04-09-2008, 06:42 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
Tuy nhiên, tháºt không may cho tôi, bức tưá»ng lại không rắn như tôi tưởng. Nhà thầu quá hà tiện nên đã không cố định bức tưá»ng cho tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn. Bức tưá»ng sụp xuống, ná»a trước xe bẹp dúm. Chỉ có thế. Bởi bức tưá»ng quá má»m nên hấp thụ hết lá»±c va chạm. Thế chưa hết: trong cÆ¡n bấn loạn, tôi đã quên mở Ä‘ai an toà n.
Thế là tôi thoát khá»i cái chết. Tháºm chị tôi hầu như không bị thương. Và , Ä‘iá»u lạ nhất là tôi hầu như không thấy Ä‘au đớn gì hết. Äó là điá»u kỳ quái nhất. Ngưá»i ta đưa tôi và o bệnh viện để băng cái xương duy nhất bị gãy. Cảnh sát đến Ä‘iá»u tra, nhưng tôi bảo há» tôi chẳng nhá»› gì sất. Tôi bảo chắc là do tôi định nhấn phanh song lại nhằm sang nhấn ga. Và há» tin lá»i tôi. Tôi chỉ má»›i hai mươi tuổi, má»›i lấy bằng lái được sáu tháng. Ngoà i ra, trông tôi chẳng giống loại ngưá»i toan tá»± tá». Ai Ä‘á»i tá»± tá» mà vẫn thắt Ä‘ai an toà n chứ?
Khi xuất viện tôi phải đương đầu vá»›i và i chuyện rắc rối. Trước hết tôi phải trả hết chá»— nợ còn lại cho chiếc MR2 mà tôi đã biến thà nh đống kim loại vụn. Tháºt xui xẻo, khi là m hồ sÆ¡ vá»›i công ty bảo hiểm lại xảy ra má»™t nhầm lẫn nà o đó, thế là ngưá»i ta không chịu trả tiá»n bảo hiểm cho chiếc xe.
Äể tá»± sát, đáng lẽ tôi phải thuê má»™t chiếc xe có bảo hiểm, song bây giá» hiểu ra Ä‘iá»u đó thì quá muá»™n rồi. DÄ© nhiên và o lúc đó tôi chẳng còn tâm trà đâu để nghÄ© tá»›i chuyện bảo hiểm nà y kia. Tôi không há» nghÄ© rằng xe cá»§a anh trai tôi sẽ không được bảo hiểm hay việc tá»± sát cá»§a tôi sẽ không thà nh. Tôi đã đâm xe và o má»™t bức tưá»ng đá vá»›i tốc độ 150 cây số má»™t giá» mà vẫn sống, tháºt không tin được.
Ãt lâu sau tôi nháºn được má»™t hóa đơn cá»§a hiệp há»™i quản lý nhà đòi bồi thưá»ng cho bức tưá»ng đá. HỠđòi 1.364.294 yên (11). Trả ngay láºp tức. bằng tiá»n mặt. Tôi không còn cách nà o khác ngoà i mượn cá»§a cha tôi. Ông sẵn sà ng cho tôi vay, nhưng yêu cầu tôi phải hoà n lại cho ông. Ông là ngưá»i rất chi li vá» tiá»n bạc. ông bảo rằng tôi phải chịu trách nhiệm vá» sá»± cố nà y, nên ông muốn tôi hoà n tiá»n lại cho ông đúng hạn, không thiếu má»™t yên. Tháºt ra lúc đó tiá»n nong ông cÅ©ng chẳng dư dả gì. Ông Ä‘ang mở rá»™ng bệnh viện, nên bản thân ông cÅ©ng Ä‘ang Ä‘au đầu vá» việc huy động tiá»n cho dá»± án.
Tôi lại nghÄ© đến chuyện tá»± sát. Lần nà y tôi sẽ chá»n cách chắc ăn nhất. Tôi sẽ nhảy từ tầng thứ mưá»i lăm tòa nhà hà nh chÃnh cá»§a trưá»ng đại há»c. Lần nà y thì không thể phạm sai lầm nữa. Tôi thá» nhiá»u lần. Tôi chá»n cái cá»a sổ thÃch hợp nhất. Tôi đã sắp sá»a nhảy xuống.
Nhưng có cái gì đó nÃu tôi lại. Cómá»™t cái gì đó là lạ, má»™t cái gì đó lấn cấn ở trong tôi. Äúng và o giây cuối cùng, “cái gì đó†ấy gần như đã lôi ngược tôi lại từ trên thà nh cá»a sổ. Tuy nhiên, phải má»™t thá»i gian khá lâu sau tôi má»›i hiểu ra “cái gì đó†là gì.
Tôi không còn đau gì nữa.
Tôi hầu như không còn Ä‘au gì nữa từ sau sá»± cố ná». Xảy ra dồn dáºp hết chuyện nà y đến chuyện khác, tôi hầu như không còn tâm trà để nháºn ra rằng cái Ä‘au đã biến mất khá»i cÆ¡ thể tôi. Không còn Ä‘au ruá»™t, không còn Ä‘au khi hà nh kinh, không còn nhức đầu, không còn Ä‘au dạ dà y. Tháºm chà khi cái xương sưá»n gãy cÅ©ng hầu như không Ä‘au. Tôi không biết tại sao Ä‘iá»u đó lại xảy ra được. Nhưng thá»±c tế là : cái Ä‘au đã hà n toà n biến mất.
Tôi quyết định tạm thá»i hẵng cứ tiếp tục sống. Tôi chợt muốn biết, dù chỉmá»™t chút thôi, rằng thế nà o là sống mà không phải Ä‘au đớn gì. Rồi nếu muốn chết thì lúc nà o mà chẳng được.
Nhưng nếu tiếp tục sống thì tôi phải trả nợ cho cha. Tổng công, tôi nợ đến hÆ¡n ba triệu yên. Äể trả được nợ, tôi Ä‘i là m Ä‘iếm.
- Là m điếm?!
- Äúng váºy, - Kano Creta nói, như thể Ä‘iá»u đó chẳng có gì ghê gá»›m cả. – Tôi cần phải có tiá»n trong má»™t thá»i gian ngắn. tôi muốn trả nợ cà ng sá»›m cà ng tốt, mà tôi thì chẳng biết cách nà o khác để kiếm tiá»n ngoà i cách đó. Tôi quyết định là m việc đó không chút do dá»±. Vấn đỠlà tôi đã quyết chà chết, và tôi vẫn Ä‘ang nuôi ý định chết, không sá»›m thì muá»™n. Chẳng qua vì tò mò muốn biết sống mà không phải Ä‘au đớn gì là thế nà o nên tôi má»›i tiếp tục sống thôi, nhưng hoà n toà n chỉ là tạm thá»i. So vá»›i chết thì chuyện bán mình kia có sá gì.
- Tôi hiểu ý cô, - tôi nói.
Äá trong cốc nước cam cá»§a cô ta đã tan, Kano Creta cháºm rãi dùng ống hút khuấy rồi nhấp má»™t ngụm.
- Tôi há»i cô má»™t câu được không? – tôi há»i.
- Vâng, xin ông cứ há»i.
- Cô có há»i ý kiến chị vá» việc nà y không?
- Lúc ấy chị ấy Ä‘ang tu táºp ở đảo Malta. Trong thá»i gian tu táºp, chị ấy không chịu cho tôi biết địa chỉ. Chị ấy không muốn tôi là m chị ấy mất táºp trung. Trong suốt ba năm chị ấy sống ở Malta, thá»±c sá»± là tôi không thể nà o viết thư cho chị ấy.
- Tôi hiểu, - tôi nói. - Cô dùng thêm Ãt cà phê nhé?
- Vâng, - Kano Creta nói.
Tôi xuống bếp Ä‘un lại cà phê. Trong khi chá»i đợi, tôi vừa nhìn đăn đăm và o cánh quạt thông gió vừa hÃt thở sâu và o mấy cái. Khi cà phê đã nóng, tôi rót và o hai chiếc tách má»›i, kho và o khay kèm theo má»™t đĩa bánh quy sôcôla rồi bưng lên phòng khách.Chúng tôi ăn uống má»™ hồi.
- Lần cô thá» tá»± sát là khi nà o váºy? – tôi há»i.
- Lúc đó tôi hai mươi tuổi. Äó là sáu năm trước đây và o tháng Năm 1978.
Tháng Năm 1978 là tháng mà Kumiko và tôi kết hôn. Váºy là , đúng và o tháng hai vợ chồng tôi là m đám cưới, Kano Creta đã toan tá»± sát còn Kano Malta thì Ä‘ang tu táºp ở đảo Malta.
- Tôi đến khu lân cáºn có nhiá»u quán bar, lại gần ngưá»i đà n ông đầu tiên có vẻ đưá»ng được má»™t chút mà tôi thấy, ngả giá, rồi đến khách sạn ngá»§ vá»›i ông ta. – Kano Creta nói. - Việc là m tình không còn là m tôi Ä‘au đớn vá» thể xác nữa. Nhưng cÅ©ng không có khoái lạc. Chỉ đơn thuần là váºn động cÆ¡ thể. Tôi cÅ©ng chẳng thấy tá»™i lá»—i gì ở chuyện là m tình để kiếm tiá»n. Tôi bị vây bá»c trong sá»± tê liệt vá» cảm xúc, má»™t sá»± vô cảm sâu hun hút đến mức nhìn không thấy đáy đâu.
Tôi kiếm được bá»™n tiá»n bắng cách đó, chỉ trong má»™t tháng đầu đã được gần má»™ triệu yên. Vá»›i tốc độ đó tôi có thể trả hết nợ chỉ trong vòng ba, bốn tháng. Ngà y nà o cÅ©ng váºy, há»c ở trưá»ng xong là tôi vá» nhà , tối đến lại ra khá»i nhà , rồi vá» nhà muôn nhất là mưá»i giỠđêm. Tôi bảo cha mẹ rằng tôi là m hầu bà n, chẳng ai nghi ngá» gì cả. DÄ© nhiên, há» sẽ thắc mắc nếu tôi hoà n tiá»n lại qua nhiá»u tiá»n như váºy cùng má»™t lúc, vì váºy tôi quyết định má»—i tháng chỉ hoà n lại ông 10.000 yên, chá»— còn lại gá»i ngân hà ng.
Nhưng rồi má»™t đêm ná», khi tôi Ä‘ang mồi chà i khách gần nhà ga, có hai ngưá»i đà n ông túm lấy tôi từ đằng sau lưng. Äầu tiên tôi ngỡ đó là cảnh sát, nhưng rồi tôi nháºn ra chúng là bá»n xã há»™i Ä‘en. Chúng lôi tôi và o má»™t hẻm vắng, hăm doạ tôi bằng má»™t món gì đó giống như con dao, rồi đưa tôi vá» sà o huyệt cá»§a chúng. Chúng đẩy tôi và omá»™t căn phòng mãi phÃa sau, lá»™t hết áo quần tôi, trói chặt cổ tay tôi lại rồi thay nhau hãm hiếp tôi trước ống kÃnh máy quay video. Suốt thá»i gian đó tôi nhắm mắt, cố không nghÄ© gì cả. Việc đó vá»›i tôi không khó, bởi tôi chẳng cảm thấy gì hết – Ä‘au đớn không, khoái lạc cÅ©ng không.
Sau đó chúng cho tôi xe cuá»™n băng và bảo tôi rằng nếu không muốn bất cứ ai nhìn thấy thì tôi phà i nháºp há»™i vá»›i chúng và là m việc cho chúng. Chúng tịch thu thẻ sinh viên trong và tôi. Chúng bảo nếu tôi từ chối là m theo ý chúng, chúng sẽ gá»i má»™t bản sao cuá»™n băng cho cha mẹ tôi để tống tiá»n. Tôi không còn cách nà o khác. Tôi bảo chúng rằng tôi sẽ là m như chúng bảo, rằng vá»›i tôi chuyện đó chẳng quan trá»ng gì. Mà tháºt, lúc đó không có bất cứ cái gì là quan trá»ng đối vá»›i tôi. Chúng nói rõ rằng nếu tôi nháºp há»™i vá»›i chúng, thu nháºp cá»§a tôi sẽ giảm vì chúng sẽ thu bảy mươi phần trăm, song bù lại tôi sẽ không phải mất công tá»± tìm khách hà ng, cÅ©ng không còn phải nÆ¡m ná»›p sợ cảnh sát. Chúng sẽ tìm cho tôi những vị khách sá»™p. Song nếu tôi vẫn tiếp tục tá»± kiếm khách hà ng thì sẽ đến lúc ngưá»i ta bắt gặp tôi bị bóp cổ đến chết trong má»™t căn phòng khách sạn nà o đó.
Từ đó trở Ä‘i tôi không phải đứng đưá»ng nữa. Tôi chỉ việc má»—i tối đến “văn phòng†cá»§a chúng, ở đó chúng sẽ bảo tôi đến khách sạn nà o. Chúng gá»i đến tôi những khách hà ng sá»™p tháºt, đúng như chúng hứa. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi được chúng biệt đãi. Có thể là vì tôi trông quá ngây thÆ¡. Tôi có cái vẻ con nhà là nh mà các cô gái khác không có. Hẳn là nhiá»u khách hà ng thÃch loại gái “không có vẻ chuyên nghiệp lắm†nà y. Các cô khác phải tiếp ba hay bốn khách má»—i ngà y, nhưng tôi thì chỉ cần má»™t khách là đủ, nhiá»u lắm là hai. Các cô khác phải mang theo máy nhắn tin, bất cứ khi nà o “văn phòng†gá»i là tất tả phải đến khách sạn hạng xoà ng nà o đó để ngá»§ vá»›i những ngưá»i đà n ông không rõ nhân thân. Tôi thì lại luôn luôn được hẹn ở má»™t khách sạn hạng sang, tháºm chà đôi khi ở má»™t biệt thá»±. Khách hà ng cá»§a tôi thưá»ng là ngưá»i lá»›n tuổi, hiếm khi gặp ngưá»i trẻ.
“Văn phòng†trả tiá»n tôi má»—i tuần má»™t lần, không nhiá»u như lúc tôi còn là m ăn má»™t mình, nhưng cá»™ng thêm tiá»n boa cá»§a khác hà ng thì cÅ©ng khá. DÄ© nhiên, má»™t số khách hà ng có những ý thÃch kỳ quái, nhưng tôi chẳng ná» gì. Yêu cầu cá»§a khách cà ng quái gở thì tiá»n boa lại cà ng cao. Tôi bắt đầu có má»™t số khách quen, cÅ©ng chÃnh há» thưá»ng là những ngưá»o boa rất rá»™ng tay. Tôi mở mấy tà i khoản để giữ tiá»n. Nhưng tá»›i khi đó tiá»n không còn là m tôi báºn tâm. Chỉ là những dãy số thôi. Tôi sống chỉ vì má»™t Ä‘iá»u duy nhất, ấy là kiểm chứng xem có tháºt tôi đã hoà n toà n mất cảm giác không.
