 |
|

01-09-2008, 04:38 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 11
Không có thá»i gian, không có không gian, chỉ có tôi, anh và ká»· niệm.
Äã bao nhiêu năm tôi nghÄ© vá» cuá»™c há»™i ngá»™ nà y, và lần nà o nó cÅ©ng hiện ra như váºy trong trà tưởng tượng cá»§a tôi. Tôi không hình dung ra được mình sẽ gặp lại anh ở đâu, và o lúc nà o, trong hoà n cảnh nà o, nhưng tôi gần như tin chắc rằng sá»›m hay muá»™n thì chuyện nà y cÅ©ng sẽ xảy ra. Tôi và anh còn có quá nhiá»u Ä‘iá»u để nói vá»›i nhau, dù cuá»™c Ä‘á»i hai đứa đã từ lâu rẽ thà nh hai ngả.
K. không khác mấy so vá»›i thá»i ở MatxcÆ¡va. Trên gương mặt anh hẳn là đã có thêm những nếp nhăn má» cá»§a thá»i gian, nhưng nụ cưá»i và cái nhìn vẫn nguyên xi như váºy. Anh bước vá»™i gần như chạy vá» phÃa tôi, gió thổi tung lòa xòa mái tóc bá»m xá»m “nghệ sÄ©â€.
Tôi hy vá»ng mình không thay đổi nhiá»u dưới con mắt cá»§a anh. Bao nhiêu năm rồi tôi vẫn nhất quyết để đúng má»™t kiểu tóc dà i ngang vai như váºy, kiểu tóc mà anh thÃch (và chồng tôi cÅ©ng thÃch). Những sợi tóc dà i bay rối lên trong gió khi tôi bước lại gần anh. K. đưa tay vuốt lại tóc cho tôi, và đột nhiên tôi có cảm giác như anh muốn ôm ghì lấy tôi nhưng kìm lại được.
- Em đã biết trước rằng thế nà o chúng mình cũng gặp lại nhau, - tôi nói.
- Anh cÅ©ng tin như váºy, nhưng anh không ngá» là phải đợi lâu đến thế nà y, - K. đáp.
Thá»i gian đột ngá»™t áºp vá» sau câu nói đó cá»§a K. Bao nhiêu lá»i định nói bá»—ng nhiên trở thà nh lạc lõng và vô nghÄ©a trước sá»± hiện diện lặng lẽ nhưng nặng ná» cá»§a nó. Qua mà n sương mỠảo cá»§a thá»i gian, tôi nhìn thấy hai bóng hình xa lắc xa lÆ¡ - tôi và anh trên sân bay Seremetievo ngà y ấy.
- Khi chúng mình chia tay nhau ở sân bay Seremetievo, em cứ hy vá»ng là chỉ Ãt ngà y sau anh cÅ©ng sẽ vá» Hà Ná»™i, - tôi nói.
- Anh rất muốn vá», anh đã cố hết sức, nhưng anh không thể vỠđược. Hoà n cảnh lúc đó như váºy, chắc là em cÅ©ng hiểu, phải không?
- Có những Ä‘iá»u em không bao giá» hiểu nổi. Tại sao khi chúng mình ở MatxcÆ¡va, anh cứ khăng khăng không chịu giải thÃch cho em tình hình là m ăn cá»§a anh lúc đó?
- Nhưng giải thÃch cho em những chuyện ấy thì có Ãch gì đâu, L.C.? Em cÅ©ng sẽ không thể giải quyết được gì, mà chỉ khổ thêm thôi.
- Nếu em biết rõ tình hình, Ãt nhất, em cÅ©ng có thể ở lại MatxcÆ¡va để đợi anh, em sẽ không Ä‘á»i nà o bá» vá» Hà Ná»™i trước má»™t mình khi biết rằng anh Ä‘ang ở trong tình trạng khốn khổ như váºy.
- Lúc đó, chÃnh em cÅ©ng đã khổ lắm rồi. Em nói rằng “em không chịu đựng nổi cuá»™c sống như thế nà y nữaâ€. Anh không có quyá»n yêu cầu em tiếp tục cuá»™c sống như váºy nữa.
- Khi ấy, em nói thế vì em không hiểu gì hết cả! Em chỉ nhìn thấy nỗi khổ của em thôi. Nếu em biết rõ...
- Nếu em biết rõ, có thể em sẽ ở lại đợi anh thêm má»™t thá»i gian nữa, nhưng cuối cùng chắc em cÅ©ng sẽ không chịu đựng nổi và bá» Ä‘i thôi. Anh đã nghÄ© mãi rồi. Hồi ấy, anh rÆ¡i và o má»™t tình trạng bế tắc, má»™t vÅ©ng lầy như em đã nói, em có nhá»› không? Em bảo rằng em muốn kéo anh ra khá»i vÅ©ng lầy nà y. Nhưng em không hiểu rằng Ä‘iá»u đó là quá sức em. Còn anh, việc duy nhất mà anh có thể là m lúc ấy là không kéo em rÆ¡i và o vÅ©ng lầy cùng vá»›i anh.
- Nhiá»u lúc, em cứ nghÄ© lẽ ra em phải ngăn cản anh ngay từ đầu. Lẽ ra, anh không bao giá» nên dấn thân và o con đưá»ng ấy. Lẽ ra chúng mình phải vá» nước cưới luôn ngay sau khi anh bảo vệ xong...
- Nhưng là m sao mà biết trước được sá»± Ä‘á»i hả L.C.? Là m sao anh biết trước được má»i sá»± sẽ đến nông ná»—i nà y? Lúc ấy, anh chỉ hình dung rất rõ cuá»™c sống cá»§a chúng mình sẽ vất vả ra sao nếu vá» nước trắng tay. Anh đã muốn tránh cho chúng mình cuá»™c sống đó. Anh hy vá»ng...
- Anh đã mất hy vá»ng từ khi nà o? Có phải từ khi tiá»…n em ở sân bay Seremetievo không? Lúc ấy, anh bảo: “Anh không muốn mất emâ€. Em không hiểu ngay tại sao anh nói thế. Nhưng vá» sau, em nghÄ© rằng chắc là ngay từ lúc đó, anh đã biết là chúng mình sẽ mất nhau rồi.
- Không hẳn thế đâu. Lúc đó, anh đã linh cảm thấy Ä‘iá»u nà y, nhưng anh vẫn còn hy vá»ng. Anh chỉ thá»±c sá»± mất hy vá»ng khi ngừng viết thư cho em.
- Nhưng tại sao anh không viết thư cho em? Dù thế nà o Ä‘i nữa thì em cÅ©ng có quyá»n được biết rõ sá»± thá»±c. Dù anh thấy chúng mình không còn hy vá»ng thì anh cÅ©ng phải nói vá»›i em má»™t lá»i từ biệt cuối cùng. Anh chưa bao giá» nói vá»›i em lá»i từ biệt ấy cả. Bao nhiêu năm rồi em vẫn day dứt không yên vì chuyện đó.
- Tha lá»—i cho anh, L.C., anh biết, lẽ ra anh phải viết hết sá»± thá»±c cho em. Nhưng anh quá khổ sở và không đủ can đảm để viết má»™t lá thư Ä‘oạn tuyệt. Vả lại, nếu anh viết cho em rằng anh không thể trở vá» vá»›i em được vì đã hết sạch tiá»n, vì anh đã nợ ngáºp cổ, thì liệu em có vì những lý do ấy mà bá» anh được không? Anh nghÄ© là không. Anh sợ chỉ là m tăng thêm ná»—i Ä‘au khổ cá»§a em và kéo dà i sá»± chỠđợi vô vá»ng cá»§a em thôi.
- Äối vá»›i em lúc đó, chỠđợi vô vá»ng còn đỡ Ä‘au khổ hÆ¡n là không có gì để chỠđợi cả. Em có thể đợi anh bao lâu cÅ©ng được, chỉ cần biết là anh vẫn yêu em. Em chỉ bá» Ä‘i khi không còn hy vá»ng gì thôi.
- Khi ở MatxcÆ¡va, em nói vá»›i anh: “Äừng bắt em phải đợi cả Ä‘á»iâ€. Anh đã suy nghÄ© nhiá»u vá» câu nói đó. Anh hiểu là em nói đúng. Anh không có quyá»n bắt em chỠđợi cả Ä‘á»i. Anh không có quyá»n để cho em chỠđợi khi chÃnh anh không còn hy vá»ng gì nữa.
- Sau nà y, em đã Ä‘au khổ mãi vì câu nói đó, anh biết không? Em cứ tá»± dằn vạt mình mãi vì đã nói má»™t câu ngu ngốc và Ãch ká»· như váºy. Lúc ấy, em không hiểu rằng sá»± chỠđợi là điá»u duy nhất mà em có thể là m được cho anh trong hoà n cảnh nà y. Nếu anh biết rằng em sẵn sà ng chỠđợi anh đến cùng, có lẽ anh sẽ có thêm sức lá»±c để thoát ra khá»i vÅ©ng lầy ấy, phải không? Có lẽ, anh sẽ không dáºp tắt má»i hy vá»ng cá»§a anh và cá»§a em. Có lẽ, em sẽ đợi được cho đến lúc anh vá». Vì cuối cùng thì anh cÅ©ng đã trở vá» cÆ¡ mà !
- Äừng tá»± dằn vặt mình như thế, L.C.! Hoà n cảnh lúc đó phức tạp hÆ¡n em tưởng. Có nhiá»u chuyện xảy ra sau đó khiến anh nghÄ© rằng mình không còn xứng đáng vá»›i sá»± chỠđợi cá»§a em.
- Anh muốn nói đến chuyện anh đã gặp và yêu má»™t ngưá»i khác phải không? Tại sao anh không viết thư nói thẳng vá»›i em vá» việc đó? Anh không nghÄ© rằng Ãt nhất là trong chuyện đó anh cÅ©ng cần phải trung thá»±c vá»›i em à ?
- Nhưng đó có phải là tình yêu đâu, L.C.! Anh không phá»§ nháºn rằng anh có nhiá»u tình cảm đối vá»›i ngưá»i ấy, nhưng yêu thì anh chỉ yêu có má»™t mình em. Anh không biết phải viết cho em thế nà o cả. Anh có cảm giác như mình thoát khá»i vÅ©ng lầy nà y rồi lại sa và o má»™t vÅ©ng lầy khác. Má»i việc trong đầu anh lúc đó hết sức mù má». Äiá»u duy nhất mà anh hiểu rõ là em sẽ không thể nà o tha thứ cho anh được.
- Anh vẫn nghÄ© như thế ngay cả sau khi đã nháºn được bức Ä‘iện cá»§a em?
- Bức điện nà o nhỉ?
- Bức Ä‘iện em gá»i sang Ba Lan để chúc mừng sinh nháºt anh, ngà y anh tròn hai mươi chÃn tuổi.
- Anh không nháºn được bức Ä‘iện đó. Em có chắc là em viết đúng địa chỉ không? Mà là m sao em lại có địa chỉ cá»§a anh ở Ba Lan? Anh có dám viết thư cho em từ Ba Lan bao giỠđâu?
- Mẹ anh đưa cho em địa chỉ đó, có lẽ không sai đâu. Lúc ấy, không có hồi âm cá»§a anh, em tin chắc rằng anh đã kiên quyết gạt em ra khá»i Ä‘á»i anh rồi. Nhưng vá» sau, khi biết tin anh từ Ba Lan vá» nước má»™t mình, em cứ nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại mãi. Em đâm ra ngá» rằng có thể anh không nháºn được bức Ä‘iện đó cá»§a em.
- Anh không nháºn được tháºt, L.C. ạ. Em viết gì trong bức Ä‘iện ấy?
- Không có gì tháºt đặc biệt cả. Em chỉ chúc mừng sinh nháºt anh thôi. Lúc ấy, em muốn anh biết rằng em không thể quên anh, em hiểu hoà n cảnh cá»§a anh và không oán giáºn anh. Nếu anh nháºn được bức Ä‘iện đó, có thể anh đã trở vá» vá»›i em rồi, phải không?
- Thá»±c ra, em biết đấy, cuối cùng thì anh cÅ©ng đã trở vá», dù không nháºn được bức Ä‘iện ấy. Ở Ba Lan, anh sống vá»›i ngưá»i khác mà vẫn chỉ nghÄ© đến em. Má»™t cuá»™c sống như váºy không thể Ä‘em lại hạnh phúc cho ai cả. Anh thấy không thể tiếp tục mãi như váºy được nên quyết định trở vá» Hà Ná»™i. Có Ä‘iá»u, khi anh vỠđến nÆ¡i thì em đã bá» Ä‘i rồi.
- Anh bất ngỠlắm vỠchuyện em bỠđi, phải không?
- Anh không bất ngỠvỠviệc em bỠanh, anh đã bắt mình phải quen với ý nghĩ đó từ lâu rồi. Nhưng anh bất ngỠvỠviệc em bỠHà Nội. Anh cứ nghĩ em yêu Hà Nội lắm. Khi ở Matxcơva, em cứ mong chóng đến lúc trở vỠHà Nội sống. Em cứ giục giã anh suốt vỠchuyện đó.
- Em không bao giá» muốn bá» anh hay bá» Hà Ná»™i cả. Em bá» Ä‘i chỉ vì quá tuyệt vá»ng mà thôi. Lúc ấy, em cÅ©ng không định Ä‘i mãi mãi. Cuá»™c Ä‘á»i đã xô đẩy em đến chá»— nà y, rồi em quen dần, rồi em chấp nháºn, váºy thôi.
- Anh cÅ©ng thế, anh quen dần, rồi anh chấp nháºn, váºy thôi, - K. nói khẽ, sau má»™t khoảng im lặng rất dà i, rất nặng ná» giữa hai chúng tôi.
- Anh có hạnh phúc không? – tôi ngáºp ngừng há»i.
- Anh không thể quên em được, - K. không trả lá»i thẳng và o câu há»i cá»§a tôi. - Thỉnh thoảng, anh vẫn nằm mÆ¡ thấy em. Anh thấy chúng mình ở MatxcÆ¡va. Anh thấy em trong vòng tay anh. Anh cảm thấy rất rõ nụ hôn cá»§a em. Anh không còn muốn tỉnh dáºy nữa vì sợ em biến mất. Em có bao giá» gặp những giấc mÆ¡ như váºy không?
“Em Ä‘ang mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡ như váºyâ€, tôi đáp.
Nhưng K. không còn nghe tôi nói nữa. Anh đã từ từ biến mất khá»i giấc mÆ¡ cá»§a tôi.
|

01-09-2008, 04:39 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 12
Giấc mÆ¡ ấy cá»§a Lan Chi đột nhiên hiện vỠám ảnh trong đầu cô suốt dá»c đưá»ng cô Ä‘i đến chá»— hẹn gặp Kiên.
Khi gá»i Ä‘iện thoại đến nhà Duy, Kiên bảo rằng anh vừa má»›i từ Leipzig đến Berlin được và i tiếng đồng hồ và sáng ngà y kia đã phải bay vá» Hà Ná»™i. Anh nói rất muốn được gặp Lan Chi trước khi vá» nước. Trao đổi má»™t hồi, há» thá»a thuáºn hôm sau sẽ Ä‘i ăn tối cùng nhau, tại má»™t tiệm ăn không xa nhà Duy mà SÆ¡n đã giá»›i thiệu cho Kiên.
Thoạt đầu, Kiên muốn ghé qua nhà Duy để đón Lan Chi, nhưng cô không hà o hứng lắm vá»›i đỠnghị đó. Cô cảm thấy không thoải mái khi nghÄ© rằng phút đầu tiên gặp lại cá»§a há» sẽ diá»…n ra trước sá»± chứng kiến cá»§a vợ chồng Duy và lÅ© trẻ con. Bất chợt, má»™t ý nghÄ© vụt đến trong đầu, cô bèn hẹn gặp anh trước cá»a ga tà u Ä‘iện ngầm gần nhà Duy rồi hai ngưá»i sẽ cùng Ä‘i tà u đến tiệm ăn (cách đó ba bến). à kiến nà y cá»§a cô láºp tức được Kiên hưởng ứng má»™t cách vui mừng đến ná»—i cô gần như tin chắc rằng anh cÅ©ng đã liên tưởng đến cái ká»· niệm mà cô vừa chợt nhá»› ra.
Váºy là gần bảy giá» tối, sau khi đã gá»i gắm ba đứa con cho vợ chồng Duy vá»›i má»™t lô lá»i dặn dò, rồi lại bắt cả ba đứa trẻ phải hứa là sẽ ăn ngoan và không quấy cô Uyên cáºu Duy, Lan Chi nhìn lại mình trong gương lần cuối rồi Ä‘i ra cá»a. Äến ngưỡng cá»a, tá»± nhiên thấy nao nao trong lòng, cô quay lại thÆ¡m lần lượt cả ba đứa con và hứa: “Mẹ sẽ cố gắng vá» sá»›m!†Ba anh em cu Nam còn Ä‘ang có nhiá»u trò vui vá»›i hai đứa em há» nên không báºn tâm lắm đến sá»± vắng mặt cá»§a mẹ chúng trong bữa ăn tối, cÅ©ng chẳng há» tá» ra mừng rỡ đặc biệt gì trước lá»i hứa “vá» sá»›m†cá»§a mẹ.
Bảy giá» tối, nắng chiá»u chưa tắt hết mà đã có má»™t mảnh trăng non nhợt nhạt Ä‘Ãnh chÆ¡ vÆ¡, lạc lõng ở má»™t góc trá»i. Không khà ngưng Ä‘á»ng, ngá»™t ngạt, oi ả, chẳng có lấy má»™t gợn gió thoảng qua. Äi đến gần lối và o ga tà u Ä‘iện ngầm, Lan Chi bước cháºm lại, đưa mắt nhìn những dòng ngưá»i ngược xuôi hối hả. Cảm thấy mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán, cô dừng lại, rút má»™t chiếc mùi soa giấy trong túi ra lau, và đúng lúc ấy, cô nhìn thấy Kiên tách khá»i dòng ngưá»i, thong thả bước lại gần cô.
Kiên đến trước giá» hẹn quãng hÆ¡n mưá»i phút. Anh Ä‘i sá»›m vì không muốn để lá»™ thái độ bồn chồn cá»§a mình trước mặt vợ chồng SÆ¡n, cÅ©ng để khá»i phải nghe những lá»i khuyên bảo và châm chá»c cá»§a ông bạn.
Ngay từ hôm qua, khi Kiên vừa má»›i đặt chân đến Berlin, anh đã láºp tức bị SÆ¡n biến thà nh đối tượng để trêu ghẹo. Ra đón Kiên ở ga, sau và i câu thăm há»i thông thưá»ng, SÆ¡n vá»— vai bạn nói vá»›i vẻ đầy bà ẩn:
- Nà y, tao có má»™t tin quan trá»ng cho mà y đấy, nhưng chẳng biết tim mà y có đủ khá»e để nghe không?
- Tin gì mà kinh dị thế? - Kiên cưá»i há»i.
- Nà ng Ä‘ang ở đây, - SÆ¡n hạ giá»ng nói, vẻ mặt hết sức quan trá»ng.
- Nà ng nà o? - Kiên không hiểu.
- Äoán thá» xem, - SÆ¡n cưá»i tinh nghịch.
