‘i Ä‘i lại lại ngoài thá»m, hai tay hắn nắm lại tháºt chặt, gân mặt hắn nổi lên... 
Một thái độ mà từ trước đến nay hắn không hỠcó. 
Hắn Ä‘i mấy vòng rồi bá»—ng Ä‘i ngay vào chá»— bá»n Quách Äại Lá»™, giá»ng hắn như gằn gằn : 
- Tôi biết hỠlà ai. 
Không ai lên tiếng vì ai cũng đang lẳng lặng lắng nghe. 
Nhìn xuống dấu chân cá»§a tên lùn máºp khi nãy, Lâm Thái Bình nói tiếp : 
- Ngưá»i này là Cưá»ng Long, ngưá»i mạnh nhất trong Thiên Ngoại Bát Long đó. 
Vương Äá»™ng cau mày : 
- Thiên Ngoại Bát Long? Ba ngưá»i khi nãy Ä‘á»u là Thiên Ngoại Bát Long? 
Lâm Thái Bình gáºt đầu : 
- Äá»u là ngưá»i trong Thiên Ngoại Bát Long. 
Vương Äá»™ng há»i : 
- Có phải đó là Bát tướng Tiên Phong của Lục Thượng Long Vương? 
Lâm Thái Bình nói : 
- Thiên Ngoại Bát Long cũng chỉ có... một thứ mà thôi. 
Vương Äá»™ng há»i : 
- Tại sao anh biết? 
Lâm Thái Bình đáp : 
- Tôi biết. 
Vương Äá»™ng ngó Quách Äại Lá»™ cưá»i cưá»i... 
Quách Äại Lá»™ nhún vai : 
- Anh nói chuyện vá»›i tôi bằng lối đó, bây giá» quả báo nhãn tiá»n... 
Lâm Thái Bình Ä‘i Ä‘i lại lại mấy vòng, mặt hắn không có vẻ sợ sệt mà phảng phất như Ä‘au khổ, hắn mÃm môi má»™t lúc khá lâu và vụt nói : 
- HỠcũng biết tôi là ai. 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Cái đó có lẽ không cần há»i há», tôi cÅ©ng biết. 
Lâm Thái Bình nhìn chăm chăm vào mặt Quách Äại Lá»™, mắt hắn hÆ¡i là lạ : 
- Anh tháºt biết tôi là ai à? 
Quách Äại Lá»™ hất mặt : 
- Tự nhiên. 
Lâm Thái Bình há»i : 
- Tôi là ai? 
Câu há»i má»›i nghe qua tháºt đáng tức cưá»i vì tÃnh cách hài hước cá»§a nói, nhưng Quách Äại Lá»™ bá»—ng đâm khá»±ng ngang. 
Lâm Thái Bình thở dài sưá»n sượt, trên mặt hắn nét Ä‘au khổ càng hằn lên nhiá»u hÆ¡n nữa, hắn nói tháºt cháºm : 
- Không ai biết tôi là ai cả, luôn đến tôi, có khi tôi cũng không biết tôi là ai... 
Quách Äại Lá»™ cau mặt : 
- Ủa, tại sao váºy? 
Lâm Thái Bình nói gằn gằn : 
- Bởi vì tôi là con trai của Lục Thượng Long Vương...
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				31-08-2008, 11:54 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 59 : Bà máºt cá»§a cô gái bán hoa 
 
 
  
 
Câu nói cá»§a Lâm Thái Bình làm cho chÃnh Vương Äá»™ng cÅ©ng giáºt mình ngÆ¡ ngác Quách Äại Lá»™ thì khá»i nói, bá»™ mặt kinh hoàng cá»§a hắn còn hÆ¡n lúc hắn nghe biết Yến Thất là con cá»§a Nam Cung Xú. 
Hồng Nương Tá» gượng cưá»i : 
- Lệnh tôn tung hoành thiên hạ khà thế vang lừng, thiên hạ ai mà không kÃnh nể? 
Lâm Thái Bình ngắt ngang, giá»ng hắn như thét : 
- Tôi. 
Hồng Nương Tá» giáºt mình : 
- Anh? 
Lâm Thái Bình nghiến răng : 
- Tôi chỉ hy vá»ng là tôi không thể có má»™t ngưá»i cha như thế! 
Quách Äại Lá»™ nhăn mặt : 
- Cho dầu lệnh tôn có ép anh vỠchuyện cưới vợ, thì cũng chẳng qua... 
Lâm Thái Bình cắt ngang : 
- Chuyện Ä‘Ãnh hôn cho tôi không phải Lục Thượng Long Vương. 
Quách Äại Lá»™ trố mắt : 
- Ủa không phải? 
Lâm Thái Bình ứa nước mắt cúi đầu : 
- Lúc tôi lên năm, thì cha tôi lìa chúng tôi cho đến bây giỠchưa hỠgặp mặt. 
Quách Äại Lá»™ ngạc nhiên : 
- Như váºy anh ở vá»›i lệnh đưá»ng? 
Lâm Thái Bình gáºt gáºt đầu, nước mắt hắn trào ra như xối. 
Quách Äại Lá»™ không thể há»i nữa, mà thá»±c sá»± hắn cÅ©ng không cần há»i nữa Hắn ngó Yến Thất hai ngưá»i cÅ©ng hiểu rõ ràng, ngưá»i đàn ông như Lục Thượng Long Vương thì chuyện bá» vợ bá» con không phải là chuyện lạ. 
Nhưng nếu là con, nhất là ngưá»i con ở vá»›i mẹ, má»™t bà mà bá» rÆ¡i thì quả là chuyện khó khăn... 
Nhưng an á»§i đôi khi lại là con dao nhá»n làm ứa máu con tim đã bị thương, bây giá», ngưá»i an á»§i hữu hiệu nhất chỉ có má»—i má»™t mình cô gái bán hoa. 
Bá»n Quách Äại Lá»™ định ra hiệu cho cô ta rồi cả bá»n rút Ä‘i để má»™t mình cô ta ở lại vá»›i Lâm Thái Bình, nhưng khi nhìn lại Ä‘á»u phát hiện vẻ mặt cô gái cÅ©ng không khác hÆ¡n Lâm Thái Bình chút nào cả. 
Mặt cô ta tái méc, cô ta ngồi cúi đầu cắn môi rướm máu... 
Lại thêm má»™t chuyện lạ nữa. Má»™t cô gái nhá» thÆ¡ ngây, chất phát không lẽ cÅ©ng có chuyện bà máºt nữa sao? 
Lâm Thái Bình thì thào : 
- Ông ta đến đây lần này chắc là để bảo tôi phải theo ông ta ra quan ngoại, mấy năm trước đây tôi đã nghe cha mẹ tôi nói ý định của ông ta rồi và bây giỠvì sợ tôi thoát đi, nên ông ta mới vây chặt như thế. 
Quách Äại Lá»™ buá»™c miệng há»i : 
- Rồi anh định như thế nào? 
Lâm Thái Bình cắn răng : 
- Tôi không Ä‘i, từ ngày ông ta bá» mẹ con tôi, tôi đã xem tôi là má»™t ngưá»i không có cha, tôi chỉ có mẹ tôi thôi... 
Hắn lau nước mắt ngẩng mặt lên nhìn bá»n Vương Äá»™ng : 
- Bất luáºn như thế nào, câu chuyện này tuyệt đối không quan hệ đến các anh, vì thế đêm nay các anh không cần gặp ông ta, tôi... 
Cô gái bán hoa vụt ngẩng mặt lên rắn giá»ng : 
- Anh cũng không cần phải đến. 
Lâm Thái Bình sá»ng sốt, hắn nhìn cô khá lâu và há»i : 
- Tại sao váºy? 
Cô gái đáp : 
- Bởi vì ông ấy đến đây không phải vì anh. 
Lâm Thái Bình cau mặt : 
- Không phải tìm tôi chứ tìm ai? 
Cô gái mÃm môi tháºt chặt và báºt nói : 
- Tìm tôi. 
Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nhá»m dáºy. 
Câu nói cá»§a cô gái má»›i tháºt khiến cho bá»n Quách Äại Lá»™ kinh hoàng. 
Một kẻ danh dội khắp đại giang nam bắc hàng mấy mươi năm như Lục Thượng Long Vương mà lại đi tìm gây sự với một cô gái nhỠbán hoa quê mùa mộc mạc như thế sao? 
Và há» càng ngÆ¡ ngác thêm khi nhìn thấy sắc diện cá»§a cô gái bán hoa thay đổi, bây giá» không còn bá»™ mặt ngây thÆ¡ e thẹn như lúc trước mà trái lại cô ta có vẻ cương quyết dị thưá»ng, cô ta nhìn thẳng vào mặt Lâm Thái Bình chứ không còn tránh né và nói từng tiếng má»™t : 
- Anh có biết tôi là ai không? 
CÅ©ng như Lâm Thái Bình đã há»i Quách Äại Lá»™ khi nãy, câu há»i nghe qua tháºt dá»… nhưng vẫn không làm sao đáp được, Lâm Thái Bình ngÆ¡ ngác làm thinh. 
Cô gái nhếch môi, nụ cưá»i vừa đắng cay vừa chán nản : 
- Không ai biết tôi là ai cả, cho đến cả tôi, nhiá»u khi tôi cÅ©ng không muốn biết tôi là ai nữa... 
Tháºt là ngá»™ nghÄ©nh chÃnh câu nói đó đã thoát từ cá»a miệng cá»§a Lâm Thái Bình vừa rồi bây giá» cô ta lặp lại. 
Má»™t câu nói đáng tức cưá»i. 
Nhưng nhìn thái độ cá»§a cô gái, không má»™t ai có thể cưá»i được. 
Giá như quên sá»± có mặt cá»§a Yến Thất thì bằng vào thói quen nhất định Yến Äại Lá»™ sẽ đứng dáºy chụp lấy tay nàng há»i xem tại sao nàng lại khốn đốn bi thương như thế ấy... 
Tuổi nàng còn nhá» quá, Ä‘á»i nàng tháºt đẹp, tại làm sao lại có chuyện rắc rối lá»›n lao như thế. 