Sáng nà o thức dáºy tôi cÅ©ng nằm đó, nghiệm xem có đúng là cÆ¡ thể mình không cảm thấy bất cứ cái gì có thể gá»i là đau. Tôi mở mắt, chằm chặp táºp trung tư tưởng, thế rồi tôi bắt đầu kiểm tra cảm giác trong cÆ¡ thể mình từ đầu xuống chân, từng cÆ¡ quan má»™t. Tôi hoà n toà n không Ä‘au gì cả. Liệu quả tháºt là không có gì Ä‘au, hay là có Ä‘au đấy nhưng tôi không cảm thấy? Tôi chẳng biết. Dù thế nà o Ä‘i nữa, cái Ä‘au đã biến mất. Nhưng không chỉ cái Ä‘au: trên thá»±c tế, tôi không còn cảm giác gì nữa. là m viêc đó xong, tôi ra khá»i giưá»ng, và o phòng tắm đánh răng. Rồi tôi cởi đồ ngá»§ và tắm bằng vòi hoa sen nóng. Thân thể tôi nhẹ bá»—ng má»™t cách đáng sợ. Nó nhẹ tênh, như không khÃ, như không còn là thân xác tôi nữa. tôi cảm thấy như linh hồn mình đã nháºp và o má»™t cÆ¡ thể không phải cá»§a tôi. Tôi nhìn thân thể mình trong gương, nhưng giữa tôi vá»›i cá thân thể tôi trong gương kia là má»™t khoảng cách xa vá»i vợi và khá»§ng khiếp.
Cuá»™c sống không biết thế nà o là đau dá»›n: nó chÃnh là đìâu tôi từng mÆ¡ ước ngần ấy năm ròng, nhưng giỠđây có nó, tôi lại không thấy có chá»— cho mình trong đó. Giữa cuá»™c sống đó vá»›i tôi có má»™t sá»± cách ngăn rạch ròi, Ä‘iá»u đó khiến tôi bối rối vô cùng. Tôi cảm thấy như mình không gắn liá»n vá»›i thế giá»›i – cái thế giá»›i mà tôi từng căm ghét và vẫn Ä‘ang căm ghét táºn đáy lòng, cái thế giá»›i mà tôi nguyá»n rá»§a vì sá»± bất công cá»§a nó, song nó là cái thế giá»›i nÆ¡i Ãt nhất tôi còn biết mình là ai. GiỠđây thế giá»›i ấy không còn là thế giá»›i, tôi cÅ©ng không còn là tôi nữa.
Tôi bắt đầu khóc rất nhiá»u. Buổi chiá»u tôi hay dến công viên - Vưá»n Hoà ng gia Shinjuku hay vông viên Yoyogi-, ngồi trên bãi cá» mà khóc. Tôi thưá»ng khóc suốt má»™t, hai tiếng đồng hồ, nức nở rất to. Ngưá»i qua kẻ lại nhìn tôi, nhưng tôi chẳng mà ng. Tôi ướt gì lần ấy, đêm 29 tháng Năm, giá như tôi chết Ä‘i thì tốt biết bao! Nhưng bây giá» tháºm chà chết cÅ©ng không chết được. Trong ná»—i vô cảm nà y, tháºm chà tôi không đủ sức tá»± giết mình. Tôi không cảm thấy gì hết: Ä‘au đớn không, niá»m vui không. Má»i cảm giác và cảm xúc đã ra Ä‘i. Và tôi tháºm chà không còn là tôi nữa.
Kano Creta hÃt má»™t hÆ¡i dà i rồi nén lại má»™t lát. Sau đó cô cầm tách cà phê lên, nhìn nó đăm đăm má»™t hồi, khẽ lắc đầu rồi lại đặt tách xuống đĩa.
- ChÃnh trong khoảng thá»i gian đó tôi gặp Wataya Noburu.
- Wataya Noburu? Hắn là khách của cô sao?
Kano Creta im lặng gáºt đầu.
- Nhưng mà … - tôi đã toan nói, nhưng dừng lại để lá»±a lá»i. – Tôi không hiểu lắm ở chá»— nà y. Hôm trước chị cô có kể vá»›i tôi rằng Wataya Noburu đã hãm hiếp cô. Phải chăng chuyện đó không liên quan gì vá»›i những gì cô Ä‘ang kể vá»›i tôi lúc nà y?
Kano Creta nhặt chiếc khăn tay đang đặt trên đùi mà lau miệng lần nữa. Rồi cô nhìn thẳng và o tôi. Trong mắt cô có cái gì đó khiến tôi bất an.
- Xin lá»—i lại là m phiá»n ông, tôi có thể xin ông thêm má»™t tách cà phê không? – cô há»i.
- DÄ© nhiên, - tôi nói. Tôi đặt tách cá»§a cô lên khay rồi mang xuống bếp. Trong khi đợi cà phê sôi, tôi tá»±a mình và o giá phÆ¡i bát đĩa, hai tay thá»c và o túi quần. Khi tôi mang cà phê trở lại phòng khách, Kano Creta không còn trên ghế sofa. Chiếc xắc, chiếc khăn tay, má»i dấu hiệu hữu hình cá»§a cô đã biến mất. Tôi ra ngoà i phòng đợi, đôi già y cô ta cÅ©ng không còn ở đó nữa.
Ãi chà chà , tôi nghÄ©.
Tà i sản của Vô Tình
Chữ ký của Vô Tình
Bæ ngaïn hoa khai nhaát thieân nieân, hoa dieäp vónh caùch baát töông kieán. . .
Bieät vaán thieân nhai nhaát tuyeán khieân, ñieà u ñieà u daï thaâm maïc canh haøn. . .
Duyeân phaän laø thöù giuùp hai ngöôøi xa laï ñeán ñöôïc vôùi nhau!!!
ä½ å‘如雪纷飞了眼泪 我ç‰å¾…è‹è€äº†è°
çº¢å°˜é†‰å¾®é†ºçš„å²æœˆ æˆ‘ç”¨æ— æ‚”åˆ»æ°¸ä¸–çˆ±ä½ çš„ç¢‘
04-09-2008, 06:42 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
9
Thiếu Ä‘iện trầm trá»ng và những ống ngầm
*
Kasahara May khảo cứu bản chất của tóc giả
Sáng hôm sau, tiá»…n Kumiko Ä‘i là m xong, tôi Ä‘i đến hồ bÆ¡i. BÆ¡i buổi sáng là tốt nhất, bởi vắng ngưá»i. Äi bÆ¡i vá» tôi Ä‘un Ãt cà phê rồi ngồi uống trong bếp, vừa uống vừa ôn lại câu chuyện kỳ quặc chưa kể hết cá»§a Kano Creta, cố nhá»› lại từng chi tiết trong cuá»™c Ä‘á»i cô theo trình tá»± thá»i gian. Tôi cà ng nhá»› lại thì câu chuyện cà ng có vẻ kỳ quặc, nhưng hoạt động cá»§a bá»™ não tôi má»—i lúc má»™t cháºm dần, tôi bắt đầu buồn ngá»§ rÅ©. Tôi bèn lên phòng khách, nằm xuống sofa, nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc tôi đã thiếp Ä‘i. Và tôi nằm mÆ¡.
Tôi mÆ¡ thấy Kano Creta. Tuy nhiên, trước khi cô ta xuất hiện, tôi mÆ¡ thấy Kano Malta. Malta đội chiếc mÅ© kiểu Tyrol gắn má»™t cái lông chim to mà u sắc sặc sỡ. Xunh quan cô có rất nhiá»u ngưá»i (tuồng như má»™t cái đại sảh nà o đó), nhưng tôi nháºn ra ngay Kano Malta nhá» chiếc mÅ© cá»§a cô. Cô Ä‘ang ngồi má»™t mình nÆ¡i quầy bar. Trước mặt cô là má»™t ly cocktail Tropical, nhưng tôi không nhá»› liệu cô có uống không.
Tôi mặc com-lê, Ä‘eo cà vạt chấm hạt đỗ. Ngay khi nhìn thấy Kano Malta, tôi đã cố Ä‘i vá» phÃa cô, nhưng đám đông cứ ngáng đưá»ng tôi. Äến khi tôi tá»›i được chá»— quầy bar thì cô đã Ä‘i mất. Ly cocktail Tropical vẫn còn nguyên trên quầy, trước mặt chiếc ghế cô ngồi ban nãy. Tôi ngồi và o ghế bên cạnh rồi gá»i má»™t ly Scotch có đá. Ngưá»i phục vụ quầy bar há»i tôi muốn uống loại Scotch nà o, tôi liá»n bảo "Cutty Sark". Tháºt ra thì vá»›i tôi loại nà o cÅ©ng được, nhưng Cutty Sark là cái tên đầu tiên nảy ra trong đầu tôi.
Anh ta chưa kịp đưa ly rượu thì tôi cảm thấy có má»™t bà n tay nắm lấy tay tôi từ phÃa sau, cái **ng chạm nhẹ nhà ng đến ná»—i dưá»ng như ngưá»i đó Ä‘ang nắm má»™t váºt gì rất đỗi má»ng manh, có thể vỡ vụn ra bất cứ lúc nà o. Tôi quay lại và thấy má»™t ngưá»i đà n ông không có mặt. Có tháºt là anh ta không có mặt hay không, tôi không biết, nhưng ở chá»— lẽ ra là khuôn mặt chỉ bao trùm má»™t bóng tối Ä‘en ngòm, và tôi không thể biết có cái gì đằng sau nó. - Lối nà y, thưa ông Okada, - hắn nói. Tôi có nói, nhưng chưa kịp mở mồn thì hắn đã bảo: "Má»i ông Ä‘i vá»›i tôi. Chúng ta có Ãt thá»i gian lắm. Xin ông vá»™i lên cho." Vẫn nắm tay tôi, hắn rảo bước len qua đám đông, bước ra má»™t hà nh lang. Tôi Ä‘i theo hắn dá»c hà nh lang, không cưỡng lại. Nói gì thì nói, hắn biết tên tôi. CÅ©ng chẳng phải tôi Ä‘ang để má»™t kẻ hoà n toà n xa lạ dẫn Ä‘i đâu tùy ý. Phải có nguyên nhân và mục Ä‘Ãch nà o đó trong chuyện nà y.
Äi dá»c hà nh lang má»™t lúc, ngưá»i không mặt dừng lại trước má»™t cánh cá»a. Con số ghi trên cánh cá»a là 208. - Cá»a khóa. - Xin ông hãy mở ra. - Tôi là m theo, mở cá»a ra. PhÃa sau cánh cá»a là má»™t căn phòng rá»™ng. Xem ra nó là má»™t phần cá»§a dạng phòng suite (phòng khách sạn hạng sang, gồm má»™t dãy nhiá»u phòng - ND) trong khách sạn kiểu xưa. Trần cao, treo má»™t chùm đèn kiểu cổ. Äèn không thắp sáng. Má»™t ngá»n đèn tưá»ng hắt ra ánh sáng lá» má», nguồn sáng duy nhất trong phòng. Các rèm cá»a kéo kÃn mÃt.
- Nếu ông muốn whisky thì bao nhiêu cÅ©ng có, thưa ông Okada. Ông thÃch Cutty Sark phải không? Xin má»i, uống bao nhiêu cÅ©ng được. - Hắn chỉ vá» phÃa má»™t cái tá»§ âm cạnh cá»a ra và o rồi lặng lẽ đóng cá»a lại, để tôi má»™t mình. Tôi đứng giữa phòng má»™t hồi lâu, không biết phải là m gì.
Má»™t bức tranh sÆ¡n dầu lá»›n treo trên tưá»ng. Äó là tranh vẽ má»™t dòng sông. Tôi nhìn nó má»™t lát, hy vá»ng sẽ trấn tÄ©nh lại. Trăng Ä‘ang lên trên dòng sông. Ãnh trăng tá»a xuống phÃa bên kia sông, nhưng trăng mỠđến ná»—i tôi không nhìn rõ được cảnh trà ở đó. Chỉ thấy những đưá»ng viá»n mÆ¡ hồ nháºp nhoạng mà thôi.
Bá»—ng nhiên tôi thấy thèm whisky ghê gá»›m. Tôi toan mở chiếc tá»§ âm để lấy rượu theo lá»i gã đà n ông không mặt, nhưng không mở được. Cái giá»ng như là cá»a tá»§ hóa ra chỉ là những cánh cá»a giả là m rất khéo. Tôi thá» hết kéo lại đẩy những chá»— lồi ra, nhưng tá»§ vẫn đóng im ỉm.
- Không dá»… mở đâu, thưa ông Okada, - Kano Creta nói. Tôi nháºn ra rằng cô Ä‘ang đứng đó, vẫn trong bá»™ y phục đầu tháºp niên 1960. - Phải mất má»™t thá»i gian nữa nó má»›i mở. Hôm nay thì không được đâu. Ông đừng cố là m gì.
Cô trút hết quần áo dá»… dà ng như mở má»™t há»™p Ä‘áºu rồi đứng đó trần truồng trước mặt tôi, không há» báo trước hay giải thÃch. "Chúng ta có Ãt thá»i gian lắm, thưa ông Okada, hãy cố là m cho xong việc nà y cà ng nhanh cà ng tốt. Tôi xin lá»—i vì phải vá»™i vã thế nà y, song tôi có lý do riêng. Tá»›i được đây cÅ©ng đã khó khăn lắm rồi". Thế rồi cô lại gần tôi, mở khóa quần tôi, thế rồi, như thể đó là việc tá»± nhiên nhất trên Ä‘á»i, cô lôi dương váºt cá»§a tôi ra. Cụp đôi mắt Ä‘eo lông mi giả xuống, cô ngoạm nó và o miệng gá»n lá»n. Miệng cô rá»™ng hÆ¡n tôi tưởng nhiá»u. Bên trong miệng cô, tôi láºp tức cương cứng. Khi cô cỠđộng lưỡi, những Ä‘uôi tóc loăn xoăn cá»§a cô khẽ rung rung như trong là n gió nhẹ, mÆ¡n man hai bắp đùi tôi. Tôi chẳng thấy gì khác ngoà i mái tóc và hai hà ng mi giả cá»§a cô. Tôi ngồi trên giưá»ng, cô thì quỳ gối, vùi mặt và o chá»— đũng quần tôi. - Dừng ngay, - tôi nói. - Wataya Noboru sẽ đến bất cứ lúc nà o. Tôi không muốn gặp hắn ở đây.