- Chịu, - Kiên thỠơ đáp.
- Chán mà y tháºt, - SÆ¡n lắc đầu vẻ chê trách. - Tình yêu thiêng liêng cá»§a Ä‘á»i mà y đấy, biết chưa? Nà ng má»›i từ Pháp đến Berlin thăm thằng em quãng má»™t tuần nay.
- Lan Chi Ä‘ang ở Berlin à ? - Kiên sững sá» há»i.
- Ừ. Thôi, Ä‘i Ä‘i, đừng đứng nghệt ra thế nữa. NghÄ© cho kỹ xem, nếu không sợ bu nó ở nhà , muốn liá»u mạng gặp nà ng thì để tao bố trà cho, - SÆ¡n cưá»i hì hì nói.
Dá»c đưá»ng từ ga vá» nhà , SÆ¡n bảo: “Tao có số Ä‘iện thoại cá»§a thằng Duy đấy. Cứ để thong thả, ăn tối xong rồi nếu mà y muốn thì gá»i Ä‘iện đến đó mà há»i thăm tình hình.†Thấy Kiên áºm ừ, SÆ¡n há»i lại: “Sao? Nóng ruá»™t quá, muốn gá»i Ä‘iện cho nà ng ngay à ?†“Có gì vá»™i đâu, - Kiên chối. - Cứ từ từ, ăn tối xong rồi tao sẽ tÃnh sau.â€
Bữa tối ở nhà SÆ¡n, Kiên ngồi ăn như má»™t cái máy, miệng nhai trệu trạo mà chẳng để ý mình Ä‘ang ăn món gì. Vẻ mặt anh bần thần đến ná»—i vợ SÆ¡n phải ái ngại há»i: “Anh Kiên hình như Ä‘i đưá»ng bị mệt? Anh có cần thuốc cảm cúm gì không thì để em lấy cho?†“Không, có mệt gì đâuâ€, Kiên bừng tỉnh. SÆ¡n tá»§m tỉm cưá»i bảo vợ: “Không có thuốc nà o chữa cho anh ấy được đâu em ạ. Chỉ còn cách để anh ấy Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại má»™t chầu, may ra thì đỡ.â€
Mấy tiếng đồng hồ trước giỠhẹn của Kiên với Lan Chi, bắt gặp Kiên chốc chốc lại nhìn đồng hồ, Sơn bảo:
- Còn lâu má»›i đến giá», đừng có cuống thế. Theo tao, mà y nên đến muá»™n chừng năm mưá»i phút cho cao giá.
- Cao giá hay thấp giá cái gì, - Kiên phì cưá»i. – Tình xưa nghÄ©a cÅ©, đến thăm nhau thôi chứ có phải Ä‘i tán tỉnh gì đâu. Ngưá»i ta có chồng có con rồi...
- Ba con, - Sơn thản nhiên nói.
- Ba con tháºt à ? - Kiên há»i.
- Thì thấy thằng Duy nó bảo thế. Ãt nhất là ba con ở thá»i Ä‘iểm nà y. Tương lai có nhiá»u hÆ¡n không thì tao chưa nắm được thông tin.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Kiên, Sơn bồi thêm:
- Tao thà nh tháºt khuyên mà y nên lấy cặp kÃnh cáºn cá»§a tao Ä‘eo và o để Ä‘i gặp cố nhân cho thi vị. Phải nhìn má» mỠảo ảo thì má»›i tưởng nhá»› được quá khứ, chứ nhìn rõ sá»± tháºt e rằng sẽ thất vá»ng đấy. Mà y cứ thá» tÃnh mà xem: đà n bà đẻ con xong nói chung ai cÅ©ng tăng sÆ¡ sÆ¡ dăm bảy cân, nà ng có ba đứa, váºy chắc tấm thân thon thả bây giá» không dưới sáu chục ký đâu.
Kiên mỉm cưá»i nhá»› lại những lá»i nói cá»§a SÆ¡n khi anh nhìn thấy Lan Chi hiện ra từ má»™t góc phố. Vẫn cái vóc dáng mảnh mai ấy, vẫn mái tóc buông xõa ngang vai ấy..., anh nháºn ra cô ngay láºp tức và cảm thấy trà o lên trong lòng má»™t ná»—i xúc động pha lẫn nhẹ nhõm. Anh định chạy ra đón Lan Chi nhưng bá»—ng nhiên đổi ý và lùi và o má»™t góc khuất để kÃn đáo quan sát cô. Lan Chi tiến lại gần, cô không nhìn thấy anh. Khi cô đứng lại, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, Kiên cảm giác như có má»™t luồng Ä‘iện chạy giần giáºt khắp ngưá»i mình: cặp mắt cá»§a cô vẫn hÆ¡i ngÆ¡ ngác và mÆ¡ má»™ng không khác gì ngà y xưa, là n môi cá»§a cô vẫn có má»™t thoáng cong nÅ©ng nịu giống hệt thuở nà o... Má»™t ná»—i buồn da diết trà n ngáºp lòng Kiên khi anh nghÄ© rằng tất cả những đưá»ng nét thân thương nà y bây giỠđã thuá»™c vá» má»™t ngưá»i đà n ông khác. Anh cố giữ dáng Ä‘iệu tháºt bình thản và bước lại gần Lan Chi.
- Trá»i nóng quá, Lan Chi nhỉ, - Kiên nói vá»›i má»™t nụ cưá»i thay câu chà o.
- Vâng, nóng tháºt đấy, - Lan Chi mỉm cưá»i đáp lại. – Hình như hôm nay lên đến ba mươi hai độ.
Sau Ä‘oạn bình luáºn thá»i tiết là má»™t khoảng im lặng bối rối, rồi Kiên là ngưá»i lên tiếng đầu tiên:
- Anh không ngỠlại được gặp em ở Berlin.
- Ngà y mai anh đã bay vá» Hà Ná»™i rồi phải không? Sao anh Ä‘i công tác gấp thế? – Lan Chi há»i.
- Anh sang Äức là m việc hai tuần, nhưng là ở Leipzig chứ không phải ở Berlin. Xong việc ở Leipzig rồi anh má»›i đến đây thăm SÆ¡n. Nếu biết trước là em Ä‘ang ở Berlin thì anh đã thu xếp lên đây sá»›m hÆ¡n.
Há» cùng Ä‘i và o ga. Lan Chi há»i thăm vá» chuyến công tác cá»§a Kiên ở Leipzig. Anh trả lá»i má»™t cách hết sức sôi nổi, cô lắng nghe vá»›i vẻ hết sức chăm chú, dù trong thâm tâm cả hai ngưá»i Ä‘á»u hiểu rằng chuyện nà y chẳng có gì là quan trá»ng đối vá»›i há».
Tà u đến, Kiên ngừng ngay câu chuyện giữa chừng để cùng Lan Chi lên tà u. Trong toa đã đầy ắp ngưá»i, không còn chá»— nà o để ngồi, há» phải đứng sát và o nhau. Anh xúc động đến nghẹt thở khi cảm nháºn sát ngưá»i mình thân hình nhá» nhắn cá»§a cô, thân thiết và gần gÅ©i hệt như trong những giấc mÆ¡ vẫn thưá»ng trở Ä‘i trở lại ám ảnh anh suốt bao năm ròng. Tà u lắc mạnh và Kiên như tỉnh má»™ng: anh nháºn thấy Lan Chi cố bám chắc và o tay vịn để khá»i ngã và o ngưá»i anh. Chưa bao giá» anh hình dung rõ rệt và thấm thÃa đến váºy vá» cái vá»±c sâu hun hút mà cuá»™c Ä‘á»i dùng để ngăn cách há» như lúc nà y đây, khi cô đứng ngay bên anh, gần như lá»t thá»m trong vòng tay anh.
NÆ¡i hỠđến ăn tối là má»™t tiệm ăn Italia. Theo lá»i giá»›i thiệu cá»§a SÆ¡n, ngoà i cái tiện là không xa nhà Duy, tiệm ăn nà y còn có ưu Ä‘iểm là bà i trà trang nhã, lịch sá»±, phục vụ táºn tình, đồ ăn không phải là xuất sắc lắm nhưng cÅ©ng khá, khung cảnh tương đối yên tÄ©nh, nói tóm lại là má»™t nÆ¡i rất hợp để diá»…n ra những mà n tình cảm.
Kiên hÆ¡i lúng túng trước quyển thá»±c đơn vá»›i những món ăn ghi bằng tiếng Äức và tiếng Italia.
- Anh chẳng có khái niệm gì mấy vá» món ăn à ngoà i pizza và spaghetti, - anh thú nháºn. – Em có kinh nghiệm gì không?
- Kinh nghiệm cá»§a em thì cÅ©ng nghèo nà n thôi, nhưng nếu anh tÃn nhiệm em thì để em chá»n cho anh nhé, - Lan Chi cưá»i đáp. - Äừng ăn pizza, khô lắm, trá»i nóng thế nà y nuốt không nổi đâu.
Sau má»™t hồi nghiên cứu thá»±c đơn, Lan Chi gợi ý Kiên lấy món Insalata di Mare là m khai vị và Scaloppina alla Milanese là m món chÃnh.
- Món khai vị nà y là má»™t thứ salat có trá»™n tôm, sò huyết, nếu anh vẫn thÃch ăn đồ hải sản như xưa thì ăn cái nà y hợp đấy. Còn món chÃnh là má»™t loại thịt bê, là m theo kiểu Milano, theo em thì cÅ©ng được, - cô nói.
- Em sống ở Pháp mà sao cÅ©ng thạo món ăn à thế? – Kiên há»i, vẻ hÆ¡i ngạc nhiên.
- Thạo gì đâu. Chẳng qua là vì em đã có dịp sang à chÆ¡i má»™t tuần. Má»™t tuần toà n Ä‘i ăn hiệu, toà n ăn đồ Ã, nên cuối cùng cÅ©ng phải nhá»› lõm bõm được và i thứ chứ.
- Em đã đi à rồi à ? Nước à đẹp lắm phải không?
- Vâng... - giá»ng Lan Chi đột nhiên trở nên gượng gạo. Ká»· niệm vá» chuyến du lịch tuần trăng máºt bá»—ng hiện ra rõ mồn má»™t trong đầu cô. Bất chợt, cô nghÄ© đến chồng và bồn chồn tá»± há»i chẳng hiểu tối nay anh có gá»i Ä‘iện thoại đến nhà Duy không. Äể gạt khá»i đầu ý nghÄ© đó, cô bèn đột ngá»™t đổi đỠtà i.
- Lâu nay anh có gặp Quân không? - cô há»i.
- À, Quân hả? Có đấy, anh má»›i gặp nó hồi Tết vừa rồi xong, - Kiên cưá»i, mắt chợt lấp lánh những tia tinh nghịch. - Cáºu ta bây giỠđạo mạo lắm, không còn tồ như hồi trước nữa đâu. Giáo sư đại há»c ở Mỹ, vợ khôn con đẹp, nói chung là yên ấm má»i bá»...
Việc Quân kiếm được “vợ khônâ€, theo Kiên, hoà n toà n chẳng phải do anh chà ng đã tiến bá»™ hÆ¡n trước, ứng dụng được nhuần nhuyá»…n lý thuyết “tán gái†và o thá»±c hà nh, mà chỉ nhá» má»™t phương pháp hết sức cổ Ä‘iển là phương pháp mối lái. Chuyện nà y thoạt nghe có vẻ hÆ¡i lạ, vì Quân thá»i trai trẻ vốn là ngưá»i có tâm hồn lãng mạn, luôn luôn theo chá»§ trương “tình yêu là sá»± gặp gỡ tình cá» cá»§a hai trái tim có chung nhịp Ä‘áºpâ€. Thế nhưng, sau khi nháºn bằng tiến sÄ© rồi lại chu du châu Âu mất má»™t vòng ba nước và bốn năm (hai năm post- doc ở Äức ngay sau khi bảo vệ xong luáºn án tiến sÄ©, má»™t năm visiting tại má»™t viện khoa há»c ở Italia, má»™t năm “giáo sư má»i†tại má»™t trưá»ng đại há»c cá»§a Bỉ), con tim cô đơn cá»§a Quân mãi chẳng tình cá» gặp được con tim đồng Ä‘iệu nà o thì anh bắt đầu hÆ¡i nao núng. Bố mẹ cá»§a Quân còn nao núng hÆ¡n khi thấy cáºu con trai đã đến tuổi “băm†rồi mà mãi vẫn cứ lông bông, cho nên bèn để ý tìm sẵn cho anh và i đám ở Hà Ná»™i.
Hết thá»i hạn là m việc ở Bỉ, Quân có ngay má»™t suất sang là m việc ở Mỹ. Anh vá» Hà Ná»™i nghỉ trong thá»i kỳ chuyển giai Ä‘oạn nà y thì được bố mẹ thông báo rằng việc tìm kiếm cá»§a các cụ đã đạt kết quả hết sức mỹ mãn, hiện đã có má»™t danh sách và i đám để Quân lá»±a chá»n. Quân chỉ có việc khảo sát đại thể “sÆ¡ yếu lý lịch†cá»§a các ứng cá» viên (ngà nh nghá», tuổi tác, cân nặng, chiá»u cao...) rồi thấy đám nà o phù hợp thì gia đình sẽ xúc tiến tổ chức ngay má»™t cuá»™c gặp gỡ “tình cá»â€ để hai trẻ là m quen vá»›i nhau. Má»›i nghe nói váºy, tất nhiên phản ứng đầu tiên cá»§a Quân là giãy nảy lên như đỉa phải vôi. Anh hùng hồn giải thÃch cho hai báºc thân sinh rằng ở cái thá»i đại Internet nà y mà lại còn tÃnh chuyện hôn nhân bằng cách mối lái thì tháºt là hết sức sai, hết sức đáng cưá»i. Nhưng sau khi mẹ anh thẽ thá»t phân tÃch má»™t hồi, chỉ ra cái lợi cá»§a việc được bố mẹ chá»n sẵn đối tượng cho, ca tụng ưu Ä‘iểm cá»§a các ứng cá» viên đã lá»t và o trong danh sách tuyển lá»±a, rồi lại nói ná»a dá»—i ná»a thách đố kiểu “có giá»i thì tá»± tìm lấy xem, có tìm được không?â€, cuối cùng Quân đà nh lầu bầu má»™t cách đáng yêu rằng “thôi thì bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy váºy, nhưng nhá»› đặt con và o chá»— nà o xinh xinh, hiá»n hiá»n má»™t tÃâ€.
Cứ như lá»i Quân tâm sá»± vá»›i Kiên thì lúc đầu anh gáºt bừa như thế chỉ cốt để yên thân, khá»i nghe mẹ nói ra nói và o thôi, chứ cÅ©ng chẳng hy vá»ng gì cả. Ai ngỠđến khi gặp đối tượng thì thấy hóa ra cÅ©ng được quá. Lá»… cưới được tổ chức ngay tắp lá»± (sau buổi gặp gỡ đầu tiên ngót nghét có má»™t tháng), để kịp cho cô dâu còn theo chú rể Ä‘i Mỹ. Giữa mùa hè, trá»i nóng như đổ lá»a, dân Hà Ná»™i chẳng có ai dại gì mà cưới, cho nên đám cưới cá»§a Quân cÅ©ng được coi là má»™t hiện tượng đáng nhá»› trong năm cá»§a thá»§ đô lúc bấy giá». Nhiá»u kẻ Ä‘a nghi không rõ chuyện cứ đặt nghi vấn “có việc gì mà phải cưới chạy?â€, nhưng nhìn cô dâu chú rể mặt mÅ©i tươi hÆ¡n há»›n cả hai, dù mồ hôi chảy tong tong là m phấn son trên mặt cô dâu có phần nhòe nhoẹt, thì má»i ngưá»i Ä‘á»u phải thừa nháºn rằng đây là má»™t cuá»™c hôn nhân hạnh phúc.
Sau lá»… cưới mưá»i ngà y thì xảy ra má»™t sá»± cố mà lúc kể lại cho Kiên nghe Quân vẫn còn kinh hoà ng, cứ xuýt xoa mãi rằng may mà vợ mình độ lượng chứ nếu không chắc đã nhà tan cá»a nát. Ấy là việc có kẻ rá»—i hÆ¡i xấu miệng nà o không biết tá»± nhiên lại đưa đến tai vợ Quân câu chuyện vá» mối tình si ngà y xưa cá»§a anh ở MatxcÆ¡va. Vợ Quân láºp tức vá» nhà nghiêm khắc lôi chồng ra tra khảo. Quân sợ quá, thá» sống thá» chết rằng “trái tim anh chỉ Ä‘áºp rá»™n rà ng từ khi gặp em, còn cái cô kia thì... (nói đến đây anh bèn cưá»i khẩy má»™t cái), nói tháºt vá»›i em, quan hệ cá»§a anh vá»›i cô ta hoà n toà n chỉ dá»±a trên cÆ¡ sở tình bạn, lịch sá»± vá»›i nhau mà thôi. Phải, chÃnh là vì lịch sá»± mà anh rá»§ cô ta Ä‘i xem phim, cÅ©ng là vì lịch sá»± mà đôi khi anh Ä‘i chÆ¡i vá»›i cô ta trong những lúc rảnh rá»—i. Những kẻ phao tin lăng nhăng là chỉ nhìn hiện tượng bá» mặt mà không có hiểu biết thá»±c chất gì hết cả...â€
Lý lẽ cá»§a Quân kể ra cÅ©ng không có sức thuyết phục cho lắm, nhưng được cái là thái độ cá»§a anh lại hết sức thà nh khẩn, chẳng những anh đã năm lần bảy lượt Ä‘áºp đầu tuyên thệ nói đúng sá»± tháºt, mà còn có má»™t lần (trong lúc tuyệt vá»ng) anh Ä‘i đến chá»— toan Ä‘em nước mắt ra để chứng tá» vá»›i vợ tấm lòng thà nh cá»§a mình. Vì váºy cuối cùng vợ độ lượng cá»§a Quân cÅ©ng thương tình mà thể tất tha cho, không chì chiết thêm nhiá»u nữa. Chỉ có sau nà y, má»—i lần anh chà ng sÆ¡ ý nói hay là m Ä‘iá»u gì không hợp ý vợ thì cô má»›i tức giáºn lôi chuyện tình xưa nghÄ©a cÅ© cá»§a anh ra Ä‘ay nghiến.