Nhưng nhanh hÆ¡n Quách Äại Lá»™, Lâm Thái Bình đã nắm lấy tay nàng, hắn há»i bằng má»™t giá»ng dịu dàng : 
- Bất luáºn ông ta là má»™t nhân váºt như thế nào, bất luáºn em là ngưá»i như thế nào bây giá» anh chỉ biết em là em thế thôi. 
Tay cô gái run lên vì cảm động : 
- Em biết những lá»i cá»§a anh là tháºt, là lá»i lẽ xuất phát táºn đáy lòng, chỉ có Ä‘iá»u...anh cÅ©ng nên biết em là ai má»›i được. 
Lâm Thái Bình gượng cưá»i : 
- ÄÆ°á»£c rồi, anh há»i em là ai? 
Cô gái nhắm nghiá»n đôi mắt, hình như cô ta chỉ nói qua hÆ¡i thở não ná» : 
- Tôi là ngưá»i anh chưa biết mặt nhưng mẹ anh đã Ä‘Ãnh hôn, chứ anh không nhá»› đứa con gái nhỠđã quấn quýt bên anh từ thuở lên năm lên sáu... tôi là con dâu cá»§a mẹ anh, nhưng khốn khổ thay tôi lại là kẻ thù, không, giòng há» tôi là kẻ thù sống chết vá»›i cha anh... 
Toàn thân cá»§a Lâm Thái Bình chợt nghe lạnh ngắt, bàn tay nắm chặt tay nàng cÅ©ng lá»ng vuá»™t ra. 
Lòng hắn vụt như chìm xuống, lún xuống táºn gót chân và chÃnh gót chân cá»§a hắn Ä‘ang dẫm nát lên lòng hắn... 
Ngá»c Linh Lung. 
Cô gái bán hoa là Ngá»c Linh Lung. 
Má»™t cô gái đã chung sống bên hắn từ năm tuổi cho đến mưá»i má»™t tuổi, cái tuổi hắn chưa biết gì cả, trong lòng chỉ chứa đựng má»™t niá»m thương chân tháºt ngây thÆ¡... 
Rồi bẵng Ä‘i cho đến trưởng thành, cho đến khi hắn nghe danh nàng, cái danh giết ngưá»i như ngóe, khi hắn bắt đầu gá»›m ghiết con ngưá»i nàng, thì mẹ hắn buá»™c hắn phải Ä‘Ãnh hôn. 
Hắn chưa biết mặt nàng lớn lên ra sao, nhưng hắn đã phải âm thầm chạy trốn... 
Và bây giỠthì nàng ngồi đây. 
Hôm ná» nàng đã đến đây má»™t lần để tìm Nam Cung Xú, nàng đến vá»›i tư thế cá»§a Ngá»c Gia Trang, nhưng con ngưá»i cá»§a nàng thì cải dạng, bây giỠđây má»›i chÃnh là mặt tháºt cá»§a nàng... 
Ngưá»i con gái bán hoa ngây thÆ¡ dịu hiá»n ngoan ngoãn và xinh đẹp như hoa lại là Ngá»c Linh Lung! 
Không má»™t ai dám tin là chuyện tháºt, không má»™t ai tin mình Ä‘ang chứng kiến má»™t sá»± tháºt ngàn Ä‘á»i vẫn là sá»± tháºt. 
Không ai dám nghÄ© rằng má»™t cô gái bán hoa hiá»n lương chất phát, nhút nhác thẹn thùa này lại là má»™t sát tinh... 
Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn lên khuôn mặt nàng, hình như ai cÅ©ng cố moi tìm má»™t chút gợn hung ác cá»§a Nữ Ma Äầu trên khuôn mặt cá»§a nàng, để bằng vào đó xác định nàng là Ngá»c Linh Lung, nhưng tất cả Ä‘á»u thất vá»ng. 
Äầu mày cuối mặt khoé miệng vành môi... nàng vẫn là cô gái ngây thÆ¡ hiá»n diệu, có chăng cÅ©ng chỉ là tia mắt cá»§a nàng, tia mắt xa xôi đắm trong Ä‘au thương há»n tá»§i Nhìn gương mặt cá»§a nàng, Quách Äại Lá»™ chợt động lòng trắc ẩn, hắn tặc lưỡi buồn buồn : 
- Cô là ngưá»i con dâu mà mẹ anh Lâm đã lá»±a chá»n, nhưng lại là ngưá»i có mối thù giòng há» vá»›i cha anh ấy... sao lại có chuyện quá phức tạp như thế? Cô không đùa đấy chứ? 
Há»i là há»i cho có chuyện thế thôi chứ không khi nào hắn nghÄ© đó là má»™t chuyện đùa, không ai nghÄ© đó là má»™t chuyện đùa. 
Ngá»c Linh Lung nhếch môi cưá»i, nụ cưá»i tháºt là chua xót : 
- Tôi biết lòng tốt cá»§a anh, lòng tốt cá»§a các anh các chị nhưng sá»± tháºt là như thế và đến nông nổi này, tôi không còn muốn dấu làm gì... 
Quách Äại Lá»™ cố gắng thêm má»™t câu : 
- Tôi vẫn chưa tin... 
Ngá»c Linh Lung cúi đầu thở dài : 
- Mối háºn cừu giữa Lục Thượng Long Vương và nhà há» Ngá»c cá»§a chúng tôi đã tÃch lÅ©y lâu Ä‘á»i, hai mươi năm vá» trước ông ta đã thá» rằng nhất định sẽ nhìn thấy cho được khi Ngá»c gia không còn má»™t ngưá»i sống. 
Quách Äại Lá»™ buá»™c miệng : 
- Cha của cô có phải đã bị... 
Hắn không dám há»i hết câu, hắn cảm thấy nếu quả như thế thì sá»± việc quả không còn cÆ¡ khá»a lắp... 
Ngá»c Linh Lung lắc đầu : 
- Không cha của tôi không chết vỠtay ông ấy. 
Và mắt nàng chợt long lên : 
- Bằng vào tài sức cá»§a ông ta, làm gì có thể giết được cha tôi, chỉ tiếc vì cha tôi không thá» tuổi trá»i. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Thế còn lệnh đưá»ng? 
Ngá»c Linh Lung đáp : 
- Mẹ tôi không phải há» Ngá»c, mẹ tôi há» Vệ. 
Quách Äại Lá»™ chợt hiểu ra : 
- Như váºy mẹ cô và mẹ cá»§a anh Lâm... 
Ngá»c Linh Lung gáºt đầu : 
- Là hai chị em ruột. 
Và nàng buồn buồn nói tiếp : 
- ChÃnh vì mối quan hệ đó, nên sau khi cha tôi mất rồi, Lục Thượng Long Vương định làm cá» cả há» tôi, nhưng lúc bấy giá» tôi hãy còn mang mang mệnh trong bào thai, ông ta bá» tôi không giải quyết cho đến bây giá»... 
Quách Äại Lá»™ thở ra : 
- Nhưng sau này khi cô thành danh cô vẫn là giòng há» Ngá»c. 
Ngá»c Linh Lung nói : 
- ChÃnh vì thế nên tôi phải tránh mặt ông ta, cứ ông ta ở đông thì tôi sang tây, ông ta ở nam thì tôi sang bắc... 
Quách Äại Lá»™ lắc đầu : 
- Tôi đã nói lâu rồi, má»™t con ngưá»i thành danh trong giang hồ đâu phải là chuyện may, đâu phải là chuyện tốt... 
Ngá»c Linh Lung nói : 
- Nhưng cũng không phải là chuyện xấu. 
Hình như câu nói đó nàng muốn nói với Lâm Thái Bình. 
Quách Äại Lá»™ nói : 
- Äáng lý thì lệnh đưá»ng không nên để cô thành danh như thế, nếu cô chỉ là má»™t cô gái bình thưá»ng thì có lẽ Lục Thượng Long Vương cÅ©ng sẽ bá» qua chuyện thù háºn ngày xưa. 
Ngá»c Linh Lung dàu dàu : 
- Nhưng sống như thế này có lẽ còn không bằng chết. 
Quách Äại Lá»™ lắc đầu : 
- Không, có rất nhiá»u ngưá»i cuá»™c sống còn khó khăn hÆ¡n nhiá»u, nhưng ngưá»i ta vẫn sống, tìm đủ cách để sống. 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Bây giá» lệnh đưá»ng... 
Ngá»c Linh Lung cháºn nói : 
- Mẹ tôi đã chết năm rồi Nàng ứa nước mắt nói tiếp : 
- Trước giỠlâm chung vì sợ gặp Lục Thượng Long Vương không buông tha cho tôi, nên mẹ tôi đã nhỠdì tôi... 
Quách Äại Lá»™ há»i : 
- Lệnh đưá»ng có gặp Lâm phu nhân? 
Ngá»c Linh Lung gáºt đầu : 
- Mẹ tôi định nhá» vào chuyện hôn nhân để hóa giải háºn thù, nhưng không dè dì tôi cÅ©ng đành bất lá»±c... 
Quách Äại Lá»™ khẽ liếc Lâm Thái Bình và thở dài : 
- Anh không thấy được ná»—i khổ tâm cá»§a ngưá»i mẹ! 
Ngá»c Linh Lung nở nụ cưá»i thê thiết : 
- Ngưá»i sau không thể nào thông cảm được ngưá»i lá»›p trước. ChÃnh tôi lúc đầu tôi cÅ©ng không bằng lòng làm con dâu há» Lâm. 
Nàng không dám nhìn Lâm Thái Bình, nàng cúi mặt cho nước mắt mình rơi trên vai áo... 
Lâm Thái Bình ngồi như chết sững bây giá» hắn má»›i há»i : 
- Thế thì tại làm sao cô lại đến đây tìm tôi? 
Ngá»c Linh Lung cúi mặt thấp hÆ¡n : 
- Anh không biết tại sao? 
Lâm Thái Bình lắc đầu : 
- Không. 
Ngá»c Linh Lung gần báºt khóa : 
- Tháºt anh không biết? 
Lâm Thái Bình vẫn lạnh lùng : 
- Không! 