Kano Creta rút miệng ra khá»i dương váºt tôi rồi nói: - Äừng lo. Chúng ta còn nhiá»u thì giá», Ãt nhất là để là m việc nà y.
Cô đánh đầu lưỡi lên dương váºt tôi. Tôi không muốn xuất tinh, nhưng không các nà o kìm lại được. Tôi cảm thấy như bị hút hết tinh khà ra khá»i mình. Môi và lưỡi cô ta quấn lấy da thịt tôi như những sinh thể nhá»›p nháp trÆ¡n nhẫy. Tôi không chịu được nữa, tôi xuất tinh. Tôi mở mắt ra.
Thế đấy. Tôi xuống buồng tắm, giặt cái quần lót vấy bẩn rồi đứng hồi lâu dưới vòi hoa sen nóng, cẩn tháºt gá»™t cho sạch hết cái cảm giác dinh dÃnh mà giấc mÆ¡ để lại. Äã bao nhiêu năm rồi từ khi tôi gặp má»™ng tinh lần cuối? Tôi cố nhá»› lại chÃnh xác nhưng đà nh chịu thua, đã lâu quá rồi.
Tôi vừa ra khá»i phòng tắm, Ä‘ang lau ngưá»i thì Ä‘iện thoại reo. Ấy là Kumiko. Sau má»™t giấc mÆ¡ ân ái vá»›i ngưá»i đà n bà khác, tôi cảm thấy hÆ¡i căng thẳng khi phải nói chuyện vá»›i nà ng.
- Giá»ng anh lạ lắm, - nà ng nói. - Có chuyện gì váºy? - Sá»± nhạy cảm cá»§a nà ng đối vá»›i những chuyện như thế nà y tháºt đáng sợ.
- Có gì đâu, - tôi nói. - Anh Ä‘ang ngá»§. Em gá»i là m anh thức dáºy.
- Thế à ? - nà ng nói. Tôi cảm thấy rõ sá»± hoà i nghi cá»§a nà ng qua ống nghe, Ä‘iá»u đó khiến tôi cà ng căng thẳng hÆ¡n.
- Thôi được, em xin lá»—i, em chỉ muốn báo rằng hôm nay sẽ vá» muá»™n má»™t tÃ, - Kumiko nói. - Có thể tá»›i 9 giá» rưỡi má»›i vá». Em sẽ Ä‘i ăn ngoà i.
- ÄÆ°á»£c thôi, - tôi nói. - Anh ăn tối má»™t mình váºy. Äừng lo cho anh.
- Em xin lá»—i mà , - nà ng nói, như thể sau khi ngẫm nghÄ© Ä‘iá»u đó. Nà ng ngừng má»™t lát, rồi má»›i gác máy.
Tôi nhìn cái ống nghe thêm và i giây. Rồi tôi xuống bếp gá»t má»™t quả táo.
* * *
Suốt sáu năm từ khi lấy Kumiko, tôi chưa há» ngá»§ vá»›i ngưá»i đà n bà nà o khác. Nói váºy không có nghÄ©a là tôi không bao giá» thèm muốn hoặc có cÆ¡ há»™i ngá»§ vá»›i má»™t ngưá»i đà n khác. ÄÆ¡n giản là tôi không bao giỠđể mình bị cuốn theo dù có cÆ¡ há»™i Ä‘i nữa. Tôi không biết tại sao, có lẽ vì dục tÃnh không nằm trong số những việc ưu tiên trong Ä‘á»i tôi.
Tôi chỉ có má»™t lần duy nhất tình cá» qua đêm vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà khác. Cô ta thuá»™c tÃp đà n bà tôi thÃch, và tôi cÅ©ng biết cô ta sẵn sà ng ngá»§ vá»›i tôi nếu có dịp. Nhưng rốt cuá»™c tôi chẳng là m gì cô ta cả.
Khi cô ta phải thôi việc để lấy chồng (cô phải chuyển đến Kyushu, nÆ¡i chồng cô ta Ä‘ang là m việc), tôi cùng má»™t số đồng nghiệp má»i cô Ä‘i uốn bữa rượu chia tay. Sau đó cô ta và tôi Ä‘i cùng má»™t chuyến tà u vá» nhà , và do đã khuya nên tôi tiá»…n cô ta vá» táºn căn há»™ nÆ¡i cô ở. Äến trước cá»a, cô má»i tôi và o uống má»™t tách cà phê. Tôi thì chỉ lo nhỡ chuyến tà u cuối, nhưng tôi biết có thể hai chúng tôi sẽ không bao giá» gặp lại nhau, mà tôi thì cÅ©ng thÃch uống chút cà phê cho tỉnh rượu, thế là tôi quyết định và o. Nhà cô ta tháºt Ä‘iển hình cho căn há»™ cá»§a gái độc thân. Nó có má»™t cái tá»§ lạnh hÆ¡i quá to so vá»›i má»™t ngưá»i, má»™t chiếc máy nghe đĩa đặt trên giá sách. Má»™t ngưá»i bạn đã tặng cô chiếc tá»§ lạnh nà y. Cô thay bá»™ đồ khác cho thoải mái ở phòng bên rồi pha cà phê dưới bếp. Chúng tôi ngồi trên sà n nhà trò chuyện.
Äến má»™t lúc, khi hai chúng tôi không còn chuyện gì để nói, cô chợt há»i, như thể ý nghÄ© đó vừa nảy ra vá»›i cô:
- Anh thỠnói em nghe, anh có sợ nhất một cái gì không, một cái gì cụ thể ấy?
- Chắc là không, - tôi nghÄ© má»™t chút rồi nói. Tôi vốn sợ đủ thứ trên Ä‘á»i, nhưng sợ nhất má»™t cái gì đó thì không.
- Còn em?
- Em sợ những ống ngầm, - cô nói, hai tay bó gối. - Chắc anh biết ống ngầm chứ?
- Kiểu như cống thoát nước phải không? - tôi không biết định nghÄ©a thế nà o cho tháºt chÃnh xác.
- Vâng, nhưng ở dưới lòng đấy ấy. á»ng dẫn nước thải dưới lòng đất. Cống nước thải, phÃa trên có nắp Ä‘áºy, nước chảy ở dưới, Ä‘en kịt.
- Anh hiểu. á»ng ngầm thoát nước.
- Em sinh trưởng ở vùng quê, tỉnh Fukushima. Có má»™t dòng suối chảy ngay cạnh nhà em, má»™t dòng chảy nhá», chỉ là má»™t cái rãnh tiêu nước ngoà i đồng. Äến má»™t quãng, nó chảy và o má»™t cống ngầm chui xuống lòng đất. Hinh như chuyện đó xảy ra khi em Ä‘ang chÆ¡i vá»›i và i đứa trẻ khác. Lúc đó em má»›i hai, ba tuổi gì đó. Mấy đứa kia cho em và o má»™t cái thuyá»n con rồi thả theo dòng suối. Có lẽ trò ấy chúng chÆ¡i suốt, nhưng hôm ấy trá»i mưa, nước dân rất cao. Thuyá»n rá»i xa chúng và đưa em thẳng tá»›i chá»— miệng cống ngầm. Nếu như không có má»™t bác nông dân tình cá» Ä‘i ngang qua trông thấy thì chắc em đã bị hút tá»t và o trong đó rồi, chừng đó thì chẳng ai còn tìm thấy em nữa.
Cô di di ngón tay trỠtrên miệng như để kiểm tra xem mình có còn sống không.
- Tá»›i giá» em vẫn còn nhá»› như in chuyện đó. Em nằm ngá»a, bị dòng nước cuốn Ä‘i băng băng. Hai bên bá» suối sừng sững phÃa trên em như hai bức tưá»ng đá cao chót vót, trên đầu là trá»i xanh. Trá»i trong, xanh đến nhức mắt. Em bị dòng nước cuốn phăng Ä‘i. Cà ng lúc cà ng xa, cà ng lúc cà ng nhanh. Mãi em vẫn không hiểu như thế là thế nà o. Nhưng rồi đột nhiên em bừng hiểu: rằng đằng kia là bóng tối. Bóng tối thá»±c sá»±. Chẳng mấy chốc nó sẽ xá»™c tá»›i hút em xuống. Em cảm thấy má»™t bóng tối lạnh ngắt bắt đầu vây bá»c lấy mình. Äó là ký ức đầu Ä‘á»i cá»§a em.
Cô nhấp một ngụm cà phê.
- Em sợ đến chết được, - cô nói. - Sợ không thể nà o chịu nổi. Sợ giống như ngà y đó, khi em bị dòng nước cuốn phăng phăng đến đó, mà đã đến đó rồi thì không ra được nữa.
Cô lấy trong xắc tay ra má»™t Ä‘iếu thuốc, cho và o giữa miệng, dùng diêm châm lá»a rồi thở má»™t hÆ¡i dà i, cháºm rãi. Äây là lần đầu tiên tôi thấy cô hút thuốc.
- Em Ä‘ang nói vỠđám cưới cá»§a em phải không? - tôi há»i.
- Äúng váºy, - cô đáp. VỠđám cưới.
- Có vấn đỠgì đặc biệt không? - tôi há»i. - Má»™t vấn đỠgì cụ thể?
Cô lắc đầu.
- Vấn đỠgì cụ thể thì không; toà n những chuyện vặt vãnh ấy mà ... - cô nói.
Tôi không biết nói gì với cô, nhưng trong tình thế nà y tôi cần phải nói gì đó.
- Anh nghÄ© là bất cứ ai khi sắp lấy vợ lấy chồng Ä‘á»u có cảm giác đó, không nhiá»u thì Ãt. "Trá»i, nhỡ ra mình Ä‘ang phạm má»™t sai lầm nghiêm trá»ng thì sao!" Chuyện ấy bình thưá»ng lắm, không cảm thấy thế má»›i là lại. Dù gì thì chá»n má»™t ngưá»i để sống suốt Ä‘á»i vá»›i nhau là má»™t quyết định lá»›n. Thà nh thá» cảm thấy sợ cÅ©ng tá»± nhiên thôi, nhưng không nên sợ thái quá như váºy.
- Nói thì dá»…, "ai cÅ©ng cảm thấy như váºy. Ai cÅ©ng như nhau", - cô nói.
Äã quá mưá»i má»™t giá». Tôi phải tìm cách nà o đó kết thúc cuá»™c trò chuyện nà y cho êm đẹp rồi Ä‘i khá»i đây. Nhưng tôi chưa kịp nói gì thì bá»—ng nhiên cô yêu cầu tôi ôm lấy cô.
- Tại sao? - tôi há»i, đâm ra cảnh giác.
- Äể sạc pin cho em, - cô nói.
- Sạc pin cho em?
- CÆ¡ thể em hết Ä‘iện rồi. Äã mấy hôm nay em không ngá»§ được. Há»… sắp thiu thui ngá»§ là em sá»±c tỉnh, sau đó thì không thể nà o ngá»§ lại được nữa. Mà cÅ©ng không suy nghÄ© gì được. Má»—i khi em như váºy, cần phải có ngưá»i nạp pin cho em. Nếu không em sẽ không sống nổi. Tháºt đấy.
Tôi nhìn thẳng và o mắt cô, tá»± há»i liệu cô có còn say không, nhưng đấy vẫn là cặp mắt bình thản, thông minh cá»§a cô. Còn lâu cô má»›i say.
- Nhưng tuần sau em lấy chồng rồi. Em có thể bảo anh ấy ôm em bao nhiêu tùy ý. Äêm nà o cÅ©ng ôm. Có váºy ngưá»i ta má»›i lấy nhau chứ. Em sẽ chẳng bao giá» hết Ä‘iện nữa.
- Vấn đỠlà em cần ngay bây giá», - cô nói. - Không phải ngà y mai, không phải tuần sau, tháng sau. Em Ä‘ang hết Ä‘iện ngay bây giỠđây.
Môi mÃm chặt, cô nhìn đăm đăm hai bà n chân mình. Hai bà n chân Ä‘á»u tăm tắp. Nhá» nhắn, trắng muốt, mưá»i móng chân xinh xắn. Dưá»ng như cô quả thá»±c Ä‘ang muốn ai đó ôm mình, thế là tôi dang tay ôm cô và o lòng. Tháºt kỳ quặc. Vá»›i tôi, cô chỉ là má»™t đồng nghiệp có năng lá»±c, dá»… mến. Chúng tôi là m việc trong cùng má»™t cÆ¡ quan, hay kể chuyện cưá»i cho nhau nghe, thỉnh thoảng rá»§ nhau Ä‘i uống và i ly. Nhưng ở đây, ngoà i công việc, trong căn há»™ cá»§a cô, thân thể cô nằm gá»n trong vòng tay tôi, hai chúng tôi chẳng gì hÆ¡n là những khối thịt nồng ấm. Chúng tôi vẫn thưá»ng đóng những vai mình được phân trên sân khấu công ty, nhưng khi bước xuống khá»i sân khấu, vứt bá» lại những hình ảnh mà chúng tôi phóng chiếu lên ở đó, hai chúng tôi chỉ còn là những khối thịt bất định, vụng vá», những súc thịt ấm được trang bị thêm hệ tiêu hóa, tim, não và cÆ¡ quan sinh dục. Tôi vòng tay ôm quanh lưng cô, cặp vú cô ép chặt và o ngá»±c tôi. Cặp vú to và má»m hÆ¡n tôi vẫn hình dung. Tôi ngồi trên sà n nhà , lưng tá»±a và o tưá»ng, cả thân thể cô tì và o ngưá»i tôi. Chúng tôi ôm nhau trong tư thế đó má»™t hồi lâu, không nói má»™t lá»i.
- ÄÆ°á»£c chưa? - tôi há»i, bằng má»™t giá»ng nghe như không phải cá»§a tôi. Như thể ai đó Ä‘ang nói thay cho tôi váºy.
Cô không nói gì, nhưng tôi cảm thấy cô gáºt đầu.
Cô Ä‘ang mặc áo len dệt kim và váy má»ng dà i đến gối, nhưng chẳng mấy chốc tôi nháºn ra rằng bên dưới cô hoà n toà n chẳng mặc gì. Thế là tôi gần như là tá»± động cương cứng lên. Hình như cô cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó. Tôi nghe hÆ¡i thở ấm áp cá»§a cô trên cổ mình.