Theo Kiên, vợ Quân tuy vá» mặt nhan sắc thì không được bằng Thanh Hoa, nhưng lại có ưu Ä‘iểm lá»›n là rất khéo dạy chồng. Thà nh thá», ngoà i chuyện là m toán là cô nà ng không biết gì nên không tham gia ý kiến thôi, chứ còn trong má»i lÄ©nh vá»±c khác thì anh chà ng nhất cá» nhất động Ä‘á»u tá»± nguyện thỉnh ý vợ. Äặc biệt là sau khi cáºu quý tá» giống bố như đúc ra Ä‘á»i thì Quân lại cà ng “nhất vợ nhì trá»iâ€, anh phấn khởi gá»i ngay e-mail báo tin mừng đến bạn bè khắp nÆ¡i, ghi rõ rằng ngà y nà y tháng ná» giỠấy vợ hiá»n cá»§a tôi đã sinh hạ má»™t bé trai chiá»u dà i... cân nặng... (việc Quân sá» dụng má»™t cách có chá»§ ý tÃnh từ “hiá»n†kèm theo danh từ “vợ†đã khiến cho bạn bè xì xà o rằng đây là má»™t ná»— lá»±c cá»§a anh nhằm Ä‘áºp tan cái tin đồn vô căn cứ là Quân sợ vợ). Thiên hạ nói gì mặc há», không ai có thể phá»§ nháºn được má»™t thá»±c tế rà nh rà nh là Quân rất thá»a mãn vá» chuyện vợ con cá»§a mình. Bằng chứng là anh đã trở nên tá»± tin đến mức nói năng cứ như là chuyên gia trong lÄ©nh vá»±c hôn nhân - gia đình, Ä‘i rao rảng kinh nghiệm kiếm vợ cho khá nhiá»u đồng đội hãy còn phòng không nhà trống. Kinh nghiệm cá»§a Quân chỉ thu gá»n trong má»™t câu giản dị là “chá»› nên coi thưá»ng sá»± giúp đỡ cá»§a các báºc phụ huynhâ€, nhưng vì nó Ä‘i kèm má»™t thà dụ minh há»a sinh động là tấm gương gia đình hạnh phúc cá»§a Quân, thà nh ra ai cÅ©ng phải công nháºn là có sức thuyết phục lá»›n.
Lan Chi cưá»i chảy cả nước mắt khi nghe Kiên kể chuyện vá» Quân. Câu chuyện vá» ngưá»i bạn chung tá»± nhiên là m cho há» xÃch gần hẳn lại vá»›i quá khứ. Sá»± xa cách, gượng gạo ban đầu trong chốc lát dưá»ng như vụt biến Ä‘i, Kiên nhìn Lan Chi và buá»™t miệng nói lên cái ý nghÄ© cứ luẩn quẩn trong đầu anh từ nãy:
- Em hầu như không thay đổi. Không thể hình dung được rằng đã hÆ¡n mưá»i năm rồi, và em thì đã có ba con... Em có ba con rồi, phải không?
- Vâng. Hai cáºu con trai nghịch như quá»· sứ và má»™t bé gái đáo để hÆ¡n mẹ nhiá»u, - Lan Chi mỉm cưá»i đáp.
- Anh vẫn biết em yêu trẻ con lắm, nhưng ba con thì cÅ©ng dÅ©ng cảm đấy nhỉ, - Kiên nói vá»›i má»™t nụ cưá»i quen thuá»™c đến ná»—i đột nhiên Lan Chi cảm thấy nhói trong tim.
- Tại vì lần thứ hai em sinh được hai bé sinh đôi. Trá»i cho thì được váºy thôi chứ có dÅ©ng cảm gì đâu, - cô đáp.
- Chồng em là m ngà nh gì váºy? – Kiên lại há»i.
- Anh ấy là bác sĩ.
- Còn em? Em có là m ngà nh tâm lý nữa không?
- Em bá» ngà nh rồi. Em không thể kiếm được việc là m đúng ngà nh nà y ở cùng thà nh phố vá»›i ông xã em. Em lại có ba đứa con, sức thì yếu, không thể sống theo kiểu chồng má»™t nÆ¡i, vợ má»™t nÆ¡i được. Äà nh phải chá»n giữa công việc và gia đình thôi. Äà n bà , có mấy ai dám coi gia đình nhẹ hÆ¡n sá»± nghiệp đâu.
- Kể cũng tiếc nhỉ... – Kiên tư lự nói.
Má»™t nét buồn bá»—ng hiện lên là m gương mặt Kiên tối lại. Mắt anh thoáng vẻ thẫn thá» xa xôi đến ná»—i Lan Chi tá»± há»i không hiểu anh chỉ nói tiếc việc cô bá» ngà nh hay còn ám chỉ đến má»™t chuyện gì khác nữa?
- Còn anh thì sao? Nghe nói công việc cá»§a anh ở Hà Ná»™i thuáºn lợi lắm phải không? – Lan Chi há»i.
- Ừ, cÅ©ng tạm được. Nói chung bây giỠở nhà là m ăn dá»… hÆ¡n trước nhiá»u Lan Chi ạ, - Kiên nói.
- Em nghe nói công ty của anh là m ăn phát đạt, cuộc sống gia đình anh dễ chịu lắm, phải không? Em thực sự mừng cho anh.
- Chúng mình có lẽ sinh nhầm thá»i, Lan Chi ạ, - Kiên nói, mắt vẫn nhìn xa xôi. - Nếu như hÆ¡n chục năm trước mà tình hình ở trong nước đã được như bây giá» thì chắc anh chẳng phải Ä‘i Ba Lan đánh quả là m gì. Cả em nữa, có khi em cÅ©ng chẳng sang Pháp, đúng không? Cuá»™c Ä‘á»i chúng mình lẽ ra đã có thể khác hẳn rồi.
- Anh biết tin em sang Pháp từ lúc nà o? Khi ở Ba Lan hay mãi đến lúc vá» Hà Ná»™i? - do dá»± má»™t lát, cô khẽ há»i.
- Äến lúc vá» Hà Ná»™i anh má»›i biết. Khi ngồi trên máy bay từ Ba Lan vá» nước, anh cứ sợ thắt cả tim, chỉ lo vỠđến nhà thì em sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa, rồi lo không biết em sẽ nói gì. Lúc ấy, anh không thể ngá» rằng mưá»i năm sau anh má»›i được gặp lại em, mà lại là gặp ở nước Äức nà y.
- Trước khi đi Pháp, em có đến chà o bố mẹ anh. Em cứ nghĩ là các cụ sẽ báo cho anh biết chuyện ấy.
- Hồi ấy, thỉnh thoảng mẹ anh vẫn viết thư sang Ba Lan cho anh, nhưng cụ giấu biệt chuyện nà y Ä‘i. Chắc cụ sợ anh biết thì sẽ không chịu vá» nước nữa. Mãi táºn khi anh đã ở Hà Ná»™i rồi, Ä‘ang chuẩn bị đến nhà em thì mẹ anh má»›i nói. Mẹ anh bảo khi em đến chà o bố mẹ anh, em khóc.
- TÃnh em thì bao giá» chẳng váºy, anh còn lạ gì, - Lan Chi mỉm cưá»i, cúi xuống để giấu giá»t nước mắt Ä‘ang trà o ra. - Äến bây giá», già rồi mà em vẫn chẳng sá»a được cái táºt mau nước mắt ấy.
Cả hai ngồi lặng Ä‘i má»™t lúc. Bao nhiêu câu há»i dá»™i lên dồn dáºp trong đầu Lan Chi: “Tại sao hồi ấy anh không viết thư cho em? Tại sao anh không trả lá»i những lá thư cuối cùng mà em gá»i sang MatxcÆ¡va? Anh có nháºn được những lá thư ấy không? Anh có nháºn được bức Ä‘iện em gá»i sang Ba Lan không?...†Cô muốn cất tiếng há»i, nhưng cảm thấy không sao thốt nổi nên lá»i. Và i phút yên lặng trôi qua, rồi Lan Chi chợt hiểu rằng những câu há»i vẫn day dứt lòng mình trong bao nhiêu năm ấy giỠđây đã trở thà nh lạc lõng, nó đã bị lỡ mất hÆ¡n chục năm rồi. Biết câu trả lá»i bây giá» thì cÅ©ng còn có Ãch gì nữa đâu? Có thay đổi được gì đâu?
- Anh có má»™t con trai rồi phải không? - cô há»i.
- Ừ, thằng nhóc năm nay bốn tuổi rồi, - Kiên đáp, má»™t nụ cưá»i thoáng qua trên gương mặt.
- Vợ anh có cùng ngà nh kiến trúc với anh không?
- Không. Cô ấy há»c tiếng Anh, là m cho má»™t công ty xuất nháºp khẩu.
Lan Chi chăm chú quan sát Kiên khi anh nói vá» vợ, nhưng cô không thể Ä‘oán ra được Ä‘iá»u gì qua vẻ mặt và giá»ng nói bình thản cá»§a anh. Cô rất muốn há»i: “Anh có hạnh phúc không?â€, nhưng sau má»™t lúc ngần ngại, không hiểu sao cô lại báºt ra má»™t câu há»i khác:
- Nhà anh có còn ở chỗ cũ không?
- Bố mẹ anh thì vẫn ở đấy, nhưng anh thì mua đất xây nhà ở chỗ khác rồi.
- Nghe nói anh có cái nhà vÄ© đại lắm thì phải? - Lan Chi cưá»i há»i.
- VÄ© đại là so vá»›i mÆ¡ ước cá»§a mình ngà y xưa thôi, chứ so vá»›i thiên hạ bây giá» thì ăn thua gì, - Kiên cÅ©ng cưá»i theo. - Hà Ná»™i bây giá» xây dá»±ng khiếp lắm. Sao em không vá» Hà Ná»™i chÆ¡i Ä‘i? Bao nhiêu năm rồi, sao em chẳng vá» Hà Ná»™i?
- Bố em mất rồi, anh cũng biết đấy.
- Ừ, dạo đó anh đang công tác ở Sà i Gòn, lúc ra anh có đến nhà em nhưng em trở lại Pháp mất rồi.
- Duy có nói lại cho em như váºy.
- Nhưng ở Hà Ná»™i em vẫn còn bà cô ruá»™t, đúng không? Rồi còn bao nhiêu bạn bè nữa, má»i ngưá»i vẫn nhá»› đến em. Thỉnh thoảng bạn cÅ© gặp nhau vẫn há»i sao lâu lắm không thấy Lan Chi vá» Hà Ná»™i.
- Sau khi bố em mất, em buồn quá, mãi không có lòng dạ nà o nghÄ© đến chuyện trở vá». Rồi em lại sinh thêm hai bé sinh đôi, ba đứa con cÅ©ng vướng báºn lắm, thà nh ra cứ trì hoãn mãi chuyện vá» thăm quê, cứ bảo đợi má»™t thá»i gian nữa để lÅ© trẻ lá»›n thêm thì Ä‘i lại đỡ vất vả hÆ¡n. Tết năm ngoái em đã có ý định vá», nhưng bà cô cá»§a em dịp đó lại và o VÅ©ng Tà u nuôi con gái đẻ, nấn ná trong đó đến hÆ¡n ná»a năm, thà nh ra em cÅ©ng chẳng vá» nữa. Có lẽ Tết năm nay hay năm sau cÅ©ng phải nghÄ© đến chuyện vá» thăm Hà Ná»™i tháºt, cô em đã già yếu rồi, em cÅ©ng sốt ruá»™t lắm.
- Vá» ngay Tết năm nay Ä‘i Lan Chi, - giá»ng Kiên bá»—ng sôi nổi hẳn lên. – Anh vẫn nợ em má»™t thứ ở Hà Ná»™i đấy. Em có nhá»› dạo ở MatxcÆ¡va, đôi khi em cứ kêu thèm ăn bánh tôm Hồ Tây quá, và anh đã hứa vá»›i em là lúc nà o chúng mình vá» Hà Ná»™i, anh sẽ đưa em lên Hồ Tây, khao má»™t chầu bánh tôm cho em ăn phát chán thì thôi. Bao nhiêu năm nay, má»—i lần Ä‘i qua Hồ Tây là anh lại nhá»› đến lá»i hứa đó.
- Anh lại là m em phát thèm lên rồi, - Lan Chi cưá»i. - Thế nà y thì Tết năm nay phải cố vá» Hà Ná»™i tháºt. Ãt nhất là để được ăn bánh tôm Hồ Tây không mất tiá»n.
- Khi nà o chuẩn bị vá» thì gá»i Ä‘iện báo cho anh nhé, - Kiên vừa hăng hái nói vừa lấy tay sục sạo hết túi áo nà y đến túi quần ná» tìm kiếm má»™t hồi, cuối cùng anh lôi ra được má»™t tấm danh thiếp đã hÆ¡i bị quăn mép, đưa cho Lan Chi và nói má»™t cách há»›n hở:
- May quá, hóa ra vẫn có má»™t cái các đây. Äịa chỉ và số Ä‘iện thoại cá»§a anh có đầy đủ trong nà y. Có gì cứ gá»i Ä‘iện báo cho anh biết. Anh sẽ ra sân bay đón em... à , tức là đón gia đình em. Chắc ông xã vá»›i lÅ© nhóc cÅ©ng sẽ vá» cùng em chứ?
- Bá»n trẻ con nhà em thì em Ä‘i đâu cÅ©ng phải vác chúng nó Ä‘i theo, còn chồng em thì chưa biết thế nà o. Hy vá»ng là anh ấy thu xếp vá» cùng em được. – Lan Chi chợt cưá»i tá»§m tỉm. - Nhưng gá»i Ä‘iện bắt anh Ä‘i đón thế có phiá»n gì không? Bà xã anh có “độ lượng†như vợ Quân không?
- Sao em lại nói đến chuyện “phiá»n†ở đây được nhỉ? Còn bà xã thì có liên quan gì đến việc nà y mà phải can thiệp, - Kiên cÅ©ng cưá»i.
- Nói tháºt Ä‘i, anh đã bao giá» phải Ä‘áºp đầu thá» thốt “tình bạn, lịch sự†như Quân chưa nà o? - Lan Chi vẫn chưa chịu tha.
- Quân khác, anh khác, em cứ nhìn Quân để suy ra anh thì không đúng đâu, - Kiên mỉm cưá»i, đáp. Rồi, có vẻ như muốn lẩn tránh vấn đỠtế nhị ấy, anh bèn trở lại vá»›i đỠtà i tha thiết cá»§a mình: - Nhất định Tết nà y em sẽ vá» Hà Ná»™i nhé. Anh sẽ đợi em. Anh coi như là em đã hứa vá»›i anh rồi đấy.
|

01-09-2008, 04:40 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 13
Tôi đã hứa với K. Tết nà y sẽ vỠthăm Hà Nội.
Äó là điá»u duy nhất mà anh yêu cầu tôi trong cuá»™c gặp gỡ cá»§a chúng tôi ở Berlin, má»™t cuá»™c gặp lại sau mưá»i hai năm đưá»ng chia đôi ngả kể từ buổi giã từ trên sân bay Seremetievo. Cuá»™c Ä‘á»i sao tháºt trá»› trêu: hÆ¡n chục năm trước đây, tôi không còn mong muốn gì hÆ¡n là được đón K. vá» Hà Ná»™i. GiỠđây, đến lượt anh nói sẽ đợi tôi vá». Nhưng là chỉ vá» thăm Ãt ngà y để rồi lại ra Ä‘i.
Äó là điá»u duy nhất mà tôi có thể hứa được vá»›i anh trong cuá»™c gặp gỡ nà y. Tất cả những ná»—i day dứt, ân háºn trÄ©u nặng lòng tôi suốt mưá»i hai năm trá»i, tôi muốn nói ra vá»›i anh cho nhẹ lòng nhưng không hiểu sao chẳng thể nà o nói nổi. Bao nhiêu câu há»i ám ảnh váºy là sẽ mãi mãi ám ảnh trong đầu tôi. Tất cả những Ä‘iá»u phá»ng Ä‘oán sẽ mãi mãi chỉ là phá»ng Ä‘oán. Cuá»™c há»™i ngá»™ cá»§a chúng tôi trên thá»±c tế đã không diá»…n ra như tôi vẫn hình dung.
Tôi không dám há»i K. xem anh có hạnh phúc không, anh rất Ãt lá»i khi nói vá» cuá»™c sống hiện tại cá»§a mình, nhưng giá»ng nói và ánh mắt cá»§a anh đôi khi gieo và o lòng tôi má»™t cảm giác mÆ¡ hồ rằng hình như anh không hạnh phúc như trước đây tôi vẫn tưởng. Ná»—i ngá» vá»±c nà y đã trở thà nh má»™t niá»m day dứt má»›i cá»§a tôi, nó là m tăng thêm mặc cảm có lá»—i trong tôi sau khi nghe anh nói rằng mưá»i năm trước đây, lúc từ Ba Lan trở vá» Hà Ná»™i, anh không ngá» rằng tôi đã bá» Ä‘i. Anh vá» vá»›i hy vá»ng tìm lại tôi, nhưng hóa ra đã trở vá» quá muá»™n.
Cuá»™c trở vá» cá»§a tôi lần nà y cÅ©ng là quá muá»™n. ChÃn năm, thà nh phố cá»§a tôi chắc chắn đã thay đổi nhiá»u kể từ ngà y tôi vá» Hà Ná»™i chịu tang bố rồi mang tâm trạng há»n giáºn ra Ä‘i. Năm tháng trôi qua, ná»—i giáºn há»n tan lẫn và o thá»i gian như má»™t tiếng thở dà i không lưu dấu vết. Còn Ä‘á»ng lại là ná»—i nhá»›, lúc thoảng qua, lúc da diết, lúc hiển hiện rõ nét, lúc mÆ¡ hồ cháºp chá»n.
Ná»—i nhá»› là má»™t hạnh phúc và má»™t cá»±c hình không sao dứt bỠđược cá»§a cuá»™c sống tha hương. Thá»i gian là má»™t đồng minh và má»™t kẻ thù luôn luôn cặp kè bám theo ná»—i nhá»›. Vá»›i thá»i gian, ná»—i nhá»› trở thà nh thấm thÃa hÆ¡n trong máu thịt và má» nhạt hÆ¡n trong hình ảnh. Äôi lúc, nó là má»™t cảm giác nhức nhối không tên gá»i, không đưá»ng nét. CÅ©ng có khi, trái lại, nó hiện ra có tên có hình cụ thể nhưng kèm theo má»™t dư vị bẽ bà ng: tôi thấy mình nhá»› hương hoa sữa đưá»ng Nguyá»…n Du, Tháp Rùa in bóng nước, dáng cong cá»§a cầu Thê Húc, liá»…u rá»§ chiá»u Hồ Tây... và bà ng hoà ng chợt hiểu rằng ná»—i nhá»› cá»§a tôi đã nhạt nhòa đến mức phải chui và o má»™t cái vá» vay mượn để tồn tại, nó đã mong manh đến độ phải hóa thân và o những công thức khuôn mẫu trong sách vở, nó không còn là ná»—i nhá»› cá»§a riêng tôi.
Váºy là không tránh khá»i má»™t cuá»™c phiêu lưu nhá»c nhằn, lo âu, đôi lúc hoang mang và tháºm chà gần như tuyệt vá»ng, nhưng bao giá» cÅ©ng trà n đầy thôi thúc: má»™t cuá»™c lục tìm trong ná»—i nhá»›.