Ngá»c Linh Lung vụt ngẩng mặt lên, giá»ng nàng Ä‘anh lại : 
- Tại vì tôi muốn anh phải cầu khẩn tôi, tôi muốn anh phải van xin tình yêu của tôi, biết chưa? 
Lâm Thái Bình vụt đứng phắt lên chạy thẳng vào phòng cánh cá»a đóng sầm tháºt mạnh. 
Ngá»c Linh Lung ngồi trân như gá»— đá, nàng để mặc cho nước mắt chảy đầm ngá»±c áo... 
Hình như Hồng Nương Tá» không đành lòng để nàng cô quạnh má»™t mình Ngá»c Linh Lung ngồi nhìn vá» khoảng trống xa xôi, khoảng trống dừơng như không có gì mà mắt nàng cÅ©ng trống không. 
Hồng Nương Tá» thở dài sưá»n sượt : 
- Tôi biết vừa rồi cô nói dối. 
Ngá»c Linh Lung lỠđỠ: 
- Nói dối?... 
Hồng Nương TỠnói : 
- Trước kia cÅ©ng có lẽ cô không bằng lòng làm dâu há» Lâm nhưng bây giá» thì cô mang tình nguyện làm vợ Lâm Thái Bình tôi thấy rõ Ä‘iá»u đó. 
Nàng tặc lưỡi nói tiếp : 
- Nhưng tôi không hiểu tại sao cô không nói tháºt cho hắn biết? 
Ngá»c Linh Lung cắn môi : 
- Chị đã thấy thì đáng lý anh ấy cũng phải thấy. 
Hồng Nương TỠlắc đầu : 
- Cô không hiểu đàn ông, nhất là con ngưá»i cá»§a Lâm Thái Bình, bên ngoài trông hắn như má»™t con ngưá»i nhu nhược, nhưng lòng hắn lại cương nghị lạ lùng. 
Ngá»c Linh Lung cau mặt : 
- Sao? 
Hồng Nương TỠnói : 
- Nhưng con ngưá»i cương nghị lại thưá»ng là con ngưá»i nhiá»u tình cảm, chỉ cần chạm vào tình cảm sâu kÃn trong lòng hắn, lòng hắn sẽ tan nát... 
Ngá»c Linh Lung há»i : 
- Chị bảo chÃnh tôi đã làm tổn thương tình cảm cá»§a hắn? 
Hồng Nương Tá» dịu giá»ng : 
- Cô không nên có thái độ đó vá»›i hắn, cô nên nói tháºt cho hắn biết, chỉ khi nào hắn biết được chân tình cá»§a cô thì hắn má»›i đáp lại bằng tấm chân tình. 
Ngá»c Linh Lung cưá»i như khóc : 
- Tôi hiểu ý cá»§a chị, tháºt tình thì tôi cÅ©ng muốn làm như thế nhưng... 
Nàng cúi tháºt thấp và giá»ng nói tháºt nhá» : 
- Bây giá» bất luáºn làm gì cÅ©ng đã quá trá»… rồi... 
Hồng Nương Tá» nhìn Ngá»c Linh Lung bằng tia mắt cảm thông, hình như trong con ngưá»i cá»§a cô ta có cái bóng cá»§a nàng. 
Có phải như thế hay không? 
Cơ hội đi qua sẽ không bao giỠtrở lại. 
Lặng Ä‘i má»™t lúc Hồng Nương Tá» gượng cưá»i : 
- Có lẽ cÅ©ng muá»™n tháºt... có lẽ cÅ©ng đã đến lúc cô nên dùng thá»§ Ä‘oạn, nhưng phải xem nó là phương tiện để Ä‘oạt đến tình yêu chân tháºt cá»§a mình. Bây giá» nếu hắn cưới cô, Lục Thượng Long Vương sẽ... 
Ngá»c Linh Lung chặn ngang : 
- Thôi, em cám Æ¡n chị, chị đừng nói gì cả, lòng em đã quyết rồi... cho dầu Lục Thượng Long Vương là nhân váºt khá»§ng khiếp đến đâu, em cÅ©ng không há» sợ dáng sắc cá»§a nàng tháºt bi thảm, nhưng ánh mắt cá»§a nàng tháºt kiên cưá»ng. 
Äiá»u đó cÅ©ng không thể trách, nàng vốn là má»™t cô gái không từng chịu cúi đầu Hồng Nương Tá» thở ra... 
Quả tháºt, nàng thấy mình không nên nói nữa, không cần phải nói thêm gì nữa. 
Ngá»c Linh Lung nắm chặt tay Hồng Nương Tá» : 
- Dầu gì, em cÅ©ng rất cảm kÃch thịnh tình cá»§a chị, cảm kÃch lòng tốt cá»§a chị đã lo lắng cho em... 
Hồng Nương TỠlắc đầu : 
- Tôi biết... 
Ngá»c Linh Lung vụt nói : 
- Nhưng tháºt thì lâu nay tôi vẫn có má»™t việc không sao hiểu được... 
Hồng Nương Tá» há»i : 
- Việc gì? 
Khẽ liếc vá» phÃa cá»a sổ phòng Vương Äá»™ng, Ngá»c Linh Lung nói nhá» : 
- Chị quả tháºt là ngưá»i hiểu nhiá»u vỠđàn ông, nhưng tại sao chị lại không thể hiểu được lòng anh ấy? 
Hồng Nương Tá» cưá»i, giá»ng cưá»i cá»§a nàng như đứt từng Ä‘oạn ruá»™t : 
- CÅ©ng có lẽ anh ấy không phải là ngưá»i, vì nếu không thì tại sao trong hoàn cảnh này mà anh ấy lại có thể nằm ngá»§ được như thế ấy... 
Có phải tháºt Vương Äá»™ng Ä‘ang ngá»§ ngon chăng? 
Có lẽ Hồng Nương Tá» chỉ lo chuyện mà không nghe thấy. Vương Äá»™ng không biết hắn Ä‘ang làm gì? Không biết chuyện gì xảy ra cho hắn... 
* * * * * 
Lục Thượng Long Vương Ä‘ang ngồi tá»±a nghiêng trên chiếc ghế rá»™ng bằng vải xếp có lót da cá»p độn bông. 
Ông ta Ä‘ang nhìn thẳng vào mặt Vương Äá»™ng, từ mắt cá»§a ông ta như hai mÅ©i dùi Ä‘ang muốn soi thá»§ng đôi mắt đối phương. 
Äối vá»›i cặp mắt ấy cá»§a ông ta, chÃnh Vương Äá»™ng cÅ©ng có cảm giác y như trên mặt mình bây giá» có hai cái lá»—. 
Hắn đã gặp khá nhiá»u ngưá»i cặp mắt y như sao băng, nhưng đối mắt cá»§a Lục Thượng Long Vương có lẽ hắn má»›i thấy lần thứ nhất. 
Con ngưá»i cá»§a Lục Thượng Long Vương thì trái lại, ông ta không như những nhân váºt trong tưởng tượng cá»§a hắn. 
Theo hắn nghÄ©, Lục Thượng Long Vương phải là má»™t con ngưá»i cao lá»›n đỉnh đàng, phải là má»™t con ngưá»i vai năm tấc rá»™ng, râu hùm hàm én.... Hoặc là má»™t lão già quắc thước, da mặt hồng hào, uy vÅ© như má»™t thiên thần trong tượng vẽ. 
Và khi đến đây, Vương Äá»™ng đã chuẩn bị tinh thần để nghe tiếng Ä‘áºp bàn, tiếng gầm thét vá»›i tất cả sá»± hồ hồ há»™c há»™c cá»§a má»™t Lục Thượng Long Vương... 
Thế nhưng bây giỠhắn mới biết đã nghĩ lầm. 
Nhìn vào con ngưá»i cá»§a Lục Thượng Long Vương bất cứ ai cÅ©ng biết ngày rằng không má»™t việc gì làm cho ông ta giáºn dữ như hắn nghÄ©. 
Mà má»™t con ngưá»i khó làm cho há» nổi nóng hung hăng, má»›i chÃnh là con ngưá»i đáng sợ. 
* * * * * 
Da mặt của Lục Thượng Long Vương hơi nhợt nhạt, mái tóc thưa thớt, râu cũng không dài... 
Râu và tóc Ä‘á»u được xén tỉa ngay ngắn sạch sẽ, bàn tay ông ta trắng và thon nhá», móng tay được cắt tháºt gá»n, tháºt sạch, không phải thứ bàn tay “móng vuốt†giết ngưá»i Phục sức cá»§a ông ta cÅ©ng đạm bạc sÆ¡ sài, có lẽ ông ta không cần đến sá»± loè loẹt, có lẽ ông ta biết lục là gấm vóc, châu báu ngá»c ngà không thể rá»±c rỡ bằng danh vá»ng hiện có cá»§a ông ta. 
Tất nhiên ông ta không phải là con ngưá»i thÃch khoe khoang. 
Lúc Vương Äá»™ng vào tá»›i, ông ta không đứng dáºy theo phép xã giao không cho phép ngưá»i tàn táºt đứng lên đón khách. 
Ông ta chỉ có một chân. 
Cao thá»§ võ lâm, ngưá»i má»™t chân không Ãt, nhưng bằng vào danh vang dá»™i giang hồ, nghe nói đến tên y như là sấm sét như Lục Thượng Long Vương mà lại là lão già ốm yếu má»™t chân thì quả tháºt Vương Äá»™ng không bao giá» ngá» tá»›i. 
Gian lá»u rá»™ng mênh mông im lặng. 
Ngoài hai ngưá»i ra không còn má»™t ai khác nữa. 
Vương Äá»™ng vào đã khá lâu, hắn chỉ nói bốn tiếng : 
- Tại hạ là Vương Äá»™ng. 
Lục Thượng Long Vương không nói một tiếng nào. 
Nếu là ngưá»i khác, nhất định bảo rằng ông ta không nghe tiếng cá»§a mình nhưng Vương Äá»™ng thì không, hắn biết ông ta chá» khẳng định ý kiến rồi má»›i mở lá»i Có hạng ngưá»i không bao giá» chịu nói má»™t tiá»ng nào, Lục Thượng Long Vương là con ngưá»i thuá»™c vá» loại đó. 