Rốt cuá»™c tôi đã không ngá»§ vá»›i cô. Nhưng tôi vẫn phải "sạc pin" cho cô mãi tá»›i 2 giá» sáng. Cô nà i tôi ở lại cho tá»›i khi nà o cô ngá»§ đươc. Tôi bế cô và o giưá»ng, ấn cô và o trong chăn. Nhưng mãi mà cô vẫn thức. Cô thay đồ ngá»§, và tôi vẫn cứ ôm cô, "sạc pin" cho cô. Trong vòng tay tôi, tôi cảm thấy hai bầu má cô nóng bừng, tim cô Ä‘áºp mạnh. Tôi không biết mình là m váºy có đúng không, nhưng tôi chẳng biết phải là m gì khác trong tình thế nà y. Việc đơn giản nhất hẳn là ngá»§ vá»›i cô ta, nhưng tôi ra sức xua cái khả năng đó ra khá»i tâm trÃ. Bản năng mác bảo tôi chá»› là m váºy.
- Xin anh đừng ghét em vì chuyện nà y, - cô nói. - Äiện cá»§a em còn Ãt quá. Em không chịu nổi.
- Äừng lo, - tôi nói. - Anh hiểu mà .
Tôi biết mình nên gá»i Ä‘iện vá» nhà , nhưng tôi có thể nói gì vá»›i Kumiko đây? Tôi không muốn nói dối, nhưng tôi biết việc sẽ không thể nà o giải thÃch chuyện nà y cho nà ng hiểu. Vả chăng, gá»i cÅ©ng chẳng Ãch gì. Äiá»u gì tá»›i thì sẽ tá»›i. Tôi rá»i căn há»™ cá»§a cô ta lúc 2 giá» sáng, vỠđến nhà thì đã 3 giá». Khó khăn lắm má»›i tìm được taxi.
Tà i sản của Vô Tình
04-09-2008, 06:42 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
DÄ© nhiên là Kumiko nổi giáºn đùng đùng. Nà ng Ä‘ang ngồi bên bà n bếp, vẫn thức chong chong, đợi tôi. Tôi nói tôi ra ngoà i uống rượu và chÆ¡i mạt chược vá»›i mấy tay đồng nghiệp ở cÆ¡ quan. Gá»i Ä‘iện vá» nhà nhắn má»™t tiếng, có khó gì đâu, sao anh không gá»i? nà ng há»i. Chả hiểu thế nà o mà anh không nghÄ© ra, tôi nói. Nà ng không tin, và lá»i nói dối thấy ngay là quá lá»™ liá»…u. Äã nhiá»u năm nay tôi không chÆ¡i mạt chược, lại nữa tôi vốn dÄ© không biết nói dối trong bất kỳ trưá»ng hợp nà o. Rốt cuá»™c tôi đà nh thú nháºn sá»± tháºt. Tôi kể cho nà ng toà n bá»™ câu chuyện từ đầu tá»›i cuối - dÄ© nhiên là trừ chi tiết cương cứng -, cố lặp Ä‘i lặp lại và nhấn mạnh rằng tôi tuyệt chẳng là m gì cô kia.
Kumiko không nói năng gì vá»›i tôi suốt ba ngà y liá»n. Thá»±c sá»± là không má»™t lá»i nà o. Nà ng ngá»§ ở phòng khác, ăn cÅ©ng má»™t mình. Äây là cuá»™c khá»§ng hoảng căng nhất từ khi chúng tôi lấy nhau. Nà ng quả tháºt giáºn tôi lắm, và tôi rất hiểu tâm trạng nà y ra sao.
Sau ba ngà y không hé răng, Kumiko há»i tôi: - Nếu anh ở và o địa vị cá»§a em thì anh nghÄ© sao? - Äó là câu đầu tiên cá»§a nà ng. - Nếu như em cÅ©ng mãi ba giá» sáng Chá»§ nháºt má»›i vá» nhà mà tháºm chà không thèm gá»i Ä‘iện thoại? "Em đã nằm trên giưá»ng suốt vá»›i má»™t gã đà n ông, nhưng anh đừng lo, em chẳng là m gì hết, tin em Ä‘i mà . Em chỉ sạc lại pin cho anh ta thôi. Thôi nà o, mình ăn sáng rồi Ä‘i ngá»§ nhé". Nếu em nói thế, liệu anh có nổi Ä‘iên lên không? Liệu anh có tin em không?
Tôi lặng thinh.
- Mà anh thì còn tệ hơn thế! - Kumiko nói tiếp. - Anh đã nói dối em. Anh bảo nà o là anh uống rượu, nà o là anh chơi mạt chược. Nói dối như cuội! Sao anh có thể nghĩ rằng em sẽ tin anh không ngủ với ả đó cơ chứ?
- Anh xin lá»—i là đã nói dối, - tôi nói. - Lẽ ra anh không bao giá» nên là m váºy. Chỉ vì anh thấy giải thÃch sá»± tháºt thì khó quá. Anh muốn em tin má»™t Ä‘iá»u: thá»±c sá»± là anh đã không là m gì sai cả.
Kumiko tá»±a đầu lên bà n. Tôi cảm thấy như không khà trong phòng Ä‘ang dần dần má»ng Ä‘i.
- Anh không biết nói gì nữa, - tôi nói. - Anh không biết giải thÃch cách nà o hÆ¡n là xin em hãy tin anh.
- Thôi được. Nếu anh muốn em tin anh thì em tin, - nà ng nói. - Nhưng em muốn anh nhá»› má»™t Ä‘iá»u: rồi sẽ có lúc em là m má»™t chuyện tương tá»± như thế. Chừng đó thì em muốn anh hãy tin em. Em có quyá»n đó.
Kumiko chưa há» sá» dụng cái quyá»n đó. Thỉnh thoảng tôi lại thá» hình dung mình sẽ cảm thấy ra sao nếu nà ng là m váºy. Hẳn là tôi sẽ tin nà ng, nhưng phản ứng cá»§a tôi chắc chắn cÅ©ng sẽ phức tạp, khó lưá»ng như phản ứng cá»§a Kumiko. Sao cứ phải là m má»™t việc như thế, để là m gì chứ? Äó chÃnh là điá»u mà hôm đó Kumiko đã nghÄ© vá» tôi.
* * *
- Chim vặn dây cót Æ¡i, - có tiếng gá»i tôi từ ngoà i vưá»n. Äó là Kasahara May.
Vừa lau tóc tôi vừa ra ngoà i hiên. Cô bé Ä‘ang ngồi vắt vẻo trên ban công mà cắn móng tay. Cô vẫn Ä‘eo cặp kÃnh hoa râm như khi tôi gặp lần đầu, mặc quần vải bông mà u kem, áo phông Ä‘en. Tay cô cầm má»™t chiếc dáºp ghim.
- Em trèo qua đó, - cô vừa nói vừa chỉ bức tưá»ng bêtông. Rồi cô phá»§i bụi bám và o quần. - Em cứ Ä‘oán hú há»a: chắc nhà nà y đây. May quá, đúng là nhà anh! Thá» nghÄ© mà xem, nhỡ em trèo và o nhầm nhà thì sao!
Cô rút trong túi ra một gói Hope, châm một điếu.
- Công việc thế nà o hở Chim vặn dây cót?
- Là ng nhà ng thế thôi.
- Em sắp Ä‘i là m đây, - cô nói. - Äi vá»›i em Ä‘i? Bá»n em là m việc theo nhá»›m hai ngưá»i, mà nếu em cặp vá»›i má»™t ngưá»i quen thì tố-ố-ốt quá! Phải má»™t tay là hoắc thì thể nà o cÅ©ng hạch há»i đủ thứ, nà o "Em mấy tuổi rồi", rồi lại "Sao không Ä‘i há»c?" Mệt lắm! Mà nhỡ ra gặp má»™t thằng bệnh hoạn tÃnh dục thì gay to. Chuyện gì cÅ©ng có thể xảy ra mà , anh biết đấy! Nà o, Ä‘i vá»›i em nhé. Chim vặn dây cót. Là m Æ¡n Ä‘i mà !
- Có phải đó là công việc mà em có lần kể vá»›i anh không, Ä‘iá»u tra gì gì đó cho hãng là m tóc giả ấy?
- Äấy đấy, - cô nói. - Anh chỉ phải là m má»—i má»™t việc là đếm số ngưá»i hói đầu ở khu Ginza, từ má»™t giỠđến bốn giá». Dá»… như ăn á»›t ấy! Mà cÅ©ng có Ãch cho anh nữa. Cứ cái kiểu nà y thì lúc nà o đấy anh cÅ©ng sẽ hói đầu thôi; bây giá» tạm thá»i còn tóc, anh nên tìm hiểu má»™t chút Ä‘i là vừa.
- Ừ, nhưng còn em? Lỡ giám thị trưá»ng Ä‘i kiểm tra há»c sinh trốn há»c mà nhìn thấy em là m việc nà y ở Ginza giữa giá» há»c thì em tÃnh sao?
- Có sao đâu, em sẽ bảo là em Ä‘ang Ä‘iá»u tra thá»±c địa để nghiên cứu xã há»™i há»c. Em nói thế bao nhiêu lần rồi, hiệu nghiệm lắm đấy.
Do chưa định là m gì và o buổi chiá»u nên tôi quyết định Ä‘i cùng cô bé xem sao. Kasahara May gá»i Ä‘iện vá» công ty báo rằng chúng tôi sẽ tá»›i. Trên Ä‘iện thoại, cô chuyển thà nh má»™t phụ nữ trẻ rất Ä‘oan trang ná»n nã: Vâng, thưa ông, tôi muốn láºp nhóm vá»›i anh ấy, đúng váºy, vâng, cám Æ¡n ông rất nhiá»u, vâng, tôi hiểu, vâng, chúng tôi sẽ đến và o đúng giữa trưa. Tôi để lại mấy chữ cho Kumiko nhắn rằng tôi sẽ vá» trước 6 giá», phòng trưá»ng hợp nà ng vá» sá»›m, rồi ra khá»i nhà cùng vá»›i Kasahara May.
Hãng là m tóc giả nằm ở khu Shinbashi. Trên xe Ä‘iện ngầm, Kasahara May giải thÃch cho tôi cách tiến hà nh Ä‘iá»u tra. Chúng tôi sẽ đứng ở má»™t góc phố mà đếm tất cả những ngưá»i hói (hay những ngưá»i Ä‘ang rụng tóc) Ä‘i ngang qua. Chúng tôi phải phân loại cho tùy theo mức độ hói: C là những ngưá»i má»›i rụng chút Ãt, B là đã rụng nhiá»u, A là hoà n toà n hói. May rút trong cặp hồ sÆ¡ ra má»™t cái bìa gấp rồi mở ra chỉ cho tôi xem ảnh mẫu cá»§a ba giai Ä‘oạn.
- Anh hiểu rồi chứ, đầu nà o xếp và o loại nà o ấy mà ? Em không đi và o chi tiết đâu. Phải mất cả ngà y đấy. Nhưng anh cũng hiểu đại khái chứ, đầu nà o xếp loại nà o ấy?
- Tà m tạm, - tôi nói, nhưng chẳng tỠra tự tin cho lắm.
Bên cạnh Kasahara May có má»™t quý ông béo núc nÃch ra dáng dân công sở, cái đầu dứt khoát là thuá»™c loại B; quý ông cứ liếc mãi cái bìa có những tấm ảnh mẫu trên tay Kasahara May, vẻ bồn chồn ra mặt, nhưng cô bé dưá»ng như hoà n toà n không chú ý đến ông ta.
- Em sẽ đảm nhiệm việc phân loại, còn anh đứng cạnh em cầm tá» Ä‘iá»u tra. Anh chỉ việc gì và o A, B hay C, em bảo gì anh ghi nấy. Chỉ có váºy thôi. Dá»… mà , phải không?
- Nói chung thì dá»…, - tôi nói. - Nhưng Ä‘iá»u tra như váºy rồi thì để là m gì?
- Em chả biết, - cô nói. - Há» là m váºy ở khắp Tokyo - ở Shinjuku, Shibuya, Aoyama. Chắc há» muốn tìm hiểu xem khu nà o có nhiá»u ngưá»i hói nhất. Hoặc há» muốn biết tá»· lệ A, B, C trong dân số. Ai mà biết được? Há» có nhiá»u tiá»n quá không biết xà i đâu cho hết ấy mà . Cho nên há» má»›i vung tiá»n ra là m mấy trò như váºy. Nghá» tóc giả lãi ối tiá»n đấy. Nhân viên cá»§a hỠđược hưởng lương háºu hỹ hÆ¡n mấy công ty kinh doanh thương mại nhiá»u. Anh biết vì sao không?
- Không. Vì sao?
- Tóc giả đâu có dùng được lâu. Em cá là anh không biết: tóc giả chỉ dùng được hai năm, cùng lắm là ba năm. Tóc giả là m cà ng tốt, chất lượng cà ng cao thì cà ng chóng phải thay. Nói gì thì nói, nó là sản phẩm tiêu dùng ấy mà . Ấy là vì nó vừa khÃt đầu cá»§a ngưá»i ta quá thà nh thá» tóc bên dưới lại cà ng má»c thưa hÆ¡n nữa. Mà há»… tóc thưa hÆ¡n thì lại phải mua bá»™ tóc giả má»›i cho khá»›p. Anh cứ thá» nghÄ© xem: Giả dụ anh đội tóc giả, thế rồi hai năm sau kh6ong dùng được nữa, liệu anh có nghÄ©: Chà , tóc giả nà y hết xà i được rồi. Không đội được nữa. Nhưng mua cái má»›i thì đắt quá, nên từ mai mình sẽ Ä‘i là m không đội tóc giả. Liệu anh có nghÄ© thế không?
Tôi lắc đầu. - Chắc là không, - tôi nói.
- DÄ© nhiên rồi. Má»™t khi đã phải đội tóc giả là cứ phải đội mãi. Như là số trá»i bắt váºy rồi. Cho nên há»™i là m tóc giả má»›i phất to thế. Nói thì em cÅ©ng chả muốn nói, nhưng tháºt ra há» chẳng khác gì bá»n buôn láºu thuốc phiện. Äã mắc câu cá»§a há» thì cứ thế là m khách hà ng cá»§a há» cả Ä‘á»i. Anh đã bao giá» nghe nói tá»›i anh chà ng hói nà o bá»—ng dưng lại má»c tóc chưa? Em thì chưa bao giá» nghe. Tóc giả tệ lắm cÅ©ng ná»a triệu yên má»™t bá»™, oách thì phải tá»›i má»™t triệu. Thế mà cứ hai năm anh phải mua má»™t bá»™ má»›i! Trá»i ạ! Ngay cả xe hÆ¡i cÅ©ng xà i được lâu hÆ¡n thế, những bốn, năm năm. Anh lại còn có thể đổi xe má»›i nữa chứ!
- Anh hiểu, - tôi nói.
- Thế đã hết đâu, há» còn có cá»a hiệu là m tóc nữa. Há» giặt tóc giả và cắt tóc tháºt cho khách hà ng. Cứ tưởng tượng mà xem: là m sao anh có thể tá»›i hiệu cắt tóc bình thưá»ng, ngồi xuống ghế, lá»™t tóc giả ra rồi bảo ngưá»i ta tỉa tóc cho anh được! Chỉ cần mấy cá»a hiệu đó không thôi cÅ©ng đủ cho há» hốt bạc rồi!