Chá»— bắt đầu hẳn là phải ở đây: má»™t ngõ cụt trong má»™t khu phố vắng, mặt đưá»ng giống như mảnh áo vá vá»›i những mụn vải Ä‘áºm nhạt khác nhau: dấu tÃch cá»§a nhiá»u lần đà o lên lấp lại mà mục tiêu nhằm tá»›i lần nà o cÅ©ng chỉ là cái đưá»ng ống dẫn nước - hạnh phúc và ná»—i khổ cá»§a ngưá»i Hà Ná»™i lúc hè vá». Cái ngõ nhá» nà y là thế giá»›i riêng biệt cá»§a tuổi thÆ¡ tôi, những kỳ nghỉ hè cá»§a tôi, bãi biển và đỉnh núi cá»§a tôi, nÆ¡i tụ táºp cá»§a lÅ© trẻ lau nhau vừa má»›i thoát khá»i bom đạn chiến tranh, chẳng có gì chÆ¡i nên lại hồn nhiên say sưa chÆ¡i trò “chiến tranh bùng nổâ€. Äầu ngõ có má»™t cây bà ng mà ấn tượng còn lại trong ná»—i nhá»› cá»§a tôi không phải là “mùa đông lá Ä‘á», mùa hạ lá xanhâ€, mà là những con sâu róm thưá»ng xuyên từ các tán lá rÆ¡i xuống đất: ná»—i sợ cá»§a lÅ© con gái và vÅ© khà cá»§a bá»n con trai ( lÆ¡ mÆ¡ là các cáºu lại túm má»™t con dứ và o ngưá»i để dá»a thì đà nh chịu thua, hết cả đà nh hanh, Ä‘anh đá). Cuối ngõ có hai cây phượng vÄ© mà những cánh hoa đỠthắm cá»§a nó hè nà o cÅ©ng được nhặt lên kết lại thà nh vòng để trang Ä‘iểm cho tất cả các cô bé trong ngõ, lúc giả là m công chúa, lúc trong vai cô dâu. Má»™t cây phượng sẽ bị chặt Ä‘i để lấy chá»— xây nhà năm tôi há»c cuối cấp hai, cây còn lại cùng chung số pháºn sau và i năm nữa. Ngà y tôi rá»i Hà Ná»™i Ä‘i Nga há»c, hình ảnh mang theo là hai gốc cây còn trÆ¡ lại trên mặt đất. Khi tôi từ Nga trở vá», hai gốc cây cÅ©ng không còn. Chỉ còn lại sắc lá xanh, mà u hoa đỠvà tiếng ve ngân trong ná»—i nhá»› cá»§a tôi.
Chá»— nhiá»u ká»· niệm nhất hẳn phải là phố Lý Thưá»ng Kiệt, Ä‘oạn đưá»ng đã chứng kiến tôi từ má»™t cô bé vô tư áo còn vấy má»±c lá»›n bồng lên thà nh má»™t thiếu nữ Ä‘iệu đà ng, buổi tan trưá»ng bao giá» cÅ©ng có má»™t hai ánh mắt vụng trá»™m bám theo. Sáu năm Ä‘i há»c, hai ngôi trưá»ng - trưá»ng cấp hai ở Ä‘oạn dưới, trưá»ng cấp ba ở Ä‘oạn trên, váºy mà ná»—i nhá»› cá»§a tôi ở đây không sao có nổi má»™t khuôn hình rõ nét. Chỉ thấy vang vá»ng mÆ¡ hồ tiếng tầu Ä‘iện leng keng chá»— cắt ngang phố Hà ng Bà i, nháºp nhòa những mảng tưá»ng khắc khổ cá»§a ngôi trưá»ng mang dáng hình tu viện góc phố giáp Quang Trung, thấp thoáng má»™t gánh táo rong phÃa gần đưá»ng Bà Triệu... Những Ä‘iểm tá»±a quá mông lung cho má»™t ná»—i nhá»› quá nặng ná».
Chá»— kết thúc là má»™t khoảng máºp má», phân vân, không cố định. Có thể đó là con đưá»ng dẫn ra sân bay, những phố ngoại ô chen chúc và nhem nhuốc. Có thể đó là Hồ Tây, má»™t buổi ngồi trong “Quán Gió†cùng K., má»™t ước mÆ¡ không bao giỠđược hóa thà nh ká»· niệm, má»™t vết Ä‘au luôn luôn hiện diện má»—i khi ná»—i nhá»› áºp vá».
Dù biết là đã quá muộn để thực hiện ước mơ xưa, tôi vẫn hứa với anh, tôi vẫn hứa với mình, Tết nà y tôi sẽ vỠthăm Hà Nội.
|

01-09-2008, 04:43 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương Kết
Dá»± định vá» Hà Ná»™i chÆ¡i và o dịp Tết cá»§a Lan Chi hóa ra không thể thá»±c hiện được. Tết âm lịch năm nay không trùng và o kỳ nghỉ nà o ở Pháp, đã thế Julie lại còn Ä‘ang ráºp rình chuẩn bị nghỉ đẻ. Chá»§ cá»a hà ng lo kiếm ngưá»i bán hà ng thay Julie đã khó nên không muốn cho Lan Chi nghỉ phép mấy tuần liá»n và o dịp đó.
Sau khi Lan Chi bà n Ä‘i tÃnh lại vá»›i Trung, cuối cùng hai vợ chồng bèn quyết định sẽ táºn dụng kỳ nghỉ Noel để vá» nước. Lan Chi hÆ¡i thất vá»ng: đã mưá»i má»™t năm rồi cô không được ăn Tết ở Việt Nam. Từ mấy tháng nay, cô đã khấp khởi mừng thầm khi nghÄ© đến chuyện sẽ được “hắt há»§i†bánh chưng bá»c giấy nylon má»™t năm để vỠđắm mình trong không khà Tết rất đặc biệt, rất thân thương cá»§a Hà Ná»™i. Láºp tức nghÄ© ngay đến những món ngon sẽ được ăn và o dịp Tết và thấy thèm thuồng luôn cả những “miếng ngon Hà Ná»™i †khác, những “miếng ngon†quanh năm chứ không phải chỉ và o dịp Tết mà thôi. Lan Chi phải tá»± thừa nháºn rằng ná»—i nhá»› quê hương cá»§a mình có tÃnh ẩm thá»±c hÆ¡i cao: bao giá» cÅ©ng váºy, cứ nghÄ© đến chuyện vá» thăm quê là trong đầu cô lại hiện lên ngay má»™t danh sách dà i những món nhất thiết phải ăn cho bõ. Các loại phở, các loại bún, các loại xôi, rồi miến lươn, chả cá, bánh cuốn, ốc luá»™c, rồi cá rô phi nấu canh rau cải, cà pháo, cải cúc, rau ngót, rau cần..., món ngoà i hà ng, món gia đình, món ngồi trong tiệm, món lê la vá»›i chiếc ghế đẩu trên hè phố, tất cả, không phân biệt đẳng cấp, chen nhau đổ xô và o những dá»± tÃnh cá»§a Lan Chi má»™t cách lá»™n xá»™n và đầy háo hức.
Thá»±c ra, gần như hầu hết các món ăn nà y Lan Chi Ä‘á»u có thể ăn hoặc mua trong các nhà hà ng và các khu chợ châu à ở Pháp, nhưng vá»›i món nà o cÅ©ng váºy, sau khi thá» má»™t và i lần, bao giá» cô cÅ©ng có cảm giác như bị đánh lừa, luôn luôn thấy má»™t cái gì đó thiếu thiếu, má»™t cái gì đó không giống, và đà nh tá»± nhá»§: “Thôi, đợi đến khi nà o vá» Hà Ná»™i...â€
“Äợi đến khi nà o vá» Hà Ná»™i...†đã trở thà nh Ä‘iệp khúc láy Ä‘i láy lại trong đầu Lan Chi đến gần má»™t chục năm nay. Äã phải trì hoãn má»™t lần và o dịp Tết năm trước do bà cô và o VÅ©ng Tà u chăm con gái đẻ, và nhất là giỠđây lại có lá»i hẹn hò vá»›i Kiên (mà cô thấy là hoà n toà n không cần thiết phải tiết lá»™ vá»›i chồng), Lan Chi dứt khoát không muốn đẩy lùi chuyến vá» thăm quê thêm má»™t thá»i gian nữa. Äối vá»›i Trung, sau nhiá»u năm liên tục trá»±c bệnh viện và o kỳ nghỉ Noel, xin nghỉ phép và o dịp nà y năm nay là má»™t vấn đỠkhông có gì trắc trở. Thôi thì cả nhà kéo nhau Ä‘i trốn gà tây rôti má»™t năm, cÅ©ng hay!
Vấn đỠ“vá» Hà Ná»™i trước hay vá» Sà i Gòn trước†thoạt đầu có gây ra má»™t bất đồng nho nhá», nhưng rồi cÅ©ng được giải quyết ổn thá»a má»™t cách khá nhanh chóng nhá» tinh thần “kÃnh vợ sống lâu†cá»§a Trung. Trước hay sau thì cÅ©ng chỉ Ãt ngà y, đã chỠđược hà ng chục năm rồi thì đợi thêm và i ngà y nữa cÅ©ng có sao, tá»™i gì tổn hại thần kinh để tranh hÆ¡n vá»›i vợ. Gì chứ kinh nghiệm vỠ“gái Hà Ná»™i†thì Trung có thừa: từ lâu anh đã rút ra được bà i há»c quý báu rằng khôn ngoan nhất là đầu hà ng ngay ở giai Ä‘oạn “dịu dà ng quá dịu dà ng không chịu nổiâ€, chứ lại cứ tưởng mình có lý mà dám cầm cá»± lâu hÆ¡n thì sẽ được biết thế nà o là “nhức đầu quá, nhức đầu không chịu thấuâ€.
Váºy là kế hoạch đã được nhất trà thông qua: đầu tiên cả nhà sẽ Ä‘i máy bay từ Paris vá» Hà Ná»™i, ở lại chÆ¡i quãng mưá»i ngà y tại đó rồi sẽ và o Sà i Gòn. Lan Chi chợt bắt gặp mình có má»™t thoáng lo âu khi nghÄ© đến cuá»™c há»™i ngá»™ (chắc là không tránh khá»i) cá»§a Trung vá»›i ngưá»i yêu cÅ©. Nhưng cô kiên quyết gạt phắt cái “tư tưởng lệch lạc†đó ra khá»i đầu bằng cách hướng những suy tư cá»§a mình và o niá»m vui được trở vá» quê hương, được gặp lại những ngưá»i thân thiết. Tránh vá» dưa gặp vá» dừa, má»™t ý nghÄ© khác cÅ©ng không được là nh mạnh cho lắm bèn láºp tức nảy sinh: Lan Chi cảm thấy hÆ¡i bị hẫng khi hình dung cuá»™c gặp gỡ sắp tá»›i vá»›i Kiên ở Hà Ná»™i sẽ không chỉ là “mặt đối mặt†như hồi ở Berlin, mà sẽ diá»…n ra trong niá»m vui gượng gạo và hẳn là có nhiá»u phần khách khÃ, vá»›i vợ Kiên bên cạnh anh, và Trung bên cạnh cô. “Thế là phải rồi. Mình còn đợi chá» gì nữa?â€, cô tá»± nhá»§, thấy khó chịu vá»›i chÃnh mình.
Tháng mưá»i má»™t trôi qua trong nhịp Ä‘iệu dồn dáºp cá»§a những cú Ä‘iện thoại gá»i Ä‘i khắp nÆ¡i để há»i kinh nghiệm mua quà vá» nước. Cà ng lắm ý kiến cố vấn thì lại cà ng hoang mang. Quân sư nà y vừa khuyên mua má»™t mặt hà ng thì quân sư khác lại gạt phắt Ä‘i: “Mua là m gì thứ ấy, trong nước nhiá»u ê há», bán đầy đưá»ng đầy chợ mà lại rẻâ€. Ngay xưa Ä‘i tây mang vá» thứ gì cÅ©ng quý, bây giá» lại chỉ sợ mua nhầm phải loại quà quá tầm thưá»ng thì thà nh ra vô duyên. Lâu lắm rồi không vá» nước, Lan Chi không ngá» hóa ra cái sá»± chá»n mua quà lại Ä‘au đầu nát óc đến thế nà y.
Äầu tháng mưá»i hai, Lan Chi bắt đầu vác vali ra để thá» xếp và o má»™t lô hà ng tạp hóa: đồ mỹ phẩm cho bạn gái, rượu cho giá»›i đà n ông, quần áo đồ chÆ¡i cho trẻ con, sôcôla cho các đối tượng không phân biệt tuổi tác và giá»›i tÃnh..., lèn hết sức khéo thì cÅ©ng đã gần đầy má»™t vali. Ngắm nghÃa kho hà ng cá»§a mình, cô mỉm cưá»i vì bất giác nhá»› lại cái vali cá»§a ngà y lên đưá»ng Ä‘i há»c ở Nga. Äang hà i lòng vì việc chuẩn bị quà cáp như váºy là đã tạm ổn thì đột nhiên Hạnh gá»i Ä‘iện từ Paris xuống hốt hoảng báo tin vừa phải đưa mẹ và o bệnh viện cấp cứu. Trung há»›t hải Ä‘i máy bay ngay lên Paris. Và i ngà y sau, anh trở vá», rầu rÄ© bảo vợ rằng có lẽ dịp Noel nà y anh không thể Ä‘i đâu chÆ¡i xa được, chuyến vá» nước chắc đà nh phải hoãn lại thôi. Mẹ Trung bị chảy máu dạ dà y, cÆ¡n nguy kịch qua rồi nhưng tuổi đã cao, sức vốn yếu, lại mất máu nhiá»u nên cụ hãy còn mệt lắm, chắc sẽ phải nằm viện lâu để theo dõi biến chứng. Tình hình như váºy thì là m sao Trung dám rá»i khá»i Pháp lúc nà y, để má»™t mình Hạnh vá»›i mẹ được. Nhìn vẻ mặt trà n trá» thất vá»ng cá»§a Lan Chi, Trung vá»™i bảo ngay rằng anh thấy cô không cần thiết phải há»§y chuyến Ä‘i nà y: má»™t mình anh ở lại đây là đã đủ, vé máy bay đã đặt, quà cáp đã mua, lại có bà cô già yếu Ä‘ang chỠđợi ở nhà , Lan Chi cứ mang lÅ© trẻ vá» Hà Ná»™i chÆ¡i Ãt ngà y, còn anh thì đà nh lui lại đến má»™t dịp khác váºy.
Không có chồng Ä‘i cùng, niá»m vui vá» thăm quê cá»§a Lan Chi giảm Ä‘i đến má»™t ná»a. Từ trước đến nay, khi nghÄ© vá» chuyến Ä‘i nà y, bao giá» cô cÅ©ng hình dung có Trung bên cạnh. Ước muốn giá»›i thiệu Trung vá»›i há» hà ng bạn bè và khoe Hà Ná»™i cá»§a mình vá»›i chồng váºy là tan thà nh mây khói. Tuy váºy, Lan Chi hiểu rằng cô không thể trì hoãn chuyến Ä‘i nà y được nữa. Bà cô ruá»™t cá»§a Lan Chi năm nay đột nhiên yếu Ä‘i nhiá»u, tuổi già mong manh, nếu cô cứ lần chần mãi không vá» thăm thì có khi sẽ không còn kịp gặp. Và lại còn lá»i hứa vá»›i Kiên...
Máy bay vỠđến Ná»™i Bà i và o quãng tám giá» sáng. Lấy đồ đạc xong, Lan Chi hì hụi Ä‘i ra cá»a vá»›i chiếc xe đẩy ì ạch, đã nặng vì hai cái vali to đùng lại còn có thêm Việt Anh và Lan Anh - mặt mÅ©i bÆ¡ phá» sau chuyến bay dà i - ngồi chá»…m trệ phÃa trên. Cu Nam lẽo đẽo Ä‘i bên cạnh mẹ, há»i má»™t cách sốt ruá»™t: “Äây là Hà Ná»™i hả mẹ?†“Äây là sân bay Ná»™i Bà i. Chúng mình còn phải Ä‘i ôtô thêm má»™t Ä‘oạn nữa thì má»›i vỠđến Hà Ná»™iâ€, Lan Chi đáp.
Ra khá»i cá»a kiểm tra cá»§a hải quan, Lan Chi nghe thấy có tiếng gá»i tên mình. NgÆ¡ ngác má»™t lúc cô má»›i nhìn ra VÅ©, cáºu em há» con bà cô, Ä‘ang vẫy tay rối rÃt phÃa sau hà ng rà o sắt. “Trông chị chả khác tà nà o, em nháºn ra ngay láºp tứcâ€, VÅ© vừa đỡ vali cho Lan Chi vừa nói.
Hà Ná»™i thì khác Ä‘i nhiá»u. Ngồi trên taxi dá»c đưá»ng từ sân bay vá» nhà bà cô, Lan Chi ngỡ ngà ng nhìn khung cảnh hai bên đưá»ng ná»a quen ná»a lạ. Nhà má»›i xây má»c khắp nÆ¡i, nhất là ở những chá»— ngà y xưa là đồng không mông quạnh, rất nhiá»u kiểu lạ mắt, nhưng Lan Chi không ngạc nhiên lắm vì đã được nghe nói từ trước khá nhiá»u rồi. Äôi khi, gặp má»™t kiểu nhà kỳ quái, cô mỉm cưá»i tá»± há»i không biết đây có phải là sản phẩm cá»§a trà tưởng tượng “siêu thá»±c†cá»§a Kiên không, rồi lại tá»± gạt phắt Ä‘i ngay: “Kiên “siêu thá»±c†thì có, nhưng không Ä‘á»i nà o lại kệch cỡm thế nà y.â€
Cảm giác lạ lẫm nhất không phải là nhà mà là ngưá»i. Chẳng hiểu ngưá»i ở đâu đổ ra mà đông như kiến thế không biết? Ở Pháp, rất Ãt khi Lan Chi nhìn thấy ngưá»i Ä‘i ngoà i đưá»ng đông nghìn nghịt đến mức độ nà y. Cô có cảm tưởng như cả Hà Ná»™i ồ ạt kéo nhau xuống đưá»ng biểu diá»…n xe máy. Ngà y cô ra Ä‘i, hình như thà nh phố chưa chen chúc toà n ngưá»i là ngưá»i như váºy. Ãt nhất, khung cảnh rất ấn tượng nà y đã không hỠđược lưu giữ trong ký ức cá»§a cô. “Äông ngưá»i quá!â€, Lan Chi buá»™t miệng thốt lên. “Nhiá»u xe máy quá!â€, cu Nam há»›n hở nói. Mắt thằng bé sáng rá»±c lên đầy vẻ tò mò trước những quang cảnh lạ. Ngắm xe máy chán, nó bèn quay ra say sưa Ä‘á»c bất cứ hà ng chữ tiếng Việt nà o lá»t và o mắt, từ tên phố, tên cá»a hà ng đến ná»™i dung cá»§a các tấm biển quảng cáo. Cu cáºu được mẹ dạy Ä‘á»c tiếng Việt ở nhà từ bé, nhưng đây là lần đầu tiên được ứng dụng và o cuá»™c sống nên có vẻ rất thÃch thú. “Sans souci!â€, cu Nam chợt reo lên khi nhìn thấy hà ng chữ in trên má»™t chiếc xÃch lô lướt qua trước mặt. Rồi nó quay sang há»i mẹ: “Tiếng Việt cÅ©ng có sans souci như tiếng Pháp hả mẹ?†“Không, đó là tiếng Pháp hoà n toà n đấy chứâ€, Lan Chi mỉm cưá»i, đáp. “Hà Ná»™i cÅ©ng nói tiếng Phápâ€, thằng bé nháºn xét vá»›i vẻ hÆ¡i ngạc nhiên.