Vương Äá»™ng vẫn đứng chá». 
Cuối cùng Lục Thượng Long Vương đưa tay chỉ vào chiếc ghế bây giá» Vương Äá»™ng má»›i thấy hàng ghế khuất trong tấm rèm ngăn, ngồi vào hàng ghế đó chỉ đối diện Lục Thượng Long Vương thôi, ngưá»i ở ngoài bước vào không bao giá» thấy, Vương Äá»™ng cÅ©ng không hỠđể ý cách sắp xếp lạ lùng ấy, hắn báºn chuyên tâm đối phó, Lục Thượng Long Vương chỉ vào chiếc ghế và nói : 
- Ngồi! 
Vương Äá»™ng ngồi xuống, đối vá»›i con ngưá»i “tiếng má»™t†này vẫn thấy không cần có lá»i khách sáo. 
Lục Thượng Long Vương chỉ chỉ trên bàn nhỠ: 
- Rượu! 
Vương Äá»™ng lắc đầu. 
Ãnh mắt cá»§a Lục Thượng Long Vương ngá»i ngá»i : 
- Chỉ uống rượu với bằng hữu không thôi. 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Có lúc cũng phá lệ. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Lúc nào? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Lúc cần “đưa đẩy†vá»›i ngưá»i đối diện, nhưng bây giá» tại đây không cần. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Tại sao? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Tôi chưa bao giỠ“đưa đẩy†vá»›i hạng đáng cho tôi tôn kÃnh. 
Lục Thượng Long Vương nhòn thẳng vào mặt hắn khá lâu và cuối cùng báºt cưá»i : 
- - Äến sá»›m đấy. 
Vương Äá»™ng nói : 
- Không phải đến đây để uống rượu. 
Lục Thượng Long Vương gáºt gáºt đầu : 
- Tự nhiên là không phải. 
Ông ta nâng chén rượu trước mặt lên mặt nhấp má»™t ngụm nhá», đôi mắt Ä‘ang lim dim theo hÆ¡i rượu vùng báºt lên chiếu thẳng vào mặt Vương Äá»™ng : 
- Ngươi nhìn cái chân của ta? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Phải Lục Thượng Long Vương nói : 
- Nhất định ngươi rất lấy làm lạ, không hiểu ai có thể chặt đứt được chân ta. 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Phải Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Ngươi có muốn biết ngưá»i ấy không? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Bởi vì bất luáºn là ai, nghÄ© chắc ngưá»i đó bây giá» cÅ©ng đã chết rồi. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Không muốn biết vá» ngưá»i chết? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Phải. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Tại sao? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Bởi vì chết là hết, danh vá»ng, oán thù, sá»± nghiệp Ä‘á»u theo xuống ba lá»›p đất. 
Lục Thượng Long Vương trầm ngâm : 
- Ngươi định cho ta nghe? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Không, nói theo ý nghĩ của lòng. 
Lục Thượng Long Vương lại trầm ngâm và vụt cưá»i cưá»i : 
- Xem qua dáng cách thì hình như ngươi không phải là ngưá»i hay nói? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Phải Lục Thượng Long Vương gáºt gù : 
- Ta thÃch những ngưá»i Ãt nói, vì những lá»i nói cá»§a ngưá»i ấy nói ra thưá»ng thưá»ng có chá»— đáng tin. 
Vương Äá»™ng nói : 
- Thưá»ng thưá»ng là như thế. 
Lục Thượng Long Vương gáºt đầu : 
- Tốt, váºy bây giá» ngươi cứ nói thẳng việc ngươi cần đến đây. 
Vương Äá»™ng nói : 
- Ông không thể giết Ngá»c Linh Lung. 
Lục Thượng Long Vương hơi nặng mặt : 
- Tại làm sao thế? 
Vương Äá»™ng nói : 
- Nếu ông muốn cho Lâm Thái Bình sống thì quyết không thể giết Ngá»c Linh Lung. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Nếu ta giết Ngá»c Linh Lung thì Lâm Thái Bình sẽ vì nàng mà chết? 
Vương Äá»™ng há»i lại : 
- Ông không tin như thế? 
Lục Thượng Long Vương há»i vặn : 
- Ngươi tin? 
Vương Äá»™ng nói : 
- Nếu tôi không tin là tôi không đến. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Ngươi tin rằng trên Ä‘á»i này có ngưá»i có thể vì ngưá»i khác mà chết? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Không những có mà còn rất nhiá»u. 
Lục Thượng Long Vương hất mặt : 
- Nói sÆ¡ vài ngưá»i ta nghe. 
Vương Äá»™ng nói : 
- Lâm Thái Bình, tôi... 
Lục Thượng Long Vương báºt cưá»i khan. 
Vương Äá»™ng nói : 
- Ông không tin? 
Lục Thượng Long Vương vặn lại : 
- Ngươi tin? 
Vương Äá»™ng nói : 
- Không tin thì ngại gì ông không đánh cá với tôi. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Äánh cá cái gì? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Lấy mạng tôi đánh cá mạng cá»§a Ngá»c Linh Lung. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Bằng cách nào? 
Vương Äá»™ng nói : 
- Nếu Lâm Thái Bình không thể liá»u mình vì Ngá»c Linh Lung thì bất cứ lúc nào ông cÅ©ng có thể giết tôi. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Bằng ngược lại? 
Vương Äá»™ng đáp : 
- Thì ông có thể ra đi thong thả, nghĩa là dầu ăn dầu thua, ông vẫn không tổn thất một mảy may. 
Lục Thượng Long Vương cưá»i nhạt : 
- Không tổn thất má»™t mảy may?... Ngươi nghÄ© như thế là ngưá»i luôn luôn còn đủ hai chân. 
Vương Äá»™ng nói : 
- Cho dù tôi bị chặt hết Ä‘i má»™t chân, cÅ©ng chỉ quyết Ä‘i tìm con ngưá»i đó chứ không há» tìm đứa con gái cá»§a há». 
Ãnh mắt cá»§a Lục Thượng Long Vương càng nhá»n vắt, ông ta nhìn Vương Äá»™ng khá lâu : 
- Ngươi có thể chứng minh Lâm Thái Bình sẽ vì nàng mà chết? 
Vương Äá»™ng nói : 
- Tôi không thể nhưng ông có thể Bằng má»™t giá»ng tháºt thấp nhưng rõ từng tiếng má»™t : 
- Tôi rất tin rằng sẽ không lâu nữa, hắn sẽ đến đây. 
 
 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				31-08-2008, 11:56 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Hồi 60 :Thù bất thắng tình 
 
 
  
 
 
Quả nhiên, lại có ngưá»i đến nữa. 
Ngưá»i đến không phải má»™t, cÅ©ng không phải Lâm Thái Bình mà là Hồng Nương Tá», Quách Äại Lá»™ và Yến Thất. 
Tá»± nhiên, khi hỠđến, há» không thấy Vương Äá»™ng. 
Vương Äá»™ng cÅ©ng không lên tiếng. 
Hắn tin những ngưá»i bạn cá»§a hắn, hỠđến đây có mục Ä‘Ãch rõ ràng, há» là những kẻ biết vì bạn mà liá»u mạng, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, trong sá»± phức tạp cá»§a vấn đỠbuá»™c há» phải suy nghÄ© nhiá»u và nhất định há» không khi nào hành động hàm hồ. 
Hắn không làm và cÅ©ng không tá» ra mình là ngưá»i cầm đầu trong bá»n. 
Vì thế, hắn làm thinh, hắn để cho bạn tá»± do hành động theo sáng kiến cá»§a há». 
Hắn tin rằng hỠkhông thể làm khác hơn hắn. 
Khi má»›i bước vào, sắc diện cá»§a há» cÅ©ng không khác gì lúc Vương Äá»™ng má»›i vô - há» cÅ©ng kinh ngạc như thế. 
Bất luáºn má»™t ngưá»i nào cÅ©ng không thể tưởng tượng Lâm Thái Bình là con cá»§a ngưá»i như thế ấy. 
Äúng như Vương Äá»™ng nghÄ©, hỠđến đây mục Ä‘Ãch không khác gì hắn mấy, chỉ có phương thức Ä‘i vào, mục Ä‘Ãch thì không hoàn toàn ráºp khuôn nhau. 
Bởi vì trong tình bằng hữu giống nhau, hỠcó một ý niệm giống nhau, nhất là hỠcùng tin tưởng Lâm Thái Bình cũng không thể làm hơn hỠđược. 
Há» tin tưởng Lâm Thái Bình là ngưá»i bạn xứng đáng và sáng suốt, hắn không thể để cho Ngá»c Linh Lung phải khốn đốn má»™t mình. 
Hắn không phải là hạng dám vì đàn bà mà chết, nhưng hắn chết bởi má»™t tình yêu chân chÃnh, hắn dám chết cho lẽ phải. 
Lâm Thái Bình không làm há» thất vá»ng, hắn đến. 
CÅ©ng như bá»n Quách Äại Lá»™, Lâm Thái Bình không thể thấy bạn cá»§a mình có mặt ở đây. 
* * * * * 
Lục Thượng Long Vương ngồi dựa nghiêng nghiêng trên chiếc ghế rộng nhìn châm bẩm vào mặt Lâm Thái Bình. 
Äó là đứa con cá»§a ông ta, đứa con độc nhất cá»§a ông ta, thế nhưng đã gần mưá»i lăm năm rồi ông ta chưa há» gặp mặt. 
Thế nhưng khi nhìn Lâm Thái Bình, nhãn quang, thái độ cá»§a ông ta cÅ©ng y như khi nhìn bá»n Vương Äá»™ng, ông ta không bá»™c lá»™ má»™t nét đặc biệt nào để có thể bảo rằng đó là đôi mắt nhìn má»™t đứa con. 
Quá một lúc khá lâu, ông đưa tay chỉ chiếc ghế bên ngoài : 
- Ngồi. 
Lâm Thái Bình không ngồi. 
Thân hình hắn thẳng đứng, sắc diện hắn lạnh băng, chứng tỠhắn đến đây mang theo cả một lòng cương quyết. 