- Chuyện gì em cÅ©ng rà nh quá nhỉ! - tôi nói, tháºt sá»± khâm phục cô. Ông bạn là m công sở thuá»™c loại B ngồi bên cạnh May lắng nghe chúng tôi như nuốt từng chữ.
- Có gì lạ đâu, - cô nói. - Mấy ngưá»i ở công ty thÃch em lắm. Há» kể vá»›i em đủ thứ chuyện. Ngà n kinh doanh nà y lãi khá»§ng khiếp. Há» là m tóc giả ở Äông Nam à và những nÆ¡i tương tá»±, vì nhân công rẻ. Há» mua cả tóc ở đó nữa, ở Thái Lan hay Philippin. Phụ nữ ở mấy xứ đó bán tóc cho các công ty là m tóc giả. Ở má»™t số nÆ¡i, há» là m váºy để có tiá»n là m cá»§a hồi môn. Thế giá»›i nà y kỳ quặc tháºt! Cái tay ngồi cạnh anh tháºt ra Ä‘ang mặc tóc tháºt cá»§a cô nà ng nà o đó ở Indonesia đấy.
Má»™t cách bản năng, cả quý ông công chức (loại B) lẫn tôi Ä‘á»u ngoà i cổ nhìn những ngưá»i khác ở trong toa.
* * *
Chúng tôi dừng ở văn phòng công ty tại Shinbashi để lấy má»™t phong bì to đựng phiếu Ä‘iá»u tra và bút chì. Công ty nà y hẳn phải đứng hà ng thứ hai trong số các hãng là m tóc giả, nhưng lại có vẻ yên ắng khác thưá»ng, tháºm chà nÆ¡i cá»a chÃnh chẳng có lấy má»™t cái biển tên để khách ra và o khá»i bở ngỡ. Cả phong bì lẫn mấy tá» phiếu Ä‘iá»u tra Ä‘á»u không thấy đỠtên công ty. Ở phòng phụ trách Ä‘iá»u tra, tôi Ä‘iá»n tên, tuổi, địa chỉ, trình độ há»c vấn và o má»™t mẫu đăng ký là m bán thá»i gian. Cái văn phòng nà y im ắng đến lạ. Chẳng ai thét lác và o Ä‘iện thoại, chẳng ai xắn tay áo lên hì hục gõ bà n phÃm. Má»—i nhân viên Ä‘á»u ăn mặc tươm tất, lặng lẽ táºp trung là m việc cá»§a mình. Vốn là má»™t công ty là m tóc gia nên quả tháºt chẳng ai ở đây bị hói đầu cả. CÅ©ng có thể và i ba ngưá»i Ä‘ang đội sản phẩm cá»§a công ty, nhưng tôi chịu không phân biệt được ai tóc tháºt ai tóc giả. Trong tất cả các công ty tôi từng đến, đây là công ty kỳ lạ nhất.
Chúng tôi đi xe điện ngầm đến khu Ginza. Vẫn còn sớm và lại đang đói, nên chúng tôi ghé quán Dairy Queen là m một cái hamburger.
- Nà y Chim vặn dây cót, nói em nghe, nếu bị hói thì anh có đội tóc giả không? - Kasahara May há»i.
- Anh chưa biết, - tôi nói. - Anh không thÃch những việc rầy rà , mất thì giá». Thà nh thá» nếu bị hói chắc anh cÅ©ng để mặc thôi.
- Hay đấy, - cô vừa nói vừa dùng khăn giấu lau xốt cà chua dÃnh trên miệng. - Thá» nghÄ© mà xem. ngưá»i hói trông cÅ©ng đâu đến ná»—i xấu như há» nghÄ©. Theo em, chẳng việc gì phải lo sốt vó vá» nó như váºy.
- Ừ, - tôi nói.
* * *
Suốt ba tiếng đồng hồ sau đó chúng tôi ngồi nÆ¡i lối xuống xe Ä‘iện ngầm gần Tòa nhà Wako mà đếm những ngưá»i đà n ông hói Ä‘i ngang qua. Nhìn xuống những cái đầu lên xuống cầu thang là cách chÃnh xác nhất để xác định mức độ hói cá»§a bất kỳ cái cầu nà o. Kasahara May thì nói "A", "B" hay "C", tôi thì ghi và o phiếu. Rõ là cô bé đã là m việc nà y nhiá»u lần rồi. Cô chẳng bao giá» lúng túng, ngáºp ngừng hay tá»± Ä‘Ãnh chÃnh, mà phân loại từng cái đầu má»™t cách cá»±c kỳ nhanh chóng và chÃnh xác, phát âm các chữ cái bằng giá»ng khe khẽ để ngưá»i qua kẻ lại không để ý. Má»—i khi có má»™t đám nhiá»u cái đầu hói cùng xuất hiện thì cô tuôn má»™t trà ng dà i "CCBABCAACCBBB" như súng liên thanh. Äến má»™t lúc, má»™t ông cụ dáng ngưá»i lịch lãm (bản thân ông có cả má»™t đầu tóc bạc phÆ¡ như tuyết) dừng lại xem chúng tôi tác nghiệp. - Xin lá»—i, - má»™t hồi sau ông nói, - cho phép tôi há»i quý vị Ä‘ang là m gì đấy?
- Là m Ä‘iá»u tra, - tôi đáp.
- Äiá»u tra gì kia? - ông há»i.
- Nghiên cứu xã há»™i há»c, - tôi đáp.
- CACABC, - Kasahra May nói.
Cụ ông lịch lãm xem chừng chẳng tin là mấy, nhưng ông chỉ quan sát chúng tôi thêm một lát rồi phẩy tay bỠđi.
Khi cái đồng hồ Mitsukoshi phÃa bên kia đưá»ng chỉ đúng 4 giá», chúng tôi kết thúc buổi Ä‘iá»u tra và trở lại quán Dairy Queen là m má»™t tách cà phê. Công việc nà y không tốn sức nhiá»u, thế mà cổ và vai tôi tê cứng đến là lạ. Có thể vì tÃnh chất công việc, chúng tôi đếm những cái đầu hói má»™t cách vụng trá»™m, nên tôi mang cảm giác có lá»—i thế nà o đó. Suốt quãng thá»i gian ngồi xe Ä‘iện ngầm trở lại văn phòng công ty ở Shinbashi, tôi chợt nháºn ra mình Ä‘ang tá»± động phân loại A, B, C bất cứ cái đầu hói nà o lá»t và o tầm mắt, Ä‘iá»u đó khiến tôi hầu như buồn nôn. Tôi muốn dừng ngay, nhưng cái quán tÃnh nà o đó đã bắt đầu váºn hà nh rồi, không cưỡng lại được. Chúng tôi ná»™p các phiếu Ä‘iá»u tra rồi nháºn tiá»ng công, khá là háºu hỹ so vá»›i thá»i gian và công sức bá» ra. Tôi ký biên nháºn rồi đút tiá»n và o túi. Kasahara May và tôi đón xe Ä‘iện ngầm đến Shinjuku, từ đó chuyển sang tuyến Odakyu để vá» nhà . Giá» cao Ä‘iểm chiá»u đã bắt đầu. Khá lâu tôi má»›i Ä‘i lại trên má»™t chuyến tà u đông khách thế nà y, song tôi chẳng có cảm giác bồi hồi gì mấy.
- Công việc không tồi chứ hở, - đứng cạnh tôi trên tà u, Kasahara May nói. - Việc nhẹ nhà ng, thù lao lại khá.
- Ừ, - tôi nói, miệng mút keo chanh.
- Lần sau lại đi với em nhé? Mỗi tuần một lần.
- Sao lại không? - tôi nói.
- Nà y Chim vặn dây cót, anh biết không, - Kasahara May nói sau má»™t thoáng im lặng, như thể có má»™t ý nghÄ© vừa đột ngá»™t đến vá»›i cô, - em cá rằng sở dÄ© ngưá»i ta sợ bị hói là do hói đầu khiến há» nghÄ© mình sắp tá»›i số rồi. à em là , khi tóc bắt đầu rụng, ngưá»i ta thấy như Ä‘á»i mình cÅ©ng Ä‘ang tà n dần Ä‘i... như thể mình đã xoải má»™t bước dà i vá» phÃa cái chết, vá» phÃa miệng lá»— váºy.
Tôi ngẫm nghĩ một lát.
- Chắc hẳn cÅ©ng có má»™t số ngưá»i nghÄ© thế, - tôi nói.
- Anh biết không, Chim vặn dây cót, thỉnh thoảng em tá»± há»i chết dần từng tà má»™t suốt má»™t thá»i gian dà i đằng đẵng thì như thế nà o. Anh nghÄ© sao?
Chưa hiểu cô muốn nói gì, tôi liá»n đổi thế nắm quai treo giữ thăng bằng mà nhìn thẳng và o mắt cô.
- Chết dần từng tà một... nghĩa là sao? Em cho một và dụ cụ thể được không?
- Em chả biết nữa... Và như anh bị nhốt trong bóng tối, tối như hÅ© nút, anh trÆ¡ trá»i má»™t mình, không đồ ăn, không nước uống, thế là anh chết từ từ...
- Thế thì kinh khá»§ng lắm, - tôi nói. - Rất Ä‘au đớn. Anh chẳng muốn chết váºy tà nà o.
- Nhưng chẳng phải Ä‘á»i là váºy sao, hở Chim vặn dây cót? Chẳng phải tất cả chúng ta Ä‘á»u bị nhốt trong bóng tối ở đâu đó, ngưá»i ta lấy Ä‘i hết đồ ăn nước uống cá»§a chúng ta, thế là chết từ từ, chết dần chết mòn...?
Tôi phá lên cưá»i.
- Em còn trẻ quá mà sao lại pessimistic thế, - tôi nói, dùng chữ tiếng Anh.
- Pessi... cái gì cơ?
- Pessimistic. NghÄ©a là bi quan, chỉ nhìn và o khÃa cạnh Ä‘en tối cá»§a sá»± váºt.
- Pessimistic, pessimistic... - cô lặp lại từ tiếng Anh mấy lần, rồi nhìn lên tôi vá»›i ánh mắt giáºn dữ. - Em má»›i có mưá»i sáu tuổi, em chưa biết nhiá»u vá» thế giá»›i nà y, nhưng có má»™t Ä‘iá»u em biết chắc chắn. Nếu như em bi quan thì những ngưá»i lá»›n nà o không bi quan trên Ä‘á»i nà y thảy Ä‘á»u là má»™t lÅ© ngốc.
Tà i sản của Vô Tình
04-09-2008, 06:43 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
10
Mát tay
*
Chết trong bồn tắm
*
Sứ giả trao ká»· váºt
Vợ chồng tôi chuyển đến căn nhà đang sống hiện nay kể từ mùa hè năm thứ hai sau khi lấy nhau. Căn há»™ ở Koenji mà chúng tôi vẫn sống trước đó đã bị san phẳng để xây dá»±ng lại. Chúng tôi tìm má»™t căn há»™ vừa rẻ tiá»n vừa tiện nghi để chuyển Ä‘i, nhưng vá»›i túi tiá»n cá»§a chúng tôi thì tìm má»™t chá»— như váºy không dá»…. Khi ông cáºu tôi biết chuyện đó, ông liá»n đỠnghị chúng tôi chuyển đến sống ở căn nhà cá»§a ông tại Setagaya. Căn nhà nà y ông mua từ hồi còn trẻ và từng sống ở đó mưá»i năm. Ông muốn dỡ căn nhà cÅ© để xây má»™t căn nhà má»›i Ä‘a chức năng hÆ¡n, nhưng quy chuẩn kiến trúc không cho phép ông xây đúng kiểu nhà ông muốn. Nghe đồn rằng quy định sẽ được ná»›i lá»ng; ông sẵn sà ng đợi tá»›i khi đó, nhưng nếu bá» không căn nhà trong suốt thá»i gian đó thì ông vẫn phải ná»™p thuế, mà nếu cho ngưá»i lạ thuê thì nhỡ đâu khi cần đòi nhà ngưá»i ta lại không chịu Ä‘i. Ông chỉ cần chúng tôi trả tiá»n nhà đủ để ná»™p thuế, song đổi lại chúng tôi phải dá»n Ä‘i trong vòng ba tháng khi nà o ông yêu cầu. Chúng tôi chẳng có gì phản đối: chuyện thuế thiếc nà y ná» thì chúng tôi không rõ lắm, nhưng chúng tôi chá»™p ngay cÆ¡ há»™i nà y để được sống trong má»™t căn nhà ra nhà , dù chỉ trong má»™t thá»i gian không lâu, mà chỉ phải trả tiá»n thuê nhà như khi sống trong má»™t căn há»™ (mà là căn há»™ rẻ tiá»n nữa chứ). Căn nhà ở rất gần bến xe gần nhất trên tuyến Odakyu, nhưng khu dân cư quanh đó rất chi là yên tÄ©nh, đã váºy lại còn có má»™t khoảnh vưá»n nhá». Cho dù căn nhà không phải cá»§a chúng tôi, nhưng ngay khi dá»n vá», nó láºp tức cho chúng tôi cảm giác từ nay chúng tôi thá»±c sá»± là "gia chá»§".
Ông cáºu nà y, em cá»§a mẹ tôi, chẳng bao giỠđòi há»i gì ở chúng tôi. Hẳn vì ông vốn là ngưá»i tá» tế, nhưng kiểu ông để mặc chúng tôi có cái gì đó hÆ¡i kỳ quặc. Dẫu sao, trong tất cả những ngưá»i bà con, ông là ngưá»i tôi yêu quý nhất. Ông từng tốt nghiệp má»™t trưá»ng ở Tokyo rồi là m nghá» phát thanh viên radio, nhưng được mưá»i năm, má»™t hôm ông tuyên bố "Äá»§ rồi!", Ä‘oạn ông thôi việc ở đà i phát thanh mà đi mở má»™t quán bar ở khu Ginza. Quán nhá» và khiê nhưá»ng thôi, nhưng lại rất nổi tiếng nhá» những món cocktail độc nhất vô nhị, và chỉ trong và i năm ông cáºu đã có trong tay cả má»™t loạt quán bar và nhà hà ng. Má»i cÆ¡ sở cá»§a ông Ä‘á»u là m ăn hết sức phát đạt, dưá»ng như ông quả tháºt có uyên là m kinh doanh. Có lần, hồi tôi còn Ä‘i há»c, tôi đã há»i tại sao ông Ä‘i đến đâu là thà nh công đến đó như váºy. Tại sao, cùng má»™t địa Ä‘iểm ở Ginza mà kẻ khác mở nhà hà ng là thất bại, đến lượt ông mở cùng má»™t loại nhà hà ng đó thì lại thà nh công đến thế? Tại sao váºy? Ông liá»n xòe hai lòng bà n tay ra trước mặt tôi mà nói: "Cáºu vốn mát tay mà ", ông chỉ nói thế. Xét vẻ nghiêm trang cá»§a ông, tôi hiểu ông không đùa.