Bà cô đón cháu bằng món bún chả yêu thÃch cá»§a Lan Chi. “Buổi trưa ăn tạm thế nà y cho gá»n nhẹ, đến tối cô sẽ là m bữa cÆ¡m đà ng hoà ngâ€, bà nói. “Ô, bún chả thì cháu ăn mấy bữa liá»n cÅ©ng chẳng chán, việc gì phải là m cÆ¡m nữa hả côâ€, Lan Chi vừa đáp vừa hân hoan hÃt mùi chả nướng quyến rÅ© rất quen thuá»™c.
Bốn mẹ con xà và o ăn ngay vá»›i má»™t vẻ ngon miệng không khách khÃ. Äây là lần đầu tiên lÅ© trẻ được thưởng thức loại bún tươi mà mẹ chúng luôn luôn quảng cáo kèm theo câu “bao giá» vá» Hà Ná»™i...â€, má»—i lần là m bún khô cho cả nhà ăn. “Thịt nướng nà y ngon hÆ¡n thịt barbecue mẹ nhỉâ€, cu Nam nháºn xét. “Tất nhiên rồiâ€, Lan Chi trả lá»i vá»›i má»™t vẻ tá»± hà o. Tuy váºy, cô cảm thấy trong lòng hÆ¡i phân vân: món bún chả nà y công nháºn ngon tháºt là ngon, nhưng hình như có cái gì đó chưa tháºt giống hoà n toà n loại bún chả ngà y xưa cô thưá»ng ăn. Không giống cái gì thì cô chịu không phân tÃch nổi. Nhưng có lẽ đây không hẳn là món bún chả vẫn hiện vá» trong ná»—i nhá»› cá»§a cô. “Nếu có thá»i gian thì lúc nà o mình phải dẫn bá»n trẻ con ra ăn bún chả hà ng bà Thịnh má»›i đượcâ€, Lan Chi thầm nghÄ© vá»›i hy vá»ng tìm lại được hương vị cÅ© trong hà ng bún yêu thÃch ngà y xưa cá»§a mình.
Ngà y thứ hai ở Hà Ná»™i, Lan Chi bắt đầu lên kế hoạch Ä‘i thăm há» hà ng, bạn bè. Tất nhiên, tên Kiên hiện lên đầu tiên trong danh sách cá»§a cô. Khi chuẩn bị vá» nước, cô đã không gá»i Ä‘iện thoại cho Kiên Ä‘i đón như anh yêu cầu. Lý do rất đơn giản: cô cảm thấy khó coi đối vá»›i cả bà cô cá»§a mình lẫn gia đình Kiên, nếu cô vá» thăm nước sau gần chục năm trá»i lại chá»n đúng Kiên để nhá» ra đón. Thêm nữa, cô cÅ©ng muốn dà nh cho anh má»™t sá»± bất ngá» vì đã vá» sá»›m hÆ¡n lá»i hẹn.
Vá»›i tâm trạng có phần hồi há»™p, Lan Chi lấy từ trong và ra tấm các mà Kiên đưa cho hồi ở Berlin và bấm máy gá»i Ä‘iện thoại cho anh. Cô gá»i theo số máy cÆ¡ quan anh, vì bây giá» Ä‘ang là giá» là m việc. Vả lại, chưa biết vợ Kiên “độ lượng†thế nà o, cứ gá»i đến cÆ¡ quan là chắc nhất.
Chuông Ä‘iện thoại reo mãi mà không có ai nhấc máy. “Chắc Kiên chạy Ä‘i đâu đóâ€, Lan Chi nghÄ© và quay sang gá»i Ä‘iện thoại cho mấy ngưá»i bạn khác. Sau khi đã hẹn hò đến chÆ¡i được vá»›i mấy cô bạn cÅ© rồi, cô bèn gá»i Ä‘iện thoại lại cho Kiên. Vẫn không có ai trả lá»i. Gá»i thêm và i lần buổi sáng, rồi và i lần buổi chiá»u nữa vẫn không được, Lan Chi bắt đầu lo. “Nhỡ Kiên lại Ä‘i công tác xa đúng và o dịp nà y thì phiá»n quá. Mình ẩu tháºt đấy, đáng lẽ phải gá»i Ä‘iện hẹn trước vá»›i anh ấy từ khi ở Phápâ€, cô tá»± trách mình.
Không còn cách nà o khác, sau giá» là m việc buổi chiá»u, Lan Chi đà nh gá»i Ä‘iện thoại đến nhà Kiên. Äúng như cô lo ngại, ngưá»i nhấc máy trả lá»i là phụ nữ. Má»™t giá»ng nữ trong trẻo và khá trẻ trung.
- Chà o chị, đây có phải là nhà anh Kiên không ạ? – Lan Chi rụt rè há»i.
- Vâng, tôi là vợ anh Kiên đây. Chị cần há»i gì ạ? - vợ Kiên đáp lại khá nhã nhặn.
- Anh Kiên có nhà không hả chị? Tôi có thể nói chuyện với anh ấy được không?
- Chị là ai nhỉ mà tôi không nháºn ra? - giá»ng nói cá»§a vợ Kiên đã bá»›t nhã nhặn Ä‘i má»™t chút.
- Tôi tên là Chi, - Lan Chi trả lá»i má»™t cách có tÃnh toán, tá»± xưng tên mình ngắn gá»n chứ không xưng “Lan Chi†đầy đủ như cách Kiên vẫn quen gá»i, cách mà bạn bè ở Nga vẫn thưá»ng gá»i để phân biệt cô vá»›i cô bạn Kim Chi cùng trưá»ng.
- Chị gá»i cho anh Kiên vá» chuyện công việc phải không? - cuá»™c thẩm vấn vẫn tiếp tục.
- Không, tôi là bạn cÅ©, gá»i Ä‘iện há»i thăm chút thôi, - Lan Chi không muốn nói dối, tuy biết rằng danh xưng “bạn cũ†khó mà gây nổi thiện cảm ở vợ Kiên.
- Bạn cÅ© à ? Thế chị ở đâu váºy?
- Tôi Ä‘ang ở Hà Ná»™i, - Lan Chi đáp má»™t cách lấp lá»ng. Cô đã bắt đầu mệt má»i và hÆ¡i khó chịu vì cuá»™c thẩm vấn nà y thì nghe có tiếng đà n ông nói loáng thoáng xa xăm gì đó, rồi vợ Kiên nói và o Ä‘iện thoại:
- Äây, anh Kiên ra rồi đây. Chị nói chuyện vá»›i anh ấy nhé.
- Alô, ai đấy? - giá»ng Kiên vang lên trong máy Ä‘iện thoại.
- Lan Chi đây, anh Kiên. Em vừa mới vỠHà Nội, - Lan Chi nhẹ nhà ng nói, cảm thấy thần kinh như dịu hẳn đi.
- Em vá» Hà Ná»™i từ lúc nà o? Sao không gá»i Ä‘iện cho anh ra đón? Em Ä‘ang ở đâu đấy? – Kiên há»i dồn dáºp bằng má»™t giá»ng mừng rỡ không che Ä‘áºy.
- Em vừa vá» hôm qua thôi, hiện em Ä‘ang ở nhà bà cô cá»§a em. Em muốn đến thăm vợ chồng anh và thằng cu, tiện thể chiêm ngưỡng cái nhà vÄ© đại cá»§a anh má»™t tÃ, mà không biết đến lúc nà o thì tiện nhỉ?
- Em đến chÆ¡i ngay tối nay có được không? Äối vá»›i anh thì lúc nà o cÅ©ng tiện cả.
- Tối nay em đã hẹn đến nhà bà bác rồi. Thôi để ngà y mai váºy nhé. Mai em đến quãng sáu giá» chiá»u có được không? Trước đó, em lại có hẹn vá»›i mấy đứa bạn cÅ©.
- Hay là mai anh má»i vợ chồng em Ä‘i ăn tối luôn thể? Anh sẽ chá»n má»™t nhà hà ng nà o ăn được...- Kiên đỠnghị.
- Thôi, chuyện ăn uống để sau. Mai em đến nhà anh rồi có gì sẽ bà n thêm, - Lan Chi gạt đi. Chẳng hiểu sao, cô chưa muốn nói lộ ra ngay là Trung không vỠnước cùng cô lần nà y.
Hôm sau là má»™t ngà y vô cùng báºn rá»™n cá»§a bốn mẹ con Lan Chi. Buổi sáng, cả mẹ lẫn con Ä‘á»u chưa quen được giá» giấc nên ngá»§ quên trong giưá»ng đến gần mưá»i giá» sáng má»›i bừng tỉnh dáºy. Bà cô đã mua sẵn xôi xéo ngoà i hà ng vá» theo đúng “đơn đặt hà ng†cá»§a Lan Chi từ tối hôm trước.
Lâu lắm rồi má»›i được ăn món ăn bình dân mà cô rất thÃch nà y để tạm quên Ä‘i bánh mỳ-bÆ¡-xúc xÃch-cà phê đơn Ä‘iệu lặp Ä‘i lặp lại sáng sáng, đã thế lại được bà cô xăng xái phục vụ cả mấy mẹ con đến táºn miệng rồi âu yếm đứng loanh quanh nói chuyện rất rôm rả, Lan Chi chỉ muốn kéo tháºt dà i bữa ăn sáng ra để táºn hưởng cái cảm giác hạnh phúc như được trở vá» quá khứ ấy. Nhưng nhìn đồng hồ thấy đã gần mưá»i rưỡi, cô không dám ngồi lâu thêm nữa mà vá»™i giục giã mấy đứa con chuẩn bị nhanh nhẹn lên để còn Ä‘i chÆ¡i. Cô đã hẹn mang con đến chÆ¡i nhà ông chú em ruá»™t bố sáng nay và ở lại ăn trưa tại đó.
Nhà ông chú thì xa, bầu Ä‘oà n cá»§a Lan Chi thì má»™t đám lÃt nhÃt, chẳng có cách di chuyển nà o tiện hÆ¡n là gá»i taxi. Sau chừng ná»a tiếng luồn lách qua những đưá»ng phố nưá»m nượp xe máy mà có nhiá»u chá»— Lan Chi không thể nhá»› ra được là phố gì, cuối cùng taxi dừng lại trước má»™t ngôi nhà hai tầng có mái cong cong na ná giống như má»™t ngôi chùa Thái Lan. Nếu không nhìn thấy ông chú đứng đợi sẵn vá»›i nụ cưá»i rất tươi trước cổng “chùa†thì Lan Chi không dám tin ngay là đã đến đúng nhà . Nhà nà y, nghe nói ông chú má»›i mua được cách đây và i năm. Trước đây, hồi Lan Chi còn ở Hà Ná»™i, gia đình ông sống trong má»™t căn há»™ táºp thể hai phòng.
Sau bữa trưa, nấn ná ngồi lại chÆ¡i đến quãng gần ba giá» chiá»u thì Lan Chi xin phép ông chú đưa lÅ© con ra vỠđể đến thăm má»™t cô bạn như hẹn trước. Nhà cô bạn ở tÃt đầu kia cá»§a thà nh phố nên Lan Chi lại gá»i taxi. HÆ¡n ná»a tiếng lòng vòng, rồi xe lại dừng trước má»™t biệt thá»± má»›i tinh. Lần nà y không phải chùa, cÅ©ng không khiêm tốn hai tầng như nhà ông chú, mà là hẳn má»™t “lâu đà i†ba tầng khá to, kiến trúc cá»§ hà nh. “Chắc là để tưởng nhá»› đến nước Ngaâ€, Lan Chi thầm nghÄ© khi ngắm nghÃa ngôi nhà cá»§a bạn ( cả hai vợ chồng cô bạn cá»§a Lan Chi Ä‘á»u há»c ở Nga vá»).
Tuyết, bạn cá»§a Lan Chi, ra mở cổng trong bá»™ quần áo mặc nhà nhưng diêm dúa như chuẩn bị Ä‘i dạ há»™i. Tay bắt mặt mừng xong, cả hai rối rÃt khen lẫn nhau “trẻ†và “xinh raâ€, rồi câu chuyện tiếp tục phát triển theo hướng tất yếu là ôn lại quá khứ và nhắc đến đám bạn cÅ©. Äiểm qua được má»™t và i ngưá»i bạn xong thì Tuyết bèn há»i Lan Chi đã đến thăm Kiên chưa?
- Chưa, nhưng tao đã hẹn tà nữa sẽ đến, - Lan Chi bình thản trả lá»i.
- Chuyện của Kiên kể ra cũng buồn nhỉ, - Tuyết nói với vẻ đầy thông cảm và bà ẩn.
- Chuyện gì mà buồn? - Lan Chi sá»ng sốt há»i.
- Æ , thế mà y chưa biết à ? - Tuyết ngạc nhiên há»i lại.
- Tao chẳng biết gì hết cả, - Lan Chi lo ngại đáp.
- Tao cứ tưởng mà y biết rồi, vì bạn bè Kiên ở Hà Ná»™i ai cÅ©ng biết. Công ty cá»§a Kiên Ä‘ang phải đóng cá»a ngừng hoạt động để thanh tra. Nghe nói có chuyện là m ăn phi pháp gì đó, - Tuyết nói.
- Kiên... là m ăn phi pháp à ? – Lan Chi ngÆ¡ ngẩn há»i.
- Hình như là m trá»±c tiếp vụ nà y thì không phải là Kiên, mà là thằng phó giám đốc. Thấy bảo tay nà y nhân lúc Kiên Ä‘i Äức có là m má»™t phi vụ gì đó vá»›i danh nghÄ©a công ty sau lưng Kiên, bây giá» má»›i bị khui ra, ngưá»i ta bèn thanh tra lại toà n bá»™ hoạt động cá»§a công ty. Kiên là giám đốc tất nhiên cÅ©ng phải chịu trách nhiệm. Nói chung là m ăn ở nhà mình thá»i buổi nà y chóng mặt lắm Lan Chi ạ, phát tà i cÅ©ng dá»… mà đổ bể cÅ©ng nhanh, chẳng biết thế nà o mà lưá»ng trước được.
“Ra thế... Công ty đóng cá»a ngừng hoạt động, thảo nà o mà mình gá»i Ä‘iện thoại đến đó không có ai trả lá»iâ€, Lan Chi thầm nghÄ©. Lòng cô bá»—ng trà o lên má»™t ná»—i xót xa cho Kiên. Sao số anh vất vả thế không biết. Cứ tưởng đã đến lúc sung sướng rồi thì lại gặp chuyện.
Câu chuyện tá»± nhiên trở nên rá»i rạc hẳn vì Lan Chi không còn đầu óc đâu để tán chuyện. Cô muốn đứng dáºy ra vá» ngay nhưng cố nán ngồi lại vì nể bạn, lại vì anh em cu Nam vẫn còn thÃch ở lại chÆ¡i vá»›i con cá»§a Tuyết (chạy lên chạy xuống thám hiểm khắp ba tầng gác cá»§a “lâu đà i†đối vá»›i bá»n trẻ cÅ©ng là má»™t thú vui). Äến quãng bốn giá» rưỡi thì Việt Anh và Lan Anh đã thấm mệt, Lan Chi thấy có cá»› để ra vá» má»™t cách vui vẻ. Cô liá»n nhá» Tuyết gá»i Ä‘iện thoại cho taxi đến đón mấy mẹ con. Chui và o taxi lần thứ ba trong ngà y, cu Nam bèn đưa ra má»™t nháºn định rất chắc chắn: “Hà Ná»™i toà n Ä‘i taxiâ€.
Năm giá» chiá»u, vỠđến nhà bà cô, Việt Anh và Lan Anh lăn ra ngá»§ ngay láºp tức. Nghỉ ngÆ¡i được má»™t lúc, Lan Chi nhìn đồng hồ, thấy là đã đến giá» Ä‘i đến nhà Kiên. Cô quyết định để hai bé sinh đôi ở lại nhà gá»i bà cô trông, vì biết nhất định là chúng còn ngá»§ lâu: chúng chưa quen giá» giấc, ngá»§ nghê hết sức linh tinh, lại Ä‘i chÆ¡i cả ngà y mệt lá» thế nà y thì súng nổ bên tai chắc cÅ©ng không buồn dáºy. Thấy cu Nam vẫn còn hoạt bát, Lan Chi bèn rá»§: “Äi chÆ¡i vá»›i mẹ không con?†“Äi đâu hả mẹ?â€, thằng bé há»i lại. “Äi đến nhà má»™t bác bạn mẹâ€, Lan Chi trả lá»i. “Lại Ä‘i taxi, con chán rồiâ€, cu Nam nói vá»›i vẻ rất thiếu nhiệt tình. “Không Ä‘i taxi đâu, nhà bác nà y gần, mẹ đèo con Ä‘i xe đạpâ€, Lan Chi cố nà i. NghÄ© đến cuá»™c thẩm vấn hôm qua cá»§a vợ Kiên, rồi lại liên tưởng đến câu chuyện vỠ“vợ độ lượng†cá»§a Quân, cô thấy Ä‘i má»™t mình đến nhà Kiên có lẽ là hÆ¡i nguy hiểm. Tốt nhất là mang cu Nam Ä‘i là m bình phong “chắn đạn†cho mẹ. Nghe nói được Ä‘i xe đạp, Nam bèn đồng ý Ä‘i theo.
Rất may, nhà Kiên không xa nhà bà cô cá»§a Lan Chi tháºt. Lan Chi bèn mượn bà cô cái xe đạp và đèo con trai Ä‘i. Mất khoảng hai mươi phút Ä‘i đưá»ng, rồi tìm nhà loanh quanh chừng năm phút nữa thì hai mẹ con đến được địa chỉ cần tìm. Má»™t ngôi nhà ba tầng, to hÆ¡n nhà ông chú cá»§a Lan Chi nhưng nhá» hÆ¡n nhà cá»§a Tuyết. Không mái cong, không cá»§ hà nh. Kiểu nhà khá giản dị, không há» kệch cỡm nhưng cÅ©ng không có gì chứng tỠđó là nhà cá»§a má»™t kiến trúc sư có tÃnh nghệ sÄ© như Kiên.
Kiên ra mở cá»a ngay khi Lan Chi vừa ấn nút chuông, cứ như là anh đã đứng chá» sẵn đó.
- Con trai đây phải không? Lá»›n quá nhỉ. Mà bố nó và hai đứa nữa đâu mà chỉ có hai mẹ con thế nà y? - Kiên cưá»i rất tươi, nhìn cu Nam rồi quay sang Lan Chi, há»i.
- Mẹ chồng em ốm nên chồng em không vá» lần nà y được. Hai đứa bé thì Ä‘i chÆ¡i cả ngà y mệt rồi, em để cho chúng nó ngá»§ ở nhà bà cô em, - Lan Chi vừa trả lá»i xong thì nhìn thấy vợ Kiên bước ra.
Äó là má»™t cô gái khá xinh, trông không quá ba mươi tuổi, mặc diện má»™t cách rất có “guâ€, duyên dáng dá»… thương hÆ¡n nhiá»u so vá»›i cái hình ảnh mà Lan Chi hình dung khi nói chuyện qua Ä‘iện thoại.
- Chà o chị, - vợ Kiên nói vá»›i nụ cưá»i vồn vã, trái hẳn vá»›i sá»± lo ngại trước đó cá»§a Lan Chi.
Lan Chi mỉm cưá»i chà o lại.