Chỉ riêng đôi mắt hắn, tia mắt vẫn sáng quắc nhưng không khô ráo. 
Nước mắt hắn chưa chảy, nhưng rất dễ chảy. 
Sắc diện cá»§a Lục Thượng Long Vương cÅ©ng vẫn trÆ¡ như đá, chỉ có Ä‘uôi mắt ông ta đưá»ng nhăn chợt thấy nhiá»u hÆ¡n và cuối cùng ông ta nhẹ thở dài : 
- Ngươi đã lá»›n rồi mà lại có đầy đủ tinh thần tá»± láºp. 
Hai vành môi cá»§a Lâm Thái Bình vẫn mÃm chặt vào nhau. 
Lục Thượng Long Vương nói : 
- Ngươi đã không muốn nói năng gì thì đến làm chi? 
Trầm ngâm má»™t chút, Lâm Thái Bình má»›i nói bằng má»™t giá»ng chẫm rãi : 
- Tôi biết ông là con ngưá»i không muốn nghe những lá»i lẽ lòng vòng. 
Không phải bất thần, hắn đã có nhiá»u suy nghÄ©, thế mà hắn vẫn chá»n danh từ “ông†và tá»± xưng “tôiâ€. 
Thái độ đến đây của hắn, do đó, chứng tỠcực kỳ quyết liệt. 
Thế nhưng Lục Thượng Long Vương vẫn thản nhiên : 
- Ngươi biết vá» tÃnh chất cá»§a ta khá rõ. 
Lâm Thái Bình há»i : 
- Ông đã biết dòng há» Ngá»c bây giá» chỉ còn sót lại có má»™t ngưá»i? 
Lục Thượng Long Vương gáºt đầu : 
- Phải. 
Lâm Thái Bình nắm hai tay tháºt chặc, hắn nói từng tiếng má»™t : 
- Nếu ông giết nàng tôi nhất định cÅ©ng sẽ giết má»™t ngưá»i trong dòng há» Lâm. 
Lục Thượng Long Vương nặng mặt : 
- Ngươi giết ai? 
Lâm Thái Bình đáp : 
- Tôi, tôi giết tôi. 
Lục Thượng Long Vương nhìn thẳng vào mặt hắn, những đưá»ng nhăn Ä‘uôi cá ở chuôi mắt hình như lại nhiá»u thêm... 
Dầu gì, hắn vẫn là đứa con duy nhất cá»§a ông ta, máu thịt hắn hiện tại chÃnh là giòng máu cá»§a ông ta trong lúc thiếu thá»i. 
Không ai có thể chối bá», cải biến má»™t thá»±c trạng, chÃnh ông ta là ngưá»i chá»§ động cÅ©ng vẫn không làm được. 
Ông ta thở một hơi dài : 
- Ngươi cần phải biết, giòng há» Lâm đã nói ra má»™t lá»i thì mãi mãi không há» thay đổi. 
Lâm Thái Bình nói : 
- Tôi biết và vì thế nên tôi mới nói câu nói ấy. 
Hắn định ngưng lại nhưng bá»—ng nói tiếp tháºt nhanh : 
- Tôi biết rõ nàng và ông vốn không thù háºn, vì cho đến bây giá», ông và nàng vẫn chưa biết mặt nhau. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Nhưng con bé ấy là gì của ngươi? Tại làm sao ngươi lại khăng khăng muốn cho nó sống? 
Lâm Thái Bình đáp : 
- Bởi vì nàng sống thì tôi mới sống được. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Tình cảm của các ngươi đã sâu đến thế à? 
Lâm Thái Bình đáp : 
- Tôi vốn không biết... 
Lục Thượng Long Vương cháºn ngang : 
- Biết được bao gi� 
Lâm Thái Bình đáo : 
- Lúc ông sắp đến giết nàng... 
Hắn vụt nhìn thẳng vào Lục Thượng Long Vương và há»i gằn từng tiếng : 
- Ông giết nàng có tháºt tình trong lòng ông vui sướng lắm không? 
Lục Thượng Long Vương trầm ngâm không nói... 
Lâm Thái Bình nói tiếp : 
- ChÃnh ông cÅ©ng không thể xác định rõ Ä‘iá»u ấy phải không? Nhưng vá»›i tôi, tôi có thể quả quyết rằng khi ông giết nàng rồi, ông sẽ khổ sở còn hÆ¡n khi chưa giết. 
Lục Thượng Long Vương gặn lại : 
- Ngươi quả tháºt sẽ chết vì con bé đó? 
Lâm Thái Bình nói : 
- Chết không phải là chuyện dễ, nhưng cũng không phải là chuyện không làm được. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Thế còn cô bé? Nó có thể làm như ngươi không? 
Lâm Thái Bình làm thinh... 
Lục Thượng Long Vương cưá»i nhạt : 
- Nghĩa là ngươi cũng không thể xác định, có phải thế không? 
Lâm Thái Bình nói : 
- CÅ©ng có thể tại vì nàng chưa gặp hoàn cảnh như tôi, nghÄ©a là gia đình cá»§a nàng không có ý định giết tôi như ông đã quyết giết nàng, hỠđã không Ä‘em cái thù háºn cá»§a ngưá»i lá»›n mà trút lên đầu đám trẻ. 
Lục Thượng Long Vương gằn giá»ng : 
- Tốt, được rồi, ta bằng lòng, nhưng phải má»™t Ä‘iá»u kiện. 
Lâm Thái Bình há»i : 
- Äiá»u kiện như thế nào? 
Lục Thượng Long Vương nói : 
- Nếu con bé đó cũng có thể vì ngươi mà hy sinh, ta sẽ để cho nó sống. 
Lâm Thái Bình há»i : 
- Ngược lại? 
Lục Thượng Long Vương cưá»i nhạt : 
- Ngược lại thì chắc ngươi thừa biết, nó không đáng cho ngươi vì nó mà hy sinh. 
Lâm Thái Bình nắm tay tháºt chặc : 
- Ông muốn đem sinh mạng của nàng ra đánh cá với tôi? 
Lục Thượng Long Vương đáp : 
- Nếu muốn gá»i là đánh cá thì cÅ©ng được, nhưng chuyện ăn thua này rất công bình. 
Lâm Thái Bình há»i : 
- Làm sao tôi biết tháºt công bình? 
Lục Thượng Long Vương nói : 
- Ta bảo rằng ngươi sẽ thấy, nhưng vẫn phải bằng lòng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện nữa. 
Lâm Thái Bình không nói, ánh mắt hắn nói thay rằng hắn đang chỠnghe... 
Lục Thượng Long Vương nói tiếp : 
- Trước khi ngã ngủ xem ai thắng ai bại, ngươi tuyệt đối không được xen vào... 
bất luáºn ai cÅ©ng không được xen vào. 
Tia mắt ông ta rá»±c lên như muốn rá»i sáng vào mặt hắn và ông ta nói gằn từng tiếng : 
- Nếu không thì cuộc đánh cá này kể như các ngươi thua. 
* * * * * 
Tuy bức màn che khá má»ng, nhưng vì bên trong hÆ¡i tối nên đứng ngoài không nhìn thấy, trái lại, bên trong nhìn ra rất rõ ràng. 
Bá»n Vương Äá»™ng đã thấy đã nghe rất rõ cuá»™c đối thoại giữa Lâm Thái Bình và Lục Thượng Long Vương. 
Há» cảm thấy cả má»™t sá»± an á»§i lá»›n lao đối vá»›i há», bởi vì Lâm Thái Bình không làm há» thất vá»ng. 
Thế nhưng còn Ngá»c Linh Lung? 
Bây giỠchẳng những nàng đang nắm sinh mạng của nàng trong tay nàng, mà nàng còn nắm sinh mạng của Lâm Thái Bình nữa. 
Lâm Thái Bình hạ quyết tâm như thế, rõ ràng hắn đã gởi cho nàng trá»n vẹn lòng tin. 
Nàng có làm cho hắn thất vá»ng hay không? 
Chưa ai có thể trả lá»i. 
Há» nghe Lục Thượng Long Vương há»i tiếp : 
- Ngươi có biết trước đây con bé đó là ngưá»i như thế nào không? 
Lâm Thái Bình trả lá»i không cần suy nghÄ© : 
- Những chuyện gì vỠtrước đã thuộc quá khứ, nếu tôi có biết thì bây giỠcũng đã quên rồi. 
Lục Thượng Long Vương cau mặt : 
- Con bé ấy đã dùng thá»§ Ä‘oạn nào mà làm cho ngươi tÃn nhiệm đến thế? 
Lâm Thái Bình đáp : 
- Nàng dùng nhiá»u thá»§ Ä‘oạn, nhưng hữu hiệu nhất chỉ có má»™t. 
Lục Thượng Long Vương gặn lại : 
- Một thủ đoạn nào? 
Lâm Thái Bình nói từng tiếng một : 
- Nàng nói những lá»i chân tháºt. 
Hắn nhìn thẳng vào mặt Lục Thượng Long Vương và từ từ nói tiếp : 
- Äáng lý nàng không cần nói, cÅ©ng không ai buá»™c nàng phải nói, thế nhưng nàng vẫn nói những câu tháºt nhất trong lòng mình. 
Câu nói cá»§a Lâm Thái Bình cÅ©ng là câu nói tháºt. 
Nhưng không biết vì sao, ngồi bên trong khi nghe thấy câu nói đó, Hồng Nương TỠvụt cúi mặt thở dài... 
Nàng xúc động vì chân tình của h� Hay nàng xúc động vì nhớ lại quá khứ của mình? 
Không ai có thể biết, chỉ có nàng má»›i giải đáp được những gì ray rức cá»§a chÃnh nàng... 
Sau đó, Lâm Thái Bình bước vào bên trong tấm rèm, hắn nhìn thấy bá»n Vương Äá»™ng, mắt hắn vụt bá»›t Ä‘i ánh sáng bởi màn lệ đầm đìa. 
Những giá»t lệ nước mắt nóng hổi tình bằng hữu tiếp nối trên má hắn, chảy dài theo ngá»±c hắn. 