Có thể ông quả là "mát tay" tháºt, nhưng ông còn có cái tà i tìm được những ngưá»i có năng lá»±c để là m việc cho ông. Ông trả lương cho há» rõ cao và đối xá» vá»›i há» tá» tế, đổi lại ho là m việc cho ông hết lòng hết dạ. "Má»—i khi cáºu tìm được đúng ngưá»i, cáºu dúi ngay và o tay anh ta má»™t nắm tiá»n và cho anh ta là m đúng sở trưá»ng cá»§a mình", có lần ông bảo tôi. "Cái gì mua được bằng tiá»n thì phải bá» tiá»n mua, đừng đắn Ä‘o hÆ¡n thiệt. Hãy để dà nh tâm lá»±c cho những cái mà tiá»n không mua được".
Ông lấy vợ muá»™n. Chỉ khi đã khá thà nh công vá» tà i chÃnh ở độ tuổi ngoà i bốn mươi, ông má»›i chịu yên bá» gia thất. Vợ ông từng ly dị chồng, trẻ hÆ¡n ông ba bốn tuổi và cÅ©ng có tà i sản kha khá. Cáºu chưa bao giá» kể cho tôi nghe đã gặp bà như thế nà o, tôi chỉ có thể nói bà thuá»™c loại ngưá»i trầm lặng, gia đình ná»n nếp. Há» không có con. Vá»›i ngưá»i chồng trước bà cÅ©ng chẳng có con, có lẽ vì váºy mà hai vợ chồng ly dị. Dù thế nà o thì thế, và o tuổi ngoại tứ tuần, cáºu tôi già u thì chưa hẳn đã già u nhưng cÅ©ng không phải đầu tắt mặt tối vì chuyện tiá»n nong nữa. Ngoà i lợi nhuáºn từ mấy nhà hà ng và quán bar, ông còn có thu nháºp từ mấy ngôi nhà và căn há»™ cho thuê, lại còn lợi tức Ä‘á»u đặn từ mấy khoản đầu tư nữa. Dòng há» tôi, vốn mang truyá»n thống coi trá»ng những nghá» danh giá và lối sống thanh bạch, có khuynh hướng coi cáºu tôi như má»™t thứ chiên ghẻ, trong khi bản thân ông cÅ©ng chẳng mặn mà gì vá»›i bà con há» hà ng. Tuy nhiên, là cháu trai cá»§a ông, tôi luôn được ông quan tâm chăm sóc, nhất là sau khi mẹ tôi mất đúng và o năm tôi và o đại há»c và tôi đâm ra bất hòa vá»›i cha từ khi ông tục huyá»n. Khi tôi sống Ä‘á»i sinh viên nghèo kiết, má»™t thân má»™t mình ở Tokyo, cáºu thưá»ng cho tôi ăn cÆ¡m tại má»™t trong các nhà hà ng cá»§a ông ở khu Ginza.
Hiện nay cáºu tôi cùng vợ Ä‘ang sống ở má»™t căn há»™ trên đồi ở Azabu, chả là ông cho rằng sống trong má»™t biệt thá»± thì phiá»n phức quá. TÃnh ông không ưa xa hoa, nhưng ông cÅ©ng có má»™t sở thÃch riêng. Äó là chÆ¡i xe quý hiếm. Ông có má»™t chiếc Jaguar và má»™t chiếc Alpha Romeo trong ga-ra, cả hai Ä‘á»u rất cổ, được chăm chút cá»±c kỳ cẩn tháºn, ngá»i sáng như những đứa trẻ má»›i chà o Ä‘á»i.
* * *
Có lần, trong khi nói chuyện vá»›i cáºu qua Ä‘iện thoại vá» má»™t chuyện khác, tôi nhân cÆ¡ há»™i há»i xem ông biết gì vá» gia đình Kasahara May.
- Cháu bảo là Kasahara à ? - Ông ngẫm nghÄ© má»™t chút. - Cáºu chưa nghe bao giá». Hồi sống ở đó cáºu chưa láºp gia đình, chẳng Ä‘i lại gì vá»›i hà ng xóm xung quanh hết.
- Tháºt ra, cháu quan tâm là quan tâm tá»›i căn nhà đối diện nhà há» cÆ¡, cái nhà bá» không bên kia ngõ, nhìn sang sân sau nhà Kasahara ấy, - tôi nói. - Nghe đâu hồi trước có ngưá»i tên là Miyawaki sống ở đấy. Nay thì cá»a đóng im ỉm.
- À, Miyawaki, ông ấy thì cáºu biết. Hồi trước ông ấy có mấy cái nhà hà ng kia. Có má»™t cái cÅ©ng ở khu Ginza. Cáºu gặp ông ấy và i lần vì công việc. Nhà hà ng cá»§a ông ấy, nói tháºt vá»›i cháu, cÅ©ng là ng nhà ng thôi, nhưng địa thế thì tuyệt, là m ăn cÅ©ng được. Ông ta tÃnh ngưá»i cÅ©ng dá»… chịu, nhưng có phần cáºu ấm thế nà o ấy. Hoặc cả Ä‘á»i ông ta chưa bao giá» biết là m lụng vất vả là gì, hoặc ông ta không nắm bắt được công việc, cáºu chẳng biết, nhưng ông ta chưa bao giá» thá»±c sá»± trưởng thà nh. Ai đó rỉ tai nói ngon nói ngá»t vá»›i ông ta, thế là ông ta dốc hết tiá»n cá»§a ra mua những cổ phiếu đáng ngá», thế là mất sạch sà nh sanh - nhà cá»a, đất Ä‘ai, nhà hà ng, mất hết. Mà đã xui lại còn xui táºn mạng: đúng lúc ông ta Ä‘ang muốn mở nhà hà ng má»›i nên đã Ä‘em thế chấp cả nhà , cả đất. Khác nà o ông ta vừa dỡ Ä‘i cây cá»c chống rà o thì gió bá»—ng nổi lên, thế là sụp hết. Cáºu nhá»› đâu như ông ấy có hai đứa con gái Ä‘ang tuổi Ä‘i há»c.
- Hẳn là ngôi nhà bị bỠhoang từ đó đến nay, - tôi nói.
- Cháu bảo sao? Tháºt thế à ? Váºy thì chắc ngưá»i ta đã tịch biên nhà cá»a vá»›i gia sản cá»§a ông ấy rồi. Cháu đừng có mà mua cái nhà ấy, dù ngưá»i ta chà o giá há»i đến đâu Ä‘i nữa.
- Ai kia? Cháu ấy à ? - tôi phá lên cưá»i. - Cháu là m gì có tiá»n mua cái nhà như thế cÆ¡ chứ. Nhưng sao cáºu nói váºy?
- Hồi má»›i mua nhà , ban đầu cáºu đã xem cái nhà ấy kia. Nó có cái gì đó không ổn.
- à cáºu là nhà có ma?
- Ma hay không chưa biết, nhưng cáºu chưa há» nghe má»™t chuyện gì tốt là nh vá» cái nhà ấy cả, - cáºu tôi nói. - Hồi trước chiến tranh có má»™t ông sÄ© quan khá tiếng tăm từng sống ở căn nhà đó. Äại tá gì gì ấy, sÄ© quan cao cấp hẳn hoi. Quân đội dưới trướng ông ta ở Bắc Trung Hoa già nh được đủ thứ huy chương, nhưng cÅ©ng là m nhiá»u chuyện kinh khá»§ng ở đó, chẳng hạn như thá»§ tiêu năm trăm tù binh, buá»™c hà ng vạn nông dân phải lao động khổ sai cho đến khi tá»›i má»™t ná»a chết rục, vân vân. Ngưá»i ta đồn đại những chuyện như thế, thá»±c hư chẳng biết thế nà o. Ngay trước khi chiến tranh chấm dứt ông ta bị triệu hồi vá» nước, khi Nháºt đầu hà ng thì ông ta Ä‘ang ở Tokyo, và vá»›i từng ấy chuyện thì cầm chắc ông ta phải ra tòa án binh. Những vị nà o tướng tả, nà o sÄ© quan từng tác oai tác quái ở Trung Hoa Ä‘á»u bị quân cảnh Mỹ lôi Ä‘i tuốt. Ra tòa thì ông ta không muốn. Ông ta không muốn bị bêu ra trước bà n dân thiên hạ, có khi còn bị treo cổ không chừng. Ông ta thà tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình còn hÆ¡n để Ä‘iá»u đó xảy ra. Thế là má»™t ngà y kia, vừa thấy má»™t tay quân cảnh Mỹ đỗ xịch xe jeep trước cá»a nhà , ông ta bèn tá»± bắn vỡ sá» ngay tại chá»—. Lẽ ra ông ta thÃch tá»± rạch bụng theo lối samurai truyá»n thống hÆ¡n nhưng không đủ thì giá». Vợ ông ta thì treo cổ trong bếp để "theo" ông ta vá» cõi chết.
- Chao ôi!
- Sau đó ngưá»i ta má»›i biết, hóa ra đó chỉ là má»™t tên quân cảnh mèng Ä‘ang Ä‘i tìm con bồ. Hắn Ä‘i lạc, muốn há»i đưá»ng. Cháu cÅ©ng biết rồi còn gì, há»… đã và o khu ấy là tìm đưá»ng cá»±c khó. Biết được khi nà o là lúc mình chết, chuyện đó không đơn giản đâu, ai cÅ©ng váºy thôi.
- Äúng đấy ạ.
- Sau đó căn nhà bị bá» trống má»™t thá»i gian, cho đến khi có má»™t nữ minh tinh Ä‘iện ảnh mua lại. Tên bà ấy chắc cháu không biết đâu. Bà ta đóng phim từ lâu rồi, vả lại cÅ©ng chẳng lấy gì là m nổi tiếng cho lắm. Bà ta sống ở đấy chừng mưá»i năm gì đó. Bà ta độc thân, chỉ sống vá»›i cô hầu gái thôi. Và i năm trước khi chuyển đến nhà đó, bà ta mắc má»™t
chứng bệnh gì đấy vá» mắt. Bà ta nhìn cái gì đó, dù ở rất gần, cÅ©ng như trong mà n sương. Nhưng nói gì thì nói, bà ta là nghệ sÄ©: bà ta không thể Ä‘eo kÃnh mà đóng phim được. Mà kÃnh sát tròng thì hồi đó còn má»›i mẻ quá, chẳng tốt lắm, nên hầu như không ai dùng. Thà nh thá» trước khi đóng cảnh nà o, bà ta luôn luôn đến chá»— trưá»ng quay để há»c thuá»™c lòng xem mình Ä‘i từ A đến B, chẳng hạn từ tưá»ng đến cá»a thì phải mất bao nhiêu bước. Nói chung bà ta vẫn thu xếp cách nà o đó được, vì đó chỉ là những bá»™ phim cÅ© cá»§a hãng Shochiku, khá đơn giản, cảnh quay toà n trong nhà thôi. Hồi đó cái gì cÅ©ng thoải mái hÆ¡n bây giá». Thế rồi má»™t hôm, sau khi bà ta đã kiểm tra kỹ địa Ä‘iểm quay rồi trở lại phòng thay đồ, có má»™t tay quay phim trẻ không biết ất giáp gì nên đã di chuyển cái nà y má»™t tÃ, cái kia má»™t tÃ.
- Ôi trá»i Æ¡i!
- Bà ta bước hụt chân, trượt ngã, sau đó thì không Ä‘i lại được nữa. Và thị lá»±c cá»§a và ta cà ng tồi tệ hÆ¡n, đến gần như mù hẳn. Tá»™i nghiệp: bà ta vẫn còn trẻ, vừa trẻ lại vừa đẹp. DÄ© nhiên là chẳng đóng phim đóng phiếc gì nữa. Bà ta chỉ còn là m được má»—i má»™t việc là ngồi nhà . Thế rồi cô hầu gái cuá»—m sạch tiá»n cá»§a bà ta mà bá» trốn vá»›i má»™t tay nà o đó. Äó là cô hầu gái mà bà ta tin tưởng, bà ta cáºy nhá» từ những việc cá»n con, thế mà nó cuá»—m hết cá»§a bà ta: nà o cổ phiếu, nà o tiá»n tiết kiệm, khoắng sạch. Chuyện tháºt khá»§ng khiếp! Cháu thá» nghÄ© xem bà ta là m gì nà o?
- Chắc hẳn là kết cục không thể tốt là nh gì phải không ạ?
- Hẳn thế rồi, - cáºu tôi nói. - Bà ta vặn nước đầy bồn tắm, vục mặt và o để tá»± sát. Tá»± cháu hiểu rồi đó, phải quyết tâm mạnh mẽ đến nhưá»ng nà o thì má»›i có thể chết như váºy.
- Chẳng có gì tươi sáng hạnh phúc cả.
- Hẳn là thế, chẳng có gì tươi sáng hạnh phúc cả. Ãt lâu sau thì Miyawaki mua căn nhà ấy. Nhà thì rõ là đẹp, ai thấy mà chẳng thÃch. Xung quanh toà n những ngưá»i đà ng hoà ng, nhà xây trên chá»— cao, nhiá»u ánh nắng, khuôn viên rá»™ng rãi. Nhưng Miyawaki cÅ©ng nghe nói vá» những chuyện thê lương xảy ra vá»›i những ngưá»i từng sống ở đó. Thế là ông ta giáºt sáºp nhà , trốc móng lên, xây lại má»™t căn nhà má»›i. Tháºm chà ông ta còn má»›i mấy tu sÄ© Thần đạo đến để thanh tẩy nhà , xua Ä‘uổi tà ma. Nhưng chắc là chẳng ăn thua gì. Ai sống ở đó rồi cÅ©ng gặp toà n chuyện rá»§i. Trên thế gian nà y có những nÆ¡i như váºy, thế thôi. Cho không cáºu cÅ©ng chả lấy.
* * *
Mua hà ng ở siêu thị vá», tôi sắp xếp các thức để chuẩn bị là m bữa tối. Sau đó tôi mang quần áo giặt và o nhà , xếp lại cẩn tháºn, cho và o tá»§. Trở lại bếp, tôi pha má»™t tách cà phê. Ngà y hôm nay tháºt thanh bình, Ä‘iện thoại không reo lấy má»™t lần. Tôi duá»—i ngưá»i trên Ä‘i-văng Ä‘á»c sách. Chẳng ai quấy rầy tôi. Thỉnh thoảng con chim vặn dây cót lại kêu dưới sân sau. Äó là âm thanh duy nhất tôi nghe thấy trong cả ngà y hôm đó.