Kiên giá»›i thiệu hai ngưá»i vá»›i nhau:
- Äây là Thi, còn đây là Lan Chi, má»›i từ Pháp vá» chÆ¡i, - anh nói ngắn gá»n, không giải thÃch quan hệ cá»§a mình vá»›i hai ngưá»i, dưá»ng như cho rằng cả hai Ä‘á»u đã tá»± hiểu.
- Chị là chị Lan Chi à ? - vợ Kiên reo lên vui vẻ. - Chị là bạn cá»§a anh Kiên từ hồi ở Nga phải không? Em đã nghe anh Kiên nhắc đến chị và má»™t và i ngưá»i nữa. Nghe tên chị là em nhá»› ra ngay. Tại vì anh Kiên hay kể cho em nghe chuyện các anh chị hồi ở Nga lắm, nhiá»u chuyện rất là vui, - Thi nói và báºt cưá»i má»™t cách hồn nhiên.
“Không biết Kiên kể cho vợ nghe những chuyện gì mà vui thế nhỉ?â€, Lan Chi băn khoăn nghÄ©. Thái độ thân thiện vui vẻ cá»§a vợ Kiên là m cô hÆ¡i bối rối. Cô đã chuẩn bị tinh thần để đối phó vá»›i má»™t sá»± đón tiếp lạnh nhạt và xét nét, cho nên hoà n toà n bất ngá» trước tiếng cưá»i thoải mái như váºy.
Thi quay sang cu Nam, nắc ná»m khen thằng bé xinh quá, trông cứ như con tây. Lan Chi bèn há»i thăm thằng con trai cá»§a Thi. “Nó Ä‘ang ngồi chÆ¡i vá»›i thằng anh há» con bà chị em ở trên gác, để em lên Ä‘em nó xuống chà o bácâ€, Thi nói và đi lên cầu thang.
Ngồi lại vá»›i Kiên và cu Nam trong phòng khách sang trá»ng, rá»™ng rãi cá»§a nhà Kiên, Lan Chi tá»± nhiên có cảm giác gượng gạo và xa lạ. Vá»›i dáng Ä‘iệu có vẻ hÆ¡i ngượng ngáºp, khác hẳn hồi ở Berlin, Kiên định pha nước má»i Lan Chi. “Thôi, em không khát đâu, anh khá»i phải pha nướcâ€, Lan Chi nói bằng má»™t giá»ng khá là khách khÃ.
Kiên bảo anh cứ tưởng Lan Chi đến Tết ta má»›i vá» Hà Ná»™i chÆ¡i, không ngá» cô lại vá» sá»›m thế nà y. Lan Chi giải thÃch má»™t cách ngắn gá»n lý do khiến cô không thể vá» Tết được. Kiên lại há»i cô vá» chÆ¡i bao lâu. “Ná»a tháng thôiâ€, Lan Chi đáp. “Sao em vá» Ãt thế?â€, Kiên khẽ kêu lên. “Äợt nà y em không xin nghỉ nhiá»u hÆ¡n được. Vá»›i lại, bá»n trẻ con cÅ©ng phải vá» Ä‘i há»c nữaâ€, Lan Chi nói
Cả hai ngưá»i Ä‘ang lúng túng chưa biết nói gì thêm thì vợ Kiên dắt con trai từ trên gác xuống. Lan Chi vá»™i lấy quà đưa cho thằng bé và đưa luôn quà cho vợ chồng Kiên, rồi cô khen lấy khen để “con trai xinh quá†vá»›i má»™t vẻ nhiệt tình ngang vá»›i vợ Kiên lúc trước. “Chị thấy nó có giống anh Kiên không?â€, Thi há»i. “Có lẽ giống cả bố lẫn mẹâ€, Lan Chi vừa do dá»± trả lá»i vừa nháºn xét thầm trong đầu rằng thằng bé quả tháºt là rất xinh, nhưng không có được cặp mắt và nụ cưá»i cá»§a bố nó. “Nó giống mẹ là chÃnhâ€, cô nghÄ©. Dưá»ng như Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a Lan Chi, Thi bảo: “Nó có cái trán giống hệt anh Kiên, chị thấy không? Cả ngón tay nó cÅ©ng là cá»§a anh ấy, ngón dà i thế nà y thì cho Ä‘i há»c đà n piano được đấy chị Lan Chi nhỉâ€, cô nói và kéo bà n tay cá»§a con trai ra trước mặt Lan Chi để má»i xem. “Ừ, ngón tay dà i đẹp tháºtâ€, Lan Chi công nháºn rồi mỉm cưá»i nhìn Kiên. Anh cÅ©ng mỉm cưá»i, không nói gì.
- Chết tháºt, anh Æ¡i, sao anh không Ä‘em gì ra má»i chị và cháu thế nà y? Khách ở nước ngoà i vá» mà anh lại tiếp thế nà y thì chán quá anh ạ - vợ Kiên chợt kêu lên.
Mặc cho Lan Chi từ chối vá»›i lý do “chỉ ngồi má»™t tà rồi phải vá» ngayâ€, Thi nhất quyết Ä‘i pha nước và bê ra má»™t lô bánh kẹo, hoa quả, ép mẹ con Lan Chi ăn bằng được.
Tranh thá»§ lúc nhấm nháp má»™t miếng bánh, Lan Chi bèn kÃn đáo quan sát vợ Kiên. Phải công nháºn rằng Thi có má»™t vẻ đẹp rất hiện đại, trước hết là ở thân hình cao ráo, đầy đặn khá»e mạnh nhưng chưa đến mức béo, cà ng không “còi cá»c†như thế hệ sinh ra trong chiến tranh cá»§a Lan Chi. Cô lăng xăng Ä‘i lại trong nhà , cưá»i nói vá»›i dáng Ä‘iệu rất nhanh nhẹn, hoạt bát, tá»± tin, cặp mắt Ä‘en sắc sảo có vẻ như không để lá»t cái gì ra khá»i tầm nhìn, tóm lại, thoạt trông đã có thể thấy ngay rằng đây là loại ngưá»i cá»±c kỳ tháo vát trong cuá»™c sống. “Gu cá»§a Kiên đã thay đổiâ€, Lan Chi nghÄ©. Cô buồn bã nhá»› lại rằng ngà y xưa Kiên mê nhất là đôi mắt mÆ¡ má»™ng cá»§a cô, anh thú nháºn rằng ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã bị đôi mắt ấy hút hồn. Vẻ yếu á»›t và hÆ¡i ngÆ¡ ngác trẻ thÆ¡ cá»§a cô là m cho anh má»m lòng, anh sung sướng tá»± hà o được giữ vai trò che chở cho cô trước cuá»™c Ä‘á»i đầy sóng gió, anh gồng lên để thá»±c hiện vai trò đó đến quá sức mình, để rồi cuối cùng chÃnh anh là ngưá»i gặp nạn... “Kiên chá»n vợ như váºy là phải quá rồi. Má»™t cô vợ tháo vát thế nà y má»›i có thể là m chá»— dá»±a cho anh ấy được, nhất là khi công việc là m ăn gặp khó khăn như hiện nay, chứ cứ như mình thì...â€, Lan Chi nghÄ© vá»›i đôi chút chạnh lòng. Cô rất muốn há»i thăm Kiên vá» những chuyện không may cá»§a công ty anh, nhưng lại ngần ngại khi nhá»› rằng hồi xưa anh luôn luôn tránh nói chuyện là m ăn vá»›i cô. “Vá»›i Thi thì chắc anh ấy nói hết được, có khi còn phải há»i ý kiến ấy chứâ€, Lan Chi chua chát nghÄ©.
Kiên có vẻ hÆ¡i mệt má»i và già đi so vá»›i hồi gặp Lan Chi ở Berlin. Cô nháºn thấy những nếp nhăn hằn rõ ở khóe mắt anh mà lần gặp trước hình như không có.
- Anh có khá»e không? - Lan Chi khẽ há»i khi vợ Kiên Ä‘i ra khá»i phòng khách để lấy khăn lau mÅ©i cho thằng con.
- Anh bình thưá»ng thôi, - tá»± nhiên, Kiên cÅ©ng hạ giá»ng trả lá»i. Rồi, vẫn nói nhá» như váºy, anh chuyển sang đỠtà i khác: - À, hôm nà o phải lên Hồ Tây ăn bánh tôm chứ Lan Chi nhỉ.
Lan Chi chưa kịp trả lá»i thì Thi đã đột ngá»™t bước từ phòng bên cạnh ra, nói má»™t cách vui vẻ quá mức:
- Anh Æ¡i, chị Lan Chi ở Pháp vá» mà anh lại định má»i Ä‘i ăn bánh tôm thì chị ấy cưá»i cho đấy. Hồ Tây thì thiếu gì nhà hà ng đặc sản mà anh lại má»i chị ấy Ä‘i ăn cái thứ rẻ tiá»n như thế. Hay là để hôm nà o vợ chồng mình má»i chị Lan Chi Ä‘i ăn nhà hà ng anh nhỉ? Cái chá»— mà bá»n mình thỉnh thoảng vẫn đến ăn ấy, em thấy được đấy anh ạ, - Thi vừa nói vừa ngồi xuống sát cạnh Kiên.
Má»™t ý nghÄ© lướt nhanh trong đầu Lan Chi: “Bánh tôm Hồ Tây thế là toi rồi!†Cô Ä‘ang cưá»i cưá»i vì chưa biết nói gì thì Kiên chợt bảo:
- À, quên chưa kể vá»›i Lan Chi. Quân Ä‘ang ở Hà Ná»™i đấy, em biết chưa? Có gì bá»n mình rá»§ Quân, hôm nà o cả há»™i chá»n chá»— nà o Ä‘i ăn cùng luôn thể cho vui.
- Quân Ä‘ang ở Hà Ná»™i à ? - Lan Chi mừng rỡ há»i. – Quân vá» từ lúc nà o đấy? Vá» có lâu không, có mang theo vợ con không?
- Quân má»›i vá» quãng hÆ¡n má»™t tuần nay. Vá» công tác và i tuần thôi. Äi má»™t mình, - Kiên đáp.
- Chị Huyá»n vá»›i thằng cu con vừa vá» hồi đầu năm rồi còn gì. Vá»›i lại, nghe nói chị ấy lại Ä‘ang có bầu đứa thứ hai đấy anh ạ, - Thi nói xen và o và chẳng hiểu sao lại nhìn Kiên mỉm cưá»i âu yếm má»™t cách đầy ẩn ý.
- Huyá»n là vợ Quân, - Kiên giải thÃch cho Lan Chi.
Lan Chi há»i Kiên số Ä‘iện thoại và địa chỉ cá»§a Quân để đến chÆ¡i. “Nhà Quân hÆ¡i khó tìm đấy. Hay để anh đưa em Ä‘i cho tiện?â€, Kiên đỠnghị. Lan Chi từ chối, viện cá»› chưa sắp xếp được thá»i gian, rảnh lúc nà o thì Ä‘i lúc ấy thôi. Kiên bèn dặn Lan Chi nhá»› hẹn Quân chá»n ngà y Ä‘i ăn cùng rồi báo lại cho anh biết. “Anh Æ¡i, để em gá»i Ä‘iện cho anh Quân hẹn ngay bây giá» có hÆ¡n không, khá»i phiá»n chị Lan Chi gá»i Ä‘iện nhiá»u lần, anh nhé?â€, Thi khẽ đặt tay lên đùi chồng, sốt sắng nói. “Thôi, cứ để Lan Chi bà n vá»›i Quânâ€, Kiên gạt Ä‘i.
Ngồi má»™t lúc, Lan Chi bắt đầu thấy chóng mặt vì nhịp Ä‘iệu dồn dáºp cá»§a những “anh ạ, anh nhé, anh Æ¡i, anh nhỉ†ngá»t ngà o và rá»™n rã. Tá»± nhiên, cô thấy mình lạc lõng vô duyên trong khung cảnh gia đình đầm ấm nà y, và cà ng tiếc là không có Trung cùng vá» Hà Ná»™i. “Thôi, em phải vỠđây. Mình vá» Thi nhéâ€, cô đột ngá»™t đứng dáºy nói nhân lúc câu chuyện vừa lắng xuống. “Hãy còn sá»›m. Em vừa má»›i đến có mấy phútâ€, Kiên vụt nói như bị hẫng. “Chị và cháu ở lại ăn cÆ¡m vá»›i nhà em Ä‘i. Bạn cÅ© lâu ngà y gặp nhau, chắc anh Kiên còn muốn nói chuyện nhiá»uâ€, Thi má»i. “Cám Æ¡n Thi, nhưng mình còn hai đứa bé ở nhà nên phải vá» cho chúng nó ăn tốiâ€, Lan Chi vừa nói vừa Ä‘i ra cá»a. Kiên lẳng lặng Ä‘i theo tiá»…n, chẳng nói thêm câu nà o. Khi mở cá»a cho Lan Chi bước ra, anh bá»—ng nói như vừa sá»±c nhá»›: “Cho anh địa chỉ và số Ä‘iện thoại nhà bà cô cá»§a em Ä‘iâ€. “Em chẳng mang theo giấy bút gì cảâ€, Lan Chi trả lá»i. Trong lúc đứng đợi Kiên chạy Ä‘i lấy giấy bút, Lan Chi chợt cảm thấy cái nhìn cá»§a vợ Kiên hướng và o mình không còn được thân thiện như trước nữa. Ghi xong những thứ mà Kiên yêu cầu, cô bèn vá»™i vã kéo con trai ra vá» ngay.
Buồn, buồn rưá»i rượi là cảm giác trà n ngáºp lòng Lan Chi dá»c đưá»ng đạp xe vá». Từ lâu, trong thâm tâm cô vẫn luôn luôn mong Kiên hạnh phúc, nhưng hóa ra chứng kiến táºn mắt hạnh phúc cá»§a anh lại là má»™t Ä‘iá»u hoà n toà n không phải dá»…. Giá»ng nói, tiếng cưá»i vui vẻ cá»§a vợ Kiên cứ vang lên lảnh lói bên tai Lan Chi mãi không thôi. Váºy là Kiên có má»™t cuá»™c sống gia đình hạnh phúc thá»±c sá»± chứ không có gì đáng buồn như cô tưởng nhầm hồi gặp anh ở Berlin. Anh có má»™t ngưá»i vợ trẻ hÆ¡n cô, xinh Ãt nhất không kém cô, nhanh nhẹn tháo vát chắc chắn hÆ¡n cô nhiá»u. Anh có má»™t ngôi nhà to đẹp gấp nhiá»u lần ngôi nhà ngà y xưa anh từng mÆ¡ ước cho cô và anh. Anh có tất cả để hạnh phúc, những chuyện không may trong công việc chắc chắn rồi sẽ qua Ä‘i. Vá»›i anh, Lan Chi bây giá» chỉ là má»™t ká»· niệm đẹp không hÆ¡n không kém. Nếu trong mắt anh đôi lúc có những thoáng buồn thì cÅ©ng chỉ là má»™t chút nhá»› thương dà nh cho tuổi trẻ đã mất mà thôi. Cô không há» có chá»— trong cuá»™c sống cá»§a anh, không có từ mưá»i hai năm nay rồi và sẽ không bao giá» có cả. Cô tá»± bắt mình phải mừng cho Kiên, tá»± mắng mình là Ãch ká»·, tá»± nhá»§ rằng nếu anh bất hạnh thì mình sẽ còn Ä‘au khổ hÆ¡n nhiá»u. Nhưng mặc cho lý trà tha hồ lên tiếng, ná»—i buồn vẫn cứ khăng khăng bám riết trái tim.
Sáng hôm sau, Lan Chi gá»i Ä‘iện thoại đến nhà Quân. Chỉ gặp mẹ Quân, cô bèn xưng là bạn cÅ©, má»›i ở xa vá». Mẹ Quân nói là anh Ä‘ang vá» quê vá»›i bố, đến sáng ngà y kia má»›i quay lại Hà Ná»™i. “Váºy quãng chiá»u ngà y kia cháu đến thăm Quân có tiện không hả bác?â€, Lan Chi há»i. “Vâng, ngà y kia, hai mươi sáu tháng mưá»i hai, chị cứ lại, buổi chiá»u thì chắc chắn em nó có ở nhà rồiâ€, mẹ Quân nói rõ thêm.
“Ừ nhỉ, hôm nay đã là hai mươi tư tháng mưá»i hai, Noel rồi đấy!â€, Lan Chi sá»±c nhá»›. Cô tá»± há»i không biết Trung Ä‘ang ở đâu? Ở bệnh viện, ở nhà hay lên Paris ăn Noel vá»›i gia đình Hạnh? Cô bá»—ng thấy nao nao thương chồng. Äây là lá»… Noel xa vợ con đầu tiên cá»§a Trung, nhìn cảnh thiên hạ tụ há»p gia đình, chắc là anh sẽ thấy cô đơn lắm. Nhìn đồng hồ, Lan Chi nhẩm tÃnh bây giá» Ä‘ang là đêm ở Pháp. Cô dá»± định đợi thêm và i tiếng nữa rồi gá»i Ä‘iện thoại cho chồng: sáng sá»›m, may ra thì anh có ở nhà .
Nhưng Trung không ở nhà , cÅ©ng không ở bệnh viện khi Lan Chi gá»i Ä‘iện thoại đến. Cô Ä‘oán anh Ä‘i Paris, Ä‘ang phân vân chưa biết nên gá»i Ä‘iện đến nhà Hạnh lúc nà o thì Trung đã gá»i vá» nhà bà cô cá»§a Lan Chi. “Anh ở đâu đấy? Em Ä‘ang định gá»i Ä‘iện cho anhâ€, Lan Chi mừng cuống quýt. Trung bảo anh vừa má»›i đến Paris, Ä‘ang ở nhà Hạnh và chuẩn bị và o bệnh viện thăm má, thấy Hạnh nói má đã đỡ mệt nhiá»u. Tối nay, anh sẽ ăn Noel cùng vá»›i gia đình Hạnh, sáng mai lại vá» nhà . Trung kêu vợ con má»›i Ä‘i có và i ngà y mà sao anh đã thấy như lâu quá, anh đã mua quà Noel cho cả bốn mẹ con, để ở nhà đợi má»i ngưá»i vỠđó. “Noel ở Paris có vui không anh?â€, Lan Chi há»i. “Không có gì đặc biệt. Món gà tây thì chắc không ngon bằng em là m được đâuâ€, Trung hạ giá»ng thấp hẳn Ä‘i khi nói câu cuối, có lẽ để má»i ngưá»i xung quanh khá»i nghe thấy. Lan Chi hình dung anh Ä‘ang khẽ mỉm cưá»i. Tá»± dưng, cô thấy nhá»› quá chừng không khà gia đình ấm cúng quanh bà n tiệc Noel, mùi gà tây rôti thÆ¡m nức mÅ©i, ánh đèn mà u nhấp nháy trên cây thông đặt ở góc phòng, những gói quà bá»c giấy mà u bóng bẩy và thắt nÆ¡ diêm dúa, tất cả những thứ mà bao nhiêu năm nay cô vẫn há» hững nhìn như là các nghi thức không tránh được mà thôi...
Quân mừng ra mặt khi nhìn thấy Lan Chi: “Nghe mẹ mình bảo có chị Chi nà o đó hẹn đến chÆ¡i, Ä‘oán già đoán non mãi không ra, không ngá» lại là Lan Chiâ€.