* * * * * 
HỠđứng tháºt thẳng, hỠđứng hai bên dá»c theo màn chắn trong gian lá»u y như tám pho tượng thần, dáng sắc uy nghi lẫm liệt. 
Há» không cỠđộng, nhưng uy vÅ© từ trong ngưá»i há» tá»a ra có thể làm rúng động những ai má»›i bước vào. 
Há» là “Thiên Long bát tướngâ€, há» là hiệu lịnh tiá»n phong cá»§a Lục Thượng Long Vương. 
Khà thế của hỠy như tám mũi tên đang nằm trên sợi dây cung căng thẳng, chỉ cần động nhẹ một cái là những mũi tên bịt sắt ấy sẽ vút ra... 
Bất cứ một ai, chỉ cần nhìn thấy không thôi, hai chân cũng đã phát rung, rất dễ dàng khuỵu xuống. 
Thế nhưng Ngá»c Linh Lung y như là không thấy, nàng vẫn váºn bá»™ áo xanh thô kệch cá»§a cô gái bán hoa, nàng bước vào vá»›i những bước chân chắc nịch, vững vàng. 
Lưng nàng tháºt thẳng, mặt nàng ngẩng lên, nàng bước qua giữa hai hàng “Thần Tướng†đằng đằng sát khÃ, mặt nàng tháºt bình tịnh, mắt nàng chiếu thẳng bằng những tia cương quyết. 
Nàng tới trước mặt Lục Thượng Long Vương... 
* * * * * 
Lục Thượng Long Vương không má»i ngồi, tia mắt ông ta bắn thẳng vào mặt nàng như hai mÅ©i giáo. 
Ngá»c Linh Lung lá»›n tiếng : 
- Ông đã biết tôi là ai? 
Lục Thượng Long Vương gáºt đầu. 
Ngá»c Linh Lung nói : 
- Tôi là ngưá»i sau cùng cá»§a nhà há» Ngá»c, ông giết tôi là sẽ đạt thành tâm nguyện. 
Lục Thượng Long Vương trầm ngâm và chẫm rãi : 
- Äó không phải là tâm nguyện cá»§a ta. 
Ngá»c Linh Lung gặn lại : 
- Không phải? 
Lục Thượng Long Vương nói : 
- Äó chỉ là má»™t câu nói. 
Ngá»c Linh Lung nhếch môi : 
- Má»—i câu nói cá»§a ông nói ra Ä‘á»u được làm đến nÆ¡i đến chốn. 
Lục Thượng Long Vương nói : 
- Có lẽ. 
Ngá»c Linh Lung dẫn luôn : 
- à nghĩa của hai tiếng “có lẽ†là “không chừng� 
Tia mắt Lục Thượng Long Vương bắn lên : 
- Ngươi dám giao đấu với ta? 
Ngá»c Linh Lung nói : 
- Không có vấn đỠ“dám hay không dámâ€, đã đến lúc giao đấu hay chưa, thế thôi. 
Không để cho Lục Thượng Long Vương hé môi, nàng nói tiếp tháºt nhanh : 
- Ông nghÄ© mình là má»™t con ngưá»i vÄ© đại, là con ngưá»i không ai dám đụng tá»›i hay sao? Không, má»™t con ngưá»i có hàng động bá» vợ bá» con, dầu có tài kinh thiên động địa, ngưá»i đó nhất định chẳng hÆ¡n ai. 
Không tá» má»™t chút giáºn dữ, Lục Thượng Long Vương Ä‘iá»m đạm : 
- Chúng nó có thể tự lo liệu cho mình. 
Ngá»c Linh Lung cưá»i khẩy : 
- Lo liệu được hay không, đó là chuyện cá»§a há»... còn ông? Trách nhiệm cá»§a ông ở đâu? Hừ, trên Ä‘á»i này nếu chồng, nếu cha mà Ä‘á»u như ông cả thì có lẽ hai tiếng gia đình sẽ không ai dùng nữa. 
Lục Thượng Long Vương bây giỠmới hơi nặng mặt : 
- Ngươi đến đây chỉ để nói những chuyện ấy phải không? 
Ngá»c Linh Lung nói : 
- Không phải chuyện đó, nhưng chuyện đó cần để xác định lại con ngưá»i cá»§a ông cho rõ rồi sẽ vào chuyện chÃnh. 
Lục Thượng Long Vương nói : 
- Bây giỠđã xác định rồi. 
Ngá»c Linh Lung hòa hoãn trở lại : 
- Äúng, chuyện cần nói trước đã nói hết rồi. 
Và nàng vụt vòng tay : 
- Xin má»i. 
Có định trước hay không, không má»™t ai được biết, nhưng bá»n Vương Äá»™ng chợt thấy con ngưá»i cá»§a Ngá»c Linh Lung quá già dặn, đó là má»™t chuyện mà há» không ngá». 
Tại sao nàng lại đỠcáºp chuyện xác định con ngưá»i cá»§a Lục Thượng Long Vương? 
Có hai cách hiểu. 
Có thể vì câu nói hơi ngạo mạn “dám giao đấu với ta sao†của Lục Thượng Long Vương làm cho nàng đâm tức và lòng tự ái buộc nàng phải nói lên câu nói đó. 
Nhưng biết đâu nàng lại chẳng dùng lối “xác định con ngưá»i†để đánh ngã lòng tá»± tôn cá»§a Lục Thượng Long Vương? 
Lòng tá»± tôn cá»§a con ngưá»i thưá»ng tá»± tôn bị đánh ngã, mặc nhiên khà thế giảm suy trước khi giao đổi, làm cho khà thế địch nhân bị giảm, nếu quả Ngá»c Linh Lung có chá»§ tâm như thế thì nàng đã dùng đúng binh pháp trong má»™t tráºn đánh tay đôi. 
Cách dùng binh pháp đó, nếu có thì quả đã siêu phàm. 
Má»™t cô gái nhá» như Ngá»c Linh Lung mà áp dụng được cách đó, nàng quả đáng cho ngưá»i lá»›n phải kiêng dè. 
Việc thứ hai đã làm cho bá»n Vương Äá»™ng phải ngán đó là lòng can đảm cá»§a nàng. 
Chỉ cần “xác định con ngưá»i†rồi Ä‘i vá» vấn đỠchÃnh, vấn đỠchÃnh không dùng lá»i, vấn đỠchÃnh là giao đấu. 
Ngá»c Linh Lung không ngạo mạn, không khinh địch, nàng đã cầm chắc là thua, nhưng nàng không há» phân trần, mặc dầu nàng thừa lý. 
Nàng đã phải lánh mặt Lục Thượng Long Vương như nàng đã nói vá»›i Quách Äại Lá»™, sá»± căm há»n đã nung đúc lý lẽ đúng đắn cá»§a nàng hÆ¡n hẵn lý lẽ Lâm Thái Bình vừa nói, nhưng bây giá» nàng không cần bàn cãi vá»›i Lục Thượng Long Vương. 
Äến đây, nàng đã có má»™t thái độ rõ ràng. 
“Ông giết tôi, tôi tá»± vệ và sau đó... ra sao thì raâ€. 
Ngưá»i ta tìm giết mình chứ không phải tìm để mà cãi lý, Ä‘em lý ra để nói, cho dầu lý lẽ cứng rắn cách mấy vẫn mang đầy tÃnh cách van xin. 
Nàng không làm như thế mặc dầu nàng biết giao tranh là chết. 
Quả là má»™t ngưá»i con gái phi thưá»ng. 
Nàng vòng tay má»i Lục Thượng Long Vương giao đấu, nàng giữ đúng lá»… nghi cần thiết trong võ lâm, chứng tá» nàng Ä‘ang sáng suốt không thể cho việc muốn giao đấu là má»™t việc liá»u. 
Không hiểu Lục Thượng Long Vương có thấy hết những chuyện đó hay không nhưng ông bá»—ng cưá»i cưá»i : 
- Năm nay bao nhiêu tuổi? 
Ông ta há»i trống và nàng trả lá»i cÅ©ng thế : 
- Mưá»i bảy. 
Tá»± nhiên qua thái độ, rõ ràng nàng không hỠđể ý xem ông ta há»i để làm gì. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Mấy tuổi bắt đầu luyện võ? 
Ngá»c Linh Lung đáp : 
- Bốn tuổi. 
Lục Thượng Long Vương cưá»i nhạt : 
- Như váºy ngươi chỉ có mưá»i ba năm võ nghiệp, váºy mà cÅ©ng đòi giao đấu vá»›i ta. 
Ngá»c Linh Lung thản nhiên : 
- Dầu chỉ má»›i má»™t ngày cÅ©ng thế thôi, dòng há» Ngá»c không ngưá»i nào dám nói võ công cao, nhưng không má»™t ngưá»i nào bằng lòng khuất phục. 
Lục Thượng Long Vương gáºt đầu : 
- Tốt, khá lớn gan. 
Câu nói vừa dứt là thân hình cá»§a ông ta vụt bay lên, không phải vá»t bắn mà từ từ như có ngưá»i nâng bên dưới. 
Ngá»c Linh Lung bước lui hai bước. 
Nàng nháºn ra đó là chiêu thế “Tiá»m Long Thăng Thiênâ€, má»™t trong toàn bá»™ “Thiên Long bát thứcâ€. 
Nàng biết rõ thế ấy, nhưng nàng tháºt không thể nào tưởng tượng được mức kinh công như thế. 
Và cái bất ngá» hÆ¡n nữa là phàm má»™t ngưá»i dùng phát kinh công giữ cho thân mình lÆ¡ lững như thế chỉ nên thét hoặc hú má»™t tiếng dài để tiếp sức, hÆ¡i đó không được phép gián Ä‘oạn vì nếu ngưng là thôi, ngưng là váºn không khÃ, nếu ngưng mà còn tiếp thêm thì thân hình sẽ rÆ¡i xuống ngay, thế nhưng Lục Thượng Long Vương lại có thể nói từng tiếng má»™t : 
- Ngươi hãy coi chừng “Thanh Tỉnh huyệt†ở hai bên phải trái. 