Lúc 4 giá» chiá»u có ai đó nhấn chuông cá»a. Äó là ngưá»i đưa thư. "Thư lưu ký", anh ta vừa nói vừa đưa tôi má»™t phong bì dà y. Tôi cầm lấy rồi đóng con dấu cá»§a mình lên tá» biên nháºn.
Äây không phải má»™t phong bì bình thưá»ng. Nó là m bằng loại giấy gạo kiểu xưa; ngưá»i gá»i đã rất kỳ công Ä‘iá»n tên và địa chỉ cá»§a tôi bằng bút lông, vá»›i những nét to, Ä‘en. Tên ngưá»i gá»i ở mặt sau phong bì là Mamiya Tokutaro, địa chỉ là đâu đó ở tỉnh Hiroshima. Cả cái tên nà y lẫn cái địa chỉ nà y, tôi hoà n toà n mù tịt. Song xét theo nét chữ bút lông, ông Mamiya Tokutaro nà y là ngưá»i trá»ng tuổi. Ngà y nay hầu như không ai còn viết được như thế nữa.
Tôi ngồi trên sofa, dùng kéo rạch phong bì ra. Cả bức thư cÅ©ng theo kiểu cổ như chiếc phong bì, viết trên giấy gạo bằng thứ chữ lưu loát cá»§a má»™t ngưá»i rõ rà ng có há»c thức. Bản thân tôi thiếu má»™t ná»n tảng há»c thức như váºy nên Ä‘á»c rất cháºt váºt. Äã váºy lá»i lẽ cÅ©ng theo lối cổ như chữ viết, cá»±c kỳ lá»… phép rưá»m rà , khiến đã khó Ä‘á»c cà ng thêm khó, nhưng dần dần tôi cÅ©ng nắm được ý chung. Thư viết rằng ông Honda, nhà chiêm tinh mà trước kia Kumiko và tôi vẫn năng thăm viếng, đã qua Ä‘á»i hai tuần trước tại nhà riêng ở Meguro vì má»™t cÆ¡n Ä‘au tim. Ông sống má»™t mình, không có ai bên cạnh và o lúc lâm chung, nhưng các bác sÄ© cho rằng ông Ä‘i nhanh, không quá Ä‘au đớn - âu là trong bất hạnh cÅ©ng có cái đó là may mắn váºy. Sáng ra bà giúp việc má»›i phát hiện ông đã chết, gục mặt xuống chiếc bà n thấp đặt trên lò sưởi chân. Ngưá»i viết thư, ông Mamiya Tokutaro, từng đóng quân ở Mãn Châu vá»›i hà m trung úy, từng và o sinh ra tá» cùng trung sÄ© Honda Oishi nÆ¡i chiến địa. GiỠđây, theo di nguyện cá»§a ngưá»i đã khuất, và do Honda không có ai là bà con thân thÃch còn sống sót, ông Mamiya nháºn trách nhiệm trao lại những di váºt cá»§a ngưá»i quá cố. Trước khi chết, chÃnh Honda đã để lại những hướng dẫn cá»±c kỳ cẩn tháºn vá» việc nà y. "Bản di chúc rất ư chi tiết và tỉ mỉ cho thấy ông Honda đã dá»± cảm mình sắp chết. Di chúc ghi rõ rằng ông Honda sẽ vô cùng sung sướng nếu ông Okada Toru vui lòng nháºn má»™t váºt nho nhá» là m ká»· váºt vỠông ấy. Tôi có thể hình dung ông báºn rá»™n đến thế nà o, thưa ông Okada, nhưng, vá»›i tư cách má»™t chiến hữu từng đồng cam cá»™ng khổ vá»›i ngưá»i đã khuất, bản thân cÅ©ng chỉ còn sống được dăm năm nữa thôi, tôi xin cam Ä‘oan vá»›i ông rằng tôi sẽ còn sung sướng hÆ¡n thế nữa nếu ông có thể vui lòng nháºn cho món quà má»n nà y như má»™t di váºt nho nhỠđể nhá»› vỠông Honda quá cố." Cuối thư là địa chỉ tạm trú cá»§a ông Mamiya tại Tokyo, tại nhà má»™t ngưá»i nà o đó cÅ©ng tên là Mamiya ở khu 2, Hongo, quáºn Bunkyo. Chắc ông ta Ä‘ang tá túc ở nhà má»™t ngưá»i quen.
Tà i sản của Vô Tình
04-09-2008, 06:44 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
Tôi viết thư phúc đáp ở bà n bếp. Tôi đã định dùng lá»i lẽ ngắn gá»n, giản dị, nhưng khi đã cầm lấy bút, mấy câu vắn tắt ấy không sao tuôn ra được. "Tôi đã rất may mắn được quen biết ông Honda quá cố, dù không lâu nhưng sinh thá»i ông tôi đã chịu Æ¡n ông nhiá»u. ÄÆ°á»£c tin ông ấy không còn nữa, ký ức vá» những ngà y ấy lại trà n ngáºp lòng tôi. DÄ© nhiên, tuổi tác hai chúng tôi chênh lệch, chúng tôi gặp nhau cÅ©ng chỉ trong vòng vá»n vẹn má»™t năm, nhưng tôi luôn cảm thấy ở ngưá»i quá cố có má»™t cái gì đó là m lay động sâu sắc trái tim con ngưá»i. Tháºt lòng mà nói, tôi không thể nà o ngỠông Honda sẽ nêu Ä‘Ãch danh tôi để nháºn má»™t ká»· váºt từ ông ấy, tôi cÅ©ng chẳng dám tin mình xứng đáng nháºn cá»§a ông ấy dù bất cứ cái gì, nhưng nếu đó là ý nguyện cá»§a ngưá»i quá cố thì nhất định rằng tôi sẽ xin cung kÃnh chấp nháºn. Má»i ông liên lạc vá»›i tôi bất cứ lúc nà o tiện cho ông."
Khi thả tấm bưu thiếp và o há»™p thư gần nhất, tôi chợt nháºn ra mình Ä‘ang lẩm bẩm bà i thÆ¡ cá»§a ông Honda:
Chết là cách duy nhất
để mi được bơi tự do
Nomonhan.
* * *
Mãi gần 10 giá» tối Kumiko má»›i Ä‘i là m vá». Nà ng đã gá»i Ä‘iện từ trước 6 giỠđể báo rằng hôm nay nà ng sẽ lại vá» muá»™n, rằng tôi cứ ăn má»™t mình, còn nà ng thì sẽ ăn tạm đâu đó ở ngoà i. ÄÆ°á»£c thôi, tôi nói, Ä‘oạn là m má»™t bữa tối đơn giản rồi ngồi ăn. Má»™t lần nữa tôi lại ngồi nhà má»™t mình Ä‘á»c sách. Khi vá», Kumiko nói nà ng muốn uống và i há»›p bia. Chúng tôi
cùng uống má»™t lon cỡ vừa. Nà ng có vẻ mệt má»i. Tì cùi chá» trên mặt bà n, nà ng tá»±a cằm lên hai bà n tay, năm thì mưá»i há»a má»›i lên tiếng trong khi tôi nói chuyện. Nà ng có vẻ bị quá tải. Tôi kể vá»›i nà ng rằng ông Honda đã chết. - á»’, tháºt sao? - nà ng vừa nói vừa thở dà i. "Mà phải, ông ấy già quá rồi, lại gần như Ä‘iếc nữa còn gì." Khi tôi nói rằng ông có để lại cho tôi má»™t ká»· váºt, nà ng bị sốc, như thể có cái gì đó đột ngá»™t từ trên trá»i rÆ¡i xuống váºy.
- Cho anh á? - nà ng kêu lên, mà y nhÃu lại.
- Ừ. Lạ quá phải không?
- Hẳn là ông ấy thÃch anh.
- Sao có chuyện đó được? Anh có bao giá» tháºt sá»± trò chuyện vá»›i ông ấy đâu, - tôi nói. - Ãt nhất là phần anh hầu như chẳng nói gì nhiá»u. Mà dù anh có nói, ông ấy cÅ©ng có nghe được gì đâu. Chúng mình bao giá» cÅ©ng chỉ ngồi nghe ông ấy kể chuyện, má»—i tháng má»™t lần. Mà hầu như ông ấy chỉ kể chuyện tráºn Nomonhan thôi: nà o há» ném cocktail Molotov, xe tăng nà o cháy xe nà o không, đại loại thế.
- Em không biết, - Kumiko nói. - Ắt là ông ấy phải thÃch cái gì đó ở anh. Em không hiểu những ngưá»i như váºy trong đầu há» nghÄ© gì.
Sau đó nà ng lại im lặng. Im lặng tháºt căng thẳng sao đó. Tôi liếc nhìn lịch treo tưá»ng. Vẫn chưa đến kỳ cá»§a nà ng. Hẳn có chuyện gì khó chịu xảy ra vá»›i nà ng ở cÆ¡ quan chăng?
- Em là m mệt quá phải không? - tôi há»i.
- Má»™t chút thôi, - Kumiko nói sau khi nhấp má»™t ngụm bia rồi nhìn đăm đăm và o chá»— bia còn lại trong cốc. Giá»ng nà ng gần như có vẻ thách thức. - Em xin lá»—i vì đã vá» muá»™n như thế, nhưng anh cÅ©ng biết là m báo thì báºn rá»™n ra sao rồi. Vá»›i lại có phải bao giá» em cÅ©ng báºn thế đâu. Ấy là em đã xin được là m thêm Ãt hÆ¡n má»i ngưá»i rồi đấy. Há» biết em có chồng Ä‘ang đợi ở nhà mà .
Tôi gáºt đầu.
- Anh không trách gì em. Anh biết rằng thỉnh thoảng em phải là m muộn. Anh chỉ lo em là m quá sức thôi.
Nà ng tắm rất lâu. Tôi vừa uống bia vừa láºt qua tá» tuần san mà nà ng mua vá».
Tôi thá»c tay và o túi quần thì **ng thấy khoản tiá»n thù lao mà công ty tóc giả đã trả cho tôi, vẫn còn nguyên trong phong bì. Có má»™t việc nữa tôi đã không là m, đó là kể cho Kumiko vá» công việc nà y. Chẳng phải tôi muốn giấu nà ng, đơn giản là tôi đã bá» qua cÆ¡ há»™i để nhắc tá»›i chuyện đó, mà cÆ¡ há»™i khác thì không có nữa. Cà ng lúc tôi cà ng cảm hấy khó nói vá» việc nà y hÆ¡n, chẳng hiểu tại sao. Tất cả những gì tôi có thể nói sẽ là : "Anh gặp cô bé mưá»i sáu tuổi kỳ quặc nà y ở dưới phố và cùng cô ta Ä‘i là m Ä‘iá»u tra cho má»™t hãng là m tóc giả. Ngưá»i ta trả công cÅ©ng háºu." Và Kumiko có thể sẽ nói: "Tháºt à ? Hay nhỉ", rồi thôi. Nhưng cÅ©ng có thể không phải. Nà ng có thể sẽ muốn biết nhiá»u hÆ¡n vá» Kasahara May. Nà ng có thể sẽ báºn tâm tá»›i chuyện tôi đánh bạn vá»›i má»™t cô bé mưá»i sáu tuổi. Thế là tôi sẽ phải kể vá»›i nà ng vá» Kasahara May, kể hết, nà o gặp cô ta ở đâu, khi nà o, bằng cách nà o. Mà tôi thì chẳng giá»i gì trong việc giải thÃch cho ra đầu ra đũa những chuyện như thế.
Tôi rút tiá»n ra khá»i phong bì rồi cho và o vÃ. Phong bì thì tôi vò nát ném và o sá»t rác. Bà máºt bắt đầu như váºy đây, tôi nghÄ©. Ngưá»i ta dá»±ng nên những Ä‘iá»u bà máºt từng tà má»™t. Tôi đã không há» chú ý giữ bà máºt chuyện Kasahara May vá»›i Kumiko. Quan hệ giữa tôi vá»›i cô bé không phải là chuyện gì to tát, thà nh thá» kể ra hay không cÅ©ng chả có gì háºu quả ghê gá»›m cả. Tuy nhiên, khi đã chảy qua má»™t kênh ti-vi nà o đó, nó liá»n bị phú bức mà n bà máºt má»i mỠảo ảo, dù ý định ban đầu cá»§a tôi là thế nà o Ä‘i nữa. Chuyện Kano Creta cÅ©ng váºy. Tôi đã kể vá»›i Kumiko rằng em gái cá»§a Kano Malta đã đến nhà , rằng tên cô ta là Creta, rằng cô ta ăn mặc theo mốt tháºp niên 1960, rằng cô ta đã lấy mẫu nước nÆ¡i vòi nước. Nhưng tôi không nói gì vá» chuyện sau đó bá»—ng dưng cô ta bắt đầu kể tuốt tuá»™t những Ä‘iá»u thầm kÃn nhất vá»›i tôi, rồi Ä‘ang kể ná»a chừng thì biến mất mà không nói má»™t lá»i. Äến chuyện Kano Creta thì đã quá xa rồi: hẳn tôi sẽ không tà i nà o chuyển tải được hết má»i chi tiết tinh tế cá»§a nó cho Kumiko được, thà nh thá» tôi không kể. Hoặc, Kumiko
chắc hẳn sẽ khó mà thÃch thú nếu biết được rằng Kano Creta đã nán lại rất lâu sau khi xong việc mà thổ lá»™ vá»›i tôi bao nhiêu là tâm sá»± riêng tư.
Thế là chuyện đó lại trở thà nh má»™t bà máºt khác nữa cá»§a tôi.Có thể Kumiko cÅ©ng có những bà máºt kiểu như váºy và cÅ©ng không cho tôi biết. DÄ© nhiên bản thân tôi cÅ©ng có những bà máºt riêng, nên tôi không thể trách nà ng được. Giữa hai chúng tôi, chắc chắn tôi là kẻ có nhiá»u bà máºt hÆ¡n. Kumiko có khuynh hướng nghÄ© gì nói nấy. Nà ng thuá»™c loại ngưá»i nói đến đâu nghÄ© đến đấy. Tôi thì khác.
Cảm thấy bất an vì những suy nghÄ© đó, tôi Ä‘i xuống buồng tắm. Cá»a mở toang. Tôi đứng nÆ¡i cá»a nhìn Kumiko từ phÃa sau. Nà ng đã thay bá»™ pyjama xanh, Ä‘ang đứng trước gương lau tóc bằng khăn tắm.
- Vá» công ăn việc là m cá»§a anh, anh cứ nghÄ© mãi. Anh đã nhá» bạn bè tìm giúp, bản thân anh cÅ©ng đã thá» và i nÆ¡i. Việc thì có đấy, nên anh có thể Ä‘i là m bất cứ lúc nà o. Nếu đã quyết định, anh có thể Ä‘i là m ngay ngà y mai. Nhưng chÃnh cái việc quyết ấy má»›i khó. Anh không biết nữa. Anh không biết liệu có nên há»… có việc là m là chá»™p lấy ngay như váºy không.
- ChÃnh vì váºy mà em không ngừng nhắc anh hãy là m những gì mình muốn, - nà ng vừa nói vừa nhìn tôi trong gương. - Có ai bắt anh tìm việc ngay láºp tức đâu nà o. Nếu anh không yên tâm vá» mặt kinh tế thì cứ yên trà đi. Còn nếu anh không thoải mái vì không có việc là m, nếu anh cảm thấy để mình em Ä‘i là m trong khi anh ở nhà là m ná»™i trợ là má»™t
gánh nặng thì anh cứ đi là m đi, việc gì cũng được, tạm thế đã. Với em sao cũng được.
- DÄ© nhiên, đằng nà o thì anh rồi cÅ©ng phải tìm được việc là m. Anh biết chứ. Em cÅ©ng biết. Anh không thể lông bông thế nà y mãi được. Sá»›m hay muá»™n anh cÅ©ng sẽ tìm được việc là m. Chỉ có Ä‘iá»u ngay bây giá» anh không biết mình nên chá»n loại công việc nà o. Sau khi nghỉ việc, có má»™t thá»i gian anh cứ hình dung mình sẽ tìm má»™t việc khác cÅ©ng liên quan đến ngà nh luáºt. Anh có nhiá»u quan hệ trong lÄ©nh vá»±c đó mà . Nhưng bây giá» anh không còn tâm trạng đó nữa. Thá»i gian cà ng trôi, anh lại cà ng Ãt quan tâm đến luáºt. Cà ng ngà y anh cà ng cảm thấy đơn giản là công việc đó không hợp vá»›i mình.
Kumiko nhìn tôi trong gương. Tôi nói tiếp:
- Song, mình không muốn là m gì thì mình biết, còn mình muốn là m gì thì vẫn chịu không biết được. Anh có thể là m bất cứ việc gì nếu có ai đó bảo anh là m. Nhưng anh không hình dung được đâu má»›i chÃnh là cái việc mà "mình muốn là m đây". Vấn đỠcá»§a anh bây giá» là thế. Anh không hình dung được.
- Váºy thì, - Kumiko đặt khăn tắm xuống giưá»ng và quay lại nhìn tôi, - nếu anh đã chán luáºt rồi thì đừng là m luáºt nữa. Quên chuyện thi lấy bằng luáºt sư Ä‘i. Và đứng cuống lên vá» chuyện tìm việc nữa. Nếu anh chưa hình dung được thì hãy chỠđến khi nà o hình dung được hẵng hay. Có sao đâu nà o?
Tôi gáºt đầu.
- Anh chỉ muốn giải thÃch sao cho em hiểu đúng tâm trạng cá»§a anh thôi.
- Tốt, - nà ng nói.
Tôi xuống bếp rá»a cốc. Nà ng từ buồng tắm bước và o, ngồi xuống bên bà n bếp.
- Anh thá» Ä‘oán xem chiá»u nay ai gá»i Ä‘iện cho em, - nà ng nói. - Ông anh em đấy.
- Thế à ?!
- Anh ấy Ä‘ang nghÄ© đến việc ra tranh cá». Tháºt ra thì anh ấy đã quyết định là m như váºy rồi.
- Ra tranh cỠá? - tôi sá»ng sốt đến ná»—i cứng há»ng mất má»™t lúc. - à em là tranh cá» và o quốc há»™i à ?
- Äúng váºy. Ngưá»i ta yêu cầu anh ấy ra tranh cá» chiếc ghế cá»§a ông bác em ở Niigata.
- Anh nghe nói ghế đó mặc nhiên sẽ thuá»™c vá» con trai cá»§a ông bác em kia mà (má»™t hiện tượng phổ biến ở chÃnh trưá»ng Nháºt, đó là khi má»™t chÃnh khách cao tuổi sắp vá» hưu, ông ta thưá»ng "thu xếp" cho má»™t ngưá»i con hoặc cháu mình được ứng cá» tại khu vá»±c bá» phiếu cá»§a "nhà mình" - BTN). Anh ấy chả Ä‘ang sắp từ chức khá»i ban giám đốc ở hãng Dentsu để quay vá» Niigata là gì?
Nà ng bắt đầu dùng bông để ngoáy tai.
- Ban đầu định là váºy, nhưng ông anh há» em không muốn. Anh ấy có gia đình ở Tokyo, vả lại anh ấy hà i lòng vá»›i công việc Ä‘ang là m. Anh ấy không sẵn sà ng từ bá» má»™t vị trà quan trá»ng đến thế ở công ty quảng cáo lá»›n nhất thế giá»›i đặng quay vá» là m nghị sÄ© ở chốn Niigata heo hút kia. Song lý do chÃnh là vợ anh ấy phản đối. Chị ta không muốn anh hy sinh gia đình để theo nghiệp quan trưá»ng.
Ông bác cá»§a Kumiko đã qua bốn, năm nhiệm kỳ đại biểu hạ viện ở khu vá»±c bầu cỠđó tại Niigata. Tuy không hẳn là má»™t chÃnh trị gia nặng ký, ông cÅ©ng đã có má»™t sá»± nghiệp khá rỡ rà ng, tháºm chà có lúc còn leo lên tá»›i má»™t chức vụ nhá» trong ná»™i các. Tuy nhiên, nay do tuổi già sức yếu, lại thêm bị bệnh tim nên ông không thể ra tranh cá» trong kỳ bầu cá» ttá»›i, nghÄ©a là má»™t ai đó sẽ phải thay thế ông. Ông bác nà y có hai con trai, nhưng ngưá»i con trưởng không bao giá» có ý định là m chÃnh trị, cho nên hiển nhiên chỉ còn lại ngưá»i con thứ.
- Giá» thì dân vùng đó nằng nặc đòi ông anh em vỠđó cho bằng được. Há» muốn có má»™t ngưá»i vừa trẻ vừa thông minh, năng nổ. Ngưá»i nà o có thể là m dân biểu nhiá»u nhiệm kỳ và có tà i để trở thà nh nhân váºt có vai vế trong chÃnh phá»§ trung ương. Ông anh em có tên tuổi, anh ấy sẽ thu hút phiếu bầu cá»§a giá»›i trẻ: tháºt chẳng chê và o đâu được. DÄ© nhiên, để cÆ¡m là nh canh ngá»t vá»›i chÃnh quyá»n địa phương thì cÅ©ng không dá»…, nhưng tổ chức á»§ng há»™ anh ấy mạnh lắm, há» sẽ lo chuyện đó. Thêm nữa, nếu muốn thì anh ấy vẫn cứ sống ở Tokyo, chẳng có vấn đỠgì. Anh ấy chỉ có má»—i má»™t việc là đến kỳ bầu cá» thì có mặt ở khu vá»±c đó mà thôi.
Tôi khó hình dung được cảnh Wataya Noboru là m dân biểu Hạ viện.
- Em nghÄ© sao vá» chuyện nà y? - tôi há»i.
- Việc của anh ấy chẳng có liên quan gì đến em hết. Anh ấy muốn là m dân biểu Hạ viện hay muốn là m phi hà nh gia thì cứ việc là m, em chả quan tâm.
- Nhưng nếu váºy thì anh ấy bà n vá»›i em để là m gì?
- Anh nói buồn cưá»i tháºt, - nà ng nói bằng giá»ng khô khan. - Anh ấy chẳng bà n bạc gì vá»›i em hết. Anh ấy chẳng bao giá» bà n bạc vá»›i em bất cứ chuyện gì, anh biết mà . Anh ấy chỉ muốn báo cho em biết thôi. Dù gì cÅ©ng là ngưá»i nhà .
- Anh hiểu. Có Ä‘iá»u nếu ra ứng cá» dân biểu thì chuyện anh ta đã ly dị và đang độc thân liệu có gây khó khăn gì không?
- Em cÅ©ng chả biết, - Kumiko nói. - Em chẳng biết gì vá» chÃnh trị, bầu cá» hay gì gì đó cả. ÄÆ¡n giản là em không quan tâm. Nhưng đằng nà o thì em cÅ©ng biết chắc anh ấy sẽ không bao giá» lấy vợ nữa. Sẽ không bao giá» lấy ai. Trước hết là lẽ ra anh ấy đừng bao giá» lấy vợ. Anh ta có cần chuyện đó đâu. Anh ta cần cái khác cÆ¡. Anh ta theo Ä‘uổi má»™t cái gì khác, cái gì đó hoà n toà n khác vá»›i những gì em hay anh cần. Äiá»u đó thì em biết chắc.
- Tháºt à ?
Nà ng gói hai chiếc bông ngoáy tai dùng xong và o má»™t tấm khăn giấy rồi ném và o sá»t rác. Äoạn nà ng ngẩng lên nhìn thẳng và o tôi.
- Có lần em thấy anh ta thá»§ dâm. Em vừa mở cá»a bước và o thì thấy anh ta ở đó.
- Thì đã sao? Ai mà chẳng thủ dâm, - tôi nói.
- Không, anh không hiểu, - nà ng nói. Rồi nà ng thở dà i. - Chuyện đó xảy ra đâu như khoảng hai năm sau khi chị em qua Ä‘á»i. Hồi đó ông anh em hình như Ä‘ang há»c trung há»c, em thì khoảng tám tuổi. Sau khi chị cá»§a em mất, mẹ em cứ phân vân mãi giữa má»™t đằng là vứt hết quần áo cá»§a chị gái em còn má»™t đằng là giữ lại, cuối cùng mẹ quyết định giữ, may ra có và i thứ em có thể mặc được khi em lá»›n. Mẹ cất hết chá»— quần áo đó trong má»™t chiếc há»™p để trong tá»§. Anh trai em đã lôi hết quần áo cá»§a chị gái ra, vừa hÃt lấy hÃt để vừa thá»§ dâm.
Tôi im lặng.
- Hồi đó em còn bé. Em chẳng biết gì vá» *** hết. Em thá»±c sá»± không thể hiểu Ä‘Ãch xác anh ấy Ä‘ang là m gì, nhưng em vẫn hiểu rằng đó là má»™t cái gì rất đồi bại, má»™t cái gì đáng lẽ em không nên thấy, má»™t cái gì sâu xa hÆ¡n nhiá»u so vá»›i vẻ vá» ngoà i, - Kumiko lắc đầu.
- Wataya Noboru có biết là em thấy anh ta không?
- Dĩ nhiên. Anh ta và em nhìn thẳng và o mắt nhau.
Tôi gáºt đầu.
- Còn quần áo của chỉ em thì sao? Khi em lớn em có mặc không?
- Không Ä‘á»i nà o, - nà ng đáp.
- Thế em cho rằng anh ta phải lòng chị gái em?
- Em không biết. Tháºm chà em không chắc anh ta có ham muốn tÃnh dục đối vá»›i chị ấy không, nhưng chắc chắn là anh ta có má»™t cái gì đó, và em ngá» rằng cho đến giá» anh ta vẫn không sao dứt bỠđược. Vì váºy em má»›i nói lẽ ra anh ta đừng bao giá» lấy vợ.
Kumiko lặng thinh. Hai chúng tôi không nói gì một hồi lâu. Rồi nà ng nói:
- Theo nghÄ©a đó em nghÄ© rằng anh ấy có má»™t và i vấn đỠnghiêm trá»ng vá» tâm lý. DÄ© nhiên trong chừng má»±c nà o đó thì chúng ta ai mà chẳng có vấn đỠvá» tâm lý, không nhiá»u thì Ãt, nhưng vấn đỠcá»§a anh ta khác vá»›i cá»§a anh hay cá»§a em, mà nặng hÆ¡n. Chúng sâu sắc hÆ¡n và dai dẳng hÆ¡n nhiá»u. Mà anh ta thì chẳng Ä‘á»i nà o muốn để những vết sẹo hay Ä‘iểm yếu hay gì gì đó cá»§a mình cho bất cứ ai khác nhìn thấy. Không Ä‘á»i nà o, anh có hiểu không? Mà lại bầu cá» tá»›i nÆ¡i rồi... Em lo lắm.
- Lo? Lo gì mới được chứ?
- Em không biết. Cứ lo lo thế thôi, - nà ng nói. - Mà thôi, em mệt lắm rồi. Hôm nay không thể nghÄ© thêm gì nữa. Äi ngá»§ thôi.
Trong khi đánh răng, tôi săm soi khuôn mặt mình trong gương. Äã hai tháng nay, kể từ khi thôi việc, tôi hiếm khi bước ra "thế giá»›i bên ngoà i". Tôi chỉ Ä‘i Ä‘i vá» vá» giữa nhà mình vá»›i mấy cá»a hiệu ở gần, hồ bÆ¡i. Nếu không kể lần đến khu Ginza và cái khách sạn ở Shinagawa kia thì chá»— xa nhất mà tôi đến trong suốt thá»i gian qua hầu như là hiệu giặt là gần nhà ga. Và suốt cả thá»i gian đó tôi hầu như không gặp bất kỳ ai. Ngoà i Kumiko, ngưá»i duy nhất tôi có thể nói là đã "gặp" trong hai tháng qua là chị em Kano Malta, Kano Creta, và Kasahara May. Tháºt là má»™t thế giá»›i cháºt hẹp, má»™t thế giá»›i đứng yên, bất động. Nhưng nó cà ng cháºt hẹp cà ng tÄ©nh tại thì hình như lại cà ng đầy ắp những sá»± váºt và con ngưá»i chỉ có thể gá»i là kỳ lạ. Dưá»ng như từng ấy váºt và ngưá»i luôn rình sẵn trong bóng tối, đợi đến khi tôi dừng lại. Và má»—i lần con Chim vặn dây cót Ä‘áºu trong sân nhà tôi mà vặn dây cót thì thế giá»›i cà ng đắm sâu và há»—n loạn hÆ¡n.
Tôi súc miệng rồi tiếp tục nhìn mặt mình thêm một lúc lâu nữa.
Tôi không có ý niệm gì, tôi tự nhủ. Tôi đã ba mươi tuổi, tôi đang đứng yên, thế mà tôi vẫn không có ý niệm gì.
Khi tôi từ buồng tắm và o phòng ngủ. Kumiko đã ngủ rồi.
Tà i sản của Vô Tình