Hai bên nhanh chóng xúc tiến trao đổi thông tin hai chiá»u. Vá» mặt con cái, Quân chỉ bằng ná»a Lan Chi: cô có ba con, còn anh hiện má»›i có “má»™t rưỡiâ€. “Äang hy vá»ng sẽ được má»™t cô con gái cho có nếp có tẻ đâyâ€, Quân nói má»™t cách há»›n hở. VỠđưá»ng công danh, Quân Ä‘ang bước và o giai Ä‘oạn đỉnh cao cá»§a “sá»± nghiệp lá»›nâ€: ngoà i công việc cố định vá»›i tư cách giáo sư ở má»™t trưá»ng đại há»c Mỹ, anh còn thưá»ng xuyên tung hoà nh năm châu bốn biển vá»›i danh nghÄ©a “giáo sư má»i†thá»±c chất hẳn hoi ( chứ không phải chỉ là cái vá» như má»™t và i vị “giáo sư xin†vẫn được nêu gương trên báo chÃ). Quân bảo năm nà o anh cÅ©ng vá» nước Ãt nhất má»™t lần trong chương trình hợp tác khoa há»c vá»›i Việt Nam, để giảng bà i, hướng dẫn nghiên cứu sinh hoặc tham dá»± các há»™i nghị khoa há»c. “Giá»›i báo chà có đến phá»ng vấn không?â€, Lan Chi cưá»i há»i. “Không thấy ai đến cả. Mình lá»—i thá»i rồi, không còn gì hấp dẫn nữaâ€, Quân cÅ©ng cưá»i đáp.
Ngồi nói chuyện má»™t lát, Lan Chi bèn há»i Quân vá» chuyện công ty Kiên bị đóng cá»a - Ä‘iá»u mà cô vẫn canh cánh trong lòng từ khi nghe Tuyết kể, nhưng không dám há»i Kiên. Quân bảo rằng anh có biết chuyện nà y: đó là má»™t vụ trốn thuế quy mô nhá» thôi, Kiên không phải chịu trách nhiệm trá»±c tiếp, công ty cá»§a Kiên chắc sẽ lao Ä‘ao má»™t dạo nhưng rồi cÅ©ng qua khá»i chứ không phải đóng cá»a hẳn đâu. Cảm thấy nhẹ nhõm hẳn Ä‘i, Lan Chi liá»n quay sang chuyện khác:
- Tuần nà y Quân có rảnh không? Vợ chồng Kiên Ä‘ang muốn rá»§ bá»n mình hôm nà o cùng Ä‘i ăn nhà hà ng cho vui đấy.
- Vợ Kiên vá» rồi à ? - Quân ngạc nhiên há»i.
- Hôm ná» mình có gặp Thi khi đến chÆ¡i nhà Kiên. Thế ra Thi má»›i Ä‘i công tác xa vá» Ã ? - Lan Chi há»i lại.
- Công tác gì đâu, - Quân cưá»i má»™t cách bà ẩn. - Äi “tị nạn†ở nhà bố mẹ đẻ thì có. Chả lẽ Lan Chi không biết chuyện nà y hay sao?
Không, Lan Chi không há» biết, đây là lần đầu tiên cô được nghe nói đến chuyện nà y. Thế thì lạc háºu tháºt, Quân bảo. Hóa ra, việc vợ Kiên Ä‘i “tị nạn†vẫn xảy ra liên tục như cÆ¡m bữa, đến bây giá» chẳng còn là bà máºt đối vá»›i ai, cÅ©ng không còn là m ai ngạc nhiên được. Nhưng lần đầu tiên thì kể cÅ©ng khá kinh hoà ng: chưa đầy má»™t tháng sau ngà y cưới, không hiểu vợ chồng cãi nhau thế nà o mà tá»± dưng thấy Thi đùng đùng vác quần áo vá» nhà bố mẹ đẻ ở. Hai gia đình xúm lại há»i lý do nhưng cả anh lẫn ả Ä‘á»u nhất quyết không chịu nói. Nếu không có mẹ Kiên Ä‘em đến cả nước mắt ra là m vÅ© khà thì chưa chắc Kiên đã vá»™i đến nhà bố mẹ vợ để là m là nh và đón vợ vá». Sau đó, tưởng đã yên được má»™t dạo khi vợ chồng Kiên báºn rá»™n lo việc là m nhà , rồi Thi có bầu và sinh con. Nhưng thằng bé chưa đầy má»™t tuổi thì lại có chuyến “tị nạn†thứ hai, lần nà y bố mẹ vợ Kiên phải đón luôn hai nhân khẩu. Rồi từ đó thì cứ là những cuá»™c thay đổi chá»— ở thưá»ng xuyên giữa hai nhà cá»§a vợ con Kiên. Mẹ Kiên đã phát ngán lên, không còn nhá» ra được giá»t nước mắt nà o, cÅ©ng chẳng thèm can thiệp nữa.
Chuyến “tị nạn†kéo dà i nhất cá»§a Thi chÃnh là lần nà y: nó bắt đầu cách đây năm tháng, sau khi Kiên Ä‘i công tác ở Äức vá», và mưá»i ngà y trước đây, lúc Quân má»›i vá» nước, đến chÆ¡i vá»›i Kiên thì được biết là Thi vẫn còn bám trụ ở nhà bố mẹ đẻ. Kiên không há» có ý định là m là nh, tháºm chà còn nói đến chuyện ly dị khi Quân há»i thăm. Cứ tưởng phen nà y há»ng tháºt rồi, không ngá» vợ Kiên lại quay vỠđột ngá»™t như váºy.
- Sao lại khổ thế hả Quân? – Lan Chi choáng váng há»i. - Mình thấy vợ Kiên được lắm cÆ¡ mà : xinh đẹp, trẻ trung, lại có vẻ nhanh nhẹn, thông minh và rất khéo cư xá»...
- Thì đúng váºy. Cô Thi nà y hồi chưa chồng là có nhiá»u anh theo lắm đấy. Còn Kiên lúc ấy nói thà nh thá»±c ra cÅ©ng đã “cà cuống†rồi, sắp ế đến nÆ¡i, không lấy vợ nhanh thì thà nh hâm ấy chứ. Cứ tưởng cáºu ta lấy được Thi là mèo mù vá»› được cá rán, váºy mà sống vá»›i nhau ẩm ương chả ra sao cả. Cái chÃnh có lẽ do không hợp tÃnh tình. Thi thá»±c dụng quá, trong khi Kiên từng ấy tuổi rồi mà vẫn cứ tâm hồn nghệ sÄ© phiêu diêu. Thấy Kiên bảo là chả biết nói chuyện gì vá»›i vợ cả. Lúc là m nhà thì còn có chuyện cái nhà mà nói. Nhà xong rồi thì cả tháng không kiếm ra được chuyện để nói vá»›i nhau, mà cÅ©ng chẳng thấy có nhu cầu. May mà còn có được má»™t đỠtà i chung là thằng cu con, chứ không chắc đã bá» nhau lâu rồi. Sau vụ nà y, mình đã thá» là từ nay không có mối lái cho ai nữa. Äúng là là m phúc phải tá»™i.
- Quân nói váºy là thế nà o? - Lan Chi ngạc nhiên. - Có phải Quân là m mối cho Kiên và Thi không?
- ChÃnh thế, - Quân tá»± hà o xác nháºn.
Sá»± kiện lạ Ä‘á»i nà y diá»…n ra sau đám cưới “đổ mồ hôi†cá»§a Quân khoảng má»™t năm. Dạo đó, Quân cùng vợ từ Mỹ vá» nước chÆ¡i. Äến thăm Kiên, thấy ông bạn cố tri mãi vẫn còn bÆ¡ vÆ¡, Quân ái ngại bèn giúp cho mấy lá»i khuyên thiết thá»±c. Äầu tiên, anh vạch ra cho Kiên thấy rằng đến tuổi nà y mà cứ còn hy vá»ng và o những cuá»™c gặp gỡ tình cá» thì tháºt là hết sức hão huyá»n. Rồi anh lại hùng hồn chứng minh tiếp rằng việc mai mối không há» ngăn cản ngưá»i ta có được má»™t tình yêu chân chÃnh. Không những thế, anh nhấn mạnh thêm là phương pháp nà y lại có má»™t cái lợi hiển nhiên: cả hai bên Ä‘á»u đã rõ ý đồ cá»§a nhau, khá»i phải vòng vo mất thá»i gian. Kiên tá»± nhiên bị thay báºc đổi ngôi, biến thà nh há»c trò, trong bụng hẳn là rất háºn nhưng rõ rà ng lép vế nên đà nh nhẫn nhục ngồi nghe Quân dạy. ÄÆ°á»£c má»™t lúc thì Kiên sốt ruá»™t bảo: “Nói lý thuyết nhiá»u nghe chán lắm, có đám nà o thì giá»›i thiệu Ä‘i, thá»±c hà nh cái thá» xem.†Quân ngắc ngứ, đã định tìm cách đánh bà i chuồn, nhưng vợ anh lại nghÄ© ngay đến má»™t cô bạn hà ng xóm xinh đẹp chưa chồng. Thi hồi đó rất cao giá, có khối kẻ mê, váºy mà chẳng hiểu tại sao lại chết anh Kiên ngay láºp tức. ÄÆ°á»£c ngưá»i đẹp như thế mê mình, ai mà chẳng thÃch, nói gì đến má»™t anh chà ng Ä‘ang cần lấy vợ như Kiên. Quen nhau chỉ hai tháng là há» là m đám cưới, Quân đã quay lại Mỹ nên không được dá»±. Năm sau trở vá» thì đã nghe chuyện vợ chồng Kiên lục đục rồi
Sau buổi gặp Quân và i ngà y, Lan Chi gá»i Ä‘iện đến nhà Kiên để báo rằng cô và Quân không thu xếp thá»i gian Ä‘i ăn nhà hà ng cùng vợ chồng Kiên được: Quân phải và o dá»± há»™i nghị khoa há»c ở Sà i Gòn cho đến sát ngà y Lan Chi quay lại Pháp má»›i trở ra Hà Ná»™i, vá» phần Lan Chi thì vá» nước có Ãt ngà y nên cÅ©ng rất nhiá»u việc báºn, thôi đà nh khất hẹn đến má»™t dịp sau.
Kiên không có ở nhà , ngưá»i nghe Ä‘iện thoại là vợ anh. Giá»ng Thi khá lạnh lùng, khô khan, không há» có chút âm sắc vui vẻ, niá»m nở cá»§a ngà y hôm trước. Hai ngưá»i trao đổi vá»›i nhau và i câu ngắn gá»n rồi dáºp máy. Lan Chi thở phà o: dù thái độ cá»§a Thi là m cho cô không thoải mái, cô vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải trá»±c tiếp nói chuyện vá»›i Kiên. Cô sợ phải nghe giá»ng nói thất vá»ng cá»§a anh.
Kiên gá»i Ä‘iện lại cho Lan Chi ngay ngà y hôm sau. “Anh không thể má»i em Ä‘i ăn thiếu Quân được à ?â€, anh giáºn dá»—i há»i. Lan Chi ấp úng. Cô không dám nói rằng cô đã biết hết cả rồi, cô không thể nháºn lá»i má»i cá»§a anh vì không lòng dạ nà o mà bắt cả mình lẫn vợ chồng anh phải chịu đựng cái mà n bi hà i kịch “gia đình hạnh phúc†ấy thêm lần nữa, và nhất là cô lại cà ng không muốn là m tổn hại đến hạnh phúc vốn đã rất mong manh cá»§a gia đình anh.
- Lần nà y em vá» nước Ãt ngà y quá nên báºn tháºt đấy, - Lan Chi nói sau và i giây do dá»±. - Há» hà ng, bạn bè kéo Ä‘i khắp nÆ¡i, mà cÅ©ng chẳng dám Ä‘i nhiá»u vì sợ bá»n trẻ con nó mệt. Thôi, anh cho em khất đến lần sau nhé.
- Nhưng còn bánh tôm Hồ Tây thì sao hả Lan Chi? Anh đã hứa vá»›i em, em cÅ©ng đã hẹn vá»›i anh...- Kiên nói vá»›i vẻ tuyệt vá»ng như thể toà n bá»™ váºn mệnh anh Ä‘á»u phụ thuá»™c và o việc có rá»§ được Lan Chi Ä‘i ăn bánh tôm hay không.
- Äể lần sau váºy, - không biết nói gì hÆ¡n, Lan Chi lặp lại. Cảm thấy sống mÅ©i đã cay cay, cô vá»™i vã cắt ngang cuá»™c nói chuyện: - Thôi nhé, bây giá» em có việc phải Ä‘i, có gì em sẽ gá»i Ä‘iện lại cho anh.
Nhưng Lan Chi không gá»i Ä‘iện thoại lại cho Kiên: cô đã quyết định sẽ tránh mặt anh cho đến trước khi trở vá» Pháp má»›i chà o tạm biệt.
Những ngà y còn lại ở Hà Ná»™i cá»§a Lan Chi trở nên u ám hẳn sau khi cô được biết vá» ná»—i bất hạnh cá»§a gia đình Kiên. Cô Ä‘au đớn nghÄ© rằng mình không có khả năng là m gì được cho anh ngoà i việc cầu mong cho anh và Thi hà n gắn lại. Thi yêu anh, Thi có thể Ä‘em lại cho anh hạnh phúc. Còn cô, Ä‘iá»u duy nhất mà cô nên là m bây giá» là biến hẳn khá»i Ä‘á»i anh để tránh cho tình hình phức tạp thêm. à nghÄ© rằng trong lúc cô hạnh phúc vá»›i Trung thì Kiên có thể ly dị vợ và sống cô độc má»™t mình là m Lan Chi khổ tâm không chịu nổi. Mặc cảm có lá»—i vá»›i Kiên lại trở vỠđè nặng trong lòng cô, day dứt hÆ¡n bao giá» hết.
Kiên còn gá»i Ä‘iện thoại đến nhà bà cô cá»§a Lan Chi thêm hai lần nữa để há»i xem cô có rảnh không thì anh đến chÆ¡i. Cả hai lần, Lan Chi Ä‘á»u thoái thác là “có hẹn†và “rất báºnâ€.
Mà đúng là Lan Chi báºn tháºt. Sau bao nhiêu năm cô má»›i trở vá» Hà Ná»™i, lại vỠđúng và o tháng mưá»i hai, tháng có ngà y giá»— mẹ cô. Má»™ bố mẹ Lan Chi hiện giá» nằm cạnh nhau ở quê ná»™i cá»§a cô, má»™t là ng ngoại thà nh Hà Ná»™i. Lan Chi mua hương hoa và đưa ba đứa con vá» quê thăm má»™ ông bà ngoại chúng. Ở lại nhà ông bác trong quê má»™t ngà y, hôm sau cô trở lại nhà bà cô ở Hà Ná»™i, buồn rÅ© rượi mất mấy hôm chẳng thiết Ä‘i đâu. Nhưng rồi cÅ©ng phải Ä‘i vì lÅ© trẻ cuồng cẳng không ngồi nhà lâu được. Lại có thêm má»™t lô bạn bè cÅ© liên tục đến rá»§ Ä‘i chÆ¡i: bạn cấp hai, bạn cấp ba, bạn thá»i đại há»c ở Nga..., đủ cả. Nhiệm vụ trá»ng tâm cá»§a những chuyến Ä‘i chÆ¡i cùng bạn bè nà y là nếm lại bằng hết tất cả những món ăn thuá»™c cái danh sách “thèm†mà Lan Chi đã láºp ra vá»›i bao nhiêu nhá»› tiếc trong những năm dà i cá»§a cuá»™c sống tha hương. Quán ăn được bá»n bạn cô chá»n lá»±a rất kỹ lưỡng, váºy mà không hiểu sao khi ăn Lan Chi luôn luôn gặp phải cái cảm giác kỳ lạ “rất ngon nhưng không giống hẳn†như hôm đầu ăn bún chả ở nhà bà cô. Sau khi nghe bạn bè cô khẳng định rằng những hà ng nà y bao nhiêu năm vẫn là m đúng má»™t kiểu như váºy, không há» thay đổi, Lan Chi buồn rầu nghÄ© rằng có lẽ sá»± thay đổi chÃnh là ở phÃa cô.
Cái ngõ nhá» cá»§a Lan Chi cÅ©ng không còn giống như cô vẫn hình dung trong ná»—i nhá»›. Hôm chiêu đãi ba đứa con má»™t chầu Ä‘i chÆ¡i phố bằng xÃch lô sans souci ( má»™t trong những ká»· niệm đáng ghi nhá»› nhất cá»§a ba anh em cu Nam trong chuyến Ä‘i nà y ), Lan Chi đã chỉ đưá»ng cho xÃch lô rẽ qua nhà cÅ© cá»§a mình. XÃch lô dừng lại và i phút, Lan Chi lạ lẫm nhìn khung cảnh xưa: cây bà ng “sâu róm†đầu ngõ không còn, mặt đưá»ng phẳng phiu chứ không gồ ghá» Ä‘áºm nhạt nhiá»u mảnh vá, nhà cÅ© phá bá» nhà má»›i xây lên khắp nÆ¡i... Và điá»u bất ngá» nhất là cái “thế giá»›i tuổi thơ†cá»§a cô bây giá» sao trông như nhá» hẹp lại Ä‘i đến chỉ còn má»™t ná»a! Tại vì những ngôi nhà má»›i nhiá»u tầng đã choán mất má»™t phần không gian trong ngõ, hay vì suốt bao nhiêu năm qua mắt cô chỉ quen nhìn những đưá»ng phố lá»›n mà thôi? Ngồi trên xÃch lô Ä‘i tiếp loanh quanh và i vòng cho lÅ© trẻ được dạo chÆ¡i, Lan Chi vừa ngượng ngùng vừa buồn bá»±c vì phải há»i và nghe ông xÃch lô giải thÃch cặn kẽ cho cô như cho má»™t khách du lịch nước ngoà i vá» những đưá»ng phố mà cô không thể nháºn ra, vá» những công trình má»›i xây sau khi cô đã rá»i Hà Ná»™i. Má»i thứ đã thay đổi quá nhiá»u trong hÆ¡n chục năm qua, cuá»™c Ä‘á»i cô đã tách rá»i khá»i số pháºn cá»§a quê hương, cô đã phần nà o trở thà nh ngưá»i lạ
Hai ngà y trước khi Lan Chi trở lại Pháp, Kiên đến tìm cô bất ngá» và o quãng hÆ¡n chÃn giá» tối, lúc cả ba đứa con cô Ä‘á»u đã lên giưá»ng Ä‘i ngá»§. “Anh phải đến và o giá» nà y má»›i chắc gặp được em. Ban ngà y, sợ em Ä‘i chÆ¡iâ€, anh nói.
Kiên đưa cho Lan Chi má»™t đống quà cho ba đứa trẻ con và má»™t bức tranh được gói ghém cẩn tháºn.
- Anh Ä‘em đến cho em cái nà y, không hiểu em còn thÃch không, - anh nói má»™t cách hÆ¡i lúng túng. - Äể là m ká»· niệm thôi chứ chẳng có giá trị gì đâu. Äây là cái tranh anh vẽ ngà y xưa. Cái mà em thÃch nhất.