Cánh chá» tay cá»§a con ngưá»i có ba cục xương gu, “Thanh Tỉnh huyệt†nằm dưới cục xương gu phÃa trong hông, nếu cánh tay xuôi xuống, như váºy, nếu không giở tay lên, không má»™t ai có thể Ä‘iểm được “Thanh Tỉnh huyệtâ€. 
Nhưng nếu “Thanh Tỉnh huyệt†bị điểm, hai cánh tay sẽ không thể đưa lên. 
Ngá»c Linh Lung cưá»i nhạt chứ không trả lá»i, nàng biết nàng không dại gì để lá»™ huyệt đạo đó. 
Nàng đã quyết định, bất cứ trong trưá»ng hợp nào, nàng cÅ©ng không nên đưa hai tay lên, vì đối vá»›i Lục Thượng Long Vương, lão ta đã nói là làm được. 
Ngay trong lúc đó, thân ảnh cá»§a Lục Thượng Long Vương đã xẹt tá»›i trước mặt nàng, kình phong từ ngưá»i ông ta đã thổi tạt vạt áo cá»§a nàng giống như Ä‘ang đứng trước cÆ¡n lốc mạnh. 
Nàng vá»™i khẽ nghiêng mình, định mượn đà giải khai chiêu thế, thình lình nghe hai tiếng vo vo nho nhá» như ngưá»i Ä‘áºp muá»—i, không há» biết bằng tay hay bằng chưởng phong thì “Kiên Tỉnh huyệt†ở hai vai đã bị Ä‘iểm trúng, hai tay nàng tê Ä‘iếng. 
Lục Thượng Long Vương đã ngồi yên trên chiếc ghế vải không biết tá»± bao giá». 
Cách ngồi thoải mái cá»§a ông ta, không ai có thể ngỠđược má»›i vừa cùng ngưá»i giao đấu. 
Ngá»c Linh Lung trừng mắt lá»›n tiếng : 
- Ông điểm Kiên Tỉnh huyệt của tôi, không phải Thanh Tỉnh huyệt. 
Lục Thượng Long Vương cháºm rãi : 
- Không cần cô phải nói, vì Kiên Tỉnh huyệt và Thanh Tỉnh huyệt cách rất xa và ta nháºn rất rõ rồi. 
Ngá»c Linh Lung giáºn dữ : 
- Hừ, không ngá» ngưá»i lá»›n như ông mà lại nói láo. 
Lục Thượng Long Vương nhướng mắt : 
- Ủa, ta nói sẽ điểm Thanh Tỉnh huyệt của ngươi bao gi� 
Ngá»c Linh Lung quắc mắt : 
- Câu chuyện chỉ mới đây sao mà ông lại có thể quên sớm thế? 
Lục Thượng Long Vương lắc đầu : 
- Ta chỉ dặn ngươi hãy coi chừng Thanh Tỉnh huyệt, chứ ta đâu đã nói sẽ điểm ngay vào đó? 
Ông ta Ä‘iá»m đạm nói tiếp : 
- Huống chi, giao đấu là “lâm tráºn ứng biếnâ€, nếu quả tháºt ta muốn Ä‘iểm vào Thanh Tỉnh huyệt, nhưng không thể Ä‘iểm trúng, ta không thể biến chiêu để Ä‘iểm và Kiên Tỉnh huyệt hay sao? Nguyên tắc giao đấu vá»›i địch nhân mà ngươi cÅ©ng không thông má»™t tà nào như thế thì dầu có luyện đến ba trăm năm nữa, cÅ©ng không thể trở nên cao thá»§. 
Ông ta chẩm rãi nói, nói bằng má»™t giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u y như báºc cha chú Ä‘ang dạy dá»— con cháu, như má»™t báºc minh sư Ä‘ang huấn luyện há»c trò. 
Ngá»c Linh Lung nghiến răng : 
- ÄÆ°á»£c rồi, ông giết tôi Ä‘i. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Ngươi không phục? 
Ngá»c Linh Lung quắc mắt : 
- Äến chết ta cÅ©ng không khi nào phục. 
Lục Thượng Long Vương gáºt đầu : 
- Tốt. 
Tiếng nói ông ta vừa dứt thì má»™t váºt từ trong tay đã bay ra. Ngá»c Linh Lung tháºt thì không thấy, nàng chỉ biết sau khi nghe váºt ấy chạm vào mình, nàng cÅ©ng chưa nháºn ra là váºt chi thì huyệt đạo giải khai. 
“Cách Không Äả Huyệtâ€, thá»§ pháp đó Ngá»c Linh Lung có nghe nói, mặc dầu nàng chưa thấy, nhưng “Cách Không Giải Huyệt†thì quả tháºt chưa nghe đến bao giá». 
Má»™t cuá»™n tÆ¡, muốn làm cho rối thì rất dá»…, ngưá»i ta có thể không cần mó tay vào, bằng chưởng phong, bằng má»™t sá»± xáo trá»™n nào đó, nó sẽ rối, trái lại, khi cần gỡ rối, ngưá»i ta không thể làm cách nào khác hÆ¡n là phải tá»± tay gỡ từng mối má»™t... 
Äó là má»™t thà dụ đơn giản để chỉ rõ vá» chuyện “cách không đả huyệt†mà trong khi há»c võ, Ngá»c Linh Lung đã có nghe giảng qua. 
Từ lâu, nàng đinh ninh không bao giỠcó chuyện “cách không giải huyệt†thế mà nay nàng thấy. 
Dầu muốn dầu không thá»±c tế đã chứng minh nàng không bằng má»™t phần mưá»i võ há»c cá»§a Lục Thượng Long Vương. 
Rõ ràng, muốn giết nàng, ông ta chỉ cần búng một ngón tay. 
Ngá»c Linh Lung đứng mÃm môi không nói. 
Lục Thượng Long Vương há»i : 
- Phục chưa? 
Ngá»c Linh Lung đáo : 
- Phục. 
Và nàng vụt cưá»i nhạt : 
- Tôi chỉ phục ông vá» phương diện võ công, chứ không phục con ngưá»i ông. 
Lục Thượng Long Vương nhướng mắt : 
- Sao? 
Ngá»c Linh Lung nói : 
- Võ công ông cho dầu là vô địch toàn thiên hạ, nhưng con ngưá»i cá»§a ông vẫn là tiểu nhân hẹp hòi, ông có thể làm cho nhà há» Ngá»c cá»§a tôi không còn sống má»™t ngưá»i, cÅ©ng không má»™t ai phục ông cả. 
Lục Thượng Long Vương trầm giá»ng : 
- Trước ta mà ngươi dám buông lung như thế à? 
Ngá»c Linh Lung cưá»i khẩy : 
- Tại sao lại không dám? Chết ta không sợ thì có gì khiến cho ta phải sợ? 
Lục Thượng Long Vương gáºt gù : 
- Äúng, chết không sợ thì không có gì sợ nữa, nhưng nếu ta bằng lòng không giết ngươi thì ngươi nghÄ© sao? 
Ngá»c Linh Lung cau mặt : 
- Không giết? 
Lục Thượng Long Vương cưá»i : 
- Chẳng những không giết, mà ta có thể xem mối thù giữa hai nhà từ đây như một tỠgiấy trắng. 
Không để cho Ngá»c Linh Lung há»i, ông ta nói tiếp : 
- Tá»± nhiên phải có Ä‘iá»u kiện. 
Ngá»c Linh Lung há»i : 
- Äiá»u kiện gì? 
Lục Thượng Long Vương nói : 
- Lâm Thái Bình là con ta, Ä‘iá»u đó ngươi đã biết, ta muốn chÃnh tay ta xây dá»±ng cuá»™c Ä‘á»i cho nó, vì thế, nếu ngươi chịu buông bá» nó, ta sẽ để ngươi Ä‘i ra thong thả và từ đây không há» can thiệp đến bất cứ việc làm gì cá»§a ngươi cả. 
Ngá»c Linh Lung tái mặt nhưng rồi nàng lại báºt cưá»i : 
- Sao ông lại dùng tiếng buông b� Tôi có bắt giữ hắn đâu? 
Lục Thượng Long Vương nói : 
- Không, ta chỉ cần ngươi tuyên bố vá»›i má»i ngưá»i là ngươi không há» yêu hắn, ngươi không chấp nháºn tình yêu cá»§a hắn, ta chỉ cần thế thôi. 
Ngá»c Linh Lung gặn lại : 
- Còn nếu tôi không bằng lòng? 
Lục Thượng Long Vương cưá»i : 
- Chắc ngươi cÅ©ng biết con ngưá»i cá»§a ta rồi, khi ta đã không bằng lòng má»™t chuyện gì, ta sẽ có đủ má»i cách, đủ can đảm làm cho đến nÆ¡i đến chốn, nếu ngươi không bằng lòng theo Ä‘iá»u kiện cá»§a ta, tá»± nhiên ta phải giết ngươi, vì ta đã nhất quyết rằng có thể bá» mối háºn thù, nhưng không khi nào ta chấp nháºn ngươi làm dâu nhà há» Lâm. 
Ngá»c Linh Lung cắn chặt đôi môi, tay nàng hÆ¡i rung nhưng giá»ng nàng vẫn rắn rá»i : 
- Ông có thể giết tôi mà khá»i nêu má»™t Ä‘iá»u kiện gì cả, vì tôi đã nói tôi không sợ chết. Bây giỠông đã đặt ra như thế thì tôi cÅ©ng góp ý để... chÆ¡i thôi. Tôi thấy ông không cần đặt Ä‘iá»u kiện vá»›i tôi làm gì, ông chỉ nên tá»± mình hành động, tuy nhiên, tôi có thể chỉ cho ông hai cách: má»™t, ông cứ giết, chuyện hôn nhân giữa tôi và hắn tá»± nhiên sẽ bất thành; hai, ông bảo hắn là con ông, váºy ông cứ bảo thẳng hắn, hắn không cưới tôi thì tôi làm sao lại là dâu con nhà há» Lâm được mà ông phải ngại? 
Lục Thượng Long Vương hÆ¡i lá»±ng khá»±ng, nhưng rồi ông ta sẵn giá»ng : 
-Ta không cần ngươi chỉ dạy, ta có chá»§ định cá»§a ta, bây giá» ta đặt Ä‘iá»u kiện cho ngươi như thế, ngươi cứ trả lá»i. 