- “Mắt thô lố†à ? - Lan Chi cưá»i há»i.
- “Mắt mênh môngâ€, - Kiên trả lá»i, vẻ lúng túng bị xóa Ä‘i ngay bằng má»™t nụ cưá»i rất thân thương đối vá»›i Lan Chi.
- Bao nhiêu năm rồi mà sao anh vẫn còn giữ được? - Lan Chi ngạc nhiên.
- Anh chỉ còn giữ má»™t và i bức thôi. Trước khi sang Ba Lan, anh có Ä‘em mấy bức được nhất đến gá»i nhà má»™t thằng bạn ở MatxcÆ¡va, đến khi nó vá» nước thì nó lại quẳng và o thùng hà ng biển, mang vá» Hà Ná»™i há»™ anh.
- Dạo nà y chắc anh vẫn còn vẽ chứ?
- Không đâu, anh bá» lâu rồi. Chẳng có thá»i gian. CÅ©ng chẳng còn cảm hứng.
- Tiếc nhỉ... Hồi trước, em chẳng thể hình dung anh thiếu cái giá vẽ được.
- Có bao nhiêu Ä‘iá»u mà hồi trước mình có hình dung được đâu.
Và i phút im lặng trôi qua. “Em pha nước anh uống nhéâ€, Lan Chi nói và định Ä‘i lấy ấm chén để pha trà . Kiên vá»™i xua tay: “Thôi, muá»™n rồi, anh vá» ngay đây. Anh chỉ định đến há»i xem ngà y kia mẹ con em Ä‘i lúc mấy giá».†Lan Chi nói giá» cá»§a chuyến bay. Kiên há»i anh có thể Ä‘i tiá»…n mấy mẹ con được không? “Äã có VÅ©, em há» cá»§a em Ä‘i tiá»…n rồi. Như váºy tiện hÆ¡n anh ạâ€, Lan Chi trả lá»i. “Thế thì anh sẽ ra thẳng sân bayâ€, Kiên nói bằng má»™t giá»ng cương quyết khiến Lan Chi không thể có thêm ý kiến gì được nữa.
Lan Chi Ä‘i tiá»…n Kiên ra đến táºn cổng cá»§a khu nhà . Lúc Ä‘i đến chá»— để xe máy cá»§a anh, đột nhiên Kiên quay lại há»i Lan Chi:
- Tại sao mấy ngà y qua em cứ tìm cách tránh mặt anh?
- Em... em có tránh mặt anh đâu, - Lan Chi luống cuống nói.
- Quân nói cho em biết hết rồi phải không? - Kiên lại há»i, giá»ng bá»—ng trở nên hÆ¡i gay gắt.
- Vâng, em biết hết cả rồi. - Lan Chi thú nháºn. Rồi cô nói liá»n má»™t mạch, rất nhanh: - Vợ chồng anh Ä‘ang có chuyện không vui, em không muốn đổ thêm dầu và o lá»a. Em không muốn là m cho Thi khó chịu. Em không muốn gây thêm bất hòa giữa anh và Thi.
- Em có gây bất hòa bao giỠđâu, - giá»ng Kiên dịu hẳn Ä‘i. - Anh và Thi đã lục đục từ lâu rồi. Em vá» nước mà tránh anh thì chỉ là m cho anh buồn thôi chứ cÅ©ng chẳng cứu vãn gia đình anh được.
- Sao lại không cứu vãn được? Nếu anh cố lên má»™t tà thì nhất định sẽ đâu và o đấy thôi. Em thấy Thi rất dá»… thương. Cô ấy xinh hÆ¡n em nhiá»u, - Lan Chi nói bằng má»™t giá»ng như dá»— dà nh, năn nỉ.
- Anh có nói Thi xấu bao giỠđâu, - Kiên báºt cưá»i. - Hồi má»›i quen, anh cÅ©ng thấy cô ấy khá xinh. Nhưng xinh hÆ¡n em thì... mắt anh không bao giá» thấy thế. Trong mắt anh, không ai có thể đẹp bằng em được.
- Thi hÆ¡n em nhiá»u thứ lắm, - Lan Chi nói vá»›i vẻ gần như tuyệt vá»ng. - Thi nhanh nhẹn, tháo vát chứ không lá»› ngá»› như em...
- Thi không có những cái mà anh yêu nhất ở em, - Kiên ngắt lá»i Lan Chi. - Cô ấy không nhẹ nhà ng, tinh tế như em. Cô ấy không dịu dà ng, đằm thắm như em. Hồi đầu, anh cứ tưởng Thi có thể giúp anh quên em được. Nhưng cà ng sống lâu vá»›i Thi thì anh lại cà ng nhá»› em hÆ¡n.
- Nhưng anh cần phải quên em! - nước mắt Lan Chi đã bắt đầu chảy ra, cô nghẹn ngà o nói.
- Anh không thể quên em. Anh không muốn quên em! - Kiên đáp một cách bướng bỉnh.
- Thi má»›i là ngưá»i có thể cho anh hạnh phúc. Còn em, em chẳng có gì để cho anh nữa cả. Muá»™n quá rồi! - Lan Chi vừa nói vừa cố cầm nước mắt.
- Nhưng anh có yêu cầu gì em đâu. ÄÆ°á»£c đứng bên em, được nhìn thấy em, được nghe em nói thế nà y đối vá»›i anh đã là hạnh phúc.
- Äến cả cái hạnh phúc nhá» nhoi ấy em cÅ©ng chẳng thể cho anh lâu được. Mấy ngà y nữa là em lại Ä‘i rồi. Anh phải quên em Ä‘i. Em không thể chịu đựng được nếu anh cô độc và bất hạnh. Em không thể chịu đựng được... - Lan Chi thổn thức.
Anh bước sát lại gần và vuốt nhẹ tóc cô: “Äừng khóc nữa Lan Chi. Anh cÅ©ng không chịu đựng được khi nhìn em khóc.†Không kìm nổi, cô gục đầu và o vai anh và khóc nức lên. Kiên đứng lặng, sững sá». Anh có cảm giác như Ä‘ang trở vá» quá khứ khi nhìn mái đầu cá»§a Lan Chi run rẩy trên vai mình, như ngà y xưa... như ngà y xưa.
Khi cô ngẩng đầu lên, Kiên cúi xuống và phác má»™t cá» chỉ như muốn hôn lên môi cô. Lan Chi lắc đầu và lùi lại. Kiên như bừng tỉnh, anh vá»™i nói: “Thôi, anh vỠđây. Ngà y kia, anh sẽ ra sân bay.â€
ÄÆ°á»ng ra sân bay có vẻ thoáng đãng hÆ¡n, không chen chúc toà n ngưá»i là ngưá»i như hôm Lan Chi trở vá» Hà Ná»™i. “Có thể là vì mình đã bắt đầu quen nhìn cảnh nà y rồiâ€, Lan Chi nghÄ©. Cô mÆ¡ mà ng nhìn khung cảnh lướt qua cá»a xe, tá»± há»i không biết đã bao nhiêu lần mình Ä‘i trên con đưá»ng nà y nhỉ? Äã bao nhiêu lần cô rá»i Hà Ná»™i ra Ä‘i?
- Chúng mình Ä‘i vá» nhà vá»›i ba hả mẹ? - ngồi bên cạnh Lan Chi, bé Lan Anh chợt há»i.
- Ừ, chúng mình vá» nhà . Con nhá»› ba lắm rồi phải không? - Lan Chi âu yếm há»i lại.
Con bé gáºt đầu rồi nói, ná»a như há»i, ná»a như khẳng định:
- Mẹ cũng nhớ.
- Ừ, mẹ cÅ©ng nhá»›, - Lan Chi mỉm cưá»i xác nháºn.
Cô ngả ngưá»i và o lưng ghế, nhắm mắt lại. Bá»—ng thấy thèm giá»ng nói ấm áp cá»§a chồng, sá»± gần gÅ©i dịu dà ng và âu yếm cá»§a anh. Bá»—ng thấy cần sá»± yên ổn ở ngôi nhà nhá» thân thương, ở nhịp Ä‘iệu Ä‘á»u đặn cá»§a cuá»™c sống hà ng ngà y quen thuá»™c. Bá»—ng thấy nhá»› bá» sông Garonne những chiá»u thư thả, ngồi tá»±a đầu và o vai chồng, nhìn lÅ© con đùa nghịch trên thảm cá» xanh... Rồi bá»—ng thấy chạnh lòng tá»§i thân khi chợt bắt gặp mình Ä‘ang ghen tị vá»›i dòng ngưá»i hối hả ngược xuôi trên đưá»ng phố. Ghen vá»›i sá»± thanh thản cá»§a má»™t tình yêu trá»n vẹn không bị giằng xé là m đôi. Ghen vá»›i cái hạnh phúc bình yên khi nhà và quê hương là má»™t.
Taxi dừng lại ở sân bay. VÅ© vừa chạy Ä‘i tìm xe đẩy để chở các vali cá»§a Lan Chi thì Kiên xuất hiện. Bó hồng nhung đỠthắm trong tay anh là m chiếc áo khoác mà u be sáng mà anh mặc trên ngưá»i cÅ©ng hồng rá»±c lên.
- Äây là hoa hồng Äà Lạt. Không đẹp bằng hoa hồng MatxcÆ¡va, nhưng anh đã tìm khắp nÆ¡i rồi, chỉ có thế nà y là được nhất thôi, - Kiên nói như xin lá»—i.
- Hoa đẹp lắm đấy chứ, - Lan Chi đỡ bó hoa từ tay Kiên và bá»—ng mỉm cưá»i. - Anh biết không, hồi em má»›i ở MatxcÆ¡va vá» Hà Ná»™i, em cÅ©ng Ä‘i bán hoa Äà Lạt để kiếm thêm tiá»n đấy.
- Tháºt à ? - Kiên há»i vá»›i vẻ hết sức ngạc nhiên. - Thế mà hồi xưa anh lại cứ tưởng tÃnh em mÆ¡ má»™ng, không là m những chuyện dÃnh dáng đến buôn bán tiá»n nong được.
Má»™t ý nghÄ© vụt qua trong đầu Lan Chi: “Váºy là Kiên không nháºn được thư mình kể chuyện Ä‘i bán hoa. Hay là anh ấy quên?â€
- Thì đúng là hồi xưa em mÆ¡ má»™ng tháºt, cho nên Ä‘i bán hoa đã đánh mất tiá»n đấy, - cô cưá»i đáp. - Nhưng bây giá» thì em “tỉnh†ra nhiá»u rồi. Bao nhiêu năm nay em bán sách có xảy ra chuyện gì đâu.
- Hoa hồng MatxcÆ¡va đúng là đẹp hÆ¡n hẳn tháºt. Má»i khi anh không chú ý đến Ä‘iá»u nà y, hôm nay Ä‘i chá»n hoa má»›i nháºn ra, - Kiên lại nói. Rồi mắt anh chợt sáng lên. - À, nếu má»i chuyện ở công ty anh yên ổn thì có thể ná»a năm nữa anh sẽ có việc phải Ä‘i MatxcÆ¡va đấy. Nếu lúc đó mà gặp được ai sang Pháp thì anh sẽ gá»i hoa hồng cho em nhé.
- Thôi, việc gì phải rắc rối thế hả anh. Mà MatxcÆ¡va chắc bây giá» cÅ©ng đã thay đổi nhiá»u rồi.
Kiên có vẻ muốn đáp lại Ä‘iá»u gì thì bất chợt bé Lan Anh Ä‘ang ngồi trên chiếc vali cạnh đó đứng dáºy giáºt áo mẹ: “Mẹ Æ¡i, chú VÅ© lấy được xe đẩy rồi kìa. Chúng mình xếp vali lên nhé.†Kiên hÆ¡i giáºt mình. Từ nãy, mải nói chuyện, anh không để ý đến mấy đứa con cá»§a Lan Chi.
- Hai đứa sinh đôi cá»§a em đây phải không? - anh nhìn Lan Anh và Việt Anh rồi há»i. - Sao giống mẹ quá thế nà y!
- Vâng, ai cũng bảo là hai đứa nà y giống mẹ. Thằng cu đầu thì lại giống ba nó...- Lan Chi kể.
Nhưng Kiên hình như không còn chú ý nghe cô nói nữa. Mắt anh hướng và o bé Lan Anh cá»§a cô. “Con gái em xinh quá!â€, anh nói. Con bé thấy được ngưá»i lạ khen thì thẹn thò mỉm cưá»i vá»›i Kiên rồi hạ hà ng mi rợp hướng cái nhìn xuống đất. Lan Chi thấy mắt Kiên như má» Ä‘i, xa xăm. Ngà y xưa, anh mÆ¡ má»™t bé gái đầu lòng có nước da trắng mịn, đôi mắt to dưới hà ng mi rợp, mênh mông, mênh mông...
Vũ mang xe đẩy lại gần. Kiên nhanh nhẹn xách luôn cả hai chiếc vali của Lan Chi đặt lên xe. Phân vân một lát, Lan Chi quay lại bảo Vũ:
- Thôi, em còn nhiá»u việc phải là m, cứ vá» luôn bây giá» cÅ©ng được. Có anh Kiên tiá»…n chị đây rồi.
- Ừ, phải đấy, - Kiên mừng rỡ nói theo. - VÅ© có việc báºn thì cứ vá» Ä‘i. Mình rá»™ng rãi thá»i gian, có thể ở lại đây đợi đến lúc Lan Chi và o được bên trong.
VÅ© chà o hai ngưá»i rồi Ä‘i vá». Kiên đẩy chiếc xe chở vali Ä‘i cạnh Lan Chi và lÅ© trẻ. Há» tiến đến gần cá»a kiểm tra cá»§a hải quan. Còn mưá»i phút nữa má»›i đến giá» là m thá»§ tục cho chuyến bay cá»§a Lan Chi. “Mình đứng lại đợi ở đây thôiâ€, Lan Chi nói rồi nhá» Kiên hạ má»™t chiếc vali to đặt nằm xuống đất để lÅ© trẻ ngồi lên đỡ má»i.
- Em có định bao giá» lại vá» nước nữa không? - Kiên há»i.
- Em chưa định chÃnh xác được, nhưng chắc chắn thế nà o cÅ©ng phải vá» thôi. Lần sau nhất định sẽ vá» lâu hÆ¡n, rồi còn phải cho bá»n trẻ con và o Sà i Gòn thăm quê ba chúng nó nữa chứ. Có lẽ từ nay em sẽ cố vá» tháºt thưá»ng xuyên. Lần vừa rồi chần chừ mãi má»›i vá», thấy má»i thứ thay đổi nhiá»u quá, cảm giác mình cứ như là ngưá»i lạ, buồn ghê cÆ¡, - Lan Chi nói và thở dà i.
- Vợ chồng em có lúc nà o nghÄ© đến chuyện vá» nước hẳn không? Bây giá» tình hình trong nước thoáng hÆ¡n nhiá»u rồi, anh thấy có những ngưá»i đã vá» hẳn đấy.
- Nếu em chỉ có má»™t mình thì em sẽ vá» ngay. Nhưng bây giá» nặng gánh quá rồi. Äến tuổi nà y, lại có ba đứa con, không phải ai cÅ©ng dám là m lại từ đầu, - Lan Chi trả lá»i. Rồi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã cá»§a Kiên, cô mỉm cưá»i nói ná»a đùa ná»a tháºt:
- Thôi, đợi khi nà o mấy đứa con cá»§a em lá»›n lên, tá»± láºp được, em không phải lo cho chúng nó nữa thì sẽ rá»§ ông xã vỠở hẳn Hà Ná»™i, tham gia câu lạc bá»™ hưu trà vá»›i vợ chồng anh cho vui. Rồi sáng sáng chúng mình sẽ cùng nhau ra Hồ Gươm múa võ.
- Em vẫn hệt như xưa, lúc nà o cÅ©ng đùa được, - Kiên phì cưá»i.
Äã đến giá» là m thá»§ tục hải quan. Nhìn dòng ngưá»i Ä‘ang ráºm rịch chuyển động vá» phÃa cá»a, Lan Chi bảo: “Có lẽ đến lúc em phải và o rồiâ€. Cô định nhá» Kiên nhấc chiếc vali đặt lại lên xe đẩy thì thấy anh ngáºp ngừng như muốn nói Ä‘iá»u gì.
- Có chuyện gì váºy anh? - Lan Chi há»i.
- Anh có thể hôn em để từ biệt được không? - Kiên rụt rè nói. Nháºn thấy vẻ mặt lúng túng cá»§a Lan Chi, anh nói thêm: - Má»™t cái thôi, má»™t cái hôn từ biệt.
Lan Chi bối rối nhìn xung quanh. Sau lưng cô, anh em cu Nam Ä‘ang ngồi trên chiếc vali, chụm đầu và o nhau say sưa Ä‘á»c quyển truyện tranh tiếng Việt mà mẹ chúng vừa mua cho. Cô quay lại nhìn Kiên, thở nhẹ, và má»™t tia tinh nghịch chợt lóe lên trong mắt cô.
- Hôn lên trán thôi nhé, - cô nói.
Má»™t nụ cưá»i là m gương mặt Kiên sáng bừng lên.
- Hôn trán thì chán chết, - anh đáp và cúi xuống đặt má»™t nụ hôn nhẹ nhà ng lên môi cô. Má»™t nụ hôn tháºt dịu dà ng nhưng ngắn ngá»§i. Rồi anh lùi lại, thở dà i.
Lan Chi ngước mắt nhìn Kiên. Cô nháºn thấy cặp mắt anh ngấn nước.
- Thôi, em Ä‘i nhé, - cô nói sau và i giây im lặng, đưa bà n tay gạt ngang hà ng mi đẫm lệ và cố mỉm cưá»i.
- Ừ, em đi...
Máy bay cất cánh được khoảng mưá»i lăm phút là Việt Anh và Lan Anh đã cùng nhau lăn ra ngá»§. Cu Nam thì không buồn ngá»§, nó lấy cái tai nghe mà cô tiếp viên vừa phát cho, Ä‘eo và o đầu và nghe nhạc vá»›i vẻ mặt rất say sưa.
Lan Chi xếp lại chá»— ngồi để hai bé sinh đôi có thể nằm cho thoải mái. Cô cẩn tháºn đặt bó hoa hồng và o má»™t góc xa để hai đứa khá»i vô ý đạp và o. “Không biết khi vỠđến nhà thì hoa có còn tươi không nhỉ? Hoa hồng MatxcÆ¡va thì tươi lâu lắmâ€, cô nghÄ©. Rồi cô mỉm cưá»i nhá»› đến Kiên, nhá»› đến lá»i anh hứa gá»i hoa hồng MatxcÆ¡va sang Pháp cho cô. TÃnh Kiên vẫn thế, khi nà o bốc lên là sẵn sà ng hứa đủ má»i Ä‘iá»u, hứa đến cả những chuyện hái trăng sao trên trá»i Ä‘em xuống. Anh tưởng có thể tìm được ở MatxcÆ¡va cho cô những bông hồng đẹp như hình ảnh mà anh lưu giữ trong ký ức. Nhưng là m sao mà tìm được hả Kiên? Những bông hồng đẹp như ngà y xưa ấy, mình chỉ có thể tìm trong ná»—i nhá»› thôi anh.
2 - 5 / 2003
L.N.M.
|
 |
|
| |