Ngá»c Linh Lung đáp nhanh : 
- Không, tôi không có gì ràng buá»™c vá»›i hắn, tôi và hắn chưa Ä‘Ãnh ước hôn nhân, nhưng tôi đã có nói là tôi yêu hắn, hắn có thể không yêu tôi, tôi có thể không làm vợ hắn, nhưng bảo tôi rút lá»i nói lại thì tôi nhất quyết nói là không, vì nhà há» Ngá»c má»™t lá»i nói như Ä‘inh đóng. 
Lục Thượng Long Vương gặn lại : 
- Nghĩa là đến chết, ngươi cũng vẫn nói là ngươi yêu hắn? 
Ngá»c Linh Lung gáºt đầu : 
- Äúng. 
Lục Thượng Long Vương cau mặt : 
- Nhưng nếu hắn không yêu ngươi? 
Ngá»c Linh Lung đáp : 
- Äó là chuyện cá»§a hắn, không ăn thua gì đến tôi, tôi lặp lại lần nữa cho ông biết, yêu tôi hay không là quyá»n cá»§a hắn, còn tôi nói tôi yêu hắn là tại vì tôi phải nói má»™t chuyện tháºt vá»›i lòng tôi và tôi không khi nào nói Ä‘i nói lại. 
Lục Thượng Long Vương làm thinh. 
Ông ta lấy từ trong cái túi da kế bên một bình bằng pha lê, bên trong chứa một chất nước đen sệt và giở nút rưới một chút lên mặt bàn... 
Một luồng khói xanh đen bốc lên nghi ngút, góc bàn rơi xuống những bụi cây như giấy mục lâu ngày... 
Lục Thượng Long Vương ngẩng mặt : 
- Ngươi biết chất nước này? 
Ngá»c Linh Lung đáp : 
- Biết nó là chất độc nuốt chưa khá»i cổ là chết ngay. 
Lục Thượng Long Vương đẩy cái bình tới trước mặt nàng : 
- Má»™t là ngươi chấp nháºn Ä‘iá»u kiện cá»§a ta, hai là ngươi hãy uống chất này, ta không có thì giá» bàn cãi nhiá»u hÆ¡n. 
Ngá»c Linh Lung quắc mắt nhìn Lục Thượng Long Vương. 
Ãnh mắt nàng dẫy đầy oán độc và nàng vùng chụp lấy chiếc bình... 
Từ bên trong tấm màn chắn, Lâm Thái Bình nhóm dáºy. 
Nhưng Ngá»c Linh Lung đã đặt chiếc bình trở xuống mặt bàn. 
Lục Thượng Long Vương gáºt đầu : 
- Tốt, như thế là ngoan... 
Ngá»c Linh Lung nghiến răng và báºt nói : 
- Ông nghÄ© rằng tôi đã chấp nháºn Ä‘iá»u kiện cá»§a ông à? Không, ông lầm, tôi nói tôi không khi nào lấy lại má»™t lá»i nói đã thốt ra bằng táºn đáy lòng chân tháºt cá»§a tôi, nhưng tôi cÅ©ng không uống thuốc độc này, vì uống là hèn nhát, uống là tá»± tá» mà chỉ có kẻ hèn nhát má»›i tá»± tá», tôi không uống nhưng tôi bằng lòng chết, bằng lòng chết theo hành động cá»§a ông. 
Chân mày cá»§a Lục Thượng Long Vương hÆ¡i nhÃu lại, nhưng rồi ông bá»—ng báºt cưá»i khan : 
- Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi à? 
Tách! 
Má»™t tiếng tháºt nhá» vang lên, má»™t váºt nhá» chạm đụng vào phế huyệt cá»§a Ngá»c Linh Lung, toàn thân nàng không còn cỠđộng. 
Lục Thượng Long Vương khẽ vẫy tay. 
Hai tên trong Thiên Long bát tướng tách ra khá»i hàng má»™t bước, lại cầm bình thuốc độc, bước lại phÃa Ngá»c Linh Lung. 
Má»™t tên giáºt phắt chiếc khăn bao đầu cá»§a nàng, mái tóc Ä‘en huyá»n phá»§ xuống bá» vai và má»™t tên mở nút bình thuốc độc ká» miệng bình giữa trán nàng... 
Lục Thượng Long Vương quát : 
- Ngá»c Linh Lung, ngươi có chấp nháºn Ä‘iá»u kiện cá»§a ta không? 
Ngá»c Linh Lung trừng mắt : 
- Dòng há» Ngá»c không nói hai lá»i, giết Ä‘i. 
Lục Thượng Long Vương hừ hừ hai ba tiếng và vẫy mạnh tay... 
Tên cầm bình thuốc độc lắc mạnh tay và nghiêng miệng bình xuống gần trán cá»§a Ngá»c Linh Lung... 
Mặt bàn bằng thứ gá»— lim rắn chắc, chỉ cần má»™t giá»t thuốc nhá» xuống bá»—ng mục Ä‘i thành bụi, da thịt cá»§a nàng làm sao chịu nổi vá»›i thứ chất độc trong bình?... 
Ngá»c Linh Lung bị Ä‘iểm huyệt, nàng không cỠđộng được nhưng vẫn nhìn thấy và cÅ©ng tháºt cá»±c kỳ khá»§ng khiếp, nàng khẽ nhếch môi cưá»i. 
Äúng là má»™t cô gái gan lỳ, nàng không van xin cÅ©ng không nguyá»n rá»§a. 
Chiếc miệng bình vừa nghiêng sát xuống, vầng trán mịn màng cá»§a ngưá»i con gái sắp “bốc hÆ¡i†thì... 
Tách! 
Má»™t tiếng động tháºt nhá» và chiếc bình thuốc đặc văng tuốt ra cá»a lá»u rÆ¡i xuống vỡ tan. 
Một bựng khói xanh bốc lên nghi ngút. 
Hai bóng ngưá»i xuất hiện. 
Lâm Thái Bình từ trong tấm rèm chắn bước ra, hắn đứng thẳng nhìn ngay vào mặt Lục Thượng Long Vương. 
Lâm phu nhân từ ngoài cá»a bước vào, bà ta cÅ©ng đứng thẳng nhìn ngay vào mặt Lục Thượng Long Vương. 
Tiếng động giống y như tiếng “cách không giải huyệt†cá»§a Lục Thượng Long Vương khi nãy đã làm văng chiếc bình thuốc độc và đồng thá»i cÅ©ng giải khai huyệt đạo cho Ngá»c Linh Lung. 
Nàng trố mắt sững sá». 
Và tháºt nhanh, nàng chợt hiểu ra, nàng chạy lại ngã vào lòng cá»§a Lâm Thái Bình và cho đến bây giá», nàng má»›i khóc lên thành tiếng. 
Cố nhiên, nàng không khóc vì sợ mà nàng khóc vì mừng. 
Lục Thượng Long Vương nhìn Lâm Thái Bình, nhìn Ngá»c Linh Lung và cuối cùng, ông ta dá»i tia mắt vá» phÃa Lâm phu nhân nở nụ cưá»i... chịu thua và thá»a mãn. 
Há» lặng thinh như thế tháºt lâu, sau cùng Lục Thượng Long Vương lên tiếng : 
- Tôi vì mối thù nhà há» Ngá»c, vì muốn tránh sá»± dÃnh dáng tình cảm chằng chịt bởi em gái cá»§a bà là dâu con nhà há» Ngá»c nên tôi bá» ra Ä‘i... 
Lâm phu nhân mỉm cưá»i, nụ cưá»i dịu dàng và tha thứ : 
- Tôi biết. 
Lục Thượng Long Vương hơi nghẹn : 
- Tôi đâu phải là súc sinh, tôi hết mực thương vợ thương con... 
Lâm phu nhân vẫn giữ y nụ cưá»i trên môi : 
- Tôi biết. 
Lục Thượng Long Vương khẽ liếc vá» phÃa Lâm Thái Bình và Ngá»c Linh Lung, nhưng ông vẫn nói vá»›i Lâm phu nhân : 
- Vì tình thương đó, tôi đã dùng hết cách để thỠlòng chân thành của chúng và cuối cùng tình thương chiến thắng... 
- Bây giỠthì con biết... 
Không phải tiếng nói của Lâm phu nhân mà là tiếng nói của Lâm Thái Bình. 
Nước mắt của hắn bây giỠmới chịu trào ra. 
Lục Thượng Long Vương nhìn sâu vào mắt Lâm phu nhân, giá»ng nói ông ta như phá»›t qua trong gió : 
- Bà, đúng như lá»i cá»§a Ngá»c Linh Lung vừa nói, dầu gì Ä‘i nữa, tôi cÅ©ng vẫn thấy mình bấy lâu nay hẹp lượng, tiểu nhân... 
Lâm phu nhân nhẹ lắc đầu và cháºn nói : 
- Tôi biết, má»—i ngưá»i trong chúng ta, ai cÅ©ng có ná»—i khổ tâm riêng, nhưng tôi muốn trả quá khứ vá» cho quá khứ... 
Bà ta nÃn ngang và cúi mặt... 
Lục Thượng Long Vương cũng im lìm cúi mặt... 
Há» cùng nhìn xuống tay nhau, hai bàn tay vá»›i khoảng cách mưá»i năm, bây giá» thu ngắn trong giây phút và cuối cùng là bắt gặp nhau được. 
* * * * * 
Từ trong tấm rèm chắn, có bốn bàn tay khác cũng đang siết chặt vào nhau : 
Quách Äại Lá»™ và Yến Thất, Vương Äá»™ng và Hồng Nương Tá». 
Trong gian lá»u vải không còn má»™t tiếng động nào. 
Tất cả Ä‘á»u chỉ còn nghe nhịp Ä‘áºp cá»§a con tim, con tim cá»§a mình và con tim cá»§a ngưá»i đối diện. 
Há» chợt cảm nghe nhịp Ä‘áºp đó hòa chung má»™t Ä‘iệu: Tình Khúc Võ Lâm!  
 
HẾT  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |